Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 19-04-2008, 07:20 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 7

Hai nữ lang núi Trưá»ng Bạch



Không biết qua bao nhiêu thá»i gian chàng má»›i dần dần tỉnh lại.
Chàng cảm thấy toàn thân rã rá»i. Trước mặt chàng trông thấy má»™t màu Ä‘en sì đồng thá»i má»™t mùi tanh hôi xông lên mÅ©i khiến chàng dợm giá»ng chỉ muốn má»­a.
Äầu óc hoang mang rối loạn, chàng cố moi óc tìm nhá»› những sá»± việc đã xảy ra và tìm hiểu hiện nay mình Ä‘ang nằm chốn nào, nhưng không hiểu biết gì hết.
Bá»—ng thấy trong ngưá»i rần rần ngứa ngáy khó chịu, Văn Thiếu Côn đưa tay định gãi nhưng cánh tay rã rá»i không còn tý khí lá»±c, đành buông xuôi.
Chàng nhắm mắt định vận khí hành công nhưng cảm thấy máu chạy dá»™i ngược, bao nhiêu trá»ng mạch trong ngưá»i đã bị bế tắt cả. Tình trạng Ä‘iển hình như bị vật gì ngăn không thể nào tập trung ná»™i lá»±c. Chàng Ä‘au đớn than thầm :
- “Thôi thế là xong, há»ng cả rồi!â€
Thình lình bên cạnh có má»™t chuá»—i cưá»i hà hà, đồng thá»i phía trước sáng choang, má»™t ngưá»i cầm bó Ä‘uốc soi chập chá»n. Vừa nhìn thấy ngưá»i này, Văn Thiếu Côn bá»—ng giật mình hốt hoảng.
Trong ánh đuốc bập bùng, một quái nhân đầu tóc rối bù đang cúi xuống nhìn.
Có lẽ ngưá»i này má»™t Ä‘á»i không há» tắm rá»­a chải chuốt, tóc rối từng núi kết thành búi lá»™n xá»™n.
Mặt quái nhân sần sùi, lô nhô những cục thịt đỠhá»n, mắt lồi như quả ốc nhồi, sáng quắc như Ä‘iện, miệng há ra hình như không có môi, để chìa ra ngoài cả hàmr ăng cải mả, ai trông thấy Ä‘á»u ghê tởm và rợn tóc gáy.
Văn Thiếu Côn vừa nhìn thấy quái nhân, thoáng trong nháy mắt đã sực nhớ lại những sự việc vừa mới xảy ra, rồi phút chốc lại quên ngay như một ánh sáng vừa lóe lên rồi phụt tắt ngay.
Óc chàng trở nên ngu muá»™i, mÆ¡ màng, ná»­a mê ná»­a tỉnh, chập chá»n như Ä‘ang trải qua cÆ¡n ác má»™ng.
Trong khi ấy chàng bá»—ng sá»±c nhá»› lại mang máng rồi nhận ra quái nhân này không ai khác hÆ¡n là Äá»™c Vương Sa Thiên Lý.
Chàng thắc mắc :
- Rõ ràng chính hắn rãi độc làm cho mình mê mang bất tỉnh rồi mang mình vỠtận chốn này?
Bá»—ng nhiên chàng nhá»› đến Tá» Mãn Kiá»u :
- Dù sao nàng cÅ©ng là ân nhân đã cứu mạng mình, nếu không có nàng thì giá» này cả mình và Niệp Sáp hòa thượng đã chết vì độc tiêu cá»§a hai lão ma đầu rồi. Vì mình mà nàng mang há»a, không biết xá»­ trí ra sao đây.
Bất giác chàng ứa lệ và gá»i lá»›n :
- TỠcô nương, nàng đâu rồi?
Tuy cố gào cho to, nhưng vì kiệt lá»±c, tiếng gá»i tắt ngay từ cổ há»ng, Văn Thiếu Côn lại ngã ra mê mang.
Xung quanh vắng lặng, ngoài Äá»™c Vương Ä‘ang ngồi nhìn chàng cưá»i khà khà, chẳng thấy bóng dáng má»™t ai lai vãng. Chập chá»n trong cÆ¡n mê, má»—i lần tỉnh lại, chàng cố kêu gào lá»›n hÆ¡n nhưng vô hiệu.
Cây Ä‘uốc vẫn cháy bập bùng, nhưng ánh sáng chỉ đủ soi trong phạm vi má»™t trượng, ngoài ra má»i vật Ä‘á»u chìm trong màu Ä‘en cá»§a đêm tối.
Văn Thiếu Côn kêu gào hàng ná»­a ngày trá»i vẫn không ai đáp lại. Tá» Mãn Kiá»u sống chết nÆ¡i nào không được biết.
Tức quá chàng nằm thở dốc rồi nhìn vào Äá»™c Vương chá»­i lá»›n :
- Lão yêu quái, ngươi đã đem cô ấy đi đâu rồi?
Äá»™c Vương Sa Thiên Lý cứ ngồi nhìn ngắm Văn Thiếu Côn từ đầu đến chân, gật gù cưá»i má»™t mình ra vẻ khoái chí.
Thấy chàng chá»­i mắng, hắn ngưng cưá»i đáp :
- Con bé đấy à, hắn đã chết trong rừng sâu rồi còn đâu mà há»i.
Văn Thiếu Côn thấy đau nhói trong tim gầm lên :
- Lão tặc, ngươi quả phưá»ng khốn nạn sát nhân. Nàng có tá»™i tình gì mà ngươi lại giết hại ngưá»i ta. Ngươi không sợ chị em nàng sẽ báo thù rá»­a hận hay sao?
Nghĩ một lát chàng tiếp :
- Nếu nhà ngươi không nhỠđộc dược chưa chắc đã thắng nổi cô ấy đâu.
Äá»™c Vương Sa Thiên Lý nhướng cặp mắt lên nhìn chàng cưá»i đáp :
- Nếu hai bên cùng đấu sức, chưa hẳn bản lãnh con bé ấy cao hơn lão phu.
Hắn đưa cặp mắt ngạo nghá»… nhìn chòng chá»c vào mặt Văn Thiếu Côn từ tốn nói :
- Ngay như lệnh tôn Văn Tá»­ Ngá»c hồi ba năm vá» trước nÆ¡i đại há»™i quần hùng tranh chức võ lâm đệ nhất gia, mà kết quả vẫn không thoát chết vỠâm mưu cá»§a kẻ khác thay!
Nói xong lo đắc chí cưá»i ha hả.
Nghe qua những câu ấy, Văn Thiếu Côn thấy ná»™i tâm bàng hoàng, nhiá»u câu há»i Ä‘ua nhau xáo trá»™n trí não.
Khi Văn Tá»­ Ngá»c Ä‘i tuần du miá»n Tây vá» bá»—ng phát bệnh Ä‘au, qua má»™t đêm là chết. Ngày nay ai nấy cÅ©ng Ä‘á»u cá»™ng nhận là sá»± thật hiển nhiên, tại sao Sa Thiên Lý lại bảo rằng ông ta đã bị trúng kế kẻ khác mà chết? Kẻ ấy là ai? Vì sao mà phục kế giết ngưá»i như vậy?
Äá»™t nhiên Sa Thiên Lý nói lá»›n :
- Ta cần ngưá»i cho biết má»™t vài Ä‘iá»u, nếu ngươi không trả lá»i thành thật ta sẽ giết ngươi ngay.
Văn Thiếu Côn tức giận đáp :
- Sống hay chết đối với ta không còn ý nghĩa gì nữa.
Lão há»i gằn :
- Nhà ngươi không sợ chết sao?
Chàng cưá»i nhạt đáp :
- Äại trượng phu nào sợ chết? Sao cứ há»i dai như thế?
Sa Thiên Lý thở phào một cái nói :
- Ranh con quả cứng đầu, lão phu chưa bao giá» thấy ngưá»i nào can cưá»ng bất khuất như ngươi. Thật là cha nào con nấy.
Nhìn chàng một chập, lão nói tiếp :
- Ranh con, lão phu cũng thầm phục cái khí tiết của ngươi đấy. Nhưng nhà ngươi không chết được đâu, và cũng không nên chết vội.
Văn Thiếu Côn nói :
- Ngươi nói như thế nghĩa là sao?
Sa Thiên Lý gật gù nói :
- Ngươi không thể chết được, vì hai lẽ. Lẽ thứ nhất là nhà ngươi đầu xanh tuổi trẻ, tương lai còn nhiá»u, chết làm gì cho uổng. Lẽ thứ hai, cái thù không đội trá»i chung cá»§a cha mẹ chưa trả được, dầu sao cÅ©ng phải ngậm há»n nuốt nhục cố gắng để phục thù. Theo ý ta, nhà ngươi có bổn phận phải sống, sống để báo thù cha mẹ.
Văn Thiếu Côn nín thinh suy nghĩ :
- “Lá»i hắn nói quả thật không sai. Ta tuy không sợ chết nhưng trên vai ta còn bao nhiêu gánh nặng, không thể chết được. Vợ chồng Văn Tá»­ Ngá»c tuy không phải đấng sinh thành, nhưng công Æ¡n nuôi dưỡng hàng chục năm trá»i cần phải báo đáp. Lẽ đương nhiên ta phải trả thù và phải giết sạch các lãnh tụ cá»§a năm môn phái kiaâ€.
Ngoài ra còn má»™t nguyên nhân hết sức quan trá»ng là chàng phải tầm cho ra cái thân thế Ä‘ang mÆ¡ hồ, phải đến hang Vá»ng Ngã ở Vân Má»™ng sÆ¡n tìm Äá»™c Nhãn Thần Cái. Nếu chàng chết nÆ¡i đây thì má»i việc Ä‘á»u thả trôi hết.
Äang lúc còn suy nghÄ©, Sa Thiên Lý bá»—ng nói :
- Lão phu có ý định mở cho nhà ngươi má»™t con đưá»ng sống, vậy ngươi nghÄ© sao?
Chàng lạnh lùng nói :
- Xin cứ nói.
Sa Thiên Lý nhếch mép cưá»i nham hiểm rồi nói :
- Việc này rất đơn giản. Ngươi cứ nói thật vá» võ công độc đáo cá»§a Văn đại hiệp, giữa Vô Nhân cốc và lệnh tôn có liên quan vá»›i nhau như thế nào, đừng che giấu má»™t Ä‘iểm nào hết. Ta sẽ để cho ngươi rá»i khá»i nÆ¡i đây tức khắc.
Văn Thiếu Côn gượng cưá»i nói :
- Nhà ngươi sắp đặt thiên phương bách kế cũng chỉ nhằm bao nhiêu mục đích đó mà thôi ư?
Sa Thiên Lý gật đầu.
Chàng từ tốn nói :
- Äáng tiếc, quả đáng tiếc.
Sa Thiên Lý ngạc nhiên há»i :
- Sao, nhà ngươi nói sao?
Văn Thiếu Côn mỉm cưá»i đáp :
- Ta muốn nói lắm, nhưng có biết gì để mà nói?
Sa Thiên Lý đùng đùng nổi giận :
- Chớ nói láo, chí thân như cha mẹ với con mà nhà ngươi bảo không biết gì hết, thật là một sự man trá trắng trợn. Ngươi có điêu ngoa miệng lưỡi đến đâu lão phu cũng không làm sao tin được.
Văn Thiếu Côn cau mày nói :
- Nếu ngươi không tin, ta cũng chẳng còn cách gì để làm cho ngươi tin được.
Những lá»i ta nói ta ra đây hoàn toàn là sá»± thật cả. Bình sanh tiên phụ ta chưa khi nào nói đến Vô Nhân cốc, và cùng không bao giá» dạy cho ta má»™t thế võ, đưá»ng quyá»n. Nếu không tin thì...
Chàng thở phào một cái rồi tiếp :
- Nếu không thì năm lãnh tụ các phái võ đã phơi thây tại Lăng Vân Sơn rồi.
Sa Thiên Lý suy nghĩ một chập không biết tính sao, trợn mắt nói :
- Ngươi có biết hiện giỠngươi đã lâm vào hoàn cảnh nào chưa?
Chàng vênh mặt hiên ngang :
- Chỉ có chết là hết.
Sa Thiên Lý lắc đầu bảo :
- Äâu có dá»… như ngươi đã tưởng. Lão phu sẽ có cách khiến cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cÅ©ng chẳng xong.
