Dù chỉ là trong khoảnh khắc nhưng Vương Tử Quân vẫn có chút phản ứng, cảm thấy tâm tình có hơi lay động. Lâm Dĩnh Nhi chợp cụp mắt, gương mặt có hơi hồng, hắn thấy thế thì nhanh chóng giải thích:
- Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, kỹ thuật chạy xe của tôi là hạng nhất, tất cả đều là lỗi của chiếc xe máy vừa rồi.
Lâm Dĩnh Nhi tất nhiên cũng nghe thấy tiếng xe máy, thấy gương mặt Vương Tử Quân cũng đỏ thì càng cảm thấy đối phương không phải cố ý, lại khá thành thật, cũng có chút thuần khiết. Lúc này nàng cũng đỏ mặt tía tai nhưng trong lòng thầm nở nụ cười.
Lâm Dĩnh Nhi là con gái của bí thư tỉnh ủy, tất nhiên trước nay sẽ là mục tiêu cho người ta nhìn vào, vì thế từ nhỏ nàng luôn cố gắng an phận, học cách ẩn giấu, chỉ cần có chút vấn đề sẽ bị người ta nói ra nói vào, ảnh hưởng đến thể diện của bố.
Đến tận bây giờ Lâm Dĩnh Nhi còn chưa từng yêu ai, nàng luôn chú tâm học tập, học xong phổ thông lên đại học, sau đó hầu như sáng tạo ra một cái kỳ tích trong trường đại học. Hơn nữa khó tưởng chính là Lâm Dĩnh Nhi chưa từng trang điểm, trước nay đều để tự nhiên, đều là trắng nõn tự nhiên. Vì thế mà trong vòng quan hệ của cha mẹ, trước nay nàng luôn có danh tiếng tốt, được công nhận là tiểu thư khuê các, phong thái thục nữ.
Hai người trầm mặc không nói lời nào, Vương Tử Quân cũng cảm thấy có chút xấu hổ, thế là hắn chủ động mở miệng:
- Này, Dĩnh Nhi, lên đại học thì thoải mái hơn phổ thông chứ? Ngoài học tập ra thì còn làm gì nữa?
Lâm Dĩnh Nhi thấy cảm xúc bất an, đúng lúc Vương Tử Quân thay đổi chủ đề, thế là nàng tranh thủ trả lời:
- Cũng không bận rộn gì khác, ngoài học tập cũng tham gia vài vở kịch.
- Kịch? À, rất tốt, bây giờ các cô đang luyện vở gì?
- Chúng tôi đang tổ chức kịch bản “phụng dưỡng cha mẹ”, kịch bản còn chưa tốt, tôi đang cẩn thận xem xét lại.
Lâm Dĩnh Nhi nhắc đến kịch bản thì cảm thấy rất hào hứng.
- Sao? Vậy cô nói xem, để xem tôi có thể chỉ điểm được chút nào không?
- Được, vậy tôi sẽ nói ra vài phần, cũng mong nhận được cao kiến của anh.
Lâm Dĩnh Nhi nở nụ cười nghịch ngợm, ngay sau đó đã nói cho Vương Tử Quân. Câu chuyện của vở kịch chính là nói về một sinh viên, sau khi tốt nghiệp thì quay về quê làm giáo viên.
Vương Tử Quân nghe Lâm Dĩnh Nhi dùng giọng êm tai đọc nội dung của vở kịch, hắn thầm nghĩ, kịch bản gì thế này? Không đủ độ cuốn hút, không đủ lực, nhưng ngoài miệng lại uyển chuyển nói:
- Dĩnh Nhi, cô chưa từng nghe nói câu: Không có tình cảm thì không thành câu chuyện hay sao? Kịch bản của cô thiếu nữ nhân vật chính, như vậy sao có cao trào? Sao nắm được tâm lý của người xem?
Lâm Dĩnh Nhi giật mình nhìn Vương Tử Quân, nàng cảm thấy rất ngạc nhiên vì lời nói của hắn, thế là tỏ ý để hắn nói tiếp. Vương Tử Quân thấy Lâm Dĩnh Nhi tỏ ra chăm chú thì thuận miệng nói:
- Các cô vẫn có chút bảo thủ, cổ lổ, tôi cảm thấy trong kịch bản phải cho xuất hiện một nhân vật chính, cùng nam nhân vật chính mở ra một trang tình cảm oanh liệt. Hơn nữa nữa nhân vật chính phải là người được sắp xếp công tác ở tỉnh thành, phía nữ cho ra điều kiện, hoặc là về thành phố, hoặc là chia tay, như vậy nhất định sẽ bùng lên rung động, gay cấn lôi cuốn, sau đó mới làm cho nhân vật chính hồi hương càng thêm quyết đoán, càng thêm mới lạ hấp dẫn...
Lâm Dĩnh Nhi thấy Vương Tử Quân nói những tình huống đan xen mà hợp tình hợp lý, thế là tỏ ra vô cùng mừng rỡ:
- Ôi, không ngờ anh có sức tưởng tượng phong phú như vậy, anh nói rõ chi tiết đi, tôi cũng còn vài vấn đề cần hỏi.
Lâm Dĩnh Nhi cảm thấy rất bất ngờ, cũng bất chấp xấu hổ mà thúc giục Vương Tử Quân.
Hai người liên tục trao đổi về bản thảo kịch bản, vô tình cũng quên mất mình đã đạp xe về khu nhà tỉnh ủy, các chiến sĩ cảnh sát quân sự đều biết Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi, bọn họ chào theo đúng tiêu chuẩn, hai người cười cười nói nói đi vào trong.
Sau khi đi vào thì Vương Tử Quân chợt ngừng lời, Lâm Dĩnh Nhi đang nghe say sưa thấy hắn chợt dừng lại thì nói ngay:
- Này, sao anh lại không nói? Người ta còn...
Lâm Dĩnh Nhi còn chưa nói dứt lời thì phát hiện mình đã về đến trước cửa nhà.
Lâm Dĩnh Nhi chợt nhíu mũi, nàng muốn nói gì đó lại thôi, sau đó nàng nhìn thoáng qua nhà mình, cặp mắt trong veo chợt lấp lánh.
Biệt thự của ông nội Vương Tử Quân và của Lâm Trạch Viễn cũng không cách nhau quá xa, khi hai người đang chậm rãi trò chuyện thì Vương lão mặc một bộ quân trang đã cũ đang chắp tay sau đít chậm rãi đi dạo.
- Ông Vương, ngài đi tản bộ à? Dĩnh Nhi đã lâu không gặp ngài.
Lâm Dĩnh Nhi đang chìm trong suy tư, khi thấy Vương lão đi đến thì chạy đến như một chú chim sơn ca nhỏ.
