 |
|

26-04-2008, 12:56 AM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
DẢI BÄ‚NG Lá»M Äá»M
Tác giả: ARTHUR CONAN DOYLE
Má»™t sáng sá»›m tháng tư năm 1883, vừa thức giấc, tôi đã thấy Sherlock Holmes, ăn mặc tá» chỉnh đứng bên đầu giưá»ng mình. Lệ thưá»ng, anh hay dáºy muá»™n; mà theo đồng hồ lúc nà y chỉ má»›i 7 giá» 15. Tôi ngước nhìn anh, hÆ¡i ngạc nhiên. Ãnh mắt tôi cÅ©ng thoáng vẻ bá»±c dá»c, vì chÃnh tôi cÅ©ng quen dáºy muá»™n.
- Tôi lấy là m tiếc là đã đánh thức anh dáºy. - Holmes nói
- Có chuyện gì thế? Há»a hoạn à ?
- Không, có má»™t thân chá»§ Ä‘ang chá». Má»™t tiểu thư trẻ Ä‘ang thảng thốt lo âu và khẩn khoản xin gặp tôi. Cô ấy hiện ngồi đợi dưới phòng khách. Khi những tiểu thư trẻ dám băng qua thà nh phố và o lúc má»›i rạng sáng như thế nà y và dám đánh thức những ngưá»i chưa quen biết dáºy, thì chắc hẳn há» phải gặp chuyện gì đó rất đáng lo. Vụ nà y có lẽ rất thú vị, đáng cho anh ghi chép, nên tôi tin chắc, anh sẽ muốn theo dõi ngay từ đầu. Tôi nghÄ© nên đánh thức anh, để anh khá»i bá» lỡ má»™t dịp may.
- á»’, anh bạn và ng, tôi không Ä‘á»i nà o chịu để lỡ má»™t dịp may, vì bất cứ lý do gì.
Tôi hối hả mặc quần áo, và chỉ và i phút sau đã theo chân bạn tôi xuống phòng khách. Cô tiểu thư mặc bá»™ quần áo Ä‘en, gương mặt khuất sau má»™t tấm mạng nhá» thó, Ä‘ang ngồi bên cá»a sổ, cô vá»™i đứng ngay dáºy khi chúng tôi bước và o.
- Chà o tiểu thư, - Holmes niá»m nở - tôi là Sherlock Holmes. Còn đây là bạn tôi, bác sÄ© Watson. Tiểu thư có thể trò chuyện vá»›i anh ấy cởi mở, như vá»›i chÃnh tôi. À, rất mừng là bà Hudson đã tinh ý nhóm giúp lò sưởi. Tiểu thư nên ngồi gần thêm chút nữa cạnh lò sưởi và tôi xin phép được má»i tiểu thư má»™t tách cà phê nóng, vì tôi thấy tiểu thư Ä‘ang rét run lên.
-Tôi run không phải vì trá»i lạnh. - Cô gái khẽ đáp.
- Váºy thì vì lý do gì?
- Vì sợ, thưa ông. Vì kinh hoà ng.
Vừa nói, cô gái vừa nâng tấm mạng che mặt lên, và chúng tôi thấy cô Ä‘ang tháºt sá»± thảng thốt trong ná»—i kinh hoà ng. Sắc mặt tái mét ánh mắt lá»™ rõ vẻ khiếp sợ, như ánh mắt con thú săn Ä‘ang bị bá»§a vây. Trông bá» ngoà i, cô chỉ trạc ba mươi, nhưng mái tóc đã Ä‘iểm bạc đôi chá»—, còn cá» chỉ thì lá»™ rõ vẻ uể oải má»i mệt. Chỉ bằng khóe mắt từng trải cá»§a anh, Sherlock Holmes đã biết vá» cô đủ má»i Ä‘iá»u.
- Cô đừng sợ, - Anh nói - chúng tôi sẽ giúp cô sá»›m giải thoát được má»i ưu phiá»n. Tôi chẳng chút hồ nghi. Tôi biết rõ cô vừa tá»›i đây bằng chuyến tà u sá»›m nay.
- Thế ra ông đã biết tôi trước lúc tôi đến đây hay sao?
- Không, nhưng tôi nhìn thấy trên chiếc găng tay bên trái cá»§a cô phần còn lại cá»§a tấm vé khứ hồi. Cô đã phải dáºy rất sá»›m, rồi còn phải ngồi co ro rất lâu trên má»™t chiếc xe độc mã suốt cả má»™t chặng đưá»ng dà i lầy lá»™i trước lúc ra tá»›i ga.
Cô gái bối rối, nhìn anh bạn tôi chằm chằm.
- Chẳng có gì huyá»n bà đâu, thưa tiểu thư, - Anh mỉm cưá»i nói - trên ống tay áo vét cô Ä‘ang mặc lấm tấm bùn, Ãt nhất là ba chá»—. Những vết bẩn ấy còn má»›i. Không má»™t loại phương tiện giao thông nà o, ngoại trừ xe độc mã, lại có thể là m bắn nhiá»u bùn đất đến thế lên ngưá»i hà nh khách; nhất là khi há» ngồi bên trái xà Ãch.
- Ông hoà n toà n đúng, dù ông dùng cách nà o để phán Ä‘oán như váºy. - Cô gái nói. - Tôi rá»i khá»i nhà lúc gần 6 giá», đến Leatherhead lúc 6 giá» 20 và đáp ngay chuyến tà u đầu tiên đến ga Waterloo.. Thưa ông, tôi không còn chịu đựng được nữa. Tôi sẽ hóa Ä‘iên mất nếu tình cảnh nà y cứ kéo dà i. Tôi chỉ có má»™t ngưá»i để nhá» vả, nhưng con ngưá»i khốn khổ đó e chẳng gÃup Ãch được bao nhiêu. Vì váºy, tôi đà nh tá»›i cầu cứu ông, thưa ông Sherlock Holmes. Ông có đủ sức giúp không, Ãt ra là cÅ©ng là m sáng tá» Ãt nhiá»u những bà ẩn đáng sợ Ä‘ang bá»§a vây tôi bốn bá»?
- Xin cô cứ kể hết với chúng tôi tất cả những gì có thể giúp chúng tôi hình dung được tình cảnh đang khiến cô sợ hãi.
- Äiá»u khá»§ng khiếp nhất trong tình cảnh cá»§a tôi hiện nay là những lo sợ cá»§a tôi, những lo sợ Ä‘á»u hết sức mÆ¡ hồ. - Cô thân chá»§ đáp. - Những ngá» vá»±c cá»§a tôi Ä‘á»u bắt nguồn từ những chuyện rất nhá» nhặt, đến ná»—i ngưá»i khác có thể cho là vá»› vẩn. Nhưng tôi nghe đồn chỉ có ông, thưa ông Sherlock Holmes, má»›i thấu hiểu hết tâm địa hiểm ác cá»§a ngưá»i Ä‘á»i. ông má»›i có thể khuyên tôi nên xoay xở thế nà o trong những hiểm há»a Ä‘ang bá»§a vây quanh tôi.
- Tôi đang lắng nghe cô đây, thưa cô.
- Tôi tên là Helen Stoner. Tôi Ä‘ang ở vá»›i ông bố dượng. Ông ấy là ngưá»i cuối cùng còn sống cá»§a má»™t dòng há» Saxon lâu Ä‘á»i nhất Anh quốc, dòng há» Roylott xứ Stoke Moran, tại cá»±c tây nà y, giáp ranh vá»›i Surrey.
Sherlock Holmes gáºt đầu
- Tôi đã được nghe nói khá nhiá»u đến cái tên đó - Anh nói.
- Có má»™t thá»i, há» từng là dòng há» già u có nhát Anh quốc. Lãnh địa há», ở mạn bắc, vắt qua cả biên giá»›i, ăn sâu và o táºn Berkshire, và ở mạn Tây - táºn Hampshire. Nhưng và o cuối thế ká»· trước, cả bốn thế hệ liá»n đã mặc sức phung phà và chẳng buồn là m gì. Trong tháºp niên 1820, những gì còn sót lại đã bị má»™t gã máu mê cá» bạc nướng hết và o các trò Ä‘en Ä‘á», ngoà i trừ má»™t và i mẫu đất và má»™t tòa nhà cÅ©, xây từ hai trăm năm trước. Viên Ä‘iá»n chá»§ cuối cùng cá»§a dòng hỠđà nh phải lui vá» cư ngụ tại ngôi nhà ná», sống cuá»™c Ä‘á»i thảm hại cá»§a má»™t ngưá»i quà tá»™c nghèo. Nhưng cáºu con trai độc nhất cá»§a ông ta, ngưá»i hiện là bố dượng tôi, hiểu rằng phải tìm cách thÃch nghi vá»›i tình cảnh má»›i. Ông ấy cố kiếm được má»™t mảnh bằng bác sÄ©, rồi lên đưá»ng sang Calcutta. Tại đây, ông ta nhá» có tay nghá» và đức kiên nhẫn, nên chẳng bao lâu sau đã được đông đảo khách hà ng tÃn nhiệm. Nhưng rồi nhà ông ta bị mất cắp, khiến ông ta tức Ä‘iên ngưá»i, đánh má»™t gia nhân ngưá»i bản xứ đến chết, và cháºt váºt lắm ông ta má»›i thoát khá»i bản án xứ giảo. Sau vụ đó, ông ta đã phải chịu cảnh tù tá»™i rất lâu, nên khi được thả ông trở vá» Anh quốc trong tâm trạng thất vá»ng và bi quan.
Hồi còn là m bác sÄ© ở Ấn Äá»™, Roylott đã kết hôn vá»›i mẹ tôi, bà Stoner, má»™t quả phụ trẻ, vốn là vợ cá»§a Thiếu tướng Stoner, chỉ huy pháp binh tại Bengal. Tôi và Julia, chị tôi, là hai chị em sinh đôi. Hồi mẹ tôi Ä‘i bước nữa, hai chúng tôi má»›i 20 tuổi. Mẹ tôi có má»™t khoản tiá»n khá lá»›n, má»—i năm được hưởng không dưới má»™t ngà n bảng lợi tức. Bà giao hết khoản tiá»n đó cho bác sÄ© Roylott cai quản, vì hai chị em tôi còn phải sống cùng ông bố dượng, và dặn ông ta phải chia đôi cho hai chúng tôi khi nà o chúng tôi Ä‘i lấy chồng. Mẹ tôi qua Ä‘á»i chỉ Ãt lâu sau ngà y chúng tôi trở vá» Anh: bà chết cách đây 8 năm trong má»™t vụ tai nạn há»a xa gần Crewe. Ngay sau ngà y đó, bác sÄ© Roylott láºp tức bỠý định ở lại Luân Äôn hà nh nghá», và đưa hai chị em tôi vá» Stoke Moran, sống tại ngôi nhà được thừa kế. Khoản tiá»n mẹ tôi để lại thừa đủ chu cấp cho má»i sở thÃch cá»§a chúng tôi, và tưởng chừng chẳng có gì ngăn trở chúng tôi sống hạnh phúc.
Nhưng đúng và o thá»i kỳ đó, tÃnh khà bố dượng tôi bá»—ng thay đổi hẳn. Thay vì kết thân và tá»›i viếng thăm những ngưá»i hà ng xóm, má»›i đầu rất hồ hởi khi được gặp lại má»™t ngưá»i thuá»™c dòng dõi Roylott trở vá» sống tại quê cÅ©, ông ta cứ ru rú suốt ngà y ở nhà . Ông ta chẳng mấy khi bước ra ngoà i, và há»… Ä‘i ra đến ngoà i thì lần nà o cÅ©ng gây gổ dữ dá»™i vá»›i bất cứ ai chạm trán vá»›i ông trên đưá»ng Ä‘i. Cái tÃnh hay có những cÆ¡n giáºn hung hãn đã thà nh má»™t táºt cố hữu cá»§a cánh đà n ông dòng há» Roylott. Và đến Ä‘á»i bố dượng tôi, các táºt đó lại cà ng tăng thêm, có lẽ vì ông ta sống quá lâu ở miá»n nhiệt đới. Má»™t loạt những vụ ẩu đả tồi tệ đã xảy ra, trong đó có hai vụ đã phải kết thúc ở đồn cảnh sát. Rốt cục, ông ta trở thà nh ná»—i kinh hoà ng cá»§a cả là ng, và dân ở đấy ai cÅ©ng vá»™i vã tránh mặt ông ta, vì ông ta có má»™t thế lá»±c phi thưá»ng và hoà n tòan không thể tá»± kiá»m chế, khi đã nổi cÆ¡n thịnh ná»™.
Bạn bè độc nhất cá»§a ông ta là những ngưá»i Gipsy sống lang thang nay đây mai đó; ông cho há» dá»±ng lá»u trại trên mảnh đất nhá», diện tÃch chỉ và i hecta cá»§a dòng hỠđể lại. Ông ấy thÃch lang thang đây đó cùng há»; có lần vắng nhà hà ng tuần. Ông ta cÅ©ng thÃch những giống váºt Ấn Äá»™, được ngừơi quen gá»i táºn bên đó vá». Hiện ông Ä‘ang nuôi má»™t con báo bá»m, giống Cheetah, và má»™t con khỉ đầu chó, nòi Baboon, suốt ngà y đêm thả rông, mặc cho chúng muốn Ä‘i đâu thì Ä‘i. Dân là ng hầu như ai cÅ©ng sợ chúng chẳng kém gì chá»§ chúng.
Qua lá»i tôi kể, chắc ông dá»… dà ng hình dung được là cảnh sống cá»§a chị Julia đáng thương và tôi chẳng lấy gì là m sung sưóng cho lắm. Không má»™t ngưá»i giúp việc nà o chịu nổi cảnh sống ở nhà chúng tôi, nên từ lâu lắm rồi, hai chị em tôi đã phải tá»± tay là m lấy má»i việc trong nhà . Chị tôi đã chết hồi chỉ má»›i ba mươi tuổi, và tóc chị ấy cÅ©ng đã Ä‘iểm bạc như tóc tôi.
- Thế chị ấy đã mất rồi sao?
- Chị ấy qua Ä‘á»i cách nay vừa tròn hai năm. ChÃnh tôi cÅ©ng Ä‘ang định kể vá»›i ông vá» cái chết cá»§a chị ấy. Các ông thấy đấy, cảnh sống mà tôi vừa kể khiến chúng tôi không còn thÃch giao du vá»›i bất cứ ai cùng trang lứa và địa vị. Chị em tôi có má»™t bà dì ruá»™t, sống độc thân, tên là Honoria Westphail, bà ở mạn Harrow, nhưng há»a hoằn lắm chúng tôi má»›i được phép đến thăm bà và i ngà y. Cách đây hai năm, chị Julia có đến đó đón lá»… Noel và đã gặp má»™t Thiếu tá Hải quân, rồi Ä‘Ãnh hôn cùng anh ta. Dượng tôi được biết chuyện đó sau ngà y chị Julia trở vá» và không tỠý phản đối cuá»™c hôn nhân ấy nhưng rồi hai tuần trước ngà y hỠđịnh tổ chức hôn lá»…, chị Julia đã gặp má»™t việc khá»§ng khiép đã cướp mất cá»§a tôi ngưá»i bạn tâm tình độc nhất trên Ä‘á»i.
Sherlock Holmes nãy giá» ngả ngưá»i và o lưng ghế, mắt lim dim, đầu tá»±a trên chiếc gối đặt trên tay vịn cá»§a chiếc Ä‘i văng. Nghe đến đó, anh bá»—ng hé mắt nhìn thẳng và o mắt cô gái.
- Xin cô kể lại chuyện ấy tháºt cặn kẽ - Anh nói.
- Việc nà y đối vá»›i tôi rất dá»…, vì má»i Ä‘iá»u xảy ra và o khoảng thá»i gian kinh hoà ng đó Ä‘á»u đã khắc sâu và o ký ức cá»§a tôi. Tòa nhà chÃnh mà dượng tôi được thừa kế, như tôi vừa kể, rất cÅ© kỹ, chỉ còn má»™t dãy bên là còn ở được. Sà n cá»§a mấy phòng ngá»§ ở đây toà n là sà n đất nện; mấy phòng khách thì chiếm phần trung tâm tòa nhà . Trong ba phòng ngá»§ kia, thì phòng đầu là bác sÄ© Roylott, phòng thứ hai là cá»§a chị tôi, còn phòng cuối thì dà nh cho tôi. Chẳng phòng nà o ăn thông vá»›i phòng nà o; nhưng cả ba Ä‘á»u có cá»a mở ra dãy hà nh lang chung. Tôi kể như váºy, có được rõ không ạ?
- Rất rõ.
- Cá»a sổ ba phòng Ä‘á»u hướng ra phÃa bãi cá». Và o cái đêm kinh hoà ng đó, bác sÄ© Roylott vá» phòng rất sá»›m, nhưng chúng tôi biết ông ấy chưa ngá»§, vì chị tôi phải khó chịu vì cái mùi xì gà ấn Äá»™ rất nặng mà ông ta quen dùng. Vì váºy, chị ấy rá»i phòng sang bên tôi, ngồi má»™t lúc, nói chuyện gẫu vá» cái đám cưới sắp tá»›i. Mưá»i má»™t giá» thì chị ấy đứng dáºy, rá»i phòng tôi, nhưng ra đến cá»a bá»—ng dừng lại, ngoái nhìn sau lưng, rồi lên tiếng há»i tô :
- Helen,khuya khuya, em có bao giỠnghe tiếng ai đó huýt sáo không?
- Chưa bao giỠ- Tôi đáp.
- Biết đâu em có thể huýt sáo lúc mơ ngủ?
- Không thể có chuyện đó được. Nhưng tại sao chị há»i thế?
- Vì mấy đêm gần đây, và o khoảng ba giá» sáng, đêm nà o chị cÅ©ng nghe có tiếng huýt sáo rất khẽ và rõ. Chị vốn tỉnh ngá»§, nên tiếng động đó khiến chị thức giấc. Chị không thể nói rõ nó từ phÃa nà o đưa lại. Có thể là từ phòng bên, mà cÅ©ng có thể từ ngoà i bãi cá» vá»ng và o. Hôm qua, chị đã định há»i em có nghe thấy không.
- Không, em không nghe. Chắc là đám Gipsy đấy.
- Có lẽ đúng váºy tháºt. Nhưng nếu quả là từ ngoà i bãi cá» vá»ng và o thì sao em không nghe thấy? Lạ tháºt!
- á»’, em ngá»§ say hÆ¡n chị nhiá»u. Thôi, toà n chuyện vá»› vẩn không đâu - Chị ấy mỉm cưá»i, khép cá»a phòng tôi, và lát sau tôi nghe thấy tiếng chìa lách cách trong ổ khóa phòng chị.
- Thì ra là váºy! - Sherlock Holmes nói. - Chị cô và cô bao giá» cÅ©ng khóa cá»a trước lúc Ä‘i ngá»§?
- Vâng.
- Sao váºy?
- Hình như tôi đã kể vá»›i ông là dượng tôi có nuôi thả rông má»™t con báo bá»m và má»™t con khỉ đầu chó. Hai chị em tôi chỉ cảm thấy an toà n khi đã khóa trái cá»a sau lưng.
- Tôi hiểu. Xin cô kể tiếp.
- Äêm đó, tôi không thể nà o chợp mắt được. Tôi linh cảm mÆ¡ hồ má»™t Ä‘iá»u bất hạnh sắp xuống giáng xuống đầu mình. Hai chúng tôi, hẳn ông còn nhá»›, là hai chị em sinh đôi, và chắc ông cÅ©ng biết, anh em hay chị em song sinh vốn gắn bó vá»›i nhau máºt thiết như thế nà o. Äêm đó quả là má»™t đêm ghê rợ. Gió rÃt từng hồi, còn mưa thì xối xả trút nước và o cá»a sổ. Bất thình lình, trong tiếng gió gà o thét bá»—ng dáºy lên má»™t tiếng rú man dại cá»§a má»™t ngưá»i phụ nữ Ä‘ang hốt hoảng. Tôi nháºn ra ngay: đó là tiếng chị tôi. Tôi nhảy vá»™i xuống đất, lao ra hà nh lang. Lúc Ä‘ang mở cá»a, tôi chợt nghe má»™t tiếng huýt sáo kẽ, đúng như chị tôi kể, rồi chỉ má»™t lát sau, tiếng rÆ¡i đánh sầm cá»§a má»™t váºt nặng bằng kim loại. Khi tôi chạy sang, tôi thấy cá»a phòng chị tôi không khoá, cánh cá»a Ä‘ang từ từ xoay trên bản lá». Tôi kinh hãi, trố mắt nhìn, không biết cái gì sắp xảy ra đây. Dưới ánh đèn treo ngoà i hà nh lang, tôi thấy chị Julia hiện ra sau cánh cá»a, mặt trắng bệch vì khiếp sợ. Chị chá»›i vá»›i vươn hai tay ra phÃa trước, cầu cứu tôi, toà n thân lảo đảo như thể Ä‘ang say. Tôi chạy vá»™i tá»›i, ôm choà ng lấy chị, nhưng đúng và o lúc đó, chân chị bá»—ng bá»§n rá»§n và chị ngã khuỵu xuống đất. Chị quằn quại vì má»™t ná»—i Ä‘au đớn không thể chịu đựng nổi. Má»›i đầu, tôi tưởng chị không nháºn ra mình; nhưng lúc tôi cúi xuống, chị bá»—ng hét lên bằng má»™t giá»ng mà tôi nhá»› suốt Ä‘á»i: “Trá»i Æ¡i, Helen! Cái dải băng ấy! Dải băng lốm đốm!â€. Chị ấy còn cố nói má»™t Ä‘iá»u gì đó nữa, tay chỉ chỉ vá» phÃa phòng ông bố dượng, nhưng má»™t cÆ¡n co giáºt nữa lại áºp tá»›i, không cho chị thốt nên lá»i. Tôi vừa đứng báºt dáºy, vừa lá»›n tiếng gá»i ông bố dượng, và thấy ông ta chạy vá»™i ra khá»i phòng. Trên ngưá»i còn mặc chiếc áo ngá»§ lụng thụng. Khi ông ta chạy tá»›i thì chị tôi đã bất tỉnh. Ông ta đổ rượu brandy và o miệng chị tôi, cho ngưá»i Ä‘i gá»i ông thầy thuốc trong là ng nhưng má»i cố gắng cứu chữa chị tôi Ä‘á»u vô hiệu. Chị lả dần, rồi tắt thở, không còn tỉnh lại được nữa. Ngưá»i chị yêu quà cá»§a tôi đã chết má»™t cách khá»§ng khiếp như váºy đó.
- Xin há»i cô má»™t câu. - Sherlock Holmes nói - Cô có tin chắc là đã nghe tiếng huýt sáo và tiếng rÆ¡i cá»§a má»™t váºt nặng bằng kim loại? Cô có dám thá» là mình đã không nghe lầm không?
- Tôi cảm thấy mình không lầm chút nà o. Nhưng dẫu sao tôi cÅ©ng không dám Ä‘oán chắc lắm, vì lúc đó gió Ä‘ang gà o thét bên ngoà i và căn nhà cÅ© cÅ©ng phát ra đủ má»i thứ âm thânh giữa lúc mưa to gió lá»›n.
- Chị cô lúc đó đã ăn mặc tỠchỉnh?
- Không! Chỉ má»—i chiếc áo ngá»§ trên ngưá»i. Bên tay phải Ä‘ang cầm má»™t que diêm đã đánh lá»a, còn bên tay trái - má»™t bao diêm.
- Äiá»u đó chứng tá» cô ấy đã quẹt diêm lên để xem thá» có chuyện gì khiến cô ấy sợ hãi. Chi tiết đó rất quan trá»ng. Váºy ông dá»± thẩm kết luáºn thế nà o khi đến Ä‘iá»u tra?
- Ông ấy xem xét hết sức cẩn tháºn ná»™i vụ, vì bác sÄ© Roylott từ lâu đã là đối tượng khả nghi. Nhưng ông ấy không tà i nà o tìm thấy má»™t chứng cứ gì xác đáng vá» nguyên nhân cái chết. Cá»a phòng được khóa chặt từ bên trong. Bên ngoà i cá»a sổ còn có thêm má»™t lần cá»a gá»— được gá trên những thanh sắt to bản để phòng ngừa kẻ gian. HÆ¡n nữa, đêm nà o cÅ©ng cà i then cẩn tháºn. Tôi cÅ©ng đưa ông ấy Ä‘i xem tưá»ng vách : tất cả Ä‘á»u vẫn còn vững chãi lắm. Sà n nhà cÅ©ng được khám xét kỹ, nhưng vẫn chẳng có dấu hiệu khả nghi nà o. ống khói lò sưởi tuy rá»™ng, nhưng không thể chui qua. Như váºy, chắc chắn là khi xảy ra cái tai há»a bi kịch ấy, chị tôi chỉ có má»™t mình trong phòng.
- Thế khả năng bị đầu độc?
- Các bác sĩ cũng đã khám nghiệm tỠthi, nhưng chẳng thu được một kết quả nà o.
- Váºy, theo cô, lý do gì đã khiến ngưá»i chị bất hạnh cá»§a cô chết thảm khốc như thế?
- Tôi tin rằng chị ấy chỉ vì quá kinh hoà ng và chấn động thần kinh, tuy không thể hình dung nổi Ä‘iá»u gì đã khiến chị ấy sợ hãi đến mức đó.
- Hôm đó, đám Gipsy có mặt trong địa pháºn trang trại không?
- Có, hỠhầu như lúc nà o cũng ở gần trang trại.
- Nà y, váºy cô nghÄ© gì vá» dải băng, dải băng lốm đốm, mà chị cô có nhắc tá»›i?
- Có lúc tôi nghÄ© đó chỉ là những lá»i vô nghÄ©a trong cÆ¡n mê sảng cá»§a chị tôi; nhưng có lúc tôi cho rằng có lẽ chị tôi muốn nói tá»›i má»™t loại băng đảng gì đấy, chắc là tá»›i đám ngưá»i Gipsy, cÅ©ng có thể là thứ khăn trùm sặc sỡ mà dân Gipsy hay dùng đã khiến chị ấy thốt ra hai chữ “lốm đốm†kỳ dị đó.
Holmes lắc đầu như có ý không chút nà o thấy thá»a mãn.
- Còn có một cái gì khác nữa kia! - Anh nói - Xin cô kể tiếp đi.
- Hai năm trôi qua kể từ ngà y đó, và cuá»™c sống cá»§a tôi cà ng trở nên lẻ loi, cô độc hÆ¡n bao giá» hết. Nhưng tháng trước, má»™t anh bạn thân mà tôi quen biết từ nhiá»u năm, đã ngá» lá»i cầu hôn tôi. Anh ấy tên là armitage, Perryarmitage, thứ nam cá»§a ông armitage ở vùng Crame Water, gần Reading. Bố dượng tôi không phản đối, và chúng tôi định sang xuân thì tổ chức hôn lá»…. Cách đây hai ngà y, bác sÄ© Roylott gá»i thợ tá»›i, cho sá»a chữa phần trái nhà ở mạn tây. Há» Ä‘áºp phá vách tưá»ng căn phòng ngá»§ cá»§a tôi, nên tôi phải dá»i sang ở tạm tại căn phòng nÆ¡i chị tôi đã qua Ä‘á»i, ngá»§ trên chÃnh chiếc giừơng chị ấy từng ngá»§. Äêm qua, tôi nằm mà chẳng tà i nà o chợp mắt được, vì nghÄ© tá»›i cái chết bi thảm cá»§a chị mình. Thế rồi, các ông có hình dung được không ná»—i kinh hoà ng cá»§a tôi. Tôi bá»—ng nghe thấy trongcảnh vắng lặng cá»§a đêm khuya cái tiếng huýt sáo khẽ mà chÃnh chị tôi từng nghe thấy trước lúc chết. Tôi choà ng ngay dáºy, châm đèn lên, nhưng chẳng thấy gì trong phòng cả. Tôi quá hoảng sợ, nên không thể lên giưá»ng ngá»§ tiếp, đà nh mặc sẵn quần áo, ngồi chá». Thấy trá»i vừa sáng, tôi vá»™i lên đưá»ng đến gặp ông ngay, để cầu cứu ông.
