Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 26-04-2008, 12:56 AM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

DẢI BÄ‚NG Lá»M Äá»M

Tác giả: ARTHUR CONAN DOYLE



Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»­i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bài

Last edited by khungcodangcap; 07-10-2008 at 09:08 AM.
  #7  
Old 26-04-2008, 01:22 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

NGÔI NHÀ BỎ TRá»NG

Tác giả: ARTHUR CONAN DOYLE

Tài sản của minhtien384


Last edited by khungcodangcap; 07-10-2008 at 09:10 AM.
  #8  
Old 26-04-2008, 01:28 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

Thung lũng khủng khiếp

Chương 1: Tin Báo

Holmes không đụng một tý nào đến bữa điểm tâm, cứ ngồi chống tay xuống bàn, ngắm nghía mãi một tỠgiấy vừa lôi ở một bì thư ra. Anh đưa bì thư ra ánh sáng, chăm chú xem xét cả trong lẫn ngoài:
- Tuồng chữ cá»§a thằng Por. Mặc dầu tôi chưa nhìn thấy tuồng chữ nó đến hai lần, nhưng chắc chắn đây là cá»§a nó. Nhưng thằng này mà phải gá»­i thư cho tôi thì nhất định là có chuyện quan trá»ng.
- Por là ai vậy? - Tôi tò mò há»i.
- Por chỉ là má»™t cái tên giả, má»™t loại ký hiệu để nhận ra nhau thôi. Äằng sau cái tên ấy là má»™t thằng tinh như ma. Äã có lần nó viết thư nói thẳng thừng rằng Por đâu có phải tên thật cá»§a nó, và nó thách tôi tìm xem nó là ai. Sở dÄ© tôi chú ý nhiá»u đến nó, không phải vì bản thân nó mà chính vì nó có liên quan đến má»™t "đại nhân" mà tôi Ä‘ang theo dõi. Thằng này cÅ©ng giống như kiểu con chó rừng Ä‘i trước con sư tá»­, má»™t thằng ngưá»i tý hon hợp tác vá»›i má»™t tên khổng lồ vậy. Mà cái tên khổng lồ đó, chẳng những rất ghê gá»›m, mà còn khá»§ng khiếp nữa kìa. Watson, đã có lần nào tôi nói vá»›i anh vá» giáo sư Mori chưa?
- Tên tá»™i phạm khoa há»c trứ danh ấy chứ gì?
- Chết, anh mà gá»i hắn như vậy, thì anh sẽ phải ra toà. Mà chính cái chá»— đó má»›i là tuyệt đấy. Hắn, má»™t thằng chá»§ mưu cá»§a tất cả những gì bẩn thỉu nhất đã xảy ra từ trước đến nay. Má»™t bá»™ óc chỉ huy tất cả các tầng lá»›p cặn bã nhất cá»§a xã há»™i.
Thế nhưng, không há» có má»™t mối nghi ngá», thậm chí không có cả má»™t lá»i phê bình nhá» nào có thể đụng đến lông chân hắn. Hắn đã che giấu những thá»§ Ä‘oạn cá»§a hắn khéo đến mức hắn có thể lôi anh ra toà chỉ vì mấy câu nói vừa rồi, và toà sẽ tịch thu hết số tiá»n lương hưu trí cá»§a anh để Ä‘á»n bù danh dá»± cho hắn. Nhưng rồi thế nào chúng ta cÅ©ng phải đấu vá»›i hắn thôi.
Tôi bốc lên:
- Mong rằng lúc ấy, tôi sẽ có mặt bên cạnh anh. Nhưng mà anh dang nói vỠtên Por kia mà.
- à, Por chính là má»™t mắt xích trong sợi dây xích, gần mốc trung tâm đó. Cho đến bây giá», Por là mắt xích yếu nhất cá»§a sợi xích.
- Thì sức bá»n cá»§a má»™t sợi dây xích tuỳ thá»™c vào mắt yếu nhất cá»§a nó. Chính vì thế mà thằng Por là rất quan trá»ng đối vá»›i tôi, thằng này đôi lúc cÅ©ng có ý trở lại con đưá»ng lương thiện, lại thêm, lâu lâu, tôi có gá»­i cho anh ta mưá»i bảng Anh, thành ra đã có hai, ba lần, nó có báo cho tôi má»™t vài tin tức có giá trị, các loại tin tức có thể giúp tôi biết trước và ngăn ngừa tá»™i ác, nhưng không trừng phạt được kẻ định gây ra. Chắc chắn là nếu có chìa khoá giải được mật mã, thì lá thư này cÅ©ng là loại tin tức ấy đấy.
Holmes trải tấm giấy lêm bàn, tôi đứng dậy, Ä‘i lại đằng sau, nhìn qua trên vai anh và Ä‘á»c được những giòng chữ này:
534 C2 I3 I27 3I I7 2I 4I
Du-gia I09 203 37 Birlstone 26 Birlstone 9 I27 ::18o18::
- Anh nghĩ gì thế, Holmes?
- Tất nhiên đây là một cách để hắn báo tin cho tôi đấy.
- Nhưng viết mật mã mà không cho chìa khoá giải thì có lợi ích gì?
- Trong trưá»ng hợp cụ thể này, thì bức mật mã này đúng là không làm gì được.
- Tại sao lại nói rằng "trong trưá»ng hợp cụ thể này"
- Bởi vì có nhiá»u bức mật mã ta có thể Ä‘á»c dá»… dàng cÅ©ng như Ä‘á»c tin rao vặt trong báo vậy. Nhưng lần này... tôi đứng trước má»™t cái gì có khác đây. Rõ ràng nó có liên hệ đến các chữ trong má»™t trang cá»§a má»™t cuốn sách nào đó.
- Thế tại sao có hai chữ Du-gia và Brilstone
- Tại vì trong trang sách đó không có hai chữ này.
- Thế thì tại sao nó lại không nói rõ tên cuốn sách?
- Có ai cho cả mật mã lẫn chìa khó giải vào trong cùng má»™t bì thư? Vì nếu thư bị đưa nhầm ngưá»i thì tiêu ngay. Cho nên chắc không lâu đâu, sẽ có má»™t bức thư thứ hai nữa.