Đây rõ ràng là một cô gái khôn khéo, nói chuyện làm việc luôn chuẩn xác, luôn có thể làm cho người ta cảm thấy thoải mái, xem ra một già một trẻ này cũng khá quen thuộc. Vương lão chợt dừng lại, vì ánh nắng mặt trời chiếu xuống mà không khỏi hơi nhíu mắt, sau đó cười ha hả nói:
- Con bé lanh lợi này, thế nào lại không đi học, có phải là trốn học về nhà không?
Lâm Dĩnh Nhi chợt đỏ mặt gắt gỏng:
- Ôi, ông Vương, Dĩnh Nhi là một sinh viên tốt, hôm nay là chủ nhật, người ta cũng không phải đi học.
- À, ông già rồi, ông xin lỗi nha đầu, chủ nhật vui vẻ nhé.
Vương lão gia tử vỗ vỗ đầu rồi cười ha hả nói.
- Ông, ngài hôm nay đi dạo sao?
Gương mặt Lâm Dĩnh Nhi rất hồng hào, khóe miêng khẽ nở nụ cười, rất đáng yêu.
Vương lão gia tử là ai? Thấy Lâm Dĩnh Nhi quấn lấy mình không tha thì cười nói:
- Nha đầu này, có gì cứ nói thẳng, hôm nay ông sẽ vung tay sảng khoái giúp đỡ.
- Ông Vương, hôm nay bố cháu không có ở nhà, dì Triệu cũng đã về nhà mình, Dĩnh Nhi đói bụng. Ông Vương, Dĩnh Nhi muốn mượn cháu của ông, để cho anh ấy trổ tài đầu bếp một lần, ông thấy sao?
Thấy vẻ thông minh lanh lẹ trong mắt Dĩnh Nhi, Vương lão gia tử cười ha hả nói:
- Nha đầu tốt, dám có ý kiến với ông, được, ông đồng ý yêu cầu của cháu.
Vương lão gia tử nói rồi chỉ tay vào cháu mình:
- Tử Quân, cháu đi làm bữa cơm cho tiểu nha đầu này, vừa vặn ông đi đánh vài ván cờ, sau đó tự mình dùng cơm là được.
Vương Tử Quân căn bản không ngờ Lâm Dĩnh Nhi nói mấy câu làm cho ông vui vẻ như vậy, hắn thầm cảm thán, mà Lâm Dĩnh Nhi thì không ngừng thúc giục:
- Này, bí thư Vương, thời gian là tính mạng, anh cũng đừng đứng đây nữa, mau tranh thủ thời gian đi, tôi đã đói cồn cào rồi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Giữa không trung là vầng thái dương ấm áp, Vương Tử Quân ngồi trong sân, khoảng sân đầy màu xanh, không khí có mùi thơm thoang thoảng.
Lâm Dĩnh Nhi mất nhiều tâm tư mới có thể cướp được Vương Tử Quân, tất nhiên sẽ không phải thật sự cho hắn làm đầu bếp. Vương Tử Quân đối điện với hai lựa chọn một là nấu cơm hai là sửa kịch bản, hắn đành chọn ngồi bên cạnh bàn đá trong sân để sửa kịch bản, mà Lâm Dĩnh Nhi thì đến phòng bếp bận rộn.
Cũng may Vương Tử Quân cũng cảm thấy sửa kịch bản chẳng là vấn đề gì khó khăn, sau khi trầm tư một chút thì đã định hình được nội dung. Tuy hắn còn chưa xem xét đến chi tiết, nhưng phươgn diện làm đại cương thì đã rất ổn rồi.
- Bí thư Vương, anh sửa thế nào rồi, mau làm nhanh lên, chúng ta sắp ăn cơm đến nơi rồi.
Lâm Dĩnh Nhi buộc một cái tạp dề bên hông, nàng hô về phía sân.
Vương Tử Quân nhìn Lâm Dĩnh Nhi đang cầm chảo mà cảm thấy cô bé này dịu dàng dễ gần, xinh đẹp đáng yêu, gương mặt tinh khiết càng hồn nhiên thánh thiện, quyến rũ động lòng người. Hắn cảm thấy như mình bay vào một bầu trời tình cảm dịu dàng, thứ gì khắp bốn phía cũng bừng sáng, Lâm Dĩnh Nhi là một cô vợ, mà hắn chính là nam chủ nhân của chỗ này, hai người trải qua một cuộc sống bình đạm, ấm áp và vui vẻ.
Khi thấy Vương Tử Quân ngây người nhìn mình, Lâm Dĩnh Nhi chợt đỏ mặt lên, sau đó nàng cười một tiếng và xoay người chạy vào phòng bếp.
Lẽ ra một Lâm Dĩnh Nhi được nuông chiều từ bé sẽ không biết nấu nướng, nhưng nàng dọn ra bốn món mặn một món canh lại làm cho Vương Tử Quân mở rộng kiến thức, những thứ này nhất định phải bỏ ra công sức mới làm được, thế là trong lòng càng cảm thấy cô bé này rất đáng quý.
Lâm Dĩnh Nhi làm bốn món: Tôm nấu cần tây, xương sườn hầm dưa chua, ruột già xào măng, thịt kho tiêu. Vương Tử Quân nhìn thấy món ruột già xào măng mà cảm thấy khó thể chờ đợi được thêm.
Sau một thời gian “công tác”, bây giờ Vương Tử Quân thật sự đói bụng, hắn cũng không khách khí mà nâng đũa lên tấn công.
- Bộp!
Một chiếc đũa đập lên mu bàn tay của Vương Tử Quân không nặng không nhẹ, Lâm Dĩnh Nhi dùng giọng oán trách nói:
- Này, anh đúng là, đi rủa tay nhanh lên.
Vương Tử Quân cười ngại ngùng, cũng có chút cảm giác hạnh phúc.
- Xem ra lựa chọn của tôi là đúng, nếu để cho anh làm đầu bếp, có lẽ sẽ không thể nào sửa được kịch bản tốt thế này.
Lâm Dĩnh Nhi đại khái xem qua kịch bản một lần, sau đó đắc ý nói.
Khi hai người dùng cơm thì một chiếc xe hồng kỳ chậm rãi chạy vào khu nhà tỉnh ủy, đám binh sĩ đứng trực vừa thấy chiếc xe thì nhanh chóng đứng nghiêm hành lễ.
Trong chiếc xe số 1 tỉnh ủy, Lâm Trạch Viễn và Vương Quang Vinh đang ngồi sóng vai nhau, Vương Quang Vinh nở nụ cười nói:
- Bí thư Lâm, nếu ngài thật sự lo lắng về Dĩnh Nhi, như vậy cứ gọi điện thoại để cô ấy đến nhà tôi dùng cơm.
