 |
|

17-04-2008, 06:34 AM
|
 |
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ Huyết Hoả Kỳ Lân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bà i gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
|
|
Nguyên Huân nước mắt như mưa, chà ng khẽ gá»i:
- Thúc phụ, con đây, Huân nhi của cha đã vỠđây!
Như có phép mầu, đôi mắt ông sáng lên, ông há»i:
- Con đấy ư? Ta những tưởng không còn nhìn thấy con nữa...
Cùng lúc ông cảm nháºn được má»™t nguồn ná»™i lá»±c mạnh khôn tả trong cÆ¡ thể khô héo cá»§a mình, trên môi khô dưá»ng như thoáng nụ cưá»i:
- Sao con?
Nguyên Huân hiểu ông muốn há»i gì, chà ng đáp:
- Thưa cha, con đã thá»±c hiện được trá»n vẹn má»i Ä‘iá»u cha kỳ vá»ng...
- Thế ư con !
Äoà n phu nhân bá»—ng báºt lên tiếng khóc cố nén, bà kêu lên như cánh chim bị thương:
- Chà ng ơi! Chà ng ơi ! . . .
Äoà n ChÃnh Tâm ngÆ¡ ngác, rồi như chợt hiểu, ông nhắm mắt lại, đôi dòng lệ ứa ra. ông thầm gá»i như hÆ¡i thở:
- Lý Phi Yến, em đã vỠđó ư?
- Vâng, thiếp đã vỠđây, cả con nữa !
Ông mở bừng đôi mắt, từ trong hố mắt sâu mù mịt, mệt má»i, má»™t tia sáng lóe lên:
- Con ư! Trai hay gái, nó đâu?
Hoà i Nam ôm chầm lấy cha, khóc nức nở:
- Con gái của cha đây ! Cha ơi!
Ông để bà n tay nhăn nheo lên tóc nà ng, bà n tay kia vẫn nằm trong tay Nguyên Huân:
- A, con ta, con đừng khóc, cho cha nhìn thấy con đi !
Hoà i Nam ngẩng đầu lên, ông ngơ ngác, nói như reo:
- Ôi con, sao con giống mẹ con ngà y xưa đến thế! Con tên là gì, con gái tội nghiệp của ta!
- Thưa cha, con là Äoà n Hoà i Nam!
Hoà i Nam, Hoà i Nam... ông nhắm mắt lại:
- "Yến muội! xin thâm tạ lòng em...!"
Phu nhân khóc nức lên:
- Không, không chà ng đừng nói thế, hãy tha thứ cho em, đáng lẽ em phải tự sát để giữ vẹn cùng chà ng, nhưng vì con, vì con... Em xin chà ng hãy tha thứ... !
- Em có lá»—i gì đâu Yến muá»™i, bởi vì ta không đủ tà i sức để bảo vệ em, ngưá»i có lá»—i là ta. Yến muá»™i Æ¡i, em đừng nói thế, đã hai mươi năm, đã hai mươi năm ta không ngừng âm thầm xin em xá tá»™i. .. Em hãy ngồi lên đây cạnh ta, để ta nhìn thấy em!
Äoà n phu nhân ngồi ghé xuống cạnh giưá»ng. Chiếc đèn lồng đã được thắp lên từ lúc nà o. Dư Tứ mở má»™t cánh cá»a sổ, ánh nắng nhẹ buổi đầu xuân trà n và o.
- Em đừng khóc Phi Yến, em đừng khóc ! Tạ Æ¡n trá»i đất kiếp nà y đã cho ta gặp lại em; tạ Æ¡n con, Huân nhi, con đã mang mẹ con vá» cho ta, mang em con trở vá». Ôi, Phà Yến, tóc em bạc cả rồi, nhưng em đẹp hÆ¡n xưa nhiá»u lắm, hãy ngồi sát bên ta, Phi Yến!
- Không, em không thể ngồi gần chà ng được, em ô uế lắm, em không xứng đáng với lòng chà ng dà nh cho em.
Không đâu em! Không có một bùn nhơ nà o là m ô uế em cả. Em đã hy sinh vì con, vì ta. Sao em lại nói thế là m cho ta đau lòng, hãy ngồi gần lại đây đi em!
Äoà n phu nhân khóc nấc lên. Hoà i Nam vừa đứng lên, cả Nguyên Huân cÅ©ng đứng lên từ lúc nà o. Phu nhân gục đầu lên ngá»±c chồng. Những giá»t lệ tá»§i há»n, những dòng lệ sung sướng. Bà bá»—ng quên Ä‘i bao nhiêu Ä‘au khổ. Những nổi đắng cay, Ä‘au đớn suất hai mươi năm vò xé tim bà , theo từng dòng lệ trôi Ä‘i Bà thì thà o trên ngá»±c ông, bà n tay ông vuốt lên má»› tóc mây ngà y nà o bây giỠđã bạc trắng!
- Phi Yến, năm nay em bốn mươi lăm tuổi rồi, tóc em bạc quá sá»›m. Ta hiểu lòng em và kÃnh trá»ng em. Phi Yến, em có nghe ta nói không?
- Có thiếp đang nghe chà ng nói, thiếp thâm tạ ơn chà ng.. . Phu quân ơi ! Uyển Thanh đi đâu?