Văn Thiếu Côn lặng thinh, lòng buồn bá»±c vô cùng. Chàng ất hận muốn tung quyá»n đập chết Äá»™c Vương cho hả dạ, nhưng trong ngưá»i độc dược Ä‘ang hoành hành, sức lá»±c mất hết, huyệt đạo bị Ä‘iểm không thể vận công, tay chân cứng đơ như ngưá»i đã chết. Chàng đành nằm im không nhúc nhích chỉ còn cặp mắt ngó xung quanh và mồm nói chuyện được mà thôi.
Sa Thiên Lý đắc ý cưá»i dài rồi nói tiếp :
- Bây giá» lão phu để cho ngươi có thì giá» suy nghÄ© kỹ càng để trả lá»i vá» việc ta muốn kết nạp ngươi làm đồ đệ. Nếu không lão phu sẽ cho ngươi uống má»™t viên thuốc “Bách thiểm hoànâ€.
Nói xong lão đưa tay vào túi móc ra một viên thuốc lóng lánh, lớn bằng quả đào dồi lên dồi xuống nơi tay và nói :
- Viên thuốc này có hiệu lá»±c kinh khá»§ng. Sau khi uống vào bụng nó sẽ làm mất cả trí nhá»›, con ngưá»i trở nên lú lẩn quên tất cả dÄ© vãng, trong tim óc chỉ còn má»™t chúa tể ngá»± trị và Ä‘iá»u khiển. Vị chúa tể ấy nhất định là ta. Chừng ấy ta sẽ dạy thế nào ngươi sẽ tuyệt đối tuân theo và không bao nhiêu lâu, bao nhiêu tuyệt nghệ sẽ truyá»n thụ hết cho ngươi. Ngoài ra nếu nhà ngươi tá»± nguyện muốn tôn ta làm sư phụ, hãy đưa tay tuyên thệ và suốt Ä‘á»i không bao giá» phản lại sư phụ.
Văn Thiếu Côn nhận thấy hắn hiểm độc và hèn hạ quá, nổi nóng thét lớn :
- Lão giặc già, ngươi có nhiá»u thá»§ Ä‘oạn vô lương tâm, hành động ác nghiệt quá.
Sa Thiên Lý chẳng cần đáp lại, cưá»i nói rất tá»± nhiên :
- Theo thần sắc của ngươi và sự nhận định của ta, chỉ nên dùng biện pháp đầu là cho ngươi nuốt cả viên thuốc “Bách thiểm†là xong.
Nói xong lập tức y cầm viên thuốc từ từ đưa vào mồm Văn Thiếu Côn.
Thình lình có tiếng chuông réo vang, có tiếng nói lánh lót và nghiêm trang tận đàng xa đưa lại :
- Hãy khoan.
Sa Thiên Lý giật mình vá»™i cất viên thuốc vào bá»c, quay mặt nhìn vá» hướng ấy nạt lá»›n :
- Kẻ nào dám đưá»ng đột xâm nhập động thá»§ cá»§a lão phu?
Ngay lúc ấy hiện ra hai thiếu nữ Ä‘ang bước vào động. Má»™t thiếu nữ áo vàng, tuổi chừng mưá»i sáu, mưá»i bảy, má»™t ngưá»i mặc áo Ä‘á», tuổi độ mưá»i ba, mưá»i bốn. Cả hai Ä‘á»u tươi sinh như má»™ng. Cô gái áo hồng không ai khác hÆ¡n là Tá» Mãn Kiá»u, vừa bị Sa Thiên Lý hạ độc bằng Thất Há»§y phấn bá» nằm chết giấc tại ven rừng.
Văn Thiếu Côn vừa thấy mặt Tá» Mãn Kiá»u mừng rỡ toan cất tiếng gá»i nhưng nói chẳng ra lá»i, phải đành nhắm mắt nằm yên.
Sa Thiên Lý càng ngạc nhiên hơn. Lão tự nghĩ :
- “Thất Há»§y phấn là chất độc kinh hồn do mình chế ra, ai hít nhằm chỉ trong má»™t giá» là chết ngay, tiện tỳ làm thế nào cứu được, nếu không có thuốc giải cá»§a mình cho. Cô gái này rõ ràng đã trúng độc ngã lăn ra bất tỉnh sao bây giá» vẫn mạnh khá»e như thưá»ng, sắc dung có vẻ tươi nhuận hÆ¡n. Kẻ nào đã giải cứu được nàng?â€
Sa Thiên Lý càng suy nghĩ càng kinh sợ.
Ngay khi ấy, Tá» Mãn Kiá»u đưa tay chỉ lão nói vá»›i cô gái kia :
- Chị hai, chính lão già này đã đầu độc em và Văn Thiếu Côn công tử.
Chàng đã bỠmạng tại lão đấy. Chị hãy trả thù cho công tử đi.
Cô gái áo vàng tá»§m tỉm cưá»i nói :
- Lâu nay danh tiếng Äá»™c Vương Sa Thiên Lý vang động giang hồ, hôm nay má»›i hân hạnh được bái kiến. Em tôi có Ä‘iá»u gì thất lá»… xin ngài niệm tình tha thứ.
Sa Thiên Lý nghe nàng nói ngá»t ngào lá»… phép nhưng trong lòng chán ngán vô cùng. Lão lắp bắp nói :
- Cô nương có phải là Lệ Minh Nguyệt trong số bốn nữ lang núi Trưá»ng Bạch không?
Nữ lang áo vàng đưa cặp mắt bồ câu đen láy, sáng như sao liếc nhìn lão.
Sức quyến rÅ© cá»§a đôi mắt đẹp đó khiến cho má»™t đại ma đầu Äá»™c Vương Sa Thiên Lý ngẩn ngÆ¡ mất bình tÄ©nh.
Nàng đáp :
- Äúng. Tiện nữ là Lệ Minh Nguyệt.
Lão Äá»™c Vương nghe nói phát run, mắt láo liên nhìn nàng, lắp bắp đáp :
Tá» Mãn Kiá»u ngó chòng chá»c vào Văn Thiếu Côn Ä‘ang nằm cứng đỠdưới đất nhăn mặt nói :
- Chị hai, Văn công tử chết từ lâu rồi còn đâu nữa.
Lệ Minh Nguyệt mỉm cưá»i đáp :
- Em đừng lo, làm sao chết dễ như thế được.
Sa Thiên Lý gượng cưá»i há»i :
- Có lẽ cô nương đến đây để rửa thù cho TỠcô nương chăng?
Lệ Minh Nguyệt cưá»i nhạt đáp :
- Câu chuyện nhá» má»n ấy đâu có đáng kể.
Nàng đưa mắt liếc Tá» Mãn Kiá»u nói luôn :
- Và tôi tin rằng em tôi cÅ©ng không há» quan tâm đến Ä‘iá»u ấy.
Sa Thiên Lý gượng gạo há»i thêm :
- Thế thì cô nương định đến đây với mục đích gì.
Lệ Minh Nguyệt đáp :
- Văn công tá»­ do em tôi đưa Ä‘i, bây giá» xin giao ngưá»i lại, như thế là hợp lý và cÅ©ng thuận tình cả đôi bên.
Sa Thiên Lý tái ngưá»i nhưng chẳng dám nói Ä‘iá»u gì, Lệ Minh Nguyệt tiếp :
- Äiá»u thứ hai tôi muốn được ngài chỉ giáo là xin được biết công dụng cá»§a viên thuốc Bách thiểm hoàn.
Sa Thiên Lý giật mình hoảng sợ, trong bụng đã ngán, nhưng gắng gượng nói cứng :
- Xin cô nương chớ khá ngông cuồng như thế, xin nhớ rằng cô nương đã cướp đoạt đồ đệ tương lai của ta rồi.
Lệ Minh Nguyệt vẫn cưá»i tươi như hoa :
- Ai là đồ đệ của ngài?
Sa Thiên Lý gầm gừ :
- Trong động bách độc này đâu phải ai cũng ra vào tự do được. Chỗ nào cũng vô số chất độc. Mặc dù võ công của hai cô nương có xuất chúng cũng không kháng cự nổi độc dược cơ mà.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i hóm hỉnh :
- Thật không?
Sa Thiên Lý sầm mặt đáp :
- Lão phu mang tiếng là Äá»™c Vương thì lẽ nào nói dối cô nương sao?
Nàng đáp :
- Äáng tiếc ngài đã quên Ä‘i má»™t Ä‘iá»u quan trá»ng.
- Lão phu quên Ä‘iá»u gì?
Lệ Minh Nguyệt đưa tay chỉ Mãn Kiá»u nói :
- Em tư tôi bị độc Thất Há»§y phấn cá»§a Äá»™c Vương đáng lẽ phải chết rồi tại sao còn sống sá» sá» nÆ¡i đây ngài có biết nguyên do chăng?
Sa Thiên Lý đáp :
- Có lẽ quý cô nương cũng biết dùng độc?
Lệ Minh Nguyệt hừ một tiếng nói :
- Sá gì cái nghệ thuật khốn nạn ấy, chị em tôi đâu thèm há»c.
Sa Thiên Lý trố mắt há»i :
- Nhưng vì sao?
Nàng nhìn thẳng vào mặt Äá»™c Vương há»i lá»›n :
- Ngài có biết loại Thiên niên tuyết sâm má»c trong dãy Trưá»ng Bạch sÆ¡n có công dụng gì không?
Sa Thiên Lý hốt hoảng “á†lên một tiếng lẩm bẩm :
- Sâm tuyết ngàn năm là bảo vật đệ nhất thiên hạ. Loại sâm này chẳng những có đặc tính tiêu trừ bách độc mà còn có năng lực cải tạo hoàn đồng. Thứ sâm vô giá ấy chả lẽ cô nương tìm thấy được hay sao?
Lệ Minh Nguyệt ung dung cưá»i nói :
- Xin ngài mở mắt nhìn cho rõ.
Nói xong nàng đưa tay vào bá»c rút ra má»™t cá»§ sâm trắng như tuyết, nom như hình ngưá»i, có đủ tay chân, dài độ bảy tấc. Nàng đưa qua đưa lại trước mắt cho má»i ngưá»i cùng xem.
Má»™t mùi thêm man mát xông lên làm má»i ngưá»i hít vào thấy khoan khoái nhẹ nhõm. Bao nhiêu uế khí trong động hình như tiêu tan hết.
Sa Thiên Lý nhìn cá»§ sâm rồi đứng á»§ rá»§ như gà chá»i thua độ.
Hắn nghĩ bụng :
- “Trong bốn cô gái núi Trưá»ng Bạch duy có cô thứ hai này võ nghệ cao cưá»ng nhất. Vá»›i má»™t cô ta chưa chắc ta chống cá»± nổi huống chi còn thêm cô thứ tư giúp sức nữa. Ta xưa nay hÆ¡n ngưá»i ta do biệt tài dùng độc dược. Nay nàng có Thiên niên tuyết sâm, bảo vật trừ hết trăm thứ độc thì dù có dùng thứ gì cÅ©ng vô ích. Như thế phần thất bại quyết đã vá» phần ta rồi, phải toan tính làm sao cho vẹnâ€.
Lão đang suy tính hơn thiệt thì Lệ Minh Nguyệt nói :
- Thế nào, bây giỠngài còn muốn dùng độc dược để thí nghiệm nữa không?
Sa Thiên Lý trợn mắt hét :
- Cô nương tưởng chắc ta chỉ biết dùng độc chứ không dụng được võ hay sao?
Rồi trong lúc bất ngá», lão vung quyá»n phóng luôn hai chưởng vá»›i mưá»i thành công lá»±c, đánh vào mặt hai nữ lang như Ä‘iện chá»›p.
Thì ra lão định bất thình lình tấn công trước để chiếm ưu thế, may ra thắng lợi chẳng biết chừng.
Lệ Minh Nguyệt tuy bá» ngoài cưá»i cưá»i nói nói, nhưng bên trong đã chuẩn bị sẵn để đối phó rồi.
Khi Sa Thiên Lý vừa tung chưởng đánh ra, nàng đã xoay bàn tay một vòng rất nhẹ nhàng tiếp đón.
Hai mãnh lực chạm vào nhau đánh bùng một tiếng thật lớn, Sa Thiên Lý bị dội ngược vỠsau, loạng choạng mấy bước mới đứng vững.
Trong động, cát bụi bị chưởng lực cuốn mịt mù như gặp cơn gió lốc.
Tài sản của anhhe1281