- Ôi, đứa con gái tuổi ngày càng lớn thì càng khó chiều chuộng, nếu tôi không về thì nó cũng đến. Quang Vinh à, tôi cũng đau lòng lắm.
Lâm Trạch Viễn nói đến Lâm Dĩnh Nhi thì hai mắt đầy yêu thương, con gái thứ quan trọng nhất của lão, tất cả lãnh đạo ban ngành trong tỉnh đều biết điều này, chính lão cũng không che giấu, nói rằng con gái là điểm yếu của lão cũng đúng.
- Nha đầu kia từ nhỏ đã bị tôi làm hư, hôm nay còn uy hiếp tôi, nếu không quay về nấu cơm, sợ rằng cả tuần sẽ không ăn cơm.
Hai người nói chuyện thì xe cũng dừng lại trước cửa, Lâm Trạch Viễn vừa xuống xe vừa nói với Vương Quang Vinh:
- Hôm nay tôi tự mình xuống bếp, Quang Vinh, anh cũng nên qua nếm thử xem tài nghệ nấu nướng của tôi như thế nào?
Từ khi đi vào chính đàn thì Vương Quang Vinh luôn tích cực dựa vào Lâm Trạch Viễn, lúc này nghe nói Lâm Trạch Viễn muốn mời mình dùng cơm, tất nhiên lão cũng không khách khí nói:
- Có thể được nếm thử tay nghề của bí thư, rõ ràng là phúc khí của tôi.
Hai người vừa nói vừa khẽ đẩy cửa chính, nhưng tình huống hiện ra trước mắt làm cho hai lão kinh ngạc không thôi.
- Chỗ này anh sửa lại thật sự cảm động...Thưởng cho anh một miếng.
Lâm Dĩnh Nhi thấy nhân vật nam trong truyện leo lên xe lửa để về quê, sau đó phát hiện nữ nhân vật chính đang chờ trên xe lửa, thế là trong lòng rất cảm động, nàng hưng phấn gắp cho Vương Tử Quân một miếng ruột già.
Vương Tử Quân cũng không chút kiêng kỵ, định đưa đầu sang ăn vào trong miệng, đúng lúc thấy Lâm Dĩnh Nhi có hơi luống cuống. Hắn thầm buồn bực, cũng quay đầu, đúng lúc thấy bí thư Lâm và bố đang đứng ngoài cửa lớn trừng mắt nhìn mình.
Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống vừa rồi mà không khỏi đổ mồ hôi hột, thầm nghĩ chỉ là một việc bình thường mà thôi, mọi người cũng đừng hiểu lầm.
- Bí thư Lâm, bố, mọi người dùng cơm chưa, mời mọi người cùng ăn cho vui.
Vương Tử Quân dù sao cũng không phải tên thanh niên lỗ mãng, hắn chỉ trầm ngâm trong giây lát, ngay sau đó đã dùng giọng tùy ý nói.
Lâm Dĩnh Nhi nếu so sánh ra thì kém quá xa Vương Tử Quân, lúc này nàng mới nhớ mình trước đó đòi bố về nấu cơm cho bằng được, cố gắng bày ra đủ trò để hờn dỗi.
Lâm Dĩnh Nhi luống cuống tay chân, trong lòng chợt nghĩ đến câu nói của nữ nhân vật chính trong kịch bản, thế là sau đó lớn tiếng nói:
- Bố, ngài cũng đừng hiểu lầm, chúng con...Chúng con cũng không phải giống như bố tưởng tượng đâu...
Lúc này Vương Tử Quân thật sự chóng mặt, cô nói gì vậy? Không phải giấu đầu lòi đuôi sao? Cô kích động làm gì?
Lâm Trạch Viễn nhìn gương mặt đỏ ửng của con gái, lão nhanh chóng bình tĩnh lại, thế là cười ha hả nói:
- Tất nhiên bố biết là thế nào, vừa vặn hai chúng tôi còn chưa ăn, vừa đúng lúc cùng ăn với nhau.
Lâm Trạch Viễn nói xong thì nhìn thoáng qua Vương Quang Vinh:
- Anh Vương, xem ra hôm nay mời anh đến dùng cơm là đúng rồi.
Vương Quang Vinh lúc này cũng khiếp sợ không thôi, nhưng từ sâu trong lòng lão cũng rất tình nguyện cho con trai tiếp tục phát triển như vậy với con gái của bí thư tỉnh ủy. Con mình nếu có thể dựa vào núi thái sơn như vậy, sau này chắc chắn sẽ là một cây đại thụ trên quan trường.
Khi hai người ngồi xuống thì Lâm Dĩnh Nhi có chút mất tự nhiên, nhưng Vương Tử Quân vẫn không có vấn đề, giống như những chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh, hắn và Lâm Dĩnh Nhi chưa có gì xảy ra cả vậy.
- Dĩnh Nhi, con làm cơm sao? Rất ngon.
Lâm Trạch Viễn gắp một miếng rau, sau đó nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, lúc này tôi xem như được hưởng hào quang của cậu, nếu không có cậu thì hôm nay tôi cũng không được ăn cơm của Dĩnh Nhi làm.
Vương Tử Quân vốn không căng thẳng, bây giờ lại càng bình tĩnh, hắn nghe thấy Lâm Trạch Viễn nói vậy thì cười hì hì nói:
- Bí thư Lâm, còn có cả đồng chí thư ký trưởng, nếu nói đúng ra thì hai người đều nên cảm tạ tôi, bữa cơm này là dùng lao động để đổi lấy, đã bỏ ra một giờ để sửa kịch bản, mọi người nói xem, mệt mỏi như vậy có đáng được một bữa cơm không?
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Chương 98: Dũng cảm buông bỏ mới chính thức có được.
Nhóm dịch: Masta4ever
Nguồn: Mê Truyện
Vương Quang Vinh nghe thấy con trai mở miệng mà có chút cảm thán, chính mình đây cũng không giỏi ăn nói, thế sao đứa con lại biết cách ăn nói như vậy? Một câu vui đùa của nó không những xóa đi những xấu hổ lúc vừa rồi, đồng thời cũng là giải thích tình hình với bí thư Lâm. Lời nói của tiểu tử này thật sự là khá cao.
- Sửa kịch bản thì được mời một bữa cơm sao? Đâu, đưa cho tôi xem.
Lâm Trạch Viễn biết rõ con gái bảo bối của mình tham gia lớp kịch trong trường, sau khi nghe Vương Tử Quân nói vậy thì lập tức có hào hứng.
Lâm Dĩnh Nhi lúc này cũng bình tĩnh lại, nàng làm nũng:
- Bố, ngài khoan hãy nói, những vị quan như mọi người thường già cỗi cổ lỗ, còn bí thư Tiểu Vương thật sự là cán bộ trẻ tuổi, thật sự dám nghĩ dám làm.
Lâm Trạch Viễn bị lời nói của con gái làm cho vui mừng, lão nhận lấy kịch bản, lại lật ra nhìn chăm chú. Mãi đến khi xem xong kịch bản thì Lâm Trạch Viễn mới trầm ngâm nói:
- Kịch bản này sửa rất tốt, Dĩnh Nhi, bữa cơm này của con có giá trị.
- Đó là đương nhiên, nếu không đáng một bữa cơm, con cũng không tự mình xuống bếp.
Lâm Dĩnh Nhi rạo rực tiếp nhận kịch bản từ trong tay của Lâm Trạch Viễn, sau đó dùng giọng đắc ý nói:
- Chờ con đưa kịch bản này sang, bọn họ không chấn động mới là lạ. À, bọn họ nhất định sẽ nói, biên kịch Lâm nhất định là treo nước nóng trên máy bay, trình độ không phải cao vời như bình thường.
Lâm Dĩnh Nhi bày ra bộ dạng một cô gái tinh nghịch, không khỏi làm cho Lâm Trạch Viễn và Vương Quang Vinh cười lên ha hả.
- Tử Quân, con về khi nào? Sao lại chạy đến nhà bí thư Lâm?
Vương Quang Vinh dù đang dùng cơm nhưng tâm tư lại đặt trên người con trai.
Vương Tử Quân biết bố mình đang nghĩ gì, thế là nhanh chóng báo cáo những gì mình gặp phải cho hai vị lãnh đạo tỉnh ủy, tuy chỉ là một chuyện nhỏ nhưng hắn miêu tả sống động như thật.
Lâm Dĩnh Nhi vì cũng có tham gia nên Vương Tử Quân mở miệng nói, nàng cũng bổ sung thêm vài câu, càng làm cho người ta cảm động.
Lâm Trạch Viễn và Vương Quang Vinh vốn đang mỉm cười nghe bọn họ kể chuyện, nhưng sau đó vẻ mặt hai người dần khó coi, đặc biệt là Lâm Trạch Viễn, lão là bí thư tỉnh ủy, vẻ mặt trầm hẳn xuống.
- Quang Vinh, anh thấy chuyện này thế nào?
Lâm Trạch Viễn buông đôi đũa trong tay xuống rồi trầm giọng nói.
Dù trên bàn cơm nhưng Vương Quang Vinh biết rõ quan trường chỗ nào cũng có thể khảo nghiệm, đây là Lâm Trạch Viễn đang kiểm tra mình. Lão trầm ngâm một chút rồi trầm giọng nói:
- Sự việc tuy nhỏ nhưng lại ảnh hưởng nghiêm trọng và làm bại hoại hình tượng của đảng và chính quyền! Đặc biệt là ở trường hợp công chúng, thân là cảnh sát nhân dân, dám ngang nhiên giở trò xảo trá, đây không phải là bôi đen thể diện của dảng và chính quyền sao? Tôi cho rằng trước mắt chúng ta nên nắm chắc công tác giáo dục tư tưởng cho cán bộ đảng viên, tăng cường tố chất, cải thiện hình tượng.
Vương Quang Vinh nói đều rất quy củ, nhưng Lâm Trạch Viễn giống như vẫn chưa hài lòng, lão quay sang nhìn Vương Tử Quân:
- Tử Quân, cậu nói xem.
- Chú Lâm, bố của cháu nói đúng, nhưng đó cũng không phải là hậu quả nghiêm trọng nhất. Theo cháu thấy, nếu chuyện này mà nói ra ngoài sẽ phát sinh chút vấn đề, rõ ràng là xã hội bây giờ thiếu trách nhiệm, thiếu đạo đức, thiếu nhân tính trầm trọng. Thử hỏi xem, giúp người còn phải có bằng chứng, như vậy có người nào không sợ phiền mà duỗi tay tương trợ? Tất cả mọi người thà khoanh tay đứng nhìn còn hơn động vào phiền toái.
Vương Tử Quân nói, trong đầu chợt xuất hiện những tình huống giúp người rồi bị vu oan ở kiếp trước, hắn thật sự không hãm lại được:
- Đạo đức xã hội ngày càng kém, người và người ngày càng lạnh lùng, nếu cứ như thế mãi thì tâm tính của người lương thiện sẽ bị dìm chết, chỉ là một bà lão ngã ở đầu đường nhưng không ai dám tiến lên đỡ dậy, như vậy cứ tưởng tượng xem, xã hội này đã đáng sợ thế nào rồi?
Lâm Trạch Viễn khẽ gật đầu, lão cầm điếu thuốc lên định châm lửa, thấy con gái ở bên cạnh nhìn chằm chằm lại thôi.
- Tử Quân nói dúng, nói thật nhé, ngay cả tôi cũng không nhìn thấu như cậu. Con đê ngàn dặm sẽ bị hủy vì một tổ kiến, Quang Vinh, sau khi về anh gọi điện thoại cho cục công an, yêu cầu bọn họ làm tốt công tác đẩy mạnh bầu không khí xã hội, để phát triển theo hướng tốt.
- Vâng, bí thư Lâm.
Vương Quang Vinh vừa lên tiếng đồng ý vừa dùng ánh mắt thỏa mãn nhìn con trai, những suy luận phán đoán như vậy xuất phát từ miệng con mình, thế nên lão sẽ rất vui sướng.
Lâm Trạch Viễn cũng dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Vương Tử Quân, lão cầm lấy đũa gắp miếng rau, sau đó tươi cười nói:
- Tử Quân, tôi còn thiếu một thư ký, cậu có tình nguyện đến thử không?
Trong tỉnh thì bí thư tỉnh ủy là mặt trời, thử hỏi xem, trong thể chế có vị cán bộ trẻ tuổi nào mà không muốn kéo gần quan hệ với lãnh đạo? Vị trí thư ký thì thật sự là cạnh tranh khốc liệt, chạm tay có thể bỏng, không thua gì hoa hướng dương yêu mặt trời.
Nhưng lúc này chức vụ kia cũng không phải quá quan trọng với Vương Tử Quân, làm thư ký của bí thư tỉnh ủy chủ yếu là dựa lưng vào cây đại thụ, mà hắn thì không thiếu những cây đại thụ như vậy.
Nếu muốn cho mình đi xa hơn, đứng cao hơn, Vương Tử Quân cũng chỉ có thể bỏ thời gian đổ mồ hôi rèn luyện dưới cơ sở, kinh nghiệm của một vị bí thư đảng ủy xã sẽ là một nét bút tô đậm con đường phát triển trên quan trường của hắn.
Vương Tử Quân có quyết đoán trong nháy mắt, hắn nở nụ cười cảm kích rồi dùng giọng nghiêm trang nói:
- Cảm tạ bí thư đã coi trọng, cháu thật sự có chút kích động, nhưng cháu vừa mới xuống xã Tây Hà Tử công tác, cháu cảm thấy mình nên thành thật ở lại vài năm.
Vương Quang Vinh khẽ giẫm lên chân Vương Tử Quân, thế nhưng vẻ mặt Vương Tử Quân vẫn không biến đổi, vẫn nói ra lời mình suy nghĩ.
Lâm Trạch Viễn mỗi ngày đã nhìn qua vô số người, thường thấy những kẻ uốn người theo mình, ăn nhịp với mình, căn bản sẽ không nghĩ đến kết quả này: Tiểu tử kia lại từ chối lời mời của mình.
Lâm Trạch Viễn dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, lão có thể cảm thấy, có thể nhìn thấy người thanh niên kia có thể bảo trì chút tỉnh táo và bình tĩnh trước lời mời hấp dẫn của mình. Cảm giác có chút bực mình chợt tan biến, tâm tình của lão cũng có biến hóa, lão cười ha hả nói:
- Hảo tiểu tử, Dĩnh Nhi, hôm nay bố rất vui, lấy một chai Mao Đài ra đây.
...
Sau khi dùng cơm tôi với ông nội thì Vương Tử Quân tiếp tục chạy đi, dù thế nào thì hắn và Tần Hồng Cẩm cũng có quan hệ đối tác, hắn sao có thể bỏ mặc lời mời của nàng?
Vương Tử Quân bắt taxi đến quảng trường trung tâm gần siêu thị vừa mở, lúc này trời đã tối, ánh đèn nê ông bắt đầu lấp lánh.
“Siêu thị Quân Thành”
Bốn chữ lớn đang liên tục được ánh đèn nê ông lấp lánh phụ trợ, trước cổng siêu thị vẫn đang tiếp tục có hàng dài người đi vào.
- Này cậu trai, cậu đến siêu thị đi dạo sao? Chậc chậc, trong kia thật sự chỉ bán những thứ tốt, giá cả công khai, không ức hiếp già trẻ, lúc khai trương thì người tấp nập. Nghe nói giám đốc lại là nữ, cô gái kia thật giỏi, có lẽ sắp phát tài đến nơi rồi...
Viên tài xế taxi nghe Vương Tử Quân nói muốn đi đến siêu thị Quân Thành thì cảm thán từ tận đáy lòng.
- À, tôi cũng nghe nói ở thành phố Giang Thị có một điểm mua sắm hay như vậy, thế nên muốn qua xem thế nào.
Vương Tử Quân thuận miệng bắt chuyện với lái xe.
Vì người đi đường dần đông đúc nên xe không khỏi đi chậm lại, lái xe vừa chú ý chạy xe vừa cười nói:
- Những năm nay nếu phát triển sớm sẽ có ưu thế, mới có thể phát tài, anh xem đám người đang đi dày đặc bên kia là biết, bọn họ sắp phát tài đến nơi rồi.
Trong giọng điệu cảm thán của tài xế, Vương Tử Quân thanh toán tiền xe, sau khi xuống xe cũng không trực tiếp đi gặp Tần Hồng Cẩm, hắn theo dòng người đi vào trong siêu thị Quân Thành chiếm cứ bốn tầng lầu của tòa nhà.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Vương Tử Quân đi vào trong siêu thị mà giống như quay về kiếp trước, từng dãy hàng hóa riêng biệt, sản phẩm rực rỡ muôn màu muôn vẻ, nhân viên mặc trang phục thống nhất đang nở nụ cười ngọt ngào, trong loa phát ra tiếng nhạc nhẹ, tất cả mọi thứ giống như làm cho hắn sinh cảm giác cách một thế hệ.
Từ lầu một đi lên lầu bốn, người người chen chúc đi lại, chỉ có thể đi từng bước ngắn, ngay ngắn trật tự. Vương Tử Quân không thể không thừa nhận Tần Hồng Cẩm là nhân tài, quả thật có tài trí hơn người trên phương diện kinh doanh. Dù trước đó hắn đã từng nói cho nàng biết cần phải làm những gì, chú ý những gì, hưng thao tác thực tế đã chứng minh người phụ nữ kia cực kỳ giỏi giang và cẩn thận, vì thương trường như chiến trường, chi tiết quyết định sự thành bại.
Vương Tử Quân nhìn đồng hồ, đã sắp chín giờ, một giọng nữ ngọt ngào chợt vang lên trong loa: Kính chào quý khách, đã đến thời gian đóng cửa, cám ơn quý khách đã đến với siêu thị Quân Thành. Nếu quý khách hàng cảm thấy vừa lòng thì có thể giới thiệu cho bạn bè; nếu quý khách không hài lòng thì xin cứ nói ra cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ cố gắng cải tiến, chúc quý khách mua sắm vui vẻ, cảm ơn!
Dòng người trong siêu thị nghe thấy trong loa nói như vậy thì bắt đầu đi về phía quầy thu ngân để xếp hàng tính tiền, Vương Tử Quân lại không ngừng cảm thán, ngay cả lời đóng cửa cũng nói uyển chuyển như vậy, xem ra Tần Hồng Cẩm này là một người kinh doanh giỏi.
Vương Tử Quân thấy đã đến giờ thì chuẩn bị rời khỏi khu kinh doanh để xuống khu văn phòng ở lầu một, nhưng đúng lúc chuẩn bị đi thì ở quầy thu ngân phát sinh chút rối loạn.
Chuyện gì xảy ra? Tuy Vương Tử Quân còn chưa ký tên vào hợp đồng nhưng có một sự thật không thể nghi ngờ: Hắn có một nửa cổ phần ở siêu thị này, thế là hắn nhíu mày, nhanh chóng chạy về phía phát sinh rối loạn.
- Nhìn con mẹ gì? Con bà mày, gọi ông chủ của chúng mày ra đây.
Một tên đàn ông đầu bóng láng đang kiêu ngạo đứng trước quầy phục vụ, sau đó lớn tiếng với nhân viên. Sau lưng tên kia có hơn hai mươi tên thanh niên cầm ống tuýp, cảm đám ngậm thuốc bên miệng, cười nói hớn hở không kiêng nể gì cả, còn tùy ý nhổ nước miếng khắp nơi.
Khi thấy đám người kia thì Vương Tử Quân không khỏi nhíu mày: Xã hội đen. Đây chính là một cửa ải mà tất cả các cửa hàng trong phạm vi Trung Quốc phải trải qua vào đúng ngày khai trương. Dù hắn không quan tâm đến đám người kia, nhưng không thể không thừa nhận bọn họ là một đống *** chuột, thỉnh thoảng đến sinh chuyện gây sự, chung quy cũng làm cho người ta ức chế.
- Này em gái, lấy cho đại ca gói thuốc, phục vụ tốt thì anh sẽ bảo vệ em, đến đây, mồi thuốc cho đại ca.
Gã đàn ông đầu trọc nhìn thoáng qua nữ nhân viên phục vụ, sau đó kiêu ngạo sờ sờ đầu cô gái, lại dùng giọng dâm loạn nói.
Cô gái ở quầy phục vụ đã sớm bị đám hung thần ác sát này làm cho sợ hãi, thế là nàng dùng giọng nơm nớp lo sợ nói:
- Tiên sinh, thật xin lỗi, thuốc này phải trả tiền.
- Đòi tiền? Các anh em, con ** này nói chúng ta hút thuốc phải trả tiền? Con bà nó, thức thời thì tranh thủ lấy thuốc ra cho đại ca hút, nếu bắt đại ca bỏ tiền, đại ca sẽ bỏ lực, ngược lại thì em có thể anh dũng hiến thân. Đúng không, các huynh đệ, ha ha ha...
Gã đàn ông đầu trọc nhìn thoáng qua đám đàn em phía sau, đám người thầm hiểu và cười lên ha hả.
- Em gái, thật sự là tóc dài kiến thức ngắn, em không ra mà hỏi xem, Tề Nhị Gia này có bao giờ phải bỏ tiền? Đừng nói là một gói thuốc vứt đi, dù là gái thì Nhị gia cũng có thể tiến vào tiến ra như thường.
Một tên thanh niên dùng giọng cợt nhả nói.
- Ha ha ha ha...
Tiếng cười chói tai và vô sỉ tiếp tục vang lên.
Đám khách hàng đang chuẩn bị tính tiền nhanh chóng hiểu rõ đám người kia muốn làm gì, những người lớn gan thì vẫn ở lại tính tiền, những người không thích gây sự thì vội vàng buông những thứ vừa mua trong tay, sau đó nhanh chóng bỏ đi.
- Tất cả các vị bằng hữu, tôi là người phụ trách siêu thị Quân Thành, không biết các vị là ai?
Tần Hồng Cẩm mặc một bộ váy đen nhanh chóng xuất hiện, ánh đèn sáng càng làm cho hai mắt nàng thêm trong suốt, bộ dạng thêm quyến rũ động lòng người, tư thái thêm nhã nhặn.
Tên đàn ông đầu láng đang ồn ào lập tức bị Tần Hồng Cẩm làm cho ngây người, hắn tuyệt đối không ngờ một siêu thị lớn thế này lại do một người phụ nữ phụ trách, hơn nữa lại là một người phụ nữ phong tư yểu điệu. Một cặp mắt nhìn chằm chằm vào Tần Hồng Cẩm, ánh mắt đầy ham muốn vừa lửa nóng.
Tần Hồng Cẩm tuy có mạnh mẽ nhưng bị một người đàn ông dùng ánh mắt sỗ sàng nhìn chằm chằm thì trong lòng giống như nuốt phải ruồi bọ, nhưng nàng vẫn cố gắng mỉm cười, dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói:
- Tôi là Tần Hồng Cẩm, là người mở siêu thị Quân Thành, cảm tạ các vị đến đây cổ động, tôi nói một lời cảm ơn. Tiểu Hồng, tranh thủ cho mỗi người một gói A Thi Mã!
A Thi Mã là thuốc tốt lúc bấy giờ, Tần Hồng Cẩm ra tay cũng xem như hào phóng, vì muốn đám gây sự này cất bước bỏ đi, chuyện lớn hóa nhỏ.
Cô gái nhân viên phục vụ thấy giám đốc phân phó thì luống cuống chạy đi lấy hai gói A Thi Mã đặt lên mặt quầy, tuy Tần Hồng Cẩm đã có phân phó, nhưng nàng vẫn không dám đối mặt với đám người khốn kiếp kia.
- Ha ha, Tần tiểu thư quả nhiên sảng khoái, Tề Lão Nhị anh cũng thích liên hệ với người sảng khoái. Anh đưa anh em đến đây, vốn muốn đập phá chỗ này, nhưng thấy Tần tiểu thư là người thoải mái, anh cũng cho em mặt mũi, đúng không anh em?
Tên đàn ông đầu bóng khẽ xoa đầu, sau đó dùng ánh mắt tươi cười nhìn Tần Hồng Cẩm.
Đám thuộc hạ sao không hiểu tính tình của Tề Lão Nhị? Cả đám nhìn Tần Hồng Cẩm xinh đẹp như một đóa hồng, không khỏi thầm nghĩ, đáng tiếc, một đóa hoa tươi rơi vào mồm heo.
- Nhị ca nói rất đúng, nhưng tiểu đệ càng bội phụ Nhị ca thương hoa tiếc ngọc.
Một tên tên đàn ông gầy gộc như gà tre cũng không chờ đại ca mở miệng mà dùng giọng bỉ ổi nịnh hót.
- Bà chủ Tần, Tề Nhị ca đã nể mặt cô như vậy, cô nên biết cách báo đáp, hầu hạ Nhị ca cho thoải mái.
Vương Tử Quân cũng không muốn đứng ra vào lúc này, hắn cũng không sợ phiền phức, chỉ là không muốn bộc lộ thân phận ông chủ của mình. Hắn rất tín nhiệm Tần Hồng Cẩm, hắn thấy nàng khôn khéo hơn người, sẽ nhanh chóng dàn xếp ổn thỏa. Nhưng lúc này hắn thấy nàng chịu nhục, thế là cảm thấy đứng không yên.
Vương Tử Quân chuẩn bị đi thì Tần Hồng Cẩm dùng giọng bình tĩnh nói:
- Tôi hiểu ý của Tề Nhị ca, nhưng không biết Tề Nhị ca định giá cho siêu thị chúng tôi là bao nhiêu?
Tần Hồng Cẩm thật sự đầy uất ức và phẫn hận, thế nhưng lúc này phía đối tác không có mặt, nàng phai giải quyết cho xong chuyện.
- Em gái, siêu thị này là của em sao?
Tề Nhị ca như như một con sói thấy cừu non, dù hắn đang cười nhưng lại làm người ta khó chịu.
- Đúng, tôi là bà chủ của siêu thị này.
Tần Hồng Cẩm nói đến đây thì gương mặt có hơi đỏ, là màu đỏ kiêu ngạo.
- Tốt, em còn trẻ như vậy mà thật sự có khả năng, Tề Lão Nhị này bội phục, thế này đi, sau này cho anh một nửa thu nhập từ siêu thị này là được.
Tề Lão Nhị sau khi há rộng miệng sư tử thì dùng ánh mắt mê đắm nhìn Tần Hồng Cẩm, hắn tiếp tục:
- Thật ra Tống đại ca của chúng ta vốn muốn chiếm lấy siêu thị này, nhưng anh ra điều kiện như vậy cũng là nể mặt em lắm rồi, nhưng chút nữa làm phiền em đi theo anh một chuyến để nói rõ với Tống đại ca. Chỉ cần Tống đại ca gật đầu, anh em đảm bảo sau này em kinh doanh vô tư. Hì hì, em hiểu lời anh chứ?
Một nửa thu nhập? Đúng là miệng sư tử, không chỉ là như thế, đám khốn nạn này còn muốn nuốt cả Tần Hồng Cẩm, điều này làm cho Vương Tử Quân rất phẫn nộ.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Tần Hồng Cẩm đối mặt với ánh mắt của Tề Lão Nhị, nàng định xoay người tranh khỏi ánh mắt tham lam của đối phương. Nhưng thật sự vô dụng, ánh mắt của tên khốn kia cứ như đông cứng trên người nàng, càng làm cho nàng thật sự không nhịn được nữa, nàng lạnh lùng nhìn đối phương rồi nói:
- Tôi mặc kệ các người là ai, bây giờ cút ngay.
Tần Hồng Cẩm nói xong thì lập tức phân phó cho nhân viên Tiểu Hồng ở bên cạnh:
- Báo cảnh sát.
Tề Lão Nhị không thể không cảm thấy bất ngờ vì hành động của Tần Hồng Cẩm, nhưng hắn nhìn về phía cô nhân viên rồi cười hì hì để lộ ra hai cái răng vàng:
- Cô em, có nghe không, bà chủ bảo báo cảnh sát kìa, em còn không mau gọi điện thoại sao? Đúng rồi, Tam Nhi, số điện thoại của đồn công an quận chúng ta là số nào?
- ****110.
- Đúng, là số này, em gái, em mau gọi điện thoại đi, anh có việc cần tìm bọn họ.
Tề Lão Nhị nói, sau đó nhấc máy nhắn tin lên.
Tiểu Hồng càng run rẩy hơn, dưới tình huống tâm lý hoảng loạn, nàng nhấc điện thoại lên.
Tần Hồng Cẩm sao không hiểu rõ ý nghĩa lời nói của tên khốn kia? Nàng hít vào một hơi thật sâu, sau đó đi vào quầy phục vụ, cầm lấy điện thoại trong tay của nhân viên Tiểu Hồng rồi gọi ra ngoài.
Lúc này Vương Tử Quân đã chạy đến phía trước đám người, hắn không muốn xuất đầu lộ diện, cũng không thể để cho một người phụ nữ ứng phó với đám người chết tiệt này.
- Em Tần, gọi được chưa? Tốt, các anh em, bắt đầu đập phá.
Tề Lão Nhị vừa lên tiếng thì có hai tên chạy về phía quầy thu ngân, Tần Hồng Cẩm tuy có vài phần tâm kế nhưng dù sao cũng là một cô gái trẻ, nào có thể đối phó được với đám lưu manh? Khi thấy đám côn đồ vung tuýp chuẩn bị đánh xuống, Vương Tử Quân ở gần đó chợt xuất hiện và tung cước.
Đột nhiên xuất hiện một người làm cho hai tên kia không kịp chuẩn bị, một tê ngã sấp xuống mặt đất, đại khái là gãy mất một cái răng cửa, đau đến mức liên tục kêu gào đau đớn.
- Tần Hồng Cẩm, gọi cho cục trưởng Trương, nói tên của tôi, để cho anh ấy đến ngay lập tức.
Vương Tử Quân thấy Tần Hồng Cẩm nhìn về phía mình thì lớn tiếng phân phó.
Tần Hồng Cẩm không biết Vương Tử Quân xuất hiện từ chỗ nào, lúc này trong lòng chợt bùng lên sóng nhiệt, tràn đầy cảm động. Sau khi nghe xong số điện thoại Vương Tử Quân khai báo, nàng nhanh chóng gọi đi.
Tề Lão Nhị thấy hai tên thuộc hạ của mình bị đánh thì nào chịu đựng được? Hắn tiến lên kéo tên đàn em đang nằm trên mặt đất lên, sau đó cho một tát:
- Này thi kêu gào, kêu gào nữa đi, thằng nào đánh mày thì phải đánh lại, đánh cho nó biết tay, không đánh được nó thì tao cho mày biết tay.
Tên đàn em vừa bị đá ngã dập đầu mất một răng cửa, bây giờ lại bị Tề Lão Nhị dựng lên cho một tát, chỉ cảm thấy mất hết thể diện, cực kỳ uất ức. Hắn lau miệng đầy bụi, máu đen đầy tay, thế mới biết máu chảy ra từ chân răng, một cảm giác đau nhức bùng lên chọc giận hắn. Sau khi hắn nghe xong lời phân phó của đại ca thì kích động đánh về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn một đám đàn em xông về phía mình mà tâm tình chợt xiết chặt, tuy còn bé hắn đi theo Vương lão rèn luyện nhiều năm, đối phó với ba bốn người không là vấn đề, nhưng nếu là quần ẩu thì thật sự sẽ ăn quả đắng.
Không ngờ mình trọng sinh lại còn có thời điểm xúc động thế này, Vương Tử Quân thầm tự giễu chính mình, sau đó chạy vội về phía đám người phía sau. Tuy bên kia rất hỗn loạn nhưng cũng là một bức tường cho hắn tránh khỏi tình huống bị vây công.
- Dừng tay.
Một âm thanh nhàn nhạt chợt vang lên trong siêu thị, âm thanh này rất bình tĩnh, còn mang theo chút khí tức tăm tối.
- Ai, thằng nào chán sống dám đến đây gây phiền?
Tên Tề Lão Nhị đầu trọc lại lớn tiếng mắng mỏ, nhưng hắn còn chưa hoàn toàn mắng xong thì trên gương mặt dữ tợn đã xuất hiện vẻ sợ hãi.
- Bốp!
Tề Lão Nhị cho mình một tát thật mạnh, sau đó gương mặt tràn đầy nụ cười nói:
- Đại ca, anh xem miệng thúi của em kìa, đúng là đáng bị đòn.
Những ánh mắt xem náo nhiệt hầu như nhìn hết về phía bên kia, chợt thấy một người đàn ông cao gầy mặc áo khoác đen đang dùng ánh mắt ẩm hiểm lạnh lùng nhìn Tề Lão Nhị.
- Tống Thiết Cương, người này là Tống Thiết Cương.
Một tiếng thét kinh hãi vang lên trong đám người, ngay sau đó đám người đứng lại xem náo nhiệt đã nhanh chóng biến mất như gió quét lá vàng, chỉ sau nháy mắt đã không còn ai, quầy thu ngân cũng đầy hàng hóa vứt bừa bộn.
Vài nhân viên bán hàng cũng biết danh của Tống Thiết Cương, bọn họ cảm thấy run rẩy giống như nghe danh ma đầu quỷ sứ vậy.
- Mày há miệng là cần ăn đòn.
Tống Thiết Cương hừ lạnh với Tề Lão Nhị, sau đó đi về phía Vương Tử Quân.
- Cậu thanh niên, cậu dám đánh người của tôi, thật sự to gan. Vừa rồi nghe cậu nói thì hình như có quen biết Trương Tùng Niên, tuy tôi cũng không quan tâm đến hắn, nhưng nếu cậu đã nhắc đến tên của hăn, tôi đây cũng sảng khoái nói cho cậu biết, tôi sẽ nể mặt hắn một lần.
Đám người Tề Lão Nhị tuyệt đối không ngờ đại ca của mình lại nói như vậy, thế là vẻ mặt đám người lộ ra vẻ khó tưởng.
- Hôm nay tạm thời không đập vỡ cửa hàng này, nhưng cậu nên tìm hiểu từ Trương Tùng Niên xem Tống Thiết Cương này là ai, sau đó tôi cho cậu thời gian một ngày, đưa năm mười phần trăm cổ phần của công ty và con đàn bà này đến Tùng Tuyền sơn trang của tôi, quá thời hạn sẽ không nhận.
Tống Thiết Cương nói xong thì cũng không quan tâm đến Vương Tử Quân, hắn giống như một quân vương nói một không hai, sau khi nói xong thì quay đầu nhìn Tần Hồng Cẩm và dùng giọng âm u nói:
- Tiểu nha đầu, hôm nay tắm rửa sạch sẽ, ngày mai đi theo giúp anh.
Hai con ngươi của Tần Hồng Cẩm chợt bốc hỏa, thật sự không nói nên lời, nhưng nàng cũng từng nghe qua danh tiếng của Tống Thiết Cương, thế là trong mắt không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.
- Chuyện gì xảy ra? Ai báo cảnh sát?
Những âm thanh ồn ào từ bên ngoài truyền vào, sau đó có bốn năm cảnh sát chạy vào trong.
Đám cảnh sát này chạy vào vừa nhìn thấy mặt của Tề Lão Nhị thì chợt trở nên khó coi, đặc biệt là tên cảnh sát trung niên dẫn đội chạy đến, hắn càng nhíu mày. Khi hắn chuẩn bị chào hỏi Tề Lão Nhị thì đột nhiên dừng lại.
Tống Thiết Cương, viên cảnh sát này thấy mặt Tống Thiết Cương.
Hầu như toàn bộ cục công an thành phố Giang Thị không ai không biết, không ai không hiểu Tống Thiết Cương. Người này ra tay hung ác, lại đầy mánh khóe, có quan hệ không bình thường với cục trưởng.
- Anh Tống, sao anh lại đến đây?
Viên cảnh sát trung niên trầm ngâm một lát và khiêm tốn chào hỏi Tống Thiết Cương.
Có thể được viên cảnh sát này gọi là anh Tống, tất nhiên bản lĩnh của Tống Thiết Cương sẽ không phải bình thường. Lúc này trên mặt của hắn chợt lộ ra nụ cười nhạt:
- Chỗ này xuất hiện một trung tâm buôn bán, tôi đến dạo chơi.
- Tống đại ca thật sự có hào hứng.
Viên cảnh sát trung niên bắt chuyện với Tống Thiết Cương mà không quan tâm đến chuyện báo án.
Vương Tử Quân thấy tất cả, hắn không quá hiểu rõ về Tống Thiết Cương, dù sao kiếp trước cung không có tin tức gì về đối phương, nhưng nhìn bộ dạng của đối phương như vậy hình như cũng không dễ đối phó.
- Đồng chí cảnh sát, bọn họ đến gây rối cho siêu thị của chúng tôi, chẳng lẽ các anh không thấy sao?
Tần Hồng Cẩm thấy cảnh sát duy trì chính nghĩa đến lại xum xoe Tống Thiết Cương thì tức giận đến mức toàn thân phát run.
Viên cảnh sát trung niên lập tức dừng nói chuyện với Tống Thiết Cương, mà Tống Thiết Cương lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn viên cảnh sát, sau đó lấy ra một điếu thuốc. Một tiếng xoẹt vang lên, viên cảnh sát châm lửa cho Tống Thiết Cương, sau đó hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Tần Hồng Cẩm:
- Quấy rối, ai quấy rối? Người quấy rối đâu?
Tần Hồng Cẩm cắn chặt môi, nàng đang định mở miệng thì đã bị Vương Tử Quân giữ lấy tay, nhìn vào tình huống này thì rõ ràng hắn không muốn nàng tiếp tục dây vào, đỡ lãng phí thời gian.
- Anh Trịnh, anh cũng không thể nói như vậy, chuyện quấy rối là có thật, anh xem, những thứ này là người của tôi đánnh vỡ.
Tống Thiết Cương khẽ thở ra một hơi khói rồi dùng giọng không quan tâm nói.
Viên cảnh sát được gọi là anh Trịnh chợt ngây người, trong lòng thầm mắng Tống Thiết Cương là thứ không ra gì, nhưng hắn vẫn muốn giữ chén cơm của mình, thế là kiên trì nói:
- Nào có? Sao không thấy gì cả? Anh Tống đúng là cứ nói đùa, các người thấy gì không?
Đám cảnh sát đi theo sau lưng anh Trịnh cũng đều mở to mắt nhìn khắp bốn phía, sau đó phối hợp lên tiếng:
- Không có gì.
Tống Thiết Cương thấy anh Trịnh khó xử thì càng đắc ý, hắn cười ha hả nói:
- Anh Trịnh, rất tốt, Tề Nhị, ngày mai cậu đến chỗ anh Trịnh một chuyến, cho các anh em chút phúc lợi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương