Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 09-06-2008, 05:17 PM
ketractang's Avatar
ketractang ketractang is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP HCM
Bài gởi: 64
Thá»i gian online: 5 giá» 0 phút 9 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 570 Times in 20 Posts
Hồi 5 Trên Thất Ly sÆ¡n nhiá»u dị nhân



Thượng Quan Linh ngÆ¡ ngác không hiểu gì, nhưng cÅ©ng y lá»i làm theo.
Trong nét chỉ ấy, không những là riêng mình mà cả đến Phương Bách Xuyên, Tạ Äông Dương Ä‘á»u giật nẩy mình, ngón tay Ä‘i tá»›i đâu, phấn đá bụi bay tá»›i đó, nghiá»…m nhiên thấy má»™t đưá»ng sâu lõm gần ná»­a tấc, quả đã vượt hẳn công lá»±c thưá»ng ngày cá»§a cậu bé đến mấy lần!
Thiên Si đạo trưởng thỠdài rằng :
- Nếu bây giá» phế bá» hết công lá»±c đã có để luyện lại từ đầu, vừa chậm lại vừa khó khăn, chẳng thà cháu cứ há»c quách ngay môn Thất Sát Hàn Linh âm công cá»§a Äoạt Hồn Kỳ cÅ©ng tiện, hÆ¡n nữa võ công đâu có gì gá»i là chánh tà đâu, ăn thua ở trong lòng dạ mình, sau khi há»c xong, cháu cứ chuyển hướng sang việc thiện cÅ©ng thế!
Thượng Quan Linh lớn tiếng nói :
- Không! Không!... cháu không thèm há»c loại Thất Sát Hàn Linh âm công cá»§a Äoạt Hồn Kỳ đâu! Dù là má»™t môn võ vô địch Ä‘i nữa cháu cÅ©ng không ham!
Thiên Si đạo trưởng gật đầu cưá»i mỉm :
- Chí khí cá»§a cậu bé lá»›n thật! Thế ta giá»›i thiệu cậu cho Nam Bút Gia Cát Dật để lao tốn thêm mưá»i năm tâm lá»±c hầu đào tạo cho cháu má»™t võ công tuyệt thế nhé!
Tạ Äông Dương và Phương Bách Xuyên không khá»i mừng thầm trong bụng, Thượng Quan Linh lại ngược ý hai ngưá»i, vẫn lắc đầu nguây nguẩy rằng :
- Nam Bút cháu cÅ©ng không há»c!
Thiên Si đạo trưởng lại mỉm cưá»i há»i :
- Trong làng võ lâm hiện nay, nói vá» công lá»±c không còn ai hÆ¡n nổi Càn Khôn ngÅ© tuyệt, cậu không há»c Äoạt Hồn Kỳ, không há»c Nam Bút, vậy cậu muốn há»c ai đây?
Tạ Äông Dương và Phương Bách Xuyên nghe Thượng Quan Linh nói thế, tưởng rằng cậu bé đòi há»c nghệ vá»›i Thiên Si đạo trưởng, nào ngá» Thượng Quan Linh ngước mắt nhìn trăng, miệng lẩm bẩm :
- Cứ theo Càn Khôn ngÅ© tuyệt mà há»c nghệ, chắc suốt Ä‘á»i cÅ©ng đừng hòng giá»i hÆ¡n được: Äông Tăng, Tây Äạo, Nam Bút, Bắc Kiếm và Äoạt Hồn Kỳ!
Tạ Äông Dương chỉ sợ ái đồ mình làm mích lòng Thiên Si đạo trưởng để lỡ mất má»™t dịp tuyệt thế kỳ duyên trước mắt, vá» giận mắng rằng :
- Linh! Sao con ăn nói hồ đồ thế? Trong Ä‘á»i võ lâm này, còn ai hÆ¡n được Càn Khôn ngÅ© tuyệt nữa?
Thượng Quan Linh tròn xoe mắt há»i :
- Thưa thầy, thế thá»­ há»i võ công cá»§a Càn Khôn ngÅ© tuyệt lại há»c từ đâu mà ra?
Tạ Äông Dương quả nhiên bị bí. Thiên Si đạo trưởng ha hả cưá»i rằng :
- Cậu bé càng có chí lớn càng hay! Tạ huynh đừng trách cháu làm gì!
Thiên Si đạo trưởng lại quay đầu nói với Thượng Quan Linh rằng :
- Vá»›i lối nghÄ© cá»§a cậu, không phải là không có hy vá»ng, chỉ cần sao thấu hiểu được quyển Vô Tá»± chân kinh ấy, thêm vào mưá»i năm khổ công tập luyện nữa, chừng đó có thể vượt hẳn ngay Càn Khôn ngÅ© tuyệt là khác!
Nhắc đến Vô Tá»± chân kinh, Phương Bách Xuyên và Tạ Äông Dương, cả hai ngưá»i cùng má»i Thiên Si đạo trưởng vào tối mai đây, sau khi mà Äoạt Hồn Kỳ giao tranh xong vá»›i ngưá»i tá»± xưng là thiên hạ đệ nhị kiếm Phổ Kiên, cùng ra tay Ä‘oạt lại quyển Vô Tá»± chân kinh nÆ¡i Äoạt Hồn Kỳ, há» Ä‘á»u sợ sau này lỡ Äoạt Hồn Kỳ thấu hiểu những ảo diệu trong quyển sách quý ấy, rồi lại gây nhiá»u sóng gió trong giang hồ, chừng đó khó lòng còn ai có thể trị nổi y!
Thiên Si đạo trưởng tươi cưá»i rằng :
- Chí bần đạo cÅ©ng muốn gặp mặt Äoạt Hồn Kỳ, bởi xưa kia chúng tôi được tôn gá»i Càn Khôn ngÅ© tuyệt, mạnh ai ngưá»i nấy hùng cứ má»™t phương. Ngoại trừ có đấu thá»­ sức trong má»™t hai ngưá»i ra, mãi đến khi mở cuá»™c tá»· thí trên kim kỉnh núi Nga My để phân rõ ngôi thứ, chứng đó năm ngưá»i má»›i gặp mặt nhau! Hồi ấy Äoạt Hồn Kỳ cÅ©ng Ä‘eo mặt nạ da như bây giá», cÅ©ng áo dài Ä‘en, tiếng nói lạnh lùng âm u và luôn luôn cưá»i vá»›i âm thanh rợn ngưá»i ấy! Nhưng đã cách biệt hai mươi năm, dù cho công lá»±c ai nấy có giá»i hÆ¡n thêm phần nào Ä‘i nữa, cho là gìn giữ cho dung nhan được tươi trẻ mãi, nhưng sao trong giá»ng nói cá»§a y lại không cảm thấy già nua má»›i lạ? HÆ¡n nữa, xem vá» thân hình, âm thanh và cả má»i cá»­ chỉ nhá» cá»§a hắn, hình như không được tá»± nhiên cho lắm! Tôi nghi hoặc vá» con ngưá»i Äoạt Hồn Kỳ này có vẻ...
Này cháu Linh, lúc ở Ngá»c Trụ Phong trên Kỳ Liên sÆ¡n, khi cháu xem lén Äoạt Hồn Kỳ đấu vá»›i Ngá»c Tiêu Lang Quân Phan Ngá», cháu có thấy y dùng loại binh khí gì không?
Thượng Quan Linh trả lá»i ngay :
- Dạ có binh khí! Nhưng là má»™t cây Phong Ma Äồng Côn kéo ra xếp vô được, trên cây đồng côn ấy món má»™t lá cá» bằng Ä‘oạn Ä‘á», có vẽ sá» ngưá»i và hai xương chéo, tay mặt cá»§a y thì dùng dây lưng buá»™c vào phía sau, chỉ nghênh địch vá»›i cánh tay trái, khí sắc lúc đó đầy vẻ kiêu ngạo. Nhưng võ công cá»§a Ngá»c Tiêu Lang Quân cÅ©ng thuá»™c loại cừ khôi thế mà cÅ©ng chịu nổi ba mươi sáu thế gió cuốn cá»§a cây Phong Ma Bảo Kỳ cá»§a Äoạt Hồn Kỳ!
Thiên Si đạo trưởng ngạc nhiên rằng :
- Cây phong ma Äoạt Hồn Kỳ và cây Trưá»ng Vi Vân Phật cá»§a ta và ngá»n Kình Thần bút cá»§a Gia Cát Dật, cùng cây Tam Chỉ kiếm cá»§a Bắc Kiếm vá»›i đôi Long Hổ cương hoàn cá»§a Äông Tăng Túy đầu đà, Ä‘á»u là những vật không bao giá» rá»i khá»i thân mình! Hắn đã có cây Phong ma Äoạt Hồn Kỳ này, cÅ©ng đủ chứng tá» sá»± nghi Ä‘oán cá»§a ta là sai. Vậy chính hắn là ngưá»i xưa kia ta đã từng gặp ở Kim đỉnh trên Nga My!
Nói tới đây, mắt nhìn chăm chăm vào Thượng Quan Linh :
- Thôi, bây giá» hãy tạm xếp chuyện Äoạt Hồn Kỳ là ngưá»i cÅ© hay má»›i, giả hay thiệt! Tối mai gặp mặt sẽ biết rõ trắng Ä‘en ngay, còn vá» chuyện quyển Vô Tá»± chân kinh phải chăng cậu muốn tối mai sẽ Ä‘oạt lại bằng thá»§ Ä‘oạn cứng rắn?
Thượng Quan Linh suy nghĩ một hồi rằng :
- Nếu đạo trưởng trong lúc này chưa đòi vá»™i, thì cháu chá» ná»­a năm tá»›i đây khi cuá»™c há»p mặt trên Tiểu Thanh Trì ở Lư SÆ¡n. Nếu Äoạt Hồn Kỳ không trả, chừng ấy cháu sẽ liá»u chết để cướp lại cho bằng được trả lại cho đạo trưởng vậy!
Thiên Si đạo trưởng lá»›n tiếng cưá»i rằng :
- Äúng! Äúng! Äúng... Äừng nói là Vô Tá»± chân kinh là má»™t vật ngoại thân, dù cho đầu rụng xuống đất, xương thịt tan thành tro Ä‘i nữa, cần nhất ở Ä‘á»i dừng nên bao giá» thất tín! Ta đã bằng lòng cho cậu mượn trong ná»­a năm, trong thá»i gian này, cậu cÅ©ng không nên đòi lại vá»™i, tuổi cậu còn nhá» thế mà tâm tư đã chính đại quang minh vậy, tương lai có thể là má»™t tinh tú sáng trong võ lâm sau này, thế nào chẳng hÆ¡n hẳn Càn Khôn ngÅ© tuyệt?
Lá»i khen cá»§a Thiên Si đạo trưởng khiến cho Tạ Äông Dương và Phương Bách Xuyên ngượng đỠcả mặt!
Thiên Si đạo trưởng thấy vậy cưá»i rằng :
- Phương Tạ hai huynh! Hà tất phải bận tâm phiá»n lòng như thế làm gì? VỠý kiến Ä‘oạt lại quyển Vô Tá»± chân kinh cá»§a nhị huynh, chẳng qua cÅ©ng chỉ sợ là thêm cánh cho hổ mà thôi! Quả đã có lòng nhân đạo vá»›i giang hồ, nhưng nếu tôi không biết trước quyển Vô Tá»± chân kinh lại khó hiểu đến thế, Ä‘á»i nào lại không cân nhắc sá»± nặng nhẹ cá»§a nó mà nói vậy vá»›i nhị huynh! Vị cao túc cá»§a Tạ huynh đối vá»›i tôi quả có duyên tiá»n định thì phải! Äêm mai chia tay nhau đây, phương trá»i góc biển không biết bao giá» có dịp gặp nhau, nay cậu ta bị Äoạt Hồn Kỳ Phân Kình Thác Mạch, không thể nào há»c được các ná»™i công chính tông khác, nhưng vá» loại binh Ä‘ao hay chưởng pháp, vẫn có thể há»c được như thưá»ng, vậy nhân dịp dưới trăng thanh gió mát này, tôi truyá»n má»™t vài ngá»n cho cậu ấy, chắc Tạ huynh không phiá»n trách Si đạo này chứ?
Tạ Äông Dương vá»™i bảo Thượng Quan Linh bái tạ. Thiên Si đạo trưởng mỉm cưá»i nói :
- Cậu muốn đạt tá»›i chí nguyện vạn phu vô địch, quả lúc này còn hÆ¡i sá»›m, giá» cứ lo há»c trước má»™t vài ngá»n tuyệt nghệ để phòng thân trước đã, vì thế ta má»›i nhất định cậu thích vá» loại binh Ä‘ao hay vá» chưởng pháp nào?
Thượng Quan Linh chá»›p mắt trả lá»i :
- Äoạt Hồn Kỳ thì ác, con cá»§a Bắc Kiếm Phổ Côn lại kiêu, vậy cháu muốn há»c cả kiếm lẫn cá», sau có thể dùng kiếm đánh bại Bắc Kiếm rồi dùng quạt cho Äoạt Hồn Kỳ lá»™n lăn lông lốc ba mươi sáu thế như y đã quạt Ngá»c Tiêu Lang Quân vậy!
Thiên Si đạo trưởng nheo mày nói :
- Æ  quái! Cái cậu bé này sao khó tính thế! Trong Càn Khôn ngÅ© tuyệt, má»—i ngưá»i chuyên vá» má»™t loại, nếu phải qui định dùng kiếm hay dùng cá», đến như ta đây cÅ©ng không thể nào thắng nổi Äoạt Hồn Kỳ hay Bắc Kiếm, như thế thì ta làm sách nào truyá»n dạy cho cậu đây?
Thượng Quan Linh nhe răng cưá»i rằng :
- Dạ thưa không sao! Äạo trưởng cứ việc truyá»n dạy cháu vá» môn Trưá»ng Vi Vân Phật, đến chừng gặp Túy đầu đà Äông Tăng, cháu sẽ há»c luôn ngá»n tuyệt kỹ Lương Hổ cương hoàn, cầu thêm Gia Cát Dật truyá»n thêm luôn Kình Thần bút. Sau này cháu há»c được ba ngá»n tuyệt kỹ ấy, dung hòa khắp cả ba rồi thêm vào sá»± tìm tòi nghiên cứu cá»§a mình, cháu sẽ sáng tạo ra hẳn má»™t bá»™ môn cá» pháp và bá»™ kiếm pháp, khi ấy lo gì mà không đấu nổi Äoạt Hồn Kỳ và Bắc Kiếm?
Thiên Si đạo trưởng lá»›n tiếng cưá»i ha hả rằng :
- Muốn há»c hết được những võ há»c tinh túy ấy, để sáng tạo ra má»™t môn biệt lập cá»§a mình, đâu phải chuyện dá»…? Nhưng cậu nuôi chí như thế, ta đâu tiếc gì chá»n Huyá»n Thiên thất thập nhị phất đã luyện trong năm mươi năm trá»i? Thôi! Ra đây! Ra đây! Cậu cứ việc dùng cây Văn Xương bút tạm thế cho phất trần dài Ä‘uôi, ta sẽ hết lòng chỉ bảo cặn kẽ lối biến ảo vô cùng cá»§a bảy mươi hai thế đánh ấy!
Dứt lá»i, mắt liếc qua Phương Tạ. Phương Bách Xuyên biết ngay ý cá»§a Thiên Si đạo trưởng, bèn đứng ngay dậy cưá»i vá»›i Tạ Äông Dương rằng :
- Anh em mình ở đây có thể trở ngại cho sá»± há»c cá»§a cháu Thượng Quan Linh! Vậy hãy tạm lên trên đỉnh ngắm cảnh trăng má»™t lúc cho vui đã!
Tạ Äông Dương vui vẻ tán thành, cùng vá»›i Phương Bách Xuyên phi thân lên đỉnh, lúc này Phương Bách Xuyên tươi cưá»i rằng :
- Thiên Si đạo trưởng tuy là võ há»c tuyệt thế, không gì mà không am hiểu, được liệt danh trong Càn Khôn ngÅ© tuyệt cÅ©ng là nhá» ngá»n Thái Huyá»n chân khí và bảy mươi hai thế Huyá»n Thiên Phật Pháp đấy! Nay trong lúc vô tình lại gặp Thiên Si đạo trưởng như thế, quả là má»™t phúc lá»›n cho cháu Thượng Quan Linh thật!
Trong lúc Tạ Äông Dương vui mừng trong bụng và cùng lúc bên dưới Ä‘ang truyá»n võ, bên trên hai ngưá»i Ä‘ang hưởng nguyệt, đột nhiên Tạ Äông Dương cảm thấy bên tai mình có má»™t tiếng nói rất nhá» truyá»n vào tai rằng :
- Lão đạo sÄ© mÅ©i trâu ấy chỉ chá»±c mưu tính cướp ái đồ cá»§a ngưá»i khác không kể đến sư phụ ngưá»i ta! Tạ huynh! Vào tối mai, tôi cÅ©ng sẽ giúp sÆ¡ Tạ huynh má»™t chuyện, vậy tạm thá»i xin đừng nói vá»›i ai vá»™i!
Tiếng nói rất nhá», có thể hầu như là không nhưng lại rót vào tai ngưá»i nghe má»™t cách rất rõ ràng! Tạ Äông Dương thất kinh quay thân lại, nhưng tứ bá» im lìm, cảnh vắng tanh, nào đâu có bóng ngưá»i lạ nào? Phương Bách Xuyên thấy thần sắc cá»§a bạn mình khác thưá»ng, ngạc nhiên há»i rằng :
- Chắc hiá»n đệ lại phát hiện chuyện lạ gì đó sao?
Tạ Äông Dương thấy Phương Bách Xuyên cách xa mình hÆ¡n năm sáu thước, thế mà đối vá»›i âm thanh vừa rồi hình như không há» nghe thấy, bất giác trong lòng càng đâm phục ngầm ngưá»i truyá»n tiếng vào tai mình! Phương Bách Xuyên vốn là bạn lâu vá»›i há» Tạ, đáng lẽ không nên giấu má»™t việc gì, nhưng khi nghÄ© lại, trong mấy hôm nay liên tiếp gặp những dị nhân, ngưá»i truyá»n tiếng này không biết là ai đây? Nếu mình không nghe lá»i, đêm mai lại chẳng mất vui lắm sao?
Nghĩ vậy, sắc mặt vội đổi ngay tươi tỉnh nói rằng :
- Gần đây những kỳ nhân dị chuyện ra, liên miên không ngá»›t khiến cho tâm thần cá»§a tiểu đệ cảm thấy cây cá» như quân binh, má»™t tiếng gió thổi, má»™t ngá»n lá rÆ¡i cÅ©ng ngỡ là Äoạt Hồn Kỳ lại đến!
Phương Bách Xuyên không rõ nguyên nhân, cÅ©ng vu vÆ¡ mỉm cưá»i. Hai ngưá»i lại tiếp tục lên đỉnh, thong dong cả hồi, mãi đến khi trá»i sáng, đồng thá»i cÅ©ng nhá» thông minh sẵn có cá»§a Thượng Quan Linh, nên cậu bé má»›i miá»…n cưỡng tạm nhá»› được bảy mươi hai thế Huyá»n Thiên Phật Pháp cá»§a Thiên Si đạo trưởng truyá»n cho.
Thiên Si đạo trưởng ra dấu cho hai ngưá»i Phương Tạ xuống rồi cưá»i nói :
- Phương huynh quả là má»™t ngưá»i duyệt thế sâu sắc. Bá»™ Huyá»n Thiện Phật Phát cá»§a bần đạo đã chịu truyá»n cho Thượng Quan Linh, vậy đâu có lý gì Ä‘i giấu nhị huynh đâu? Nhưng tại vì thá»i gian quá ngắn ngá»§i, muốn thuá»™c bảy mươi hai đưá»ng thế ấy, cần nhất phải chuyên tâm nhất trí má»›i được, cho nên bần đạo không thể giữ hai huynh lại đấy thôi! Bây giá» thá»§ pháp cá»§a Thượng Quan Linh đã rõ, chỉ cần cậu ra công khổ luyện nữa là toại ý! Thôi bây giá» cÅ©ng sắp sáng hẳn rồi, phần tôi vá»›i Phương huynh đã cách xa trên hai mươi năm rồi, khó gặp dịp được tương phùng như lúc này, vậy cÅ©ng chẳng nên Ä‘i đâu xa làm gì cho mất ngày giá», cứ vào ngay nhà anh em Tần Trung song ác này chuyện vãn má»™t ngày cho thá»a lòng nhau và đồng thá»i cÅ©ng để cho Thượng Quan Linh có thì giỠôn lại bảy mươi hai thế đánh phất trần cá»§a bần đạo đã truyá»n!
Phương Bách Xuyên và Tạ Äông Dương đương nhiên tá» vẻ vui mừng, há» Phương bèn kể lại chuyện ngưá»i bạn già Hạo Thá»§ Thần Long Thưá»ng Tá»­ Tuấn, nào ba đứa con trai bị hai, nào Äoạt Hồn Kỳ lại hẹn rằm tháng chín gặp nhau trên Tiểu Thanh Trì ở Lư SÆ¡n và cố thỉnh Thiên Si đạo trưởng đến lúc đó ra sức tương trợ má»™t tay.
Thiên Si đạo trưởng gật đầu mỉm cưá»i nói vá»›i Tạ Äông Dương rằng :
- Tạ huynh đã có cuá»™c hẹn vá»›i Äoạt Hồn Kỳ lại Lư SÆ¡n, hà tất phải bận tâm vá» việc ngưá»i ta đã giúp mình? Thôi thế này vậy, chúng mình đây Ä‘á»u có duyên kỳ ngô, hắn đã giải há»™ Tam Nguyên đại huyệt cho Tạ huynh, vậy thì bần đạo xin giải giúp vá» Sinh Tá»­ Huyá»n Quan cho huynh, chừng ấy không còn kể là công sức cá»§a Äoạt Hồn Kỳ nữa!
Kẻ anh hùng sợ nhất bị ngưá»i ta tá»™i nghiệp, Tạ Äông Dương từng hiên ngang miá»n Nam Cương, cÅ©ng tá»± hào là má»™t cao thá»§ má»™t cõi trá»i. Nay phải nhận ân huệ cá»§a ngưá»i ta, muốn từ khước cÅ©ng không phải, nhận cÅ©ng không xong, nét mặt bâng khuâng không biết nói gì cho phải?
Phương Bách Xuyên Ä‘oán rõ tâm trạng cá»§a Tạ Äông Dương cưá»i khuyên rằng :
- Thoạt tiên là chuyện bất ngá», không ai có thể biết được Äoạt Hồn Kỳ lại dùng lối như thế! Nhưng hiá»n đệ cÅ©ng không nên buồn phiá»n vá» chuyện này làm gì nữa, vậy nhân dịp có Thiên Si đạo trưởng giúp sức để đả thông Sinh Tá»­ Huyá»n Quan Ä‘i đã, như vậy má»›i có thể cùng Ä‘i phó há»™i trên Lư SÆ¡n phân thắng bại vá»›i Äoạt Hồn Kỳ chứ?
Tạ Äông Dương biết Tam Nguyên trá»ng huyệt cá»§a mình tuy đã được giải, nhưng tá»± mình muốn đả thông vá» Sinh Tá»­ Huyá»n Quan thế nào cÅ©ng phải mất má»™t thá»i gian kha khá, lúc này miệng thở dài cúi đầu không nói gì. Thiên Si đạo trưởng đưa viên Long Hổ linh đơn cho Tạ Äông Dương uống xong, bắt ngồi xếp chân vòng tròn, còn mình ngồi ngay phía sau, đưa tay ra nắm lấy Khí Hải huyệt, lập tức má»™t luồng hÆ¡i nóng truyá»n vào cÆ¡ thể cá»§a Tạ Äông Dương.
Tạ Äông Dương vốn trong nhà nghá», vá»™i thần thầm định suy, vận hết chân lá»±c cá»§a mình đễ cho tương hợp vá»›i sức cá»§a Thiên Si đạo trưởng, phù hòa hết ná»™i ngoại, trước tiên cho truyá»n từ Cá»­u Công Lôi Phá»§, Thập Nhị Trá»ng Lân, chá» cho sức thuốc Long Hổ linh đơn Ä‘iá»u hòa huyết quản xong đâu đó, rồi lại truyá»n lên Ngá»c Châm, từ từ đưa ra những Công Hành Thổ Nạp ná»™i gia để xông phá vào huyệt khó khăn nhất là Sinh Tá»­ Huyá»n Quan!
Thiên Si đạo trưởng lúc này cÅ©ng cố sức thận trá»ng để lo truyá»n lá»±c, khí cÆ¡ lưu chuyển đến đâu, đạo trưởng Ä‘á»u biết rõ tá»›i Ä‘o, mãi đến khi Long Hổ Ä‘iá»u nguyên, khí tập hết nÆ¡i Ngá»c Thẩm, Thiên Si đạo trưởng má»›i mỉm cưá»i tăng thêm chân lá»±c. Tạ Äông Dương rùng mình mạnh má»™t cái, xương cốt Ä‘á»u cảm thấy thư thái lạ thưá»ng, biết rằng tâm nguyện lo phiá»n cá»§a mình bấy lâu, nay chỉ mất có ná»­a ngày đã đạt tá»›i mục đích!
Tiu Sinh Tá»­ Huyá»n Quan đã thông suốt, nhưng Tạ Äông Dương vẫn nhắm mắt định thần, bèn Ä‘em hết chân khí cá»§a mình tái lưu truyá»n thêm vào các đại huyệt toàn thân.
Thiên Si đạo trưởng mỉm cưá»i rụt tay vá» và đứng dậy, Thượng Quan Linh hấp tấp há»i :
- Thưa đạo trưởng! Thầy cháu bây giá» có thể đánh thắng nổi Äoạt Hồn Kỳ chứ?
Thiên Si đạo trưởng cưá»i :
- á»’... Còn sá»›m! Còn sá»›m!... Sinh Tá»­ Huyá»n Quan cá»§a thầy cậu tuy đã thông, nhưng ít nhất cÅ©ng mất bốn năm tháng khổ công má»›i có thể luyện thêm vá» Há»—n Nguyên chân khí cá»§a ông ta được!
Thượng Quan Linh ngạc nhiên há»i :
- Nếu thế thầy cháu phải tìm má»™t nÆ¡i yên tÄ©nh để luyện ư? Như vậy trong ná»­a năm trá»i này không thê nào Ä‘i đâu được sao?
Thiên Si đạo trưởng chưa kịp trả lá»i, Tạ Äông Dương vươn mạnh hai vai mỉm cưá»i đứng dậy, trước nhất vái dài đạo trưởng nói :
- Tạ Äông Dương này may nhỠđạo trưởng phí tâm sức ra tay, thật không biết nói gì hÆ¡n để cảm tạ cho xứng! Äêm nay, sau khi được chứng kiến cuá»™c long tranh hổ đấu tại trước Thất Ly sÆ¡n này, nguyện sẽ tìm má»™t nÆ¡i để trần tu theo lá»i dậy cá»§a đạo trưởng...
Nói đến đây, ánh mắt liếc qua phía Thượng Quan Linh, thấy cậu bé nheo chặt cặp mày, bất giác buá»™t tiếng cưá»i rằng :
- Linh! Con đừng lo vá»™i, thầy sẽ không bắt con phải ở cạnh thầy đâu! Trong thá»i gian ná»­a năm này, con cứ việc Ä‘i theo vá»›i Phương sư bá ngao du giang hồ, má»™t mặt lo trao dồi thêm, mặt khác thá»­ xem có gặp thêm những ngẫu hợp gì chăng?
Thượng Quan Linh gần như muốn khóc nói :
- Thưa thầy, nào phải con sợ Ä‘i vá»›i thầy đâu? Con chỉ sợ hết nốt đêm nay, Thiên Si đạo trưởng lại không biết Ä‘i vân du nÆ¡i đâu đây? Còn Nam Bút không biết chừng nào má»›i được gặp? Và sợ Phân Kinh Thác Mạch cá»§a Äoạt Hồn Kỳ gây hại cho con, không biết đến bao giá» má»›i được giải cứu?
Thiên Si đạo trưởng cưá»i rằng :
- Nào thầy cậu đâu phải trách gì cậu không ở vá»›i ông ta đâu? Vì có cậu gần má»™t bên như thế, đâm ra làm cản trở cho việc luyện công lá»±c cá»§a ông ta, như thế chẳng ích gì chao nhau, vậy cậu cứ yên trí theo Phương sư bá cá»§a cậu Ä‘i chÆ¡i đó đây cái đã, chá» ngày tụ há»™i trên Tiểu Thanh Trì ở Lư SÆ¡n rồi sẽ gặp mặt nhau. Khi cậu Ä‘i ngao du giang hồ, trong ngưá»i lại không thể nào không có võ công, vậy dẫu có Nam Bút Gia Cát Dật ở đây Ä‘i chăng nữa, cÅ©ng chưa chắc ngưá»i ta chịu dùng ngay đến Khảm Ly chỉ cùng vá»›i Thái Huyá»n chân khí cá»§a ta để mà hoàn nguyên lại kinh mạch cho cậu đâu! Mà như thế tức là phế bá» hết võ công cá»§a cậu đó! Ấy may là cậu còn trẻ, cuá»™c ước hẹn ná»­a năm cÅ©ng chẳng là bao, chò xong cuá»™c há»™i Lư SÆ¡n, ta sẽ đưa cậu đến Thiên Äài Nhai Äãng Gian tìm gặp Gia Cát Dật để tỉnh ông ta hợp sức trừ mối hại cho cậu!
Thượng Quan Linh nghe Thiên Si đạo trưởng nói vậy đổ bá»™ mặt buồn thành vui ngay. Bởi hết đêm nay, mình sẽ bị cách biệt ná»­a năm vá»›i thầy, cậu bé cÅ©ng chẳng thiết tha gì vá»›i Thiên Si đạo trưởng, cÅ©ng chẳng màng nghiên cứu thêm vá» bảy mươi hai thế huyá»n thiên phất má»›i há»c đây. Thượng Quan Linh lúc này cứ lo quấn quýt quanh quẩn bên cạnh thầy mình.
Tạ Äông Dương thấy thiến tính cá»§a ái đồ mình nhân nhậu như thế trong lòng đầy má»™t niá»m an á»§i vô hạn, Thiên Si đạo trưởng và Phương Bách Xuyên Ä‘á»u gật gù khen ngần cậu bé đầy lòng hiếu kính vá»›i thầy!
Càng tiếc cuá»™c ly biệt bao nhiêu, thá»i gian hình như càng bị rát ngắn bấy nhiêu, dần dà trăng má»c lại từ đông rồi. Lúc này, Thiên Si đạo trưởng bèn nói vá»›i ba ngưá»i rằng :
- Mục đích đêm nay cá»§a bần đạo chỉ cốt xem rõ trận pháp cá»§a Äoạt Hồn Kỳ, có phải chăng là ngưá»i mà xưa kia ở Kim Äỉnh trên núi Nga My không? Vậy má»—i ngưá»i chúng ra nên tìm má»™t chá»— ẩn nấp, đừng tụ há»p má»™t đám vá»›i nhau, tuy có tôi đây, nhưng tốt hÆ¡n là đừng lá»™ diện là hay hÆ¡n hết!
Dặn dò xong, Thiên Si đạo trưởng tung thân vào bụi trúc đêm qua đã núp.
Tạ Äông Dương biết sau khi chia núp má»—i ngưá»i má»™t nÆ¡i, thế nào rồi Thượng Quan Linh cÅ©ng lại đến gây há»c mất, nhưng á»· có Thiên Si đạo trưởng có mặt tại trận, hai nữa vì đêm qua có tiếng nói cá»§a kẻ bất Tiểu Thanh Trì danh truyá»n vào tai mình, nói là đêm nay gặp mình và đồng thá»i dặn không cho ai biết, nghÄ© vậy, Tạ Äông Dương bảo ta cứ việc núp trên đỉnh mà nhìn xuống, vừa tiện lại vừa ít nguy hiểm. Phần mình cÅ©ng lo núp vào cây cổ thụ. Phương Bách Xuyên cÅ©ng chẳng cần Ä‘i đâu, chui tá»t luôn vào ngôi nhà tranh cá»§a Tần Trung song ác từ cá»­a nhìn ra!
Vào khoảng canh ba, má»™t làn khói Ä‘en, má»™t vệt ánh trắng, từ hướng Äông và hướng Tây bay vèo lại. Khi bóng Ä‘en và trắng chạm chân xuống mặt đất tại khoảng trống trước ao và ngôi nhà tranh ấy, tốc lá»±c đôi bên gần bằng nhau, nhưng trong mắt nhà nghá» lúc ấy thấy bóng trắng tá»›i chậm hÆ¡n ná»­a bước.
Äoạt Hồn Kỳ vẫn má»™t bá»™ áo Ä‘en hình như không bao giá» thay đổi ấy, nhưng riêng Phổ Kiên đã thay má»™t bá»™ võ phục màu trắng bạc, dưới ánh trăng càng tăng thêm vẻ anh tuấn lịch thiệp.
Phổ Kiên ngạo mạn đứng giữa bãi trống, hất mặt há»i ngay Äoạt Hồn Kỳ rằng :
- Äoạt Hồn Kỳ! Thế đêm nay vết thương vá» túy độc phi cá»§a ngươi đã lành hẳn chưa?
Äoạt Hồn Kỳ cưá»i nhạt :
- Mấy mÅ©i độc phi ấy không làm gì nổi Äoạt Hồn Kỳ này đâu! Trong hết cả má»™t ngày hôm nay, ngươi đã chuẩn bị xong mấy món đồ chÆ¡i gia truyá»n cá»§a lão gì Phổ Cồn chưa?
Phổ Kiên tức giận rằng :
- Phổ gia nhất kiếm đã từng trấn át giang hồ xưa nay, không cần gì phải dùng thêm võ há»c khác!
Dứt tiếng, tay đưa lên vai tuốt kiếm ra, má»™t tiếng thép ngân lên, ánh chói loang loáng, đưa mắt liếc qua Äoạt Hồn Kỳ, trông thần sắc chàng trai lúc này kiêu kỳ cá»±c độ.
Äoạt Hồn Kỳ ồ lên má»™t tiếng rồi nói :
- Xưa kia tại Kim đỉnh núi Nga My, cây Tam Chi kiếm của lão già Phổ Cồn cũng chưa thắng được Khôn Tứ Tuyệt kia mà! Ta không tin sau hai mươi năm vắng bóng, vỠkiếm thuật Phổ gia của nhà ngươi lại có thể trấn át nổi trên giang hồ này!
Tiếng này vừa ra khá»i miệng, áo Ä‘en vụt má»™t cái, toàn thân như làn Ä‘iện xẹt qua, giÆ¡ ngay ngón chỉ bên phải nhắm ngay Kỳ Môn trá»ng huyệt cá»§a Phổ Kiên Ä‘iểm tá»›i, nhưng khi ngón chỉ vừa tá»›i ngá»±c, đột nhiên lại giở ngược lên trên, bấm ngay vào tay cầm kiếm cá»§a Phổ Kiên.
Phổ Kiên không ngỠđối thủ lại ra tay mạnh và nhanh một cách tài tình như thế, bả vai bên phải khẽ thụt nhanh xuống, chân xoay nhanh một vòng, toàn thân lướt hẳn ra xa hơn bảy thước, nổi giận nói :
- Äoạt Hồn Kỳ nên giữ danh dá»± chứ? Nếu đấu theo lối ấy, ta không đấu vá»›i ngươi đâu!
Äoạt Hồn Kỳ nghe nói ngạc nhiên, ngừng tay há»i rằng :
- Chẳng lẽ động thủ mà còn phải quy định cách thức nữa sao? Thế ngươi muốn đấu bằng cách nào đây?
Phổ Kiên đưa ngón tay búng vào kiêm rằng :
- Cha con nhà há» Phổ không phải hạng tục khách trên gian hồ, vậy ngươi cứ việc giở cây Äoạt Hồn Kỳ ra, ta chỉ sợ ngưá»i khó thoát khá»i trong trăm hiệp!
Äoạt Hồn Kỳ lạnh lùng cưá»i rằng :
- Tay không chá»i vá»›i kiếm, ta còn tạm có thể mua vui trong chốc lát vá»›i ngươi, nhưng nếu giở cây Äoạt Hồn Kỳ ra, ta chỉ sợ ngươi khó thoát khá»i tron trăm hiệp!
Phổ Kiên ngang nhiên chém ngược má»™t đưá»ng kiếm lên không nói rằng :
- Nếu trong trăm hiệp mà Phổ Kiên này bị bại vá» tay ngươi, không những cây Tam Chỉ kiếm gia truyá»n này cá»§a ta và cả chiếc đầu này cá»§a ta cÅ©ng đồng thá»i giao hết luôn cho ngươi luôn thể!
Äoạt Hồn Kỳ thản nhiên nói :
- Bởi ta không ưa tánh quá kiêu căng của ngươi, nên mới ó ý muốn át bớt máu hăng của tuổi trẻ ngông cuồng như ngươi. Ta chỉ giữ lại cây Tam Chỉ kiếm mà ngươi đã từng xưng danh là Thiên hạ đệ nhị kiếm, nào ta có đòi lấy đầu của ngươi làm gì?
Phổ Kiên nghiến răng giÆ¡ ngang kiếm, thấy Äoạt Hồn Kỳ rút bên sưá»n lấy ra má»™t cây ống đồng dài hÆ¡n má»™t thước, tay quất ra, cây đồng dài gần gấp hai lần, xong móc luôn miếng Ä‘oạn đỠchói có vẽ sá» ngưá»i và hai xương chéo trắng tinh móc vào cây đồng. Sau khi thành hình má»™t ngá»n cá», ngước hẳn đôi mày lên rằng :
- Äây là ngá»n cá» Ä‘oạt mệnh mà ngươi co rằng ghê gá»›m lắm sao? Vậy đã sẵn sàng hết chưa nào?
Äoạt Hồn Kỳ lạnh lùng nói :
- Ngưá»i đừng có tá»± phụ coi trá»ng vá» Phổ gia kiếm thuật như thế, bây giá» không lý ta lại ra tay đánh trước ngươi nữa sao?
