Seoul phô bày ra vẻ đẹp hào nhoáng của nó với các ánh đèn neon muôn màu muôn vẻ, với dòng người đi lại tấp nập trên phố. Là một trong những thành phố lớn nhất thế giới, đêm ở Seoul luôn luôn vô cùng rực rỡ.
Trước cửa một tòa nhà cao ốc trên một con đường tại seoul, một chiếc Chevrdet Orlando đen tuyền từ từ dừng lại.
Từ trên xe, một thân ảnh thiếu nữ nhẹ nhàng bước xuống, là một cô gái trẻ, chỉ tầm mười tám mười chín tuổi.
Mái tóc nàng cuộn cao trên đầu, lộ ra vầng trán sáng bóng, hai mắt to tròn đen láy. Trên gương mặt xinh xắn của nàng, hơi lộ ra đôi chút mệt mỏi, nhưng khóe miệng vẫn luôn mỉm cười vui vẻ.
Gương mặt xinh xắn, nhưng lại không mang cho người đối diện một cảm giác kinh diễm. không thẻ với tới mà lại rất bình dị, rất gần gũi.
Nhìn cô gái này, làm người ta thấy được sức sống mãnh liệt ngập tràn của tuổi trẻ.
"Tạm biệt mọi người, hôm nay vất vả rồi, xem về đây a."
Cô gái đứng tại cửa xe, cúi người chào những người bên trong, giọng nói hơi trầm nhưng lại rất dễ nghe.
"Ừ vậy tạm biệt nhé. Về cẩn thận Ji Eun à."
"Vâng!"
Nàng mỉm cười, đưa tay chào tạm biệt, cho đến khi chiếc xe mới đi xa mới xoay người bước đi hướng vào tòa cao ốc.
"Ai!!! Hôm nay thật mệt cúa đi. Giờ phải về nhà thật nhanh hảo hảo nghỉ ngơi mới được."
Cô gái đấm đấm nhẹ vào bả vai, thấp giọng lẩm bẩm.
Nàng, là Lee Ji Eun, năm nay mười chín tuổi, là một cái ca sĩ trẻ đang nổi lên gần đây, cũng chính là người mà Vũ Phong đang tìm kiếm.
Ngàng giải trí ở bất kỳ đất nước nào, cũng có rất nhiều cơ hội đổi đời cho những cái người trẻ tuổi mơ ước, nhưng bên cạnh đó, khó khăn lại càng nhiều hơn. Ở Hàn Quốc này, nơi mà công nghiệp giải trí đang phát triển vô cùng mạnh mẽ, điều đó lại càng thể hiện rõ.
Một cô gái trẻ tuổi, lại xinh đẹp như Lee Ji Eun, nếu muốn thành công, muốn theo đuổi cái ước mơ của mình, muốn vững vàng trên sân khấu biểu diễn, vậy chỉ có thể có hai con đường.
Một, ngươi phải có khả năng, hơn nữa phải thật sự xuất sắc. Xuất sắc đến một mức độ mà bất cứ ai, bất cứ cái gì đi nữa đều không thể phủ nhận.
Nếu là như vậy, dù rất khó khăn, nhưng ngươi sẽ chắc chắn có được thành công đấy.
Con đường thứ hai, tuy dễ dàng hơn rất nhiều nhưng lại càng khắc nghiệt, dơ bẩn bấy nhiêu.
Nếu ngươi không có tài, hay chỉ có tài năng bình bình đôi chút, muốn được nổi tiếng vậy đơn giản thôi, ngươi sẽ phải đánh đổi bất cứ cái gì mà mình có thể đánh đổi, bao gồm cả bản thân mình cho những kẻ mà có thể giúp đỡ ngươi nổi tiếng.
Điều này, tuy tàn khốc nhưng lại là sự thực, là quy tắc ngầm đã được mọi người đồng ý.
Mà bản thân Lee Ji Eun, lại là cái loại người thứ nhất. Tiền vốn của nàng, là một giọng hát rất hay, hay đến mức dù đã từng bị tàn nhẫn vùi dập, nhưng nó vẫn giúp nàng mãnh liệt tỏa sáng, mãnh liệt thành công trong cái thế giới mà vinh quang đi cùng với nước mắt này.
Không thủ đoạn, không đổi trác, đường đường chính chính mà bước đi. Đây cũng chính là điều mà nàng tự hào về bản thân mình.
Lee Ji Eun mệt mỏi bước vào tòa nhà, bất chợt hai mắt nàng trợn to, kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Trước mặt cách nàng không xa, bên cửa tòa nhà, một cái hộp nhỏ động đậy động đậy, từ bên trong vang lên từng hồi "meo, meo" khe khẽ.
"Bục."
Nắp hộp bất chợt bật ra, theo sau một con mèo con lông trắng tinh đang là ngoi đầu nhìn ra, ngạc nhiên quan sát mọi thứ xung quanh.
Lee Ji Eun thấy vậy vội bước nhanh đến, cúi người xuống nhìn vào trong hộp.
Bên trong, là có tất cả bốn con mèo con, cùng là một cái màu lông trắng tinh tuyết bạch. Chúng nó con thì cuộn mình, con thì kêu lên ầm ĩ, dường như là rất đói bụng.
"Ôi! Người nào mà lại nhẫn tâm như vậy chứ, nỡ đang tâm vứt bỏ bọn mày ở đây như vậy, thật là tội nghiệp quá đi a."
