03-11-2009, 10:20 PM
Mạnh Thưá»ng Quân 4vn
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 6,746
Thá»i gian online: 2 tuần 2 ngà y 3 giá»
Thanks: 1,636
Thanked 94,370 Times in 4,258 Posts
THIÊN NGÂN
Nguyên tác:
Yến Minh.
Dịch thuáºt:
Văn Äà n Việt Nam (
http://******.vn )
------------o0o--------------
Chương 35: Vô Tội (3)
"Sư phụ..." Dương Chân quỳ ở cạnh đó cả kinh.
Tiêu Vân Vong nhất má»±c bảo há»™ môn hạ, dưới đưá»ng trên dưới ai cÅ©ng chẳng há» lạ, chỉ có Tá» Tang chân nhân lãnh nhãn bà ng quan, lão thừa biết chiêu nà y chÃnh là lấy thối mà tiến, chÃnh là mượn lá»±c ảnh hưởng cá»§a thánh tông.
"Sư đệ, vạn vạn không thể!" Äạo tông thá»§ tịch Tá» Äình chân nhân hai tay giữ chưởng luáºt lệnh Ä‘en xì xì, trợn mắt nhước mà y, không ná»™ mà uy, nghiêm mặt bảo: "Là m gì có tiên lệ không há»i mà kết tá»™i, coi uy nghiêm cá»§a Chưởng luáºt đưá»ng Côn Luân phái ta thế nà o, coi uy nghiêm cá»§a môn quy tông luáºt và o đâu?"
Tá» Tang chân nhân lúc nà y cưá»i ha hả, không nhanh không cháºm nói: "Tiêu sư đệ trước giá» ta là m ta chịu, coi tông pháp cá»§a Côn Luân ta như vô váºt, năm xưa tên nà y lên núi chưa qua Vạn thanh cốc Long Môn đại há»™i đã được nháºn thẳng và o môn đình cá»§a Ngá»c Tiêu Phong, sau đó sư đệ Ä‘iá»u khiển nháºp Vạn Thanh cốc, tránh bị phạt tá»™i, chuyện nà y Tiêu sư đệ chẳng lẽ phá»§ nháºn hay sao?"
Lá»i nà y vừa dừng lại, lão ta đã bức thêm má»™t buá»›c: "Do đó có cái gá»i là 'hữu kỳ sư tất hữu kỳ đồ', tên nà y gây ra chuyện to gan lá»›n máºt như váºy, Tá» Tang cho rằng cÅ©ng không thể là không có."
Lá»i còn chưa dứt, Tiêu Vân Vong và Tá» Äình chân nhân Ä‘á»u mặt mà y không còn huyết sắc, không ngá» lão đạo nà y lại đêm chuyện giữ trong lòng lâu năm như váºy nói ra, hÆ¡n nữa khiến cho Nhất Nguyên chân nhân ở trên đưá»ng vốn có lòng bá» qua không khá»i nhÃu mà y không thể hạ được quyết tâm.
"Phượng Lam có má»™t đỠnghị." Phượng Lam được xếp và o chá»— cá»§a Pháp tông lúc nà y đứng lên, "Khãi bẩm chưởng môn chân nhân, sư tôn, liên quan hà nh vi cá»§a Dương Chân đệ tá»± Äạo tông, chỉ sợ là do thân bất do ká»·, đệ tá» nháºn thấy hay là phạt đến Song Tá» phong diện bÃch ba năm, rồi coi xem biểu hiện sau nà y để tÃnh."
Lòng Dương Chân láºp tức chùn xuống như rÆ¡i táºn vá»±c sâu, chà ng vốn cho là chuyến nà y an niên vượt qua cá»a ải, không ngá» sá»± tình chợt chuyển xấu, và kẻ thừa cÆ¡ ném đá ấy chÃnh là sư nương cá»§a chà ng.
Tiêu Vân Vong ngạc nhiên nhìn vá» phÃa ái lữ, trong ánh mắt ẩn hà m ná»™ há»a, chợt cảm thấy tay bị ngưá»i khẽ kéo, ngưá»i nhìn lên thì ra là Tá» Äình chân nhân. Ông ta chuyển niệm ngẫm nghÄ©, đã hiểu Phượng Lam tuy nhìn có vẻ hồ đồ, kỳ thá»±c đó là lá»±a chá»n duy nhất để giải quyết tình trạng căng thẳng lúc nà y, chỉ có Ä‘iá»u là uy khuất cho tiểu đồ đệ cá»§a ông ta mà thôi.
Tuy lòng có chút bất cam, ông ta cÅ©ng không ở giữa đương trưá»ng nà y mà tranh cãi vá»›i Pháp tông cho đến ná»—i không còn đưá»ng lui, khiến cho sư tôn khó xá». Chỉ có Ä‘iá»u nhãn thần khi nhìn vá» phÃa Phượng Lam lần nữa đã biến thà nh bình tÄ©nh vô cùng, má»™t thứ bình tÄ©nh ẩn tà ng phong ba ngầm rất khó mô tả.
Tá» Tang chân nhân tuy kỳ quái cho láºp trưá»ng cá»§a đồng tông sư muá»™i Phượng Lam, lòng vẫn không cam, chÃnh vừa định phát ngôn, chợt thấy Nhất Äức chân nhân trên đưá»ng tống đến má»™t cái nhìn nghiêm lệ cản ngăn, cho nên Tá» Tang tức thá»i thở đánh khì không nói năng gì nữa.
Ông ta hiểu rất rõ, thân là m đại đệ tá» dưới pháp tá»a cá»§a Pháp tông, tuy có bổn pháºn bảo vệ cho lợi Ãch cá»§a Pháp tông, nhưng bất kỳ cỠđộng nà o cÅ©ng phải lấy Côn Luân phái là m đầu, đó má»›i chÃnh là nguyên nhân căn bản khiến cho Côn Luân phái đứng vững trong giá»›i tu chân mấy nghìn năm nay.
Nhất Nguyên chân nhân thở dà i, phất phất tay nói: "Váºy y như lá»i cá»§a Phượng Lam Ä‘i." Nói xong, từ trong tay áo cá»§a ông ta phóng ra má»™t luồng quang mang kim sắc hÆ¡i má», rồi nó nhanh chóng bay lên treo ở giữa Ä‘iện dưới xà ngang, kiếm mang như sóng cháºp chá»n chá»›p động, trong đó có ẩn hà m tá» sắc tinh mang.
Dương Chân tức thá»i cảm thấy huyết mạch trong ná»™i thể khiêu động kịch liệt, tâm thần rung rẫy, không khá»i bất tá»± chá»§ đứng thẳng ngưá»i nhìn và o Thiên Tru kiếm có vẻ xa lạ đó, cảm thụ được má»™t đạo pháp lá»±c cưá»ng đại và cao rá»™ng Ä‘ang sôi trà o.
Má»i ngưá»i trong Ä‘iện Ä‘á»u kinh thán cho pháp bảo cưá»ng đại gần như tiên khÃ, tháºm chà ngay cả những chân nhân hà ng chữ Tá» cÅ©ng lá»™ ra vẻ thèm khát.
Thiên Tru bị lá»±c vô hình trói buá»™c ở giữa không trung, hiện giá» chợt thoát li khá»i cấm cố, phát xuất má»™t tiếng rú rÃt như quái thú thá»i hồng hoang, gầm rú dà i và yêu dị vang vá»ng khắp đại Ä‘iện, lưu quang múa lượn, lóe ra vô số đạo kinh sắc quang ngân.
Trong lúc má»i ngưá»i đảm chiến tâm kinh, tiếng rÃt chợt ngưng, Thiên Tru thu liá»…m toà n bá»™ hà o quang, biến thà nh má»™t kim sắc tiểu kiếm trong suốt lượn lá» trước mặt Dương Chân.
Mắt Nhất Nguyên chân nhân đầy hà m ý nhìn Dương Chân, nói: "Món pháp bảo nà y chÃnh là thiên phách thần binh trong truyá»n thuyết cá»§a yêu tá»™c từ thá»i thượng cổ, chẳng phải kẻ thưá»ng có thể giá ngá»± được. Chỉ vì nó và con tinh huyết tương thông, cho nên có lẽ ngoà i con ra không còn ai có thể sá» dụng được nó. Nhưng mà , pháp bảo nà y linh tÃnh quá mạnh, lại kiệt ngạo bất tuần, đối vá»›i con coi như là má»™t khảo nghiệm nho nhá»."
Dương Chân không kịp mừng, má»™t lá»±c xung kÃch cá»± đại khó có thể tưởng tượng đánh tá»›i ấn đưá»ng, thân hình chà ng đợt nhiên như Ä‘áºp mạnh và o núi Nhạc, mắt liá»n cảm thấy như Ä‘ang rÆ¡i và o hắc ám vô cùng, lục thức tức thá»i mất hết.
Thiên Tru chui và o trong tá» phá»§ xong, đột nhiên có má»™t tiếng nổ cá»±c lá»›n trong ngưá»i chà ng vang lên, nhanh chóng tạo ra hà ng trăm ngà n đạo linh lá»±c cổ quái cuồng ngạo vô cùng. Chúng chá»›p mắt lưu chuyển như thiểm Ä‘iện trong hồn thể bách mạch cá»§a chà ng, xông ngang húc dá»c, phiên giang đảo hải, muốn oanh kÃch cho pháp lá»±c tuần hoà n trong chu thân chà ng tan tác khắp nÆ¡i.
Trước khi chà ng mất đi ý thức, đã phát động cà n không ấn hộ trụ linh thần nằm ở chỗ kim đan.
----o0o-----
Song tá» phong thuá»™c vá» phÃa bắc cá»§a Côn Luân tiên phá»§, có hai đỉnh núi liên tiếp hình lưỡi kiếm dÃnh liá»n nhau mà thà nh nên gá»i là Song Tá».
Ở giữa sÆ¡n phong có má»™t vết nứt vạn trượng, rá»™ng khoảng ná»a dặm kéo dà i từ nam tá»›i bắc, giống như má»™t tòa vân phong bị chém thà nh hai ná»a. Giữa hai đỉnh núi thỉnh thoảng nhô ra những vách ghá»nh nối tiếp nhau, nhìn có vẻ kiểm trở vô cùng.
Giữa vách núi nà y có bố trà má»™t phong lôi kỳ tráºn. Hai vách có không Ãt động huyệt, chÃnh là nÆ¡i cấm cố và lưu đà y những môn hạ có tá»™i cá»§a Côn Luân phái, cÅ©ng được gá»i là Äoạn Hồn nhai.
Dương Chân váºt vá» tỉnh lại, cảm thấy cái lạnh thấu táºn xương cốt xâm nháºp cả và o tâm thần chà ng. Chà ng ngồi báºt dáºy, phát hiện thân đã ở sÆ¡n huyệt, hay nói chÃnh xác hÆ¡n là trong má»™t băng huyệt tháºt dà y. Lúc nà y, chà ng Ä‘ang ngồi trên má»™t băng tháp vô cùng tinh khiết.
Chân nguyên pháp lá»±c tá»± lưu hà nh trong thể ná»™i thế mà khó có thể đỠkháng sá»± lạnh lẽo nÆ¡i nà y. Cái lạnh dị thưá»ng nà y khiến chà ng nghÄ© mình Ä‘ang ở trong Huyá»n Băng kỳ tráºn gia trì ở giữa núi.
Ngoà i động gió lạnh gà o rú, truyá»n và o trong băng huyệt từng hồi khúc chiết giống như tiếng khóc lóc nghẹn ngà o vô cùng bi thương, mang vẻ u oán như má»™t tiểu khúc Ä‘oạn hồn.
