Từng bước chân lặng thầm của thời gian vụt qua lúc nào chẳng biết. Một bình minh nữa lại đến. Ánh dương ửng hồng le lói phía cuối chân mây. Một ngày mới bắt đầu với những vui buồn, trắc trở của cuộc sống, song hành cùng với niềm tin và hy vọng yêu thương....
Trên đỉnh Thái Cực Môn, mọi người lần lượt thức dậy đón chào một ngày mới. Kẻ thì đi chẻ củi nấu cơm, kẻ thì luyện tập vài đường kiếm, kẻ thì ngự kiếm phi hành ngắm ánh mặt trời buổi sáng.Bỗng
“Ầm...ầm”...cả đại lục hình như rung chuyển. Theo sau đó, muôn thú khắp nơi dù ở đâu đều nhất tề hướng mặt lên trời cất tiếng hú vang.
Trong đại điện Thái Cực Môn, ở dưới nền đất là một đồ hình bát quát cực lớn, nhưng ngạc nhiên ở giữa lại có hình ảnh một con rồng. Lúc này đây, đồ hình phát sinh dị biến. Chỉ thấy đạo bát quái xoay tròn, còn con rồng thì đang quẫy đuôi hình như đang đón chào một người bạn nào đó sắp đến chơi nhà.
Nhìn thấy cảnh này, một đạo sĩ già mặt chợt biến sắc:
- Thiên tử đồ chuyển động. Thất quốc lại chuẩn bị có chiến tranh rồi, bá tánh thiên hạ lại rơi vào cảnh lầm than. Vô Đăng, con mau đi bẩm báo với chưởng môn sư đệ cùng các sư thúc hãy mau đến đại điện.
Chỉ trong chốc lát, chỉ thấy sáu bóng người ngự kiếm hạ thân xuống đại điện. Người đứng giữa chính là chưởng môn Ngọc Hư, niên kỷ trạc khoảng bốn mươi tuổi, khắp người toát lên vẻ tiên phong đạo cốt, mặc dù có kém tuổi hơn với mấy vị sư huynh nhưng luận về võ công và tài trí không ai bằng. Người bên cạnh là Ngọc Tâm, sư muội và cũng chính là phu nhân của chưởng môn. Bốn người còn lại ba nam lần lượt là Ngọc Đàm, Ngọc Cảnh, Ngọc Chính và một nữ là Ngọc Phượng. Trong bốn người còn lại thì chỉ có Ngọc Phượng và Ngọc Chính là kém tuổi chưởng môn, còn lại hình dáng đều đã tới lục tuần, râu trắng bạc phơ. Sáu người mới tới chăm chú nhìn vào đồ hình. Một lúc sau, chưởng môn Ngọc Hư từ từ cất tiếng hỏi:
- Ngọc Chân, huynh là người nghiên cứu sâu về kỳ môn trận pháp, huynh có nhận xét gì không?
Ngọc Chân chính là vị đạo sĩ già phát hiện dị biến đầu tiên đáp lời:
- Chưởng môn sư đệ, mặc dù huynh bao năm qua khổ công nghiên cứu, về mặt trận pháp có đôi chút thành tựu, còn về mặt kỳ môn huynh vẫn còn cố gắng nhiều nữa. Thiên tử đồ này do sư thúc tổ để lại, huynh đã nhiều lần vận dụng linh lực bản thân cố gắng phát động thiên tử đồ nhưng đành bất lực. Hôm nay phát sinh dị tượng này, huynh chỉ biết Thất quốc chuẩn bị có chiến tranh còn lại không biết gì hơn. Chỉ còn cách thỉnh cầu sư thúc tổ xuất quan, chỉ giáo cho chúng ta.
- Sư thúc tổ bế quan đã mấy chục năm, nghiên cứu thiên mệnh, chừng nào chưa tham ngộ xong thì chưa xuất quan. Chúng ta không thể làm phiền sư thúc tổ - Ngọc Hư chưởng môn đáp lời
- Không cần đâu, ta đã đến đây. Chỉ thấy không biết lúc nào trong đại điện đã xuất hiện một lão đạo sĩ, dáng người thấp bé, trông vẻ mặt có vẻ hoạt kê. Tất cả người trong điện đồng thanh thi lễ:
- Chúng đệ tử bái kiến sư thúc tổ
- Bất tất đa lễ! Mới cách biệt mấy chục năm, xem ra võ công các ngươi tiến bộ không ít.
Nói xong, lão sư thúc tổ chăm chú nhìn vào Thiên tử đồ, rồi nói với Ngọc Hư:
- Con mau triệu tập toàn bộ đệ tử bản môn. Việc tham ngộ của ta đã có chút thành tựu, nhân dị tượng lần này đại khai nhãn giới cho toàn bộ đệ tử, để chúng biết rằng người phàm trần có khả năng biết được thiên cơ.
**************************
Đã lâu lắm rồi, Thái Cực Môn mới nhộn nhịp và vui vẻ như vậy. Đoàn người đang xếp hàng rồng rắn nối đuôi nhau lên đại điện, vừa đi vừa nói cười rôm rả. Trừ những dịp lễ Tết, còn không trong năm ít khi chúng đệ tử được tập trung đông đủ một cách vui vẻ, cũng còn có một dịp đệ tử tập trung đó là lúc lâm đại địch nhưng lúc đó tâm trí đều đổ dồn hết vào việc chống địch, lo bảo toàn mạng sống làm gì mà vui vẻ được. Trên đường đi:
- Sư huynh, chúng đệ ở đây cũng lâu lắm rồi sao chưa từng nghe đến trong Thái cực môn chúng ta vị sư thúc tổ còn tại thế chưa phi thăng thành tiên, còn Thiên tử đồ nữa , sư huynh có thể nói qua cho chúng đệ biết được không?
- Huynh cũng là nghe sư phụ nói lại thôi. Nghe nói năm xưa sư thúc tổ Trâu Diễn võ công cái thế, đi ngao du khắp nơi, đụng độ với biết bao cao thủ, danh vang rền bốn biển, sở học của người bao la không cái gì người không biết. Lúc người đạt thành mức độ tiên thiên đại viên mãn cao thủ, chuẩn bị tiến nhập giới tu chân thì gặp các vị tổ sư của tam viện.Hình như các vị tổ sư tam viện thách sư thúc tổ chỉ biết những cái đã xảy ra, không thể nào biết được cái sắp xảy ra. Sư thúc tổ lập tức quay về bản môn, tự động giảm trừ võ công của mình, đồng thời đóng cửa tham thiền, sau một năm sư thúc tổ sáng tạo ra Thiên tử đồ đồng thời mời các vị tổ sư tam viện lên bản môn xem. Thiên tử đồ nghĩa là bản đồ về thiên tử, năm đó sư phụ huynh cũng được chứng kiến qua, thiên tử đồ hiện lên rất nhiều vì sao, mỗi vì sao chính là vua của một nước, được xắp sếp phân bổ tương ứng với vị trí của nước đó. Ngôi sao lớn và sáng nghĩa là vua nước đó vương khí rất mạnh, nước đó hùng cường còn ngôi sao nhỏ và yếu báo hiệu vua nước đó đang gặp nguy hiểm, nước đó yếu ớt. Sư thúc tổ rất đắc ý về Thiên tử đồ của mình, một năm mở ra coi một lần. Lúc đầu còn thấy ngôi sao lớn phát ra một lực hút các sao nhỏ chung quanh, khi sao lớn hấp thu toàn bộ sao nhỏ thì có nghĩa một nước bị xóa tên trên bản đồ. Nhưng sau này khi chỉ còn bảy nước thì tình hình chả có chuyển biến gì hơn, năm nào mở ra coi thì có lúc sao này sáng sao này tối nhưng rốt cuộc cũng vẫn có bảy ngôi sao. Thế là sư thúc tổ chán nản, bế quan tu luyện tham ngộ ra cách thấu hiểu tương lai.
