17-05-2008, 11:42 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 6
Bà n đến thú phong lưu, ốm máºp đáng thÃch
Xét vỠphân lượng, to nhỠkhó hợp nhau
Tái Côn Lôn vừa ngồi xuống là há»i Bán Dạ Sinh trước:
"Nà y em, bấy lâu nay em có gặp mối nà o hay không?"
Bán Dạ Sinh sợ bị thối thác vụ muốn nhá» nên đáp không, rồi sẳn đó há»i lại:
"Ngưá»i anh vừa nói con cái nhà ai? ở đâu? bao nhiêu tuổi? nhan sắc thế nà o? xin anh nói cho em."
Tái Côn Lôn nói:
"Hiện giá» anh tìm được cho em không phải má»™t ngưá»i đà n bà mà đến ba ngưá»i, tùy em chá»n lá»±a. Có Ä‘iá»u trong ba ngưá»i chỉ chá»n má»™t mà thôi, không được tham lam đòi hết."
Bán Dạ Sinh lấy là m nghi hoặc, tự bảo:
"Mình đang ưng ý ba cô, anh ấy cũng nói ba cô, hay đó là ba cô mình đã gặp hôm trước. Nếu quả thế, mình chỉ cần được một cô thì hai cô kia tự nhiên đến với mình, không phải giao hẹn lôi thôi."
Bèn nói:
"Äâu có chuyện tham lam quá sức như váºy. Ân ái vá»›i má»™t ngưá»i là đủ rồi, sao lại tham lam đòi hết cả bạ"
Tái Côn Lôn nói:
"Như thế má»›i phải. Riêng có má»™t Ä‘iá»u là sở thÃch má»—i ngưá»i má»—i khác, tuy anh nói được, nhưng chưa chắc em cho là được. Ngưá»i đẹp đã có, nhưng chưa biết ý em ra sao?"
Tái Côn Lôn lại nói tiếp:
"Thế nà y, anh cÅ©ng muốn há»i em thÃch máºp hay ốm".
Bán Dạ Sinh nói:
"Äà n bà máºp có cái hay cá»§a máºp, ốm có cái hay cá»§a ốm. Có Ä‘iá»u máºp mà không tét áo tét quần, ốm mà không lòi xương lòi cốt, chỉ cần máºp ốm vừa phải là được."
Tái Côn Lôn nói:
"Nói như thế, cả ba Ä‘á»u đúng ý em. Anh xin há»i thêm: Em thÃch ngưá»i lẳng lÆ¡ hay thÃch ngưá»i tháºt thà ?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Lẽ dÄ© nhiên lẳng lÆ¡ vẫn hÆ¡n. Nằm cạnh má»™t ngưá»i tháºt thà , chả thÃch thu ùtà nà o, thà ngá»§ má»™t mình còn sạch sẽ. Em bình sinh sợ nhất đà n bà thá»±c thà ."
Tái Côn Lôn lắc đầu nói:
"Nói như thế cả ba Ä‘á»u ngược lại vá»›i ý em rồi"
Bán Dạ Sinh nói:
"Xin anh cho biết do đâu mà anh nói rằng ba cô nà y Ä‘á»u tháºt thà ".
Tái Côn Lôn nói:
"Chắc không cần phải nói nhiá»u vá» ba cô nà y. Nói chung ba cô rất đẹp, nhưng hiếu dâm thì không hiếu dâm cho lắm."
Bán Dạ Sinh nói:
"Không sao đâu anh. Äà n bà chỉ cần đẹp, còn thói hiếu dâm thì có thể dạy được. Không dấu gì anh, vợ em lúc má»›i cưới cÅ©ng chân phương lắm, không biết hà nh dân là gì. Em chỉ huấn luyện và i hôm là là lẳng lÆ¡. Ba cô kia chỉ cần đẹp thôi, còn chất phác tháºt thà thì em có cách sá»a."
Tái Côn Lôn nói:
"Thôi cÅ©ng được. Có má»™t Ä‘iá»u anh cần há»i em thêm là gặp ngưá»i ta, em muốn chiếm ngay hay để thong thả và i tháng sau má»›i chiếm."
"Không dấu gì anh. lá»a dục cá»§a em mạnh lắm, năm ba ngà y mà không ngá»§ vá»›i đà n bà là em di tinh ngay. Huống chi em xa nhà đã lâu, lại không đến lầu xanh thì là m sao chịu nổi. Không gặp được ngưá»i đẹp thì cÅ©ng ráng chịu đựng, chứ đã gặp ngưá»i hợp nhãn rồi, là m sao có thể dằn".
Tái Côn Lôn nói:
"Như váºy thì chỉ được má»™t ngưá»i thôi, hai ngưá»i kia con nhà khuê các, muốn chiếm ngay không được đâu. Còn ngưá»i đẹp nhà nghèo, dá»… xong việc hÆ¡n. Thưá»ng khi anh không có Ä‘i là m ăn ở xóm nghèo, chẳng qua vì đã hứa lo cho em việc nà y nên lúc nà o cÅ©ng không quên, bắt luáºn ngà y đêm, há»… gặp phụ nữ là phải nhìn cặn kẽ. Hôn đó Ä‘i đưá»ng, anh ngẫu nhiên thấy ngưá»i đẹp nà y ngồi trong nhà , bên cá»a treo bức sáo tre, nên không nhìn thấy rõ, chỉ thấy nà ng má đà o, da trắng, lấp ló má»· miá»u như má»™t bức tranh tố nữ treo sát rèm, phất phÆ¡ trước gió. Anh má»›i dừng lại, không Ä‘i nữa. Äứng má»™t lúc thì thấy má»™t ngưá»i đà n ông từ trong nhà đi ra, ngưá»i nà y xấu xà thô tục, quần áo lam lÅ©, trên lưng quảy má»™t bó tÆ¡ ra chợ. Anh bèn dá» há»i hà ng xóm, thì ngưá»i ta nói gã ấy há» Quyá»n, vì tÃnh tháºt thà chất phác, nên gá»i Quyá»n Lão Thá»±c. Ngưá»i đà n bà kia chÃnh là vợ gã. Anh còn sợ cách rèm nhìn không kỹ, nên và i ngà y sau, lại Ä‘i qua nhà nà ng, nà ng vẫn ngồi bên trong, ngưá»i rất đẹp".
Bán Dạ Sinh nói:
"Chẳng lẽ nhà nghèo dễ bắt nạt, còn nhà già u sang thì thì mình không dám động đến hay sao?"
Tái Côn Lôn nói:
"Ở Ä‘á»i, ngoà i việc nà y ra thì bất việc gì nghèo cÅ©ng dá»… ăn hiếp, già u thì không. Chỉ có mổi má»™t việc là gian dâm đà n bà thì trái lại mà thôi, có nghÄ©a là già u thì có thể lợi dụng được, mà nghèo thi không.
Cho nên anh thừa lúc nà ng vừa buông rèm là xông và o nhà . Anh ngỠý địng buôn tÆ¡, nà ng bảo chồng nà ng má»›i Ä‘i khá»i, nhưng nếu muốn xen hà ng thì trong nhà có đủ cả, chỉ cần lấy ra thôi. Miệng nà ng trả lá»i như thế, nhưng nà ng vẫn chẳng động. Anh bèn hối nà ng Ä‘em tÆ¡ ra cho mau để có dịp ngó tay chân cá»§a nà ng. Ôi chà , ngón tay búp măng, vừa thon vừa nõn. Còn đôi chân thiệt nhá» không quá ba tấc, để tá»± nhiên không mang giầy cao gót. Tay chân nhìn đã xong, nhưng còn da thịt trong ngưá»i thì chưa có thể trông thấy được, chưa biết Ä‘en trắng thế nà o. Anh má»›i nghÄ© ra má»™t cách. Sẵn phÃa trên kệ còn má»™t má»› tÆ¡ lụa, anh nói vá»›i nà ng tÆ¡ nà ng đưa cho anh xem không được tốt, yêu cầu nà ng cho xem tÆ¡ ở trên kệ. Nà ng bằng lòng chiá»u khách, vá»›i tay lên lấy. Em nên nhá»› hồi nà y trá»i nóng, nà ng mặc áo lụa má»ng. Khi nà ng giÆ¡ tay lên thì hai tay áo tụt xuống táºn vai, không những để lá»™ hẳn đôi tay, mà ngay cả cặp nhá»§ hoa ở trước ngá»±c cÅ©ng ẩn ẩn hiện hiện, quả tháºt trắng như tuyết, bóng như gương, nõn nà như phấn. Thấy nấn ná lâu không tiện, anh đà ng mua bó tÆ¡ rồi vá».
Bây giá» anh há»i em ngưá»i như váºy đã được chưa?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Ngưá»i như váºy mưá»i phân vẹn mưá»i rồi, có gì mà không thÃch, có gì mà không muốn. Có Ä‘iá»u là m sao câu được nà ng?"
Tái Côn Lôn nói:
" Không khó. Äể anh Ä‘em theo Ãt nén bạc, em cùng Ä‘i vá»›i anh. Äợi chồng nà ng Ä‘i khá»i, mình sẽ theo cách vừa rồi xông và o nhà mua tÆ¡. Bấy giá» là lúc em quyết định có vừa ý hay không. anh ngÄ© nếu em yêu nà ng thì không lý nà ng chẳng yêu lại. Suốt ngà y ở vá»›i thằng chồng quê kệch, lù lù đù đù thì còn chút thú vị gì, nay bá»—ng nhiên gặp em, há tránh khá»i động lòng. Em thá» thả lá»i ong bướm vá»›i nà ng xem. Nếu nà ng không phản đối,anh sẽ tÃnh cách cho em, chắc trong vòng ba ngà y là xong. Chừng được rồi, nếu em muốn ăn ở thà nh vợ chồng lâu dà i anh sẽ lo chá»"
Bán Dạ Sinh nói:
"Nếu được vváºy, em mang Æ¡n anh nhiá»u lắm. Có Ä‘iá»u em thắc mắc là anh mưu thần cước quá»· như thế, trèo tưá»ng leo vách tà i giá»i như thế, việc ở Ä‘á»i có cái gì khó vá»›i anh đâu, thế nhưng tại sao vợ thằng bán tÆ¡ anh tÃnh được, còn việc hai cô kia lại gác má»™t bên?"
Tái Côn Lôn nói:
"Bá»n nhà già u nhất định là có năm thê bảy thiếp, chồng ngá»§ vá»›i cô nà y thì các cô kia chịu cảnh phòng không. Ngưá»i xưa có câu "Bão noãn tư dâm dục" (há»… ăn no mặc ấm rồi là nghÄ© tá»›i chuyện dâm dục) ý nói khi đã no ấm, không phải lo gì khác, thì ngưá»i đà n bà chỉ nghÄ© đến chuyện ấy mà thôi, và khi nghÄ© đến không còn cách nà o nữa, nếu có thằng đà n ông nà o chui lá»t được và o thì tha hồ. Muốn kiếm chưa chắc là được, nay được rồi là m sao có thể nhả ra. Cho dù chồng có bắt quả tang thì cÅ©ng đà nh chịu, bởi vì đưa lên quan thì mất thể diện, còn Ä‘em giết, chẳng lẽ lại Ä‘i giết má»™t mình tên dâm phu, vì váºy đà nh giả đò tai Ä‘iếc mắt Ä‘ui cho gian phu có đưá»ng thoát thân. Äối vá»›i bá»n nghèo nà n thì khác, đêm đêm vẻn vẹn chỉ có má»™t vợ để ôm ấp, mà ngưá»i vợ thì đừng nói chi báºn lo ăn lo mặc không xuể, còn tâm trà đâu mà nghÄ© đén chuyện gian dâm, ngay như có ý gian dâm, muốn hẹn hò vá»›i trai Ä‘i nữa thì chá»— đâu ma øân ái. Lỡ chồng bắt gặp thì ngưá»i chồng nghèo hèn nà y có biết gì đâu là thể diện, có nghÄ© gì đến ân tình đâu, nếu không đưa lên quan thì cÅ©ng chém chết cả đôi gian phu dâm phụ. Thế má»›i biết, chuyện phong lưu bá»n nghèo tuyệt đối không thể xúc phạm, còn bá»n già u thì lại rất dá»… bắt nạt."
Bán Dạ Sinh nói:
"Lá»i anh nói rất đúng, nhưng tại sao việc anh là m hôm nay lại trái vá»›i ý kiến hôm kiả"
Tái Côn Lôn nói:
"Không phải việc anh là m và lá»i anh nói trái ngược nhau đâu, chẳng qua trưá»ng hợp cá»§a ngưá»i nà y khác vá»›i trưá»ng hợp cá»§a hai ngưá»i kia. Äối vá»›i ngưá»i nà y thì có cách, mà đối vá»›i hai ngưá»i kia thì không thể là m ngay được."
Bán Dạ Sinh nói:
"Nay thì em ưng ý ngưá»i nà y rồi, còn hai ngưá»i kia thế nà o, xin anh đừng ngại nói ra để em được biết tấm lòng tốt cá»§a anh đối vá»›i em."
Tái Côn Lôn nói:
"Hai ngưá»i kia, má»™t ngưá»i trên hai mươi tuổi, má»™t ngưá»i má»›i mưá»i sáu, mưá»i bảy, bên nhà là chị em há» cùng giòng ông ná»™i, vá»›i bên chồng là chi em bạn dâu. Nhà chồng Ä‘á»i Ä‘á»i là m quan, riêng chồng cá»§a há» thì không phải là cá» nhân, tiến sÄ©, mà chỉ là hai cáºu tú nổi tiếng dâm dục, chả lo há»c hà nh gì cả. Ngưá»i anh tên Ngá»a Vân sinh, vợ là cô nà ng ngoà i hai mươi tuổi, lấy nhau đã được bốn năm, ngưá»i em tên là Ỷ Vân sinh, vợ là cô nà ng mưá»i sáu mưá»i bảy tuổi, lấy chưa được hÆ¡n ba tháng. Cả hai cô nhan cùng giống vá»›i ngưá»i đà n bà vừa nói. Há» lại cÅ©ng tháºt thà , má»—i lần ân ái vá»›i chồng thì cứ nằm trÆ¡ ra, miệng cÅ©ng không hÃt hà , có vẻ không thÃch. Vợ thì không hiếu dâm, chồng thì lại không năm thê bảy thiếp, đêm nà o cÅ©ng chỉ vợ chồng má»™t phòng thôi.
Thế nên, không nên tÃnh chuyện gì vói hai ngưá»i ấy, nếu muốn tÃnh chuyện gì thì cÅ©ng phải có đủ trăm phương ngà n kế là m thế nà o cho hỠđộng hứng, lại phải đợi khi nà o chồng há» Ä‘i vắng thá»i má»›i ra tay được, mà muốn như váºy thì cÅ©ng mất má»™t hai tháng. Trưá»ng hợp ngưá»i đà n bà bán tÆ¡ vừa nói được cái thuáºn lợi là thứ nhất dá»… gặp mặt, thứ hai chồng thưá»ng Ä‘i vắng, lại hiếu dâm nên dá»… được."
