04-02-2011, 07:35 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Jun 2010
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 634
Thá»i gian online: 6 giá» 23 phút 32 giây
Thanks: 975
Thanked 6,028 Times in 451 Posts
Ảo thế
Tác giả: Thương Nguyệt
Truyện ngắn ngôn tình cổ trang (SE)
Chương 6: Má»™c Há»a
sưu tầm: xiao ling
Bên ngoà i, tiếng ngưá»i huyên náo, chen lấn, la hét: “Cháy rồi! Cháy rồi!â€
Chỉ có cô, chỉ có cô đứng trong đó, đứng trong căn phòng tối rừng rá»±c ánh lá»a, nhìn ngá»n lá»a dữ dần dần thiêu đốt bốn bức tưá»ng, cô mỉm cưá»i, vô thanh, bất động.
Trong tay, cô cầm một lưỡi dao sắc bén vô song: Băng Tuyết Thiết.
“Trong đó có ngưá»i không? Mau ra Ä‘i! Phòng sắp sáºp rồi!â€
Cô nghe thấy tiếng kêu gá»i lo lắng cá»§a những ngưá»i dáºp lá»a bên ngoà i, rồi, cô hé cưá»i.
Äã mưá»i má»™t ngà y rồi…
Thiếu chủ, sẽ không quay lại nữa.
“Mưá»i ngà y sau, nếu ta chưa trở vá», cô hãy Ä‘i tìm Dư tổng quản, bảo ông ấy an bà i cho cô má»™t công việc má»›i. Sau đó ---- Ä‘em những đồ mà ta đã dùng qua, đốt hết Ä‘i. Không được để tay cá»§a những kẻ đó là m dÆ¡ bẩn…â€
Váºy thì, cứ đốt hết Ä‘i…thiếu chá»§.
Khi nhìn thấy ngá»n lá»a liếm và o vạt áo xanh cá»§a mình, cô bá»—ng mỉm cưá»i -----
Kỳ thực, thế nà y là tốt nhất rồi…Nếu không, đôi khi cô cũng không dám tưởng tượng, sau nà y sẽ ra sao.
Băng Tuyết Thiết nhè nhẹ gõ lên chiếc đà n cổ bị cháy trên bà n dà i, thanh y nữ tá» nở nụ cưá»i xa xăm, thấp giá»ng hát:
“Tạ gia đình viện tà n canh láºp,
Yến túc Ä‘iêu lương, nguyệt độ ngân tưá»ng.
Bất biện hoa tùng na biện hương?
ThỠtình dĩ tự thà nh truy ức,
Linh lạc uyên ương, vũ hiết vi lương.
Tháºp nhất niên tiá»n má»™ng nhất trưá»ng.â€
(Bản dịch thơ của hieusol - Tà ng Thư Viện:
Äình viện Tạ gia đứng tà n sương
Yến má»i nghỉ chân Ä‘áºu mé rưá»ng
Bóng đổ trăng soi tưá»ng dát bạc
Khóm hoa nà o lặng tá»a mùi hương
Chữ tình thuở ấy nên hồi ức
Uyên ương lẻ cánh, mưa lạnh vương
Mưá»i má»™t năm dà i nay đã dứt
CÆ¡n má»™ng tan theo ná»—i Ä‘oạn trưá»ng.)
“Cha, hình như U Thảo còn ở trong!†Ngoà i cá»a, nhị thiếu gia Uyên Khanh chợt kêu lên, dù sao cÅ©ng là nguá»i táºp võ, ngưá»i thưá»ng không thể so sánh, chà ng ẩn ước nghe thấy có tiếng ca khẽ cá»§a nữ tá» trong biển lá»a.
Chà ng muốn xông và o, nhưng bị phụ thân giÆ¡ tay cản: “Không có ai, bên trong không có ai! Biết chưa?â€
“Nhưng…†Thiếu Khanh không phục, ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt không thể phản kháng của phụ thân, sự lăng lệ đó, hung tợn đó gần như là độc ác! Chà ng hốt nhiên cảm thấy trái tim lạnh buốt, không dám nói gì thêm.
“Căn phòng bất tưá»ng nà y, cháy rồi thì thôi…†Xua xua tay, ngăn đám hạ nhân Ä‘ang ná»— lá»±c dáºp tắt đám cháy, chá»§ nhân Äỉnh Kiếm các khà định thần nhà n dặn dò, ánh mắt xót thương và bất lá»±c: “Thiếu Uyên Ä‘iên mất rồi, tá»± tiện Ä‘i giết Phương đại hiệp, còn giết Lạc Dương thần y Mặc Nhất Tâm nữa…
Ôi, hà i tá» nà y, tại sao lại phải hứng chịu căn bệnh như váºy chứ?â€
Nhắc đến đại nhi tỠcủa mình, các chủ lắc lắc đầu, không biết phải là m sao.
“Cha, đại ca, đại ca tháºt sự…điên rồi ư?†Thiếu Khanh không dám tin há»i.
Phụ thân nhìn đứa con thứ, lạnh nhạt há»i ngược lại: “Ngay cả A Tú nó cÅ©ng muốn vô lá»… cưỡng chiếm, con còn cho rằng đại ca con không Ä‘iên sao? ---
Chẳng lẽ con muốn ta thừa nháºn, những lá»i ta nói vá»›i Thiếu Uyên lúc đó hữu hiệu, hả?â€
Thiếu Khanh sắc mặt thoạt trắng thoạt Ä‘á», cuối cùng, cúi đầu, không nói gì: “Có lẽ…có lẽ váºy, đại ca, Ä‘iên rồi.â€
“Rắc rắc rắc!â€
Trong đám lá»a dữ, trụ nhà chÃnh rốt cuá»™c đã bị thiêu gãy, cả tảng áºp xuống, mái hiên lợp đôi tức khắc thấp Ä‘i má»™t Ä‘oạn.
“Nhìn kìa, nhìn kìa! Phi tiên, phi tiên!â€
Äá»™t nhiên, đám hạ nhân dấy lên há»—n loạn, lúc nà y, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u nhìn thấy trên bầu trá»i có bạch quang xẹt qua như tia chá»›p, phảng phất như bị má»™t bà n tay vô hình gạt đẩy, những nÆ¡i bóng trắng Ä‘i qua, ngá»n lá»a Ä‘ua nhau dạt sang hai bên!
Chúng nhân chưa kịp nhìn kỹ, thân bạch y đó đã biến mất trong biển lá»a hừng há»±c.
“Cha…đại ca! Äại ca vá» phải không?â€
Nhìn thấy cảnh tượng phi thưá»ng đó, Thiếu Khanh run giá»ng há»i, ngữ khà không biết là mừng hay lo.
Sắc mặt Tạ lão gia đột nhiên trở nên cá»±c kỳ ngưng trá»ng, không rá»i mắt khá»i đám lá»a như lâm phải đại địch.
Ông liá»n phân phó tâm phúc xung quanh: “Mau truyá»n bốn vị trưởng lão và hai vị há»™ pháp cá»§a Äỉnh Kiếm các! Nói vá»›i há» - thá»i khắc cuối cùng đến rồi, hà nh động theo kế hoạch!â€
Mưá»i má»™t năm như giấc má»™ng…
Từ khi tá»· tá»· mất, cô đã cảm thấy cuá»™c sống là má»™t giấc má»™ng…trong đêm, má»™t giấc má»™ng mãi mãi không thể tỉnh dáºy.
Xung quanh cô, vĩnh viễn chỉ có thi thể, máu tanh, và tỠvong…
Duy nhất chân thá»±c, là nam tá» trẻ tuổi quá»· dị như yêu ma đó. Sau khi đã quen nhìn sá»± váºt trong bóng tối, hằng đêm, cô quan sát y là m những việc không tên.
Nhìn y cưá»i lá»›n, giết ngưá»i, ghim thi thể lên vách tưá»ng…
Nhìn y ngâm thơ dưới ánh trăng, ca vang, nhảy múa…
Cứ như thế, riết rồi đến ngưá»i có lá gan nhá» như cô cÅ©ng coi tá» vong như vô váºt.
Nhiá»u khi, cô còn cảm thấy, con ngưá»i nà y cÅ©ng là hư ảo -------
Äêm đó, khi trông thấy y quỳ trên mặt đất khóc ròng, lần đầu tiên, cô có cảm giác y chân thá»±c.
Là con ngưá»i, còn sống, có máu thịt.
Rồi, cô biết thiếu chủ không điên. Y biết mình đang là m gì, nhưng không dừng lại được mà thôi…
Bao năm nay, ở bên hắn suốt, nội tâm của cô cũng dần mất tự chủ, bị bóng tối hấp dẫn rồi chăng?
Váºy đấy, cô không thÃch nhìn thấy trá»i sáng.
Tuy mắt không thấy y, nhưng biết là y Ä‘ang ở má»™t chá»— nà o đó trong bóng tối, vì váºy, cô yên tâm.
Dù ở trong đêm tối, cô vẫn có thể nhìn thấy tá»· tá»· mưá»i ba tuổi cá»§a mình đứng trong góc phòng, nhìn cô bi ai mà không giúp gì được, khuôn mặt méo mó, đầu cúi thấp ---- như má»™t đóa hoa trắng nhá» hé nụ trong lặng im.
Tá»· tỷ…tá»· tỷ…muá»™i sẽ không quên đâu. Y bây giá», sẽ không thể giết ngưá»i được nữa…
Thế nà y, là kết cục tốt nhất rồi chứ?
Ngẩn ngÆ¡ ngẩng đầu, khi thấy những mảng gá»— to bốc cháy rợp trá»i, cô thở dà i trong lòng má»™t lượt, mắt khép lại.
“Cô định là m gì đấy?!â€
Äá»™t nhiên, cô nhìn thấy lá»a nóng trên đỉnh đầu tản ra, tá»±a như khói lá»a lÅ© lượt rải xuống bên ngưá»i, cô còn chưa minh bạch chuyện gì, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, đến khi hồi thần, cúi đầu đã thấy căn phòng cháy nằm dưới chân mình.
Tiếng gió vù vù bên tai, ngưá»i cô đã bay bổng giữa không trung.
Là mơ sao? Là ảo mộng sao?
“Ai bảo cô tá»± thiêu? Äúng là điên!â€
Thanh âm trước giá» chỉ nghe thấy trong đêm tối, giỠđây vang sát bên tai sao mà chân thá»±c đến váºy, pha lẫn lãnh ý và ảo não, sau đó, thân thể cô bá»—ng nhiên trầm xuống, rÆ¡i nhanh như bay. Cô theo ý thức vươn tay, ôm cứng ngưá»i bên hông.
“Thiếu chá»§? Äúng là ngưá»i sao? Thiếu chá»§!â€
Bản thân cô cÅ©ng không ngá» rằng, thanh âm cá»§a cô, có thể chan chứa mừng vui nhưá»ng ấy. Con nguá»i nà y, lần đầu tiên, chân chân thá»±c thá»±c, gần trong gang tấc, tuyệt không phải chỉ là chiếc bóng và thanh âm trong đêm.
Giá»ng nói còn chưa dứt, cô đã bị y ôm ngang ngưá»i, đáp xuống má»™t cái sân khác cách đám cháy mưá»i mấy trượng.
Äám bá»™c nhân ồ lên kinh ngạc, nhìn hai ngưá»i từ trên trá»i giáng xuống tưởng như yêu quái.
“Ta vỠrồi…†Y cúi đầu, nhìn cô, nói.
Ná»a tháng không gặp, sắc mặt thiếu chá»§ cà ng thêm tái xanh, y trầm mặc, chăm chú nhìn ngưá»i thị nữ duy nhất cá»§a mình, sâu trong đôi mắt là nét ảm đạm và điên cuồng gần như ngoà i tầm kiểm soát, phảng phất như má»™t con dã thú nghiến răng nhẫn nhịn cÆ¡n thống khổ.
Soi và o đôi mắt y, U Thảo cảm thấy trong đó ẩn tà ng má»™t thanh kiếm đúc bằng hà n băng. Cô bất giác gục đầu, nhưng Thiếu Uyên đã lấy tay nâng cằm cô lên. Khi tay y tiếp xúc vá»›i da thịt cô, cô không khá»i rùng mình, lần đầu tiên cô chú ý đến lá»›p da trắng toát như ngá»c chắc cá»§a y.
