Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử Dịch: WCP Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 86: Xuất sứ thú tộc
Trần Phủ bây giờ đã thật sự sợ Mạc Hàm rồi, chỉ để mời sư phụ thôi hắn đã phải tốn mười vạn kim tệ, nhớ tới chuyện này hắn đã vài ngày ngủ không yên ăn không ngon rồi, nếu còn lưu lại ăn cơm, ai biết Mạc Hàm còn muốn đòi thêm bao nhiêu tiền a, chạy trước thì vẫn tuyệt vời.
Trần Phủ cũng âm thầm quyết định, sau này nhìn thấy Mạc Hàm nhất định phải chạy cho xa, nếu không mình chỉ cần gặp hắn thêm vài lần, phỏng chừng liền thượng nhai yếu phạn liễu. Nhìn thấy Trần Phủ bối rối rời đi, tất cả người trong phòng đều nở nụ cười, ngay cả Nam Cung Vân Phượng rất ít khi cười cũng nhịn không được nhếch khóe miệng nở nụ cười. Đại Lệ cùng An Na các nàng thì thích chí ôm bụng mà cười.
Lúc này Mộ Dung Phi Tuyết hay nói giỡn đang ở một bên lên tiếng nói: "Mạc Hàm đại ca, ngươi nếu đã mời muội làm sư phụ, vậy thù lao lần này hẳn là chính là của muội phải không." Mạc Hàm vội vàng làm vẻ mặt thống khổ nói: "Tuyết nhi, muội nhẫn tâm đối xử ta vậy, một chút ít tiền đó cũng lấy đi a, muội xem ta lần này không công lao cũng có khổ lao, không khổ lao cũng có mệt nhọc a, muội dù sao tiền cũng nhiều hơn vậy, cũng không nên lấy chút ấy của ta mà."
Đại Lệ đứng kế bên mở miệng giúp đở Mộ Dung Phi Tuyết nói: "Tuyết nhi, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, người này rất là nhiều tiền a, hắn tại Phỉ Tể cùng Công Tôn tiểu thư đánh cuộc thì đã cầm trong tay chính là hai mươi lăm vạn kim tệ, ngươi nói hắn nghèo sao?"
Mạc Hàm nghe Đại Lệ nói xong, vội vàng ủy khuất bảo: "Lão bà, muội như thế nào lại giúp đở Tuyết nhi khi dễ ta a, của ta không chính là của ngươi sao, đây là thứ ta chuẩn bị làm của hồi môn cho muội a, nếu bị thua ta như thế nào cưới muội a." Nghe Mạc Hàm nói, mọi người đều cất tiếng cười ha hả, Đại Lệ vẻ mặt đỏ càng bừng nói: "Người nào đáp ứng là sẽ gả cho huynh vậy, thật không biết xấu hổ."
Mạc Hàm nghe được cũng chỉ hắc hắc mỉm cười. Lúc này Mộ Dung Phi Tuyết hâm mộ mở miệng nói: "Đại Lệ tỷ tỷ ngươi thật hạnh phúc, Mạc Hàm ca ca ngay cả sính lễ đều chuẩn bị sẳn rồi, mọi người đều rất hâm mộ đó."
Đại Lệ nghe vậy cũng có thâm ý nói: "Tuyết nhi ngươi đừng vội hâm mộ, nói không chừng Mạc Hàm tương lai cũng sẽ chuẩn bị sính lễ cho ngươi mà đến lúc đó ngươi cũng có rồi." Mộ Dung Phi Tuyết vừa nghe, tưởng rằng Đại Lệ hiểu lầm cái gì, vội vàng nói: "Đại Lệ tỷ tỷ, Mạc Hàm ca ca chỉ là chữa bệnh cho ta, ngươi đừng có hiểu lầm a."
Đại Lệ mỉm cười bảo: "A a, có phải như vậy hay không, ta nghĩ Mạc Hàm ca ca ngươi trong lòng đều biết, yên tâm đi, ta không có hiểu lầm cái gì đâu, ta nói chính là thiệt tình." Mộ Dung Phi Tuyết nhìn thấy Đại Lệ tựa hồ thật sự không giống bộ dáng tức giận, sắc mặt cũng đỏ bừng bảo: "Đại Lệ tỷ tỷ, ngay cả ngươi cũng giễu cợt ta a." Nói xong liền xoay người bỏ chạy.
Vợ chồng Mộ Dung Thiên nãy giờ vẫn đứng ở bên cạnh mỉm cười không lên tiếng. Mạc Hàm nhìn thấy Mộ Dung Phi Tuyết bỏ đi, vội vàng đi tới bên người Đại Lệ lấy lòng mở miệng nói: "Lão bà, muội thật là lợi hại, biết là hồi môn của mình chỉ nói mấy câu liền khiến Tuyết nhi bỏ đi." Đại Lệ nghe được Mạc Hàm vô sỉ trả lời, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ lườm hắn một cái, cũng không nói chuyện.
Lúc này Mộ Dung Thiên ở một bên nhịn không được mở miệng hỏi: "Tiểu huynh đệ, ta thật sự rất lấy làm kỳ, ngươi rốt cuộc thu bao nhiêu học phí của Trần Phủ a? A a." Mạc Hàm nghe hỏi mỉm cười mở miệng nói: "Không nhiều lắm, a a, chính là mười vạn kim tệ mà thôi."
Mộ Dung Thiên nghe vậy, thất thanh cười nói: "Mười vạn kim tệ còn không nhiều a, ta xem Trần Phủ này phỏng chừng cả tháng này cũng sẽ đau lòng ngủ không yên rồi, ha ha." Mộ Dung Thiên vừa nói xong liền tưởng tượng đến Trần Phủ nọ trước giờ chỉ biết thu vô, tự mình nở nụ cười, Mạc Hàm thấy thế cũng cất tiếng cười lên.
Mấy ngày kế tiếp Mạc Hàm đều chăm chú dạy cho mọi người trong Phi Vân một chút vũ kỹ kỷ xảo, kiến thức võ học của Mạc Hàm uyên bác cùng kỷ xảo không ngừng làm cho Đại Lệ bọn họ bội phục không thôi, mà ngay cả Mộ Dung Thiên và Mộ Dung Phi Tuyết bọn họ cũng phi thường khâm phục. Mộ Dung Thiên càng muốn cho Mộ Dung Phi Ưng bái Mạc Hàm làm sư phụ, yêu cầu Mạc Hàm chỉ đạo một chút vũ kỹ cho Mộ Dung Phi Ưng. Nhìn thấy Mộ Dung Phi Ưng cũng không như lúc trước lại còn biết nhận lổi và sữa đổi, Mạc Hàm cũng đáp ứng hắn. Điều này làm cho Mộ Dung Thiên bọn họ tâm lý càng cảm kích, đều khâm phục Mạc Hàm là người rộng lượng cũng có thể vì Mạc Hàm không so đo với chuyện Mộ Dung Phi Ưng gây nên lúc đầu mà cảm kích. Mộ Dung Phi Ưng càng thành tâm đi theo Mạc Hàm học tập vũ kỹ.