Những dá»± Ä‘oán cá»§a Holmes Ä‘á»u đúng cả. Chỉ vài phút sau, ngưá»i giúp việc mang đến cho chúng tôi bức thư chỠđợi. Holmes vừa xé bì thư vừa nhận xét:
- "CÅ©ng cùng má»™t thứ chữ, nhưng lần này thì lại ký tên nữa". Holmes vừa trải tá» giấy ra vừa nói má»™t cách đắc thắng. "Này Watson Æ¡i, chúng ta tiến lên được rồi", nhưng vừa Ä‘á»c được vài dòng, trán Holmes bá»—ng nhăn lại.
- Thế là bao hy vá»ng tan vỡ như bá»t xà phòng, chỉ mong thằng Por không bị gãy cổ.
Holmes Ä‘á»c to bức thư cho tôi nghe:
"Ông Holmes thân mến. trong vụ này tôi sẽ không mạo hiểm thêm nữa. Nó nguy hiểm quá. Thình lình lão đến, vào lúc tôi đã viết xong phong bì này vá»›i ý định báo cho ông biết cách giải mã, tôi đã giấu được cái bì thư Ä‘i. Nhưng tôi Ä‘á»c trong mắt lão, thấy lão nghi ngá» tôi. tôi xin ông hãy đốt bức mật mã Ä‘i, vì bây giá» nó chẳng còn có ích gì cho ông nữa" F. Por.
Holmes ngồi xuống, vò nát bức thư trong tay mắt nhìn sững vào ngá»n lá»­a trong lò sưởi.
"Có lẽ hắn tá»± biết là hắn đã phản bá»™i chá»§ hắn, nên hắn tưởng tượng ra lá»i buá»™c tá»™i trong mắt cá»§a lão kia".
- Lão kia là lão giáo sư Mori? - Tôi há»i.
- Khi má»™t tên trong cái băng này nói đến "lão ta" thì má»i ngưá»i Ä‘á»u hiểu là ai rồi. Äối vá»›i bá»n chúng, chỉ có má»™t "lão ta" mà thôi.
- Nhưng lão có thể làm gì được?
- Khi ngưá»i ta là má»™t trong những bá»™i óc lá»›n nhất cá»§a Châu Âu và được những quyá»n lá»±c Ä‘en tối nhất sùng bái, thì ngưá»i ta đã nắm trong tay những khả năng vô hạn. Por Ä‘ang hoảng sợ. Anh Ä‘em so sánh chữ trong bức thư vá»›i chữ trên phong bì mà xem. Chữ ở cái phong bì thì viết rắn rá»i, còn trong bức thư thì run quá.
- Thế hắn viết thư làm gì? Hắn chỉ việc bỠrơi tất cả là xong.
- Hắn sợ rằng nếu đột nhiên hắn lại câm bặt Ä‘i thì rồi mình sẽ Ä‘i Ä‘iá»u tra xem tại sao, và Ä‘iá»u đó có thể gây phiá»n phức cho hắn.
- Anh nói có lý, lẽ dĩ nhiên là...
Tôi cầm bức mật mã lên quan sát thật cẩn thận:
- ... Bá»±c thật, má»™t Ä‘iá»u bí mật rất quan trá»ng đã được viết trên mảnh giấy này, mà lại không làm sao Ä‘á»c được.
Holmes đẩy mâm thức ăn ra, rồi đốt cái tẩu thuốc.
- Anh thá»­ xem lại. Liệu có má»™t vài cho tiết nào đó mà cái bá»™ óc quỉ quái cá»§a anh đã để lá»t lưới chăng? - Tôi đỠnghị.
- Nào, ta hãy xét bài toán này vá» phương diện lý trí thuần tuý xem sao. Thằng Por nó chỉ cho ta là phải chiếu vào má»™t cuốn sách nào đó. Äấy. Äiểm bắt đầu là từ đấy.
- Cũng mơ hồ quá đi thôi.
- Thì chúng ta làm cho rõ hơn? Chúng ta có những chỉ dẫn gì vỠcuốn sách này?
- Chẳng có gì cả.
- ồ, ồ, bản mật mã bắt đầu từ con số 534 phải không? Ta đặt giả thiết đây là con số của trang sách. Như thế thì cuốn sách này khá dầy đấy. Thử xem có còn những chỉ dẫn nào nữa vỠcuốn sách này không? Mã hiệu thứ nhì là chữ C2. Anh nghĩ gì vỠchữ C2 này.
- Chương 2, chắc thế.
- Tôi ngỠlà không phải, vì đã ghi số trang thì số chương không cần thiết nữa. Vả lại nếu trang 534 mà lại mới chỉ ở chương 2, thì bỠdày của cuốn sách là không thể tưởng tượng được.
- Không phải chương 2, mà là cột - tôi kêu lên.
- Hoan hô, sáng nay óc anh sáng chói như một ánh chớp vậy. Ta đã hình dung ra một cuốn sách dày, in hai cột, mỗi cột khá dài. Vì trong bản mật mã của ta có một chữ mang đến con số 203.
Nếu đây không phải là má»™t cuốn sách thưá»ng dùng, thì nó đã gá»­i cho mình cuốn đó. theo trong thư thì trước khi bị "lão kia" bắt gặp, nó có ý định gá»­i cho ta cái khoá giải mã ở ngay trên bì thư này. Äiá»u này có nghÄ©a đây là má»™t cuốn sách mà mình có thể dá»… dàng có được ngay. Má»™t cuốn sách mà nó có, và nó nghÄ© rằng mình cÅ©ng có, nghÄ©a là má»™t cuốn sách rất phổ biến.
- Có lý lắm.
- Vậy cái diện Ä‘iá»u tra sẽ được giá»›i hạn vào má»™t cuốn sách dầy, in hai cá»™t, và thông dụng
Tôi kêu lên một cách đắc thắng:
- Cuốn Kinh Thánh.
- Tốt, tốt. Nhưng mà không tốt lắm. Kinh Thánh thì có biết bao nhiêu là bản in khác nhau, làm sao mà Por biết được là bản cá»§a nó vá»›i bản cá»§a mình có cùng má»™t số trang như nhau. Không. Äây phải là má»™t cuốn sách in đồng loạt, và Por phả biết chắc chắn rằng số trang 534 là có trong cuốn sách cá»§a mình kia.
- Như thế là có thể thu nhỠdiện tích tìm kiếm lại nữa.
- Äúng thế. Cuá»™c tìm kiếm cá»§a chúng ta hướng vá» những cuốn sách in hàng loạt mà nhà nào cÅ©ng có.
- Cuốn "Chỉ dẫn giỠtàu hoả".
- Ngôn ngữ trong cuốn này quá khô khán., không dễ gì dùng những chữ ở trong đó để tạo nên một bức thơ. Chúng ta loại bỠcuốn "Chỉ dẫn giỠtàu hoả". Cũng loại bỠcuốn tự điển vì những lý do đó. Thế thì còn gì nữa nào?