Mà mắt cô cụp xuống, mặc cho y ngưng thị trên khuôn mặt mình, hốt nhiên, cô nghe thấy y há»i: “Cô, Ä‘ang chá» ta à ?â€
U Thảo gáºt đầu, ngẫm nghÄ©, bá»—ng lại lắc đầu: “Tôi…muốn Ä‘i tìm thiếu chá»§.â€
Muốn Ä‘i tìm y…do đó, cô má»›i ở trong biển lá»a.
“Äúng là điên rồi.†Y gắt, nhưng sâu trong mắt lại ánh lên tia sáng khác thưá»ng, chợt y cưá»i khẽ, “Xem ra, đúng là do phục thị ta quá lâu rồi…â€
Bá»—ng thấy hÆ¡i nóng mặt, cô nghÄ© chắc tại tráºn cháy vừa rồi. Ngước lên nhìn y, hốt nhiên, mục quang quét qua, cô lại nhìn thấy trong ngá»n lá»a rá»±c cháy đằng kia, có má»™t cô bé mặc bạch y, lặng lẽ cưá»i vá»›i cô, như má»™t đóa hoa trắng nở trong góc phòng u ám ------
Tá»· tá»·.
Ná»—i bi thương không tên như lưỡi Ä‘ao ngoan độc cắt xuống, cô thụt lùi má»™t bước như Ä‘iện giáºt tránh khá»i gần
Tà i sản của xiao ling
Chữ ký của xiao ling
Last edited by xiao ling; 04-02-2011 at 09:55 PM .
Äã có 4 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a xiao ling
04-02-2011, 07:36 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Jun 2010
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 634
Thá»i gian online: 6 giá» 23 phút 32 giây
Thanks: 975
Thanked 6,028 Times in 451 Posts
Ảo thế
Tác giả: Thương Nguyệt
Truyện ngắn ngôn tình cổ trang (SE)
Chương 7: Äiên
sưu tầm: xiao ling
Tạ Thiếu Uyên không còn nhìn cô, phảng phất như tâm trà y đã dá»i sang nÆ¡i khác, tia sáng trong mắt y ngà y má»™t thịnh!
“Cô hãy ly khai Äỉnh Kiếm các ---- ta Ä‘i tìm Tạ Thanh Vân tÃnh sổ!â€
Không hiểu vì sao, y bá»—ng gá»i tên húy cá»§a phụ thân, thanh âm hung ác, chẳng khác nà o dã thú.
U Thảo thất kinh, vẻ mặt phức tạp nhìn y.
“Thiếu chá»§, ngà i ----â€
Cô run giá»ng há»i, nhưng, lá»i hãy còn vương, Tạ Thiếu Uyên đã biến mất khá»i chá»— cÅ©.
“Bệnh cá»§a Uyên nhi ngà y cà ng nghiêm trá»ng…Chỉ sợ có má»™t ngà y, nó sẽ lục thân bất nháºn.â€
Nhá»› cách đây má»™t tháng, lão các chá»§ đã từng lo lắng than thở trước mặt má»i ngưá»i. Khi thấy thi thể ghê rợn không nỡ nhìn cá»§a Lạc Hà thiếu hiệp Mạc Trữ được khiêng ra khá»i phòng thiếu chá»§, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u nặng ná» gáºt đầu.
Kiếm Yêu…kiếm pháp và tÃnh khà cá»§a thiếu chá»§ như yêu ma nháºp thân, khiến má»i ngưá»i Ä‘á»u sởn tóc gáy.
Hôm nay, nhìn ánh mắt y khi nhắc đến phụ thân, U Thảo ý thức được – cái ngà y đó, e là cuối cùng đã tới rồi.
Lại sẽ có ngưá»i chết.
Má»™t khi y phát cuồng, nhất định sẽ có ngưá»i chết!
“Tại sao?â€
“Tại sao phải hạ độc tôi?!â€
Y nhìn xoáy và o phụ thân, ngưá»i được vây quanh bảo vệ bởi các trưởng lão Äỉnh Kiếm các, há»i.
“Äá»™c? Äá»™c ở đâu ra chứ…hà i tỠđáng thương, con bệnh rồi, phải uống thuốc thôi.â€
Nhất gia chi chá»§ cá»§a Tạ gia ngồi trên báºc cao, cúi nhìn nhi tá» cá»§a mình, nhãn thần ôn hòa mà vô vá»ng.
Äại công tá» cá»§a Tạ gia, thiếu chá»§ Äỉnh Kiếm các, hốt nhiên cưá»i phá lên, lắc đầu mãnh liệt: “Không, đó không phải thuốc! Äó là huyết độc! Ông muốn biến tôi thà nh dược nhân! Tại sao? Tại sao!â€
Lão các chá»§ nhìn nhi tá», rồi quay đầu nhìn sang các há»™ pháp và trưởng lão cạnh bên, thở hắt ra má»™t hÆ¡i:
“Uyên nhi, bệnh cá»§a con đúng là nặng lắm rồi…Lần nà y con ra ngoà i đã là m những gì? Tá»± con có biết không?â€
“Cha chỉ muốn con đến Lạc Dương bái phá»ng Phương đại hiệp, con lại giết ông ấy!â€
“Con đã là m những gì váºy chứ!â€
Tạ Thanh Vân thở dà i, lắc đầu, nhìn đại nhi tá» xách kiếm đứng má»™t bên, sau cùng từ ái nói: “Bất quá, cha biết, không thể trách con ----- Con vốn dÄ© có bệnh, tại cha không tốt, không nên để con Ä‘i xa.â€
“Rõ rà ng là ông bảo tôi giết Phương Thiên Lam ----!â€
Phẫn nộ cực độ, y rống to, đột nhiên như điên cuồng, Băng Tuyết Thiết trong tay vung ra một vòng cung lăng lệ.
Tất cả các trưởng lão láºp tức vây lên, chặn đứng y.
“Äại ca.†Nhị đệ đứng bên phụ thân không kìm nổi thốt lên má»™t tiếng, nhìn y vá»›i ánh mắt thương xót.
“Con xem con kìa…lại bắt đầu hồ đồ rồi.†Tạ Thanh Vân mục quang hiá»n từ vá»— vá» khuôn mặt nhi tá»: “Cố gắng khống chế tình cảm cá»§a con Ä‘i, yên tâm, cha sẽ tiếp tục chữa khá»i bệnh cho con.â€
“Tôi không có bệnh!†Thanh niên bạch y cầm kiếm, nghiêm giá»ng hét lá»›n. Sắc mặt y hung ác như yêu ma.
Dù cho có, cÅ©ng là vì con ngưá»i trước mặt! ChÃnh phụ thân, từ khi y còn nhỠđến giá», đã bức ép y, khiến y bị thần kinh.
Dược nhân! Là kẻ đã khiến y sống không bằng chết!
“Ở đây còn má»™t Ãt thuốc.†Phụ thân không để ý tá»›i y, mỉm cưá»i, móc từ trong ngá»±c áo ra má»™t viên thuốc mà u Ä‘en, đưa qua cho y: “Uống nó Ä‘i, uống rồi con sẽ ổn thôi…â€
“Không cần!†Y gà o lên như dã thú, mục quang dữ tợn trừng trừng nhìn phụ thân
“Äại ca…đừng buông thả nữa. Phụ thân muốn tốt cho huynh mà .†Nhị đệ Thiếu Khanh xuất ngôn khuyên ngăn.
Tạ Thiếu Uyên không cất tiếng, nhìn ngưá»i đệ đệ trẻ trung anh tuấn cá»§a mình, ánh mắt tà n khốc ánh lên má»™t tia châm biếm.
Thiếu Khanh bắt đầu bị mục quang cá»§a đại ca nhìn đến rợn ngưá»i, hoà i nghi há»i: “Äại ca?â€
Rốt cuá»™c, y đã mất Ä‘i sá»± khống chế, ngá»a mặt cưá»i Ä‘iên cuồng ---- Äệ đệ mưá»i chÃn tuổi, khá»e mạnh, được sá»§ng ái, nó thì biết cái gì? Nó biết cái thá gì! Nó hưởng thụ má»i thứ mà chỉ trưởng tá» má»›i được hưởng, còn má»i ná»—i thống khổ, mồ hôi và máu tanh, lại chỉ mình y phải gánh chịu! Äáng chết!
Không sao đè nén được cÆ¡n kÃch động, y hốt nhiên nhảy lên, má»™t kiếm đâm và o yết hầu Thiếu Khanh - tưởng tượng ra cảnh máu tươi từ đó phá»t ra.
Tá»±a hồ như đã có chuẩn bị từ trước, Cầm Kiếm hai vị đại há»™ pháp xuất chiêu, vừa khéo phong tá»a đưá»ng tiến cá»§a y.
Thế nhưng, kiếm khà lăng lệ lấp ló ở mũi kiếm, vẫn rạch phá khuôn mặt Thiếu Khanh.
Thiếu Khanh kinh hoà ng giáºt bắn mình khá»i ghế, vá»™i vã thoái lui ba bước dà i. Chà ng sợ hãi nhìn đại ca, không biết là m thế nà o.
“Hết cách rồi…Thiếu Uyên Ä‘iên rồi.â€
Từng từ từng câu, phụ thân ngồi trên đà i cao, hạ lệnh quyết Ä‘oán: “Bắt nó lại, bằng không nó lại gây há»a.â€
“Ta căn bản không Ä‘iên! Không há»!â€
Y cưá»i ngạo nghá»…, khinh khỉnh nhìn đám nhân váºt vai vế trong võ lâm, Băng Tuyết Thiết trong tay chá»›p động, hà n quang Ä‘iểm Ä‘iểm ------
“Các ngươi nhìn Ä‘i! Äây là cái gì! Äây chÃnh là huyết độc mà lão đã trồng và o ngưá»i ta! Các ngươi nhìn Ä‘i!â€
Trong tiếng cuồng tiếu, y xé rách mảng áo trắng trên vai, phÃa dưới bả vai, rà nh rà nh hai vết thương thối rữa. Y gáºp cổ tay, má»™t kiếm gá»t qua bả vai.
Máu túa ra như suối, phần thịt thối nát bị vẹt đi, nhưng, trên đầu xương trắng hếu ghê rợn, mà u đen đó vẫn ngoan cố bám trụ.
“Mau cản nó lại! Uyên nhi Ä‘iên rồi, muốn tá»± há»§y mình!â€
Tạ Thanh Uyên chợt biến sắc ra lệnh, hai đại há»™ pháp, bốn vị trưởng lão, liá»n bao vây đại công tá».
“Ta không Ä‘iên! Không há»!â€
Y cưá»i rá»™, huy kiếm, ngân quang lưu chuyển hóa thà nh sao bay rợi trá»i. Thân hình y như quá»· mị.
“Thiếu chá»§, mau bình tÄ©nh lại Ä‘i!†Má»i ngưá»i xung quanh cuống quýt khuyên ngăn.
“Äại ca, dừng tay Ä‘i! Huynh Ä‘iên rồi sao?†Thanh âm cá»§a nhị đệ yếu á»›t vô lá»±c.
“Uyên nhi, chớ có phát điên nữa!†Thanh âm của phụ thân, lạnh nhạt mà nghiêm khắc, trước sau như một.
“Ta không phát Ä‘iên! Không há»!†Y vẫn cưá»i không ngá»›t, vẫy kiếm múa lượn, chẳng chút lưu tình, chá»c và o yết hầu từng ngưá»i, từng ngưá»i má»™t.
Trong khoảnh khắc, bốn đại trưởng lão đã lần lượt ngã xuống.
“Yêu kiếm! Yêu kiếm!†Trong đám bá»™c nhân vây quan, hốt nhiên có ngưá»i thét lên kinh sợ.
“Thiếu chủ…†Y nghe thấy trong đám đông, có tiếng kinh hô khe khẽ, nhưng, giỠphút nà y y không thể chú ý đến nó.
Mùi vị cá»§a máu…tuyệt tháºt.
Nhãn thần y sáng như thiểm Ä‘iện, lưỡi liếm máu dây trên thân kiếm, tay nâng lên, mÅ©i kiếm chỉ và o yết hầu phụ thân, cưá»i lạnh:
“Tại sao? Tại sao phải biến ta thà nh dược nhân? Trả lá»i ta!â€
Tạ Thanh Vân vẫn bất động thanh sắc, mỉm cưá»i hiá»n từ mà bất lá»±c, nhưng, chỉ những ai tinh tế, má»›i nhìn thấy khóe môi ông khẽ lay động, tá»±a hồ nói má»™t câu không thà nh tiếng.