Không biết từ lúc nà o, kinh mạch truyá»n lên cÆ¡n Ä‘au ẩn đâu đó, nhưng sá»± tà n khốc trước mắt đã lấy hết lá»±c chú ý cá»§a chà ng.
Diện bÃch ba năm, tức là má»™t nghìn ngà y đêm a.
Má»™t cÆ¡n bi thương chạy dá»c sống lưng lên đỉnh đầu Dương Chân, khiến toà n thân chà ng cứng nhắc, tay chân lạnh lẽo không gì là không nhắc nhở chà ng thân ở tại cảnh khổ như thế nà o.
Sư phụ biết ta vô tội mà , sư tổ hầu như cũng biết, nhưng vì sao lại hoạch tội như thế nà y?
Dương Chân không tưởng thông, sá»± khốn hoặc khiến đầu óc chà ng đâu dần. Chà ng ôm đầu trầm mặc má»™t lúc, cuối cùng quyết định buông vá».
Dù sao thì sư phụ ngưá»i cÅ©ng đã táºn lá»±c rồi.
HÆ¡n nữa, trên tông đưá»ng sư nương đã nói, và cÅ©ng có thể là ông trá»i khiến chà ng như váºy chăng?
Dương Chân không còn là má»™t thiếu niên đầy mÆ¡ má»™ng khuất tòng mệnh váºn nữa. Nếu như thượng thiên đã cấp cho chà ng sá»± khảo nghiệm, chà ng nhất định phải tiếp tục kiên trì, tuyệt không thể để lão đạo Pháp tông kia đắc ý.
NghÄ© đến đây, Dương Chân bóm chặt quyá»n đầu, đột nhiên phát hiện má»™t tá» giấy rÆ¡i ra từ thân chà ng.
"Xuân thu qua ngà y tháng, thiên đạo háºn vô thưá»ng, Sư lưu tá»±."
Từng hà ng chữ tiêu sái như long phi phượng múa viết lên trên giấy cá» Minh hoà ng khiến cho nét đẹp và thánh thoát tăng lên gấp bá»™i. Sư phụ! Dương chân thầm gá»i táºn sâu trong lòng.
Băng huyệt không sâu, chẳng qua chỉ sáu bảy trượng, vú băng đầy huyệt, di chuyển ná»a vòng thì Dương Chân phát hiện trong động huyệt ngoại trừ băng tháp, lương khô đủ dùng ba năm, và má»™t cái "diện bÃch cấm lệnh", ngoà i ra không còn gì khác.
Huyệt khẩu có má»™t kẽ nứt đủ má»™t ngưá»i xuất nháºp, bên ngoà i gió rú rÃt không ngừng chui và o trong động, hà n khà rút xương.
Äá»™t nhiên, Dương Chân thấp thoáng nghe tiếng hô hảm lẫn và o tiếng gió, dưá»ng như là tiếng cá»§a nữ nhân. Chà ng nghÄ© váºy và cÅ©ng cảm thấy tháºt hiếu kỳ, nên chui ra ngoà i động huyệt xem sao.
Tà i sản của DoctorCrazy
Chữ ký của DoctorCrazy
04-11-2009, 06:47 PM
Vu Thần GiaÌo Tiểu Du Côn
Tham gia: Jan 2009
Äến từ: NhaÌ€ TrăÌng
Bà i gởi: 1,823
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 858 Times in 441 Posts
THIÊN NGÂN
Nguyên tác:
Yến Minh.
Dịch thuáºt:
Văn Äà n Việt Nam (
http://******.vn )
------------o0o--------------
Chương 36: Diện BÃch (1)
Äứng trên mặt băng bóng lẫy ngoà i huyệt động, Dương Chân má»›i phát hiện bản thân mình Ä‘ang ở dưới má»™t khe nứt khổng lồ cá»§a dãy núi liên miên từng ngá»n từng ngá»n vá»t cao thấu trá»i. Khà lạnh giống như từ cá»u u ngang ngược bạo liệt thổi khắp không gian nhá» hẹp cuốn tung những vụn băng nhá» không ngừng va Ä‘áºp và o vách đá.
Dương Chân nheo mắt chống lại luồng bạo phong Ä‘ang quạt và o mặt nhìn cố vá» hướng những tiếng lá»™p độp không tà i nà o nhìn được rõ phÃa táºn cùng đầy ảm đạm cá»§a khe nứt.
Hắn tháºt khó mà tưởng tượng ra được ở trong Tiên phá»§ lại có má»™t nÆ¡i ác liệt thế nà y, cho dù đã tu luyện và o cảnh giá»›i Tiên Thiên Thai Tức, hà n khà bất xâm nhưng hiện tại khà lạnh vẫn khiến hắn cảm giác rõ rà ng cÆ¡ thể mình cÅ©ng chỉ là xác thịt phà m tục.
"Dương Chân... Dương... Chân..." Thanh âm như có như không vấn vÃt truyá»n tá»›i.
Nghe thấy giá»ng nói có chút quen thuá»™c, Dương Chân láºp tức đáp trả: "Ta ở chá»— nà y..." âm thanh cao vút vang vá»ng khắp nÆ¡i.
Tựa hồ như có được chỉ dẫn, một đạo quang mang mà u trắng nhảy nhót men theo vách băng hiểm trở từ trên cao lao xuống, thoắt ẩn thoắt hiện.
Má»™t thiếu nữ tuyệt sắc toà n thân váºn đồ tÃm bay xuống vách đá, hai ngưá»i ánh mắt giao nhau tức thì vạn phần vui vẻ.
"Nguyệt sư tá»·, ngươi sao lại tá»›i đây?" Dương Chân tá» ra rất bất ngá».
"Sao, không hoan nghênh ta tới à ?" Tiêu Nguyệt Nhi chu miệng, nói đoạn hai mắt như đã đỠcả lên.
"Ta..." Dương Chân vừa mở miệng thì liá»n cảm thấy má»™t là n gió thÆ¡m áºp tá»›i, Tiêu Nguyệt Nhi đã nhảy nên vung quyá»n hung tợn đánh và o ngá»±c hắn.
"Ta vá»›i tá»· tá»· Ä‘á»u cho rằng ngươi đã chết rồi, ai ngá» ngưá»i vẫn còn sống, lão đạo Pháp tông đáng ghét đó lại hại ngươi phải diện bÃch ba năm, tháºt đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!"
Dương Chân nhăn nhó gắng chịu đả phá cá»§a Tiêu Nguyệt Nhi, không nghÄ© tá»›i ngưá»i đầu tiên đến đây lại là vị sư tá»· Ä‘iêu ngoa nà y, trong lòng vừa ngá»t ngà o lại vừa chua xót, không nói lên lá»i.
"Bên ngoà i gió lá»›n lắm, theo ta và o trong động." Äứng trên mặt băng quả thá»±c rất khó chịu, Dương Chân kéo Tiêu Nguyệt Nhi Ä‘ang thao thao bất tuyệt và o trong động.
"Chá»— nghỉ cá»§a ngươi đây à ? Lạnh quá, không phải chá»— ngưá»i ta ở được đâu, để ta tìm cha ta nói ông ấy Ä‘i xin vá»›i sư tổ..." Tiêu Nguyệt Nhi Ä‘i quanh má»™t hồi rồi theo Dương Chân ngồi đối diện trên mặt băng, thân hình rúm ró chau mặt chau mà y ngó trừng và o hắn.
Dương Chân thản nhiên cưá»i nói: "Không cần đâu, không nên là m khó sư phụ, huồng hồ bất quá có ba năm, sẽ qua nhanh thôi."
Tiêu Nguyệt Nhi tròn mắt nhìn Dương Chân từ trên xuống dưới hồi lâu, rồi lại đưa tay nhéo nhéo hắn, vẻ mặt đột nhiên trở lên hưng phấn thốt: "Nghe nói ngươi để cho Yêu hoà ng chiếm lấy thân, náo loạn Tiên phá»§ trá»i long đất lở, cùng vá»›i Nhị Thánh cá»§a Côn Lôn ta đánh bất phân hÆ¡n kém, sư đệ, ngươi tháºt là oai phong đó nha, hi hi."
Dương Chân nghe váºy chỉ cưá»i khổ, hắn do dá»± má»™t lát rồi há»i: "Sư nương còn trách ta không?"
"á»’..." Tiêu Nguyệt Nhi tá»±a hồ chợt nhá»› ra gì đó, vá»— tay lên trán đáp: "Mẹ nhá» ta nói vá»›i ngươi không cần phải lo lắng, bà ấy không trách ngươi đâu, chỉ cần ngươi không trách bà ấy là được rồi." Nói Ä‘oạn nà ng tá»± mình cÅ©ng cảm thấy mÆ¡ hồ, má»i chuyện phát sinh nÆ¡i tông đưá»ng nà ng cÅ©ng chỉ biết má»™t chút thôi.
Dương Chân lắc đầu, nhá» giá»ng: "Sư nương không trách thì tốt."
Tiêu Nguyệt Nhi ngó Dương Chân rồi là m má»™t cái mặt quá»·, cưá»i ngá»t: "Äâu trách được ngươi, rõ rà ng là lão yêu kia là m mà ."
"Váºy thì..." Dương Chân gãi gãi đầu, bá»™ dạng như muốn há»i rồi lại không dám.
"Muốn há»i cái gì?" Tiêu Nguyệt Nhi xán lại cưá»i há» há» thần bÃ, nét cưá»i đầy vẻ ám muá»™i, "Có phải là muốn há»i ngưá»i đó vì sao không tá»›i thăm ngươi hay không?"
"Không phải..." mặt Dương Chân chợt đỠnhưng lại phá»§ nháºn, cố gắng trấn tÄ©nh nói: "Ta là muốn há»i xem Nhạc Thiên sư huynh ra sao rồi."
"Äừng nhắc tá»›i con khỉ chết dẫm đó." Tiêu Nguyệt Nhi hừ má»™t tiếng, nà ng ta đột nhiên như sá»±c tỉnh trợn mắt đáp: "Thanh Nhi sư tá»· cá»§a ngươi hiện không rá»—i đâu, à i..." Nói Ä‘oạn sắc mặt sa sầm, từa hồ như tức khà đầy bụng, giáºn dá»—i vá»›i tất cả má»i ngưá»i.
"Thanh Nhi sư tá»· Ä‘ang bế quan à ?" Dương Chân không nhịn được há»i.
"Hắn ấy, được CÆ¡ Hương Tiên Tá» cá»§a Thánh Tông nhìn trúng rồi, đã vá»™i theo Ä‘i Vương Mẫu Phong tu luyện Thánh tông đạo pháp..." Tiêu Nguyệt Nhi vẻ mặt rầu rầu trả lá»i.
Dương Chân tức thì minh bạch liá»n mỉm cưá»i an á»§i: "SƯ phụ tu vi hãn thế, ngươi hà tất phải giống như Thanh Nhi sư tá»·, huồng hồ hai ngươi tÃnh khà khác nhau, cÅ©ng đủ thấy ngươi tuyệt không thÃch hợp vá»›i tiên thuáºt cá»§a Thánh tông."
"Úy, ngươi cÅ©ng nói y hệt như cha nói váºy, hừ." Tiêu Nguyệt Nhi sắc mặt cÅ©ng dần đỡ khó coi.
Dương Chân trông Tiêu Nguyệt Nhi vốn chẳng biết tư vị của sầu bi đang mang bộ dạng đầy tâm sự mà lòng cảm khái vạn thiên.