- Sư huynh, người tu chân học đạo chúng ta, mục đích cuối cùng là phi thăng thành tiên, ghi danh vào Phong Thần Bảng. Sao sư thúc tổ lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy, theo đệ biết thì phải khó khăn lắm mới đạt đến trình độ tiên thiên đại viên mãn cao thủ.
- Ừm, lúc đó cũng có người hỏi câu này. Sư thúc tổ trả lời:” Người sợ khi thành tiên rồi, tuổi thọ cả trăm năm, mọi cảm giác đều biến đổi so với phàm nhân, được ở gần với trời hơn, nên lẽ đương nhiên sẽ dễ đoán được thiên mệnh hơn. Người muốn phát minh ra một cách mà bất cứ phàm nhân nếu theo học cũng có thể đoán được thiên mệnh.
- Thế đoán trước được tương lai sẽ có lợi gì?
- Đồ ngu, có thế mà không nghĩ ra. Lấy ví dụ về Thiên tử đồ, nếu Thiên tử đồ cho ta biết vị vua nào sau này sẽ thống nhất thiên hạ, ta sẽ theo phò vị vua đó lúc đó thì vinh quang bổng lộc tha hồ mà hưởng. Hoặc ngươi đang đi đường, thấy trước được kẻ địch đang mai phục, ngươi tránh đi vậy không lợi là gì. Hoặc ngươi nghi vợ ngươi cắm sừng lên đầu ngươi, thì ngươi vận dụng pháp quyết thấy trước được thằng đó ngày mai sẽ mò đến, mài sẵn một con dao, abc nó.
**************************
- Tất cả mọi người đã đến đủ chưa- Ngọc Hư chưởng môn hỏi
- Bẩm chưởng môn, tất cả mọi người đều đã tập họp đông đủ.
- Thỉnh sư thúc tổ hiển lộng thần oai
Trâu Diễn bắt đầu chắp hai tay đọc pháp quyết, lập tức quanh thân xuất hiện các đồ hình bát quái.
-“ Khai”. Không biết từ đâu trong thân Trâu Diễn phóng ra năm thanh tiểu kiếm phát ra năm màu: vàng, xanh lá cây, xanh nước biển, đỏ và xám. Chỉ thấy năm thanh tiểu kiếm xoay quanh tạo thành một vòng tròn trên đầu Trâu Diễn rồi lần lượt di chuyển về phía đồ hình bát quái ở dưới đất.Chúng vừa bay tới vừa dãn khoảng cách ra cho đúng với vòng tròn đồ hình bát quái.
- “Tấn”. Năm thanh tiểu kiếm từ trên không phóng thẳng xuống đồ hình bát quái, mỗi thanh ghim vào cạnh vòng tròn, đồng thời từ năm thanh phóng ra năm đạo ngũ sắc vào con rồng đang ở giữa. Chỉ thấy con rồng không chịu nổi sự công kích, há miệng phun lên trời một chùm sáng. Trong chùm sáng, mọi người đều nhìn thấy những hạt bụi đang bay lượn nhưng nhanh chóng chúng hội tụ lại với nhau tạo thành bảy ngôi sao.
“ Ngôi sao Tề quốc là to và sáng nhất” – Một giọng nói cất lên với giọng mừng rỡ. Nên biết Thái Cực môn tọa lạc trên đất Tề, vì vậy môn hạ phần lớn là người Tề. Mặc dù môn quy Thái Cực Môn nói rõ vào môn phái là để học đạo tu chân thành tiên, không can thiệp vào chuyện triều chính, không phân biệt người nước này nước kia, thế nhưng tự sâu thẳm của mỗi con người đều có lòng yêu nước của mình, ngoài ra còn có một bộ phận người học đạo tu chân không phải đề thành tiên mà là để về phụng sự cho Tổ quốc.
- Hô...hô Tề quốc chúng ta hiện nay kinh tế phồn thịnh, binh ước trăm vạn, số lượng tiên thiên cao thủ nhiều như mây. Tề Tương Quân là một minh quân lỗi lạc, lại thêm có tướng quốc Điền Đan hùng tài thao lược, làm sao mà không to không sáng sao được. Trong đại điện có nhiều người lộ vẻ mặt bất mãn trước thái độ ngạo mạn của y. Lại một giọng nói nữa thốt lên:
- Hai ngôi sao của Sở và Triệu cũng sáng không kém gì Tề. Sở và Triệu biên giới giáp Tề nếu liên minh lại thì cũng chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.
- Nói bậy, hai nước đó làm sao có chuyện liên minh đánh Tề được. Triệu còn lo đánh với Tần không xong còn lo đánh Tề.
- Nhìn ngôi sao của Tần kìa, nó hình như chuẩn bị tắt thì phải, chứng tỏ Tần Vương sắp qua đời rồi.
- Tất cả im hết cho ta. – Tiếng chưởng môn quát to
Last edited by onlylove_love; 01-02-2010 at 11:15 AM.
Lập tức trong điện đang xôn xao là thế bỗng chốc im bặt.
- Sư thúc tổ, nếu đệ tử không nhầm thì Thiên tử đồ vẫn không có gì thay đổi cả, có lí nào dị tượng không ảnh hưởng đến bảy nước.
- Ngươi yên tâm đi, ta còn chưa xuất tuyệt chiêu mà, nếu không uổng công mấy chục năm ta tham luyện. Cười đắc ý , Trâu Diễn rút thanh kiếm bên người ném lên trên không trung, từ tâm chưởng phóng ra hai đạo đồ hình bát quái bay ra quay xung quanh thanh kiếm, thanh kiếm lập tức bay lên trên thiên tử đồ rồi phóng ra một chùm sáng đánh thẳng vào chùm sáng của con rồng từ dưới phát ra. Lúc này đây, chỉ thấy phía trên bảy ngôi sao cũng xuất hiện những hạt bụi li ti đang bay, rồi nhanh chóng kết thành một chú hổ con trắng tinh, nằm khoanh tròn tư thế giống như một đứa bé đang trong bụng mẹ.
- Bạch hổ hiện, thiên hạ thống nhất – Tiếng Trâu Diễn và Ngọc Chân đồng thời kinh ngạc thốt lên
Liền sau đó là mấy vị cao niên, chợt nghe lời nói phát ra từ sư thúc tổ bỗng giật mình khi nhớ lại truyền thuyết, đồng thời cũng hét lên:” Bạch hổ hiện, thiên hạ thống nhất”. Cứ thế truyền đi khắp đại điện..
Trong hàng vạn lời nói, vẫn có lời nói mà người nghe không khỏi đắm say, bởi vì lời nói đó vừa ôn nhu vừa mềm mại và quan trọng nhất được phát ra từ một mỹ nhân.
- Sư huynh, huynh có thể giải thích cho muội về câu nói đó không? – Lời nói vừa phát ra từ một cô gái có khuôn mặt trái xoan trắng trẻo nổi bật giữa mái tóc xõa đen huyền điểm thêm đôi môi đỏ thắm, dáng vẻ người toát lên vẻ cao sang quý phái. Chàng trai được gọi là sư huynh ngồi bên cạnh cũng không kém phần khôi ngô tuấn tú, cả hai quả là một cặp xứng đôi. Chàng trai đáp lời:
- Năm xưa và cho đến bây giờ bảy nước giao tranh liên miên, thây chất đầy đồng, bá tánh lầm than. Bỗng trong giang hồ có lời truyền ngôn: Bạch hổ hiện, thiên hạ thống nhất. Muội đã thấy qua Thiên tử đồ, bảy vì sao tương ứng với vua của bảy nước, nhưng thực ra bảy vì sao đó chính là bảy con rồng, hai rồng đánh nhau thì khó thắng, giờ thì rồng nào có được hổ tương trợ, ắt sẽ chiến thắng. Qua mấy đời vua các nước, đều phái người tìm bạch hổ nhưng chẳng khác nào mò kim đáy biển, dân chúng thì lấy bạch hổ làm hy vọng, mong một ngày nào đó bạch hổ xuất hiện để dân chúng bớt cảnh lầm than.
