Ghi chú đến thành viên
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #96  
Old 30-05-2008, 07:37 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 94
Rượt Tam Thử, Linh Miêu Gặp Nữ Lang

Đầu Đà đáp :
- Bọn họ Ở trong đám lão bối, thuộc hạng người thần bí. Ít khi ra mặt, chỉ có sư phụ ngươi và lão Hải Đạo biết rõ hơn chăng.
Đoàn người gìa trẻ ra khỏi khu vực núi non liền thấy ngoài rừng là một đường lớn. Mọi người đi trên đại đạo ngửng đầu nhìn thấy ba người đứng trong khu đại thảo bình, một bên là lão gì, một bên là hai quái nhân hình trái banh. Lúc này hai bên chưa khai diễn cuộc đã đấu, đối lập cách nhau chừng năm sáu trượng, đang vận công chuẩn bị.
Quái Lư Trượng Nhân dặn :
- Chúng ta đừng cử động gì, chỉ đứng đây coi, lại gần quá có thể khiến cho bọn chúng simh lòng ngờ vực.
Lão Nho nói :
- Trên đường rất đông người võ lâm và khách giang thương đứng đầy cả.
Chúng ta có lại gần thêm chút nữa cũng chẳng sao.
Đầu Đà đáp :
- Nếu lại gần thêm là dời khỏi đường lớn. Lão quái Lư nói đúng, chúng ta không nên để lộ một chút gì sơ hở.
Thiết Kỳ Sỹ nói :
- Mình chỉ cần coi họ đánh nhau, đừng dây vào là được. Nếu muốn nghe họ nói gì thì ở đây xa quá. Hiện giờ đến mặt mũi lão già cũng chưa nhìn rõ.
Quái Lư Trượng Nhân đáp :
- Bộ râu lão dài thế kia, sau này còn gặp là sẽ nhận ra, lão không chịu tỏ rõ lai lịch thì đứng xa nhìn hay lại gần coi cũng vậy thôi.
Lão Nho nói :
- Trên lưng lão dường như cài thanh cổ kiếm mà không rút ra là lão rất cao ngạo. Nếu quả lão dùng quyền chưởng địch nổi Nhật Nguyệt Cầu thì hiển nhiên võ công lão cao thâm khôn lường.
Quái Lư Trượng Nhân cười nói :
- Hai quái nhân tròn ủng khi động thủ thì một tên dùng làm vũ khí mà thực ra cả hai gã liên thủ hợp tác, phép đánh này chẳng những cổ lai chưa có mà so với phi kiếm còn linh hoạt hơn.
Kỳ Dao bỗng cất tiếng la :
- Khai diễn rồi. Lần này gã lùn làm vũ khí, gã cao huy động cuộc tấn công.
Cổ Ma trịnh trọng đáp :
- Hãy để ý lão nhân kia. Dường như phép đánh của chúng khiến cho lão ngơ ngác.
Thiết Kỳ Sỹ cười nói :
- Cách đánh này e rằng cả gia sư cũng phải kinh ngạc, lão gìa kia giao thủ lần đầu, chắc chắn chân tay phải luống cuống.
Cao Thức la lên :
- Liệng ra rồi !
Nhật Cầu liệng Nguyệt Cầu ra đang lao về phía lão nhân. Tiếng gói rít lên vù vù.
Lão gì hiển nhiên giật mình kinh hãi, hốt hoảng lạng người sang mé bên.
Nhưng Nguyệt Cầu ở trên không cũng chuyển hướng như bóng theo hình, kình lực vừa mạnh vừa mau ai cũng trông thấy.
Lão gìa lảng tránh liền một lúc mười mấy phương vị mà không sao thoát. Lão đành quát lên một tiếng vung hai tay đẩy ra.
Sầm một tiếng chấn động ! Hai tay lão gìa đẩy Nguyệt Cầu văng ra. Nhưng lão cũng lảo đảo lùi lại đến hơn mười trượng.
Nguyệt Cầu trở về đến tay sư huynh, tốc độ vẫn không giảm sút. Nhật Cầu lại chụp liệng ra, lần này thế liệng vừa mau vừa mạnh hơn lần trước.
Lão gìa chân vừa đứng vững. Thấy Nguyệt Cầu vọt tới lại phải huy động song chưởng đánh ra và vẫn đã lui được trái banh khổng lồ.
Vọt đi vọt lại. Nhật Cầu vẫn không thay đổi phương thức vừa đánh vừa sấn gần lại lão già.
Lão gìa đẩy mười mấy chiêu liền. Lão đã lùi đến bờ thổ bình về mé Tây. Lão nổi giận đột nhiên rút bảo kiếm ở sau lưng ra, tung mình nhảy về phía Nhật Cầu.
Nhật Cầu lại liệng Nguyệt Cầu ra. Bao nhiêu người trên đường lớn đều hoảng sợ, có người bật tiếng la :
- Chuyến này “ Trái dưa” tất bị chặt đứt !
Thanh âm vừa dứt, bảo kiếm của lão già đã chém tới bằng chiêu “ Hoành Giang Đoạn Lưu” và nhắm rất đúng.
Không ngờ Nguyệt Cầu chưa bị đứt đã đẩy lão già tung lên vọt ngang ra, rồi giờ lại bay về trong tay sư huynh.
Biến diễn này khiến cho cả Thiết Kỳ Sỹ cũng phải giật mình kinh hãi bật tiếng la hoảng :
- Lưỡng cầu nhân không sợ bảo kiếm.
Quái Lư Trượng Nhân nói :
- KHí công của chúng hiển nhiên thâm hậu phi thường ! Tránh được binh khí chưa lấy gì làm lạ, kỳ ở chổ bảo kiếm chém tới, cương kình của gã bật lên đánh chát một tiếng. Lão gìa công lực cao thâm như vậy mà thất bại về tay Lưỡng Cầu quái vật ư ?
Lúc này lưỡng Cầu quái nhân vẫn chưa đình thủ, song song rượt theo lão gìa không chịu buông tha.
Lão Nho nhìn Quái Lư Trượng Nhân nói :
- Lão Quái Lư ! Muốn rượt theo nữa thì đừng dừng lại !
Quái Lư Trượng Nhân lắc đầu đáp :
- Bọn họ đi về phía Tây Nam. Chúng ta đi về phía chính Tây, thế là không đúng phương hướng. Hai cái quái nhân này ngày sau chúng ta chắc còn nhiều phen gặp gỡ, hà tất phải cấp bách trong lúc nhất thời.
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Lần sau tái ngộ tiểu đệ chuận bị quyết đấu với chúng.
Cao Thức hỏi :
- Lão nhị đã nghĩ được phương pháp chiến đấu chưa ?
Thiết Kỳ Sỹ gật đầu đáp :
- Để ứng phó với hai gã này, một là mình phải phát huy xảo kình, hai là thi triển khinh công. Bằng thẳng thắn đối địch tất hao tổn rất nhiều hơi sức. Phép đánh của chúng rất thần diệu, nhưng không đủ mưu mẹo vì đầu óc chúng rất giản dị. Nhưng chúng ta cần phải coi cho biết chỗ bí mật về sự thất bại của lão gìa.
Chư lão đồng thanh hỏi :
- Không phải lão hoàn toàn thất bại chăng ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Kể về công lực lão có thể giữ thế quân bình mà không phải lùi lại, nhưng lão thất bại về bím tóc của Cầu hình nhân.
Chư lão đồng thanh kinh ngạc hỏi :
- Bím tóc đó làm sao ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Nhật Cầu liệng Nguyệt cầu ra rồi. Khi Nguyệt Cầu gần đụng tới người lão, chẳng những lão huy động kình lực ở hai tay mà cả kình lực toàn thân thì sức nặng ít ra có đến muôn cân. Nhưng Nguệt Cầu tiếp cận lão thì cái bím tóc của gã như con linh xà nhằm đâm hai mắt lão. Đồng thời như ngọn roi linh động tấn công quang cổ và lưng lão nhân khiến lão chân tay luống cuống. Dù sao ta cũng phải nhân thức công lực lão cao thâm tuyệt vời, lâm nguy không loạn chưởng pháp, vừa thấy thế bất lợi liền lùi ngay.
Quái Lư Trượng nhân kinh hãi la lên :
- Bím tóc của chúng cũng là binh khí ư ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Cái đó chỉ đáng kể làm ám khí, bất cứ ai cũng khó đề phòng được lúc tiếp cận địch nhân lại dùng bím tóc tập kích.
Cao Thức hỏi :
- Vậy phải đối phó bằng cách nào ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Tiểu đệ đã nói phải dùng đòn xảo diệu và khinh công, có khinh công mới thắng được khinh công. Bọn chúng lấy người làm binh khí linh hoạt đến cực điểm, mình không khéo thì chẳng sao địch lại nổi. Đồng thời bím tóc lại có chỗ diệu dụng, mình phải trông vào sự khéo léo mới thủ thắng được.
Đoàn người vừa nói chuyện vừa đi về hướng Tây. đến trưa thì tiến vào khu Mã Toàn Lĩnh, còn phải đi chừng hai ngay hai đêm nữa mới tới Hoàng sơn.
Mã Toàn Lĩnh thuộc về địa giới của tỉnh An Huy. Khu này không có thành thị nào hết, quần hào tìm đến chỗ mát mẻ cạnh dòng suối trong để nghỉ ngơi và ăn lương khô. Định ăn xong vượt qua mã Toàn Lĩnh tiếp tục tiến về Phía Tây.
Không ngờ lúc bọn già trẻ đang đi thì đã bị hai nhân vật theo dõi mấy chục dặm mà chẳng ai phát giác. Mọi người đang nghỉ ngơi, hai nhân vật liền đi đường quanh lên Mã Toàn Lĩnh. Họ không dừng lại khắc nào, tranh tiên chạy trước. Đến bên một toà thành, họ dừng lại một chút rồi tiến vào ngay.
Hai nhân vật võ lâm này một già một trẻ, lão gìa nhin thanh niên nói :
- Thực lệnh sứ ! Ngươ đi bẩm giáo chủ là bọn Tiểu Phụng Hoàng gần tới Hoàng Sơn rồi. Đồng thời Nhật Nguyệt Cầu cũng tiến về Phía Tây.
Thanh niên hỏi :
- Cẩu hộ pháp ! Phải chăng Thái Hư A?o Chúa đã giao thủ với Lưỡng Cầu ?
Lão gìa đáp :
- chắc đúng là lão rồi, ngoài lão ra còn ai có công lực cao thâm đến thế.
Thanh niên nói :
- Cẩu hộ pháp ! Tại hạ đi rồi, hộ pháp tiếp tục lưu ý, chắc bọn Tiểu Phụng Hoàng sẽ ngủ đêm tại thành Hưu Ninh.
Lão già đáp :
- Chẳng những bản toa? chú ý đến Tiểu Phụng Hoàng, đồng thời còn muốn điều tra hai thiếu nữ che mặt kia. Thực lệnh sứ về xin giáo chủ phái thêm nhân mã tới.
Hai người chia tay rồi, lão gìa lập tức chạy về phía cửa Tây Thành Hưu Ninh.
Nhưng đến trước một cửa quán, bỗng thấy trong điếm có một lão già tương tự ra đón. Lão chưa nói gì đã ra hiêu tay rồi hai người rẽ vào trong ngõ hẻm.
Lúc này trời đã hoàng hôn, trong ngõ vắng tanh. Hai người dừng lại đồng thời dòm ngó mọi chỗ không thấy bóng người, lão gìa ra đón lên tiếng :
- Lão đại ! Thằng lỏi đó về Hoàng Sơn rồi ư ?
Cẩu Hộ Pháp khẽ đáp :
- TA mà không thoát ly gã thì làm sao tới đây gặp lão được ?
Lão kia nói :
- Lão tam ở ngoài toà miếu cửa tây chờ lão rồi mới quyết định.
Lão hộ pháp đáp :
- Lão nhị ! Chẳng còn thương lượng gì nữa. Gia nhập Cổ Cầm Giáo để làm chó săn thì bọn ta không chịu.
Lão nhị hỏi :
- Làm chó săn còn là việc nhỏ. Tiểu đệ e rằng Cổ Cầm Giáo lo thân mình cũng chưa xong thì còn bảo vệ ai được ? Chúng ta gia nhập A?o Hải Môn nên chăng ?
Cẩu Hộ pháp đáp :
- A?o Hải Môn thế lực còn thua cả Cổ Cầm Giáo. Nói tóm lại chúng ta chẳng còn chổ nào yên thân nữa.
Lão nhị hỏi :
- Vậy thì làm thế nào ? Hành tung của chúng ta đã bị đồ đệ của Quái Lư Trượng Nhân điều tra ra rồi. Vụ đoạt bảo ở Phụng Hoàng Đài ngày trước, ba anh em ta có ở trong đám này, chẳng sớm thì muộn sẽ bị Tiểu Phụng Hoàng thần truy sát.
Cẩu hộ pháp hỏi lại :
- Chẳng lẽ bọn Càn Khôn Tam Thử chúng ta không tìm nổi một chổ đển ẩn thân ?
Lão nhị đáp :
- Tự hiệu chúng ta đã phạm vào khắc tinh, không trách bị đồ đệ của Quái Lư Trượng Nhân là gã tiểu tử Thần Bí Linh Miêu theo dõi lão tam cùng tiểu đệ hai ngày không nơi lẩn tránh.
Lão hộ pháp hỏi :
- Không có người nào đi theo linh Miêu chứ ?
Lão nhị đáp :
- Không nhìn thấy, bọn tiểu đệ không dám nhảy xổ vào gã, vì sợ có ngươi ám trợ.
Cẩu Hộ pháp hỏi :
- Gã tiểu tử Thần Bí Linh Miêu hình dạng thế nào ?
Lão nhị đáp :
- Tiểu đệ chưa nhìn thấy người. Gã kêu một tên khất cái hoặc một tên tiểu nhị trong khách sạn đưa thơ cho bọn tiểu đệ.
Cẩu hộ pháp hỏi ; - Trong thơ viết thế nào ?
Lão nhị đáp :
- Thơ chỉ có mấy chữ “ Mèo đang theo dõi các ngươi, giống chuột khó mà tránh khỏi tội gây ra ở Phụng Hoàng Đài” Hai lão nói rồi ra cửa Tây. Chẳng bao lâu đi tới toà nhà phá miếu bên đường, lúc bọn chúng len lén tiến vào cửa miếu, đột nhiên ngó thấy trong viện có một người đứng cổ bị treo lên. Lão la hoảng :
- Lão tam ! Lão làm sao vậy ?
Người đứng tuổi bị treo chưa chết cũng bị thương, nhưng hắng đặng miệng không ngớt, mặt hướng ra ngoài.
Hắn vừa ngó thấy hai lão tiến vào liền gọi :
- Đại ca, nhị ca ! Trốn lẹ đi !
Lão nhị vào trong điện trầm giọng hỏi :
- Lão tam làm sao vậy ?
Hán tử trung niên chưa kịp đáp, bỗng thấy hai quái nhân tròn ủng. Chúng vừa ngó thấy hai lão đồng thanh cười ha hả nói :
- Té ra kẻ ăn cắp cũng có đồng đảng.
Cẩu hộ pháp vừa ngó thấy hai quái nhân đã biến sắc, vội chắp tay hỏi ; - Nhị vị đại hiệp ! Tệ nghĩa đệ không hiểu đắc tội ở chỗ nào ?
Quái nhân tròn ủng người thấp lùn cười lạt đáp :
- Hắn ăn trộm thịt gà nướng của ta. Tội đáng chết treo.
Cẩu hộ pháp nói ; - Đó là một việc nhỏ lão hũ tình nguyện bồi thường gấp đôi. Xin đại hiệp khoan thứ cho y.
Quái nhân lùn lắc đầu đáp :
- Kẻ nào ăn cắp vật gì của ta tức là khinh thường võ công bọn ta. Đã phạm tội khinh thường chúng ta thì chỉ có ba cách để giải quyết. Một là bó tay chịu chết treo. Hai là thi võ công cao thấp. Trường hợp này tất đi đến chỗ có kẻ sông người chết. Ba là làm thủ hạ cho anh em ta để nghe lời sai khiến.
Cẩu hộ pháp nghe vậy cả mừng nói :
- Bọn lão phu xin theo điều thứ ba, vĩnh viễn theo hầu hai vị đại hiệp.
Quái nhân người cao trịnh trọng nói :
- Làm thủ hạ chúng ta không phải chuyện dễ, Trước hết phải lập công mới được.
Cẩu hộ pháp hỏi :
- Lập công bằng cách nào ?
Quái nhân cao đáp :
- Chúng ta phái các ngươ làm điều gì phải làm xong mới được, bây giờ mới coi các ngươi là chuẩn thủ hạ. Tương lai làm xong sứ mạng sẽ thành thủ hạ chân chính.
Gã lại hỏi :
- Tên họ các ngươ là gì ? Qúa khứ đã có tự hiệu gì nổi danh trong võ lâm chưa ?
Lão hộ pháp đáp :
- Lão phu là Cẩu Đại An. Lão nhị là Trương Đại Thánh, còn người bị treo là Toàn Đại Lệnh. Người giang hồ kêu bọn lão phu là Càn Khôn Tam Thử, bữa nay được hai vị đại hiệp thu dụng. Bọn lão phu rất lấy làm hân hạnh.
Quái nhân cao nói :
- Té ra các ngươi là Càn Khôn Tam Thử ! Được rồi, như vậy cũng kể là có chút danh vọng, bây giờ các ngươi hạ Toàn Đại Lệnh xuống. Từ nay đi theo hầu anh em ta.
Cẩu Đại An lớn tiếng hô :
- Trương nhị ! Mau cỡi lão tam xuống, bây giờ chúng ta có chỗ nương tựa rồi.
Toàn Đại Lệnh được cởi treo rồi, quái nhân thấp lùn cười nói :
- Các ngươi vào hậu viện lấy gì mà ăn. Sau bữa này, các ngươi phải cung phụng ẩm thực cho chúng ta.