- Một cuốn Lịch niên giám.
- Xuất sắc. Nào ta thá»­ xét cuốn Lịch niên giám xem, nó rất thông dụng, nó có đủ số trang đòi há»i, nó in trên hai cá»™t, ở quãng đầu thì ngôn ngữ cá»§a nó có hạn chế thật, nhưng phần cuối nó cÅ©ng hùng biện lắm đấy...
Holmes giật lấy cuốn sách để trên bàn.
- Äây , trang 534 cá»™t 2, mình thấy má»™t bài văn tràng giang đại hải nói vá» ná»n thương mại và những tài nguyên cá»§a xứ ấn độ thuá»™c Anh, Watson, anh ghi các chữ này lại Ä‘i. Số 13 là chữ "Ma". Hứ, cái bắt đầu này có vẻ bất lợi rồi, chữ số 127 là "Chính phá»§". cÅ©ng còn có ý nghÄ©a má»™t chút, nhưng chẳng có liên can gì đến chúng ta và giáo sư Mori cả. Bây giá» cứ thá»­ nữa xem, Chính phá»§ làm gì? Than ôi, chữ sau là "lông heo" thôi thế là hết. Chúng ta đã thua cuá»™c ...
Holmes nói vá»›i má»™t giá»ng hài hước nhưng cay đắng. Nản lòng, tôi cÅ©ng ra ngồi cạnh lò sưởi. Sá»± im lặng kéo dài, bá»—ng nhiên bị phá vỡ bởi má»™t tiếng kêu cá»§a Holmes. Anh chạy vá»™i đến chiếc tá»§ đứng và moi ra má»™t cuốn sách dày cá»™m khác, bìa màu vàng.
- Tại vì chúng ta muốn Ä‘i trước thá»i đại. Hôm nay là ngày mùng 7 tháng giêng, cho nên chúng ta má»›i Ä‘i tra cứu má»™t cuốn lịch niên giám năm má»›i. Nhưng chắc chắn là Por đã dùng má»™t cuốn lịch năm ngoái, và có lẽ nó đã nói rõ cho chúng ta biết Ä‘iá»u này nếu như nó viết được lá thÆ¡ chỉ dẫn. Nào, thá»­ xem cái trang 534 có cái gì nào?
Số 13 là chữ "một". A, có vẻ hứa hẹn rồi. Số 127 là "nguy hiểm".
Mắt Holmes long lanh lên. Những ngón tay thon nhá»n cá»§a anh cứng đỠra trong lúc anh lẩm bẩm đếm chữ.
- à. Má»™t nguy hiểm. . . Ghi lại Ä‘i Watson, ghi "má»™t nguy hiểm... cấp bách... Ä‘e doạ má»™t ngưá»i tên là... ở đây chúng ta có chữ "Du-gia" má»™t ngưá»i tỉnh nhá» giàu có ở tại Birlstone. Xác thá»±c. Nguy hiểm. Khẩn cấp...". Äó watson. Nếu anh bạn tạp hoá ở đầu phố mà có bán má»™t vòng hoa thì tôi sẽ cho Ä‘i mua vỠđể tá»± tặng thưởng cho mình.
Tôi Ä‘á»c lại bức thư kỳ lạ mà tôi đã ghi nguệch ngoạc trên giấy khi Holmes Ä‘ang giải mã, và thở dài:
- Vì sao lại tìm một cách phức tạp đến thế này để viết vài câu.
- Trái lại, thằng Por đã hành động xuất sắc đấy. Nếu định tìm chữ trong má»™t cá»™t thôi thì sẽ khó mà tìm cho đủ chữ để nói hết ý nghÄ©. ở đây trái lại, ná»™i dung thư là hoàn toàn rõ ràng. Ngưá»i ta Ä‘ang âm mưu chống lại má»™t ngưá»i nào đó tên là Du-gia, chắc chắn là má»™t tay địa chá»§ giầu có ở tỉnh. Por biết đích xác là sá»± nguy hiểm rất cấp bách. (Nó không tìm thấy chữ "đích xác" trong cá»™t in chữ nên phải dùng chữ "xác thá»±c").
- Chúng ta vừa làm được một công trình kiệt tác vỠphân tích.
Holmes vui như má»™t nghệ sÄ© chân chính trước má»™t tác phẩm thành công nhất cá»§a mình, và anh Ä‘ang còn giữ má»™t nụ cưá»i trên môi, khi Bili mở cá»­a để cho viên thanh tra mật thám Dona bước vào.
Chuyện này xảy ra vào những năm 1800. Vào thá»i ấy, Dona là má»™t trinh thám trẻ, năng nổ, cÅ©ng đã có đôi chút thành tích trong má»™t vài vụ án... Cả cái vóc ngưá»i to lá»›n, cÅ©ng chứng tá» sức mạnh phi thưá»ng cá»§a anh ta. Trán rá»™ng, đôi mắt sáng nằm sâu trong hai hốc mắt, lông mày rậm rì. Äó là má»™t chàng trai ít nói, tính tình nghiêm nghị, đứng đắn. Holmes đã có dịp giúp anh ta thành công má»™t đôi lần và không chịu nhận bất cứ má»™t Æ¡n huệ nào. Äiá»u này giải thích được tại sao ngưá»i thanh tra xứ Ecosse này kính trá»ng và yêu mến anh bạn đồng nghiệp tài tá»­ cá»§a mình.
Holmes Ä‘on đả chào há»i:
- Ông là má»™t loài chim dậy sá»›m, xin chúc ông nhiá»u may mắn trong khi Ä‘i săn sâu bá» sáng nay, nhưng tôi sợ rằng ông đến vào giá» này không khéo lại có má»™t chuyện chẳng lành xảy ra.
Dona trả lá»i vá»›i má»™t nụ cưá»i tâm lý:
- Ông Holmes, nếu ông thay chữ "tôi sợ rằng" bằng chữ "tôi mong rằng" thì có lẽ ông gần sá»± thật hÆ¡n. Không, tôi không hút thuốc đâu, cám Æ¡n. Tôi phải lên đưá»ng ngay bây giá», vì những giỠđầu tiên cá»§a má»™t vụ án là những giá» có ích lợi nhất, nhưng...
Viên thanh tra bá»—ng ngưng bặt, ông ta vừa thấy tá» giấy trên đó tôi đã ghi lại lá»i giải mã, ông ta há hốc mồm nhìn tá» giấy.
- Du-gia, Birlstone, thế này là thế nào, ông lấy những cái tên này ở đâu ra vậy?
- Äây là má»™t bức mật mã mà bác sÄ© watson và tôi vừa giải ra. Nhưng sao những cái tên này làm ông phải bối rối?
- Một ông tên là Du-gia ở lâu đài Birlstone vừa bị ám sát sáng hôm nay. - Dona nói.
Tài sản của minhtien384

