Thực lực! Nếu như có được lực lượng có thể làm bọn họ khiếp sợ thì tình huống như thế tuyệt đối sẽ không phát sinh.
Súng không một tiếng động lần nữa xuất hiện trên tay Lâm Thanh Hàn, trong lòng tức thời càng thêm kiên định.
“Sau khi chân chánh đột phá được bình cảnh, thì súng sẽ lần nữa biến dị đến uy lực như thế nào đây? Mở ra Lục Mang Tinh Trận, khi đó thực lực có thể cùng bọn họ chánh diện đối kháng không chứ?”
Ma pháp thí nghiệm thất của Thiến Phỉ,
"Tiểu thư, lão chủ nhân sai ta nhắn với người vài lời." Một người trung niên trông có vẻ bình thường chậm rãi nói.
"Gia gia lại nhắn cái gì à? Thiến Phỉ bĩu môi có chút bất mãn hỏi.
“Lão chủ nhân bảo: Nói với tiểu nha đầu đó, chơi đùa cũng đủ rồi, nên trở về không được ham chơi nữa. Đã trưởng thành rồi, cũng nên lập gia đình đi." Trung niên nhân mô phỏng theo thanh âm của lão nhân cười nói.
"Lập gia đình?" Sắc mặt Thiến Phỉ nhất thời trầm xuống, có chút bất an vân vê vạt áo của mình, đoạn ngẩng đầu hỏi: "Vưu Lý thúc thúc, gia gia ông ấy....Ông ấy đã đính hôn cho ta với người khác rồi sao?"
"Thật ra thì không có" Trung niên nhân cười lắc đầu nói: "Những người đến lão chủ nhân cầu thân mặc dù rất nhiều nhưng dù sao cũng phải để cho tiểu thư lựa chọn. Có điều, xem ra thời gian cũng không sai biệt lắm, tiểu thư trở về chọn cho mình một người là được, theo như ý tứ của lão chủ nhân thì có lẽ sẽ không phản đối, bất quá, nói về tiêu chuẩn thì những người đó cũng không hơn kém nhau bao nhiêu, tiểu thư chỉ cần chọn một người thuận mắt, không cần phải lo lắng, nếu bọn họ quá tệ thì cũng không được lão chủ nhân cho vào cửa đâu."
Nghe xong, sắc mặt Thiến Phỉ càng khó coi hơn vài phần, vạt áo không biết từ lúc nào sớm đã bị ve thành một đoàn rồi.
"Như thế nào?" Chứng kiến bộ dáng của Thiến Phỉ, trong lòng Vưu Lý không khỏi nhất động: "Chẳng lẽ tiểu thư đã có người trong lòng?"
"....Đâu. Đâu có đâu! Vưu Lý thúc thúc người không nên nói lung tung." Thiến Phỉ vội vàng phủ nhận. Chẳng qua khuôn mặt đã đỏ ửng kèm theo chút bối rối.
“Ta chỉ là không muốn lập gia đình... Đúng, chỉ không muốn lập gia đình sớm như vậy...”
Nhưng là...Lại không phát hiện ra cái vấn đề đấu khí này.
Đây cũng không phải do thành kiến gì, chẳng qua là thói quen từ xưa tới nay của xạ thủ mà thôi, chỉ có thứ gì liên quan đến súng, thì mới có khả năng làm cho hắn tập trung toàn bộ tinh thần vào đó, mà tu luyện công pháp như thế, chỉ sau khi tạm thời không có cách nào đề cao về phương diện súng ống nữa, thì mới có thể quan tâm tới việc khác.
"Tại sao không trả lời? Có phải hay không lại muốn chạy vòng tròn nữa?” Đế Mễ bất mãn hừ một tiếng, lạnh nhạt nói.
"...Không có, không có, chỉ là hai ngày này tập trung hết vào nghiên cứu ma pháp nên đầu óc có chút rối loạn nhất thời không kịp phản ứng lại mà thôi." Lâm Thanh Hàn vội vàng nói.
"Nghiên cứu ma pháp?" Đế Mễ khe khẽ quét mắt qua Lâm Thanh Hàn một cái: "Ta như thế nào lại không nghe nói nghiên cứu ma pháp còn có thể làm cho đấu khí đột phá, chuyện tình thần kì như thế tại sao lại không biết vậy cà?"
"..." Biết giải thích qua loa lấy lệ thì không thể nào qua mặt được Đế Mễ này, Lâm Thanh Hàn dứt khoát dựa theo sự thực nói ra: "Cũng không có gì, đó là do cùng người ta đánh nhau một trận, tinh thần lực, đấu khí gì gì đó đều cạn kiệt quá mức mà thôi, tỉnh lại thì đã thành như thế này, cụ thể như thế nào ta cũng không rõ ràng lắm."
"...Ta nói lại một lần nữa, là bọn hắn chọc ta, không phải ta chọc bọn hắn!" Lâm Thanh Hàn lớn tiếng bào chữa nói.
"Được rồi, coi như là bọn họ chọc giận ngươi, như vậy thì đến tột cùng là ai làm ngươi ra như thế?" Đế Mễ dở khóc dở cười miễn cưỡng nói.
"Coi như?" Lâm Thanh Hàn hoàn toàn không còn gì để nói, dứt khoát bỏ qua không tranh luận vấn đề này nữa: "Cũng không có gì, chỉ là hai tên gia hỏa tu vi cửu cấp dẫn theo gần trăm tên tiểu tử tu vi thất cấp mà thôi."
"...Ngươi không nói giỡn chứ?" Đế Mễ khổng khỏi hít vào một ngụm lãnh khí, có chút khó tin hỏi.
Hai cường giả cửu cấp? Gần trăm tên tu vi thất cấp, còn "mà thôi" nữa à?
Không nói khoa trương chứ, Đế Mễ không chút nào tin tưởng dưới tình huống như vậy có thể chiến thắng, nhiều nhất cũng chỉ chạy thoát được, chính mình có thực lực cửu cấp thì cũng vậy thôi! Mà tên Lâm Thanh Hàn này chỉ có tu vi nhị cấp... Coi như khi đó hắn đạt tu vi tứ cấp, cũng không có khả năng dưới tình huống như vậy mà còn sống?