Bán Dạ Sinh nghe Tái Côn Lôn nói vá» hai cô nà ng như thế thấy có đôi phần giống vá»›i ngưá»i mình đã gặp hôm trước, trong bụng không bá» qua được, nên má»›i nói tiếp:
"Äã đà nh chá»§ trương cá»§a anh không sai, nhưng còn có chá»— chưa nhìn ra. Anh nói hai cô ấy tháºt thà , không dâm đãng, nên mình khó ra tay. Em nghÄ© trong lúc là m tình, có thể bá»u bối chồng quá nhá», tinh lá»±c yếu kém, ngưá»i vợ không cảm thấy khoái lạc, nên má»›i ra nông nổi như thế. Nếu gặp được em, chắc hai ngưá»i thá»±c thà kia sẽ không còn ỳ ra được nữa."
Tái Côn Lôn nói:
"Anh thấy dương váºt cá»§a hai chà ng kia cÅ©ng không nhỠđâu, tinh lá»±c cÅ©ng không yếu kém đâu,chẳng qua so vá»›i những dương váºt cá»±c thô cá»±c to, cá»±c dà i thì không bằng thôi. Anh có Ä‘iá»u nà y Ä‘ang định há»i em là em say mê sắc dục như thế, chắc là phải dá»±a và o má»™t bản lÄ©nh như thế nà o. Xin há»i dương váºt cá»§a em bao lá»›n, tinh lá»±c đủ sức đến đâu, hãy nói cho anh xem tà i nghệ cá»§a em cao thấp thế nà o, có như váºy anh má»›i an tâm lo liệu cho em".
Bán Dạ Sinh vui vẻ nói:
"Anh khá»i lo Ä‘iá»u nà y, không phải em nói khoác, chứ tinh lá»±c cá»§a em sung mãn, bảo bối cá»§a em dịp nà o cÅ©ng ứng phó nổi, cho dù nà ng nà o sung sức thế mấy, gặp em sẽ được thả cá»a no say".
Tái Côn Lôn nói:
"Như thế thì tốt lắm. Em thá» nói sÆ¡ lược cho anh nghe xem, thưá»ng khi ăn nằm vá»›i phụ nữ, em đại khái là m được đến đâu má»›i nghỉ?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Không đếm được đâu, mà cÅ©ng Ãt khi đếm lắm. Khi là m tình vá»›i phụ nữ em không theo nguyên tắc nà o cả, thà nh ra không rõ là m được bao nhiêu cái"
Tái Côn Lôn nói:
"Là m được bao nhiêu cái không nhớ, còn là m được bao lâu, được ấy trống canh chắc nhớ chứ?"
Bán Dạ Sinh thá»±c sá»± chỉ là m được ná»a canh mà thôi, nhưng vì sợ Tái Côn Lôn chê Ãt mà mượn cá»› từ chối, nên má»›i thêm ná»a canh cho tròn số.
Sinh nói:
"Sức em có thể chịu nổi một canh, nếu rán thêm một chút, có thể kéo dà i mấy khắc nữa cũng không biết chừng".
"Nói như thế thì tinh lá»±c cá»§a em cÅ©ng và o hạng bình thưá»ng, chưa thể gá»i là cao cưá»ng. Cái sức đó thì dùng trong nhà thì được, chứ ra ngoà i e chưa nổi".
Bán Dạ Sinh nói:
"Xin anh đừng qyá báºn tâm, hôm trước em có mua được ở đằng kia má»™t loại thuốc cưá»ng dương tháºt tốt. Chẳng qua bây giá» không có là m ăn gì, anh hùng không đất dụng võ nên để váºy đấy thôi, chá»› khi nà o cỠđã đến tay, lúc lên giưá»ng, em chịu khó bôi chút Ãt thuốc là có thể là m đến đâu cÅ©ng được."
Tái Côn Lôn nói:
"Thuốc cưá»ng dương tuy giúp cho dương váºt kéo dà i dương mãnh, nhưng không thên kÃch thước. Nếu có được dương váºt to lá»›n mà dùng thêm thuốc thì chẳng khác nà o ngưá»i có tà i lúc đến trưá»ng thi mà uống chút nhân sâm, tinh thần sẽ cà ng thêm minh mẫn, bà i vở chu toà n, nếu dương váºt nhá» bé mà dùng thêm thuốc cưá»ng dương thì cÅ©ng như cáºu tú bụng thì rá»—ng tuếch, vô trưá»ng thi tuy uống tháºt nhiá»u nhân sâm mà vẫn không trả bà i nổi. Nếu chỉ mong được kéo dà i thá»i gian mà không kể đến thá»±c chất, khác gì ngồi lâu trong phòng thi, dẫu đến ba ngà y ba đêm cÅ©ng chẳng Ãch chi. Huống chi thuốc cưá»ng dương phần nhiá»u Ä‘á»u là gạt ngưá»i, đâu rõù hiệu nghiệm tháºt hay không. Nay anh không cần biết em đã có dùng thá» qua chưa, mà chỉ muốn há»i dương váºt cá»§a em thá»±c sá»± bao to, dà i được mấy tấc, em hãy nói anh nghe".
Bán Dạ Sinh nói:
"Không cần nói là m gì, chỉ biết không phải nhỠlà được".
Tái Côn Lôn thấy Sinh không nói gì, bèn thò tay định tuột quần Sinh để xem.
Bán Dạ Sinh vẫn né tránh không chịu.
Tái Côn Lôn nói:
" Nếu thế nà y thì anh không dám giúp em nữa đâu. Tinh lá»±c cá»§a em đã không gá»i là mạnh mà dương váºt cá»§a em cÅ©ng nhá» nữa, lỡ mà có trục trặc, ngưá»i ta không những đã chán ngắt mà còn kêu la rằng em cưỡng dâm là khác. Chuyện xé to ra có phải là anh hại em không."
Bán Dạ Sinh nghe Tái Côn Lôn nói có vẻ tha thiết, nên cưá»i đáp:
"Dương váºt cá»§a em coi cÅ©ng được. Chẳng qua giữa thanh thiên bạch nháºt mà bà y vạch trước mặt bạn bè, e khiếm nhã. Nay anh muốn xem, em đà nh chiá»u ý váºy"
Nói xong Bán Dạ Sinh bèn tuá»™t quần , móc dương váºt nhá» nhá» xinh xinh cá»§a mình ra, rồi má»™t tay bợ, má»™t tay chỉ cho Tái Côn Lôn xem.
Sinh nói:
"Äây là dương váºt cá»§a em, má»i anh xem."
Tái Côn Lôn ghé sát lại nhìn cho kỹ, rồi ngước mắt nhìn mặt của Bán Dạ Sinh hồi lâu không thốt nên tiếng nà o.
Bán Dạ Sinh nghÄ© rằng có lẽ Tái Côn Lôn ngạc nhiên khi trông thấy dương váºt quá lá»›n cá»§a mình chăng, nên nói:
"Lúc nó má»m và teo lại mà còn như thế, chừng nó cương lên thì phải biết."
Tái Côn Lôn nói:
"Lúc nó má»m và teo là như thế, chừng nó cứng lên thì thế nà o nữa, chắc em cÅ©ng biết rồi. Thôi, em hãy cho nó và o trong Ä‘i".
Vừa nói xong bất giác Tái Côn Lôn bụm miệng lại, rồi phá lên cưá»i sằng sặc mà rằng:
"Nà y em, sao em không tá»± luợng sức mình như váºy. Dương váºt thế Ä‘o, tinh lá»±c thế đó chỉ đủ đẻ giữ cho vợ nhà không lang chạ thôi, em đừng mÆ¡ tưởng Ä‘iên cuồng xằng báºy đến việc đòi là m nhục đà n bà con gái nhà ngưá»i ta. CÅ©ng may mà hôm nay anh xem kỹ, nếu không biết bá»™ pháºn cá»§a em dà i ngắn, to nhá» cứ Ä‘em đại Ä‘i đối phó vá»›i Ä‘á»i, chẳng khác nà o ngưá»i gầy ốm đòi khoác cái áo rá»™ng thùng thình. Äà n bà há» bá»±c mình thà nh cáu giáºn cÅ©ng kệ Ä‘i, nhưng ngại em trong bụng oán anh lo cho em không hết lòng, tìm ngưá»i có âm há»™ quá rá»™ng cho em nên là m ăn không ra trò trống gì. TÃng anh ưa nói thẳng, nếu có chạm sá»± tháºt thô lá»— em đừng buồn. Từ đây vá» sau, nếu em cần tiá»n xà i, cần quần áo mặc, anh sẽ sẵn sà ng lo cho em, còn việc nà y thì anh xin chịu".
Bán Dạ Sinh nghe Tái Côn Lôn nói quyết liệt, biết là việc không thà nh. Lại nghÄ© rằng tiá»n bạc, quằn áo Tái Côn Lôn hứa cung cấp Ä‘á»u toà n là cá»§a ăn cắp, lấy vá» xà i chỉ mang há»a mà thôi. Sinh nói:
"En ở bước đưá»ng cùng, nhưng tiá»n bạc Ä‘em theo chưa hết, quần bá»™ áo vải cÅ©ng còn đủ mặc, không dám để anh tốn kém."
Tái Côn Lôn lại an á»§i và i câu rồi kiếu từ. Bán Dạ Sinh cụt hứng hẳn, cÅ©ng không còn lòng dạ nà o để cầm khách, bèn tiá»…n Tái Côn Lôn ra cá»a.
Thất vá»ng như váºy, Sinh đã biết ăn năn hối cải hay chưa? Äừng nói chi độc giả, ngay tác giả cÅ©ng chưa biết, để hạ hồi sao. Chỉ biết rằng khi ấy lòng tuy buồn, nhưng tư cách chưa đến ná»—i nà o, Sinh vẵn còn có thể là con ngưá»i tốt.
Tà i sản của minhtien384
Chữ ký cá»§a minhtien384 Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.euâ„¢. Diá»…n đà n đươc phát triển dá»±a trên sá»± đóng góp tÃch cá»±c cá»§a tất cả các thà nh viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bà i
Last edited by minhtien384; 30-06-2008 at 04:01 AM .
18-05-2008, 04:34 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 7
Giáºn đất trá»i, tiên thiên bất túc
Gặp thầy cải tạo, uốn gối khẩn cầu
Lại nói vá» Bán Dạ Sinh, từ khi nghe Tái Côn Lôn nói mấy câu là tiêu tan hết má»i hứng thú, thì chẳng khác ngưá»i chết, biếng ăn biếng nói, ngồi thui thá»§i má»™t mình trong nhà trá». Sinh thầm nghÄ©:
"Mình đã hÆ¡n hai mươi tuổi đầu rồi, những việc gì khác mình cÅ©ng đã thấy nhiá»u. Mình nghÄ© trá»i sinh muôn váºt Ä‘á»u giống nhau, váºy mà anh ấy vừa rồi lại nói tất cả những dương váºt mà anh ấy nhìn thấy không có dương váºt nà o không lá»›n hÆ¡n dương váºt cá»§a mình. Như váºy dương váºt cá»§a mình thuá»™c loại bá» Ä‘i, còn cần đến để là m gì. Có Ä‘iá»u lúc mình ăn nằm vá»›i vợ, vợ mình luôn luôn có khoái cảm, ngay như bá»n kỹ nữ, a hoà n khi ăn nằm vá»›i mình cÅ©ng Ä‘á»u rên rỉ, đê mê cả. Nếu không phải dương váºt cá»§a mình đã khiến cho há» khoái cảm như thế, thì chẳng lẽ tá»± há» có thể rên được, đê mê được hay sao. Bảo rằng dương váºt cá»§a mình không xà i được, tại sao trước đây xà i dược mà bây giá» thình lình không xà i được nữa. Thế má»›i biết lá»i anh ấy không tháºt, chỉ là cái cá»› để anh ấy từ chối thôi."
Sinh bán tÃn bán nghi má»™t lúc, lại nghÄ© quấy nghÄ© quá má»™t lúc, bá»—ng chợt hiểu ra, nói:
"Không phải nhá»§ thế. Âm cung cá»§a vợ mình lạ tháºt. Dương váºt cá»§a mình to bao nhiêu thì nó rá»™ng bấy nhiêu, dương váºt cá»§a mình dà i bao nhiêu là nó sâu theo bấy nhiêu, ngắn thì Ä‘i vá»›i cạn, nhá» thì Ä‘i vá»›i hẹp, cái ná» vừa vá»›i cái kia, không thiếu không thừa, cho nên má»›i thấy khoái chẳng khác nà o như ráy lá»— tai, lá»— tai nhá» thì dùng que nhá» mà ráy tai thì thấy thÃch, lá»— tai to mà vẫn dùng que nhá» thì là m sao mà thÃch được. Hôm trước, Tái Côn Lôn có nói vá»›i mình là ngưá»i đà n bà trong bụng không sướng mà ngoà i miệng giả đò rên, biết đâu bá»n kỹ nữ vì được mình ban ân huệ nhiá»u mà không thể không chiá»u chuá»™ng mình, biết đâu trong bụng há» không đã mà ngoà i miệng cứ rên cho mình vui cÅ©ng không biết chừng. Rên có thể giả được thá»i có lý nà o đê mê không giả bá»™ được.
Những lá»i lẽ Tái Côn Lôn nói vá»›i mình, không câu nà o không thuá»™c loại thuốc đắng giả táºt, mình không thể không nghe. Anh ấy cÅ©ng là đà n ông con trai, hôm trước bị ảnh cưá»i cho, xấu cả mặt mà y, không biết trốn đâu, nay lỡ mình Ä‘ang ân ái ná»a chừng vá»›i ngưá»i ta, bị ảnh giÅ©a cho mấy câu, chừng đó không biết phải là m sao, không biết nên tá»± động rút ra hay nên để cho ngưá»i ta hất xuống".
Từ đó vá» sau, Sinh không còn nghÄ© đến chuyện gió trăng nữa mà quyết chà là m ngưá»i tá» tế, chỉ mong đỗ đạt kiếm Ãt tiá»n cưới má»™t cô trinh nữ là m thiếp vá» hầu hạ mình, không phải hao hÆ¡i tổn sức Ä‘i cầu lụy ai.
TÃnh như váºy, quả nhiên kể từ ngà y ấy, Sinh vứt bá» má»i thú nhà n tản, quyết chà há»c hà nh, trông thấy đà n bà con gái đến dâng hương, không những không nhìn mà khi gặp mặt cÅ©ng lẫn tránh, lại sợ những lúc khà lá»i oi ả nóng bức, ăn mặc đơn bạc, há» trông thấy sẽ cưá»i thầm. Còn lúc Ä‘i đưá»ng gặp phụ nữ thì cúi đầu mà đi, không nói lấy má»™t lá»i.
CÅ©ng may, chỉ là m ông cụ non được có mấy hôm. Ná»a tháng sau đó, đã bắt đầu thấy có biến dạng rồi.
Chỉ dấu sở Ä‘oản cá»§a mình là dương váºt không để cho phụ nữ trông thấy, còn sở trưá»ng thì Ä‘em khoe hết vá»›i má»i ngưá»i như trước.