  #9  
Old 26-04-2008, 01:29 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

Chương 2: Ông Sherlock Holmes diễn thuyết

Nói rằng má»™t cái tin kỳ lạ như vậy làm anh ta phải bối rối hay xúc động thì là nói ngoa. Mặc dù là ngưá»i không có tính độc ác, nhưng vì sống mãi trong những cái "giật gân' thành ra cÅ©ng chai ngưá»i Ä‘i rồi. Và nếu những xúc cảm cá»§a anh có bị cùn nhụt Ä‘i thì trái lại sá»± thông minh cá»§a anh lại tăng thêm.
Holmes nói lớn:
- Phi thưá»ng. Thật phi thưá»ng.
- Hình như ông không ngạc nhiên gì thì phải?
- Tại sao tôi lại phải ngạc nhiê? Tôi nhận được má»™t bức thư nặc danh báo cho biết là có má»™t sá»± nguy hiểm Ä‘ang Ä‘e doạ má»™t ngưá»i nào đó. Rồi má»™t giá» sau, tôi hay tin rằng sá»± nguy hiểm đó đã thành sá»± thật và ngưá»i kia đã chết. Vậy thì tôi có chú ý, chá»› không há» ngạc nhiên.
Holmes kể lại cho viên thanh tra nghe chuyện chúng tôi vừa giải mã bức thư. Dona ngồi xuống hai tay đỡ lấy cằm, và hai con mắt chỉ còn như hai cái khe màu vàng. Ông ta nói:
- Tôi định sáng nay sẽ Ä‘i xuống lâu đài. Tôi rẽ vào đây để há»i xem ông có cùng Ä‘i không? Nhưng bây giá» làm việc ở Luân Äôn có lẽ có kết quả hÆ¡n.
- Tôi không nghĩ thế. - Holmes nói.
- Ông hãy xem, chỉ ngày mai hay ngày kia thôi, là báo chí sẽ làm rùm beng lên vá» câu chuyện bí mật ở lâu đài đó. Nhưng bí mật ở đâu kia chứ, vì ngay tại Luân Äôn, đã có ngưá»i báo tin trước khi án mạng xảy ra. Vậy chúng ta hãy tóm cổ cái vị tiên tri ấy, thì má»i việc còn lại sẽ tuồn tuá»™t theo ra cả thôi.
- Chắc chắn là thế. Nhưng làm cách nào mà ông tóm cổ được cái tên Por này?
Dona lật ngược lá thư mà Holmes vừa đưa cho anh ta.
- Thùng thư ở trạm bưu Ä‘iện Camberwell. Äiá»u này cÅ©ng không giúp được gì? Theo ông thì cái tên này là tên giả? Có phải ông nói rằng ông có gá»­i tiá»n cho hắn ta phải không?
- Hai lần.
- Bằng cách nào?
- Gửi qua bưu điện
- Ông không bao giá» Ä‘i xem mặt ngưá»i lÄ©nh số tiá»n đó.
- Không.
Viên thanh tra tỠra hơi ngạc nhiên và khó chịu.
- Tại sao lại không?
- Bởi vì bao giá» tôi cÅ©ng giữ đúng lá»i hứa, Khi hắn viết thư cho tôi lần đầu tiên, tôi đã hứa vá»›i hắn là sẽ không tìm cách theo dõi hắn.
- Ông có nghÄ© rằng có má»™t ngưá»i nào khác đằng sau hắn không?
- Tôi không nghĩ, mà tôi biết chắc kia.
- Cái vị gíao sư mà ông đã nói với tôi?
- Äúng đấy.
Dona mỉm cưá»i và nháy mắt vá»›i tôi
- Ông Holmes ạ. Chính tôi đã đích thân Ä‘iá»u tra vỠông ta: má»i cái Ä‘á»u cho thấy rằng đây là má»™t con ngưá»i rất đáng kính, má»™t nhà bác há»c đầy tài năng.
- Tôi thật sung sướng thấy ông nêu lên những tài năng của ông ta.
- Thật vậy, ngưá»i ta chỉ còn biết cúi đầu kính chào ông ta mà thôi. Tôi có lần ngồi nói chuyện vá»›i ông ta vá» nguyệt thá»±c, nhật thá»±c, mà thật quái quá»·: tôi cÅ©ng không hiểu bằng cách nào câu chuyện lại quay sang đến vấn đỠđó. Nhưng thá»±c tình chỉ vá»›i má»™t cái đèn và má»™t quả Ä‘iạ cầu, ông ta đã cắt nghÄ©a tất cả cho tôi hiểu trong có má»™t phút đồng hồ. Ông ta có cho tôi mượn má»™t cuốn sách, nhưng nó quá cao đối vá»›i tôi. Ông ta có má»™t bá»™ mặt nhẵn nhụi, mái tóc hoa râm, và cách ăn nói hÆ¡i trịnh trá»ng đủ để làm má»™t ông bá»™ trưởng.
Holmes phát ra má»™t tiếng cưá»i, xoa hai bàn tay vào nhau:
- Thật là tuyệt, có phải cuộc đàm đạo mê ly và xúc động ấy là ở ngay trong buồng làm việc của giáo sư phải không?
- Äúng thế.
- Một căn phòng rất đẹp
- Rất đẹp, đúng thế.
- Ông ngồi trước bàn làm việc của ông ta
- Vâng
- Mặt trá»i chiếu vào mắt ông, còn mắt cá»§a giáo sư thì ở trong bóng tối.
- Lúc đó à vào buổi tối, cái đèn quay vỠphía tôi
- Tất nhiên là như thế. Ông có nhận thấy ở trên đầu chỗ giáo sư có treo một bức tranh không?
- Vâng, bức tranh. Má»™t ngưá»i phụ nữ trẻ tuổi, hai tay ôm đầu và liếc nhìn xuống ngưá»i xem tranh.
- Bức tranh của hoạ sĩ Greuse đấy
Viên thanh tra chăm chú nghe, Holmes ngả ngưá»i vào lưng ghế, chụm đầu các ngón tay vào nhau , nói tiếp:
- Greuse là má»™t hoạ sÄ© ngưá»i Pháp. Các nhà phê bình hiện đại đánh giá cao hoạ sÄ© này.
Hai mắt của viên thanh tra dãn ra:
- Có lẽ tốt hơn hết là chúng ta hãy...
Holmes cắt ngang ngay:
- Tất cả những Ä‘iá»u tôi nói vá»›i ông Ä‘á»u có má»™t mối liên quan vá»›i cái bí mật cá»§a lâu đài Birlstone đấy. Thá»±c ra, chúng ta Ä‘ang đứng ở trung tâm cá»§a lối bí này.
Dona miá»…n cưỡng mỉm cưá»i và nhìn tôi:
- Ông suy nghÄ© có hÆ¡i nhanh quá. Ông nhảy mất má»™t hay hai bước. Thành ra tôi không theo kịp ông nữa. Làm sao lại có thể có má»™t mối liên hện giữa nhà há»a sÄ© cá»§a thế kỉ trước vá»›i vụ án này được.
- Sự kiện một bức tranh của Greuse đem ra bán giá bốn nghìn bảng không đủ làm chuyển bánh cả một đoàn tàu dài những suy nghĩ trong chất xám của ông sao?
Không biết có phải là chuyển bánh không? Nhưng thấy viên thanh tra gãi đầu ghê quá, Holmes lại tiếp tục:
- Lương giáo sư Mori là 700 bảng Anh một năm. Vậy thì làm sao mà ông ta có thể mua được bức tranh?
Äoàn tàu cá»§a viên thanh tra bây giá» Ä‘ang chạy hết tốc lá»±c:
- Thật hấp dẫn. Tôi rất thích nghe ông nói chuyện.
Holmes mỉm cưá»i. Anh ta rất khoái những sá»± tán thưởng ngây thÆ¡ như vậy.
- Thế ở lâu đài đã xảy ra chuyện gì? Holmes há»i.
- Chúng ta có thì giỠông ạ. Có má»™t xe ngá»±a đợi tôi ở dưới đưá»ng kia. Vá» chuyện bức tranh.... Ông Holmes ạ, có lần ông đã khẳng định vá»›i tôi là ông chưa há» gặp mặt giáo sư bao giá».
- Äúng. Tôi chưa há» gặp mặt ông ta.
- Thế thì làm sao ông biết được căn buồng của ông ta.
- Tôi đã đến nhà ông ta ba lần: Hai lần tôi đã kiếm cá»› ngồi chỠông ta, và tôi đã Ä‘i khá»i trước khi ông ta vá»; Còn má»™t lần... chính lần đó tôi đã tá»± cho phép tôi Ä‘á»c qua những giấy tá» cá»§a ông ta và kết luận thật là bất ngá».
- Ông có tìm thấy một cái gì phạm pháp không?
- Tuyệt đối không có. Chính Ä‘iá»u đó làm tôi bối rối. Nhưng mà ông đã thấy tầm quan trá»ng cá»§a chi tiết bức tranh rồi chứ, chi tiết ấy nói lên rằng ông giáo sư rất giàu. Nhưng ông ta làm gì mà lại giàu thế? Ông ta không lấy vợ. Em ông ta là má»™t ngưá»i xếp ga quèn ở miá»n Tây.
- Vậy thì sao?
- Suy luận ra cũng đơn giản thôi.