Nhìn bộ dáng không tin của Đế Mễ, Lâm Thanh Hàn bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã, tức giận nói: "Đừng nhìn ta như vậy. Đánh tới cuối cùng ta đã mất đi ý thức, may mắn có người chạy tới cứu ta thôi."
“Đúng rồi, lần trước hắn đến đây âm thầm tu luyện công pháp cho đến sau này mới nghĩ ra được. Sau lưng của hắn hẳn là có một chỗ dựa rất mạnh mới đúng....Thôi, mặc kệ những chuyện đó đi, dựa theo tâm tính cùng thiên phú của hắn mà xem thì, chỉ cần tiếp tục kiên trì tu luyện đạt tới tu vi cửu cấp chỉ là vấn đề thời gian thôi, thậm chí coi như là tiến vào cảnh giới thánh vực cũng chưa chắc không có khả năng.”
Khẽ nhún vai im lặng, Lâm Thanh Hàn cũng lười biếng giải thích tiếp với nàng ta nữa, nàng ta cho rằng như vậy thì cứ để nàng ta nghĩ như vậy thôi.
"Được rồi, nếu đã tới, thì tiếp tục bắt đầu tu luyện đi, thực lực của ngươi tăng lên quá nhanh, nền tảng không vững chắc, lại càng phải chăm chỉ tu luyện, nếu chỉ có một thân đấu khí, lại không thể vận dụng được thì thật là đáng tiếc." Bản thân cho rằng đã thật sự biết rõ mọi việc cho nên Đế Mễ cũng chẳng muốn truy cứu đến cùng làm gì, chỉ chỉ sang khoảnh sân bên cạnh, hướng Lâm Thanh Hàn nói.
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: xiao ling
Biên tập: xiao ling
Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Với tư cách là người thừa kế đệ nhất của U linh thế gia, Nam thực vô cùng tự phụ, nhất là ở lĩnh vực ám sát trong bóng tối, từ trước đến nay, ngay cả cấp thánh vực, không một có ai có thể trốn thoát khỏi ám tập đó.
Mặc dù cơ thể có phần mập lên nhưng lại không hề mang đến cho hắn chút bất tiện nào. Thân pháp linh hoạt vô cùng quỷ dị, đủ để khiến cho bất cứ người nào bởi hình thể mà khinh thường tốc độ của hắn phải trả cái giá rất đắt.
Hắn là một tên mập - một người có U linh thân pháp cùng tốc độ vô song - Nam…
Trên thực tế, bất cứ ai quen biết U linh gia tộc nghe đến tên của hắn vài phần đều thấy sợ hãi trong lòng.
Đây âu cũng không phải do hắn tên tuổi lẫy lừng, chẳng qua là tại U linh thế gia, chỉ có đệ tự thực sự tinh nhuệ nhất, mới có tư cách vứt bỏ bổn danh (tên được đặt lúc mới sinh), để có thể tự tay đặt cho mình cái tên độc nhất.
Mặc dù là tại U linh thế gia, người có tư cách dùng một chữ độc nhất đặt tên cho mình trong gia tộc chỉ có các lão gia hoả, tuyệt đếm không đến mười đầu ngón tay. Vậy mà hắn tuổi còn trẻ như vậy đã đạt được, thì chính chữ cái độc nhất ấy đã thể hiện được ngoài thực lực cường đại còn ẩn chứa tiềm lực không gì sánh được.
Năm ấy, hắn hai mươi bảy tuổi đã đạt đến cửu cấp đỉnh phong, thực không phải do gia tộc vì bồi dưỡng hạch tâm đệ tử mà vận dụng các thủ đoạn đặc thù để tăng cường lực lượng, mà là hắn chân chính khổ tu mà đạt được! Thiên phú của hắn, mặc dù không dám nói là thiên hạ vô song, nhưng cũng tuyệt đối xứng danh với hai chữ “thiên tài” a.
Song hiện tại, cái bộ dạng tự phụ trước sau như một của hắn lại có chút thất thần.
Lần này đi đến Khải Sắt đế quốc vốn là theo lệ thường của gia tộc, lấy danh nghĩa chào hỏi hoàng thất, không muốn thể hiện địch ý, không nghĩ tới lại được Nhị hoàng tử tiếp đãi nhiệt tình, hơn thế còn dâng tặng hai nữ nhân vô cùng xinh đẹp tại sở viện, lúc này mới ưng thuận lưu lại vài ngày tại phủ Khải Đức.
Tuy nhiên, hắn lại không nghĩ rằng, cái mông ngồi còn chưa vững, đã xuất hiện một biến cố lớn.
Mười ba vị bát cấp cường giả trong thời gian ngắn ngủi chưa đầy hai phút đã bị ám sát một cách quỷ dị. Hơn nữa, địa điểm lại ở ngay biệt viện của gần một trăm bát cấp cao thủ trong vương phủ.
Chỉ như vậy cũng không đơn giản khiến cho hắn để ý, bởi chuyện tương tự như vậy hắn cũng có khả năng làm được. Hơn nữa, căn bản hắn cũng không dùng đến một phút đồng hồ, bởi thời gian càng nhanh việc giải quyết càng hoàn mỹ.
Song, hắn lại tuyệt đối không có khả năng sau khi làm xong hết thảy lại có thể rút đi mà không để lại bất cứ tiếng động nào.
Ngay cả bây giờ, đối phương vẫn tiếp tục hành động ám sát, hắn không thể tìm được một chút điểm dị thường nào. Cho dù chính mình ra tay, hắn căn bản thực cũng không có cách tìm ra đối phương.
Thủ đoạn này quả thực quá khủng bố a!
Đối với kẻ có trình độ ám sát hàng đầu như hắn mà nói, không có cái gì có thể khiến hắn kích động như thế.
Phải biết rằng, dưới linh giác của hắn, ngay cả lực lượng thánh vực cũng không thể ẩn giấu được. Đây chính là điều khiến hắn tự tin, cũng là điều khiến U linh giới tự tin.
Tất cả chính là đã vô tình bị phá vỡ ngay trong thời khắc này. Bản tính vốn tự phụ mà giờ đây hắn lại không có cách nào cảm ứng được sự tồn tại của đối phương. Thậm chí là khi đối phương đang xuất thủ hắn cũng không thể.