- Cô đã xỠsự rất khôn ngoan, bạn tôi nói. Nhưng cô đã kể hết chưa?
- Thưa ông, hết rồi.
- Chưa đâu, cô Roylott ạ. Cô đang bao che cho ông bố dượng của cô đấy.
- Sao kia? Ông muốn ám chỉ Ä‘iá»u gì?
Thay vì câu trả lá»i, Holmes kéo cao ống tay áo cá»§a cô thân chá»§ lên. Năm vết đỠbầm, dấu cá»§a năm ngón tay, nổi rõ trên cổ tay trắng muốt cá»§a cô gái.
- Cô bị ông ta đối xỠtà n tệ quá! - Holmes nói.
Cô gái đỠbừng mặt, kéo vội ống tay áo xuống để che cái cổ tay bị bầm.
- Ông ấy là hạng ngưá»i cục súc, - Cô nói - sức lá»±c như há»™ pháp, và chắc không lưá»ng hết được sức mạnh cá»§a mình.
Cả ba chúng tôi ngồi im lặng hồi lâu. Holmes tì cằm lên hai tay, nhìn chằm chằm ngá»n lá»a cháy trong lò.
Mãi sau, anh mới lên tiếng :
- Vụ nà y tháºt bà ẩn. Có tá»›i hà ng trăm tình tiết tôi Ä‘ang muốn biết rõ trước lúc quyết định phương hướng hà nh động. Chúng ta đừng để mất thá»i giá». Cô có thể giúp chúng tôi vá» Stoke Moran ngay hôm nay, để chúng tôi xem kỹ lại mấy căn phòng đó, mà dượng cô không há» hay biết, được không?
- ÄÆ°á»£c ạ. Vì ông ấy có nói là hôm nay phải lên Luân Äôn thu xếp má»™t số công việc gì đó hết sức hệ trá»ng. Chắc ông ta sẽ vắng nhà suốt ngà y, nên không ai cản trở các ông đâu.
- Tuyệt. Thế thì cả hai chúng tôi sẽ cùng đến. Còn cô, cô có phải thu xếp việc riêng gì nữa không?
- Tôi có và i việc Ä‘ang định là m gấp nhân lên đây, nhưng tôi sẽ quay vá» ngay bằng chuyến tà u 12 giá», nên tôi vẫn có mặt ở nhà để tiếp đón hai ông.
- Váºy cô nên đợi sẵn chúng tôi sau mưá»i hai giá» trưa. Tôi cÅ©ng có và i việc vặt cần thu xếp. Cô có vui lòng ở lại dùng Ä‘iểm tâm vá»›i chúng tôi không?
- á»’ không, tôi phải Ä‘i gấp. Hy vá»ng sẽ gặp lại các ông và o chiá»u nay
Cô gái buông chiếc mạng Ä‘en xuống, rồi rá»i căn phòng.
- Anh nghÄ© sao vá» vụ nà y, Watson? - Sherlock Holmes vừa há»i vừa ngả ngưá»i và o lưng ghế.
- Tôi cảm thấy đây là một vụ án đầy bà hiểm, có thể chứa đựng một tội ác thâm độc.
- Bà hiểm tháºt, mà cÅ©ng thâm độc tháºt.
- Cô gái cho biết sà n nhà , tưá»ng, vách còn rất chắc; không má»™t ai có thể đột nháºp qua cá»a ra và o, cá»a sổ, và ống khói, thì rõ rà ng là ngưá»i chị chỉ có má»™t mình trong phòng, lúc cái chết bà hiểm kia áºp đến.
- Váºy thì tiếng huýt sáo lúc ná»a đêm, và những lá»i kỳ lạ cô ấy thốt ra trước lúc chết phải lý giải thế nà o
- Tôi chưa thể nghĩ ra.
- Anh nên ngẫm nghÄ© kỹ vá» tiếng huýt sáo giữa đêm khuya và dải băng cá»§a đám Gipsy mà lão bác sÄ© chứa chấp trong địa pháºn cá»§a lão. Ta cÅ©ng có lý do để tin rằng lão ta rất quan tâm tá»›i việc ngăn cản cô con gái cá»§a ngưá»i vợ cÅ© Ä‘i lấy chồng. HÆ¡n nữa, ở đây còn có lá»i cô chị nhắc tá»›i dải băng và sau cùng, là tình tiết cô Helen Stoner nghe thấy tiếng rÆ¡i cá»§a má»™t váºt nặng bằng kim loại. Âm thanh đó rất có thể là do má»™t thanh sắt gá và o cánh cá»a chắn bên ngoà i cá»a sổ phát ra, khi nó báºt mạnh và o vị trà cÅ©. Tất cả những tình tiết đó, theo tôi, có thể giúp ta lý giải vụ án.
- Nhưng nếu váºy thì đám Gipsy có liên quan gì?
- Tôi chưa thể hình dung.
- Tôi thấy có quá nhiá»u Ä‘iá»u chống lại cái giả thuyết anh vừa đưa ra.
- Tôi cÅ©ng nghÄ© váºy. ChÃnh vì lý do đó nên hôm nay chúng ta phải tá»›i táºn nÆ¡i, tá»›i Stoke Moran. Tôi muốn biết những bằng chứng phản bác có vững hay không, hay Ãt ra cÅ©ng hiểu rõ được sá»± thể hÆ¡n. á»’, lại sắp có chuyện quá»· quái gì nữa đây?
Cá»a phòng báºt mở, và má»™t ngưá»i đà n ông cao lá»›n vạm vỡ xuất hiện. Ông ta cao đến ná»—i mÅ© gần chạm và o thanh ngang trên cùng cá»§a khung cá»a, và to ngang tá»›i mức choán gần hết cả bá» rá»™ng cá»a ra và o. Mặt ông ta to bè, nhăn nheo, sạm nắng và hằn sâu những dấu tÃch cá»§a đủ má»i thứ dục vá»ng quỉ quái. Ông ta đảo mắt lia lịa nhìn hai chúng tôi, và cặp mắt trÅ©ng sâu cùng cái mÅ©i khoằm cá»§a ông ta khiến ông ta trông như má»™t con ác Ä‘iểu già hung dữ.
- Trong hai anh, ai là Holmes, hả? - Lão há»i
- Tôi đây, thưa ngà i - Bạn tôi bình thản đáp.
- Ta là bác sĩ Grimesby Roylott ở Stoke Moran.
- Rất hân hạnh - Holmes nói - Má»i bác sÄ© ngồi.
- Ta chẳng thèm ngồi với anh là m gì. Con gái vợ ta vừa ở đây ra. Ta đã lần được dấu vết nó. Nó đã hót gì với các anh, hả?
- Trá»i lạnh thế nà y quả là trái mùa - Holmes nói.
- Nó đã hót vá»›i anh những gì?- Lão rÃt lên, giá»ng tức giáºn.
- Nhưng tôi nghe nói hoa vẫn sẽ được mùa - Bạn tôi nói tiếp.
- À, anh định đánh trống lảng chứ gì? - Ông khách vừa nói vừa bước lên trước má»™t bước. - Anh thì ta chẳng lạ. Ta nghe danh anh lâu rồi. Anh là Holmes, má»™t gã rất hay can thiệp và o công việc ngưá»i khác.
Holmes tá»§m tỉm cưá»i đắc ý.
- Trò chuyện vá»›i ông tháºt thú vị - Anh nói. - Bao giá» ra khá»i đây, ông là m Æ¡n khép cá»a há»™, vì phòng nà y hay có giò lùa.
- Ta chỉ ra khá»i đây chừng nà o ta nói hết những Ä‘iá»u cần nói vá»›i anh. Äừng có liá»u can thiệp và o công việc cá»§a ta. Ta biết con Stoner đã mò tá»›i đây - ta đã lần theo dấu vết cá»§a nó! Ta là má»™t ngưá»i nguy hiểm! Nhìn đây.
Lão bước nhanh vá» phÃa lò sưởi, cầm thanh sắt cá»i than, bẻ cong nó lại bằng đôi tay há»™ pháp sạm nắng.
- Liệu hồn, chớ có để bị sa và o tay ta.
Lão gầm lên, vứt thanh cá»i than và o lò, rồi bá» Ä‘i.
- Quả là má»™t con ngưá»i dá»… mến - Holmes vừa nói vừa cưá»i lá»›n. - Giá lão còn ở lại, tôi có thể cho lão thấy tay tôi cÅ©ng chẳng yếu hÆ¡n tay lão lắm đâu.
Nói chưa dứt lá»i, anh ta cầm thanh sắt cá»i than lên, rồi lên gân uốn thẳng nó lại như cÅ©.
- Anh Watson, bây giá» tôi sẽ bảo dá»n Ä‘iểm tâm; sau đó, tôi Ä‘i má»™t lúc, hy vá»ng sẽ thu tháºp được má»™t Ãt tin tức khả dÄ© giúp chúng mình trong vụ nà y.
Khoảng má»™t giá» trưa, Sherlock Holmes trở vá». Anh cầm trên tay má»™t tá» giấy mà u xanh, chi chÃt những ghi chép và những hình vẽ, những con số.
- Tôi đã được táºn mắt thấy bản di chúc cá»§a ngưá»i vợ quá cố - Anh nói - Tổng số lợi tức khoảng bảy trăm năm mươi bảng. Má»—i cô gái có quyá»n đòi hai trăm năm mươi bảng lợi tức khi nà o há» Ä‘i lấy chồng. Như váºy, nếu cả hai cô Ä‘á»u lấy chồng, thì lão bác sÄ© chỉ còn được hưởng má»™t số tiá»n chẳng đáng là bao; tháºm chà chỉ má»™t cô vá» nhà chồng thì lão cÅ©ng đã bị thua thiệt đáng kể. Công việc cá»§a tôi sáng nay váºy là chẳng vô Ãch, vì nó cho thấy lão ta có đủ lý do rất hệ trá»ng để tìm má»i cách ngăn cản việc kết hôn cá»§a hai cô gái. Và bây giá», nếu anh đã sẵn sà ng rồi thì chúng ta sẽ gá»i má»™t chiếc xe để ra ga Waterloo. Tôi sẽ rất biết Æ¡n, nếu anh vui lòng nhét và o túi khẩu súng ngắn cá»§a anh. Súng vá»›i bà n chải đánh răng nữa, tôi nghÄ© chúng ta chỉ cần hai thứ đó.
Äến Waterloo, chúng tôi đáp ngay tà u lên Leatherhead, rồi thuê má»™t cá»— xe ngá»±a tại má»™t quán trá» gần ga. Chúng tôi lên xe ngá»±a, băng qua khoảng bốn năm dặm trên những con đưá»ng là ng ngoạn mục cá»§a vùng Surry. Hôm đó thá»i tiết tuyệt đẹp, ánh nắng chan hòa, bầu trá»i hÆ¡i vẩn mây, không khà sá»±c nức mùi đất ẩm. Tôi cảm thấy có má»™t sá»± tương phản kỳ lạ giữa những dấu hiệu ngá»t ngà o hứa hẹn má»™t mùa xuân đẹp vá»›i công việc khá»§ng khiếp mà chúng tôi Ä‘ang theo Ä‘uổi. Bạn tôi ngồi đằng trước, đắm mình trong những trầm tư, hai ta khoanh trước ngá»±c, mÅ© kéo sụp xuống táºn mắt, cằm tì sát ngá»±c. Nhưng bá»—ng anh vá»— vai tôi, chỉ tay vá» phÃa những cánh đồng.
- Nhìn kìa! - Anh nói.
Má»™t khu vưá»n sum sê cây cối trải dà i trên má»™t sưá»n đồi thoai thoải. Giữa đám cây lá nhô lên cái mái cao cá»§a má»™t tòa nhà cÅ© tà n tạ.
- Stoke Moran thì phải? - Anh há»i.
- Vâng, thưa ngà i, đó là dinh cÆ¡ cá»§a bác sÄ© Grimesby Roylott - Ngưá»i xà Ãch đáp - Ngà i sẽ đỡ mất thá»i giá» hÆ¡n, nếu Ä‘i theo lối đưá»ng tắt băng qua đồng. Chá»— có má»™t tiểu thư Ä‘ang Ä‘i kia kìa.
- Theo tôi đó chắc là cô Stoner - Holmes phá»ng Ä‘oán váºy.
Chúng tôi xuống xe, trả tiá»n, và chiếc xe ngá»±a lại lóc cóc quay vá» Leatherhead.
- Chà o cô Stoner - Holmes nói.
Thân chủ chúng tôi chạy vội lại đón chúng tôi, vẻ mặt mừng rỡ.
- Tôi rất mong hai ông - Cô reo lên, ân cần xiết tay chúng tôi. - Bác sÄ© Roylott đã lên Luân Äôn và khó có thể quay vá» trước tối nay.
- Chúng tôi đã có hân hạnh được gặp bác sÄ© rồi. - Holmes nói, và anh vắn tắt thuáºt lại những gì đã diá»…n ra. Cô Stoner tái mặt khi biết chuyện đó.
- Trá»i Æ¡i! - Cô kêu lên. - Váºy là lão đã theo sát gót tôi.
- Chắc thế.
- Lão quỷ quyệt tới mức tôi không thể biết lúc nà o mình được an toà n. Lão có nói khi nà o lão quay vỠkhông?
- Chắc lão phải cẩn trá»ng, vì có thể lão hiểu rằng mình đã gặp trên đưá»ng Ä‘i má»™t ngưá»i còn tinh khôn hÆ¡n chÃnh lão. Äêm nay, cô phải khóa chặt cá»a để tránh lão. Nếu lão định là m gì, chúng tôi sẽ gá»i cô đến Harrow, ở vá»›i bà dì cô. Còn bây giá», chúng ta phải táºn dụng tối Ä‘a thá»i cÆ¡, vì váºy, xin cô đưa ngay chúng tôi đến mấy căn phòng mà chúng tôi phải xem kỹ.
Tòa nhà được xây bằng đá xám; phần giữa cao, còn hai chái xây cong. Mấy khung cá»a sổ ở má»™t bên chái đã vỡ, nên phải bÃt lại bằng những thà nh gá»—. Ngói trên mát sút lở nhiá»u chá»—. Má»™t cảnh tưá»ng đổ nát phÆ¡i bà y trước mắt chúng tôi. Phần giữa nhà khá hÆ¡n Ãt nhiá»u; nhưng hiện đại hÆ¡n cả vẫn là khối bên phải. Những tấm rèm trên mấy khung cá»a sổ và là n khói bay lên từ mấy cái lò sưởi cho thấy cả gia đình hiện sống tại phần nà y. Holmes Ä‘i Ä‘i lại trên bãi cá», chăm chú ngắm nhìn phÃa ngoà i mấy khung cá»a sổ.
- Tôi Ä‘oán cá»a sổ nà y là cá»a phòng ngá»§ trước đây cô sá» dụng; cái chÃnh giữa là phòng cá»§a chị cô, còn cái kế cáºn vá»›i tòa nhà chÃnh là phòng cá»§a bác sÄ© Roylott, đúng không, thưa cô?
- Vâng, đúng rồi. Nhưng tôi hiện phải ngủ tại căn giữa.
- Chỉ tạm thá»i trong lúc sá»a chữa thôi, nếu tôi không lầm. à luôn tiện cÅ©ng xin há»i : hình như chẳng việc gì phải sá»a chữa gấp như váºy thì phải. Vì tôi thấy bức tưá»ng ở đầu nhà còn chắc lắm mà .
- Äúng váºy. Tôi tin chắc đó chỉ là cái cá»› để bắt tôi phải chuyển phòng thôi.
- À! Có thể đúng thế tháºt. Nay, mặt trong cái chái hẹp nà y có má»™t dãy hà nh lang mà cả ba phòng ngá»§ Ä‘á»u ăn thông ra, phải không? Bên phÃa đó chắc cÅ©ng phải có cá»a sổ chứ?
- Vâng, nhưng nhỠlắm. NhỠđến nỗi không một ai có thể chui qua được.
- Váºy là từ mặt đó, không má»™t ai có thể lá»t và o phòng hai chị em cô, nếu đêm nà o các cô cÅ©ng khóa chặt cá»a. Bây giá», cô là m Æ¡n và o phòng cô và đóng chặt mấy cánh cá»a chắn lại nhé.
Cô Stoner là m theo lá»i Holmes, và anh cố tìm má»i cách thá» mở cánh cá»a chắn, nhưng vô hiệu.
- Hừm! - Anh nói - Giả thuyết đầu cá»§a tôi như váºy là đã bị loại bá». Không má»™t ai có thể chiu qua ngả nà y, nếu cá»a chắn đã bị cà i chặt. ÄÆ°á»£c rồi, bây giá» thì ta thá» và o phÃa trong, xem có phát hiện được gì má»›i không.
Má»™t cánh cá»a nhá» bên hông dẫn và o hà nh lang mà cá»a cá»§a ba phòng ngá»§ Ä‘á»u ăn thông ra. chúng tôi và o căn phòng thứ nhì, hiện là phòng ngá»§ cá»§a cô Stoner và cÅ©ng là nÆ¡i chị cô đã gặp tai há»a. Äó là má»™t căn phòng nhá», đủ tiện nghi, trần thấp và có má»™t lò sưởi lá»›n. Má»™t cái tá»§ gá»— nâu đựng quần áo, có ngăn kéo, kê ở má»™t góc phòng; còn góc kia là má»™t cái gưá»ng trắng hẹp và má»™t cái bà n con đặt bên trái cá»a sổ. Hết thảy những thứ vừa kể cùng hai chiếc ghế dá»±a là toà n bá»™ đồ đạc trong phòng, nếu không kể tá»›i tấm thảm trải giữa sà n. Holmes đặt và o góc phòng má»™t chiếc ghế, ngồi xuống im lặng nhìn quanh toà n bá»™ căn phòng, không bá» sót má»™t chi tiết nà o.
- Sợi dây kéo chuông nà y ăn thông và o đâu? - Mãi sau, anh má»›i lên tiếng, tay chỉ và o má»™t sợi dây giáºt chuông cỡ lá»›n buông thõng xuống sát đầu giưá»ng.
- Nối vá»›i phòng ngưá»i quản gia.
- Trông có vẻ má»›i hÆ¡n má»i thứ váºt dụng trong phòng.
- Vâng. Vì mới được lắp cách đây và i năm.
- Chắc chị cô đòi mắc?
- Không tôi chẳng bao giá» thấy chị tôi giáºt chuông cả. Chúng tôi toà n tá»± tay là m lấy má»i việc, vì nhà không nuôi ngưá»i hầu.
- Xin lỗi cô mấy phút nhé, tôi muốn xem kỹ thêm sà n căn phòng một chút.
Anh bò tá»›i bò lui, xem xét cẩn tháºn từng đưá»ng rãnh những tấm ván lát sà n. Cuối cùng, anh đến cạnh giừơng ngá»§, nhìn chằm hằm má»™t lúc, rồi lại đưa mắt nhìn bức tưá»ng từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên. Äoạn, anh cầm lấy dây chuông giáºt mạnh má»™t cái.
- Sao không nghe chuông reo gì cả? Tháºm chà nó cÅ©ng chẳng được nối và o sợi dây thép kéo chuông. Lạ tháºt! Cô nhìn kìa, sợi dây tháºm chà chỉ buá»™c và o má»™t cái móc sắt nằm ngay phÃa trên cá»a thông gió.
- Tháºt vô lý quá! Váºy mà lâu nay tôi chẳng để ý.
- Rất kỳ lạ! - Holmes vừa lẩm bẩm, vừa giáºt sợi dây. - Căn phòng nà y có má»™t và i Ä‘iểm rất kỳ quặc. Chẳng hạn, gã thợ xây hẳn phải Ä‘iên rồi lắm má»›i trổ cá»a thông hÆ¡i sang phòng bên cạnh; lẽ ra hắn có thể trổ ra ngoà i; cÅ©ng chỉ mất chừng ấy công thôi.
- Cái nà y cũng mới là m gần đây - Cô tiểu thư nói
- Chắc là m cùng lúc vá»›i sợi dây kéo chuông - Holmes nháºn xét.
- Vâng dạo đó có một số thay đổi nhỠtrong nhà .
- Cô Stoner, cô vui lòng cho chúng tôi sang phòng ông bác sĩ xem qua một chút.
Phòng bác sÄ© Roylott rá»™ng hÆ¡n phòng hai cô con riêng cá»§a bà vợ trước, nhưng đồ đạc bà i trà rất đơn sÆ¡. Chỉ có má»™t cái giừơng, má»™t giá sách nhá» bằng gá»—, má»™t cái ghế bà nh kê cạnh giưá»ng, má»™t giá sách nhá» bằng gá»—, má»™t cái ghế bà nh kê cạnh giưá»ng, má»™t cái ghế xếp đặt sát tưá»ng, má»™t cái bà n tròn và má»™t tá»§ sắt lá»›n. Holmes thong thả Ä‘i quanh phòng, xem hết sức kỹ lưỡng từng món đồ đá.
- Tá»§ nà y đựng gì? - Holmes vừa há»i gõ và o chiếc tá»§ sắt.
- Giấy tỠlà m ăn của bố dượng tôi.
- Ồ, thế ra cô đã có dịp nhìn và o bên trong?
- Chỉ má»™t lần duy nhất, cách đây và i năm. Tôi nhá»› là trong tá»§ đầy ắp giấy tá».
- Ông ta có nuôi gì trong đó không? Như mèo chẳng hạn.
- Không, ông há»i gì lạ thế!
- Thá» thì cô nhìn đây! - Anh cầm lên má»™t cái đĩa lót tách nhá», đựng sữa, đặt trên nóc tá»§.
- Không, chúng tôi không nuôi mèo. Nhưng có má»™t con báo bá»m và má»™t con khỉ đầu chó.
- À, vâng. DÄ© nhiên! Báo bá»m chẳng qua chỉ là má»™t con mèo lá»›n xác thôi. Nhưng tôi nghÄ© rằng đĩa sữa nhá» nà y e khó lòng chu cấp đủ cho con váºt đó. Còn má»™t Ä‘iểm nữa tôi muốn là m sáng tá»
Anh lấy kÃnh lúp ra soi lên mặt chiếc ghế gá»—, xem xét mặt ghế hết sức kỹ lưỡng.
- Cảm Æ¡n cô. Thế là rõ rồi. - Anh vừa nói vừa đứng dáºy, cất chiếc kÃnh lúp và o túi. - Chà ! Món nà y lý thú đây!
Váºt khiến anh chú ý là chiếc roi nhá», treo trên góc giưá»ng. Tuy nhiên, chiếc roi ấy bị uốn cong ở đầu mút, rồi thắt lại thà nh má»™t vòng tròn.
- Watson, anh nghĩ gì vỠmón nà y?
- Äó chà là má»™t cái roi cÅ©ng bình thưá»ng thôi. Có Ä‘iá»u tôi không hiểu tại sao lại thắt vòng ở đầu mút.
- Chẳng bình thưá»ng lắm đâu, anh không thấy sao? Tôi nghÄ© tôi xem xét xong rồi đấy, cô Stoner ạ. Äiá»u hết sức hệ trá»ng là từ bây giá», cô nhất nhất phải là m đúng những Ä‘iá»u tôi khuyên. Vụ nà y nghiêm trá»ng lắm, ta không được chần chừ má»™t phút nà o nữa. TÃnh mạng cá»§a cô tùy thuá»™c cô đấy.
- Tôi xin phó thác hết cho ông.
- Trước hết, đêm nay cả hai chúng tôi phải ở lại trong phòng cô.Cả tôi lẫn cô Stoner Ä‘á»u kinh ngạc trố mắt nhìn anh.
- Vâng, phải như thế má»›i được. Äể tôi cắt nghÄ©a. Chắc ở đằng kia là cái quán trá» cá»§a vùng nà y?
- Vâng, đó là quán trỠCrown Inn.
- Rất tốt. Từ đó nhìn sang có thể thấy được cá»a sổ căn phòng cô không?
- Thấy được chứ.
- Khi nà o bố dượng cô vá», cô không được ra khá»i phòng, lấy cá»› là cô bị nhức đầu. Bao giá» nghe thấy lão sá»a soạn Ä‘i ngá»§, thì cô hãy mở ngay cá»a sổ, đặt lên báºu má»™t ngá»n đèn để báo hiệu cho chúng tôi. Xong xuôi, cô mang hết những gì mình cần sang bên phòng cÅ© cá»§a cô. Tôi tin chắc rằng, tuy Ä‘ang sá»a chữa, cô vẫn có thể nghỉ tạm má»™t đêm bên đó.
- Vâng, chuyện đó chẳng có gì khó.
- Phần còn lại cô cứ để mặc chúng tôi lo liệu.
- Nhưng các ông sẽ là m gì
- Chúng tôi sẽ ngồi bên căn phòng mới của cô để tìm cho ra nguyên nhân của những tiếng động đã quấy rầy cô.
- Ông Holmes, tôi tin rằng ông đã Ä‘i đến được má»™t kết luáºn - cô Stoner vừa nói vừa đặt tay lên ống tay áo cá»§a bạn tôi.
- Có lẽ cô đúng.
- Váºy xin ông cho tôi biết tại sao chị tôi chết.
- Trước lúc cho cô biết, tôi muốn có những bằng chứng hiển nhiên hơn.
- Ãt nhất ông cÅ©ng có thể cho tôi biết là tôi Ä‘oán định như váºy có đúng không : chị tôi chết vì ná»—i hoảng sợ quá đột ngá»™t?
- á»’ không, tôi không cho là váºy. Tôi nghÄ© là có má»™t nguyên nhân cụ thể hÆ¡n nhiá»u. Còn bây giá», chúng ta phải tạm biệt nhau, vì nếu bác sÄ© Roylott quay vá» mà bắt gặp chúng tôi ở đây, thì chuyển Ä‘i nà y coi như uổng công. Tạm biệt cô, cô hãy can đảm lên nhé! Nếu cô là m đúng những gì tôi dặn, cô có thể tin rằng chúng tôi sẽ sá»›m loại bá» những hiểm há»a Ä‘ang rình rạp cô.
* * * * *
Sherlok Holmes và tôi thuê má»™t phòng ngá»§ và má»™t phòng khách tại quán trá» Crown Inn. Cả hai Ä‘á»u nằm ở tầng trên cùng, nên chúng tôi có thể nhìn rõ dãy nhà đang được sá» dụng trong trang trại Stoke Moran. Và o lúc nhá nhem tối, chúng tôi thấy chiếc xe ngá»±a chở bác sÄ© Grimesby Roylott chạy ngang qua cá»a sổ phòng trá». Vóc ngưá»i lão trông cà ng cao lá»›n bên cạnh cáºu xà Ãch bé nhá». Äến cổng, cáºu đánh xe loay hoay má»™t lúc má»›i mở được hai cánh cổng sắt nạng, và chúng tôi nghe được cái giá»ng khà n cá»§a bác sÄ© Roylott gầm lên, trong khi lão giáºn dữ khua hai nắm đấm trước mÅ©i cáºu xà Ãch. Cá»— xe chạy qua cổng và chỉ má»™t lát sau, chúng tôi đã thấy giữa lùm cây lóe lên má»™t ánh đèn má»›i thắp trong má»™t phòng khách tại nhà lão.
- Watson ạ, quả tình tôi chưa dám chắc đêm nay có nên đưa anh đi cùng hay không - Holmes nói khi chúng tôi đang ngồi bên nhau trong bóng tối - Tình hình chắc sẽ nguy hiểm lắm!
- Tôi có thể giúp Ãch cho anh chút nà o không?
- Có anh Ä‘i cùng là rất quÃ.
- Váºy thì tôi nhất định sẽ Ä‘i cùng anh.
- Cám ơn, anh tốt quá.