- ông cho rằng ông giáo sư có những nguồn thu nhập lớn, và những nguồn này là bất hợp pháp phải không?
- Äúng là như thế. Cái ý nghÄ© này, tất nhiên không phải là chỉ có dá»±a trên bức hoạ cá»§a Greuse thôi, Tôi có cả tá những sợi tÆ¡ mong manh dẫn tôi đến trung tâm cá»§a màng nhện, là nÆ¡i con vật đó đứng im rình mồi. Sở dÄ© tôi nêu lên chuyện bức hoạ, cÅ©ng chỉ vì nó nằm trong giá»›i hạn tầm mắt cá»§a ông mà thôi.
- Những Ä‘iá»u ông vừa nói là hết sức đáng chú ý. Nhưng nếu có thể, chúng ta thá»­ đào sâu thêm má»™t tý xem sao. Có phải ông ta đã làm giàu bằng mánh mung, lừa đảo làm bạc giả....
- Ông đã có bao giá» Ä‘á»c má»™t cái gì nói vá» Jona chưa?
- Có phải là tên cá»§a má»™t nhân vật tiểu thuyết không không? Trong đó các ngài thám tá»­ Ä‘á»u làm được những việc rất kỳ diệu.
- Jona không phải là thám tá»­ cÅ©ng không là má»™t nhân vật tiểu thuyết. Äó là má»™t tên tá»™i phạm bậc thầy đã sống vào khoảng năm 1750. Ông Dona, ông nên Ä‘á»c lại tất cả những tài liệu ghi chép lại các vụ án. Tất cả má»i việc Ä‘á»u chỉ lặp lại mà thôi, kể cả lão giáo sư Mori nữa. Jona là sức mạnh cá»§a những tên tá»™i phạm cá»§a Luân Äôn. Hắn đã bán bá»™ óc cho bá»n này lấy 15% hoa hồng trong má»—i vụ. Tất cả những chuyện đã làm trước đây, sẽ còn được làm lại nữa. Tôi sẽ kể cho ông nghe má»™t vài việc vá» Mori mà có lẽ sẽ làm ông vui thích.
- Tôi xin dá»ng cả hai tai lên.
- Tôi đã tìm hiểu được ai là khâu đầu tiên cá»§a sợi xích. Má»™t sợi dây xích mà đầu này là má»™t tên tôi phạm thượng thặng, còn đầu kia là cả trăm tên ăn cắp, móc túi, những tên Ä‘i tống tiá»n, những tên bợm cá» bạc. ở giữa hai đầu sợi xích đó, là tất cả các loại tá»™i ác. Tham mưu trưởng cá»§a bá»n chúng là tên đại tá Mô-ran. Theo ông thì lão giáo sư trả lương cho hắn ta bao nhiêu tiá»n?
- Tôi muốn biết Ä‘iá»u đó lắm.
- Sáu nghìn bảng Anh má»™t năm. Tôi cÅ©ng Tôi cÅ©ng tình cá» mà biết được chi tiết này thôi. Ngài đại tá Mo-ran lương còn cao hÆ¡n cả thá»§ trưởng, những cái cái séc bình thưá»ng để trả tiá»n sinh hoạt trong nhà thôi. Nó được trả vào tài khoản cá»§a sáu ngân hàng khác nhau. Chi tiết này có làm cho ông phải suy nghÄ© không?
- Tất nhiên cũng đáng chú ý thật. Nhưng từ đó ông suy luận ra những gì?
- Những gì à, là hắn không muốn ai bép xép gì vá» cá»§a cải cá»§a hắn, hắn có khoảng 20 tài khoản ở ngân hàng, và phần lá»›n tài sản cá»§a hắn thì ký gá»­i ở Pháp hoặc Äức.
Dona ngồi lặng đi, chìm đắm trong một suy nghĩ sâu lắng, nhưng rồi cái óc thực tế xứ Ecosse lại kéo anh ta đứng lên.
- Hiện giá», thì lão ta có thể cứ tiếp tục . Ông đã kéo chúng tôi Ä‘i quá xa vá»›i những câu chuyện cổ tích cá»§a ông rồi. Tôi chỉ còn ghi nhận được cái Ä‘iá»u cốt yếu là có má»™t sá»± liên hệ nào đó giữa giáo sư vá»›i tá»™i ác. Vậy xin há»i ông, liệu chúng ta có thể Ä‘i xa hÆ¡n thế không?
- Ông đã nói với chúng tôi rằng vụ án mạng này hiện giỠchưa giải thích được. Nếu chúng ta giả thiết, rằng nguồn gốc của nó là như chúng ta đã nói, thì có thể phải xét đến hai động cơ khác nhau. Trước hết, Mori cai quản cái thế giới của lão bằng một cây roi sắt. Bộ luật hình của hắn chỉ gồm có một hình phạt: Xử tử. Như vậy có thể Du-gia đã phản bội sếp của hắn. Hình phạt đã được thi hành, và cái chết này sẽ thổi một luồng gió sợ hãi vào những tên còn sống trong băng của lão.
- Äó là má»™t gợi ý, thưa ông Holmes
- Giả thiết thứ hai, là vụ án mạng đã được Mori dá»±ng lên như má»™t vụ thông thưá»ng mà thôi. ở đó có mất gì không, ông Dona?
- Tôi không nghe nói có mất gì cả.
- Nếu có mất đồ thì Ä‘iá»u này chống lại giả thiết thứ nhất và sẽ phù hợp hÆ¡n vá»›i giả thiết thứ hai. Mori có thể đã bị đẩy đến chá»— phải gây ra vụ án mạng này để chia phần, hoặc là hắn đã được bá»n nào đó thuê tiá»n để tổ chức vụ án. Cả hai khả năng này Ä‘á»u có thể cả. Nhưng dù sao, thì cÅ©ng phải đến đó má»›i tìm được lá»i giải.
Dona bật đứng dậy, reo lên:
- Vậy thì phải đi tới lâu đài Birlstone thôi.
Holmes vừa thay áo vừa nói:
- Trong khi Ä‘i đưá»ng, xin ông Dona kể lại cho chúng tôi nghe tất cả.
Chữ "tấtcả" này thật ra là quá ít á»i. Nhưng cÅ©ng đủ để cho Holmes phải chăm chú nghe. Những chi tiết lặt vặt đã làm cho anh cứ xoa mãi hai tay vào nhau, mặt hồng hào hẳn lên. Chúng tôi vừa má»›i sống mấy tuần lá»… quá tẻ nhạt, và hôm nay má»›i lại đứng trước má»™t bí mật xứng đáng vá»›i những tài năng cá»§a Holmes. Viên thanh tra cÅ©ng nói rõ rằng đây chỉ là những chi tiết anh ta lấy từ má»™t bản báo cáo vá»™i vã má»›i gá»­i theo chuyến tàu sá»›m nhất. Ngưá»i trinh sát cá»§a cÆ¡ quan Công an địa phương đó là bạn cá»§a ông ta. Vì vậy ông ta được tin rất sá»›m, khác hẳn vá»›i má»i lần. Dona Ä‘á»c to cho chúng tôi nghe bức thư cá»§a Maso
"Dona thân mến, những tài liệu chính thức cần cho các bá»™ phận công tác cá»§a ông đã được gá»­i trong má»™t bao bì riêng. Thư này là gá»­i riêng cho má»™t mình ông. Hãy Ä‘iện ngay cho tôi biết ông Ä‘i chuyến tàu nào xuống đây để tôi ra đón. Äây là má»™t bài toán sẽ làm cho ông phải Ä‘au đầu. Xin ông hãy xuống ngay. Nếu ông có thể má»i được cả ông Holmes thì hay quá. Thá»±c tình, tôi thấy phức tạp quá".
Holmes nhận xét:
- Gớm, ông bạn của ông có vẻ sắc mắc nhỉ?
- Vâng đúng thế, thưa ông. Maso xưa nay vẫn là con ngưá»i tích cá»±c lắm.
- ÄÆ°á»£c. Thế ông có tin gì khác nữa không, ông Dona.
- Không, khi nào đến nơi, Maso sẽ cho biết.
- Thế thì tại sao ông lại biết Du-gia bị ám sát.
- Trong bản báo cáo chính thức có nêu tên Du-gia và ghi rõ là đã bị giết bởi má»™t viên đạn súng săn bắn vào giữa đầu. CÅ©ng có ghi cả giá» báo động là trước lúc ná»­a đêm hôm qua má»™t chút. Báo cáo nói thêm là đây chắc chắn là má»™t vụ án mạng rồi., nhưng chưa bắt giữ ai, và vụ án này có má»™t vài khía cạnh kỳ lạ làm cho ngưá»i ta phải bối rối.
- Vâng, ông Dona, nếu ông cho phép thì chúng ta tạm ngưng ở đây. Hiện giá» thì tôi má»›i chỉ thấy có hai Ä‘iá»u là: có má»™t bá»™ óc lá»›n ở Luân Äôn và má»™t cái xác chết ở Sussex . Vấn đỠlà phải tìm được sợi dây xích nối hai cái này lại vá»›i nhau.
Tài sản của minhtien384