“Là Lâm Thanh Hàn!” Khải Đức sắc mặt tái nhợt nói, Tạp Nhĩ trước đó đã trải qua cũng im lặng.
“Ngươi nói cái gì?” Sắc mặt của Nam có chút âm trầm , lãnh giọng hỏi.
“Nam tiên sinh, đối phương vốn là một kẻ thù cũ của chúng ta. Thực lực bản thân vô cùng kém cỏi, nhưng lại nắm giữ một cỗ thượng cổ thánh khí vô cùng lợi hại, lúc toàn lực ra tay, thậm chí có thể thuấn sát cửu cấp cao thủ!” Lão Phú Lan Khắc vội giải thích cho Nam.
“Thực lực bản thân vô cùng kém cỏi?” Nam chợt nở nụ cười lạnh, “các ngươi đang chế nhạo ta sao? Lấy linh giác của ta cũng không thể tìm ra được nơi đối phương ẩn nấp, thực chính là thuật ẩn thân, vậy mà các ngươi dám nói là thực lực của hắn vô cùng kém cỏi sao? Hoặc giả, các ngươi đang có ý định khiêu khích U linh thế gia của chúng ta?”
“Không, không, không. Nam tiên sinh, ngài hiểu lầm chúng ta rồi.” Lão Phú Lan Khắc lưng chợt đổ một trận mồ hôi lạnh, vội vàng giải thích. “Hắn ta vốn không hề biết tí gì về thuật ẩn thân. Sở dĩ hắn có thể giấu được linh giác của người là bởi kiện thượng cổ thánh khí kia có thể từ khoảng cách rất xa phát động công kích mà thôi.”
Sợ rằng vẫn chưa đủ sức thuyết phục, lão Phú Lan Khắc lại nói tiếp. “Lần trước, gia tộc bọn ta cũng đã từng một lần bị hắn công kích bất ngờ, may mà còn một người sống sót nên ta mới biết được tin tức này.”
Nghe đến đó, trong lòng Nam chợt động. Linh giác một lần nữa toả ra, sau khi một người thị vệ nữa ngã xuống, cả người chợt biến thành một hồi hư ảnh, dần dần biến mất trong bóng đêm.
(Thực chính là do phương vị, ví như lão già kia không gạt ta. Nhất định là do phương vị, linh giác của ta hữu hiệu có thể dò xét trong khoảng cách ba trăm thước, chỉ cần ta đến gần hắn nội trong ba trăm thước hắn nhất định phải chết!)
Công kích khủng bố cũng không vì Nam rời đi mà biến mất, mỗi lần cách một khoảng thời gian, lại thu hoạch thêm được một mạng người, không có chút ngưng trệ. Nếu có người tỉ mỉ tính toán, sẽ phát hiện ra, khoảng thời gian công kích của đối phương vô cùng ổn định, không có chút biến hoá.
Tại phương xa, lẳng lặng nằm trên nóc một toà nhà, trong lòng Lâm Thanh Hàn bất thình lình loé lên một hồi báo động.
Thực tế cũng không phải là do hắn phát hiện ra điều gì đặc biệt, mà là do phản ứng của đối phương lần này thật sự rất kỳ quái.
Gần trăm tên cao thủ bát cấp, không hề có một người nào hướng tới chỗ của hắn mà lại thụ động phòng ngự tại chỗ như vậy. Căn bản không hợp với lẽ thường a. Phải biết rằng, mặc dù đã hơn một lần tập kích Phú Lan Khắc, cũng có người đã đuổi theo hướng mình ẩn thân.
Rất thuận lợi, thuận lợi đến mức khiến cho người ta có cảm giác khó tin.
(Không đúng, khẳng định có vấn đề! Cho dù nói phải bảo vệ Khải Đức bọn họ cũng không thể như vậy, hắn cũng không thể suôn sẻ như thế. Chờ một chút, thanh niên vừa ngồi với bọn họ kia là ai vậy?)
Trong giây lát, trong lòng Lâm Thanh Hàn báo động càng mạnh, ngay sau đó không hề do dự, tâm niệm khẽ nhúc nhích, trong nháy mắt súng ngắm đã biến trở lại thành súng lục, hướng về phía địa phương đang bay tới.
(Cảm giác được rồi, chính là hướng này đây! Trời ạ, khoảng cách một nghìn năm trăm mét, thực sự có loại thánh khí nghịch thiên đến vậy sao? Tại một nghìn năm mét có thể im lặng phát động công kích! Ví bằng kiện thánh khí này rơi vào tay ta… Đáng ghét, bất chấp bất cứ điều gì, lần này nhất định phải chiếm kiện thánh khí này bằng được!)
Ngay sau khi Lâm Thanh Hàn nhảy xuống nóc nhà, chưa đầy nửa phân đồng hồ, một đạo thân ảnh vừa vặn chậm rãi xuất hiện ngay chỗ Lâm Thanh Hàn vừa nằm, sắc mặt u ám, nhìn quanh bốn phía.
“Đáng chết, như thế nào lại mất dấu? Chẳng lẽ hắn cảm ứng được ta đang chạy đến?”
Nhẹ nhàng cúi người xuống, cảm nhận được hơi ấm mà Lâm Thanh Hàn để lại, trên mặt Nam lại thoáng hiện lên vẻ nghiêm nghị.
“Tiểu tử, lần này may cho ngươi đó. Chỉ có điều, vận khí của ngươi cũng chỉ dừng lại ở đây mà thôi! Lâm Thanh Hàn, ta sẽ nhớ mãi cái tên này. Cho dù có phải lục tung Khải Sắt đế quốc lên, ta cũng sẽ phải bắt cho bằng được nhà ngươi, lấy đi kiện thánh khí kia! Ta đã quyết định rồi!”
Thân thể có phần cồng kềnh lại một lần nữa biến thành một hồi hư ảnh, biến mất trong bóng đêm.
Cách đó không xa, lẳng lặng nằm dưới tàng cây, Lâm Thanh Hàn không biết tự lúc nào lưng áo đẫm mồ hôi lạnh. Nếu như không phải hắn sớm cảnh giác rời đi, với thực lực kém cỏi hiện tại căn bản không cách nào khiến đối phương để mắt đến của hắn, thì bây giờ có lẽ đã trở thành người chết rồi!
