Hạng Long KHông hơi ngẩn ra, cảm thấy kỳ quái. Triệu đại nhân dù trả lời câu hỏi đầu tiên chính xác thì hai câu sau cũng toàn là nói bừa, Hưng Bình công chúa làm sao lại giữ hắn ở lại chứ?
Mọi người cũng đều rất căm giận bất bình với cái vị tên là Triệu Tử Văn huynh đài này. Khi trả lời câu hỏi thứ hai thì có thể biết hắn là một kẻ miệng lưỡi dẻo quẹo, tâm địa gian xảo phong lưu rồi. Câu hỏi thứ ba thì lại nói tới tiên tử trong mộng ở hắc động, quả thực là không biết điều.
Ừ, tiểu tử này khinh thị Hưng Bình công chúa như vậy mà còn dám tới đây đòi làm phò mã, khẳng định là chọc giận công chúa. Công chúa lưu hắn ở lại, tiểu tử này tuyệt đối phải chết bi thảm rồi. Trong lòng hơn nửa đám người ở đây đều nghĩ như vậy. Hẳn là sẽ có người tới bắt hắn lôi đi.
Duy chỉ có những người biết Triệu Tử Văn là không nghĩ như vậy. Bọn họ lại nghĩ, chẳng lẽ Hưng Bình công chúa biết thân phận của Triệu tướng quân, cho nên ái mộ muốn chọn hắn làm phò mã sao?
Mà Hạng Long Uyên sắc mặt lại càng âm trầm, cắn răng không nói một lời.
Kẻ kiêng kỵ Triệu Tử Văn hơn nữa là Hoàn Nhan Liệt, cảm thấy Hưng Bình công chúa lưu Triệu Tử Văn ở lại tất nhiên là có "thâm ý". Y âm thầm tức giận, nhưng không thể nổi giận ở hoàng cung Tây Lương được.
Dáng người Hưng Bình công chúa thướt tha tuyệt mỹ, uyển chuyển vô cùng, chỉ một cái nhíu mày cũng khiến người ta mê mẩn, quả là vưu vật của nhân gian, nữ tử Hung Nô thô cuồng sao có thể sánh bằng chứ? Hoàn Nhan Liệt không cam lòng nhìn Hưng Bình công chúa, vẻ tham lam trong mắt vẫn chưa hề giảm bớt chút nào.
Một đội hộ vệ cung đình đi vào trong đại sảnh, hộ tống những người khác đi tới Tĩnh Tâm các. Trong lòng họ đều cảm thấy không cam tâm nhưng cũng chỉ còn nước hy vọng Hưng Bình công chúa lưu Triệu Tử Văn ở lại là có ý khác.
Hoàn Nhan Liệt vô cùng tự phụ tất nhiên là sẽ không thèm vì một nữ tử mà tức giận, trong lòng thầm nghĩ, đến lúc ta công phá Tây lương, đánh hạ Đại Kinh, ta xem Hưng Bình công chúa ngươi có phải sớm muộn cũng thành vật trong bàn tay ta không.
Đôi con ngươi thâm thúy của Hạng Long uyên hiện lên một tia sáng lạnh lùng nương theo những hộ vệ, hướng tới Tĩnh Tâm các. Mà Hạng Long Không hướng về phía Triệu Tử Văn cười giảo hoạt, ý tứ rất đơn giản: Phải nắm lấy cơ hội.
Nhìn ánh mắt tinh ranh của Bát Hoàng tử, Triệu Tử Văn khóc không ra nước mắt, cũng không biết trong hồ lô của Hưng Bình công chúa bán thuốc gì.
Đợi tới khi toàn bộ mọi người đã rời khỏi Chư Vương các, ngay cả tiểu cung nữ cũng đã lặng yên rời đi, trong đại sảnh chỉ còn lại một mình Triệu Tử Văn và Hưng Bình công chúa đang ở phía sau rèm dưới ánh nến đỏ phát ra yếu ớt.
Ánh sáng đỏ lờ mờ chiếu từ bên trong rèm xuống khuôn mặt trái xoan xinh xắn Hưng Bình công chúa. Ánh sáng đỏ nhàn nhạt khiến khuôn mặt nàng trở nên ửng hồng, càng tăng thêm vẻ kiều mỵ đồng lòng người của nàng.
Hai người trong đại sảnh đều không biết nói gì, trầm mặc cúi đầu. Ánh nến hồng trông có chút mập mờ, lại có vẻ kiều diễm.
Lúc này đột nhiên nghe Hưng Bình công chúa phá vỡ yên lặng, dịu dàng nói:
- Triệu công tử, ngươi có thể tới đây không?
Tới đây? Triệu Tử Văn nhìn bóng hình xinh đẹp kia, không khỏi nuốt miếng nước bọt. Cũng không hiểu Hưng Bình công chúa chơi trò gì nhưng ta là một đại nam nhân đã trưởng thành, sợ gì một tiểu cô nương chứ? Triệu Tử Văn liền bước vài bước lên bậc thềm, tiến về phía tấm rèm. Đến khi tới trước rèm, hắn đột nhiên dừng lại, cảm thấy khó bước tiếp.
Công chúa vốn đều là những kẻ điêu ngoa ngang ngạnh, cành vàng lá ngọc. Vừa rồi hắn trả lời mấy câu hỏi lại chẳng ôm hy vọng gì nhiều, tùy tiện trả lời. Lúc này hắn không khỏi lo lắng công chúa sẽ vì vậy mà tức giận, cho nên muốn lưu một mình mình lại, muốn sửa trị mình.
Nói không chừng sau tấm màn này có bẫy rập, Triệu Tử Văn cũng không dám tùy tiện liều mạng đi vào.
- Hừ, đường đường là Triệu tướng quân, chẳng lẽ lại còn sợ ta ăn thịt ngươi sao? Hưng Bình công chúa hừ nhẹ một tiếng nói.
Hóa ra là cô nàng này biết mình sao? Triệu Tử Văn nghe tiếng nói kiều mỵ quen thuộc này không khỏi sững sờ ở trước rèm, cảm giác tiếng nói này dường như đã nghe thấy ở đâu rồi. Truyện "Siêu Cấp Thư Đồng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đột nhiên, một cánh tay thon thon đột nhiên xuyên qua tấm rèm, nắm lấy bàn tay Triệu đại nhân kéo vào bên trong rèm.