- Làm sao để biết người đó là bạch hổ vậy sư huynh.?
- Dễ lắm, khi một người tu luyện đến cảnh giới tiên thiên hậu kỳ có thể phóng xuất nguyên thần, nếu người đó là bạch hổ thì nguyên thần khi phóng ra sẽ có hình dạng con hổ. Cũng chính vì điều này, ai có muốn tự nhận là Bạch hổ cũng không được.
- Vậy ta có thể biết được Bạch hổ sẽ rơi về tay vua nước nào không?
- Huynh đã nói rồi, ai có được Bạch hổ thì người đó mới thống nhất được thiên hạ, vậy người đó chỉ có thể là chân mệnh thiên tử, chúng ta không thể biết được ai là chân mệnh thiên tử dĩ nhiên là sẽ không biết được bạch hổ sẽ rơi vào tay ai.
Đúng lúc này, Thiên tử đồ tự nhiên có biến. Tiểu bạch hổ đang ngủ, chợt cảm thấy có tia sáng chiếu vào mình, nó liền thức dậy,ngẩng mặt nhìn lên, trong miệng phát ra một luồng lửa đỏ rực đánh thẳng vào thanh kiếm phía trên, thanh kiếm bị đánh văng ra xa, chùm sáng chiếu hình bạch hổ biến mất.
Trâu Diễn thở dài:” Không ngờ Bạch Hổ còn nhỏ mà đã lợi hại như vậy, có thể cảm ứng có người đang theo dõi nó hay là vì pháp lực của ta không đủ, để nó phát hiện”.
Vẻ mặt không cam tâm, Trâu Diễn triệu hồi năm thanh tiểu kiếm về, Thiên tử đồ trở về với hình dạng thường ngày của nó.
- Hôm nay mọi người đã mở rộng tầm mắt, giờ thì tất cả giản tán, ai về việc nấy – Ngọc Hư chưởng môn cất tiếng
Mọi người lục đục rời khỏi đại điện, trong điện Trâu Diễn vẫn còn thẫn thờ đứng nhìn vào Thiên tử đồ, lòng buồn đến vô hạn. Bỗng sau lưng Trâu Diễn xuất hiện hai bóng hình:
- Sư thúc tổ, đệ tử muốn thỉnh giáo
Trâu Diễn quay lại ngắm nhìn đôi nam nữ trước mặt, lòng thầm ngợi khen:” Thật là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ”, sau đó quay sang nói với Ngọc Hư:
- Con quả thực khéo dạy đệ tử, hai đứa bé này ta đoán chưa đến hai mươi tuổi mà đã đạt trình độ tiên thiên cao thủ. Đặc biệt thằng bé này, nếu cứ với đà này chỉ cần mất nửa năm nữa là nó có thể đạt tới cảnh giới tiên thiên cao thủ hậu kỳ. Tương lai sẽ làm cho Thái Cực môn chúng ta nở mày nở mặt. Nào hai đứa muốn hỏi gì sư thúc tổ?
Những nói thốt ra từ miệng nữ đệ tử làm Trâu Diễn sững sờ, chết đứng giữa trường:
- Sư thúc tổ có thể biết nơi chuyển thế hạ phàm của Bạch Hổ không?
- Cái đó hì...hì tất nhiên ta không biết rồi!!
- Hm...Không hiểu sư thúc tổ bế quan tu luyện cả chục năm, kết quả chả ra cái quái gì cả. Thiên tử đồ có gì ghê gớm đâu, không cần Thiên tử đồ con cũng biết tình hình các nước ra sao, Tần Vương tuổi già sức yếu như ngọn đèn đã cạn dầu, lại lâm trọng bệnh khẳng định sẽ qua đời trong nay mai. Cái Thiên tử đồ đó đáng vứt đi, rồi lại còn xuất tuyệt chiêu, kết quả là hiện Bạch Hổ, một điều mà ai cũng biết, muôn thú chỉ ngửa mặt hú lên chỉ khi nào chúa tể của chúng xuất hiện, mà chúa sơn lâm chính là Bạch Hổ. Sư thúc tổ nếu giỏi thì phải biết nơi chuyển thế hạ phàm của Bạch Hổ kìa, chứ mấy cái trò đó chưa đáng mấy đồng xu, Hương nhi không phục tý nào.
Tất cả mọi người trong đại điện đều biến sắc, không tưởng có người lại vô lễ đến như vậy, Ngọc Hư quát to giận dữ:
- Hương nhi, câm ngay...Con không được bất kính với sư thúc tổ.
Trâu Diễn nóng tiết, nói lại:
- Ai nói ta không biết nơi hạ phàm của Bạch Hổ
- Thì sư thúc tổ vừa mới nói đấy thôi.
- Hm..Hm.. khi nãy ta nói chơi với con thôi, chứ ta không những biết nơi hạ phàm của Bạch Hổ mà muốn Bạch Hổ hạ phàm nơi nào là Bạch Hổ hạ phàm nơi ấy nữa kìa. Chỉ có điều...
- Sư thúc tổ nói dóc cũng vừa phải thôi, không có tài cán gì thì cứ nhận đi, sư thúc tổ muốn Bạch Hổ hạ phàm nơi nào là Bạch Hổ hạ phàm nơi ấy, vậy sư thúc tổ ngang bằng với ông trời à, nói dóc cũng có mức độ thôi chứ.
Trâu Diễn tức đến phun khói:
- Con nhỏ này, mày có muốn biết tao có nói dóc hay không, ngon thì kiếm về đây cho tao năm người ít nhất đạt cấp độ tiên thiên cao thủ hậu kỳ và quan trọng nhất là một cao thủ cấp độ tiên thiên dám hy sinh nguyên thần và nội công để làm vật dẫn dụ Bạch Hổ. Không kiếm được thì đừng nói tao nói dóc.
Chợt giọng Hương nhi trở nên mềm mỏng
- Sư thúc tổ nói thật chứ, chỉ cần kiếm được những người ấy là sư thúc tổ có thể thi triển pháp lực có thể khiến Bạch Hổ hạ phàm nơi nào theo ý muốn của Hương Nhi.
Vẻ mặt đắc ý, Trâu Diễn cũng đổi giọng:
- Người lớn ai lại đi gạt con nít bao giờ. Chỉ cần con kiếm đủ, thì ta sẽ thi triển pháp lực cho con xem. Ngoài miệng thì nói vậy còn trong lòng Trâu Diễn thì ” Ha...ha... làm gì có người nào tu luyện trải qua biết bao cực khổ đạt tới cấp độ tiên thiên lại hy sinh vì việc cỏn con thế này, kiếm được người này còn khó hơn biết được nơi hạ lạc của Bạch Hổ. Phen này thì con thua chắc rồi con ơi”
- Vậy đệ tử đi kiếm đây, mọi người ở đây làm chứng, sư thúc tổ không được nuốt lời đâu đấy.
Nói vừa xong, nữ tử liền phi thân ra ngoài đại điện. Vòng tay thi lễ với mọi người, nam nhân cũng vội vã bám theo.
Trâu Diễn lắc đầu:
- Con cái nhà ai mà xấc xược thế nhỉ, sư phụ của nó là ai mà không dạy dỗ nó hả
Ngọc Tâm vội bước ra:
- Đồ nhi giáo huấn đệ tử không nghiêm, xin sư thúc trách phạt.