Người thanh niên kia tuy có bộ dạng mập mạp nhưng kì lạ ở chỗ tốc độ vô cùng khủng khiếp, thân pháp khiến cho bất cứ ai cũng phải sợ hãi trong lòng. Lâm Thanh Hàn cũng không cho rằng mình có thể tiếp nổi một chiêu của hắn.
Lời của Đế Mễ một lần nữa hiện lên làm cho Lâm Thanh Hàn lại thấy rùng mình.
(Quả thực lần này Đế Mễ đã đoán trúng rồi. Sự việc càng ngày càng phức tạp. Thực lực biến thái như vậy ở đâu tự dưng lại xuất hiện? Quỷ tha ma bắt! Thực không cho người ta sống a?!)
“Tự nhiên biến mất thật ư?” Thân ảnh Nam với hình dạng mập mạp một lần nữa hiện ra trên nóc nhà, nhíu nhíu mày, có phần chán nản thở dài, rồi lại biến mất.
Chứng kiến cảnh tượng đó, Lâm Thanh Hàn trong lòng lại giật mình… Người có thân hình béo tốt đó thực quá khủng bố a! Chẳng những thực lực mạnh mẽ mà ngay cả lòng dạ cũng vô cùng nham hiểm. Nếu không phải hắn cũng từng trải qua vô số kinh nghiệm ám sát, kiên nhẫn chờ đợi một khoảng thời gian an toàn, thì sợ rằng đã bị tên mập mạp đó giết chết.
Song không ngờ tới, tự nhiên trong lòng Lâm Thanh Hàn lại dấy lên một cỗ cảm giác, không phải sợ hãi, mà chính là chiến ý cùng hưng phấn khó có thể kìm chế được.
Thứ tình huống nguy hiểm cùng địch thủ khó chơi như thế này, lại lần nữa khiến hắn nhận thấy có một loại cảm giác trở lại… cái cảm giác khi con người ta phải vật lộn giữa ranh giới của sự sống và cái chết mà thương pháp vẫn chưa thành. Đến khi có thể vượt qua tình huống cực độ nguy hiểm ấy mà vẫn còn sống, cũng chính là lúc luyện ra được kinh diễm thương pháp a.
Đến dị giới này, rốt cuộc hắn lại tìm về được loại cảm giác này sao?
Thẳng thắn mà nói, trước kia cho dù là Tạp Nhĩ với Ba Tỷ liên thủ cũng không có cấp cho Lâm Thanh Hàn cái loại cảm giác này. Trong lòng hắn, bọn họ vẫn còn chưa đủ tư cách, không thể coi là cường giả chân chính.
Song, người mập mạp kia lại khác. Hắn mang đến cho Lâm Thanh Hàn cảm giác phải thận trọng, một loại bản năng vô cùng mẫn cảm. Chỉ khi đối mặt với hắn, Lâm Thanh Hàn mới có được cái cảm giác được thua khó liệu này. Địch ý điên cuồng nổi lên!
Nếu tên mập xuất hiện, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn cũng không có khả năng tiến hành công kích lần nữa.
Lâm Thanh Hàn trong lòng lại mơ hồ có một loại cảm giác chính mình còn có thể đụng phải tên mập này lần nữa. Lần gặp mặt sau chỉ sợ cũng chính là lúc phải chính diện đối mặt với hắn.
Im lặng nhìn tên mập dần dần biến mất trên không trung, mạnh mẽ dập tắt tạp niệm trong lòng, khoé miệng chợt nổi lên một đạo thản nhiên hình cung, Lâm Thanh Hàn rốt cục cũng nương theo bóng đêm lặng lẽ rời đi.
Last edited by Nhan Vũ; 30-12-2010 at 03:15 PM.
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Cẩm Y Vệ - puka
Biên tập: thanhtu121
Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Trở lại Đế Quốc học viện thì trời đã về đêm, Lâm Thanh Hàn vốn muốn đi gặp Nhược Lâm, song ngẫm lại bây giờ cũng đã khuya rồi, vả lại với thực lực của Nhược Lâm còn chưa đủ tư cách có một phòng thí nghiệm ma pháp riêng, trong nơi ở tất nhiên còn có thể có nhiều người khác, liền từ bỏ ý định.
Nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tiềm thức dẫn lối, tỉnh táo lại hắn đã đứng ngay trước cửa phòng thí nghiệm ma pháp của Thiến Phỉ.
Thất thần nhìn phòng thí nghiệm ma pháp quen thuộc, hắn khe khẽ vuốt lên tấm huy chương ma pháp, trong lòng chợt dâng lên một cỗ hoài niệm.
Trầm mặc trong chốc lát, Lâm Thanh Hàn nhẹ điểm một vòng lên huy chương ma pháp, trong nháy mắt ma pháp quang huy chiếu xuất một đạo quang ảnh màu đỏ bắn lên trên cửa.
“Răng rắc” một tiếng, cánh cửa chầm chậm mở ra, phòng thí nghiệm ma pháp vẫn như cũ – ánh sáng rõ như ban ngày.
Nhẹ nhàng nghiêng người đi vào, đem cánh cửa một lần nữa đóng lại, Lâm Thanh Hàn bất giác đảo mắt xung quanh, im lặng như tờ…cũng không thấy thân ảnh của Thiến Phỉ.
“Thiến Phỉ?” Lâm Thanh Hàn khẽ gọi, nhưng vẫn như cũ, không có bất cứ phản ứng gì.
Trong lòng chợt có chút mất mát, Lâm Thanh Hàn chậm rãi ngồi xuống cái bàn ngay trong đại sảnh, lúc từng ở nơi này bế quan, Thiến Phỉ thích nhất là cái bàn này, thời gian phảng phất quay lại cuộc sống trước kia, Lâm Thanh Hàn không khỏi có chút ngây dại.
“Tương lai rốt cuộc sẽ như thế nào?”
“Tương lai? Vô luận lựa chọn như thế nào, tiểu thư cũng tuyệt đối không được phép xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!” Vưu Lý sắc mặt có chút âm trầm phân phó, “Cho các ngươi thời gian một ngày, đem tin tức của tiểu thư chuẩn bị thật tốt đưa cho ta, nhất là tư liệu những ngày gần đây!”