Câu há»i cá»§a bà đã chạm và o Ä‘iá»u ông Ä‘au đớn nhất, nước mắt ông ứa lên mi:
- Ta xin em tha lỗi, Phi Yến. Ta đã không coi sóc, bảo vệ được con . . .
Phu nhân ngá»ng phắt lên, cả Nguyên Huân, cả Hoà i Nam đứng dưới chân giưá»ng Ä‘á»u giáºt mình, sợ hãi. Má»™t ý nghÄ© khá»§ng khiếp cho Ä‘iá»u bất hạnh hiện lên trong ý nghÄ©. Phu nhân không dừng được, bà kêu lên thoảng thốt:
- Uyển Thanh, Uyển Thanh là m sao rồi?
- Không, Phi Yến, con nó còn sống, nhưng... đã thà nh phế nhân...!
Phu nhân thết lên một tiếng, gục xuống ngực ông lịm đi.
Äoà n lão âm trầm, Ä‘au đớn nói:
- Äó là nguyên nhân là m cho ta hao kiệt như hôm nay...Uyển Thanh con nó cải nam trang, chiến đấu trong hà ng ngÅ© cá»§a thá»§ lÄ©nh áo đỠXa Khả Tham. Nó bị trá»ng thương không lâu, mất má»™t cánh tay, há»ng má»™t mắt, trong má»™t tráºn phản công cá»§a NghÄ©a quân, đổi lại, nó đã cứu thoát cho cả đạo quân nghÄ©a dõng sắp phải rÆ¡i và o bẫy phục kÃch. Nó đã thay ta, thay cho chồng nó, chiến đấu không thua má»™t nam nhi nà o... !
Hoà i Nam ôm chân mẹ khóc nấc:
- Mẹ ơi, tội nghiệp chị con...!
Äoà n lão thở dà i:
- Thôi, con đừng khóc nữa, ta cÅ©ng Ä‘au lòng, nhưng nước mắt nà o có được gì, con hãy chá» chị con vá»... Nguyên Huân,con lại đây, kể cho ta nghe bước đưá»ng con đã trải qua từ lúc con ra Ä‘i . . . !
Tiếng Nguyên Huân vang lên trong căn phòng im lặng, Äoà n lão chăm chú nghe, nét mặt ông cà ng lúc dần tươi lên, cuối cùng khi Nguyên Huân đã ngừng lá»i, ông nói, vá»›i má»™t thần thái tươi tỉnh:
- Tạ Æ¡n Trá»i Pháºt, ta không ngá» con đã đạt thà nh má»i Ä‘iá»u ngoà i cả ước nguyện cá»§a ta. Con đã toà n thà nh má»™t thân thá»§ võ công tuyệt há»c, nếu có gá»i là Thiên hạ đệ nhất nhân thì cÅ©ng xứng đáng. Con xứng đáng vá»›i tổ tiên, thân phụ mẫu con ở chốn suối và ng, xứng đáng vá»›i NgÅ© ca, Thất, Bát đệ ta, được nở mặt mà y bên kia thế giá»›i, con là m đẹp lòng ta biết bao! Nhưng... con Æ¡i, Uyển Thanh, Uyển Thanh...
|

17-04-2008, 06:35 AM
|
 |
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ Huyết Hoả Kỳ Lân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bà i gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
|
|
Nguyên Huân ngắt lá»i ông:
- Thưa cha, con hãnh diện vá» vợ con, con hãnh diện vì Uyển Thanh. Xin cha hãy tin ở con, suốt Ä‘á»i con sẽ vì nà ng, con không nghÄ© đến con, bởi chÃnh vì thay con, thay cho nghÄ©a vụ cá»§a con mà Uyển Thanh đã nháºn lấy bất hạnh. Dù Uyển Thanh có thế nà o thì chỉ là m cho con thương yêu hÆ¡n. Cái nghÄ©a cá»§a nà ng quá lá»›n, con sẽ sống xứng đáng vá»›i tấm lòng cá»§a Uyển Thanh, mãi mãi...
"Ta không thể bá»™i bạc vá»›i Uyển Thanh, dù ta có yêu Hoà i Nam đến đâu Ä‘i chăng nữa, nà ng chỉ còn có ta mà sống, mà được nâng đỡ, ta không có quyá»n nghÄ© đến riêng ta. Ta phải trả hết Ä‘á»i ta cho cái nghÄ©a cá»§a nà ng, đã vì ta mà gánh Ä‘iá»u bất hạnh..." Nguyên Huân biết chà ng Ä‘ang cố dìm lấp ná»—i Ä‘au đớn riêng tư đến táºn cùng. Biết là m thế nà o, chà ng biết là m thế nà o? ôi tình yêu trong chà ng chỉ còn là ná»—i đắng chát!
Hoà i Nam cÅ©ng hiểu ra Ä‘iá»u Nguyên Huân nói. Chà ng nói vá»›i cha mẹ nà ng, mà cÅ©ng là nói vá»›i nà ng. Cõi lòng nà ng tê dại vì nghịch cảnh, nhưng nà ng ná»… phục ngưá»i nà ng yêu "Ta yêu chà ng chÃnh vì chà ng như thế, nếu chà ng là kẻ có tấm lòng bá»™i bạc, đổi thay, chà ng chỉ đáng nháºn lấy ở ta sá»± khinh khi... Mãi mãi ta yêu chà ng, ta không còn hiện hữu trong tình yêu ta dà nh cho chà ng, mà ta hòa nháºp cùng chà ng... Vá»›i chà ng, vá»›i chị cá»§a ta, và ta, cùng là má»™t..."