Triệu Tử Văn trong lúc nghi hoặc bị Hưng Bình công chúa lôi vào. Hơn nữa khí lực của cô công chúa này cũng không nhỏ yếu, trong lúc không phòng ngự lập tức bị kéo nhào vào trong.
Phía sau rèm đặt một chiếc giường hồng loan. Triệu Tử Văn trực tiếp bị kéo ngã lên trên giường, âm thầm líu lưỡi. Hưng Bình công chúa tuyệt đối là người đã từng luyện võ, nếu không thì làm sao lại có khí lực lớn như vậy chứ?
Hắn nghi hoặc ngẩng đầu lên, lập tức đôi mắt trợn tròn, sững sờ nằm trên giường không nhúc nhích, phảng phất như bị rút hồn phách.
Một khuôn mặt tuyệt mỹ xinh xắn hiện lên, đôi mi cong vút, mặt ngọc má phấn, mắt hạnh mũi ngọc, miệng anh đào nho nhỏ, mặc một bộ y phục màu vàng nhạt, càng làm tôn lên vẻ đẹp cao quý của nàng. Truyện "Siêu Cấp Thư Đồng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Càng tuyệt hơn chính là khuôn mặt xinh xắn khiến người ta hít thở không thông này Triệu Tử Văn lại rất quen thuộc. Hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lại không dám tin, dụi hai mắt kêu lên: Truyện "Siêu Cấp Thư Đồng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Nàng là Mộng Phỉ?
Hưng Bình công chúa đột nhiên biến thành hồ mị từ ngày trước ở trong Quần Phương Các, Lâm tiên tử trong sơn động. Biến hóa này thật là ly kỳ, quả thực giống như là đột ngột quay ngược lại thời gian khiến Triệu Tử Văn một hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Mộng Phỉ đang ngân ngấn nước, vừa giống như u oán, lại vừa như mừng rỡ sẵng giọng:
- Cái tên vô lương tâm này, ngươi rốt cuộc cũng tới tìm ta rồi.
Lâm tiên tử đột nhiên biến công chúa, Triệu Tử Văn đúng thật cảm thấy đầu váng mắt hoa, không phân nổi nam bắc, nhẹ giọng nói:
- Mộng Phỉ, nàng là Hưng Bình công chúa sao?
- Đồ vô lương tâm.
Lâm Mộng Phỉ hờn dỗi nói một câu, ánh mắt như vừa vui vừa giận, trông cực kỳ động lòng người. Nàng đột nhiên nhào vào ngực Triệu Tử Văn, ôm chặt lấy cái tên vô lương tâm này, kích động khóc nức nở:
- Tử Văn, muộii thực sự không ngờ rằng huynh sẽ tới tuyển Phò mã. Khi muội phát hiện ra người cuối cùng là huynh, muội thực là cao hứng muốn ngất đi.
Triệu Tử Văn rốt cục cũng đã hiểu rõ. Hưng Bình công chúa trước mặt này đích thực là Lâm tiên tử. Hắn sau khi kinh ngạc, lập tức hưng phấn ôm lấy Lâm tiên tử mà hắn hằng bao lâu tìm kiếm, tiếng nói ôn nhu vang lên:
- Mộng Phỉ, muội phải chịu khổ rồi.
Lâm Mộng Phỉ lúc trước đã thân cận với Triệu Tử Văn, hơn nữa ngay cả tấm thân trong sạch cũng cho hắn, cuối cùng lại biến mất vô tung. Đối với Lâm Mộng Phỉ bề ngoài kiều mỵ mà nội tâm thanh thuần này, những khổ sở trong lòng nàng ai có thể hiểu rõ đây?
- Huynh biết không, từ khi trở lại Tây Lương, mỗi ngày muội đều nhớ đến huynh, mong chờ huynh. Huynh đúng là một kẻ đáng hận.
Lâm Mộng Phỉ lau những giọt nước mắt trong suốt, cắn mạnh một cái lên cánh tay Triệu đại nhân, oán hận nói.
- Hả, chắc không phải thế chứ?
Triệu Tử Văn chịu nổi đau trên cánh tay, nghi hoặc hỏi:
- Mộng Phỉ, hình như người vô lương tâm không phải là ta đâu. Lúc đầu không phải là muội đột nhiên biến mất, bỏ ta mà đi sao? Còn hại ta không biết là ở trong sơn động đã xảy ra chuyện gì.
Mặt Lâm Mộng Phỉ đỏ bừng, lại buồn bã nói:
- Tử Văn, muội có nỗi khổ riêng.
Vừa nói vành mắt nàng vừa đỏ lên, cúi đầu không biết phải nói tiếp thế nào.
Lâm Các chủ của Quần Phương Các luôn là một nữ tử tùy tiện, đột nhiên lại biểu hiện ra thần sắc đau khổ khiến cho Triệu Tử Văn đã hiểu. Mộng Phỉ rời đi khẳng định là có lý do, cho nên có thể là do Sở Thăng giở trò quỷ.
Triệu Tử Văn ôm lấy thân thể mềm mại động lòng người của Lâm tiên tử, hít mùi hương có thể say lòng người của nàng, tâm thần rung động nhẹ giọng nói:
- Mộng Phỉ, không nên nói chuyện đó nữa. Sau này có ta thì đừng hòng có kẻ nào dám khi dễ muội.
Nghe thấy lời nói bá đạo của Triệu đại nhân, trong lòng Lâm Mộng Phỉ cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nhẹ giọng nói:
- Tử Văn, sao huynh lại biết muội là công chúa Tây lương?
- Á, chuyện này sao?
Triệu Tử Văn nghe vậy ngượng ngùng sờ sờ mũi:
- Ta là đi cùng Bát Hoàng tử tới Tây lương.
Hắn hơi chột dạ không dám nói tiếp. Nếu sớm biết công chúa TÂy Lương là lão bà của hắn thì hắn đã trực tiếp một cước đá bay toàn bộ những người tới dự tuyển rồi.