  #7  
Old 19-04-2008, 07:20 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 8

Khắc phục Äá»™c Vương Sa Thiên Lý



Trong khi hai ngưá»i vừa ra tay thì Tá» Mãn Kiá»u cÅ©ng phóng chưởng ra tiếp chiến.
Quả nhiên trước tài nghệ của hai nàng, Sa Thiên Lý không tài nào chống cự được lâu.
Chỉ trong ba chiêu, Lệ Minh Nguyệt đã Ä‘iểm năm luồng chỉ phong vào mưá»i hai trá»ng huyệt cá»§a Sa Thiên Lý khiến lão ngã quay ra nằm bất động. Văn Thiếu Côn nãy giá» tuy bị Ä‘iểm huyệt không cá»±a quậy nhưng thần trí vẫn tỉnh táo.
Chàng theo dõi trận đấu từ đầu chí cuối, khi thấy tài nghệ cá»§a hai nàng quá cao sâu không khá»i hổ thẹn thầm nên nhắm mắt lại.
Tá» Mãn Kiá»u bị trúng độc vừa rồi, vì tiếp ứng chưởng lá»±c dùng ná»™i lá»±c khá nhiá»u nên khi Sa Thiên Lý đánh bổ xuống thì mặt mày nàng cÅ©ng tái mét, vá»™i ngồi xuống vận khí dưỡng thần.
Lệ Minh Nguyệt nhìn em dịu dàng há»i :
- Em làm sao thế, có bị thương không?
Tá» Mãn Kiá»u thở hổn hển đáp :
- Tài nghệ của lão độc không ra gì, em... em mệt vì bị chất độc hành mà thôi.
Lệ Minh Nguyệt mỉm cưá»i :
- Em cứ yên tâm bây giỠthì không còn đáng ngại vì đã có cứu cách rồi.
Nàng khẽ nhún mình phóng đến trước mặt Sa Thiên Lý trừng mắt há»i :
- Thế nào, nhà ngươi có còn Ä‘iá»u chi muốn nói nữa!
Sa Thiên Lý bị Ä‘iểm vào mưá»i hai trá»ng huyệt nhưng mắt tai tinh tưá»ng và mồm vẫn nói được. Lão thở phào má»™t cái, á»§ rá»§ đáp :
- Lão phu chịu thua rồi, còn chi mà nói nữa.
Lệ Minh Nguyệt tá»§m tỉm cưá»i Ä‘oạn móc cá»§ Thiên niên tuyết sâm trong bá»c ra, ném ngay trước mặt Äá»™c Vương rồi thong thả nói :
- Nhà ngươi suốt Ä‘á»i chuyên làm chuyện tà gian, dùng mưu ké hại ngưá»i, phối hợp vá»›i tài dùng độc để thá»§ thắng, bây giá» ta cho ngươi nếm lại mùi thất bại cay đắng nhé.
Sa Thiên Lý nhìn chăm chú vào củ Thiên niên tuyết sâm miệng lẩm bẩm :
- Sâm giả chăng?
Lệ Minh Nguyệt cưá»i lá»›n :
- Không giả đâu. Nhưng chỉ là loài sâm thưá»ng. Sở dÄ© nó phát tiết mùi thÆ¡m là nhỠướp vá»›i tinh hoa trăm thứ bông quý thôi. Äáng tiếc là lúc đầu nhà ngươi vô ý không nhận thấy được.
Sa Thiên Lý há»i :
- Nếu thế, thì củ sâm của cô nương đâu có khả năng kháng độc.
Nàng đáp qua giá»ng cưá»i hóm hỉnh :
- Äúng vậy. Nếu vừa rồi nhà ngươi sá»­ dụng bách độc chưởng có lẽ chị em chúng ta đã hóa thành nước Ä‘en rồi. Vì lầm tưởng ta có Thiên niên tuyết sâm nên nhà ngươi nghÄ© độc chưởng sẽ vô dụng, không dùng đến. Nhá» vậy chúng ta má»›i thá»§ thắng được.
Sa Thiên Lý liếc mắt nhìn mấy lượt, hình như chưa hết nghi ngá» há»i lại :
- Lệnh muội đã hít phải độc phấn của lão phu, Thiên niên tuyết sâm không có, cô nương đã giải cứu bằng cách nào?
Lệ Minh Nguyệt nói :
- Thất Há»§y phấn chỉ tạm thá»i ngăn chận khá»i bá»™c phát, nhưng vẫn còn ở trong ná»™i tạng em ta, nào có chữa hết đâu.
Thấy y còn ngÆ¡ ngác hình như chưa tin lá»i, nàng há»i thêm :
- Ta đã dùng chỉ pháp Ä‘iểm vào ba đại mạch cá»§a nó dồn hết chất độc vào nẻo khác nên hiện thá»i chưa phát ra đấy thôi. Má»™t giá» nữa nếu không có thuốc thì vô phương giải cứu. Hai chị em chúng ta Ä‘ang cần đến biệt tài cá»§a ngài để khá»­ trục độc ấy cho.
Sa Thiên Lý nhìn Lệ Minh Nguyệt và Tá» Mãn Kiá»u nói :
- Rất tiếc là lão phu không chịu được sự sai khiến của hai cô.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i lá»›n :
- Lão tặc, đến nước này mà còn nói cứng. Chịu hay không việc ấy đâu phải tùy nơi nhà ngươi.
Sa Thiên Lý ngÆ¡ ngác há»i :
- Chứ do ai?
Lệ Minh Nguyệt nói :
- Hiện nay mưá»i hai đại huyệt cá»§a ngươi đã bị ká»m chế, mạng sống cá»§a ngươi tùy sá»± định Ä‘oạt cá»§a ta rồi. Ngươi dù muốn dù không cÅ©ng không được nữa.
Nghĩ một lát, nàng tiếp :
- Bây giá» có hai đưá»ng, tùy do ngươi lá»±a chá»n.
Sa Thiên Lý hấp tấp há»i :
- Hai đưá»ng nào?
Lệ Minh Nguyệt đáp :
- Má»™t đưá»ng sống và má»™t đưá»ng chết.
Sa Thiên Lý chả cần suy nghĩ, nói ngay :
- Lão phu xin chá»n con đưá»ng sống.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i ngất nói :
- Ta đã tiên Ä‘oán rồi. Hạng ngưá»i tham sanh húy tá»­ như ngươi chắc chắn phải chá»n đưá»ng sống. Thôi được, ngươi hãy uống viên Bách thiểm hoàn này Ä‘i.
Nàng nói xong vẫy nhẹ bàn tay búp măng má»™t cái. Lạ lùng thay má»™t luồng hấp lá»±c hút mạnh viên thuốc Ä‘en sì từ túi Sa Thiên Lý nằm gá»n trong tay nàng.
Sa Thiên Lý hoảng hồn la lớn :
- Không, chúng ta không thể uống thuốc này sẽ khiến con ngưá»i mất hết tri giác, quên cả dÄ© vãng, má»i hành động nhất tuân theo lệnh cá»§a má»™t ngưá»i.
Lệ Minh Nguyệt tá»§m tỉm cưá»i :
- Ngươi đã chế thuốc này chắc sẽ có ngưá»i dùng chứ. Chính ngươi phải uống thuốc ấy.
Nói xong tay phải nâng cầm, đưa viên thuốc để vào mồm Sa Thiên Lý, còn năm ngón tay trái chụm lại đặt ngay trên thiên linh cái của hắn rồi quát lên :
- Nhà ngươi nghÄ© sao? Má»™t là nuốt vào, hai là vỡ sá». Sống chết hai đưá»ng tùy ngươi lá»±a chá»n.
Lúc đó Sa Thiên Lý rất kích động, nhưng nhìn cặp mắt long lanh cá»§a nàng Ä‘ang chiếu vào mặt, lão cần phải quyết định dứt khoát để chá»n lấy má»™t đưá»ng.
Ngần ngừ má»™t chốc, lão nhai viên thuốc nuốc liá»n.
Nuốt qua khá»i cổ, lão nhắm nghiá»n đôi mắt lim dim chá» phản ứng cá»§a thuốc.
Lệ Minh Nguyệt thở phào má»™t cái như trút má»™t gánh nặng. Äoạn nàng nhìn Tá» Mãn Kiá»u nói :
- Em tư, bây giỠđộc dược sắp hành nên tá»± nhiên em cảm thấy má»i mệt.
Tuy nhiên má»i việc sẽ được giải quyết ổn thá»a hết. CÅ©ng may chúng ta hàng phục được tên đại ma đầu này...
Nghỉ được vài phút, Tá» Mãn Kiá»u cảm thấy trong ngưá»i đã dá»… chịu hÆ¡n.
Nàng nhìn Sa Thiên Lý rồi bĩu môi nói :
- Tướng mạo tên này trông phát ớn. Tôi đoán chắc chị hai không bao giỠchịu đưa hắn đi theo.
Lệ Minh Nguyệt đáp :
- Tướng mạo hắn tuy xấu xa, thủ đoạn hắn tuy độc ác nhưng nhỠlinh dược, bây giỠhắn đã hóa thành tên đầy tớ trung thành rồi, cho hắn đi theo chỉ có lợi chứ không hại.
Tá» Mãn Kiá»u le lưỡi rồi không nói gì hết.
Nàng biết rằng má»™t khi chị hai mình đã quyết định rồi khó mà lay chuyển được. Dù nói cho nhiá»u lá»i cÅ©ng vô ích mà thôi.
Văn Thiếu Côn nằm cứng đỠnhư tượng gá»—. Chàng thầm lặng nghe ngóng và theo dõi câu chuyện đối thoại giữa hai cô gái, lối xá»­ sá»± và giải quyết cá»§a Lệ Minh Nguyệt, trong lòng thấy thán phục nhưng cÅ©ng ngán vì có nhiá»u thá»§ Ä‘oạn gian trá đáng sợ.
Chàng ngẫm nghĩ :
- “Ta thoát khá»i Äá»™c Vương Sa Thiên Lý lại lá»t vào tay Lệ Minh Nguyệt, vận mệnh chưa biết sẽ ra sao nên cÅ©ng chưa thể yên đượcâ€.
Trong lúc Ä‘ang suy ngẫm bá»—ng thấy Lệ Minh Nguyệt đưa năm ngón tay thoăn thoắt Ä‘iểm nhanh trên ngưá»i Sa Thiên Lý giải khai hết mưá»i hai yếu huyệt.
Sa Thiên Lý nãy giỠnằm cứng đỠbỗng lồm cồm đứng dậy vươn vai ngáp dài, đôi mắt nhìn láo liên.
Lệ Minh Nguyệt thét lớn :
- Sa Thiên Lý!
Sa Thiên Lý nhìn nàng chằm chặp rồi chắp tay kính cẩn đáp :
- Lão nô xin nghe lệnh chủ nhân.
Tá» Mãn Kiá»u xen vào nói :
- Chị hai, chưa chắc viên thuốc vừa rồi đã hiệu nghiệm đâu. Em xem chừng hắn có vẻ muốn ở lại nơi đây và không biết có nhớ những gì đã xảy ra không?
Lệ Minh Nguyệt âu yếm nhìn nàng đáp :
- Em cưng, chị tin tưởng hoàn thuốc vừa rồi biến hắn thành má»™t con ngưá»i má»›i. GiỠđây hắn đã quên cả thân thế dÄ© vãng và tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh cá»§a chị. Nếu không nhá» sức thuốc sai khiến chắc không bao giá» hắn chịu đưa thuốc giải độc cho em và Văn công tá»­.
Nàng quay sang nhìn lão há»i :
- Nhà ngươi có thứ thuốc nào giải được Thất Hủy phấn không?
Sa Thiên Lý không ngần ngừ vá»™i vàng thò tay vào túi lấy ra má»™t bình ngá»c xanh xanh trao cho nàng, nói :
- Thưa cô đây.
Lệ Minh Nguyệt đưa tay nhận lấy rồi trỠvào Văn Thiếu Côn bảo :
- Hãy giải độc cho ngưá»i này Ä‘i.
Sa Thiên Lý đáp :
- Tuân lệnh.
Lão đưa tay lên má, ấn mạnh vào cục thịt đỠnơi mặt, tức thì một chất nước nhầy nhầy trắng đục bắn vào Văn Thiếu Côn đúng ngay miệng.
Văn Thiếu Côn không sao cá»±a quậy được. Chàng muốn tránh nhưng không thể được. Thứ nước ấy xẹt vào mồm có vị chua chua, trôi ngay qua cổ há»ng, còn mấy giá»t bắn vào lá»— mÅ©i xông lên nồng nồng.
Kỳ lạ hÆ¡n nữa, khi chất nước thấm vào cÆ¡ thể nhưng cảm thấy toàn thân rạo rá»±c Ä‘au nhức tá»±a hồ có muôn ngàn mÅ©i kim li ti châm vào mạch máu, trong phút chốc những cảm giác ấy mất ngay, và trong ngưá»i trở nên khoan khoái nhẹ nhàng rất dá»… chịu.
Chàng vá»™i vận khí cho huyết mạch chạy Ä‘á»u như trước. Má»™t lúc sau ná»™i lá»±c đã sung mãn, Văn Thiếu Côn vươn vai đứng dậy nhẹ nhàng.
Lệ Minh Nguyệt đưa mắt ngắm nghía chàng một lúc rồi nói :
- Vị này chắc hẳn là Văn công tử chẳng sai.
Văn Thiếu Côn vá»™i vàng ôm quyá»n nói :
- Vâng, tại hạ là Văn Thiếu Côn, xin cảm ơn cô nương cứu mạng.
Lệ Minh Nguyệt chúm chím đôi môi cưá»i tươi như hoa nói nhá» :
- Công tá»­ đừng khách sáo nữa. Chúng ta nên xá»­ sá»± thật tình vá»›i nhau như ngưá»i nhà thì hÆ¡n.