Càn Khôn Tam Thử nhất nhất vâng lời. Bọn họ đang lâm vào bước đường cùng, lúc này nhân hoa. thành phúc lại tìm được điểm tựa rất vững vàng nên trong lòng vui sướng vô cùng ! ba người vâng dạ lui vào hậu viện.
Tam Thử đang kiếm đồ ăn, thì ngoài cửa miếu đột nhiên xuất hiện một con lừa, người cỡi trên lưng là một thanh niên vừa cao vừa gầy. Hắn ngó vào trong điện rồi tự nói một mình :
- Tam Thử đầu hàng làm thủ hạ Nhật Nguyệt Cầu. TA phải bẩm vụ này với sư phụ mới được.
Hắn vừa nói vừa vỗ lưng lừa bảo nó :
- A Hắc ! Mau đi kiếm sư phụ. Càn Khôn Tam Thử là một trong năm toán người đã vây đánh sư thúc Thiết Lạp Oâng ở Phụng Hoàng Đài. Bọn chúng không chịu quy thuận Cổ Mộ U Linh, mà hiện nay đã đầu hàng Nhật Nguyệt Cầu. Bây giờ ta còn đi theo dõi Quỷ Cốc Tam Lang và Bắc Hoang Tam Báo.
Hắn từ trên lưng lừa nhảy xuống. Con lừa lập tức tung bốn vó chạy như ba ra khỏi Thành Hưu Ninh.
Thanh niên cao mà gầy nhìn lại trong miếu lần nữa toan trở gout bỗng nghe sau lưng có tiếng cười của thiếu nữ vang lên. Hắn giật nẩy mình quay đầu nhìn lại thấy thiếu nữ che mặt đứng ở phía sau mà không hiểu hai cô từ phương nào tới. Cô cao chưa mở miệng thì cô thấp hơn một chút cất tiếng hỏi :
- Phải chăng các hạ là Linh Miêu Cao Bản ?
Thanh niên cao gầy miễn cưỡng gật đầu hỏi lại :
- Sao cô nương lại nhận ra tại hạ ?
Thiếu nữ che mặt đáp :
- Tiện thiếp đã được nghe các hạ tự nói một mình, nhưng bất tất phải quan tâm. Tại hạ là người quen biết lệnh sư, dĩ nhiên chẳng có ác ý gì đâu.
Linh Miêu lại hỏi :
- Qúy tính cô nương là gì ?
Thiếu nữ cười đáp :
- Tiện thiếp họ Văn, vị này là tệ thư thư.
Linh Miêu gật đầu hỏi :
- Nhị vị cô nương ngẫu nhiên qua đây hay là có việc gì ?
Cô gái họ Văn đáp :
- Bọn tiện thiếp thấy các hạ hành động thần bí, luôn luôn theo dõi ba lão gìa, không hiểu là việc gì ?
Linh Miêu đáp :
- Tại hạ có một vị sư đệ đồng môn chưa từng gặp mặt, ba lão già này là kẻ thù giết phụ thân y nên tại hạ theo dõi bọn họ.
Thiếu nữ họ Văn “ủa” một tiếng hỏi :
- Vậy ra lệnh sư là Quái Lư trượng Nhân còn có sư đệ ư ?
Linh Miêu đáp :
- Có hai ngươiø. Nhị sư thúc và tam sư thúc của tại hạ bị cừu nhân giết chết rồi. Nhưng nhị sư thúc còn có con trai.
Thiếu nữ họ Văn hỏi :
- Vị sư đệ đó họ gì ?
Linh Miêu đáp :
- Y họ Thiết. Tại hạ chỉ biết họ Thiết vì phụ thân y là nhị sư thúc La phù đại hiệp Thiết Lạp Oâng ngày trước.
Thiếu nữ họ Văn nói :
- Vậy ra các hạ là sư huynh của Sỹ ca rồi.
Linh Miêu nghe nói kinh ngạc hỏi :
- Sỹ ca của cô nương là ai ?
Thiếu nữ họ Văn đáp :
- Té ra các hạ chưa biết đồ đệ của Phụng Hoàng Thần tên gọi là Thiết Kỳ Sỹ tức lệnh sư đệ.
Linh Miêu khẽ hỏi :
- Tệ sư đệ là Tiểu Phụng Hoàng ư ?
Thiếu nữ họ Văn nói :
- Cao sư ca ! Câu chuyện này khá dài, chúng ta sẽ nói sau, bây giờ sư ca hãy nói ba vị lão nhân kia đi đâu rồi ?
Linh Miêu khẽ đáp :
- Bọn họ tìm nơi nương tựa. Hiện giờ ở trong toà phá miếu bên kia. Cô nương không qua được vì người đỡ đầu cho bọn họ rất ghê ghớm.
Nữ lang che mặt người cao hỏi tiếp ; - Người hậu thuận cho họ là ai ?
Linh Miêu đáp :
- Là quái nhân mới xuất hiện, cả hai người thân hình tròn ủng như trái banh mà võ công cao thâm khôn lường ! Tại hạ đã thấy chúng đã bại không biết bao nhiêu là cao thủ.
Nữ lang che mặt cười nói :
- Té ra là Nhật Nguyệt Song Cầu. Cái đó không sao, các hạ đi đi. Để ba kẻ thù của Tiểu Phụng Hoàng cho bọn ta trả oán thay y. Tiện thiếp thấy các hạ còn phải đi điều tra hai toán, vậy cứ tiến hành. Khi nào biết chỗ họ trú chân mà gặp cơ hội thì báo cho bọn tiện thiếp hay.
Linh Miêu dặn :
- Hai quái nhân người tròn ủng đó đao thương chém không vào.
Nữ lang che mặt đáp :
- Cái đó huynh đài bất tất phải quan tâm, cứ việc đi lo phận sự củ mình cho xong.
Nàng nhì thiếu nữ họ Văn noi tiếp :
- Muội tử ! Ngươi vào phía sau miếu thu thập Tam Thủ, còn mặt trước miếu để cho ta.
Thiếu nữ họ Văn đáp :
- Thư thư ! Thư thư không nên giết Song Cầu mà nên thu phục hai người này.
Còn có chỗ dùng đến.
Nữ lang người cao hỏi :
- Thu hai tên khó coi đó làm gì ?
Thiếu nữ họ Văn đáp :
- Trong hồ lô của chúng đựng một thứ giao thuỷ rất cổ quái. Chính là để đối phó với hai loài chim rất nhỏ của Cổ Cầm Giáo. Hễ chúng phục tòng thì mình thu lấy mà dùng. Khó coi thì có quan hệ gì. Đồng thời tội chúng chưa đáng chết.
Nữ lang cười hỏi :
- Như vậy A Kỳ không trách ngươi ư ?
Thiếu nữ họ Văn cười đáp :
- Chúng ta thu dụng trợ thủ đắc lực cho y thì y còn nói gì được nữa ?
Nữ lang cười nói :
- Được rồi ! Văn muội ra phía sau, đề phòng bọn họ trốn chạy.
Nàng dứt lời chạy thẳng tới cửa miếu. Nàng vừa tiến vào trong điện thấy hai Cầu nhân nằm lăn ra mà ngủ. Nhưng vừa nghe tiếng động rất khẽ chúng đã nhảy bổ lên quát hỏi :
- Ai ?
----------------- Bài viết của bạn đc ghép lại -----------------------
Hồi 95
Hồng Trần Kim Cương Đinh Nhất Bạch

Nữ lang cười lạt hỏi:
- Các ngươi không nhận ra bản cô nương ư?
Cao cầu ngó thấy đột nhiên lùi lại kinh hãi la lên:
- Tiên tử!
Nữ lang cười lạt nói:
- Các ngươi dám thu lưu Càn khôn tam thử làm thủ hạ là phạm vào tội o bế quân giặc cướp. Bây giờ các ngươi còn nói gì nữa? Chuẩn bị lãnh cái chết đi.
Gã cao lập tức quì xuống đáp:
- Tiên tử! Anh em tiểu nhân không biết Càn khôn tam thử là quân trộm cướp. Hiện giờ bọn chúng ở hậu điện. Tiểu nhân xin lôi chúng ra giết ngay đi được chăng?
Nữ lang lạnh lùng hỏi:
- Trên chốn giang hồ các ngươi được người ta thổi phồng là thiên hạ vô địch phải không?
Gã lùn quì xuống đáp:
- Tiên tử! Dù sao cũng phải bỏ tiên tử ra ngoài.
Nữ lang che mặt giận dỗi nói:
- Nói bậy! Khiên Ngưu của các ngươi không phải là tuyệt kỹ vô đich.
Ngoài Huỳnh Ngọc kiếm của ta, còn Phụng Hoàng kiếm cũng có thể chém chết các ngươi được. Các ngươi là ếch nằm đáy giếng coi trời bằng vung.
Hai quái nhân kinh hãi la lên:
- Phụng Hoàng kiếm ở trong tay ai?
Nữ lang cười lạt đáp:
- Các ngươi không cần phải hỏi. Cứ gặp y là ngày tận số của các ngươi đó.
Hai quái nhân đồng thanh năn nỉ:
- Tiên tử hãy tha cho bọn tiểu nhân lần thứ hai. Bọn tiểu nhân không dám khoác lác nữa.
Nữ lang đáp:
- Không được! Dã tâm của bọn ngươi chưa trừ hết, tất còn làm hại giang hồ. Đêm nay không để các ngươi chết dưới lưỡi Hoàng Ngọc kết tinh thần kiếm của ta không được.
Hai quái nhân dập đầu binh binh van lơn:
- Tiên tử! Chỉ cầu tiên tử tha mạng cho rồi tiên tử muốn bảo sao bọn tiểu nhân cũng chịu.
Nữ lang che mặt hỏi:
- Các ngươi có muốn làm gia nhân không?
Hai quái nhân cả mừng hỏi:
- Tiên tử muốn lưu bọn tiểu nhân chăng?
Nữ lang che mặt đáp:
- Không phải. Ta muốn các ngươi qui hàng dưới trướng Tiểu Phụng Hoàng để làm nhân vật chính phái. Nếu các ngươi lòng một dạ hai thì dù y không giết ngươi, ta cũng chém chết.
Hai quái nhân hỏi:
- Bọn tiểu nhân tuyệt đối tuân theo, nhưng chưa biết Tiểu Phụng Hoàng thì làm thế nào?
Nữ lang che mặt đáp:
- Chính y là Thiết Kỳ Sĩ. Hiện nay y đang tìm kiếm Cổ Mộ U Linh và Cổ Cầm giáo chủ. Vậy bắt đầu từ bây giờ, các ngươi có thể tự do hành động chuyên việc kiếm hai môn phái đó mà đả đấu để lập công làm lễ kiến diện.
Hai quái nhân hỏi:
- Kính cẩn tuân lệnh tiên tử. Bọn tiểu nhân còn chưa hiểu có nên kiếm bọn Ảo Hải Môn không?
Nữ lang che mặt đáp:
- Thái Hư ảo chúa đánh bại thì được, nhưng không nên giết chết. Còn bọn đồ đệ cùng thủ hạ của lão nếu phạm vào hành vi độc ác trong võ lâm thì không thể tha được.
Quái nhân nói:
- Bọn tiểu nhân đã đấu với Thái Hư ảo chúa. Công lực của lão rất cao tâm. Bề ngoài lão bị bại hai lần mà không phải là thua thật. Lão chỉ không có cách nào đối phó bọn tiểu nhân.
Thiếu nữ che mặt nói:
- Các ngươi coi chừng trên người hắn đeo thanh Hoàng Ngọc kết tinh kiếm giả. Tuy nó còn kém thanh kiếm này, nhưng cũng lợi hại lắm! Lần sau khi các ngươi gặp hắn, không nên phát huy Thái Ngưu khí xông thẳng vào. Đồng thời hắn còn tấm Hoàng Kim Linh Khí Võng. Nếu các ngươi lọt vào tấm lưới của hắn, phải nhớ đừng có vận hết Thái Ngưu khí vì không phá nổi. Các ngươi giả vờ bị bắt. Chờ lúc hắn mở lưới, các ngươi liệu mà tùy cơ trốn chạy Quái nhân cao hỏi:
- Muốn tránh khỏi mắc lưới của hắn thì làm thế nào?
Nữ lang che mặt đáp:
- Các ngươi dùng khinh công nhưng người đừng đưa lên khỏi mặt đất thì có thể tránh được. Nếu vọt lên cao thì không trốn thoát được đâu.
Hai quái nhân ngỏ lời cảm tạ nữ lang che mặt rồi, đồng thanh hỏi:
- Tiên tử! Tấm lưới mà lần trước tiên tử dùng để bắt bọn nữ nhân kêu là gì?
Nữ lang che mặt đáp:
- Cái đó là Hoàng Kim Linh Khí Võng thứ thiệt. Dù các ngươi chẳng vọt lên không cũng vô phương trốn thoát, vì tấm lưới này lúc phát ra đã vô hình, bị chụp cũng không cảm giác.
Quái nhân cao hỏi:
- Tiên tử! Bọn tiểu nhân đã đi được chưa?
Thiếu nữ che mặt dặn:
- Các ngươi phải ghi nhớ lời ta, không được nảy dã tâm. Từ nay phải noi theo chính nghĩa, đừng làm điều tà ác.
Hai quái nhân đồng thanh nói:
- Tiên tử yên dạ. Bọn tiểu nhân không dám đâu.
Hai quái nhân bỗng thấy thiếu nữ họ Văn từ hậu điện đi ra, liền cười nói:
- Thư thư! Té ra bọn họ đã bị thư thư đả bại rồi.
Nữ lang che mặt hỏi:
- Ý kiến của Văn muội đã đạt mục đích. Ba người ở phía sau đâu rồi?
Thiếu nữ họ Văn đáp:
- Tiểu muội quên chưa hỏi tự hiệu chúng. Càn Khôn tam Thử không phải hạng tầm thường. Có khi chúng ở ngoài nghe bọn mình nói chuyện đã chuồn đi rồi.
Nữ lang che mặt hắng đằng nói:
- Trước mắt chúng ta mà để bọn chúng chuồn đi thì thật là mất thể diện. Muội tử! Phải đuổi theo bọn chúng!
Thiếu nữ họ Văn hỏi:
- Không hiểu chúng chạy về phương nào?
Nữ lang che mặt đáp:
- Muội tử theo ta. Thử xem chúng chốn đâu cho thoát?
Nàng không chạy vào phía sau miếu mà lại chạy ra trước cửa. Nàng chỉ bước mau chứ không đề tụ khinh công chạy thật lẹ. Khi ra đường lớn, nàng vươn tay nắm gió đưa vào mũi ngửi rồi bảo thiếu nữ họ Văn:
- Muội tử! Bọn Tam thử đã chạy được mấy chục dặm.
Thiếu nữ họ Văn hỏi:
- Thư thư! Trên mình chúng có mùi gì?
Nữ lang che mặt đáp:
- Ta nghe nói Càn Khôn Tam thử luyện Thổ Long Công. Luyện môn này tuy không đạt đến trình độ tối cao, nhưng cũng thành được thính lực như môn thuận phong nhĩ. Vừa rồi bọn chúng ở ngoài đã nghe biết động tĩnh. Nhưng Thổ Long công lại có chỗ bất lợi là người luyện môn này đi đâu thường để lại trong không khí một mùi vị đặc biệt.
Thiếu nữ họ Văn hỏi:
- Chúng đi ngược gió có ngửi được không?
Nữ lang che mặt đáp:
- Ta đã tiên đoán chúng chạy về phía Hoàng Sơn là phương chính bắc. Bây giờ lại gặp gió Bắc. Nếu trường hợp ngược gió thì không thể nhận ra xa hay gần.
Hai nàng đang đi,bỗng phía trước một đoàn người xuất hiện cản đường.
Thiếu nữ họ Văn hỏi:
- Thư thư! Trong đó có lệnh sư huynh và sư thư không?
Nữ lang che mặt đáp:
- Muội tử! Từ nay muôi không được nói thế. Càn Khôn Ảo Ảnh và Vũ Trụ Ảo Tiên chẳng những không phải sư huynh sư thư với ta, trái lại chúng còn là đồ đệ của cừu nhân. Sư phó ta là Tái Lão Quân. Đồng thời lão nhân gia còn là sư phó của muội tử nữa Thiếu nữ họ Văn hỏi:
- Không phải thư thư học thành tài ở nơi Thái Hư ảo chúa ư?
Thiếu nữ che mặt đáp:
- Học lén võ công của địch nhân chỉ là một kế hoạch gậy ông đập lưng ông. Đồng thời mục đích của ta là lấy trộm Tứ bảo trong Kim ngọc đồ.
Hiện giờ chỉ trái bảo châu là chưa vào tay, nhưng cái đó không quan trọng nên ta lập tức thoát ly Ảo Hải môn.
Thiếu nữ họ Văn hỏi:
- Thư thư thoát ly rồi, Ảo Hải môn có biết không?
Nữ lang che mặt đáp:
- Có khi họ biết rồi. Gần đây họ cũng hiểu ta ngấm ngầm đối nghịch, nhưng họ chưa hay ta dùng vật phụ thay vào vật chính. Không thì Thái Hư ảo chúa đã thân hành đến kiếm ta.
Thiếu nữ họ văn hỏi:
- Giả tỷ Thái Hư ảo chúa thân hành đến kiếm thư thư thì làm thế nào?
Nữ lang che mặt đáp:
- Bản lãnh của ta đã cao thâm hơn lão từ hai năm trước, nhưng lão không hay, chỉ hoài nghi mà thôi. Vì lão không đủ tư chất, chẳng thể luyện nghệ thuật cổ truyền của Ảo Hải môn đến nơi, ta lại hoàn toàn luyện thành rồi Thiếu nữ họ Văn hỏi:
- Như vậy thư thư có thể báo thù được chưa?