- Hảo hữu mà Lăng Nhi nói có phải là muội không ? Tiểu nha đầu này dấu diếm ta thật khổ. Thảo nào nàng lại thay ta báo danh, lại còn cứ hối thúc ta, muốn ta nhanh chóng đi vào. Hóa ra là Lăng Nhi đã chuẩn bị thay ta, để ta lấy được nàng về nhà.
Vấn đề của ba người tất nhiên là không cần nói rõ. Mọi chuyện hóa ra đều là tiểu ny tử kia nghĩ ra.
Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy áy náy. lúc đầu còn tưởng là Lăng Nhi muốn cưới công chúa về nhà, hóa ra toàn bộ đều là vì mình. Ôi, cô bé này.
Kỳ thật Dư Tư Lăng lúc đầu tới Tây Lương một nửa là bởi vì Lâm Mộng Phỉ gặp nạn, một nửa là bởi vì tướng công không để ý tới nàng, nên muốn cố ý chọc giận tướng công.
Triệu Tử Văn hiểu rõ là Lâm tiên tử khẳng định có nỗi khổ khó nói, nếu không cần gì Lăng Nhi phải tới Tây lương mà không trực tiếp nói cho mình.
Thần sắc của Lâm Mộng Phỉ u oán, khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười nhàn nhạt. Đúng là may mắn. Rõ ràng đây chính là duyên phận trời cao định đoạt. Nàng buồn bã nói:
- Lăng Nhi, là muội viết thư cho nàng. Huynh sẽ không trách muội chứ?
- Sao có thể chứ? Triệu Tử Văn cười nói.
- Nếu không có Lăng Nhi thì làm sao ta có thể cưới được lão bà bảo bối của ta, lại còn trở thành Phò mã ngàn vàng khó cầu chứ, hắc hắc.
Triệu Tử Văn cười tới dâm đãng cực kỳ nhưng Lâm Mộng Phỉ lại biết tính tình thực sự của hắn, đôi mắt đẹp nhìn trong khuôn mặt cương nghị của hắn, ôn nhu vuốt ve gương mặt hắn, nhẹ giọng nói:
- Tử Văn, huynh có phải rất muốn về nhà hay không?
Một câu nói này khiến tâm thần Triệu Tử Văn kịch chấn, ngơ ngác nhìn Lâm Mộng Phỉ, tiếng nói hơi run rẩy:
- Muội có ý gì?
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Đối mắt xinh đẹp của Lâm Mộng Phỉ tràn ngập vẻ thương xót. Ôm chặt thân hình run nhè nhẹ của Triệu đại nhân, nói khẽ:
- Trong sơn động huynh từng nói mê, huynh không nhớ sao?
Trong lòng Triệu Tử Văn chấn động. Hắn nhớ lại chuyện cũ, chỉ nhớ lúc ấy mình sốt cao. Hình như ôm Lâm tiên tử, vừa nói hàm hồ. Chẳng lẽ mình lại nói chuyện kiếp trước? Nếu nói mơ thì làm sao có thể nhớ được chứ? Triệu Tử Văn nhìn đôi mắt quyến rũ của Lâm tiên tử, không biết phải nói sao cho tốt. Đột nhiên trên mặt toát lên vẻ cô độc:
- Huynh nói mơ mà muội cũng tin sao?
Lâm Mộng Phỉ không cần suy nghĩ gật đầu:
- Có lẽ lúc mới biết huynh thì nghe huynh nói mơ muội tuyệt đối sẽ không tin. Nhưng cách nói năng và học thức của huynh đều khác hẳn thường nhân nên muội mới tin lời huynh.
- Thật sao....
Chuyện bí ẩn nhất của mình đã bị người khác biết, Triệu Tử Văn cảm thây trong lòng không giận không vui. Chỉ cảm thấy trống rỗng. Hắn nhìn đại sảnh không người hỏi:
- Mộng Phỉ, muội có tin vào vận mệnh không?
Vận mệnh? Lâm Mộng Phỉ hạnh phúc dựa đầu vào vai hắn, nhẹ giọng nói:
- Muội tin vào vận mệnh, nếu không thì ngày hôm nay tuyên Phò mã cũng đã không gặp được huynh.
Đôi mắt Triệu Tử Văn toát ra vẻ phức tạp khó thể nói rõ:
- Đúng vậy. hôm nay gặp lại được muội có thể nói là hoàn toàn nằm ngoài dự tính của huynh. Không ngờ muội lại là Hưng Bình công chúa.... Nhưng muội sai rồi. Kỳ thực huynh và muội không giống nhau. Huynh không tin tường vào vận mệnh. Nếu không phải là muội bị Lăng Nhi xúi bẩy. không phải là Lăng Nhi quấy rối ta thì ta cũng sê không xuất hiện ờ nơi này. Hết thảy chuyện này đều là chúng ta đấu tranh vì hạnh phúc của mình mới có được...
Nghe giọng nói đầy thâm ý của hắn, Lâm Mộng Phỉ ngẫm lại cũng không thể không đồng ý với cách nhìn của hắn. Nếu không có Lăng Nhi hồ trợ, âm thầm bày mưu cho mình thì làm sao có được kết cục như bây giờ chứ?
- Kỳ thực huynh cũng chưa bao giờ tin tường vào vận mệnh. Huynh vẫn kiên cường mà sống, mặc kệ là lúc đầu tới nơi này, hay là lúc rơi xuống vách núi, dù là đối mặt với thiên quân vạn mã, hay phải tới tới lui lui Quỷ môn quan, huynh cũng muốn chống lại vận mệnh.
Triệu Tử Văn vừa nói, hai hàng lệ nóng chảy dài:
- Huynh liều mạng làm hết thảy, thầm nói cho cha mẹ huynh là con họ còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt....
Đây là lý do Triệu tướng quân khi bị vây tại Vọng Giang Thành, bị hắc võ sĩ của Sở Vương bao vây trong Đào Hoa cốc nhưng lại vẫn có thể một đường cố gắng thoát ra. Bời vì hắn có niềm tin, một niềm tin mà không ai hay biết....
Giờ phút này Lâm Mộng Phỉ đã hiểu rõ. trong lòng Triệu Từ Văn khổ sở hon ai hết. Ai có thể hiểu được một người quay trờ lại ngàn năm trước, đi vào một thế giới hoàn toàn xa lạ, phải đối mặt với những gì?
