Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 19-04-2008, 05:39 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· Vương Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
ẨN LONG ÄẠI HIỆP - Hồi 6

Hồi 6 : Vạn Niên Hắc Tri Thù hộ chủ



Ba mươi dặm đưá»ng đối vá»›i ngưá»i am hiểu võ công ắt hẳn là khoảng cách không đáng kể Nhưng đối vá»›i Tiểu Phong, kẻ má»—i bước chân Ä‘i là má»—i bước nÆ¡m ná»›p lo sợ bị độc vật lấy mạng, thì ba mươi dặm quả là quãng đưá»ng dài ôi là dài. Äến ná»—i, bầu trá»i đã sáng bạch và Tiểu Phong chưa Ä‘i được năm dặm đưá»ng. Thế má»›i hiểu, chẳng thà đừng nhận chịu sá»± á»§y thác cá»§a ai, hoặc giả có nhận thì chỉ nên nhận tùy theo sức, chứ má»™t khi đã nhận, hỡi ôi, muốn hoàn thành thì quả là Ä‘iá»u thiên nan vạn nan, không dá»… dàng chút nào.
Äã muốn nản, Tiểu Phong chợt nghe tiếng ngưá»i hô hoán :
- Mau báo Bang chá»§. Äã tìm thấy tiểu tá»­ đây rồi.
Tiểu Phong thở dài, đưa mục quang vá» phía vừa phát ra tiếng hô hoán và càng thêm thất vá»ng kêu thầm :
- “Äã vậy lại còn chạm trán Cái bang. Tiểu Phong ta càng khó mong hoàn thành Ä‘iá»u Quái Diện Ma Nương nhá» cậy... Hà...â€
Ở phía Tiểu Phong Ä‘ang nhìn có má»™t đệ tá»­ Cái bang vừa cưá»i luôn miệng vừa tiến lại gần :
- Bổn Bang tìm tiểu huynh đệ suốt đêm. Thật kỳ diệu khi thấy tiểu huynh đệ vẫn bình yên vô sự.
Ngưá»i đối diện đã lên tiếng, ngay ở đây chỉ có hai ngưá»i, lẽ nào Tiểu Phong không lên tiếng đáp lá»i.
Tiểu Phong cưá»i gượng :
- Quý Bang thật quá quan tâm khiến vãn sinh cảm kích khôn cùng. Quả là kỳ diệu đến vãn sinh cũng không ngỠbản thân vẫn vô sự cho dù đêm qua đã chạm mặt Quái Diện Ma Nương.
Gương mặt ngưá»i đối diện Tiểu Phong vụt tái nhợt. Y đảo mắt nhìn :
- Mụ Quái Diện đâu?
Nhưng không thấy có thêm ai xuất hiện y gắng gượng Ä‘iểm nụ cưá»i nhìn lại Tiểu Phong :
- Tiểu huynh đệ đừng đùa nữa. Nếu đêm qua tiểu huynh đệ thật đã gặp mụ, sinh mạng tiểu huynh đệ đâu dễ gì còn.
Toan cho y biết Quái Diện Ma Nương đã ra ngưá»i thiên cổ, Tiểu Phong chợt đổi ý, chỉ dò há»i y :
- Quái Diện Ma Nương là nhân vật như thế nào?
Y rùng mình khắp lượt, vừa đảo mắt nhìn quanh một lần nữa vừa tiến đến gần Tiểu Phong hơn :
- Äừng nhắc đến mụ nữa. Thế này vậy, có lẽ Bang chá»§ rất mong gặp lại tiểu huynh đệ, hãy cùng ta Ä‘i đến chá»— Bang chá»§.
Nhưng vừa chạm vào Tiểu Phong y chợt ngã vật xuống, toàn thân co rúm lại.
Chính lúc đó Bang chủ Cái bang xuất hiện và xuất hiện ngay bên cạnh Tiểu Phong.
Bang chủ Cái bang bàng hoàng nhìn bang đồ chết trong một thảm trạng kỳ quái :
- Äã có ngưá»i hạ độc!
Tiểu Phong giật mình và không thể không tán đồng khi phát hiện toàn thân gã nỠcàng lúc càng hóa đen :
- Là ai hạ độc, Bang chủ?
Sau một thoáng nhìn quanh, Bang chủ Cái bang chiếu ánh mắt nhìn vào Tiểu Phong.
- Lúc ta sắp đến như có nghe tiểu huynh đệ há»i y vá» Ma Nương Quái Diện. Nguyên do nào tiểu huynh đệ đỠcập đến mụ?
Tiểu Phong lo ngại :
- Bang chủ ám chỉ chính Quái Diện Ma Nương là hung thủ hạ độc y?
Bang chá»§ Cái bang cẩn trá»ng nhìn lại thi thể gã ná» má»™t lần nữa :
- Khắp võ lâm ngưá»i dụng độc tuy khá nhiá»u nhưng có thể khiến nạn nhân chết nhanh thế này e chẳng má»™t ai vượt qua bản lãnh mụ Quái Diện Ma Nương.
Chực nhớ đến Vạn Niên Hắc Tri Thù, Tiểu Phong kêu :
- Một trong Nhị pháp bảo của Miêu Cương Quái Diện Ma Nương là...
Bang chủ Cái bang vội xua tay :
- Tiểu huynh đệ muốn nói Vạn Niên Hắc Tri Thù? Äó tuy là Thiên hạ đệ nhất độc vật nhưng lại là thần vật há»™ mệnh mụ. Chỉ khi nào mụ chết Ä‘i, hay nói đúng hÆ¡n ngày nào mụ và độc vật này xa nhau ngày đó chính là tá»­ kỳ cá»§a mụ đã Ä‘iểm. Không đúng đâu, mụ có nhiá»u cách hạ độc, mụ đâu xuẩn động dùng độc vật hại ngưá»i để đến lượt mụ cÅ©ng chết vì xa lìa vật bất ly thân.
Và Bang chá»§ Cái bang chợt đổi giá»ng, ná»­a lo lắng ná»­a nghi ngá» há»i Tiểu Phong :
- Diện mạo tiểu huynh đệ sao quá nhợt nhạt? Có Ä‘iá»u gì bất ổn chăng?
Tiểu Phong không chỉ nhợt nhạt thần sắc, đến giá»ng nói cÅ©ng hóa run :
- Quái Diện Ma Nương đã chết đêm qua. Bang chủ bảo, hễ mụ chết thì vật hộ mệnh cũng tự ý ly khai chủ nhân?
Bang chủ Cái bang giật mình :
- Tiểu huynh đệ vừa nói gì? Có thật mụ đã chết không? Nhân vật nào có đủ bản lãnh hạ thủ mụ, không hỠngại độc công lợi hại của mụ?
Tiểu Phong nhận thấy đã lỡ lá»i thì quá muá»™n, e rằng không sao giấu được hành tung cá»§a Tiểu Hoa như lá»i nàng căn dặn. Vạn Niên Hắc Tri Thù đã từ Quái Diện Ma Nương chuyển qua Tiểu Phong chỉ là hành vi thay đổi chá»§ nhân, chẳng phải do muốn sát hại Tiểu Phong Ä‘ang là chá»§ nhân má»›i cá»§a nó, nên tâm trạng bối rối cá»§a Tiểu Phong vì chuyện đó liên quan đến Tiểu Hoa không đến ná»—i lá»™ ra sắc mặt. Và bằng chứng là Bang chá»§ Cái bang không phát hiện Tiểu Phong Ä‘ang nói dối :
- Vãn sinh chỉ tình cỠphát hiện Quái Diện Ma Nương đúng vào lúc mụ mệnh chung. Do nhân vật nào hạ thủ thì vãn sinh không thể biết.
Bang chủ Cái bang gật gù :
- “Nhưng chắc chắn mụ đã chết. Thảo nào vật há»™ mệnh chẳng đã xa mụ và vừa rồi†- Bang chá»§ Cái bang hất đầu vá» phía thi thể cá»§a gã bang đồ, - “là y xấu số nên bị độc vật tình cá» chá»n y làm đối tượngâ€.
Tiểu Phong tá»± hiểu thêm đó là gã vô tình chuốc lấy há»a khi chạm vào Tiểu Phong. Và Vạn Niên Hắc Tri Thù lúc này đã là vật há»™ mệnh cá»§a Tiểu Phong nên bất luận ai nếu có hành vi gây bất lợi cho Tiểu Phong là chá»§ nhân cá»§a nó, kẻ đó tất bị Vạn Niên Hắc Trì Thù sát hại. Vì hiểu như thế nên Tiểu Phong áy náy nhìn thi thể ná» :
- Bang chá»§ định lúc nào an táng lo má»i hậu sá»± cho y?
Bang chủ Cái bang làm cho Tiểu Phong kinh ngạc khi thản nhiên bảo :
- Y vắn số, đó là số mệnh dành sẵn cho y, tiểu huynh đệ hà tất vì thế mà áy náy. Còn an táng cho y ư? Äừng nghÄ© đến chuyện này nữa thì hÆ¡n.
Tiểu Phong bất bình :
- Dù sao y cũng là thuộc hạ, Bang chủ an tâm được sao khi cứ để y phơi thây đồng nội?
Bang chá»§ Cái bang phá lên cưá»i :
- Chẳng phải ta vừa bảo đó là số mệnh dành sẵn cho y rồi sao? Tiểu huynh đệ chá»› ngá»™ nhận, cho Ngô Chí ÄÆ°á»ng ta là hạng ngưá»i nhẫn tâm. Sá»± thật là thi thể y lúc này chứa toàn độc dược bất luận ai chạm vào cÅ©ng phải chịu chung số phận vá»›i y. Tiểu huynh đệ nói Ä‘i, trong tình huống này ta làm cách nào an táng y?
Thu Phong vỡ lẽ và tự cảm thấy ghê rợn trước một thi thể đã hóa đen hoàn toàn. Chợt Tiểu Phong nghĩ được một cách :
- Bang chá»§ là ngưá»i luyện võ, nếu vãn sinh đào sẵn má»™t má»™ huyệt, Bang chá»§ có thể dùng chưởng kình, nhẹ thôi để hất thi thể y vào má»™ huyệt được không?
Bang chá»§ Cái bang có má»™t thoáng sững ngưá»i nhìn Tiểu Phong, sau đó má»›i gật đầu bảo :
- Cũng là một cách hay. Nhưng chuyện này không cần ta hoặc tiểu huynh đệ nhúng tay vào.
Äoạn Bang chá»§ Cái bang Ngô Chí ÄÆ°á»ng cất giá»ng gay gắt gá»i :
- Thạch trưởng lão có đó không? Hãy giúp bổn tá»a an táng Thi Hầu Triển.
Nhá» thế này Tiểu Phong má»›i minh bạch ở xung quanh Ä‘á»u có ngưá»i cá»§a Cái bang ẩn thân chá» sẵn.
Äáp ứng mệnh lệnh cá»§a Bang chá»§ Ngô Chí ÄÆ°á»ng, má»™t lão khất cái có niên ká»· độ ngÅ© tuần và hai đệ tá»­ Cái bang khác, trẻ hÆ¡n, cùng xuất hiện.
Lão khất cái có lẽ là trưởng lão hỠThạch, lão ra lệnh cho hai gã kia :
- Äào má»™t má»™ huyệt, đào thật sâu vào. Nếu không an táng kỹ nhỡ độc chất phát tán ắt hại thêm nhiá»u ngưá»i vô tá»™i.
Hai gã kia tuân lệnh và chỉ một loáng sau đã hoàn thành.
Nhân cách hai gã đào huyệt, Tiểu Phong không thể không ngấm ngầm ước ao, ngưá»i luyện võ phàm làm việc gì cÅ©ng lẹ làng, hỠđã đào huyệt vừa nhanh vừa gá»n, không mãi loay hoay hì hục như đêm qua Tiểu Phong đã đào huyệt cho mụ Ma Nương.
Chợt Tiểu Phong nghe Thạch trưởng lão lên tiếng há»i Bang chá»§ Ngô Chí ÄÆ°á»ng :
- Mộ huyệt đã đào xong, thuộc hạ sẽ ra tay an táng Thi Hầu Triển hay tự tay Bang chủ thực hiện.
Ngô Chí ÄÆ°á»ng xua tay :
- Phiá»n Thạch trưởng lão tùy tiện tiến hành. Nhá»› đừng để chịu chung số phận vá»›i há» Thi.
Thạch trưởng lão gật đầu nhận lệnh sau đó từ khoảng cách xa ba trượng Thạch trưởng lão nhẹ nhàng đẩy ra một đạo nhu kình, đẩy thi thể gã Thi Hầu Triển trượt dần đến mộ huyệt.
Và Tiểu Phong tinh mắt thấy Thạch trưởng lão tuy dụng lá»±c nhẹ nhàng nhưng thần sắc thì lại ngưng Ä‘á»ng như hóa thạch vá»›i gân mạch khắp mặt cứ vồng lên. Chứng tá» Thạch trưởng lão hoặc thi triển đạo nhu kình đó không há» nhẹ nhàng như vẻ ngoài cho thấy hoặc hành vi an táng Thi Hầu Triển là việc quá nặng ná» cho Thạch trưởng lão.
Nhưng với nhận định của Tiểu Phong thì lý do thứ hai có vẻ phủ hợp hơn. Bởi sau khi thi thể gã Thi Hầu Triển đã yên vị dưới đáy mộ, lúc hai gã bang đồ Cái bang dùng đất đắp mộ, có một trong hai gã đã để lộ tâm trạng xúc động. Gã phẫn nộ vì Thi Hầu Triển quá vắn số nên uổng mạng chăng?
Có tiếng Bang chá»§ Cái bang Ngô Chí ÄÆ°á»ng vang lên, kéo Tiểu Phong quay vá» thá»±c tại :
- Äể giữ an toàn cho tiểu huynh đệ, bổn Bang đã có sẵn nÆ¡i kín đáo. Nếu tiểu huynh đệ không ngại, đích thân bổn tá»a sẽ đưa tiểu huynh đệ Ä‘i. Thế nào? Chúng ta lên đưá»ng được chưa?
Không thể bá»™i tín vá»›i Quái Diện Ma Nương, Tiểu Phong vá»™i há»i :
- Nơi Bang chủ định đưa vãn sinh đến là nơi như thế nào? Có đi vỠphía Nam chăng?
Ngô Chí ÄÆ°á»ng quan tâm :
- Tiểu huynh đệ có việc gì phải đi vỠphía Nam?
Tiểu Phong bối rối :
- Nếu Bang Chú cảm thấy bất tiện...
Ngô Chí ÄÆ°á»ng mỉm cưá»i :
- Tuy không tiện đưá»ng nhưng không phải vì thế mà không có phương cách. Chỉ cần tiểu huynh đệ cho biết đó là việc gì ta sẽ cho ngưá»i thá»±c hiện há»™.
Tiểu Phong toan nhận lá»i nhưng chá»±c nhá»› vẫn chưa biết má»™t trong hai vật cá»§a Quái Diện Ma Nương - chiếc vòng ngá»c Tiểu Phong Ä‘ang Ä‘eo trên tay và Vãn Niên Hắc Tri Thù - đâu má»›i chính là tín vật thật sá»± để giao dược liệu cho má»™t nhân vật cần được giao. Tiểu Phong thở dài bảo :
- Việc này trừ vãn sinh bất luận ai cũng không thể làm thay.
Ngô Chí ÄÆ°á»ng hạ thấp giá»ng :
- Tiểu huynh đệ đã quyết định giao Phụng Diệp kinh cho ai đó, đúng không?
Tiểu Phong chưa kịp đáp, Ngô Chí ÄÆ°á»ng đã ngạo nghá»… gằn giá»ng :
- Phụng Diệp kinh là vật bất tưá»ng, sẽ gieo nhiá»u tai há»a khó lưá»ng nếu tiểu huynh đệ giao lầm cho kẻ ác. Vì lo ngại như vậy nên Thất đại phái, Nhất bang, Lưỡng viện Ä‘á»u muốn giữ tiểu huynh đệ trong tầm tay và bổn Bang đã được chính tiểu huynh đệ chá»n để giao phó trách nhiệm. Ắt tiểu huynh đệ đã hiểu việc tiểu huynh đệ định thá»±c hiện sẽ không bao giỠđược ta chấp thuận.
Tiểu Phong bất phục :
- Nói như vậy kể từ nay vãn sinh không còn làm chủ kể cả đối với bản thân.
Ngô Chí ÄÆ°á»ng nhún vai :
- Có thể hiểu như vậy nếu tiểu huynh đệ vẫn còn muốn sinh mệnh được bảo toàn.
Tiểu Phong tỠsắc giận :
- Sống trong cảnh bị sanh cầm còn sinh thú gì để sống? Vãn sinh thà chết hơn là chấp nhận sự bảo hộ của bất kỳ ai. Cáo biệt!
Tiểu Phong quay ngưá»i bá» Ä‘i, chợt nghe Ngô Chí ÄÆ°á»ng bật cưá»i :
- Quanh đây năm dặm Ä‘á»u có ngưá»i cá»§a bổn bang mai phục cảnh giá»›i, chá»§ ý là muốn tiểu huynh đệ luôn được an toàn. Tiểu huynh đệ chưa thể cáo biệt nhanh như vậy đâu.
Tiểu Phong quay lại nhìn Bang chủ Cái bang :
- Hiểu cho đúng hơn vãn sinh đã là tù nhân của Bang chủ?
Ngô Chí ÄÆ°á»ng biện bạch :
- Chỉ là vạn bất đắc dÄ© thôi. Vì ngày nào Phụng Diệp kinh trong tay tiểu huynh đệ còn là nguy cÆ¡ tiá»m tàng cho võ lâm các môn bang phái thì ngày đó tình thế đối vá»›i tiểu huynh đệ quả là đúng như vậy.
Tiểu Phong vỡ lẽ :
- Phụng Diệp kinh có còn là nguy cÆ¡ tiá»m tàng nữa không nếu vãn sinh giả như giao nó cho Bang chá»§?
Ngô Chí ÄÆ°á»ng chá»›p nhẹ đôi mắt :
- Bang đồ bổn Bang có đến hàng vạn, giả như Phụng Diệp kinh thuá»™c vá» bổn Bang có lẽ má»i nguy cÆ¡ sẽ không còn là Ä‘iá»u đáng kể. Tiểu huynh đệ nghÄ© như thế quả là sáng suốt.
Tiểu Phong cưá»i :
- Tuy thông suốt nhưng chưa thấu đáo. Có lẽ cần Bang chủ chỉ giáo thêm.
Ngô Chí ÄÆ°á»ng liá»n đáp ứng :
- Còn điểm gì tiểu huynh đệ chưa thấu đáo?
Tiá»u Phong bảo :
- Äó là vãn sinh sẽ ra sao sau khi giao Phụng Diệp kinh cho Bang chá»§?
Ngô Chí ÄÆ°á»ng đáp :
- Má»i nguy cÆ¡ kể như không còn, tiểu huynh đệ tha hồ sống má»™t Ä‘á»i thong dong tá»± tại.
Tiểu Phong ngơ ngác :
- Liệu có được như thế không một khi Phụng Diệp kinh vẫn còn đây, trong tâm trí vãn sinh?
Ngô Chí ÄÆ°á»ng giả vá» không hiểu, Tiểu Phong Ä‘oán và tin chắc như thế qua câu há»i quá vụng vá» cá»§a Ngô Chí ÄÆ°á»ng :
- Phụng Diệp kinh đã được tiểu huynh đệ giao cho bổn Bang, còn ai tìm cách gây bất lợi cho tiểu huynh đệ làm gì?
Tiểu Phong ngao ngán :
- Bang chủ đừng giả vỠkhông hiểu. Trừ phi sau đó Bang chủ hạ thủ luôn vãn sinh, may ra các võ phái mới quay qua Cái bang để đối phó và chiếm đoạt Phụng Diệp kinh. Có phải đó là ý đồ thật của Bang chủ để giữ Phụng Diệp kinh cho riêng mình?
Ngô Chí ÄÆ°á»ng lúng túng :
- Không phải ta giả vá». Chỉ khi tiểu huynh đệ đưa nan đỠnày ra ta má»›i thấy đây là chuyện quả nhiên cần phải bàn định thật kỹ. Chẳng hay chá»§ ý cá»§a tiểu huynh đệ là thế nào?
Tiểu Phong bảo :
- Không giao Phụng Diệp kinh vãn sinh sẽ là đối tượng cho muôn ngưá»i truy Ä‘uổi. Còn há»… đã giao, dù là cho Cái bang hay bất kỳ môn phái nào khác, sinh mạng vãn sinh cÅ©ng kể như được định Ä‘oạt. Tuy đàng nào cÅ©ng chết nhưng vì má»™t đàng chết nhanh và má»™t đàng vẫn có thể tùy cÆ¡ ứng biến nên vãn sinh đành chá»n cách thứ hai.
Ngá»™ Chí ÄÆ°á»ng gằn giá»ng :
- Cụ thể tiểu huynh đệ chá»n cách nào?
Tiểu Phong thản nhiên đáp :
- Sẽ không giao Phụng Diệp kinh cho ai cả, mong Bang chủ thứ lượng. Cáo biệt?
Khó lòng trở mặt, Bang chá»§ Cái bang Ngô Chí ÄÆ°á»ng đành đứng yên nhìn Tiểu Phong bá» Ä‘i.
Tuy vậy, chưa Ä‘i được mưá»i trượng Tiểu Phong chợt bị hai đệ tá»­ Cái bang ngăn lối. Há» lần lượt quát, ngưá»i này nối tiếp ngưá»i kia :
- Không giao Phụng Diệp kinh cho bổn bang chính là con đưá»ng ngắn nhất đưa ngươi đến cái chết.
- Còn nếu chịu giao, ta tin chắc bổn Bang có cả trăm ngàn cách để giúp ngươi hưởng trá»n tuổi trá»i. Ngươi chá»n lẽ nào?
Tiểu Phong thất kinh, quay lui tìm Bang chủ Cái bang :
- Bang chá»§.
Nhưng bóng dáng cá»§a Ngô Chí ÄÆ°á»ng đã biến mất, quanh nÆ¡i này chỉ còn lại Tiểu Phong và hai đệ tá»­ Cái bang vá»›i dáng vẻ hung hăng Ä‘e dá»a tính mạng Tiểu Phong.
Tiểu Phong vụt hiểu Bang chủ Cái bang cố tình lánh mặt. Vì sẽ bất tiện nếu để đích thân Bang chủ Cái bang ra tay chiếm đoạt chân kinh.
Huống hồ để đối phó vá»›i Tiểu Phong là ngưá»i không biết võ công chỉ cần má»™t trong hai gã hung hăng này là quá đủ.
Tiểu Phong cưá»i cay đắng, há»i hai gã ná» :
- Nhị vị sẽ hạ thủ nếu vãn sinh không chịu giao Phụng Diệp kinh thật ư?
Má»™t gã ngá»­a mặt cưá»i sằng sặc :
- Nếu ngươi không muốn uống rượu phạt, thiết nghÄ© ngươi đừng nên thá»­ làm gì. Äó là Ä‘iá»u duy nhất ta có thể khuyên trước khi ngươi quyết định. Ha... ha...
Tràng cưá»i cá»§a gã chá»±c xoáy thá»§ng màng nhÄ© khiến Tiểu Phong càng sợ thì càng giận.
Và chưa lần nào Tiểu Phong quyết ý liá»u như lúc này. Tiểu Phong vụt thét :
- Tham tâm cá»§a Cái bang đâu kém gì các võ phái khác. Chết thì chết, ta quyết không giao Phụng Diệp kinh. Bá»n ngươi có đởm lược cứ giết ta Ä‘i.
Gã ná» ngưng cưá»i, chá»™p tay vào Tiểu Phong :
- Giết ngươi chỉ là việc dễ như trở bàn tay. Nhưng chính Phụng Diệp kinh mới là thứ bổn Bang cần. Ngươi chưa dễ chết đâu.
Nhưng tay gã vừa chạm vào Tiểu Phong, toàn thân gã chợt khựng lại.
Tiểu Phong kinh hoảng nhìn gã vì mÆ¡ hồ hiểu Ä‘iá»u gì má»›i vừa xảy ra.
Gã còn lại cũng phát hiện sự việc nên kêu :
- Lão Äinh sao rồi?
Là gã há»i gã kia và đáp lại gã kia ngã lăn quay, toàn thân dần tím tái.
Gã còn lại thấy vậy càng kêu lớn hơn, mắt dáo dác nhìn quanh :
- Lão Äinh đã bị hạ độc thá»§. Có gian nhân xâm nhập sát hại lão Äinh?
Tiểu Phong nghe gã kêu cÅ©ng hốt hoảng nhìn quanh như gã vì tin rằng gã há» Äinh vừa chết ắt là do gian nhân ám toán, không liên quan gì đến Vạn Niên Hắc Tri Thù như sá»± việc vừa xảy ra Tiểu Phong đã thoạt nghÄ©.
Tiếng gã ná» kêu được đáp lại bằng sá»± xuất hiện khá nhiá»u những nhân vật cá»§a Cái bang. Những nhân vật này xuất hiện đứng thành vòng, quây kín xung quanh Tiểu Phong và gã ná», đồng thá»i há» còn quay mặt cả ra ngoài, sẵn sàng ứng phó nếu gian nhân dáng đưá»ng đột xuất hiện.
Tình thế đã khẩn trương càng thêm khẩn trương khi gã ná» thấy không có gian nhân nào xuất hiện liá»n chá»™p vào tay Tiểu Phong và hối hả bảo :
- Nơi này không an toàn. Nếu ngươi còn muốn sống, hãy ngoan ngoãn đi theo ta.
Và đó là câu nói cuối cùng cá»§a gã. Bởi tay gã vừa chạm vào Tiểu Phong, cÅ©ng như đồng bá»n gã lúc nãy, toàn thân gã chợt khá»±ng lại để rồi cÅ©ng ngã lăn quay vá»›i da dẻ toàn thân Ä‘á»u tím tái.
“Huỵchâ€
Tiếng gã ngã xuống khiến những nhân vật Cái bang đứng thành vòng Ä‘á»u kinh nghi quay đầu nhìn cả vào trong. Có má»™t nhân vật kêu vang :
- Cả lão Lục cũng bị hạ độc thủ. Mau đưa tin đến Bang chủ. Có địch nhân to gan, dám ra tay đối đầu với bổn Bang.
Lập tức từ phía xa có chuá»—i cưá»i mÆ¡ hồ vá»ng đến :
- Kẻ nào dám mơ tưởng đến chuyện chiếm đoạt Phụng Diệp kinh kẻ đó chắc chắn phải chết. Ha... ha...
CÅ©ng từ phía đó chợt vang lên tiếng gầm thịnh ná»™ cá»§a chính Bang chá»§ Cái bang Ngô Chí ÄÆ°á»ng :
- Äã dám đến tận đây và hạ thá»§ bang đồ bổn Bang, tôn giá là ai, sao còn không mau xuất hiện?
Thanh âm do Bang chá»§ Cái bang vang lên làm cho những đệ tá»± Cái bang đứng xung quanh Tiểu Phong phấn chấn. Bá»n há» bảo nhau :
- Äã có Bang chá»§ xuất hiện đối phó cưá»ng địch, chúng ta nên đưa tiểu tá»­ Ä‘i như lá»i Bang chá»§ căn dặn.
Lập tức có hai gã tiến đến, vươn tay đồng loạt chộp vào Tiểu Phong.
Chuá»—i cưá»i mÆ¡ hồ khi nãy lại vá»ng đến, lần này từ má»™t phương vị khác không còn xuất phát từ phương vị như lúc đầu :
- Lão thân đã nói rồi, bất luận kẻ nào ra tay định chiếm đoạt Phụng Diệp kinh thì đừng trách độc thủ của lão thân bất dung tình. Ha... Ha...
“Huỵch, huỵchâ€
Hai nhân vật vừa chá»™p vào Tiểu Phong liá»n đồng loạt ngã vật ra, chịu chung số phận vá»›i hai gã trước.
Những nhân vật Cái bang còn lại Ä‘á»u kinh hoảng nhảy lùi, tránh thật xa chá»— Tiểu Phong Ä‘ang đứng :
- Quái Diện Ma Nương vá»›i Vô Hình Chi Äá»™c.
Thanh âm thịnh nộ của Bang chủ Cái bang càng vang lên lồng lộng :
- Mụ Quái Bà to gan, dám lá»™ng hành như chá»— không ngưá»i ư? Sao tiểu tá»­ bảo mụ đã chết, hóa ra chỉ là xảo kế cá»§a mụ? Có đởm lược hãy hiện thân xem nào!
Äang lúc tiếng quát cá»§a Bang chá»§ Cái bang còn vang lên lồng lá»™ng bá»—ng có tiếng ngưá»i nói thật khẽ vào tai Tiểu Phong :
- Sao còn đứng đó? Chạy đi. Tốt nhất cứ hướng Nam mà chạy.
Äó là thanh âm cá»§a nữ nhân vậy mà khi Tiểu Phong đưa mắt tìm quanh thì không há» thấy bóng dáng nữ nhân nào xuất hiện, chỉ có những nhân vật Cái bang Ä‘ang ngÆ¡ ngác nhìn dò xét Tiểu Phong mà thôi.
Kết hợp vá»›i hai loạt cưá»i mÆ¡ hồ vừa nghe, mà chá»§ nhân cá»§a chúng đã được Bang chá»§ Cái bang hô hoán là do Quái Diện Ma Nương phát ra, Tiểu Phong cảm thấy nghi ngá», không lẽ chuyện xảy ra đêm qua là do Quái Diện Ma Nương trá tá»­. Và nếu không phải thế thì ngưá»i đã chết rồi, lại do chính tay Tiểu Phong an táng cá»› sao có thể hồi sinh và bây giá» xuất hiện ở đây để đối phó Cái bang. Không những thế, như lá»i cá»§a nữ nhân vừa lá»t vào tai Tiểu Phong, chỉ có là mụ Quái Diện Ma Nương má»›i tá» tưá»ng và bảo Tiểu Phong cứ chạy theo hướng Nam là tốt hÆ¡n cả.
Äang ngẫm nghÄ©, Tiểu Phong lại nghe thanh âm cÅ©ng cá»§a nữ nhân đó lá»t vào tai, thúc giục Tiểu Phong :
- Nếu còn chần chừ, sinh mạng ngươi tuy tạm thá»i không sao nhưng lão thân e khó lòng đùa vá»›i Ngô Chí ÄÆ°á»ng lão thất phu lâu hÆ¡n. Äi Ä‘i.
Tiểu Phong giật mình, quả thật Quái Diện Ma Nương hãy còn sống sót vì chỉ có mụ mới mở miệng tự xưng là lão thân.
Giận bản thân đã để Quái Diện Ma Nương dối lừa, mụ còn sống nhưng lại giao phó việc đưa dược thảo đến cho lão bằng hữu cá»§a mụ vào ngưá»i Tiểu Phong, má»™t hành vi đáng lẽ mụ phải làm, Tiểu Phong hậm há»±c Ä‘i vá» phía Nam.
Nhưng nhân vật Cái bang vội tiến lên ngăn cản Tiểu Phong.
Chuá»—i cưá»i mÆ¡ hồ lại vang đến :
- Ngươi cứ đi. Thử xem kẻ nào to gan muốn tự ý tìm cái chết thì cứ ngăn cản ngươi. Ha ha...
Có hai đệ tử Cái bang cùng một lúc nhảy xổ vào Tiểu Phong :
- Ngươi chưa thể đi nếu chưa giao Phụng Diệp kinh cho bổn Bang.
Chuá»—i cưá»i mÆ¡ hồ liá»n vang đến, tiên báo sá»± hiện diện cá»§a tá»­ thần :
- Ngã này. Ngã này. Ha... ha...
Hai nhân vật nỠlập tức ngã ra ngay khi vừa chạm vào Tiểu Phong.
Äiá»u này làm cho những nhân vật Cái bang còn lại Ä‘á»u kinh tâm tán đởm thối lùi.
Tiểu Phong Ä‘i ngang qua há», vừa lúc có tiếng Bang chá»§ Cái bang giận dữ ra lệnh :
- Không thể để mất Phụng Diệp kinh. Ta không được thì cũng không cho kẻ nào khác đắc thủ. Giết tiểu tử đi. Giết!
Chuá»—i cưá»i mÆ¡ hồ cÅ©ng vang lên Ä‘e dá»a :
- Nếu không sợ Vô Hình Chi Äá»™c cá»§a lão thân Ä‘oản mạng, bá»n ngươi thá»­ ra tay xem! Ha... ha...
Trước sau đã có tất cả sáu bằng hữu uổng mạng, những nhân vật Cái bang còn lại Ä‘á»u lấm lét nhìn nhau, không má»™t ai dám ra tay mặc dù Ä‘á»u nhìn thấy Tiểu Phong cứ má»™t đưá»ng mà Ä‘i.
Äúng lúc này từ phía xa sau lưng há» bá»—ng vang lên những thanh âm huyên náo :
- Ôi! Có địch nhân xuất hiện ở đây?
- Ở đây cÅ©ng có! Bá»n chúng là ai? Sao lại có thứ thân pháp biến ảo và ma mị thế này?
- á»i... ối...
Không chỉ có thế, từ nÆ¡i Ä‘ang phát ra tiếng huyên náo cÅ©ng cuồn cuá»™n bốc lên những đụn khói Ä‘en kịt, phát tán ra xung quanh toàn mùi diêm sinh tá»a khét.
Có tiếng Bang chủ Cái bang ra lệnh :
- Không được hoảng loạn. Äấy chỉ là kế đánh lạc hướng để bắt giữ tiểu tá»­ từ tay bổn bang. Tất cả tản ra, lập ngay trận Kiên Bích. Trong vòng ba mươi trượng không để bất luận ai đột nhập vào hoặc thoát Ä‘i. Mau.