Nữ lang che mặt lắc đầu đáp:
- Giết chết lão thì khó lòng, đồng thời ta cũng không nỡ hạ thủ vì lão không phải là kẻ thù chính.
Thiếu nữ họ Văn hỏi:
- Thù về chuyện gì? Kẻ thù chính là ai?
Nữ lang che mặt đáp:
- Kẻ thù giết song thân ta là Thái Hư lão tổ, sư huynh của lão. Hiện giờ không biết nhân vật này lạc lõng nơi đâu. Nghe nói hắn hiểm trá khôn lường, hành tung thần bí. Cả sư đệ lão là Thái Hư ảo chúa cũng không hay chỗ ở của lão.
Thiếu nữ họ Văn nói:
- Vậy thư thư hãy coi chừng. Có khi bản lãnh của họ còn cao hơn Thái Hư ảo chúa Nữ lang che mặt đáp:
- Nhất định võ công lão cao thâm hơn. Chính miệng Thái Hư ảo chúa cũng nói vậy.
Thiếu nữ họ Văn nói:
- Thư thư! Tiểu mưội tưởng thư thư nên gặp mặt Kỳ ca. Lòng ái mộ của thư thư đối với y đã biểu lộ trong mọi hành động. Vừa rồi thư thư hô Lưỡng cầu nhân đi phục tùng y, nhất định thư thư yêu một cách sâu xa.
Thư thư mà liênthủ với y thì không sợ gì Thái Hư lão tổ nữa.
Nữ lang che mặt nói:
- Con ngốc này! ngươi không đố kỵ với ta, ta rất cảm xúc, nhưng còn Kỳ Dao công chúa ở Hải cung thì sao?
Nguyên thiếu nữ họ Văn chính là Văn Đế Đế. Cô đáp bằng một giong chân thực:
- Thư thư ơi! Kỳ thư rất quân tử. Y cũng là một kỳ nữ tử. Tiểu muội dám xác định y không đố kỵ gì đâu.
Nữ lang che mặt nói:
- Nhưng ngươi hãy chờ một thời gian nữa rồi hãy dẫn ta đến hội diện với y, vì các thứ tâm pháp mà muội tử học ở nơi sư phó chưa hoàn toàn thành công. Chờ muội tử luyện thành rồi ta sẽ có cách an bài.
Bỗng nghe tiếng người quát lớn:
- Hai cô che mặt kia đừng tiến nữa! Mau bỏ khăn bịt ra.
Văn Đế Đế khẽ nói:
- Thư thư! Anh em Càn Khôn Ảo Ảnh đã tới rồi.
Nữ lang che mặt đáp:
- Để chúng nhìn chân tướng ta.
Dứt lời nàng tháo tấm khăn che mặt ra lạnh lùng đáp:
- Càn Khôn Ảo Ảnh! Bây giờ ta bỏ tấm khăn che mặt xuống rồi.
Thanh niên kia vừa ngó thấy liền biến đổi sắc mặt, nhưng gã làm bộ kinh ngạc hắng đằng hỏi:
- Tam sư muội đấy ư?
Nguyên nữ lang che mặt là Hư Vô Ngọc Nữ. Nàng hắng dặng hỏi:
- Ai là sư muội ngươi?
Thanh niên kia hỏi tiếp:
- Sao sư muội lại thoát ly Ảo Hải môn, đồng thời hạ sát nhiều bạn đồng môn?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Tại sao thoát ly ư? Nguyên ta là đồ đệ của Tái lão Quân. Mặt khác Ảo Hải môn vốn là cừu địch với ta. Các ngươi về đi, nói cho Thái Hư ảo chúa hay ngày trước anh em lão giết cả nhà Luyện khí sĩ. Đó là cha mẹ anh em ta. Món nợ này ta đã đặt kế hoạch đòi lại rồi.
Nàng nói mấy câu này khiến đối phương chấn động tâm thần. Càn Khôn Ảo Ảnh cười lạt nói:
- Một ngày làm thầy suốt đời làm cha mẹ mà ngươi phản bạn ư?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Đồng môn cũng phân thành sông Kinh sông Vị. Trong vẫn là trong, đục thì cứ đục. Giữa chúng ta chẳng có chút tình cảm chi hết. Cút ngay đi!
Không thì ta cho các ngươi phải bò xuống đất mà về Càn Khôn Ảo Ảnh tức giận nói:
- Giỏi lắm! Ta đi mời sư phó đến thu thập ngươi.
Hư Vô Ngọc Nữ đột nhiên cười khanh khách nói:
- Thái Hư ảo chúa không tới đâu. Lão tự biết mình rồi, nên mới kiếm sư huynh của lão.
Nàng nói rồi nhìn Văn Đế Đế bảo:
- Muội tử! Chúng ta đi thôi Nàng đi trước dẫn đường. Càn Khôn Ảo Ảnh và Vũ Trụ Ảo Tiên không dám cản trở, lập tức tránh ra để nhường lối Những nhân vật khác ở Ảo Hải Môn đều hiểu rõ uy lực của Hư Vô Ngọc Nữ cũng lùi lại, chẳng một ai dám lên tiếng.
Văn Đế Đế nghĩ thầm:
- Thư thư mình oai phong thiệt!
Hai cô đi đến lúc trời sáng thì trước mắt hiện ra một thị trấn. Hai cô liền vào quán ăn cơm Vừa ra khỏi trấn, bỗng thấy trong đám đông người đang đi trên đường có một thanh niên bệnh thế rất nghiêm trọng. Văn Đế Đế nhìn Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Thư thư! Người kia bệnh nặng quá!
Hư Vô Ngọc Nữ cười đáp:
- Ngươi nảy thiện tâm rồi.
Văn Đế Đế hỏi:
- Coi y đi đường cực nhọc như người qua cầu cheo leo. Thư thư cứu y được không?
Hư Vô Ngọc Nữ cười đáp:
- Muội tử đã muốn thế, lẽ nào thư thư chẳng nghe theo? Nhưng ở ngoài đường phố làm sao cứu được.
Văn Đế Đế đáp:
- Chúng ta qua đó hỏi coi.
Hư Vô Ngọc Nữ gật đầu kéo Văn Đế Đế tiến lại. Nàng vẫn che mặt, tới nơi ngó thấy thanh niên tướng mạo đường đường. Hiển nhiên là một nhân vật võ lâm. Nàng liền hỏi:
- Huynh đài mắc bệnh chăng?
Thanh niên cúi đầu xuống, dường như không đủ khí lực để mở mắt ra. Gã lạnh lùng đáp:
- Không phải bệnh đâu Hư Vô Ngọc Nữ biết tính tình gã cao ngạo, lại hỏi:
- Thế thì bị nội thương hay sao?
Thanh niên ồ một tiếng, hồi lâu mới gật đầu đáp:
- Đúng là bị nội thương mà là thứ nội thương không ai trị được.
Văn Đế Đế dường như biết Hư Vô Ngọc Nữ có vẻ tức mình, cô liền nói:
- Vị đại ca kia! Bọn ta đều là người giang hồ. Đại ca bị thương gì thư thư ta cũng có thể chữa được.
Người kia nghe Văn Đế Đế ngửng đầu lên nhìn thì chỉ thấy hai vị cô nương che mặt. Gã lẳng lặng một chút hỏi:
- Cô nương! Chắc các cô biết bọn Ảo Hải Môn rồi?
Văn Đế Đế "ủa" một tiếng rồi hỏi lại:
- Huynh đài bị người Ảo Hải Môn đả thương ư?
Thanh niên cười lạt đáp:
- Đúng thế! Y là một nhân vật tối cao ở Ảo Hải Môn.
Hư Vô Ngọc Nữ kinh ngạc hỏi:
- Huynh đài trúng phải Thông tâm chưởng của Thái Hư ảo chúa ư?
Thanh niên đáp:
- Thái Hư ảo chúa chưa phải là nhân vật tối cao. Tuy hắn làm chưởng môn, nhưng võ công mới vào hạng nhì. Tại hạ trung phải Thông tâm chưởng của Thái Hư lão tổ. Hỡi ơi!....
Hắn thở dài nói tiếp:
- May mà tại hạ chịu đựng ba chưởng còn sống được ba ngày. Nếu kẻ khác chỉ một chưởng là xong đời.
Hư Vô Ngọc Nữ trầm giọng hỏi:
- Huynh đài gặp Thái Hư lão tổ ở đâu?
Thanh niên đáp:
- Cách đây trong vòng một trăm dặm mà không hiểu địa danh. Tại hạ chỉ nhớ là một thị trấn phía nam.
Hư Vô Ngọc Nữ lại hỏi:
- Qúi tính đại danh huynh đài là gì?
Thanh niên thở dài đáp:
- Người sắp chết còn dấu tên tuổi làm chi? Tại hạ là Đinh Nhất Bạch, một kẻ lãng tử giang hồ, chẳng có bang phái nào hết. Ra đời chưa lâu lại mang tự hiệu là Hồng Trần Kim Cương. Xin hai vị cô nương tùy tiện. Tại hạ ra khỏi thị trấn rồi chuẩn bị tự đào lấy một thổ huyệt để yên giấc ngủ ngàn thu.
Văn Đế Đế an ủi gã:
- Đại ca đừng nản chí. Thư thư ta trị thương cho đại ca được Thanh niên đột nhiên lẩn tránh. Không ngờ người gã lạng đi nhanh như điện chớp. Gã cười lạt hỏi:
- Các cô là người ở Ảo Hải môn. Đi đi thôi. Ta đã bị một nhân vật Ảo Hải môn đả thương thì không cần người Ảo Hải môn giải cứu.
Hư Vô Ngọc Nữ bình tĩnh tiến về phía thanh niên hỏi:
- Các hạ có biết môn Không tâm Chưởng Ảo Hải Môn có mấy người thi triển được và có mấy người có thể giải cứu?
Thanh niên nghe hỏi "ồ" một tiếng đáp:
- Chỉ có anh em Thái Hư ảo chúa thi triển Không tâm chưởng. Còn người đủ tài giải cứu e rằng chỉ có một mình Thái Hư lão tổ.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Bây giờ tiện thiếp trị được thì huynh đài có cảm tưởng gì?
Thanh niên ngạc nhiên hỏi lại:
- Cô nương! Cô dùng cách gì để cứu tại hạ?
Hư Vô Ngọc Nữ cười đáp:
- Ở đây giữa đường phố không tiện. Xin huynh đài ra ngoài thị trấn rồi sẽ bàn.
Thanh niên liên đi trước ra khỏi thị trấn. chân gã chạy nhanh như bay.
Văn Đế Đế thấy vậy nhìn Hư Vô Ngọc Nữ khẽ hỏi:
- Té ra vừa rồi gã giả vờ ư?
Hư Vô Ngọc Nữ lắc đầu đáp:
- Người không còn chút sinh cơ thì tinh thần mất hết. Còn người tuy gần kề cái chết mà còn hy vọng toàn sinh thì tiềm lực về tinh thần đột nhiên tăng lên rất cao. hiện tượng của y là như vậy. Chúng ta rượt theo cho mau.
Hai cô đuổi theo ra ngoài thị trấn, bỗng thấy Hồng Trần Kim Cương Đinh Nhất Bạch chân bước không vững té xuống bên đường.
Hư Vô Ngọc Nữ vội vọt lại phóng chỉ điểm loạn như mưa rào.
Lạ thay! Không ai ngờ Đinh Nhất Bạch bị thương nặng đến thế mà nàng điểm huyệt xong chưa đầy một khắc, thương thế tựa hồ mất hết. Gã nhảy lên rồi quỳ xuống nói:
- Ân nhân! Ơn đức này Đinh mỗ suốt đời không quên, nguyện đem thân khuyển mã làm nô bộc để phụng thị nhị vị cô nương.
Hai cô bẽn lẽn lại không thể đưa tay ra đỡ dậy, liền đồng thanh la lên:
- Các hạ đứng lên đi! Cái đó có chi đáng kể?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Nếu tại hạ không được như nguyện quyết quì ở đây cả năm không đứng dậy nữa.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Các hạ hãy đứng lên đã! Thế này coi không tiện. tiên thiếp sẽ có cách an bài.
Thanh niên họ Đinh đứng lên hỏi:
- Tiểu thư an bài cách nào?
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi lại:
- Không làm nô bộc được chăng?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Đó là lời dặn của gia sư lúc lâm chung. Lão nhân gia bảo tiểu nhân trong số mạng đã chỉ rõ phải làm nô bộc, không thì gặp họa sát thân. Dù tiểu nhân võ công cao thâm đến đâu e rằng cũng không thoát khỏi.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Lệnh sư là ai?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Lão nhân gia không có tiếng tăm gì trong võ lâm. Chỉ mấy vị lão tiền bối là biết đến và kêu bằng Quyền đả bát tiên.
Hư Vô Ngọc Nữ kinh hãi la lên:
- Lệnh sư là Thiên Long Tử tiền bối rồi.
Đinh Nhất Bạch kinh hãi hỏi:
- Sao tiểu thư lại biết tự hiệu của gia sư về trăm năm trước?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Câu chuyện khá dài. Tiện thiếp hãy ưng lời yêu cầu của các hạ nhưng chỉ bề ngoài là nô bộc mà thôi. Tiện thiếp không thích kiểu cách này.
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trời đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gửi lời cảm ơn đến người viết bài

Last edited by minhtien384; 30-05-2008 at 07:39 PM. Lý do: Hệ thống tự ghép bài liên tiếp với nhau
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #97  
Old 01-06-2008, 12:13 AM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 95
Hồng Trần Kim Cương Đinh Nhất Bạch

Nữ lang cười lạt hỏi:
- Các ngươi không nhận ra bản cô nương ư?
Cao cầu ngó thấy đột nhiên lùi lại kinh hãi la lên:
- Tiên tử!
Nữ lang cười lạt nói:
- Các ngươi dám thu lưu Càn khôn tam thử làm thủ hạ là phạm vào tội o bế quân giặc cướp. Bây giờ các ngươi còn nói gì nữa? Chuẩn bị lãnh cái chết đi.
Gã cao lập tức quì xuống đáp:
- Tiên tử! Anh em tiểu nhân không biết Càn khôn tam thử là quân trộm cướp. Hiện giờ bọn chúng ở hậu điện. Tiểu nhân xin lôi chúng ra giết ngay đi được chăng?
Nữ lang lạnh lùng hỏi:
- Trên chốn giang hồ các ngươi được người ta thổi phồng là thiên hạ vô địch phải không?
Gã lùn quì xuống đáp:
- Tiên tử! Dù sao cũng phải bỏ tiên tử ra ngoài.
Nữ lang che mặt giận dỗi nói:
- Nói bậy! Khiên Ngưu của các ngươi không phải là tuyệt kỹ vô đich.
Ngoài Huỳnh Ngọc kiếm của ta, còn Phụng Hoàng kiếm cũng có thể chém chết các ngươi được. Các ngươi là ếch nằm đáy giếng coi trời bằng vung.
Hai quái nhân kinh hãi la lên:
- Phụng Hoàng kiếm ở trong tay ai?
Nữ lang cười lạt đáp:
- Các ngươi không cần phải hỏi. Cứ gặp y là ngày tận số của các ngươi đó.
Hai quái nhân đồng thanh năn nỉ:
- Tiên tử hãy tha cho bọn tiểu nhân lần thứ hai. Bọn tiểu nhân không dám khoác lác nữa.
Nữ lang đáp:
- Không được! Dã tâm của bọn ngươi chưa trừ hết, tất còn làm hại giang hồ. Đêm nay không để các ngươi chết dưới lưỡi Hoàng Ngọc kết tinh thần kiếm của ta không được.
Hai quái nhân dập đầu binh binh van lơn:
- Tiên tử! Chỉ cầu tiên tử tha mạng cho rồi tiên tử muốn bảo sao bọn tiểu nhân cũng chịu.
Nữ lang che mặt hỏi:
- Các ngươi có muốn làm gia nhân không?
Hai quái nhân cả mừng hỏi:
- Tiên tử muốn lưu bọn tiểu nhân chăng?
Nữ lang che mặt đáp:
- Không phải. Ta muốn các ngươi qui hàng dưới trướng Tiểu Phụng Hoàng để làm nhân vật chính phái. Nếu các ngươi lòng một dạ hai thì dù y không giết ngươi, ta cũng chém chết.
Hai quái nhân hỏi:
- Bọn tiểu nhân tuyệt đối tuân theo, nhưng chưa biết Tiểu Phụng Hoàng thì làm thế nào?
Nữ lang che mặt đáp:
- Chính y là Thiết Kỳ Sĩ. Hiện nay y đang tìm kiếm Cổ Mộ U Linh và Cổ Cầm giáo chủ. Vậy bắt đầu từ bây giờ, các ngươi có thể tự do hành động chuyên việc kiếm hai môn phái đó mà đả đấu để lập công làm lễ kiến diện.
Hai quái nhân hỏi:
- Kính cẩn tuân lệnh tiên tử. Bọn tiểu nhân còn chưa hiểu có nên kiếm bọn Ảo Hải Môn không?
Nữ lang che mặt đáp:
- Thái Hư ảo chúa đánh bại thì được, nhưng không nên giết chết. Còn bọn đồ đệ cùng thủ hạ của lão nếu phạm vào hành vi độc ác trong võ lâm thì không thể tha được.
Quái nhân nói:
- Bọn tiểu nhân đã đấu với Thái Hư ảo chúa. Công lực của lão rất cao tâm. Bề ngoài lão bị bại hai lần mà không phải là thua thật. Lão chỉ không có cách nào đối phó bọn tiểu nhân.