-Tử Văn....
Lâm Mộng Phỉ cảm nhận rõ ràng trái tim đau thương của hắn, òa một tiêng khóc lớn, nhào vào trong lòng hắn:
- Tử Văn. huynh còn có muội. còn có Lăng Nhi, còn có cốt nhục trong bụng Lăng Nhi. Bọn muội sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh huynh.
Triệu Tử Văn nghĩ tới cô bé lúc nào cũng quấn quýt ờ bên cạnh mình gọi tướng công, lại nhớ tới cái bụng đang gồ lên của nàng; trong lòng không khỏi ấm áp, mỉm cười nhẹ giọng nói:
- Huynh biết, cho nên huynh cũng muốn vì các muội mà kiên cường sống....
Nhìn Triệu đại nhân lộ nụ cười, đôi mắt Mộng Phỉ lộ ra vẻ giảo hoạt, gắt giọng:
- Từ Văn, muội muốn tặng huynh một lễ vật!
Lễ vật? Triệu Tử Văn hơi ngẩn ra, không biết hồ mị tử này có ý tứ gì.
- Tướng công.
Tiếng nói khẽ run nhưng vui vẻ vang lên. Chi thấy Lăng Nhi đang đứng phía dưới bậc thang. Nàng đã sớm thay một bộ y phục, cố gắng mang cái bụng đã nhô cao, khuôn mặt đẹp như tranh, mang theo ánh mắt nồng đậm xuân ý đi tới.
Cùng với sự ngạc nhiên của Triệu Tử Văn, Dư Tư Lăng bước nhanh, hướng vào phía sau rèm thoáng cái đã vọt vào trong lòng hắn nghẹn ngào:
- Tướng công, chàng không nên bò mặc Lăng Nhi....
- Á. ta nói bỏ mặc nàng lúc nào.
Triệu Tử Văn nhéo mũi cô bé này, tức giận nói:
- Nàng đúng là rất liều lĩnh rồi....
Dư Tư Lăng chóp chóp đôi mắt ngân ngân nước:
- Chẳng lẽ không phải sao? Chứ không sao chàng lại làm cho Mộng Phỉ khóc, còn nói những lời khiến người ta hiểu lầm?
Nếu thân phận thực sự của Lâm Mộng Phỉ là Tây Lương công chúa thì tên nàng cũng không phải như vậy. Hon nữa với thân phận của nàng và thái tử Lương Mộ Vũ hẵn là một. Chỉ là tại sao Lương Mộ Phỉ lại trở thành thủ hạ của Sở Thăng chứ? Chẳng lẽ là lúc trước khi Tây Lương quốc bị phá, công chúa thất lạc là được Sở Thăng cứu?
Lương Mộ Phỉ lau nước mắt, nhẹ giọng nói:
- Lăng Nhi. Ta bởi vì cao hứng nên mới khóc, muội hiểu nhầm rồi!
Trong lòng nàng hiểu rõ bí mật của Tử Văn không thể dễ dàng cho người khác biết.
Dư Tư Lăng lập tức gật gật đầu, sau đó như một người vợ nhỏ nhu thuận nhẹ giọng vâng vâng dạ dạ nói:
- Tướng công, thiếp có phải là luôn gây phiên toái cho chàng hay không?
- Làm gì có chứ.
Triệu Tử Văn ôm lấy cái eo mảnh mai của nàng, một cảm giác huyết nhục tương liên liền xuất hiện, cười ấm áp nói:
- Nếu không có nàng thì làm sao tướng công có thể tìm được Mộng Phỉ nào!
Nhìn Dư Bộ khoái bình thường anh khí bức người giờ lại như tiểu kiều thê chưa rời khỏi khuê phòng, ý vị động lòng người, Lương Mộ Phỉ không khỏi trêu đùa:
- Lăng Nhi, bộ dáng này không giống muội nha. Lúc đầu muội lại còn thường xuyên mặc trường sam tới Quần Phương Các của ta làm khách mà.
Vừa nói đôi mắt đẹp vừa lộ ra vẻ giảo hoạt.
Dư Tư Lăng nghe Lương Mộ Phỉ nhắc tới chuyện trước đây của mình không khỏi vừa xấu hổ vừa nóng ruột nói:
- Mộ Phỉ, tỷ không nên nói lung tung; ai thèm tới Quần Phương các chứ
Đối với chuyện trước kia của Lăng Nhi, Triệu Từ Văn cũng đã nghe qua, nhưng hắn lại nghĩ tới một tầng thâm ý khác. Dường như là Lăng Nhi trước kia từng theo đuổi Mộ Phỉ, không khỏi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía tiểu ny tử họ Lăng này. Thảo nào hai người lại trở thành bạn tốt. Lâm Mộ Phỉ lại còn viết thư tặng cho Lăng Nhi.
Lương Mộ Phỉ vừa cười
- Cũng may mà Tử Văn lúc đầu cũng không hay tới Quần Phương Các. Nếu không thì các người đụng phải nhau đúng là không ổn...
Không ổn? Trong lòng Triệu Tử Văn thầm cười khổ. Lúc đầu Lăng Nhi và mình đúng là "như nước với lửa", nói không chừng thật sự sẽ làm cho Quần Phương Các nháo nhào cả lên.
Last edited by Diệt Thuần Khiết; 31-03-2011 at 11:04 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Lúc làm Dư bộ khoái ở Tiền Đường uy phong ra sao, hiện giờ lại quấn quýt lấy Triệu đại nhân thân mật gọi tướng công. Lương Mộ Phỉ nhìn Dư Tư Lăng đang thẹn thùng cũng không muốn tiếp tục trêu chọc nàng Dư Bộ khoái này nữa.
Giờ phút này trên giường phía sau trướng, Dư Tư Lăng và Lương Mộ Phỉ một trái một phải nằm bên cạnh Triệu Tử Văn.
Dư Tư Lăng cùng với Lương Mộ Phỉ đều là nữ tử tập võ. Vóc người rất thon thả dẻo dai. Triệu Tử Văn hít hương thơm trên thân thể hai nàng; cảm thấy thân mình như lơ lửng trên chín tầng mây.