Khoảnh khắc đó, ngưá»i Ä‘ang đứng thẳng tắp, Tạ Thiếu Uyên chợt như bị sét đánh, toà n thân rúng động, ngẩng đầu, tròng mắt cÆ¡ hồ rỉ máu!
“Tạ Thanh Vân! Ta không thể không giết ngươi!â€
Nhãn thần của y, một lần nữa trà o lên sự u uất nồng đượm.
Äó là nhãn thần cá»§a kẻ giết ngưá»i.
“Thiếu chủ…dừng tay! Ngà i Ä‘iên à ? Các chá»§ là phụ thân cá»§a ngà i mà !â€
Trong đám đông, thanh âm đó hốt nhiên vang lên run rẩy nhưng rà nh rá»t, Tạ Thiếu Uyên cuối cùng không nén nổi, chầm cháºm quay đầu, má»™t thân thanh y lá»t và o tầm mắt, ngưá»i thị nữ trẻ Ä‘ang đứng bên ngoà i sảnh đưá»ng. Cô nhìn y, ánh mắt…chẳng ngá» cÅ©ng giống những ngưá»i bên cạnh, cÅ©ng cái vẻ xót thương mà bất lá»±c đó.
Trong nhãn thần kiệt ngạo lãnh mạc cá»§a y, lần đầu tiên chấn động, cÆ¡ hồ không thể tin nổi, y thấp giá»ng há»i:
“Cô, nói gì? ---- Cô, cÅ©ng nói, ta, Ä‘iên?â€
Nhãn thần cá»§a y giấu dưới mái tóc dà i tán loạn, lạnh tá»±a băng tuyết, nhưng thấp thoáng trong đó, là sá»± thống khổ và điên cuồng như lá»a dữ thiêu đốt.
Lúc nà y, má»i ánh mắt Ä‘á»u đổ dồn và o thanh y nha hoà n.
“U Thảo, ngươi phục thị nó đã nhiá»u năm, ngươi nói xem, Uyên nhi có phải Ä‘iên rồi không?â€
Hốt nhiên, lão gia cao cao tại thượng, há»i hợt buông ra má»™t câu, thanh âm phiêu lãng nhẹ nhà ng rá»›t trên mình cô, lại như má»™t chiếc trùy Ä‘áºp trúng ngưá»i, khiến cô choáng váng, hầu như đứng không vững.
U Thảo ngẩng đầu, né tránh ánh mắt của thiếu chủ, từ từ bước đến, đứng bên cạnh Tạ Thanh Vân ----
Cô nói yếu á»›t, ngữ khà tá»±a như Ä‘ang than vãn: “Lão gia…phải quản chặt thiếu chá»§ thôi, đừng để cáºu ấy giết ngưá»i nữa.â€
“Äại thiếu gia…điên rồi.â€
“Ngưá»i đâu, đưa đại thiếu gia vá» phòng, chăm sóc tá» tế!â€
Tạ Thanh Vân nhìn U Thảo, trong mắt ánh lên tia đắc ý, cất tiếng phân phó.
Bá»—ng nhiên, bên tai nghe thấy tiếng cưá»i lá»›n xuyên thấu trá»i mây, thê lương Ä‘iên cuồng, như biển động gió gà o, kinh hồn táng đởm!
“Hay lắm, hay lắm!†Tạ Thiếu Uyên ngá»a cổ hú dà i, mặc sức cưá»i, “---Các ngươi má»›i Ä‘iên! Các ngươi má»›i là má»™t lÅ© Ä‘iên!â€
Hốt nhiên, mục quang y như tia chá»›p ghim lên ngưá»i thanh y thiếu nữ, ná»a cưá»i ná»a không: “Giá»i giá»i giá»i ---- Coi như ta Ä‘iên! Thì đã sao nà o! Hôm nay, ta nhất định phải giết lão hồ ly Tạ Thanh Vân!â€
Thân hình y chá»›p động, cả ngưá»i như kiếm sắc rá»i vá», vá»t thẳng vá» phÃa Tạ các chá»§ trên cao!
Kiếm xuất, hà n mang một vùng.
Băng Tuyết Thiết, như tan và o dòng chảy thá»i gian, hóa thà nh hư ảnh.
Trong tay Tạ Thiếu Uyên phảng phất như không kiếm, chỉ có má»™t đạo hư ảnh lướt tá»›i yết hầu cá»§a lão các chá»§. PhÃa sau hư ảnh, má»™t thân bạch y phiêu linh như cô hạc trá»i sương. Vô luáºn kiếm, hay ngưá»i, Ä‘á»u mÆ¡ hồ giữa thá»±c và ảo.
Äó là má»™t kÃch tất sát.
Trong Äỉnh Kiếm các, ngay cả Cầm Kiếm lưỡng đại há»™ pháp, cÅ©ng chỉ có thể chặn y má»™t bước mà thôi!
Kiếm quang yêu dị, xạ thẳng yết hầu.
Nhưng, trong chớp mắt chuyển thà nh tĩnh tại --- gượng ép dừng lại.
Dừng trên vầng trán thanh khiết của thanh y thiếu nữ. Cự ly ba phân.
Kiếm khà lấp ló do bị thu hồi mãnh liệt trong tÃch tắc, Ä‘áºp ngược và o ngưá»i xuất chiêu, đến cả Kiếm Yêu đại công tá», cÅ©ng bất giác hÆ¡i loạng choạng.
“Nhanh!†Kéo U Thảo chắn trước thân mình, Tạ Thanh Vân quát gá»n má»™t tiếng ra lệnh cho tả hữu.
Äồng thá»i, hai đại há»™ pháp sau lưng cùng xuất thá»§, má»—i ngưá»i Ä‘á»u dốc toà n lá»±c xuất kiếm!
Dưá»ng như đã diá»…n luyện vô số lần, Cầm Kiếm hai ngưá»i phối hợp xảo diệu đến tuyệt đỉnh, ngay khi thanh kiếm ma quái đó khá»±ng lại, “xoẹt xoẹt†hai tiếng, hai thanh kiếm mảnh dà i đã xá»c và o bả vai trái phải cá»§a y, xuyên thấu phần dưới xương quai xanh!
Kiếm Yêu công tá», bị ghim giữa không trung.
Äến bản thân y cÅ©ng không hay biết, vết thương dưới hai bả vai, lại chÃnh là mệnh môn cá»§a y. Nhưng phụ thân cá»§a y biết.
“Äại ca…đại ca.†Nhìn biểu tình thống khổ thoáng qua cá»§a y, Thiếu Khanh bất giác buá»™t miệng kinh hô.
Tạ Thanh Vân vẫn ngồi đó, nấp sau U Thảo mặt mÅ©i trắng bệch, nhìn đại nhi tá» cá»§a mình, mỉm cưá»i, tháºm chà còn thở dà i, từ ái nói: “Là m loạn đủ chưa? Ngươi đâu, đưa đại thiếu gia vá» phòng, chăm sóc tá» tế!â€
“Cầm thú đội lốt ngưá»i! Äồ Ä‘iên!â€
Ãnh mắt Thiếu Uyên như Ä‘iên cuồng, kiếm trong tay toan giÆ¡ lên, nhưng tên há»™ pháp sau lưng chỉ vặn thanh kiếm xuyên vai phải cá»§a y, tay y đột nhiên không còn chút lá»±c khÃ, “keng†má»™t tiếng, Băng Tuyết Thiết đã rÆ¡i xuống mặt đất.
LÅ© gia thần thuá»™c hạ xung quanh Ä‘ua nhau xông lên, bẻ quặt tay y, chỉ sợ con ngưá»i như ma quá»· nà y đà o thoát.
“Thiếu chủ!†Nhìn thân hình nhuộm máu tươi, nhãn thần kiệt ngạo không cam tâm của y, thanh y thị nữ không còn dằn nổi lòng mình, nước mắt lăn ra như chuỗi trân chân đứt dây, cô lao lên, đỡ thân hình đung đưa muốn trĩu của y, thổn thức.
“Cẩn tháºn!â€
Má»i ngưá»i xung quanh nhất tá» thất thanh, U Thảo chỉ cảm thấy và nh tai nhói Ä‘au dữ dá»™i, ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy con mắt đáng sợ như yêu ma, trong đó, là há»a quang u ám mà mãnh liệt, phảng phất như ngá»n lá»a bùng cháy dưới địa ngục!
Cô bị ngưá»i ta kéo ra, bụm lấy tai phải, kinh sợ Ä‘an xen không dá»i mắt khá»i y.
“Phì.†Cuá»i gằn, nhổ miếng thịt máu vừa cắn đứt xuống ná»n đất, y giương mắt, nhìn cô, lạnh băng và khinh miệt.
Nhưng, dù có như váºy, vừa nãy, y vẫn đã dừng kiếm trước trán cô.
Kiệt ngạo lãnh mạc, y nhìn tất cả má»i ngưá»i trước mặt, sau đó, cả ngưá»i đầy máu tươi, bước Ä‘i đầu không ngoảnh lại.
“Ài à i…đúng là gia môn bất hạnh, kiếp trước đã tạo nghiệt gì cÆ¡ chứ!â€
Vẫn mang vẻ thương xót và khổ não, gia chủ Tạ gia dõi theo đại nhi tỠđiên dại của mình, lắc lắc đầu.
Sau đó, ông quay đầu, quan hoà i nhìn thanh y nha hoà n như đã mất Ä‘i hồn phách, ôn hòa há»i: “Sao rồi? Mau gá»i đại phu Ä‘i! Hôm nay ngươi là m rất tốt, không uổng công bao năm nay ta để ngươi ở cạnh Uyên nhi --- Muốn được ban thưởng gì? Cứ nói Ä‘i.â€
LÅ© hạ nhân Ä‘á»u nhìn cô ghen tỵ, nhưng, cô vẫn không mở miệng.
Thần sắc cá»§a cô, cứ ngây ngây khá» khá», rồi đột ngá»™t há»i: “Sau nà y, thiếu chá»§ sẽ không giết ngưá»i bừa bãi nữa? Thiếu chá»§ sẽ không giết ngưá»i nữa chứ?â€
Cô nhìn chằm chằm và o má»™t góc sảnh đưá»ng, phảng phất như trông thấy thứ gì đó. U Thảo há»i.
Thần sắc cá»§a các chá»§ cÅ©ng có chút dị thưá»ng, lông mà y nhÃu lại, nhưng vẫn nhẫn nại trả lá»i: “Phải, sau nà y ta sẽ quản lý Uyên nhi cẩn tháºn…dù nó có phát bệnh khổ sở, cÅ©ng tuyệt đối không để nó giết ngưá»i là m loạn nữa!â€
“Váºy, tốt rồi…†U Thảo gượng mỉm cưá»i, ngẩng cao đầu, hốt nhiên yêu cầu ----
“Tiểu tỳ muốn sau nà y tiếp tục phục thị thiếu chủ…Mong các chá»§ ân chuẩn.â€
Sắc mặt lão gia có vẻ âm trầm, nhưng cô không chút e dè, ngược lại còn nở nụ cưá»i vá»›i góc phòng đằng kia…Ở đó, cuối cùng cô đã nhìn thấy má»™t nữ tá» như đóa hoa trắng nhá», lặng lẽ, chầm cháºm ngẩng đầu, mỉm cưá»i vá»›i cô.
Tỷ tỷ…tỷ an tâm rồi chứ?
Tà i sản của xiao ling
Last edited by xiao ling; 04-02-2011 at 10:00 PM .
Äã có 4 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a xiao ling
04-02-2011, 07:37 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Jun 2010
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 634
Thá»i gian online: 6 giá» 23 phút 32 giây
Thanks: 975
Thanked 6,028 Times in 451 Posts
Ảo thế
Tác giả: Thương Nguyệt
Truyện ngắn ngôn tình cổ trang (SE)
Chương 8: Tuyết ngục
sưu tầm: xiao ling
“Nghe nói con nha đầu U Thảo, lão gia thưởng gì cÅ©ng không cần, lại đòi và o Tuyết ngục phục thị đại công tỠđó!â€
“To gan tháºt…đại công tá» như yêu quái nghe nói định ăn thịt cô ta đấy!â€
“Äúng váºy đúng váºy, hôm đó tháºt khiến tôi sợ chết khiếp mà …â€
“Xem ra, ở cùng đại công tá» lâu quá, con nha đầu U Thảo cÅ©ng hÆ¡i Ä‘iên Ä‘iên rồi.â€
Tay cầm há»™p cÆ¡m, băng qua hà nh lang dà i, cô loáng thoáng nghe thấy các thị nữ Ä‘ang bà n luáºn.