Lee Ji Eun khẽ đưa tay vuốt ve lên đầu mèo con, than khẽ.
Meo meo!!!
Mấy con mèo con dường như cũng cảm nhận được nàng không có ác ý, kêu lên mấy tiếng, theo sau thè ra cái lưỡi hồng hồng liếm liếm ngón tay Lee Ji Eun.
Lee Ji Eun thấy vậy chợt cười, theo sau nàng vòng tay ra ôm lấy cái hộp, muốn nhấc lên mang đi cùng. Nhưng chợt động tác nàng hơi khựng lại, dường như nghĩ đến điều gì, môi khẽ chu ra, lẩm bẩm:
"Nhưng sáng mai tao lại phải đến công ty sớm, buổi chiều lại phải đi Busan rồi, để bọn mày ở nhà ai sẽ chăm sóc đây a."
Lee Ji Eun nghĩ vậy mặt liền nhăn nhó, ngồi đó ngẩn ra. Trong lúc nàng đang không biết làm sao, bất chợt sau lưng một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên:
" Hình như cô là đang có rắc rối a. Có cần tôi giúp gì không?"
Lee Ji Eun sửng sốt, theo sau quay đầu lại. Chỉ thấy sau lưng nàng, cạnh một cái thân cây to chắc, một cái thanh niên gương mặt bình thường, cao gần một mét bảy lăm đang đứng tựa vào thân cây. Hắn mặc một cái áo khoác da đen tuyền, bên dưới là quần jean màu bạc, nhìn về phía nàng cười khẽ.
Mà nụ cười này, lại làm nàng triệt để ngây ra một lúc.
Thanh niên trước mắt, gương mặt tuy thanh tú nhưng cũng không phải là anh tuấn, dáng người cũng không cao lớn. Nếu như so sánh với mấy cái thần tượng nam mà nàng tiếp xúc trong làng giải trí, thật là thua kém nhiều đi.
Nhưng không hiểu sao nhìn thấy nụ cười của người thanh niên bình thường trước mặt này, lại khiến trong lòng Lee Ji Eun dâng lên một cái cảm giác kỳ là vô cùng khó tả mà chính nàng cũng không thể nói ra được.
Là do hắn cười rất đẹp sao?
Có lẽ!
Nhưng phần nhiều là vì nàng là một trong số rất ít người trên thế giới này được chứng kiến nụ cười của hắn, một nụ cười mà không thường hiện diện trên khuôn mặt này.
Vũ Phong thấy thiếu nữ trước mắt này trong phút chốc tựu ngây ra ở đó, khóe miệng không khỏi càng hé ra, cười cười thích thú. Hắn dưới chân bước ra mấy bước, đến gần Lee Ji Eun, tay phải đưa ra vẫy vẫy mắy cái trước mặt nàng.
"Này, dù tôi đẹp trai cũng không cần phải đến mức như vậy chứ a?"
A!!!
Lee Ji Eun khẽ giật mình kêu to một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trong phút chốc đỏ bừng lên, trong lòng lại càng mắng thầm mấy tiếng" Chết tiệt, mình sao lại tự nhiên đơ ra như vậy chứ, thật là mất mặt quá đi."
Thẹn quá hóa giận, nàng hai mắt trợn lên, nhìn Vũ Phong hung dữ nói:
"Hừ, anh là ai, đêm hôm khuya khoắt tiếp cận tôi làm gì, có phải là kẻ xấu không?"
"Kẻ xấu? Cô nhóc này, nếu tôi là kẻ xấu thì sẽ nói cho cô nghe sao?"
Vũ Phong khẽ cười khổ, mình cái này là hảo tâm giúp đỡ, sao tự nhiên lại bị biến thành kẻ xấu thế này.
"Hừ!"
Lee Ji Eun ánh mắt hồ nghi đảo qua người Vũ Phong từ trên xuống dưới, dường như muốn tìm cái cái gì đáng ngờ trên người hắn vậy. Theo sau dường như nghĩ đến cái gì, nàng ánh mắt cổ quái nhìn Vũ Phong nói:
"Anh vừa gọi tôi là cái gi? Cô nhóc sao?"
Vũ Phong gật gật đầu.
"Vậy anh không biết tôi là ai sao?"
Lee Ji Eun lại hỏi tiếp.
"Tôi cần biết cô là ai sao? Một cái cô nhóc tưng tưng mà thôi có gì đặc biệt chứ."
Vũ Phong vẻ mặt tỉnh bơ đáp.
"Hít."
Lee Ji Eun nghe hắn nói vậy dường như có cảm giác hộc máu đương trường, theo sau mãnh liệt xung động muốn lao lên đấm mạnh một quyền vào cái đầu heo của hắn. Ta tốt xấu gì cũng là "em gái quốc dân", mọi người ai ai cũng đều biết đều yêu mến vậy mà lại bị hắn nói thành một cái đứa dở hơi sao?
Nhưng dường như nghĩ đến điều gì, nàng lại cố kìm nén nội tâm bực bội, lại lần nữa cỏ quái đánh giá Vũ Phong, theo sau bất chợt phun ra một câu:
"Anh... anh không phải người Hàn Quốc đúng không?"
"Tôi có nói qua mình là người Hàn Quốc sao?"
Vũ Phong cười cười hỏi lại.
Lee Ji Eun khẽ ngây ra, theo sau tò mò hỏi:
"Vậy, anh là người nước nào? Tôi trông anh nói tiếng Hàn cũng rất chuẩn a."
"Nước nào ư?" Vũ Phong hơi trầm ngâm. Hắn là một cái sinh vật thể nhân bản vô tính, trong cơ thể là chiếm đến 40 % mã gene của một vị giáo sư trưởng người Việt Nam, gọi là cái gì Vũ Thành Công. Vậy tính ra, hắn cũng tính là một người Việt Nam rồi.
"Tôi là người Việt Nam. Mà còn vì cái gì nói tiếng Hàn chuẩn như vậy, nói thật là không chỉ tiếng Hàn, dù là thế giới bảy mươi hai ngôn ngữ tôi cũng đều nói được hết a."
Vũ Phong nhìn Lee Ji Eun, cười nói.
"Ha ha, anh nói phét cũng thật ghê a, thế giới bảy mươi hai ngôn ngữ đều nói được, ha ha vậy tôi cũng nói được cả tiếng sao Hỏa luôn a."
Lee Ji Eun ôm bụng cười to một tràng. Nói đùa sao, trên đời lại có cái loại quái thai nói được bảy mươi hai thứ tiếng?
Chưa nói có điều kiện để học hay không, dù là có học được thì cũng đến loạn đầu a.
Vũ Phong nhìn nàng, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười. Hắn nói ra đều là thiên chân vạn xác sao lại thành ra là kẻ nói láo chứ.
"Thôi không nói chuyện về tôi nữa. Mấy con mèo con này cô định tính sao. Dường như lúc nãy tôi trông thấy cô không thể mang chúng nó đi cùng a?"
Lee Ji Eun nghe vậy cũng không cười nữa, nét mặt nàng lộ ra vẻ khó khăn, thấp giọng nói:
"Ừ, tôi đúng là có việc bận, không thể chăm sóc chúng được. Cũng không biết ai lại ác tâm đem chúng vứt bỏ ở đây a."
"Vậy... cứ đưa chúng cho tôi đi, tôi sẽ mang chúng về tối nay, sáng mai sẽ tìm một cửa hàng vật cảnh đưa chúng đến." Vũ Phong hơi trầm ngâm, theo sau chỉ chỉ cái hộp nói.
"Vậy... vậy có được không? Sẽ không làm phiền anh chứ?" Lee Ji Eun nét mặt vui mừng, nhưng vẫn hơi do dự.
"Không phiền gì cả." Vũ Phong lắc lắc đầu.
"Vậy được rồi." Lee Ji Eun thấp giọng nói, theo sau đưa cái hợp đựng mèo con cho Vũ Phong, nhưng vẫn không quên nói thêm một câu:
"Vậy anh... anh phải nhớ kiếm cho chúng một cửa hàng vật nuôi thật tốt đấy."
"Ừ!"
"Vậy, cám ơn anh. À mà nói chuyện nãy giờ, tôi vẫn chưa biết tên anh a. Tôi là Lee Ji Eun, còn anh?" Lee Ji Eun giờ mới sực nhớ ra hai người nói chuyện cả buổi mà vẫn chưa biết tên đối phương, cười nói.
"Cứ hội tôi là Vũ Phong đi." Vũ Phong nhìn nàng, nói khẽ.
"Vậy Vũ Phong ca, mai tôi còn có việc, giờ phải về rồi. Nếu như còn cơ hội gặp mặt, tôi nhất định sẽ mời anh một bữa cơm để cảm ơn." Lee Ji Eun nói.
"Đấy là cô nói đấy a." Vũ Phong nghe nàng nói vậy, chợt cười cười quỷ dị.
"Vâng, tất nhiên phải thế rồi, anh đã giúp đỡ tôi mà. Vậy, bye nhé, tôi đi trước đây."
Lee Ji Eun gật đầu, theo sau nàng xoay người bước vào tòa nhà. Trước khi bước vào thang máy, nàng còn cái lưỡi thè ra, làm mặt quỷ trêu chọc Vũ Phong.
Vũ Phong bật cười, cho đến khi thân ảnh Lee Ji Eun biến mất hoàn toàn vào thang máy, hắn vẫn là đứng yên tại chỗ cười cười ngây ngô như vậy.
Nếu có người quên thuộc hắn nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ vô cùng khiếp sợ. Một Viêm Đế lãnh khốc vô tình, không ngờ lại có một mặt như vậy.
Meo meo!!!
Tiếng mèo kêu vang lên làm Vũ Phong chú ý, hắn nhìn xuống, đưa tay xoa xoa đầu mấy con mèo con trong hộp, khóe miệng vẫn là cười cười không ngớt, theo sau thấp giọng lẩm bẩm:
Chương 6: Lời đề nghị của Vũ Phong.
Nguồn:http://4vn.eu
Đêm khuya, trước cửa một căn biệt thự thuộc khu Apqujeong- dong, khu nhà giàu bậc nhất tại Seoul, một chiếc Bentle CTTV8 từ từ đi đến, chạy vào bên trong.
Xe chạy từ từ rồi dừng lại, cửa xe mở ra, một trung niên nhân với cái đầu hói, thân hình ục ịch ngật ngưỡng đi ra, toàn thân là một mùi rượu nồng nặc.
Cái này trung niên nhân, chính là đỉnh đỉnh đại danh trong làng giải trí tại Hàn Quốc, CEO của công ty giải trí L.E.N entertaiment, Chung Ji Wook.
Ực!!!
Nấc lên một cái, vừa đi dự một bữa tiệc trở về, Chung Ji Wook là đã ngà ngà say.