Má»™t hôm, Ä‘ang Ä‘i trên đưá»ng, Sinh bá»—ng thấy má»™t thiếu phụ đưa tay vén rèn, lá»™ ná»a mặt hoa, nói chuyện vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà nhà đối diện. Sinh từ xa Ä‘i cháºm hẳn lại, có thể nói ngưá»i ta được ba bước thì Sinh má»›i bước được má»™t mà thôi. Sinh cố ý Ä‘i cháºm để nghe nà ng nói, để mãn nhãn dung nhan cá»§a nà ng. Ôi âm thanh có thua gì giá»ng tiêu tiếng sáo, vừa rõ vừa hay, bổng trầm đúng lúc, lá»i nói đã thốt ra mà dư âm vẫn còn xoáy bên tai không dứt. Khi Sinh đến trước cá»a nhìn kỹ thì thấy dung mạo cá»§a nà ng giống hệt như lá»i cá»§a Tái Côn Lôn đã kể, cÅ©ng rá»±c rỡ như viên ngá»c chói lòa, cÅ©ng xinh tươi như bức tranh tố nữ phất phÆ¡ bên rèm. Sinh bán tÃn bán nghi:
"Ngưá»i mà anh ấy đã nói hôm trước há chẳng phải là ngưá»i nà y sao"
NghÄ© xong, Sinh Ä‘i quá và i căn nhà rồi cố ý há»i ngưá»i hà ng xóm:
"Ở đây có ngưá»i bán tÆ¡ tên Quyá»n Lão Thá»±c, không biết nhà anh ta ở đâu".
Ngưá»i hà ng xóm nói:
"Anh Ä‘i quá rồi, chá»— ngưá»i đà n bà nói chuyện sau bức rèm là nhà anh ta đấy:.
Bán Dạ Sinh biết là đúng rồi, bèn quay lại nhìn cho kỹ rồi trở vá» chá»— trá», trong bụng nghÄ©:
"Lúc trước Tái Côn Lôn tả cho mình nghe sắc đẹp cá»§a nà ng, mình chưa tin, chỉ cho rằng tuy anh ấy nói váºy nhưng chưa chắc đã biết rà nh, nà o dè mắt anh ta quả là mắt thần. Nà ng nà y coi được lắm. Còn như hai cô ở nhà kia lẽ dÄ© nhiên là khá»i phải nói rồi. Có được ngưá»i đẹp hương trá»i sắc nước thế nà y, lại có ngưá»i bạn hiệp sÄ© hết lòng giúp đỡ thế kia, váºy mà chỉ vì thằng nhá» không ra chi mà lỡ cả ba dịp tốt, không là m ăn được gì tháºt là đáng tức đáng háºn biết bao".
Buồn rầu má»™t lúc, Sinh khóa trái cá»a phòng lại, rồi trạch quần kéo dương váºt ra. Sinh nghÄ© tá»›i nghÄ© lui, bất giác cÆ¡n giáºn đùng đùng, oán trá»i trách đất khóc lóc má»™t hồi rồi còn muốn lấy dao bén cắt phứt Ä‘i cho rồi, cho đáng kiếp hữu danh vô thá»±c.
Má»™t hôm Sinh bước ra phÃa trước cá»a thì thấy trên vách có dán tá» má»™t yết thị má»›i tinh, mà lá»i lẽ khác hẳn vá»›i những tá» yết thị để quảng cáo đã dán trước. Äó là má»™t bà i thÆ¡ tứ ngôn tuyệt cú. Thì ra ông trá»i thấy Sinh khóc lóc thảm thiết, nên đặc biệt sai má»™t vị tiên xuống trần để tiêu sầu giải váºn cho Sinh. Bà i thÆ¡ như sau:
Thiên tế chân nhân
Lai phòng thá» thuáºt
Năng sá» vi đưá»ng
Biến thà nh cá»± váºt.
Có nghĩ:
Tiên ở trên trá»i
Dạy chuyện phòng the
Váºt Ä‘ang bé nho?
Thà nh thứ tháºt to.
Bà i thÆ¡ viết bằng đại tá»± Ở mặt trước, còn ở mặt sau chá»— khoảng trống có ghi hà ng chữ nhá»:
Kinh quá thá»§ địa tạm ngụ má»— hiệu, má»— phòng, nguyện thá» giả tốc lai tứ cố, trì tắc bất cáºp kiến hÄ©.
Có nghĩa:
Äi qua nÆ¡i đây, tạm ngụ phòng mấy, số mấy tìm sẽ có ngưá»i dạy cho, đến trá»… sẽ không gặp.
Bán Dạ Sinh Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại mấy lượt bà i thÆ¡ mặt trước và hà ng chữ ở mặt sau, bất giác trong lòng kinh hoảng, rồi phát lên cưá»i sặc sụa. "Có việc lạ lùng nà y ư? dương váºt cá»§a mình nhá», không dám Ä‘em ra nói, váºy mà có báºc dị nhân đến là m phép cho mình sao?"
Rồi cứ thế chạy bay và o vá» miếu cÅ© dùng là m nÆ¡i tạm cư, lầy mấy lạng bạc và o khay là m tiá»n lá»… ra mắt rá»i khiến gia đồng bưng theo, rá»i tìm đến địa chỉ nhà trá» dị nhân. Bán Dạ Sinh và o phòng, thấy thuáºt sÄ© là má»™t ông lão nét mặt hồng thuáºn như hà i nhi mà tóc thì bạc phÆ¡ như lông hạc, tướng mạo rất dị thưá»ng. Thấy Sinh chắp tay bước tá»›i, thuáºt sÄ© bèn há»i:
"Tôn huynh quá bá»™ lại đây có phải muốn được truyá»n thuáºt phòng the không?"
Bán Dạ Sinh đáp:
"Dạ phải"
Thuáºt sÄ© há»i:
"Tôn huynh định há»c cho mình hay cho ngưá»i?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Xin há»i, theo ý lão tiên sinh thì há»c cho mình là thế nà o, mà há»c cho ngưá»i là thế nà o?"
Thuáºt sÄ© nói:
"Nếu chỉ cung phụng cho ngưá»i đà n bà được khoái cảm còn mình thì không cần, trong trưá»ng hợp nà y, thuáºt phòng the dá»… truyá»n nhất. Chỉ cần uống thuốc cho xuất tinh cháºm, lại bôi thuốc lên dương váºt cho nó tê dại như khúc sắt, tá»± mình không còn biết khoái cảm gì, xuất tinh cÅ©ng thế, không xuất cÅ©ng đặng, ta gá»i đó là há»c cho ngưá»i.
Còn như nếu muốn chÃnh mình và ngưá»i đà n bà cùng thá»a thÃch, âm váºt khoái cảm mà dương váºt cÅ©ng khoái cảm, rá»i nhau ra hai bên như muốn chết, đẩy vô má»™t cái, hai bên như sống lại, như thế má»›i gá»i là giao hoan, cÅ©ng gá»i là thá»§ lạc, có Ä‘iá»u khoái cảm đến cá»±c độ rồi thì không khá»i xuất tinh, mà khi xuất tinh thì đà n bà ra sau đà n ông ra trước. Muốn cho ngưá»i đà n ông đê mê mà hãm không ra, ngưá»i đà n bà cà ng ra cà ng đê mê, đó là má»™t phương thuáºt khó nhất, trước tiên phải bá» công rèn luyện thuáºt cho đạt được tám chÃn phần kết quả, rồi sau lại dùng thuốc để trợ lá»±c thì má»›i tháºp phần hoà n hảo. Tôn huynh nếu muốn há»c thuáºt nà y thì phải theo tại hạ vân du và i năm rồi từ từ cảm ngá»™, chá»› không thể má»™t sá»›m má»™t chiá»u mà há»c được".
Bán Dạ Sinh nói:
"Bình thưá»ng thuáºt phòng the chỉ giúp ái ân lâu dà i, chứ không thể là m cho dương váºt to ra. Vừa rồi thấy trong thiếp cáo có ghi tám chữ "năng sá» vi dương biến thà nh cá»± váºt" (có thể cải dương váºt nhá» trở thà nh lá»›n) nên có ý đến nhá» lão tiên sinh chỉ dạy. Xin lảo tiên sinh cho biết là m thế nà o để được như váºy."
Thuáºt sÄ© nói:
"Có những cách là m khác nhau nhưng đại để Ä‘á»u phải phát xuất từ gốc. Thứ nhất phải xem ni tấc cá»§a dương váºt vốn như thế nà o, thứ hai phải biết là ngoà i ni tấc ấy cần tăng thêm bao nhiêu nữa, thứ ba phải nắm chắc là chịu nổi hay không chứ khong thể tùy tiện là m bừa."
Bán Dạ Sinh nói:
"Thói thưá»ng to đến cỡ nà o, nhá» như thế nà o, là m to thêm nhiá»u như thế nà o, to thêm Ãt như thế nà o, chịu nổi là sao, không chịu nổi là sao, nay lão tiên sinh chỉ rõ cho đệ tá» biết để chá»n đưá»ng mà đi".
Thuáºt sÄ© nói:
"Nếu dương váºt không ngắn cÅ©ng không nhá» lắm, mà muốn nó dà i thêm, to thêm chút Ãt thì dá»…, không cần có chịu nổi hay không. Chỉ bôi chút Ãt thuốc lên cho nó không còn phân biệt được nóng lạnh, không còn biết khoái cảm, rồi dùng thuốc xông và tẩy. Cứ mổi lần xông là má»™t lần tẩy, má»™t lần vò, má»™t lần nắn. Xông cho nó chắc, tẩy cho nó ngứa, vá»— cho nó to, nắn cho thêm dà i, sau ba ngà y đêm so thêm sẽ dà i và to thêm má»™t phần ba, là m được như thế sẽ khoái lạc vô cùng, không còn nghi nghá» và o đâu được, cho nên không cần thiết có chịu nổi hay không
Còn nếu muốn cho dương váºt vốn nhá» và ngắn, được to ra và dà i thêm nhiá»u, -mà cách nà y thì sẽ có phương hại gân cốt-, thì phải há»i xem đương sá»± có chịu nổi hay có dám liá»u hay không, nếu là ngưá»i nhát gan không dám chÆ¡i trò nguy hiểm nà y thì thôi, còn nếu là tay chỉ biết chuyện trăng hoa, không mà ng đến tÃnh mạng, thì tại hạ sẽ mạnh dạn cải tạo cho. Phép cải tạo như thế nà y:
Bắt má»™t con chó đực và má»™t con chó cái nhốt và o má»™t căn phòng trống, cho chúng giao cấu. Äợi hai con ná»a chừng chưa xong thì tách rá»i chừng ra. DuÆ¡ng váºt cá»§a chó là má»™t váºt cá»±c nóng, thá»t và o âm váºt là to ra, dà i ra gấp mấy lần, dù cho đã xuất tinh, cÅ©ng phải lâu lắm má»›i rứt ra được, huống chi là lúc còn Ä‘ang dở dang. Äây chÃnh là lúc dùng dao bén cắt ngay, rồi mổ âm váºt cá»§a con cái để móc dương váºt con đực, xẻ là m bốn cá»ng. Äồng thá»i, cấp thá»i bôi thuốc là m tê lên dương váºt ngưá»i , rạch sâu thà nh bốn đưá»ng, trên dưới và hai bên. Xong rồi nhét và o má»—i đưá»ng rá»c má»™t cá»ng dương váºt chó. Cuối cùng bôi thuốc lên mau là nh miệng. Äiá»u cần yếu là không được là m rách ống dẫn tinh cá»§a chó để sau khá»i mang bệnh. Nếu mổ bá»™ pháºn chó không để sÆ¡ xuất thì không còn lo gì nữa, Ä‘á»i hết tháng sau thì bên trong như có má»™t sư hòa hợp nhuần nhuyển chẳng khác sữa vá»›i nước, không còn phân biệt được dương váºt phần nà o cá»§a ngưá»i lúc chưa tháp , vá»›i khi đã tháp rồi nữa. Dùng dương váºt đã được tái tạo nà y mà hà nh lạc vá»›i đà n bà thì nó khởi nhiệt nóng ran lên giống như cá»§a chó váºy. Lúc chưa dùng, so vá»›i lúc cÅ© nó đã dà i và to gấp mấy lần rồi, lúc để và o rồi, so vá»›i lúc ở ngoà i, lại dà i và to thêm gấp mấy lần nữa, quả tháºt là má»™t dương váºt đẵ cải tạo bằng mấy chục lần dương váºt chưa cải tạo, tôn huynh thá» nghÄ© xem bên trong âm đạo khoái cảm đến đâu, đà n bà sẽ thÃch thú đến đâu?"
Bán Dạ Sinh nghe đến đây, thì chẳng khác nà o ngưá»i chết muốn sốâng lại, miệng chưa kịp nói đồng ý thì gối đã quỳ xuống. Sinh nói:
"Nếu được như váºy, thì Æ¡n nà y chẳng khác chi Æ¡n cứu tá»"
Thuáºt sÄ© vá»™i đỡ Sinh dáºy, nói:
"Tôn huynh muốn há»c thì há»c, bà y đại lá»… là m gì?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Äệ tá» tÃnh hiếu dâm, không nữ sắc là không sống được. Chẳng may vì tiên thiên bất túc nên chà nguyện không thà nh. Nay gặp được báºc dị nhân, tháºt là duyên kỳ ngá»™, nghìn năm má»™t thuở, dám sao không quỳ xuống để thỉnh cầu".
Nói xong, Sinh bảo gia đồng mang lá»… váºt rồi quỳ xuống, tá»± tay dâng lên thuáºt sÄ©, nói:
"Xin tạm coi đây là lá»… bái kiến. Bao giá» cải tạo xong, xin hết sức háºu tạ, không dám phụ lòng".
Thuáºt sÄ© nói:
"Việc nà y tuy nói là váºy, nhưng muá»i phần có đến chÃn phần không là m đượïc. Vì thế tại hạ không dám nháºn phần lá»… nà y"
Bán Dạ Sinh nói:
"Không việc gì không là m được, tiểu sinh vốn thÃch thú gió trăng, không mà ng đến mạng sống, nếu quả nhiên nhá» trá»i mà dương váºt Ä‘ang nhá» ngắn có thể trở thà nh to và dà i thì dÄ© nhiên công đức ấy không nói là m gì, còn như lỡ mà việc không thà nh, tiểu sinh có chết Ä‘i nữa, thì cÅ©ng vui lòng cam chịu, không dám oán háºn, mong lão tiên sinh bất tất phải Ä‘a nghi".
Thuáºt sÄ© nói:
"Cách nà y tại hạ chưa là m qua. Không quen dám đâu mang sinh mạng con ngưá»i ra thá». Tuy nhiên đây không phải là mối quan tâm cá»§a tại hạ. Tháºt ra, cải tạo xong rồi, có ba Ä‘iá»u bất tiện có hại cho tôn huynh, nên không dám là m bừa. Xin nói ra đây từng Ä‘iá»u má»™t, nếu tôn huynh đồng ý, tại hạ sẽ xin vâng mệnh. Nếu trong ba Ä‘iá»u, có Ä‘iá»u nà o tôn huynh không đồng ý, thì cÅ©ng đừng ép nhau là m gì".
Bán Dạ Sinh nói:
"Ba Ä‘iá»u bất tiện là ba Ä‘iá»u gì, xin nói cho nghe".
Thuáºt sÄ© nói:
"Äiá»u thứ nhất là cải tạo xong thì phải mất từ mưá»i dến hai mươi ngà y không được gần đà n bà . Nếu gần thì bên trong sẽ là m độc, dương váºt cá»§a ngưá»i và cá»§a chó sẽ tách ra, không những cái giả không xà i được, ngay cái tháºt cÅ©ng há»ng luôn. Hồi đầu tại hạ có há»i tôn huynh chịu nổi không chÃnh là chịu nổi không hà nh lạc má»™t thá»i gian, chứ không phải chịu nổi Ä‘au đớn.
