“Chúng ta phải đi bộ thế này về à? Ta tưởng các ngươi có phép thuật có thể phi hành được chứ?”
Do có một thể lực siêu phàm từ thể xác mạnh mẽ và được rèn luyện từ nhỏ nên việc đi theo cách bình phàm như thế này thì với Lâm Minh không là gì. Nhưng hắn rất muốn thử cảm giác bay lượn như trong phim hay trong trí tưởng tượng của hắn khi đọc truyện.
“Ách. Chúng ta là nhân loại. Phép thuật xa xỉ như phi hành thì chỉ dành cho cấp bậc Hòa hợp thôi. Ngoài ra, chúng ta có thể phi hành nhờ Tiên kiếm, Linh phù hay các loài yêu thú được thuần hóa. Nhưng chỉ có tầng cao cấp mới được nhận chúng mà thôi. Cuối cùng thì trừ những người danh vọng cao, con cháu gia tộc mạnh và những người cấp bậc trên Hòa hợp mới nhận được chúng mà thôi. Vì thế đa phần cấp bậc Trúc cơ và Linh hư thì đừng mơ đến nó” – Liễu Thanh Hàn từ tốn giải thích cho Lâm Minh hiểu.
“Nhân loại? Vậy còn phân ra nhiều tộc khác à?” – Lâm Minh càng nghe càng cảm thấy mơ hồ về thế giới này.
“Ánh. Ngươi thật sự không biết gì hết à?”
“À. Ngoài một số công pháp cơ bản ta phải luyện thì cha ta cũng thường kể về những tri thức săn bắn và nấu nướng cho ta nghe” – Lâm Minh giả vờ ngây thơ trả lời. Thật sự thì hắn khộng biết những tri thức về thế giới trước của linh hồn Lâm Minh cũ có phù hợp với vị diện xa lạ này hay không. Và hắn cũng muốn nghe Liễu Thanh Hàn giải thích rõ ràng hơn cho hắn hiểu. Biết địch biết ta mới trăm trận trăm thắng chứ.
“Vậy ta phải cập nhật cho cái đầu ngươi hiểu rõ thêm rồi. Đại lục này có tên là Nam Việt đại lục. Tục truyền có một vị thần quyền năng cùng với một nàng tiên, lấy nhau, sinh ra một đứa con thần kì tên là Lạc Long Quân. Ông là một vị thần tràn đầy quyền năng trên thế gian xưng là Xích Quỷ. Ông ta đã dùng sức mạnh của mình xua đi loài ma quỷ khỏi đại lục này. Đem ngưng luyện thành một khối đại lục hoàn mỹ như hiện giờ”
---- Xích Quỷ - Quốc hiệu đầu tiên của Việt Nam Xích Quỷ (赤鬼), còn gọi là Thích Quỷ, theo Việt Nam Sử lược là có nguồn gốc từ thủy tổ của người Việt là Kinh Dương Vương. Sách chép: Cứ theo tục truyền thì vua Đế Minh là cháu ba đời của vua Thần Nông, đi tuần thú phương nam đến núi Ngũ Lĩnh (thuộc tỉnh Hồ Nam bây giờ) gặp một nàng tiên, lấy nhau, đẻ ra người con tên là Lộc Tục. Sau Đế Minh truyền ngôi lại cho con trưởng là Đế Nghi làm vua phương bắc, và phong cho Lộc Tục làm vua phương nam, xưng là Kinh Dương Vương, quốc hiệu là Xích Quỷ. Bờ cõi nước Xích Quỷ bấy giờ phía bắc giáp Động Đình Hồ (Hồ Nam), phía nam giáp nước Hồ Tôn (Chiêm Thành), phía tây giáp Ba Thục (Tứ Xuyên), phía đông giáp bể Nam Hải. Kinh Dương Vương làm vua nước Xích Quỷ vào quãng năm nhâm tuất (2879 trước Tây Lịch?) và lấy con gái Động Đình Quân là Long Nữ đẻ ra Sùng Lãm, nối ngôi làm vua, xưng là Lạc Long Quân.----
“Về chủng tộc thì trên đại lục chúng ta có rất nhiều chủng tộc. Nhưng kể đến các chủng tộc cường đại thì gồm có: Nhân tộc của chúng ta, Vũ tộc, Man tộc, Thú tộc và Linh tộc. Ngoài ra có thể tính Yêu tộc, chúng trải dài khắp nơi trên đại lục, vô cùng cường đại, chúng chính là đồng minh mạnh mẽ của bọn Ma Tộc. Bọn chúng bị phong ấn lại nhưng vẫn không ngừng tìm cách phá ra để trả mối thù cũ. Đặc biệt vùng biển ở phía Đông càng ngày càng dày đặc ma khí và oán khí của bọn chúng”
“Linh tộc thì nổi tiếng về mị thuật, nguyền rủa. Chúng là hậu duệ giữa ma tộc và thần, là người bị ma tộc ruồng bỏ”
“Thú tộc là hậu duệ giữa yêu tộc và thần. Bọn họ có thần lực mạnh mẽ vô cùng, sức mạnh kết hợp mạnh mẽ giữa thần và yêu. Ngoài ra, bọn họ còn có khả năng thu phục yêu thú vô cùng thần kì. Sự kết hợp của họ với các nguyên tố thiên nhiên là một thứ sức mạnh không thể xem thường”