Thiếu nữ che mặt nói:
- Các ngươi coi chừng trên người hắn đeo thanh Hoàng Ngọc kết tinh kiếm giả. Tuy nó còn kém thanh kiếm này, nhưng cũng lợi hại lắm! Lần sau khi các ngươi gặp hắn, không nên phát huy Thái Ngưu khí xông thẳng vào. Đồng thời hắn còn tấm Hoàng Kim Linh Khí Võng. Nếu các ngươi lọt vào tấm lưới của hắn, phải nhớ đừng có vận hết Thái Ngưu khí vì không phá nổi. Các ngươi giả vờ bị bắt. Chờ lúc hắn mở lưới, các ngươi liệu mà tùy cơ trốn chạy Quái nhân cao hỏi:
- Muốn tránh khỏi mắc lưới của hắn thì làm thế nào?
Nữ lang che mặt đáp:
- Các ngươi dùng khinh công nhưng người đừng đưa lên khỏi mặt đất thì có thể tránh được. Nếu vọt lên cao thì không trốn thoát được đâu.
Hai quái nhân ngỏ lời cảm tạ nữ lang che mặt rồi, đồng thanh hỏi:
- Tiên tử! Tấm lưới mà lần trước tiên tử dùng để bắt bọn nữ nhân kêu là gì?
Nữ lang che mặt đáp:
- Cái đó là Hoàng Kim Linh Khí Võng thứ thiệt. Dù các ngươi chẳng vọt lên không cũng vô phương trốn thoát, vì tấm lưới này lúc phát ra đã vô hình, bị chụp cũng không cảm giác.
Quái nhân cao hỏi:
- Tiên tử! Bọn tiểu nhân đã đi được chưa?
Thiếu nữ che mặt dặn:
- Các ngươi phải ghi nhớ lời ta, không được nảy dã tâm. Từ nay phải noi theo chính nghĩa, đừng làm điều tà ác.
Hai quái nhân đồng thanh nói:
- Tiên tử yên dạ. Bọn tiểu nhân không dám đâu.
Hai quái nhân bỗng thấy thiếu nữ họ Văn từ hậu điện đi ra, liền cười nói:
- Thư thư! Té ra bọn họ đã bị thư thư đả bại rồi.
Nữ lang che mặt hỏi:
- Ý kiến của Văn muội đã đạt mục đích. Ba người ở phía sau đâu rồi?
Thiếu nữ họ Văn đáp:
- Tiểu muội quên chưa hỏi tự hiệu chúng. Càn Khôn tam Thử không phải hạng tầm thường. Có khi chúng ở ngoài nghe bọn mình nói chuyện đã chuồn đi rồi.
Nữ lang che mặt hắng đằng nói:
- Trước mắt chúng ta mà để bọn chúng chuồn đi thì thật là mất thể diện. Muội tử! Phải đuổi theo bọn chúng!
Thiếu nữ họ Văn hỏi:
- Không hiểu chúng chạy về phương nào?
Nữ lang che mặt đáp:
- Muội tử theo ta. Thử xem chúng chốn đâu cho thoát?
Nàng không chạy vào phía sau miếu mà lại chạy ra trước cửa. Nàng chỉ bước mau chứ không đề tụ khinh công chạy thật lẹ. Khi ra đường lớn, nàng vươn tay nắm gió đưa vào mũi ngửi rồi bảo thiếu nữ họ Văn:
- Muội tử! Bọn Tam thử đã chạy được mấy chục dặm.
Thiếu nữ họ Văn hỏi:
- Thư thư! Trên mình chúng có mùi gì?
Nữ lang che mặt đáp:
- Ta nghe nói Càn Khôn Tam thử luyện Thổ Long Công. Luyện môn này tuy không đạt đến trình độ tối cao, nhưng cũng thành được thính lực như môn thuận phong nhĩ. Vừa rồi bọn chúng ở ngoài đã nghe biết động tĩnh. Nhưng Thổ Long công lại có chỗ bất lợi là người luyện môn này đi đâu thường để lại trong không khí một mùi vị đặc biệt.
Thiếu nữ họ Văn hỏi:
- Chúng đi ngược gió có ngửi được không?
Nữ lang che mặt đáp:
- Ta đã tiên đoán chúng chạy về phía Hoàng Sơn là phương chính bắc. Bây giờ lại gặp gió Bắc. Nếu trường hợp ngược gió thì không thể nhận ra xa hay gần.
Hai nàng đang đi,bỗng phía trước một đoàn người xuất hiện cản đường.
Thiếu nữ họ Văn hỏi:
- Thư thư! Trong đó có lệnh sư huynh và sư thư không?
Nữ lang che mặt đáp:
- Muội tử! Từ nay muôi không được nói thế. Càn Khôn Ảo Ảnh và Vũ Trụ Ảo Tiên chẳng những không phải sư huynh sư thư với ta, trái lại chúng còn là đồ đệ của cừu nhân. Sư phó ta là Tái Lão Quân. Đồng thời lão nhân gia còn là sư phó của muội tử nữa Thiếu nữ họ Văn hỏi:
- Không phải thư thư học thành tài ở nơi Thái Hư ảo chúa ư?
Thiếu nữ che mặt đáp:
- Học lén võ công của địch nhân chỉ là một kế hoạch gậy ông đập lưng ông. Đồng thời mục đích của ta là lấy trộm Tứ bảo trong Kim ngọc đồ.
Hiện giờ chỉ trái bảo châu là chưa vào tay, nhưng cái đó không quan trọng nên ta lập tức thoát ly Ảo Hải môn.
Thiếu nữ họ Văn hỏi:
- Thư thư thoát ly rồi, Ảo Hải môn có biết không?
Nữ lang che mặt đáp:
- Có khi họ biết rồi. Gần đây họ cũng hiểu ta ngấm ngầm đối nghịch, nhưng họ chưa hay ta dùng vật phụ thay vào vật chính. Không thì Thái Hư ảo chúa đã thân hành đến kiếm ta.
Thiếu nữ họ văn hỏi:
- Giả tỷ Thái Hư ảo chúa thân hành đến kiếm thư thư thì làm thế nào?
Nữ lang che mặt đáp:
- Bản lãnh của ta đã cao thâm hơn lão từ hai năm trước, nhưng lão không hay, chỉ hoài nghi mà thôi. Vì lão không đủ tư chất, chẳng thể luyện nghệ thuật cổ truyền của Ảo Hải môn đến nơi, ta lại hoàn toàn luyện thành rồi Thiếu nữ họ Văn hỏi:
- Như vậy thư thư có thể báo thù được chưa?
Nữ lang che mặt lắc đầu đáp:
- Giết chết lão thì khó lòng, đồng thời ta cũng không nỡ hạ thủ vì lão không phải là kẻ thù chính.
Thiếu nữ họ Văn hỏi:
- Thù về chuyện gì? Kẻ thù chính là ai?
Nữ lang che mặt đáp:
- Kẻ thù giết song thân ta là Thái Hư lão tổ, sư huynh của lão. Hiện giờ không biết nhân vật này lạc lõng nơi đâu. Nghe nói hắn hiểm trá khôn lường, hành tung thần bí. Cả sư đệ lão là Thái Hư ảo chúa cũng không hay chỗ ở của lão.
Thiếu nữ họ Văn nói:
- Vậy thư thư hãy coi chừng. Có khi bản lãnh của họ còn cao hơn Thái Hư ảo chúa Nữ lang che mặt đáp:
- Nhất định võ công lão cao thâm hơn. Chính miệng Thái Hư ảo chúa cũng nói vậy.
Thiếu nữ họ Văn nói:
- Thư thư! Tiểu mưội tưởng thư thư nên gặp mặt Kỳ ca. Lòng ái mộ của thư thư đối với y đã biểu lộ trong mọi hành động. Vừa rồi thư thư hô Lưỡng cầu nhân đi phục tùng y, nhất định thư thư yêu một cách sâu xa.
Thư thư mà liênthủ với y thì không sợ gì Thái Hư lão tổ nữa.
Nữ lang che mặt nói:
- Con ngốc này! ngươi không đố kỵ với ta, ta rất cảm xúc, nhưng còn Kỳ Dao công chúa ở Hải cung thì sao?
Nguyên thiếu nữ họ Văn chính là Văn Đế Đế. Cô đáp bằng một giong chân thực:
- Thư thư ơi! Kỳ thư rất quân tử. Y cũng là một kỳ nữ tử. Tiểu muội dám xác định y không đố kỵ gì đâu.
Nữ lang che mặt nói:
- Nhưng ngươi hãy chờ một thời gian nữa rồi hãy dẫn ta đến hội diện với y, vì các thứ tâm pháp mà muội tử học ở nơi sư phó chưa hoàn toàn thành công. Chờ muội tử luyện thành rồi ta sẽ có cách an bài.
Bỗng nghe tiếng người quát lớn:
- Hai cô che mặt kia đừng tiến nữa! Mau bỏ khăn bịt ra.
Văn Đế Đế khẽ nói:
- Thư thư! Anh em Càn Khôn Ảo Ảnh đã tới rồi.
Nữ lang che mặt đáp:
- Để chúng nhìn chân tướng ta.
Dứt lời nàng tháo tấm khăn che mặt ra lạnh lùng đáp:
- Càn Khôn Ảo Ảnh! Bây giờ ta bỏ tấm khăn che mặt xuống rồi.
Thanh niên kia vừa ngó thấy liền biến đổi sắc mặt, nhưng gã làm bộ kinh ngạc hắng đằng hỏi:
- Tam sư muội đấy ư?
Nguyên nữ lang che mặt là Hư Vô Ngọc Nữ. Nàng hắng dặng hỏi:
- Ai là sư muội ngươi?
Thanh niên kia hỏi tiếp:
- Sao sư muội lại thoát ly Ảo Hải môn, đồng thời hạ sát nhiều bạn đồng môn?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Tại sao thoát ly ư? Nguyên ta là đồ đệ của Tái lão Quân. Mặt khác Ảo Hải môn vốn là cừu địch với ta. Các ngươi về đi, nói cho Thái Hư ảo chúa hay ngày trước anh em lão giết cả nhà Luyện khí sĩ. Đó là cha mẹ anh em ta. Món nợ này ta đã đặt kế hoạch đòi lại rồi.
Nàng nói mấy câu này khiến đối phương chấn động tâm thần. Càn Khôn Ảo Ảnh cười lạt nói:
- Một ngày làm thầy suốt đời làm cha mẹ mà ngươi phản bạn ư?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Đồng môn cũng phân thành sông Kinh sông Vị. Trong vẫn là trong, đục thì cứ đục. Giữa chúng ta chẳng có chút tình cảm chi hết. Cút ngay đi!
Không thì ta cho các ngươi phải bò xuống đất mà về Càn Khôn Ảo Ảnh tức giận nói:
- Giỏi lắm! Ta đi mời sư phó đến thu thập ngươi.
Hư Vô Ngọc Nữ đột nhiên cười khanh khách nói:
- Thái Hư ảo chúa không tới đâu. Lão tự biết mình rồi, nên mới kiếm sư huynh của lão.
Nàng nói rồi nhìn Văn Đế Đế bảo:
- Muội tử! Chúng ta đi thôi Nàng đi trước dẫn đường. Càn Khôn Ảo Ảnh và Vũ Trụ Ảo Tiên không dám cản trở, lập tức tránh ra để nhường lối Những nhân vật khác ở Ảo Hải Môn đều hiểu rõ uy lực của Hư Vô Ngọc Nữ cũng lùi lại, chẳng một ai dám lên tiếng.
Văn Đế Đế nghĩ thầm:
- Thư thư mình oai phong thiệt!
Hai cô đi đến lúc trời sáng thì trước mắt hiện ra một thị trấn. Hai cô liền vào quán ăn cơm Vừa ra khỏi trấn, bỗng thấy trong đám đông người đang đi trên đường có một thanh niên bệnh thế rất nghiêm trọng. Văn Đế Đế nhìn Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Thư thư! Người kia bệnh nặng quá!
Hư Vô Ngọc Nữ cười đáp:
- Ngươi nảy thiện tâm rồi.
Văn Đế Đế hỏi:
- Coi y đi đường cực nhọc như người qua cầu cheo leo. Thư thư cứu y được không?
Hư Vô Ngọc Nữ cười đáp:
- Muội tử đã muốn thế, lẽ nào thư thư chẳng nghe theo? Nhưng ở ngoài đường phố làm sao cứu được.
Văn Đế Đế đáp:
- Chúng ta qua đó hỏi coi.
Hư Vô Ngọc Nữ gật đầu kéo Văn Đế Đế tiến lại. Nàng vẫn che mặt, tới nơi ngó thấy thanh niên tướng mạo đường đường. Hiển nhiên là một nhân vật võ lâm. Nàng liền hỏi:
- Huynh đài mắc bệnh chăng?
Thanh niên cúi đầu xuống, dường như không đủ khí lực để mở mắt ra. Gã lạnh lùng đáp:
- Không phải bệnh đâu Hư Vô Ngọc Nữ biết tính tình gã cao ngạo, lại hỏi:
- Thế thì bị nội thương hay sao?
Thanh niên ồ một tiếng, hồi lâu mới gật đầu đáp:
- Đúng là bị nội thương mà là thứ nội thương không ai trị được.
Văn Đế Đế dường như biết Hư Vô Ngọc Nữ có vẻ tức mình, cô liền nói:
- Vị đại ca kia! Bọn ta đều là người giang hồ. Đại ca bị thương gì thư thư ta cũng có thể chữa được.
Người kia nghe Văn Đế Đế ngửng đầu lên nhìn thì chỉ thấy hai vị cô nương che mặt. Gã lẳng lặng một chút hỏi:
- Cô nương! Chắc các cô biết bọn Ảo Hải Môn rồi?
Văn Đế Đế "ủa" một tiếng rồi hỏi lại:
- Huynh đài bị người Ảo Hải Môn đả thương ư?
Thanh niên cười lạt đáp:
- Đúng thế! Y là một nhân vật tối cao ở Ảo Hải Môn.
Hư Vô Ngọc Nữ kinh ngạc hỏi:
- Huynh đài trúng phải Thông tâm chưởng của Thái Hư ảo chúa ư?
Thanh niên đáp:
- Thái Hư ảo chúa chưa phải là nhân vật tối cao. Tuy hắn làm chưởng môn, nhưng võ công mới vào hạng nhì. Tại hạ trung phải Thông tâm chưởng của Thái Hư lão tổ. Hỡi ơi!....
Hắn thở dài nói tiếp:
- May mà tại hạ chịu đựng ba chưởng còn sống được ba ngày. Nếu kẻ khác chỉ một chưởng là xong đời.
Hư Vô Ngọc Nữ trầm giọng hỏi:
- Huynh đài gặp Thái Hư lão tổ ở đâu?
Thanh niên đáp:
- Cách đây trong vòng một trăm dặm mà không hiểu địa danh. Tại hạ chỉ nhớ là một thị trấn phía nam.
Hư Vô Ngọc Nữ lại hỏi:
- Qúi tính đại danh huynh đài là gì?
Thanh niên thở dài đáp:
- Người sắp chết còn dấu tên tuổi làm chi? Tại hạ là Đinh Nhất Bạch, một kẻ lãng tử giang hồ, chẳng có bang phái nào hết. Ra đời chưa lâu lại mang tự hiệu là Hồng Trần Kim Cương. Xin hai vị cô nương tùy tiện. Tại hạ ra khỏi thị trấn rồi chuẩn bị tự đào lấy một thổ huyệt để yên giấc ngủ ngàn thu.
Văn Đế Đế an ủi gã:
- Đại ca đừng nản chí. Thư thư ta trị thương cho đại ca được Thanh niên đột nhiên lẩn tránh. Không ngờ người gã lạng đi nhanh như điện chớp. Gã cười lạt hỏi:
- Các cô là người ở Ảo Hải môn. Đi đi thôi. Ta đã bị một nhân vật Ảo Hải môn đả thương thì không cần người Ảo Hải môn giải cứu.
Hư Vô Ngọc Nữ bình tĩnh tiến về phía thanh niên hỏi:
- Các hạ có biết môn Không tâm Chưởng Ảo Hải Môn có mấy người thi triển được và có mấy người có thể giải cứu?
Thanh niên nghe hỏi "ồ" một tiếng đáp:
- Chỉ có anh em Thái Hư ảo chúa thi triển Không tâm chưởng. Còn người đủ tài giải cứu e rằng chỉ có một mình Thái Hư lão tổ.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Bây giờ tiện thiếp trị được thì huynh đài có cảm tưởng gì?
Thanh niên ngạc nhiên hỏi lại:
- Cô nương! Cô dùng cách gì để cứu tại hạ?
Hư Vô Ngọc Nữ cười đáp:
- Ở đây giữa đường phố không tiện. Xin huynh đài ra ngoài thị trấn rồi sẽ bàn.
Thanh niên liên đi trước ra khỏi thị trấn. chân gã chạy nhanh như bay.
Văn Đế Đế thấy vậy nhìn Hư Vô Ngọc Nữ khẽ hỏi:
- Té ra vừa rồi gã giả vờ ư?
Hư Vô Ngọc Nữ lắc đầu đáp:
- Người không còn chút sinh cơ thì tinh thần mất hết. Còn người tuy gần kề cái chết mà còn hy vọng toàn sinh thì tiềm lực về tinh thần đột nhiên tăng lên rất cao. hiện tượng của y là như vậy. Chúng ta rượt theo cho mau.
Hai cô đuổi theo ra ngoài thị trấn, bỗng thấy Hồng Trần Kim Cương Đinh Nhất Bạch chân bước không vững té xuống bên đường.
Hư Vô Ngọc Nữ vội vọt lại phóng chỉ điểm loạn như mưa rào.
Lạ thay! Không ai ngờ Đinh Nhất Bạch bị thương nặng đến thế mà nàng điểm huyệt xong chưa đầy một khắc, thương thế tựa hồ mất hết. Gã nhảy lên rồi quỳ xuống nói:
- Ân nhân! Ơn đức này Đinh mỗ suốt đời không quên, nguyện đem thân khuyển mã làm nô bộc để phụng thị nhị vị cô nương.