- Anh có nói đến nguy hiểm. Chắc chắn là anh đã phát hiện được nhiá»u Ä‘iá»u trong những căn phòng đó hÆ¡n tôi.
- Không, tôi nghÄ© rằng tôi chỉ rút ra được nhiá»u kết luáºn hÆ¡n anh thôi. Tôi cho rằng anh cÅ©ng đã trông thấy những gì tôi trông thấy.
- Tôi chẳng phát hiện được gì đáng chú ý, ngoại trừ sợi dây giáºt chuông. Tôi không hình dung nổi sợi dây đó được dùng là m gì.
- Anh cũng nhìn thấy cả cái lỗ thông gió chứ?
- Có. Nhưng tôi nghĩ rằng chẳng có gì kỳ lạ là có một lối hở nhỠgiữa hai phòng. Nó nhỠtới mức một con chuột nhắt cũng khó chui quá.
- Tôi biết trước thế nà o chúng ta cũng phát hiện được cái lỗ thông gió đó ngay từ khi chưa đến Stoke Moran.
- Thế thì hơi quá đây, anh Holmes thân mến ạ.
- á»’, đúng thế. Anh không nhá»› là cô Stoner cho biết chị cô ấy có lần ngá»i thấy mùi khói xì gà cá»§a lão bác sÄ© Roylott hay sao? Äiá»u đó cho thấy ngay rằng giữa hai căn phòng tất phải có má»™t lối thông sang nhau. Có Ä‘iá»u cái lối thông đó phải rất nhá», nếu không thì viên dá»± thẩm đã nháºn thấy. Tôi rút ra kết luáºn: đó chỉ là má»™t cái lá»— thông gió.
- Nhưng cãi lá»— đó thì phá»ng có hại gì?
- á»’, Ãt ra cÅ©ng có sá»± trùng khá»›p đáng lưu ý giữa các sá»± việc: ngưá»i ta trổ má»™t cái lá»— cá»a thông gió ngay phÃa trên đầu giưá»ng, ngưá»i ta treo má»™t sợi dây giáºt chuông lên, thế là cô gái ngá»§ trên cái giưá»ng kia chết. Anh không thấy sá»± trùng khá»›p đó là kỳ lạ?
- Tôi vẫn chưa thấy những cái đó có gì dÃnh dáng vá»›i nhau.
- Thế anh không thấy có gì kỳ lạ nÆ¡i chiếc giưá»ng ngá»§ kia sao?
- Không.
- Chân giưá»ng được gắn chặt và o sà n nhà . Äã bao giá» anh thấy má»™t kiểu kê giưá»ng như thế chưa?
- Có lẽ chưa bao giá».
- Cô gái không thể di chuyển được cái giưá»ng. Nó luôn được đặt cố định bên dưới lá»— thông gió và sợi dây thừng. Chúng ta có thể gá»i đó chỉ là sợi thừng, vì ngưá»i ta treo nó lên không phải để giáºt chuông.
- Anh Holmes - Tôi reo lên - Bây giá» như tôi đã hiểu được lá» má» những gì anh muốn nói. Váºy là chúng ta đã có mặt vừa kịp thá»i để chặn đứng má»™t tá»™i ác khá»§ng khiếp.
- Phải, cÅ©ng khá khá»§ng khiếp. Nhưng chúng ta sẽ còn phải nếm đủ mùi khá»§ng khiếp chừng nà o đêm nay còn chưa trôi qua. Cho nên, ta hãy bình tâm thưởng thức những tẩu thuốc nà y và nghÄ© tá»›i má»™t cái gì đó vui hÆ¡n trong và i tiếng đồng hồ, Khoảng chÃn giá» tối, ánh đèn giữa các lùm cây vụt tắt, cả trang trại bá»—ng chìm và o bóng tối. Hai tiếng đồng hồ nữa cháºm chạp trôi qua, rồi thình lình má»™t ánh đèn đơn độc đã lóe sáng phÃa trước.
- Äó là ám hiệu cá»§a chúng ta - Holmes nói, rồi đứng báºt dáºy - ánh đèn phát ra từ cánh cá»a sổ ở giữa.
Lát sau, chúng tôi đã xuống đưá»ng. Trá»i tối, gió lạnh quạt và o mặt. Ãnh đèn và ng ệch đằng trước soi đưá»ng cho chúng tôi trong đêm tối. Chúng tôi lách qua giữa những gốc cây, đến chá»— bãi cá», rồi băng qua nó. Khi chúng tôi sắp trèo qua cá»a sổ, thì từ trong những bụi ráºm gần đó bá»—ng lao tá»›i má»™t quái váºt tá»±a như má»™t đứa bé dị dạng. Nó gieo mình xuống đất, trụ lại trên bốn cẳng chân co quắp, rồi lao qua bãi cá», mất hút và p bóng đêm.
- Trá»i Æ¡i! - Tôi rỉ tai Holmes - Anh có trông thấy gì không?
Trong khoảng má»™t phút đồng hồ Holmes cÅ©ng hoảng sợ như tôi. Rồi anh cưá»i khẽ và thì thầm và o tai tôi :
- Má»™t cÆ¡ ngÆ¡i tháºt khả ái. Con khỉ đầu chó đó.
Tôi đã quên khuấy mất lÅ© “gia súc†kỳ quặc cá»§a lão bác sÄ© hiểm độc. Thú thá»±c, tôi cảm thấy nhẹ cả ngưá»i, khi noi gương Holmes, cởi già y và trèo qua cá»a sổ và o phòng. Bạn tôi khẽ đóng cánh cá»a chắn lại, đặt ngá»n đèn lên bà n, rồi đảo mắt nhìn quanh phòng. Má»i thứ vẫn y nguyên như hồi chiá»u. Rồi anh rón rén tiến lại gần tôi, rỉ tai tôi, giá»ng khẽ đến mức khó lòng nghe rõ được từng lá»i :
- Chỉ má»™t tiếng động nhá» nhất cÅ©ng có thể khiến những dá»± tÃnh cá»§a chúng ta tiêu ma.
Tôi gáºt đầu để cho Holmes biết là tôi đã nghe thấy.
- Chúng ta phải tắt đèn ngay. Lão có thể phát hiện được ánh sáng qua lá»— cá»a thông gió trên kia.
Tôi lại gáºt.
- Nhá»› đừng ngá»§ gáºt nhé. Mạng sống cá»§a anh Ä‘ang tùy thuá»™c và o đó. Chuẩn bị khẩu súng để khi cần, ta có thể ra tay. Tôi sẽ ngồi ở mép giừơng; còn anh, hãy ngồi tạm xuống chiếc ghế kia.
Tôi lấy khẩu súng ngắn ra, đặt lên góc bà n.
Holmes có mang theo má»™t cây gáºy dà i, mảnh. Anh đặt nó lên mặt giừơng, sát bên tầm tay. Cạnh đó, anh đặt má»™t bao diêm và má»™t cây nến; xong xuôi, anh tắt đèn, và chúng tôi ngồi im trong bóng tối.
Chắc chẳng bao giá» tôi quên được cái đêm mất ngá»§ khá»§ng khiếp đó! Tôi không thể nghe được má»™t âm thanh nà o, tháºm chà cả tiếng thở. Tôi biết bạn tôi Ä‘ang ngồi cách mình mấy bước, mắt mở trừng trừng và cÅ©ng Ä‘ang trong trại thái thần kinh cẳng thẳng như tôi. Cánh cá»a chắn ngăn hết má»i thứ ánh sáng, chúng tôi ngồi trong bóng tôi dà y đặc. Bên ngoà i chốc chốc lại vá»ng và o tiếng chim ăn đêm; và có má»™t lần vang lên má»™t tiếng hú dà i tá»±a tiếng mèo kêu: hẳn là con báo bá»m đã được thả. Từ xa vẳng lại tiếng chuông nhà thá» Ä‘iểm giá»: cứ mưá»i lăm phút lại buông má»™t tiếng trầm trầm. Ôi, những khoảng thá»i gian mưá»i lăm phút đó sao mà dà i thế! Äồng hồ Ä‘iểm mưá»i hai giá», má»™t giá», hai giá», rồi ba giá»..., và chúng tôi vẫn im lặng ngồi đợi xem Ä‘iá»u gì sẽ xảy ra.
Bá»—ng má»™t ánh lá»a lóe lên từ bên kia lá»— cá»a thông gió, rồi vụt biến mất ngay. Sau đó mùi dầu cháy và mùi sắt nung khé tlẹt bay sang. Ai đó ở phòng bên đã châm đèn. Tôi nghe má»™t tiếng di động rất khẽ, rồi tất cả lại chìm và o im lặng, tuy mùi khét má»—i lúc má»™t nồng nặc. Suốt ná»a giá» tôi căng tai nghe ngóng. Rồi thình lình tôi nghe má»™t tiếng động khác, rất khẽ, tá»±a như tiếng luồng hÆ¡i nước thoát ra từ má»™t ấm Ä‘un nước. Äúng và o lúc tôi nghe thấy âm thanh đó, thì Holmes đứng báºt dáºy, đánh diêm và giáºn dữ vụt cây gáºy tá»›i tấp và o sợi dây giáºt chuông.
- Anh có thấy nó không, Watson? - Anh rÃt lên - Anh có thấy nó không?
Nhưng tôi chẳng thấy gì cả. Và o lúc Holmes đánh diêm, tôi nghe thấy có tiếng huýt sáo khẽ, nhưng rõ. Tuy váºy, ánh lá»a ở đầu que diêm đột ngá»™t lóe sáng Ä‘áºp và o cặp mắt mệt má»i cá»§a tôi, khiến tôi không thể nói Ä‘Ãch xác bạn tôi Ä‘ang Ä‘áºp tá»›i tấp và o cái gì. Tuy váºy, tôi có thể thấy rõ mặt anh tái nhợt như má»™t xác chết và đầy kinh hãi. Anh ngừng tay, ngước nhìn chằm chằm và o lá»— cá»a thông gió, rồi giữa cảnh im ắng cá»§a đêm khuya bá»—ng vang lên má»™t tiếng rú kinh hoà ng mà tôi chưa từng nghe thấy bao giá». Tiếng rú má»—i lúc má»™t to hÆ¡n, má»™t tiếng rú khà n khà n, chứa đầy Ä‘au đớn, sợ hãi và phẫn ná»™. Tôi đứng nhìn trừng trừng và o Holmes, còn anh thì nhìn tôi, cho tá»›i lúc những tiếng vá»ng cuối cùng cá»§a tiếng rú kia chìm và o cảnh im ắng cá»§a đêm khuya như ban nãy.
- Thế nghĩa là thế nà o? - Tôi thở dốc.
- Thế nghÄ©a là má»i chuyện đã kết thúc, - Holmes đáp - và xét cho cùng, kết thúc như thế là hay hÆ¡n cả. Anh cầm súng lên, chúng ta sẽ và o phòng bác sÄ© Roylott.
Vẻ mặt trang nghiêm, anh châm đèn lên và bước ra hà nh lang. Tôi Ä‘i ngang anh sáng phòng bên. Anh gõ cá»a hai lần, nhưng bên trong không có tiếng đáp. Anh vặn quả đấm, rồi Ä‘i và o phòng. Tôi và o theo, súng lăm lăm trong tay.
Má»™t cảnh tưá»ng kỳ lạ Ä‘áºp và o mắt chúng tôi. Trên bà n đặt má»™t ngá»n đèn, hắt ánh sáng chói gắt lên chiếc tá»§ sát vá»›i cánh cá»a Ä‘ang hé mở. Ngồi trên chiếc ghế gá»— kê cạnh đó là bác sÄ© Grimesby Roylott mình choà ng chiếc áo chùng mà u xám; và vắt ngang trên đùi lão là chiếc roi mà chúng tôi đã để ý tá»›i hồi chiá»u. Cằm lão ta hếch lên, còn đôi mắt thì nhìn trừng trừng và o má»™t góc trần nhà : má»™t cái nhìn bất động trông rất khá»§ng khiếp. Quanh đầu lão quấn má»™t dải băng mà u và ng kỳ dị, Ä‘iểm những đốm mà u nâu sẫm. Khi chúng tôi bước và o, lão vẫn ngồi im lặng và bất động.
- Dải băng! Dải băng lốm đốm! - Holmes khẽ thốt lên.
Tôi bước tới một bước. Ngay trong khoảnh khắc đó, dải băng bắt đầu chuyển động. Từ đám tóc của bác sĩ Roylott ngóc lên một cái đầu có cạnh và cái cổ ngẳng của một con rắn gớm ghiếc.
- Äó là giống rắn độc đầm lầy! - Holmes kêu lên - Äá»™c hÆ¡n bất cứ giống nà o ở Ấn Äá»™. Lão ta chết mưá»i giây sau khi bị rắn cắn. Anh hãy nhốt ngay con rắc độc kia và o tá»§ sắt đã, rồi đưa cô Stoner đến má»™t nÆ¡i an toà n; xong Ä‘i báo cảnh sát địa phương.
Anh vừa nói, vừa rút vội cây roi trên đùi viên bác sĩ. Anh tròng đầu roi và o cổ rắn, thắt lại, rồi nhốt rắn và o tủ, đóng lại.
Äó là sá»± kiện Ä‘Ãch thá»±c vá» cái chết cá»§a bác sÄ© Grimesby Roylott ở Stoke Moran. Trên đưá»ng vá» và o sáng hôm sau, Holmes nói thêm cho tôi rõ những việc còn lại mà tôi chưa biết vá» vụ nà y.
- Ban đầu, tôi đã kết luáºn hoà n toà n sai - Anh nói. - Äiá»u đó cho thấy, Watson thân mến, sẽ nguy hiểm biết chừng nà o khi lý giải mà chưa có đủ thông tin. Không còn nghi ngá» gì nữa, chÃnh việc cô gái tá»™i nghiệp nỠđã dùng dải băng đễ diá»…n tả những gì cô trông thấy nhỠánh sáng cá»§a que diêm và cả sá»± có mặt cá»§a đám Gipsy trong trang trại - hai thứ đó đã gợi ra trong đầu tôi má»™t ý nghÄ© hoà n toà n sai lầm. Nhưng tôi đã gạt bá» ngay giả thuyết đó khi hiểu rõ rằng không thể có má»™t hiểm há»a nà o Ä‘e dá»a cô ấy từ phÃa cá»a sổ và cá»a ra và o. ý nghÄ© cá»§a tôi nhanh chóng đổ dồn và o cái lá»— thông gió và sợi dây giáºt chuông thõng xuống đầu giưá»ng, như tôi đã có lưu ý vá»›i anh.Tôi còn phát hiện thêm được rằng sợi dây ná» chỉ là đồ giả và chiếc giưá»ng ngá»§ bị gắn chặt và o gá»— lát sà n. những chi tiết đó khiến tôi nghÄ© ngay; sợi dây kia chỉ là má»™t thức cầu nối, giúp cho má»™t váºt Ä‘i từ lá»— thông gÃo xuống giưá»ng ngá»§. Tôi Ä‘oán đó phải là má»™t con rắn, vì biết lão bác sÄ© có nháºn má»™t số giống váºt từ ấn Äá»™ gá»i sang.Tôi cảm thấy hình như mình đã lần ra đầu mối. Rồi tôi nghÄ© tá»›i tiếng huýt sáo. DÄ© nhiên lão phải gá»i con rắn kia vá» trước khi trá»i sáng, để khá»i bị nạn nhân phát hiện. Lão đã luyện cho nó chắc là bằng đĩa sữa mà chúng ta đã thấy, khi nghe tiếng huýt sáo mà lão gá»i. Lão chỉ cho nó leo qua lá»— thông gió và o thá»i Ä‘iểm thÃch hợp, và biết rằng nó sẽ theo sợi dây mà bò xuống đầu giừơng. Con rắn có thể cắn ngưá»i ngá»§ trên giừơng, mà cÅ©ng có thể không. Äêm đêm, cô gái có thể thoát chết trong vòng má»™t tuần nhưng sá»›m muá»™n gì rồi cÅ©ng bị nó cắn.
Tôi đã Ä‘i đến những kết luáºn đó trước khi đặt chân và o phòng lão. Khi quan sát mặt ghế, tôi thấy lão hay đứng lên đó. Lão nhất thiết phải là m váºy, vì không thể nà o vá»›i tay tá»›i lá»— cá»a thông gió sát trên trần nhà . Cái tá»§ sắt, đĩa sữa và ngá»n roi đã đủ để xua tan những ngá» vá»±c còn lảng vảng trong trà tôi. Tiếng động mạnh do má»™t váºt bằng kim loại phát ra, mà cô Stoner nghe được, rõ rà ng do ông bố dượng gây ra: lão cần đóng mạnh cánh cá»a sắt để nhốt con váºt nuôi đáng sợ đó. Sau khi đã Ä‘i đến những kết luáºn đó, tôi liá»n tiến hà nh việc chứng minh, nhưng anh đã thấy đó. Khi nghe được những tiếng động rất khẽ mà tôi nghÄ© chÃnh anh cÅ©ng nghe rõ, tôi láºp tức thắp đèn lên và tấn công con váºt“.
- Kết quả là anh đã đuổi nó bò trở lại lỗ thông gió.
- Và cÅ©ng chÃnh bằng cách đó, tôi đã xua nó vá» lại vá»›i ông chá»§ Ä‘ang ngồi ở phòng bên. Bị đánh tá»›i tấp, con rắn trúng gáºy mấy lần, nó nổi giáºn và tấn và o kẻ đầu tiên mà nó chạm trán trên đưá»ng vá». Và chÃnh vì váºy, không còn ngá» vá»±c gì nữa, tôi gián tiếp chịu trách nhiệm vá» cái chết cá»§a bác sÄ© Grimesby Roylott. Nhưng chắc là việc đó chẳng đè nặng lên lương tâm tôi lắm đâu.
HẾT
Last edited by khungcodangcap; 07-10-2008 at 09:08 AM.
|

26-04-2008, 01:22 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
NGÔI NHÀ BỎ TRá»NG
Tác giả: ARTHUR CONAN DOYLE
Và o mùa xuân năm 1894, cả thà nh phố Luân Äôn Ä‘á»u bà n tán xôn xao vá» vụ ám sát bá tước Ronald Adair trẻ tuổi. Vụ ám sát xảy ra trong má»™t bối cảnh khác thưá»ng và đầy bà ẩn. Äông đảo công chúng Ä‘á»u biết đến những tình tiết cá»§a vụ án, theo cách đánh giá chá»§ quan cá»§a cảnh sát. Nhưng vì lý do nà o đó, phần lá»›n những tình tiết phải giấu kÃn. Mưá»i năm trôi qua, hiện giá» tôi má»›i có khả năng bổ sung thêm những mắt xÃch còn thiếu trong chuá»—i sá»± kiện đầy bà ẩn kia. Bản thân vụ án đã là má»™t Ä‘iá»u lý thú; nhưng những háºu quả không lưá»ng trước được đối vá»›i tôi còn quan trá»ng hÆ¡n gấp nghìn lần. Nhưng háºu quả nà y, là m cho tôi bà ng hoà ng, chấn động hÆ¡n tất cả những gì mà tôi từng gặp trong Ä‘á»i mình; dù cuá»™c Ä‘á»i cá»§a tôi nếu không có sá»± kiện ấy thì cÅ©ng đã chứng kiến nhiá»u cuá»™c trinh thám ly kỳ.
Tháºm chà ngay bây giá», sau nhiá»u năm, tôi vẫn còn cảm giác run sợ, khi nghÄ© lại câu chuyện xa xưa, và tôi vẫn bị má»™t ná»—i hoà i nghi, thảng thốt, vui buồn lẫn lá»™n bao trùm và xâm chiếm toà n bá»™ tâm hồn. Tôi mong các bạn độc giả, vẫn thưá»ng quan tâm tá»›i những mẩu chuyện cá»§a tôi vá» những việc là m và những suy luáºn cá»§a má»™t con ngưá»i tuyệt vá»i hãy tha thứ cho tôi, vì việc tôi không chia sẻ vá»›i các bạn Ä‘iá»u khám phá cá»§a mình. Tôi tá»± đặt cho mình má»™t nghÄ©a vụ là phải báo cho các bạn tất cả sá»± tháºt, má»™t khi tôi không còn bị rà ng buá»™c bởi chuyện cấm Ä‘oán xuất phát từ chÃnh ý muốn cá»§a bạn tôi. Câu chuyện ngăn cấm được phát ra cÅ©ng vừa má»›i đây, ngà y mồng ba tháng trước.
Trong thá»i gian tôi và Sherlock Holmes còn gắn bó máºt thiết vá»›i nhau tôi đã quan tâm má»™t cách sâu sắc tá»›i những chuyện hình sá»±. Kể từ khi anh biệt tăm mất tÃch, tôi trở thà nh kẻ thưá»ng xuyên theo dõi trên các báo chà tất cả các vụ án chưa được khám phá. Äá»™i lúc, để thá»a mãn tÃnh hiếu kỳ, tôi đã có ý định tham gia và o chuyện phá án, tôi sá» dụng những phương pháp, thá»§ thuáºt như cá»§a bạn tôi thưá»ng là m, mặc dù còn lâu tôi má»›i đạt được trình độ ấy.
Tuy thế, không có vụ án nà o lại là m cho tôi hồi há»™p, lo âu bằng câu chuyện tang thương cá»§a Ronald Adair. Trong số tà i liệu Ä‘iá»u tra, có Ä‘oạn nói thế nà y :
“Vụ ám sát đã được tÃnh toán từ trước và do má»™t ngưá»i hoặc má»™t nhóm ngưá»i lạ thá»±c hiệnâ€.
Sau khi Ä‘á»c xong lá»i nháºn xét như váºy, tôi cà ng thấy thấm thÃa hÆ¡n bao giá» hết rằng cái chết cá»§a Sherlock Holmes đã gây cho Tổ quốc chúng ta má»™t tổn thất to lá»›n biết nhưá»ng nà o. Trong chuyện nà y, nhất thiết phải có những tình tiết là m cho Sherlock Holmes chú ý; và như váºy hoạt động cá»§a cảnh sát sẽ được bổ sung đầy đủ và đạt kết quả hÆ¡n nếu như há» có sá»± giúp sức cá»§a bá»™ óc thông minh và đôi mắt quan sát tinh tế cá»§a nhà thám tá» sà nh sá»i nhất Châu Âu nà y.
Sau khi Ä‘i thăm bệnh nhân cả ngà y vá», tôi lại táºp trung và o những suy nghÄ© là m tôi nhức đầu, đó là câu chuyện cá»§a Adair, nhưng tôi không thể nà o tìm ra được má»™t lá»i giải đáp thá»a đáng. Tôi đánh bạo lặp lại những gì mà má»i ngưá»i đã biết, tôi cÅ©ng muốn nêu lên những dữ kiện theo dạng đã được thông báo cho công chúng biết, sau khi kết thúc cuá»™c Ä‘iá»u tra.
Ngà i Ronald Adair là con trai thứ hai cá»§a bá tước Maynooth - Bá tước Maynooth là tổng đốc toà n quyá»n má»™t khu vá»±c thuá»™c địa cá»§a ngưá»i Anh ở Ão. Ngưá»i mẹ cá»§a Adair đã từ Ão đến nước Anh để giải phẫu mắt, cắt bá» cái vây má»c ở mắt; và đã cùng cáºu con trai Adair và cô con gái Hilda sống ở Park Lane, số nhà 427.
Chà ng thanh niên thưá»ng giao du vá»›i những ngưá»i tốt, và hình như không có địch thá»§ nà o; cÅ©ng chưa là m gì đáng chê trách. Äã có thá»i chà ng đã Ä‘Ãnh hôn vá»›i tiểu thư Edith Woodley ở bang Carstairs, nhưng trước khi xảy ra vụ án mạng và i tháng thì cả chú rể lẫn cô dâu đã quyết định chia tay nhau : không ai hối háºn vá» chuyện nà y cả. Nói chung, cuá»™c Ä‘á»i cá»§a chà ng thanh niên trai trẻ chỉ bó hẹp trong quan hệ gia đình và trong giá»›i thượng lưu. TÃnh tình anh ta Ä‘iá»m đạm, thói quen và sở thÃch không có gì xấu. Thế nhưng má»™t cõi chết bất ngá» nhất và kỳ lạ nhất đã chợp Ä‘i má»™t nhà quý tá»™c trẻ vô tư chuyện đó xảy ra và o khoảng 23 giá» 10 phút đến 23 giá» 20 phút ngà y 30 tháng 3 năm 1894.
Ronald Adair là má»™t ngưá»i thÃch cá» bạc, nhưng chưa bao giá» tá» ra vượt quá giá»›i hạn. Anh ta là thà nh viên cá»§a ba câu lạc bá»™ : Baldwin, Cavendish và Bagathel. Ngưá»i ta đã Ä‘iá»u tra và xác định rằng, trong ngà y bị giết, sau bữa cÆ¡m chiá»u, RonalÄ‘ đã chÆ¡i má»™t ván bà i ở câu lạc bá»™ Bagathel. Tháºm chÃ, trước bữa cÆ¡m chiá»u anh ta cÅ©ng có chÆ¡i ở đấy rồi. Những ngưá»i cùng chÆ¡i vá»›i anh ta là : ngà i Murray, ngà i John Hardy và ngà i đại tá Moran.
Adair bị thua mất năm bảng Anh. Gia tà i cá»§a anh ta khá lá»›n, nên việc thua bạc như váºy không là m cho anh ta báºn tâm chút nà o. Anh ta hầu như ngà y nà o cÅ©ng chÆ¡i và thưá»ng là được bạc.
Những lá»i khai cá»§a các nhân chứng đã là m sáng tá» thêm má»™t chuyện. Là khoảng má»™t tháng rưỡi trước khi bị giết, Adair cùng chÆ¡i vá»›i ngà i đại tá Moran, má»™t buổi tối đã ăn cá»§a ngà i Godfrey Milner và huân tước Balmoral 420 bảng. Äấy là tất cả những gì biết được vá» những tuần cuối cùng cá»a Ä‘á»i anh ta.
Và o buổi tối bất hạnh đó, anh ta từ câu lạc bá»™ trở vá» nhà đúng 22 giỠđêm. Mẹ và em gái anh ta Ä‘i vắng : há» Ä‘i thăm ngưá»i quen chưa vá». Ngưá»i hầu gái thá» rằng, cô ta đã nghe thấy anh ta bước và o phòng cá»§a mình. Căn phòng ấy nằm trên tầng hai, cá»a sổ hướng ra đưá»ng phố, anh dùng là m phòng tiếp khách. Trước khi bá tước trẻ tuổi vá», ngưá»i hầu gái vừa nhóm lò sưởi xong, lò sưởi vẫn còn bốc khói nghi ngút, cô ta phải mở toang các cá»a sổ để thoáng khói. Trước 23 giá» 20 phút không há» nghe má»™t động tÄ©nh nà o phát ra từ căn phòng cá»§a bá tước. Lúc ấy bà Maynooth và cô con con gái vỠđến nhà . Bà Maynooth muốn ghé lại chá»— cáºu con trai để chúc cáºu ngá»§ ngon, nhưng cánh cá»a phòng đã được khóa chặt bên trong; mặc cho ngưá»i ta gà o thét, Ä‘áºp cá»a, không má»™t ai lên tiếng. Thấy váºy ngưá»i mẹ hô hoán lên, bắt ngưá»i nhà phải phá cá»a. Chà ng thanh niên xấu số Ä‘ang nằm gục dưới sà n nhà , ngay cạnh chiếc bà n. Äầu anh ta bị má»™t viên đạn súng lục bắn thá»§ng, trông tháºt khá»§ng khiếp. Nhưng rất kỳ lạ là trong phòng không thấy má»™t thứ vÅ© khà nà o hết.