Uyển Thanh bước và o phòng cha già , Ä‘áºp và o mắt nà ng trước nhất là Nguyên Huân, nà ng sững sá» và i giây, rồi đột nhiên Uyển Thanh quay mình té chạy ra cá»a, nhưng Nguyên Huân nhanh như cắt, đã ở sát bên nà ng và ôm chặt lấy hình hà i tà n tạ cá»§a Uyển Thanh trong vòng tay mình, ngưá»i nà ng đã rá»§ má»m, nà ng ngất Ä‘i.
Nguyên Huân bế Uyển Thanh thẳng vá» nÆ¡i phòng riêng cá»§a nà ng, vẫn là căn phòng cÅ©. Äặt nhẹ nà ng lên giưá»ng, Nguyên Huân quỳ bên nhìn khuôn mặt xanh tái cá»§a Uyển Thanh, lòng chà ng trà n ngáºp thương cảm, chà ng Ä‘iểm huyệt cho Uyển Thanh hồi tỉnh. Vừa mở mắt, Uyển Thanh đã ngồi báºt dáºy, Nguyên Huân hai mắt đỠhoe, ôm lấy Uyển Thanh và o ngá»±c mình và nhẹ vuốt lưng nà ng. Uyển Thanh như được má»™t trá»i yên á»§i, nà ng rung ngưá»i theo má»—i tiếng nấc, nước mắt nà ng đẫm ướt ngá»±c áo Nguyên Huân.
Nguyên Huân dịu dà ng nói, như bà n tay chà ng đang dịu dà ng vuốt tóc Uyển Thanh:
- Thanh muá»™i, em đừng khóc nữa, ta vẫn là Nguyên Huân cá»§a em ngà y nà o, lòng ta thương yêu em không há» dá»i đổi. Nhan sắc em, dung nhan em chÃnh là trái tim em, và ta cÅ©ng không phải là kẻ tham và ng phụ nghÄ©a; ta yêu quý những dấu tÃch nà y trên thân thể em, nó nói lên rằng em đã vì yêu ta mà thay ta, chiến đấu cho Äại nghÄ©a. Ta mãi mãi yêu thương, mãi mãi hãnh diện bởi em Uyển Thanh ạ!
Chà ng nâng đầu Uyển Thanh khá»i ngá»±c, hai mắt nà ng nhắm nghiá»n, cánh tay phải còn lại quà ng lên vai Nguyên Huân, mặt đầm đìa nước mắt. Nguyên Huân cúi xuống, hôn lên những dòng lệ nhạt nhòa trên mắt, trên môi nà ng. Uyển Thanh rùng mình. Bao nhiêu năm nà ng chỠđợi, và chà ng đã trở vá» Lòng nà ng dịu Ä‘i đón nụ hôn đầu Ä‘á»i, nụ hôn trên đôi môi đã héo hắt nụ cưá»i suốt bảy năm qua, "ôi, chà ng cá»§a ta, chà ng đã trở vá» !"
Có tiếng bước chân, Hoà i Nam và Äoà n phu nhân cùng bước và o. Nguyên Huân ngước mắt lên nhìn. Hoà i Nam nhìn thấy trong đôi mắt chà ng nhìn nà ng thẩn thá», như Ä‘au đớn, như muốn nói trăm Ä‘iá»u không thể nói; và nà ng nhìn chà ng, cÅ©ng bằng ánh mắt, cÅ©ng bằng nổi câm lặng ấy... Äoà n phu nhân ngồi xuống đối diện vá»›i Nguyên Huân, bà nhẹ nhà ng ôm Uyển Thanh và o lòng, trà n ngáºp thương cảm:
- Uyển Thanh, mẹ đây con, mẹ của con đây... !
Và bà òa khóc nức nở.
Nguyên Huân đứng dáºy nhưá»ng chá»— cho Hoà i Nam. Hoà i Nam run rẩy đặt hai tay lên đôi vai gầy cá»§a chị, giá»ng nói nà ng trà n ngáºp nước mắt:
- Chị Uyển Thanh, em đây, em là em của chị, em là em ruột của chị, em và mẹ đã trở vỠcùng với chị, chúng ta sẽ chẳng còn phải sống ly tan nữa chị ơi...!
Cánh tay cụt quà ng áp sau lưng mẹ, Uyển Thanh dùng cánh tay còn lại ôm lấy em gái:
- Mẹ ơi, mẹ bỠcon đi suốt hai mươi năm, con nhớ mẹ ngà y đêm... Em ơi, em gái của chị!
Phu nhân nói:
- Tên em con là Hoà i Nam, Äoà n Hoà i Nam, nó mưá»i chÃn tuổi rồi, nó thua con năm tuổi, thua Nguyên Huân sáu tuổi!
Uyển Thanh đã bớt bi lụy, nà ng ngước lên ngắm nhìn mẹ:
- Mẹ, tóc mẹ bạc hết rồi, tội nghiệp mẹ biết bao... ?