Hai cô bẽn lẽn lại không thể đưa tay ra đỡ dậy, liền đồng thanh la lên:
- Các hạ đứng lên đi! Cái đó có chi đáng kể?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Nếu tại hạ không được như nguyện quyết quì ở đây cả năm không đứng dậy nữa.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Các hạ hãy đứng lên đã! Thế này coi không tiện. tiên thiếp sẽ có cách an bài.
Thanh niên họ Đinh đứng lên hỏi:
- Tiểu thư an bài cách nào?
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi lại:
- Không làm nô bộc được chăng?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Đó là lời dặn của gia sư lúc lâm chung. Lão nhân gia bảo tiểu nhân trong số mạng đã chỉ rõ phải làm nô bộc, không thì gặp họa sát thân. Dù tiểu nhân võ công cao thâm đến đâu e rằng cũng không thoát khỏi.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Lệnh sư là ai?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Lão nhân gia không có tiếng tăm gì trong võ lâm. Chỉ mấy vị lão tiền bối là biết đến và kêu bằng Quyền đả bát tiên.
Hư Vô Ngọc Nữ kinh hãi la lên:
- Lệnh sư là Thiên Long Tử tiền bối rồi.
Đinh Nhất Bạch kinh hãi hỏi:
- Sao tiểu thư lại biết tự hiệu của gia sư về trăm năm trước?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Câu chuyện khá dài. Tiện thiếp hãy ưng lời yêu cầu của các hạ nhưng chỉ bề ngoài là nô bộc mà thôi. Tiện thiếp không thích kiểu cách này.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #98  
Old 01-06-2008, 12:16 AM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 96
Thanh Niên Nào Đả Bại Đinh Nhất Bạch

Đinh nhất Bạch gật đầu nói:
- Tiểu nhân hiểu rồi.
Đột nhiên gã hỏi:
- Phải chăng vừa rồi tiểu thư thi triển môn Bổ Thiên Chỉ, một kỳ công tối cao của Ảo Hải môn?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Thủng thẳng rồi ta sẽ cho các hạ hay. Bây giờ chúng ta đi đâu?
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Tiểu thư định đi đâu?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Hãy đuổi Càn Khôn Tam Thử, giết xong chúng rồi sẽ lên Hoàng Sơn kiếm Cổ Cầm Giáo chủ Đinh Nhất Bạch nghe nói rượt theo Càn Khôn Tam Thử liền lập tức chạy trước dẫn đường ra khỏi địa giới thành Hưu Ninh vào lúc giữa trưa.
Không ngờ phía sau có tiếng người huyên náo liền quay đầu nhìn lại thì thấy một toán rất đông nhân vật giang hồ rầm rộ đi tới Hư Vô Ngọc Nữ ngó thấy liền nhìn Văn Đế Đế khẽ nói:
- Muội tử! Đó là năm vị sư huynh muội ở phái Thái Hư dẫn một toán thủ hạ đi. Chúng ta đừng lý gì đến họ. Nhất định họ đi tìm kiếm hai phái cừu địch truyền đời là Thái Huyền và Tiên Thiên.
Văn Đế Đế nói:
- Năm nay là năm võ lâm rất nhiều chuyện. Ba phái đó tự lo cho mình còn chưa xong còn đi tranh hơi làm chi?
Hư Vô Ngọc Nữ cười nói:
- Bọn họ không biết tự lượng, lại muốn đi tranh đoạt Kim Ngọc đồ Tam Bảo.
Văn Đế Đế hỏi:
- Phải rồi! Thư thư! Thư thư lấy cắp tam bảo mà sao Ảo Hải môn không biết?
Hư Vô Ngọc nữ cười đáp:
- Lấy vật phụ đổi vào vật chánh, hình thức chẳng khác gì nhau. Nếu không rành thì thần tiên cũng khó lòng phân biệt.
Văn Đế Đế hỏi:
- Chính phẩm đã lọt vào tay ảo chúa, chẳng lẽ lão không giữ cẩn thận? Vật phụ thư thư lấy ở đâu ra?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Vật phụ lấy từ Kim Ngọc Sơn. Vì Sư phó đến trễ chỉ lấy được vật phụ. May ở chỗ chưa bị Ảo chúa lấy hết. Lão lấy được vật chính rồi lòng sung sướng khôn tả, quên mất vật phụ. Trước lão rất thích ta nhưng thấy võ công tiến bộ nhanh quá lão mới sinh dạ hoài nghi mà không còn đưa ta giữ, nhưng chỗ lão cất dấu ta đoán ra được, nên ta đổi chẳng khó khăn gì.
Văn Đế Đế cười hỏi:
- Lão lấy được rồi không biết cách dùng cũng bằng bỏ uổng.
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Sử dụng có hai cách, một cách phổ thông một cách phi thường.
Huỳnh Ngọc kiếm có thể sử dụng theo cách phổ thông, nhưng không thể dùng làm phi kiếm. Linh Khí võng cũng vậy. Hiện giờ ta sử dụng theo lối phổ thông. Phải chờ muội tử hiểu tâm pháp rồi mới có thể luyện thành xuất thần nhập hoá được.
Văn Đế Đế hỏi:
- Tại sao sư phó không tự mình luyện lấy, hoặc dạy thư thư rèn luyện?
Hư Vô Ngọc Nữ cười đáp:
- Sư phó tiên thiên bất túc không thể luyện được. Còn võ công của ta lại rất phức tạp chứ không đơn thuần như mụôi tử, nên lão nhân gia bảo ta đi đón muội tử về.
Lúc này Đinh Nhất Bạch phát giác ra tình hình phía sau. Gã đứng dưới gốc cây chờ hai cô, rồi quay lại nhìn Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Tiểu thư! Phía sau có một toán người của phái Thái Hư.
Hư Vô Ngọc Nữ cười hỏi:
- Đinh huynh đã gặp họ rồi ư?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Thưa tiểu thư, xin tiểu thư đừng xưng hô như vậy.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Chị em ta không thể coi Đinh huynh như kẻ nô bộc. Chúng ta đã có chủ ý rồi.
Đinh Nhất Bạch thở dài đáp:
- Như vậy Đinh mỗ chẳng yên tâm chút nào.
Văn Đế Đế nói :
- Đinh huynhchưa gặp A Kỳ ca. Y mà thấy chị em ta thu Đinh huynh làm nô bộc, tất chẳng bằng lòng.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- A Kỳ ca là ai?
Hư Vô Ngọc Nữ cười đáp:
- Bây giờ huynh bất tất phải hỏi làm chi, mai mốt sẽ biết ngay. Vừa rồi ta hỏi Đinh huynh đã chạm trán bọn ngưòi phái Thái Hư chưa? Hay là đã có lần xung đột với họ?
Đinh nhất Bạch nói:
- Thuộc hạ chưa xung đột. Vì thuộc hạ ăn mặc lôi thôi thế này không lọt vào nhãn quang họ nên họ chưa chú ý.
Hư Vô Ngọc Nữ cười nói:
- Môn phái của họ chỉ có ba người, nhân vật các phái khác có vẻ khinh mạn họ, nhưng bọn ta không nên coi họ là kẻ thù, mà cũng chẳng cần hoan nghênh họ.
Đinh Nhất Bạch lại nói:
- Ngoài biển có hai phái nữa đến, nhưng hầu hết bị bại dưới tay thuộc hạ. Nhất là ba thiếu nữ, họ vừa thấy mặt là căm hận Đinh mỗ thấu xương.
Hư Vô Ngọc Nữ cười đáp:
- Đó là Yêu Hải Tam cô. Song thân chúng thuộc về tà môn.
Đinh Nhất Bạch nói:
- Tà môn Đinh mỗ không sợ mà chỉ sợ mấy loại tiểu điểu của Cổ Cầm giáo. May ở chỗ Đinh mỗ biết phương pháp ẩn lánh.
Văn Đế Đế hỏi:
- Phương pháp gì?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Gia sư có truyền cho tiểu nhân một thứ độn pháp kêu bằng Thập Lý Phong. Chỉ lạng mình một cái đã ra xa mười dặm không thấy tông tích đâu nữa. Một lần tiểu nhân bị bọn Cổ Cầm giao thủ, giống tiểu điểu Di Thiên sa ra nhiều đến hơn vạn con. Tiểu nhân tùy cơ liền thoát thân được. Bầy chim nhỏ đó không biết đường đuổi theo.
Hư Vô Ngọc Nữ cười nói:
- Phải xa mười dặm, chứ năm ba dặm là bầy chim nhỏ đó vẫn có thể đuổi kịp.
Lúc này phái Thái Hư đã tới gần. Văn Đế Đế khẽ nói:
- Chúng ta đi chậm quá.
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Bọn mình không sợ họ hà tất phải đi mau.
Đinh Nhất Bạch nói:
- Đại tiểu thư! Dường hai cô gái kia kêu bằng Thái Hư song tuệ gì đó.
Có lần bọn chúng coi tiểu nhân như kẻ ăn xin, không cho ngồi bên bàn họ để uống trà.
Hư Vô Ngọc Nữ cười hỏi:
- Đinh huynh bị họ khinh thường mà không nổi giận ư?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Sự thật tiểu nhân cũng chẳng khác gì kẻ ăn xin.
Văn Đế Đế hỏi - Sao Đinh huynh không mua tấm áo mới mà mặc?
Hư Vô Ngọc Nữ đỡ lời:
- Tính tình y giống sư phó đến tám phần mười, chẳng thích hào hoa, không ham danh lợi.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Đại tiểu thư hiểu biết sâu xa về gia sư. Tiểu nhân chưa rõ vì nguyên nhân gì?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Gia sư và lệnh sư là chỗ hảo hữu thâm giao, làm gì ta không rõ.
Đinh Nhất Bạch kinh hãi nói:
- Gia sư chỉ có một người bạn là Tái Lão Quân.
Văn Đế Đế cười khanh khách nói:
- Lão nhân gia chính là sư phó của bọn ta.
Đinh Nhất Bạch thở dài nói:
- Vậy ra là người nhà.
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Vì thế ta không thể coi Đinh huynh là nô bộc.
Lúc này trên con đường xéo bên vắt ngang có một toán người đi tới.Đinh Nhất Bạch khẽ hỏi hai cô:
- Nhị vị tiểu thư có nhận ra toán ngưòi kia không?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Chúng là đồ đệ của Tam Cường ngày trước. Tên y là Ngọc Trung Ngọc. Gã đi giữa là Thiên Chú Định, kẻ sau cùng là Khí Trần Tiên. Không ngờ bọn chúng đồng thời xuất hiện.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Dường như bọn họ và phái Thái Hư không quen biết nhau?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Cũng có thể họ quen biết nhau rồi nhưng chưa có chuyện giao thủ hoặc xung đột mà thôi.
Giữa lúc ấy, bỗng thấy trong rừng bên đường phía trước có ba bóng người chạy ra. Hư Vô Ngọc Nữ vừa ngó thấy vội bảo Đinh Nhất Bạch:
- Đinh huynh! Đó là bọn Tam Thử. Rượt theo cho mau.
Đinh Nhất Bạch nghe nói vọt người đi mau lẹ tuyệt luân, cũng khác gì chớp nhoáng.
Tam Thử phát giác ra điều khác lạ. Tình thế vô cùng cấp bách. Bọn chúng liền vọt vào rừng rậm ở phia đối diện.
Đinh Nhất Bạch sợ mất hút, lập tức nhảy xổ vào.
Phái Thái Hư và ba tên đồ đệ của Tam Cường chẳng hiểu chuyện gì, cũng hối hả rượt theo Tam Thử.
Văn Đế Đế nhìn Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Thư thư! chẳng lẽ những người hai phe kia giữa đường thấy chuyện bất bằng mà ra tay can thiệp?
Hư Vô Ngọc Nữ cười đáp:
- Bọn họ vì hiếu kỳ cũng có, vì tưởng là chuyện đoạt bảo cũng có.
Văn Đế Đế hỏi:
- Chúng ta không chạy theo để đề phòng Đinh đại ca xảy chuyện thất bại ư?
Hư Vô Ngọc Nữ lắc đầu đáp:
- Tuy ta chưa biết rõ bản lãnh họ Đinh, nhưng y là truyền nhân của Đả bát tiên thì khỏi lo.
Văn Đế Đế hỏi:
- Võ công của sư phó y cao thâm lắm phải không?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Cao đến trình độ nào chẳng một ai hay, nhưng sư phó chúng ta đã nói cả Thái Hư ảo tổ cũng không dám đến kiếm lão. Lão là người rất thần bí, chỉ ra tay một lần vào chín chục năm trước. Lão đánh cho tám người luyện khí sĩ tự xưng là bát tiên thua xiểng niểng, không dám ló mặt ra giang hồ nữa.
Văn Đế Đế nói:
- Tự hiệu của lão chắc do vụ đó mà ra.
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Đúng thế. Nhưng lão không có cuộc đả đấu thứ hai nào nữa.
Văn Đế Đế hỏi:
- Đem lão so với Phụng Hoàng Thần bá bá, võ công ai cao hơn?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Một người như vừng thái dương soi sáng khắp thiên hạ. Một người như chòm sao lớn vô danh. Thần thông ai hơn ai vĩnh viễn ngưòi võ lâm không thể biết được.
Văn Đế Đế nói - Câu thí dụ của thư thư tiểu muội nghe vẫn chưa hiểu.
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Phụng Hoàng thần như núi Tu Di, ai cũng ngó thấy.Còn Đả bát tiên chìm sâu dưới đáy biển thì ai mà hiểu được?
Văn Đế Đế gật đầu hỏi:
- Bây giờ tiểu muội hiểu rồi. Nhưng Đinh Nhất Bạch đại ca so với A Kỳ ca võ công ai hơn?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Cái đó...
Nàng ngẫm nghĩ rồi vừa cười vừa nói tiếp:
- Cái đó còn phải coi thành tựu của hai người, chẳng thể so sánh võ công của sư phó mà biết được đồ đệ ai cao ai thấp. Nếu muội tử muốn biết ai mạnh ai yếu giữa hai người đó ta cũng có cách.
Văn Đế Đế ngạc nhiên hỏi:
- Thư thư dùng cách gì, hay làm cho hai người họ đánh nhau?
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi lại:
- Ngoài cách đó muội tử làm sao mà biết được?
Văn Đế Đế vội đáp:
- Không được! Lưỡng hổ tương tranh tất hữu nhất thương. Tiểu muội không muốn coi họ đánh nhau.
Hư Vô Ngọc Nữ cười nói:
- Ta muốn coi, nhưng đã có biện pháp không để họ đánh nhau đến chỗ nguy hiểm.
Văn Đế Đế kinh hãi đáp:
- Thư thư ơi! Vụ này không phải trò đùa, thư thư chớ nên làm.
Hư Vô Ngọc Nữ nhận chân hỏi:
- Muội tử! Phải chăng ngươi muốn cả ta cũng lấy Thiết Kỳ Sĩ?
Văn Đế Đế đáp:
- Vì thư thư cũng yêu y.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Đúng thế! Sau khi ta gặp y rồi, trong lòng quả thực sinh lòng yêu mến y. Nhưng...
Văn Đế Đế hỏi:
- Nhưng làm sao?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Bản lãnh ta đã gần đến trình độ xuất thần nhập hoá, ta không muốn lấy chàng trai võ công kém mình.
Văn Đế Đế nói:
- Thế thì thư thư không yêu y một cách chân thành rồi.
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Không phải. Ta quả yêu y thật. Nhưng hiện y có muội tử và Kỳ Dao công chúa rồi thì khi nào ta lại đi lấy nam nhân đã có hai vợ?
Văn Đế Đế nói:
- Tiểu muội thật không sao hiểu được ý tứ của thư thư. Còn tiểu muội yêu ai thì nhân vật đó không đủ sức trói nổi con gà cũng chẳng quan hệ gì.
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Quan niệm của muội tử là quan niệm của kẻ thông thường còn người võ lâm lại không giống thế. Người võ lâm từ sáng đến tối sống trên mũi đao lưỡi kiếm. Kẻ yếu bị người mạnh ăn thịt. Ta không chịu thành quả phụ.
Văn Đế Đế hỏi:
- Bản lãnh thư thư đã đến trình độ xuất quỉ nhập thần mà không bảo vệ cho y được ư?
Hư Vô Ngọc nữ đáp:
- Gái bảo vệ trai là khó coi lắm. Đồng thời nam nữ võ lâm chẳng thể ngày nào cũng đi bên cạnh nhau mà không ly khai.
Văn Đế Đế nói:
- Thư thư ơi! Tiểu muội không gả thư thư cho A Kỳ ca nữa. Thư thư đừng để y động thủ với Đinh đại ca.
Hư Vô Ngọc Nữ đột nhiên nhìn chằm chặp vào mặt Văn Đế Đế hồi lâu mới cười khanh khách nói:
- Muội tử! Muội tử yêu y một cách rất thiết tha.
Văn Đế Đế thở dài đáp:
- Có khi đó là chỗ tầm thường của muội.
Hư Vô Ngọc Nữ đột nhiên ôm lấy cô hôn lấy hôn để khẽ hỏi:
- Muội tử! Yêu đương chân chính không phải tầm thường mà là thần thánh. Nhưng không hiểu Kỳ Dao ra sao? Chẳng lẽ y cũng như ngươi?
Văn Đế Đế đáp:
- Y có chỗ bất đồng với tiểu muội là đã đem sinh mạng cùng danh tiết đổi lấy mạng sống cho A Kỳ ca. Vậy y còn đáng tôn kính hơn tiểu muội.
Hư Vô Ngọc Nư thở dài nói:
- Kẻ ngốc dại quả nhiên được hưởng phúc. Muội tử! Chúng ta đi thôi Đinh Đại ca đã đuổi xa mấy chục dặm rồi.
Văn Đế Đế đáp:
- Không! Thư thư còn chưa trả lời tiểu muội.