Cô chỉ cúi đầu, trầm mặc cất bước.
Vết thương trên tai gần như đã là nh hẳn, nhưng, mỗi lần nhớ đến ánh mắt cuối cùng y nhìn cô hôm đó, trái tim cô như lại bị xẻ ra lần nữa, đẫm máu.
Thiếu chá»§ bị giam trong Tuyết ngục --- Äó là má»™t máºt thất âm u lạnh lẽo dưới lòng đất.
Ba mặt là vách tưá»ng bằng đá Huyá»n VÅ©, mặt còn lại, cánh cá»a sắt dầy nặng ngăn cách vá»›i má»i thứ bên ngoà i, chỉ còn má»™t ô cá»a sổ nhá» chưa đầy má»™t thước vuông, dùng để kiểm tra, phÃa dưới cá»a là má»™t cái khe hẹp, dà i, là m ngăn đưa cÆ¡m.
Lão các chá»§ đã cam Ä‘oan vá»›i toà n thể võ lâm, nhi tá» cá»§a ông bị coi giữ cẩn tháºn tại má»™t nÆ¡i ruồi bay không thoát, sau nà y, sẽ không còn ra ngoà i gây há»a cho võ lâm…
Vì nhi tá» bị Ä‘iên, do đó, những việc y là m không há» liên quan đến Äỉnh Kiếm các…Ông bảo đảm, sau nà y khuyển tá» sẽ không là m loạn nữa.
Có vẻ bất lá»±c và thống khổ, lão các chá»§ giải thÃch vá»›i các nhân váºt võ lâm đầu não đến táºn nhà đòi lẽ phải, sau đó, ông dẫn há» Ä‘i xem táºn mắt nhi tá» bị cầm tù sau cá»a sắt máºt thất.
Khi những ngưá»i đó nhòm qua ô cá»a sổ nhá», ngưá»i bên trong vá»™i đứng báºt dáºy, cưá»i lá»›n, ra sức giằng kéo xiá»ng sắt xuyên qua thân thể mình.
“Hóa ra, đúng là má»™t kẻ Ä‘iên…†Những ngưá»i đó, khi nhìn thấy Äỉnh Kiếm các đại công tá» bị giam giữ nghiêm máºt, Ä‘á»u thở dà i như mất mát mÆ¡ hồ ---
Nếu đã là má»™t kẻ Ä‘iên, váºy thì, những mối thù đó, cÅ©ng không báo được rồi.
Ngó qua cá»a sổ, dưới ánh sáng u ám, cô nhìn thấy xiá»ng sắt trÄ©u nặng khóa cứng hai tay hai chân y, ngoà i ra còn hai chiếc, xuyên thấu qua xương quai xanh trái phải, ghim sống y trong phương viên ba thước. Chỉ cần hÆ¡i dùng lá»±c, sẽ Ä‘au đớn không chịu nổi.
Ở chá»— xiá»ng sắt xuyên qua, miệng vết thương đã hoà n toà n rữa nát, dẫu váºy trên khuôn mặt tái xanh cá»§a y vẫn không có bất kỳ biểu tình nà o, nhưng cái mùi dịch má»§ thì trà n ngáºp cả địa lao, không sao che giấu được.
Y không còn muốn nói chuyện với cô, cũng không chịu ăn uống gì.
U Thảo Ä‘i xin lão gia tìm má»™t đại phu đến trị thương cho thiếu chá»§, nhưng lão gia dá»ng dưng cưá»i, nói: “Uyên nhi nó là yêu quái mà . Chút thương thế đó, là m sao mà chết được? Ngươi cÅ©ng không cần hao tâm quá, đứa con nà y, ta coi như không có…â€
Cô đứng gục đầu má»™t bên, khóe môi cắn chặt, nhẹ giá»ng nói: “Lão gia, thiếu chá»§ không sợ chết, nhưng --- thiếu chá»§ là ngưá»i ưa sạch sẽ! Thế nà y còn thống khổ hÆ¡n là giết cáºu ấy!â€
Nhưng, lão gia đã quay Ä‘i, cưá»i nói vá»›i tổng quản.
----- Lão gia đương nhiên cao hứng, vì sau khi Phương Thiên Lam chết Ä‘i, vị trà võ lâm minh chá»§ năm nay, tám chÃn phần mưá»i sẽ do chá»§ nhân Äỉnh Kiếm các đảm nháºn.
Trước sá»± lãnh đạm cá»§a ngưá»i là m phụ thân đó, so sánh vá»›i vẻ từ ái trước kia, U Thảo cuối cùng đã lá» má» Ä‘oán ra, các chá»§ Ä‘ang cố ý già y vò đứa con trai kiệt ngạo nà y…
Lão các chủ…tháºt là nhẫn tâm mà . Mặc dù không thể thả nhi tỠđể mặc y giết ngưá»i bừa bãi, nhưng suy cho cùng vẫn là cốt nhục cá»§a mình, chẳng lẽ sau khi nhốt lại rồi, sống chết thế nà o cÅ©ng không quan tâm sao?
Cô chỉ là một đứa hạ nhân mà thôi…Có thể là m gì được kia chứ.
Hà huống, Ä‘em giam cầm thiếu chá»§, Ãt nhất, y sẽ không giết ngưá»i được nữa. Äây là chuyện tốt ----
Váºy nên, mình đã là m đúng.
Cô tá»± nói vá»›i chÃnh mình, lặp Ä‘i lặp lại.
Äêm nay trăng tròn, theo thông lệ lúc trước, y sẽ phải giết ngưá»i --- tuy nhiên, y Ä‘ang bị xÃch trên vách đá!
Trá»n đêm, tiếng gà o thét vùng vẫy cá»§a y khiến cô không thể chợp mắt.
Giữa đêm, cô ngồi dáºy, khóc ròng bên ngoà i cánh cá»a sắt dầy, Ä‘áºp cá»a liên hồi, gá»i ngưá»i bên trong, nhưng, cái ngưá»i tưởng Ä‘iên đó không hồi đáp. Cô chỉ nghe thấy tiếng cuồng ca từ trong vá»ng ra, thanh âm lúc sau không phân biệt nổi là khóc hay cưá»i.
Nếu thá»±c sá»± buá»™c phải giết ngưá»i…nếu không giết ngưá»i thì thiếu chá»§ sẽ chết ---- váºy, chi bằng hãy giết tôi Ä‘i.
Thế nhưng…Äây không phải chuyện má»™t mình cô chết là có thể giải quyết được. Y sau nà y vẫn phải giết ngưá»i…
Thiếu chủ, đã trở thà nh ma quỷ uống máu rồi.
“Thiếu chá»§, đến giá» dùng bữa rồi.â€
Ngưá»i sau cá»a sắt vẫn như thưá»ng ngà y, không lên tiếng.
Cô kiá»…ng chân, nhìn qua ô cá»a sổ, chỉ thấy trong ánh sáng u ám, y mang theo xiá»ng sắt, dá»±a và o vách đá lạnh băng, nhìn đăm đăm và o góc phòng, không biết Ä‘ang nghÄ© gì, chợt hÆ¡i nhÃu mà y, nếp nhăn giữa hai chân mà y như dao khắc.
Y ngà y má»™t gầy hÆ¡n, hai má hóp sâu. Cả ngà y không động Ä‘áºy, thỉnh thoảng đứng lên, lại giáºn dữ giằng lay xiá»ng xÃch trói buá»™c toà n thân. Nhưng do bị xuyên qua xương bả vai, khiến hai tay cá»§a y không dùng được ná»a Ä‘iểm sức lá»±c. Tay còn chưa nhấc quá vai, đã rÅ© rượi thõng xuống, rồi, y vừa cưá»i lá»›n móc xé da thịt sau vai, vừa ho dữ dá»™i.
“Thiếu chá»§, ăn chút gì Ä‘i.â€
Cô vá»— và o cá»a sắt lạnh băng, nhá» nhẹ khuyên nhá»§. Má»™t câu chưa nói hết, đã trông thấy y đột ngá»™t chá»™p lấy cÆ¡m canh tuồn và o dưới khe cá»a, cưá»i rá»™, thô bạo ụp vá» phÃa cô.
U Thảo né tránh theo phản xạ, nhưng bát đũa bị ném ra chưa đến ba thước đã rÆ¡i xuống đất ---- Vá»›i sức lá»±c hiện tại cá»§a y, đến ném má»™t cái bát cÅ©ng là m không nổi! Nhìn bát cÆ¡m tung tóe trên ná»n đất, ngay chÃnh y cÅ©ng ngẩn ra, sau đó, lại ngá»a cổ cưá»i sằng sặc, vừa cưá»i, vừa ho khùng khục, hốt nhiên cả ngưá»i gáºp xuống co quắp.
“Thiếu chá»§! Ngưá»i sao rồi?! Khó chịu lắm à ?†Bám lấy mép cá»a sổ, cô kêu khóc, “Äừng cưá»i nữa, thiếu chá»§! Cầu xin ngưá»i đừng cưá»i thế nữa!...Tôi biết thiếu chá»§ không Ä‘iên! Cầu xin ngưá»i…â€
Tiếng ho kịch liệt và tiếng cuồng tiếu Ä‘á»u im bặt trong sát na, khoảnh khắc đó, máºt thất bá»—ng trống trải đến mức đáng sợ.
“Ha ha ha ha…Bây giá» cô má»›i bảo ta không Ä‘iên?†Sau giây phút trầm mặc, con ngưá»i đó lại cưá»i vang, nhưng tiếng cưá»i lá»™ rõ vẻ hiu hắt và phẫn ná»™ cá»±c độ, sau đó, y từ từ quay đầu, nhìn khuôn mặt đẫm lệ cá»§a ngưá»i thị nữ trong ô cá»a sổ, mục quang tỉnh táo, lãnh mạc tá»±a băng tuyết: “Tại sao? U Thảo?â€
Cô đưa mắt và o trong máºt thất ảm đạm, nÆ¡i góc phòng kia, dần dần hiện lên má»™t cô bé lặng lẽ như hoa cúc trắng, cúi đầu, mái tóc lòa xòa phá»§ kÃn gương mặt, dáng vẻ thẹn thùng đứng đó.
Tỷ tỷ…Trong đôi mắt ôn nhu của lục y thị nữ, hốt nhiên cũng có một tia sáng lóe lên như kiếm sắc!
“Vì, thiếu chá»§ đã giết tá»· tá»· cá»§a tôi…Ngà i đã giết tá»· tá»· cá»§a tôi!â€
“Thiếu chá»§ đừng có nhìn tôi như thế! Ngà i đương nhiên là không nhá»› được rồi!â€
“Hà ng tháng thiếu chá»§ Ä‘á»u phải giết ngưá»i, lúc phát cuồng thì lục thân bất nháºn, hai mươi năm nay đã giết bao nhiêu ngưá»i, e là thiếu chá»§ đã quên lâu rồi phải không?â€
“Nhưng…tôi chỉ có má»™t tá»· tá»·!â€
Mắt cô ứa lệ, ngưá»i trong bóng tối cÅ©ng sững sá» nhìn cô, mục quang sắc nhá»n má»—i lúc má»™t ảm đạm: “U Thảo…†Y hốt nhiên thì thà o như than thở.
“Lúc đó tá»· tá»· má»›i mưá»i ba tuổi, đến phục thị thiếu chá»§, ngay tối hôm má»›i đến đã bị thiếu chá»§ giết rồi!â€
“Lão các chá»§ sai chúng tôi và o dá»n tá» thi…Tôi và o, và o trong căn phòng tối Ä‘en đó, chợt đụng phải má»™t cánh tay toà n máu --- Là tá»· tá»·! Tá»· tá»· bị treo trên vách tưá»ng! Cổ há»ng ghim má»™t thanh kiếm…â€
“Gương mặt tá»· tá»·, méo mó tháºt đáng sợ --- â€
“Tên thiếu chá»§ đó nhất định không phải ngưá»i! Nhất định là kẻ Ä‘iên! Mưá»i má»™t tuổi, tôi đã nghÄ© váºy đấy.â€
“Sau đó, lão các chá»§ chỉ định A Tú tá»›i là m thị nữ má»›i cá»§a thiếu chá»§, A Tú sợ muốn chết, vì váºy, tôi đã nói vá»›i lão các chá»§, để tôi Ä‘i thay… A Tú cô ấy còn nhá» hÆ¡n tôi.â€
“Chẳng ngá» rằng, tôi có thể sống bên thiếu chá»§, suốt bao năm nay…â€
Ngưá»i kia khép mắt lại, thá»i khắc đó, chưa bao giá» y tÄ©nh lặng và trầm mặc đến váºy.