Hương thơm tòa ra bốn phía, trên giường tràn ngập một không khí mập mờ, khiến người ta nhanh chóng nổi lên ý đồ muốn phạm tội. Triệu Tử Văn là một nam nhân tinh lực tràn đầy, giờ phút này đã không còn có thể áp chế được ngọn lửa trong cơ thể.
Dư Tư Lăng và Lương Mộ Phỉ đều là nhừng tiểu kiều thê đã từng trải việc đời. Họ càng nhận được hơi thở của Triệu đại nhân càng ngày càng nặng nề, khí tức nam tử trên thân thể hắn cũng khiến hai cơ thể mềm mại trở nên nóng rực. Lúc này hơi thở của Dư Tư Lăng đã hơi rối loạn. Nàng tựa hồ cũng không có dũng khí hít thở trên người tướng công, cúi đầu thật sâu.
Tiểu hồ ly Lương Mộ Phỉ lúc này so với Dư Tư Lăng sảng khoái hơn nhiều, đôi mắt rất phong tình nhìn Triệu đại nhân, còn không ngừng đảo từ trên xuống dưới. Đôi mắt nàng toát lên xuân sắc mà mị ý không hề che dấu. Kỳ thực nàng và Dư Tư Lăng cũng giống nhau, hơi thở đã rối loạn. hơn nữa thân thể mềm mại giờ đã nóng như lửa. Ánh mắt nàng lộ ra một tia sáng mập mờ và mê ly.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía Dư Tư Lăng, mị nhãn như tơ, cũng không biết là có ý gì. Dư Tư Lăng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của nàng, phảng phất nhớ tới điều gì, khuôn mặt lại càng đỏ bừng vì xấu hổ. đến cả cái cổ thon dài trắng hồng cũng đã ửng hồng.
Triệu Tử Văn cảm thấy kỳ quái, không biết hai cô bé này đang nghĩ tới điều gì. Dư Tư Lăng thấy ánh mắt nghi hoặc của tướng công, xấu hổ lập tức gắt giọng:
- Mộ Phỉ, tỷ còn dám nhìn à.
Nàng thật sự không chịu nổi mị ý và vẻ trêu chọc trong ánh mắt của Lương Mộ Phỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng đỏ bừng lên.
Nhưng ánh mắt Lương Mộ Phỉ vẫn tràn ngập vẻ mập mờ như trước. Dư Tư Lăng xấu hổ, không để ý tới cái thai trong bụng, trực tiếp lao tới Lương Mộ Phỉ. Hai vị tiểu thư vóc dáng nóng bỏng ở trên giường náo loạn thành một đoàn. Từ lúc bắt đầu đùa giỡn tới lúc dây dưa, phong nhũ phấn đồn ẩn hiện trước mắt vô cùng hấp dẫn, khiến cho Triệu Tử Văn ngồi một bên nhìn lại đôi mắt như muốn phun lửa, hận không thể bật người lao vào gia nhập trong đó.
Hai người đùa giỡn tới mức đổ mồ hôi đầm đìa, hơi thở như lan, trông lại càng cực kỳ kiều diễm. Các nàng hiển nhiên đã quên mất Triệu Tử Văn đang ngồi một bên, ngay cả tiểu hồ ly Lương Mộ Phỉ luôn tùy tiện khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã hồng tới mang tai.
Dư Tư Lăng thẹn thùng vô hạn. vè mặt ửng hồng, kiều diễm mê người nhẹ nhàng nói:
- Tướng công, Mộ Phỉ khi dễ muội.
Triệu Từ Văn sớm đã nhìn tới mức miệng khô lười nóng, ngơ ngác nhìn hai tiểu kiều thê đang vui đùa ầm ỹ, hận không thể ngay tại chiếc giường Hồng Loan "xử lý" hai nàng.
- Thật không?
Lương Mộ Phỉ liếm liếm đôi môi đỏ mọng gợi cảm. mị nhãn như tơ nhìn Triệu đại nhân:
- Ta đến ngay cả tướng công muội cũng khi dễ cho mà xem. Vừa nói nàng vừa áp đôi môi đỏ mọng ướt át của mình lên đôi môi tướng công của Lăng Nhi.
Triệu Tử Văn nhất thời trợn trừng hai mắt. Hắn biết tư tường Lương Mộ Phỉ rất phóng khoáng nhưng cũng không thể làm thế này trước mặt Lăng Nhi chứ?
Đôi môi chạm vào nhau. trong cổ họng Lương Mộ Phỉ phát ra tiếng ĩ ôi trầm thấp mê người, cái lưỡi thơm tho không ngừng giao lưu với Triệu Tử Văn nhưng đôi mắt tuyệt đẹp sớm đã ngân ngấn nước mắt.
Triệu Tử Văn làm sao lại không biết Mộ Phỉ là một nữ tử có dũng khí dám yêu dám hận. Tâm trạng đau khổ của nàng khi phải tuyển Phò mã thì người nào mới hiểu rõ được chứ? Không trải qua mưa gió thì làm sao có thể thấy được cầu vồng. Nhừng giọt nước mắt hạnh phúc của Lương Mộ Phỉ tuôn rơi, chỉ hy vọng lúc này thời gian ngừng trôi. Nghĩ tới những khổ sở mà nàng phải chịu đựng. Triệu Tử Văn cũng cảm động đáp lại nhiệt tình như lửa của nàng.
Thân thê mềm mại của Lương Mộ Phỉ vặn vẹo, song phong nảy nở, eo nhỏ hông to. thân hình so với Đại tiểu thư chỉ có uyển chuyển hơn chứ không hề kém lại càng khiến cho máu huyết của Triệu Tử Văn dâng trào. hạ thân giống như bị lửa thiêu
Ngã lên người Triệu Tử Văn - nam nhân mà nàng đã từng có quan hệ thân mật, mùi cơ thể quen thuộc tràn ngập khiến trong lòng Lương Mộ Phỉ vô cùng ngọt ngào, khuôn mặt ửng hồng. Nàng nhẹ nhàng vì nam nhân của nàng mà cởi bỏ trường sam, vuốt ve từng vết thương trên cơ thể hắn.