CÅ©ng vá»›i diêm sinh, những đụn khói Ä‘en kịt cÅ©ng nhanh chóng phá»§ kín toàn trưá»ng, càng khiến những nhân vật Cái bang thêm hoảng loạn kêu gào :
- Ôi chao, độc xà!
- Äịch nhân cố tình thả độc xà giết hại chúng ta. Chạy mau!
- Chạy Ä‘i đâu má»›i được? Toàn bá»™ cảnh vật Ä‘á»u bị khói cá»§a diêm sinh che phá»§, mùi diêm sinh còn xua Ä‘uổi vạn độc xà xông loạn vào chúng ta, liệu còn lối cho chúng ta chạy sao?
Trong khi đó Tiểu Phong vẫn hồng hộc bỠchạy, phần thì muốn lánh xa những nhân vật Cái bang, phần thì cũng sợ độc xà xông đến cắn bừa không khác gì những nhân vật Cái bang đang hoảng sợ.
ÄÆ°á»£c má»™t lúc, dù chưa biết đã chạy được bao nhiêu quãng đưá»ng nhưng ngay khi vượt ra ngoài vùng bị những đụn khói Ä‘en bao phá»§, Tiểu Phong chợt thất kinh vì phát hiện thân bá»—ng bị má»™t vật má»m mại quấn quanh ngưá»i.
Vẫn chưa hết, lúc Tiểu Phong do quá kinh hoảng toan mở miệng kêu thì vật má»m mại Ä‘ang quấn quanh ngưá»i Tiểu Phong chợt bị giật nhẹ má»™t cái. Sức giật cá»§a vật này vừa có tác dụng lôi Tiểu Phong Ä‘i phăng phăng vừa làm cho phần đầu nhá»n hoắt cá»§a vật ná» chợt ngóc lên và Ä‘iểm vào má»™t trong những huyệt đạo trá»ng yếu, khiến Tiểu Phong tuy có há miệng nhưng không thể thốt ra bất kỳ âm thanh nào.
Cứ như thế Tiểu Phong bị lôi Ä‘i. Và phải sau đó má»™t lúc Tiểu Phong má»›i định thần nhìn thấy ở phía trước kỳ thá»±c có má»™t nhân vật vẫn Ä‘ang kéo Tiểu Phong Ä‘i qua sá»± liên kết duy nhất chính là vật má»m mại cứ quấn quanh thân Tiểu Phong.
Nhìn từ phía sau Tiểu Phong vẫn nhận ra nhận vật nỠcó vóc dáng thanh mảnh đích thị là nữ nhân.
- “Là Quái Diện Ma Nương ư? Nhưng nhân vật này cao hÆ¡n mụ, sau gáy thì trắng ngần, da dẻ mịn màng và không nhăn nheo già lão như mụ. Không lẽ mụ đã cải trang, có thể thay da đổi thịt biến từ già thành trẻ? Ôi, ngưá»i luyện võ quả có lắm diệu thá»§ khó ngá»!â€
Tiểu Phong vừa nghÄ© thầm vừa nhìn vào vật má»m mại vẫn quấn quanh thân. Và Tiểu Phong nhận ra vật đó chỉ là ngá»n trưá»ng tiên, khá dài dư để cuá»™n quanh thân Tiểu Phong hai vòng, phần còn lại độ ná»­a trượng là khoảng cách giữa Tiểu Phong và nữ nhân được Tiểu Phong Ä‘inh ninh là Quái Diện Ma Nương hóa thân. Chính nhá» ngá»n trưá»ng tiên đó nên nhân vật ná» có thể lôi Tiểu Phong theo sau và thoát càng lúc càng xa những nhân vật Cái bang đã bá»™c lá»™ rõ ý đồ chiếm Ä‘oạt Phụng Diệp kinh. Hy vá»ng Quái Diện Ma Nương không như vậy, giữ đúng lá»i đã từng tá» lá»™ vá»›i Tiểu Phong là không quan tâm đến kinh Phụng Diệp.
Quãng đưá»ng Ä‘i không rõ là đã được bao xa nữ nhân phía trước chợt dừng lại khi đã đưa Tiểu Phong vượt qua má»™t triá»n núi, đến má»™t mặt đá má»c nhô cao chênh vênh.
Từ địa thế thuận lợi này, nữ nhân ná» sau khi đảo mắt nhìn khắp nÆ¡i liá»n quay lại diện đối diện Tiểu Phong.
Tiểu Phong cÅ©ng Ä‘ang chá» nhìn rõ dung diện cá»§a nữ nhân chợt thất vá»ng vì dung diện đó đã bị má»™t lượt sa má»ng che khuất.
Nhưng từ phía sau lá»›p sa má»ng đó bá»—ng thoát ra giá»ng cưá»i thánh thót, khiến Tiểu Phong giật mình lo ngại. Vì nữ nhân bảo :
- Ngươi vẫn chưa Ä‘oán ra ta cố tình mạo nhận mụ Quái Diện Ma Nương để cướp ngươi từ tay bá»n Cái bang ư? Không ngá» ngươi lại quá kém như vậy và thật bất công nếu Phụng Diệp kinh lại rÆ¡i vào kẻ quá kém như ngươi.
Phát hiện Tiểu Phong Ä‘ang muốn lên tiếng nhưng không thể, nữ nhân kỳ bí ná» vá»™i thu trưá»ng tiên vá», tiện tay cÅ©ng dùng ngá»n trưá»ng tiên giải khai huyệt đạo cho Tiểu Phong, má»™t thá»§ pháp sá»­ dụng và Ä‘iá»u động trưá»ng tiên thật linh hoạt và chuẩn xác.
Nhưng đến khi Tiểu Phong lên tiếng má»›i biết bản thân vẫn còn bất động chứng tá» nữ nhân không há» có ý giải khai toàn bá»™ huyệt đạo cho Tiểu Phong. Chỉ giải khai á huyệt để giúp Tiểu Phong cùng nữ nhân đối thoại mà thôi. Tiểu Phong bật há»i :
- Tôn giá nếu không là Quái Diện Ma Nương thì Vô Hình Chi Äá»™c kia do ai hạ thá»§ sát hại nhiá»u nhân mạng Cái bang?
Nữ nhân ná» bật cưá»i :
- Ngươi không biết thật ư? Vậy thì nói Ä‘i, khi ngươi bảo Quái Diện Ma Nương đã chết đấy là lá»i nói thật hay giả dối?
Tiểu Phong dụ dự bất quyết :
- Ngưá»i luyện võ quả có nhiá»u năng lá»±c khó ngá». Tuy rằng chính tay vãn sinh đã an táng Quái Diện Ma Nương đêm qua nhưng vào lúc này vãn sinh cÅ©ng không thể Ä‘oán chắc bất luận Ä‘iá»u gì.
Nữ nhân từ từ lột bỠlớp sa che mặt :
- Có luyện võ hay không cÅ©ng không thể đạt đến cảnh giá»›i bất tá»­ trưá»ng sinh. Ngươi tá»± tay an táng mụ, nghÄ©a là mụ đã chết. Và đây là bằng chứng thứ nhất để ngươi đừng bao giá» mê muá»™i nữa. Hãy nhìn xem, ta là ta, Quái Diện Ma Nương làm gì luyện được thuật Trụ Nhan để bất ngá» có trở lại diện mạo trẻ trung như diện mạo trước trước mắt ngươi?
Tiểu Phong có má»™t thoáng ngây ngưá»i vì đây là lần đầu nhìn thấy vẻ kiêu sa mỹ miá»u cá»§a má»™t giai nhân tuyệt sắc. Äến khi nhá»› lại thá»±c cảnh, nhận ra bản thân vừa có cá»­ chỉ thất thố, Tiểu Phong đỠmặt đáp :
- Cô nương quá xinh đẹp, quả nhiên không thể nào là Quái Diện Ma Nương hóa thân.
Kiêu hãnh vì sắc diện bản thân đã có tác động rõ rệt đối vá»›i ngưá»i trước mặt, mỹ nhân mỉm cưá»i :
- Còn má»™t bằng chứng nữa khiến ta tin chắc Quái Diện Ma Nương đã ra ngưá»i thiên cổ. Có phải độc vật Vạn Niên Hắc Tri Thù vẫn Ä‘ang ẩn ngụ ngay bên trong ngưá»i ngươi?
Tiểu Phong giật mình :
- Vậy là Bang chá»§ Cái bang nói đúng? Äá»™c vật đó đã chuyển qua vãn sinh kể từ khi Quái Diện Ma Nương trút hÆ¡i thở cuối cùng?
Mỹ nhân trỠmôi :
- Äá»™c vật tá»± ý ly khai thì đúng rồi. Nhưng tại sao chuyển qua ngươi thì đó là Ä‘iá»u ngươi nên tá»± vấn lại bản thân. Có phải lúc mụ chết, hoặc mụ chết ngay trong tay ngươi hoặc lập tức ngay sau đó ngươi vô tình động chạm vào thi thể mụ?
Tiểu Phong nhá»› lại hành động đã tháo chiếc vòng Huyá»n Thiết từ cổ tay mụ :
- Äúng là vãn sinh có chạm vào. Vậy thì sao? Không lẽ chỉ vì thế Vạn Niên Hắc Tri Thù chá»n vãn sinh làm tân chá»§ nhân, thay cho Quái Diện Ma Nương vừa chết?
Mỹ nhân bảo :
- Mụ từng luyện độc công, kể từ đó Vạn Niên Hắc Tri Thù hóa thành thần vật há»™ mệnh mụ. Khi mụ trút hÆ¡i thở cuối cùng, độc công cÅ©ng theo đó phát tán ra ngoài cÆ¡ thể mụ. Ngươi chạm vào là vô tình để nhiá»…m phải độc công. Äối vá»›i ngươi thì đó là cá»­ chỉ ắt hẳn đã dẫn ngươi đến cái chết. Nhưng đối vá»›i Vạn Niên Hắc Tri Thù thì ngươi vì bị ngấm độc nên ngươi nghiá»…m nhiên là tân chá»§ nhân cá»§a nó. Và chính nhá» Vạn Niên Hắc Tri Thù chuyển qua ngươi nên ngươi được may mắn là khòng còn bị độc công Ä‘e dá»a sinh mạng nữa, rõ chưa?
Rõ thì rõ nhưng lá»i giải thích này lại làm cho Tiểu Phong minh bạch và hoảng sợ :
- Cô nương muốn nói những nhân mạng Cái bang đã chết Ä‘á»u do...
“Xoạch...â€
Mỹ nhân nỠđột ngá»™t cất tay, quật ngoặt trưá»ng tiên vào má»™t kẽ đá cạnh đó.
Lúc trưá»ng tiên được thu vá», Tiểu Phong kinh hoảng vì thấy mỹ nhân làm như thế chỉ để thu giữ và bắt lấy má»™t con thá» bạch vẫn còn sống.
Muốn dò xét, Tiểu Phong vỠthán phục :
- Thủ pháp thật cao minh. Nhưng cô nương bắt nó để làm gì?
Mỹ nhân không đáp, chỉ mỉm cưá»i và ném con thá» vào ngưá»i Tiểu Phong.
“Vù...â€
Tiểu Phong chá»›p mắt và đó là biểu hiện duy nhất chứng tá» Tiểu Phong rất muốn đưa tay ra đón bắt con thá». Nhưng tiếc thay vì huyệt đạo vẫn bị chế ngá»± nên Tiểu Phong đành giương mắt nhìn con thá» chạm vào ngưá»i mà không thể làm gì khác.
Và diễn biến xảy ra tiếp theo chợt làm Tiểu Phong kinh hãi tột cùng.
Äó là thá» bạch khi chạm vào Tiểu Phong do không có ai đón giữ nên thá» bạch dÄ© nhiên rÆ¡i xuống đất. Tuy vậy, lúc chạm đất rồi, thá» bạch thay vì chạy Ä‘i, bởi đây là cÆ¡ há»™i tốt nhất cho nó, thì nó lại nằm im lìm bất động, và chỉ má»™t thoáng sau thá» bạch vốn trắng và hãy còn sống sá» sá» ra đó nhưng lúc này đã thâm tím lại và chết từ lúc nào rồi.
Tiểu Phong vỡ lẽ :
- ThỠbạch chết vì độc?
Mỹ nhân gật đầu :
- Là Vạn Niên Hắc Tri Thù hạ thá»§. Ắt ngươi đã rõ vì sao đến cả ta cÅ©ng chỉ dám dùng Kim Hoa Xà Trưá»ng Tiên này để mang theo ngươi Ä‘i, tuyệt đối không dám chạm vào cÆ¡ thể ngươi?
Tiểu Phong bàng hoàng :
- Vì Vạn Niên Hắc Tri Thù đã tá»± nguyện hóa thành thần vật há»™ mệnh vãn sinh? Bất luận ai nếu vô ý chạm vào vãn sinh Ä‘á»u bị Vạn Niên Hắc Tri Thù thay vãn sinh hạ thá»§?
Mỹ nhân lại gật đầu và lần này còn có động tác kèm theo là cứ nhịp nhịp trưá»ng tiên thẳng tay, thứ khí giá»›i linh hoạt vừa được mỹ nhân gá»i là Kim Hoa Xà Trưá»ng Tiên. Mỹ nhân bảo :
- Ta lại không nghĩ đó là thần vật hộ mệnh. Vì sẽ có lúc e ngươi bị mất mạng vì nó. Ngươi có muốn ta giúp ngươi loại bỠvĩnh viễn độc vật, thứ có thể gây hại cho ngươi bất kỳ lúc nào?
Tiểu Phong giương mắt nhìn dò xét ngươi đối diện :
- Cô nương cũng hứng thú đối với Phụng Diệp kinh?
Mỹ nhân cÅ©ng nhìn Tiểu Phong. Và sau má»™t lúc cùng nhau đấu nhãn, mỹ nhân phá lên cưá»i khanh khách :
- Ngươi cũng không đến nỗi ngu muội lắm. Không sai, và ta chỉ có thể đắc thành sở nguyện khi nào Vạn Niên Hắc Tri Thù không còn gây trở ngại cho ta. Thế cho nên, Ha... ha...
“Vụt... Xoạch!â€
Bằng má»™t cái cất tay làm cho Kim Hoa Xà Trưá»ng Tiên được dịp vung ra, mỹ nhân nhá» tiêu pháp linh hoạt và chuẩn xác đã dùng trưá»ng tiên quật vào, đồng thá»i khiến phần y phục thân trước cá»§a Tiểu Phong bị xé phanh ra.
Tiểu Phong bị phanh mở ngực áo, vừa thẹn vừa hốt hoảng vội kêu lên :
- Cô nương định làm gì vãn sinh?
Äáp lại câu nói mà Tiểu Phong hốt hoảng há»i, mỹ nhân vừa vung loạn thêm vài tiên pháp nữa vừa khinh khỉnh bảo :
- Ngươi đừng quá lo. ThỠmệnh của ngươi vẫn còn, ta chưa kết liễu sinh mạng ngươi đâu. Nhưng rồi ngươi sẽ chịu chung số phận sắp xảy đến với độc vật nếu sau đó ngươi không ngoan ngoãn giao phó Phụng Diệp kinh cho ta.
“Vụt... Xoạch...!â€
“Vụt... Xoạch...!â€
Tiên pháp cá»§a mỹ nhân quả là cao minh. Và sau vài lượt xuất thá»§ vừa thá»±c hiện ngá»n tiên cá»§a mỹ nhân đã hầu như xé toang y phục Tiểu Phong. Nhưng để ngá»n tiên phạm vào da thịt Tiểu Phong thì tuyệt thiên không có.
Vạn Niên Hắc Tri Thù dù là độc vật nhưng vì là má»™t trong Nhị pháp bảo cá»§a Miêu Cương nên tá»± thân nó cÅ©ng là linh vật. Nó đã nguyện ý chá»n Tiểu Phong làm chá»§ nhân nên má»™t khi thân thể Tiểu Phòng bị xúc phạm nó luôn có những hành động thích đáng để bảo vệ chá»§ nhân. Và chuyện này đã từng xảy ra khi trước sau đã có đến sáu nhân vật Cái bang uổng mạng do vô tình hoặc cố ý mạo phạm Tiểu Phong Nhưng lần này thì khác, vật Ä‘ang gây bất lợi cho Tiểu Phong lại chính là ngá»n Trưá»ng Tiên Kim Hoa Xà, má»™t vật vốn chỉ là vô tri vô giác. Nên khi Vạn Niên Hắc Tri Thù Ä‘ang phục đâu đó bên ngưá»i Tiểu Phong bắt đầu có phản ứng đối phó thì tiếc thay chất độc lợi hại cá»§a Vạn Niên Hắc Tri Thù đã tá» ra hoàn toàn vô giá trị đối vá»›i Kim Hoa Xà Trưá»ng Tiên.
Äó là diá»…n biến Ä‘ang xảy ra và như Tiểu Phong nhìn thấy, Vạn Niên Hắc Tri Thù lúc này Ä‘ang bám chắc tám cẳng chân Ä‘en kịt phá»§ đầy những Hắc Mao vào đầu cá»§a ngá»n trưá»ng tiên, nó không thể phân biệt đâu là vật vô hồn và đâu là ngưá»i Ä‘ang Ä‘iá»u động sá»­ dụng trưá»ng tiên.
Vì thế nó vẫn bám riết lấy má»™t chá»— và cứ thế phóng xuất độc chất cá»§a chính nó vào đầu ngá»n trưá»ng tiên.
Mỹ nhân ná» rất đắc ý vá» kết quả này. Nàng cưá»i hăng hắc và tìm cách vung mạnh trưá»ng tiên, quật loạn xạ vào vách đá cạnh đó :
- Ngươi có là thiên hạ đệ nhất độc vật thì dù sao vẫn chỉ là sinh vật hạ đẳng, đâu thể hơn được ta vốn là một trong Tam tiên công phu thượng thừa. Ha... Ha..
“Chát... Chát...â€
Ngá»n trưá»ng tiên bị quật vào vách đá, phần bị va chạm mạnh nhất chính là đầu ngá»n trưá»ng tiên, nÆ¡i Ä‘ang có Vạn Niên Hắc Tri Thù bám vào. Và sau nhiá»u lần bị quăng quật như thế, Vạn Niên Hắc Tri Thù có lẽ đã bị quật tan xác khi bá»—ng dưng từ đầu ngá»n trưá»ng tiên chát phát ra tiếng rít chối tai.
CÅ©ng nghe tiếng rít đó, mỹ nhân ná» thu trưá»ng tiên vá» hài lòng nhìn vào đầu ngá»n trưá»ng tiên :
- Có là Vạn Niên Hắc Tri Thù cũng phải chết. Trên thế gian vậy là bớt đi một độc vật. Hừ.
Và nàng quay trở lại với Tiểu Phong :
- Thiết nghĩ có lẽ ngươi không bao giỠmuốn chung số phận như độc vật. Ngươi đã quyết định chưa? Hoặc ngoan ngoãn nguyện ý giao ra Phụng Diệp kinh hoặc khắp thân ngươi sẽ bị thấm độc và mất mạng như những nhân vật Cái bang đã từng mất mạng vì chất độc do Vạn Niên Hắc Tri Thù hạ thủ.
Äang lo sợ nhìn như thế, Tiểu Phong chợt nghe mỹ nhân kêu thất thanh...
Tài sản của samacvuong

  #7  
Old 19-04-2008, 05:41 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· Vương Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
Hồi 7 : NhỠdược thảo đắc ngộ kỳ duyên



Nàng ta vừa kêu vừa giận dữ nhìn vào một vật đang nằm hớ hênh ngay cạnh chân Tiểu Phong :
- Thanh Tâm Phục Linh Thảo? Ngươi mang theo làm gì dược thảo này bên ngưá»i?
Tiểu Phong không thể cử động, đành cố hết sức liếc mắt nhìn xuống chân, nơi đôi mục quang của mỹ nhân đang xạ nhìn.
Nhưng dù thế nào Ä‘i nữa Tiểu Phong cÅ©ng không thể nhìn thấy vật cần thấy. Äã vậy, Tiểu Phong càng thêm hoang mang khi nghe mỹ nhân giận dữ quát há»i :
- Nếu ta Ä‘oán không sai, dược thảo này không cần cho ngươi và tuyệt đối cÅ©ng không do ngươi có chá»§ ý mang sẵn dược thảo bên ngưá»i. Khai mau, ai đã giao dược thảo cho ngươi và nhân vật nào sẽ được ngươi giao tận tay dược thảo?
Dù không thể nhìn thấy nhưng Tiểu Phong rốt cuá»™c vẫn Ä‘oán biết mỹ nhân Ä‘ang ám chỉ Ä‘iá»u gì.
Nhưng biết thì biết, Tiểu Phong vẫn không thể hồi đáp, một phần vì Tiểu Phong cho đến lúc này còn chưa biết ai là nhân vật đã được Quái Diện Ma Nương nhỠTiểu Phong mang dược thảo đến. Thứ nữa đó là vì thái độ quá ư ngông cuồng và ngạo mạn của mỹ nhân.
Tiểu Phong nghÄ©, nàng ta là nữ nhân nhưng tâm địa nàng độc ác, lá»i lẽ thì hằn há»c hung hăng, không có lấy má»™t ít nữ tính như đáng lẽ nàng phải có.
Loại nữ nhân này nếu Tiểu Phong để cho nàng ta khuất phục thì còn gì nam tử hán đại trượng phu?
Tiểu Phong bất phục. Và đây là lần đầu tiên Tiểu Phong ước ao có võ công để cho nàng biết thế nào là lợi hại.
Và vì không có võ công nên Tiểu Phong tỠthái độ bất phục bằng cách khinh khỉnh nhìn nàng :
- Cô nương nghĩ vãn sinh sẽ hồi đáp những gì cô nương muốn biết ư? Sai rồi. Kể cả Phụng Diệp kinh cũng vậy, cô nương sẽ không bao giỠtoại nguyện.
Nàng động nộ :
- Ngươi đâu còn quyá»n làm chá»§ bản thân. Ngươi nên biết, Phụng Diệp kinh có thể ta không cần nhưng những gì liên quan đến Thanh Tâm Phục Linh Thảo ngươi không thể không nói cho ta biết. Ngươi có muốn nếm thá»­ thá»§ Ä‘oạn cá»§a ta chăng?
Tiểu Phong cưá»i lạt :
- Có lẽ cô nương cÅ©ng nên biết Ä‘iá»u này. Vãn sinh vốn dÄ© là nam nhân là hạng đầu đội trá»i chân đạp đất. Loại nữ nhân bất tài vô dụng như cô nương đừng mong khuất phục vãn sinh.
Nàng tái mặt :
- Ngươi dám bảo ta bất tài vô dụng?
Tiểu Phong khinh khỉnh :
- Ngoại trừ gia mẫu, má»i nữ nhân Ä‘á»u vô dụng bất tài. Nếu không tin cô nương cứ thá»­ xem. Liệu cô nương có cách nào khuất phục được vãn sinh chăng?
Nàng nhịp nhịp trưá»ng tiên :
- Ngươi đã chán sống?
Tiểu Phong bật cưá»i :
- Giết một kẻ không có năng lực hoàn thủ, nhất là kẻ đó chẳng hỠam hiểu võ công.
Äấy là má»™t trong những hành vi cho thấy cô nương thật sá»± vô dụng bất tài. Hạ thá»§ Ä‘i. Cô nương chỉ có thể giết vãn sinh chứ không thể nào khuất phục. Ha... ha...
Lá»i cá»§a Tiểu Phong làm nàng động sát cÆ¡.
“Chát...â€
Nàng quật Kim Hoa Xà Trưá»ng Tiên vào Tiểu Phong, miệng thì thét :
- Chính lũ nam nhân các ngươi mới là hạng bất tài. Ta cũng không cần khuất phục ngươi nữa. Ta chỉ muốn lấy mạng ngươi.
Càng thét càng giận, nàng quật liên tiếp thêm vài lượt trưá»ng tiên nữa vào Tiểu Phong
“Chát, chát...â€
Chất độc trên đầu ngá»n trưá»ng tiên thấm nhanh vào Tiểu Phong. Và không hiểu vì thế hay vì sá»± trùng hợp nào đó ngẫu nhiên khiến Tiểu Phong bất chợt có thể cá»­ động tứ chi.
Nhưng khi cá»­ động được, do chất độc ngấm vào cÆ¡ thể quá nhanh nên hành động đầu tiêu cá»§a Tiểu Phong chỉ là khuỵu ngưá»i ngã vật xuống.
“Huỵchâ€
Nàng ná» vẫn quật trưá»ng tiên loạn xạ vào Tiểu Phong.
“Chát chátâ€
Bị ngã, Tiểu Phong tình cá» nằm đè lên gói nhỠđựng dược thảo đã dược Quái Diện Ma Nương á»§y thác. Tiểu Phong lại có thêm má»™t cá»­ chỉ cuối cùng là lòn tay xuống ngưá»i giữ chặt gói dược thảo vào tay và cứ ôm khư khư vào lòng.
Phát hiện Ä‘iá»u này, mỹ nhân thịnh ná»™ quát nhiá»u hÆ¡n :
- Ngươi vẫn không chịu nói ai sẽ được ngươi giao Thanh Tâm Phục Linh Thảo ư?
Vừa quát nàng vừa quật liên hồi kỳ trân những chiêu Tiên pháp vào khắp cÆ¡ thể Tiểu Phong. Lá»±c đạo cá»§a tiên pháp làm cho Tiểu Phong lăn tròn. Là mỹ nhân cố tình làm thế để trưá»ng tiên có cÆ¡ há»™i quật nát khắp ngưá»i Tiểu Phong.
“Chát, chát...â€
Tiểu Phong phần bị đau xé da xé thịt phần thì bị độc chất ngấm vào nên dần dần hôn mê, tuy nhiên tay vẫn khư khư ôm giữ gói dược thảo.
Äó là tiếng động cuối cùng Tiểu Phong còn nghe được khi lại bí trưá»ng tiên quật vào ngưá»i. Sau đó Tiểu Phong mê man hoàn toàn.
* * * * *
“Ầm!â€
Tiếng chạm kình chát chúa làm Tiểu Phong hồi tỉnh.
Và Tiểu Phong mở mắt nhìn để chỉ phát hiện xung quanh chỉ toàn là bóng đêm.
Tuy vậy giữa đêm đen vẫn có tiếng phát thoại không thể ngỠlà có vang lên :
- Ngươi là ai? Vì sao rơi vào Cách Nhật cốc này?
Tiểu Phong ngơ ngác ngồi dậy :
- Cách Nhật cốc? Là một nơi như thế nào đây?
Äáp lại :
- Là má»™t vá»±c sâu, nÆ¡i không bao giá» có ánh dương quang chiếu rá»i đến.
Và há»i :
- Ngươi không am hiểu võ công, sao có kẻ cố tình đoạt mạng ngươi?
Tiểu Phong vẫn cố nhìn và dÄ© nhiên không tài nào nhận thấy ngưá»i phát thoại giữa màn đêm Ä‘en dày đặc như thế này.
- Tối độc phụ nhân tâm. Nhưng sao tôn giá biết vãn sinh không am hiểu võ công mặc dù không nhìn thấy gì?
- Chỉ có ngươi mới không nhìn thấy. Khác với lão phu vừa có bản lãnh cao minh vừa lưu ngụ nơi này quá lâu.
Tiểu Phong giật mình :
- Tôn giá tự hào có bản lãnh cao minh? Có thể thu nhận vãn sinh làm đệ tử?
- Hừ? Chỉ vì ngươi muốn báo thù tiện nhân nào đó vừa độc ác ném ngươi xuống tận đây?
Tiểu Phong bảo :
- Äúng vậy. Và vãn sinh tiếc rằng đã không luyện võ công sá»›m hÆ¡n.
- NghÄ©a là mụ Quái Diện đã từng có ý thu nhận ngươi làm truyá»n nhân?
Tiểu Phong lại giật mình :
- Sao tôn giá đoán biết?
Và Tiểu Phong tá»± đưa tay chạm vào chiếc vòng ngá»c may mà vẫn còn Ä‘eo ở cổ tay bên tả :
- Vì nhìn thấy vật này và nhận ra đó là tín vật của Quái Diện Ma Nương nên tôn giá hiểu nguyên ủy?
Giá»ng nói kia chợt kêu :
- Mụ Quái Diện vậy là chết thật rồi?
Tiểu Phong thất kinh, cố tình ngồi dịch lùi vá» phía sau. NhỠđó Tiểu Phong phát hiện khắp thân không còn Ä‘au đớn nữa, như thể chuyện bị mỹ nhân dùng Kim Hoa Xà Trưá»ng Tiên hành hạ là chuyện xảy ra đã lâu, đủ lâu để má»i thương tích Ä‘á»u bình phục mà không còn gây Ä‘au đớn cho Tiểu Phong nữa. Tiểu Phong dè dặt há»i ngưá»i trong bóng tối :
- Tôn giá có hay không có cừu thù với Quái Diện Ma Nương?
Äáp :
- Vô oán vô cừu. Nếu đó là Ä‘iá»u ngươi muốn biết thì lão phu chỉ có thể nói bấy nhiêu mà thôi. Vậy là Nhị pháp bảo Miêu Cương mụ Quái Diện Ä‘á»u trao cả cho ngươi?
Tiểu Phong vẫn sỠtay vào chiếc vòng :
- Vòng ngá»c này là má»™t trong Nhị pháp bảo Miêu Cương sao?
Có tiếng thở dài :
- Mụ Quái Diện đến thá»i gian để giải thích cho ngươi hiểu tá»± sá»± cÅ©ng không có. Mụ chết thảm lắm sao? Âu cÅ©ng là gieo nhân nào gặt quả ấy.
Và giá»ng đó giải thích :
- Ngươi tuy chưa là truyá»n nhân cá»§a mụ nhưng nhá» Nhị pháp bảo Miêu Cương nên ngươi toàn mạng. Có lẽ ngươi Ä‘ang tá»± há»i không biết vì sao thương thế ngươi mau bình phục?
Thoạt tiên đấy là nhá» diệu năng giải bách độc cá»§a Huyá»n Thiết Phi Cang, chiếc vòng ngươi Ä‘eo ở cổ tay. Vì thế độc chất cá»§a Vạn Niên Hắc Tri Thù, Äệ nhất pháp bảo Miêu Cương là không đủ lấy mạng ngươi. Kế đến, Vạn Niên Hắc Tri Thù vì là thần vật há»™ mệnh nên khắp ngưá»i ngươi khi bị thương tích đã được Äá»™c vật tiết Nguyên Dịch, giúp cÆ¡ thể ngươi mau chóng khôi phục. Hy vá»ng ngươi tá»± hiểu rõ thêm những gì lão phu vừa giải thích.
Tiểu Phong vỡ lẽ :
- Vãn sinh hiểu rồi. Vậy là nhá» Huyá»n Thiết Phi Cang nên chất độc cá»§a Vạn Niên Hắc Tri Thù tạm thá»i chưa thể Ä‘oạt mạng vãn sinh?
- Äó là Ä‘iá»u lão phu vừa giải thích cho dù vẫn chưa hiểu vì sao bản thân ngươi lại bị chính thần vật há»™ mệnh hạ độc.
Tiểu Phong thở dài :
- Có một nữ nhân độc ác sau khi tìm cách hủy diệt Vạn Niên Hắc Tri Thù đã khiến cho vũ khí của ả bị thấm chất độc từ Vạn Niên Hắc Tri Thù. Sau nữa, ả dùng chính vũ khí đó hạ thủ vãn sinh. Ả muốn vãn sinh chết vì chất độc này.
- Hà hà... Nhưng Vạn Niên Hắc Tri Thù không chết. Thảo nào lúc phát hiện ngươi, lão phu cÅ©ng phát hiện Äá»™c vật bám theo ngươi. Vì ngỡ ngươi sắp bị độc vật sát hại nên lão phu đành dùng công phu Tam Mụi Chân Há»a há»§y diệt nó. Hóa ra nó chỉ muốn giúp ngươi. Và lão phu há»§y diệt nó cÅ©ng phần nào áy náy.
Tiểu Phong ngẩn ngưá»i :
- Tôn giá muốn nói vì Vạn Niên Hắc Tri Thù chưa chết, sau lại thấy vãn sinh rÆ¡i xuống Cách Nhật cốc này, nó liá»n bám theo vì nguyên á»§y vẫn là thần vật há»™ mệnh vãn sinh?
- Vạn Niên Hắc Tri Thù là linh vật trung thành do chưa tá» tưá»ng sá»± việc lão phu đã quá vá»™i hạ thá»§ nó. Nhưng cÅ©ng may, ngươi sá»›m khôi phục thế này đủ hiểu độc vật vẫn kịp trút toàn bá»™ Nguyên Dịch chí báu vào ná»™i thể ngươi. Lão phu mong rằng ngươi đừng vì thế mà oán trách mãi lão phu.
Tiểu Phong không thể không nhá»› đến tiếng chấn động khá lá»›n đã là nguyên do giúp Tiểu Phong hồi tỉnh. Và bây giá» vì nghe lão nhân thần bí ná» giải thích, Tiểu Phong hiểu đấy là tiếng động do lão nhân dùng Tam Mụi Chân Há»a há»§y diệt thần vật há»™ mệnh. Tiểu Phong bảo :
- Tôn giá có hành động như thế cũng chỉ vì thiện ý, muốn giúp vãn sinh, sợ vãn sinh bị độc vật sát hại. Vãn sinh nào dám oán trách tôn giá.
- Ngươi nghĩ như thế thật thấu đáo. Chẳng uổng công lão phu đã dùng nội lực hóa giải toàn bộ lực rơi, không để ngươi gặp cảnh tan xương nát thịt vì bị rơi từ trên cao xuống. Ngươi bảo ngươi muốn bái lão phu làm sư phụ?
Tiểu Phong vội hướng vỠphía phát thoại và hành lễ :
- Mong tôn giá thành toàn phận vãn sinh làm đệ tá»­. Äại ân này vãn sinh nguyện má»™t Ä‘á»i cảm kích.
