 |
|

07-01-2009, 06:45 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 96 Hiểm thoát Võ Lâm giáo
Tiếng kêu thất thanh cá»§a Mai Hương chứa đầy ná»—i kinh hoà ng, rõ rà ng bóng ngưá»i đã thình lình xuất hiện trong căn phòng cá»§a y khiến y cảm thấy sợ hãi hết sức.
Vương Hoa cÅ©ng phải giáºt bắn ngưá»i lên luôn.
Mai Hương đã trấn tỉnh tinh thần lại, lạnh lùng nói :
- Ngươi muốn là m gì thế?
Ngưá»i xuất hiện không ai xa lạ, mà chÃnh là U Linh Nữ, tá»· tá»· cá»§a Vương Hoa.
U Linh Nữ Ä‘i rồi đã quay trở lại, đồng thá»i lại thình lình xuất hiện trong phòng cá»§a Mai Hương, đương nhiên Mai Hương phải lấy là m kinh ngạc hết sức.
U Linh Nữ cưá»i nhạt nói :
- Thế nà o? Ngươi cảm thấy bất ngỠchăng?
Mai Hương khẽ gáºt đầu nói :
- Phải, ta đã ngạc nhiên hết sức. Ngươi quay trở lại muốn là m gì đây?
U Linh Nữ mỉm cưá»i nói :
- Ta tìm đệ đệ ta!
Mai Hương ngạc nhiên há»i :
- Äệ đệ cá»§a ngươi?
Vương Hoa tiếp lá»i nói :
- Nà y Mai cô nương, y chÃnh là tá»· tá»· cá»§a ta.
Mai Hương nghe nói thế bất giác ngẩn ngưá»i ra tại chá»— luôn.
U Linh Nữ lạnh lùng nói :
- Nà y Vương đệ, thế là ngươi chẳng khá rồi. Tỷ tỷ đang lo lắng sanh tỠcủa ngươi thế mà ngươi lại trốn ở đây đà m tình thuyết ái để ta phải lo sợ quýnh cả lên.
Vương Hoa gượng cưá»i nói :
Quả tháºt đệ phải xin lá»—i tá»· tá»·.
U Linh Nữ lạnh lùng nói :
- Có thể đi được rồi chứ?
Vương Hoa khẽ gáºt đầu, quay sang hướng Mai Hương nói :
- Mai cô nương, từ biệt nha.
- Ngươi cứ việc đi đi.
Vương Hoa cũng chẳng muốn nói gì nữa, hắn đà nh mang mối tình yêu nồng nà n của Mai Hương mãi mãi ghi nhớ và o ký ức mà thôi.
Hắn theo sau tỷ tỷ U Linh Nữ chạy ngay.
Ra khá»i Võ Lâm giáo, U Linh Nữ láºp tức há»i :
- Nà y Vương đệ, tại sao khi không ngươi lại đà m tình thuyết ái vá»›i y váºy?
Vương Hoa cảm khái thở dà i nói :
- Tháºt ra giữa hai ta có mối ngang trái nà y từ lâu rồi, chỉ vì trước kia đệ không nói cho tá»· tá»· nghe mà thôi.
- Äệ cứ việc nói xem sao?
Vương Hoa bèn mang sá»± việc hắn đã quen biết Mai Hương trong trưá»ng hợp như thế nà o kể lại má»™t cách tỉ mỉ cho U Linh Nữ nghe má»™t phen... sau đó nói tiếp :
- Nếu lúc nãy chẳng nhỠy ra tay cứu đệ, thì đệ đệ quyết không thể thoát được tay của Vương Bán Tiên rồi...
U Linh Nữ cưá»i nhạt nói :
- Thế rồi, đệ vì cảm ơn mà đã yêu y chứ gì?
Vương Hoa lắc đầu nói :
- Äệ cÅ©ng chẳng biết nữa.
- Äệ có biết hai ngưá»i không thể nà o yêu nhau chứ?
- Tại sao thế?
- Vì sư phụ y là kẻ thù của đệ.
- Việc nà y không liên quan gì đến y hết.
- Thế nhưng tình yêu nà y không đơn thuần dung hợp được đâu.
Vương Hoa khẽ gáºt đầu nói :
- Có lẽ như thế.
U Linh Nữ tá»§m tỉm cưá»i nói :
- Sự việc đà nh phải để cho nó tự phát triển thôi. Bây giỠchúng ta khẳng định thì hơi sớm đấy.
U Linh Nữ nói tá»›i đây, dừng lại giây lát, sau đó há»i tiếp :
- Có lấy được hai món báu váºt đó chăng?
Vương Hoa gáºt đầu nói :
- Lấy được rồi.
- Äá»™i Æ¡n trá»i nhiá»u lắm, thế thì đệ hãy mau mau quay trở vá» Ä‘i.
Vương Hoa thoáng suy nghĩ giây lát, nói :
- Thưa tá»· tá»·, ngưá»i Ä‘i chung vá»›i đệ vá» thạch động má»™t chuyến có được chăng?
U Linh Nữ trầm tư giây lát, sau đó gáºt đầu nói :
- Cũng được, tỷ tỷ sẽ đi với ngươi.
- Thế thì đi ngay.
* * * * *
Ngà y thứ ba, Vương Hoa và U Linh Nữ vỠđến thạch động.
Tất cả má»i ngưá»i trông thấy Vương Hoa quay trở vá» hỠđã vui mừng khôn tả, nhất là Ngô Tinh khi trông thấy có cả U Linh Nữ vỠđây, y cà ng thấy há»›n hở hết sức.
Sau khi má»i ngưá»i hà nh lá»… gặp mặt vá»›i nhau, Chương VÄ©nh Kỳ hấp tấp há»i ngay :
- Vương Hoa, ngươi đã lấy được Thủy Tinh Cầu rồi chứ?
Vương Hoa khẽ gáºt đầu đáp :
- Vâng, vãn bối đã lấy được rồi.
Chương Vĩnh Kỳ lấy là m xúc động hết sức.
Vương Hoa lại cất tiếng há»i tiếp :
- Ngô tiá»n bối vỠđây chưa?
- Chưa.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Lần nà y may nhá» Vương Hoa thâu hồi Thá»§y Tinh Cầu được, thế là Chương phu nhân có hy vá»ng cứu trị rồi.
Quỷ Diện Tiên Ông nói :
- Nếu Thá»§y Tinh mỹ nhân không tìm đủ dược váºt theo ra thì vẫn nguy hiểm vô cùng.
Thế rồi Vương Hoa giao Thá»§y Tinh Cầu cho Quá»· Diện Tiên Ông luôn. Quá»· Diện Tiên Ông láºp tức đặt Thá»§y Tinh Cầu và o trong ngưá»i Vương Thu Bình ngay.
Kế đó Võ Lâm Hoà ng Äế kéo Vương Hoa gần má»™t bên nói :
- Nà y Vương Hoa, gia gia có một việc muốn thương lượng với ngươi.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói :
- Thưa gia gia, việc gì thế?
Võ Lâm Hoà ng Äế trầm giá»ng nói :
- Ngươi còn nhớ ước hẹn giữa gia gia và Vương Bán Tiên chăng?
Vương Hoa khẽ gáºt đầu nói :
- Vâng, cháu nhớ.
- Bây giỠkỳ hẹn sắp tới nơi rồi.
- Gia gia, thế thì ông cháu ta cứ đi dự ước hẹn nà y thôi.
- Ngươi bằng lòng đi với gia gia chăng?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Trước kia gia gia đã muốn thu một đồ đệ...
- Thưa gia gia, cháu cÅ©ng váºy thôi.
- Gia gia và Vương Bán Tiên nói rõ rằng phải đồ đệ của hai bên động thủ với nhau.
Bây giỠngươi đã được xem như là con cháu ta, chắc như thế cũng được thôi.
- Thế thì chúng ta đi ngay.
- Thôi được, võ công ngươi cao hơn Vương Bán Tiên chứ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
- Thế chớ nói đồ đệ của y là m gì nữa.
Vương Hoa nghe nói thế, lòng hắn bá»—ng trầm xuống. Hắn sá»±c nhá»› lại sá»± việc giữa hắn và Mai Hương, hắn bất giác há»i :
- Thưa gia gia, cháu xin há»i ông má»™t việc.
- Ngươi cứ nói.
- Ngưá»i động thá»§ chỉ có má»—i mình cháu và đồ đệ cá»§a Vương Bán Tiên mà thôi sao?
- Năm xưa, hai ta đã quy định như thế.
- Cháu phải giết chết đồ đệ y mới xong ư?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
- Không giết có được chăng?
Võ Lâm Hoà ng Äế lắc đầu nói :
- Không được.
- Tại sao thế?
- Tại vì chúng ta đã ước hẹn rằng, ngưá»i nà o giết chết đối phương thì ngưá»i đó thắng.
Vương Hoa mặt mà y thảm biến, nói :
- Gia gia, như thế không được.
- Tại sao không được?
- Cháu không thể giết chết đồ đệ của Vương Bán Tiên.
Võ Lâm Hoà ng Äế kinh ngạc nói :
- Tại sao thế?
- Tại vì cháu... từng thỠơn cứu mạng của y.
- á»’! Thì ra là váºy.
- Thưa gia gia, vừa rồi cháu và o Võ Lâm giáo tìm Vương Bán Tiên, suýt nữa đã mất mạng...
Thế rồi Vương Hoa mang sá»± việc và o Võ Lâm giáo thuáºt lại cho Võ Lâm Hoà ng Äế nghe má»™t phen.
Nghe kể xong, Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- ChÃnh y đã cứu ngươi ư?
Vương Hoa khẽ gáºt đầu nói :
- Äúng thế.
- Nếu chẳng nhá» y thì ngươi không thoát khá»i Võ Lâm giáo, đồng thá»i cÅ©ng không thoát khá»i độc thá»§ cá»§a Vương Bán Tiên luôn, có phải váºy chăng?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
- Ngươi đã yêu y chứ gì?
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói :
- Cháu cũng chẳng biết...
Võ Lâm Hoà ng Äế nhướng cao đôi lông mà y, nói :
- Äây quả là má»™t vấn đỠnan giải hết sức.
Vương Hoa nói :
- Thưa gia gia, không giết y chẳng được sao?