- Nó tên là gì thế
- Dạ, đệ tử đồ nhi tên là Tôn Thượng Hương, là dòng dõi Tôn gia tướng quốc ở Tề Quốc.
Nghe đến cái tên, mặt Trâu Diễn biến sắc:
- Chuyện lớn rồi. Đại họa đến nơi rồi. Không khéo lần này Thái Cực môn chúng ta có nguy cơ diệt vong mất.
Mặt mọi người lập tức lộ vẻ kinh hãi nhìn Trâu Diễn, không tưởng chỉ là một chuyện thách thức nhỏ nhoi lại mang đến một cái họa diệt môn. Trong lòng Trâu Diễn bắt đầu lờ mờ nhận ra một điều”tiết lộ thiên cơ ắt bị trừng phạt”
Thái Cực môn liệu có gặp đại họa diệt môn hay không, mời các bạn đón xem hồi sau sẽ rõ.
Last edited by onlylove_love; 01-02-2010 at 11:16 AM.
Bạch hổ phong lưu ký
Chương 8:Tru tiên kiếm (Tên này phổ biến gớm)
Nguồn:Kiếm hiệp thư viện
Đêm. Một bóng nhân ảnh trên đỉnh Thái Cực môn đang ngắm sao trời. Tĩnh lặng, hư không... cả không gian im lặng dường như chỉ dành cho người ấy. Ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, bóng người đó khẽ thốt:
- Phi cáp truyền thư đến thúc thúc đã ba ngày mà sao chẳng thấy có tin tức. Phụ thân trên trời có linh thiêng xin hãy giúp Hương nhi hoàn thành sứ mệnh tận trung báo quốc. Sư thúc tổ, sư phụ xin mọi người hãy tha lỗi cho Hương nhi này.
Một hình bóng ai đó chợt hiện lên trong đầu:
- Vô Trần huynh, hãy hiểu cho muội
- Huynh hiểu chứ.
Bóng người khẽ rung động. Không biết từ lúc nào, bên cạnh đã xuất hiện một chàng trai khôi ngô tuấn tú. Rồi không gian lại trở về im lặng, hai bóng hình mang tâm sự trong lòng, cùng ngắm sao trời, sao ơi mi có thấu hiểu nỗi lòng ta hay không. Rất lâu sau, nữ nhân lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
- Vô Trần, chúc mừng huynh. Với đà này, chỉ cần một năm nữa là huynh có thể đột phá tứ cửu thiên kiếp tiến nhập giới tu chân,thọ mệnh trăm năm, biết đâu chừng huynh còn có thể phi thăng thành tiên.
- Thành tiên để làm gì khi bên cạnh ta không có muội – Chàng trai thở dài đáp lời. Một lời nói thể hiện vạn tấm lòng.
- Hương muội, muội có nghĩ một ngày nào đó chúng ta ngự kiếm phi hành ngao du khắp cả đại lục, sáng ngắm bình minh, tối ngắm sao trời.
- Thịnh tình của huynh, muội khắc ghi trong dạ. Huynh hãy hiểu cho muội, muội sống là người của Tôn gia, chết là người của Tôn gia. Tề quốc có ơn trọng với Tôn gia, vì vậy đã là người của Tôn gia, phải hết lòng vì sự nghiệp bá chủ của Tề quốc.
- Bá chủ ư, việc đó không phải việc muội một mình có thể làm được, muội có bao giờ nghĩ trách nhiệm đó là quá lớn đối với muội không? Muội về mặt tu chân cũng đâu kém gì huynh, cái ngày mà muội phi thăng thành tiên cũng không phải là chuyện xa vời, huynh có thể chờ muội mà, rồi chúng ta sẽ đi ngao du khắp thiên hạ. Rồi..
- Huynh đừng nói nữa, lòng muội quyết không thay đổi, muội về đây, tạm biệt huynh.
Chờ bóng dáng Tôn Thượng Hương đi khỏi, một bóng người chợt hiện ra bên cạnh Vô Trần:
- Sư phụ, người tới đây làm gì?
- Ta tới cũng đủ lâu để nghe chuyện hai con. Vô Trần, ta và các sư thúc của con dù cố gắng cỡ nào cấp độ cao nhất cũng chỉ đạt tới nguyên anh tiền kỳ, con biết tại sao không, bởi vì người thì không đủ tư chất, người thì sa vào thất tình lục dục nên không chuyên tâm tu luyện, Thái Cực môn chúng ta giờ mọi hy vọng dồn hết vào con, con có thừa sự thông minh cũng như tư chất trời phú, giờ con chỉ cần vứt bỏ thất tình lục dục sang một bên, chuyên tâm tu luyện, ta nghĩ ngày con phi thăng thành tiên không còn xa lắm. Cái nào quan trọng hơn, con tự biết, sư phụ chỉ có vài lời muốn nói với con vậy thôi, ta cũng thăng đây.
Chỉ còn lại một mình Vô Trần đứng đó, người im lặng nhưng lòng thì đang trĩu nặng, ngã ba đường biết chọn đường nào đây.
Tiên sống ngàn năm, ngàn năm đó không có người yêu dấu bên cạnh sống làm gì. Nhưng con người ta sợ chết lắm, sợ chết nên mới tu chân thành tiên và vì sợ chết nên sẵn sàng bỏ người mình yêu dấu. Nhân gian ơi là nhân gian.
************************************************** *
“Boong...boong...”, từng hồi chuông vang lên khắp Thái Cực môn, từng đoàn người nhốn nháo, sắc mặt ai nấy đều khẩn trương, mới hôm qua còn tập hợp nói cười vui vẻ, hôm nay cũng tập hợp nhưng lại là chống địch.
Thanh kiếm màu đen thì gọi nó là gì nhỉ, hắc kiếm thì tầm thường quá, ma kiếm chăng. Tất cả đều trật hết bới vì có người đã gọi đúng tên của nó với một giọng hoảng hốt:
- Tru Tiên kiếm
Trên bầu trời Thái Cực môn, bỗng xuất hiện một thanh hắc kiếm to lớn dị thường, phóng ra những chùm sát khí bá đạo như muốn sát tử những người phía dưới. Kiếm đáng sợ hay người đứng sau nó làm người ta sợ hơn, mà phía sau thanh kiếm đen ấy, không phải là một người mà là cả vạn người. Mà cả vạn người thì chỉ có một từ để gọi: quân đội. Một đội quân tinh nhuệ đang bao vây Thái Cực môn, khí thế đằng đằng, tưởng chỉ cần một lời ban ra là Thái Cực môn sẽ bị san bằng trong chớp mắt.
Nhưng có một người không sợ cái khí thế ấy, một chàng trai trẻ Thái Cực môn đang ngự kiếm đứng đối diện Tru Tiên kiếm, đúng là tuổi trẻ điếc không sợ súng hay vì y quả thực tài giỏi. Chỉ biết y đã bắt đầu vận pháp quyết, một thanh kiếm xuất hiện trên đầu y rồi nhanh chóng hóa lớn dị thường, rồi thanh kiếm ấy bổ xuống Tru Tiên kiếm cùng với một lực đạo cường mãnh.
“Ầm” Tru Tiên kiếm vẫn đứng đó, không một chút mảy may xuy xuyển. Rồi Tru Tiên kiếm phóng ra một chùm sáng màu đen nhắm thẳng vào kẻ đã tấn công nó. Chỉ thấy chàng trai mặt mũi còn chưa hết bàng hoàng, đã vội điều động thanh kiếm của mình đứng chắn trước mặt, thanh kiếm xoay tròn tạo thành một vòng tròn đồ hình bát quái, đỡ thẳng chiêu tấn công của Tru Tiên kiếm.