Äiá»u bất tiện thứ hai là cải tạo xong, thì chỉ phụ nÅ© tuổi hai mươi, ba mươi má»›i thÃch nghi nổi, còn những ngưá»i dưới hai mươi, cho dù đã mất trinh nhưng chưa há» sinh đẻ, thì lúc giao hoan cÅ©ng khó khăn trở ngại lắm. Äến như các cô trinh nữ chưa há» xuất giá, thì khá»i phải nói, ráp vô chỉ chết, không chạy đâu cho khá»i. Vì váºy cải tạo theo phương pháp nà y rồi, thì cấm không được lấy vợ đầu hôn, không được ngá»§ vá»›i đà n bà trẻ tuổi, nếu không thì tá»™i nghiệt.
Äiá»u bất tiện thứ ba là cải tạo xong, thì sức lá»±c háºu thiên có tăng lên, nhưng nguyên khà tiên thiên sẽ giảm bá»›t Ãt nhiá»u, không còn đủ để bảo đảm việc sinh con đẻ cái. Và cho dù có sinh đẻ được thì con cái bị yểu nhiá»u, sống được rất khó. Hồi đầu tại hạ có há»i tôn huynh dám liá»u không, chÃnh là dám liá»u chuyện nà y, tức là không lấy vợ đầu hôn, không sinh con đẻ cái, chứ không phải dám liá»u mạng, không sợ chết. Tại hạ nghÄ© rằng tôn huynh là ngưá»i chà khÃ, má»™t là lá»a dục quá nồng, ba tháng không ngá»§ vá»›i đà n bà không chịu nổi, hai là quá tham sắc dục, không bảo đảm sau nà y không ăn nằm vá»›i gái còn trinh, ba là tuổi quá nhá», sợ không sinh được con nối dõi, mà nếu có cÅ©ng không nhiá»u.
Cho nên phải biết đủ ba Ä‘iá»u nà y rồi má»›i thấy khó khăn. Tôn huynh lúc đầu chỉ nghe nói tá»›i mặt lợi, không biết mặt hại, nên hăm hở muốn là m ngay, bây giá» biết cả hai mặt lợi hại rồi, chắc là không dám thá» liá»u."
Bán Dạ Sinh nói:
"Trong ba Ä‘iá»u, tiểu sinh không nghi nghá» gì cả, xin lão tiên sinh yên tâm mà cải tạo giùm cho tiểu sinh".
Thuáºt sÄ© nói:
"Sao có Ä‘iá»u nghi ngá» mà tôn huynh khônh chịu nói rả"
Bán Dạ Sinh nói:
"Tiểu sinh nay ở đất khách đâu có giống như lúc ở quê nhà . Cho dù không hà nh lạc thì cÅ©ng ngà y đêm phòng đơn gối lẻ, chẳng lẽ khi là m việc nà y rồi thì sẽ giao du vá»›i ai hay sao. Äiá»u bất tiện thứ nhất đối vá»›i tiểu sinh không có gì trở ngại cả thì sao lại chịu không nổi.
Äà n bà ở Ä‘á»i nà y chỉ ngưá»i vợ kết tóc là không thể không cưới đầu hôn, còn ngoà i ra bá»n tì thiếp thì Ä‘á»u không kể. Tiểu sinh đã cưới vợ rồi, đâu còn lo gì nữa. Huống chi trong đám nữ sắc, bá»n gái đồng trinh là cá»±c kỳ không xà i được, việc Ä‘á»i không biết tà gì mà chuyện trăng gió cÅ©ng mù tịt, dÃnh đến há» chẳng qua cốt được ngưá»i đẹp mà thôi, có gì là khoái cảm. Muốn hà nh lạc thì phải là ngưá»i ngoà i hai mươi tuổi và dưới ba mươi, bá»n nà y má»›i hiểu thế nà o là Khởi, Thừa, Chuyển, Hợp, cÅ©ng như là m văn váºy, má»—i Ä‘oạn có cách là m cá»§a Ä‘oạn ấy, má»—i vế có cách đối cá»§a vế ấy, đâu phải như trẻ con là m thế nà o cÅ©ng được. Äiá»u bất tiện thứ hai e rằng không quan hệ gì tiểu sinh lại còn hợp vá»›i tiểu sinh nữa là đằng khác, như váºy có gì mà không là m được.
Nói vỠđưá»ng con cái, thì số tiểu sinh không con, có cắt Ä‘i cÅ©ng không có, mà không cắt Ä‘i cÅ©ng không có. Nếu vạn nhất trong số có con, thì bởi lúc ấy, nguyên khà sẽ vùng dáºy và rồi sẽ sinh con đẻ cái đấy thôi. Äiá»u mà lão tiên sinh nói, tiểu sinh chịu cÅ©ng chịu được, liá»u cÅ©ng liá»u được, Ä‘iá»u mà lão tiên sinh cho là bất tiện thì tiểu sinh cho là điá»u rất tiện cả, mong lão tiên sinh đừng nghi ngá» gì tiểu sinh và hãy cải tạo giùm cho tiểu sinh".
Thuáºt sÄ© nói:
"Ãù tôn huynh đã quyết, nhất định đòi là m cho được, thì tại hạ cÅ©ng không là m khó dá»… là m gì. Như váºy cần phải chịn ngà y là nh, lại phải tìm má»™t nÆ¡i yên tÄ©nh, hoặc ở đây, hoặc ở nhà tôn huynh, cốt sao đừng ai biết, bởi vì nếu có ngưá»i biết, há» sẽ rình xem, ồn à o bất tiện."
Bán Dạ Sinh nói:
"Chá»— tiểu sinh phòng ốc cháºt hẹp, khách vãng lai lại phức tạp, để há» trông thấy bất nhã, khó là m việc, chi bằng đến chá»— trá» cá»§a lão tiên sinh váºy".
Hai ngưá»i hẹn xong, thuáºt sÄ© má»›i nháºn tiá»n lá»…, há»i ngà y sinh tháng đẻ cá»§a Bán Dạ Sinh rồi lấy tra lịch, chá»n ba bốn ngà y Ä‘á»u thuá»™c hà nh Há»a cho hợp vá»›i công việc sắp là m, đồng thá»i chá»n ngà y nà o không xung khắc vá»›i bổn mạng, rồi má»›i định lúc nà o giải phẫu. Bán Dạ Sinh mừng rỡ cáo từ ra vá».
Cái căn tạo nghiệt cá»§a Sinh Ä‘á»u bắt đầu từ đây. Thế má»›i biết thuáºt phòng the ở Ä‘á»i nà y không há»c được, đã há»c rồi thì tâm thuáºt sẽ bại hoại mà thôi. Kể ra từ hồi nà o đến giá» thiên hạ không ai Ä‘i há»c thuáºt phòng the chỉ để phục vụ riêng cho vợ nhà là m chi.
Tà i sản của minhtien384
Last edited by minhtien384; 30-06-2008 at 04:01 AM .
18-05-2008, 04:35 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 8
Ba tháng ở ẩn chốn nà y cam tâm chịu nhịn
Má»™t phen há»c được thuáºt kia, mặc sức vẫy vùng
Sau khi chia tay thuáºt sÄ© , Bán Dạ Sinh trở vá» nhà trá», Nằm trên giưá»ng má»™t mình, Sinh suy nghÄ©, tưởng tượng không biết chừng cải tạo xong rồi thì sẽ thá»a nguyện đến đâu. Bất giác dâm hứng nổi lên, Sinh nghÄ© thầm:
"Mình lâu quá không ngá»§ vá»›i ai cả, nên dục vá»ng bị đè nén, không phát tiết ra được, nếu chá» mãi đến lúc hoà n tất thì là m sao chịu nổi. Chi bằng mìng dâm dục má»™t bữa, coi như là uống thuốc xổ trước váºy."
NghÄ© đến đây, Sinh không sao yên giấc được bèn bò dáºy định Ä‘i tìm kỹ nữ, nhưng lại sợ đã trá»…, há» báºn khách không chịu tiếp. Sinh lại nghÄ© hiện bên mình sẵn có phương tiện để dùng trong lúc cấp bách, sao không dùng đến, bèn gá»i má»™t gia đồng lên giưá»ng vá»›i mình để thá»a mãn thay cho phụ nữ váºy.
Theo hầu Sinh, có hai tên gia đồng, đứa tên Thư đồng, đứa tên Kiếm thao. Thư đồng má»›i muá»i sáu tuổi, nhá» biết chút Ãt chữ nghÄ©a nên được Bán Dạ Sinh giao cho coi sách vở, vì thế nên có tên là Thư đồng (ống sách). Còn tên gia đồng kia lá»›n hÆ¡n Thư đồng và i tuổi thì được gá»i tên Kiếm thao (bao đựng kiếm), vì được giao giữ thanh kiếm cổ cá»§a cha ông Bán Dạ Sinh để lại. Mặc dù chân chúng Ä‘á»u lá»›n như chân tượng, cả hai Ä‘á»u có bá»™ mặt sáng sá»§a, xinh đẹp như con gái váºy. Kiếm thao có phần thá»±c thà , không biết nÅ©ng nịu, nên má»—i lần giao hoan vá»›i nó, Bán Dạ Sinh không thÃch lắm. Trái lại, Thư đồng tuy Ãt tuổi hÆ¡n, nhưng liến, lại biết là m tình, khi giao hoan vá»›i Bán Dạ Sinh cÅ©ng õng ẹo như phụ nữ, lại cÅ©ng rên rỉ như khoái cảm, vì váºy Bán Dạ Sinh thÃch nó hÆ¡n. Äêm nay Bán Dạ Sinh không gá»i Kiếm thao mà gá»i nó lên giưá»ng để thá»a mãn lá»a dục.
Thư đồng đợi Bán Dạ Sinh xong xuôi , má»›i há»i:
"Bấy lâu công tá» chỉ nghÄ© đến đà n bà con gái mà không há» ngó ngà ng đến đà n ông con trai, khiến tụi em bị bá» xó. Äêm nay, không hiểu cao hứng thế nà o, công tá» lại thình lình đổi ý như vầy."
Bán Dạ Sinh nói:
"Äêm nay, có phải tao gắn bó vá»›i mà y đâu, tao chia tay vá»›i mà y đấy"
Thư đồng nói:
"Tại sao chia tay? Công tỠnỡ nà o đem bán em cho đà nh".
Bán Dạ Sinh nói:
"Tao nỡ nà o Ä‘em bán tụi bay. Hai tiếng chia tay tao nói đây, không phải là tao chia tay vá»›i mà y, mà dương váºt tao chia tay vá»›i háºu môn cá»§a mà y".
Thư đồng nói:
"Sao thế?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Mà y biết mấy ngà y ná»a tao sẽ được cải tạo, dương váºt cá»§a tao sẽ to gấp mưá»i lần khi trước, chừng đó ngay âm há»™ cá»§a đà n bà mà hÆ¡i nhá» má»™t tà cÅ©ng không xà i được, nói chi háºu môn cá»§a tụi bay.
Tao vá»›i mà y đêm nay lần chót, từ đây vá» sau sẽ không là m ăn gì được nữa, như váºy chẳng phải chia tay vá»›i nhau sao?"
Thư đồng nói:
"Nó chỉ nhá» chút xÃu thôi, sao phải cải tạo là m gì?"
Bán Dạ Sinh má»›i giải thÃch cho nó hiểu là giao hoan vá»›i đà n bà không giống như vá»›i đà n ông, há» thÃch to mà không thÃch nhá».
Thư đồng nói:
"Như, váºy cải tạo xong là công tá» chỉ chÆ¡i đà n bà thôi, mà không cần tụi em nữa."
Bán Dạ Sinh nói:
"Äúng váºy"
Thư đồng nói:
"Công tá» Ä‘i chÆ¡i gái đẹp, chắc cÅ©ng cần ngưá»i theo hầu, xin cho em cùng theo. Nếu có thừa gái đẹp dùng không hết, xin công tá» cho bá»›t cho em má»™t ngưá»i, để được nếm mùi vị phong lưu cho thá»a lòng bấy lâu nay theo hầu má»™t ông chá»§ phong lưu".
Bán Dạ Sinh nói:
"Äiá»u nà y cÅ©ng dá»…. Chá»§ tướng no thì thá»§ hạ cÅ©ng không đói. Tao ngá»§ vá»›i chá»§, thì mà y ngá»§ vá»›i tá»›, đừng nói má»™t đứa, và i chục đứa, và i trăm đứa cÅ©ng có."
Thư đồng nghe xong mừng lắm, ra công chiá»u chuá»™ng chá»§ cho đến kết cục khoái lạc má»›i thôi.
Ngà y hôm sau, Bán Dạ Sinh lo sắm sá»a má»i thứ, mua má»™t con chó đực tháºt máºp, tháºt mạnh, lại tìm má»™t con chó cái tương xứng, má»—i con cá»™t má»™t nÆ¡i trong nhà trỠđể nuôi, đợi đến ngà y hẹn sai Thư đồng dắt qua, đồng thá»i cÅ©ng bảo Kiếm thao chuẩn bị sẳn rượu để mang theo.
Thuáºt sÄ© vì phải truyá»n bà thuáºt, nên tìm má»™t chá»— tháºt kÃn đáo, có đất trống nhiá»u, có phòng ốc rá»™ng rãi, không ai qua lại lá»™n xá»™n, cá»a nẻo Ä‘á»u đóng kÃn để dá»… bá» là m việv.
Thấy Bán Dạ Sinh qua tá»›i thuáºt sÄ© bảo Sinh bá» dương váºt ra rồi bôi thuốc tê lên, chuẩn bị cho cuá»™c giải phẩu. Bôi thuốc xong, Sinh không còn cảm giác gì cả, tưởng chừng như không có nó váºy. Sinh hÆ¡i an tâm, biết rằng lúc cắt sẽ không Ä‘au đớn lắm.
Lát sau, rượu mang đến, Sinh cùng thuáºt sÄ© nhâm nhi, xem hai con chó giao cấu vá»›i nhau. Lúc ná»a hồi cụp lạc, thì hai tên gia đồng nắm hai đầu dây kéo ghì chúng, còn thuáºt sÄ© cầm dao chặt ngang. Chó đực kêu oăng oẳng, hai chân sau cố kẹp chặt âm há»™ con cái như sợ bị chia cách, nà o ngá» không xong mà dương váºt cá»§a nó cÅ©ng bị mất rồi.
Thuáºt sÄ© chặt xong, bèn vá»™i và ng tiến hà nh thá»§ thuáºt như đã trình bà y trước. Xong rồi hai ngưá»i lại uống rượu.
Äến đêm. Bán Dạ Sinh ngá»§ nhá» trong nhà cá»§a thuáºt sÄ©. buổi tối hai ngưá»i có dịp trò chuyện và Bán Dạ Sinh cÅ©ng nghe thêm được nhiá»u thuáºt lạ chốn phòng the. Qua ngà y hôm sau, Sinh má»›i vá» nhà tịnh dưỡng. CÅ©ng may, Sinh đã qua được ba tháng chịu đựng, không nhìn đà n bà , không nghÄ© đến chuyện dâm dục, ngay cả váºt vừa cải tạo, Sinh cÅ©ng không thèm ngó, thèm rỠđến.
