 |
|

12-07-2008, 07:08 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 96
Giấu hẳn tăm hơi Phượng Thư bà y kế lạ
CÆ¡ mưu đã lá»™, Äại Ngá»c mất tÃnh thưá»ng
Giả Liá»…n cầm viên ngá»c giả hầm hầm Ä‘i ra thư phòng.
Ngưá»i kia thấy sắc mặt hắn, trong lòng đã lo sẵn, liá»n đứng ngay dáºy. Y Ä‘ang định nói thì Giả Liá»…n cưá»i nhạt bảo:
- Äồ khốn nạn, to gan tháºt? Äây là nÆ¡i nà o mà mà y dám đến lừa dối như thế?
Rồi hắn ngoảnh lại gá»i:
- Những ngưá»i hầu đâu rồi?
Bên ngoà i bá»n hầu dạ ran như sấm. Giả Liá»…n nói:
- Lấy dây trói nó lại, đợi ông lá»›n vá» trình rõ, sẽ giải nó và o cá»a quan.
Bá»n hầu răm rắp trả lá»i:
- Thưa, sẵn sà ng rồi ạ!
Miệng nói như thế, nhưng hỠvẫn đứng im.
Ngưá»i kia khiếp sợ, tay chân run lẩy bẩy, thấy tình cảnh nà y biết rằng khó lòng tránh được pháp luáºt, liá»n quỳ xuống sụp lạy kêu van
- Xin ông bá»›t giáºn, tháºt là con cùng cá»±c quá, không biết là m thế nà o, má»›i nghÄ© ra việc là m vô liêm sỉ ấy. Viên ngá»c nà y là con mượn tiá»n ngưá»i ta là m ra, giỠđây con cÅ©ng không dám lấy lại nữa, xin biếu các cáºu em trong phá»§ chÆ¡i thôi.
Nói xong, ngưá»i kia sụp lạy lia lịa.
Giả Liễn quát:
- Mà y liá»u tháºt! Nhà chúng tao đây thiếu gì cái đồ vứt Ä‘i không đắt ấy!
Äang lúc ầm Ä© thì Lại Äại Ä‘i và o, cưá»i nói vá»›i Giả Liá»…n:
- Xin cáºu bá»›t giáºn, quân nà y có đáng kể gì, tha cho nó, bảo nó cút Ä‘i thôi.
Giả Liễn nói:
- Tháºt đáng ghét quá.
Lại Äại và Giả Liá»…n vá» là m bá»™ vừa dá»a vừa dá»—. Bá»n ngưá»i hầu ở ngoà i Ä‘á»u gắt:
- Äồ chó, mà y lại còn không lạy tạ cáºu và ông Lại mà cút cho mau, còn chá» mấy cái đá nữa à ?
Ngưá»i kia vá»™i và ng sụp lạy hai lạy, rồi ôm đầu chạy ra.
Từ đó, tiếng ấy đồn ra ngoà i phố, ai cũng nói:
- Giả Bảo Ngá»c thà nh Bảo Ngá»c giả.
Hôm đó, Giả ChÃnh Ä‘i chà o khách trở vá», má»i ngưá»i thấy giữa tiết hoa đăng, sợ Giả ChÃnh sinh giáºn chăng, nên cÅ©ng không trình lại những việc đã qua. Vì gần đây Nguyên Phi chết, báºn rá»™n mất mấy hôm, rồi Bảo Ngá»c lại ốm, cho nên tuy lệ thưá»ng có bà y tiệc ăn uống, nhưng ai nấy Ä‘á»u không vui vẻ, nên không có việc gì đáng nói.
Äến ngà y mưá»i bảy tháng giêng, Vương phu nhân Ä‘ang ngóng trông Vương Tá» Äằng và o kinh, bá»—ng thấy Phượng Thư đến trình:
- Hôm nay cáºu Hai ở ngoà i nghe ngưá»i ta đồn: ông cáºu nhà ta Ä‘i gấp và o kinh, đến má»™t chá»— cách kinh thà nh hÆ¡n hai trăm dặm thì bị bệnh mất giữa đưá»ng, thÃm có nghe nói không?
Vương phu nhân giáºt nẩy mình bảo:
-Ta không nghe nói. Chiá»u qua cÅ©ng không nghe ông nhà nói. Váºy thì chị nghe ở đâu thế?
- Con nghe ngưá»i lạ nói, há» nghe tin ở nhà ông Trương trong Viện khu máºt.
Vương phu nhân ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc, nước mắt ròng ròng. Bà ta lau nước mắt nói:
- Chị vá» bảo anh Liá»…n há»i cho rõ rà ng rồi nói lại vá»›i tôi.
Phượng Thư vâng lá»i.
Vương phu nhân khóc thầm má»™t mình, thương con gái, khóc em, lại lo cho Bảo Ngá»c, việc nà y tiếp đến việc khác, Ä‘á»u là những chuyện Ä‘au lòng, là m sao chịu nổi. Vì thế đâm ra chứng Ä‘au bụng.
Giả Liá»…n Ä‘i há»i rõ vá» trình lại:
- Ông cáºu Ä‘i đưá»ng nhá»c mệt, ngẫu nhiên cảm bệnh phong hà n, đến vùng đồn Tháºp Lý má»i thầy thuốc Ä‘iá»u trị. Khốn ná»—i ở đó không có thầy thuốc giá»i, uống lầm thuốc, chỉ má»™t thang là chết ngay. Nhưng không biết gia quyến đã đến đây chưa?
Vương phu nhân nghe nói, liá»n nổi cÆ¡n Ä‘au bụng, ngồi không được, bảo bá»n Thái Vân đỡ lên giưá»ng nằm, gượng gạo gá»i Giả Liá»…n Ä‘i trình vá»›i Giả ChÃnh và dặn:
- Anh mau mau sắm sá»a hà nh lý, Ä‘i đến đấy, lo liệu giúp việc chôn cất, xong rồi vá» ngay nói cho chúng ta biết, và cÅ©ng để cho chị ấy yên lòng.
Giả Liá»…n không dám trả lá»i, liá»n cáo từ Giả ChÃnh rồi Ä‘i. Giả ChÃnh cÅ©ng đã nghe tin, trong bụng rất là đau xót. Lại biết rằng Bảo Ngá»c mất ngá»c, mê mẩn tâm thần, thuốc thang không công hiệu, còn Vương phu nhân thì Ä‘au bụng.
Lúc bấy giá» vừa gặp dịp xét công lao các quan, Bá»™ công liệt Giả ChÃnh và o hạng nhất. Tháng hai bá»™ Lại dẫn và o bệ kiến. Hoà ng thượng nghÄ© Giả ChÃnh cần kiệm cẩn tháºn, liá»n bổ chức lương đạo tỉnh Giang Tây. Giả ChÃnh tạ Æ¡n rồi tâu rõ ngà y lên đưá»ng nháºm chức. Tuy có bạn hữu và bà con đến mừng, nhưng vì trong nhà có ngưá»i Ä‘ang yếu, nên Giả ChÃnh cÅ©ng chẳng bụng dạ nà o tiếp, lại cÅ©ng không dám ở nhà lâu.
Giả ChÃnh Ä‘ang phân vân chưa biết là m thế nà o thì thấy bên nhà Giả mẫu có ngưá»i sang nói:
- Xin má»i ông lá»›n sang.
Giả ChÃnh vá»™i và ng Ä‘i và o, thấy Vương phu nhân Ä‘ang ốm cÅ©ng ngồi ở đấy.
Giả ChÃnh há»i thăm sức khá»e Giả mẫu. Giả mẫu bảo ông ta ngồi xuống rồi nói:
- Anh sắp Ä‘i nháºm chức, ta có nhiá»u Ä‘iá»u muốn nói vá»›i anh, không biết anh có nghe hay không?
Giả mẫu nói đến đó thì nước mắt già n giụa, Giả ChÃnh vá»™i và ng nói:
- Mẹ có việc gì cứ nói, con đâu dám trái lá»i.
Giả mẫu nghẹn ngà o nói:
- Ta nay đã tám mươi mốt tuổi, anh lại Ä‘i là m quan ở ngoà i. Vì có anh Cả, nên anh không thể viện cá»› cá»› mẹ già mà xin ở lại được. Nay anh ra Ä‘i, thằng Bảo là đứa ta yêu nhất, thế mà nó lại ốm mê mệt, chưa biết rồi ra sao. Hôm nay ta bảo mụ Lai Thăng ra gá»i ngưá»i xem bói cho nó, thầy bói Ä‘oán rất giá»i. Ông ta bảo: "Cần phải cưới ngưá»i vợ thuá»™c mệnh kim vá» nâng giấc và cÅ©ng để "xung há»·"(#1) thì má»›i khá»e được, nếu không sợ khó mà qua khá»i". Ta biết anh không tin những chuyện ấy, nên gá»i anh đến bà n. Vợ anh cÅ©ng ở đây. Hai vợ chồng cÅ©ng nên bà n xem: có muốn cho thằng Bảo khá»e hay không? Hay là để mặc nó?
Giả ChÃnh vá»™i và ng nói:
- Trước kia mẹ thương con như thế, không lẽ con lại không thương nó hay sao? Chỉ vì thằng Bảo không chịu chăm chỉ há»c hà nh, nên con hay giáºn nó, chẳng qua cÅ©ng là giáºn “sắt không thà nh thép" đấy thôi. Nay mẹ muốn cưới vợ cho nó, cÅ©ng là việc phải, lẽ nà o con lại trái lá»i. GiỠđây nó ốm con cÅ©ng băn khoăn lo lắng, nhưng vì không cho nó gặp con, con cÅ©ng không dám nói. Con cÅ©ng muốn nhìn má»™t chút xem nó ốm Ä‘au ra sao?
Vương phu nhân thấy Giả ChÃnh nói đến đó, mắt cÅ©ng hÆ¡i đỠlên, biết rằng ông ta trong lòng Ä‘au xót, liá»n cho ngưá»i đưa Bảo Ngá»c đến.
Bảo Ngá»c tá»›i gặp cha, Táºp Nhân nhắc há»i thăm sức khá»e thì há»i. Giả ChÃnh thấy Bảo Ngá»c gầy gò, cặp mắt đỠđẫn, như ngưá»i có bệnh Ä‘iên, liá»n bảo ngưá»i hầu vá»±c và o trong nhà . Ông ta nghÄ© bụng: “Mình năm nay gần sáu mươi tuổi, bổ quan ngoà i không biết mấy năm nữa má»›i vỠđược. Nếu quả tháºt nó có mệnh hệ nà o thì tuổi già không ai nối dõi. Äà nh rằng mình có cháu, nhưng đã cách má»™t tầng rồi. Mẹ mình lại rất yêu Bảo Ngá»c, nếu có Ä‘iá»u gì nhầm nhỡ, tá»™i mình lại chẳng nặng hÆ¡n hay sao?" Nhìn lại Vương phu nhân thì nước mắt lưng tròng, lại cà ng lo lắng cho sức khá»e cá»§a vợ. Giả ChÃnh liá»n đứng dáºy nói:
- Mẹ đã già , nếu mẹ muốn lo cho nó, con đâu dám trái lá»i? Mẹ định là m thế nà o thì cứ là m. Nhưng không biết đã nói vá»›i bên dì chưa?
Vương phu nhân nói:
- Dì đã nháºn lá»i rồi, nhưng vì việc thằng Bà n chưa xong, nên lâu nay không nhắc đến.
- Äó là việc khó xá» nhất. Anh Ä‘ang còn ở trong nhà giam thì em xuất giá là m sao được. Vả lại mặc dầu việc Quý phi chết không cản trở gì việc cưới há»i, nhưng theo lệ, Bảo Ngá»c phải chịu tang chÃn tháng đối vá»›i ngưá»i chị đã xuất giá, như váºy hiện giá» nó cÅ©ng chưa cưới vợ được. Vá» phần con thì ngà y lên đưá»ng đã tâu rồi, không dám cháºm trá»…, trong mấy ngà y nay thì lo liệu là m sao cho kịp?
Giả mẫu ngẫm nghÄ©: “Nói như thế quả đúng đấy. Nhưng nếu chá» cho qua mấy việc kia, cha nó lại Ä‘i mất rồi, nhỡ ra bệnh nó cà ng ngà y cà ng thêm nặng thì là m thế nà o. Thôi đà nh phải chịu là m trái lá»… phần nà o má»›i đượcâ€. Rồi nói:
- Nếu anh bằng lòng lo vợ cho nó thì ta đã có cách, nhất định các việc kia thì không trở ngại gì. Bên dì thì ta vá»›i chị ấy sẽ qua nói chuyện. Chá»— thằng Bà n thì nhá» thằng Khoa nói há»™. Cứ nói rõ là cốt để cứu tÃnh mệnh cho thằng Bảo nên má»i việc phải tòng quyá»n. Như thế chắc nó cÅ©ng bằng lòng. Còn việc cưới vợ trong lúc có tang chị thì tháºt là không được. Vả lại Bảo Ngá»c Ä‘ang ốm, cÅ©ng chưa thể là m lá»… thà nh hôn, chẳng qua là để xung há»· đó thôi. Hai nhà chúng mình Ä‘á»u bằng lòng, hai đứa nó lại sẵn có nhân duyên "và ng ngá»c", chả cần là m lá»… hợp hôn cÅ©ng được. Rồi chá»n ngà y tốt đưa lá»… theo như lệ thưá»ng cá»§a nhà mình. Liá»n đó lại định ngà y đưa dâu, theo như cách thức trong cung, bất tất phải dùng âm nhạc, chỉ dùng mưá»i hai đôi đèn hoa, má»™t cá»— kiệu tám ngưá»i đón dâu vá», rồi chiếu theo ná» nếp miá»n Nam, cÅ©ng lá»… gia đưá»ng, cÅ©ng ngồi giưá»ng buông mà n(#2) thế chẳng phải là cưới vợ rồi hay sao? Con Bảo rất thông minh, sáng suốt không cần phải lo. Trong đó lại có con Táºp Nhân cÅ©ng là đứa biết việc, lại có ngưá»i hiểu biết luôn luôn khuyên nó thì cà ng hay. Vả chăng thằng Bảo và con Bảo xưa nay vẫn thân vá»›i nhau. HÆ¡n nữa bà dì thưá»ng nói: "Cái khóa và ng cá»§a con Bảo trước đây đã có má»™t vị hòa thượng nói rằng chỉ chá» ngưá»i có ngá»c sẽ là vợ chồng.†Thì biết đâu con Bảo vỠđây lại không nhá» cái khóa và ng mà tìm được viên ngá»c kia. Thế rồi má»—i ngà y nó má»™t khá dần, không phải phúc cho nhà mình sao? GiỠđây chỉ cần dá»n dẹp nhà cá»a, bà y biện các phòng cho tá» tế. Các phòng nà y thì phải do anh chị định má»›i được. Tất cả bạn bè thân thÃch không cần má»i ai, cÅ©ng không cần bà y biện tiệc tùng là m gì. Chá» lúc Bảo Ngá»c tháºt khá»e, hết trở rồi, khi ấy hãy bà y tiệc má»i khách. Là m như thế thì việc gì cÅ©ng kÃp. Anh cÅ©ng có thể nhìn thấy việc hôn nhân cá»§a hai con, để Ä‘i nháºm chức cho yên tâm.
Giả ChÃnh nghe nói, tuy không bằng lòng, nhưng vì đó là ý định cá»§a Giả mẫu, nên không dám trái lá»i, đà nh phải nói miá»…n cưỡng:
- Mẹ nghÄ© rất phải, lại rất chu đáo, nhưng phải dặn má»i ngưá»i trong nhà không được rêu rao cho bên ngoà i biết, nếu không thì sẽ có lá»—i đấy. Chỉ sợ bên dì không bằng lòng thôi. Nếu dì bằng lòng, cÅ©ng chỉ có thể theo như ý mẹ mà lo liệu.
Giả mẫu nói:
- Thôi anh cứ ra, bên dì đã có ta.
Giả ChÃnh vâng lá»i lui ra, trong bụng áy náy, nhưng vì báºn việc Ä‘i nháºm chức, và o bá»™ lÄ©nh giấy tá», bạn bè lại tiến cá» ngưá»i giúp việc, phải tiếp chuyện luôn, đà nh phải phó mặc việc cưới cá»§a Bảo Ngá»c cho Giả mẫu, Vương phu nhân và Phượng Thư. Ông ta chỉ cho Bảo Ngá»c má»™t tòa nhà hai mươi gian sau nhà Vượng Hy, cạnh phòng ở cá»§a Vương phu nhân, còn các việc khác Ä‘á»u không nhìn đến. Tất cả Ä‘á»u do Giả mẫu quyết định, rồi sai ngưá»i nói vá»›i ông ta, và ông ta cứ bảo là rất tốt.
Sau khi Bảo Ngá»c gặp Giả ChÃnh, Táºp Nhân vá»±c anh ta vá» nằm trên giưá»ng. Vì có Giả ChÃnh ở ngoà i, nên không ai dám nói chuyện vá»›i Bảo Ngá»c. Anh ta nằm ngá»§ mê mệt. Những lá»i nói cá»§a Giả mẫu và Giả ChÃnh, Bảo Ngá»c chẳng há» nghe má»™t câu nà o. Táºp Nhân thì lại lẳng lặng nghe rất rõ. Trước đây Táºp Nhân cÅ©ng có nghe Ãt nhiá»u, nhưng còn không rõ, chỉ thấy Bảo Thoa không sang, nên cÅ©ng hÆ¡i tin. Nay nghe những câu nói ấy, trong bụng má»›i tháºt rõ rà ng Ä‘Ãch xác. Táºp Nhân cÅ©ng rất mừng, nghÄ© bụng: “Tháºt là con mắt bá» trên rất tinh, dạm há»i như thế má»›i đáng. Mình cÅ©ng có phúc, nếu cô ta vỠđây thì mình cÅ©ng đỡ được má»™t phần gánh nặng. Có Ä‘iá»u trong bụng cáºu ấy chỉ có mê cô Lâm mà thôi, may mà cáºu ấy chưa biết, nếu biết ra, chưa biết dằn vặt đến thế nà o?" Táºp Nhân nghÄ© đến đó, lại đổi mừng thà nh lo, nghÄ© bụng: "Việc nà y biết là m thế nà o bây giá»? Cụ bà và bà Hai là m sao biết được những ý nghÄ© cá»§a há». Trong lúc cao hứng, há» tưởng nói cho cáºu ấy biết thì bệnh sẽ khá»i. Nhưng nếu cáºu ấy vẫn má»™t lòng như trước thì là m thế nà o. Má»›i lần đầu tiên thấy cô Lâm, cáºu ấy đã đòi vứt ngá»c, Ä‘áºp ngá»c. Rồi như mùa hè năm trước ở trong vưá»n, cáºu ấy nháºn lầm mình là cô Lâm, thốt ra những lá»i ân ái. Sau đó, Tá» Quyên chỉ nói đùa mấy câu, cáºu ấy đã khóc lóc, chết Ä‘i sống lại. Nay nếu nói vá»›i cáºu ta dạm cô Bảo, bá» cô Lâm thì trừ phi là cáºu ta mê man không biết gì, chứ nếu còn hÆ¡i tỉnh táo, thì không những không thể xung há»· mà sợ lại chóng chết nữa kia! Mình mà không nói rõ thì chẳng phải là m hại má»™t lúc cả ba ngưá»i hay sao?"
Táºp Nhân đã sẵn có ý định ấy, chá» cho Giả ChÃnh Ä‘i ra liá»n gá»i Thu Văn đến trông nom Bảo Ngá»c, còn mình thì Ä‘i ra gặp Vương phu nhân, má»i bà ta và o cái nhà sau phòng Giả mẫu để nói chuyện. Giả mẫu tưởng là Bảo Ngá»c nói gì nên không để ý, còn ngồi tÃnh toán việc đưa và rước dâu như thế nà o.
Táºp Nhân cùng Vương phu nhân và o nhà sau, chị ta liá»n qùy xuống mà khóc. Vương phu nhân chẳng hiểu vì sao, đưa tay kéo chị ta dáºy nói:
- Tá»± dưng vô cá»›, sao con lại như thế? Có việc gì oan ức đứng dáºy mà nói.
- Việc nà y đáng lẽ con không nên nói, nhưng giỠđây không có cách nà o khác nữa.
- Con cứ nói xem nà o?
- Cụ và bà đã định việc hôn nhân cá»§a cáºu Bảo, tháºt là việc rất tốt. Nhưng con nghÄ©, bà xem thá» cáºu Bảo thân vá»›i cô Bảo hay là thân vá»›i cô Lâm hÆ¡n?
- Chúng nó từ lúc nhỠở với nhau một chỗ, nên ta xem thằng Bảo có phần thân với cô Lâm hơn.
- Không phải chỉ thân mà thôi đâu.
Táºp Nhân liá»n Ä‘em tình hình giữa Bảo Ngá»c và Äại Ngá»c kể rõ đầu Ä‘uôi, và nói thêm:
- Những việc ấy chÃnh mắt bà lá»›n đã thấy, chỉ có câu chuyện mùa hè trước đây, con chưa há» dám nói vá»›i ai.
Vương phu nhân nắm tay Táºp Nhân nói:
- Ta nhìn bá» ngoà i cÅ©ng đã biết được má»™t và i phần, nay con lại nói như thế thì thá»±c là đúng rồi. Nhưng vừa rồi những lá»i nói cá»§a ông lá»›n, chắc Bảo Ngá»c cùng Ä‘á»u nghe cả. Váºy con xem thần sắc nó ra sao?
- Cáºu Bảo giỠđây có ai nói chuyện vá»›i thì chỉ cưá»i, nếu không ai nói thì cứ ngá»§ hoà i, cho nên những câu chuyện vừa rồi cáºu ấy không há» nghe biết gì cả.
- Việc nà y biết là m thế nà o bây gi�
- Con nói thế thôi, bà lớn cần phải trình với cụ, nghĩ một kế gì cho vẹn toà n mới được.
- Äã thế thì con cứ Ä‘i là m việc cá»§a con. Lúc nà y trong nhà đông ngưá»i hãy khoan nhắc đến việc ấy, chá» có dịp rảnh ta sẽ trình vá»›i cụ tùy cách lo liệu.
Nói xong, bà ta lại trở sang phòng Giả mẫu.
Giả mẫu Ä‘ang bà n vá»›i Phượng Thư, thấy Vương phu nhân Ä‘i và o liá»n há»i:
- Con Táºp Nhân nói gì mà thầm thầm thụt thụt thế?
Vương phu nhân nhân dịp liá»n nói rõ tâm sá»± cá»§a Bảo Ngá»c cho Giả mẫu rõ. Giả mẫu nghe nói im lặng má»™t lúc lâu. Vương phu nhân và Phượng Thư cÅ©ng không nói nữa. Má»™t chốc Giả mẫu than thở:
- Việc nà y đối vá»›i con Lâm cÅ©ng dá»… thôi, chẳng sao cả. Nhưng nếu thằng Bảo Ngá»c mà tháºt như thế thì cÅ©ng khó liệu đấy.
Phượng Thư nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Khó thì cũng không khó. Tôi mới nghĩ được một cách, không biết cô(#3) có bằng lòng không?
Vương phu nhân nói:
- Chị có cách gì cứ nói cho cụ nghe, chúng ta bà n bạc cho kỹ rồi sẽ là m.
- Theo ý cháu thì việc nà y chỉ có cách đánh tráo mà thôi. Bây giá» không kể là chú Bảo có hiểu hay không hiểu, má»i ngưá»i chúng ta cứ rêu rao lên là ông lá»›n là m chá»§, cưới cô Lâm cho chú ấy xem thần sắc chú ấy như thế nà o. Nếu chú ấy không hỠđể ý gì cả thì bất tất phải dùng cách nà y, nếu mà chú ấy có ý vui mừng thì việc nà y phải mất công sắp đặt má»›i được.
Vương phu nhân nói:
- Nếu như nó vui mừng thì chị định tÃnh cách nà o?
Phượng Thư ghé lại bên tai Vương phu nhân nói phải là m như thế. Vương phu nhân gáºt đầu mấy cái rồi cưá»i nói:
- Cũng được.
Giả mẫu liá»n há»i:
- Mẹ con nhà mà y là m cái trò quỷ gì thế. Nói ta nghe rõ xem nà o!
Phượng Thư sợ Giả mẫu không hiểu, để lá»™ mưu mô, liá»n ghé bên tai Giả mẫu nói thầm mấy cầu. Quả nhiên Giả mẫu chưa hiểu được ngay. Phượng Thư lại cưá»i nói mấy câu nữa. Giả mẫu cưá»i nói:
- Như thế cÅ©ng được, nhưng tháºt tá»™i cho con Bảo. Nếu mà rêu rao ra thì con Lâm sẽ ra sao?
Phượng Thư nói:
- Những câu nói ấy chỉ nói cho má»™t mình chú Bảo nghe, nhất thiết không hở ra vá»›i má»™t ngưá»i nà o, thì ai biết được!
Äang nói chuyện thì a hoà n và o trình:
- Cáºu Hai Liá»…n đã vá».
Vương phu nhân sợ Giả mẫu há»i Giả Liá»…n, liá»n đưa mắt ra hiệu vá»›i Phượng Thư. Phượng Thư Ä‘i ra đến lấy Giả Liá»…n rồi vÄ©u môi ra hiệu. Hai vợ chồng hắn cùng đến chỠở nhà Vương phu nhân. Má»™t lúc Vương phu nhân vá», thấy Phượng Thư đã khóc đỠcả hai mắt. Giả Liá»…n há»i thăm sức khá»e rồi kể lại chuyện đến đồn Thắp Lý lo liệu đám ma Vương Tá» Äằng cho Vương phu nhân nghe. Giả Liá»…n lại nói thêm:
- Có chiếu chỉ nhà vua truy phong chức hà m ná»™i các, cho thụy hiệu là Văn Cần Công, bảo ngưá»i nhà đưa linh cữu vá» quê, truyá»n cho quan lại dá»c đưá»ng trông nom lo liệu. Ngà y hôm qua, linh cữu bắt đầu ra Ä‘i, gia quyến đã bắt đầu khởi hà nh vá» Nam rồi. Mợ(#4) có gá»i lá»i vá» há»i thăm sức khá»e và nói không ngá» giỠđây lại không thể và o kinh, có bao nhiêu câu chuyện không thể nói được. Mợ lại nghe nói anh Cả nhà cháu(#5) cÅ©ng định và o kinh, nếu dá»c đưá»ng gặp nhau, thì sẽ bảo anh ấy đến chá»— nhà ta nói lại.