Hư Vô Ngọc Nữ an ủi:
- Con ngốc kia! Võ công của A Kỳ ngươi không hiểu bằng ta. Thậm chí chính y cũng không hiểu rõ y. Đừng nói ta không phải là đối thủ của y.
Sự thực Thái Hư ảo chúa và Cổ Cầm giáo chủ hai người liên thủ với nhau e rằng cũng không đả bại y được, chứ đừng nói chuyện Đinh đại ca.
Văn Đế Đế kinh dị hỏi:
- Sao thư thư lại biết rõ thế?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Đây là bí mật tạm thời phải giấu muội tử.
Văn đế Đế hỏi:
- Những điều thu thư vừa nói là có ý gì?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Ta muốn thử ngưoi có thực tình với y không.
Văn Đế Đế toét miệng ra nói :
- Không xong rồi. Thư thư thật tệ quá.
Hai cô lập tức đề tụ khinh công rượt theo Đinh Nhất Bạch. Vượt qua mấy chục dặm đường vẫn chẳng thấy bóng y đâu. Đồng thời bọn Thái Hư và đồ đệ của Tam Cường cũng mất hút. Văn Đế Đế hoang mang nhìn Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Thư thư! Đinh đại ca đi đâu rồi?
Hư Vô Ngọc nữ đột nhiên đứng yên không nhúc nhích. Dường như nàng phát giác ra điều gì. Một lúc lâu bỗng nàng trở về phia bắc ra chiều kinh ngạc nói:
- Sau tòa núi này đang xảy ra cuộc đả đấu.
Văn Đế Đế đáp:
- Chắc là Đinh đại ca đang đánh nhau với Tam Thử.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Tam Thử mà chống được mười chiêu của Đinh đại ca thì là hạng giỏi.
Văn Đế Đế hỏi:
- Sao thư thư biết thế?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Đinh đại ca chịu được một chiêu Không Tâm chưởng của Thái Hư ảo chúa đến mấy ngày thì trong những nhân vật lão bổn hạng nhì ở võ lâm cũng khó tìm ra một người, chứ đừng nói bọn thanh niên. Cái đó chứng minh công lực của Đinh đại ca rất thâm hậu. Tam thử chưa đáng kể vào hạng nhì thì chúng chống cự Đinh đại ca thế nào được?
Văn Đế Đế nói :
- Chúng ta rượt theo xem sao?
Hư Vô Ngọc Nữ liền chạy trước. Nàng ước lượng trái núi phải vượt qua này dài đến mười tám mười chín dặm. Khi lên tới đỉnh núi bỗng thấy Đinh Nhất Bạch mồ hôi nhễ nhại, toàn thân dính đầy cát vàng thở hồng hộc đứng đó Văn Đế Đế vội hỏi:
- Đinh đại ca! Đai ca làm sao vậy?
Đinh Nhất Bạch vừa thở vừa đáp:
- Nhị vị tiểu thư ơi! Tiểu quả là đồ bỏ. Tam Thử bị người ta giết rồi.
Cả tiểu nhân cũng bị đả bại.
Hư Vô Ngọc Nữ nghe nói ngạc nhiên hỏi - Đầu đuôi vụ này ra làm sao?
ĐinhNhất Bạch đáp:
- Tiểu nhân rượt theo Tam Thử. Thính giác của bọn này thật linh mẫn. Chúng cố tình trốn thoát khỏi tay tiểu nhân. Dọc đường xoay chuyển bảy tam khúc quanh. Cả phái Thái Hư và bọn đồ đệ của Tam Cường cũng không đuổi kịp. Tiểu Nhân chỉ hụt một chút. Lúc lên trái núi này tiểu nhân rượt thật mau. Ngờ đâu một người che mặt xuất hiện đột ngột chặn ngăn Tam thử, cấm cả tiểu nhân đi qua Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Hình dạng người che mặt như thế nào?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Đại khái nhỏ tuổi hơn tiểu nhân. Chỉ nghe thanh âm gã nói Tam thử là cừu nhân của gã, không cho tiểu nhân hạ thủ Văn Đế Đế hỏi:
- Dĩ nhiên tam thử rất nhiều kẻ thù. Kết quả ra làm sao?
Đinh nhất Bạch đáp:
- Tiểu nhân đuổi đã bấy nhiêu xa, lại vâng lệnh nhị vị tiểu thư dĩ nhiên phải ráng bắt tam thử đưa về để hai vị phát lạc. Nhưng gã đó hạ sát Tam thử như giết mấy con cừu.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi - Gã động thủ nhanh đến thế ư?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Nhanh đến nỗi tiểu nhân không kịp cản trở. Tiểu nhân tức giận quá chừng cùng gã động thủ.
Văn Đế Đế nói:
- Thế thì không trách được. Thằng cha đó quả là vô lý.
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Tức hết chỗ nói! Tiểu nhân đánh mười chiêu gã không phản kích mà tiểu nhân không đụng được đến tà áo gã. Dường như gã cũng nổi đoá, luôn miệng quát tiểu nhân đình thủ. Thử hỏi hai vị tiểu nhân nhịn thế nào được? Rồi gã cũng tấn công nhưng chưa đầy bốn chục chiêu, tiểu nhân đã toát mồ hôi. Thật thành đồ bỏ mất rồi!
Hư Vô Ngọc Nữ "Ủa" một tiếng hỏi:
- Có hạng người cao thủ đến thế ư?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Đúng là một cao thủ ghê gớm, ít người tin được, may mà gã không muốn hạ sát thủ đối với tiểu nhân.
Văn Đế Đế hỏi:
- Hiện giờ thằng cha đó ở đâu?
Đinh Nhất Bạch nói:
- Gã đánh chừng năm chục chiêu liền lẳng lặng tránh sang một bên rồi bảo tiểu nhân:
“Bằng hữu! Giữa chúng đã không quen biết lại không thù oán. Bằng hữu đã truy sát Tam Thử thì hiển nhiên không phải tà môn.
Vậy chúng ta đình thủ quách.” Gã dứt lời đã chạy xuống núi, để tiểu nhân dở cười dở khóc.
Hư Vô Ngọc Nữ cười hỏi:
- Gã không dùng binh khí ư?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Trên lưng gã cài một thanh cổ kiếm ở trong áo. Tiểu nhân nhận ra là một thanh đoản kiếm. Gã không lấy kiếm ra, chỉ dùng chưởng pháp khác nhau để đối phó với tiểu nhân. Nội lực gã bất tận như sông Trường giang, áp lực nặng như núi Thái sơn. Thật là một cao thủ tiểu nhân chưa từng thấy ai hơn. Võ công gã cao hơn Thái Hư ảo chúa.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #99  
Old 02-06-2008, 05:48 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 97
Kim Cương Hiệp Đại Chiến Song Cầu

Hư Vô Ngọc Nữ chau mày hỏi:
- Theo lời Đinh đại ca gã là một nhân vật hy hữu. Gã đi về phía nào?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Đại khái gã theo hướng tây bắc Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Hãy để đó. Chúng ta còn dịp gặp gã. Bây giờ hãy tìm vào thành thị ăn uống đã.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Thi thể tam thử còn ở trên núi, nhị vị tiểu thư có muốn đi coi không?
Văn Đế Đế cười đáp:
- Chúng chết rồi là được, còn coi làm chi nữa?
Đinh Nhất Bạch thở dài sườn sượt nói:
- Lần đầu tiên tiểu nhân vâng lệnh đi làm việc đã hư rồi. thật chán quá.
Hư Vô Ngọc nữ cười đáp:
- Việc gì mà chán nản. Tam thử chết là được rồi, có điều không phải chúng ta ra tay hạ sát mà thôi.
Đinh Nhất Bạch nét mặt vẫn buồn rười rượi. Gã gượng cười dẫn hai cô xuống núi còn quay lại nói:
- Lần này rượt theo chúng ta theo đường chính bắc là chệch đường đi Hoàng Sơn. phía trước cách chừng năm dặm đến Tích Khê thành, mé phải là cửa ải Nhật Lập Lĩnh.
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Bây giờ không còn sớm nữa. Đêm nay ngủ ở Tích Khê thành, sang mai sẽ lên đường đi Hoàng Sơn.
Ba người xuống chân núi chẳng bao lâu thấy tường thành. Sau một lúc vào thành rồi, Đinh Nhất Bạch chạy trước trên đường lớn kiếm một khách sạn.
Lúc này mặt trời vừa lặn, gã mướn hai phòng lại kêu điếm gia sắp hai mâm cơm, một mâm đưa vào phòng cho hai cô. Còn gã ngồi ăn bên ngoài.
Hai cô thấy gã xử sự chu đáo, không giống người thô tục nên cũng thích gã. Ăn cơm xong, lại nghe gã đứng ngoài cửa hô:
- Thưa tiểu thư! Tiểu nhân ở trong phòng giáp vách. Khi có việc tiểu thư chỉ gõ vào vách là được.
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Đinh đại ca cứ tùy tiện. Khi có việc bọn ta tự biết cách hành động.Đinh đại ca cứ nghỉ thôi.
Thanh âm của Đinh Nhất Bạch lại vang lên ở bên ngoài cửa:
- Tiểu nhân xin ra ngoài một lát rồi trở về ngay.
Hư Vô Ngọc Nữ nghe nói liền cười hỏi:
- Đại ca ra ngoài làm gì?
Đinh Nhất Bạch hạ giọng thấp xuống đáp:
- Vừa rồi có mấy tên theo dõi nhị vị tiểu thư, chắc là bọn Hắc đạo.
Bây giờ tiểu nhân ra ngoài để nghe động tĩnh. Không chừng đêm nay bọn chúng sẽ làm kinh động nhị vị.
Hư Vô Ngọc Nữ cười lạt nói:
- Bọn chúng muốn chết thì đến đây. Đinh huynh bất tất phải điều tra nữa.
Đinh nhất Bạch đáp:
- Tiểu nhân đi không lâu đâu. Để chúng đến quấy nhiễu,sao bằng tiểu nhân rồi thu thập bọn chúng trước đi.
Hư Vô Ngọc Nữ cười nói:
- Đừng giết người bừa bãi. Tiểu muội và nhị tiểu thư còn có lão gia đứng đằng sau, lão không thích giết nhiều người.
Đinh Nhất Bạch hàm hồ đáp:
- Tiểu nhân nhớ rồi. Xin tiểu thư đi nghỉ.
Hư Vô Ngọc Nữ chờ gã đi rồi tiện tay đóng cửa lại, nhìn Văn Đế Đế cười nói:
- Gã hành động rất qui củ, không giống kẻ mới ra đời.
Văn Đế Đế đáp:
- A Kỳ ca nhất định thích y lắm.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Ta nhận thấy chỗ hay nhất của gã là lòng dạ thẳng ngay, tính tình quang minh chính đại, không thì khi nào hai cô gái như chúng ta dám thu gã bên mình.
Văn Đế Đế cười đáp:
- Bản lãnh của thư thư thì gã trai nào tệ hại đến đâu cũng không dám nảy ra tà niệm.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Đây không phải là vấn đề dám hay không dám mà có nên thu dụng hay không. Không thu dụng gã cũng chẳng dám làm tổn thương đến danh dự của chúng ta.
Sắp sang canh một, lúc này Đinh Nhất Bạch đang ở trên trái núi nhỏ vắng vẻ tại ngoài thành để do thám. Tuy chưa nhìn thấy gì, nhưng tiên liệu giải đất này không phải tầm thường.
Sang canh một gã xuống núi toan bước vào sơn cốc thám thính,chực thấy ba bóng người từ chân núi chạy lên, dường như cố y đi về phía gã.
Đinh Nhất Bạch hắng đằng một tiếng lờ đi như không thấy gì. Gã tiếp tục từ từ đi xuống.
Bỗng sau lưng có ngưòi lớn tiếng hô:
- Phải chăng các hạ là Hồng Trần Kim Cương đại hiệp?
Đinh Nhất Bạch nghe tiếng không khỏi kinh ngạc tự hỏi:
- Hắn là ai mà nhận ra ta?
Gã quay đầu nhìn lại thì ra một trong ba bóng đen chạy tới Người này là một lão già. Đinh Nhất Bạch quay lại hỏi:
- Ba vị là cao nhân phương nào? Sao lại biết Đinh mỗ?
Ba lão già đến gần chỉ còn cách vài trượng. Lão già đi trước vừa cười vừa dõng dạc đáp:
- Cây có bóng, người có tên. Đinh đại hiệp nổi tiếng từ bắc chí nam, dĩ nhiên nhiều người nhận biết. Bọn lão hủ là Quỉ cốc tam lương.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Đại hiệu của ba vị, tại hạ đã nghe lâu. Không hiểu ba vị có điều chi dạy bảo?
Lão đi đầu thở dài đáp:
- Bọn lão hủ bị hai cái quái vật truy sát không sao thoát được mà đánh thì không lại. Gần tối hôm nay lúc ở trong thành bọn lão đã ngó thấy Đinh đại hiệp, toan chạy đến cầu viện, nhưng sợ địch trông rõ, đồng thời e ngại đại hiệp không chịu viện trợ, nên phải nhẫn nại chưa dám ra mặt. Sau thấy đại hiệp ra ngoài thành mới mạo muội đi theo cầu viện.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Hai cái quái vật đó thế nào, bọn chúng thuộc tà môn ở đâu?
Lão già thở dài đáp:
- Bọn chúng quả là lai lịch bất minh, nhưng chắc có mối quan hệ với Cổ Cầm giáo.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Hiện giờ bọn chúng ở đâu?
Lão già đi đầu đáp:
- Ở toà cổ miếu cách đây không xa. Tòa miếu đó không ai đèn hương đã lâu, rất thích hợp là nơi trú ngụ của bọn quái vật.
Đinh Nhất Bạch nói:
- Ba vị đừng đi, chỉ cần cho biết chỗ trú ngụ, Khi tại hạ thu thập quái vật xong rồi sẽ tới nơi thông tri cho ba vị.
Lão già đi đầu nói:
- Đinh đại hiệp! Bọn lão hủ cảm kích vô cùng! Đại hiệp lợi dụng khu rừng bên đường lớn tiến gần về phía cổ miếu, để đề phòng bọn chúng phong thanh chạy trốn. Xong việc mời đại hiệp đến chơi Huỳnh gia thôn.
Đinh Nhất Bạch gật đầu khoát tay đáp:
- Mời ba vị về nhà. Tại hạ đi ngay bây giờ, chắc có giai âm đưa lại.
Dứt lời chàng vọt về phương hướng đã định, trong bụng nghĩ thầm:
- Ta chưa điều tra được nhân vật khả nghi ở trong thành, nhưng thu thập hai tên thủ hạ Ở Cổ Cầm giáo cũng là một việc đáng làm, khi trở về báo cáo với tiểu thư, chắc hai vị vui dạ.
Lúc đến gần cổ miếu, bỗng thấy phía trong có tia lửa chiếu ra. Đinh Nhất Bạch đoán là hai quái nhân đang nướng thịt ăn. Gã đề tụ khinh công vọt lên nhanh như chớp hạ mình xuống nóc miếu. Gã cúi xuống quan sát phát giác ra trong sân miếu có hai quái vật tròn ủng ngồi đó. Nhưng gã vừa tới nơi đã bị chúng phát giác. Đột nhiên nghe một tên lớn hơn quát hỏi:
- Ai mà dám dòm ngó bọn đại gia?
Hai quái nhân này là Nhật Nguyệt song cầu, nhưng Đinh Nhất Bạch chưa từng gặp qua, gã nhảy xuống cười lạt đáp:
- Quái vật! Chẳng những Đinh đại gia dòm ngó mà muốn thu thập bọn ngươi nữa.
Song cầu nghe nói cả giận,đồng thời tung mình lên quát tháo:
- Quân cường đồ lớn mật! sao dám buông lời cuồng ngạo. Ngươi có giỏi thì ra khu đất cỏ ở sau miếu để phân cao thấp.
Đinh Nhất Bạch thấy bọn chúng rút kiếm chạy ra sau miếu, cũng đi theo liền Khu đất cỏ là một quảng trường, Đinh Nhất Bạch thấy đại cầu nắm lấy tiểu cầu múa tit. Kình phong rít lên vù vù, bất ngờ đứng ngẩn ra tự hỏi:
- Bọn chúng làm trò gì thế này?
Gã nhận ra công lực đối phương không phải tầm thường liền vận động chân khí xông gần vào quát:
- Quái vật hãy thông tên báo họ. Đinh đại gia không thèm giết hạng vô danh tiểu bối.
Đại cầu thét lớn:
- Ngươi thật hủ lậu, đến Nhật Nguyệt song cầu cũng không biết. Hãy tiếp chiêu đây!
Một người vọt ra như sao sa nhắm đập vào Đinh Nhất Bạch.
Đinh Nhất Bạch thấy thế lại càng kinh dị. Tay quyền vận tới tám thành kình lực,quát to một tiếng, thẳng thắn nghinh địch Sầm một tiếng chấn động! “Lưu tinh trùy" bị đẩy trở về. Đinh Nhất Bạch cũng lảo đảo nhưng vẫn đứng nguyên chỗ Đại cầu đón lấy tiểu cầu, trong lòng kinh hãi, gầm lên:
- Giỏi lắm! Đón được một chiêu không phải lùi lại thật là hiếm có!
Coi chừng chiêu thứ hai.
Mười hiệp liền. Đinh nhất Bạch thẳng thắn đón tiếp vẫn đứng nguyên chỗ không xê xích. Nhưng gã cũng nhận ra công lực của song cầu rất cao thâm. Nếu còn tiếp tục đánh nữa tất phải lùi lại.
Đại cầu chưa từng gặp phải đối thủ cao cường đến thế. Lúc hắn ra chiêu thứ mười một liền ngấm ngầm dặn tiểu cầu:
- Sư đệ! Phải dùng đến bím tóc rồi đấy.
Tiểu cầu đáp:
- Chiêu thức của sư huynh cũng phải phát huy toàn lực.
Đinh Nhất Bạch chưa thấy "lưu tinh truỳ" phóng ra, cũng đã chuẩn bị. Tay trái thủ thế chờ đợi, tay mặt ngấm ngầm vận tụ công lực không nhúc nhích nữa. lúc Lưu tinh trùy phóng tới, đột nhiên gã vọt lên không ra chiêu "Đảo Phiên thiên hà", dốc người ngược xuống, tay mặt gã vươn ra nắm lấy bím tóc của tiểu cầu đang ngấm ngầm đánh tới. Gã nhân đà đẩy của tiểu cầu vọt đi.
Tiểu cầu bị nắm bím tóc mất sức kháng cự. Bị Đinh Nhất Bạch đem theo ra xa năm sáu chục trượng.
Đại cầu ngó thấy tiểu cầu bị Đinh Nhất Bạch nắm bím tóc vọt đi trong lòng xao xuyến, quát to một tiếng xông tới.
Đinh Nhất Bạch vẫn không đặt tiểu cầu xuống đất, Xách hắn lên như trái cầu khiến hắn dẫy dụa loạn lên, miệng quát tháo:
- Quân cho má này! Ngươi có giỏi thì đặt ta xuống!
Đinh Nhất Bạch cười lạt đáp:
- Cái bánh bao đã vào trong tay có khi nào lại bỏ đi. Tiểu quái vật!
Ngươi bảo đại quái vật dừng bước ngay. Nếu hắn bước lại gần, ta sẽ bóp nát ngươi như quả trứng.
Tiểu cầu vội lớn tiếng hô:
- Sư ca hãy dừng bước. tiểu đệ tuy không sợ hắn bóp chết, nhưng không chịu nổi nữa rồi.
Đại cầu nghe tiếng liền dừng bước, quát hỏi Đinh Nhất Bạch:
- Ngươi muốn sao bây giờ?
Đinh Nhất Bạch cười khanh khách hỏi lại:
- Phải chăng các ngươi là đồ đệ cùa Thiên Ngưu tiên ông?
Đại cầu kinh dị hỏi:
- Sao ngươi biết?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Ta nắm bím tóc của sư đệ ngươi là biết ngay. Bím tóc luyện thành cứng nhắc có thể dùng làm ám tiễn. Đồng thời nội công các ngươi là Thiên Ngưu Thần Công. Hừ! Thiên Ngưu tiên ông là tôn phái bí ẩn trong võ lâm, lại là nhân vật quang minh chính đại. Không ngờ các ngươi đi đầu hàng Cổ Cầm giáo.
Đại cầu thét lên:
- Nói bậy! Bọn ta là người quang minh chính đại. Ai đầu hàng Cổ cầm giáo?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Có ba lão già các ngươi muốn rượt theo bọn lão và yêu cầu ta thu thập dùm.
Đại cầu bật tiếng la quái gở:
- Ba lão mà ngươi nói đó là Quỉ cố tam lang hay Bắc Hoang tam báo?
Con mẹ nó! Bọn chúng là đồ tồi, lại là kẻ thù giết chú của chủ nhân ta.
Bọn ta vâng lệnh chủ nhân đi bắt chúng.
Đinh Nhất Bạch ngạc nhiên đáp:
- Ba lão đó tự xưng là Quỉ cốc tam lương.
Đại cầu kinh hãi nói:
- Con mẹ nó! chữ "lương" thêm vào chữ "khuyển" chẳng phải chữ "lang" là chó sói thì còn gì nữa? Ngươi bị mắc bẫy chúng rồi.
Đinh Nhất Bạch liền hạ tiểu cầu xuống nói:
- Thế là ta lầm rồi. Xin lỗi nhé.
Gã dứt lời tung mình vọt đi trở lại đường cũ.
Lúc Đinh Nhất Bạch còn lơ lửng trên không. Đại Cầu vội hô hoán:
- Hảo bằng hữu! Nhận lầm chuyện đã rồi. bằng hữu tên họ là gì?
Đinh Nhất Bạch lạnh lùng đáp:
- Suốt đời đại gia chưa nhận lầm ai. Nay nhận lầm là hỏng rồi. Đại gia là Hồng trần kim cương Đinh Nhất Bạch.
Đại cầu lớn tiếng hỏi:
- Hảo bằng hữu! Bằng hữu đi đâu đó?
Đinh Nhất Bạch lớn tiếng đáp:
- Đại gia phải đuổi theo bọn tam lang.
Đại cầu gầm lên:
- Tam lang là kẻ tử thù của tệ chủ nhân. Để chúng nó đó cho bọn ta.
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Chủ nhân ngươi thì mặc chủ nhân ngươi. Tam lang lừa gạt ta, ta phải giết chúng.
Gã vừa dứt lời người đã vọt đi xa nửa dặm, nhưng gã không hiểu Huỳnh gia thôn ở phương nào, tìm đến trời sáng vẫn chưa ra.
Đinh Nhất Bạch sợ hai cô ở trong thành nóng ruột phải chạy về thị trấn vượt tường thành mà vào.
Trời sáng rõ gã đến trước cửa điếm thấy kẻ ra người vào tấp nập. Gã vừa ngó tới Văn Đế Đế đang đứng ở cửa trông ngóng, vội chạy lại nói:
- Nhị tiểu thư! tiểu nhân đã về tới.
Văn Đế Đế hỏi:
- Suốt đêm qua Đinh huynh đi đâu?
Đinh Nhất Bạch thở dài đáp:
- Tiểu nhân bực mình quá đỗi.
Văn Đế Đế không muốn hỏi chuyện ở ngoài cửa điếm nên dẫn gã về phòng.Hư Vô Ngọc Nữ hỏi ngay:
- Đinh huynh! Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?Tại sao sắc mặt huynh ra chiều tức bực?
Đinh Nhất Bạch thở dài đáp:
- Tiểu nhân bị mắc hợm bọn Quỉ cốc tam lang.
Gã liền thuật lại chuyện xảy ra rồi thở dài nói:
- May mà ở chỗ chưa đả thương nhân mạng.
Hư Vô Ngọc Nữ "ủa" một tiếng đáp:
- Song cầu cũng là người bọn mình. Các vị chưa nói chuyện với nhau hay sao?
Đinh Nhất Bạch kinh hãi đáp:
- Chúng là người bọn mình ư? Chúng chỉ nói chuyện đi bắt tam lang và tam báo để trả thù cho chủ nhân.
Hư Vô Ngọc Nữ cười nói:
- May mà chưa làm gì tổn thương đến song cầu, chủ nhân của chúng cũng là chủ nhân tương lai của Đinh huynh.
ĐinhNhất Bạch càng kinh hãi nói:
- Nhị vị tiểu thư là chủ nhân của thuộc hạ rồi mà?
Văn Đế Đế cười hỏi:
- Trượng phu của bọn ta là người thế nào của Đinh huynh?
Đinh Nhất Bạch vỗ đầu hỏi lại:
- Tiểu nhân thật là hồ đồ. Xin hỏi vị công tử đó là ai?
Văn Đế Đế đáp:
- Y là Thiết Kỳ Sĩ. Cho Đinh huynh hay điều này là đủ rồi.
Đinh Nhất Bạch nhảy bổ lên nói:
- Đúng là Tiểu Phụng Hoàng Thần, oai danh chấn động võ lâm.
Hư Vô Ngọc Nữ cười nói:
- Ta đoán Đinh huynh đã gặp y rồi.
Đinh Nhất Bạch lắc đầu đáp:
- Trước nay tiểu nhân vẫn muốn kiếm y để ấn chứng võ công, nhưng bây giờ không được rồi. Tiểu nhân chưa gặp y, y lớn nhỏ thế nào cũng chưa biết.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Đinh đại ca! Lúc đại ca truy sát Càn Khôn tam thử ta lại đoán đại ca đã gặp Tiểu Phụng Hoàng Thần lần nữa rồi.
Đinh Nhất Bạch giật nẩy mình lên nói:
- Đó là Thiết công tử? Thần công y quả nhiên cao thâm khôn lường!
Chà! Tiểu nhân thua về tay y cũng đáng đời.
Văn Đế Đế cười nói:
- Đừng tán dương y nữa. Mau đi ăn cơm rồi còn thượng lộ.
Ba người ra khỏi thành lên đường lớn đi thẳng tới Hoàng Sơn. Dọc đường gặp rất đông người võ lâm cùng đi về phương hướng đó.
Văn Đế Đế bỗng nhìn Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Thư thư! Song cầu đại khái do Sĩ ca phái đi. Bọn chúng chân chính qui thuận rồi.
Hư Vô Ngọc Nữ đột nhiên kêu Đinh Nhất Bạch đứng lại hỏi:
- Đinh đại ca! Song cầu còn nói muốn kiếm tam Báo phải không?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Chúng có nhắc đến tự hiệu Tam Báo, chứ không nói là đi kiếm bọn đó.
Văn Đế Đế hỏi:
- Đinh đại ca biết chúng vẫn ở trong miếu chứ?
Đinh nhất Bạch đáp:
- Chắc chúng đi từ lúc trời sáng.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Gặp được bọn chúng mà hỏi thì hay lắm. Không hiểu Thiết công tử đến Hoàng Sơn chưa?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Coi người đi đường không chừng thấy bọn họ cũng nên. Có khi bọn chúng đi kiếm tam lang rồi.
Hư Vô Ngọc Nữ đột nhiên thúc giục Đinh Nhất Bạch:
- Đinh đại ca! Rượt theo cho mau! trong đám người phía trước. Lão già kia là một cao thủ võ lâm. Điều tra coi lão là nhân vật phương nào?
Đinh Nhất Bạch chú ý nhìn một lúc rồi cười đáp:
- Nhãn quang của tiểu thư thật là ghê gớm. Lão hoá trang là người thường đi đường mà tiểu thư cũng nhận ra.
Văn Đế Đế dặn:
- Đinh đại ca! Đừng vặn hỏi người ta một cách sống sượng để họ trở mặt thì khó hạ đài ĐinhNhất Bạch cười đáp:
- Nhị vị tiểu thư cứ yên dạ. Tiểu nhân không lỗ mãng thế đâu.
Văn Đế Đế nói:
- Ta không ngại Đinh huynh hành động lỗ mãng mà e bọn lão bối mười người có đến chín người đều là quái vật. Đinh huynh lịch sự cũng không được.
Hư Vô Ngọc Nữ cười nói:
- Muội tử càng ngày càng thận trọng. Thấy nhân vật khả nghi thì phải tra hỏi, bất luận họ trách hay không trách.
Đinh Nhất Bạch đi. trong giây lát đã theo kịp bọn kia. Gã dần dần tiếp cận sau lưng lão già. Nhưng chỉ thoáng cái gã vội quay về.
Hư Vô Ngọc Nữ biết ngay có khác lạ vội hỏi:
- Đinh đại ca! Lão là ai vậy?
Đinh Nhất Bạch thận trọng đáp:
- Tiểu nhân chưa ngó rõ mặt, nhưng đã nhìn thấy sau lưng lão đeo một cái thuổng quái dị.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Lão là ngưòi cấy lúa hay sao?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Không phải. Không phải. Đại tiểu thư đã nghe lệnh sư kể thiên cố sự trăm năm trước về những lão quái nhân chưa? Tiểu nhân đã được nghe gia sư nói đến nhiều rồi.
Hư Vô NgọcNữ đáp:
- Có chuyện biết chuyện không. Đinh huynh nhận ra lão kia là quái nhân trong hàng lão bối trăm năm trước ư?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Trong đám lão quái nhân trăm năm trước có Toán tử tướng sĩ, Công táng lão nhân, Điệu vong tú sĩ... chẳng lẽ tiểu thư chưa được nghe qua?
Hư Vô Ngọc Nữ kinh hãi nói:
- Nếu Công táng lão nhân xuất hiện là điềm bất tường.
Đinh Nhất Bạch nói:
- Tiểu nhân ngó thấy sợ giật nảy mình. Chẳng lẽ chuyến này đi nguy hiểm phi thường?
Văn Đế Đế vội hỏi:
- Hai vị nói chuyện gì? Tiểu muội chẳng hiểu chi hết?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Lão già trước mặt kia là Công Táng lão nhân. Bước tiền đồ tất gặp nguy hiểm phi thường,không thì lão chẳng bao giờ xuất hiện.
Văn Đế Đế hỏi:
- Sao thư thư lại chắc thế?
Hư Vô Ngọc nữ đáp:
- Công táng lão nhân là một trong bọn quái nhân nổi tiếng. Ngày trước mỗi khi lão gặp đám đông cao thủ chết là lão lại ra tay mai táng, không để bộc lộ hài cốt. Trước nay lão không đả đấu với ai, nhưng lão đã xuất hiện tất có chuyện phi thường sắp xảy ra.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #100  
Old 02-06-2008, 05:50 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 98
Ba Lão Quái Đồng Thời Xuất Hiện

Văn Đế Đế hỏi:
- Đinh đại ca còn nói Toán Tử tướng sĩ, vị đó là người thế nào?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Lão này có chỗ bất đồng với những nhân vật coi tướng khác là coi điềm hung dữ cùng tướng người sắp chết. Lão nhìn ai rồi lắc đầu là người đó chẳng gặp tai nạn lớn thì uổng mạng.
Văn đế Đế kinh hãi nói:
- Cái đó kêu bằng Toán hung bất toán cát. Thế thì quả là cổ quái!
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Điệu vong tú sĩ lại càng bất tường. Mục quang của lão coi người sinh tử. Lão ngó ai mà thở dài , miệng niệm "ô hô ai tai!" là người ấy tuyệt đối không sống được. Vì lão đối với các cao thủ chết chóc đều thương tiếc, nên kêu bằng Điệu Vong tú sĩ. Nếu người chết là nhân vật nổi danh một thời, lão còn làm văn tế để ai điếu.
Văn Đế Đế đáp:
- Mấy nhân vật đó tuy không phải là người tệ hại, nhưng họ xuất hiện là điểm bất tường.
Đinh Nhất Bạch nói:
- Vì thế những người võ lâm hồi đó hễ thấy mấy lão này xuất hiện là phát sợ.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Chúng ta thử tiến lên coi lão có nói gì không?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Lão không nói gì cả. Nếu có nói thì lại là những câu dự ngôn nghe cũng không hiểu. Đồng thời tiểu thư có hỏi lão cũng lẳng lặng.
Hư Vô Ngọc Nữ Hỏi:
- Quái nhân vào hàng lão bối thật là nhiều. Những lão Tư thám, Gian tế, chẳng hiểu còn sống hay chết rồi?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Nếu gặp được Tư thám hay Gian tế thì có biện pháp hỏi bước tiền đồ gặp đại sự gì?
Văn Đế Đế hỏi:
- Lão Tư thám làm gì?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Lão chuyên thám thính chuyện bí mật. Nếu ai muốn nhờ lão tra việc thì thật là đích đáng, nhưng phải trả lão một giá rất đắt. Việc nhỏ cũng phải trăm lạng bạc, mà việc lớn tới ngàn lạng hoàng kim. Còn Lão Gian tế thì hành động cũng tương tự như Tư thám và cũng đòi tiền.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Có khi những nhân vật đó còn chưa chết, nhưng khó mà gặp được.
Văn Đế Đế trỏ về phía trước ra chiều ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao chỗ ngã tư đường kia lại đông người chen chúc? Dường như họ đang coi vật gì?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Nhất định có chuyện rồi. Chúng ta đi lẹ lên một chút.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Lão già đó cũng đi nhanh, bọn ta phải rượt theo.
Ba người đuổi đến chỗ ngã tư thấy dưới gốc cây lớn, hai đại hán đứng tuổi chết lăn ra đó. Bên cạnh xác chết đều có một thanh trường kiếm, đủ tỏ họ là nhân vật võ lâm.
Đinh Nhất Bạch bỗng nhìn Hư Vô Ngọc Nữ khẽ nói:
- Tiểu thư hãy coi lão.
Lão già cầm cây thuổng ngắn đã lần tới trước mặt xác chết. Lão chẳng do dự gì cả, cúi xuống bên người chết thò tay vào ngực tìm. Bao nhiêu người đứng quanh ngó lão cũng mặc kệ. Kết quả lão mò được khá nhiều bạc vun ở trong mình hai xác chết. Ngoài ra là những vật dụng vặt vãnh của người võ lâm. Sau lão lượm những thanh trường kiếm cất vào bọc hành lý. Miệng lão nói lảm nhảm như để mình nghe:
- Đáng tiếc! Hai ông bạn này bần cùng quá!
Dứt lời lão nhìn những người xung quanh trỏ vào hai hai hán tử trung niên nói:
- Lão đệ! Hai vị làm chuyện phúc đức đem hai xác chết này xuống chân núi mé tả để lão phu mai táng cho họ.
Hai hán tử trung niên là nhân vật giang hồ. Một hán tử cất tiếng hỏi:
- Lão trượng! Bao nhiêu tài vật của người chết lão lấy hết rồi thì bọn tại hạ làm việc không công hay sao.
Lão nhân cười khanh khách đáp:
- Xin giúp dùm đi! Lão đệ! tiền uống rượu về phần lão hủ chịu.
Hai hán tử trung niên cười hì hì, vác hai cái xác chết chạy xuống chân núi.
Hư Vô Ngọc Nữ ra hiệu tay. Lập tức Đinh Nhất Bạch và Văn Đế Đế rời khỏi đám đông tiếp tục tiến về phía trước. Đi được một quãng, Văn Đế Đế hỏi Đinh Nhất Bạch:
- Đinh đại ca! Thế ra Công táng lão nhân chẳng phải vì lòng nhân đạo mà chôn người. Lão mai táng tử thi của ai, cũng xục tìm lấy hết đồ trên người chết.
Đinh nhất Bạch cười đáp:
- Như vậy so với ăn cướp hay sang đoạt hay hơn nhiều.
