Thanh chiêm thành sừng sững bên bờ bắc Sông Thu Bồn. Chiếm một khoảng diện tích rộng lớn khoảng tám trăm trượng.
Về địa thế Thanh chiêm thành có một địa thế hiểm yếu: Nối liền miền núi với biển đông theo hướng Tây - Đông, nằm trên trục giao thông quan trọng nhất là đường thiên lý Bắc - Nam rất thuận lợi cho giao thông, vận tải đường thuỷ cũng như đường bộ, phong cảnh lại diễm lệ phi thường, đất đai phì nhiêu, khí hậu ôn hoà. Phía Nam và phía Đông của Thanh Chiêm thành, có sông Chợ Củi bao bọc, nối liền với cảng thị Hội An, thông ra biển Đông, mặt nước xanh trong, phẳng lờ trên đó đậu hàng trăm thương thuyền lớn nhỏ, cờ hiệu khác nhau rực rỡ suốt mấy dặm.
Thanh Chiêm thành gọi là thành, nhưng không có thành mà chỉ có bờ tre gốc trồng khít rịt nhau, bốn mặt có chừa cổng rộng cho xe ngựa, quan lính vào ra. Mỗi cửa có cổng ra vào bằng gỗ kiên cố.Bề dài mặt Tây- Đông ước tám trăm bước mỗi phía. Các mặt kia chỉ rộng khoảng hai phần ba. Cả ba mặt đều có hồ rộng ngăn cách thành với đồng ruộng, nhà dân. Riêng mặt Tây của thành, có con sông rộng lớn mang tên chợ củi hay Sài Giang.
Về cuối thành mạn Tây Bắc có cái chợ lớn cùng tên với con sông. Chợ Củi (Sài thị ) là nơi bán rất nhiều củi cho ghe thuyền qua lại trên sông và cả thương thuyền lớn của ngoại quốc đình trú tại vùng Trà Nhiêu hay Hội An...Ghe thuyền mua bán tấp nập ở bến củi. Khách lạ dễ dàng tìm thấy tại đây các món hàng lạ, quý trong nước, hàng lạ nước ngoài,...và cũng thường thấy mấy người ngoại quốc đi lại trên đường nói xí lô, xí là " .
Hôm nay ta nặn được chừng này chữ thôi. Ôi tả cái thành thanh chiêm này thật vật vã đó mà !
Chuyện tiếp theo ta sẽ cho hai cha con thằng Nguyễn Sán nhậu "Bê Thui Cầu Mống" uống rượu "Hồng Đào" đó nha! muốn biết chuyện như thế nào chờ ta rảnh rang ta kể tiếp cho nghe
Chuyện tiếp theo là thế này.
Trên phố hàng quán san sát, đường phố giao nhau thông tới bốn cửa thành tuy náo nhiệt nhưng rất có trật tự bởi thế mới có văn: Sông chợ Củi dập dìu thuyền qua ghe lại, chợ không hai giá, nhà ngủ chẳng cài then
Phố Hội An thạnh mậu, thương buôn tứ hải tụ về, ngoài đường của rơi không ai nhặt…
Thong thả tản bộ trên đường, nhìn người người qua lại tấp nập chuyện trò vui vẻ, thả hồn ngắm cảnh núi sông. Mỗi lần trở lại Thanh chiêm thành Nguyễn Sán lại cảm thán trước vẻ phồn hoa, náo nhiêt tại nơi đây.
Một con đường rộng hơn trăm bộ kéo dài từ cửa Nam đến cửa Bắc trải dài trước mắt. Dọc theo hai bên đường những cây Xoan thẳng tắp chạy dài, in rợp bóng mát, hoa Xoan trắng nhỏ li ti pha màu tím biếc, trông xa, ngỡ như những đám mây trắng nõn đang bồng bềnh trôi giữa mênh mông, hương hoa thoang thoảng làm đắm say lòng người, cảnh sắc như thơ, như hoạ, không thể nói hết bằng lời.
Bất giác Nguyễn Sán ngâm nga: " Nhàn trung tận nhật bế thư trai
Môn ngoại toàn vô tục khách lai.
Đỗ vũ thanh trung xuân hướng lão
Nhất đình sơ vũ luyện hoa khai."(*)
Dịch thơ: Suốt ngày nhàn nhã khép phòng văn
Khách tục không ai bén mãng gần
Trong tiếng cuốc kêu xuân đã muộn
Đầy sân mưa bụi nở hoa xoan.
- Mưa hoa! Thật là đẹp Quang thế reo lên rồi vương tay hứng lấy những cánh hoa Xoan.