“Man tộc là chủng tộc thần bì nhất. Không hề có sức mạnh tu chân nào. Nhưng họ lại có sức mạnh vu thuật khủng khiếp. Họ kêu gọi được sức mạnh ghê gớm của truyền thừa từ thần ma. Những pháp thuật của bọn chúng vô cùng kỳ quái. Tuy là tộc yếu nhất nhưng họ cũng chính là tộc trung lập. Vì thế không ai nguyện ý kiếm chuyện với họ”
“Vũ tộc là hậu duệ của Thần và nhân tộc chúng ta. Bọn họ có tính kiêu ngạo vô cùng. Họ có sức mạnh thần thánh có thể chữa các vết thương, ma chú một cách thần kì. Ngoài ra tiễn thuật của họ vô cùng cao siêu. Điều đặc biệt nhất là họ còn có một đôi cánh có thể ẩn trong thân mình hoặc hiện ra bên ngoài có thể dễ dàng phi hành. Cấp bậc thiên phú của họ còn thể thể nhìn vào số cánh trong người”
“Nhưng tại sao các tộc lại có thể hòa hợp với nhau được vậy?” – Lâm Minh thắc mắc, các chủng tộc khác nhau thì rất dễ sinh ra sự kì thị cũng như mâu thuẫn. Tại sao đại lục này vẫn hòa bình tới bây giờ”
“Chuyện đó cũng là mặt tốt duy nhất của bọn ma tộc tạo ra. Một áp lực kinh khủng từ bọn chúng mang đến. Làm chúng ta không thể không sống chung hòa bình với nhau. Nhân tộc của chúng ta cũng có nhiều cuộc nội đấu khác nhau, kể cả ám đấu lẫn minh đấu trong phạm vi nhất định.Nhưng nó cũng rất được khuyến khích vì chỉ trong chiến đấu mới có thể cho ra đời cường giả mà thôi. Những chuyện đó rất rắc rối. Không phải là cấp bậc như ngươi và ta bình loạn được”
“Còn về cấp bậc tu chân thì chia ra làm: Chiến sĩ – Trúc cơ – Linh hư – Hòa hợp – Nguyên anh – Không minh – Lý sương – Độ kiếp. Về yêu thú thì chia ra cấp bậc tương tự, ma thú cấp một tương đương thực lực Trúc cơ kì, cấp hai tương đương Linh hư,.. Nhưng ngươi sẽ không may mắn mà dễ dàng gặp được cấp bậc Không minh đó đâu. Họ thường phải đến một nơi đặc biệt nào đó. Cấp bậc như ta thì dĩ nhiên không thể biết được Người thường vô cùng khó gặp. Bình thường những lão quái Nguyên anh cũng đã như phượng mao lân giác rồi”
“Ngươi là một thiên tài khó gặp. Người như ngươi sẽ là mục tiêu tranh giành của nhiều thế lực khác nhau. Vì thế không cần lo lắng về phương diện tu chân. Ngươi hoàn toàn có thể đăng kí vào Thần ma học viện để pháp triển. Đó là nơi phù hợp cho những thiên tài tu luyện đấy. Nhưng trước hết ngươi nên rèn luyện ở Lân thủy trấn một thời gian”
Lâm Minh cũng nghĩ là nên như vậy. Vì thật sự hắn không hiểu rõ về thế giới này, trong người lại không có một đồng xu nào. Sợ rằng hắn chưa kịp tìm hiểu thế giới này bao nhiêu đã chết đói mất rồi.
“Đã gần tới nơi rồi. Trước hết ngươi nên theo ta đến gặp Trưởng lão. Chúng ta cần giao nộp nhiệm vụ và đăng kí lưu trú cho ngươi. Sau đó ngươi hãy đến nơi của ta được chứ?”
“Được thôi. Ta cũng không có khả năng đi đến nơi nào khác”
“Đến nơi rồi” – Đường Lam reo lên vui mừng
“Đây là lệnh bài tuần hoàn. Mau mở cửa cho chúng ta” – Liễu Thanh Hàn la lên.
“Được rồi. Vào đi”. Cổng thành Lân thủy trấn dần dần mở ra đón nhóm Liễu Thanh Hàn và Hàn Minh vào.
Liễu Thanh Hàn cung kính cúi đầu trước một ông lão già nua. Nhìn thân hình lão như thể có một ngọn gió thổi qua cũng đủ thổi bay nhưng chất chứa trong đó là một sự uy nghiêm vô cùng lớn. Lâm Minh cảm giác được rằng cảnh giới của ông ta vô cùng cao.
“Thanh Hàn à. Làm khá lắm. Mới chỉ có 2 tháng mà tổ đội của ngươi đã làm xong nhiệm vụ lần này. Không hổ là thiên tài của Liễu gia. Hy vọng sau này ngươi có thể làm rạng danh cho Lân Thủy Trấn nhỏ bé này”
Trưởng lão Nhan Từ vuốt râu tỏ vẻ rất tâm đắc “Mau đưa ra lệnh bài và chiến lợi phẩm để ta kiểm nghiệm nào”
“Vâng thưa Trưởng lão. Đây là năm tinh hạch của ma thú cấp một” Liễu Thanh Hàn mĩm cười đem chiến lợi phẩm trao cho trưởng lão.
“Tốt tốt lắm. Ba tinh hạch cấp một sơ kì, một trung kì, và… một hậu kỳ viên mãn. Thật không ngờ là một hậu kỳ viên mãn. Tổ đội của ngươi chắc cũng không toàn vẹn mà về nhỉ?”
Nói xong ánh mắt của trưởng lão quét qua nhóm người của Lâm Minh, và dừng lại thẳng trên người Lâm Minh với ánh mắt kì quái.
“Đây là..?”