Bước vào trong nhà, tiện tay đem áo khoác vút lên trên ghế, hắn đi vào phòng làm việc. Kiểm tra mall hàng ngày trước khi đi ngủ, đây là cái thói quen đã mười mấy năm nay của Chung Ji Wook.
Đẩy của phòng làm việc, tiện tay bật công tắc đèn, Chung Ji Wook là từ từ bước vào.
Nhìn thoáng qua phòng một cái, đồng tử hắn bỗng nhiên phóng lớn, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt, theo sau hoảng sợ lùi lại mấy bước.
Chỉ thấy bên trong phòng, nơi cái ghế tại bàn làm việc mà Chung Ji Wook hắn vẫn là thường xuyên ngồi đấy, không biết từ bao giờ đã có một người bình thản ngồi đó. Người này, là một cái thanh niên gương mặt bình thường, ánh mắt là đang tại trên mặt Chung Ji Wook hắn thản nhiên nhìn qua.
"Anh... anh là ai?"
Chung Ji Wook là trong lòng hoảng hốt, lắp bắp hỏi, mà tay hắn bên trong túi quần, lại là lén lút cầm lấy điện thoại, dường như là muốn báo cho cảnh sát đến ngay.
Thanh niên này, tựu chính là Vũ Phong. Hắn vẫn là bình thản chứng kiến mọi cái cử động của Chung Ji Wook, vẫn không ngăn cản mà chỉ tùy ý đáp:
"Một người khách bình thường mà thôi, đến tìm ông là muốn bàn một cái giao dịch sự tình. Chẳng qua thấy ông mãi chưa về nên đành thất lễ vào đây ngồi đợi a."
Nghe thanh niên trước mặt dường như là không có ý tứ động thủ, mà bản thân cũng đã là cầm vào điện thoại có thể gọi đi bất cứ lúc nào, Chung Ji Wook cũng là trong lòng thoáng thả lỏng. Hắn một người ngồi trên cái vị trí này nhiều năm như vậy, tâm lý cũng không phải là một người bình thường có thể so sánh được.
"Anh là muốn làm cái gì giao dịch?"
Chung Ji Wook nhìn Vũ Phong, trầm giọng hỏi.
"Ông là biết cô gái này chứ?"
Vũ Phong hơi trầm ngâm, theo sau tay hắn thò vào ngực áo, từ đó rút ra một tấm ảnh. Người trên ảnh, là một cái thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, tóc trên đầu buộc lên cao nghịch ngợm, chính là Lee Ji Eun hình ảnh.
Chung Ji Wook nhìn tấm hình, cũng là khẽ ngẩn ra.
"Đây đương nhiên là biết rồi. Cô gái trong hình này là một thần tượng hiện nay đang nổi tiếng, do công ty tôi quản lý, gọi là Lee Ji Eun."
Đang nói, dường nhu chợt nghĩ đến điều gì, Chung Ji Wook là sắc mặt chợt khó coi, nhìn Vũ Phong lạnh lùng nói:
"Tuy tôi không biết anh là ai hay làm việc cho ai, nhưng đừng nói là cái vụ giao dịch này là muốn Lee Ji Eun đi tiếp cái gì đại nhân vật gì đó chứ? Nếu là như vậy, xin thứ lỗi tôi không thể làm được a."
Vũ Phong bị hắn nhìn chăm chăm cũng không tức giận, mơ hồ trong mắt còn có một chút tán thưởng, hắn là gật gật đầu nói:
"Giao dịch đúng là có liên quan đến Lee Ji Eun, nhưng là không như những gì ông đang nghĩ."
"Sao? Vậy anh là muốn cái gì?"
Chung Ji Wook vẫn là không tin tưởng, âm trầm hỏi.
Trước đây, cũng đã là không ít người tìm hắn bàn mấy cái vụ giao dịch kiểu này rồi, nhưng đều là bị hắn từng cái từng cái từ chối.
Hắn tuy bản thân không dám nhận là cái gì người tốt, nhưng mấy cái quy tắc ngầm, mấy việc phái nghệ sĩ trẻ công ty mình đi bồi tiếp mấy vị đại gia gì gì đó kia, hắn là không bao giờ làm, cũng khinh thường làm.
Ở cái đất nước mà mỗi cái nghệ sĩ, thần tượng được cả nước quan tâm chú ý này, một cái trong sạch nghệ sĩ, có cuộc sống quang minh mà không cần che dấu sẽ là được yêu thích hơn rất nhiều mấy cái ca sĩ, diễn viên mà nhờ vào thủ đoạn để nổi tiếng, và cũng là sẽ kiếm được nhiều tiền hơn cho Chung Ji Wook hắn đấy.
Vì vậy, mấy cái loại chuyện buôn bán xác thịt này, là Chung Ji Wook hắn không bao giơ thèm làm.
Vũ Phong đối với phản ứng của Chung Ji Wook cũng là không bất ngờ. Trước khi đến đây, hắn đã điều tra qua một lần tình hình công ty này. Ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn phát ra mấy tiếng "cộc, cộc" Vũ Phong nhìn Chung Ji Wook, bình thản nói:
"Thứ tôi muốn cũng rất là đơn giản a. Công ty ông không phải luôn cần mấy cái người quản lý, vệ sĩ linh tinh gì đó đi theo bảo hộ nghệ sĩ ư? Vậy cứ xắp sếp cho tôi một cái vị trí như vậy bên cạnh Lee Ji Eun là được."