Nghĩ đến bộ dáng bi thương của Thiến Phỉ, Vưu Lý trong lòng liền không khỏi một trận căm tức, không ai so với hắn rõ hơn chính mình tính khí cùng thực lực của lão chủ nhân, nếu một khi biết được Thiến Phỉ ở chỗ này thích người nào. Sợ rằng lập tức có thể sai người đem Thiến Phỉ về nhốt lại, thậm chí trực tiếp ra tay giết chết người kia, hoặc là đem Thiến Phỉ trực tiếp gả đi.
Ở trước mặt vị lão chủ nhân đó. Những tên tinh anh của loại địa phương như Khải Sắt đế đô này bất quá tất cả đều là con kiến hôi mà thôi, cho dù chính mình cũng không phải vẫn xem như vậy sao? Những tên được gọi là thiên tài cùng tinh nhuệ này căn bản không xứng với Thiến Phỉ, dù lão chủ nhân không ngăn cản thì hắn cũng không cho phép những tên rác rưởi này cùng Thiến Phỉ sống chung.
“Được rồi, tin tức phải được giấu kín.” Nghĩ đến bộ dáng đau thương của Thiến Phỉ, Vưu Lý trong lòng không khỏi mềm nhũn, nói thêm: “Cũng đừng cho tiểu thư biết, rõ chưa?”.
“Thuộc hạ đã hiểu” Dừng một chút, người nọ lần nữa mở miệng nói, “Có tin tức mới truyền đến, thiếu chủ của U Linh thế gia đã đến đế đô, thuộc hạ hoài nghi, có thể là tin tức tiểu thư ở đế đô đã bị tiết lộ ra ngoài.”
“U Linh thế gia?” Vưu Lý nhíu mày :“Không cần phải xen vào bọn họ, được rồi, cái tên Nam kia đã đạt đến tu vi thánh vực rồi sao?”
“Vẫn chưa tới, bất quá, nghe nói cách Thánh vực cũng chỉ có một bước nữa thôi.”
“Một bước nữa?” Vưu Lý khinh thường hừ một tiếng nói, “Dưới Thánh vực, tất cả đều là con kiến hôi, không nói một bước này, cho dù là gần trong gang tấc, hắn cũng chưa có tư cách theo đuổi tiều thư.”
“Thuộc hạ đã hiểu!”
“Nếu hắn dám đến quấy rầy tiểu thư, các ngươi trực tiếp ra mặt ngăn lại. Ta không thích những tên gia hỏa trốn trong bóng tối ấy!”. Vưu Lý lạnh nhạt hạ lệnh, rồi biến mất trong bóng đêm.
Nam đi rồi, tập kích quỉ dị nọ cũng lập tức ngưng lại, điều này làm cho nội tâm Khải Đức tràn ngập chờ mong, đối với người của U Linh thế gia, hắn thật sự không hiểu rõ ràng lắm, đó là một thế giới mà hắn căn bản không cách nào đụng vào.
Trừ phi có một ngày có thể leo lên vương vị, chiếm được chung cực thủ hộ lực lượng của vương thất thì hắn mới thật sự có tư cách cùng dạng tồn tại này nói chuyện với nhau.
Nếu như… Có thể mượn cơ hội này diệt trừ Lâm Thanh Hàn, vậy quả thực là rất hoàn mỹ.
Trên thực tế, đối với khả năng một lần nữa tập kích Lâm Thanh Hàn. Lão Phú Lan Khắc đã sớm dự tính được, cũng vì thế mà hắn mới tìm mọi cách đem tên Nam giữ lại.
Bây giờ xem ra. Mục đích này có lẽ cũng sắp đạt được rồi.
"Khoảng cách công kích hiệu quả của hắn là một ngàn năm trăm mét." Nam nhàn nhạt nói :"Hơn nữa, tính cảnh giác phi thường cao, sau khi ta chạy tới hắn cũng đã trốn thoát."
“Chạy thoát rồi?” Khải Đức không khỏi có chút thất vọng, miễn cưỡng cười cười, “Chạy thoát vậy xem như xong đi, chỉ là gây rắc rối cho Nam tiên sinh, Khải Đức thật sự xấu hổ.”
“Ta biết rõ ý tứ của ngươi.” Nam lạnh nhạt liếc nhìn Khải Đức, “ chuyện này nếu ta gặp phải, ta tự nhiên có cách giải quyết, đưa tư liệu về hắn cho ta, còn lại các người không cần phải xen vào.”
“Đa tạ tiên sinh.” Khải Đức không khỏi mừng rỡ.
Mặc dù có thể không lấy được kiện thượng cổ thánh khí kia, nhưng so với uy hiếp mà Lâm Thanh Hàn mang đến thì đã không còn ý nghĩa, nếu sự việc về kiện thượng cổ thánh khí bị tên Nam người của U Linh thế gia biết rồi thì hắn cũng không ôm hi vọng thêm nữa.
Hơn một lần vây giết thất bại, nội tâm hắn tự nhiên sợ hãi Lâm Thanh Hàn, địch nhân này không diệt trừ, sợ rằng ngủ không yên.
Không giống với Khải Đức suy nghĩ nhiều thứ như vậy, Tạp Nhĩ lại bị những lời nói của Nam làm chấn động, cự li công kích hữu hiệu là một ngàn năm trăm mét, thực lực như vậy nói lên điều gì? Chỉ có thề dùng từ "kinh khủng" để hình dung mà thôi.
Theo như nói công kích như vậy mà xem thì người có tu vi cửu cấp trở xuống căn bản không có người nào có thể tránh được ám sát của hắn, uy hiếp của loại người như vậy quả thực khó có thể dự tính.
"Lần trước Ba Tỳ chết trong tay hắn xem ra cũng không phải là ngoài ý muốn..." Buồn bả thở dài một tiếng, Tạp Nhĩ cuối cùng cũng không nói gì nữa, hắn hiện tại thậm chí cũng mất đi dũng khí báo thù Lâm Thanh Hàn.
Cũng chẳng để ý đến phản ứng của bọn Khải Đức, Nam dưới chân nhẹ điểm, hình dáng to béo lần nữa biến mất trong bóng đêm.