Trên bà n có hai tá» ngân phiếu trị giá 10 bảng Anh và 17 đồng bảng Anh vá»›i 10 silinh, bằng bạc có, bằng và ng có. Những đồng bạc được xếp thà nh từng chồng nhá» vá»›i từng loại giá trị khác nhau. Bên cạnh những đồng bạc là má»™t tá» giấy có ghi những con số và ngang hà ng vá»›i những con số đó là tên những ngưá»i bạn cùng câu lạc bá»™ cá»§a Adair. Từ dữ kiện nà y có thể rút ra má»™t nháºn xét :
Trước khi chết, chà ng trai đã tÃnh toán những ván thua, thắng bạc cá»§a mình.
Sau khi nghiên cứu kÄ© các dữ kiện, công việc cà ng trở nên rối rắm, mù mịt hÆ¡n. Má»™t Ä‘iá»u là m chúng ta khó hiểu : vì sao chà ng trai phải khóa chặt cá»a từ bên trong? Thá»±c ra kẻ giết ngưá»i cÅ©ng có thể khóa cá»a, rồi trèo qua cá»a số để tẩu thoát.
Nhưng dưới những cánh cá»a sổ là những bồn hoa hồng lại không há» bị dẫm nát; hÆ¡n nữa từ cá»a sổ đến mặt đất phải đến 20 foot. Không má»™t cây hoa nà o bị giầy xéo, là m nát. Ngay cả lá»›p đất giữa nhà và con đưá»ng cÅ©ng không há» có má»™t dấu vết nà o. Rõ rà ng là chÃnh Adair đã tá»± tay khóa cá»a. Nhưng sao cái chết lại đột ngá»™t dá»™i và o đầu anh ta? Cứ giả thiết rằng tên sát nhân đã bắn qua cá»a sổ, thì đó phải là má»™t phát súng rất đặc biệt, vì chỉ bằng má»™t viên đạn súng lục đã giết chết chà ng trai ngay láºp tức vá»›i má»™t khoảng cách quá xa như váºy thì đâu phải chuyện dá»… dà ng? HÆ¡n nữa, Park Lane là má»™t đưá»ng phố nhá»™n nhịp, đông ngưá»i qua lại; cách nhà 100 acđơ có má»™t trạm xe ngá»±a. Không má»™t ngưá»i nà o nghe thấy tiếng súng nổ. Váºy mà , có má»™t ngưá»i bị ám hại nằm xuống chỉ vá»›i má»™t viên đạn súng lục bắn xuyên thá»§ng đầu? Xét theo vết thương thì chÃnh viên đạn kia là nguyên nhân gây ra tá» vong. Bối cảnh vụ án đầy bà ẩn ở Park Lane là như váºy! Má»™t vụ giết ngưá»i có ẩn số đầy bà hiểm bởi thiếu hoà n toà n những nguyên do xác đáng, lôgic. Anh bạn trẻ Adet không há» có địch thá»§, còn tiá»n nong cÅ©ng như giấy tá» quý giá khác thì không há» suy suyển.
Suốt ngà y tôi suy Ä‘i, nghÄ© lại trong óc tất cả những dữ kiện ấy, vá»›i tham vá»ng cố đặt ra cho nó má»™t giả thiết có phần nà o phù hợp và đủ sức thuyết phục.
Tôi cố gắng tìm ra “điểm Ãt khả năng bị bác bá» nhất†điá»u mà ngưá»i bạn xấu số cá»§a tôi luôn luôn lấy là m kim chỉ nam cho các công cuá»™c khám phá. Tôi thà nh tháºt thú nháºn mình hoà n toà n không đạt được ý đồ đó.
Buổi chiá»u tôi thÆ¡ thẩn, lang thang trong công viên: khoảng 18 giá», bá»—ng dưng tôi Ä‘i đến góc phố giữa đưá»ng Park Lane và đưá»ng Oxford không há» có ý định trước. Tôi thấy má»™t nhóm ngưá»i vô công rồi nghá» Ä‘ang túm năm tụm ba, nhòm ngó và o má»™t chiếc cá»a sổ ngôi nhà đã xảy ra vụ án mạng đầy bà ẩn. Má»™t gã đà n ông cao, gầy Ä‘eo kÃnh râm to, - tôi nghÄ© chắc là má»™t thám tá» giả dạng - Ä‘ang thá» nêu má»™t giả thiết vỠán mạng, những ngưá»i tò mò bao quanh ông ta cháºt cứng, chăm chú lắng nghe. Tôi cÅ©ng định xán lại, nhưng khi nghe loáng thoáng những nháºn định, phán Ä‘oán ngu xuẩn, tôi có cảm giác kinh tởm và thối lui. Vô tình tôi đụng phải má»™t ông già gù lưng đứng phÃa sau, mấy cuốn sách mà ông ta Ä‘ang kẹp nách bị rÆ¡i ra. Trong lúc cúi xuống nhặt giúp mấy cuốn sách cho ông lão, tôi chợt Ä‘á»c thấy má»™t tên sách “Sá»± ra Ä‘á»i và việc sùng bái cá» câyâ€. Tôi thoáng nghÄ© : tháºt là má»™t con má»t sách tá»™i nghiệp; chắc vì để kiếm sống, hoặc vì yêu thÃch nghệ thuáºt, nên đã cố sưu tầm những cuốn sách quý hiếm. Tôi định nói và i câu xin lá»—i cho sá»± vô tình cá»§a mình đã là m rÆ¡i những váºt mà chá»§ nhân cá»§a nó nâng niu, trân trá»ng; nhưng ông già cà u nhà u, tức tối và khinh khỉnh quay Ä‘i. Chỉ má»™t loáng cái lưng gù gù và bá»™ râu quai nón bạc trắng cá»§a ông đã lẩn và o đám đông.
Những quan sát ở ngôi nhà 427 phố Park Lane đã giúp tôi được chút Ãt trong công việc khám phá lá»i giải đáp mà tôi quan tâm. Ngôi nhà được ngăn cách vá»›i đưá»ng phố bằng má»™t bức tưá»ng thấp, trên tưá»ng có chăng dây thép. Dây thép cao chưa đến 5 foot. Má»i ngưá»i dá»… dà ng lá»t được và o vưá»n. Nhưng trèo lên cá»a số thì khó thá»±c hiện được, vì không có ống thoát nước, không há» có má»™t cái gá» nà o nhô ra, cho nên ngay cả má»™t nhà thể thao Ä‘iêu luyện nhất cÅ©ng không thể trèo lên theo bức tưá»ng được.
Cà ng thấy mÆ¡ hồ hÆ¡n, tôi quay vá» phố Kensington để vá» nhà . Tôi bước và o phòng mình chưa đầy 5 phút thì ngưá»i hầu gái đã báo vá»›i tôi là có má»™t ngưá»i khách muốn gặp tôi. Tôi tháºt sá»ng sốt và ngạc nhiên, vì đó không phải ai xa lạ, mà chÃnh là ông già gù gù, thÃch sưu tầm sách quý tôi gặp lúc chiá»u. Bá»™ tóc bạc phau, trùm gần kÃn khuôn mặt nhăn nheo, nhá»n hoắt cá»§a ông. Ông kẹp ở nách có đến má»™t tá những cuốn sách loại quý :
- Chắc ngà i rất ngạc nhiên vì sự có mặt của tôi?
- Ông ta há»i vá»›i giá»ng the thé rất kì dị.
Tôi thú nháºn là ông ta Ä‘oán đúng.
- Ngà i thấy không, tôi là má»™t ngưá»i lịch sá»±. Tôi lững thững Ä‘i theo con đưá»ng mà ngà i Ä‘i, tôi chợt thấy ngà i bước và o ngôi nhà nà y. Tôi tá»± nhá»§ vá»›i mình là cần ghé lại gặp con ngưá»i lịch thiệp kia để xin lá»—i. Nếu tôi có thô thiển lố bịch vá»›i ngà i, thì thú tháºt tôi cÅ©ng không có ý định là m cho ngà i bá»±c dá»c. Tôi mang Æ¡n ngà i rất nhiá»u, vì ngà i đã hạ cố cúi nhặt giúp tôi những cuốn sách.
- Chuyện nhá» nhặt ấy, không nên báºn tâm là m gì. - Tôi đáp. - Ngà i cho phép tôi được há»i, là m sao ngà i biết được tôi là ngưá»i như thế nà o?
- Tôi cÅ©ng xin mạnh dạn nói vá»›i ngà i rằng là hà ng xóm láng giá»ng vá»›i ngà i. Tiệm sách bé nhá» cá»§a tôi nằm ở góc phố Church, tôi rất hân hạnh nếu được ngà i ghé lại chÆ¡i. Có lẽ ngà i cÅ©ng là ngưá»i ham mê sách? Tôi xin giá»›i thiệu vá»›i ngà i đây là cuốn “Những giống chim ở Britishâ€, “Catullusâ€, “Cuá»™c chiến tranh thiêng liêngâ€. Ngà i mua Ä‘i, tôi sẵn sà ng bán giá rẻ. Năm táºp nà y, vừa vặn đủ lấp kÃn chá»— trống ở ngăn thứ hai tá»§ sách cá»§a ngà i. Tôi thấy hình như giá sách cá»§a ngà i không được đẹp mắt lắm thì phải, thưa ngà i?
Tôi ngoái cổ để nhìn lại giá sách, khi quay lại thì tôi không thể tin ở mắt mình được nữa: Sherlock Holmes Ä‘ang đứng ngay bên chiếc bà n cá»§a tôi và đang cưá»i. Tôi khuỵu xuống và i giây.
Tôi ngÆ¡ ngác nhìn anh, và sau đó thì, có lẽ đó là lần đầu tiên và cÅ©ng là lần cuối cùng, tôi đã bị ngất. Tôi chỉ mang máng nhá»› là có má»™t đám mây xám Ä‘ang nháºp nhòa trước mắt. Khi đám mây tan biến Ä‘i, tôi thấy cổ áo cá»§a mình bị mở phanh ra và tôi ngá»i thấy thoang thoảng mùi rượu Cô nhắc. Holmes vẫn đứng đấy trên tay cầm chai rượu, đầu hÆ¡i cúi xuống.
- Watson thân mến! - Má»™t giá»ng nói khá thân thuá»™c cất lên - nghìn lần tá»› xin lá»—i cáºu. Tá»› không ngá» cái ấy lại gây cho cáºu má»™t xúc động mạnh như váºy.
Tôi nắm lấy tay anh.
- Holmes! - Tôi thốt lên. - Có phải tháºt cáºu không? Chẳng lẽ cáºu vẫn còn sống ư? Không thể nà o tin được, là m sao cáºu vượt lên được cái thác nước khá»§ng khiếp ấy?
- Hãy đợi chút đã. - Anh nói. - Không biết cáºu đã bình tÄ©nh lại chưa? Rõ rà ng sá»± xuất hiện quả đưá»ng đột cá»§a tá»› đã là m cho cáºu choáng váng.
- Tá»› đã bình tÄ©nh lại rồi. Nhưng thú tháºt vá»›i cáºu, tá»› không còn tin và o mắt mình nữa. Tháºt hú vÃa! Chẳng lẽ chÃnh cáºu đấy ư? Không phải ai khác Ä‘ang đứng trong phòng tá»› đấy chứ?
Tôi lại nắm lấy cánh tay anh và bóp nắn cánh tay gân guốc.
- Äúng rồi, chÃnh là cáºu rồi, không còn nghi ngá» gì nữa, - Tôi tiếp. - Bạn yêu mến cá»§a tôi Æ¡i! Tá»› hạnh phúc biết bao khi được gặp lại cáºu! Hãy ngồi xuống cái đã, và hãy kể vắn tắt cho tá»› nghe, bằng cách nà o cáºu thoát khá»i vá»±c thẳm kia?
Holmes ngồi xuống đối diện vá»›i tôi, vá»›i dáng Ä‘iệu quen thuá»™c như xưa, anh lấy thuốc ra châm hút. Anh vẫn Ä‘ang mặc chiếc áo đã sá»n vá»›i dạng cá»§a ngưá»i bán sách cÅ©, nhưng những thứ dùng để cải trang như bÃm tóc bạc, túi đựng sách cÅ©.... đã nằm trên bà n. Tôi có cảm giác anh gầy hÆ¡n xưa, cái nhìn cá»§a anh có vẻ sắc sảo hÆ¡n. Khuôn mặt trắng xanh nhợt nhạt cá»§a anh chứng tá» trong thá»i gian qua, anh đã nếm nhiá»u khổ cá»±c, đã trải qua má»™t chặng đưá»ng Ä‘á»i khắc khổ không có lợi cho sức khá»e.
- Watson, được duá»—i thẳng ngưá»i ra tháºt khoan khoái! - Anh lên tiếng,
- Má»™t ngưá»i cao lá»›n như tá»›, không dá»… dà ng gì mà rút Ä‘i má»™t foot; và bắt buá»™c giữ tình trạng đó suốt mấy tiếng đồng hồ. Bây giá», chúng ta sẽ đỠcáºp đến những vấn đỠcá»±c kỳ nghiêm trá»ng.... Tá»› muốn cầu cứu sá»± giúp đỡ cá»§a cáºu, nếu cáºu không phản đối. Cả hai chúng mình sẽ phải thức trắng suốt đêm nay vá»›i má»™t công việc nặng nhá»c đầy nguy hiểm. Tốt nhất, nên để chuyện cuá»™c phiêu lưu cá»§a tá»› đến lúc công việc kia giải quyết xong xuôi.
- Nhưng tá»› Ä‘ang cháy ruá»™t, cháy gan vì tò mò. Holmes, tá»› nóng lòng được cáºu kể ngay bây giá».
- Cáºu có đồng ý Ä‘i vá»›i mình đêm nay không?
- Äi bất cứ nÆ¡i đâu, bất kỳ lúc nà o, tùy cáºu.
- Hoà n toà n như ngà y xưa. Chúng ta vẫn còn kịp giải lao cho thư thả trước lúc lên đưá»ng.... Nà o, bây giá» tá»› bắt đầu câu chuyện vá» cái thác nước. Nguyên nhân đơn giản là m cho tá»› lên được khá»i vá»±c thẳm, là tá»› chưa há» bị rÆ¡i xuống đó.
- Cáºu không bị rÆ¡i xuống vá»±c à !
- Äúng thế, Watson ạ, không há» bị rÆ¡i. Thế nhưng, mẩu thư tá»› viết cho cáºu hoà n toà n là sá»± tháºt. Khi bóng dáng độc ác cá»§a giáo sư Moriarty xuất hiện trên lối mòn cháºt hẹp, chặn ngăn con đưá»ng giải thoát duy nhất cá»§a tá»›, lúc ấy nghÄ©, má»i chuyện đối vá»›i tá»› như váºy đã chấm dứt. Trong đôi mắt mà u nâu cá»§a hắn, tá»› Ä‘á»c được quyết định không thể nà o lay chuyển nổi vá» số pháºn cá»§a tá»›. Tá»› trao đổi vá»›i hắn và i ba câu, hắn lịch sá»± cho phép tá»› được viết má»™t mẩu tin ngắn ngá»§i, cáºu đã nháºn được bức thư. Tá»› để lá thư cùng há»™p thuốc và cây gáºy lại, còn tá»± mình Ä‘i theo lối mòn tiến vá» phÃa trước. Moriarty Ä‘i theo sau tá»› từng bước má»™t. Khi đến Ä‘oạn cuối cùng cá»§a lối mòn, tá»› dừng lại, bởi có Ä‘i tiếp cÅ©ng không còn đưá»ng nà o hết. Hắn không thèm lấy ra má»™t thứ vÅ© khà gì, vá»™i lao và o tá»› và hắn dùng đôi tay dà i ngoằng cá»§a mình chá»™p lấy tá»›. Hắn biết, cuá»™c Ä‘á»i cá»§a hắn đã tá»›i số, hắn chỉ cần thá»±c hiện má»™t việc là trả thù tá»›. Không thèm buông ra, tá»› vá»›i hắn giằng co ngay bên mép vá»±c thẳm. Nhưng, nhá» tá»› biết và i miếng võ Judo Nháºt Bản, khoản nà y đã giúp tá»› không Ãt trong công việc, tá»› kịp thoát ra khá»i ngưá»i hắn. Hắn thét lên nghe tháºt man rợ, loạng choạng và i giây, hai tay chá»›i vá»›i trong không trung. Mặc dù hắn cố gắng hết sức, nhưng vẫn không thể giữ nổi thăng bằng và ngã xuống. Äứng trên bá» vá»±c thẳm, tá»› nhìn theo rất lâu xem hắn bị rÆ¡i xuống vá»±c như thế nà o? Tá»› thấy hắn va và o gá» cá»§a má»™t tảng đá và chìm nghỉm dưới nước.
Tôi lắng nghe Holmes kể với tâm trạng hồi hộp vô cùng.
Còn anh vẫn thản nhiên, vừa kể vừa thả khói thuốc một cách khoan thai.
- Nhưng còn các vết chân! - Tôi thốt lên. - ChÃnh tá»›, bằng mắt mình đã trông thấy rõ rà nh rà nh hai dãy bước chân cùng Ä‘i lên theo lối mòn, dấu quay lại không há» có.
- Chuyện ấy xảy ra như thế nà y. Trong giây phút, khi giáo sư Moriarty rÆ¡i xuống vá»±c; tá»› hiểu rằng, váºn may đã đến vá»›i tá»› má»™t cách không ngá». Tá»› biết rằng không phải chỉ có má»™t mình Moriarty Ä‘ang tìm cách giết tá»›. Ãt nhất phải có ba tên đồng bá»n, cái chết cá»§a thá»§ lÄ©nh sẽ đốt cháy trong tim bá»n nó má»™t sá»± khao khát trả thù. Äó là má»™t lÅ© ngưá»i cá»±c kỳ nguy hiểm. Trong tương lai, sẽ có má»™t tên nà o đó trong bá»n chúng thá»±c hiện mưu đồ là m hại tá»›. Nếu chúng nghÄ© rằng tá»› đã chết, thì chúng sẽ hà nh động trắng trợn hÆ¡n, Ãt đỠphòng và dá»… dà ng để lá»™ tung tÃch, lúc ấy, sá»›m hay muá»™n rồi tá»› cÅ©ng có ngà y tiêu diệt được chúng nó. Chỉ đến lúc nà y, tá»› má»›i thông báo cho má»i ngưá»i biết tá»› vẫn còn sống! Bá»™ não cá»§a con ngưá»i là m việc rất nhanh, Moriarty chưa kịp xuống tá»›i đáy cá»§a vá»±c nước Reichenbach tá»› đã nghÄ© xong kế hoạch đối phó rồi. Tá»› đứng lên và quan sát bức tưá»ng đá sừng sững ở sau lưng. Trong Ä‘oạn miêu tả vá» cái chết tang thương cá»§a tá»›, mà tá»› rất thú vị Ä‘á»c sau đó và i tháng, cáºu cho rằng : bức tưá»ng đá hoà n toà n dá»±ng đứng và trÆ¡n tuá»™t. Không phải đúng hết như váºy. Trên tảng đá có và i chá»— gá» nhô ra, có thể đặt chân, bám và o được. Ngoà i ra dá»±a và o các dấu hiệu, tá»› tin sẽ có má»™t cái hốc nà o đấy ở trên cao.... Má»m đá khá cao, rõ rà ng không thể nà o trèo lên đỉnh được, và cÅ©ng không thể Ä‘i theo lối mòn ẩm ướt mà không để lại dấu vết. Thá»±c ra tá»› cÅ©ng có thể mang già y cho gót lá»™n ngược cÅ©ng được, như tá»› đã từng là m trong những trưá»ng hợp tương tá»±; nhưng ba dấu già y cùng Ä‘i theo má»™t hướng, không thể tránh khá»i sá»± nghi ngá» rằng cố ý đánh lừa được.
Vì váºy tốt nhất cứ liá»u leo lên cao. Äiá»u nà y không phải là dá»…, thác nước Ä‘ang réo ầm Ä© phÃa dưới. Tá»› có cảm giác tiếng nói cá»§a Moriarty Ä‘ang gá»i tá»› từ đáy vá»±c thẳm vá»ng đến bên tai. Äôi lúc, khi má»™t nắm cá» nằm lại trên bà n tay, hoặc bà n chân bị trượt theo cái gỠđá ẩm ướt láng lầy, tá»› nghÄ© rằng má»i việc đã kết thúc. Nhưng tá»› vẫn tiếp tục bò lên, cuối cùng tá»› bò lên chá»— nứt lở khá sâu má»c đầy rêu xanh. Ớ đây, tá»› có thá» nằm duá»—i tay, duá»—i chân mà không sợ ai nhìn thấy, tá»› nghỉ má»™t lát cho sảng khoái. Tá»› đã nằm ở đấy, trong lúc đó, cáºu và những ngưá»i được cáºu má»i tá»›i, đã hoà i công dá»±ng lên bức tranh vá» cái chết cá»§a tá»›.
Cuối cùng, sau khi đã rút ra kết luáºn hoà n toà n sai lầm vá» những diá»…n biến đã xảy ra, cáºu quay vá» khách sạn, còn tá»› nằm lại má»™t mình. Tá»› hình dung cuá»™c phiêu lưu cá»§a tá»› đã kết thúc, nhưng má»™t việc khá bất ngỠđã xảy ra, chứng tá» là có má»™t chuyện không kém phần ly kỳ Ä‘ang chỠđợi tá»›. Có má»™t hòn đá to vỡ ra chợt bay vèo qua đầu tá»›, rÆ¡i xuống lối mòn rồi rÆ¡i xuống vá»±c. Lúc đầu tá»› cứ nghÄ© đó là má»™t chuyện tình cá». Nhưng, sau khi nhìn lên trên, tá»› trông thấy má»™t cái đầu cá»§a ngưá»i đà n ông in trên ná»n trá»i Ä‘ang tắt dần nắng. Äúng giây phút ấy, má»™t hòn đá khác bay tá»›i ngay sát cái hõm mà tá»› Ä‘ang nằm, cách đầu tá»› chỉ và i inch. Tình thế đối vá»›i tá»› đã quá rõ. Moriarty không phải chỉ đến má»™t mình. Tên đồng bá»n cá»§a hắn cÅ©ng khá nguy hiểm, thằng nà y chắc đứng cảnh giá»›i, khi thằng Moriarty xông và o tấn công tá»›. Từ xa, hắn đã chứng kiến cái chết cá»§a thá»§ lÄ©nh mình và thấy kẻ thù cá»§a hắn đã thoát nạn. Sau khi chỠđợi má»™t lúc, hắn chạy vòng lên đỉnh bằng hướng khác và mưu toan thá»±c hiện việc mà Moriarty đã không thà nh công. Watson, tá»› suy tÃnh chuyện nà y rất nhanh. Sau khi nhìn quanh, tá»› lại trông thấy bá»™ mặt dữ tợn cá»§a hắn và hiểu rằng, hắn là kẻ đã ném thêm viên đá nữa. Tá»› quyết định bò xuống đến lối mòn. Tá»› không biết, trong trạng thái bình thưá»ng, tá»› có là m nổi chuyện ấy hay không? Tuá»™t xuống khó gấp cả nghìn lần lúc leo lên. Nhưng không hÆ¡i đâu mà đắn Ä‘o, suy tÃnh. Khi đó tá»› Ä‘ang treo ngưá»i, hai tay bám và o mép cá»§a khe đá. Má»™t viên đá thứ ba bay vù qua đầu tá»›. Tụt được ná»a đưá»ng, bá»—ng tá»› trượt chân má»™t cái, nhưng dẫu sao, tá»› cÅ©ng đã đến lối mòn. Ngưá»i bị rách bươm, thấm đầy máu, ba chân bốn cẳng tá»› cắm đầu cắm cổ chạy. Trong đêm tối tá»› chạy xuyên rừng, xuyên núi 10 dặm và má»™t tuần sau tá»› có mặt ở Flôrenx và tin chắc rằng : không má»™t ngưá»i nà o trên Ä‘á»i nà y biết được số pháºn cá»§a tá»›.
Chỉ má»™t ngưá»i biết được bà máºt, đó là anh trai tá»› - Mycroft. Nghìn lần xin lá»—i cáºu, Watson. Nhưng tá»› bắt buá»™c phải là m như váºy, cứ để má»i ngưá»i tưởng tá»› chết tháºt là được rồi. Nếu không, không bao giá» cáºu có thể viết lên những Ä‘iá»u khẳng định chắc chắn vá» cái chết cá»§a tá»›, nếu cáºu tin rằng đó là sá»± tháºt. Trong ba năm ấy, đôi lần tá»› định viết thư cho cáºu, nhưng má»—i lần như váºy, tá»› đà nh phải dằn lòng, vì sợ rằng mối máºt thiết quá ư chặt chẽ giữa cáºu và tá»› sẽ dá»… là m cho cáºu có sÆ¡ suất, và sẽ lá»™ Ä‘iá»u bà máºt cá»§a tá»›. Vì sao chiá»u nay tá»› phải tránh mặt cáºu, khi cáºu là m rÆ¡i sách cá»§a tá»›? Tá»› tháºt liá»u lÄ©nh, nếu như cáºu kêu lên vì kinh ngạc hoặc vì vui mừng, má»i ngưá»i sẽ nhìn chằm chằm và o tá»› chuyện đó sẽ dẫn đến háºu quả không thể cứu chữa được. Còn phải nói cho anh Mycroft, thì cá»±c chẳng đã tá»› má»›i thú tháºt mà thôi, bởi tá»› rất cần má»™t món tiá»n để tiêu sà i.
Công việc ở Luân Äôn giải quyết rất tệ, tệ hÆ¡n là tá»› mong đợi. Sau khi ra tòa, trong băng cá»§a Moriarty, còn hai tên Ä‘ang nằm ngoà i vòng pháp luáºt. Äó là hai tên cướp rất nguy hiểm, cả hai thằng Ä‘á»u là kẻ tá» thù cá»§a tá»›. Vì thế, tá»› đã Ä‘i chu du trong hai năm ở vùng Tibet, và đến thăm thà nh phố Lhassa, tháºm chà còn bá» cả mấy ngà y đến thăm giá»›i tu hà nh tăng lữ. Có lẽ cáºu đã Ä‘á»c bà i báo nói vá» vụ chấn động lá»›n cá»§a má»™t ngưá»i Na Uy, mang tên Sigerson, nhưng cáºu là m sao có thể nghÄ© rằng, bà i ấy là cá»§a bạn mình. Tá»› còn Ä‘i thăm và i nÆ¡i ở vương quốc Ả Ráºp, chuyến Ä‘i thăm do tá»› đỠnghị lên ngà i Bá»™ trưởng ngoại giao.
Sau khi quay vá» Châu Âu, tá»› ở lại thăm nước Pháp và i tháng, ở đây tá»› tham dá»± và o công cuá»™c nghiên cứu, phân tÃch những chất lấy từ má»™t vùng than đá. Việc nà y tá»› là m ở má»™t phòng thà nghiệm thuá»™c miá»n Nam nước Pháp - Montpellier, sau khi kết thúc tốt đẹp thà nghiệm và biết được hiện nay ở Luân Äôn chỉ còn sống sót má»™t kẻ thù không đội trá»i chung cá»§a tá»›, tá»› suy tÃnh chuyện trở vá». Lúc đó tá»› nghe tin vụ ám sát đầy bà ẩn ở phố Parka Leyn và nóng lòng ra Ä‘i. Tá»› cÅ©ng đã nghiên cứu kỹ vụ nà y rồi. Äáp số cá»§a vụ án mạng sẽ giúp tá»› thá»±c hiện ý định cá»§a riêng mình. Thế là , tá»› vá»™i vã quay vá» Luân Äôn. Tá»± tá»› đến hẻm Baker, và đã là m cho bà Hudson bị má»™t phen hoảng sợ, lên cÆ¡n thần kinh. Anh trai tá»› vẫn trông nom căn phòng và má»i giấy tá» vẫn nguyên vẹn như lúc tá»› ra Ä‘i. Ngà y hôm nay, lúc 14 giá», tá»› đã ghé và o căn phòng cÅ© cá»§a mình, ngồi và o chiếc ghế bà nh thân quen, và chỉ mong ước má»™t Ä‘iá»u duy nhất là là m sao cho ngưá»i bạn cÅ© Watson cá»§a mình được cùng ngồi ung dung trong má»™t chiếc ghế bà nh khác mà anh ta vẫn thưá»ng ngồi.