“Có lẽ --- ta Ä‘iên tháºt rồi chăng?†Trong bóng tối, y chợt tá»± há»i.
“Thiếu chá»§ không Ä‘iên…thiếu chá»§ chỉ có bệnh thôi.†Thanh âm cá»§a U Thảo nghẹn ngà o, “Äêm đó, tôi nghe thấy lão gia và thiếu chá»§ nói chuyện, má»›i biết rằng bản thân ngà i cÅ©ng không khống chế được mình ---- Nhìn thấy bá»™ dạng thiếu chá»§ lúc phát bệnh, tôi má»›i chợt hiểu ra, kỳ thá»±c thiếu chá»§ cÅ©ng phải chịu khổ nhiá»u rồi…â€
“Ban đầu tôi cứ nghÄ© là thiếu chá»§ đáng chết…Nhưng mà , sinh ra đã có bệnh, đó đâu phải là tá»™i cá»§a thiếu chá»§!â€
“Nhưng bất luáºn thế nà o, không thể để mặc thiếu chá»§ tiếp tục giết ngưá»i…không thể để có ngưá»i phải chết nữa!â€
“Vì váºy…tôi má»›i nói vá»›i má»i ngưá»i, thiếu chá»§ Ä‘iên rồi.â€
“Là m váºy, lão các chá»§ cuối cùng sẽ phải quyết tâm, không để cho thiếu chá»§ giết ngưá»i…â€
“Thiếu chá»§, U Thảo chỉ hy vá»ng sau nà y ngà i đừng bao giá» giết ngưá»i…Lão các chá»§ dù sao cÅ©ng là phụ thân sinh ra ngà i, bệnh cá»§a ngà i, ông ấy nhất định sẽ tìm ngưá»i chữa khá»i. U Thảo…vô luáºn thế nà o, cÅ©ng sẽ ở đây hầu hạ thiếu chá»§.â€
Trong căn phòng tĩnh mịch, thanh âm của cô trơn tru như dòng suối trong, ôn hòa mà kiên định.
“Ha, ha ha…â€
Äang cúi đầu trầm mặc, Tạ Thiếu Uyên đột nhiên cưá»i phá lên, thanh âm lại có vẻ Ä‘iên cuồng không kìm chế được.
“Thiếu chủ? Thiếu chủ!†Có chút lo âu kinh hoà ng, cô hô hoán.
“-----Ai nói lão hồ ly Tạ Thanh Vân là phụ thân ta?! Lão căn bản không phải phụ thân ta! Ta căn bản không phải con trai lão!â€
Ngá»a cổ cưá»i lá»›n, trong con mắt cá»§a Äỉnh Kiếm các thiếu chá»§ có ngá»n lá»a Ä‘ang bùng cháy, ngoảnh lại, y hung ác dán mắt và o U Thảo, há»i:
“Có phụ thân nà o, từ nhỠđã hạ huyết độc vá»›i con đẻ cá»§a mình? Có phụ thân nà o nhẫn tâm biến con trai mình thà nh dược nhân?!â€
“Ta căn bản không phải con trai lão, căn bản không phải!â€
“Hôm đó ta há»i lão vì sao hạ huyết độc và o ta, lão hồ ly đó vừa cưá»i vừa dùng truyá»n âm nháºp máºt nói vá»›i ta: ‘Ngươi vốn không phải con trai ta, chẳng qua là má»™t đứa trẻ bị bá» rÆ¡i bên đưá»ng ta chá»n lấy mà thôi! Căn cốt cá»§a ngươi tốt như váºy, không là m dược nhân há chẳng phải đáng tiếc sao? Ha ha!
Thiếu Khanh má»›i là con trai độc nhất cá»§a ta, má»i thứ cá»§a ta, bao gồm cả những thứ ngươi dùng máu thịt đánh đổi lấy, tương lai Ä‘á»u là cá»§a Thiếu Khanh!â€
“Váºy mà ngoà i mặt, tên cầm thú đội lốt ngưá»i đó, lại nhìn ta mà nói trước mặt má»i ngưá»i rằng: ‘Hà i tỠđáng thương, con bệnh rồi, phải uống thuốc thôi. Uống thuốc rồi, con sẽ không sao...â€
“Ta phải giết lão! Ta biết lão cố ý khÃch ta động thá»§, nhưng ta thá»±c sá»± phải giết lão!â€
“Ta nà o sợ ngưá»i khác tưởng ta là má»™t kẻ Ä‘iên giết cha!â€
“Ha ha ha ha!â€
Y cưá»i rất to, cưá»i đến mức lại ho dữ dá»™i, lưng gáºp xuống. Xiá»ng sắt trên vai không ngừng lay động, thấp thoáng có máu thịt và dịch má»§, từ đó rỉ ra không dứt.
“….†Nhất thá»i, cô không biết nên nói gì má»›i đúng.
Trong lòng cô vẫn luôn lấy là m kỳ quái: Tại sao rõ rà ng chÃnh lão các chá»§ ra lệnh cho thiếu chá»§ Ä‘i giết Phương Thiên Lam, nhưng trước mặt má»i ngưá»i lại phá»§ nháºn sạch trÆ¡n. HÆ¡n nữa, tuy thưá»ng ngà y đối xá» vá»›i thiếu chá»§ rất từ ái, nhưng lại không cho phép nhị công tỠđến gần thiếu chá»§ ----
“Thiếu Khanh, đại ca con và con không cùng má»™t loại ngưá»i! Chá»› có chá»c và o nó!â€
Tá»±a hồ, từ trước đến nay, lão các chá»§ luôn trăm phương nghìn kế tạo má»™t ấn tượng vá»›i ngưá»i ngoà i rằng ---- Äại nhi tá» cá»§a ông, là má»™t kẻ Ä‘iên…Lão các chá»§ không vì thế mà hổ thẹn, hết lần nà y đến lần khác nói trước mặt má»i ngưá»i như váºy, như hữu ý như không.
Từ sau khi bắt thiếu chá»§ giam cầm trong Tuyết ngục, dưá»ng như lão các chá»§ cà ng coi nhi tá» cá»§a mình là má»™t tù phạm.
Sắc mặt U Thảo trắng bệch như tuyết, hoảng hốt nhìn thấy trong góc máºt thất tối, bóng dáng hư ảo cá»§a cô bé áo trắng từ từ ngẩng đầu, cưá»i vá»›i cô ---- thanh kiếm vẫn cắm nÆ¡i yết hầu, vẫn nụ cưá»i đó nhưng sao bi thương và chế giá»…u.
Tá»· tá»·?
Muội sai rồi ư? Muội thực sự đã phạm sai lầm lớn rồi ư?
Kẻ đáng chết, là lão các chủ, phải không? Là lão giết tất cả, bao gồm cả “con trai†của lão!
â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên, cô có thể không tin lá»i ta nói…Äằng nà o ta cÅ©ng chỉ là má»™t kẻ Ä‘iên!â€
Y nhếch mép cưá»i lạnh, nói, nếp nhăn giữa hai chân mà y như dao khắc, đầu lại cúi thấp, ho mãnh liệt.
“Tôi tin thiếu chá»§.â€
Cô mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng, lẩm bẩm nói, thân hình thoáng lắc lư, chỉ cảm thấy không còn chút sức lá»±c, buá»™c phải tá»±a ngưá»i và o cá»a sắt: “Nhưng…đến bây giá» tôi má»›i tin…thì có tác dụng gì chứ? Ha ha.â€
Sắc mặt trắng như tuyết, cô bá»—ng cúi đầu cưá»i mà không hiểu vì sao…Thì ra, má»i việc đã là m, Ä‘á»u không thoát khá»i cái kế hoạch hô mưa gá»i gió đó sao? Bao nhiêu năm nay, má»i ná»— lá»±c, má»i sá»± đấu tranh cá»§a cô, Ä‘á»u là vô dụng sao?
Lần đầu tiên, ngay cả cô cÅ©ng không đè nén được ham muốn cưá»i lá»›n để giải tá»a ná»—i thương và phẫn háºn…Thì ra, ca vang, cÅ©ng có thể thay khóc.
“Không cần phải váºy, U Thảo…Chỉ cần có má»™t ngưá»i tin, thì ta sẽ không Ä‘iên.â€
Trong bóng tối, ngưá»i đó hốt nhiên cất tiếng.
Tay nắm chặt song sắt cá»a sổ, cô bá»—ng gục đầu khóc thống thiết
Tà i sản của xiao ling
Last edited by xiao ling; 04-02-2011 at 10:07 PM .
Äã có 4 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a xiao ling
04-02-2011, 07:41 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Jun 2010
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 634
Thá»i gian online: 6 giá» 23 phút 32 giây
Thanks: 975
Thanked 6,028 Times in 451 Posts
Ảo thế
Tác giả: Thương Nguyệt
Truyện ngắn ngôn tình cổ trang (SE)
Chương 9: Yên Hoa
sưu tầm: xiao ling
Äỉnh Kiếm các bình lặng đột nhiên sục sôi, rất đông các gia thần thuá»™c hạ, cứ như từ dưới đất chui lên, hốt hoảng ùa đến, trong các vốn sung mãn hỉ khà giá» cháºt cứng ngưá»i. Äến cả chư vị quan khách ở Trung Nguyên các cÅ©ng lần lượt xuất hiện.
“Trá»i ạ! Sao thế? Xảy ra chuyện gì?â€
“Cô biết nha hoà n tên U Thảo không? Äúng đúng, chÃnh là ngưá»i phục thị cho đại công tá» Ä‘iên đấy ---- Nghe nói, hôm nay cô ta tá»± nhiên cÅ©ng phát Ä‘iên, bắt nhị thiếu nãi nãi là m con tin!â€
“Ôi trá»i…A Tú, vốn là bạn thân cá»§a cô ta mà !â€
“Váºy má»›i nói, cô ta Ä‘iên rồi.â€
“Phải đó…Tôi thấy cô ta sở dÄ© theo đại thiếu gia, đến tám phần là muốn dòm ngó vị trà nữ chá»§ nhân Äỉnh Kiếm các ---- Bây giỠđại thiếu gia Ä‘iên rồi, kế hoạch trong mÆ¡ cá»§a cô ta cÅ©ng tan thà nh mây khói, nên má»›i đố kỵ vá»›i A Tú sắp xuất các đến mức mất trà phát cuồng!â€
“Äúng váºy đúng váºy! Bằng hữu lúc trước bá»—ng nhiên thà nh thiếu nãi nãi, bản thân cô ta vẫn chỉ là má»™t ngưá»i hầu, lại chẳng tức chết Ä‘i à .â€
“Ài à i…Kể ra thì, nha đầu đó trước kia, cÅ©ng là ngưá»i hiá»n là nh Ãt nói.â€
“Xem ra, theo đại công tá» lâu như váºy, cô ta cÅ©ng Ä‘iên rồi.â€
Và i thị nữ trong các túm tụm lại với nhau, trong cơn biến loạn mà vẫn không quên gặp mặt tán dóc.
“Mau lên, các chá»§ phân phó, bao vây Yêu Nguyệt lâu! Không được để hai ngưá»i đó thoát ra!â€
Hốt nhiên, lại có má»™t đội nhân sÄ© võ lâm thuá»™c hạ cá»§a Äỉnh Kiếm các xông qua, đám thị nữ liá»n hấp tấp lùi tránh, khi các nhân váºt võ lâm sát khà đằng đằng đó đã khuất bóng, các cô vẫn chưa hết hoảng sợ ----
“Ai dà , lão các chá»§ thả đại công tá» ra Ä‘i chứ?â€
“Äiá»u đó là đương nhiên…Dù sao thì nhị thiếu nãi nãi Ä‘ang nằm trong tay ngưá»i ta mà ! Hôm nay lại là ngà y thà nh hôn, trước mặt anh hùng thiên hạ, nếu lão gia mặc kệ sá»± sống chết cá»§a con dâu, thì là m sao mà ăn nói được. Cứ Ä‘em đổi ngưá»i trước rồi hẵng tÃnh sau.â€
“HÆ¡n nữa, dù có thả hắn ra, trong các đông ngưá»i như váºy, lại có mặt bao nhiêu cao thá»§ võ lâm, chẳng lẽ còn không cản được má»™t tên đại công tá» bị Ä‘iên sao?â€
“Yêu Nguyệt lâu…Yêu Nguyệt lâu. Hắn cÅ©ng tháºt biết chá»n địa Ä‘iểm à --- Tầng trệt ở đó là nÆ¡i cung phụng bà i vị tổ tiên Tạ gia mà ? Thế nà y thì lão gia ném chuá»™t sợ vỡ đồ rồi.â€
“Thế má»›i nói, kẻ Ä‘iên cÅ©ng có cái thông minh cá»§a kẻ Ä‘iên.â€
“Xoẹt!â€
Kiếm khà lẫm liệt bức má»i ngưá»i Ä‘á»u phải lùi lại ná»a bước!