- Äừng tá»™i nghiệp mẹ, mẹ bá» con vá»›i cha con sống cô quạnh lẻ loi, con tha thứ cho mẹ!
- Không đâu mẹ Æ¡i, đó chỉ là thảm há»a...!
Uyển Thanh nhìn em gái chan chứa yêu thương:
- Hoà i Nam, em đẹp lắm. Ngà y xưa chắc mẹ cũng đẹp như em con, phải không mẹ?
Phu nhân vuốt tóc nà ng:
- Ôi đẹp mà là m gì hả con? Tấm lòng má»›i là cao cả, má»›i là đáng kể, má»›i là cái đẹp không bao giá» tà n phai trong lòng ngưá»i đà n ông con ạ! Nhan sắc chỉ là m ta Ä‘au khổ mà thôi, nà o có Ãch gì.
- Mẹ đừng an ủi con, mẹ !
- Không, mẹ không há» có ý đó, mà là tháºt lòng mẹ. Chiến tÃch cá»§a con má»›i là cái đẹp sống mãi mãi không phai tà n trong lòng má»i ngưá»i, cái đẹp cá»§a má»™t đất nước, cá»§a má»™t dân tá»™c...
Bệnh tình cá»§a Äoà n ChÃnh Tâm má»—i ngà y má»™t nặng thêm, Nguyên Huân đã cố gắng cứu chữa cho ông. Chà ng khám phá ra rằng, các huyệt đạo trong ngưá»i ông đã hoà n toà n đình trệ. Má»™t và i huyệt đã vỡ, chà ng không thể tiếp chân khà cho ông được nữa, chân khà sẽ là m vỡ tan thêm các huyệt đạo Và khi mà Sinh Tá» Huyá»n Quan bị vỡ nát, ông sẽ chết ngay tức khắc.
|

17-04-2008, 06:35 AM
|
 |
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ Huyết Hoả Kỳ Lân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bà i gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
|
|
Nguyên Huân không nói ra Ä‘iá»u ấy, nhưng Äoà n ChÃnh Tâm, ông biết. ông hiểu bệnh tình cá»§a ông không còn cÆ¡ cứu chữa, dẫu tiên thánh cÅ©ng đà nh bó tay. Nhưng sao ông thấy lòng mình bình yên. ông đã mãn nguyện.
Những ngà y cuối cùng nà y cá»§a Ä‘á»i ông, ông đã được bà n
tay cá»§a ngưá»i vợ hiá»n chăm sóc. ông cưá»i nói vá»›i Phu nhân:
- Hiá»n thê ạ! Thế là ta hoà n toà n mãn nguyện, đã có em ở bên ta lúc ta ra Ä‘i. Em cÅ©ng đừng buồn vì sẽ phải phân ly. Nguồn vui lá»›n nhất là vợ chồng ta đã được sum há»p, được có nhau lúc cuối Ä‘á»i. Em hãy vui lên, đừng bi lụy như thế! Phi Yến, có nghe ta nói không! Äừng để ta ra Ä‘i mà không được yên lòng!
Phu nhân cúi hôn lên trán chồng:
- Tâm lang, thiếp vẫn là bên chà ng mãi mãi... Thiếp không buồn, không khóc nữa đâu!
Chu Cẩm Äoà n vẫn quanh quẩn bên giưá»ng Äoà n Hoà ng gia từ hôm trở vá». Äối vá»›i Äoà n lão, há» Chu vẫn giữ trá»n lá»… cá»§a má»™t tôi thần như trước má»™t Hoà ng đế còn tại vị. Hôm nay, Äoà n đại hiệp dưá»ng rất tỉnh táo. ông cho gá»i má»i ngưá»i đến bên giưá»ng. Phu nhân vá»±c ông ngồi dáºy, dá»±a lưng và o đống chăn gối bên thà nh giưá»ng, bà ngồi cạnh đỡ lấy bả vai gầy gò cá»§a chồng; Uyên Thanh và Hoà i Nam quỳ dưới chân mẹ. Nguyên Huân vòng tay đứng sau lưng Uyển Thanh, há» Chu và Dư lão tứ đứng lặng lẽ cuối chân giưá»ng. Hôm ấy là ngà y 24 tháng giêng năm Ất Tỵ.
Äoà n lão bắt mở tung các cánh cá»a. Ngoà i trá»i mưa bụi. Ông đưa đôi mắt bình thản nhìn cảnh váºt bên ngoà i, má»™t lát sau cất tiếng, giá»ng rõ rà ng:
- Hiá»n thê, hiá»n thê còn nhá»› không, ngà y ta gặp gỡ hiá»n thê cÅ©ng và o má»™t ngà y xuân mưa bụi thế nà y. Má»™t năm sau, cÅ©ng và o tiết xuân, núi rừng nở rá»™ hoa đà o, Tam ca đã đứng ra lo liệu cho chúng ta trở thà nh chồng vợ. Ngà y ấy, hiá»n thê vừa hai mươi tuổi, còn ta, hÆ¡n hiá»n thê những hai mươi lăm tuổi Hiá»n thê không chê ta già và xấu, đối vá»›i ta má»™t dạ kÃnh yêu. Vợ chồng ta có được vá»›i nhau năm năm hạnh phúc thì chia lìa.