Lần này là “Ầm” và “Hự”,“Rầm”, tiếng trước là tiếng hai lực cường đại chạm nhau, tiếng sau là tiếng chàng thanh niên kêu lên trong đau đớn, máu huyết phun ra, còn tiếng sau cùng là tiếng va đập giữa thân xác con người và mặt đất.
Ngay lúc đó, từ bên trong Thái Cực môn bỗng vọt ra bốn bóng người, chỉ thấy một người đang lao xuống đỡ lấy chàng trai, còn ba người kia đồng thời hét lên:
- Tam Tài Thái Cực kiếm trận. Chỉ thấy ba thanh kiếm bay vút lên không, đan chéo và chập vào nhau, phát ra một tinh cầu đầy năng lượng, đối diện với Tru Tiên kiếm.
- Vô Trần, con có sao không. Tru Tiên kiếm là báu vật hãn thế, đứng thứ nhì trong trong thập đại thần kiếm, đứng thứ năm trong tam thập binh khí chủng, đã biết bao yêu ma lẫn thần tiên đã chết dưới tay nó, họa may chỉ có phát động Thái Cực huyền thiên kiếm trận mới mong đánh bại được nó, con không biết điều đó hay sao mà cả gan giao chiến với nó.
Trên không lúc này, trước mặt Tru Tiên kiếm xuất hiện năm thanh hắc kiếm nhỏ, hình dạng không khác gì Tru Tiên kiếm, năm thanh hắc kiếm ấy đang bay tròn bao vây xung quanh tam tài trận.Bỗng ngay lúc đó, một giọng nói phát ra:
- Thái Cực môn xưa nay luôn có mối giao tình với Tề quốc, đối với Tôn gia tướng không có gì đắc tội, chẳng hay vì lẽ gì mà Tôn gia ngài đem binh bao vây Thái Cực môn.
- Đạo trưởng, chỉ là sự hiểu nhầm đáng tiếc. Bổn tướng thay mặt Tề vương đặc biệt hôm nay đến mang lễ vật kính dâng lên quý phái, do là lễ vật quý báu nên cần nhiều người hộ tống. Chuyện lúc nãy là do đệ tử quý phái chưa hỏi đã vội tấn công Tru Tiên kiếm buộc nó phải phòng vệ, không thể trách bổn tướng quân được. Cảm phiền đạo trưởng thông báo dùm cho Ngọc Hư chưởng môn quý phái có Tôn Thành tướng quân thay mặt Tề Vương xin cầu kiến.
Người vừa nói là một trung niên thư sinh, dáng vẻ tiêu sái, tay đang cầm quạt phe phẩy, lưng đang đeo một vỏ kiếm, hiển nhiên là thanh kiếm đã rời vỏ, phiêu du giữa trời không rồi. Phía sau là năm người cũng vận bạch y, trên ngực áo mỗi người có hình một thanh hắc kiếm nổi bật, chính là tiêu ký của Tôn gia tộc của Tề quốc.
Lễ vật gì mà cần cả một đội quân bảo vệ hay đây chỉ là một ngụy kế nhằm tiêu diệt Thái Cực môn. Xin các bạn đón xem hồi sau sẽ rõ.
Last edited by onlylove_love; 01-02-2010 at 11:16 AM.
- Ngọc Hư chưởng môn, bản tướng quân thay mặt Tề vương xin quý phái giúp cho một việc. Ở đây có chút lễ mọn xin dâng lên quý phái, đây là thành ý của Tề vương, mong chưởng môn nể mặt thu nhận cho. Người đâu, mang lại đây.
Đám quân khệ nệ bưng vào một chiếc hòm lớn, khi mở ra cả đại điện chợt bừng sáng, thứ ánh sáng của kim ngân châu báu. Nhiều người lần đầu tiên trong đời mới thấy kim ngân châu báu, cứ dán mắt vào chiếc hòm, ước gì ta có được nó thì tội gì ở đây tu chân luyện đạo, về nhà sống sung sướng với mấy em rồi chết cũng đáng.
- Vô công bất thụ lộc, Thái Cực môn xưa nay đứng chân ở Tề quốc, cũng đã nhận không ít lễ vật của Tề vương, nếu có việc gì nhờ bổn phái, tướng quân không cần khách khí, cứ nói thẳng, bổn phái sẽ tận lực giúp đỡ.
- Vậy thì không giấu gì chưởng môn nhân, Tề vương nghe được tin Bạch Hổ chuẩn bị giáng hạ, việc này ảnh hưởng rất lớn đến đại cục nên Tề vương ăn ngủ không yên, vừa may biết được quý phái có khả năng điều khiển việc hạ phàm của Bạch Hổ, Tề vương lệnh cho bổn tướng đến đây kính thỉnh quý phái có thể thi triển chút pháp lực khiến cho Bạch Hổ hạ phàm vào Tề quốc, nếu việc này thành công Tề vương nhất định sẽ không quên ơn quý phái, sẽ coi quý phái là quốc phái, đồng thời phong ngài làm Quốc sư
Sắc mặt Ngọc Hư chưởng môn bỗng trở nên khó coi:
- Việc này...việc này...không biết tướng quân nghe được tin tức này ở đâu vậy, bổn phái có tài đức gì mà có thể can thiệp vào việc của trời được. Chuyện này...
Lời vừa thốt ra, chợt nghĩ đến một người, Ngọc Hư lập tức ngậm miệng lại, sắc mặt bỗng chốc hóa đỏ:
- Ah...um... thú thật với tướng quân, việc này chỉ có sư thúc tổ của bổn nhân mới có khả năng làm được, nhưng người hiện đang bế quan không muốn người khác làm phiền, vậy thế này đi chừng nào người tu luyện xong, bổn nhân sẽ chuyển lời của tướng quân đến người. Hy vọng với mối giao tình với Tề quốc, bổn nhân nghĩ sư thúc tổ chắc chắn sẽ nhận lời.
Tôn Thành mặt mỉm cười hiền từ, đáp lời:
- Chưởng môn nhân cứ an tâm, bổn tướng đã chuẩn bị lễ vật hậu hỹ cho sư thúc tổ của ngài rồi, lễ vật bao gồm năm vạn quân thiết kỵ, ngoài ra biết các ngài là người tu chân luyện đạo chắc không coi đám quân đó ra gì, bản tướng còn mang theo binh đoàn Tôn gia, một ngàn chiến sĩ đã được rèn luyện đạt tới trình độ hậu thiên cao thủ , ngoài ra còn mấy chục thân vệ đang đứng cạnh đây đều là ở cấp tiên thiên cao thủ hậu kỳ, cộng thêm Tru Tiên kiếm của Tôn gia nữa, liệu chừng đó lễ vật có đủ san bằng Thái Cực môn ra khỏi Tề quốc được không hả, Ngọc Hư chưởng môn.
Tất cả người Thái Cực môn mặt đều biến sắc, chừng đó lễ vật có thể không đủ để san bằng Thái Cực môn, nhưng cũng đủ để Thái Cực môn máu chảy thành sông, không biết máu mình có trong đó không, còn nếu thoát được thì biết đi đâu về đâu, Thái Cực môn đã trăm năm xây dựng và đứng chân ở Nhạn Đăng Sơn thuộc Tề quốc, giờ bỏ hết tất cả thì mặt mũi nào gặp lại các tổ sư gia. Quả thật là ép chết người.
Đến tình thế này thì Ngọc Hư chỉ còn biết ra lệnh:
- Người đâu, mong thỉnh sư thúc tổ.
Cũng như mọi khi, người chưa kịp đi thỉnh, Trâu Diễn không biết đã xuất hiện ở đại điện từ hồi nào, lần này không biết có chuyện gì mà lão có vẻ mặt tươi roi rói, trái ngược hẳn với mấy bộ mặt như đưa đám của người Thái Cực môn trong đại điện. Tôn Thành vội đứng ra thi lễ:
- Kính chào thượng tiên Trâu Diễn, bản tướng Tôn Thành...