Nhất thá»i, hai ngưá»i Ä‘á»u có tâm sá»± riêng nên trầm lặng, chỉ còn có tiếng âm phong ngoà i khe nứt thổi qua lại.
"A..." Tiêu Nguyệt Nhi đột nhiên tròn mắt chỉ vá» vách băng táºn cùng cá»§a động huyệt phÃa sau Dương Chân, miệng há hốc không nói ra tiếng.
Dương Chân quay lại vừa nhìn đã giáºt mình thất kinh, chỉ thấy má»™t bóng nhân ảnh trắng toát ná»a như trong suốt Ä‘ang lÆ¡ lá»ng giữa chừng không, không há» có chút sinh khà nà o cả.
Hai ngưá»i vá»™i trấn định lại tinh thần, phi thân lui vá» phÃa động khẩu đỠphòng bất trắc.
Tiêu Nguyệt Nhi nấp tại sau lưng Dương Chân thò đầu ra thì thà o: "Ngươi xem là ngưá»i hay là quá»·?"
Dương Chân định thần lại rồi lắc đầu đáp: "Quá»· đâu tá»›i đây, nhất định là có ngưá»i giả thần lá»™ng quá»·!"
Ai ngá» bóng hình y như u linh đó phiêu hốt trên không má»™t hồi rồi đột nhiên biến mất tăm tÃch không biết Ä‘i đâu mất, bá» lại hai ngưá»i đứng trÆ¡ ra nhìn nhau.
Hai ngưá»i hÃt và o má»™t hÆ¡i, tra xét má»™t lượt khắp các vách băng trong động huyệt hồi lâu nhưng vẫn không có thu hoạch gì, trong lòng Ä‘á»u thầm kêu cổ quái.
Dương Chân xem xét má»™t khoảng vách băng rá»™ng chừng bảy thước, cao gần má»™t trượng ở táºn cùng cá»§a động huyệt, có vô số băng nhÅ© thả xuống bên dưới vách, trầm ngâm thốt: "Song Tá» Phong nà y còn có ngưá»i khác diện bÃch chăng?"
Tiêu Nguyệt Nhi lắc đầu quầy quáºy tỠý không biết.
Äá»™t nhiên nà ng giáºt mình nhá»› lại gì đó liá»n kéo cánh tay Dương Chân láºt Ä‘áºt đáp: "Thá»i gian không còn sá»›m nữa, mẹ bắt ta phải quay vá» rồi... sư đệ, ngưá»i phải bảo trá»ng, sư tá»· nếu rá»—i sẽ lại đến gặp ngươi."
Dương Chân gáºt gáºt đầu không nói gì, đưa tiá»…n Tiêu Nguyệt Nhi ra ngoà i.
Còn lại má»™t mình trở lại trong động huyệt, Dương Chân bằng đầu đả tá»a dưỡng tức để Ä‘iá»u trị kinh mạch vốn đã bị thương không nhẹ. Tâm tình trầm lắng xuống, cẩn tháºn kiểm tra, hắn má»›i phát hiện dị trạng trong kinh mạch quá ná»a là do lúc ở trên tông đưá»ng, linh lá»±c cuồng bạo cá»§a Thiên Tru trong khoảnh khắc hồi nháºp cÆ¡ thể mà ra.
Hắn nhá»› lại mà vẫn còn kinh hãi, Ãt nhiá»u minh bạch Thiên Tru sau khi trải qua bị Yêu hoà ng dùng máºt pháp chế luyện đã trở nên hết sức đáng sợ, hiện tại đã mất Ä‘i pháp lá»±c vô thượng cá»§a Yêu hoà ng, bản thân căn bản không có cách nà o có thể chế ngá»± những linh tÃnh thiên phách mạnh mẽ Ä‘a dạng ở trong đó nữa.
Sau khi Thiên Tru hồi thể, cứ lặng lặng ngá»§ yên trong Tá» phá»§ cá»§a hắn. Lúc nà y, hắn tạm thá»i không dám đánh động tá»›i nó, chỉ sợ má»™t khi không may lại rÆ¡i và o trạng thái cuồng bạo.
Tại vách sâu tuyệt bÃch cá»§a Äoạn Hồn Nhai, suốt ngà y đêm phong vÅ© lôi Ä‘iện luân phiên giáng xuống, khi thì bạo phong tuyết lạnh, khi thì mưa lá»›n sấm sét, chỉ có lúc đêm tà n tảng sáng má»›i có được mấy canh giá» tÄ©nh lặng.
Äối vá»›i ngưá»i bị phạt tá»›i đây diện bÃch mà nói, chÃnh là má»™t khảo nghiệm cá»±c lá»›n.
Dương Chân vừa má»›i tá»›i nên còn chưa thÃch ứng, bị ép cố thá»§ trong động huyệt má»™t bước không rá»i, cảm thấy vô cùng khổ sở.
Trừ việc đả tá»a luyện công ra thì chẳng là m được gì khác, đói thì gặm mấy khối lương khô, khát thì uống nước băng, trợn mắt nhìn những vách băng đóng hiểm trở cùng thiên địa má»™t mà u xám ngoét.
Sá»± cô đơn và cảnh váºt ác liệt từng lúc từng lúc dà y vò tâm linh hắn, hắn rốt cục cÅ©ng minh bạch được cái khổ cá»§a diện bÃch là thế nà o.
Cả thiên địa chỉ có má»™t mình tồn tại, chỉ có sá»± cô độc vô táºn để bầu bạn.
Chuyện duy nhất có thể gây cho hắn hứng thú đó là thi thoảng cái bóng u linh đó lại xuất hiện chao đảo trước mắt rồi lại đột nhiên biến mất. Dương
Chân nghÄ© đủ má»i biện pháp cÅ©ng không cách nà o tìm được tung tÃch, cứ như váºy, hắn trừ việc hà ng ngà y luyện công tu pháp ra thì cÅ©ng chỉ trông chá» và o má»—i chuyện đó nữa thôi.
Má»™t mạch ná»a tháng trôi qua, hắn Ä‘á»u ở trong động huyệt vùi đầu đả tá»a, kỳ kinh bát mạnh bị thương cÅ©ng đã hồi phục được bảy tám phần, dần dần thÃch ứng vá»›i sinh hoạt khổ cá»±c trong động.
Hôm đó, sau khi hà nh công hết bảy mươi hai đại chu thiên, chân nguyên lá»±c cùng tinh thần cá»§a Dương Chân Ä‘á»u thư thái viên mãn, hắn chợt nghÄ© tá»›i Thiên Tru vẫn ẩn tại tá» phá»§, quyết định phải thá» má»™t lần.
Thần niệm như điện, nháy mắt đã tới hạch tâm như tinh vân của tỠphủ, kim đan đang như ánh thái dương chiếu xạ vạn trượng quang mang, Cà n Khôn Ấn thì phát ra ánh ngân quang nhu hòa vô bỉ phù động bên trên tự mình xoay chuyển.
Má»™t thanh kiếm mà u và ng kim Ä‘ang bay lượn rất nhanh xung quanh kim Ä‘an, không ngừng phát ra những tia đơn nguyên, thi thoảng lại nháng lên má»™t lằn chá»›p tÃm tháºp phần uy thế.
Thần niệm chạm và o chuôi kiếm, tức thì vô số đạo linh thức mạnh mẽ à o ạt xông lên, khiến tâm thần Dương Chân chao đảo trồi lên hụp xuống như con thuyá»n nhá» giữa sóng lá»›n, vô số ý niệm rối ren từ trong ý thức nổ bung ra.
Hà ng trăm yêu tá»™c bị Yêu hoà ng ngưng luyện thà nh thiên phách lúc trước tuy đã mất Ä‘i ý thức riêng nhưng vẫn bảo lưu được bản năng cùng linh lá»±c vô cùng mạnh mẽ, dá»±a và o nguyên thần vá»›i há»a hầu nông cạn hiện tại cá»§a Dương Chân thì căn bản là vô pháp chế ngá»± sá» dụng.
Cũng giống như là một đứa bé con muốn chế ngự mấy chục con trâu trưởng thà nh đang chạy loạn, tuyệt không có khả năng.
Dương Chân trong lòng cảm thấy bất diệu, vá»™i và ng niệm động máºt chú triệu hoán Cà n Khôn Ấn bảo vệ. Theo đó, má»™t đạo ánh sáng như nước mà u bạc chiệu xạ lên thanh kiếm Ä‘ang bay như thiểm Ä‘iện khiến nó từ từ an định trở lại. Dá»±a và o cảm ứng ná»™i tại giữa tinh huyết vá»›i Thiên Tru cùng vá»›i Phong Tá»± Quyết cá»§a Cà n Khôn Ấn để áp chế, hắn quyết tâm thâm nháºp và o kiếm phách khám phá chân tướng.
Trong thế giá»›i ná»™i tại rá»™ng lá»›n cá»§a Thiên Tru, hắn liá»n minh bạch chân chÃnh hà m ý cá»§a cái gì gá»i là "Nhất lạp túc trung tà ng thế giá»›i, bán thăng Ä‘ang ná»™i chá» sÆ¡n xuyên". (má»™t hạt gạo đủ gom thế giá»›i, ná»a cái nồi đựng cả núi sông)
Nó là thế giá»›i do má»™t cái linh tráºn cổ quái cùng pháp lá»±c tạo thà nh, lấy linh tráºn là m huyết mạch, há»—n độn tinh hoa là m huyết nhục, lấy thiên phách là m linh thần cấu thà nh má»™t kiện pháp bảo hoà n chỉnh, huyá»n diệu tá»›i mức tá»±a hồ như vượt ra ngoà i cả ngÅ© hà nh. Dưới sá»± thúc đẩy thần kỳ cá»§a tráºn pháp, thiên địa nguyên khà tá»± động tuần hoà n bên trong nuôi dương vô số thiên phách độc láºp, muôn mà u muôn sắc kỳ hình quái trạng phảng phất tá»±a như hình dạng cá»§a Yêu tá»™c trước khi ngưng luyện thà nh hình.
Dương Chân lá» má» hiểu ra, ắt phải câu thông tất cả thiên phách thì má»›i có thể chân chÃnh nắm giữ thanh thần binh nà y.
Hắn Ä‘uổi theo từng luồng từng luồng thiên phách, chợt phát hiện đại Ä‘a số thiên phách tuyệt không há» yếu hÆ¡n hắn, tháºm chà còn mạnh hÆ¡n rất nhiá»u, đối vá»›i sá»± xuất hiện cá»§a hắn, bản năng láºp tức bà i xÃch, lại thoáng như bị huyết chú hấp dẫn. Thà nh ra Dương Chân tổng cá»™ng tiếp cáºn bá»n chúng biết bao nhiêu lần nhưng tá»›i lúc tối háºu thì lại bị vuá»™t mất.
Dương Chân nổi máu trâu bò nà o chịu ngừng tay, y như lúc được Nhất Kỳ lão nhân dùng thần du chỉ dẫn tu luyện năm xưa, liá»u mạng Ä‘em linh thức truy Ä‘uổi giao kÃch.
Trong lúc Ä‘uổi Ä‘uổi đánh đánh, sau cùng hắn đụng phải má»™t Long phách. chÃnh là thiên phách cá»§a Thanh Giao đối vá»›i hắn rất quen thuá»™c nên nháy mắt đã hòa hợp. Từ đó Dương Chân bắt đầu tìm những thiên phách yếu á»›t nhất mà truy Ä‘uổi thu phục. Sau má»™t hồi ná»— lá»±c, rốt cục cÅ©ng thu được chừng ba phần thiên phách nhá» yếu.
Äúng và o giây phút hắn định liá»u mạng thu phục lấy má»™t thiên phách rất ngoan cố thì nhục thân truyá»n tá»›i những chấn động mãnh liệt, tâm linh thần toà n thân so vá»›i bên ngoà i còn nhạy cảm gấp trăm lần, nháy mắt lục thức bị ép quay trở lại cÆ¡ thể.
Hãy tham gia cuộc thi »TÆ°Ì Phương Äệ NhâÌt BuÌt« để thể hiện chiÌnh miÌ€nh vaÌ€ nhận những giải thưởng cực lÆ¡Ìn!!!
Tà i sản cá»§a ToÌ€.TiÌ.Te
Chữ ký cá»§a ToÌ€.TiÌ.Te [B][SIZE="4"][COLOR="Red"][FONT="Comic Sans MS"]A ToÌ€[/FONT][/COLOR][/SIZE][/B]
07-11-2009, 12:02 AM
Chà Tôn Thánh Quân
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: USA
Bà i gởi: 12,303
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 18 giá»
Thanks: 1,225
Thanked 20,253 Times in 6,526 Posts
THIÊN NGÂN
Nguyên tác:
Yến Minh.
Dịch thuáºt:
Văn Äà n Việt Nam (
http://******.vn )
------------o0o--------------
Chương 36: Diện BÃch (2)
Nhìn qua thì ra là Tiêu Nguyệt Nhi lại tới thăm, nà ng đang giơ một con tiểu bạch hồ ra cà o cà o và o hắn.
"Tiểu Bạch, ngươi... úy, không đúng, đây là ..." Dương Chân nhanh chóng phát giác ra Ä‘iểm kỳ quái, trên thân con bạch hồ nà y mang khà tức khác hẳn vá»›i hồ ly thông thưá»ng.
"Ngươi phát hiện ra rồi." Tiêu Nguyệt Nhi mỉm cưá»i duyên dáng vén cái Ä‘uôi mịn cá»§a nó lên, không ngá» lại có thêm năm cái nữa. "Tiểu Bạch nó hiện tại rất lợi hại đó, đã kết Ä‘an rồi."
Dương Chân váºn động gân cốt rồi búng ngưá»i nhảy vá»™t lên, đáp: "Sao như thế được, Tiểu Bạch lúc trước từ Vạn Thú Cốc tá»›i đây má»›i vừa hình thà nh linh thức mà ."
"Ư..." con bạch hồ kêu nhẹ má»™t tiếng, đột nhiên biến mất trong tay Tiêu Nguyệt Nhi, nháy mắt đã hiện ra gần vách băng táºn mép động huyệt, cả quá trình diá»…n ra nhanh như thiểm Ä‘iện.
Dương Chân cảm thấy rất ngạc nhiên, Tiêu Nguyệt Nhi lại vẫn giữ bá»™ dạng dá»ng dưng như không, thần bà ngó Dương Chân nói: "Còn nhá»› tại chá»— phong ấn trên Dương Kỳ SÆ¡n gặp qua hồ yêu chứ? Thì là ngưá»i mẹ Hồ tá»™c Bạch Tiêm Tình cá»§a lão đầu Nhất Kỳ đó..."
"Ngươi... váºy..." Dương Chân không khá»i kinh hãi cho sá»± lá»›n máºt cá»§a Tiêu Nguyệt Nhi, vá»™i và ng há»i: "Sư phụ có biết không?"
Tiêu Nguyệt Nhi vá»— vai Dương Chân là m như không có gì, nhưng giá»ng không khá»i có chút đắc ý: "Yên tâm Ä‘i, cha không há»§ láºu giống như lão già pháp tông đó đâu... ừm, thá»±c ra Tiểu Bạch vẫn còn sống mà , có Ä‘iá»u được Bạch tá»· tá»· dùng máºt pháp cá»§a Hồ tá»™c tăng cưá»ng đạo hà nh cá»§a nó thôi."
Nếu sư phụ đã ngầm ưng thuáºn, Dương Chân cÅ©ng không cần phải lo lắng liá»n nói qua chuyện khác: "Sư tá»· dạo nà y phải chăm chỉ luyện công chứ, cuối năm đã là kỳ Phong há»™i rồi, chẳng còn bao lâu nữa, sao còn tá»›i đây là m chi?"
Tiêu Nguyệt Nhi bÄ©u môi tá» vẻ không cao hứng đáp: "Hừm, sư tá»· lén lúc rá»—i rãi tá»›i thăm ngươi, ngươi không muốn váºy hay sao?"
Dương Chân cưá»i bẽn lẽn, vá»™i và ng nói: "Sá»± đệ mong sư tá»· ngà y nà o cÅ©ng tá»›i, nÆ¡i nà y buồn chán lắm, chả có ai tá»›i đây cả." Nói Ä‘oạn buông má»™t hÆ¡i thở dà i ai oán.
Tiêu Nguyệt Nhi tức thì tươi cưá»i thốt: "Váºy được, sư tá»· cứ rá»—i thì lại tá»›i chÆ¡i vá»›i ngươi..." Nói rồi chỉ con bạch hồ Ä‘ang tung tăng trên mặt đất tiếp: "Thá»±c ra, lần nà y là do Bạch tá»· tá»· muốn ta Ä‘em tá»· ấy tá»›i... a, đó là ..."
Trong khoảnh khắc, quỷ ảnh kia lại không biết từ đâu hiện ra, con bạch hồ trên mặt đất cũng đột nhiên đứng thẳng lên, ngơ ngẩn nhìn quỷ ảnh đang run rẩy.
"Thứ quá»· quái nà y ngà y nà o cÅ©ng xuất hiện má»™t lúc, tháºt không biết là kẻ nà o." Dương Chân lầm bầm nói.
"Úy" Tiêu Nguyệt Nhi vốn là hạng to gan lá»›n máºt nên nhanh chóng trấn tÄ©nh lại ngay, ngó quá»· ảnh cùng bạch hồ đầy vẻ hiếu kỳ, đột nhiên kinh hãi thốt: "Bá»n há» hình như quen nhau..."
Quá»· ảnh đột nhiên như bị kÃch động run rẩy, thân hình trong suốt như có như không phiêu phất rồi đột nhiên lóe lên má»™t cái biến mất tăm tÃch.
"Ư..." Bạch hồ kêu lên ai oán rồi cắm đầu lao thẳng và o vách băng trên băng huyệt. "Phịch!". Thân hình cá»§a bạch hồ báºt tung ra, nhưng má»™t đạo bạch quang đã len qua khe nứt cá»§a vách đá xông và o bên trong.
Hai ngưá»i Ä‘á»u kinh ngạc ngẩn ngưá»i trước dị biến.
Hồi lâu, Tiêu Nguyệt Nhi mới tiến lên ôm bạch hồ đang run rẩy và o trong lòng, đột nhiên kinh ngạc thốt: "Bạch tỷ tỷ đâu, ngươi là Tiểu Bạch?"
Chợt thấy bạch hồ kêu lên ư á», đưa trảo cà o cà o lên ngưá»i Tiêu Nguyệt Nhi rồi ánh mắt chuyển vá» phÃa Dương Chân, chợt nhảy tá»t lên cổ hắn đầy vẻ hoan há»·, không ngừng tiếng kêu ư ư vui vẻ.
Tiêu Nguyệt Nhi không lòng nà o để ý tá»›i "sá»± phản bá»™i" cá»§a Tiểu Bạch, chỉ chăm chú nhìn vách băng lẩm bẩm: "Bạch tá»· tá»· sao lại đột nhiên rá»i Ä‘i..."
Dương Chân tránh cái đuôi đuôi mịn của Tiểu Bạch đang vẫy loạn, ngơ ngẩn đáp: "Nơi động huyệt nay e rằng có trò quỷ, sao ta lại không nghĩ ra từ sớm chứ?"
Tiêu Nguyệt Nhi tức thì hai má hồng lên lá»™ rõ vẻ hưng phấn, nhìn Dương Chân gãi đầu gãi tai ngáºp ngừng nói: "Nói váºy nÆ¡i nà y không chừng có bà máºt gì đó hả?"
Dương Chân đưa hai tay án lên ná»n cá»§a động huyệt, quay đầu nhìn Tiêu Nguyệt Nhi, Tiểu Bạch đã ngoan ngoãn trở lại trong lòng cá»§a nữ chá»§ nhân, đợi má»™t ngưá»i má»™t hồ lùi lại má»™t chút. Ãnh mắt Dương Chân lấp loáng, pháp lức theo tay xuất ra.
Uỳnh...! Một tiếng nổ lớn phát ra, tức thì khà vụ lạnh giá mà u xanh phiêu nhiễu bay khắp động huyệt.
Dương Chân vừa thầm kinh ngạc vì tu vi cá»§a mình đại tiến vừa dùng thần niệm thăm dò, phát giác khoảng ná»a trượng bên trong là má»™t băng động rá»™ng rãi, quả nhiên có chút cổ quái.
Ầm Ầm, lại thêm mấy chưởng liên tiếp phát ra phá mở lối và o một động huyệt sâu chừng năm trượng, sau một hồi pháp lực chấn động, lại lộ ra một bức vách bằng đá xanh.
"Nguyệt sư tá»·, mau lại đây coi." Dương Chân cao giá»ng gá»i.
Hai ngưá»i lần mò má»™t hồi má»›i phát giác bên trên vách có rất nhiá»u hoa văn kỳ dị khắc sâu và o trong đá, tá»±a hồ là dấu vết cá»§a tráºn pháp, kiểm tra ba lần bảy lượt nhưng rốt cục vẫn không rõ được bà ẩn bên trong.
Thêm má»™t lát, Dương Chân cà ng lúc cà ng cảm giác cái vách nà y hết sức quá»· bÃ, liá»n động tâm đánh ra má»™t chưởng, chỉ thấy má»™t luồng đại lá»±c xông tá»›i khiến hắn không tá» chá»§ được phải lùi lại mấy bước suýt nữa va và o Tiêu Nguyệt Nhi ở sau lưng là m nà ng ta la hoảng.
Một chưởng vừa rồi của hắn mang bảy thà nh công lực, chỉ có thể chấn động khiến băng trên nóc động rơi xuống, còn vách đá vẫn nguyên vẹn, không có dấu vết gì.
"Xem sư tỷ đây." Tiêu Nguyệt Nhi đưa tay gạt Dương Chân ra.
Tiêu Nguyệt Nhi há miệng phun ra má»™t đạo bạch quang, má»™t thanh bạch ngá»c kiếm dà i hai thước lao ra, nháy mắt từ cá»±c động chuyển thà nh cá»±c tÄ©nh, phát tán hà n khà lạnh lẽo lÆ¡ lá»ng giữa chừng không. Dương Chân thấy thế liá»n gáºt đầu, Tiêu Nguyệt Nhi có thể thu phát tá»± nhiên bổn nguyên linh lá»±c hà n khà cá»§a phi kiếm, tu vi hiển nhiên đã có đại tiến.
Linh Tê Phong Nháºn má»™t khi đâm và o vách đá, tức thì phát ra má»™t quầng sáng và ng khiến vách đá chấn động ong ong, Tiêu Nguyệt Nhi nghiến răng huy xuất ngá»c kiếm lóe kiếm hoa chém thêm nhát nữa.
Quang hoa chá»›p nháng, sương má» tan Ä‘i hai ngưá»i má»›i phát hiện thanh phi kiếm có thể Ä‘oạn ngá»c phân kim nhưng cÅ©ng chỉ phá được hai vết kiếm rất nông. TÃnh háo thắng cá»§a Tiêu Nguyệt Nhi nổi lên liá»n định phát kiếm quyết ngạnh phá, Dương Chân vá»™i và ng cản lại, hắn Ãt nhiá»u cÅ©ng hiểu không nên phá tráºn, chẳng may lỡ tay là m sáºp động huyệt thì há»ng bét.
Hai ngưá»i lại thá» thêm mấy biện pháp, Ä‘á»u không có cách nà o xông qua được cái vách trước mặt, ngay cả cố gắng xuyên phá ở các mép vách cÅ©ng không được, tất cả Ä‘á»u bị tráºn pháp tÃnh thổ nà y bịt kÃn.
"Thế nà y không được, thế kia cÅ©ng không xong, thế là sao đây?" Tiêu Nguyệt Nhi đối vá»›i sá»± cẩn tháºn cá»§a Dương Chân rất bất mãn, đến ná»—i dáºm chân bình bịch.
Dương Châu chau mà y không đáp, chẳng lý gì tá»›i sá»± cáu kỉnh cá»§a Tiêu Nguyệt Nhi. Suy nghÄ© má»™t hồi đột nhiên nghÄ© tá»›i Thiên Tru cá»§a mình chÃnh là Thiên Phách Thần Binh đã vượt ra ngoà i phạm vi cá»§a ngÅ© hà nh, biết đâu có thể phá khai tráºn pháp cÅ©ng không chừng?
Hắn ngưng thần khởi quyết, từ sâu trong tâm hải tá»±a hồ như bị đánh má»™t cú nạng khiến đầu óc váng loạn, đồng thá»i má»™t đạo kim quang to lá»›n từ mi tâm hắn vá»t ra ngoà i như ngá»±a sổ cương.
Quả nhiên, Thiên Tru Kiếm trá»±c tiếp cắm sâu và o vách tráºn trước mặt giống như dao cắt Ä‘áºu hÅ©, xuyên hẳn và o bên trong. Tức khắc nổi lên vô số những tiếng ầm ầm, kim quang khắp nÆ¡i đại thịnh, kiếm khà sắc bén xông ra hết đợt nà y tá»›i đợt khác.
Äá»™t nhiên má»™t tiếng nổ lá»›n, kình khà hệ thổ quét tá»›i chá»— Dương Chân hai ngưá»i, mặc dù hai ngưá»i đã nhanh chóng bay ra sau nhưng vẫn bị đánh trúng tá»›i thất Ä‘iên bát đảo.
Äợi cÆ¡n cuồng ná»™ cá»§a huyệt khẩu qua Ä‘i, hai ngưá»i má»›i hạ xuống nÆ¡i vốn là ná»n động bây giỠđã ngổn ngang loạn xạ, từ đầu tá»›i chân Ä‘á»u là bụi đất lôi thôi không chịu nổi.
Dương Chân tay năm tay mưá»i phá»§i bụi, chợt thấy Tiêu Nguyệt Nhi y phục xốc xếch Ä‘ang ngó hắn trừng trừng giáºn dữ, rõ rà ng là trách hắn nói má»™t đằng là m má»™t nẻo, tá»± mình là m báºy. Hắn đà nh cưá»i nhăn nhó là m má»™t cái mặt quá»· rồi tranh lên trước chạy và o trong thông đạo.
Tiêu Nguyệt Nhi chạy theo đằng sau luôn miệng quát mắng: "Xú tiểu tá», đứng lại cho ta... đợi... đợi ta vá»›i!"
Thổ tráºn trên vách đá đã vỡ nát không còn gì, má»™t thông đạo u ám xuất hiện thấp thoáng tá»±a hồ như có báºc đá Ä‘i lên phÃa trên, sâu và o trong không gian tối tăm, không khà tuy u ám nặng ná», nhưng vẫn có thể hÃt thở được.
Dương Chân đứng ngay chá»— lối và o, thần niệm xuất ra tìm thanh Thiên Tru Kiếm kiệt ngạo bất thuần, liá»n phát hiện ta thanh thần binh nà y Ä‘ang ở trong đá núi xông qua xông lại loạn xạ như cá trong nước.
Lúc nà y Tiêu Nguyệt Nhi cÅ©ng đã Ä‘uổi tá»›i nÆ¡i, đưa tay nhéo cái tai nhá» cá»§a hắn: "Xú tiểu tá», bây giá» uy phong nhỉ, còn lợi hÆ¡n cả sư tá»· có phải không?"
Dương Chân đau đến la lên oai oái, vội quay lại là m mặt tội nói: "Nguyệt Nhi tiên tỠtha mạng, đệ nhỠtuổi vô tri a..."
Tiêu Nguyệt Nhi giáºn dữ thả Dương Chân ra, hừ má»™t tiếng đáp: "Tiểu tá» ngươi cà ng lúc cà ng gá»›m, tháºt đáng kiếp bị phạt diện bÃch."
Dương Chân vốn biết rõ tÃnh nết cá»§a Tiêu Nguyệt Nhi không chịu nói đạo lý, nên chỉ chuyên tâm và o việc triệu hồi Thiên Tru. Dưới sá»± léo nhéo cá»§a Tiêu Nguyệt Nhi, sau má»™t lát thì thông đạo đột nhiên sáng bừng lên. Má»™t đạo kim quang chá»›p nháy rồi bùng xuất. Nguyên lai là Thiên Tru rốt cục cÅ©ng nhá»› tá»›i chá»§ nhân, từ từ quay trở lại.
Sau khi dừng lại chỉnh đốn má»™t hồi, hai ngưá»i cẩn tháºn Ä‘i lên báºc đá tiến và o thông đạo.
"NÆ¡i nà y liệu có yêu ma cùng hung cá»±c ác hay không?" Äi trên báºc đá nhá» hẹp tối tăm, tiếng bước chân cá»§a hai ngưá»i vang vá»ng phản hồi khiến cho Tiêu Nguyệt Nhi phát huy tối Ä‘a trà tưởng tượng cá»§a nà ng ta.
"Yêu mà thì không có, nhưng oan hồn ác quá»· không chừng lại có má»™t và i con." Dương Chân muốn dá»a nà ng ta má»™t phen, giá»ng nói cÅ©ng trở nên sâm sâm lạnh lẽo.
Tiêu Nguyệt Nhi ngoái đầu kêu lên má»™t tiếng, vung tay định đánh. Trên báºc thang chỉ có hai ngưá»i nà o tránh nổi, Dương Chân đà nh tóm lấy cổ tay nà ng, hai ngưá»i đánh qua đánh lại má»™t hồi, bất giác tá»± nhiên cảm thấy có chút ái ngại, liá»n tá»± động phân khai.
HÆ¡i thở thanh xuân cá»§a thiếu niên nam nữ phả và o trong bầu không khà khô ráo cá»§a thông đạo là m hai ngưá»i nhất thá»i đỠbừng cả mặt.
"A, Tiểu Bạch đâu, nó ở chỗ nà o rồi?"
"Có lẽ đã chạy vá» phÃa đằng trước rồi."
Dương Chân thuáºn miệng đáp lá»i, hai ngưá»i Ä‘á»u bất giác tá»± mình gia tăng nhanh bước chân.
Sau khi Ä‘i sâu và o thông đạo hướng lên trên chừng hai chục trượng, không gian đột nhiên mở rá»™ng, má»™t thạch tráºn cổ kÃnh chợt lá»™ ra.
Toà n bá»™ động huyệt cấu tạo hình tròn, ánh sáng má» mịt u ám nhưng vẫn đủ để nhìn má»i váºt rõ rà ng, rõ rà ng là được tạo ra bởi pháp thuáºt khai sÆ¡n. Những khối độn long thạch rải rác chÃnh là những pháp trụ được bố trà khắp nÆ¡i, cả tráºn thế khiên dẫn thiên địa linh lá»±c thuá»™c âm tÃnh khiến cho không gian sâm lãnh vắng vẻ, là m ngưá»i ta không há»i sinh ra cảm giác hoảng sợ.
"Ư, ư." Tiểu Bạch vốn biến mất lúc nãy không biết từ nÆ¡i nà o chợt hiện ra, theo hai ngưá»i Ä‘i vá» phÃa thạch tráºn.
Không gian nÆ¡i đây không lá»›n lắm, xuyên qua các khối trụ đầy những hoa văn pháp chú, ánh mắt hai ngưá»i nhanh chóng bị những báºc thang ở chÃnh giữa dẫn tá»›i má»™t cái đà i tròn bằng hắc ngá»c thu hút.
Má»™t nữ tá» vÅ© mị Ä‘ang quỳ bên trên ná»n đà i đầy những hoa văn mà u và ng kim, ngẩng đầu nhìn lên bóng hình mÆ¡ hồ trong suốt phiêu hốt bên trên ngá»n lá»a nhà n nhạt nÆ¡i giữa tế đà n. Thân hình nà ng run rẩy như muốn nhà o tá»›i nhưng lại sợ hãi Ä‘iá»u gì đó.
Hết chương 36
Tà i sản của minhchinh555
Chữ ký của minhchinh555
10-11-2009, 12:51 AM
Vu Thần GiaÌo Tiểu Du Côn
Tham gia: Jan 2009
Äến từ: NhaÌ€ TrăÌng
Bà i gởi: 1,823
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 858 Times in 441 Posts
THIÊN NGÂN
Nguyên tác:
Yến Minh.
Dịch thuáºt:
Văn Äà n Việt Nam (
http://******.vn )
------------o0o--------------
Chương 37: Luân Hồi (1)
Tá»›i gần, hai ngưá»i má»›i phát hiện trung tâm cá»§a tế đà n đó là má»™t ngá»n ám há»a, không khà đầy vẻ u minh trong căn động nhất định là từ đó mà sinh ra, là m dấy lên má»™t loại cảm giác đầy chết chóc mÆ¡ hồ, khiến lòng ngưá»i không khá»i bất giác hồi há»™p khôn tả.
Cảnh tượng kỳ dị trước mắt là m hai ngưá»i chùn bước.
"Bạch tá»· tá»·, hắn... đó là ..." Tiêu Nguyệt Nhi vá»™i và ng ngáºm miệng.
"Quỷ ảnh đó nhất định là chúng ta đã gặp qua phải không?" Dương Chân cà ng lúc cà ng cảm thấy nơi nà y quá quỷ dị.
"Không đúng, đó là Cá»u U Minh Há»a, trong truyá»n thuyết chÃnh là lá»a luân hồi chuyển thế nÆ¡i niết bà n, sao lại xuất hiện ở đây chứ?" Tiêu Nguyệt Nhi kinh hãi thất sắc đáp.
Dương Chân cẩn tháºn quan sát, quầng minh há»a má»m mại Ä‘ang phiêu động kia thuần khiết vô cùng, giống như ngá»n linh tuyá»n uyển chuyển vấn vÃt, chẳng há» phát ra tiếng động nà o, so vá»›i Tam muá»™i chân há»a hoà n toà n bất đồng.
Hai ngưá»i nấp sau má»™t cây trụ đá Ä‘ang tÃnh tiến tá»›i gần má»™t chút, chợt cái bóng như không như có bên trên tế đà n đột nhiên sáng bừng lên rồi từ từ ngưng tụ thà nh hình.
Má»™t nam tá» trung niên dung mạo tuấn tú trán rá»™ng mÅ©i thẳng nháy mắt đã hiện ra bồng bá»nh ngay bên trên ngá»n âm há»a, thân hình tá»±a như tháºt mà lại như ảo phát ra ánh sáng xanh nhạt, trong không gian u ám cà ng tăng thêm mấy phần thần thánh.
HÆ¡i thở cá»§a hai ngưá»i bất giác Ä‘á»u trở nên nặng ná», cặp mắt Ä‘á»u bị cảnh tượng cổ quái kia thu hút.
Nam tỠđó lúc má»›i hiện dung mạo còn có chút cứng ngắc, theo ánh mắt chuyển động dần dần trở nên có thần thái, sau cùng ánh mắt dừng lại nÆ¡i nữ tá» Ä‘ang ở bên dưới tế đà n, không dá»i Ä‘i đâu nữa.
"Mạc lang, ngưá»i chÃnh là Mạc lang?" Bạch Tiêm Tình hươ tay định tiến tá»›i nhưng lại rụt lại báºc đá, tá»±a hồ bà n tay đã chạm phải tà n lá»a. Trên tế đà n giống như Ä‘ang ẩn chứa má»™t sát cÆ¡ vô hình.
"Tình nhi, nà ng rốt cuá»™c cÅ©ng tá»›i rồi." Nam tá» thần bà thở dà i não nuá»™t, cặp mắt rưng rưng như mang cả má»™t bể thâm tình, sắc mặt biến chuyển như kÃch động, như Ä‘au khổ lại như cam chịu, mang đủ ná»—i Ä‘au cá»§a nhân thế.
"Mạc lang, chà ng sao rồi, sao lại biến thà nh bá»™ dạng nà y?" Bạch Tiêm Tình có chút không cam tâm, muốn lần nữa thá» xông tá»›i tế đà n, trên cánh tay láºp tức bốc lên má»™t lằn khói xanh, tá»±a hồ muốn thiêu đốt luôn cả sinh mệnh. Khuôn mặt đẹp đẽ như ngá»c cá»§a nà ng khẽ co rút, không khá»i báºt lên tiếng rên khẽ, rõ rà ng là đau đớn tá»›i cá»±c Ä‘iểm.
Tuy như váºy nhưng nà ng vẫn kiên trì, ngón tay lại ráng giÆ¡ lên chá»™p và o hư không, muốn tiếp tục áp lại chá»— nam nhân ở giữa tế đà n.
"Không, không được qua đây!" Nam tá» thần bà đột nhiên mất Ä‘i vẻ ung dung, thân ảnh tránh qua má»™t bên như là n sương nhưng lại bị sức mạnh cá»§a tráºn pháp giữ lại, thá»§y chung không sao thoát được không gian bị bao phá»§ bởi ngá»n âm há»a, chà ng nhìn Bạch Tiêm Tình Ä‘ang vất vả gắng sức, thần sắc tá» ra bi ai vô cùng.
Hai ngưá»i tá»±a hồ như ở hai bên bá» Minh Hà nÆ¡i địa phá»§, chỉ nhìn nhau đầy nhá»› nhung si mê. Khoảng cách ngắn ngá»§i đó đối vá»›i bá»n há» mà nói không chừng là chân trá»i góc bể không sao vượt qua được.
"Ông ta chẳng lẽ lại là Mạc Thiên Ca, phụ thân cá»§a Nhất Kỳ?" Dương Chân tức thì tỉnh ngá»™, kinh nghi bất định truyá»n âm há»i Tiêu Nguyệt Nhi: "Ông ấy không phải đã sá»›m không còn tại thế nữa hay sao?"
Tiêu Nguyệt Nhi cắn môi, mù mỠlắc đầu.
"Long Dáºn nói vá»›i thiếp, chà ng đã bị Côn Lôn hà nh quyết, nhưng thiếp không tin, thiếp rốt cục cÅ©ng đợi được tá»›i ngà y gặp lại Mạc Thiên Ca chà ng." Bạch Tiêm Tình vốn là linh thể nên không thể khóc thế nhưng nà ng ta quả thá»±c Ä‘ang khóc, từng giá»t từng giá»t linh quang mà u trắng từ khuôn mặt tú mị cá»§a nà ng rÆ¡i xuống rồi biến mất nhanh chóng phảng phất như những đốm lá»a.
"Hà nh quyết rồi? Không, sá»± tinh không giống như nà ng tưởng đâu..." Mạc Thiên Ca không kịp giải thÃch, chợt thấy Bạch Tiêm Tình lại muốn tiếp tục thá» xông và o bên trong tế đà n liá»n vá»™i và ng nói: "Không, Tình nhi, dưới chân ta là Luân Hồi Tráºn ngà n năm, nà ng nhìn thấy bất quá chỉ là má»™t khối thần thức tà n lưu cá»§a ta còn lưu lại thế gian mà thôi."
Bạch Tiêm Tình giáºt nảy mình, tay bất giác rụt chở lại, ánh mắt thê lương đầy hư không mê hoặc, phảng phất như đã mất Ä‘i thần trÃ. Hiện tại linh quang trên thân nà ng đã ảm đạm Ä‘i mấy phần, có thể thấy Luân Hồi Tráºn quả thá»±c rất đáng sợ.
Nà ng ngơ ngẩn một lát rồi thốt vẻ không tin: "Mạc lang, chà ng đang lừa thiếp, chà ng rõ rà ng còn trên nhân thế, thiếp nhìn thấy được, thiếp nhìn thấy ắt không thể là giả được..."
"Không, nà ng hãy bình tÄ©nh lại, hãy nghe ta nói..." Mạc Thiên Ca ngá»a mặt lên không thá» dà i tiếp: "Năm xưa khi ta và nà ng chia tay, chưởng môn sư huynh cho rằng ta có tá»™i cấu kết yêu tá»™c tạo thà nh nghiệt duyên, lệnh cho ta diện bÃch trăm năm để suy nghÄ© sám hối."
"Vá» sau nghe tin nói sư môn láºt lá»ng đẩy hai mẹ con nà ng và o trong phong ấn cá»§a Dương Kỳ SÆ¡n, ta trong cÆ¡n giáºn dữ chạy khá»i Song Tá» Phong đánh lên táºn Hạo Thiên Äiện, sau cùng rÆ¡i và o tá»™i danh phản bá»™i sư môn bị Chưởng luáºt đưá»ng xá» chịu cá»±c hình, chưởng môn sư huynh lòng bất nhẫn cố lén bố trà thượng cổ Luân Hồi Kỳ Tráºn nà y để cho ta tá»± sinh tá»± diệt..."
Bạch Tiêm Tình thê lương kết án: "Côn Lôn phái cá»§a chà ng Ä‘á»u là má»™t phưá»ng ngụy quân tá», năm xưa mẹ con thiếp không cam lòng để chà ng bị khốn ở Côn Lôn má»›i Ä‘em thân quay lại tìm chà ng, chuẩn bị cùng nhau chạy trốn. Nhưng ngưá»i cá»§a sư môn chà ng không giảng đạo lý, cưỡng bắt mẹ con thiếp, bá»n há» cướp Thiên nhi Ä‘i rồi đẩy thiếp và o Dương Kỳ SÆ¡n, còn nói rằng thiếp đã bị chà ng phản bá»™i rồi..."
Mạc Thiên Ca lắc đầu liên tiếp, sắc mặt đầy vẻ bi ai Ä‘au khổ đáp: "Không, ta không có phản bá»™i nà ng, là đám tiểu nhân đặt Ä‘iá»u thị phi hại cho ta và nà ng cùng Thiên nhi bị chia cách, vá» sau chưởng môn sư huynh tra xét rõ rà ng chân tướng má»›i cứu vãn được má»™t mạng cá»§a Thiên nhi, còn định xóa tá»™i luân hổi cá»§a ta nữa."
"Thế nhưng ta rõ rà ng hÆ¡n ai hết, tuyệt không thể nà o cứu được nà ng ra khá»i phong ấn tại Dương Kỳ SÆ¡n, trong lúc tuyệt vá»ng muốn tá»± tuyệt tại chá»— đã bố trà Luân Hồi Kỳ Tráºn, chẳng ngá» phát sinh chuyện ngoà i ý, tráºn pháp nà y còn có huyá»n diệu khác là m cho ta sống dở chết dở, bị cấm cố suốt mấy trăm năm, tá»›i táºn hai mươi năm trước..."
Bạch Tiêm Tình cưá»i rầu rÄ© thốt: "Äúng, phong ấn tại Dương Kỳ SÆ¡n không phải đã bị phá rồi sao, chà ng không thể nhưng tá»™c nhân cá»§a thiếp có ngưá»i có thể, thiếp được thấy chà ng nÆ¡i đây, chà ng có cảm thấy kỳ quái chăng?"
"Có gì mà kỳ quái?" Mạc Thiên Ca vẻ mặt thản nhiên rồi lại trở thà nh và n phần Ä‘au khổ đáp: "Hai mươi năm trước tiểu tá» Long Dáºn kia đã tìm tá»›i chá»— nà y nói là muốn giúp ta cứu nà ng ra khá»i phong ấn, ta nhất thá»i hồ đồ Ä‘em tất cả bà ảo cá»§a Xạ Dương Tinh Máºt Tráºn nói hết cho hắn, khi ấy đó cÅ©ng là toà n bá»™ hy vá»ng ấp á»§ trong lòng ta, kỳ thá»±c trong lòng cÅ©ng cho rằng chỉ là má»™t ảo tưởng mà thôi, không ngá» hắn thá»±c sá»± Ä‘i là m chuyện đó..."
Sắc mặt ông ta thống khổ vô cùng, tiếp: "Ta đã trở thà nh tá»™i đồ thiên cổ cá»§a Côn Lôn phái, kết cục bây giá» chÃnh là do ta tá»± là m tá»± chịu."
"Thế nhưng tình trạng nà y..." Bạch Tiêm Tình lắp bắp thất thần rồi chợt cao giá»ng: "Chà ng nói là trước đây khi Long Dáºn tá»›i tìm thì chà ng vẫn còn tại thế phải không?"
Mạc Thiên Ca cưá»i khổ gáºt đầu lại nói: "Khi đó, bởi tiểu tá» nà y vừa uy hiếp vừa dụ dá»—, ta không cẩn tháºn nói cho hắn biết bà ẩn cá»§a phong ấn, còn nguy hiểm hÆ¡n nữa là đã nói ra bà máºt cá»§a Thánh tông."
"Sau đó ta như tỉnh cÆ¡n mê, hối háºn vạn phần liá»n tá»± thấy không còn mặt mÅ©i nà o gặp lại sư môn, hÆ¡n nữa tuyệt không cho rằng hắn sẽ cứu nà ng thế nên má»›i Ä‘em sá»± huyá»n ảo đã tìm hiểu Luân Hồi Tráºn suốt mấy trăm năm đó phát động cá»a ải cuối cùng mà chuyển thế Ä‘i, cÅ©ng vì thế mà lỡ mất cÆ¡ há»™i không còn có thể cùng nà ng tương phùng, âu cÅ©ng là do thiên định a."
Bạch Tiêm Tình há»i dồn: "Váºy chà ng nói xem, nếu chà ng không giúp Long Dáºn thì dù chà ng không tá»± tuyệt, thiếp ắt vẫn trầm luân trong phong ấn còn gì?"
"Äó là má»™t cái ngõ cụt, mà ông trá»i lại không nguyện ý giải thoát cho cái ngõ cụt ấy." Mạc Thiên Ca cưá»i khổ chán nản.
"Vì cái gì, vì cái gì ông trá»i lại tà n khốc như váºy, bá» lại thiếp má»™t mình, thiếp sẽ cô độc lắm, thiếp không thể chịu đựng được nữa." Bạch Tiêm Tình khóe mắt như nhá» máu thà nh huyết lệ.
"Tạo hóa trêu ngưá»i, ta đã phụ Tình nhi, cÅ©ng phản bá»™i Côn Lôn, chắc chắn trưá»ng hạo kiếp sẽ đổ xuống đầu bá tánh, Mạc Thiên Ca là kẻ tá»™i đồ a." Mạc Thiên Ca thương tâm cá»±c độ.
Bạch Tiêm Tình nhìn Mạc Thiên Ca tá»›i ngÆ¡ ngẩn, toà n thân run lẩy bẩy muốn nói lại thôi, sau cùng đột nhiên la thảm má»™t tiếng nhảy bổ vá» phÃa tế đà n.
Trong khoảnh khắc, linh thể hồ yêu bốc lên những là n khói xanh, má»™t sức mạnh vô hình đẩy báºt nà ng ra rá»›t xuống bên ngoà i thạch tráºn tại viá»n cá»§a tế đà n.
Bạch Tiêm Tình linh quang phiêu hốt, lạng quạng đứng dáºy, từng bước từng bước Ä‘i vá» phÃa tế đà n, mắt thấy nà ng không tiếc tÃnh mạng liá»u lÄ©nh tiếp tục tiến lên, Mạc Thiên Ca nghiêm nghị cản lá»i: "Không được qua đây! Nếu không ta sẽ biến mất ngay trước mặt nà ng."
Giá»ng nói kiên quyết cá»§a ông ta khiến Bạch Tiêm Tình rầu rÄ© dừng chân bên dưới tế đà n, rồi đổ sụp xuống mặt đất.
"Ta không tốt, Tình nhi, nà ng và ta đã chú định phải chia lìa mãi mãi, kiếp nà y ta không phải với nà ng, kiếp sau sẽ xin bù đắp."
"Không, thiếp không muốn kiếp sau, chỉ cần có kiếp nà y, Mạc lang..."
"Không nên như váºy, Tình nhi..."
"Kiếp trước... kiếp nà y..." Bạch Tiêm Tình lầm bầm trong miệng, không muốn tin và o tất cả trước mắt, nà ng đột nhiên hét lên thê thảm: "Cho dù chà ng chuyển thế đi rồi, ta cũng sẽ tìm chà ng, tìm ra chà ng..."
Mạc Thiên Ca thở hổn hển, nhắm mắt trầm tư hồi lâu, nhưng rồi không nhịn được lại mở mắt ra nhìn Bạch Tiêm Tình, lắc đầu cưá»i khổ nói: "Thiên Niên Luân Hồi Tráºn vốn là tráºn pháp bất truyá»n cá»§a Huyá»n tông từ thượng cổ, vốn có thể Ä‘em thần thức chuyển sinh, chỉ háºn ta còn chưa tham thấu tráºn pháp, bị Minh luân pháp nghiá»n nát tất cả, cắt đứt hết tiá»n duyên. Ta đà nh bảo lưu lấy má»™t chút pháp tướng mà lưu lại nÆ¡i nà y."
"Nà ng và ta cho dù có gặp được giữa biển ngưá»i mênh mông, cÅ©ng chỉ là hai ngưá»i Ä‘i trên đưá»ng, Tình nhi, nà ng và ta duyên pháºn đã táºn, hãy quên ta Ä‘i."
Bạch Tiêm Tình đỠđẫn đứng dáºy, thân hình nhá» bé yếu nhược như nhà nh liá»…u trước gió, nà ng nói giá»ng vô cùng á»§y khuất: "Quên chà ng Ä‘i, chà ng nói thiếp là m sao quên chà ng đây... chà ng từng đáp ứng Ä‘em thiếp Ä‘i khắp Cá»u châu phồn hoa, đáp ứng thiếp tìm má»™t địa phương như tiên cảnh, chà ng đánh cá, thiếp dệt áo; chà ng chặt cá»§i, thiếp là m cÆ¡m sống qua những ngà y tháng thần tiên... váºy mà chà ng Ä‘á»u quên hết cả ư?"
"Ta không có... Tình nhi, ta không có quên." Mạc Thiên Ca nghẹn lá»i biện minh.
"Chà ng lừa ngưá»i ta, chà ng lừa ngưá»i ta..." Bạch Tiêm Tình khăng khăng phản bác, sau đó nói giá»ng Ä‘au đớn như chết Ä‘i sống lại: "Chà ng là kẻ phụ tình, năm xưa thiếp đã vì chà ng mà phản bá»™i Hồ tá»™c, từ bá» tất cả theo chà ng Ä‘i táºn chân trá»i, kết quả thì sao? Chà ng, chà ng có thể vì thiếp mà phản bá»™i Côn Lôn chăng? Chà ng là m không nổi! Chà ng hại Tình nhi bị đẩy và o trong phong ấn năm trăm năm, chà ng chỉ má»™t lòng trung thà nh Côn Lôn, rốt cục cÅ©ng rÆ¡i và o tình cảnh thế nà y, tháºt là đáng Ä‘á»i! Äáng Ä‘á»i a..."
"Ta..." Mạc Thiên Ca sững ngưá»i không đáp.
"Chà ng, chà ng không nói được chứ gì? Lá»i Yêu tá»™c quả nhiên không sai, Nhân tá»™c bản tÃnh xảo quyệt quyết không thể tin, thiếp vô cùng hối háºn vì đã yêu thương má»™t oan gia như chà ng, thiếp háºn, thiếp háºn..." Bạch Tiêm Tình lại má»p xuống đất khóc lá»›n.
"Tình nhi, ta không phải vá»›i nà ng, nà ng muốn háºn thì cứ háºn ta Ä‘i, muốn chá»i mắng thì cứ chá»i mắng ta Ä‘i, là ta nhu nhược, là ta vô dụng không bảo vệ được mẹ con nà ng." Mạc Thiên Ca á»§ rÅ© cúi đầu đầy vẻ hổ thẹn.
"Háºn chà ng, chà ng có sống lại được chăng? Mắng chà ng, chà ng có sống lại được chăng?" Bạch Tiêm Tình báºt cưá»i thê thảm.
Mạc Thiên Ca nhìn ngá»n âm há»a báºp bùng dưới chân mình, há miệng nghẹn lá»i, thê lương không đáp.
Tà i sản cá»§a ToÌ€.TiÌ.Te
11-11-2009, 11:06 PM
Vu Thần GiaÌo Tiểu Du Côn
Tham gia: Jan 2009
Äến từ: NhaÌ€ TrăÌng
Bà i gởi: 1,823
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 858 Times in 441 Posts
THIÊN NGÂN
Nguyên tác:
Yến Minh.
Dịch thuáºt:
Văn Äà n Việt Nam (
http://******.vn )
------------o0o--------------
Chương 37: Luân Hồi (2)
"Sao, không nói nữa ư? Vấn Thiên, hà i nhi cá»§a chúng ta, nó cÅ©ng đã trở thà nh má»™t nam nhân đỉnh thiên láºp địa, tu vi không kém hÆ¡n chà ng năm xưa... nó đã quay vá» Quy Khư rồi, quay vá» vá»›i tá»™c nhân cá»§a nó rồi. Nó còn mạnh mẽ hÆ¡n cả chà ng, giữa Côn Lôn và Yêu tá»™c, nó đã chá»n lấy mẫu tá»™c rồi." Giá»ng nói cá»§a Bạch Tiêm Tình mang đầy vẻ tá»± hà o.
"Quay vá» rồi, quay vá» rồi sao?" Mạc Thiên Ca mặc nhiên không nói, hồi lâu má»›i cưá»i Ä‘au khổ: "Li khai Côn Lôn cÅ©ng tốt, nÆ¡i nà y không hợp vá»›i nó, nếu không phải năm xưa sư huynh nhất má»±c thu nháºn thì nó vốn đã rá»i Ä‘i rồi. Nhân tá»™c cÅ©ng được, Yêu tá»™c cÅ©ng xong, vá»›i ta hiện nay mà nói bất quá cÅ©ng chỉ là phù du..."
"Chà ng tháºt vui vẻ váºy sao, chà ng nói dối." Bạch Tiêm Tình cưá»i thảm, "Nếu chà ng thấy vui, năm xưa sao lại tá»± trói thân lưu lại Côn Lôn chỠđợi cá»±c hình giáng xuống ngưá»i? Ngay cả khi thiếp bị đánh rÆ¡i và o trong phong ấn chà ng cÅ©ng chẳng ngăn cản nổi."
"Không, năm đó ta quả thá»±c không biết bá»n hỠđối vá»›i nà ng như váºy, nếu ta mà biết ta nhất định không chịu chết ở Côn Lôn, là ta nhu nhược thiếu quyết Ä‘oán là m hại đến nà ng..." Giá»ng cá»§a Mạc Thiên Ca tắc nghẹn không thốt thà nh lá»i.
"Tất cả Ä‘á»u đã muá»™n rồi, chà ng chuyển thế, chà ng bắt thiếp phải tá»›i nÆ¡i nà o tìm chà ng đây, trá»i rá»™ng đất lá»›n, biển ngưá»i mênh mông, thiếp có lòng cÅ©ng vô lá»±c..."
Bạch Tiêm Tình huyết lệ tuôn rÆ¡i, linh quang đở tươi rá»›t xuống trên tà áo trắng cá»§a nà ng, rá»›t trên thạch bản loang lổ tá»±a như má»™t đóa bách hợp thánh khiết bị sương gió vùi dáºp tan nát.
Nà ng mỉm cưá»i, vô thanh vô lá»±c, nụ cưá»i sao mà ai oán, sao mà mỹ lệ phảng phất như muốn Ä‘em khoảnh khắc thê lương nà y kéo dà i ra vô táºn.
Hai ngưá»i cứ nhìn nhau như váºy, trong lòng Ä‘á»u xốn xang những ái háºn tình cừu, cả động phá»§ lặng ngắt như tá».
Chỉ có ngá»n âm há»a bên trên tế đà n vẫn cháy leo lét.
Hai sư tá»· sư đệ Dương Chân núp cách đó không xa cÅ©ng thấy cảm động vá»›i cảnh trước mắt, cả hai Ä‘á»u muốn là m gì đó để giúp hai ngưá»i bá»n há» nhưng nghÄ© qua nghÄ© lại vẫn chẳng có cách nà o.
Tiêu Nguyệt Nhi hai mắt đỠhồng nói: "Sư đệ, Bạch tỷ tỷ đáng thương quá!"
Dương Chân cÅ©ng cảm giác trong lòng như có má»™t tảng đá lá»›n đè lên, khó chịu tá»›i phát cuồng. Hắn không biết bản thân mình vì sao lại khó chịu đến thế, bất giác vung tay đấm má»™t quyá»n và o thạch trụ bên cạnh.
Tác động của pháp lực khiến cho cả động phụ chấn động ầm ầm, cát đá ở trên nóc động rơi xuống lả tả, tức thì kinh động tới Mạc Thiên Ca và Bạch Tiêm Tình từ trong cơn bi ai tỉnh lại.
Dương Chân thấy váºy liá»n kéo Tiêu Nguyệt Nhi Ä‘i ra, tiến tá»›i gần đằng sau Bạch Tiêm Tình.
"Bạch tỷ tỷ..." Tiêu Nguyệt Nhi lúng túng, không biết nói gì.
Bạch Tiêm Tình cÅ©ng mỉm cưá»i, Ä‘ang định mở lá»i thì chợt nghe tiếng Mạc Thiên Ca: "Ngưá»i trẻ tuổi, ngươi qua đây."
Dương Chân nhìn lên tế Ä‘an cao tá»›i ná»a ngưá»i, chỉ và o mình như ngầm há»i, lại thấy Mạc Thiên Ca lá»™ thần sắc kỳ dị gáºt gáºt đầu.
Mạc Thiên Ca thấy Dương Chân tiến tá»›i cách tế đà n chừng hai bước chân thì dừng lại, quan sát kỹ lưỡng rồi há»i: "Ngươi là Thánh tông há»™ pháp đương thá»i?"
Dương Chân giáºt mình lắc đầu, trong lòng tá»± há»i mình tuy vá»›i Vương Mẫu Phong có chút giao tình nhưng vá»›i cái danh há»™ pháp gì đó kia không hiểu có quan hệ gì không?
Mạc Thiên Ca ngạc nhiên, lại mỉm cưá»i nói: "Ngươi chắc không tiện thổ lá»™? Không ngại nói cho ngươi biết, Mạc má»— lúc còn sống từng là Há»™ pháp thế hệ đầu tiên cá»§a Thánh tông."
Dương Chân nhÃu mà y, cà ng thêm mù má» liá»n há»i: "Ta có quen CÆ¡ Hương Tiên Tá» cá»§a Thánh tông, nhưng ta lại là đệ tá» Äạo tông Côn Lôn."
"CÆ¡ H"*"ương Tiên Tá»?" Mạc Thiên Ca chợt thôi cưá»i, thần sắc như trở vá» xa xưa nhá»› lại Ä‘iá»u gì, trầm ngâm má»™t lát rồi tiếp: "Mạc má»— năm xưa cÅ©ng là đệ tá» cá»§a Äạo tông, lão phu há»i má»™t câu, trong ngưá»i ngươi có máºt bảo thượng cổ cá»§a Thánh tông - Cà n Khôn Ấn, có phải hay không?"
Dương Chân tức thì nảy sinh hứng thú, ngạc nhiên đáp: "Ngưá»i là m sao biết được?"
Mạc Thiên Ca mỉm cưá»i không đáp, lại há»i ngược: "Cà n Khôn Ấn có năm yếu quyết, ngươi hiện tại nắm được mấy quyết?"
Dương Chân báºt cưá»i hắc hắc, buá»™t miệng đáp: "Phong tá»± quyết." Nói xong lại thảnh ra ngượng ngùng gãi đầu gãi tai tiếp: "Ta tu vi quá kém."
Mạc Thiên Ca nghiêm trang nói: "Không, Cà n Khôn Ấn thần kỳ vô song, chỉ cần lĩnh ngộ trong lòng còn với pháp lực cao hay thấp chẳng quan hệ gì..., phải rồi, ngươi sao lại bị đà y tới chỗ nà y?"
Dương Chân gãi đầu đáp: "Bá»n há» nói ta cấu kết yêu tá»™c..." Hắn không có cách nà o nói rõ rà ng ra được.
Mạc Thiên Ca ngưng thần nhìn hắn hồi lâu, khuôn mặt lá»™ ra nét cưá»i quái dị: "à trá»i đã khiến ngươi tá»›i chá»— nà y, váºn mệnh ngươi và ta sao mà giống nhau..."
"A..." Tiêu Nguyệt Nhi đột nhiên la lên má»™t tiếng, cắt đứt lá»i nói cá»§a Mạc Thiên Ca.
Thì ra bên trên cái ná»n hình tròn bằng hắc ngá»c cá»§a tế đà n không biết từ bao giỠđã nổi lên má»™t tầng lá»a nhà n nhạt, tiếp đó bùng phát cháy ngược lên trên.
Mạc Thiên Ca phiêu động má»™t vòng, nhìn thế lá»a lan, sắc mặt tá»±a buồn tá»±a vui, muốn khóc mà lại cưá»i rồi đột nhiên lắc lư biến ảo, sau cùng ánh mắt từ từ trở lại trên ngưá»i Dương Chân.
"Mạc lang, Mạc lang, chà ng sao thế..." Bạch Tiêm Tình như mộng mị vừa tỉnh vội và ng hô lên.
"Hắc hắc hắc hắc...." Mạc Thiên Ca đột nhiên ngá»a mặt cưá»i dà i, thanh âm trầm đục vang vá»ng trong động phá»§ hồi lâu không dứt. Trong tiếng cưá»i cá»§a ông ta tá»±a như ẩn chứa niá»m vui vẻ sung sướng vô hạn như vừa có đại ngá»™, tìm thấy sá»± giải thoát hoà n toà n.
Khi ngá»n âm há»a cháy tá»›i dưới chân Mạc Thiên Ca khiến thân hình cá»§a ông ta dần dần mÆ¡ hồ, ánh mắt ông ta đột nhiên lấp lánh chiếu xạ thần quang như Ä‘iện, chiếu thẳng và o Dương Chân.
"Kiếp trước kiếp nà y, chỉ như má»™t giấc má»™ng dà i, thị phi nhân duyên má»™t Ä‘á»i luân hồi, đó má»›i thá»±c sá»± là chân tướng cá»§a Thiên Niên Luân Hồi Tráºn ư? Mạc Thiên ca sẽ không còn tồn tại nữa, tất cả má»i thứ Ä‘á»u sẽ biến mất..."
Dương Chân nhìn bóng hình đột nhiên như tan ra cá»§a Mạc thiên Ca, trong lòng mÆ¡ hồ cảm thấy ông ta tá»±a hồ có Ä‘iá»u muốn nói vá»›i mình.
"Ngưá»i trẻ tuổi, ngươi qua đây, lại gần thêm má»™t chút." Mạc Thiên Ca chợt thu lại nét cưá»i, thần sắc vô cùng trang nghiêm gá»i Dương Chân, thấy hắn bước lên má»™t bước nhưng vẫn còn ngại ngùng liá»n lắc đầu nghiêm nghị nói: "Không cần sợ, có Cà n Khôn Ấn há»™ thể, minh há»a nà y không phiá»n nổi ngươi."
Dương Chân đỠtụ pháp lá»±c Ä‘i tá»›i bên cạnh tế đà n, minh há»a cách chân hắn hai bước không biết vì lý do gì láºp tức bùng phát. Không há» có sức nóng, chỉ có má»™t cảm giác lo lắng trong lòng áp chế hắn.
"Ngươi tiến thêm một bước nữa." Mạc Thiên Ca nói gần như ra lệnh.
Giá»ng nói trầm đục cá»§a Mạc Thiên Ca lá»t và o tai Dương Chân phảng phất như có má»™t loại ma lá»±c tin phục khiến hắn không tá»± chá»§ được lại bước thêm má»™t bước.
Uỳnh! Ngá»n minh há»a bên trên tế đà n tá»±a hồ như sống động, nháy mắt đã bùng cao hÆ¡n ba thước nhanh chóng ngáºp quá ná»a ngưá»i cá»§a Mạc Thiên Ca.
Cảnh tượng cổ quái trước mắt khiến Bạch Tiêm Tình và Tiêu Nguyệt Nhi Ä‘á»u nghẹt thở, chỉ biết đứng ngẩn ngưá»i ra mà nhìn.
Dương Chân tá»±a hồ đã minh bạch ra Ä‘iá»u gì, thá» bước lên ná»a bước, phát hiện lá»a trên tế đà n lại bừng lên theo, những báºc đá bị ngá»n lá»a trong suốt bao phá»§ cÅ©ng như vặn vẹo biến hình.
"Ngưá»i trẻ tuổi, nếu má»™t bước chân mà ngươi cÅ©ng không bước nổi, thì ngươi coi như mất Ä‘i Ä‘iểm quý giá nhất cá»§a sinh mệnh rồi đấy." Mạc Thiên Ca nghiêm khắc giáo huấn Dương Chân, đối vá»›i ngá»n lá»a Ä‘ang cháy bừng bừng Ä‘á»u không thèm để ý.
Dương Chân tim Ä‘áºp thình thịch, hÃt và o má»™t hÆ¡i, hắn tin Mạc Thiên Ca sẽ không lừa hắn, cảnh tượng thê thảm cá»§a Bạch Tiêm Tình vừa rồi lại hiện ra trước mắt. Bát quá, quan trá»ng nhất vẫn là ngá»n minh há»a có thể thiêu đốt linh hồn kia lại khiến cho hắn có má»™t sinh cÆ¡ bừng bừng, má»™t loại sinh cÆ¡ vô cùng hấp dẫn đối vá»›i hắn.
"Sư đệ!" Tiêu Nguyệ Nhi đột nhiên la lớn.
Dương Chân quay đầu nhìn Tiêu Nguyệt Nhi mỉm cưá»i chấn an, lại thấy vẻ mặt Bạch Tiêm Tình mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ vừa nhìn hắn vừa nhìn Mạc Thiên Ca, nà ng ta tá»±a hồ như đã nắm được Ä‘iá»u gì nên má»›i trở thà nh vạn phần mê hoặc như váºy, ngay cả tình cảnh nguy cấp cá»§a Mạc Thiên Ca cÅ©ng không để ý.
Ãt nhất thì đối vá»›i quầng minh há»a đó hắn cÅ©ng cảm thấy khá quen thuá»™c, Dương Chân giữ vững tâm niệm nhanh nhẹn bước lên má»™t bước, thân hình chuẩn bị tư thế lúc nà o cÅ©ng có thể bước lùi lại đột nhiên mất thăng bằng, má»™t lá»±c hút không thể chống cá»± khiến hắn không thể dừng chân được nữa, tiếp tục bước tá»›i. Minh há»a vấn vÃt quanh thân hắn không ra hình dạng gì cả nhưng cÅ©ng chẳng há» trở ngại, phảng phất như hòa vá»›i hắn thà nh má»™t thể.
Theo từng bước cá»§a Dương Chân bước lên chÃn báºc tế đà n, Mạc Thiên Ca ở giữa chừng không mỉm cưá»i nhìn hắn, giống như Ä‘ang chỠđợi đứa con lưu lạc Ä‘ang trở vá» váºy.
Tà i sản cá»§a ToÌ€.TiÌ.Te
Từ khóa được google tìm thấy
âèäåî , áîäèáèëäèíã , ãîðÿùèé , áðèòíè , êàðòèíû , ëèòåðàòóðà , ìàðãàðèòà , ñïîðòà , tách newtap , thiên ngân , thiên ngân ******.vn , thiên ngân chuong 20 , thiên ngân chuÆ¡ng 49 , thiên ngân chương 48 , thiên ngân chương 49 , thiên ngân táºp 49 , thiên ngân văn đà n , thiên ngân yên minh , thiên ngân yến minh , thien ngan - yen minh , thien ngan 4vn , thien ngan chap 47 , thiên ngân chu , thien ngan chuong 18 , thien ngan chuong 21 , thien ngan chuong 26 , thien ngan chuong 38 , thien ngan chuong 42 , thien ngan chuong 43 , thien ngan chuong 47 , thien ngan chuong 48 , thien ngan chuong 49 , thien ngan chuong 50 , thien ngan chuong 51 , thien ngan tac ta dich , thien ngan tap 4 , thien ngan truyen , thien ngan yen minh , thien ngan yen minh full , thien ngan yet minh , thien ngân chương 49 , thien nhan 4vn , thienngan 4vn.eu , thiennganchuong49 , truyen thiên ngân , truyen thien ngan , truyen thien ngan 4vn , truyen thien ngan tap 18 , truyen thien ngan tap 48 , truyen thien ngan tap 5 , truyen thien ngan tap 50 , truyenthienngan , vet thuong cua chang , ðàñêðàñêè