Phổ Kiên bị đối phương mỉa mai liên hồi, tức trợn ngược mắt lên, hét lên má»™t tiếng, cây Tam Chỉ kiếm đột nhiên như sấm sét vung ra má»™t thế Ngá»c Äá»›i Vi Yêu quất ngay vào bụng nhá» cá»§a Äoạt Hồn Kỳ, luồng kiếm tua tá»§a bịt kín khắp cánh tay!
Lúc ấy trong ngôi nhà tranh ấy, Phương Bách Xuyên Ä‘ang suy nghÄ© vá» cây Ngân Linh cổ kiếm cá»§a mình từng nổi danh trên giang hồ, đối vá»›i ngành kiếm thuật lẽ tất nhiên là kẻ nhà nghá», nên khi thấy đưá»ng kiếm cá»§a Phổ Kiên dám kiêu căng như vậy, ná»™i trong má»™t thế thông thưá»ng ấy, đã hÆ¡n hẳn mấy mươi năm khổ luyện cá»§a mình rồi!
Äoạt Hồn Kỳ không dại gì để cho đưá»ng kiếm tua tá»§a cá»§a Phổ Kiên bén sát thân mình, ngá»n cá» trên tay nhẹ phất, xoay hẳn sang phía trái sáu thước, buá»™t miệng lên tiếng khen rằng :
- Ngươi kiêu ngạo như thế là phải! Nội một thế đó, công lực ngang hàng với Bắc Kiếm thuở xưa trên Kim đỉnh ở Nga My đấy!
Phổ Kiên cưá»i nhạt rằng :
- Kể ngươi cÅ©ng biết lợi hại đấy nhưng thế Ngá»c Äái vi yêu đấy đã Ä‘i đến đâu? Hãy thưởng thức thêm ngá»n độc sáng cá»§a Phổ gia trong thế Phong lôi Tam Chỉ kiếm kiếm đã!
Cây Tam Chỉ kiếm cung lên liên tiếp ba thế: Tiá»…n Vân Tải Nguyệt, Äiện Tảo Äỉnh Bôn, Nhật Nguyệt Kinh Thiên, má»—i thế má»™t ác hiểm, càng lúc càng nhanh, ánh kiếm tá»§a trắng tít khắp má»™t trượng vuông, khiến cho kẻ nhìn hoa mắt nhức đầu không còn nhận được phương hướng Äông Tây Nam Bắc là đâu nữa!
Äoạt Hồn Kỳ cÅ©ng không thể ngá» Phổ Kiên lại có thể tinh thông kiếm pháp gia truyá»n cá»§a Bắc Kiếm đến mức tuyệt luân ấy được! vỉ trong khi sÆ¡ ý khinh địch, đã bị những luồng ánh kiếm bao vây hết bốn bể!
May mà nhá» công lá»±c cao siêu, sau thế Nhật Nguyệt Kinh Thiên cá»§a thối thá»§ đánh ra, Äoạt Hồn Kỳ vá»™i giÆ¡ cây cỠđỠphất luôn từ trên xuống dưới, vá»t mình nhảy cách xa hẳn ngoài hai trượng!
Phía trên đỉnh, lúc này Thượng Quan Linh Ä‘ang núp đứng xem, thấy vậy cÅ©ng ngạc nhiên, không lý Äoạt Hồn Kỳ đêm qua bị Túy Äá»™c châm mà công lá»±c thua sút hÆ¡n kỳ đánh vá»›i Ngá»c Tiêu Lang Quân ở Ngá»c Trụ Phong trên Kỳ Liên sÆ¡n sao?
Phổ Kiên sau khi được lợi vá» thế Phong Lôi Tam Kiếm, ngá»­ng mặt cưá»i há»›n hở rằng :
- Thì ra Äoạt Hồn Kỳ vang danh khắp giang hồ, chẳng qua cÅ©ng chỉ có thế thôi ư? Nếu vậy thì đủ biết kiếm thuật cá»§a Phổ gia đây...
Chưa hết lá»i, từ ngoài hai trượng ấy, Äoạt Hồn Kỳ lại nhún chân tung thân bay vèo vào, đứng cách trước mặt Phổ Kiên chừng sáu thước, mặt lạnh như tiá»n không nói má»™t câu nào, tay cầm cây cỠđỠsá» ngưá»i, nhắm ngay Phổ Kiên quạt mạnh má»™t phát.
Äang lúc Phổ Kiên đắc ý cưá»i, bá»—ng má»™t luồng gió sá»±c mạnh do cây cá» tá»a đến, cả má»™t vùng cát đá bay tung lên tạt khắp vào toàn thân Phổ Kiên.
Bất giác giật mình vá»›i thế gió dÅ©ng mãnh cá»§a đối phương, quả thật cÅ©ng khó mà chống đỡ, Phổ Kiên đành giÆ¡ má»™t tay trái đánh luôn má»™t Phách Không chưởng lá»±c để chận sức gió cá»§a Äoạt Hồn Kỳ, đôi chân vá»™i dùng luôn Äại Lá»±c Kim Cương Quái Äịa, nhưng vẫn còn nghe tiếng huỵch huỵch huỵch lùi luôn má»™t hÆ¡i ba bước vá» sau.
Lúc này cả đôi bên cÅ©ng không dám khinh địch nữa, hai ngưá»i cù ngậm miệng trao đổi cái nhìn kinh lạ vá»›i nhau, đôi bên tiến gần lại vá»›i nhau. Thôi thì cây Tam Chỉ kiếm thế thế kinh hồn! Ngá»n Äoạt Hồn Kỳ hiệp hiệp tuyệt nguy! Cả má»™t vùng khoảng trống vuông trên bảy tám trượng trước sân ngôi nhà tranh ấy, ánh kiếm nhan nhản khắp vùng, gió cá» phầm phập tấp tá»›i khiến cho những ngưá»i núp trên cây, trong nhà, trên đỉnh núi, mắt xem đến ná»—i hoa lên, chẳng còn nhận được ngưá»i ta đánh những thế gì vá»›i thế gì nữa!
Sá»± giao tranh càng đến càng ác, má»—i lúc má»—i hiểm nghèo, chá»›p nhoáng đã ngoài năm chục hiệp. Äoạt Hồn Kỳ má»™t mặt kinh ngạc vá» Phổ Kiên đã được Bắc Kiếm chân truyá»n vá» kiếm thuật gia bảo đến nước tinh diệu như thế, mặt khác lo nghÄ© cứ dùng bảo kỳ mà đánh như vậy, trong vòng trăm hiệp khó lòng mà khiến cho cây kiếm cá»§a đối thá»§ căng khá»i tay.
Xem tuổi của Phổ Kiên chỉ độ ba mươi là cùng, kiếm pháp tuy diệu nhưng vỠmặt nội gia chân lực, quyết không thể nào bằng nổi mình được, sao mình không thử hắn một chưởng rồi liệu?
NghÄ© xong, ngá»n cỠđỠbá»—ng quạt tốc ngược lên, cuốn thẳng vào thanh kỳ hình trưá»ng kiếm cá»§a Phổ Kiên.
Phổ Kiên lúc này thấy kiếm thuật gia truyá»n cá»§a mình cÅ©ng không thua gì ngá»n Äoạt Hồn Kỳ cá»§a đối phương, trong lòng phấn khởi vô cùng, lại càng cố đánh ra các thế hiểm độc, thuận luôn vá»›i thế gió cuống cá»§a ngá»n cá», chàng buôn luôn kiếm trên tay, đồng thá»i tung luôn toàn thân bay lướt theo đà kiếm đương bị gió cá» cuống, tay phải giÆ¡ ra nắm luôn chuôi kiếm, phát luôn má»™t thế Phản Bối Giáng Long. Tiếng gió rít lên chém bá»§a ngay vá» phía dưới, nhưng ngá»n cá» Ä‘oạn đỠcá»§a Äoạt Hồn Kỳ trong lúc vừa cuốn lên ấy, tay trái cÅ©ng đồng thá»i giÆ¡ lên trên không đánh mạnh ra má»™t chưởng!
Thanh kiếm trên tay trái cá»§a Phổ Kiên vừa dùng thế Phản Bối Giáng Long chá»±c bá»§a tá»›i địch thá»§, bá»—ng má»™t luồng gió lạnh đã áp tá»›i trước ngá»±c mình, đương nhiên không còn dám công hãm ngưá»i ta, vá»™i vàng rút kiếm vá» phòng thân, tay phải cÅ©ng đồng thá»i đẩy chưởng ra.
Công lá»±c cá»§a Äoạt Hồn Kỳ vốn đã cao siêu, huống hồ Phổ Kiên lại Ä‘ang lúc đột ngá»™t ứng biến? Lại nữa, toàn thân còn bị lÆ¡ lá»­ng trên không, lẽ tá»± nhiên bị thất thế nhiá»u, tâm thần chàng giật thót lên má»™t cái, đôi mắt như bị tóe Ä‘om đóm, bị ngay má»™t ngá»n Hàn Kình Chưởng Phong cá»§a Äoạt Hồn Kỳ đánh bạt hẳn ra xa phía trước.
ÄÆ°á»£c lợi thế, không ai dại gì Ä‘i dung tha địch, ngay lúc Phổ Kiên còn chưa đứng vững chân, Äoạt Hồn Kỳ lại bồi thêm má»™t Phách Không chưởng đánh tấp qua Phổ Kiên.
Phổ Kiên bởi không kịp né tránh đành cắn răng vung kiếm lên đỡ thêm một chưởng nữa, một tiếng bùng dữ dội vang lên, tim Phổ Kiên lúc này cảm thấy đập liên hồi, thân hình lảo đảo, chân đã đứng tấn không vững, toàn thân lại bị lùi ra phía sau mấy bước!
Vốn là con cá»§a Bắc Kiếm, đương nhiên vá» mặt kiến thức phải hÆ¡n kẻ khác nhiá»u, biết ngay nhược Ä‘iểm cá»§a mình bị đối phương phát giác, lúc này Äoạt Hồn Kỳ chỉ cần Ä‘uổi theo bồi thêm hai chưởng nữa lập tức mình sẽ bị há»§y ngay tại Thất Ly sÆ¡n này mất.
Trong lúc chưa nghÄ© được cách gì đối phó tình thế trước mắt, tà ào Ä‘en cá»§a Äoạt Hồn Kỳ lại bay vá»t tá»›i trước mặt, nhưng chuyến này lại ngoài sá»± dá»± liệu cá»§a Phổ Kiên. Kẻ địch không dùng chưởng đánh tá»›i như vừa nãy, khẽ phất ngá»n cỠđỠtrên tay đả đánh lạc hướng nhìn cá»§a Phổ Kiên, nhanh như cắt giÆ¡ ngay ba ngón tay bên trái cắp chặt ngay vào lưỡi kiếm cá»§a đối phương.
Phổ Kiên Ä‘ang lấy làm lạ tại sao địch thá»§ lại không nhân cÆ¡ há»™i thắng thế ấy để dùng ná»™i gia trá»ng thá»§ dồn mình vào tá»­ địa luôn? Khi mÅ©i kiếm đã bị Äoạt Hồn Kỳ dùng ba ngón tay chỉ cắp chặt, chừng ấy má»›i hiểu ý định cá»§a Äoạt Hồn Kỳ là chỉ muốn cướp cây kiếm gia truyá»n cá»§a mình.
Lưỡi kiếm này vì quan hệ đến thanh danh cá»§a Bắc Kiếm, dù có bị mất mạng Ä‘i nữa cÅ©ng không thể nào Ä‘em lá»t vá» tay kẻ khác, đành liá»u bá» trống nhiá»u thế hở trên thân, dồn hết chân lá»±c vào tay để giằng co cây Tam Chỉ kiếm cá»§a mình.
Äoạt Hồn Kỳ hừ má»™t tiếng bằng giá»ng mÅ©i, ba ngón tay cắp chặt mÅ©i kiếm, đứng vững như má»™t trụ đồng, đương nhiên chân lá»±c má»—i lúc má»™t tăng thêm cho ba ngón chỉ.
Cả hai Ä‘á»u thuá»™c vào hạng ná»™i gia cao thá»§ hàng thứ nhất trong võ lâm, khi đấu vá» chân lá»±c, ba ngón chỉ cá»§a Äoạt Hồn Kỳ đã hÆ¡i bị yếu thế, hÆ¡n nữa Phổ Kiên lại bá» ngá» hết các sá»± phòng vệ và dồn hết chân lá»±c có Ä‘oạt cây kiếm cá»§a mình. Lúc này cả đôi bên đẽ thành thế quân bình ngang nhau! Chỉ khổ cho thanh Tam Chỉ kiếm chịu đựng không nổi sức kéo co cá»§a hai bên. Cách má»™t tiếng khô khan, cây kiếm bị gãy đôi thành hai, mÅ©i kiếm nằm trong tay Äoạt Hồn Kỳ, phía chuôi kiếm nằm trong tay Phổ Kiên. Vì đôi bên Ä‘á»u dùng toàn lục tranh Ä‘oạt, nhưng thình lình kiếm gãy, cả hai Ä‘á»u bị loạng choạng lùi ra phía sau vài bước vì mắt thăng bằng.
Äoạt Hồn Kỳ nở nụ cưá»i đắc chí, mặt Phổ Kiên trắng toát nhảy ra xa hÆ¡n trượng, trong tia nhìn ấy chứa đựng má»™t ná»—i giận kinh ngưá»i, nghiến răng nói lá»›n vá»›i Äoạt Hồn Kỳ :
- Tam Chỉ kiếm cá»§a nhà há» Phổ, khi kiếm mất thì ngưá»i cÅ©ng mất, Phổ Kiên này đã thất thá»§ đến ná»—i kiếm bị há»§y mất! Thôi! Thôi mạng ta cÅ©ng Ä‘em giao nốt cho ngươi luôn thể!
Nghe vậy, Äoạt Hồn Kỳ tưởng Phổ Kiên lại sắp liá»u chết để xáp vào đấu nữa, nên vẫn ung dung đứng đợi. Äang tính mỉa mai thêm vài câu cho bõ ghét, nhưng bá»—ng thần sắc Äoạt Hồn Kỳ biến hẳn, tà áo Ä‘en vụt nhanh như cắt, nhắm ngay phía Phổ Kiên lao mình qua.
Thì ra Phổ Kiên ngày thưá»ng vẫn tính kiêu căng tá»± đắc, nay bị thất thá»§, thẹn lòng quá, giao hẹn xong lá»i nói, quay phắt ngay thân Ä‘i, dùng ná»­a thanh kiếm còn lại trên tay nhắm ngay trước ngá»±c mình đâm luôn.
Äoạt Hồn Kỳ không muốn kết thêm mối thâm thù vá»›i Bắc Kiếm làm gì nên má»›i phóng ngưá»i qua để cứu cấp nhưng lúc tà áo Ä‘en còn Ä‘ang hất phá»›i giữa chừng, thình lình trong bụi tre, đột nhiên có má»™t luồng kình phong tạt ngang ra, tốc độ còn nhanh hÆ¡n Äoạt Hồn Kỳ, tiếp theo luồng gió ấy là má»™t bóng ngưá»i xuất hiện!
Luồng gió tạt mạnh tá»›i phía Äoạt Hồn Kỳ, nhưng bóng ngưá»i ấy lại vá»t vá» phía Phổ Kiên. Chỉ nghe tiếng gió vù vù tá»›i ấy, Äoạt Hồn Kỳ biết ngay không phải tay phàm nhân, bá» luôn việc cứu Phổ Kiên, vạt áo Ä‘en vá»™i vung lên tiếp luôn luồng gió mạnh ấy.
Khi hai luồng gió mạnh giao tiếp, tâm thần Äoạt Hồn Kỳ hÆ¡i rung rinh, chân phải khẽ bị nhích, đồng thá»i cÅ©ng nhận ra bóng ngưá»i đó mặc má»™t áo bào rách rưới, thì ra là má»™t đạo sÄ© trung niên mảnh khảnh, chính ngưá»i này cÅ©ng được liệt danh đồng hạng trong Càn Khôn ngÅ© tuyệt, tức Tây Äạo, Thiên Si đạo trưởng.
Thiên Si đạo trưởng cÅ©ng không ngá» rằng Phổ Kiên đột nhiên lại cố ý tìm chết như thế, khi ra tay cứu cấp hÆ¡i chậm mất má»™t tí, ngưá»i chưa kịp tá»›i, ná»­a thanh kiếm trên tay Phổ Kiên đã đâm vào ngá»±c.
May là cây kiếm đã bị mất mũi, thành ra vết thương chỉ sâu có hai tấc, trong lúc ấy thì chưởng phong của Thiên Si đạo trưởng cũng kịp đánh tới cánh tay cầm kiếm của Phổ Kiên, khiến chàng bật luôn tay ra, áo trắng trên ngực lênh láng máu tươi. Trong khi vừa ngạc nhiên vừa đau buốt ấy, Phổ Kiên mắt tối sầm lại ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự luôn.
Thiên Si đạo trưởng đưa tay vẫy vỠphía nhà tranh, Phương Bách Xuyên hiện thân ra bồng luôn Phổ Kiên đưa vào trong nhà để băng thuốc trị thương.
Thấy Thiên Si đạo trưởng thình lình xuất hiện, Äoạt Hồn Kỳ đã cảm thấy kinh ngạc. Lúc này thấy Phương Bách Xuyên trong nhà ra, đôi mắt sáng quắt lạ lùng, bất giác nhìn khắp xung quanh má»™t lượt.
Thiên Si đạo trưởng nghiễm nhiên lạnh lùng lên tiếng :
- Lão già Phổ Côn chỉ được má»—i mống con trai ấy, nếu chuyện gì chẳng may xảy ra tại Thất Ly sÆ¡n này, thế nào ngưá»i ta chẳng thân hành vác kiếm xuống Yến SÆ¡n trả thù cho con? Chừng đó có phải lại gây ra má»™t cuá»™c sóng gió vô cùng khốc liệt trong võ lâm không?
Äối vá»›i má»™t nhân vật cùng được kiệt danh ngang hàng vá»›i mình là Thiên Si đạo trưởng, tuy vẻ mặt đã thu bá»›t sá»± ngông cuồng trên nét mặt, nhưng vẫn kiêu căng rằng :
Trong lúc ta giết Tần Trung song ác và Hắc Thủ Diêm Vương, ai bảo nó lắm chuyện xía vào làm gì?
Thiên Si đạo trưởng lắc đầu cưá»i rằng :
- Từ ngày Äoạt Hồn Kỳ xuất thế lần thứ hai đến nay, tôi ác đã chồng chất như núi, các tay võ lâm miá»n Tây Bắc, ai mà chả muốn nhúng tay trị tôi cho cam tâm? Phổ Kiên chẳng qua cÅ©ng chỉ muốn giết tên ác tặc Hùng Lục há»™ ngươi như vậy đâu có thể nói là hắn nhiá»u chuyện đâu?
Äoạt Hồn Kỳ hầm hầm trả lá»i :
- Này Thiên Si lão đạo! Ngươi không nên ngậm máu phun ngưá»i như thế!
Äoạt Hồn Kỳ từ ngày xuất thế lần thứ hai đến nay, tôi ác gì mà đã chồng chất như núi, thá»­ há»i ta đã làm những chuyện xấu xa gì nào?
Thiên Si đạo trưởng giơ bàn tay bẻ cụp từng ngón kể :
- Này nhé: Sá»± há»§y mất ký hiệu cá»§a Càn Khôn tứ tuyệt trên đỉnh Nga My mà chỉ chừa lại ký hiệu Äoạt Hồn Kỳ, nào vụ tàn sát Thá»§ Nhất đạo trưởng Chí Cảnh thiá»n sư, Trưá»ng Bạch bát hùng, Tiá»n ÄÆ°á»ng song kiệt tại Bạch Long Äôi, nào ra tay cưỡng bách để Phân Kinh Thác Mạch Thượng Quan Linh, và còn dá»— luôn trên tay cậu bé quyển Vô...
Äoạt Hồn Kỳ không chá» cho Thiên Si đạo trưởng nói hết lá»i, nghiá»…m nhiên rằng :
- Này Thiên Si lão đạo! Ngươi tin lá»i đồn nhảm cá»§a thiên hạ để mạt sát vu khống ta. Trăm miệng cá»§a Äoạt Hồn Kỳ này cÅ©ng khó mà biện bạch trong lúc này!
Nếu bây giá» muốn động thá»§, ta cÅ©ng sẵn lòng tiếp ngay, còn không, ngươi chá» cho Phổ Kiên tỉnh lại xong, rá»§ luôn cha con nó cùng đến Äông Hải Phổ Äà Lạc Gia, gần nÆ¡i Trưá»ng Sinh đảo há»p mặt nhau vậy!
Thiên Si đạo trưởng hÆ¡i ngạc nhiên há»i rằng :
- Trưá»ng Sinh đảo? Chẳng lý Túy hòa thượng say suốt ngày trong bầu rượu ấy lại Ä‘i giúp ngươi ư?
Äoạt Hồn Kỳ cưá»i ngạo nghá»… rằng :
- Túy hòa thượng ngưá»i say mà tâm địa ngưá»i ta không say, miệng say nhưng mắt không say, không như đám ngưá»i có đầu mà không có óc, có mắt lại không ngươi, nếu như đồng ý cuá»™c hẹn này, Äoạt Hồn Kỳ xin cáo biệt ngay, vì ta còn việc bận phải Ä‘i ngay bây giá»!
Tà áo Ä‘en vừa phất, tính bá» Ä‘i luôn, nhưng Thiên Si đạo trưởng lại há»i tiếp luôn :
- Äến Trưá»ng Sinh đảo để thăm Túy hòa thượng đã hai mươi năm không gặp, như thế kể cÅ©ng vui vẻ đấy! Nhưng địa chỉ đã có, còn thá»i gian thì định vào lúc nào? Nếu ta Ä‘i gá»i cha con Phổ Kiên thì gặp ngươi vào ngày nào?
Äoạt Hồn Kỳ cÅ©ng bất giác mỉm cưá»i, trầm ngâm má»™t hồi má»›i nói :
- Xưa nay cảnh trăng trên mặt bể vẫn được xem là đẹp tuyệt trần, vậy sau khi ngày tết trung thu má»™t ngày, từ Túy hòa thượng, Si đạo sÄ©, cha con há» Phổ và công thêm con ngưá»i mà ai ai cÅ©ng cho là tàn ác như ta đây, mở ngay má»™t cuá»™c thịnh há»™i tại Äông Hải cÅ©ng vui lắm! Nhưng cùng còn tiếc cái là Nam Bút Gia Cát Dật còn vắng tăm hÆ¡i, không biết lão còn sống trên trần gian này không? Kỳ này Càn Khôn ngÅ© tuyệt mở cuá»™c phân tranh ngôi thứ, thiếu mất hết cây Kình Thần bút quả thật cÅ©ng kém hào hứng Ä‘i mất phần nào!
Nói xong với Thiên Si đạo trưởng, khẽ ôm tay thi lễ rồi tung thân vụt lên trên đỉnh như một làn khói đen.
Thượng Quan Linh vốn đã ghét cay ghét đắng Äoạt Hồn Kỳ, lại biết rõ rằng những hành động tàn ác cá»§a y, thế mà y lại không chịu nhìn nhận những việc đã làm, cậu bé càng tức lá»™n gan trên đầu, thấy bóng Ä‘en Ä‘ang phi vá» hướng mình núp, bất giác giÆ¡ luôn ám khí Tá»­ Phi Hoa cung tay đánh tá»›i, cả má»™t vùng ám khí tua tá»§a như rào tạt nhanh qua phía bóng Ä‘en.
Nhưng khi ám khí vung khá»i tay, cậu bé lại chợt nghÄ© rằng: Äoạt Hồn Kỳ tuy tàn nhẫn hung bạo, nhưng ta cÅ©ng nên chỠđến sau này há»c võ công cho thật giá»i để trị y má»™t cách cho anh hùng, mình hạ thá»§ má»™t cách mỠám như thế này, quả không được quang minh chính đại má»™t chút nào, nghÄ© thế cậu bé lại lá»›n tiếng la lên :
- Äoạt Hồn Kỳ hãy mau mau né tránh Tá»­ Phi Hoa cá»§a ta!
Cậu bé vung ám trước rồi má»›i lên tiếng sau. Äoạt Hồn Kỳ có nằm má»™ng cÅ©ng không thể nào ngá» rằng trên đỉnh này lại núp sẵn má»™t cậu bé chừng mưá»i bốn mưá»i năm tuổi mà ngang nhiên không sợ đến oai danh cá»§a mình, lãi còn lên tiếng cảnh cáo mình.
Những tiếng rào rào cả má»™t vùng ánh tím Tá»­ Phi Hoa chùm khắp toàn thân Äoạt Hồn Kỳ.
Toàn thân Ä‘ang lÆ¡ lá»­ng trên không, diện tích ám khí lại tá» ra rá»™ng lá»›i, Äoạt Hồn Kỳ biết không thể nào trách kíp, vá»™i phất tà áo ra tạo thành má»™t luồng kình phong che phá»§ khắp toàn thân, đồng thá»i vận chuyển công lá»±c phòng ngá»± khắp châu thân, mặc sức ho toàn bá»™ áo Ä‘en găm đầy hết những ám khí Tá»­ Phi Hoa cá»§a cậu bé đánh tá»›i, nghiêng mắt nhìn Thượng Quan Linh má»™t cái rồi bay xuống sưá»n núi mất dạng luôn.
Thiên Si đạo trưởng chỉ sợ Thượng Quan Linh chá»c tức Äoạt Hồn Kỳ nhỡ bị độc thá»§, nên khi thấy Tá»­ Phi Hoa vung tá»a khắp ra má»™t vùng, cÅ©ng vá»™i vàng tung thân phi lên luôn để kịp tiếp ứng cho cậu bé.
Thượng Quan Linh lại không biết rằng loại ám khí độc đáo này cá»§a mình lại không thể gây được hiệu lá»±c gì cho Äoạt Hồn Kỳ, khi thấy Thiên Si đạo trưởng lên tá»›i nÆ¡i, mặt đỠnhư gấc thẹn, nói rằng :
- Thưa đạo trưởng, Äoạt Hồn Kỳ bị trúng nhiểu Tá»­ Phi Hoa cá»§a cháu như thế, không biết có bị chết không ạ? cháu tuy ghét y lắm nhưng đáng lẽ cháo cÅ©ng không nên dùng thá»§ Ä‘oạn đánh lén ngưá»i ta như thế, từ nay vá» sau, cháu sẽ quyết không dùng đến loại ám khí mỠám này nữa!
Vừa nói, cậu vừa quăng luôn cây ống đồng Tử Phi Hoa xuống tuốt dưới sân trước ngôi nhà tranh.
Thiên Si đạo trưởng kéo tay Thượng Quan Linh, cùng nhau phi thân xuống dưới, nhặt cây ống đồng Tử Phi Hoa cất lại vào túi cậu bé rồi vỗ vai cậu ta rằng :
- Tâm địa cháu nhân từ lắm! Nhưng bất luận má»™t loại binh Ä‘ao ám khí nào Ä‘i nữa, phải tùy theo ngưá»i xá»­ dụng nó má»›i biết được chánh hay tà. Ngưá»i tâm địa chánh thì nó chánh, tâm địa tà thì nó tà, huống hồ lại là má»™t tâm huyết trong ná»­a Ä‘á»i ngưá»i cá»§a thầy cháu đã nghiên cứu ra, sao cháu lại vất Ä‘i dá»… dàng thế? Còn nói vá» Äoạt Hồn Kỳ, công lá»±c cá»§a ngưá»i ta cao siêu đến nÆ¡i đến chốn, vá»›i những Tá»­ Phi Hoa cá»§a cháu, chẳng qua cÅ©ng chỉ làm hoa cài áo để trang Ä‘iểm cho chiếc áo Ä‘en thêm đẹp mắt mà thôi, chẳn gây được má»™t thương tích gì trên ngưá»i y đâu, thế cháu không thấy lúc y rút lui vẫn nhanh nhẹn như thưá»ng là gì đấy?
Thượng Quan Linh nghe Thiên Si đạo trưởng nhắc đến thầy mình, sức nhá»› há»i rằng :
- Thưa đạo trưởng Äoạt Hồn Kỳ đã Ä‘i từ lâu rồi, sao còn chưa thấy thầy cháu ra kia?
Thiên Si đạo trưởng cÅ©ng lấy làm lạ, chá»±c quay mình vá» phía cây cổ thụ gá»i Tạ Äông Dương, thình lình trong ngôi nhà tranh, má»™t bóng trắng tung thân phi nhanh vào rừng như má»™t làn Ä‘iện chá»›p! Äồng thá»i Phương Bách Xuyên cÅ©ng từ trong Ä‘uổi ra thở dài nói vá»›i Thiên Si đạo trưởng rằng :
- Thưa đạo trưởng ngưá»i bạn há» Phổ này bạc tình quá, tính tình lại ương ngạnh và quá kiêu ngạo, bởi y sợ xấu hổ khi gặp đạo trưởng nên nhở tôi chuyển lá»i đức cứu trợ cá»§a đạo trưởng, đồng thá»i y cÅ©ng biết cả cuá»™c hẹn, thá»i gian và địa Ä‘iểm cá»§a hai bên, đến khi ấy nhất định y sẽ dùng cây Tam Chỉ kiếm để gỡ lại kiếm pháp lừng lẫy cá»§a nhà há» Phổ!
Thiên Si đạo trưởng lắc đầu rằng :
- Ở Ä‘á»i, bất luận má»™t việc gì, há»… cương quá thì sẽ gẫy, kể vá» võ công cá»§a Phổ Kiên cÅ©ng gá»i là tạm được, nhưng tánh y hÆ¡i nóng nảy, gặp phải đối thá»§ hiểm độc như Äoạt Hồn Kỳ, thế nào cÅ©ng còn bị nhiá»u vố cay chua nữa cho mà xem!
Nói xong quay mặt vá» phía cây cổ thụ lá»›n tiếng gá»i :
- Tạ huynh! Sao còn chưa chịu xuống? Chuyện ở đây đã yên cả rồi, bần đạo sắp sá»­a cáo biệt Ä‘i Thiên Äài Nhai Äãng Gian để rá»§ Nam Bút Gia Cát Dật cùng Ä‘i tham gia cuá»™c đại há»p mặt cá»§a Càn Khôn ngÅ© tuyệt tại Trưá»ng Sanh đảo ở Äông Hải!
Thiên Si đạo trưởng nói xong, trên cây vẫn im lìm, Phương Bách Xuyên, Thượng Quan Linh lại nghi ngỠtrong bụng chắc là có chuyện gì xảy ra nữa đây, cả hai giật mình thon thót.
Tình thầy trò Æ¡n sâu nghÄ©a nặng, Thượng Quan Linh vá»™i dùng ngay Long Hành Nhất Thế tung mình xuyên lên lùm cây, nhưng tìm kiếm hầu hết những cây lá»›n gần đó cÅ©ng không phát hiện má»™t dấu tích gì cá»§a Tạ Äông Dương.
Cậu bé không hiểu thầy mình có chuyện hung kiết gì chăng? Äang lúc lo quýnh lên đến ná»—i gần phát khóc, bá»—ng cậu gạt nước mắt tươi cưá»i lên ngay, đưa tay bẻ gẫy luôn má»™t nhánh cây to gần bằng cánh tay, cầm luôn cả cành lẫn lá mang đến chá»— Thiên Si đạo trưởng đứng, gương tròn đôi mắt há»i rằng :
- Thưa đạo trưởng xem thá»­ ký hiệu này có phải thứ thiệt không? Quả thật thầy cháu đã Ä‘i theo ngưá»i này rồi sao?
Thiên Si đạo trưởng cảm thấy có mặt mình tại trận như thế này, ấy thế mà ngang nhiên có ngưá»i Ä‘em Tạ Äông Dương Ä‘i mà mình không há» hay biết, bất giác vừa kinh lại vừa tức. Äôi mày ngước hẳn lên, tia nhìn dồn hết vào nhánh cây, bá»—ng đạo trưởng cÅ©ng từ vẻ mặt buồn giận dá»—i hẳn vui vẻ tươi cưá»i nói :
- Chính lão! Chính lão! Lão thiêng thiệt! Mới nhắc đây xong đã đến rồi, đã hai mươi năm xa cách nhau, không ngỠlão tú tài nghèo ấy vẫn tính nào tật ấy!
Không chịu thay đổi những tính cổ quái ấy! Thầy của cháu nhất định dã bị lão dẫn đi, nhưng gặp bạn cố nhân như ta đây, cũng không nên quá bạc bẻo mới phải?
Thì ra nhánh cây đã bị ngưá»i ta dùng móng tay khắc lên trên má»™t cây bút, hai bên có hai câu thÆ¡ :
Danh bài Tây Äạo Äông Tăng hậu, Gia tại Thiên Äài Nhai Äãng Gian Câu trên lối chữ thảo, câu dưới lối chữ lệ, tuy dùng móng tay vẽ và viết nhưng nét chữ vẫn sắc nét như rồng bay phượng múa, mạnh bạo khí thế vô ngần.
Thiên Si đạo trưởng giơ tay hái luôn một lá cây, trên lá cây ấy cũng có vài hàng chữ nhỠli ti :
Anh dạy đồ đệ, tôi giúp sư phụ! Vậy hẹn tái ngá»™ tại thác nước Thu Äại Long ở Nhai Äãng Gian, sẽ có rượu quý ngâm lâu năm để đãi Si đạo sÄ© sau hai mươi năm cách biệt nhau!
Phương Bách Xuyên thấy Tạ Äông Dương nay đã theo Nam Bút Gia Cát Dật Ä‘i, biết ngay thế nào cÅ©ng có ích cho sá»± luyện Há»—n Nguyên chân khí cá»§a bạn, trong lòng cÅ©ng mừng vui khấp khởi cưá»i nói vá»›i Thiên Si đạo trưởng rằng :
- Chuyến Ä‘i Nhai Äãng Gian cá»§a đạo trưởng có nên để Phương Bách Xuyên và Thượng Quan Linh này cùng Ä‘i theo hầu cạnh? Má»™t là để chiêm ngưỡng phong nghi cá»§a Nam Bút đã vang danh trong võ lâm ngày nay, hai nữa nhá» sá»± Càn Khôn ngÅ© tuyệt giữa đạo trưởng cùng vá»›i Nam Bút để hợp lá»±c giải quyết cho cháu Thượng Quan Linh luôn thể!
Thiên Si đạo trưởng lắc tay cưá»i rằng :
- Tôi đã nói trước là việc hoàn nguyên kinh mạch và phế bá» võ công cho cậu bé để bắt đầu tập luyện lại không gấp gì trong lúc này! Huống hồ Gia Cát Dật lại là má»™t ngưá»i tính tình quái dị hÆ¡n ngưá»i thưá»ng. Lão thế nào mà chả biết chuyện này?... Thế mà không ra tay, có lẽ phải có ẩn ý gì bên trong đây! Chá» tôi đến Thu Äại Long Nhai Äãng Gian sẽ rõ chuyện ngay! HÆ¡n nữa cuá»™c hẹn tại Tiểu Thanh Trì và thịnh ná»™i tại Trưá»ng Sinh đảo ở Äông Hải cÅ©ng chẳng còn bao lâu nữa, đến lúc ấy chưa chừng tôi cùng rá»§ luôn Gia Cát Dật đến. Khi lão thấy thằng bé tinh khôn này, thế nào rồi cÅ©ng nổi hứng giúp cho! Vậy giỠđây tôi dặn cậu Ä‘iá»u này trước, há»… sau này Gia Cát Dật chịu truyá»n dạy vá» Kinh thần bút pháp cho cậu, các môn khác cậu đừng thèm há»c, cậu làm cách nào đòi lão truyá»n cho được vá» lối Hán võ, ÄÆ°á»ng thi, Nguyên khúc tức gá»i là Sinh Hoa Thất Bút.
Binh khí cá»§a Thượng Quan Linh vốn là cây Văn Xương bút, đến Nam Bút Gia Cát Dật nghiá»…m nhiên có thể dùng được hết Hán võ, ÄÆ°á»ng Thi, Tống từ, Nguyên khúc để cùng dung hòa vào trong võ há»c mà còn mênh danh má»™t tên đẹp là Sinh Hoa Thất Bút, cậu bé bèn nhá»› kỹ trong bụng và cậu cảm thấy hay hay là lạ.
Thiên Si đạo trưởng lại quay sang Thượng Quan Linh rằng :
- Bây giá» cậu hãy tạm thá»i nghiá»n ngẫm cho kỹ lối thế huyá»n chiêu bảy mươi hai phất, tuy bây giá» cậu đã bị Äoạt Hồn Kỳ Phân Kinh Thác Mạch để luyện tà công cá»§a y, nhưng ngoại trừ gặp những bậc cao nhân hiếm thấy ra, đối vá»›i đám giang hồ thưá»ng, kể cả loại cao thá»§, cÅ©ng đã dư sức đối phó rồi. Chá» xong cuá»™c há»™i tại Lư SÆ¡n và Äông Hải, ta sẽ tìm cách cố trợ giúp cho cậu được toại nguyện.
Dứt lá»i giÆ¡ tay khẽ chào Phương Bách Xuyên, tung bổng hẳn thân mình lên trên sưá»n đồi mỉm cưá»i Ä‘i luôn.
Phương Bách Xuyên đánh mắt đưa bóng Thiên Si đạo trưởng khuất dạng, xong ngẩn ngơ lúc lâu mới khẽ than với Thượng Quan Linh rằng :
- Vá»›i má»™t ngá»n núi nhá» cá»§a Thất Ly sÆ¡n này, ngang nhiên đã xuất hiện nào Äoạt Hồn Kỳ, Tây Äạo, Nam Bút và cả con trai cá»§a Bắc Kiếm. Thế má»›i hay rằng bôn ba trong gian hồ thật lắm sá»± bất ngá» xảy ra ngoài sá»± tưởng tượng cá»§a chúng mình. Như thế chúng mình cÅ©ng vô tình bị lôi cuốn vào vòng luẩn quẩn này! Sau này thế nào cÅ©ng còn nhiá»u việc kỳ lạ xảy ra nữa cho mà coi!
Hai ngưá»i bâng quÆ¡ má»™t lúc, Thượng Quan Linh lại nhá»› đến ân sư mình, tình như cha con, nay bị chia tay, bất giác lòng bùi ngùi nhá»› thương, khiến Phương Bách Xuyên phải dá»— mãi má»›i chịu Ä‘i! Cả hai bác cháu lại theo dá»± định cÅ©, vá» Lã Lương sÆ¡n trước xem cha con Hạo Thá»§ Thần Long Thưá»ng Tá»­ Tuấn ra sao!