- Khỏi cần nói nữa, ta biết hết mọi việc rồi.
- Vậy không biết ý của ngài thế nào?
- Còn thế nào nữa, lễ vật của tướng quân hậu hỹ quá mà, ta sao dám chối từ tấm chân tình của ngài và Tề vương. Tuy vậy, ta có ba điều kiện mong tướng quân nhận lời.
- Ba điều kiện ư??? Nếu yêu cầu của thượng tiên trong khả năng của bản tướng, bản tướng sẽ nhất loạt thi hành, còn nếu vượt quá khả năng, bản tướng phải hồi báo Tề vương để người định liệu.
- Không vượt quá khả năng của tướng quân đâu. Ngài cứ nghe đã. Điều kiện thứ nhẩt, việc ta sắp làm là can thiệp vào thiên mệnh, nể mặt Tề vương nên đây cũng là lần đầu cũng là lần cuối, mong tướng quân thay mặt Tề vương thề rằng từ nay sẽ không bức ép Thái Cực môn làm những chuyện như tiết lộ thiên cơ hay can thiệp vào thiên mệnh như thế này nữa. Tướng quân cũng nên biết điều này, thiên cơ nếu bị tiết lộ tất sẽ có báo ứng mà trời phạt thì không biết đường nào mà chống đỡ, vì vậy sau này nếu Tề vương có ép Thái Cực môn thì Thái Cực môn sẽ chọn con đường quyết chiến, chiến đấu với con người dù sao cũng dễ hơn hơn là với trời cao. Khi đó nếu Thái Cực môn có bị diệt thì Tề vương cũng sẽ phải trả một cái giá không nhỏ, khi đó các nước xung quanh không tấn công Tề quốc mới là chuyện lạ, hy vọng tướng quân cân nhắc sự lợi hại.
- Chuyện này...Chuyện này bản tướng không thể thay mặt Tề vương hứa với thượng tiên được, nhưng bản tướng xin thề từ nay sẽ không can thiệp vào những chuyện như hôm nay, nếu trái lời trời tru đất diệt, đồng thời bản tướng sẽ gắng hết sức mình tâu rõ với Tề vương, tin rằng Tề vương là một bậc minh quân chắc sẽ không làm khó cho Thái Cực môn. Vậy thượng tiên đã cảm thấy vừa lòng chưa ?
- Cũng được. Còn hai điều kiện còn lại để khi xong việc rồi hãy nói
- Thượng tiên cứ nói cả ra đi. Bản tướng sợ khi xong việc, thượng tiên nêu ra hai điều kiện mà bản tướng không đáp ứng được thì thật là có lỗi với thượng tiên cùng quý phái.
- Tướng quân yên tâm, hai điều kiện kia là liên quan đến Hương nhi nhà ngài, chắc ngài có thể làm chủ được.
Sắc mặt Tôn Thành lộ vẻ trầm tư, hồi lâu đáp lời với một ngữ điệu thê lương:
- Thượng tiên, lần này tại hạ vâng mệnh lên đây đích thực là do Hương nhi hồi báo, Hương nhi nó, mẫu thân sau khi sinh hạ Hương nhi liền qua đời, đến năm lên sáu thì phụ thân Hương nhi đã chiến tử nơi sa trường, trước khi chết đã giao Hương nhi cho tại hạ chăm sóc, nó kế thừa ý nguyện của cha nó, lên bảy tuổi đã lên Thái Cực môn một thân tu luyện, tại hạ thân là thúc thúc nó, do bận quốc sự, nên lâu lắm có dịp mới ghé thăm nó, một đứa trẻ đáng thương như vậy, cầu mong thượng tiên giơ cao đánh khẽ.
Trâu Diễn tay vuốt râu, miệng cười một cách quỷ dị:
- Ngài đừng lo, ta đâu có bảo Hương nhi nhà ngài đi chết đâu mà ngài sợ, nó còn là một thân xử nữ, chưa nếm mùi đời sao ta cho nó chết được.
Mặt Tôn Thành nghệch ra, vì không tưởng những lời nói đó phát ra từ một bậc thượng tiên như Trâu Diễn, trong bụng mắng thầm:” Lão già thối tha, trâu già còn muốn gặm cỏ non, lão không tự nhìn lại mình trong gương à”. Chợt Tôn Thành giật mình bởi tiếng quát:
- Tướng quân quyết định nhanh đi, ta không chờ đợi được đâu.
“ Hương nhi, vì Tề quốc thúc thúc đành có lỗi với con vậy, chắc con cũng hiểu cho thúc thúc phải không Hương nhi, lão già Trâu Diễn kia rồi sẽ có một ngày ta sẽ kiếm lão tính sổ”
- Bản tướng đồng ý - Sau một hồi đắn đo, Tôn Thành trả lời.
- Điều kiện để ta thi triển pháp lực làm Bạch Hổ hạ phàm vào Tề quốc, chắc tướng quân đã chuẩn bị đủ.
- Tất nhiên bổn tướng đã chuẩn bị đủ.
- Vậy thì ngoại trừ Tôn tướng quân và các đệ tử hàng chữ Ngọc, tất cả rời khỏi đại điện, ra ngoài cảnh giới cho ta.
Lập tức, chúng đệ tử lần lượt kéo nhau ra ngoài đại điện, thầm than đã bỏ lỡ cơ hội được xem sư thúc tổ thi triển thần thông can thiệp vào thiên mệnh. Trong điện giờ chỉ còn lại những người hàng chữ Ngọc của Thái Cực môn và Tôn Thành cùng các hộ vệ.
- Các hộ vệ của tướng quân cũng nên rời khỏi đây luôn đi.
Tôn Thành lộ vẻ ngạc nhiên:
- Thượng tiên,chẳng phải điều kiện ngài cần là có năm cao thủ ít nhất đạt cấp độ tiên thiên hậu kỳ thi triển pháp lực để ngài lập trận sao.
- Cái đó không cần phiền đến người của tướng quân, cấp độ của những đệ tử Thái Cực môn ở đây đều đã tiến nhập nhân gian tu chân giới, ít nhất cũng đã đạt cấp độ Kim đan kỳ, có hiệu quả hơn đám cận vệ của ngài. Tướng quân chỉ cần lưu lại người đạt cấp độ tiên thiên hy sinh nguyên thần và công lực là đủ rồi.
Mặt Tôn Thành lại đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác:”Hy sinh nguyên thần và công lực nghĩa là tự phế bỏ võ công ư, tu luyện đến cấp độ như thế, võ công chính là sinh mạng, sao Hương nhi không nhắc đến điều này trong thư nhỉ”. Câu trả lời cũng lập tức đã có với một câu nói:
- Hương nhi là người đó, các thân vệ hãy lui ra ngoài cả đi.
- Không được, Hương muội !! - một giọng nói thất thanh vang lên
Trong đại điện, vẫn còn đó một đôi nam thanh nữ tú.
- Hương muội, làm thế thì võ công của muội sẽ tiêu tán hết, muội phải tu luyện lại từ đầu, sẽ khổ cực hơn gấp nhiều lần nếu không muốn nói là không thể,muội không thể nào làm thế được?
- Tại sao lại không được Vô Trần huynh, vì Tề quốc chút hy sinh đó có đáng gì cơ chứ - Giọng nói đầy dứt khoát, rồi một thoáng im lặng, Tôn Thượng Hương nhìn vào mắt Vô Trần:
- Huynh có thể chờ đợi muội không ?
Đáp lại câu hỏi của Tôn Thượng Hương là một bộ mặt do dự của Vô Trần, năm năm, mười năm hay cả đời, biết đến khi nào Hương muội mới có thể khôi phục lại võ công, chưa nói đến là việc phi thăng thành tiên, ta có thể chờ được không, viễn cảnh hai người thành tiên ngao du thiên hạ sao mà mông lung quá đi.