Kế đó nàng ra lệnh cho Sa Thiên Lý chữa độc cho Tá» Mãn Kiá»u.
Một chập sau Lệ Minh Nguyệt bảo em :
- Thôi chúng ta lên đưá»ng.
Nói xong nàng tung mình vá»t ra khá»i động. Sa Thiên Lý đã hoàn toàn mất cả trí nhá»› và ý chí. Lão thấy Lệ Minh Nguyệt Ä‘i ra cÅ©ng rảo bước chạy theo bén gót.
Văn Thiếu Côn chưa biết giải quyết ra sao, sững sỠđứng yên nhìn vơ vẩn.
Tá» Mãn Kiá»u nhìn chàng cưá»i chúm chím rồi xô nhẹ vào vai bảo :
- Ủa, chị hai tôi đã đi rồi, sao không đi theo!
Văn Thiếu Côn băn khoăn nghĩ :
- “Thật là rắc rối quá! Tá» Mãn Kiá»u cứu ta khá»i độc thá»§ cá»§a Kim Äịch thần quần, Lệ Minh Nguyệt cứu ta ra khá»i tay Sa Thiên Lý. Dù sao hai nàng cÅ©ng là ân nhân cá»§a mình rồi. Lẽ ra mình không nên cá»± tuyệt. Nhưng cả hai Ä‘á»u hoàn toàn xa lạ, từ dãy núi Trưá»ng Bạch vượt qua vạn dặm đến tận biên thùy Tây bắc xa xăm để kiếm mình rồi yêu cầu Ä‘i theo, chưa rõ vá»›i dụng ý gì? Thật là Ä‘iá»u kỳ quái lạ lùngâ€.
Chàng chưa biết rõ lai lịch cá»§a bốn cô gái núi Trưá»ng Bạch, chưa rõ há» là chính hay tà, sau này sẽ đối phó vá»›i mình ra sao?
Bao nhiêu ý nghĩ cứ xâu xé khiến chàng cứ dùng dằn không giải quyết nổi.
Tuy trong lòng chưa có ý định dứt khoát, nhưng vá»›i sá»± thúc đẩy hay hay cá»§a Tá» Mãn Kiá»u, chàng lại ngoan ngoãn bước theo Lệ Minh Nguyệt ra khá»i động.
Ngoài động trá»i tối Ä‘en như má»±c, trên vòm trá»i sao chiếu lập lòe. Lúc ấy vào khoảng má»™t giá» khuya.
Lệ Minh Nguyệt không hỠquay đầu lại, cứ thoăn thoắt bước đi tung mình vào bóng đêm dằn dặt âm u.
Mặc dù trá»i tối nhưng vá»›i nhãn lá»±c cá»§a nàng không có gì trở ngại. Nàng lao Ä‘i vun vút, vượt qua những cánh đồng, băng lên những đỉnh núi cheo leo. Sa Thiên Lý lẽo đẽo chạy theo. Kế đến là Văn Thiếu Côn, rồi sau cùng là Tá» Mãn Kiá»u như Ä‘i áp giải.
Äoàn ngưá»i bốn bóng, nối liá»n nhau vượt qua bao quãng đưá»ng gập ghá»nh, vừa mãn canh ba đã đến má»™t khu rừng già cây cối má»c dầy.
Bỗng dưng từ rừng sâu vắng lặng một điệu hát lạ lùng văng vẳng đưa đến.
Lệ Minh Nguyệt giật mình dừng chân lắng tai nghe. Cả mấy ngưá»i cÅ©ng Ä‘á»u đứng lại.
Quả là sự lạ lùng. Một điệu hát quái gở nổi lên trong giỠnày, ngay trong rừng rậm Kỳ Liên sơn. Bí mật khó hiểu quá.
Tiếng hát véo von nổi lên từ má»™t đám tranh già má»c cạnh đó mấy trượng, má»›i lúc đầu chưa hiểu, nhưng dá»ng tai nghe má»™t chặp nhận được sáu câu như sau :
Trá»i mây man mác cuối thu.
Lá vàng gió cuốn mịt mù tung bay Hang sâu khuya khoắt canh chầy Gió Tây thổi buốt chân tay lạnh lùng Nơi bầu còn ít rượu ngon.
Thịt gà còn đủ một con bên mình!
Lệ Minh Nguyệt nổi nóng hét vang :
- Giữa đêm khuya kẻ nào điên khùng dám đến đây hát bậy bạ làm náo động như thế?
Nàng vừa thét xong tiếng hát cũng bặt ngay.
Nhưng kế đó má»™t giá»ng nói vang lên :
- Ban ngày ca hát trong thành vũ oai, thiên hạ cho là nhàm tai xua đuổi.
Äêm khuya vắng vẻ ta hát má»™t mình nghe có hại chi đến ai mà cÅ©ng la lối?
Lệ Minh Nguyệt nói :
- Thôi, xin ngậm mồm lại. Äừng hát hươu hát nai nữa, chán cả tai rồi.
Tuy nói léo nhéo nhưng ngưá»i ấy vẫn không ra mặt.
Lặng im một chập hình như không chịu nổi được, kẻ ấy lại nói lớn :
- Không cho ta hát ta thấy ngứa ngáy khó chịu lắm, vậy để ta ngâm một vài câu cho vui hơn.
Nói xong ngưá»i ấy cất giá»ng ồ á» như ngá»—ng đực ngâm lá»›n :
Võ lâm thiên hạ tÆ¡i bá»i Những phưá»ng đạo chích tìm nÆ¡i tu hành Bốn cô thiếu nữ còn xanh Nấp trong Trưá»ng Bạch mai danh muôn Ä‘á»i Lệ Minh Nguyệt nổi giận đùng đùng quay sang bảo Äá»™c Vương Sa Thiên Lý :
- Ngươi dùng Bách Äá»™c thần chưởng giết ngay cái tên xấc láo ấy cho ta.
Sa Thiên Lý dạ một tiếng thi triển lực phát mạnh một chưởng ngay vào phía ấy.
Má»™t luồng hắc khí từ bàn tay Äá»™c Vương tung ra cuồn cuá»™n đánh ầm vào đống tranh khô.
Chưởng lá»±c này mạnh như biển gầm núi lở, làm bắn tung cá» má»™t khoảng đất hÆ¡n hai trượng vuông, cát bụi đầy trá»i. Trong chưởng khí có lẫn muôn ngàn trùng độc, da thịt nào chạm phải má»™t khắc tiêu ra nước Ä‘en ngay.
Tiếp theo tiếng vang rá»n cá»§a độc chưởng má»™t tiếng oè oẹ như mèo kêu nổi lên. Tại nÆ¡i đó nhảy vá»t ra má»™t hòa thượng mặt mày dÆ¡ bẩn lem luốt, áo quần xốc xếch vá víu trăm mảnh. Hòa thượng vừa xông ra đã thét lá»›n :
- Rừng khuya vô chá»§, ca hát mặc ta, can chi đến các ngưá»i lại cấm Ä‘oán, nạt ná»™ rồi hạ thá»§ như thế há»­?
Ngưá»i ấy ngó quanh quất rồi nhìn thẳng vào Sa Thiên Lý quát :
- Nhà ngươi muốn dùng quyá»n pháp gì mặc kệ, hà tất phải dùng thứ chưởng bậy bạ hôi thối như cóc chết, ai mà chịu nổi?
Nói xong y tung ngưá»i nhảy nhót lăng xăng để đùa giỡn, hình như ngá»n chưởng vừa rồi đối vá»›i y không có nghÄ©a lý gì hết.
Sa Thiên Lý giật mình tái mặt thối lui ba bước, ngó trân trối.
Lệ Minh Nguyệt và Tá» Mãn Kiá»u cÅ©ng kinh ngạc không ít. Cả hai Ä‘á»u ngẫm nghÄ© :
- “Bách Äá»™c thần chưởng cá»§a Äá»™c Vương có tác dụng ghê gá»›m vô cùng.
Äừng nói chạm vào ngưá»i thân thể tan ra nước mà ngay cả trùng kiến sâu bỠở dưới mặt đất ba thước cÅ©ng bị chết sạch. Như thế mà hòa thượng này vẫn nhởn nhÆ¡ như không có việc gì xảy ra, quả thật là quái gở. Hay là má»™t nhân vật nào phi thưá»ng đây chăng?â€
Văn Thiếu Côn cũng kinh ngạc không ít. Chàng định thần nhìn kỹ thấy hòa thượng ấy độ chừng ba bốn chục tuổi, mình mặc áo cà sa vá hàng trăm miếng, đủ màu sắc, chân đi đất lấm lem, mặt mày cáu ghét, bẩn thỉu có lẽ cả năm không hỠrửa ráy tắm gội.
Tuy là ngưá»i xuất gia nhưng thái độ lau chau, ăn nói cá»™c cằn thô lổ, cặp mắt sáng như sao luôn luôn rá»i thẳng vào Văn Thiếu Côn vá»›i má»™t cái nhìn khác thưá»ng.
Lệ Minh Nguyệt giận lắm nhưng cố dằn tâm bình tĩnh nói :
- Chị em chúng tôi đêm nay tình cỠlại gặp cao nhân rồi. Xin hòa thượng cho biết phương danh quý tánh, pháp hiệu là gì?
Hòa thượng dơ dáy đập trán nói :
- Sao cô nương ăn nói dịu dàng thế, sao không gá»i thằng nào Ä‘iên Ä‘iên khùng khùng, hát bậy hát bạ cho thật tình hÆ¡n không?
Lệ Minh Nguyệt cố nhịn há»i thêm :
- Xin đại sư cho biết pháp danh.
Hòa thượng đứng xoa hai tay rồi gãi đầu đáp :
- Sư phụ tôi có đặt tôi cái tên xấu xấu nhưng lâu ngày quên mất rồi. Mà thôi khá»i cần nữa. Các ngưá»i cứ gá»i ta là Vô danh tăng cÅ©ng được.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i xòa há»i thêm :
- Hòa thượng là Vô danh tăng, còn lệnh sư thì xưng hô ra sao?
Vô danh tăng quắc mắt đáp :
- Cô cứ gá»i lão hòa thượng đủ rồi.
Lệ Minh Nguyệt há»i :
- Ngưá»i là hòa thượng chứ không phải đạo sÄ© sao?
Vô danh tăng trịnh trá»ng đáp :
- Thưá»ng ngày tôi gá»i lão là hòa thượng. Nếu cô có gặp cÅ©ng cứ gá»i là lão hòa thượng, nhá»› nhé...
Lá»i nói cá»§a hắn vừa ngây ngô vừa cá»™c lốc, đượm vẻ khôi hài. Lệ Minh Nguyệt nổi tiếng là ranh mãnh thông minh nhưng cÅ©ng không thể tìm hiểu được lai lịch cá»§a y được.
Nàng nhìn hòa thượng một chập rồi nói :
- Tôi mong rằng vỠsau hòa thượng đừng hát ca như thế nữa nhé. Thôi, chúng tôi xin từ biệt.
Nói xong nàng quay sang Tá» Mãn Kiá»u :
- Em đưa Văn công tử đi trước. Lần này chị cản hậu cho.
Tá» Mãn Kiá»u dạ má»™t tiếng, cùng Văn Thiếu Côn qua mặt chị chạy trước.
Lệ Minh Nguyệt trước sau vẫn theo dõi thái độ Vô danh tăng. Thấy y đứng lặng thinh không có ác ý gì mới chắp tay vái chào rồi quay mình đi luôn.
Văn Thiếu Côn bị Tá» Mãn Kiá»u thúc giục buá»™c lòng phải bước Ä‘i, lòng phân vân không ít. Chàng trông thấy Vô danh tăng đã tin tưởng đây là má»™t cao nhân xuất hiện để cứu mình thoát khá»i bàn tay cá»§a nhị kiá»u Trưá»ng Bạch, không ngá» chỉ má»™t vài câu chuyện bâng quÆ¡ rồi y im lặng rút lui, nên chàng cảm thấy vô cùng thất vá»ng.
Äoàn ngưá»i kẻ trước ngưá»i sau lại lướt Ä‘i trong đêm tối, xuyên qua núi rừng đèo cao, đồng trống. Qua má»™t trống canh, Tá» Mãn Kiá»u Ä‘i trước cảm thấy má»i mệt, trong ngưá»i choáng váng, khí huyết đảo lá»™n liá»n dừng chân lại gá»i :
- Chị hai, em cảm thấy khó chịu quá, cần nghỉ chân đôi chút xả hơi.
Nàng đưa tay chỉ phía trước nói :
- Äàng kia có lẽ là đồi thông, hãy lại đó tạm nghỉ.
Lệ Minh Nguyệt gật đầu.
Tá» Mãn Kiá»u dắt Văn Thiếu Côn chạy thẳng lại rừng thông.
Khu rừng này ở trên sưá»n núi nghiêng nghiêng, chiếm má»™t khu đất khá rá»™ng, thông má»c chi chít rậm rạp. Äêm khuya trá»i tối đàng xa nhìn thấy chỉ má»™t màu Ä‘en kịt.
Lệ Minh Nguyệt ngó qua địa thế rồi bảo :
- Hãy nghỉ Ä‘i rồi lên đưá»ng sá»›m.
Nàng nói xong ngồi bệt xuống đất, khẽ há»i Sa Thiên Lý :
- Nhà ngươi có mệt không?
Sa Thiên Lý lắc đầu đáp :
- Tôi chưa thấy mệt.
Nàng xít lại thêm dặn khẽ :
- Ngươi liệu ý xem chừng Văn Thiếu Côn, đừng để hắn thừa cơ tẩu thoát đấy nhé.
Sa Thiên Lý gật đầu tuân lệnh.
Khi bốn ngưá»i vừa ngồi yên, bá»—ng đàng xa má»™t bóng ngưá»i thấp thoáng rồi nhẹ nhàng bay vèo đến đứng sững trên đống lá thông không gây nên má»™t tiếng động nhá».
Tài sản của anhhe1281