Äợi đủ má»™t trăm hai mươi ngà y má»›i tháo băng ra, sau khi rá»a ráy sạch sẽ, Sinh má»›i nhìn kỹ. Bất giác cưá»i to lên:
"Trông mi to lớn vĩ đại là m sao! cải tạo quả rất có hiệu lực, từ đây vỠsau mi mặc sức mà tung hoà nh trong thiên hạ"
Lại một và i hôm sau nữa, Sinh định đi tìm Tái Côn Lôn thì Tái Côn Lôn cũng vừa đến. Tái Côn Lôn nói:
"Lâu quá em ở nhà , không Ä‘i đâu, chắc là há»c hà nh tiến bá»™ nhiá»u".
Bán Dạ Sinh nói:
"Há»c hà nh thì đại khái cÅ©ng thế thôi, riêng có thuáºt phòng the thì tiến bá»™ nhiá»u".
Tái Côn Lôn nói:
"Khà lá»±c cá»§a em đã yếu mà dương váºt cÅ©ng không dà i được bao nhiêu, anh khuyên em không nên để ý chuyện đó là m gì"
Bán Dạ Sinh nói:
"Anh nói sao, kẻ sÄ© Ä‘i vắng ba ngà y đã thấy có thay đổi, huống hồ gì anh em mình xa cách nhau đến ba tháng, chẳng lẽ không có gì đổi thay, để anh bỉ bạc như váºy".
Tái Côn Lôn nói:
"Cho dù có tiến bá»™, thì cÅ©ng chỉ bôi bác đấy thôi, có gì đáng nói đâu. CÅ©ng như ngưá»i há»c võ nghệ, thân thể phải cao lá»›n, khà lá»±c phải cưá»ng tráng, lúc bấy giá» há»c võ má»›i xà i được. Còn như ngưá»i cao không quá ba thước, khà lá»±c không đến mưá»i cân, cho dù có há»c tháºp bát ban võ nghệ, môn nà o cÅ©ng giá»i, nhưng chỉ cầu may giết được tên trá»™m nhá» là cùng".
Bán Dạ Sinh nói:
"Anh nói sai rồi, há không thấy trẻ con ba thước mà vá» sau thà nh báºc đại hán hay sao? há không nghe các báºc danh sư tay không có thể trừ ma bắt quá»·, váºy mà má»›i trông chẳng khác cô gái đồng trinh hay sao? chỉ có dương váºt cá»§a ngưá»i chết là có thể tiêu tan, không dà i ra được chứ cá»§a ngưá»i sống thì là m sao biết được là không dà i, không to ra."
Tái Côn Lôn nói:
"Anh không tin như thế. Dương váºt cá»§a trẻ con còn mưá»i ba mưá»i bốn tuổi, chưa xuất tinh, tuy mổi ngà y má»™t to ra, nhưng là m sao phát triển bằng cá»§a ngưòi ngoà i hai mươi tuổi, bởi vì sá»± phát triển cá»§a nó chỉ tÃnh bằng ti bằng hà o, chứ đâu có tÃnh phằng phân bằng tấc được".
Bán Dạ Sinh nói:
"Äừng nói ti hà o, ngay cả phân tấc cÅ©ng không nhìn ra được, trừ phi nó to ra gấp mấy lần má»›i thấy lạ mà thôi".
Tái Côn Lôn nói:
"Äâu có chuyện vô lý như váºy. Ở Ä‘á»i nà y, chỉ có con ngưá»i là m già u bá»™c phát mà thôi, chứ dương váºt thì là m gì bá»—ng dưng bá»™c phát được. Em đã nói váºy thì hãy vạch ra cho anh xem".
Bán Dạ Sinh nói:
"Lần trước Ä‘em khoe bị anh chê bai tháºm tệ, em thá» sẽ không cho ai xem nữa".
Tái Côn Lôn nói:
"Äừøng nói chÆ¡i, hãy mau cho anh xem. Nếu quả tháºt có tiến bá»™ chút nà o, thì anh xin lá»—i".
Bán Dạ Sinh nói:
"Nói bằng miệng nà o Ãch gì. Tốt hÆ¡n anh nên tìm má»™t việc hay hay cho nó là m, má»™t là để thà nghiệm nó hai là để khuyến khÃch nó. Có nư váºy má»›i là ngưá»i anh có lòng bồi dưỡng nhân tà i".
Tái Côn Lôn nói:
"Äã thế, anh hứa sẽ chu tất việc đã nói vá»›i em hôm trước".
Bán Dạ Sinh nói:
"Nếu váºy, xin chá»› chê như trước".
Bấy giá» trá»i bắt đầu và o đông, Sinh mặc áo bông quần cạp. Sinh sợ rằng quần áo mặc nhiá»u quá, cỠđộng trở ngại, vạch ra xem không kỹ, nên ná»›i thắt lưng lụa, nhét ạt áo và o rồi tuá»™t quần. Hai tay bợ lấy dương váºt, Sinh nói vá»›i Tái Côn Lôn :
"Có tiến triển chút nà o không, má»i anh xem thá»".
Tái Côn Lôn lúc đứng xa còn hồ nghi, nhưng khi lại gần mà dòm, thì trố mắt le lưỡi tá» vẻ hết sức ngạc nhiên. Tái Côn Lôn há»i Bán Dạ Sinh :
"Em là m sao mà dương váºt tương đối bỉ ổi kia trở thà nh hùng tráng đến thế?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Em không biết tại sao. Từ khi bị anh nói khÃch, nó vùng vằng gồng lên suốt ngà y đêm như nổi giáºn váºy, ngay em cÅ©ng không cản được".
Tái Côn Lôn nói:
"Chá»› gạt anh. Trên lá»›p da có dấu dao, bốn phÃa lại có bốn lằn dà i khác nhác mà u. Như váºy đã dùng xảo thuáºt gì để cải tạo, em nói thiệt cho anh rõ."
Bán Dạ Sinh bị gạn há»i đà nh Ä‘em chuyện gặp thuáºt sÄ© dùng cẩu váºt biến cải kể cặn kẻ cho Tái Côn Lôn.
Tái Côn Lôn nói;
"Lòng hiếu sắc cá»§a em kiên trì như thế, đủ để kế hoạch chỉ tiến không lùi. Äã không ngăn được, thôi để anh lo cho em xong việc".
Tái Côn Lôn bá» Ä‘i dò la, Ãt bá»a sau, tươi cưá»i chạy vá» báo:
"Anh vừa há»i ngưá»i hà ng xóm, ngưá»i ta nói chồøng Ä‘i bán tÆ¡ ở xa, mưá»i mấy bữa má»›i vá». Bây giá» em Ä‘i cùng anh, tìm lá»i tán tỉnh nà ng, chắc chỉ cần tá» chút tình ý đằm thắm chắc được. Äến tối anh tìm cách đưa em lá»t và o nhà , bảo đảm sẽ có tá»›i mưá»i mấy ngà y để cùng nhau khoái lạc".
Bán Dạ Sinh nói:
"Trăm sá»± xin cáºy nÆ¡i anh".
Thế là hai ngưá»i ra Ä‘i, chẳng bao lâu đến tiệm. Giai nhân Ä‘Ãch thân tiếùp khách, mặt không lá»™ vẻ gì.
Tái Côn Lôn nói:
"Tại hạ muốn mua Ãt cân tÆ¡"
Ngưá»i đà n bà trông hà ng nói:
"Có thì đang có và i cân, không rõ ông đây có vừa ý không".
Bán Dạ Sinh nói:
"TÆ¡ nhà cô chắc rất tốt, có khi lại còn quá tốt là khác, chỉ sợ há»c trò lỡ váºn như tôi mua không nổi mà thôi".
Ngưá»i đà n bà nói:
"Quan nhân quá lá»i, xin má»i ngồi chÆ¡i, để tôi lấy tÆ¡".
Tái Côn Lôn bảo Bán Dạ Sinh ngồi phÃa trên, mình ngồi phÃa dưới, phÃa trên gần chá»— ngưá»i đà n bà , cho tiện ve vãn.
Ngưá»i đà n bà đem ra má»™t cuá»™n tÆ¡ trao cho Bán Dạ Sinh xem, nét mặt Ä‘oan trang bình thản không lá»™ ý gì cả.
Bán Dạ Sinh chưa cầm cuộn tơ đã bảo:
"Cuộn tơ nà y quá và ng, e không dùng được".
Nhưng khi cầm trong tay, lại nói với Tái Côn Lôn :
"Lạ tháºt, lúc nãy cô cầm cuá»™n tÆ¡ trong tay thì thấy mà u và ng, bây giá» cầm đến tay tiểu đệ rá»i thì cuá»™n tÆ¡ lại thà nh trắng, không hiểu tại sao váºy".
Suy nghĩ một lúc, Sinh tiếp:
"Phải rồi, tay cá»§a cô nương đây trắng cho nên là m mà u tÆ¡ hóa và ng, còn tay em Ä‘en, nên tÆ¡ và ng á»ng trắng".
Ngưá»i đà n bà nghe nói, liếc nhìn tay cá»§a Bán Dạ Sinh rồi đáp:
"Tay của quan nhân có đen đúa chút nà o đâu".
Nói là nói váºy, chứ nà ng vẫn chưa lá»™ tình ý gì.
Tái Côn Lôn nói:
"Tay của chú ấy so với của chúng tôi không thể nói là đen, nhưng so với tay cô nương không thể nói là trắng".
Ngưá»i đà n bà nói:
"Äã nháºn tÆ¡ thiệt trắng, sao các ngà i lại không muả'
Bán Dạ Sinh nói:
"Äây là do tay tôi mà tÆ¡ hóa trắng, đủ rõ không phải trắng tháºt, thà nh ra muốn mua tÆ¡ nà o trắng như tay cô nương má»›i đúng là hà ng tốt. Xin cô nương lấy thêm hà ng cho chúng tôi xem".
Tái Côn Lôn nói:
" Trên Ä‘á»i, là m gì có nổi thứ tÆ¡ trắng cỡ tay cô nưong đây. Chỉ cần bằng mà u da mặt cá»§a chú là cÅ©ng đủ dùng".
Ngưá»i đà n bà nghe xong lại đưa mắt nhìn Bán Dạ Sinh má»™t lúc rồi cưá»i nói:
"Chỉ sợ ngà y nay trên Ä‘á»i không có nổi loại tÆ¡ trắng bằng thế".
Qúy độc giả có biết tại sao ngưá»i bán tÆ¡ ban nãy lÆ¡ là , mà bây giá»i thình lình lại quan tâm không? Ấy là vì nà ng cáºn thị, cách xa ba bước là không thấy rõ. Lúc đầu, khi Bán Dạ Sinh bước và o, chỉ tưởng là ngưá»i mua tÆ¡ tầm thưá»ng, kịp đến khi nghe nói đến mấy tiếng há»c trò lỡ váºn, má»›i biết là dân Ä‘á»c sách, nhưng vẫn cho là kẻ tầm thưá»ng, không nhìn kỹ, bởi giương mắt ngó ngưá»i chỉ mệt mà thôi; thế nên gặp đà n ông con trai, nà ng Ãt khi nhìn ngắm. Nhưng phà m đà n bà cáºn thị thì số xinh đẹp lại đông, xấu xà Ãt, số thông minh đông, ngu muá»™i Ãt.
Duy có Ä‘iá»u là lòng ham chuyện mây mưa cÅ©ng như lòng tham sắc dục cá»§a đà n ông, đã là m tình là phải đến nÆ¡i đến chốn mà rất tÃch cá»±c, chứ không lÆ¡ là . Vá» sau có hai câu tục ngữ:
Phụ nhân cáºn thị nhãn
Cán sá»± bất ná»a lãn
Có nghĩa:
Äà n bà cáºn thi.
Là m tình không lưá»i.
Nếu vốn là ngưá»i Ä‘am mê sắc dục mà mắt lại còn có thể nhìn xa để trông thấy được trai đẹp, thì sao giữõ được lòng riêng khá»i động, cho tiết tháo được tròn. Cho nên ông trá»i khi tạo ra hình hà i con ngưá»i cÅ©ng có Ä‘iá»u hay, là bắt há» phải có cặp mắt ấy để chỉ nhìn thấy chồng, còn ai khác kia dù có đẹp như Phan An, Tống Ngá»c cÅ©ng không nhìn thấy rõ rà ng từ xa. Như thế Ä‘á»i má»›i bá»›t Ä‘i được nhiá»u nghiệt chướng. Vì váºy, cho đến nay, ngưá»i đà n bà cáºn thị phần lá»›n dá»… vẹn được tiết tháo, Ãt là m báºy, chung quy cÅ©ng là nhá» cặp mắt cáºn thị.
Còn ngưá»i đà n bà ban nãy, không phải chỉ khéo nói và i ba câu là đủ để nà ng để mắt tá»›i đâu, cho dù có đứng trước mặt nà ng tán tỉnh đến tối, nà ng vẫn coi như gặp đám mây mù. Thế nhưng không hiểu tại sao, nà ng má»›i thấy tay, thấy mặt cá»§a Bán Dạ Sinh mà đã động lòng. Nà ng nhìn Bán Dạ Sinh mà nói:
"Công tá» có tháºt muốn mua hay không? Nếu có, trong nhà em có cuá»™n tÆ¡ tốt, để em lấy ra".
Bán Dạ Sinh nói:
"Chúng tôi có ý đến đây, chẳng lẽ không có tháºt tâm. Xin nương nương hiểu cho".br>
Ngưá»i đà n bà và o trong nhà má»™t látø, đã Ä‘em theo ra má»™t cuá»™n tÆ¡ mà con hầu cÅ©ng ra, bưng trà má»i khách. Bán Dạ Sinh cần chén uống mà chừa lại phân ná»a, đưa đến chá»§ nhân như có ý má»i cùng chung chén. Ngưá»i đà n bà thấy váºy, nhìn Bán Dạ Sinh mà cưá»i rồi trao cuá»™n tÆ¡. Khi đón lấy, tay khẽ nắm lấy tay nà ng. Ngoà i mặt nà ng vẫn bình thản, nhưng móng tay lại khẽ cà o và o lòng bà n tay khách.
Tái Côn Lôn nói:
Cuộn tơ nà y tốt thiệt, mình mua cho rồi". Nói rồi móc mấy thoi bạc ra, trao cho Bán Dạ Sinh.
Bán Dạ Sinh lấy bạc trao lại cho nà ng, nói:
"Bạc nà y Ä‘á»u đủ cân lượng, má»i cô nương xem".
Ngưá»i đà n bà nói:
"Bạc đã đóng nén, ngoà i trông đẹp, không biết bên trong có tốt không".
"Nếu không chắc, xin cứ để lại cả bạc lẫn tÆ¡. Tối nay tôi trở lại, có thì giá» ta cùng mở xem bên trong vá»›i nhau. Không dám nói ngoa, cái gì cá»§a chúng tôi cÅ©ng tốt, ngoái sao trong váºy."
Ngưá»i đà n bà nói:
"Xin đừng ngại. Nếu trong ngoà i tương xứng, thế nà o mình cũng giao dịch vỠsau, lẽ nà o lần một mà thôi."
Tái Côn Lôn thấy hai bên đôi mắt cùng liếc, đôi lòng cùng ưa, biết là việc thà nh quá ná»a, cầm cuá»™n tÆ¡ lên rồi hối Bán Dạ Sinh vá». Trước khi Ä‘i, Bán Dạ Sinh còn liếc ngưá»i đà n bà ấy mấy lượt. Ngưá»i đà n bà tuy không thấy rõ, nhưng cÅ©ng hiểu ý tứ rồi. Mắt nà ng khẽ nhắm lại, vẻ như buồn mà chẳng phải buồn, ná»a như vui mà chẳng phải vui.