“Đây là một đứa bé mà tiểu đội của chúng con vô tình ‘nhặt’ được ở ven khu rừng”
“Ta có cảm giác gì đó rất đặc biệt với đứa bé này”
“Vâng thưa trưởng lão. Nó có thể đỡ được đòn tấn công vật lý và ma pháp khi phát cuồng của con Hắc Hùng cấp một viên mãn, lẫn linh hồn công kích của con. Người nói nó có rất rất đặc biệt không?”
“Ha ha. Phải phải. Rất đặc biệt. Ngươi có thể nhường hắn cho ta không? Ai biểu ngươi là người của Liễu gia. Ta không thể ép buộc được. Dùng tinh hạch của yêu thú cấp 4 để đổi nhá!”
Tinh thạch cấp bốn là thứ vô cùng trân quí. Đặc biệt là với Lân Thủy Trấn. Tuy đây là vùng đất lớn nhưng nhân tài đều đã rời khỏi đây để đến với những thành hoặc học viện nên việc săn bắt yêu thú cấp bốn dường như là bất khả thi. Khi có được cũng phải trả một cái giá vô cùng lớn. Với tinh thạch cấp bốn hoàn toàn có thể chế ra một pháp bảo hay một thanh kiếm có sức công phá vô cùng ghê gớm.
“Trưởng lão ngài lại đùa rồi. Tuy tinh hạch cấp bốn vô cùng trân quí nhưng nhân tài như thế. Việc trở thành một lão quái Nguyên anh kì tương lai là không phải xa vời. Lúc đó thì giá trị liên thành không thể cho tinh hạch cấp bốn so sánh được” Liễu Thanh Hàn biết được trưởng lão có một viên tinh hạch cấp bốn thì vô cùng hâm mộ nhưng hắn vẫn giữ được sự bình tĩnh của mình
“Đúng. Nhưng không hẳn thiên tài thì sẽ hoàn toàn suông sẻ tiến tới. Thôi được không chấp với ngươi nữa. Dù sao thì ngươi cũng không nguyện ý nhả ra. Đây là dược liệu trị thương, ngân lượng, điểm danh vọng ta đã ghi truyền vào thần châu. Các ngươi có thể ra về rồi. Thật đáng tiếc…”
“Đa tạ trưởng lão”
Liễu Thanh Hàn mĩm cười. Phân bố dược liệu và ngân lượng xong, ca bọn ra khỏi Trưởng lão điện. Sau khi chia tay với đám người Đường Lam, Lâm Minh cùng với Liễu Thanh Hàn tiến về gia tộc họ Liễu.
“A. Thanh Hàn thiếu gia. Chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ trở về” “Xin chào. Thanh Hàn thiếu gia”
Nhiều gia đinh tỏ vẻ xu nịnh khi trông thấy Liễu Thanh Hàn trở về.
“Hình như địa vị của ngươi tại Liễu gia cũng không nhỏ nhĩ?”
“Ha ha. Không ngờ đứa nhỏ trong thâm sơn cùng cốc như ngươi cũng hiểu chuyện này nhĩ? Cũng không khó đào tạo đâu. Thật sự không phải địa vị ta quá cao mà là do bọn họ quá thấp mà thôi. Nếu thật sự địa vị ta quá cao thì sẽ không kết hợp cùng bọn Đường Lam mà là đi cùng những cao thủ nhất định trong gia tộc rồi. Nhưng ta cũng chỉ thua bọn gọi thiên tài trong gia tộc ta một ít thôi. Cũng trên rất nhiều người rồi. Bọn họ được gia tộc bồi dưỡng rất nhiều. Đều đã đến cảnh giới Trúc cơ kì viên mãn. Có người còn cảm ngộ trong đó vài năm, sắp tiến giai đến Linh hư. Nhưng ngươi yên tâm, với thiên phú phải gọi là trâu bò của ngươi thì bọn họ cũng chẳng là gì đâu”
“Hộ Bình! Mau dẫn ta đến gộc gia chủ”
“Vâng! Thiếu gia”
Tên gia đinh cung kính dẫn Liễu Thanh Hàn và Lâm Minh qua nhiều ngõ ngách, đến một căn phòng rộng lớn. Cuối phòng là một người đàn ông oai vệ. Khí chất mạnh mẽ.
“Cuối cùng thì con cũng trở về rồi Thanh Hàn. Mau chóng trở về phòng tu luyện. Dùng số đan dược này tăng thực lực đến viên mãn đi. Ta đã chuẩn bị nó cho con sau khi làm nhiệm vụ về đấy! Con dẫn theo ai vậy?”
“Đa tạ Lão tổ tông. Đây là Lâm Minh, là một nhân tài con vô tình ‘nhặt’ được trong chuyến làm nhiệm vụ về. Mau ra mắt Lão tổ tông đi Lâm Minh”
“Ra mắt Liễu tiền bối”
“Không có gì. Đứa bé này có gì đặc biệt hả Thanh Hàn?
“Có thể chống chọi công kích vật lý và ma pháp của yêu thú cấp một đỉnh cấp khi cuồng hóa. Linh hồn cực kì mạnh. Đặc biệt là tuổi vô cùng trẻ. Người nói có phải là một thiên tài không?” Liễu Thanh Hàn mĩm cười trình bày.
“Ha ha. Điều đó thì không cần bàn cãi rồi. Nhưng ta vẫn phải thử lại mới được. Tiểu tử, chuẩn bị kĩ nhá!”