- Äừng quá vá»™i cảm kích lão phu. Hãy cho lão phu biết dược thảo có sẵn trong tay ngươi đã được tìm thấy ở đâu?
Tiểu Phong vô tình nắm bàn tay lại. Gói dược thảo không còn ở trong tay Tiểu Phong nữa. Có chăng thì chỉ là một vài lá tình cỠrơi rớt lại trong tay Tiểu Phong mà thôi.
Tiểu Phong động tâm :
- Tôn giá ám chỉ Thanh Tâm Phục Linh Thảo? Phải chăng tôn giá từng là lão bằng hữu của Quái Diện Ma Nương?
Nhân vật thần bí hầu như không chú tâm đến câu Tiểu Phong há»i, chỉ lẩm bẩm :
- Hóa ra Thanh Tâm Phục Linh Thảo chính là thứ lão phu cần.
Suýt nữa Tiểu Phong bật kêu vì mÆ¡ hồ nhận ra lão nhân thần bí chính là lão bằng hữu từng được Quái Diện Ma Nương đỠcập. Vì chỉ có như thế lão nhân này không chỉ cần Thanh Tâm Phục Linh Thảo là dược thảo được Quái Diện Ma Nương á»§y thác Tiểu Phong mang đến giao cho lão nhân - mà lão nhân còn nhận ra Huyá»n Thiết Phi Cang, tín vật duy nhất để nhận diện Tiểu Phong chính là ngưá»i được Quái Diện Ma Nương sai phái.
Nhưng Tiểu Phong chưa kịp kêu, đã nghe lão nhân thần bí há»i :
- Vì sao ngươi nghĩ lão phu là lão bằng hữu của Quái Diện Ma Nương?
Xem đây là cÆ¡ há»™i nếu muốn được lão nhân thu làm truyá»n nhân, Tiểu Phong vá»™i thuật chuyện :
- Trước lúc mệnh chung, Quái Diện Ma Nương đã nhỠvãn sinh mang dược thảo này đến chỗ một lão bằng hữu. Như thế này...
Chá» Tiểu Phong thuật xong, lão nhân thần bí chợt hắng giá»ng :
- Hãy cho lão phu xem qua Huyá»n Thiết Phi Cang.
Vòng ngá»c là tín vật. Vì thế có trao tín vật cho ngưá»i xem cÅ©ng là Ä‘iá»u bình thưá»ng Tiểu Phong vá»™i làm theo.
Trong bóng tối dày đặc có má»™t bàn tay đưa ra nhận lấy chiếc vòng ngá»c, do Tiểu Phong không nhận được phương hướng để giao.
Khi chiếc vòng không còn, Tiểu Phong nghe lão nhân há»i :
- Theo câu chuyện ngươi thuật có thể hiểu ngoài Quái Diện Ma Nương đã chết chẳng còn ai biết Thanh Tâm Phục Linh Thảo tìm ở đâu?
Tiểu Phong gật đầu :
- Tôn giá vẫn cần nhiá»u dược thảo hÆ¡n chá»— đã có sao?
Có tràng cưá»i cao ngạo vang lên :
- Äối vá»›i lão phu vậy là quá đủ. Còn vá» lá»i ngươi vừa đỠxuất, được, lão phu sẽ thành toàn theo ý nguyện ngươi. Lão phu đã quyết định thu ngươi làm truyá»n nhân. ÄÆ°á»£c chứ? Ha... ha...
Tiểu Phong cả mừng, vá»™i hành lá»… bái sư, vì thế đã bá» qua không cảm thấy nghi ngá» vá»›i tràng cưá»i dưá»ng như không phù hợp vẫn được lão nhân phát ra mãi chẳng thôi.
Lúc dứt tiếng cưá»i, lão nhân bảo :
- Muốn luyện võ trước hết cần phải có tâm pháp ná»™i công. Lão phu sẽ truyá»n cho ngươi má»™t tâm pháp thượng thừa. Hãy lắng nghe khẩu quyết.
Tiểu Phong nhỠchuyên chú lắng nghe nên cuối cùng được sư phụ tán dương :
- Hiểu nhanh và hiểu đến thấu triệt như ngươi quả thật ít có ngưá»i sánh kịp. Nhưng hiểu là má»™t chuyện, thá»±c hành được hay không má»›i là Ä‘iá»u đáng nói. Äể giúp ngươi dá»… thá»±c hiện, lão phu có ý này. Ngươi hãy mau tá»a công, chiếu theo khẩu quyết lão phu truyá»n và dẫn lưu ná»™i khí. Riêng vá» ná»™i khí, vì ngươi chỉ má»›i lần đầu luyện nên không thể có, lão phu sẽ giúp ngươi, trước mắt là truyá»n cho ngươi má»™t ít chân nguyên ná»™i lá»±c cá»§a lão phu. Chá» sau khi ngươi luyện thuần thục lẽ đương nhiên lão phu có cách thu hồi lại chá»— chân nguyên đã truyá»n. Lão phu giải thích như vậy đã rõ chứ?
Tiểu Phong hết sức cảm kích :
- Äồ nhi Ä‘a tạ ân tài bồi cá»§a sư phụ lão nhân gia.
- Äã là sư đồ, ngươi hà tất nói đến lá»i Ä‘a tạ. Có thể bắt đầu được rồi.
Tiểu Phong liá»n tá»a công. Và đúng như lão nhân nói Tiểu Phong sẽ không hiểu cÅ©ng như không thể cảm nhận thế nào là ná»™i khí nếu không có lão nhân, vào thá»i Ä‘iểm thích hợp đã nhẹ nhàng đặt má»™t tay vào Linh Äài huyệt cá»§a Tiểu Phong và truyá»n qua cho Tiểu Phong má»™t ít chân nguyên ná»™i lá»±c.
Nhá» có động thái này cá»§a lão nhân nên không riêng gì ở huyệt Linh Äài mà ở cả đại huyệt Äan Äiá»n cá»§a Tiểu Phong cÅ©ng dần dầu hiển hiện những luồng nhiệt khí xuất phát.
Äang có tâm trạng phấn chấn, thanh âm cá»§a lão nhân chợt rót vào tai Tiểu Phong :
- Không được để tâm thần bất định. Mau dẹp bá» tạp niệm, chỉ lo chuyên chú dẫn lưu ná»™i kình theo những vòng Châu Thiên. Nếu để xảy ra tình trang nghịch hành chân khí, hậu quả không thể lưá»ng.
Tiểu Phong cố trấn định má»i cảm xúc lo thá»±c hiện theo lá»i chỉ Ä‘iểm cá»§a lão nhân. Má»™t lúc sau, khi việc dẫn lưu ná»™i kình rồi cÅ©ng đến lúc tá»± nó dịch chuyển như là bản năng, Tiểu Phong nghe sư phụ bảo :
- Hảo tiểu tá»­. Ngươi tiếp nhận chân truyá»n nhanh hÆ¡n lão phu nghÄ©, có lẽ đã đến lúc lão phu thu hồi chân nguyên đã trút truyá»n. Ngươi đừng bao giá» tá» ra hoảng hốt, khiến chân nguyên ná»™i khí cá»§a ngươi lâm cảnh há»—n loạn nha. Lão phu bắt đầu thu hồi đây.
Và từ lúc này tuy lão nhân vẫn áp má»™t tay vào huyệt Linh Äài cá»§a Tiểu Phong nhưng ná»™i khí thay vì được lão nhân truyá»n qua thì bây giỠđược lão nhân dụng lá»±c chậm rãi thu hồi.
Ná»™i nguyên chân khí cá»§a Tiểu Phong vì thế sau khi được dẫn lưu gần má»™t vòng Châu Thiên, thay vì quy hoàn trở lại huyệt Äan Äiá»n - đúng như khẩu quyết ná»™i công được lão nhân chỉ Ä‘iểm - thì từ huyệt Linh Äài luồng ná»™i khí cứ thế bị hút Ä‘i, thấm nhập tất cả vào bàn tay vẫn được lão nhân áp vào lưng Tiểu Phong.
Diá»…n biến này cứ thế kéo dài, cho đến lúc Tiểu Phong dù hoàn toàn rÅ© liệt vẫn nghe tiếng lão nhân cưá»i vang dá»™i :
- Có thế chứ. Cuối cùng thì bao nhiêu Ä‘iá»u kỳ diệu từ Nhị pháp bảo Miêu Cương Ä‘á»u hóa thành sở hữu cá»§a lão phu. Hoàng thiên đã bất phụ khổ tâm nhân. Sau hÆ¡n ba mươi năm tá»± sinh cầm, giá» là lúc lão phu tái xuất võ lâm báo thù phục hận. Ha ha...
Tràng cưá»i có lẽ vẫn cứ thế kéo dài, Tiểu Phong nghÄ© chắc như thế khi phát hiện bản thân dần dà chìm vào mê man. Vì làm sao Tiểu Phong biết lúc bản thân mê lịm lão nhân ná» có còn cưá»i nữa hay không?
* * * * *
Tiểu Phong dần dần hồi tỉnh trong một thể trạng suy kiệt chưa từng có.
Và vá»›i nhận thức cÅ©ng dần dần phục hồi Tiểu Phong hiểu lúc bản thân mê man lão nhân nỠđã ngưng cưá»i. Bằng chứng là lúc này lão nhân đã tuyệt tích có thể hiểu lão nhân đã bá» Ä‘i từ lâu, sau khi toại nguyện vì đã chiếm hữu cùng má»™t lúc Nhị pháp bảo Miêu Cương như lão nhân tá»± miệng thốt ra.
Tiểu Phong cay đắng nghĩ thầm :
- “Má»™t ác nhân như Quát Diện Ma Nương thì có má»™t lão bằng hữu bất cận nhân tình như lão này cÅ©ng là Ä‘iá»u dá»… hiểu. Tiểu Phong ta không há» tiếc vì để mất Nhị pháp bảo. Chỉ đáng hận là lúc ta quyết ý luyện võ công lại lá»t vào âm mưu cạm bẫy cá»§a ngưá»i. Lòng ngưá»i giang hồ thật gian xảo hiểm ác khó lưá»ng!â€
Xung quanh Tiểu Phong vẫn tối tăm, quả đúng là Cách Nhật cốc, nÆ¡i ánh dương quang không thể rá»i đến. Và cảm giác đói khát bắt đầu hoành hành Tiểu Phong, tạo má»™t tâm trạng lo lắng huyá»n hoặc không há» có bao giá» dù sau nhiá»u lầu Tiểu Phong đối mặt vá»›i cái chết.
Nỗi lo lắng tăng thêm thập bội khi Tiểu Phong chực nhớ rằng đây là nơi không hỠcó ánh sáng. Nghĩa là ở đây dù sẵn có vật thực nhưng một khi không nhìn thấy gì thì Tiểu Phong vẫn cam chịu đói khát vì không thể nhìn thấy vật thực ở đâu để tìm.
Chỉ mới nghĩ đến đây trong lòng Tiểu Phong bỗng trào dâng nỗi căm hận mỹ nhân đã đẩy Tiểu Phong rơi xuống Cách Nhật cốc, cho dù lúc đó Tiểu Phong đã ngất lịm, đâu khác gì kẻ đã chết chỉ trừ nhịp hô hấp là vẫn còn.
- “Ả có dung nhan xinh đẹp nhưng tâm địa độc ác hÆ¡n cả rắn rết. Tiểu Phong ta quyết phải báo thù này.â€
Tiểu Phong cũng oán hận lão nhân kỳ bí, lão bằng hữu của Quái Diện Ma Nương.
- “Lão là hạng nhị tâm. Äã thu nhận ta làm đệ tá»­ nhưng sau đó hãm hại ta. Phải chi lão cứ đối xá»­ đúng má»±c, hợp vá»›i danh phận sư đồ, chỉ cần lão thố lá»™ ta đâu tiếc gì mà không giao Huyá»n Thiết Phi Cang cho lão? Vì lòng tham lão hóa thành loại bất nghÄ©a. Nhị pháp bảo Miêu Cương có Ä‘iểm gì quý báu khiến lão quên nghÄ©a quên nhân? Mà cÅ©ng lạ, má»™t trong Nhị pháp bảo Miêu Cương là Vạn Niên Hắc Trì Thù đã bị lão tá»± ta há»§y diệt, cá»› sao sau đó lão bảo lão vẫn đắc thá»§ Nhị pháp bảo Miêu Cương? ÄÆ°á»£c lắm, lão hại ta má»™t thì sau này bằng má»i cách ta sẽ làm lão khốn đốn bá»™i phần. Hừ!â€
Nhưng hận nhất là Tiểu Phong hận chính bản thân :
- “Ãt nhất đã có hai lần ta được ngưá»i đỠxuất thu nhận ta làm đệ tá»­ và truyá»n thụ võ công cho ta. Vậy mà ta khăng khăng khước từ. Ngược lại, khi ta cầu cạnh, xin ngưá»i truyá»n thu võ công cho ta, kết quả lại là thế này đây. Phải chăng đấy là vì ta có phúc mà không biết hưởng, được cÆ¡ há»™i nhưng không chịu nắm bắt? Äể khi ta thay đổi chá»§ ý thì trá»i già lại trêu ngươi, trừng trị ta vì tá»™i đã phụ lòng hảo tâm nhân!â€
Quy tất cả má»i tá»™i lá»—i cho bản thân, Tiểu Phong sau đó cưá»i cay đắng và lẩm bẩm nói thành lá»i :
- Tuy nhân định khó thể thắng thiên nhưng ta cứ tận tâm tận lá»±c. Vì có câu “Tận nhân lá»±c má»›i tri thiên mệnhâ€. Ta sẽ tá»± luyện công. Vá»›i nhiá»u khẩu quyết võ há»c ta vẫn còn ghi nhá»› lẽ nào ta không thể tá»± luyện để nên thân hữu dụng? Ta sẽ bắt đầu luyện, ngay bây giá»!
Thưá»ng vẫn nói vạn sá»± khởi đầu nan, Tiểu Phong đã nghÄ© bản thân khó thể bắt đầu luyện má»™t khi Ä‘ang bị cÆ¡n đói khát hành hạ. Lòng dạ rá»—ng không thưá»ng thì tâm trí khó bình tÄ©nh, Tiểu Phong thất vá»ng khi phát hiện việc chuyên chú vào khẩu quyết công phu ở thá»i Ä‘iểm này quả là Ä‘iá»u không thể.
Äã vậy lại còn phải dẹp bá» tạp niệm để đạt đến sá»± minh mẫn cần có cá»§a cảnh giá»›i gá»i là Tâm - Khí - Thần hiệp nhất, Tiểu Phong Ä‘ang lâm cảnh đói cồn cào thật sá»± không thể giữ sao cho tâm thần chuyên nhất.
Chính vì lẽ đó, Tiểu Phong sau má»™t lúc lâu tá»± bắt mình ngồi yên suy nghÄ© thật nhiá»u vá» má»i khẩu quyết đã từng ghi nhá»›, kể cả ná»™i công tâm pháp vừa được lão nhân độc ác ở đây truyá»n thụ nhưng kết quả thu được chỉ là trạng thái mệt má»i và suy kiệt chưa từng xảy đến vá»›i Tiểu Phong.
Quá thất vá»ng và toan buông xuôi chợt Tiểu Phong phát hiện từ huyệt Äan Äiá»n bá»—ng dấy lên má»™t luồng nhiệt khí nhè nhẹ, má»ng mảnh tợ tÆ¡ trá»i.
- “Có còn hÆ¡n không, đấy chính là ná»™i công ắt có thể giúp bản thân thoát trạng thái mệt má»i. Chẳng phải trước kia ở Hạnh Hoa trang ta vẫn thưá»ng nghe Trang chá»§ La Hào Chung chỉ Ä‘iểm vá»›i bao gia nhân đệ tá»­ như thế là gì?â€
Kể như có thêm tia hy vá»ng, Tiểu Phong gắng gượng vận dụng tâm pháp, nương theo luồng ná»™i khí vừa xuất hiện để từ từ dẫn lưu Ä‘i khắp kinh mạch toàn thân.
Cũng giống như lần trước được lão nhân thần bí ngồi một bên chỉ điểm, Tiểu Phong vẫn dẫn lưu nội kình theo chu trình thành một vòng châu thiên.
Nhưng do lúc này không còn luồng ná»™i khí nào được truyá»n vào Linh Äài huyệt nên ná»™i nguyên chân khí sau khi Ä‘i đủ má»™t vòng đã quy hoàn vá» huyệt Äan Äiá»n. Tiếp đó, luồng ná»™i khí quy hoàn được bổ sung thêm bằng má»™t ít nhiệt khí tá»± phát sinh từ huyệt Äan Äiá»n, khiến vòng châu thiên sau đó có ná»™i nguyên chân khí được dẫn lưu thêm sung mãn hÆ¡n.
Giống như câu tích tiểu thành đại, bản thân Tiểu Phong cũng cảm thấy phấn khích khi nhận thức luồng nội nguyên chân khí càng được duy trì thì vỠsau càng mãnh liệt hơn. NhỠphấn khích như thế nên Tiểu Phong hầu như đã quên đi tâm trạng đói khát.
Nhưng chỉ được như thế má»™t lúc, sau đó Tiểu Phong chợt phát hiện vòng châu thiên do ná»™i nguyên chân khí tá»± dẫn lưu đã thỉnh thoảng chuyển dịch theo má»™t đưá»ng lối hoàn toàn khác.
- “Chân khí nghịch hành? Ta đã phân tâm khiến ná»™i nguyên bấn loạn, tá»± dịch chuyển theo chu trình khác? Äấy chính là hiệu trạng nghịch hành chân khí sẽ đưa đến hậu quả khó lưá»ng cho ngưá»i luyện công?â€
Tiểu Phong kêu thầm và ngấm ngầm lo sợ, đành chú tâm hơn trong việc dẫn lưu chân khí nội nguyên.
Tuy nhiên, khi đã chú tâm, Tiểu Phong bất giác thừ ngưá»i vì má»™t phát hiện lạ. Äó là má»—i khi Tiểu Phong Ä‘iá»u động, cho chân khí dẫn lưu theo vòng châu thiên đã được lão nhân thần bí chỉ Ä‘iểm, thì đây là vòng châu thiên được dẫn lưu theo tâm pháp ná»™i công cá»§a lão nhân. Nhưng đến khi Tiểu Phong để cho chân khí tá»± dẫn lưu theo chu trình sẵn có thì vòng châu thiên do ná»™i nguyên dịch chuyển lại không theo đúng khẩu quyết được lão nhân truyá»n.
Lấy làm lạ vá» hiện trạng này, Tiểu Phong phần thì cứ để chân khí tá»± dẫn lưu, phần thì để tâm dò xét, xem tại sao chân khí lại dịch chuyển theo chu trình khác thưá»ng này.
Và đến khi tá» tưá»ng nguyên nhân, Tiểu Phong càng thêm lấy làm lạ vì nhận ra đó là chân khí tá»± dịch chuyển theo khẩu quyết tâm pháp Phụng Diệp kinh mà suốt bảy năm qua Tiểu Phong đã nghiá»n ngẫm đến thấu triệt, đã thay La Gia truyá»n thụ khẩu quyết cho La Trúc Quỳnh.
- “Khẩu quyết Phụng Diệp kinh lẽ nào nhá» ta nghiá»n ngẫm mãi, tá»± khắc ghi vào tiá»m thức, để khi có cÆ¡ há»™i chân khí ná»™i nguyên tá»± dẫn lưu theo đưá»ng lối hữu biệt, kháng lại đưá»ng lối ta cố ép chân nguyên dẫn lưu theo khẩu quyết lão nhân truyá»n thụ? Luyện theo đưá»ng lối nào có lợi hÆ¡n? Giữa tâm pháp Phụng Diệp kinh và tâm pháp do lão nhân truyá»n thụ, đâu là tâm pháp lợi hại hÆ¡n? Hoặc giả nếu ta cứ tiếp tục chi trì cả hai đưá»ng lối cùng má»™t lúc, liệu có dẫn đến hậu quả nào bất lợi chăng?â€
Trong lúc Tiểu Phong mãi phân vân trăn trở vá» hiện trạng này, luồng chân khí ná»™i thể cá»§a Tiểu Phong sau má»™t lúc tá»± dịch chuyển theo chu trình này lại đổi qua theo chu trình ná».
Khiến Tiểu Phong dù muốn dù không vẫn đã có sá»± khởi đầu cá»§a việc chi trì cùng má»™t lúc hai đưá»ng lối tâm pháp hữu biệt, vá»›i hậu quả sẽ như thế nào chưa thể biết.
Äến lúc có quyết định sẽ chỉ chá»n má»™t trong hai và má»™t được chá»n đó có thể chính là tâm pháp Phụng Diệp kinh - do đây là công phu Ä‘ang có rất nhiá»u nhân vật võ lâm thèm khát, chứng tỠđó là công phu thật sá»± lợi hại thì Tiểu Phong chợt nghe tiếng động lạ vang lên.
“Soạtâ€
Không dám nghÄ© đó là tiếng động do con ngưá»i tạo ra, Tiểu Phong thầm kinh hoảng, tá»± mưá»ng tượng cảnh có má»™t sinh vật bí hiểm Ä‘ang mon men tìm đến.
- “Ở má»™t đáy cốc âm u như thế này ai dám bảo là không có độc xà hoặc những loài độc vật nào khác xuất hiện? Ta sẽ chết nếu để độc vật tiến đến bất ngá» hạ thá»§ ta? Làm gì bây giá»?â€
Tiểu Phong nÆ¡m ná»›p lo sợ, đành ngồi im thin thít, đến thở mạnh cÅ©ng không dám. Chợt có tiếng ngưá»i phát thoại vang lên :
- Ngươi còn sống chăng, tiểu tử?
Tiểu Phong rùng mình chấn động vì đó là chuá»—i thanh âm được phát ra từ má»™t ngưá»i Tiểu Phong không thể nào quên. Tiểu Phong tá»± há»i :
- “Ả đã đẩy ta rÆ¡i vào Cách Nhật cốc không lẽ vẫn chưa cam tâm? Ả quyết lòng xuống tận đây, phải tận mắt nhìn thấy ta chết má»›i hả dạ ư?â€
Giá»ng nói cá»§a nữ nhân lại vang lên :
- Äã có má»™t lão quái vật từ dưới này vượt thoát lên trên, ta nghÄ© ắt hẳn ngươi còn sống.
Nếu nghe tiếng sao ngươi không lên tiếng?
Tiểu Phong bàng hoàng :
- “Ả ám chỉ lão nhân đã thu nhận ta làm đệ tá»­? Vậy là ả vì nhìn thấy Vòng Huyá»n Thiết Phi Cảng nên Ä‘oán biết ta vẫn sống dù đã bị rÆ¡i đến tận chá»— này?â€
Tiếng bước chân của ả di chuyển lần vỠphía Tiểu Phong :
- Phải chăng lão quái vật chính là nhân vật được ngươi đưa Thanh Tâm Phục Linh Thảo đến? Lão là ai? Sao phải cần Thanh Tâm Phục Linh Thảo?
Tiểu Phong thầm thở dài :
- “Ả vẫn mãi quan tâm đến bất kỳ ai có liên quan đến Thanh Tâm Phục Linh Thảo, tại sao chứ? Äối vá»›i ả lẽ nào Thanh Tâm Phục Linh Thảo quan trá»ng hÆ¡n? Äến như tâm pháp Phụng Diệp kinh cÅ©ng không quan trá»ng bằng?â€
Có tiếng ả cưá»i lạnh :
- NÆ¡i này quá tối tăm, quả nhiên rất phù hợp cho những ai vì trúng độc thá»§ nên không dám chưá»ng mặt ra ánh sáng. Nhưng vì ngươi đã đưa Thanh Tâm Phục Linh Thảo đến, giúp lão quái vật tạm thá»i thoát độc thá»§. Ngươi có biết ngươi làm thế là tá»± rước há»a vào thân chăng? Ngươi đừng lẩn trốn ta nữa, vô ích! Hừ!
Và “xoạch†má»™t tiếng, có má»™t tia há»a quang bật sáng lên, cho Tiểu Phong nhìn thấy rất rõ ả chỉ cách Tiểu Phong độ ba trượng và Ä‘ang giương cao há»a tập để tìm kiếm nÆ¡i Tiểu Phong ẩn thân.
Và ả cũng nhìn thấy Tiểu Phong :
- Quả thiên ngươi vẫn còn sống! Tốt lắm.
Phần Tiểu Phong nhá» có ánh há»a quang đột ngá»™t hiển hiện nên tình cá» phát giác ở ngay bên cạnh có má»™t thông đạo dẫn tuốt vào trong sâu.
Tiểu Phong lập tức nhoài ngưá»i, tận lá»±c bình sinh chui vào thông đạo.
Chợt, “Vù...â€
Có má»™t vật má»m mại đột ngá»™t xuất hiện và quấn quanh ngưá»i Tiểu Phong, làm cho Tiểu Phong không thể nào chui sâu hÆ¡n vào thông đạo theo ý định.
Vật đó còn từ từ lôi ngược Tiểu Phong lui trở ra, kèm theo đó là câu nói đắc ý và ngạo nghễ của ả độc ác :
- Ngươi muốn tẩu thoát ư? Trừ phi ngươi am hiểu võ công. Nhưng tiếc thay đó là Ä‘iá»u mà ngươi sẽ không bao giỠđạt được. Ha ha...
Ngá»n trưá»ng tiên Kim Hoa Xà cá»§a ả cứ như thế lôi kéo Tiểu Phong vá» phía ả. Tiểu Phong rá»§a thầm :
- “Tiện tỳ ngươi ngỡ ta không bao giá» có võ công ư? ÄÆ°á»£c lắm, ắt sẽ có lúc ta gây cho ngươi kinh ngạc, nhưng chưa phải lúc này. Tạm thá»i ta đành giữ kín, chưa thể cho ngươi biết ta Ä‘ang cố sức luyện công. Hừ!â€
Ả thu trưá»ng tiên vá», dùng tay tóm tấy Tiểu Phong và cưá»i cao ngạo :
- Chất độc cá»§a Vạn Niên Hắc Tri Thù vẫn không làm ngươi chết? Ta đồ rằng mụ Quái Diện có di ngôn chỉ Ä‘iểm cho ngươi cách hóa giải chất độc. Nhưng có như thế cÅ©ng không sao. Vì lúc này chính là lúc ta cần ngươi sống. Hãy cố tận hưởng những ngày ít á»i còn lại cá»§a ngươi nha. Ha ha...
Äoạn ả nhún mình, thi triển khinh thân pháp, đưa Tiểu Phong cùng ả di chuyển dần lên cao.
“Vútâ€
Mục kích thân thủ bản lãnh này của ả, Tiểu Phong lần đầu tiên ao ước phải chi bản thân có bản lãnh này, sẽ dễ dàng vượt thoát bất kỳ địa hình dù sâu hoặc hiểm trở tương tự địa hình này.
Không bao lâu sau ả đã đưa Tiểu Phong quay lại mặt đá cao chênh vênh nơi ả đã từng xô Tiểu Phong rơi vào đáy cốc tối tăm.
Ả vừa nhìn Tiểu Phong vừa cưá»i :
- Không ngá» lão quái vật đó cÅ©ng am hiểm y thuật, có Ä‘an dược thần diệu giúp ngươi không còn nữa những vết rách xé da do ta cùng kim Hoa Xà Trưá»ng Tiên quật vào ngươi.
Kể cũng tốt vì ta không thích phải đưa theo kè kè bên mình một gã bất thành nhân dạng.
Äây là y phục dành cho ngươi, mặc vào Ä‘i.
Ả ném qua cho Tiểu Phong má»™t bá»c nhá». Tiểu Phong nhẫn nhục, mở bá»c ra và tá»± khoác vào ngưá»i bá»™ y phục không hiểu đã được ả đưa đến từ lúc nào.
Thấy Tiểu Phong thủy chung vẫn không lên tiếng, ả hậm hực bảo :
- Thái độ này cá»§a ngươi, hãy chỠđấy không đến ba ngày đâu, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lá»… độ. Hừ! Äi!
Ả đi trước và dĩ nhiên ả thừa biết thế nào Tiểu Phong cũng đi theo ả.
Tiểu Phong kinh nghi, không hiểu sao ả lại tự tin như thế. Và để thử nghiệm, Tiểu Phong len lén dừng lại.
Lập tức ả quay đầu nhìn Tiểu Phong :
- Vá»›i thính lá»±c cá»§a ta, má»i động tÄ©nh trong vòng mươi mưá»i lăm trượng Ä‘á»u bị ta phát hiện. Ngươi nên ngoan ngoãn thì hÆ¡n, đừng xuẩn động tá»± làm theo ý riêng mình. Bằng không, ngươi thừa biết rối đấy, ta chẳng phải hạng ngưá»i có nhiá»u nhẫn nại, hoặc khách khí đâu. Còn chưa Ä‘i?
Tiểu Phong đành lủi thủi đi theo ả, dạ kêu thầm :
- “Có võ công thì thính lá»±c cÅ©ng thêm lợi hại. Nếu có lúc ta muốn tẩu thoát e khó lòng giấu được ả. Hừâ€
Tiểu Phong vẫn không lên tiếng, vì rằng lúc này Tiểu Phong vẫn ngấm ngầm dẫn lưu ná»™i khí chân nguyên do phát hiện chân khí càng dẫn lưu càng giúp Tiểu Phong kháng lại sá»± mệt má»i. Và đó là Ä‘iá»u duy nhất Tiểu Phong Ä‘ang rất cần.
Tiểu Phong Ä‘i theo ả vượt qua má»™t sưá»n núi. Phía trước đã là má»™t chá»— ngoặc mà nếu rẽ bên tả sẽ dẫn vào vùng chân núi lổn nhổn đá, còn rẽ theo mé hữu chính là vùng cá» cây bạt ngàn, không thuận tiện chút nào nếu Tiểu Phong tá»± ý bá» chạy.
Do rắp tâm tẩu thoát nên khi thấy ả ngoặt ngưá»i bước vá» bên tả Tiểu Phong vá»™i nhìn khắp lượt vùng chân núi lổn nhổn toàn là đá và đá.
Có nhiá»u gá»™p đá chồng lên nhau tạo nhiá»u khe hở hoặc ở bên cạnh hoặc ở ngay phía dưới. Tiểu Phong lắc đầu :
- “Ta có chạy vào những chá»— như thế cÅ©ng bằng thừa. Ả và ngá»n trưá»ng tiên cá»§a ả rồi cÅ©ng dá»… dàng tóm lại. Ta đành phải tìm cÆ¡ há»™i khác thuận lợi hÆ¡n vậy!â€
ÄÆ°á»£c má»™t lúc lâu, Tiểu Phong chợt lên tiếng gá»i ả :
- Cô nương không thể cho vãn sinh ngừng lại nghỉ chân ư?
Ả đáp lá»i chân vẫn không ngừng bước :
- Ngươi sẽ tha hồ nghỉ ngÆ¡i khi đến được chá»— có má»™t cá»— xe chá» sẵn. Äừng buá»™c ta phải dùng vÅ© lá»±c đối vá»›i ngươi. Hừ!
Äó là Ä‘iá»u Tiểu Phong Ä‘ang chỠđợi. Và nếu Tiểu Phong đòi nghÄ© chân mà ả do tính cao ngạo vẫn không thèm quay đầu lại nhìn, đúng như Tiểu Phong tiên liệu, thì chính ả Ä‘ang vô tình tạo cÆ¡ há»™i cho Tiểu Phong.
Do đó, sau khi vỠbước theo ả được một quãng nữa, Tiểu Phong lại kêu than :
- Vãn sinh mệt lắm rồi. Cô nương...
Ả gắt ngay tức thì :
- Câm miệng. Ta bảo Ä‘i thì cứ Ä‘i, không được lắm lá»i, nghe chưa?
Lúc ả gắt chính là lúc Tiểu Phong dịch chân bước tạt nhẹ qua một bên.
Và khi ả ngưng lá»i cÅ©ng là khi Tiểu Phong từ từ ngồi xuống, nép thật kín sau má»™t tảng đá chỉ nhô cao ná»­a vá»i.
Do vậy dù ả không nghe tiếng Tiểu Phong hồi đáp ắt ả nghÄ© đấy là Tiểu Phong vì mệnh lệnh ả nên ngậm miệng, không dám đáp dù chỉ má»™t lá»i. Và ả cứ thế tiếp tục bước Ä‘i má»™t mình cho đến khi khoảng cách giữa ả và Tiểu Phong đã vượt ngoài mưá»i lăm trượng chỉ chá» có thế, Tiểu Phong má»p ngưá»i xuống, tụt dần theo má»™t triá»n dốc, lao thật nhanh vào má»™t động khẩu mà trước khi thá»±c hiện ý đồ Tiểu Phong đã phát hiện và đã chá»n đó là phương tẩu thoát.
Äá»™ng khẩu khá sâu và tận bên trong lại có thêm nhiá»u ngách đá xuất hiện ngang dá»c.
Tiểu Phong trước hiện trạng này đành bất chấp hậu quả cứ lao bừa vào một ngách đá bất chợt...
“Vù...â€
Vừa khuất mình, Tiểu Phong bấy giỠmới bắt đầu nghe những tiếng quát tháo giận dữ của ả.
Tiểu Phong ngồi thu mình lại thật êm, đến cả nhịp hô hấp cũng cố tình ngưng bế lại, lòng nghĩ thầm :
- “Ả Ä‘ang thịnh ná»™ kiếm tìm. Giá» là lúc ta và ả thi nhau lòng nhẫn nại, xem ai chịu đựng lâu hÆ¡n ai. Hừ!â€
Tiếng ả quát càng lúc càng gần và khi thì vang lên từ phía trá»i Äông, lúc lại xuất phát từ phía ngược lại.