  #8  
Old 19-04-2008, 07:21 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 9

Nơi rừng thông Vô danh tăng xuất hiện



Lệ Minh Nguyệt giật mình đứng phắt dậy quát :
- Ai?
Bóng ấy cưá»i hì hì đáp :
- May quá, vừa chia tay lại gặp nhau rồi.
Thì ra bóng đen không ai khác hơn là vị hòa thượng bẩn thỉu Vô danh tăng.
Lệ Minh Nguyệt gắt :
- Có lẽ đại sư muốn tìm cách phá rối bá»n tôi sao?
Vô danh tăng xua tay nói :
- Không đâu, tôi có việc cần Ä‘i. Äến đây má»i chân tạm nghỉ má»™t chút rồi sẽ Ä‘i. Nếu cô nương bảo tôi đến gây sá»± thì tôi xin Ä‘i ngay tức thì.
Lệ Minh Nguyệt hừ một tiếng rồi nín thinh.
Vô danh tăng tuy nói thế nhưng vẫn đứng yên một chỗ không nhúc nhích.
Chập sau tỠvẻ ngơ ngác nói :
- Hai cô làm sao thế? Mệt hay bệnh?
Lệ Minh Nguyệt nói :
- Thôi, xin đừng giả bộ nữa, tôi tuy mệt nhưng không oán hận ai đâu. Thủ đoạn của ngài cũng khá tinh vi đấy.
Vô danh tăng cưá»i há» hà đáp :
- Äấy, cô nương lại tâng bốc tôi rồi.
Lệ Minh Nguyệt nói :
- Tôi không bao giỠtâng bốc ai và thế nào cũng có ngày tìm ngài để cảm ơn đấy.
Vô danh tăng cưá»i nói :
- Tôi ăn dơ mặc bẩn, không cửa không nhà, nhưng muốn tìm gặp tôi cũng không khó.
Lệ Minh Nguyệt há»i ngay :
- Muốn tìm ra đại sư thì làm sao?
Vô danh tăng cưá»i hì hì đáp :
- Cứ tìm chỗ nào làm chay thí thực thì có hòa thượng này.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i lạt :
- ÄÆ°á»£c rồi, miá»…n là đại sư đừng có ác ý hạ độc thá»§, chị em tôi sẽ để cho ngưá»i được toàn mạng. Sá»›m muá»™n gì chúng tôi cÅ©ng gặp đại sư để tạ Æ¡n.
Vô danh tăng xua tay nói :
- Hòa thượng này bình sanh không làm Ä‘iá»u gì xằng bậy hay cố ý hại ai.
Chỉ phải cái tôi là vì ở dÆ¡ nên sanh chứng hôi nách, đàn bà con gái phải cẩn thận, nếu hít phải dá»… bị cảm, nhưng cÅ©ng chỉ vài giá» là khá»i ngay, tôi xin phát thệ đó là sá»± thật. Ngoài ra tôi không bao giá» làm hại má»™t ai đâu.
Lệ Minh Nguyệt gật đầu nói :
- Cám ơn, tôi đã hiểu đại sư rồi.
Nói xong, nàng giơ tay chỉ Văn Thiếu Côn, nói :
- Tôi có má»™t Ä‘iá»u nhỠđại sư. Chẳng hay đại sư có mang ngưá»i này theo được không?
Vô danh tăng xoa hai tay nói rối rít :
- Vâng, xin cảm Æ¡n cô nương. Thật chưa có ngưá»i nào thông minh và tốt dạ bằng cô nương.
Nói xong y quay sang bảo Văn Thiếu Côn :
- Này chú bé, trên đỉnh núi Nam SÆ¡n có má»™t quả chuông vàng, ta muốn khiêng xuống thành đổi lấy ít tiá»n mua rượu, nhưng khổ nổi quả chuông nặng quá không khiêng nổi. Chú em có bằng lòng Ä‘i khiêng giúp ta chăng?
Văn Thiếu Côn hiểu ý hòa thượng, cưá»i lá»›n :
- Nếu đại sư cần tôi giúp sức, tôi đâu dám chối từ.
Nói xong, chàng chạy đến đứng bên cạnh Vô danh tăng quay mình định đi.
Tá» Mãn Kiá»u tức quá la lá»›n :
- Chị hai, chị điên sao chị hai?
Lệ Minh Nguyệt cau mày nói :
- Chị đâu có điên.
Tá» Mãn Kiá»u nói :
- Tìm được Văn công tử và đưa chàng đến đây nào phải chuyện dễ dàng, sao bây giỠchị giao cho tên hòa thượng ấy.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i đáp :
- Chết nỗi, em tôi trách móc mà không chịu suy xét. Này, em thử xem chúng ta có đủ khả năng đối địch với hắn không chứ?
Tá» Mãn Kiá»u đáp :
- Em cảm thấy hình như mắc bệnh, còn chị thì sao?
Lệ Minh Nguyệt xua tay nói :
- Thôi đừng há»i nữa.
Quay sang Vô danh tăng, nàng nói :
- Nhất định ba tháng sau, chị em chúng tôi sẽ tìm đến đại sư.
Vô danh tăng lắc đầu rút cổ cưá»i hì hì chứ không nói gì rồi bá» Ä‘i trước.
Văn Thiếu Côn chắp tay hướng vá» Lệ Minh Nguyệt và Tá» Mãn Kiá»u, lá»… phép nói :
- Æ n cứu mạng cá»§a hai cô nương, Văn má»— không bao giá» quên. Sau này có dịp xin báo Ä‘á»n xứng đáng, bây giá» xin phép hai cô được Ä‘i nÆ¡i khác.
Nói xong không đợi trả lá»i, đã quay mình cùng Vô danh tăng bước Ä‘i.
Hai bóng ngưá»i nhấp nhô Ä‘i trong bóng tối phút chốc khuất sau rặng thông cao vút lưng đồi.
Vô danh tăng gật gà gật gưỡng bước thấp bước cao như say rượu thế mà thân hình lướt đi mau thoăn thoắt.
Văn Thiếu Côn gắng hết sức chạy theo nhưng luôn luôn bị bá» xa hÆ¡n mưá»i trượng.
Sau cùng chàng phải dùng thần công “Thất Vu Bát Hồi†cá»§a Niệp Sáp hòa thượng truyá»n thụ tiến tá»›i nhanh như tên bắn.
Quả nhiên món này có tác dụng phi thưá»ng. Trong phút chốc Văn Thiếu Côn đã Ä‘uổi theo kịp. Äoạn chàng cứ gia tăng tốc lá»±c tiến tá»›i vượt qua Vô danh tăng và văng vẳng bên tai nghe tiếng y cằn nhằn :
- Thằng bé chạy đi đâu mau thế? Muốn tẩu thoát hay sao?
Văn Thiếu Côn tuy trong lòng nghi hoặc nhưng hai chân vẫn lướt thoăn thoắt, thần công vận chuyển, chàng đi càng lúc càng mau, hơi thở của Vô danh tăng phì phò đàng sau càng ngày càng xa dần.
Vượt xa hÆ¡n mấy dặm, chàng má»›i dừng chân nghỉ. Ãt ra cÅ©ng ná»­a giá» sau Vô danh tăng má»›i Ä‘uổi kịp.
Nhưng ý nghÄ© chàng chưa dứt bá»—ng từ mô đá đàng xa xa có tiếng mô Phật, Vô danh tăng cưá»i hì hì há»i :
- Thằng bé, bây giỠngươi mới đến sao?
Văn Thiếu Côn giật mình nhìn lại chưa tin là sá»± thật. Chàng tá»± há»i :
- “Môn Thất Vu Bát Hồi là má»™t tuyệt kỹ cá»§a Niệp Sáp hòa thượng, không ngá» Vô danh tăng lại biết NgÅ© hành độn pháp vượt xa mình. Rõ ràng ta bá» y trên mưá»i dặm thế mà trong nháy mắt y đã vượt qua ta má»™t đỗi xa, thần sắc không có gì má»i mệt. Quả là má»™t nhân vật phi phàmâ€.
Vô danh tăng thấy chàng đứng ngây ngưá»i sá»­ng sốt lại nhe răng cưá»i bảo :
- Äi nữa chứ, chú bé!
Văn Thiếu Côn chợt hiểu liá»n vá»™i vàng quỳ xuống trước mặt Vô danh tăng năn nỉ :
- Äệ tá»­ Văn Thiếu Côn cúi xin sư phụ vui lòng thu nạp.
Vô danh tăng hứ một tiếng, hai tay khóat lia bảo :
- Không nên, không nên, hãy đứng dậy, đừng làm thế khó coi lắm.
Văn Thiếu Côn kinh ngạc vá»™i vàng đứng dậy há»i :
- Xin cho biết vì sao không thể được.
Vô danh tăng thở phào một cái nói :
- Nhiệm vụ cá»§a hòa thượng này là cứu ngươi thoát khá»i nanh vuốt hai con nữ quái đó mà thôi. Thế mà nay ngươi lại sanh tâm bất lương muốn hại ta như vậy.
Văn Thiếu Côn hoảng kinh há»i :
- Äệ tá»­ chỉ yêu cầu thiá»n sư thu dụng chứ nào có ý mưu hại đại sư đâu.
Vô danh tăng há»i :
- Không ý hại tại sao ngươi quỳ lạy?
Văn Thiếu Côn đỠmặt đáp :
- Äệ tá»­ này muốn lạy đại sư làm thầy nên phải thi hành đại lá»….
Vô danh tăng cưá»i hà hà há»i :
- Có phải nhà ngươi thật lòng muốn nhận ta làm sư phụ không?
Văn Thiếu Côn nghiêm trang đáp :
- Äệ tá»­ này nhất tâm nhất trí thành thật thỉnh cầu đại sư đặc cách thu dụng cho.
Vô danh tăng lại cưá»i nói :
- Ta cũng muốn lắm, ngại vì một nỗi là...
Ngập ngừng một phút nói luôn :
- ...Là vì lão hòa thượng không cho phép.
Nói xong y quay mình Ä‘i luôn, trong nháy mắt đã xa trên mưá»i trượng.
Văn Thiếu Côn giật mình vội vàng chạy theo nói :
- Äại sư hãy chỠđệ tá»­ vá»›i.
Miệng kêu, chân chạy, chàng thi triển Thất Vu Bát Hồi nhanh như gió thổi để đuổi theo.
Mặc dầu chàng đã vận dụng toàn lá»±c, bên tai gió lá»™ng ào ào nhưng vẫn không tài nào theo kịp. Khoảng cách giữa hai ngưá»i xa dần, cuối cùng không thấy Vô danh tăng nữa.
Văn Thiếu Côn không nản chí, cứ bặm môi lẻo đẻo đi.
Trải qua trên mưá»i dặm đưá»ng, chàng nhìn quanh không thấy tăm dạng hòa thượng.
ÄÆ°á»ng núi trở thành quanh co, chập chùng hiểm trở, không biết lối nào Ä‘i.
Vì cứ lo chạy thẳng vỠphía trước, không phân định phương hướng, Văn Thiếu Côn không còn biết đi đâu nữa.
Chàng dừng chân lại, phóng tầm mắt quan sát kỹ, lòng lo lắng chưa biết làm gì.
Bỗng tận đàng cuối rừng xa xa có thấp thoáng ánh đèn le lói.
Văn Thiếu Côn mừng rỡ bụng bảo dạ :
- Äã có ánh đèn tất nhiên có ngưá»i ở. NÆ¡i này không còn là rừng sâu hoang vắng nữa. Ta cứ chạy đến đó xem thá»­ may ra gặp được hòa thượng cÅ©ng nên.
Chàng không ngần ngại cứ men theo đưá»ng mòn, nhằm ánh đèn Ä‘i đến.
ÄÆ°á»ng núi hiểm trở, mấy lần trượt chân suýt rÆ¡i xuống vá»±c sâu đầy đá nhá»n.
Ãnh đèn cách không xa lắm nhưng vì nhiá»u trở ngại, Ä‘i lại quanh co nên phải qua hÆ¡n hai giá» má»›i đến.
Giữ khu rừng rậm rạp hoang vu lá»™ ra má»™t bức tưá»ng quét vôi Ä‘á», ánh đèn từ trong ấy xuyên ra. Chàng lướt lại gần thì ra là má»™t ngôi chùa cÅ© đã xiêu vẹo đổ nát nhiá»u.
Trước cổng chùa treo má»™t tấm biển tuy thá»i gian đã làm phai nhạt màu vàng son, nhiá»u nÆ¡i đã bị sứt mẻ nhưng Ä‘á»c được ba chữ “Hổ báo tá»±â€. Vách tưá»ng đổ sập nghiêng nghiêng, tứ bá» nhện giăng bụi bám, chân tưá»ng cá» má»c dây leo phá»§ kín. Rõ ràng ngôi chùa đã hoang phế từ lâu.
Văn Thiếu Côn vừa mừng vừa lạ. Chàng băn khoăn nhìn qua một cánh cửa sổ và nghĩ bụng :
- “Ngôi chùa này có vẻ cổ kính và bá» hoang lâu ngày không ai tá»›i nhưng tại sao lại có ánh đèn. Chả lẽ mình gặp ma chăng?â€
Vừa suy nghĩ chàng quen chân tiến tới lướt qua cổng đi vào trong chùa.
Sau bức tưá»ng đỠlà má»™t tòa đại hùng bảo Ä‘iện vắng teo. Ãnh đèn từ trong ấy chiếu ra. Lắng tai không nghe má»™t tiếng động nào. Ngôi chùa cổ và khu rừng hoang vu chìm đắm trong vắng lặng đáng sợ.
Văn Thiếu Côn cảm thấy rá»n rợn, nghi ngại chưa dám bước vào.
Ngần ngại một lúc chàng rón rén đi vào trong điện.
Phía trong chàng trông thấy một vị sư già ước độ bảy mươi, mặt mày có vẻ phúc hậu phương phi đang ngồi ngay ngắn trước sập thỠbằng gỗ cũ kỹ.
Trên bàn thá» có đặt má»™t thếp dầu bốc cháy chập chá»n, hình như sắp cạn.
Nét mặt lão tăng tuy hiá»n từ nhân hậu, nhưng có vẻ trang nghiêm má»›i nhìn qua đã có lòng kính mến ngay.
Má»™t Ä‘iá»u khiến chàng ngạc nhiên hết sức, suýt bật tiếng kêu lên. Thì ra gã Vô danh tăng cùng Ä‘i vá»›i chàng giỠđây Ä‘ang kính cẩn quỳ ngay trước mặt vị lão tăng.
Văn Thiếu Côn ná»­a mừng ná»­a sợ, muốn xông đến ngay, nhưng lại sợ hãi vá»™i dừng chân đứng lại, nhìn vào mặt vị lão tăng Ä‘ang lim dim đôi mắt như Ä‘ang nhập định tham thiá»n.
Vị lão tăng Ä‘ang nhắm mắt bá»—ng giÆ¡ tay áo phất nhẹ má»™t cái, bá»—ng nhiên má»™t cưá»ng lá»±c âm nhu nhẹ nhàng từ tay áo truyá»n hướng thẳng vá» phía chàng.
Luồng kình lá»±c xoay quanh bao bá»c lấy toàn thân rồi hình như có má»™t sức hút nhẹ nhàng nhưng mạnh kéo ngược chàng bốc vá» phía trước.
Chàng cố sức cưỡng lại nhưng hình như bất lực, thân hình bay luôn lại gần lão tăng.
Từ ngày được Niệp Sáp hòa thượng chân truyá»n công phu Thất Vu Bát Hồi, thêm những võ công đã luyện tập từ lúc bé, Văn Thiếu Côn đã có má»™t bản lãnh khá cao, trong võ lâm hiếm ngưá»i bì kịp. Thế mà chỉ má»™t cái phất tay nhè nhẹ, vị lão tăng đã trói buá»™c và hút cả ngưá»i chàng bay vá» phía ấy như con sâu cái hến, quả là Ä‘iá»u khó tưởng tượng.
Tuy chưa biết dụng ý cá»§a lão tăng như thế nào nhưng nhìn sắc diện hiá»n hòa chàng cÅ©ng yên tâm. Khiếp sợ trước thần oai cá»§a lão tăng, bất giác Văn Thiếu Côn vừa sợ vừa mến phục vá»™i vàng quỳ xuống.
Vô danh tăng bá»—ng gá»i lá»›n :
- Thưa lão hòa thượng, đệ tử đã bắt được gã này vỠđây rồi. Xin lão hòa thượng hãy ban thưởng lòng khó của đệ tử.
Lão hòa thượng mở mắt sáng rực rỡ khẽ chớp động đôi mày trắng, hừ một tiếng nói :
- Ta thưởng cho ngươi được quỳ hai giá», bằng lòng chứ?
Vô danh tăng kêu rối rít :
- Lão hòa thượng xử bất minh rồi, đệ tử không bằng lòng tí nào.
Lão tăng trừng mắt mắng :
- Hắc Hải nhi, đừng ăn nói càn rỡ, muốn khá»i đòn nên câm mồm lại. Nếu còn giữ thói cÅ© sẽ bị vả miệng chắc gãy răng đấy.
Nhìn Văn Thiếu Côn, vị lão tăng từ tốn nói :
- Hắn ăn nói lỗ mãng hồ đồ, tiểu nhi thí chủ đừng bắt chước hắn đấy nhé.
Văn Thiếu Côn từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, thật là những chuyện không thể ngỠtới.
Theo chàng nghĩ, Vô danh tăng là một nhân vật có võ công vô địch, khiến hai chị em Lệ Minh Nguyệt phải sợ hãi giao chàng, thế mà y còn sư phụ. Như thế tất nhiên bản lãnh của vị lão tăng này phải cao đến không thể tưởng tượng được.
Chàng lén nhìn lên thấy lão tăng Ä‘ang nhìn mình. Trong đôi mắt sáng rỡ uy nghi và hiá»n từ, cảm đượm vẻ trìu mến khiến chàng thấy đã bị hoàn toàn chinh phục.
Äiá»u chàng thích thú hÆ¡n nữa là mặc dù tuổi cao, trong lá»i lẻ nói năng, vị lão tăng tá» ra ngưá»i ưa bông đùa ý nhị.
Trong khoảnh khắc, Văn Thiếu Côn mừng lo lẫn lá»™n, thấy mình Ä‘ang Ä‘i đến má»™t sá»± may mắn bất ngá», và biết đâu cuá»™c gặp gỡ hôm nay sẽ giúp rất nhiá»u cho cuá»™c Ä‘á»i mai hậu.
Bá»—ng vị lão tăng há»i :
- Mô Phật, xin tiểu chí chủ cho biết đại danh.
Vô danh tăng lớn tiếng nói :
- Sư phụ, ngưá»i đã hiểu rõ cả rồi, còn há»i ngưá»i ta làm gì nữa cho mất công.
Lão tăng mắng :
- Hắc Hải nhi không được há»—n láo, nếu ngươi không chừa tật cÅ©, cứ lắm mồm lắm miệng sẽ bị phạt quỳ ba năm úp mặt vào tưá»ng đấy.
Vô danh tăng lè lưỡi nói :
- Không dám, không dám nói nữa.
Lão tăng mỉm cưá»i quay sang nói :
- Văn thí chủ, đừng sợ, cứ thong thả nói tự nhiên.
Văn Thiếu Côn cúi đầu thưa :
- Cháu hỠvăn, tên Thiếu Côn, nhưng...
Chàng ngập ngừng một lát, nói tiếp :
- Nhưng... thật ra cháu không phải hỠVăn.
Thế rồi chàng lần lượt đem cả thân thế mình từ trước đến sau kể hết.
Lão hòa thượng chăm chú nghe, thỉnh thoảng gật đầu không nói gì hết.
Thuật xong Văn Thiếu Côn sụp xuống lạy luôn bốn lạy rồi chắp tay kính cẩn thưa :
- Tiểu bối gặp nhiá»u Ä‘iá»u cay đắng, thân thế mÆ¡ hồ, đối vá»›i thù cha mẹ chưa trả được, xin lão đại sư thương tình nhận tiểu bối làm đồ đệ.
Vô danh tăng cưá»i ha hả nói lá»›n :
- Chú bé này hay thật, thói nào giữ tật ấy, gặp ai cũng lạy tôn làm thầy.
Vừa rồi hắn mới lạy tôi, bây giỠhắn lại lạy sư phụ cũng xin làm đệ tử.
Văn Thiếu Côn thẹn đỠmặt, nhưng chẳng biết nói sao cứ quỳ mãi không đứng dậy.
Tài sản của anhhe1281