- Thế nhi! à con có biết đặc sản ở Thanh chiêm thành này là gì không?
- Con biết rồi đó là bê thui Cầu Mống.
- Ha ha ha. Vậy chúng ta không thể bỏ qua món đặc sản này rồi phải không con trai!
- That's right .ok Man.
( Mấy chữ ở trên nó cổ xưa quá đỗi, ta chêm mấy chữ này vào để cho nó cân bằng đấy mà.)
Cha con Nguyễn Sán bước vào một hàng quán nhiệt náo, sau một hồi khó khăn chen chúc, hai người mới tìm được một chiếc bàn trong góc. Rất nhanh, một đĩa rau sống, một đĩa chuối chát khế cùng hai chén mắm nêm chồng lên hai chiếc chén không, được người phục vụ bê lên.
- Cho hai phần ăn cùng một bầu rượu Hồng Đào. Nguyễn Sán gọi.
- Vâng, khách quan chờ một lác.
Không cần gọi nhiều, chỉ gọi số phần ăn là đủ thông tin vì tất cả hàng quán ở khu phố này chỉ bán một món duy nhất đó là bê thui. Bê Thui cầu mống, Mì quảng phú chiêm như đã gắn liền với tên làng tên xứ.
Không phải ngẫu nhiên mà bê thui cầu mống, mì quảng phú chiêm được người người biết đến như là biểu tượng của xứ Quảng mà tự chính hương vị của món ăn đã khẳng định được giá trị của mình trong lòng thực khách.
Không nói đến mì quảng phú chiêm chỉ riêng món bê thui cầu mống ta cũng thấy được sự cầu kỳ trong đó.
Nghệ thuật thui bê gần như là một bí truyền và rất ít người biết được, vì yêu cầu đặc biệt của nó. Trước hết, dù được thui bằng rơm rạ, nhưng miếng thịt bê khi đưa ra khỏi lò phải đạt đủ hai tầng thịt tái, chín rõ rệt; còn bì (da) thì phải chín để có độ trong suốt, đồng thời lại giòn mềm vừa phải. Không đạt được một trong các yếu tố trên là coi như thất bại.
Nước chấm đúng điệu thì phải mua cá cơm nguyên chất từ các làng chài của Cửa Đại, gạn ép xác, lọc lấy nước rồi chế biến, cho ớt, tỏi giã nhuyễn, gừng, chanh, mè rang, bơ đậu phộng, hạt điều...tổng cộng mười mấy thứ cho vào trộn đều.
Trái chuối sứ phải không non lắm mà cũng không già lắm .
Bánh tráng cuốn phải là bánh tráng của làng Phú Chiêm. Được làm từ gạo trộn với hành, tiêu, tỏi, mè trắng.
Rau thì có rau húng quế, rau đắng, giá đỗ, diếp cá, cải con, rau cần, tía tô, xà lách... lấy từ làng Trà Quế nổi tiếng .
Cắn một miếng thịt bê cảm nhận vị ngọt ngọt của thịt, vị the cay của ớt cùng hương vị của muời mấy thứ gia vị trong nước chấm làm cho Quang Thế cảm giác ngất ngây.
- Thật là ngon à nha! Quang Thế thích thú kêu lên.
- Vị huynh đệ này, lúc này nếu cậu mà làm một hớp rượu Hồng Đào nữa, cậu có thể nói rằng bản thân đã được thưởng thức món ngon nhất thiên hạ rồi đó. Một người trung niên ngồi bàn bên cạnh châm chọc Quang Thế.
- Thế Nhi còn nhỏ chưa thể uống rượu được. Quang Thế bẽn lẽn nhìn cha nó.
- Cái gì mà còn nhỏ chưa thể uống rượu được. Ta thấy một khi ngươi lớn chắc ngươi cũng lén ta mà làm vài bầu Hồng Đào. Nguyễn Sán trừng mắt nhìn Quang Thế.
- Hây! đến lúc đó ngươi lại hận ta sao không cho ngươi uống sớm hơn một chút, chi bằng lúc này ngươi cứ làm một hớp đi!
- Khoan đã huynh đài, thằng bé còn nhỏ sao huynh lại cho nó uống rượu cơ chứ! ta chỉ nói đùa một câu thôi mà, huynh làm vậy ta thấy mình thật không phải.