"Chỉ vậy thôi?"
Chung Ji Wook không tin hỏi lại.
"Chỉ vậy thôi."
Vũ Phong gật đầu.
"Vậy... tôi sẽ được cái gì?"
Chung Ji Wook hỏi, nếu chỉ là đơn giản như vậy, hắn cũng sẽ là không phải làm gì trái quy tắc đấy, vậy thì cũng đơn giản giao dịch cho xong. Dù sao Vũ Phong một người tùy ý vượt qua lực lượng bảo an tinh nhuệ của khu Apgujeong- dong này cũng là không phải bình thường, Chung Ji Wook hắn cũng không muốn hoàn toàn cự tuyệt đối phương. Nhưng dù sao vẫn là hỏi thử xem bản thân nhận lại được gì.
"Như vậy..."
Vũ Phong khẽ đút tay vô ngực áo, theo sau lấy ra một tờ ngân phiếu trống, đặt lên bàn, tùy ý đẩy ra trước mặt Chung Ji Wook.
"Ông thấy việc này đáng giá bao nhiêu thì cứ điền vô bấy nhiêu. Tôi chỉ cần ông có thể sắp xếp tốt cho tôi bên cạnh Lee Ji Eun là được rồi."
"Thật sự ?"
Chung Ji Wook cầm tấm ngân phiếu lên, vẫn là không tin hỏi lại một lần. Ngân phiếu không phải là hắn không có, nhưng cứ như cái thanh niên thần bí trước mặt này dễ dàng đưa một tấm ngân phiếu trống cho hắn tự ý điền, cũng là lần đầu mới chứng kiến a.
"Thật sự!"
Vũ Phong đối với nghi vấn cửa Chung Ji Wook là gật gật đầu khẳng định.
"Cái này..."
Nghe thấy Vũ Phong nói vậy, Chung Ji Wook trong lòng là co rút mạnh một cái. Dù sao ngân phiếu ở trong tay hắn, hắn muốn điền bao nhiêu cũng được a. Mà bộ dáng đối phương trước mắt, dường như là không quan tâm đến tiền bạc bình thường.
"Thật không biết là cái gì đại nhân vật, lại tùy ý để ta tự điền vào ngân phiếu, chẳng lẽ hắn không sợ ta đây lòng tham không đáy viết liền mười tỷ, trăm tỷ sao? Nhưng mà nhìn hắn thì có vẻ không giống như vậy, chẳng lẽ là biết được ta là không dám như vậy xuống tay? Mà cũng đúng, hắn cái này không phải người bình thường, nếu mà không có một chút thủ đoạn đề phòng vậy chắc chắn không được."
Chung Ji Wook trong lòng suy nghĩ loạn thất bát tao, cuối cùng lại làm ra quyết định là không dám quá mức tham lam, tựu viết lên ngân phiếu một cái vừa phải con số là được. Dù sao Vũ Phong thân phận dường như không phải bình thường, hắn là cũng không muốn vì quá tham lam mà chuốc lấy rắc rối.
Nhưng nếu mà hắn biết, Vũ Phong hoàn toàn là không hề có cái thủ đoạn gì đề phòng hắn lòng tham không đáy, mà đơn giản là không hề quan tâm đến tiến, tùy ý để hắn muốn viết bao nhiêu thì viết vậy không biết sẽ có hối hận đến chết không a.
"Vậy đi, chuyện này cũng không phải là chuyện phức tạp gì, mà cũng không làm trái nguyên tắc của tôi, nên tôi sẽ đồng ý giao dịch. Một trăm ngàn đô, thế nào?"
Chung Ji Wook sau một lúc trầm mặc liền viết lên tấm ngân phiếu một loạt dãy số, theo sau hướng Vũ Phong hỏi. Một trăm ngàn đô la mỹ, nhiều không nhiều nhưng cũng là tuyệt đối không ít. Chẳng qua cái việc đối phương nhờ sắp xếp một cái công việc bên cạnh Lee Ji Eun cũng là rất đơn giản, hắn không dám đòi thêm.
Nhưng mà làm Chung Ji Wook không ngờ là Vũ Phong đối diện lại lắc lắc đầu.
"Quá nhiều ư? Anh cũng nên biết là để một người xa lạ làm quản lý cho Lee Ji Eun cũng là rất rắc rối đấy. Dù sao tôi cũng không biết anh có ý đồ gì với cô ấy."
Vũ Phong cũng không trả lời, hắn cầm lấy tờ ngân phiếu trên bàn, theo sau cầm bút viết lên thêm hai chữ số không vào số tiền, lúc này mới là thản nhiên nhìn qua Chung Ji Wook đang trợn mắt há hốc mồm, tùy ý nói:
"Một trăm ngàn, quá ít. Tôi nghĩ việc giao dịch này phải là mười triệu mới xứng đáng."
"Đây. đây..." Chung Ji Wook vô thức đưa tay cấu vào eo mình một cái, đau đớn nổi lên mới khiến cho hắn biết được việc trước mắt này không phải ảo giác, mà là sự thực hoàn toàn.
Dù là CEO của L.E.N entertaiment, nhưng mười triệu đô la đối với hắn vẫn là một số tiền rất lớn. Nhưng càng làm hắn khiếp sợ hơn là cái cách đối phương nhìn cũng không nhìn trực tiếp viết thêm mấy cái số không, vứt ra mười triệu. Cái phong thái này, cái việc làm này, không phải là kẻ có tiền bình thường có thể làm được.