Câu chuyện kinh hoà ng tôi đã được nghe trong buổi tối tháng tư là như váºy đấy. Tôi khó lòng tin đó là sá»± tháºt. Mặc dù chÃnh mắt tôi đã trông thấy thân hình cao, gầy và khuôn mặt thông minh, cương nghị cá»§a ngưá»i bạn mà tôi nghÄ© rằng, không bao giá» tôi còn gặp lại. Không biết bằng cách nà o, Holmes đã rõ cái chết cá»§a vợ tôi, sá»± thương cảm được thể hiện trong giá»ng nói cá»§a anh :
- Là m việc! Äó là cách tốt nhất để khuây khá»a ná»—i Ä‘au khổ, Watson yêu quà - Anh động viên an á»§i tôi.
- Khuya hôm nay, có công việc Ä‘ang chá» chúng mình. Ngưá»i có diá»…m phúc hoà n thà nh sứ mệnh má»™t cách tốt đẹp có thể mạnh dạn tuyên bố rằng, anh ta đã sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i không phải là uổng phÃ, vô Ãch.
Tôi đã mất công để thuyết phục anh giải thÃch cho rõ.
- Äến sáng mai, cáºu sẽ được nghe, được thấy đầy đủ, - Anh đáp. - Còn bây giá» không cần nói tá»›i chúng ta còn khối chuyện để tâm sá»±. Cáºu biết đấy, đã ba năm rồi chúng mình không được nhìn thấy nhau. Hy vá»ng chúng ta sẽ tâm sá»± đến 21 giá» 30 phút, rồi sẽ lên đưá»ng, đón nháºn má»™t cuá»™c phiêu lưu đầy thú vị trong má»™t ngôi nhà bá» trống.
Như ngà y xưa, khi tôi ngồi cùng vá»›i anh trong má»™t cá»— xe đúng giỠđã định, tôi sá» soạng khẩu súng ngắn nằm trong túi, tim Ä‘áºp liên hồi vì hồi há»™p đón chá» những sá»± kiện chưa lưá»ng trước được.
Holmes thì trầm ngâm, đăm chiêu suy nghÄ©. Khi ánh sáng cá»§a ngá»n đèn đưá»ng hắt và o khuôn mặt khắc khổ cá»§a anh, tôi thấy anh khẽ ngước đôi lông mà y, còn cặp môi má»ng thì mÃm chặt, chứng tá» anh Ä‘ang suy nghÄ© rất căng thẳng. Tôi không biết, chúng tôi Ä‘ang săn Ä‘uổi con thú ranh mãnh nà o đây trong khu rừng ráºm cá»§a thế giá»›i tá»™i phạm tại Luân Äôn. Nhưng tất cả dáng Ä‘iệu cá»§a má»™t ngưá»i thợ săn đầy lão luyện như báo cho tôi rằng, cuá»™c trinh thám nà y sẽ là cuá»™c trinh thám nguy hiểm nhất, ác liệt nhất. Nụ cưá»i mỉa mai thưá»ng xuyên xuất hiện trên gương mặt đăm chiêu cá»§a bạn tôi không hứa hẹn má»™t Ä‘iá»u gì tốt đẹp cho con thú chúng tôi Ä‘ang săn Ä‘uổi.
Tôi Ä‘inh ninh rằng, thế nà o chúng tôi cÅ©ng ghé vá» hẻm Baker, nhưng Holmes lại ra lệnh cho ngưá»i xà Ãch dừng xe ở góc phố Cavendish. Trong lúc bước xuống xe, anh cẩn tháºn quan sát, nhìn soi mói và o từng ngóc ngách; kiểm lại xem có cái Ä‘uôi nà o bám sau không. Chúng tôi bước và o má»™t cái ngách trông rất lạ. Holmes luôn luôn là m cho tôi thán phục vá» sá»± hiểu biết tưá»ng táºn khá nhiá»u góc hẻm ở Luân Äôn. Anh ung dung tá»± tin bước và o má»™t góc tối đầy chuồng ngá»±a, Ä‘i qua những cái sân hôi hám, nhá»›p nhúa; tôi không thể tin sá»± tồn tại có mặt cá»§a những thứ ấy. Cuối cùng chúng tôi lá»t và o má»™t cái hẻm cháºt hẹp, có hai dãy nhà cÅ© kỹ, tối tăm ở hai bên. ÄÆ°á»ng nà y dẫn chúng tôi ra phố Manchester, rồi đến phố Blandford. Holmes nhanh nhẹn nhảy sang má»™t lối hẹp khác, Ä‘i qua má»™t há»™c cá»a bằng gá»—, lá»t và o cái sân vắng vẻ. Anh dùng chìa khóa mở cá»a sau má»™t ngôi nhà . Chúng tôi bước và o, ngay láºp tức anh khóa trái cá»a lại.
Dù trá»i rất tối, nhưng tôi hiểu ngay là ngôi nhà nà y không có ngưá»i ở. Ná»n nhà không lót thảm, kêu lên răng rác; lạo xạo dưới phân, tôi vô ý chạm phải những bức tưá»ng, nhiá»u tá» giấy dán tưá»ng bị bong ra treo trên đầu chúng tôi.
Những ngón tay gầy, lạnh lẽo cá»§a Holmes bóp chặt bà n tay tôi, anh dẫn tôi theo má»™t hà nh lang dà i, cuối cùng trước mắt chúng tôi hiện ra má»™t cái vòm cá»a sổ ná»a cong, ná»a thẳng đứng kÃn đáo, nằm trên chá»— cá»a ra và o. Bá»—ng dưng Holmes quay vá» bên phải, và chúng tôi lá»t và o má»™t căn phòng hình vuông rá»™ng lá»›n nhưng bị bá» hoang; các góc, xó hoà n toà n tối om, nhưng ở giữa phòng thì được lá» mỠánh sáng ngá»n đèn đưá»ng. Cạnh cá»a sổ không có má»™t ngá»n đèn nà o, còn tấm kÃnh trên cá»a sổ thì bị má»™t lá»›p bụi dà y bao phá»§. Chúng tôi nháºn ra nhau khá cháºt váºt.
Holmes đặt tay lên vai tôi, và cúi sát môi và o tai tôi.
- Cáºu có biết chúng ta Ä‘ang ở đâu không? - Anh thầm thì há»i.
- Dưá»ng như trong hẻm Baker, - Tôi vừa nhìn và o tấm kÃnh mỠđục vừa nói.
- Äúng như váºy, chúng ta Ä‘ang đứng ở nhà Kem Ä‘em, đối diện vá»›i căn buồng trước kia cá»§a chúng mình.
- Chúng mình đến đây là m gì?
- Äến đây để nhìn hình dạng tuyệt vá»i cá»§a ngôi nhà kia. Không biết có nên tiến sát và o cánh cá»a sổ không? Nhưng hãy tháºt tháºn trá»ng, đừng để ai phát hiện ra cáºu. Cáºu thá» nhìn và o cá»a sổ cá»§a buồng cÅ© chúng mình Ä‘i, nÆ¡i đó Ä‘ang mở ra những cuá»™c trinh thám đầy thú vị. Cáºu thá» xem, tá»› đã mất khả năng là m cáºu kinh ngạc chưa, sau ba năm trá»i phiêu bạt?
Tôi nhẹ nhà ng, cẩn tắc tiến vá» phÃa trước, nhìn và o khung cá»a sổ vô cùng thân thuá»™c.... Bá»—ng nhiên tôi thốt lên má»™t tiếng kinh ngạc, bức rèm được buông xuống, đèn sáng rá»±c rỡ, có má»™t ngưá»i ngồi trên chiếc ghế bà nh kê ở giữa phòng, hắt bóng rất rõ lên ná»n sáng cá»§a cánh cá»a sổ. Từ đầu, đến đôi vai rá»™ng, cho đến khuôn mặt xương xương, cái đầu hÆ¡i xoay nghiêng, tạo nên má»™t dáng dấp mỠảo, những bà cụ rất thÃch được vẽ kiểu ấy.... Không còn gì nghi ngá», đấy chÃnh là má»™t bản sao hoà n hảo chÃnh xác con ngưá»i Sherlock Holmes. Tôi kinh ngạc đến ná»—i phải đưa tay lên sá» và o ngưá»i anh để khẳng định anh vẫn đứng bên cạnh tôi.
Holmes cưá»i không thà nh tiếng.
- Thế nà o? - Anh há»i.
- Chuyện nà y khó tin được! - Tôi thì thầm nói.
- Dưá»ng như, năm tháng không cướp Ä‘i khả năng sáng tạo cá»§a mình, còn thói quen cÅ©ng không vì thế bị khô mòn, - Anh nói.
Tôi cÅ©ng bắt gặp trong giá»ng nói anh má»™t niá»m vui sướng, kiêu hãnh cá»§a nhà há»a sÄ© Ä‘ang thưởng thức công trình tuyệt tác cá»§a mình.
- Cáºu thấy có tháºt giống mình không?
- Tá»› nghÄ© rằng, đây chÃnh là cáºu Ä‘ang ngồi. Vinh dá»± nà y thuá»™c vá» ngà i Meunier ở Grenoble. Ông ta đã tạc tượng tá»› trong vòng có và i ba ngà y. Nó được là m bằng sáp. Những phần còn lại tá»› tá»± sắp đặt khi tá»› quay vá» hẻm Baker sáng sá»›m hôm nay.
- Nhưng cáºu là m thế nhằm mục Ä‘Ãch gì?
- Tá»› có nguyên nhân chÃnh đáng. Tá»› muốn má»™t số ngưá»i nà o đó cứ Ä‘inh ninh là tá»› Ä‘ang ngồi ở nhà , trong khi ấy, thá»±c tế tá»› lại ngồi ở má»™t nÆ¡i khác.
- Có nghÄ©a là cáºu nghÄ© rằng, có má»™t bá»n nà o đó Ä‘ang rình mò căn há»™ ư?
- Tớ biết, có kẻ đang rình mò căn nhà .
- Kẻ đó là ai?
- Những kẻ thù cá»§a tá»›. Cái băng đầy hấp dẫn mà tên thá»§ lÄ©nh đã vÄ©nh viá»…n nằm chôn vùi dưới đáy thác nước Reichenbach. Cáºu biết đấy, chỉ có bá»n nó má»›i biết chÃnh xác là tá»› vẫn còn sống. Chúng nó tin chắc, dù sá»›m hay muá»™n rồi tá»› cÅ©ng quay vá» căn phòng cÅ© cá»§a mình. Tụi nó chưa chịu từ bỠý định theo dõi rình ráºp để hại tá»›. Sáng nay chúng đã thấy tá»› quay vá» nhà .
- Là m sao cáºu Ä‘oán được Ä‘iá»u đó?
- Trong lúc nhìn qua cá»a sổ, tá»› nháºn ra má»™t thằng thám thÃnh cá»§a chúng. Tên cá»§a hắn là Parker, chuyên ăn cướp, giết ngưá»i, đồng thá»i còn là má»™t nhà tổ chức thiên tà i. Tá»› chú ý đến thằng nà y Ãt thôi. Má»™t thằng khác là m cho tá»› chú ý nhiá»u hÆ¡n, đáng gá»m hÆ¡n là thằng núp sau lưng tên Parker. Äó là kẻ thân cáºn nhất cá»§a tay Moriarty. ChÃnh hắn đã dùng đá ném tá»›i tấp và o tá»› từ ngá»n núi đá. Hắn là má»™t tên tá»™i phạm ranh ma, xảo quyệt nhất, nguy hiểm nhất hiện nay ở Luân Äôn. ChÃnh hắn đêm nay sẽ Ä‘i săn tá»›, và hắn đâu ngá» rằng, chúng ta lại săn hắn.
Kế hoạch cá»§a Holmes dần dần là m cho tôi sáng tá». Từ chá»— ẩn nấp thuáºn tiện nà y, chúng tôi có khả năng theo dõi tất cả những ai có ý đồ theo dõi chúng tôi. Dáng dấp bóng ngưá»i thấp thoáng bên cá»a sổ là má»™t miếng mồi, còn chúng tôi là những tay thợ săn. Vai ká» vai, chúng tôi đứng lặng im trong bóng tối chăm chú ngắm nhìn những bóng ngưá»i lượn qua lượn lại. Äêm ấy, thá»i tiết rất xấu, trá»i trở lạnh tê tái, gió thổi dá»c theo dãy phố má»™t cách dữ dá»™i, gay gắt. Ngưá»i Ä‘i lại ngoà i đưá»ng khá đông, hầu như ai bước Ä‘i cÅ©ng rất vá»™i, há» Ä‘á»u cố kéo cÆ¡m áo hoặc mÅ© che kÃn mÅ©i cho đỡ lạnh.
Tôi có cảm giác má»™t ngưá»i nà o đó cứ Ä‘i qua Ä‘i lại sát ngôi nhà , đặc biệt có hai ngưá»i là m cho tôi nghi ngá» hÆ¡n cả. Há» là m như thể tránh gió, nên bước và o má»™t cánh cổng cách chúng tôi không xa. Tôi định bụng sẽ báo cho Holmes biết, nhưng anh trả lá»i tôi vá»›i má»™t giá»ng bá»±c bá»™i rồi tiếp tục theo dõi động tÄ©nh ngoà i đưá»ng. Thỉnh thoảng anh co chân cho đỡ má»i hoặc lấy ngón tay gõ gõ và o bức tưá»ng. Tôi thấy anh có vẻ không vui, hình như sá»± việc xảy ra không hoà n toà n đúng như kế hoạch. Trá»i chuyển vá» khuya, đưá»ng phố tÄ©nh mịch vắng vẻ Holmes Ä‘i lại trong phòng, anh bồn chồn lo lắng, hồi há»™p. Vừa máy miệng định nói má»™t Ä‘iá»u gì nhưng tôi lại má»™t lần nữa sá»ng sốt, kinh ngạc.
- Bức tượng cỠđộng kìa! - Tôi thốt lên.
Rất rõ, bóng hình kia quay vá» phÃa chúng tôi, không phải bên hông, mà là quay hẳn lưng lại.
Năm tháng không là m cho tÃnh cách cá»§a Holmes thay đổi chút nà o, anh vẫn là ngưá»i Ä‘iá»m đạm, nhẫn nại, luôn thể hiện trà thông minh, đầu óc suy luáºn sắc sảo, nhìn nháºn rất tinh tế.
- Phải là m như tháºt, - Anh đáp. - chẳng lẽ tá»› lại là má»™t kẻ ngu ngốc không có bá»™ não hay sao? Äặt trong phòng má»™t hình ná»™m bất động không xua được ruồi thì quả là rất lá»™ liá»…u, phải chăng nhá» nó mà có thể đánh lừa được những kẻ ranh ma nhất Châu Âu ư? Chúng mình thu lu trong xó xỉnh nà y đã hai giỠđồng hồ, trong lúc đó bà Hudson đã thay đổi vị trà bức tượng tám lần. Cứ mưá»i lăm phút má»™t lần, vá»›i Ä‘iá»u kiện là bà sẽ không để in bóng mình cho ngưá»i ngoà i trông thấy.
Bá»—ng nhiên anh im lặng, nÃn thở. Trong cảnh nhá nhem, tôi trông thấy anh rướn cổ lên trong tư thế chỠđợi rất căng thẳng.
ÄÆ°á»ng phố đã hoà n toà n vắng ngắt. Có lẽ, hai tên đứng nấp trong hẻm vẫn còn. Nhưng tôi không tà i nà o nhìn thấy chúng. Xung quanh tôi má»™t mà n Ä‘en và sá»± im ắng bao trùm.
Trong bóng đêm, mà u và ng cá»§a cánh cá»a sổ được chiếu sáng rá»±c cùng vá»›i bóng cá»§a hình ngưá»i ngồi giữa phòng, cà ng nổi báºt rõ nét. Không gian im ắng đáng sợ, tôi nghe thấy iếng thở khò khè cá»§a Sherlock, chắc anh rất hồi há»™p cho kế hoạch cá»§a mình. Bá»—ng nhiên anh ấn sâu tôi và o góc căn phòng, chá»— tối nhất, và lấy tay bịt miệng tôi lại, bằng cách nà y anh muốn nhá»§ tôi phải tuyệt đối im lặng. Lúc nà y, tôi thấy những ngón tay cá»§a anh run run.
Chưa bao giá» tôi được chứng kiến anh bị kÃch động, căng thẳng đến tá»™t độ như váºy. ÄÆ°á»ng phố vẫn tạnh ngắt, yên ả không có gì xẩy ra hết. Bá»—ng nhiên, tôi nghe thấy má»™t âm thanh khe khẽ, rì rầm vang đến tai tôi, âm thanh mà đôi tai cá»±c nháºy cá»§a Holmes đã nghe thấy trước. Tiếng động không phải phát ra từ hẻm Baker, mà chÃnh trong ngôi nhà chúng tôi Ä‘ang nấp. Cá»a ra và o được mở ra, rồi đóng lại. Có tiếng bước chân rón rén vang lên khe khẽ ngoà i hà nh lang. Ngưá»i Ä‘i cố giữ cho bước chân khá»i kêu to, nhưng trong căn nhà hoang nà y nó vẫn dá»™i lên những âm thanh khá to.
Holmes đứng dá»±a sát và o tưá»ng, tôi cÅ©ng là m theo và nắm chặt khẩu súng ngắn, căng mắt nhìn và o bóng tối. Tôi nháºn ra lá» má» bóng dáng má»™t ngưá»i đà n ông, bóng Ä‘en hÆ¡i sẫm hÆ¡n so vá»›i tấm khung hình chữ nháºt cá»§a cánh cá»a đã mở. Hắn đứng im ở đó chừng má»™t phút, rồi nhảy xuống và rón rén tiến vá» phÃa trước. Má»i cá» chỉ hà nh động cá»§a hắn Ä‘á»u chứa đựng má»™t mối Ä‘e dá»a. Thân hình dữ tợn cá»§a hắn đứng cách chúng tôi có ba bước.
Tôi lên gân cốt, chuẩn bị đối phó với cuộc tấn công. Nhưng hắn không hỠbiết có chúng tôi ở đây.
Hắn Ä‘i ngang qua chá»— chúng tôi đứng, suýt nữa thì chạm phải nhau. Hắn rón rén tiến đến gần cá»a sổ rất tháºn trá»ng không há» má»™t tiếng động, hắn nhấc cánh cá»a lên cao ná»a foot.
Khi hắn trèo lên để mở chốt cá»a, ánh sáng đèn đưá»ng hắt qua tấm kÃnh bẩn thỉu soi rõ bá»™ mặt hắn, má»™t bá»™ mặt dá»… là m cho chúng ta kÃch động cao độ. Cặp mắt cháy lên má»™t cách man rợ, nét mặt biến dạng kinh khá»§ng.
Hắn không còn trẻ trung gì nữa, có má»™t chiếc mÅ©i quặp như má» diá»u hâu, trán hói khá cao, bá»™ râu bạc trắng rất dà i. MÅ© cá»§a hắn được kéo xuống táºn gáy, chiếc áo bà nh tô hở cúc, để hở ra má»™t khoảng trắng trước ngá»±c - chiếc yếm hồ trắng. Bá»™ mặt rám nắng, Ä‘en đủi hằn đầy những vết nhăn sâu hoắm. Trong tay hắn cầm má»™t váºt đại loại như cây ba-toong, nhưng khi hắn đặt xuống ná»n nhà , nó phát ra má»™t tiếng kêu “keng†cá»§a kim khÃ. Hắn lôi từ trong túi ra má»™t váºt gì đó khá lá»›n : hắn loay hoay vá»›i đồ ấy chừng và i phút; cho đến khi má»™t âm thanh kim khà phát ra, có lẽ, hắn kéo má»™t chiếc lò xo hay cái then chốt.
Ngồi bằng đầu gối, hắn tiến vá» phÃa trước và vá»›i tất cả sức nặng cá»§a bản thân, hắn đè lên má»™t đòn bẫy. Chúng tôi nghe thấy má»™t âm thanh dà i dữ dá»™i, có phần kêu to hÆ¡n lúc trước. Hắn đứng thẳng ngưá»i lên, tôi trông thấy trong tay hắn không phải cái gì xa lạ mà là khẩu súng săn, có cái báng kỳ lạ, xấu xÃ. Hắn mở khóa, kéo cò bấm và đặt má»™t váºt gì và o bên trong xong cà i chốt lại. Hắn qùy xuống, đặt đầu nòng súng lên bệ cá»a sổ, bá»™ râu dà i cá»§a hắn chấm sát táºn nòng, cặp mắt hắn long lanh dữ tợn. Hắn đặt súng tỳ và o vai và thở ra khoan khoái : tấm bia Ä‘ang đứng trước mặt hắn - tấm bia kỳ lạ, bóng dáng Ä‘en Ä‘en soi rõ trên ná»n sáng. Hắn lưỡng lá»± má»™t lát sau đó đặt tay lên cò súng, má»™t tiếng “vù†là lạ phát ra, tiếp theo là tiếng kÃnh vỡ loảng xoảng.
Ngay lúc đó Holmes bá»—ng nhảy bổ ra như má»™t con hổ, anh chá»™p ngay lưng kẻ vừa bắn và quáºt hắn ta úp mặt xuống sà n.
Nhưng má»™t giây sau, kẻ bị quáºt ngã đã đứng dáºy được, vá»›i má»™t sức mạnh không ngá» hắn tóm lấy cổ Holmes. Tức thì, tôi dùng báng súng nện mạnh và o đầu kẻ hà nh hung, hắn ngã xuống, tôi nằm đè lên. Lúc đó Holmes thổi còi. Ngoà i đưá»ng má»™t tốp ngưá»i đã chạy tá»›i, có hai cảnh sát quân phục đầy đủ, cùng má»™t vị thám tá», từ cổng chÃnh bước và o phòng.
- Có phải Lestrade đó không? - Holmes há»i.
- Tôi đây, thưa ngà i Holmes. Tôi định tá»± mình sẽ giải quyết việc nà y. Rất vui mừng lại được gặp ngà i ở Luân Äôn.
- Sá»± giúp đỡ nhá» má»n, không đáng kể cá»§a chúng tôi chắc không cản trở các ngà i? Trong má»™t năm có ba vụ án mạng không được phát hiện, cÅ©ng hÆ¡i nhiá»u đấy Lestrade ạ. Nhưng câu chuyện bà máºt ở Molesey, ngà i tiến hà nh không đến ná»—i nà o.... nghÄ©a là ngà i giải quyết vụ ấy không đến ná»—i tồi.
Chúng tôi đứng lên. Còn tên hung thủ thì thở hổn hển trong cánh tay của hai viên cảnh sát lực lưỡng.
Má»™t đám đông những kẻ rá»—i việc bắt đầu tụ táºp ngoà i đưá»ng. Holmes tiến đến bên cá»a sổ, đóng lại. Lestrade châm hai ngá»n nến vừa mang tá»›i, còn các vị cảnh sát thì báºt công tắc đèn pin bá» túi. Tôi có dịp quan sát kẻ sát nhân kỹ cà ng hÆ¡n.
Hắn có bá»™ mặt rất đà n ông, trông rất đáng ghét. Vầng trán như má»™t triết gia, cái cằm như cá»§a má»™t ngưá»i thÃch nói những lá»i ngá»t ngà o, êm dịu. Những cái đó, chứng tá» con ngưá»i hắn cÅ©ng có má»™t khả năng là m những Ä‘iá»u tốt là nh, cÅ©ng như là m những Ä‘iá»u ác độc. Nhưng cặp mắt dữ dằn mà u ánh thép, bá»™ lông mi ráºm cái nhìn trâng tráo, chiếc mÅ©i quặp ác thú và những nếp hằn sâu trên trán đã tá»± tố cáo lên bản chất cá»§a hắn, những dấu hiệu báo trước cho xã há»™i biết những dã tâm nguy hiểm. Hắn không thèm nhìn lên bất cứ ngưá»i nà o trong số chúng tôi. Cái nhìn cá»§a hắn như cắm chặt và o khuôn mặt cá»§a Sherlock Holmes, hắn nhìn vá»›i má»™t sá»± kinh ngạc và hằn há»c.
- Con quỷ! - Hắn lẩm bẩm. - Một con quỷ ranh ma, xảo quyệt!
- Äại tá, - Holmes nói, và sá»a lại cổ áo bị nhà u, - Những ngưá»i bạn chà cốt lại gặp nhau, như lá»i ngưá»i xưa thưá»ng nói. Tôi chưa có dịp gặp lại ngà i sau lần ngà i đã theo dõi tôi má»™t cách trắng trợn. Ngà i hẳn còn nhá»›, khi tôi nằm ở khe hở cá»§a núi đá tại thác nước Reichenbach.
Ngà i đại tá có lẽ Ä‘ang bị thôi miên, hắn không thể nà o bứt cái nhìn ra khá»i Sherlock Holmes.
- Con quá»·, con quá»· có tháºt! - Hắn cứ lặp Ä‘i, lặp lại câu nói đó.
Tôi chưa kịp giá»›i thiệu cho các vị - Holmes lên tiếng. - Các vị biết không, đây là ngà i đại tá Sebastian Moran, má»™t cá»±u sÄ© quan trong đội quân cá»§a hoà ng gia đóng ở Ấn Äá»™, và là má»™t thợ săn thú dữ tà i ba, có má»™t thá»i nổi tiếng oanh liệt ở những vùng thuá»™c địa Äông phương. Tôi nghÄ©, tôi không nhầm ngà i đại tá ạ, có phải vá» số hổ báo săn bắn được, hiện nay ngà i Ä‘ang giữ ká»· lục phải không?
Tên tù binh tháºt vất vả lắm má»›i kìm được cÆ¡n phẫn ná»™, hắn tiếp tục nÃn thinh. ChÃnh hắn cÅ©ng đã giống má»™t con hổ rồi, cặp mắt cá»§a hắn long lên dữ tợn, ria mép cÅ©ng xù lên.
- Tôi rất ngạc nhiên vì sá»± đánh lừa quá ư đơn giản đã đưa má»™t thợ săn dà y dạn kinh nghiệm và o tròng, - Holmes tiếp tục, - Äối vá»›i ngà i Ä‘iá»u nà y đâu còn là má»›i mẻ. Chẳng lẽ, chưa bao giá» ngà i buá»™c má»™t con dê dưới má»™t gốc cây, còn ngà i thì leo lên cây ráºm rạp vá»›i khẩu súng săn hoặc carbin trong tay, để chá» con cá»p dẫn xác đến con mồi hay sao? Ngôi nhà bá» trống nà y là cái cây cá»§a tôi, còn ngà i là con hổ cá»§a tôi. Tôi nghÄ© rằng, đôi khi ngà i cÅ©ng phải dùng những phát đạn dá»± trữ trong trưá»ng hợp, cùng má»™t lúc có nhiá»u con hổ xuất hiện, hoặc hãn hữu cÅ©ng có đôi lúc ngà i bắn trượt chứ. Mấy vị nà y, - Anh nói và chỉ và o chúng tôi - là những phát súng dá»± phòng cá»§a tôi. Sá»± so sánh cá»§a tôi chÃnh xác đấy chứ?
Bất thình lình, đại tá Moran tức tối chồm lên phÃa trước, nhưng hai ngưá»i cảnh sát đã kịp giữ hắn lại. Bá»™ máºt cá»§a hắn thể hiện ná»—i hằn há»c, nhìn và o đó chúng tôi thấy kinh khá»§ng, gá»›m ghiếc.