- Chuyện cha con ta, ta tự biết, không phải là do huynh. Huynh cứ nhìn cặp mắt láo liên của nó kìa. Mai mốt nó mà không uống trộm một hớp Hồng Đào mới là lạ. Vả lại một thương nhân như ta lấy thương thuyền làm nhà, lênh đênh cùng sóng nước, một năm chưa về nhà một lần, sự trưởng thành của Thế Nhi ta cũng chỉ có thể cậy nhờ Gia gia(ông nội), và các bá phụ (ông bác) của nó mà thôi. Lúc này đây, ta chỉ muốn để lại trong lòng nó một kỷ niệm về cha nó mà thôi. Tuy việc này không được hay ho cho lắm. hà, nói rồi Nguyễn Sán thở ra một hơi đầy tâm sự.
- Nhưng rượu này mạnh đấy.
- Ha. ha .ha. huynh nhìn cái mặt đỏ gay vì rượu của cu cậu kìa, ta mới ừ một tiếng nó đã tu một hơi rồi, cái tội láu táu, tưởng rượu nó ngon như thịt bê sao... ha ha ha..tởn chưa con !
- Ha. ha .ha. huynh thật là ...
(*) Mộ xuân tức sự - Nguyễn Trãi. Quang Thế uống rượu, rồi chyện gì sẽ xảy ra với cậu. Nguyễn gia trang có gì khác lạ so với gia tộc khác...những chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Ta cũng muốn kể tiếp cho các độc giả nghe nhưng ta bận rồi! hẹn các độc giả ở chương sau vậy.
Last edited by thannong; 26-04-2013 at 10:01 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của thannong
- Cay quá , thật khó chịu, sao cha và bá bá lại uống cái này cơ chứ.
- Uống rượu thì phải khà một tiếng mới đúng. Huynh đệ chưa khà một tiếng, khó chịu là phải rồi!
- Khaaà...
- Ha ha ha thật đúng là trẻ con mà.
- Ứ, Bá bá lừa con.
- Ha ha ha. Thế nhi không được càn quấy, mau dùng bữa đi.
- Vâng!
- Nói chuyện đã lâu không biết gọi cao danh tánh huynh đài thế nào?
- Ta họ Dương Ngọc, tên Phạm.
- À Thì ra là Dương Ngọc huynh đệ, có phải là Dương Ngọc Phủ ở La Qua Thành với nghề đúc đồng Phước Kiều trứ Danh.
(thật ra làng đúc đồng Phước Kiều cũng ở thanh chiêm nhưng ta dời về La Qua thành là có chủ ý riêng.)
- Không dám, không dám. Chẳng hay huynh đệ là Nguyễn tộc, Đỗ tộc hay Huỳnh tộc.
Tên họ tộc là đại biểu cho gia thế, nghề nghiệp, trong giao tiếp tên họ đóng vai trò rất quan trọng, ví như là thương nhân thì Có tộc Nguyễn, tộc Đỗ, tộc Huỳnh. Trồng dâu nuôi tằm, ươm tơ, dệt lụa thì tộc Đoàn, tộc Lê, tộc Đặng mà đúc đồng Phước kiều thì chỉ mỗi tộc Dương Ngọc.
- Tại hạ họ Nguyễn tên Sán. Lúc nãy huynh có nói về món ngon trong thiên hạ, ta với huynh luận bàn một tý, huynh thấy thế nào?
- Được! ha ha ha nói về món ngon trong thiên hạ, không nói ở đây Gà Đèo Le huynh thấy món này thế nào?
.....
Quang Thế lúc này đã say chóng mặt, một cảm giác nóng bừng bừng bốc lên. Hơi rượu tới đâu, cậu đều cảm giác được, gồng mình chịu đựng, muốn bức hơi rượu ra khỏi cơ thể nhưng khi hơi rượu chạy một vòng quanh cơ thể thì Quang thế cảm giác thật thư thái và sảng khoái, tinh thần thư thái trở lại, không còn cảm giác khó chịu như lúc đầu nữa . Theo thói quen cậu tản thần thức ra xung quanh.
- Ta nghe nói trên Quế Sơn có một lão bà ra sau vườn lượm một khúc cây củi đêm về chụm, ai ngờ khi đốt khúc củi lên thì hương thơm bay ngát một vùng, mấy tháng sau lại chỗ đó còn nghe thơm đấy, hỏi ra mới biết đó là Kỳ Nam ngàn năm có một.
- Thật sao? là Kỳ Nam đó trời ạ, ở chỗ đó còn không. Ta xin một chút bột cũng được.
- Cháy sạch rồi còn đâu.