Trong suốt hai mươi năm, ta thương nhá»› hiá»n thê, những tưởng không bao giá» còn gặp lại, thế mà trá»i còn thương ta, cho ta có được nà ng những ngà y cuối Ä‘á»i, thế cÅ©ng là đã đủ, chỉ hiá»m má»™t ná»—i là để nà ng lẻ loi nÆ¡i dương trần. Các con rồi chúng cÅ©ng theo chồng theo luáºt trá»i đất, chỉ tá»™i nghiệp nà ng...
Ông dừng lại, Ä‘iá»u hòa hÆ¡i thở, nói tiếp:
- Còn riêng ta, chẳng ngại gì cái chết, chỉ Ä‘au buồn là bao hoà i bảo đã tiêu tan. Äã năm Ä‘á»i nay, tổ tiên ta mong có má»™t ngà y dá»±ng lại tổ quốc, váºy mà cho đến Ä‘á»i ta, ta cÅ©ng chẳng là m được Ä‘iá»u gì, cố quốc chỉ còn là trong tâm tưởng! Thế má»›i biết mệnh trá»i chẳng thể Ä‘oạt được !
Khi ta mất rồi, Tiêu lão nhị có vỠđây, nói cùng lão, ta chẳng còn biết cách nà o để Ä‘á»n Æ¡n tri ngá»™, và mệnh trá»i đã như thế, có cưỡng lại cÅ©ng chỉ lao tâm khổ trÃ, vô Ãch mà thôi ! Ta gởi lá»i chà o đến những ngưá»i anh em cá»§a ta, chẳng bao lâu nữa, Bát Äại gia sẽ cùng sum há»p... Sống gá»i, thác vá» có gì đâu mà phiá»n não! Váºy hiá»n thê, các con, và hai vị huynh đệ cá»§a ta chá»› than khóc là m chi, đừng nghi lá»… rưá»m rà , hãy đưa ta đến nÆ¡i triá»n ngá»n Liên SÆ¡n, ngay bá» dốc xoải có cây tùng lá»›n nhất ấy. Hãy để mắt ta được nhìn vá» hướng Tây Bắc, để hồn ta bay vá» cố hương. Äừng bia đá tên Ä‘á», chỉ cần má»™t chữ Äoà n giản dị. Ta sống đã má»™t Ä‘á»i vô dụng, cÅ©ng xin được chết âm thầm... Các ngưá»i khóc than ta, chÃnh là đã muốn quên ta đó!
Nhìn qua Nguyên Huân, ông tiếp:
- Nguyên Huân! Ta coi con như con đẻ, yêu thương con hÆ¡n ta yêu bản thân mình, nay ta xin con, vì tình sâu ấy, mà săn sóc, phụng dưỡng mẹ cá»§a con. ChÃnh hiá»n thê ta đã xâm hình hổ phù lên ngá»±c con ngà y con vừa lên bốn, ngà y nay con đã khôn lá»›n, đã mang được má»™t thân võ công tuyệt há»c, hãy lấy đức độ và bao dung là m đầu, lấy lòng thà nh mà đãi ngưá»i, lấy nhân nghÄ©a thá»§y chung là m gốc, ta nói Ãt con hiểu nhiá»u!
Ông lại dừng, nhìn Uyển Thanh, lúc lâu tiếp:
- Uyển Thanh con, ta biết rõ Nguyên Huân, con đừng vì lẽ tà n phế mà đau buồn; chiến tÃch trên ngưá»i con chÃnh là niá»m vinh dá»±. Sau khi ta mất sẽ trở ngại cho các con, nên ta muốn hai con là m lá»… thà nh hôn, có sá»± chứng giám đầy đủ má»i ngưá»i trong gia đình, và chỉ lạy tổ tiên là đủ. Các con hãy đứng lên, lạy nhau cho đủ ba lạy, để nên vợ nên chồng.. .
Nguyên Huân nghe lá»i, chà ng đỡ Uyển Thanh dáºy, mắt Uyển Thanh nhòa lệ. Äoà n lão nói:
- Ta biết con buồn, ai chẳng muốn là m cô dâu trong ngà y cưới nhưng con ạ, hạnh phúc chÃnh ở lòng các con, chứ chẳng phải bằng những nghi lá»… long trá»ng ? Nghi lá»… trang trá»ng nhất là các con yêu thương tôn kÃnh nhau. Uyển Thanh, nếu con còn khóc, ta chết không nhắm mắt được!
|

17-04-2008, 06:36 AM
|
 |
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ Huyết Hoả Kỳ Lân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bà i gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
|
|
Cả hai vâng lá»i cha già , hướng và o nhau lạy đủ ba lạy, xong hướng vá» Äoà n phụ mẫu toan quỳ xuống. Äoà n lão giÆ¡ tay ngăn:
- Khoan đã ! Dư lão đệ, lấy giùm ta ba nén nhang mang lại đây!
Ba nén hương phảng phất khói thÆ¡m trong hai bà n tay run run chấp lại, Äoà n lão nhắm mắt:
- Tam ca và tẩu tẩu, tiểu đệ tin rằng hương linh Äại ca và tẩu tẩu cùng NgÅ© ca, Thất, Bát đệ Ä‘ang quanh quẩn nÆ¡i đây, chứng kiến giá» phút tiểu đệ thay mặt, tác thà nh cho đôi trẻ theo như lá»i giao ước năm xưa. Xin hãy chứng giám và độ trì cho con cháu...!
Uyển Thanh và Nguyên Huân đỡ lấy nén hương từ tay ông, lạy tám lạy rồi bước đến bà n thá», sóng đôi là m đại lá»… ra mắt tổ tiên, cắm nhang và o lư hương, xong quay trở lại giưá»ng ông. Äoà n lão nói:
- Hoà i Nam, sao con không đứng lên mừng cho anh chị con!
Hoà i Nam như ngưá»i Ä‘ang phiêu linh, nghe cha nói, giáºt mình. Nà ng Ä‘i đến trước Nguyên Huân và chị gái, cố lấy giá»ng vui mừng nói :
- Em chúc mừng, em cầu mong cho anh chị bách niên giai lão!
Nà ng không dấu nổi đôi bà n tay run rẩy, Nguyên Huân liếc thấy chà ng xót thương Hoà i Nam vô bá». Chà ng biết là m sao, biết nói thế nà o vá»›i ngưá»i chà ng yêu dấu??
Tiếng nói cá»§a Äoà n lão vẫn Ä‘á»u Ä‘á»u:
- Hoà i Nam, con yêu quý cá»§a cha, cha con ta sum há»p chẳng bao lâu thì lại phân lìa... đừng khóc con... Hãy can đảm lên con, trong má»i hoà n cảnh, cha nhắm mắt má»›i yên lòng được. Tình cha con tuy thá»i gian chẳng được là bao, nhưng cha tin tình phụ tá» trong con sâu Ä‘áºm như tình con thương mẹ!
Ông nắm chặt bà n tay Hoà i Nam, và quay xuống nhìn hai ngưá»i đà n ông đứng ở cuối giưá»ng. Hai ngưá»i hiểu ý bước đến gần. Äoà n lão nói:
- Nhị vị hiá»n đệ, từ trước đến nay, ta vẫn coi hai hiá»n đệ như ruá»™t thịt; hai em đã vì ta mà bá» lỡ cả cuá»™c Ä‘á»i, vì ta mà chịu bao nhiêu gian nan vất vả. Ta chỉ còn tấm lòng nà y để tạ Æ¡n tri ká»·. Ta mất rồi, hai hiá»n đệ có muốn trở vá» cố thổ, hay thế nà o thì ta cÅ©ng chẳng dám có ý kiến, tùy ở hai hiá»n đệ mà thôi. Con chim trước khi chết cất tiếng thiết tha, hai hiá»n đệ hiểu lòng ta là đủ!
Hai ngưá»i quỳ phục xuống đất. Chu Cẩm Äoan lên tiếng:
- Chúa công Æ¡i, tổ tiên nhà thần Ä‘á»i Ä‘á»i giữ nghÄ©a thá»§y chung, tá» trá»n lòng trung liệt; nay Chúa công bá» mà ra Ä‘i, cho thần được cùng theo hầu hạ Chúa công...
Äoà n lão cảm động nói:
- Quý thay! Tấm lòng cá»§a bốn dòng há» trong Ngư, Tiá»u, Canh, Mục. Chu lão độc Æ¡i, không cần phải thế! Vợ con ta còn đây, ta trông nhá» và o sá»± quan tâm cá»§a nhị vị hiá»n đệ. Chu hiá»n đệ; hiá»n đệ còn trẻ, nên nghe lá»i cuối cá»§a ta, sau khi ta chết, ta muốn ngà y thứ chÃn, hiá»n đệ hãy đón Bạc Thúy Miên vá» là m vợ; và hai vợ chồng, cùng Dư lão đệ ở cùng lại đây, cùng vá»›i vợ con ta đùm bá»c lấy nhau... Hiá»n thê ạ, nà ng nghe rồi đó, hãy vì ta mà lo việc nà y!
Nguyên Huân xin phép lui ra, má»™t lúc trở và o, chà ng lấy ra má»™t viên hồng ngá»c cá»±c đẹp có sợi dây và ng, viên bảo ngá»c cá»§a NghÄ©a mẫu tặng chà ng ngà y ở Tuyệt Tình Äà m, choà ng và o cổ vợ. Uyển Thanh nghe trong lòng an á»§i, khẽ nói :
- Phu quân, thiếp cảm nháºn Æ¡n phu quân đã ban cho thiếp!
Chà ng bóp chặt bà n tay còn lại cá»§a nà ng, rồi Ä‘i lại trước Chu Cẩm Äoan cúi đầu nói:
- Chu Thúc phụ, trong túi nà y có mưá»i viên hồng ngá»c, tiểu Ä‘iệt xin Thúc phụ thu dụng để là m sÃnh lá»…!
Äoà n lão cả vui nói:
- Chu Cẩm Äoan, hãy cầm lấy. Nhân danh ta, ban cho hiá»n đệ!
Ông nhìn Dư Tứ:
- Dư lão đệ, ta vá»›i em, trên ba mươi năm nay không rá»i nhau má»™t bước, bây giá» sắp phải xa nhau nhưng chúng ta rồi sẽ gặp lại.. . Má»™t trong những ngưá»i ta thương yêu nhất là Dư đệ xin vì ta mà quan tâm đến gia đình ta, các con ta!