- Thú tháºt, ngà i đã mang đến cho tôi má»™t món quà nho nhá», - Holmes tiếp tục công kÃch. - Tôi không ngá», chÃnh ngà i cÅ©ng muốn sá» dụng ngôi nhà bá» trống nà y, quả tháºt thuáºn lợi. Tôi nghÄ© thế nà o ngà i cÅ©ng hà nh động từ ngoà i phố, ở đấy có anh bạn Lestrade cá»§a tôi cùng những thá»§ hạ cá»§a anh ta đã đợi chá» ngà i sẵn. Trừ chi tiết ấy ra, còn má»i việc Ä‘á»u tiến triển đúng như tôi dá»± định.
Äại tá Moran quay sang phÃa Lestrade.
- Không kể những cái ấy, ngà i có đủ chứng cá»›, cÆ¡ sở để bắt tôi, hay là ngà i không có đủ cÆ¡ sở? - Hắn ta nói, - Tôi không thể nà o chịu đựng nổi những lá»i lẽ nhạo báng cá»§a con ngưá»i kia. Nếu tôi ở trong tay luáºt pháp, thì cứ để pháp luáºt giải quyết.
- Äiá»u nà y công bằng thôi, - Lestrade nháºn xét. trước khi chúng tôi ra vá», ngà i còn muốn nói Ä‘iá»u gì nữa không, thưa ngà i Holmes.
Holmes nhặt khẩu súng hơi đồ sộ lên, và quan sát cơ cấu của khẩu súng.
- Khẩu súng có má»™t không hai nà y má»›i tuyệt là m sao - Anh thốt lên. - Bắn không nghe tiếng kêu, nhưng có sức công phá và há»§y diệt rất lá»›n. Tôi biết má»™t nhà cÆ¡ khà ngưá»i Äức, tên là Von Herder. Ông ta đã thiết kế khẩu súng nà y theo đơn đặt hà ng cá»§a ngà i giáo sư Moriarty. Từ lâu tôi đã nghe tiếng tăm khẩu súng, nhưng chưa bao giá» có vinh dá»± được cầm nó trên tay. Tôi đặc biệt lưu ý ngà i vá» khẩu súng nà y, và cả cách nạp đạn cho nó nữa, thưa ngà i Lestrade.
- Ngà i không phải báºn tâm, thưa ngà i Holmes, chúng ta còn dịp quay lại vấn đỠnà y. - Khi tất cả má»i ngưá»i tiến sát đến cánh cá»a ra và o, Lestrade đáp - Äó là tất cả những gì ngà i muốn nói?
- Vâng, tất cả, nhưng ngà i định khép tên nà y và o tội gì?
- Còn tội gì nữa, thưa ngà i? Chẳng hạn như tội mưu sát ngà i Sherlock Holmes.
- Ôi! Không phải như váºy đâu! Tôi không muốn dÃnh lứu và o vụ nà y. Chỉ có ngà i má»›i được lãnh trá»ng trách là m công việc bắt bá»› tuyệt vá»i nà y, ngà i đã tốn công sức đỠtiến hà nh. Xin chúc mừng ngà i Lestrade! Vá»›i sá»± kết hợp nhuần nhuyá»…n giữa khả năng hiếm có và lòng quả cảm, đầy mưu lược, cuối cùng ngà i đã bắt được kẻ kia.
- Ngưá»i kia là ai váºy? Hắn ta là ai, thưa ngà i Holmes.
- Ngưá»i mà , cả ngà nh cảnh sát đã hoà i công tìm kiếm, truy nã. Äại tá Sebastian Moran, kẻ mà và o đêm 30 tháng trước đã bắn chết ngà i Ronald Adair bằng khẩu súng hÆ¡i, bắn qua cá»a sổ tầng hai ngôi nhà 427, phố Park Lane. Chúng ta cần lá»i buá»™c tá»™i như váºy.... Còn bây giá», Watson, nếu cáºu không sợ gió lùa từ cánh cá»a sổ bị vỡ kÃnh, thì chúng ta sẽ cùng nhau ngồi trong phòng tá»›, và hút vá»›i nhau Ä‘iếu thuốc. Tá»› hy vá»ng sẽ là m cho cáºu khuây khá»a phần nà o.
Sá»± quan tâm thưá»ng xuyên cá»§a anh Mycroft Holmes và sá»± chăm sóc táºn tụy cá»§a bà Hudson, căn há»™ cá»§a chúng tôi vẫn như xưa, không há» có gì thay đổi. Thú tháºt, khi bước và o, tôi lấy là m ngạc nhiên vì sá»± tươm tất hiếm có, má»i thứ thân thuá»™c quen biết Ä‘á»u nằm ở vị trà cÅ©. Ớ góc dà nh riêng cho những thà nghiệm hóa há»c, má»™t chiếc tá»§ bằng gá»— thông vẫn như xưa, vẫn những vết ố do a-xÃt mạnh. Trên giá những chồng sách tra cứu, những mẩu tin cắt từ các tá» báo vẫn được sắp xếp ngay hà ng thẳng lối. Ôi, tôi chỉ muốn ném hết những thứ chết tiệt kia và o lá»a cho rảnh! Khi tôi nhìn hết má»™t lượt, thì những bản biểu đồ, há»™p đựng đà n viôlông, chiếc há»™p Ba Tư đựng thuốc lá lại hiện lên trước mắt tôi. Hai ngưá»i có mặt trong phòng. Má»™t là bà Hudson chạy vồn vã đón mừng chúng tôi vá»›i nụ cưá»i lấp láy trên môi. Ngưá»i thứ hai, ngưá»i mặc đồ mà u cÅ© kỹ, đã đóng má»™t vai rất quan trá»ng trong những sá»± kiện đêm hôm qua. Äó là bức tượng bằng sáp cá»§a bạn tôi, đã được tô mà u, được tạc tháºt khéo léo do má»™t bà n tay Ä‘iêu luyện nhà o nặn, trông giống như tháºt.
Bức tượng được đặt trên má»™t chiếc ghế đẩu không cao, được khoác chiếc áo bà nh tô cÅ© cá»§a Sherlock Holmes trông rõ khéo, từ ngoà i đưá»ng nhìn và o thì khó ai tưởng đó là tượng.
- Bà đã thá»±c hiện tất cả chỉ dẫn cá»§a tôi má»™t cách tuyệt vá»i. - Holmes nói.
- Tôi phải bò bằng đầu gối để tiến sát bức tượng, như ngà i chỉ bảo thưa ngà i.
- Tốt, bà đã là m việc đó không thể chê và o đâu được. Bà có thấy viên đạn đâm và o đâu không?
- Có thưa ngà i. Tôi sợ viên đạn là m há»ng mất bức tượng đẹp đẽ cá»§a ngà i. Nó xuyên qua đầu và cắm và o tưá»ng. Tôi nhặt nó lên từ tấm thảm. Nó đây.
Holmes chìa cho tôi xem đầu đạn.
- Äầu đạn súng lục má»m mại, Watson, cáºu hãy nhìn xem.
Tháºt là cá»± phách! Có ai dám nghÄ© viên đạn nà y lại được bắn ra từ khẩu súng hÆ¡i? Rất tuyệt, bà Hudson, xin cảm Æ¡n bà vì sá»± giúp đỡ.... Còn bây giá», Watson, cáºu hãy ngồi và o vị trà cÅ© cá»§a mình như thuở nà o. Tá»› muốn tâm sá»± vá»›i cáºu đôi Ä‘iá»u.
Anh cởi chiếc áo khoác ra, rồi lấy chiếc áo choà ng trên bức tượng khoác và o. Trước mặt tôi lại xuất hiện một Sherlock Holmes ngà y xưa.
- Thần kinh cá»§a ngưá»i thợ săn già vẫn còn vững, cặp mắt vẫn còn tinh. - Anh nói và cưá»i, vừa nhìn cái sá» cá»§a bức tượng bằng sáp bị bắn thá»§ng.- Bắn trúng chÃnh giữa gáy và là m chảy não. Äúng là má»™t tay thiện xạ cá»§a rừng nhiệt đới ở Ấn Äá»™. Tá»› nghÄ© rằng, ở Luân Äôn nà y địch thá»§ cá»§a hắn không phải là nhiá»u. Trước kia cáºu có bao giá» nghe tên hắn hay chưa?
- Không, tớ chưa từng nghe.
- Ừ nhỉ, thế mà tá»› quên! Cách đây không lâu, cáºu đã thú nháºn, tháºm chà cáºu còn chưa nghe đến tên giáo sư Moriarty, đó là má»™t bá»™ óc cá»§a thế ká»· chúng ta. May quá, cáºu lấy giúp cặp đựng tà i liệu theo đòi tiá»u sá»....
Sau khi ngồi lại ngay ngắn, thả ngưá»i thoải mái trong chiếc ghế bà nh và khoan khoái thở ra từng đụn khói thuốc, Holmes lÆ¡ đễnh láºt từng trang giấy.
- Vần chữ “Mâ€, tá»› có má»™t bá»™ sưu tầm khá hoà n chỉnh, - Anh nói. - Chỉ má»™t cái tên Moriarty, cÅ©ng đủ là m cho vần “M†trở nên nổi tiếng. Còn cái tên Morgan là má»™t tên ghê tởm. Tên Merridew, có má»™t trà nhá»› khó ai sánh kịp. Tên Mathews - chÃnh là tên là m gãy chiếc răng nanh bên trái cá»§a tá»› ở phòng đợi nhà ga Charing Cross. Còn đây là anh bạn cá»§a chúng mình ngà y hôm nay.
Anh đưa cho tôi táºp tà i liệu, tôi Ä‘á»c :
“Moran Sebastian, đại tá nghỉ hưu. Từng phục vụ trong trung Ä‘oà n công biệt số má»™t ở Bangalore. Sinh năm 1840 tại Luân Äôn. Con trai cá»§a ngà i Augutus Moran - ngưá»i được thưởng huân chương British, má»™t thám tá» cÅ© cá»§a Anh ở Persia, Sebastian từng tốt nghiệp trưá»ng trung há»c Itônx và đại há»c tổng hợp Oxford. Từng là m liên lạc cho các há»™i, táºp Ä‘oà n Jowaki, Afghan, Charasiab, Sherpur và Cabul. Là tác giả cá»§a các cuốn sách “Cuá»™c Ä‘i săn mãnh thú ở miá»n Tây Himalayas†(1881); và “Ba tháng sống trong rừng nhiệt đới†(1884). Äịa chỉ đưá»ng Conduit. Tham gia các câu lạc bá»™ Anh - Ấn: Tankerville, câu lạc bá»™ chÆ¡i bà i Bagatelleâ€.
Ngoà i lỠđược ghi bằng nét chữ của Holmes :
“Má»™t tên nguy hiểm nhất cá»§a Luân Äôn, đứng sau Moriartyâ€.
- Tháºt kỳ lạ! - Tôi lên tiếng, và đưa trả Holmes cặp tà i liệu. - Dưá»ng như cuá»™c Ä‘á»i cá»§a hắn là bước đưá»ng cá»§a má»™t ngưá»i lÃnh trung thà nh.
- Cáºu nói đúng. - Holmes đáp.
- Trước kia hắn không há» là m việc gì xấu xa. Hắn là con ngưá»i có bá»™ thần kinh bằng thép, ở Ấn Äá»™ đến bây giá» vẫn lưu truyá»n má»™t huyá»n thoại kể rằng: Anh ta đã bò trong lòng má»™t con sông cạn, đã cứu thoát má»™t ngưá»i khá»i những móng vuốt cá»§a má»™t con hổ bị thương. Có những cây gá»—, lúc đầu má»c, phát triển bình thưá»ng, rồi đến má»™t độ cao xác định nà o đó, bá»—ng nhiên phát hiện trong quá trình phát triển cá»§a mình má»™t sá»± biến đổi kỳ quặc so vá»›i mức bình thưá»ng. Äối vá»›i con ngưá»i cÅ©ng xảy ra Ä‘iá»u tương tá»±. Theo thuyết cá»§a tá»›, má»—i cá nhân trong quá trình phát triển, Ä‘á»u lặp lại lịch sá» phát triển cá»§a tất cả tổ tiên. Tá»› cho rằng, má»—i má»™t biến động bất ngá» vá» phÃa lương thiện hay độc ác Ä‘á»u phụ thuá»™c và o Ä‘iá»u kiện khách quan tác động rất mạnh; muốn biết được quá khứ cá»§a má»™t ngưá»i, cần phải lục xem trong gia phả ngưá»i ấy; và suy luáºn rá»™ng ra, tiểu sá» cá»§a má»™t con ngưá»i, đó như là má»™t mẩu nhá» trong tiểu phẩm cả tiểu sá» cá»§a toà n bá»™ gia đình.
- Thôi được, nhưng tá»› thấy cái thuyết lý cá»§a cáºu hÆ¡i viá»…n vong.
- Tá»› sẽ chấm dứt câu chuyện. Có những nguyên nhân nà y, hoặc nguyên nhân khác, đã đẩy đại tá Moran Ä‘i theo con đưá»ng ngu xuẩn. Khi còn ở Ấn Äá»™ có má»™t kẻ đê tiện đã dá»±ng lên câu chuyện nà o đó gây căng thẳng cho ông ta, nhằm chống ông ta má»™t cách kịch liệt, đến ná»—i ông ta không thể nà o ở lại được nữa.
Ông ta xin vá» hưu, trở lại đất Luân Äôn, và tại đây ông ta đã bước và o con đưá»ng tá»™i lá»—i. Giáo sư Moriarty đã phát hiện ra ông ta, trong má»™t thá»i gian dà i ông ta là cánh tay phải cá»§a Moriarty.
Thằng giáo sư nà y cung cấp tiá»n nong cho ngà i đại tá tiêu xà i má»™t cách phóng khoáng. Nhưng rất hãn hữu má»›i cần tá»›i sá»± giúp đỡ cá»§a hắn. Chỉ trong hai hoặc ba trưá»ng hợp khó khăn mà những tên tá»™i phạm bình thưá»ng không thể đảm đương nổi. Có lẽ, cáºu còn nhá»› cái chết kỳ quặc cá»§a bà Stewart ở Lauder năm 1887? Không nhá»› à ? Tá»› chắc chắn chuyện nà y không thể không có tay Moran nhúng và o, mặc dù không có chứng cá»› để buá»™c tá»™i hắn ta. Ngà i đại tá có nghệ thuáºt giấu mình má»™t cách tà i tình.
Khi cả băng của Moriarty bị tóm hết, thì chỉ riêng hắn là không là m sao lôi cổ ra toà được.
Watson, cáºu còn nhá»› buổi tối, khi tá»› đến chá»— cáºu, tá»› phải kéo rèm cẩn tháºn không? Tá»› sợ phát súng bắn ra từ khẩu súng hÆ¡i đặc biệt. Lúc bấy giá» cáºu cho tá»› là kỳ quặc, nhưng tá»› biết mình cần phải là m gì. Tá»› đã nghe nói vá» khẩu súng đặc biệt kia rồi. HÆ¡n nữa, tá»› biết khẩu súng Ä‘ang nằm trong tay má»™t nhà thiện xạ. Khi tá»› vá»›i cáºu Ä‘i sang Thụy Äiển, Moran và Moriarty đã Ä‘uổi theo chúng ta, và chÃnh hắn đã là m cho tá»› bà ng hoà ng trong mấy phút ở khe lở cá»§a thác Reichenbach.
Cáºu biết không, khi còn ở bên Pháp tá»› vẫn thưá»ng xuyên theo dõi tin tức trên báo chà Anh, tá»› hy vá»ng sẽ tìm ra đầu mối nà o đó để bắt hắn ta phải ngồi và o lồng sắt. Khi hắn còn nhởn nhÆ¡ dạo chÆ¡i trên đất Luân Äôn thì tá»› chưa thể tÃnh chuyện vỠđược. Cả ngà y lẫn đêm, mối Ä‘e dá»a kia cứ ám ảnh tá»›, dứt khoát hắn sẽ tìm má»i cách để giết tá»›. Tá»› phải là m gì? Chẳng lẽ gặp trá»±c tiếp và bắn chết hắn? Tá»› không thể là m như váºy được. Vì lúc ấy, chÃnh tá»› sẽ bị ngồi và o ghế bị cáo. Trá»±c tiếp đến báo vá»›i tòa? Không Ãch lợi gì, vì tòa sẽ không đủ chứng cá»› để xét xá», chẳng lẽ xá» hắn bằng những vấn đỠnghi vấn? Tá»› bất lá»±c hoà n toà n, không có cách nà o để giải thoát được. Tá»› đã trải qua má»™t quá trình kiên trì không mệt má»i theo dõi hắn bằng tin tức các vụ án, bởi tá»› tin như Ä‘inh đóng cá»™t rằng dù sá»›m hay muá»™n tá»› cÅ©ng phanh phui ra hắn.
Vụ ám sát đầy bà ẩn anh chà ng Ronald Adair đã dẫn đến sá»± chÃn muồi cá»§a những ngà y kiên trì mong đợi, giá» khởi hà nh đã đến. Không biết tá»› có dám khẳng định Moran đã bắn chết chà ng Ronald hay không? Hắn ta đã cùng chÆ¡i bà i vá»›i chà ng thanh niên, và bám gót anh ta từ câu lạc bá»™ vá» nhà , sau đó bắn chết chà ng trai qua cá»a sổ đã mở. Äúng, không còn nghi ngá» gì nữa. Chỉ má»™t đầu đạn, cÅ©ng đủ chứng cá»› để ngà i đại tá Moran chui và o giá treo cổ. Ngay láºp tức tá»› quay vá» Luân Äôn. Tên cáºn vệ cá»§a Moran đã phát hiện ra tá»›, hắn kịp thá»i thông báo cho Moran. Thằng nà y thế nà o cÅ©ng biết mối liên hệ giữa vụ án mạng và sá»± quay vá» cá»§a tá»›, hắn sẽ lo lắng mất ăn mất ngá»§. Tá»› tin, hắn sẽ khá» tá»› ngay láºp tức, không cháºm trá»…. Chắc chắn hắn sẽ dùng thứ vÅ© khà giết ngưá»i độc đáo - khẩu súng hÆ¡i. Tá»› phải chuẩn bị đón hắn, thế là bức tượng bằng sáp được ra Ä‘á»i không chê và o đâu được. Tá»› báo trước cho bên cảnh sát, để há» giúp má»™t tay (vá»›i con mắt tinh ranh cáºu đã phát hiện ra hai viên cảnh sát thấp thoáng chá»— cổng ra và o). Tá»› chá»n địa Ä‘iểm rất thuáºn tiện cho việc quan sát, nhưng thú tháºt tá»› không ngỠđối thá»§ cá»§a tá»› cÅ©ng chá»n đúng vị trì ấy để tấn công. Tất cả chỉ có thế, Watson. Chắc cáºu đã hiểu má»i chuyện.
- Chưa hết, - Tôi nói. - cáºu chưa giải thÃch cho tá»› chuyện vì sao ngà i đại tá Moran lại bắt buá»™c phải thá»§ tiêu anh chà ng Adair?
- Anh bạn cá»§a tôi Æ¡i, chúng ta lại rÆ¡i và o lÄ©nh vá»±c Ä‘oán mò rồi, trong lÄ©nh vá»±c nà y chỉ có logic không thì quả là quá Ãt á»i. Má»—i ngưá»i có thể xây dá»±ng riêng cho mình má»™t giả thuyết, dá»±a trên cÆ¡ sở những dữ kiện Ä‘ang tồn tại. Giả thuyết cá»§a cáºu cÅ©ng có khả năng trùng vá»›i giả thuyết cá»§a tá»›.
- Có nghÄ©a là , cáºu đã nghÄ© ra giả thuyết?
- Theo tá»› nghÄ©, giải thÃch những dữ kiện đã có không khó.
Qua Ä‘iá»u tra, ngưá»i ta đã xác láºp là trước lúc xảy ra vụ án không lâu, đại tá Moran và anh chà ng Adair đã cùng ở má»™t há»™i chÆ¡i bà i và ăn được má»™t món tiá»n khá lá»›n. Nhưng Moran đã chÆ¡i không trung thá»±c. Từ lâu, tá»› được biết hắn là má»™t tay cá» bạc gian láºn. Có lẽ, trong ngà y xảy ra vụ án, Adair đã cảnh cáo Moran vì những trò gian láºn. Anh chà ng Adair đã giáp mặt vá»›i đại tá, chắc có dá»a sẽ tố cáo hắn, nếu như hắn không tá»± nguyện rá»i bá» câu lạc bá»™ và từ nay vá» sau không được chÆ¡i cái trò ma cô ma cáºu nữa. Má»™t chà ng trai miệng còn hÆ¡i sữa như Adair, lại dám công khai dá»a tố cáo buá»™c tá»™i má»™t con ngưá»i đáng tuổi cha chú cá»§a anh ta, hÆ¡n nữa hắn còn chiếm má»™t địa vị sang trá»ng trong xã há»™i! Có lẽ, đúng hÆ¡n, anh ta đã nói riêng vá»›i Moran, không có ngưá»i là m chứng. Nhưng vá»›i Moran, má»™t con ngưá»i chuyên sống bằng bạc bịp, nếu bị khai trừ ra khá»i câu lạc bá»™ thì khác nà o bị cắt đưá»ng sinh sống? Äó là nguyên nhân để hắn giết Adair, và giết và o chÃnh thá»i Ä‘iểm anh chà ng trai trẻ chưa kịp sá» dụng kết quả cuá»™c chÆ¡i không trung thá»±c; chưa kịp tÃnh phần thắng cá»§a anh ta là bao nhiêu và anh ta cần phải trả lại những ngưá»i thua cuá»™c là bao nhiêu. Anh ta đã khóa chặt cá»a lại để không muốn mẹ và em gái thấy anh ta Ä‘ang tÃnh toán và thắc mắc vá» những cái tên ghi trong tá» giấy và những chồng tiá»n đặt trên bà n. Sao, theo cáºu, lá»i giải thÃch cá»§a tá»› có phù hợp hay không?
- Tá»› cho rằng, cáºu đã nói trúng tim Ä‘en hắn.
- Cuá»™c Ä‘iá»u tra xét há»i sẽ chứng minh cho lá»i giải thÃch cá»§a tá»› đúng hay sai. Từ đây đại tá Moran không còn là mối lo ngại cho chúng ta, và khẩu súng hÆ¡i kỳ diệu cá»§a Von Herder sẽ trang Ä‘iểm cho bá»™ sưu táºp cá»§a Viện bảo tà ng Scotland Yard. Từ nay, không còn ai quấy rầy ngà i Sherlock Holmes tham gia và o công việc giải quyết những câu chuyện bà ẩn, nhưng đầy lý thú.
Cuá»™c sống phức tạp ở Luân Äôn trở nên phong phú và bình yên, êm ả hÆ¡n.
HẾT
Last edited by khungcodangcap; 07-10-2008 at 09:10 AM.
|

26-04-2008, 01:28 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Thung lũng khủng khiếp
Chương 1: Tin Báo
Holmes không đụng má»™t tý nà o đến bữa Ä‘iểm tâm, cứ ngồi chống tay xuống bà n, ngắm nghÃa mãi má»™t tá» giấy vừa lôi ở má»™t bì thư ra. Anh đưa bì thư ra ánh sáng, chăm chú xem xét cả trong lẫn ngoà i:
- Tuồng chữ cá»§a thằng Por. Mặc dầu tôi chưa nhìn thấy tuồng chữ nó đến hai lần, nhưng chắc chắn đây là cá»§a nó. Nhưng thằng nà y mà phải gá»i thư cho tôi thì nhất định là có chuyện quan trá»ng.
- Por là ai váºy? - Tôi tò mò há»i.
- Por chỉ là má»™t cái tên giả, má»™t loại ký hiệu để nháºn ra nhau thôi. Äằng sau cái tên ấy là má»™t thằng tinh như ma. Äã có lần nó viết thư nói thẳng thừng rằng Por đâu có phải tên tháºt cá»§a nó, và nó thách tôi tìm xem nó là ai. Sở dÄ© tôi chú ý nhiá»u đến nó, không phải vì bản thân nó mà chÃnh vì nó có liên quan đến má»™t "đại nhân" mà tôi Ä‘ang theo dõi. Thằng nà y cÅ©ng giống như kiểu con chó rừng Ä‘i trước con sư tá», má»™t thằng ngưá»i tý hon hợp tác vá»›i má»™t tên khổng lồ váºy. Mà cái tên khổng lồ đó, chẳng những rất ghê gá»›m, mà còn khá»§ng khiếp nữa kìa. Watson, đã có lần nà o tôi nói vá»›i anh vá» giáo sư Mori chưa?
- Tên tá»™i phạm khoa há»c trứ danh ấy chứ gì?
- Chết, anh mà gá»i hắn như váºy, thì anh sẽ phải ra toà . Mà chÃnh cái chá»— đó má»›i là tuyệt đấy. Hắn, má»™t thằng chá»§ mưu cá»§a tất cả những gì bẩn thỉu nhất đã xảy ra từ trước đến nay. Má»™t bá»™ óc chỉ huy tất cả các tầng lá»›p cặn bã nhất cá»§a xã há»™i.
Thế nhưng, không há» có má»™t mối nghi ngá», tháºm chà không có cả má»™t lá»i phê bình nhá» nà o có thể đụng đến lông chân hắn. Hắn đã che giấu những thá»§ Ä‘oạn cá»§a hắn khéo đến mức hắn có thể lôi anh ra toà chỉ vì mấy câu nói vừa rồi, và toà sẽ tịch thu hết số tiá»n lương hưu trà cá»§a anh để Ä‘á»n bù danh dá»± cho hắn. Nhưng rồi thế nà o chúng ta cÅ©ng phải đấu vá»›i hắn thôi.
Tôi bốc lên:
- Mong rằng lúc ấy, tôi sẽ có mặt bên cạnh anh. Nhưng mà anh dang nói vỠtên Por kia mà .
- à , Por chÃnh là má»™t mắt xÃch trong sợi dây xÃch, gần mốc trung tâm đó. Cho đến bây giá», Por là mắt xÃch yếu nhất cá»§a sợi xÃch.
- Thì sức bá»n cá»§a má»™t sợi dây xÃch tuỳ thá»™c và o mắt yếu nhất cá»§a nó. ChÃnh vì thế mà thằng Por là rất quan trá»ng đối vá»›i tôi, thằng nà y đôi lúc cÅ©ng có ý trở lại con đưá»ng lương thiện, lại thêm, lâu lâu, tôi có gá»i cho anh ta mưá»i bảng Anh, thà nh ra đã có hai, ba lần, nó có báo cho tôi má»™t và i tin tức có giá trị, các loại tin tức có thể giúp tôi biết trước và ngăn ngừa tá»™i ác, nhưng không trừng phạt được kẻ định gây ra. Chắc chắn là nếu có chìa khoá giải được máºt mã, thì lá thư nà y cÅ©ng là loại tin tức ấy đấy.
Holmes trải tấm giấy lêm bà n, tôi đứng dáºy, Ä‘i lại đằng sau, nhìn qua trên vai anh và đá»c được những giòng chữ nà y:
534 C2 I3 I27 3I I7 2I 4I
Du-gia I09 203 37 Birlstone 26 Birlstone 9 I27 ::18o18::
- Anh nghĩ gì thế, Holmes?
- Tất nhiên đây là một cách để hắn báo tin cho tôi đấy.
- Nhưng viết máºt mã mà không cho chìa khoá giải thì có lợi Ãch gì?
- Trong trưá»ng hợp cụ thể nà y, thì bức máºt mã nà y đúng là không là m gì được.
- Tại sao lại nói rằng "trong trưá»ng hợp cụ thể nà y"
- Bởi vì có nhiá»u bức máºt mã ta có thể Ä‘á»c dá»… dà ng cÅ©ng như Ä‘á»c tin rao vặt trong báo váºy. Nhưng lần nà y... tôi đứng trước má»™t cái gì có khác đây. Rõ rà ng nó có liên hệ đến các chữ trong má»™t trang cá»§a má»™t cuốn sách nà o đó.
- Thế tại sao có hai chữ Du-gia và Brilstone
- Tại vì trong trang sách đó không có hai chữ nà y.