Võ Lâm Hoà ng Äế trầm tư giây lát nói :
- Cũng được, không giết y, chỉ đánh thắng được y cũng đủ lắm rồi.
Vương Hoa nói tiếp :
- ÄÆ°á»£c, thưa gia gia, cháu nhất định dùng võ công đánh thắng y chứ không sai.
Võ Lâm Hoà ng Äế kêu hừ má»™t tiếng nói :
- Còn khoảng ná»a tháng thá»i gian nữa. từ đây đến Vô Äịch bảo mất độ chừng bảy, tám ngà y đưá»ng, ngươi hãy nghỉ và i hôm cho khá»e.
Vương Hoa nói :
- À, phải rồi! Gia gia xem Kim Cúc phu nhân và Vương Bán Tiên hổ lang tương trợ, có thể nà o gây nên má»™t tráºn huyết kiếp võ lâm chăng?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi.
- Thế thì chúng ta phải láºp kế ứng phó vá»›i chúng chứ?
Võ Lâm Hoà ng Äế gáºt đầu nói :
- Ngươi cứ yên tâm, gia gia đã có sá»± bố trà đầy đủ rồi. Hôm trước gia gia đã má»i Tiếu Tiếu thư sinh Ä‘i tìm Bạch Phát Tẩu, giao pháºn sá»± cho hai ngưá»i giám sát hà nh động cá»§a Võ Lâm giáo, nếu muôn má»™t có tin tức gì thì há» sẽ láºp tức trở vá» báo cáo ngay.
Vương Hoa khẽ gáºt đầu biểu thị sá»± yên tâm.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Những ngà y gần đây cháu đã và o sanh ra tá», xem như cÅ©ng khá mệt nhá»c khẩn trương. Mấy hôm nay cháu hãy cùng ba vị hôn thê tìm má»™t nÆ¡i nà o thanh tịnh nói chuyện nghỉ ngÆ¡i cho khá»e.
* * * * *
Gần bỠhồ có bãi cỠxanh mướt.
Có bốn ngưá»i Ä‘ang vui đùa ở đấy... há» chÃnh là Vương Hoa, Ngô Tinh và chị em Chương gia. HỠđùa giỡn má»™t cách hồn nhiên, chẳng khác nà o như bốn đứa trẻ thÆ¡ ngây váºy.
HỠđùa giỡn mệt má»i rồi, sau đó ngồi nghỉ trên má»™t tảng đá gần bá» hồ.
Vương Hoa đưa mắt chăm chăm ngắm nhìn ba ngưá»i, đã phải cảm khái thầm. Ba thiếu nữ nà y Ä‘á»u có má»™t sắc đẹp tuyệt thế. ÄÆ°á»£c cưới há» là m vợ, Vương Hoa cho rằng đây là diá»…m phúc do tiá»n kiếp để lại.
Nhưng ba ngưá»i nà y có ba tánh khác nhau.
Ngô Tinh tượng trưng cho cá tánh ngây thơ và thẳng thắn, y chỉ là một cô gái thực thà , vô tư.
Chương Linh Linh thì thuộc một thiếu nữ bảo thủ và trầm lặng.
Còn Chương Thanh Thanh thì đa sầu thiện cảm.
Tuy cá tánh cá»§a ba ngưá»i khác nhau, nhưng tâm địa cá»§a há» thảy Ä‘á»u hiá»n là nh.
Äiá»u nà y khiến Vương Hoa cảm thấy an á»§i phần nà o.
Ngô Tinh thấy Vương Hoa Ä‘ang trầm tư suy nghÄ©, bất giác lên tiếng há»i :
- Nà y Vương Hoa, anh đang suy nghĩ gì thế?
Vương Hoa giáºt mình tỉnh hồn lại ngay, nói :
- Ồ! Không... Ta chẳng suy nghĩ gì hết...
Ngô Tinh bĩu môi, nói :
- Ngươi lại nói dối nữa rồi.
Vương Hoa ấp úng nói :
- Tháºt... đấy!
- Chẳng thực thà chút nà o hết.
Vương Hoa mỉm cưá»i nói :
- Ta đang nghĩ rằng...
Ngô Tinh giục :
- Äang nghÄ© gì? Nói ngay Ä‘i, chá»› ấp úng là m gì?
- Ta Ä‘ang nghÄ© rằng ba ngưá»i các ngươi thảy Ä‘á»u đẹp như tiên giáng trần... đồng thá»i tâm địa Ä‘á»u hết sức hiá»n là nh...
Há» nghe Vương Hoa nói thế, bất giác cất tiếng cưá»i tháºt tươi.
Ngô Tinh nói :
- Nà y Vương Hoa, ta há»i ngươi má»™t Ä‘iá»u.
|

07-01-2009, 06:45 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 97 Tình ý nồng nà n
Rốt cuá»™c việc gì đã xảy ra thế... chẳng lẽ vấn đỠgì rất quan trá»ng? Äến đỗi há» phải nhưá»ng Ä‘i nhưá»ng lại mà chưa ai dám nói?
Vương Hoa lấy là m ngạc nhiên nói :
- Rốt cuá»™c, có vấn đỠgì quan trá»ng lắm chăng?
Ngô Tinh nói :
- Linh Linh muá»™i, ngươi cứ việc há»i hắn Ä‘i.
Chương Linh Linh tá»§m tỉm cưá»i nói :
- ÄÆ°á»£c, để ta há»i hắn cho. Nà y Vương Hoa, sau khi ngươi rá»i khá»i bá»n ta, ngươi đã tưởng niệm ai nhiá»u nhất?
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên, nói :
- Vấn đỠcác ngươi muốn há»i chÃnh là câu nà y sao?
- Äúng thế!
- Ta lại tưởng có việc gì quan trá»ng lắm...
Ngô Tinh nói :
- Chẳng lẽ đây là việc nhỠư?
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên vá»™i gáºt đầu lia lịa nói :
- á»’... phải, phải! Äây là việc lá»›n.
- Thế thì ngươi nói ngươi tưởng niệm ai nhất?
Vương Hoa suy nghĩ một hồi nói :
- Ta cũng chẳng biết nữa.
- Tại sao ngươi không biết?
- Tại vì ta Ä‘á»u tưởng niệm cả ba ngưá»i!
- Ngươi khéo trả lá»i thế, nhưng chúng ta yêu cầu ngươi phải nói lá»i tưởng niệm ai nhiá»u nhất?
- Khó trả lá»i vô cùng.
- Tại sao thế?
- Vấn đỠnà y cÅ©ng y như má»™t ngưá»i rá»i khá»i nhà đi chÆ¡i xa, có ngưá»i đã há»i y rằng rốt cuá»™c y tưởng niệm phụ thân y nhiá»u nhất hay là đã tưởng niệm mẫu thân y nhiá»u nhất váºy.
Ngô Tinh cương quyết nói :
- Nhưng mà , chúng ta muốn ngươi trả lá»i câu há»i nà y.
Vương Hoa nói :
- Sao các ngươi lại nghÄ© ra câu há»i kỳ lạ như thế?
- Ngươi hãy trả lá»i câu há»i cá»§a chúng ta trước, sau đó chúng ta má»›i giải thÃch cho ngươi biết.
Vương Hoa nói :
- Các ngươi buá»™c ta phải trả lá»i câu há»i nà y má»›i thôi?
- Äúng thế!... nhưng ngươi hãy yên tâm, bá»n nà y không ai ghen tuông đâu.
Vương Hoa suy nghĩ một hồi lâu, sau đó nói :
- Thôi được, ta trả lá»i nha...
- Ngươi cứ nói đi.
Vương Hoa trịnh trá»ng nói :
- Ta tưởng niệm Thanh Thanh nhiá»u nhất.
Chương Thanh Thanh nghe hắn nói thế lấy là m sung sướng vô cùng, y đã thẹn thùng cúi đầu xuống luôn.
Thanh Thanh e lệ nói :
- Nói láo!
- Không, ta nói tháºt đấy!
Ngô Tinh nói :
- Thế nà o, Thanh Thanh muội! Ta và Linh Linh muội đoán có sai chút nà o đâu.
Vương Hoa đã quan tâm ngươi nhiá»u nhất...
Chương Thanh Thanh ngắt lá»i y, nói :
- Không, hắn nói dối đấy.
Vương Hoa khẽ gáºt đầu nói :
- Thanh Thanh, ta không nói dối vá»›i ngươi chút nà o hết. Tại vì ngươi đã mang thai, đương nhiên ta phải quan tâm ngươi nhiá»u hÆ¡n.
Lá»i nói êm tai dá»… nghe tháºt, Chương Thanh Thanh cảm thấy sung sướng hết sức.
Ngô Tinh tán tụng nói :
- Hay lắm, trả lá»i hay lắm. Nếu như ngươi trả lá»i sai, thì bá»n nà y phải phạt ngươi rồi.
Tại vì Thanh Thanh đã mang thai chịu khổ, nếu ngươi không tưởng niệm y và quan tâm y, thì quả tháºt ngươi không còn chút lương tâm gì hết.
Vương Hoa nói :
- Thế thì bây giỠxem như ta có chút lương tâm rồi chứ?
Ngô Tinh khẽ gáºt đầu nói :
- Phải, quả nhiên ngươi có chút lương tâm.
- Là m thế nà o các ngươi lại nghÄ© đến vấn đỠnà y váºy?
Chương Linh Linh nói :
- Nói cho ngươi biết cÅ©ng chẳng há» chi, có má»™t hôm chúng ta bà n vấn đỠnà y. Sau khi ngươi rá»i khá»i đây ngươi sẽ tưởng niệm ai nhiá»u nhất, tá»· tá»· ta thì nói ngươi tưởng niệm ta nhiá»u nhất...
Vương Hoa ngắt lá»i, há»i :
- Tại sao thế?
Chương Thanh Thanh tiếp lá»i nói :
- Tại vì Linh Linh là ngưá»i tình đầu tiên cá»§a ngươi, bất cứ giây phút nà o ắt phải tưởng niệm tá»›i y luôn.
Vương Hoa nghe nói thế bất giác cưá»i khì ngay.