- Hu hu hu Ta đang ở một nơi thế nào vậy trời, ở đây Kỳ Nam người ta làm củi chụm, Vàng thì làm đai cuốc, Khoai sắn thì cho trâu, bò gia súc ăn. Thật là không còn thiên lý nữa mà, ta ta kháo.
- Ấy dà! Rượu thật là ngon quá đi, ngộ chưa có được uống rượu nào thế nầy đó nha. Nữ Nhi Hồng so với rượu này chỉ là cái rắm. Ây thật là mở rộng tầm mắt đó mà.
- Ây da. tại huynh đài còn chưa có uống rượu Bồ Đá ở trấn Bình Định đó thôi. Ây, một ngụm chỉ một ngụm thôi huynh đã ngã lăn bất tỉnh nhân sự rồi. Ây dà thật sự làm người ta khiếp sợ đó mà.
- Ây da ngộ phải thưởng thức cái rượu đó mới được. Thật là hứng thú quá đi.
- Ồ Pa, Ta đã ăn mì phú chiêm òi! cái gì là cốc bút ky, mì cha chan chứ, rồi Galbi nữa! mấy thứ đó người có thể ăn được à! Ôi người Cao Ly Hàn Quốc ta, sao không qua đây mà học hỏi để mà biết cách nấu nướng cơ chứ! Opa á à Opa!
- Ô my god, i was drunk, good wine, good wine!
- No tengo nada mejor que hacer.
Đủ mọi âm thanh, ngôn ngữ vang lên. Quang Thế tò mò theo dõi tất mọi người trong quán nói chuyện, cộng với trí nhớ cường hãn của mình cậu hứng thú học cách nói chuyện của họ rồi vui vẻ ghi nhớ lại tất cả.
Last edited by thannong; 25-04-2013 at 10:29 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của thannong
Cảm ơn tình cảm của các bạn dành cho Thần Nông!
Tác giả đang buồn chán nên chưa thể viết tiếp được mong bạn đọc thông cảm!!!!
Mình sẽ viết tiếp và hoàn thành bộ truyện này, không Drop đó là lời hứa.
Cảm ơn tình cảm của các bạn dành cho Thần Nông!
Tác giả đang buồn chán nên chưa thể viết tiếp được mong bạn đọc thông cảm!!!!
Mình sẽ viết tiếp và hoàn thành bộ truyện này, không Drop đó là lời hứa.
- A a a.
- Tỉnh rồi hả? cháu của ta. Một lão nhân gương mặt phúc hậu, giọng nói từ tốn hỏi, khi nghe tiếng rên của Quang Thế.
- Gia gia (ông nội). ủa, sao ông lại ở đây? Hay là cháu đã trở về gia trang rồi ?
- Đúng vậy! mừng nội tôn (cháu nội) của ta về nhà. Cháu thấy trong người thế nào?
- Đã về gia trang rồi sao? Uh hơi nhứt đầu một chút ạ!
- Thằng cha của mày đó, nó có biết nghĩ hay không mà lại cho thằng nhỏ uống rượu chứ! thật là cái thằng ....
- Cha đâu rồi ông!
- Cha ngươi đang thương thảo với bá bá (bác) của ngươi về chuyến hàng đợt này. Mặc dù lão điên Nguyễn Chân đã khẳng định người sẽ không có việc gì nhưng ta vẫn lo lắng, muốn đến xem cháu thế nào! Ai bảo cả đời Nguyễn Phán ta chỉ có mỗi một mình ngươi là nội tôn (cháu nội trai) chứ.
- Thôi, tỉnh lại là tốt rồi. Ta kêu nhà bếp làm cho cháu bát cháo hành ( giống Chí Phèo .) vậy! cháu nghỉ ngơi đi. À từ nay cái phòng này là của cháu, cháu cứ tự tiện, Ông ra ngoài có chút chuyện, lác nữa huỳnh lão quản gia sẽ sang đây phụ giúp, có gì thắc mắc cháu cứ hỏi lão quản gia là được!
- vâng ạ !
Nhìn theo bóng dáng cao gầy của Ông nội ra khỏi phòng, Quang Thế thấy mình được chở che trong vòng tay của gia đình, của họ tộc, một cảm giác thật ấm áp! đang miên man suy nghĩ đột nhiên một trận nhứt đầu lại kéo đến.
- A! học nhiều ngôn ngữ cùng một lúc thật là đau đầu chết đi được, lần sau không nên ẩu tả như vậy nữa. Quang thế thầm nghĩ.