  #10  
Old 26-04-2008, 01:31 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

Chương 3: Tấn Bi Kịch Ở Birlstone

Làng Brirlstone là má»™t nÆ¡i thưa thá»›t những căn nhà nhá» bé ná»­a gá»—, ná»­a gạch ở bìa phía bắc quận Sussex. Trong hàng thế ká»· trước, ngôi làng vẫn giữ nguyên phong cách cổ xưa, nhưng vào khoảng vài năm gần đây, đã có nhiá»u địa chá»§ giàu có đến dá»±ng những biệt thá»± ở chung quanh. Trong các cánh rừng bá»c theo bá» cá»§a khu rừng lá»›n Weald chạy dài mãi đến tận chân những ngá»n đồi đá vôi ở bá» biển.
Lâu đài nằm cách làng khoảng 800 thước, trong má»™t khu vưá»n cÅ© nổi tiếng vá» những cây giẻ gai cá»±c lá»›n. Má»™t phần cá»§a toà lâu đài này đã được dá»±ng lên từ thá»i Äệ nhất thập tá»± chiến. Năm 1534, má»™t trận hoả tai đã thiêu trụi tất cả. Má»™t số gạch đá ám khói còn sót lại, đến thá»i các vị vua Jacques, đã được dùng để xây nên má»™t toà lâu đài khác trên ná»n cá»§a toà lâu đài cÅ©. Toà lâu đài má»›i này vá»›i những đầu hồi chi chít và những khuôn cá»­a sổ có lắp những mảnh kích hình quả trám, gợi lại hình ảnh cá»§a ná»n kiến trúc vào thế ká»· thứ 17. Vá» hai đưá»ng hào trước đây thì nay chỉ còn lại đưá»ng bên trong. ÄÆ°á»ng hào ngoài đã được tát khô, và bây giá» trở thành má»™t mảnh vưá»n trồng rau. ÄÆ°á»ng hào còn lại bao quanh cả toà lâu đài dài, rá»™ng đến 12 thước nhưng sâu không quá má»™t thước. Nước trong hào là từ má»™t dòng sông nhá» chảy vào, nên không hôi thối. Những cá»­a sổ cá»§a tầng dưới cÅ©ng chỉ cao hÆ¡n mặt nước khoảng 30 phân. Lối Ä‘i duy nhất để vào lâu đài là má»™t cây cầu rút, đã hư há»ng từ lâu. Nhưng ngưá»i chá»§ lâu đài hiện nay cho sá»­a chữa lại để buổi sáng thì hạ xuống, đến chiá»u tối lại rút lên: sá»± phục hồi lại truyá»n thống cá»§a thá»i phong kiến đã biến toà nhà ban đêm thành má»™t hòn đảo.
Khi gia đình Du-gia đến làm chá»§ toà lâu đài này thì nó Ä‘ang sắp đổ nát. Gia đình chỉ gồm hai ngưá»i: Du-gia và vợ ông ta.
Du-gia khoảng 50 tuổi, có má»™t cái quai hàm thật khoẻ, nét mặt rắn rá»i, má»™t bá»™ râu hoa râm, má»™t đôi mắt xám rất sắc, vóc ngưá»i lá»±c lưỡng, dáng Ä‘iệu cứng cá»i. Những gia đình lân cận có há»c thức hÆ¡n, đã tiếp đãi ông vá»›i má»™t sá»± tò mò và có phần dè dặt, nhưng ông thì lại rất được lòng ngưá»i dân ở trong làng. Ông tham gia đóng góp rất rá»™ng rãi vào tất cả má»i hoạt động ở địa phương, phụ trách các buổi hoà nhạc, và vốn có má»™t giá»ng nam trầm, bao giỠông cÅ©ng sẵn sàng giúp vui bằng má»™t bài hát thật hay. Hình như ông có khá nhiá»u tiá»n, và ngưá»i ta đồn rằng ông đã làm giàu trong các má» vàng ở xứ Cali
Äiá»u đó thì không biết có đúng không, nhưng chỉ cần nghe ông nói chuyện cÅ©ng biết ông đã sống cả má»™t phần Ä‘á»i ở bên Mỹ, ngưá»i ta lại càng kính trá»ng ông hÆ¡n vì ông hoàn toàn coi thưá»ng sá»± nguy hiểm. Mặc dù cưỡi ngá»±a rất tồi, nhưng má»—i khi có những cuá»™c thi ngá»±a là thế nào ông cÅ©ng tham dá»±, và cái tính bướng bỉnh đó đã Ä‘em lại cho ông mấy lần ngã ngá»±a đến kinh hồn. Khi bên nhà thá» bị cháy, lính cứu hoả địa phương đã bó tay, ông má»™t mình xông vào cứu những đồ đạc ra. Cứ như thế, trong vòng năm năm trá»i, Du-gia trở thành má»™t nhân vật nổi tiếng ở Birlstone.
Vợ ông ta cÅ©ng được bạn bè kính nể, ở đây, bà ít Ä‘i lại chÆ¡i bá»i. Nhưng số ít bạn bè này là đã quá đủ cho má»™t bà chá»§ nhà vốn có tính dè dặt, và hình như chỉ để hết thá»i gian chú ý, săn sóc chồng. Ngưá»i ta biết rằng bà phu nhân ngưá»i Anh này thuá»™c tầng lá»›p xã há»™i thượng lưu, và đã làm bạn vá»›i ông ở Luân Äôn khi ông này goá vợ. Bà rất đẹp, vóc ngưá»i cao lá»›n, thanh mảnh, tóc màu nâu, trẻ hÆ¡n chồng đến 20 tuổi, bà thưá»ng tá» ra rất kín đáo vá» quá khứ cá»§a chồng mình. Hình như bà ta không hiểu biết gì nhiá»u lắm vỠông ta. Má»™t vài ngưá»i còn thấy bà vợ có vẻ bồn chồn, lo lắng má»—i khi ông chồng vá» trá»…. Trong má»™t vùng nông thôn thanh bình như thế này, ngưá»i ta rất thích thú bàn tán vá» những câu chuyện mách lẻo, và khi vụ án xảy ra thì dư luận càng xôn xao và cho rằng đúng là những Ä‘iá»u nhận xét ấy có má»™t ý nghÄ©a rất đặc biệt.
Trong lâu đài còn có má»™t nhân vật nữa, tuy không sống ở đó má»™t cách thưá»ng xuyên. Äó là ông Bar. Cái dáng cao lênh khênh rất quen thuá»™c trong làng, vì ông ta hay đến lâu đài, và được ngưá»i ở đó quí mến lắm. Ngưá»i ta nói rằng ông là ngưá»i nhân chứng duy nhất biết vá» quá khứ cá»§a ông Du-gia. Bar chắc chắn là má»™t ngưá»i Anh rồi, nhưng qua những câu chuyện cá»§a ông ta, thì có thể hiểu được rằng, ông ta quen biết Du-gia trước đây là ở bên Mỹ và lúc đó hai ngưá»i sống vá»›i nhau thân thiết lắm. Hình như ông ta cÅ©ng giàu có lá»›n thì phải và hiện vẫn chưa lập gia đình. Ông ta trẻ hÆ¡n ông Du-gia, chỉ trạc độ 45 tuổi là hết mức, ngưá»i cao lá»›n, lưng thằng, thân hình nở nang, mặt mÅ©i nhẵn nhụi, không để râu. Ông ta có hai hàng lông mày Ä‘en nhánh và nhất là đôi mắt Ä‘en áp đảo ngưá»i khác.
Ông ta không Ä‘i săn, không cưỡi ngá»±a, suốt ngày cứ ngậm cái tẩu thuốc Ä‘i dạo chung quanh làng. Nếu không thì lại dong xe Ä‘i vào các vùng nông thôn vá»›i ông chá»§ nhà, và khi nào ông này vắng, thì vá»›i bà chá»§ nhà. Ngưá»i đầu bếp Am trong lâu đài nói "Äó là má»™t vị thượng lưu vô tư hào phóng". Nhưng cÅ©ng bổ xung thêm "Nhưng thá»±c tình, tôi không bao giá» lại dại dá»™t muốn cãi lại ông ta. Ông ta rất nhiệt tình vá»›i ông Du-gia, và cÅ©ng không kém phần nhiệt tình vá»›i vợ ông Du-gia."
Còn đối vá»›i những ngưá»i khác cùng ở trong lâu đài, thì tôi chỉ cần kể đến anh đầu bếp Am, nhanh nhẹn, đứng đắn đáng kính; bà A-len tươi tắn phốp pháp, má»™t tay giúp việc đắc lá»±c cho bà chá»§ nhà. Còn sáu ngưá»i gia nhân khác thì không dính dáng gì đến những sá»± kiện xảy ra trong đêm đó.
Äồn cảnh sát địa phương được báo tin vào 12 giá» kém 15 phút đêm. Lúc đó là buổi trá»±c cá»§a thượng sÄ© Will thá»™c cảnh sát quận Sussex. Ông Bar, đã đến đập cá»­a và kéo chuông ầm ầm, báo tin rằng ông Du-gia đã bị ám sát. Báo xong, ông lại vá»™i vã trở vá» lâu đài. Sau khi đã báo lên thượng cấp, thượng sÄ© Will đến ngày hiện trưá»ng. Khi đến nÆ¡i, Will thấy chiếc cầu đã được hạ xuống, các cá»­a sổ Ä‘á»u sáng đèn; và toàn thể lâu đài ở trong má»™t tình trạng rối loạn. Các gia nhân, mặt mÅ©i xám ngoét, đứng sát vào nhau ở phòng ngoài, còn anh đầu bếp, cứ vặn hai bàn tay vào nhau trên bá»±c cá»­a, chỉ má»™t mình ông là có vẻ tá»± chá»§ và kìm được ná»—i xúc động. Ông mở cá»­a ở phòng ngoài, và má»i thượng sÄ© Ä‘i theo ông.
Cùng lúc đó bác sÄ© Wu ở trong làng, cÅ©ng đến. Cả ba ngưá»i bước vào căn phòng đã xảy ra tấn thảm kịch. Anh đầu bếp theo vào, đóng cá»­a lại.
Nạn nhân nằm ngá»­a. chân tay duá»—i thẳng ở giữa buồng, trên ngưá»i chỉ có má»™t cái áo choàng màu hồng, phá»§ ra ngoài bá»™ quần áo ngá»§, chân Ä‘i giày vải. Vị bác sÄ© cầm cây đèn đặt lên bàn và quỳ xuống bên cạnh xác chết; thoáng nhìn qua ông lắc đầu: Du-gia đã chết. Má»™t thứ vÅ© khí kì lạ được đặt tréo ngá»±c ông ta: Äó là má»™t khẩu súng ngắn mà nóng đã được cưa ngắn Ä‘i, chỉ cách cò súng khoảng 30 phân. Trông rõ ràng là ông ta đã bị bắn rất gần, và bị trúng đạn vào ngay giữa mặt. Cả hai cò súng đã được nối liá»n vá»›i nhau bằng má»™t sợi dây thép, để lúc bắn thì cả hai nòng Ä‘á»u bắn má»™t lượt làm cho sức công phá càng ghê gá»›m.
Viên cảnh sát nói thất thanh:
- Không ai được sỠmó vào một tý gì ở đây, trước khi cấp trên của tôi đến.
Ông Bar nói dứt khoát:
- Chưa có ai đụng vào đây cả, tất cả má»i vật Ä‘á»u vẫn y nguyên như lúc đầu.
- Vào lúc mấy gi�
Viên thượng sĩ đã rút cuốn sổ tay ra.
- Vào lúc 11 giỠrưỡi. Lúc đó tôi vẫn ngồi trước lò sưởi ở trong phòng tôi, thì nghe thấy tiếng nổ. Nổ không to lắm. Hình như có cái gì bịt kín lại vậy. Tôi vội đâm bổ xuống dưới nhà. Tôi nghĩ rằng từ trên đó xuống đến đây không quá 30 giây đồng hồ.
- Lúc đó cửa có mở không?
- Cá»­a mở, ông Du-gia thì nằm đúng như thế này. Ngá»n nến trong buồng vẫn cháy sáng ở trên bàn làm việc. Sau đó má»™t chút thì chính tối đã thắp cây đèn lên.
- Ông có trông thấy ai không?
- Không. Tôi nghe thấy tiếng bà Du-gia ở trên lầu chạy xuống sau tôi, và tôi đã ngăn bà lại để cho bà khá»i trông thấy cảnh thương tâm này. Bà hầu phòng A-len cÅ©ng chạy đến và đã dìu bà chá»§ Ä‘i lên. Rồi anh đầu bếp Am đến, và tôi vá»›i ông ta cùng Ä‘i vào trong phòng.
- Tôi tưởng rằng cây cầu rút đêm nào cũng kéo lên kia mà.
- Äúng thế. Nhưng chính tôi đã hạ nó xuống để Ä‘i báo cho ông.
- Nhưng vậy thì tên sát nhân làm sao trốn ra được. Phải đặt vấn đỠkhác đi thôi: Có thể là ông Du-gia tự tử chăng?
- Chúng tôi cÅ©ng đã có nghÄ© đến Ä‘iá»u đó. Nhưng ông xem đây này....
Ông Bar kéo tấm rèm để lộ một khuôn cửa sổ cao mở toang.
- Và má»i ông xem cái này nữa.
Ông Bar đưa cái đèn lại gần thành cửa sổ, nơi đó có một vết máu giống hệt như hình đế của một chiếc giầy.
- Rõ ràng là có ngưá»i đã trèo qua đây.
- Có phải ông muốn nói rằng có ngưá»i đã chạy trốn bằng cách vượt qua con hào này, phải không? Nhưng mà nếu chưa đầy ná»­a phút sau vụ án, ông đã có mặt ở đây, thì ngưá»i ấy lúc đó còn phải Ä‘ang lá»™i nước.
- Chắc chắn là như vậy. Ôi tiếc quá, không hiểu sao lúc đó tôi không nhẩy bổ ngay qua cửa sổ. Bị cái rèm cửa này che khuất, thành ra tôi không nghĩ ra nữa.
Vị bác sĩ cũng lẩm bẩm nói khẽ:
- Tôi chưa bao giỠtrông thấy một vết thương nát bấy ra như vậy.
Viên thượng sĩ vẫn cứ ngắm maĩ khuôn cửa sổ mở rộng.
- Nhưng mà này, câu chuyện có ngưá»i lá»™i nước qua khe hào nghe thú vị thật, nhưng hắn làm cách nào để vào được lâu đài, vì chiếc cầu rút đã bị kéo lên rồi mà.
- à vâng. Äó, tất cả vấn đỠlà ở chá»— đó. - Ông Bar nói.
- Thế mấy giá» thì ngưá»i ta kéo cầu lên?
- Lúc đó là gần 6 giá» chiá»u. - Ông Am trả lá»i.
- Tôi nghe nói là ở đây vẫn thưá»ng rút câu lên vào lúc mặt trá»i lặn. Như thế vào mùa này thì gần 4 giá» rưỡi hÆ¡n là gần 6 giá» chứ. - Viện thượng sÄ© lại nhấn mạnh
- Hôm nay bà chá»§ tiếp khách. Tôi không thể đụng đến cây cầu khi các vị khách chưa ra vá». Chính tay tôi đã rút cây cầu lên. - Anh Am giải thích
- Nếu như có những ngưá»i từ bên ngoài vào lâu đài thì há» phải Ä‘i qua cầu trước sau giá», rồi trốn ở trong này, vì ông chá»§ mãi sau 11 giỠđêm má»›i bước vào căn buồng này
- Äúng như thế. Äêm nào, trước khi Ä‘i ngá»§, ông Du-gia cÅ©ng Ä‘i má»™t vòng quanh lâu đài để xem đã tắt hết đèn chưa? Chính trong khi Ä‘i vòng như vậy, ông đã vào căn buồng này. Tên sát nhân đã đợi ông ta ở đây, và bắn thẳng vào ông ta. Rồi hắn trốn bằng cách leo qua cá»­a sổ, bá» lại cây súng. - Bar giải thích.
Viên thượng sÄ© cúi xuống nhặt má»™t mẩu bìa cứng ở bên cạnh xác chết trên có ghi ba chữ T.L.V và má»™t con số 341, chữ viết rất thô kệch. Ông ta giá» mẩu bìa lên há»i:
- Cái gì thế này?
Ông Bar nhìn mẩu bìa một cách tò mò:
- Tôi cũng không để ý thấy nó. Có lẽ tên hung thủ lúc chạy trốn đã bỠrơi lại.
- T.L.V . 341. Tôi chẳng hiểu gì cả.
Viên thượng sĩ cứ xoay đi xoay lại mãi mẩu bìa.
- T.V.L? Có lẽ là những chữ đầu tiên cá»§a má»™t ngưá»i nào đây chăng. Bác sÄ© Wu, bác sÄ© có cái gì đó.
Ông bác sĩ đã nhặt được một chiếc búa khá to trước lò sưởi. Ông Bar chỉ vào một hộp dính dầu bằng đồng trên mặt lò sưởi, giải thích:
- Ngày hôm qua, ông Du-gia có thay đổi chỗ treo mấy bức tranh. Tôi thấy ông ta đứng trên chiếc ghế này để treo bức tranh lớn bên trên. Việc đó cắt nghĩa tại sao lại có chiếc búa trên đây.
Viên thượng sĩ gãi đầu ra vẻ khó nghĩ:
- Có lẽ chúng ta nên để lại chiếc búa ở nÆ¡i tìm thấy nó thì hÆ¡n. Phải những cái đầu giá»i nhất ở Scotland Yard má»›i hiểu thấu đáo được má»i việc.
Rồi ông ta cầm lấy chiếc đèn từ từ đi quanh căn phòng.
- Có ngưá»i đã trốn ở đây, chắc chắn là như thế.....
Ông thượng sĩ hạ cây đèn thấp xuống: ở một góc, thấy những vết giầy có dính bùn rất rõ.
- Việc phát hiện này là phù hợp vá»›i gỉa thiết cá»§a ông, ông Bar ạ. Có thể là tên hung thá»§ đã vào lâu đài sau 4 giá» chiá»u khi những tấm rèm cá»­a sổ đã được buông xuống; và trước sáu giá», khi cây cầu được rút lên. Nó lẩn ngay vào đây, trốn đằng sau bức rèm này. Rất có thể ý định cá»§a nó là vào ăn trá»™m, nhưng chẳng may ông Du-gia lại bắt gặp nó, thế là nó giết ông ta và chạy trốn.
- Tôi cÅ©ng nghÄ© gần giống như vậy. Nhưng ông có thấy rằng chúng ta đã mất bao nhiêu thá»i giá» quí báu rồi không? Tại sao chúng ta không kéo cả má»i ngưá»i ra Ä‘i lùng sục khám xét khắp xung quanh, trước khi hung thá»§ có thể trốn thoát được. - Bar đỠnghị.
Viên thượng sĩ cắn môi suy nghĩ một lát:
- Không có chuyến tàu nào chạy trước sáu giá» sáng. Vậy nó không thế trốn thoát Ä‘i bằng đưá»ng tàu hoả. Nếu nó Ä‘i đưá»ng bá»™ thì vá»›i cái quần ướt sÅ©ng, thế nào nó cÅ©ng bị ngưá»i ta để ý. Nhưng dù sao tôi cÅ©ng không thể rá»i khá»i đây được trước khi có ngưá»i đến thay tôi.
Vị bác sÄ© lại cầm lấy cây đèn để khám lại tá»­ thi má»™t lần nữa. Ông bá»—ng há»i:
- Cái vết này là cái gì đây. Nó có liên quan gì đến vụ án này không?
Cánh tay áo bên phải cá»§a ngưá»i chết đã được kéo lên khuá»·u tay, ở giữa cánh tay thấy nổi lên trên da hình màu nâu cá»§a má»™t tam giác nằm trong má»™t vòng tròn.
Bác sĩ Wu nói:
- "Äây không phải là má»™t vết xâm. Tôi coi bá»™ như ngưòi này đã bị đánh dấu bằng má»™t cái khuôn nung Ä‘á», giống như ngưá»i ta đánh dấu đàn gia súc vậy." Bác sÄ© nói thêm: "Thế này là thế nào?"
- Tôi không hiểu được. Có Ä‘iá»u là từ mưá»i năm nay, tôi đã nhiá»u lần nhìn thấy cái dấu này trên tay ông Du-gia. - ông Bar nói.
- Tôi cÅ©ng thấy nhiá»u lần khi ông chá»§ xắn tay áo lên. - Anh đầu bếp nói
- Nếu như vậy thì nó không có dính dáng gì đến vụ án mạng này rồi. Nhưng dù sao thì nó cÅ©ng thật kỳ lạ. Trong vụ này không có cái gì là bình thưá»ng cả. Tôi cÅ©ng không hiểu bây giá» còn xảy ra những gì nữa đây - Viên thượng sÄ© kết luận
Anh đầu bếp vừa thốt kêu lên kinh ngạc và chỉ vào bàn tay duá»—i thẳng cá»§a ngưá»i chết, nói lắp bắp:
- Nó tháo mất chiếc nhẫn cưới của ông rồi.
- Cái gì?
- Ông chá»§ tôi Ä‘eo chiếc nhẫn bằng vàng ở bên trong má»™t chiếc nhẫn khác có gắn má»™t hạt ngá»c, chiếc nhẫn có hạt ngá»c còn đây nhưng chiếc nhẫn cưới thì biến mất.
- Anh ấy nói đúng đấy. - Bar lên tiếng
- Ông vừa khai là chiếc nhẫn cưới Ä‘eo ở trong chiếc nhẫn có gắn ngá»c., - Viên thượng sÄ© há»i lại.
- Thưa vâng.
- Thế thì hung thá»§ đã tháo chiếc nhẫn có ngá»c ra, rồi sau đó nó má»›i Ä‘oạt lấy chiếc nhẫn cưới, rồi lại Ä‘eo lại chiếc nhẫn có hạt ngá»c vào tay ngưá»i chết.
- Như vậy đó.
Viên thượng sĩ lắc đầu lia lịa:
- Chúng ta hãy báo cáo tất cả vá» Luân Äôn. Ông Maso là má»™t tay cừ khôi. Chưa bao giá» có má»™t vụ án nào làm ông phải lúng túng cả. Còn vá» phần tôi, tôi xin thú nhận là vụ này vượt quá sức hiểu biết cá»§a tôi.
Tài sản của minhtien384

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ìàðàôîí



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™