Hư Vô Ngọc nữ nói:
- Dù sao cũng không phải là hành vi của người chân chính. Thảo nào người võ lâm không ai bình luận đến lão.
Đinh Nhất Bạch nói:
- Tuy nhiên đem lão so với Toán tử tướng sĩ tương đối còn chút đức hơn. Toán tử tướng sĩ thường làm chuyện bất lương.
Văn Đế Đế hỏi:
- Bất lương ở chỗ nào?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Lão nổi danh là người đoán trúng sinh tử, nên bọn giang hồ sợ nhất là lão hô bốn chữ "ô hô ai tai". Lão bất lương ở chỗ đáng lẽ người ta không chết , lão cũng nhìn người đó mà niệm "ô hô ai tai" để họ phải yêu cầu lão giải cứu.
Văn Đế Đế hỏi:
- Thế là nghĩa làm sao?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Khi trong mình lão không có tiền vào quán ăn cơm mà lão hô:
ô hô ai tai! Thì dĩ nhiên khổ chủ phải cầu lão giải cứu và đưa ra một trăm lạng bạc. Lão lấy bạc rồi dăn người đó đến một nơi tỵ hung hoặc bảo họ đi kiếm một nhân vật nào đó bảo vệ. Người bỏ bạc ra đều thoát chết.
Văn Đế Đế cười nói:
- Trong vụ này có điều man trá.
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Cái đó ai mà biết được? Có khi người kia chẳng có chuyện gì nguy hiểm, chỉ vì kinh hãi mà mất tiền cho lão.
Văn Đế Đế cười nói:
- Vậy Toán tử tướng sĩ quả là bất nhân.
Trước mặt hiện ra một thị trấn. Ba người liền vào quán ăn cơm. Khi đến quán cơm lại thấy Công táng lão nhân xuất hiện ở phia sau.
Văn Đế Đế nhìn Đinh Nhất Bạch nói:
- Lão táng người mau quá, chớp mắt đã tới đây rồi.
Đinh Nhất Bạch cười đáp:
- Lão dùng thuổng đào mặt đất sâu xuống một chút bỏ xác chết vào lấp đất kia đi là xong. Nhị vị tiểu thư tưởng lão đào sâu như phần mộ chăng?
Nhà quán khá rộng. Bên trong rất đông thực khách Đinh Nhất Bạch kiếm một bàn thanh tĩnh mời hai cô ngồi rồi kêu tiểu nhị đem đồ ăn vào.
Hư Vô Ngọc nữ chợt nhìn thấy bàn bên cạnh có một nhân vật, coi bề ngoài mới vào hạng đứng tuổi, dáng nâng chung uống rượu. Bên hắn đặt tấm mộc bài sơn đỏ. Trên bài viết bốn chữ đen " Toán thiên hạ vong". Bất giác nàng chấn động tâm thần, chờ Đinh Nhất Bạch ngồi xuống rồi dùng phép truyền âm nói:
- Đinh đại ca! hãy chú ý người đứng tuổi ngồi bàn bên cạnh.
Đinh Nhất Bạch quay đầu ngó lại cũng rất đỗi ngạc nhiên, gã dùng phép truyền âm đáp:
- Lão là Toán tử tướng sĩ.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Công táng lão nhân kia cũng đến. Giữa bọn họ có liên quan gì không?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Nghe nói ai làm việc người nấy, quen nhau thì có chứ không kết bạn.
Công táng lão nhân lên lầu, mục quang chạm ngay vào Toán tử tướng sĩ đang ung dung ngồi uống rượu một mình. Lão không gọi cũng không ngạc nhiên, ngồi vào mé bên Đinh Nhất Bạch. Lão còn dẫn hai người giang hồ vào ngồi cùng bàn gọi lấy rượu thịt như chủ nhân mời khách.
Rượu thịt Đinh Nhất Bạch gọi cũng vừa đưa tới. Gã vừa rót rượu cho hai cô vừa dùng phép truyền âm nói:
- Hai bữa nay gặp mấy bọn khách võ lâm đều vào hạng không phải tầm thường.
Ba người vừa uống rượu vừa chú ý đến mọi thực khách cả toà lầu , quá nữa là người võ lâm.
Hai cô uống hai chung rượu rồi ăn cơm. Giữa lúc ấy bỗng thấy Toán tử tướng sĩ đứng dậy,tay lão cầm chung rượu, chân cất bước đến bàn ở trong góc mặt sau tửu lâu. Bàn này ngồi đầy đủ tám người:
Bốn thiếu niên, ba trung niên và một lão già.
Hư vô Ngọc Nữ nhìn Đinh Nhất Bạch nói:
- Có chuyện rồi!
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Lão xem trúng người ngồi bàn đó.
Gã chưa dứt lời đã thấy Toán tử tướng sĩ nâng cao chung rượu nhìn lão già nói:
- Huynh đài! mời huynh đài một chung.
Lão già kia không quen biết lão, nghe nói vậy không khỏi sửng sốt.
Lão đứng phắt dậy hỏi:
- Qúi tính các hạ là gì? Tại hạ chưa từng quen mặt.
Toán tử tướng sĩ thở dài đáp:
- Chúng ta gặp nhau lần đầu tiên mà cũng là lần cuối cùng. Ô hô ai tai!
Lão già kia nghe đến bốn chữ bất tường đột nhiên biến sắc trầm giọng hỏi:
- Phải chăng các hạ là Toán tử tướng sĩ?
Toán tử tướng sĩ không dừng lại nhìn lão già đáp:
- Huynh đài! Nên uống nhiều một chút. Thời giờ chẳng còn là bao.
Toán tử nói câu này rồi ngồi xuống. Đột nhiên lão già kia lớn tiếng quát tháo:
- Thầy tướng kia! ta là Bắc Hoang bảo chủ, vốn không tin tà ma, lão đả động đến ta vô ích.
Giữa lúc ấy, bỗng nghe có tiếng người đang dõng dạc cười nói:
- Ai không tin tà ma? Chỉ sợ lại kêu ta làm văn tế.
Hư Vô Ngọc Nữ nhìn Đinh Nhất Bạch nói:
- Điệu vong tú sĩ cũng đã đến đây rồi!
Đinh Nhất Bạch gật đầu đáp:
- Tam quái cùng đến một lúc thật là chuyện hiếm có.
Công táng lão nhân nhìn Toán tử tướng sĩ cười lạt nói:
- Thầy tướng kia! Lần này lão tính không linh nghiệm rồi. Người ta không cần lão giải cứu.
Toán tử tướng sĩ cười khanh khách đáp:
- Lão chôn người chết kia! Câm miệng đi! Trên mình y có mỡ rồi.
Giữa lúc ấy đột nhiên cửa lầu xuất hiện một nhân vật quần áo trùm hết người, mặt bịt khăn đen, chỉ chừa hai con mắt lấp loang ánh hàn quang đảo nhìn toàn lâu khắp một lượt. Người này rảo bước tiến vào bên bàn góc nhà mặt sau. Khi đến gần hắn nhìn lão già kia nói:
- Bắc Hoang bảo chủ! Người không còn thì giờ qui đầu Cổ Cầm giáo chủ nữa rồi.
Người này xuất hiện đột ngột khiến các thực khách đều sửng sốt.
Đồng thời Bắc Hoang bảo chủ biến sắc, không dám lên tiếng. Đột nhiên lão dời khỏi chổ ngồi nhảy qua cửa sổ mé sau chạy trốn.
Người áo đen che mặt ung dung nhảy qua cửa sổ rượt theo. Lạ hơn là bảy người ngồi cùng bàn với Bắc Hoang bảo chủ cũng không dám lên tiếng ngồi ngây ra như tượng gỗ.
Lại nghe Toán tử tướng sĩ nhìn Công táng lão nhân cười lạt nói:
- Lão chôn người kia! Đi lẹ lên! Nếu chậm sẽ bị người khác cướp mất món hàng.
Thật là tức cười! Công táng lão nhân quả nhiên đứng dậy nhìn hai hán tử trung niên nói:
- Lão đệ! Thần tài đến nhà, ta phải đi ngay. Tiền cơm rượu trả rồi.
Hai người cứ ngồi ăn uống thông thả.
Đinh Nhất Bạch nhìn Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Đại tiểu thư! chúng ta đi thôi.
Hư Vô Ngọc Nữ hiểu ý lập tức cùng Văn Đế Đế đứng dậy. Lúc bọn này dời điếm không ngờ Toán tử tướng sĩ theo sau.
Ra khỏi thị trấn, đi chừng một dặm, bỗng nghe trong rừng lau bên đường bật tiếng lát xát. Đồng thời nghe một lão già trong rừng thở dài nói:
- Hôm qua lão mai táng bọn đồ đệ Bắc Hoang tam báo, bữa nay lại chôn vị sư phó này. Đúng là lão với ta có duyên phận trong cửa Bắc Hoang.
Được rồi! Mai táng lão không mất nhiều công phu, lạc thảo lập lên một nắm đất vàng.
Văn Đế Đế nghe nói hãi hùng cất tiếng hỏi:
- Bắc Hoang giáo chủ bị giết rồi ư?
Hư Vô Ngọc nữ nói:
- Té ra tam báo là đồ đệ lão này.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Người che mặt đó là ai? Sao lại truy sát Bắc Hoang giáo chủ?
Hư Vô Ngọc Nữ nhìn Văn Đế Đế hỏi:
- Muội tử có nghe được thanh âm người đó là ai không?
Văn Đế Đế đáp:
- Không biết! Nhưng cũng không phải A Kỳ ca. Nếu là y tiểu muội đã hô hoán rồi.
Hư Vô Ngọc nữ cười nói:
- Đó là Cao Thức đại ca, sư huynh của A Kỳ ca, dù y thay đổi thanh âm cũng không bịp được ta.
Văn Đế Đế kinh ngạc hỏi:
- Sao thư thư không báo sớm, tiểu muội muốn hỏi y mấy câu.
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Trên lầu đông người giang hồ quá lại có Toán tử tướng sĩ đang chú ý đến bọn ta, hô hoán làm sao tiện?
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Thế ra người áo đen cũng là người phe mình?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Hắn tên gọi Cao Thức. Bản lãnh cũng tương đương với Đinh huynh, là đệ tử ký danh của Phụng Hoàng Thần.
Bỗng phía sau có tiếng lão già hô:
- Ba vị hãy chờ một chút!
Đinh Nhất Bạch “úi” lên một tiếng nói:
- Toán tử tướng sĩ đuổi tới nơi rồi. Chúng ta đi lẹ lên.
Hư Vô Ngọc Nữ lắc đầu đáp:
- Sợ gì lão. Thử xem lão nói sao?
Đinh Nhất Bạch nói:
- Coi chừng lão thốt ra lời bất tường.
Hư Vô Ngọc Nữ cười mát hỏi:
- Sợ lão bảo chúng ta sắp chết chăng?
Đinh Nhất Bạch chưa kịp đáp đã nghe phía sau có tiếng người thở dài nói:
- Ba vị đi nhanh quá.
Đinh Nhất Bạch cười lạt hỏi:
- Tiền bối rượt theo bọn vãn bối làm chi?
Toán tử tướng sĩ đáp:
- Ba vị hiểu lầm lão phu vì thiện ý mà rượt theo.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Chưa từng quen biết làm sao có thiện ý?
Toán tử tướng sĩ hỏi lại:
- Bước tiền đồ có việc làm ăn muốn hợp tác cùng ba vị, chưa hiểu ý ba vị nghĩ sao?
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Lão trượng không bảo trong bọn tại hạ có người sắp chết chứ?
Toán tử tướng sĩ cười ha hả đáp:
- Tương lai ba vị gặp điều kinh hãi chỉ có, nguy hiểm thì không. Ba vị bất tất phải quan tâm.
Văn Đế Đế hỏi:
- Bước tiền đồ có chuyện làm ăn gì?
Toán tử tướng sĩ đắc ý cười đáp:
- Phía trước có Trương gia trang. Trang chúa là một lão bảo ở tiêu cục nổi tiếng ở võ lâm ngày trước. Hiên giờ gia tài của lão có cả trăm vạn.
Tiêu cục không hoạt động nữa. Lão ngồi nhà hưởng phúc thanh nhàn, nhưng trong quá khứ lão rất nhiều cừu nhân. Lý rằng mấy bữa nay có một người đến tìm lão.
Đinh Nhất Bạch cười hỏi:
- Phải chăng lão trượng muốn tới đó coi tướng? Nói một cách khác là lão trượng đến làm tiền?
Toán tử tướng sĩ cười khanh khách đáp:
- Lão coi tướng rồi, nhưng lão phu hứa nhận lời tìm người bảo vệ cho mà mấy bữa nay chạy ngược chạy xuôi không kiếm được ai đủ tư cách. Lúc nãy ở tửu lầu mới phát hiện ba vị rất hợp thức nên chạy rượt theo hỏi ba vị có đồng ý không?
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi lại:
- Lão nhân gia nhận tiền trả ơn rồi chăng?
Toán tử tướng sĩ lắc đầu đáp:
- Chưa. Nếu không kiếm được người bảo tiêu,không dám nhận lãnh tiền thù lao.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Cừu nhân là nhân vật thế nào? Bao giờ sẽ tìm đến?
Toán tử tướng sĩ đáp:
- Hắn là một độc cước đại đạo khét tiếng ngày trước. Người ta kêu bằng Huyết đao vương. Hắn cướp của giết người. Suốt đời bị một vố cay với Trương cục chủ, nên hắn nhất định báo thù. Lão phu đoán quyết đêm nay hắn sẽ tới Hư Vô Ngọc Nữ cười hỏi:
- Thù kim được bao nhiêu?
Toán tử tướng sĩ cười rộ đáp:
- Nhà Trương cục chủ cả già trẻ mười mấy người. Trước nay Huyết đao vương vẫn chủ trương nhổ cỏ trừ rể không để một ai sống sót. Lão phu nhất định đòi mỗi nhân mạng ba ngàn lạng thiếu một đồng cũng không được.
Đinh Nhất Bạch cười rộ hỏi:
- Hơn năm vạn lượng đó chúng ta chia nhau là sao?
Toán tử tướng sĩ cười đáp:
- Lão phu rất công bằng. Chúng ta chia đều mỗi người một phần nên chăng?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Được rồi! Nhưng số bạc đó đem đi không tiện. Lão trượng bảo Trương trang chúa làm ngân phiếu được chăng?
Toán tử tướng sĩ liên thanh đáp:
- Phải lắm! phải lắm!
Quyết định rồi, bốn người đi về phía Trương gia trang. Nhưng vừa tới cổng trang bỗng nghe phía sau có tiếng khàn khàn quát:
- Hãy khoan! Ta cũng phải có một phần.
Toán tử tướng sĩ nghe tiếng liền quay lại la lên:
- Lão chôn người kia! Lão ăn cơm của ai? Sao đòi chia phần với chúng ta?
Công táng lão nhân lớn tiếng la:
- Các vị phải hiểu Huyết đao vương mà đến chém mỗi tên một đao thì cách làm ăn tối hậu phải đến tay ta.
Đinh Nhất Bạch cười khanh khách đáp:
- Được rồi. Lão cũng có một phần.
Công táng lão nhân hắng đằng nói:
- Lão đệ này thật là người thông tình đạt lý.
Văn Đế Đế cười nói:
- Lão đừng hiểu lầm. Phần của lão là con người Huyết đao vương.
Toán tử tướng sĩ vỗ tay cười nói:
- Đúng lắm! đúng lắm! Lão chôn người kia! Lão nghe nói rồi chứ?
Làm nghề nào ăn nghề ấy. Vậy chờ ở ngoài trang.
Công táng lão nhân cười lạt nói:
- Ngày trước Trương trang chủ đánh bại Huyết đao vương chỉ chiếm một chút thượng phong. Từ đó Huyết đao vương phát thệ quyết báo thù, lão đã chạy suốt trời nam đất bắc cầu học võ nghệ. Hiện nay hắn luyện thành tuyệt công độc đáo mấy môn. Lát nữa hắn tới chẳng những Trương gia khó giữ nổi đầu, e rằng những người bảo tiêu cũng theo lão luôn. Khi đó lão nhân gia thật bận rộn. Các vị chết rồi cũng không được tử tế vì trong mình không có vạn bạc là lão phu không mai táng cho đâu.
Toán tử tướng sĩ cười rộ nói:
- Lão chôn người kia! Ta đoán người chết có mấy khi toại nguyện?
Lão thử thám thính hai vị cô nương và lão đệ đây lai lịch như thế nào.
Công táng lão nhân hắng đằng hỏi:
- Lão coi tướng sao lại không biết rõ?
Toán tử tướng sĩ cười đáp:
- Chẳng dấu gì lão. Ta mất cả trăm lạng bạc để điều tra lai lịch các vị. Đáng giận lão Tư thám kia trả đến năm mươi lạng cũng không chịu.
Công táng lão nhân "ồ" một tiếng hỏi:
- Té ra là thế! Lão Tư thám trú ngụ Ở đâu? Ta cũng có việc cũng muốn kiếm lão.
Toán tử tướng sĩ đáp:
- Đêm nay lão sẽ đến. Lão cũng chờ ở đây là được gặp.
Công táng lão nhân hỏi:
- Lão đến đây chi?
Toán tử tướng sĩ đáp:
- Lão thiếu ta năm chục lạng chưa thực hiện được, đã hẹn đêm nay đến Trương gia.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Từ khóa được google tìm thấy
bò nghiên gđầu, dao kiem than hoang, doc truyen u linh yeu nu, phim u linh yeu nu, phimbo.ulinhyeunu, phung hoang than, phung hoang than 4vn, phung hoang than prc, phung hoang than tuy ket, tap 2 u linh yeu nu, truyen phung hoang than, truyen u linh than nu, truyen u linh yeu nu, truyen u linh yeu nu', u linh yêu nữ prc, u linh yêu nữ, u linh yeu nu, u linh yeu thuong, u minh yeu nu, www.phung hoang than.com



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™