Vương phu nhân nghe xong, đau xót vô cùng.
Phượng Thư khuyên lơn một hồi và nói:
- Má»i thÃm hãy nghỉ má»™t chốc, đến đêm ta lại bà n chuyện chú Bảo.
Phượng Thư nói xong cùng Giả Liá»…n vá» phòng, Ä‘em câu chuyện vừa rồi ká» cho hắn biết và bảo hắn sai ngưá»i sắp xếp nhà má»›i cho Bảo Ngá»c.
Má»™t hôm Äại Ngá»c ăn cÆ¡m sáng xong, cùng Tá» Quyên sang nhà Giả mẫu há»i thăm sức khá»e, đồng thá»i để Ä‘i dạo cho khuây. Vừa ra khá»i quán Tiêu Tương được mấy bước bá»—ng nhá»› lại quên mất cái khăn tay. Äại Ngá»c liá»n bảo Tá» Quyên vá» nhà lấy còn mình thì thong thả vừa Ä‘i vừa chá». Äến sau núi đá, bên cầu Thấm Phương, chá»— trước kia cùng chôn hoa vá»›i Bảo Ngá»c, bá»—ng nghe ở đấy có tiếng ngưá»i nức nở. Äại Ngá»c dừng chân lại nghe, nhưng không nháºn ra tiếng cá»§a ai, lại cÅ©ng không nghe rõ ngưá»i ấy vừa khóc vừa kể lể những gì, trong lòng rất là ngá» vá»±c. Äại Ngá»c liá»n thong thả lại gần, thì thấy má»™t a hoà n mà y ráºm, mắt to Ä‘ang khóc ở đấy. Lúc chưa trông thấy ngưá»i ấy, Äại Ngá»c ngá» là a hoà n lá»›n nà o đó có tâm sá»± không nói ra được nên đến đấy khóc. Äến khi trông thấy, Äại Ngá»c lại buồn cưá»i, nghÄ© bụng: “Äồ ngu xuẩn nà y, là m gì có tình vá»›i tứ. Chắc là con nà y giáºn gì bá»n a hoà n lá»›n đấy thôiâ€. Cô ta nhìn kỹ lại không biết là ngưá»i nà o. Ngưá»i con gái ấy thấy Äại Ngá»c đến, không dám khóc nữa, liá»n đứng dáºy lau nước mắt.
Äại Ngá»c há»i:
- Sao vô cớ lại ra đây mà khóc?
Ngưá»i con gái ấy nghe há»i lại chảy nước mắt nói:
- Cô Lâm! Cô thỠnghĩ mà xem: hỠnói chuyện cháu không biết, dù có nói sai một câu, chị cháu cũng không nên đánh cháu kia mà ?
Äại Ngá»c nghe không hiểu nó nói gì, liá»n cưá»i há»i:
- Chị mà y là ai?
- Chị cháu là Trân Châu.
Äại Ngá»c nghe nói biết nó là ngưá»i bên nhà Giả mẫu, lại há»i:
- Mà y tên gì?
- Tên cháu là con Ngốc.
Äại Ngá»c cưá»i rồi lại há»i:
- Vì sao chị mà y đánh mà y? Mà y nói sai câu gì thế?
- Vì việc gì à ? Chỉ vì câu chuyện cáºu Bảo nhà ta ăn cưới cô Bảo đấy thôi.
Äại Ngá»c nghe câu ấy, tim Ä‘áºp thình thình, như sét đánh bên tai. Má»™t lát sau, tinh thần hÆ¡i bình tÄ©nh, liá»n bảo ngưá»i a hoà n ấy:
- Äi lại đây vá»›i ta.
Ngưá»i a hoà n theo Äại Ngá»c đến góc bên kia, chá»— chôn hoa đà o năm trước, thấy vắng vẻ im lặng. Äại Ngá»c há»i:
- Cáºu Bảo lấy cô Bảo, tại sao mà hỠđánh mà y?
- Cụ, bà Hai và mợ Phượng Thư bà n vá»›i nhau, nhân lúc ông lá»›n sắp lên đưá»ng, gấp rút bà n vá»›i dì Tiết để cưới cô Bảo. Thứ nhất là muốn xung há»· gì đó cho cáºu Bảo, thứ hai…
Nói đến đó, nó lại lưá»m Äại Ngá»c mà cưá»i rồi nói tiếp:
- Lo xong việc nà y, còn phải kén chồng cho cô Lâm nữa.
Äại Ngá»c nghe nói váºy đã ngÆ¡ ngác cả ngưá»i, nhưng nó vẫn cứ nói tiếp:
- Cháu cÅ©ng không biết há» bà n bạc như thế nà o mà không cho nói đến chuyện ấy, chừng há» sợ cô Bảo hổ thẹn thì phải. Cháu chỉ nói chÆ¡i vá»›i chị Táºp Nhân má»™t câu: “Chúng ta rồi đây cà ng thêm nhá»™n nhịp, vừa là cô Bảo, vừa là mợ Hai Bảo, biết gá»i thế nà o cho tiện?†Cô thá» nghÄ© xem, nói như thế, động chạm gì đến chị Trân Châu kia chứ? Thế mà chị ta chạy lại tát cháu má»™t cái bảo là cháu nói báºy, không nghe bá» trên dặn bảo, định Ä‘uổi cháu Ä‘i. Cháu có biết bá» trên tại sao không cho nói đâu. Các chị không bảo cho cháu biết, lại Ä‘i đánh cháu!
Nó nói đến đó lại khóc oà lên.
Lúc bấy giá», trong lòng Äại Ngá»c rối như má»› bòng bong, trăm mối tÆ¡ vò, ngá»t, bùi, chua, cay lẫn lá»™n.
Nghỉ một chút rồi cô ta run run nói:
- Mà y đừng nói báºy nữa. Nếu còn nói báºy, há» nghe được, há» lại đánh cho đấy. Vá» Ä‘i thôi!
Äại Ngá»c định trở vá» quán Tiêu Tương, nhưng cảm thấy ngưá»i mình nặng trÄ©u, hai chân má»m nhÅ©n như má»› bông, đà nh phải gắng gượng Ä‘i từ từ từng bước má»™t. Äi má»™t lúc lâu vẫn chưa đến cầu Thấm Phương, thì ra chân yếu Ä‘i đã cháºm lại mê man bước như cái máy, Ä‘i quanh vá» bên kia má»›i quay lại, nên đưá»ng Ä‘i lại xa ra nhiá»u. Vừa vỠđến cầu Thấm Phương, Äại Ngá»c thuáºn đưá»ng, Ä‘i luôn và o trong.
Tá» Quyên trở vá» lấy khăn tay ra, chẳng thấy Äại Ngá»c đâu cả, Ä‘ang nhìn quanh quẩn, thấy Äại Ngá»c sắc mặt tái Ä‘i, chân tay bá»§n rá»§n, hai mắt sững sá», Ä‘ang loay hoay ở đấy, lại thấy phÃa trước có má»™t a hoà n chạy, nhưng xa quá, không nháºn ra ai. Tá» Quyên ngá» vá»±c và lấy là m lạ, đà nh phải chạy lại há»i khẽ:
- Sao cô lại trở v� Hay định đi đâu thế?
Äại Ngá»c hình như chỉ nghe loáng thoáng, liá»n buá»™t miệng trả lá»i:
- Ta Ä‘i tìm Bảo Ngá»c đây.
Tá» Quyên nghe nói chẳng hiểu đầu Ä‘uôi ra sao, đà nh phải dìu cô ta qua nhà Giả mẫu. Äại Ngá»c Ä‘i đến cá»a Giả mẫu, trong lòng hÆ¡i tỉnh táo, ngoảnh lại thấy Tá» Quyên Ä‘ang dìu mình liá»n đứng lại há»i:
- Chị là m cái gì thế?
Tá» Quyên cưá»i nói:
- Cháu vá» lấy khăn tay đưa đến, thấy cô Ä‘ang ở bên cầu, cháu chạy lại há»i, cô chẳng để ý gì cả.
Äại Ngá»c cưá»i:
- Tôi tưởng là chị Ä‘i thăm cáºu Bảo, không thì sao lại tá»›i đây?
Tá» Quyên thấy cô ta trong lòng mê mẩn, biết ngay là đã nghe con a hoà n kia nói gì rồi, nên chỉ gáºt đầu mỉm cưá»i mà thôi. Nhưng Tá» Quyên lại sợ cô ta khi gặp Bảo Ngá»c, má»™t ngưá»i đã ngây ngây dại dại, má»™t ngưá»i lại mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng, nhỡ thốt ra những lá»i không nhã nhặn thì biết là m thế nà o? Bụng tuy nghÄ© thế, nhưng cÅ©ng không dám trái lá»i, đà nh phải dìu cô ta Ä‘i và o.
Lúc đó, lại rất lạ, Äại Ngá»c không phải yếu Ä‘uối như trước nữa. CÅ©ng không cần Tá» Quyên vén mà n, tá»± mình vén mà n lên. Và o nhà thấy im lặng, Giả mẫu Ä‘ang ngá»§ trưa, bá»n a hoà n, ngưá»i thì bá» Ä‘i chÆ¡i, ngưá»i thì ngá»§, ngưá»i thì ở lại chá» hầu Giả mẫu. Táºp Nhân nghe tiếng mở mà n, ngó ra ngoà i xem, thấy Äại Ngá»c liá»n nói:
- Má»i cô và o trong nà y ngồi.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Cáºu Bảo ở nhà không?
Táºp Nhân không hiểu đầu Ä‘uôi, Ä‘ang định trả lá»i thì thấy Tá» Quyên ở đằng sau vỉu môi ra hiệu, rồi chỉ và o Äại Ngá»c và xua tay. Táºp Nhân chẳng hiểu ra sao cÅ©ng không dám nói.
Äại Ngá»c cÅ©ng chẳng để ý, cứ Ä‘i thẳng và o phòng. Bảo Ngá»c Ä‘ang ngồi đấy, cÅ©ng không đứng dáºy má»i, cứ nhìn Äại Ngá»c mà cưá»i hì. Cả hai ngưá»i chẳng chà o há»i, chẳng nói năng má»i má»c gì cả, chỉ có nhìn nhau mà cưá»i má»™t cách ngây ngô.
Táºp Nhân thấy tình hình như thế, trong bụng bối rối, nhưng chẳng biết là m thế nà o. Bá»—ng nghe Äại Ngá»c há»i:
- Anh Bảo, anh vì sao mà ốm thế.
Bảo Ngá»c cưá»i, nói:
- Tôi vì cô Lâm mà ốm đấy.
Táºp Nhân và Tá» Quyên Ä‘á»u khiếp sợ thất sắc, vá»™i và ng lá»±a lá»i nói lảng. Thế rồi Äại Ngá»c và Bảo Ngá»c cÅ©ng chẳng nói gì cứ ngồi cưá»i ngây ngô như trước. Táºp Nhân thấy thế, biết rằng hiện giá» trong bụng Äại Ngá»c cÅ©ng mê mẩn chẳng khác gì Bảo Ngá»c, liá»n bảo nhá» vá»›i Tá» Quyên:
- Cô má»›i khá»e, để tôi bảo em Thu Văn cùng chị dìu cô vá» nghỉ thôi.
Rồi chị ta ngoảnh lại bảo Thu Văn:
- Em cùng chị Tá» Quyên đưa cô Lâm vá», đừng có nói nhảm đấy.
Thu Văn cưá»i, không nói gì rồi cùng Tá» Quyên đỡ Äại Ngá»c dáºy. Äại Ngá»c cÅ©ng đứng dáºy và cứ nhìn Bảo Ngá»c vừa cưá»i vừa gáºt đầu.
TỠQuyên giục:
- Cô vỠnhà nghỉ thôi.
Äại Ngá»c nói:
- Phải đấy, giỠđến lúc ta vỠđây.
Äại Ngá»c nói đến đó, liá»n quay gót Ä‘i ra, vẫn không cần bá»n a hoà n dìu dắt, tá»± mình Ä‘i nhanh hÆ¡n ngà y thưá»ng. Tá» Quyên và Thu Văn vá»™i và ng chạy theo. Äại Ngá»c ra khá»i cá»a nhà Giả mẫu, cứ má»™t má»±c Ä‘i thẳng. Tá» Quyên vá»™i và ng dìu lại và nói:
- Cô Æ¡i, Ä‘i đưá»ng nà y chứ?
Äại Ngá»c chỉ cưá»i rồi theo Tá» Quyên Ä‘i vá» quán Tiêu Tương.
Khi đã gần đến cá»a, Tá» Quyên nói:
- A di đà Pháºt! May đến nhà rồi!
Nói chưa xong thì thấy Äại Ngá»c ngã sấp xuống, oẹ má»™t cái, miệng nhổ ra má»™t cục máu tươi.
|

12-07-2008, 07:09 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 97
Äốt cảo thÆ¡, Äại Ngá»c dứt tình si
VỠnhà chồng, Bảo Thoa thà nh lễ lớn
Äại Ngá»c vỠđến cá»a quán Tiêu Tương, nghe Tá» Quyên nói, xúc động trong lòng, miệng há»™c máu ra, choáng váng muốn ngã, may có Tá» Quyên và Thu Văn vá»±c dáºy, dìu và o trong nhà .
Sau khi Thu Văn vá», Tá» Quyên và Tuyết Nhạn ngồi bên cạnh trông nom, thấy cô ta tỉnh dần, há»i Tá» Quyên:
- Các chị ngồi khóc gì đấy?
Tá» Quyên thấy cô ta nói được, ngưá»i đã tỉnh táo, má»›i yên lòng, liá»n nói:
- Vừa rồi cô ở bên nhà cụ vá», xem chừng mệt lắm, là m cho chúng tôi khiếp quá, chẳng biết thế nà o, nên má»›i khóc.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Tôi đã chết đâu được!
Nói chưa xong, lại thở hổn hển một hồi.
Số là hôm nay Äại Ngá»c nghe được câu chuyện kết hôn giữa Bảo Ngá»c và Bảo Thoa - Ä‘iá»u nà y vốn là tâm bệnh mấy năm nay cá»§a cô ta, nên tức giáºn quá, đâm ra mê mẩn. Äến khi há»™c máu ra rồi, trong lòng cô ta má»›i dần dần tỉnh lại, câu chuyện vừa rồi không há» nhá»› má»™t tý gì cả. Nay thấy Tá» Quyên khóc, má»›i mÆ¡ mà ng nhá»› tá»›i lá»i nói cá»§a con Ngốc. Bây giá» Äại Ngá»c không cảm thấy Ä‘au xót nữa, chỉ mong chết cho mau, để hết nợ tình.
TỠQuyên và Tuyết Nhạn đà nh phải ngồi đấy trông nom, muốn đi nói với Giả mẫu thì sợ lại bị Phượng Thư quở mắng như lần trước là vô cớ là m ầm ĩ lên.
Giả mẫu Ä‘ang nghỉ trưa, thấy Thu Văn vá», thần sắc hoảng hốt, liá»n há»i:
- Là m sao thế?
Thu Văn vội và ng đem việc vừa rồi trình lại rõ rà ng. Giả mẫu sợ quá, nói:
- Thế thì chết tháºt!
Và vá»™i và ng cho gá»i Vương phu nhân và Phượng Thư đến, nói rõ cho hai ngưá»i biết. Phượng Thư nói:
- Cháu đã dặn dò cả rồi, ai lại là m lá»™ chuyện ra thế? Tháºt là khó xá»!
Giả mẫu nói:
- Hãy khoan nghĩ gì việc ấy, thỠqua xem thế nà o đã.
Nói xong, Giả mẫu cùng Vương phu nhân và Phượng Thư qua quán Tiêu Tương. Tá»›i nÆ¡i, thấy Äại Ngá»c sắc mặt tái xanh không có há»™t máu, nằm mê man, thở thoi thóp, cứ chốc chốc lại ho. A hoà n đưa ống nhổ ra thì thấy toà n là đá»m lẫn máu. Má»i ngưá»i thấy váºy Ä‘á»u hoảng hốt. Bá»—ng Äại Ngá»c hé mắt ra, trông thấy Giả mẫu ở má»™t bên, liá»n thở hổn hển nói:
- Bà ơi, bà thực hoà i công thương cháu!
Giả mẫu nghe váºy rất là khó chịu liá»n nói:
- Cháu ơi, cháu cứ nằm yên, không sợ gì đâu?
Äại Ngá»c mỉm cưá»i, nhắm mắt lại.
A hoà n ở ngoà i và o trình với Phượng Thư:
- Thầy thuốc đã đến.
Má»i ngưá»i tránh ra má»™t bên. Thầy thuốc cùng Giả Liá»…n Ä‘i và o xem mạch rồi nói:
- CÅ©ng chưa can gì lắm. Äây là khà uất là m thương tổn đến can, can không giữ được máu cho nên thần kinh rối loạn. Bây giá» phải dùng thứ thuốc giữ âm cầm máu má»›i mong khá»i được.
Thầy thuốc hỠVương nói xong, cùng Giả Liễn đi ra kê đơn bốc thuốc.
Giả mẫu thấy thần sắc cá»§a Äại Ngá»c nguy lắm, liá»n Ä‘i ra bảo bá»n Phượng Thư:
- Không phải là ta rá»§a nó, chứ bệnh tình con bé nà y nặng lắm, sợ khó khá»i. Các ngưá»i cÅ©ng nên lo đồ háºu sá»± cho nó, mượn cách xung xem sao, may ra mà khá»e thì chúng mình cÅ©ng được rảnh rang, lỡ có xảy ra việc gì cÅ©ng không đến ná»—i nước đến chân má»›i nhảy. Vả lại hai hôm nay, nhà mình còn lắm việc nữa kia đấy.
Phượng Thư vâng lá»i, Giả mẫu lại há»i Tá» Quyên má»™t hồi, nhưng cuối cùng cÅ©ng chẳng biết ai để lá»™ chuyện.
Giả mẫu buồn bực nói:
- Trẻ con từ khi nhỠở vá»›i nhau má»™t chá»—, thân thiết nhau là lẽ thưá»ng, nhưng bây giá» khôn lá»›n đã hiểu việc Ä‘á»i, cÅ©ng nên phân biệt má»›i đúng là thân pháºn ngưá»i con gái; xứng đáng vá»›i lòng yêu thương cá»§a ta. Nếu bụng nó có ý nghÄ© gì khác thì còn ra ngưá»i thế nà o nữa? Có phải là ta hoà i công thương nó không. Xem như Ä‘iá»u các ngưá»i nói đó thì ta có phần không an tâm.
VỠđến nhà , Giả mẫu lại gá»i Táºp Nhân đến há»i. Táºp Nhân nói lại đầu Ä‘uôi những Ä‘iá»u đã nói vá»›i Vương phu nhân hôm trước và tình hình cá»§a Äại Ngá»c vừa rồi. Giả mẫu nói:
- Vừa rồi, ta thấy nó vẫn còn tỉnh táo. Chuyện ấy ta tháºt không thể nà o hiểu được. Nhà chúng ta đây, việc khác cố nhiên không có, còn cái thứ tâm bệnh ấy lại cà ng không thể có. Con Lâm nếu mắc bệnh khác thì mất bao nhiêu tiá»n ta cÅ©ng bằng lòng, nhưng nếu là bệnh ấy thì chẳng những không chữa được mà ta cÅ©ng chẳng thương.
Phượng Thư nói:
- Việc em Lâm bà cÅ©ng không cần lo liệu, đã có anh Hai nó ngà y nà o cÅ©ng Ä‘i vá»›i thầy thuốc đến trông nom. Việc quan trá»ng là bên nhà cô cháu. Sáng nay nghe nói nhà cá»a đã gần xong xuôi cả rồi. GiỠđây có lẽ bà và thÃm qua bên ấy, cháu cÅ©ng theo sang để cùng bà n bạc. Có Ä‘iá»u bên nhà cô cháu, có em Bảo ở đấy, nói chuyện không tiện, chi bằng má»i cô cháu đêm nay sang đây cùng bà n bạc cho xong, thế là có thể lo liệu được.
Giả mẫu và Vương phu nhân Ä‘á»u nói:
- Cháu nói phải đấy! Hôm nay muộn quá, đến mai ăn cơm xong, tất cả mẹ, con, bà cháu ta sẽ sang bên ấy.
Nói xong, Giả mẫu ăn cÆ¡m chiá»u, Vương phu nhân và Phượng Thư vá» nhà .
Hôm sau Phượng Thư ăn cÆ¡m sá»›m rồi qua nhà Giả mẫu, muốn thá» Bảo Ngá»c xem thế nà o, liá»n Ä‘i và o phòng anh ta và nói:
- Có Ä‘iá»u rất mừng chú Bảo ạ! Ông nhà đã chá»n ngà y tốt cưới vợ cho chú, chú có thÃch không?
Bảo Ngá»c nghe nói cứ nhìn Phượng Thư mà cưá»i và khẽ gáºt đầu.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Cưới cô Lâm cho chú có được không?
Bảo Ngá»c cà ng cưá»i to lên. Phượng Thư thấy thế cÅ©ng không dám Ä‘oán ra anh ta tỉnh hay mê, liá»n nói tiếp:
- Ông nhà nói chú mà là nh mạnh thì mới cưới cô Lâm cho, nếu cứ ngớ ngẩn như thế thì không cưới đâu.
Bảo Ngá»c bá»—ng nghiêm nét mặt:
- Tôi không ngớ ngẩn đâu, chị mới là ngớ ngẩn.
Rồi đứng dáºy nói:
- Tôi đi thăm em Lâm, bảo cho cô ta yên lòng.
Phượng Thư vội cản lại nói:
- Em Lâm đã biết rồi. Bây giỠsắp là m cô dâu mới, cô ta thẹn không chịu gặp chú đâu.
- Cưới vỠđây thì rồi cô ta có phải gặp tôi hay không?
Phượng Thư nghe nói vừa lo lắng, nghÄ© bụng: “Lá»i nói cá»§a Táºp Nhân quả nhiên không sai. Nghe nhắc đến em Lâm, tuy chú ấy vẫn còn nói nhảm, nhưng xem bá»™ tỉnh hÆ¡n nhiá»u. Nếu tháºt tỉnh rồi, sau nà y cưới vá» không phải là cô Lâm, vỡ lở câu chuyện ra thì Ä‘iá»u rắc rối nà y má»›i tháºt khó xá».â€
Phượng Thư nÃn cưá»i và nói:
- Chú có tỠtế thì cô ta mới chịu gặp, nếu cứ ngây ngây dại dại thì cô ta không chịu gặp đâu.
- Tôi chỉ có một quả tim, trước đây đã giao cho em Lâm rồi. Nếu cô ta đến thì thế nà o cũng mang tim sang và đặt nó và o lòng tôi.
Phượng Thư nghe nói câu ấy biết là nói Ä‘iên, liá»n sang bên Giả mẫu vừa cưá»i vừa kể lại. Giả mẫu nghe váºy vừa cưá»i vừa thương, nói:
- Ta cÅ©ng đã nghe rồi. Bây giá» hãy để mặc nó, bảo con Táºp Nhân yên á»§i nó. Chúng ta Ä‘i thôi.
Nói đến đây thì Vương phu nhân vừa đến, rồi cùng nhau sang nhà dì Tiết. Tá»›i nÆ¡i, há» chỉ nói “lo cho việc bên nà y nên đến thămâ€. Tiết phu nhân rất cảm kÃch, nói chuyện Tiết Bà n má»™t chốc rồi uống trà . Tiết phu nhân định cho ngưá»i tin vá»›i Bảo Thoa. Phượng Thư vá»™i và ng ngăn lại:
- Thôi, cô không cần phải nói với em Bảo là m gì.
Rồi chị ta lại cưá»i, nói vá»›i Tiết phu nhân:
- Lần nà y cụ tôi đến đây, má»™t là thăm cô, hai là cÅ©ng có câu chuyện cần, định má»i cô sang bên nhà bà n bạc.
Tiết phu nhân nghe nói gáºt đầu: “Phải đấyâ€
Má»i ngưá»i lại nói chuyện suông má»™t lúc rồi vá».
Chiá»u hôm ấy quả nhiên Tiết phu nhân sang gặp Giả mẫu rồi đến nhà Vương phu nhân. Chị em nhắc đến chuyện Vương Tá» Äằng, lại khóc lóc má»™t hồi. Rồi Tiết phu nhân nói:
- Vừa rồi tôi sang nhà cụ, cháu Bảo ra chà o, thấy vẫn khá»e khoắn như thưá»ng, chỉ hÆ¡i gầy thôi, sao các ngưá»i nói dá»… sợ thế?
Phượng Thư nói:
- Thá»±c ra thì cÅ©ng không sao, có Ä‘iá»u bà cháu cứ lo lắng. Hiện giỠông lá»›n cháu lại phải lên đưá»ng Ä‘i nháºm chức ở ngoà i, chẳng biết bao giá» má»›i vá». Theo ý cụ bà cháu, thứ nhất là để ông lá»›n cháu nhìn thấy chú Bảo nên cá»a nên nhà , thì Ä‘i cÅ©ng yên lòng, thứ hai là nhân tiện cÅ©ng là m cách xung cho chú Bảo, mượn cái khóa và ng cá»§a cô Bảo trấn áp tà khÃ, có lẽ chú ấy sẽ khá»e hẳn.
Tiết phu nhân cÅ©ng bằng lòng, chỉ sợ Bảo Thoa còn có Ä‘iá»u gì ấm ức trong lòng, liá»n nói:
- Thế cÅ©ng được, có Ä‘iá»u chúng ta phải tÃnh toán cho kỹ.