Lần này tới vốn là muốn tìm Thiến Phỉ, nhưng Thiến Phỉ còn chưa tìm được không nghĩ tới lại nhặt được một đầu mối như vậy, hắc hắc, chỉ cần đoạt được kiện thượng cổ thánh khí đó lấy năng lực của mình chẳng nhẽ không thể tìm ra công dụng thần diệu của nó sao? Một khi bản thân hoàn toàn tiến nhập cảnh giới Thánh vực lại nắm giữ kiện thượng cổ thánh khí này mà nói... trong U Linh thế gia, còn có người nào có thể ngăn cản chính mình lên chức gia chủ đây?
Đến lúc đó, thời cơ hưng thịnh của U Linh thế gia thật sự đã tới.
Thiến Phi mặc một bộ áo ngủ màu lam nhạt nghiêng người nằm trên giường, cổ áo lộ rõ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết, thân thể cuộn tròn lại, hai chân trắng noãn bắt chéo nhau thò ra ngoài.
Tư thế ngủ kiểu này đúng là mê người đến mức nói không nên lời. Cho dù là Lâm Thanh Hàn cũng không tránh khỏi thất thần, cổ họng nhất thời có chút khô khốc.
Tầm mắt di chuyển lên khuôn mặt Thiến Phỉ một lần nữa, búi tóc có chút tán loạn, trên mặt tựa hồ còn vương vài giọt lệ, mày ngài nhẹ nhàng nhíu lại, giống như vừa mới khóc.
Chứng kiến cảnh này, tim Lâm Thanh Hàn không khỏi đau xót cực độ, có chút thương xót đến ngồi cạnh Thiến Phỉ, nhẹ nhàng lấy tay lau đi những giọt lệ trên khóe mắt Thiến Phỉ.
Mà Thiến Phỉ chậm rãi mở mắt, khoảnh khắc nhìn Lâm Thanh Hàn khuôn mặt nàng nhất thời đỏ lên, vô ý thức tự kéo cổ áo lên, sau đó thất thần nhìn Lâm Thanh Hàn, nhưng rốt cục lại không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cắn môi.
Lấy tay gạt lại phần tóc hơi rối của Thiến Phỉ, Lâm Thanh Hàn mỉm cưới lẳng lặng nhìn Thiến Phỉ cũng không có bất cứ động tác gì.
Hai người cứ như thế lẳng lặng nhìn nhau, không nói lời nào, nhưng phảng phất như đã nói ra nghìn vạn lời.
Thời gian vào lúc này cũng dường như dừng hẳn lại…
Vô số ý niệm phức tạp trong lòng hai người vào lúc này dường như không còn tồn tại nữa, ngoài đối phương ra, bất luận thứ gì cũng giống như dần dần tan biến…
Phật gia nói, sát na vĩnh hằng! Đạo gia có, đại tượng vô hình, đại âm hi thanh! (DG : ý nói mọi thứ không còn tồn tại trong phút chốc, “sát na” : phút chốc)
Không cần thiên ngôn vạn ngữ, không gian im ắng ôn nhu mà lặng lẽ đó đã nói hết những tình cảm đẹp nhất trên thế gian.
Những giọt nước mắt một lần nữa theo khóe mắt Thiến Phỉ lặng lẽ chảy xuống, trong suốt mà long lanh.
“Tại sao... tại sao lại để ta gặp được chàng, tại sao lại gặp trong tình cảnh như vậy... Chẵng lẽ mọi việc tốt đẹp trên thế giới này đều nhất định chỉ ngắn ngủi như vậy sao?”
Chậm rãi vươn tay ôm Thiến Phi vào lòng, để nàng nằm tựa lên vai mình, tay phải nhè nhẹ vuốt ve tóc Thiến Phỉ, trong lòng liền yên ổn lại.
“Mặc kệ cái gì là đạo lí luân thường, cho dù chết cũng không thể làm ta rời bỏ nàng. Mặc kệ cái gì là đúng sai phải trái, tất cả ta cũng không quan tâm. Bất kể có người nào ở sau lưng sai khiến nàng, ta cũng nhất định sẽ tìm tới, hãy chờ ta…” , những giọt nước mắt đã từ từ thấm đẫm quần áo của Lâm Thanh Hàn…
"Nếu như có thể luôn luôn được tựa vào chàng như vậy thì tốt biết mấy... Thiếp muốn làm một người bình thường suốt ngày ở bên cạnh chàng như vậy... Thời gian đã không còn nhiều nữa, thiếp không muốn trở về... Thật sự không muốn trở về..."
Một không gian thật yên ắng dịu dàng!
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ
DỊ GIỚI SÚNG THẦN
Quyển 2
Chương 99: Cho ta ba năm
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Cẩm Y Vệ - lenhhoxung
Biên tập: maison
Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
“Mấy ngày nữa là ta phải đi” Thiến Phỉ chợt nói khe khẽ.
“Đi ?” Mặc dù cảm thấy được một điều khác thường từ phản ứng vừa rồi của Thiến Phỉ, song những lời nói ra thực sự đã khiến Lâm Thanh Hàn có phần mất hồn.
“Ta vẫn chưa nói cho chàng biết xuất thân của mình tuyệt đối không phải là ở đây” Thiến Phỉ chậm rãi gật đầu, tiếp tục nói: “Gia tộc của ta rất mạnh. Sinh ra ở đó nên ta cũng không có quyền lựa chọn …. Ta buộc phải về …”
Nói đến những lời cuối, âm thanh của Thiến Phỉ đã hầu như không còn nghe thấy, nước mắt lại lặng lẽ tuôn trào.
“Vậy hãy cứ về trước đi” Lâm Thanh Hàn khe khẽ cười, gạt đi những giọt lệ trên mặt Thiến Phỉ buột miệng nói ra: " Khóc nhiều trông xấu xí lắm còn khiến ta đau lòng”
“Chàng nói cái gì?” Âm thanh của Thiến Phỉ đã hơi run rẩy, chẳng lẽ hắn không hiểu ý mình sao?
“Chàng không hiểu ý ta nói ...” Thiến Phỉ lại cố gắng giải thích.