  #9  
Old 19-04-2008, 07:21 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 10

NÆ¡i cổ miếu truyá»n dạy võ công



Vị lão tăng trừng mắt nạt :
- Hắc Hải nhi, lần này ta không tha thứ đâu nhé.
Nói xong đứng phắt dậy.
Tư thái cá»§a lão hòa thượng rất uy nghi dõng dạc, đứng thẳng ngưá»i như vị La Hán giáng thế, khiến Văn Thiếu Côn khiếp vía vá»™i nghÄ© :
- “Chẳng biết lão tăng xá»­ trí Vô danh tăng như thế nào? Ngưá»i này lãnh khí, nghịch ngợm nhưng thẳng thắng và lá»— mãng chá»› không sâu hiểm độc ác tí nàoâ€.
Hình như đã quen rồi, Vô danh tăng vẫn lầm lì không tá» vẻ sợ hãi, nhưng y xua tay cưá»i há» há» nói :
- Xin lỗi, xin lỗi! Lần này xin lão hòa thượng tha cho đệ tử. Sau này không dám nói bậy nữa.
Lão hòa thượng mắng :
- Nhà ngươi luôn luôn giữ thói cũ không thể nào dạy được. Bây giỠta cho ngươi hai biện pháp, muốn lựa cách nào tùy ý.
Vô danh tăng há»i :
- Xin cho biết hai biện pháp nào?
Lão hòa thượng nói :
- Má»™t là quỳ quay mặt vào tưá»ng ba năm.
Vô danh tăng nhảy phóc lên, nhăn nhó nói :
- Trá»i Æ¡i, quỳ má»™t ngày đã thấy muốn gãy gối rồi. Làm sao quỳ nổi đến ba năm? Biện pháp này khó quá, không xong, xin cho biết biện pháp thứ hai.
- Biện pháp thứ hai là ngươi phải đấu mấy miếng võ cùng Văn thiếu chủ.
Vô danh tăng cưá»i hì hì đáp :
- Cách này thì được lắm. Äệ tá»­ xin nhận đấu má»™t quyá»n, ba chưởng, năm chỉ, thêm mưá»i hai bá»™ chá»™p bắt, và bốn mươi hai miếng Phi Long kiếm pháp.
Lão hòa thượng gật đầu nói :
- Nếu thắng càng tốt, lỡ thua thì sao?
Vô danh tăng lắc đầu nói :
- Hình phạt này cÅ©ng không phải nhẹ nhàng gì. Äấu cho xong bao nhiêu quyá»n pháp ấy cÅ©ng mệt hết hÆ¡i rồi, xin đừng buá»™c Ä‘iá»u kiện nào khác nữa.
Lão hòa thượng bước lại gần mắng rằng :
- Sao,nhà ngươi không chịu phạt à?
Vô danh tăng vội kêu lên :
- Xin chịu phạt, xin chịu phạt! Hắc Hải nhi này đâu dám kháng cự mệnh lệnh của sư phụ.
Lão hòa thượng cưá»i khà dịu giá»ng nói :
- Nếu vậy thì chuẩn bị đi.
Nhìn Văn Thiếu Côn, lão hòa thượng bảo :
- Thí chủ cũng sửa soạn đi nhé.
Văn Thiếu Côn sợ hãi quá nghĩ thầm :
- “Tài nghệ cá»§a Vô danh tăng ta đã thấy rõ ràng. Sức cá»§a ta đâu đủ chịu nổi má»™t ná»­a chưởng cá»§a y, làm sao mà đấu tay đôi hàng bao nhiêu thế võ, má»™t quyá»n, ba chưởng, mưá»i hai thuật, còn thêm bốn đưá»ng Phi Long kiếm pháp nữa.
Thôi, nguy quá rồi, phen này thế nào cÅ©ng phải bá» mạngâ€.
Chàng vội quỳ xuống nói :
- Cháu đây chỉ là một vô danh tiểu tốt, võ nghệ có ra chi, đâu dám đấu cùng vị này.
Lão hòa thượng cưá»i hà hà nói :
- Không sao đâu. Cứ đánh Ä‘i, nếu có Ä‘iá»u gì, lão tăng sẽ tiếp đấu vá»›i.
Vô danh tăng nhìn chàng bảo :
- Này sư đệ, ngươi đừng xưng cháu gá»i ông nữa. Lão hòa thượng đã có lòng muốn chân truyá»n võ nghệ mà sư đệ còn ngá»› ngẩn mãi thế.
Văn Thiếu Côn nghe nói mừng quá vội quỳ xuống, miệng kêu :
- Sư phụ, đệ tử xin tuân mệnh.
Nói xong chàng định lạy nữa. Lão hòa thượng không thấy cá»­ động gì, nhưng Văn Thiếu Côn thấy có má»™t luồng kình lá»±c nhẹ nhàng đẩy lên khiến chàng không cúi xuống lạy được mà phải tung ngưá»i đứng thẳng dậy.
Chàng còn ngơ ngác, hòa thượng nói :
- Äừng vá»™i làm lá»… bái sư, để lão xem qua má»™t vài thế thá»­ thí chá»§ có đủ tư cách làm đồ đệ hay không đã.
Ngay lúc đó Vô danh tăng đã quát lớn :
- Tiến lên và xem chừng đây này.
Vừa quát xong y nhảy tung lại vung quyá»n đánh thẳng vào ngá»±c chàng.
Quyá»n tung ra lẹ như chá»›p nhoáng, mà nhìn không thấy kịp, đến sát ngay ngá»±c chàng cách mỠác độ má»™t li. Lạ má»™t Ä‘iá»u là quyá»n mau như Ä‘iện nhưng không có má»™t kình lá»±c nào hết.
Văn Thiếu Côn hốt hoảng đứng đỠngưá»i nhìn nhưng chẳng biết đối phó ra sao.
Lão hòa thượng thét lớn :
- Äồ ngốc, sao không trả đòn Ä‘i?
Tiếng hét làm cho Văn Thiếu Côn lùng bùng đôi tai, tái mặt. Chàng nghĩ :
- “Lão tăng đã cho biết trước muốn mình ra tá»· thí xem có đủ tư cách làm đồ đệ hay không. Thế mà vừa rồi ông lại kêu mình là “đồ ngốcâ€, chẳng có lẽ đã mất mặt lắm rồi. Như vậy thì má»™ng làm đồ đệ cao nhân có lẽ trở thành mây khói rồiâ€.
Lão tăng thấy chàng do dự lại thét lên :
- Cứ thế mà trả lại hắn má»™t quyá»n xem sao?
Văn Thiếu Côn tuy chưa thấy rõ động tác cá»§a Vô danh tăng, nhưng vốn bản chất thông minh lanh lẹ, chàng cÅ©ng Ä‘oán được đưá»ng đòn.
Vừa nghe lão tăng nhắc, chàng đã phản ứng tá»± nhiên theo lối ấy vung quyá»n trả lại ngay Vô danh tăng.
ÄÆ°á»ng quyá»n tuy không chính xác nhưng cÅ©ng trúng, nghe “bình†má»™t tiếng khá mạnh.
Vô danh tăng nói lớn :
- Thưa lão hòa thượng, Hắc Hải nhi này quả đoán không sai tý nào.
Nói xong quay sang Văn Thiếu Côn, bảo :
- Sư đệ, nếu đánh cũng nương tay nhè nhẹ chứ. Ngực ta đâu phải đúc bằng gang bằng sắt đâu mà nện như búa tạ vậy?
Lão hòa thượng vỗ tay reo lớn :
- Hay quá, hay quá, được rồi.
Rồi nhìn Vô danh tăng bảo :
- Hắc Hải nhi này, con đừng bảo là thầy có ý tư vị đấy nhé. Bạch Hải nhi tục căn đầy đủ, tương lai còn vượt hÆ¡n con nhiá»u lắm đấy.
Văn Thiếu Côn mừng khấp khởi vội vàng quỳ lạy nói :
- Thưa ân sư, Bạch Hải nhi xin tham kiến ân sư.
Bản chất Văn Thiếu Côn thông minh xuất chúng. Mặc dù Ä‘ang phân vân lo nghÄ© nhưng khi nghe lão hòa thượng gá»i mình là Bạch Hải nhi đã hiểu ngay là ngưá»i yêu mến mình, đã thuận nhận làm đồ đệ và đặt ngay biệt hiệu là Bạch Hải nhi.
Lão hòa thượng sung sướng cất tiếng cưá»i dòn. Lần này ông không từ chối mà cứ ngồi nhận cho Văn Thiếu Côn lạy đủ lá»….
Văn Thiếu Côn lạy xong bước đến trước mặt Vô danh tăng nói :
- Tiểu đệ, Bạch Hải nhi, xin tham kiến sư huynh.
Nói xong cúi đầu xuống lạy.
Vô danh tăng vội vàng đỡ dậy nói :
- Tiểu huynh này không dám nhận lễ ấy đâu. Sau này nếu muốn nhận ta làm sư huynh thì mỗi khi ra đòn xin đánh nhẹ tay hơn nhé.
Lão hòa thượng nói :
- Hắc Hải nhi, đồ đệ hay đùa giỡn bất cứ lúc nào.
Rồi quay sang Văn Thiếu Côn gá»i :
- Äồ nhi, hãy lại đây.
Vô danh tăng chúm chím cưá»i bảo :
- Mau bước lại kìa! Bây giỠlão hòa thượng có vẻ chán Hắc Hải nhi rồi chứ gì.
Văn Thiếu Côn trước mặt hòa thượng quỳ xuống thưa :
- Sư phụ có Ä‘iá»u gì chỉ dạy, đệ tá»­ xin nghe.
Lão hòa thượng khoát tay nói :
- Lão chán những lá»… nghi phiá»n phức lắm. Từ nay trong tình thầy trò hãy xá»­ sá»± tá»± nhiên, đồ đệ đừng quỳ lạy nữa.
Văn Thiếu Côn dạ và đứng dậy.
Lão hòa thượng trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Pháp hiệu cá»§a lão là Nhất Liêu, trước ở Hàn Nguyệt thiá»n lâm thuá»™c núi Vô Lượng sÆ¡n. Trước khi ta chân truyá»n võ nghệ, đồ đệ hãy nhá»› những Ä‘iá»u căn dặn thiết yếu để làm cho đúng.
Văn Thiếu Côn chắp tay nói :
- Äồ nhi xin lÄ©nh giáo.
Lão hòa thượng gật :
- Quy luật cá»§a ta gồm có bốn Ä‘iá»u để làm khẩu hiệu cho ngưá»i ngưá»i nghÄ©a hiệp trong võ lâm, ai ai cÅ©ng biết.
1. Thuận theo lòng trá»i.
2. Ãt gây sát nghiệp.
3. Trừ gian diệt ác.
4. Giúp kẻ khốn cùng.
Văn Thiếu Côn vội vàng đáp :
- Äồ nhi xin khắc cốt ghi tâm dù đến chết cÅ©ng không thay đổi.
Lão hòa thượng bảo rằng :
- Hay lắm, hãy cố gắng làm theo lá»i hứa đấy nhé.
Rồi quay sang Vô danh tăng bảo :
- Hãy tiếp tục đấu lại đi.
Vá»›i sá»± chỉ dẫn cá»§a lão hòa thượng, Văn Thiếu Côn má»™t quyá»n má»™t chưởng luyện tập cùng Vô danh tăng. Luyện đến đâu chàng nhá»› kỹ nằm lòng, cố xua Ä‘uổi những ý tưởng phức tạp, lắng tâm thần tiếp nhận những Ä‘iá»u giảng giải.
Nhá» tuệ căn minh mẫn, Văn Thiếu Côn há»c tập rất mau, tăng tiến vượt mức.
Cuá»™c tập luyện kéo dài luôn má»™t đêm má»™t ngày. Tất cả thế đánh đỡ má»™t quyá»n ba chưởng, năm chỉ, mưá»i hai thuật chá»™p bắt và bốn mươi hai thế Phi Long kiếm pháp đã hoàn toàn thành thuá»™c.
Lão hòa thượng sung sướng quá cưá»i luôn miệng. Ông nhìn Hắc Hải nhi há»i :
- Hắc Hải nhi, ngươi có nhá»› lúc trước phải tốn bao nhiêu thá»i gian để há»c xong ngưá»i môn này?
Hắc Hải nhi suy nghĩ rồi đáp :
- Thật ra đồ đệ cÅ©ng không nhá»›. Hình như cÅ©ng hết má»™t ngày má»™t đêm trá»n thì phải. Sư phụ có nhá»› như thế không?
Lão hòa thượng cưá»i xòa nói :
- Äâu được chóng như thế. Chú này lúc nào cÅ©ng lãnh phần tốt vá» mình. Ta nhá»› hồi đó kéo dài đúng má»™t tháng mà chưa xong, chứ nào phải má»™t đêm má»™t ngày!
Vô danh tăng cưá»i khì khì :
- Lâu mau gì cÅ©ng được, miá»…n há»c được thuần thục là tốt rồi.
Nói xong y nằm lăn ra đám cỠở góc sàn ngáy pho pho liá»n.
Lão hòa thượng há»›n hở xoa hai tay cưá»i đắc ý rồi bảo Văn Thiếu Côn :
- Thầy có má»™t môn tuyệt nghệ xưa nay chưa dạy cho ai, bây giá» muốn truyá»n luôn cho đệ tá»­. Vậy hãy vào đây.
Dứt lá»i rảo bước Ä‘i ngay.
Văn Thiếu Côn vội vàng nối gót theo vào đại điện rồi đi luôn ra đàng sau.
Sau Ä‘iện là má»™t bãi đất hoang vu bá» hoang lâu ngày cá» dại má»c đến đầu gối, gạch ngói, đá sá»i lăn rải khắp nÆ¡i.
Lão hòa thượng vừa dừng bước bỗng xoay mình như chớp đánh ra một chưởng.
Văn Thiếu Côn như ngưá»i trong má»™ng đâu ngá» ngón đòn bất ngá» nên lãnh đủ má»™t chưởng ngang bụng.
Nhưng dù chàng có chuẩn bị cũng không bao giỠra tay chống đỡ nếu chưa được bảo trước.
CÅ©ng may thế chưởng đánh ra có má»™t sức mạnh êm ái chứ không gây Ä‘au đớn gì hết. Sức chưởng cuốn ra, thân hình cá»§a chàng văng bổng lên cao như chiếc diá»u đứt dây, quay luôn mấy vòng rồi rÆ¡i xuống, lá»t ngay vào má»™t cái giếng lâu năm.
Tài sản của anhhe1281