Xem tiếp hồi 6 Kim Hoàng Dị Quả


Tài sản của ketractang

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #7  
Old 09-06-2008, 05:20 PM
ketractang's Avatar
ketractang ketractang is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP HCM
Bài gởi: 64
Thá»i gian online: 5 giá» 0 phút 9 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 570 Times in 20 Posts
Hồi 6 Kim Hoàng Dị Quả


Nhưng khi cả hai vất vả bụi trần đến được Lã Lương sÆ¡n thì Hạo Thá»§ Thần Long Thưá»ng Tá»­ Tuấn đã nằm liệt giưá»ng trong cÆ¡n bệnh hấp hối.
Thì ra Äoạt Hồn Kỳ giết luôn ngưá»i con trai thứ ba cá»§a Thưá»ng Tá»­ Tuấn, rồi hẹn rõ vì bận việc gấp, hẹn ba tháng sau sẽ trở lại thanh toán sau. Vốn thừa biết Äoạt Hồn Kỳ là hạng ngưá»i hung bạo tàn ác nên Thưá»ng Tá»­ Tuấn không muốn liên lụy đến bạn bè. Nhưng cô con gái Thưá»ng Bích Vân lo vá» sá»± an nguy cá»§a cha già, ngấm ngầm lo Ä‘i báo tin cho các bậc chú bác trong võ lâm để má»i những bậc kỳ nhân đúng hẹn đến trợ giúp cho cha!
Chắc cÅ©ng vì hung danh cá»§a Äoạt Hồn Kỳ quá dữ tợn, nên chẳng ai dám nhúng tay vào vÅ©ng nước này. Thưá»ng Tá»­ Tuấn thấy ba tháng hẹn sắp hết, bèn hối thúc con gái mình hãy lo trốn Ä‘i để tỵ nạn, để chừa lại riêng mình cùng liá»u chết vá»›i Äoạt Hồn Kỳ, có như thế há» Thưá»ng má»›i không đến ná»—i bị ngưá»i ta giết sạch toàn gia.
Nhưng Thưá»ng Bích Vân nào chịu để cha già ở lại má»™t mình mà trốn Ä‘i như thế? Thưá»ng Tá»­ Tuấn cÅ©ng đành liá»u theo ý con gái, tạ tuyệt hết những sá»± giúp sức cá»§a bạn bè, gia đình trong nhà giải tán vá» quê hết, hai cha con thui thá»§i ở lại nhà để chá» Äoạt Hồn Kỳ đến liá»u chết má»™t phen!
Dưới tình trạng ấy, má»™t giá» như má»™t ngày, má»™t ngày dài bằng má»™t năm, Thưá»ng Tá»­ Tuấn má»™t mặt vì quá thương tâm vá» cái chết thê thảm cá»§a ba đứa con trai, má»™t mặt lại lo lắng cho đứa con gái út cưng cá»§a mình, không biết còn sống được bao lâu nữa đây? Cứ nghÄ© thế mà buồn bá»±c trong lòng hoài, nên chẳng mấy lúc bị bệnh nằm liệt giưá»ng luôn!
Thưá»ng Bích Vân lúc nào quần áo cÅ©ng gá»n gàng, thân hành thuốc thang trông nom cho cha già, nàng tìm má»i cách chạy chữa, nhưng vị lão anh hùng này như số trá»i đã mãn nên bệnh tình không há» thấy thuyên giảm mà má»—i ngày cứ nặng dần lên.
Hôm Phương Bách Xuyên và Thượng Quan Linh tá»›i nÆ¡i, Thưá»ng Tá»­ Tuấn đã hấp hối trên giưá»ng bênh, khiến nàng Thưá»ng Bích Vân khóc rối rít cuống cuồng, không còn biết tính sao nữa, chỉ ôm quàng lấy thân cha già khóc thảm thiết.
Phương Bách Xuyên vá»›i Thưá»ng Tá»­ Tuấn vốn là chá»— bạn hoạn nạn chi giao, thấy tình trạng vậy tưởng đâu Äoạt Hồn Kỳ đã không kể gì tín nghÄ©a cá»§a kẻ giang hồ, nên ngưá»i bạn già mình đã bị hạ độc thá»§ rồi!
Râu tóc dá»±ng ngược, hấp tấp chạy ngay vào nhà trong, đến khi thấy khác vá»›i sá»± suy Ä‘oán cá»§a mình, trong lòng má»›i yên dạ. Nhưng đến chừng thấy thân hình Thưá»ng Tá»­ Tuấn chỉ còn da bá»c xương, mặt nhợt nhạt, đôi mắt đã hết thần sắc, má»›i cách có hai tháng trá»i ấy, má»™t vị cái thế anh hùng như thế đã bị con ma bệnh hành hạ đến nông ná»—i này, trong lòng Ä‘au xót vô ngần, nắm đôi tay vàng yếu cá»§a bạn già, lệ anh hùng tuôn từ từ trên gò má nhăn nheo.
Thưá»ng Tá»­ Tuấn thấy Phương Bách Xuyên đến, đôi mắt lỠđỠấy nghiá»…m nhiên cÅ©ng còn lóe ra được ít ánh sáng hy vá»ng, đôi môi mấp máy run run, lồng ngá»±c thở dồn dập từng cÆ¡n, như muốn cố gắng gượng dậy để nói chuyện.
Phương Bách Xuyên vá»™i lấy má»™t viên linh Ä‘an đưa cho bạn già nuốt, xong mỉm cưá»i rằng :
- Thưá»ng đại ca cứ việc an tâm dưỡng bệnh Ä‘i, vụ Äoạt Hồn Kỳ không còn gì phải đáng sợ nữa, vì tiểu đệ đã Ä‘i tuốt qua Tân Cương má»i được má»™t trong năm ngưá»i cá»§a nhóm Càn Khôn ngÅ© tuyệt là Tây Äạo Thiên Si đạo trưởng tá»›i đúng ngày hẹn, ông ta sẽ ra tay trợ sức giúp chúng mình.
Thưá»ng Tá»­ Tuấn lúc này miệng ú á»›, cÅ©ng chẳng biết ông ta có nghe rõ hay không lá»i nói cá»§a Phương Bách Xuyên? Nhưng trông ông ta hình như có chuyện gì muốn nói lắm!
Nàng Thưá»ng Bích Vân cuống lên ghé sát vào tai cha, mếu máo nói :
- Cha Æ¡i... cha..cha có nghe con nói không?... Phương bá phụ đã má»i Tây Äạo trong Càn Khôn ngÅ© tuyệt lại trợ chiến cho nhà ta, chúng ta không còn phải sợ Äoạt Hồn Kỳ nữa?
Thưá»ng Tá»­ Tuấn đưa mắt nhìn ái nữ, khẽ lắc đầu, cuống há»ng như bị vướng đàm! Phải công nhận Phương Bách Xuyên quả là ngưá»i rành Ä‘á»i hÆ¡n, biết ngưá»i bạn già cá»§a mình đã đến tình trạng dầu cạn bấc hết, sắp lìa trần trong khoảng khắc đây, theo tình trạng này, thế nào cÅ©ng có lá»i di chúc gì nói vá»›i mình đây!
Phương Bách Xuyên vá»™i đưa thêm má»™t viên linh đơn cho bạn nuốt, xong từ từ đỡ ngưá»i bạn già ngồi dậy, tá»±a vào lòng mình, tay trái rá» vào hậu tâm cá»§a Thưá»ng Tá»­ Tuấn, khẽ truyá»n ná»™i công để giúp sức thêm cho bạn, cố đè nén ná»—i lòng sầu thảm, nhẹ lên tiếng há»i rằng :
- Phải chăng Thưá»ng huynh có tâm nguyện gì muốn phó thác cho tiểu đệ?
Thưá»ng Tá»­ Tuấn sau khi nuốt hai viên linh đơn, lại được Phương Bách Xuyên dùng ná»™i công trợ sức, má»›i tạm miá»…n cưỡng ê a thành tiếng :
- Phương hiá»n... đệ... ngu... huynh không... có gì ký thác,... duy chỉ có... cháu gái... út... Bích... Vân đây... mong hiá»n đệ... coi nó... như con mình... hầu giữ lại... giá»t máu cuối cùng... cá»§a há»... Thưá»ng ngu huynh!... nhưng mãi... đến lúc ngu huynh... nhắm mắt lìa trần đây... vẫn không rõ là mình đã gây... thù oán gì... vá»›i Äoạt Hồn Kỳ đây... sao y lại quá tàn... ác vá»›i ngu huynh đến thế được?
Thưá»ng Tá»­ Tuấn uể oải nói đến đây, bá»—ng Thượng Quan Linh sức nhá»› đến câu nói cá»§a Äoạt Hồn Kỳ trên Ngá»c Trụ Phong ở Kỳ Liên SÆ¡n, cậu bé vá»™i há»i Phương Bách Xuyên :
- Thư Phương sư bá! Khi bác nói vá»›i Äoạt Hồn Kỳ là đổi cuá»™c hẹn từ Lã Lương sÆ¡n qua Lư SÆ¡n, Äoạt Hồn Kỳ chẳng nghiến răng nghiến lợi rằng: Mưá»i năm vá» trước, Thưá»ng Tá»­ Tuấn lão anh hùng đã hãm hại y má»™t cách thê thảm là gì? Càn Khôn ngÅ© tuyệt đã vắng bóng trên giang hồ hai mươi năm, như thế thì Thưá»ng lão anh hùng trong mưá»i năm trước đây, làm sao mà lại Ä‘i kết thù trồng oán vá»›i Äoạt Hồn Kỳ được như thế?
Sá»± nhắc này cá»§a Thượng Quan Linh cÅ©ng khiến cho Phương Bách Xuyên nhá»› ra Äoạt Hồn Kỳ quả thật có nói như thế thật, Hạo Thá»§ Thần Long nghe xong câu nói, đôi mắt tá»a ra má»™t tia nhìn kinh lạ rằng :
- Mưá»i... năm... trước đây?... À... thôi... tôi nhá»›... rồi... hắn là...
Phương Bách Xuyên, Thượng Quan Linh, Thưá»ng Bích Vân cả ba ngưá»i thấy Thưá»ng Tá»­ Tuấn nghiá»…m nhiên như nghÄ© ra chuyện gì bí ẩn cá»§a Äoạt Hồn Kỳ, nên má»i ngưá»i má»›i lắng tai chú nghe tiếp. Bá»—ng cuống há»ng cá»§a Thưá»ng Tá»­ Tuấn nấc mạnh lên má»™t tiếng, đầu bạc nghẻo gục vào cánh tay cá»§a bạn, tắt thở lìa trần luôn!
Thưá»ng Tá»­ Tuấn vừa tắt thở, không những Thưá»ng Bích Vân kêu lên hai tiếng: Cha Æ¡i! Rồi lập tức ngất xỉu ngã luôn xuống đất, mà cả đến Thượng Quan Linh đứng cạnh cÅ©ng dậm chân khóc hu hu thành tiếng thảm thiết vô ngần!
Phương Bách Xuyên cÅ©ng chung cảnh ngá»™! Lão từ từ đặt thi hài cá»§a bạn già xấu số xuống giưá»ng, rồi lo gá»i tỉnh Thưá»ng Bích Vân, trong lúc ấy, Thượng Quan Linh vẫn khóc không ngá»›t.
Ba ngưá»i anh bị giết, nay cha già lại thá» bệnh từ trần, má»™t gia đình Ä‘ang ấm cúng như thế bá»—ng bị Äoạt Hồn Kỳ hại cho tan gia như vậy, trách sao nàng Bích Vân không phá»§ phục vào xác cha già khóc chết Ä‘i sống lại mấy lần?
Nhưng vốn là kẻ căn quốc anh thư, dù sao cũng khắc tính hơn các nữ nhi yếu đuối trong khuê các nhà giàu, nên sau khi được Phương Bách Xuyên khuyên nhủ một hồi, cố cưỡng chế nỗi bi ai của mình lại, cố gắng chịu đựng đau khổ để lo việc tống táng cho cha già được mồ yên mả đẹp.
So tuổi tác thì Thượng Quan Linh nhá» thua Thưá»ng Bích Vân ná»­a tuổi, nên cậu bé cứ mở liệng lại gá»i chị, mím miệng xưng em, cả hai Ä‘á»u có vẻ quyến luyến tương đắc vá»›i nhau lắm!
Chá» cho linh cữu cá»§a Thưá»ng Tá»­ Tuấn nhập thổ, Phương Bách Xuyên cÅ©ng không muốn để cho Thưá»ng Bích Vân ở lại má»™t nÆ¡i Ä‘au lòng thương tâm này làm gì, nên má»›i nói rõ vá»›i hai trẻ, chuẩn bị hành lý gá»n gàng, hôm sau lên đưá»ng Ä‘i du hiệp miá»n Äông Hải theo như kế hoạch đã vạch sẵn, sau tết trong thu má»™t hôm, để kịp chứng kiến cuá»™c phó há»™i cá»§a Äoạt Hồn Kỳ và cha con Bắc Kiếm tại Trưá»ng Sinh đảo!
Thượng Quan Linh chá» cho Phương Bách Xuyên Ä‘i ngá»§ xong đâu đó, bèn lén rá»§ nàng Thưá»ng Bích Vân ra sau vưá»n, nhìn ngôi má»™ má»›i cá»§a Thưá»ng Tá»­ Tuấn, đôi mắt cậu bé đỠngầu, nước mắt đã vòng quanh.
Thưá»ng Bích Vân thấy thần sắc Thượng Quan Linh khác thưá»ng vậy, ngạc nhiên há»i rằng :
- Em Linh! Sao em thương tâm thế? Chị quên khuấy má»i chuyện, hôm mà cha cá»§a chị tạ thế, tại sao em lại có vẻ khóc thảm thiết hÆ¡n chị?
Nước mắt cá»§a Thượng Quan Linh rá» luôn trên ngá»±c, giá»ng buồn rầu :
- Em đã từng thấy má»™t lúc mưá»i hai xác chết ở Bạch Long Äôi nÆ¡i Ngá»c Môn Quan, thế mà không cảm thấy khó chịu! Nhưng Thưá»ng lão bá bá và chị bị Äoạt Hồn Kỳ hãm hại thê thảm như thế, trong lòng tá»± dưng khó chịu uất ức vô cùng, nếu em không khóc được to lên trong lúc ấy, chắc em sẽ nghẹn hÆ¡i chết mất!
Nói tá»›i đây lại quay nhìn ngôi má»™ má»›i cá»§a Thưá»ng Tá»­ Tuấn, nói vá»›i Bích Vân :
- Này chị Vân! Chị không muốn trả thù cho những ngưá»i anh cá»§a chị sao?
Thưá»ng Bích Vân là cô gái má»›i mưá»i năm mưá»i sáu tuổi nhưng rất không lanh, mấy hôm nay đã cố đè nén tình cảm Ä‘au khổ cá»§a mình, ra vẻ má»™t mặt đầy anh hùng hào khí, nay bị Thượng Quan Linh há»i trúng thâm thù trong đáy lòng, bất giác nước mắt giòng giòng, rút khăn tay ra chùi mắt, giá»ng ôn hòa rằng :
- Em Linh! Xin em đừng nhắc đến những chuyện Ä‘au lòng này khiến chị tá»§i lòng thêm! Sao chị lại không muốn trả thù? Mai đây chị cha theo em và bác Phương Ä‘i Äông Hải và Lưu SÆ¡n tìm Äoạt Hồn Kỳ liá»u chết để trả thù cho cha và anh cá»§a chị là gì?
Thượng Quan Linh lắc đầu rằng :
- Chị Vân ạ! Trả thù không phải là kiểu mình liá»u chết như thế! Äằng này chị chỉ có má»™t mạng sống, mà bản lãnh cá»§a Äoạt Hồn Kỳ lại quá cao, nay chúng mình không làm sao đánh nổi y, nếu chẳng may bị chết vá» tay y, mối thù bốn mạng già trẻ cá»§a nhà há» Thưá»ng chẳng hóa ra kim chìm dưới đáy biển sao?
Thưá»ng Bích Vân há»i rằng :
- Nếu thế thì làm sao bây giỠđây? Vậy thế ý em muốn chị hãy lo há»c võ công cho giá»i? Nhưng đến bác Phương kia còn chưa đánh nổi Äoạt Hồn Kỳ, vậy bây giá» tìm ai mà há»c?
Thượng Quan Linh rằng :
- Thiên hạ Ä‘á»u nói là đương kim trong làng võ lâm hiện nay, không ai có thể hÆ¡n được Càn Khôn ngÅ© tuyệt, mà trong đám Càn Khôn ngÅ© tuyệt ấy, lại phải kể Nam Bút cao nhất! Nay em được biết Nam Bút và Tây Äạo Ä‘á»u Ä‘ang ở thác nước lá»›n Äại Long Thu Nhai Äãng Gian! Thiên Si đạo trưởng còn nói là sau này Nam Bút Gia Cát Dật có thể truyá»n dạy cho em vá» ngá»n tinh diệu nhất Sinh Hoa Thất Bút! Vậy em cùng chị len lén Ä‘i Nhai Äãng Gian, nói rõ vá»›i Nam Bút là em sẽ không há»c môn Sinh Hoa Thất Bút cá»§a ông ta, đồng thá»i xin ông truyá»n dạy hết cả cho chị vậy!
Thưá»ng Bích Vân thấy Thượng Quan Linh ăn nói chân thật ngây thÆ¡ vậy cÅ©ng đâm phì cưá»i, nhưng nàng cÅ©ng từng nghe danh Tây Äạo và Nam Bút từ lâu, nay lại biết Thiên Si đạo trưởng cùng Gia Cát Dật Ä‘á»u ở Nhai Äãng Gian, trong lòng cÅ©ng phấn khởi phần nào, khẽ tiếng rằng :
- Chúng mình trốn Ä‘i như thế, Phương bá phụ chẳng quýnh ngưá»i lo lắng cho tụi mình sao?
Thượng Quan Linh rằng :
- Em sẽ viết thư để lại, nói rõ là chúng mình Ä‘i Äông Hải trước. Chừng đến khi em đưa chị đến Nhai Äãng Gian xong, em sẽ vá» lại Äông Hải tìm gặp Phương sư bá luôn! Chậm lắm cÅ©ng chỉ sau ngày Trung thu là em đã có mặt tại Trưá»ng Sinh đảo, như thế thì còn gì đáng ngại nữa?
Thưá»ng Bích Vân nghe Thượng Quan Linh nói thế, càng tăng thêm lòng phấn khởi trong lòng, bèn lén thu xếp hành lý cần dùng, còn Thượng Quan Linh lo viết giấy để lại nói dối vá»›i Phương Bách Xuyên là hai ngưá»i Ä‘i ngao du miá»n Äông Hải trước cho vui. Sau khi xong xuôi má»i việc, hai cô cậu đưa nhau rá»i khá»i Lã Lương sÆ¡n.
Miệng lưỡi Thượng Quan Linh vẫn huênh hoang là đưa Thưá»ng Bích Vân lại Nhai Äãng Gian để tìm Nam Bút, nhưng khi ra khá»i địa phận Lã Lương sÆ¡n, chính cậu ta cÅ©ng chẳng biết đâu là hướng Äông Tây Nam Bắc, phải Ä‘i vá» hướng nào cho đúng. Bởi chuyến Ä‘i cùng vá»›i thầy Tạ Äông Dương vá» miá»n Trung Nguyên đây là lần đầu tiên cá»§a cậu, như vậy làm sao mà biết đưá»ng lối mà Ä‘i?
Thưá»ng Bích Vân thấy Thượng Quan Linh cứ ngÆ¡ ngác đứng hết gãi đầu lại gãi tai, trong lòng vừa bá»±c vừa buồn cưá»i nói rằng :
- Nhai Äãng Gian ở tỉnh Triết Giang, tỉnh ấy nằm vá» vùng gần bể, vậy chúng ta cứ nhắm vá» hướng Äông nam mà Ä‘i, chắc không sai đâu! Nhưng chị vẫn hoài nghi không hiểu em Linh, vậy em có chắc chắn Nam Bút và Tây Äạo Ä‘á»u ở cả Nhai Äãng Gian không?
Thượng Quan Linh thẹn đỠbừng cả mặt rằng :
- Chị Vân! Thú thật vá»›i chị là em má»›i đến Trung Nguyên đây là lần đầu tiên, nên chưa quen thuá»™c đưá»ng lối, sao chị lại vá»™i nghi ngá» em lừa dối chị?
Xong cậu bèn thuật hết má»i sá»± đã xảy ra cho Bích Vân nghe, nàng tin lá»i luôn, thế là cả hai lại nhắm thẳng hướng Äông nam Ä‘i. Äi được đâu mưá»i hôm, không biết rõ là đã vượt bao nhiêu núi non, khe suối, hay cao phong, cÅ©ng chẳng biết hiện Ä‘ang ở vào địa phận cá»§a tỉnh nào?
Hiện giá» chỉ thấy địa thế có vẻ hiểm trở đặc biệt, bốn bá» Ä‘á»u là những ngá»n cao phong nhá»n hoắc trá»c trá»i, giữa là má»™t hồ không lá»›n lắm, nước hồ có vẻ sâu, nhưng rất trong, khi uống tâm thần cảm thấy sảng khoái lạ lùng hẳn!
Bởi cả hai cô cậu Ä‘á»u không biết đưá»ng, chỉ nhắm thẳng hướng Äông nam bước càn, nào ngá» lúc này bị ngá»n cao phong chắn ngang. Không còn đưá»ng nào khác hÆ¡n, cả hai bá»±c mình vượt luôn ngá»n cao phong trước mắt để Ä‘i, cÅ©ng nhá» thế mà má»›i phát giác hồ nước trong veo, xung quanh cây cối tươi mát, hoa rừng Ä‘iểm khắp má»™t vùng. Thật là má»™t phong cảnh tuyệt đẹp nên thÆ¡!
Thượng Quan Linh mừng reo lên rằng :
- á»’... chị Vân Æ¡i! Chá»— này đẹp quá Ä‘i! Nước hồ lại ngá»t mát thế, giá» này mặt trá»i đã gần khuất núi, vậy ngày mai chúng mình sẽ lên đưá»ng, chị chịu không?
Thưá»ng Bích Vân cÅ©ng ngầm cảm thấy lá»i Thượng Quan Linh có lý, hÆ¡n nữa cảnh vật bốn bá» nên thÆ¡, bèn mỉm cưá»i gật đầu ưng thuận ngay. Hai ngưá»i giở lương khô ra ăn rồi vục nước hồ uống xong xuôi đâu đấy, Thượng Quan Linh má»›i rút cây Văn Xương bút cá»§a mình ra, dưới ánh trăng, cậu bèn diá»…n tập luôn bảy mươi hai thế huyá»n thiên phất cho Thưá»ng Bích Vân xem và dặn nàng nhá»› cho kỹ.
Thưá»ng Bích Vân là con gái cưng cá»§a Hạo Thá»§ Thần Long Thưá»ng Tá»­ Tuấn, nhưng vá» mặt võ công không sao bằng được Thượng Quan Linh, nhưng cÅ©ng không phải hạng tầm thưá»ng, nên thấy môn Huyá»n Thiên Phất cá»§a là thần diệu vô cùng, trong lòng thầm cảm tạ tấm thịnh tình cá»§a cậu Thượng Quan Linh đối vá»›i mình, cố để ý nhá»›!
Nhưng khi Thượng Quan Linh vừa diá»…n được hÆ¡n hai mươi thế, bèn ngừng tay lại, nhẹ tung thân nhảy sát bên cạnh Thưá»ng Bích Vân, ghé sát vào tai khẽ nói thầm rằng :
- Kìa chị Vân! Chị coi xem đằng sưá»n vách ngá»n cao phong đằng kia Ä‘ang có má»™t vật gì bò xuống thì phải?
Thưá»ng Bích Vân nhìn theo lối tay chỉ cá»§a Thượng Quan Linh, chỉ thấy cách chá»— mình đứng đâu hÆ¡n hai ba chục trượng xa, ngay trên lưng chừng vách sưá»n ngá»n cao phong, má»™t con quái vật trông tá»±a như đưá»i ươi, lông trên thân vàng ánh, Ä‘ang thoăn thoắt từ trên sưá»n vách núi tụt xuống.
Thưá»ng Bích Vân biết ngay loại thú này hung dữ vô cùng, rất khó đấu vá»›i nó, bèn kéo tay Thượng Quan Linh lẩn ngay vào má»™t lùm cây núp nhìn lén ra ngoài xem!
Äá»™ng tác con quái vật lanh lẹ vô cùng, vá»›i khoảng cách hai ba chục trượng, chá»›p mắt con vật đã hiện ngay trước mắt. Hình thù nó quả nhiên hao hao con đưá»i ươi, lông tóc phía sau dài lê thê gần chấm mặt đất, toàn má»™t màu vàng óng, hai bàn chưởng trước vừa to vừa béo, đôi mắt vàng sáng như tia Ä‘iện, trông oai dữ lạ lùng, khiến kẻ nhìn biết ngay nó thuá»™c lại viên hầu tinh khôn và mạnh ác, không phải loại hầu phàm thưá»ng.
Khi con quái vật tới cạnh hồ nước, hình như nó cảm thấy cao hứng lắm thì phải, hú lên những tiếng rối rít, nhảy lên chồm chồm hơn năm sáu trượng, rồi mới phục cạnh xuống bỠhồ, cúi đầu uống nước.
Thượng Quan Linh thấy thế cũng kinh ngạc, nghĩ thầm vỠkhinh công nhảy nhót của mình cũng chỉ cao đến ba bốn trượng kể cũng đã cừ khôi lắm rồi, đem so với quái vật thì một nửa cũng chưa bằng!
Con quái thú sau khi uống no nước, nó lại lần theo lối cÅ© Ä‘i vá», Thượng Quan Linh và Thưá»ng Bích Vân Ä‘oán không ra tại sao con quái thú lại có thể cao hứng như thế? Cả hai đưa mắt nhìn theo lưng con quái vật, thấy nó leo đến lưng chừng vách núi, ngồi ngay trên má»™t mÅ©i đá nhô ra ngoài, không thấy nó nhúc nhích gì nữa!
Thượng Quan Linh vốn rất to gan, tính lại háo kỳ, ghé sát tai Thưá»ng Bích Vân há»i rằng :
- Chị vân ạ! con khỉ kỳ quái dài lông này cao hứng như thế, chắc phía trên kia phải có cái gì đặc biệt lắm! Chị dám cùng theo em lên trên ấy xem thử không?
Thưá»ng Bích Vân nghe Thượng Quan Linh nói vậy, đâu chịu thua kém gì, cÅ©ng gật đầu cưá»i rằng :
- Xem thì xem! Nhưng con quái thú này sức nó vừa mạnh thân hình lại nhanh nhẹn, nếu trông vào võ công, chị quả không thể nào thắng nổi nó đâu? Äể chị chuẩn bị ám khí Thái Dương thần trâm, vậy em cÅ©ng nên sẵn sàng Tá»­ Phi Hoa trên tay để khi hữu sá»± dùng tá»›i!
Thượng Quan Linh tuy gật đầu vâng dạ, nhưng vì lần trước dùng Tá»­ Phi Hoa mà suýt gây thương tích cho Äoạt Hồn Kỳ, trong lòng ăn năn hối hận, cậu cho rằng loại ám khí quá độc ác, quyết từ nay trở Ä‘i, nếu không đến lúc tính mạng quá nguy cấp, quyết không dùng đến nó, nên miệng thì ừ à, kỳ thật vẫn không rút ám khí ra làm gì!
Hai cô cậu len lén lần theo, khi đến vách núi, ngước đầu nhìn, bất giác cÅ©ng nhìn mặt nhau cưá»i gượng.
Thì ra chá»— con quái thú ngồi ấy, ở xa trông thấy nó nhô ra ngoài, nhưng khi đến gần ở dưới nhìn lên, má»›i thấy có nhiá»u má»m đá nhô ra, không thể nào nhìn thấy con quái vật ngồi ở má»m nào!
HÆ¡n nữa chá»— mõm đá ấy lại cách mặt đất hÆ¡n bốn mươi trượng cao, mÅ©i nhá»n đâm trồi lên trá»i, trừ bản năng thiên tính cá»§a con thú sẵn có, dù cho ngưá»i nào có giá»i vá» Bích Hổ Công hay Du Long Thuật Ä‘i nữa, cÅ©ng không có cách nào tá»›i gần má»m đá ấy được!
Thượng Quan Linh tính vốn háo kỳ, nếu má»™t khi có việc gì thắc mắc chưa giải quyết được, trong bụng âm ức vô cùng, bèn nói vá»›i Thưá»ng Bích Vân rằng :
- Chị Vân ạ! Nếu em tìm không ra lý do con khỉ dài lông kỳ dị ấy tại sao nó cao hứng như thế, lòng em khó chịu vô cùng! Chị hãy lên với em trên đỉnh phong xem, đứng trên nhìn xuống xem có gì lạ không?
Thưá»ng Bích Vân không muốn làm phật lòng Thượng Quan Linh, hai nữa mình cÅ©ng có tính hiếu kỳ, bèn gật đầu mỉm cưá»i, ta nắm chắc ám khí Thái Dương thần châm, cùng vá»›i Thượng Quan Linh, từ bên vách sưá»n cánh phải tư từ leo lên đỉnh phong cao hÆ¡n bốn năm mươi trượng ấy!
Khi đến đỉnh phong, cả hai nhẹ nhàng lần má» tá»›i má»™t má»m đá, phá»§ phục vào bụi cá» rồi thò đầu ra nhìn hẳn xuống phía dưới.
Lúc này trăng sáng trưng trên đầu, bầu trá»i quang đãng không má»™t đám mây, má»i cảnh sắc Ä‘á»u thấy rõ như ban ngày.
Bụi cá» nhỠấy màu lục đậm, trông giống như bụi lan, nhưng đặc biệt chỉ có ba lá, giữa má»c má»™t cuống, mÅ©i cuống lại kết má»™t trái dị quá, to bằng trái quýt màu vàng óng!
Nhưng bụi lan ấy chưa lấy gì làm lạ, cái lạ nhất là nÆ¡i gần bụi lan đó, không biết ai đã dùng máu vẽ lên trên ấy má»™t bá»™ mặt Trưá»ng Phát nữ quá»· rùng rợn.
Thưá»ng Bích Vân thấy bá»™ mặt nữ quá»· tóc dài ấy vẽ bằng máu tươi, hình như phảng phất đã nghe cha mình nói vá» chuyện này, nhưng thá»±c ra là dụng ý gì, trong lúc này lại nghÄ© không ra.
Äối vá»›i bức vẽ nữ quá»· tóc dài bằng máu tươi này, Thượng Quan Linh cÅ©ng chẳng thèm để ý làm gì. Cậu chỉ lo chăm chú nÆ¡i má»m đá nhô ra ấy, thấy khoảng cách ước chừng mưá»i năm mưá»i sáu trượng, từ chá»— nấp tá»›i đó lại có dây leo to bằng cổ tay má»c chằng chịt, bèn ghé sát tai Thưá»ng Bích Vân cưá»i nói :
- Chị Vân này! Những chuyện này em thưá»ng nghe thầy nói, những vật gì mà có những con thú canh giữ như thế, toàn thuá»™c loại quý hiếm nhất trần Ä‘á»i! Vậy chị hãy ở yên trên đây tiếp ứng, em xuống dưới hái ngay quả màu vàng kỳ dị kia cho chị ăn chÆ¡i nhé!
Dứt lá»i, không chá» Thưá»ng Bích Vân trả lá»i, nhún mình tung vá»t nắm má»™t dây leo quăng thân xuống tít ba bốn trượng.
Cô bé nào ngá» Thượng Quan Linh nói Ä‘i là Ä‘i ngay như thế, đưa tay tính níu ngay Thượng Quan Linh lại, đồng thá»i lúc này cÅ©ng sá»±c nhá»› ra lai lịch cá»§a bức vẽ nữ quá»· tóc dài, chá»±c nói rõ cho cậu bé đừng vá»™i dụng vào trái dị quả ấy mà nguy, nhưng má»i dá»± tính đã chậm mất.
Nàng chỉ còn quýnh lên thốt được hai tiếng: Trá»i Æ¡i! Giữa lúc lòng rối như tÆ¡ vò ấy, dưới ánh trăng chiếu sau lưng, đột nhiên cô bé phát hiện thêm má»™t bóng Ä‘en lù lù lá»›n tướng.
Cô bé hoảng vía thất kinh quay đầu lại ngó, thấy cách bảy tám thước, lại má»™t con quái thú giống hệt con ngồi dưới má»m đá phía dưới kia, Ä‘ang giÆ¡ những móng nhá»n hoắt, dương oai diá»…u võ chá»±c vồ tá»›i mình.
Thấy cả má»™t nguy cÆ¡ trước mắt, Thưá»ng Bích Vân không cần suy nghÄ© lâu, bàn tay ngá»c lấp tức nắm chắc ống đồng phóng ám khí Thái Dương thần châm vung mạnh sang, cả má»™t má»› tia vàng óng ánh tá»a ra khắp ngưá»i con quái thú, trên bá»™ mặt nó lúc này bị găm má»™t lúc mưá»i cây Thái Dương thần châm, má»™t tiếng rú kinh ngưá»i vang động cả khu núi do con quái thú đã lăn ra đất chết tươi.
Khi con quái thú vừa chết vỠám khí cá»§a cô bé không lâu, bá»—ng cô bé lại nghe phía sau nổi lên má»™t cÆ¡n cuồng phong khác, chưa kịp quai đầu lại, cổ há»ng đã bị má»™t bàn tay lông lá sum suê nắm trúng.
Thưá»ng Bích Vân biết nguy ngay, tính vận chuyển sức lên chịu đựng, đột nhiên mÅ©i lại ngá»­i phải má»™t mùi thÆ¡m ngạt ngào dá»… chịu, trong lúc ấy toàn thân đã bị cánh tay lông lá ấy nhấc bổng lên, đồng thá»i bay là là xuống phía dưới núi.
Thì ra khi Thượng Quan Linh trong lúc quăng thân tung mình xuống dưới, con quái thú phía dưới đã phát giác ngay, đôi mắt hung tợn cá»§a nó chá»›p lia lịa, đương chá»±c vồ ngưá»i bay xuống, thình lình nó nghe đồng bạn thét trên đỉnh phong.
Äồng bạn gặp nạn, đương nhiên nó quan tâm hÆ¡n, con quái thú buông lá»­ng ngay ý nghÄ© chụp ngưá»i bay xuống, nó ưỡn dài thân hình lên, chỉ hai lần nhún nhảy, nó đã nghiá»…m nhiên lên tá»›i đỉnh phong, bắt luôn cô bé Thưá»ng Bích Vân để trả thù cho đồng bạn.
Ngay lúc cô bé bị con quái thú túm trúng cổ há»ng, thì đồng thá»i trái dị quả màu vàng vừa tá»›i giá» chín mùi và tiết ra má»™t mùi thÆ¡m ngào ngạt dịu dàng! Con quái thú vốn tinh khôn, sá»±c nghÄ© còn má»™t kẻ địch ở bên dưới nữa, nên nó chưa hạ độc thá»§ trên ngưá»i cô bé, cắp luôn Thưá»ng Bích Vân nhảy xuống dưới.
Trong khi ấy, Thượng Quan Linh đã xuống sâu mưá»i hai trượng, nhưng thấy con quái thú ấy lại nhảy phóc lên đỉnh, cậu lo sợ cho Thưá»ng Bích Vân ở trên bị nguy, nên tạm thá»i bá» ngay ý định hái trái dị quả, hấp tấp leo vá»™i lên đỉnh để hợp sức vá»›i Thưá»ng Bích Vân cùng đấu chá»i vá»›i con quái thú.
Vừa lên được đâu sáu bảy trượng, mùi thÆ¡m cá»§a trái dị quả càng tá»a ra nồng nàn, lúc này con thú Ä‘ang quắp chặt Thưá»ng Bích Vân nhảy xuống.
Thượng Quan Linh nhìn thấy Thưá»ng Bích Vân bị con quái thú kẹp ôm dưới nách, tưởng đâu nàng đã bị con quái thú hạ độc thá»§ rồi, mặt cậu bé lúc này nổi hẳn các đưá»ng gân máu, hai chân nhún mạnh tung mình lên không đón con ác thú, đồng thá»i ngầm vận ná»™i gia chân lá»±c, đưa tay phải nhắm thẳng ngay lá»±ng con vật đánh mạnh má»™t chưởng.
Từ khi Thượng Quan Linh bị Äoạt Hồn Kỳ Phân Kinh Thác Mạch, công lá»±c đã tăng lên má»™t bá»±c, chưởng đánh này lại nằm trong tình thế giận tức, hầu hết chân lá»±c đã được dồn vào hết chưởng đánh đó, sức chưởng đâu phải tầm thưá»ng gì?
Nhưng không ngá» con quái thú ấy trừ má»™t hai chá»— yếu Ä‘iểm trên thân ra, toàn thân Ä‘á»u cứng rắn vô cùng, chưởng cá»§a Thượng Quan Linh sau khi đánh vào con mãnh thú ấy, quả thật chẳng thấm thía gì vá»›i nó, cánh tay trái cá»§a con quái thú quÆ¡ ngược ngay lại quắp trúng luôn cả Thượng Quan Linh vào nách nó.