Kiếm quang sáng như tuyết vụt qua, tảng đá xanh trên mặt đất bị má»™t kiếm bổ là m hai ná»a ----
“Kẻ nà o dám vượt qua ranh giá»›i nà y má»™t bước, chết!â€
Äối mặt vá»›i những bó Ä‘uốc rá»±c cháy và đám đông võ lâm cao thá»§, bạch y công tá» trẻ tuổi xõa tóc, cầm kiếm đứng ngạo nghá»… tá»±a yêu ma, mục quang hừng há»±c như lá»a dữ, tương phản vá»›i biểu tình lãnh mạc như băng, má»i ngưá»i nhìn mà không khá»i lạnh tim.
Bước chân, bất tri bất giác đỠra, dừng trước đưá»ng cong thảm liệt đó.
Äối mặt vá»›i Kiếm Yêu công tá» trong truyá»n thuyết, Äỉnh Kiếm các thiếu chá»§, dù có là nhân váºt võ lâm thà nh danh, ai nấy Ä‘á»u tá» vẻ chần chừ --- Chỉ sợ má»™t bước qua lằn ranh đó, sẽ thà nh sống chết hai đưá»ng!
Bạch y đại công tá» Tạ Thiếu Uyên, cứ váºy lạnh lùng nhìn chúng nhân, liếc qua phụ thân, rồi nói vá»›i thanh y thị nữ đứng bên: “U Thảo, chúng ta và o.â€
“Các chá»§, là m thế nà o đây?†Cầm Kiếm hai vị há»™ pháp, bối rối há»i chá»§ nhân.
Äảo mắt nhìn má»i ngưá»i xung quanh, trên mặt Tạ Thanh Vân mang vẻ Ä‘au lòng nhức óc, lắc đầu, thở dà i: “Không ngá», đúng là không ngá»! ----- Uyên nhi vừa phát Ä‘iên, đã biến thà nh thế nà y. Hôm nay vốn là ngà y đại hỉ cá»§a Khanh nhi, kết quả…â€
Lão nặng nhá»c than thở, cuối cùng nói như thay lá»i xin lá»—i chúng nhân: “Má»i ngưá»i cÅ©ng không cần lo lắng, đây là chuyện cá»§a Tạ gia, lão phu tất sẽ xá» lý ổn thá»a…Ài à i, có Ä‘iá»u, Uyên nhi võ công quá cao, nếu bắt sống, chỉ sợ ngược lại còn bị nó giết chết ---- Nếu tình huống nguy hiểm, không đừng được, lão phu cÅ©ng chỉ còn cách đại nghÄ©a diệt thân.â€
“Tạ các chá»§ nói đúng, tráng sÄ© chặt tay, cÅ©ng chỉ Ä‘au nhất thá»i. Nếu sau nà y lệnh công tá» lại chạy ra ngoà i giang hồ, không biết sẽ lạm sát bao nhiêu ngưá»i vô tá»™i! Thiên Lam nhà ta cÅ©ng chẳng phải hạng tầm thưá»ng, váºy mà vẫn không phải đối thá»§ cá»§a tên Ä‘iên nà y, nói gì đến những ngưá»i khác!â€
Ngưá»i lá»›n tiếng tán đồng, chÃnh là lão phu nhân cá»§a Phương gia ở Lạc Dương.
Hai nhân váºt đầu lÄ©nh võ lâm đã gáºt đầu, những ngưá»i hưởng ứng cà ng nhiá»u thêm, trong chốc lát, đại bá»™ pháºn đã Ä‘i đến má»™t sá»± nhất trÃ: dù phải giết thiếu chá»§ Tạ gia, cÅ©ng không thể để tên Ä‘iên nà y đà o thoát!
“Các vị, trong Yêu Nguyệt lâu nà y không có đồ ăn nước uống, ta thấy nó đã bị thương, cÅ©ng không kiên trì được lâu đâu --- Chi bằng chúng ta tránh đối đầu, mà vây khốn nó trong đấy và i ngà y, chá» nó bệnh yếu rồi sẽ má»™t đòn đánh rốc và o, thế nà o?â€
Tuy ngưá»i bên trong là nhi tá» cá»§a mình, nhưng kẻ là m “phụ thân†đó, vẫn đỠra má»™t kế sách lãnh khốc vô tình đến váºy.
“A Di Äà Pháºt…Thiện tai thiện tai.â€
PhÃa sau đám đông, hốt nhiên có tiếng niệm Pháºt khe khẽ truyá»n lại.
“Thiếu Lâm Không TÃnh đại sư?†Äá»™t nhiên, chá»§ nhân Äỉnh Kiếm các vốn luôn trấn định, cÅ©ng phải biến sắc.
Tầng bốn của Yêu Nguyệt lâu.
Có lẽ vì sợ ngưá»i bên ngoà i biết động tÄ©nh trong nà y, nên y không thắp đèn.
Trong bóng tối, U Thảo đứng hầu một bên, nghe tiếng nước thỉnh thoảng lại vang lên trong bồn tắm bằng gỗ trầm hương.
Thiếu chá»§ là ngưá»i mắc bệnh sạch sẽ…Trong tình huống hiểm ác, nhìn quanh Ä‘á»u thấy đại địch nà y, việc đầu tiên y nghÄ© đến, vẫn là tắm rá»a thay y phục.
Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, trăng tròn như gương, tá»a hà o quang rá»±c rỡ.
Ãnh sáng trên bầu trá»i phản chiếu ánh đèn dưới đất.
Trên khu chợ bên ngoà i hai dãy phố, ngưá»i ta Ä‘ang tưng bừng há»›n hở ngắm hoa đăng, đốt pháo hoa.
“U Thảo.â€
Trong lúc cô Ä‘ang xuất thần nhìn ra ngoà i cá»a sổ, hốt nhiên nghe thấy tiếng nước “rà o rà oâ€, dưá»ng như thiếu chá»§ đã tắm xong, Ä‘ang đứng dáºy từ trong bồn nước, gá»i cô. Cô vá»™i và ng giăng bá»™ đồ ngá»§, choà ng lên ngưá»i y từ sau lưng.
Da thịt cá»§a y ẩm uá»›t mà băng lãnh, phần sau vai, do bị xiá»ng sắt xuyên qua, nên đã rữa nát không thà nh hình dạng, Ä‘áºp và o mắt khiến ngưá»i ta kinh sợ. Cô cắn răng, xé vạt áo, băng bó vết thương trên vai y.
“Tháºt không tưởng được…cô mà cÅ©ng là m chuyện Ä‘iên khùng thế nà y.â€
Ngưá»i đứng trong bóng tối, bất chợt cưá»i khẽ, nói, thanh âm chứa ý vị ấm áp và nét cưá»i lạ thưá»ng, hốt nhiên, lại có chút lạc lõng, “Kỳ thá»±c, cô đâu cần phải quan tâm đến ta. Không ai coi cô là ngưá»i Ä‘iên cả.â€
“Thiếu chá»§, đừng nói như váºy ---- Là tôi hại thiếu chá»§.†Khoác áo lên vai y, thanh âm cá»§a cô cÅ©ng hÆ¡i run rẩy.
Trong bóng tối, ngưá»i đó bá»—ng quay ngoắt lại, ôm xiết lấy cô.
Lồng ngá»±c y lạnh băng, ẩm ướt, phảng phất khiến cô chìm đắm và o má»™t cÆ¡n ác má»™ng không nguyện ý tỉnh dáºy.
“Äừng gá»i ta là thiếu chá»§! Hãy gá»i Thiếu Uyên!â€
Tiếng y thầm thì bên tai.
Toà n thân cô hÆ¡i run lên, không biết là mÆ¡ hay tháºt, hồi lâu sau, cô má»›i nhá» nhẹ gá»i: “Thiếu…Thiếu Uyên?â€
“U Thảo.†Ngưá»i đó mỉm cưá»i, ôm cô chặt hÆ¡n, cúi xuống, dụi đầu và o tóc cô, hÃt hương thÆ¡m bạch mai thoang thoảng, rất lâu rất lâu, nhẹ nhà ng nói:
“Trên thế gian nà y, ta chỉ có mình nà ng, nà ng cÅ©ng chỉ có mình ta ---- Những kẻ khác, bá»n chúng Ä‘á»u muốn ép hai ta phát Ä‘iên! Bá»n chúng má»›i là má»™t lÅ© Ä‘iên!â€
Trong bóng tối, đôi mắt y ngá»i sáng, như sao trá»i, nhưng, ánh mắt khi nhìn cô lại thâm thuý vô hạn.
Cô chợt nhoẻn miệng cưá»i, nhẹ nhõm và vui sướng chưa từng có, vươn tay, ôm lấy chiếc bóng và thanh âm trong bóng tối ---- Nếu đã như thế, váºy thì, hãy cùng nhau trầm luân trong đêm Ä‘en.
Äêm, trong má»™t góc phòng cá»§a Yêu Nguyệt lâu, bạch y nữ hà i đó phiêu hốt hiện ra, lại nở nụ cưá»i vá»›i cô, và lần đầu tiên cô cưá»i đáp lại cô bé đó: tá»· tá»·, tha thứ cho muá»™i đã yêu ngưá»i nà y…
Cô muốn mỉm cưá»i, nhưng, trái tim cô bá»—ng Ä‘au dữ dá»™i như bị xé rách! Trước khi kịp phản ứng, cô đã kêu lên má»™t tiếng, tay đè và o ngá»±c, lưng gáºp xuống trong lòng y.
Hốt nhiên nhá»› ra Ä‘iá»u gì đó, sắc mặt U Thảo chợt trắng bệch.
“Nà ng sao váºy?†Ôm đỡ cô, y khẩn thiết há»i.
Cô không đáp.
“Ha ha…Uyên nhi, có nghe qua ‘Tá» Tâm cổ’ chưa?†Dưới lầu, thanh âm cá»§a báºc trưởng giả từ ái đó nhẩn nha vá»ng lên, từng chữ từng chữ, rà nh mạch lá»t và o tai, “Nếu con không muốn nha đầu đó phải chết, hãy buông kiếm xuống cho ta, ngoan ngoãn quay và o trong Tuyết ngục Ä‘i!â€
“Bằng không, ta sẽ bắt con táºn mắt chứng kiến cô ta chết thảm thế nà o!â€
U Thảo cảm thấy hai cánh tay ôm cô bá»—ng nhiên cứng Ä‘á», cô ngẩng đầu, cố gắng mỉm cưá»i: “Äừng tin lá»i lão hồ ly đó!...Là m gì có Tá» Tâm cổ nà o, toà n là bịa ra để gạt chà ng đó thôi. Thiếu Uyên, đừng mắc lừa lão!â€
“Tháºt chứ?...†Có chút ngáºp ngừng, y nhÃu mà y, đăm đăm nhìn nà ng.
Ngắm gương mặt anh tuấn nhợt nhạt, đôi lông mà y khẽ chau lại của y, cô bất giác nhấc tay, nhè nhẹ kéo giãn nếp nhăn giữa chân mà y y, thở dà i:
“Äừng có lúc nà o cÅ©ng nhÃu mà y, phải cưá»i nhiá»u và o chứ…Chà ng xem, đã có nếp nhăn sâu như váºy rồi.â€
Từ trước tá»›i giá» không có ai nói vá»›i y những lá»i như váºy, nên, trong phút chốc, y cÅ©ng ngẩn ngưá»i ra đó.
“Nà o, chúng ta ra xem pháo hoa Ä‘i!†Thấy mặt y ngÆ¡ ngác, U Thảo chợt báºt cưá»i, kéo tay y, Ä‘i ra hà nh lang phÃa ngoà i. Tay cô lạnh băng, lạnh hệt như y.
Trên khu chợ gần đó, ngưá»i ta Ä‘i chÆ¡i tấp náºp, tiếng huyên náo inh tai, nam nữ xúng xÃnh trong y phục đẹp đẽ, từng đôi từng cặp.