Chương Linh Linh nói :
- Còn ta thì nói rằng ngươi ắt phải tưởng niệm Ngô tá»· tá»·, tại vì Ngô tá»· tá»· đẹp nhất, đã cứu ngươi thoát nạn, đồng thá»i cùng ngươi...
Y nói đến đây, hai má á»ng đỠngay.
Ngô Tinh tiếp lá»i :
- Ta thì nói rằng ngươi ắt phải quan tâm Thanh Thanh muá»™i nhiá»u nhất, tại vì y đã mang thai, đương nhiên ngươi phải quan tâ, y rồi. vá» sau Linh Linh muá»™i cÅ©ng đồng ý quan Ä‘iểm cá»§a ta luôn, nhưng mà Thanh Thanh muá»™i thì nhất định chẳng tin, cho nên chúng ta phải há»i ngươi là lý do như thế đấy.
Vương Hoa mỉm cưá»i nói :
- Các ngươi quá»· quái tháºt.
HỠđã đồng thanh cưá»i tháºt tươi.
Vương Hoa nói với Ngô Tinh :
- Ngô cô nương...
Chương Linh Linh vội cất tiếng nói :
- Gá»i sai rồi.
- Ta gá»i như thế quen rồi.
- Phải, gá»i là Ngô tá»· tá»· má»›i đúng, chá»› quên rằng mai sau y là vợ cá»§a ngươi nha.
Quả tháºt Vương Hoa chẳng là m gì được há» hết, hắn đà nh lòng thay đổi cách xưng hô nói :
- Nà y Ngô tỷ tỷ...
Ngô Tinh thẹn đỠmặt nói :
- Có việc chi thế?
- Ta quên trả quyển Hải Äà o kinh nà y lại cho ngươi, bây giá» ngươi hãy Ä‘em cất Ä‘i.
Nói xong Vương Hoa giao quyển Hải Äà o kinh cho Ngô Tinh luon. Ngô Tinh nói :
- Thì ngươi cứ giữ lấy có hỠchi đâu?
Vương Hoa lắc đầu nói :
- Không, đây là váºt cá»§a mẹ ngươi, nên giao lại cho ngươi má»›i phải. Ta muốn giao cho ngươi trước cÅ©ng được thôi.
Chương Linh Linh sá»±c nghÄ© ra má»™t việc, há»i :
- Nà y Vương Hoa, suýt nữa ta quên há»i ngươi má»™t việc?
- Việc gì thế?
- Ngươi bảo rằng Mai Hương chÃnh là Giáo chá»§ Võ Lâm giáo chăng?
Vương Hoa nghe y há»i như thế, bất giác giáºt bắn ngưá»i lên, nói :
- Äúng thế, có sao chăng?
- Thế thì lần nà y ngươi nhất định đã trông thấy y rồi?
- Phải, quả tháºt ta đã trông thấy y.
- Thế thì hai ngưá»i ra sao rồi?
Ngô Tinh ngạc nhiên cắt lá»i :
- Nói sao? Hắn còn bạn gái nữa sao?
Chương Linh Linh khẽ gáºt đầu nói :
- Hắn là một chủng tỠđa tình... ngoại trừ ba chúng ta, ngoà i ra hắn còn một nữ nhân tên là Mai Hương nữa.
Ngô Tinh há»i :
- Y có đẹp không?
- Xinh đẹp hết sức.
- Hình như ta chưa há» nghe hắn đỠcáºp đến bao giá» hết.
- Là m gì hắn chịu nói.
Chương Thanh Thanh nói :
- Thế thì cảm tình hai ngưá»i chắc thân thiết lắm thì phải?
Chương Linh Linh nói :
- Còn phải há»i nữa?
Ngô Tinh nói :
- Thế thì lần nà y hắn đến đó lấy Thủy Tinh Cầu, há không phải tái hưởng mộng đẹp chăng?
- Äiá»u nà y thì cần gì phải nói nữa.
quả tháºt miệng lưỡi cá»§a ba cô nương nà y lợi hại ghê gá»›m. Ngưá»i nà y nói má»™t câu, ngưá»i kia thêm má»™t lá»i, suýt nữa là m cho Vương Hoa phải tìm chá»— lẩn trốn luôn má»›i khá»i sượng mặt.
Chương Linh Linh nói :
- Nà y Vương Hoa, sao ngươi không nói gì hết?
Vương Hoa nhún vai tỠvẻ không là m gì hơn được, nói :
- Ta có chút cơ hội nà o để nói chuyện đâu?
- Thôi được, bây giỠngươi cứ nói đi.
- Nói gì ư?
- Nói chuyện giữa ngươi và Mai Hương chứ còn nói gì nữa.
- Ta... chẳng biết phải nói thế nà o đây?
Vương Hoa khẽ lắc đầu má»™t cái. Quả tháºt hắn không biết nói sao bây giá», trước sau gì hắn và Mai Hương cÅ©ng không thể kết hợp được. Có nói cho há» nghe cÅ©ng không há» chi.
Hắn nghĩ như thế bèn nói :
- Chẳng có gì đặc biệt hết.
- Lại muốn đánh lừa bá»n nà y nữa rồi.
- Ta nói tháºt đấy. Nhưng lần nà y ta đã thuáºn lợi Ä‘oạt hồi Thá»§y Tinh Cầu và Hải Äà o kinh, thảy Ä‘á»u nhá» y giúp ta. Bằng không, ta quyết chẳng thể thoát khá»i độc thá»§ cá»§a Vương Bán Tiên.
- Ồ! Ngươi rói rõ rà ng hơn xem nà o?
Vương Hoa đà nh Ä‘em sá»± việc Mai Hương đã cứu hắn thoát nạn thuáºt lại cho há» nghe má»™t phen. DÄ© nhiên hắn giấu Ä‘i phần hắn đã đà m tình thuyết ái vá»›i Mai Hương rồi.
Ngô Tinh nói :
- Thế thì y là một nữ nhân khá tỠtế mà .
Chương Linh Linh nói :
- Quả tháºt y hiá»n hết sức...
Chương Linh Linh nói chưa hết lá»i, thình lình...
Ngô Tinh hét to một tiếng :
- Ai đó?
Tất cả má»i ngưá»i nghe tiếng hét cá»§a Ngô Tinh, đã giáºt bắn ngưá»i lên. Há» nhìn theo ánh mắt cá»§a Ngô Tinh nhưng chẳng thấy má»™t ai hết.
Vương Hoa kinh hãi nói :
- Ngươi trông thấy gì thế?
- Má»™t bóng ngưá»i.
- Bóng ngưá»i ư? Ở đâu?
- Chạy mất rồi!
Vương Hoa cưá»i nói :
- Nói láo.
- Ta nói tháºt đấy. Lúc nãy ta trông thấy má»™t bóng ngưá»i chá»›p nhoáng má»™t cái thì chạy mất luôn.
Vương Hoa mỉm cưá»i nói :
- Thân pháp đối phương thần tốc như váºy sao?
- Nhanh như Ä‘iện chá»›p váºy.
Vương Hoa cưá»i ha hả nói :
- Thế thì võ công của đối phương không phải thiên hạ đệ nhất rồi sao?
- Ta chưa từng trông thấy bất cứ má»™t ngưá»i nà o có thân pháp cao siêu đến thế. Ngươi chá»› hoà i nghi ta, chÃnh ta đã mục kÃch như thế.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên Vương Hoa cho rằng không thể được vì tiếng hét cá»§a Ngô Tinh và tốc độ xoay nhìn cá»§a hắn chỉ xê dịch trong tÃc tắc. Cho dù đối phương có khinh công cao siêu cỡ nà o Ä‘i nữa, cÅ©ng không thể nà o trong tÃc tắc đã chạy mất dạng luôn.
Chương Thanh Thanh nói :
- Ta cÅ©ng nháºn thấy rằng không thể như thế được. Ở đây ngoại trừ phe chúng ta, ngoà i ra không thể nà o có ngưá»i lạ mặt. Có lẽ ngươi đã trông thấy chim mèo bay qua thì phải.
Ngô Tinh bất giác căm phẫn nói :
- ChÃnh mắt ta đã nhìn thấy, quyết không sai chạy Ä‘i đâu được hết.
Nghe y nói cương quyết như thế, há» không thể không tin rồi. Võ công cá»§a Ngô Tinh quyết chẳng phải tầm thưá»ng, nếu y bảo rằng y đã trông thấy bóng ngưá»i như thế là không còn sai nữa rồi.
Vương Hoa bất giác há»i lại lần nữa.
- Ngươi khẳng định như thế?
- Ta khẳng định một trăm phần trăm như thế.
- Có lẽ ngưá»i trong phe cá»§a chúng ta chăng?
- Không thể được. Kể cả Võ Lâm Hoà ng Äế Châu gia gia trong đó, không có ai có thân pháp nhanh thần tốc như thế được hết.
Vương Hoa nghe nói thế, bất giác lạnh toát mồ hôi nói :
- So với ta thì thế nà o.
- Ngươi không thể so sánh với đối phương được.
Vương Hoa nghe nói thế, bất giác ngây ngưá»i ra tại chá»— luôn.
Chương Thanh Thanh nói :
- Thế thì đối phương là ai?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên không má»™t ai biết đối phương là ai hết. Huống chi Vương Hoa và chị em Chương gia lại không trông thấy gì hết.
Chương Linh Linh nói :
- Thôi, thế thì chúng ta cũng chẳng còn vui vẻ gì chơi đùa tiếp nữa. Chúng ta trở vỠđộng đi.
Ngô Tinh buồn bã thở dà i một tiếng nói :
- Mất hứng thiệt.
Bá»n bốn ngưá»i Vương Hoa cất bước chạy vá» thạch động luôn.
|

07-01-2009, 06:45 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 98 Quái nhân
Bá»n Vương Hoa chưa và o tá»›i trong động thì đã nghe tiếng nói cá»§a Võ Lâm Hoà ng Äế vang tá»›i :
- Nà y hỡi bạn già kia, vùng nà y cá»§a ngươi còn ngưá»i bạn nà o khác ở gần đây chăng?
Quá»· Diện Tiên Ông trả lá»i ngay :
- Không có ai hết.
- Nói láo.
- Ta nói tháºt đấy.
- Lúc nãy rõ rà ng ta đã trông thấy má»™t ngưá»i.