Quang Thế nhớ lại hắn ngất đi chính xác là không phải do uống rượu mà là do hắn tập trung phân tích, rồi ghi nhớ quá nhiều câu chuyện và ngôn ngữ của những người trong quán ăn khi đó. Có thể nói lượng tri thức mà Quang Thế ghi nhớ được lúc này phải khiến người ta khiếp sợ, bởi vì khi trước hắn nghe được âm thanh đối thoại gì, ngôn ngữ gì Ba tàu, Cao Ly, Anh, Bồ đào ... rồi từ biểu cảm sắc mặt của họ mà suy đoán điều họ đang nói, hoặc hiểu hoặc không hiểu, hắn cũng ghi nhớ tuốt ... bảo sao hắn không ngất đi cho được cơ chứ. (ý ta là thằng này ỷ lại có cái bộ xử lý thuộc hàng khủng, muốn chơi nổi, chơi một lần vài trăm ạc khâu võ lâm nên bị treo máy đó mà) mà cha của Quang Thế lúc đó cứ tưởng là do cậu uống rượu bị say mà ngất đi, nên hoảng hốt vội đưa hắn về Nguyễn gia trang, để rồi bị mấy bá phụ (Ông bác) của Quang Thế tẩm quất cho một trận. Có thằng cha nào can đảm cho thằng con mới hơn mười tuổi uống Hồng Đào đến bất tỉnh như Nguyễn Sán cơ chứ. Nguyễn gia trang vì thế mà có thêm một truyền kỳ.
Dưới ánh chiều tà, những cây bằng lăng già cỗi nở màu tím biếc, xòe tán rộng che mát cả con đường gạch dài nối đến tự đường Nguyễn Tộc, từ xa trông như những người lính già tận tụy canh gác cho sự yên tĩnh của nơi này.
Hôm nay Quang Thế được cha dẫn đến tự đường của Nguyễn Tộc trong gia trang để thắp nhang cho tổ tiên.
Phía trước tự đường có một cái đĩnh lớn bằng đồng, đặt phía sau một tấm bình phong bằng đá chạn trổ linh vật Kỳ Lân rất sống động. Tự đường Nguyễn tộc gồm ba gian, tường làm bằng đá lấy ở núi Non Nước. Mái được lợp ngói âm dương, chống mưa bão rất tốt, trời nóng thì mát mà trời lạnh lại ấm. Nền không bằng đất, bằng gạch mà bằng toàn ván gỗ, cách mặt đất hơn một thước mộc, đánh bóng sáng ngời. Kèo cột chạm trổ tinh vi đã lên nước đen bóng. Trong tự đường gian giữa thờ các bậc tiền bối danh vọng khắp nước, hai gian kế thờ những người ít quan trọng. Ở giữa đặt hai bộ ván bằng gõ trước hai bàn thờ phụ dành cho các khách người trong tôn tộc Nguyễn.
- Hậu duệ đời thứ tám của Nguyễn tộc là Nguyễn sán cùng con là Nguyễn Quan Thế, xin được thắp một nén nhang trước Linh vị tổ tiên, xin các vị tổ tiên linh thiêng chứng giám lòng thành, phù hộ cho con cháu trong gia tộc được bình an, khỏe mạnh.... Nguyễn sán thắp nhang rồi lầm rầm khấn vái.
- Quang Thế thắp nhang đi con.
- Vâng ạ
- Bàn thờ giữa này là thờ các vị tổ đã khai phá đất đai, lập nên Nguyễn gia cùng các vị có công danh hiển hách trong Nguyễn gia chúng ta. Nguyễn Sán ôn tồn nói.
- Vâng ạ.
- Hai bên tả hữu là thờ linh vị các vị cao cao tổ và cao tổ trong tộc.
- Vâng ạ.
- Ở hai góc tả hữu là thờ các vị Nguyễn tộc bị chết đường, chết chợ, vô danh, suốt sổ. Nam tả, nữ hữu. Con nhớ hết chưa.
- Vâng ạ. Con nhớ rồi ạ.
- Các di vật gắn liền với danh tánh của các vị tổ tiên của Nguyễn gia được đặt trong mật thất phía dưới tự đường. Con nay đã lớn cũng nên biết chuyện này. Nói rồi Nguyễn Sán đi đến bàn thờ các vị vô danh ở góc tả, hắn xoay mạnh cũng chiếc đèn bên tả.
- Cạch, cạch, Một tấm ván nền tách ra để lộ một lối đi xuống phía dưới, không biết dẫn đến nơi nào.
Mật thất Nguyễn gia có bảo vật gì không? Quang Thế gặp được kỳ ngộ gì trong mật thất này? Mời các bạn đón đọc chương sau sẽ rõ...