Lâm Minh cảm thấy một sức ép đè nặng lên cơ thể mình. Ban đầu chỉ như một tảng đá đè nặng lên. Nhưng càng lúc nó càng nặng dần, càng lúc càng khó chịu. Chân của hắn dường như muốn khụy xuống
“Thú vị thú vị. Có thể chống chọi thần thức cảnh giới Trúc cơ hậu kỳ. Đúng là không thể xem thường được. Ngươi làm rất tốt Thanh Hàn. Giờ ngươi hãy tìm một chỗ nghỉ ngơi và luyện tập tốt cho Lâm Minh. Ta sẽ đưa ra những điều kiện tốt nhất cho hắn ta. Sau đó thì ngươi hãy vào phòng tu luyện trùng kích đến cảnh giới đỉnh cấp đi”
Liễu Lam Thần vô cùng sung sướng. Phải biết chưa hề có cấp bậc tu chân gì nhưng có thể chống đỡ được thần thức của Trúc cơ hậu kì có ý nghĩa như thế nào. Chưa tính là hắn thấy Lâm Minh hoàn toàn có thể chịu thêm nữa. Chỉ có điều hắn không dám thử mà thôi, phải biết hậu quả của việc bị công kích bằng thần thức là rất lớn. Nó có thể gây điên loạn hoặc thể chất bị ảnh hưởng. Hắn không muốn để một báu vật như Lâm Minh bị trầy xước gì được. Hắn đang nghĩ phải giữ chân và bồi dưỡng Lâm Minh như thế nào đây.
Theo chân Liễu Thanh Hàn, Lâm Minh vô cùng cảm thán trước sự giàu có của Liễu gia. Hắn cứ ngỡ đây như một hoàng cung. Rất nhiều đình viện, tòa nhà san sát nhau hợp thành một công trình vĩ đại và đẹp đẽ.
“Lâm Minh, ngươi tạm thời ở khu biệt viện này đi. Đây là một nơi nghỉ ngơi và tập luyện tốt. Ta sẽ cho người hầu chăm sóc ngươi. Ta phải tuân lệnh lão tổ tông vào phòng luyện tập của gia tộc trùng kích cảnh giới đỉnh cấp. Ta nghĩ ít nhất là không dưới một tháng thì ta mới có thể thành công. Vì thế trong thời gian này ngươi cần gì cứ kêu bọn nô tì nói lại với lão tổ tông. Ông ta đã xem ngươi như một bảo bối quí giá. Sẽ chăm sóc ngươi tận tình nhất nên không cần lo lắng”
“Được rồi. Không cần lo lắng đâu. Ta cũng đã lớn rồi. Không còn con nít đâu”
“Đúng. Đúng. Ngươi đã lớn rồi. Ha ha ha. Còn ta. Đã bốn mươi rồi mà vẫn bị gọi là con nít”
“Ngươi bốn mươi rồi?”
Nhìn theo bóng dáng của Liễu Thanh Hàn rời đi. Lâm Minh hoàn toàn ngây ngốc. Nếu như có người nói Liễu Thanh Hàn mới mười tám thì hắn cũng sẽ tin hoàn toàn. Đến giờ hắn mới biết thêm một hiệu dụng của tu chân. Hắn nghĩ con gái kiếp trước của hắn mà đến đây chắc chắn hoàn toàn có thể thành những cường giả ghê gớm nhất. Nhan sắc thật sự là một vấn đề lớn nhất của phụ nữ.
Trên chiếc giường lớn là Lâm Minh. Đêm qua khi từ biệt Liễu Thanh Hàn, hắn liền lên giường đánh một giấc say nồng. Lâm Minh thật sự quá mệt sau chuyến đi dài. Đây cũng chính là giấc ngủ đầu tiên của hắn sau khi đến thế giới này.
“Thiếu gia đã thức dậy rồi ạ?” Một cô bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi xinh xắn, mỉm cười chào Lâm Minh
“Ngươi là..?”
“Lâm thiếu gia, tiểu nô là Liễu Lam Nguyệt, người sẽ chăm sóc người trong thời gian sắp tới được Thanh Hàn thiếu gia sắp xếp ạ”
“Cảm ơn cô, không cần khách sáo vậy đâu. Sau này cứ thoải mái một tí đi. À. Cứ kêu ta là Lâm Minh. Cô cũng lớn tuổi hơn tôi mà”
Lâm Minh thật sự chưa quen lắm với cách phục vụ như thế. Dù sao hắn cũng là người của thế giới hiện đại. Không quen với chế độ nô bộc như thế này
“Lam Nguyệt không dám như vậy đâu ạ. Thanh Hàn thiếu gia mà biết được thì tiểu nô sẽ bị đuổi đi mất. Lam Nguyệt biết thiếu gia là người thiện lương nhưng…” Liễu Lâm Nguyệt ấp úng giải thích với Lâm Minh
“Không cần đâu. Ta sẽ nói lại với Thanh Hàn huynh sau. Cô cũng đừng xưng là tiểu nô nữa. Ta nghe không lọt tai đâu. Đây là lệnh của ta đấy!”
“Đa tạ thiếu gia. Lam Nguyệt đã chuẩn bị quần áo mới và nước rửa mặt cho thiếu gia rồi đấy ạ”
Kế bên giường là bộ quần áo tươm tấp và một chậu nước ấm được chuẩn bị sẳn. Lâm Minh thật sự rất hài lòng.
“Thiếu gia có cần.. có cần Lam Nguyệt giúp.. thay quần áo không ạ?”
Lam Nguyệt đỏ mặt, ấp úng hỏi.
“Không cần. Thật sự không cần đâu. Cô cứ lui ra trước, khi cần ta sẽ gọi. À. Cho ta hỏi Ở đây ta cần phải làm gì không?”
Lâm Minh cũng đỏ mặt theo. Hắn thật sự bối rối với chuyện này.
“À. Thiếu gia chỉ cần ở đây chăm chỉ luyện tập công pháp, vì Thanh Hàn thiếu gia bảo chứng rằng người có bộ công pháp tuyệt vời rồi nên không cần phải đến lớp học của gia tộc nữa. Ngoài ra, người có thể đến phòng sách lớn ở phía tây để xem. Tầng một là những sách tri thức về văn hóa, lịch sử mọi người hoàn toàn tự do xem hết ở tầng đó. Các tầng trên nữa thì cần có lệnh bài của Liễu tồ mới được vào. Thanh Hàn thiếu gia bảo rằng người nên đến đó tìm hiểu vì người còn nhiều thứ cần học hỏi thêm. Một khoảng thời gian tới thì sẽ có người đem đan dược cho người phục dụng. Người còn cần Lam Nguyệt làm gì nữa không ạ?”
“Không còn gì nữa. Cô hãy lui ra đi. Có gì ta sẽ gọi sau”
Lâm Minh hoàn toàn hài lòng về cách sắp xếp này. Sau khi thức dậy, hắn tiếp tục thói quen luyện công của mình. Công pháp mà hắn tu luyện là công pháp thượng thừa dùng để tu luyện thể chất và thần hồn của cha hắn, Lâm Thiên. Với khả năng hắn bậy giờ chỉ cần vài viên đan dược hoặc tĩnh tu một thời gian là hoàn toàn có thể trùng kích cảnh giới Trúc Cơ nhưng hắn hoàn toàn không muốn vậy.
Theo ký ức trước đây của Lâm Minh thì việc tu luyện cũng như chế tạo một chiếc bình đựng nước vậy. Muốn đựng được nhiều nước thì phải làm một chiếc bình thật không thật lớn trước. Khi đã đổ nước vào rồi thì muốn làm chiếc bình lớn thêm nữa thì vô cũng khó khăn. Giống như vậy, độ tiểu thiếu niên là độ tuổi phát triển mạnh mẽ nhất về thể chất và linh hồn. Hắn không muốn Trúc Cơ sớm vài năm để sau này lở hàng trăm, hàng ngàn năm để đổi lại cái vài năm đó tí nào.
Sau khi tập luyện đến trưa. Lâm Minh đến phòng sách lớn của Liễu gia xem thử. Đó quả là một thư viện khổng lồ. Gổm có tầng: tầng một là các sách tri thức văn hóa, lịch sử. Tầng hai là các sách dạy công pháp sơ đẳng. Tầng ba là các sách công pháp cao cấp hơn. Tầng bốn là các sách tri thức sơ đẳng về luyện kim, dược. Tầng năm là tầng công pháp, kĩ năng luyện kim, dược,.. cao cấp nhất của Liễu gia, được bảo mật vô cũng nghiêm mật
Nhưng với Lâm Minh thì dường như những cơ quan bảo vệ đó là vô cũng dư thừa vị hắn phát hiện một điều thú vị đáng ghét là hắn hoàn toàn không biết tí gì về những chữ ghi trong sách. Hắn hoàn toàn mù chữ khi ở thế giới này. Việc dung hợp linh hồn với Lâm Minh lúc trước chỉ tiếp nhận một phần ký ức của Lâm Minh trước chứ không hề hấp thu hoàn toàn. Nếu tiếp nhận hết thì Lâm Minh bây giờ chắc cũng không còn là Lâm Minh nữa rồi.
“Thiên Thư…. Ngươi đâu rồi!!!!!!!”
Lâm Minh chỉ biết điên tiết, trút giận dữ vào những câu chửi cái Thiên Thư. Làm lão tử phải gặp đủ thứ rắc rối, không thì hiện lão tử là một thiếu gia chăn ấm nệm êm thật sự rồi. Lâm Minh biết hiện tuy mình có đầy đủ mọi cung cấp từ Liễu gia, nhưng họ chỉ coi hắn như một công cụ cho tương lại, nếu không có gì lợi dùng thì sẽ quăng bỏ đi
Hai tháng sau…
“Khỏe chứ Lâm Minh tiểu tử”
Tiếng réo từ xa vang lại.
“Ra là Thanh Hàn huynh. Khí chất càng ngày càng oai phong hơn trước. Chắc chắn là đã tiến giai thành công rồi nhỉ? Mau dọn trà ra tiếp đón Thanh Hàn thiếu gia nào Lam Nguyệt”
“Vâng thưa thiếu gia”
“Ha ha. Quả đúng như vậy.
“Thế nào? Cuộc sống ở đây thoải mái chứ?”
“Rất thoải mái. Mọi thứ đều tuyệt vời cả”
“Tốt. Bữa nay đến đây một là báo tin cho ngươi ta sắp phải ra ngoài một thời gian để tiếp nhận nhiệm vụ rèn luyện. Ngoài ra, ta sẽ phụ trách quá trình Trúc cơ của ngươi. Ha ha ha. Rất có thể ngươi là người Trúc cơ trẻ tuổi nhất Trúc cơ trên đại lục này đấy”
“Trúc cơ ư? Ta nghĩ là chưa đủ khả năng đâu. Ta nghĩ cần phải đợi một thời gian nữa thì sẽ chắc chắn hơn”
“Không nhưng nhị gì hết. Biết bao người truy cầu đan dược để Trúc cơ dễ dàng hơn nhưng không có. Ngươi chưa biết sự trân quí của nó đâu. Không phải gia tộc nào cũng nguyện ý xuất Trúc cơ đan cho người ngoài đâu. Cùng đi tới phòng tu luyện với ta nào”
Bất đắc dĩ Lâm Minh phải đi theo Liễu Thanh Hàn đến phòng tu luyện của Liễu gia. Đường đến phòng tu luyện không gặp trở ngại gì. Liễu Thanh Hàn sau khi thăng cấp thành công thì địa vị trong Liễu gia cũng tăng theo, là một trong những lớp trẻ có tiền đồ nhất trong Liễu gia. Vì thế cũng đủ hiểu địa vị của hắn cao như thế nào. Không ai nguyện ý đắc tội một trưởng lão của gia tộc tương lai cả.
Phòng tu luyện là căn mật thất yên tĩnh vô cùng. Nơi đó áng chiếu theo phong thủy, bát quái, được xây trên địa phương đặc biệt, nơi yên tĩnh và có nồng độ linh khí đậm đặc hơn chỗ khác, là nơi dùng để trùng kích cấp bậc thích hợp nhất. Đây cũng là nơi mà Liễu Thanh Hàn tiến hành trùng kích Trúc cơ viên mãn.
“Đây là viên đan dược trân quí vô cùng. Ta đặt niềm tin ở ngươi đấy. Khi nào thành công hãy cho Nguyệt nhi thông báo cho ta”
Liễu Thanh Hàn mĩm cười tự tin trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt cắn răng của Lâm Minh. Trong tâm Lâm Minh là sự sầu não vô cũng. Hắn không biết phải tình toán như thế nào. Nếu hắn Trúc cơ thì sẽ hoàn toàn sai lầm với dự tính tương lai. Hắn hoàn toàn không thể nghi ngờ những tri thức cao cấp của cường giả như cha hắn, Lâm Thiên, đặc biệt nó còn được bổ trợ bởi Thiên Thư. Nhưng hắn cũng không biết nếu hắn Trúc cơ không thành thì vẻ mặt của Liễu gia sẽ như thế nào. Hắn liệu còn được coi như là khách quí của gia tộc này không hay là bị vứt ra đường?
“Liều thôi. Ta là chủ nhân của Thiên Thư. Mục đích của ta là truy cầu Thiên đạo chứ không phải là Liễu gia nhỏ nhoi này!”
Lâm Minh từ khi trọng sinh, có được Thiên Thư, hắn đã quyết đi trên con đường của cường giả mà thế gian phải ngưỡng mộ, những thứ tốt nhất đã được sắp đặt đến cho hắn, hắn sẽ thua những người khác ư? Lòng tự tôn của hắn không cho phép. Ngoài ra, hắn biết rằng khi đã có sức mạnh tuyệt đối thì kim tiền, mỹ nữ sẽ không bao giờ thiếu được
“Có một chỗ tu luyện tốt thế này. Thức ăn tuy không ngon lắm nhưng giúp ta khắc khổ tu luyện hơn”
Ba tháng sau…
“Ha ha. Không uổng công tu luyện. Cảnh giới linh hồn của ta đã đạt đến cấp độ Hòa hợp rồi. Thế chất vẫn là Linh Hư trung kì nhưng càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Chỉ là thần lực vẫn chưa tu luyện nên công kích không có vũ kĩ, cũng chỉ có thể chiến với cấp bậc Trúc cơ sơ kì, thủ thắng được thôi. Nhưng chỉ cần là Trúc cơ thì ta hoàn toàn không thể thua rồi. Da dày vẫn có công dụng của nó ha ha”
Không cần xét tới tư chất, việc phục dụng đan dược thoải mái, nhất mạch của cường giả, phục dụng thần đan như Tấn Hồn đan, dung hợp lưỡng hồn như Lâm Minh thì phát triển mạnh mẽ như vậy là vô cũng dễ hiểu.
“Viên Trúc cơ đan này giữ lại bên mình vậy, sẽ có lúc xài đến. Cũng đã đến lúc phải xuất quan rồi. Nhưng ta vẫn không là Trúc cơ kỳ. Liều vậy, ta không thể suốt đời nằm trong căn phòng này, ta cũng không tin rằng sẽ bị chết vì không thể Trúc cơ thành công. Trở về thôi”
Lâm Minh tự nghĩ và quyết định xuất quan ra ngoài. Trở về căn phòng của mình. Hắn cũng đang rất nhớ Liễu Lam Nguyệt và các thức ăn do nàng làm.
“Lâm thiếu gia, người đã trở về rồi. Chắc là đã thành công rồi phải không?”
Liễu Lam Nguyệt vui mừng ra chào đón Lâm Minh. Hai tháng gắn bó đủ khiến một cô nương trong sáng như Liễu Lam Nguyệt yêu quí cậu chủ tốt bụng, có phần khù khờ này, lại luôn lo lắng cho nô tì như Lam Nguyệt nữa.
“Ài. Ta thất bại rồi. Đừng lo tới nó nữa. Mau nấu một bữa thịnh soạn cho ta đi, lâu rồi không ăn món ăn do cô nấu ta thật sự rất nhớ. Nấu xong thì hãy thay ta thông báo cho Thanh Hàn huynh một tiếng dùm ta. Thanh Hàn huynh làm xong nhiệm vụ về rồi chứ?”
“Thiếu gia Thanh Hàn đã về rồi ạ. Nhiệm vụ quá dễ dàng với Thanh Hàn thiếu gia, chỉ cần săn một vài yêu thú cấp một sơ kì ở ven trấn. Thiếu gia có lẽ muốn cảm nhận sức mạnh mới của mình như thế nào mà thôi”
….
“Ngon không thiếu gia?”
“Đúng là mĩ vị của nhân gian. Là món của Lam Nguyệt làm thì đều là mĩ vị cả!”
“Miệng lưỡi thiếu gia ghê gớm thật. Hên là thiếu gia chưa trưởng thành đó. Nếu không chắc khối cô chết vì cái lưỡi đó mất. Hi hi”
Liễu Lam Nguyệt che miệng cười chúm chím khiến Lâm Minh cũng phải bật cười theo.
“Cả hai người còn tâm trí cười nữa à? Lâm Minh, ngươi thật sự thất bại rồi ư?”
Liễu Thanh Hàn từ cửa bước vào, mặt đầy nghiêm nghị.
“Ta cũng chỉ có thể cố gắng hết sức thôi Thanh Hàn huynh đệ, thật sự là không còn cách nào khác”
“Không thể tin được, cơ thể ngươi là vô cùng hoàn hảo, thần hôn, thể chất là mạnh mẽ vô cũng, vượt lên trên cả Trúc cơ sơ kỳ rồi. Chỉ cần dùng Trúc cơ đan tẩy tủy, tham ngộ, hấp thu linh khí toàn cơ thể là có thể vượt qua. Tại sao lại không thành công chứ?”
Liễu Thanh Hàn cau mày đầy vẻ nghi hoặc, khó hiểu
“Nhưng dù gì ta cũng nhắc ngươi biết. Trúc cơ đan là thứ quí giá vô cùng. Tuy Liễu gia là gia tộc lớn ở Lân Thủy Trấn nhưng so với Nhân tộc thì cũng là gia tộc nhỏ bé mà thôi. Vì thế hoàn toàn không dư giả gì Trúc cơ đan đâu. Ngươi là do ta tìm về. Ta sẽ cố gắng tìm mọi cách giúp đỡ ngươi nhưng mọi chuyện của gia tộc không phải là do ta quyết được. Ta mong là ngươi cố gắng hơn, đừng phụ lòng ta và gia tộc. Ta không mong địa vị khách quý của ngươi bị lung lai đâu”
Liễu Thanh Hàn vừa giảng giải, khuyên nhủ lẫn đe dọa Lâm Minh. Lâm Minh tuy biết thế nhưng chỉ có thể cười khổ mà thôi. Dù sao thì cũng không thể nói những điều mà hắn nghĩ cho Liễu Thanh Hàn biết được. Liệu có ai tin rằng một thằng nhóc từ thế giới khác đến, nắm giữ những bí mật ghê gớm nhất? Liệu có ai chắc rằng Thiên Thư trong đầu hắn sẽ không bị cướp lấy khi hắn nói ra thân phận mình?
Hai năm sau đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất của Lâm Minh. Ngoài việc nghe những câu chuyện kể về Nam Việt đại lục của Liễu Lam Nguyệt, giúp hắn hiểu rõ hơn về đại lục này, ăn uống những món ăn ngon do tông sư nấu nướng Liễu Lam Nguyệt làm thì hắn chỉ cần lo đối phó với những buổi tập của Liễu Thanh Hàn. Với hắn thì những bài tập đó vô cũng nhẹ nhàng. Thần hồn và thể chất của hắn càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Tuy chưa có đột phá về cảnh giới nhưng cũng được cũng cố vững chắc, hắn cũng đã hiểu rõ hơn về linh hồn của chính mình.
“Lâm Minh. Những biểu hiện xuất sắc của ngươi đã làm Lão tổ tông phải bỏ vốn ra thêm một viên Trúc cơ đan nữa. Ngươi đừng làm chúng ta phải thất vọng đấy!”
“Ta thật không biết phải gọi ngươi là thiên tài hay là tên ăn hại nữa!”
Liễu Thanh Hàn tỏ ra ngao ngán khi Lâm Minh xuất quan ra. Lâm Minh lại tiếp tục ‘không’ thành công nữa.
“Tư chất khá một chút thì hai lần Trúc cơ cũng đã thành công rồi! Ta thật sự muốn đem ngươi đi phẫu thuật xem là giống gì quá đi mất. Có phải ngươi là lão quái vật nào đó đi hý lộng ta không?”
“Thanh Hàn huynh thông cảm. Thật sự cũng đâu phải hoàn toàn do ta”
Trong bụng của Thanh Hàn lại suy nghĩ tiếp câu còn lại là “là do công pháp của Thiên Thư và cha ta bài ra đó chứ. Ta chỉ làm theo điều đó thôi mà!”
“Hừm. Ngươi về trang viện của mình đi. Ta phải đi gặp Lão tổ tông”
……………………..
“Lão tổ tông”
“Sao rồi? Thành công hay thất bại?”
“Thật bại rồi ạ”
“RẦM!”
Cái bàn vỡ vụn trước cái đập tay của Liễu Lam Thần
“Ngươi nói gì thiên tài ngàn năm có một, nói gì công pháp tuyệt hảo, nói gì với ta là dù tốn hai viên Trúc cơ đan thì việc học được công pháp đó cũng đủ lời to. Ngươi nói đi, một công pháp vô dụng như thế. Dù cho nó có mạnh mẽ đến đâu thì việc không Trúc cơ thành công cũng chỉ ra nó chỉ là miếng gân gà mà thôi, bỏ thì tiếc nhưng giữ lại cũng chẳng được gì”
“Xin lão tổ tông bớt giận. Người cũng đã thử tư chất của Lâm Minh rồi đó. Thật không ngờ..”
“Ngươi bảo là ta đã sai. Là ta phán đoán sai phải không?”
Trán của Liễu Thanh Hàn mồ hôi nhễ nhãi.
“Không. Ý của cháu không phải vậy ạ! Nhưng người định xử trí Lâm Minh như thế nào? Hay là..”
“Ngươi muốn xử trí như thế nào? Việc đã lỡ bước này rồi! Đây là viên thứ ba. Nói với hắn cũng là viên cuối cùng. Cho hắn một năm, sau một năm sẽ tiến hành Trúc cơ. Nếu không được thì phải đuổi hắn ra khỏi thành”
“Người định gây áp lực cho hắn ư? Nhưng liễu có thành công không?”
“Ngươi tính sao? Người đã dùng hai viên Trúc cơ đan thì viên thứ ba tỷ lệ thành công sẽ cao như thế nào? Việc đã bỏ vốn ra hai viên như thế thì đặt cược vào viên thứ ba này cũng đáng lý mà thôi. Nhưng nếu hắn không thành công thì không phải là hâm dọa nữa. Chúng ta không thể cường hành giết người nhưng việc bỏ hắn ra ngoại ô thành vĩnh viễn không cho quay lại đây, cho số phận định đoạt hắn giữa bầy yêu thú là trừng phạt thích đáng. Ba viên Trúc cơ đan. Hừm”
“Vâng cháu đã hiểu”
……………
“Lâm Minh. Ta đã nhắc nhở mọi điều cùng như truyền đạt lại ý tứ của lão tổ tông cho ngươi biết rồi. Ngươi tự mình cân nhắc đi. Thời gian chỉ còn lại một năm thôi đấy!”
“Các ngươi tự tìm đến ta. Tự cho ta ăn Trúc cơ đan trong khi ta bảo là không được. Giờ lại đẩy lên đầu ta hết. Hừm” Trong bụng của Lâm Minh đầy nộ khí. Nhưng hắn không thể phát tác ra ngoài, chỉ có thể mỉm cười trả lời “Yên tâm Thanh Hàn huynh. Ta sẽ cố gắng hết sức”
“Không phải cố gắng hết sức của ngươi nữa mà là nhất định phải thành công. Ta đi đây!”
“Thanh Hàn huynh, không tiễn”
Đứng cạnh bên là Liễu Lam Nguyệt mặt đầy lo lắng.
“Thiếu gia! Liệu có việc gì không?”
“Thời gian còn một năm nữa lận mà Nguyệt nhi! Yên tâm đi. Không sao đâu”
Khoảng thời gian một năm là khoảng thời gian vô cùng vui vẻ của Lâm Minh. Ngoài thời gian luyện công ra thì hắn chỉ lo thưởng thức những món ngon do Liễu Lam Nguyệt nấu, cũng chơi cờ, kể chuyện cho nàng nghe. Đúng là thiên đường của nhân gian. Nhưng thời gian này cũng trôi qua nhanh vô cùng.
Một năm sau
“Hôm nay là hạn cuối cùng, chúc ngươi thành công Lâm Minh”
“Đa tạ Thanh Hàn huynh”
Bước vào mật thất với tâm trạng ngổn ngang. Hôm qua là một ngày chia ly đầy tiếc nuối của hắn với Liễu Lam Nguyệt. Tuy an ủi nàng ta rằng hắn sẽ chắc chắn thành công. Rằng tiền lệ Lân Thủy Trấn chưa có ai sử dụng ba viên Trúc cơ đan mà chưa thành công – vì những người sử dụng Trúc cơ đan đều có tư chất không tồi, đều là những nhân vật trọng yếu của thế gia, nếu không phải cũng là con cháu trực hệ của gia chủ nhà đó. Tuy nhiên Lâm Minh cũng không nói rõ điều này với Liễu Lam Nguyệt.
Hăn đã quyết định làm theo suy nghĩ ban đầu của mình. Dù ở bên cạnh Liễu Lam Nguyệt rất tốt, ở Liễu gia thì mọi thứ đều có được nhưng hắn không thể cho phép mình dừng lại ở đây. Hắn có mục tiêu cao cả hơn nhiều. Hắn phải làm cuộc đời mình trở nên vĩ đại hơn. Tuy hắn cũng cảm mến Liễu Lam Nguyệt nhưng cũng chỉ là tình cảm bình thường, dù gì thì hắn cũng Liễu Lam Nguyệt cũng quá nhỏ, linh hồn hắn đã hơn hai mươi tuổi, không thể nào yêu một tiểu nha đầu được. Mà sau này, đã thành một cường giả thật sự thì chắc chắn muốn gặp lại nàng ta cũng không khó.
Để lại phong thư cho nàng, dặn kĩ là sau khi hắn bế quan xong mới được mở ra. Sau đó hắn tiến thẳng vào Phòng tu luyện, hắn quyết định sẽ tận dụng thời gian cuối cùng ở Liễu gia để tu luyện một mạch, vì khi bị đuổi ra ngoài thì sẽ không còn nơi có thiên địa linh khí nồng đậm như ở đây.
Sáu tháng sau
“Cút! Cứ tưởng là một thiên tài, ai ngờ là một tên phế vật chính cống”
Một đám hộ vệ đẩy một đứa nhỏ mặt mày sáng lạn nhưng quần áo bị xé rách một cách tơi tả ra ngoài thành. Đứa bé đó chính là Lâm Minh.
“Từ nay về sau không cần về Lân Thủy Trấn này nữa. Ngươi không có lệnh bài thì không trở lại được đâu. Nếu ngươi lén lút vào trấn, Liễu gia bọn ta sẽ xử ngươi theo vương pháp, giờ thì cút ra khỏi thành mà về rừng của ngươi đi”
Bọn hộ vệ tỏ ra hống hách đuổi Lâm Minh đi.
“Thật là tệ. Đúng là tình đời bạc bẽo. Dù đoán trước cũng không ngờ tệ như thế này”
“Giờ đã biết chút ít mùi vị cuộc đời rồi à tiểu chủ nhân. Còn nhiều thứ người cần học hỏi lắm đấy ha ha”
“Thiên Thư! Đúng là ngươi rồi. Tên khốn này. Tới giờ mới xuất hiện cơ đấy!”