Có những lúc Tiểu Phong cảm nhận ả đã đến thật gần. Nhưng do trong động khẩu có quá nhiá»u ngách đá ngang dá»c nên cuối cùng ả vẫn chưa phát hiện chá»— Tiểu Phong ẩn thân.
Vì lo sợ có lúc ả tìm thấy nên má»—i khi tin chắc ả đã lùi xa Tiểu Phong nhẹ nhàng rúc ngưá»i sâu hÆ¡n nữa vào ngách đá.
Nhá» thế, sau nhiá»u lần dịch chuyển tương tá»±, Tiểu Phong đột ngá»™t nhận ra bản thân dang hiện diện ở má»™t động thất vừa âm u - nhưng không có ngưá»i nào từng lưu ngụ - vừa có những ấn tượng mÆ¡ hồ cho biết rằng ở đây thật sá»± Ä‘ang có ngưá»i ẩn cư.
Tiểu Phong đang hoang mang là thế chợt nghe tiếng quát của ả vang lên khá gần :
- Ngươi đừng mong thoát khá»i tay ta. Tam tiên Bát động chá»§ không phải hạng dá»… chấp nhận thất bại.
Tiểu Phong rùng mình thất kinh, vá»™i quay ngưá»i nấp kín sau má»™t khối thạch trụ lá»™ thiên.
Má»™t lúc sau, tuy không thấy ả xuất hiện nhưng vì có chuá»—i thanh âm lào thào chợt vang lên nên Tiểu Phong cÅ©ng má»™t phen giật mình hoảng vía. CÅ©ng may chuá»—i thanh âm đó chỉ há»i Tiểu Phong :
- Ngươi là đối tượng đang bị chủ nhân câu vừa quát tháo truy tìm?
Vẫn nấp phía sau khối thạch trụ, Tiểu Phong chỉ cần khẽ quay đầu là nhìn thấy ngay nhân vật vừa lào thào há»i.
Äó là má»™t lão nhân vá»›i nhân dạng thoạt nhìn vừa xấu xa gá»›m ghiếc vừa nhÆ¡ bẩn. ÄÆ°á»£c má»—i má»™t Ä‘iểm là đôi mục quang cá»§a lão vẫn còn giữ nguyên ánh mắt quan tâm như lúc Ä‘ang há»i và bây giỠđó là ánh mắt quan tâm chá» nghe lá»i Tiểu Phong đáp. Tiểu Phong gật đầu :
- Vãn sinh những tưởng sẽ không bao giỠthoát ả. Và nếu bây giỠả xuất hiện...
Lão nhân nhơ bẩn bỗng hất đầu, bảo Tiểu Phong :
- Nếu ngươi đủ đởm lược đi theo ta, ả tuyệt đối không thể nào tìm thấy.
Và vẻ quan tâm cá»§a lão liá»n biến mất. Thay vào đó ánh mắt lão chợt dại Ä‘i, Ä‘an xen vào là má»™t vài biểu hiệu Ä‘au đớn cÅ©ng lá»™ rõ trong đôi mắt lão.
Và lão Ä‘au đớn thật chứ chẳng phải giả vá». Bằng chứng như Tiểu Phong Ä‘ang mục kích là lão quay ngưá»i lại thật nhanh và vá»™i vã bá» Ä‘i như chạy, khuất lấp dần vào má»™t kẽ đá chỉ cách Tiểu Phong không mấy xa.
Tiểu Phong hoang mang nhìn theo.
- “Lão chỉ muốn giúp hay Ä‘ang có mưu đồ dụ hoặc ta? Nếu là giúp, cá»› sao lão còn thêm câu: ngươi phải có đởm lược? Có đởm lược để làm gì? Quá rõ đây chỉ là lá»i khích bác, mục đích là lừa ta Ä‘i theo, chui vào cạm bẫy lão chuẩn bị sẵn!â€
Äã toan không tá»± chui đầu vào cạm bẫy, Tiểu Phong lại vá»™i phóng ngưá»i Ä‘i theo lão ngay khi nghe tiếng quát tháo thịnh ná»™ cá»§a ả ná» hầu như vang lên thật gần :
- Ngươi đang nấp lánh ở đây phải không? Nếu còn muốn sống hãy mau mau xuất đầu lộ diện. Nhược bằng để ta tìm thấy, ngươi chắc chắn phải chết?
Tiểu Phong đi như bay, cứ nhắm mắt theo hướng của lão nhân nỠmà cắm dầu chạy bừa.
Mà lão nỠkể cũng lạ Tiểu Phong thấy rất rõ lão cứ đủng đà đủng đỉnh, đầu không một lần quay nhìn phía sau và lúc thì lão rẽ hữu lúc ngoặc tả nhưng thủy chung lão vẫn cứ đi trước Tiểu Phong cũng không một lần bỠrơi Tiểu Phong.
Phần Tiểu Phong vì vẫn lo ngay ngáy nên thỉnh thoảng cũng thử quay đầu nhìn lại.
Nhưng lần nhìn nào cũng như lần nhìn nào, hễ Tiểu Phong quay đầu nhìn là thấy cảnh quang ở phía sau cứ luôn biến chuyển một cách kỳ quái, không còn là cảnh như Tiểu Phong đã nhìn lúc đi vượt qua.
Giả như ngay lúc này chẳng hạn, rõ ràng Tiểu Phong vừa má»›i Ä‘i vượt qua má»™t chá»— rẽ vá»›i ba bá» Ä‘á»u là những vách đá nhám nhúa. Nhưng lúc vượt qua rồi và quay đầu nhìn thì những vách đá đó không hiểu sao Ä‘á»u biến mất. Chỉ còn lại trong mục quang Tiểu Phong là những khối đá to lá»›n dị thưá»ng Ä‘ang lay động lắc lư, chẳng biết đến khi nào là lăn rá»i khá»i vị trí để lao ập đến và nghiá»n nát Tiểu Phong.
Tiểu Phong sợ thật đấy, nhưng chỉ cần chuyển mục quang nhìn vá» phía trước cứ thấy lão nhân ná» vẫn còn đó, thấy lão vẫn cứ đủng Ä‘a đủng đỉnh bước Ä‘i là bao ná»—i sợ hãi Ä‘á»u tan Ä‘i, giúp Tiểu Phong thêm yên tâm Ä‘i theo lão, dù vẫn tá»± dặn lòng di theo lão phải dè dặt.
Äến má»™t nÆ¡i chỉ dẫn lá» má» sáng, lão ná» chợt buông ngưá»i, ngồi phịch vào má»™t lá»›p cá» khô như thể đó là nÆ¡i quá quen thuá»™c vá»›i lão.
Sau má»™t lúc thở dốc, lão chợt há»i Tiểu Phong :
- Ngươi không am hiểu võ công, cớ sao ả phẫn nộ chỉ muốn tìm giết ngươi?
Tiểu Phong cÅ©ng mệt má»i tìm chá»— ngồi nghỉ chân :
- Vì ả quan tâm đến Thanh Tâm Phục Linh Thảo. Ả muốn biết vãn sinh đã giao dược thảo đó cho ai. Và nếu có thể ả cũng muốn biết dược thảo đó được tìm thấy ở đâu?
Ãnh mắt cá»§a lão nhân ra chiá»u kinh ngạc :
- Ngươi cÅ©ng biết Thanh Tâm Phục Linh Thảo ư? Hay đã có ngưá»i tìm thấy, sau đó giao phó ngươi đưa dược thảo đến chá»— ngưá»i khác? Ngươi đã giao dược thảo cho ngưá»i cần được giao rồi ư?
Tiểu Phong kinh nghi nhìn lão, sau đó tự thở dài :
- Như tôn giá không há» có mưu toan nào bất lợi cho vãn sinh như thoạt đầu vãn sinh đã nghi ngá»? Tôn giá cÅ©ng biết vá» loại dược thảo này ư? Äúng là có ngưá»i đã nhá» vãn sinh Ä‘em dược thảo cho má»™t lão bằng hữu. Tôn giá có biết Quái Diện Ma Nương chăng? Äấy chính là nhân vật đã nhá» cậy vãn sinh.
Lão nỠnghe đến đây cũng thở dài và gật đầu :
- Ta có biết mụ Quái Diện Ma Nương. Nhưng vì sao mụ phải nhỠcậy ngươi?
Nhìn lão, Tiểu Phong tá»± há»i, phải chăng vì đây là chá»— quen thuá»™c đối vá»›i lão, thần thái lão tá»± tin nên cÅ©ng khiến Tiá»u Phong tá»± tin theo lão?
Và dù không kịp tá»± giải thích Ä‘iá»u này nhưng do tin bản thân và phần nào tin lão nên Tiểu Phong bá»™c bạch toàn bá»™ vá»›i lão :
- Quái Diện Ma Nương lâm nguy cảnh, trước lúc mệnh chung tình cỠgặp vãn sinh.
ÄÆ°á»£c Quái Diện Ma Nương nhà cậy vãn sinh đã mang theo bên ngưá»i gói dược thảo, kèm theo là vòng Huyá»n Thiết, tín vật cá»§a Quái Diện Ma Nương.
Và Tiểu Phong cũng thuật lại cho lão nghe nguyên nhân vì sao Vạn Niên Hắc Tri Thù thay đổi chủ nhân, sau đã bị lão nhân thần bí ở Cách Nhật cốc ra tay hủy diệt như thế nào :
ChỠTiểu Phong thuật xong, lão nỠchợt thở ra một hơi dài ngao ngán :
- Ngươi đã giao lầm dược thảo cho Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân. Nhưng dù không giao lầm thì kết quả vẫn như vậy. Bởi vì đối với ta lúc này có muốn dùng Thanh Tâm Phục Linh Thảo cũng vô ích.
Tiểu Phong thất kinh :
- Tôn giá dá»±a vào đâu quả quyết vãn sinh đã giao lầm? Trừ phi tôn giá đây má»›i chính là ngưá»i vãn sinh cần phái giao dược thảo?
Lão cưá»i :
- Vạn sá»± Ä‘á»u không vượt ra ngoài thiên ý. Không sai, ta chính là lão bằng hữu tình cá» cá»§a mụ Quái Diện Ma Nương. Nhưng ngươi đừng quá bận tâm, vì như ta vừa nói khi tá»­ kỳ sắp Ä‘iểm ta có dùng Thanh Tâm Phục Linh Thảo cÅ©ng vô ích.
Tiểu Phong tự giận mình :
- Vậy còn lão Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân, lẽ nào lão và tôn giá cùng chịu chung số phận, bị trúng độc thủ như nhau và cùng cần Thanh Tâm Phục Linh Thảo giống nhau?
Lão vô danh gật đầu :
- Không chỉ vá»n vẹn có hai ngưá»i bá»n ta cùng bị chung má»™t độc thá»§. Còn rất nhiá»u những nhân vật như thế nữa. Ngươi có thể giúp ta tìm má»™t nhân vật?
Tiểu Phong ngượng ngùng đáp ứng :
- Vãn sinh sẵn lòng, chí ít cÅ©ng là chuá»™c lại Ä‘iá»u lầm lẫn đã xảy ra.
Lão bảo :
- Kỳ thá»±c Ä‘iá»u lầm lẫn đó không do lá»—i ở ngươi. Vì lúc ngươi chưa hồi tỉnh, chẳng phải lão Bán Nhật Quá»· Bán Nhật Nhân vì phát hiện Phục Linh Thảo Thanh Tâm nên đã tá»± ý chiếm Ä‘oạt. Sau đó má»›i cho ngươi biết sao? Không những vậy lão còn lợi dụng ngươi, chiếm hữu luôn Nhị pháp bảo Miêu Cương. Nếu ngươi hứa giúp ta má»™t việc, đòi lại ta có cách đào luyện ngươi trở thành cao thá»§, đủ năng lá»±c phục hận lão Bán Nhật Quá»· Bán Nhật Nhân sau này.
Tiểu Phong động tâm :
- Tôn giá vừa nói lão Bán Nhật Quỷ đã lợi dụng vãn sinh? Là thế nào?
Lão vô danh giải thích :
- Vì ngươi là Tân chá»§ nhân, lại do ngươi bị thương tích nên Vạn Niên Hắc Tri Thù đã há»™ chá»§ bằng cách phát tiết toàn bá»™ Nguyên Dịch chí báu vào ngươi. Äối vá»›i ngưá»i từng luyện võ, Nguyên Dịch cá»§a Vạn Niên Hắc Tri Thù có diệu năng làm cho ngưá»i hưởng thụ đắc thá»§ thêm ba mươi năm công phu tu vi. Vì ngươi là ngưá»i hưởng thụ nên Bán Nhật Quá»· Bán Nhật Nhân vá» truyá»n thụ ná»™i công tâm pháp cho ngươi. ChỠđến khi ná»™i công tâm pháp đó giúp ngươi tá»± phát xuất đủ số ba mươi năm công phu tu vi, lão Bán Nhật Quá»· Bán Nhật Nhân vá» thu hồi chân nguyên cá»§a lão nhưng thật ra là đã chiếm Ä‘oạt luôn phần chân nguyên lẽ ra thuá»™c vá» ngươi, rõ chứ?
Tiểu Phong ngÆ¡ ngẩn ngưá»i :
- Hóa ra lá»i nói đã chiếm hữu đủ Nhị pháp bảo Miêu Cương là ám chỉ Ä‘iá»u này?
Lão vô danh lại cưá»i :
- Nhưng lão Bán Nhật Quá»· đó do quá vá»™i nên chưa thể đắc thá»§ hoàn toàn. Vì thế mụ Quái Diện thố lá»™, ta biết, Nguyên Dịch cá»§a Vạn Niên Hắc Tri Thù chỉ phát huy diệu năng, sau má»™t thá»i gian tối thiểu là đôi ba ngày. Có thể hiểu, dù ngươi bị lão Bán Nhật Quá»· dối lừa nhưng chá»— công phu lão chiếm được cÅ©ng chỉ xấp xỉ má»™t ná»­a mà thôi.
Tiểu Phong phấn khích :
- Tôn giá Ä‘oan chắc nếu vãn sinh chỉ khổ công luyện thì bước đầu vẫn còn có chí ít là mưá»i lăm năm công phu tu vi?
Lão gật gù :
- Không chỉ có thế mà thôi. Vì ta đã có ý định trao truyá»n thêm cho ngươi phần công phu tu vi còn lại cá»§a ta. Miá»…n ngươi nhận lá»i giúp ta tìm cho kỳ được má»™t nhân vật.
Tiểu Phong nhìn lão :
- Tôn giá có thiện ý như thế thật sao?
Lão thở dài :
- Äừng nghÄ© ta cÅ©ng mưu toan lừa ngươi như lão Bán Nhật Quá»· Bán Nhật Nhân từng thá»±c hiện. Ngươi hãy tá»± cân nhắc, đừng như lÅ© chim Ä‘iêu đã má»™t lần bị trúng tiá»…n thì lần sau sẽ thấy cành cong là sợ.
Tiểu Phong bảo :
- Tôn giá muốn vãn sinh tìm ai? Äể làm gì?
Lão đáp :
- Như ta đã nói không chỉ vá»n vẹn vài ba ngưá»i bị trúng độc thá»§ cần phải có Thanh Tâm Phục Linh Thảo hóa giải. Vì có nhiá»u nhân vật bị như thế và hầu hết Ä‘á»u gặp má»™t kết cục như ta nên đại há»a này cần phải có ngưá»i đủ bản lãnh tiêu trừ. Äó là nhân vật ta muốn ngươi tìm há»™.
Tiểu Phong cau mày :
- Gặp một kết cục như tôn giá là thế nào?
Lão cưá»i buồn :
- Sợ ánh sáng và buá»™c phải tìm chá»— tối tăm ẩn nấp cho đến tận cuối Ä‘á»i.
Tiểu Phong vỡ lẽ :
- Äó là nguyên do khiến Bán Nhật Quá»· Bán Nhật Nhân hÆ¡n hai mươi năm chá»n Cách Nhật cốc để ẩn thân?
Lão đưa mắt nhìn quanh :
- Ta kém may mắn hÆ¡n nên chỉ tìm được địa Ä‘iểm này vá»›i má»™t ít ánh sáng lá» mỠđưa đến. Và đáng lý ta có thể kéo dài sinh mạng thêm má»™t thá»i gian nữa nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Tiểu Phong mơ hồ đoán biết chuyện ngoài ý muốn là chuyện như thế nào :
- Tôn giá muốn ám chỉ lần cứu nguy cho vãn sinh vừa rồi?
Lão vô danh thở dài :
- Ta nói ra không hàm ý oán trách ai, tất cả Ä‘á»u do Thiên định. Nhưng kỳ thá»±c ngươi là ngưá»i thứ hai ta vì động lòng trắc ẩn không thể không mạo hiểm ứng cứu.
Tiểu Phong chùng lòng :
- Nếu vãn sinh đoán không sai, nhân vật đầu tiên được tôn giá ứng cứu chính là Quái Diện Ma Nương?
Lão cưá»i mãn nguyện :
- Chuyện xảy ra đã ngoài năm năm. Ta cứ ngỡ Quái Diện Ma Nương chỉ hứa chiếu lệ. Hóa ra ta nhìn không lầm ngưá»i. Mụ tuy mang lắm ác danh, hành sá»± cÅ©ng độc ác khó lưá»ng, nhưng vẫn tuân thá»§ chữ tín. Chỉ tiếc mụ tìm Thanh Tâm Phục Linh Thảo quá muá»™n, cÅ©ng không còn cÆ¡ há»™i đưa đến tay ta.
Tiểu Phong thở hắt ra một tiếng :
- Xin tôn giá lượng thứ vì vãn sinh vừa rồi đã tỠra quá đa nghi. VỠviệc tôn giá toan nhỠcậy vãn sinh tự nguyện đảm trách.
Lão gật gù :
- Ngươi tuy có nghÄ©a khí, cá»™ng thêm bản tính thận trá»ng, quả là hạng ngưá»i vị tất ta cầu mà có. Nhưng Ä‘iá»u mà ta định á»§y thác cho ngươi, bá» Ä‘i, thà đừng nghÄ© đến còn hÆ¡n.
- Tại sao?
Lão lắc đầu :
- Vì nhân vật đó còn là kẻ tử đối đầu với ta. Tìm gặp y quá khó, thuyết phục y tin vào câu chuyện của ta còn khó hơn thập bội.
Tiểu Phong giật mình :
- Nhân vật đó hành tung thế nào? Là ác ma hay là chính nhân quân tử?
Äáp :
- Thuở y còn tung hoành, má»i ngưá»i Ä‘á»u xưng tụng y là bậc đại hiệp. Trừ Ma Vệ Äạo là quan Ä‘iểm sống cá»§a y.
Tiểu Phong giật mình nhiá»u hÆ¡n :
- Vậy mà tôn giá cùng nhân vật đó là tử đối đầu? Vãn sinh nên hiểu vỠtôn giá như thế nào đây?
Lão cưá»i héo hắt :
- Loại độc thá»§ nãy giá» ta và ngươi đỠcập là rất lợi hại. Phàm những ai trúng độc thá»§ Ä‘á»u không biết bị hạ thá»§ lúc nào. Mãi vá» sau, khi đã bị ngưá»i sai khiến và gây ra nhiá»u hành vi vô cùng tác tệ, lúc phát hiện nguyên á»§y sá»± thật thì má»i việc quá muá»™n màng. Ta đã lâm vào tình trạng như thế. Äể khi muốn chuá»™c lại lá»—i lầm thì ánh sáng tràn ngập bên ngoài kia chính là trở lá»±c cá»±c kỳ nguy hiểm khiến ta lá»±c bất tòng tâm.
Tiểu Phong thừ ngưá»i má»™t lúc, sau chợt há»i :
- Ngoài nhân vật như tôn giá vừa đỠcập liệu còn ai khác đủ năng lá»±c tiêu trừ đại há»a đã xảy ra cho nhiá»u ngưá»i?
Lão hoài nghi :
- Như ngươi đang có chủ ý gì thì phải?
Tiểu Phong gật đầu :
- Vãn sinh có ý định thay tôn giá cáo tri đến má»i ngưá»i vá» những gì đã xảy ra. Giả như vẫn còn nhân vật đủ bản lãnh như tôn giá cần, ắt nhân vật đó vì đại nghÄ©a sẽ thay võ lâm tiêu trừ đại há»a.
Lão lắc đầu :
- Khó có thêm nhân vật thứ hai đủ bản lãnh như nhân vật ta đã đỠcập. Và càng khó hÆ¡n nếu đòi há»i nhân vật đó dám vì đại nghÄ©a diệt thân. Có thể quả quyết, đã làm ngưá»i thì ai ai cÅ©ng ham sinh úy tá»­, ngại gian khổ và chỉ thích nhàn hạ tấm thân. Äó là loại ngưá»i dù biết việc phải làm, đủ năng lá»±c để hành động, nhưng vì nhát đảm, yếu hèn, cÅ©ng là do ngại khổ nên không bao giá» muốn cất tay động chân.
Tiểu Phong lẩm bẩm :
- Biết đó là việc phải làm, nên làm, nhưng vì yếu hèn nhát đảm nên cố tình lẩn tránh. Äấy chẳng phải nói vá» ngươi sao, Tiểu Phong?
Lão vô danh kinh ngạc :
- Ngươi vừa nói gì? Ai là Tiểu Phong ngươi vừa nhắc đến?
Tiểu Phong nhìn lão và lắc đầu :
- Vãn sinh sẽ quyết thay tôn giá tìm cho bằng được nhân vật như thế. Ai là ngưá»i dùng độc thá»§ hãm hại tôn giá?
Lão cũng lắc đầu :
- Äó là Ä‘iá»u mà nhân vật nào đó nếu có đủ bản lãnh phải tá»± tìm ra. Ta không thể nói và kỳ thá»±c cÅ©ng chẳng biết gì để nói.
Tiểu Phong kinh ngạc :
- Nghĩa là tôn giá đã có ý nghi ngỠai đó nhưng vì chưa đủ bằng chứng nên không thể đỠquyết?
Lão giật mình :
- Lá»i cá»§a ta khiến ngươi nghÄ© như thế sao? Ta đâu nói ta nghi ngá» ai?
Tiểu Phong thở dài :
- Tôn giá là ngưá»i trong cuá»™c, chí ít tôn giá phải chỉ Ä‘iểm má»™t vài manh mối. Äâu lý nào tôn giá cam chịu thế này nhưng chẳng nghi ngá» ai?
Lão giận dữ xua tay :
- Äừng đỠcập đến chuyện này nữa. Vì quả thật ta chẳng thể nghi ngá» ai.
Tiểu Phong ái ngại cho lão :
- Tính danh tôn giá là thế nào?
Lão lắc đầu quầy quậy :
- Ngưá»i cần biết để làm gì?
- Vì tôn giá là ngưá»i bị hại, đúng không? Vậy muốn truy tìm ngưá»i đã hại tôn giá Ä‘iá»u đầu tiên là cần tra xét những ai được xem là thù nhân cá»§a tôn giá. Sau nữa là...
Lão ngắt lá»i :
- Ngươi chỉ phí công vô ích. Vì hầu hết má»i nhân vật Trung Nguyên Ä‘á»u xem ta là kẻ thù.
Tiểu Phong chột dạ :
- Ai ai cÅ©ng là kẻ thù ư? Vậy còn bằng hữu? Hy vá»ng tôn giá có má»™t vài bằng hữu, gá»i là thâm giao tri ká»· chứ?
Lão cau mày :
- Có thì sao?
Tiểu Phong thở ra nhè nhẹ.
- Vẫn có câu “Há»a từ bên trong há»a raâ€. CÅ©ng có thể tôn giá bị hại vì những bằng hữu này.
Lão nổi giận :
- Nói nhảm. Ta...
Và đột nhiên lão thở ồ ồ, sau đó vừa nhăn mặt vừa ôm ngực thở dốc.
Trạng thái này cá»§a lão vì đã nhìn thấy má»™t lần nên Tiểu Phong vừa bước lại gần vừa khẩn trương há»i :
- Cũng là thứ độc thủ đó đang hoành hành tôn giá?
Lão cố phát thoại má»™t cách khó nhá»c :
- Thanh Tâm Thanh Tâm phục Linh Thảo...
Sá»±c nhá»› đến má»™t việc, Tiểu Phong lập tức cho tay vào bá»c áo và thở phào :
- May quá. Vãn sinh còn cất giữ một vài lá Thanh Tâm Phục Linh Thảo còn sót lại. Tôn giá có thể dùng tạm.
Tiểu Phong đưa ra và lão vô danh nỠkhông hỠkhách khí, đón nhận lấy và cho vào miệng ngay lập tức.
ÄÆ°á»£c má»™t lúc lão thở ra :
- Có lẽ sinh mạng ta không được kéo dài như đã nghÄ©. Ngươi tin chắc vào Ä‘iá»u vừa nói chứ?
Tiểu Phong hoang mang :
- Vãn sinh đã nói không ít Ä‘iá»u. Cụ thể tôn giá muốn ám chỉ Ä‘iá»u gì?
Lão cưá»i lạt :
- Há»a từ trong há»a ra.
Tiểu Phong lo ngại :
- Há»a tâm phúc luôn là há»a khó lưá»ng nhất. Tôn giá hãy tùy nghi suy xét.
Lão gật đầu :
- Ta muốn nhỠngươi một việc.
Tiểu Phong đoán ra :
- Là thay tôn giá dò xét những nghi can.
Lão gật đầu :
- Không phải dễ đâu. Nhất là lỡ để hỠnhận ra ngươi từng gặp gỡ ta.
Tiểu Phong bảo :
- Tự vãn sinh không nói, còn ai hay biết chuyện giữa vãn sinh và tôn giá?
Lão bĩu môi.
- Nếu ta truyá»n thụ võ há»c má»™t Ä‘á»i cá»§a ta cho ngươi, đó là sÆ¡ hở duy nhất khiến ngươi tá»± bá»™c lá»™ tất cả.
Tiểu Phong giật mình :
- Tôn giá định truyá»n thụ võ há»c cho vãn sinh?
Lão lắc đầu.
- Vì làm như thế sẽ khiến ngươi bá»™c lá»™ thân phận nên ta nghÄ© lại, sẽ không truyá»n thụ võ há»c cho ngươi nữa. Hãy nói Ä‘i, tâm pháp gì lão Bán Nhật Quá»· Bán Nhật Nhân đã chỉ Ä‘iểm cho ngươi?
Tiểu Phong đáp :
- Lão không hỠnói đó là tám pháp gì. Do vậy...
Lão nhân vô danh chợt tỠra khẩn trương.
- Nhưng ta tin chắc đó chẳng phải tâm pháp tầm thưá»ng. Vì má»™t khi Bán Nhật Quá»· có dá»± mưu chiếm Ä‘oạt chân nguyên cá»§a ngươi, lão phải chỉ Ä‘iểm ngươi tâm pháp thượng thừa. Có như thế chân nguyên cá»§a ngươi má»›i phù hợp vá»›i chân nguyên cá»§a lão. Äể khi chiếm Ä‘oạt xong chá»— chân nguyên đó má»›i vÄ©nh viá»…n thuá»™c vá» lão. Ngươi cứ chiếu theo khẩu quyết đó, hãy tá»a công ngay.
Tiểu Phong hoài nghi :
- Tôn giá có chủ ý gì?
Lão càng tỠra vội vàng hơn :
- Ná»™i lá»±c cá»§a ta vẫn còn độ ba mươi năm công phu tu vi. Äó là thứ duy nhất ta có thể tặng cho ngươi, đổi lại việc ngươi sẽ thay ta dò xét hung phạm.
Tiểu Phong ái ngại :
- Nếu tôn giá trút truyá»n tất cả, hậu quả e sẽ là...
Lão ngắt :
- Äừng chần chừ nữa. Vì nếu không như thế, lúc ta mệnh chung bao nhiêu ná»™i lá»±c đó cÅ©ng bị vất bá» má»™t cách vô ích.
Và lão vươn tay, ấn Tiểu Phong ngồi xuống cạnh lão :
- Ắt hẳn ngươi chỉ má»›i biết duy nhất má»™t loại tâm pháp ná»™i công? Cứ vận dụng theo đúng khẩu khuyết đó, tiếp nhận ná»™i lá»±c ta truyá»n. Bằng cách này ná»™i lá»±c cá»§a ta sẽ biến thành ná»™i lá»±c bản thân ngươi. Thá»±c hiện Ä‘i.
Tiểu Phong đành làm theo.
Và Ä‘ang khi Tiểu Phong tá»a công cÅ©ng như lão nhân thần bí độ nào đã hành động, lão vô danh này cÅ©ng áp má»™t bàn tay vào huyệt Linh Äài cá»§a Tiểu Phong.
Từ huyệt Linh Äài vì thế đã hiển nhiên má»™t luồng nhiệt khí trút vào ngưá»i Tiểu Phong, hòa theo luồng nhiệt khí phát sinh từ huyệt Äan Äiá»n cá»§a Tiểu Phong, dẫn lưu khắp các kinh mạch.
Vì đã từng bị dối lừa nên lần này Tiểu Phong tiếp nhận chân nguyên thì cứ tiếp nhận nhưng khi nÆ¡m ná»›p lo sợ thì vẫn cứ lo. Do đó Tiểu Phong hầu như không thể biết bản thân Ä‘ang vận dụng thứ tâm pháp nào. Tâm pháp do Bán Nhật Quá»· Bán Nhật Nhân chỉ Ä‘iểm hay là tâm pháp từ Phụng Diệp kinh chỉ sau đó, lúc lão nhân vô danh vì cạn kiệt chân lá»±c nên để bàn tay truyá»n lá»±c tá»± rÆ¡i xuống, lão lên tiếng há»i thì Tiểu Phong má»›i rõ Ä‘iá»u gì đã xảy ra.
Tiểu Phong nghe lão thá»u thào :
- Ngươi cố tình lừa ta? Kỳ thực ngươi còn am hiểu một tâm pháp khác nữa. Ngươi là ai?
Sao lại lừa dối lão Mạc ta?
Tiểu Phong chợt hiểu, toan giải thích cho lão hiểu đấy là tâm pháp Phụng Diệp kinh, chợt thấy lão ngã vật ra và bất ngỠhộc lên một tiếng :
- Lão Ẩn Long đã sai ngươi? Thì ra kẻ hại ta chính là lão Long? Hự!
Tiểu Phong giật nảy ngưá»i vì tận mặt nhìn lão chết mà không kịp giải thích cho lão hiểu tưá»ng tận.
Quá day dứt vì sá»± cố ngoài ý muốn này, sau khi tìm nÆ¡i an táng lão xong, Tiểu Phong nấn ná mãi không dám tá»± ý dá»i Ä‘i.
Äến khi muốn ly khai, Tiểu Phong chợt kinh hoảng vì phát hiện không có cách nào tìm ra lối xuất nhập. Äi đến đâu Tiểu Phong cÅ©ng chỉ thấy những khung cảnh rợn ngưá»i, như có rất nhiá»u khối loạn thạch chênh vênh cứ lung lay chá»±c lao đến nghiá»n nát Tiểu Phong.
Mãi vá» sau, Tiá»u Phong má»›i nhá»› lại đấy là cảnh từng mục kích, lúc Ä‘i theo lão vô danh tiến vào đây và há»… quay đầu nhìn lại là thấy toàn là cảnh tượng như thế này.
Tiểu Phong vá»™i quay lại chá»— có lá»›p cá» khô từng được lão vô danh chá»n làm nÆ¡i lưu ngụ.
Ở đó, Tiểu Phong sau má»™t lúc kiếm tìm chợt phát hiện má»™t cuốn sách má»ng, bên ngoài có ghi tặng ngưá»i hữu duyên.
Sau khi xem qua quyển sách, Tiểu Phong phục ngưá»i lạy tạ trước nấm má»™ cá»§a lão :
- Äệ tá»­ Phong Viá»…n Quy khấu đầu tạ ân sư phụ lão nhân gia đã tài bồi. Những gì ân sư di mệnh căn dặn, đệ tá»­ nguyện tận lá»±c thi hành.
Tài sản của samacvuong

  #8  
Old 19-04-2008, 05:44 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· Vương Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
Hồi 8 : Thoát Cái bang tái ngộ cố nhân



- “Ả đúng là âm hồn bất tán?â€
Phong Viá»…n Quy chỉ biết rá»§a thầm như thế khi phát hiện mỹ nhân độ nào lại là nhân vật đầu tiên Phong Viá»…n Quy chạm trán sau quãng thá»i gian dài tá»± ý lưu lại dãy bí động kỳ ảo.
Không như Phong Viá»…n Quy, ả không há» tá» ra kinh ngạc trong lúc song phương tái gặp nhau, ả chỉ nhẹ nhàng há»i má»™t câu :
- Cao nhân nào ẩn ở trong kỳ trận?
Biết ả chỉ đoán bừa, Phong Viễn Quy toan đáp chợt thấy ả xua tay :
- Äừng nói vá»›i ta ngươi chưa biết chữ kỳ trận là ám chỉ Ä‘iá»u gì nha.
Và ả cưá»i khẩy :
- Äã hÆ¡n bốn mươi ngày trôi qua, không ngày nào ta không thấy kỳ trận bao quanh thạch động luôn luôn thay đổi. Äá»§ hiểu đấy là do ngưá»i ẩn trong trận vì nguyên nhân nào đó đã cố tình biến đổi trận thế. Và chỉ cần nhìn thấy ngươi hôm nay má»™t mình xuất trận ta vỡ lẽ thêm, chá»§ nhân thật sá»± cá»§a trận thế kỳ môn đã chết. Ngươi không phá»§ nhận những Ä‘iá»u này chứ?
Phong Viễn Quy thất sắc, vì quá bất ngỠtrước những gì ả vừa nói. Và theo phản ứng tự nhiên Viễn Quy bảo :
- Cô nương nói toàn những lá»i vãn sinh không hiểu, cao nhân nào, kỳ trận nào cô nương vừa đỠcập?
