Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 05-05-2008, 11:20 PM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Há»c Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bài gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Hội Ngộ Quần Hùng
C hỉ chốc lát hai bóng mỠcủa Hải Lăng Quân và Bạch Y Cư Sĩ chỉ còn là hai đóm sao, rồi mất hút.
Lâm Viết Hùng há»i Lý Hương Xưa :
- Lý muá»™i ! ÄÆ°á»ng này Ä‘i vá» hướng nào vậy ?
Lý Hương Xưa đưa mắt nhìn xa xa :
- Äây là đưá»ng Ä‘i vá» dãy núi Thương SÆ¡n, Lâm ca có lần nào đến Thương SÆ¡n cha ?
Lâm Viết Hùng lắc đầu :
- Cha ! Núi Thương Sơn cách đây bao xa ?
- Äá»™ vài trăm dặm đưá»ng, đó là má»™t vùng núi bao la, đồi núi và gò đất tiếp giáp vá»›i nhau, địa thế rất hiểm trở. Tuy nhiên, chỉ có núi Thương SÆ¡n là cao nhất.
Lâm Viết Hùng trầm ngâm :
- Có lẽ Hải Lăng Quân và Bạch Y Cư Sĩ tìm đến đó.
Hai ngưá»i Ä‘ang trò chuyện thì đột nhiên có má»™t tiếng cưá»i vang dá»™i từ mé rừng cây bên đưá»ng vá»ng ra. Lâm Viết Hùng dừng chân, trố mắt nhìn thì thấy má»™t lão nhân tướng mạo khôi ngô, râu bạc dài chấm bụng, da mặt hồng hào, mình mặc áo xám, đàng sau có bốn ngưá»i mặt mày xấu xí Ä‘i theo há»™ vệ.
Năm ngưá»i vừa đến cách Lâm Viết Hùng và Lý Hương Xưa chừng má»™t trượng đã dừng lại.
Lý Hương Xưa quắc mắt nói :
- A ! Tô Bằng Phi lão nhân, vá»›i thân phận là chưởng môn nhân Võ Äang, hôm nay lại quá bước đến đây chắc có việc gì quan trá»ng ?
Thật vậy, lão nhân râu bạc chính là Tô Bằng Phi.
Lão quét đôi mắt sáng quắc nhìn Lý Hương Xưa, trầm giá»ng nói :
- Lý ngạnh đầu ! Sao ngươi không đi với Hải Thiên Tứ Hữu mà theo thằng oắc con này ?
Lão nói cha dứt lá»i thì đàng sau có tiếng hét chát chúa. Bốn bóng ngưá»i lá»›t tá»›i vây Lâm Viết Hùng vào giữa.
Thì ra bốn ngưá»i này là Võ Lâm Tứ Quái, đã má»™t lần thảm bại dưới tay Lâm Viết Hùng nÆ¡i Quá»· Tháp.
Lâm Viết Hùng cưá»i lá»›n :
- A ! Tứ Quái ! Không ngưỠhôm nay ta lại gặp các ngươi.
Du Hồn Hung Thần, một gã trong Tứ Quái hét to :
C - Lâm Viết Hùng ! Hôm nay Tứ Quái chúng ta quyết rủa cái nhục ngày trước nơi sân Quỷ Tháp.
Tô Bằng Phi phất tay áo, ra lệnh cho Tứ Quái lui ra, và há»i :
- Hắn là đồ đệ của Quỷ Tháp Lão Ma ư ?
Tứ Quái cung kíng đáp :
- Thưa chưởng môn, nó chính là Lâm Viết Hùng.
Tô Bằng Phi cưá»i ha hả, nói :
- Trả thù là việc nhá», mà việc trá»ng đại hôm nay là đối địch vá»›i quần hùng để thu Ä‘oạt Ma Äầu Bích Ngá»c. Các ngươi hãy bảo trá»ng lấy thân.
Äoạn lão quay qua há»i Lâm Viết Hùng :
- Tiểu tá»­ ! Ngươi cÅ©ng dá»± vào việc tranh Ä‘oạt Ma Äầu Bích Ngá»c phải không?
Lâm Viết Hùng cha kịp đáp thì Lý Hương Xưa đã xen vào, nói :
- Lão nhân nói Ma Äầu Bích Ngá»c gì ?
Tô Bằng Phi cưá»i lá»›n :
- Ngạnh đầu ! Ngươi đừng giả bá»™ ngá»› ngẩn. Cái tên Hải Lăng Quân Ä‘oạt Ma Äầu Bích Ngá»c cá»§a Bá Hoa Trang Chá»§ rồi bá» trốn lên đỉnh Thương SÆ¡n đã lan truyá»n khắp hai đạo Hắc Bạch giang hồ. Chuyện đó ai mà không biết.
Lâm Viết Hùng nói :
- Thế thì lão nhân hôm nay đến đây cũng chĩ vì việc đó?
- DÄ© nhiên ! Ma Äầu Bích Ngá»c là báu vật võ lâm, ai đủ tài thì thu Ä‘oạt, đâu phải cá»§a riêng ai.
Nói đến đây, Tô Bằng Phi phất tay ra lện Tứ Quái :
- Chúng ta đi mau kẻo trể.
Năm ngưá»i vừa cất bước thì từ trên ngá»n cây tùng gần đó lại xuất hiện má»™t bóng ngưá»i, lao mình đến như tên bắn. Ngưá»i nầy cÅ©ng là má»™t lão nhân râu bạc mày dài, tay cầm cây gậy trúc, cản đưá»ng và chấp tay nói :
- Chưởng môn nhân Tô Bằng Phi còn nhớ mặt lão hữu này chăng?
Tô Bằng Phi cưá»i nhạt, đáp :
- A ! Chưởng môn phái Nga Mi cũng rất thính tai. Thiên hạ đồn chẳng sai. Lạc Văn Sinh cũng có công lặn lội đến vùng Thương Sơn này.
Lạc Văn Sinh cưá»i há» há» :
- Äâu phải chỉ má»™t mình lão phu đến đây. Ngoài các môn phái chính thống còn có vô số các cao thá»§ giang hồ xa nay cha từng được gặp mặt.
Tô Bằng Phi cưá»i lá»›n :
- Liệu Sinh lão huynh có đủ sức đoạt báu vật đem vỠcho phái Nga Mi không ?
Lạc Văn Sinh cưá»i khúc khích :
- Äâu dám ! Äâu dám ! Lão chỉ là ngưá»i đến sau để góp mặt vá»›i giang hồ mà thôi.
Tô Bằng Phi “hừ†một tiếng, nói :
- Nếu vậy đến đây làm chi cho hoài công vô ích ?
Thấy Tô Bằng Phi tỠvẻ khinh dể mình, Lạc Văn Sinh đỠmặt, nheo mắt, vễnh hàm râu bạc, nói mỉa mai :
- Phân Quang Kiếm Pháp và Thiên Cang Chưởng cá»§a quý phái lợi hại thật, song lão phu cÅ©ng có thể đỡ nổi năm ba chiêu, đâu có thua liá»n. Xét vì Võ Äang và Nga Mi lâu nay chẳng có gì đối nghịch, nếu đạo huynh chịu cho chúng tôi nhập bá»n để liên thu?
giao tranh với quần hùng thì mới mong chiếm được ưu thế.
Tô Bằng Phi cưá»i lá»›n :
- Lão huynh có hảo ý ! Nhưng môn phái chúng tôi xa nay cha hỠnhỠđến sư.
giúp đỡ cá»§a ai, xin lão huynh miá»…n cho bần đạo khá»i phải làm cái việc đó.
Lạc Văn Sinh bị chạm tự ái một lần nữa, mặt đỠphừng phừng, đưa cây gậy trúc ra trước mặt nói :
- Thế thì tôi phải lãnh giáo với đạo huynh một trận.
Tô Bằng Phi đưa tay ra sau rút cây trưá»ng kiếm, nói :
- Tốt lắm ! Hôm nay bần đạo sẽ được nếm thá»­ môn Äàn Chỉ Kim Cang cá»§a quý phái.
Tức thì gậy trúc vÅ© lá»™ng ào ào và trưá»ng kiếm cÅ©ng múa tít, chỉ phút chốc hỠđã trao đổi nhau bảy tám chiêu, cát bụi tung bay mù mịt.
Hai ngưá»i này là hai vị chưởng môn nhân cá»§a hai môn phái, từ ngoại công đến ná»™i lá»±c không phải tầm thưá»ng.
Chỉ sÆ¡ hở trong đưá»ng tÆ¡ kẻ tóc là bị thảm bại ngay.
Lâm Viết Hùng nói với Lý Hương Xưa :
- Tại sao hỠkhiêu khích và đánh nhau một cách vô ích như vậy ?
Lý Hương Xưa nháy mắt nói :
- Lâm huynh đừng tưởng lầm ! HỠđã có ý tranh đoạt báu vật thì trước sau gì ho.
cÅ©ng triệt hạ lẫn nhau. Chỉ sá»›m muá»™n mà thôi. Lâm huynh nhá»› lá»i Hải Lăng Quân dặn chá»› nên xen vào.
Lâm Viết Hùng gật đầu, đứng nhìn hai bên giao đấu.
Lần lần hai bên trổ hết tài lực, chiêu pháp rất tinh kỳ, không bên nào chịu phục bên nào.
Lạc Văn Sinh thấy kiếm pháp cá»§a Tô Bằng Phi áp đảo nổi cây gậy trúc cá»§a mình liá»n hét lên má»™t tiếng, nhảy ra xa bảy bước, đưa ngang cây gậy trúc trước mặt, đứng sững như pho tượng đồng.
Tô Bằng Phi thấy râu tóc đối ph ương dá»±ng ngược lên, biết lão ta Ä‘ang nóng lòng thá»§ thắng, vận hết ná»™i lá»±c vào ngưá»i quyết má»™t mất má»™t còn. Vì vậy, Tô Bằng Phi cÅ©ng chẳng dám khinh thưá»ng, liá»n vận khí xuống Ä‘an Ä‘iá»n, tập trung toàn lá»±c để đối phó.
Từ chổ đấu nhau bằng chiêu pháp, hỠđã đổi nhau bằng đấu thí nội lực để thanh toán lẩn nhau.
Trong lúc hai bên như hai cánh cung Ä‘ang gi ương sẳn, chỉ chá» bung ra, thì đàng xa có tiếng cưá»i vang dá»™i, và có má»™t giá»ng nói sang sảng như chuông rá»n :
- Hãy dừng tay đợi anh em chúng tôi đến góp mặt với.
Lạc Văn Sinh và Tô Bằng Phi nghe nói bỗng dừng tay, thu hồi chưởng lực, đưa mắt nhìn. Thì ra nơi mé rừng vừa xuất hiện hai lão lùn, thân hình tròn núc như hai qua?
bí, đầu to và nhẳn nhín.
Võ Lâm Tứ Quái thấy hai ngưá»i này cưá»i lá»›n :
- A ! Thiết Thá»§ Song Yêu, sao không thấy chưởng môn nhân phái Không Äá»™ng đến đây.
Thiết Thá»§ Song Yêu chính là Miêu Cao và Miêu Thắng, môn đệ cá»§a phái Không Äá»™ng, hai ngưá»i này cÅ©ng như bá»n Tứ Quái, Lâm Viết Hùng dã má»™t lần biết mặt.
Lão lùn Miêu Thắng nói :
- Chưởng Môn Nhân chúng tôi thích phiêu diêu nhàn hạ, sợ là quấy động giang hồ, nên không muốn tới đây góp mặt cùng quý vị.
Thật vậy, hai lão lùn này Ä‘á»u là sư đệ cá»§a chưởng môn Không Äá»™ng Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong vì đã luyện đến thượng đẳng võ công, má»—i ngày Ä‘á»u cặm cụi tâm tu, rất ít xuống núi. Chỉ có Song Yêu, tuy võ công kém xa sư huynh há», nhưng lại năng lui tá»›i vá»›i giang hồ.
Song Yêu quét đôi mắt đỠnhư lá»­a, nhìn khắp má»i ngưá»i, khi nhìn thấy Lâm Viết Hùng và Lý Hương Xưa, cả hai đồn thét lên :
- Cừu nhân đây rồi !
Äoạn má»™t lão lùn trong Song Yêu hướng vỠđám quần hùng nói :
- Tại sao chúng ta không phân thây thằng bé này để trả thù những vụ thảm sát từ má»i năm qua ? Chúng ta đánh nhau làm gì, kẻ thù cá»§a chúng ta vẫn thảnh thÆ¡i ?
Câu nói này làm cho quần hùng im lặng quắc mắt nhìn Lâm Viết Hùng.
Chàng nói với Lý Hương Xưa :
- Tình thế này chúng ta không thể tránh né nữa rồi.
Chàng vận công đỠphòng. Giữa lúc đó Song Yêu đã bắn ngưá»i đến trước mặt chàng, râu mày dá»±ng ngược lên. Tiếp theo đó, má»™t tiếng hét làm rung động cả không gian, Tứ Quái cÅ©ng nhảy vào hiệp lá»±c vá»›i Song Yêu, dàn thành má»™t vòng cung.
Tình thế cá»±c kỳ nghiêm trá»ng. Tô Bằng Phi va Lạc Văn Sinh Ä‘á»u dừng cuá»™c đấu, dõi mắt nhìn theo hành động cá»§a Lâm Viết Hùng.
Lâm Viết Hùng bước tới ba bước, nói nhỠvới Lý Hương Xưa :
- Lý muội ! Hãy dang ra để ta sửa trị mấy tên lỗ mãn này.
Sẹt ! Sẹt ! Äôi Thiết Thá»§ Song Yêu đã hợp công đưa ra hai luồng chỉ lá»±c bắng vào ngưá»i Lâm Viết Hùng. Chỉ lá»±c xé gió lá»›t Ä‘i veo véo.
Lâm Viết Hùng không hỠnao núng, phất nhẹ tay áo một cái.
Bùng !....
Một luồng chưởng phong cuộn tròn, đẩy Song Yêu bay ra xa hơn năm trượng Tô Bằng Phi và Lạc Văn Sinh kinh ngạc.
Má»™t chàng trai như thế, mắt đẹp mày ngài phong nghi nho nhã, có má»™t ná»™i lá»±c siêu quần, chỉ má»™t cái phất tay nhẹ đã đánh bật đôi Thiết Thá»§ Song Yêu cá»§a phái Không Äá»™ng, đâu phải tầm thưá»ng.
Tứ Quái hét lên má»™t tiếng, Du Hồn Hung Thần chuyển động nhảy vá»t lên, đưa năm ngón tay như năm vút hổ chá»™p vào ngá»±c Lâm Viết Hùng.
Chàng cưá»i lá»›n :
- Ta đã một lần tha chết, sao các ngươi vẫn đùa giỡn với tử thần?
Chàng chỉ lá»™n ngưá»i má»™t vòng rồi đưa tay chụp vào đại huyệt Thiên Linh Cái cá»§a Du Hồn Hung Thần.
Má»i ngưá»i ré lên :
- A !
Một khi yếu huyệt của Thiên Linh Cái đã bị cầm nã thì không cách nào để tự giải thoát được nữa. Mồ hôi trán của Du Hồn Hung Thần tuông ra xối xả.
Äồng bá»n cá»§a Tứ Quái thấy vậy không dám xông vào phản công.
Tô Bằng Phi thấy môn đồ mình bị Lâm Viết Hùng cầm sanh mạng một cách dê?
dàng trước đám quần hùng vừa thẹn vừa giận, gầm gừ như sấm.
Lão thốc tá»›i, đưa tay vẹt má»i ngưá»i ra, hùng hổ nói :
- Lâm Viết Hùng ! Ngươi dám cả gan giết hắn sao ?
Lâm Viết Hùng cưá»i nhạt :
- Tại sao không dám ! Ta giết nó trước rồi lần lợt đến phiên các ngươi.
Câu nói ấy làm cho đoi mắt Tô Bằng Phi như muốn nẩy lửa.
Hai bên cha kịp giao đấu, thì nÆ¡i mé rừng xuất hiện thêm mưá»i mấy bóng ngưá»i nữa, bá»n này Ä‘á»u mặc quần áo màu xanh dương, nÆ¡i mặt có che má»™t lá»›p vải màu hồng.
Lý Hương Xưa trông thấy hét to :
- Bát Kiếm Sĩ ! Chúng bây lại tới đây làm gì ?
Trong đám ngưá»i thanh y bịt mặt nổi lên má»™t giá»ng cưá»i chát chúa, rồi cất giá»ng nói :
- Ngạnh đầu, côi bá»™ ngươi không thể xa rá»i thằng con nít đó rồi.
Lý Hương Xưa nổi giận, phóng mình tá»›i như má»™t mÅ©i tên, đứng cản trước mặt bá»n thanh y bịt mặt.
Chiến trưá»ng trở nên hổn độn, nghẹt mùi sát khí, không ai có thể tưởng tượng má»™t cuá»™c huyết chiến sẽ xảy ra khốc liệt như thế nào.
Tuy nhiên, nÆ¡i mé rừng bên này Tô Bằng Phi cha dám xuất chưởng đánh Lâm Viết Hùng, sợ chàng bóp chết tên đồ đệ cá»§a lão. Thì bên kia, bá»n ngưá»i áo xanh bịt mặt đã vây Lý Hương Xưa vào giữa.
Tiếng rú nổi lên từng hồi, từng xác ngưá»i ngã gục, từng luồng máu tư Æ¡i phục ra, Lý Hương Xưa nhá» thân pháp kỳ ảo má»™t mình má»™t lúc đánh gục gần mấy tên bá»™ hạ cá»§a Thanh Y Bát Kiếm.
Bá»—ng nhiên Lâm Viết Hùng hét lên má»™t tiếng, búng mạnh cánh tay lên, thân xác Du Hồn Hung Thần bay vá»t lên cao rồi rÆ¡i xuống đất nghe má»™t tiếng “bịch†lẫn vá»›i tiếng ré thất thanh.
Thì ra Lạc Văn Sinh thấy Tô Bằng Phi sợ chết tên môn đồ, không dám động thủ, lão đã thừa cơ hội tống thẳng vào phía sau Lâm Viết Hùng một chiêu, phá vỠtình trạng nghẹt thở ấy.
Không ngưỠLâm Viết Hùng đã đỠphòng trước, đưa thân xác Du Hồn Hung Thần ra làm tấm bia đỠluồng chưởng của Lạc Văn Sinh, làm cho thân xác của gã tung cao lên, xương thịt nát bét.
Tô Bằng Phi hét lớn :
- Lạc Văn Sinh ! Ngươi đã giết đồ đệ ta ?
Vừa nói, lão tống ra một chiêu vỠphía Lạc Văn Sinh, gió cuốn ào ào.
Lạc Văn Sinh bị bất ngưỠcha kịp vận sức phản công, bị chưởng phong bức đến buốt cả ngực, thối lui bốn bước, râu tóc dựng ngược lên, mặt đỠbừng.
Lâm Viết Hùng trông thấy Lý Hương Xưa Ä‘ang giao đấu vá»›i bá»n áo xanh bịt mặt, muốn thanh toán nhanh đối thá»§ để giải cứu cho nàng. Nhưng chàng liệu sức không thê?
cùng một lúc đánh bại hai vị chưởng môn đại phái được.
Chàng còn đang phân vân thì nhanh như chớp, hai lão Thiết Thủ Song Yêu nãy giỠđứng ngoài dưỡng sức đã xông vào phát ra hai luồng chỉ lực xé gió bắn tới.
Lâm Viết Hùng đảo một vòng hoá giải hai luồng chỉ lực rồi thuận tay đánh trả lại một đòn.
Bấy giá» bá»n Tứ Quái thấy đồng bá»n bị chết thảm, cùng rống lên má»™t tiếng, áp vào vòng chiến đấu.
Lâm Viết Hùng bị quần hùng vây hảm, không còn đủ sức chống đỡ nữa, may nhá» chàng có Cá»­u Ma Thần Phiêu di động như chiếc bóng má», lúc phóng mình lên cao, lúc nằm rạp xuống mặt đất má»›i tránh được những ngón đòn hợp công cá»§a đám quần hùng này.
Sá»± thật, nếu lấy theo công lá»±c từng ngưá»i má»™t, thì Lâm Viết Hùng vá»›i môn Cá»­u Ma Dương Công chàng thanh toán há» chẳng khó khăn gì.
Giữa lúc chiến tràng đang đi đến chổ quyết liệt, thì bỗng từ xa vang lên một tiếng rú như quỷ rống, ma kêu. Tiếng rú quái đản đến nổi ai nghe cũng phải rợn mình.
Tiếp theo đó từng tiếng “bộp ! bộp†như đầu gậy dộng xuống đất mỗi lúc một gần.
Không ai bảo ai, mà má»i ngưá»i Ä‘á»u dừng tay lại, nín thở đợi chá»â€¦.
Tiếng rú vừa dứt, tiếp theo má»™t tràng cưá»i hăng hắc cÅ©ng không kém quái dị.
Lạc Văn Sinh bỗng hét to :
- Äiên ác Sát !
Quả không sai ! Chính Äiên ác Sát đã xuất hiện. Từ xa, hai chân chổng ngược lên trá»i, hai tay Ä‘i dưới đất. Tiếng “bá»™p, bá»™p†là tiếng cái đầu lão Ä‘iểm nhẹ trên mặt đất.
Cảnh máu đổ thịt rÆ¡i, má» mịt cát bụi nhưá»ng lại cho cảnh im lặng hãi hùng.
Äiên ác Sát ! Chỉ ba tiếng ấy giang hồ võ lâm đã nhiá»u lần kinh khÅ©ng, vì lão già Ä‘iên này hiện thân đến đâu là giết ngưá»i đến đó, bất chấp phải trái.
Vừa xuất hiện, lão bỗng quật mình đứng phất dậy, đầu tóc phủ xuống che khuất cả mặt mày.
Lão cưá»i ! Rồi lão khóc ! Rồi lão nhìn chòng chá»c vào đám ngưá»i Ä‘ang đứng trước mặt lão.
Lạc Văn Sinh và Tô Bằng Phi ngầm ra lệnh cho má»i ngưá»i rút lui, nhưng cha ai kịp rá»i bước thì lão đã rú lên má»™t tiếng, v Æ¡n tay chá»™p vào ngá»±c Tô Bằng Phi bằng năm vút nhá»n.
Tô Bằng Phi vội vã phóng mình nhảy lui ra sau ba bước mới tránh được cái chộp thần tốc ấy.
Lão hét lớn :
- Hãy mau hợp công mới mong chống lão già điên này.
Không ai bảo ai ! Tất cả đám quần hùng Ä‘á»u vây chặt Äiên ác Sát vào giừa. Chi?
riêng Lâm Viết Hùng đứng bên ngoài không tham dự.
Bao nhiêu ngưá»i cùng má»™t lúc phát chưởng ầm ầm, chỉ phong phóng ra veo véo, bụi cát mịt má», không còn trông rõ ai là ai được nữa.
Lâm Viết Hùng lợi dụng cÆ¡ há»™i này chạy lại mé rừng để giải cứu cho Lý Hương Xưa, Ä‘ang bị nhóm ngưá»i áo xanh bịt mặt vây hãm. Nhưng chàng rất kinh ngạc, nhóm ngưá»i bịt mặt đã biến mất khá»i chiến trận tụ bao giá» rồi, cả Lý Hương Xưa cÅ©ng mất dạng nữa.
Chàng gá»i lá»›n :
- Lý muội ! Lý muội !
Tiếng kêu cá»§a chàng bị chìm trong tiếng gió rít cát bay cá»§a quần hùng Ä‘ang giao đấu vá»›i Äiên ác Sát.
Bá»—ng chàng nghe mấy tiếng kêu rá»n như sấm :
- Ngoạp ! Ngoạp ! Ngoạp !
Chàng ngạc nhiên phóng mình vá» phía đấu trưá»ng thì thấy quần hùng Ä‘ang liên thá»§ hợp công, nhưng há» khồng còn đứng vòng quanh mà tụ thành hình bán nguyệt.
Äiên ác Sát lúc nầy ngồi trên mặt đất như con ếch, hai tay chống dưới đất, đầu ngẩng cao lên, miệng kêu “ngoạp ! ngoạp†Lạc Văn Sinh, Tô Bằng Phi, râu tóc dá»±ng ngá»c lên, tá» ra hai vị chưởng môn này Ä‘ang dồn hết ná»™i lá»±c để đánh ra má»™t đòn sanh tá»­.
Bá»—ng Äiên ác Sát phóng mình vá» phía đàng trước, hai chân đạp mạnh trên mặt đất như con ếch từ dưới ruá»™ng sâu nhảy lên bá». Má»™t luồng kình phong phát ra như núi.
- Bùng !
Äất cát tung lên má» mịt ! Tiếp theo là tiếng hét chát chúa !
Tô Bằng Phi và Lạc Văn Sinh Ä‘á»u bị luồng chưởng phong tống ra xa ba trượng, nằm trên mặt tràng.
Má»i ngưá»i trong thấy mặt biến sắc. Tam Quái , Song Yêu vá»™i vã ẵm xác hai vi.
chưởng môn bõ chạy, không dám nhìn lại.
Äiên ác Sát thấy địch thá»§ chạy mất hết, đứng lên, lấy tay ngoắc, miệng lảm nhảm:
- Hãy đợi ta với ! Các ngươi bỠta sao ?
Vừa nói lão vừa khóc rống lên. Không ai hiểu tâm trạng của lão già điên này ra sao cả.
Bấy giá» Lâm Viết Hùng Ä‘ang quanh quẩn tìm Lý Hương Xưa không để ý đến lão già Ä‘iên này nữa. Chẳng ngưỠlão phóng mình đến trước mặt Lâm Viết Hùng, lá»›n giá»ng gá»i :
- Sư huynh ! Sư huynh !
Lâm Viết Hùng nạt lớn :
- Ngươi gá»i ai là sư huynh !
Äiên ác Sát ngÆ¡ ngẩn, nói lảm nhảm :
- Ngươi không phải là sư huynh của ta sao ?
Lâm Viết Hùng nghĩ thầm :
- Chẳng biết lão già điên này là nhân vật nào mà võ công kỳ quái như vậy ? Bằng nội lực của Tô Bằng Phi và Lạc Văn Sinh, chưởng môn của hai đại môn phái mà lão có thể đánh ngã bằng một chiêu thế ?
Bây giá» chỉ còn lại có má»™t mình Lâm Viết Hùng và Äiên ác Sát. Lẽ ra chàng không muốn chá»c giận lão già Ä‘iên này làm gì ! Nhưng vì lão xuất hiện làm cho tiểu muá»™i Lý Hương Xưa cá»§a chàng bị mất tích, nên chàng nổi giận dùng má»™t chiêu trong Cá»­u Ma Dương Công đánh tống vào mặt lão Äiên ác Sát cho hả giận.
Vá»›i công lá»±c cá»§a chàng, khi phát ra Cá»­u Ma Chưởng Pháp không phải tầm thưá»ng có thể làm nát thịt tan xương, nhưng Äiên ác Sát mặc dù không đỠphòng, lão chỉ bi.
liểng xiểng mấy bước rồi đứng lên ngay.
Tuy nhiên, bị đánh trúng má»™t chưởng, hình như máu huyết trong ngưá»i lão bị đão lá»™n, lão quắc đôi mắt nẩy lá»­a nhìn Lâm Viết Hùng rồi chống tay xuống đất như con ếch, miệng kêu lên “ ngoạp, ngoạp†Lối đánh này chính Lâm Viết Hùng đã tận mắt trông thấy lão cùng má»™t lúc đã bại hai vị chưởng mông Võ ÄÆ°Æ¡ng và Nga Mi thì không thể khinh thưá»ng.
Chàng vá»™i dồn hết ná»™i lá»±c vào Ä‘an Ä‘iá»n để đối phó.
Äợi cho Äiên ác Sát búng giò nhảy chồm lên, chàng phát ra má»™t chưởng bằng Ä‘u?
má»i thành công lá»±c.
Bùng ! ầm !
Lâm Viết Hùng rúng động toàn thân, ngã ngữa ra xa một trượng, miệng ói ra một ngụm máu tư ơi, nằm bất tỉnh.
Chẳng biết bao lâu, chàng má»›i từ từ tỉnh lại, hé mắt nhìn thì thấy Äiên ác Sát vẫn đứng cách xa chàng không đầy má»™t trăm thước, bên cạnh lão có má»™t chú ăn mày nho?
mặt mày lem luốt, chẳng biết hắn xuất hiện từ lúc nào.
Chàng nghe chúa ăn mày nhá» Mạnh Cứng gá»i :
- Sư phụ ! Sư phụ !
Chàng kinh ngạc, chú ăn mày Mạnh Cứng là đồ đệ cá»§a Äiên ác Sát ?
Sự việc xảy ra ngoài trí tưởng tượng của chàng.
Chàng nằm mÆ¡ hay tỉnh ? Tại sao Äiên ác Sát không giết chàng ? Chàng còn sống hay đã chết rồi ?
Bá»—ng Äiên ác Sát hét :
- Ai là sư phụ ngươi ?
Chú ăn mày nhỠnăn nỉ :
- Sư phụ không nhận ra đệ tử là Mạnh Cứng sao ?
- Mạnh Cứng à ?
- Phải, đệ tử là Mạnh Cứng đây.
Bỗng lão già điên phát chưởng đánh ra một luồng veo véo :
- Ta giết mi ! Ta giết mi !
Chú ăn mày nhỠđảo mình lá»™n má»™t vòng, lăn xa má»i trượng, nằm sắp bụng xuống đất Ä‘au quá mặt nhăn nhó. Tay nó bốc nhằm má»™t con trùng. Nó đứng dậy, nói :
- Sư phụ ! Sư phụ !
Lão già Ä‘iên thấy con trùng vá»›n trên tay chú ăn mày nhá», đôi mắt bá»—ng dịu lại nói :
- A ! Mày là đệ tử của ta, phải rồi ! Mày là đệ tử của ta ! Ha ! Ha ! Ha !
Lão lớt tới, bốc con trùng trên tay Mạnh Cứng bỠvào miệng nhai nhóc nhách.
Mạnh Cứng thấy lão gá»i mình là đệ tá»­, và không còn hung dữ nữa, lò mò bước tá»›i gần, vuốt bụng lão nói :
- Sư phụ ! Sư phụ đừng hành hạ đệ tá»­. Äệ tá»­ xin theo săn sóc sư phụ.
Tiếng nói của chú ăn mày nhỠđầy tình cảm và trung hậu, Lâm Viết Hùng bắt đầu cảm thấy mến. Chàng gượng đứng dậy, nhưng không còn đứng dậy nổi nữa.
Bá»—ng nghe Äiên ác Sát hú lên má»™t tiếng như ma kêu, rồi lá»™n đầu xuống đất, chạy như bay.

Quái Nhân Trong Tá»­ Äá»™ng
L âm Viết Hùng nằm má»™t lúc lâu, kinh mạch bắt đầu ổn định, chàng chống tay ngồi dậy, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy bốn bá» vắng lặng không má»™t bóng ngưá»i.
Chàng vá»™i đỠkhí chữa thương, nhưng Ä‘iá»u làm cho chàng kinh ngạc không ít là công lá»±c cá»§a chàng biến đâu mất hết. GiỠđây chàng chẳng khác như má»™t ngưá»i thưá»ng, cha từng há»c võ. Chàng yếu Ä‘uối như má»™t ngưá»i bệnh Ä‘ang lúc gần chết.
Chàng nóng lòng đi tìm Lý Hương Xưa, nhưng với thể xác yếu đuối như vậy còn làm sao đi xa được nữa. Cảm thấy cô đương hơn bao giỠhết, chàng gượng đứng dậy, lễnh mễnh bước đi, đôi chân xiêu vẹo.
Trá»i tối dần, ánh trăng mập má» chiếu khắp núi rừng. Chàng cố kéo lê từng bước mệt nhá»c trên con đưá»ng đá ẩn khuất theo rặn cây. Äi được má»™t lúc, chàng mệt quá, không còn Ä‘i nổi nữa, chàng té quỵ xuống, nằm mê mang.
Hơi sương mát dịu, làm cho chàng tỉnh lại, chàng thấy minh nằm ngữa trên bãi co?
xanh. Bốn bỠđồi núi liên miên, chàng trông vá» hướng Nam thấy má»™t đỉnh núi vượt lên cao nhất, trên đỉnh núi phá»§ đầy tuyết trắng lấp lánh làm tăng thêm vẻ huyá»n ảo cá»§a núi rừng. Chàng lại bước Ä‘i, hướng vá» phía núi cao.
Chàng đi mãi… Chàng đi mãi… Chẳng biết bao lâu….
Bá»—ng trong bầu không khí lành lạnh, yên tỉnh vang lên những tiếng leng keng nhtiếng xiá»ng sắt đập vào nhau.
Lâm Viết Hùng nghĩ thầm :
- Giữa rừng hoang sao lại có tiếng kim khí phát ra lạ lùng như vậy ?
Tiếp đó, chàng lại nghe đâu đây như có tiếng thở dài não ruột. Chàng rảo mắt tìm kiếm.
Cách chổ chàng đứng má»™t trượng có má»™t hang đá chừng ba thước vuông, miệng hang ká» vào vách núi, phía trước cây cối má»c um tùm che kín, nếu không để ý thì không sao thấy được.
Chính tiếng thở dài và tiếng xiá»ng sắt chạm vào nhau đã phát ra từ nÆ¡i đó.
Lâm Viết Hùng lấy làm lạ, cất bước đến gần miệng hạng.
Cái hang này giống như cái giếng hoang lâu ngày, bên dưới đen ngòm, không biết là bao sâu.
Bá»—ng má»™t tiếng thở dài từ dưới hang vá»ng lên. Lần này chàng ngồi trên miệng hang nên nghe rõ là tiếng ngưá»i.
Chàng kinh ngạc, lẫm bẫm :
- NÆ¡i hoang vu như thế này tại sao lại có ngưá»i ở ? Há» là ai ? Từ đâu đến ? Sao lại ở trong hang tối như vậy ?
Lư Trong lúc chàng Ä‘ang suy nghÄ© thì bá»—ng tiếng xích sắt chạm vào nhau lẻng kẻng, rồi má»™t giá»ng nói lạnh lùng quát há»i :
- Ai ở trên miệng hang ấy ? Äến đây có việc gì ?
Lâm Viết Hùng cha kịp đáp đã thấy má»™t luồng sức mạnh từ đáy hang phát ra trùm vào ngưá»i chàng, rồi hút chàng bay vù xuống dưới.
Toàn thân chàng Ä‘ang Ä‘au nhức, lại bị luồng chưởng phong hút rÆ¡i xuống vá»±c, khiến chàng chân tay rá»i rã, không gượng được, gục xuống, nằm yên không nhúc nhích.
Má»™t giá»ng nói trầm trầm phát ra :
- Có phải ngươi tuân lá»i bá»n chúng đến đây giết ta chăng ?
Tiếp theo má»™t bàn tay khô cứng mò mẫn khắp ngưá»i chàng, làm cho chàng rợn ngưá»i, tưởng như chàng Ä‘ang rÆ¡i vào cõi Diêm La.
Má»™t ngưá»i tướng mạo kỳ quái, ngồi bên chàng. Nếu không nghe được lá»i nói cá»§a lão thì không thể tin đó là má»™t ngưá»i còn sống.
Ngưá»i ấy hai chân cụt đến đầu gối, đầu tóc bù xù rối tung, hai con mắt đâu mất chỉ còn lại hai cái lổ sâu ngòm. Gân bên cánh tay phải bị móc ra lòng thòng, giữa xương cánh tay bị khâu lại bằng hai cái vòng sắt. Hai vòng này dính liá»n vá»›i hai sợi xích sắt. Tiếng reng rẻnh ban nãy là do sÆ¡i xích sắt chạm vào nhau.
Lâm Viết Hùng tự nhủ :
- Tàn tật như thế mà còn sống được sao ?
Sau khi mò mẫn vào ngưá»i chàng, quái nhân hét to :
- Thằng nhỠ! Ngươi bị thương phải không ?
Lâm Viết Hùng kinh ngạc, không hiểu tại sao quái nhân lại biết được.
Chàng nói :
- Tôi bị thương rất nặng !
Quái nhân há»i lại :
- Có phải ngươi đến đây để giết ta không ?
- Không ! Tôi đã kiệt sức, sắp chết đến nơi còn giết được ai nữa. Vã lại tôi cũng không biết lão nhân là ai thì giết làm gì ?
Lão nhân lẫm bẫm :
- à ! Phải rồi ! Ngươi đang bị thương nặng. Nhưng ngươi muốn sống hay muốn chết ?
Lâm Viết Hùng thở mệt nhá»c, nói :
- Muống sống thì sao ? Muốn chết thì sao ?
Lão nhân đổi giá»ng ôn hoà :
- Muốn chết thì ta cho một chưởn là xong. Còn muốn sống thì ta bẻ cả hai chân đê?
ng Æ¡i ở đây suốt Ä‘á»i vá»›i ta cho có bạn.
- Nhưng tôi đang bị thương nặng, lão nhân có bẻ tay chân thì tôi cũng không thê?
nào sống được lâu.
Lão nhân nói :
- Thương thế của ngươi tuy nặng, nhưng ta có thể chữa trị được.
Lâm Viết Hùng nghe nói, đôi mắt mở to, há»i :
- Lão nhân có thể chữa trị được thương thế của vãn bối sao ?
- Ta dối gạt ngươi làm gì ? Nhưng ta há»i, ai đã đả thương ngươi vậy ?
- Äiên ác Sát !
- Äiên ác Sát ?
- Phải ! Chính lão già điên ấy.
Lão nhân “á†lên một tiếng !
Lâm Viết Hùng nhìn quái nhân há»i :
- Tại sao lão nhân kinh ngạc ?
Quái nhân không đáp há»i lại :
- Tiểu tá»­ ! Ngươi có biết Äiên ác Sát đã dùng môn võ công gì đã thương ngươi cho đến há»§y phế cả ná»™i lá»±c không ?
- Không !
- Äó là môn võ há»c Hà Mô Công. Má»™t thứ võ công thâm hậu và cao siêu. May mà Äiên ác Sát không dùng hết ná»™i lá»±c nên ngươi chỉ má»›i bị phế bõ võ công mà thôi, nếu không kinh mạch trong ngưá»i ngươi đứt hết, và chết ngay tức khắc.
Lâm Viết Hùng kinh hãi há»i vá»™i :
- Tại sao lão nhân biết rõ như vậy ?
Lão nhân chậm rãi đáp :
- Môn võ há»c Hà Mô Công này do Âu Dương Phong luyện thành trên đỉnh á Nhi?
SÆ¡n miá»n Tây Vá»±c cách ba trăm năm vá» trước.
Ngưá»i đồng thá»i vá»›i Âu Dương Phong là Hoàng Dược Sư cÅ©ng là tay võ công tuyệt thế giang hồ. Hai ngưá»i này vì tranh chức thiên hạ đệ nhất nhân nên đã đánh nhau ba ngày ba đêm liá»n, đấu được ba ngàn chiêu vẫn không phân thắng bại. Äến ngày thứ t, hai ngưá»i Ä‘ua nhau đấu ná»™i công. Sau mấy giá» giao đấu cả hai Ä‘á»u bị thương rất nặng. Lúc đó cùng ngồi xếp bằng để Ä‘iá»u dưởng, tá»± nhiên thấy mình chẳng sống được bao lâu nên cả hai tá»± giác ngá»™, biến thù thành bạn, cùng Ä‘em những tuyệt há»c cá»§a mình ghi lại thành hai cuốn sách gá»i là Bí Kiếp Kinh Th.
Trải qua ba trăm năm, võ lâm giang hồ đã tốn rất nhiá»u công phu truy tìm bá»™ sách quý giá đó!
Nói đến đây, lão rung rung cái đầu tóc bù xù, tỠvẽ giận dữ, nói :
- Nếu ta đốt hết bộ sách đó, thì đâu còn có kẻ tham lam, ác hiểm hại mạng nhau.
Lâm Viết Hùng nghe nói trố mắt nhìn lão há»i :
- A ! Thì ra lão nhân đã tìm được bộ Bí Kiếp Kinh Thư ?
- Thằng nhá» ! Mày thích thú bá»™ sách ấy lắm sao ? Chính nó là mầm tai há»a, gây Ä‘au khổ cho võ lâm giang hồ, mà ta là má»™t trong những nạn nhân đó.
- Lão nhân có thể cho vãn bối biết tai hại như thế nào không ?
Lão nhân ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói :
- Trước kia ta đã nghiên cứu võ công hÆ¡n năm mươi năm, và sáng lập ra môn phái Hắc Thạch Bảo Äá»™ng. Lúc bấy giá» có hai phái võ lâm lừng danh nhất là Thiếu Lâm và Võ Äang. Ta muốn Ä‘em tài võ há»c ra đấu vá»›i hỠđể xem công phu luyện tập tiến bá»™ ra thế nào. Ta Ä‘i đến núi Võ Äang tại tỉnh Hồ Bắc, má»™t mình cải trang làm hiệp khách giang hồ đêm khuya lén vào Tam Nguyệt Quang khiêu khích Võ Äang Tứ Lão. Ta chi?
có hai bàn tay không mà cá»± vá»›i bốn thanh trưá»ng kiếm suốt hai ba trăm chiêu vẫn không phân thắng bại.
Nói đến đây lão nhân dừng lại trên nét mặt Ä‘au buồn thoáng qua vài tia sáng vui tư Æ¡i, thích thú như Ä‘ang sống lại những chuá»—i ngày vùng vẫy dá»c ngang.
Lâm Viết Hùng nói :
- Má»™t mình lão nhân mà đánh vá»›i Võ Äang Tứ Lão, nếu việc này truyá»n ra sẽ làm chấn động giang hồ không ít.
Quái nhân thở dài :
- Võ Äang Tứ Lão tuy không thắng nổi ta nhưng ta cÅ©ng không đánh bại được há».
Khi trá»i gần sáng, ta liá»n xông ra khá»i vòng vây rá»i Thất Thiếu Phong Ä‘i thẳng đến Cao SÆ¡n Thiếu Lâm Tá»±.
Lâm Viết Hùng tò mò há»i :
- á»’ ! Nghe nói chùa Thiếu Lâm có má»™t La Hán đưá»ng, bên trong sắp nhiá»u cÆ¡ quan bí hiểm, lâu nay các cao thá»§ giang hồ bị nhốt vào đó rất nhiá»u, không thể nào thoát ra nổi. Äiá»u đó có thật chăng ?
Lão nhân cất tiếng cưá»i sang sảng, nói :
- La Háng đưá»ng cá»§a Thiếu Lâm từng lừng danh, nhưng cha phải là chổ nguy hiểm nhất trong tá»±. Chổ nguy hiểm chính là Tàn Kinh Các, nÆ¡i cất giấu những văn kiện trá»ng yếu. Ta vì đêm khuya lẻ vào Thiếu Lâm Tá»± nên bị ngá»™ nhận, Ä‘uổi lá»t vào Tàng Kinh Các, và bị Giám Viện NgÅ© Lão hợp kích, đó má»›i là trận giao tranh kinh hồn động địa.
Lâm Viết Hùng nói :
- Lão nhân má»™t mình tay không mà đương cá»± vá»›i Võ Äang Tứ Lão thì cÅ©ng có thế giao tranh dá»… dàng vá»›i Giám Viện NgÅ© Lão cá»§ Thiếu Lâm chứ ?
Quái nhân cưá»i ha hả :
- Giám Viện NgÅ© Lão ngưá»i nào cÅ©ng mang trong mình má»™t tuyệt há»c, thật không hổ vá»›i tiếng đồn. Ta và há» giao đấu suốt hai trăm chiêu. Qua hai trăm chiêu đó, ta bị ho.
đá trúng má»™t cái, tuy không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng cÅ©ng làm cho ta hổ thẹn, và tá»± nhận võ công cá»§a mình chỉ là má»™t hạt cát dưới đáy biển. Cho nên, sau khi ta vượt được khá»i Thiếu Lâm Tá»±, thẳng đưá»ng Ä‘i Tây Vá»±c và cùng khắp vùng rừng núi trong miá»n này. Vào má»™t buổi chiá»u kia, ta vô tình đến ngá»n Hoa SÆ¡n, chá»— mà trước kia Âu Dương Phong và Hoàng Dược Sư luận võ. Ta nhặt được bá»™ Bí Kiếp Kinh Thư gồm có hai tập, trong đó ghi chép các môn bí truyá»n từ ngàn xa đã bị thất lạc.
Ngừng một lúc, quái nhân nói tiếp :
- Ta ở lại đỉnh Hoa SÆ¡n ba năm, nghiên cứu hai tập Bí Kiếp Kinh Thư nhưng cuối cùng bị thất bại, vì những lá»i ghi chú khẩu quyết, hai vị tiá»n bối võ lâm ấy đã dùng thứ nước đặc biệt trong má»™t loại cỠở Tây Vá»±c. ánh sáng thưá»ng không trông thấy được mà phải nhá» vào ánh sáng cá»§a má»™t viên ngá»c gá»i là Ma Äầu Bích Ngá»c, thì nét chữ má»›i lô.
lên. Äã ghi rõ trong Bí Kiếp Kinh Th, tất hai vị tiá»n bối hẵn để lại viên Ma Äầu Bích Ngá»c chứ ! Nhưng ta biết tìm đâu ra viên ngá»c hình sá» ngưá»i ấy. Ta dấu hai tập Bí Kiếp Kinh Thư trong ngưá»i lần mò tìm kiếm từ vùng này đến vùng khác, nhưng thật là hoài công.
Thá»i gian sau, ta trở vá» Hắc Thạch Bảo Äá»™ng để chỉnh đốn lại môn phái, giao chức chưởng môn cho sư đệ ta, rồi má»™t mình đến núi Hoa Phong SÆ¡n xây lên má»™t ngôi Cổ Tháp để cất dấu hai tập sách quý ấy.
Ta định ý nếu may mắn tìm được Ma Äầu Bích Ngá»c thì sẽ dùng Cổ Tháp làm nÆ¡i luyện võ công. Còn nếu không may, ít ra ngôi Cổ Tháp cÅ©ng bảo vệ được bá»™ Võ Lâm Kỳ Th.
Nhưng… Vào má»™t buổi chiá»u ! Phải, chiá»u hôm ấy có má»™t quái nhân bị nhiểm độc chẳng hiểu từ đâu tá»›i chiếm ngôi Cổ Tháp cá»§a ta để làm chổ chữa thương. Ta cùng quái nhân ấy giao đấu bảy ngày đêm, cuối cùng ta bị thảm bại, nên đành rá»i ngôi Cô?
Tháp, ôm tập Võ Lâm Kỳ Thư ra đi.
Lâm Viết Hùng nghe tới đây “á†lên một tiếng.
Lão nhân cau mày há»i :
- Thằng nhá», tại sao mày kinh ngạc ?
Lâm Viết Hùng biết ngưá»i đánh Ä‘uổi lão chiếm ngôi Cổ Tháp chính là sư phu.
chàng, song không muống tiết lá»™ Ä‘iá»u đó, nên chàng nói tránh :
- Lão tiá»n bối võ công trác tuyệt như vậy mà còn bị bại rá»i bá» Cổ Tháp ư ?
Lão nhân thở dài, nói :
- Ta đã nói vá»›i ngươi võ há»c giang hồ mông mênh không bá» bến. Vì bị thảm bại như vậy, ta nuôi lòng căm nận quyết nghiên cứu Bí Kiếp Kinh Thư để rá»­a nhục. Ta trÆ¡?
vá» Hắc Thạch Bảo Äá»™ng dấu cất hai quyển kỳ th, cố tâm Ä‘i tìm cho được Ma Äầu Bích Ngá»c.
Lâm Viết Hùng há»i :
- Rồi lão nhân có tìm được ngá»c bích không ?
Lão nhân chán ngán lắc đầu :
- Äã không tìm được bích ngá»c mà còn gặp tai há»a nữa.
- Tai hoa. gì ?
- Trong lúc ta Ä‘i vắng, sư đệ ta ở nhà lén lấy má»™t quyển trong bá»™ Bí Kiếp Kinh Thư ấy Ä‘em ra tập luyện. Nhưng vì không có Ma Äầu Bích Ngá»c, không rõ được các khẩu quyết nên ná»­a chừng bị tẩu hoa? nhập ma đến nổi Ä‘iên loạn, không sao cứu chữa được nữa. Lúc ta trở vá» thì việc đã rồi.
Lâm Viết Hùng từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Chàng nói :
- Sư đệ lão nhân là Äiên ác Sát ?
- Phải ! Chính là sư đệ cá»§a ta. Từ khi bị Ä‘iên loạn nó phế bá» trách nhiệm chưởng môn xuất hiện khắp nÆ¡i, giết ngưá»i khá»§ng khiếp, các môn đồ Ä‘á»u xa lánh, má»—i ngưá»i Ä‘i mồi ngã, làm cho tổ chức cá»§a ta bị tan rã, không còn ai nữa.
Lâm Viết Hùng há»i :
- Sưao lão nhân không quy tụ môn đồ, củng cố lại môn phái ?
Lão nhân thở dài :
- Nếu vậy thì còn nói gì nữa ! Trước đây hai năm, ta định tìm gặp hắn để nghiên cứu bệnh tình chuyên chữa cho hắn. Chẳng ngưỠlúc hắn nổi Ä‘iên đánt ta má»™t chưởng gãy cả hai chân, rồi móc mắt, moi gân tay ta, xâu vào sÆ¡i xích sắt, Ä‘em bá» nÆ¡i tá»­ cốc này. May mà trong cốc có đưá»ng ăn thông vào núi, nên ta má»›i tìm được thức ăn, sống đến ngày nay.
Lâm Viết Hùng nghe nói thở dài, thương hại, há»i :
- Như vậy chắc lão nhân oán hận sư đệ lắm ?
Lão nhân lắc đầu :
- Không, không ! Nó là em cá»§a ta ! Ta không oán hận má»™t ngưá»i bị Ä‘iên ! Vã lại chính nói cÅ©ng là má»™t nạn nhân, hành động ngoài ý muốn. Ta không oán hận nó.
- Nếu không oán hận tại sao nét mặt lão nhân đầy vẽ u buồn đau đướn ?
- Äó chỉ vì ta cha làm được Ä‘iá»u mong ước.
- Äiá»u mong ước gì ? Nếu lão nhân nói cho vãn bối biết, vãn bối tình nguyện sẽ làm giúp.
Lão nhân tỠvẻ xúc động, nói to :
- A ! Tiểu tá»­ ! Ngươi có tình cảm vá»›i má»™t lão già tàn phế như vậy sao ? A ! Ngươi là ngưá»i tốt. Ta sẽ chữa bệnh cho ngươi để nhá» ngươi làm việc ấy.
- Xin Lão nhân cứ nói !