Xem tiếp hồi 7 Vân Äài song ác


Tài sản của ketractang

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #8  
Old 09-06-2008, 05:29 PM
ketractang's Avatar
ketractang ketractang is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP HCM
Bài gởi: 64
Thá»i gian online: 5 giá» 0 phút 9 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 570 Times in 20 Posts
Hồi 7 Vân Äài song ác


Thưá»ng Bích Vân sau khi bị con quái thú bóp trúng cổ, đã hôn mê bất tỉnh nhân sá»±, Thượng Quan Linh thì cả má»™t bên cánh trái đầu đã bị con quái thú quắp chặt dưới nách, còn lại má»—i cánh tay phải là cò thể tá»± do cá»­ động.
Trong tình trạng này, chỉ còn cách liá»u chết, Thượng Quan Linh thấy con khỉ khổng lồ này không há» hấn gì trước chưởng lá»±c ná»™i gia cá»§a mình, tính thò tay vào mình lấy cây Văn Xương bút, nhưng ác ná»—i cây bút ấy lại bị kẹt bên trái, cậu bé chỉ còn lấy ra con dao găm mà Ngá»c Tiêu Lang Quân Phan Ngá» tặng mình ngày trước, chẳng kể lợi hại gì, vung ngay tay đâm thục mạng vào lưng con mãnh thú.
Trước kia Tạ Äông Dương đã từng thá»­ sÆ¡ vá» sức sắc bén cá»§a con dao này, dù cho con ác thú có cứng rắn đến đâu Ä‘i nữa, đâu có ký có thể cứng hÆ¡n sắt thép? Sau khi con khỉ khổng lồ bị mÅ©i dao đâm trúng vào tim, nó không kêu được tiếng nào, ngày từ trên cao năm sáu trượng, rá»›t thẳng xuống má»m đá nhô ra ấy.
Con vật tuy đã bị chết từ trên không, nhưng Thượng Quan Linh bị nó buông tay thả lăn lông lốc từ trên xuống mấy vòng, mặt mày tá há»a tam tinh, biết mình đã bị ná»™i thương khá nặng, rất có thể nguy đến tính mạng lạ khác.
Nhưng may cho Thượng Quan Linh lại ngã trúng ngay gần nÆ¡i má»c trái dị quả vàng ối ná», mÅ©i ngá»­i thấy má»™t mùi thÆ¡m nồng nàn, dần dần cậu cảm thấy ná»™i phá»§ ngÅ© tạng hết Ä‘au đớn, hình như không há» bị ná»™i thương gì trong mình.
Trong lòng mừng cuống quýt, vùng ngay dậy chạy lại phía xác con ác thú, thấy Thưá»ng Bích Vân máu me lênh láng trên đầu, hÆ¡i thở đã mất.
Lòng cậu bé đau nhói lên, nước mắt như mưa, nhưng bỗng sực nhớ vừa rồi mình cũng suýt chết, may ngửi phải mùi thơm của trái dị quả kia mới thoát cơn nguy, chắc trái dị quả kia phải có sức khởi tử hoàn sinh chưa biết chừng!
NghÄ© vậy, cậu bé vá»™i nhảy lại ngay đám cá» lạ kỳ kia, nhưng lúc này mùi thÆ¡m đã dịu hẳn hÆ¡n trước nhiá»u.
Trong khi lòng hấp tấp lo cứu ngưá»i, Thượng Quan Linh đưa tay ra hái trái dị quả, nào ngá» vá» cá»§a trái dị quả ấy quá má»ng manh, tay vừa động tá»›i đã bị bể ngay, má»™t màu nước trắng như sữa bị vãi hết ra ngoài.
Thượng Quan Linh nghĩ ngay thứ dị quả này chắc là một vị thuốc quý hiếm trên trần gian đây, lỡ phí mất thì uổng lắm, đành cúi miệng ngậm xuống hút hết nước sữa ngậm luôn vào mồm, cậu cảm thấy miệng thơm mát dịu lạ.
Miệng đầy nước trái dị quả, chạy hấp tấp vá» ngay chá»— Thưá»ng Bích Vân, Thượng Quan Linh từ từ đưa tay khẽ cậy đôi môi anh đào cá»§a Bích Vân, rồi cúi xuống ká» miệng vào má»›m nước sữa trái dị quả vào miệng nàng, đồng thá»i dùng luôn chân khí cá»§a mình giúp cho Bích Vân hô hấp trở lại, nhưng sau khi má»›m xong và làm đủ hầu hết các phương pháp hô hấp nhân tạo, Thưá»ng Bích Vân vẫn không thấy cá»­ động hay có hÆ¡i thở gì! Trong tình trạng nàng không khác gì má»™t cá»— xác chết!
Thượng Quan Linh đã hết kế vô phương, mắt thấy Thưá»ng Bích Vân vô phương cứu sống, trong bụng quýnh lên sắp sá»­a khóc đến nÆ¡i, đột nhiên có má»™t am thanh trong trẻo từ trên đỉnh trên vá»ng xuống hai tiếng: thôi chết! Tiếp theo là ba bóng ngưá»i từ trên đỉnh là là phi xuống!
Ngưá»i xuống thứ nhất là má»™t thiếu phụ đẹp, tóc dài ngang lưng, tuổi ước ba mươi trở lại, thân mặc chiếc áo dài Ä‘en bó sát thân hình tuyệt mỹ, theo sau là hai thiếu nữ mặc thanh y, hình như là thị tỳ cá»§a thiếu phụ đẹp thì phải?
Thiếu phụ đẹp sau khi chân chạm má»m đá nhô ra ấy, việc trước tiên là lại ngay bụi cá» lạ, thấy trái dị quả óng vàng kia bị hút sạch nước sữa ở trong, miệng cưá»i nhạt má»™t tiếng bằng giá»ng mÅ©i, đồng thá»i cúi xuống hái luôn ba chiếc lá cây kỳ lạ ná» bá» ngay vào túi, từ từ quay mình lại, mắt ngó chăm chăm vào ngưá»i Thượng Quan Linh, tay chỉ ngay vào bức vẽ nữ quá»· tóc dài bằng máu trên má»m đá, lạnh lùng há»i :
- Cậu nhỠkia! Có biết cái dấu ký hiệu này không?
Thượng Quan Linh Ä‘ang bá»±c mình phiá»n muá»™n không cứu sống được Thưá»ng Bích Vân, nghe hắc y thiếu phụ há»i, bèn lÆ¡ đãng trả lá»i :
- Những ký hiệu trong võ lâm, tôi chỉ thấy qua cá»§a những ngưá»i trong nhóm Càn Khôn ngÅ© tuyệt, như vậy Trưá»ng Vi Vân Phật Tây Äạo Thiên Si đạo trưởng, cây Kình Thần bút cá»§a Nam Bút Gia Cát Dật, nhưng tuyệt chưa há» thấy loại mặt ma tóc dài vẽ bằng máu này bao giá» cả, bất quá cÅ©ng giống loại Äoạt Hồn Kỳ vẽ bằng máu tươi là cùng chá»› gì? Vậy có gì gá»i là ghê gá»›m đáng sợ đâu?
Hắc y thiếu phụ vừa há»i vừa mỉm cưá»i lạnh lùng, nhưng khi nghe Thượng Quan Linh trả lá»i má»™t cách há»i hợt như thế, tá» ra không biết sợ mình, nàng thu ngay nụ cưá»i nhạt, khẽ giá»ng há»i rằng :
- Thế nước sữa trong trái dị quả kia, phải chăng cậu đã ăn hết? Nhưng đáng tiếc cậu lại là con trai, không thì cÅ©ng gá»i là gặp được má»™t ngẫu hợp hiếm hoi trên trần Ä‘á»i đấy!
Thượng Quan Linh lắc đầu trả lá»i :
- Hiện chị Vân tôi đang cơn nguy cấp đến tính mạng, tôi lại nghĩ loại quả ấy thế nào cũng là một loại linh dược hiếm có trên trần gian, tôi đã đem mớm hết cho chị! Dù thế tôi vẫn chưa cứu sống được chị ấy, coi vậy thì loại quả ấy đâu kể là loại quả quý báu gì đâu?
Nghe xong, thiếu phụ đẹp má»›i quay nhìn xuống Thưá»ng Bích Vân Ä‘ang nằm dưới đất, rồi bước rá» mó khắp toàn thân cô gái má»™t hồi và chuẩn mạch má»™t lúc, mặt đột nhiên hiện vẻ vui mừng, nhưng ná»—i vui mừng ấy thoáng tan ngay, mặt lại lạnh như tiá»n đồng nói vá»›i Thượng Quan Linh rằng :
- Chị cậu chưa chết đâu, nhưng khi cậu má»›m trái Tam Diệp Tiên Lan, không biết cách thức dùng nó, tý nữa thì uổng mất loại linh dược hiếm có này! Bây giá» ta phải chịu khó tiêu hao chân lá»±c sẵn có cá»§a ta, đồng thá»i phải mất thêm má»™t thá»i gian khó nhá»c là bảy bảy bốn mươi chín ngày nữa, chừng ấy má»›i có thể khiến cho nàng, không những khá»i hẳn, mà còn là má»™t đóa kỳ hoa xuất sắc trong làng võ lâm sau này nữa!
Nói tá»›i đây, thiếu phụ đẹp lại liếc nhìn xác chết con quái thú, mày hÆ¡i nheo lại há»i rằng :
- Còn má»™t chuyện nữa là, dù cho hai chị em cậu không rõ ký hiệu Diêm Bà Huyết Lệnh cá»§a ta, lại may mắn có duyên phận há»™i ngá»™ này, nhưng hai con quái thú Tưá»ng Phát Thần Viên do tay ai giết vậy?
Thượng Quan Linh nghe nói Thưá»ng Bích Vân sẽ không chết, lòng nhẹ nhõm, nhưng đôi mày vẫn cau có rằng :
- Cái nhà chị này sao ăn nói lạnh nhạt như vôi vậy? Sao chị không Ä‘iểm thêm nụ cưá»i cho ngưá»i ta dá»… cảm tình má»™t chút?
Sắc mặt thiếu phụ không hỠthay đổi, nhưng hai cô nữ tỳ đứng sau lưng quắc mắt quát rằng :
- Vô Tiểu Thanh Trì tiểu đồng! Äừng có há»—n láo! Nếu má»™t khi Giáo chá»§ phúng ta mỉm nụ cưá»i ra, hồn ngươi lập tức phải báo danh ngay xuống âm phá»§ từ hồi nào rồi! Liệu hồn mà giữ miệng!
Thượng Quan Linh không thèm đếm xỉa đến cô nữ tỳ, cậu bé tiếp tục nói với thiếu phụ đẹp rằng :
- Con quái vật ở trên định kia, có lẽ do chị Vân tôi giết, còn con dưới này thì chính do tay tôi hạ sát, giết con khỉ khổng lồ kỳ dị ấy, có gì mà phải kinh lạ ngạc nhiên đến thế?
Thiếu phụ đẹp nghe xong đôi mày lá liá»…u ngước lên, có vẻ không tin, vẫn lạnh lùng há»i :
- Loài Trưá»ng Phát Thần Viên sức mạnh vô cùng, ta không tin công lá»±c cá»§a cậu lại đến mức độ có thể giết nổi con vật như vậy!
Thượng Quan Linh bực mình rằng :
- Tại sao chị lạ không chịu tin? Con khỉ khổng lồ này chẳng qua da thịt nó hơi cứng rắn một chút, vậy có gì là khó giết?
Cậu bé nói tới đây sực nhớ con dao găm còn dính trên thân con quái thú, bèn hấp tấp chạy lại lấy tra vào vỠdao rồi cất vào mình.
Thiếu phụ áo Ä‘en thấy Thượng Quan Linh cất con dao găm vào ngưá»i, đôi mắt phượng tá» vẻ ngạc nhiên hẳn, há»i rằng :
- Phải tên cá»§a cậu gá»i Thượng Quan Linh không? Con dao găm kia ai đã cho cậu?
Thượng Quan Linh cũng sực nhớ ra, cũng cất tiếng nói :
- Chị đã nhận ra tôi, chắc tôi cÅ©ng nhận được chị thì phải! Cậy có phải chị là sư tá»· cá»§a Ngá»c Tiêu Lang Quân Phan Ngá», tức Chưởng giáo La Sát môn Tiếu Diện...
Hai thiếu nữ đứng sau thiếu phụ đẹp, không chá» Thượng Quan Linh nói hết lá»i, đồng thanh quát lá»›n rằng :
- Tiểu đồng chá»› có há»—n xược! Bất luận kẻ nào dám gá»i thẳng đến tên Giáo chá»§, kể như đã ngang nhiên phạm oai danh Giáo chá»§, lập tức giết chết ngay...
Nhưng thiếu phụ đẹp lúc này quay sang hai nữ ty kia nòi :
- Cậu này là ngưá»i đã ra tay cứu trợ Phan thúc thúc cá»§a các con ở Ngá»c Trụ Phong trên Kỳ Liên SÆ¡n, vậy chúng ta không nên cố chấp vá» những tiểu tiết ấy!
Nói xong lại quay sang phía Thượng Quan Linh rằng :
- Quả cậu đã Ä‘oán đúng! Ta chính là sư tá»· cá»§a Ngá»c Tiêu Lang Quân Phan Ngá», Chưởng môn cá»§a La Sát môn, tức Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương!
Chiến hạ La Phù sÆ¡n này cá»§a ta Ä‘á»u vì cây Tam Diệp Tiên Lan sắp chín mùi, ta muốn dùng nó để tăng thâm chân lá»±c cho sư đệ, hầu sau này tìm Äoạt Hồn Kỳ rá»­a hận, đồng thá»i cÅ©ng muốn thu phục hai con Trưá»ng Phát Thần Viên Ä‘em vá» La Phù sÆ¡n Vạn Mai cốc làm hai con thần thú giữ động! Nào ngá» sá»± thể lại xui xẻo thế!
Thoạt tiên là ta đến quá sá»›m, hai con thú ấy lại chưa xuất hiện, mà trái Tiên Lan quả cÅ©ng chưa tá»›i giá» chín, chá» mãi sốt ruá»™t nên ta để ký hiệu Diêm Bà Huyết Lệnh lại, Ä‘i loanh quanh má»™t lúc rồi vá» thì thấy thần thú đã bị cậu giết! Tiên Lan quả cÅ©ng bị cậu Ä‘em má»›m cho chị cậu, đừng tưởng trái tiên lan nhá» bé thế mà không đáng kể, bởi nó do khí trá»i âm dương huyá»n linh mà sinh ra. Sức nó có thể ngang bằng vá»›i sức hai mươi năm khổ luyện để thành má»™t ná»™i gia công lá»±c cá»§a kẻ há»c võ, chị cá»§a cậu đã gặp được kỳ duyên này, vậy ta cÅ©ng sẵn lòng giúp luôn cho đến nÆ¡i đến chốn cho đẹp việc, cứu nàng sống rồi thu làm môn đệ cá»§a ta luôn, đồng thá»i sẽ truyá»n luôn các môn tuyệt há»c cá»§a La Sát môn, ta sẽ bảo đảm ná»™i trong bốn năm năm trá»i, chị cậu khi đó nhất định sẽ trở thành má»™t trang kỳ nữ cân quốc xuất sắc trong võ lâm!
Thượng Quan Linh nghe thế cÅ©ng khoái trí, nhưng khi nghe đến Mạnh Tam Nương thu Thưá»ng Bích Vân làm đệ tá»­ La Sát môn, vá»™i hấp tấp kêu lên :
- Không thể được! Không thể được! tôi phải đưa chị Vân Ä‘i gấp Nhai Äãng Gian để giá»›i thiệu nàng há»c nghá» vá»›i Nam Bút Gia Cát Dật, tôi không thể để chị ấy Ä‘i há»c những loại võ công bàng môn tả đạo như La Sát môn tà công cá»§a ngưá»i chi được!
Tiếu Diện Diêm Bà khẽ liếc mắt bên trái, má»™t tỳ nữ đứng bên phía trái lập tức ôm sốc ngay Thưá»ng Bích Vân Ä‘ang hôn mê bất tỉnh lên tay.
Thượng Quan Linh la hét ầm Ä© lên, thân nhảy nhanh sang, Mạnh Tam Nương đưa tay phải khẽ đẩy ra, má»™t luồng gió êm dịu ngầm đưa sang khiến Thượng Quan Linh giữa ưng chừng bị ngá»n gió ấy hạ hẳn xuống. Mạnh Tam Nương nghiêm giá»ng nói :
- Này cậu Linh! Sao cậu lại có thể ngá»› ngẩn đến thế được? Nam Bút Gia Cát Dật chỉ được chút hão danh mà thôi, trong Càn Khôn ngÅ© tuyệt thá»­ há»i có ai thắng nổi La Sát Tam Tuyệt cá»§a ta? HÆ¡n nữa Nhai Äãng Gian cách đây xa cả ngàn dặm, phần các kỳ kinh bát mạch cá»§a chị cậu lại cần có ngưá»i giải thông trong ná»™i vòng hai tuần nhật, nếu không kịp, toàn thân huyết quản cá»§a nàng sẽ vì ăn phải Tam Diệp Tiên Lan quả bứt mạch máu mà chết! Nếu bây giá» ta phá»§i tay bá» Ä‘i, thá»­ há»i cậu làm cách nào cứu sống được nàng?
Thượng Quan Linh biết rõ phái La Sát môn là má»™t tà phái, đồng thá»i Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương lại nổi danh trong lục lâm là đệ nhất ma đầu, quyết không thể nào để Thưá»ng Bích Vân lá»t vào tay Mạnh Tam Nương! Nhưng phần thì biết rõ lợi hại cá»§a Mạnh Tam Nương vừa rồi, công lá»±c cá»§a mình lại chênh lệch thua kém ngưá»i ta quá xá, hai nữa thấy Thưá»ng Bích Vân bị tên nữ tỳ ôm vào trong lòng, quả nhiên thấy nàng không khác gì má»™t xác chết, nếu quả lá»i Mạnh Tam Nương đúng như thê, mình lại vô lá»±c để giải cứu, không lẽ cứ mắt khư khư ngó nàng chịu chết sao?
Thế là ngay lúc đó, những quan niệm: thị phi, chánh tà, nặng nhẹ, lợi hại cứ quay cuồng quay tít trong đầu óc đang rối loạn của cậu bé, khiến cho Thượng Quan Linh không còn biết đối phó ra làm sao nữa!
Ngay lúc ấy, Tiếu Diện Diêm Bà nhân ngay dịp cậu bé còn mải lo do dá»±, vá»›i má»™t động tác rất nhanh, cùng vá»›i hai cô nữ tỳ, dùng luôn khinh công tung vá»t mình lên trên đỉnh, rồi cúi đầu xuống nói rằng :
- Thượng Quan Linh chá»› có thương tâm á»§y mị như thế! Bốn năm sau thế nào cÅ©ng có má»™t ngưá»i chị võ công tuyệt thế! Còn việc ngẫu nhiên ngày hôm nay đây, cậu cÅ©ng đã gián tiếp có công, vậy ta chia cho cậu má»™t lá tiên lan và đồng thá»i tặng cậu luôn má»™t kim bài Diêm Bà Huyết Lệnh, trên đưá»ng giang hồ cá»§a cậu, may ra có khi cậu cÅ©ng dùng đến nó chưa biết chừng!
Dứt lá»i, tay Mạnh Tam Nương khẽ vung, chỉ thấy hai đưá»ng chỉ, má»™t Ä‘en, má»™t vàng chói bay nhanh vá» phía Thượng Quan Linh.
Bởi Thượng Quan Linh thấy Thưá»ng Bích Vân hôn mê bất tỉnh, thân lại lá»t vào tay ngưá»i ta, bâng khuâng nghÄ© ngợi, tiến thối lưỡng nan, hai vệt chỉ má»™t Ä‘en má»™t vàng ấy đã bay tá»›i, cậu bé cÅ©ng chẳng buồn né tránh, chỉ cảm thấy phía sau mình có tiếng động nhẹ, trên vai lại hÆ¡i bị chấn động, còn nhìn vá» phía Tiếu Diện Diêm Bà, ba bóng ngưá»i đã mang theo Thưá»ng Bích Vân ẩn dạng biến Ä‘i luôn trong rừng già, không rõ là đã Ä‘i vá» phương hướng nào nữa!
Thượng Quan Linh vừa giận vừa cuống lên, lòng cậu bị xúc động, hai hàng nước mắt đã trào ra! Cậu mím môi để khá»i khóc thành tiếng, giÆ¡ tay lên vai rá» trúng ngay tấm kim bài nho nhá» là má»™t hình chữ nhật dài hÆ¡n nữa tấc, rá»™ng chừng ba phân, bốn mặt xung quanh Ä‘á»u trạm trổ tinh vi đẹp mắt, giữa là má»™t bức vẽ mà đỠnâu Trưá»ng Phát Nữ Quá»·!
Tay cầm kim bài, quay chân lại cậu nhìn phía sau, thì ra má»™t chỉ Ä‘en hồi nãy bay xuống là má»™t chiếc lá Tam Diệp Tiên Lan má»m dẻo lại bị cắm sâu ná»­a tấc trên mặt đất! Mạnh Tam Nương đã mượn lý do tặng quà để biểu diá»…n má»™t lối Kình Lá»±c Kinh Nhu để chế ngá»± hai loại vật phẩm chất trái ngược nhau như thế, khiến cậu bé phải mê mẩn tâm thần vá» lối dùng sức kình lá»±ng cá»§a Mạnh Tam Nương. Lúc này cậu cÅ©ng không biết nên mừng hay nên buồn cho số phận cá»§a Thưá»ng Bích Vân nữa? NghÄ© mãi rồi cÅ©ng đành bình tÄ©nh lại tâm tư cá»§a mình. Cậu cúi xuống rút ngá»n lá tiên lan cùng vá»›i Kim bài Diêm Bà Huyết Lệnh bá» chung và túi cất luôn, rồi buồn rầu đủng đỉnh leo lên trên đỉnh.
Khi lên đến đỉnh, thấy con Trưá»ng Phát Thần Viên bị môn ám khí gia truyá»n cá»§a há» Thưá»ng là Thái Dương thần châm nhắm đánh chết nằm đó, bất giác lại tức cảnh nhá»› tình, trong lòng không khá»i xúc động bồi hồi, đứng ngay trên ấy ngay những ngá»n phong trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp, thở dài má»™t tiếng.
Sau tiếng thở dài não nỠấy, Thượng Quan Linh cảm thấy đầu óc nhẹ má»™t phần nào, rồi cậu bè lại bắt đầu nhắm hướng Äông nam tiến bước, vẫn theo dá»± tính cÅ© là đến Nhai Äãng Gian thăm thầy Tạ Äông Dương và tham kiến Nam Bút Tây Äạo nhị lão tiá»n bối để báo rõ những sá»± việc mình đã gặp.
Nhưng Thượng Quan Linh lại không biết rõ đưá»ng lối, nhân Thưá»ng Bích Vân lại gặp chuyện bất ngá» như thế, lòng dạ nặng trÄ©u vô ngần, lại cÅ©ng không biết xem trăng sao Ä‘oán phương hướng, đến ná»—i Ä‘i nhầm vá» hướng chánh Äông mà cứ ngỡ là mình Ä‘i vá» Äông nam, thành thá»­ cậu bé lại gặp nhiá»u chuyện ly kỳ xảy đến.
Thượng Quan Linh Ä‘i luôn suốt mấy ngày liá»n, nhưng chỉ thấy núi non trùng Ä‘iệp liên miên, trong lòng cÅ©ng bắt đầu bá»±c mình, nghÄ© thầm sao mình lại ngá»› ngẩn đến thế? Tại sao không há»i thăm những ngưá»i tiá»u phu trong rừng xem đưá»ng Ä‘i Nhai Äãng Gian là lối nào, cứ nhắm mắt Ä‘i càn thế này biết bao giá» má»›i tá»›i nÆ¡i, làm sao cÅ©ng đừng để lỡ má»™t dịp thịnh há»™i ở Trưá»ng Sinh đảo tại Äông Hải thì uổng lắm!
Chuyện Ä‘á»i bao giá» cÅ©ng éo le thế đấy! Khi Thượng Quan Linh buồn, ức, giận, lá»§i thá»§i cắm đầu Ä‘i, lại gặp nhan nhản những tiá»u phu Ä‘i rừng kiếm cá»§i, nhưng nay muốn gặp được má»™t ngưá»i để há»i thăm đưá»ng thì lại trá»› trêu thay, chẳng có má»™t ma nào hiện ra cho cậu!
Äi mãi, Ä‘i mãi, Thượng Quan Linh vừa mệt, vừa khát, ngay khi đó cậu thấy má»™t thác nước nhá» phía trước, vá»™i rảo bước nhanh tá»›i, hai tay bụm ngay lại để hứng nước rồi đưa lên miệng giải khát.
Ngay khi cậu Ä‘ang bụm nước lên miệng chá»±c uống ấy, bá»—ng đằng sau có má»™t tiếng ngưá»i yếu á»›t như mắc bệnh nặng lên tiếng hấp tấp nói :
- Cậu bé ơi!... Nước... ấy độc!... Không thể uống được đâu!
Thượng Quan Linh giật mình quay thân lại, thấy cách xa nÆ¡i mình đứng hÆ¡n trượng, cạnh nÆ¡i má»™t phiến đá gồ ghá», má»™t ông già áo vàng, ước ngÅ© tuần, Ä‘ang ngồi xếp chân vòng tròn, đôi mày sắc và sắc mặt như đượm vẻ buồn rầu nặng ná».
Vừa nãy tạt ngang qua, vì bị ba phiến đá lá»›n che khuất nên Thượng Quan Linh không thấy ông già, nay nghe ông ta nói vậy, cậu đành buông tay để đổ hết nước, khẽ lướt thân lại cạnh ông già áo vàng, mỉm cưá»i há»i :
- Thưa cụ! Nước trong veo như thế, sao lại có độc cÆ¡ chứ? Hình như cụ không được khá»e cho lắm, phải chăng cụ mắc bệnh trên ngưá»i hay tại giao đấu vá»›i ngưá»i ta bị ná»™i thương? Cháu có thể giúp cụ gì không?
Thượng Quan Linh từ nhỠđược Tạ Äông Dương khổ luyện vá» căn cÆ¡ võ há»c rất khá, sau lại bị Äoạt Hồn Kỳ dùng thá»§ pháp cao cưá»ng để Phân Kinh Thác Mạch, nân công lá»±c càng tăng lên gấp bá»™i! Cá»™ng thêm khi má»›m Tam Diệp Tiên Lan cho Thưá»ng Bích Vân, cậu cÅ©ng nhân đó nuốt được chút ít vào bụng, vô tình đã bổ thêm sức cho cậu không ít! Tuy bản thân cậu ta không há» hay biết, nhưng ná»™i trong lướt thân vừa rồi sang phía ông già, huỳnh y lão nhân đã nhận thấy thân pháp cậu bé nhanh nhẹn vô cùng, ông lão miá»…n cưỡng đỠkhí lấy hÆ¡i nói :
- Thác nước nhỠđây phát nguồn từ má»™t tiểu trì trên đỉnh gần đây, sáng nay lão đã cùng vá»›i kẻ địch giao đấu tại trên đỉnh! Thấy xác má»™t con rắn độc lá»›n tướng nằm chết trong tiểu trì, hÆ¡n nữa kẻ thù cá»§a lão trong lúc phóng ám khí ra tính hại lão, đã để lá»t hai vật ám khí tuyệt độc xuống nước, như vậy làm sao còn uống được nước có chất độc ấy nữa? Lão vốn chẳng có bệnh gì hết, nhưng bị ná»™i thương vá» chưởng lá»±c cá»§a kẻ thù mà thôi, lão thấy thân pháp vừa rồi cá»§a cậu nhanh nhẹn thế, chắc võ há»c cá»§a cậu phải cừ lắm, vậy cậu có thể giúp lão má»™t chưởng vào nÆ¡i Quan Nguyên huyệt, lão sẽ đội Æ¡n cậu vô ngần!
Thượng Quan Linh cau mày rằng :
- Thưa cụ! Dừng nói cụ đã có công đức chận cháu không uống nhầm nước có độc chất này, dẫu không có mối kỳ duyên này Ä‘i nữa, cháu cÅ©ng sẵn lòng tận lá»±c giúp Cụ! Nhưng bản thân cháu cÅ©ng bị ngưá»i ta ám hại, chưởng lá»±c nay đã bị nhiá»…m âm Hàn, nếu dùng nó để trị ná»™i thương cho cụ, rất có thể có hại mà vô bổ, hay cháu tặng cụ hai viên linh đơn xem may ra có hiệu lá»±c gì chăng?
Ông già áo vàng cưá»i Ä‘au khổ rằng :
- Cám Æ¡n lòng tốt cá»§a cậu! Nhưng những viên linh đơn thưá»ng ấy, sợ đối vá»›i lão không...
Nói tá»›i đây, bá»—ng hai mắt ông già áo vàng sáng ngá»i lên nhìn trên tay Thượng Quan Linh, thì ra trong lúc cậu bé loay hoay móc túi lấy linh đơn, cậu móc luôn cả chiếc lá tiên lan cá»§a Tiếu Diện Diêm Bà cho ra cùng má»™t lúc trên tay.
Ông già áo vàng vừa nuốt linh đơn cá»§a Thượng Quan Linh vừa kinh lạ há»i rằng :
- Cậu được chiếc lá tiên lan này từ hồi nào vậy? Phải chăng tổng cộng có cả thảy ba lá, ở giữa lại có một dị quả màu vàng giống hình trái quít phải không?
Thượng Quan Linh nghe ông già nói không sai tý nào, bèn gật đầu cưá»i rằng :
- Dạ kiến thức cá»§a cụ quả quá sâu rá»™ng cao siêu, cháu má»›i được nó vào mấy hôm trước đây! Thưa cụ, tên nó phải gá»i là Tam Diệp Tiên Lan không?
Nét mặt ông già có vẻ cầu xin rằng :
- Cậu ơi! Chính đó loại Tam Diệp Tiên Lan cả trăm năm mới có dịp được gặp một lần đấy! Cậu có thể cho lão mượn lá tiên lan ấy ngửi một chút được chăng?
Thượng Quan Linh gật đầu ưng thuận ngay, ông già áo vàng mừng rỡ, vá»™i đưa tay qua nhận chiếc lá tiên lan, đưa lên mÅ©i ngá»­i cả má»™t hồi, dần dần da mặt lão trở nên hồng hào, lão đứng phắt ngay dậy, trao trả lại chiếc lá tiên lan cho cậu bé, rồi tươi cưá»i rằng :
- Không biết tên cậu xưng hô làm sao nhỉ? Cậu đã có nhiá»u ân huệ vá»›i lão quá! Lăng Má»™ Nông này sẽ cố mang hết những gì có thể làm được để đáp lại duyên tri ngá»™ muôn má»™t này!
Thượng Quan Linh nghe ông già này tá»± xưng là Lăng Má»™ Nông, xưa nay từng nghe thầy mình nói sÆ¡ qua, trong làng võ lâm có má»™t nhân vật đã nổi danh lâu năm trên giang hồ, bèn mỉm cưá»i rằng :
- Cháu tên là Thượng Quan Linh! Dám há»i cụ phải chăng trong võ lâm thiên hạ Ä‘á»u gá»i cụ danh hiệu Diệu Thá»§ Thần Y và Bách Thảo lão nhân đấy ạ?
Lăng Má»™ Nông bật cưá»i rằng :
- Cái tên Diệu Thá»§ Thần Y cá»§a lão đây chỉ có thể chữa được những bệnh năng cho ngưá»i khác, nhưng mỉa mai thay lại không thể chữa nổi bệnh ná»™i thương cho chính bản thân mình! Nếu rá»§i mà không được gặp mặt cậu đây để mượn lá tiên lan quí hóa ấy, sợ giá» này hồn lão phu đã qui tiên cảng từ lâu rồi, chứ đâu còn sống được tại đây để nói chuyện vá»›i cậu? Vừa rồi lão nhận thấy thân pháp cá»§a cậu nhanh nhẹn lắm, công lá»±c lại cao, nếu Ä‘em so sánh vá»›i tuổi cá»§a cậu, thì quả thật chưa thể nào đến mức độ ấy được! không lẽ trái dị quả ấy, cậu đã ăn mất nó rồi sao?