Hai anh em đi ra ngoà i bà n nhau:
"Việc nà y thà nh công kể như tám chÃn phần. Có Ä‘iá»u không biết đêm nay đến cách nà o đây?"
Tái Côn Lôn nói:
"Có anh bên cạnh, không khó gì cả, chá»› có lo. Có Ä‘iá»u nà ng ban nãy nói gì, em có hiểu hết không. Sợ em nhìn được mà không biết có dùng được, nếu không là m cho nà ng thá»a mãn thì chỉ được má»™t lần thôi. Lá»i anh trước kia có phải bây giỠứng nghiệm không? Em phải ráng, đừng để khảo hạch bước đầu bị nà ng đánh rá»›t, chỉ lá»t nổi đệ nhất trưá»ng, còn đệ nhị, đệ tam trương lại không chịu nổi."
Bán Dạ Sinh nói:
"Quyết không chịu thế. Nếu không tin, khi lâm sự anh việc ở đâu đó mà chứng kiến."
Hai ngưá»i cưá»i xòa, mong ngà y chóng tà n, trăng mau má»c để còn chuẩn bị ra tay.
Tà i sản của minhtien384
Last edited by minhtien384; 30-06-2008 at 04:02 AM .
18-05-2008, 05:42 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 9
Rà nh hiểu lẽ Ä‘á»i đâu cần gấp gáp
Cầu phần dư lạc lại được hưởng đầu
Lại nói vá» vợ cá»§a Quyá»n lão Thá»±c, nhÅ© danh là Diá»…m Phương , vốn là ngưá»i con gái từng ăn há»c, từ nhỠđã biết Ä‘á»c biết viết, trà tuệ thông minh. Äến tuổi mưá»i sáu, có cáºu há»c trò nhá» ngưá»i mai mối. Cha nà ng nghÄ© rằng chà ng rể tương lai tiến trình sáng sá»§a, nên thuáºn gả nà ng. Nà o ngá» cưới được má»™t năm, thì ngưá»i chồng yếu dần mà chết. Diá»…m Phương thá»§ tiết tròn năm, sau má»›i tái giá cùng Quyá»n Lão Thá»±c. Ngưá»i đà n bà nà y, lòng hiếu dâm, nhưng mặt đẹp đễ, nhu mì. Má»—i lần nghe đà n bà ai bị kết tá»™i ngoại tình, nà ng chỉ che miệng khẽ cưá»i. Trong đám phụ nữ nà ng thưá»ng tâm sá»±:
"Kiếp trước chị em mình vụng tu nên bị Ä‘á»a là m đà n bà , khuê môn bất xuất. Không như nam nhân có sÆ¡n thá»§y để ngao du, có bằng há»u để đà m luáºn, phụ nữ bá»n mình chỉ có má»—i việc là m trên giưá»ng vá»›i chồng là lạc thú. Ngay việc sắc dục trong nhà riêng cÅ©ng bị giá»›i hạn, chỉ được má»™t chồng má»™t vợ, cha mẹ đặt để và o ai thì phải hà nh lạc vá»›i ngưá»i đó, chồng cho phần nà o thì được phần đó mà thôi, để mà đẻ con sinh cái. Äà n bà bị cấm không được bà n luáºn dâm tình. Ngoà i chồng ra nếu còn giao du vá»›i ngưá»i khác, thì tức là lá»—i đạo, phạm lá»… giáo, trái cương thưá»ng. Chồng mà biết được thì bị ăn đòn, còn ngưá»i ngoà i mà biết thì bị chê bai. Mà cho dù có bị đánh Ä‘áºp chá»i mắng hay không bị đánh Ä‘áºp chá»i mắng, có bị chê là dâm loà n hay được khen là chÃnh chuyên, là m pháºn đà n bà thì chuyện dâm dục nếu không là m thì thôi, đã là m thì nên là m cho tá»›i nÆ¡i tá»›i chốn, mà hưởng Ä‘á»i được chút nà o hay chút ấy, chá»› có là m cẩu thả mà uổng phà xuân xanh má»™t Ä‘á»i.
Äã chỉ biết có chồng thì lúc riêng tư, khi công việc lúc ban ngà y cá»§a chồng xong rồi, hai ngưá»i cứ cởi quần áo lên giưá»ng. Cứ thong thả ung dung, cho đến khi nà o đạt cá»±c Ä‘iểm má»›i thôi,thế là đủ Ä‘á»n bù khó nhá»c là m vợ rồi. Chứ cố vụng trá»™m vá»›i trai cho được, gấp gáp cho xong, thú vị ná»—i gì. Huống chi há»… đói thì bạ đâu ăn đấy, không kịp chá»n lá»±a, mà đã chá»n lá»±a thì hết thấy đói. Hà nh dâm cần Ä‘iá»u hòa y như ăn uống váºy, thất thưá»ng rồi sẽ sinh bệnh.
Em cưá»i là cưá»i những ngưá»i đà n bà bị mang tiếng trắc nết, chỉ vì không biết lá»±a chồng cho kỹ từ hồi chưa xuất giá. Mình thÃch danh ư ? thì chá»n ngưá»i văn nhã. ThÃch cái mả ngoà i ư ? thì chá»n ngưá»i đẹp đẽ. Còn ai không hiếu danh chuá»™ng mỹ mà chỉ nghÄ© đến chuyện phòng trung, sao không chá»n ngưá»i cưá»ng tráng là m chồng, để được thá»a mãn vá» sau? Äến ná»—i sau rồi sanh chuyện ăn vụng chuốt lấy thị phỉ"
Mấy ngưá»i bạn nghe xong, Ä‘á»u nói:
"Con ngưá»i khôn ngoan ăn nói có khác, câu nà o nghe cÅ©ng hay mà có ý vị."
Mà tháºt, nà ng là ngưá»i đã từng trải qua việc Ä‘á»i. Lúc còn con gái, nà ng cÅ©ng thÃch tà i danh, vừa ham bá»™ mã, vừa ưa xuân tình. Lòng cÅ©ng muốn gặp ngưá»i chồng đủ cả ba Ä‘iá»u. Äến khi lấy cáºu há»c trò, bụng cÅ©ng có chữ, mặt cÅ©ng dá»… coi, những tưởng há»™i được cả ba Ä‘iá»u mong má»i, nà o ngá» bá»™ pháºn là m chồng đã ngắn lại nhá», tinh lá»±c không đủ, nên chưa nóng bụng đã trèo xuống. Vốn là ngưá»i nồng nà n, nà ng đâu chịu nhịn, mà cứ gầy cuá»™c mây mưa cho thá»a dạ, anh chồng trẻ đâm kiệt lá»±c hồi nà o không hay, sá»›m vá» noi suối và ng. Qua má»™t lần kinh nghiệm, nà ng hiểu ra tà i mạo chỉ để vui mắt mà thôi, chứ không dùng và o việc gì được. Äã váºy thế gian nà y nà o ai đủ tiêu chuẩn đáp ứng cả ba nhu cầu, thôi thì bá» cái hư mà chá»n cái thá»±c. Vì thế sau nà y có lấy chồng, không nhất thiết chá»n ngưá»i đẹp mã, mà chỉ chú ý xem ai khà chất phương cương, thể lá»±c mạnh mẻ mà thôi. Trông thấy Quyá»n Lão Thá»±c, tuy dáng ngưá»i thô, nhưng tinh lá»±c như sói như cá»p, phải là ngưá»i được việc, nà ng ưng ngay, không lý đến già u nghèo. ÄÆ°á»£c ngưá»i chồng khà lá»±c hùng tráng, kÃch thước nam nhi không cần quá khổ đã là quý, lấy nhau xong bá»u bối đà n ông cá»§a Quyá»n Lão Thá»±c còn trên sá»± chá» mong cá»§a nà ng, thà nh ra nà ng rất bằng lòng. Từ hồi tái hôn, chỉ biết có chồng chưa há» tà vá»ng.
Chồng nà ng buôn bán nhá», thu nháºp không nhiá»u, nà ng phải quay tÆ¡ cho chồng Ä‘i bá» mối từ sáng đến tối, cÅ©ng chỉ kiếm được má»™t hai đồng. Nhưng không những chồng không phải nuôi, mà anh chồng đâm ra nhá» vợ được là khác.
Má»™t hôm, nà ng vén rèm nói chuyện vá»›i ngưá»i đà n bà nhà đối diện. Ngưá»i nà y ngoà i ba mươi, chồng cÅ©ng buôn bán tÆ¡, cùng Ä‘i là m ăn chung vá»›i Quyá»n Lão Thá»±c, không như ngưá»i hùn vốn là là ngưá»i giúp việc.
Mặt mà y tuy xấu nhưng tÃnh Ä‘a dâm, có Ä‘iá»u không dám liá»u, bởi lẽ má»™t là xấu quá, không ai Ä‘oái hoà i, hai là ngưá»i chồng nóng nảy, hÆ¡i sai trái là đã bị đánh chá»i.
Hôm ấy, ngưá»i đà n bà nà y ngắm Bán Dạ Sinh Ä‘i ngang xóm suốt từ đầu đến chân, nhìn Ä‘i nhìn lại đôi ba lượt, rồi đợi Bán Dạ Sinh Ä‘i khá»i má»›i chạy qua nhà Diá»…m Phương nói:
"Vừa rồi có má»™t chà ng cá»±c kỳ đẹp trai Ä‘i qua Ä‘i lại ở dây ngó em dữ lắm. Lúc sắp Ä‘i luôn, chà ng cứ quay đầu lại mãi, em nghÄ© có đáng tá»™i nghiệp hay không. Em chưa thấy, nên không biết, chứ chị đã ngắm kỹ chà ng, con ngưá»i lịch sá»± trong Ä‘á»i báºc nhất váºy đó, đâm ra mắc bệng tương tư thay em đây, em nghÄ© chuyện Ä‘á»i có lạ không."
Diễm Phương nói:
"Ông ấy đến là vì chị chứ đâu phải vì em, chớ nên mượn em mà nói chuyện tương tự"
Ngưá»i đà n bà nói:
"Mặt chị xấu xà thế nà y, dễ gì chà ng thèm nhìn, chà ng thực là vì em đấy. Em không tin, thế nà o chà ng cũng sẽ trở lại. Khi thấy bóng chà ng từ xa, hẳn là đến đây vì em, chị báo động cho em ngay. Lúc ấy em hãy bước ra ngoà i một chút, một là để xem mặt chà ng cho dễ, hai cũng là để cho chà ng ngắm em một chút."
Diễm Phương nói:
"Äể ông ấy tá»›i nÆ¡i rồi hãy tÃnh."
Ngưá»i đà n bà còn nói nhiá»u Ä‘iá»u thú vị nữa rồi má»›i vá».
Suốt hai ngà y, Diá»…m Phương để ý chá» xem mặt, nà o ngá» Bán Dạ Sinh Ä‘ang hồi cải tạo, nhiá»u ngà y qua Ä‘i mà không thấy bóng dáng chà ng ở đâu, chuyện cÅ©ng dần quên.
Hôm nay, gặp công tỠmua tơ lịch sự, tự nhiên nhớ lại chuyệïn trước. Khi chà ng đi rồi, nà ng nghĩ trong bụng:
"Ngưá»i nói hôm trước hẳn là ngưá»i nà y. Vá» dung mạo, quả là hạng nhất, nhưng không hiểu khả năng cởi ngá»±a thá»±c sá»± đến đâu. Mình có thất tiết vá»›i ngưá»i đẹp trai như thế, thôi thì cÅ©ng được. Nếu chà ng chỉ cốt mua tÆ¡, mìng cứ vồn vã má»i chà o, vừa được mối hà ng, vừa có dịp ngắm cái dung mạo tuấn tú Ä‘a tình hiếm có. Ô, nhưng chà ng nói ý, biết đâu đêm nay lại đến, tuy nói chuyện tiá»n bạc, nhưng bao hà m hai ý. Vạn nhất đêm nay chà ng đến tháºt thì mình nên Ä‘uổi vá» hay không? Danh tiết cả má»™t Ä‘á»i phải quyết định chÃnh là lúc nà y, mìngh phải cân nhắc cho kỹ má»›i được."
Äang lúc còn Ä‘ang phân vân, thì ngưá»i đà n bà ở nhà đối diện bước qua nói:
"Em Quyá»n, khách mua tÆ¡ má»›i rồi em thấy thế nà o?"
Diễm Phương nói:
"Em chưa nhìn kỹ"
Ngưá»i đà n bà nói:
"ChÃnh là ngưá»i chị nói hôm trước đó"
Diễm Phương nói:
"Dung mạo có đẹp, có Ä‘iá»u coi bá»™ khinh bạc, không giống báºc chÃnh nhân quân tá»"
Ngưá»i đà n bà nói:
"Chị nói em đừng giáºn, ngưá»i đà n ông xinh đẹp như thế kia trên Ä‘á»i không có hai, cÅ©ng như ngưá»i đà n bà xinh đẹp như em, trên Ä‘á»i cÅ©ng không có ngưá»i thứ hai, tháºt là trá»i xinh má»™t, đất sinh ra má»™t, hết sức xứng lứa vừa đôi, nếu không là m được vợ chồng, thì cÅ©ng phải ăn ở vá»›i nhau má»›i thá»a lòng thá»a dạ.
Chị nói em đừng giáºn, chú Quyá»n đâu có xứng vá»›i em, má»™t cà ng hoa cắm trên bãi phân trâu, nghÄ© cÅ©ng tiếc. Nếu chà ng không trở lại nữa thì thôi, nếu trở lại, chị xin là m mai cho em, chắc chắn khôn ai bằng chà ng đâu. Cố cùng chà ng chăn gối và i lần má»›i không bá» kiếp là m ngưá»i. Em đừng há»§ láºu, trên Ä‘á»i nà y chỉ có những quả phụ không chồng má»›i bia đá lưu danh, chứ chưa há» có ngưá»i đằn bà có chồng suốt ssá»i không dám là m báºy mà được quan trên chiếu cố bao giá»."
Diễm Phương nghĩ:
"Ngưá»i đà n bà nà y quả tháºt mê trai. Mình muốn phiêu lưu mà không chia se để chị ta cùng hưởng, chắc chắn bị chị ta phá bÄ©nh. Chi bằng cứ nhưá»ng cho chị ta Ä‘i trước xem sao. Nếu đó ra gì, mình má»›i tiếp tục, nếu không mình sẽ là m mặt giáºn xua Ä‘uổi chà ng Ä‘i, như váºy danh tiếng vẫn giữ vẹn. Tháºt tiện đôi bá»."
Chá»§ ý đã định, nà ng bèn nói vá»›i ngưá»i đà n bà :
"Vừa rồi em thấy chà ng có vẻ quấn quÃt, em muốn từ chối mà không nỡ. Lúc chà ng sắp Ä‘i úp mở bảo đên nay trở lại. Nay chồng chị Ä‘i khá»i, chồng em cÅ©ng Ä‘i khá»i, á» nhà không có ai. Äêm nay chị khóa cá»a xong thì qua nhà em mà ngá»§. Cứ tắt đèn trước, còn em thì núp ở má»™t chá»—. Nếu chà ng có đến tháºt thì chị thay em mà chung gối. Xong xuôi thế nà o chà ng cÅ©ng rút lui trong bóng tối, là m sao mà biết là chị bồi tiếp chà ng thay em. Phần em vẫn giữ trá»n danh tiết, chị thì thá»a lòng. TÃnh thế nà y thì hay biết mấy, lợi cả hai phải không?"