Dư Tứ khóc nói :
Lão nhân gia ơi! Dư Tứ nà y chỉ có một tấm lòng thiết tha vì chủ, ba mươi sáu năm nay đã gởi nó ở nơi nà y, lấy lại là m sao được! Chẳng lẽ Lão nhân gia không còn tin Dư Tú nà y nữa hay sao?!
- Không đâu, ta không tin ở tấm tình Dư đệ thì còn biết tin và o ai?!
Nói xong ông nhắm mắt, Phu nhân đỡ ông nằm xuống. Äến cuối giá» Tuất, ông mở mắt, không nói gì, lần lượt nhìn Phu nhân, các con và hai ngưá»i tâm phúc, lại nhìn rất lâu và o đôi mắt ngưá»i vợ yêu dấu, mỉm cưá»i, và qua Ä‘á»i.
Äám tang cá»§a Äoà n đại hiệp diá»…n ra rất âm thầm và giản dị, không má»™t tiếng khóc; lá»i trối trăng cá»§a ông được tuân thá»§ trá»n vẹn... Má»™t tảng đá hình chóp, cao hÆ¡n đầu ngưá»i được Nguyên Huân chuyển đến để là m bia má»™, chỉ không theo lá»i yêu cầu cá»§a ông, ngưá»i má»™t Ä‘á»i ôm niá»m Ä‘au không thá»±c hiện nổi đại sá»± phục hồi cố quốc, chà ng khắc trên đó hà ng chữ: "Bát Äại Danh gia- Äoà n Lục Hiệp Hoà ng Tôn Äệ NgÅ© Äại - Äại Lý Äoà n Triá»u Chi Linh má»™", phÃa trên hà ng chữ, Nguyên Huân váºn Tiên Thiện Công ấn mảnh ngá»c Nguyệt Kiếm tÃn phù, huy hiệu cá»§a Bát Äại gia lún sâu và o đá Vâng theo lá»i Äoà n Lục gia, không má»™t ai kể cả Phu nhân được túc trá»±c bên má»™ theo táºp tục đương đại.
|

17-04-2008, 06:36 AM
|
 |
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ Huyết Hoả Kỳ Lân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bà i gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
|
|
Ngà y tháng trôi qua, những mầm cá» non đã nhú lên phá»§ xanh ngôi má»™. Äoà n phu nhân gương mặt bình thản, bà tiến hà nh việc cưới vợ cho Chu Cẩm Äoan; má»i ngưá»i trong gia đình gượng là m vui, đón Bạc Thụy Miên vá». Äó là má»™t nữ lang thuá»™c dòng dõi quà tá»™c, xinh đẹp và hiá»n háºu. tuy bá» ngoà i, đôi vợ chồng há» Chu theo tình chị em mà xưng hô vá»›i Äoà n phu nhân như bà bắt buá»™c, nhưng bên trong há» vẫn giữ đúng lá»… Chúa Tôi, cả vá»›i vợ chồng Nguyên Huân và Hoà i Nam.
Nguyên Huân và Chu Cẩm Äoan bắt tay xây dá»±ng thêm mấy ngôi nhà , lấy đá xây tưá»ng, bao bá»c thà nh má»™t dinh cÆ¡.
Hoà i Nam sống âm thầm như chiếc bóng quẩn quanh bên mẹ. Nà ng cố tránh mặt Nguyên Huân trừ những bữa cÆ¡m trong gia đình. Nguyên Huân cÅ©ng giữ lá»… trên, dưới cá»§a má»™t gia đình; chà ng cư xá» vá»›i Hoà i Nam như má»™t ngưá»i em gái, ân cần, trìu mến, vá»›i má»™t nét mặt bình yên...
Uyển Thanh, từ ngà y cha mất, xin vá»›i chồng cho nà ng được cư tang để trá»n đạo hiếu, nà ng ngá»§ chung phòng vá»›i em gái, Nguyên Huân cà ng kÃnh trá»ng nà ng, chà ng nà o hiểu được tâm sá»±, những suy nghÄ© day dứt cá»§a Uyển Thanh...
Hoà i Nam nghe lá»i Nguyên Huân, dần dà nà ng chịu táºp luyện võ nghệ. Nguyên Huân cÅ©ng ra công chỉ dạy thêm võ công cho Chu Cẩm Äoan. Và Äoà n phu nhân, bà trao phó má»i việc trong nhà cho vợ chồng há» Chu Ä‘iá»u động, quán xuyến. Thụy Miên thấy Hoà i Nam có ý thÃch là m bếp, nà ng chỉ dạy cho cô thiếu nữ nấu thà nh thục những món ăn cá»§a dân tá»™c. Hoà i Nam dò ý Nguyên Huân, nà ng là m những món hợp khẩu cho chà ng: canh cua rau Ä‘ay và cà pháo. Và những lần thấy Nguyên Huân ngon miệng, Hoà i Nam không dấu ná»—i vui mừng, đôi mắt nà ng long lanh trên gò má còn hồng ánh lá»a; nhưng nà ng không biết rằng, những lúc ấy, Äoà n phu nhân cà ng thương xót con âm thầm. Bà biết tình yêu cá»§a Hoà i Nam dù là vô vá»ng, nhưng nó không trở nên là bóng tối, là ná»—i Ä‘au nhưng không héo úa, tà n rá»§ tâm hồn nà ng, nhưng là ná»—i ngáºm ngùi khôn khuây!