- Thiên kiếp là do trời định, một khi nó đến, lúc đó dù muốn huynh cũng không thể chờ được. Muội thông cảm cho huynh
Tâm hồn Thượng Hương lúc này đây, một nỗi buồn chợt dâng trào
- Cám ơn huynh đã cho muội những hồi ức đẹp đẽ. Muội cầu chúc huynh sớm đạt được ước nguyện, phi thăng thành tiên. Sư thúc tổ, người có thể bắt đầu rồi đó.
Nén tiếng thở dài, Vô Trần cùng các thân vệ Tôn gia rời khỏi đại điện, Thiên tử đồ lại một lần nữa phát động, liệu có thành công hay không, hai điều kiện của Trâu Diễn là gì, mời các bạn đón xem hồi sau sẽ rõ.
Last edited by onlylove_love; 01-02-2010 at 11:16 AM.
Thiên Tử đồ một lần nữa hiện ra, thoạt nhìn thì trông vẫn như cũ nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ thấy ngăn cách giữa Bạch Hổ và thanh kiếm phía trên là một màn vân vụ màu trắng. Có lẽ do lớp vân vụ này mà tiểu Bạch Hổ không biết có người đang nhìn nó. Ngoài ra khoảng cách giữa Bạch Hổ và bảy ngôi sao tượng trưng cho bảy vị thiên tử cũng đã thu hẹp lại so với lúc trước, chứng tỏ ngày Bạch Hổ giáng hạ phàm trần cũng không còn xa lắm. Lúc này thần sắc của Trâu Diễn trở nên nghiêm nghị, chỉ thấy quăng lên trên không thêm năm ngũ sắc tiểu kiếm nữa và một thanh trường kiếm.
- Nâng – tiếng Trâu Diễn quát to. Vòng tròn Bát Quái đồ ở dưới đất bỗng nâng lên rời khỏi mặt đất, mà không đúng, bởi vì dưới mặt đất vẫn còn đó một vòng tròn bát Quái Đồ nữa, nên phải nói là nó phân thành hai mới chính xác. Năm ngũ sắc tiểu kiếm từ trên không lao thẳng xuống cắm vào mặt đất bên cạnh tạo thành một vòng tròn nữa, thanh trường kiếm lúc này mới lộ rõ vai trò của nó, chuôi kiếm hướng về vòng tròn Thái Cực Đồ đang lóe sáng, mũi kiếm hướng về vòng tròn mới tạo thành, tạo thành một chiếc cầu nối, một luồng sáng phát ra truyền thẳng qua thanh kiếm, lại một vòng tròn Thái Cực Đồ nữa được tạo ra, bên kia như đã hoàn thành nhiệm vụ, vòng Bát Quái lại hạ xuống, nhập làm một với Bát Quái Đồ ở dưới đất. Lúc này đây ở đại điện đã hình thành hai vòng Bát Quái khổng lồ ở dưới đất. Tuy hai mà một
- Ngọc Đàm, Ngọc Cảnh, Ngọc Chính, Ngọc Chân, Ngọc Sắc các con mau ngồi xung quanh Bát Quái Đồ mới khởi tạo, vận pháp quyết truyền thẳng vào năm ngũ sắc tiểu kiếm. Các chân nhân dạ một tiếng, lập tức hành động, chỉ thấy Thiên Tử đồ bên này, xung quanh ngôi sao Tề quốc bỗng xuất hiện năm đồ hình bát quái nhỏ với năm màu vàng, xanh lá cây, xanh nước biển, đỏ và xám, đây chính là Thái Cực Ngũ Hành trận. Thân hình năm chân nhân lúc này bỗng dưng bay lên, theo đó Ngũ Hành trận bên này cũng nâng lên cao khỏi ngôi sao Tề quốc, ngang bằng với Bạch Hổ thì dừng lại.
- Hương nhi, đến lượt con. Con hãy đứng giữa các vị sư thúc, sư bá của con. Con mới đạt tới cấp độ tiên thiên cao thủ trung kỳ, nguyên thần chỉ mới tụ, đáng lẽ chưa thể phóng xuất được, nhưng có Ngũ Hành trận hỗ trợ nên con có thể xuất nguyên thần ra được.
Tôn Thượng Hương lập tức nhảy vào đứng chính giữa Bát Quái Đồ, thân hình lơ lửng giữa không trung trông thật đẹp, giống như một vị tiên nữ. Ngay lúc đó, khuôn mặt Trâu Diễn lập tức thay đổi, lộ ra vẻ mặt đắc ý vô bờ bến, rồi như không nhịn được nữa, lão quát lên:
- Hương nhi, mau cởi bỏ hết y phục trên người ra, không để lại một mảnh vải nào.
“ Cái gì” nhiều tiếng la thất thanh vang lên
Mặt Tôn Thành và Tôn Thượng Hương biến sắc, không ngờ xảy ra tình huống oái ăm như thế này, lòng đầy phẫn hận và nghi ngờ, không biết Trâu Diễn giở trò đùa cợt hay là nói thật:
- Thượng tiên, ngài không nói đùa chứ ?
- Mặt ta đây giống đùa lắm sao, Hương nhi, con có cởi ra không thì bảo, nếu không ta thu hồi Thiên tử đồ lại, lúc đó đừng có đổ tội lên đầu ta làm hỏng việc.
Tôn Thượng Hương thần tình biến đổi liên tục, từ đỏ chuyển sang tái mét, cuối cùng dường như đã quyết định được chủ ý, nói thầm vài câu, hai tay vận pháp quyết, sau đó vung mạnh hai tay ra hai bên. Từng mảnh y phục lất phất bay trong không khí. Một bức tranh vẽ hai quả đồi, một dòng suối, một khu rừng bỗng chốc lộ ra.
Tiếng kêu hét thảm thương vang lên trong đại điện:
- á...á...
- ối... ối...
- Đẹp quá !!
- Đừng bắt ta nhìn mà !!!
- Xịt xịt !! – tiếng máu chảy
- Ực ực !! – tiếng nước bọt
- Ta xỉu đây !!
“ Bịch...bịch....” tiếng vài người ngất xỉu
Bỗng “ Rầm...rầm...”, trong đại điện đang ồn ào là thế bỗng im lặng như tờ, chỉ thấy có bóng người từ trên cao rơi xuống đất, đang lồm cồm bò dậy. Lúc này đây, Thái Cực Ngũ Hành trận phát sinh biến hóa, chỉ thấy năm đạo bát quát đang sáng rỡ ban đầu, giờ chỉ còn có một, còn bốn đạo kia, thì có hai đạo lúc sáng lúc tối sau đó thì một đạo cũng tắt luôn, hai đạo còn lại thì đã tắt hẳn từ hồi nảo hồi nào. Liếc nhìn chúng đệ tử với bộ mặt thống khổ lẫn sầu bi, Trâu Diễn thở dài ảo nảo, anh hùng khó thoát khỏi ải mỹ nhân, lời xưa nói cấm có sai, nhìn bộ mặt của Trâu Diễn lúc này không ai nghĩ lão là đầu sỏ của mọi chuyện.
- Thượng tiên, Ngũ Hành trận đã...
Trâu Diễn không nói gì, thò tay vào túi, ra chiều luyến tiếc, lấy ra một dải lụa, hai tay mân mê, tâm trạng như đang trở về thời xa xăm “ Mới đó mà đã mấy trăm năm lướt qua Tiên muội à, cũng đã đến lúc huynh quên muội rồi”, lão liền vung tay, một màu đỏ thắm, tỏa ráng hồng bay vụt lên không trung. Sau đó dải lụa bay đến chỗ Tôn Thượng Hương, rồi tạo thành một lớp vân vụ bao quanh lấy thân hình nàng, nó không ôm trọn bó sát thân hình Tôn Thượng Hương nhưng cũng đủ ngăn chặn những ánh mắt phàm phu tục tử.