Ả cưá»i :
- Ngươi cho ta kém thông tuệ thế sao? Vậy ta há»i ngươi, sao lần này thấy ta ngươi không bá» chạy?
Nghe ả nêu nghi vấn, chính Viá»…n Quy cÅ©ng giật mình, lấy làm lạ vá» Ä‘iá»u này. Vì thế Phong Viá»…n Quy đành thán phục, lắng nghe ả tiếp tục độc thoại :
- Ngươi không chạy vì có lẽ mấy mươi ngày qua là quãng thá»i tuy ngắn ngá»§i nhưng lại quá cấp bách khiến cao nhân ẩn trong đó phải tận dụng để trao truyá»n, chỉ Ä‘iểm cho ngươi được bao nhiêu hay bấy nhiêu công phu. Và ngươi nghÄ© chá»— công phu đó là đủ cho ngươi đối đầu cùng ta, ngươi không cảm thấy sợ nữa. Äúng chứ?
Äoạn ả phá lên cưá»i :
- Cả ngươi lẫn ngưá»i ẩn trong động đã quá viá»…n vông khi nghÄ© rằng chỉ sau mấy mươi ngày là có thể biến ngươi, má»™t kẻ tầm thưá»ng thành má»™t cao thá»§. Ta thì nghÄ© khác, bất quá ngưá»i trong động chỉ có thể trao truyá»n ná»™i lá»±c cho ngươi, má»™t Ä‘iá»u tương đối đáng kể, kỳ dư bao công phu võ há»c còn lại ngươi phải năm mưá»i năm khổ luyện nữa má»›i mong đạt đến mức đại thành. Thật đáng tiếc đó là số thá»i gian quá ư dài và xa xỉ mà ngươi không thể nào có được. Ngươi có biết vì sao không? Ha... ha...
Äang cưá»i, chợt thoắt má»™t cái ả biến mất.
“Vút...â€
Vì đã nghe khẩu khí của ả nãy giỠnên Phong Viễn Quy biết ả biến mất chẳng phải để làm gì khác ngoài việc bất ngỠra tay hạ sát thủ đối với Viễn Quy.
Không dám chậm chân, e chỉ chuốc há»a, Phong Viá»…n Quy lập tức dịch ngưá»i tránh trước.
“Vút...â€
Nhưng ả nói đúng, Viá»…n Quy ngoài nôi lá»±c được ân sư trút truyá»n thì kỳ dư bao công phu còn lại Ä‘á»u quá kém so vá»›i ả. Viá»…n Quy Ä‘ang lách tránh thì bị má»™t lá»±c đạo giáng thẳng vào hậu tâm
“Ầm!â€
Viễn Quy vừa loạng choạng ngã chúi vỠphía trước vừa nghe ả suýt soa :
- Hảo ná»™i lá»±c. Ngươi chịu được má»™t kích cá»§a ta đủ hiểu chá»— ná»™i lá»±c ngươi được trao truyá»n là không dưới ba mươi năm công phu tu vi. Chỉ tiếc bản lãnh ngươi quá kém. Äến má»™t chiêu má»™t thức cho ra hồn ngươi cÅ©ng chưa được chỉ Ä‘iểm cặn kẽ. Vậy thì hãy ngoan ngoãn bó tay, Ä‘i theo ta mà thôi.
“Ào...â€
Phát giác có một lực đạo nữa lại hiển hiện và đang lao sầm sập sắp quật vào từ phía sau, Phong Viễn Quy kinh hoảng, vội quay lại, toan phát kình đối kháng lại lực đạo đó.
Chợt lá»±c đạo ná» biến mất. Thay vào đó là có má»™t ngón tay chỉ cá»§a ả cứ lẳng lặng vươn đến và chuẩn bị chạm vào huyệt Äịnh Thân trên ngưá»i Viá»…n Quy.
“Vù...â€
Bá»—ng má»™t tràng cưá»i vang lên :
- Thật không uổng công bổn Bang kiên trì mai phục. Có lẽ đã đến lúc cô nương nên lo cho chính sinh mệnh của cô nương thì hơn. Ha... ha...
Ngón tay chỉ cá»§a ả vẫn kịp chạm vào ngưá»i Phong Vận Quy, trước khi ả quay đầu nhìn khắp lượt và tái mặt kêu :
- Cái bang các ngươi thật vô sỉ. Äể đối phó ta, các ngươi phải huy động ngần này bang đồ ư?
Phong Viá»…n Quy cÅ©ng kinh hoảng tá»™t cùng vì chưa bao giá» thấy Cái bang xuất hiện vá»›i lá»±c lượng hùng hậu như thế này, có đến bốn mươi ngưá»i là ít.
Má»™t nhân vật Cái bang trung niên đắc ý đưa tay khoa thành vòng, miệng thì phát ra lá»i ngạo mạn :
- Cô nương trách bổn Bang vô sỉ, vậy trước kia ai đã vô sỉ, mạo nhận Quái Diện Ma Nương, dùng độc thá»§ sát hại nhiá»u nhân mạng bổn Bang, thừa lúc bổn Bang sÆ¡ ý, ung dung cướp Ä‘i ngưá»i được bổn Bang bảo há»™? Nếu có trách là nên tá»± trách thân. Nhá» hành tung kỳ lạ cá»§a cô nương suốt mấy mươi ngày vừa qua bổn Bang má»›i có cÆ¡ há»™i chiếm lại những gì đã mất. Ha... Ha...
Buông xong tràng cưá»i, nhân vật này hất đầu ra lệnh :
- Äã có lệnh cá»§a Bang chá»§, bổn Bang tạm thá»i bá» qua, tránh nhưng hành vi mạo phạm đến Tam tiên Bát động. Cô nương là ngưá»i thông hiểu, hãy nhân nhượng hầu hòa khí giữa song phương luôn vẹn toàn.
Ả phẫn nộ, vừa lùi lại vừa nhìn quanh một lần nữa :
- Ta luôn giữ kín má»i hành tung. Thất bại lần này ta chỉ tâm phục khẩu phục nếu có ngưá»i giải thích rõ nguyên nhân vì sao ta bại lá»™.
Nhân vật ná» mỉm cưá»i :
- Thật đáng tiếc, ná»™i tình cá»§a bổn Bang không thể tiết lá»™ cho ngoại nhân. Nhưng có Ä‘iá»u này hy vá»ng có thể cô nương tạm hài lòng. Äó là phàm những ai được bổn Bang nhận bảo há»™, má»i hành tung cá»§a ngưá»i đó đương nhiên không thể thoát sá»± giám sát cá»§a bổn Bang. Cô nương bị bại lá»™ do quá kiên trì đến má»™t bước cÅ©ng không xa lìa tiểu tá»­ kia. Rõ rồi chứ?
Ả hậm hực lùi xa hơn. Và khi khoảng cách giữa ả và mấy mươi bang đồ Cái bang tạm xem là an toàn, ả chợt vung mạnh tay, ném ngược trở lại một vật hình cầu, vừa to vừa có màu đỠkỳ dị :
- Lần này ta cam bại nhưng sẽ không bao lâu nữa đâu, bá»n ngươi hãy cố mà gìn giữ, đích thân ta sẽ chiếm lại những gì thuá»™c vá» ta. Hãy chỠđấy?
Quả Hồng cầu ngay khi rá»i tay ả đã tá»± phát nổ, tá»a ra má»™t bá»±ng khói Ä‘en cuồn cuá»™n và luồng khói Ä‘en lan đến đâu thì mang theo mùi diêm sinh nồng nặc đến đấy.
Những bang đồ Cái bang kêu hoảng :
- Äá» phòng tiện tỳ cướp mất tiểu tá»­.
Chỉ có nhân vật Cái bang trung niên là trầm tÄ©nh hÆ¡n khi cố tình phát ra tràng cưá»i toại nguyện :
- Ả không dám thế đâu. Äấy chỉ là cách để ả giữ kín tung tích trước lúc thoát thân. Má»i ngưá»i cứ giữ nguyên vị trí đừng hoảng loạn. Chỉ đáng ngại nếu nhân lúc này có thêm kẻ thừa nước đục thả câu. Nhưng đối vá»›i Cái bang đố ai dám. Ha... ha...
Vòng ngưá»i nhỠđó vẫn thắt chặt và giữ nguyên như thế cho đến lúc màn khói Ä‘en tan dần.
Nhưng lúc khói đen tan thì bóng dáng của Phong Viễn Quy cũng biến mất.
Những bang đồ Cái bang giật mình nhìn quanh.
Một mệnh lệnh được nhân vật Cái bang trung niên phát ra :
- Phát tín hiệu qua phi cáp truyá»n thư thỉnh lệnh Bang chá»§ cho vây chặt và truy tìm tung tích tiểu tá»­ trong vòng năm dặm vuông. CÅ©ng dò xét luôn tung tích tiện tỳ khi nãy. Nhanh lên.
Có những tiếng động lá»™p cá»™p cá»§a những thanh gậy trúc gõ vào nhau vang lên Ä‘á»u đặn.
Cùng lúc này mấy mươi bang đồ Cái bang cũng tản khai, phân ra đi tìm tung tích kẻ đã dám thừa cơ hội qua mặt Cái bang, cướp mất của Cái bang nhân vật đã được Cái bang nhận bảo hộ.
Cách truy tìm cá»§a Cái bang có thể nói là vô cùng lợi hại. Vòng vây đã thắt chặt khép lại má»™t phạm vi đến nhiá»u dặm xung quanh, đó là nói từ phần ngoại vi. Riêng từ bên trong sục tìm ngược trở ra thì có đến hÆ¡n bốn mươi bang đồ chia nhau tìm. Vá»›i biện pháp này thật tâm mà nói thì e rằng đến má»™t con kiến cÅ©ng không chui lá»t vì không há» có bất kỳ má»™t sÆ¡ hở nào. Và giả như có sÆ¡ hở Ä‘i nữa thì bất quá đó là Ä‘iá»u không ai ngỠđến.
Thế nhưng Ä‘iá»u đó lại xảy ra. Là khi toàn bá»™ bốn mươi bang đồ phân khai chia nhau tìm, lúc má»i ngưá»i Ä‘i khuất dạng, thì từ má»™t khe đá cạnh đấy, rất gần so vá»›i vòng vây do những bang đồ Cái bang vừa tạo ra, Phong Viá»…n Quy từ đó xuất hiện.
Vá»›i vẻ mặt âu lo và khẩn trương, nhưng cÅ©ng không vì thế mà Phong Viá»…n Quy tá» ra quá vá»™i vàng hấp tấp. Viá»…n Quy chá»n ngay má»™t phương hướng và cứ thế thoăn thoắt bước Ä‘i, xa xa phía trước là má»™t tốp nhân vật Cái bang gồm ba ngưá»i Ä‘ang tiến hành biện pháp truy tìm như đã nói, nghÄ©a là há» Ä‘ang tình ngược từ bên trong tìm ra.
Viễn Quy luôn cố giữ khoảng cách sao cho giữa bản thân và ba bang đồ Cái bang nỠkhông quá xa đến bị khuất tầm nhìn, cũng không quá gần vì sợ bị hỠphát hiện.
Nhá» Ä‘i sau há», luôn di chuyển trong phạm vi khu vá»±c hỠđã tìm qua, nên suốt hÆ¡n má»™t canh giá» di chuyển Phong Viá»…n Quy vẫn chưa bị bang đồ Cái bang nào phát hiện.
Phong Viễn Quy chỉ bắt đầu thay đổi phương hướng, là không bám theo ba nhân vật Cái bang ba nữa, khi thính lực chợt bắt gặp những thanh âm róc rách như tiếng nước chảy.
Những tiếng động đó phát ra từ bên tả, Phong Viễn Quy dĩ nhiên đổi phương và đi vỠbên tả.
ÄÆ°á»£c má»™t lúc Phong Viá»…n Quy nở nụ cưá»i đắc ý. Quả nhiên thính lá»±c cá»§a Viá»…n Quy lúc này đã tinh tưá»ng và không đánh lừa Viá»…n Quy. Mưá»i trượng phía trước, men theo má»™t triá»n núi thật đúng là dòng chảy cá»§a má»™t con suối.
Nhưng Ä‘oạn đưá»ng mưá»i trượng cần phải vượt qua cÅ©ng không dá»… dàng gì. Vì nó quá trống trải, khiến Viá»…n Quy lo ngại chưa dám vượt qua ngay.
Viễn Quy nấp sau một bụi cây lầy, đưa mục quang nhìn khắp ba bỠtứ hướng.
Hoàn toàn không có ai, Phong Viễn Quy đinh ninh như thế và lập tức hít vào một hơi thanh khí thật đầy.
Vá»›i ná»™i nguyên nhân khí sung mãn, Viá»…n Quy lập tức đưa cả lên thượng bàn và bất ngá» bật ngưá»i lao thật nhanh vượt qua mưá»i trượng đưá»ng đã nhanh chóng bị bá» lại phía sau.
Quá ảo diệu, Phong Viá»…n Quy chỉ muốn buá»™t miệng kêu như thế khi thấy rằng mưá»i trượng đưá»ng đã nhanh chóng bị bá» lại phía sau.
Tuy nhiên Phong Viá»…n Quy không dám kêu cÅ©ng không có cÆ¡ há»™i để kêu. Vì rằng do không lưá»ng hết ná»™i lá»±c bản thân qua lần đầu thi triển khinh thân pháp nên chỉ suýt nữa Viá»…n Quy bị lố đà. May nhá» kịp chá»™p vào má»™t thân liá»…u má»c ngay cạnh dòng suối, nên Viá»…n Quy không đến ná»—i bị quá đà như đáng lẽ phải xảy ra.
Thở hắt ra một hơi và nhìn vào con suối, Phong Viễn Quy chợt nhẹ nhõm lạ vì phát hiện địa hình có dòng suối chảy qua vừa khúc khuỷu vừa kín đáo vượt quá sự mong đợi của bản thân.
Không còn gì khoan khoái hÆ¡n, Phong Viá»…n Quy lập tức trầm mình vào con suốt ngụp sâu khá»i đầu và lẳng lặng di chuyển xuôi theo dòng chảy má»™t quãng xa.
Äến khi cần trồi đầu lên để trút bá» trá»c khí hít trở lại làn thanh khí cần thiết, Phong Viá»…n Quy đã cẩn thận nép ngưá»i vào bá», len lén nhô đầu lên, lẩn khuất sau nhiá»u gá»™p đá chất chồng.
NhỠđó không những Phong Viá»…n Quy có thể thổ nạp, thay đổi trá»c khí thành thanh khí, mà còn đủ thá»i gian vừa nhìn quanh vừa quan sát trước quãng đưá»ng sắp vượt qua lần kế tiếp.
Sau khi quan sát xong, Phong Viễn Quy lại trầm mình xuống đến tận đáy, lặng lẽ di chuyển thêm một quãng nữa.
Di chuyển như thế được mươi mưá»i hai lần, lúc Phong Viá»…n Quy vừa trồi đầu lên thêm lần nữa, thì bao tâm huyết trước đó cá»§a Phong Viá»…n Quy kể như sắp đổ sông đổ biển.
Vì đứng cạnh bá» suối, cách Phong Viá»…n Quy vừa đúng má»™t tầm tay là má»™t lão khất cái mang tám túi bên lưng. Lão còn nở nụ cưá»i lạt, má»™t nhìn thẳng vào mắt Phong Viá»…n Quy, ý muốn há»i: “Ngươi còn chạy được nữa sao?â€
Chạm ánh mắt nhìn này của lão khất cái, Phong Viễn Quy tự biết bản thân vậy là đã thất bại, chỉ cần chỠlão ra tay động thủ ắt Phong Viễn Quy đành phản mạo hiểm một phen.
Bá»—ng từ đầu đó phía sau lão khất cái vang lên câu há»i :
- Lệnh của Bang chủ là truy tầm, nào có bảo mai phục. Thạch trưởng lão định lúc nào mới tiếp tục truy tìm? Sao Thạch trưởng lão cứ muốn nấn ná mãi ở đây?
Phong Viễn Quy hết sức kinh nghi khi nghe chính miệng lão khất cái bảo :
- Bá»n ngươi đừng quá nôn nóng, muốn tìm bằng cá»› minh chứng ta bất tuân thượng lệnh Bang chá»§. Vậy bá»n ngươi nghÄ© sao nếu ta ngá» rằng chẳng có ai ra tay giải cứu tiểu tá»­? Trái lại là do chính tiểu tá»­ tá»± nghÄ© cách thoát thân.
Vẫn thanh âm ở phía sau lão khất cái há» Thạch cưá»i vang :
- Tiểu tử là kẻ không am hiểu võ công, lại còn bị tiện tỳ kia điểm huyệt đạo chế trụ. ý nghĩ này của Thạch trưởng lão e quá mơ hồ.
Lão khất cái ho Thạch quay ngưá»i lại đưa lưng vá» phía Phong Viá»…n Quy, má»™t cá»­ chỉ muốn nói lên rằng lão hầu như chưa há» phát hiện Phong Viá»…n Quy. Bằng cá»› là lão Ä‘ang nói vá»›i nhân vật vừa cưá»i chê lão :
- Ngươi tin chắc tiểu tá»­ đã bị Ä‘iểm huyệt? Nếu là vậy, quả thật ta đã quá lo xa, lo rằng tiểu tá»­ tá»± thoát thân. Và để xóa bá» má»i mùi u hương có thể khiến tiểu tư tá»± bá»™c lá»™ tung tích khi bị bổn Bang dùng Tùng Hương Äiêu truy tìm, nếu là ta ắt cÅ©ng dùng nước cá»§a dòng suối tẩy sạch. Bá»n ngươi không nghÄ© thế sao?
Tràng cưá»i khi nãy lại vang lên, mai mỉa Thạch trưá»ng lão ra mặt :
- Thuá»™c hạ tuy không dám bảo Thạch trưởng lão ngá» sai nhưng có Ä‘iá»u này e Thạch trưởng lão đã quên. Äó là chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt và liá»n sau đó bổn bang đã có lệnh thắt chặt vòng vây. Tiểu tá»­ dù có được đích thân Viện chá»§ Lục Trúc viện giải thoát Ä‘i chăng nữa, khinh công cá»§a lão này tuy được mệnh danh là đệ nhất thiên hạ nhưng vá»›i thá»i gian ngắn như thế lão cÅ©ng không đủ bản lãnh vượt qua. Huống hồ lão càng không thể biết cách tẩy xóa mùi u hương như Thạch trưởng lão đã quá đỠcao.
Lao khất cái hỠThạch chợt nhún vai :
- Quả là ta càng cao nên càng trở nên vô dụng không thể sánh vá»›i bá»n ngươi nhá» có tâm cÆ¡ hÆ¡n ngưá»i nên được Bang chá»§ trá»ng dụng. Thôi thì cứ tiếp tục truy tìm theo ý bá»n ngươi vậy.
Và lão bước Ä‘i thật, Phong Viá»…n Quy chỉ nghe lão há»i thêm bá»n kia má»™t câu :
- Xuôi theo dòng con suối này sẽ đổ ra má»™t đại giang. Không lẽ bổn Bang không đặt phục binh ở đó như bá»n ngươi vừa bảo?
Sau đó, dù không nghe lá»i đáp cá»§a bá»n kia là thế nào nhưng chỉ ná»™i câu há»i cá»§a vị trưởng lão há» Thạch cÅ©ng đủ cho Phong Viá»…n Quy biết há»… tiếp tục Ä‘i xuôi theo dòng chảy cá»§a con suối thì đó chính là nẻo thoát thân duy nhất rất cần cho Phong Viá»…n Quy lúc này.
Vẫn di chuyển theo cung cách cũ, dòng suối đưa Phong Viễn Quy đi càng lúc càng mở rộng ra, ngược lại đáy nước thì cứ càng lúc càng nông, khiến Phong Viễn Quy không còn cách nào trầm mình kín đáo như trước.
Mặt nước chỉ cao ngang ngực, buộc Phong Viễn Quy nếu không muốn bị phát hiện thì cần phải tìm gấp chỗ ẩn thân.
Phong Viá»…n Quy lướt mắt kiếm tìm và cảm thấy nghi ngá» khi phát hiện có má»™t con thuyá»n vừa dập dá»nh trên bóng nước vừa ẩn ẩn hiện hiện sau hàng liá»…u xanh um.
Giữ kín mối nghi ngá» trong lòng, Phong Viá»…n Quy di chuyển thật nhanh vá» phía con thuyá»n.
Khi đến gần, Phong Viá»…n Quy đặt tay lên mau thuyá»n trong tư thế sắp sá»­a leo lên.
Nhưng thay vì làm như thế, Phong Viá»…n Quy lại bất ngá» dụng lá»±c, hất lật úp chiếc thuyá»n.
“Ào...â€
Vì chỉ là thuyá»n nan, lại có phần mái rạ phá»§ bên trên khá nặng, khiến Phong Viá»…n Quy chỉ cần má»™t lần hất là thuyá»n mất cân bằng lật úp.
Äúng lúc đó từ đáy thuyá»n, lúc này đã ngá»­a lên trên, bá»—ng thoát ra tiếng kêu hoảng loạn :
- Cứu ta! Cứu ta với! Ta không am hiểu thủy tính.
Phong Viá»…n Quy ná»­a kinh ngạc ná»­a cưá»i thầm vì đã nhận ra chá»§ nhân cá»§a tiếng kêu cứu kia là ai.
ChỠđến lúc tiếng kêu nhá» dần, chừng như sắp lịm, Phong Viá»…n Quy má»›i dụng lá»±c lật ngá»­a chiếc thuyá»n, cho nổi trở lại trên mặt nước.
Nằm bồng bá»nh cạnh chiếc thuyá»n trong tư thế ná»­a nổi ná»­a chìm là má»™t nữ nhân. Và tuy khuôn mặt cá»§a nữ nhân vẫn cá»­ úp sấp xuống nước nhưng chỉ cần thoạt nhìn qua nhân dáng bên ngoài Phong Viá»…n Quy cÅ©ng tin chắc bản thân không Ä‘oán sai nữ nhân đó chính là ả, má»™t mỹ nhân tuy có dung diện xinh đẹp trá»i cho nhưng lại mang tâm địa độc ác, đã tam phen tứ thứ tìm đủ cách sát hại hoặc bắt giữ Phong Viá»…n Quy.
Cưá»i lạt, Phong Viá»…n Quy vươn tay Ä‘iểm huyệt ả, nhấc ả lên và ném vào lòng thuyá»n.
* * * * *
Ả chỉ tỉnh lại khi nghe ở bên ngoài có tiếng quát khá lớn :
- Mau dừng thuyá»n lại.
Ở vị thế nằm ngá»­a, ả mở mắt nhìn quanh và ngÆ¡ ngác vì tầm thị tuyến Ä‘ang bị má»™t mái rạ thấp sùm sụp hầu như chặn kín tứ bá». Ả chỉ có thể nhìn thấy má»™t đầu thuyá»n, nÆ¡i Ä‘ang có má»™t trạo phu trong xiêm y tha thướt vá»›i tấm lưng to rá»™ng ngoại cỡ xoay vá» phía ả. Má»™t nữ trạo phu.
Äó là lúc nữ trạo phu vừa dùng mái chèo giữ cho thuyá»n trôi chậm lại, vừa dùng giá»ng eo éo khó nghe đối đáp vá»›i ngưá»i, có lẽ là nhân vật vừa quát bảo, kêu thuyá»n dừng lại.
Ả nghe nữ trao phu có thân hình thô kệch nói :
- Chư vị đại gia xin đừng lớn tiếng, kẻo muội muội thiếp đang lâm bệnh nếu bị kinh hoảng sẽ trở bệnh nặng thêm.
Nhưng thanh âm kia vẫn cứ quát :
- Trên thuyá»n gồm bao nhiêu ngưá»i? Mấy nam nhân? Mau kêu cả ra đây.
Nữ trạo phu eo éo đáp :
- Trên thuyá»n chỉ có tá»· muá»™i thiếp. Do gia muá»™i lâm bệnh, cần đưa đến chá»— đại phu.
Mong đại gia ban cho chữ đại xá, đừng giữ thuyá»n thiếp lâu.
- Không có nam nhân nào trên thuyá»n thật sao?
Cùng vá»›i câu quát há»i này, ả thật sá»± lo ngại khi phát hiện nguyên chiếc mái rạ che trên đầu ả chợt lay chuyển và bị nhấc lên cao.
Không còn bị mái rạ che nữa, ả nhắm tít hai mắt lại để tránh bị chói chang vì ánh dương quang gay gắt cứ chiếu thắng vào mặt ả. Ả chỉ nghe những tiếng cưá»i hô hố :
- Sao cô nương lại để lệnh muá»™i ăn mặc phong phanh như thế này? Ha ha... ôi chao, tiếc thật là tiếc, lệnh muá»™i tuy da dẻ trắng mịn màng nhưng khắp ngưá»i thì lốm đốm Ä‘á». Khiến bá»n ta càng nhìn càng mất hết hứng thú. Chán thật đấy. Ha... ha....
Ả tuy vẫn nhắm mắt nhưng cũng có cảm nhận ánh nắng gay gắt không còn. Ả lại mở mắt nhìn và nhận ra mái rạ đã được những kẻ thô lỗ kia đặt trả vào nguyên vị.
Nhân đó, ả tự liếc mắt nhìn vào thân ả.
Câu nói: “Da dẻ trắng mịn màng nhưng khắp ngưá»i lốm đốm Ä‘á»â€ quả nhiên ám chỉ ả. Vì thân ả bây giá» chỉ còn má»—i má»™t chiếc yếm che tương đối kín phần thân trên, không biết phía thân dưới có được che hay không và che bằng gì.
Và chỉ bấy nhiêu đó thôi cÅ©ng đủ làm ả nổi giận. Ả toan mở miệng gào quát thì nhận ra ả không thể phát thoại thành lá»i. Äến khi toan cá»­ động ả cÅ©ng phát giác toàn thân đã bị chế ngá»±.
Giận, nhưng không thể phát tác, ả đành đưa mắt nhìn xuôi theo thân, một lần nữa chạm mục quang vào tấm lưng to thô kệch của một gã trạo phu đã cố tình cải dạng nữ nhân qua bộ xiêm y tha thướt, như là xiêm y của chính ả.
Và khi đã nhận ra đó là xiêm y cá»§a ả, má»™t ý nghÄ© chợt đến vá»›i ả, không mÆ¡ hồ chút nào, ả đã bị má»™t nhân vật giang hồ khống chế. Và chính nhân vật đó chứ chẳng phải ai khác đã dám to gan, tá»± ý lá»™t bá» y phục ả để khoác vào ngưá»i và giả làm nữ nhân.
Nhân vật này, ả thầm phẫn hận, còn ai khác ngoài tiểu tử đã từng bị ả bắt giữ và cũng suýt bị ả lấy mạng.
Ả cay đắng nghÄ© thầm, đây là con thuyá»n cá»§a ngưá»i tiểu tá»­ ná» không há» ngu ngÆ¡ khá» khạo khi cố tình tiến lại gần chiếc thuyá»n. Và cÅ©ng tiểu tá»­ đã bất ngá» lật úp thuyá»n, hất ả lá»t vào mặt nước, là nÆ¡i vì ả không am hiểu thá»§y tánh, nên cam bị tiểu tá»­ qua mặt và bây giá» gây đủ Ä‘iá»u bất lợi cho ả.
Thuyá»n vẫn trôi khi gã trạo phu thô bỉ ná» ung dung đưa đẩy mái chèo.
Những kẻ từng bắt thuyá»n dừng lại ắt hẳn đã bá» Ä‘i do không tìm thấy bất kỳ nam nhân nào trên thuyá»n. Chúng chỉ thấy má»™t nữ trạo phu có giá»ng eo éo và má»™t muá»™i muá»™i tá»­ tuy có làn da trắng mịn màng nhưng khắp ngưá»i có lốm đốm đỠdo Ä‘ang lâm trá»ng bệnh.
Má»™t lÅ© Cái bang ngu xuẩn, ả thầm mắng, cứ há»… thấy bóng dáng nữ nhân là tối mắt lại, không nhận ra sá»± giả mạo quá vụng vá» cá»§a gã trạo phu kia. Mà kể cÅ©ng đúng thôi, gã trạo phu tuy mạo hiểm nhưng cách dụng kế phải kể là cao thá»§. Vì nào phải gã vô ý trong việc để ả nằm ngá»­a tênh hênh và phÆ¡i bày da thịt? Là gã cố tình. Gã thừa biết sẽ thu kết quả như thế nào nếu để bá»n nam nhân thấy tình trạng hÆ¡ há»› cá»§a nữ nhân. Gã không còn ngu ngÆ¡ khá» khạo như trước kia nữa.
Nghĩ đến đây ả vừa điên tiết vừa phập phồng lo sợ.
Äã vậy, mặt thuyá»n bá»—ng tròng trành nghiêng qua nghiêng lại và gã trạo phu lắm thá»§ Ä‘oạn kia đột ngá»™t chui vào khoang thuyá»n, ngồi cạnh ả.
Äôi mắt ả lập tức mở to hết nhìn vào diện mạo quá quen thuá»™c cá»§a gã trạo phu Ä‘ang Ä‘ung đưa trước mặt ả, lại lo lắng nhìn vào hai tay gã.
Gã Ä‘ang tá»± bá» y phục. DÄ© nhiên việc đầu tiên cá»­a gã là tạm thá»i cởi lá»›p y phục bên ngoài, chính là xiêm y cá»§a ả mà gã đã tá»± ý chiếm Ä‘oạt.
Gã lột xong lớp xiêm y, ả kinh hoàng nhìn gã cho tay vào phần hạ thân ả.
Ả muốn kêu nhưng lại nhẹ thở phào vì thấy gã làm thế chỉ để nhấc má»™t tấm chăn má»ng kỳ thá»±c vẫn đắp gần như kín mít suốt phần thân ả, và gã vất tấm chăn má»ng qua má»™t bên để bắt đầu thá»±c sá»± chạm bàn tay nhÆ¡ bẩn cá»§a gã vào ngưá»i ả.
Ả kêu thật.
Nhưng tiếc thay do á huyệt vẫn bị chế trụ nêu ả có kêu cÅ©ng không phát thành lá»i.
Thay vào đó là thanh âm cưá»i cợt cá»§a gã ná» từ tốn vang lên. Gã bảo :
- Äừng sợ. Vãn sinh chỉ muốn mặc lại y phục cho cô nương thôi. CÅ©ng là bất đắc dÄ©, để tránh tai mắt cá»§a bá»n Cái bang Ä‘ang tung toành bá»™ nhân mã truy tìm, vãn sinh đành dùng hạ sách này, mượn tạm y phục cá»§a cô nương để cải trang. May mà tình thế đã thay đổi. Chúng ta vậy là thoát rồi.
Miệng thì nói nhưng tay thì cứ thoăn thoắt hết chạm chỗ này đến mò mẫm chỗ kia để mặc lại y phục cho ả.
Càng bị gã động chạm ả càng căm phẫn. Ả bụng bảo dạ, mối hận này phải trả gấp trăm gấp ngàn lần.
Ả dùng ý nghĩ này chỉ để tự trấn an, thế thôi. Vì đang hiện giỠả vẫn còn bị gã thô bỉ nỠlàm nhục.
Gã mặc y phục cho ả sao mà chậm quá thể. Gã loay hoay mãi má»›i mặc xong y phục cho ả. Äến phần thắt dây lưng, gã cứ thắt rồi mở, mở rồi thắt. Sau đó, do thất bại vẫn hoàn thất bại, gã gần như hằn há»c lật ả nằm sấp xuống.
Ả cảm nhận hai tay gã cứ vuốt vuốt mãi phần thân sau ả. Hai dòng lệ thảm cá»§a ả tuôn trào. Chưa bao giỠả chịu ô nhục như bây giá».
Gã lật ả nằm ngửa lên và gã thở thào :
- Y phục cá»§a nữ nhân thật rắc rối, khi xiêm y chưa kéo và vuốt thẳng, quả là vãn sinh không tài nào thắt được dây lưng Äến khi thắt dây lưng xong gã má»›i nhìn thấy hai dòng lệ cá»§a ả.
Lệ cá»§a nữ thá»§ Ä‘a phần là vÅ© khí lợi hại đối vá»›i bất luận nam nhân nào. Nhưng riêng gã này thì khác, ả nghe gã cưá»i khẩy :
- Cô nương phẫn hận ư? Hãy nghe đây, có muốn báo hận thì cứ chá» cÆ¡ há»™i khác. Phần vãn xinh, xin thẳng thắng thừa nhận, cởi y phục và mặc y phục lại cho cô nương chưa phải là hết những gì vãn sinh cần đối xá»­ vá»›i cô nương đâu. Äó là chưa kẻ lúc cô nương còn bất tỉnh vì suýt chết Ä‘uối, tá»± tay vãn sinh đã ôm ẫm và đặt cô nương lên thuyá»n. Và để cô nương tạm thá»i không chết vì lạnh, vãn sinh có thể dùng ná»™i lá»±c bản thân xoa nắn khắp ngưá»i cô nương. Gá»i là thá»§ pháp Thôi Cung Quá Huyệt như trước kia, lâu lắm rồi, tận mắt vãn sinh đã nhìn thấy Trang chá»§ Hạnh Hoa trang truyá»n thụ và chỉ Ä‘iểm cho gia nhân. May mà vãn sinh vẫn nhá»›, kịp thá»±c hiện, nên cô nương cho đến lúc này vẫn bình yên vô sá»±. Hãy ghi nhận tất cả những việc làm đó cá»§a vãn sinh nhập vào ná»—i phẫn hận cá»§a cô nương. Và sau này hãy còn nhiá»u Ä‘iá»u tương tá»± nữa, tha hồ cho cô nương tiếp tục ghi nhận.
Gã chui vào khoang nên con thuyá»n hoàn toàn không có ngưá»i Ä‘iá»u động. Vì thế, thật dá»… hiểu khi ả phát hiện rồi đến lúc con thuyá»n dừng trôi.
Gã cÅ©ng phát hiện Ä‘iá»u đó, nên gã bảo :
- Thuyá»n đã cập bến. Má»i cô nương tá»± quá bá»™ lên bá» cho.
Nghe gã nói thế, cứ ngỡ gã sẽ giải khai huyệt đạo cho ả, và đó là lúc ả sẽ cho gã nếm mùi lợi hại.
Nào ngá», ngay khi gã khoác vào ngưá»i nào là những bá»c to bá»c nhá», Ä‘á»u là nhưng bá»c đựng những vật gì đó chỉ có gã biết, gã chợt nhìn sang ả :
- Sao? Cô nương không thích tá»± mình đứng lên và bước Ä‘i à? Hay là cô nương vẫn còn bệnh, Ä‘i không nổi? Chà, đành phải ngá»™ biến tùng quyá»n vậy. Vãn sinh đâu nỡ để cô nương lại má»™t mình, nhỡ bị Cái bang phát hiện thì sao?
Và làm ra vẻ miễn cưỡng, gã dùng một tay nhấc ả lên và đặt ả nằm vắt vẻo ngang hai vai gã.
Gã lên khá»i thuyá»n, ung dung đưa ả Ä‘i ngược dòng ngưá»i Ä‘ang tiến dần đến má»™t trấn thành gần đó, để Ä‘i mãi thẳng vá» phía hoang vu.
Gã đi hơn ba dặm mới chịu dừng chân, đưa mắt nhìn quanh.
- Trước mặt là núi, bên tả là rừng. Ngay chá»— này thì chỉ có những núi cây thấp lè tè không quá kín đáo cÅ©ng không thật trống trải. Nếu vãn sinh chá»n chá»— này để tạm lưu lại mươi mưá»i lăm ngày cô nương nghÄ© sao?
Gã há»i cho có há»i và hoàn toàn không há» có ý chá» nghe ả hồi đáp, bởi lẽ ả có phát thoại được đâu mà đáp.
Gã có vẻ gượng nhẹ khi tìm cách đặt ả xuống. Cạnh ả gã cÅ©ng đặt xuống má»i bá»c to nhỠđã mang theo. Sau đó, như ả thấy gã Ä‘i qua Ä‘i lại, nhặt ở chá»— này vài nhánh cây, tươi có khô có, kiếm ở chá»— kia vài mẩu đá nhá» có to có. Nhưng gã không giữ mãi những vật nhặt được trên tay.
Cũng đi qua đi lại, gã cắm ở chỗ này một nhánh cây, đặt ở chỗ khác một mẫu đá. Và trong lúc đi qua đi lại để thực hiện những hành vi kỳ quặc như thế mỗi lần đi ngang cạnh ả, gã ném cho ả một câu. Gom lại cho đủ thì gã nói với ả thế này :
- Cô nương đã Ä‘oán đúng, có má»™t cao nhân thá»±c thụ đã từng ẩn ngụ ngay bên trong kỳ trận. Và ngoài Ä‘iểm này ra, kỳ dư những Ä‘iá»u khác cô nương Ä‘iá»u Ä‘oán sai. Thứ nhất, cao nhân đó đã chết đúng vào ngày đầu tiên, vãn sinh vì muốn ẩn trốn cô nương nên tình cá» cùng cao nhân há»™i ngá»™. Thứ hai, nhưng dù sao vãn sinh vẫn hành lá»… bái nhận vị cao nhân đó làm ân sư. Vì sao cô nương biết không? Vì chá»— ná»™i lá»±c ân sư đã trao truyá»n và sau đó là vì quyển sách chú giải má»i biến hóa cần thiết nếu muốn am tưá»ng trận thế kỳ môn. Cô nương từng mục kích kỳ trận biến động. Äó là do vãn sinh gây ra. NghÄ©a là suốt thá»i gian bốn mươi ngày đó vãn sinh chuyên chú nghiá»n ngẫm và thá»±c hành má»i biến hóa cá»§a kỳ trận, cho đến khi thấu triệt hoàn toàn má»›i thôi.
Nói đến đây cũng là lúc gã ngừng lại toàn bộ những hành vi kỳ quặc. Gã tiến lại gần ả, nói :
- Bây giá» là lúc vãn sinh có thể yên tâm giải khai huyệt đạo cho cô nương được rồi. Vì quanh nÆ¡i này, vá»›i phạm vi ước độ ngoài mưá»i trượng vuông, vãn sinh vừa sắp bày xong má»™t trận thế kỳ môn có thể là thiên hạ đệ nhất biến ảo. Ngoại bất khả nhập và ná»™i vô khả xuất, cô nương có muốn tẩu thoát cÅ©ng vô ích.
Và gã giải khai huyệt đạo cho ả thật, giải khai toàn bộ.
Ả nằm yên, cố tình chỠcho toàn bộ nguyên khí phục hồi.
Khi đã phục hồi, ả chồm lên và quát :
- Ta không cần tẩu thoát. Ta chỉ muốn hạ sát tên vô sỉ đê tiện ngươi mà thôi. Hãy nộp mạng cho ta.
“Vù...â€
Ả phát chiêu thì gã cũng ra chiêu xuất thủ :
- Mạng cá»§a vãn sinh sẽ do cô nương định Ä‘oạt, nếu quả thật cô nương có bản lãnh thá»±c hiện Ä‘iá»u đó. Äỡ chiêu!
Vừa quát, gã vừa tránh chiêu của ả vừa tìm kẽ hở quật trả ả một chiêu.
“Vù...â€
Ả thì không ngại việc chạm chiêu, cứ thẳng thừng quật một kinh đối kháng :
- Ta có bản lãnh đó hay không, thiết tưởng ngươi đã thừa biết. Äỡ!
“Ào...â€
Gã phát hiện ả muốn chạm kình nên cố tránh nhưng không kịp. Nhị kình của song phương đã chạm nhau.
“Ầm!â€
Ả bị lảo đảo ngã lui. Vậy là đủ để cho ả tái mặt :
- Sao nội lực của ta đột nhiên suy giảm? Hay ngươi thi thố độc thủ gì vào ta.
Phong Viá»…n Quy - gã ná» chính là Phong Viá»…n Quy, cưá»i lạt :
- Cô nương bão bản lãnh má»™t ngưá»i không dá»±a hoàn toàn vào ná»™i lá»±c. Sao cô nương tá» ra lo sợ thế? Hãy chứng minh theo lá»i cô nương từng nói thì hÆ¡n. Äỡ!
Phong Viễn Quy phát chiêu xông đến.
“Ào...â€
Ả đổi sợ thành giận, vội tránh chiêu và tìm cách đả bại Phong Viễn Quy :
- Bằng vào bản lãnh cá»§a ngươi kỳ thá»±c ta không còn nhiá»u ná»™i lá»±c cÅ©ng thắng. Xem đây!
Ả đã tránh việc chạm chiêu, trông cậy hoàn toàn vào những biến hóa của chiêu thức.
Äôi mắt cá»§a Phong Viá»…n Quy vụt chá»›p nhẹ và cÅ©ng bắt đầu nhìn thật kỹ vào từng chiêu từng thức cá»§a ả.
Phát hiện ả công chiêu bên tả, Viá»…n Quy đảo ngưá»i, cÅ©ng tấn công vào bên tả cá»§a ả thấp hÆ¡n má»™t bá»™.
Ả thoáng đỠmặt :
- Ngươi là tên đê tiện ta chưa từng thấy. Ngươi dám đánh vào những bộ vị kín đáo của nữ nhân như thế sao? Ngươi thật đáng chết.
“Àoâ€
Phong Viễn Quy cũng đỠmặt, nhưng chỉ một thoáng là hết ngay :
- Nữ nhân thì sao? Äã là địch nhân thì cần gì phân biệt nam nữ, đối vá»›i vãn sinh má»i cấm kỵ kể như không còn. Xem chiêu.
Vì song phương cùng lo tránh việc chạm chiêu nên trận đấu biến hình trận so tài vỠmức độ biến hóa linh hoạt hay không của chiêu thức. Và Phong Viễn Quy càng giao đấu thì chiêu thức càng thêm thuần thục và linh hoạt.
ÄÆ°á»£c má»™t lúc lâu, Phong Viá»…n Quy đắc ý lướt đến :
- Bản lãnh của cô nương chỉ có thế thôi sao? Hãy cố đỡ thêm một chiêu nữa của vãn sinh xem nào
“Ào...â€
Nhưng ả lại đột nhiên xông ào đến, lần này trong tay ả bá»—ng xuất hiện thêm ngon Trưá»ng Tiên. Ả cưá»i khách khách :
- Ngươi đắc ý hÆ¡i sá»›m đấy. Chính ngươi má»›i phải lo đỡ chiêu cá»§a ta. Äỡ! Ha ha...
“Vù...â€
Phong Viá»…n Quy hoàn toàn bất ngá». Vì tránh không kịp, Viá»…n Quy đành nhận chịu má»™t trưá»ng tiên quật vào thân Ä‘au Ä‘iếng.
“Chát...â€
ÄÆ°á»£c thể, ả ná» quật trưá»ng tiên ráo riết :
- Äỡ... đỡ.... đỡ!
“Vù... Vù... Vù...â€
Phong Viễn Quy cố chịu đau, căng hết mục lực nhìn thật kỹ vào tiên pháp của ả. Và dĩ nhiên Phong Viễn Quy phải khó khăn lắm mới tránh hết loạt tiên pháp đầu tiên của ả.
Ả động nộ, tung thêm một loạt tiên pháp thứ hai :
- Nếu không phải ná»™i lá»±c ta suy giảm, liệu ngươi duy trì được lâu như thế này sao? Äỡ!
“Vù...â€
Vẫn tuân thá»§ đấu pháp như lần trước, Viá»…n Quy vừa căng mắt nhìn tiên pháp cá»§a dối phương vừa cố hết sức để né tránh từng thức má»™t. Mãi đến thức cuối cùng, Phong Viá»…n Quy chợt lạng ngưá»i xông thẳng vào ả thật nhanh :
- Tiên pháp cá»§a cô nương quả nhiên có gián Ä‘oạn sau má»—i lần tung hết má»™t loạt thức. Äấy chính là cÆ¡ há»™i cho vãn sinh ra tay. Äỡ!
“Vù...â€
Phong Viá»…n Quy xuất thá»§ khá nhanh, khiến ả chưa kịp thu tiên vỠđã bị ngá»n kình cá»§a Viá»…n Quy lao sàn sạt vào ngưá»i.
Ả đỠngưá»i ra, thở dài và buông rÆ¡i ngá»n trưá»ng tiên.
Phong Viễn Quy thấy vậy cũng ngừng tay, ngạc nhiên nhìn ả :
- Cô nương cam chịu bại nhanh thế sao?
Ả bĩu môi :
- Ta thà bại hơn hóa thành công cụ cho ngươi luyện võ công. Giết ta đi, nếu ngươi thật sự có đởm lược. Hừ!
Phong Viá»…n Quy cÅ©ng ngá»› ngưá»i, sau đó cÅ©ng bÄ©u môi cưá»i khẩy :
- Giết cô nương ư? Chuyện đó rồi sẽ có lúc, nhưng chưa phải bây giá». Äắc tá»™i.
Và Viễn Quy điểm huyệt ả, song vẫn để ả có thể nói.
Ả không thể không lên tiếng vì thấy Viễn Quy đột ngột đặt ả xuống theo tư thế nửa nằm nửa ngồi ngay bên cạnh Viễn Quy, cũng vừa ngồi xuống :
- Ngươi định làm gì ta? Ta cho ngươi hay, ta thà chết quyết không chịu nhục. Nếu ngươi một lần nữa động chạm vào ta, đừng tưởng ta không có cách tự sát.
Nhưng Viá»…n Quy không chạm vào ả, chỉ vá»›i tay cầm má»™t bá»c nhá», mở ra cho thấy bên trong bá»c là má»™t tảng thịt đã được nướng chín sẵn.
Viễn Quy cầm lấy tảng thịt, tự xé làm đôi, chìa một nửa vỠphía ả :
- Nếu cô nương muốn tìm chết bằng cách chấp nhận nhịn đói, vãn sinh không miễn cưỡng. Còn như cô nương vẫn muốn ăn, yên tâm đi, để luyện võ công thì vãn sinh cam chịu kém, nhưng phục dịch kẻ khác ăn thì vãn sinh đã từng. Nào, há miệng ra.
Ả ngậm chắc miệng :
- Ngươi là kẻ có bàn tay nhơ bẩn. Ta tuyệt không ăn.
Viễn Quy vẫn nhẫn nại đưa tảng thịt gần kỠmiệng ả :
- NhÆ¡ bẩn vì đã chạm khắp ngưá»i cô nương? Nếu đó chính là ý cá»§a cô nương, vãn sinh có lá»i này tuy khó nghe nhưng không thể không nói, là cô nương sẽ đối xá»­ vá»›i chính thân thể cô nương như thế nào má»™t khi khắp ngưá»i cô nương cÅ©ng bị nhÆ¡ bẩn?
Ả biến sắc, liếc nhìn Phong Viễn Quy toàn là những ánh mắt mang đầy hung quang.
Nhưng sau má»™t lúc nhìn, chính ả là ngưá»i để cho lệ thảm tuôn dài :
- Ngươi muốn biết cách ta đối xử với thân thể ta chứ gì? Nghe đây, chỠkhi nào phanh thây xẻ thịt ngươi xong ta cũng sẽ hủy hoại chính thân thể ta.
Lệ thảm của ả không làm Phong Viễn Quy động lòng. Trái lại, Viễn Quy chỉ nói với ả :
- Nhưng cô nương giết vãn sinh như thế nào được một khi thái độ tuyệt thực này của cô nương sẽ làm cô nương suy kiệt và chết trước vãn sinh? Hãy lo giữ mạng trước, sau hãy tính đến chuyện báo thù. Thế nào?
Ả hậm hực há to miệng và cắn một miếng rõ to vào tảng thịt sau đó nhai ngồm ngoàm khi tảng thịt được Viễn Quy thu lại.
Viễn Quy cũng ăn, cũng ngoạm một tiếng to vào tảng thịt phần mình.
Vừa ăn vừa đút cho ả ăn, Viễn Quy chỉ lên tiếng khi thấy ả không chịu ăn nữa :
- Sao thế? Không được ngon chăng? Nên biết đây là thức ăn vãn sinh mua, chưa đến lúc vãn sinh tự tay làm thức ăn đâu.
Ả hoài nghi :
- Mua? Ngươi mua từ lúc nào? Äang bị bá»n Cái bang truy nã ngươi có thá»i gian để mua sẵn thức ăn sao?
Viễn Quy nhún vai :
- Bá»n há» chỉ truy tìm má»™t nam nhân nho sinh, đâu có để mắt dò xét má»™t lão bà bà hoặc má»™t nữ nhân trong xiêm y thướt tha. Äể có đủ thá»i gian sắm sanh ngần ấy vật thá»±c, vãn sinh đã mạn phép Ä‘iểm vào thụy huyệt, tạo cÆ¡ há»™i cho cô nương ngá»§ trá»n má»™t đêm dài. Có lẽ đêm nay vãn sinh phải ngá»§ sá»›m, bù lại nhưng cá»±c nhá»c suốt đêm qua. Cô nương không ăn nữa thật sao?
Ả mai mỉa :
- Chỉ có bá»n nam nhân các ngươi do bản lánh thô lá»— nên ăn to uống lá»›n. Ta no rồi. Ngươi có thể ăn luôn phần cá»§a ta.
Viễn Quy gật đầu :
- Có một bạn đồng hành khảnh ăn như cô nương kể cũng tốt. Vãn sinh sẽ ăn cho kỳ hết, quyết không hoang phí những vật thực được sắm sanh từ ngân lượng của chính cô nương.
Ả nổi giận :
- Ai cho ngươi tùy tiện, sử dụng những ngân lượng phòng thân của ta? Ngươi thèm khát đến độ mất cả liêm sỉ thế sao?
Viá»…n Quy phì cưá»i :
- Thèm khát thì có, nhưng mất liêm sỉ thì không. Cứ thá»­ há»i thế này thì rõ, nếu cô nương suốt bốn mươi ngày chỉ được ăn toàn là rau vá»›i cá», nhất là không không được nấu chín, liệu cô nương có thèm khát má»i vật thá»±c ngon lành khác hay không?
Ả khinh khỉnh :
- Vì thế ngươi mới dám tùy tiện sử dụng toàn là ngân lượng của ta?
Viễn Quy lắc đầu :
- Vãn sinh mua là mua cho cô nương. Vì sức lá»±c cá»§a cô nương liệu sẽ ra sao nếu mươi mưá»i lăm ngày buá»™c phải lưu ngụ ở đây nhưng không có thức gì ngon miệng để cô nương dùng. Riêng vãn sinh, chỉ ná»™i thức ăn thừa cá»§a cô nương thôi cÅ©ng đủ cho vãn sinh no bữa.
Ả trợn mắt :
- Nếu vậy, mảng thịt kia là do ngươi xé ra, ai cho ngươi dùng một khi ta chưa đụng vào? Chứng tỠđó chưa phải thức ăn thừa bị ta bỠlại. Không đúng sao?
Viá»…n Quy cưá»i cưá»i, đưa phần thịt Ä‘ang ăn dang dở gần ká» miệng ả :
- Do vãn sinh vô tâm thôi. Nếu cô nương không ngại bẩn xin cứ dùng má»™t miếng, gá»i là thức ăn thừa dành cho vãn sinh.
Ả nhăn mặt tỠra gớm ghiếc.
Nhưng sau khi đảo mắt thành vòng ả đột ngá»™t thổ má»™t bãi nước bá»t vào phần thịt đó.
Äoạn ả bảo :
- Kể như ta đã dùng xong. Ngươi muốn ăn thì cứ ăn, bằng không thì vất Ä‘i. NÆ¡i này tất có nhiá»u hoang khuyển chúng sẽ ăn thay ngươi.
Thái độ cá»§a ả làm Viá»…n Quy phát giận. Nhưng kịp nghÄ© lại, Phong Viá»…n Quy phá lên cưá»i :
- Cá»§a cho ngưá»i ăn còn không đủ, lÅ© khuyển hoang chưa đến lượt hưởng những thức ngon lành này đâu. Vãn sinh sẽ ăn. Hà... hà...
Nhìn Viễn Quy ăn hết toàn bộ chỗ thịt thừa, ả tái mặt :
- Ngươi có công phu hàm dưỡng đến thế này ư? Ngươi đã thay đổi quá nhiá»u, vì sao?
Viá»…n Quy đưa tay áo lên lau miệng, không đáp má»™t lá»i, sau đó chỉ lẳng lặng đứng lên và từ từ Ä‘i khuất dạng. Còn lại má»™t mình, ả ngÆ¡ ngác nhìn quanh và thầm lo sợ khi thấy trá»i chiá»u dần sụp tối.
Ả chỉ cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Viễn Quy cuối cùng cũng quay trở lại.
Ả toan há»i nãy giá» Viá»…n Quy Ä‘i đâu thì thá»i may ả nhìn thấy má»™t Ä‘oạn nứa Viá»…n Quy cầm trên tay. Ả bảo :
- Ta không uống nước chứa trong đồ vật không tinh khiết đó. Ngươi có ép ta cũng vô ích.
Phong Viá»…n Quy cưá»i lạt :
- Từ giỠcho đến sáng cô nương dù muốn cũng không thể dùng nước chứa trong này đến hai lần. Cô nương nên cân nhắc cho kỹ, uống ngay bây giỠhoặc nhịn khát cho đến sáng. Thế nào?
Ả mím chặt đôi môi má»ng đỠ:
- Ta thà nhịn khát.
Viá»…n Quy gật đầu, Ä‘oạn ngá»­a cổ, trút nước từ Ä‘oạn nứa chảy vào miệng ồng á»™c. Uống xong, Viá»…n Quy há»i ả lần nữa :
- Cô nương thật sự không uống?
Ả vừa đáp “khôngâ€, Viá»…n Quy lập tức đập Ä‘oạn nứa ra làm hai theo chiá»u dá»c. Sau đó, Viá»…n Quy đặt hai mảnh nứa như hai cái máng ở hai phía cách biệt, và bảo ả :
- Cô nương sẽ cần má»™t mảng để Ä‘i ngoài. Äến sáng, tá»± tay vãn sinh sẽ thu dá»n. Tuyệt đối không thể phóng uế bừa bãi ở đây. Giá» thì ngá»§ Ä‘i.
Ả thất kinh :
- Ta bị ngươi chế ngự huyệt đạo thế này, làm sao có thể tự đi ngoài?
Viễn Quy đang loay hoay thu xếp chỗ ngã lưng :
- Khi nào cần, bất luận thá»i khắc nào cô nương cứ lên tiếng. Vãn sinh sẽ tạm giải khai huyệt đạo cho.
Ả nghiến răng :
- Ngay bây giá».
Viễn Quy nhìn sững ả :
- Thật ư?
Ả nhăn mặt.
- Mau lên.
Viễn Quy thở dài :
- Nhá»› đừng giở trò đấy. Vì vãn sinh không nương tay đâu. Vả lại, ở đây có bố trí trận đồ, nếu tá»± ý bá» Ä‘i, cô nương sẽ má»™t mình đối diện vá»›i đêm dài, chẳng dá»… chịu lắm đâu. Äấy, cô nương cứ tùy ý!
ÄÆ°á»£c giải huyệt, ả vươn vai đứng lên. Nhưng trước khi bước Ä‘i ả bảo :
- Ngươi không được nhìn ta. Tốt nhất ngươi hãy tự tạo khoảng cách, chí ít ngoài ba trượng.
Viá»…n Quy cưá»i cưá»i, lùi xa đến bốn trượng :
- Äã đủ chưa?
Ả không đáp, chỉ lặng lẽ tiến đến chỗ có đặt một mảng nứa. Sau đó ả biết mất.
Viá»…n Quy phá lên cưá»i và tá»± ý tìm cho mình má»™t giấc ngá»§ dài cho đến tận sáng.
Thức dậy, việc đầu tiên là Phong Viễn Quy đi tìm ả.
Ả đang ngồi bó gối, vừa run vừa sợ với hai mắt thất thần nhìn quanh.
Khi thấy Viễn Quy xuất hiện, ả thét :
- Sao đến bây giỠngươi mới vác mặt tới? Ngươi có biết suốt đêm qua ta không ngủ chăng?
Phát hiện ả định chồm đến xuất chiêu, Viễn Quy quát :
- Không được loạn động. Trận thế sẽ biến đổi thêm lần nữa, cô nương sẽ thêm một phen hoảng loạn chứ chẳng không.
Ả thất kinh đình bộ :
- Ngươi thừa biết ta hoảng loạn nhưng vẫn để ta chịu đựng suốt đêm dài. Ngươi độc ác đến thế sao?
Viễn Quy thở dài :
- Vãn sinh đã cảnh báo. Là cô nương tá»± chuốc há»a vào thân, đâu thể trách ngược vãn sinh.
Ả chợt khóc :
- Ta khát. Ngươi hãy cho ta nước. Nhưng trước hết hãy đưa ta thoát khá»i nÆ¡i quá»· quát này. Ta sợ lắm rồi.
Viá»…n Quy cưá»i thầm :
- ÄÆ°a Ä‘i thì dá»…. Chỉ khó ở chá»— vãn sinh không có gì khác để đựng nước ngoài những Ä‘oạn nứa như đêm.
Ả sụt sùi :
- Ngươi cứ đưa đến, ta sẽ uống. Bất luận ngươi chứa bằng vật dụng gì.
Viễn Quy bèn đưa ả đi, miệng thì khuyên :
- Không có ai gào thét suốt má»™t đêm mà không khát. Lần sau cô nương nên nhá»›, má»i cảnh tượng cô nương nhìn thấy Ä‘á»u là ảo giác. Cứ bình tâm và tìm má»™t chá»— ngá»§ cho đến sáng, vì trước sau gì vãn sinh cÅ©ng Ä‘i tìm, không để cô nương bị giam hãm mãi trong trận đâu.
Nói xong và không nghe ả đáp, Viá»…n Quy nhìn ả và phì cưá»i :
- Cô nương đang lưu tâm đến cách di chuyển trong trận của vãn sinh? Chứng tỠcô nương cũng phần nào tinh thông trận đồ?
Ả chối :
- Ta không....
Viá»…n Quy xua tay :
- Cô nương không cần biện bạch hoặc cố tình che giấu. Vì cô nương càng tinh thông càng dá»… nghe và hiểu những gì vãn sinh sắp nói. Hẳn cô nương từng nghe nói đến loại trận đồ gá»i là “Phản Sinh Khắc. Äảo Âm Dươngâ€?
Ả giật mình :
- Ta có nghe. Nhưng để thiết lập chỉ nhân vật nào có ngoài hai mươi năm chuyên tâm nghiá»n ngẫm má»›i có đủ bản lãnh lập trận. Vị cao nhân ân sư cá»§a ngươi là nhân vật như thế chăng?
Viễn Quy đáp :
- Ân sư chỉ lưu tá»± nói qua vá» cách bố trận nhưng chưa thá»­ thiết lập bao giá». Chính là do vãn sinh tư thấu triệt và nghÄ© ra. Và trận đồ vãn sinh Ä‘ang lập ở đây còn cao hÆ¡n vài bậc, được vãn sinh gá»i là “Âm Dương Loạn NgÅ© Hànhâ€. Má»™t khi vãn sinh đã dám nói đây là Thiên hạ đệ nhất kỳ trận thì trận này má»—i lần ai chuyển qua là tá»± trận thế lại biến đổi. à vãn sinh muốn cảnh báo cô nương, đừng thấy lần này vãn sinh di chuyển theo cung cách này mà lần sau cứ thư thế di chuyển là sẽ thoát.
Ả bối rối :
- Có thật như ngươi nói chăng?
Viễn Quy lùi lại :
- Vãn sinh sẽ Ä‘i lấy nước. Cô nương cứ Ä‘i như thế ắt sẽ đến chá»— chúng ta nghỉ chân hôm qua. Và nếu muốn, cô nương thá»­ tá»± tìm cách thoát thân thì rõ. Vãn sinh chẳng phải dá»a suông đâu. Hẹn gặp lại?
“Vút!â€
Phong Viá»…n Quy bá» Ä‘i, đúng như lá»i vừa nói.
Tài sản của samacvuong

  #9  
Old 19-04-2008, 05:45 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· Vương Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
Hồi 9 : Trận trung thủ đoạn phục nữ nhân



Ả chợt tươi cưá»i, hòa nhã lạ, lúc trông thấy Viá»…n Quy xuất hiện. Ả còn Ä‘on đả chạy đến nhận ống nứa từ ngay trên tay Viá»…n Quy.
- Ta tin ngươi. Ta không còn đi loạn trong trận nữa. Nhưng lần này ngươi đi lấy nước khá lâu đấy. Ta khát đến độ mong được thấy ngươi quay vỠngay.
Và trước ánh mắt ngạc nhiên của Phong Viễn Quy, ả ngửa cổ uống ừng ực, không còn úy kỵ như hôm qua, cũng không dám chê vật đựng nước không được tinh khiết như ả từng chê.
Nhận lại Ä‘oạn nứa từ tay ả, Phong Viá»…n Quy vá»™i quay ngưá»i, vừa cố che giấu vẻ mặt nghi ngá», không cho ả thấy, vừa đặt Ä‘oạn nứa hãy còn chứa nhiá»u nước vào má»™t chá»— cố định.
Phong Viễn Quy còn bảo :
- Chá»— nước này có lẽ đủ cho chúng ta dùng đến hết ngày. Cô nương nên cẩn trá»ng, đừng để nó ngã. Kẻo đổ hết nước rất hoang phí.
Ả tiến lại gần Viễn Quy :
- Ta không chạm vào, làm sao làm sao nó ngã được trừ phi ngươi đặt nó đứng không vững. Ngươi nên đặt thế này thì vững hơn.
Nhìn ả tá»± sá»­a lại vị trí đặt Ä‘oạn nứa, Phong Viá»…n Quy cưá»i lạt :
- Vãn sinh và cô nương sẽ tiếp tục giao đấu. Vãn sinh dặn như thế để tránh tình trạng cô nương vô tình làm đổ đoạn nứa.
Ả quay lại nhìn Viễn Quy :
- Ta không muốn giao đấu, nhất là khi chân lá»±c ná»™i nguyên cá»§a ta vẫn còn bị thá»§ pháp kỳ quái cá»§a ngươi ká»m ta làm giảm Ä‘i. Ngươi miá»…n cưỡng ta được sao?
Phong Viễn Quy gật gù :
- Cô nương đã Ä‘oán không sai. Vì muốn dùng cô nương để vãn sinh trau dồi võ công, vãn sinh không thể không làm cho chân lá»±c cô nương suy giảm. Nhưng bởi cô nương không còn làm chá»§ bản thân được nữa, vãn sinh có lá»i khuyên, cô nương nên nguyện ý giúp vãn sinh luyện công thì hÆ¡n. Äừng đỠvãn sinh miá»…n cưỡng, e xảy ra những Ä‘iá»u không hay cho cô nương.
Ả câng câng nét mặt :
- Giúp ngươi luyện công? Ta chỉ muốn giết ngươi thì có, đừng mÆ¡ tưởng hão huyá»n là ta sẽ giúp ngươi. Hoặc ngươi giết ta, hoặc ngươi không bao giá» miá»…n cưỡng ta thá»±c hiện Ä‘iá»u ta không muốn, rõ chưa?
Phong Viễn Quy lại gật gù :
- Rõ thì rõ. Nhưng nếu đây là quyết định tối hậu của cô nương, vãn sinh e cô nương sẽ hối hận.
Ả vẫn khăng khăng :
- Bất quá chết là cùng. ÄÆ°á»£c chết đó là Ä‘iá»u ta Ä‘ang mong muốn. Việc gì ta phải hối hận?
Phong Viễn Quy chầm chậm quất thủ :
- Hôm nay vãn sinh sẽ khởi luyện từ pho quyá»n pháp cá»§a Trang chá»§ Hạnh Hoa trang. Mong được cô nương chỉ giáo. Tiếp chiêu!
“Ào...â€
Ả vẫn đứng yên. Mặc cho quyá»n chiêu và kình quyá»n cá»§a Phong Viá»…n Quy vẫn chầm chậm tiến vào gần.
Phong Viá»…n Quy buá»™c phải dừng quyá»n, lúc chỉ còn cách ả trong gang tấc.
Vẫn giữ nguyên tư thế đó, Phong Viá»…n Quy há»i ả :
- Cô nương nhất định không tiếp chiêu?
Ả bĩu môi :
- Giết ta đi, nếu ngươi không muốn mãi cứ bị chướng tai gai mắt. Hừ!
Phong Viá»…n Quy chợt cưá»i thành tiếng :
- Giết cô nương thì ai sẽ là đối tượng cho vãn sinh tự luyện công. Nhưng với biện pháp này vãn sinh tin chắc cô nương không thể không ra tay đối phó. Xem đây. Ha ha...
Tay Ä‘ang nắm thành quyá»n, Phong Viá»…n Quy vụt xòe ra lập thành trảo và cố tình chá»™p ngay vào phần y phục thân trước ả.
Ả tái mặt, tức thì lùi lại :
- Vô sỉ! Nếu ngươi còn tái diễn hành vi dâm ô tồi bại. Ta sẽ... Ta sẽ...
Phong Viễn Quy vẫn quyết liệt xông đến, tìm cách chộp vào y phục ả :
- Nếu không thích thế, sao cô nương không ra chiêu phản kháng? Cẩn trá»ng, vãn sinh lập lại lần nữa đây. Äỡ!
“Ào...â€
Ả phẫn nộ, lập tức ra chiêu đáp trả :
- Không giết được tên vô sỉ ngươi, ta thá» không làm ngưá»i. Äỡ!
“Vù...â€
Phong Viá»…n Quy vá»™i thu trảo, đổi thành quyá»n pháp và tìm cách hóa giải chiêu công cá»§a ả :
- Phải như thế chứ. Xem vãn sinh hóa giải đây. Ha ha...
“Ào...â€
Bị Phong Viá»…n Quy nói thách, phần thì muốn bảo vệ tiết tháo cá»§a nữ nhi, ả đã cùng Phong Viá»…n Quy chiêu chiết chiêu đến ngoài mưá»i hiệp. Và mãi đến lúc đó ả má»›i nhận ra là đã mắc lỡm, tá»± ả đã biến thành đối tượng cho Phong Viá»…n Quy luyện công. Ả giận giữ dừng tay :
- Ngươi là kẻ thúi tha. Giết ta thì giết, đừng mong ta giúp ngươi luyện công.
Bị cụt hứng, Phong Viá»…n Quy há»i ả :
- Rượu má»i không uống, cô nương muốn uống rượu phạt ư? Má»™t lần nữa vãn sinh khuyên cô nương nên cân nhắc trước khi tá» thái độ.
Ả nghiến răng :
- Ngươi định tái diá»…n trò dâm ô lúc này ư? Cứ thá»­ xem, chỉ cần tay ngươi chạm vào, ta sẽ lập tức tá»± sát. Äừng nghÄ© ta không dám.
Phong Viễn Quy từ từ vươn tay ra :
- Cô nương đừng mang cái chết ra dá»a vãn sinh. Giả dụ như cô nương dám tá»± sát vãn sinh vẫn tiếp tục lá»™t trần cô nương, sau đó cứ để thế phÆ¡i bày thi thể cô nương trước mặt thiên hạ. Nhỡ có ai há»i, vãn sinh sẽ nói má»™t dâm nữ như cô nương đáng bị như thế. Cứ tá»± sát Ä‘i. Phần vãn sinh, đây chỉ là sá»± khởi đầu thôi. Xem này!
Phong Viá»…n Quy chá»™p mạnh vào. Và lần này do ả cứ mãi mang sắc mặt bàng hoàng sau khi nghe những gì Phong Viá»…n Quy vừa dá»a, nên y phục ả đã bị Phong Viá»…n Quy chá»™p giữ vào tay.
Thấy ả không phản kháng, phần thì đà chá»™p đến hãy còn nên đến lượt Phong Viá»…n Quy cÅ©ng bàng hoàng khi tiếng y phục ả bỉ rách toát cứ đưá»ng đột vang lên rõ to.
“Soạt...â€
Ả chấn động. Và theo bản năng như bất kỳ nữ nhi nào, ả cúi đầu nhìn vào thân ả.
Phong Viá»…n Quy cÅ©ng nhìn và không thể không bị chấn động khi phát hiện không chỉ y phục bên ngoài cá»§a ả bị giật rách, cả phần yếm bên trong cÅ©ng bị xé mất Ä‘i má»™t mẩu nhá», đủ để lá»™ ra má»™t phần bá» ngá»±c trắng nõn nà Ä‘ang nhấp nhô dâng lên hạ xuống theo nhịp hô hấp dồn dập vì phẫn ná»™ cá»§a ả.
Thân thể bị phÆ¡i bày, dù chỉ là má»™t phần nhá», ả vì quá phẫn ná»™ lên xuất kỳ bất ý, phát chiêu công.
- Ta giết ngươi. Tên dâm tặc vô sỉ ta thỠsẽ phanh thây xẻ thịt ngươi.
“Ào...! Ào...!â€
Phong Viá»…n Quy vốn dÄ© không phải hạng dâm ô, động thái vừa rồi chỉ là dá»a, gây ra cÆ¡ sá»± như thế quả là Ä‘iá»u ngoài ý muốn. Do đó, phần vì áy náy phần thì bị phần da thịt trắng nõn nà ná» cuốn hút nhãn lá»±c nên Phong Viá»…n Quy không còn nhìn thấy ả ra chiêu.
Äến khi Phong Viá»…n Quy nhận thức rõ sá»± thể thì quá muá»™n.
“Ầm! Ầm!â€
Nội lực của ả tuy có suy giảm nhưng không phải không còn, Phong Viễn Quy do không kịp có phản ứng nên bị chiêu kình ả tác động, đẩy Phong Viễn Quy ngã lùi vỠphía hậu.
Ả không bỠlỡ tiên cơ, tức thì lao đến điểm huyệt chế ngự Phong Viễn Quy.
“Há»±...â€
Nhìn Phong Viá»…n Quy bị bất động, ả đắc ý vừa cưá»i vừa đánh loạn chiêu thức vào Phong Viá»…n Quy :
- Ngươi không ngá» Ä‘iá»u này phải không? Ta phải trị tá»™i ngươi, sau đó thì giết ngươi, sau cùng là phanh thây xẻ thịt ngươi. Ha ha...
“Bùng! Bùng!â€
Ả đánh không chút thương xót. Vì thế, kết quả hiển nhiên là mặt mày Phong Viá»…n Quy, và ở khắp thân cÅ©ng vậy Ä‘á»u bị sưng bầm thâm tím, không chá»— nào không bị.
Ả đánh cho đến lúc đã nư, sau cùng ả giương chưởng, chực chỠgiáng thẳng vào đầu Phong Viễn Quy.
Chợt đến lúc tối hậu, ả ngừng tay lại treo lÆ¡ lá»­ng ngá»n kình sát thá»§ trên đầu Phong Viá»…n Quy. Ả gắng giá»ng :
- Cách ra khá»i trận Âm Dương Loạn NgÅ© Hành là thế nào? Nói!
Phong Viá»…n Quy thá»u thào, phát thoại qua môi miệng sưng vá»u :
- Nếu là cô nương, liệu cô nương có nói không?
Hai mắt ả toát ra sát khí :
- DÄ© nhiên ta không nói. Nhưng đối vá»›i ngươi thì khác. Ngươi sẽ phải nói, sẽ cầu được nói để sau đó hân hoan đón nhận cái chết toàn thây. Ngươi có hiểu tại sao không? Äó là vì ta sẽ cho ngươi nếm mùi “Phân Cân Thác Cốtâ€. Là thá»§ Ä‘oạn như thế này đây.
Ả dứt lá»i, Ä‘iểm luôn vào vài huyệt đạo cá»§a Phong Viá»…n Quy.
Toàn thân Viễn Quy lập tức run bắn lên, đoạn ngã vật xuống và nằm thở dốc.
Ả vẫn đứng cạnh Viễn Quy. Trong tư thế kẻ thắng trận ả từ trên cao nhìn xuống Phong Viễn Quy :
- Vá»›i thá»§ pháp này, chỉ má»™t lúc nữa thôi toàn bá»™ xương cốt cá»§a ngươi sẽ Ä‘au đớn tá»™t cùng, vá»›i cảm nhận như có muôn vạn côn trùng bò lúc nhúc trong ngưá»i ngươi. Ngươi sẽ có cảm giác như bị lÅ© côn trùng gặm nhấm, cắn nát từng Ä‘oạn xương, từng thá»› thịt cá»§a ngươi. Äến lúc đó ngươi chẳng có ước vá»ng nào khác ngoài ước vá»ng được chết. Nhưng ta chỉ ban cái chết cho ngươi khi nào ngươi ưng thuận tá»± ý nói lên cách xuất nhập trận đồ cho ta. Hãy cân nhắc kỹ và chá»n lá»±a thái độ thích hợp. Ta đủ nhẫn nại để chỠđến khi thu kết quả. Ha... ha...
Lúc ả bắt đầu cưá»i là lúc khắp ngưá»i Phong Viá»…n Quy xuất hiện những cÆ¡n ngứa ngáy.
CÆ¡n ngứa càng lúc càng tăng cao, nhiá»u đến độ Phong Viá»…n Quy dù bị Ä‘iểm huyệt bất động, vẫn có dấu hiệu như muốn oằn mình qua lại để cho cÆ¡n ngứa ngáy giảm bá»›t.
Ả phát hiện Ä‘iá»u đó nên cưá»i :
- Ngứa lắm phải không? Yên tâm Ä‘i cÆ¡n ngứa rồi sẽ nhanh chóng qua Ä‘i. Äó là chỉ là sá»± khởi đầu cho những cảm giác khác mà ngươi sắp sá»­a cảm nhận. Hãy nói cho ta biết những gì ta muốn biết, trước khi sá»± việc xảy ra quá muá»™n. Thế nào? Ha ha...
Ả nói đúng, Phong Viễn Quy đã nằm yên vì những đợt nhức lăn tăn đã xuất hiện, nhanh chóng giúp Viễn Quy xua đi những cơn ngứa tưởng rằng không còn chịu đựng nổi.
Nhưng những đợt nhức lăn tăn đâu chỉ dừng ở mức độ đó. Äau nhức nhiá»u hÆ¡n đã hóa thành Ä‘au đớn. Thoạt đầu chỉ là Ä‘au âm ỉ, sau tăng dần biến thành ná»—i Ä‘au đớn ở tận cùng xương tá»§y.
Phong Viễn Quy bật rên :
- Giết ta đi. Nếu không.... nếu không, ta sẽ giết ngươi.
Ả phá lên cưá»i :
- Ngưá»i hãy cầu xin Ä‘i, cầu xin nữa Ä‘i. Biết đâu ta sẽ động lòng ban cho ngươi cái chết. Ha... Ha...
Ả cưá»i sằng sặc, cưá»i hăng hắc, quá đắc ý nên cứ ngá»­a mặt cưá»i dài. Vì thế ả không phát hiện Phong Viá»…n Quy Ä‘au thì vẫn Ä‘au nhưng đã bất ngá» chồm ngưá»i lên.
Ả chỉ nhận ra sự thể khi Phong Viễn Quy điểm vào huyệt đạo ả.
Ả đứng bất động, trợn mắt nhìn Viá»…n Quy bây giá» vẫn Ä‘ang oằn ngưá»i vì Ä‘au đớn. Ả bật kêu kinh ngạc :
- Ngươi đã giải khai huyệt đạo?
Cũng như lúc nãy, Viễn Quy đau vẫn đau nhưng vẫn cố đạp chân làm cho ả té nằm xuống.
Viá»…n Quy Ä‘au đến xuất hạn dầm dá», vừa nghiến răng chịu Ä‘au vừa lê thân dần đến gần ả :
- Một khi ta đã chuẩn bị, ngươi điểm huyệt ta được sao? Chỉ tiếc, vì ta... vì ta chưa biết thủ pháp tàn độc của ngươi cần phải điểm vào những huyệt đạo nào nên ta không kịp chuẩn bị. Thế cho nên, hừ hừ... thế cho nên ta cũng sẽ cho ngươi nếm mùi “Phân Cân Thác Cốt†của chính ngươi. Hừ... hừ...
Vừa kêu rên Phong Viễn Quy vừa điểm vào vài huyệt đạo của ả, đúng những huyệt đạo ả đã điểm Phong Viễn Quy.
Nhìn thấy cung cách xuất thủ của Viễn Quy, ả thất sắc :
- Ngươi nhá»› tưá»ng tận cách ta thi triển thá»§ pháp “Phân Cân Thác Cốt†chuẩn xác thế sao. Sá»± thật ngươi muốn gì?
Phong Viá»…n Quy ngã vật ngưá»i nằm cạnh ả, vừa rên rỉ vừa Ä‘au vừa nói vào tai ả :
- Ta muốn ngươi cũng chịu đau đớn như ta. Và hễ ngươi muốn hết đau ắt ngươi phải chỉ ta cách hóa giải thủ pháp.
Ả rú lên :
- Vậy thì làm Ä‘i. Chỉ cần Ä‘iểm vào Äại Truy huyệt là má»i Ä‘au đớn chấm dứt. Làm Ä‘i, Ä‘iểm nào đó Ä‘i.
Cạnh ả là Phong Viễn Quy vẫn rên hừ hừ :
- Äừng vá»™i. Ngươi chưa nếm cÆ¡n Ä‘au mà. Vả lại, hừ hừ... huyệt Äại Truy là tá»­ huyệt. Ta Ä‘iểm ngươi, ngươi chết, đến lúc đó ta phải phịu Ä‘au đớn đến chết ư? Äừng xem ta là trẻ con. Äó không phải cách hóa giải thá»§ pháp “Phân Cân Thác Cốtâ€.
Ả bắt đầu cơn đau, do đợt ngứa vừa mới qua đi :
- Ta không chỉ điểm sai. Hãy điểm đi. Ta van ngươi, đừng để ta đau đớn thêm nữa.
Cơn đau bắt đầu làm Phong Viễn Quy lả dần :
- Äừng mãi xem ta là kẻ ngu xuẩn. Hãy Ä‘iểm chỉ rõ hÆ¡n cách hóa giải thá»§ pháp. Bằng không, sau khi ta chết ngươi cÅ©ng chết...
Giá»ng nói nhá» dần cá»§a Viá»…n Quy làm ả kinh tâm tán đởm :
- Huyệt Lao Cung, huyệt DÅ©ng Tuyá»n, sau nữa là huyệt Khí Hải. Ngươi đừng chết vá»™i nha. Ngươi chết rồi ai giải thoát cho ta?
Äoạn ả không nghe Viá»…n Quy nói hoặc rên gì nữa, liá»n gào thét lên. Ả sợ đến bật khóc :
- Ngươi đừng chết! Ôi chao! Ngươi chết thật rồi sao? Hãy cố lên, đừng chết vá»™i như thế. Hãy Ä‘iểm vào những huyệt đạo ta vừa chỉ. Ngươi có còn nghe ta nói không? A... hãy đáp lá»i ta Ä‘i.
Phần vì quá đau, phần vì sợ quá hóa khóc, mắt mũi ả giàn dụa và mơ hồ ả nhìn thấy Viễn Quy đã tự ngồi lên, đang nhìn ả.
Ả thất kinh khi thấy Viá»…n Quy cưá»i lạt :
- Ngươi không định giúp ta thoát khá»i cÆ¡n Ä‘au?
Äúng như ả thấy, Viá»…n Quy quả là Ä‘ang cưá»i lạt :
- Vãn sinh còn chỠcách cô nương điểm chỉ liệu có hóa giải hoàn toàn thủ pháp “Phân Cân Thác Cốt†hay không. Chỉ khi nào biết chắc chắn, vãn sinh sẽ giúp cô nương. Còn bây giỠhãy gắng chỠvậy.
Ả gào :
- Ngươi nói dối! à ngươi là muốn mục kích cảnh ta đau đớn. Ngươi là kẻ độc ác là tên dâm tặc bỉ ổi. Hãy giết ta đi! Giết ta đi, tên tiểu tử thúi tha.
Phong Viễn Quy đứng lên, bỠả nằm lại một mình trong cảnh đau đớn. Và Viễn Quy tiến lại gần ống nứa đựng nước.
Phong Viễn Quy toan uống, chợt nghĩ đến ả vội quay vỠchỗ ả.
Viễn Quy kỠmiệng ống nứa gần miệng ả :
- Có trải qua đau đớn vãn sinh mới biết lúc đau cũng rất là khát nước. Cô nương muốn uống một hớp không?
Ả nghiến răng chịu đau. Và ả không há miệng nghĩa là ả không muốn uống.
Viễn Quy lấy làm lạ :
- Trừ phi trong này có độc, bằng không sao cô nương không muốn uống?
Äể đáp lại nghi vấn cá»§a Phong Viá»…n Quy, ả vừa nghiến răng bừa rên ư á»­ vì Ä‘au.
Phong Viễn Quy thu đoạn nứa vỠ:
- Cùng không lý nào trong này có độc nhưng cô nương vẫn muốn vãn sinh uống. Vì như theo kết quả sẽ khiến vãn sinh chết. Và khi vãn sinh chết vì độc, ai sẽ Ä‘iểm huyệt giải thoát cÆ¡n Ä‘au đớn cho cô nương? Trừ phi đây là loại chất độc không đến ná»—i gây chết ngưá»i. Là loại độc gì vậy cô nương?.
Ả vẫn kêu rên.
Viễn Quy thấy thế bèn gật đầu :
- Hôm qua, lúc mặc y phục cá»§a cô nương vào ngưá»i, vãn sinh tuy phát hiện cô nương có mang theo nhiá»u vật dụng lạ, nhưng chưa có Ä‘iá»u kiện xem xét kỹ. Bây giá» vì muốn tìm hiểu, vãn sinh nghÄ© cÅ©ng nên xem xét lại.
Nói xong, Phong Viá»…n Quy thản nhiên vươn tay, như chuẩn bị thá»t bàn tay vào tận trong bá»c áo cá»§a ả.
Ả kêu toáng lên :
- Không được chạm vào ta. Nếu không...
Viễn Quy lạnh lùng :
- Nếu không, cô nương sẽ tự sát chứ gì? Cứ tùy tiện, miễn là cô nương có cách tự kết liễu sinh mạng, vãn sinh quyết không ngăn cản. Phần vãn sinh, tìm hiểu thì cứ tìm hiểu. Không rõ cô nương đã hạ loại độc dược gì vào đây mà cô nương đến uống nước cũng không dám.
Tay của Viễn Quy đã chạm vào ả.
Dù là chạm thật khẽ nhưng ả cũng thét lên :
- Lấy bàn tay thối tha bẩn thỉu cá»§a ngươi ra. Äó chỉ là mê dược, vừa làm ngươi hôn mê vừa khiến võ công ngươi tam thá»i thất tán. Ngươi hài lòng rồi chứ, dâm tặc?
Viễn Quy gật đầu :
- Giải dược đâu?
Ả long mắt sòng sá»c :
- Không cần giải dược. Chỉ đôi ba ngày là mê dược tá»± tiêu tan. Ngươi há»i để làm gì?
Phong Viễn Quy nghiêng miệng đoạn nứa gần kỠmiệng ả :
- Vì vãn sinh cÅ©ng muốn được yên thân đôi ba ngày. Cô nương đã nói đúng vá» việc mê dược tá»± tiêu tan chứ? Nếu không đúng, kẻ gánh chịu má»i hậu quả là cô nương.
Ả đau đớn đến lả dần :
- Äừng, đừng để ta uống. Ngươi muốn gì ta cÅ©ng ưng thuận, miá»…n đừng để ta uống. Ta sẽ giúp ngươi luyện công. Äó là lá»i hứa thật lòng cá»§a ta và ta sẽ giữ lá»i nếu ngươi đừng để cho ta uống thứ nước đó. Ta... ta...
Và ả lả thật. Nhưng trước đó Viá»…n Quy đã kịp Ä‘iểm vào ả má»i huyệt đạo cần thiết, kể cả Thụy huyệt để ả được ngá»§ má»™t giấc dài sau má»™t đêm vì quá kinh hoàng nên không há» ngá»§.
* * * * *
Ả tỉnh giấc và thấy Phong Viễn Quy đang ngồi hành công.
Ả nhẹ nhàng ngồi dậy và lặng lẽ tìm cách tiến lại gần Phong Viễn Quy từ phía sau.
Nhưng lúc ả sắp chạm tay vào huyệt Linh Äài, phía sau lưng Viá»…n Quy, ả vá»™i rụt tay vá» vì bất ngá» nghe Phong Viá»…n Quy lên tiếng :
- Hãy bỠý tưởng đó đi. Vì ngay từ lúc cô nương tỉnh giấc, vãn sinh đã kịp đỠphòng.
Ả len lén vận dụng chấn kình vào hữu thủ, miệng bảo :
- Ngươi đừng quá đa nghi. Lúc ngủ dậy ta cảm thấy đói. Không lẽ ta không được tự ý tìm thức ăn là những thứ có từ ngân lượng của ta?
Phong Viễn Quy vẫn y trong tư thế ngồi hành công :
- Thức ăn nấu sẵn được chứa trong những bá»c nhá», đặt ở bên tả, hÆ¡i chếch vá» phía sau vãn sinh. Cô nương muốn tìm thức ăn đâu cứ gì phải tiến đến sát sau lưng vãn sinh?
Ả lặng lặng nhả kình, miệng vẫn cứ huyên thuyên :
- Nếu trước đó ngươi chịu nói sá»›m cho ta biết đâu là những bá»c đựng thức ăn nấu sẵn, ta cần gì tìm lung tung, vô tình đến phía sau ngươi?.
Phong Viá»…n Quy buông tiếng cưá»i lạt :
- GiỠthì cô nương đã biết rồi, sao vẫn đứng mãi phía sau vãn sinh? Cô nương đừng giở trò, vô ích. Hừ!
Ả tận lực phát kình :
- Không hỠvô ích như ngươi nghĩ đâu. Mau nằm xuống nào.
“Ầm!â€
Nhưng chấn kình chỉ làm Phong Viễn Quy lay động một ít, riêng ả thì bị dư lực hất lùi.
Ả thất kinh :
- Ngươi đã luyện Thần Công Hộ Thể?
Viá»…n Quy vụt xoay ngưá»i lại vẫn trong tư thế ngồi, cưá»i cưá»i vá»›i ả :
- Thế nào là Thần Công Há»™ Thể? Vãn sinh tuy chưa thể am hiểu Ä‘iá»u cô nương vừa nói nhưng thiết nghÄ© vá»›i ná»™i lá»±c cá»§a vãn sinh lúc này đã đạt gần năm mươi năm công phu tu vi, má»™t kích vừa rồi cá»§a cô nương chỉ là muối bá» bể. Cô nương đã dụng tâm vô ích.
Ả kinh hoàng theo cung cách khác :
- Gần năm mươi năm công phu tu vi? Vị cao nhân nào có công lực ngần ấy, lại sẵn sàng trao cả cho ngươi, ngay cả lúc ngươi chưa kịp bái sư như ngươi đã thố lộ? Trừ phi đây là do ngươi tự luyện Phụng Diệp kinh.
Viễn Quy chầm chậm đứng lên :
- Ân sư chỉ ban cho ba mươi năm công phu, số còn lại tá»± vãn sinh luyện mà có. CÅ©ng có thể do Phụng Diệp kinh như cô nương vừa bảo, và cÅ©ng có thể không phải. Nhưng cô nương bận tâm làm gì, hãy thá»±c hiệp lá»i cô nương đã hứa thì hÆ¡n.
Biết Viễn Quy nhắc đến việc luyện công, ả thoái thác :
- Ta đang đói nên chưa thể...
Viá»…n Quy ngắt lá»i :
- Vãn sinh cũng đói. Hay là chúng ta cùng ăn, sau đó cùng luyện công?
Ả quay ngưá»i tìm thức ăn :
- ChỠsau khi ăn no hãy tính, ngươi mua những thức ăn gì đây?
Ả há»i cho có há»i, vì khi tìm thấy thức ăn nào ả cÅ©ng nhăn mặt và vất qua má»™t bên :
- Những thức này ta không dùng được. Không còn thức nào ngon hơn sao?
Viá»…n Quy nhặt lại những bá»c thức ăn bị ả ném Ä‘i. Sau khi xem xét qua, chính Phong Viá»…n Quy cÅ©ng phải thừa nhận :
- Cô nương chê cũng phải. Có thức đã ôi, có thức thì nấu quá tệ. Vãn sinh cũng không thể dùng. Thôi thì ném tất cả cho xong.
Mục kích cảnh Viễn Quy ném đi hầu như tất cả, ả bàng hoàng :
- Nếu ném hết, chúng ta sẽ lấy gì mà ăn?
Phong Viá»…n Quy hất hàm vá» phía má»™t bá»c khác, to hÆ¡n và chỉ có má»™t bá»c đó là Viá»…n Quy chưa đụng đến :
- Vẫn còn bá»c lương khô kia. Nếu cô nương không ngại, bá»c đó có lẽ đủ cho chúng ta dùng năm ngày.
Ả ngao ngán nhìn bá»c lương khô :
- Phải dùng đến năm ngày sao?
Viá»…n Quy cưá»i khẩy :
- Có vẫn hÆ¡n không. Vì sau thá»i gian năm ngày, do chúng ta vẫn còn lưu ngụ ở đây. Vãn sinh cÅ©ng chưa biết chúng ta sẽ lấy gì để ăn, có lẽ đành nhịn đói vậy.
- Ta không muốn phải nhịn đói, ta cũng không thể ăn lương khô.
Viá»…n Quy cưá»i :
- Vậy thì chỉ có một cách.
Ả hâm hực :
- Cách gì?
Viễn Quy nhún vai :
- Sự hợp tác của cô nương.
Ả hiểu :
- Là giúp ngươi luyện công trong thá»i gian ngắn nhất?
Viễn Quy gật :
- Không những thế, phần vãn sinh sẽ ăn lương khô. Riêng cô nương cứ tùy tiện dùng những thức ăn nấu sẵn, vì đâu phải tất cả bị ôi thiu hư há»ng gì cho cam.
Ả tái mặt :
- Ngươi uy hiếp ta?
Viễn Quy lạnh lùng :
- Nếu cần, vãn sinh cũng dám dùng thủ đoạn cũ, nghĩa là sẽ lột trần cô nương. Nếu sợ, hoặc cô nương cứ tự sát hoặc tuân thủ theo đúng ý định của vãn sinh. Thế nào?
Ả nghiến răng :
- Ngươi đã trở nên quá độc ác. Ta thật không ngỠđấy!
Viá»…n Quy phá lên cưá»i :
- Không sai. Äã hai mươi mấy năm vãn sinh vì tá»± nhận mình là kẻ nhát đảm nên quyết tâm không làm ngưá»i võ lâm. Nhưng nay thì hết rồi vì sóng gió võ lâm đã cố tình cuốn vãn sinh vào. Vãn sinh muốn yên thân, muốn an nhàn nhưng không toại nguyện. Vậy thì cá»› gì vãn sinh lại để bao nhiêu ngưá»i bằng cách này hoặc cách khác không cho vãn sinh được an nhàn và yên thân? Cô nương đã mấy phen toan giết vãn sinh, đây là những gì cô nương phải nhận chịu từ sá»± phục hận cá»§a vãn sinh. Rồi đây tuần tá»± nhiá»u nhân vật khác cÅ©ng hứng chịu như thế. Vì vãn sinh đã tá»± thá» vá»›i lòng, nếu không là nhân vật võ lâm thì thôi, má»™t khi đã luyện võ, vãn sinh quyết hành sá»± bất chấp thá»§ Ä‘oạn, miá»…n sao đạt ý nguyện như mong muốn là việc gì cÅ©ng làm. Kể cả bức nhục cô nương, vãn sinh cÅ©ng có thể thá»±c hiện. Ha ha...
Ả biến sắc, nhìn Phong Viễn Quy như lần đầu thấy quái vật...
Tài sản của samacvuong

  #10  
Old 19-04-2008, 05:47 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· Vương Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
Hồi 10 : Bách Äiểu lệnh Phi Báo Hắc Ưng



Äó là má»™t đêm ả không tài nào ngá»§ được. Sau má»™t lúc băn khoăn và trăn trở, ả dạn dÄ© lên tiếng :
- Ngươi đêm nào cũng loay hoay ngồi hí hoáy ghi ghi chép chép. Không lẽ ngươi tự biết ngươi sắp chết nên lưu tự đi ngôn cho hậu nhân?
Ngồi cạnh đống củi lửa cháy bập bùng, Phong Viễn Quy ngừng tay ghi chép, ném cho ả tia mắt lấp loáng thần quang :
- Năm đêm vãn sinh ngồi ghi chép là đủ năm đêm cô nương dõi mắt lén nhìn. Äừng nghÄ© vãn sinh không hay biết. Cô nương mong vãn sinh sá»›m chết thế ư? Yên tâm Ä‘i vãn sinh dù chết vẫn quyết giữ lá»i. Sau năm ngày được cô nương tận tình chỉ giáo, vãn sinh đã có quyết định, ngay sáng mai sẽ giải bá» má»i cấm chế cho cô nương. Chá» sau khi vãn sinh há»§y bá» trận đố, chúng ta sẽ chia tay và vãn sinh mong rằng đừng bao giá» chúng ta gặp lại.
Ả ngồi dậy, sau má»™t lúc thoáng ngẫm nghÄ© đã tá»± ý đứng lên và Ä‘i đến gần Phong Viá»…n Quy. Ả cố tìm cánh dò xét, để minh bạch những đêm qua Viá»…n Quy đã má»™t mình ghi chép Ä‘iá»u gì, nhưng ngoài miệng thì vá» há»i :
- Ngươi là nam tá»­ hán đại trượng phu, đương nhiên là ta tin những gì ngươi đã hứa, ắt sẽ giữ lá»i. Nhưng chỉ vá»›i năm ngày khảo luyện, nhưng công phu võ há»c cá»§a ngươi theo ta nhận định Ä‘á»u là những công phu tầm thưá»ng, huống hồ ngươi luyện cÅ©ng chưa thật thuần thục, ngươi vá»™i gì có quyết định chia tay sá»›m như vậy?
Phong Viá»…n Quy đã kịp gập những tá» hoa tiên má»ng có ghi đầy chữ và được đóng sẵn thành má»™t quyển lại, trước khi ả kịp nhìn vào trong. Tiếp đó, Phong Viá»…n Quy chầm chậm cất tập sách vào má»™t tay nải đã được để sẵn bên cạnh, miệng thì cưá»i cưá»i nói nói :
- Äa tạ cô nương có dạ quan hoài. Nhưng tiếp tục lưu ngụ ở đây lâu thêm nữa má»™t là vãn sinh sợ cô nương sốt ruá»™t, chỉ mong mau chóng được tháo cÅ©i sổ lồng, hai là ở cô nương dưá»ng như chẳng còn Ä‘iá»u gì đáng để vãn sinh lÄ©nh giáo thêm. Thà chia tay sá»›m ngày nào tốt cho cả hai ngày đó. Chỉ mong cô nương đừng bao giá» bảo sau những ngày ngắn ngá»§i vừa qua cô nương đã sinh lòng quyến luyến vãn sinh.
Ả đỠmặt :
- Miệng lưỡi ngươi cÅ©ng quá cay độc. Ta quyến luyến làm gì hạng dâm tặc như ngươi. Kỳ thá»±c ta cÅ©ng muốn sá»›m được tá»± do. Khi đó ngươi hãy liệu hồn. Vì má»™t khi ta không báo hận thì thôi chứ đã báo, ta ắt đòi ở ngươi cả vốn lẫn lá»i.
Phong Viá»…n Quy bật cưá»i khả ố :
- Cô nương không quyến luyến vãn sinh là tốt rồi. Bằng không, câu nói “đừng để bao giá» gặp lại†cá»§a vãn sinh vừa rồi e không còn đúng nữa. Và giả như Ä‘iá»u đó thật sá»± xảy ra, vãn sinh xin nói trước, cô nương dù có làm vãn sinh tức giận đến thế nào chăng nữa, má»™t là vãn sinh cứ quay đầu bá» chạy cho thật xa, hai là thà đứng lặng nghe, để khá»i bẩn hai tay vì cứ chạm vào ngá»c thể cá»§a cô nương. Ha ha...
Ả nghiến răng ken két :
- Thân thể ta ô uế vì bị ngươi chạm tay bẩn thỉu vào thì có. Ngươi còn dám bảo sá»± động chạm làm hai tay ngươi bẩn ư? Nếu sau này thật sá»± có cÆ¡ há»™i, Ä‘iá»u đầu tiên ta muốn thá»±c hiện là chặt phăng hai bàn tay nhÆ¡ bẩn cá»§a ngươi. Hãy chỠđấy.
Phong Viá»…n Quy Ä‘ang cưá»i, lá»i Ä‘e dá»a cá»§a ả làm Phong Viá»…n Quy giật mình đánh thót vô tình buông rÆ¡i tay nải vừa má»›i cất tập sách má»ng vào trong.
“Thịchâ€
Tay nải rÆ¡i làm má»™t phần tệp sách má»ng nhô ra, khiến Phong Viá»…n Quy vì muốn giữ kín những gì ghi trong đó đành má»™t tay chá»™p vào tệp sách, tay còn lại thì vá»™i vàng phanh mở tay nải.
Khi đã cất kín xong tệp sách, Phong Viễn Duy đưa mắt nhìn ả :
- Cô nương đã nhìn thấy những...
- Ngươi không cần tá» ra hoảng hốt như thế. Không ai nhìn làm gì những di tá»± thay lá»i trăn trối trước lúc chết cá»§a ngươi. Còn ngươi há»i ta đã nhìn thấy gì ư? Có đấy. Hãy trao những ngân lượng thừa cho ta. Vì theo ngươi, mai này ta và ngươi đã chia tay, lẽ đương nhiên ta cần thu hồi lại số ngân lượng thừa để dá»… bá» chi dụng. Äừng tá» ra quá tham lam như vậy.
Phong Viễn Duy đành kín đáo mở tay nải :
- Cô nương cần bao nhiêu ngân lượng?
Ả xòe tay :
- Tất cả chá»— ngân lượng thừa là cá»§a ta. Chỉ cần ngươi giao hết cho ta là ổn, việc gì phải há»i cần bao nhiêu?
Viá»…n Quy cưá»i cưá»i :
- Trước lúc gặp vãn sinh, cô nương có bao nhiêu ngân lượng trong ngưá»i? Äá»™ mưá»i nén chăng?
Ả bĩu môi :
- Mưá»i nén là chưa đến trăm lượng. Liệu có đủ cho ta chi dụng trong vòng má»™t ngày chăng? Ngươi đánh giá ta thấp quá đấy.
Viễn Quy gật gù, một tay vẫn giữ mãi tận bên trong tay nải :
- Suýt nữa vãn sinh quên. Mưá»i nén chỉ là số hiện kim cô nương thá»§ sẵn trong bá»c áo. Còn hai ngân phiếu nữa cô nương cất ở chá»— kín đáo hÆ¡n. Äây, xin giao hoàn lại cho cô nương.
Ả tái mặt, chộp loạn hai tay vào khắp lưng áo, ở phần dưới dải thắt lưng một ít :
- Sao ngươi biết ta cất ngân phiếu ở đây? Trừ phi...
Ả ngừng lá»i ná»­a chừng, đổi thành giá»ng thét phẫn ná»™ :
- Ngươi đã nhân lúc ta hôn mê, cố tình mạo phạm nhân phẩm và tiết trinh của ta? Ngươi thật đáng chết!
Nhưng trước khi xông đến toan xuất thá»§, Phong Viá»…n Quy đã bật cưá»i đứng dậy :
- Không được hồ đồ. Äây là do cô nương tá»± đánh rÆ¡i. Vãn sinh tá»± ý trao trả là tốt lắm rồi. Äừng nghÄ© vãn sinh mạo phạm, hoặc vì nghèo kiết xác lên không có nhiá»u ngân lượng như cô nương. Cứ xem đây thì rõ.
Viá»…n Quy lại cho tay vào tận lên trong tay nải, khi lấy ra thì trên tay không phải chỉ hai tá» ngân phiếu thư lúc nãy, mà là đến mưá»i mấy tá».
Ả sững sỠ:
- Ngươi thật sá»± có nhiá»u ngân lượng đến vậy ư? Sao lúc đầu ngươi bảo đã dùng ngân lượng cá»§a ta để mua sắm thức ăn?
Viễn Quy bảo :
- Hãy còn nhiá»u Ä‘iá»u vá» vãn sinh sau này cô nương tha hồ kinh ngạc. Vậy cô nương bảo thật Ä‘i, cô nương chỉ có hai hay nhiá»u hÆ¡n hai ngân phiếu?
Ả chầm chậm hít vào một hơi thật dài :
- Ta không phải là hạng tham lam, kim ngân tài lộc, thảy thảy những gì của ta thì ta quyết đòi lại cho bằng hết. Riêng những thứ không thuộc sở hữu của ta, dù ngươi có cầu xin ta cũng không màng đến. Ta chỉ có hai mà thôi.
Phong Viễn Quy giao hai ngân phiếu cho ả :
- Thế còn Phụng Diệp kinh? Sao cô nương cứ muốn chiếm đoạt mặc dù đó không thuộc sở hữu của cô nương?
Ả bối rối mất một lúc, sau đó bảo :
- Ta chỉ làm theo mệnh lệnh. Ngươi chỉ cần biết thế là đủ. Thôi ta đi ngủ đây. Cũng đã muộn lắm rồi.
Nhưng ả mãi vẫn không ngủ được nhất là khi mỗi lần hé mắt nhìn, ả lại thấy Phong Viễn Quy đi đi lại lại.
Chừng như do đây là đêm cuối cùng hay sao đấy nên cả hai chẳng một ai có thể ngủ.
Chỉ đến khi quá mòn má»i, dưá»ng như có má»™t giấc ngá»§ chập chá»n đến vá»›i ả. Chính lúc đó ả có cảm nhận như vừa có ngưá»i chạm tay vào ả.
Ả mở to hai mắt.
Phong Viá»…n Quy vẫn Ä‘i Ä‘i lại lại ở bên kia đống lá»­a sắp tàn, nghÄ©a là ả vừa nằm mê, tá»± mưá»ng tượng có ngưá»i chạm vào ả thế thôi. Kỳ thá»±c làm gì có ai khác ở đây để đưá»ng đột vượt qua Phong Viá»…n Quy và sá»— sàng phạm vào ả.
Ả lại mÆ¡ mÆ¡ màng màng chìm vào giấc ngá»§ khó nhá»c.
Ả chỉ choàng tỉnh khi vầng dương lên quá cao.
Ả ngượng ngùng đưa mắt tìm quanh, hy vá»ng sẽ phát hiện Phong Viá»…n Quy cÅ©ng dậy muá»™n như ả.
Äáng tiếc cho ả, hoặc suốt đêm qua Phong Viá»…n Quy không ngá»§ hoặc có ngá»§ nhưng thức dậy trước ả, vì dù ả có cố tìm đến mấy Ä‘i nữa thì vẫn không thấy Phong Viá»…n Quy.
- Vậy là y đã thức dậy, đã vá»™i vã Ä‘i lấy nước cho ta rá»­a mặt như má»i ngày.
Ả vừa lẩm bẩm như thế vừa đưa mắt nhìn vào chá»— má»i ngày Phong Viá»…n Quy vẫn đặt sẵn má»™t máng nước cho ả rá»­a mặt.
Và ở đó kỳ thực đã có sẵn một máng nước, ả lại nhìn quanh một cách hoang mang :
- Äã mang nước vá» y lại còn Ä‘i đâu nữa không biết?
Bỗng ả bật kêu :
- Ôi chao? Y bảo sáng nay sẽ chia tay, không lẽ y đã bá» Ä‘i? Y chưa giải bá» má»i cấm chế cho ta kia mà?
Kêu xong, tá»± ả ngồi xuống tá»a công và vận lá»±c thẩm tra. Sau đó ả đỠmặt nhìn quanh quất :
- “Y đã giải bá» má»i cấm chế cho ta tá»± lúc vào? Không lẽ vào đêm qua, khi ta mÆ¡ màng và mÆ¡ hồ nhận biết có ngưá»i lẻn chạm vào ta? Nếu thá»±c sá»± đấy là y, thật quá đáng, má»™t lần nữa y chạm vào ta, không được ta chấp thuận. Nhưng lạ quá, y lại có thân thá»§ cao minh đến thế ư? Chạm vào ta và không há» bị ta phát hiện?â€
Chợt ả đứng bật dậy.
- “Còn trận đồ? Y chỉ có thể bá» Ä‘i khi nào y há»§y bá» triệt phá trận đồ. Liệu y có triệt phá thật chăng?â€
Ả những muốn thá»­ chạy ra ngoài. Nhưng suy nghÄ© lại, ả đã bị má»™t phen kinh hoàng vì sá»± biến hóa khôn lưá»ng cá»§a trận đồ Âm Dương Loạn NgÅ© Hành nên lần này đành tuyệt vá»ng đứng yên.
Mặt trá»i lên cao dần, ánh nắng chói chang cá»§a vầng dương làm ả khát.
Ả tiến đến chá»— đặt máng nước, và trân ngưá»i nhìn vào lòng máng.
Máng đựng nước được làm từ ná»­a mảng nứa bị đập vỡ đến chiá»u dá»c. Chìm ngập dưới lá»›p nước trong xanh là hàng tá»± dạng được vạch thẳng vào thân nứa, như sau :
“Trận đã biến đổi, chỉ còn là NgÅ© Hành trận. Nếu cô nương thật sá»± không am hiểu trận thế kỳ môn thì đây là cách cho cô nương tá»± thoát ra.â€
Ả chỉ cần Ä‘á»c đến đấy là giãy nẩy gào toáng lên :
- Y dám bỠđi sớm hơn ta dự định. Không thể như thế được. Không thể để như thế!
Và ả bật tung ngưá»i, tá»± di chuyển theo cung cách ả biết để dá»… dàng thoát ra ngoài trận.
Ở bên ngoài tịnh không có bóng dáng bất kỳ ai. Phía trước mặt vẫn là má»™t dãy núi, ở bên tả vẫn nguyên vẹn má»™t khu rừng, ngưá»i ả cần tìm là Phong Viá»…n Quy thì hoàn toàn biệt dạng.
Ả giận dữ đến đỠmặt tía tai, chợt đưa tay vào túi và lấy ra một mẩu vật nhỠcắm vào miệng.
Từ vật kỳ lạ đó ả làm cho bật tung lên một tiếng rít xé không gian.
“Te... Teâ€
Äáp lại tiếng rít này, từ khoảng không vô tận bá»—ng vang vá»ng trở xuống cÅ©ng má»™t tiếng rít xé không gian tương tá»±.
Kế đó, có má»™t khoảng không trên bầu trá»m vụt tối sầm lại và từ từ hiển hiện má»™t bóng chim ưng vá»›i hai sải cánh gá»™p lại dài có đến hai trượng.
Trên lưng chim ưng có chở má»™t ngưá»i. Và không chá» chim ưng hạ cánh, nhân vật ngồi trên đó chỉ sau má»™t loạt nhún mình đã ung dung xuất hiện diện đối diện vá»›i ả ná».
Nhìn thấy nhân vật cỡi chim ưng, ả cúi đầu biến sắc :
- Hắc Ưng Nương Nương đích thân đại giá quang lâm, Thạch Thảo chậm nghinh tiếp, nguyện chịu Nương nương trách phạt.
Hắc Ưng Nương Nương vận y phục tuyá»n Ä‘en, dáng kiêu sa lá»™ng lẫy. Và từ sau tấm Huyá»n Sa má»ng che ná»­a mặt, giá»ng nói thánh thót như tiếng chuông ngân cá»§a Hắc Ưng Nương Nương chậm rãi vang lên :
- Có việc gì khẩn trương khiến ngươi dù là má»™t trong Tam tiên vẫn hoảng hốt phát Bách Äiểu lệnh?
Nhưng trước khi ả kịp đáp, Hắc Ưng Nương Nương lại há»i vá»›i đôi mục quang cứ loang loáng nhìn quanh :
- Chỉ có má»™t mình ngươi thôi sao, Thạch Thảo? Là ngươi tá»± bại lá»™ chân tướng, để tiểu tá»­ phát giác đỠphòng kỳ trận, còn ngươi phát Bách Äiểu lệnh gá»i viện binh?
Ả giật mình, len lén ngẩng đầu nhìn Hắc Ưng Nương Nương :
- Nương nương đã thông tá» má»i Ä‘iá»u? Kể cả chuyện Thạch Thảo ngu muá»™i kém trí bị tiểu tá»­ chế ngá»± giữ làm phạm nhân?
Hắc Ưng Nương Nương gật đầu, nhưng khi lên tiếng thì giá»ng trở lên gay gắt khác thưá»ng :
- Äừng làm phí thá»i gian vá»›i những câu há»i không cần thiết. Ta chỉ cần biết lúc này tiểu tá»­ Ä‘ang ở đâu. Hoặc giả ngươi đã lấy được Phụng Diệp kinh hay chưa?
Lúc há»i thế này hai mắt lấp loáng thần quang cá»§a Hắc Ưng Nương Nương cứ nhìn vào kỳ trận.
Ả Thạch Thảo bối rối :
- Y không còn ở trong trận, kể cả trận đó cÅ©ng chỉ còn là trận NgÅ© Hành tầm thưá»ng
“Vútâ€
Hắc Ưng Nương Nương chợt biện mất. Và ả Thạch Thảo chỉ cần nhìn cánh chim ưng trên cao đang đảo quanh nơi nào là Hắc Ưng Nương Nương hiện diện ở đó.
Cánh chim ưng vẫn đảo quanh bên trên kỳ trận, ả Thạch Thảo lập tức thoắt ngưá»i lao ngược trở vào trận.
Ở trung tâm trận, ả thấy Hắc Ưng Nương Nương cứ đi đi lại lại dò xét.
Thấy ả xuất hiện, Hắc Ưng Nương Nương bảo :
- Tiểu tá»­ Ä‘i lúc nào? Äiá»u này có lẽ ngươi biết.
Ả Thạch Thảo không dám giấu, vội nói :
- Có lẽ khoảng canh năm. Thuộc hạ chỉ đoán như thế vì suốt đêm qua không ngủ, đến tận đêm tàn mới chợp mắt một lúc.
Sau cái liếc nhìn ả bằng ánh mắt sắc như dao, Hắc Ưng Nương Nương chợt phát gá»i vá»ng lên không trung.
- Mau truyá»n lệnh cá»§a ta tuy tìm tiểu tá»­ trong vòng trăm dặm. Phiá»n Hắc Phi Ưng lão tiến hành ngay cho.
Cánh chim ưng trên cao vụt ré lên một tiếng và bay vút vào khoảng không vô tận.
Äứng dưới này, ả Thạch Thảo vì nÆ¡m ná»›p lo sợ nên không chá» Hắc Ưng Nương Nương há»i cứ nhanh miệng thuật lại má»i chuyện đã qua.
Vừa nghe ả kể, Hắc Ưng Nương Nương vừa tiếp tục Ä‘i Ä‘i lại lại để dò xét. ChỠđến khi Thạch Thảo dứt lá»i, Hắc Ưng Nương Nương má»›i mở miệng cật vấn :
- Ngươi đoán chắc tiểu tử đã tự tay ghi lại Phụng Diệp kinh?
Ả Thạch Thảo đáp :
- Dù y nhanh tay che lại nhưng thuá»™c hạ vẫn kịp Ä‘á»c thấy ba chữ Phụng Diệp kinh y khắc ngay bên ngoài.
- Kinh văn Phụng Diệp kinh y đã thuộc, sao y còn bỠcông ghi lại?
Ả giải thích :
- Thuá»™c hạ Ä‘oán là y Ä‘ang cố nhá»› lại toàn bá»™ công phu sở há»c cá»§a La Hào Chung, Trang chá»§ Hạnh Hoa trang. Äiá»u này thật không dá»… vì y đã bá» phí những bảy năm dài. Do vậy, để không lẫn lá»™n giữa Phụng Diệp kinh và những khẩu quyết, y không thể không cẩn thận ghi lại để phòng xa.
Hắc Ưng Nương Nương cưá»i khẩy :
- Ngươi đã tận mắt mục kích và kỳ thực là đã nếm mùi thủ đoạn của y. Một kẻ có tâm cơ như y, lẽ nào ngươi tin đó là Phụng Diệp kinh thật?
- Y tuy có tâm cÆ¡ nhưng thiếu nhiá»u lịch lãm. Äến độ y đã bị thuá»™c hạ lừa suất năm ngày vẫn không nhận ra.
- Ngươi muốn nói bao nhiêu công phu cá»§a bổn cung, ngươi Ä‘á»u giấu kín, chỉ giúp y khảo luyện võ há»c bằng những chiêu thức thông thưá»ng, kỳ thá»±c không giúp được gì cho y?
Ả Thạch Thảo thở dài :
- Thuá»™c hạ hận chưa có cÆ¡ há»™i giết y. Äâu thể giúp y vừa có tá»™i vá»›i Nương nương cung chá»§ vừa tá»± gây bất lợi cho bản thân sau này.
- Nhưng y cũng thông tuệ đấy chứ? Bằng chứng là y chỉ sau một lần nhìn vẫn nhớ được ngay. Muốn thi triển thủ pháp “Phân Cân Thác Cốt†cần phải điểm vào những huyệt đạo nào, nặng nhẹ ra sao?
Ả Thạch Thảo hậm hực thừa nhận :
- Y còn biết cách “Di Cung Bế Huyệtâ€, thừa cÆ¡ há»™i hành hạ ngược lại thuá»™c hạ. Nương nương bảo đó là công phu y được ai truyá»n thụ?
Hắc Ưng Nương Nương trầm ngâm :
- Theo ngươi kể, đã có má»™t cao nhân vừa truyá»n cho y ba mươi năm công phu tu vi, vừa lưu lại cho y quyển chú giải vá» kỳ môn trận thế? Quan trá»ng nhất là trong đó có đỠcập má»™t trận thế cao minh, gá»i là Phản Sinh Khắc Äảo Âm Dương? Äiá»u này khiến ta nghÄ© ngay đến má»™t nhân vật.
- Ai?
Nhưng Hắc Ưng Nương Nương chợt thở dài và lắc đầu :
- Nhưng nhân vật này hoàn toàn không há» biết đến tuyệt kỹ “Di Cung Bế Huyệtâ€. Má»™t tuyệt kỹ chỉ có vẻn vẹn má»—i má»™t nhân vật từng vang danh thiên hạ là am hiểu.
Ả Thạch Thảo giật mình :
- Nương nương đang ám chỉ lão Ẩn Long?
- Không sai, Ẩn Long đại hiệp, hay còn gá»i là Ẩn Hiệp, từng khiến nhiá»u địch nhân ngỡ ngàng vì bao nhiêu thá»§ pháp Ä‘iểm huyệt đối vá»›i lão Ä‘á»u vô dụng. Và nếu ngươi bảo tiểu tá»­ cÅ©ng am hiểu tuyệt há»c này, lẽ nào nhân vật đã trao truyá»n ná»™i lá»±c cho y chính là Ẩn Long đại hiệp? Äiá»u này thật phi lý vì Ẩn Hiệp lại không biết gì vá» kỳ môn trận thế.
Ả ngập ngừng :
- Là bậc cao nhân, có võ há»c thượng thừa, Ẩn Hiệp liệu có xứng danh không nếu chẳng am hiểu gì vá» trận thế kỳ môn?
- Ta dám nói như thế vì có lần lão Ẩn Long suýt vong mạng do lầm lẫn sa vào một trận đồ. Cũng lần đó, nếu không nhỠtình huống ngẫu nhiên không thể ngỠlà có, ắt hẳn cục diện võ lâm phải thay đổi theo hướng có lợi cho bổn cung.
Nói đến đây, Hắc Ưng Nương Nương chợt lạnh giá»ng há»i ả Thạch Thảo :
- Ngươi vẫn chưa bị thất tiết vào tay tiểu tử?
Ả đỠmặt :
- May là chưa?
- Tuy vậy ngươi vẫn bị y làm nhục?
Ả gật đầu :
- Thuộc hạ mong Nương nương chấp thuận, để thuộc hạ tự thân truy tìm y.
- Truy tìm được thì sao? Liệu ngươi dám hạ sát y chăng khi giữa ngươi và y kể ra đã trải qua những thá»i gian khó thể phai má»? Hay ngươi sẽ tha y và đành suốt má»™t Ä‘á»i trao thân gởi phận, vì y là nam nhân đầu tiên bởi ngẫu nhiên đã thân cận vá»›i ngươi?
Ả biến sắc :
- Hạ sát y và chiếm cho kỳ được Phụng Diệp kinh, đó là sứ mệnh thuá»™c hạ vốn được Nương nương giao phó. Nương nương chá»› có nghi ngá». Vì nếu thuá»™c hạ hành động như thế có khác nào kháng lệnh Nương nương, bá»™i phản sá»± tin cậy cá»§a Nương nương và nhất là phụ lòng Nương nương sau nhiá»u năm nuôi nấng dưỡng dục thuá»™c hạ?
- Ngươi biết nghÄ© như thế là tốt. Äừng bao giá» quên, khi ta nhặt được ngươi, như má»™t đóa hoa Thạch Thảo. Ngươi Ä‘ang má»™t mình chống chá»i lại cái nắng cháy da, chịu khát đến khô ngưá»i, giữa má»™t nÆ¡i chỉ toàn sá»i đá. Äó là lý do khiến ta đặt tên ngươi là Thạch Thảo, ban cho ngươi há» Hoa, là há» cá»§a ta có từ thá»i chưa xuất giá. Ngươi hãy nhận lấy vật này.
Ả sững sỠnhìn một hoàn đan dược vừa được Hắc Ưng Nương Nương lấy ra cầm trên tay :
- Nương nương...
Hắc Ưng Nương Nương bảo :
- Tại sao ngươi lo sợ? Thiết nghĩ, nếu ngươi luôn tận trung với ta, tự thâm tâm ngươi luôn nhớ công lao ta hằng dưỡng dục thì việc ngươi dùng hay không dùng thần đan này vẫn không gì thay đổi. Trừ phi ngươi kỳ thực đang có những suy nghĩ gì khác, ngươi mới ngại, không muốn nhận thần đan ta ban.
Ả thở dài :
- Thuá»™c hạ nguyện suốt má»™t Ä‘á»i trung thành. Tuy vậy, nếu là do năng lá»±c yếu kém cá»§a thuá»™c hạ, khiến Phụng Diệp kinh cho đến nay vẫn chưa thu thập được cho Nương nương và đây là hình thức sá»­ phạt Nương nương dành cho thuá»™c hạ, được thuá»™c hạ xin nhận chịu hình phạt.
Hắc Ưng Nương Nương cũng thở ra :
- Ngươi sai rồi. Phụng Diệp kinh chưa thể thu hồi đấy là do mưu sá»± tại nhân thành sá»± tại thiên, ta không quy tất cả lá»—i lầm cho ngươi. Vả lại, Tam tiên Ä‘á»u do ta đào luyện, ngươi đắc lá»±c và trung thành, đấy là Ä‘iá»u từ lâu ta hằng minh bạch. Ngươi đừng bao giá» nghÄ© thần Ä‘an này là hình thức sá»­ phạt ngươi. Tóm lại, ngươi không thể khước từ việc phục Ä‘an, bất luận đó là Ä‘iá»u ta muốn hay không muốn.
Ả Thạch Thảo kinh nghi :
- Thuộc hạ buộc phải dùng thần đan sao Nương nương?
Không đáp ngay, Hắc Ưng Nương Nương chỉ lên tiếng gay gắt sau khi ném hoàn đan dược cho ả :
- Äừng đòi há»i cÅ©ng đừng mong ta giải thích đến hai lần. Cầm lấy!
Hoàn đan dược bị ném đến với lực đạo tuy không mấy mạnh, nhưng không hiểu sao ả Thạch Thảo lại đón trượt, khiến đan dược theo đà ném bay xuống đất.
Ả Thạch Thảo vừa hoảng sợ vừa bối rối, vội nhặt lại hoàn đan dược. Rồi vì sợ Hắc Ưng Nương Nương quở trách, ả hối hả cầm lên và đan cho vào miệng.
Bỗng dưng Hắc Ưng Nương Nương quát :
- ChỠđã!
Ả thất kinh, đến sững ngưá»i và hoang mang nhìn Hắc Ưng Nương Nương chỉ má»™t lượt lắc vai thật khẽ đã thần tốc xuất hiện ngay bên cạnh ả. Ả ấp úng :
- Nương nương... còn còn Ä‘á»u gì căn dặn?
Hắc Ưng Nương Nương xòe tay :
- ÄÆ°a đây.
Ả ngỡ ngàng, vừa trao trả hoàn Ä‘an dược vừa thì thào há»i :
- Nương nương đã thay đổi ý định không cần thuộc hạ phục đan nữa?
Có vẻ ả đoán đúng, vì Hắc Ưng Nương Nương khi nhận lại hoàn đan dược cứ cầm mãi trên tay với dáng vẻ trầm tư.
Một lúc sau, Hắc Ưng Nương Nương bỗng thở dài :
- Ngươi cÅ©ng biết ta vẫn chỉ là hạ nhân cá»§a ngưá»i?
Ả nhè nhẹ gật đầu, mắt không há» rá»i hoàn dan dược vẫn được Hắc Ưng Nương Nương giữ trong tay :
- Kể cả Tam tiên Bát động Ä‘á»u là môn hạ cá»§a Cung chá»§ bổn Cung.
Với thái độ miễn cưỡng, Hắc Ưng Nương Nương lại đặt hoàn đan dược đó vào tay Thạch Thảo :
- Thượng lệnh bất khả bất tuân. Không riêng gì ngươi lúc này, kể cả bản thân ta cũng phục đan theo lịnh Cung chủ. Ta không thể kháng lệnh, cũng không thể ban cho ngươi ngoại lệ. Dùng đi, trước mặt ta.
Ả xoay xoay mãi hoàn đan dược trên tay :
- Không đến ná»­a năm, những ai dùng Ä‘an dược này Ä‘á»u tá»± thân đến bái phá»ng Cung chá»§. Äến lúc đó, thuá»™c hạ sẽ Ä‘i má»™t mình hay chá» Nương nương cùng Ä‘i?
Hắc Ưng Nương Nương cũng nhìn mãi vào hoàn đan dược lúc này đã chuyển qua tay Thạch Thảo :
- Ta đã phục Ä‘an trước ngươi má»™t thá»i gian, dÄ© nhiên là thá»i Ä‘iểm để ta và ngươi đến bái phá»ng Cung chá»§ không thể là trùng hợp. Tốt nhất là ngươi chi nên Ä‘i má»™t mình.
Ả ném hoàn đan dược vào miệng :
- Nhưng thuá»™c hạ chưa đến Tổng đàn Bổn Cung bao giá».
Hắc Ưng Nương Nương gật đầu, cũng phần nào hài lòng vì thấy thần đan đã được ả Thạch Thảo nuốt luôn vào bụng :
- Äịa Ä‘iểm tá»a lạc bổn Cung hiện giá» do chưa có lệnh Cung chá»§ nên ta chưa thể tiết lá»™. Tuy nhiên ngươi cứ yên tâm. Ta sẽ há»™i báo má»i chuyện vá» ngươi cho Cung chá»§ tá» tưá»ng, sau đó ắt sẽ có lệnh dụ cá»§a Cung chá»§, cho phép ta tiết lá»™ địa Ä‘iểm tá»a lạc Tổng đàn Bổn Cung đối vá»›i ngươi. Hãy lấy hạn định má»™t trăm ngày, đó là thá»i gian thừa cho ngươi truy tìm tiểu tá»­ và thu thập Phụng Diệp kinh. Khi thành sá»±, ngươi cứ đến địa Ä‘iểm cÅ© tìm ta.
Ả nhăn mặt :
- Nhưng Nương nương vừa sai khiến Hắc Phi Ưng phát lệnh truy tìm. Äiá»u này cho thấy dÄ© nhiên tung tích y thế nào cÅ©ng bị phát hiện. Khi đó, dù không có thuá»™c hạ, Nương nương đâu có cách chiếm giữ Phụng Diệp kinh. So vá»›i hạn kỳ Nương nương vừa nêu, thuá»™c hạ má»™t là không có cÆ¡ há»™i thá»±c thi mệnh lệnh cá»§a Nương nương, hai là thuá»™c hạ không biết phải làm gì cho qua hết hạn kỳ trăm ngày.
Hắc Ưng Nương Nương cưá»i lạt :
- Ngươi đừng xem thưá»ng tiểu tá»­. Vì cÅ©ng theo lá»i ngươi vừa kể, y vẫn đủ tâm cÆ¡ thá»§ Ä‘oạn để lẩn tránh đến cả ngàn bang đồ Cái bang từng truy lùng y. Ta nghÄ©, lÅ© Ưng Khuyển cá»§a Hắc Ưng động dù tinh khôn linh hoạt nhưng vẫn chỉ là Ä‘iểu thú, vị tất tìm được y theo lệnh cá»§a ta. Nhiệm vụ đó tất yếu vẫn dành cho ngươi, má»™t trong ba cao đồ kiệt xuất cá»§a ta.
Ả thở ra :
- Nhưng nếu y vì kém trí, sẽ bị lũ Ưng Khuyển tìm thấy trước thuộc hạ thì sao? Có lẽ Nương nương nên giao thêm nhiệm vụ khác, thuộc hạ nhỠđó sẽ có việc để làm, thay vì cứ nhàn rỗi chỠcho hết hạn kỳ trăm ngày.
Hắc Ưng Nương Nương bật cưá»i :
- Ngươi là kẻ luôn tận tâm tận lá»±c vì ta, thật không phụ lòng ta kỳ vá»ng. Vậy thì thế này, nếu tiểu tá»­ thiếu bản lãnh, để cho lÅ© Ưng Khuyển phát hiện trước ngươi, phiá»n ngươi thay ta truy tầm má»™t nhân vật.
Ả đáp ứng :
- Nương nương muốn thuộc hạ tìm ai?
- Quái Diện Ma Nương.
Ả kinh tâm :
- Tiểu tử từng đỠquyết, mụ Quái Diện đã chết?
- Vậy thì bằng má»i cách ngươi Ä‘em vá» cho má»™t vật, đủ để minh chứng mụ đã chết.
- Vật gì?
- Huyá»n Thiết Phi Cang. Má»™t trong Nhị pháp bảo Miêu Cương luôn là vật bất ly thân cá»§a mụ.
Ả động tâm :
- Chỉ có thế thôi sao, Nương nương?
Hắc Ưng Nương Nương dò xét ả :
- Theo ngươi, ta còn phải làm gì tiếp theo sau khi biết mụ chắc chắn đã chết?
Ả nhanh nhảu giãi bày :
- Äã có lần thuá»™c hạ đưa tin vá» báo cho bổn Cung biết dưá»ng như chính mụ đã phát hiện nÆ¡i có má»c Thanh Tâm Phục Linh Thảo. Thiết nghÄ© nếu biết đó là địa Ä‘iểm nào có lẽ má»›i chính là Ä‘iá»u làm cho Nương nương và bổn Cung quan tâm hÆ¡n.
Hắc Ưng Nương Nương chợt hạ thấp giá»ng :
- Lệnh của ta ngươi cứ thi hành. Và nhớ, ngươi chỉ nên bẩm báo kết quả cho một mình ta biết thôi, rõ chưa?
Ả gật đầu đáp ứng :
- Thuộc hạ luôn là đệ tử trung thành của Nương nương. Xin Nương nương cứ yên tâm.
Hắc Ưng Nương Nương liá»n thở ra má»™t hÆ¡i dài nhẹ nhõm :
- Theo ngươi nhận định, công phu bản lãnh của tiểu tử kỳ thực vẫn kém?
Ả nghi vấn :
- Sao Nương nương quá xem trá»ng y?
Hắc Ưng Nương Nương nhìn quanh :
- Ngươi đã nếm trải rồi sự lợi hại của trận Âm Dương Loạn Ngũ hành do y thiết lập?
Ả rùng mình :
- Thuộc hạ chưa từng mục kích trận đồ nào lợi hại hơn.
Hắc Ưng Nương Nương cưá»i khẩy :
- Y chỉ sau bốn mươi ngày tá»± nghiá»n ngẫm đâu có thể nghÄ© ra và lập được má»™t loại trận đồ lợi hại là thế, ngươi nghÄ© y thông tuệ hay kém thông tuệ?
Ả giật mình :
- Nương nương lo rằng sẽ có ngày y nhỠthông tuệ ắt mức bản lãnh thần thông?
Hắc Ưng Nương Nương đáp :
- Ta lại lo Ä‘iá»u đó kỳ thá»±c đã xảy ra rồi, không cần gì đợi đến ngày sau. Vì nếu ngươi lừa được y, chỉ dùng những chiêu thức tầm thưá»ng để vá» giúp y tá»± khảo luyện võ há»c, lẽ nào y không lừa ngược lại ngươi, khiến ngươi chứ chẳng phải y không nhận ra? Và nhá» y thông tuệ hÆ¡n ngưá»i, công phu y Ä‘ang ráo riết luyện và đã che giấu được ngươi, chính là thứ công phu không thể lưá»ng hết mức độ lợi hại?
Ả tỠra bất phục :
- Nương nương chớ quá đỠcao y. Có thể nói, chỉ cần gặp lại y, thuộc hạ sẽ cho y nếm mùi lợi hại.
Hắc Ưng Nương Nương gật gù :
- Ngươi vẫn căm hận y? Cứ giữ mãi thế này là tốt. Riêng vá» Ä‘iá»u ngươi vừa nói, ta có quá đỠcao y hay không, ngươi cứ Ä‘i theo ta sẽ rõ.
Hắc Ưng Nương Nương rảo bước Ä‘i quanh, ả Thạnh Thảo bám ngay leo sau và há»i :
- Nương nương Ä‘ang toan tính Ä‘iá»u gì?
- Ta sẽ giải thích. Nhưng trước hết ngươi hãy giúp ta, thử nhớ lại từng vị trí y đã dùng để lập trận Âm Dương Loạn Ngũ Hành.
Ả chợt hiểu :
- Nương nương định qua đó lập lại trận đồ? Nhân tiện cũng tìm cách phá giải?
- Không sai. Hy vá»ng má»—i dấu tích do y lập trận vẫn chưa bị y xóa bá». Thế nào?
Ả đưa tay chỉ một vài vị trí :
- Ở chỗ này y từng đặt một mẩu đá, ở kia... ở kia nữa là những cành cây, cây khô có, cây tươi có.
Hắc Ưng Nương Nương giật mình :
- Ở đâu y cắm cây tươi? Nơi nào thì cắm cành khô?
Ả giật mình lo ngại :
- Thuá»™c hạ không thể nhá»›. Nhưng quan trá»ng lắm sao Nương nương?
Hắc Ưng Nương Nương thở dài :
- Hàn nhiệt, đêm ngày hắc bạch hoặc nhật nguyệt... tất tất Ä‘á»u là biểu tượng cá»§a Âm Dương, kể cả Cương Nhu. Nhưng dùng cây tươi và khô để thay thế cho Âm Dương thì đây là lần đầu tiên ta thấy chỉ có má»™t mình y vận dụng. Thảo nào y không tá»± cao tá»± đại, cho rằng trận Âm Dương Loạn NgÅ© Hành cứ má»—i má»™t lần bị ai đó xâm nhập dịch chuyển qua là lần sau tá»± trận đồ chuyển động biến đổi. Äó là vì theo thá»i gian, số cây tươi tá»± giảm Ä‘i, làm cho số cành khô tăng nhiá»u. Và má»—i lần bị tăng giảm như thế là trận đồ tá»± biến động. A... am hiểu kỳ môn trận thế và vận dụng thuần thục linh hoạt như y, quả là thông tuệ không thể ngá».
Và Hắc Ưng Nương Nương đột ngột quay đầu nhìn ả Thạch Thảo :
- Äạo lý uyên ảo cá»§a võ há»c là gì?
Ả đáp ngay :
- Hư hư thá»±c thá»±c, thoạt âm thoạt dương, lúc cương lúc nhu, sinh sinh khắc khắc theo nguyên lý tá»± có cá»§a tinh tượng hoàn vÅ©. Äó là đạo lý uyên ảo nhất cá»§a Äất Trá»i cÅ©ng là cá»§a võ há»c.
Hắc Ưng Nương Nương gật :
- Vậy theo ngươi, tiểu tá»­ có thể vận dụng thuật Âm Dương quá ư linh hoạt vào trận thế kỳ môn, liệu y thức ngá»™ và thấu triệt đạo lý này cá»§a võ há»c đến mức độ nào?
Ả giật mình đánh thót :
- Nương nương cho rằng vì y đã lãnh há»™i đạo lý uyên ảo nhất cá»§a võ há»c nên những chiêu thức tầm thưá»ng được dùng để thuá»™c hạ giúp y khảo luyện sau này sẽ trở thành những chiêu thức lợi hại khi được y vận dụng?
- Ta chỉ mong Ä‘iá»u đó đừng bao giá» xảy ra. Bằng không, đó chính là đại há»a, và ngươi lại là kẻ góp phần làm cho đại há»a nảy sinh.
Ả nghiến răng :
- Thuộc hạ sẽ tự tay giết y. Giết cho kỳ được.
- Mà này, ngươi bảo y có tính danh là gì?
Ả bối rối :
- Thuá»™c hạ không há»i. Chỉ nghe má»i ngưá»i gá»i y là Tiểu Phong.
- Tiểu Phong? Là hỠPhong hay tên Phong đây?
Ả hoang mang :
- Có quan trá»ng lắm không nếu chưa thể minh bạch đấy là tên hay là há»?
Hắc Ưng Nương Nương bảo :
- Ngươi cÅ©ng nên chú tâm dò xét chi tiết này. Sẽ là quan trá»ng nếu y là há» Phong.
- Tại sao?
Hắc Ưng Nương Nương cưá»i :
- Ngưá»i chưa cần biết vá»™i. Và giúp ngươi dá»… dàng hÆ¡n trong khi hành sá»±, ta còn má»™t tuyệt kỹ nữa và lần này quyết định chá»n ngươi để trao truyá»n. Hãy xem ta phô diá»…n má»™t lần cho ngươi thấy. Ha... ha...
Vừa cưá»i, Hắc Ưng Nương Nương vừa bất ngá» xạ má»™t tia chỉ kình tràn đầy uy lá»±c vào má»™t tàng cây ở ven rừng.
Và tia chỉ kình vẫn giữ nguyên uy lá»±c cho dù phải vượt qua má»™t khoảng cách ngoài mưá»i lăm trượng. Tia chỉ kình xuyên thấu tàng cây.
Tài sản của samacvuong

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
äîãîâîð, an long Ä‘ai hiep, an long dai hiep, an long dai hiep 1, Ẩn long ÄẠi hiỆp, ẩn long đại hiệp, hẩn long đại hiệp, truyen an long dai hiep


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™