Thượng Quan Linh lắc đầu rằng :
- Trái dị quả ấy cháu đã Ä‘em má»›m hết cho ngưá»i chị, lá tiêu lan bị ngưá»i ta lấy luôn, há» chỉ chia cho cháu được má»™t lá, chẳng lẽ lá cá»n con này còn dùng được việc gì nữa ư?
Diệu Thủ Thần Y Lăng Mộ Nông than rằng :
- Trái dị quả tiên lan ấy quả thật là má»™t vật báu trên Ä‘á»i, chỉ ná»™i má»™t lá tiên lan này cÅ©ng đủ kể là vật trăm năm khó gặp rồi! Vậy cậu em nên cẩn thận cất cho kỹ, để lão giải quyết xong việc đêm nay, lão sẽ mạo hiểm má»™t chuyến Ä‘i tìm má»™t vật để khiến lá tiên lan này phát huy tận lá»±c công hiệu cá»§a nó, kể như lão báo đáp chút hậu đức cá»§a cậu em đối vá»›i lão!
Thượng Quan Linh nghe Bách Thảo lão nhân đêm nay còn bận việc, cậu vừa cất là tiên lan vừa há»i rằng :
- Thế cụ bị ngưá»i nào đánh trá»ng thương như thế? Phải chăng đêm nay kẻ thù cá»§a cụ lại đây để kiếm chuyện vá»›i cụ?
Lăng Mộ Nông gật đầu rằng :
- Thế cậu em có nghe nói đến Vân Äài tứ ác không?
Thượng Quan Linh lắc đầu rằng :
- Cháu ở miá»n Nam Cương đã lâu, trừ những ngưá»i đã nổi danh mấy chục năm trước ở Trung Nguyên ra, ngoài ra không còn biết đến ai khác nữa!
Lăng Mộ Nông ồ một tiếng rồi nói :
- Thảo nào cậu không biết thì phải, Vân Äài tứ ác la những tên hung danh má»›i nổi lên gần đây! Má»™t lần trên núi Hoa SÆ¡n, lão gặp tên thứ thì trong tứ ác là Kim Câu Tiá»n Võ và tên thứ ba Hắc Sa Thá»§ Hà Long, chúng bị rắn độc cắn, tính mạng Ä‘ang lúc nguy cấp! Bản vốn kẻ hành nghá» y là nhân đạo, sau khi lão Ä‘uổi con rắn độc xong, liá»n ra tay chữa há»™ cho chúng! Nhưng vì bị trúng độc quá nặng, khi chữa xong cho Hà Long rồi má»›i quay sang chữa cho Tiá»n Võ thì đã muá»™n mất! Nào ai có thể ngỠđược thứ quân ác tặc này quả là vô nhân tính đến thế? Sáng nay trên đỉnh này, lão gặp hắc Sa Thá»§ Hà Long cùng vá»›i tên chót nhất trong tứ ác là nàng Thiên Thá»§ Quan Âm Vu Má»™ng Äiệp, tên Hà Long ngang nhiên đổ lá»—i cho lão đã giấu nghỠđể hại chết Tiá»n Võ! Äôi bên lá»i qua tiếng lại không xong, bèn giải quyết bằng võ lá»±c, nên ngá»±c lão bị trúng má»™t Hắc Sa chưởng khá nặng cá»§a Hà Long.
Trong khi ấy dưới nách bên trái tên Hà Long cÅ©ng bị ná»™i gia chưởng lá»±c Tiểu Thiên Tinh cá»§a lão đánh trúng! Sức ná»™i công cá»§a lão kể cÅ©ng còn mạnh, tuy bị ná»™i thương khá năng, nhưng bá» ngoài vẫn không thấy gì, nhưng tên Hà Long ngay lúc đó đã bị thổ huyết ngay tại trận, ngã luôn xuống đất bất tỉnh nhân sá»±! Còn nàng Thiên Thá»§ Quan Âm Vu Má»™ng Äiệp, nếu ngay lúc đó, chỉ cần bồi thêm má»™t chưởng, lão đã khó sống đến bây giá»! Nhưng nàng lại không phải là địch thá»§ cá»§a lão, vá»™i ôm quàng thân xác Hà Long và còn nói rõ là Ä‘i má»i Liên Hoa Tôn Giả hẹn đêm nay lại lấy đầu lão! Vân Äài tứ ác tính tình hung tợn ác độc, há»… có thù oán vá»›i ai, nhất định chúng phải trả thù cho bằng được má»›i nghe! Lão tá»± nghÄ© mình đã bị thương nặng như thế, quyết không phải là địch thá»§ cá»§a Liên Hoa Tôn Giả, cho nên nếu đêm nay có thể thoát khá»i cÆ¡n đại nạn này, lão má»›i có dịp Ä‘em ít hiểu biết vá» thảo má»™c cá»§a mình, Ä‘i mạo hiểm tìm thêm má»™t vật để báo đáp chút lòng đáng mến cá»§a cậu em...
Thượng Quan Linh không đợi Lăng Má»™ Nông nói hết lá»i, bèn tức khắc nói rằng :
- Cứ theo lá»i cụ nòi, chẳng ra Vân Äài tứ ác chỉ còn có nhị ác là Liên Hoa Tôn Giả và Thiên Thá»§ Quan Âm Vu Má»™ng Äiệp thôi ư? Bên này cháu và cụ hai ngươi, cứ má»™t chá»i má»™t, không lẽ còn phải sợ chúng nữa sao?
Lăng Má»™ Nông chăm chú nhìn Thượng Quan Linh há»i rằng :
- Cậu Linh ạ! trong hai tên ác tặc ấy, Thiên Thá»§ Quan Âm Vu Má»™ng Äiệp có vẻ giá»i hÆ¡n, ám khí lại vừa nhiá»u vừa độc, còn Liên Hoa Tôn Giả, ngoại trừ món binh khí bằng đóa hoa sen và lối đánh kỳ dị ra, vá» mặt ngoại công chân khí cÅ©ng cừ lắm! Gân cốt cá»§a cậu em tuy linh hoạt nhưng dù sao tuổi cÅ©ng còn quá trẻ, ta e...
Thượng Quan Linh lá»›n tiếng cưá»i ha hả rằng :
- Cụ tuy đã lo cẩn thận như thế, nhưng Thượng Quan Linh cháu cÅ©ng còn có sức tá»± tin vào những cuá»™c kỳ phùng trước đây! Vậy bây giá» cháu xin múa rối ít nhiểu quyá»n cước trước mắt cụ, liệu xem có đủ sức để đấu vá»›i Liên Hoa Tôn Giả chăng?
Cậu bé nói xong rút phắt luôn cây Văn Xương bút, cánh tay chuyển lên, lập tức má»™t đưá»ng ánh bút tua tá»§a khắp phía. Cậu bé đã diá»…n ngá»n tuyệt há»c võ lâm bảy mươi hai đưá»ng huyá»n thiên phật cá»§a Thiên Si đạo trưởng đã truyá»n cho mình.
Bách Thảo lão nhân sau khi coi cậu bé diá»…n đủ ba thế bút, lập tức vui mừng cưá»i ha hả lá»›n tiếng gá»i cậu ngừng ngay tay lại.
Trước khi ngừng tay, Thượng Quan Linh đã cố ý dùng cây Văn Xương bút gạch luôn má»™t đưá»ng sâu hóm gần hai tấc trên phiến đá, mặt lập tức như bị bảo Ä‘ao chặt má»™t đưá»ng hõm xuống vậy, trông phẳng đẹp mắt lạ! Ngoài đưá»ng chặt ấy, không thấy lấy má»™t vết rạn nứt nào khác, trong mắt nhà nghá», xem vậy cÅ©ng đủ biết chân lá»±c cá»§a kẻ xá»­ dụng bút đã đến má»™t mức độ nào rồi!
Thượng Quan Linh ngừng tay xong, Lăng Mộ Nông tỠvẻ hoan hỷ và kính phục nói với cậu bé :
- Lăng Má»™ Nông quả đã có mắt mà không ngươi, chỉ ngỡ cậu em thân thá»§ bất phàm, nào ngá» cậu em có những võ há»c tuyệt há»c như thế trong ngưá»i! Äừng nói là hạng Vân Äài Song Ãc như Liên Hoa Tôn Giả và Thiên Thá»§ Quan Âm, cho dẫu chúng là những hạng lục lâm khét tiếng Ä‘i nữa, cÅ©ng chẳng cần phải để tâm làm gì!
Nói tá»›i đây, Diệu Thá»§ Thần Y ngá»­ng đầu lên trá»i má»™t lúc, tiếp tục nói :
- Có lẽ song ác chá» trăng lên đỉnh rồi chúng má»›i đến, trong lúc nhàn rá»—i này, cậu em có thể kể rõ câu chuyện bị ngưá»i hại ra làm sao cho lão nghe không, nhất là vá» câu chuyện tại sao chưởng lá»±c lại bị âm hàn lạ lùng như thế?
Thượng Quan Linh không muốn thuật lại chuyện Ngá»c Trụ Phong trên Kỳ Liên SÆ¡n, nhưng lại nghÄ© đến Bách Thảo lão nhân Lăng Má»™ Nông là ngưá»i đã nổi danh Diệu Thá»§ Thần Y, nên cÅ©ng lạ lùng nói :
- Cháu bị ngưá»i ta dùng thá»§ pháp Phân Kinh Thác Mạch các gân cốt trong toàn thân, lúc này thuận không ra thuận, nghịch không ra nghịch, tuy công lá»±c đã tăng gia thêm phần nào, nhưng muốn há»c há»i tập luyện cho cao sâu thêm, chỉ có má»—i cách là phải tập luyện má»™t môn âm Hàn Tà Äá»™c mà thôi...
Lăng Má»™ Nông không chá» cho cậu bé nói hết lá»i, đưa ngay ba ngón chỉ bên tay phải ra nhấn mạnh cho Thượng Quan Linh, tay trái rá» bóp hết toàn thân cậu, càng xem lại càng kinh ngạc nheo mày, sau cùng vá»›i đôi mắt vô cùng kinh ngạc ngắm nhìn thần sắc cá»§a Thượng Quan Linh nói rằng :
- Này cậu em! Ai đã tàn nhẫn ra tay hạ thá»§ như thế? Phải chăng là Äoạt Hồn Kỳ trong nhóm Càn Khôn ngÅ© tuyệt hay là đệ nhất ma đầu trong lục lâm Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương?
Thượng Quan Linh ngầm cảm phục vị Diệu Thá»§ Thần Y quả danh bất hư truyá»n, cậu bé liá»n gật đầu rằng :
- Cụ đã Ä‘oán đúng! Chính là Äoạt Hồn Kỳ! Cứ theo lá»i hai vị tiá»n bối bá»±c sư cá»§a cháu nói, tuy có thể tìm cách để hoàn nguyên kinh mạch cho cháu, nhưng thế nào cÅ©ng phải phế bá» hết mưá»i năm võ công cháu đã khổ há»c, rồi lại bắt đầu lại từ đầu! Vậy cụ là thầy thuốc đã nổi danh Diệu Thá»§ Thần Y, chắc cụ có cách gì hoàn nguyên lại kinh mạch cho cháu mà không bị phế bá» hết võ công há»c được không?
Lăng Mộ Nông thỠdài rằng :
- Äoạt Hồn Kỳ quả là má»™t tay độc nhất dưới vòm trá»i này, ngoài mặt y chỉ Phân Kinh Thác Mạch cho cậu nhưng thá»±c ra y đã ngấm ngầm thêm vào má»™t thá»§ Ä‘oạn vô cùng độc ác vá»›i cậu!
Thượng Quan Linh thất kinh hồn vía, Lăng Mộ Nông nói tiếp :
- Bởi tư chất cá»§a cậu em đây quả là hiếm tìm được, nhưng Äoạt Hồn Kỳ lại là hạng ngưá»i vừa mến tài lại vừa kỵ tài. Nếu trong thá»i gian từ ná»­a năm tá»›i má»™t năm mà cậu vẫn còn chưa chịu luyện vá» môn võ âm hàn ấy tý nào, chừng ấy tứ chi cậu sẽ tá»± dưng bị co rúm lại hết, đương nhiên lúc đó cậu sẽ trở thành má»™t phế nhân không hÆ¡n không kém! Dù cho bây giá» cậu có may mắn gặp được những bá»±c dị nhân cao thá»§ giá»i vá» chân lá»±c Ä‘i nữa, muốn hoàn nguyên lại kinh mạch, há» cÅ©ng chưa thể nào hiểu nổi lối an bài độc ác hiểm hóc cá»§a Äoạt Hồn Kỳ! Nếu cậu em lại vô tình được cứu giải vá» kinh mạch theo như cậu nghÄ©, nghÄ©a là chịu phế bá» võ công để tập lại từ đầu, khi ấy các mạch máu cá»§a cậu lập tức sẽ bị căng bứt chết tươi ngay, dù cho Hoa Äà có tái thế cÅ©ng không thể nào cứu nổi!
Nghe nói thế mặt mày Thượng Quan Linh á»§ rÅ© buồn rầu, nhưng đôi mắt Lăng Má»™ Nông sáng ngá»i, cưá»i nói rằng :
- Vá» mặt võ công cá»§a bản thân lão đây, so vá»›i Äoạt Hồn Kỳ tuy thua kém xa thật, nhưng vá»›i chút y há»c thưởng thức lão đã khám phá rõ âm mưu hiểm độc cá»§a y, nên lão càng phải tìm cách để làm tiêu tan ý nghÄ© ngông cuồng cá»§a y, nay dun rá»§i trá»i xui cậu gặp lão, lại nữa cậu em lại có chiếc lá tiên lan như thế, công dụng cá»§a nó rất lá»›n, đến đêm mai, lão sẽ cùng cậu mở má»™t cuá»™c mạo hiểm kỳ dị!
Thượng Quan Linh Ä‘ang tính há»i rõ mạo hiểm vá» chuyện gì, lá tiên lan lại có ích lợi như thế nào? Äá»™t nhiên bên tai cậu bé nghe có tiếng tà áo cá»§a kẻ dạ hành tạt ngang, cậu vá»™i kéo ngay Lăng Má»™ Nông núp nhanh vào sau phiến đá.
Quả nhiên phía Äông Bắc có hai bóng Ä‘en lướt thẳng tá»›i trên đỉnh núi, loay hoay má»™t hồi như tìm kiếm gì, nhưng hình như lại không được toại ý nên cả hai lại phi thân xuống đứng cạnh phiến đá cách xa hÆ¡n trượng, thì ra là má»™t tên đầu đà tay cầm thiết trượng liên hoa, tóc dài, mặt mÅ©i hung tợn và má»™t ngưá»i khoác áo bào trắng thêu chữ thá», cùng má»›i bá»™ dạ hành y bó sát thân hình, nếu nhìn kỹ ta có thể nhận ra đó là má»™t cô gái hai bảy hai tám tuổi!
Thấy tướng dạng hai ngưá»i như thế, Thượng Quan Linh bèn biết ngay đây là Vân Äài Song Ãc mà Lăng Má»™ Nông đã nói: Liên Hoa Tôn Giả và Thiên Thá»§ Quan Âm đây!
Chỉ nghe Vu Má»™ng Äiệp nói vá»›i Liên Hoa Tôn Giả rằng :
- Sáng nay tam ca đã bá» mình vì chưởng lá»±c Tiểu Thiên Tinh cá»§a lão già há» Lăng, nhưng lão ấy cÅ©ng bị trúng Hắc Sa Thá»§ cá»§a tam ca! vá»›i công lá»±c cá»§a tam ca, hÆ¡n nữa lại trong tận mạng, cho rằng lão già có giá»i vá» khoa y thuật Ä‘i nữa, nhất định không thể nào lại chóng chữa khá»i như thế được, mà càng không thể nào trốn Ä‘i đâu xa nổi! Vậy đại ca cùng vá»›i tiểu muá»™i hãy tìm soát kỹ lại lần chót xem sao?
Trong khi Liên Hoa Tôn Giả ừ má»™t tiếng bằng giá»ng mÅ©i, Bách Thảo lão nhân Lăng Má»™ Nông đã buông tiếng cưá»i lá»›n, từ sau phiến đá bước ra, tay chỉ ngay Thiên Thá»§ Quan Âm rằng :
- Năm trước ta ở trên Cá»­u Hoa SÆ¡n, từ trong miệng rắn độc đã cứu mạng Hà Long, nào ngá» những hạng ác tặc như lÅ© chúng bay Ä‘á»u là kẻ táng tận lươn tâm, dùng oán để trả ân! Hà Long á»· thế tàn ác nên đã mất mạn vá» chưởng lá»±c cá»§a lão phu, vậy lÅ© bay còn lại đây làm gì nữa?
Từ trong tiếng nói cho đến tiếng cưá»i cá»§a Lăng Má»™ Nông, Liên Hoa Tôn Giả đã nhận lão già không có vẻ gì bị ná»™i thương cả, đâm ngạc nhiên quay nhìn Thiết Thá»§ Quan âm rằng :
- Kìa tứ muội, em chẳng nói lão già nãy đã bị Hắc Sa chưởng của tam đệ đánh trúng rồi ư? Sao...
Chưa dứt lá»i, sau phiến đá lại nổi lên tràng cưá»i lanh lảnh cá»§a Thượng Quan Linh :
- Thưa cụ! Cụ hà tất phải tốn hÆ¡i vá»›i há» cho mệt trí! Cứ giở hai ba ngá»n cho há» vá» chầu Diêm Vương cho yên chuyện! Cần gì phải lôi thôi mất thì giá» hứng thú cá»§a cụ cháu mình!
- Kẻ nào nấp sau đá? Sao dám cả gan nhúng tay vào chuyện cá»§a anh em Vân Äài này?
Thượng Quan Linh ngất ngưởng cưá»i bước ra. Thiên Thá»§ Quan Âm cho rằng ná»™i thương cá»§a Lăng Má»™ Nông không thể nào chóng lành như thế được, tưởng đâu có tay cao thá»§ nào tá»›i giúp sức! Nhưng nay thấy cậu bé mưá»i bốn mưá»i năm tuổi đứng trước mặt, bụng giận ngầm, miệng cưá»i nhạt má»™t tiếng, tay phải vung lên búng ra má»™t lúc ba ánh sáng lành lạnh, nhắm ngay mặt Thượng Quan Linh đánh tá»›i!
Thượng Quan Linh thấy Vu Má»™ng Äiệp vừa gặp mặt đã dùng ngay đến thá»§ Ä‘oạn độc ác như thế, đôi mày cậu bé trợn ngược lên. Phách Không Chưởng bên tay mặt mình đánh ra luôn, ba ánh sáng lập tức rá»›t ngay xuống đất, chỉ thấy cậu bé đôi chân khẽ nhún khá»i mặt đất, mắt trước lối nhảy cá»§a Äoạt Hồn Kỳ, nhoáng cái đã ở ngay trước mặt Vu Má»™ng Äiệp, giÆ¡ tay tát luôn má»™t bạt tai trên đôi má mịn màng cá»§a nàng!
Thượng Quan Linh đã theo há»c Tạ Äông Dương từ nhá», vá» môn võ há»c, lại tàn loại võ há»c chính tông ná»™i gia, công thêm kinh nghiệm tai nghe mắt thấy trong thá»i gian ngao du vá» miá»n Trung Nguyên này, phần lại được Thiên Si đạo trưởng mến khích truyá»n nghệ. Äoạt Hồn Kỳ lại Phân Kinh Thác Mạch trong những trưá»ng hợp ra tay như lúc này, đâu còn tầm thưá»ng như xưa? Má»™t cái bạt tai ấy đã khiến cho Thiên Thá»§ Quan Âm phải loạng choạng lùi hẳn vá» phía sau mấy bước, cả má»™t má bên trái sưng vù lên, nàng cố mím chặt môi cho máu khá»i trào ra.
Thượng Quan Linh cÅ©ng bởi thấy đối phương là đàn bà, nên cậu bé chỉ dùng có năm phần mưá»i công lá»±c. Nếu không chắc ná»™i cái tát thẳng tay ấy cÅ©ng đủ đưa hồn nàng vá» chín suối rồi! Thượng Quan Linh chỉ ngay vào mặt Vu Má»™ng Äiệp :
- Cô là phận đàn bà con gái, sao tâm địa lại có thể độc ác đến thế? Tôi vá»›i cô xưa nay đâu có thù oán gì nhau, tại sao má»›i gặp mặt lần đầu mà cô đã ra tay hạ độc thá»§ như thế? Dám lén hại ngưá»i bằng ám khí có tẩm độc, vậy ta đáp lá»… lại bằng cái tát ấy chắc cÅ©ng không đến ná»—i quá tay lắm chứ?
Vừa dứt lá»i, bên tai cậu bé đột nhiên nghe tiếng nói cá»§a Diệu Thá»§ Thần Y Lăng Má»™ Nông lá»›n tiếng rằng :
- Nữ tặc nhiá»u ám khí kỳ độc lắm, cậu em nên cẩn thận đỠphòng!
Trong lúc ấy chỉ thấy một lớp mưa máu phun tới kèm theo tiếng vo vo, sau lớp mưa máu ấy là ba vật sáng xanh lè sáu chắm sao bạc, một vệt hình thoi đi sau chót, đỠbay dồn hết vỠphía Thượng Quan Linh.
Thì ra Thiên Thá»§ Quan Âm bị Thượng Quan Linh tát ứ máu trong miệng, lúc này nàng cố vận sức phun bắn ra, còn ba vệt sáng xanh là Túy Äá»™c Thương Môn Äinh, sáu chấm sao bạc là môn ám khí bá đạo Äá»™c Trấp Ngàn ÄÆ¡n, vệt khói xanh hình thoi là Xà Diện Thoa. Vu Má»™ng Äiệp vừa phun máu miếng cốt để đánh lạc hướng chú ý cá»§a Thượng Quan Linh, tiếp theo má»›i vung má»™t loạt ám khí kỳ độc ra tính áp đảo cưá»ng địch trước mắt và cÅ©ng để trả thù cái tát nảy ná»­a vừa rồi!
Thượng Quan Linh vốn muốn ỷ tài khinh địch, chẳng cần phải né tránh!
Nhưng sáu chấm sao bạc Äá»™c Trấp Ngân ÄÆ¡n ấy bởi được bắn ra bằng ống ná», cậu biết ngay là loại ám khí này rất lợi hại, không dám chểnh mảng, vá»™i đỠhân khí, toàn thân mình ngá»­a hẳn sát xuống mặt đất, xong đưa tay trái chống nhanh mặt đất, lấy đà bay vá»t ra hÆ¡n tám thước, tai nghe má»™t tiếng nổ nhá», thì ra những ám khí đã vỡ hết cả vào tảng đá cạnh đó, những chất độc đặc sẹt ấy vung ra tứ tán, khói tá»a má»™t vùng nho nhá».
Trong cÆ¡n thịnh ná»™, Thượng Quan Linh vùng thân đứng phắt dậy, rút phắt cây Văn Xương bút cầm trong tay, đôi mày tiểu anh hùng quắt lên sáng ngá»i, nhảy ngay sang Thiên Thá»§ Quan Âm Vu Má»™ng Äiệp.
Tên thá»§ lãnh cá»§a Vân Äài Song Ãc là đầu đà Liên Hoa Tôn Giả từ lúc thấy Thượng Quan Linh rút bút ra công hãm Vu Má»™ng Äiệp, cÅ©ng vá»™i giÆ¡ luôn vây Trưá»ng Bỉnh Liên Hoa ra đỡ ngay cây Văn Xương bút cá»§a Thượng Quan Linh rằng :
- Xin ngưá»i bạn nhá» hãy khoan tay cái đã! Vì thấy lối phi thân cá»§a ngưá»i bạn hÆ¡i có vẻ quen quen... xin há»i ngưá»i bạn đây thuá»™c môn phái nào cho biết?
Thượng Quan Linh cưá»i khanh khách rằng :
- Ã... thì ra trong lúc các ngưá»i ra hạ độc thá»§ để ám hại ta, sao lại không chịu há»i môn phái ta trước? Bây giá» chắc thấy không hÆ¡n được ta, lại muốn dùng cảm tình vá»›i ta ư? Nhưng oai danh cá»§a sư phụ ta quá lá»›n, ta nói ra chỉ sợ hai ngưá»i nghe xong cÅ©ng đủ xỉu ngay rồi! Nếu nói vá» thân pháp, ta đây há»c nhiá»u lắm, nào là Sinh Hoa Thất Bút cá»§a Nam Bút Gia Cát Dật, nào Huyá»n Thiên Thất Thập Nhị Phất cá»§a Thiên Si đạo trưởng, nào là Thất Sát Hàn Linh âm công cá»§a Äoạt Hồn Kỳ...Nếu các ngươi không tin cứ việc tuần tá»± nếm thá»­ từng môn cho biết mùi!
Dứt lá»i lại chá»±c ra tay, Liên Hoa Tôn Giả lắc đầu nói :
- Oai danh cá»§a Càn Khôn ngÅ© tuyệt tuy lá»›n thật, nhưng cÅ©ng chưa thể nào dá»a nổi ta, chỉ vì vừa rồi ngưá»i bạn nhá» trong lúc dùng thế Linh Äiểu Triển Dá»±c Khéo Äá»™ Thiên Hà để tránh những ám khí cá»§a tứ muá»™i ta bên cạnh sưá»n ngưá»i bạn đã để lá»™ má»™t thẻ kim bài, ta trông quen mắt lắm! Nếu vật ấy quả đúng vá»›i sá»± suy Ä‘oán cá»§a ta, thì có chuyện thù oán tày trá»i Ä‘i nữa, ta cÅ©ng có thể xóa bá» hết, anh em Vân Äài ta đây có thể lập tức rút lui ngay!
Lúc này Thượng Quan Linh má»›i sá»±c nhá»› đến cái thẻ kim bài Diêm Bà Huyết Lệnh cá»§a Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương tặng cho mình, quả mình đã Ä‘eo nó bên cạnh sưá»n. Cậu bé muốn thá»­ xem công dụng cá»§a kim bài Diêm Bà Huyết Lệnh có oai lá»±c gì cho biết? Bèn đưa tay gỡ ngay kim bài cầm nÆ¡i tay, lạnh lùng nói vá»›i Liên Hoa Tôn Giả :
- Ngươi muốn nói lá kim bài của Mạnh Tam Nương đã tặng cho ta đây hả?
Kể cÅ©ng lạ lùng, khi chiếc kim bài vẽ hình nữ quá»· tóc dài vừa hiện ra nÆ¡i tay Thượng Quan Linh, cả hai bá»™ mặt cá»§a anh em Vân Äài lập tức tái mét, tá» vẻ kinh hoảng vô cùng.
Lúc này Liên Hoa Tôn Giả vá»™i khẽ quát Thiên Thá»§ Quan Âm Vu Má»™ng Äiệp rằng :
- Từ nay vá» sau tứ muá»™i nên thận trá»ng má»™t chút, đừng nên lá»— mãng hành sá»± như thế, vậy còn chá» gì không mau mau xin tá»™i nÆ¡i Huyết Lệnh Kim Bài cá»§a Mạnh giáo chá»§ Ä‘i ư?
Thiên Thá»§ Quan Âm Vu Má»™ng Äiệp mặt cắt không còn há»™t máu, đôi mắt thảm sầu không nói gì. Liên Hoa Tôn Giả kéo tay nàng tiến lên hai bước, hai ngưá»i cùng đứng song song, cung kính thi lá»… vá»›i Thượng Quan Linh rằng :
- Anh em chúng tôi không biết ngưá»i bạn trẻ đây là bạn thâm giao cá»§a Mạnh giáo chá»§, nên đã phạm tôi mạo muá»™i quấy phiá»n, kính xin lệnh trừng phạt cá»§a ngưá»i bạn!
Thượng Quan Linh không ngá» rằng thanh danh cá»§a Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương ở trong làng lục lâm lại có thể nổi oai đến thế! Chỉ ná»™i má»™t thẻ Kim bài cá»n con đã đủ khiến cho anh em Vân Äài song ác cung kính tuân phục đến thế, trong bụng cậu bé tinh quái cảm thấy hay hay, bèn cố ý dõng dạc nói :
- Thiên Thá»§ Quan Âm Vu Má»™ng Äiệp đã á»· ám khí để hạ độc thá»§ trong lúc chưa rõ đối phương muốn gì, tá»™i đáng chém ngay cánh tay hay ném ám khí, nhưng ta niệm tình vì chưa gây thương tích cho ta, vậy tạm trừng phạt nhẹ bằng cách chặt má»™t ngón tay út cốt răn tính hung bạo cá»§a y thị!
Thiên Thá»§ Quan Âm Vu Má»™ng Äiệp nghe vậy, mặt càng tái mét hÆ¡n nữa, ngay khi ấy, Liên Hoa Tôn Giả từ trên vai rút giá»›i Ä‘ao chặt đứt má»™t ngón tay út cá»§a Thiên Thá»§ Quan Âm, rồi đứng cung kính nói vá»›i Thượng Quan Linh rằng :
- Nay nhá» sá»± khoan hồng đại lượng cá»§a ngưá»i bạn trẻ, vậy anh em Vân Äài xin cáo từ đây!
Thượng Quan Linh lắc đầu rằng :
- Hãy khoan! Các ngươi còn chưa thể đi được!
Liên Hoa Tôn Giả và Thiên Thủ Quan Âm lại thất kinh hồn vía, ngừng chân quay thân lại.
Thượng Quan Linh nhìn Liên Hoa Tôn Giả cưá»i rằng :
- Thiên Thá»§ Quan Âm Vu Má»™ng Äiệp bởi lòng dạ tàn ác hiểm độc, nay chặt má»™t ngón tay để răn tá»™i, còn riêng phần ngươi cÅ©ng không thể tha không thế được, vậy ta phạt ngươi làm má»™t việc!
Liên Hoa Tôn Giả hơi nheo mày rằng :
- Anh em Vân Äài xưa nay chưa há» sợ ai bao giá», nhưng Kim Bài Huyết Lệnh cá»§a Mạnh giáo chá»§ đã nằm trên tay ngưá»i bạn trẻ, vậy cứ tùy tiện sai bảo, dù cho có muốn lấy đầu cá»§a anh em Vân Äài đây Ä‘i nữa cÅ©ng xin tuân y theo lệnh!
Thượng Quan Linh lá»›n tiếng cưá»i rằng :
- Nếu anh em ngươi không phục... nhưng đêm nay ta còn bận việc, cho là ta đã nhá» sai cá»§a chiếc Kim Bài Huyết Lệnh cá»§a Mạnh Tam Nương Ä‘i, nhưng nếu kỳ sau còn gặp nhau, ta tuyệt nhiên không thèm dùng đến Kim Bài Huyết Lệnh này làm gì. Khi ấy hai anh em cứ việc tha hồ giở hết những tuyệt há»c cá»§a mình ra mà thẳng tay đánh để trả thù!
Nói tá»›i đây, Thượng Quan Linh lại chăm chú nhìn Liên Hoa Tôn Giả, nghiêm giá»ng rằng :
- Việc mà ta phạt ngươi là đây không khó khăn gì cả! Vì trên tiểu trì cá»§a nguồn nước này, có má»™t xác rắn độc sình chương trong tiểu trì, đồng thá»i lại có mấy mÅ©i ám khí độc cá»§a Vu Má»™ng Äiệp rá»›t vào đó, do đó nước suối đã nhiá»…m độc! Nếu chẳng may có ngưá»i nào Ä‘i ngang khát nước vục uống, chẳng bị chết oan lắm sao? Nên ta muốn ngươi hãy vá»›t xác rắn và mấy mÅ©i ám khí độc, đồng thá»i phải rắc thuốc xuống tiểu trì ấy để giải độc!
Diệu Thá»§ Thần Y Lăng Má»™ Nông nghe xong những lá»i nói cá»§a Thượng Quan Linh, không ngá»›t gật gù. Liên Hoa Tôn Giả cÅ©ng đứng nghiêm thoát ra ba tiếng :
- Xin tuân lệnh!
Dứt lá»i cùng vá»›i Thiên Thá»§ Quan Âm Vu Má»™ng Äiệp tung mình nhảy lên định thác nước.
Thượng Quan Linh chá» hai ngưá»i Ä‘i xong, cưá»i n nói vá»›i Lăng Má»™ Nông :
- Nếu theo bản tính thưá»ng ngày cá»§a cháu, không Ä‘á»i nào cháu để chúng Ä‘i má»™t cách dá»… dàng như thế, nhưng vì cụ nói tối mai còn phải cùng nhau Ä‘i mạo hiểm má»™t chuyến đâu đó, nên cháu má»›i tha cho chúng như vậy! Bây giá» má»i chuyện đã xong, giỠđây đêm thanh gió mát thế này, vậy cụ có thể kể sÆ¡ qua vụ mạo hiểm sắp tá»›i để tìm cách giải cứu sá»± Phân Kinh Thác Mạch cá»§a Äoạt Hồn Kỳ đã hại cháu không? Äể cháu lo liệu xem sao?