- Thế thì tại sao nó lại không nói rõ tên cuốn sách?
- Có ai cho cả máºt mã lẫn chìa khó giải và o trong cùng má»™t bì thư? Vì nếu thư bị đưa nhầm ngưá»i thì tiêu ngay. Cho nên chắc không lâu đâu, sẽ có má»™t bức thư thứ hai nữa.
Những dá»± Ä‘oán cá»§a Holmes Ä‘á»u đúng cả. Chỉ và i phút sau, ngưá»i giúp việc mang đến cho chúng tôi bức thư chỠđợi. Holmes vừa xé bì thư vừa nháºn xét:
- "CÅ©ng cùng má»™t thứ chữ, nhưng lần nà y thì lại ký tên nữa". Holmes vừa trải tá» giấy ra vừa nói má»™t cách đắc thắng. "Nà y Watson Æ¡i, chúng ta tiến lên được rồi", nhưng vừa Ä‘á»c được và i dòng, trán Holmes bá»—ng nhăn lại.
- Thế là bao hy vá»ng tan vỡ như bá»t xà phòng, chỉ mong thằng Por không bị gãy cổ.
Holmes Ä‘á»c to bức thư cho tôi nghe:
"Ông Holmes thân mến. trong vụ nà y tôi sẽ không mạo hiểm thêm nữa. Nó nguy hiểm quá. Thình lình lão đến, và o lúc tôi đã viết xong phong bì nà y vá»›i ý định báo cho ông biết cách giải mã, tôi đã giấu được cái bì thư Ä‘i. Nhưng tôi Ä‘á»c trong mắt lão, thấy lão nghi ngá» tôi. tôi xin ông hãy đốt bức máºt mã Ä‘i, vì bây giá» nó chẳng còn có Ãch gì cho ông nữa" F. Por.
Holmes ngồi xuống, vò nát bức thư trong tay mắt nhìn sững và o ngá»n lá»a trong lò sưởi.
"Có lẽ hắn tá»± biết là hắn đã phản bá»™i chá»§ hắn, nên hắn tưởng tượng ra lá»i buá»™c tá»™i trong mắt cá»§a lão kia".
- Lão kia là lão giáo sư Mori? - Tôi há»i.
- Khi má»™t tên trong cái băng nà y nói đến "lão ta" thì má»i ngưá»i Ä‘á»u hiểu là ai rồi. Äối vá»›i bá»n chúng, chỉ có má»™t "lão ta" mà thôi.
- Nhưng lão có thể là m gì được?
- Khi ngưá»i ta là má»™t trong những bá»™i óc lá»›n nhất cá»§a Châu Âu và được những quyá»n lá»±c Ä‘en tối nhất sùng bái, thì ngưá»i ta đã nắm trong tay những khả năng vô hạn. Por Ä‘ang hoảng sợ. Anh Ä‘em so sánh chữ trong bức thư vá»›i chữ trên phong bì mà xem. Chữ ở cái phong bì thì viết rắn rá»i, còn trong bức thư thì run quá.
- Thế hắn viết thư là m gì? Hắn chỉ việc bỠrơi tất cả là xong.
- Hắn sợ rằng nếu đột nhiên hắn lại câm bặt Ä‘i thì rồi mình sẽ Ä‘i Ä‘iá»u tra xem tại sao, và điá»u đó có thể gây phiá»n phức cho hắn.
- Anh nói có lý, lẽ dĩ nhiên là ...
Tôi cầm bức máºt mã lên quan sát tháºt cẩn tháºn:
- ... Bá»±c tháºt, má»™t Ä‘iá»u bà máºt rất quan trá»ng đã được viết trên mảnh giấy nà y, mà lại không là m sao Ä‘á»c được.
Holmes đẩy mâm thức ăn ra, rồi đốt cái tẩu thuốc.
- Anh thá» xem lại. Liệu có má»™t và i cho tiết nà o đó mà cái bá»™ óc quỉ quái cá»§a anh đã để lá»t lưới chăng? - Tôi đỠnghị.
- Nà o, ta hãy xét bà i toán nà y vá» phương diện lý trà thuần tuý xem sao. Thằng Por nó chỉ cho ta là phải chiếu và o má»™t cuốn sách nà o đó. Äấy. Äiểm bắt đầu là từ đấy.
- Cũng mơ hồ quá đi thôi.
- Thì chúng ta là m cho rõ hơn? Chúng ta có những chỉ dẫn gì vỠcuốn sách nà y?
- Chẳng có gì cả.
- ồ, ồ, bản máºt mã bắt đầu từ con số 534 phải không? Ta đặt giả thiết đây là con số cá»§a trang sách. Như thế thì cuốn sách nà y khá dầy đấy. Thá» xem có còn những chỉ dẫn nà o nữa vá» cuốn sách nà y không? Mã hiệu thứ nhì là chữ C2. Anh nghÄ© gì vá» chữ C2 nà y.
- Chương 2, chắc thế.
- Tôi ngỠlà không phải, vì đã ghi số trang thì số chương không cần thiết nữa. Vả lại nếu trang 534 mà lại mới chỉ ở chương 2, thì bỠdà y của cuốn sách là không thể tưởng tượng được.
- Không phải chương 2, mà là cột - tôi kêu lên.
- Hoan hô, sáng nay óc anh sáng chói như má»™t ánh chá»›p váºy. Ta đã hình dung ra má»™t cuốn sách dà y, in hai cá»™t, má»—i cá»™t khá dà i. Vì trong bản máºt mã cá»§a ta có má»™t chữ mang đến con số 203.
Nếu đây không phải là má»™t cuốn sách thưá»ng dùng, thì nó đã gá»i cho mình cuốn đó. theo trong thư thì trước khi bị "lão kia" bắt gặp, nó có ý định gá»i cho ta cái khoá giải mã ở ngay trên bì thư nà y. Äiá»u nà y có nghÄ©a đây là má»™t cuốn sách mà mình có thể dá»… dà ng có được ngay. Má»™t cuốn sách mà nó có, và nó nghÄ© rằng mình cÅ©ng có, nghÄ©a là má»™t cuốn sách rất phổ biến.
- Có lý lắm.
- Váºy cái diện Ä‘iá»u tra sẽ được giá»›i hạn và o má»™t cuốn sách dầy, in hai cá»™t, và thông dụng
Tôi kêu lên một cách đắc thắng:
- Cuốn Kinh Thánh.
- Tốt, tốt. Nhưng mà không tốt lắm. Kinh Thánh thì có biết bao nhiêu là bản in khác nhau, là m sao mà Por biết được là bản cá»§a nó vá»›i bản cá»§a mình có cùng má»™t số trang như nhau. Không. Äây phải là má»™t cuốn sách in đồng loạt, và Por phả biết chắc chắn rằng số trang 534 là có trong cuốn sách cá»§a mình kia.
- Như thế là có thể thu nhá» diện tÃch tìm kiếm lại nữa.
- Äúng thế. Cuá»™c tìm kiếm cá»§a chúng ta hướng vá» những cuốn sách in hà ng loạt mà nhà nà o cÅ©ng có.
- Cuốn "Chỉ dẫn giỠtà u hoả".
- Ngôn ngữ trong cuốn nà y quá khô khán., không dễ gì dùng những chữ ở trong đó để tạo nên một bức thơ. Chúng ta loại bỠcuốn "Chỉ dẫn giỠtà u hoả". Cũng loại bỠcuốn tự điển vì những lý do đó. Thế thì còn gì nữa nà o?
- Một cuốn Lịch niên giám.
- Xuất sắc. Nà o ta thá» xét cuốn Lịch niên giám xem, nó rất thông dụng, nó có đủ số trang đòi há»i, nó in trên hai cá»™t, ở quãng đầu thì ngôn ngữ cá»§a nó có hạn chế tháºt, nhưng phần cuối nó cÅ©ng hùng biện lắm đấy...
Holmes giáºt lấy cuốn sách để trên bà n.
- Äây , trang 534 cá»™t 2, mình thấy má»™t bà i văn trà ng giang đại hải nói vá» ná»n thương mại và những tà i nguyên cá»§a xứ ấn độ thuá»™c Anh, Watson, anh ghi các chữ nà y lại Ä‘i. Số 13 là chữ "Ma". Hứ, cái bắt đầu nà y có vẻ bất lợi rồi, chữ số 127 là "ChÃnh phá»§". cÅ©ng còn có ý nghÄ©a má»™t chút, nhưng chẳng có liên can gì đến chúng ta và giáo sư Mori cả. Bây giá» cứ thá» nữa xem, ChÃnh phá»§ là m gì? Than ôi, chữ sau là "lông heo" thôi thế là hết. Chúng ta đã thua cuá»™c ...
Holmes nói vá»›i má»™t giá»ng hà i hước nhưng cay đắng. Nản lòng, tôi cÅ©ng ra ngồi cạnh lò sưởi. Sá»± im lặng kéo dà i, bá»—ng nhiên bị phá vỡ bởi má»™t tiếng kêu cá»§a Holmes. Anh chạy vá»™i đến chiếc tá»§ đứng và moi ra má»™t cuốn sách dà y cá»™m khác, bìa mà u và ng.
- Tại vì chúng ta muốn Ä‘i trước thá»i đại. Hôm nay là ngà y mùng 7 tháng giêng, cho nên chúng ta má»›i Ä‘i tra cứu má»™t cuốn lịch niên giám năm má»›i. Nhưng chắc chắn là Por đã dùng má»™t cuốn lịch năm ngoái, và có lẽ nó đã nói rõ cho chúng ta biết Ä‘iá»u nà y nếu như nó viết được lá thÆ¡ chỉ dẫn. Nà o, thá» xem cái trang 534 có cái gì nà o?
Số 13 là chữ "một". A, có vẻ hứa hẹn rồi. Số 127 là "nguy hiểm".
Mắt Holmes long lanh lên. Những ngón tay thon nhá»n cá»§a anh cứng đỠra trong lúc anh lẩm bẩm đếm chữ.
- à . Má»™t nguy hiểm. . . Ghi lại Ä‘i Watson, ghi "má»™t nguy hiểm... cấp bách... Ä‘e doạ má»™t ngưá»i tên là ... ở đây chúng ta có chữ "Du-gia" má»™t ngưá»i tỉnh nhá» già u có ở tại Birlstone. Xác thá»±c. Nguy hiểm. Khẩn cấp...". Äó watson. Nếu anh bạn tạp hoá ở đầu phố mà có bán má»™t vòng hoa thì tôi sẽ cho Ä‘i mua vỠđể tá»± tặng thưởng cho mình.
Tôi Ä‘á»c lại bức thư kỳ lạ mà tôi đã ghi nguệch ngoạc trên giấy khi Holmes Ä‘ang giải mã, và thở dà i:
- Vì sao lại tìm một cách phức tạp đến thế nà y để viết và i câu.
- Trái lại, thằng Por đã hà nh động xuất sắc đấy. Nếu định tìm chữ trong má»™t cá»™t thôi thì sẽ khó mà tìm cho đủ chữ để nói hết ý nghÄ©. ở đây trái lại, ná»™i dung thư là hoà n toà n rõ rà ng. Ngưá»i ta Ä‘ang âm mưu chống lại má»™t ngưá»i nà o đó tên là Du-gia, chắc chắn là má»™t tay địa chá»§ giầu có ở tỉnh. Por biết Ä‘Ãch xác là sá»± nguy hiểm rất cấp bách. (Nó không tìm thấy chữ "Ä‘Ãch xác" trong cá»™t in chữ nên phải dùng chữ "xác thá»±c").
- Chúng ta vừa là m được má»™t công trình kiệt tác vá» phân tÃch.
Holmes vui như má»™t nghệ sÄ© chân chÃnh trước má»™t tác phẩm thà nh công nhất cá»§a mình, và anh Ä‘ang còn giữ má»™t nụ cưá»i trên môi, khi Bili mở cá»a để cho viên thanh tra máºt thám Dona bước và o.
Chuyện nà y xảy ra và o những năm 1800. Và o thá»i ấy, Dona là má»™t trinh thám trẻ, năng nổ, cÅ©ng đã có đôi chút thà nh tÃch trong má»™t và i vụ án... Cả cái vóc ngưá»i to lá»›n, cÅ©ng chứng tá» sức mạnh phi thưá»ng cá»§a anh ta. Trán rá»™ng, đôi mắt sáng nằm sâu trong hai hốc mắt, lông mà y ráºm rì. Äó là má»™t chà ng trai Ãt nói, tÃnh tình nghiêm nghị, đứng đắn. Holmes đã có dịp giúp anh ta thà nh công má»™t đôi lần và không chịu nháºn bất cứ má»™t Æ¡n huệ nà o. Äiá»u nà y giải thÃch được tại sao ngưá»i thanh tra xứ Ecosse nà y kÃnh trá»ng và yêu mến anh bạn đồng nghiệp tà i tá» cá»§a mình.
Holmes Ä‘on đả chà o há»i:
- Ông là má»™t loà i chim dáºy sá»›m, xin chúc ông nhiá»u may mắn trong khi Ä‘i săn sâu bá» sáng nay, nhưng tôi sợ rằng ông đến và o giá» nà y không khéo lại có má»™t chuyện chẳng là nh xảy ra.
Dona trả lá»i vá»›i má»™t nụ cưá»i tâm lý:
- Ông Holmes, nếu ông thay chữ "tôi sợ rằng" bằng chữ "tôi mong rằng" thì có lẽ ông gần sá»± tháºt hÆ¡n. Không, tôi không hút thuốc đâu, cám Æ¡n. Tôi phải lên đưá»ng ngay bây giá», vì những giỠđầu tiên cá»§a má»™t vụ án là những giá» có Ãch lợi nhất, nhưng...
Viên thanh tra bá»—ng ngưng bặt, ông ta vừa thấy tá» giấy trên đó tôi đã ghi lại lá»i giải mã, ông ta há hốc mồm nhìn tá» giấy.
- Du-gia, Birlstone, thế nà y là thế nà o, ông lấy những cái tên nà y ở đâu ra váºy?
- Äây là má»™t bức máºt mã mà bác sÄ© watson và tôi vừa giải ra. Nhưng sao những cái tên nà y là m ông phải bối rối?
- Một ông tên là Du-gia ở lâu đà i Birlstone vừa bị ám sát sáng hôm nay. - Dona nói.
|

26-04-2008, 01:29 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Chương 2: Ông Sherlock Holmes diễn thuyết
Nói rằng má»™t cái tin kỳ lạ như váºy là m anh ta phải bối rối hay xúc động thì là nói ngoa. Mặc dù là ngưá»i không có tÃnh độc ác, nhưng vì sống mãi trong những cái "giáºt gân' thà nh ra cÅ©ng chai ngưá»i Ä‘i rồi. Và nếu những xúc cảm cá»§a anh có bị cùn nhụt Ä‘i thì trái lại sá»± thông minh cá»§a anh lại tăng thêm.
Holmes nói lớn:
- Phi thưá»ng. Tháºt phi thưá»ng.
- Hình như ông không ngạc nhiên gì thì phải?
- Tại sao tôi lại phải ngạc nhiê? Tôi nháºn được má»™t bức thư nặc danh báo cho biết là có má»™t sá»± nguy hiểm Ä‘ang Ä‘e doạ má»™t ngưá»i nà o đó. Rồi má»™t giá» sau, tôi hay tin rằng sá»± nguy hiểm đó đã thà nh sá»± tháºt và ngưá»i kia đã chết. Váºy thì tôi có chú ý, chá»› không há» ngạc nhiên.
Holmes kể lại cho viên thanh tra nghe chuyện chúng tôi vừa giải mã bức thư. Dona ngồi xuống hai tay đỡ lấy cằm, và hai con mắt chỉ còn như hai cái khe mà u và ng. Ông ta nói:
- Tôi định sáng nay sẽ Ä‘i xuống lâu đà i. Tôi rẽ và o đây để há»i xem ông có cùng Ä‘i không? Nhưng bây giá» là m việc ở Luân Äôn có lẽ có kết quả hÆ¡n.
- Tôi không nghĩ thế. - Holmes nói.
- Ông hãy xem, chỉ ngà y mai hay ngà y kia thôi, là báo chà sẽ là m rùm beng lên vá» câu chuyện bà máºt ở lâu đà i đó. Nhưng bà máºt ở đâu kia chứ, vì ngay tại Luân Äôn, đã có ngưá»i báo tin trước khi án mạng xảy ra. Váºy chúng ta hãy tóm cổ cái vị tiên tri ấy, thì má»i việc còn lại sẽ tuồn tuá»™t theo ra cả thôi.
- Chắc chắn là thế. Nhưng là m cách nà o mà ông tóm cổ được cái tên Por nà y?
Dona láºt ngược lá thư mà Holmes vừa đưa cho anh ta.
- Thùng thư ở trạm bưu Ä‘iện Camberwell. Äiá»u nà y cÅ©ng không giúp được gì? Theo ông thì cái tên nà y là tên giả? Có phải ông nói rằng ông có gá»i tiá»n cho hắn ta phải không?
- Hai lần.
- Bằng cách nà o?
- Gá»i qua bưu Ä‘iện
- Ông không bao giá» Ä‘i xem mặt ngưá»i lÄ©nh số tiá»n đó.
- Không.
Viên thanh tra tỠra hơi ngạc nhiên và khó chịu.
- Tại sao lại không?
- Bởi vì bao giá» tôi cÅ©ng giữ đúng lá»i hứa, Khi hắn viết thư cho tôi lần đầu tiên, tôi đã hứa vá»›i hắn là sẽ không tìm cách theo dõi hắn.
- Ông có nghÄ© rằng có má»™t ngưá»i nà o khác đằng sau hắn không?
- Tôi không nghĩ, mà tôi biết chắc kia.
- Cái vị gÃao sư mà ông đã nói vá»›i tôi?
- Äúng đấy.
Dona mỉm cưá»i và nháy mắt vá»›i tôi
- Ông Holmes ạ. ChÃnh tôi đã Ä‘Ãch thân Ä‘iá»u tra vỠông ta: má»i cái Ä‘á»u cho thấy rằng đây là má»™t con ngưá»i rất đáng kÃnh, má»™t nhà bác há»c đầy tà i năng.
- Tôi tháºt sung sướng thấy ông nêu lên những tà i năng cá»§a ông ta.
- Tháºt váºy, ngưá»i ta chỉ còn biết cúi đầu kÃnh chà o ông ta mà thôi. Tôi có lần ngồi nói chuyện vá»›i ông ta vá» nguyệt thá»±c, nháºt thá»±c, mà tháºt quái quá»·: tôi cÅ©ng không hiểu bằng cách nà o câu chuyện lại quay sang đến vấn đỠđó. Nhưng thá»±c tình chỉ vá»›i má»™t cái đèn và má»™t quả Ä‘iạ cầu, ông ta đã cắt nghÄ©a tất cả cho tôi hiểu trong có má»™t phút đồng hồ. Ông ta có cho tôi mượn má»™t cuốn sách, nhưng nó quá cao đối vá»›i tôi. Ông ta có má»™t bá»™ mặt nhẵn nhụi, mái tóc hoa râm, và cách ăn nói hÆ¡i trịnh trá»ng đủ để là m má»™t ông bá»™ trưởng.
Holmes phát ra má»™t tiếng cưá»i, xoa hai bà n tay và o nhau:
- Tháºt là tuyệt, có phải cuá»™c đà m đạo mê ly và xúc động ấy là ở ngay trong buồng là m việc cá»§a giáo sư phải không?
- Äúng thế.
- Một căn phòng rất đẹp
- Rất đẹp, đúng thế.
- Ông ngồi trước bà n là m việc của ông ta
- Vâng
- Mặt trá»i chiếu và o mắt ông, còn mắt cá»§a giáo sư thì ở trong bóng tối.
- Lúc đó à và o buổi tối, cái đèn quay vá» phÃa tôi
- Tất nhiên là như thế. Ông có nháºn thấy ở trên đầu chá»— giáo sư có treo má»™t bức tranh không?
- Vâng, bức tranh. Má»™t ngưá»i phụ nữ trẻ tuổi, hai tay ôm đầu và liếc nhìn xuống ngưá»i xem tranh.
- Bức tranh của hoạ sĩ Greuse đấy
Viên thanh tra chăm chú nghe, Holmes ngả ngưá»i và o lưng ghế, chụm đầu các ngón tay và o nhau , nói tiếp:
- Greuse là má»™t hoạ sÄ© ngưá»i Pháp. Các nhà phê bình hiện đại đánh giá cao hoạ sÄ© nà y.
Hai mắt của viên thanh tra dãn ra:
- Có lẽ tốt hơn hết là chúng ta hãy...
Holmes cắt ngang ngay:
- Tất cả những Ä‘iá»u tôi nói vá»›i ông Ä‘á»u có má»™t mối liên quan vá»›i cái bà máºt cá»§a lâu đà i Birlstone đấy. Thá»±c ra, chúng ta Ä‘ang đứng ở trung tâm cá»§a lối bà nà y.
Dona miá»…n cưỡng mỉm cưá»i và nhìn tôi:
- Ông suy nghÄ© có hÆ¡i nhanh quá. Ông nhảy mất má»™t hay hai bước. Thà nh ra tôi không theo kịp ông nữa. Là m sao lại có thể có má»™t mối liên hện giữa nhà há»a sÄ© cá»§a thế kỉ trước vá»›i vụ án nà y được.
- Sự kiện một bức tranh của Greuse đem ra bán giá bốn nghìn bảng không đủ là m chuyển bánh cả một đoà n tà u dà i những suy nghĩ trong chất xám của ông sao?
Không biết có phải là chuyển bánh không? Nhưng thấy viên thanh tra gãi đầu ghê quá, Holmes lại tiếp tục:
- Lương giáo sư Mori là 700 bảng Anh má»™t năm. Váºy thì là m sao mà ông ta có thể mua được bức tranh?
Äoà n tà u cá»§a viên thanh tra bây giá» Ä‘ang chạy hết tốc lá»±c:
- Tháºt hấp dẫn. Tôi rất thÃch nghe ông nói chuyện.
Holmes mỉm cưá»i. Anh ta rất khoái những sá»± tán thưởng ngây thÆ¡ như váºy.
- Thế ở lâu đà i đã xảy ra chuyện gì? Holmes há»i.
- Chúng ta có thì giỠông ạ. Có má»™t xe ngá»±a đợi tôi ở dưới đưá»ng kia. Vá» chuyện bức tranh.... Ông Holmes ạ, có lần ông đã khẳng định vá»›i tôi là ông chưa há» gặp mặt giáo sư bao giá».
- Äúng. Tôi chưa há» gặp mặt ông ta.
- Thế thì là m sao ông biết được căn buồng của ông ta.
- Tôi đã đến nhà ông ta ba lần: Hai lần tôi đã kiếm cá»› ngồi chỠông ta, và tôi đã Ä‘i khá»i trước khi ông ta vá»; Còn má»™t lần... chÃnh lần đó tôi đã tá»± cho phép tôi Ä‘á»c qua những giấy tá» cá»§a ông ta và kết luáºn tháºt là bất ngá».
- Ông có tìm thấy một cái gì phạm pháp không?
- Tuyệt đối không có. ChÃnh Ä‘iá»u đó là m tôi bối rối. Nhưng mà ông đã thấy tầm quan trá»ng cá»§a chi tiết bức tranh rồi chứ, chi tiết ấy nói lên rằng ông giáo sư rất già u. Nhưng ông ta là m gì mà lại già u thế? Ông ta không lấy vợ. Em ông ta là má»™t ngưá»i xếp ga quèn ở miá»n Tây.
- Váºy thì sao?
- Suy luáºn ra cÅ©ng đơn giản thôi.
- ông cho rằng ông giáo sư có những nguồn thu nháºp lá»›n, và những nguồn nà y là bất hợp pháp phải không?
- Äúng là như thế. Cái ý nghÄ© nà y, tất nhiên không phải là chỉ có dá»±a trên bức hoạ cá»§a Greuse thôi, Tôi có cả tá những sợi tÆ¡ mong manh dẫn tôi đến trung tâm cá»§a mà ng nhện, là nÆ¡i con váºt đó đứng im rình mồi. Sở dÄ© tôi nêu lên chuyện bức hoạ, cÅ©ng chỉ vì nó nằm trong giá»›i hạn tầm mắt cá»§a ông mà thôi.
- Những Ä‘iá»u ông vừa nói là hết sức đáng chú ý. Nhưng nếu có thể, chúng ta thỠđà o sâu thêm má»™t tý xem sao. Có phải ông ta đã là m già u bằng mánh mung, lừa đảo là m bạc giả....
- Ông đã có bao giá» Ä‘á»c má»™t cái gì nói vá» Jona chưa?
- Có phải là tên cá»§a má»™t nhân váºt tiểu thuyết không không? Trong đó các ngà i thám tá» Ä‘á»u là m được những việc rất kỳ diệu.
- Jona không phải là thám tá» cÅ©ng không là má»™t nhân váºt tiểu thuyết. Äó là má»™t tên tá»™i phạm báºc thầy đã sống và o khoảng năm 1750. Ông Dona, ông nên Ä‘á»c lại tất cả những tà i liệu ghi chép lại các vụ án. Tất cả má»i việc Ä‘á»u chỉ lặp lại mà thôi, kể cả lão giáo sư Mori nữa. Jona là sức mạnh cá»§a những tên tá»™i phạm cá»§a Luân Äôn. Hắn đã bán bá»™ óc cho bá»n nà y lấy 15% hoa hồng trong má»—i vụ. Tất cả những chuyện đã là m trước đây, sẽ còn được là m lại nữa. Tôi sẽ kể cho ông nghe má»™t và i việc vá» Mori mà có lẽ sẽ là m ông vui thÃch.
- Tôi xin dá»ng cả hai tai lên.
- Tôi đã tìm hiểu được ai là khâu đầu tiên cá»§a sợi xÃch. Má»™t sợi dây xÃch mà đầu nà y là má»™t tên tôi phạm thượng thặng, còn đầu kia là cả trăm tên ăn cắp, móc túi, những tên Ä‘i tống tiá»n, những tên bợm cá» bạc. ở giữa hai đầu sợi xÃch đó, là tất cả các loại tá»™i ác. Tham mưu trưởng cá»§a bá»n chúng là tên đại tá Mô-ran. Theo ông thì lão giáo sư trả lương cho hắn ta bao nhiêu tiá»n?
- Tôi muốn biết Ä‘iá»u đó lắm.
- Sáu nghìn bảng Anh má»™t năm. Tôi cÅ©ng Tôi cÅ©ng tình cá» mà biết được chi tiết nà y thôi. Ngà i đại tá Mo-ran lương còn cao hÆ¡n cả thá»§ trưởng, những cái cái séc bình thưá»ng để trả tiá»n sinh hoạt trong nhà thôi. Nó được trả và o tà i khoản cá»§a sáu ngân hà ng khác nhau. Chi tiết nà y có là m cho ông phải suy nghÄ© không?
- Tất nhiên cÅ©ng đáng chú ý tháºt. Nhưng từ đó ông suy luáºn ra những gì?
- Những gì à , là hắn không muốn ai bép xép gì vá» cá»§a cải cá»§a hắn, hắn có khoảng 20 tà i khoản ở ngân hà ng, và phần lá»›n tà i sản cá»§a hắn thì ký gá»i ở Pháp hoặc Äức.
Dona ngồi lặng đi, chìm đắm trong một suy nghĩ sâu lắng, nhưng rồi cái óc thực tế xứ Ecosse lại kéo anh ta đứng lên.
- Hiện giá», thì lão ta có thể cứ tiếp tục . Ông đã kéo chúng tôi Ä‘i quá xa vá»›i những câu chuyện cổ tÃch cá»§a ông rồi. Tôi chỉ còn ghi nháºn được cái Ä‘iá»u cốt yếu là có má»™t sá»± liên hệ nà o đó giữa giáo sư vá»›i tá»™i ác. Váºy xin há»i ông, liệu chúng ta có thể Ä‘i xa hÆ¡n thế không?