Như thể còn chưa đủ, Trâu Diễn lại rút ra một cái chuông đất giản dị, to bằng nửa nắm tay, có một cái nơ xinh xinh màu đỏ buộc ở cuống, miệng lẩm bẩm “ Sa muội ới ời, nhìn cái chuông này huynh lại nhớ đến muội rồi”
- Leng keng...leng keng... tiếng chuông trong vắt và bay vút lên bầu trời, mang theo những tâm hồn tội lỗi, mọi người như được một làn gió mát thổi qua, phút chốc tất cả lại trở về trạng thái đạo mạo nghiêm trang ban đầu.
Tôn Thành từ nãy giờ quan sát mọi chuyện, thầm kinh ngạc than trong lòng:” Trước giờ nghe nói Thái Cực Môn có Thái Cực Huyền môn kiếm trận là lợi hại nhất, không ngờ cái lão Trâu Diễn mắc dịch này, lại sở hữu nhiều pháp bảo đến thế, Hỏa Diễm Chu Lăng cùng Thái Thanh Càn Linh, một cái đứng thứ mười lăm còn một cái đứng thứ ba trong tam thập binh khí chủng, còn trên Tru Tiên kiếm của Tôn gia hai bực, nếu đánh nhau thực sự, thật không tưởng tượng ra nỗi kết quả.
Bóng người lại bay vút lên cao, Thái Cực Ngũ Hành trận một lần nữa hiện ra, thế nhưng độ sáng của các đạo bát quái đã không còn đồng đều và sáng như lúc đầu. Trâu Diễn nhìn qua một lượt chúng đệ tử chữ Ngọc ở bên dưới, thần tình chợt trở nên khá hơn, vì ông đã nhận ra trong đám đệ tử đó, có vài người ông có thể tin tưởng được, đã vượt qua được khổ ải vô biên này, một tương lai xáng lạn đang chờ họ.
- Ngọc Lập, Ngọc Tú con hãy tới sau lưng hai vị sư huynh truyền thêm công lực
cho hai vị đó đi.
- Hương nhi, giờ ta thi triển pháp lực, phóng xuất nguyên thần của con, nhiệm vụ của con là hãy dẫn dụ Bạch Hổ sa vào Ngũ Hành trận.
Sau khi Trâu Diễn vận pháp quyết, chỉ thấy ở chính giữa Ngũ Hành trận, một đám bụi vân tinh đang tụ tập, rồi nhanh chóng hợp thành một nàng tiên bướm xinh đẹp. Lúc đó năm đạo bát quái tự nhiên biến mất, nhưng chúng nhân đều biết năm đạo bát quái đó đang ẩn mình phục kích, chờ Bạch Hổ sa bẫy. Tiên bướm rời khỏi Ngũ Hành trận, bay vòng vòng xung quanh tiểu Bạch Hổ .Tiếng động làm tiểu Bạch Hổ thức dậy, khi nhìn thấy nàng tiên bướm, hai mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên lẫn háo hức, rồi cũng giống như bao đứa trẻ khác, tiểu Bạch Hổ nhà ta tỉnh ngủ, ngoe nguẩy cái đuôi đằng sau, nhảy qua nhảy lại, nhảy lên rồi rớt xuống, đùa giỡn với nàng tiên bướm nhỏ. Thiệt là một cảnh tượng hết sức vui vẻ. Cuộc vui rồi cũng có lúc tàn, tiểu Bạch Hổ thân đã lọt vào Ngũ Hành trận, năm đạo bát quái bỗng chốc hiện ra bao vây lấy nó. Cảm thấy có nguy hiểm, tiểu Bach Hổ vội lao người quay ngược trở về, nhưng vô ích thân hình nó va phải vào bức tường được tạo ra bởi năm đạo bát quái, thân hình dội ngược trở lại. Thử mấy lần đều như vậy, tiểu Bạch Hổ tức giận gầm thét, rồi nó há miệng phun ra một luồng liệt hỏa đánh mạnh vào Ngũ Hành trận, luồng liệt hỏa này mấy ngày trước đã phá tan Thiên tử đồ. Năm đạo bát quái va chạm với luồng liệt hỏa ấy, bảy thân hình rung động lắc lư không ngừng, nhưng chỉ trong phút chốc đã hồi phục trở lại. Thấy luồng liệt hỏa của mình không có kết quả, tiểu Bạch Hổ thôi không gầm thét nữa, nó ngồi xuống thủ thế, tỏ vẻ như cam chịu. Mọi người đều thở phào một tiếng, tưởng rằng việc đã xong, không ngờ tiểu Bạch Hổ vẫn còn chiêu tối hậu, nó ngửng mặt nhìn lên trên, há miệng phun ra một quả cầu sấm sét bay thẳng lên, chỉ thấy điện quang bao phủ khắp Ngũ Hành trận, từng đợt từng đợt công kích vào năm đạo bát quái. Bảy người thầm kêu khổ, đem hết tinh thần và sức lực ra chống cự với lôi điện. Duy trì được một lúc, rồi một tiếng kêu thảm vang lên kèm theo là một ngụm tiên huyết phun ra, đã thấy hai người yếu nhất trong bọn, chịu trách nhiệm trấn thủ một hành, văng ra ngoài rơi xuống đât. Ngũ Hành trận đã bị khuyết, một lỗ hổng hiện ra, chớp lấy cơ hội, tiểu Bạch Hổ nhún mình phóng qua khe hở đào thoát, chúng nhân thấy mọi chuyện sắp hỏng, mắt thấy tiểu Bạch Hổ sắp thoát được Ngũ Hành trận thì liền lúc đó, một tiếng leng keng vang lên, Thái Thanh Càn Linh không biết từ lúc nào đã bịt kín lỗ hổng. Tiểu Bạch Hổ phi tới đụng phải cái chuông, lại một lần nữa bắn ngược trở lại, không chỉ có vậy, Thái Thanh Càn Linh còn phát ra một luồng sáng xanh nhạt, kích trúng tiểu Bạch Hổ, khiến nó toàn thân run lẩy bẩy, muôn phần sợ hãi không dám xông bừa tới nữa. Thấy người bị thương, chúng nhân người thì nhảy tới xem thương thế, rồi lại có hai người nhanh chóng thế chỗ, Ngũ Hành trận khôi phục trở lại như lúc đầu.Trước tình hình như vậy, tiểu Bạch Hổ hình như biết là không thể thoát được Ngũ Hành trận, ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng giận dữ. Rồi tiểu Bạch Hổ thôi không gầm thét nữa, mục quang lúc này đã chuyển thành màu máu, chiếu thẳng vào con bướm ác ma đã dẫn dụ nó sa vào bẫy, hiện đang ở trong Ngũ Hành trận cùng với nó, ý đồ giẫm đạp một đời bướm cho hả dạ. Rống lên một tiếng, tiểu Bạch Hổ nhào vào với nàng tiên bướm. Một hổ một bướm lại một lần nữa rượt đuổi nhau, chỉ khác chăng lúc đầu là đùa giỡn vô tư, còn lần này là một cuộc săn bắt của một con mãnh thú.
Tôn Thành thấy tình cảnh này, mặt biến sắc:
- Thượng tiên, mau làm gì đi chứ, nếu không Hương nhi nguy mất.
- Đại cuộc đã định rồi, ta đang thu hồi lại trận thế, ngươi hãy đếm ngược từ sáu mươi về một cho ta.
Last edited by onlylove_love; 01-02-2010 at 11:17 AM.