“Ta biết” Lâm Thanh Hàn nhẹ giọng ngắt lời Thiến Phỉ, trên mặt lại hiện lên nụ cười ảm đạm “Chờ ta đi. Ta sẽ không làm nàng khó xử …. Hãy tin ta. Bất chấp gia tộc của nàng có cường đại cũng không thể chia lìa chúng ta”
“Ta rất hiếu kỳ, điều gì khiến cho ngươi có lòng tự tin mù quáng thế?” Một âm thanh nhàn nhạt đột nhiên vang lên từ phía sau Lâm Thanh Hàn.
Nghe thấy thanh âm đó, sắc mặt Thiến Phỉ chợt trắng bệch, không còn một chút máu: “Vưu Lý thúc …?”
Chậm rãi quay người lại, Lâm Thanh Hàn lẳng lặng nhìn người trung niên vừa đột ngột xuất hiện, trong lòng bỗng nhiên hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Không cần có bất kì hành động nào cả, cũng không hề tỏ ra hung ác. Chỉ mới chắp tay đứng, vậy mà khí tức phát ra đã khiến người ta có cảm giác không địch nổi.
Người như vậy mới là cường giả chân chính, Cửu cấp cao thủ ở trước mặt lão phảng phất cũng thành con kiến hôi
Đúng rồi, ánh mắt nọ không phải trào phúng và coi thường, cũng không phải phẫn nộ …. Đó là sự lạnh lùng toát ra từ trong xương tủy. Giống như con người đang nhìn mấy thứ sâu bọ vậy.
“Tiểu thư, đây là kẻ mà người lựa chọn sao?” Vưu Lý đem ánh mắt chậm rãi chuyển về phía Thiến Phỉ, trong mắt hiện lên một tia tâm tình phức tạp, có chút đau lòng rồi thở dài một tiếng: ”Thực lực hắn rất kém … không cần nói với lão chủ nhân, thậm chí Vưu Lý này hắn cũng không qua được”.
“Vưu Lý thúc …” Thiến Phỉ có chút lo lắng nói:” Đừng đả thương chàng, Phỉ Nhi van người …”
Mặc dù trong lòng sớm có chuẩn bị, song chính thức đối mặt với Vưu Lý thì trong lòng Lâm Thanh Hàn chợt trầm xuống. Tuy Vưu lý chưa hề ra tay nhưng khí thế đã nói rõ thực lực của lão: Thánh Vực!
Cái loại khí tức lạnh lẽo này, chỉ có cao thủ cỡ Thánh Vực mới có thể xuất ra.
Mặc dù không thừa nhận, nhưng lấy thực lực của mình bây giờ, cho dù đối phương đứng bất động, sợ rằng hắn cũng không động được vào vạt áo của Vưu lý
Không buồn ra tay, đứng gần như vậy đủ để tỏ rõ việc không thèm đếm xỉa đến mọi thứ đang tồn tại ở dưới cấp Thánh Vực.
Cũng chỉ có tại thời khắc này, Lâm Thanh Hàn rốt cục mới hiểu ra, dưới mắt Thánh Vực tất cả đều là giun dế, thậm chí có súng trong tay thì cũng chỉ cường đại hơn kiến hôi một chút mà thôi.
Trong nháy mắt, Lâm Thanh Hàn liên tưởng đến người thanh niên thần bí kia. Hắn là người thế nào?
Đủ sức tự phụ để nói là thậm chí có thể khiến thế lực đằng sau Thiến Phỉ phải hứa gả Thiến Phỉ cho mình. Vậy thực lực đó đến đẳng cấp nào?
Giả vờ sao?? Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Lâm Thanh Hàn gạt đi. Người như vậy tuyệt đối chẳng thèm lừa gạt mình. Nhưng mà nếu nói như vậy … Với thân phận và sức mạnh của hắn thì cần gì phải tới tìm mình chứ?
Dưới Thánh Vực tất cả đều là sâu bọ. Mình dựa vào cái gì lại có thể làm hắn phải để ý?
Ngươi chính là Lâm Thanh Hàn? Vưu Lý lạnh lùng kéo Lâm Thanh Hàn từ trong suy tư thức tỉnh : “Với thực lực của ngươi, vốn không xứng nói chuyện với ta. Nhưng mà nếu tiểu thư lên tiếng … thì ta có thể cho ngươi một cơ hội”
“Cho ta một lý do để không giết ngươi!”
Trong giọng nói nhàn nhạt có lực lượng không thể nghi ngờ, một áp lực phô thiên cái địa ( nghiêng trời lệch đất) chợt bộc phát, dường như đè bẹp Lâm Thanh Hàn.
Thanh sắc ( màu xanh ) quang mang trên người sớm đã bị ép trào ra, đối kháng với khí thế cường đại. Trong chốc lát, Lâm Thanh Hàn rõ ràng đã tiến nhập cảnh giới Tịch Diệt. Trong mắt đã nhìn lại được rõ ràng, quang mang trên người cũng chậm rãi ẩn đi. Trên miệng một lần nữa xuất hiện nụ cười thờ ơ.
“Ngươi căn bản là không muốn giết ta”. Giọng điệu Lâm thanh Hàn cũng bình thản như vậy. Vào lúc tiến vào cảnh giới Tịch Diệt, thực lực của đối phương đã không còn cách nào tạo thành ảnh hưởng nho nhỏ với hắn. Chênh lệch thực lực tại giờ khắc này phảng phất đã không tồn tại rồi.
“Oh?” Trong mắt Vưu Lý đột nhiên bắn ra một đạo quang mang. Có chút ngoài ý muốn mà lão một lần nữa đánh giá lại Lâm Thanh Hàn. “Quả nhiên có chút năng lực vậy sao? Có ý tứ!”
Mặc dù xét đến chút thực lực kia thì chỉ cần búng ngón tay là có thể giết chết tiểu tử đó. Song Vưu Lý hết lần này đến lần khác cảm giác rõ ràng, về phương diện tâm lý, đối phương đứng ở vị trí ngang hàng với mình.