  #10  
Old 19-04-2008, 07:22 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 11

Äáy giếng gặp kỳ duyên



Văn Thiếu Côn bị một chưởng của lão hòa thượng bay bổng lên không trung hơn mấy trượng rồi rơi ùm xuống một cái giếng lâu năm.
Giếng này không biết đào tá»± bao giá», ở giữa má»™t vùng cây cối rậm rạp, chu vi hÆ¡n tám thước, lòng sâu thăm thẳm có năm sáu mươi trượng, xung quanh bá» dá»±ng đứng và rong rêu phá»§ kín, trÆ¡n như trám mỡ.
Trong lúc bị tung Ä‘i bất ngá», Văn Thiếu Côn hoảng vía đưa hai tay quá» quạng bốn phía hy vá»ng bám trúng má»™t cái gì.
Chàng rơi mãi hồi lâu chưa tới đáy, hai tai gió lộng ù ù, thỉnh thoảng chộp nhằm đá nhưng vì quá trơn nên bị tuột đi luôn.
Sau cùng nghe ùm một tiếng, nước văng tứ tung. Té ra dưới giếng có nước.
Cũng may nước không sâu lắm, chàng lóp ngóp uống mấy ngụm rồi ngóc đầu lên được. Dưới chân là cát, nước đến ngang vai và lạnh như băng giá.
Nước lạnh tê buốt cả da thịt, mấy đầu gân cũng bị lạnh cóng cả, cử động thấy đau nhức lắm.
Văn Thiếu Côn loay hoay một chập đứng vững được nên lặng yên suy nghĩ, trong khi hai hàm răng chạm vào nhau lộp bộp như mỠthúc.
Giếng quá sâu, tứ bỠtối đen như mực.
Văn Thiếu Côn cảm thấy như vừa trải qua một cơn ác mộng, lặng lẽ đuư tay sỠchung quanh thì thấy bỠđá láng trơn, chỗ nào cũng nhẵn lì không nắm vào đâu được, muốn trèo lên cũng không thể được.
Chàng thở dài than thầm :
- “Thật không ngỠân sư nỡ ra tay ác độc đánh ta văng xuống nÆ¡i này. Hình như ông ta có âm mưu trước nên má»›i gạt mình Ä‘i theo để hãm hại. Con ngưá»i hiá»n từ đạo mạo bá» ngoài mà thâm tâm sao hiểm ác thế. Lão đã cố tình giết hại mình thì chỉ má»™t búng tay cÅ©ng hết thở, việc gì phải khổ công rèn luyện suốt má»™t ngày má»™t đêm, để rồi cuối cùng hất ta xuống đây trong tình cảnh ná»­a sống ná»­a chết như thế này. Thật vô lý, vô lý quáâ€.
Càng nghĩ càng tức, chàng lồng lộng kêu lên :
- Sư phụ ơi, sư phụ!
Tứ bá» vách đá phẳng lặng dá»™i lại tiếng kêu gây nên những tiếng vang rá»n bất tuyệt.
Gá»i mãi hàng mấy chục tiếng nhưng vẫn không nghe đáp lại.
Chẳng rõ tiếng chàng có lên đến miệng giếng hay không?
Chập chập chàng đưa tay vào mồm ngá»­a mặt lên trá»i kêu gá»i nữa. Gá»i xong lại lắng tai nghe ngóng may ra hoặc đến tai sư phụ hoặc Vô danh tăng.
Suốt mấy tiếng đồng hồ, chàng kiên tâm gá»i mãi :
- Sư phụ ơi, sư phụ, nếu đệ tử có tội gì cứ trách phạt, nỡ đâu gạt theo để liệng vào giếng này.
Thanh âm trả lá»i rá»n vang rồi chìm trong yên lặng. Chàng tái ngưá»i, đưa mắt lên thấy tận phía trên chót vót có má»™t lá»— hổng lá»›n hÆ¡n miệng chén, da trá»i màu xanh.
Tính thá»i gian thì có lẽ đã sáng từ lâu, nhưng giếng sâu nên ánh mặt trá»i không rá»i tá»›i đây, đưa tay trước mặt nhìn không rõ.
Chàng tiếp tục kêu gào, dẫu biết kêu bao nhiêu cũng vô ích.
Kêu hoài đến ná»—i khan cổ lạc giá»ng, nhưng vẫn há miệng kêu, và thét như ngưá»i mất trí chá»› không chịu ngừng.
Mãi đến khi Ä‘uối lả ngưá»i má»›i tạm nghỉ để thở hồng há»™c như trâu Ä‘iên.
Khi thấy đã hoàn toàn tuyệt vá»ng, Văn Thiếu Côn bèn đứng dá»±a lưng vào thành giếng, cả thân mình trầm trong nước lạnh, ló cổ và đầu bên ngoài, nhắm mắt mÆ¡ màng.
Bá»—ng có tiếng nho nhá» nhưng rõ ràng và trong trẻo từ trên vá»ng xuống :
- Äồ nhi, đã biết thân phận chưa.
Văn Thiếu Côn nhận ra tiếng nói của sư phụ, mừng rỡ như được hồi sinh vội vàng gào lớn :
- Sư phụ ơi, đệ tử đã nghe rồi và cũng đã biết thân rồi. Xin sư phụ cứu đệ tử lên với.
Nói xong chàng nhìn lên miệng giếng lắng tai nghe.
Tiếng nói cá»§a lão hòa thượng lại vá»ng xuống nho nhá» rõ ràng như nói sát bên tai :
- Không được, thầy không thể cứu con được đâu.
Thì ra lão hòa thượng đã vận dụng lối thiên lý truyá»n âm để há»i chuyện cùng chàng.
Văn Thiếu Côn tức quá đập tay quậy nước ầm ầm la lớn :
- Trá»i Æ¡i, sao sư phụ quá nhẫn tâm. Äệ tá»­ có thù hận chi đâu mà nỡ ra tay như vậy?
Tiếng nói lại vang lên :
- Nào có thù oán gì...
Ngừng một chập lại nghe tiếp :
- Äồ đệ, má»i việc phải trông cậy vào mình trước tiên. Äừng á»· lại vào ngưá»i, phải tá»± tìm cách nào cứu lấy mình thì hÆ¡n. Äồ đệ cứ tin tưởng và bá»n chí sẽ có ngày leo lên được.
Văn Thiếu Côn hét lên :
- Sâu quá, trơn quá, làm sao bò lên được. Nếu sư phụ không ra tay giải cứu, đệ tử chắc phải bỠthây trong giếng này.
Cất tiếng cưá»i rồi hòa thượng nói thêm :
- Nếu cứ yếu hèn như thế thì dù ngươi chết cũng đáng lắm.
Vì nước giếng chấm vai, chàng không thể ngồi để nghỉ chân, chỉ có cách dá»±a vào thành đá đứng có má»™t chân cho đỡ má»i, chốc lát lại thay qua chân khác.
Câu nói vừa rồi là lá»i nói cuối cùng cá»§a lão hòa thượng.
Văn Thiếu Côn xót xa và tức tối quá bặm môi phụng phịu vá»›i sá»± Ä‘au nhức quá giá»›i hạn mà chàng Ä‘ang chịu đựng: rét lạnh, má»i mệt, ê ẩm và tuyệt vá»ng.
Tụ tương tự sát vẫn vơ trong trí :
- Phải, chỉ có chết là giải thoát! Chết là hết Ä‘au, hết lo, hết bá»±c tức. Chết cho ngưá»i ta hài lòng.
Chàng lẩm bẩm.
Nhưng bất cứ trong cảnh tuyệt vá»ng nào cÅ©ng vẫn còn hy vá»ng. Chính cái hy vá»ng má»ng manh xa vá»i vô lý ấy đã giúp chàng đánh đổi được ý nghÄ© tá»± sát.
Má»i sá»± Ä‘au khổ không gì bằng cái đói. Äã ba hôm nay chàng chưa có thứ gì vào bụng, lúc này lại ngâm mình trong nước lạnh, cái đói lại đến muốn cào cả ruá»™t gan.
Càng lâu đói càng tợn, nơi đây ngoài nước, không có gì ăn được cả. Tôm cá không có, ngay ếch nhái cũng không có. Rong rêu thì quá nhớt, hôi hám, không thể nào ngửi được.
Chân tay chàng dần dần tê cứng, mắt ngước lên nhìn miệng giếng vẫn thấy vòm trá»i xanh không có bóng ngưá»i.
Thành giếng Ä‘en xì, má» mỠẩn hiện dá»±ng đứng cao tít mù. Chẳng bao lâu đã quá má»™t ngày má»™t đêm, trá»n mưá»i hai giá» rồi.
Chàng thử cử động tay chân, nhưng hình như chân tay của kẻ khác, không còn cảm giác nữa. Cặp giò hình như đóng thành băng, hai tay buồng thõng chứ đưa lên không nổi nữa.
Chàng hít mạnh vào má»™t hÆ¡i, lồng ngá»±c sắp vỡ, máu huyết đảo lá»™n như chạy ngược vá» tim, đầu váng mắt hoa, bụng đói như cào. Sống như thế này còn khổ gấp mấy lần được chết. Má»™t ngày nÆ¡i đáy giếng dài thăm thẳm hÆ¡n cả má»™t năm trưá»ng.
Nhưng mà cuối cùng rồi cũng rán chịu đựng.
Vòm trá»i trên cao hết xanh đến Ä‘en, tính đã bảy lần. Kể từ khi rÆ¡i xuống giếng đến nay đã má»™t tuần trá»n, Văn Thiếu Côn vẫn phải đứng hoài trong giếng.
Nước ngâm lâu ngày, da mặt dá»™p lại co rút, chân tay mình mẩy đã tiết ra nước nhá»n.
Thần trí chàng lơ mơ, thân hình tê liệt, thậm chí dù muốn tự vẩn cùng chẳng còn hơi sức nữa. Sự đau khổ có lẽ đã đến mức tột cùng.
Bá»—ng nhiên mắt chàng hoa lên. Má»™t tia sáng từ trong lòng nước vá»t thăng lên cao rồi lại rÆ¡i xuống nước tung lên ào ào, bá»m bá»m, đưa vào tai chàng.
Chàng cố định thần nhìn lại kỳ. Luồng ánh sáng đó cứ từng chập vá»t lên khi cao khi thấp, lúc trước mặt khi bên tả, rõ ràng là sá»± thật chứ không phải ảo giác.
Äá»™ ná»­a giá» sau, tiếng nước reo gần chàng, má»™t lằn đỠsáng chói lại xẹt, thấy lên cao gần má»™t trượng rồi rÆ¡i xuống giếng.
Lần này chàng nhìn kỳ thấy một vật dài chừng ba thước, lớn cỡ nắm tay, trong ánh đỠcó những tia vàng sáng chói, hoa cả mắt.
Suốt bảy tám ngày trá»i không ăn, con ngưá»i đã đói đến cá»±c độ, mặc dầu chân khí tiêu tan nhưng khi thấy có má»™t thứ có thể ăn được, tá»± nhiên có thể chuyển động, kích thích gân cốt khiến chàng cục cá»±a và di chuyển được để bắt mồi.
ChỠđộ vài phút sau, mặt nước chuyển động nữa. Khi tiếng reo chưa dứt, luồng sáng đỠvàng lại vá»t lên gần chàng hÆ¡n nữa.
Tâm thần phấn khởi, khả năng sinh tồn thúc đẩy, chàng vùng đưa tay được ra khá»i mặt nước cào nhanh vào lằn sáng đỠvừa đúng lúc Ä‘ang rÆ¡i xuống.
Tay chàng nắm được má»™t vật má»m má»m ấm ấm.
NhỠánh sáng rực rỡ của làn da chiếu ra, Văn Thiếu Côn nhìn kỹ đó là một con lươn khá lớn và kỳ lạ.
Thân hình con lươn này đỠnhư son, từ đầu đến Ä‘uôi có hai đưá»ng chỉ vàng sáng rá»±c rỡ như kim tuyến chạy song song thật đẹp.
Trong khi con lươn dãy dụa, ánh sáng đỠvàng lẫn lộn càng rực rỡ chiếu ửng hồng cả mặt nước.
Hai mắt đỠngầu, hai tay run run, trong lúc quá đói, bất cứ bắt được thứ gì cũng ăn, rồi hậu quả ra sao mặc kệ.
Chàng không ngần ngại đưa con lươn vào miệng, cắn cổ hút máu rồi thấy thịt ngá»t ngá»t, ấm ấm dá»… ăn nên ăn hết không còn tí xương.
Khi ăn xong tinh thần bỗng nhiên thấy khoan khoái, cả thân hình giá lạnh tê cứng đã trở nên ấm áp dễ chịu.
Chàng đưa tay vịn bấu thành giếng vận công Ä‘iá»u khí.
Ngay lúc ấy một cơn đau buụg nổi lên dữ dội khiến chàng hoảng sợ không dám vận công nữa.
Nhưng cơn đau bụng cũng không vì thế mà giảm bớt, trái lại càng đau tợn, đau xoắn từng cơn khiến chàng toát cả mồ hôi, da mặt co rúm lại, như muốn dứt hơi.
Chàng hối hận tự trách :
- Vừa rồi ta ăn bậy má»™t con rắn không ra rắn, lươn không thành lươn, hình thù quỳ quái, dữ lành chưa biết, mà lại nổi cÆ¡n Ä‘au bụng như vầy chắc đã trúng độc. Vừa khá»i đói lại bị Ä‘au đớn cÅ©ng chả hÆ¡n gì. Mặc kệ, đến chết là cùng!
Chết được càng mát thân.