Bá»n Vương Hoa nghe Võ Lâm Hoà ng Äế nói như thế, hình như đã đồng lúc dừng bước lại hết.
Bấy giỠQuỷ Diện Tiên Ông nói tiếp :
- Ở đây chúng ta gồm có mưá»i mấy ngưá»i, tiá»n bối đã trông thấy ngưá»i nà o thế?
- Không phải là ngưá»i cá»§a chúng ta.
Quá»· Diện Tiên Ông kêu ồ lên má»™t tiếng, há»i lại :
- Thế là ai?
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Ta nhìn thấy không được rõ lắm, bằng không ta há»i ngươi là m gì?
- á»’! Phải chăng là ngưá»i cá»§a Vương Bán Tiên phái đến đây để do thám bá»n mình chăng?
Võ Lâm Hoà ng Äế lắc đầu nói :
- Không thể được.
- Tại sao không thể được?
- Tại vì ta trông thấy khinh công cá»§a đối phương thần tốc chẳng khác gì như chim bay váºy.
Quỷ Diện Tiên Ông thất kinh kêu lên một tiếng, nói :
- A, có chuyện như thế được sao?
- Chẳng lẽ ta nói dối với ngươi ư?
- á»’!
Quỷ Diện Tiên Ông kêu ồ một tiếng, không nói được gì hết.
Ngô Tinh đưa mắt nhìn bá»n Vương Hoa và chị em Chương gia Ä‘ang ngẩn ngưá»i tại đó má»™t cái, rồi nói :
- Thế nà o, các ngươi tin rồi chứ?
Nói xong, y nhảy và o thạch động trước, nói :
- Thưa Châu gia gia, bóng ngưá»i gia gia vừa nhìn thấy lúc nãy, cháu cÅ©ng đã trông thấy.
Võ Lâm Hoà ng Äế nghe y nói thế, bất giác cả kinh thất sắc, nói :
- Tháºt chứ?
Ngô Tinh trả lá»i ngay :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tháºt rồi. Lúc nãy vãn bối đã nói cho bá»n Vương Hoa nghe nhưng mà há» chẳng tin chút nà o hết. Thanh Thanh muá»™i còn bảo vãn bối đã trông thấy chim mèo bay nữa chứ.
Võ Lâm Hoà ng Äế ngạc nhiên há»i :
- Thế ngươi có trông thấy rõ được bộ mặt của đối phương chăng?
Ngô Tinh lắc đầu nói :
- Thưa gia gia, không! Thế còn gia gia có trông thấy chăng?
- Ta trông thấy chẳng rõ lắm.
- Hình thù đối ra phương thế nà o?
- Trông đối phương có vẻ còn trẻ lắm, mình mặc một chiếc áo da thú.
- á»’!...
Quỷ Diện Tiên Ông kêu ồ một tiếng nói :
- Hình như không thể có chuyện như thế được, nhưng hai ngươi đã nói thế ta đà nh phái ngưá»i Ä‘i lục soát xung quanh vùng phụ cáºn xem sao.
Thế rồi Quỷ Diện Tiên Ông hạ lệnh khoảng bảy, tám môn nhân đến các nơi xem một phen.
Cuối cùng kết quả cá»§a số môn nhân Ä‘i lục soát Ä‘á»u giống nhau, không má»™t ai phát giác được gì hết.
Thế rồi, vô hình trung nÆ¡i cư trú bà máºt nà y đã bao phá»§ má»™t lá»›p không khà vừa khá»§ng bố vừa khẩn trương.
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u có cảm giác cây cá» bốn bá» Ä‘á»u là kẻ địch cả.
Ngay đêm hôm đó, Quá»· Diện Tiên Ông đã tăng cưá»ng cho ngưá»i canh phòng ngoà i động nhưng vẫn không thấy động tịnh gì hết.
Ngà y hôm sau, Thiết Äao Tiá»u Chá»§ đã lại trông thấy con ngưá»i bà máºt nà y.
Ngà y kế tiếp, U Linh Nữ cũng đã trông thấy đối phương luôn.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, không có má»™t ai đã trông thấy rõ mặt cá»§a đối phương.
Thế rồi, con ngưá»i thần bà nà y đã Ä‘e dá»a má»i ngưá»i phải lo sợ cả. Qua kết quả má»i ngưá»i đã nghiên cứu, bà n luáºn, Ä‘á»u cho rằng ngưá»i nà y không phải là má»™t nhân váºt hiá»n là nh, chánh phái.
Nếu đối phương là ngưá»i chánh phái thì y phải đưá»ng đưá»ng chánh chánh xuất hiện, chứ không cần thiết là m ra vẻ lén lút thần bà như thế. Qua Ä‘iểm nà y, bá»n Võ Lâm Hoà ng Äế đã khẳng định rằng đối phương quyết không phải là hạng ngưá»i lương thiện.
Bất luáºn hỠđã suy Ä‘oán thế nà o Ä‘i nữa, nhưng tình hình thá»±c sá»± ra thế nà o thì há» chưa có má»™t ai dám khẳng định hết.
Sáng sớm ngà y thứ tư.
Má»™t sá»± kiện bất ngỠđã xảy ra bất thình lình. Ngưá»i môn nhân há» Lý bá»—ng nhiên hấp tấp chạy và o trong thạch động thưa vá»›i Quá»· Diện Tiên Ông rằng :
- Thưa chá»§ nhân, há»ng rồi...
Quỷ Diện Tiên Ông nói :
- Việc gì phải sợ quýnh lên như thế?
- Có một quái nhân...
- Nói sao?
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘ang tại tá»a Ä‘á»u thất thanh kêu lên hoảng hốt.
Lý Văn hớt hải nói :
- Có... một quái nhân...
Quỷ Diện Tiên Ông lạnh lùng nói :
- Ngươi hãy bình tĩnh từ từ nói xem nà o!
- Có một quái nhân muốn tìm Vương Hoa thiếu hiệp.
Vương Hoa nói :
- Tìm ta ư?
Lý Văn khẽ gáºt đầu nói :
- Vâng.
Vương Hoa ngạc nhiên há»i :
- Hình dáng của đối phương ra sao?
Lý Văn ổn định tinh thần lại, nói :
- Äối phương trạc tuổi hai mươi ngoà i, tóc dà i phá»§ lưng, râu Ä‘en má»c đầy mặt. Nhìn thoáng qua thì giống y như má»™t ngưá»i vượn, khá»§ng bố đáng sợ lắm.
Vương Hoa há»i tiếp :
- Äối phương tìm ta để là m gì?
Lý Văn lắc đầu nói :
- Không biết, nhưng y đã căn dặn má»™t câu như thế nà y. Y bảo rằng ngoại trừ Vương Hoa ra, nếu có ngưá»i thứ hai nà o lén lút Ä‘i theo thì y giết chết ngưá»i đó ngay.
Tất cả má»i ngưá»i nghe nói thế, bất giác giáºt mình kinh hãi.
Quỷ Diện Tiên Ông nói :
- Ngoà i ra đối phương còn nói gì nữa.
Lý Văn thưa rằng :
- Chỉ có bấy nhiêu lá»i thôi!
Quá»· Diện Tiên Ông cưá»i lạnh lùng má»™t tiếng nói :
- Ta phải mở mắt xem cho biết đối phương là ai!
Võ Lâm Hoà ng Äế lắc đầu can rằng :
- Không được!
Quỷ Diện Tiên Ông ngạc nhiên nói :
- Tại sao thế?
- Quái nhân mà y đã nói ắt là ngưá»i mà chúng ta đã trông thấy và i hôm nay. Vá»›i võ công cá»§a y, nếu quả tháºt y muốn giết chúng ta thì chẳng phải là chuyện khó khăn gì.
- Thế theo ý kiến cá»§a tiá»n bối thì sao?
- Ta đang lấy là m lạ lùng tại sao y lại quen biết Vương Hoa đây?
Vương Hoa giáºt mình kinh hãi, gáºt đầu nói :
- Äúng thế, tại sao y lại biết ta chứ?
Võ Lâm Hoà ng Äế nói tiếp :
- Äiá»u lạ lùng hÆ¡n nữa là giữa chúng ta đông ngưá»i như thế, đối phương không tìm ai hết mà chỉ tìm má»—i má»™t mình Vương Hoa thôi.
Vương Hoa cũng lấy lạ lùng nói :
- Gia gia có đoán biết tại sao chăng?
Võ Lâm Hoà ng Äế lắc đầu nói :
- Thế là không biết rồi!
- Lạ lùng tháºt!
Quá»· Diện Tiên Ông tiếp lá»i nói :
- Thế tiá»n bối tÃnh sao bây giá»?
Võ Lâm Hoà ng Äế suy nghÄ© giây lát nói :
- Äà nh phải để Vương Hoa Ä‘i.
Quỷ Diện Tiên Ông quan tâm nói :
- Có lẽ hơi nguy hiểm đấy. Nhưng ngoại trừ cách nà y, ngoà i ra không còn biện pháp nà o khác.
Lão nói tá»›i đây liá»n quay sang hướng Vương Hoa há»i :
- à kiến của ngươi thì sao?
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng nói :
- Äối phương đã chỉ Ä‘Ãch danh tìm cháu thì dù cho có nguy hiểm thế nà o Ä‘i nữa, cháu cÅ©ng phải Ä‘i má»™t chuyá»n xem sao.
Võ Lâm Hoà ng Äế trầm giá»ng nói :
- Ngươi hãy cẩn tháºn tối Ä‘a, vì chúng ta không thể Ä‘i theo ngươi.
- Vâng, cháu sẽ cẩn tháºn.
- Thế thì ngươi cứ việc đi đi.
- Thưa gia gia, cháu đi đây.
Thế rồi Vương Hoa đi theo Lý Văn ngay.
Ngô Tinh và chị em Chương gia thảy Ä‘á»u lo lắng hết sức. Há» cảm thấy rằng hình như Vương Hoa sắp phải Ä‘i dá»± chết không bằng. Há» Ä‘ang hết sức quan tâm đến chuyến Ä‘i nà y cá»§a hắn, liệu rằng hắn có trở vá» bình an được chăng?
Ra khá»i thạch động, chạy và o má»™t khu rừng hoang, vượt qua đống đá gồ ghá» chắn ngang, Vương Hoa nóng ruá»™t há»i :
- Tới nơi rồi chưa?