Xem tiếp hồi 8 Äá»™ng huyệt kỳ nhân


Tài sản của ketractang

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #9  
Old 09-06-2008, 05:32 PM
ketractang's Avatar
ketractang ketractang is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP HCM
Bài gởi: 64
Thá»i gian online: 5 giá» 0 phút 9 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 570 Times in 20 Posts
Hồi 8 Äá»™ng huyệt kỳ nhân


Lăng Mộ Nông rằng :
- Sau khi Äoạt Hồn Kỳ đã Phân Kinh Thác Mạch cho cậu, trong Ä‘á»i này, ngoại trừ có vài vị cao nhân có thể dùng đến tuyệt đỉnh thần công trước hết là để phế bá» võ công cá»§a cậu sau má»›i khiến cho kinh mạch cá»§a cậu hoàn nguyên trở lại!
Nhưng bởi Äoạt Hồn Kỳ đã quá gian manh, y đã ngấm ngầm tặng thêm má»™t lối độc thá»§ vô hình trên ngưá»i cậu, nêu không biết mà hấp tấp giải cứu, lập tức cậu bị mất mạng ngay, vì chính y có làm như thế má»›i có thể bắt cậu há»c vá» môn Thất Sát Hàn Linh âm công cá»§a y!
Thượng Quan Linh nghe xong cau mày lại, Lăng Má»™ Nông thấy vậy cưá»i :
- Cậu em đừng buồn vá»™i, thưá»ng nói rằng: ngưá»i tính đâu bằng trá»i tính! Quá»· thần xui khiến sao lại để cậu gặp được thứ Tam Diệp Tiên Lan làm cả trăm năm má»›i có má»™t lần, chỉ ná»™i má»™t chiếc lá tam diệp ấy cÅ©ng đủ khiến cho má»™ng ước cá»§a Äoạt Hồn Kỳ tan thành mây khói, trái lại cậu đã vô cùng may mắn được gặp má»™t kỳ ngá»™ hiếm thấy trên Ä‘á»i này!
Cậu bé nãy giá» chưa thấy nói tá»›i chánh Ä‘á», bèn lập tức hối dục :
- Cháu xin cụ hãy nói vá» cách thức giải cứu cho cháu khá»i Ä‘au đớn Ä‘i! Cháu thá» sẽ không để Äoạt Hồn Kỳ yên thân đâu!
Lăng Má»™ Nông bặt cưá»i rằng :
- Vật mà tôi sẽ cùng cậu em tìm đây, phải đúng vào ngày rằm má»›i được, đêm mai má»›i đúng ngày! Äem nay thì giá» còn nhiá»u thế này, cậu em vá»™i làm gì cho mệt trí? Chúng ta hãy đủng đỉnh bàn tính kế hoạch cho chu đáo cái đã!
Thượng Quan Linh đành thúc thủ ngồi nghe vị Diệu Thủ Thần Y nòi tìm thuốc gì cho biết!
Lăng Mộ Nông rằng :
- Tối mai đây, công việc của chùng ta chia ra làm hai giai đoạn, thứ nhất phải đi bắt một con rắn!
Thượng Quan Linh ngạc nhiên :
- Rắn? Loại rắn gì hả cụ?
Lăng Mộ Nông rằng :
- Cứ rắn là được! Dù là rắn tầm thưá»ng rồi lấy ngá»n tiên lan cho nó ăn cái đã!
Thượng Quan Linh tròn xoe mắt, ngẩn ngưá»i :
- Cho nó ăn tiên lan? Sao lại phải làm như thế hả cụ?
Lăng Mộ Nông rằng :
- Cách đây lối trăm dặm, có má»™t hang tên gá»i Tuyệt cốc, dưới Tuyệt cốc ấy đã xuất hiện má»™t con quái vật là Tam Mục Thiá»m Thứ, hÆ¡i độc vô kể! Chu vi mưá»i trượng chá»— nó ở, không có má»™t sinh vật gì có thể sinh tồn được, cho cả loài ngưá»i cÅ©ng không sao bén mảng gần nó được. trong ba con mắt cá»§a nó thì có má»™t con mắt giả, con mắt giả này được cấu tạo bằng ÄÆ¡n Nguyên trong mình nó! Nếu ngưá»i nào có thể ăn tươi được con mắt ấy, không những huyết mạch gân cốt trong ngưá»i được thông suốt mà cả đến chân lá»±c cÅ©ng tăng bá»™i lên mấy lần! Nay cậu em đã bị Äoạt Hồn Kỳ ám hại như thế, kể đã gặp há»a mà trở thành phúc đấy! Lão mừng cho cậu lắm!
Thượng Quan Linh nheo mày nói :
- Nếu thế chúng ta chỉ còn cách bắt phứt luôn con Tam Mục Thiá»m Thá»­ ấy cho rồi! Tá»™i gì phải cho rắn ăn lá tiên lan kia?
Lăng Má»™ Nông cưá»i nói :
- Tôi đã nói là con Tam Mục Thiá»m Thá»­ hÆ¡i nó độc kinh khá»§ng, dù ai có giá»i chân lá»±c ná»™i công đến đâu Ä‘i nữa cÅ©ng không làm cách gì bén mảng tá»›i gần nó trong vòng mưá»i trượng vuông! Nên phải bắt buá»™c có loại rắn mà nó thích ăn để làm mồi, khi nó ăn phải con rắn mồi có lá tiên lan, chỉ ná»™i trong chốc lát, trên mình nó sẽ dịu hẳn chất độc, lúc đó chúng mình má»›i có thể ra tay mạo hiểm trừ khá»­ nó, rồi cậu em có thể lập tức ăn tươi ngay con mắt ÄÆ¡n Nguyên cá»§a nó!
Thượng Quan Linh vỗ tay reo mừng :
- Hay quá! Hay quá! Phương pháp của cụ thần diệu lắm! Nhưng sao còn phải chỠđến đúng này rằm mới hạ thủ?
Lăng Mộ Nông rằng :
- Phàm những quái vật trên Ä‘á»i này Ä‘á»u có những quái tật cá»§a nó cả, con Tam Mục Thiá»m Thừ không gặp ngày rằm nó không chịu ăn gì hết, vậy chúng mình có Ä‘i sá»›m cÅ©ng vô dụng!
Nói tá»›i đây, Lăng Má»™ Nông như sá»±c nhá»› đến má»™t Ä‘iá»u gì, bá»—ng sắc nghiêm nghị nói :
- Con Tam Mục Thiá»m Thừ ấy lợi hại lắm đấy nhé! Tay lá tiên lan có thể giảm bá»›t hÆ¡i độc trên mình cá»§a nó, nhưng chúng mình không thể nào sợ ý được!
Con vật này chỉ có má»—i má»™t đưá»ng chỉ màu trắng trên lưng là chá»— chí mạng yếu nhất cá»§a nó, khi chúng mình ra tay, cần phải cẩn thận hết sức má»›i được, cốt sao đánh cho trúng yếu Ä‘iểm cá»§a nó. Nếu không lại hóa ra trá»™m gà không xong lại lá»— mất nắm gạo, uổng mất lá tiên lan cÅ©ng không đáng! Cậu em tuy võ công giá»i nhưng tuổi trẻ bao giá» cÅ©ng bồng bá»™t, nóng tính, thành lão muốn khuyên cậu chú ý má»™t chút, việc này quan hệ đến suốt cả cuá»™c Ä‘á»i cá»§a cậu sao này!
Thượng Quan Linh rất cảm động vá» lối quan tâm cá»§a Bách Thảo lão nhân đối vá»›i mình, cậu tươi cưá»i rằng :
- Xin cụ cứ yên tâm! Thượng Quan Linh cháu sẽ nghe theo lá»i dạy bảo quí báu cá»§a cụ!
Lăng Má»™ Nông thấy cậu bé nói vậy, trong bụng cÅ©ng yên dạ, nhưng ở Ä‘á»i, những việc há»a phúc Ä‘á»u khó Ä‘oán trước được, ông ta đành chá» sá»± việc xảy ra xem sao.
Qua hôm sau, Lăng Má»™ Nông bèn sắt Thượng Quan Linh Ä‘i vá» hang Tuyệt cốc. Lá»™ trình hÆ¡n má»™t trăm dặm, vá»›i sức phi hành cá»§a hai ngưá»i, chẳng mấy chốc hỠđã đến miệng hang Tuyệt cốc!
Lăng Mộ Nông ngừng lại rằng :
- Rắn rết trong hang này có lẽ bị con Tam Mục Thiá»m Thừ ăn sạch hết rồi, muốn bắt rắn, chúng ta phải tìm ngoài này má»›i được!
Chỉ thấy Bách Thảo lão nhân đưa mÅ©i lên ngá»­i theo luồng gió, lão bèn lại ngay má»™t lá»— đá nhá», dắt ra má»™t con rắn vàng dài hÆ¡n bảy thước.
Tay lão túm chặt cổ rắn, dùng chân lực khẽ bóp, rắn ta há hốc miệng. Thượng Quan Linh vội lấy lá tiên lan vò nhầu lại thành một viên tròn, nhét ngay vào miệng rắn. Lăng Mộ Nông nhẹ buông tay, chỉ thấy rắn ta lập tức nuốt ăn có vẻ thích thú lắm!
Thượng Quan Linh vốn tính trẻ con, thấy dùng rắn làm mồi nhá»­ con quái vật như thế lấy làm thích thú lắm, cậu cưá»i nói vá»›i Lăng Má»™ Nông :
- Thưa cụ! Chuyện rắc như thế đã tạm yên rồi, sao mình còn chưa vào hang cho rồi?
Lăng Má»™ Nông cưá»i nói :
- Con Tam Mục Thiá»m Thừ có thưá»ng chá» cho mặt trá»i lặn má»›i ra kiếm ăn, chúng ta vô giá» này cÅ©ng chẳng được gì!
Chưa dứt lá»i, Thượng Quan Linh thấy ngay cá»­a hang, trong đám cá» lô nhô, lại có má»™t chiếc lá Ä‘en tuyá»n, khác hẳn vá»›i các loại cá» xung quanh, bèn chạy ngay lại nhổ lên xem, lạ lùng há»i ngay Lăng Má»™ Nông :
- Thưa cụ, sao lạ lùng thế này, ngá»n cá» này lại là lá bằng sắt kìa?
Lão thấy ngá»n cỠđã hÆ¡i giật mình, nay lại nghe Thượng Quan Linh nói vậy, mày cau lại có vẻ rầu rÄ©, cầm xem, quả là má»™t ngá»n cá» chế bằng sắt pha thép, rắn và dẻo, rá»™ng bằng lá liá»…u. Bách Thảo lão nhân bèn dậm chân không nói gì!
Thượng Quan Linh thấy lão cầm lá cá» sắt trên tay, mặt mày á»§ rÅ©, không hiểu tại duyên cá»› gì, suy nghÄ© má»™t lúc, rồi như cÅ©ng hiểu sÆ¡ sá»± thể, bèn há»i :
- Sao cụ buồn rầu thế? Phải chăng ngá»n cá» sắt Ä‘en này là má»™t ký hiệu trong võ lâm hay sao?
Lăng Mộ Nông giao luôn con rắn trên tay cho Thượng Quan Linh, rồi chạy đi mắt thêm hai con nữa, ra dấu cho Thượng Quan Linh cùng đi vào hang rồi nói :
- Cậu em đã Ä‘oán đúng, kẻ để lại dấu hiệu thiết thảo này, đã lâu lắm không thấy xuất hiện trong giang hồ rồi, nhưng tên tuổi thì không bằng Càn Khôn ngÅ© tuyệt hay Tiếu Diện Diêm Bà đâu, tên hắn là Cá»­u Trưởng Thần Ông Äàm Bách Thá»§y!
Thượng Quan Linh gật đầu rằng :
- Nhận vật Äàm Bách Thá»§y này cháu được nghe qua sư phụ cháu nói, hình như lão không biết phân biệt gì là thiện hay ác, quái tật đầy mình! Ngá»n thiết thảo này là môn ám khí đắc ý nhất cá»§a lão, phải chăng lúc ra tay có thể ném ra má»™t lúc đến chín ngá»n mà được mệnh danh là Bách Bá»™ Ô Phong Thảo đấy không cụ?
Lăng Mộ Nông cau mày rằng :
- Hắn đã để lại ký hiệu Ô Phong Thảo tại cá»­a hang như thế này, chắc có lẽ vì chuyện con Tam Mục Thiá»m Thừ cÅ©ng nên. Tên này võ công cÅ©ng cừ lắm, e chừng cậu em chưa phải là địch thá»§ cá»§a y, vậy không nên chỠđến hoàng hôn làm gì nữa, bắt thêm ít rắn xem có thể nhá»­ con quái vật đã đói từ ná»­a tháng ra không.
Chúng mình cần phải cướp tay trên cá»§a tên Äàm Bách Thá»§y má»›i được!
vừa nói Lăng Má»™ Nông vừa rảo bước Ä‘i nhanh, chốc lát đã thấy trước mắt má»™t động huyệt vừa sâu vừa tối om, là nhất là xung quanh sáu bảy trượng ấy, cây cá» lá liếc Ä‘á»u úa héo hết má»™t vùng.
Thượng Quan Linh biết đã đến nÆ¡i, thấy Lăng Má»™ Nông đứng cách ra huyệt động ước chừng mưá»i má»™t mưá»i hai trượng, bắt Thượng Quan Linh đứng cạnh mình, khẽ lên tiếng nói :
- Bây giá» má»›i vào giá» thân, chưa phải lúc hoàng hôn mà con vật này ra tìm mồi. Nhưng từ lúc chúng ta vào đến giá», chưa há» thấy má»™t con rết nào trong hang, sá»± kiếm ăn cá»§a nó có thể đã khó khăn lắm rồi cÅ©ng nên, hãy ném thá»­ hai con rắn vào xem sao, thế nào chúng mình cÅ©ng phải cho xong việc trước khi Cá»­u Trưởng Thần Ông đến.
Nói xong quăng ngay hai con rắn vào miệng động huyệt, bèn lui ngay vỠchỗ cũ đứng.
Hai rắn bị ném vào sâu hơn ba trượng, lấp tức thấy chúng khoanh tròn chặt lại, trông như có vẻ sợ sệt lắm.
Trong huyệt động lúc này có tiếng quái gở cá»§a con Thiá»m Thừ vang lên, đôi rắn nghe tiếng ngóc đầu bá» chạy, nhưng rồi lại co rúm lại nằm yên như cÅ©. Má»™t mùi hôi tanh lập tức được tá»a ra đến ngoài.
Lăng Má»™ Nông vá»™i lấy thuốc giải độc trong ngưá»i ra cho Thượng Quan Linh nuốt rồi cau mày khẽ tiếng nói :
- Con vật này không tá»i giá» không Ä‘á»i nào chịu ra, nó cứ việc nằm ỳ đó tá»a ra mùi thÆ¡m để nhá»­ rắn tá»± hiến thân vào cho nó má»›i lạ chứ?
Thượng Quan Linh nghe thế có vẻ không tin nhưng khi cậu bé ngoảnh đầu nhìn vào, quả nhiên thấy đôi rắn Ä‘ang trưá»n sâu vào trong, nhưng khi cách cá»­a động huyệt còn chừng hÆ¡n má»™t trượng, bá»—ng hai con rắn như gặp phải má»™t sức hút rất mạnh, chỉ thấy rắn thình lình toàn thân thẳng như hai ngá»n roi mây bay vụt vào trong huyệt luôn.
Thượng Quan Linh thấy con Tam Mục Thiá»m Thừ không chịu ra động, nhăn trán suy nghÄ© tìm kế, bá»—ng cậu tươi cưá»i rằng :
- Thưa cụ! Cháu đã tìm được kế khiến nó ra!
Nói xong bèn chạy quanh đó tìm ngay má»™t dây leo dài hÆ¡n sáu bảy trượng, dùng con dao căm cá»§a Ngá»c Tiêu Lang Quân tặng, đâm thá»§ng má»™t lá»— nhá» vào bụng rắn rồi dùng sợi dây leo rừng xá» ngang qua cá»™t chặt lại, xong xuôi đâu đấy má»›i quẳng con rắn vào.
Loài rắn có tiếng là sống dai, bị thá»§ng bụng không đến ná»—i chết ngay, nó cÅ©ng khoanh tròn như hai con rắn trước. Con quái vật trong động chá» mãi không thấy con mồi tá»± động bò vào, nó tiết thêm mùi thÆ¡m cá»§a mình ra để nhá»­, đồng thá»i kêu lên những tiếng quái lạ rợn ngưá»i.
Thượng Quan Linh thấy kế mình đã thành, thế nào con vật cũng phải bò mình ra, bỗng cậu bé sực nhớ vừa rồi cách miệng huyệt động hơn một trượng hình như có một sức hút mạnh lắm, tại sao mình không thử xem lợi hại thế nào cho biết?
Bèn nối thêm dây leo rừng cho chắc, từ từ thả thêm vào hÆ¡n ba trượng nữa, quả nhiên cảm thấy sức hút mạnh lắm, gần như muốn lôi luôn cả ngưá»i vào là khác, Thượng Quan Linh không phục con quái vật, cÅ©ng ngầm truyá»n sức lôi co lại phía mình.
Sức lôi co giữa ngưá»i và vật chẳng bên nào thua bên nào. Tôi nghiệp cho rắn ta, chỉ trong nháy mắt ấy đã bị sức giàng co kéo đứt thành hai Ä‘oạn, Ä‘oạn Ä‘uôi thuá»™c vá» Thượng Quan Linh, Ä‘oạn đầu bay tá»t hẳn vào động. Thượng Quan Linh suýt bị ngã lăn vì sá»± mất thăng bằng, trong lúc cậu bé ná»­a cưá»i ná»­a khóc ấy, trong động bá»—ng có tiếng rợn ngưá»i do con vật gầm lên. Lăng Má»™ Nông vá»™i cầm ngay con rắn đã ăn tiên lan trên tay rồi kéo nhanh Thượng Quan Linh đứng núp vá» má»™t phiến đá gần đó khẽ nói :
- Kế cá»§a cậu đã thành, chắc con Tam Mục Thiá»m Thừ đấy rắn bị đứt đôi ra thế, cho rằng ngoài động này có kình địch tranh mồi, thế nào cÅ©ng ra! Vậy tý nữa cậu em hãy cẩn thận chú ý đến vệt trắng trên lưng sống nó mà hạ thá»§ cho chính xác! Không thì nguy lắm đấy!
Thượng Quan Linh vừa gật đầu xong thì lập tức trong động có ánh quang sáng xanh chiếu ra, ào một tiếng, nhảy ra một con vật ước chừng năm thước, toàn thân xanh lè phát quang, hình thù có vẻ giống tôm nhưng có ba chân, phục luôn trên một hòn đá to, hai con mắt sáng quắc nhìn lia lịa tứ phía!
Giữa hai con mắt ấy quả nhiên có má»™t con mắt giả màu sữa đục, vệt chỉ trắng trên lưng rất nhá». Thượng Quan Linh cau mày nghÄ© thầm, nếu phải nhắm đúng yếu Ä‘iểm đấy để hạ thá»§, quả thật khó, chỉ còn cách dùng đến ám khí Tá»­ Phi Hoa, nhưng cÅ©ng không dám tin tưởng cho lắm.
Lúc này Bách Thảo lão nhân cầm ngay con rắn trên tay quăng vá» phía quái vật, chỉ thấy má»™t ngá»n roi mây bay thẳng Ä‘i, con Tam Mục Thiá»m Thừ liá»n nhảy chồm lên đớp ngay con rắn ngậm ngay trên miệng rồi nhảy lên hòn đá cÅ© ngồi ăn ngon lành.
Thượng Quan Linh nhìn má»™t hồi, há»i Lăng Má»™ Nông rằng :
- Thưa cụ tại sao hai con mắt của nó bây giỠlại không sáng như hồi nãy nhỉ?
Lăng Mộ Nông cũng nhận thấy vậy, mặt lộ vẻ mừng tính nói cho cậu bé nghe, bỗng ngoài hang xa, một tiếng hú lớn vang lại. Nghe tiếng hú ấy, sắc mặt Lăng Mộ Nông lại từ vui chuyển sang buồn ngay, lấy nhanh linh đơn trừ độc đưa cho Thượng Quan Linh rằng :
- Sức độc cá»§a con Tam Mục Thiá»m Thừ đã bị lá tiên lan giảm Ä‘i nhiá»u rồi, vậy cậu em mau ngậm viên linh đơn này Ä‘i trừ ngay nó, cố làm thế nào cÅ©ng phải nuốt tươi cho bằng được chiếc mắt giả ÄÆ¡n Nguyên ấy nhé! Sau khi nuốt xong, lập tức vận ngay công lá»±c để giúp cho sức thuốc luân chuyển khắp toàn thân. Chắc vừa rồi cậu có nghe tiếng hú ngoài cá»­a hang chứ? Äó là tiếng cá»§a Cá»­u Trưởng Thần Ông Äàm Bách Thá»§y đấy! Bây giá» không thể nào để hắn lá»t vào đây thì há»ng to, lão sẽ tiếp hắn ngoài ấy vậy, nếu may mắn thoát được Cá»­u Trưởng Thần Ông hay Bách Bá»™ Ô Phong Trúc cá»§a hắn, chừng đó lão sẽ quay lại đây tìm gặp cậu sau!
Thượng Quan Linh thấy Lăng Má»™ Nông bì mình mà cam chịu mạo hiểm như thế trong lòng cảm động vô cùng, cậu bé tính bá» luôn vụ lấy mắt con Tiá»m Thừ, nhưng sợ làm như thế khiến buồn lòng ngưá»i ta, bèn đưa ngay ống ám khí Tá»­ Phi Hoa nói vá»›i Lăng Má»™ Nông rằng :
- Cháu sẽ ghi lòng tạc dạ mối cảm tình cá»§a cụ đối vá»›i cháu! Äây là ám khí phòng thân Tá»­ Phi Hoa cá»§a cháu, vậy xin cụ hãy cầm lầy, may ra có thể dùng đến nó!
Lúc này tiếng hú ngoài cá»­a hang má»—i lúc má»™t gần. Lăng Má»™ Nông biết trước há»… Cá»­u Trưởng Thần Ông Äàm Bách Thá»§y đến được đây thì bao nhiêu công trình kế hoạch cà chiếc Tam Diệp Tiên Lan sẽ toi công mất, cho nên không ngần ngại gì nhận luôn Tá»­ Phi Hoa rồi tung mình thẳng ra ngoài hang.
Con quái vật lúc này nghe tiếng hú, tiếng động trong hang, nó đã nổi khùng, ngay lúc Lăng Má»™ Nông tung thân phi ra ngoài, nó cÅ©ng nhún luôn ba chân nhảy bổng lên không hướng ngay cá»­a hang vá»t tá»›i.
Sau khi đưa Tử Phi Hoa cho Lăng Mộ Nông, Thượng Quan Linh cũng đã chuẩn bị cây Văn Xương bút và con dao găm trên tay.
Nên khi Lăng Má»™ Nông vừa ra, cậu bé đằng này cÅ©ng vá»™i tung thân nghênh hẳn con Thiá»m Thừ. Con vật há miệng nhả ra má»™t hÆ¡i độc xám Ä‘en, cậu bé chẳng há» nguy hiểm gì, vung luôn Văn Xương bút và con dao găm xông vào đám hÆ¡i xam xám ấy há»—n chiến vá»›i quái vật! Cây Văn Xương bút đánh ra má»™t thế Äá»™c Long Tầm Huyệt nhắm ngay vệt trắng trên lưng quái vật Ä‘iểm xuống. Chính bản thân cậu bé cÅ©ng không ngá» thế Äá»™c Long Tầm Huyệt lại có thể trúng đích ngay thế nào được?
chỉ thấy trên không lúc này tá»a ra má»™t đám mưa máu tím bầm phá»§ khắp má»™t vùng.
Con Tam Mục Thiá»m Thừ kêu lên má»™t tiếng kinh khá»§ng, cố vẫy vùng phà ra những hÆ¡i độc cuối cùng cá»§a mình rồi lăn xuống mặt đất chết tốt!
Làm hơi độc trước lúc con quái vật chất hình như độc hơn lúc nó còn sống, Thượng Quan Linh cảm thấy không những có mùi hôi tanh khó ngửi mà toàn thân cậu bé cũng bủn rủn, cảm thấy choáng váng khó chịu vô cùng!
Trong bụng thất kinh, vá»™i nuốt á»±c ngay viên linh đơn ngậm trong miệng, đồng thá»i hạ thân xuống chá»— con vật, dùng dao khoét ngay mắt giả ÄÆ¡n Nguyên nuốt tươi luôn!
Lúc này tiếng hú ngoài hang không còn nghe thấy nữa, trong óc tưởng tượng cá»§a cậu bé, có lẽ lúc này vị Bách Thảo lão nhân Lăng Má»™ Nông Ä‘ang lo kịch chiến vá»›i Cá»­u Trưởng Thần Ông Äàm Bách Thá»§y cÅ©ng chưa biết chừng.
Cậu bé tính ra tiếp ứng một tay, nhưng ác nỗi đầu óc vừa bớt cảnh hôn mê thì trong bụng lại sình lên đau quặn vô cùng.
Biết ngay nuốt con mắt giả ấy đã gây nên tình trạng thất thưá»ng này, phải ngồi yên để vận hành khí lá»±c lo chuyển sức thuốc, còn không sẽ uổng thuốc hết, mà chưa chừng còn xảy ra nhiá»u tai hại khác thì nguy.
Thượng Quan Linh đành nghe theo lá»i dặn cá»§a Diệu Thá»§ Thần Y, nhảy nhanh vào trong huyệt động con Tam Mục Thiá»m Thừ ở!
Thoạt trông thấy cậu bé cÅ©ng ngẩn ngưá»i ngạc nhiên vì trong huyệt cá»§a con vật ở đây sạch sẽ vô cùng, không mùi hôi tanh má»›i lạ!
Thượng Quan Linh bèn ngồi xếp chân bàn tròng dưới đất vận khí hành công, nhưng bụng dưới nÆ¡i Ä‘an Ä‘iá»n vẫn trương lên, không thấy đỡ, mà trái lại càng lúc càng Ä‘au hung, cuối cùng cậu bé không chịu nổi nằm lăn ra đất rên la inh á»i!
Ngay lúc này, trên bức vách cá»§a thạch động, bá»—ng có má»™t luồn gió lạnh tấp thẳng vào trong huyệt Äan Äiá»n cá»§a Thượng Quan Linh.
Toàn thân cậu bé cảm thấy á»›n lạnh rùng rình, đồng thá»i bị sức gió vô hình đẩy lăn má»™t vòng qua phía bên phải.
Trong lúc bị xoay mình ấy, nơi huyệt Trung Phủ cũng bị một luồng gió buốt điểm trúng, lại bị lấn thêm một vòng thứ hai.
Trong động không có ngưá»i, không biết gió lạnh ở đâu mà ra khéo nhất là má»—i lần như thế lại Ä‘iểm trúng những trá»ng huyệt trong mình, cậu bị lăn lá»™n liên hồi vì ngá»n gió lạ.
Thượng Quan Linh lăn lốc cả thảy ba mươi sáu vòng, nghÄ©a là cậu bé bị ngá»n gió lạ Ä‘iểm trúng cả thảy là ba mươi sáu đại huyệt trên cÆ¡ thể. Ngá»n gió lạnh vừa ngừng, Thượng Quan Linh cảm thấy toàn thân toát hẳn mồ hôi lạnh, tứ chi má»i nhừ, nhưng dưới bụng nhá» nÆ¡i Äan Äiá»n đã hết sình trương.
Cậu cảm thấy chuyện xảy ra quá lạ lùng, nhưng má»™t ná»­a phía thân trên má»i kinh khá»§ng, đành nằm yên dưới đất, mắt liếc nhìn tứ vách.
Quả nhiên bên vách bên phải, phát giác má»™t lá»— hổng năm tấc vuông, biết ngay vừa rồi có ngưá»i dùng công lá»±c rất cao để cứu mình, vừa tính nhảy chồm lên xem coi lá»— hổng ấy ăn thông vỠđâu cho biết, đột nhiên trong lá»— ấy có đôi mắt ngưá»i từ trong nhìn ra.
Äôi mắt ấy không có vẻ gì là ngưá»i có võ công tuyệt cao cả, nhìn Thượng Quan Linh bằng ánh mắt rất tầm thưá»ng, đồng thá»i giá»ng ôn hòa nói rằng :
- Cậu em chá»› nên động đậy vá»™i! Có phải cậu đã ăn mất con mắt giả cá»§a con Tam Mục Thiá»m Thừ không?
CÆ¡n Ä‘au nhói đã khiến Thượng Quan Linh hoảng hồn khiếp sợ, nghe há»i vá»™i vã trả lá»i :
- Lão tiá»n bối đã Ä‘oán đúng! Tiểu tá»­ tên Thượng Quan Linh, quả đã ăn con mắt giả ấy, vừa rồi bị Ä‘au đớn khó chịu, may được lão tiá»n bối ra tay cứu nguy!
Tiểu tá»­ xin kính cảm tạ sá»± ra Æ¡n cá»§a lão tiá»n bối!
Äôi mắt trong lá»— hổng ấy đột nhiên tá»a ra má»™t tia sáng ngá»i ngó vá» Thượng Quan Linh, từ từ nói rằng :
- Thượng Quan Linh! Duyên số cá»§a cậu tốt lắm đấy! Äã giết nổi con Tam Mục Thiá»m Thừ, thế nào cậu chả há»c qua môn Khổ Nạp Ná»™i Gia? Vậy cậu hãy ngồi yên Ä‘iá»u độ lại chín đưá»ng mạch trong ngưá»i, thá»­ xem có thể đánh thông suốt được hai đưá»ng mạch Äốc và Nhiệm cùng vá»›i Sinh Tá»­ Huyá»n Quan không?
Thượng Quan Linh biết rõ lối giải huyệt và lối đánh thông Sinh Tá»­ Huyá»n Quan này đâu phải ai cÅ©ng làm nổi, đến như thầy mình là Tạ Äông Dương mà gần đây được Äoạt Hồn Kỳ má»›i giải nổi, sức mình đâu dám ước hão như thế?
Trong lòng tuy không tin nhưng cÅ©ng thá»­ nghe theo lá»i cá»§a ngưá»i trong động thá»­ xem sao, nhưng khi vận công, bá»—ng cảm thấy hai huyệt Äốc và Nhâm đã thông suốt hẳn, không bị bế tắc như trước nữa!
Thượng Quan Linh mừng quá đỗi, cậu vá»™i lập tức Ä‘iá»u hòa khí lá»±c Cá»­u Cung Lôi Phá»§ và Thập Nhị Trá»ng Lâu để sá»­a soạn đánh thông trá»ng Sinh Tá»­ Huyá»n Quan, nhưng bá»—ng sức nhá»› đến má»™t việc, nghe âm cuối cá»§a ngưá»i trong lá»— hổng hình như đã được nghe từ đâu rồi thì phải?
Càng nghÄ© càng cảm thấy quen quen, nhưng lại nhá»› không ra là ở đâu? Mải lo nghÄ© việc vu vÆ¡ nên chân khí không được tập trung đầy đủ, không làm sao tụ nổi chân khí để đánh thông Sinh Tá»­ Huyá»n Quan!
Càng nóng ruá»™t cậu bé lại càng không thể nào tập trung tinh thần để tụ chân lá»±c, mồ hôi lạnh lại toát ra ướt đầy mình, bá»—ng lại má»™t luồng gió lạnh luồn qua nách, sá»± phiá»n não trong mình lập tức chấm dứt hẳn.
Thượng Quan Linh vá»™i bình tÄ©nh lại lý trí, tái vận công lá»±c, chuyến này cậu đã thành công trong việc đánh thông Sinh Tá»­ Huyá»n Quan!
Trong lòng cậu bé mừng quýnh lên, xương cốt trong ngưá»i thư thái hẳn, tiếng nói lá»— hổng lại truyá»n ra :
- Thượng Quan Linh! Tuổi cậu còn trẻ thế, tại sao tâm thần lại không chuyên chút nào cả? Trong lúc cần chú tâm nhất, sao cậu còn nghĩ vu vơ gì cậy?
Thượng Quan Linh mỉm cưá»i rằng :
- Dạ bởi việc tiểu tá»­ nghe giá»ng nói cá»§a lão tiá»n bối có vẻ quen quá, hình như đã được nghe ở đâu vậy...
Ngưá»i trong lá»— hổng không chá» cậu bé dứt lá»i, bèn cưá»i nói :
- Äã gần hai mươi năm trá»i, ta chưa há» rá»i khá»i đây đến ná»­a bước, cậu chẳng qua má»›i ra Ä‘á»i được mưá»i bốn mưá»i năm năm nay, như thế thá»­ há»i làm sao mà gặp được ta? Mối kỳ duyên há»™i ngá»™ ngày hôm nay quả thật hiếm hoi cho cậu lắm đấy nhé! Vậy cậu nên kể vá» lai lịch tông phái cá»§a cậu, cả vá» nhưng đại sá»± trong gian hồ hai mươi năm gần đây có những sá»± gì đặc biết cho ta nghe thá»­ xem!
Thượng Quan Linh cảm thấy không có gì phải giấu diếm, hÆ¡n nữa mình đã chịu ân huệ cá»§a ngưá»i ta, nghÄ© thế bèn thuật rõ lai lịch và những chuyện tai nghe mắt thấy cá»§a mình cho ngưá»i cách động nghe, đồng thá»i cÅ©ng xin há»i danh hiệu cá»§a đối phương!
Ngưá»i cách động nghe xong trả lá»i rằng :
- Trong kiếp này ta không muốn trở vào giang hồ làm gì nữa, danh hiệu xưa kia cá»§a ta cÅ©ng quên hẳn vào dÄ© vãng rồi! Cậu đã gặp ta trong động này, vậy cứ việc gá»i ta là Äá»™ng Trung lão nhân cho được việc, những việc vừa rồi cậu má»›i kể, có má»™t chuyện hÆ¡i kỳ lạ, những nhân vật như Tây Äạo, Nam Bút, Bắc Kiếm, Äông Tăng và cả Chưởng giáo La Sát môn Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương chúng ta không cần bàn tá»›i vá»™i, chỉ nói riêng vá» Äoạt Hồn Kỳ, tên này tâm độc ra tay ác thế, cả Ä‘á»i có lẽ không bao giá» làm chuyện tốt gì, nhưng sao lại có vụ càn quét bá»n cướp đảo Kim Giao, hai lần cứu Äá»™c Tượng Chấn Trung Châu Long Tá»­ Äan, cả vụ giết Tần Trung song ác tại Thất Ly SÆ¡n nữa, con ngưá»i tàn ác quen tính như hắn không thể nào thá»±c hiện được những việc như thế được! không lý Äoạt Hồn Kỳ lại có ngưá»i thật kẻ giả sao?
Nói tới đây, ngập ngừng một lúc rồi tiếp tục :
- Nhưng ta có thể còn có cách chế ngá»± Äoạt Hồn Kỳ được! GiỠđây thá»i gian không còn nhiá»u nữa, để ta dạy trước cho cậu hai ngá»n tuyệt kỹ, khi đến Trưá»ng Sinh đảo ở Äông Hải và Lư SÆ¡n trên Tiểu Thanh Trì, cậu hãy Ä‘em ra thi thá»­ vá»›i Äoạt Hồn Kỳ sẽ biết ngay Äoạt Hồn Kỳ thật hay giả ngay lập tức! Xong cậu hãy vỠđây gặp lại ta, ta sẽ truyá»n hết những gì tuyệt há»c trong Ä‘á»i ra cho cậu, lẽ đương nhiên ta phải truyá»n bằng lối cách động trong lúc này, chỉ cần cậu chịu khó trong ná»­a năm, thế nào cậu cÅ©ng được toại nguyện vá»›i ước vá»ng là dùng kiếm đánh Bắc Kiếm, dùng cá» quạt ngã Äoạt Hồn Kỳ ngay!
Thượng Quan Linh nghe Äá»™ng Trung lão nhân nói huyá»n hoặc như vậy, bất giác bật cưá»i rằng :
- Thưa lão tiá»n bối! Theo sá»± nhận xét cá»§a tiểu tá»­, trong giá»›i võ lâm ngày nay, những cao thá»§ hạng đệ nhất lưu như Càn Khôn ngÅ© tuyệt và Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương chia ngôi đối lập, trong sáu ngưá»i ấy, lại phải kể Nam Bút Gia Cát Dật nổi bật hÆ¡n hết! Nhưng theo lão tiá»n bối nói, chẳng hóa ra lão tiá»n bối là ngưá»i giá»i thứ nhất trong thiên hạ này sao? Nếu quá lão tiá»n bối đã mến tiểu tá»­ đâu, xin lão tiá»n bối hãy cho biết rõ tên thật được không?
Äá»™ng Trung lão nhân nghe vậy trầm ngâm má»™t hồi rồi nói :
- Trong võ lâm vạn phái Ä‘á»u đồng nguyên cả, má»—i phái có má»™t sở trưá»ng riêng, hà tất lại phải chia ra làm thứ nhất thứ nhì làm gì? Tên tuổi cá»§a ta tạm thá»i không nói ra vá»™i, chá» cậu lại đây lần thứ hai, chừng ấy ta sẽ tặng cho cậu hai món đồ, rồi cậu sẽ giao cho Nam Bút Gia Cát Dật cùng Tây Äạo Thiên Si đạo trưởng xem rõ cố nhân này ngay!
Tá»›i đây, hình như cÅ©ng nhận ra vẻ nghi ngá» cá»§a Thượng Quan Linh, Äá»™ng Trung lão nhân mỉm cưá»i nói :
- Cậu nghi ngá» cÅ©ng phải, dù ta có giá»i đến bá»±c nào Ä‘i nữa làm gì trong nữa.
Làm gì mà trong ná»­a năm trá»i truyá»n nghệ mà khiến cậu có thể đánh bại được má»™t trong những nhân vật Càn Khôn ngÅ© tuyệt như thế? Quả thật là má»™t chuyện hoang đưá»ng hết sức thật! Nhưng cậu nhỠăn được mắt con Tam Mục Thiá»m Thừ nên công lá»±c đã trở thành vô song trên Ä‘á»i, kinh mạch toàn thân thông suốt, chân lá»±c cÅ©ng tăng lên bá»™i phần, chỉ còn há»c thêm những ngá»n tuyệt kỹ tinh kỳ bèn có thể tranh hùng vá»›i thiên hạ ngay! Nhưng trước khi ta chưa truyá»n nghá» thật thụ cho cậu, ta có đôi lá»i chân thành khuyên cậu là trong đạo há»c võ, trước tiên là trá»ng cưá»ng thân, vạn bất đắc dÄ© lắm má»›i ra tay, chá»› đừng nên á»· mạnh háo thắng, hiếp đáp kẻ yêu hÆ¡n mình!
Thượng Quan Linh đứng cung kính nghe lá»i chỉ giáo cá»§a Äá»™ng Trung lão nhân, trong lòng cảm thấy kính phục vô ngàn!
Äá»™ng Trung lão nhân lại nói :
- Cậu đã há»c được bảy mươi hai đưá»ng Huyá»n Thiên Phật cá»§a Tây Äạo, sau này không những còn gặp may há»c luôn Sinh Hoa Thất Bút cá»§a Nam Bút Gia Cát Dật, ná»™i hai môn ấy cÅ©ng đủ chấn át những tay võ lâm trong giang hồ rồi! Nhưng hôm nay ta chỉ truyá»n dạy cho cậu hai ngá»n, thế thứ nhất gá»i là Oan Trần Hải Äá» và má»™t thế gá»i Hận Mãn Tâm Äầu. Äây là những ngá»n tuyệt há»c gần hai mươi năm trá»i ta sống trong động đã tìm ra. Trong lòng võ lâm tuyệt không mấy ai được thấy qua!
Cậu bé nghe Äá»™ng Trung lão nhân chỉ truyá»n dạy cho mình có hai thế: Oan Trần Hải Äá» và Hận Mãn Tâm Äầu! Thoạt nghe hai tên cá»§a thế võ kỳ lạ như thế cÅ©ng bật cưá»i, nào có vẻ gì gá»i là võ há»c cao siêu đâu? Nhưng bá»—ng thấy ánh sáng đôi mắt cá»§a Äá»™ng Trung lão nhân lão nhân sáng ngá»i hẳn lên nhìn vá» phía mình, trong lòng bất giác thất kinh giật mình, biết ngay ngưá»i trước mặt mình đây là má»™t con ngưá»i đã từng Ä‘au khổ, mà những ngưá»i Ä‘au khổ phần đông Ä‘á»u có hoài bão trong mình, nên chi đã định nghÄ©a ra hai thế võ kỳ lạ ấy, rất có thể oai lá»±c cá»§a nó ghê lắm cÅ©ng chưa biết chừng.
Äá»™ng Trung lão nhân thu lại ánh mắt cá»§a mình, sắc mặt hiá»n hòa từ tốn dùng lá»i truyá»n dạy những cách thức ảo diệu tinh vi cá»§a hai thế Oan Trần Hải Äá» và Hận Mãn Tâm Äầu.
Thượng Quan Linh vốn đã có căn cơ thượng thăng vỠcông lực nội gia, trong suốt cuộc Trung du lại gặp toàn những cao thủ hạng đệ nhất lưu, đương nhiên mắt nhà nghỠlập biết hay dở ngay, biết hai thế võ này thần diệu vô kể.
Äá»™ng Trung lão nhân sau khi truyá»n dạy xong cho Thượng Quan Linh, lại bắt cậu bé diá»…n lại má»™t lần, thấy không sÆ¡ hở gì, má»›i mừng cưá»i nói rằng :
- Cậu quả thông minh tuyệt đỉnh lắm! Hèn gì Thiên Si đạo trưởng thấy đã mến thích ngay. Sau này nếu cậu gặp Äoạt Hồn Kỳ, hãy dùng thế đánh thứ nhất Oan Trần Hải Äá», khi hắn nhận không ra lối đánh nặng nhẹ thế nào, tất nhiên hắn không dám đỡ, nếu hắn không dùng đến Trích Tinh Hoán Vị bay vèo sang phía trái, thì cÅ©ng dùng thế Tuyá»n Diệp Tùy Phong quay thân đánh phản lại ngay, cậu nhá»› là bất luận hắn né tránh bằng cách nào, phải lập tức đổi ngay sang thế Hận Mãn Tâm Äầu, vì thế đánh này bí hiểm vô cùng, không ai có thể phòng hỠđược, đồng thá»i ngay lúc đó, có thể biết ra Äoạt Hồn Kỳ thật hay Äoạt Hồn Kỳ giả ngay!
Thượng Quan Linh ngạc nhiên kinh lạ há»i :
- Dạ thưa lão tiá»n bối, làm cách nào mà biết được Äoạt Hồn Kỳ thật hay Äoạt Hồn Kỳ giả?
Äá»™ng Trung lão nhân rằng :
- Nếu là Äoạt Hồn Kỳ thật, trong tình trạng nguy cấp ấy, tất nhiên y sẽ không miá»…n cưỡng để né tránh, lập tức hắn sẽ chuyển hóa ra thế đánh Thất Sát Hàn Linh âm công và ngá»n Nhiếp Hồn Thá»§ sẽ bấu ngay vào trá»ng huyệt Bạch Há»™i trên Thiên Linh Cái cá»§a cậu!
Thượng Quan Linh cau mày há»i nhanh :
- Nếu nguy thế con phải đánh thế nào để gỡ nguy?
Äá»™ng Trung lão nhân cưá»i rằng :
- Chẳng há» gì đâu! Há»… thấy hắn dùng đến thế Nhiếp Hồn Thá»§ thì cậu thá»§ thế rút hẳn ra ngoài vòng chiến để Thiên Si đạo trưởng ha Gia Cát Dật vào gỡ rối há»™ cho! Chá» lần tá»›i cậu lại đây, ta sẽ truyá»n lối chuyên phá vá» môn Thất Sát Hàn Linh âm công cá»§a Äoạt Hồn Kỳ!
Thượng Quan Linh nghi một hồi rằng :
- Con xin tuân lệnh truyá»n dạy cá»§a lão tiá»n bối! Nhưng nếu dùng thế Hận Mãn Tâm Äầu, tên Äoạt Hồn Kỳ thật sẽ xá»§ đến Nhiếp Hồn Thá»§ trong Thất Sát Hàn Linh âm công để đánh lại, còn Äoạt Hồn Kỳ giả thì...
Äá»™ng Trung lão nhân không chá» Thượng Quan Linh nói hết lá»i, bèn nói ngay rằng :
- Riêng vá» phần Äoạt Hồn Kỳ giả chính ta cÅ©ng không biết hắn sẽ dùng tuyệt há»c gì để gỡ? Nhưng cứ theo sá»± phán Ä‘oán cá»§a ta, thì tâm dạ cá»§a Äoạt Hồn Kỳ này không đến ná»—i tệ bạc hung ác cho lắm, sau khi cậu giệt được mặt nạ da ngưá»i cá»§a y, hãy má»i ngay Thiên Si đạo trưởng ha Gia Cát Dật đứng ra can thiệp cho đẹp chuyện!
Thượng Quan Linh nghe xong, cưá»i nói vá»›i Äá»™ng Trung lão nhân rằng :
- Lão tiá»n bối chá» kỳ sau con đến má»›i truyá»n dạy thêm các lối đánh vá»›i Äoạt Hồn Kỳ, chắc bây giá» ngưá»i sắp sá»­a Ä‘uổi con Ä‘i đây chăng?
Äá»™ng Trung lão nhân mỉm cưá»i rằng :
- Mối kỳ duyên hôm nay, quả chỉ có đến thế thôi! Cậu không nên lẻo mép trước mặt ta như thế, còn chuyện gì cần thì há»i cho mau Ä‘i!
Thượng Quan Linh thưa rằng :
- Con má»›i tá»›i Trung Nguyên lần đầu tiên nên không đưá»ng sá cho lắm, có ông bạn là Bách Thảo lão nhân Lăng Má»™ Nông lại bị má»™t nhân vật tên gá»i Cá»­u Trưởng Thần Ông Äàm Bách Thá»§y rượt đánh không biết lạc vào phương hướng nào? Tỉnh này không biết thuá»™c vá» tỉnh gì? Tên núi? Tên huyện? Nếu kỳ sau con lại đây, má»›i có thể tìm kiếm dá»… dàng chứ?