Lão nhân vui vẽ, trầm giá»ng :
- Trá»n Ä‘á»i ta chỉ vì võ há»c mà lâm nạn. Công phu tìm kiếm Bí Kiếp Kinh Thư cá»§a ta không phải ít. Ta đã Ä‘em báu vật võ lâm từ Tây Vá»±c vỠđây, ta muốn báu vật nối liá»n vào Ä‘á»i ta má»™t lịch sá»­. Sau khi ta chữa trị cho ngươi lành bệnh, phục hồi công lá»±c, ngươi phải thay ta Ä‘i tìm quyển thượng cá»§a bá»™ sách này Ä‘em vỠđể chung vá»›i quyển hạ, rồi Ä‘em hài cốt cá»§a ta đến ngôi Cổ Tháp trên đỉnh Hoa Phong đánh Ä‘uổi lão già ấy Ä‘i, để hài cốt cá»§a ta và bá»™ Bí Kiếp Kinh Thư vào đó, dùng ná»™i lá»±c ghi rõ nguồn gốc bá»™ Bí Kiếp Kinh Thư và công trình tìm kiếm cá»§a ta hÆ¡n năm mươi năm trá»i trên vách đá, đê?
cho ngưá»i Ä‘á»i sau biết. Ngôi Cổ Tháp ấy do ta xây nên, nó là cá»§a ta, là nấm mồ cá»§a ta, là nÆ¡i an nghỉ cuôi cùng cá»§a ta, là nÆ¡i khắc ghi công nghiệp cá»§a ta, không ai có quyá»n cá»›p Ä‘oạt. Äiá»u ấy ngươi làm được chứ ?
Lâm Viết Hùng tỠvẽ nghĩ ngợi :
- Ngưá»i chiếm Cổ Tháp là sư phụ chàng, đánh Ä‘uổi sư phụ là Ä‘iá»u không thể làm.
Tuy nhiên, sư phụ chàng cÅ©ng chẳng còn sống được bao lâu, sau khi khôi phục Huyá»n Cung Môn, chàng sẽ Ä‘em hài cốt sư phụ vá» Äế Äiện mai táng, còn Cổ Tháp trả lại cho lão nhân cÅ©ng chẳng khó gì.
Nghĩ như vậy, chàng mạnh dạng đáp :
- Äiá»u đó vãn bối xin đảm trách.
Lão nhân nói tiếp :
- Hiện nay ta chỉ còn lại quyển hạ cá»§a bá»™ Bí Kiếp Kinh Th, ta sẽ giao cho ngươi cất giữ. Ngươi phải thận trá»ng, nếu để mất Ä‘i là ngươi đã phụ lòng ta, không làm tròn sứ mệnh.
Lâm Viết Hùng đáp :
- Vãn bối xin tuân lá»i.
- Còn má»™t Ä‘iá»u nữa.
- Xin lão nhân cứ nói.
- Trước kia ta có má»™t đứa con gái, được ta rèn luyện võ công không đến ná»—i yếu kém lắm. Nhưng vì ta bận công việc nghiêng cứu võ há»c nên không há» săn sóc đến. Từ khi sư thúc bị Ä‘iên loạn, tàn phế sư môn, chẳng biết nó lưu lạc vỠđâu. Nếu sau này trên bước đưá»ng giang hồ, ngươi gặp nó và nó có ý khôi phục sư môn, ngươi vì ta mà giúp đỠnó.
- Vãn bối xin lãnh ý.
- Äá»§ rồi ! Ngươi nằm xuống ta chữa thương cho.
Lâm Viết Hùng nằm dài xuống đất. Lão nhân dùng năm ngón tay điểm khắp các huyệt đạo của chàng.
Bá»—nh nhiên, lão dừng tay lại, há»i :
- Tiểu tá»­ ! Trong ngưá»i ngươi có vật gì vậy ?
Lâm Viết Hùng sá»±c nhá»› ra viên Ma Äầu Bích Ngá»c, vá»™i đáp :
- Äó là viên Ngá»c hình sá» ngưá»i.
Lão nhân “á†một tiếng :
- Báu vật đó ta đã lăn lá»™n suốt Ä‘á»i không tìm gặp. Ngươi lấy ở đâu ra ?
Lâm Viết Hùng kể lại câu chuyện Bá Hoa Trang Chủ.
Lão nhân bấm trán, nói :
- Äã hai năm nay lão bị nạn trong tá»­ cốc này không còn rõ chuyện giang hồ nữa.
Nhưng thôi ! Ngươi gặp được kỳ duyên, ở đây đủ hai món báu vật võ lâm, mặc dù Bí Kiếp Kinh Thư ta chỉ còn được quyển hạ, mà dù chỉ một quyển hạ cũng đủ giúp ngươi trở thành thiên hạ đệ nhất nhân rồi.
Dứt lá»i, lão lếch mình vào trong, đưa tay ấn vào má»™t tảng đá. Chỉ nghe phát ra tiếng “xè, xè†tức thì tảng đá bốc khói lên khen khét và rÆ¡i xuống những bá»™t đá như vôi vậy.
Trong khoảng khắc, ngón tay lão đã khoét tảng đá lủng ra một lổ lớn. Lão thò ca?
bàn tay vào, lôi ra một gói lụa màu vàng, đem đến bên Lâm Viết Hùng.
Lão trịnh trá»ng mở ra, bên trong có má»™t cuốn sách.
Lâm Viết Hùng thò vào túi lấy Ma Äầu Bích Ngá»c đưa cho lão nhân.
Có lẽ vì quá xúc động, bàn tay lão run run tiếp lấy viên ngá»c và mở từng trang sách, để viên ngá»c lên, há» Lâm Viết Hùng :
- Ngươi thấy những dòng chữ nhỠcó hiện lên không ?
Lâm Viết Hùng trố mắt nhìn, không thấy gì cả, ngoài những dòng chữ lá»›n đã viết vào đấy bằng má»±c thưá»ng.
Chàng đáp :
- Vãn bối không thấy gì khác.
Lão nhân thất vá»ng nói :
- á»’ ! Thế thì không phải ! Äây là viên ngá»c giả.
- Ngá»c giả ?
- Äúng là Ngá»c giả ! Nếu Ma Äầu Bích Ngá»c thật thì ánh sáng tá»a ra và trang sách lá»™ lên những dòng chữ nhá» ghi các khẩu quyết.
Lâm Viết Hùng ngơ ngác :
- Há» làm ngá»c Ma Äầu giả vá»›i dụng ý gì vậy ?
Lão nhân “hừ†một tiếng nói :
- Giang hồ đa trá, làm sao biết được.
Nếu đã có ngá»c Ma Äầu giả thì đã có kẻ tìm ra ngá»c Ma Äầu thật rồi ! Nhưng thôi, việc đó ngươi sẽ tìm hiểu sau này, bây giá» ta lo chữa thương cho ngươi trước đã.
Lâm Viết Hùng lại tuân lệnh nằm xuống, và đôi tay của lão tiếo tục điểm huyệt, năm nón tay lão thoăng thoắt qua lại lúc nhanh lúc chậm trên mình chàng như một ke?
đánh đàn vậy. Thậ là má»™t môn Ä‘iểm huyệt phi thưá»ng.
Qua má»™t lúc, mồ hôi lão toát ra, rÆ¡i từng giá»t như ma.
Má»—i giá»t mồ hôi chàng có cảm giác như có sức nóng lạ thưá»ng.
Chàng Ä‘oán biết lão đã dùng chân nguyên ná»™i lá»±c để chữa thương cho chàng. Bàn tay cá»§a lão nhân cứ thế chạy mãi trên ngưá»i Lâm Viết Hùng cho đến lúc hÆ¡i thở cá»§a lão nghe phì phào, da mặt trắng nhợt, lão má»›i dừng tay nói :
- Ngươi thử vận công xem sao ?
Lâm Viết Hùng đỠkhí vận công, thấy khí huyết trong ngưá»i rào rào. Các kinh mạch Ä‘á»u thông suốt, ná»™i lá»±c chẳng những như xa mà còn mạnh hÆ¡n gấp bá»™i.
Chàng mừng quá, nhún mình nhảy phóc dậy, toan tá» lá»i cám Æ¡n lão nhân, nhưng vừa nhìn lại lão nhân chàng “á†lên má»™t tiếng.
Sau khi chữa thương cho chàng xong, lão nhân chỉ còn là một cái xác không hồn.
Lão ngồi dá»±a nÆ¡i vách đá, mặt trắng chợt, nhưng đôi môi còn nở má»™t nụ cưá»i.
Hình như trước khi chết lão đã toại nguyện.
Lâm Viết Hùng ôm xác lão nhân lòng buồn vô tận. Chàng khấn vái :
- Vãn bối Lâm Viết Hùng nguyện làm tròn ý nguyện cá»§a tiá»n bối.
Chàng để lão nhân nằm ngay thẳng trên má»™t tảng đá ở góc hang rồi dùng Cá»­u Ma Thần Phiêu nhảy bay lên miệng hang sau khi đã cận thận cất dấu quyển Bí Kiếp Kinh Thư và viên Ma Äầu Bích Ngá»c vào bụng.
Tài sản của ngocnd321

  #7  
Old 05-05-2008, 11:33 PM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Há»c Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bài gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Post U Vương Quỷ kiếm ( page 2)

Cửa Lòng Hé Mở Muôn Sao
L âm Viết Hùng rá»i khá»i hang đá, lòng chàng bâng khuân nhiá»u việc.
Tại sao bá»n Bá Hoa Trang Chá»§ lại có Ngá»c Ma Äầu giả ? Ngá»c Ma Äầu thật đã lá»t vào tay ai ? Quyển thượng cá»§a tập Bí Kiếp Kinh Thư thất lạc vỠđâu ? Gã áo xanh hạ sát cả trang viên Bá Hoa là ai ? Gã ở trong tổ chức nào ? Tại sao lại hạ sát ?
Bao nhiêu bí mật vẫn bao trùm, chàng cha thể nào giải đáp được.
Chàng nghÄ© đến Hải Lăng Quân và Bạch Y Cư SÄ©. Hai ngưá»i này do đâu mà cứu giúp chàng, biết rõ lai lịch cá»§a chàng ? HỠỞ trong tổ chức nào ? Hiện nay quần hùng Ä‘ang theo Ä‘uổi Hải Lăng Quân và Bạch Y Cư SÄ© để cá»›p giật Ma Äầu Bích Ngá»c, nhưng viên ngá»c ấy là viên ngá»c giả mà chàng Ä‘ang giữ trong mình.
Thật là chuyện buồn cưá»i !
Chàng phải đến Thương Sơn, nơi mà quần hùng đang theo đuổi Hải Lăng Quân và Bạch Y Cư Sĩ. Chàng đinh ninh thế nào việc này cũng dính liếu đến bàn tay gã thanh y, kẻ bí mật đã tàn sát gia đình Bá Hoa Trang Chủ.
Vừa nghÄ©, Lâm Viết Hùng chậm rải vượt qua mấy Ä‘inh đồi cao. Bá»—ng chàng cảm thấy có má»™t luồng gió nhẹ phía sau chàng. Lâm Viết Hùng quay đầu lại, gặp bốn bóng ngưá»i Ä‘ang Ä‘uổi theo chàng.
Bốn bóng ngưá»i ấy là má»™t ông lão và ba trung niên. Chàng trầm giá»ng quát :
- Bốn vị rợt theo ta có ý định gì ?
Lão già đầu tóc bù xù, mắt bắn ra hai tia sáng, cưá»i ha hả, đáp :
- Ngươi có chắc rằng chúng ta theo đuổi ngươi không ?
Lâm Viết Hùng quắc mắt, nói :
- Còn gì nữa mà không chắc ? Ai đã sai khiến ngươi làm cái việc này? Phải khai ngay.
Ba tên trung niên mặc áo xanh hình như thủ hạ của lão nhân nên làm thinh không đáp.
Lão già cưá»i khảy, nói :
- Cái đó ngươi không cần biết đến.
Lâm Viết Hùng đỠmặt, bước tới ba bước, nạt :
- Có nói hay không ?
- Không nói thì sao ?
Lâm Viết Hùng cưá»i nhạt má»™t tiếng phất nhẹ tay áo, má»™t làn chưởng phong cuốn tá»›i, bá»§a vào mặt đối ph ương.
Lão không ngưỠthá»§ pháp chàng quá nhanh lẹ như vậy, chỉ má»™t cái phất tay mà ná»™i lá»±c như vÅ© bão. Lão liá»n vận hết công lá»±c chống đỡ. Nhưng song chưởng lão vừa vung Lư lên, đã nghe “bùng†má»™t tiếng cùng vá»›i tiếng rên “ai áiâ€, tay cá»§a lão dập nát từ bàn vào đến bã vai, gã té nhào xuống đất miệng há»™c máu tư Æ¡i.
Ba tên trung niên mặt xanh như chàm đổ, đồng ré lên một tiếng, thối lui lại hơn năm bước, tay chân run lẩy bẩy.
Công lá»±c cá»§a lão già dưá»ng ấy mà không đỡ nổi má»™t cái phất tay cá»§a chàng thì há»i sao ba tên trung niên bá»™ hạ này không khiếp sợ. Chúng quay mình bá» chạy.
- Äứng lại !
Tiếng hét của Lâm Viết Hùng như một ma lực làm cho ba trung niên thủ hạ chân dính cứng trên mặt đất, không bước đi nổi nữa. Chàng nói :
- Bá»n bây chỉ là những đứa theo hầu kẻ khác, ta không muốn ra tay hại mạng, hãy mau trả lá»›i câu há»i cá»§a ta.
Ba tên trung niên áo xanh đưa mắt nhìn nhau, mặt mày lấm lét, không dám nói ra lá»i.
Lâm Viết Hùng nhìn thẳng vào mặt chúng, đôi mắt nãy lửa, nạt :
- Ta há»i các ngươi lần cuối cùng. Các ngươi ở trong tổ chức nào, theo Ä‘uổi ta đê?
làm gì?
Vừa nói, chàng vừa chậm rải đưa bàn tay lên trước mặt. Má»™t tên trong bá»n đưa mắt nhìn láo liên, rồi ngập ngừng nói :
- Bá»n tôi….vâng lệnh… Thình lình….
Một tiếng vun vút lớt theo gió rít. Ba tên trung niên áo xanh và lão già đồng ré lên một tiếng, nhào lăng trên mặt đất không còn cử động.
Lâm Viết Hùng kinh ngạc, dùng thuật Cá»­u Ma Thần Phiêu phóng nhanh lên Ä‘á»t cây Ä‘uổi theo luồng gió rít vừa rồi. Nhưng chàng không phát giác ra má»™t bóng ngưá»i nào.
Chàng biết công lá»±c cá»§a kẻ ấy không phải tầm thưá»ng, nên không Ä‘uổi theo, quay lại chổ cá»§, xem ká»· thì bốn xác ngưá»i nằm trên mặt đất đã tắt thở. Những xác chết ấy không bị má»™t thương tích nào, mà trên mặt nám Ä‘en, chẳng khác những xác chết mà chàng đã trông thấy gã áo xanh sát hại nÆ¡i trang viện Bá Hoa.
Chàng rùng mình, thì ra thá»§ phạm đã giết ngưá»i bằng má»™t thứ hÆ¡i độc chứ không phải bằng vÅ© khí, hay võ công.
Chàng không hiểu vì sao kẻ ấy lại giết ngưá»i để bịt miệng như vậy ! Theo chàng nghÄ© bá»n này vá»›i thá»§ phạm phải là cùng má»™t tổ chức.
Chàng cưá»i má»™t tiếng lạnh lùng, rồi tiếp tục băng rừng vượt suối nhắm vá» hướng Thương SÆ¡n.
Nhưng chàng vừa đi một lúc thì lại nghe có tiếng binh khí va chạm xen lẫn với tiếng chữi của một thiếu nữ, tạo thành một âm thanh hỗn loạn.
Lâm Viết Hùng vá»™i quay vá» hướng ấy, dùng thuật khinh công lá»›t trên ngá»n co?
nh má»™t vệt khói má».
Quả nhiên, trước mặt chàng hiện ra má»™t dãi đất trống, ánh kiếm chói lòa, nÆ¡i đấu trưá»ng ba trai má»™t gái Ä‘ang dùng hết tuyệt chiêu cố thá»§ thắng.
Ngưá»i con gái khoác chiếc áo màu hồng, tay kiếm dưá»ng như Ä‘uối sức, chỉ còn tránh đỡ chứ không còn giữ được thế công.
Äối thá»§ cá»§a nàng là ba thanh niên ăn mặc sang trá»ng, tay cầm trưá»ng kiếm vÅ© lá»™ng vun vút, vây nàng vào giữa.
Lâm Viết Hùng không biết há» thuá»™c môn phái nào, tại sao lại đánh nhau, nhưng cứ nhìn vào cá»­ chỉ cá»§a ba gã thanh niên thì thấy cuá»™c giao đấu không phải do thù hận mà do sá»± khiêu khích, vì má»—i khi thiếu nữ bị ép lui má»™t bước, thì chúng reo lên cưá»i ha hả.
Giữa lúc đang bị ba thanh niên áp đảo, bỗng nàng hét lên một tiếng, phóng mình nhảy lên không trung như một cánh chim, đá mạnh vào cằm một trong ba thanh niên đối thủ, làm cho gã này phải nhảy ngược ra đàng sau tránh né.
Thừa dịp, thiếu nữ thoát ra khá»i vòng vây bá» chạy. Bá»—ng nàng kêu lên má»™t tiếng, té quỵ xuống đất.
Thì ra một trong ba thanh niên đã dùng ám khí Cương Trâm phóng vào vai nàng.
Nhanh như chá»›p, chúng chạy đến đưa tay xé toạt vạt áo cá»§a thiếu nữ, rách ra má»™t đưá»ng dài, để lá»™ bá»™ ngá»±c trắng hồng.
Thiếu nữ hét lên má»™t tiếng, ôm ngá»±c thối lui ra sau. Ba tên thanh niên lại phá lên cưá»i ha hả.
Lâm Viết Hùng thấy vậy, chỉ lắc mình một cái đã hiện đến trước mặt chúng.
Thiếu nữ nhìn chàng bằng đôi mắt kinh ngạc, miệng lẫm bẫm :
- Ngá»c Diện Nhân !
Lâm Viết Hùng nhìn sang ngưá»i con gái, thấy nàng độ má»i bảy tuổi, mặt đầy ve?
giận dữ, mồ hôi ướt đẩm cả đôi má, miệng thở hổn hển, nhưng vẫn không làm phai nhạt được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng.
Chàng có cảm giác như thiếu nữ này có một mảnh lực vô hình làm cho lòng chàng nãy sanh cảm mến. Chàng tưởng tượng như đã từng gặp nàng qua một lần vậy.
Äôi mắt cô gái Ä‘en lay láy, trong xanh như mặt hồ thu, nhìn Lâm Viết Hùng không chá»›p.
Thấy chàng hiện đến, ba thanh niên quắc mắt, nói :
- Oắc con ! Muốn chết hay sao mà xen vào công việc của chúng thiếu gia ?
Lâm Viết Hùng rá»i hai luồng nhãn quang vào mặt chúng, thấy cá»­ chỉ và lối ăn mặc cá»§a chúng, thừa hiểu chúng là những trang công tá»­ giàu sang, võ công bất quá cÅ©ng đủ để ghẹo gái mà thôi, nên trầm giá»ng nói :
- Chúng bay là những đứa thô bỉ, ỷ mạnh hiếp yếu. Không cút đi cho khuất mắt còn đứng đó làm gì ?
Má»™t trong ba thanh niên cưá»i ha hả :
- Thằng con nít, ngươi ở nơi nào đến đây không nghe danh Thiếu Gia Tam Sát sao ?
Lâm Viết Hùng nổi giận mắng :
- LÅ© chuá»™t bầy ! Ta không cần biết đến danh hiệu cá»§a các ngươi làm gì. Tam sát, Tứ sát hay Thập sát cÅ©ng măc kệ bây. Nếu không cút khá»i nÆ¡i này, bay sẽ tan xương lập tức.
Ba chàng trai Thiếu Gia Tam Sát bị Lâm Viết Hùng khinh bỉ trước mặt thiếu nữ quá hổ thẹn, cùng hét lên một tiếng, rút kiếm xông vào tấn công bằng những chiêu thế rất hiểm ác.
Lâm Viết Hùng không cần để ý, đưa tay áo lên phất một cái, phát ra một luồng chưởng phong đẩy lui ba thanh niên ra xa một trượng.
Thiếu Gia Tam Sát mặt tái mét, không ngưỠLâm Viết Hùng chàng trẻ tuổi như vậy lại hàm chứa má»™t công lá»±c dưá»ng ấy. Chúng hướng vào Lâm Viết Hùng nói :
- Thiếu Gia Tam Sát hôm nay chịu nhục, và hẹn ngày tái ngộ ! Xin cho biết quý danh.
Lâm Viết Hùng cha kịp nói thì thiếu nữ đã trả lá»i :
- Ngá»c Diện Nhân !
Chàng mỉm cưá»i, không ngưỠcô gái lạ mặt này lại đặt cho chàng má»™t biệt hiệu nhvậy.
Chàng nói tiếp :
- Ngá»c Diện Nhân Lâm Viết Hùng.
Thiếu Gia Tam Sát “hừ†một tiếng, rồi lặng lẽ bỠđi.
Lâm Viết Hùng bước đến bên thiếu nữ, há»i :
- Cô nương có bị thương không ?
Thấy nơi vai thiếu nữ còn dính mũi Cương Trâm, Lâm Viết Hùng dùng tay nhô?
mạnh ra, xem kỹ rồi nói :
- Mũi Cương Trâm có tẩm độc !
Thiếu nữ gật đầu :
- Chúng là ngưá»i Liá»…u trang viện, chuyên dùng độc dược.
Lâm Viết Hùng há»i :
- Hình như tại hạ đã có gặp cô nương.
Thiếu nữ mặt e thẹn, nói :
- Công tá»­ không nhá»› cái ngày nÆ¡i Äá»™ng Äình Hồ sao ?
Lâm Viết Hùng “á†lên một tiếng :
- Phải rồi, Xuân ChỠcô nương !
Tuy cuộc gặp gỡ lần trước chỉ trong chốc lác, nhưng tâm hồn thiếu nữ và chàng trai trẻ này như đã quyến luyến nhau.
Xuân Chá» há»i :
- Thiếu hiệp ! Từ ngày xa cách, thiếu hiệp đã thay đổi rất nhiá»u.
Lâm Viết Hùng giá»ng thành thật :
- Tôi vì mang nặng ân oán giang hồ nên nguyện Ä‘em sức mình dấng thân vào con đưá»ng võ há»c.
- Kẻ thù của thiếu hiệp là ai vậy ?
- Cha biết ! Nhưng tôi tin chắc bá»n chúng chính là U V ương Quá»· Äiện.
Thiếu nữ nghe nói xanh mặt :
- U V ương Quá»· Äiện ?
- Cô nương cha bao giỠnghe nói tới tên ấy sao ?
- Trái lại, tôi đã nghe nói đến tổ chức ấy rất nhiá»u. Chá»§ nhân Quá»· Äiện là má»™t ma đầu khét tiếng, xuất quá»· nhập thần, võ công cao siêu, ngưá»i ta chỉ thấy hành độgn mà cha bao giá» biết mặt.
Lâm Viết Hùng vẫn với vẽ mặt bình thản :
- Ồ ! Trước sau gì tôi cũng phải tìm cho ra tông tích và sào huyệt của chúng.
Bỗng đôi mắt chàng cau lại, chàng vung tay đánh xuống đất một chưởng như đê?
cho vơi bớt lòng cừu hận của mình.
ầm !....
Äất cát tung lên mù mịt, xoáy thành má»™t lổ sâu. Chàng quày qua định Ä‘i.
Xuân Chá» há»i lá»›n :
- Thiếu hiệp đi sao ?
- Chứ ở đây làm gì ?
Bá»—ng thấy đôi má nàng Ä‘á»n hai dòng lệ. Chàng cảm thấy như mình thiếu má»™t cái gì vá» tình cảm đối vá»›i nàng. Chàng ôn tồn há»i :
- Tại sao cô nương khóc ?
- Thiếu hiệp quá lãnh đạm đối với tôi.
- Không đâu ! Cô nương đã hiểu lầm rồi ! Tôi rất có cảm tình đối với cô kia mà.
Nàng lắc đầu, buồn bã quay lưng toan bỠđi.
Lâm Viết Hùng gá»i giật lại :
- Cô nương ! Cô nương định đi đâu ?
Nàng không đáp, đôi mắt mÆ¡ màng nhìn thẳng vê phía chân trá»i, còn đôi chân nặng trÄ©u. Nàng đáp :
- Tôi đi tìm thuốc giải độc.
Lâm Viết Hùng bỗng “a†lên một tiếng. Chàng đã vô tình quên vết thương của nàng. Chàng nói :
- Cô nương cần thuốc gì ? ở đâu ? Tôi se đi tìm hộ cho.
Nàng buồn bã nói :
- Nơi đó thiếu hiệp không thể đến được.
- Chổ nào có thuốc xin cô nương cứ nói đi. Không một chổ nào mà tôi không đến được.
Xuân ChỠnói :
- Chất độc này phải cần đến cây Hoạt Diêm Hương, loại cây ấy chỉ có trong Tư?
Vong Cốc mà thôi.
- Tại sao cô nương biết rành loại độc dược ấy ?
- Lúc nhá» gia su tôi có nói vá» loại độc dược cá»§a Liá»…u gia trang. Chất độc này nếu không chữa trị kịp thá»i, quá má»™t trăm ngày sẽ ngấm vào xương tá»§y.
Lâm Viết Hùng nghe nói rùng mình, chàng tuy võ công thâm hậu, đã gặp được nhiá»u ky duyên nhưng không rành vỠđộc tính.
Xuân ChỠnói :
- Tên Tá»­ Vong Cốc võ lâm ai cÅ©ng biết, nhưng ai cÅ©ng khiếp sợ không dám vào, vì trong đó có nhiá»u nguy hiểm.
Lâm Viết Hùng nói :
- Tôi phải đến đó để tìm thuốc cho cô nương. Xin cô nương chỉ đưá»ng cho tôi thá»±c hiện ý định đó.
Xuân ChỠnói :
- Theo sá»± dò xét cá»§a tôi thì Liá»…u trang viện và Tá»­ Vong Cốc cùng là tổ chức cá»§a bá»n ngưá»i bí hiểm, rất có liên quan đến U V ương Quá»· Äiện. Bá»n chúng rất đông, có Ä‘u?
hạn ngưá»i, cải trang bằng nhiá»u hình thức.
- Như vậy nhất định tôi phải Ä‘i vào Tá»­ Vong Cốc. Má»™t là tìm thuốc cho cô nương, hai là dò xét hành tung cá»§a bá»n chúng. Xin cô nương cho tôi biết nÆ¡i cư ngụ để hẹn ngày tái ngá»™.
Xuân ChỠbuồn bã :
- Nếu thiếu hiệp có lòng tốt, tôi xin chỠthiếu hiệp ở ngoài miệng cốc, nơi Cửu Cung Sơn.
Lâm Viết Hùng nói :
- Thế thì chúng ta cùng đi.
Lâm Viết Hùng va Xuân ChỠsát cánh nhau hướng vỠphía Cửu Cung Sơn.
Chẳng bao lâu hỠđã đến nơi.
Miệng cốc sâu ngòm, đá dá»±ng lởm chởm, gai gốc má»c đầy, chứng tá» nÆ¡i đây không có ngưá»i đặt chân đến. Xuân Chá» trá» tay vào miệng cốc, nói :
- Äến rồi !
Lâm Viết Hùng ngước nhìn quanh, chợt thấy trên vách đá cao sừng sững ở miệng hang có khắc ba chử rất lớn :
“Tử Vong Cốc†Chàng thở khì một hơi, quay đầu lại nói với Xuân ChỠ:
- ÄÆ°á»£c ! Xin cô nương chá» tôi ở đây, thế nào tôi cÅ©ng tìm được thuốc giải cho cô nương.
Äôi mắt Xuân Chá» ngấn lệ. Nàng không ngưỠcon ngưá»i mà nàng đã tặng cho cái danh hiệu Ngá»c Diện Nhân đã hy sinh cho nàng đến thế.
Lâm Viết Hùng không để ý đến cá»­ chỉ đó. Chàng vá»™i phóng mình vào hang giữa tiếng gá»i thất thanh cá»§a Xuân Chá» :
- Ngá»c Diện Nhân ! Ngá»c Diện Nhân !
Trong Tử Cốc gió lạnh hắc hiu. Xưa xa những đóm lửa màu xanh nhấp nháy nhưnh ững đóm lửa ma trong hoang địa. Mùi tử khí hắc ra tanh tanh.
Chàng dừng bước !
Äá»™t nhiên, từ xa có tiếng chân ngưá»i vá»ng lại. Chàng quay đầu trông vá» phía ấy thì không thấy gì cả. Chàng toan bước Ä‘i thì bá»—ng có má»™t giá»ng cưá»i trong như ngá»c rót nổi lên.
Vá»›i công lá»±c cá»§a chàng, vá»›i nhãn quang cá»§a chàng hiện tại thì bóng hình và âm thanh cách xa má»i trượng chàng có thể nhận ra được.
Vậy mà tiếng bước chân và tiếng cưá»i nổi lên mà chàng không thể phát giác được đối ph ương.
Thật là chuyện lạ !
Chàng trầm giá»ng nói :
- Ngưá»i nào đó, hãy hiện thân ra đây, đừng làm lối ma quái hù ngưá»i.
Lá»i nói chàng cha dứt, bá»—ng thấy má»™t bóng vàng lá»›t qua….
Chàng kinh ngạc ! Vì đây là một thiếu nữ.
Chàng nhủ thầm :
- Tại sao trong Tử Vong Cốc lại có cô gái gáo vàng này xuất hiện ? Nàng là ai ?
Chỉ loáng mắt, cô gái áo vàng đã hiện đến trước mặt chàng.
Lúc nàng còn cách một trượng, Lâm Viết Hùng đã giật mình đánh thót một cái.
Không phải chàng sợ cô gái áo vàng, mà chính chàng khinh hãi trước một sắc đẹp.
Nàng đẹp thật ! Äẹp như má»™t đóa hoa xuân phÆ¡i phá»›i, đôi mày cong như lá liá»…u, đôi mắt long lanh như sóng nước hồ thu, hai má ững hồng như trái đào non.
Thiếu nữ áo vàn liếc nhình Lâm Viết Hùng cưá»i nhạt :
- Thiếu hiệp vào tử cốc để quyên sinh ?
Lâm Viết Hùng đôi mắt loé ra hai luồng tinh quang, há»i :
- Cô nương có liên hệ gì trong Tử Cốc này ?
- Không liên hệ gì cả ?
- Tại sao cô nương có mặt ở đây ?
Thiếu nữ không đáp, há»i lại :
- Tại sao thiếu hiệp có mặt ở đây ?
Câu há»i bất ngưỠthay cho câu trả lá»i, làm cho Lâm Viết Hùng lúng túng. Chàng ngập ngừng má»™t lúc rồi há»i :
- Mục đích của cô nương gặp tôi hôm nay ?
- Tôi cũng đang làm một mục đích như thiếu hiệp.
Lối đối đáp cá»§a thiếu nữ như có cái gì bí mật, khó hiểu, Lâm Viết Hùng bá»±c tức trầm giá»ng nói :
- Cô nương có phải là kẻ đang theo đuổi và ám hại tôi chăng ?
Thiếu nữ áo vàng cưá»i khảy :
- Thiếu hiệp lầm rồi ! Thiếu hiệp là má»™t chàng trai thông minh lẽ nào lại không hiểu Ä‘iá»u đó. Trong khắp giang hồ Ä‘á»u thính truyá»n rằng thiếu hiệp Ä‘oạt được mdbn nên cho ngưá»i theo truy sát.
Lâm Viết Hùng cưá»i lá»›n :
- A ! Thì ra cô nương cÅ©ng là má»™t trong bá»n chúng phải không ?
Thiếu nữ áo vàng ngạo nghễ, nói :
- Cũng có thể như vậy, mà cũng có thể là không.
Lâm Viết Hùng trố mắt nhìn nàng :
- Cô nương nói như thế nghĩa là sao ?
- Hiện tại tôi không phảI là kẻ mu hại thiếu hiệp, mà là kẻ nói cho thiếu hiệp biết những nguy hiểm sắp tới.
- Nguy hiểm gì ?
- Thiếu hiệp không nên vào Tử Vong Cốc.
- Không thể được ! Tôi đang cần một dược thảo để chữa thương.
- Việc đó tôi biết rồi ! Vết thương của cô gái đang chỠthiếu hiệp ngoài cửa cốc không nguy hiểm bằng sự dấng thân của thiếu hiệp vào nơi đây.
Lâm Viết Hùng cau mày :
- Mục đích cô nương gặp tôi chỉ để nói Ä‘iá»u đó ?
- Phải !
- Xin đa tạ hảo ý của cô nương ! Lâm Viết Hùng này cha bao giỠngại ngùng trước nguy hiểm.
Thiếu nữ áo vàng còn Ä‘ang muốn nói gì nữa thì đàng xa có tiếng chân ngưá»i.
Cô gái áo vàng cất giá»ng cưá»i tr Æ¡i, phóng mình vá» phía trước.
Lâm Viết Hùng lấy làm lạ, phi thân Ä‘uổi theo, nhưng chỉ bước được mấy bước chàng phải dừng lại, vì chàng thoáng thấy từ trên ngá»n cây cao, má»™t thanh y thư sinh đáp xuống như má»™t mÅ©i tên bắn, rồi cùng vá»›i thiếu nữ áo vàng vun vút thoát ra ngoài miệng cốc.
Chàng ngẩn ngưá»i suy nghÄ© :
- Thanh y thư sinh là ai ? Cô gái áo vàng là ai ? Tại sao lại biết được chàng vào đây và rá» cả việc chàng Ä‘i tìm dược thảo trị thương cho Xuân Chá».
Thắc mắc mà không giải đáp được, chàng đứng nhìn sững một lúc rồi quay mình bỠchạy vào Tử Vong Cốc.
ÄÆ°á»ng Cốc dài và hẹp, uốn éo như má»™t con rắn dài chui quanh kẹt đá thâm u. Äâu đâu cÅ©ng có vách đứng thẳng tấp, trong rất hiểm nghèo. Con đưá»ng rong rêu phong kín mít, không thấy má»™t dấu chân ngưá»i hay thú vật ! Thật là hoang vu.
Lâm Viết Hùng chạy qua khá»i ba khúc đưá»ng thì đến miệng cốc thứ hai. Trên má»™t tấm đá lá»›n lại có khắc dòng chữ đỠnhư máu :
“Dừng Chân lại ! Ai vào sẽ phơi thây†Nét chữ như hăm doạ, như khủng bố khiến Lâm Viết Hùng không dám nhìn lâu.
Chàng cắn răng thu hết can đảm, phóng mình chạy vào.
Một luồng gió thổi ngược ra, bốc lên mùi tanh muốn nôn, nên Lâm Viết Hùng dừng chân, đưa mắt quét một vòng.
Trước mắt chàng hiện ra một cảnh tượng vô cùng kinh hãi.
Äây đó rải rác những bá»™ xương khô, lá»›p đã mục, lá»›p còn nằm đó, đủ kiểu ! Trên đưá»ng từng bá»™ xương có chá»›p chá»›p những ánh lá»­a lập lè như những đóm ma trÆ¡i.
Gió lạnh !
X ương khô !
Mùi tanh hôi !
Bao nhiêu khung cảnh ấy làm cho Lâm Viết Hùng có cảm giác ở nÆ¡i địa ngục âm tỳ, chàng không ngưỠtrong cõi sống con ngưá»i, ngoài những nÆ¡i phồn hoa náo nhiệt, phòng hoa sang trá»ng còn có má»™t nÆ¡i chứa đầy sá»± khá»§ng khiếp như vậy.
Nhưng chàng là kẻ có chí khí, gan dạ, đã quyết làm việc gì không thể chùn bước.
Chàn lẫm bẫm :
- Những bá»™ xương trắng này toàn là những nhân vật tên tuổi trong giang hồ. Má»—i ngưá»i dấng thân vào đây Ä‘á»u có má»™t mục đích, nhưng há» không thành tá»±u và chịu phÆ¡i xương trong hiểm địa.
Chàng chợt nghĩ :
- Có thể nào chàng se là kẻ góp thêm vào đây một bộ xương nữa không ?
Vào Tá»­ Vong Cốc không phải vì mục đích tìm thuốc cho Xuân Chá», mà chàng còn má»™t mục đích cao cả hÆ¡n là khám phá hành tung cá»§a U V ương Quá»· Äiện. Tổ chức này đã theo dõi chàng tất nhiên là kẻ thù cá»§a chàng rồi, trước sau gì chàng cÅ©ng phải đối phó.
Chàng dẫm chân lên mấy đống xương khô gần đấy, theo con đưá»ng hẹp tiến vào.
Chính chàng cũng cha hiểu những bộ xương đang nằm dưới đất kia đã chết bằng cách nào.
Äi được má»™t lúc, qua khá»i máy khúc quanh thì trước mặt chàng lại lá»™ ra má»™t miệng cốc thứ ba. Trên miệng lại cÅ©ng có khắc mấy chữ đỠnhư máu :
“Tá»­ Vong Cốc ! Có vào mà không có ra†Nét chữ hung hăn, nhảy múa như Ä‘e dá»a những kẻ yếu tinh thần.
Chàng lách mình qua khá»i miệng cốc tiến vào, bá» lại đàng sau những đống xương trắng nằm đìu hiu vá»›i gió lạnh.
Vào khá»i miệng cốc thư ba thì quan cảnh đổi khác, ở đây không có xương trắng, mùi hôi tanh, hay gió lạnh, mà là má»™t bầu trá»i ấm ám, trang nhã. Hai bên cây cá» xanh tư Æ¡i, bông hoa đủ màu phÆ¡i sắc.
Chàng “ồ†một tiếng, tự nhủ :
- Tử Vong Cốc sao lại chứa một bầu vũ trụ huy hoàng trong cái thế giới đáng sơ.
này.
Chàng lần bước tiến mãi….
Qua má»™t lúc, chàng đã rá»i khá»i khung cảnh tư Æ¡i đẹp kia, tiến tá»›i má»™t nÆ¡i hoang vu cô tịch khác. Ở đây tuy không có xương trắng thây ngưá»i, hay bông hoa phÆ¡i sắc, nhưng lại có những rặng thông cao vút chá»c trá»i, gió rít từng hồi như tiếng ma sầu quy?
khóc.
Cứ từng lúc, quang cảnh trong cốc đổi thay, chẳng khác những bức tranh diá»…n ra trong phòng triá»…n lãm… Chàng Ä‘ang ngÆ¡ ngác thì bá»—ng má»™t giá»ng cưá»i lanh lãnh từ trong thâm cốc theo gió tạt ra. Nói là tiếng cưá»i, nhưng không phải tiếng cưá»i, mà giống như tiếng rít cá»§a hai vật cứng cá» nhau, kéo dài nghe rùng rợn làm sao !
Tiếng cưá»i dứt, thì má»™t giá»ng nói lành lạnh vang tá»›i :
- Hãy cút mau !
Lâm Viết Hùng trầm giá»ng nói :
- Nếu không ra thì sao ?
Äá»™t nhiên có tiếng nghiến răng ken két :
- Chết ! Chết ! Chết !
Tiếng nói như dao liếc vào đá, Lâm Viết Hùng vận hết ná»™i lá»±c vào thá»§ thế, Ä‘oạn phóng ngưá»i lá»›t tá»›i.
Chàng vượt qua má»™t Ä‘oạn đưá»ng đá lởm chởm, dưới chân chàng có má»™t lá»›p trÆ¡n trÆ¡n như thoa mở, vừa nhầy nhụa vừa lành lạnh trông ghê quá !
Qua khá»i con đưá»ng này thì trước mặt chàng hiện ra má»™t toà nhà có tấm bảng đỠhai chữ “ Cổ Sátâ€.
Chàng dừng lại, nói lớn :
- Chủ nhân của Tử Vong Cốc hãy ra đây mau.
Tiếng cưá»i lạnh ngắt lẫn vá»›i tiếng nghiếng răng ken két từ trong toà Cổ Sát vá»ng ra, nhưng chàng nhìn vào trong thấy Ä‘en ngòm, không phân định được gì cả.
Chàng thầm nghĩ :
- Ô ! Tử Vong Cốc lớn lao, hốc hiểm như vầy thì biết cây Hoạt Diêm Hương ở đâu mà tìm.
Chàng cha há» biết loại dược thảo này ra sao cả. Chàng tá»± trách mình sao không há»i Xuân Chá» cho cặn kẻ.
Nghĩ đến đây, chàng nghiến răng, quên hẳn hiểm nguy, tiến thẳng vào toà Cổ Sát.
Trong Cổ Sát tro bụi bay nghịt trá»i, chàng má»›i bước vào đã có má»™t khí lạnh rùng mình. Chàng thụt chân lại, dòm xuống đất, thấy má»™t chữ “chết†sắp thành hình bằng xương trắng.
Bước tá»›i vài bước nữa thì thấy hai bên đại Ä‘iện treo lÅ©ng lẳng tám cái xác ngưá»i còn đẩm máu tư Æ¡i. Tám cái lỡi lè ra xanh dá»n. Giữa Ä‘iện có để ba cái cổ quan tài sÆ¡n màu Ä‘á».
Tất cả cái gì ở đây Ä‘á»u nhuá»™m màu tá»­ khí.
Lâm Viết Hùng là kẻ bạo gan nhưng cÅ©ng phải rÆ¡n ngưá»i.
Bá»™p !....Bá»™p !....Bá»™p !....
Có tiếng ngưá»i Ä‘i chậm từ xa đến gần, nhưng không rõ từ ph ương nào.
Có lẽ là giá» phút nghiêm trá»ng nhất. Vì quá sợ hãi, chàng toan đỠkhí vận công đánh ra má»™t chưởng để phá tan sá»± yên lặng hãi hùng Ä‘ang bao quanh chàng. Bá»—ng có tiếng :
Tịch !....Tịch….! Tịch…!
Những giá»t nước nóng rÆ¡i trên cổ chàng. Chàng đưa tay lên cổ rá» xem, thì ra đó là máu! Máu tư Æ¡i !
Chàng quá khủng khiếp, tay chân như bủn rủn.
Trên mái nhà máu tư ơi đang rơi xuống thì bỗng từ trên lăng xuống máy xác chết.
Bịch…! Bịch…!
Äố ai chịu nổi cảnh rùng rÆ¡n này.
Tiếng cưá»i quái dị vang lên.
Lâm Viết Hùng cảm thấy như mình bị trêu ghẹo, bức tức hét lên :
- Chủ nhân Tử Vong Cốc. Hãy ra đây, cần gì phải làm ma làm quỷ để hù nhát ta ?
Vẫn không có tiếng đáp lại. Chàng lại hét lớn :
- Chẳng lẽ ta không đủ sức phát nát tòa Cổ Sát này sao ?
Bộp !....Bộp !....Bộp… Bước chân đi như đe doa. chàng khi nãy lại nỗi lên sau lưng chàng đi tới. Chàng quay lại thấy một bóng cây lắc lư như bóng quỷ hiện hình.
Chàng cắn răng, cau mày, trầm giá»ng nói :
- Ta bảo cho lần chót ! Hãy ra đây, nếu còn làm ma làm quỷ ta sẽ phá nát ngôi nhà này.
Bá»—ng má»™t tràng cưá»i lạnh ngắt, và có tiếng nói :
- Tiểu tử ! Ngươi gan dạ đấy.
- Hừ ! Ngươi không thể hù nhát ra được đâu.
- Ngươi đến để nộp mạng ? ồ ! Tuổi còn nhỠmà phải bỠthây trong toà Cổ Sát này.
Lâm Viết Hùng nói :
- Cha chắc ngươi làm gì ta được, đừng phách lối !
Chàng vừa nói dứt tiếng thì lại nghe… Bá»™p…! Bá»™p…! Bá»™p… Ta tiếng động nối nhau vang rá»n. Chiếc quan tài màu đỠở giữa Ä‘iện từ từ mở nắp ra, giở lên cao. Má»™t bóng Ä‘en to lá»›n vô cùng đứng phắt lên, cất giá»ng cưá»i khanh khách nói :
- Hãy nộp mạng đây.
Tiếng chân cá»§a đối ph ương sẹt sẹt, bước tá»›i trước mặt Lâm Viết Hùng. Chàng quắc mắt nhìn đối ph ương. Ôi ! Thật ghê rợn. Äôi mắt cá»§a hắn như hai than lá»­a Ä‘á». Hai gò má như tổ ong, hai hàm răng như những mÅ©i dao nhá»n chỉa ra. Lão nói :
- Ngươi muống chết ngay bây giỠcha ?
Lâm Viết Hùng vẫn đứng yên không nhúc nhích. Lão “hừ†một tiếng rồi nói :
- Mi còn lá»i trăng trối không ?
Lâm Viết Hùng không đáp vận song chưởng đánh ra môt chiêu với bảy thành công lực vào quái nhân.
Bùng…!
Tiếng ầm ầm, răng rắc phát ra, cát bụi tung bay, toà Cổ Sát như muốn sập.
Quái nhân lộn vào trong một vòng, rồi đứng lên nói :
- Tiểu tá»­ ! Tuy ngươi đã luyện thành Cá»­u Ma Dương Công nhưng hôm nay ngươi không tránh khá»i cái chết. Tứ Äiện U V ương sẽ chôn xác ngươi ở đây.
Lâm Viết Hùng nghe hắn tá»± xng là Tứ Äiện U V ương biết là bá»n hầu cận nÆ¡i U V ương Quá»· Äiện. Máu nóng trong ngưá»i chàng sôi sục lên, chàng há»i :
- Các ngươi có phải là những tên ma đầu cá»§a U V ương Quá»· Äiện không?
Gã cưá»i hì…hì..:
- Thằng nhá» mày khá thông minh. U V ương Quá»· Äiện dưới quyá»n Äế Quân có Tứ Äiện lo công việc cho Äế Quân. Hôm nay mầy đã đến ngày tận số rồi, ta cho ngươi biết trước khi chết để vong hồn ngươi khá»i kêu oan.
Lâm Viết Hùng nhìn kỹ cái mặt ma quái của hắn chỉ là cái mặt nạ. Chàng rít lên :
- Ma đầu ! Hãy báo rõ danh hiệu rồi chết.
- Ta là Tứ Äiện U V ương ! Còng tên thật cá»§a ta sau khi ngươi chết quá»· Dạ Xoa sẽ nói cho ngươi biết.
Lâm Viết Hùng nghiến răng, vung bàn tay mặt lên, một luồng chưởng phong bốc ra hơi trắng xoáy tròn cuộn tới.
Tứ Äiện U V ương kinh ngạc. Hắn cha từng thấy công lá»±c kỳ dị đó.
Lâm Viết Hùng cÅ©ng không khá»i ngạc nhiên. Chàng không ngưỠsau khi được lão nhân trong hang đá chữa thương thì công lá»±c chàng lại thay đổi đến mức thượng thừa như vậy.
Lão không dám khinh thưá»ng, lá»™n má»™t vòng ra sau né tránh, luồng chưởng phong đập vào tấm bình phong đổ nát, má»™t âm thanh quái dị vang lên :
Boong…! Boong…! Boong…!
Âm thanh đó chính là mật hiệu báo động cơ quan.
Bá»—ng nhiên, hai chiếc quan tài xê dịch, má»™t cá»­a hầm mở ra ở bên vách tưá»ng, tiếp theo là má»™t số đông ngưá»i áo xanh bịt mặt hiện đến.
Lâm Viết Hùng sững sá», chính bá»n này là tổ chức cá»§a U V ương Quá»· Äiện rồi.
Ngay những tên bá»™ hạ theo dõi chàng vừa rồi cÅ©ng chính là bá»n chúng. Chàng hét lên :
- Nếu hôm nay chúng bay không nói cái nguyên nhân vì sao các ngươi theo dõi ta thì đừng trách ta độc ác. Ta chẳng những sang bằng các ổ sào huyệt mà đến U V ương Quá»· Äiện cÅ©ng chẳng còn.
Tất cả bá»n ma đầu trong Tá»­ Vong Cốc bấy giỠđứng thành hàng chữ nhất, ngay chính giữa Cổ Sát, chuẩn bị đối phó.
Tứ Äiện U V ương trầm giá»ng nói :
- Tiểu tử ! Ta không ngưỠhôm nay ngươi đem xác đến đây, chút nữa Diêm V ương sẽ bắt hồn ngươi và nói cho ngươi biết tại sao chúng ta phải theo dõi ngươi.
Câu nói cá»§a Tứ Äiện U V ương làm cho Lâm Viết Hùng không còn nhẫn nại được nữa. Chàng quét đôi mắt chiếu hung quang, hét lên má»™t tiếng, dùng hai ngón tay phát ra hai luồng chỉ lá»±c xoi thẳng ngá»±c Tá»§ Äiện U V ương, tiếng chỉ phong như xé gió.
Lão ma này đâu phải tầm thưá»ng, vừa thấy chàng phát luồng chỉ lá»±c đã la lên :
- A ! Xuyên Vân Chỉ !
Tức thì, lão vận dụng toàn lá»±c, phóng ngưá»i lên cao, dùng song cước quất ngang mặt Lâm Viết Hùng vá»›i tư thế vô cùng hiểm ác.
Luồng chỉ phong cá»§a Lâm Viết Hùng đánh trật Tứ Äiện U V ương xoi thá»§ng má»™t cổ quan tài.
Chỉ nghe “ầm†má»™t tiếng, bên trên má»™t tấm lá»›i sắt có vô số những lỡi câu bén nhạy nhấp nhánh màu xanh dá»n bao trùm xuống.
Nhìn vào các lỡi câu sắt, ai cũng biết là các lỡi câu có tẩm thuốc độc.
Äang dùng song cước đá vào mặt Lâm Viết Hùng, bất ngưỠquan tài bị phá huá»·, tấm lá»›i sắt rÆ¡i xuống, lão ma đầu “á†lên má»™t tiếng, thu nhanh đôi chân đáp nhe.
xuống đất và phóng ra đàng sau. Còn Lâm Viết Hùng cÅ©ng đã lanh lẹ lùi khá»i hai trượng.
Tấm lá»›i sắt rÆ¡i xuống chổ không ngưá»i.
Bấy giá» trong tòa Cổ Sát, bá»n thá»§ hạ đã do con đưá»ng hầm rút lui hết, cả đến Tứ Äiện U V ương cÅ©ng không còn thấy đâu nữa.
Lâm Viết Hùng giận quá dồn hết công lá»±c vào ngưá»i, phất tay má»™t cái, đánh bá»­a vào toà Cổ Sát má»™t chưởng.
ầm…! ầm…! ầm… Äất đổ, đá lăn, gạch ngói bay lên rÆ¡i xuống đôm đốp.
Chàng có ý định sang bằng ngôi Cổ Sát thì bá»—ng nghe phía Tây có má»™t giá»ng cưá»i rùng rợn, âm vang như xé mang tai.
Chàng quay lại nhìn, thì nơi đó lại có một toà tháp cao nghệu. Bên trong Thiết Tháp ấy có bốn quái nhân bịt mặt, đang đứng hàng ngang, mắt sáng rực nhìn chàng.
Một trong bốn quái nhân bịt mặt nói :
- Thằng nhỠ! Chúng ta nói thật hôm nay dù ngươi có ba đầu sáu tay cũng phải bo?
mạng trong Tử Vong Cốc này.
Sau một tiếng “hừ†lạnh lùng, Lâm Viết Hùng lại nghe nói :
- Ha…Ha…! Oắc con ! Äừng phách lối ! Ngươi xem thá»­ dưới chân ngươi có những gì ?
Lâm Viết Hùng hồ nghi câu nói đầy hiểm ác cá»§a bá»n ngưá»i trong chiếc Thiết Tháp, liá»n cúi xuống nhìn. Chàng trông thấy khắp mặt đất như có rắc những thứ bụi má»ng như phấn vàng vậy.