Ngưá»i đà n bà nói:
"Nói thế là em cÅ©ng chịu chà ng rồi. Nay nghe được lòng tốt cá»§a em, chị thấy trong lòng ngứa ngáy vô cùng, muốn từ chối cÅ©ng không từ chối được. Có Ä‘iá»u là tại sao bằng lòng cho chà ng và o mà lại không quần thảo má»™t bá»a, xưa nay có ngưá»i tiết phụ nà o lại Ä‘i là m như thế."
Diễm Phương nói;
"Không phải em giả nhân giả nghÄ©a, tá»± mình gạt mình đâu. Không nói dấu gì chị, thú phòng the em đã nếm đủ rồi, không thiếu Ä‘iá»u cay đắng. Lỡ lần nà y gặp ngưá»i là m ăn chả ra gì tháºt chả bá» mang thân mình ra hiến, nhân dịp chị thÃch, để chị hưởng trước xem đã, rồi cho em haỵ"
Ngưá»i đà n bà mừng rõ nói:
"Chị hết sức lưu ý em Ä‘iá»u em nhá» cáºy. có Ä‘iá»u phải để chị cùng chà ng thong thả, chá»› có là m gián Ä‘oạn lúc ngưá»i ta Ä‘ang hồi gay go, chừng đó chị không biết phải là m sao đấy. Nguá»i xưa có câu "cÆ¡ tăng bất bão, bất như hoạt mai" (là m thầy tu đói mà không được ăn no, thà bị chôn sống còn hÆ¡n), em nhá»› dùm chị nhé."
Diễm Phương nói;
"Chị yên lòng, không có chuyện đó đâu"
Bà n định xong, hỠchỉ còn đợi lúc hà nh sự mà thôi.
Thế là má»™t cái đầu rùa má»›i tu sá»a, sắp chui và o hai cái lá»— hang chưa rõ nông sâu như thế nà o, chá» Ä‘á»c hồi sau sẽ rõ.
Tà i sản của minhtien384
Last edited by minhtien384; 30-06-2008 at 04:02 AM .
19-05-2008, 10:54 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 10
Nghe tiếng trước, biết lá»i sau
Chừa đất trống, dưỡng cây trồng
Lại nói vá» ngưá»i đà n bà ở nhà dối diện vá»›i Diá»…m Phương. Dược Diá»…m Phương giao phó nhiệm vụ Ä‘i tiá»n trạm, nà ng rất đỗi vui mừng. Trá»i vừa sẩm tối, hà ng xóm má»›i lên đèn, đã vá»™i khóa cá»a nhà mình bươn bả lẻn sang nhà trước cá»a.
Diễm Phương mặt mũi buồn rầu, bảo rằng:
"Thôi không xong rồi, chà ng vừa gá»i lá thÆ¡ bảo đêm nà y phải hoãn. Chắc chị phải vá» nhà chăn đơn gối lẻ mất thôi"
Ngưá»i đà n bà hà ng xóm thất vá»ng nghÄ© rằng mình bị cô nà ng lừa dối, mắt đổ lá»a, giáºn dữ đến ná»—i hÆ¡i thở hổn hển, nói không ra hÆ¡i, là m Diá»…m Phương báºt cưá»i.
Diễm Phương nói:
"Äồ dại trai chưa, má»›i nói thế đã tin ư. Em trêu đấy, chị cứ yên tâm. Thế nà o đêm nay chà ng cÅ©ng đến, mình hãy chuẫn bị cho cuá»™c hà nh lạc."
Nói xong Diá»…m Phương Ä‘i lấy má»™t thau nước nóng, rồi cả hai cùng rá»a hạ thể. Sau đó Diá»…m Phương trải má»™t chiếc ghế dà i sau rèm, gần chân giưá»ng, nÆ¡i mà nà ng sẽ nằm lên để nghe há» hà nh lạc. Nà ng dặn ngưá»i đà n bà ra trước cá»a lá»›n nghe động tịnh. Nà ng bảo ngưá»i đồng lõa:
"Chị cứ cà i then cho chắc. Khi chà ng đến chắc sẽ gõ nhẹ cá»a. Vừa nghe thấy thì mở cho chà ng và o ngay. Äừng để chà ng gõ nhiá»u lần, kẽo láng giá»ng nghe được. Chà ng và o xong thì cà i then lại như trước rồi lên ngay giưá»ng. Chá»› có nói nhiá»u, bắt buá»™c thì chỉ nói thầm, như thế chà ng má»›i không phân biệt được ai vá»›i ai, kẻo rồi bại lá»™ hết cả."
Ngưá»i đà n bà vâng vâng dạ dạ, tắt đèn tối thui, rồi hối Diá»…m Phương ra Ä‘i chá»— khác.
Ngưá»i đà n bà đến nép sau cá»a, đợi hÆ¡n má»™t trống canh mà chưa thấy động tÄ©nh gì. Nà ng toan bước và o trong há»i Diá»…m Phương thì thình lình trong bóng tối bá»—ng bị ai ôm chầm lấy. Cho là Diá»…m Phương lại trêu mình như hồi nãy, bèn đưa tay thá»c xuống phÃa dưới, nà o ngá» nắm phải má»™t váºt cứng ngắc.
Bèn lên tiếng nói khẽ:
"Anh yêu, anh và o ngả nà o váºy?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Từ trên nóc nhà xuống"
Nà ng nói :
"Giá»i tháºt, thôi mình và o trong nà y"
Hai ngưá»i cởi quần áo. Nà ng chả chần chá», mình đã trần như nhá»™ng tênh hênh trên giưá»ng. Bán Dạ Sinh cởi xong bèn nằm lên trên, tÃnh nắm chân địn đặt lên vai, không ngá» quÆ¡ tay mãi chỉ gặp khoảng trống, không hiểu tại sao. Mãi rồi má»›i biết nà ng ta đã dang chân lên cao tá»± hồi nà o, sẵn sà ng nháºp cuá»™c. Bán Dạ Sinh nghÄ© bụng:
"Không ngá» ngưá»i nháºm lẹ như thế. Dùng cách nhẹ nhà nh quanh quẩn má»™t hồi nÆ¡i bụi ráºm như vá»›i vợ nhà chắc không cần."
Chà ng bèn nhổm ngưá»i ấn dương váºt và o trong cá»a động.
Nà ng ta láºp tức tru tréo như heo bị chá»c huyết:
"Äau tôi chết thôi."
Bán Dạ Sinh huỡn lại, lấy tay mÆ¡n man âm địa là m hé mở âm môn, sau đó lại thá»c mạnh, váºy mà chỉ quy đầu lá»t vô được có ná»a tấc. Thấy cá»a hang vẫn còn chặt, bèn bảo rằng:
"Tháºt khó vô, cà ng nhe tay cà ng lâu lắc, chi bằng hãy là m mạnh má»™t lần cho nó vô hẳn, trước khổ sau sướng"
Bèn thá»c mạnh.
Ngưá»i đà n bà ấy la:
"Chết mất thôi! Sao không thoa nước miếng vô một chút?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Chá»› nên, nên chÆ¡i cho đúng lệ vá»›i những ngưá»i như anh và em. Còn lối tẳm nước miếng chỉ dùng vá»›i bá»n gái trinh thôi, chá»› có phá lệ. Em hãy để anh đút cho nó vô hết."
Ngưá»i đà n bà nói:
"Thế thì chết tôi rồi! Anh không muốn tá»± phá lệ, tôi phá lệ váºy."
Nà ng dẫy ra, nhổ nước miếng trong lòng bà n tay, thấm ướt cá»a mình, Ä‘oạn thoa và o quy đầu cho ướt.Rồi nói:
"ÄÆ°á»£c rồi đấy, anh nhẹ nhẹ dùm"
Sinh không mà ng đén lá»i năn nỉ, lại là m như trước, hai tay nâng vế nà ng lên, ra sức nhắn tháºt mạnh. Lần nà y cái váºt vừa to vừa dà i kia đã và o tuốt luốt. Nà ng ta lại rên lên má»™t tiếng rồi than rằng:
"Anh ngoà i mặt nho nhã, mà là n ăn gì hung tợn thế. Không cần biết ngưá»i khác sống chết ở đâu, tôi Ä‘au muốn chết chả thấy sướng ở chá»— nà o, bây giỠđút nó vô bằng được và o trong xong rồi đấy, anh lấy nó ra Ä‘i!"
Bán Dạ Sinh cưá»i, nói:
"Thôi mà đây má»›i là lúc bắt đầu, chả lẽ chưa chi đã lấy ra, bá»n ta đâu biết gì nhau!"
Nói rồi đưa đẩy dương váºt. Nà ng ta liá»n rê lên mấy tiếng a ha. Cho đến cái thá»c thứ năm chục, nà ng ta lại in lìm. Khi đẩy đưa đến lần thứ má»™t trăm, nà ng lại rên lên mấy tiếng a ha như hồi má»›i. Lúc nãy nà ng kêu a ha là vì Ä‘au, bây giá» nà ng kêu a ha là vì khoái lạc. Các thứ âm thanh căng thẳng trong lúc hà nh lạc cá»§a đà n bà cá»§a đà n bà phát âm là điá»m báo hiệu là mây đã hóa mưa. Thế mà cô hà ng xóm cá»§a Diá»…m Phương lại có chút gian xảo, vì tuy đạt cá»±c Ä‘iểm khoái lạc có đến hai lần rồi, nhưng há»… bị há»i là ra chưa, cứ chối là chưa, nên Bán Dạ Sinh cà ng ra sức. Tại sao nà ng không nói tháºt? chỉ vì nà ng Ä‘ang là m tình thay cho Diá»…m Phương, nhiệm vụ mở đưá»ng, sợ nếu nói ra rồi, e Diá»…m Phương và o đòi chá»—.
Bán Dạ Sinh tin nà ng nói thá»±c, nên không xuất tinh, đà nh phải tiếp tục. Vá» sau xuất tinh rồi, vẵn không dám ngừng, chẳng khác nà o ngưá»i cỡi ngá»±a, ngá»±a đã hết sức cứ gục gặc đầu, lẩn quẩn má»™t chá»—, không còn hÆ¡i sức đâu mà chạy thêm. Nà ng thấy dương váºt cứ quanh quẩn mãi, má»›i há»i rằng:
"Anh yêu, anh đã ra chăng?"
Bán Dạ Sinh sợ bị chê là là kém sức nên tuy đã ra rồi, vẫn nói là chưa. Ban nãy, lúc chưa bị há»i, chà ng như đám há»c trò ngá»§ gáºt bị thầy đánh nên tỉnh ngá»§, tinh thần trở nên phấn chấn gấp bá»™i. Dương váºt thà nh dõng mãnh thá»c má»™t hÆ¡i mấy chục cái, không tá» vẻ gì là đuối sức, hÆ¡i thở cÅ©ng không hà o hển.
Ngưá»i đà n bà má»›i kêu:
"Anh yêu, em đã ra rồi, đừng là m thêm nữa, em chịu hết nổi rồi."
Bán Dạ Sinh thấy nà ng đầu hà ng má»›i thôi, nhưng vẫn để dương cụ trong âm cung má»™t hồi. Váºy mà trong đêm tối chà ng đâu biết nà ng chỉ là ngưá»i khác lót đưá»ng. Tuy mặt nà ng xấu, nhưng được đôi chân cÅ©ng bé nhá», thân thể cÅ©ng chẳng thô, là m sao phân biệt được ai vá»›i ai.
Diá»…m Phương nằm trên trưá»ng ká»· kê sát ngay chân giưá»ng, cách há» có cái rèm, hóng tai nghe đủ. Thấy tiếng rên vì Ä‘au khi dương cụ nháºp âm cung, nà ng Ä‘oán kÃch thước chà ng đẹp trai không đến nổi nà o, khấp khởi trong lòng má»™t ná»a, lại nghe tiếng động phát ra trên chiến trưá»ng khi vÅ© bão khi nhịp nhà ng, lòng lại khấp khởi thêm má»™t ná»a. Lại khi thấy quá bán cuá»™c chÆ¡i, hẳn là đã mệt, mà chà ng vẫn trấn áp được lòng dâm cá»§a ngưá»i hà ng xóm, nà ng đẹp lòng, nhá»§ thầm:
"Xem ra quả là má»™t trang hùng tà i, má»™t báºc phi tướng trong cõi sắc dục. Còn ngại gì nữa, có thân máºt vá»›i chà ng cÅ©ng đáng."
Nà ng bèn trở dáºy, trong tối ngẩm nghÄ©. Hay là chui ngay và o trong vá»›i há», tiếp tục cuá»™c vui, nhưng theo lối nà y nhà ng là m sao mà thưởng thức được vẻ đẹp cá»§a mình, vả lại nằm cạng con mụ xấu xà thế kia, có phải hà o hứng giảm Ä‘i nhiá»u không. Rồi lại suy tÃnh phải là m sao cho chà ng biết sắp được giao hoan vá»›i ai thì chà ng má»›i nức lòng. Nếu không, sau má»™t tráºn quần thảo như má»›i rồi, chà ng không còn hăng hái nữa.
Suy tÃnh má»™t hồi nà ng trở dáºy Ä‘i khẽ xuống bếp, lấy rÆ¡m nhóm lá»a để Ä‘un và i gáo nước, rồi châm má»™t ngá»n nến. Sau đó nà ng cầm đèn bước và o phòng, vén mà n kéo má»n ra bên, cất lá»i dõng dạc:
"Ai mà đang đêm dám lẻn và o nhà ngưá»i ta mà ôm ấp đà n bà con gái? Sao có chuyện lạ lùng như váºy? Mau ngồi dáºy nói cho tôi biết"
Bán Dạ Sinh Ä‘ang ngá»§, choà ng dáºy, tưởng đó là nấp đâu đó để gà i bẩy mình. Chà ng run sợ, răng đánh cáºp cáºp, mồ hôi ướt lưng. Ngẳng đầu nhìn, hóa ra mỹ nhân lúc ban nãy, nhá»› lại ngưá»i đà n bà cùng mình vừa hoan lạc, nghÄ© thầm:
"Chẳng lẽ trong nhà còn ngưá»i đẹp má»›i nà y nữa"
Chà ng cúi mặt nhìn ngưá»i mình vừa ôm ngá»§, thì ra là má»™t ngưá»i đà n bà xấu xi, mặt Ä‘en đúa, tóc và ng vá»t, da dẻ trên mình chẳng khác nà o giò heo chưa rá»a, không cạo. Chà ng king hoà ng thất sắc há»i ngưá»i đà n bà ấy:
"Chị la ai?"