Uyển Thanh cà ng ngà y cà ng yêu quý ngưá»i em gái xinh đẹp TÃnh tình Hoà i Nam đôn háºu, dịu dà ng. Uyển Thanh hoà n toà n tìm được nguồn vui sống... Uyển Thanh được an á»§i rất nhiá»u bởi những chăm sóc, thương yêu cá»§a Nguyên Huân, chà ng không buồn phiá»n gì vá» nà ng bởi lá»i yêu cầu cho nà ng được cư tang hiếu đạo ba năm.
Tuy con mắt trái cá»§a nà ng không còn nhìn thấy, do sá»± chấn thương ở huyệt Ngá»± yêu, nhìn qua khó ai biết được, nhưng còn nổi Ä‘au buồn khác nà ng giữ kÃn trong lòng không tá» lá»™ cùng ai, cả vá»›i ngưá»i mẹ hiá»n. Äó là huyệt Tháºn du cá»§a nà ng bị trá»ng thương rất nặng, tuy đã được Äại Sư bá Hoạt Pháºt dốc tâm, dốc lá»±c cứu chữa, và ông cÅ©ng không dấu nà ng:
- "Con ạ, tuy tÃnh mạng con không có gì nguy hiểm nữa, nhưng ta phải nói tháºt rằng con không còn có khả năng là m mẹ được nữa . . ."
Äó là nổi buồn lá»›n nhất cá»§a nà ng! Và Nguyên Huân, háºu duệ cuối cùng cá»§a Hưng Äạo Äại Vương, chà ng sẽ lâm và o trá»ng tá»™i " Vô háºu vi đại". Äiá»u ấy đã day dứt nà ng suốt từ ngà y nà ng bình phục, và cho đến bây giá». Vô háºu vi đại là tá»™i lá»›n nhất đối vá»›i nhà chồng trong Thất xuất". Nà ng yêu chồng, tình yêu ấy đã trải qua chÃn năm, từ ngà y nà ng mưá»i lăm tuổi. Tình yêu ấy theo thá»i gian chẳng há» phôi pha. GiỠđã nên vợ nên chồng, nà ng cÅ©ng chưa dám nói ra Ä‘iá»u ấy cùng Nguyên Huân; ngà y, tháng Ä‘i qua, ná»—i Ä‘au đớn lại cà ng ray rứt dằn vặt tâm hồn Uyển Thanh, nước mắt theo niá»m Ä‘au câm nÃn chảy ngược và o lòng...
Äoà n phu nhân ngà y cà ng trở nên trầm lặng, cứ má»—i sáng, chiá»u, bà lên thăm má»™ chồng má»™t cách Ä‘á»u đặn. Tuy chỉ má»›i hai tháng từ ngà y phu quân bà qua Ä‘á»i, mái tóc cá»§a Phu nhân đã bạc trắng như tuyết. Những nếp nhăn trên trán, vết chân chim nÆ¡i khóe mắt đã xuất hiện, và ná»—i buồn lắng Ä‘á»ng trong đôi mắt héo hon, khiến bà như già đi hà ng chục tuổi. Bá»™ quần áo xô gai là m tăng thêm dáng vẻ tiá»u tụy. Äâu rồi " Tây Bắc Äệ nhất Mỹ nhân" thuở nà o!
"Äá»i như lá, thoắt xanh rồi thoắt úa,
Ta như rêu má»c giữa lôi Ä‘i nà y
Cơn gió nổi một đêm nà o nghiệt ngã
Sớm mai đây còn lại chút hưng phai..."
Và những đêm khuya, những canh khuya u tịch quặn thắt lòng bà : "Bao nhiêu năm gom lại má»™t canh khuya!" Cái mặc cảm có lá»—i vá»›i chồng dầy vò bà khôn dứt... Bà đã có má»™t khoảng thá»i gian lãng quên ông mà sống vá»›i kẻ thù cá»§a chồng, hÆ¡n thế nữa, kẻ thù cá»§a nhân dân Äại Việt. Những cÆ¡n ác má»™ng hà nh hạ bà từng đêm!
Váºy mà ông, Äoà n lang cá»§a bà , suốt hai mươi năm chịu đựng căn bệnh trầm kha do kẻ thù gây ra, trong khi bà chung sống vá»›i y; vá»›i thá»i gian đăng đẳng ấy, ông đã thương nhá»› bà không phút giây khuây lãng. Những câu chuyện Uyển Thanh vô tình kể lại, cà ng là m cho bà thêm kÃnh yêu chồng, cà ng là m cho bà thêm đớn Ä‘au chất ngất... ông đã không khép tá»™i bà , ông nháºn cái phần lá»—i ấy vỠông. Có ngưá»i đà n ông nà o không Ä‘au đớn, khi biết ngưá»i yêu cá»§a mình đã từng ở trong vòng tay kẻ khác; cà ng xót xa hÆ¡n khi biết được ngưá»i vợ yêu dấu má»™t Ä‘á»i, lại bị kẻ thù cá»§a chÃnh mình ôm ấp! Chỉ trừ ông, Äoà n lang cá»§a bà , ông đã yêu bà bằng má»™t tình yêu tá»± xóa, má»™t tình yêu quên lãng bản thân mình... Ông độ lượng vá»›i bà như trá»i biển.
|
 |
|
| |