Không rõ đó là giống gì, chàng không thèm để ý, ngước mặt nhìn đối ph ương một cách thản nhiên.
Tên ma đầu trong Thiết Tháp nói :
- Ta nói cho ngươi biết thứ bá»™t đó là Tam Khắc Tuyệt Mạng. Cứ hể dính vào ngưá»i má»™t tí thì trong ba khắc đồng hồ rã thịt tan xương đó. Dù ngươi có tuyệt thế võ công cÅ©ng không tránh khá»i cái chết như những cao thá»§ giang hồ khác.
Lâm Viết Hùng nghe nói trong lòng có phần lo sợ. Chàng vận khí xem thá»­ thì công lá»±c vẫn bình thưá»ng, kinh mạch rào rạc lưu thông, không có hiện tượng gì là nhiá»…m độc cả. Chàng đã vào trong toà Cổ Sát lâu lắm rồi, nếu đúng như lá»i chúng nói thì chất độc đã nhiá»…m vào trong lục phÅ© ngÅ© tạng, ch đâu có thể dá»… dàng như vậy.
Không chừng chúng nó bày trò hăm doa. để lũng đoạn tinh thần.
Nhưng chà lại nghĩ :
- Nếu chúng không dùng những loại tối độc thì làm sao hại được các cao thủ võ lâm lâu nay mạo hiểm vào cốc. Những đống xương rải rác trong cốc nhất định là bi.
nhiễm độc mà chết.
Nhưng còn chàng ? Tại sao không nhiễm độc ?
Lâm Viết Hùng nghÄ© mãi không ra ! Chàng có ngưỠđâu cây Long Äầu Trượng, vật tín phù cá»§a Huyá»n Cung Môn mà Quá»· Tháp lão nhân đã trao cho chàng bên trong có má»™t hạt ngá»c rất quý, trị tất cả các chất độc. Chính nhá» vật báu trong mình, mà chàng ngang nhiên Ä‘i vào Tá»­ Vong Cốc không bị hại, nếu không chàng đã bị rÅ© xương ngoài miệng cốc thứ hai rồi, dá»… gì vào được bên trong toà Cổ Sát.
Dù không hiểu lý do tại sao, Lâm Viết Hùng là ngưá»i thông mình lanh lẹ, liá»n gia?
cách ngộ độc để lừa gạt đối ph ương. Chàng giả bộ tay chân run rẩy, mặt hơ hãi rồi té quỵ xuống đất.
Bốn tên thanh y bịt mặt trông thấy mừng rỡ ra mặt :
- Ha…ha…hạ.! Thằng con nít, còn gì trối trăng hãy nói mau kẽo thì giỠkhông còn kịp.
Lâm Viết Hùng cưá»i thầm, hai tay vận toàn lá»±c, giả cách Ä‘i xiêng xẹo chừng lần vá» phía địch.
Bá»n ma đầu thích chí bàn luận vá»›i nhau :
- Dù phải hy sinh má»™t toà Cổ Sát mà trừ được má»™t kẻ thù nguy hại cá»§a Quá»· Äiện thì cÅ©ng chẳng sao.
Má»™t trong bốn lão ma đầu trầm giá»ng nói vá»›i Lâm Viết Hùng :
- Tiểu tá»­ ! Trong ngưá»i ngươi có viên ngá»c Ma Äầu, hãy giao lại cho chúng ta rồi chết là vừa.
- Hừ ! Bá»n tà ma ngoại đạo, chúng bay đừng hòng chiếm Ä‘oạt báu vật võ lâm, giấc má»™ng các ngươi ngàn năm vẫn không thành thá»±c đừng có mÆ¡ ước.
Thình lình… Lâm Viết Hùng dùng thân pháp Cá»­u Ma Thần Phiêu nhảy vá»t lên cao, đưa tay phóng ra hai luồng chưởng lá»±c veo véo bắn tá»›i bá»n chúng.
Thật là một việc xảy ra ngoài tưởng tượng.
Chính mắt bá»n chúng đã thấy Lâm Viết Hùng bị nhiá»…m độc sắp chết, cá»› sao lại thình lình ra chưởng lá»±c đánh tá»›i như núi đổ nhà nghiêng.
Bá»n ma đầu rú lên má»™t tiếng bá» chạy toán loạn, còn má»™t tên áo xanh không kịp đỠphòng bị chấn động toàn thân, lảo đảo thối lui ra đằng sau hai trượng.
Tuy nhiên, bốn lão ma đầu này là bốn tay cao thá»§ trong Quá»· Äiện dưới quyá»n Ä‘iá»u khiển cá»§a Äế Quân, công lá»±c đâu phải tầm thưá»ng.
Nhất thá»i trong lúc bất ngưỠchúng bị thất thế, nhưng liá»n đó, chúng tung chưởng phản công. Bốn cánh tay vung lên má»™t lợt, chưởng phong cuồn cuá»™n thế mạnh làm đổ núi day non, bao trùm cả má»™t vùng đất rá»™ng.
Lâm Viết Hùng vốn tánh cao ngạo, không vì thế mà tránh né. Chàng vận nội lực tung ra một chưởng chống đỡ.
Bùng !....
Một tiếng nỗ vang lên, cát đá tung bay mù mịt đến nổi không nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh nữa. Lâm Viết Hùng bị đẩy lui ra năm bước, lảo đảo một vòng mới gượng đứng được.
Mặt chàng xanh mét, máu trong ngưá»i sùng sục sôi lên, đầu óc choáng váng.
Không dám thay đổi chổ đứng, Lâm Viết Hùng vá»™i vận công má»™t vòng nguyên khí. Thấy không bị tổn thương, chàng má»›i vững lòng, nhưng chàng cÅ©ng không khá»i kinh ngạc trước công lá»±c cá»§a bốn lão ma đầu Tứ Äiện.
Vá» phần bốn lão áo xanh bịt mặt, tuy vừa thắng thế, nhưng trông thấy ná»™i lá»±c cá»§a Lâm Viết Hùng quá uyên thâm, dám đón nhận sức hợp chưởng cá»§a bốn ngưá»i má»™t lợt mà không há» tránh né, làm cho chúng hoang mang lo lắng đến tá»™t bá»±c. Nếu cuá»™c giao đấu kéo dài, nhất định phần bại sẽ vá» phía ho.
Xét thấy tình thế như vậy, bốn lão ma đầu áo xanh đồng thanh hú lên má»™t tiếng, phóng mình chạy vá» phía sau toà Thiết Tháp như bốn làn khói má».
Lâm Viết Hùng lập tức đuổi theo, nhưng chỉ loáng mắt, chàng không còn thấy bốn lão áo xanh đâu nữa.
Chàng tức giận đến cùng cá»±c, lục lạo khắp nÆ¡i, nhưng bốn bá» yên lặng, không má»™t tiếng động, đây đó chỉ thấy xương ngưá»i chồng chất ngổn ngang.
Chàng quanh quẩn mãi trong Tử Vong Cốc.
Bấy giá» trá»i đã hoàng hôn, ánh nắng tắt lịm, quang cảnh trong cốc rùng rợn, hãi hùng không còn bút má»±c nào diá»…n tả nổi. Cứ như cảnh yên lặng cÅ©ng đã làm cho má»i ngưá»i khiếp đãm kinh hồn rồi, đừng nói đến xương ngưá»i, những thây ma, những bóng cây chập chùng ẩn hiện khắp nÆ¡i.
Lâm Viết Hùng cố lê chân Ä‘i tìm cây Hoạt Diệm Hương để vá» chữa thương cho Xuân Chá», nhưng chàng không biết loại cây ấy hình thù ra sao, thì làm gì tìm được.
Chàng thẩn thỠmãi cho đến lúc cảm thấy đói lòng, ngồi dựa vào vách đá để nghỉ.
Bỗng đàng kia, một cái bóng đen lỠmỠbò trên mặt đất, lúc nhô lên cao, lúc rạp mình xuống, chàng kinh ngạc trố mắt nhìn và thấy đó là một con chó mực.
Má»™t con chó ! Trong Tá»­ Vong Cốc cÅ©ng có chó sao ? Có lẽ vì ở đây có nhiá»u thây ngưá»i chết nên má»™t con chó tìm vào tha mồi.
Chàng rón rén lần bước vỠphía ấy. Chân chàng bước nhẹ trên mặt đá, không hỠphát ra một tiếng động nào.
Bá»—ng chàng thất kinh, hét lên má»™t tiếng chát chúa. Bóng Ä‘en mà chàng tưởng là con chó lại là má»™t đầu tóc dài, bù xù, phá»§ xuống toàn thân ngưá»i, bò sát trên mặt đất.
Tiếng hét làm cho bóng đen rạp mình xuống, lặng im.
Lâm Viết Hùng nhảy chồm tá»›i, há»i :
- Ai đó ?
Giá»ng nói cá»§a chàng vừa phát ra thì má»™t luồng chưởng lá»±c từ phía bóng Ä‘en tống thẳng vào ngá»±c chàng, sức mạnh như vÅ© bão.
Lâm Viết Hùng đưa song chưởng lên, đánh mạnh ra.
Bùng !....
Má»™t tiếng nổ phá tan cảnh yên tịnh, bóng Ä‘en lăng má»™t vòng trên đất, phát ra hÆ¡i thở khè khè. Nhanh như chá»›p, Lâm Viết Hùng phóng mình tá»›i, chá»™p vào bóng Ä‘en. Thì ra là má»™t ngưá»i.
Một quái nhân !
Chàng cất giá»ng há»i :
- Ngươi là ai ? Có phải ngưá»i cá»§a Tá»­ Vong Cốc không ?
Bóng Ä‘en như Ä‘ang có vẻ bị thương, quét đôi mắt sáng quắc nhìn chàng, rồi cất giá»ng run run, há»i :
- Tiểu tá»­ ! Ngươi có phải là thằng bé giao đấu vá»›i bá»n ma đầu bịt mặt trong Tư?
Vong Cốc này không ?
Lâm Viết Hùng nói :
- Nếu phải thì sao ?
Quái nhân thở khì má»™t hÆ¡i nhẹ nhá»m, đáp :
- A ! Té ra ngươi không phải là đồng bá»n chúng.
Lâm Viết Hùng thấy cá»­ chỉ và lá»i nói cá»§a quái nhân Ä‘oán biết hắn không phải là đồng bá»n cá»§a bá»n thanh y bịt mặt ban chiá»u, nên buông lá»i há»i :
- Có phải ngươi đã mạo hiểm vào dỠthám nơi tử địa này không ?
Quái nhân lắc đầu :
- Không ! Ta là chủ nhân Tử Vong Cốc.
- Tử Vong Cốc Chủ ?
- Phải !
- Ha ! Ha ! Thế thì ngươi phải chết !
Lâm Viết Hùng cưá»i lá»›n, toan vung chưởng kết liá»…u sinh mạng quái nhân, nhưng quái nhân vẫn bình thản há»i lại :
- Tại sao ngươi phải giết ta ?
- Vì ngươi là kẻ cầm đầu bá»n thanh y ma đầu đã hãm hại võ lâm giang hồ.
Quái nhân cưá»i lạnh :
- Ngươi lầm rồi ! Ta chính là nạn nhân của chúng.
- Nạn nhân ?
- Phải ! Ta đã sống lén lút ở đây suốt gần một năm nay.
- Vậy lão nhân là ai ? Tại sao phải sống lén lút ?
Quái nhân trầm lặng má»™t lúc, rồi há»i lại :
- Ngươi tên là gì nhỉ ?
- Lâm Viết Hùng !
- HỠLâm ?
- Phải ! Tôi chính là hỠLâm.
- Thân phụ ngươi là ai ? Có lẽ ngươi có liên quan đến cuộc sống hiện tại của ta chăng ?
Lâm Viết Hùng nghe quái nhan nói ngơ ngác nhìn. Lẽ nào lão nhân này lại rõ được thân thế của mình.
Lâm Viết Hùng Ä‘ang suy nghÄ© thì lão nhân há»i vá»™i :
- Tiểu tá»­ ! Ngươi là ngưá»i gì cá»§a Thần Kiếm Lâm Công Long hãy nói mau ?
Lâm Viết Hùng kinh ngạc !
- A ! Lâm Công Long chính là thân phụ của tôi !
Quái nhân nhảy tới, ôm chầm lấy chàng, nói :
- Lâm Viết Hùng ! Cháu là sư điệc của ta ! Ta là sư thúc của ngươi đây.
Lâm Viết Hùng nhìn lão đầy vẻ hồi hộp.

Tìm Ra Thân Thế Và Gia Cừu
Q uái nhân nói :
- Cha mẹ cá»§a cháu đã làm má»™t việc nghÄ©a cả cao đẹp vì tình bạn mà phải bị tàn sát cả gia môn. Trước đây, thân phụ cháu đã lo sanh mạng cháu, Ä‘em gÆ¡i ở má»™t nÆ¡i khác, nếu không ngày nay đâu còn đây, ha…ha…ha… Lão cưá»i như Ä‘iên dại, rồi khóc nức nở, làm Lâm Viết Hùng cảm động, đứng nghẹn ngào. Chàng nói :
- Sư thúc ! Có phải sư thúc là ngưá»i đã chôn cất song thân cháu và lập bia má»™ không ?
- Äúng vậy, chính ta đã làm việc đó !
Lâm Viết Hùng thở hổn hển, nói :
- Sư thúc, sư thúc nói cho ngu điệt biết, kẻ thù của ngu điệt là ai ? Tại sao hắn lại tàn nhẫn giết cả toàn gia, đốt cả trang viện ?
Lão nhân im bặt, đôi mắt sáng trở nên thững thỠqua một lúc rồi nói :
- Cháu hãy nghe ta kể câu chuyện hai mươi năm vá» trước.. Hai mươi năm vá» trước trên võ lâm giang hồ có ba vị tiá»n bối lừng danh được giang hồ tặng cái tên là Tam V ương.
Ngưá»i thứ nhất là Vạn Kiếm V ương, ngưá»i thứ hai tên là Nghệ Thánh V ương, ngưá»i thứ ba tên là Quá»· Kiếm V ương. Trong Tam V ương, thì Nghệ Thánh V ương là giá»i hÆ¡n cả. Má»—i ngưá»i tuy sống má»—i cõi, song cứ ba năm má»™t lần há» tìm gặp nhau để giau đấu tranh chức vô địch thiên hạ.
Nghệ Thánh V ương có thu nhận má»™t số môn đồ, nhưng chỉ có bốn ngưá»i được nổi danh là Thánh Kiếm Tăng SÄ© Hồng, Thần Kiếm Lâm Công Long, Quái Kiếm Dương Chí Hoà, và Ma Kiếm Hàn Tố Oanh.
Lâm Viết Hùng kinh ngạc “a†lên một tiếng :
- Như vậy thân phục của cháu là đồ đệ của Nghệ Thánh V ương.
- Phải ! Và ta đâ chính là Quái Kiếm Dương Chí Hoà, sư đệ của thân phụ cháu.
- Còn Tăng Sĩ Hồng và Hàn Tố Oanh hiện giỠở đâu ?
- Lâm điệc ! Con chớ nóng nãy ! Câu chuyện ta kể khá dài. Tăng Sĩ Hồng là vị đệ nhất sư huynh của ta và Lâm Công Long, tánh tình cương trượng.
Hàn Tố Oanh là smuá»™i cá»§a ba ngưá»i, có má»™t sắc đẹp khuynh thành, nết na Ä‘oan chính, kiếm pháp phi thưá»ng.
Bốn ngưá»i cùng sống chung má»™t sư môn, giang hồ nghe tiếng Ä‘á»u nể mặt.
Vì gần gũi nhau một sư môn, Tăng Sĩ Hồng và Hàn Tố Oanh mới chớm nở mối tình đầu, và yêu nhau đắm đuối.
Sau đó, tiên sư Nghệ Thánh V ương cho phép môn đồ xuống núi hành hiệp, tuy má»—i ngưá»i ra Ä‘i má»—i nÆ¡i, song tình lưu luyến vẫn khắn khít.
Q Cách má»™t thá»i gian, ta được tinh sư huynh Tăng SÄ© Hồng má»i ta và thân phụ ngươi đến dá»± tiệc thành hôn, thì ra Tăng SÄ© Hồng và Hàn Tố Oanh đã chính thức lặp gia đình.
Lâm Viết Hùng xen vào há»i :
- Ngày ấy phụ thân cháu và sư thúc có đến dự không ?
- Chỉ có má»™t mình ta đến dá»± thôi, còn thân phụ ngươi vì phải theo tiên sư Ä‘i xa nên không vá» kịp. Ôi, ngày đó là ngày hạnh phúc nhất Ä‘á»i cá»§a sư huynh Tăng SÄ© Hồng và cÅ©ng là ngày mỠđầu cho má»™t chuyện đại bất hạnh vá» sau.
Lâm Viết Hùng ngạc nhiên đứng nhìn vị sư thúc của chàng đến nổi trân trối.
Lão nhân Dương Chí Hoà kể tiếp :
- Việc thành hôn giữa đôi hiệp khách võ lâm Tăng SÄ© Hồng và Hàn Tố Oanh ai ai cÅ©ng biết, bởi vì chính Tăng SÄ© Hồng đã viết thiệp má»i khắp võ lâm giang hồ, và võ lâm giang hồ cÅ©ng đến dá»± rất đông.
Bá»—ng….đến lúc động phòng hoa chúc thì có ngưá»i đến gá»i Tăng SÄ© Hồng ra Ä‘i vì việc gấp, đến nổi không kịp vào phòng.
Lâm Viết Hùng ngạc nhiên :
- Ai gá»i Tăng SÄ© Hồng Ä‘i vậy ?
- Việc đó ta không rõ, vì lúc đó ta Ä‘ang bận rá»™n ở hậu đưá»ng tiếp đãi các võ lâm hào hiệp đến viếng. Ta chỉ thấy Tăng SÄ© Hồng hấp tấp chạy đến nói vá»›i ta :
- Äệ đệ ! Anh có việc cậy đệ đệ.
Thấy vẻ mặt sư huynh ta có vẻ kích động và hấp tấp nên ta giật mình, há»i :
- Việc gì thế Tăng đại ca !
- NhỠsư đệ coi chừng giùm Hàn Tố Oanh cho ngu huynh nhe.
- Còn đại ca ?
- Ngu huynh có việc sẽ ra đi gấp.
- Äi bây giá» ?
- Phải !
- Äại ca nói đùa sao ?
- Không, thật đấy.
Lòng ta kinh dị vô cùng ! Tăng đại ca là ngưá»i đứng đắng, không bao giỠđùa cợt trong việc quan trá»ng. Nhưng việc quan trá»ng thế nào mà Tăng đại ca ta đến nổi phải bỠđêm động phòng hoa chúc, ra Ä‘i gấp rút như vậy ?
Ta biến sắc, há»i :
- Äại ca ! Dù việc gì quan trá»ng đến đâu cÅ©ng đợi ngày mai đã, ai đâu lại… Tăng đại ca ngắt lá»i :
- Không được ! Bây giỠta phải đi.
Ta cau mày há»i :
- Bao giỠđại ca vỠ?
- Không nhất định.
- Chị ấy đã biết cha ?
- Ta cha vào phòng thì dĩ nhiên là cha biết.
- Sưao đại ca không nói cho Hàn Tố Oanh biết với.
- Ta sợ nàng xót ruá»™t ! Thôi, chá»› làm mất thì giá». Äệ đệ nên nhá»› lá»i ta dặn. Ta Ä‘i đây.
Dứt lá»i Tăng SÄ© Hồng phóng mình bá» chạy ra cá»­a, rồi biến mất trong đêm tối. Ta không rõ việc ấy thế nào, cả đến các bạn võ lâm giang hồ có mặt trong đêm ấy vẫn ngÆ¡ ngác.
Lâm Viết Hùng há»i :
- Tăng Sĩ Hồng sư bá cháu đi vỠđầu ?
- Không biết ! Cho đến bây giá» ta cÅ©ng không rõ ngưá»i đến nÆ¡i nào. Sau khi Tăng SÄ© Hồng Ä‘i rồi ta vẫn bận tiếp khách, cho đến hết canh ba yến tiệc má»›i tàn và quan khách má»›i ra vá».
Lúc đó ta đến trước phòng hoa chúc, ló đầu nhìn vào thì thấy sư muá»™i Hàn Tố Oanh Ä‘ang ngồi má»™t mình trên ghế trước giưá»ng nằm, trên mặt còn phá»§ má»™t tấm vải má»ng màu Ä‘á».
Ta thương hại quá, vì động phòng hoa chúc là chuyện đại sá»± cá»§a ngưá»i con gái, thế mà Tăng đại ca ta lại bá» Ä‘i, khiến nàng phải chỠđợi cả đêm, thật bất nhẫn làm sao?
Ta đứng đó một lúc, định vào nói cho Hàn Tố Oanh thông cảm nhưng ta sợ đêm khuya vắng vẽ, nếu có kẻ thấy ta vào phòng sẽ dị nghị, nên ta đành trở vỠphòng riêng nghỉ ngơi.
Hôm sau Tăng SÄ© Hồng vẫn cha vá». Ta thấy cần phải nói cho Hàn Tố Oanh biết rõ má»›i được, nên tìm gặp nàng :
- Có một việc tôi cần nói cho Hàn muội biết.
Nàng há»i :
- Việc gì ?
- Khi Tăng đại ca ra đi có… - Việc đó tôi đã biết rồi.
Hàn Tố Oanh đã biết thì ta còn nói làm gì nữa. Nhiệm vụ của ta coi chừng nàng trong lúc Tăng đại ca đi vắng.
NgưỠđâu, một tháng qua, Tăng đại ca ta vẫn vắng bóng.
Rồi đến hai tháng… Ba tháng.. Bốn tháng… Vần không một tin tức nào vỠTăng đại ca. Ta nóng lòng quá, muốn ra đi tìm.
Nhưng ta cha kịp ra đi thì một sáng con tỳ nữ của nàng bng hầu nàng một bát cháo.
Ta há»i :
- Hàn cô nương có đau yếu gì chăng ?
Con tỳ nữ đáp :
- Äó là hiện tượng tất nhiên cá»§a ngưá»i đàn bà.
Ta ngÆ¡ ngác há»i :
- Äau yếu sao lại là hiện tượng tất nhiên ?
Tỳ nữ nhoẻ má»™t nụ cưá»i kín đáo, đáp :
- Ngưá»i đàn bà nào trong thá»i gian thai nghén cÅ©ng phải bị Ä‘au bệnh cả.
Ta trố mắt nhìn con tỳ nữ :
- Sưao ? Mày bảo Hàn cô nương có thai ư ?
- Phải !
Ta chợt thấy trước mặt ta như có một màu đen bao phủ. Tăng đại ca vội vã ra đi, trong đêm động phòng không hỠgặp mặt Hàn Tố Oanh, tại sao nàng mang thai ?
Ta đinh ninh nàng đã có thai trước khi làm lễ thành hôn với Tăng đại ca. Ta không phục nàng, hay nói chung ta không phục đôi tình nhân đó.
Tuy nhiên, dù sao cũng sống chung nhau cùng một sư môn, ta đến thăm nàng, và chia buồn :
- Hàn muá»™i ! Tăng đại ca chúng ta ra Ä‘i từ ấy đến nay không tin vá», có lẽ Hàn muá»™i khổ tâm lắm ! Tôi nghe Hàn muá»™i đã có thai phải không ?
Nàng đáp :
- Äúng vậy ! Tôi đã có thai ngay trong đêm động phòng.
Ta kinh ngạc :
- Sưao ? Hàn muội nói sao ? Tăng đại ca đêm ấy có trở vỠư ?
- Có ? Có trở vỠrồi ra đi.
- Tại sao Tăng đại ca không cho ta biết.
Nàng hoảng hốt :
- Thật thế sao ? Tam ca không hỠgặp mặt Tăng đại ca trong đêm ấy ư ?
- Không !
Nàng than thở :
- Trá»i Æ¡i ! Sao có chuyện lạ lùng ! Chẳng lẽ ngưá»i nào cùng tôi chăn gối không phải là Tăng lang cá»§a tôi ư ?
Ta nghi ngưỠhá»i lại :
- Hàn muá»™i bảo là trong đêm ấy vẫn có ngưá»i vào phòng làm việc gối chăn ư ?
- Phải ! Nhưng sau khi ân ái ngưá»i ấy có việc phải ra Ä‘i.
- Chẳng lẽ Hàn muá»™i không rõ ngưá»i ấy là ai sao ?
Nàng thở dài đáp :
- Lúc đó tôi chỉ thấy má»™t bóng ngưá»i lá»›t vào và thổi tắt đèn ngay. Giữa lúc đó lòng tôi Ä‘ang hồi há»™p, tim tôi Ä‘ang đập mạnh, không còn nhận xét gì cả.
Nghe nàng nói ta giật nẩy ngưá»i, không ngưỠlại có chuyện bất ngưỠxảy ra như vậy đươc.
Hàn Tố Oanh cau mày suy nghÄ© má»™t lúc rồi há»i :
- Tam ca ! Tay trái Tăng SÄ© Hồng có bị mất Ä‘i hai ngón không ? Vì lúc đó tôi nắm tay ngưá»i ấy thấy mất Ä‘i hai ngón, tôi tưởng trong thá»i gian hành hiệp, xa cách nhau, Tăng đại ca bị mất nhưng cha kịp há»i Ä‘iá»u đó.
Ta ngẫn ngưá»i đáp :
- Không ! Tay cá»§a Tăng đại ca vẫn còn nguyên vẹn như trăm nghìn ngưá»i khác kia mà.
Bỗng nàng buông xuôi đôi tay, khóc nức nỡ :
- Trá»i ! Sá»± việc có thể xảy ra như thế ư ?
Nàng vật mình toan tự tử.
Ta hoảng vía, vội nói :
- Không được ! Thá»i gian Tăng đại ca Ä‘i có mặt ta ở đây, nếu Hàn muá»™i làm nhvậy ta bị mang tiếng vá» sau.
- Nhưng tôi nhục quá.
- Việc ấy ai mà ngưỠđược.
Tôi biết Hàn muá»™i là ngưá»i Ä‘oan chính từ trước đến nay, nhưng Hàn muá»™i cần sống để rá»­a cái nhục này.
Hàn Tố Oanh đau đướn đến nổi chết đi sống lại mấy lần. Ta phải an ủi nàng hơn nữa ngày.
Lâm Viết Hùng nghe kể đến đây bỗng cau mày nói :
- Thật tình bá mẫu không nhận ra mặt mũi của kẻ đó sao ?
- Phải ! Nàng chỉ nắm trúng bàn tay trái của hắn, biết hắn mất đi hai ngón thôi.
Sau đó, hắn nói với nàng là hắn phải đi lấy một báu vật. Rồi bỠđi mất.
Lâm Viết Hùng há»i :
- Thật ra ngưá»i ấy là ai ?
- Không biết.
- Rồi sau này ra sao ?
- Sưau này ta khuyên Hàn Tố Oanh dù sao cũng phải chỠTăng đại ca vỠđể trình bày sự thật. Ta cũng không dám bỠđi, vì sợ Tăng đại ca trở vỠnổi giận giết chết Hàn Tố Oanh thì tội nghiệp.
Thế rồi, thá»i gian cứ trôi qua. Mấy tháng sau ta Ä‘ang ngồi nói chuyện vá»›i Hàn Tố Oanh thì Tăng SÄ© Hồng trở vá»â€¦ Lâm Viết Hùng xen vào :
- Ồ ! Chắc có việc rắc rối xảy ra ?
- Phải ! Ta đã nói rõ đầu đuôi cùng Tăng Sĩ Hồng nhưng ông ta nhất định không nghe. Ta biết tình thế không xuôi, có thể xảy ra việc không may nên bảo Hàn Tố Oanh thoát thân trước, còn ta thì cản Tăng Sĩ Hồng lại, không cho đuổi theo.
Nhưng than ôi ! Vá» võ công cá»§a ta đâu có bằng Tăng SÄ© Hồng. Chúng ta bị Tăng SÄ© Hồng Ä‘uổi thẳng đến Tuyết Hoa SÆ¡n thì lúc đó trá»i ma to gió lá»›n, ta trở ta không kịp bị Tăng SÄ© Hồng đâm mÅ©i kiếm vào ngá»±c sâu ba tất, còn nàng Hàn Tố Oanh bị Tăng SÄ© Hồng đá rÆ¡i xuống má»™t tuyệt cốc sâu thăm thẳm.
Qua một lúc, lão nhân thở dài :
- Ôi ! Thật là một thảm kịch !
Lâm Viết Hùng há»i :
- Như vậy có liên quan gì đến cái chết của cha mẹ cháu đâu ?
- Tiểu điệc ! Tấn thảm kịch đến đó cha phải đã hạ màn đâu. Sau đó Lâm Công Long thân phụ ngươi vỠthăm, được Tăng Sĩ Hồng kể lại. Thân phụ ngươi vì quá đau đướn với tình sư môn, đã cùng Tăng Sĩ Hồng mang kiếm đi khắp giang hồ tìm cho ra kẻ cụt ngón tay, thủ phạm đã gây ra thảm kịch ấy.
Nhưng tìm mãi mà cũng không sao dò xét được tung tích.
Rồi sau đó má»i năm, bá»—ng má»™t đêm toàn gia Tăng SÄ© Hồng bị má»™t kẻ bí mật hạ sát, thiêu rụi cả gia trang.
Lâm Công Long, thân phụ của ngươi có linh cảm biết việc chẳng lành sẽ xãy ra, nên đem hai đứa con gởi đi nơi khác, và chú ý đỠphòng. Nhưng vô ích, kẻ sát hại toàn gia Tăng Sĩ Hồng lại cũng sát hại toàn cả gia đình Lâm Công Long. Khi ta hay được tin, đến nơi chỉ còn có cách chôn cất và xây mộ bia mà thôi !
Lâm Viết Hùng nghe đến đây thở dài não ruột, chàng nói :
- Như vậy thủ phạm nhất định là kẻ cụt hai ngón tay chứ còn ai nữa.
Äôi mắt chàng đỠrá»±c lên :
- Dù ngưá»i ấy có trốn tận chân trá»i góc bể, tiểu Ä‘iệc cÅ©ng sẽ tìm cho ra để bầm thây muôn mảnh.
Lão nhân nói :
- Ta cũng nghĩ như vậy. Thủ phạm nhất định là gã cụt ngón tay.
- Nhưng thúc thúc tại sao lại vào sống trong Tử Vong Cốc này ?
Lão nhân đáp :
- Ta bị Tăng đại ca đâm má»™t kiếm, sau được má»™t đạo sư cứu, Ä‘em vá» cư ngụ nÆ¡i Tá»­ Vong Cốc này. Chẳng bao lâu, vị đạo sư chết, ta thay mặt làm cốc chá»§, và giữ lá»i hứa vá»›i đạo sư ta phải ở trong cốc cho đủ hai mươi năm. Nhưng cách đây gần má»™t năm, bá»n ngưá»i bị mặt từ đâu đến tá»± xng là Tứ Äiện U V ương, đánh Ä‘uổi ta, chiếm lấy Tá»­ cốc này làm sào huyệt. Chúng dùng toàn chất độc để hại ngưá»i, xương phÆ¡i thành đống, kẻ nào vào đây cÅ©ng Ä‘á»u thịt rã xương tan.
Ngừng một chút, lão nhân nói :
- Ta vì sống ở đây lâu ngày, biết được Tá»­ cốc có má»™t cái hang bí mật nên chui rúc vào đó, bá»n chúng không biết được.
Tuy nhiên, ta phải sống lén lúc rất cực khổ, phải tìm cái sống trên xác chết của thiên hạ. Ta cố dò xét trong tổ chức của chúng có gã cụt ngón tay không ?
Lâm Viết Hùng há»i :
- Thúc thúc đã gặp hắn cha ?
- Cha gặp.
Lâm Viết Hùng cau mày thở dài :
Lã nhân há»i :
- Còn cháu vào đây với mục đích gì ?
- Cháu Ä‘i tìm cây dược thảo để chá»­a thương cho má»™t ngưá»i.
Lão nhân “a†một tiếng :
- Loại cây đó chỉ có trong Tá»­ cốc này thôi, khắp giang hồ không có nÆ¡i nào tìm thấy. Äó là giống cây rất quý, ta đây cÅ©ng nhá» vào cây ấy mà tránh được má»i chất độc dược cá»§a bá»n ma đầu Tứ Äiện U V ương.
Dứt lá»i, lão thò tay vào trong túi lấy ra má»™t cái há»™p sáng chói. Vừa mở nắp đã nghe má»™t mùi thÆ¡m bốc ra ngào ngạt, khiến tinh thần chàng khoan khoái vô cùng.
Chàng ghé đầu vào xem thì thấy trong há»™p chỉ độ trên vài chục cây, cá»ng nhá» nhcá»ng cá», dài độ ba tấc, trên ngá»n cây có lác đát màu vàng, chính giữa có cá bông mày đỠbằng ngón tay út.
Chàng há»i :
- Cây này là Hoạt Diệm Hương sao ?
- Phải đấy. Äã má»i mấy năm ta chỉ tìm được có hÆ¡n vài chục cây. Khi quả này sắp chín thì mùi thÆ¡m tá»a ra hÆ¡n bảy dặm vuông. Các con linh hạc khi nghe được mùi hươn thì nó đáp xuống, lè lỡi ra liếm hết.
Lâm Viết Hùng há»i :
- Muốn trị độc, mỗi lần uống một cây ?
- Chỉ má»™t cây cÅ©ng đủ. Ngưá»i nào uống được má»™t cây thì suốt Ä‘á»i không ngá»™ độc.
Lão nhân Dương Chí Hoà lấy ra một cây, bảo Lâm Viết Hùng há miệng ra, bỠvào, đang lúc đói bụng, chàng nhai nuốt lúc nào không hay.
Thấy ngon miệng, chàng nói :
- Thúc thúc ! Cháu ăn hết cả má»i cây được chứ ?
- á»’ ! Nếu thế thì công lá»±c được tăng lên má»i năm, và không má»™t chất độc nào nhiá»…m được nữa.
Chàng nghe nói lấy chiếc hộp trên tay Dương Chí Hoà, hốt cả xấp nhét vào miệng nhai ngấu nghiến, ăn một lúc hết sạch, chỉ còn dành một cây để chữa bệnh cho Xuân ChỠmà thôi.
Sắc mặt Lâm Viết Hùng đỠbừng. Chàng cảm thấy máu huyết trong ngưá»i chạy rừng rá»±c.
Lão nhân Dương Chí Hòa la lên :
- Chết rồi ! Sao lại cùng má»™t lúc ăn quá nhiá»u thế ?
Lâm Viết Hùng đáp :
- Cháu đang đói quá, gặp thứ cây này ăn ngon miệng.
- á»’ ! Tuy là cây quý, song không thể ăn nhiá»u cùng má»™t lúc, chính nó có bản tính trừ độc nhưng lại kích động vá» dục tính.
Thật vậy, bấy giá» Lâm Viết Hùng cảm thấy mạch máu trong ngưá»i như căng thẳng ra, chàng không sao chịu nổi, muốn vận ná»™i công đánh vào giữa thinh không cho đỡ bức rức.
Lão nhân la lên :
- Lâm Ä‘iệt ! Hãy trầm tỉnh ngồi xuống, đừng có vá»ng động.
Nhưng Lâm Viết Hùng không thể chịu được, chàng vung tay đánh mạnh vào gốc cây bên cạnh. Cả má»™t gốc cây to bị trốc lên, cành lá cháy rụi, thật là má»™t công lá»±c phi thưá»ng.
Chàng vừa đánh ra má»™t chưởng thì trong ngưá»i như Ä‘iên loạn. Chàng rú lên má»™t tiếng, vừa phát chưởng liên tiếp đánh ầm ầm, vừa cắm chạy ra phía miệng cốc.
May thay, khi chàng ra khá»i miệng cốc thì ngưá»i chàng trở lại bình thưá»ng, mặc dù mặt chàng còn đỠrá»±c như máu.
Chàng nhớ đến Xuân ChỠđang nhiễm độc, chỠđón chàng nơi miệng cốc, nên lểnh mểnh đi vòng quanh để tìm cô gái ấy.
Việc tìm nàng không khó khăn lắm, chỉ phút chốc chàng đã thấy má»™t bóng ngưá»i từ trên cây đáp xuống, thân hình thon thon, da mặt trắng như dồi phấn, đôi mắt long lanh màu ngá»c bích. Vừ thấy nàng, Lâm Viết Hùng gá»i lá»›n :
- A ! Xuân cô nương.
Xuân Chá» nở má»™t nụ cưá»i đầy cảm mến, để lá»™ hàm răng trắng như ngá»c :
- Lâm thiếu hiệp ! Tôi chá» lâu quá tưởng thiếu hiệp gặp nguy hiểm rồi chứ ! Trá»i Æ¡i ! May mắn thiếu hiệp đã làm được má»™t việc phi thưá»ng.
Lâm Viết Hùng lấy hộp đựng cây Hoạt Diêm Hương mở ra, trao cho nàng và nói :
- Cô nương hãy ăn cây này vào !
Thấy nàng còn chần chá», tỠý cảm tạ, Lâm Viết Hùng nóng lòng nhét dược thảo vào miệng nàng, và nói :
- Không Æ¡n nghÄ©a gì cả ! Trên giang hồ giúp nhau là chuyện thưá»ng.
Xin cô nương đừng nghĩ đến.
Ngón tay chàng vô tình chạm vào đôi môi thiếu nữ, má»™t luồng hÆ¡i thở ấm áp nhchuyá»n vào tay chàng, ngưá»i chàng bá»—ng nhiên nóng rá»±c lên, mạch máu căng ra, chạy rần rật, đôi mắt chàng đỠau, hÆ¡i thở hổn hển.
Xuân Chá» thấy Lâm Viết Hùng chăm chăm nhìn nàng vá»™i há»i :
- Lâm thiếu hiệp làm sao thế ?
Lâm Viết Hùng cắn răng không đáp, vội quay lưng bỠđi.
Xuân ChỠbước theo, buồn bã nói :
- Lâm thiếu hiệp ! Thiếh hiệp bá» Ä‘i không má»™t lá»i giã biệt sao !
Lâm Viết Hùng quay lại, thấy đôi mắt Xuân ChỠrớm lệ, vẻ đẹp của nàng tăng lên gấp bội phần. Chàng cau mày nói :
- Cô nương hãy đi đi, đừng đến gần tôi, đừng lưu luyến đến tôi nữa.
Xuân ChỠthỠthẻ :
- Tôi đã làm gì phật ý thiếu hiệp mà thiếu hiệp giận tôi như thế. Thiếu hiệp đã vì tôi, không ngại nguy hiểm vào Tử Vong cốc tìm dược thảo để chữa độc kia mà.
Má»™t mùi thÆ¡m băng trinh toát ra, giá»ng nói trong vắc đầy cảm mến, Lâm Viết Hùng cảm thấy lý trí gần như má» mịt không còn tá»± chá»§ nổi nữa, chàng hét lên :
- Hãy đi đi, đi ngay !
Vừa nói, chàng vung tay đánh vào cô gái một chiêu, gió lộng ào ào.
Xuân ChỠngẩn ngơ không hiểu gì cả ! Làm sao nàng hiểu được những gì đã xãy ra trong huyết quảng của chàng trai mà nàng đầy cảm mến ấy !
Nàng lãnh trá»n má»™t chưởng cá»§a Lâm Viết Hùng. Thân hình nàng bắn vá»t lên ba trượng và rÆ¡i xuống đất, miệng rỉ máu tư Æ¡i.
Xuân Chá» tuy bị thương, nhưng không đến nổi nặng lắm. Vì nàng vừa ăn xong cây Hoạt Diệm Hương nên các đại mạch trong ngưá»i mạnh tăng thêm rất nhiá»u. Vả lại, cái đánh cá»§a Lâm Viết Hùng chỉ là cái đánh bất đắc dÄ©, không dụng lá»±c.
Sau khi gượng dậy, Xuân Chá» cố Ä‘uổi theo chàng, nhưng làm thế nào Ä‘uổi theo kịp. Nàng khóc oà lên, tiếng khóc như ngất nghẹn, hoà vào trong không gian, như há»n dá»—i, như trách móc.
Nàng lễnh mễnh đi, đi mãi nhưng cha biết phải đi vỠđâu. Trước mắt nàng như có một vùng mây đen bao phủ.
Nàng cảm thấy như tủi nhục !
Những cánh hoa dại bên đưá»ng âm thầm Ä‘ong đưa trước gió, nàng có cảm tưởng như Ä‘ang trêu chá»c, mỉa mai nàng.
Nàng khóc to lên, rồi lẩm bẫm :
- Ngá»c Diện Nhân ! Ngươi tàn nhẫn lắm.
Tài sản của ngocnd321

  #8  
Old 06-05-2008, 05:14 PM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Há»c Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bài gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Tranh Äoạt Báu Vật
L âm Viết Hùng phóng mình chạy má»™t hồi lâu, chàng không biết đã chạy được bao xa, và chạy vá» hướng nào. Ngưá»i chàng như vừa trải qua má»™t cÆ¡n Ä‘iên loạn, mất cả lý trí.
Bá»—ng thấy nÆ¡i mé rừng có má»™t suối nước trong veo, hÆ¡i nước bốc lên mát rợi, vì trong ngưá»i quá nóng nảy, chàng cổi cả áo quần đặt trên tảng đá, rồi trầm mình xuống suối.
Äây là má»™t loại nước rỉ ra từ trong dãy núi, có má»™t sức lạnh khác thưá»ng, giang hồ gá»i là Hàn Băng Tuyá»n. Từ xa đến nay không ai dám lá»™i qua suối này. Ngưá»i nào vô ý uống nhằm má»™t hốp, máu trong ngưá»i đông đặc lại và chết tức khắc.
Tuy nhiên, đối vá»›i Lâm Viết Hùng lại khác hẳn. Chất Hoạt Diệm Hương đã đốt nóng trong ngưá»i chàng như muốn vỡ tung huyết quản ra. Chàng trầm mình trong Hàn Băng Tuyá»n uống cả nước Băng Tuyá»n nhưng vẫn không sao cả.
Chất nước Hàn Băng đã giúp cho chàng khôi phục lại kinh mạch trong ngưá»i, và chàng lần lần cảm thấy sảng khoái vô cùng. Chẳng những thế mà công lá»±c cá»§a chàng nhỠđó mà tăng lên mấy bá»±c.
Chàng quá sung sướng, tung tăng, đùa giởn như một đứa trẻ con.
Trên bá» suối thỉnh thoảng má»™t vài con rắn uốn mình phÆ¡i dưới ánh nắng mặt trá»i.
Chàng phẩy tay tạt nước vào chúng để đuổi chúng đi, chẳng ngưỠnước suối vừa tạt vào con rắn thì con rắn bỗng cứng đỠnhư một khúc gỗ, không còn cử động được nữa.
Bấy giá» chàng má»›i biết sức lạnh phi thưá»ng cá»§a nước Hàn Băng Tuyá»n. Chàng nẩy sanh má»™t trò chÆ¡i, lá»™i dá»c theo ven suối, tìm những con vật nào quanh quẩn ở đấy, tạt nước cho chúng nằm cứng đỠra tại chổ.
Äùa đến chán, chàng lại trầm mình xuống nước đưa mắt nhìn tận trá»i cao. Trong lúc tâm thần thanh thản, những tình cảm và những kỹ niệm trong dÄ© vãng lần lược gợi lên trong ký ức chàng.
Chàng nhá»› lại mối thù cá»§a sư phụ chàng. Chàng lãnh trách nhiệm trong hai năm phải diệt tên phản đồ Phan Thá» An và khôi phục lại Huyên Cung Môn. Giá» nầy sư phụ chàng Ä‘ang sống khoắc khoải trong tháp vá»›i những ngày tàn cá»§a cuá»™c Ä‘á»i. Từng giá» từng phút, sư phụ chàng Ä‘ang mong đợi chàng chu toàn trách nhiệm. Nhưng cho đến nay, đã mấy tháng qua, chàng vẫn cha truy được tung tích cá»§a tên phản đồ, và những môn đệ cá»§ cá»§a Huyá»n Cung Môn.
Chàng lại nhá»› đến mối gia cừu cá»§a chàng, việc nầy chàng đã tìm được má»™t vài tia sáng. Kẻ gia cừu cá»§a chàng là tên ma đầu cụt hai ngón bàn tay trái. Chàng nhất định phải tìm ra hắn để phanh thây xé xác má»›i đã giận. Nhưng hắn là ai ? Có phải cái ngưá»i mặc áo xanh cao ốm đã tàn sát Bá Hoa Trang mà chàng đã có dịp chạm trán không ?
Có thể như vậy, vì tên thanh y ma đầu ấy có má»™t hành tung rất bí mật và võ công cao diệu phi thưá»ng.
Trước đây hắn chỉ dùng có nữa chiêu đã đánh bật chàng ra khá»i Bá Hoa Trang, đủ biết bản lãnh cá»§a hắn đến thế nào rồi ! Nếu hắn là kẻ tá»­ thù cá»§a chàng Lư thì chàng phải đương đầu vá»›i má»™t đối thá»§ vô cùng nguy hiểm, mà võ công cá»§a chàng ngày nay cha có má»™t hy vá»ng nào chiến thắng nổi.
Nghĩ đến đây lòng chàng buồn rũ rợi.
Chàng sá»±c nhá»› dến lá»i hứa cá»§a chàng đối vá»›i vị lão nhân trong hang đá. Chàng phải Ä‘i tìm cho đủ bá»™ Bí Kiếp Kinh Th, và Ä‘em thi thể cá»§a lão nhân vá» chôn nÆ¡i cổ tháp, trả cái Æ¡n lão nhân đã chữa thương và truyá»n ná»™i lá»±c cho chàng.
Nghĩ đến đây đôi mắt chàng vụt sáng lên. Chàng thầm nghĩ :
- Dù lão ma đầu cụt tay bản lãnh có cao diệu đến đâu, nếu ta luyện được pho Bí Kiếp Kinh Thư thì thế nào cũng trừ diệt hắn được.
Chàng mÄ©m má»™t nụ cưá»i hy vá»ng. Nhưng nụ cưá»i ấy lại tắt ngay trên đôi môi đỠmá»™ng cá»§a chàng. Vì theo lá»i cá»§a lão nhân, muốn luyện pho Bí Kiếp Kinh Thư phải có ngá»c bích Ma Äầu, mà viên ngá»c trong ngưá»i chàng lại là viên ngá»c giả làm sao luyện được.
Nhưng tại sao có viên ngá»c giả này ? Ai đã làm ra nói vá»›i dụng ý gì ? Tại sao viên ngá»c Ma Äầu giả lại ở trong Bá Hoa Trang ? Tại sao Hải Lăng Quân và Bạch Y Cư SÄ© lại đánh cắp được rồi lại trao cho chàng ? Hai ngưá»i này bá» chạy lên miệt Thương SÆ¡n vá»›i mục đích gì ?
Bao nhiêu những thắc mắc ấy chàng cha thể nào giải đáp được.
Hiện giá» chàng Ä‘ang có trong ngưá»i quyển hạ cá»§a bá»™ Kỳ Thư Võ Lâm, nhưng chàng không dám Ä‘em ra nghiên cứu, tập luyện, vì theo lá»i lão nhân trong hang đá, nếu không có ngá»c Ma Äầu để rá»i sáng các khẩu quyết, thì ngưá»i luyện công sẽ bị tẩu há»a nhập ma. Äiên ác Sát đã là nạn nhân trong câu chuyện này.
Dù vậy, Chàng thấy Äiên ác Sát hàm chứa trong ngưá»i má»™t công phu quái dị.
Chàng không quên được những tiếng rú rùng rợn, và tiếng “ngoạp ngoạp†làm cho các cao thủ võ lâm nghe đến phải kinh hồn.
Nếu Äiên ác Sát không nhá» vào sá»± tập luyện cá»§a Bí Kiếp Kinh Thư thì làm sao có được má»™t công phu trác tuyệt ấy. Tiếc thay, công phu trác tuyệt ấy lại nằm trong má»™t ngưá»i Ä‘iên !
Chàng đang miên mang suy nghĩ thì bỗng thấy một con rắn có đôi mắt đỠngòm, đang le lỡi bò vỠphía bụi rậm. Chàng toan vẫy tay tạt nước vào con rắn, thì bỗng dừng lại, vì chàng trong thấy một con ếch đang trừng mắt nhìn vào con rắn như chuẩn bị đối phó.
Thật vậy, con rắn bò tới, lỡi lè ra, đầu cất cao lên, cái đuôi phe phẩy như vui mừng gặp được mồi ngon vậy. Tuy nhiên, nó cha dám vồ ngay con mồi, vì chú ếch vẫn hùng hổ hai chân trước chống cao lên, miệng kêu “ộp, ộp†với tư thế sẵn sàng xông tới.
Lâm Viết Hùng mÄ©m cưá»i, trêu cợt :
- à ! Äiên ác Sát đây rồi ! Mày phóng má»™t cái há»§y cả công lá»±c cá»§a ta, nay gặp chú rắn này, mày liệu có khá»i chui vào bụng rắn hay không?
Chàng yên lặng chỠxem.
Con rắn đưa qua đưa lại chiếc đầu rồi thình lình mổ vào con ếch. Äúng thật chuyện bất ngưỠđối vá»›i chàng, ếch lại phóng mình tá»›i rất nhanh, trước khi rắn mổ vào đầu. Cái phóng cá»§a con ếch có má»™t sức mạnh phi thưá»ng, làm cho con rắn chệt Ä‘i má»™t phía, mổ vào chổ đất trống, trong lúc đó con ếch đã nằm gá»n phía Ä‘uôi cá»§a con rắn.
Rắn lè lỡi, quay lại cất đầu lên cao, thì ếch cÅ©ng đã kịp thá»i chuẩn bị má»™t thế phóng khác, hai chân trước ký mạnh xuống đất, miệng kêu “ộp ! á»™pâ€.
Con rắn lắc lắc cái đầu, lừa dịp mổ tới, con ếch lại phóng mạnh vào cổ con rắn, rồi bắn mình chạy ra phía sau. Rắn và ếch cứ thế giao đấu nhau, đến hơn nữa giỠmà con rắn vẫn không sao nuốt được con ếch. Cuối cùng, con ếch nhảy vào bụi rậm, kêu “ộp !
á»™pâ€, con rắn bị vá»›n vào cây rậm, bò theo không kịp nữa.
Lâm Viết Hùng lấy làm lạ, nghĩ thầm :
- Tại sao Äiên ác Sát lại có những chiêu thế võ công giống như ếch ? Hay là trong Bí Kiếp Kinh Thư Ä‘á»i trước đã nghiên cứu bản lãnh cá»§a con vật mà rèn luyện chăng ?
Có thể như vậy ! Trong vÅ© trụ, má»i loại vật Ä‘á»u có má»™t sở trưá»ng giao đấu riêng, nếu con ngưá»i chịu khó nghiên cứu tưá»ng tận, Ä‘em áp dụng trong võ thuật không phải chuyện tầm thưá»ng.
Chàng cảm thấy thích thú, quyết chi tìm cho được toàn bá»™ Bí Kiếp Kinh Thư và Ma Äầu Ngá»c Bích để luyện võ công.
Giữa lúc đó, có vài con chim vá»— cánh bay là sà trên Ä‘á»t cây, gần suối. Lâm Viết Hùng há miệng ngậm má»™t ngậm nước phun mạnh lên, nước bắn thẳng vào mình chim, làm cho chúng cứng mình xuống nằm im không nhúc nhích nổi.
Chàng không ngưỠcông lực của chàng tiến triển đến cực độ như vậy. Chàng có thể dùng hơi trong miệng phun một vòi nước cao hơn hai trượng.
Thật là chuyện hy hữu trong giang hồ.
Chàng mÄ©m cưá»i, nghÄ© thầm :
- Nếu ta dùng nước suối này trong việc bắn chim săn thú thì thu được nhiá»u kết quả tốt.
Bá»—ng chàng nhá»› đến cÆ¡n Ä‘iên loạn vừa rồi. Nếu không nhá» nước Hàn Băng Tuyá»n này chẳng hiểu cÆ¡ thể chàng sẽ ra sao, và hành động chàng không tránh khá»i nhục nhã, làm mất thanh danh cá»§a má»™t chàng trai.
Hình bóng cô gái Xuân ChỠlúc chàng điên loạn bỗng hiện đến trước chàng.
Chàng thấy chàng đối xử với Xuân ChỠmột cách quá tàn nhẫn.
Äôi mắt chàng xầm lại. Chàng lẩm bẩm :
- Ta phải tìm nàng xin lỗi ! Không thể để nàng hiểu lầm ta ! Nhưng biết nàng ở đâu mà tìm ? Tâm tư chàng bỗng nhiên rối tung như tò vò.
Chàng toan lên khá»i suối mặc lại quần áo, thì bá»—ng thoáng có má»™t bóng vàng vẹt qua. Cứ nhìn vào lói kinh công chàng đã biết là má»™t thiếu nữ, có má»™t thân pháp lanh lẹ phi thưá»ng.
Vì đang tắm, chàng hổ thẹn, nép vào một tảng đá nơi mé suối.
Cô gái áo vàng đưa mắt nhìn quanh, không thấy bóng ngưá»i mà thấy trên tảng đá có để má»™t đống áo quần. Nàng bước tá»›i lục lạo.
Bá»—ng nàng “á†lên má»™t tiếng, làm cho Lâm Viết Hùng trồi đầu lên nhìn thấy cô nàng Ä‘ang mò vào cái túi da, lôi ra viên ngá»c Ma Äầu cầm ngắm nghía.
Lâm Viết Hùng thất kinh, hét lên một tiếng, vận lực bắn tới một luồng chỉ phong veo véo.
Cô gái áo vàng trong thế bất ngưỠcÅ©ng kinh ngạc nhảy trái sang bên tránh né. Khi nàng nhìn thấy Lâm Viết Hùng Ä‘ang lõa thể, nàng thấy thẹn, phóng mình bá» chạy như Ä‘iên, tay nàng vẫn còn cầm viên ngá»c Ma Äầu.
Không thể chần chá» nữa, Lâm Viết Hùng vá»™i mặc lại áo quần, may thay quyển Bí Kiếp Kinh Thư và tín phù Long Äầu Trượng vẫn còn, chỉ mất có viên ngá»c Ma Äầu mà thôi.
Chàng quá tức giận, dùng thuật Cửu Ma Thần Phiêu đuổi theo như tên bắn.
Nhưng lạ lùng làm sao, chỉ loáng mắt hình bóng thiếu nữ áo vàng biến đi đâu mất.
Tìm quanh quẩn một hồi, Lâm Viết Hùng lẩm bẩm :
- Vá»›i viên ngá»c giả ấy thì có cất giữ cÅ©ng chẳng làm được việc gì.
Chàng định Ä‘i tìm Xuân ChỠđể xin lổi và an á»§i nàng. Bá»—ng chàng thoáng thấy những bóng ngưá»i chao động trên con đưá»ng mòn trước mắt, cách chàng hÆ¡n năm chục trượng.
Há» là ai ? Tại sao lôi Ä‘i đứng cá»§a má»—i ngưá»i có vẽ hấp tấp như vậy ?
Chàng vá»™i phóng mình Ä‘uổi theo những bóng ngưá»i ấy.
Chỉ phút chốc chàng đã theo kịp và thấy hơn bốn năm mươi cao thủ võ lâm, trai có gái có đứng bao quanh cô gái áo vàng.
Chàng lách mình đáp xuống, đứng cạnh hỠđể dò xét sự việc ra sao.
Cô gái áo vàng đúng là ngưá»i đã Ä‘oạt lấy viên ngá»c Ma Äầu cá»§a chàng nÆ¡i mé suối. Tuy nhiên, chàng lấy làm lạ, không hiểu tại sao bá»n ngưá»i này biết được mà theo Ä‘uổi? Có lẽ bá» ngưá»i này đã theo dõi chàng từ lâu ? Hành động cá»§a cô gái áo vàng cÅ©ng không thoát khá»i tầm nhìn cá»§a há».
Chàng Ä‘ang suy nghÄ© thì thiếu nữ áo vàng đã nói lá»›n, vá»›i giá»ng trong như ngá»c :
- Qúi vị đến đây chỉ vì muốn tranh Ä‘oạt viên ngá»c Ma Äầu phải không ? Nếu quí vị thấy nổi khổ tâm cá»§a kẻ cầm giữ viên ngá»c nầy thì bá» má»™ng chiếm Ä‘oạt thì tôi rất cám Æ¡n, bằng không thì… - Thì sao ?
- Thì tôi sẽ trao viên ngá»c này cho quí vị, hẹn má»™t ngày nào đó tôi sẽ lấy lại.
- Như vậy là hay lắm !
Nàng trầm giá»ng há»i lại :
- Sưao ? Qúi vị nhất định chiếm cho được viên ngá» Ma Äầu ?
- Phải ! Một bảo vật võ lâm ai mà không muốn chiếm ?
- ÄÆ°á»£c rồi !
Vừa dứt lá»i, Cô gái áo vàng ném viên ngá»c Ma Äầu xuống sân cá», và nói :
- Qúi vị giành đi.
Viên ngá»c nằm dưới đất kia mà không ai dám ra tay cả. Äiá»u này rất dể hiểu, vì ai ra tay trước thì ngưá»i ấy sẽ chết trước.
Bá»—ng nhiên có tiếng cưá»i ha hả vang lên, và nói :
- Ai không dám lấy ngá»c Ma Äầu thì cút Ä‘i. Äứng đây làm gì cho chật chá»— ?
Má»i ngưá»i nghe nói Ä‘á»u quay lại nhìn. Lâm Viết Hùng cÅ©ng đưa mắt nhìn vá» phía ấy.
Bá»—ng má»i ngưá»i thất kinh, la lên :
- á ! Äoạn Äầu Nhân !
Lâm Viết Hùng trông thấy ngưá»i ấy xúc xích trong chiếc áo thụng màu Ä‘en, chỉ có thân mình và tay chân, còn cái đầu thì không có.
Chàng lấy làm lạ, nhủ thầm :
- Quái ! Con ngưá»i không có đầu mà cÅ©ng sống được sao ? Äây chắc là lão dấu cái đầu trong cổ áo để doa. ngưá»i ta thôi.
Äoạn Äầu Nhân hét lên :
- Sưao không chịu cút đi còn đứng đó chỠchết sao ?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u kinh hãi, vì Äoạn Äầu Nhân tuy má»›i xuất hiện giang hồ mà đã có những hành động ác độc, giết ngưá»i vô số, nên trở thành má»™t nhân vật khá»§ng khiếp trong giá»›i võ lâm. Má»i ngưá»i lặng lẽ bước lùi ra sau, chỉ còn lại Lâm Viết Hùng vẫn đứng nguyên má»™t chổ.
Äoạn Äầu Nhân quắc mắt nhìn chàng buông má»™t tràng cưá»i ghê rợn, nói :
- Thằng bé ! Mày không sợ chết sao ?
Lâm Viết Hùng thản nhiên đáp :
- Cha chắc !
- Ha, ha…. Thằng bé này quả đã tới số rồi.
Lâm Viết Hùng không trả lá»i, từ từ bước tá»›i nhặt lấy viên ngá»c.
Äoạn Äầu Nhân hét to :
- Ngươi phải chết !
Tức thì má»™t luồn gió mạnh cuốn đất tung lên xoáy thẳng vào chàng. Äó là má»™t công phu thượng thặng khiến Lâm Viết Hùng phải vút tay tránh sang má»™t bên.
Giữa lúc đó, má»™t bóng ngưá»i mặc áo đỠphóng tá»›i chụp lấy viên ngá»c nhanh như Ä‘iện xẹt.
Lâm Viết Hùng đôi mắt lộ hung quang, hét to :
- Hãy bỠxuống !
Vừa nói chàng vừa phóng ra ba chiêu liên tiếp, vá»›i sức mạnh như vÅ© bão. Mặc dù viên ngá»c đã nằm gá»n trong tay thiếu nữ áo Ä‘á», nhưng nàng bị chưởng phong ép tá»›i quá mạnh, không còn đủ sức chống đỡ. Thiếu nữ áo đỠhá»± lên má»™t tiếng, chân lảo đảo bước lui, miệng phun ra má»™t búng máu.
Lâm Viết Hùng bước tới quát :
- Nạp mạng đây !
Chàng tạt qua một chưởng nữa.
- Bùng !
Thiếu nữ áo đỠngã quỵ xuống, viên ngá»c Ma Äầu trong tay cÅ©ng rÆ¡i theo.
Chàng quyết chẳng buôn tha, vung tay đánh bồi má»™t chưỡng nữa kết liểu Ä‘á»i nàng. Bá»—ng có má»™t đạo kình lá»±c từ phía trái tống thẳng và ngưá»i chàng, khiến chàng phải lùi lại hai bước.
Chàng ngước mặt lên thì thấy hÆ¡n má»i tên ma đầu áo xanh Ä‘ang đứng chận ngang trước mặt. Những ngưá»i nầy chính là ngưá»i cá»§a U Vương Quá»· Äiện, vẽ mặt đầy sát khí.
Má»™t gã trong đám ngưá»i ấy cúi xuống đỡ thiếu nữ áo Ä‘á».
Lâm Viết Hùng nghiến răng trầm giá»ng nói :
- Hãy để nàng xuống !
Chàng nói cha dứt tiếng thì sau lưng chàng nổi lên má»™t tràng cưá»i lành lạnh, tiếp theo có bóng Äoạn Äầu Nhân phóng tá»›i chụp lấy viên ngá»c Ma Äầu.
Lâm Viết Hùng cắn răng dùng má»™t chiêu trong Cá»­u Ma Dương Công phát ra vá»›i bảy thành công lá»±c, chưởng phong rít lên ào ào, kình thế rất dÅ©ng mãnh. Äoạn Äầu Nhân không ngưỠchàng ra tay quá lanh lẹ như vậy, nên bị ép lui trở vá» hai bước, đưa tay phất qua má»™t chưởng hoá giải luồng chưởng phong cá»§a chàng.
Lâm Viết Hùng xoe tròn đôi mắt, nhìn thẳng vào Äoạn Äầu Nhân như muốn nẩy lá»­a.
Bỗng chàng ré lên :
- A ! Chính là ngưá»i cụt hai ngón tay đây rồi !
Thật vậy, bàn tay trái cá»§a Äoạn Äầu Nhân bị cụt hai ngón tay.
Chàng vừa kinh hãi, vừa căm hận thụt lùi lại hơn ba bước.
Äây là việc ngẫu nhiên chàng tìm thấy, lòng thù hận dâng lên tràn ngập cả con tim. Chàng nhìn hai ngón tay cụt cá»§a đối phương mà mặt đầy sát khí.
Äôi mắt chàng đỠngầu lên như máu, hai tia sáng phát ra luồng hung quang rợn ngưá»i khiến cho Äoạn Äầu Nhân cÅ©ng phải kinh ngạc thối lui lại hai bước.
Lâm Viết Hùng hét lên :
- Äoạn Äầu Nhân ! Ngươi là ai, nói mau ?
Äoạn Äầu Nhân cất giá»ng cưá»i ha hả :
- Ta la Äoạn Äầu Nhân !
- A ! Ngươi không chịu khai thật tên há» sao ? Hôm nay đã đến ngày ngươi Ä‘á»n tá»™i!
Vừa nói, chàng vận dụng nội lực dồn vào đôi cánh tay quất mạnh vào mặt đối phương.
Với lòng cừu hận sục sôi, chàng đã dồn tất cả nội lực vào cái quật mạnh ấy.
Äoạn Äầu Nhân là kẻ đã từng gieo khá»§ng khiếp trên giang hồ, nhưng đứng trước má»™t kẻ đã dụng tâm lấy sanh mạng đổi thâm cừu, thì không phải là chuyện dể dàng đối phó. HÆ¡n nữa, Lâm Viết Hùng đã được má»™t cao thá»§ tuyệt há»c giang hồ truyá»n ná»™i lá»±c, lại vừa ăn được Hoạt Diệm Hương, tắm suối Hàn Băng cho nên lúc nầy công lá»±c chàng gia tăng lên khá»§ng khiếp.
Bá»—ng má»™t tiếng thét vang lên, Äoạn Äầu Nhân di động thân hình phóng ra má»™t chưởng ép cứng Lâm Viết Hùng trở lại, và xuất thá»§ bồi tiếp má»™t chiêu nữa mạnh nhvÅ© bảo.
Bấy giá» Lâm Viết Hùng không còn kể gì đến sá»± sống chết nữa, chàng dụng toàn lá»±c dùng những tuyệt chiêu trong Cá»­u Ma Dương Công phóng ra vun vút buá»™c Äoạn Äầu Nhân phải lùi lại hai bước để thá»§ thế.
Thật là má»™t trận ác chiến kinh hoàng, và quyết liệt khiến các cao thá»§ quần hùng đứng bên ngoài nhìn không nháy mắt. Chiến tràng bụi bay nghịt trá»i. Há» chỉ còn thấy hai ngưá»i như hai vệt khói vá»n nhau bất phân thắng bại.
Giữa lúc đó, bá»—ng đàng xa có má»™t tiếng rú vang lên, ngân dài trong không gian, làm cho má»i ngưá»i rợn óc. Tiếng rú má»—i lúc má»™t gần, tiếp theo là tiếng “bá»™p ! bá»™p†nhtiếng cây gậy dá»™ng trên mặt đất.
Chỉ loáng mắt, má»™t bóng ngưá»i đáp xuống mặt tràng như má»™t mÅ©i tên vừa bắn tá»›i.
Lâm Viết Hùng va Äoạn Äầu Nhân Ä‘á»u dừng tay. Quần hùng kinh hãi ré lên :
- Äiên ác Sát !
Thật vậy ! Bóng ngưá»i vừa xuất hiện chính là Äiên ác Sát ! Lão già Ä‘iên nầy Ä‘i ngược đầu xuống đất, hai chân chổng ngược lên trá»i. Hai chân lão lại còn kẹp thêm má»™t chú ăn mày nhá» Mạnh Cứng, đồ đệ cá»§a lão.
Vừa đến nơi, lão lộn một vòng tròn trên không trung, đánh rơi tên đồ đệ nhỠxuống trước, rồi lão mới từ từ đáp xuống.
Hàng trăm con mắt đổ dồn vào Äiên ác Sát. Bốn bá» lặng im không má»™t tiếng động, chỉ nghe tiếng bước chân cá»§a Äiên ác Sát Ä‘i sào sạt trên mặt đất, từ từ tiến tá»›i chá»— đông ngưá»i.
Äôi mắt lão đỠrá»±c, miệng lão Ä‘ang nhai nhóc nhách má»™t con trùng bá»± thật bá»±, lòng thòng trước miệng.
Tiếng bước chân cá»§a lão như tiếng Ä‘e doa. cá»§a tá»­ thần làm cho má»i ngưá»i nín thở.
Bầu không khí quá ngột ngạt.
Ai cÅ©ng biết Äiên ác Sát là má»™t lão già có má»™t công phu võ há»c quái dị, mà hiện nay trong chốn giang hồ không má»™t ai đương đầu nổi vá»›i lão. Äiá»u mà quần hùng sợ hãi nhất là lão giết ngưá»i không duyên cá»›.
Ngay như Lâm Viết Hùng một chàng trai cao ngạo, dám đem sanh mạng đổi lấy hiểm nguy mà cũng phải ớn lạnh trước mặt lão. Khi trước đến một lần bị lão dùng Hà Mô Công hủy phế cả nội lực của chàng.
Bá»—ng nghe giá»ng lãnh lót cá»§a chú ăn mày nhá» hét lên :
- Sư phụ ! Sư phụ ! Äừng đánh ngưá»i ta !
Äiên ác Sát quay đầu lại, cưá»i má»™t tràng dài rồi nói :
- Thằng nhá» ! Tao giết mày trước rồi sẽ giết bá»n chúng nó sau.
Vừa nói, lão vừa ngồi chồm hổm xuống, hai tay chống đất, miếng keu “ngoạp !
ngoạp†Chú ăn mày nhỠthất kinh ré lên :
- Sư phụ ! Äừng giết con !
Vừa nói, chú ăn mày nhỠvừa lăn xuống đất mấy vòng như để tránh cái thế đánh Hà Mô Công của lão.
Bá»—ng bàn tay hắn chá»™p trúng viên ngá»c Ma Äầu hắn cầm lên xem.
Quần hùng Ä‘á»u trông thấy, nhưng sợ lão Äiên ác Sát còn chống tay ngồi đó kêu ngoạp ngoạp, nên chẳng ai dám xông vào hy sinh tánh mạng há» cả.
Xem thấy viên ngá»c quý, Mạnh Cứng reo lên :
- Sư Phụ !
Äiên ác Sát thấy viên Ma Äầu Bích Ngá»c đôi mắt lão sáng quắc như hai luồng Ä‘iện, đưa tay chá»™p lấy viên ngá»c, rồi nắm hai chân chú ăn mày nhá» xách ngược lên trá»i, rú lên má»™t tiếng não nùng, tung mình bá» chạy vào rừng.
Nhanh như chá»›p, Äoạn Äầu Nhân nhún mình phóng theo, cố Ä‘oạt lại viên ngá»c.
Nhưng bất ngưỠbị Lâm Viết Hùng xuất thủ, bửa xéo ra một chưởng, hét lớn :
- Äoạn Äầu Nhân ! Ngươi chạy Ä‘i đâu ? Hãy ná»™p mạng cho ta.
Äoạn Äầu Nhân kinh ngạc, lùi lại ba bước, nhìn chòng chá»c vào Lâm Viết Hùng, há»i :
- Thằng nhá» ! Ngươi tham dá»± vào cuá»™c chiến này không phải vì viên ngá»c đó sao?
Lâm Viết Hùng trầm giá»ng nói :
- Ta phải giết ngươi trước.
Quần hùng thấy Äiên ác Sát đã Ä‘oạt mất viên ngá»c bá» chạy, nên cùng nhau nói :
- Chúng ta không còn lý do gì để đánh nhau đây nữa. Xin hẹn tái ngộ.
Dứt lá»i, má»—i ngưá»i Ä‘i má»—i ngã, nhưng phần đông Ä‘á»u hướng vá» phía Äiên ác Sát đã Ä‘i lúc nãy.
Bấy giá» chiến trưá»ng chỉ còn lại Äoạn Äầu Nhân va Lâm Viết Hùng.
Äoạn Äầu Nhân nghÄ© thầm :
- Ta đã từng ngang dá»c giang hồ, lâu nay đã từng chạm trán bao nhiêu cao thá»§ võ lâm, nhưng cha gặp kẻ nào gan lì như kẻ này. Nhưng tại sao hắn lại không Ä‘uổi theo Äiên ác Sát để Ä‘oạt báu vật mà lại cố sống chết vá»›i ta ?
NghÄ© như thế, Äoạn Äầu Nhân vận hết ná»™i lá»±c hóa giải luồng chưởng phong cá»§a Lâm Viết Hùng và nói :
- Dừng tay lại !
Lâm Viết Hùng bước lui một bước, đôi mắt loé hung quang, nghiến răng nói :
- Ngươi còn muốn nói gì ?
- Tại sao ngươi lại quyết đấu với ta ?
- Vì ta muốn giết ngươi.
- Giết ta ? Ha, ha, ha ! Tại sao ngươi lại nghĩ đến chuyện ngông cuồn như vậy ?
Bá»—ng Äoạn Äầu Nhân hét lên má»™t tiếng, nét mặt hầm hầm nói :
- Oắc con ! ngươi tưởng ta sợ ngươi sao ?
Lâm Viết Hùng cưá»i nhạt :
- Ngươi là đứa hèn hạ, đã dám làm những chuyện phi nghĩa phi nhân thì còn biết sợ ai? Phải ! Ngươi chỉ còn sợ có cái chết mà thôi.
Dứt lá»i, chàng nhảy xổ tá»›i như con hổ dữ, dùng cả hai chiêu Xuyên Vân Chỉ va Cá»­u Ma Dương Công đánh ra má»™t lợt, Äoạn Äầu Nhân dù muốn bá» chạy cÅ©ng không được nữa, hắn vận ná»™i lá»±c tung ra má»™t lúc ba chưởng nghinh địch.
- Bùng !
Cả hai thối lui ra ba bước.
Nhưng há» lại xông vào tiếp tục cuá»™c ác đấu. Cứ thế kéo dài mãi, cuá»™c chiến tưởng không bao giá» chấm dứt, trừ khi má»™t trong hai ngưá»i bi thương vong.
Äêm đã qua bao lâu rồi há» vẫn không hay. Tiếng trống Ä‘iểm canh mấy lần rồi há» vẫn không biết. Cuá»™c ác đấu cứ tiếp tục diá»…n mãi không thôi.
Má»i chiêu trôi qua… Hai mươi chiêu trôi qua… Rồi năm mươi chiêu trôi qua… Rồi đến hàng trăm chiêu tiếp diá»…n….
HỠđánh nhau không còn phân định được là bao nhiêu chiêu thức nữa.
Cho đến vừng đông xuất hiện, giữa cánh rừng hoang hai ngưá»i chỉ còn là hai cái bóng má», chốc chốc há» lại hét lên những tiếng ghê hồn.
Cây cối cả má»™t vùng Ä‘á»u bị ngã rẹp xuống, nÆ¡i đây biến thành má»™t vùng hoang địa cá»§a tá»­ thần.
Bấy giá», cả hai Ä‘á»u mệt nhoài, chiếu thế dần dần chậm lại. Chưởng lá»±c cá»§a đôi bên cÅ©ng yếu dần theo sá»± mệt má»i cá»§a há».
Bỗnh nhiên, hai bên dừng tay, trố mắt nhìn nhau. Qua một phút dưỡng thần, cả hai lại xáp tới, cố lấy hết sức lực cuối cùng để đánh một đòn quyết định.
- Bùng !
Hai luồng chưởng lá»±c chạm nhau, má»™t tiếng nổ vang rá»n. Cả hai ngưá»i Ä‘á»u văng ra, ngã nhào xuống đất, không còn cá»±a quậy được nữa.
HỠbất tỉnh.
Trong lúc này, nếu bên nào tỉnh dậy trước thì tất nhiên sinh mạng của bên kia phải lâm nguy.
Thá»i gian trôi trong lặng lẽ. ánh bình minh lÆ¡ lá»­ng trên sá»n đồi.
Sau nữa giỠLâm Viết Hùng tỉnh dậy, chàng nhúch nhích hai chân.
Bên kia, Äoạn Äầu Nhân cÅ©ng mở mắt, cá»±a quậy được đôi tay.
Bỗng Lâm Viết Hùng nhảy chồm lên, hét lớn :
- Äoạn Äầu Nhân ! nạp mạng đây !
Äoạn Äầu Nhân cÅ©ng búng mình lên, song đôi chân còn run rẩy, té xầm xuống.
Hắn thở dài :
- Ngươi giết ta đi ! Nhưng tại sao ngươi lại phải giết ta ?
Lâm Viết Hùng cưá»i mỉa mai :
- Ha, ha. Ngươi tự vấn lương tâm thì biết, cần gì ta phải nói chuyện nhục nhã đó.
Äoạn Äầu Nhân lắc lư thân mình, chồm dậy há»i :
- Ta tá»± xét cha làm Ä‘iá»u gì nhục nhã.
Lâm Viết Hùng trợn ngược đôi mắt, há»i :
- Ma Äầu ! Ta há»i ngươi trước kia có quen vá»›i Hàn Tố Oanh không ?
- Hàn Tố Oanh ?
- Phải !
- Không quen !
- Không quen ? Ha ! Ha ! ố ! GiỠphút này mà ngươi còn gian manh lẽo mép !
ng Æ¡i đã quên mất hành động cá»§a ngươi trước đây má»i tám năm rồi sao ?
- Trước đây má»i tám năm?
- Thôi ! Ngươi đừng giả vỠnữa. Ngươi có thể che đậy, giấu diếm cái đầu của ngươi, nhưng ngươi không thể nào che đậy, giấu diếm hành động của ngươi trước mắt giang hồ được.
Äoạn Äầu Nhân ôn tồn nói :
- Có lẽ ngươi lầm rồi !
Lâm Viết Hùng cưá»i ngạo nghá»… :
- Ha…Ha…! Lầm sao được !
Lâm Viết Hùng nhất định trong thế gian này không thể có má»™t ngưá»i thứ hai nào cÅ©ng cụt hai ngón ở bàn tay trái.
Äoạn Äầu Nhân nói :
- Có lẽ ngươi lầm thật rồi ! Vì trước đây má»i tám năm ta cha sanh ra Ä‘á»i kia mà!
- Ngươi nói sao ? Chẳng lẽ ngươi chỉ có má»i bảy tuổi ?
- Äúng ! Ta chỉ có má»i bảy tuổi tròn.
Lâm Viết Hùng suy nghÄ© má»™t lúc rồi cưá»i lá»›n :
- Äoạn Äầu Nhân ! Ngươi muốn lừa gạt ta sao ?
Trước sá»± nghi ngưỠcá»§a chàng, Äoạn Äầu Nhân không biết làm sao bèn cởi chiếc áo Ä‘en ra, thì quả nhiên hắn chỉ là má»™t thiếu niên tuấn tú, mặt đẹp như trăng rằm.
Lâm Viết Hùng kinh ngạc, ôm thiếu niên ấy gá»i to :
- Anh đệ !
Chính vậy, thiếu niên này là Lâm Thế Anh, em ruột của chàng.
Nhưng Lâm Thế Anh xô chàng ra, lấy chiếc áo trùm lại, trở lại với hình dáng một kẻ mất đầu kỳ dị như lúc trước.
Äoạn Äầu Nhân nói :
- Lâm huynh ! Anh đã phản bá»™i song thân, cúi mình làm để tá»­ cá»§a Quá»· Tháp Chá»§ Nhân, kẻ đã giết hại gia đình ta. Anh đừng gá»i tôi bằng Anh đệ nữa.
Lâm Viết Hùng nói :
- Anh đệ cha rõ sá»± thật ! Quá»· Tháp Chá»§ Nhân không phải là kẻ gia cừu, mà chính kẻ gia cừu là ngưá»i cụt hai ngón ở bàn tay trái.
Äoạn Äầu Nhân cưá»i hì hì… - Vì vậy mà Lâm huynh quyết má»™t mất má»™t còn vá»›i tôi.
- Phải ! Ta đã lầm Anh đệ là con ngưá»i cụt tay đó.
Äoạn Äầu Nhân lắc đầu :
- Không bao giỠtiểu đệ có thể tin được kẻ giết gia đình ta không phải là Quỷ Tháp Chủ Nhân.
- Nhưng anh sẽ tìm ra ánh sáng để chứng tỠrằng Quỷ Tháp Chủ Nhân không phải là thủ phạm !
- Chừng nào Lâm huynh có đủ bằng cớ sẽ hay. Bây giỠtiểu đệ không thể nào tin được.
Vậy xin cáo biệt.
Lâm Viết Hùng quyến luyến há»i :
- Từ lúc thất lạc nhau, Anh đệ đã há»c tập võ công nÆ¡i nào mà được uyên thâm nhvậy?
Äoạn Äầu Nhân nói :
- Äiá»u đó tiểu đệ chỉ nói ra khi nào Lâm huynh chứng minh rằng Lâm huynh không phải là kẻ phản bá»™i gia đình.
- Bây giá» hiá»n đệ định Ä‘i vỠđâu ?
- Vô định !
- Nhưng chúng ta là tình ruột thịt, lẽ nào không hợp sức nhau trả mối gia cừu ?
- Chúng ta cứ má»—i ngưá»i theo Ä‘uổi ý hướng cá»§a mình. Chừng nào má»i việc sáng tá» sẽ hay.
Lâm Viết Hùng trầm tư há»i :
- Hiá»n đệ ! Hiá»n đệ, lâu nay lưu lạc giang hồ có thấy ai cụt hai ngón ở bàn tay trái không?
Äoạn Äầu Nhân suy nghÄ©, nói :
- Có ! Tiểu đệ có thấy má»™t ngưá»i cụt hai ngón tay má»™t lần.
- Ai ?
- Ngưá»i đó là Äế Quân Quá»· Äiện.
- Äế Quân Quá»· Äiện?
- Phải ! Chính mắt tiểu đệ đã trông thấy bàn tay hắn.
Bốn tiếng “Äế Quân Quá»· Äiện†như má»™t luồng sét đánh vào mang tai Lâm Viết Hùng.
Chàng há»i :
- Hiá»n đệ nhá»› kỹ chứ?
- Phải ! Tiểu đệ đã nhớ rất kỹ.
- Sư phụ của tiểu đệ là ai?
- Không thể thố lộ lúc này ! Thôi, Tiểu đệ xin giả biệt.
Lâm Viết Hùng toan cản lại thì Äoạn Äầu Nhân đã phóng mình má»™t cái, chạy bay biến như vệt khói má».

Hận Äá»i Äen Bạc
L âm Viết Hùng thấy Äoạn Äầu Nhân bá» Ä‘i, lòng Ä‘au như cắt. Chàng cảm thấy tình anh em như bị phai lạt do cuá»™c sống bên ngoài gây nên. Cuá»™c sống bên ngoài đấy phỉnh phá», lừa gạt, mà kẻ dấn thân vào Ä‘á»i thật khó hiểu nổi những gì thá»±c chất cá»§a nó.
Chàng không trách Äoạn Äầu Nhân em chàng. Vì chính chàng cÅ©ng cha nhất quyết kẻ gia thù cá»§a chàng có phải là Äế Quân Quá»· Äiện hay không? Chàng chỉ nghe sư thúc chàng kể lại giúp cho chàng má»™t tia sáng để khám phá sá»± thật mà thôi. Trên bước đưá»ng khám phá sá»± thật biết đâu còn nhiá»u bất ngưỠkhác, mà chàng cha thể biết được.
Như vậy sá»± hiểu lầm cá»§a Äoạn Äầu Nhân đối vá»›i chàng cÅ©ng chẳng phải là má»™t tá»™i lá»—i. Dù sao, Äoạn Äầu Nhân vẫn Ä‘ang thá»±c hiện cùng má»™t mục đích vá»›i chàng là truy tầm kẻ gia cừu.
Chàng lại nghĩ đến Lý Hương Xưa, chẳng biết cô gái ấy hiện giỠđang lạc nơi đâu.
Những ngưá»i thân cá»§a chàng, những ngưá»i mà chàng có sÆ¡i dây liên hệ vá» tình cảm thì hiện giá» Ä‘á»u xa lánh chàng. Chàng cảm thấy cô độc, lạnh lùng.
Chàng được Äoạn Äầu Nhân nói cho biết Äế Quân Quá»· Äiện bị cụt hai ngón ở bàn tay trái, như thế dù Äế Quân Quá»· Äiện có phải là kẻ gia cừu hay không, chàng cÅ©ng nhất định phải tìm đến để khám phá sá»± thật.
Sau một hồi đắng đo suy nghĩ, chàng ngẩn đầu lên, thấy lòng nóng như đốt, chàng vội vã cất bước ra đi, cố tìm trong thâm u, cùng cốc những sào huyệt bí mật của giang hồ.
Chàng Ä‘i…Äi mãi….
Rừng núi này đến rừng núi khác, hết ngày này qua ngày khác vá»›i bước chân vô định. Äói hái trái cây mà ăn, khát tìm nước suối mà uống.
Má»™t hôm, chàng lá»t vào má»™t thung lÅ©ng, nÆ¡i đây hoa cá» tốt tư Æ¡i, có suối nước, có đồi thông trông rất đẹp mắt.
Chàng thững thá» ngoạn cảnh thì trước mặt chàng hiện ra má»™t chiếc kiệu có phá»§ lụa Ä‘iá»u, do bốn cô gái mặc màu hồng từ xa khiên chạy đến như bay.
Chàng cha kịp rẽ qua lối khác thì Ä‘oàn ngưá»i khiên kiệu đã đến trước mặt chàng.
Má»™t cô gái cất giá»ng nạt :
- Tiểu tá»­ ! Làm gì mà đứng thừ ngưá»i ra như vậy ?
Lâm Viết Hùng nhìn thấy bốn cô gái khiên kiệu, cô nào cÅ©ng mặc sặc sỡ, thân hình nở nang đầy đặn, cá»­ chỉ ẻo lả khác vá»›i những cô gái mà chàng thưá»ng gặp ở vùng Trung Nguyên.
Chàng ôn tồn há»i :
Lư - Äây là nÆ¡i nào vậy, quý cô nương?
Cô gái khiên kiệu trố mắt nhìn chàng từ đầu đến chân, rồi há»i lại :
- Ngươi từ đâu đến mà không biết nơi này ?
Lâm Viết Hùng đáp :
- Tại hạ Ä‘i tìm ngưá»i quen, lạc đưá»ng nên vào đây.
Bốn thiếu nữ khiên kiệu đồng cưá»i lên má»™t lúc trêu chá»c :
- Trông đẹp trai đấy ! Nếu lạc vào Âm Ma Cung thì thật uổng Ä‘á»i.
Bá»—ng trong kiệu có tiếng há»i cá»§a má»™t thiếu nữ :
- Ai vậy ?
- Thưa ÄÆ°á»ng chá»§, má»™t chàng trai lạc lối đến Äào Nguyên Äá»™ng.
Trong kiệu vang ra tiếng cưá»i như âm ma quá»· quái :
- Hãy bắt nó đem vỠÂm Ma Cung.
Một tiếng dạ vang lên, mấy cô gái đặt chiếc kiệu xuống đất, áp vào vây bắt Lâm Viết Hùng.
Chàng kinh ngạc, trố mắt há»i :
- Xin cho biết nguyên nhân nào quý cô nương lại vây bắt tôi ?
- Hừ ! Äó là lệnh cá»§a ÄÆ°á»ng chá»§ Âm Ma Cung.
- ÄÆ°á»ng chá»§ Âm Ma Cung ?
- Phải !
- Ta cha hỠnghe nói đến Âm Ma Cung bao giỠ! Vã lại ta với Âm Ma Cung cha hỠthù oán, tại sao lại hành động như vậy ?
Có tiếng trong kiệu vá»ng ra :
- Ngươi có phải một chàng trai hay không ?
- Phải ! Ta là một chàng trai.
- Ngươi có phải là khách võ lâm giang hồ hay không?
- Phải !
Trong kiệu có tiếng cưá»i trong như ngá»c rót :
- Chỉ hai Ä‘iá»u đó cÅ©ng đủ để bổn cung bắt ngươi Ä‘em vá» rồi, huống chi ngươi lại là má»™t trang thiếu niên rất đẹp trai.
Lâm Viết Hùng không hiểu gì cả, nhìn tròng trá»c vào chiếc kiệu nÆ¡i phát ra tiếng nói.
Bá»—ng tấm màn kiệu gió cuốn lên, chàng trông thấy bên trong là má»™t thiếu nữ đẹp tợ hằng nga, thân hình kiá»u diá»…m, mặt ngá»c da ngà, nhưng toàn thân chỉ che má»™t lá»›p lụa má»ng để lá»™ những đưá»ng nét khiến ai trông thấy cÅ©ng phải giá»±t mình.
Chàng “a†lên một tiếng quay mặt đi nơi khác.
Tức thì một luồng chỉ phong veo véo, từ trong chiếc kiệu bắn ra điểm vào mệnh môn huyệt của chàng.
Chàng không ngưỠthiếu nữ có má»™t thá»§ pháp cao diệu như vậy, vã lại trong lúc bấy giá», chàng Ä‘ang thẹn thùng trước thân hình cô gái ấy không còn bình tỉnh vận dụng công lá»±c để đối phó. Chàng chỉ kịp lách mình sang má»™t bên, thì luồng chỉ phong đã Ä‘iểm trúng bả vai cá»§a chàng, làm cho cả cánh tay chàng bị tê liệt, không cò cá»­ động được nữa.
Thiếu nữ trong kiệu ra lệnh cho bốn nàng khiên kiệu :
- Chúng bây còn chỠgì nữa ? bắt hắn vỠ!
Bốn thiếu nữ khiên kiệu áp tới, xuất thủ cùng một lúc phát ra bốn đạo cuồn phong xoắn tới.
Lâm Viết Hùng chỉ còn một tay trái. Tuy nhiên, chàng cũng còn đủ sức hoá giải bốn đạo chưởng phong của bốn cô gái khiêng kiệu.
Thấy Lâm Viết Hùng ná»™i lá»±c quá trầm hùng, bốn cô gái chỉ đánh cầm chừng không dám xáp lại gần. Còn Lâm Viết Hùng vì má»™t tay bị tê liệt, má»—i khi phải dùng đến ná»™i lá»±c phản công chàng cảm thấy trong ngưá»i Ä‘au nhói lên.
Thiếu nữ trong kiệu đợi cho Lâm Viết Hùng thắm mệt mới vén màng bước ra.
Lại một lần nữa làm cho Lâm Viết Hùng thẹn thùng đến nổi không còn thể nào giao đấu được nữa. Chàng muốn thoát chạy nhưng thiếu nữ phủ tấm lụa hồng đã điểm ngay vào yếu huyệt của chàng, làm cho chàng té quỵ xuống.
Thật là chuyện bất ngưỠ! Ngoài sức tưởng tượng cá»§a má»i ngưá»i.
Một chàng trai võ công ảo diệu, nội lực uyên thâm như vậy lại bị thiếu nữ khoác lụa hồng đánh hạ một cách dễ dàng thì ai còn có thể tin được ? Nhưng sự thật là vậy !
Những đưá»ng cong phÆ¡i phá»›i cá»§a thiếu nữ chính là má»™t vÅ© khí lợi hại đã áp đảo cả tâm hồn cá»§a má»™t chàng trai cha từng kinh nghiệm trưá»ng Ä‘á»i.
Thiếu nữ khoác lụa hồng ra lênh cho bốn môn hạ :
- Hãy đem hắn vào kiệu, đưa vỠÂm Ma Cung.
Tức thì bốn thiếu nữ khiên kiệu đồng dạ lên một tiếng, khiên Lâm Viết Hùng bỠvào kiệu, sau chiếc ghế của cô gái khoác lụa hồng, rồi cùng nhau khiên kiệu chạy nhbay.
Lâm Viết Hùng bị khoá kín cả huyệt đạo, không cựa quậy được nhưng tai chàng vẫn nghe được, mắt chàng vẫn trông thấy được.
Một mùi thơm toát ra từ thân mình thiếu nữ, đánh thốc vào mũi chàng, khiến chàng vừa khó chịu vừa ngây ngất. Chàng không hiểu đây là một hạnh phúc hay một cực hình đối với chàng.
Thiếu nữ choàng lụa hồng chốc chốc quay lại liếc nhình chàng nhoẻn má»™t nụ cưá»i tư Æ¡i để lá»™ vành môi đỠmá»ng, và hàm răng trắng Ä‘á»u như trêu chá»c chàng vậy.
Chỉ chốc lát, chiếc kiệu hoa đậu trước má»™t toà nhà, trước cá»—ng có tấm bản lá»›n bằng đá, khắc ba chá»­ “ Âm Ma Cungâ€.
Bốn thiếu nữ khiên kiệu hướng vào trong hô lớn :
- ÄÆ°á»ng chá»§ Mỹ Yêu Phi đã vá» tá»›i.
Tức thì cánh cổng mở toan, chiếc kiệu lớt vào giữa sân.
Mỹ Yeu Phi từ trên kiệu hoa bước xuống, ra lệnh :
- Hãy đem tội nhân đến yến kiến Cung chủ !
Má»™t bá»n ty nữ ăn mặc diêm dúa, vá»™i nhảy lên kiệu, bắt Lâm Viết Hùng dẫn theo Mỹ Yêu Phi.
Bấy giá» Lâm Viết Hùng bị các huyệt đạo bế cứng, không còn chống chá»i được nữa, đành phải theo bá»n chúng vào trong.
Chúng đưa chàng vào một cung điện.
Äây là má»™t căn phòng đá trắng tinh, đẹp đẽ, trên trần có treo má»™t ngá»n đèn leo lét. Trên kệ cao có má»™t chiếc giưá»ng ngà, có phá»§ má»™t tấm thảm nhung. Trên giưá»ng má»™t ngưá»i đàn bà nằm sóng soài, chỉ khoác má»™t lá»›p lụa má»ng màu hồng, để lá»™ da thịt nõn nà, trắng mịn, gương mặt bà ta không cò chút gì có vẽ thanh xuân.
Trên giưá»ng, má»™t ngưá»i đàn ông đứng hầu, và hai bên giưá»ng có hai tráng sÄ© thi nhau đấm bóp vào ngưá»i bà lia lịa.
Ngưá»i đàn bà nằm trên giưá»ng ngà ấy chính là Âm Ma Cung Chá»§.
NÆ¡i góc phòng bên trái lại có bốn đôi nam nữ thanh niên ôm nhau. Há» chỉ phá»§ trên ngưá»i má»™t lá»›p lụa má»ng màu hồng.
Lâm Viết Hùng trông thấy kinh ngạc, nghĩ thầm :
- HỠlà ai ? Tại sao hỠlai biến thành những con vật dâm loàn như thế ?
Chàng Ä‘ang suy nghÄ© thì Mỹ Yêu Phi đã đến quỳ trước giưá»ng và nói vá»›i ngưá»i đàn bà :
- Thưa Cung chủ, đệ tử vừa bắt được một tội nhân đem vỠđây.
Âm Ma Cung Chủ cựa mình, quay mặt lại, thấy Lâm Viết Hùng, nghiến răng trợn mắt nói :
- Ha….ha ! Tên này tội khá nặng đấy, hãy mau áp dụng quy luật của bổn cung.
Một tiếng dạ vang lên.
Một tỳ nữ bên trong bng ra một chén nước trà, hơi bốc lên nghi ngút.
Âm Ma Cung Chủ ra lên cho Mỹ Yêu Phi :
- Hãy nói cho tội nhân biết quy luật của bổn cung.
Mỹ Yêu Phi “ dạ†một tiếng rồi quay lại nói với Lâm Viết Hùng :
- Trước khi Ä‘á»n tá»™i, ta phải nói cho ngươi biết để khá»i ân hận vá» sau. Ngươi hãy uống chén nước này Ä‘i. Äây không phải là chén nước trà mà là chén thuốc độc, có tác dụng phế huỹ công lá»±c cá»§a ngươi. Ngươi uống xong thì võ công trong ngưá»i không còn nữa.
Lâm Viết Hùng nghe nói thất kinh, nhưng không làm sao phản đối được nữa.
Hai con tỳ nữ đổ chén thuốc vào miệng chàng, làm cho chàng nghẹt thở phải nuốt ừng á»±c. Cứ xem cá»­ chỉ cá»§a chúng thì rõ ràng chúng đã từng cho nhiá»u ngưá»i uống thuốc như vậy rồi.
Lâm Viết Hùng uống xong. Mỹ Yêu Phi bước tá»›i, đưa tay Ä‘iểm vào ngưá»i chàng, giải các huyệt đạo bị bế tắc, làm cho Lâm Viết Hùng cữ động được bình thưá»ng.
Mỹ Yêu Phi nói :
- Hiện giỠvõ công ngươi đã bị thuốc độc hủy diệt rồi. Nếu ngươi có hành động nào chống lại lệnh của ta thì tan xác tức khắc.
Lâm Viết Hùng nét mặt rầu rầu. Chàng không biết chàng đã làm gì mà gây thù hận vá»›i bá»n Âm Ma Cung nầy. Chàng cÅ©ng không biết chúng định đối xá»­ vá»›i chàng ra sao. Chàng ngầm vận công lá»±c, thì thấy kinh mạch trong ngưá»i chàng vẫn luân la nhthưá»ng, công lá»±c vẫn dồi dào không há» suy giảm. Chàng ngÆ¡ ngác không hiểu tại sao ?
Có lẽ bá»n chúng dối gạt chàng chăng ?
Chàng có ngưỠđâu chính vì chàng đã ăn gần hai mươi cây Hoạt Diệm Hương, không một chất độc nào còn có thể xâm nhập vào cơ thể chàng được nữa.
Giá» này, chàng đã được giải khai huyệt đạo, nếu chàng Ä‘em hết sức mình đối phó vá»›i bá»n Âm Ma Cung cha chắc chàng đã thảm bại. Tuy nhiên, chàng muốn nhịn nhục để xem bá»n chúng là ai ? Thuá»™c tổ chức nào ?
Vì vậy, chàng vẫn ngồi yên, đưa mắt quan sát khắp cung điện.
Thấy chàng ngơ ngác Mỹ Yêu Phi nói :
- Ngươi đã hiểu phần nào vỠlý do mà ta bắt ngươi vỠđây chứ.
Lâm Viết Hùng há»i :
- Lý do gì ?
- Hành hạ và huỷ diệt.
- Hành hạ và huỷ diệt ?
- Äúng vậy !
- Ngươi liệu có làm được Ä‘iá»u đó chăng ?
Mỹ Yêu Phi cưá»i lá»›n :
- Thằng nhá» phách lối. Ngươi cha từng nghe tiếng Âm Ma Cung sao ? Äã biết bao chàng trai hào hiệp phải bá» mạng nÆ¡i đây, chỉ vì đẹp trai.
- Chỉ vì đẹp trai ?
- Phải !
Lâm Viết Hùng ngơ ngác, không hiểu thiếu nữ muốn nói gì.
Mỹ Yêu Phi cưá»i mÄ©a mai :
- Ngươi có phải Ngoc Diên Nhân Lâm Viết Hùng không ?
- Phải !
- Thế thì còn oan ức gì nữa ! Tất cả những bá»n võ lâm đẹp trai như ngươi Ä‘á»u là kẻ thù cá»§a bổn cung.
- Tại sao có chuyện lạ lùng ?
- Ngươi không cần tìm hiểu Ä‘iá»u đó ngay bây giá». Trước khi há»§y diệt, ta sẽ nói rõ cho ngươi biết cÅ©ng chẳng muá»™n.
Lâm Viết Hùng không sao chịu nổi thái độ hống hách cá»§a Mỹ Yêu Phi, chàng cắn răng trợn mắt, tung ra má»™t chưởng đánh xéo vào ngưá»i nàng.
Vá»›i cái đánh bất ngưá», Mỹ Yêu Phi không kịp tránh né, chỉ nghe “ự†lên má»™t tiếng nàng văng ra xa má»™t trượng, nằm ngất lịm.
Cả bá»n tỳ nữ và Cung chá»§ Ä‘á»u kinh ngạc, ré lên má»™t tiếng.
Âm Ma Cung Chủ ra lệnh :
- Hãy bắt lấy nó.
Tức thì từ sau mé điện, một số đông thiếu nữ áo hồng áp tới, bao vây Lâm Viết Hùng. Như một con hổ dử, không còn kể gì đến lương tâm, đôi mắt đỠngầu, chàng xuất thủ nhanh như điện chớp, một lúc quét ra ba chiêu trong Cửu Ma Dương Công.
Những tiếng rú thất thanh vang lên ! Bóng ngưá»i càng bay lên thì xác ngưá»i càng ngã gục.
Cứ mỗi cái phất tay của chàng là một môn nhân áo hồng bị quỵ xuống.
Giữa lúc ấy bỗng có tiếng hét :
- Dừng tay lại !
Tiếp theo tiếng nói, một đạo chưởng lực bủa thẳng vào ngực chàng.
Lâm Viết Hùng cảm thấy luồng chưởng phong không phải tầm thưá»ng, liá»n lùi lại ngước mắt nhìn.
Bá»—ng nhiên chàng ré lên má»™t tiếng, đôi mắt như muốn trợn ngược lên, tay chân cứng Ä‘á».
Ngưá»i vừa xuất hiện, tung chưởng đánh chàng không phải là Âm Ma Cung Chá»§, cÅ©ng không phải bá»n môn nữ áo hồng, mà là má»™t cô gái mặc bạch y. Nàng là Xuân Chá» !
Lâm Viết Hùng ngỡ mình đang trong giấc mộng. Nếu không tại sao có chuyện lạ lùng?
Tại sao Xuân ChỠlại gia nhập vào tổ chức của Âm Ma Cung, một tổ chức ghê rợn như vậy ?
Nhưng trước mắt chàng rõ ràng là sự thật.
Chàng đứng lặng ngưá»i như pho tượng gá»—, đăm đăm nhìn Xuân Chá» không nháy mắt.
Xuân ChỠđôi mắt đẫm lệ, lẫn vá»›i căm há»n, nàng bước tá»›i hét :
- Ngá»c Diên Nhân ! Ngươi là má»™t chàng trai bạc bẽo, ác độc, hãy Ä‘á»n tá»™i ngay.
Vừa dứt lá»i, ngá»c chưởng nàng vung cao, đánh tống vào ngá»±c Lâm Viết Hùng.
Lâm Viết Hùng đứng trân ngưá»i, không há» tránh né, cÅ©ng không có phản ứng.
- Bùng !
Máu miệng chàng phun ra, thân chàng chệnh choạng lùi ra sau gần một trượng mới đứng vững lại.
Chàng ấp úng nói :
- Xuân Chá» cô nương ! Tại sao cô nương nhẫn tâm… Xuân Chá» không để cho chàng nói hết, ngắt lá»i :
- Ngá»c Diện Nhân ! Ngươi còn nhá»› cái ngày chúng ta gặp nhau ngoài miệng Tá»­ Vong Cốc chứ ?
Lâm Viết Hùng đáp :
- Phải ! Ngày đó cô nương đã hiểu lầm tôi.
- Hiểu lầm ! Ha…Ha….Ha… - Chắc cô nương muốn trả thù vì tôi đã đánh cô nương một chiêu chứ gì?
Xuân Chá» cưá»i lá»›n :
- Chẳng những ta trả thù cái nhục ấy mà còn trả thù tất cả những chàng trai bạc tình như ngươi trong thế gian này.
Lâm Viết Hùng nghe nói xầm mặt. Chàng cha biết phải làm cách nào để thanh minh nổi lòng cá»§a mình, thì từ xa, má»™t bóng ngưá»i bay nhanh đến, đồng thá»i hai luồng chỉ phong vun vút bắn thẳng vào huyệt môn đài cá»§a chàng.
Trong lúc tâm thần đang rối loạn, chàng không hỠtránh đỡ, nên hai luồng chỉ phong ấy khóa kín huyệt đạo, khắp mình chàng tê cứng, gục quỵ xuống đất.
Chàng trố mắt nhìn thì thấy ngưá»i vừa xuất thá»§ chính là Âm Ma Cung Chá»§.
Bà hét lên :
- Hãy đưa nó vào ngục ! Và tất cả hãy lui ra, đừng phá vỡ những giỠhạnh phúc của đôi ta.
Tức thì bá»n môn nữ áo hồng áp đến lôi Lâm Viết Hùng ra khá»i Ä‘iện, đưa chàng vào má»™t căn phòng tối om.
Bá»—ng chàng nghe tiếng cá»­a sắt mở ra keng két, tiếp theo ngưá»i chàng bị chúng xô vào trong, cá»­a sắt khoá chặt lại.
Chàng đưa tay sá» những song sắt xung quanh. Khắp ngưá»i chàng như dần, má»—i cữ động cá»§a chàng làm cho chàng phải nhăn mặt.
Chàng ngồi yên, vận công má»™t lúc để tá»± mình giải khai huyệt đạo. Nhá» ná»™i lá»±c uyên thâm, nên chỉ vài giá» sau, Lâm Viết Hùng đã trở lại bình thưá»ng.
Chàng trông thấy ngục đá rất kiên cố, dù ai có công lực uyên thâm đến bực nào cũng không thể thoát ra nổi.
Chàng lẩm bẩm :
- Ôi ! Thế là hết ! Äá»i ta chẳng lẽ bá» thây trong ngục đá âm u cá»§a bá»n Âm Ma Cung quái gỡ này sao ?
Chàng chống tay nhìn ra ngoài, hồi tưởng lại dĩ vãng đã trôi qua.
Chàng không hiểu cô gái Xuân Chá» có liên quan gì vá»›i Âm Ma Cung? Nếu là ngưá»i cá»§a Âm Ma Cung tại sao nàng không giống vá»›i bá»n ÄÆ°á»ng chá»§ Mỹ Yêu Phi ?
Từ khi gặp nàng, chàng cảm mến nàng vì tánh nết, vì cử chỉ ngây thơ của nàng kia mà.
Những thắc mắc vỠcô gái Xuân ChỠlàm cho chàng không sao giải đáp được !
Nàng có phải là con gái Âm Ma Cung Chủ không ? Cứ xem vỠcử chỉ thì hình nhưn àng và Âm Ma Cung Chủ có một mối liên hệ nào đó.
Chàng có thể Ä‘em tình yêu hiến dâng cho Xuân Chá», con gái cá»§a dâm phụ nhthế sao?
Không ! Chàng không thể yêu đứa con gái của mụ đàn bà khốn nạn ấy.
Chàng đưa mắt nhìn xa xa bên ngoài.
Nơi ngục đá nầy không phải chỉ nhốt có một mình chàng, mà có cả một số đông võ lâm giang hồ. Mỗi căn phòng sắt là một nạn nhân.
Tuy nhiên đâu cÅ©ng im lặng. Vì các võ lâm giang hồ bị nạn ở đây Ä‘á»u đủ sức chịu đựng vá»›i số mệnh cá»§a mình, há» không bao giá» thốt ra má»™t tiếng than, hoặc làm má»™t cá»­ chỉ yếu hèn.
Äối vá»›i Lâm Viết Hùng, có lẽ vì uất hận đối vá»›i cô gái Xuân Chá», chàng không làm sao nằm yên được.
Chàng hét lên một tiếng, làm vang dội cả ngục đá.
Bá»—ng nÆ¡i căn phòng bên cạnh có tiếng ngưá»i yếu á»›t há»i vá»ng lại :
- Tiểu tử ! Ngươi mới bị bắt vào đây phải không ?
Lâm Viết Hùng quay sang trố mắt nhìn, tuy trong bóng tối, chàng cÅ©ng nhận ra má»™t bóng ngưá»i Ä‘en thui thá»§i nằm phanh tròn ở đó.
Chàng há»i :
- Các hạ bị chúng nhốt vào đây đã lâu cha ?
Bóng Ä‘en trả lá»i :
- Äã hÆ¡n má»™t tháng rồi !
- Với lý do nào ?
- Còn lý do nào nữa ? Ngưá»i cha trải qua ba đêm Thưởng Nguyệt Cung sao ?
Lâm Viết Hùng ngÆ¡ ngác há»i :
- Cái gì ? Thưởng Nguyệt Cung là cái gì ?
Bóng Ä‘en trong ngục im bặt má»™t lúc, bá»—ng há»i chàng :
- Tiểu tử ! Hình như ngươi không bị hủy phế võ công thì phải ?
- Không !
- Thế bá»n chúng không cho ngươi uống chén trà độc ư ?
- Có ! Nhưng tại hạ không bị nhiễm độc.
- à ! Thật là chuyện hi hữu ta cha từng thấy.
Lâm Viết Hùng cảm thấy giá»ng nói cá»§a bóng Ä‘en có vẽ kinh ngạc, vá»™i há»i :
- Chắc các hạ biết rõ hành động của Âm Ma Cung ?
Bóng đen đáp :
- Ta bị bắt bào đây nhốt hÆ¡n má»™t tháng. Trong thá»i gian ấy biết bao nhiêu ngưá»i cÅ©ng đã bị bắt và bị nhốt như ta, làm sao ta lại không rành. Nhưng có má»™t Ä‘iá»u khác biệt là những ngưá»i ấy tuy bị bắt sau, nhưng lại chết trước ta.
- Tại sao ?
- Tại vì hỠkhông nhịn đói nổi !
Nói đến đây, bóng Ä‘en trong ngục đá trầm giá»ng há»i Lâm Viết Hùng :
- Tiểu Tử ! Trong phòng của ngươi có con thằn lằn nào không ?
Lâm Viết Hùng ngơ ngác :
- Äể làm gì ?
- Ăn !
Chàng kinh ngạc :
- Cái gì, các hạ ăn thằn lằn sao ?
Bóng đen điểm tỉnh đáp :
- Có gì lạ đâu ? Ta cần phải sống kia mà ?
Lâm Viết Hùng “ồ†lên một tiếng :
- Chúng nó không đem thức ăn đến đây sao ?
Bóng Ä‘en trong ngục đá cưá»i khúc khích :
- Ngươi há»i câu ấy thừa quá rồi ! Chúng nhốt nÆ¡i đây là để cho các tá»™i nhân chết đói mà.
Lâm Viết Hùng kinh ngạc, há hốc mồm nhìn bóng đen bên cạnh :
- Sưao ? Trong thá»i gian hÆ¡n má»™t tháng trá»i, các hạ chỉ ăn thằn lằn mà sống ?
- Äúng vậy !
- á»’ ! Thằn lằn đâu có nhiá»u để đủ nuôi sống các hạ trong má»™t thá»i gian dài nhvậy ?
- Ta ăn một con có thể sống được hai ngày.
Lâm Viết Hùng chợt nghÄ© đến thân phận mình. Chàng cÅ©ng sẽ chết đói trong ngục đá Âm Ma Cung như bao nhiêu tá»™i nhân khác. Chàng có thể ăn thằn lằn để giữ lấy cái sống nhục nhã như ngưá»i bên cạnh chàng hay không ? Äối vá»›i chàng thà chết chứ không làm như vậy được.
Chàng đưa mắt nhìn lên tưá»ng đá, thấy có năm sáu con thằn lằn Ä‘ang đướp mồi, chàng đáp :
- Ở đây có năm sáu con thằn lằn !
Bóng Ä‘en bên cạnh thích chí, cưá»i lá»›n :
- Thế thì ngươi bắt cho ta vài con.
Chàng vói tay bắt hai con thằn lằn ném sang chiếc cá»­a sắt bên cạnh và há»i :
- Lúc nãy các hạ nói đến Thưởng Nguyệt Cung là cái gì ?
Bóng đen vừa nhai thằn lằn vừa đáp :
- à ! Tiểu tá»­, có lẽ ngươi cha bị há»§y phế võ công nên cha bị trãi qua thông lệ ấy, phàm những ngưá»i bị Âm Ma Cung bắt Ä‘á»u là những ngưá»i đàn ông mạnh khoẻ, đẹp trai cả. Há» là những ngưá»i rất ghét đàn ông, cố quy tụ những đàn bà bị đàn ông phụ bạc, kết thành má»™t tổ chức để trả thù. Há» trả thù tất cả má»i ngưá»i đàn ông trên thế gian, chứ không phải riêng má»™t ai.
Ngừng một chút, bóng đen trong ngục đá nói tiếp :
- Ngưá»i đàn ông nào bị bắt vào đây trước tiên là chúng dùng độc dược há»§y phế võ công để dá»… sai khiến, và không trốn tránh Ä‘i đâu được.
Tiếp đó chúng tùy theo ngưá»i mà phân phối cho các môn đồ cá»§a Âm Ma Cung để hành hạ.
Nguyên tắc hành hạ cá»§a chúng là bắt ngưá»i đàn ông trải qua ba đêm chăn gối mà không cho ăn uống gì cả, gá»i là thá»i kỳ Thưởng Nguyệt Cung. Qua thá»i kỳ Thưởng Nguyệt Cung, chúng nhốt vào gian ngục đá, không cho ăn uống gì cả. Lúc nào chết, chúng Ä‘em xác ném xuống cái vá»±c sâu mà chúng gá»i là Bạc Tình Cốc.
Lâm Viết Hùng kinh ngạc há»i :
- Các hạ đã trải qua ba đêm Thưởng Nguyệt Cung cha ?
- Dĩ nhiên là rồi, nên chúng mới nhốt ta nơi đây chỠcho ta chết, chúng ném xác xuống Bạc Tình Cốc.
- Tại sao các hạ biết rõ như vậy ?
- Vì ta là ngưá»i bị Cung Chá»§ Âm Ma lá»±a chá»n. Trong ba đêm Thưởng Nguyệt Cung bà ta kể rõ nguồn gốc, lai lịch và quy luật cá»§a Âm Ma Cung.
Lâm Viết Hùng động tánh tò mò há»i :
- Các hạ có thể cho ta biết sÆ¡ qua lai lịch cá»§a những ngưá»i ở trong Âm Ma Cung không?
- ÄÆ°á»£c chứ ! Nhưng việc này rất dài dòng. Tiểu tá»­, ngươi muốn ta kể thì hãy bắt cho ta vài con thằn lằn nữa đã.
Lâm Viết Hùng bắt thêm hai con thằn lằn nữa ném qua cho bóng đen, và lắng tai nghe.
Bóng đen vừa ăn, vừa tiếp tục kể :
- Âm Ma Cung Chá»§ trước đây má»i tám năm là má»™t vị nữ hiệp giang hồ khét tiếng vá» võ công, ai nghe đến tên cÅ©ng phải khâm phục. Bà ta kết hôn vá»›i má»™t vị shuynh, hai ngưá»i yêu mến nhau lắm, chẳng hiểu vì đâu trong đêm tân hôn, chồng bà bá» ra Ä‘i, và có má»™t ngưá»i giả làm tân lang vào phòng hoa chúc, vui việc gối chăn, rồi bá» Ä‘i mất biệt. CÅ©ng từ đêm đó, bà ta thá» thai.
Sáu tháng sau, ngưá»i chồng vá», câu chuyện vỡ lỡ. Chồng bà nổi giận, rợt bà ta đến nÆ¡i đây, đá văng xuống hố.
Lâm Viết Hùng nghe tới đây “á†lên một tiếng :
- Ngưá»i đàn bà ấy có phải là Hàn Tố Oanh không ?
Bóng đen kinh ngạc :
- Tiểu Tử ! Sao ngươi biết được tên bà ấy ?
Lâm Viết Hùng nói :
- Việc nầy tôi có được nghe má»™t vị tiá»n bối kể lại. Có Ä‘iá»u lạ lâu nay Hàn Tố Oanh biệt tích giang hồ, ai cÅ©ng tưởng bà ta đã chết, không ngưá»â€¦.
Bóng Ä‘en ngắt lá»i :
- Không ! Bà ta không chết ! Sau khi bị đá văng xuống cốc, nhá» má»™t duyên may, bà vẫn sống và khai hoa nở nhụy, sanh được đứa con trai. Äứa con trai ấy hiện nay cÅ©ng đã má»i tám tuổi rồi.
Lâm Viết Hùng nghĩ thầm :
- Nếu Âm Ma Cung Chủ là Hàn Tố Oanh thì chính bà ta là bá mẫu của chàng rồi.
Hành động cá»§a bà ta thật đáng thương hại, chỉ vì hoàn cảnh trái ngang, đổ vở hạnh phúc cá»§a tuổi xuân mà bà ta đâm ra thù hận cả cuá»™c Ä‘á»i.
Nghĩ đến đây chàng thở dài, và liên tưởng tới Xuân ChỠ!
Xuân ChỠhận vì cử chỉ đen bạc của chàng mà gia nhập Âm Ma Cung chăng ?
Phải rồi ! Chàng không còn nghi ngưỠgì nữa.
Thấy chàng im lặng, bóng Ä‘en trong ngục đá há»i :
- Tiểu tử ! Ngươi suy nghĩ gì vậy ?
Lâm Viết Hùng há»i :
- Các hạ ! Cái hố sâu gá»i là Bạc Tình Cốc có phải là chổ Hàn Tố Oanh bị ngưá»i chồng trước kia đá văng xuống không ?
- Phải rồi ! Chính bà ta dùng chổ đó để trả thù. Hàng trăm hàng ngàn đàn ông đã bị ném xuống đó.
Lâm Viết Hùng im lặng thở dài.
Chàng cảm thấy ân hận, chàng không còn thắc mắc hành động của Xuân ChỠđã đối xử với chàng vừa rồi. Trái lại chàng còn cảm thấy thương nàng vô bỠbến.
Giữa lúc đó, bên ngoài có tiếng chân ngưá»i bước vào, rồi có tiếng mở cá»­a sắt nÆ¡i phòng chàng.
Lâm Viết Hùng thoáng qua một ý nghĩ :
- Công lực ta cha mất, ta có nên dùng cơ hội này để thoát thân chăng?
Phải ! Nếu chàng muốn thoát thân thì đây là má»™t dịp may. Vá»›i võ công cá»§a chàng thì đối vá»›i bá»n môn nữ Âm Ma Cung không thể nào ngăn cản chàng được.
Tuy nhiên, chàng lại không muốn thoát thân ngay bây giá». Chàng nhất định phải tìm cách gặp Xuân ChỠđể cổi mỡ lòng căm tức cá»§a nàng. Chàng không thể để nàng mang mối hận lòng mãi mãi như vậy được.
NghÄ© như thế, chàng ngồi im trố mắt nhìn ra, thấy má»™t bóng Ä‘en má»›i rõ là má»™t thiếu nữ thân hình thon thon, mặc y phục trắng, nàng cất giá»ng bảo :
- Hãy theo ta vào hầu Cung Chủ mau.
Giá»ng nói thanh thao nầy làm cho chàng giật mình. Thì ra đó là Xuân Chá».
Chiếc bóng đen trong ngục đá bên cạnh nhoi đầu qua, nói nhỠvới Lâm Viết Hùng:
- à ! Tiểu tá»­ ! Ngươi sắp sữa trải qua thá»i kỳ Thưởng Nguyệt Cung rồi đó.
Chàng không để ý lá»i nói cá»§a ngưá»i tù bên cạnh, vá»™i đứng dậy bước ra khá»i cá»­a sắt, theo gót thiếu nữ áo trắng Ä‘i vào hành lang.
Khi đã rá»i khá»i gian ngục đá hÆ¡n vài trượng, thiếu nữ nắm tay Lâm Viết Hùng nói:
- Lâm thiếu hiệp, thiếu hiệp có giận tôi không ?
Lâm Viết Hùng rút tay lại, há»i :
- Cô nương định đưa tôi đi đâu bây giỠ?
- Sưuỵt ! Thiếu hiệp đừng nói lớn ! Tôi vì thiếu hiệp mà mạo hiểm tới đây.
- Vì tôi ?
- Phải ! Tôi rất hối hận việc làm của tôi vừa rồi ! Có lẽ tôi đã hiểu lầm thiếu hiệp !
Lâm Viết Hùng thấy lòng nàng cổi mở, mừng rở siết chặc tay nàng thở hào hển :
- Xuân Chá» ! Em, chỉ má»™t lá»i dù cá»±c khổ đến đâu anh cÅ©ng cảm thấy cuá»™c sống tràn đầy ý nghÄ©a.
Xuân ChỠkhông cầm được xúc động, nói :
- Lâm huynh ! Em đã yêu anh từ thuở ban đầu, nhưng… - Nhưng sao ? Em đã không hiểu lầm anh mà ?
- Nhưng hôm nay thì đã muộn. Vì hiểu lầm anh, em đã bước qua một ngã rẽ….
- Có phải em đã gia nhập vào tổ chức cá»§a Âm Ma Cung để Ä‘em cuá»™c Ä‘á»i mình trả thù khắp thiên hạ không ?
Xuân ChỠlắc đầu :
- Không, hiện tại em cha bị huỷ hoại thân xác, nhưng em đã hứa hôn.
- Hứa hôn ?
- Phải ! Em đã hứa hôn với Hàn Sĩ Hạ, con trai của Cung Chủ.
Lâm Viết Hùng nghe nói như sét đánh ngang tai, tay chân bủn rủn.
Qua má»™t lúc, chàng há»i :
- Âm Ma Cung Chá»§ có mấy ngưá»i con ?
- Chỉ có một đứa con trai duy nhất. Em nghe nói, bà ta đã đẻ Hàn Sĩ Hạ trong một tuyệt cốc.
Lâm Viết Hùng “á†lên một tiếng :
- Phải rồi ! Hắn chính là đứa con vụng trộm của gã cụt tay, kẻ thù của ta.
Xuân Chá» không hiểu gì cả, đôi mắt thững thá» nhình chàng há»i :
- Hắn là con kẻ thù của Lâm huynh ?
- Phải !
- Như vậy Âm Ma Cung Chủ cũng là kẻ thù của Lâm huynh ?
- Không ! Bà ta không phải là kẻ thù ta phải gá»i bà ta bằng bá mẫu.
- Tại sao có chuyện lạ lùng ?
- Câu chuyện này khá dài dòng, không thể nói ra trong lúc nầy. Hiện tại, Xuân muội định đưa ta đi đâu đây ?
- Tiểu muá»™i muốn mạo hiểm cứu Lâm huynh ra khá»i nÆ¡i đây để Ä‘á»n lại tá»™i lổi cá»§a tiểu muá»™i vừa gây ra. Xin Lâm huynh hãy Ä‘i Ä‘i, và từ nay đừng nghÄ© đến tiểu muá»™i nữa, cứ xem như tiểu muá»™i đã chết.
Lâm Viết Hùng chán ngán lắc đầu :
- Không ! Ta không thể nào để cho tiểu muá»™i vì ta mà phá há»§y cuá»™c Ä‘á»i tình cảm được.
Ta không thể để tiểu muội nằm trong vòng tay đứa con một kẻ gia cừu.
Hai ngưá»i vừa trò chuyện đến đấy, bá»—ng nghe có má»™t tiếng rít trong không gian, làm cho Xuân Chá» buông tay Lâm Viết Hùng ra, kinh ngạc nói :
- Trể rồi ! Lâm huynh có nghe hiệu lệnh báo động của Âm Ma Cung không ?
Nàng cha dứt tiếng từ xa má»™t bóng ngưá»i đã bay vút tá»›i như má»™t mÅ©i tên.
Xuân Chá» trầm giá»n gá»i :
- Hàn ca ca !
Ba tiếng Hàn ca ca thoát ra cá»­a miệng cá»§a Xuân ChỠđã làm cho Lâm Viết Hùng biết ngay ngưá»i đó là ai rồi. Ngưá»i đó chính là Hàn SÄ© Hạ, vị hôn phu cá»§a Xuân Chá».
Hàn SÄ© Hạ cưá»i lá»›n má»™t tiếng. Giá»ng cưá»i như má»™t nhát búa đánh vào đầu hai ngưá»i, trông thật khá»§ng khiếp.
Hắn nhìn thẳng vào mặt Xuân Chá», nói :
- Ta không ngưỠngươi là con đàn bà khốn nạn, dám tư thông với tội nhân, làm nhục ta như vậy ?
Xuân ChỠđứng nghẹn ngào không biết sẽ giải thích ra làm sao ? Äôi dòng lệ tuôn tràn xuống má trông rất thương hại.
Nàng sục sùi nói :
- Hàn ca ! Chúng tôi không có… Hàn Sĩ Hạ hét lên :
- Câm miệng !
Hắn quay qua há»i Lâm Viết Hùng :
- Ngươi đã là tội nhân của bổn cung sao còn dám tư tình với hôn thê của ta ?
Vừa nói, Hàn Sĩ Hạ vừa tiến tới gần Lâm Viết Hùng. Xuân ChỠkinh hãi, đứng cản Hàn Sĩ Hạ lại, và nói :
- Hàn ca bình tĩnh nghe tôi nói đã.
- Im đi !
Tiếp theo đó mấy tiếng “Bép ! Bép†nổi lên.
Hai bàn tay cá»§a Hàn SÄ© Hạ đánh vào đôi má đỠhồng cá»§a Xuân Chá», làm cho nàng phun máu miệng. Nàng chệnh choạng như muốn té.
Lâm Viết Hùng nóng lòng, bước đến phân trần :
- Hàn huynh ! Tôi và nàng không có gì ! Xin chớ đối xử với Xuân cô nương nhvậy !
Hàn SÄ© Hạ cưá»i lá»›n :
- Ha…Ha… Ngươi tưởng nới Âm Ma Cung nầy là nơi để ngươi làm trò bỉ ổi sao ?
Vừa nói, Hàn Sĩ Hạ vừa vung chưởng đánh thẳng vào ngực Lâm Viết Hùng.
Chưởng phong cuồn cuộn như sóng trào.
Lâm Viết Hùng đưa tay vạch một vòng, hoá giải chiêu thế của đối phương, rồi thuận tay đánh trả một chiêu, ép Hàn Sĩ Hạ phải lùi lại.
Chàng ôn tồn nói :
- Hàn SÄ© Hạ ! Ngươi thật tình không muốn nghe lá»i ta nói sao ?
Hàn Sĩ Hạ lúc bấy giỠnhư con hổ dữ, nhảy xổ tới đánh tiếp hai chiêu cùng một lúc, với khí thế vô cùng dũng mãnh.
Lâm Viết Hùng hét lên má»™t tiếng, toan dùng chưởng lá»±c phản kích, nhưng đứng trước mặt Xuân Chá», dù sao hắn cÅ©ng là vị hôn phu cá»§a nàng, nên chàng dừng tay, nhảy tréo sang má»™t bên để tránh.
Hàn Sĩ Hạ lớt tới, đôi mắt nẩy lửa :
- Tiểu tử ! Ngươi phải chết !
Xuân Chá» thấy Lâm Viết Hùng nhưá»ng nhịn, sợ Hàn SÄ© Hạ thừa thế tấn công nên lá»›t đến chận lại :
- Hàn ca ! Hãy dừng tay !
Hàn Sĩ Hạ đôi mắt tròn vo nhìn nàng hét :
- Khốn nạn ! Ngươi cũng muốn chết theo hắn ư ?
Vừa nói, Hàn Sĩ Hạ phất tay đánh thẳng vào mặt nàng.
Lâm Viết Hùng quay lại, la lớn :
- Hãy dừng tay lại !
Äi đôi vá»›i lá»i nói, Lâm Viết Hùng tung chưởng đánh bạt luồng chưởng phong cá»§a Hàn SÄ© Hạ tạt qua má»™t bên.
Hàn Sĩ Hạ nổi giận, nạt lớn :
- à ! Thì ra chúng bây bên vực lẫn nhau. Ta phải xử trị cả hai mới được.
Hắn thừa lúc Lâm Viết Hùng không chú ý, dùng má»™t chiêu thần tốc đánh xã vào ngưá»i Xuân Chá».
Lâm Viết Hùng ngỡ nàng tránh né, không ngưỠnàng vẫn đứng yên chịu trận.
Luồng chưởng phong đánh tung nàng lên văng ra xa hai trượng, nàng té quỵ xuống, máu miệng phun ra lai láng.
Lâm Viết Hùng quá đau lòng, chàng không còn nhẫn nhịn được nữa, hét to :
- Ồ ! Tàn nhẫn quá !
Hàn SÄ© Hạ quay lại cưá»i ha hả, nói :
- Ngươi đau lòng lắm sao ? Thôi được, nếu ngươi muốn ta tha tội cho nàng thì ngươi chịu cho ta ba chưởng.
Ng ơi liệu có đủ can đảm không?
Lâm Viết Hùng cắn răng nói :
- Sưau ba chưởng mà ta còn sống thì sao ?
- Ta sẽ bá» qua cho cả hai ngưá»i.
Lâm Viết Hùng nghĩ thầm :
- Hắn là con cá»§a kẻ gia cừu, lẽ ra phải bắt hắn Ä‘á»n tá»™i, nhưng hắn lại là vị hôn phu cá»§a Xuân Chá» nên ta không muốn hạ thá»§ trước mặt nàng. Äiá»u tốt nhất là ta bá» Ä‘i nÆ¡i khác, nhưng làm như vậy sợ Xuân Chá» bị hắn làm hại.
Suy nghĩ như vậy xong Chàng bằng lòng cho Hàn Sĩ Hạ đánh ba chưởng.
Chàng đáp :
- Ta bằng lòng đấy ! Ngươi ra tay đi !
Vừa dứt lá»i, Hàn SÄ© Hạ đã tung má»™t chưởng đánh xã vào ngá»±c chàng.
- Bùng !
Máu miệng phu ra, Lâm Viết Hùng chệnh choạng lùi ra sau một trượng mới đứng vững lại được.
Nước mắt hoà lẫn vá»›i máu miệng chảy xuống ướt cả áo, Lâm Viết Hùng Ä‘oán biết chàng không thể chịu đựng nổi ba chưởng cá»§a đối phương, nhưng chàng đành phải liá»u vậy.
Chàng hy sinh tấm thân để cứu vá»›t sá»± bất hạnh cá»§a Xuân Chá».
Chàng cắn răng nói :
- Hãy ra chưởng thứ hai.
Hàn Sĩ Hạ giật mình, nhìn sững vào Lâm Viết Hùng một lúc, rồi nói :
- Võ công của ngươi khá thâm hậu đấy.
Dứt lá»i, Hàn SÄ© Hạ vung tay phát ra má»™t chưởng nữa.
Bùng !
Lâm Viết Hùng lại “oà†một tiếng, miệng phu máu tư ơi. Lần này chàng té quỵ xuống.
Xuân Chá» thấy thế, chạy đến bên Lâm Viết Hùng, đôi mắt ngấn lệ nhưng không dám nói năng lá»i nào.
Cử chỉ của Xuân ChỠlàm cho Lâm Viết Hùng quá cảm động. Chàng cố nhịn đau, đem hết tàn lực, gượng đứng dậy, nói phì phào :
- Hãy… ra chưởng… thứ ba !
Xuân ChỠhét lên :
- Lâm ca !
Tiếng hét nàng chát chúa, làm cho Hàn Sĩ Hạ giận đến đỠmặt. Hắn cố vận hết công lực dồn vào đôi tay để kết liễu sinh mạng Lâm Viết Hùng.
Bá»—ng có tiếng nói từ xa vá»ng lại :
- Hãy dừng tay !
Tức thì má»™t mỹ phụ hiện đến. Tuy là ngưá»i đàn bà có tuổi tác, nhưng gương mặt vẫn nõn nà, thân mình vẫn còn Ä‘á»u đặn.
Mỹ phụ nầy chính là Âm Ma Cung Chủ, thân mẫu của Hàn Sĩ Hạ.
Bà đưa mắt nhìn ba ngưá»i rồi há»i :
- Việc gì thế ?
Hàn Sĩ Hạ nói :
- Con không ngưỠXuân Chá» là đứa khốn nạn, ban đêm dám đưa tá»™i nhân ra khá»i ngục để tư tình.
Cung Chủ Âm Ma nghiến răng nói :
- Tội đáng chết.
Bà toan vung tay đánh Xuân Chá» thì bá»—ng nghe Lâm Viết Hùng vá»›i giá»ng thá»u thào :
- Cháu kính chào bá mẫu.
Âm Ma Cung Chá»§ kinh ngạc nhìn chàng há»i :
- Ngươi gá»i ta bằng bá mẫu ?
- Phải !
- Ngươi tên gì ?
- Lâm Viết Hùng !
- à ! Té ra ngươi là con của Lâm Công Long ! Sư bá của ngươi đã nhẫn tâm đá ta văng xuống tuyệt cốc, thù ấy ta cha quên. Ngươi muốn ta đối xử với ngươi như kẻ thù chăng?
Lâm Viết Hùng nói :
- Bá mẫu là ngưá»i bất hạnh nhất trên Ä‘á»i ! Tiểu Ä‘iệt thấy cần phải phân tách đâu là thù, đâu là bạn ! Sư bá cá»§a tiểu Ä‘iệt đối xá»­ tàn nhẩn vá»›i bá mẫu chỉ vì má»™t phút giận dữ, không dằn được, còn kẻ thù là cha cá»§a thiếu niên nầy.
Vừa nói chàng vừa chỉ Hàn Sĩ Hạ.
Hàn Sĩ Hạ nổi giận hét :
- Khốn nạn ! Ngươi chớ vu oan giả hoa. cho kẻ khác ! Hãy giữ lấy mình.
Vừa nói hắn vừa vung ra một chưởng bửa thẳng vào Lâm Viết Hùng.
Âm Ma Cung Chủ cản lại, nói :
- Tất cả đàn ông trong thế gian nầy Ä‘á»u là cừu nhân cá»§a ta cả. Ta không cần phải phân biệt nữa. Riêng vá» tá»™i cá»§a ngươi làm tan nát hạnh phút cá»§a con ta, ngươi phải Ä‘á»n tá»™i. Nhưng ta không cần giết ngươi làm gì, ta sẽ áp dụng má»™t hình phạt thích đáng hÆ¡n.
Dứt lá»i, Cung Chá»§ Âm Ma phóng mình tá»›i kẹp Xuân Chá» vào nách, khoá kín huyệt đạo cá»§a nàng và chạy thẳng vá» phía miệng cốc.
Lâm Viết Hùng hoảng vía la lên :
- Bá Mẫu ! xin tha chết cho nàng.
Vừa nói chàng vừa chạy theo. Lúc bà ta đến miệng Bạc Tình Cốc thì Lâm Viết Hùng cũng đuổi theo kịp.
Bà quay lại nói với Lâm Viết Hùng :
- Ta cho ngươi chứng kiến cảnh rùn rợn mà sư bá cá»§a ngươi đã đối xá»­ vá»›i ta cách đây má»i tám năm.
Lâm Viết Hùng ré lên :
- Bá mẫu tàn nhẫn quá !
Bà ta trợn mắt nhìn chàng :
- Ngươi cho ta tàn nhẫn ư ? Chính ngưá»i ta cÅ©ng đối xữ vá»›i ta tàn nhẫn như vậy.
Dứt lá»i, Âm Ma Cung Chá»§ ném Xuân Chá» xuống Bạc Tình Cốc.
Lâm Viết Hùng như kẻ thất thần, không còn biết gì là hiểm nguy vội tung mình nhảy theo như một vệt khói. Chàng đã dùng hết sức kinh công thượng thặng trong Cửu Ma Thần Phiêu ôm Xuân ChỠvào lòng. Cả hai lơ lững giữa không trung, rồi rơi thẳng xuống lòng vực sâu không trong thấy đáy.
Âm Ma Cung Chủ đứng yên trên miệng cốc nhìn theo, thở một hơi dài, mặt bà nhăn lại, không ai hiểu sau giỠphút kinh hoàng ấy bà ta đã nghĩ gì ?
Tài sản của ngocnd321

  #9  
Old 06-05-2008, 05:22 PM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Há»c Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bài gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Suýt Chết Trong Tai Biến
L âm Viết Hùng ôm chặt thân mình Xuân ChỠvào lòng, chàng nhắm mắt lại, và đinh ninh là chàng đang sắp vào cõi chết.
Tuy quyết định bất ngưá», nhưng chàng đã biết trước cái chết. Thì cái chết đâu còn đáng sợ nữa.
Chẳng bao lâu chàng cảm thấy thân hình bị chấn động má»™t cái mạnh, làm cho óc chàng má» mịt, tay chân chàng buông thá»ng, chàng không còn thấy Xuân ChỠđâu nữa.
Chàng bất tỉnh… Thá»i gian chẳng biết là bao lâu, chàng má»›i trở vá» vá»›i cảm giác đầu tiên là tay chân rá»i rã, Ä‘au buốt như dần.
Không chịu nổi đau nhức, chàng cất tiếng rên khe khẽ… Chàng vội mở mắt, thì chung quanh là một màn đen dày kịt, man mác hơi nước.
Không biết đây là đâu, nhưng chàng chắc chắn mình đang sống. Sự khám phá nầy khiến cho Lâm Viết Hùng tự thấy sung sướng vô cùng.
Lâm Viết Hùng cha chết ! Chàng còn sống ! Nhưng Xuân ChỠđâu ? Chàng lẩm bẩm như kẻ mất hồn. Rồi đưa tay mò mẫn xung quanh, tay chàng chạm vào những sợi dây vừa tròn vừa dài, tréo nhau chằn chịt như một màn lới.
Lâm Viết Hùng dự đoán, có lẽ đây là những rể cây rừng. Chàng cha biết đây có phải là đáy cốc không?
Nhưng Ä‘iá»u đó cha cần tìm hiểu làm gì. Việc trước nhất chàng cần vận công chữa thương để có thể cá»­ động được.
Chánh khí của chàng giỠđây đã tan nát hết, việc quy tụ lại không phải dể. Suốt một giỠvận hành công lực, trán chàng mới thấy lốm đốm mồ hôi, kinh mạch chạy rất yếu.
Chàng không dám để gián đoạn, ráng vận toàn lực mới đã thông được huyệt đạo.
Äá»™ má»™t giá» sau, chân nguyên cá»§a chàng cÅ©ng đã dần dần quy tụ, ngoại cảnh không còn chi phối chàng nữa, thần trí trở nên minh mẫn như thưá»ng.
Tuyệt cốc vẫn bao phủ một màu đen tối, không còn phân việt được ngày đêm.
Qua má»™t lúc, mắt chàng nhìn tá» rõ hÆ¡n, cảnh vật hiện đến lá» má». Chàng thấy mình Ä‘ang ngồi trên má»™t tấm lá»›i kết bằng rể cây, trên những tảng đá má»c sừng sững chỉa ngá»n lên trá»i, dưới là đáy cốc thăm thẳm, những mÅ©i đá nhá»n chỉa lên xen lẩn trong đám cây xanh dày đặt như những mÅ©i kiếm lạnh lùng ánh thép.
Bất giác Lâm Viết Hùng thở má»™t hÆ¡i dài rởn óc. Chàng đã được may mắn rồi, còn Xuân Chá» thì sao ? Nếu nàng không may rÆ¡i xuống đáy cốc thì còn gì thân xác. Thân xác nàng sẽ là miếng mồi ngon cho những mÅ©i đá nhá»n đó.
Thoạt nhiên, trong trí chàng hiện lên tấm thân kiá»u diá»…m cá»§a Xuân Chá».
Lư Vì muốn cứu chàng mà nàng phải chết, phải bị ném xuống Bạc Tình Cốc. Hai giá»t lệ long lanh chảy xuống đôi má cá»§a chàng. Chàng nhá»§ thầm :
- Ôi ! Cừu hận ! Lòng ngưá»i tàn nhẫn quá !
Nhưng chàng lại tự nhủ :
- Chỉ có tình thương là quí báu ! Nhưng tình thương lại đưa đến cừu hận để phá vỡ tình thương.
Trong lúc chàng cố lắng tai nghe thử bên chàng có tiếng động nào không thì bỗng một tiếng “hự†phát ra gần đâu đây.
Chàng dáo dác nhìn quanh thì bá»—ng bắt gặp má»™t bóng ngưá»i thon thon nằm vắc vẽo trên cành cây chìa ra ngoài vá»±c. Má»™t nữa thân ngưá»i trưá»ng xuống lá»§ng lẳng giữa trá»i. Cành cây còn dao động, ngưá»i nàng bị trút dần xuống theo đà nhún cá»§a cành cây.
“Soạt†! Thân hình nàng tụt xuống….
Lâm Viết Hùng hét lên :
- Xuân ChỠ!
Không kịp suy nghĩ chàng nhúu chân nhảy tới nhanh như chớp ôm ngang eo ếch của nàng kéo lại đặt trên cành cây.
Gương mặt Xuân Chá» trắng bệt, toàn thân nàng má»m nhÅ©n.
Lâm Viết Hùng trông thấy đau nhói con tim, kêu thất thanh :
- Xuân muội ! Xuân muội !
Không thấy Xuân ChỠcó phản ứng nào, Lâm Viết Hùng đặt nàng vào lòng thấy hơi thở nàng còn rất yếu ớt.
Chàng điểm vào mấy huyệt đạo giúp cho kinh mạch nàng được lưu thông.
Phút chốc, Xuân ChỠmở mắt nhìn chàng, đôi mi chớp lia lịa. Mặt nàng ngơ ngát, thảm hại vô cùng. Lâu lắm nàng mới nói được hai tiếng :
- Lâm ca !
Lâm Viết Hùng mừng quá, reo lên :
- Xuân muội !
Gương mặt trắng bệt của nàng đã ửng lên một chút sinh khí.
Nàng nói :
- Ngưá»i ta nói Âm ty địa ngục là chốn cá»±c hình nhưng chính em lại cảm thấy sung sướng… Lâm Viết Hùng biết nàng Ä‘ang lầm tưởng nàng đã chết, vá»™i nói :
- Xuân muội ! Chúng ta đang sống mà.
- Sưao ? Chúng ta còn sống ?
- Phải ! Em đừng có những ý nghĩ điên cuồng như thế nữa.
Xuân ChỠtrợn tròn đôi mắt nhìn Lâm Viết Hùng như không tin.
- Chúng ta, chúng ta cha chết thật sao ?
- Cha ! Chúng ta còn sống mà ! Anh dối em làm gì ?
Xuân ChỠbỗng nhắm đôi mắt lại, khóc oà lên, ôm chặt Lâm Viết Hùng và nói :
- Không ! Em muốn chúng ta đang chết ! Chúng ta không còn sống trên thế gian nữa. Em không muốn như thế !
Lâm Viết Hùng kinh ngạc há»i :
- Sưao ? Em muốn chúng ta chết ư ?
- Phải !
Lâm Viết Hùng cảm động, đôi mắt đẫm lệ nhìn Xuân ChỠ:
- Xuân muội ! Em điên rồi sao ?
- Không, em vẫn tỉnh. Nhưng sống làm gì để chúng ta phải xa nhau, chỉ có chết chúng ta mới được gần nhau như thế nầy.
- Xuân Chá», Em chá»› nói dại… Xuân Chá» lấy tay bịt miệng Lâm Viết Hùng, nói :
- Lâm ca ! Äể em nói đã ! Em vì hiểu lầm giận anh nên đã Ä‘i lầm đưá»ng ! Nếu còn sống, em làm sao được gần gÅ©i anh ?
Tiếng nàng nghẹn ngào, nức nở ! Lâm Viết Hùng siết chặt nàng vào ngực, chàng không biết nói gì cho phải đạo, cứ ấp úng mãi.
Trái ngang thay cho cặp trai tài gái sắc này.
Bỗng Xuân ChỠnói :
- Tại sao anh lại nhảy theo em xuống tử cốc này ?
Lâm Viết Hùng nói :
- Äể Ä‘á»n đáp sá»± hy sinh cá»§a em đối vá»›i anh.
Xuân ChỠnói :
- Lâm ca ! Theo em nghĩ, nơi đây đối với chúng ta không phải là tử cốc mà là sanh cốc, không phải là bạc tình cốc mà là chung tình cốc. Anh bằng lòng chứ ?
Lâm Viết Hùng gật đầu :
- Em nói rất phải, nhưng biết chúng ta có sống mãi nơi này để chung tình hay không? Hay Chung Tình Cốc trở thành Ly Biệt Cốc.
Xuân ChỠnghe nói bỗng sa sầm nét mặt.
Lâm Viết Hùng muốn tìm lá»i an Å©i nàng, nhưng không biết phải nói làm sao ?
Chàng chỉ ngồi im, nhìn đống xương trắng đục như sửa treo lơ lững trên đầu.
Bá»—ng Xuân Chá» há»i :
- Lâm ca ! Lúc ở trong Âm Ma Cung anh gá»i Cung Chá»§ bằng bá mẫu. Như vậy anh và Cung chá»§ có liên hệ thế nào ?
Lâm Viết Hùng kể lại lai lịch của mình, và nói :
- Hàn Sĩ Hạ chính là con của kẻ gia thù, đáng lẽ ta phải giết nó, nhưng vì nó là vị hôn phu của Xuân muội nên ta không nở xuống tay.
Xuân ChỠbuồn bã nói :
- Câu chuyện hứa hôn cá»§a em chẳng qua vì lòng nông nổi, Em muốn há»§y bá» cuá»™c Ä‘á»i đó thôi !
Lâm Viết Hùng lắc đầu :
- Xuân muội đừng nói thế ! Việc hôn nhân cũng là số mệnh mà.
Xuân ChỠcau mày :
- Lâm ca buộc Em phải lấy hắn ?
- Không ! Äó là do ý muốn và lá»i hứa cá»§a Xuân muá»™i mà.
Tâm hồn của đôi thiếu niên cảm thấy như có một cái gì chia cách tuy hỠđang ở trong tầm tay nhau.
Lâm Viết Hùng không muốn kéo dài những ý nghĩ đau buồn, nên nói sang chuyện khác:
- Xuân muội ! Em cha nói cho anh biết tung tích của em.
Xuân ChỠthở dài :
- Gia sư cá»§a em trước kia là Äá»™ng chá»§ Hắc Thạch Bảo.
Lâm Viết Hùng “á†lên một tiếng :
- Xuân muội ! Em chính là con gái của vị lão nhân trong hang đá.
Xuân ChỠngơ ngác :
- Lão nhân trong hang đá nào ?
Lâm Viết Hùng nói :
- Anh có gặp má»™t vị lão nhân trong hang đá tá»± xng là Äá»™ng chá»§ Hắc Thạch Bảo.
- Thế thì ngưá»i ấy là thân phụ cá»§a em rồi !
- Phải ! Lão nhân có nói cho anh biết ngưá»i có má»™t đứa con gái bị thất lạc.
Xuân ChỠ“á†lên má»™t tiếng, đôi mắt sáng rá»±c. Nàng há»i :
- Phụ thân em còn sống ? Tại sao phụ thân em lại. Ở trong hang đá mà không trở vỠHắc Thạch Bảo ?
Lâm Viết Hùng buồn bã trầm giá»ng nói :
- Không ! Phụ thân em chết rồi ! Phụ thân em chính là ngưá»i Æ¡n cá»§a anh. Phụ thân em đã cứu anh trong má»™t tai nạn và á»§y thác cho anh má»™t trách nhiệm.
Xuân ChỠkhóc oà lên :
- Phụ thân em chết rồi sao ? Phụ thân ! Phụ thân !
Nàng dãy dụa trong lòng tay Lâm Viết Hùng nức nở một lúc rồi im lịm.
Thật là một cảnh đau thương.
Lâm Viết Hùng biết nàng Ä‘ang Ä‘au khổ, nên cứ để nàng khóc cho vÆ¡i nổi sầu, chàng không dám an á»§i nàng má»™t lá»i nào.
Qua má»™t lúc chàng má»›i dịu giá»ng nói :
- Xuân Chá» em ! Ai đã sống rồi cÅ©ng phải chết. Äiá»u đáng nói là chết có được thõa mãn cuá»™c sống cá»§a mình hay không. Thân phụ em tuy chết, nhưng đã có anh thay mặt chu toàn nguyện ước sau cùng. Cái chết ấy đâu phải là bất hạnh.
Xuân ChỠrên rĩ :
- Lâm ca ! Nguyện ước của phụ thân em là gì ?
- Ngưá»i chỉ nhá» anh sau nầy Ä‘em hài cốt chôn nÆ¡i cổ tháp.
- Chỉ thế thôi ?
- Chỉ thế thôi ! Vì kẻ làm hại phụ thân em không phải là kẻ thù mà là sư thúc của em.
- Sư thúc cá»§a em ? Lão là Äiên ác Sát ư ?
- Phải ! Äiên ác Sát đã đánh phụ thân em gẫy đôi chân, bá» trong hang đá, nhưng phụ thân em có lá»i trăn trối không được trả thù.
- Tại sao ?
- Äiên ác Sát vì mất trí mà hành động như vậy ! Äiên ác Sát và phụ thân Em là hai anh em ruá»™t, tình nghÄ©a rất mặn nồng.
Xuân ChỠthở hổn hển :
- Phải ! Thân phụ và sư thúc em có thâm tình vá»›i nhau lắm. Hai ngưá»i trước kia Ä‘á»u là đệ tá»­ cá»§a Vạn Kiếm Vương, má»™t trong tam vương lừng danh trong giang hồ. Vá» sau, phụ thân em lập ra Hắc Thạch Bảo và giữ chức Äá»™ng chá»§. Nhưng chẳng hiểu vì đâu, phụ thân em bá» Ä‘i biệt tích, giao chức Äá»™ng chá»§ cho sư thúc em. Má»™t thá» gian, sthúc em lại mất trí, bá» Hắc Thạch Bảo Ä‘i lang thang đây đó, giết ngưá»i má»™t cách tàn nhẫn mà giang hồ gán cho cái tên Äiên ác Sát.
Lâm Viết Hùng há»i :
- Hiện nay Hắc Thạch Bảo động ai Ä‘iá»u khiển?
Xuân ChỠnói :
- Sưau khi Äiên ác Sát bá» phế sư môn thì môn đồ má»—i ngưá»i bõ Ä‘i má»—i nÆ¡i, kẻ theo tổ chức này, ngưá»i gia nhập tổ chức khác. Gần đây em lại được tin tên đồ đệ cá»§a Äiên ác Sát là Thạc Bảo tá»± xng mình là động chá»§ Hắc Thạch Bảo đứng ra nắm quyá»n tổ chức sư môn.
Lâm Viết Hùng nói :
- Thạch Bảo không có lá»i á»§y thác mà tá»± xng là Äá»™ng chá»§, hành động ấy là hành động phản sư !
- Phải !
- Thế thì em có trách nhiệm phải khôi phục lại sư môn chứ !
- Em cha nghÄ© đến Ä‘iá»u đó.
- Thân phụ em lúc lâm chung có lá»i gởi gắm, nếu sau này em muốn khôi phục lại sư môn, anh sẽ giúp đỡ.
Xuân ChỠlắc đầu :
- Em không muốn làm phiá»n Lâm ca trong việc riêng cá»§a em.
Lâm Viết Hùng tỠvẽ bất bình :
- Äó là anh trả Æ¡n đối vá»›i phụ thân em, vì phụ thân em làn ngưá»i ân cá»§a anh mà !
Xuân ChỠvẫn lắc đầu :
- Em sẽ tự mình lo liệu. Trước khi khôi phục lại sư môn, em phải đánh đuổi lão ma Quỷ Tháp, để an táng thân phụ em đã.
Lâm Viết Hùng nghe nói kinh hãi :
- Việc an táng phụ thân em là trách nhiệm của anh, em chớ xen vào.
- Tại sao lại là trách nhiệm của anh mà không phải là trách nhiệm của em?
- Vì anh thá»±c hiện theo lá»i trăn trối.
- Không ! Chính em là ngưá»i phải thá»±c hiện ước vá»ng cuối cùng cá»§a phụ thân em.
Lâm Viết Hùng nói :
- Nếu Xuân muá»™i làm cái chuyện đó tức là Xuân muá»™i đã bắt anh không tròn lá»i hứa đối vá»›i ngưá»i Æ¡n cá»§a anh rồi.
Tuy nói vậy, nhưng Lâm Viết Hùng lại nghĩ khác. Hiện nay sư phụ chàng mất hết võ công, sống khắc khoải trong cổ tháp, nếu nàng đến để thanh toán cừu hận, thế nào sư phụ chàng cũng không chống đỡ nỗi và phải bỠmạng dưới tay nàng.
Thấy Xuân ChỠtrầm tư suy nghĩ, chàng tưởng nàng đã đổi ý. Nhưng không, đôi mắt nàng vẫn đỠngầu, nàng cắn răng nói :
- Ngôi Cổ Tháp của phụ thân ta, ước nguyện của phụ thân ta là được an nghĩ trong cổ tháp ấy. Ta không thể để cho kẻ khác chiếm đoạt đươc.
Lâm Viết Hùng kinh ngạc :
- Xuân muá»™i ! Em không nghe lá»i anh sao ?
- Không ! Em có thể nghe lá»i anh má»i chuyện, nhưng không thể nghe lá»i anh mà không đáp Ä‘á»n chữ hiếu đối vá»›i phụ thân em.
Lâm Viết Hùng cảm thấy như má»™t làn mây Ä‘en Ä‘ang kéo đến bao phá»§ cả hai cuá»™c sống giữa chàng và cô gái Xuân Chá». Nếu nàng trở thành kẻ giết hại sư phụ chàng thì hậu quả sẽ đến vá»›i chàng ra sao ?
Äiá»u này chàng không dám nghÄ© đến.
Không dám nghĩ đến không phải nó không có thể xảy ra, mà không muốn nghĩ đến vì chàng cảm thấy quá đau lòng.
Sư phụ chàng đã vì chàng truyá»n cả công lá»±c cho chàng, đến nổi trở thành phế nhân, má»™t kẻ tầm thưá»ng cÅ©ng có thể sát hại được.
Nếu chàng để cho kẻ nào sát hại sphụ chàng thì trách nhiệm sẽ đổ lên đầu chàng, tội lỗi ấy không thể tha thứ.
Chỉ còn có cách là dùng tình cảm riêng cá»§a chàng ngăn cản Xuân Chá», đừng để cho nàng hành động mà thôi.
Nhưng, giỠphút này, chàng cha có thể làm cho Xuân ChỠnguôi ngoai được.
Chàng nói sang chuyện khác :
- Xuân muá»™i ! Chúng ta nên nhảy xuống đáy cốc để tìm đưá»ng ra chứ.
Xuân ChỠgật đầu :
- Phải ! Em cũng định như thế. Trước kia em muốn chết, nhưng bây giỠem thấy cần phải sống.
- Tại sao ?
- Sưống để Ä‘á»n đáp phần nào hiếu đạo đối vá»›i phụ thân em.
- Em nhất định tìm đến Quỷ Tháp ?
- Phải !
Äôi mắt Lâm Viết Hùng tối xầm lại, chàng năn nỉ :
- Theo anh thì Xuân muội nên lo việc khôi phục lại sư môn trước.
Äó cÅ©ng là ước vá»ng cá»§a phụ thân em trước lúc lâm chung.
Xuân ChỠnói :
- Nếu vậy em sẽ làm hai việc cùng một lúc.
Lâm Viết Hùng biết lúc này cha thể khuyên giải nàng được, nên nắm tay nàng, hai ngưá»i cùng nhảy xuống đáy cốc.
Trước mặt há» má»i trượng là má»™t khoảng đất trống. Äây đó từng đống xương trắng hếu, lá»›p đã mục, lá»›p còn má»›i.
Xuân ChỠnói :
- Äây là những nạn nhân Âm Ma Cung. Những ngưá»i nầy sau khi bị bá» chết đói, Âm Ma Cung Chá»§ ném xác há» xuống hố sâu.
Lâm Viết Hùng nói :
- Hàn Tố Oanh tàn nhẫn quá !
Xuân ChỠnói :
- Nhưng những ngưá»i khác trước kia cÅ©ng đã tàn nhẫn đối vá»›i bà ta. Lâm ca có thể tha thứ được hành động cá»§a má»™t ngưá»i đàn ông đá má»™t ngưá»i vợ mang thai xuống hố sâu như thế này không?