Điều này tựa hồ rất khó tin song lại tồn tại rất chân thật.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không ngang ngạnh lôi kéo Thiến Phỉ, không cho nàng trở về hoặc là không biết sống chết liều mạng với ngươi” Lâm Thanh Hàn nhếch mép nở nụ cười khinh thường trào phúng, lạnh nhạt nói: “Ta không có hứng thú chơi đùa trò tình cảm bi thương như một lứa đôi ngu ngốc đâu"
“ Cho ta thời gian ba năm!” Trong mắt Lâm Thanh Hàn bắn ra một tia quang mang tự tin: “Ba năm sau, ta sẽ đến đón Thiến Phỉ, bất chấp các ngươi cường đại đến đâu!”
“Tiểu tử, không thể thừa nhận, ngươi so với tưởng tượng của ta có ý tứ hơn nhiều” Vưu Lý đột nhiên nở nụ cười: “Bây giờ ta thật sự không nỡ giết ngươi, có điều …”
“Thời gian ba năm là quá dài! Ta không có tính nhẫn nại” Vưu Lý lạnh nhạt nói: “Hơn nữa, tự tin là một việc, làm nổi trên thực tế lại là việc khác. Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi trong ba năm đạt tới tiêu chuẩn của ta?”
“Phanh!”
Một đòn chín phát, với Tịch Diệt cảnh giới, Lâm Thanh Hàn một lần nữa phát động công kích mạnh nhất của mình. Chín viên đạn đột nhiên bắn ra, song khi đến gần Vưu Lý rốt cục im hơi lặng tiếng biến thành hư vô, ngay cả một mảy may rung động cũng không có.
“Đây là thực lực mà ngươi trông cậy sao?” Vưu Lý miễn cưỡng nói: “Quả nhiên có chút ý tứ. Nhưng mà , xảo thuật này không cần lấy ra nữa rồi. Thậm chí nếu là thánh khí thượng cổ cũng không có tác dụng gì, huống chi nó không phải.”
“Mấy tháng trước ta còn bị Thất cấp ma thú truy đuổi khắp nơi” Lâm Thanh Hàn rõ ràng không thèm để ý tới giọng điệu của Vưu Lý, lạnh nhạt nói
“Hả” Trong mắt Vưu Lý rốt cục hiện lên một vẻ rung động.
“Ba năm, cho ta thời gian ba năm nữa, ta sẽ đạt tới đỉnh cao mà ngươi chỉ có thể nhìn lên” Lâm Thanh Hàn nói dứt khoát.
Lẳng lặng nhìn Lâm Thanh Hàn một hồi, Vưu Lý rốt cuộc ngầm gật đầu: “Ba năm sau, nếu như ngươi thật sự có thể đạt được cảnh giới như lời mình nói thì hãy lên phương Bắc đến Nhược Tuyết Sơn Trang”.
Nói xong, không chờ Lâm Thanh Hàn trả lời, Vưu Lý bỗng nhiên biến mất giữa phòng như trước giờ chưa từng xuất hiện ở đó.
“ Một tiểu tử thật thú vị, thực không nghĩ đến là tiểu thư lại coi trọng một chàng trai như vậy …. Ba năm, ta nhân tiện cho ngươi thời gian ba năm là tốt lắm rồi. Ta muốn nhìn xem thực sự ngươi có thể sáng tạo kỳ tích đó không …. Tiểu thư, Vưu Lý thúc cũng chỉ có thể giúp người làm được như vậy đã là nhiều lắm rồi. Hy vọng tiểu tử này thật sự sáng tạo ra lực lượng thần kì …”
Chứng kiến Vưu Lý rời đi, Lâm Thanh Hàn cũng chậm rãi thoát khỏi Tịch Diệt cảnh giới. Sắc mặt trở nên tái nhợt, suýt ngã quỵ.
“Chàng bị sao vậy?” Thiến Phỉ vội vàng đỡ lấy Lâm Thanh Hàn, để hắn ngồi xuống bên mình.
“Yên tâm đi, ta không việc gì”, miễn cưỡng xuất ra nụ cười, Lâm Thanh Hàn nhẹ giọng nói
“ … Chàng không nên đồng ý” Thiến Phỉ buồn bã nói
“Cô bé ngốc, tin tưởng ta một chút có được hay không?”, Lâm Thanh Hàn lắc đầu, nhẹ giọng nói
"Nhưng mà …."
"Không có nhưng nhị gì cả!" Lâm Thanh Hàn cả quyết nói: “Ta sẽ không để nàng thất vọng đâu, tin ta đi!”
“Ta sẽ không rời bỏ nàng, kể cả phải chết!”
Trầm mặc trong chốc lát, Thiến Phỉ rốt cục có chút bải hoải tựa đầu vào Lâm Thanh Hàn: “Ta sẽ chờ chàng … ”
Nhẹ nhàng hôn nhẹ lên mặt Thiến Phỉ, Lâm Thanh Hàn ôm chặt Thiến Phỉ rồi nói: “Trở về đi, hãy vui vẻ chờ ta. Nhiều nhất là ba năm, ta nhất định sẽ đến tìm nàng, không ai có thể chia lìa chúng ta”
“Vâng” Khẽ lên tiếng đáp lại, Thiến Phỉ đột nhiên ngẩng đầu hôn lên môi Lâm Thanh Hàn, nước mắt lại theo gương mặt chảy xuống …
“Nhược Tuyết Sơn trang, tại phía bắc đỉnh Tuyết Phong sơn …” Lặng lẽ ly khai Lâm Thanh Hàn, Thiến Phỉ nhẹ giọng nói “Ta chờ chàng, cho dù là ba mươi năm, ba trăm năm!”
“Ta sẽ vẫn chờ chàng …. Cho dù có chết, ta cũng không chịu gả cho người khác …. Nếu như, nếu như, chúng ta thật sự còn có tương lai, hãy tới tìm ta trong vòng ba năm. Nếu không, ta sẽ chết ở trên núi …”
Chậm rãi cởi áo ngủ,mặc lại bộ quần áo đỏ, Thiến Phỉ cuối cùng không có nói thêm câu nào nữa, giống như tinh linh theo làn gió nhẹ nhàng rời phòng ….
Cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Lâm Thanh Hàn, Thiến Phỉ cũng không có quay đầu nhìn lại. Nàng sợ rẳng nếu chỉ quay lại dù chỉ một lần thì có lẽ sẽ mất đi dũng khí rời đi …
Chỉ còn lại những giọt nước mắt trong suốt long lanh!
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