Vương phu nhân theo lá»i Phượng Thư, bà n vá»›i Tiết phu nhân, lại nói:
- Giá» bên nhà dì Ãt ngưá»i, chi bằng tất cả đồ nữ trang hãy khoan sắm. Ngà y mai bảo cháu Khoa Ä‘i nói vá»›i cháu Bà n. Má»™t mặt ở đây là m lá»… đưa dâu, má»™t mặt tìm cách lo liệu việc quan cho nó.
Vương phu nhân không há» nói gì đến tâm sá»± cá»§a Bảo Ngá»c, lại nói thêm:
- Dì đã bằng lòng gả thì cho rước dâu đi, công việc xong nhanh được ngà y nà o, chúng ta sớm yên tâm ngà y ấy.
Äang nói thì Giả mẫu sai Uyên Ương qua há»i tin. Tiết phu nhân tuy sợ Bảo Thoa có Ä‘iá»u gì thắc mắc trong lòng, nhưng cÅ©ng chẳng có cách nà o, lại thấy tình hình như thế, đà nh phải vâng lá»i.
Uyên Ương vá» trình vá»›i Giả mẫu. Giả mẫu rất mừng, lại sai Uyên Ương sang nhá» Tiết phu nhân nói rõ vá»›i Bảo Thoa khá»i để Bảo Thoa thắc mắc. Tiết phu nhân cÅ©ng vâng lá»i. Hai bên Ä‘á»u bà n định cho vợ chồng Phượng Thư đứng ra là m mối. Bà n xong, má»i ngưá»i ra vá», chị em Vương phu nhân lại nói chuyện đến ná»a đêm má»›i ngá»§.
Hôm sau, Tiết phu nhân vỠnhà , đem chuyện bà n ở bên nà y nói kỹ cho Bảo Thoa nghe, và nói thêm:
- Mẹ đã nháºn lá»i rồi.
Bảo Thoa ban đầu cúi đầu không nói gì, sau lại chảy nước mắt ra. Tiết phu nhân lá»±a lá»i khuyên giải. Rồi Bảo Thoa trở vá» phòng mình. Bảo Cầm cÅ©ng theo Ä‘i để khuyên giải.
Tiết phu nhân lại nói cho Tiết Khoa biết, và bảo anh ta:
- Ngà y mai cháu đi, một là xem quan xỠra sao, hai là tin cho anh cháu biết chuyện nà y rồi vỠmau.
Tiết Khoa đi bốn ngà y rồi vỠtrình với Tiết phu nhân:
- Việc anh Cả quan trên đã chuẩn y là bị lỡ tay đánh chết ngưá»i, chá» xét qua má»™t lần nữa sẽ bẩm lên trên. Anh Cả bảo chúng ta phải sắp sẵn tiá»n bạc chuá»™c tá»™i, còn việc cô em thì anh ấy nói: “Mẹ là m chá»§ là tốt, gấp rút lo liệu như thế cÅ©ng đỡ được má»™t Ãt bạc. Äừng có chỠđợi, nên lo liệu như thế nà o thì cứ là m Ä‘i thôiâ€.
Tiết phu nhân nghe nói mừng rỡ vì Tiết Bà n có thể vá» nhà , nếu lo xong việc Bảo Thoa thì cÅ©ng yên tâm được nhiá»u. Cho nên xem bá»™ Bảo Thoa hình như bằng lòng, nhưng bà ta vẫn nghÄ©: “Mặc dù thế, nó là con gái, xưa nay lại hiếu thuáºn và biết giữ lá»…, biết mình nháºn lá»i rồi thì nó cÅ©ng chẳng có thể nói gìâ€. Tiết phu nhân nghÄ© thế rồi bảo Tiết Khoa:
- Cháu sắm má»™t bức canh thiếp, viết tám chữ lên trên(#6) rồi sai ngưá»i đưa sang bên nhà cáºu Hai Liá»…n há»i rõ ngà y đưa lá»… để chúng ta có thể sắp đặt sẵn sà ng. Chúng ta vẫn định không má»i má»c bà con, bạn bè. Bạn bè cá»§a anh cháu như cháu đã nói, Ä‘á»u là hạng ngưá»i tầm báºy. Còn bà con thì chỉ có hai nhà há» Giả và há» Vương. Nay há» Giả là há» giai, há» Vương thì ở kinh chẳng có ai. Việc gả cô Sá» nhà há» chẳng má»i nhà mình, nay nhà mình cÅ©ng không cần cho há» biết là m gì. Chỉ cần má»i ông Trương Äức Huy đến, nhỠông ta trông nom xếp đặt Ãt nhiá»u. Ông ta là ngưá»i có tuổi, thế nà o cÅ©ng hiểu việc hÆ¡n.
Tiết Khoa vâng lá»i, sai ngưá»i đưa canh thiếp Ä‘i.
Hôm sau Giả Liá»…n đến gặp Tiết phu nhân, há»i thăm sức khá»e rồi nói:
- Ngà y mai là ngà y tốt. Hôm nay đến trình với dì, xin đến ngà y mai là m lễ nạp tà i, mong dì thể tất cho.
Nói xong, bưng quyển thông thư(#7) lại. Tiết phu nhân cÅ©ng nói Ãt câu khiêm tốn, rồi gáºt đầu nháºn lá»i. Giả Liá»…n vá»™i và ng vá» trình rõ vá»›i Giả ChÃnh. Giả ChÃnh nói:
- Cháu và o trình vá»›i cụ, đã không cho bà con bạn bè biết thì nên đơn giản là hÆ¡n. Còn vá» lá»… váºt thì má»i cụ xem qua là được, không cần phải nói vá»›i ta.
Giả Liá»…n vâng lá»i, và o trong trình rõ vá»›i Giả mẫu. Trong nà y Vương phu nhân gá»i Phượng Thư sai ngưá»i đưa các lá»… váºt nạp tà i cho Giả mẫu xem, và bảo Táºp Nhân nói vá»›i Bảo Ngá»c.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Ở đây đưa và o trong vưá»n, rồi chốc nữa ở trong vưá»n lại đưa đến đây; ngưá»i nhà mình đưa Ä‘i, ngưá»i nhà mình lại nháºn; tá»™i gì mà là m như thế?
Giả mẫu và Vương phu nhân nghe xong, Ä‘á»u vui mừng và nói:
- Ngưá»i ta bảo nó ngá»› ngẩn, nhưng hôm nay sao lại sáng suốt như thế?
Bá»n Uyên Ương nhịn cưá»i không được, đà nh phải xướng rõ từng thứ cho Giả mẫu xem:
- Äây là vòng và ng Ä‘eo cổ. Äây là đồ Ä‘eo tay bằng và ng ngá»c cá»™ng tám mươi cái. Äây là vóc bốn mươi tấm. Äây là các thứ trừu và đoạn cá»™ng má»™t trăm hai mươi tấm. Äây là quần áo bốn mùa cá»™ng má»™t trăm hai mươi cái. Äây là bạc thay tiá»n dê, rượu vì không sắm các thứ đó.
Giả mẫu xem qua Ä‘á»u khen là tốt, rồi nói nhá» vá»›i Phượng Thư:
- Cháu Ä‘i nói vá»›i dì rằng: không phải chỉ lá»… suông như thế nà y đâu. Xin dì chá» lúc nà o cháu Bà n được ra, sẽ thong thả sai ngưá»i sắm sá»a cho em nó. Còn chăn đệm đêm hợp hôn cÅ©ng để bên nhà chúng ta sắm thôi.
Phượng Thư vâng lá»i Ä‘i ra, bảo Giả Liá»…n qua bên kia trước, rồi chị ta dặn bá»n Chu Thụy và Lai Vượng:
- Bất tất phải Ä‘i cá»a chÃnh, chỉ theo cá»a nhá» trong vưá»n trước kia thưá»ng mở mà đưa Ä‘i thôi. Ta cÅ©ng sẽ qua đấy. Cá»a ấy xa quán Tiêu Tương, nếu ngưá»i khác trông thấy thì dặn dò hỠđừng có nói cho ngưá»i ở quán Tiêu Tương biết.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u vâng lá»i, rồi đưa lá»… Ä‘i.
Bảo Ngá»c tưởng là tháºt, mừng quá, tinh thần có phần tỉnh táo hÆ¡n trước, nhưng ăn nói vẫn còn ngá»› ngẩn. Những ngưá»i Ä‘i đưa lá»… vá», Ä‘á»u không nói đến tên há». Tuy trên dưới ai cÅ©ng biết, nhưng vì Phượng Thư đã dặn trước nên không ai dám tiết lá»™.
Äại Ngá»c tuy có uống thuốc, nhưng bệnh cà ng ngà y cà ng nặng. Bá»n Tá» Quyên ở gần bên, tìm hết lá»i an á»§i và nói:
- Sá»± tình đã đến nông ná»—i nà y, không thể không nói nữa. Tâm sá»± cá»§a cô, chúng cháu Ä‘á»u biết. Còn như việc bất ngá» kia tháºt là không có. Cô không tin thá» nhìn thân thể cá»§a cáºu Bảo cÅ©ng đủ rõ. Bệnh nặng như thế, kết hôn là m sao được. Cô đừng nghe những lá»i nói nhảm, tá»± mình phải giữ lấy sức khá»e má»›i được.
Äại Ngá»c mỉm cưá»i, cÅ©ng không nói gì, rồi ho và i tiếng, khạc ra má»™t Ãt máu.
Bá»n Tá» Quyên xem chừng cô ta chỉ còn thoi thóp, biết chắc không thể khuyên giải, đà nh nhìn nhau mà ứa nước mắt. Ngà y nà o bá»n Tá» Quyên cÅ©ng Ä‘i trình vá»›i Giả mẫu ba bốn lần. Uyên Ương Ä‘oán biết gần đây Giả mẫu thương yêu Äại Ngá»c đã khác trước Ãt nhiá»u, nên cÅ©ng không mấy khi trình lại cho Giả mẫu biết. Vả lại, mấy hôm ấy Giả mẫu chỉ nghÄ© đến Bảo Ngá»c và Bảo Thoa nên không nghe nói đến Äại Ngá»c, cÅ©ng không nhắc nhở lắm, chỉ bảo má»i thầy đến chạy chữa mà thôi.
Trước đây, má»—i khi Äại Ngá»c ốm, từ Giả mẫu đến những ngưá»i hầu cá»§a các chị em vẫn thưá»ng đến há»i thăm. Nay thấy tất cả má»i ngưá»i trên dưới ở trong phá»§ Giả chẳng có ai qua lại, chẳng có lấy má»™t ngưá»i đến thăm nom, Äại Ngá»c mở mắt ra chỉ có má»™t mình Tá» Quyên, tá»± nghÄ© mình không thể sống được, bèn gắng gượng nói vá»›i Tá» Quyên:
- Em Æ¡i, em là ngưá»i thân nhất cá»§a ta, tuy rằng mấy năm nay bà sai em hầu hạ ta, ta vẫn coi em như là em ruá»™t...
Nói đến đó, Äại Ngá»c hết hÆ¡i, nói không được nữa.
Tá» Quyên nghe nói, trong lòng chua xót, nghẹn ngà o nói chẳng nên lá»i. Má»™t hồi lâu. Äại Ngá»c vừa thở vừa nói:
- Em Tá» Quyên Æ¡i! Ta nằm khó chịu quá! Em đỡ ta dáºy. Ta muốn ngồi nghỉ má»™t chút.
TỠQuyên nói:
- Ngưá»i cô mệt lắm, nếu ngồi dáºy lại sợ mệt thêm.
Äại Ngá»c nghe nói, nhắm mắt nằm im, má»™t lúc sau lại đòi ngồi dáºy. Tá» Quyên không biết là m thế nà o, đà nh phải cùng vá»›i Tuyết Nhạn vá»±c cô ta dáºy, lấy gối má»m đỡ hai bên. Tá» Quyên đứng dáºy má»™t bên đỡ Äại Ngá»c.
Äại Ngá»c cảm thấy ná»a ngưá»i phÃa dưới ê ẩm, ngồi không vững, nhưng cÅ©ng cắn răng chịu rồi gá»i Tuyết Nhạn lại bảo:
- Táºp thÆ¡ cá»§a ta... - Vừa nói vừa thở.
Tuyết Nhạn Ä‘oán là cô ta đòi táºp thÆ¡ vừa sá»a chữa hôm nước liá»n lấy đưa đến trước mặt Äại Ngá»c. Äại Ngá»c gáºt đầu rồi đưa mắt nhìn cái rương.
Tuyết Nhạn không hiểu Äại Ngá»c cần gì, cứ đứng ngẩn ngưá»i ra. Äại Ngá»c tức quá, hai mắt trợn ngược, lại nổi ho lên và khạc ra máu. Tuyết Nhạn vá»™i chạy Ä‘i lấy nước. Äại Ngá»c súc miệng, rồi nhổ và o ống nhổ. Tá» Quyên lấy khăn lau miệng cho cô ta, Äại Ngá»c liá»n nắm khăn mà chỉ cái rương rồi thở dốc, nhắm mắt lại, nói không được. Tá» Quyên nói:
- Cô nằm thôi.
Äại Ngá»c lại lắc đầu.
Tá» Quyên nghÄ© cô ta muốn cái khăn lụa, liá»n bảo Tuyết Nhạn mở rương, lấy ra má»™t cái khăn lụa trắng. Äại Ngá»c nhìn qua, vứt ra má»™t bên, cố hết sức nói:
- Có chữ kia.
Lúc bấy giá» Tá» Quyên má»›i hiểu rõ cô ta đòi cái khăn lụa cÅ© có đỠthÆ¡, đà nh phải bảo Tuyết Nhạn lấy ra đưa cho Äại Ngá»c.
TỠQuyên khuyên:
- Cô nghỉ Ä‘i, tá»™i gì là m mệt thân như thế Khi nà o khá»e hãy xem.
Äại Ngá»c cầm lấy cái khăn, cÅ©ng không xem, rồi giÆ¡ tay ra cố sức xé, nhưng tay chỉ run lẩy bẩy, không sao xé được. Tá» Quyên biết là cô ta giáºn Bảo Ngá»c, nhưng cÅ©ng không dám nói rõ, chỉ khuyên:
- Cô Æ¡i, tá»™i gì mà giáºn?
Äại Ngá»c gáºt đầu nhè nhẹ, nhét cái khăn và o ống tay áo rồi bảo:
- Thắp đèn.
Tuyết Nhạn vá»™i và ng vâng lá»i, thắp đèn lên.
Äại Ngá»c nhìn má»™t tý, nhắm mắt lại thở má»™t hÆ¡i rồi nói:
- Äốt nồi than.
Tá» Quyên tưởng là cô ta lạnh, liá»n nói:
- Cô nằm xuống rồi đắp thêm cái chăn thôi, không chịu nổi hơi than đâu.
Äại Ngá»c lại lắc đầu. Tuyết Nhạn đà nh phải đốt nồi than, rồi đặt nó và o cái giá đặt dưới đất.
Äại Ngá»c gáºt gáºt đầu như muốn bảo đưa nồi than lên trên giưá»ng. Tuyết Nhạn đà nh phải đưa nó lại và đi ra ngoà i tìm cái bà n.
Äại Ngá»c lại nhổm dáºy. Tá» Quyên đà nh phải đưa hai tay đỡ lấy. Äại Ngá»c cầm cái khăn tay vừa rồi, nhìn ngá»n lá»a gáºt đầu, vứt cái khăn lên trên lá»a.
Tá» Quyên giáºt nẩy mình, muốn cướp lấy, nhưng hai tay không dám động Ä‘áºy. Còn Tuyết Nhạn thì đã ra ngoà i lấy cái bà n để nồi than. Cái khăn lụa đã bị cháy mất. Tá» Quyên khuyên:
- Cô ơi! Là m sao thế?
Äại Ngá»c cứ là m như không nghe gì, lại trở tay cầm táºp thÆ¡ lên, nhìn má»™t cái rồi lại vứt xuống.
Tá» Quyên sợ cô ta lại đốt, vá»™i và ng dùng ngưá»i dá»±a lấy Äại Ngá»c, giÆ¡ tay ra định nắm lấy táºp thÆ¡. Nhưng Äại Ngá»c đã nhặt lên và vứt và o nồi than.
Tá» Quyên cướp lại không được, Ä‘ang hoảng lên thì Tuyết Nhạn đưa cái bà n và o, thấy Äại Ngá»c vứt má»™t cái, không biết là cái gì, vá»™i và ng chạy lại cướp, nhưng giấy rÆ¡i và o lá»a, chỉ nháy mắt là cháy bùng lên. Tuyết Nhạn cÅ©ng không nghÄ© đến lá»a bá»ng, liá»n thò tay và o trong lò than kéo ra, rồi vất xuống dưới đất, hai chân giẫm lấy giẫm để, nhưng giấy cháy gần hết, chẳng còn bao nhiêu.
Sau đó, Äại Ngá»c nhắm mắt lại, ngả ngưá»i vỠđằng sau, suýt nữa thì đè cả Tá» Quyên xuống. Tá» Quyên gá»i Tuyết Nhạn lại, hai ngưá»i đỡ Äại Ngá»c nằm xuống, tim Tá» Quyên cứ hồi há»™p Ä‘áºp mạnh. Chị ta muốn gá»i ngưá»i thì trá»i đã tối, không gá»i ngưá»i thì chỉ có mình vá»›i Tuyết Nhạn cùng mấy đứa a hoà n nhá», sợ đêm có chuyện gì thì nguy. Cả má»™t đêm ấy tháºt là vất vả, đến sáng hôm sau thấy Äại Ngá»c lại hÆ¡i đỡ. Sau bữa cÆ¡m lại ho, lại thổ huyết, có vẻ nguy cấp lắm.
Tá» Quyên thấy váºy, liá»n gá»i Tuyết Nhạn và o trong phòng trông nom, còn mình Ä‘i trình Giả mẫu. Không ngỠđến phòng Giả mẫu, thấy rất im lặng, chỉ có và i ba bà già và mấy ngưá»i a hoà n là m việc nặng ở đấy coi nhà . Tá» Quyên há»i:
- Cụ đi đâu rồi?
Bá»n há» Ä‘á»u trả lá»i:
- Không biết!
Tá» Quyên đã Ä‘oán biết tám chÃn phần, nghÄ© bụng: “Bá»n há» sao lại lạnh nhạt, độc ác như thế?†Lại nghÄ© đến Äại Ngá»c mấy hôm nay không có lấy má»™t ngưá»i đến thăm, cà ng nghÄ© cà ng thương, tức đầy cả ruá»™t, quay ngưá»i Ä‘i ra. Rồi chị ta lại nghÄ© thầm: “Hôm nay để xem bá»™ tịch anh chà ng Bảo Ngá»c ra sao? Äể xem anh ta thấy mình rồi là m ra sao? Năm ná» mình chỉ nói đùa má»™t câu anh ta đã sinh ốm, thế mà bây giá» lại công nhiên là m việc nà y! Tháºt bụng dạ con trai lạnh lùng, chẳng khác gì mảnh băng, là m cho ngưá»i ta phải nghiến răng tức giáºn!†Tá» Quyên vừa nghÄ© vừa Ä‘i, đã đến Viện Di Hồng. Thấy cá»a viện đóng há», bên trong rất lặng lẽ. Cô ta chợt nghÄ© ra: “Anh ta định cưới vợ, thế nà o cÅ©ng có nhà má»›i, nhưng không biết nhà má»›i ấy ở và o chá»— nà o?â€
Tá» Quyên Ä‘ang nhìn quanh quẩn, thì thấy Mặc VÅ© chạy như bay. Tá» Quyên gá»i nó dừng lại.
Mặc VÅ© chạy lại cưá»i hì hì:
- Chị đến đây là m gì?
TỠQuyên nói:
- Tôi nghe cáºu Bảo cưới vợ, định đến xem đám cưới, không ngá» lại không ở đây, và cÅ©ng không biết bao giá» cưới.
Mặc VÅ© nói nhá»:
- Äiá»u nà y chỉ nói vá»›i chị, đừng có mách vá»›i Tuyết Nhạn nhé. Bá» trên dặn dò, ngay cả bá»n các chị cÅ©ng không cho biết. ChÃnh đêm hôm nay sẽ rước đâu. Äâu có phải ở đây, ông lá»›n đã sai cáºu Hại Liá»…n thu xếp nhà cá»a rồi.
Nói xong Mặc VÅ© lại há»i:
- Chị có việc gì không?
- Có việc gì đâu, em đi thôi.
Mặc Vũ lại chạy như trước.
Tá» Quyên đứng ngÆ¡ ngẩn má»™t lúc, chợt nghÄ© đến Äại Ngá»c không biết bây giá» chết hay sống, chị ta lại hai hà ng nước mắt ròng ròng, nghiến răng tức giáºn nói: “Bảo Ngá»c! GiỠđây cô ấy chết, anh tưởng đã tránh được rồi, không gặp mặt nữa đấy hẳn! Äể ta xem, sau khi xong việc vui mừng cá»§a anh rồi, anh còn mặt mÅ©i nà o nhìn thấy ta nữa!â€
TỠQuyên khóc lóc nghẹn ngà o rồi chạy một mạch vỠnhà .
Chị ta chưa vỠđến quán Tiêu Tương đã thấy hai a hoà n nhỠở trong cá»a ló đầu ra nhìn. Thấy Tá» Quyên, má»™t đứa kêu lên:
- Chị TỠQuyên đã vỠđấy à ?
Tá» Quyên biết là việc không là nh, vá»™i và ng xua tay bảo chúng đừng là m ầm lên. Äoạn vá»™i chạy và o nhà xem, thấy Äại Ngá»c can há»a bốc lên, hai gò má đỠá»ng.
Tá» Quyên biết tình thế nguy rồi, liá»n gá»i bà vú cá»§a Äại Ngá»c là Già Vương đến. Già Vương vừa nhìn thấy đã khóc ầm lên. Tá» Quyên vốn nghÄ© Già Vương là ngưá»i có tuổi, có can đảm giúp đỡ được mình, không ngá» bà ta chẳng nghÄ© được kế gì, lại là m Tá» Quyên cà ng thêm hồi há»™p. Bá»—ng chị ta nghÄ© ra má»™t ngưá»i, vá»™i và ng sai a hoà n Ä‘i má»i. Ngưá»i ấy là ai? Thì ra Tá» Quyên nhá»› đến Lý Hoà n là ngưá»i ở góa. Bây giá» Bảo Ngá»c cưới vợ, thế nà o chị ta cÅ©ng tránh mặt. Vả lại, má»i việc trong vưá»n, trước đây Ä‘á»u do Lý Hoà n lo liệu. Vì thế Tá» Quyên má»›i cho ngưá»i Ä‘i má»i.
Lý Hoà n Ä‘ang ở nhà sá»a thÆ¡ cho Giả Lan, bá»—ng thấy má»™t a hoà n há»›t hÆ¡ há»›t hải chạy đến nói:
- Mợ Cả ạ! Có lẽ cô Lâm nguy lắm rồi! Ở bên ấy hỠđã khóc cả rồi!
Lý Hoà n nghe nói giáºt nẩy mình, cÅ©ng không kịp há»i lại, vá»™i và ng đứng dáºy Ä‘i ngay. Tố Vân và BÃch Nguyệt Ä‘i theo. Chị ta vừa Ä‘i vừa chảy nước mắt, nghÄ© bụng: “Chị em xưa nay cùng sống vá»›i nhau. Vả lại cô ta dung mạo tà i tình, tháºt là trên Ä‘á»i Ãt có, há»a chăng chỉ có Thanh Nữ và Tố Nga(#8) giống được Ãt nhiá»u mà thôi. NgỠđâu má»›i chừng ấy tuổi đầu, đã vá»™i là m ma đất khách! Khốn ná»—i, Phượng Thư lại bà y ra cái mưu “thay rưá»ng đổi cá»™t†nên mình cÅ©ng không tiện đến quán Tiêu Tương, thà nh ra tình nghÄ©a chị em, chưa thá»a chút nà o, tháºt là tá»™i nghiệp cho cô taâ€.
Lý Hoà n Ä‘ang nghÄ© thì đã tá»›i cá»a quán Tiêu Tương.
Trong nhà lặng lẽ chẳng nghe tiếng gì. Lý Hoà n lo cuống lên. “Chắc là cô ta đã chết, hỠđã khóc rồi, không biết áo quần và đồ khâm liệm đã sắp sẵn đầy đủ chưa?" Lý Hoà n vá»™i và ng ba chân bốn cẳng bước và o nhà . Má»™t a hoà n nhỠđứng trong cá»a trông thấy liá»n nói:
- Mợ Cả đã đến!
Tá» Quyên vá»™i và ng ở trong chạy ra. Vừa gặp mặt, Lý Hoà n vá»™i há»i:
- Cô ra sao rồi?
Tá» Quyên chỉ nghẹn ngà o trong há»ng, nói không ra lá»i, nước mắt già n giụa, lã chã, má»™t tay chỉ vá» phÃa Äại Ngá»c.
Lý Hoà n thấy váºy, cà ng thêm Ä‘au lòng, cÅ©ng không há»i. Vá»™i và ng chạy lại, thấy Äại Ngá»c không nói được nữa. Lý Hoà n sẽ gá»i và i tiếng. Äại Ngá»c hÆ¡i hé mắt ra, hình như còn biết, nhưng chỉ có mi mắt và môi hÆ¡i rung động, trong miệng còn thoi thóp thở, chứ không nói được, cÅ©ng không còn má»™t giá»t nước mắt nữa.
Lý Hoà n ngoảnh lại không thấy Tá» Quyên, liá»n há»i Tuyết Nhạn. Tuyết Nhạn nói:
- Chị ấy đang ở nhà ngoà i.
Lý Hoà n vá»™i và ng Ä‘i ra thì thấy Tá» Quyên, Ä‘ang nằm trên cái giưá»ng bá» không ở nhà ngoà i, mặt tái nhợt, mắt nhắm lại, nước mắt như mưa, là m cho cái nệm hoa viá»n gấm ướt mất má»™t vạt lá»›n bằng cái bát. Nghe Lý Hoà n gá»i, Tá» Quyên má»›i từ từ mở mắt và nhổm dáºy.
Lý Hoà n nói:
- Con ngốc nà y! Lúc nà y là lúc nà o mà mà y chỉ lo khóc? Ão xống cá»§a cô Lâm ở đâu rồi, không đưa ra thay cho cô ta, còn đợi lúc nà o nữa. Không lẽ cô ta là má»™t ngưá»i con gái, lại để trần truồng như thế mà lìa bá» cuá»™c Ä‘á»i à ?
TỠQuyên nghe câu ấy cà ng khóc rống lên.
Lý Hoà n cÅ©ng vừa khóc vừa cuống quÃt, lau nước mắt, vừa vá»— và o tai Tá» Quyên vừa nói:
- Em Æ¡i! Em khóc là m rối cả ruá»™t ta. Mau mau sá»a soạn để khâm liệm cho cô ta Ä‘i thôi, để cháºm lát nữa không kịp đâu!
Äang lúc rối rÃt thì thấy ở ngoà i có má»™t ngưá»i láºt Ä‘áºt chạy và o. Lý Hoà n giáºt mình, nhìn lại, thì ra Bình Nhi. Bình Nhi chạy và o thấy tình hình như thế, ngÆ¡ ngác sá»ng sốt. Lý Hoà n nói:
- Chị lúc nà y không ở bên ấy, đến đây là m gì?
Vừa nói đến đây thì vợ Lâm Chi Hiếu cũng chạy và o.
Bình Nhi nói:
- Mợ tôi không đà nh lòng, bảo tôi đến xem sao? Äã có mợ Cả ở đây thì mợ tôi chỉ lo việc bên kia thôi.
Lý Hoà n giáºt đầu. Bình Nhi nói:
- Tôi cũng và o xem cô Lâm một chút.
Nói đến đấy, chị ta vừa đi và o vừa chảy nước mắt.
Lý Hoà n ở ngoà i nói với vợ Lâm Chi Hiếu:
- Bà đến vừa đúng lúc, mau mau Ä‘i ra ngoà i xem sao, rồi nói vá»›i ngưá»i coi việc sắp sá»a háºu sá»± cho cô Lâm. Khi đã xong xuôi rồi, bà bảo há» tá»›i nói lại vá»›i tôi, không cần đến bên kia là m gì.
Vợ Lâm Chi Hiếu vâng lá»i, nhưng vẫn đứng đấy. Lý Hoà n nói:
- Còn việc gì nữa?
- Vừa rồi mợ Hai và cụ bà n định bên kia có việc cần gá»i cô Tá» Quyên sang để sai bảo.
Lý Hoà n chưa kịp trả lá»i. Tá» Quyên đã nói:
- Bà Lâm Æ¡i, má»i bà cứ Ä‘i trước. Chá» khi ngưá»i chết rồi chúng tôi tá»± nhiên vá» cả, cần gì phải như thế?
Tá» Quyên nói đến đó, nghÄ© không tiện, liá»n đổi giá»ng:
- Vả lại chúng tôi ở đây phục dịch ngưá»i ốm, trong ngưá»i cÅ©ng không được sạch sẽ. Cô Lâm còn thở, có khi sẽ gá»i đến tôi.
Lý Hoà n đứng một bên sẽ nói dà n hòa:
- Tháºt thế, cô Lâm và cô nà y là duyên nợ từ trước để lại. Tuyết Nhạn là ngưá»i từ phương Nam đưa đến mà cô Lâm lại không để ý lắm, chỉ có Tá» Quyên vá»›i cô ấy thì má»™t phút cÅ©ng không rá»i nhau.
Vợ Lâm Chi Hiếu ban đầu nghe Tá» Quyên nói, trong bụng cÅ©ng khó chịu, nhưng khi nghe Lý Hoà n nói rõ như thế, bà ta cÅ©ng chẳng biết nói gì nữa. Lại thấy Tá» Quyên nước mắt già n giụa nên bà ta chỉ mỉm cưá»i đứng nhìn rồi lại nói:
- Những lá»i cô Tá» Quyên nói không quan hệ, nhưng cô thì như thế được, chứ còn tôi thì là m sao mà trình lại vá»›i cụ và mợ Hai được.
Äang nói thì Bình Nhi ở trong lau nước mắt Ä‘i ra, liá»n há»i:
- Bà nói trình với mợ Hai việc gì thế?
Vợ Lâm Chi Hiếu đem câu chuyện vừa rồi kể lại đầu đuôi. Bình Nhi cúi đầu nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Thế nà y thôi, gá»i cô Tuyết Nhạn Ä‘i cÅ©ng được.
Lý Hoà n nói:
- Cô ấy cũng được à ?
Bình Nhi ghé và o tai Lý Hoà n nói nhá» mấy câu. Lý Hoà n gáºt đầu nói:
- Äã thế thì bảo Tuyết Nhạn qua bên ấy cÅ©ng được.
Vợ Lâm Chi Hiếu há»i lại Bình Nhi:
- Cô Tuyết Nhạn có được không?
- ÄÆ°á»£c đấy, cÅ©ng như nhau thôi.
- Äã thế thì cô bảo cô Tuyết Nhạn mau mau Ä‘i theo tôi. Tôi sẽ trình vá»›i cụ và mợ Hai. Äây là ý định cá»§a mợ Cả và cô, rồi chốc nữa cô lại trình vá»›i mợ Hai.
Lý Hoà n nói:
- Thôi được, bà chừng ấy tuổi đầu mà chút việc như thế cĩmg còn không là m nổi à ?
Vợ Lâm Chi Hiếu cưá»i nói:
- Không phải là tôi không là m nổi, nhưng vì một là việc nà y cụ và mợ Hai lo liệu như thế nà o, tôi không được rõ lắm, hai là đã có mợ Cả và cô Bình rồi.
Äang nói thì Bình Nhi đã gá»i Tuyết Nhạn ra. Số là mấy hôm nay, Äại Ngá»c cho Tuyết Nhạn còn trẻ con, không biết gì, lên nó cÅ©ng đâm ra há» hững. Nó lại sợ cụ và mợ Hai gá»i, không Ä‘i không được, nên vá»™i và ng sá»a lại đầu tóc. Bình Nhi bảo nó thay quần áo má»›i rồi theo vợ Lâm Chi Hiếu Ä‘i.
Sau đó, Bình Nhi lại nói vá»›i Lý Hoà n mấy câu. Lý Hoà n lại dặn dò Bình Nhi qua bên ấy giục vợ Lâm Chi Hiếu mau mau nhắn ông ta sắm sá»a háºu sá»± cho Äại Ngá»c.
Bình Nhi vâng lá»i Ä‘i ra, vừa qua quãng đưá»ng, thấy vợ Lâm Chi Hiếu dẫn Tuyết Nhạn Ä‘i phÃa trước. Chị ta liá»n gá»i bà ấy đứng lại và nói:
- Äể tôi đưa em Tuyết Ä‘i cho. Bà vá» nói vá»›i ông Lâm lo liệu háºu sá»± cho cô Lâm. Còn ở chá»— mợ Hai, tôi sẽ trình há»™.
Bà Lâm vâng lá»i ra Ä‘i. Bình Nhi dẫn Tuyết Nhạn đến nhà má»›i, nói lại rõ rà ng rồi Ä‘i là m việc.
Tuyết Nhạn thấy quang cảnh phòng má»›i cá»§a Bảo Ngá»c, nghÄ© đến cô mình, không khá»i Ä‘au lòng, nhưng vì đứng trước mặt Giả mẫu và Phượng Thư nên không dám để lá»™ ná»—i buồn cá»§a mình. Tuyết Nhạn nghÄ© bụng: “Chả biết há» dùng mình và o việc gì, để ta xem thá». Ngà y thưá»ng Bảo Ngá»c vá»›i cô mình gắn bó như keo vá»›i sÆ¡n, mà giỠđây không gặp mặt nhau nữa. CÅ©ng không biết anh ta bệnh giả hay bệnh tháºt. Có lẽ anh ta sợ cô mình đâm giáºn, nên bịa chuyện mất ngá»c, giả cách si ngốc là m cho cô mình nguôi lòng để rồi cưới cô Bảo cho tiện cÅ©ng nên. Äể ta thá» gặp anh ta, xem anh ta thấy mình rồi còn si ngốc nữa hay không? Chả nhẽ giỠđây còn vá» là m bá»™ si ngốc nữa hay sao?â€
Tuyết Nhạn nghÄ© như thế rồi lén và o cá»a nhà trong xem trá»™m.
Lúc bấy giá», Bảo Ngá»c vì mất ngá»c đâm ra mê mẩn, nhưng nghe nói mình được lấy Äại Ngá»c là m vợ, tháºt là việc vui lòng thá»a dạ thứ nhất từ trước tá»›i nay, từ trên trá»i đến cõi tục, nên ngưá»i khá»e hẳn lên, duy chỉ không được lanh lợi như trước mà thôi. Vì thế, diệu kế cá»§a Phượng Thư tháºt là “bách phát bách trúngâ€. Bảo Ngá»c chỉ mong được gặp Äại Ngá»c ngay. Nghe ngưá»i ta nói hôm nay là m lá»… cưới, anh ta hoa chân múa tay, vui không kể xiết, dầu còn đôi câu nói dại dại ngây ngây, nhưng đã khác hẳn khi còn bệnh nặng. Trông thấy thế, Tuyết Nhạn vừa tức giáºn vừa Ä‘au lòng, nhưng hiểu sao được nổi lòng cá»§a Bảo Ngá»c. Tuyết Nhạn liá»n bá» Ä‘i ra.
Trong nà y Bảo Ngá»c gá»i Táºp Nhân mau mau thay quần áo má»›i cho mình, rồi ngồi chá» trong nhà Vương phu nhân. Trông thấy Phượng Thư và Vưu Thị vá»™i và ng láºt Ä‘áºt, anh ta chá» mãi chẳng thấy đến giá» tốt, cứ há»i Táºp Nhân:
- Cô Lâm ở trong vưá»n, sao vẫn dằng dai mãi chưa đến?
Táºp Nhân mỉm cưá»i nói:
- Còn chỠgiỠtốt chứ!
Lúc đó, lại nghe Phượng Thư nói với Vương phu nhân:
- Mặc dầu có tang, nếu gá»i ban nhạc ở ngoà i thì không nên, nhưng ná» nếp nhà chúng ta, có lệ con dâu và o là m lá»… nhà thá», nếu lặng lẽ quá sợ không nên. Äể cháu gá»i bá»n đà n bà con gái trong nhà đã há»c âm nhạc và há»c hát trò đến đánh đà n thổi sáo cho vui.
Vương phu nhân gáºt đầu nói:
- Cũng được.
Má»™t lúc sau, má»™t cá»— kiệu lá»›n Ä‘i từ cá»a chÃnh và o, ban âm nhạc trong nhà ra đón, mưá»i hai đôi đèn hoa kiểu trong cung bà y hà ng Ä‘i và o, xem cÅ©ng có vẻ trang nhã má»›i mẻ. Ngưá»i giúp lá»… má»i cô dâu xuống kiệu. Bảo Ngá»c thấy cô phù dâu mặc áo Ä‘á», đỡ lấy cô dâu. Cô dâu đội khăn che đầu.
Ngưá»i đỡ cô dâu đó là ai? Thì chÃnh là Tuyết Nhạn.
Bảo Ngá»c thấy Tuyết Nhạn, nghÄ© bụng: “Sao Tá» Quyên không Ä‘i mà lại là cô nà y?†Rồi lại nghÄ©: “Phải rồi, Tuyết Nhạn nguyên là cô ta đưa từ phương Nam đến, Tá» Quyên là ngưá»i nhà mình, dÄ© nhiên không cần cô ta đưa đếnâ€. Vì thế, khi thấy Tuyết Nhạn, Bảo Ngá»c vui mừng y như thấy Äại Ngá»c.
Ngưá»i giúp lá»… xướng lá»…, trước lạy trá»i đất rồi má»i Giả mẫu ra lạy bốn lạy, lại má»i vợ chồng Giả ChÃnh lên nhà để vợ chồng má»›i là m lá»…. Lá»… xong, đưa và o động phòng. Ngoà i ra, còn có những lá»… như ngồi giưá»ng buông mà n Ä‘á»u là theo lệ cÅ© đất Kim Lăng, không cần nói kỹ.
Giả ChÃnh vốn không tin chuyện "xung há»·", chẳng qua vì Giả mẫu là m chá»§, không dám trái lại mà thôi. Ai ngá» hôm nay thấy Bảo Ngá»c như có vẻ khá»e tháºt, Giả ChÃnh thấy thế cÅ©ng rất vui mừng.
Lúc cô dâu ngồi mà n là phải cất cái khăn che đầu, Phượng Thư đã đỠphòng sẵn, nên má»i Giả mẫu và Vương phu nhân cùng và o để trông nom lúc đó, Bảo Ngá»c vẫn còn phần nà o ngây dại, liá»n chạy đến trước mặt cô dâu nói:
- Cô em có khá»e không? Äã mấy ngà y không gặp nhau đội cái quái nà y là m gì?
Bảo Ngá»c định cất cái khà n che đầu cá»§a cô dâu, là m cho Giả mẫu sợ toát mồ hôi. Báo Ngá»c lại nghÄ©: "Cô Lâm hay giáºn, không nên hấp tấp". Lại nghỉ má»™t chút. Anh ta nhịn không được, đà nh phải tá»›i nÆ¡i cất cái khăn che đầu cá»§a cô dâu Ä‘i. Ngưá»i phù dâu đỡ lấy khăn, Tuyết Nhạn chạy ra, bá»n Oanh Nhi tá»›i hầu.
Bảo Ngá»c trừng mắt nhìn, thấy giống như Bảo Thoa, trong bụng không tin, má»™t tay cầm đèn, má»™t tay dụi mắt, trông kỹ lần nữa, thì chẳng phải Bảo Thoa là gì! Thấy cô ta ăn mặc lá»™ng lẫy, thân thể đẫy đà , mái tóc rá»§ nghiêng, mặt mà y e lệ. Rõ rà ng:
Vẻ thanh nhã bông sen sương rủ,
Dáng yêu kiá»u hoa hạnh khói lồng.
Bảo Ngá»c đứng ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc, thấy Oanh Nhi đứng má»™t bên mà không thấy Tuyết Nhạn. Lúc đó, trong lòng Bảo Ngá»c rối loạn, cho là mình ở trong giấc chiêm bao, cứ đứng ngÆ¡ ngác. Má»i ngưá»i đỡ lấy đèn, dìu Bảo Ngá»c ngồi xuống, Bảo Ngá»c hai mắt trợn ngược, chẳng nói ná»a lá»i. Giả mẫu sợ Bảo Ngá»c lại phát ốm, liá»n thân hà nh đến vá»— vá». Phượng Thư và Vưu Thị má»i Bảo Thoa và o nhà trong ngồi. Lúc đó, Bảo Thoa cố nhiên là ngồi cúi đầu không nói gì cả.
Má»™t lát, Bảo Ngá»c hÆ¡i tỉnh lại, thấy Giả mẫu và Vương phu nhân ngồi bên kia, liá»n khẽ há»i Táºp Nhân:
- Tôi ở chỗ nà o đây, không phải là chiêm bao à ?
Táºp Nhân nói:
- Hôm nay là ngà y vui cá»§a cáºu. Sao lại nói nhảm, chiêm bao vá»›i chẳng chiêm bao! Ông lá»›n Ä‘ang ngồi ngoà i kia kìa!
Bảo Ngá»c lại lấy tay chỉ và o nhà trong, há»i khẽ:
- Cô gái đẹp ngồi trong ấy là ai?
Táºp Nhân bưng lấy miệng nhịn cưá»i, nói không ra lá»i, hồi lâu má»›i nói:
- Mợ Hai mới cưới đấy.
Má»i ngưá»i ngoảnh đầu Ä‘i, không nhịn cưá»i được.
Bảo Ngá»c lại nói:
- Khéo lẩn thẩn tháºt! Chị nói mợ Hai là ai đấy?
- Cô Bảo đấy!
- Cô Lâm đâu rồi?
- Ông lá»›n là m chá»§, cưới cô Bảo, sao lại nói báºy là cô Lâm?
- Ta vừa thấy cô Lâm, có cả Tuyết Nhạn nữa; sao lại nói không có? Các ngưá»i đùa cái gì thế?
Phượng Thư liá»n chạy lại nói khẽ:
- Cô Bảo đang ngồi ở trong nhà đấy, đừng nói nhảm, là m cô ta mếch lòng thì cụ không nghe đâu.
Bảo Ngá»c nghe nói, cà ng thêm mê mẩn. Vốn đã sẵn bệnh hôn mê, lại thêm đêm nay tình hình kỳ quặc, cà ng là m cho anh ta tình hình rối loạn. Anh ta không quản gì nữa, miệng đòi Ä‘i tìm cho được cô Lâm.
Giả mẫu tá»›i an á»§i. Nhưng khốn ná»—i Bảo Ngá»c không hiểu nữa. Lại có cả Bảo Thoa ngồi trong nhà không tiện nói rõ. Giả mẫu biết rằng bệnh cÅ© cá»§a Bảo Ngá»c lại phát nên cÅ©ng không nói, đà nh phải thắp hương an thần khắp nhà để giữ vững thần hồn rồi dìu anh ta nằm ngá»§.
Má»i ngưá»i ngồi im lặng. Sau má»™t lát, Bảo Ngá»c ngá»§ mê mệt, bá»n Giả mẫu má»›i hÆ¡i yên lòng, đà nh phải ngồi chá» trá»i sáng. Giả mẫu lại bảo Phượng Thư và o má»i Bảo Thoa nằm nghỉ.
Bảo Thoa là m như không nghe gì chỉ, rồi cũng mặc cả áo đi nằm.
Giả ChÃnh ở ngoà i không biết nguyên do trong ấy ra sao, nhưng cứ quang cảnh tai nghe mắt thấy vừa rồi, trong bụng cÅ©ng khoan khoái. Vừa đúng ngà y mai là ngà y tốt lên đưá»ng, ông ta nằm nghỉ má»™t lát rồi má»i ngưá»i là m lá»… chúc mừng tiá»…n đưa.
Giả mẫu thấy Bảo Ngá»c nghỉ rồi, cÅ©ng vá» phòng nghỉ.
Sáng hôm sau Giả ChÃnh là m lá»… cáo từ ở nhà thá», rồi đến từ biệt Giả mẫu và thưa:
- Con bất hiếu Ä‘i xa, mong mẹ yên tâm tÄ©nh dưỡng. Con đến chá»— là m việc sẽ biên thư vá» ngay, xin mẹ đừng lo nghÄ©. Việc cá»§a Bảo Ngá»c đã theo lá»i mẹ lo liệu xong xuôi, chỉ mong mẹ để ý dạy dá»— cho.
Giả mẫu sợ Giả ChÃnh dá»c đưá»ng không yên tâm, nên không nhắc đến chuyện Bảo Ngá»c ốm trở lại, chỉ nói:
- Ta có má»™t câu: Hôm qua Bảo Ngá»c cưới vợ nhưng chưa phải là chung phòng. Hôm nay anh lên đưá»ng, đáng lẽ bảo nó Ä‘i đưa xa má»›i phải. Nhưng vì nó ốm, phải là m cách “xung hỷ†má»›i đỡ Ãt nhiá»u. Hôm qua nó lại mệt suốt ngà y, Ä‘i ra ngoà i sợ gặp gió. Vì thế, ta há»i anh: Nếu bảo nó Ä‘i tiá»…n thì tức khắc cho gá»i nó, nếu anh thương nó thì gá»i ngưá»i đưa nó đến để anh gặp nó má»™t tà và bảo nó dáºp đầu là m lá»… cÅ©ng như là nó tiá»…n đưa anh rồi.
Giả ChÃnh nói:
- Bảo nó tiá»…n đưa là m gì? Chỉ cần từ nay vá» sau nó chăm chỉ há»c hà nh, còn mừng hÆ¡n là nó tiá»…n đưa.
Giả mẫu nghe nói má»›i đỡ lo, liá»n bảo Giả ChÃnh ngồi xuống rồi gá»i Uyên Ương, như thế như thế, đưa Bảo Ngá»c đến đây, và bảo cả Táºp Nhân theo đến.
Uyên Ương Ä‘i chẳng bao lâu đã dẫn Bảo Ngá»c đến. Nghe Giả mẫu bảo là m lá»… chà o thì Bảo Ngá»c chà o. May lúc đó, Bảo Ngá»c gặp bố, tinh thần hÆ¡i tỉnh táo má»™t chút, cho nên cÅ©ng chẳng có gì sai lầm lắm.
Giả ChÃnh dặn dò mấy câu, Bảo Ngá»c vâng lá»i. Giả ChÃnh bảo ngưá»i nhà dìu anh ta vá» phòng.
Giả ChÃnh vá» phòng Vương phu nhân, lại dặn dò phải hết sức dạy bảo con “nhất thiết không được thả lá»ng như trước, khoa thi hương sang năm, thế nà o cÅ©ng bảo nó Ä‘i thi.â€
Vương phu nhân nhất nhất vâng theo, cÅ©ng không nhắc đến việc gì khác, và vá»™i và ng sai ngưá»i dẫn Bảo Thoa đến, là m lá»… dâu má»›i tiá»…n chân, nhưng cÅ©ng không ra khá»i nhà , còn các ngưá»i khác thì tiá»…n ra cá»a thứ hai rồi vá».
Giả ChÃnh lại dặn dò Giả Trân má»™t hồi rồi má»i ngưá»i rót rượu tiá»…n chân. Má»™t số con em và bạn hữu lá»›p trẻ đưa chân mãi đến mưá»i dặm má»›i từ biệt.
Bảo Ngá»c từ khi trở vá» phòng, bệnh cÅ© trở lại, cà ng thêm mê mẩn không ăn uống gì.
|

12-07-2008, 07:10 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 98
Giáng Châu Ä‘au buồn, hồn vá» nÆ¡i ly háºn
Thần Anh mang bệnh, lệ trà n cõi tương tư
Bảo Ngá»c gặp Giả ChÃnh rồi vá» phòng, cà ng thấy đầu choáng mắt hoa, chân tay rá»i rạc, cÆ¡m cÅ©ng không ăn, liá»n nằm ngá»§ ly bì, má»i thầy đến xem mạch, cho thuốc uống, cÅ©ng chẳng thấy công hiệu gì, ngay đối vá»›i ngưá»i trong nhà cÅ©ng không nháºn ra được ai nữa. Nhưng khi đỡ, anh ta ngồi dáºy thì xem bá»™ như là ngưá»i khá»e. Tình trạng ấy kéo dà i luôn mấy hôm. Hôm ấy vừa đến ngà y là m lá»… “hồi mônâ€(#9). Nếu không là m lá»… hồi môn vá» thăm Tiết phu nhân thì tháºt khó coi. Nhưng nếu vá» lại không tiện. Thấy bá»™ dạng Bảo Ngá»c như thế, ai cÅ©ng biết bệnh Bảo Ngá»c vì nhá»› Äại Ngá»c mà sinh ra. Nhưng không muốn nói rõ, lại sợ anh ta tức uất, có thể xảy ra nguy hiểm. Vá» phần Bảo Thoa lại là cô dâu má»›i, cÅ©ng khó khuyên lÆ¡n an á»§i, việc nà y cần có Tiết phu nhân sang má»›i được.
Giả mẫu sợ không vá» hồi môn thì Tiết phu nhân trách giáºn, liá»n bà n cùng Vương phu nhân và Phượng Thư:
- Ta xem Bảo Ngá»c như ngưá»i mất hồn, nhưng Ä‘i đứng thì không sợ đâu. Bây giá» nên dùng hai cá»— kiệu nhá», sai ngưá»i dìu Ä‘i, rồi cho vợ chồng nó Ä‘i qua vưá»n mà sang để đúng vá»›i lá»… vá» hồi môn. Sau đó, má»i dì sang an á»§i Bảo Thoa, còn chúng ta thì hết sức tìm cách chạy chữa cho Bảo Ngá»c, như thế có phải cả hai đưá»ng Ä‘á»u trá»n vẹn không?
Vương phu nhân vâng lá»i, láºp tức sắm sá»a. May được Bảo Thoa là cô dâu má»›i, Bảo Ngá»c thì Ä‘iên dại, bảo gì là m nấy. Bảo Thoa hiểu rõ như thế, trong bụng chỉ trách mẹ quá hấp tấp, nhưng đã đến nông ná»—i nà y, cÅ©ng không nói nữa. Riêng Tiết phu nhân thấy bá»™ dạng Bảo Ngá»c như thế, trong bụng phà n nà n, nhưng đà nh phải là m qua loa cho xong chuyện.
Trở vá» nhà , bệnh Bảo Ngá»c cà ng thêm trầm trá»ng đến ná»—i hôm sau không ngồi dáºy được nữa. Bệnh cứ má»™t ngà y má»™t nặng thêm, tháºm chà cháo và nước cÅ©ng không nuốt được.
Bá»n Tiết phu nhân Ä‘á»u cuống quÃt má»i đủ danh y các nÆ¡i, nhưng không ai hiểu bệnh gì. Chỉ có má»™t ông thầy thuốc nghèo túng ở má»™t ngôi chùa đổ nát ngoà i thà nh là há» Tất, biệt hiệu Tri Am, xem mạch và đoán là do mừng buồn đột ngá»™t, ấm lạnh thất thưá»ng, ăn uống lá»—i thá»i, lo giáºn uất tÃch, chÃnh khà bế tắc. Nói tóm lại là bệnh ná»™i thương kiêm ngoại cảm. Rồi ông ta cho phương thuốc. Chiá»u hôm ấy uống và o, đến sau canh hai, quả nhiên tỉnh táo hÆ¡n. Bảo Ngá»c liá»n đòi uống nước. Giả mẫu và Vương phu nhân má»›i yên lòng, má»i Tiết phu nhân dẫn Bảo Thoa đến bên nhà Giả mẫu tạm nghỉ.
Bảo Ngá»c trong chốc lát tỉnh táo, tá»± nghÄ© khó sống, khi thấy má»i ngưá»i ra khá»i, chỉ có Táºp Nhân ở đấy, liá»n gá»i chị ta tá»›i gần, cầm tay khóc và nói:
- Tôi há»i chị, tại sao chị Bảo lại đến đây? Tôi nhá»› cha tôi cưới cô Lâm cho tôi, tại sao chị Bảo Ä‘uổi cô ta Ä‘i mà ngồi ở đây? Tôi định nói, lại sợ mếch lòng chị ta. Các chị có biết cô Lâm khóc như thế nà o không?
Táºp Nhân không dám nói rõ, đà nh phải trả lá»i:
- Cô Lâm đang ốm.
- Äể tôi Ä‘i thăm cô ta má»™t tý.
Nói xong, Bảo Ngá»c định đứng dáºy, ngỠđâu mấy ngà y không ăn uống, ngưá»i không sao cỠđộng được. Bảo Ngá»c liá»n khóc và nói:
- Tôi chết mất! Có má»™t câu nói tâm tình nhá» chị trình lại vá»›i cụ: Thế nà o cô Lâm cÅ©ng phải chết! Tôi bây giá» cÅ©ng không thể sống được. Hai ngưá»i ốm ở hai nÆ¡i Ä‘á»u phải chết! Chết như thế cà ng khó sắp đặt, chi bằng dá»n má»™t căn nhà bá» không, khiêng tôi và cô Lâm đến đấy, khi sống cùng sống má»™t nÆ¡i cho dá»… thuốc thang hầu hạ, mà có chết cÅ©ng để quan tà i má»™t nÆ¡i cho tiện. Chị nghe lá»i nà y cá»§a tôi thì cÅ©ng không đến ná»—i uổng mối tình đôi ta trong mấy năm nay.
Táºp Nhân nghe váºy nghẹn ngà o Ä‘au xót. Giữa lúc ấy, Bảo Thoa cùng Oanh Nhi đến. Nghe váºy, Bảo Thoa liá»n nói:
- Cáºu ốm không lo tÄ©nh dưỡng, tại sao lại nói những lá»i không tốt là nh ấy? Bà vừa hÆ¡i yên tâm má»™t chút cáºu lại sinh chuyện. Cả Ä‘á»i bà , chỉ có thương mình cáºu, nay đã hÆ¡n tám mươi tuổi đầu không mong sắc tặng cá»§a cáºu, nhưng rồi đây cáºu được nên ngưá»i, bà trông thấy cÅ©ng vui, không uổng công lao khó nhá»c cá»§a ngưá»i. Còn mẹ thì không cần phải nói. Mẹ dồn cả tâm huyết, tinh thần suốt má»™t Ä‘á»i ngưá»i, chỉ nuôi nấng được má»™t mình cáºu, nếu dở chừng cáºu chết Ä‘i thì sau nà y mẹ sẽ ra thế nà o? Tôi dầu bạc pháºn cÅ©ng không đến ná»—i như thế. Cứ xem ba việc ấy thì dầu cáºu có muốn chết, trá»i cÅ©ng chẳng cho chết, cho nên cáºu nhất định không thể chết được đâu. Cáºu cứ yên tâm tÄ©nh dưỡng Ãt ngà y, phong tà tan Ä‘i, chÃnh khà đầy đủ, thì những bệnh kia Ä‘á»u sẽ hết…
Bảo Ngá»c nghe nói, chẳng biết trả lá»i ra sao, má»™t hồi lâu má»›i cưá»i hì hì mà nói:
- Äã lâu nay chị không nói chuyện vá»›i tôi, bây giá» lại nói những câu đạo lý lá»›n lao như thế, định để cho ai nghe đấy?
Bảo Thoa nghe câu ấy liá»n nói:
- Nói tháºt vá»›i cáºu, trước đây hai ngà y, khi cáºu còn ốm mê không biết gì, em Lâm đã chết rồi.
Bảo Ngá»c bá»—ng ngồi phắt dáºy, ngÆ¡ ngác há»i to:
- Em Lâm chết tháºt rồi à ?
- Chết tháºt rồi. Ai lại độc mồm độc miệng Ä‘i rá»§a ngưá»i ta chết bao giá»? Bà và mẹ biết anh em cáºu thân máºt, khi nghe tin cô ấy chết, thế nà o cáºu cÅ©ng muốn chết, nên không nói vá»›i cáºu đấy thôi.
Bảo Ngá»c nghe nói, khóc ầm lên rồi ngã váºt xuống giưá»ng, bá»—ng thấy trước mặt tối Ä‘en, không nhìn rõ phương hướng, bụng Ä‘ang hoảng hốt thì thấy trước mặt như có ngưá»i Ä‘i tá»›i. Bảo Ngá»c mÆ¡ mà ng há»i:
- Xin há»i: ở đây là chá»— nà o?
Ngưá»i kia nói:
- Äây là đưá»ng Ä‘i xuống âm ty. Tuổi thá» cá»§a anh chưa hết, sao lại tá»›i đây?
- Tôi vừa nghe có ngưá»i bạn chết, nên tìm há»i đến đây, không ngá» bị lạc đưá»ng.
- Bạn anh là ai?
- Cô Lâm Äại Ngá»c ở Cô Tô.
Ngưá»i kia cưá»i nhạt nói:
- Lâm Äại Ngá»c, sống không giống ngưá»i, chết không giống quá»·, không hồn không phách, tìm ở đâu thấy được. Äại phà m hồn phách ngưá»i ta, tụ lại thì thà nh hình, tan ra thì thà nh hÆ¡i, khi sống thì tụ lại, khi chết thì tan ra. Ngưá»i thưá»ng cÅ©ng khó lòng tìm thấy, huống nữa là Lâm Äại Ngá»c. Anh vá» mau Ä‘i thôi.
Bảo Ngá»c nghe nói ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc, rồi há»i:
- Äã nói chết thì tan ra, sao lại còn có “âm tyâ€?
- Âm ty bảo có thì có, bảo không thì không! Vì ngưá»i Ä‘á»i say đắm vá» thuyết sống chết nên đặt chuyện ra để khuyên răn Ä‘á»i đấy thôi. Ngưá»i ta nói trá»i rất giáºn những ngưá»i ngu, hoặc không chịu biết thân biết pháºn; hoặc tuổi thá» chưa hết mà tá»± mình là m chết non, hoặc ham mê dâm dục, nóng nảy là m cà n, vô cá»› mà tá»± vẫn nên đặt ra địa ngục nà y, giam cầm những hồn phách ấy, phải chịu vô cùng khổ sở để Ä‘á»n cái tá»™i khi còn ở trên dương gian. Nay anh Ä‘i tìm Äại Ngá»c là vô cá»› mà tá»± hãm mình đấy. Vả chăng Äại Ngá»c đã vá» Thái Hư ảo cảnh, muốn tìm thì phải dốc lòng tu dưỡng rồi cÅ©ng có lúc gặp nhau. Nếu không yên pháºn thì sẽ chịu cái tá»™i tá»± mình chết non, bị giam và o âm ty, chỉ có thể gặp cha mẹ mà thôi, không thể gặp Äại Ngá»c được(#10).
Ngưá»i ấy nói xong, lấy ra má»™t hòn đá trong ống áo, nhằm bụng Bảo Ngá»c mà ném.
Bảo Ngá»c vừa nghe câu chuyện xong, lại bị hòn đá ném trúng bụng, sợ quá muốn vá» nhà ngay, chỉ giáºn không biết đưá»ng. Äang lúc dùng dằng, bá»—ng nghe bên kia có ngưá»i gá»i anh ta, anh ta ngoảnh lại thì chẳng phải ai, mà là Giả mẫu, Vương phu nhân, Bảo Thoa, Táºp Nhân Ä‘ang vây bá»c chung quanh, vừa khóc vừa gá»i, còn mình thì vẫn nằm ở trên giưá»ng, nhìn lại thấy đèn sáng trên bà n, giăng soi ngoà i cá»a, vẫn là cõi Ä‘á»i gấm vóc, thế giá»›i phồn hoa. Té ra là giấc chiêm bao. Cả ngưá»i anh ta mồ hôi lạnh toát, cảm thấy trong lòng tỉnh táo. NghÄ© kỹ không còn biết là m thế nà o, chỉ còn thở dà i.
Bảo Thoa vốn biết Äại Ngá»c đã chết rồi, nhưng bá»n Giả mẫu không cho ai nói vá»›i Bảo Ngá»c, sợ bệnh Bảo Ngá»c nặng thêm khó chữa. Riêng Bảo Thoa biết rất rõ bệnh Bảo Ngá»c là vì Äại Ngá»c mà ra, còn chuyện mất ngá»c chỉ là việc phụ, cho nên cô ta muốn nhân dịp nói rõ, dù Bảo Ngá»c có Ä‘au đớn chốc lát, nhưng rồi trong lòng dứt khoát, thần hồn ổn định, má»›i dá»… chữa được. Giả mẫu và Vương phu nhân không hiểu dụng ý cá»§a Bảo Thoa trách cô ta hấp tấp. Sau thấy Bảo Ngá»c tỉnh lại, há» má»›i yên lòng, láºp tức sai ngưá»i ra thư phòng má»i thầy thuốc há» Tất và o xem mạch.
Thầy thuốc xem mạch xong, nói:
- Lạ tháºt! Bây giá» xem ra mạch trầm và yên, tinh thần đã an, khà uất đã tan, ngà y mai dùng thuốc Ä‘iá»u trị, có thể khá»e được.
Nói xong, ông ta Ä‘i ra. Má»i ngưá»i Ä‘á»u an tâm ra vá». Ban đầu Táºp Nhân cÅ©ng trách Bảo Thoa đáng lẽ không nên để lá»™ chuyện, nhưng không tiện nói ra. Lúc vắng ngưá»i, Oanh Nhi cÅ©ng nói vá»›i Bảo Thoa:
- Cô nóng quá!
Bảo Thoa nói:
- Mà y biết cái gì? Hay dở đã có ta.
Bảo Thoa mặc cho ngưá»i ta chê bai, không hỠđể ý, chỉ dò xem tâm bệnh cá»§a Bảo Ngá»c, dùng cách chữa ngầm.
Qua má»™t hôm, tinh thần cá»§a Bảo Ngá»c đã thấy dần dần tỉnh táo, mặc dầu có khi nghÄ© đến Äại Ngá»c, thần sắc vẫn còn ngÆ¡ ngẩn. Nhá» có Táºp Nhân từ từ khuyên giải:
- Ông lá»›n chá»n cô Bảo là ngưá»i hiá»n háºu, không bằng lòng cô Lâm vì cô Lâm tÃnh tình kỳ quặc, sợ dá»… chết non. Cụ sợ cáºu không rõ dở hay Ä‘ang ốm lại đâm ra hoảng hốt, nên gá»i Tuyết Nhạn đến lừa cáºu...
Bảo Ngá»c vẫn cứ Ä‘au lòng và chảy nước mắt. Muốn tìm cách chết, nhưng lại nghÄ© đến câu chuyện trong chiêm bao vừa rồi, sợ bà và mẹ giáºn, không thể Ä‘i cho đà nh. Lại nghÄ© Äại Ngá»c đã chết, Bảo Thoa là ngưá»i hạng nhất, má»›i tin rằng “nhân duyên và ng đá†quả nhiên định sẵn, do đó cÅ©ng khuây khá»a Ãt nhiá»u.
Bảo Thoa xem chừng không ngại gì lắm, trong lòng cÅ©ng yên. Trước hết, cô ta chăm chú là m tròn bổn pháºn gia đình đối vá»›i Giả mẫu và Vương phu nhân rồi sau tìm cách là m cho Bảo Ngá»c khuây khá»a. Bảo Ngá»c tuy chưa thể ngồi dáºy luôn, nhưng thưá»ng thấy Bảo Thoa ngồi trước giưá»ng nên táºt cÅ© lại nổi lên.
Bảo Thoa thưá»ng Ä‘em những lá»i khuyên giải: “Cần nhất là phải giữ gìn thân thể. Cáºu vá»›i tôi đã là vợ chồng, có phải chỉ trong má»™t lúc đâuâ€. Bảo Ngá»c tuy không bằng lòng, lắm ná»—i ban ngà y thì Giả mẫu, Vương phu nhân, Tiết phu nhân thay phiên nhau ở đó, ban đêm Bảo Thoa Ä‘i ngá»§ riêng má»™t mình. Giả mẫu lại sai ngưá»i hầu hạ nên phải an tâm tÄ©nh đưá»ng. Bảo Ngá»c lại thấy Bảo Thoa tÃnh nết dịu dà ng, dần dần cÅ©ng Ä‘em lòng yêu mến Äại Ngá»c chuyển sang Bảo Thoa má»™t phần nà o.
ChÃnh đêm Bảo Ngá»c là m lá»… thà nh hôn ban ngà y Äại Ngá»c đã mê sảng Ä‘i rồi, chỉ còn thở thoi thóp. Lý Hoà n và Tá» Quyên khóc lóc, chết Ä‘i sống lại. Äến chiá»u bệnh tình lại có vẻ dịu Ä‘i. Äại Ngá»c hÆ¡i hé mắt, hình như muốn uống nước. Lúc đó, Tuyết Nhạn đã Ä‘i, bên mình chỉ có Lý Hoà n và Tá» Quyên. Tá» Quyên liá»n lấy thìa bạc nhá» múc chè quế viên hòa vá»›i nước quả lê đổ cho cô ta hai ba thìa. Äại Ngá»c nhắm mắt nghỉ má»™t lát, trong lòng như mê như tỉnh. Lúc ấy Lý Hoà n thấy Äại Ngá»c hÆ¡i tỉnh lại biết đó là lúc hồi dương(#11) trước khi tắt thở, nhưng còn có thể ná»a ngà y nữa má»›i chết, nên trở vá» thôn Äạo Hương lo liệu công việc má»™t lát. Äại Ngá»c mở mắt ra nhìn chỉ thấy Tá» Quyên và bà vú cùng mấy a hoà n nhá», liá»n má»™t tay nằm lấy tay Tá» Quyên, cố hết sức nói:
- Ta là ngưá»i bá» Ä‘i rồi! Em hầu ta mấy năm nay, ta cÅ©ng định rồi chúng ta ở chung má»™t chá»—, không ngá» ta...
Nói đến đó lại thở dốc lên, nhắm mắt nằm nghỉ. Tá» Quyên thấy Äại Ngá»c nắm chặt tay mình không chịu buông cÅ©ng không dám động Ä‘áºy, xem bá»™ dạng cô ta có phần khá hÆ¡n buổi sá»›m, tưởng rằng có thể khá»e trở lại. Tá» Quyên nghe nói câu ấy lại cảm thấy lạnh buốt cả ngưá»i. Hồi lâu Äại Ngá»c lại nói:
- Em Æ¡i, ta ở đây không có ai là bà con, thân ta vốn trong sạch, thế nà o em cÅ©ng bảo há» phải đưa ta vá»!
Nói đến đó lại nhắm mắt không nói nữa, tay dần dần nắm chặt lại, hơi thở hổn hển nhưng thở ra thì mạnh thở và o thì nhẹ, rồi thở dốc lên rất dữ.
Tá» Quyên hoảng sợ, vá»™i và ng sai ngưá»i Ä‘i má»i Lý Hoà n.
Vừa khi đó Thám Xuân cũng đến. TỠQuyên thấy Thám Xuân vội và ng nói khẽ:
- Cô Ba ơi! Nhìn cô Lâm chút nà y!
Nói đến đó, nước mắt chảy như mưa. Thám Xuân bước tá»›i, sá» tay Äại Ngá»c thì đã lạnh rồi, con mắt cÅ©ng không có thần.
Thám Xuân và Tá» Quyên Ä‘ang khóc và gá»i ngưá»i múc nước lau rá»a cho Äại Ngá»c, thì Lý Hoà n đã vá»™i và ng chạy đến. Ba ngưá»i gặp nhau, không kịp nói chuyện.
Äang lau rá»a, chợt thấy Äại Ngá»c buá»™t miệng kêu:
- Bảo Ngá»c! Bảo Ngá»c! Anh tháºt...(#12)
Nói đến tiếng “tháºtâ€, cả ngưá»i toát mồ hôi lạnh ra, không nói gì nữa. Bá»n Tá» Quyên vá»™i và ng đỡ lấy, mồ hôi cà ng toát ra, ngưá»i lạnh dần.
Thám Xuân và Lý Hoà n cuống quÃt, gá»i ngưá»i vén tóc, mặc áo, chỉ thấy hai con mắt cá»§a Äại Ngá»c trợn ngược má»™t cái. Thương ôi!
Hương hồn một mối tan theo gió,
Sầu nặng ba canh giấc mộng xa.
Lúc Äại Ngá»c tắt thở, chÃnh là giỠăn cưới cá»§a Bảo Thoa. Bá»n Tá» Quyên Ä‘á»u khóc ầm lên. Lý Hoà n, Thám Xuân nghÄ© Äại Ngá»c hà ng ngà y tháºt đáng thương yêu, mà giỠđây lại cà ng tá»™i nghiệp, nên Ä‘á»u Ä‘au lòng khóc mãi. Vì quán Tiêu Tương cách phòng cưới cá»§a Bảo Ngá»c rất xa, nên không ai nghe thấy. Má»i ngưá»i Ä‘ang khóc lóc thảm thiết thì xa xa thoảng nghe có tiếng âm nhạc vá»ng đến, lắng tai nghe lại thoảng như không. Thám Xuân và Lý Hoà n chạy ra ngoà i, chỉ thấy gió lay cà nh trúc, giăng xế đầu tưá»ng, cảnh tượng rất là thê lương ảm đạm! Há» gá»i vợ Lâm Chi Hiếu đến, đặt cho Äại Ngá»c nằm ngay ngắn rồi cắt ngưá»i coi sóc chỠđến sáng má»›i đưa tin cho Phượng Thư biết.
Phượng Thư thấy Giả mẫu và Vương phu nhân Ä‘ang rối rÃt. Giả ChÃnh thì sắp lên đưá»ng. Bảo Ngá»c cà ng mê mẩn, chÃnh là lúc bối rối vô cùng, nếu nói việc Äại Ngá»c chết, sợ Giả mẫu và Vương phu nhân cà ng thêm Ä‘au xót, không khéo đâm ốm. Phượng Thư đà nh phải má»™t mình và o vưá»n. Äến quán Tiêu Tương, Phượng Thư cÅ©ng khóc má»™t hồi, gặp Lý Hoà n, Thám Xuân, Phượng Thư biết là má»i việc Ä‘á»u đã đầy đủ liá»n nói:
- Tốt lắm! Nhưng tại sao vừa rồi các ngưá»i không nói, là m cho tôi hoảng lên?
Thám Xuân nói:
- Vừa rồi trong lúc tiá»…n cha tôi lên đưá»ng, nói là m sao được?
- Thôi chị và cô thương lấy cô ta vá»›i. Tôi còn phải vá» bên ấy chạy chữa cho cá»§a oan gia kia. Nhưng việc nà y tháºt rắc rối. Hôm nay mà không trình rõ thì không được, nếu trình rõ thì lại sợ cụ không sao chịu nổi.
Lý Hoà n nói:
- ThÃm vỠđó, liệu chừng mà là m, có tiện thì trình má»›i được.
Phượng Thư gáºt đầu, vá»™i và ng ra vá». Äến chá»— Bảo Ngá»c, nghe thầy thuốc nói không can gì. Giả mẫu và Vương phu nhân đã hÆ¡i yên tâm. Phượng Thư tránh mặt Bảo Ngá»c, thong thả Ä‘em chuyện Äại Ngá»c nói rõ. Giả mẫu và Vương phu nhân nghe nói Ä‘á»u giáºt mình. Giả mẫu nước mắt già n giụa, nói:
- Tháºt là ta là m nó chết đấy! Nhưng con bé ấy cÅ©ng ngốc quá!
Giả mẫu muốn và o vưá»n khóc Äại Ngá»c, nhưng lại lo cho Bảo Ngá»c, nên nghÄ© khó xá». Bá»n Vương phu nhân nÃn khóc cùng nhau khuyên Giả mẫu:
- Thân thể của cụ là quan hệ hơn cả, còn việc sang bên kia thì cũng không cần.
Giả mẫu không biết là m thế nà o, đà nh phải để một mình Vương phu nhân đi, và nói:
- Chị sang bên ấy, khấn vá»›i linh hồn cháu Lâm, không phải ta nỡ lòng không đến đưa cháu, chỉ vì thân sÆ¡ có khác. Cháu là cháu ngoại ta, cÅ©ng là chá»— thân thiết, nhưng so vá»›i Bảo Ngá»c thì nó còn thân hÆ¡n. Nếu Bảo Ngá»c có mệnh hệ nà o thì ta mặt mÅ©i nà o mà thấy cha nó?
Nói đến đó Giả mẫu lại khóc. Vương phu nhân khuyên:
- Cụ rất yêu cô Lâm, nhưng sống chết là do ông trá»i định sẵn. GiỠđây cô ta đã chết rồi, mình có hết lòng cÅ©ng không là m thế nà o được, chi bằng dùng lá»… hạng nhất để tống táng cô ta, má»™t là gá»i tá» tấm lòng cá»§a chúng ta; hai là âm hồn cá»§a bà cô và cháu ngoại cÅ©ng được yên nÆ¡i chÃn suối.
Giả mẫu nghe đến đó, cà ng khóc rống lên. Phượng Thư sợ Giả mẫu thương cảm quá, lại biết Bảo Ngá»c cÅ©ng không tỉnh táo lắm, liá»n âm thầm sai ngưá»i đến nói dối: “Bảo Ngá»c Ä‘ang tìm bà đấy.â€
Giả mẫu nghe nói, má»›i nÃn khóc mà há»i:
- Lại có việc gì thế?
- Có việc gì đâu, chắc là chú ấy nhớ bà đấy thôi.
Giả mẫu vá»™i và ng vịn và o vai Trân Châu Ä‘i sang. Phượng Thư cÅ©ng theo sau. Äi được ná»a đưá»ng, gặp Vương phu nhân ở bên kia Ä‘i vá» nói lại đầu Ä‘uôi cho Giả mẫu nghe, cố nhiên Giả mẫu lại thương xót, nhưng vì định sang nhà Bảo Ngá»c, đà nh phải ngáºm buồn nuốt lệ mà nói:
- Äã thế thì ta cÅ©ng không qua nữa, mặc các ngưá»i lo liệu lấy thôi. Ta mà nhìn thấy nó thì lòng cà ng Ä‘au xót. Váºy các ngưá»i lo liệu sao cho chu tất là được.
Vương phu nhân và Phượng Thư nhất nhất vâng lá»i, Giả mẫu má»›i sang Bảo Ngá»c. Thấy Bảo Ngá»c, Giả mẫu há»i:
- Cháu là m gì mà tìm ta?
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Äêm hôm qua cháu thấy em Lâm đến nói định vá» Nam. Cháu nghÄ© không ai giữ được, nên nhá» bà giữ cô ấy lại há»™ cháu.
Giả mẫu nghe nói, trả lá»i:
- ÄÆ°á»£c! Cháu cứ yên lòng.
Táºp Nhân đỡ Bảo Ngá»c nằm xuống.
Giả mẫu Ä‘i ra, đến phòng Bảo Thoa. Lúc đó Bảo Thoa chưa vá» lá»… hồi môn, cho nên thấy ai cÅ©ng có vẻ bẽn lẽn. Thấy Giả mẫu mặt đầy ngấn lệ, cô ta bưng trà lại. Giả mẫu bảo ngồi xuống, Bảo Thoa nghiêng mình ngồi hầu. rồi há»i:
- Nghe nói em Lâm ốm, không biết đã đỡ chưa?
Giả mẫu nghe câu ấy, nén không được, nước mắt ròng ròng liá»n nói:
- Cháu Æ¡i, ta nói vá»›i cháu, cháu đừng nói lại vá»›i thằng Bảo Ngá»c, chÃnh vì em Lâm cháu nên má»›i là m cho cháu chịu bao sá»± thiệt thòi! Giá» cháu là cháu dâu rồi, nên ta má»›i nói vá»›i cháu: Hiện nay em Lâm cháu đã chết hai ba ngà y rồi, chết đúng cái giá» cưới cháu đấy. GiỠđây bệnh cá»§a Bảo Ngá»c cÅ©ng là vì con bé ấy. Cháu trước cÅ©ng ở trong vưá»n, chắc cÅ©ng rõ Ä‘iá»u đó.
Bảo Thoa nghe nói, má đỠá»ng lên, nghÄ© đến Äại Ngá»c chết, lại rÆ¡i nước mắt.
Giả mẫu nói chuyện má»™t lúc rồi vá». Từ đó Bảo Thoa cứ nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, tìm má»™t kế nà o đó, nhưng không dám hấp tấp, chá» khi vá» hồi môn rồi, má»›i nghÄ© ra má»™t kế như vừa kể ở trên. Quả nhiên lúc nà y thấy Bảo Ngá»c khá hÆ¡n trước Ãt nhiá»u và sau nà y nói chuyện, má»i ngưá»i cÅ©ng không cần phải để ý như trước.
Riêng phần Bảo Ngá»c, tuy bệnh tình đã ngà y má»™t đỡ dần, nhưng mối si tình không sao gỡ sạch, nhất định cứ đòi Ä‘i khóc Äại Ngá»c má»™t chuyến. Giả mẫu biết bệnh Bảo Ngá»c chưa hết, không muốn cho nghÄ© ngợi miên man. Khốn ná»—i lòng anh ta uất ức khó chịu, bệnh cứ khi tăng khi giảm thất thưá»ng. Thầy thuốc cÅ©ng Ä‘oán ra tâm bệnh ấy, nên bảo cứ để cho anh ta được cởi mở ná»—i uất ức rồi lại dùng thuốc Ä‘iá»u trị thì mau khá»e hÆ¡n. Bảo Ngá»c nghe nói, láºp tức đòi qua quán Tiêu Tương.
Giả mẫu đà nh phải bảo ngưá»i nhà đưa cái ghế trúc đến, đỡ Bảo Ngá»c ngồi lên, Giả mẫu và Vương phu nhân liá»n Ä‘i trước.
Äến quán Tiêu Tương, thấy quan tà i cá»§a Äại Ngá»c, Giả mẫu nghẹn ngà o khóc hết nước mắt. Bá»n Phượng Thư khuyên lÆ¡n mãi má»›i nÃn. Vương phu nhân cÅ©ng khóc má»™t hồi. Lý Hoà n má»i Giả mẫu và Vương phu nhân và o nhà trong tạm nghỉ, nước mắt hãy còn lã chã không thôi.
Bảo Ngá»c đến nÆ¡i, nghÄ© lại khi mình chưa ốm, vẫn thưá»ng đến đây, ngà y nay nhà còn kia, ngưá»i đâu mất, trước đây thân máºt dưá»ng nà o, mà nay kẻ khuất ngưá»i còn, tránh sao khá»i ná»—i lòng thương cảm. Nhịn không được anh ta khóc òa lên. Sợ Bảo Ngá»c má»›i ốm dáºy mà đau thương quá độ, ai nấy Ä‘á»u tá»›i khuyên can. Bảo Ngá»c khóc lóc chết Ä‘i sống lại. Má»i ngưá»i đỡ anh ta Ä‘i nghỉ. Những ngưá»i Ä‘i theo như Bảo Thoa, Ä‘á»u khóc rất thảm thiết. Bảo Ngá»c đòi gá»i cho được Tá» Quyên tá»›i để há»i rõ khi cô Lâm chết có nói những gì. Từ Quyên vẫn giáºn Bảo Ngá»c, nay thấy thế, trong lòng cÅ©ng đã nguôi nguôi, lại có Giả mẫu và Vương phu nhân ở đây, nên không dám trách móc gì Bảo Ngá»c, liá»n Ä‘em chuyện cô Lâm ốm trở lại, đốt khăn tay, đốt táºp thÆ¡ như thế nà o và những câu nói cá»§a cô ta trước khi tắt thở Ä‘á»u kể lại tưá»ng táºn. Bảo Ngá»c lại khóc lóc đến ná»—i khản cả tiếng. Thám Xuân nhân tiện cÅ©ng nói đến chuyện khi Äại Ngá»c sắp chết dặn đưa linh cữu vá» Nam. Giả mẫu và Vương phu nhân lại khóc lần nữa. May được Phương Thư khéo léo tìm lá»i khuyên giải, má»›i dần dần dẹp Ä‘i. Rồi há» má»i bá»n Giả mẫu ra vá». Bảo Ngá»c không thể nà o bá» cho dứt, nhưng vì Giả mẫu bắt buá»™c mãi, đà nh phải miá»…n cưỡng vá» phòng.
Giả mẫu là ngưá»i nhiá»u tuổi, từ khi Bảo Ngá»c bị ốm, đêm ngà y không yên, hôm nay lại khóc lóc má»™t tráºn, cảm thấy nóng đầu choáng váng, mặc dù vẫn lo cho Bảo Ngá»c, không thể đà nh tâm, nhưng cÅ©ng không thể gắng gượng được nữa, đà nh phải vá» phòng nằm nghỉ. Vương phu nhân lại Ä‘au bụng khó chịu, cÅ©ng vá» phòng ngay, sai Thái Minh sang giúp Táºp Nhân trông nom và dặn:
- Nếu Bảo Ngá»c lại thương khóc, thì mau mau báo cho ta biết.
Bảo Thoa biết Bảo Ngá»c trong lúc nà y thế nà o cÅ©ng không quên Äại Ngá»c được, nên chỉ dùng lá»i bóng gió khuyên răn. Bảo Ngá»c lại sợ Bảo Thoa lo lắng, nên cÅ©ng đà nh yên tâm nuốt lệ. NghÄ© má»™t đêm, ngưá»i cÅ©ng tạm yên ổn. Sáng sá»›m hôm sau, má»i ngưá»i đến thăm, thấy Bảo Ngá»c thân hình hư nhược, nhưng vá» phần tâm bệnh thì bá»›t được mấy phần. Từ đó há» chăm lo tẩm bổ thêm, là m cho Bảo Ngá»c dần dần trở lại khá»e hẳn. Giả mẫu may không sinh ốm, chỉ có Vương phu nhân bụng Ä‘au vẫn chưa khá»i. Hôm đó Tiết phu nhân sang thăm, thấy tinh thần Bảo Ngá»c hÆ¡i khá, thì cÅ©ng yên lòng.
Má»™t hôm, Giả mẫu má»i riêng Tiết phu nhân qua bà n bạc, và nói:
- TÃnh mệnh cá»§a Bảo Ngá»c tháºt là nhá» dì cứu cho. GiỠđây chắc không can gì nữa, chỉ thiệt thòi cho con cháu thôi. Nay Bảo Ngá»c đã Ä‘iá»u dưỡng hÆ¡n ba tháng, thân thể bình phục như thưá»ng, lại hết tang quà phi rồi, chÃnh nên là m lá»… hợp hoan, nhá» dì lo liệu và chá»n ngà y nà o tốt thì là m.
Tiết phu nhân nói:
- à cụ rất hay, phải há»i tôi là m gì? Con Bảo tuy vụng vá» nhưng trong lòng rất sáng suốt, tÃnh tình cá»§a cháu, ngà y thưá»ng cụ cÅ©ng đã biết rồi. Mong vợ chồng nó hòa thuáºn vá»›i nhau, từ nay cụ cÅ©ng đỡ lo; chị tôi cÅ©ng thá»a dạ, mà tôi cÅ©ng được yên lòng. Xin cụ cứ định ngà y Ä‘i. Thế có má»i bà con không?
- Việc nà y là má»™t việc quan hệ thứ nhất trong Ä‘á»i cá»§a Bảo Ngá»c và cháu, huống chi đã tốn bao nhiêu công phu xoay xở bây giá» má»›i được yên ổn, thể nà o ta cÅ©ng phải vui nhá»™n mấy ngà y. Bà con thì Ä‘á»u má»i hết. Má»™t là thá»a lòng mong ước, hai là chúng ta uống chén rượu mừng, cÅ©ng không uổng công tôi lo lắng bấy lâu.
Tiết phu nhân nghe xong, cố nhiên là vui mừng, liá»n nói ra ý cá»§a mình định sắm đồ nữ trang cho con. Giả mẫu nói:
- Chúng ta thân lại thêm thân. Tôi nghÄ© cÅ©ng không cần như thế. Nếu nói là đồ dùng thì trong nhà chúng nó đã đầy ứ lên rồi; hoặc giả trong bụng con Bảo có thÃch cái gì thì dì cho nó mấy cái. Nhưng tôi xem con Bảo không phải là đứa hay nghÄ© ngợi, chứ như tÃnh khà con cháu ngoại nhà tôi thì khác hẳn, nên nó không thá».
Nghe váºy, Tiết phu nhân cÅ©ng chảy nước mắt.
Vừa lúc ấy Phượng Thư Ä‘i và o, cưá»i nói:
- Bà và cô lại nghĩ gì thế?
Tiết phu nhân nói:
- Ta với cụ nói đến em Lâm chị nên đau lòng.
Phượng Thư cưá»i, nói:
- Bà và cô đừng Ä‘au lòng. Cháu vừa nghe được câu chuyện buồn cưá»i, nói cho bà và cô nghe.
Giả mẫu lau nước mắt, nói:
- Không biết mà y định chá»c ngưá»i nà o đây? Mà y cứ nói Ä‘i để ta và dì nghe. Nếu nói mà không cưá»i được, ta không nghe đâu.
Trước khi nói, Phượng Thư dang hai tay ra, khom lưng lại mà cưá»i, chưa biết là chị ta nói chuyện gì.
|

12-07-2008, 07:11 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 99
Giữ phép công bá»n hầu ác cùng nhau phá lệ
Xem tin báo ông cáºu già đâm ra lo phiá»n
Phượng Thư thấy Giả mẫu và Tiết phu nhân nghÄ© đến Äại Ngá»c mà đau lòng, liá»n nói:
- Cháu có câu chuyện buồn cưá»i nói cho bà và cô nghe.
Chưa kể chuyện chị ta đã cưá»i trước, rồi nói:
- Bà và cô thá» nghÄ© xem câu chuyện nà y ở đâu? ChÃnh là chuyện cá»§a cô dâu chú rể má»›i nhà ta đấy.
Giả mẫu nói:
- Là m sao rồi?
Phượng Thư giơ tay ra:
- Má»™t ngưá»i ngồi như thế nà y, má»™t ngưá»i đứng như thế nà y, má»™t ngưá»i ngoảnh Ä‘i như thế nà y, má»™t ngưá»i xoay lại như thế nà y, má»™t ngưá»i lại...
Nói đến đó Giả mẫu đã cưá»i ồ lên và bảo:
- Mà y nói rõ Ä‘i thôi! Äó không phải chuyện hai vợ chồng nhà nó, mà chỉ là mà y chá»c cho ngưá»i ta khó chịu đấy.
Tiết phu nhân cÅ©ng cưá»i, nói:
- Cháu cứ nói thẳng đi thôi, đừng là m trò nữa.
Phượng Thư mới nói:
- Cháu vừa đến nhà chú Bảo, nghe có tiếng mấy ngưá»i Ä‘ang cưá»i, cháu tưởng là ai, khi nhòm và o song cá»a, thì ra em Bảo Ä‘ang ngồi bên cạnh giưá»ng; chú Bảo Ä‘ang đứng dưới đất. Chú Bảo cứ nắm ống áo em Bảo mà nói: “Chị Bảo! Sao chị không biết nói nữa? Chị chỉ nói má»™t câu thì nhất định bệnh tôi khá»i hẳn.†Em Bảo cứ ngoảnh mặt tránh mãi. Chú Bảo lại vái rồi nắm lấy tay áo em Bảo. Em Bảo hoảng lên, giáºt má»™t cái, chú Bảo vì má»›i ốm dáºy, chân còn yếu, liá»n ngã đè lên mình em Bảo. Em Bảo cuống quÃt đỠmặt lên, và nói: “Cáºu bây giá» lại cà ng lẩn thẩn hÆ¡n trước…â€
Nói đến đó Tiết phu nhân và Giả mẫu Ä‘á»u cưá»i rÅ© rượi.
Phượng Thư lại nói:
- Chú Bảo đứng dáºy, cưá»i nói: “May ngã má»™t cái má»›i là m cho tiếng nói cá»§a chị báºt ra được?â€
Tiết phu nhân cưá»i, nói:
- Äó là con Bảo quái gở như thế thôi. Äiá»u đó có can gì? Äã là vợ chồng thì cưá»i cưá»i nói nói có sợ gì. Nó lại không thấy anh Liá»…n và cháu à ?
Phượng Thư mặt Ä‘á», nói:
- Cô nói gì thế? Cháu nói câu chuyện vui để cho cô đỡ buồn, mà cô lại Ä‘em cháu ra là m trò cưá»i.
Giả mẫu cÅ©ng cưá»i, nói:
- Phải như thế má»›i được. Vợ chồng tuy cần hòa thuáºn, nhưng cÅ©ng phải có chừng má»±c. Ta yêu con Bảo chỉ vì có cái đức tÃnh tôn trá»ng ấy. Ta vẫn lo thằng Bảo còn Ä‘iên Ä‘iên, dại dại, nay cháu thấy thế, thì ra nó đã tỉnh táo hÆ¡n trước nhiá»u rồi. Cháu thá» nói xem có chuyện gì buồn cưá»i nữa không?
Phượng Thư nói:
- Mai đây chú Bảo là m lá»… hợp hôn, rồi bà thông gia bế cháu ngoại, lúc bấy giá» không phải là chuyện buồn cưá»i nữa hay sao.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Ta vá»›i dì còn Ä‘ang tưởng nhá»› em Lâm cháu, mà y đến chá»c chúng ta cưá»i đã đà nh, sao lại còn văng tục ra nữa. Mà y không để cho chúng ta tưởng nhá»› em Lâm à ? Mà y đừng có hà há»ng cho lắm, em Lâm giáºn mà y đấy. Sau nà y mà y đừng và o vưá»n má»™t mình, coi chừng nó nắm lấy, nó không nghe cho đâu!
Phượng Thư cưá»i nói:
- Khi gần chết, cô ta nghiến răng nghiến lợi chỉ giáºn chú Bảo, chứ có giáºn cháu đâu.
Giả mẫu và Tiết phu nhân nghe nói, vẫn cho là chuyện đùa, nên không để ý, rồi nói:
- Thôi cháu đừng có vÆ¡ quà ng vÆ¡ xiên nữa, ra bảo các ông ngoà i ấy chá»n ngà y tốt để là m lá»… hợp hoan cho Bảo Ngá»c thôi.
Phượng Thư vâng lá»i, nói chuyện má»™t lúc nữa, rồi ra ngoà i bảo ngưá»i xem ngà y tốt, để bà y cá»— bà n, hát xướng và má»i khách. Bệnh Bảo Ngá»c tuy đã là nh, có lúc Bảo Thoa cao hứng, dở sách ra bà n luáºn vá»›i chồng vá» việc sách vở. Cái gì Bảo Ngá»c thưá»ng thấy thì nhá»› được, còn nói vá» trà thông minh thì khác trước xa. ChÃnh anh ta cÅ©ng không hiểu ra sao. Bảo Thoa biết vì mất ngá»c thông linh nên má»›i như thế. Chỉ có Táºp Nhân vẫn thưá»ng nói:
- Tại sao mà khiếu thông minh cá»§a cáºu trước kia mất đâu cả? Äáng lẽ ra cáºu quên cái táºt xấu kia Ä‘i thì tốt hÆ¡n, đằng nà y, tÃnh khà vẫn như cÅ©, mà sao riêng vỠđạo lý lại mù má» như thế?
Bảo Ngá»c nghe nói, cÅ©ng không giáºn, chỉ cưá»i hì hì. Có lúc Bảo Ngá»c cứ tùy ý chÆ¡i đùa, may nhá» Bảo Thoa khuyên lÆ¡n, cÅ©ng đỡ phóng túng Ãt nhiá»u. Táºp Nhân đỡ phải nói năng, chỉ biết hết sức hầu hạ. Các a hoà n khác ngà y thưá»ng vốn mến phục đức tÃnh hiá»n háºu cá»§a Bảo Thoa, nên thảy Ä‘á»u vui vẻ yên lặng.
Nhưng Bảo Ngá»c vốn không ưa động không ưa tÄ©nh, thưá»ng cứ muốn và o vưá»n chÆ¡i. Bá»n Giả mẫu sợ anh ta cảm nắng cảm lạnh, lại sợ anh ta nhìn cảnh thương tình. Tuy linh cữu Äại Ngá»c đã Ä‘em để và o cái am ngoà i thà nh, nhưng quán Tiêu Tương vẫn còn đó; ngưá»i mất nhà còn, tránh sao khá»i gây nên bệnh cÅ©? Vì thế má»i ngưá»i không cho anh ta và o vưá»n. Äã thế trong số các chị em, Bảo Cầm đã vá» nhà Tiết phu nhân rồi, Tương Vân thì vì Sá» hầu và o kinh, gá»i vá» nhà , mà lại gần ngà y vá» nhà chồng, nên chỉ có lần ăn cưới Bảo Ngá»c, và lần bà y tiệc rượu mừng là đến và cÅ©ng chỉ ở bên nhà Giả mẫu. Vì nghÄ© rằng Bảo Ngá»c đã lấy vợ, mà mình cÅ©ng sắp vá» nhà chồng, cho nên cô ta không cưá»i đùa như trước. Có lúc cô ta đến chÆ¡i, thì cÅ©ng chỉ nói chuyện vá»›i Bảo Thoa; khi gặp Bảo Ngá»c chẳng qua chỉ chà o há»i mà thôi. Hình Tụ Yên thì sau khi Nghênh Xuân vá» nhà chồng rồi, liá»n vỠở vá»›i Hình phu nhân. Chị em há» Lý cÅ©ng Ä‘á»u ra ngoà i, đôi khi đến chÆ¡i vá»›i thÃm Lý, cÅ©ng chẳng qua đến chá»— các bà và bá»n chị em, chà o há»i xong, liá»n đến chá»— Lý Hoà n, ở má»™t và i hôm rồi vá» ngay. Vì thế ở trong vưá»n bây giá» chỉ có Lý Hoà n, Thám Xuân và TÃch Xuân.
Giả mẫu muốn đưa cả bá»n Lý Hoà n ra, nhưng vì sau khi Nguyên phi qua Ä‘á»i, trong nhà việc nà y việc khác xảy ra luôn, không lúc nà o rảnh mà lo việc ấy. Hiện nay khà trá»i ngà y má»™t nóng thêm, trong vưá»n còn ở được, nên chỠđến mùa thu sẽ dá»i.
Giả ChÃnh Ä‘em theo mấy ngưá»i giúp việc giấy tá» từ kinh Ä‘i. Ngà y Ä‘i đêm nghỉ. Äến tỉnh Giang Tây, yết kiến quan trên xong, Giả ChÃnh đến nÆ¡i là m việc là m lá»… nháºn ấn, láºp tức Ä‘iá»u tra các kho lương thá»±c trong các châu, các huyện. Giả ChÃnh xưa nay là m quan ở kinh, chức lang trung cÅ©ng là chức quan rảnh. Dù có lúc ra là m quan ở ngoà i nhưng lại là giáo chức, không liên quan gì đến việc cai trị. Vì thế những Ä‘iá»u xấu xa như khấu bá»›t lương gạo, bóp nặn dân Ä‘en, tuy có nghe ngưá»i ta bà n tán, nhưng bản thân chưa há» trải qua, chỉ má»™t lòng muốn là m ông quan tốt. Ông ta liá»n cùng bá»n giúp việc bà n bạc, yết thị nghiêm cấm những Ä‘iá»u xấu xa kia, và hiểu thị há»… tra ra thì sẽ trình quan trên trị tá»™i. Ban đầu má»›i đến, quả nhiên bá»n lại dịch Ä‘á»u sợ, liá»n dùng đủ cách để xoi bói, kiếm chác, nhưng lại gặp phải Giả ChÃnh là ngưá»i cố chấp. Bá»n ngưá»i nhà theo hầu Giả ChÃnh lúc ở kinh không hỠđược chút lợi lá»™c gì cả, trông mong mãi má»›i được chá»§ nhà bổ nháºm quan ngoà i, bèn mượn tiếng để vay nợ sắm sá»a áo quần cho có thể diện. Há» cứ nghÄ© há»… đến chá»— là m quan là sẽ kiếm chác dá»… dà ng. Không ngá» Giả ChÃnh có cái thói ngây ngô, tháºt thà muốn trừng trị những thói tệ, các quan châu huyện đưa lá»… váºt đến ông ta nhất thiết không nháºn. Bá»n thư biện trong bụng tÃnh thầm: “Mình chỉ gắng ná»a tháng nữa là áo quần cầm hết, mà nợ há» cÅ©ng giục gấp, biết là m thế nà o? Mình thấy rõ những đồng bạc trắng xóa trước mặt mà không sao nắm được.†Bá»n lÃnh lệ cÅ©ng nói:
- Các ông chẳng mất vốn mất lãi gì, chứ bá»n chúng tôi má»›i tháºt là oan! Bá» ra bao nhiêu tiá»n, lo má»™t chức canh cá»a, nay đã hÆ¡n má»™t tháng, chằng há» vá»› được má»™t đồng xu, chắc chắn theo hầu vị chá»§ nà y không là m gì mà được vốn. Ngà y mai chúng tôi kéo cả bè lên xin nghỉ hết.
Ngà y hôm sau bá»n lÃnh hầu quả nhiên đến há»p đủ mặt và xin nghỉ. Giả ChÃnh chẳng biết ra sao, liá»n nói:
- Muốn đến cũng do các anh, muốn đi cũng do các anh, đã chê ở đây không tốt thì cứ tùy ý thôi.
Bá»n lÃnh hầu vùng vằng há»n giáºn Ä‘i ra, chỉ còn lại bá»n ngưá»i nhà . Há» liá»n bà n vá»›i nhau:
- Ngưá»i Ä‘i được thì Ä‘i rồi, còn bá»n mình không Ä‘i được, cÅ©ng phải nghÄ© cách gì chứ!
Trong đó có má»™t ngưá»i coi cá»a, tên gá»i Lý Tháºp nói:
- Các anh chẳng biết nhẫn nại gì hết, có việc gì mà hoảng lên thế? Vì trước có ngưá»i đầu xâu cá»§a hỠở đấy không lẽ tôi lại ra lo thay cho há». Bây giá» há» Ä‘á»u đói chạy hết cả rồi. Các anh hãy xem cái bản lÄ©nh cá»§a tôi đây, thế nà o ông chá»§ cÅ©ng phải theo tôi cho mà xem. Nhưng các anh phải đồng lòng, cùng giúp nhau kiếm Ãt tiá»n vá» nhà mà tiêu. Nếu các anh không theo tôi, tôi cÅ©ng mặc, tôi cÅ©ng chẳng cần gì các anh!
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Ông Tháºp nà y! Ông chá»§ Ä‘ang tin ông hÆ¡n, nếu ông để mặc thì chúng tôi chết mất.
Lý Tháºp nói:
- Äừng có cái lối thấy tôi giÆ¡ mặt ra, được tiá»n được bạc rồi lại bảo tôi ăn phần hÆ¡n. Cái trò rối từ trong nhà rối ra khó coi lắm đấy.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Ông cứ yên tâm, là m gì có việc ấy. Dầu cho chẳng được bao lăm, còn hÆ¡n là cứ phải moi tiá»n lưng ra.
Äang nói thì thấy ngưá»i thư biện ở phòng lương thá»±c chạy đến tìm ông Hai Chu. Lý Tháºp ngồi trên ghế, vắt chân chữ ngÅ©, ưỡn bụng ra, nói:
- Tìm ông ta là m gì?
Ngưá»i thư biện buông tay xuống, cưá»i lấy lòng mà nói:
- Ông lá»›n tá»›i nháºm chức đã hÆ¡n má»™t tháng, các quan châu huyện thấy giấy cáo thị cá»§a ông lá»›n nghiêm ngặt, biết rằng khó lòng nói chuyện, cho nên đến bây giá» còn chưa mở kho. Nếu quá hạn váºn tải, thì các ông đến đây là m gì?
- Anh đừng có nói báºy! Ông lá»›n ta là ngưá»i có căn cÆ¡, đã nói thế nà o là là m thế ấy. Hai hôm nay đáng lẽ ra đã gá»i công văn Ä‘i thúc giục rồi, vì tôi nói hãy hoãn lại Ãt hôm, cho nên má»›i tạm dừng lại. Váºy thì anh tìm ông Hai Chu để là m gì?
- CÅ©ng chỉ là dò xem việc gá»i công văn thúc giục ra sao thôi, có việc gì khác đâu.
- Lại nói báºy! Vừa rồi tôi nói gá»i công văn thúc giục, rồi anh cÅ©ng luôn miệng nói nhảm. Äừng có cái thói thầm thầm thụt thụt đến bà n việc gì đó. Tôi sẽ trình vá»›i quan đánh anh và đuổi anh Ä‘i đấy.
- Nhà tôi ở nha môn đây đã ba Ä‘á»i, cÅ©ng có Ãt nhiá»u thể diện vá»›i ngưá»i ngoà i; trong nhà cÅ©ng đủ ăn, có thể giữ gìn khuôn phép hầu hạ quan lá»›n cho đến khi ngà i thăng quan tiến chức chứ không đến ná»—i như những kẻ chá» có gạo mà bá» và o nồi ấy.
Rồi anh ta chà o:
- Chà o ông Hai, tôi đi đây.
Lý Tháºp đứng dáºy, cưá»i vui vẻ nói:
- Ông nà y tháºt không biết đùa! Ngưá»i ta vừa nói mấy câu đã nóng mặt.
- Không phải tôi nóng mặt, nếu tôi nói gì nữa, lại không liên lụy đến thanh danh của ông Hai à ?
Lý Tháºp lại gần nắm tay ngưá»i thư biện nói:
- Ông hỠgì?
- Không dám, tôi há» Thiá»m, tên là Há»™i, lúc nhá» cÅ©ng có ở kinh mấy năm.
- Ông Thiá»m nà y! Tôi nghe tiếng ông đã lâu, anh em chúng tôi Ä‘á»u như nhau cả. Có việc gì, chiá»u tá»›i, chúng ta nói chuyện.
- Ai chẳng biết ông Lý là ngưá»i biết việc, ông vừa dá»a tôi má»™t tiếng mà tôi đã khiếp run lên đấy.
Nói xong, hai ngưá»i cùng cưá»i rồi chia tay nhau.
Äêm ấy Lý Tháºp cùng ngưá»i thư biện bà n bạc lầm rầm đến ná»a đêm. Hôm thứ hai, Lý Tháºp tìm lá»i để dò Giả ChÃnh, bị ông ta mắng cho má»™t tráºn nên thân. Cách hôm sau Giả ChÃnh có việc Ä‘i chà o khách dặn dò ngưá»i nhà chá» sẵn. Má»i ngưá»i vâng lá»i. Chá» má»™t lúc lâu, đồng hồ đã đánh ba tiếng, trên công đưá»ng không thấy trống đánh, gá»i mãi má»›i có ngưá»i tá»›i. Giả ChÃnh từ trong bước ra, chỉ có má»™t ngưá»i nha dịch Ä‘i dẹp đưá»ng. Giả ChÃnh cÅ©ng không há»i, từ dưới thá»m, bước lên kiệu ngồi, chá» bá»n phu kiệu má»™t hồi lâu má»›i đủ ngưá»i khênh kiệu ra trước cá»a nha môn, pháo chỉ nổ má»™t tiếng. Tất cả bá»n nhạc công chỉ có má»™t ngưá»i đánh trống và má»™t ngưá»i thổi kèn.
Giả ChÃnh nổi giáºn, nói:
- Má»i hôm còn khá, sao hôm nay không ai đến như thế?
Ngước mắt nhìn bá»n coi việc thì kẻ trước ngưá»i sau, rá»i rạc không ra hà ng ngÅ© gì cả. Giả ChÃnh đà nh phải miá»…n cưỡng Ä‘i chà o khách, rồi vá», truyá»n gá»i bá»n là m lo buổi hầu đến định đánh. Ngưá»i nói vì không có mÅ©; ngưá»i nói vì áo lÃnh Ä‘em cầm mất; lại có ngưá»i nói, ba hôm nay không có cÆ¡m ăn nên khênh không được. Giả ChÃnh tức giáºn đánh mấy ngưá»i, rồi cÅ©ng cho qua. Cách mấy hôm, ngưá»i đầu bếp lên lấy tiá»n, Giả ChÃnh Ä‘em số bạc ở nhà đến, giao cho anh ta. Sau đó cảm thấy má»i việc không vừa ý, so vá»›i lúc ở kinh thì khó khăn hÆ¡n nhiá»u, ông ta không biết là m thế nà o, liá»n gá»i Lý Tháºp đến há»i:
- Bá»n ngưá»i theo ta đến đây, sao Ä‘á»u thay đổi tÃnh cách như thế? Anh phải trông nom chứ. Hiện nay số bạc đưa đến, đã tiêu hết rồi. Bạc lương trong kho thì Ä‘ang còn cháºm, phải sai ngưá»i vá» kinh lấy.
Lý Tháºp thưa:
- Hôm nà o tôi chẳng nhắc nhở há»! Nhưng không biết tại sao bá»n há» lại thá» Æ¡, là m tôi cÅ©ng không có cách nà o, ông lá»›n bảo vá» nhà lấy bạc thì lấy bao nhiêu? Bây giá» nghe nói ở nhà quan tiết độ mấy hôm nay là m lá»… sinh nháºt, các quan phá»§, quan đạo Ä‘á»u đưa lá»… mừng hà ng ngà n vạn lạng bạc. Äây ta định mừng bao nhiêu?
- Sao không nói sớm?
- Ông lá»›n là ngưá»i rất sáng suốt. Chúng ta má»›i bắt đầu đến đây lại không năng Ä‘i lại vá»›i các quan khác, ai chịu tin cho mình biết? Há» chỉ trông cho ông lá»›n đừng Ä‘i mừng quan tiết độ, để mong già nh chức quan cá»§a ông lá»›n.
- Nói nhảm! Chức quan cá»§a ta là do hoà ng thượng trao cho, không lẽ vì việc ta không Ä‘i mừng sinh nháºt quan tiết độ mà há» có thể cách chức ta à ?
- Ông lá»›n nói cÅ©ng đúng. Nhưng kinh đô cách đây xa lắm, trăm việc Ä‘á»u do quan tiết độ tâu lên, ông ta nói tốt thì được tốt ông ta nói xấu thì phải chịu xấu. Äến khi rõ việc ra thì đã cháºm rồi. Ngay cả cụ và bà lá»›n ai chẳng muốn cho ông lá»›n là m quan tỉnh ngoà i vẻ vang hiển hách?
Giả ChÃnh nghe mấy câu ấy, trong bụng cÅ©ng đã hiểu, liá»n nói:
- Ta định há»i anh sao anh không nói trước?
- Tôi vốn không dám nói, nay ông lá»›n đã há»i đến, không nói thì ra tôi không có lương tâm mà nói ra thì sợ ông lá»›n lại nổi giáºn.
- Cốt sao anh nói cho có lý.
- Bá»n thÆ¡ lại và nha dịch, Ä‘á»u mất tiá»n để mua việc là m ở nha môn nà y, ai lại không nghÄ© đến việc phát tà i, ai lại không phải nuôi sống gia đình kia chứ? Từ khi ông lá»›n nháºm chức tá»›i nay, chưa há» thấy là m việc gì cho nước nhà , mà đã nghe ngưá»i ta bà n tán đầy đưá»ng.
- Dân gian nói những gì?
- Dân gian nói: "Äại phà m các quan má»›i nháºm chức, cáo thị cà ng nghiêm ngặt thì cà ng nghÄ© đến cách xoay tiá»n. Vì các quan châu huyện sợ hãi sẽ phải đưa tiá»n bạc nhiá»u.†Lúc thu lương thá»±c, bá»n nha dịch cứ nói, theo lệnh cấm cá»§a quan đạo má»›i, không dám lấy tiá»n, nhưng há» lại dây dưa là m khó dá»…. Nhân dân ở hương thôn chỉ muốn mất má»™t Ãt tiá»n để mau xong việc. Vì thế há» không khen ông lá»›n là tốt mà lại cho là không am hiểu dân tình. Như quan lá»›n ná» ngưá»i há» ta(#13) là ngưá»i ông lá»›n rất thân, chẳng mấy năm đã leo lên chức cao nhất. Äó cÅ©ng chỉ vì ông ta thông hiểu cách là m việc, biết là m cho trên hòa dưới thuáºn đó thôi.
Giả ChÃnh nghe đến đấy, quát:
- Nói nhảm! Ta mà không thông hiểu cách là m việc à ? Nếu nói trên hòa dưới thuáºn thì bảo ta cÅ©ng như há», cÅ©ng phưá»ng mèo chuá»™t chung giưá»ng hay sao?
- Tôi vì hết lòng trung thực không chút giấu giếm mới dám nói ra. Nếu ông lớn cứ thế mà là m, đến khi công chẳng thà nh, danh chẳng đạt, lại bảo là tôi không có lương tâm. Thực ra tôi có dám giấu ông lớn gì đâu?
- Theo anh nên thế nà o?
- CÅ©ng chẳng có gì khác, ông lá»›n nên nhân khi còn khá»e mạnh, trong nhà có ngưá»i giúp đỡ, cụ bà còn sáng suốt, mà chăm lo lấy việc mình là hÆ¡n. Nếu không thì không đầy má»™t năm nữa, tiá»n nhà cÅ©ng hết, mà từ trên đến dưới ai cÅ©ng oán giáºn, sẽ cho rằng ông lá»›n là m quan ngoà i, tất nhiên là kiếm được tiá»n mà thu giấu Ä‘i để tiêu riêng. Nhỡ ra gặp má»™t và i việc khó khăn thì ai còn chịu giúp ông lá»›n nữa. Lúc bấy giá» không những không là m được việc gì, có ăn năn cÅ©ng không kịp.
- Cứ như anh thì ta phải là m ông quan tham nhũng à ? Việc mất mạng không quan hệ bằng bôi nhỠcông nghiệp của ông cha mới được hay sao?
- Ông lá»›n là ngưá»i rất sáng suốt, lại không thấy mấy vị quan phạm tá»™i năm xưa hay sao? Mấy vị đó Ä‘á»u thân vá»›i ông lá»›n, ông lá»›n thưá»ng nói há» là m quan thanh liêm giỠđây thanh danh cá»§a há» ra sao rồi? Lại có mấy vị thân thÃch, xưa nay ông lá»›n cứ nói há» là không tốt. Thế mà tá»›i nay ngưá»i thì đổi đến nÆ¡i tốt ngưá»i thì thăng chức. Cho nên cốt là m sao cho khéo là được. Ông lá»›n nên biết: CÅ©ng phải lo cho dân mà cÅ©ng phải lo cho chức quan cá»§a mình. Nếu như ý ông lá»›n, không cho phép các quan châu huyện được má»™t đồng tiá»n, thì những công việc bên ngoà i ai lo cho? Chỉ cốt sao bá» ngoà i ông lá»›n vẫn giữ được tiếng thanh liêm, còn những việc quanh co ở bên trong cứ mặc chúng tôi lo liệu không can ngại gì đến ông lá»›n cả. Chúng tôi đã theo hầu chá»§, thì thế nà o cÅ©ng phải Ä‘em hết lương tâm ra mà là m việc.
Giả ChÃnh bị Lý Tháºp nói cho má»™t hồi, trong bụng bối rối, liá»n nói:
- Ta cần phải giữ gìn tÃnh mệnh. Các anh mà gây chuyện ra thì ta không biết đến đâu.
Nói xong, ông ta và o phòng trong.
Từ đó, Lý Tháºp là m mưa là m gió, cấu kết trong ngoà i kéo bè kéo cánh lừa phỉnh Giả ChÃnh là m việc, quả nhiên việc gì cÅ©ng chu đáo, việc gì cÅ©ng vừa lòng. Vì thế Giả ChÃnh chẳng những không nghi, mà lại tin cáºy. Lúc đó cÅ©ng có mấy nÆ¡i phát giác, nhưng quan trên thấy Giả ChÃnh chất phác trung háºu, nên cÅ©ng không tra xét. Riêng có bá»n môn khách giúp việc giấy tá» là nhìn xa thấy rá»™ng, gặp dịp cÅ©ng có Ä‘em lá»i khuyên can. Nhưng Giả ChÃnh không tin, nên cÅ©ng có ngưá»i từ việc mà đi; cÅ©ng có ngưá»i thân thiết vá»›i Giả ChÃnh thì ở trong giúp đỡ. Nhá» váºy việc chuyên chở xong xuôi, không bị thiệt hại và quá thá»i hạn.
Má»™t hôm, Giả ChÃnh rảnh việc, ngồi trong phòng xem sách. Bá»—ng phòng công văn trình lên má»™t bức thư, ngoà i bì đỠlà : “Công văn cá»§a quan Tổng chế trấn thá»§ các xứ ở Hải Môn đệ gởi nha môn quan lương đạo tỉnh Giang Tâyâ€. Giả ChÃnh mở ra xem thấy viết:
“Kim Lăng bạn cÅ©, lân lý tình sâu. Năm trước khi vá» là m việc ở kinh, mừng được gần gÅ©i bên cạnh, lòng yêu rá»§ tá»›i, hứa kết Châu Trần, đến nay cảm kÃch không quên. Chỉ vì được Ä‘iá»u ra là m quan miá»n ven biển, chưa dám vá»™i vã nà i xin, trong dạ băn khoăn, than thở vì ná»—i không có duyên gặp gỡ. Nay nghe ngá»±a xe xa tá»›i, thá»±c là thá»a dạ bình sinh. ÄÆ°Æ¡ng định sang mừng, thì thÆ¡ tiên đến trước. Chốn biên đình thêm phần rạng rỡ, kẻ vÅ© phu nà y xiết đỗi đội Æ¡n. Tuy cách bể khÆ¡i, cÅ©ng nhá» phúc âm. Mong không bá» nÆ¡i thấp hèn, dây leo nương tá»±a. Cháu bé đã dược Ä‘oái thương, thục nữ vẫn nghe nết tốt. Nếu dược nháºn lá»i, xin nhá» ngưá»i mối. ÄÆ°á»ng sá dầu xa, nước sông cÅ©ng tiện; dám đâu trăm cá»— rước dâu, xin dá»n thuyá»n tiên để đợi. Thư tiên má»™t bức, kÃnh chúc thăng quan và cầu xin y ước. Äang khi cầm bút, khôn xiết mong chá».
Em là Chu Quỳnh cúi đầu.â€
Giả ChÃnh xem xong, nghÄ© bụng: “Nhân duyên con cái, quả nhiên là có tiá»n định. Năm trước vì thấy ông ta là m quan ở kinh, lại là ngưá»i là ng, xưa nay thân thiết vá»›i nhau, lại thấy thằng con xinh xắn nên ở trong tiệc rượu đã nói đến chuyện nà y. Nhưng vì chưa nhất định, nên cÅ©ng không nói vá»›i ngưá»i nhà . Sau đó ông ta được Ä‘iá»u Ä‘i là m quan ở miá»n ven biển, hai bên cÅ©ng không nói đến nữa. Không ngá» nay mình thăng nháºm đến đây, ông ta lại viết thư đến há»i. Ta xem đôi bên cÅ©ng môn đăng há»™ đối mà con ông ta cùng vá»›i Thám Xuân thì cÅ©ng vừa đôi. Nhưng vì ta chưa đưa gia quyến đến đây, đà nh phải viết thư bà n vá»›i ngưá»i nhà đã.â€
Giả ChÃnh Ä‘ang lưỡng lá»± thì thấy ngoà i cá»a lại đưa và o má»™t công văn, má»i lên tỉnh há»p bà n công việc. Giả ChÃnh đà nh phải sắp xếp lên tỉnh, chá» quan tiết độ sai phái. Má»™t hôm ở tỉnh rảnh việc ngồi trong công quán, thấy trên bà n chồng nhiá»u giấy báo tin tức việc quan, Giả ChÃnh lấy xem hết. Xem đến má»™t tá» thuá»™c bá»™ hình, thấy viết như thế nà y: "Xin báo vá» việc tên hà nh thương là Tiết bà n quê ở Kim Lăng... " Giả ChÃnh giáºt nẩy mình: “Nguy to? Äã đệ án lên rồi!" Liá»n chú ý xem tiếp thì ra việc Tiết Bà n đánh chết Trương Tam, đút lót cho bá»n nhân chứng, bịa đặt ngá»™ sát. Giả ChÃnh vá»— bà n nói:
- Thôi, thế là hết!
Lại xem xuống phần dưới, thấy viết:
- Theo tá» tư cá»§a viên kinh doanh tiết độ sứ: “Nguyên Tiết Bà n vốn ngưá»i Kim Lăng, Ä‘i qua huyện Thái Bình, nghỉ ở hà ng nhà há» Lý mà không quen biết gì vá»›i ngưá»i bán rượu ở hà ng ấy là Trương Tam cả. Ngà y tháng năm ná», Tiết Bà n bảo chá»§ hà ng dá»n rượu để cùng uống vá»›i Ngô Lương, ngưá»i ở huyện Thái Bình. Tiết Bà bảo Trương Tam lấy rượu, nhưng chê không ngon, bắt đổi thứ tốt, Trương Tam nói: “Rượu đã mua rồi… không thể đổi được†Tiết Bà n thấy anh ta ương ngạnh, cầm bát rượu hắt và o giữa mặt, không ngá» hắt mạnh quá, lại vừa gặp khi Trương Tam Ä‘ang cuối xuống nhặt đũa, thà nh ra nhỡ tay, Ä‘áºp đúng thóp Trương Tam. Y đầu chảy máu, má»™t chốc thì chết. Chá»§ hà ng là há» Lý tá»›i chữa không kịp, liá»n tin cho mẹ Trương Tam biết. Mẹ anh ta đến xem, thấy con đã chết, liá»n trình lý dịch địa phương, lên huyện trình báo. Viên tri huyện trước tá»›i khám nghiệm. Ngưá»i khám thương tÃch nói bị thương má»™t chá»—, xương vỡ má»™t tấc ba phân, và má»™t chá»— bện sưá»n, rồi tư lên phá»§ xét lại. Quan phá»§ cho rằng Tiết Bà n thá»±c vì hắt rượu nhỡ tay, ném bát đánh lầm, là m chết Trương Tam, chiếu theo tá»™i ngá»™ sát, cho phép ná»™p tiá»n chuá»™c tá»™i, theo luáºt đấu sát. Chúng tôi xét kỹ những lá»i khai cá»§a các ngưá»i là m chứng và bà con ngưá»i chết, trước sau không ăn khá»›p nhau. Lại tra luáºt đấu sát có ghi chú: “Tranh nhau gá»i là đấu, đánh nhau gá»i là ẩuâ€. Phải tháºt không có tranh nhau, đánh nhau gì mà bất thình linh bị chết thì má»›i khép và o án ngá»™ sát được, Váºy nên giao cho quan tiết độ ở đấy xét rõ sá»± tình định án cho đúng mà trình lên. Nay cứ tá» sá»› cá»§a quan tiết độ, thì Tiết Bà n vì Trương Tam không chịu đổi rượu, liá»n nắm lấy tay Trương Tam và đánh má»™t đấm và o bên sưá»n. Trương Tam mắng lại, bị Tiết Bà n ném bát rượu, là m bị thương nặng ở thóp, xương nát óc chết tươi tức khắc. Như thế thì cái chết cá»§a Trương Tam là do Tiết Bà n dùng bát rượu đánh bị thương nặng mà gây nên. Cần phải bắt Tiết Bà n Ä‘á»n mạng, chiếu luáºt đấu sát, khép Tiết Bà n và o tá»™i giảo giám háºu Ngô lương khép tá»™i trượng đồ. Các quan phá»§ huyện xét há»i không tháºt, xin nên... " Dưới bà i báo nà y chua: “Bà i nà y chưa hết".
Giả ChÃnh vì Tiết phu nhân nhá» mình nên đã xin vá»›i tên tri huyện. Nếu há» xin chiếu chỉ nhà vua xét há»i việc nà y sẽ liên lụy đến mình, ông ta lo lắng, liá»n tìm tá» báo tiếp sau đó mở xem, thì lại không đúng, đà nh cứ lục Ä‘i lục lại, xem hết chồng báo rút cục chẳng có tá» nà o tiếp theo tá» báo đã Ä‘á»c, trong bụng bối rối ngá» vá»±c cà ng thêm lo sợ, ông ta Ä‘ang bá»±c mình thì thấy Lý Tháºp Ä‘i và o nói:
- Má»i ông lá»›n và o hầu, trong nha môn đã đánh hai hồi trống.
Giả ChÃnh vẫn cứ ngÆ¡ ngác như không nghe gì cả. Lý Tháºp lại má»i lần nữa. Giả ChÃnh nói:
- Việc nà y biết xỠtrà ra sao?
Lý Tháºp nói:
- Ông lá»›n có Ä‘iá»u gì lo nghÄ© thế?
Giả ChÃnh Ä‘em việc xem báo nói cho anh ta nghe.
Lý Tháºp nói:
- Ông lá»›n cứ yên tâm, nếu trong bá»™ định thế là còn nhẹ cho cáºu Tiết đấy! Khi ở kinh, tôi nghe nói cáºu Tiết ở trong hà ng rượu gá»i má»™t số đà n bà con gái đến, uống rượu say rồi gây chuyện, đánh anh hầu rượu chết tươi. Tôi lại nghe nói chẳng những đã nhá» quan huyện, mà còn nhá» cáºu Hai Liá»…n, tung ra má»™t số tiá»n, thông đồng vá»›i các nha môn. Không biết tại sao mà ở bá»™ không là m cho xong. Nay việc dù vỡ lở, quan bênh vá»±c cho nhau, nhiá»u lắm chỉ phạm cái tá»™i xét không đúng, bị cách chức là cùng, Ä‘á»i nà o há» chịu nháºn câu chuyện ăn tiá»n ấy? Ông lá»›n không cần lo lắng là m gì, để chúng tôi dò xem, đừng là m nhỡ việc quan trên.
Giả ChÃnh nói:
- Các anh là m gì mà biết? Tiếc thay cho quan tri huyện chỉ vì một chút tình mà là m mất cả chức quan còn không biết có mang tội hay không?
- Bây giá» lo nghÄ© cÅ©ng vô Ãch, ngoà i kia ngưá»i ta chá» chá»±c đã lâu rồi, má»i ông lá»›n Ä‘i ngay thôi.
|

12-07-2008, 07:12 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 100
Là m há»ng mất dịp tốt, Hướng Lăng gây mối oán thù
Thương em lấy chồng xa, Bảo Ngá»c cảm tình ly biệt
Giả chÃnh tá»›i hầu quan tiết độ, đến ná»a ngà y vẫn không thấy ra, bên ngoà i bà n tán xôn xao. Lý Tháºp cÅ©ng không dò ra việc gì, liá»n nghÄ© đến câu chuyện trên tá» quan báo cÅ©ng đâm hoảng. Chá» mãi má»›i thấy Giả ChÃnh Ä‘i ra, Lý Tháºp chạy lại đón. Không kịp chá» vá» nhà , đến chá»— vắng ngưá»i, Lý Tháºp há»i ngay:
- Ông lá»›n và o lâu thế, có việc gì quan trá»ng không?
Giả ChÃnh cưá»i nói:
- Không có việc gì, chỉ vì quan Tổng chế Trấn Hải là bà con vá»›i quan tiết độ, nên viết thư nhá» ngưá»i nâng đỡ cho ta, vì thế nói chuyện lâu và ngưá»i còn bảo: “Chúng ta bây giá» cÅ©ng là bà con rồi".
Lý Tháºp nghe nói, trong lòng mừng rỡ, cà ng bạo gan, liá»n hết sức xúi giục Giả ChÃnh nên bằng lòng việc hôn nhân ấy.
Giả ChÃnh nghÄ© bụng: “Không biết Tiết Bà n can ngại như thế nà o, ở tỉnh ngoà i tin tức không thông, khó bá» lo liệu. Khi vỠđến nha môn cá»§a mình, Giả ChÃnh sai ngưá»i nhà vá» kinh thăm dò, nhân tiện trình Giả mẫu biết, nếu như Giả mẫu bằng lòng, thì đón cô Ba vỠđây. Ngưá»i nhà vâng lá»i, vá» kinh trình lại vá»›i Vương phu nhân, rồi và o bá»™ lại há»i dò, thì nghe nói phần Giả ChÃnh chẳng bị liên quan gì, chỉ có quan tri huyện Thái Bình bị cách chức. Ngưá»i ấy láºp tức biên tá» thiếp cho Giả ChÃnh yên lòng, còn mình ở lại chá» tin.
Tiết phu nhân vì vụ án mạng cá»§a Tiết Bà n, mất không biết bao nhiêu tiá»n bạc cho các quan, má»›i được định tá»™i ngá»™ sát tư lên. Bà ta định gán hiệu cầm đồ cho ngưá»i ta, để dà nh bạc chuá»™c tá»™i. Không ngá» bá»™ hình bác lá»i xét ấy Ä‘i. Bà ta lại phải nhá» ngưá»i vung ra má»™t số tiá»n nữa mà vẫn không ăn thua gì, vẫn bị khép và o tá»™i chết, giam lại để chá» mùa thu sẽ xét.
Tiết phu nhân vừa giáºn vừa thương, ngà y đêm khóc lóc. Bảo Thoa thưá»ng thưá»ng qua lại khuyên giải:
- Anh Cả tháºt là vô phúc! Thừa kế cÆ¡ nghiệp cá»§a ông cha to lá»›n như thế, đáng lẽ phải yên pháºn là m ăn má»›i phải. Trước kia ở phương Nam đã là m báºy bạ, câu chuyện chị Hương Lăng đã là quá lắm. May nhá» có thế lá»±c bà con, tốn mất má»™t số tiá»n bạc, thế đã là vô cá»› đánh chết ngưá»i. Äáng lẽ anh ấy phải sá»a lá»—i, ăn ở đứng đắn, và lo phụng dưỡng mẹ già . Ai ngá» tá»›i kinh lại vẫn như thế. Vì anh mà mẹ phải bao phen tức giáºn, khóc hết bao nhiêu nước mắt. Cưới vợ cho anh chỉ cốt sao cho cả nhà được yên ổn qua ngà y. Không ngá» số mệnh như thế, lấy phải ngưá»i vợ lại là ngưá»i lắm chuyện, cho nên anh má»›i bá» nhà ra Ä‘i. Tháºt đúng như tục ngữ nói: “Oan oan tương báo" chẳng được bao lâu đã lại xảy ra việc nà y! Mẹ và anh Hai không phải là không hết lòng. Mất tiá»n không nói lại còn phải lạy lục xin xá» ngưá»i ta. Khốn ná»—i số mệnh cá»§a anh như thế, cÅ©ng chỉ là mình là m mình chịu. Nuôi con cốt để nhá» vả khi tuổi già sức yếu, dầu là con nhà nghèo hèn cÅ©ng biết kiếm bát cÆ¡m vá» nuôi mẹ, có ai lại phá sạch tư gia, bắt mẹ già phải khóc lóc chết Ä‘i sống lại như thế? Con nói không phải, chứ anh là m như thế, tháºt không phải là con, mà chẳng khác gì kẻ oan gia thù địch. Mẹ còn không hiểu Ä‘iá»u đó, chứ khóc đêm khóc ngà y. Äã thế lại còn bị chị ấy trêu tức nữa. Con lại không ở luôn nên nà y để khuyên giải. Thấy mẹ như thế thì con yên lòng sao được? Nhà con tuy nói là ngÆ¡ ngẩn, cÅ©ng không chịu chÆ¡ vá». Hôm trước, cha con sai ngưá»i vá» nói, xem tá» quan báo sợ quá, nên cho ngưá»i vá» lo liệu. Con nghÄ© anh con gây ra chuyện, khiến bao ngưá»i để tâm lo lắng. May con ở gần đây, vẫn còn như Ä‘ang ở vá»›i mẹ, chứ nếu phải Ä‘i xa quê cách biệt, nghe được tin nà y, có lẽ con nhá»› mẹ mà chết mất! Con xin mẹ hãy di dưỡng tinh thần, nhân khi anh con còn sống đây, há»i lại sổ sách các nÆ¡i, có ai nợ mình, hoặc mình nợ ai, cÅ©ng nên má»i ngưá»i đồng sá»± cÅ© đến tÃnh toán xem còn có đồng nà o nữa không.
Tiết phu nhân khóc lóc nói:
- Mấy hôm nay vì việc anh con, nên má»—i khi con vá» không ngoà i việc con khuyên mẹ hoặc mẹ nói việc quan cho con nghe. Con không biết, chứ cái tên “mua hà ng cho nhà vua" ở kinh đã bị xóa rồi; hai hiệu cầm đồ đã bán cho ngưá»i ta và tiêu hết tiá»n rồi. Còn má»™t hiệu nữa thì ngưá»i coi việc trốn mất, hao hụt đến mấy ngà n bạc và đang xảy ra kiện cáo. Anh Hai con ngà y nà o cÅ©ng ở ngoà i lục lá»i sổ sách, số tiá»n ở kinh đã mất đến mấy vạn lạng bạc, đà nh phải rút số bạc chung vốn ở Nam lên và bán nhà ở Ä‘i má»›i đủ. Hai hôm trước đây còn nghe tin đồn nhảm, nói hiệu cầm đồ chung vốn ở miá»n Nam cÅ©ng vì lá»— vốn phải đương cá»a. Nếu quả thế, mẹ còn sống là m sao được nữa!
Nói đến đó, bà ta lại khóc ầm lên. Bảo Thoa cũng khóc, và khuyên:
- Việc tiá»n bạc mẹ lo lắng cÅ©ng không ăn thua, đã có anh Hai lo liệu. Chỉ đáng giáºn bá»n là m công thấy tình cảnh nhà mình suy sụp há» bá» cả Ä‘i, má»—i ngưá»i má»—i nẻo. Con nghe nói há» vá» hùa vá»›i ngưá»i khác đến dá»a dẫm chúng ta. Thế má»›i biết anh lá»›n chừng ấy tuổi đầu mà giao du toà n những bá»n tham ăn tục uống, khi nguy cấp hoạn nạn thì chẳng có má»™t ngưá»i nà o nhìn. Nếu mẹ thương con, xin mẹ nghe lá»i con, mẹ đã có tuổi cần phải giữ gìn đôi chút. Äá»i mẹ chắc không đến ná»—i phải chịu đói, chịu rét đâu. Có Ãt quần áo đồ đạc trong nhà nà y, mẹ cứ để mặc chị ấy. Kể ra cÅ©ng chẳng còn cách nà o hÆ¡n. Bá»n bà già và ngưá»i nhà xem chừng há» cÅ©ng không muốn ở đây nữa, ai đáng vá» thì cho há» vá». Chỉ đáng thương chị Hương Lăng khổ má»™t Ä‘á»i ngưá»i, đà nh cứ để theo mẹ. Nếu thiếu thốn gì, bên con có, cÅ©ng có thể đưa sang Ãt nhiá»u, chắc nhà con cÅ©ng không nói gì đâu. Chị Táºp Nhân cÅ©ng là ngưá»i thá»±c thà đứng đắn. Má»—i lần chị ta nghe việc cá»§a anh con, há»… nhắc đến mẹ là chị ấy khóc. Nhà con cứ tưởng là vô sá»±, nên không lo lắm; nếu mà biết rõ thì cÅ©ng khiếp đến chết Ä‘i được.
Tiết phu nhân không chỠcon gái nói xong, vội bảo:
- Con Æ¡i, con đừng nói vá»›i chồng con! Vì cô Lâm, chồng con định liá»u cả cuá»™c Ä‘á»i, mãi bây giá» má»›i đỡ Ãt nhiá»u. Nếu lại để nó sợ lỡ xảy ra việc gì, chẳng những con Ä‘eo phiá»n não, mà mẹ cÅ©ng hết nÆ¡i nương tá»±a.
- Con cũng nghĩ thế, nên không hỠnói với nhà con.
Äang nói chuyện thì thấy Kim Quế chạy đến gian phòng bên ngoà i, vừa khóc vừa kêu:
- Tao không cần sống nữa đâu! Chồng thì nắm chắc phần chết rồi! Nay chúng ta phá má»™t tráºn, rồi kéo cả lên pháp trưá»ng liá»u mạng má»™t phen!
Vừa nói, chị ta vừa Ä‘áºp đầu và o bức ván ngăn nhà , đầu tóc rÅ© rượi. Tiết phu nhân tức quá, trợn ngược mắt lên, không nói gì. May có Bả Thoa má»™t Ä‘iá»u gá»i chị, hai Ä‘iá»u gá»i chị, Ä‘em lại hÆ¡n lẽ thiệt ra khuyên. Kim Quế nói:
- Cô Æ¡i, giỠđây cô không phải như trước nữa. Hai vợ chồng cô sống vui vẻ, còn tôi là con ngưá»i cô đơn trÆ¡ trá»i, thì giữ thể diện là m gì?
Chị ta nói xong, định chạy ra đưá»ng vá» nhà mẹ. Nhá» có đông ngưá»i giữ lại, khuyên lÆ¡n má»™t hồi lâu chị ta má»›i im. Bảo Cầm sợ quá, từ đó không dám gặp chị ta nữa. Những khi Tiết Khoa ở nhà thì chị ta lại bôi son đánh phấn, rẽ tóc rẽ mà y, ăn mặc rất là lả lÆ¡i kỳ quái, rồi lượn qua ngoà i phòng Tiết Khoa thưá»ng cố ý ho má»™t tiếng. Có khi biết rõ Tiết Khoa ở trong phòng, chị ta cÅ©ng cứ vá» há»i ai ở trong ấy? Lúc gặp Tiết Khoa thì chị ta thướt tha nÅ©ng nịu, há»i han vá» vẩn, vui giáºn thất thưá»ng.
Bá»n a hoà n trông thấy, vá»™i và ng tránh ra. ChÃnh chị ta cÅ©ng không biết gì cả, chỉ má»™t lòng má»™t dạ định là m cho Tiết Khoa mê mẩn để giở mưu kế cá»§a Bảo Thiá»m. Tiết Khoa chỉ có cách tránh, lỡ gặp chị ta, sợ chị ta bướng bỉnh, liá»u lÄ©nh nên cÅ©ng phải chiá»u chuá»™ng Ãt nhiá»u. Kim Quế mê mệt sắc đẹp cá»§a Tiết Khoa, cà ng nhìn cà ng yêu, cà ng nghÄ© cà ng mê, còn phân biệt sao được việc Tiết Khoa tháºt hay giả. Có Ä‘iá»u là bất cứ cái gì Tiết Khoa Ä‘á»u nhá» Hương Lăng cất; áo quần giặt giÅ©, may vá, cÅ©ng nhá» Hương Lăng; khi hai ngưá»i ngẫu nhiên nói chuyện, thấy Kim Quế đến, lại vá»™i và ng lảng ra. Thấy váºy Kim Quế cà ng nổi cÆ¡n ghen, muốn lên tiếng quở trách Tiết Khoa, nhưng lại không nỡ, đà nh phải Ä‘em lòng tức giáºn ngấm ngầm, trút hết lên ngưá»i Hương Lăng. Nhưng sợ đụng chạm đến Hương Lăng, lại mang lá»—i vá»›i Tiết Khoa, thà nh ra Kim Quế cứ phái cắn răng mà nhịn.
Má»™t hôm, Bảo Thiá»m chạy đến, cưá»i hì hì nói vá»›i Kim Quế:
- Mợ có thấy cáºu Hai không?
- Không.
- Tôi đã bảo cái lối đứng đắn giả vá» cá»§a cáºu Hai nhà ta là không tin được. Trước đây chúng ta đưa rượu đến cáºu ấy bảo không hay uống, nhưng vừa rồi tôi thấy cáºu ta sang bên nhà bà , mặt đỠgay, ngưá»i bốc lên mùi rượu. Mợ không tin, chốc nữa đứng trong cá»a nhà ta đây mà chá». Cáºu ấy ở bên kia qua đây, mợ thá» gá»i lại há»i. Xem cáºu ấy nói thế nà o?
Kim Quế nghe nói, trong bụng tức giáºn, liá»n nói:
- Cáºu ta là m gì mà đã ra ngay. HỠđã không có tình nghÄ©a, mình còn há»i là m gì?
Bảo Thiá»m nói:
- Nếu khốn tá» mình sẽ liệu (á(háºu ấy tá» tế thì mình cÅ©ng tá» tế,
Kim Quế nghe nói có lý, liá»n bảo Bảo Thiá»m:
- Mà y xem cáºu ấy đã ra chưa?
Bảo Thiá»m vâng lá»i Ä‘i ra. Kim Quế giở há»™p gương ra soi, xoa má»™t Ãt phấn lên môi, rồi cầm lấy má»™t cái khăn lụa, vừa định Ä‘i ra lại quên mất cái gì trong bụng chẳng biết là m thế nà o. Bá»—ng nghe Bảo Thiá»m ở ngoà i nói:
- Cáºu Hai hôm nay cao hứng tháºt! Uống rượu ở đâu vỠđấy?
Kim Quế nghe nói, biết là Bảo Thiá»m cốt gá»i mình ra, liá»n vá»™i và ng vén mà n Ä‘i ra, thì thấy Tiết Khoa Ä‘ang nói vá»›i Bảo Thiá»m:
- Hôm nay là sinh nháºt cá»§a ông Trương. Tôi bị hỠép không chối được, phải uống ná»a chén, đến bây giá» má Ä‘ang nóng bừng lên đấy.
Nói chưa xong, Kim Quế đã đỡ lá»i:
- Cố nhiên là uống rượu nhà ngưá»i ta thú vị hÆ¡n là uống rượu ở nhà mình.
Tiết Khoa bị chị ta nói chá»c, má cà ng đỠlên, vá»™i và ng chạy lại cưá»i lấy lòng mà nói:
- Chị nói gì thế?
Bảo Thiá»m thấy hai ngưá»i nói chuyện vá»›i nhau, liá»n lẩn tránh và o trong nhà . Ban đầu Kim Quế định vá» là m bá»™ trách Tiết Khoa mấy câu, khốn ná»—i khi thấy gò má anh ta đỠlên, hai mát lỠđỠlại có vẻ thùy mị rất đáng yêu thì tÃnh khà kiêu căng cá»§a mình đã hay Ä‘i đưá»ng nà o hết. Chị ta liá»n cưá»i nói:
- Nói như thế thì phải có ngưá»i bắt ép chú má»›i chịu uống à ?
Tiết Khoa nói:
- Tôi là m gì mà uống được?
- Không uống cÅ©ng tốt, còn hÆ¡n anh chú cÅ©ng vì uống th ra chuyện không hay, rồi sau nà y lấy mợ ấy vá», lại như tôi đây phải chịu cô đơn góa bụa trong khi chồng vẫn sống.
Nói đến đó, đôi con mắt cá»§a chị ta lim dim và hai gò má cÅ©ng á»ng đỠlên. Tiết Khoa nghe câu nói cà ng có vẻ báºy bạ, định bá» chuồn. Kim Quế biết ý, nhưng Ä‘á»i nà o lại chịu, liá»n chạy nắm lấy tay. Tiết Khoa hoảng lên, nói:
- Chị ơi! Phải đứng đắn chứ!
Nói đến đó, cả ngưá»i run lẩy bẩy.
Kim Quế cứ trơ trẽn nói:
- Chú cứ và o đây, tôi nói với chú một câu chuyện rất quan hệ.
Äang khi giằng nhau, bá»—ng sau lưng có ngưá»i gá»i:
- Mợ ơi! Hương Lăng đến đấy.
Kim Quế giáºt nẩy mình, ngoảnh cổ nhìn thì đó là Bảo Thiá»m. Bảo Thiá»m Ä‘ang vạch rèm ra xem hai ngưá»i. Khi ngước đầu lên thấy Hương Lăng từ bên kia lại, nên vá»™i và ng báo cho Kim Quế biết. Kim Quế sợ quá, buông tay ra. Tiết Khoa nhân đấy chạy thoát. Hương Lăng Ä‘ang Ä‘i không để ý, bá»—ng nghe Bảo Thiá»m kêu lên, má»›i thấy Kim Quế Ä‘ang nắm lấy Tiết Khoa, cố sống cố chết kéo và o trong nhà . Hương Lăng sợ quá, tim Ä‘áºp thình thình, vá»™i và ng quay trở vá».
Kim Quế vừa sợ vừa tức, ngÆ¡ ngác nhìn Tiết Khoa chạy Ä‘i, đứng sững ra má»™t lúc lâu, “hừ†lên má»™t tiếng, rồi tiu nghỉu trở vá» phòng. Từ đó chị ta căm giáºn Hương Lăng đến xương tá»§y.
Hương Lăng định đến bên Bảo Cầm, nhưng vừa ra khá»i cá»a nách nhìn thấy thế, sợ quá bá» chạy vá».
Hôm ấy, Bảo Thoa ở bên nhà Giả mẫu, nghe Vương phu nhân nói với Giả mẫu vỠviệc định gả Thám Xuân. Giả mẫu nói:
- Äã là ngưá»i là ng thì hay lắm, nhưng nghe nói thằng bé ấy đã đến nhà ta, tại sao anh ấy không nhắc đến?
- Ngay chúng con cũng không biết.
- Tốt thì tốt đấy, nhưng đưá»ng xa quá. Hiện nay anh ấy là m quan ở đấy, nhưng sau nà y anh ấy đổi Ä‘i nÆ¡i khác thì con nhà mình chẳng lẻ loi sao?
- Hai nhà đá»u là m quan, thì cÅ©ng không thể nói trước được! Chưa chừng bên kia đổi vỠđây cÅ©ng nên. Nếu không thì “lá rụng rồi cÅ©ng xuống gốc câyâ€, biết đâu sau nà y chả có ngà y lại gặp được nhau. Vả lại, nhà con là m quan ở đấy, quan trên đã nói, không lẽ không gả? Chắc là ý nhà con đã quyết, nhưng không dám là m chá»§, nên má»›i sai ngưá»i vá» trình vá»›i cụ.
- Các ngưá»i bằng lòng cà ng hay, nhưng con Ba Ä‘i lần nà y, không biết và i ba năm có vá» nhà được hay không? Cứ thế chắc gì ta được gặp nó má»™t lần nữa.
Nói đến đó, Giả mẫu chảy nước mắt.
- Con gái lá»›n, thế nà o cÅ©ng phải lấy không. Dù gả cho ngưá»i cùng quê cùng quán, nếu không là m quan thì thôi, chứ đã là m quan, thì ai dám chắc ở gần má»™t chá»—? Cốt sao con nó có phúc là tốt. Và như con Nghênh Xuân thì gả gần đấy, nhưng vợ chồng lại hay đánh nhau, tháºm chà cÆ¡m nó cÅ©ng không cho ăn. Nhà ta đưa cái gì đưn, con Nghênh Xuân cÅ©ng không nháºn được. Gần đây nghe nói lại cà ng tệ lắm, mà há» cÅ©ng chẳng cho con kia vá». Há»… hai vợ chồng cãi nhau là thằng kia lại nói nhà mình tiêu mất tiá»n cá»§a nó. Tháºt đáng thương con bé không biết đến bao giá» má»›i mở mà y mở mặt ra được! Hôm trước đấy, nhá»› đến nó, con cho ngưá»i sang thăm, con Nghênh Xuân trốn ở trong phòng bên cạnh, không chịu ra. Bá»n bà già đòi và o cho được, thì thấy trá»i lạnh như thế mà nó chỉ mặc má»™t cái áo cÅ©. Nó nước mắt lưng tròng, nói vá»›i bá»n bà già : “Các bà vỠđừng nói chuyện khổ cá»§a tôi. Äây cÅ©ng là do số pháºn cá»§a tôi mà ra. Các bà vá» dặn bên nhà đừng đưa áo xống, đồ váºt gì đến, chẳng những tôi không được nháºn mà lại thêm tráºn đòn. Nó cho là tôi vá» mách!†Cụ thá» nghÄ© xem chÃnh là gần mà mắt trông thấy đấy, nếu không tá» tế cà ng thêm khó chịu. Thế mà bà Cả cÅ©ng không để ý, ông Cả cÅ©ng cứ Ä‘iá»m nhiên. Hiện giá», con Nghênh Xuân so vá»›i bá»n a hoà n hạng ba ở nhà chúng ta đây cÅ©ng còn kém xa. Con nghÄ© con Thám Xuân tuy không phải con đẻ ra, nhưng nhà con đã biết anh rể rồi, chắc là có tốt má»›i gả. Váºy xin cụ cho chá»n ngà y tốt, sai mấy ngưá»i đưa cháu đến nÆ¡i là m việc cá»§a nhà con, nên như thế nà o, chắc nhà con cÅ©ng sẽ lo liệu chu đáo.
Giả mẫu nói:
- Äã có anh ấy là m chá»§ thì chị cứ thu xếp cho ổn thá»a, chá»n ngà y tốt đưa nó Ä‘i, thế là xong việc.
Vương phu nhân vâng lá»i. Bảo Thoa nghe nói, cÅ©ng không dám lên tiếng, nhưng trong bụng xót thầm: "Trong các cô ở nhà mình cô Ba là trá»™i hÆ¡n cả, nay lại gả Ä‘i xa, thì ngưá»i ở đây tháºt là cà ng ngà y cà ng Ãt.â€
Thấy Vương phu nhân đứng dáºy cáo từ ra vá», Bảo Thoa cÅ©ng đưa ra, rồi quay ngay vá» phòng mình, không nói cho Bảo Thoa biết. Thấy Táºp Nhân Ä‘ang là m việc má»™t mình, Bảo Thoa liá»n Ä‘em câu chuyện vừa rồi nói vá»›i Táºp Nhân, Táºp Nhân cÅ©ng rất lấy là m áy náy.
Vá» phần dì Triệu, nghe tin Thám Xuân lấy chồng xa, lại cà ng vui mừng, nghÄ© bụng: “Cái con nà y ở nhà chẳng coi mình ra gì. Nó có coi mình là mẹ nó đâu. Nó không coi mình bằng con hầu cá»§a nó. Nó lại cứ vá» hùa vá»›i trên bênh vá»±c ngưá»i ngoà i. Có nó ở đây, ngay thằng Hoà n cÅ©ng không mở mặt ra được. Bây giá» cha nó Ä‘em Ä‘i, mình cà ng rảnh rang. Hòng gì sau nà y nó hiếu thảo vá»›i mình nữa. Mong sao nó cÅ©ng như con Nghênh Xuân mình má»›i hả dạ.â€
Dì Triệu vừa nghĩ vừa chạy đến bên Thám Xuân mừng cho cô ta, và nói:
- Cô Æ¡i! Cô là ngưá»i sắp bay cao rồi. Vá» nhà chú rể tất nhiên là tốt hÆ¡n ở đây, chắc cô cÅ©ng bằng lòng. Tôi sinh ra cô bấy lâu, chưa há» nhỠđược gì, dù cho tôi có bảy phần xấu, cÅ©ng còn ba phần tốt, đừng có Ä‘i rồi cô bá» quên ngay tôi.
Thám Xuân nghe nói chẳng có nghÄ©a lý gì cả, nên chỉ cúi đầu là m việc, không nói ná»a lá»i. Dì Triệu thấy cô ta không thèm để ý liá»n vùng vằng bá» Ä‘i.
Thám Xuân vừa tức, vừa buồn cưá»i, lại vừa Ä‘au xót, nên cÅ©ng ngồi chảy nước mắt. Ngồi má»™t lúc rồi cô ta buồn rầu Ä‘i sang bên nhà Bảo Ngá»c.
Bảo Ngá»c há»i:
- Em Ba, anh nghe khi em Lâm chết, em ở bên ấy, đâu như lúc em Lâm chết có tiếng âm nhạc xa xa. Có lẽ cô ta là ngưá»i khác thưá»ng cÅ©ng chưa biết chừng?
Thám Xuân cưá»i:
- Äó là bụng anh nghÄ© thế thôi. Nhưng đêm ấy cÅ©ng lạ, tiếng nhạc gì, không giống như tiếng ta thưá»ng nghe. Lá»i anh nói có lẽ đúng.
Bảo Ngá»c nghe nói, cà ng cho là tháºt. Anh ta lại nghÄ© trước đây khi thần hồn cá»§a mình Ä‘ang phiêu dạt, từng nghe má»™t ngưá»i nói: “Sinh không giống ngưá»i, chết không giống quỉ", chắc cô ta là nà ng tiên xuống trần cÅ©ng nên. Lại nhá»› đến năm ná» trong khi hát trò, hỠđóng vai Hằng Nga, thướt tha lá»™ng lẫy, yêu kiá»u biết chừng nà o!†Má»™t lúc sau, Thám Xuân ra vá». Bảo Ngá»c muốn Tá» Quyên đến ở, láºp tức trình Giả mẫu cho ngưá»i Ä‘i gá»i. Khốn ná»—i Tá» Quyên không bằng lòng, dù cho Giả mẫu và Vương phu nhân sai đến ở. Không có cách gì từ chối, nhưng ở trước mặt Bảo Ngá»c, chị ta cứ than vắn thở dà i. Khi vắng ngưá»i, Bảo Ngá»c nắm lấy tay chị ta, ôn tồn há»i nhá» chuyện Äại Ngá»c nhưng không bao giá» Tá» Quyên trả lá»i tá» tế. Bảo Thoa thầm khen chị ta có lòng thá»§y chung, không há» quở giáºn. Tuyết Nhạn tuy có giúp sức đêm Bảo Ngá»c rước dâu nhưng Bảo Thoa thấy tâm địa cá»§a con nà y không được ngay thẳng lắm, nên trình vá»›i Giả mẫu và Vương phu nhân Ä‘em gả cho má»™t ngưá»i hầu trai, Ä‘i ở nÆ¡i khác. Mụ vú há» Vương thì vẫn nuôi để tiện việc sau nà y đưa linh cữu Äại Ngá»c vá» Nam. Bá»n a hoà n nhá» như Anh Kha thì lại vá» hầu Giả mẫu như trước. Bảo Ngá»c nhân nhá»› Äại Ngá»c, từ cái ná» ra cái kia lại nghÄ© đến những ngưá»i theo hầu Äại Ngá»c cÅ©ng Ä‘á»u tan tác các nÆ¡i, do thêm buồn bá»±c, không biết là m thế nà o; nhưng nghÄ© lại Äại Ngá»c đến chết vẫn còn tỉnh táo, chắc là thoát khá»i cõi trần trở vá» cõi tiên, nên lại vui vẻ. Bá»—ng nghe Táºp Nhân và Bảo Thoa Ä‘ang bà n vá» chuyện Thám Xuân Ä‘i lấy chồng, Bảo Ngá»c nghe rồi kêu “ái chà " má»™t tiếng, ngã lăn ra giưá»ng mà khóc. Bảo Thoa, Táºp Nhân sợ quá, vá»™i và ng chạy lại đỡ dáºy, và há»i:
- Cáºu sao thế?
Bảo Ngá»c nghẹn ngà o không ra tiếng, im lặng giá» lâu má»›i nói:
- GiỠđây không thể sống được nữa! Chị em má»—i ngưá»i tan tác má»—i nÆ¡i. Em Lâm đã thà nh tiên, chị lá»›n đã chết, hà ng ngà y không được vá»›i nhau má»™t chá»—, thế cÅ©ng đà nh. Chị Hai thì gặp phải cái thằng báºy bạ không ra ngưá»i. Nay em Ba lại Ä‘i lấy chồng xa, không sao gặp mặt được nữa? Cô Sá» thì không biết sẽ phải Ä‘i đâu? Em Tiết thì đã có nhà chồng. Bấy nhiêu chị em, chẳng nhẽ không để má»™t ai ở nhà sao? Còn lại má»™t mình tôi để là m gì?
Táºp Nhân vá»™i và ng Ä‘em lá»i khuyên giải.
Bảo Thoa xua tay nói:
- Chị không cần khuyên, để tôi há»i cáºu ấy.
Rồi quay lại há»i Bảo Ngá»c:
- Theo ý cáºu đòi đám chị em phải ở nhà là m bạn vá»›i cáºu cho đến già , đừng ai nghÄ© gì vá» việc lấy chồng phải không? Nếu là ngưá»i khác còn có thể nói cáºu có ý nghÄ© gì. Còn các chị em cá»§a cáºu không cần nói là không gả chồng xa, dẫu có chăng nữa thì cha là m chá»§, cáºu còn có cách gì? Cáºu nghÄ© trong thiên hạ nà y chỉ có má»™t mình cáºu yêu chị em hay sao? Nếu ai cÅ©ng như cáºu cả, ngay tôi đây cÅ©ng không là m bạn vá»›i cáºu được nữa. Ngưá»i ta Ä‘i há»c là cốt cho sáng lẽ, tại sao cáºu cà ng há»c lại cà ng lẩn thẩn thế? như tôi vá»›i cô Táºp Nhân má»—i ngưá»i Ä‘i má»—i nÆ¡i, để cho cáºu Ä‘em hết chị em đến nhà mà ở vá»›i nhau.
Bảo Ngá»c nghe nói, hai tay nắm lấy Bảo Thoa, Táºp Nhân và nói:
- Tôi cÅ©ng biết váºy, Nhưng tại sao mà tan tác sá»›m như thế? Chá» lúc tôi hóa thà nh tro rồi hãy tan, cÅ©ng chưa muá»™n mà !
Táºp Nhân bưng miệng anh ta lại và nói:
- Lại nói nhảm rồi, má»›i hai ngà y nay, ngưá»i cáºu hÆ¡i khá, mợ Hai đã ăn được Ãt nhiá»u cÆ¡m. Nếu bây giá» cáºu lại là m há»ng chuyện thì tôi cÅ©ng mặc kệ đấy.
Bảo Ngá»c thấy hai ngưá»i nói Ä‘á»u có lý, nhưng trong lòng chẳng biết nên như thế nà o, đà nh phải nói:
- Tôi cũng hiểu rõ như thế nhưng trong bụng cứ rối cả lên.
Bảo Thoa cÅ©ng để mặc, nhưng ngấm ngầm bảo Táºp Nhân Ä‘em thuốc viên “định tâm" cho anh ta uống, và khuyên giải từ từ.
Táºp Nhân muốn nói vá»›i Thám Xuân, lúc ra Ä‘i bất tất phải từ biệt Bảo Ngá»c. Bảo Thoa nói:
- Sợ gì việc đó? Hãy thư thả mấy hôm để cáºu ấy tỉnh táo đã rồi để cho anh em há» nói chuyện vá»›i nhau. Vả lại cô Ba rất sáng suốt, không phải hạng ngưá»i giả vá», là m bá»™, thế nà o cÅ©ng có những lá»i khuyên răn, sau nà y cáºu ấy sẽ không như thế nữa đâu.
Äang nói thì bên Giả mẫu sai Uyên Ương tá»›i nói:
- Nghe nói bệnh cÅ© cá»§a Bảo Ngá»c lại phát. Bảo Táºp Nhân khuyên dá»— an tôi, nói vá»›i cáºu ấy đừng có lo nghÄ© vá»› vẩn.
Bá»n Táºp Nhân vâng lá»i, Uyên Ương ngồi má»™t lúc rồi vá». Giả mẫu lại nghÄ© Thám Xuân sắp Ä‘i xa, đồ tư trang tuy chưa cần sắm đầy đủ, nhưng nhất thiết má»i váºt cần dùng Ä‘á»u phải sắm sá»a, liá»n gá»i Phượng Thư đến, nói rõ ý định cá»§a Giả ChÃnh, rồi bảo chị ta lo liệu, Phượng Thư vâng lá»i.
|
 |
|
| |