Lâm Viết Hùng nói :
- Äó là má»™t hành động Ä‘iên cuồng do tình thương mà ra. Tình thương trở thành ghen tức, ghen tức trở thành tàn nhẫn.
Xuân ChỠnói :
- Ồ ! Tình thương hay biến thành cừu hận, nhưng tại sao cừu hận không biến thành tình thương anh nhỉ ?
Lâm Viết Hùng nói :
- Nếu loài ngưá»i sống bằng cảm giác, sống bằng tình thương bằng lý trí thì cừu hận cÅ©ng có thể biến thành tình thương chứ.
Xuân ChỠtrầm tư nói :
- Äiá»u đó rất khó, hầu như không thể nào có được.
Không ai có thể đem tình thương ban cho một kẻ đã sát hại cha mẹ mình.
Lâm Viết Hùng thấy lá»i nói cá»§a Xuân Chá» rất thá»±c tế, chàng không muốn cãi nữa, nhưng chàng cÅ©ng cảm thấy những ngày sắp đến, chàng và Xuân Chá» sẽ vướng phải má»™t bức tưá»ng chia cách từ thể xác lẫn tâm hồn.
Thật vậy, lòng nàng đã bắt đầu chá»›m nở má»™t ấn tượng không tốt đối vá»›i Quá»· Tháp Chá»§ Nhân, sư phụ chàng ngưá»i mà chàng quyết hy sinh cả cuá»™c Ä‘á»i để Ä‘á»n Æ¡n đáp nghÄ©a.
Hai ngưá»i tuy nắm tay nhau Ä‘i mãi trong tá»­ cốc, nhưng má»—i ngưá»i theo Ä‘uổi má»™t ý nghÄ© riêng.
Má»™t lúc lâu, cả hai đã Ä‘i quá năm dặm đưá»ng núi mà há» không hay biết gì cả.
Màn đêm đã xuống từ bao giá» rồi. Trên cao má»™t vòm trá»i đầy sao lấp lánh, dãy ngân hà nằm vắc vẻo như má»™t vòng Ä‘ai đính đầy kim cương.
Hai ngưá»i vẫn Ä‘i ! Bầu trá»i mở rá»™ng trước mặt há».
Hai ngưá»i ra khá»i sÆ¡n cốc.
Lâm Viết Hùng quay lại há»i Xuân Chá» :
- Chúng ta đi vỠđâu bây giỠ?
Xuân ChỠđáp như không cần suy nghĩ :
- Äến Quá»· Tháp !
- Äến Quá»· Tháp ?
- Phải.
- Äể làm gì ?
- Äánh Ä‘uổi Quá»· Tháp Chá»§ Nhân, lấy nÆ¡i đó làm chổ an táng thi hài phụ thân em.
- Ồ ! Xuân muội đừng vội ! Việc đó thế nào anh cũng làm xong.
- Không ! Em muốn làm ngay bây giỠđể vong hồn phụ thân em được siêu thoát.
- Hiện giỠthì cha được.
- Tại sao ?
- Không thể cho em biết !
Äôi mắt Xuân Chá» như sáng quắc lên. Nàng nhìn thẳng vào mặt Lâm Viết Hùng trách móc :
- Phụ thân em là ân nhân của anh mà, anh không thể giúp em làm việc đó sao ?
Lâm Viết Hùng trầm giá»ng :
- Không phải giúp đỡ mà chính bổn phận anh phải thực hiện trách nhiệm đó.
Nhưng hiện giỠcha thể làm được.
Mặt Xuân ChỠbiến sắc. Nàng xô mạnh Lâm Viết Hùng ra xa và nói lớn :
- Lâm ca ! Ưước nguyện phải đạt thành ! Äã không nhá» vã vào anh được thì xin giả biệt !
Dứt lá»i, nàng đưa tay lên bụm mặt, rồi bá» chạy.
Lâm Viết Hùng như chết cứng cả toàn thân. Chàng đứng yên không cử động được nữa. Bóng nàng nhỠdần, rồi mất hút trong đêm tối.
Má»™t cÆ¡n gió lốc thổi đến ! Vài ngá»n lá vàng rÆ¡i xuống xoay tròn rồi nằm yên… Lâm Viết Hùng thở má»™t hÆ¡i dài, miên man suy nghÄ©. Chàng không biết phải làm sao để cho Xuân Chá» khá»i hiểu lầm chàng là kẻ vong ân bá»™i nghÄ©a vá»›i cha nàng. Nếu chàng nói thật cho nàng biết chàng là đồ đệ cá»§a Quá»· Tháp thì lại còn rắc rối hÆ¡n nữa.
Xuân Chá» sẽ xem chàng như má»™t kẻ tá»­ thù không đội trá»i chung.
Suy nghĩ như thế, chàng không đuổi theo Xuân ChỠmà đi trở vào tử cốc, lòng chàng rối tung lên, không biết chàng đi đâu nữa.
Chàng Ä‘i mãi….Ä‘i mãi… Càng Ä‘i càng sâu vào cảnh vật núi rừng càng thâm sâu hiểm trở. ánh trăng vàng lả lá»›t khi tá» khi má».
Mãi cho đến lúc bóng trăng xế tà, chàng trông thấy trước mặt chàng một cái động đá âm u. Cửa động cao chót vót, hai bên đá dựng chập chùng.
Với tánh tò mò, hẳn bên trong có gì khác lạ, chàng lách mình đi vào trong.
Qua khá»i cá»­a động thì đến má»™t khe suối, nước trong leo lẻo. Làn nước chảy thành má»™t vòng cung, ẩn hiện trong những đồi đá lởm chởm.
Chàng toan vượt qua suối thì bỗng nghe có tiếng ù ù, tiếp theo đó một mùi tanh tanh tạt vào mũi chàng làm cho chàng muốn nôn mửa.
Chàng dừng chân lại, đưa mắt quan sát thì thấy dưới chân chàng rãi rác có những bộ xương khô, và những chiếc đầu lâu đã mục.
Chàng lẫm bẫm :
- á»’ ! Äây cÅ©ng là má»™t tá»­ cốc nữa sao ? Ai đã giết ngưá»i bá» xương thành đống nhthế này ?
Chàng vừa nói mấy tiếng thì đã thấy trước mặt chàng xuất hiện một con rắn rất lớn, đôi mắt đỠnhư hai than lửa, đầu to như cánh quạt, lưởi lè ra, cổ cất cao, mình dài ba trượng, đuôi có chín cái chĩa ra trông rất dể sợ.
Con rắn uốn mình bò tới trước mặt Lâm Viết Hùng.
Lâm Viết Hùng vận hết nội lực vào song chưởng, nhắm vào đầu con rắn đánh ra một chiêu.
Con rắn chỉ lắc đầu má»™t cái đã phóng tá»›i, uốn tròn luồng chưởng phong cá»§a chàng, đồng thá»i dùng Ä‘uôi quất vào ngá»±c chàng vun vút.
Thật là chuyện bất ngưá», Lâm Viết Hùng nhảy vá»t sang má»™t bên để tránh, nhưng cái Ä‘uôi rắm má»m cứ quét qua quét lại làm cho chàng chỉ lo tránh né mà không sao phản công được.
Chàng nổi giận hét lên má»™t tiếng, dùng Cá»­u Ma Thần Phiêu búng chân má»™t cái lá»™n ngưá»i lên không trung, tức thì con rắn cất cổ cao lên le lỡi mổ vào chân chàng.
Chàng thuận chân dùng toàn lực đá mạnh vào cổ rắn.
Bịch !....
Con rắn bị quẹo cổ, nghẻo đầu sang một bên, nhưng nó quật đuôi lại đập vào lưng chàng !
á»± !....
Lâm Viết Hùng té sấp xuống đau nhói tim gan. Chàng lồm cồm ngồi dậy thì thấy con rắn không còn bò được nữa, thân mình lỠđỠuốn qua uốn lại.
Uất hận vì bị rắn quật một đòn chí tử, Lâm Viết Hùng đưa tay phát ra hai luồng chỉ lực veo véo đâm thẳng vào đầu rắn.
Hai dòng máu đỠvá»t ra, đầu rắn bị lá»§ng sâu hai lổ như hai miệng chén. Con rắn dãy đành đạch mấy cái chết luôn.
Lâm Viết Hùng tuy đánh chết con rắn chín Ä‘uôi, nhưng chàng cÅ©ng bị thương nên phải ngồi Ä‘iá»u dưỡng mất vài giá» má»›i khôi phục lại công lá»±c.
Bây giá» trá»i đã rá»±ng sáng ! Vừng đông bắt đầu lố dạng, núi rừng phá»§ má»™t lá»›p sương đục. Chàng kéo con rắn lá»™i qua suối nước rồi Ä‘i vào bên trong.
Chàng đi độ năm trăm thước thì đến một gò đất bằng phẳng, bỗng nhiên chàng đứng khựng lại trố mắt nhìn.
Chàng thấy dưới gốc cây to có hai con vật lông lá phủ đầy mình, đôi mắt sáng quắc như hai luồng điện, đang đứng nhìn nhau.
Hai quái vật nầy một con lông đỠnhư máu, một con lông xanh như lá cây trông rất quái gỡ.
Lâm Viết Hùng trố mắt nhìn hai quái vật một lúc bỗng chàng “ồ†lên một tiếng !
Thì ra, không phải hai quái vật mà là hai quái nhân. Má»™t ngưá»i đàn ông và má»™t ngưá»i đàn bà. Ngưá»i đàn ông tóc xanh như lá cây, dài phá»§ xuống lấp cả mình mẩy.
Ngưá»i đàn bà tóc đỠnhư máu cÅ©ng phá»§ xuống khắp mình.
Thấy chàng bước tá»›i, hai quái nhân đứng dậy nhìn chàng, bốn luồng nhãn quang như bốn ngá»n đèn sáng quắt.
Lâm Viết Hùng kinh ngạc ! Cứ như ánh mắt cá»§a há» thì rõ ràng hai quái nhân này có má»™t ná»™i công thâm hậu phi thưá»ng.
Nhưng há» làm gì ở đây ? Tại sao mặt mày há» má»c đầy cả lông lá trông ghê rợn như vậy ? Có lẽ há» Ä‘ang luyện má»™t môn quái công nào chăng ?
Chàng không tin trong Ä‘á»i nầy lại có hai con ngưá»i mang hình dáng đặc dị nhvậy.
Tuy nhiên, Lâm Viết Hùng là thiếu niên đầy can đảm. Chàng vẫn trố mắt nhìn hai quái nhân, tay kéo con rắn, chân từ từ bước tới từng bước một. Chàng không quên vận nội lực đỠphòng bất trắc.
Khi còn cách hai quái nhân chừng ba trượng Lâm Viết Hùng cảm thấy như có một sức ép không cho chàng tiến bước.
Lâm Viết Hùng kinh ngạc, lùi lại. Äây chính là môn Há»™ Thân Cang Khí, má»™t loại ná»™i công thuá»™c vào hàng thượng thừa cá»§a ná»n võ há»c. Hai ngưá»i nầy biết xá»­ dụng tất thuá»™c vào hàng nhân vật phi thưá»ng.
Chàng tuy trong ngưá»i chứa đựng hÆ¡n hai trăm năm công lá»±c, chàng cÅ©ng cảm thấy khó chịu trước hai luồng nhãn quang cá»§a hai quái nhân.
Hai quái nhân bá»—ng gục đầu quy má»p xuống hướng vá» phía Lâm Viết Hùng nói :
- Äệ tá»­ xin bái kiến sư phụ !
Lâm Viết Hùng kinh ngạc trố mắt nhìn hai quái nhân, chàng nghĩ thầm :
- Sưao ? Há» gá»i ta bằng sư phụ ? ồ ! Có lẽ há» lầm rồi.
Chàng trầm giá»ng nói lá»›n :
- Các ngưá»i là ai mà gá»i ta bằng sư phụ ? Các ngưá»i lầm rồi.
Quái nhân tóc xanh nói :
- Chúng tôi là Thanh Hồng Song Nhạn, xin bái kiến sư phụ.
Lần nầy Lâm Viết Hùng không còn nghi ngưỠgì nữa. Trước đây chàng má»™t lần được nghe ngưá»i ta nói đến cái tên Thanh Hồng Song Nhạn. Hai ngưá»i này là đôi uyên ương rất gắn bó vá»›i nhau, lại có võ công cao diệu phi thưá»ng.
Há» chỉ xuất hiện má»™t thá»i gian ngắn mà tên tuổi lừng vang trong chốn võ lâm. Nhưng từ ba năm nay bá»—nh nhiên mất tích. Té ra há» rá»§ nhau vào đây và trở thành hai quái nhân trông rất dá»… sợ.

Thanh Hồng Song Nhạn
N hưng tại sao há» gá»i Lâm Viết Hùng bằng sư phụ ? Äiá»u này chàng thật bù đầu không hiểu nổi !
Chàng ấp úng há»i :
- Tại sao các ngưá»i lại gá»i ta bằng sư phụ ?
Quái nhân tóc xanh nói :
- Äệ tá»­ là Thanh Nhạn còn tiểu muá»™i là Hồng Nhạn, trước đây ba năm, chúng tôi là đôi uyên ương sát cánh nhau ngang dá»c giang hồ.
Lâm Viết Hùng nói :
- Ta có nghe giang hồ ca tụng. Nhưng vì sao hai ngưá»i lại mất tích và ẩn mặt nÆ¡i đây ?
Hồng Nhạn nói :
- Chỉ vì quyển Bí Kiếp Kinh Thư mà chúng tôi bị mắc tai nạn này.
Lâm Viết Hùng nghe nói đến Bí Kiếp Kinh Thư như má»™t luồng Ä‘iện giật, chàng há»i vá»™i :
- Bí Kiếp Kinh Thư ở đâu mà mang hoa. ?
Thanh Nhạn nói :
- Trước đây ba năm, chúng tôi có nghe đồn Äiên ác Sát vì luyện Bí Kiếp Kinh Thư nên bị tẩu hoa? nhập ma. Chúng tôi đến tìm lão Ä‘iên để thu Ä‘oạt báu vật, chẳng ngưỠvõ công cá»§a lão quá thâm hậu, chúng tôi bị đánh má»™t chiêu há»c máu, còn bị lão rợt chạy suốt má»™t ngày đêm tưởng đâu bá» mạng. Nhưng cÅ©ng may, sau đó lão nổi Ä‘iên, không rợt chúng tôi nữa, chúng tôi má»›i có dịp vận công chữa thương.
Dù vậy, chúng tôi là hai nhân vật nổi tiếng trên giang hồ, dá»… gì bị má»™t thất bại mà bá» qua. Chúng tôi trở lại tìm lão Äiên ác Sát. Lần này chúng tôi không ra mặt giao đấu mà cố công theo dõi hành động cá»§a lão.
Một đêm, chúng tôi thấy lão cắm đầu xuống đất chạy như tên bắn. Chúng tôi lập tức đuổi theo. Lão băng rừng, qua suối, chạy từ lúc xẩm tối đến nữa đêm thì đến một bãi tha ma, lão dừng lại. Chúng tôi núp vào một bụi cây, cách xa lão hơn ba chục bước, trông thấy lão ngồi bệt trước một ngôi mộ mới đắp sục sùi khóc.
Lão nói :
- Hà nương nương ! Em nỡ bỠanh, để anh ngày đêm thương nhớ.
Khóc than má»™t lúc, lão cúi xuống hai tay moi đất lên, đất đá bị lão đánh tung lên trá»i rÆ¡i lá»™p bá»™p như ma vậy.
Äào má»™t lúc, lão kéo lên má»™t chiếc quan tài. Lão ôm chiếc quan tài ấy khóc than thảm thiết.
N Tuy nhiên, chỉ được một lúc, da mặt bỗng nhăn lại, đôi mắt lão đỠngầu rú lên một tiếng, và nói :
- Ngươi là đứa phản phúc ! Ngươi đã làm hại Ä‘á»i ta ! Ta phải giết ngươi !
Dứt lá»i lão tung song chưởng đánh thẳng vào chiếc quan tài bể nát. Trá»i tối, chúng tôi đứng cách xa, không rõ chiếc quan tài ấy có xác chết hay không, mà nếu có xác chết thì vá»›i chưởng lá»±c cá»§a lão, xác chết ấy cÅ©ng tan nát thành đất bụi.
Äánh nát chiếc quan tài ấy rồi, lão bá» Ä‘i lang thang tìm má»™t ngôi má»™ khác cÅ©ng má»›i đắp và lão cÅ©ng khóc than, rồi moi đất, rôi lôi chiếc quan tài lên, đánh tan nát ra.
Chúng tôi biết lão già Ä‘iên có má»™t mối tình u uất nào đó, nên núp vào bụi cây, giả giá»ng nói :
- Anh ơi ! Em đâu có bạc tình với anh, chỉ vì anh không chìu ý Em đó thôi.
Äôi mắt lão bá»—ng dịu lại, lão nói :
- Hà nương ! Em muốn gì em cứ nói, dù khó khăn đến đâu, dù Ä‘i đến tận cùng chân trá»i góc bể để gặp em, anh cÅ©ng không từ chối !
Chúng tôi giả giá»ng tiếp :
- Hãy đưa cho em mợn cuốn Bí Kiếp Kinh Thư thì em toại nguyện rồi.
Lão nghe nói, liá»n rú lên má»™t tiếng, cấm đầu xuống đất chạy như bay, chúng tôi là những tay có bản lãnh giang hồ mà vẫn không sao Ä‘uổi theo kịp lão.
Thất vá»ng, chúng tôi không Ä‘uổi theo lão nữa, trở lại những ngôi má»™t mà lão v à đào để xem xét. Nhưng chúng tôi không tìm thấy gì cả, vì những chiếc hòm và những xác chết bị lão đánh nát ra từng mãnh.
Trong lúc chúng tôi Ä‘ang lay hoay tìm thá»­ có gì khả nghi, thì lão Äiên ác Sát trở lại. Lão chạy đến như bay ! May mà lão không rú lên mấy tiếng thì chúng tôi không tài nào trốn kịp.
Chúng tôi nép vào một bụi rậm gần đó, thì thấy lão đến trước một ngôi một khác, lấy tay moi đất, và than thở :
- Hà nương ơi ! Anh chìu ý em đấy ! Em đừng trốn tránh anh nữa, hãy để cho anh gặp mặt.
Moi đất xong, lão rút trong bụng ra một gói lụa màu vàng, chôn xuống ngôi mộ, rồi lấp đất lại.
Chúng tôi hồi há»™p vô cùng, vì biết trong gói lụa vàng ấy là quyển Bí Kiếp Kinh Th, nhưng lão ngồi trước ngôi má»™ ấy khóc mãi không chịu Ä‘i. Chúng tôi không biết làm sao, buá»™c lòng phải giả giá»ng nói :
- Anh ơi ! Anh đừng khóc nữa ! Ngày mai anh trở lai đây sẽ gặp em !
Lão nghe chúng tôi nói, liá»n rú lên má»™t tiếng, cấm đầu xuống đất chạy mất.
Thế là chúng tôi lập tức phóng mình ra, moi đất lên, đoạt lấy báu vật võ lâm.
- Thưa sư phụ ! Chắc sư phụ cÅ©ng Ä‘oán biết lúc ấy lòng chúng tôi vui sướng đến bá»±c nào rồi. Tuy nhiên, vì chuyện Bí Kiếp Kinh Thư mà lão già ấy mang cái tên Äiên ác Sát thì chúng tôi dại gì mà dẫm lên vết chân cá»§a lão. Chúng tôi bàn vá»›i nhau tìm má»™t nÆ¡i hẻo lánh để nghiên cứu thật kỹ, rồi sẽ tập luyện sau.
Chúng tôi Ä‘i quanh quẩn suốt thá»i gian nữa tháng trá»i má»›i tìm được nÆ¡i thâm cốc này. Nhưng chẳng may, chúng tôi vừa vào đến cá»­a động thì gặp con Cá»­u VÄ© Äại Xừa, phải cùng nó giao đấu. Kết cuá»™c chúng tôi bị rắn độc cắn, mình mẫy chúng tôi xng lên, ngứa ngáy má»™t tháng trá»i, sau đó cả mình chúng tôi Ä‘á»u má»c lông dài như lông thú, trông dá»… sợ làm sao !
Lâm Viết Hùng xen vào, há»i :
- Sưao không tìm nơi chữa độc ?
Thanh Nhan nói :
- Chúng tôi bị con rắn độc ấy nhốt nơi đây không cho ra. Nó canh nơi cửa động suốt ba năm nay, chúng tôi đã mấy lần giao tranh nhưng không thắng nổi, vì nó có loại hơi độc, mỗi lần phun ra là chúng tôi ói mữa đến ngất xỉu.
Chúng tôi có lá»i nguyá»n, kẻ nào giết được Cá»­u VÄ© Äại Xừa cứu chúng tôi ra, chúng tôi hiến thân làm đệ tá»­ theo hầu hạ suốt Ä‘á»i. Hôm nay, sư phụ đã giết được Cá»­u VÄ© Äại Xừa, xin cho chúng tôi làm tròn lá»i nguyện ấy.
Lâm Viết Hùng lưỡng lự :
- Việc nầy tôi đâu dám… Hồng Nhạn tá» vẽ Ä‘au khổ, cất giá»ng buồn buồn :
- Hai anh em tôi chỠđợi suốt ba năm, thá»i gian ấy đâu phải là ngắn.
Lâm Viết Hùng nghe nói cảm động. Tuy nhiên, với tuổi tác của chàng, chàng không thể chấp nhận được.
Chàng nói :
- Ưước vá»ng cá»§a hai vị là được thoát ra khá»i u cốc nầy. Bây giá» tôi đã giết được rắn độc, hai vị cứ ra Ä‘i, cần gì phải tá»± buá»™c mình vào lá»i nguyá»n.
Hồng Nhạn nói :
- Bá» lá»i nguyá»n trá»n Ä‘á»i chúng tôi không sống an tâm.
Lâm Viết Hùng trầm mặt, qua má»™t lúc chàng nghiêm giá»ng nói :
- Thôi được ! Ta nhân lá»i yêu cầu cá»§a hai ngưá»i !
Nét mừng rỡ thoảng qua trên mặt Song Nhạn.
Thanh Nhạn nói :
- Xin sư phụ cho biết tôn hiệu !
Lâm Viết Hùng nói :
- Thừa kế Chưởng môn Huyá»n Cung Ngá»c Diện Nhân Lâm Viết Hùng.
Song Nhạn vập đầu lạy ba lạy, rồi đứng dậy, nói :
- Xin má»i sư phụ vào động đá để chúng tôi dâng nạp quyển Bí Kiếp Kinh Th.
Lâm Viết Hùng nói :
- Bí Kiếp Kinh Thư do hai ngưá»i lấy được đâu phải cá»§a ta ?
Song Nhạn nói :
- Chúng tôi đã có lá»i nguyện, xin ân sư vui lòng chấp thuận lá»i nguyện ấy.
Dứt lá»i, Song Nhan đưa Lâm Viết Hùng vào chổ há» trú ngụ.
Chẳng mấy chốc, ba ngưá»i đã đến trước má»™t hang đá sâu ngòm. Trước cá»­a hang có hai cây cổ thụ to tướng, rặn cây che khuất cả má»™t khoảng đất rá»™ng. Trên cá»­a hang reu phong phá»§ đầy, những loại dây rừng leo chằn chịt và rÅ© xuống như má»™t bức rèm, Ä‘iểm thêm mấy bông hoa dại trông rất đẹp mắt.
ÄÆ°á»ng vào hang không rá»™ng lắm, chen lẫn vào đám lau cao quá ngá»±c. Quang cảnh tuy không là danh lam thắng cảnh song không đến nổi khô cằn trÆ¡ trá»i, và nếu dùng vào chổ tập luyện võ công thì không tìm ra được nÆ¡i nào hÆ¡n.
Lâm Viết Hùng ngồi xếp bằng trên giưá»ng đá trong hang. Song Nhạn liá»n Ä‘em má»™t số trái cây tư Æ¡i và má»™t tô nước lã trong mát và cung kính nói :
- Má»i sư phu dùng tạm mấy trái cây rừng này.
Lâm Viết Hùng thấy bụng đã đói, nên không thèm khách khí loi thoi, ăn một bụng no nê.
Ä‚n xong, chàng uống má»™t hoi cạn bát nước rồi bảo Song Nhạn ngồi đối diện vá»›i chàng rồi há»i :
- Bây giỠta muốn biết lai lịch của hai ngươi.
Song Nhạn đưa mắt nhìn nhau. Hồng Nhạn nói với Thanh Nhạn :
- Ca ca để em thay mặt kể hầu sư phụ nhé !
Thanh Nhạn nói :
- ÄÆ°á»£c ! Hồng muá»™i cứ kể Ä‘i.
Hồng Nhạn hướng vào Lâm Viết Hùng nói :
- Äây là câu chuyện má»i năm vá» trước… Cách đây má»i năm, có má»™t tổ chức võ lâm gá»i là Thiên Nhất Môn. Vị chưởng môn cá»§a tổ chức này là má»™t vị tiá»n bối lừng danh giang hồ tên Quá»· Kiếm Vương.
Lâm Viết Hùng kinh ngạc :
- Quỷ Kiếm Vương ?
- Phải ! Vị tiá»n bối giang hồ ấy là má»™t trong Tam Vương. Sau khi tổ chức xong môn phái, Quá»· Kiếm Vương giao quyá»n chưởng môn cho ngưá»i đồ đệ thừa kế là Khúc Nguyên Thông.
Khúc Nguyên Thông không lấy vợ, chỉ thu nhận hai đồ đệ, má»™t trai má»™t gái làm con nuôi, truyá»n dạy võ há»c, và có ý cho hai đồ đệ ấy trở thành cặp vợ chồng sau này.
Lâm Viết Hùng gật đầu, biết cặp vợ chồng ấy là ai rồi.
Thanh Nhạn tiếp lá»i, kể :
- Cặp tình nhân ấy lúc bấy giá» má»›i má»i bảy tuổi. Tuy còn trẻ nhưng võ há»c quán thế. Sư phụ há» rất hài lòng.
Thế rồi một ngày kia, ba sư đồ dắt nhau đến núi Hồng Lãnh để du ngoạn, tình cỠbắt gặp được hai quả nhục chi.
Lâm Viết Hùng trố mắt há»i :
- Nhục Chi ? Äó là má»™t loại trái cây rất quý kia mà ?
- Phải ! Loại trái cây đó rất quý, hai trăm năm má»›i đậu thành má»™t quả, trong giang hồ ít ai trông thấy, trừ những kẻ có duyên may. Ngưá»i nào ăn được má»™t quả thì công lá»±c tăng lên má»™t trăm năm.
Ba thầy trò chúng tôi mừng quá, vá»™i rá»i khá»i núi Hồng Lãnh trở vá».
Nhưng chẳng hiểu vì đâu, tin nầy lại truyá»n vào giang hồ quá nhanh. Khi ba thầy trò chúng tôi vỠđến Thiên Nhất Môn thì đã có hÆ¡n má»™t trăm cao thá»§ hắc bạch võ lâm chia nhau vây chúng tôi để giao đấu. DÄ© nhiên là vá»›i mục đích tranh Ä‘oạt hai quả nhục chi.
Vì tai hoa. bất ngưá», tất cả các môn đồ Thiên Nhất Môn Ä‘á»u nhảy ra ứng chiến.
Thế là một cuộc tử chiến xảy ra vô cùng ác liệt.
Nhưng, Hắc Bạch Võ Lâm toàn là những tay cao thá»§, còn Thiên Nhất Môn trừ thầy trò Khúc Nguyên Thông thì hầu hết là thá»§ hạ đánh sao cho lại. Vì vậy, trải qua má»™t thá»i gian giao đấu, môn đệ cá»§a Thiên Nhất Môn thây chất như rạ, máu chảy thành sông.
Khúc Nguyên Thông tuy có võ công xuất thần, nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, một mình làm sao cự lại cả hàng trăm cao thủ cùng một lúc.
Hai đồ đệ cá»§a Khúc Nguyên Thông liá»u chết, quần áo nhuá»™m đầy máu, theo sát gót sư phụ hỠđể bảo vệ.
Tuy nhiên, sức ngưá»i có hạng, ba thầy trò Khúc Nguyên Thông dần dần yếu thế.
Biết không thể tránh khá»i hiểm nguy, nhưng Khúc Nguyên Thông là má»™t vị chưởng môn, không thể vì nguy hiểm mà bá» chạy, nên đã chống cá»± đến lúc cuối cùng.
Trước khi chết, ông còn cất trong ngưá»i hai quả nhục chi, và bảo hai đồ đệ hãy thoát thân để sau này báo thù.
Hai tên đồ đệ không nở bỠthầy, nhưng cuối cùng cũng phải tuân lệnh.
Quần hùng đánh ngã Khúc Nguyên Thông xong, hỠxúm nhau dành dựt xác chết ấy để đoạt báu vật. Thế là một cuộc huyết chiến thứ hai xảy ra.
Trong lúc há» Ä‘ang tàn sát lẫn nhau thì chiến tràng xuất hiện má»™t gã thanh y bịt mặt. Ngưá»i này võ công khá cao, lại gặp lúc quần hùng đã đánh nhau chí tá»­, không còn sức lá»±c nàu đương cá»±, nên gã cá»›p lấy xác chết và chạy như tên bay không ai Ä‘uổi theo kịp.
Thế là hai quả nhục chi vỠtay gã thanh y bịt mặt ấy.
Không ai biết gã thuá»™c môn phái nào. Nhưng sau thá»i gian hai năm, giang hồ lại xuất hiện má»™t tổ chức mang tên U Vương Quá»· Äiện. Các môn hạ cá»§a U Vương Quá»· Äiện Ä‘á»u mặc áo xanh bịt mặt, và vị Äế Quân Quá»· Äiện thỉnh thoảng cÅ©ng có xuất hiện giang hồ, cÅ©ng mặc áo xanh bịt mặt, lại có má»™t ná»™i công quái ác. Ngưá»i ta đồn rằng ngưá»i cá»›p được hai quả nhục chi trước kia chính là hắn và nhỠăn hai quả ấy mà công lức cá»§a hắn trở thành vô địch thiên hạ.
Lâm Viết Hùng xen vào há»i :
- Hai ngươi có biết U Vương Quá»· Äiện thiết lập nÆ¡i nào không ?
- Không rõ ! Nhưng hắn đã dùng má»™t phù hiệu là Quá»· lệnh Ä‘iá»u khiển khắp các tổ chức ở má»i nÆ¡i ! Ngưá»i cá»§a hắn thưá»ng cải trang đủ hình thức, nên tai mắt đâu cÅ©ng có.
Chúng tôi chính là hai tên đệ tá»­ Khúc Nguyên Thông, quyết chí trả thù cho sphụ, đã má»™t thá»i gian xuất hiện giang hồ, cố tìm tung tích cá»§a Äế Quân Quá»· Äiện, nhưng vì thế lá»±c không có, môn đồ cá»§a Thiên Nhất Môn tan rã hết, nên việc làm ấy không thành công. Vã lại võ công cá»§a chúng tôi cha phải là đối thá»§ cá»§a Äế Quân Quá»· Äiện, đành phải nhẫn nhục.
Vừa rồi, chúng tôi cố tâm chiếm Ä‘oạt Bí Kiếp Kinh Thư để tập luyện nuôi chí báo thù, nhưng chúng tôi lại cÅ©ng bị thất bại vì không tìm được ngá»c bích Ma Äầu.
Lâm Viết Hùng nói :
- Hai ngươi đã có sư phụ rồi, mặc dù hai ngươi có lá»i nguyá»n ước, nhưng ta không thể nhận làm đồ đệ được.
- Nếu không làm đồ đệ, chúng tôi xin nguyện làm tùy nô, và gá»i sư phụ bằng chá»§ nhân.
Lâm Viết Hùng mÄ©m cưá»i :
- Ừ ! Thế cÅ©ng được ! Từ nay các ngươi chỉ gá»i ta bằng chá»§ nhân thôi.
Song Nhạn mừng rỡ, rút trong kẹt đá lấy ra một gói lụa màu vàng, và nói :
- Äây là Bí Kiếp Kinh Th, Song nô xin dâng nạp cho chá»§ nhân gá»i là chút lá»… má»n ra mắt.
Lâm Viết Hùng cÅ©ng rút trong bá»c ra má»™t cuốn sách, Ä‘em so vá»›i quyển sách cá»§a Song Nhạn thì quả thật đó là bá»™ Bí Kiếp Kinh Thư gồm cả hai quyển thượng và hạ.
Lâm Viết Hùng mừng rỡ, dù chàng cha có ngá»c Ma Äầu, cha luyện được môn võ công tuyệt há»c, nhưng ít ra chàng cÅ©ng thá»±c hiện được nhiệm vụ cá»§a chàng là Ä‘em bá»™ Bí Kiếp Kinh Thư chôn vào Cổ Tháp vá»›i xác lão nhân trong hang đá.
Chàng lại tự nghĩ :
- Lâu nay ta cất giữ Bí Kiếp Kinh Thư nhưng cha có dịp xem qua. Nơi đây kín đáo, ta lại tìm được đủ bộ, ta thử xem qua cho biết.
Thấy Song Nhạn đứng hầu trước mặt, chàng nói :
- Sưau khi rá»i khá»i nÆ¡i đây, ta sẽ cố gắng tìm thuốc giãi độc cho hai ngươi để hai ngươi thá»±c hiện lá»i di mệnh cá»§a lệnh s.
Song Nhạn cung kính nói :
- Xin cảm ơn chủ nhân.
Lâm Viết Hùng nói :
- Hiện nay, ta cần có nơi tịnh dưỡng nghĩ ngơi để xem qua bộ Kinh Th.
Sau đó chúng ta sẽ rá»i khá»i nÆ¡i đây cÅ©ng chẵng muá»™n.
Song Nhạn nói :
- Xin Chá»§ nhân thận trá»ng ! Chúng tôi nghe nói muốn luyện Bí Kiếp Kinh Thph ải có Ma Äầu Ngá»c Bích, nếu không sẽ bị tẩu há»a nhập ma. Chính Äiên ác Sát đã là má»™t trong những nạn nhân ấy.
Lâm Viết Hùng nói :
- Äiá»u ấy ta đã có nghe má»™t lão nhân trong hang đá nói lại. Nhưng Ma Äầu Ngá»c Bích biết đâu mà tìm ?
Song Nhạn nói :
- Trước đây chúng tôi có nghe tôn sư Quá»· Kiếm Vương kể lại lai lịch viên ngá»c ấy.
Lâm Viết Hùng nghe nói há»i vá»™i :
- Lai lịch như thế nào ?
- Trước đây hai trăm năm, lúc Hoàng Dược Sư và Âu Dương Phong soạn ra bá»™ Bí Kiếp Kinh Thư trên đỉnh Hoa SÆ¡n, thì sau khi hai ngưá»i luận xong các môn võ há»c, công lá»±c đã quá hao mòn, nên ban ngày không còn đủ sức ghi chép nữa, chỉ có ban đêm há» má»›i tỉnh trí nối tiếp công việc ghi vào đó những khẩu quyết võ công.
Tuy nhiên, ban đêm trá»i lại tối, đó là má»™t trở ngại lá»›n lao. Hai ngưá»i tìm được má»™t loại cá» chế ra má»™t thứ má»±c lân tinh, nghÄ©a là thứ nước gặp bóng tối tá»± nhiên sáng lên lóng lánh.
Nhá» chất nước cá»§a loại cỠấy, hai ngưá»i dùng làm má»±c viết trong đêm tối rất tiện lợi. Tất cả các khẩu quyết Ä‘á»u ghi vào những trang sau cùng má»™t quyển sách.
Nhưng, khi há» làm xong thì há» lại thất vá»ng vì chất má»±c ấy biến Ä‘i đâu mất, trong bóng tối không còn hiện lên nét chữ nữa.
Hai ngưá»i lại bàn tính tìm má»™t thứ cá» có chất lân tinh khác.
Chẳng ngưỠtrong lúc hỠđang bỠóc ra để suy nghĩ thì đêm đó có một con rắn khổng lồ bò đến, le lỡi hút chất nước cỠmà hỠdùng làm mực để ghi chép.
Äiá»u làm cho há» ngạc nhiên là má»—i khi con rắn le lỡi ra thì có má»™t luồng ánh sáng lạ. Luồng ánh sáng ấy làm cho những trang chữ bi mất hiện lên rất rõ.
Hai ngưá»i vì quá mệt mõi, tuy nhiên, thấy sá»± kiện lạ lùng xảy ra như vậy, nhưng há» cÅ©ng không có phản ứng nào.
Rồi đếm một đêm khác, con rắn khổng lồ ấy cũng đến hút mực, và ánh sáng trong lỡi nó cũng làm nỗi lên những dòng chữ bị mất trên những trang sách để gần nơi đó.
Thấy vậy, hai vị tiá»n bối võ lâm Ä‘oán biết trong đầu con rắn có ngá»c quý, thứ ngá»c cấu tạo do chất cá» lân tinh mà thành. Há» liá»n hợp công đánh chết con rắn lấy ngá»c, và dùng viên ngá»c rá»i vào những trang sách đã ghi các khẩu quyết. Viên ngá»c ấy giống hình chiếc sá», nên hỠđặt tên là Ma Äầu Ngá»c Bích.
Äể cho ngưá»i Ä‘á»i sau biết, hai vị tiá»n bối ấy có ghi trong sách dặn:
muốn luyện các môn võ công phải có Ma Äầu Ngá»c Bích.
Nhưng vá» sau, chẳng biết viên ngá»c ấy thất lạc nÆ¡i đâu, cÅ©ng không biết ngưá»i nào đã tìm thấy nó chăng ?
Lâm Viết Hùng buồn bã nói :
- Như vậy chắc là đã thất lạc rồi, làm sao còn tìm lại được nữa.
Song Nhạn nói :
- Nếu chủ nhân muốn xem cho biết bộ ky thư võ lâm ấy thì được, còn việc tập luyện chúng tôi e nguy hiểm.
Lâm Viết Hùng nói :
- Ta cÅ©ng biết rõ Ä‘iá»u ấy, các ngươi khá»i lo.
Song Nhạn nói :
- Gần đây có căn nhà đá rất sạch sẽ. Äó là thạch động, vừa xinh xắn, vừa mát mẻ, xin má»i chá»§ nhân đến đó nghÄ© ngÆ¡i.
Lâm Viết Hùng gật đầu :
- ÄÆ°á»£c lắm !
Song Nhạn đứng dậy Ä‘i trước dẫn đưá»ng.
Hai ngưá»i đưa Lâm Viết Hùng vào má»™t cái hang đá khác, ở đây toàn loại đá trắng lóng lánh như má»™t viên ngá»c khổng lồ, má»—i bá» rá»™ng độ năm trượng, không khí mát mẻ dể chịu vo cùng.
Lâm Viết Hùng mỉm cưá»i khoang khoái, ngồi xuống mặt đá, tá» lá»i cám Æ¡n Song Nhạn đã dành riêng cho chàng má»™t nÆ¡i đắc ý.
Song Nhạn cúi chào Lâm Viết Hùng rồi dắt nhau trở vỠhang đá trước kia nghĩ ngơi.
ánh trăng vàng nhợt rải trên động đá lóng lánh như muôn ngàn viên kim cương.
Lâm Viết Hùng nằm nghÄ© má»™t lúc thấy trong ngưá»i đã khoẻ khoắn. Chàng không ngá»§ được, lần mò bước ra ngoài cá»­a động.
Bốn bá» lặng ngắt như tá». Xung quanh vắng vẻ làm cho chàng có cái cảm giác cô đơn.
Chàng thả bước đi lần vỠphía suối nước, bỗng trước mắt chàng hiện ra một cái gì là lạ. Chàng thấy trên mặt đất cách chổ chàng đứng chừng vài chục bước có một vệt sáng màu xanh. Vệt sáng nhấp nháy toa? ra một vòng tròn to bằng cái nia vậy.
Lâm Viết Hùng dừng bước, quan sát cảnh vật xung quanh, thấy nÆ¡i đó là chá»— ban chiá»u chàng bá» xác con rắn ở đấy.
Sực nhớ lại câu chuyện Song Nhạn vừa kể, chàng nhủ thầm :
- Tại sao con rắn này phát ra ánh sáng, hay đây cÅ©ng là loại rắn có ngá»c, mà ánh sáng có thể làm nổi lên chất má»±c lân tinh ?
Chàng chạy đến. Quả nhiên ánh sáng từ đầu con rắn phát ra.
Äể khá»i nghi ngưá», chàng thò tay vào túi, lấy hai quyển Bí Kiếp Kinh Thư lật từng trang để xem xét. Quả nhiên, đến những trang cuối cùng những dòng chữ màu xanh nhạt bá»—ng hiện lên rất rõ rệt.
Chàng “á†lên một tiếng kinh ngạc. May là trong động đá thâm u không một ai hay biết.
Chàng nhủ thầm :
- Thế là ta đã gặp được kỳ duyên rồi. Có lẽ trước đây hai vị tiá»n bối cÅ©ng đã gặp được loại rắn chín Ä‘uôi này. Ngá»c nó có thể dùng soi sáng chất lân tinh. á»’ ! Ta đã tìm được Ma Äầu Ngá»c Bích.
Không chần chá», chàng lấy tay xé hai đầu con Cá»­u VÄ© Äại Xừa ra, móc lấy viên ngá»c. Rõ ràng viên ngá»c có hình má»™t chiếc sá».
Chàng mừng quá, lẫm bẫm :
- Ma Äầu Bích Ngá»c ! Ma Äầu Bích Ngá»c !
Chàng vá»™i quay vá» thạch động, đặt viên ngá»c lên các trang sách, nằm úp bụng xuống mặt đá, Ä‘á»c từng dòng chữ má»™t.
Sau khi Ä‘á»c hết hai quyển Bí Kiếp Kinh Thư và các khẩu quyết, chàng phân tách rất rõ ràng.
Quyển thượng do Âu Dương Phong ghi lại, toàn là những môn võ công khảo cứu theo cách giao đấu cá»§a loài vật. Lối võ công nầy không chú trá»ng vá» tâm mà chú trá»ng vá» lá»±c, nghÄ©a là má»™t công phu rèn luyện vá» sức mạnh cá»§a gân và bắp thịt. Má»i khí lá»±c trong ngưá»i Ä‘á»u dồn hết ra ngoài. Hiệu năng cá»§a lối đánh này là bạo.
Ngược lại, quyển hạ do Hoàng Dược Sư ghi, toàn là những môn võ công khảo cứu theo lối phản ứng tá»± nhiên. Lối võ công nầy không trá»ng vá» tâm, cÅ©ng không chú trá»ng vá» lá»±c mà chú trá»ng vá» thần. Má»i khí lá»±c trong ngưá»i được luân chuyển Ä‘á»u đặn trong cÆ¡ thể từ trong ra ngoài. Hiệu năng cá»§a lối võ công này là phản ứng tá»± nhiên.
Hai lối công phu nầy Ä‘á»u được nghiên cứu đến trác tuyệt tinh túy. Tuy má»—i bên có khác nhau, song bên nào cÅ©ng có những nét đặc biệt.
ở quyển thượng có môn Hoá Huyết Thần Công. Môn võ công nầy có thể dùng sức mạnh đánh đến nát đá thành bùn, chảy sắt thành nước, vì ná»™i lá»±c phát ra má»™t sức nóng phi thưá»ng.
ở quyển hạ có môn Phản Xưa. Thần Công. Môn võ nầy tạo sức phản ứng ngược chiá»u. Äối phương đánh ra mạnh bao nhiêu thì sức mạnh quay dá»™i ngược trở vá» bấy nhiêu.
Lâm Viết Hùng mê mang trong các khẩu quyết. Chàng Ä‘á»c mãi cho đến lúc trá»i hừng sáng chàng má»›i gấp sách lại nghÄ© thầm :
- Hiện nay ta chỉ có má»™t thá»i gian ngắn để hoàn thành trách nhiệm, nếu Ä‘em những khẩu quyết này tập luyện cho thấu triệt thì biết bao giá» má»›i xong.
Cuối cùng chàng quyết định chỉ tập luyện hai môn Hoá Huyết Thần Công và Phản Xưa. Thần Công mà thôi. Vá»›i hai môn võ nầy ít ra chàng cÅ©ng phải tập luyện hÆ¡n hai tháng trá»i má»›i hoàn tất được.
Äã dứt khoác vỠý định, chàng cảm thấy như trong ngưá»i nhẹ nhàng khoan khoái, nên cất hai quyển Bí Kiếp Kinh Thư vào bá»c, rồi nằm nhắm mắt Ä‘iá»u dưỡng công lá»±c.
Bá»—ng thấy Song Nhạn Ä‘em trái cây và nước lã vào. Chàng ăn uống xong, liá»n dặn hai ngưá»i song nô :
- Từ nay các ngươi cứ canh chừng ngoài động. Ta cần thá»i gian hai tháng để luyện má»™t môn võ công. Cứ má»—i ngày vào giá» ngá», các ngươi má»›i được vào đây Ä‘em trái cây và nước uống.
Song Nhạn thấy lá»i nói và thái độ cá»§a chàng rất nghiêm chỉnh, không dám há»i lá»i nào, cúi đầu tuân lệnh.
Từ đó, Lâm Viết Hùng chăm chú luyện công. Chàng Ä‘ang ở trong má»™t hoàn cảnh thuận tiện, suốt ngày ngồi xếp bằng tròn giữa thạch động, đôi mắt nhắm nghiá»n, chỉ ăn uống má»™t lần vào buổi tra mà thôi.
Má»™t tháng trôi qua ! Việc tập luyện cá»§a chàng có má»›i tấn tá»›i. Trong khi ngồi tham luyện thần công tá»± nhiên trong ngưá»i chàng phát ra má»™t luồng cang khí vô hình bao phá»§ cả thạch động. Nhiá»u khi Song Nhạn muốn thăm chàng, nhưng không làm sao bước tá»›i được.
Há» có cảm tưởng thạch động đã bị thần công cá»§a chàng kết tinh lại thành má»™t khối ngá»c rắn chắc vậy.
Thấm thoát đã hai tháng, Lâm Viết Hùng không biết gì vỠthay đổi của giang hồ.
Việc luyện công của chàng cũng đã thành công.
Gương mặt cá»§a chàng bấy giá» tư Æ¡i trẻ hÆ¡n, nhưng có Ä‘iá»u lạ là đôi mắt chàng không còn sáng quắc như trước kia nữa, mà chỉ bình thản, dịu dàng, và sáng hÆ¡n đôi mắt ngưá»i thưá»ng má»™t tí thôi.
Trông bỠngoài không ai có thể biết chàng có tuyệt đỉnh võ công được.
Nhưng đó là hiện tượng cá»§a má»™t ngưá»i đã đạt đến mức thượng thừa trong võ thuật.
Ngày mà chàng luyện xong hai môn thần công thì chàng mới thu hồi luồng cang khí lại.
Song Nhạn bấy giỠmới tự do ra vào, thắm viếng.
Hai ngưá»i cúng kín nói :
- Mừng chưởng môn đã đạt được ý nguyện.
Lâm Viết Hùng tư Æ¡i cưá»i nói :
- Cảm Æ¡n hai ngươi đã chăm sóc cho ta trong thá»i gian vừa rồi.
Song Nhạn há»i :
- Chủ nhân có thể cho chúng tôi biết chủ nhân vừa luyện thứ thần công gì mà ghê gớm thế ?
Lâm Viết Hùng đáp :
- Äó là hai môn thần công gá»i là Hoá Huyết Thần Công và Phản Xưa. Thần Công.
Một loại thế công và một loại thế thủ.
- Do đâu mà Chủ nhân luyện được ?
- Hai môn này Ä‘á»u rút trong Bí Kiếp Kinh Th.
- Bí Kiếp Kinh Thư ? Chá»§ nhân không có ngá»c Ma Äầu thì làm sao luyện được ?
Lâm Viết Hùng cầm viên ngá»c đưa lên cao, nói :
- Äây là ngá»c Ma Äầu.
- Chủ nhân tìm ra lúc nào ?
- Chính trong đầu con Cá»­u VÄ© Äại Xừa mà ta đã giết nó trước kia.
Song Nhạn reo lên :
- Nếu vậy chá»§ nhân là má»™t ngưá»i có duyên may nhất thế gian này. Xin chá»§ nhân cho chúng tôi thấy qua uy lá»±c cá»§a hai môn thần công.
Lâm Viết Hùng nói :
- Việc ấy đâu có khó gì. Nhưng trong Bí Kiếp Kinh Thư còn rất nhiá»u Ä‘iá»u nói vá» bí há»c, mà ta cha có thì giá» khảo cứu.
Song Nhạn nói :
- Chỉ hai môn thần công ấy, chủ nhân đã trở thành giang hồ đệ nhất nhân rồi.
Ba ngưá»i bước ra khá»i thạch động, tiến vá» phía trước.
Äá»™t nhiên cả ba dừng lại, Lâm Viết Hùng đưa mắt nhìn má»™t tảng đá cao quá đầu ngưá»i, cách đấy hÆ¡n ba trượng, rồi đưa tay phất má»™t cái.
Thấy không gây phản ứng gì, Song Nhạn trố mắt nhìn Lâm Viết Hùng ngở chàng cha ra tay.
NgưỠđâu, một luồng gió cuốn tới, đánh ập vào tảng đá đổ nhào xuống, bụi cát bốc lên rồi lắng dần.
Tảng đá bị chưởng lực của chàng đánh nát ra thành bột.
Ngoài ba trượng mà chỉ phất nhẹ má»™t cái đã đánh tan tảng đá to tướng thì ai trông thấy không khiếp ngưá»i.
Nội lực của Song Nhạn đứng vào bậc cao thủ nhưng cũng phải lắc đầu le lỡi khiếp phục.
Chính Lâm Viết Hùng cũng không ngưỠuy lực của Hoá Huyết Thần Công kinh khủng đến như vậy, bất giác chàng rùng mình.
Song Nhạn ngẩn ngÆ¡ má»™t lúc, rồi quay lại há»i Lâm Viết Hùng :
- Xin chá»§ nhân cho biết chừng nào rá»i khá»i u cốc nầy ?
Lâm Viết Hùng nói :
- Các ngươi trở vá» hang thu xếp hành lý rồi Ä‘i ngay bây giá».
Song Nhạn bị nhốt trong u cốc hơn ba năm, giỠđây được thoát ra thì còn gì mừng rỡ bằng. Cả hai phóng mình trở vỠđộng đá nhanh như tên bắn.
Lâm Viết Hùng đứng một mình, suy nghĩ :
- Ta đã luyện được hai môn thần công rồi thì cất trong ngưá»i bá»™ Bí Kiếp Kinh Thl àm gì ! Ta tìm chổ cất giấu, chừng nào trả xong cừu hận sẽ đến đây lấy nó Ä‘em chôn vào cổ tháp, thá»±c hiện lá»i hứa cá»§a lão nhân trong hang đá.
NghÄ© như vậy, chàng đưa mắt nhìn lên, thấy gần đấy có má»™t tảng đá rất lá»›n nhô ra cách má»i hai trượng.
Tảng đá trông có vẻ khác thưá»ng.
Chàng dùng thuật kinh công nhảy phóch lên, dùng bàn tay chặt tảng đá ra thủng thành một lỗ vuông, bỠsâu một thước.