Im lặng suy nghĩ một chập, cơn đau đớn dẫn Văn Thiếu Côn nhích thân dựa vào vách đá nghỉ dưỡng.
Chừng nửa giỠsau, cơn đau tái phát. Lần này càng dữ dội gấp mấy lần.
Tại Äan Ä‘iá»n má»™t luồng khí nóng xông lên rần rật, má»—i lúc càng nhiá»u.
Vừa Ä‘au vừa nóng, chàng vật mình chán, mím môi chịu đựng. Mặc dầu ngâm trong nước mà ngưá»i chàng cÅ©ng toát mồ hôi, trên đầu muốn bốc há»a.
Lúc ấy khí huyết chuyển động thật mạnh như muốn phá tan cái huyết quản, máu càng sôi, bụng càng Ä‘au dữ. Văn Thiếu Côn ráng bậm môi chịu trận để khá»i buá»™t mồm rên siết.
Làn khi nóng từ Äan Ä‘iá»n cứ xông mãi liên miên vô tận tá»±a hồ như không bao giá» chấm dứt được.
Sau hết sức nóng lại xông đến tận “Sinh tá»­ huyá»n quan†rồi Ä‘i luôn vào hai mạch “Nhâm đốcâ€.
Ba nơi này đã bị luồng nhiệt khí đả thông luôn, đầu óc chàng như búa bổ, hoàn toàn mất trí giác.
Giếng nước trở nên im lặng như tá».
Văn Thiếu Côn đứng nghếch đầu vào thành giếng, mắt nhắm như ngưá»i ngá»§ say, hÆ¡i nóng từ trong ngưá»i chàng lên ngùn ngụt hình như má»™t màn sương dày bao phá»§.
Không rõ thá»i gian bao lâu, chàng mở bừng đôi mắt ngÆ¡ ngác.
Qua bao nhiêu sá»± dày vò khổ sở, bụng đói gân tê, tay chân má»i, toàn thân chàng phải kiệt quệ, mất hết sinh lá»±c.
Nhưng sự thực lại khác hẳn.
Chàng cảm thấy trong ngưá»i nhẹ nhàng, tinh thần khoan khoái, mình mẩy ấm áp không cảm thấy lạnh lẽo. Từ bé đến giá» chưa bao giá» thấy khá»e mạnh và dá»… chịu như lúc này.
Kinh ngạc quá, chàng thắc mắc :
- Suốt bảy ngày ngâm trong nước giếng, đói quá ta đã ăn trúng má»™t con rắn Ä‘á», Ä‘au bụng muốn đứt cả ruá»™t, huyết mạch như nung đốt, mà bây giá» sao tá»± nhiên khác hẳn như vậy? Việc gì đã xảy ra chăng?
Ngạc nhiên hÆ¡n nữa là chàng thấy trong đáy giếng sáng trưng không còn tối tăm như trước nữa. Má»i vật Ä‘á»u ngó thấy rõ ràng, cá»ng rêu trên thành đá đàng xa cho đến những đợt sóng lăn tăn gợn trên mặt nước.
Chàng vừa mừng vừa sợ, thá»­ vận công Ä‘iá»u khí.
Chẳng ngá» vừa má»›i vận công, má»™t làn sóng nóng lập tức nổi lên xói ngay vào mạch sinh tá»­ huyá»n quan Ä‘i thông suốt xuống hai mạch Nhâm đốc, rồi theo đưá»ng kinh lạc chạy suốt các huyệt đạo từ đầu mình đến tứ chi chỉ thấy má»™t luồng sinh khí chuyển động thông suốt dá»… dàng.
- Trá»i! Chàng mừng quá la lá»›n.
Quả thật Ä‘iá»u không ngá»! Äây là má»™t hiện tượng hiếm có, má»™t hy vá»ng tối cao mà tất cả những nhân vật luyện võ hằng mÆ¡ ước, ít ai đạt được, là đánh thông sanh tá»­ huyá»n quan, mở hai mạch Nhâm đốc.
Chàng như say mê với sự sung sướng tột cùng và chưa dám tin là sự thật.
Khích động vì niá»m vui bất ngá», chàng thá»­ vung tay đánh má»™t quyá»n vào thành giếng.
Chỉ một động tác vô tình do nội tâm thúc giục, không ngỠđã gây một ảnh hưởng ghê gớm khiến chàng mất cả hồn vía.
Số là từ khi chàng vừa vung ra, một luồng kình lực như bài sơn đảo hải đánh ầm vào vách đá, nổ lên một tiếng “đùng†như sấm dậy.
Cổ thành giếng rung rinh như bị động đất, đá văng tứ tung sập xuống một mảng khá to.
Văn Thiếu Côn trợn mắt nhìn lổ đá vừa lở rồi ngó lại tay mình, ngơ ngác.
Chàng cố nén sá»± vui mừng xen lẫn sợ hãi kích động trong lòng, và định thần nhìn lại. NÆ¡i đã bị lỡ đã bày ra má»™t lá»— hổng to tướng, khiến chàng chỉ biết há miệng trân trối nhìn chẳng biết nói sao, rồi trong lúc kích động mãnh liệt tung ngưá»i nhảy nhót cho thá»a thích.
Lại một việc bất ngỠxảy ra nữa.
Chàng chỉ nhè nhẹ má»™t cái mà toàn thân như má»™t mÅ©i tên bật khá»i cánh cung, vá»t thẳng lên cao gần mưá»i trượng rồi rÆ¡i xuống giếng.
Văn Thiếu Côn thích chí quá nghĩ bụng :
- “Công lá»±c mình tá»± nhiên tăng tiến quá cao có lẽ vì con rắn lúc nãy ư? Nếu vậy thì may quá. Xem chừng vá»›i bản lãnh này ta hy vá»ng vượt ra khá»i giếng này rồiâ€.
NghÄ© thế, chàng từ từ vận công lá»±c, Ä‘em hết ná»™i lá»±c từ Äan Ä‘iá»n di chuyển trong toàn thân, dồn xuống hai chân rồi tung ngưá»i lao vút lên không như má»™t chiếc tên bắn.
Má»™t cái nhảy đã vượt qua trên mấy chục trượng ra khá»i miệng giếng dá»… dàng, nhẹ nhàng rÆ¡i trên đám lau má»c giữa sân.
Chàng đứng ngẩn ngơ một chập, lòng băn khoăn như chợt tỉnh một cơn ảo mộng.
Mơ mộng đi qua, Văn Thiếu Côn trở lại thực tế, đưa mắt nhìn quanh.
Lúc đó vào khoảng ná»­a đêm. Trên bầu trá»i Ä‘en lốm đốm nhiá»u sao nhấp nhánh. Ngôi cổ tá»± chìm đắm trong sá»± cô tịch hoàn toàn.
Gió lạnh thổi từng cơn làm quần áo chàng khô ráo, bay tung phần phật.
Tuy giữa đêm khuya nhưng màn đêm không che nổi đôi mắt chàng, tuy trong tối nhưng nhìn thấy rõ ràng má»i vật.
Äứng má»™t chập lâu, chàng rảo bước Ä‘i vào chánh diện.
Trong chùa vắng lặng như tá», trừ tiếng gió thổi qua mấykhe ngói lở xào xạt, và tiếng trùng dế nỉ non, không còn tiếng động nào khác.
Trong điện tối om, không có ánh đèn, tòa đại điện dột nát đầy cả bụi phủ nhện giăng. Có lẽ lão hòa thượng và Vô danh tăng đã bỠđi nơi khác rồi.
Văn Thiếu Côn đi lần quá bên trái, đưa mắt nhìn trên chiếc bàn gỗ đã xiêu vẹo, thình lình chàng trông thấy một miếng lụa vàng cuốn thành cuộn dài dằn dưới bát hương bằng sành đặt bên ấy.
Chàng vội vàng bốc ra xem, trên mảnh lụa có viết :
“Bạch Hải nhi con, Trước khi nhận má»™t nhiệm vụ trá»ng đại mà đấng thiêng liêng đã lá»±a chá»n giao phó cho, con đã trải qua tất cả những gì Ä‘au đớn nhất, khổ sở nhất từ thể xác đến tinh thần, những cái gì dày vò cÆ¡ cá»±c nhất mà ngưá»i trần có thể chịu đựng.
Con đã chịu nổi, đã vượt qua gian khổ và con đã thành công.
Trong những giá» phút Ä‘au khổ sở chắc con oán hận thầy lắm. Bây giá» con cÅ©ng hiểu ít nhiá»u, và hết còn trách thầy ác độc.
Con vật mà con đã ăn vừa rồi là má»™t con lươn quý, má»™t thần vật sống hàng vạn năm, thế gian hiếm có, gá»i là “Vạn niên kinh thiệnâ€. Ngưá»i nào ăn được nó là được sống lâu, tiêu trừ bá bệnh, chống lại má»i độc, thêm má»™t công lá»±c phi thưá»ng.
Thầy phát hiện được thần vật hàng mấy năm nay, nhưng nghÄ© rằng tuổi tác đã cao, không muốn phung phí má»™t vật chí bảo cá»§a trá»i tạo, nên thầy cố dành lại để tặng con là ngưá»i có Ä‘iá»m phúc.
Con hãy nhá»› nằm lòng những Ä‘iá»u thầy dặn trước khi thu nhận làm đồ đệ.
- Thuận theo lòng trá»i - Bá»›t gây nghiệp chướng - Bài trừ gian bạo - Giúp kẻ khốn cùng Äó là phương châm cần thiết để diệt trừ ma quá»·, bảo vệ đạo pháp, tiến thân trên đưá»ng võ nghiệp. ÄÆ°á»£c thế, con sẽ không phụ tấm lòng kỳ vá»ng cá»§a thầy.
Bao nhiêu võ công thầy đã truyá»n cho con là tất cả thiên hoa thu thập suốt Ä‘á»i ngưá»i, tất cả sá»± kiên trì khổ luyện nghiên cứu, đã giúp thầy xưng hùng xưng bá má»™t thá»i gian.
Tuy không phải là những môn võ công tối thượng, vì con nhá»› rằng “núi cao còn có núi cao hÆ¡n, ngưá»i tài còn lắm kẻ tài hÆ¡nâ€, những Ä‘iá»u đó cÅ©ng có thể giúp được nhiá»u cho con, để gầy dá»±ng cuá»™c Ä‘á»i võ nghiệp. Những chông gai trên Ä‘á»i trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp, lòng ngưá»i độc ác nham hiểm khôn lưá»ng, con nên luôn luôn để ý đỠphòng, khá»i lầm vào những cạm bẫy.
Câu chuyện “Vô Nhân cốc†là vấn đỠđang xáo trộn võ lâm và cũng là mối lo ngại nhất của thầy. Thầy đã để tâm tra xét hàng bao năm vẫn chưa có kết quả.
Việc này con nên xá»­ lý thận trá»ng để khá»i gây ra Ä‘iá»u đáng tiếc, lưu huyết trong giang hồ.
Thầy đây chá»— ở không nhất định, rày đây mai đó và chỉ má»™t thá»i gian ngắn thầy sẽ trở vá» Vô Lượng SÆ¡n, con chá»› để tâm tìm kiếm.
Cuá»™c Ä‘á»i ly tan, há»™i hợp, mệnh trá»i đã Ä‘inị, lòng ngưá»i muốn cãi cÅ©ng không được đâu.
Con khá bảo trá»ng lấy mình.
Thầy: Nhất Liêuâ€
Äá»c xong bức thư, Văn Thiếu Côn bàng hoàng cảm động. Té ra thầy chàng đã dá»± liệu hết má»i việc đã xảy ra và cố tình sắp đặt để chu toàn cho mình.
Thật là má»™t đại ân mà suốt Ä‘á»i cần ghi nhá»›.
Chàng không biết Nhất Liêu đại sư cùng sư huynh đã đi đâu rồi.
Chàng quỳ xuống cúi lạy thỉnh không bốn lạy, lầm bầm khấn :
- Äệ tá»­ Văn Thiếu Côn xin phát thệ suốt Ä‘á»i tuân theo lá»i giáo huấn cá»§a ân sư, nếu sai lá»i xin đất trá»i chứng giám.
Khấn xong đứng dậy, xếp bức thư cẩn thận để vào bá»c rồi bước ra khá»i cổ miếu.
Bây giỠđã qua canh ba, Văn Thiếu Côn suy nghĩ :
- “Nơi đây là dãy Kỳ Liên sơn, chắc hang Vô Nhân cốc cũng gần đâu đây.
Hay ta nhân lúc này Ä‘i tìm thá»­ cho tiện. Cứ như lá»i nói cá»§a Niệp Sáp hòa thượng thì Äá»™c Nhãn Thần Cái sau khi đến Vô Nhân cốc má»›i nhá» Niệp Sáp hòa thượng đưa mình vá» Lăng Vân sÆ¡n trang trong núi Hạ Lan sÆ¡n. Như thế thân thế mình đối vá»›i Vô Nhân cốc hình như có má»™t sá»± liên hệ thần bí. Biết đâu vào Vô Nhân cốc ta sẽ tìm ra đầu mối cá»§a thân thế mình. Nhưng Vô Nhân cốc ở đâu, tìm ra được đâu phải dá»…?â€
ÄÆ°a mắt nhìn quanh, chàng thấy đêm tối mịt mù, núi non trùng Ä‘iệp, má»™t dãy Kỳ Liên sÆ¡n dài hÆ¡n mấy trăm dặm, muốn tìm ra Vô Nhân cốc có khác vào đáy biển mò kim.
Tuy nhiên chàng vẫn quả quyết đi tìm rồi tung mình biến vào đêm tối.
Tài sản của anhhe1281

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
äåòñêèé, ëþäåé, ðîñòåëåêîì



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™