Pháo hoa nối Ä‘uôi nhau bùng nổ, phóng ánh hà o quang, khói pháo nóng và nồng Ä‘áºm khiến ngưá»i ta phát sặc. Äám đông đứng thà nh má»™t vòng tròn xung quanh pháo hoa, không ngá»›t rá»™ lên những tiếng hoan hô khoái chÃ.
“Chà ng xem chà ng xem!†Thanh y nữ tỠđột nhiên reo lên, ngẩng cao đầu, cố ý không nhìn đến đám nhân sÄ© võ lâm bao vây thắt chặt dưới lầu, nắm tay y chỉ lên trá»i cao.
Yêu Nguyệt lâu rất gần Ä‘iểm bắn pháo hoa, những đóa hoa lá»a sáng rá»±c từ má»™t Ä‘iểm trên bầu trá»i tản ra, phá»§ xuống đầu má»i ngưá»i, trông như má»™t mà n mưa sao băng kỳ dị.
Pháo hoa nổ ngay cạnh há». Tiếng đùng Ä‘oà ng rá»n vang ầm Ä©, khói sương khiến ngưá»i ta muốn chảy nước mắt. Còn có tro tà n lãng đãng từ trên trá»i rÆ¡i xuống, từng mảng từng mảng, giống như tuyết xám, chạm tay và o là tan vỡ.
“Ôm chặt thiếp, Thiếu Uyên.†Trong ánh sáng và cảnh tượng rá»±c rỡ, cô hốt nhiên nép sát ngưá»i và o lòng y, nà i nỉ như sợ lạnh. Y rúng động tâm hồn, vòng tay ôm lấy cô và o lòng, đột ngá»™t, cúi đầu hôn lên đôi môi lạnh băng cá»§a cô.
Dưới lầu, những ngưá»i Ä‘ang theo dõi Ä‘á»u thấy lo lắng bất an.
“Äúng là điên rồi.†Tạ Thanh Vân sầm mặt, má»™t lần nữa thúc động cổ trùng.
Thế nhưng, đôi tình nhân trên lầu cao vẫn không hỠcó phản ứng.
Lâu tháºt lâu sau, há» má»›i lưu luyến rá»i môi, thở gấp, phát hiện thấy có những đám tro tà n bám trên đầu, trên thân ngưá»i.
Cô với tay phủi tro tà n trên bộ bạch y của Thiếu Uyên, nhìn chúng hóa thà nh mạt vụn giữa những ngón tay trắng nhỠcủa mình.
Äó chÃnh là thi thể cá»§a pháo hoa.
Cô cưá»i vá»›i y. Nếu đã không còn cái gá»i là “ngà y maiâ€, váºy thì cưá»i cÅ©ng xong, thế nà o rồi cÅ©ng xong thôi!
“Thiếu Uyên…lạnh quá. Chà ng Ä‘i lấy y phục cho thiếp Ä‘i.†Cô run láºp cáºp, nhìn y như van vỉ. Y vuốt ve mái tóc Ä‘en mượt cá»§a cô, đặt thanh kiếm trong tay xuống, xoay ngưá»i Ä‘i và o phòng.
Hốt nhiên, trực giác mách bảo gì đó, y hoảng hốt quay đầu -----
Duới những tia sáng còn sót lại, chỉ nhìn thấy kiếm quang sáng như tuyết lóe lên, máu tươi bắn ra loang lổ cả bộ thanh y.
“U Thảo! U Thảo!†Tá»±a như phát cuồng, y quay ngưá»i nhà o đến, nhưng, “keng†má»™t tiếng, Băng Tuyết Thiết đã rÆ¡i trên mặt đất, má»™t thân thanh y bồng bá»nh, rá»›t xuống từ trên lầu cao!
Vạt áo xanh trong gió, như đang chìm đắm trong giấc mộng sâu thẳm, vĩnh viễn không tỉnh lại.
Má»™t bông pháo hoa Ä‘ang bùng nở trên thiên không, năm mà u Ä‘an xen sặc sỡ, ánh lên má»™t khoảng trá»i lá»™ng lẫy.
Tay y chỉ chụp và o không khÃ.
“Thiếu Uyên, thiếp sắp đến chá»— tá»· tá»· rồi…â€
“Trên thế gian nà y, từ giá» sẽ không còn gì, có thể là m vướng báºn chà ng nữa.â€
“U Thảo! U Thảo!â€
Trong đám đông vây quan dưới lầu, nữ tá» mặc đồ cưới kinh hãi thét lên, lệ thấm đẫm mặt ---- Tân lang đứng cạnh nà ng phải mất nhiá»u sức lá»±c, má»›i ngăn cản được ý định muốn xông lên cá»§a nà ng.
“Các chủ…cô ấy chết rồi.†Tả Cầm há»™ pháp khám xét thi thể cá»§a nữ tá» nằm trên mặt đất, thấp giá»ng hồi báo, không nén nổi thanh âm sợ hãi run rẩy, “Các chá»§ --- cô ấy chết rồi!â€
“A Di Äà Pháºt…Thiện tai thiện tai.†Trong gió, hốt nhiên có tiếng ngưá»i than.
Tất cả má»i nguá»i, nhìn nữ tá» từ trên không rÆ¡i xuống, má»™t luồng hà n ý không tên chợt dấy lên trong lòng!
“Ha ha ha ha ha ha!â€
Trên lầu cao, đột nhiên nổ ra tiếng cưá»i rợn ngưá»i! Tiếng cưá»i thảm thiết Ä‘iên cuồng, như từ chÃn tầng địa ngục vá»ng lại.
“Äiên, các ngươi Ä‘á»u là má»™t lÅ© Ä‘iên!....Ha ha ha ha, ngưá»i thiên hạ phụ ta, ta giết ngưá»i thiên hạ!â€
Nếu còn má»™t ngưá»i tin ta, thì ta sẽ không Ä‘iên…Pháo hoa rá»±c rỡ từ thiên không tản ra bốn bá», khi má»i ngưá»i ngẩng đầu vá»ng nhìn, thình lình trông thấy trong má»™t đóa hoa cúc mỹ lệ, tia sáng chói lá»i nhất chá»›p hiện ----- Trong nháy mắt, pháo hoa rợp trá»i cÅ©ng vì thế mà trở nên má» nhạt!
“Cá» thế giai trá»c ngã độc thanh, cá» thế giai túy ngã độc tỉnh! Ha ha ha ha!â€
(Dịch nghĩa: Cả thế gian đục mình ta trong, cả thế gian say mình ta tỉnh)
Kiếm khà hoà nh không, tất cả Ä‘á»u cảm nháºn được sát khà cá»±c độ lăng lệ, rồi, kiếm quang đẹp đẽ lóa mắt, trong khoảnh khắc đã Ä‘oạt mất hồn phách cá»§a chúng nhân!
Ngưá»i thanh niên gầy gò, bạch y tóc xõa, từ trên lầu cao nhảy xuống, ngá»a đầu cưá»i rá»™, ca vang cất bước, trong mắt y, không có phẫn ná»™, cÅ©ng không có mừng vui, hoà n toà n chỉ là --- Ä‘iên cuồng!
Khi vừa chạm đất, tựa như quỷ mị, y vung chân, điểm và o đầu Cầm Kiếm lưỡng vị hộ pháp còn đang thất thần, chỉ nghe thấy tiếng vang giòn, hai cái đầu nứt ra dưới chân, rồi bị đạp lún xuống giữa hai vai!
Má»i ngưá»i xung quanh, nhất thá»i kinh sợ không má»™t tiếng động.
“Khà ngã khứ giả, tạc nháºt chi nháºt bất khả lưu;
Loạn ngã tâm giả, kim nháºt chi nháºt Ä‘a phiá»n ưu!â€
Tiếng ca trong trẻo thê lương, tá»±a như ngân hà thiên lưu, chuyển xuống nhân gian. Trong tiếng cuồng ca trưá»ng tiếu, kiếm quang sáng như tuyết, nhanh như gió, đâm thẳng tá»›i Äỉnh Kiếm các chá»§ Tạ Thanh Vân đứng lẫn trong đám đông!
“Äiên rồi…Nó, nó Ä‘iên tháºt rồi.†Khuôn mặt tái mét, Äỉnh Kiếm các chá»§ lầm rầm tá»± nói.
Nhìn ngưá»i đó áp sát như thiểm Ä‘iện, lão nhất thá»i bị đấu khà và sát khà cá»§a đối phương ghìm chặt, tay bắt kiếm quyết, nhưng lại không kịp rút kiếm!
“Cha!â€
Trong chá»›p mắt, nhị công tá» hốt nhiên nhảy bổ đến, chắn trước mặt phụ thân, thét khản giá»ng: “Äại ca, dừng tay!â€
“Ha ha ha ha…†Bạch y công tá» ngá»± kiếm lăng không, ngá»a đầu cưá»i lá»›n, kiếm quang như sao băng lướt qua, xuyên thá»§ng ngá»±c Thiếu Khanh, cắm và o ngưá»i Tạ Thanh Vân phÃa sau!
Má»™t kiếm đó sau khi giết hai ngưá»i mà vẫn chưa kiệt lá»±c, dồn thân thể hai nguá»i bay vá»t vá» sau, nặng ná» Ä‘áºp và o bức tưá»ng bình phong dưới Yêu Nguyệt lâu, “kịch†má»™t tiếng, đã ghim cứng lên trên!
“Äại…ca?â€
Trên kiếm, thân thể Thiếu Khanh co giáºt và i cái, nhìn y vá»›i ánh mắt ngỡ ngà ng khó hiểu, nhẹ giá»ng há»i: “Huynh…lẽ nà o Ä‘iên tháºt rồi sao?†Trong mắt chà ng, chợt hiện lên nét yên bình, hòa lẫn chút bi thương.
“Nó Ä‘iên rồi! Nó Ä‘iên tháºt rồi! Má»i ngưá»i mau giết nó Ä‘i!â€
PhÃa sau, Äỉnh Kiếm các chá»§ vẫn Ä‘ang giãy giụa, bá»—ng gà o lên xé nát tim gan, bạt mạng vùng vằng chân tay trên không, hình dạng đáng sợ.
“Ha ha ha ha! Giết rồi…giết hết rồi!†Nhìn phụ thân và đệ đệ bị đâm xuyên trên thân kiếm, Kiếm Yêu công tá» bất ngá» cưá»i lá»›n, quá»· dị Ä‘iên cuồng, bất chợt, rút kiếm, để hai ngưá»i ngã lăn trên mặt đất, vừa cưá»i vừa ngâm nga:
“Trừu đao đoạn thủy thủy canh lưu, cỠbôi kiêu sầu sầu canh sầu.
Nhân sinh tại thế bất đắc ý, minh triá»u tán phát lá»™ng thiên chu!â€
Trong tiếng cưá»i dà i, y quay tay chém má»™t kiếm, cắt bay ná»a bên đầu cá»§a Tạ Thanh Vân!
Sau đó, y vung kiếm, đánh giết vá» phÃa các nhân sÄ© võ lâm xung quanh, tức thì, sắc máu như pháo hoa, tung tóe bốn bá», mỹ lệ như sương. Trong sát na đó, ngay cả pháo hoa trên trá»i, cÅ©ng không mê hoặc và rung động lòng ngưá»i bằng hoa máu rưới trên mặt đất.
“Thà chá»§ dừng tay…â€
Sau bao lần Băng Tuyết Thiết vung lên hạ xuống, Kiếm Yêu công tỠthoáng khựng lại.
Trong con mắt mà u đỠmáu, phản chiếu bóng dáng má»™t ngưá»i bước ra đứng chắn trước mặt má»i ngưá»i, má»™t lão tăng áo xám.
“Mừng vui Ä‘au khổ Ä‘á»u không còn, má»i thứ bá» ngoà i, Ä‘á»u là hư vá»ng. Những chuyện cá»§a ngà y hôm qua Ä‘á»u theo đó chết Ä‘i, thà chá»§ không nên cố chấp mà tà n sát, tránh bị sa ngã và o Tu La đạo.â€
Tà i sản của xiao ling
Last edited by xiao ling; 04-02-2011 at 10:27 PM .