Vài ngày thời gian rất nhanh trôi qua, Mạc Hàm cũng phải bắt đầu chuyến viễn hành sang thú tộc của mình rồi. Trước khi lâm hành, Mạc Hàm cũng phải tiến cung một lần để từ giả hoàng đế mới lên đường. Thiên Long hoàng đế cũng giao cho Mạc Hàm một mặt kim bài, giải thích cho Mạc Hàm biết đó là đế quốc Long bài, tất cả quan quân hay quý tộc nhìn thấy diện kim bài này như nhìn thấy hoàng đế, ngoại trừ Thiên Long quân đoàn thì có thể điều động hết thảy quân đội cùng vật tư. Khiến cho Mạc Hàm trong lòng cũng là rất là cảm động, vì hoàng đế đối với mình tín nhiệm mà cao hứng. Loại Long bài này tổng cộng chỉ có hai cái, hoàng đế tự mình giữ một cái, dĩ nhiên có thể cho Mạc Hàm một cái, có thể tưởng tượng hắn đối với Mạc Hàm đã là phi thường tín nhiệm.
Mạc Hàm trong lòng cũng âm thầm xuống quyết tâm, nhất định phải hoàn thành sứ mạng lần này, giúp cho dân chúng của Thiên Long đế quốc khỏi bị chiến tranh chi khổ. Sau khi Mạc Hàm cung kính hướng về hoàng đế thi lễ rồi liền mở miệng cáo từ. Lần này có thể nói là Mạc Hàm thật tình thật ý khi hành lễ. Rời hoàng cung, Mạc Hàm cũng phải trở về chuẩn bị vật phẩm chu toàn cho cuộc xuất hành. Lần ly biệt ngày đó Đại Lệ hai mắt đỏ bừng vẫn dặn dò Mạc Hàm phải chú ý này, phải cẩn thận nọ, còn có nhất định phải tự chiếu cố cho mình, An Na càng khóc lớn lên, kỳ thật vẻ mặt của mọi người trong Phi Vân cũng là không muốn cùng Mạc Hàm nói lời từ biệt.
Mạc Hàm thấy thế, trong tâm rất phi thường cảm động, tại lúc cùng mọi người nhất nhất cáo biệt, mang theo tiểu Mạc ngồi trên xe ngựa do Mộ Dung gia tộc an bài, tiểu hàm thì Mạc Hàm bởi vì lo lắng cho an toàn của Đại Lệ bọn họ nên lưu lại để phụ trách bảo vệ Đại Lệ các nàng. Mà Mộ Dung Thiên cũng bởi vì lần này đại chiến nguy cập, nên phải đến Minh Viễn thành xa xôi đê trấn thủ, tự mình chỉ huy Cuồng Long quân đoàn, để phòng ngừa sự cố đột phát. Cũng chỉ có Mộ Dung Thiên loại lão tướng sa trường này mới có có thể ứng phó bất cứ nguy cơ gì đột phát.
Xe ngựa một đường thẳng tiến bay nhanh về hướng Minh Viễn thành, trên đường cũng không có dừng lại nghỉ ngơi. Mạc Hàm bọn họ chỉ dùng thời gian bốn ngày đễ chạy tới Minh Viễn thành. Vừa đến cửa thành Minh Viễn, thì đã nhìn thấy có binh lính của Cuồng Long quân đoàn đã tại thành khẩu cùng với một thanh niên tướng lãnh đang đái lĩnh thuộc hạ đứng ở cửa thành nghênh đón bọn Mạc Hàm đến.
Đợi khi xa đội của Mộ Dung Thiên tới gần đội ngũ, thanh niên tướng lãnh đầu lĩnh nọ vội vàng tiến lên khom người nói: "Mạt tướng là Minh Ngôn trấn thủ Minh Viễn thành xin tham kiến gia chủ." Mộ Dung và Mạc Hàm nghe được thanh âm cũng vội vàng đi xuống xe ngựa, chỉ nghe Mộ Dung Thiên mở miệng nói: "A , Minh Ngôn ngươi có khỏe không?"
Minh Ngôn nọ nghe Mộ Dung Thiên hỏi, vội vàng cung kính trả lời: "Đa tạ gia chủ quan tâm, mạt tướng hết thảy mạnh khỏe, chỉ là mạt tướng vô dụng, không cách nào một mình ứng phó thú tộc xâm lấn lần này, làm hại gia chủ từ thật xa xôi tới đây, trong lòng thật sự là bất an." Mộ Dung Thiên nghe vậy, vội vàng lắc đầu nói: "Ngươi đã làm tốt lắm rồi, Tuyết nhi trong khoảng thời gian này không có ở đây, ngươi không phải cũng đã quản lý bảo hộ Minh Viễn thành tốt lắm mà, điều này ta đều đã biết, ta tới nơi này cũng không phải cho rằng năng lực của ngươi không được, mà là kinh nghiệm của ngươi khá khiếm khuyết, chỉ cần học tập nhiều hơn, thêm ma luyện một chút, sau này ngươi nhất định sẽ trở thành một tướng lãnh tài ba."
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử Dịch: WCP Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 87: Mới vào thú tộc (1)
Minh Ngôn nghe Mộ Dung Thiên trả lời, vội vàng cung kính đáp: "Mạt tướng nhất định ghi nhớ lời dạy của gia chủ, tuyệt không cô phụ kỳ vọng của gia chủ."
Mộ Dung Thiên nghe vậy gật đầu mỉm cười bảo: "Tốt lắm, đối với ta không cần đa lễ vậy, lại ta giới thiệu cho ngươi một vị anh hùng trẻ tuổi." Nói xong lại chỉ vào Mạc Hàm ở bên cạnh, thân thiết mở miệng nói: "Vị này chính là đặc sứ xuất sử thú tộc lần này tên là Mạc Hàm, cũng là đại ân nhân của Mộ Dung gia tộc chúng ta, hắn chính là một người bất phàm. Sau này nếu này vị tiểu huynh đệ có chuyện gì cần giúp, ngươi nhất định phải tận tâm tận lực trợ giúp hắn, cũng có thể cùng hắn học tập thêm. Biết không?"
Minh Ngôn nọ nghe xong Mộ Dung Thiên giới thiệu, trong lòng lấy làm kinh hãi, cũng không phải bởi vì thân phận đặc sứ của Mạc Hàm, mà là trong khẩu khí của Mộ Dung Thiên đối với Mạc Hàm có sự bội phục và tôn kính. Trong ấn tượng của hắn từ lâu nay thì tuyệt đối không có chuyện như vậy, có thể thấy được Mộ Dung Thiên đối với Mạc Hàm coi trọng như thế nào.
Nghĩ tới đây, Minh Ngôn cũng vội vàng quay về Mạc Hàm thi lễ nói: "Tham kiến đặc sứ đại nhân." Mạc Hàm mở miệng ngăn cản bảo: "A a, chúng ta đều là người trẻ tuổi, đừng kêu cái gì đặc sứ hay không đặc sứ, ngươi cứ gọi ta là Mạc Hàm huynh đệ thì được rồi, nếu không thì ta nghe không được tự nhiên." Minh Ngôn nọ nghe Mạc Hàm nói, sững sờ một chút, bất quá nhìn thấy Mộ Dung Thiên cũng không có ý tứ phản đối, cũng khiến cho hảo cảm với Mạc Hàm tăng nhiều, mở miệng đáp: "Nếu như vậy, Minh Ngôn tựu cung kính không bằng tòng mệnh, sau này mạn phép gọi ngươi là Mạc Hàm huynh đệ."