- Sắp tới rồi.
Hai ngưá»i Ä‘i thêm khoảng năm, sáu trượng, sau đó Lý Văn dừng bước lại, nói :
- Thưa Vương thiếu hiệp, ngươi cứ chạy thẳng tới. Y nói rằng y sẽ đứng chỠngươi dưới một gốc cây tòng già .
- ÄÆ°á»£c!
Vương Hoa nói xong, phi thân chạy thẳng tới luôn.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, Vương Hoa cảm thấy sá»± kiện nà y khẩn trương và kỳ lạ hết sức.
Tại sao đối phương lại nháºn biết mình? Tìm minh có việc gì thế? Quả tháºt hắn không sao hiểu nổi!
Vương Hoa chạy khoảng hai mươi trượng nữa, quả nhiên hắn đã trông thấy phÃa trước mặt có má»™t cây tòng già to lá»›n hết sức. Nhưng dưới gốc cây tòng ấy không có má»™t bóng ngưá»i nà o hết.
Vương Hoa bất giác ngẩn ngưá»i tại chá»—.
Thình lình...
Có má»™t âm thanh từ phÃa trên cây tòng già vang xuống, nói :
- Ngươi rất đúng hẹn.
Vương Hoa cả kinh thất sắc, vá»™i ngước đầu nhìn lên ngá»n cây. Tức thì hắn lạnh toát mồ hôi, suýt nữa đã thất thanh kêu lên hoảng hốt.
Trên ngá»n cây, có má»™t con ngưá»i y như má»™t con khỉ đột Ä‘ang ngồi trên đó.
Nếu nói là con ngưá»i thì có vẻ đã đỠcao đối phương. Äúng y như Lý Văn đã nói, tóc dà i bù xù phá»§ lưng, mặt mà y đầy những lông lá, trông chẳng khác nà o là má»™t con khỉ giả nhân váºy.
Duy có má»™t Ä‘iá»u đặc biệt là đối phương biết nói chuyện, và mình mặc má»™t bá»™ đồ da thú.
Có bao giá» Vương Hoa từng trông thấy hạng quái nhân như váºy đâu? Là m sao chẳng bảo hắn giáºt mình kinh hãi được?
Äối phương nhẹ nhà ng phất phÆ¡ hạ xuống mặt đất.
Vương Hoa bất giác giáºt mình thụt lùi ra sau má»™t bước.
Äối phương cưá»i khì má»™t tiếng, vẻ cưá»i trông tháºt khá»§ng bố, đáng sợ. Sau đó y dứt tiếng cưá»i, há»i :
- Ngươi là Vương Hoa phải không?
- Theo ta thì ngươi không cần phải há»i nữa.
- Tại sao thế?
- Chẳng lẽ ngươi không biết ta là ai sao?
Äối phương ngẩn ngưá»i ra má»™t hồi lâu, hình như đầu óc đối phương có vẻ cháºm lụt, chưa hiểu câu nói cá»§a Vương Hoa muốn nói gì hết. Má»™t hồi lâu y má»›i nói :
- A, phải rồi, ta biết ngươi chÃnh là Vương Hoa.
Vương Hoa lạnh lùng há»i :
- Ngươi hẹn ta đến đây có việc gì thế?
Äối phương suy nghÄ© má»™t hồi, nói :
- Ta muốn há»i ngươi má»™t việc.
- Việc gì thế?
- Ngươi có mấy ngưá»i vợ?
Câu há»i lạ lùng hết sức.
Vương Hoa nghe đối phương há»i như thế, bất giác lấy là m thắc mắc tại sao y lại há»i như thế. Vương Hoa ngẩn ngưá»i ra tại đó má»™t hồi tháºt lâu, sau đó nói :
- Ngươi há»i để là m gì thế?
- Ta muốn há»i như thế thôi.
- Việc nà y không liên can gì đến ngươi hết.
- Sao ngươi lại biết không liên can đến ta?
- Ta có mấy ngưá»i vợ có can hệ gì đến ngươi đâu?
Äối phương nổi giáºn nói :
- Ngươi chá»› há»i là m gì, ta muốn ngươi trả lá»i cho ta biết thôi.
Vương Hoa cưá»i khẩy nói :
- Trước mắt thì ta có ba ngưá»i vợ.
Äối phương bá»—ng nhiên ngá»› ngẩn cưá»i khì má»™t tiếng, nói :
- Phải, ta biết ngươi có ba ngưá»i vợ. Má»™t ngưá»i gá»i là Ngô tá»· tá»·, ngưá»i kế gá»i là Linh Linh muá»™i và ngưá»i thứ ba gá»i là Thanh tá»· tá»· có phải như váºy không?
Cách nói chuyện cá»§a đối phương suýt nữa là m cho Vương Hoa phải báºt cưá»i ngất, nhưng Vương Hoa đã cố nÃn lại. Hắn lấy là m lạ lùng tại sao y biết được như thế.
Thình lình hắn như sực hiểu ra.
Quái nhân nà y đã biết mình và biết cả Ngô Tinh và chị em Chương gia, rõ rà ng là đối phương đã nghe được những lá»i đối thoại cá»§a há» cách đây mấy hôm trước.
Vương Hoa cưá»i nhạt, nói :
- Ngươi nói phải, quả tháºt ta có ba ngưá»i vợ như thế.
- Ngươi có hiá»m vì nhiá»u lắm chăng?
Vương Hoa nghe đối phương nói thế, bất giác ngẩn ngưá»i ra tại chá»—. Quả tháºt hắn đã thắc mắc, chẳng hiểu gì hết. Hắn bèn mỉm cưá»i nói :
- Äây là việc không còn cách nà o hÆ¡n.
- Tại sao không còn cách nà o hơn?
- Tại vì há» Ä‘á»u thương yêu ta cả.
- Há» Ä‘á»u thương yêu ngươi? Tại sao há» yêu ngươi như thế?
Vương Hoa nghe y nói thế, lại ngẩn ngưá»i tại chá»— lần nữa.
Quả tháºt hắn không sao hiểu nổi đối phương định là m gì đây?
Quái nhân cất tiếng nói :
- Nà y Vương Hoa, tại sao ngươi không trả lá»i ta?
- Ta không sao trả lá»i câu há»i nà y được.
- Tại sao thế?
Vương Hoa lắc đầu nói :
- ChÃnh ta cÅ©ng không biết tại sao hỠđã yêu thương ta.
Äối phương suy nghÄ© giây lát nữa, lại há»i tiếp :
- Thôi được, ngươi không biết thì ta cÅ©ng chẳng há»i là m gì nữa. Thế thì ta há»i ngươi trong ba ngưá»i nà y ngươi không ưa thÃch ai nhất?
|

07-01-2009, 06:46 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 99 Buá»™c ngưá»i cho vợ
Vương Hoa lại ngạc nhiên lần nữa, nói :
- Ngươi hẹn ta đến đây chỉ vì để há»i câu nà y chăng?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên còn Ä‘iá»u khác nữa.
- Thế thì nói Ä‘iá»u khác trước Ä‘i.
Quái nhân lắc đầu nói :
- Không, hãy nói Ä‘iá»u nà y cho rõ rà ng trước đã.
Vương Hoa mỉm cưá»i, nói :
- Ngươi há»i Ä‘iá»u nà y để là m gì thế?
Quái nhân tỠvẻ căm phẫn nói :
- Ngươi chá»› há»i tại sao là m gì. Ta muốn ngươi trả lá»i cho ta biết.
- Cả ba ngưá»i ta Ä‘á»u thương yêu hết.
- Ta biết ngươi Ä‘á»u thương yêu cả ba ngưá»i. Nhưng ta muốn ngươi chá»n ra má»™t ngưá»i nà o mà ngươi không ưa thÃch nhất.
- Không có ngưá»i nà o mà ta không ưa thÃch hết.
Quái nhân lắc đầu nói :
- Không thể được.
- Tại sao không thể được?
- Chắc chắn phải có má»™t ngưá»i nà o ngươi chẳng mấy ưa thÃch chứ không sai.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Rốt cuá»™c ngươi há»i việc nà y để là m gì thế?
- Ngươi muốn biết chăng?
Vương Hoa khẽ gáºt đầu nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
- Thôi được, ta nói cho ngươi nghe, tại vì ta không có ngưá»i vợ nà o hết!
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói :
- Ta không hiểu ngươi muốn nói gì cả?
Quái nhân cưá»i khì má»™t tiếng, nói :
- Ta muốn ngươi mang má»™t trong ba ngưá»i tặng cho ta là m vợ mà thôi.
Vương Hoa nghe nói thế, mặt mà y biến sắc, thất kinh kêu lên một tiếng, nói :
- Ngươi nói sao?
- Ta muốn lấy vợ mà ngươi cho rằng ba ngưá»i nhiá»u quá thì biếu cho ta má»™t ngưá»i váºy.
Bây giá» Vương Hoa đã hiểu lý do tại sao y đã há»i má»™t số câu há»i lạ lùng khó hiểu rồi.
Hắn cưá»i lạnh má»™t tiếng, nói :
- Không thể được.
- Tại sao không thể được? Ngươi không bằng lòng chứ gì?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên ta không bằng lòng rồi.
- Thế thì ngươi bá đạo hết sức.
- Nói sao? Ta bá đạo ư?
Quái nhân nói :
- Chứ còn gì nữa. Ngươi có ba ngưá»i vợ, trong khi ta không có má»™t ngưá»i vợ nà o hết.
Bảo ngươi biếu cho ta một ngươi mà ngươi cũng không bằng lòng, như thế không phải là bá đạo thì là gì nữa?
Lá»i nói khùng khùng nà y là m cho ngưá»i ta phải cưá»i ngất.
Äồng thá»i qua lá»i nói nà y, ngưá»i ta đã biết rằng y là má»™t con ngưá»i đơn thuần bá»™c trá»±c hết sức.
Nói một cách khác là trà óc y chưa được mở mang.
Vương Hoa nói :
- Ngươi nói thế thì cũng chưa đúng.
- Thế thì phải nói sao mới đúng?
- Tại vì há» là con ngưá»i, chẳng phải là đồ váºt, là m sao ta mang há» biếu cho ngưá»i khác như là biếu đồ váºt được?
- Như thế có gì khác biệt đâu? vì trước sau há» Ä‘á»u thuá»™c vá» ngươi cả.
Vương Hoa lắc đầu cưá»i nhạt nói :
- Chẳng nói Ä‘iá»u nà y là m gì, nhưng chắc chắn há» không bằng lòng như thế.
Quái nhân ngạc nhiên há»i :
- Tại sao không bằng lòng?
- Tại vì giữa hỠvà ngươi chẳng có chút tình cảm gì hết.
- Cảm tình là thứ gì?
- Yêu.
Quái nhân lạnh lùng nói :
- Ta không cần thiết cảm tình, ta chỉ cần y là m vợ ta, ngủ chung với ta là được rồi.
Suýt nữa Vương Hoa lại cưá»i khì lên.
Thế rồi hắn nói tiếp :
- Thế thì không được, sinh hoạt của vợ chồng cần phải có cảm tình như thế mới hạnh phúc.
- Ta không biết hạnh phúc là cái gì hết, ta chỉ cần ngưá»i vợ mà thôi.
Vương Hoa nói :
- Mai sau ngươi sẽ gặp thôi.
- Gặp cái gì? Gặp khỉ giả nhân ư?
- Nữ nhân.
- Ngươi nói láo. Xung quanh và i trăm dặm trong vùng núi nà y, ta đã lục soát hết.
Ngoại trừ mấy nữ nhân cá»§a ngươi ra, ngoà i ra toà n là khỉ giả nhân. Ta là con ngưá»i, chắc không thể nà o lấy khỉ giả nhân là m vợ chứ? Bằng không, ta cần gì tìm ngươi thương lượng là m gì nữa?
Vương Hoa ngạc nhiên nói :
- Ngươi đang thương lượng với ta chăng?
- Äúng thế.
- Ta không bằng lòng thì sao?
Quái nhân ngạc nhiên há»i :
- Không bằng lòng ư?
Vương Hoa khẽ gáºt đầu nói :
- Äúng thế.
Quái nhân căm phẫn nói :
- Ta đã nói ngươi là má»™t con ngưá»i hết sức bá đạo, quả tháºt chẳng sai chút nà o hết.
Ngươi có tá»›i ba ngưá»i vợ, chỉ biếu cho ta má»™t ngưá»i mà ngươi cÅ©ng tiếc.
Vương Hoa khẽ gáºt đầu nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, tại vì há» là con ngưá»i nên ta không thể tùy tiện biếu cho ngươi. HÆ¡n nữa, ta cÅ©ng không thể là m như thế được. Ta nghÄ© rằng ngươi ắt phải thông cảm ta mà thôi.
Äối phương căm phẫn nói :
- Ta không biết thông cảm là gì hết.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Các hạ còn gì để nói nữa chăng?
- Ngươi chưa bằng lòng Ä‘iá»u ta yêu cầu mà ?
- Ta không thể bằng lòng Ä‘iá»u yêu cầu nà y được.
Quái nhân cưá»i lạnh lùng má»™t tiếng, y giÆ¡ tay phải lên đánh má»™t chưởng và o cây tòng già láºp tức. Kêu đùng má»™t tiếng, cây tòng già to lá»›n cỡ hai ngưá»i ôm chưa hết đã gãy ngang láºp tức.
Vương Hoa trông thấy thế, bất giác giáºt bắn ngưá»i lên.
Quả tháºt má»™t đòn nà y cá»§a đối phương đã là m cho Vương Hoa phải cả kinh thất sắc.
Chỉ thấy đối phương hất nhẹ má»™t cái thì cây đại thỠđã gãy đôi láºp tức. Nếu như đánh và o thân mình cá»§a bất cứ ngưá»i nà o thì có ai chịu nổi nà o?
Quái nhân gầm lên nói :
- Chẳng lẽ ngươi không sợ chết chăng?
Vương Hoa ngạc nhiên nói :
- Sợ chết ư?
- Nếu như ngươi không bằng lòng thì ngươi sẽ chuốc lấy kết quả như cây đại thá» nà y váºy.
Vương Hoa nghe đối phương nói thế, bất giác giáºt mình lạnh toát mồ hôi luôn. hắn bèn nói :
- Dù ngươi có giết ta thì cũng thế thôi.
- Cũng thế ư?
Vương Hoa khẽ gáºt đầu nói :
- Äúng thế. Ngươi không lấy được hỠđâu.
- Ngươi hãy nói lý do ra xem nà o?
Vương Hoa cưá»i khẩy nói :
- Nếu như có ngưá»i giết chết vợ ngươi thì ngươi có yêu thương đối phương không?
Quái nhân lắc đầu nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không rồi.
- Cũng như ngươi đã giết ta đấy.
Quái nhân giáºt mình suy nghÄ© má»™t hồi lâu, nói :
- Nếu như ngươi bằng lòng biếu cho ta má»™t ngưá»i thì có lẽ há» không phản đối đâu.
bây giá» ta há»i ngươi má»™t lần nữa, ngươi có bằng lòng không thì nói.
- Không!
Gương mặt của quái nhân hiện ra sát khà ngay, nói :
- Có tháºt ngươi không bằng lòng chăng?
Vương Hoa khẽ gáºt đầu nói :
- Không thể phụng lệnh.
- Ta sẽ có biện pháp là m cho ngươi bằng lòng chứ không sai.
- Ngươi thỠnói xem nà o?
- Ta không nói, rồi ngươi sẽ biết thôi. Nhưng mà ngươi chá»› hối háºn nha.
Vương Hoa nghe đối phương hăm dá»a như thế, bất giác giáºt bắn ngưá»i lên.
Quái nhân nói :
- Lá»i nói cá»§a ta đến đây thì hết, ngươi có thể trở vá» tá»± nhiên.
Vương Hoa kinh hãi nói :
- Rốt cuộc ngươi muốn sỠdụng biện pháp gì để đối phó với ta?
- Rồi ngươi sẽ biết sau.
Trong lòng Vương Hoa vừa tức giáºn vừa sợ hãi, nhưng mà hắn tá»± biết võ công cá»§a mình còn thua quái nhân nà y xa. Nếu động thá»§ vá»›i đối phương tất nhiên hắn phải thiệt thòi chứ không sai.
Hắn đà nh cố đè nén cÆ¡n tức giáºn xuống.
Quái nhân lạnh lùng nói tiếp :
- Ngươi cứ trở vỠđi.
Quả tháºt Vương Hoa lấy là m khó xá» vô cùng. Äi cÅ©ng không đà nh mà ở lại cÅ©ng không xong. Nhất thá»i hắn đã ngây ngưá»i ra luôn tại chá»—.
Quái nhân thấy Vương Hoa ngẩn ngưá»i xuất hồn tại đó, nói :
- Chẳng lẽ ngươi bằng lòng rồi chăng?
Vương Hoa căm phẫn nói :
- Là m gì có chuyện đó.
- Khá lắm, thế thì ngươi cứ chỠđợi xem.
Dứt lá»i quái nhân lượn mình bá» Ä‘i luôn.
Chỉ thấy bóng ngưá»i thấp thoáng má»™t cái thì đối phương đã bay nhanh như má»™t con chim, bay xa cả và i chục trượng ngay. Thân pháp thần tốc kinh ngưá»i hết sức khiến Vương Hoa kinh hãi đứng sững luôn tại chá»—.
Rõ rà ng đây là má»™t vấn đỠlạ lùng và khó hiểu hết sức. Hắn lấy là m lạ là đối phương lại yêu cầu mình biếu cho y má»™t ngưá»i vợ.
Xem qua cách ăn nói cá»§a đối phương hình như y không đạt được mục Ä‘Ãch thì không chịu buông tay đâu. Thế thì đối phương sẽ có hà nh động kinh ngưá»i nà o đây.
Quả tháºt Vương Hoa đã lo lắng Ä‘iá»u nà y hết sức.
Là m sao chẳng bảo Vương Hoa hãi hùng. Hắn nghÄ© rằng dù sao sá»± việc cÅ©ng đã xảy ra rồi, bây giỠđà nh để cho nó phát triển rồi hãy tÃnh sau.
Hắn cất bước chạy vỠhướng thạch động.
Chị em Chương gia và Ngô Tinh từ nÆ¡i xa hấp tấp chạy tá»›i. Há» thoáng trông thấy Vương Hoa bình yên trở vá», há» má»›i yên tâm thở phà o má»™t cái tháºt nhẹ nhõm.
Nhưng, Vương Hoa cà ng cảm thấy buồn rầu nhiá»u hÆ¡n.
Ngô Tinh nóng ruá»™t, cất tiếng há»i trước :
- Nà y Vương Hoa, việc xảy ra thế nà o?
Nhất thá»i Vương Hoa chẳng biết nên nói thế nà o bây giá».
Là m sao hắn có can đảm nói sá»± tháºt nà y cho bá»n Ngô Tinh và chị em Chương gia nghe.
Chương Thanh Thanh há»i :
- Ngươi trông thấy quái nhân đó chăng?
Vương Hoa khẽ gáºt đầu nói :
- Ta gặp y rồi.
- Y nói những gì với ngươi thế?
Vương Hoa sực nghĩ ra một kế, nói :
- Y bảo rằng y muốn kết bạn với ta.
- Có tháºt chăng?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên tháºt rồi.
- Thế thì y đâu rồi?
- Äi vá» rồi.
Chương Linh Linh há»i :
- Y ở đâu váºy?
- Ta cũng chẳng biết, nhưng mà y bảo rằng y sẽ còn đến tìm ta nữa.
Ngô Tinh mỉm cưá»i nói :
- Nói như thế chúng ta đã quá lo lắng cho ngươi thôi.
Há» chẳng biết mức độ nghiêm trá»ng cá»§a sá»± việc chút nà o hết. Nếu như há» mà biết được, hỠắt phải kinh biến ngay.
Thế rồi há» cùng cưá»i vá»›i nhau.
Vá» tá»›i thạch động, Vương Hoa vẫn nói dối vá»›i má»i ngưá»i như thế. Hắn chỉ muốn tìm cÆ¡ há»™i nói chuyện riêng vá»›i Võ Lâm Hoà ng Äế mà thôi. Thế nhưng Võ Lâm Hoà ng Äế và Quá»· Diện Tiên Ông cứ gần gÅ©i vá»›i nhau luôn, là m cho Vương Hoa chẳng có má»™t cÆ¡ há»™i nà o để nói chuyện vá»›i Võ Lâm Hoà ng Äế cả.
Ngà y hôm sau, má»™t sá»± kiện kinh hoà ng đã xảy ra vá»›i há».
Tám môn nhân canh gác thạch động cá»§a Quá»· Diện Tiên Ông đã hoà n toà n mất tÃch trong đêm đó.
Quả tháºt sá»± kiện nà y đã là m cho má»i ngưá»i giáºt mình kinh hãi không Ãt.
Äồng thá»i Vương Hoa là ngưá»i sợ hãi nhất. Ngoại trừ má»™t mình hắn, ngoà i ra không có bất cứ má»™t ngưá»i nà o biết ai đã gây nên vụ án mất tÃch má»™t cách ly kỳ nà y hết.
Quỷ Diện Tiên Ông quýnh quáng đến đỗi đã bước tới bước lui trong thạch động nói :
- Rốt cuá»™c việc gì đã xảy ra thế nà y... ai đã có má»™t bản lãnh kinh ngưá»i đến thế. Chỉ trong má»™t đêm lại hạ được cả tám môn nhân cá»§a ta như thế?
U Linh Nữ nói :
- Phải chăng chÃnh là bá»n ngưá»i cá»§a Kim Cúc phu nhân và Vương Bán Tiên?
Quá»· Diện Tiên Ông khẽ gáºt đầu nói :
- Có lẽ chÃnh là bá»n nà y thôi.
Thiết Äao Tiá»u Chá»§ tiếp lá»i nói :
- Chúng ta hãy lục soát một lần nữa xem sao?
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Phải, chúng ta hãy lục soát xem nà o. Nếu quả tháºt chÃnh bá»n Vương Bán Tiên gây nên việc nà y, chúng ta ắt phải tìm được chút Ãt dấu vết chứ không sai.
Thế rồi tất cả má»i ngưá»i cùng Ä‘i ra thạch động hết.
Bấy giá» Võ Lâm Hoà ng Äế lại nói tiếp :
- Bất kể có tìm được dấu vết gì hay không, trong vòng hai tiếng đồng hồ chúng ta phải trở vá» thạch động há»™i há»p lại nha.
Má»i ngưá»i thảy Ä‘á»u đồng ý như thế.
Hai tiếng đồng hồ sau hỠđã quay trở vỠthạch động.
Nhưng má»™t sá»± việc kinh ngưá»i lại xảy ra tiếp.
Tại vì số ngưá»i quay trở vá» thạch động đã thiếu mất ba ngưá»i.
|

07-01-2009, 06:46 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 100 Vì tình hy sinh
Ba ngưá»i vắng mặt là Quá»· Diện Tiên Ông, Thiết Äao Tiá»u Chá»§ và Thiên Tri Thần Quân.
Thế thì sá»± việc đã trở nên nghiêm trá»ng lắm rồi. Võ Lâm Hoà ng Äế kinh hãi đến đỗi mặt mà y tái mét không còn chút máu. Mà ngay Vương Hoa cÅ©ng há»›t hải không kém.
Rõ rà ng do nơi hắn mà xảy ra sự biến nà y, và hung thủ nà y chắc chắn là quái nhân ấy chứ không còn ai và o đấy cả.
Nếu Vương Hoa không bằng lòng Ä‘iá»u kiện cá»§a y, sá»± việc có thể xảy ra cà ng đáng sợ và khá»§ng bố hÆ¡n nữa.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Sao lại xảy ra việc như thế được?
Chương VÄ©nh Kỳ tiếp lá»i há»i :
- Chẳng biết nhân váºt nà y là ai thế?
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Có ai biết đâu? sá»± việc nà y đã xảy ra má»™t cách đột ngá»™t lạ lùng tháºt.
- Chẳng biết những ngưá»i mất tÃch có há» chi chăng?
- Äiá»u nà y khó Ä‘oán lắm.
Vương Hoa kinh tâm đáng tởm, hắn cho rằng chẳng nói ngay sá»± việc nà y cho Võ Lâm Hoà ng Äế biết thì không xong rồi.
Hắn nghÄ© tá»›i đây, liá»n cất tiếng nói :
- Gia gia, cháu có một kế hoạch muốn thương lượng với ông.
- Kế hoạch thế nà o?
- Việc nà y rất bà máºt, ông ra đây vá»›i cháu, cháu má»›i tiện tưá»ng táºn nói lại cho ông nghe.
Thế rồi Võ Lâm Hoà ng Äế và Vương Hoa bước ra phÃa trước. Võ Lâm Hoà ng Äế hấp tấp há»i ngay :
- Việc gì thế?
Vương Hoa hạ giá»ng nói khẽ :
- Gia gia, cháu biết lý do gì mà số ngưá»i nà y đã mất tÃch.
- Ồ... thế nà o?
- ChÃnh quái nhân ấy?
- Nói sao? ChÃnh y...
Võ Lâm Hoà ng Äế ngạc nhiên kêu a má»™t tiếng.
Vương Hoa vá»™i và ng hạ giá»ng nói :
- Gia gia, ông chớ la quýnh lên chứ?
Võ Lâm Hoà ng Äế thắc mắc không hiểu gì hết, mắt nhìn Vương Hoa nói :
- Rốt cuá»™c việc xảy ra thế nà o váºy?
Vương Hoa nói :
- Thưa gia gia, việc đã xảy ra thế nà y...
Thế rồi Vương Hoa đã thuáºt lại má»i việc má»™t cách tỉ mỉ cho Võ Lâm Hoà ng Äế nghe má»™t phen.
Nghe kể xong, Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Có tháºt sá»± việc đã xảy ra như thế sao?
- Vâng.
- Äối phương bảo cháu biếu má»™t trong ba nữ nhân cho y ư?
- Äúng thế gia gia. Ông bảo cháu nên tÃnh sao bây giá»?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên không thể như váºy được.
- Nhưng mà đối phương đã hạ thá»§ tháºt rồi.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Chúng ta không thể khuất phục dưới võ lực được.
- Thế ông bảo chúng ta phải là m sao đây?
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên không thể cho bá»n Ngô Tinh hay biết sá»± việc nà y, nếu không trong ba ngưá»i hỠắt phải có má»™t ngưá»i xung phong hy sinh chứ chẳng sai.
- Thế thì biết dùng biện pháp nà o đối phó với quái nhân đây?
ChÃnh Võ Lâm Hoà ng Äế cÅ©ng chưa biết là m thế nà o để đối phó vá»›i quái nhân ấy.
Chẳng biết những ngưá»i bị bắt giữ, rốt cuá»™c sống chết ra sao, kế đó không biết ngưá»i nà o lại tiếp tục lá»t và o tay quái nhân ấy.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Gia gia cÅ©ng chẳng biết phải là m thế nà o bây giá».
Vương Hoa đà nh nói :
- Nói như thế, cháu đà nh phải dùng võ công bản thân đụng với y thôi.
- Chắc chỉ còn má»™t con đưá»ng nà y mà thôi.
- Nhưng mà chúng ta cũng chưa chắc dễ dà ng gì tìm ra y được đâu.
- Hai ông cháu ta hợp lá»±c đối phó y, bảo bá»n há» và o trong động chỠđợi.
- Thế cũng được.
Sau khi bá»n Ngô Tinh và o trong động, Võ Lâm Hoà ng Äế bảo Chương VÄ©nh Kỳ canh gác thạch động cho cẩn tháºn, rồi cả hai ngưá»i Võ Lâm Hoà ng Äế và Vương Hoa rá»i khá»i động Ä‘i tìm kiếm quái nhân ấy.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên công việc tìm kiếm nà y rất khó khăn, chẳng khác gì đáy biển mò kim.
Ngoại trừ quái nhân đến tìm há», bằng không Vương Hoa và Võ Lâm Hoà ng Äế khó tìm ra quái nhân ấy chứ chẳng sai.
Hai ngưá»i tìm kiếm cả và i tiếng đồng hồ cÅ©ng chẳng phát hiện được gì hết. Vương Hoa nói :
- Gia gia, chúng ta hãy vỠđộng thôi. Cháu xem chẳng dễ dà ng tìm ra y đâu.
- Hừ! Cháu nói phải...
Võ Lâm Hoà ng Äế chưa nói hết lá»i. Thình lình từ trên ngá»n cây có tiếng cưá»i vang tá»›i. Cả hai ngưá»i song song giáºt mình ngước đầu nhìn lên ngá»n cây, liá»n trông thấy quái nhân ấy Ä‘ang ngồi trên cà nh cây há mồm cưá»i đắc ý.
Y cưá»i ha hả, nói :
- Vương Hoa, ngươi đang tìm ta ư?
- Äúng thế.
- Chẳng lẽ ngươi đã đồng ý biếu một nữ nhân cho ta rồi chăng?
Vương Hoa khẽ hét nói :
- Ta há»i ngươi, số ngưá»i mất tÃch có phải do ngươi đã bắt cóc Ä‘i không?
- Äúng thế.
- Ngươi đã là m gì hỠrồi?
- Ngươi chá»› há»i là m gì.
- Ta phải há»i cho ra lẽ má»›i thôi.
- Ngoại trừ ngươi đồng ý Ä‘iá»u kiện cá»§a ta.
- Ngươi đã giết hỠchăng?
- Có thể như thế.
Vương Hoa gầm lên nói :
- Ngươi hãy nhảy xuống đây nà o.
- Äể là m gì thế?
- Ta phải giết ngươi.
- Ha ha ha...
Äối phương cưá»i ha hả như Ä‘iên như cuồng. Vương Hoa biến sắc gầm lên nói tiếp :
- Ngươi cưá»i cái quái gì thế?
- Ngươi có khả năng nà y ư?
- Sao ngươi biết ta không có khả năng?
- ÄÆ°á»£c, Vương Hoa, ta sẽ thá» tà i ngươi xem sao?
Dứt lá»i, y nhẹ nhà ng hạ xuống.
Vương Hoa hét nói :
- Rốt cuá»™c ngươi đã là m gì số ngưá»i ấy?
- Ngươi chá»› há»i lôi thôi là m gì. Nếu ngươi không đồng ý Ä‘iá»u kiện ta thì ta sẽ từng ngưá»i má»™t bắt cóc ngưá»i cá»§a ngươi Ä‘i hết...
- Ngươi...
Vương Hoa tức giáºn đến đỗi mồm mÅ©i phun ra khá»i lá»a. Hắn gầm lên má»™t tiếng, phóng chưởng đánh tá»›i luôn.
Kêu đùng má»™t tiếng, má»™t chưởng vừa đánh tá»›i cá»§a Vương Hoa thừa sức phá vỡ má»™t ngá»n đồi đất đã đánh trá»n vẹn và o ngưá»i quái nhân, thế mà y vẫn đứng sá» sỠở đấy, chẳng há» hấn gì hết.
Vương Hoa giáºt mình kinh hãi còn Võ Lâm Hoà ng Äế cà ng ngẩn ngưá»i luôn tại chá»—.
Quả tháºt võ công cá»§a đối phương đã ra ngoà i sức tưởng tượng cá»§a Vương Hoa. Hắn đánh y má»™t chưởng trá»n vẹn thế mà không là m lung lay thân ngưá»i cá»§a y được chút nà o hết, là m sao không khiến Vương Hoa kinh hãi được.
Äối phương cưá»i lạnh lùng nói :
- Thế nà o?
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Võ công các hạ khá tháºt!
Thình lình...
Vương Hoa phi thân nhảy vá»t tá»›i, đồng thá»i phóng chỉ Ä‘iểm và o ngưá»i đối phương má»™t cách thần tốc kinh ngưá»i.
CÅ©ng trong tÃch tắc Vương Hoa xuất thá»§, Võ Lâm Hoà ng Äế cÅ©ng thình lình lượn mình lướt tá»›i, giÆ¡ tay Ä‘iểm và o mạng môn huyệt phÃa sau lưng đối phương luôn.
Thế đánh liên hợp xuất thá»§ cá»§a Vương Hoa và Võ Lâm Hoà ng Äế thần tốc mãnh liệt kinh ngưá»i hết sức.
Äối phương chỉ xoay tròn thân ngưá»i má»™t cái, tức thì đã tránh khá»i thế công cá»§a hai ngưá»i má»™t cách dá»… dà ng.
Thân pháp cá»§a đối phương tháºt thần tốc kinh ngưá»i, khó có thể tưởng tượng được.
Vương Hoa thấy đánh một kình chưa có kết quả, vội và ng chuyển mình lại nhảy vồ tới. quái nhân khẽ hét một tiếng, giơ tay hất chưởng đánh ra ngay.
Kêu đùng má»™t cái, Vương Hoa khẽ kêu há»± má»™t cái, láºp tức há mồm phun ra má»™t bụm máu tươi, thân ngưá»i loạng choạng lui ra sau cả trượng, đánh bạch má»™t cái, đã té ngồi ngay trên đất.
Sau khi quái nhân đánh Vương Hoa má»™t chưởng té ngồi trên đất, y liá»n chuyển mình nhanh như Ä‘iện chá»›p nhảy vồ và o ngưá»i Võ Lâm Hoà ng Äế ngay.
Võ Lâm Hoà ng Äế vá»™i và ng vung chưởng tấn công tiếp.
Quái nhân lách ngưá»i sang má»™t bên, giÆ¡ năm ngón tay trái bấu tá»›i nhanh thần tốc.
Võ Lâm Hoà ng Äế chỉ kịp khẽ kêu há»± má»™t tiếng, tức thì đã bị đối phương khống chế kẹp dưới nách ngay, tháºt là má»™t chiêu kinh ngưá»i hết sức.
Vương Hoa bất kể thân ngưá»i Ä‘ang bị thương nặng, hắn đã cố sức ngồi dáºy gầm lên nói :
- Hãy buông ngưá»i xuống nà o.
Quái nhân ấy lượn mình phất phơ ra xa năm trượng, hét lớn tiếng nói :
- Ngươi cũng muốn chết nữa chăng?
- Ngươi hãy bỠlão xuống mau.
- Không được, vả lại ngươi cũng chẳng có tứ cách nói câu nà y.
Quái nhân vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Ngà y mai sẽ đến phiến các bà vợ của ngươi, ha ha ha...
Quái nhân cưá»i như Ä‘iên như khùng, phi thân chạy mất dạng ngay.
Suýt nữa Vương Hoa đã nghiến nát hà m răng sắt thép cá»§a hắn. Sá»± việc diá»…n ra tháºt cà ng lúc cà ng tệ hÆ¡n, bây giá» chẳng những mình đã bị thương mà cả Võ Lâm Hoà ng Äế cÅ©ng bị y cướp Ä‘i mất.
Thế thì hắn phải là m sao bây gi�
Vương Hoa thò tay và o túi áo, móc má»™t viên Äại lá»±c kim đơn ra bá» và o miệng, vừa Ä‘iá»u trị thương giây lát đã nghe thấy có tiếng y phục phất phÆ¡ trong gió vang tá»›i.
- Ai?
Vương Hoa vừa cất tiếng quát há»i vừa ngước đầu nhìn tá»›i trước, chỉ thấy ba bóng ngưá»i chạy nhanh như gió vá» hướng nà y. Trong chốc lát hỠđã chạy tá»›i trước mặt Vương Hoa.
Vương Hoa vừa đảo mắt lướt sang hướng há» bất giác đã ngẩn ngưá»i luôn tại chá»—.
Thì ra bá»n ngưá»i vừa đến chÃnh là Ngô Tinh và chị em Chương gia.
Ngô Tinh đã quýnh quáng cất tiếng nói ngay :
- Vương Hoa, chẳng xong rồi...
Vương Hoa giáºt mình kinh hãi nói :
- Có việc gì lại xảy ra thế?
- Phụ thân cá»§a bá»n ta cÅ©ng mất tÃch luôn.
Vương Hoa nghe nói thế, bất giác thất kinh buột mặt kêu a một tiếng.
Chương Linh Linh nói :
- Phụ thân cá»§a bá»n ta Ä‘ang ngồi canh gác thạch động nhưng má»™t tiếng đồng hồ sau lại bá»—ng nhiên mất tÃch luôn.
- A!
Vương Hoa thất kinh kêu lên má»™t tiếng, ngẩn ngưá»i đứng ngay tại chá»— không nói gì hết.
Chương Thanh Thanh nói :
- Bá»n ta đã tìm kiếm ngươi mãi mà chẳng gặp, á»§a...
- Châu gia gia đâu?
Vương Hoa thở dà i một tiếng, nói :
- Bị ngưá»i ta bắt Ä‘i rồi.
Bá»n Ngô Tinh cả kinh đồng thanh nói :
- Ai thế?
Vương Hoa không biết phải ăn nói thế nà o đây, hắn trầm giá»ng nói :
- À! Má»i việc cÅ©ng tại ta mà ra.
Chương Linh Linh nói :
- Ngươi hãy nói lý do cho bá»n ta nghe nà o.
- Các ngươi cho rằng ai đã bắt số ngưá»i đó?
- Ngươi không nói thì là m sao chúng ta biết?
Vương Hoa cảm khái thở dà i, nói :
- ChÃnh là quái nhân ấy đã bắt há»!
- Nói sao?
Bá»n Ngô Tinh đã thất thanh kêu lên há»›t hải.
Chương Linh Linh nói :
- Chẳng phải ngươi nói rằng y muốn kết bạn với ngươi sao?
Vương Hoa ấp úng nói :
- Hôm trước ta... chỉ nói dối các ngươi mà thôi.
- Tại sao thế?
- Tại vì... tại vì... à ! Không nói là m gì nữa!
Chương Linh Linh nói :
- Sá»± việc đã xảy ra như thế, chẳng lẽ ngươi còn Ä‘iá»u gì bất tiện mà không nói ra sao?
Vương Hoa lắc đầu nói :
- Thế à ...
Ngô Tinh bực mình nói :
- Chớ thế nà y thế nỠnữa, ngươi cứ nói đi.
- Các ngươi muốn biết tháºt sao?
Ngô Tinh giáºn dữ nói :
- Lá»i nói bằng thừa.
Vương Hoa nghiến răng nói :
- Thôi được, ta nói cho các ngươi nghe. Quái nhân đó đã hẹn gặp ta hôm trước chẳng phải muốn kết bạn với ta là m gì hết, mà y chỉ cần một nữ nhân để là m vợ thôi.
Y bảo ta mang má»™t trong ba ngưá»i các ngươi biếu cho y để là m vợ...
- A...
Bá»n Ngô Tinh và hai chị em Chương gia đã thất thanh kêu lên hoảng hốt.
Mặt mà y hỠđã thảm biến, hoảng hốt đưa mắt chăm chăm nhìn Vương Hoa.
Vương Hoa buồn bã nói tiếp :
- Ta không bằng lòng với y cho nên y đã hạ độc thủ như thế.
Bá»n ba ngưá»i Ngô Tinh và chị em Chương gia đã ngây ngưá»i ra tại chá»— không nói gì hết.
Vương Hoa buồn rầu nói :
- Bây giỠcác ngươi biết rồi chứ, có biện pháp gì để đối phó chăng?
Ngô Tinh quýnh quáng nói :
- Là m sao bây gi� Biết là m sao bây gi�
Chương Linh Linh bỗng nói :
- Ta có biện pháp rồi.
Vương Hoa hấp tấp há»i :
- Biện pháp thế nà o?
Chương Linh Linh nói :
- Ngươi cứ giao ta cho y đi.
- Nói sao? Ngươi...
- Äây là biện pháp duy nhất, ngươi hãy giao ta cho y được rồi.
Ngô Tinh lắc đầu nói :
- Không, Linh Linh muá»™i, ngươi không thể hy sinh như thế được. Äể ta gả cho y được rồi.
Chương Linh Linh nói :
- Hai ngươi không có ai được hết, tại vì hai ngươi đã có quan hệ phu thê thực sự với Vương Hoa rồi, còn ta...
Y nói tá»›i đây không cầm lòng được nữa, đã thương tâm nhá» xuống hai giá»t nước mắt.
|
 |
|
| |