- Ông đã nói vá»›i chúng tôi rằng vụ án mạng nà y hiện giá» chưa giải thÃch được. Nếu chúng ta giả thiết, rằng nguồn gốc cá»§a nó là như chúng ta đã nói, thì có thể phải xét đến hai động cÆ¡ khác nhau. Trước hết, Mori cai quản cái thế giá»›i cá»§a lão bằng má»™t cây roi sắt. Bá»™ luáºt hình cá»§a hắn chỉ gồm có má»™t hình phạt: Xá» tá». Như váºy có thể Du-gia đã phản bá»™i sếp cá»§a hắn. Hình phạt đã được thi hà nh, và cái chết nà y sẽ thổi má»™t luồng gió sợ hãi và o những tên còn sống trong băng cá»§a lão.
- Äó là má»™t gợi ý, thưa ông Holmes
- Giả thiết thứ hai, là vụ án mạng đã được Mori dá»±ng lên như má»™t vụ thông thưá»ng mà thôi. ở đó có mất gì không, ông Dona?
- Tôi không nghe nói có mất gì cả.
- Nếu có mất đồ thì Ä‘iá»u nà y chống lại giả thiết thứ nhất và sẽ phù hợp hÆ¡n vá»›i giả thiết thứ hai. Mori có thể đã bị đẩy đến chá»— phải gây ra vụ án mạng nà y để chia phần, hoặc là hắn đã được bá»n nà o đó thuê tiá»n để tổ chức vụ án. Cả hai khả năng nà y Ä‘á»u có thể cả. Nhưng dù sao, thì cÅ©ng phải đến đó má»›i tìm được lá»i giải.
Dona báºt đứng dáºy, reo lên:
- Váºy thì phải Ä‘i tá»›i lâu đà i Birlstone thôi.
Holmes vừa thay áo vừa nói:
- Trong khi Ä‘i đưá»ng, xin ông Dona kể lại cho chúng tôi nghe tất cả.
Chữ "tấtcả" nà y tháºt ra là quá Ãt á»i. Nhưng cÅ©ng đủ để cho Holmes phải chăm chú nghe. Những chi tiết lặt vặt đã là m cho anh cứ xoa mãi hai tay và o nhau, mặt hồng hà o hẳn lên. Chúng tôi vừa má»›i sống mấy tuần lá»… quá tẻ nhạt, và hôm nay má»›i lại đứng trước má»™t bà máºt xứng đáng vá»›i những tà i năng cá»§a Holmes. Viên thanh tra cÅ©ng nói rõ rằng đây chỉ là những chi tiết anh ta lấy từ má»™t bản báo cáo vá»™i vã má»›i gá»i theo chuyến tà u sá»›m nhất. Ngưá»i trinh sát cá»§a cÆ¡ quan Công an địa phương đó là bạn cá»§a ông ta. Vì váºy ông ta được tin rất sá»›m, khác hẳn vá»›i má»i lần. Dona Ä‘á»c to cho chúng tôi nghe bức thư cá»§a Maso
"Dona thân mến, những tà i liệu chÃnh thức cần cho các bá»™ pháºn công tác cá»§a ông đã được gá»i trong má»™t bao bì riêng. Thư nà y là gá»i riêng cho má»™t mình ông. Hãy Ä‘iện ngay cho tôi biết ông Ä‘i chuyến tà u nà o xuống đây để tôi ra đón. Äây là má»™t bà i toán sẽ là m cho ông phải Ä‘au đầu. Xin ông hãy xuống ngay. Nếu ông có thể má»i được cả ông Holmes thì hay quá. Thá»±c tình, tôi thấy phức tạp quá".
Holmes nháºn xét:
- Gớm, ông bạn của ông có vẻ sắc mắc nhỉ?
- Vâng đúng thế, thưa ông. Maso xưa nay vẫn là con ngưá»i tÃch cá»±c lắm.
- ÄÆ°á»£c. Thế ông có tin gì khác nữa không, ông Dona.
- Không, khi nà o đến nơi, Maso sẽ cho biết.
- Thế thì tại sao ông lại biết Du-gia bị ám sát.
- Trong bản báo cáo chÃnh thức có nêu tên Du-gia và ghi rõ là đã bị giết bởi má»™t viên đạn súng săn bắn và o giữa đầu. CÅ©ng có ghi cả giá» báo động là trước lúc ná»a đêm hôm qua má»™t chút. Báo cáo nói thêm là đây chắc chắn là má»™t vụ án mạng rồi., nhưng chưa bắt giữ ai, và vụ án nà y có má»™t và i khÃa cạnh kỳ lạ là m cho ngưá»i ta phải bối rối.
- Vâng, ông Dona, nếu ông cho phép thì chúng ta tạm ngưng ở đây. Hiện giá» thì tôi má»›i chỉ thấy có hai Ä‘iá»u là : có má»™t bá»™ óc lá»›n ở Luân Äôn và má»™t cái xác chết ở Sussex . Vấn đỠlà phải tìm được sợi dây xÃch nối hai cái nà y lại vá»›i nhau.
|

26-04-2008, 01:31 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Chương 3: Tấn Bi Kịch Ở Birlstone
Là ng Brirlstone là má»™t nÆ¡i thưa thá»›t những căn nhà nhá» bé ná»a gá»—, ná»a gạch ở bìa phÃa bắc quáºn Sussex. Trong hà ng thế ká»· trước, ngôi là ng vẫn giữ nguyên phong cách cổ xưa, nhưng và o khoảng và i năm gần đây, đã có nhiá»u địa chá»§ già u có đến dá»±ng những biệt thá»± ở chung quanh. Trong các cánh rừng bá»c theo bá» cá»§a khu rừng lá»›n Weald chạy dà i mãi đến táºn chân những ngá»n đồi đá vôi ở bá» biển.
Lâu đà i nằm cách là ng khoảng 800 thước, trong má»™t khu vưá»n cÅ© nổi tiếng vá» những cây giẻ gai cá»±c lá»›n. Má»™t phần cá»§a toà lâu đà i nà y đã được dá»±ng lên từ thá»i Äệ nhất tháºp tá»± chiến. Năm 1534, má»™t tráºn hoả tai đã thiêu trụi tất cả. Má»™t số gạch đá ám khói còn sót lại, đến thá»i các vị vua Jacques, đã được dùng để xây nên má»™t toà lâu đà i khác trên ná»n cá»§a toà lâu đà i cÅ©. Toà lâu đà i má»›i nà y vá»›i những đầu hồi chi chÃt và những khuôn cá»a sổ có lắp những mảnh kÃch hình quả trám, gợi lại hình ảnh cá»§a ná»n kiến trúc và o thế ká»· thứ 17. Vá» hai đưá»ng hà o trước đây thì nay chỉ còn lại đưá»ng bên trong. ÄÆ°á»ng hà o ngoà i đã được tát khô, và bây giá» trở thà nh má»™t mảnh vưá»n trồng rau. ÄÆ°á»ng hà o còn lại bao quanh cả toà lâu đà i dà i, rá»™ng đến 12 thước nhưng sâu không quá má»™t thước. Nước trong hà o là từ má»™t dòng sông nhá» chảy và o, nên không hôi thối. Những cá»a sổ cá»§a tầng dưới cÅ©ng chỉ cao hÆ¡n mặt nước khoảng 30 phân. Lối Ä‘i duy nhất để và o lâu đà i là má»™t cây cầu rút, đã hư há»ng từ lâu. Nhưng ngưá»i chá»§ lâu đà i hiện nay cho sá»a chữa lại để buổi sáng thì hạ xuống, đến chiá»u tối lại rút lên: sá»± phục hồi lại truyá»n thống cá»§a thá»i phong kiến đã biến toà nhà ban đêm thà nh má»™t hòn đảo.
Khi gia đình Du-gia đến là m chá»§ toà lâu đà i nà y thì nó Ä‘ang sắp đổ nát. Gia đình chỉ gồm hai ngưá»i: Du-gia và vợ ông ta.
Du-gia khoảng 50 tuổi, có má»™t cái quai hà m tháºt khoẻ, nét mặt rắn rá»i, má»™t bá»™ râu hoa râm, má»™t đôi mắt xám rất sắc, vóc ngưá»i lá»±c lưỡng, dáng Ä‘iệu cứng cá»i. Những gia đình lân cáºn có há»c thức hÆ¡n, đã tiếp đãi ông vá»›i má»™t sá»± tò mò và có phần dè dặt, nhưng ông thì lại rất được lòng ngưá»i dân ở trong là ng. Ông tham gia đóng góp rất rá»™ng rãi và o tất cả má»i hoạt động ở địa phương, phụ trách các buổi hoà nhạc, và vốn có má»™t giá»ng nam trầm, bao giỠông cÅ©ng sẵn sà ng giúp vui bằng má»™t bà i hát tháºt hay. Hình như ông có khá nhiá»u tiá»n, và ngưá»i ta đồn rằng ông đã là m già u trong các má» và ng ở xứ Cali
Äiá»u đó thì không biết có đúng không, nhưng chỉ cần nghe ông nói chuyện cÅ©ng biết ông đã sống cả má»™t phần Ä‘á»i ở bên Mỹ, ngưá»i ta lại cà ng kÃnh trá»ng ông hÆ¡n vì ông hoà n toà n coi thưá»ng sá»± nguy hiểm. Mặc dù cưỡi ngá»±a rất tồi, nhưng má»—i khi có những cuá»™c thi ngá»±a là thế nà o ông cÅ©ng tham dá»±, và cái tÃnh bướng bỉnh đó đã Ä‘em lại cho ông mấy lần ngã ngá»±a đến kinh hồn. Khi bên nhà thá» bị cháy, lÃnh cứu hoả địa phương đã bó tay, ông má»™t mình xông và o cứu những đồ đạc ra. Cứ như thế, trong vòng năm năm trá»i, Du-gia trở thà nh má»™t nhân váºt nổi tiếng ở Birlstone.
Vợ ông ta cÅ©ng được bạn bè kÃnh nể, ở đây, bà Ãt Ä‘i lại chÆ¡i bá»i. Nhưng số Ãt bạn bè nà y là đã quá đủ cho má»™t bà chá»§ nhà vốn có tÃnh dè dặt, và hình như chỉ để hết thá»i gian chú ý, săn sóc chồng. Ngưá»i ta biết rằng bà phu nhân ngưá»i Anh nà y thuá»™c tầng lá»›p xã há»™i thượng lưu, và đã là m bạn vá»›i ông ở Luân Äôn khi ông nà y goá vợ. Bà rất đẹp, vóc ngưá»i cao lá»›n, thanh mảnh, tóc mà u nâu, trẻ hÆ¡n chồng đến 20 tuổi, bà thưá»ng tá» ra rất kÃn đáo vá» quá khứ cá»§a chồng mình. Hình như bà ta không hiểu biết gì nhiá»u lắm vỠông ta. Má»™t và i ngưá»i còn thấy bà vợ có vẻ bồn chồn, lo lắng má»—i khi ông chồng vá» trá»…. Trong má»™t vùng nông thôn thanh bình như thế nà y, ngưá»i ta rất thÃch thú bà n tán vá» những câu chuyện mách lẻo, và khi vụ án xảy ra thì dư luáºn cà ng xôn xao và cho rằng đúng là những Ä‘iá»u nháºn xét ấy có má»™t ý nghÄ©a rất đặc biệt.
Trong lâu đà i còn có má»™t nhân váºt nữa, tuy không sống ở đó má»™t cách thưá»ng xuyên. Äó là ông Bar. Cái dáng cao lênh khênh rất quen thuá»™c trong là ng, vì ông ta hay đến lâu đà i, và được ngưá»i ở đó quà mến lắm. Ngưá»i ta nói rằng ông là ngưá»i nhân chứng duy nhất biết vá» quá khứ cá»§a ông Du-gia. Bar chắc chắn là má»™t ngưá»i Anh rồi, nhưng qua những câu chuyện cá»§a ông ta, thì có thể hiểu được rằng, ông ta quen biết Du-gia trước đây là ở bên Mỹ và lúc đó hai ngưá»i sống vá»›i nhau thân thiết lắm. Hình như ông ta cÅ©ng già u có lá»›n thì phải và hiện vẫn chưa láºp gia đình. Ông ta trẻ hÆ¡n ông Du-gia, chỉ trạc độ 45 tuổi là hết mức, ngưá»i cao lá»›n, lưng thằng, thân hình nở nang, mặt mÅ©i nhẵn nhụi, không để râu. Ông ta có hai hà ng lông mà y Ä‘en nhánh và nhất là đôi mắt Ä‘en áp đảo ngưá»i khác.
Ông ta không Ä‘i săn, không cưỡi ngá»±a, suốt ngà y cứ ngáºm cái tẩu thuốc Ä‘i dạo chung quanh là ng. Nếu không thì lại dong xe Ä‘i và o các vùng nông thôn vá»›i ông chá»§ nhà , và khi nà o ông nà y vắng, thì vá»›i bà chá»§ nhà . Ngưá»i đầu bếp Am trong lâu đà i nói "Äó là má»™t vị thượng lưu vô tư hà o phóng". Nhưng cÅ©ng bổ xung thêm "Nhưng thá»±c tình, tôi không bao giá» lại dại dá»™t muốn cãi lại ông ta. Ông ta rất nhiệt tình vá»›i ông Du-gia, và cÅ©ng không kém phần nhiệt tình vá»›i vợ ông Du-gia."
Còn đối vá»›i những ngưá»i khác cùng ở trong lâu đà i, thì tôi chỉ cần kể đến anh đầu bếp Am, nhanh nhẹn, đứng đắn đáng kÃnh; bà A-len tươi tắn phốp pháp, má»™t tay giúp việc đắc lá»±c cho bà chá»§ nhà . Còn sáu ngưá»i gia nhân khác thì không dÃnh dáng gì đến những sá»± kiện xảy ra trong đêm đó.
Äồn cảnh sát địa phương được báo tin và o 12 giá» kém 15 phút đêm. Lúc đó là buổi trá»±c cá»§a thượng sÄ© Will thá»™c cảnh sát quáºn Sussex. Ông Bar, đã đến Ä‘áºp cá»a và kéo chuông ầm ầm, báo tin rằng ông Du-gia đã bị ám sát. Báo xong, ông lại vá»™i vã trở vá» lâu đà i. Sau khi đã báo lên thượng cấp, thượng sÄ© Will đến ngà y hiện trưá»ng. Khi đến nÆ¡i, Will thấy chiếc cầu đã được hạ xuống, các cá»a sổ Ä‘á»u sáng đèn; và toà n thể lâu đà i ở trong má»™t tình trạng rối loạn. Các gia nhân, mặt mÅ©i xám ngoét, đứng sát và o nhau ở phòng ngoà i, còn anh đầu bếp, cứ vặn hai bà n tay và o nhau trên bá»±c cá»a, chỉ má»™t mình ông là có vẻ tá»± chá»§ và kìm được ná»—i xúc động. Ông mở cá»a ở phòng ngoà i, và má»i thượng sÄ© Ä‘i theo ông.
Cùng lúc đó bác sÄ© Wu ở trong là ng, cÅ©ng đến. Cả ba ngưá»i bước và o căn phòng đã xảy ra tấn thảm kịch. Anh đầu bếp theo và o, đóng cá»a lại.
Nạn nhân nằm ngá»a. chân tay duá»—i thẳng ở giữa buồng, trên ngưá»i chỉ có má»™t cái áo choà ng mà u hồng, phá»§ ra ngoà i bá»™ quần áo ngá»§, chân Ä‘i già y vải. Vị bác sÄ© cầm cây đèn đặt lên bà n và quỳ xuống bên cạnh xác chết; thoáng nhìn qua ông lắc đầu: Du-gia đã chết. Má»™t thứ vÅ© khà kì lạ được đặt tréo ngá»±c ông ta: Äó là má»™t khẩu súng ngắn mà nóng đã được cưa ngắn Ä‘i, chỉ cách cò súng khoảng 30 phân. Trông rõ rà ng là ông ta đã bị bắn rất gần, và bị trúng đạn và o ngay giữa mặt. Cả hai cò súng đã được nối liá»n vá»›i nhau bằng má»™t sợi dây thép, để lúc bắn thì cả hai nòng Ä‘á»u bắn má»™t lượt là m cho sức công phá cà ng ghê gá»›m.
Viên cảnh sát nói thất thanh:
- Không ai được sỠmó và o một tý gì ở đây, trước khi cấp trên của tôi đến.
Ông Bar nói dứt khoát:
- Chưa có ai đụng và o đây cả, tất cả má»i váºt Ä‘á»u vẫn y nguyên như lúc đầu.
- Và o lúc mấy gi�
Viên thượng sĩ đã rút cuốn sổ tay ra.
- Và o lúc 11 giá» rưỡi. Lúc đó tôi vẫn ngồi trước lò sưởi ở trong phòng tôi, thì nghe thấy tiếng nổ. Nổ không to lắm. Hình như có cái gì bịt kÃn lại váºy. Tôi vá»™i đâm bổ xuống dưới nhà . Tôi nghÄ© rằng từ trên đó xuống đến đây không quá 30 giây đồng hồ.
- Lúc đó cá»a có mở không?
- Cá»a mở, ông Du-gia thì nằm đúng như thế nà y. Ngá»n nến trong buồng vẫn cháy sáng ở trên bà n là m việc. Sau đó má»™t chút thì chÃnh tối đã thắp cây đèn lên.
- Ông có trông thấy ai không?
- Không. Tôi nghe thấy tiếng bà Du-gia ở trên lầu chạy xuống sau tôi, và tôi đã ngăn bà lại để cho bà khá»i trông thấy cảnh thương tâm nà y. Bà hầu phòng A-len cÅ©ng chạy đến và đã dìu bà chá»§ Ä‘i lên. Rồi anh đầu bếp Am đến, và tôi vá»›i ông ta cùng Ä‘i và o trong phòng.
- Tôi tưởng rằng cây cầu rút đêm nà o cũng kéo lên kia mà .
- Äúng thế. Nhưng chÃnh tôi đã hạ nó xuống để Ä‘i báo cho ông.
- Nhưng váºy thì tên sát nhân là m sao trốn ra được. Phải đặt vấn đỠkhác Ä‘i thôi: Có thể là ông Du-gia tá»± tá» chăng?
- Chúng tôi cÅ©ng đã có nghÄ© đến Ä‘iá»u đó. Nhưng ông xem đây nà y....
Ông Bar kéo tấm rèm để lá»™ má»™t khuôn cá»a sổ cao mở toang.
- Và má»i ông xem cái nà y nữa.
Ông Bar đưa cái đèn lại gần thà nh cá»a sổ, nÆ¡i đó có má»™t vết máu giống hệt như hình đế cá»§a má»™t chiếc giầy.
- Rõ rà ng là có ngưá»i đã trèo qua đây.
- Có phải ông muốn nói rằng có ngưá»i đã chạy trốn bằng cách vượt qua con hà o nà y, phải không? Nhưng mà nếu chưa đầy ná»a phút sau vụ án, ông đã có mặt ở đây, thì ngưá»i ấy lúc đó còn phải Ä‘ang lá»™i nước.
- Chắc chắn là như váºy. Ôi tiếc quá, không hiểu sao lúc đó tôi không nhẩy bổ ngay qua cá»a sổ. Bị cái rèm cá»a nà y che khuất, thà nh ra tôi không nghÄ© ra nữa.
Vị bác sĩ cũng lẩm bẩm nói khẽ:
- Tôi chưa bao giá» trông thấy má»™t vết thương nát bấy ra như váºy.
Viên thượng sÄ© vẫn cứ ngắm maÄ© khuôn cá»a sổ mở rá»™ng.
- Nhưng mà nà y, câu chuyện có ngưá»i lá»™i nước qua khe hà o nghe thú vị tháºt, nhưng hắn là m cách nà o để và o được lâu đà i, vì chiếc cầu rút đã bị kéo lên rồi mà .
- à vâng. Äó, tất cả vấn đỠlà ở chá»— đó. - Ông Bar nói.
- Thế mấy giá» thì ngưá»i ta kéo cầu lên?
- Lúc đó là gần 6 giá» chiá»u. - Ông Am trả lá»i.
- Tôi nghe nói là ở đây vẫn thưá»ng rút câu lên và o lúc mặt trá»i lặn. Như thế và o mùa nà y thì gần 4 giá» rưỡi hÆ¡n là gần 6 giá» chứ. - Viện thượng sÄ© lại nhấn mạnh
- Hôm nay bà chá»§ tiếp khách. Tôi không thể đụng đến cây cầu khi các vị khách chưa ra vá». ChÃnh tay tôi đã rút cây cầu lên. - Anh Am giải thÃch
- Nếu như có những ngưá»i từ bên ngoà i và o lâu đà i thì há» phải Ä‘i qua cầu trước sau giá», rồi trốn ở trong nà y, vì ông chá»§ mãi sau 11 giỠđêm má»›i bước và o căn buồng nà y
- Äúng như thế. Äêm nà o, trước khi Ä‘i ngá»§, ông Du-gia cÅ©ng Ä‘i má»™t vòng quanh lâu đà i để xem đã tắt hết đèn chưa? ChÃnh trong khi Ä‘i vòng như váºy, ông đã và o căn buồng nà y. Tên sát nhân đã đợi ông ta ở đây, và bắn thẳng và o ông ta. Rồi hắn trốn bằng cách leo qua cá»a sổ, bá» lại cây súng. - Bar giải thÃch.
Viên thượng sÄ© cúi xuống nhặt má»™t mẩu bìa cứng ở bên cạnh xác chết trên có ghi ba chữ T.L.V và má»™t con số 341, chữ viết rất thô kệch. Ông ta giá» mẩu bìa lên há»i:
- Cái gì thế nà y?
Ông Bar nhìn mẩu bìa một cách tò mò:
- Tôi cũng không để ý thấy nó. Có lẽ tên hung thủ lúc chạy trốn đã bỠrơi lại.
- T.L.V . 341. Tôi chẳng hiểu gì cả.
Viên thượng sĩ cứ xoay đi xoay lại mãi mẩu bìa.
- T.V.L? Có lẽ là những chữ đầu tiên cá»§a má»™t ngưá»i nà o đây chăng. Bác sÄ© Wu, bác sÄ© có cái gì đó.
Ông bác sÄ© đã nhặt được má»™t chiếc búa khá to trước lò sưởi. Ông Bar chỉ và o má»™t há»™p dÃnh dầu bằng đồng trên mặt lò sưởi, giải thÃch:
- Ngà y hôm qua, ông Du-gia có thay đổi chỗ treo mấy bức tranh. Tôi thấy ông ta đứng trên chiếc ghế nà y để treo bức tranh lớn bên trên. Việc đó cắt nghĩa tại sao lại có chiếc búa trên đây.
Viên thượng sĩ gãi đầu ra vẻ khó nghĩ:
- Có lẽ chúng ta nên để lại chiếc búa ở nÆ¡i tìm thấy nó thì hÆ¡n. Phải những cái đầu giá»i nhất ở Scotland Yard má»›i hiểu thấu đáo được má»i việc.
Rồi ông ta cầm lấy chiếc đèn từ từ đi quanh căn phòng.
- Có ngưá»i đã trốn ở đây, chắc chắn là như thế.....
Ông thượng sÄ© hạ cây đèn thấp xuống: ở má»™t góc, thấy những vết giầy có dÃnh bùn rất rõ.
- Việc phát hiện nà y là phù hợp vá»›i gỉa thiết cá»§a ông, ông Bar ạ. Có thể là tên hung thá»§ đã và o lâu đà i sau 4 giá» chiá»u khi những tấm rèm cá»a sổ đã được buông xuống; và trước sáu giá», khi cây cầu được rút lên. Nó lẩn ngay và o đây, trốn đằng sau bức rèm nà y. Rất có thể ý định cá»§a nó là và o ăn trá»™m, nhưng chẳng may ông Du-gia lại bắt gặp nó, thế là nó giết ông ta và chạy trốn.
- Tôi cÅ©ng nghÄ© gần giống như váºy. Nhưng ông có thấy rằng chúng ta đã mất bao nhiêu thá»i giá» quà báu rồi không? Tại sao chúng ta không kéo cả má»i ngưá»i ra Ä‘i lùng sục khám xét khắp xung quanh, trước khi hung thá»§ có thể trốn thoát được. - Bar đỠnghị.
Viên thượng sĩ cắn môi suy nghĩ một lát:
- Không có chuyến tà u nà o chạy trước sáu giá» sáng. Váºy nó không thế trốn thoát Ä‘i bằng đưá»ng tà u hoả. Nếu nó Ä‘i đưá»ng bá»™ thì vá»›i cái quần ướt sÅ©ng, thế nà o nó cÅ©ng bị ngưá»i ta để ý. Nhưng dù sao tôi cÅ©ng không thể rá»i khá»i đây được trước khi có ngưá»i đến thay tôi.
Vị bác sÄ© lại cầm lấy cây đèn để khám lại tá» thi má»™t lần nữa. Ông bá»—ng há»i:
- Cái vết nà y là cái gì đây. Nó có liên quan gì đến vụ án nà y không?
Cánh tay áo bên phải cá»§a ngưá»i chết đã được kéo lên khuá»·u tay, ở giữa cánh tay thấy nổi lên trên da hình mà u nâu cá»§a má»™t tam giác nằm trong má»™t vòng tròn.
Bác sĩ Wu nói:
- "Äây không phải là má»™t vết xâm. Tôi coi bá»™ như ngưòi nà y đã bị đánh dấu bằng má»™t cái khuôn nung Ä‘á», giống như ngưá»i ta đánh dấu đà n gia súc váºy." Bác sÄ© nói thêm: "Thế nà y là thế nà o?"
- Tôi không hiểu được. Có Ä‘iá»u là từ mưá»i năm nay, tôi đã nhiá»u lần nhìn thấy cái dấu nà y trên tay ông Du-gia. - ông Bar nói.
- Tôi cÅ©ng thấy nhiá»u lần khi ông chá»§ xắn tay áo lên. - Anh đầu bếp nói
- Nếu như váºy thì nó không có dÃnh dáng gì đến vụ án mạng nà y rồi. Nhưng dù sao thì nó cÅ©ng tháºt kỳ lạ. Trong vụ nà y không có cái gì là bình thưá»ng cả. Tôi cÅ©ng không hiểu bây giá» còn xảy ra những gì nữa đây - Viên thượng sÄ© kết luáºn
Anh đầu bếp vừa thốt kêu lên kinh ngạc và chỉ và o bà n tay duá»—i thẳng cá»§a ngưá»i chết, nói lắp bắp:
- Nó tháo mất chiếc nhẫn cưới của ông rồi.
- Cái gì?
- Ông chá»§ tôi Ä‘eo chiếc nhẫn bằng và ng ở bên trong má»™t chiếc nhẫn khác có gắn má»™t hạt ngá»c, chiếc nhẫn có hạt ngá»c còn đây nhưng chiếc nhẫn cưới thì biến mất.
- Anh ấy nói đúng đấy. - Bar lên tiếng
- Ông vừa khai là chiếc nhẫn cưới Ä‘eo ở trong chiếc nhẫn có gắn ngá»c., - Viên thượng sÄ© há»i lại.
- Thưa vâng.
- Thế thì hung thá»§ đã tháo chiếc nhẫn có ngá»c ra, rồi sau đó nó má»›i Ä‘oạt lấy chiếc nhẫn cưới, rồi lại Ä‘eo lại chiếc nhẫn có hạt ngá»c và o tay ngưá»i chết.
- Như váºy đó.
Viên thượng sĩ lắc đầu lia lịa:
- Chúng ta hãy báo cáo tất cả vá» Luân Äôn. Ông Maso là má»™t tay cừ khôi. Chưa bao giá» có má»™t vụ án nà o là m ông phải lúng túng cả. Còn vá» phần tôi, tôi xin thú nháºn là vụ nà y vượt quá sức hiểu biết cá»§a tôi.
|
 |
|
| |