Mạc Hàm sau khi nghe xong liền nói: "Vậy là được rồi, tốt lắm, chúng ta đừng đứng ở chỗ này nữa, hay là đi vào trước đi." Mộ Dung Thiên nghe vậy cũng vội vàng gật đầu, quay về Minh Ngôn nói đến: "Về thành chủ phủ trước đi." Minh Ngôn vội vàng đáp ứng, xoay người ở phía trước vì Mộ Dung Thiên và Mạc Hàm dẫn đường vào thành.
Đi vào thành chủ phủ sớm đã vì Mộ Dung Thiên, và Mạc Hàm bọn họ chuẩn bị phòng xong, Mộ Dung Thiên quay về Mạc Hàm nói: "Tiểu huynh đệ xin mời ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, mấy ngày nay chạy liên tục hẳn là cũng có chút mệt mỏi rồi, ta đi dò xét quân đội một chút, đợi đến buổi tối sẽ trở lại cùng tiểu huynh đệ nói chuyện phiếm." Mạc Hàm vội vàng gật đầu đáp ứng, ý bảo Mộ Dung Thiên không cần chiếu cố tự mình, chánh sự quan trọng hơn, mà Mạc Hàm và tiểu mạc tự mình đi vào trong phòng nghỉ ngơi.
Nói thật chứ, Mạc Hàm cũng không cảm thấy uể oải, nằm một lát cũng không thấy buồn ngũ, Mạc Hàm không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, tự mình bày cái kết giới bảo vệ, sau đó bảo tiểu mạc giúp mình hộ pháp và liền bắt đầu minh tưởng để gia tăng thực lực của bản thân.
Vốn Mạc Hàm là muốn tái nghiên cứu một chút ma vũ kết hợp vũ kỹ mà bản thân lần trước đang nghiên cứu dang dở, chính là lại sợ mình vạn nhất do nghiên cứu lại là năm ngày, lỡ trể chánh sự sẽ không tốt lắm, không thể làm gì khác hơn là thôi, chỉ là an tĩnh minh tưởng, gia tăng ma pháp tu vi của mình.
Khi Mạc Hàm minh tưởng xong tỉnh lại, mới phát hiện thời gian bất tri bất giác đến buổi tối rồi. Mạc Hàm triệt ly kết giới của mình xong đi ra cửa. Phát hiện ngoài cửa đã có nhiều hơn mấy người binh lính cuồng long cận vệ quân đứng ở nơi đó giữ nhà, nhìn thấy Mạc Hàm đi ra, trong đó một người binh lính tiểu đội trưởng vừa thấy Mạc Hàm liền vội vàng quay về Mạc Hàm thi lễ rồi mở miệng nói: "Mạc Hàm tiên sinh, hy vọng sẽ không quấy rầy đến ngài nghỉ ngơi, tướng quân giữa trưa trở về gặp lúc tiên sinh đang minh tưởng, không dám quấy rầy ngài, phân phó chúng ta ở đây tùy thời nghe lời sai phái của ngươi. Tướng quân đã ở tại đại sảnh chờ ngươi, tướng quân phân phó khi ngươi tỉnh lại xin trực tiếp đến đại sảnh gặp ngài là được rồi."
Mạc Hàm mỉm cười hướng đối phương cảm tạ, trong lòng cũng vì sự tỉ mỉ của Mộ Dung Thiên mà cảm thấy ấm áp. Đợi khi Mạc Hàm đi tới đại sảnh, nhìn thấy Mộ Dung Thiên cùng Minh Ngôn tướng thủ thành Minh Viễn ban ngày gặp mặt, đang ngồi ở trên ghế nói chuyện phiếm. Khi thấy Mạc Hàm tiến đến, hai người vội vàng đứng dậy bắt chuyện. Mộ Dung Thiên mỉm cười mở miệng nói: "Tiểu huynh đệ nghỉ ngơi tốt chứ, bụng nhất định là đói rồi, thức ăn đã chuẩn bị xong chờ tiểu huynh đệ ngài đó, mời qua bên này."
Mạc Hàm vội vàng không có ý tứ mở miệng nói: "Thật xin lỗi, tướng quân, nghĩ không ra một lần minh tưởng lại dùng thời gian dài như vậy, hại các ngươi đợi lâu." Mộ Dung Thiên vội vàng mỉm cười lắc đầu nói: "A a, chúng ta cũng không đợi bao lâu, vừa vặn cùng Minh Ngôn ở chỗ này hiểu rõ tình huống một chút, lại đây chúng ta đi ăn cơm trước, để cho tái thuận tiện tham thảo một chút sự nghi tiểu huynh đệ xuất hành lần này, còn có hiểu rõ một chút tình huống mới nhất của thú tộc, chúng ta cần phải cam đoan an toàn của tiểu huynh đệ."
Minh Ngôn cũng mở miệng nói: "Mạc Hàm huynh đệ ngươi cứ yên tâm đi, tướng quân đã xuất động tình báo cả trong và ngoài thành, để nghe tình huống mới nhất của thú tộc, tin tưởng rất nhanh thì sẽ có tin tức trở lại." Mạc Hàm vì cử động của Mộ Dung Thiên mà cảm động, Mộ Dung Thiên này tại dưới tình huống mang trứ dò xét quân tình, còn có thể nghĩ đến an toàn cho mình đích, vì mình mà tính toán, thật là người rất khó tìm. Nghĩ tới đây, Mạc Hàm cũng không khách khí, nếu không sẽ có vẻ dối trá, trực tiếp đi theo Mộ Dung Thiên cùng Minh Ngôn nọ đi đến.
Đi tới trung tâm phòng ăn, Mạc Hàm vừa ngồi xuống thì Mộ Dung Thiên trước hết mở miệng nói: "Lai, Mạc Hàm huynh đệ, ta trước kính ngươi một chén, chúc ngươi có thể sớm ngày thuận lợi hoàn thành trách nhiệm lần này, lão phu nhất định sẽ ở nơi này chờ đợi tin tức tốt của ngươi." Mạc Hàm cũng vội vàng mở miệng nói: "A a, cám ơn cát ngôn của tướng quân, có những lời này của Mộ Dung tướng quân, ta nghĩ nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình." Mà Minh Ngôn một bên cũng mở miệng cầu chúc Mạc Hàm mã đáo thành công.
Tiếp theo Mộ Dung Thiên lên tiếng bảo: "Căn cứ theo tin tức mới nhất mà thám tử của chúng ta tìm hiểu được, thú tộc bỉ mông hoàng đế đã chánh thức phê chuẩn trận chiến lần này rồi, đã quyết định đem gom hết toàn lực phối hợp Ngạo Tháng đế quốc để đối phó chúng ta. Mà nghe nói Đại hoàng tử của Ngạo Tháng đế quốc lúc này còn đang ở hoàng thành của thú tộc làm khách, nếu tin tức không sai mà nói, ta sợ là đối với tiểu huynh đệ xuất hành lần này phi thường bất lợi, Đại hoàng tử nọ của Ngạo Tháng nổi danh âm hiểm độc ác, lần này hắn tự mình xuất sử thú tộc, xem ra là muốn đem công lao lần này, để tranh thủ làm vốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế của mình. Có tin đồn rằng hoàng đế Bỉ Đắc đời thứ 12 của Ngạo Tháng đế quốc thân thể đã phi thường yếu không xong, sợ là chỉ một đoạn thời gian ngắn sau sẽ tuyên bố người thừa kế mới cho ngôi vị hoàng đế, nếu lần này hắn thành công mà nói, ta nghĩ ngôi vị hoàng đế của Ngạo Tháng đế quốc này sẽ rơi vào tay hắn, nếu tiểu huynh đệ gặp hắn nhất định phải vạn phần cẩn thận."
Nghe Mộ Dung Thiên nói xong, Mạc Hàm mày vừa nhảy, cảm giác được tự mình tựa hồ bắt được cái cơ hội gì, chính là lại không cách nào lĩnh hội hoàn toàn, không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói: "Ta biết, ta nhất định sẽ lưu ý, về tiên tri của thú tộc nọ, không biết tướng quân có tìm hiểu được cái tin tức gì không?"
Mộ Dung Thiên nghe vậy, có chút xấu hổ lắc đầu nói: "Về phần tiên tri nọ, tựa hồ giống như là đột nhiên toát ra, chỉ nghe nói là tại hơn một tháng trước ở di vong rừng rậm của thú tộc kia đột nhiên xuất hiện, tùy thân còn mang theo tín vật của tiên tri lịch đại của thú tộc—— thần thú chúc phúc. Kỳ thật tin tức của hắn chúng ta không hề hay biết, hơn nữa cũng không ai thấy được diện mạo của hắn, nghe nói hắn lúc nào cũng đeo một cái khăn đen che mặt."
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử Dịch: WCP Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 88: Mới vào thú tộc (2)
Nghe đến đó Mạc Hàm không có cảm thấy kỳ quái, trong lòng càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình, nếu đối phương là tiên tri của thú tộc thật mà nói, vì sao phải úp úp mở mở, vị tiên tri này nhất định có chuyện.
Lúc này Mộ Dung Thiên tiếp theo nói: "Hơn nữa nghe nói pháp lực của hắn phi thường cao cường, tại trên đại hội nghiệm chứng của thú tộc đã đánh bại tất cả khiêu chiến giả, xong liền được thú tộc thừa nhận, tôn sùng là thú tộc thủ hộ tiên tri. Sau khi hắn thượng vị thì chuyện đầu tiên chính là cổ động thú hoàng phát động chiến tranh lần này, mà thú hoàng cũng bị hắn dụ hoặc như thế nào lại không để ý đến các vị hoàng tử cùng đại thần thú tộc phản đối, thiêm thự lệnh động viên cho chiến tranh."
Nghe vậy Mạc Hàm vội vàng mở miệng hỏi: "Không biết tướng quân có điều tra ra là ai đã phản đối chiến tranh lần này không?" Mộ Dung Thiên gật đầu đáp: "Đã hiểu rõ nhóm phản đối chiến tranh lần này chính là tại vài vị hoàng tử của thú tộc bên trong uy tín cao nhất là Đại hoàng tử Đạt Nhĩ, còn có Tam hoàng tử Đạt Mị và tứ hoàng tử Đạt Lỗ cũng phản đối, chỉ có nhị hoàng tử Đạt Lan tán thành đề nghị của thú hoàng, các vị đại thần của thú tộc cũng là phản đối giả của tràng chiến tranh này. Chỉ là thú hoàng đã một ý cô hành, bọn họ cũng không dám nói thêm cái gì."
Mạc Hàm sau khi nghe Mộ Dung Thiên nói, âm thầm nhớ kỹ tên vài người này, để tự mình bất cứ tình huống nào. Mộ Dung Thiên tiếp tục nói: "Còn có một chuyện nữa là Hoàng thượng mấy ngày trước đã chánh thức hướng bỉ mông hoàng tộc của thú tộc, thông báo tin tức về việc tiểu huynh đệ ngươi sắp xuất sử thú tộc, về mặt thú tộc cũng đã đồng ý rồi. Đây là quốc thư, tiểu huynh đệ hãy cất lại đi."
Mộ Dung Thiên nói xong liền móc từ trong lòng ra một phong thư phần mặt màu vàng, sau lưng còn có ấn tiêu chí của hoàng tộc Thiên Long đế quốc, một con kim long đang bay. Về phần phương diện của hắn cũng không có một chút tin tức, chỉ là nghe nói thú tộc đã tăng mạnh phòng bị đối với loài người. Khi tiến vào lãnh địa của thú tộc thì loài người đều phải qua được thẩm tra nghiêm khắc.
Tiếp theo Mộ Dung Thiên lại hướng Mạc Hàm hỏi về dự định của Mạc Hàm, khi nào thì xuất sử thú tộc, Mạc Hàm trả lời: "Ta xem là ngày mai ta phải đi, ta nghĩ tiếp tục chờ ở nơi này cũng không có được cái tình báo hữu dụng gì, còn không bằng trực tiếp đến thú tộc sẽ hữu dụng hơn."
Mộ Dung Thiên nghe Mạc Hàm trả lời, cũng gật đầu tán thành với ý kiến của Mạc Hàm. Vốn Mộ Dung Thiên định phái mấy người cao thủ của gia tộc đi theo làm tùy tùng cho Mạc Hàm, bảo vệ an toàn cho Mạc Hàm, nhưng đều bị Mạc Hàm cự tuyệt. Mạc Hàm tự có đạo lý của hắn, nếu thú tộc thật sự sẽ đối với mình bất lợi, vậy có phái nhiều người đi theo mình đều là vô ích. Nếu mình mang theo bọn họ ngược lại sẽ liên lụy đến mình, còn không bằng một mình tự do tự tại, cho dù có chuyện gì, Mạc Hàm cũng tin tưởng mình có thể chạy thoát, cần gì phải liên lụy đến tánh mạng người khác.
Mộ Dung Thiên nghe được Mạc Hàm giải thích, cũng chỉ bất đắc dĩ tiếp nhận Mạc Hàm thuyết pháp, nhưng vẫn dặn dò Mạc Hàm phải cẩn thận, bản thân hắn sẽ ở biên cảnh chờ đợi, nếu Mạc Hàm gặp nguy hiểm thì hãy nghĩ biện pháp chạy trốn tới biên cảnh, tự thân hắn sẽ ở nơi đó tiếp ứng. Mạc Hàm dĩ nhiên gật đầu đáp ứng hảo ý của Mộ Dung Thiên.
Sáng sớm ngày thứ hai, Mạc Hàm lên khoái mã mà Mộ Dung Thiên tự mình chuẩn bị, sau khi mang theo tiểu mạc liền phất tay cùng mọi người cáo biệt. Đưa mắt nhìn Mộ Dung Thiên, Mạc Hàm hướng lãnh địa của thú tộc trực chỉ đi. Lãnh địa của Thú tộc cách nơi này cũng không tính là xa, chỉ cần nửa ngày kiên trì là có thể tới nơi. Dọc theo đường đi Mạc Hàm cũng không có nhìn thấy người nào, bởi vì vốn tại ngoài thành Minh Viễn vẫn đều có thú tộc này dòm ngó, cho nên dân chúng ở đây đều muốn cách thú tộc lãnh địa càng xa càng tốt, chỉ có mấy cái thôn nhỏ lạc thưa thớt, hơn nữa còn lại cũng đều là một ít lão nhân, nghĩ đến hẳn là đã nhận ra mùi chiến tranh, người thanh niên này cùng tiểu hài tử nói vậy đều đã trốn khỏi Minh Viễn thành đi tị nạn.
Chỉ có tiếu tạp dọc theo đường đi để cho Mạc Hàm rõ ràng tự mình còn chưa đạt tới lãnh địa của thú tộc, nếu không chứng kiến bình nguyên hoang vu có lát đát người ở, Mạc Hàm thật sự đã cho rằng mình đã tiến vào bình nguyên hoang vu của thú tộc rồi. Tới lúc giữa trưa, Mạc Hàm đã tới quân sự cơ địa thuộc phía đông xa nhất của Thiên Long đế quốc, cả tòa cơ địa đều là do đầu gỗ cùng nham thạch kiến tạo thành, cơ địa cũng được kiến tạo như bên trong đế quốc, dòng song rộng khoảng mười trượng, mà đối diện bên kia sông chính là lãnh địa của thú tộc. Ở bên trong cái cơ địa này đại khái có một vạn cuồng long binh lính, nếu một khi khai trạm, nơi này sẽ là trận chiến đầu tiên.
Đầu lĩnh là một tướng quân trung niên, vẻ mặt cùng ánh mắt kiên nghị, khi nhìn thấy quốc thư từ Mạc Hàm liền vội vàng cung kính quay về Mạc Hàm hành lễ: "Tham kiến đặc sứ đại nhân, thuộc hạ đã nhận được lệnh của Mộ Dung tướng quân, sẽ ở nơi này tiếp ứng đặc sứ, xin đặc sứ đại nhân an lòng, ta lập tức bảo người đưa đặc sứ đại nhân qua sông."
Trung niên tướng quân nọ nhìn thấy Mạc Hàm chỉ là một thân một mình, nhịn không được mở miệng hỏi: "Chỉ là đặc sứ đại nhân ngươi chỉ có một người sao? Muốn thuộc hạ kêu một ít binh lính đồng hành không?" Mạc Hàm mỉm cười trả lời: "A a, ta là đến đàm phán, cũng không phải đến để chiến đấu, đem nhiều người vậy để làm chi, một mình ta là đủ rồi."
Nghe được Mạc Hàm trả lời, trung niên tướng quân nọ vẻ mặt khâm phục cất tiếng nói: "Đặc sứ đại nhân có dũng khí thật sự làm cho thuộc hạ bội phục, thuộc hạ Hoàng Thiên Phúc là chủ tướng cơ địa hoang vu này, đặc sứ đại nhân có thể nói là thuộc hạ trừ bỏ Mộ Dung gia chủ ra thì người thuộc hạ bội phục nhất chính là đặc sứ đại nhân. Nếu có cái gì cần thiết xin cứ nói, ta nhất định hết sức hoàn thành." Nói xong liền giao cho thân binh bên người đi an bài thuyền đưa tiễn Mạc Hàm qua sông, bị Mạc Hàm mở miệng cự tuyệt, chỉ là giao cho Hoàng Thiên Phúc chiếu cố hảo tới kỵ mã mình.
Mạc Hàm nghĩ đến tự mình có phi hành thuật, cần gì phiền toái vậy, còn muốn ở chỗ này chờ đợi. Mở miệng hướng Hoàng Thiên Phúc đạo tạ xong, Mạc Hàm liền trực tiếp thi triển phi hành thuật, ôm tiểu mạc dưới ánh mắt khâm phục của đông đảo binh lính, hướng lãnh địa của thú tộc ở đối diện bay đi. Điều này không phải Mạc Hàm ái hiện, mà là cá tính của hắn chính là nếu không cần xuất lực thì tựu tuyệt không ra lực, không có cần phải phiền toái vậy. Hơn nữa thú tộc luôn luôn đều tương đối sùng bái người mạnh, mình tới nơi này rồi biểu lộ một chút cũng có thể giúp mình giảm rất nhiều phiền toái.
Vừa chớp mắt thì Mạc Hàm đã bay đến quân sự cơ địa của thú tộc ở đối diện, Mạc Hàm tại trước cổng cơ Địa nhẹ nhàng hạ xuống, nhìn thấy binh lính thú tộc nơi cửa khẩu cơ Địa đều nhìn mình sùng bái, Mạc Hàm phát hiện binh lính thú tộc này cũng cùng nhân loại giống nhau có tứ chi, chỉ là trên đầu đều là đầu dã thú, hơn nữa trên người bọn họ lỏa lồ không có địa phương nào che lại, mao tu đều dài hơn đầy rậm rạp, chỉ là thú tộc đứng đối diện này tựa hồ đều là lang tộc.
Mạc Hàm thấy thế vội vàng mỉm cười mở miệng nói: "Phiền toái nói cho tướng quân các ngươi, xin nói đặc sứ của Thiên Long đế quốc là Mạc Hàm cầu kiến." Lúc này trong đó một người binh lính đầu sói hoài nghi mở miệng hỏi: "Ngươi chính là đặc sứ của Thiên Long đế quốc, mà ngươi chỉ một người sao? Ngươi có cái gì chứng minh không?"
Mạc Hàm mỉm cười trả lời: "Ta chỉ có một người, ta nơi này có quốc thư tự tay hoàng đế viết." Nói xong liền trình ra quốc thư của mình, binh lính đầu sói nọ tiếp nhận quốc thư, lễ phép mở miệng nói: "Xin mời ngươi chờ một lát, ta bây giờ phải đi thông tri cho tướng quân biết." Nói xong lập tức xoay người đi vào cơ địa.
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 89: Tao ngộ mai phục
Mạc Hàm trong lòng rõ ràng binh lính thú tộc này sở dĩ đối với mình lễ phép như thế, một cái chính là nhìn thấy bản lĩnh mình mới biểu hiện ra. Vốn thú tộc chính là chủng tộc sùng bái người mạnh, chỉ cần bản lĩnh của ngươi đủ mạnh, bất kể ngươi là cái chủng tộc gì, cũng có thể được thú tộc tôn kính.
Không quá bao lâu sau tên binh lính thú tộc nọ tựu đi ra, sau lưng còn có một người đầu sói so với hắn thì đầu to và dài hơn đi theo, một tướng quân mặc tướng lãnh phục sức. Bên cạnh tướng quân nọ còn có cả thú nhân hùng tộc quan viên mặc quan phục.
Tướng lãnh lang tộc nọ sau khi liếc mắt đánh giá Mạc Hàm xong, mở miệng nói: "Ngươi chính là đặc sứ của Thiên Long đế quốc sao? Ta là chủ tướng Ái Khắc Đa của nơi này, hoan nghênh ngươi tới lãnh địa của thú tộc. Ta đã nhận được ý chỉ của hoàng đế chúng ta, đây là Lợi Á đại nhân của thú tộc chúng ta đến đây nghênh đón, mời ngươi theo chúng ta đến đây đi."
Mà Lợi Á nọ cũng không nói chuyện, chỉ là vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Hàm. Mạc Hàm cũng không để ý, vội vàng mỉm cười đạo tạ, đi theo vị Ái Khắc Đa nọ vào cơ địa của thú tộc. Tại trên đường đi vào thì thỉnh thoảng đều có binh lính lang tộc tò mò nhìn Mạc Hàm, Mạc Hàm lại không chút nào e ngại nhất nhất cùng bọn họ mỉm cười, bất kể đối phương có đáp lại hay không. cảnh này khiến vị Ái Khắc Đa nọ đối với Mạc Hàm có ấn tượng không khỏi tăng lên rất nhiều, ít nhất vẻ bên ngoài của Mạc Hàm thật không giống loài người trước kia lại đây, khinh thị thú tộc của mình.
Nghĩ tới đây, Ái Khắc Đa liền nhiệt tình cùng Mạc Hàm nói chuyện phiếm, bất quá đều chỉ là đề tài tương đối bình thường chút thôi. Mạc Hàm cũng thân nhiệt cùng hắn nói chuyện với nhau, trong lúc nói chuyện với nhau Mạc Hàm hiểu rõ về Ái Khắc Đa bọn họ chi đội ngũ này, là một cái phân chi của thú tộc bên trong lang tộc, mà bọn họ chính là thủ vệ chuyên môn phụ trách nơi này.
Bọn họ cũng cùng Cuồng Long quân đoàn của Thiên Long đế quốc giao thủ vô số lần, đều là bại nhiều thắng thiểu. khẩu khí bên trong cũng tiết lộ rằng họ đối với người cầm đầu của Cuồng Long quân đoàn, Mộ Dung Phi Tuyết và Mộ Dung Thiên vô cùng bội phục. Chỉ là Lợi Á một bên nhìn thấy Ái Khắc Đa dĩ nhiên bội phục địch nhân của mình, không khỏi mở miệng hừ lạnh một tiếng. Ái Khắc Đa sau khi nghe được không thể làm gì khác hơn là xấu hổ hướng Mạc Hàm cười cười, không hề nói chuyện.
Đợi được đến chỉ huy sở của cơ địa, Ái Khắc Đa mở miệng hướng Mạc Hàm giải thích, bởi vì ngày trước nhận được tin tức Lợi Á mang đến nói là Mạc Hàm sắp ghé ngang, cho nên vẫn đều ở chỗ này chờ đợi. Vốn ý tứ Ái Khắc Đa đích là sắc trời không còn sớm, muốn Mạc Hàm ngày mai hãy tiếp tục đi, nhưng mà Lợi Á nọ lại kiên quyết không đồng ý, yêu cầu ngay cả trong đêm chạy đi. Bất đắc dĩ Ái Khắc Đa không thể làm gì khác hơn là an bài binh lính, chuẩn bị xe ngựa tốt, đưa Mạc Hàm và Lợi Á bọn họ hướng bỉ mông thành của thú tộc phóng đi.
Đợi khi hết thảy đã chuẩn bị xong, thời gian đã là hoàng hôn, Mạc Hàm cũng chỉ có thể tùy tiện ăn chút gì, liền cùng quan viên tiếp đãi của thú tộc là Lợi Á, cùng với một ít thân binh Lợi Á mang đến lên đường. Lúc xuất phát, Ái Khắc Đa còn tự mình đưa Mạc Hàm đến cơ Địa môn khẩu, cũng thừa dịp Lợi Á không chú ý len lén nói cho Mạc Hàm, Lợi Á này chính là thân tín của nhị hoàng tử, mà nhị hoàng tử này chính là một phần tử vẫn chủ trương khai chiến cuồng nhiệt, dặn dò Mạc Hàm nhất định phải cẩn thận.
Mạc Hàm cũng từ trong lời Ái Khắc Đa cảnh cáo và dặn dò mà hiểu rõ. Kỳ thật đại bộ phận binh lính của thú tộc cũng không nguyện ý tham gia tràng chiến tranh này, trước kia là bởi vì vấn đề ôn bão của mình, thú tộc không phát khởi chiến tranh không được. Chỉ là năm nay thú tộc thu thập cũng không tệ, cũng đủ cho bọn họ dùng, cho nên rất nhiều binh lính trong lòng cũng không nguyện ý phát khởi tràng chiến tranh này. Nhưng mọi người cũng không dám nói rõ ra thôi. Mạc Hàm cũng đem điều này âm thầm ghi tạc trong lòng.
Lúc này tại bình nguyên hoang vu trước mặt của thú tộc, hai xe ngựa đang do thú tộc hào trư lạp động hành sử, hào trư của thú tộc này cả người ngoại trừ trên lưng, đều đầy tiêm thứ dài hơn, hơn nữa tốc độ so với ngựa bình thường của loài người cũng không khác biệt bao nhiêu, thân cao cũng cùng ngựa cùa loài người thất kém vô kỷ, điều khác biệt là bọn họ so với chiến mã của loài người thì càng thêm dũng mãnh hảo chiến, cũng là ngựa cởi chủ yếu của thú tộc kỵ binh.
Còn có một binh chủng chủ lực chính là lang kỵ sĩ của lang tộc, bọn họ cũng là binh chủng khiến loài người tương đối đau đầu. Ngựa bọn họ cởi chính là phong lang duy nhất của thú tộc, phong lang này qua như gió, hơn nữa mỗi người chiến lực kinh người, cũng may là số lượng của phong lang không nhiều và tỉ lệ sinh sản thấp, nên không cách nào trang bị một chi quân đội đại quy mô. Nhưng vẫn hình thành một quy mô hữu hiệu, nếu không lang kỵ binh này chính là ác mộng của loài người.
Mạc Hàm lúc này đang an tĩnh ngồi ở mặt trên xe ngựa nghỉ ngơi, tiểu mạc cũng ghé vào bên đùi Mạc Hàm an tĩnh nghỉ ngơi. Ngay lúc này, đang ngồi ở giữa xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi, hai mắt đột nhiên Mạc Hàm mở ra, khóe miệng nổi lên một tia mỉm cười, mà tiểu mạc vốn đang ngủ cũng trợn mắt tỉnh giấc, nhẹ nhàng quay về Mạc Hàm ô một tiếng. Mạc Hàm thấy thế, mỉm cười quay qua tiểu mạc nói: "Ngươi cũng biết rồi sao, tiểu tử kia, xem ra chúng ta có náo nhiệt rồi."
Tiểu mạc nghe Mạc Hàm nói xong, cũng chỉ là ô ô kêu hai tiếng, tựa hồ như đáp lại câu nói của Mạc Hàm. Vừa dứt lời, vốn xe ngựa đang hành sử cũng đột nhiên ngừng lại, tiếp theo hướng đối diện tựu vang lên nhiều tiếng bước chân hổn độn. Chỉ nghe đối diện truyền đến một tiếng hét lớn: "Tên tiểu sửu đặc sứ của nhân loại ở nơi đâu, mau xuất hiện cho gia gia xem, những người khác chuyện này đối với các ngươi không dính dáng, thức thời thì vọt đến một bên cho ta."
Vừa dứt lời, ngoài xa tựu vang lên một loạt tiếng bước chân chạy trốn. Đợi được Mạc Hàm xuống xe vừa nhìn, binh lính thú tộc phụ trách bảo vệ an toàn chung quanh xe ngựa mình đã toàn bộ biến mất, xe ngựa Lợi Á cũng không thấy, chỉ có một chiếc xe ngựa trống rỗng của mình ở lại tại chỗ. Mà đứng đối diện hắn là một đám thân người đầu sư, nhân số có hơn mười tên, trên tay cầm cây đuốc, đem bốn phía đều chiếu sáng rực, mà sư nhân đầu lĩnh nọ con mắt ác hung hăng như hai cái chuông đồng lớn nhìn chằm chằm Mạc Hàm.
Mạc Hàm nhìn thấy tên này trong lòng âm thầm cười lạnh, binh lính thú tộc này hành động cũng quá kém cỏi một chút, bãi sáng tỏ là một người, còn muốn làm bộ ra sức, chỉ vừa nghe đối phương nói liền lập tức vô ảnh vô tung chạy trốn, giống như là đã sớm được huấn luyện. Điều này cũng quá giả dối, hẳn là bọn họ cố ý đem mình đến đây, thôi thì rèn luyện một chút cũng được a, hắc hắc.
Nhưng là Mạc Hàm cũng không có lo chút nào, lòng trêu cợt lại khởi, mỉm cười quay về sư nhân đối diện mở miệng nói: "Thì ra là tên đầu trư đến tìm ta, ở đây có người chết hô to kêu to." Sư nhân đối diện sau khi nghe được Mạc Hàm nói, lớn tiếng kháng nghị bảo: "Ta không phải trư, đừng đem ta so sánh cùng động vật hạ tiện nọ, ta chính là sư nhân cao quý, tiểu tử, ngươi chính là đặc sứ của nhân loại nọ đến nơi này đàm phán sao?"
Mạc Hàm nghe được đối phương trả lời, cố ý nói: "Thú tộc là chủng tộc ta nghe biết cũng nhiều, cái gì lang tộc a, hùng tộc a, ngưu nhân tộc a...... Nhưng lại không có nghe đến cái gì thỉ nhân tộc, các ngươi thật là thỉ nhân sao?" Sư nhân nọ lập tức nổi khùng lên nói: "Là sư nhân, không phải thỉ nhân, ngươi tên hổn đản này."
Mạc Hàm mỉm cười bảo: "Là thỉ nhân đúng vậy a, ta chưa nói khác a." Nhìn thấy Mạc Hàm nói năng lung tung, sư nhân nọ đã tức giận đến nói không ra lời, chỉ nghe hắn mở miệng cả giận nói: "Các ngươi loài người chính là chỉ biết dùng miệng lưỡi lợi hại, căn bản là không hề có bản lãnh, ta không cùng ngươi biện luận, dù sao ngươi đã được coi là người chết, cho ngươi nhiều lời hơn vài câu cũng không có gì, ngươi có cái di ngôn gì cũng mau nói đi."
Mạc Hàm nghe thế, làm bộ sợ hãi mở miệng hỏi: "Ta đây muốn được biết các ngươi tại sao muốn tới giết ta không? cho dù chết cũng nên để cho ta rõ ràng chút đi."
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 90: Tiên Tri Đích Âm Mưu
Chỉ nghe sư nhân nọ đắc ý nói: "Nói cho ngươi cũng không có gì, dù sao ngươi vẫn là sống không qua được đêm nay, có đệ nhất dũng sĩ sư tộc Mạc Khoa ta, ngươi căn bản là không cách nào chạy thoát, nguyên nhân giết ngươi rất đơn giản, ai kêu ngươi muốn chống đối cùng nhị hoàng tử của chúng ta, vậy ngươi hạ tràng chính là chỉ có đường chết mà thôi." Nói xong liền làm ra vẻ hào phóng nói: "Tiểu tử, ngươi còn có cái nguyện vọng gì, ngươi có thể nói ra, xem ta có thể hay không thỏa mãn nguyện vọng của ngươi." Mạc Hàm vừa nghe, làm bộ cảm kích trả lời: "Vậy ngươi có thể cho ta trước khi chết, đáp ứng ta một cái yêu cầu cuối cùng không?"
Sư nhân nọ đắc ý khoát khoát tay nói: "Nói đi, ngươi còn có cái di ngôn gì, xem ta có thể làm được hay không." Chỉ nghe Mạc Hàm mỉm cười nói: "Yêu cầu của ta rất đơn giản, ngươi nhất định có thể làm được, yêu cầu cuối cùng của ta chính là ngươi thả ta đi, rất đơn giản mà."
Nghe xong yêu cầu của Mạc Hàm, sư nhân Mạc Khoa nọ thiếu chút nữa là đứng thẳng không yên, chỉ nghe hắn giận dử mở miệng nói: "Tiểu tử, ta hảo tâm cho ngươi đề cái yêu cầu, ngươi nếu còn dám giởn với ta, vậy đừng trách ta."
Mà Mạc Hàm lại làm bộ vô tội nói: "Là ngươi tự mình muốn ta đề ra yêu cầu, ta nói ra yêu cầu ngươi rõ ràng có thể làm a, ngươi như thế nào lại trách ta a?" Sư nhân Mạc Khoa nọ tức giận đến con mắt mở thật lớn, mở miệng nói: "Ta không cùng ngươi tranh miệng lưỡi, ngươi hãy chờ chết đi." Nói xong liền huy động binh khí của mình, hướng Mạc Hàm công tới.
Mà những sư nhân sau lưng hắn nhìn thấy đầu lĩnh mình hành động, cũng vội vàng đi theo phía sau Mạc Khoa hướng Mạc Hàm công tới. Mạc Hàm cũng vẫn không hoảng hốt, không vội vàng còn ngăn cản tiểu mạc đang muốn biến thân ra tay, nhẹ giọng nói: "Còn có khách nhân đang nhìn chằm chằm chúng ta đấy? Ngươi trước tiên không nên bại lộ thực lực của mình, sư nhân này xem ta ra tay là được."
Nói xong thì chỉ thấy hai tay Mạc Hàm vung lên, trong miệng hét lớn: "Hỏa Long bạo." Cũng là Mạc Hàm lợi dụng thời gian cùng sư nhân này nói chuyện với nhau, đã âm thầm chuẩn bị xong ma pháp chú ngữ. Chỉ thấy một cái ngọn lửa mang theo một cổ hơi thở chích nhiệt, đâm đầu hướng sư nhân đối diện công tới. Sư nhân thủ lĩnh Mạc Khoa nọ thất kinh, không rõ không thấy Mạc Hàm niệm chú ngữ, như thế nào này rồng lửa lại xuất hiện, nhưng là cũng bất chấp rất nhiều, đảo thân thể một cái, trực tiếp lăn qua một bên.
Nhưng mấy tên sư nhân phía sau hắn thì không có phản ứng nhanh vậy, bị rồng lửa đang thiêu đốt đâm đầu mà đến, nhất thời kêu lên thảm thiết. Vội vàng nằm lăn trên mặt đất, đồng bạn bọn họ thấy thế, cũng vội vàng tiến lên trợ giúp sư nhân này dập tắt lữa, nhưng mà sư nhân này cho dù đau đớn, lăn lộn dính đầy đất đá, thì loại lữa này lại dễ dàng dập tắt vậy sao.
Ngay lúc này, đối diện lại truyền đến thanh âm Mạc Hàm hô: "Thủy Long Bạo." Cũng là Mạc Hàm thừa dịp lúc đối phương bối rối, tiếp tục phát khởi ma pháp của mình, chỉ thấy một con rồng nước chuẩn xác rơi vào trên người mấy người sư nhân đang bốc cháy kia, nháy mắt đem ngọn lửa trên người bọn họ dập tắt đi. Có thể thấy được ma pháp khống chế của Mạc Hàm độ tinh chuẩn thuần thục bao nhiêu. Mặc dù lữa bị dập tắt rồi, nhưng là trên người mấy người sư nhân bọn họ đã bị thiêu đông một khối, tây một khối, thoạt nhìn thấy thật tức cười.
Đây là kết quả Mạc Hàm vẫn còn hạ thủ lưu tình, nếu không phải Mạc Hàm cũng không muốn tánh mạng của bọn họ, bọn họ đã sớm chết rồi. Bởi vì dù sao là tới nơi này hòa đàm, cho dù là thú tộc này ra tay trước, nếu hắn thật sự giết bọn họ, cũng tương đối mang đến ảnh hưởng bất lợi đối với nhiệm vụ của hắn. Hơn nữa ngoại trừ đầu lĩnh Mạc Khoa nọ những người này bản lĩnh quả thật không cao, đối với hắn thì họ cũng chỉ là chút binh lính bình thường thôi, nếu người phía sau màn này thật sự muốn giết Mạc Hàm, sẽ không phái bọn họ tới. Xem ra mục đích chủ yếu nhất của đối phương chính là thử nghiệm bản lĩnh của Mạc Hàm, hoặc là muốn ra uy hạ mã Mạc Hàm. Nếu Mạc Hàm giết binh sĩ sư nhân này, có thể sẽ khiến cho thú tộc oán hận, đến lúc đó ngược lại trúng gian kế của bọn họ.
Quả nhiên, ở nơi phía sau một gò đất cách trận chiến của Mạc Hàm đó không xa, vài bóng người đang đứng thẳng nhìn chằm chằm về chiến trường phía trước. Chỉ nghe một người trong đó mở miệng nói: "Xem ra Mạc Khoa nhất định sẽ thất bại, ta đã nói nếu phái bọn họ ra tay khẳng định giết không được cái sứ giả nhân loại này, không rõ tiên tri cùng nhị hoàng tử tại sao muốn hắn ra tay a, đại nhân."
Nếu Mạc Hàm nhìn thấy người nói chuyện, nhất định sẽ rõ ràng người này chính là Lợi Á phụ trách tiếp đãi mình. Nghe xong Lợi Á phàn nàn, đầu lĩnh Hắc y nhân ở giữa đám thú nhân hai mắt chợt hiện tinh quang. Lạnh lùng nhìn chằm chằm Lợi Á, cất tiếng nói: "Lợi Á, ngươi khi nào học cái thói lắm miệng thế, tiên tri và nhị hoàng tử là người ngươi có thể bình phẩm sao? Ta xem ngươi là gần đây quá thuận lợi, cho nên lá gan trở thành lớn hơn ha? Hôm nay may là ta, nếu người khác nghe xong lời phê bình này của ngươi, ngươi còn muốn giữ mệnh được sao?"
Lợi Á nghe xong Hắc y nhân giáo huấn, vội vàng lấy lòng nói: "Đại nhân, ta vì biết đây là ngươi, cho nên mới thuận miệng nói bậy vài câu, ngươi cũng đừng để ý a." Hắc y nhân nọ nghe xong Lợi Á nói, chỉ mở miệng bảo: "Tốt lắm, lần sau nhớ kỹ là được. Ngươi cho là nhị hoàng tử và tiên tri, là thật tưởng bằng Mạc Khoa bổn đản này giết chết nhân loại này sao? Bị ngươi xem thấu thì vậy không phải nhị hoàng tử và tiên tri rồi. Mục đích của bọn họ chính là muốn làm cho Mạc Khoa thử trước để thêm chi tiết về nhân loại này, như vậy khi nhân loại này tới thành rồi có thể nghĩ ra biện pháp để đối phó hắn, biết không? Nếu nhân loại này thật sự giết Mạc Khoa bọn họ, vậy nhị hoàng tử và tiên tri có thể lấy chuyện này Quang Minh chánh đại đối phó nhân loại này, đến lúc đó thì hắn làm như thế nào để đàm phán cùng thú hoàng của chúng ta. Mà mục đích của nhị hoàng tử và tiên tri cũng đạt được, như vậy chúng ta cũng có thể nhân cơ hội thu thập hắn, bây giờ ngươi biết ý đồ của nhị hoàng tử và tiên tri chưa."
Lợi Á nọ sau khi nghe xong, vội vàng lộ ra vẻ mặt bội phục nói: "Đại nhân, mưu kế này thật sự là cao minh a, nhất định là tiên tri đại nhân nghĩ ra phải không?" Hắc y nhân nọ gật đầu trả lời: "Tính ra ngươi vẫn còn có mắt, ngoại trừ tiên tri đại nhân của chúng ta, còn có ai có thể nghĩ ra kế sách một hòn đá ném hai chim như vậy, ngươi cho dù có học thêm 100 năm, ta xem cũng nghĩ không ra." Lợi Á nọ cũng chỉ có thể ở bên cạnh không ngừng gật đầu trả lời.
Lúc này chỉ nghe Hắc y nhân nọ lên tiếng nói: "Được rồi, cũng không còn gì hay để nhìn, ta cũng đã thu thập không kém chi tiết về tiểu tử này rồi, kỳ thật cũng không cần phải nhìn hắn nữa. Ngươi kêu binh lính của ngươi, chuẩn bị trở về để tiếp tục lên đường đi, nhớ kỹ, không có ta ra lệnh, không nên coi thường vọng động. Nếu xãy ra chuyện xấu, thủ đoạn nhị hoàng tử thì ta tin tưởng ngươi cũng đã biết chứ?"
Nghe Hắc y nhân nói xong, Lợi Á sợ đến vội vàng cung kính nói: "Xin đại nhân yên tâm , ta nhất định sẽ không phá hủy đại sự của nhị hoàng tử và tiên tri. Tiểu nhân nhất định tận tâm hoàn thành chuyện đại nhân giao phó, tuyệt không để cho ngươi mất thể diện ." Hắc y nhân nghe Lợi Á trả lời, lấy làm hài lòng gật đầu bảo: "Tốt lắm, biết là được, đi nhanh lên một chút đi, ta phỏng chừng tiểu tử nọ cũng hẳn đoán được là ngươi cố ý rời đi, nhưng mà hắn cũng sẽ không nói ra đâu, ngươi cũng không cần để ý tới, tùy tiện kiếm một cái cớ là tốt rồi."
Hãy tham gia cuộc thi »Tứ Phương Đệ Nhất Bút« để thể hiện chính mình và nhận những giải thưởng cực lớn!!!