Lương Mộ Phỉ cời bỏ áo ngoài, chỉ còn mặc nội y. một thân ảnh với những đường cong tuyệt mỹ hiện ra. Triệu Từ Văn nhìn nàng nhẹ nhàng cởi áo quần, thân thê ưỡn lên. lộ ra vẻ đẹp mê hồn. Thân thê đẹp đẽ khiến người ta phát cuồng trong ánh sáng mông lung như ẩn như hiện.
Trong ánh nến mờ ảo. cánh tay mịn màng của nàng như được phủ lên một tầng sáng nhàn nhạt, khiến người ta nhìn mà hít thở không thông. Hai tay Lương Mộ Phỉ duỗi ra vuốt mái tóc về phía sau, trông như tinh linh uốn mình, mị nhãn như tơ nói:
- Phò mã, chàng phải thương tiếc ta đó!
Đúng là một tiểu yêu tinh! Triệu Tử Văn cảm thấy thân thể nóng như lửa, không thể chịu nổi. Trên giường kia là một thân thể mềm mại đồng lòng người, mái tóc dài đen óng ả như mây phía sau lưng bên dưới mơ hồ lộ ra cặp đùi tròn lẳn, trắng như tuyết, còn có cặp mông mềm mại. giống như là một khối mỡ đông.
Triệu Tử Văn nhìn thấy mà đầu hoa mắt choáng, dục vọng trong lòng không còn đè nén nổi. không chút do dự lao tới.
Anh nến hồng lay động; giường gỗ lim khắc hoa, rèm thưa run rẩy nghe như tiếng nước róc rách. Tiếng rên rỉ từ trong rèm vọng ra giống như tiêng suối trong u cốc nỉ non.
- Tướng công, chàng phải thương tiếc ta.
Thân ảnh triền miên. giọng nói của Lương Mộ Phỉ như làn gió mềm mại thổi qua, vô cùng kiều mỵ.
Chương 359: Nghênh thú.(2)
Hành động của Lương Mộ Phỉ với Triệu Tử Văn trước mặt Dư Tư Lăng khiến nàng vô cùng kích thích. Khoái cảm như thủy triều lại càng khiến nàng không kiêng nể gì, càng tò ra phóng đãng, lại càng thêm kích thích.
Ngồi bên ngoài rèm nhìn lại, Dư Tư Lăng không nhịn được mà miệng khô lưỡi nóng, mặt đỏ bừng. vai run nhè nhẹ không thôi.
- Cái đồ hồ ly tinh này!
Trong lòng nàng không khỏi nổi lên chút ghen tuông; ngượng ngùng hừ nhẹ một tiếng. Nhưng này đang muốn tiến tới thì lại nhớ tới lời nói của Lương Mộ Phỉ:
- Nha đầu ngốc này, nữ tử mang thai không thê làm chuyện đó!
Vừa rồi ánh mắt của Lương Mộ Phỉ chính là muốn nói với nàng chuyện đó, cho nên Dư Tư Lăng mới đỏ mặt.
Chi mới thân mật với tướng công một lần, lại là dưới tác dụng của xuân dược, trong lòng Dư Tư Lăng tê tái. Trong khi nàng đang cảm thấy thương cảm thì đột nhiên một cánh tay từ trong rèm thò ra kéo nàng vào trong.
Dư Tư Lăng thuận thế nằm lên giường, nhào vào trong lồng ngực rắn chắc kia. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ngẩng lên nhìn gương mặt ngăm đen kiên nghị kia, lập tức đỏ bừng, cúi đầu xuống.
Triệu Tử Văn nhìn Lăng Nhi. lại nhớ tới việc mình cùng với tiểu yêu tinh triền miên trước mặt nàng, cái mặt dày không khỏi đỏ lên.
- Tướng công.
Lăng Nhi mới chỉ làm chuyện đó với tướng công một lần. lại dưới tác dụng của xuân dược, trong lòng không khôi u oán, ngẩng đầu lên buồn bã nói.
Nhìn khuôn mặt tiểu nha đầu nhàn nhạt xuân ý, Triệu Tử Văn trong lòng rung động nói nhỏ:
- Làm sao vậy?
Tình cảm mãnh liệt trôi qua, thân thể mềm mại ửng hồng, trong mắt Lương Mộ Phỉ tràn ngập hạnh phúc, mím môi cười nói:
- Lăng Nhi hãn là đang động xuân tình đó!
Dư Tư Lăng chỉ có ở trước mặt Triệu Tử Văn mới có biểu hiện như chú chim non thế này. Kỳ thực tính tình nàng cũng rất mạnh mẽ. Nhìn thấy Hưng Bình công chúa to gan lớn mật, yêu mị này, nàng không muốn bản thân phải ở thế hạ phong, đột nhiên nàng áp đôi môi đỏ mọng của mình lên miệng Triệu Tử Văn, bàn tay nhỏ bé lại còn nắm lấy vật chết người kia. Trong đầu Triệu Tử Văn ầm ầm nổ vang. 'Tiểu nha đầu bình thường dịu dàng như vậy mà sao giờ lại cũng thoáng như Mộ Phỉ vậy nhĩ?"
Một đêm ôn nhu cứ thế trôi qua không cần phải nói. Hưng Bình công chúa tiểu yêu tinh lúc thì phóng khoáng, lúc thì ngượng ngùng, lại có Lăng Nhi nóng bỏng nhiệt tình tham gia. Dưới sự lôi kéo của Hưng Bình công chúa, Lăng Nhi cũng thể hiện sự kiều mỵ động lòng người. Tư vị mất hồn trong đó không thể nói cho ngoại nhân được.
Ba ngày sau, Quốc chủ Tây Lưong quốc tổ chức hôn lễ cho Triệu tướng quân nổi tiếng thiên hạ và công chúa bảo bối của mình. Đại hôn này hấp dẫn rất đông dân chúng đến đây tham dự.
Triệu Tử Văn vốn là không muốn làm lớn như vậy. cần ai tổ chức đại hôn cơ chứ. Nhưng bất đắc dĩ là ta lại lấy công chúa Tây Lương; thân phận cao quý, cuối cùng cũng không thể cứ thế mà mang nàng đi được. Cho dù là quốc vương đồng ý thì dân chúng của Tây Lương cũng sẽ không đồng ý. Không phải Triệu Tử Văn hẹp hòi, mà là hiện tại Đại Kinh vũ bão ầm ầm. Sóng ngầm cuồn cuộn. Năm vị tiểu kiều thê còn đang ờ Đại Kinh, hắn thật sự không có tâm tình tổ chức hôn lễ long trọng tới nhường này.