Chàng liá»n bá» bá»™ Bí Kiếp Kinh Thư và viên ngá»c Ma Äầu vào rồi dùng tảng đá lá»›n lấp cái lá»— vuông ấy lại.
Thực hiện xong ý định, chàng đứng nhìn khoang khoái.
Bấy giá» Song Nhạn cÅ©ng đã sắp đặt xong hành trang, hai ngưá»i chạy đến nÆ¡i, nói vá»›i Lâm Viết Hùng :
- Thưa chá»§ nhân ! Chúng tôi xin theo chá»§ nhân rá»i khá»i u cốc nầy.
Lâm Viết Hùng gật đầu. Cả ba cùng nhau phi thân ra miệng cốc.
Tài sản của ngocnd321

  #10  
Old 06-05-2008, 05:44 PM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Há»c Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bài gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Äại Hoang SÆ¡n
L âm Viết Hùng và Thanh Hồng Song Nhạn vừa chạy ra khá»i u cốc độ năm trăm dặm đưá»ng thì rẽ vào má»™t con đưá»ng lá»›n, uốn quanh cạnh mé rừng.
Bá»—ng từ xa cát bụi bay nghịt trá»i, tiếp theo đó tiếng vó ngá»±a chạy rá»™n rập.
Ba ngưá»i cha kịp phóng Ä‘i thì đã thấy xuất hiện má»i hai tên áo xanh bịt mặt, lưng Ä‘eo trưá»ng kiếm.
Lâm Viết Hùng “hừ†một tiếng lạnh lùng, ý nghĩ háo sát hiện ra trong đôi mắt chàng.
Chàng nhủ thầm :
- Bá»n này chính là các cao thá»§ cá»§a U Vương Quá»· Äiện. Ta tập luyện hai môn thần công mất hai tháng trưá»ng, nhân đây cÅ©ng nên Ä‘em thá»­ nghiệm.
Má»i hai cao thá»§ Quá»· Äiện thấy ba thầy trò Lâm Viết Hùng lập tức dừng ngá»±a đứng dàn hàng ngang cách ba trượng, vá»›i ánh mắt sáng quắc.
Chúng kinh ngạc vì thấy Thanh Hồng Song Nhạn. Hai quái nhân nữa ngưá»i nữa ngợm, lông lá đầy mình, lại theo há»™ vệ Lâm Viết Hùng.
Thanh Hồng Song Nhạn bước tá»›i cung kính há»i Lâm Viết Hùng :
- Thưa chá»§ nhân ! LÅ© chuá»™t nầy là ngưá»i cá»§a U Vương Quá»· Äiện đó.
Lâm Viết Hùng nói :
- Phải !
- Thưa chủ nhân ! Chủ nhân định xử trí thế nào ?
- Giết !
Giá»ng nói cá»§a Lâm Viết Hùng làm cho bá»n U Vương Quá»· Äiện rúng động. Má»i hai thanh trưá»ng kiếm vung lên, vận sức chỠđợi.
Thanh Hồng Song Nhạn sánh vai tiến tá»›i, ép má»i hai thanh trưá»ng kiếm cá»§a đối phương.
Má»i hai tên thanh y bịt mặt nầy trình độ võ thuật xếp vào hạng thứ tư trong Quá»· Äiện. Tuy nhiên, trên giang hồ há» là những kẻ chá»c trá»i khấy nước, vì thế há» má»›i được phái Ä‘i tìm các nhân vật thuá»™c các môn phái khác để thanh toán.
Nay không ngá» há» phải chạm trán vá»›i hai quái nhân nầy, khiến há» kinh hãi, đưa mắt ra hiệu cho nhau, rồi từ từ biến đổi thế đứng vây Song Nhạn vào giữa, đồng thá»i rú lên má»™t tiếng đồng loạt vung kiếm tấn công.
Ha…Ha…Ha… Hi…Hi…Hi… Hai tiếng cưá»i, má»™t trầm hùng, má»™t nhu hoà quyện vào nhau hợp thành má»™t âm thanh quái dị.
Lư Tiếng cưá»i cha dứt thì thân hình cá»§a Song Nhạn đã lăn xả vào trong vùng kiếm quang cá»§a đối thá»§.
Tức thì giữa chiến tràng nổi lên vài tiếng rên thê thảm, rồi những thây run rẩy ngã gục xuống, máu chảy lai láng.
Chỉ trong chá»›p mắt, tiếng rên la thảm thiết cÅ©ng tắt lịm dần dưới thân ngưá»i vùng máu tư Æ¡i rá»™ng hÆ¡n bốn thước vuông.
Thanh Hồng Song Nhạn chỉ dùng có mấy chiêu mà đã há»§y diệt cả má»i hai cao thá»§ trong U Vương Quá»· Äiện, thật là má»™t công lá»±c hùng hậu cha từng thấy.
Tuy địch thá»§ đã chết hết, nhưng Lâm Viết Hùng thấy những đống xương tan thịt nát, vùi sâu dưới vÅ©ng máu tá»i cÅ©ng phải kinh ngạc.
Song Nhạn diệt hết má»i hai cao thá»§ áo xanh, liá»n bước tá»›i trước mặt Lâm Viết Hùng chấp tay nói :
- Chúng tôi vâng lệnh chủ nhân đã làm xong.
- ÄÆ°á»£c ! Chúng ta tiếp tục lên đưá»ng.
Tiếng nói Lâm Viết Hùng cha dứt thì đã có ba bóng ngưá»i mặc áo xanh bịt mặt rón rén bên mé rừng nhặt các xác chết vừa rồi.
Lâm Viết Hùng nói :
- Äó là bá»n thuá»™c hạ cá»§a chúng. Ta không cần phải sát hại. Thôi ! Chúng ta Ä‘i.
Chàng hướng vỠphía Bắc, lách mình một cái, phi thân đi trước.
Thanh Hồng Song Nhạn cÅ©ng lẹ làng lá»›t theo. Thân pháp cá»§a ba ngưá»i nầy nhanh như tên bắn.
Chá»›p mắt ba ngưá»i đã Ä‘i xa hÆ¡n trăm dặm đưá»ng.
Lâm Viết Hùng nói với Song Nhạn :
- Các ngươi tình nguyện theo ta, nhưng cha được chữa độc. Ta muốn tìm thuốc chữa độc cho các ngươi trước rồi sẽ tính việc tìm kiếm U Vương Quá»· Äiện báo thù.
Song Nhạn nói :
- Chá»§ nhân có ý nghÄ© như thế chúng tôi rất đội Æ¡n. Trước đây chúng tôi có nghe đồn Bách Äá»™c Ma Tôn là má»™t vị tiá»n bối võ lâm khét tiếng vá» môn chữa độc. Nếu tìm ngưá»i ấy may ra chữa được.
Lâm Viết Hùng nói :
- Ta cÅ©ng có nghe nói đến. Nhưng Bách Äá»™c Ma Tôn đã xa lánh giang hồ lâu rồi, chẳng biết còn sống hay đã chết !
Song Nhạn nói :
- Không ! Bách Äá»™c Ma Tôn còn sống và Ä‘ang ẩn thân nÆ¡i Äại Hoang SÆ¡n để nghiêng cứu vỠđộc dược.
Lâm Viết Hùng nói :
- Nếu vậy dù khó khăn đến đâu ta cũng tìm đến để xin thuốc chữa độc cho hai ngươi.
Song Nhạn lo lắng :
- Äại Hoang SÆ¡n là chổ cấm địa, lâu nay võ lâm giang hồ không ai dám đến đó cả.
- Tại sao ?
- Vì trước đây má»i năm, quần hùng võ lâm có tranh nhau má»™t báu vật gá»i là Phật Châu Lệnh. Nhưng vá» sau, xâu chuổi ấy lá»t vào tay Bách Äá»™c Ma Tôn, và ông ta lại bá» giang hồ đến ẩn cu tại Äại Hoang SÆ¡n. Từ đó đến nay không có má»™t ai dám đến đó.
Lâm Viết Hùng nói :
- Chúng ta không thể sợ nguy hiểm mà không tìm đến.
Lá»i nói cá»§a Lâm Viết Hùng như má»™t mệnh lệnh, khiến Song Nhạn không dám bàn cãi nữa, phải nối gót lên đưá»ng.
Ba ngưá»i Ä‘i thẳng vá» hướng Bắc, dùng thuật kinh công vợt suối băng ngàn, không cần theo đưá»ng lá»™. Chỉ má»™t giá» sau, ba ngưá»i đã vào nÆ¡i núi rừng trùng Ä‘iệp, và há» vợt qua những đỉnh cao chót vót.
Äi má»™t lúc nữa, trước mặt ba ngưá»i hiện ra má»™t gò núi chá»c trá»i, chung quanh bóng nhằn như tưá»ng nhà, không thấy má»™t cây cá» nào má»c cả.
Lâm Viết Hùng quay lại, chỉ hòn núi trá»c, há»i Song Nhạn :
- Äây có phải Äại Hoang SÆ¡n không ?
Thanh Nhạn nói :
- Trước kia chúng tôi có dịp Ä‘i ngang qua vùng nầy, và biết rõ Äại Hoang SÆ¡n ấy.
Tuy nhiên, không một ai dám vợt lên núi.
Lâm Viết Hùng thấy vẻ sợ sệt cá»§a hai ngưá»i, liá»n há»i :
- Các ngươi sợ à ?
Song Nhạn nói :
- Chúng tôi đã thỠdù chết sống cũng quyết theo chủ nhân, thì nguy hiểm đến đâu cũng chẳng dám từ chối, huống chi việc này chủ nhân đã vì chúng tôi.
Lâm Viết Hùng thấy hòn núi trá»c bằng đá láng, cách chừng hai dặm, liá»n nghiêm sắc mặt nói vá»›i Song Nhạn :
- Các ngươi đứng đây, để một mình ta lên.
Song Nhạn nói :
- Chúng tôi không muốn rá»i chá»§ nhân.
- Không ! Ta muốn mạo hiểm một mình thôi.
- Chúng tôi không nỡ để chủ nhân đi một mình. Chúng tôi không an lòng.
- Äây không phải là chuyện nguy hiểm, vì chúng ta đâu phải là kẻ thù cá»§a Bách Äá»™c Ma Tôn !
- Nhưng lão ma ấy có tánh kỳ quái lắm ! Ai đã phạm đến vùng cấm địa của lão thì nhất định lão không dung tình.
- Ồ ! Các ngươi cứ yên tâm ! Ta đã có cách đối phó.
Song Nhạn nói :
- Chúng tôi xin theo lên núi và đứng đàng xa đỠphòng bất trắc kịp thá»i đối phó.
- Khá»i !
- Nhưng.. - Hai ngươi cứ chá» ta ở đây. Bất luận gặp Ä‘iá»u gì cản trở, các ngươi cÅ©ng chá»› xen vào.
Song Nhạn thấy Lâm Viết Hùng đã quyết định chỉ còn biết cuối đầu tuân lệnh, nhưng đôi mắt cả hai Ä‘á»u rá»›m lệ.
Lâm Viết Hùng thấy lòng trung thành của đôi Song Nhạn, nên cảm động nói :
- Thôi, ta cho hai ngươi theo ta.
Song Nhạn mừng rỡ phóng mình lớt tới.
Ba ngưá»i như ba cái bóng má», phi thân lên đỉnh Hoang SÆ¡n.
Vợt khá»i lưng chừng núi độ hÆ¡n năm chục trượng, ba ngưá»i thấy má»™t thung lÅ©ng rá»™ng hÆ¡n má»i trượng, hai bên vách đá cao sừng sững thông vào đỉnh núi.
Lâm Viết Hùng cứ rảo bước dá»c theo thung lÅ©ng Ä‘i được má»™t lúc thì gặp má»™t khe đá như má»™t miệng hang, chỉ vừa má»™t ngưá»i Ä‘i qua.
Chàng buộc miệng “ồ†lên một tiếng, nói :
- Cứ vào !
Dứt lá»i, chàng lách mình xuyên qua kẹt đá. Song Nhạn cÅ©ng vá»™i lách lách mình Ä‘i theo.
Äi cha đầy năm trượng, Lâm Viết Hùng lại gặp má»™t miệng hầm rá»™ng hÆ¡n hai thước, chàng cúi đầu dòm xuống chỉ thấy toàn màu Ä‘en như má»±c, và hắc lên má»™t mùi ẩm ước nghe lạnh mình.
Song Nhạn bước tới bên chàng, nói :
- Chủ nhân định xuống hầm này sao ?
Chàng như Ä‘ang mãi mê suy nghÄ© Ä‘iá»u gì, nên không đáp. Song Nhạn thấy vậy không dám há»i nữa, chỉ trố mắt nhìn và dá»± Ä‘oán :
- Có lẽ dưới hầm này có nhiá»u nguy hiểm.
Giữa lúc đó, ba ngưá»i lại nghe có tiếng rên rÄ© từ dưới màn Ä‘en vá»ng lên.
Lâm Viết Hùng nói :
- Tại sao có chuyện lạ lùng ?
Chàng lặng lẽ bước xuống. Song Nhạn cũng không còn do dự, vội phóng mình nhảy theo.
Äi sâu xuống hÆ¡n má»™t trăm trượng, thì đáy hầm lại rá»™ng hÆ¡n ba căn phòng. Lâm Viết Hùng đưa mắt nhìn quanh, rồi mỉm má»™t nụ cưá»i hy vá»ng nói :
- NÆ¡i nầy có lẽ gá»i là hắc cốc.
Song Nhạn ngÆ¡ ngác há»i :
- Chủ nhân cha đến đây lần nào sao biết được ?
Lâm Viết Hùng nói :
- Má»™t cái hang tối Ä‘en như thế nầy không gá»i là hắc cốc thì còn gá»i là gì ?
Song Nhạn cưá»i lá»›n :
Ba bóng ngưá»i Ä‘ang lá»›t nhanh vào bóng tối thì bá»—ng thấy hai ngưá»i hiện ra chận đưá»ng và hét lá»›n :
- Äứng lại !
Lâm Viết Hùng và Song Nhạn Ä‘á»u giật mình dừng bước, thấy hai ngưá»i chận đưá»ng là hai gã trung niên Hán tá»­, mặc áo xanh và bịt mặt, má»™t ngưá»i tay cầm kiếm đầu quá»·, má»™t ngưá»i tay cầm roi cương tiết.
Hai hán tá»­ này lúc đầu tuy có vẻ hung bạo, nhưng vừa nhìn thấy hình dạng cá»§a đôi Song Nhạn thì mặt há» liá»n biến sắc.
Ngưá»i cầm roi nhìn sững má»™t cái rồi bảo tên đồng bá»n :
- Lui mau !
Song Nhạn “hừ†một tiếng lạnh lùng, rồi lách mình xông tới.
Tiếp đến nghe má»™t tiếng la Ä‘au đướn, hai tên hán tá»­ chân đưá»ng đã chết trong tay Song Nhạn rồi.
Lâm Viết Hùng cau mày nói :
- Bá»n áo xanh bịt mặt là đồ đảng cá»§a Quá»· Äiện. Chúng có mặt nÆ¡i đây là chuyện bất thưá»ng.
Sao không bắt nó để tra há»i lại giết ẩu thả như vậy ?
Song Nhạn nghe nói biết lổi cúi đầu nói :
- Chúng tôi rất đắc tội.
Lâm Viết Hùng nói :
- Äại Hoang SÆ¡n lâu nay cao thá»§ giang hồ không ai dám đến, thế hiện nay chúng nó lại xuất hiện nÆ¡i đây. Chúng ta phải đỠphòng.
Ba ngưá»i theo đưá»ng hầm Ä‘en ngòm tiếng sâu vào.
Song Nhạn nói :
- Trước, chúng tôi nghe đồn trên Äại Hoang SÆ¡n có hai nÆ¡i trắc trở là Hắc Cốc và Äá»™c Trì. Nếu nÆ¡i đây là Hắc Cốc thì còn Äá»™c Trì nÆ¡i nào ?
Chá»›p mắt, ba ngưá»i chạy quá ba dặm đưá»ng hầm.
ÄÆ°á»ng Ä‘i má»—i lúc càng quanh co, khúc khuá»·u, thỉnh thoảng lại có những mô đá nhô ra như những bóng ma chập chá»n chận đưá»ng.
Cảnh tượng nầy dù ai có gan dạ đến đâu cũng phải lạnh mình.
Chá»›p mắt ba ngưá»i đã chạy qua ba dặm đưá»ng hầm. Bá»—ng Lâm Viết Hùng dừng chân lại nói :
- Äã tá»›i nÆ¡i rồi ! Tại sao có tiếng ngưá»i xao động. Chúng ta hãy núp vào má»™t chổ kín để rình xem tá»± sá»±.
Song Nhạn cúi đầu tuân lệnh.
Cả ba núp vào kẹt đá, cách đó chừng má»i trượng.
Há» dõi mắt vá» phía trước thấy trên má»™t cái hồ lá»›n, ánh nước lăng tăng như màu bạc, nhá nhem trong bóng tối, trên bá» hồ nhiá»u bóng ngưá»i lố nhố.
Song Nhạn nói nhỠ:
- Cái hồ nầy chính là Äá»™c Trì rồi !
Lâm Viết Hùng nhìn thấy trên bá» hồ toàn là bá»n thanh y bịt mặt, già có trẻ có, kinh ngạc nói :
- U Vương Quá»· Äiện phái ngưá»i đến Hắc Cốc để làm gì ?
Bá»—ng nghe trong bá»n thanh y bịt mặt nói :
- Nếu lão độc vật ấy không xuất hiện thì làm sao cứu mạng được Hàn công tử ?
Má»™t tên khác trả lá»i :
- Chúng ta vâng lệnh Äế Quân đến đây mà không làm tròn sứ mạng thì không mong sống sót đâu.
Một tên khác xen vào :
- Nếu lão Bách Äá»™c Ma Tôn không ra mặt thì chúng ta dùng hoa? pháo phá nát Hắc Cốc nầy, xem lão còn ẩn mặt nÆ¡i đâu ?
Lâm Viết Hùng lấy làm lạ, nghĩ thầm :
- Bá»n nầy đến đây cầu thuốc chữa độc cho má»™t bệnh nhân gá»i là Hàn công tá»­.
Vậy Hàn công tá»­ là ai ? Nhất định là Hàn SÄ© Hạ rồi ! Vậy Hàn SÄ© Hạ vá»›i Äế Quân Quá»· Äiện phải có quan hệ mật thiết vá»›i nhau. Nhưng ai đã dùng độc dược đã thương Hàn SÄ© Hạ đến nổi phải bị bệnh nặng như vậy ?
Chàng Ä‘ang thắc mắc, má»™t lão già trong bá»n nói :
- Äế Quân nóng lòng không tin lá»i ta chứ cần gì phải đến đây cầu cứu lão độc vật nầy cho mệt. Cứ dùng thuốc kháng độc cá»§a ta má»™t thá»i gian sẽ khá»i ngay.
Lâm Viết Hùng nghe lão nói, biết lão cũng là một tay có bản lãnh vỠđộc dược.
Nhưng một gã trung niên bị mặt cãi lại :
- Này ÄÆ°á»ng chá»§ Quá»· Äá»™c lão ma ! Nếu thuốc kháng độc cá»§a lão mà thắng được nổi chất độc trong Äá»™c Trì thì tôi xin trở vá» phục lệnh Äế Quân, nhá» lão chuyên chữa cho Hàn công tá»­.
Lão già gá»i là Quá»· Äá»™c lão ma cưá»i ha hả nói :
- Có gì mà các ngươi không tin ! Äể ta thí nghiệm cho mà xem. Các ngươi nên biết nước trong Äá»™c Trì nầy dù ngưá»i nào thịt đồng xương sắt mà dính vào má»™t giá»t cÅ©ng bị thịt rữa xương tan. Các ngươi muốn trông thấy sá»± tàn phá khá»§ng khiếp cá»§a chất độc trong cái ao nầy không ?
Tên trung niên bịt mặt nói :
- Tôi chỉ nghe nói mà cha thấy bao giá».
Quá»· Äá»™c Lão Ma nắm má»™t tên bá»™ hạ ném xuống Äá»™c Trì.
Thật quả là chuyện phi thưá»ng.
Mặt nước Äá»™c Trì sôi lên sùng sục, cả thịt xương cá»§a tên bá»™ hạ ấy tan rã ra và tiêu mất, không còng tăm dạng gì nữa.
Cả bá»n trố mắt nhìn, và le lỡi lắc đầu sợ sệt.
Quá»· Äá»™c Lão Ma lại nói :
- Äây ta có loại kháng độc này, có thể trừ được chất độc cá»§a nước Äá»™c Trì. Nếu thoa vào ngưá»i thì nước Äá»™c Trì không thể hại ngưá»i được.
Äoạn lão thò trong bá»c lấy ra má»™t cái lá» nhá» có đựn thuốc bá»™t. Lão bảo tên bá»™ hạ khác:
- Ngươi thoa thuốc nầy vào đôi chân rồi thòng chân xuống ao xem thử.
Tên bộ hạ sợ hãi la lên :
- Xin ÄÆ°á»ng chá»§ lão độc chá»› bắt tôi làm cái chuyện nguy hiểm nầy.
Quá»· Äá»™c Lão Ma là má»™t ngưá»i mang danh vị ÄÆ°á»ng chá»§ trong Quá»· Äiện đâu phải nhá». Vì vậy, mặc dù tên bá»™ hạ sợ hãi, lão vẫn ra lệnh phải tuân hành.
Tên bá»™ hạ đôi chân run rẩy, trút lá» thuốc bá»™t cá»§a lão thoa nhiá»u khắp cả hai chân, rồi ngồi trên bá» ao thòng chân xuống.
Má»i ngưá»i trố mắt nhìn theo.
ác hại thay, thuốc kháng độc của Lão Ma không có công hiệu, đôi chân của tên bộ hạ đó vừa thòng xuống tới mặt nước thì nước sôi lên làm cho hai chân của hắn tan rã ra thành nước.
Hắn hét lên :
- Chết tôi rồi lão độc ơi !
Thấy thuốc kháng độc không công hiệu, Quá»· Äá»™c Lão Ma vểnh ngược hàm râu lên, đưa chân đá tên bá»™ hạ lăn cù xuống nước xương thịt rã tan hết.
Cả bá»n áo xanh bịt mặt còn lại đứng nhìn lão sững sốt, khiến cho lão hổ thẹn, đưa tay gá»i tên bá»™ hạ khác, nói :
- Hãy lại đây, ta còn một thứ thuốc kháng độc nữa, mạnh hơn, có thể trừ chất độc được.
Tên bộ hạ nghe kêu tái mặt, hai chân như dính cứng dưới mặt đất, không nhất lên nổi.
Äang lúc nóng lòng, thấy tên bá»™ hạ mặt xanh, đôi mắt trắng toạt đứng nhìn, lão hét lên:
- Ngươi không tuân lệnh sao ?
Tên bộ hạ nói :
- Thưa ÄÆ°á»ng chá»§ ! Tại sao ÄÆ°á»ng chá»§ bắt chúng tôi làm con vật hy sinh để thí nghiệm. Nếu không thỉnh cầu được Bách Äá»™c Ma Tôn thì trở vá» phục lệnh là xong.
Quá»· Äá»™c Lão Ma trợn mắt nói :
- Sưanh mạng cá»§a ngươi quý hÆ¡n sanh mạng cá»§a Hàn công tá»­ sao ? Ta cần các ngươi hy sinh vài đứa để rút kinh nghiệm, nếu không thỉnh cầu được lão Bách Äá»™c Ma Tôn thì cÅ©ng có thể chế được thuốc chữa cho Hàn công tá»­ chá»›.
Tên bộ hạ la lên :
- Hàn công tá»­ mê gái, bị con gái hạ độc thì ráng mà chịu, tại sao lại bắt kẻ khác thế mạng. Không biết Lý Hương Xưa là đệ tá»­ cá»§a Bách Äá»™c Ma Tôn hay sao mà theo chá»c ghẹo.
Câu nói ấy làm cho Lâm Viết Hùng giật mình đánh thót một cái :
- à ! Té ra Hàn SÄ© Hạ đã bị Lý Hong Xưa hạ độc đến nổi Ä‘ang nguy hiểm đến tánh mạng. Lý Hương Xưa là đệ tá»­ cá»§a Bách Äá»™c Ma Tôn là phải rồi nhưng trước kia chàng cha há» thấy nàng dùng chất độc bao giá» kia mà. Nhưng Lý Hương Xưa sư muá»™i cá»§a chàng bây giỠở đâu ? Sau khi hạ độc Hàn SÄ© Hạ thì sanh mạng ra thế nào, có bị Quá»· Äiện làm hại không ?
Mặt chàng nóng như lửa đốt, Chàng nghĩ thầm :
- Bá»n này bị Lý Hương Xưa đồ đệ cá»§a Bách Äá»™c Ma Tôn hạ độc , lại đến cầu Bách Äá»™c Ma Tôn giải cứu, quả là chuyện thất sách. Hèn chi Bách Äá»™c Ma Tôn không ra mặt là phải.
Trong lúc chàng Ä‘ang suy nghÄ© thì Quá»· Äá»™c Lão Ma hét lên má»™t tiếng, phóng mình đến nắm tên bá»™ hạ quăng ùm xuống Äá»™c Trì, và nói lãm nhảm :
- Kẻ nào không tuân lên thì kẻ ấy phải chết.
Tội nghiệp tên bộ hạ. Hắn chỉ kịp ré lên một tiếng thân thể đã tan ra nước.
Cha chịu thôi. Quá»· Äá»™c Lão Ma còn vẫy tay gá»i tên bá»™ hạ khác để dùng thuốc thí nghiệm.
Tên bá»™ hạ nầy vì thấy đồng bá»n không tuân lệnh bị lão Quỹ Äá»™c ném xuống ao, nên không dám cưá»ng lại, nhưng vì khiếp sợ quá, hai chân run rẫy không Ä‘i được, phải bò càng xuống đất, lếch tá»›i như má»™t con chó sợ chá»§ nhà vậy.
Lần này Quá»· Äá»™c Lão Ma không dùng loại thuốc trắng mà dùng loại thuốc vàng trong má»™t chiếc lá» khác.
Tên bộ hạ nói :
- Xin ÄÆ°á»ng chá»§ thoa vào cánh tay cá»§a kẻ hèn hạ nầy, ruổi mất má»™t cánh tay thì cÅ©ng còn Ä‘i đứng kiếm ăn qua ngày được, hÆ¡n là cụt đôi chân.
Quá»· Äá»™c Lão Ma cưá»i há» há» :
- Mày khôn ngoan đấy ! Có trí khôn như vậy tại sao lại giữ địa vị môn nhân. Nếu ta thí nghiệm thành công sẽ xin Äế Quân cho ngươi giữ chức Tổng quản.
- Äa tạ lòng tốt cá»§a ÄÆ°á»ng chá»§. Nhưng kẻ hèn nầy không chút hy vá»ng nào.
Quá»· Äá»™c Lão Ma vểnh râu nói :
- Thằng nhá» khá» khạo ! Ta suốt Ä‘á»i tận tuỵ để nghiên cứu chất độc, lẽ nào không có cách trừ được chất nước trong Äá»™c Trì ư ?
Dứt lá»i, lão đã thoa xong thuốc vào tay tên bá»™ hạ, từ bàn tay lên đến cách tay.
Xong lão cầm cánh tay của tên bộ hạ đút sâu xuống mặt nước.
Xì…Xì… Nước sôi xì xì ! Cánh tay của tên bộ hạ rút lên chỉ còn có một khúc thịt nơi gần bả vai. Tên đồ đệ không dám la lên, sợ lão quỷ bị thẹn đá hắn văng xuống ao mất mạng.
Gã trung niên bịt mặt thấy Quá»· Äá»™c Lão Ma đã thí nghiệm hai lần không kết quả mà còn mất mạng ba tên bá»™ hạ nên xen vào :
- Lão ÄÆ°á»ng chá»§ ! Chúng ta tuân lệnh Äế Quân nếu không gặp mặt Bách Äá»™c Ma Tôn thì há»§y phá Hắc Cốc. Vậy thì cứ thá»±c hiện mệnh lệnh ấy mà thôi.
- Có thể tìm cách khác được không?
- Không ! Lệnh cá»§a Äế Quân không thể làm trái Ä‘i được.
- Ồ ! Thế thì chúng ta phải thi hành ngay.
Lâm Viết Hùng nói với Song Nhạn :
- Ta giao cho hai ngươi hạ sát hết bá»n ngưá»i đứng trên Äá»™c Trì, riêng lão Quá»· Äá»™c kia để mặc ta. Vì hắn là má»™t tên độc thá»§.
Thanh Nhạn, Hồng Nhạn cúi đầu tuân lệnh.
Vừa lúc ấy, nước trong Äá»™c Trì hùng hục sôi lên, rồi má»™t quái nhân từ dưới đáy nước xuất hiện.
Lâm Viết Hùng đưa tay cản Song Nhạn lại :
- Hãy khoan hành động đã.
Bá»n ngưá»i áo xanh bịt mặt toan dùng chất nổ phá há»§y Hắc Cốc và Äá»™c Trì thì bá»—ng thấy má»™t lão nhân tóc trắng nhảy vá»t lên, tất cả Ä‘á»u kinh ngạc.
Quá»· Äá»™c Lão Ma buá»™t miệng kêu lên :
- Bách Äá»™c Ma Tôn !
Thật lạ lùng làm sao, lão nhân tóc trắng từ dưới Äá»™c Trì nhảy lên, nhưng trên ngưá»i không há» dính má»™t tí nước nào.
Quá»· Äá»™c Lão Ma mặt tái mét, cúi đầu thi lá»…, há»i :
- Lão tiá»n bối có phải là ngưá»i mà giang hồ gá»i là Bách Äá»™c Ma Tôn không ?
- Äúng ! Còn chúng bay đến đây làm gì ?
- Vãn bối… Vâng lệnh Äế Quân Quá»· Äiện đến đây cầu thuốc để chữa độc.
Bách Äá»™c Ma Tôn cưá»i lá»›n :
- Ha ! Ha ! Cầu thuốc chữa độc !
Tiếp theo đó lão hét lên một tiếng như sấm :
- Lui ngay !
Chỉ má»™t cái phất tay cá»§a lão, các cao thá»§ Quá»· Äiện bị luồng gió ép tá»›i, ngưá»i ngưá»i muốn le lỡi, vá»™i tranh nhau bá» chạy ra ngoài.
Liá»n đó, có tiếng hét kinh khá»§nh :
- Hãy đứng lại !
Bá»n thanh y bịt mặt quắc mắt đỠngầu nhìn Lâm Viết Hùng đứng cản đưá»ng.
Trung niên thanh y há»i :
- Thằng nhỠ! Mày tên gì ? Muốn chết ư ?
- Ta là Ngá»c Diện Nhân Lâm Viết Hùng.
Cái tên Lâm Viết Hùng đã làm cho bá»n thá»§ hạ nÆ¡i Quá»· Äiện kinh hãi. Chúng hét lên :
- á !
Quá»· Äá»™c Lão Ma bước tá»›i đứng song song vá»›i trung niên bịt mặt, định hợp thá»§ tấn công.
Bỗng nghe đàng sau có tiếng nói :
- Hãy lui ngay ! Trong Hắc Cốc không cho phép các ngươi giao đấu với nhau.
Lâm Viết Hùng quay lại nói vá»›i Bách Äá»™c Ma Tôn :
- Xin lão tiá»n bối đừng để bá»n nầy chạy thoát ra ngoài.
- Tại sao ?
- Vì bá»n này muốn ra ngoài dùng hoa? pháp há»§y diệt Hắc Cốc.
- Việc đó đâu quan hệ gì đến mày ! Hãy lui mau !
Trung niên thanh y nghe Bách Äá»™c Ma Tôn lạnh nhạt vá»›i Lâm Viết Hùng tá» ra đắc ý nói:
- Chúng ta ra khá»i nÆ¡i này tính sau.
Dứt lá»i, cả bá»n áo xanh tẩu thoát ra ngoài, riêng Lâm Viết Hùng cứ đứng ngÆ¡ ngác nhìn Bách Äá»™c Ma Tôn.
Bách Äá»™c Ma Tôn lạnh lùng nhìn cá»­ chỉ ngÆ¡ ngác cá»§a Lâm Viết Hùng, rồi há»i :
- Ta đã tha cho mày khá»i tá»™i chết vì câu nói khi nãy ! Thôi hãy dẫn hai ngưá»i bạn cá»§a mày Ä‘i ngay.
Lâm Viết Hùng không hiểu tại sao Bách Äá»™c Ma Tôn khinh thưá»ng hành động cá»§a bá»n Quá»· Äiện như vậy ? Chàng lại nghe lão phát giác được Song Nhạn Ä‘ang ẩn núp trong kẹt đá, mà còn biết hai ngưá»i nầy là đồng bá»n cá»§a chàng nữa, làm cho chàng kinh hãi vô cùng.
Song Nhạn nghe lão nói cÅ©ng rợn ngưá»i, không dấu mặt được nữa, phải nhảy ra đứng đàng sau Lâm Viết Hùng.
Lâm Viết Hùng bước tới cung kín nói :
- Chúng tôi đến đây nhá» cậy tiá»n bối má»™t việc.
Bách Äá»™c Ma Tôn nói :
- Äã hÆ¡n má»i mấy năm nay, lão phu không tham dá»± đến việc giang hồ nữa.
- Xin lão tiá»n bối từ bi giúp cho.
Bách Äá»™c Ma Tôn bá»±c mình nói :
- Thằng nhá» lì lợm ! Nếu mày có gan lá»™i xuống Äá»™c Trì thì ta cho phép mày nhá» cậy đến ta.
Dứt lá»i, lão toan xoay mình bá» Ä‘i.
Lâm Viết Hùng gá»i lại :
- Hãy khoan ! Xin tiá»n bối dừng bước.
Bách Äá»™c Ma Tôn quay lại há»i :
- Việc gì vậy ?
- Bá»n Quá»· Äiện lúc nãy ra ngoài âm ma dùng hoa? pháo phá há»§y Hắc Cốc và lấp Äá»™c Trì.
- Lão phu đã nói chuyện đó không quan hệ đến mày, tại sao còn nhắc lại ?
- Lão tiá»n bối coi thưá»ng hành động cá»§a bá»n chúng quá vậy ?
- Thôi ! Mày đứng nói nhiá»u chán tai ta lắm ! Hãy cút Ä‘i !
- Nhưng Ä‘iá»u tiá»n bối vừa hứa, thì vãn bối xin thá»±c hiện !
- Thằng nhá» ! Mày dám xuống Äá»™c Trì ? Äừng có nghÄ© dại ! Nếu mày muốn còn sống để mai sau lấy vợ đẹp thì hãy từ bỠý định ngông cuồng đó Ä‘i ! Ta xem mày cÅ©ng khá đẹp trai, con gái không đến nổi chê đâu.
Lâm Viết Hùng nói :
- Vãn bối đã đến đây thì việc gì không dám làm ?
- Mày dám nhảy xuống Äá»™c Trì ?
- Dám !
Song Nhạn nghe nói biến sắc, vá»™i bước tá»›i qùy trước mặt chàng cất giá»ng rung rung :
- Xin chủ nhân chớ làm chuyện nguy hiểm ấy.
- Tại sao ?
- Chúng tôi không muốn chủ nhân mang hại.
- Ta đã quyết định rồi.
Bách Äá»™c Ma Tôn cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi nhảy xuống Äá»™c Trì mất dạng.
Lâm Viết Hùng cau mày, nhìn Song Nhạn nói :
- Các ngươi phá hõng công việc của ta rồi. Hãy đứng đây.
- Chá»§ nhân đã bằng lòng há»§y bá» lá»i hứa vừa rồi chứ ?
- Không !
- Nước Äá»™c Trì chạm đến xương thịt là tan rã. Những cái xác chết rồi chá»§ nhân không thấy sao ?
Lâm Viết Hùng trầm giá»ng nói :
- Các ngươi không nhá»› ta đã từng giao đấu vá»›i rắn độc Cá»­u VÄ© Äại Xừa mà không bị nhiá»…m độc sao ?
- Thứ độc đó không nguy hiểm bằng nước Äá»™c Trì.
- Dù có nguy hiểm mà ta đã hứa thì nhất định phải làm.
- Xin chủ nhân nghĩ lại.
Lâm Viết Hùng nghiêm giá»ng :
- Thôi ! Äừng nói mãi. Hai ngươi ra ngoài cốc canh chừng bá»n Quá»· Äiện dùng há»a pháo phá Hắc Cốc. Còn việc nầy cứ để mặc ta.
Song Nhạn sợ hãi đứng dậy, nhưng không muốn đi. Lâm Viết Hùng nạt lớn :
- Äi mau ! Hãy ra đó đỠphòng âm mu cá»§a chúng !
- Thưa chủ nhân… Chàng không để cho Song Nhạn nói gì thêm, gằn từng tiếng :
- Äó là mệnh lệnh cá»§a ta. Các ngươi muốn chống lại à?
- Chúng tôi không dám.
- Vậy thì cứ theo lệnh của ta mà làm.
Song Nhạn cung kính nói :
- Chúng tôi làm xong việc nầy thì sao ?
- Cứ ở ngoài cốc chỠta.
- Nếu… Lâm Viết Hùng biết trước Song Nhạn muốn nói gì rồi liá»n ngắt lá»i đáp :
- Với kỳ hạn là một ngày.
- Sưau một ngày nếu không thấy chủ nhân ?
- Thì các ngươi vào đây tìm ta.
Song Nhạn buộc lòng phải ra đi.
Lâm Viết Hùng liá»n tiến tá»›i Äá»™c Trì, nhìn xuống mặt nước.
Bao nhiêu ý nghÄ© quay cuồng trong óc chàng. Chất kháng độc Hoạt Diệm Hương trong ngưá»i chàng có thể chịu nổi vá»›i nước Äá»™c Trì không ? Chàng đã dầm mình trong Hàn Băng Tuyá»n hÆ¡n nữa ngày có làm cho thân thể chàng hoá giải được má»i chất độc không?
Nhưng dù sao chàng đã hứa thì phải thực hiện cho kỳ được.
Chàng đặt chân xuống mặt nước.
Chàng cảm thấy chân chàng ngứa ngáy vô cùng.
Chàng rút chân lên thì chân chàng hết ngứa và trở lại bình thưá»ng.
Chàng nghĩ thầm :
- Nước Äá»™c Trì độc thật, nhưng không đến nổi làm cho ta rữa thịt tan xương. Nhvậy ta có thể lá»™i xuống được rồi.
Nhưng chàng lại tự nghĩ :
- Ta đã luyện được môn Phản Xưa. Thần Công trong Bí Kiếp Kinh Th, nếu dùng môn thần công ấy thành một vùng cang khí che khắp thân mình thì có thể xuống nước mà nước không chạm tới mình được.
NghÄ© như thế chàng toan vận công, thì bá»—ng đàng sau chàng phát ra tiếng nói nghe rợn ngưá»i:
- Thằng nhỠ! Mày muốn chết à ?
Lâm Viết Hùng quay lại thì thấy Bách Äá»™c Ma Tôn đã đứng sau lưng chàng tá»± bao giá» rồi.
Chàng đáp :
- Tôi Ä‘ang thá»±c hiện lá»i hứa đây.
- à ! Mày muốn thá»­ nước Äá»™c Trì hả ?
- Mới thử sơ một tí đâu đã thấy gì.
- Mày không sợ nước Äá»™c Trì sao ?
- Vãn bối có duyên may đã ăn được má»i cây Hoạt Diệm Hương, ngâm mình dưới Hàn Băng Tuyá»n, còn sợ gì chất độc nữa.
- á»’ ! Quả vậy thì đúng má»™t kỳ duyên trên Ä‘á»i ta cha từng thấy.
Bách Äá»™c Ma Tôn trố mắt nhìn chàng má»™t lúc, rồi nói :
- Tinh thần cá»§a ngươi thật đáng khen, lão phu đành phải bá» lệ để giúp ngươi má»™t lần. Vậy hãy gá»i hai đứa môn hạ cá»§a ngươi vào đây.
Lâm Viết Hùng kinh ngạc há»i :
- Tiá»n bối đã rõ việc cá»§a vãn bối muốn xin ?
Bách Äá»™c Ma Tôn cưá»i lá»›n, nói :
- Sưao lại không biết. Hai tên môn hạ cá»§a ngươi bị nhiểm độc Cá»­u VÄ© Äại Xừa đến đây xin phục hồi dung mạo chứ gì ?
- Sưao tiá»n bối Ä‘oán được ?
- Tất cả những độc tính trên Ä‘á»i nầy ta nhìn qua Ä‘á»u rõ hết.
Lâm Viết Hùng tỠvẽ khâm phục và nói :
- Nhưng chữa độc cho môn hạ cá»§a vãn bối là việc sau. Trước nhất tiá»n bối nên đỠphòng bá»n Quá»· Äiện âm mu phá Hắc Cốc và Äá»™c Trì.
- Việc đó lão phu đã biết rồi.
- Lão tiá»n bối đã biết, sao còn thả bá»n chúng ra ngoài ?
- Ai bảo ta thả bá»n chúng ?
- Lão tiá»n bối đã Ä‘uổi chúng Ä‘i rồi kia mà ?
- Ha ha… Chúng nó đã cả gan vào đây chết là đáng số !
Lâm Viết Hùng không hiểu gì cả, nói :
- Xin phép lão tiá»n bối, vãn bối Ä‘i gá»i môn hạ.
Dứt lá»i, Chàng phóng mình ra ngoài cốc.
Chớp mắt chàng đã chạy tới miệng cốc.
Bỗng nhiên những tiếng rên rĩ nổi lên, lẫn với tiếng dãy đành đạch trên mặt đất.
Chàng sợ hãi tánh mạng của Song Nhạn bị hại nên vội phóng nhanh đến.
Thì toàn là xác cá»§a bá»n áo xanh bịt mặt nằm chết ngổn ngang vì ngá»™ độc. Riêng Quá»· Äá»™c Lão Ma thì cha chết, nhưng nằm lăn lá»™n rên rỉ, mặt mày nhăn nhó tay chân cứng Ä‘á».
Song Nhạn trông thấy chàng hiện đến mừng quá reo to :
- Chủ nhân vẫn mạnh khoẻ chứ ?
Lâm Viết Hùng không để ý đến lá»i nói cá»§a Song Nhạn, quét mắt nhìn má»™t vòng, nghÄ© thầm :
- Bách Äá»™c Ma Tôn không truy sát bá»n nầy, mà chỉ dùng chất độc hạ sát má»™t cách khá»§ng khiếp !
Song Nhạn lại há»i :
- Chá»§ nhân đã xuống Äá»™c Trì ?
- Không ! Nhưng Bách Äá»™c Ma Tôn đã chấp thuân lá»i yêu cầu giải cứu cho hai ngươi rồi.
Song Nhạn nghe xong mừng quýnh lên.
Äã ba năm, đôi uyên ương nầy sống trong Ä‘au khổ vì hình dáng đổi thay, ai trông thấy cÅ©ng ghê tởm, nếu được phục hồi dung mạo thì còn gì bằng.
Bấy giá» Quá»· Äá»™c Lão Ma thấy Lâm Viết Hùng bèn cất giá»ng năn nÄ© :
- Lâm thiếu hiệp ! Xin thiếu hiệp mở lòng từ bi cứu lão phu được thoát chết.
Lâm Viết Hùng nóng lòng biết tin tức Lý Hương Xưa nên nói với lão :
- ÄÆ°á»£c ! Ta cứu ngươi, nhưng vá»›i Ä‘iá»u kiện.
- Äiá»u kiện gì xin cho biết.
- Ta há»i ngươi ai đả thương Hàn SÄ© Hạ ?
- Cô gái Lý Hương Xưa, đệ tá»­ cá»§a Bách Äá»™c Ma Tôn.
- Hiện giỠnàng ở đâu ?
- Nàng bị giam giÅ© trong Quá»· Äiện.
Lâm Viết Hùng hét lên má»™t tiếng, muốn tung chưởng giết chết Quá»· Äá»™c Lão Ma cho hả giận, nhưng chàng không phải là ngưá»i phản bá»™i lá»i hứa. Chàng dịu giá»ng nói :
- Thôi được ! Ngày gần đây ta sẽ đến cứu nàng và phá nát Quá»· Äiện luôn.
Dứt lá»i Chàng đưa tay Ä‘iểm vào huyệt đạo cá»§a Quá»· Äá»™c Lão Ma.
Phút chốc lão lồm cồm ngồi dậy, cắm đầu chạy ra miệng cốc, không nói má»™t lá»i nào.
Lâm Viết Hùng quay sang bảo Song Nhạn :
- Chúng ta trở vào Äá»™c Trì !
Ba ngươi vào đến nÆ¡i, Lâm Viết Hùng cung kính nói vá»›i Bách Äá»™c Ma Tôn :
- Xin tiá»n bối giải độc cho môn hạ cá»§a vãn bối.
Bách Äá»™c Ma Tôn bảo Song Nhạn đứng bá» ao, rồi thình lình phát chưởng đánh rÆ¡i cả hai ngươi xuống mặt nước.
Hai tiếng hét chói lá»i cá»§a Song Nhạn phát ra. Song Nhạn loi ngoi nằm dưới Äá»™c Trì.
Lâm Viết Hùng biến sắc, tung mình toan nhảy theo cứu Song Nhạn.
Bách Äá»™c Ma Tôn cản lại :
- Mày muốn làm gì vậy ?
- Sưao lão tiá»n bối không cho chúng uống thuốc gì cả , mà lại đánh chúng văng xuống Äá»™c Trì ?
- Mày cải lá»i lão phu à ?
- Nếu lão tiá»n bối có ác ý buá»™c lòng vãn bối phải thất lá»….
- Hừ ! Nếu mày không muốn ta giải độc cho chúng nó thì hãy dẫn chúng nó cút đi. Bây giỠcũng cha muộn.
Lâm Viết Hùng đưa mắt nhìn mặt hồ, thấy Song Nhạn đã nằm trên bá», mình mẫy ướt đẫm nước Äá»™c Trì, miệng thở phì phào, nhưng không có hiện tương nào trúng độc cả.
Chàng vội chấp tay xinh lỗi :
- Vãn bối quá ngu muá»™i, đã xúc phạn đến lão tiá»n bối.
- Ta không trách mày.
Vừa nói, lão vừa lấy ra hai viên thuốc bá» vào miệng Song Nhạn má»—i ngưá»i má»™t viên.
Song Nhạn vừa uống xong, bỗng vùng dậy bỠchạy vào rừng như hai con hổ dữ, miệng rú lên mấy tiếng kinh khủng.
Lâm Viết Hùng cha kịp mừng phải thêm một lần kinh hoảng nữa.
Chàng vội tung mình nhảy theo.
Bách Äá»™c Ma Tôn đưa tay cản lại :
- Äể yên cho chúng nó chạy Ä‘i.
Chỉ trong chớp mắt, Song Nhạn đã biến mất.
- Tại sao vậy ?
- Thuốc giải độc cần phải có sức mạnh, và công phạt mới đẩy hết các chất độc ra ngoài.
Chàng vẫn còn thắc mắc, há»i :
- Lão tiá»n bối đánh chúng nó rÆ¡i xuống Äá»™c Trì sao chúng không bị nhiá»…m độc ?
Bách Äá»™c Ma Tôn nói :
- Vì chúng nó trước đây đã nhiá»…m độc Cá»­u VÄ© Äại Xừa. Nay bị nước Äá»™c Trì nhiá»…m vào nữa thì chỉ có công lá»±c Ä‘uổi những chất độc cÅ© ra ngoài. Ta đã dùng phương pháp DÄ© Äá»™c Trị Äá»™c.
- Nhưng sao tiá»n bối phải dùng chưởng đánh chúng nó văng xuống ao ?
- Lão phu đánh bất ngỠlà để chúng sợ hãi, kinh mạh mở ra, chất độc được giải nhanh hơn.
Lâm Viết Hùng cúi đầu khâm phục :
- Nhưng tại sao chúng uống thuốc xong lại bỠchạy vào rừng ?
- Äó là chất thuốc hoá giải có má»™t sứ mạnh làm cho bệnh nhân không chịu nổi.
Hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện thì bá»—ng thấy Song Nhạn trở vào. Má»™t chàng trai khôi ngô tuấn tú, má»™t cô gái đài các trâm anh, thật xứng đôi vừa lứa.
Hai ngưá»i đã phục hồi dung mạo, bước đến ra mắt Bách Äá»™c Ma Tôn.
Bách Äá»™c Ma Tôn cưá»i hì hì :
- Chúng bây đã phục hồi dung mạo rồi.
Song Nhạn quỳ xuống tạ Ơn.
Bách Äá»™c Ma Tôn nói :
- Hãy cảm ơn chủ nhân của các ngươi. Ta vì chủ nhân của các ngươi mà bỠqui luật.
Song Nhạn lại đến trước mặt Lâm Viết Hùng quỳ lạy.
Lâm Viết Hùng đỡ dậy, nói :
- Không cần phải giữ lễ. Ta chỉ trả ơn cho hai ngươi mà thôi.
- Chúng tôi theo hầu hạ chá»§ nhân suốt Ä‘á»i để trả Æ¡n.
Bách Äá»™c Ma Tôn nói :
- Thôi ! Ta đã làm xong lá»i hứa, các ngươi hãy tá»± tiện ra Ä‘i. Ta cần nghỉ ngÆ¡i má»™t chút.
Lâm Viết Hùng nói :
- Thưa tiá»n bối ! Vãn bối có quen má»™t ngưá»i đệ tá»­ cá»§a tiá»n bối là Lý Hương Xưa.
- Ngươi quen với Lý Hương Xưa ?
- Phải !
- Hiện giỠnó ở đâu ?
- Vãn bối nghe tin nàng bị U Vương Quá»· Äiện bắt.
Bách Äá»™c Ma Tôn nói :
- U Vương Quá»· Äiện là tổ chức nào trong giang hồ vậy ?
- Thưa tiá»n bối, đó là tổ chức bí mật mà vãn bối cha tìm ra.
Bách Äá»™c Ma Tôn nói :
- Trước đây nó bị đánh bại dưới tay bá»n bịt mặt áo xanh, có đến tìm ta chữa thương. Ta đã không can dá»± việc giang hồ, nên khuyên nó ở đây tu luyện. Nhưng nó không bằng lòng quyết ra Ä‘i báo thù. Ta có cho nó má»™t cái áo lót bằng lông nhím. áo ấy mặc vào thì không má»™t ai rỠđến mình nó mà không bị nhiá»…m độc. Ta không tin nó có thể bị ai bắt hết.
- Thưa tiá»n bối ! Việc này vãn bối chỉ nghe nói mà thôi, chứ cha rõ thá»±c h.
Bách Äá»™c Ma Tôn nói :
- Thôi các ngươi Ä‘i Ä‘i. Ta không còn thì giá» nói chuyện nhiá»u hÆ¡n.
Dứt lá»i, Bách Äá»™c Ma Tôn nhảy xuống Äá»™c Trì biết mất.
Lâm Viết Hùng dắt Song Nhạn trở ra Hắc Cốc.
Khi đến miệng cốc, Song Nhạn nói với Lâm Viết Hùng :
- Bây giỠchủ nhân định vỠđâu.
Lâm Viết Hùng nói :
- Ta cần tìm đến U Vương Quá»· Äiện để cứu Lý Hương Xưa, còn hai ngươi nên trở lại Nam Hải, dò xét giúp ta những môn đồ cá»§a Huyá»n Cung Môn hiện nay ra thế nào.
Song Nhạn nói :
- U Vương Quá»· Äiện là chổ nguy hiểm, chá»§ nhân Ä‘i má»™t mình sao tiện ?
- Các ngươi chá»› lo. Các ngươi chỉ cần giúp ta vá» tin tức Huyá»n Cung Môn là đủ.
Song Nhạn biết má»—i khi Lâm Viết Hùng đã quyết định Ä‘iá»u gì thì không thể trái lá»i, liá»n cúi đầu tuân lệnh, rồi phóng mình chạy Ä‘i như tên bắn.
Song Nhạn vừa Ä‘i được má»™t Ä‘oạn đưá»ng độ vài trăm dặm thì bá»—ng gặp má»™t bóng vàng thoáng qua vá»›i tốc độ nhanh không thể tả.
Song Nhạn liá»n phi thân Ä‘uổi theo, nhưng chiếc bóng này cứ len lõi mãi trong rừng lúc ẩn lúc hiện.
Vì cho đó là kẻ gian tình, Song Nhạn cứ đuổi theo mãi để dò xét.
Bỗng bóng vàng dừng lại. thì ra đó là một thiếu nữ tuyệt đẹp.
Nàng quắc mắt nhình Song Nhạn há»i :
- Các ngươi là ai mà dám đuổi theo ta ?
Song Nhạn cưá»i lá»›n :
- A ! Ngươi làm sao thoát được tầm mắt chúng ta được.
Ng Æ¡i là ngưá»i tổ chức nào, hãy nói mau ?
Cô gái áo vàng “hừ†một tiếng, nói :
- Các ngươi không có quyá»n há»i chuyện đó.
- Chúng ta buộc ngươi phải nói.
- Nếu ta không nói thì sao ?
- Buộc lòng chúng ta phải dùng bạo lực.
Cô gái áo vàng cưá»i lá»›n :
- Các ngươi quen thói vô lễ. Ta nói cho các ngươi biết, bản cô nương cha bao giỠkhiếp sợ bạo lực.
- Nhưng ngươi là ai ?
- Lư Hoàng Yến.
- Lư Hoàng Yến ?
- Các ngươi kinh ngạc ư ?
- Ngươi có phải là ngưá»i cá»§a U Vương Quá»· Äiện không?
- Nếu phải thì sao ? Còn nếu không thì sao ?
- Nếu phải thì chúng ta hoá kiếp ngay, còn nếu không phải thì nhỠmột việc.
Lư Hoàng Yến tánh ngang bướng, thấy Song Nhạn nói lải nhải nổi nóng phất tay bủa ra một chưởng.
Tuy cái phất tay nhẹ nhàng mà gió lộng vù vù, ép tới Song Nhạn như núi đè sóng bủa.
Song Nhạn cÅ©ng đâu phải là tay vừa, hai ngưá»i hợp công đối phó.
Bùng !....
Cát bụi bay ngất trá»i ! Cả ba ngưá»i Ä‘á»u thối lui hai bước má»›i đứng vững.
Song Nhạn kinh ngạc, không ngỠLư Hoàng Yến, cô gái áo vàng này có một công lực đặc dị như vậy.
Hai bên còn Ä‘ang thá»§ thế, thì từ xa má»™t bóng ngưá»i thon thon mặt đồ trắng, phi thân tá»›i, đáp nhe giữa chiến trưá»ng.
Lư Hoàng Yến gá»i lá»›n :
- Xuân ChỠcô nương !

Äoạn Äầu Nhân Tái Xuất
S ong Nhạn thấy hai cô gái tuyệt đẹp xuất hiện kẻ trước ngưá»i sau, nhưng lại quen nhau, nên đứng nhìn.
Cô gái áo vàng là Lư Hoàng Yến nheo mắt nhìn Song Nhạn, nói :
- Rất tốt đôi ! Trước đây năm năm, ta có nghe nói đến Song Nhạn là đôi uyên ương diá»…m phúc nhất trên Ä‘á»i, như chim liá»n cánh, giỠđây ta má»›i thấy. Nhưng ngày nay gặp bản cô nương thì chắc diá»…m phúc ấy không còn nữa.
Hồng Nhạn quắc mắt nhìn Lư Hoàng Yến, hét :
- Ranh con ! Äừng tá»± phụ buông những lá»i vô lá»…. Ngươi nói thêm má»™t tiếng nào ta sẽ kết thúc mạng sống cá»§a ngươi lập tức.
Xuân Chá» xen vào há»i :
- Lư cô nương ! Hai ngưá»i này là bạn hay tình nhân ?
Lư Hoàng Yến liếc xéo Thanh Nhạn má»™t cái, đáp lá»i Xuân Chá» :
- HỠlà đôi uyên ương đấy chứ !
- Diễm phúc thật !
- Nhưng hôm nay hỠgặp chúng ta thì đâu còn diễm phúc nữa, mà sẽ thành “nhạn lạc bầy†rồi.
Thanh Nhạn hét lớn :
- Hai đứa con nít phách lối. Các ngươi không tự lượng sức mình. Các ngươi không nghe uy danh của Song Nhạn trước đây năm năm sao ?
Lư Hoàng Yến nói :
- Äó là chuyện tróc đây năm năm. Bây giỠđâu còn nữa.
Hồng Nhạn xen vào :
- Ta se cho ngươi thấy cái uy danh ấy.
Vừa dứt lá»i, Hồng Nhạn phóng ngưá»i tá»›i nhanh như mÅ©i tên, đôi tay ngá»c phất ngang, Ä‘iểm nhẹ vào ngá»±c Lư Hoàng Yến.
Lư Hoàng Yến thấy luồng chỉ lá»±c xé gió veo véo, biết công lá»±c cá»§a Hồng Nhạn không phải tầm thưá»ng, liá»n dùng thuật kinh thân tránh qua má»™t bên, cưá»i ha hả :
- Äừng có nóng tính ! Muốn trở thành đôi chim gãy cánh ư ?
Trong lúc đó Thanh Nhạn cÅ©ng xuất thá»§ nhanh như chá»›p, dùng chiêu Cầm Nã phóng tá»›i chá»™p vào vai Xuân Chá».
Xuân ChỠhét lên một tiếng lãnh lót, uốn mình ra đằng sau tránh được cái chộp của Thanh Nhạn, nhưng mồ hôi ướt áo.
Lư Hoàng Yến nói với Xuân ChỠ:
- Xuân cô nương hãy cẩn thận. Äôi Song Nhạn nầy không phải tầm thưá»ng.
Sư Lá»i nói vừa dứt, nàng đã vận công vào song chưởng tung ra má»™t luồng khói vàng, gió lá»™ng ào ào đánh tống vào Song Nhạn, thật là má»™t môn võ công đặc dị.
Song Nhạn đã từng ngang dá»c giang hồ, nhưng cha từng thấy má»™t cô gái má»›i bao nhiêu cái xuân mà đã đạt được má»™t kỳ công như vậy.
Hai ngưá»i liên thá»§ hợp công tung ra má»™t chưởng đối địch.
Bùng !....
Với thế hợp công của đôi Song Nhạn, Lư Hoàng Yến tuy có võ công cao siêu, nhưng nội lực còn non kém, làm sao chịu đựng được, nàng lảo đão thối lui hai trượng, mặt tái nhợt. Còn đôi Song Nhạn thối lui ba bước.
Xuân ChỠthất kinh kêu to :
- Lư Cô nương !
Giữa lúc đó, Song Nhạn đã hùng hổ bước tới từng bước vung tay toan kết liểu sanh mạnh của Lư Hoàng Yến.
Xuân ChỠthấy tánh mạng của Lư Hoàng Yến lâm nguy, vội lớt mình tới cản đôi Song Nhạn lại, và nói :
- Các ngươi bước thêm một bước nữa, ta không dung mạng các ngươi đâu.
Song Nhạn cưá»i mai mỉa, há»i :
- Các ngươi còn phách lối nữa ư ? Nó là gì với ngươi ?
Xuân ChỠ“hừ†một tiếng, đáp :
- Ta với Lư cô nương chỉ là bạn.
- Bạn ?
- Phải !
- Thế thì ta hoá kiếp cả hai xuống suối vàng cho có bạn.
Dứt lá»i, Song Nhạn tung song chưởng bá»­a xéo vào ngá»±c Xuân Chá» vá»›i má»™t khí thế vô cùng dÅ©ng mãnh.
Xuân Chá» thấy luồng chưởng phong quái ác không dám chống đở, vá»™i nhảy trái sang má»™t bên tránh né, đồng thá»i xuất thá»§ phả công định cầm chân đôi Song Nhạn không cho tiến tá»›i gần Lư Hoàng Yến, để nàng có đủ thá»i gian khôi phục công lá»±c.
Bá»—ng từ xa có má»™t tiếng hét như xé không gian, má»i ngưá»i Ä‘á»u dừng tay lại, thì thấy má»™t bóng Ä‘en từ xa phóng vút tá»›i nhanh như mÅ©i tên.
Xuân ChỠnhìn thấy reo lên :
- A ! Äoạn Äầu Nhân !
Äúng vậy, bóng Ä‘en vừa xuất hiện chính là Äoạn Äầu Nhân.
Sá»± xuất hiện cá»§a Äoạn Äầu Nhân làm cho chiến trưá»ng đổi khác.
Song Nhạn đưa mắt nhìn nhau ngầm bảo đỠphòng.
Äoạn Äầu Nhân trông thấy Lư Hoàng Yến Ä‘ang ngồi chữa thương, bao nhiêu căm giận đổ dồn vào đầu Song Nhạn. Hắn rít lên má»™t tiếng, đôi chân di động đến trước mặt Song Nhạn, và cất giá»ng trầm trầm :
- Các ngươi là ai ?
Song Nhạn há»i lại :
- Ngươi là ai ?
Äoạn Äầu Nhân cưá»i khảy :
- Ta là Tử thần đến bắt hồn ngươi đây.
Song Nhạn đứng sát vào nhau, trừng mắt nói :
- Ta sợ ngươi không làm được !
Äoạn Äầu Nhân rít lên má»™t tiếng vừa vung tay lên thì má»™t luồng gió mạnh như đổ núi lấp sông xoắn vào Song Nhạn, ép Song Nhạn lùi lại năm bước.
Äoạn Äầu Nhân cưá»i ha hả :
- Ha…! Ha…! Ha….
Cùng vá»›i tiếng cưá»i, Äoạn Äầu Nhân từ từ bước tá»›i, đánh tiếp hai chiêu má»™t lúc, khí thế ác hiểm vô cùng.
Song Nhạn biến sắc, vội liên thủ hợp công.
Bùng !....
Cát bụi tung lên nghịt trá»i, xoáy tròn như cÆ¡n gió lốc. Äoạn Äầu Nhân chỉ đứng yên má»™t chổ, còn Song Nhạn lảo đảo lùi ra sau má»™t trượng má»›i đứng vững.
Tiếng cưá»i cá»§a Äoạn Äầu Nhân nổi lên như tiếng sắt chạm vào nhau :
- Các ngươi phải chết !
Tiếng nói cÅ©ng như giá»ng cá»§a tá»­ thần kèm theo hai luồng chỉ lá»±c tung ra.
Bá»—ng má»™t tiếng rú vang cả núi rừng, tiếp theo có tiếng “bá»™p ! bá»™p†như tiếng gậy sắt dá»™ng xuống đất làm cho má»i ngưá»i Ä‘á»u ngÆ¡ ngác. Äoạn Äầu Nhân vá»™i thu chưởng lại, nhìn vá» phía phát ra tiếng rú.
Xuân ChỠnói lớn :
- Äiên ác Sát !
Thá»±c vây, lão già Ä‘iên ấy Ä‘i ngược đầu xuống đất, hai chân chổng ngược lên trá»i, phi vút tá»›i như vệt khói.
Vừa đến nÆ¡i, Äiên ác Sát thấy má»i ngưá»i Ä‘ang giao đấu, lão cưá»i lên má»™t tràng dài. Tiếng cưá»i xé cả man tai, làm cho ai nấy muốn Ä‘iên đầu lên.
Lão trừng mắt quét qua một vòng như một hung thần, rồi lão ngồi xuống đất chống hai tay, ngẫng đầu lên kêu lớn :
- Ngoạp ! Ngoạp ! Ngoạp….
Chiến trưá»ng như nghẹt thở, bầu không khí yên lặn đến nổi có thể nghe được má»™t tiếng lá rÆ¡i.
Bỗng từ xa có tiếng hét lớn :
- Hãy tránh ra !
Cùng vá»›i tiếng hét ấy, má»™t bóng ngưá»i đáp xuống giữa chiến trưá»ng.
Song Nhạn reo to :
- Tham kiến chủ nhân.
Phải ! Ngưá»i má»›i đến sau chính là Lâm Viết Hùng.
Trừ Äiên ác Sát đôi mắt đỠngầu bò giữa đất, còn bao nhiêu ngưá»i Ä‘á»u đổ dồn vào Lâm Viết Hùng.
Lâm Viết Hùng quay sang Song Nhạn nói :
- Tại sao các ngươi lại có mặt nơi nầy ?
Song Nhạn đáp :
- Chúng tôi vừa tới đây thì gặp cừu địch.
- Cừu địch là ai ?
Song Nhạn đưa tay chỉ Äoạn Äầu Nhân và Xuân Chá».
Lâm Viết Hùng “hừ†một tiếng, nói :
- Hãy đi mau ! Lo nhiệm vụ !
Song Nhạn không dám cãi lá»i, cúi chào Lâm Viết Hùng rồi phóng mình biến mất.
Äiên ác Sát thấy hai bóng ngưá»i bá» Ä‘i, rú lên má»™t tiếng, quay đầu vá» phía Lâm Viết Hùng.
Lâm Viết Hùng đã biết công phu lợi hại cá»§a Hà Mô Công nên không dám khinh thưá»ng vá»™i dồn hết ná»™i lá»±c vào đơn Ä‘iá»n thá»§ thế.
Tức thì Äiên ác Sát “ngoạp, ngoạp†mấy tiếng phóng tá»›i.
Thật là má»™t môn võ công quái gỡ. Nếu Lâm Viết Hùng cha nghiên cứu Bí Kiếp Kinh Thư thì không thể nào hiểu nổi cái sức mạnh phát ra phi thưá»ng trong chưởng pháp này.
Trước đây, Äiên ác Sát đã má»™t lần dùng Hà Mô Công đánh chàng mất hết công lá»±c, nay chàng muốn trả thù cái nhục ấy, nên chàng đã Ä‘uổi theo Äiên ác Sát từ bảy dãy núi má»›i theo kịp. Nhưng giỠđây trước mặt Xuân Chá», chàng biết Äiên ác Sát là sthúc cá»§a nàng, mà nàng là ngưá»i yêu cá»§a chàng thì làm sao chàng ra tay báo thù được.
Nhưng Äiên ác Sát đã há»m sẳn Hà Mô Công trước mặt chàng như má»™t cây cung giương sẵn, chá» buông tên, thì làm sao chàng còn có thể né tránh Ä‘i đâu được.
Nếu biết gặp hoàn cảnh nầy chàng không đuổi theo lão già điên nầy làm chi.
Trong lúc chàng Ä‘ang suy nghÄ© thì Äiên ác Sát đôi mắt đỠngầu phát ra hai tia lá»­a, búng hai chân sau nhảy bắn tá»›i, gió lá»™ng ào ào làm rung chuyển cả cây cối xung quanh.
Lâm Viết Hùng vội phất tay một cái, xuất toàn lực trong pho Phản Xưa. Thần Công chống lại.
Bùng !....
Luồng chưởng phong cá»§a Äiên ác Sát bắn ra bị Phản Xưa. Thần Công ngăn đón, dá»™i ngược trở vá» tung Äiên ác Sát bật ngữa ra, hai chan hai tay đưa lên trá»i chÆ¡i vá»›i.
Tuy nhiên, công lá»±c cá»§a Äiên ác Sát quả phi thưá»ng, lão lá»™n ngược lại, tiếp tục “ngoạp, ngoạp†mấy tiếng rồi lại ngóc đầu lên phóng tá»›i, nhưng đôi mép lão rỉ ra hai vệt máu tư Æ¡i.
Lâm Viết Hùng tuy dùng Phản Xưa. Thần Công chống lại Hà Mô Công song chàng chỉ dùng có bảy phần công lực nên tay chân đau buốt. Chàn thấy nếu còn nhân nhượng nữa e khó thắng.
Bỗng Xuân ChỠhét lên :
- Lâm ca ! Hãy dừng tay !
Vừa nói, nàng vừa phóng mình đến, đánh tạt vào ngưá»i Lâm Viết Hùng vì nàng sợ Lâm Viết Hùng làm hại đến sanh mạng sư thúc nàng.
Lâm Viết Hùng Ä‘ang vận công đối phó vá»›i Äiên ác Sát bị chưởng phong cá»§a Xuân ChỠđánh bất ngá» mà chàng không có ý đỠphòng nên chàng bị thối lui ra xa ba bước.
May thay ! Lão già Äiên ác Sát không thừa thế phản công. Nếu lúc ấy lão đánh Hà Mô Công ra thì Lâm Viết Hùng mất mạng như chÆ¡i. May chàng hoá giải ná»™i lá»±c Phản Xưa. trước chưởng phong cá»§a Xuân ChỠđể khá»i làm hại đến sinh mạng nàng.
Tuy nhiên, Xuân ChỠđâu hiểu rõ tình cảm và lòng hy sinh của chàng đối với nàng.
Äiên ác Sát bá»—ng rú lên má»™t tiếng, chổng ngược đầu xuống đất lao vút vào rứng mất dạng.
Bấy giá» bầu không khí chiến trưá»ng má»›i lắng dịu.
Lâm Viết Hùng há»i Xuân Chá»:
- Xuân cô nương ! Tại sao cô nương lại… Xuân Chá» ngắt lá»i :
- Lâm ca là đồ đệ của Quỷ Tháp ?
- Phải ! Tại sao cô nương biết ?
- Lâm ca làm sao dấu được tôi.
- Không phải đâu, nhưng cha cần cho cô nương biết.
Xuân Chá» cưá»i mỉa mai :
- Lâm ca biết Quỷ Tháp là gì với gia phụ tôi không?
- Là gì ?
- Kẻ thù !
- Kẻ thù ?
- Äúng vậy ! Chính Quá»· Tháp đã cá»›p Ä‘oạt ngôi cổ tháp cá»§a gia phụ tôi, và đánh Ä‘uổi gia phụ tôi. Äiá»u ấy không thể bá» qua được.
- Nhưng… - Không ! Tôi là con cá»§a ngưá»i xây ngôi cổ tháp ấy phải trả thù kẻ chiếm Ä‘oạt để lấy lại. Còn Lâm ca là đồ đệ cá»§a kẻ gia thù, từ nay tôi và Lâm ca là hai kẻ đối nghịch.
Lâm Viết Hùng chua chát :
- Xuân cô nương.
- Sưao ?
- Tôi không muốn Xuân cô nương xem việc đó là cừu hận !
Xuân ChỠmỉa mai :
- Lâm ca có thể không thù oán vá»›i ngưá»i đã làm hại gia phụ mình không?
Câu há»i ấy làm cho Lâm Viết Hùng nghẹn ngào, không nói được đứng nhìn Xuân Chá» trân trối.
Lư Hoàng Yến ghé sát vào mặt Äoạn Äầu Nhân thá» thẻ :
- Em chỉ bị thương nhẹ thôi ! Em chỉ cần Ä‘iá»u dưỡng ít lâu là khá»i ngay.
Äoạn Äầu Nhân nói :
- Lư Hoàng Yến ! Anh sẽ đưa em đến một nơi vắng vẽ săn sóc cho em.
Lư Hoàng Yến đưa mắt nhìn Äoạn Äầu Nhân bằng má»™t cái nhìn đầy âu yếm, không trả lá»i.
Lâm Viết Hùng gá»i :
- Äoạn Äầu Nhân !
Äoạn Äầu Nhân quay lại há»i :
- Lâm ca muốn nói gì ?
- Tại sao các ngưá»i lại côi ta như thù địch ?
Äoạn Äầu Nhân cưá»i hì hì :
- Tại vì Lâm ca là đệ tử của Quỷ Tháp Chủ Nhân.
Lâm Viết Hùng hét lên :
- Các ngưá»i lầm rồi.
Äoạn Äầu Nhân quắc mắt nhìn chàng :
- Sưao ? Lâm ca bảo là Lâm ca không phải là đệ tử của Quỷ Tháp ?
- Ta là đệ tử của Quỷ Tháp, nhưng Quỷ Tháp không phải kẻ gia cừu.
Äoạn Äầu Nhân cưá»i hì hì :
- Chúng ta là tình huynh đệ, chúng ta không để cho tình huynh đệ phai nhạt.
Nhưng chúng ta cùng mang một mối gia cừu, chúng ta cũng không vì tình huynh đệ mà quên mối gia cừu được.
Lâm Viết Hùng thở dài ngao ngán, há»i :
- Còn Xuân ChỠcô nương tại sao lại quen biết với đệ đệ ?
- Chỉ vì nàng và tiểu đệ cùng chung má»™t kẻ thù là Quá»· Tháp Chá»§ Nhân. Khi hai ngưá»i cùng chung má»™t kẻ thù thì dá»… gần gÅ©i nhau. Äó là chuyện tất nhiên.
Lâm Viết Hùng thở dài :
- Trá»i !
Xuân Chá» gá»i Äoạn Äầu Nhân nói :
- Äệ đệ ! Thôi chúng ta Ä‘i là vừa.
Äoạn Äầu Nhân nói :
- Xin tỷ tỷ đi trước, tôi bồng Lư Hoàng Yến đi theo ngay.
Xuân Chá» lắc mình má»™t cái phóng mình vào rừng. Äoạn Äầu Nhân bế xốc LHo àng Yến vào lòng dùng thuật kinh công theo sát nàng.
Chỉ phút chốc, bóng ba ngưá»i chỉ còn lại như ba cái chấm nhá».
Lâm Viết Hùng đứng má»™t mình nhìn theo, cảm thấy trÆ¡ trá»i hÆ¡n bao giá» hết.
Chỉ vì má»™t sá»± hiểu lầm, má»™t sá»± trái ngang mà em chàng, ngưá»i yêu chàng đã xa lánh chàng. Chàng phải làm sao để nối kết lại tình ruá»™t thịt vá»›i Äoạn Äầu Nhân, tình yêu đối vá»›i Xuân Chá».
Còn Lý Hương Xưa, ngưá»i đã cùng chàng gặp gỡ và theo Ä‘uổi má»™t mục đích vá»›i chàng thì hiện giá» có phải bị bá» U Vương Quá»· Äiện bắt giữ không?
U Vương Quá»· Äiện là nguồn gốc phát sinh ra thù hận và má»i chuyện tan nát lòng chàng hiện nay, chàng phải đến đó, không thể nào chậm trể được.
Äôi mắt chàng đỠrá»±c lên, chàng phóng mình chạy như bay biến, nhưng chàng không rõ phải Ä‘i vỠđâu, vì U Vương Quá»· Äiện là má»™t nÆ¡i thần bí mà giang hồ cha thể tìm ra, chỉ thấy những môn đồ cá»§a tổ chức ây xuất hiện khắp nÆ¡i truy sát môn đò các môn phái khác và thi hành những âm mu khá»§ng khiếp mà thôi.
Bấy giá» Lâm Viết Hùng như kẻ thất tình, chàng chạy Ä‘i, Ä‘i mãi, và không biết Ä‘i vỠđâu. Chàng chạy đến nổi bỠăn bá» ngá»§, hết vùng núi nầy đến vùng núi khác. Chàng hình dung U Vương Quá»· Äiện là má»™t cÆ¡ quan ngầm trong lòng núi. Chàng tưởng tưởng Äế Quân Quá»· Äiện là má»™t tên sát nhân mặt mày Ä‘anh ác. Chàng liên tưởng tá»›i gã áo xanh mà chàng và Lý Hương Xưa đã gặp má»™t lần nÆ¡i Bá Hoa trang. Hắn có phải là Äế Quân Quá»· Äiện không mà công lá»±c phi thưá»ng như vậy. Lúc đó hắn chỉ dùng có nữa chiêu mà đánh chàng văng bá»—ng ra khá»i vách tưá»ng cao.
Chàng lẩm bẩm :
- á»’ ! Vá»›i má»™t ngưá»i có má»™t công lá»±c như vậy nếu không phải la Äế Quân Quá»· Äiện tất cÅ©ng là má»™t kẻ có má»™t địa vị cao trong tổ chức ấy.
Nhưng dù thế nào Ä‘i nữa, chàng cÅ©ng phải tìm cho ra U Vương Quá»· Äiện để cứu Lý Hương Xưa, để trả thù dù chàng có bị chúng đánh tan xương nát thịt cÅ©ng cam lòng.
Chàng lượng sức mình. Hiện giá» ngoài môn Cá»­u Ma Dương Công mà chàng đã thụ giáo nÆ¡i cổ tháp sÆ¡ sài trong ba tháng, chàng đã luyện thêm hai môn thần công đặc dị nữa là Hoá Huyết Thần Công và Phản Xưa. Thần Công. Tuy vá»›i thá»i gian quá ngắn, nhưng công lá»±c thâm hậu cá»§a chàng đã giúp chàng đạt được rất nhiá»u kết quả.
Hiện nay Bí Kiếp Kinh Thư và ngá»c Ma Äầu chàng còn cất giữ trong u cốc. Nếu vá»›i công lá»±c hiện tại, chàng cha thể địch nổi Äế Quân Quá»· Äiện thì chàng hy vá»ng còn có thể trở vá» u cốc nhá» vào kinh thư tập luyện thêm nữa.
Nghĩ như vậy, chàng thấy phấn khỡi vô cùng, cất bước đi rất nhanh.
Bỗng chàng lạc vào một khu rừng tùng bách xanh rì, nhà cửa san sát, chính giữa có môt thành đá cao ba trượng.
Phía sau dãy nhà là tiá»n sãnh, có hai căn nhà đá Ä‘en sì, và khung cá»­a bằng sắt dày khoá kín.
Äàng trước, ká» hai căn nhà khóa kín đó có má»™t con đưá»ng ngoằn ngoèo chạy thẳng vào má»™t ngôi nhà cao, cá»­a hé mở, bên trong vang tiếng cưá»i lanh lãnh.
Lâm Viết Hùng cảm thấy nÆ¡i đây có vẽ là má»™t trang viên. Nhưng tại sao lại có má»™t trang viện giữa núi rừng ? Äiá»u đó quả là chuyện khác thưá»ng.
Vá»›i tánh tò mò, chàng lần bước đến nÆ¡i, vợt qua tưá»ng thành, len lá»i vào trước đại sãnh, đưa tay gõ vào cánh cá»­a, gá»i lá»›n :
- Có trang chủ đấy không?
Kẹt…Kẹt.. Cánh cá»­a mở ra, má»™t lão nhân mặt Ä‘en như lá» chảo, đôi mắt chòng chá»c, xuất hiện nhìn Lâm Viết Hùng há»i :
- Thằng nhá» ! Mày há»i ai ?
- Tôi xin đến bái Trang chủ.
- Mày tên gì ?
- Lâm Viết Hùng !
- Lâm Viết Hùng ?
- Phải !
- Ngươi muốn gặp Trang chủ để làm gì ?
- Äể nói chuyện.
Sắc mặt lão già có vẽ thay đổi. Äôi mắt cá»§a lão chăm chăm nhìn chàng không chá»›p.
Lão nói :
- Trang viện đang có việc. Trang chủ không tiếp khách đâu.
- Có việc gì ?
- Việc riêng.
Dứt lá»i, lão quay mình bá» vào trong và cánh cá»§a đóng kín lại.
Lâm Viết Hùng thấy như có gì khả nghi, Ä‘oán chắc bên trong không phải chứa đựng cuá»™c sống bình thưá»ng, chàng bá»±c tức đưa tay vá»— vào cá»­a thình thịch.
Cánh cá»§a sắt cứng Ä‘á», chàng đưa mắt nhìn lên thấy tấm bản có khắc bốn chữ :
“Hổ Äầu SÆ¡n Trangâ€.
Chàng lẫm bẫm :
- Hổ Äầu sÆ¡n trang ! Cứ cái tên nầy cÅ©ng mang ý nghÄ©a khác thưá»ng.
Chàng hét lớn :
- Nếu không mở cửa ta đập nát cái trang viện nầy.
Chàng định dùng thần công đánh tung cửa ra thì bỗng thấy cánh cửa hé mở, một lão nhân bước ra, mặt mày đanh ác, nhìn chàng bằng đôi mắt nẩy lửa.
Lâm Viết Hùng há»i :
- Xin lá»—i ! Lão tiá»n bối có phải là Trang chá»§ cá»§a trang viện nầy không?
- Phải, chính lão phu ! Thiếu hiệp đến đây có việc gì ?
- Tôi đi tìm một cô gái.
- Một cô gái ?
- Phải ! Má»™t cô gái bị tổ chức bí mật U Vương Quá»· Äiện bắt giữ.
Nét mặt Trang chá»§ bá»—ng thay đổi. Lão há»i :
- Thiếu hiệp qúy danh là gì ?
- Lâm Viết Hùng !
- Lâm Viết Hùng ?
- Phải ! Tại sao Trang chủ kinh ngạc?
- Lão có nghe giang hồ nói đến tên thiếu hiệp. Xin má»i thiếu hiệp vào phòng khách uống trà vá»›i lão phu rồi sẽ đàm đạo.
Lâm Viết Hùng thấy dung mạo và lá»i nói cá»§a Trang chá»§ rất khác biệt. Má»™t đàng hung ác, má»™t đàng hoà nhã. Thật khó tin.
Tuy vậy, chàng vẫn theo chân Trang chủ vào phòng khách.
Khi hai bên ngồi vào chiếc ghế, Trang chá»§ Hổ Äầu sÆ¡n trang má»›i nói vá»›i Lâm Viết Hùng:
- Trang viện nầy tuy lá»›n, nhưng rất ít gia Ä‘inh, lão phu xin phép thiếu hiệp Ä‘i gá»i gia nhân lấy trà.
Vừa nói, chân lão đã bước ra phía sau rèm.
Ngồi lại một mình, Lâm Viết Hùng nghĩ thầm :
- Lạ thật, nếu gá»i gia nhân lấy trà thì lão ngồi đây gá»i cÅ©ng được , cần gì phải chạy Ä‘i đâu ?
Chàng đang phân vân thì bỗng hai tiếng “tong tong†nổi lên làm phòng khách rung chuyển.
Chàng trố mắt nhìn ra cửa, chửi thầm :
- Lão ma đầu này lại có mu kế gì đây. Trông lão đâu phải dân lương thiện.
Biết sắp có cơ biến, Lâm Viết Hùng định phóng mình nhảy ra cửa nhưng cánh cửa phòng khách đã đóng ập lại.
Trong phòng tối nghịt đến ngá»­a bàn tay không thấy. CÆ¡n tức Ä‘iên ngưá»i, Lâm Viết Hùng nghiến hai hàm răng như muốn vỡ ra.
Tiếp đó, nơi chỗ chân chàng đứng, lắc lư mấy cái, rồi từ từ chìm xuống.
Biết là cơ quan của lão già ấy đã sắp sẵn, chàng định phóng mình lên nhưng bên trên có một tấm sắt dày ép xuống, và nơi chân chàng đứng không còn chìm xuống nữa, và đụng vào khối đất cứng.
Thế là chàng đã bị nhốt trong má»™t tá»­ lao ngầm dưới đất, bốn bá» Ä‘en nghịt, không khí nặng ná», không có được má»™t chút gió.
Thở một hơi dài như để trút những căm hân quá tràng đầy trong bóng tối, chàng hối hận tại sao không xuất thủ giết lão già ấy ngay lúc mới gặp ?
Nhưng chàng tự biện luận :
- Mình cha biết lão là ai ? Có những hành động gì ? Thì làm sao biết lão lúc mới thấy mặt được.
Nhưng giỠđây sá»± việc đã xảy ra. Hổ Äầu sÆ¡n trang la nÆ¡i đã bố trí những cÆ¡ quan nguy hiểm, hắc ám, tất nhiên trang chá»§ là kẻ đại ác rồi. Nhưng lão là ai ? Thuá»™c môn phái nào? Có liên quan gì vá»›i U Vương Quá»· Äiện không?
Nếu không có liên quan gì vá»›i tổ chức cá»§a U Vương Quá»· Äiện thì tại sao lão lại hãm hại ta ? Nhất định lão già này là tay sai cá»§a Äế Quân Quá»· Äiện, và cÆ¡ quan hắc ám này là do Äế Quân Quá»· Äiện tổ chức.
Äôi mắt chàng đỠngầu. Chàng vận nhãn quang quan sát bốn phía nhưng toàn là màu Ä‘en, không phân định được chung quanh ra sao cả.
Thình lình hai tiếng “xè xè†nổi lên ghê rợn. Tiếp theo má»™t luồng sáng từ nÆ¡i tấm vách rá»i vào.
Chàng nhìn thẳng vá» phía ấy thì thấy má»™t cái cá»­a vừa mở nắp ra bên ngoài ăn thông vá»›i má»™t con đưá»ng hẹp, chẳng biêt dẫn vỠđâu.
Thấy lạ, Lâm Viết Hùng cắn môi, hai tay vận nội lực đỠphòng phản trắc.
Nhưng qua một lúc, bốn bỠyên lặng không thấy xảy ra một dấu hiệu nào khác cả.
Do dá»± má»™t lúc, chàng lần bước đến khung cá»­a vừa mở đó, lách mình chui ra ngoài, rồi cứ theo đưá»ng hẹp đó mà Ä‘i.
Tuy không hiểu con đưá»ng hẹp đó sẽ dẫn mình vỠđâu, nhưng Lâm Viết Hùng không cần nghÄ© tá»›i, vì dù sao thoát ra ngoài cÅ©ng còn hÆ¡n bị nhốt trong căn phòng tối nầy.
Chàng cứ lần mò vỠphía trước.
Ngoài ba trượng hiện ra má»™t dãy tam cấp bằng đá, đưa con đưá»ng lên cao dần, lạ nhất là không thấy bóng ngưá»i , cÅ©ng không nghe má»™t tiếng động nào cả.
Lâm Viết Hùng nghĩ thầm :
- Tá»± nhiên cá»­a lao mở ra không phải là không có lý do. Chẳng lẽ lão ma đầu muốn cho ta thoát nạn sao ? Nhất định có mu kế gì đây. Nhưng chàng là má»™t con ngưá»i mạo hiểm lẽ đâu lại chùng bước trước hiểm nguy.
NghÄ© như thế, chàng lần tá»›i mãi. Vợt qua tam cấp, theo con đưá»ng ấy lần tá»›i.
Con đưá»ng dẫn chàng đến má»™t khung cá»­a sắt. Vừa đến chàng đã nghe phảng phất những mùi hôi thối xông đến.
Mùi hôi thối ấy làm cho Lâm Viết Hùng khó chịu đến nôn mữa.
Cánh cửa sắt đóng kín, chẳng biết bên trong chứa đựng những gì, nhìn vào chỉ thấy một màu đen tối.
Không thể không tò mò !! Lâm Viết Hùng bậm môi bạo dạng lần vào.
Phòng không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa lớn mà thôi.
Qua một hồi nhận xét, chàng hiễu ngay căn phòng nầy xây trên mặt đất, không còn ở dưới địa huyệt nữa.
Chàng còn đang ngơ ngác thì bỗng rầm một tiếng, cánh cửa đóng ầm lại.
Thất kinh, Lâm Viết Hùng nhảy trái vỠphía trước cửa, đưa tay đấm mạnh một cái thì thấy cánh cửa sắt chắc nịch dày độ một thước.
Dẫu chàng có sức mạnh đến đâu cũng không làm sao lay chuyển được.
Thật là độc ác ! Trang chá»§ Hổ Äầu sÆ¡n trang Ä‘a dùng con đưá»ng hầm đưa chàng đến má»™t nÆ¡i hiểm ác hÆ¡n. Phòng này còn kiên cố hÆ¡n địa huyệt tá»­ lao gấp bá»™i phần.
Chàng thở dài, vò đầu suy nghĩ, cố tìm cách thoát ra. Chợt có tiếng kêu lách tách.
Rồi má»™t luồng ánh sáng từ bên ngoài rá»i vào.
Thì ra, trên má»™t vách sắt, có mở ra má»™t cái lá»— to bằng bàn tay. Tiếp theo má»™t tràng cưá»i quái gỡ từ bên ngoài hắc vào.
Giá»ng cưá»i đó chính là giá»ng cưá»i cá»§a lão già Trang chá»§.
Qúa căm hạn, mặt đầy sát khí, đôi mắt trợn ngược lên, Lâm Viết Hùng nhìn chòng chá»c vào cái lá»— đó.
Giá»ng nói ngạo nghá»… cá»§a Trang chá»§ Hổ Äầu sÆ¡n trang vá»ng vào :
- Lâm Viết Hùng ! Ngươi bị nhốt trong hổ lao rồi thì dù mi có ba đầu sáu tay cÅ©ng chẳng thoát thân nổi. Äừng có mong sống trên cõi Ä‘á»i này nữa đâu oắc con Æ¡i.
Lâm Viết Hùng quát lên như sấm :
- Lão ma ! Ngươi là ngươi gì cá»§a U Vương Quá»· Äiện?
Trang chá»§ Hổ Äầu sÆ¡n trang nói :
- Ta là gì cá»§a U Vương Quá»· Äiện? Ha…Ha… Dù ta là ngưá»i gì cá»§a U Vương Quá»· Äiện Ä‘i nữa ngươi cÅ©ng chẳng làm gì nổi ta.
- Nhưng ta muốn biết.
- Biết để làm gì ?
- Äể xé xác ngươi !
- Ha… Ha… Thằng nhá» Ä‘iên cuồng ! Ta sẽ cho ngươi biết, nhưng cha phải ngay bây giá».
- Tại sao?
- Vì ta sắp cho ngưá»i xem má»™t màn kịch rất thích thú.
- Màn kịch ?
- Phải !
Tức thì cái lỗ nơi chàng đang nói chuyện bị đóng kín lại. Tiếp theo một cái lỗ khác lại được mỡ ra.
Lâm Viết Hùng tuy tức giận, nhưng chàng cũng không thể không tò mò.
Chàng ghé mắt nhìn vào cái lỗ mới mỡ thì thấy bên đó là một căn phòng cách xa chàng chừng hai trượng.
Chàng nhìn thấy một cô gái đang giao đấu với mấy con hổ dữ, con nào cũng giương nanh mong vuốt trông rất ghê rợn.
Tim chàng đập thình thịch, chàng rít lên :
- Ôi chao ! Lý Hương Xưa !
Trong căn phòng rá»™ng độ vài trượng, mà hai chiếc lồng cá»p chiếm gần má»™t nữa, chổ trống còn lại không còn bao nhiêu. Lý Hương Xưa Ä‘ang dùng thân pháp kỳ ảo Vân Quang Lá»›t ảnh chập chùng chẳng khác má»™t bóng ma, nhảy qua lá»›t lại trên mình bốn con cá»p.
Bầy cá»p này hình như đã được chá»§ nhân rèn luyện, từng giao đấu vá»›i ngưá»i, nên né qua tránh lại , lúc lồng lên, lúc rạp xuống chẳng khác những tay võ thuật giang hồ.
Ngưá»i và thú quần nhau trong má»™t căn phòng chật hẹp, thật nguy hiểm thay !
Chàng nghĩ thầm :
- Lý Hương Xưa bị U Vương Quá»· Äiện bắt giữ, lại bị nhốt ở đây, thì nhất định đây là má»™t trong những cÆ¡ quan bí mật cá»§a Quá»· Äiện rồi.
Nhưng tại sao chúng không giết nàng và đem nàng hành hạ như vậy ?
Sá»± hành hạ này không phải má»™t bữa, mà có lẽ đã từ lâu. Ngưá»i nàng xanh dá»n, thân nàng trông có vẽ mệt nhá»c vì hàng ngày nàng phải chiến đấu vá»›i bầy cá»p dữ này.
Nhưng sỡ dÄ© nàng cha chết, chỉ vì võ công cá»§a nàng quá cao dịu. Bầy cá»p cha thắng được nàng. Nàng chỉ nguy hiểm khi nào đã quá kiệt sức không còn đối phó vá»›i chúng được nữa.
Trong lúc chàng đang suy nghĩ thì nghe trong phòng nàng vang lên hai tiếng :
- Hùm ! Hùm !
Má»™t con cá»p v Æ¡n mình lên, chồm tá»›i.
- Hoét ! Hoét !
Tức thì má»™t trong bốn con cá»p bị mữa máu dãy đành đạch.
Tức thì chiếc lồng sắt được mở ra, má»™t con cá»p khác xông vào thay thế.
- Hùm ! Hùm ! Hùm !
Chúng liên tiếp nhảy tới tấn công Lý Hương Xưa.
Lý Hương Xưa giao đấu vá»›i bầy cá»p được má»™t lúc đã mệt nhoài, mồ hôi ướt đẫm cả thân ngưá»i.
Nhưng nàng không thể dừng tay được.
Thật là một cảnh hãi hùng.
Cái nguy cho nàng là trong căn phòng hẹp này nàng phải luôn luôn di động thân mình để tránh né, hình như nàng biết trước trong những móng cá»p có tẩm thuốc độc, nên không dám để cho móng cá»p cá» vào quần áo nàng.
Lâm Viết Hùng nhìn thấy Lý Hương Xưa áo quần rách nát, thân hình xanh xao mà phải dùng hết sức lá»±c để tá»± vệ trước bầy cá»p dữ, lòng chàng Ä‘au nhói lên. Nhưng chàng còn biết làm sao giải cứu được nàng lúc chàng cÅ©ng Ä‘ang bị nhốt trong căn phòng sắt chắc nịch.
Giữa lúc đó có tiếng “kịch†cái lỗ trống của chàng đang dòm qua phòng của Lý Hương Xưa bỗng đóng kín lại. Chàng không còn biết số phận Lý Hương Xưa ra sao nữa.
Chàng đành thở dài, khoanh tay ngồi xuống đất.
An nguy của bản thân chàng, chàng không hỠđể ý tới mà chỉ lo cho Lý Hương Xưa.
Nhìn qua hành động cá»§a trang chá»§ Hổ Äầu sÆ¡n trang, chàng Ä‘oán biết lão già này chuyên nghá» nuôi hổ, và lão đã dùng loại hổ ấy để dùng vào những trò tiêu khiá»…n ác độc.
Chàng hận không sao thoát ra được để phá hủy sơn trang, và bằm thây lão già nham hiểm đó.
Một lần nữa, máu nóng chạy khắp mình, chàng đứng dậy, tìm kiếm khắp phòng, xem có kẻ hở nào có thể phá ra được không, nhưng vách sắt lạnh lẽo, đâu đâu cũng chắc cứng, không tìm được một kẻ hở nào để thoát thân.
Trên bước giang hồ, lần đầu tiên chàng lâm vào cảnh vế tắc, dù có muốn liá»u lÄ©nh cÅ©ng không làm sao liá»u lÄ©nh được nữa.
Vách tưá»ng vẫn chắc cứng, không thể lay động và bên ngoài vẫn im lìm. Chàng không hiểu lão già đó hành hạ Lý Hương Xưa cách nào bên ngoài nữa.
Äang lúc chàng giận dữ như Ä‘iên cuồng thì bá»—ng má»™t cái lá»— trên nóc phòng sắt từ từ mở ra. Cái lổ khá lá»›n. Anh sáng rá»i vào phòng. Lâm Viết Hùng thất kinh, lùi lại ba bước, dá»±a lưng vào vách thá»§ thế. Äôi mắt chàng đăm đăm nhìn vào cái lá»— vuông ấy.
Một quái vật, lông lá bồm xồm, xuất hiện từ bên ngoài cái lỗ vuông chui vào.
Bóng quái vật như chập chá»n, cá»­ động má»—i lúc má»™t nhanh.
Lâm Viết Hùng kinh ngạc ! Trang chá»§ Hổ Äầu sÆ¡n trang muốn dùng thuật gì âm mu hại chàng nữa đây !
Trong lúc bối rối, chàng liá»u lÄ©nh vận công vào song chưởng đánh tống vào quái vật ấy.
Bỗng quái vật buông ra tiếng nói :
- Dừng tay ! Thằng nhỠ! Mày vô ý như thế sao ?
Tiếng nói tình cỠphát ra có một năng lực làm Lâm Viết Hùng kinh ngạc, thu tay lại, đứng trân nhìn.
Thì ra cái mà chàng gá»i là quái vật lại là má»™t chiếc đầu ngưá»i.
Má»™t ngưá»i rón rén chui đầu vào cái lá»— ấy.
Nhìn qua cá»­ chỉ thầm lén, Lâm Viết Hùng biết ngay ngưá»i này không phải là ngưá»i trong Hổ Äầu sÆ¡n trang.
Nhưng ngưá»i này là ai ? Tại sao lại vào được nÆ¡i bí hiểm này ?
Vừa lá»t được cái đầu, ngưá»i ấy phóng mình xuống, đứng trước mặt Lâm Viết Hùng má»™t cách nhẹ nhàng.
Lâm Viết Hùng nhìn kỹ thì đó là má»™t anh chàng lùn tịt. Ngưá»i đầu tóc bồm xồm, đôi mắt sáng rá»±c, hàm răng trắng ná»n.
Lâm Viết Hùng thấy anh chàng lùn này không thể nhịn cưá»i.
Tuy ở trong tình trạng kinh dị nhưng chàng bình tỉnh há»i :
- Các hạ là ai vậy ?
- Äịa Vương Quyá»n !
- Äịa Vương Quyá»n ?
- Phải ! Ngươi lại lùng với cái tên ta lắm sao ? Ta là vua dưới mặt đất mà !
- Các hạ từ địa lao đến đây.
Äịa Vương Quyá»n “hừ†má»™t tiếng :
- Thằng nhá» khá» khạo quá ! Len lá»i vào các địa huyệt là đặc quyá»n cá»§a ta. Nếu không ai lại gá»i ta bằng Äịa Vương Quyá»n.
- Có gì quang trá»ng không?
- á»’ ! Có quái gì đâu ! Ta ở trong địa huyệt buồn buồn muốn tìm ngưá»i để nói chuyện chÆ¡i thế thôi.
Lâm Viết Hùng trố mắt nhìn anh chàng lùn tịt, há»i :
- Có phải do Trang chủ sai các hạ đến đây chăng ?
Äịa Vương Quyá»n cưá»i há»â€¦há»â€¦:
- Trong Ä‘á»i ta cha chịu mệnh lệnh ai sai khiến.
Lâm Viết Hùng còn nghi ngại, há»i thêm :
- Té ra các hạ với lão già Trang chủ này không có liên hệ gì sao ?
- á»’ ! Thằng nhá» ! Mày muốn há»i liên hệ cái gì ? Mày muốn há»i tao vá»›i lão ấy có bà con à ? Khong đâu ! Tao vá»›i lão cha từng giáp mặt.
- Ồ ! Thế thì các hạ vào đây làm gì ?
- Ta thèm rợu nên vào đây uống.
- Uống rợu ?
- Ừ !
- Thế thì sao không tìm gặp lão lại vào đây làm gì ?
- Gặp lão thì há»ng việc mất ! Ta Ä‘i uống rợu trá»™m mà.
- Uống rợu trộm ?
- Ừ ! Äó là cái nghá» cá»§a ta mà !
- Rợu để ở trong phòng nầy à ?
- Không ! Nó chôn dưới đất. Äó là má»™t thứ rợu đặc biệt, loại rợu hảo hạng cá»§a Äế Quân Quá»· Äiện dùng.
- Sưao ? Rợu cá»§a Äế Quân Quá»· Äiện dùng à ?
- Äúng vậy ! lão trang chá»§ nầy hàng năm phải nạp cho Äế Quân Quá»· Äiện hai m Æ¡i vò rợu.
- Lão là gì cá»§a Äế Quân Quá»· Äiện?
- Thủ hạ.
- U Vương Quá»· Äiện toa. lạc nÆ¡i nào ?
- Mày há»i làm gì ?
- Äể trả thù.
Äịa Vương Quyá»n cưá»i há»â€¦há»â€¦, nói :
- Thằng con nít gan dạ. Mày đủ sức đối địch vá»›i Äế Quân Quá»· Äiện sao ?
- Cha biết chắc !
- Ta nói cho ngươi biết, tổ chức cá»§a U Vương Quá»· Äiện toa. lạc khắp nÆ¡i, có thể giữa thành thị, có thể giữa núi rừng, còng Äế Quân Quá»· Äiện xuất quá»· nhập thần, lúc là má»™t trang chá»§, lúc là má»™t gã thầy tu, lúc má»™t tên tráng hán, không ai hiểu nổi. Còn nÆ¡i cÆ¡ quan chính cá»§a Quá»· Äiện ta cÅ©ng Ä‘ang dò xét.
- Các hạ dò xét cÆ¡ quan chính cá»§a Quá»· Äiện để làm gì ?
- Äể uống rợu trá»™m ! Ta được biết nÆ¡i cÆ¡ quan chính cá»§a Quá»· Äiện còn có thứ rợu rất quý, rợu ấy chôn cất dưới đất trên năm m Æ¡i năm.
Lâm Viết Hùng trố mắt nhìn Äịa Vương Quyá»n há»i :
- Các hạ làm thế nào vào đây được ? Äịa lao là con đưá»ng bí mật cá»§a sÆ¡n trang, các hạ vào đây không gặp trở ngại nào sao ?
Äịa Vương Quyá»n nheo mắt nói :
- Ta muốn uống rợu cá»§a hắn nên bá» má»™t tháng công đào đưá»ng hầm dưới đất ăn thông vào kho rợu.
- Äào má»™t đưá»ng hầm ?
- Ừ ! Äó là cái nghá» cá»§a ta ! Sao mày cứ ngạc nhiên mãi ?
- NghỠăn trộm ?
- Không ! NghỠuống trộm.
- Ừ ! Thì uống trá»™m. Nhưng theo nhận xét cá»§a tại hạ thì các hạ cÅ©ng là má»™t cao thá»§ võ lâm, công lá»±c thâm hậu, nếu thích uống rợu thì cứ đến đây bảo lão đó Ä‘em rợu ra mà uống, nếu lão đó không đưa thì xé xác lão ra, việc gì phải chịu cá»±c nhá»c như vậy ?
Äịa Vương Quyá»n nói :
- Mày cha nghe tiếng Hổ Äầu sÆ¡n trang sao ? Äây là má»™t cÆ¡ quan trong tổ chức cá»§a Quá»· Äiện. Bên trong rất nhiá»u máy móc tinh vi. Lão trang chá»§ hay khon ngoan xảo quyệt, tuy võ công tầm thưá»ng nhưng ma lược rất nhiá»u, nếu rá»§i nhằm mu lão thì bá» Ä‘á»i. Chi bằng ta cứ dùng tài riêng sẵn có mà qua mặt lão có hÆ¡n không. Vã lại giết lão Ä‘i còn ai nấu rợu cho ta uống nữa. Cứ để lão sống, Ä‘em tài sãn xuất rợu ngon, còn ta thì ta dùng con đưá»ng hầm bí mật nầy uống trá»™m mãi có hÆ¡n không ?
Tài sản của ngocnd321

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
áåçïëàòíî, áüÿíêà, êàìàñóòðà, êðàñíîÿðñê, ïèòàíèå, ïîäâåñíûå, ïðàéñ


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™