Ngưá»i đà n bà trong chăn nói:
:Công tá» chá»› sợ, em là thám tá» cá»§a cô đây. Nhà em đối diện vá»›i nhà cô. Em là ngưá»i đứng nói chuyện vá»›i cô ấy , lúc công tá» Ä‘i qua nhà hôm ná». Cô ấy bảo tuy diện mạo công tỠđẹp đẽ, nhưng lại sợ không biết ngoà i coi được, mà bên trong có xà i được hay không, nên nhá» em tiếp xúc trước, vì sợ bá» công thất tiết vá»›i ngưá»i không ra gì. Bây giá» thì công tá» quả xứng, váºy nhị vị cứ việc chung chăn gối vá»›i nhau. Dến phiên nhị vi trổ tà i, em muốn ở lại xem, nhưng sợ là m vướng vÃu mất vui, nên em xin phép vá» nhà "
Nói xong ngưá»i đà n bà nhá»m dáºy, cúi chà o hai ngưá»i mà nói rằng:
"Tầm thưá»ng như em, được bồi tiếp công tá» tháºt là may mắn. CÅ©ng bởi bạn tốt cho hưởng, nhưng biết đâu trước kia em chả có nợ tình vá»›i công tá». Vá» sau nếu được công tá» cho em hầu ha,ï em rất cám Æ¡n."
Nói xong mặc vá»™i lên ngưá»i cái quần, khoác tạm cái áo bông, còn đồ lót cùng già y vá»› thì cuá»™n trên tay thà nh má»™t bá»c nhá», lể phép cúi chà o má»™t lần nữa rồi Ä‘i ngay. Bán Dạ Sinh tri ân, khác nà o vừa tỉng cÆ¡n mê. Chà ng ngầm cảm Æ¡n ngưá»i anh kết nghÄ©a là Tái Côn Lôn đã khÃch mình, nhỠđó má»›i cải tạo dương váºt để đà n bà được thá» mãn đến ná»—i thốt thà nh lá»i biết Æ¡n như thế.
Diá»…m Phương theo tiá»…n ngưá»i đà n bà vá», khóa cá»a lại xong rồi trở và o phòng, nói vá»›i Bán Dạ Sinh vẫn chưa hết bỡ ngỡ trong hoà n cảnh kỳ lạ tối nay:
"Anh đã thá»a mãn rồi, sao chưa vá» nhà , còn nán lại đây là m gì?"
Bán Dạ Sinh liá»n hăng hái phản đối:
"Ôi chao, thá»a mãn là m sao? trái lại là khác. Em thiếu anh món nợ tráo ngưá»i. Nay trá»i quá ná»a đêm không còn mấy chốc là sáng, thá»i khắc quý báu tợ và ng, hãy lên giưá»ng vá»›i anh, nói năng gì nữa"
Diễm Phương nói:
"liệu anh thèm em tháºt không?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Tháºt"
Diễm Phương nói:
"Nếu tháºt anh hãy dáºy, khoác tạm cái áo lên ngưá»i, Ä‘i là m má»™t việc cần đã, rồi mình sẽ nằm vá»›i nhau"
"Còn việc gì cần hơn việc ngủ với em?"
"Anh chá»› có há»i nhiá»u, theo em ra đây"
Sinh khoác áo lên ngưá»i rồi ra khá»i giưá»ng. Nà ng bèn dắt tay Sinh qua mấy buồng, băng qua vưá»n rồi xuống bếp. Nà ng chỉ cho Sinh bồn tắm nước ấm sẳn sà ng tá»± hồi nà o. Hiểu rằng nà ng còn ra dấu cho khoác áo lên mình, rồi má»›i băng ngang vưá»n trống, vì sợ mình bị lạnh, Sinh cảm kÃch trước sá»± chu đáo ấy, nên nghiêng mình tá» vẻ cảm kÃch.
Nà ng vừa nói, vừa pha thêm nước nóng nà ng nấu trên bếp ban nãy vao cái hùng để tắm:
"Anh hãy rá»a cho sạch sẽ. Äừng để hÆ¡i trên mình ngưá»i ta dÃnh váo ngưá»i em"
Bán Dạ Sinh nói:
"Phải. Em quả là ngưá»i biết chuyện. Ban nãy không những dưới thà giao hoan mà miệng anh còn hôn ngưá»i ta nữa. Như váºy phải còn súc miệng nữa"
Diễm Phương nói:
"Không có súc miệng là em không là m gì với anh hết"
Bán Dạ Sinh nói:
"Phải. Chẳng lẽ bên dưới đã có chữ Trung (gồm chữ Khẩu là cái miệng va nét sổ xuống ngay giữa, hình như dương váºt Ä‘ang ở tại âm cung), mà bên trên không có chữ LÅ©? (gồm hai chữ Khẩu là cái miệng, có dấu chấm nối lại, hình dung hai cái miệng Ä‘ang hôn nhau)"
Chà ng đang định đi tìm cái chén để múc nước, thì không ngỠtừ trong thùng đã để sẳn một cái chén, bên trên còn gác một cái bà n chải răng. Chà ng nghĩ thầm trong bụng:
"Ả nà y tháºt chu đáo"
Diá»…m Phương đợi Bán Dạ Sinh rá»a ráy, đánh răng xong, cÅ©ng ngồi xuống vén xiêm rá»a hạ bá»™.
Tại sao trước khi Bán Dạ Sinh đến, nà ng đã cùng ngưá»i đà n bà ở nhà đối diện là m vệ sinh phần ấy rồi, mà bây giá» lại là m nữa?
Thì ra trong lúc nằm rình nghe Bán Dạ Sinh và ngưá»i đà n bà kia giao hoan, nà ng cảm thấy đê mê đến ná»—i xuân tình rạo rá»±c, dâm thá»§y nhỉ ra, nà ng không muốn nhân tình cưá»i nà ng, nên lại là m vệ sinh nÆ¡i hạ thể.
Lên nhà trên, nà ng còn dùng khăn ướt lau Ä‘i lau lại chiếu giưá»ng tháºt kỹ, rồi mở rương lấy ra má»™t chiếc khăn khô để sẳn bên gối. Äâu đó xong rồi, nà ng thổi tắt đèn. Nà ng ngồi trên giưá»ng cởi quần áo, cởi đến đâu máng nÆ¡i thà nh ghế cạng giưá»ng đén đó, chỉ trừ cái la nhu (yếm ngá»±c) vá»›i cái cẩm đương (quần lót nhá») dưới thân, rồi nằm chá».
Bán Dạ Sinh ôm nà ng, vừa hôn hÃt vừa cháºm chạp cởi yếm cùng quần lót. Tay mÆ¡n trá»›n hai đồi nhá» mịn mà ng là m ngón tay muốn tuá»™t. Má»™t cặp nhá»§ hoa mà lại có phần mịn mà ng hÆ¡n hẳn các nhá»§ hoa. Cả thân nà ng chá»— nà o cÅ©ng êm ái dịu dà ng, mà nÆ¡i hạ thể da thịt có phần còn má»m êm hÆ¡n hết.
Bán Dạ Sinh đặt nà ng nằm xuống, gác hai chân lên vai mình rồi, dùng chiến thuáºt ban nãy đã là m tình vá»›i ngưá»i đà n bà kia, từ ngoà i thá»c mạnh dương váºt và o. Chà ng cho rằng như thế, ngưá»i đà n bà có thể lúc đấu thấy Ä‘au nhưng vá» sau đổi thà nh rất khoái cảm. Chà ng không ngá» Diá»…m Phương vẫn như thưá»ng, không tá» vẻ Ä‘au đớn hay ngán ngẩm gì cả.
Bán Dạ Sinh nghĩ:
" Tái Côn Lôn nói ra lá»i nà o nghiệm cÅ©ng đúng. Nếu dương váºt cá»§a Quyá»n Lão Thá»±c không to không dà i, thì không thể âm đạo cá»§a nà ng thà ng rá»™ng trÆ¡n như thế. Nếu cái dương váºt cá»§a mình không kịp thá»i tái tạo, thì bây giá» khác nà o kim xiên bụi cá»."
Quân dụng đã không là m cho địch ngán, thì phải dá»±a và o tráºn thế.
Bán Dạ Sinh bá»n rút cái gối kê đầu Ä‘em chêm dưới eo lưng nà ng, sau đó hai ngưá»i bắt đầu cuá»™c truy hoan. Tuy chưa đến mức kịch liệt, nhưng Diá»…m Phương thấy rằng Bán Dạ Sinh quả là má»™t tay sà nh Ä‘iệu.
Chêm gối dưới lưng, thiên hạ cÅ©ng thưá»ng là m, có gà gá»i là sà nh vá»›i không sà nh? Thá»±c ra, chêm là chêm váºy, chứ mấy ai biết được tại sao? Số là âm đạo có sâu có cạn, dương váºt có ngắn có dà i. Nếu âm há»™ cạn, dương cụ dà i, thì không thể thá»c và o trá»n, vì là m như thế ngưá»i đà n bà không thấy khoái mà còn bị thốn nữa, mà ngưá»i đà n ông cÅ©ng không thể hưởng lạc trá»n vẹn. Trái lại ăm đạo sâu mà dương váºt ngắn, ngưá»i đà nông không còn cách nà o khác là chêm thêm gối phần dướ lưng nên hạ thể đà n bà thà nh phẳng, đầu không gối minh thà nh thẳng nên dương cụ dá»… lấp đầy. Có rõ Ä‘iá»u nà y, ta má»›i hiểu tại sao trước đây, khi tái tạo dương váºt, Bán Dạ Sinh chỉ cốt cho nó trở thà nh to, mà không cần thà nh dà i. Âm đạo cá»§a Diá»…m Phương sâu, dương váºt cá»§ Bán Dạ Sinh ngắn, vì váºy chà ng má»›i lấy gối chêm dưới lưng nà ng, như váºy hẳn là má»™t tay sà nh Ä‘iệu, nà ng chỉ thoáng thấy thế, lòng cÅ©ng thầm khen.
Bên dưới đã trám miệng trên cÅ©ng không cho hở, có như thế má»›i khoái cảm trá»n vẹn. vì váºy, lưỡi cá»§a Diá»…m Phương cÅ©ng nằm gá»n trong miệng cá»§a Bán Dạ Sinh.
Bán Dạ Sinh lúc gác chân mà n lên vai mình, rồi bắt đầu hì hục, cứ như thế mà dương váºt, có Ä‘iá»u khi rút ra nhanh mà đẩy và o lại cháºm, vì sợ là m Ä‘á»u nhịp, gây thà nh tiếng dá»™ng láng giá»ng nghe tiếng chăng. Thế mà má»™t cháºp hấp lá»±c sinh dục âm dương đôi bên bá»—ng quấn quÃt khÃt khao, chứ không có vẻ thoáng đảng như lúc bắt đầu. Chẳng phải là tác dụng cá»§a dương váºt chó đã trương nở lúc giao cấu đấy sao.
Diễm Phương tự nãy nằm im, nay bắt đầu toà n thân rung rẩy, nói rằng:
"Anh yêu, mạnh thêm nữa đi!"
Bán Dạ Sinh nói:
Má»›i bắt đầu, đã thấm và o đâu. Äợi chút nữa má»›i tháºt là khoái lạc. Có Ä‘iá»u bình sinh anh không thÃch chÆ¡i âm thầm, mà muốn có tiếng động má»›i thú vị. Tiếc rằng phòng mìng đây hẹp quá, gây ồn à o sợ láng giá»ng nghe, nên không dám hết sức, biết thế nà o?"
Diễm Phương nói:
"Không sao, phòng nà y má»™t bên trống, má»™t bên sát vá»›i nhà bếp cá»§a ngưá»i ta, kông ai ngá»§ bên đó, anh tha hồ là m gì đó thì là m"
Thế là cuộc mây mưa tiếp tục, cà ng lúc cà ng sôi nổi.
Bán Dạ Sinh thay đổi đưá»ng lối. Bây giá» rút ra thong thả bao nhiêu thì thá»t và o cấp bách bấy nhiêu, là m cho mỹ nhân khoái cảm tá»™ cùng, hạ thân vặn vẹo hÆ¡n trước, dâm thá»§y má»—i lúc thêm rà n rụa. Bán Dạ Sinh định lấy khăn lau cho khô bá»›t, sợ dương váºt rút ra dóng và o gây thêm tiếng động lá»›n, nhưng Diá»…m Phương nắm tay chà ng ngăn lại. Äó là vì nà ng cÅ©ng giống như Bán Dạ Sinh, không thÃch im lìm hà nh dâm, mà muốn lúc giao hoan, chÆ¡i cà ng thà nh tiếng lá»›n nghe cà ng sướng.
Cuá»™c quần thảo thà nh trá»i long đất lở.
Cuối cùng Diá»…m Phương đến giữa lúc phượng đảo loan Ä‘iên phải rên rÃ:
"Chết em rồi, em chắc chết thôi... "
Nhưng Bán Dạ Sinh nà o nghe, còn công hãm dữ dội hơn nữa.
Nà ng ỉ ôi rằng:
"Xin anh thôi, em phục tà i rồi, quả không há» hữu danh vô thá»±c, chẳng thế mà má»™t mình là m được hai ngưá»i suốt đêm. Hãy chừa sức, đêm mai là m nữa. Äừng để quá độ sức hao, mai nà y em biết trông cáºy và o ai."
Nghe nói Bán Dạ Sinh thương yêu nà ng vô cùng, bèn ôm chặt và o lòng, sát hai hơi thở chung cơn lạc phúc.
Vì sợ ngưá»i ngoà i ban ngà y trông thắy, trá»i sắp sáng Diá»…m Phương giục Bán Dạ Sinh mặc quần áo rồi ra vá» sá»›m.
Từ đó hai ngưá»i cứ sáng đưa tối đón. Nhưng dần dà , đưá»ng hoà ng đến bằng cá»a chÃnh, chứ không phải trèo tưá»ng như hômđầu tiên. có khi sáng bảnh mà dứt nhau không nổi, Diá»…m Phương phải cáo bệnh không mở cá»a hà ng, thanh thiên bạch nháºt cùng trần truồng chưng giỡn khắp nhà mà ngắm vẻ đẹp thân thể lẫn nhau, lặn hụp trong bể ái nguồn ân. Còn ngưá»i đà n bà ở nhà đối diện thì cứ hai đêm lẻn qua má»™t lần, Bán Dạ Sinh không từ chối, cốt là để đừng gây bất mãn nÆ¡i thị, nên cÅ©ng thá»a mãn cho.
Hà ng xóm tuy có phong thanh, nhưng lại ngỡ đó là Tái Côn Lôn, má»™t đại đạo thưá»ng hay lẩn quẩn quanh vùng, nên mặc kệ. Äã không ai hé môi, mà còn giả đò mắt Ä‘ui tai Ä‘iếc không buồn quan tâm đến nữa. Vì thế Bán Dạ Sinh mặc tình la cà tại nhà Diá»…m Phương mưá»i mấy đêm liá»n không há» e ngại chút nà o.
Cho đến hôm Quyá»n Lão Thá»±c trở vá», Bán Dạ Sinh má»›i hết bén mảng. Tái Côn Lôn sợ Sinh tÃnh khà nông nổi, nên không cho ra đưá»ng, Ä‘Ãch thân Ä‘i dò la, liên lạc tin tức cho em. Còn Quyá»n Lão Thá»±c thá»i cÅ©ng vẫn Lão Thá»±c, đúng như há»—n danh ngưá»i ta đặt cho, có nghÄ©a là vẫn tháºt thà , trung háºu, không há» nghi ngá» gì. Trong khi Tái Côn Lôn giả bá»™ mua tÆ¡, tá»›i lui để thông tin tức cho Diá»…m Phương thì Quyá»n Lão Thá»±c Ä‘iá»m nhiên mặc vợ tiếp xúc, nói chuyện vá»›i ngưá»i.
Tà i sản của minhtien384
Last edited by minhtien384; 30-06-2008 at 04:03 AM .