Xem tiếp hồi 9 Bắc Kiếm Äông Tăng


Tài sản của ketractang

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #10  
Old 09-06-2008, 05:34 PM
ketractang's Avatar
ketractang ketractang is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP HCM
Bài gởi: 64
Thá»i gian online: 5 giá» 0 phút 9 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 570 Times in 20 Posts
Hồi 9 Bắc Kiếm Äông Tăng


Äá»™ng Trung lão nhân khẽ thở dài nói :
- Äã mưá»i tám mưá»i chín năm sống trong động huyệt này, khiến ta quên hết những chuyện dÄ© vãng rồi! Äây hình như là địa phận An Huy phía Nam thì phải?
Tên cá»§a sÆ¡n cốc ta không biết, khi rá»i khá»i đây, cậu tìm há»i thăm mấy ngưá»i tiá»u phu thá»­ xem!
Thượng Quan Linh biết rằng bất luận má»™t ngưá»i thương tâm đến đâu Ä‘i nữa, cÅ©ng không thể nào quên được chá»— ở cá»§a mình, ngưá»i già trước mắt đây thế nào chả có những chuyện bí ẩn trong ngưá»i? Cậu lại mỉm cưá»i há»i rằng :
- Lão tiá»n bối sống má»™t mình trong huyệt động như thế, vấn đỠăn uống tính ra làm sao? Có cần con giúp ít lương thá»±c đến không?
Äá»™ng Trung lão nhân mỉm cưá»i rằng :
- Cậu nghÄ© chu đáo lắm đấy! Nhưng trong động ta đã tồn trữ nhiá»u lương thá»±c rồi, hÆ¡n nữa ta lại tập nhịn ăn được cả hàng tuần, lại có nước suối linh tuyá»n để uống, cậu khá»i cần lo vá» mặt này cho ta! Nếu chuyến sau cậu tá»›i, hãy nhá»› Ä‘em theo Vô Tá»± chân kinh cho ta xem thá»­, may ra có ích lợi gì cho Thiên Si lão đạo cÅ©ng nên!
Thượng Quan Linh gật đầu đáp rồi cưá»i tươi nói :
- Ân nghÄ©a cá»§a lão tiá»n bối vá»›i tiểu tá»­ đây như núi Thái SÆ¡n! Vậy lão tiá»n bối có thể cho tiểu tá»­ chiêm ngưỡng dung nhan và kim thân cá»§a ngài được không?
Äá»™ng Trung lão nhân lắc đầu rằng :
- Ta biết cậu muốn biết rõ vỠtên hiệu của ta, nhưng bình sinh ta không bao giỠnói lần thứ hai, lần sau cậu tới tự khắc rõ, kỳ này không những ta không cho cậu hay, mà còn bắt cậu triệt để giữ bí mật này, dù cả Thiên Si đạo trưởng hay Gia Cát Dật cũng không được cho hỠbiết đến!
Äá»™ng Trung lão nhân càng giấu thân phận, cậu bé càng bị tánh háo kỳ thúc giục, miệng cậu ấm á»› vâng dạ, nhưng thân cậu đã tung nhanh vá» phía lá»— hổng đằng vách đá để xem trong động ấy có những gì lạ!
Nhưng thân vừa tung lên, má»™t luồng gió lạnh đã từ lá»— hổng tạt mạnh đến chận ngay Thượng Quan Linh lại, Äá»™ng Trung lão nhân ná»­a cưá»i ná»­a trách rằng :
- Cậu không được quá nghịch ngợm thế! Hãy Ä‘i dá»± há»™i ở Äông Hải và Lư SÆ¡n xong rồi vỠđây gặp lại ta sau!
Dứt lá»i, tiếng thạch động chuyển động nhẹ, chỉ thấy lá»— hổng bị đóng kín lại ngay!
Thượng Quan Linh gá»i thêm mấy tiếng lão tiá»n bối nhưng vô hiệu quả, đành buồn bã lững thững ra khá»i hang Tuyệt cốc!
Ra khá»i động, Thượng Quan Linh bèn cố nhá»› vị trí han, đồng thá»i cÅ©ng nghÄ© ngay đến Bách Thảo lão nhân Lăng Má»™ Nông, không hiểu có bị độc thá»§ cá»§a Cá»­u Trượng Thần Ông chưa?
Äi được má»™t quãng, bá»—ng Thượng Quan Linh thất kinh hoảng ngưá»i vì cậu dưới đất có vết máu tươi, những cây gần đó cÅ©ng găm tua tá»§a Tá»­ Phi Hoa cá»§a mình đã cho Lăng Má»™ Nông mượn!
Thượng Quan Linh vá»™i rảo nhanh bước, nhưng chẳng thấy bóng ngưá»i đâu hết! Dưới mặt đất, cứ cách chừng hÆ¡n trượng lại có vài giá»t máu tươi nhá» trên đất, chứng tá» có ngưá»i bị thương Ä‘ang đào tẩu! Trong lòng Thượng Quan Linh đã nghÄ© đến máu đây chắc cá»§a ông già Lăng Má»™ Nông, ngưá»i đã đưa mình tá»›i hang động để tìm thuốc chữa bệnh Phân Kinh Thác Mạch, đồng thá»i đã khiến mình gặp được kỳ nhân trong động, há»c được hai thế võ kỳ ảo. Càng nghÄ©, cậu bé càng lo cho số phận cá»§a Bách Thảo lão nhân, thế là cậu dồn hết tâm trí dò theo vết máu, Ä‘uổi nhanh theo.
Chẳng biết là đã Ä‘i được bao lâu, vết máu dưới đất cÅ©ng mất dấu hẳn, hang Tuyệt cốc đã khuất biến, Thượng Quan Linh nghÄ© bụng cứ Ä‘i thế này, chuyến tá»›i làm sao mà tìm cho ra hang Tuyệt cốc ná»? Nhưng giỠđây kiếm đâu ra ngưá»i để há»i thăm, Ä‘i hay ở? Quả thật khó quyết định!
Trong khi Thượng Quan Linh ngồi tá»±a vào má»™t gốc cây thông duy nghÄ©, bá»—ng cách xa ba trượng, có tiếng động nhá». Cậu bé ngồi nhổm ngay dậy, chăm chú nhìn vào trong đám lùm cây sầm uất, cất tiếng há»i :
- Vị nào trong đó? Xin cho được gặp mặt!
Má»™t tiếng cưá»i lạnh lùng từ trong lùm cây phát ra, tiếp theo là má»™t hoàng y lão nhân tay cầm Cá»­u Äầu Thiết Trượng từ trong bước ra, tóc râu bạc phÆ¡, đôi mắt sáng ngá»i oai phong, nhưng đùi bên phía trái máu me lênh láng ướt cả ống quân.
Thấy cách ăn mặc và cây Cá»­u Äầu Thiết Trượng, Thượng Quan Linh bèn nghiá»…m nhiên há»i rằng :
- Ông đây phải hiệu ngưá»i xưng là Cá»­u Trượng Thần Ông, tá»± đắc vá»›i lối phóng ra má»™t hÆ¡i chín ngá»n Ô Phong Thiết Thảo Äàm Bách Thá»§y đấy không?
Hoàng y lão nhân ngạc nhiên nhìn Thượng Quan Linh, rồi cưá»i nhạt rằng :
- Thằng ranh con, nếu không tại tuổi ngươi quá nhá», chỉ tá»™i việc dám gá»i thẳng tên lão phu đây cÅ©ng đủ để ngươi chết vô táng địa rồi!
Thượng Quan Linh thấy đối phương quá hống hách thế, trong bụng giận Ä‘iên ngưá»i rằng :
- Gá»i ông Äàm Bách Thá»§y, có gì mà không được? ông chê tôi tuổi nhá», nhưng ông có biết ngưá»i ta thưá»ng nói hậu sinh khả úy không? Äâu như ông sống già ná»­a Ä‘á»i sắp chui vào hòm nay mai mà còn lên mặt hống hách như thế? Ông không thích nghe, nhưng tôi cứ thích gá»i đấy! Äàm Bách Thá»§y. Ông có biết Bách Thảo lão nhân diện ở đâu không? Ngưá»i mà ông giao đấu hồi nãy đó!
Cá»­u Trượng Thần Ông Äàm Bách Thá»§y tức Ä‘iên đầu, tính ra tay nhưng lại thôi, cậy thiết trượng động thình thịch xuống mặt đất, râu tóc dá»±ng ngược từng hồi vì cÆ¡n tức.
Thượng Quan Linh thấy vậy Ä‘iá»m nhiên rằng :
- Ông đóng bá»™ tịch hung dữ thế, nào có dá»a được ai đâu? Hãy mách cho tôi rõ phải chăng ngưá»i bạn già Bách Thảo lão nhân cá»§a tôi đã bị ông hại rồi?
Cá»­u Trượng Thần Ông Äàm Bách Thá»§y tức đến ná»—i sắp ra tay, nhưng sau khi nghe Thượng Quan Linh bình tÄ©nh ăn nói như thế, lão lại đâm ngạc nhiên hẳn, sau cùng lão thu bá»™ mặt giận giữ cá»§a mình lại, mỉm cưá»i rằng :
- Lão thất phu Lăng Má»™ Nông đã trúng chín ngá»n Ô Phong Thiết Thảo cá»§a ta, không biết giá» này lạo Ä‘ang quằn quại ở đâu? Nhưng vá»›i tài nghệ như lão đâu có gì đáng để theo há»c? Chẳng thà theo quách ta làm đồ đệ cho rồi, ta sẽ truyá»n dạy cho những ngá»n tuyệt há»c để ngươi có thể tung hoành và trấn át gian hồ sau này không hÆ¡n sao?
Thượng Quan Linh eo ơi một tiếng rồi nói :
- Này Äàm Bách Thá»§y! Uổng cho ông đã nổi tên trong làng võ lâm, ăn nói sao không biết liêm sỉ là gì? Ông nói Bách Thảo lão nhân đã trúng chín ngá»n Thiết Thảo cá»§a ông, thế tôi coi thá»­ tá»›i ông, đám máu trên đùi trái cá»§a ông lại bị ai đánh ra nông ná»—i như thế?
Cửu Trượng Thần Ông sắc mặt đỠlên, Thượng Quan Linh lại tiếp tục nói :
- Vá»›i những võ há»c cá»§a ông như thế mà cÅ©ng tính làm sư phụ tôi? Tôi khuyên ông đừng nên á»· già mà lên mặt kẻ cả, nếu tôi không vì nể ông tuổi quá cao, lại nữa trên mình mang thương tích, chỉ ná»™i trong hai thế, tôi không bắt ông Hận Mãn Tâm Äầu thì cÅ©ng khiến ông Oan Trần Hải Äá» mất ngay!
Trong làng võ lâm, danh cá»§a Cá»­u Trượng Thần Ông Äàm Bách Thá»§y chỉ thua có Càn Khôn ngÅ© tuyệt và La Sát môn cá»§a Mạnh Tam Nương mà thôi, nên xưa nay kiêu ngạo vô cùng! Hôm nay lại gặp phải thằng bé không biết sợ trá»i sợ đất là gì cả, tính tình có vẻ kiêu ngạo hÆ¡n cả mình là khác, mở miệng Äàm Bách Thá»§y, mím miệng Äàm Bách Thá»§y, gá»i liên hồi, đôi mày cau lại rằng :
- Thằng nhãi ranh không nếm chút mùi vị cÅ©ng không biết trá»i cao đất rá»™ng là gì, vậy hãy nếm thá»­ mùi vị Cương Chưởng cá»§a lão phu cho biết!
Tay trái đưa ra, chỉ dùng sáu phần mưá»i công lá»±c, lập tức má»™t luồng gió như sông cuồn cuá»™n đẩy tá»›i phía Thượng Quan Linh.
Từ khi Äoạt Hồn Kỳ Phân Kinh Thác Mạch, công lá»±c cá»§a Thượng Quan Linh đã tăng hẳn, nay lại được nuốt Äon Nguyên cá»§a con Tam Mục Thiá»m Thừ, lại nghe Äá»™ng Trung lão nhân nói chân lá»±c cá»§a mình đã tăng lên bá»™i phần, nhưng vì chưa thá»­ qua, trong lòng khó tin, nay thấy Cá»­u Trượng Thần Ông chưởng lá»±c ra, cÅ©ng giÆ¡ luôn chưởng bên phải vung lên đỡ.
Trong chưởng này, Thượng Quan Linh cố ý muốn thí nghiệm xem chân khí ná»™i lá»±c cá»§a mình đã tăng cưá»i đến mức độ nào, nên cậu bé đã dùng đến chín phần mưá»i đánh ra. Khi hai ngá»n kình phong chạm nhau, ngang nhiên đã khiến cho đại danh Cá»­u Trượng Thần Ông bị thương tổn hẳn, chỉ thấy lão loạng choạng bị lùi sau hẳn ba thước!
Äàm Bách Thá»§y nằm má»™ng cÅ©ng không thể ngá» Thượng Quan Linh giá»i đến thế! Trong lòng bắt đầu chá»™t dạ, nghÄ© thầm không biết thằng nhá» này là môn đồ cá»§a môn phái nào mà công lá»±c cao thế, nếu so vá»›i tuổi tác trái ngược hẳn nhau!
Trong má»™t chưởng đánh lùi được Cá»­u Trượng Thần Ông, Thượng Quan Linh biết công lá»±c cá»§a mình quả nhiên đã tăng hẳn, bèn thản nhiên cưá»i rằng :
- Sao? Äàm Bách Thá»§y? Vá»›i chút võ há»c hão danh cá»§a ông, đã muốn làm sư ngưá»i ta ư? Chuyện Ä‘á»i tức cưá»i thật! Vậy ông có cần dùng đến Cá»­u Äầu Thiết Trượng hay loại Bách Bá»™ Ô Phong Thảo thì xin cứ việc thá»­ Ä‘i!
Äàm Bách Thá»§y tuy kinh hoàng vá» ná»™i gia chân lá»±c cá»§a Thượng Quan Linh nhưng trong bụng vẫn chưa phục, cho rằng vừa rồi mình khinh địch, chỉ dùng có sáu phần mưá»i công lá»±c nên đã thua. Lão bèn cưá»i nhạt và sa sầm ngay nét mặt xuống rằng :
- Nhãi con biết gì? Vừa rồi lão đã nương tay nhưá»ng nhịn cho ngươi, nếu đã không biết phải quấy, ta sẵn lòng cho ngươi má»™t bài há»c cho xứng đáng!
Nói xong, tay phải vận nội lực cắm sâu cây thiết trượng xuống đất, rồi giơ luôn hai tay ra đẩy luôn song trưởng đánh tới, quả nhiên một luồng gió mạnh ào ào phóng ra, cát bụi nổi cả một vùng, khí thế dũng mãnh vô cùng!
Thượng Quan Linh nhận ngay ra lợi hại, không dám chảnh mảng, vá»™i tụ chân khí vào Äan Äiá»n, dùng hết mưá»i phần công lá»±c, vung chưởng ra nghênh tiếp.
Tuy gặp nhiá»u may mắn nhưng Thượng Quan Linh chưa có cÆ¡ há»™i khổ luyện thêm vá» chân lá»±c ná»™i khí cá»§a mình, trong tình trạng trước mắt đây, cÅ©ng chỉ ngang hàng vá»›i Äàm Bách Thá»§y mà thôi! Riêng phần Äàm Bách Thá»§y, phần bị thương trong ngưá»i, nên chân lá»±c trong ngưá»i bị sút kém má»™t phần nào, cho nên trong chưởng lá»±c lần thứ hai này, Thượng Quan Linh vẫn đứng y nguyên bất động, nhưng râu tóc áo cá»§a Äàm Bách Thá»§y đã bay phấp phá»›i vì ngá»n chưởng phong cá»§a đối thá»§, lão lại lùi vá» phía sau hai bước nữa.
Äàm Bách Thá»§y thấy vậy thất kinh hồn vía, trong lòng bá»—ng nối ý giết, phập má»™t tiếng rút luôn cây Cá»­u Äầu Thiết Trượng dưới mặt đất lên.
Thượng Quan Linh biết ngưá»i ta nổi danh nhá» Thiết Trượng, thế nào chả có lối đánh tuyệt nghệ? Cậu cÅ©ng vá»™i rút cây Văn Xương bút cá»§a mình ra cầm tay.
Äàm Bách Thá»§y tay cầm trượng, lão chẳng nhảy nhót gì, cứ lừ lừ tiến tá»›i từng bước má»™t, Thượng Quan Linh tính chê cưá»i lão sao khéo đóng há» như thế, nhưng cậu chưa kịp mở miệng cưá»i, thì Äàm Bách Thá»§y từ chậm đổi hẳn sang nhanh, như má»™t tia chá»›p, cây Cá»­u Äầu Thiết Trượng vụt má»™t tiếng khiếp hồn, từ trên đỉnh đầu bá»­a mạnh xuống.
Thượng Quan Linh biết cây bút cá»§a mình không thể đỡ liá»u món binh khí trầm nặng cá»§a đối thá»§ được, nên cứ việc né thân nhảy tránh như con chim sâu, chá» dịp địch thá»§ há»› hênh sẽ ra tay công hãm! Nào ngá» cây Thiết Trượng quả danh bất hư truyá»n, trước mắt cậu bé chỉ thấy má»™t rừng trượng pháp bao quanh lấy mình, tiếng giò vù vù, mạnh không thể tả.
Trong cảnh hiểm nghèo ấy, Thượng Quan Linh chì còn dùng đến thế Linh Äiểu Triển Dá»±c Khéo Äá»™ Thiên Hà né tránh, đồng thá»i dùng luôn thế Thiết Bản Kiá»u Công, toàn thân bấu chặt mặt đất, rồi đưa tay trái khẽ đẩy mặt đất vá»›i lối khinh công tuyệt đỉnh vá»t sang bên phải hÆ¡n sáu thước, tránh thoát những đưá»ng trượng tua tá»§a như ngá»n đồi nhá» quấn quít lầy mình từ nãy giá».
Cậu bé đầy mình mồ hôi lạnh, đứng thẳng ngưá»i lên, Äàm Bách Thá»§y ngá»­a mặt lên trá»i cưá»i ngất ngưởng rằng :
- Ná»™i trong năm mươi hiệp, nếu cây Cá»­u Äầu Thiết Trượng cá»§a lão phu không đánh bật được cậy Văn Xương bút cá»§a ngươi thì ba chữ Äàm Bách Thá»§y lập tức được xóa hẳn trong giang hồ ngay!
Thượng Quan Linh ôm bụng cưá»i ha hả.
Cửu Trượng Thần Ông ngước mắt quát tháo :
- Thằng nhãi ranh! Có chuyện gì mà cưá»i hả hê thế?
Thượng Quan Linh nín cưá»i cong môi lên nói :
- Äàm Bách Thá»§y! Äừng nói là trong năm mươi hiệp ông chưa thắng nổi tôi, cho có thêm năm mươi hiệp nữa cÅ©ng chả Ä‘i đến đâu!
Äàm Bách Thá»§y giận Ä‘iên ngưá»i! Choang má»™t tiếng, cây thần trượng đánh luôn vào má»™t tảng đá, cát bụi tóe lá»­a tứ tung, hậm há»±c nhìn trừng vào Thượng Quan Linh.
Thượng Quan Linh nắm chặt cây Văn Xương bút của mình, ngang nhiên nói :
- Äàm Bách Thá»§y! Nếu có thua thì nói thẳng cho rồi Ä‘i! Äừng ở đó động trò dá»a ngưá»i trông ná»±c cưá»i lắm!
Äàm Bách Thá»§y giận quá nổi khùng, hét lên má»™t tiếng, dùng hết toàn lá»±c vào cây thiết trượng, vung ra má»™t thế Tam Hoa Tá» Äỉnh, những đưá»ng trượng tua tá»§a nhanh như làn Ä‘iện chụp ập xuống đầu Thượng Quan Linh.
Thượng Quan Linh cÅ©ng biết trượng pháp cá»§a Äàm Bách Thá»§y không phải tục phàm gì, đâu dám đỡ liá»u bằng cây Văn Xương bút? Nhưng cậu bé cÅ©ng nhảy nhót vung bút Ä‘iểm túi bụi qua địch!
Äàm Bách Thá»§y vốn là ngưá»i đã nổi danh trên giang hồ, đánh vá»›i má»™t kẻ hậu bối như thế sợ thiên hạ chê cưá»i mình á»· lá»›n hiếp nhá», nên cÅ©ng nương tay trong lúc đánh, nào ngá» thằng nhãi ranh dám cả gan trả đũa, không chịu nhưá»ng nhịn chút nào, dưới cÆ¡n thịnh ná»™, Äàm Bách Thá»§y tăng mạnh thêm trượng pháp đối địch!
Cậy Văn Xương bút lúc này đánh luôn ra ba mươi sáu đưá»ng Văn Xương bút pháp cá»§a Tạ Äông Dương đã truyá»n dạy. Chỉ thấy ánh bút loang loáng má»™t vùng như tia chá»›p Ä‘iện trá»i công, hãm mãnh liệt vá» phía Äàm Bách Thá»§y.
Trượng pháp ào ào cá»§a Äàm Bách Thá»§y lúc này cÅ©ng tung ra hai thế Cuồng Phong Lạc Äiệp, Lãng Quyến Lưu Sa ép hẳn Thượng Quan Linh lùi hẳn hÆ¡n ngoài trượng xong, rồi đổi thế thá»§ thành thế công.
Trong ná»™i mưá»i hiệp đầu, Thượng Quan Linh lại bị vây trong trượng pháp cá»§a Äàm Bách Thá»§y, cậu bé đành cố gắng giở hết ba mươi sáu ngá»n Văn Xương bút pháp tinh diệu cá»§a mình ra chống đỡ má»›i miá»…n cưỡng tạm yên!
Vào khoảng bốn mươi hiệp, nguy cÆ¡ đã hiện khắp xung quanh ngưá»i, Cá»­u Trượng Thần Ông Äàm Bách Thá»§y đã nắm chắc phần thắng trong tay mình, tiếng cưá»i ha hả liên hồi, thình lình cây thiết trượng quét mạnh xuống hai chân Thượng Quan Linh đánh ra má»™t thế Hoành Tảo Thiên Quân, cướp đánh nhiá»u nÆ¡i trá»ng yếu trên ngưá»i cậu bé!
Thượng Quan Linh đã đấu hÆ¡n bốn mươi hiệp, mồ hôi trên ngưá»i dần dần nhá»… nhại, khi thế đối thá»§ đánh thế Hoành Tảo Thiên Quân má»™t cách dÅ©ng mãnh như thế, vôi cong ngưá»i nhảy vá»t ra ngoài hai trượng, thoát khá»i uy lá»±c cá»§a thiết trượng Ä‘ang bao vây.
Cá»­u Trượng Thần Ông Äàm Bách Thá»§y đắc ý cưá»i ha hả rằng :
- Nhãi ranh kia! Chưa đủ năm mươi hiệp cơ mà...
Thượng Quan Linh đưa vạt áo lên chùi mồ hôi trán, hừ một tiếng rằng :
- Äàm Bách Thá»§y! Xin ông đừng vá»™i há»›n hở đắc chí! GiỠđây xin ông hãy thá»­ tiếp tôi thêm năm mươi hiệp xem sao?
Vừa nói vừa tung mình vào lại vòng chiến, trong chuyến này, Thượng Quan Linh dùng ngay thế Huyá»n Thiên Thất Thập Nhị Phất cá»§a Thiên Si đạo trưởng đã truyá»n, thế là má»™t ối đánh oai thế tuyệt luận được cậu bé dùng cây Văn Xương bút diá»…n đánh!
Äàm Bách Thá»§y thấy lối đánh má»›i lạ, giật nảy mình lùi thân.
Nhưng Thượng Quan Linh đã sấn sát tá»›i, cả má»™t vùng hoa bút tá»a ra như má»™t dòng sông chong chóng gặp gió, chỉ thấy cậu bé trên thì Ä‘iểm song mục, giữa thì đâm huyệt Chưởng Äài, dưới lại bế huyệt Äồng Tuyá»n! Trong má»™t thế đầu tiên, đã ngang nhiên má»™t lúc chia đánh ba trá»ng Ä‘iểm cá»§a địch.
Äàm Bách Thá»§y nhận ngay ra môn võ này chỉ có Tây Äạo Thiên Si đạo trưởng trong nhóm Càn Khôn ngÅ© tuyệt má»›i có lối đánh kinh hồn này!
Äàm Bách Thá»§y vừa gá» thế đánh vừa tá»± nhá»§ thầm: Thằng nhãi này tuổi nhá» thế, không biết nó há»c đâu được lối tuyệt há»c bất truyá»n cá»§a Thiên Si đạo trưởng này! Tuy tay chân nó còn ngượng nghịu chưa quen, nhưng bảy mươi hai thế biến hóa kỳ ảo ấy, mình muốn thắng nó cÅ©ng không phải chuyện dá»…! Nhưng mình đã chót lá»›n tiếng khoe khoang má»›i nó, ná»™i trong má»™t trăm hiệp không thắng nổi nó, chẳng lẽ Äàm Bách Thá»§y phải xóa tên trong giang hồ thật ư? NghÄ© thế, Äàm Bách Thá»§y bất giác rùng mình thất kinh! Không biết tính sao, đành vỠđánh mạnh má»™t trượng, tung mình nhảy ra xa hÆ¡n ba trượng.
Thượng Quan Linh trong lúc thá»­ sÆ¡ tuyệt há»c, quả nhiên thấy oai lá»±c lạnh lạ, đằng này cậu bé vừa mừng thầm trong bụng bá»—ng đối phương nhảy khá»i vòng chiến, Thượng Quan Linh ngạc nhiên há»i :
- Äàm Bách Thá»§y! Äã đầy trăm hiệp đâu? bá»™ ông sợ rồi hả?
Cá»­u Trượng Thần Ông trong lòng thẹn thùng, sắc mặt rầu rầu trả lá»i rằng :
- Trong lúc lão phu hấp tấp lại đây, đã quên phứt má»™t chuyện quan trá»ng, vậy ngươi hãy ở đây chỠđợi ta trong ná»­a ngày, còn bốn mươi hiệp nữa chúng ta giải quyết sau vậy!
Thượng Quan Linh nghe vậy cưá»i lên sằng sặc rằng :
- Rõ ràng là ông sợ bị thua, thế mà cÅ©ng Ä‘i dùng lối đánh lừa trẻ con còn không nổi để đánh lừa tôi! Chuyện lá»›n tày trá»i đến đâu Ä‘i nữa cÅ©ng phải đánh bốn mươi hiệp rồi muốn Ä‘i đâu thì Ä‘i!
Nói xong cùng vung bút đánh ra.
Äàm Bách Thá»§y sa hẳn mặt xuống nói :
- Nếu vậy thì ngươi cùng đi với ta vậy!
Dứt lá»i tung thân vá»t nhảy ra xa bốn trượng, Thượng Quan Linh cÅ©ng vá»™i tung mình Ä‘uổi theo sau, thế là cả hai Ä‘á»u dùng thuật khinh công phi hành cá»§a mình ra, dần dà Thượng Quan Linh đã gần ká» thêm!
Trong lúc Äàm Bách Thá»§y quýnh ngưá»i, thì trước mặt hiện ra má»™t đám rừng rậm rạp, Äàm Bách Thá»§y vá»™i đỠkhí tung mình trong hai cái nhún nhảy đã lẩn biến vào trong rừng!
Thượng Quan Linh không ngá» Äàm Bách Thá»§y có ý trốn mình thế, khi cậu Ä‘uổi tá»›i nÆ¡i, tung tích đối phương đã biến vào rừng.
Cậu bé do dá»± suy nghÄ© má»™t hồi, bởi trên giang hồ thưá»ng có câu tục ngữ :
Cùng khấu mạc truy dị lâm mạc nhập, vì mình dá»… bị lá»™ mục tiêu hÆ¡n! Kẻ địch dá»… ra tay hạ độc thá»§, khó mà phòng được! nhưng nghÄ© tá»›i ngưá»i bạn già Bách Thảo lão nhân, trong lòng không cam tâm tý nào! Trong cÆ¡n tức, cậu bé không sao dằn nổi, thế là bất kể lợi hại gì, cây Văn Xương bút đưa ra che chắn trước ngá»±c, mạo hiểm xong vào.
Thượng Quan Linh cÅ©ng biết mình quá liá»u, sau khi phi thân tung mình cào sâu hÆ¡n trượng, cậu bé nhanh nhẹn xuyên qua trái né qua phải má»™t hồi, rồi tìm ngay đến má»™t gốc cây lá»›n đứng dá»±a vào đó, đưa mắt quan sát khắp chung quanh má»™t lượt.
Bá»—ng trên đỉnh đầu có giá»ng cưá»i lạnh lùng vang xuống, Thượng Quan Linh giật mình thất kinh, cây Văn Xương bút tức khắc đánh ra má»™t thế Xuyên Vân Nã Nguyệt.
Kình phong đánh lên, cành lá ào ào ngả nghiêng, má»™t bòng áo vàng tung mình qua má»™t cây khác, tiếng cưá»i lạnh lùng lại truyá»n đến tai cậu bé rằng :
- Lão phu nếu quả không bận chuyện trong ngưá»i, Ä‘á»i nào để nhãi ranh há»—n láo như thế? Giá» tạm cho ngươi xem chút lợi hại cá»§a ta cho biết thân biết phận! Nếu sau còn gặp nhau trên giang hồ, mà vẫn giữ thói ương ngạnh ấy, đừng có trách ta ra tay nhé!
Vừa dứt tiếng nói, Thượng Quan Linh bá»—ng cảm thấy xung quanh ngưá»i mình có tiếng gió rít lên đánh tá»›i, cậu bé vá»™i vung bút lên quay tít như má»™t cái dù che mưa để che khắp toàn thân, đồng thá»i liếc mắt quan sát động tÄ©nh.
Äàm Bách Thá»§y xưa nay vốn tá»± hào vá»›i môn ám khí Bách Bá»™ Ô Phong Thiết Thảo cá»§a mình, má»—i lần ra tay là chín ngá»n cá» sắt bách phát bách trúng. Lúc này chỉ thấy chín ngá»n cá» chụm lại làm má»™t nhắm thẳng cay Văn Xương bút choạc tá»›i nhanh như chá»›p.
Thượng Quan Linh thấy Ô Phong Thiết Thảo, thoạt tiên bay ra chín ngá»n rõ ràng, sau thình lình lại tụ trung thành má»™t mà nhắm ngay cây bút cá»§a mình choạc tá»›i, biết ngay võ nghệ cá»§a ngưá»i xá»­ dụng đã Ä‘i đến mức tinh vi tuyệt đỉnh, mình chẳng qua chỉ nhỠđược những sá»± gặp may kỳ lạ mà thôi, nếu nói vá» võ há»c cá»§a mình trong tình trạng này còn thua địch rất nhiá»u.
Biết rõ lợi hại như thế, hÆ¡n nữa lại nằm trong thế bất lợi là trong rừng tối om, dù Thượng Quan Linh gan có to bằng trá»i Ä‘i nữa cÅ©ng không thể nào theo Ä‘uổi tá»›i cùng được, thế là cậu bé đành để tiếng cưá»i cá»§a Äàm Bách Thá»§y má»—i lúc má»™t xa dần hẳn.
Thượng Quan Linh đứng đực ngưá»i suy nghÄ© những sá»± tao ngá»™ kỳ lạ cá»§a mình, nào là công lá»±c tăng dần, nào oai lá»±c môn Huyá»n Thiên Thất Thập Nhị Phất cá»§a Thiên Si đạo trưởng, trong hai trận thá»­ chưởng vá»›i Äàm Bách Thá»§y, không biết đã cách nÆ¡i động huyệt Tuyệt cốc bao xa rồi? Bây giá» tìm được ai mà há»i tên đưá»ng lối đây? Nếu vạn nhất sau này tìm đến không biết chá»— thì phải làm thế nào?
Trong lòng Thượng Quan Linh lâng lâng, chuyện đã thế, cÅ©ng không biết làm cách gì hÆ¡n, cậu bé đành đủng đỉnh bước ra khá»i rừng, chuẩn bị há»i thăm ngưá»i ta tìm đưá»ng Ä‘i đến Trưá»ng Sinh đảo để kịp tham gia má»™t cuá»™c võ lâm thịnh há»™i ở đó.
Vừa ra khá»i cá»­a rừng, bá»—ng thấy má»™t bóng ngưá»i nhanh như cắt nhoáng qua mắt mình.
Má»™t là Thượng Quan Linh nghÄ© trong rừng làm gì có ngưá»i lạ nào khác, hai nữa thân pháp cá»§a ngưá»i ấy lại tuyệt cau, cậu bé tin chắc lại là Äàm Bách Thá»§y đây.
Thượng Quan Linh hấp tấp núp vào má»™t gốc cây sầm uất gần đó, chá» bóng ngưá»i Ä‘i tá»›i gần, thình lình hét lên má»™t tiếng dữ dá»™i, dùng đến chín phần mưá»i chân lá»±c, vung luôn song chưởng đánh ra, chỉ thấy cây lá rào rào gẫy rập, dồn hết vá» phía bóng ngưá»i Ä‘ang tiến tá»›i.
Ngưá»i Ä‘i đưá»ng không ngá» có ngưá»i dùng chưởng lá»±c đánh lén mình thình lình như thế, vá»™i ngừng chân hít mạnh hÆ¡i lên ngưá»i, hai chân khẽ nhún xuống đất, toàn thân nhẹ vá»t như má»™t con chim vá» phía sau, thật là má»™t khinh công tuyệt đỉnh và đẹp mắt. Trong khi bị đánh lèn như thế mà đã ngang nhiên ung dung né tránh được chưởng lá»±c cá»§a địch, như thế đủ biết võ nghệ ngưá»i Ä‘i đưá»ng ghê gá»›m bá»±c nào rồi!
Thượng Quan Linh theo gió chưởng tung mình bay ra, đến khi nhận rõ mặt ngưá»i Ä‘i đưá»ng, bất giác mặt đỠửng lên, thì ra đâu phải là Äàm Bách Thá»§y gì đâu?
Hóa ra ngưá»i này là má»™t ông già mặc áo xám tro, toàn thân cao không đầy năm thước, khổ ngưá»i mập mạp thấp lùn.
Ông già lùn mập bị đột kích thình lình, sắc mặt vốn đã hầm hầm nổi giận, râu tóc dá»±ng ngược, nhưng sau nhìn ra Thượng Quan Linh chẳng qua là cậu bé con, cÆ¡n giận nguôi hẳn Ä‘i, nhưng vẫn không vui vẻ lắm, cau có đôi lông mày vừa rậm vừa ngắn cá»§a mình há»i rằng :
- Oắt con kia! Sao cả gan núp trong bụi ra tay độc ác đánh ngưá»i Ä‘i đưá»ng thế? Tuy ta không muốn chấp trách gì vá»›i ngươi, nhưng ta bắt ngươi phải khai rõ là môn đệ cá»§a ai? Thuá»™c vá» sư môn tông phái nào? Sau này ta sẽ tìm ngưá»i lá»›n cá»§a ngươi để há»i tá»™i sau!
Thượng Quan Linh phát chưởng đánh nhầm ngưá»i, trong lòng Ä‘ang hối hận, chá»±c lên tiếng bày tỠđầu Ä‘uôi, nhưng nghe khẩu khí cá»§a ngưá»i già này có vẻ hống hách, thần sắc lại kiêu ngạo không tưởng tượng được, cậu bé tức trí vẹo vá»— qua má»™t bên ngang nhiên trả lá»i rằng :
- Tôi đánh nhầm ngưá»i, Ä‘ang tính xin lá»—i, nhưng nghe ông nói năng hiên ngang như thế, tôi chẳng phục tý nào! Kẻ đánh ông chính là tôi, vậy ông có bản lãnh gì ghê gá»›m cứ Ä‘em ra đây tá»· thí vá»›i tôi, cần gì phải tìm cho được sư phụ tôi?
Mà liệu thầy tôi ông dám trêu tới ư?
Ngưá»i già áo xám nghe xong cưá»i ngất ngưởng rằng :
- Những việc trên giang hồ này, quả ta đã cách tuyệt trên mưá»i năm nay rồi, chẳng biết những kẻ ngang tàng trong võ lâm ngày nay là thuá»™c những nhân vật gì?
Ngươi đã ương ngạnh thế, ta hãy bắt ngươi trước đã, rồi tìm sư phụ của ngươi cãi lý sau!
Dứt lá»i, má»™t bàn tay há»™ pháp vừa béo vừa Ä‘á», xòe hẳn năm ngón chụp nhanh xuống bả vai Thượng Quan Linh.
Từ lúc Thượng Quan Linh phục trong bụi đánh ra má»™t chưởng, biết ngay võ há»c cá»§a ông già áo xám này cao kỳ vô kể, nên tuy miệng lưỡi Ä‘anh đá đối chá»i, thá»±c ra cậu đã phải đỠphòng cẩn thận. Khi thấy ngÅ© chỉ cá»§a địch thá»§ bấu tá»›i, cậu bé không nhảy vá» phía sau để tránh mà lại mạo hiểm chui luồn qua dưới nách ông già, tay phải đưa ra má»™t thế Kim Báo Lá»™ Trảo, nhắm nÆ¡i Äan Äiá»n cá»§a địch đánh tá»›i, miệng hét lá»›n rằng :
- Muốn bắt tôi đâu phải dễ dàng thế? Ông ỷ già nói khoác y như một nhân vật đã nổi tiếng tăm trong võ lâm vậy! Hãy nếm thử chưởng lực của tôi đã! Xem thử công lực của ông tới mức nào cho biết!
Thượng Quan Linh dám dùng đến thế hiểm nghèo như thế khiến cho ông già áo xám cÅ©ng lác mắt ngẩn ngưá»i. Nghe cậu bé nói thế, quả nhiên lão không né tránh, á»· mình công lá»±c hÆ¡n ngưá»i, nhẹ xích qua má»™t chút để tránh trá»ng huyệt Äan Äiá»n, dùng xương đùi đỡ luôn chưởng lá»±c cá»§a Thượng Quan Linh.
Cả đôi bên không ngỠsự thể trước mắt lạ thế. Phần Thượng Quan Linh tưởng đâu xương hông của ông già thỠnào cũng dập nát, nheo mắt cau mày tính thu ngay thế đánh lại nhưng đã không kịp.
Phần ông già cÅ©ng không thể nào ngá» rằng má»™t thằng bé mưá»i bốn mưá»i năm tuổi mà chân lá»±c ná»™i gia lại cao cưá»ng đến thế! Khi phát giác ra, có muốn tránh cÅ©ng không kịp, đành cắn răng tụ khí vào Ä‘an Ä‘iá»n ráng chịu má»™t chưởng.
Ná»™i má»™t chưởng cá»§a Thượng Quan Linh đã khiến ông già áo xám phải lùi vá» phía sau hÆ¡n ma bước, xương hông Ä‘au nhói vô ngần. Äôi mắt lão trợn tròn, sát khí đằng đằng nhìn sang Thượng Quan Linh.
Thượng Quan Linh thấy lão vậy bật cưá»i nói :
- Kể ra xương đùi cá»§a ông cÅ©ng khá cứng thật đấy, nếu phải ngưá»i khác chắc đã bị dập nát từ lâu rồi...
Chưa dứt lá»i, đôi mắt ngưá»i già áo xám đã lá»™ hung quang, tiếng hét vang như sấm rá»n :
- Oắt con! Sắp chết đến nơi mà còn không biết! Hãy mau đem nạp nửa mạng sống cho ta trước đã!
Tay phải vung ào một tiếng vỠThượng Quan Linh.
Cậu bé bị thất thế là không hiểu ông già Ä‘ang đấu vá»›i mình đây là nhân vật nào trong võ lâm? Thấy tướng mạo lão không có gì oai nghi cho lắm, nên cậu bé coi thưá»ng hÆ¡n Äàm Bách Thá»§y, nghÄ© thầm trong bụng cứ dùng phách không chưởng lá»±c chấn ngã lão cho được việc.
Nào ngỠchuyến này Thượng Quan Linh đã gặp phải thứ dữ! Song chưởng cậu vừa đánh ra, một sức vô hình nặng trĩu đã đè ngược lại, Thượng Quan Linh biết địch không lại, tính dùng lối khinh công né nhảy nhưng quá chậm, chỉ đành cắn răng chịu vỠhai phần chân lực để hộ thân, còn tám phần nội lực tung ra để ngự địch.
Khi hai luồn ná»™i gia chân lá»±c gia tiếp vÆ¡i nhau, đôi tay cá»§a Thượng Quan Linh cảm thấy như muốn gãy rá»i, trống ngá»±c đập mạnh liên hồi, mắt tá há»a tam tinh.
Ngay trong lúc thập tá»­ nhất sanh đó, dưới nách lại trúng luôn má»™t chỉ lá»±c cá»§a ngưá»i già áo xám.
Nhưng chỉ lá»±c ấy không Ä‘iểm trúng yếu huyệt cá»§a Thượng Quan Linh mà lại khóe léo trúng chiếc thẻ Kim bài cá»§a Tiếu Diện Diêm Bà đã cho Thượng Quan Linh. Ngưá»i già thấy có vật cản trở bèn xoay sang lối dùng chưởng vá»— ngay hôn mê huyệt cá»§a Thượng Quan Linh. Thế là cậu bé té lăn ra mặt đất bất tỉnh luôn.
Ngưá»i già hình như có chuyện gấp rút bên ngưá»i, chỉ thấy lão lạnh lùng nhìn Thượng Quan Linh má»™t lúc rồi bá» Ä‘i ngay, nhưng lão bá»—ng nhá»› vừa rồi khi mình Ä‘iểm huyệt đã có gì vướng tay, nên đưa tay vén áo cậu bé xem coi vật gì. Khi lão thấy Kim Bài Huyết Lệnh cá»§a cậu bé, sắc mặt bá»—ng chần chừ ý lên má»™t tiếng ngạc nhiên!
Do dự một lúc, lão bèn cúi xuống lấy thuốc linh đơn nhét ngay vào miệng cậu bé ba viên, xong giải huyệt hôn mê rồi nói rằng :
- Ta không ngỠngươi lại là đệ tử của Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương.
Không phải ta sợ gì sá»± phụ cá»§a ngươi đâu, nhưng trước Ä‘a đã gặp mặt nàng má»™t lần, dù sao Ä‘i nữa cÅ©ng không nên đánh thương kẻ hậu bối như ngươi! Hiện giá» thương tích cá»§a ngươi phải má»—i ngày uống ba viên linh đơn cá»§a ta để Ä‘iá»u trị má»›i mong khá»i bệnh. HÆ¡n nữa ta còn bận việc phải Ä‘i Äông Hải, cho nên ta cần Ä‘em theo ngươi để trị khá»i bệnh, chá» khi thương tích cá»§a ngươi khá»i hẳn đâu đấy, và chuyện ở Äông Hải cá»§a ta giải quyết xong, chừng ấy ta sẽ đưa ngươi vá» La Phù sÆ¡n Vạn Mai cốc gặp thầy ngươi để lý lẽ phải quấy sau!
Thượng Quan Linh thấy lão già lùn mập tưởng mình là đệ tá»­ cá»§a Mạnh Tam Nương, trong bụng bất giác tức cưá»i, vừa tính cải chính lại nghe lão già nói sẽ Ä‘em mình Ä‘i Äông Hải, nghÄ© bụng cứ giả bá»™ hồ đồ nhận là đệ tá»­ cá»§a Tiếu Diện Diêm Bà để lão đưa mình đến Äông Hải, hÆ¡n nữa kinh mạch toàn thân mình đã thông suốt, mình muốn trốn Ä‘i lúc nào mà chả được, cứ việc mặc lão già này lên La Phù sÆ¡n tha hồ ấm á»› lý sá»± Mạnh Tam Nương cho vui.
Lão già áo xám thấy sắc mặt của Thượng Quan Linh không vui lại nói tiếp :
- Ta biết ngươi chưa chịu phục, nhưng ta là kẻ tiá»n bối, có đánh ta cÅ©ng chỉ tìm thầy ngươi đánh, ta không thể nào đánh vá»›i kẻ hậu bối như thế, vậy ngươi có biết ta là ai không?
Thượng Quan Linh chẳng thèm ngó ngưá»i già trước mặt, cứ hếch cổ lên nhìn trá»i, đầu lắc nhẹ.
Lão già chỉ còn cách tự báo danh hiệu của mình rằng :
- Thế ngươi đã từng nghe Mạnh Tam Nương nói vỠCàn Khôn ngũ tuyệt chưa? Ta đây chính là một trong Ngũ tuyệt Bắc Kiếm Phổ Côn đây!
Nghe đến tên Bắc Kiếm Phổ Côn, Thượng Quan Linh giật mình đến thót.
- “Hèn gì chưởng lá»±c cá»§a mình bị thua là phải! Thì ra mình lại gặp má»™t trong NgÅ© tuyệt cá»§a nhóm Càn Khôn!â€
Nhưng bá»—ng nhiên Thượng Quan Linh thấy lão già xưng là Bắc Kiếm tại sao không thấy mang kiếm bên ngưá»i? Mắt cậu bé cứ nhìn xung quanh ngưá»i già để tìm.
Phổ Côn như hiểu ý Thượng Quan Linh, bèn mỉm cưá»i rằng :
- Chắc ngươi nghi Bắc Kiếm sao lại không Ä‘eo kiếm chứ gì? Bởi cây Tam Chỉ kiếm cá»§a ta đã bị thằng con bất hiếu Phổ Kiên đánh cắp mang Ä‘i! Theo sá»± Ä‘iá»u tra ngấm ngầm cá»§a ta, Phổ Kiên không biết đã bị thua vá» tay má»™t nhân vật nào đó, nên nó má»›i ước hẹn vá»›i ngưá»i ta tại đảo Trưá»ng Sinh Äông Hải, chính nÆ¡i ở cá»§a Äông Tăng Túy Äầu Äà để quyết đấu hÆ¡n thua vá»›i ngưá»i ta! Tuy nó đã cố giấu ta, nhưng ta không muốn kiếm nghệ cá»§a nhà há» Phổ bị mất oai danh, nên đã âm thầm theo dõi! Ngươi theo ta chuyến này đến Äông Hải, thế nào cÅ©ng được chứng kiến má»™t cuá»™c thịnh há»™i trong võ lâm! Kể ra cÅ©ng không uổng công đâu!
Thượng Quan Linh bây giá» má»›i vỡ lẽ, trong bụng không khá»i cưá»i thầm vì đầu Ä‘uôi câu chuyện cá»§a Phổ Kiên, Thượng Quan Linh biết rõ hÆ¡n ai hết. Nhưng mình đã lỡ vá» không biết, nay đành làm thinh luôn chỠđến Äông Hải rồi tính sau.
Bắc Kiếm Phổ Con cứ tưởng Thượng Quan Linh là đệ tá»­ cá»§a Chưởng giáo La Sát môn Mạnh Tam Nương, nãy giá» chẳng thấy hé miệng nói má»™t lá»i gì, đành dắt luôn Ä‘i Äông Hải.
Trưá»ng Sinh đảo cách thắng cảnh phật giáo địa Phổ Äà SÆ¡n không xa, đây là má»™t đảo rất nhỠở Äông Hải, má»™t trong NgÅ© tuyệt nhóm Càn Khôn ngÅ© tuyệt là Túy Äầu Äà Äông Tăng thưá»ng quanh năm cư ngụ ở đây.
Giữa tiết mùa cuối tháng bảy, vị kỳ hiệp Túy Äầu Äà Äông Tăng này ngồi trên má»™t má»m đá, tay bầu rượu thÆ¡m, tay cầm đùi thịt chó, mặc cho sóng bể đánh ướt sÅ©ng tà áo bào, cứ tỉnh bÆ¡ ngồi gặm đùi thịt chó ngon lành! Äang ngồi ăn thú vị ấy, mặt bể bá»—ng hiện ra má»™t chiếc lá buồm nhỠở đàng xa, chẳng mấy chốc chiếc thuyá»n nhỠấy đã đến gần trước bến. MÅ©i thuyá»n, má»™t ngưá»i gầy cao mặc áo dài Ä‘en đứng hiên ngang, lạn lùng và không có màu máu gì trên khuôn mặt trắng bệch ấy, càng không thể nhận ra được vẻ mặt buồn vui cá»§a ngưá»i áo Ä‘en đứng trước mÅ©i thuyá»n. Thì ra đây là nhân vật mà hầu hết trong võ lâm Ä‘á»u cảm thấy nhức đầu, khó biết thiện ác ra sao, Äoạt Hồn Kỳ! Vâng chính ngưá»i áo Ä‘en đứng trên mÅ©i thuyá»n là Äoạt Hồn Kỳ!
Äoạt Hồn Kỳ xưa nay ít niá»m nở vá»›i ai bao giá», nhưng vá»›i Túy Äầu Äà Äông Tăng lại khác hẳn. Mặc dù ngược chiá»u gió, nhưng Äoạt Hồn Kỳ đã dùng chân khí để truyá»n tiếng nói lên bá» rằng :
- Túy hòa thượng Æ¡i! Nay ta đã trót gây lên má»™t cuá»™c sóng gió lên Trưá»ng Sinh đảo cá»§a ngươi rồi!
Túy Äầu Äà vẫn ngồi ăn uống Ä‘iá»m nhiên, chá» cho Äoạt Hồn Kỳ xuống thuyá»n đến tận nÆ¡i, má»›i liếc đôi mắt ngà ngà ngắm nhìn Äoạt Hồn Kỳ từ đầu đến chân, thình lình giÆ¡ tay áo bào phạt nhẹ má»™t luồng kình phong đẩy Äoạt Hồn Kỳ lùi hẳn ba bước.
Äoạt Hồn Kỳ ngạc nhiên há»i rằng :
- Kìa Túy hòa thượng! Chúng mình đã lâu không gặp nhau, sao hòa thượng lại có thể say đến ná»—i thế kia? Äây không lý là lối tiếp khách cá»§a hòa thượng đấy ư?
Túy Äầu Äà vừa đưa bầu rượu lên miệng tu, vừa liếc mắt nhìn Äoạt Hồn Kỳ, mặt không vui rằng :
- Ngươi nói không sai! Trưá»ng Sinh đảo vốn nÆ¡i yên tÄ©nh và ta vẫn muốn nó yên tÄ©nh hoài, hÆ¡n nữa ta càng không muốn tiếp loại ngưá»i khẩu phật tâm xà như ngươi đâu! Hôm nay là lần cuối cùng ta để ngươi bước bàn chân lên đảo Trưá»ng Sinh cá»§a ta, lần sau nếu còn bén mảng tá»›i chứng ấy đừng có trách Túy hòa thượng lăng nhục đấy nhé!
Äoạt Hồn Kỳ ngẩn ngưá»i ngạc nhiên, vì xưa nay Äông Tăng Túy Äầu Äà vẫn thân vá»›i mình, sao hôm nay bá»—ng đột nhiên thay đổi hẳn thái độ lạ lùng như thế?
Nhưng Äoạt Hồn Kỳ cố đè nén bá»±c tức ngồi cạnh xuống phiến đá cá»§a hòa thượng, từ tốn nói rằng :
- Äoạt Hồn Kỳ quả thật gặp vận xui xẻo! Hình như trên giang hồ này ai cÅ©ng cho Äoạt Hồn Kỳ hung ác tuyệt luân, vừa đáng sợ lại càng đáng giết, nhưng ác thay ta lại tìm không ra lá»—i lầm ác gì trên ngưá»i ta? Hung ở đâu? Ãc ở đâu? Chá»— nào đáng sợ? Tại sao lại đáng giết? Lạ lùng thật...
Túy Äầu Äà ngậm cong miếng thịt chó má»›i lẩm nhẩm rằng :
- Vụ tận diệt hai mươi ba tăng lữ tại chùa Tịnh Tâm thiá»n tá»± cá»™ còn không đủ nữa sao? Tước da lạo Phương trượng không để là độc? Khẩu phật tâm xà vá»›i hòa thượng không đáng giận? Tá»™i tày trá»i như thế bá»™ còn không đáng giết?

Xem tiếp hồi 10 Äồng chung hoạn nạn


Tài sản của ketractang

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
ãðóçîâîçîôô, Ä‘oạn hồn kỳ, doat hon ki hoi cuoi, doat hon ki hoi ket, doat hon ky 4vn.eu, íàëîãîâûé, ìàðêåòèíã, ìÿãêàÿ, kiem hiep doat hin ki, kiem hiep doat hon ky, truyen doan hon ky, xem phim doan hon ky, xem phim doat hon ky



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™