"Vậy hiện giờ giao dịch của chúng ta hoàn thành chứ?"
Vũ Phong thấy Chung Ji Wook cứ ngây ra ở đó, không khỏi hơi nhíu mày, theo sau đứng lên trực tiếp nói.
"Hoàn thành, tất nhiên là hoàn thành rồi. Chỉ là không biết tiên sinh là?"
Chung Ji Wook vọi vàng áp chế nội tâm đang gào thét vì kích động, bước lên phía trước nhìn Vũ Phong tôn kính nói.
"Ông cứ gọi tôi là Vũ Phong là được."
"Vâng... vâng Vũ tiên sinh, vậy ngay ngày mai, không, ngay tối nay, tôi sẽ sắp xếp mọi việc. Sáng mai tiên sinh chỉ cần qua công ty tôi, tôi sẽ đích thân dẫn ngài đến gặp Lee Ji Eun."
Chung Ji Wook nói, hắn cũng không ngu. Vị Vũ tiên sinh này bỏ ra số tiền lớn như vậy chỉ để mình sắp xếp làm quản lý cạnh Lee Ji Eun, vậy mục đích ngoài cái việc tán tỉnh người đẹp ra còn gì khác nữa. Chẳng qua hắn đối với việc này cũng không phản cảm, một người có tiền như vậy, lại chấp nhận đi làm một cái quản lý nho nhỏ chỉ để tiếp cận một cô gái, nếu Lee Ji Eun mà là con gái hắn chắc chắc sẽ tự tay dẫn nàng đến gặp Vũ Phong a.
Hai người nói chuyện thêm một vài câu, theo sau Chung Ji Wook đưa cho Vũ Phong danh thiếp của hắn để tiện liên lạc, Vũ Phong cũng không chối từ, gật đầu nhận lấy.
Xong việc, hắn là thản nhiên xoay người, bước đi ra ngoài biệt thự.
Đợi đến khi thân ảnh Vũ Phong đã biến mất hẳn trong màn đêm, Chung Ji Wook mới thở dài một hơi, đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán. Chuyện hôm nay, thật là con mẹ nó quá kích thích a. Đến thật bây giwof hắn vẫn có một cảm giác mơ hồ không chân thật.
Lại có người vứt đi mười triệu đo la, chỉ để được tiếp cận một cô gái?
Thế giới này càng lúc càng điên cuồng rồi a.
"Vị Vũ tiên sinh này, không biết là cái gì đại nhân vật. Hàn Quốc là không có cái đại gia tộc nào họ Vũ a. Thôi, người như vậy ta không nên cố gắng tìm hiểu, miễn cho hắn phật ý, chỉ cần hợp tác thật tốt là được."
Chung Ji Wook lẩm bẩm nói, theo sau xoay người bước vào nhà.
L.E.N entertaiment là một tòa nhà mười tầng tọa lạc tại phố Heukseokdong, một trong những con phố phồn hoa nhất tại Seoul.
8h sáng, một chiếc tãi dùng lại trước cửa L.E.N entertaiment, Vũ Phong người khoác áo khoác da đen, bình tĩnh từ trên xe bước xuống.
Ngẩng đầu nhìn qua cửa vào tòa nhà trước mặt, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên thành một cái nụ cười nhàn nhạt.
"Hôm nay rốt cuộc cũng là chính thức nhập vào cái cuộc sống này đi. Cuộc sống có Lee Ji Eun, thật là đáng mong chờ a."
Trong lòng nói thầm, Vũ Phong bước chân không hề do dự đi vào bên trong.
Đối với cái việc mà mình đang làm, từ bỏ tất cả dung nhập vào một cái thế giới mà mình chưa từng tiếp xúc chỉ để ở bên một người con gái, bản thân hắn cũng không biết là đúng hay sai, nhưng là trong lòng hắn là tuyệt đối không do dự.
Nếu nói hắn yêu Lee Ji Eun?
Hắn không biết.
Chỉ là, từ lần đầu tiên nhìn thấy người con gái này, lần dầu tiên nghe được giọng hát của nàng, Vũ Phong hắn chỉ biết một điều, những năm cuối cùng cuộc đời, hắn là muốn dùng hết tất cả để được ở bên nàng, yên lặng thủ hộ nàng.
Vô hối!
Đại sảnh của L.E.N entertaiment là một cái không gian rất rộng, bốn phía xung quanh được lắp cửa kính. Lúc Vũ Phong bước vào trong cũng là thấy được rất nhiều người đang đi đi lại lại, hầu hết đều là những cái thanh niên nam nữ còn trẻ tuổi.
L.E.N entertaiment tuy không phải là công ty giải trí đứng đầu tại Hàn Quốc, nhưng cũng xếp trong top mười. Vì vậy hàng ngày số người trẻ tuổi mang theo những cái khát vọng đổi đời đến đây tìm kiếm một cơ hội cũng là liên miên không dứt.
Vũ Phong nhưng cũng không biết nhiều như vậy, hắn một đường thẳng hướng đến quầy lễ tân đi đến.
Nhân viên lễ tân là một cái nữ nhân viên còn trẻ, khuôn mặt tuy không nói xinh đẹp nhưng cũng rất ưa nhìn. Nhìn thấy Vũ Phong tiến đến, nàng là theo tiêu chuẩn cúi người chào hỏi, nhẹ nhàng nói:
"Xin chào quý khách, tôi có thể giúp gì cho ngài."
"Tôi đến là để gặp giám đốc Chung."
Vũ Phong nhìn nàng, bình thản đáp.
"Vậy không biết ngài tên là gì? Có hẹn trước với giám đốc Chung không?"
Nhân viên tiếp tân hơi ngẩn người, dù sao người có thể gặp trực tiếp Chung Ji Wook cũng không phải bình thường, nhưng thanh niên trước mắt này nhìn qua cũng không thấy có chỗ nào đặc biệt a.
Vũ Phong cũng không nói nhảm, đưa tay vào trong áo, rút ra tấm danh thiếp mà Chung Ji Wook đã đưa hắn tối qua, đặt lên bàn.
"Là giám đốc Chung bảo tôi sáng này đến gặp, cô cứ gọi điện bảo ông ta có Vũ Phong đến tìm là được."
Tiếp nhận danh thiếp, khẽ nhìn qua, nữ nhân viên là trong ánh mắt nhìn về Vũ Phong đã nhiều thêm một tia tôn kính, nhẹ nhàng nói:
"Vậy xin ngài chờ một lúc, tôi sẽ gọi điện cho giám đốc Chung."
Vũ Phong gật đầu, cũng là không quá để ý, hắn đưa lung tựa vào bàn, ánh mắt thì lại nhìn qua những cáo thân ảnh trẻ tuổi bên trong đại sảnh. Hắn cứ nhìn như vậy, nhưng ánh mắt lại từ từ có một tia mê man nổi lên.
Trước mắt hắn bây giờ, là từng top thanh niên tụm năm tụm ba náo nhiệt rả rích.
Có nhóm người, là những thiếu niên tóc nhuộm xanh đỏ, quần áo ăn mặc thùng thình, đúng là nhóm nhảy B-Boy.
Nhóm khác, lại là một vài thiếu nữ mặc quần áo múa, bộ dáng kiêu kỳ xinh đẹp, các nàng kúc thì ngâm nga lời bài hắt, có khi lại thì thầm nói chuyện.
Hiện nay khi mà làn sóng Hallyu lan tràn khắp thế giới, những cái thàn tượng ca sĩ diễn viên Hàn đã làm điên đảo vô số trái tim những thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi.
Vì vậy tại Hàn Quốc, bước chân vào làng giải trí, một bước lên trời đã là mơ ước khát khao của vô số thanh niên Hàn Quốc.
Nhưng Vũ Phong đối với hết thảy những điều này là trước nay không quan tâm, vô cùng xa lạ. Hiện giờ nhìn thấy từng cái thanh thiếu niên với đủ mọi loại hình kiểu dáng, sặc sỡ muôn màu như những con tắc kè hoa trước mặt này, trong lòng hắn không khỏi hiện lên một chút mê man.
Hắn, căn bản là không thuộc về cái cuộc sống, cái thế giới này.
Thế giới của hắn, là máu và nước mắt, là đạn bom lửa cháy, là truyền thuyết, sức mạnh, là những cái siêu việt loài người tồn tại.
Những người như bọn hắn, từ lúc sinh ra đã là xác định cuộc sống này sẽ không thể bình thường như mọi người. Bởi vì, bản thân bọn hắn vốn đã không phải người thường.
Nhưng hôm nay, Vũ Phong hắn từ bỏ hết thảy mọi thứ, lần đầu tiên bước qua cái thế giới âm u của mình mà đặt bước chân dung nhập vào cái xã hội này, điều này không khỏi làm cho hắn có một cái cảm giác bỡ ngỡ, bàng hoàng.
Ngay lúc Vũ Phong đang chìm đắm trong suy nghĩ, cửa thang máy cách đó không xa bật mở, một người trung niên với cái đầu hói vọi vã bước ra.
"Vũ tiên sinh..."
Chung Ji Wook biểu cảm vui mừng, hướng đến Vũ Phong đi tới.
Nghe thấy tiếng gọi từ sau lưng, vẻ mê man trong mắt Vũ Phong chậm rãi biến mất, thay thế lại đó là một cái gương mặt thản nhiên cố hữu. Hắn xoay người , nhìn qua Chung Ji Wook hơi gật gật đầu:
"Ân, giám đốc Chung."
"Ây, giám đốc gì chứ, Vũ tiên sinh nếu không chê cứ gọi tôi một tiếng Chung lão ca là được. Chuyện hôm qua chúng ta nói đến, tôi đã sắp xếp xong, giời thì mời Vũ tiên sinh lên văn phòng tôi rồi nói."
Chung Ji Wook xua xua tay, nhìn Vũ Phong cười cười thật thân thiện. Có thể không thân thiện sao, nếu vị thần tài trước mắt này cao hứng, không khéo lại đưa cho hắn một tấm ngân phiếu trông gi gì đó nữa thì thật là... a.
"Vậy cũng được." Vũ Phong hơi trầm ngâm, theo sau gật gật đầu đi theo Chung Ji Wook vào thang máy.
Đợi đến khi hai người hoàn toàn khuất dạng, cả đại sảnh bất chợt vang lên hàng loạt tiếng hô kinh hãi.
"Này này, người vừa rồi không phải là Chun Ji Wook CEO của L.E.N entertaiment sao? Ta là không nhìn lầm đấy chứ?"
"Không nhìn lầm đâu, đúng là ông ta đó."
"Vậy người thanh niên bên cạnh là ai, không ngờ lại khiến giám đốc Chung phải tự mình xuống đón?"
"Chắc không phải là nghệ sĩ nổi tiếng nào chứ?"
"Không phải đâu, thanh niên nọ gương mặt lạ hoắc, nào phải cái gì nghệ sĩ. Mà dù có là nghệ sĩ nổi tiếng gì gì chăng nữa cũng không đến mức phải để Chung Ji Wook tự mình đi xuống đón a."
"Nói cũng phải. Mà nhìn giám đốc Chung đối với thanh niên nọ dường như còn rất tôn kính a."
"Thật không biết thanh niên này là ai nữa, thần bí như vậy."
Mọi người xôn xao bàn tán, đều là vì thân phận của Vũ Phong mà tò mò không thôi, nhưng lại không nói ra được gì. Mà nữ nhân viên tiếp tân thì lại càng khiếp sơ. Theo nàng nghĩ dù Vũ Phong thân phận không bình thường được Chung Ji Wook hẹn gặp mặt nhưng cũng chỉ đến thế thôi, thật không ngờ sau khi nàng gọi điện thoại, bản thân giám đốc lại đích thân chạy xuống tiếp đón cái thanh niên này.
Đây là cái gì thân phận, lại để cho Chung Ji Wook hắn đường đường là CEO của một cái công ty nổi tiếng như vậy phải vội vã chạy xuống đón tiếp.
Nên biết rằng trong trí nhớ của nàng, dù có là chủ tịch công ty S.I.A, công ty giải trí hàng đầu Hàn Quốc đến thì Chung Ji Wook cũng vẫn là ngồi yên trên văn phòng chờ đợi mà thôi a.
Vũ Phong đối với vì mình mà đại sảnh tầng một diễn ra một hồi hỗn loạn cũng là không biết gì hết, mà dù có biết hắn cũng không quan tâm. Lúc này hắn và Chung Ji Wook đã đi thang máy lên đến tầng mười, nơi đặt văn phong riêng của Chung Ji Wook.
Dẫn đường Vũ Phong vào bên trong, tiện tay bảo thư ký pha trà, bản thân Chung Ji Wook hắn là lấy ra một cái hộp màu đen đưa ra trước mặt Vũ Phong.
"Vũ tiên sinh, theo như ý của anh tôi đã sắp xếp để anh làm một cái chức nghiệp quản lý bên cạnh Lee Ji Eun. Thực ra cái việc quản lý này cũng là hữu danh vô thực mà thôi, mọi việc sẽ có người khác lo hết, anh chỉ cần đi theo hoặc nếu được có thể lại xe cho Lee Ji Eun là đươc."
Chung Ji Wook nói một lúc, thấy Vũ Phong cũng không có cái gì không đồng ý, theo sau tiếp:
"Ngoài ra trong hộp này là thẻ nhân viên của anh, chỉ cần dán ảnh vào là được.Ngoài ra còn có lịch trình hoạt động của Lee Ji Eun trong vòng một tháng tới."
Vũ Phong khẽ mở hộp, nhìn thoáng qua mấy thứ đồ vật bên trong, đúng là có một tấm thẻ màu xanh và một cái sấp tài liệu, chắc là lịch trình hoạt động.
Hắn gật đầu, nhìn qua Chung Ji Wook đáp:
"Vất vả rồi giám đốc Chung."
"Không sao, không sao, đây là việc tôi phải làm. Hiện giờ Lee Ji Eun đang ở phòng tập, tí nữa chín giờ là sẽ đáp máy bay đi Busan để tham gia một buổi biểu diễn. Nếu Vũ Phong tiên sinh không có ý kiến gì thì bây giờ tôi sẽ dân anh đi gặp Lee Ji Eun, một lát nữa anh có thể cùng cô ấy đi đến Busan luôn."
Chung Ji Wook mỉm cười nói.
"Cứ vậy đi." Vũ Phong gật đầu đồng ý, khóe miệng hắn cũng là khẽ nhếch lên thành một cái nụ cười nhàn nhạt.
Tôi muốn xây dựng, là một cái tình yêu bỏ ngoài bình thường đạo nghĩa, bỏ ngoài nhân sinh quy tắc. Nhân vật chính vì người hắn yêu, dù là giết hết người trong thiên hạ cũng sẽ không là nhíu mày một cái, dù là bản thân chết ngay tức khắc cũng là không hề hối hận.
Trên đời này thiên đạo vô vi, nhân đạo chính trực, tuy tốt đẹp, nhưng cũng là làm cho tâm linh gò bó. Vũ Phong người này, hắn là vô đạo, cũng là ma đạo. Chỉ theo bản tâm, không màng thiên hạ. Vì một nụ cười của nàng, dù là đánh đổi thế giới này thì đã sao?
Có lẽ tình yêu này trong mắt một số người sẽ là điên cuồng, là không đúng với nhân tính. Nhưng tôi không quan tâm, bởi vì thứ tôi muốn xây dựng, là một cái tình yêu chân chính vượt lên tất cả.
Trong những chương tiếp theo này, sẽ dần dần bộc lộ cái tình yêu điên cuồng này của Vũ Phong. Mong các bạn đọc sẽ hiểu, cảm ơn các bạn vì đã vào ủng hộ tôi.
Truyện hay nhưng chả có tinh thần dân tộc tý nào cả
Viết cho người Việt đọc thì nên ca ngợi hoặc viết về nước
Đằng này lại làm vệ sĩ cho con ca sĩ Hàn mới chán
yêu ji` cái bọn hàn xẻng ấy
dân ta yêu người ta