Äã có 3 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a xiao ling
04-02-2011, 07:46 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Jun 2010
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 634
Thá»i gian online: 6 giá» 23 phút 32 giây
Thanks: 975
Thanked 6,028 Times in 451 Posts
Ảo thế
Tác giả: Thương Nguyệt
Truyện ngắn ngôn tình cổ trang (SE)
Chương 10: Phạm âm
sưu tầm: xiao ling
Dưá»ng như chỉ trong má»™t đêm, cả võ lâm trá»i long đất lở.
Äỉnh Kiếm các Tạ gia sụp đổ hoà n toà n, lão các chá»§ bị giết, nhị công tá» trá»ng thương tà n phế, còn đại công tá» Ä‘iên khùng trong truyá»n thuyết, thì đượcThiếu Lâm Không TÃnh đại sư đưa lên Tung SÆ¡n.
Sau đó, lại có ngưá»i bác bá» tin đồn trước kia, rằng:
Vị Kiếm Yêu công tỠđó, Ä‘Ãch thá»±c không Ä‘iên, mà là bị Tạ Thanh Vân hạ huyết độc biến thà nh dược nhân, còn bản thân y, vốn không phải cốt nhục thân sinh cá»§a Tạ gia....Từ đó có thể thấy dụng tâm độc ác cá»§a Tạ lão các chá»§.
Ngưá»i phát ngôn, chÃnh là võ lâm đệ nhất thần y Thu Thá»§y Thiên, ông nháºn sá»± á»§y thác cá»§a Không TÃnh đại sư, đã chẩn Ä‘oán vá» bệnh tình cá»§a Tạ Thiếu Uyên như váºy.
Chân tướng cuối cùng đã được phơi bà y trước toà n thiên hạ.
Cả võ lâm Ä‘á»u man mác tiếc than, nói rằng, lão hồ ly Tạ Thanh Vân, tháºt không xứng là m ngưá»i.
Trong đó, ngưá»i nghiến răng căm háºn nhất, lại chÃnh là lão phu nhân cá»§a Lạc Dương Phương gia.
Thế rồi, vị Kiếm Yêu công tá» lúc trước bị ngưá»i Ä‘á»i vu là kẻ Ä‘iên, sau má»™t đêm đó, đã thá»±c sá»± trở nên ngây dại. Không nháºn biết, không nói chuyện vá»›i bất kỳ ngưá»i nà o, suốt ngà y chỉ lẩm bẩm má»™t mình.
Còn may là , Không TÃnh đại sư má»—i ngà y Ä‘á»u dùng Pháºt kinh Phạm xướng để trừ khá» sát khà trong tâm y, còn thỉnh cầu Thiếu Lâm phương trượng Không Văn, dùng ná»™i công tâm pháp Dịch Cân Kinh vô thượng cá»§a Pháºt môn, dồn huyết độc ra khá»i cÆ¡ thể y từng chút má»™t.
NhỠđó, Kiếm Yêu hà ng tháng Ä‘á»u phải giết ngưá»i, cuối cùng đã dần dần trấn áp được cÆ¡n Ä‘iên cuồng, không còn thèm máu ngưá»i nữa.
Sau đó, y chìm dà i trong chuỗi ngà y trầm mặc.
Một năm sau.
“Äúng là má»™t nguá»i kỳ quái…Ngươi xem, hắn ta ngà y nà o cÅ©ng ngồi ngÆ¡ ngẩn ở trên tháp kia kìa.â€
Trá»i vừa đổ má»™t tráºn mưa tuyết, các tiểu sa di phải dáºy sá»›m quét dá»n. Trong số đó, có má»™t sa di cứ thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn lên tầng mưá»i Tung Nhạc tá»± tháp ở phÃa tây, má»™t bóng ngưá»i áo trắng Ä‘ang lặng lẽ tÄ©nh toạ.
“Nghe các sư huynh nói chuyện riêng, thì ngưá»i nà y chÃnh là đệ nhất Kiếm Yêu công tá» trong giang hồ năm đó!†Má»™t tiểu sa di bên cạnh tiếp lá»i.
“Hả? ChÃnh là anh chà ng Ä‘iên mà sư tổ dẫn vá» sao?†Chổi ngừng quét, những bông tuyết li ti phất phÆ¡, tiểu sa di kinh ngạc há»i.
“Äúng váºy…â€
“Äúng là không nhìn ra…Bình thưá»ng anh ta là ngưá»i rất trầm lặng, chỉ tá»± nói má»™t mình, nhìn thế nà o cÅ©ng không giống ngưá»i Ä‘iên.†Có chút thương tiếc, tiểu sa di cầm cây chổi niệm má»™t tiếng A Di Äà Pháºt.
“Tịnh Tâm, Tịnh Minh! Ä‚n cÆ¡m rồi, mau Ä‘i thôi…†Dưới mái hiên, má»™t sư huynh dáng Ä‘iệu hấp tấp đến gá»i hai ngưá»i.
Vá»™i và ng quăng luôn cây chổi, hai tiểu sa di ba chân bốn cẳng chạy tá»›i, nháºp và o hà ng, vừa Ä‘i vừa há»i: “Tối nay là m đà n cúng, có món gì ngon không?â€
Má»™t sư huynh khác cưá»i hÃp mắt: “Có có có! Hôm nay, chá»§ nhân cá»§a Tạ gia Äỉnh Kiếm các cùng thiếu nãi nãi tá»›i tá»± thắp hương lá»… tạ, còn mang không Ãt đồ chay bánh trôi tặng má»i ngưá»i nữa.â€
“Äỉnh Kiếm các?....Chẳng phải là ngưá»i nhà cá»§a anh chà ng Ä‘iên trong tá»± à ?â€
“Suỵt…nhá» tiếng chút, nghe nói, cÅ©ng không phải là anh em ruá»™t thịt đâu.†Bên canh, có ngưá»i thì thà o rỉ tai.
“Bánh trôi…Hôm nay, là Nguyên Tiêu rồi.†Như suy nghÄ© gì đó, tiểu sa di ngẩng đầu, nhìn lên bầu trá»i, bóng tối Ä‘ang kéo đến.
“Phải rồi, lát nữa còn có thể trèo lên đỉnh núi ngắm pháo hoa!†Thanh âm của các đồng môn, reo mừng hớn hở.
Suy cho cùng, mặc dù là đệ tá» Pháºt môn, nhưng vẫn chỉ là hà i tá» mà thôi.
“Tạ thà chá»§, lệnh đệ và đệ tức, Ä‘á»u Ä‘ang ở trong tá»±, muốn gặp thà chá»§ má»™t lần.â€
Tháp cao chá»c trá»i, bốn mặt là cảnh núi non, chim chóc bay lượn, trên cầu thang, Không TÃnh đại sư chắp tay nói vá»›i bạch y nhân ngồi giữa tháp, nhưng phảng phất như không nghe thấy gì, thanh niên bạch y tóc xõa đó, chỉ lẩm bẩm tá»± nói má»™t mình, không đáp lá»i.
Lông mà y khẽ nhÃu lại, nếp nhăn giữa hai chân mà y như dao khắc.
“Äá»™c tá»± diện bÃch, phá»§ thị thương sinh, thà chá»§ đến giá» vẫn không cách nà o thông suốt ư? Ma chướng, ma chướng…A Di Äà Pháºt.†Không TÃnh đại sư thở dà i, không nói gì thêm, quay mình Ä‘i xuống lầu.
Xuống đến dốc núi, trông thấy má»™t đám tiểu sa di Ä‘ang tụ táºp, à ới gá»i nhau xem pháo hoa, Không TÃnh đại sư bất giác mỉm cưá»i ----------
Dẫu sao cÅ©ng là hà i tá», đối vá»›i trần thế nà y vẫn còn tồn tại lòng hiếu kỳ và nhiệt tình váºy đó.
Hốt nhiên, bầu trá»i chá»›p lóa, pháo hoa sáng ngá»i từ những há»™ gia đình dưới chân núi phi lên cao, từ má»™t Ä‘iểm trên thiên không tản ra, phá»§ xuống đầu má»i ngưá»i, như tráºn mưa sao băng, rá»±c rỡ rÆ¡i rá»›t.
“Oa! Oa!†Äám tiểu hòa thượng hò reo, vá»— tay.
Không TÃnh đại sư chỉ đứng đó cưá»i, nụ cưá»i tịch mịch cá»§a má»™t vị cao tăng đại triệt đại ngá»™ sau khi đã thấu táºn má»i thứ phồn hoa cá»§a cõi trần. Ông phất vạt áo, chuẩn bị quay Ä‘i. Bá»—ng nhiên, ông bắt gặp vẻ mặt khác thưá»ng cá»§a má»™t tiểu sa di, Ä‘ang ngẩng lên nhìn vá» má»™t nÆ¡i nà o đó sau lưng ông.
“Tịnh Tâm, có chuyện gì thế?†Ông ôn hòa há»i.
Tiểu sa di đó sắc mặt tái mét, run giá»ng nói: “Sư tổ…sư tổ! Ngưá»i kia, cái ngưá»i trên tháp kia, Ä‘ang là m gì váºy?â€
Không TÃnh láºp tức quay đầu, nhìn ra tòa tháp cao mưá»i tầng theo hướng chỉ cá»§a tiểu sa di.
NÆ¡i đó, lãnh nguyệt như gương, chim bay xoay vòng, Tung Nhạc tá»± tháp cô đơn sừng sững giữa mà n pháo hoa sặc sỡ rợp trá»i, quang cảnh phù hoa mỹ lệ phản chiếu tòa Pháºt tá»± cổ kÃnh má»™c mạc. cảm giác như ảo má»™ng --------
Trên rìa tháp, má»™t thanh niên bạch y tóc dà i đứng đón gió, nhìn bầu trá»i, tay giÆ¡ ra tá»±a hồ muốn đón những đóa hoa từ trên trá»i rÆ¡i xuống, lại như Ä‘ang đỡ lấy má»™t ngưá»i nà o đó…
Bóng dáng y, giữa mà n quang ảnh đầy trá»i và lãnh nguyệt cổ tháp, phiêu nhiên xuất trần, như thiên ngoại phi tiên.
“Chà ng nhìn mình kìa, đừng có lúc nà o cÅ©ng nhÃu mà y, phải cưá»i nhiá»u và o chứ…Chà ng xem, nếp nhăn sâu như váºy rồi.â€
Thanh y nữ tá», miệng mỉm cưá»i, vươn tay ra từ hư không, nhẹ nhà ng vuốt chân mà y y, tay cá»§a nà ng, lạnh giá như tuyết nÆ¡i chân trá»i…Rồi, y cÅ©ng cưá»i, cưá»i vá»›i nà ng, tay đưa ra.
“U Thảo.†Y khẽ khà ng gá»i.
“Thiếu Uyên, nà o, chúng ta ra xem pháo hoa Ä‘i!†Cô cưá»i, kéo tay y, ôn nhu và an tÄ©nh.
“Trá»i ạ! ---- Sư phụ, sư phụ!†Trên dốc núi, đám tiểu sa di kinh hãi sững sá», buá»™t miệng thất thanh.
Dưới ánh trăng mênh mang, pháo hoa xán lạn rợp trá»i, má»™t thân bạch y đột nhiên buông xuống, như lãnh hạc vượt qua ao lạnh, đầu chúi xuống trá»i đêm má» mịt.
Sau đó, chân trá»i vẫn trống vắng vô biên, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“A Di Äà Pháºt…â€
Hướng ra trá»i đêm chắp tay hà nh lá»… chân thà nh, Không TÃnh đại sư khẽ niệm vãng sinh chú.
Dưới mà n đêm, duy chỉ có pháo hoa tá»a khắp không trung, không biết đến nhân thế khổ Ä‘au, vẫn phóng hà o quang tươi đẹp, tản mát rÆ¡i xuống như những vì sao.
Không TÃnh đại sư phá»§i tro tà n rá»›t trên tăng y, nhìn chúng hóa thà nh mạt vụn giữa những ngón tay.
Äó chÃnh là thi thể cá»§a pháo hoa. Là dấu tÃch cá»§a những đóa hoa mỹ lệ đó còn sót lại sau khi đã cháy hết.
Thá»i khắc vạn ngưá»i ngưỡng vá»ng, chỉ có chúng bị châm nổ rồi ném lên thiên không, trong chá»›p mắt đã gần như cháy tà n.
Má»i thứ, còn lưu lại chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Chú thÃch:
Vãng sinh chú: lá»i chúc nguyện cho ngưá»i chết được sinh sang cõi Pháºt.
~ The end ~
Tà i sản của xiao ling
Last edited by xiao ling; 04-02-2011 at 10:38 PM .
Äã có 5 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a xiao ling