Lúc đầu hắn muốn cự tuyệt nhưng thấy ánh mắt Lương Mộ Phỉ u oán như muốn rơi lệ nên lại đành đồng ý. Mỗi nữ tử đều có một giấc mộng trong lòng, Lương Mộ Phỉ hiển nhiên là không phải ngoại lệ. Hơn nữa vất vả lắm mới có thể cùng Lâm tiên tử đoàn tụ, Triệu Tử Văn thương tiếc nàng nên đành trực tiếp đáp ứng tổ chức hôn lễ tại Tây Lương quốc, cưới Hưng Bình công chúa.
Giờ phút này cả Hưng Khánh thành khắp nơi đều chăng đèn kết hoa. Con đường từ Phò mà phủ tới hoàng thành phủ kín thảm đỏ. Triệu Tử Văn cũng không muốn phô trương như thế nhưng hôn lễ này không phải là chuyện của một người mà quan hệ tới cả hoàng thất Tây Lương. Quy mô của hôn lễ bất tri bất giác càng lúc càng lớn. Dựa theo lời của quốc vương, đại hôn này có quy mô lớn chưa từng có ở Tây Lương quốc.
Triệu Tử Văn đầu đội kim quan, mặc áo cưới màu đỏ rực. Trên áo cưới có chín con kim long đang uốn lượn được thêu bằng chi vàng càng khiến dáng vẻ hắn sang quý thêm bội phần, như hạc giữa bầy gà.
Hai bên ngã tư đường người đứng chật như nêm. đều muốn nhìn phong thái của Triệu tướng quân nổi danh thiên hạ. Hôm nay nhưng người biết Triệu Tử Văn là Triệu tướng quân thì đã không còn dị nghị gì. Mỹ nữ xứng với anh hùng; Tây Lương công chúa gả cho Triệu tướng quân thì mới thực sự đẹp đôi.
Ánh mắt vô số thiếu nữ Tây Lương nhìn Triệu tướng quân phong độ hơn người, trong lòng không khỏi xao xuyến.
Triệu Tử Văn không có trường bối, cho nên hôn lễ rất nhanh chóng; trực tiếp mang công chúa về phủ Phò mã bái đường thành thân.
- Triệu tướng quân hôm nay thực sự rất tiêu sái.
Nhạc Phá Nô đi sau đội đón dâu ha hả cười nói. Dường như hôm nay người kết hôn với công chúa chính là hắn vậy.
Đứng bên hắn là người hầu của Bát Hoàng tử, bất đắc dĩ nói:
- Ngươi nói thì cứ nói. lôi kéo ta làm gì?
Bát Hoàng tử cũng không thích náo nhiệt, nhưng cũng vì Triệu đại nhân trở thành Phò mã mà cao hứng cho nên ở trong phủ Phò mã chờ đợi. Tuy nói Phò mã phủ chỉ là nơi Triệu Tử Văn ở trong hai ba ngày rồi sẽ rời đi nhưng quốc vương vẫn rất nồng nhiệt tặng hắn luôn phủ Phò mã.
- Náo nhiệt như vậy, không tới xem sao được? Ta chính là muôn tốt cho ngươi đó!
Nhạc Phá Nô chính khí lẫm liệt nói.
Đây là cái kiểu ngụy biện gì chứ. Người hầu này lườm một cái, không thèm nói với Nhạc Phá Nô càng ngày càng vô sỉ này nữa.
Đội rước dâu kéo dài vài trăm thước, cả Hưng Khánh Thành cũng đắm chìm trong không khí vui mừng. Trên các lầu các hai bên đường có rất nhiều nữ tử đang đứng, tung các loại hoa đủ màu trong giỏ lên không. Cảnh tượng trông vô cùng hoa lệ.
Lấy một bà vợ mà lại hoành tráng tới mức này. Triệu Tử Văn nhất thời líu cả lưỡi. Hắn cũng coi như là lấy vợ lần thứ hai rồi. Lần đầu tiên là Bảo Nhi. Tuy vậy nghi thức với Bảo Nhi rất đơn giản, chỉ là ở trong một ngôi nhà cỏ cũ nát nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc và ấm áp.
Nghĩ tới Bảo Nhi nhu thuận động lòng người, trong lòng Triệu Tử Văn không khỏi cảm thấy nhớ nàng, mỉm cười. Nụ cười này rơi vào trong mắt nữ tử Tây Lương lại càng tăng thêm vẻ anh tuấn tiêu sái của Triệu tướng quân.
Nam nhân nào cũng mong tới lúc ở cùng giai nhân. say mê trong động phòng. Cảnh tượng đẹp đẽ như mong đó khiến Triệu Tử Văn không làm sao bình tĩnh được. Hắn phóng ngựa lên phía trước đội ngũ rước dâu, trong lòng xúc động.
Tiếng pháo bắt đầu rền vang. Triệu Tử Văn đã cưỡi ngựa đi vào tới hoành thành, tiến vào đông uyển nơi công chúa ở. Khắp sân đều giăng đèn kết hoa, tiếng người tiếng nhạc vang lên vô cùng náo nhiệt.
Triệu Tử Văn nhảy xuống ngựa, chậm rãi đi về phía khuê phòng của Hưng Bình công chúa. Đội ngũ diễn tấu nhạc hỉ đi phía sau.
Hắn sửa lại kim quan một chút, chần chừ hướng về phía cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Đây là phong tục đặc biệt của Tây Lương. Đơn giản mà nói là làm khó Phò mã gia một chút. Triệu Tử Văn thầm nghĩ không biết trong đám hoàng thân quốc thích có mấy cô nhóc không thèm nói lý lẽ không; nếu gặp phải thì chuyện này không dễ rồi.
Bên trong truyền ra một loạt tiếng cười, tựa hồ còn có cả Lăng Nhi ờ trong đó. Hiển nhiên bên trong đều là hảo hữu của Hưng Bình công chúa. Một tiếng nói từ trong phòng vọng ra:
- Người tới là người phương nào?
Binh đến thì tướng ngăn, nước lên thì đắp đất, Triệu Tử Văn không thê làm gì khác hơn là nói:
- Tại hạ là Triệu Tử Văn!
- Hóa ra là Phò mã gia!
Trong phòng lại truyền ra một loạt tiếng cười. Một nữ tử sẵng giọng nói:
- Triệu tướng quân có biết quy củ của Tây Lương chúng ta không?
Tây Lưong quốc vương đã sớm dặn quan viên lễ bộ nói toàn bộ phong tục của Tây Lương cho Triệu Tử Văn, hắn làm sao lại không biết. liền cười nói:
- Tất nhiên là biết rồi!
Bên trong hiên nhiên trong đó có một vị nữ quan được quốc vương đặc biệt an bài để làm khó phó mã, thế nên mới tạo ra không khí như vậy.
- Nếu muốn mở cửa thì Triệu tướng quân phải đối được ba vấn đề của chúng ta. Nếu không cánh cửa của chúng ta sẽ không mở ra!
Nữ quan cười nói:
- Nghe nói Triệu tướng quân không chi võ nghệ bất phàm mà còn có tài văn ngút trời. Ta vừa hay lại có một vế đối. mời Triệu tướng quân đối!
Triệu Từ Văn cười nói:
- Xin mời chỉ giáo!
Nữ quan chậm rãi đọc:
- Ngư dược diên phi, cổn cổn xuân triều thôi tứ hóa!
(Dịch nghĩa: Cá nhảy chim bay, mùa xuân như nước triều thúc giục bốn mùa!)
Vế đối này hiển nhiên là đã được chuẩn bị từ lâu, có thể thấy là hơi khó. Mọi người đều không khỏi vì Triệu đại nhân mà toát mồ hôi lạnh.
Nhưng Triệu Tử Văn lại cười cười nhìn vầng trăng đang lên đáp:
- Nguyệt viên hoa hảo, dong dong hỉ khí nhập nhân gian!
(Dịch nghĩa: Trăng tròn hoa đẹp, tin mừng như mạch suối thấm đượm mọi nhà!) -Hay!
Nhạc Phá Nô lập tức vỗ tay khen hay, trợ uy cho Triệu tướng quân, bộ dáng rất tinh ranh. Đám người đi theo lập tức đều vồ tay khen hay.
Nghe thấy tướng công dễ dàng đối được như vậy. bàn tay nhỏ bé của Dư Tư Lăng đã sớm nắm chặt lại. Trong lòng nàng vừa thẹn vừa mừng. lại hơi có chút ghen tuông. Nàng cùng tướng công còn chưa bái đường thành thân. Giờ chứng kiến tướng công trống giong cờ mở tới đón công chúa, trong lòng không khỏi có chút xót xa.
Lương Mộ Phỉ đầu đội phượng quan che khuất khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, mặc áo cưới lẳng lặng ngồi trước bàn trang điểm. Nàng khẽ cắn hàm răng - điệu bộ vừa kích động vừa mừng rỡ vô cùng.
Nừ quan lại tiếp tục làm khó Triệu Tử Văn:
- Không biết Triệu tướng quân có thể làm một bài thơ biểu đạt tình ý đối với công chúa của chúng ta hay không?
Giờ phút này Triệu Tử Văn có cảm giác muốn đá tung cánh cửa này. Lấy một bà vợ mà lại phức tạp thế sao?
Triệu Tử Văn tư lự một lúc lâu, sau đó cất tiếng đọc:
- Thập lý bình hồ lục mãn thiên, ngọc trâm ám ám tích hoa niên. Nhược đắc vũ cái năng tương hộ,
chích tiện uyên ương bất tiện tiên!
(Dịch nghĩa:
Mười dặm mặt hồ xanh ngắt tận trời,
Trâm ngọc âm thầm che giấu cả tuổi tác
Nếu có được cơn mưa làm ô đến hỗ trợ,
Chỉ nguyện làm uyên ương chứ không cần thành thần tiên!
Tam đích thơ:
Bình Hồ sương trắng mênh manh
Sầu giăng lắt phắt ngỡ ngàng hoa niên
Cùng mưa ẩn giấu bóng triền miên
Uyên ương đẹp mộng thần tiên chẳng màng!)
Bài thơ này vừa đọc xong mọi người đều xôn xao, sau đó khen hay không ngớt:
- Chích tiện uyên ương bất tiện tiên!
Câu này thực sự là tinh diệu vô cùng. hay lắm!
Nhạc Phá Nô hung phấn tới mặt đò bừng, dùng cánh tay đánh vào người hầu của Bát Hoàng tử đang đứng bên cạnh, hắc hắc cười nói:
- Thấy chưa, gọi ngươi tới không có sai mà!
Người hầu cũng nằm trong những người khen hay, hưng phấn gật đầu.
- Chích tiện uyên ương bất tiện tiên!
Lương Mộ Phỉ nhẹ nhàng đọc lại, đôi mắt đẹp toát ra vẻ mê ly. lại có vẻ hạnh phúc vô cùng. nhưng trong lòng lại thầm sẵn giọng: "Bài thơ này khẳng định là hắn lấy từ một ngàn năm sau tới".
- Tướng công thật sự là bất công, tại sao hắn chăng tặng ta bài thơ nào. Dư Tư Lăng ahen tức nhẹ giọng nói.
Giờ phút này ngoài khuê phòng của Hưng Bình công chúa vô cùng náo nhiệt. Tất cả đều là do tài văn bất phàm của Triệu tướng quân tạo nên, hơn nưa chủ yếu là do một câu thơ tuyệt diệu: Chích tiện uyên ương bất tiện tiên!
- Tiếp tục đi, tiếp tục!
Nhạc Phá Nô là người cầm đầu, hung phấn hô lớn.
Đã đáp xong hai vấn đề, còn một vấn đề cuối cùng đợi nữ quan nêu ra thôi. Nữ quan sau một lúc lâu mới cười nói:
- Học vấn của Triệu tướng quân quả thực giống như lời đồn, thực sự kinh thế. Chẳng qua vấn đề tối hậu này là muốn Triệu tướng quân hát một bài. Nghe nói Triệu tướng quân hát có phong cách riêng, vậy xin mời Triệu tướng quân hát đi.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết