Tỏi quay đầu lại nhìn Luigi. trên thế giới này lại có chuvện trùng hợp nhu vậv sao!
"Tôi nhớ kỹ, bởi vì cò gái nàv cùng nói tiếng Ý, làm cho tôi ấn tượng tương đổi sâu sắc!"
Luigi nói:
"Hơn nữa cô gái này vô cùng thoải mái. hàn huvên với tôi rất nhiều về phong cảnh địa phương!"
Biết tiếng Ý? Thoải mái? Nếu như không phải có sự khẳng định của Luigi. thì tôi không dám liên tường, đây lại là Dương Mân. Bởi tính cách của nàng không phải là như vậv!
Dương Mân biết tiếng Ý? Tại sao tôi chưa bao giờ nghe nói qua? Dương Mân rất thoải mái sao? Hóa ra là, thế nhưng hiện tại... Đáng nhẽ nàng phải vô cùng buồn mới đúng chứ!
"Cô ấy có nói tên với anh không?" Tôi muốn xác định lại một chút. xem người mà Luigi nói có phải là Dương Mân không.
"Cô gái nàv hình như cùng có nói. nhung tôi không nhớ được. tên của nước các người đều vô cùng kỳ lạ, nên tôi không có ấn tượng gì cả!" Luigi nhún vai, xoa tay nói: "Thật ngại quá! Vô cùng xin lỗi."
"Chuyện này không có gì. tập quán bất đồng mà!" Tôi cười nói:
"Nếu như anh nói như vậv thì... ít nhất... chúng ta đà có một đầu mối. đó là nàng vẫn còn ờ Venice!"
"Nếu như vậy, tại sao anh không đăng báo tìm người?" Mark suy nghĩ một chút. nói.
"Đăng báo?"
Tòi cười khổ một cái. tại sao tôi lại không muốn chứ! Thế nhung nếu như tòi làm thanh thế quá lớn, Dương Mân mà biết. nàng chắc chắn sẽ rời đi, nên tôi nói: "Tôi sợ sau khi nàng biết, sè rời khói nơi này!"
"Hóa ra là như vậy! Thật ra tôi có một chủ ý, nhưng mà..." Luigỉ do dự một chút nói.
"Nhung mà cái gì? Nói nghe một chút?" Tôi vội vàng hòi. Bây giờ không phải là lúc nghĩ biện pháp. có được ý kiến nào hay cái đó.
"Là thế này, tài xế ờ còng ty chúng tôi đều có liên hệ với nhau! Tôi có thể đem ảnh chụp đưa tới trong tav họ. sau đó nhờ họ lưu ý!"
Luigi thấy tôi vô cùng chăm chú lắng nghe. cho nên tiếp tục nói:
"Nếu như trong số họ. có ai nhìn thấv bạn gái của anh. thì chúng ta sè biết!"
"Đây cũng là một biện pháp!" Tôi gật đầu nói:
"Cứ dựa theo phương pháp của anh làm đi!"
"Thế nhung, có chuyện này, tôi phải nói trước một chút!" Luigi nhìn tôi nói:
"Những người ờ đây mỗi khi làm việc, đều coi trọng thù lao!"
Tôi nghe xong cười. dân chúng ờ các quốc gia tu bản đều là như vậy: "Nói đi. anh cần bao nhiêu?"
"Tiên sinh. anh hiểu lầm rỗi, tôi và anh Mark đã thu tiền rỗi, thì chúng tòi sè không nhận nữa!"
Luigi vội vã lắc đẩu nói:
"Tôi nói là cho những anh em trong công ty, nếu như họ tìm được người, thì họ phải có thù lao tương ứng!"
"Hóa ra là nhưvậv!" Tôi gặt đầu cười nói
"Vậy thì không sao. cứ theo giá thị trường mà làm là được rồi!"
"Vậy là được rồi!" Luigi vui vẻ nói.
Tôi giao cho Luigi phụ trách chuyện này, tuy rằng Luigi nói là không cần thù lao. nhung hắn cùng cẩn kinh phí hoạt động, nên tôi giao cho hắn một khoản, làm cho hắn vui mừng vô cùng.
Quả nhiên, hiệu quả lặp tức tới, có hai người tài xế nói là đa gặp Dương Mân. nhưng mà đáng tiếc là. đó là quá khứ.
Lúc này tôi đang suy nghĩ. Dương Mân đi du lịch, nên hành tung vô cùng khó nắm bắt. càng khó hơn cho công việc tìm kiếm. ở?
Nàng đương nhiên phải giống tôi, mồi ngày đều phải ờ lại khách sạn. như vậy chi cẩn tìm tới khách sạn. là có thể tìm được Dương Mân!
Được rồi, muốn ở trong khách sạn. thì phải đăng ký, tôi cứ tìm khắp các khách sạn. là có thể tìm được Dương Mân!
Nghĩ tới đâu, tôi vội vàng gọi Mark cùng tôi đi tới các khách sạn ở quanh đâu. Mark không hiểu ý của tôi, nhưng vẫn mang tôi tới các khách sạn ở xung quanh.
Tôi bước vào trong một khác sạn. nhìn cô gái tiếp tân nói: "Xin chào. tôi muốn hói một chút. ờ đây có 3 người khách nào là người Hoa hay không?"
"Ngài là ai?" Cò gái tiếp tân hỏi.
"Tôi là bạn của họ." Tôi cho là có. liền vội vàng hỏi.
"Xin lỗi, ngài không phải là cảnh sát. nên không có quyền điều tra. xin thứ cho tôi không thể tra lời càu hỏi của ngài." Cô gái tiếp tân nghiêm trang nói.
"Tôi thực sụ là có việc gấp. có thể châm chước cho tôi được không?" Tôi đặt một tấm chi phiếu lên mặt bàn.
"Thật ngại quá. bán đứng khách hàng là việc tôi không làm được. xin mời đi cho!" Cô gái tiếp tân nói.
Lúc này, Mark ở bên cạnh tôi đã hiểu ý của tôi! Mark thấy kết cục như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu. cằm lấy số tiền trên bàn. xin lỗi cô gái kia. rồi kéo tôi ra ngoài. Ra cửa. hắn mới nhìn tôi nói:
"Hóa ra anh muốn làm chuyện nàv sao! Không được đâu!"
"Thế nào? Có vấn đề gì gì à?" Tôi không nghĩ tới cô gái vừa rồi lại quật cường như vậy.
"Đương nhiên là có vấn đề, người ở đây coi trọng tiền nhung cũng phải là do tiền mình làm ra, với lại ở đây có quy định, khách sạn không được phép tiết lộ lý lịch của khách hàng! Nếu như làm trái quy định này, sè bị xử phạt nghiêm khắc. thậm chí là ngừng kinh doanh"
Mark lắc đầu giải thích.
"Lại có chuvện nhưvậv sao!" Lúc này tôi mới hiểu. tại sao cô gái kia lại có thái độ như vậy, nên tôi nói: "Nhung mà tại sao Luigi hôm nay có thể thông qua khách sạn tìm được tôi"
"Ha hả. đó là do nó nói tên và số phòng của anh, sau đó nhờ tồng đài giúp!" Mark nói:
"Nếu như không biết số phòng của đổi phương, thì đừng hòng moi được tin tức gì!"
Giữa lúc tôi chuẩn bị rời đi. thì có mấy người mặc đồ đen đẩy cửa đi vào trong khách sạn. Họ nói với cô gái kia vài câu. cô gái kia vội vã gọi điện thoại, tươi cười mời họ vào trong.
"Bon họ là ai?" \ Tôi thuận miệng hòi.
"Thành viên hắc bang địa phương, công ty của chúng tôi cũng phải định kỳ giao nộp phí bảo hộ cho họ!" Mark nói
"Mafia?"
Tòi biết ờ Ý. thường có những tổ chức giống như Mafia.
"Đương nhiên không phải. Mafia sè không làm chuvện như thế này, chỉ có các tiểu bang phái mới thu tiền phí bảo hộ!" Mark lắc đấu.
"Tiểu bang phái cũng có thể thu phí bảo hộ? Các người phải định kỳ giao nộp?" Tòi có chút kỳ quái.
"Đừng coi họ là tiểu bang phái. bời vì chuyện gì họ cũng có thể làm. đập phá. phóng hỏa. ngay cả cảnh sát cũng không làm gì được. chúng tôi dùng tiền mua bình an!" Mark cười khổ nói:
"Chuyện nàv cùng đã là thói quen rồi!"
Đang nói chuyện, có một trung niên đeo cà vạt đi tới, và nói chuvện với mấy tên áo đen vài câu. sau đó đưa cho họ một cái túi to. Mấy người mặc áo đen nhặn lấy, xem qua một chút. hài lòng gật đấu rời đi, trung niên đi theo đưa tiễn.
Tòi bỗng nhiên nghĩ tới một chủ ý, nhìn Mark nói: "Đi. chúng ta qua xem!"
"Quá đấy xem? Bọn họ đều là thành viên của hắc bang đấy!" Mark vội vàng ngăn cản tôi.
"Không sao đàu!"
Tôi vỗ vỗ vai Mark cười cười. sau đó thẳng đi tói. Hắc bang? Hiện giờ tôi là thủ lĩnh của hắc bang.
Mark bất đắc dĩ, đành phải đi theo phía sau của tôi.
"Mấy vị xin dừng bước!" Tòi tiến tới trước mặt mấy người mặc áo đen. nói.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Mấy người áo đen kia sửng sốt, một người trong đó nhìn tôi hòi: "Ngươi là ai? Có chuyện gì sao?"
"Các người không nhận ra tôi, tôi cùng không nhận ra các người." Tòi cười nói:
"Thế hiện tại tôi muốn nói chuyện làm ăn với các người!"
"Làm ăn? Làm ăn cái gì?" Người áo đen nàv liếc mắt nhìn tôi, lạnh lùng hỏi.
"Không biết các người có địa vị gì trong bang?" Tôi muốn xác định địa vị và tư cách của những thành viên này, nếu như ờ tầng chót trong bang, thì cùng không cấn nói làm gì.
"Tôi là đầu mục một khu vục. có chuyện gì thì nói mau đi!" Người áo đen không nhịn được nói.
"Được rồi, xin hòi anh xưng hô thế nào? Chúng ta đổi một chỗ khác nói chuyện, có được không?"
Tôi không quan tâm tới thái độ của hắn.
"Ngươi kêu ta là Curry là được rồi, đi theo ta. nhưng nếu như ta phát hiện ra ngươi đùa giỡn, thì cứ liệu đi!"
Curry liếc mắt nhìn tôi hừ lạnh nói.
"Dẫn đường đi." Tòi nhàn nhạt nói.
Tôi đi theo phía sau Cuny, tới một cái quán bar" trong một ngõ nhỏ. Mark mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn theo bên cạnh của tôi.
Cũng chính vì hành động này của hắn. cho nên về sau. hắn là một trong những người có uy vọng ờ thành Venice.
Trên quán Bar" có viết một sổ chữ bằng tiếng Ý, nhưng tôi nhìn lại không hiểu là gì.
Nhưng nhìn tình hình thì đây chắc là cứ điểm của hắc bang này. Curry tìm một gian phòng, ngồi xuống ghế sô pha. nói: "Ngồi đi. ngươi có thể nói rồi."
Tôi thấy Curry không biết tôn trọng người khác, khảo nào chi là một tên tiểu đầu mục!
"Tôi muốn nhờ các người tìm hộ một người!" Tòi nói ra mục đích của mình.
"Tìm người? Ha ha!" Curry nghe xong đột nhiên cưỡi to nói:
"Ngươi coi chỗ nàv là nơi nào? Là phòng của thám tử tư, hay là cục cảnh sát? Tìm người? Thật là quá buồn cười!"
"Ngươi nghĩ như thế nào mà lại cảm thấy buồn cười?" Tôi liếc mắt nhìn Curry, loại mắt không tròng thế này, vậy mà cũng có thể làm đầu mục hay sao?
"Đương nhiên là chuvện. ngươi nhờ hắc bang đi tìm người? Nói ra có khi bị người khác cười đến rụng răng!"
Curry không kiêng nể gì cả cười nhạo tôi nói.
"Tôi nhờ các người tìm người, là nhận ra uy vọng của các người với khách sạn vừa rồi. làm một việc đơn giản, kiếm được nhiều tiền, chẳng nhẽ các người lại không muốn sao?"
Tôi nói.
"Ngươi có thể ra bao nhiêu tiền?" Curry không cười nữa. nhìn tôi nói
"Ngươi nói đi."
Tôi không quan tâm là bao nhiêu tiền. chi cần tìm được Dương Màn, bao nhiêu cũng có thể.
"500.000. ngươi có thể đưa ra không?" Curry báo một con số.
"500.000? Được. chi cằn các người giữ lời hứa là được!" Tôi gật đấu.
Currv không nghĩ tới tôi lại đáp ứng yêu cẩu của hắn. trong đầu hiện lên một kế hoạch:
"Ngươi muốn ta làm như thế nào?"
"Ngươi chi cẩn sử dụng thế lực của mình. kiểm tra các khách sạn ở Venice này một chút. xem có ba người Hoa. 1 nam. 2 nữ hav không, nam gọi là Dương Hùng, một người nữ tên là Lý Tiểu Hồng, người còn lại tên là Dương Mân." Tôi nói:
"Chi cần ngươi tìm được khách sạn họ ở. thì sè có số tiền của mình."
"Đơn giản như vậy? Được rồi. Không thành vấn đề. nhung mà ta nghĩ. ngươi cũng nên đặt cọc một số tiền."
Currv suv nghĩ một chút nói.
"Ngươi muốn bao nhiêu?" Tôi không phản đối. bời đặt cọc tiền cũng là chuyện bình thường.
"Một nửa, 250.000." Curry nói.
"Không thành vấn đề!" Tôi đồng ý với yêu cầu của Curry, lấy chi phiếu ra. chuẩn bị viết.
"Không phải cái này, ta đưa cho ngươi một sổ tài khoản, ngươi chuyển tiền vào đó là được!"
Cuny khoát tay áo nói một số tài khoản.
Tôi không nói gì. trực tiếp chuvển tiền vào tài khoản cho hắn.
Curry dùng điện thoại kiểm tra một chút. thấy tiền đà được chuvển. nên thỏa màn gật đầu.
"Thế nào. có thể bắt đầu làm việc chưa?" Tôi mỡ miệng hòi.
"Làm việc? Ha ha ha ha Ha ha!" Curry đột nhiên điên cuồng cười lớn.
"Ngươi cười cái gi?" Tôi có chút mất hứng.
"Cười cái gì? Ngươi không cảm thấy buồn cười sao? Bảo hắc bang đi tìm người, không muốn ăn đòn thì đi mau đi!"
Curry vẫy tav nhìn tôi, lớn tiếng quát.
"Ngươi có ý gì?" Sắc mặt tôi trầm xuống.
"Có ý gì, đương nhiên là đùa giỡn ngươi rồi! Ngươi cho là ta sè giúp ngươi tìm người sao? Ngươi bị gạt rồi! không muốn ăn đòn thì cút nhanh, đồ phương đông ngu ngốc!" Curry cuồng vọng nói.
"Ha ha ha ha! Cút nhanh lên!" Thủ hạ của Currv lớn tiếng cười.
Mark nhíu màv. thấv tôi bị gạt. định nói gì đó lại thôi. Hắn kéo áo tôi, ý bảo không nên vọng động, đối phương là người của hắc bang, không dễ chọc vào
"Mày đã lấy tiền của tao. nhung lại không định làm việc?" Tòi không để ý tới Mark. lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Curry " hỏi.
"Đúng thế thì thế nào? Thế nào? Muốn dọa tao à, có phải muốn ăn đòn không?" Curry đùa cợt nói.
"Được. các người dám nói ra tên của bang phái các người không?" Tôi vốn không định làm lớn chuvện. nhưng đám nàv đúng là làm cho tôi phải tức giận.
"Nói cho màv biết thì như thế nào? Chúng ta là Đảng Bạch Mã. thế nào. màv định tới đồn cảnh sát báo án hav sao? Màv đi đi. tùy tiện! Cảnh sát sẽ tin mày sao. ngav cả chứng cứ cũng không có. nói tới một vạn năm cũng không ai thèm nghe! Ha ha ha a!" Curry càn rờ nói.
"Được. tao ra ngoài gọi điện thoại, chúng màv chỉ cần ngồi chờ ở đàv 30 phút. tao đảm bảo chúng mày sè thav đổi chủ ý!" Tôi cố nén tức giận nói.
"Ha ha? Mày đang nói cái gì? Ba mươi phút làm tao thav đổi chủ ý?"
Curry căn bản không tin lời nói của tôi:
"Các anh em. có nghe thấv hắn nói gì không? Hắn nói 30 phút! Ha ha! Nó tường nó là ai? Nó là Thượng Đế sao?"
"Không cần nói nhiều vô ích, mày có dám cá với tao không?" Tôi cắt ngang lời nói của Cuny.
"Đánh cá? Được. cá thì cá. Nếu như mày bây giờ rời đi. tao sè tha cho mày một con đường sống, nhưng nếu màv không đi. thua cuộc. thì đừng trách chúng tao!" Curry nhìn tôi nói.
"Được. thế nhung nếu mày phải thay đổi chủ ý?" Tôi hòi ngược lại.
"Tao? Không có khả nàng tao sẽ thav đổi chủ ý!" Curry không tin một tên du lịch đắt khách quê người như tòi. có thể làm hắn thay đổi chủ
ý-
"Tao nói là nếu như!" Tôi không muốn buông tha cho Curry nữa.
"Nếu như? Được rỗi, nếu nhu tao thua. thì tao không những giúp mày tìm
người, mà còn tra lại 25 vạn cho mày!" Curry suv nghĩ một chút nói.
"Được. một lời đã định!" Tôi gặt đấu lấy điện thoại di động, bấm sổ điện thoại của Đồ Tiểu Uy.
Sau đó tôi nói tình hình lại với hắn một lần, bảo hắn nói với Quách Khánh vài câu.
Đồ Tiểu Uy ngồi nghĩ nửa ngày, mới nhớ lại là ờ Ý có một bang phái nhỏ là Đảng Bạch Mà, đang mua súng ống của hắn. thế nhưng bình tường Đồ Tiểu Uy đâu thèm để ý tới loại nàv.
Lúc nàv gọi điện thoại cho thủ lĩnh của đảng nàv là Owens. điều nàv làm cho Owens kích động vô cùng. nếu như có thể có quan hệ tốt với Đồ Tiểu Uy, thì không những Đảng Bạch Mã sè thoát khói danh tiểu bang phái. mà còn có cơ hội vươn cao!
Thế nhưng Ovvens chưa kịp vui mừng. thì đã nghe Đồ Tiểu Uy nói tiểu đệ của hắn là người xảo ra, Owens tức giận không ngớt. chuyện nàv có phải do hắn làm đâu!
Nếu như Đồ Tiểu Uy chi là một thương nhân bán súng, thì hắn sè không sợ. nhung sau lung Đồ Tiểu Uy lại là một cong ty lính đánh thuê, một hắc bang như hắn sao có thể dám đắc tội?
Đồ Tiểu Uy vừa cúp điện thoại, thì Quách Khánh đã gọi tới. Tuy rằng Ovvens và Quách Khánh không có quan hệ gi. nhung mà một hắc bang lớn nhất Châu Á, thường có rất nhiều quan hệ với các Hắc bang ờ Châu Âu.
Cho nên Ovvens không dám chậm trễ, vội và lễ phép hòi thăm xem Quách Khánh có chuyện gì không, không nghĩ tới vẫn là chuvện mà Đồ Tiểu Uy nói với hắn! ovvens tức giận nồi trân lôi đình. thề là phải đánh tên thủ hạ kia thành đầu heo!
Hắn cười lấy lòng với Quách Khánh, nhung sau khi Quách Khánh cúp điện thoại, thì một loạt các hắc bang số 1. số 2...ờ Châu âu gọi điện thoại.
..Trên trán của Owens mồ hòi chày ròng ròng.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Hóa ra, trước khi Quách Khánh gọi điện thoại cho Owens, thì đã gọi điện cho lão đại của mấv hắc bang nàv từ trước, nhờ bọn họ gọi điện cho Owens.
Mà những lão đại hắc bang kia nghĩ. chuyện này cùng bình thường, tận dụng tranh thủ được mối quan hệ nào thì cứ làm. cho nên cũng đồng ý.
Quách Khánh thì không biết. thế nhưng Owens đà nổ phổi vì tức giận! Đặt điện thoại xuống, thấy không ai gọi nữa. hắn vội vã bấm số cho Curry!
"Hai mươi phút rồi! Tao nghĩ là mày nên thay đổi chủ ý, hối hận lúc này vẫn còn kịp!"
Curry nhìn đồng hồ đeo tay, vẻ mặt trào phúng nhìn tôi nói.
"Ha ha ha ha!" Thủ hạ của Currv cùng phụ họa cười theo ha hả.
Lúc nãy tôi gọi điện thoại là dùng Hán Ngữ. cho nên Curry và Mark đều không hiểu tôi đang nói cái gì.
Trong lòng tôi cũng tương đối bồn chồn. vì nếu như ờ Châu Á, thì Đồ Tiểu Uy và Quách Khánh có thể làm được. ờ đãv cũng làm được. nhưng trong vòng 30 phút thì có lẽ là hơi nhanh!
"Chúng ta đi thôi..." Mark nhìn tòi nhỏ giọng nói: "Bọn họ đều là phần tử của hắc bang đó!"
"Không sao đâu!" Tôi nhìn Mark cười một cái tự tin.
Rất mav, chưa tới 30 phút thời gian. điện thoại cho Curry đã vang lẻn! Curry không khỏi liếc mắt nhìn tôi, có một cảm giác bồn chồn dâng lên. Bởi vì người gọi tới là thủ lĩnh của bang Owens!
" Curry, màv là thẳng khốn kiếp. mày xảo trá với ai tao không cần biết. nhung mà mày lại dám xảo trá với người có thế lực nhất thế giới hiện này !Mày muốn chết nhưng tao còn muốn sống!"
Ovens tức giận mắng Curry làm cho màng nhĩ hắn vang lên ông ông.
"Ông chủ. ngài nghĩ sai rồi, tôi đâu có..." Curry ôm tâm lý may mắn hòi.
"Đánh rắm! Mày lại còn trợn mắt mà nói dối được sao? Được rồi, vậy thì mày chờ chết đi. tao không giúp được mày !" Owens giận dữ nói
"Lào bản. thực ra tôi lấy được 25 vạn từ trong tay một du khách Hoa hạ. chứ có làm gì đâu!"
Curry vẫn không tin Owens phẫn nộ là bởi vì tôi
"Mày cuối cùng cũng thùa nhận? Tao nói chính là người Hoa này, mày có biết hắn là ai không? Hắn là thủ lĩnh của Tam Thạch Bang, là ông chủ phía sau của công ty lính đánh thuê ở Châu Phi!"
Chvens gấm hét lên:
"Mày không phải là không muốn sống đó chứ? Mày muốn làm cho Đảng Bạch Mà chúng ta tiêu biến trên địa cầu này hả?"
"Cái gì..."
Curry nghe Owens nói xong, thiếu chút nữa ngớ ngẩn. làm sao có thể...
"Đừng cái gì, tao đang chạy tới chỗ mày, lập tức đem tiền tra lại người ta. Đối với người ta phải tôn kính! Những chuvện khác chờ tao tới rồi nói!" Owens ra lệnh.
"Dạ..." Curry chán chường nói.
"Chuyện nàv... Lưu tiên sinh..." Curry cúp điện thoại, lắp bắp nhìn tôi nói. đôi mắt của hắn tràn đầy ôn hòa. với hình tượng lúc nãy như là hai người khác nhau vậy.
"Thế nào. Curry tiên sinh. ông có thể cho tôi biết quyết định không? Là đánh tôi thành heo. hay là từ bi mở một con đường cho tôi?" Tôi mĩm cười nhìn Cuny, bình tĩnh nói.
Mark đương nhiên không biết nguyên do. nhìn thái độ của tôi như vậy, thì há mồm kinh ngạc. trên thế giới này lại có chuvện như vậy sao?
Nhưng mà hắn nghĩ. tránh được một hồi chuyện xấu như vậy, thì đã là rất tốt rồi.
"Lưu tiên sinh... Tôi... Thực ra lúc nãy tôi chỉ đùa mà thôi. tôi sao dám có ý thu tiền của ngài. để tôi trả lại!"
Curry nghe tôi nói như vậy, trong lòng lập tức bồn chồn. cố gắng nỡ nụ cười.
"Như vâỵ sao được chứ. đó là tiền đặt cọc. các người còn phải giúp tôi tìm người!" Tôi lắc đầu cười nói.
"Còn nhìn cái gì, tìm người, tìm người! Đẻ tôi phân phó thủ hạ đi tìm người!" Curry nghe xong vội vàng nói:
"Chỉ có một chút chuvện như vậy, đâu đáng lấy tiền chứ!"
"Được rỗi, anh cứ chăm chỉ làm việc, 50 vạn đó coi như là tiền phí đi!" Tôi không quan tâm tới tiền. chỉ lo lắng cho Dương Mân. một chút tiền như vậy, có đáng gì
Mark dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn tôi và Curry! Hắn không nghĩ ra. Curry lúc nãy còn đang vênh váo, hiện giờ lại có thể cúi đấu. Hóa ra tiii không phải là người bình thường, trong lòng lại càng hiếu kỳ về thân phận của tôi!
"Sao có thểnhưvậy..."
Curry còn đang nói. thì cửa phòng bị đẩv ra. một người đầu hói vọt tới, sau khi nhìn thấy tôi, lập tức chắp tay nói:
" Xin chào Lưu Lỗi tiên sinh. tòi là Ovvens người phụ trách Bạch Mã Đảng, thủ hạ của tôi không biết thân phận của ngài. đã đắc tội rỗi!"
Tôi cũng vội vàng đứng dậy và hắn bắt tay hắn. dù sao đây cũng không phải là địa bàn của tòi, đồng thời tôi còn chuyện phải nhờ người, nên cũng không thể tỏ ra kiêu ngạo thái quá.
"Xin chào. Owens tiên sinh."
Nói tới đâv tôi liếc mắt nhìn Curry. phát hiện hắn cũng đang nhìn tôi!
Tam Thạch Bang cũng chỉ lớn mạnh từ một tiểu bang phái thu phí bảo hộ. cho nên tôi cũng không phản cảm với cách làm của Curry!
Bây giờ nhìn thấv hắn nhưvậv, tôi cũng không muốn làm tuvệt hi vọng của hắn. dù sao tôi cũng cằn người tìm kiếm Dương Mân. để cho hắn một con đường, hắn sẽ nổ lực hơn rất nhiều
Vì vậy tôi nhìn Owens nói: "Ha hả. Owens tiên sinh nói quá lời, tôi chi là cùng Curry tiên sinh nói chuvện làm ăn. lúc này chi là không hợp ý thôi, phải không, Curry?"
Curry thấy tôi nói như vậy sao không hiểu tôi cho hắn một con đường để lùi. lặp tức cảm kích liếc mắt nhìn tôi, sau đó nói:
"Đúng vậy, tôi với Lưu tiên sinh đang trò chuvện. đương nhiên là trong làm ăn thì phải có lúc không hợp ý."
Owens biết rõ tình huống không phải như vậy, thế nhung nếu tôi đã không truy cứu. thì hắn lại càng vui vè, bèn nói:
"Lưu tiên sinh. xem ra là tôi hiểu lẩm! Ha hả. Curry, Lưu tiên sinh đường xa tới tìm bằng hữu. tiền chúng ta sẽ không nhận. có thể làm việc cho Lưu tiên sinh. là vinh hạnh của chúng ta!"
Curry vừa định tra lời. tôi vội vàng khoát tay áo nói: "Chuyện này
Owens tiên sinh không cần quan tâm như vậy, người ta nói vạn mà quy nhắt, tôi nhờ Curry làm việc, đương nhiên phải tra thù lao rồi"
"Chuyện này không tốt lắm đàu..." Owens cũng muốn kiếm tiền, tiền thì làm gì có ai chê!
"Không sao đàu. Owens tiên sinh. tiền đối với tòi không quan trọng, ông còn không hiểu điều nàv hay sao?" Tôi cười cười nói.
"Đúng vậy, là tôi hẹp hòi! Vậy được. nếu Lưu tiên sinh đã hào sảng, tôi cũng không thể không nể tình. tôi đảm bảo bọn Curry sẽ nổ lực làm việc!" Owens gật đấu nói với tôi một câu hứa hẹn.
"Đó là nhất định rồi! Nếu Lưu tiên sinh nể tình. tòi cũng không thể lòng tham không đáv. chi cẩn số tiền đặt cọc là đủ rỗi, không cần phải đưa thêm nữa!" Curry lặp tức lên tiếng. nói.
Tòi cũng không kiên trì, chi cần hai bên đồng ý là được rồi.
Lúc này Mark nghe càu chuyện của chúng tôi như lọt vào sương mù. tại sao chi trong chốc lát nhu vậy mà mọi việc lại biến chuyển!
Dưới sự đốc thúc của Owens. tắt cả thành viên của đảng Bạch Mã điên cuồng hoạt động, tấắt cả bang chúng đều được phái tới những khách sạn xung quanh tra người
Đôi khi những thành viên áp chót của bang làm việc. kết quả lại cao. vì họ là những người tiếp cận với cuộc sống của người dân.
Trong lúc nhất thời. ở tất cả các khách sạn của Venice, đều thấy thân ảnh của đảng Bạch Mã ông chủ các khách sạn này còn tường, 3 người Hoa này bị Bạch Mã đảng phát lệnh truy nã!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cha của Dương Mân là Dương Hùng đang ở quầy mua bán của khách sạn mua thuốc lá, thấv mấy người mặc áo đen nhiều lần nói tới mấy người Hoa hoa gì đó. sau đó lại có một cô gái liếc mắt nhìn Dương Hùng.
Dương Hùng không biết tiếng Ý, đương nhiên là không hiểu họ nói cái gì, nhưng kinh nghiệm nhiều năm cho hắn biết. ra ngoài là phải cẩn thận. cái nhìn của cô gái kia không có ý tốt!
Dương Hùng nhanh chóng nghĩ. bọn họ nói như vậy, nhắt định là có liên quan tới mình!
Nghĩ tới đâu, Dương Hùng không dám chậm trễ, vội vàng trở về phòng, đem sự tình nói cho Lý Tiểu Hồng và Dương Mân!
Dương Mân cũng hiểu chuvện có sự kỳ quái. chẳng nhẽ đây là một hắc điếm! Vì vậy Dương Mân quvết định đi dò xét. sau đó mới quyết định.
Khi Dương Mân đi tới đại sảnh dưới lầu, ờ rất xa đã nghe thấy quản lý và mấy người áo đen nói chuyện!
Dương Mân vội vã nấp sau một cây cột. nghiêng tai. cố gắng nghe bọn họ nói chuyện.
Bởi cách khá xa. cho nên Dương Mân nghe không được rỗ, thế nhung cũng mơ hồ nghe được bọn họ nói mấy chữ "Ba tên người Hoa. hai nữ một nam..." điều nyv làm cho Dương Mân hoảng sợ!
Cả cái khách sạn này chỉ có bọn họ là người Hoa. đồng thời lại vừa vặn hai nữ một nam. chẳng nhẽ bọn họ định gây bất lợi cho mình?
Dương Mân đà đọc những tin tức kiểu như người du lịch nước ngoài đột nhiên biến mất. mà dọa người nhất chính là chuvện. có một thiếu nữ bị cắt hết chân tay, biến thành người điên còn sau đó còn bị treo trưng bày!
Nghĩ tới những chuyện này, Dương Mân nổi da gà, mình chỉ còn sống được mấy tháng, thế nhưng trước khi chết. cũng không muốn bị người ta hãm hại!
Nghe đến đó. Dương Mân không cần nghe tiếp. vội vã xoay người trở lại phòng mình. rồi đem sụ tình đơn giản nói lại cho cha mẹ mình một lần.
Lý Tiểu Hồng nghe xong thì sợ hãi vô cùng. chỉ có Dương Hùng là tương đối trấn định. ba người hợp lại tính. mới tới đây không lâu, hóa ra lại bước chân vào một cái Hắc điếm!
Nhà của Dương Mân không phải là giàu có gì. Dương Mân mấy năm nav kiếm được tiền, nhưng cũng không phải là nhiều, cho nên sau khi tính toán cần thận. mới quyết định Venice chính là trạm thứ nhất. Khi tới nơi rồi chỉ tìm những khách sạn phổ thông, ý là tiết kiệm cho chuyến đi
Còn về tiền đặt cọc trong khách sạn. thì ba người đà quyết định bỏ. dù sao tính mạng vẫn là quan trọng nhất! Vi vậy, cả nhà Dương Mân thu thập hành lý, chuẩn bị rời khỏi khách sạn
Ba thành viên bạch mã đảng nhận được mệnh lệnh của Owens, là tới khách sạn thuộc địa bàn của mình điều tra. Khi bước chân tới một khách sạn tên là là Holidav Evening, thì đã là nơi cuối cùng.
Vốn bọn họ không nghĩ là ở đâyv có. nhung vi để chắc chắn. nên đành đi vào!
Khi bọn họ nghe cò gái tiếp tân ở đại sảnh nói chuyện hàm hồ. thì bọn họ biết là có điều gì đó không bình thường, cho nên mới bảo cô gái kia gọi quản lý ra
Quản lí cũng không dám đắc tội bọn họ. khi nghe bọn họ hỏi về 3 người Hoa. thì quản lý cũng tra lời thực.
Đắc tội với những người này. hậu quả còn kinh khủng hơn là đóng cửa khách sạn!
Khi biết trong khách sạn này có 3 người Hoa. thì mấy tên nàv hung phấn vô cùng. đây đúng là cơ hội lặp công chuộc tội!
Sau khi biết được tin tức này, bọn họ lập tức đối chiếu với lý lịch trong khách sạn. khi thấy không khác gì so với những gì Owens cung cấp. thì ba người phá lên cười tại chỗ!
Nhiệm vụ lần này vô cùng quan trọng, Owens đà tuyên bố ai hoàn thành nhiệm vụ lần nàv, thì sẽ thăng cho người đó lên làm đấu mục một phố!
Xem ra công lao nàv không ai đoạt được rồi, cho nên ba người vội vã gọi điện thoại cho Owens báo tin mừng!
"Ông chủ. chúng tôi đã tìm được 3 người Hoa này, bây giờ chúng tôi phải làm gì?" Trong ba người, thì chỉ có lão William là tương đối lịch làm. hắn nói.
"Tìm được rồi? Vậy thật sụ là quá tốt!" Owens nghe xong cũng vô cùng vui vẻ: "Các người hiện đang ở đâu?"
"Ở khách sạn Holidav Evening." William hồi đáp.
"Được. các người chờ ở đó, tôi sẽ lập tức tới ngay, đồng thời xem bọn họ có ở trong khách sạn hay không!" Ovvens ra lệnh.
"Có cần tôi khống chế bọn họ không?" William hởi.
Owens nghe William nói thì trầm ngâm. hắn nhìn về phía tôi, đem ý của William lặp lại một lần.
Tôi không muốn cho mấy người Dương Mân phải sợ. vì vậy nói: "Âm thầm giám thị!"
"Âm thầm giám thị!" Owens ra lệnh.
"Ông chủ. chẳng nhẽ không cần chúng tôi xuất thủ giáo huấn bọn họ?"
William tranh công nói.
"Hỗn đản. giáo huấn cái rắm. bọn họ là người quan trọng, không những không được giáo huấn, mà còn phải âm thẳm bảo vệ họ!" Owens mắng.
"Dạ.-ông chủ..."
William vỗ mông ngựa. lại hóa thành sờ *** ngựa. cho nên hắn có chút uể oải. vốn hắn cho rằng, những người này đắc tội õng chủ của mình. nhưng mà hóa ra lại không phải
William hòi rõ ràng số phòng của Dương Mân. sau đó mang theo hai người khác lên lầu. Khách sạn nàv không lớn. nên không có thang máy chỉ có một cái cấu thang duy nhất!
Cũng bởi vì như vậy, nên Dương Mân mới không có cơ hội trốn được lần nữa.
Khi mấv người William lẻn lầu. thì cả nhà Dương Mân đang xuống lầu
Để không làm cho người khác phát hiện. Dương Mân cố ý ngụy trang một chút. mặc toàn âu phục. đầu còn đội thêm mũ!
Nhìn ba người áo đen đi lên lẩu, Dương Mân và Dương Hùng vô cùng khẩn trương, nhưng cùng không có cách nào. chi đành mạnh dạn đi tiếp. giấu nỗi sợ của mình xuống, trong lòng âm thầm cầu nguyện, không có chuyện gì là tốt nhất!
Lý Tiểu Hồng không biết gì. nhung đối với họ thì như vậy là tốt nhất. chỉ có vậy mới làm cho Lý Tiểu Hồng được tự nhiên.
Bọn William chi liếc mắt nhìn họ. không chú ý nhiều, dù sao thì khách sạn có khách nhân là chuyện thường.
Khi hai đoàn người đi qua nhau, trái tim của Dương Mân đập nhanh vô cùng. nhung dù sao cùng phải nhịn xuống.
Khi William lên trên. thì coi như nguv hiểm đã được giải tỏa. Dương Mân và Dương Hùng đều âm thầm thở dài một hơi.
Nhung khi cả nhà Dương Mân. quản lí đại sảnh đột nhiên hô một tiếng nói: "Dương tiên sinh, gia đình các người muốn đi hay sao?"
Dương Mân tim đập mạnh một cái. khẩn trương tới mức suýt nữa thì phát bệnh. Dương Hùng âm thầm hối hận. mắt thấy sắp thành công. nhưng lại thua trong tay một người!
Nhung mà trong đại sảnh đâu chỉ có một mình bọn họ. tốt nhất là nên giả vờ tiếp.
Nghĩ tới đây, Dương Hùng làm bộ như không có chuyện gì. nhìn quản lí đại sảnh gặt đầu nói:
"Đúng vậy, đi ăn cơm. lập tức trở vê!"
"Ăn cơm thì phải ra ngoài làm gì. tới đây, tôi dặn nhà bếp làm cho các vị!" Quản lý đại sảnh đương nhiên không tin Dương Hùng nói. hắn vừa rồi đã nhìn thấy Dương Mân lén lút xuống lầu. trực giác nói cho hắn biết. cả nhà Dương Mân đang chuẩn bị rời đi!
KỲ thục quản lí đại sảnh cũng không muốn xen vào việc của người khác. thế nhưng nếu như những người này ở trước mặt mình trốn đi, thì Bạch Mã đảng sẽ đổ tội lên đầu mình! Đẻ tránh tội, hắn đành phải "thiện ý" nhắc nhỡ một chút!
Mấy người của bạch mã đảng đều không phải người ngu. nghe được quản lí đại sảnh nói như vậy, lập tức xoay người nhìn 3 người nhà Dương Mân.
Nghe thấy quản lý đại sảnh gọi người kia là Dương Tiên sinh. Lẽ nào đây chính là người mà họ muốn tìm!
Nghĩ tới đây. William không còn nhỡ tới càu "âm thẩm bảo hộ" mà Owens nói. Hét lớn:
"Mày đứng lại đó cho tao!"
Gia đình Dương Mân đà biết những người này tới vì họ. cho nên thấy William nói. Dương Hùng lặp tức kéo Dương Mân và Lý Tiểu Hồng chạy ra ngoài cửa!
Quản lý đại sảnh cũng không ngăn cản. mà chi đơn giản hét lớn: "Dương tiên sinh. các người có việc gì vậy? Có gì không ổn à?"
"Bắt bọn họ!"
William nhìn hai người thủ hạ ra lệnh. ba người sải bước đuổi theo.
Dương Hùng phải kéo hai người, nên tốc độ không được tốt lắm. chạy được một đoạn thì chậm lại.
Mà ba người William. tuy rằng không phải là kiện tướng thể dục thể thao. thế nhưng là thành viên của Hắc bang, nên rất nhanh chóng đuổi kịp 3 người nhà Dương Mân!
Tim của Dương Mân chịu không nồi. chạv được vài bước. thì dừng lại.
Dương Hùng và Lý Tiểu Hồng không còn cách nào khác. đành phải dừng
lại bên người của Dương Mân.
"Các nguơi muốn làm gì!" Dương Hùng nhìn ba người William lớn tiếng hỏi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
"Ông nói cái gì?"
William không hiểu Hán Ngữ. thở hổn hển nhìn Dương Hùng hỏi.
Dương Mân biết nói tiếng Ý, thây William đuổi tới nơi rồi, mà không đánh. vì vậy thử hỏi:
"Các người đuổi theo chúng tôi làm gì?"
William nghe hiểu. thì lập tức vui mừng! Lúc này hắn đuổi theo tới đây, thì mới nghĩ ra, ông chủ mình bảo là âm thẳm theo dõi, không thể lộ diện.
Nhưng mà giờ đã lộ diện rồi, hơn nữa còn kinh động tới bọn họ. thì hắn lại phát sầu.
Bây giờ hắn không biết làm sao. hay là mạnh mẽ khống chế bọn họ, hay thả bọn họ đi, William đang buồn vì ngôn ngữ không thông, nhưng không ngờ trong số họ lại có người biết nói tiếng Ý.
Vì vậy William vội vàng đáp:
"Các người chạy làm gì. tôi không có ác ý!"
Dương Mân nghĩ thầm, ngươi không có ác ý? Làm gì có ai tin tưởng, không có ác ý, thì lén lút theo mình làm gì?
"Nếu không có ác ý, tại sao lại đuổi theo chúng tôi?" Dương Mân hỏi ngược lại.
"Chúng tôi đúng là không có ác ý, chi là ông chủ của chúng tôi muốn gặp ba vị!" William giải thích.
"Ông chủ của các người? ông chủ của các người là của ai? Chúng tôi không quen!" Dương Mân nói:
"Chúng tôi chỉ khách tới du lịch. các người có nhận nhầm không?"
"Không nhầm. không nhầm. chính là ba người các vị!" William nói:
"Tôi còn biết các người là Dương Mân. Dương Hùng, Lý Tiểu Hồng, cô xem. tôi nói có đúng không?"
Dương Mân nghe vậy thì lòng mà nhăn tít lại! Xem ra chuyện nàv không đơn giản như mình tưởng tượng. Đối phương biết rõ mình như vậy. hiện giờ lại giữ mình. không biết là định làm gì?
"Ông chủ của các người tìm chúng tôi? Tòi và các người không quen. lại không biết ông chủ của các người là ai. Anh thấy trên đường này không động thủ được. nên mới lừa chúng tôi đi chồ khác. đúng không?" Dương Mân cười lạnh nói.
"Tiểu thư. cô hiểu nhầm rồi. chúng tôi không có ý như vậy!" William cười khổ nói:
"Không sợ nói cho cô biết. Chúng tôi chính là thành viên của bạch mã đảng ở Venice. Nếu như chúng tôi muốn bắt người, thì ban ngày cũng có thể ra tay! Tuy rằng làm như vậy không tốt. nhưng mà cùng không có ai dám chỏ mõm vào đâu."
William nhìn thấy Dương Mân không tin cho nên ra hiệu cho thủ hạ của mình. hai người thủ hạ lập tức hiểu ý.
Một tên thủ hạ lấy súng ra. chĩa vào người tên khác. tên kia thây vậy hô lớn: "Người đâu cứu mạng, có phần tử hắc bang trả thủ!"
Sau khi hò hai câu. quả nhiên là không có ai dám chỏ miệng vào. mà còn lùi sang hai bên.
"Được rồi!"
William phất phất tay ý bảo hai người thủ hạ dừng ở đây. Sau đó nhìn Dương Mân nói:
"Thế nào. cô bây giờ tin chưa? Tuy rằng ở đây ai cũng có tinh thần trượng nghĩa, nhung mà đứng trước mặt hắc bang, hạn họ sẽ chọn cách né tránh, bởi vì hắc bang không giống như bình thường. Nếu như họ can thiệp vào công việc của hắc bang, sẽ bị hắc bang tra thù toàn diện. Cô đã hiểu chưa. chúng tôi không có ác ý, chi là ông chủ của chúng tôi muốn gặp các người thôi!"
"Vậy... Vậy cũng không được!" Dương Mân có vài phần tin William nói.
Thế nhung vẫn còn có chút nghi hoặc. dù sao mình cũng là lần đầu tiên tới Italia. Ở bên này đâu có quen ai. đồng thòi cũng đâu có quen ai ở đây, huống chi người ta còn là ông chủ của hắc bang?
"Ông của các người tên gì?"
"Owens." William nói:
"Giờ các người đã hiểu. nếu như các người đi, thì ông chủ chúng tôi sè giết tôi!"
"Owens?"
Dương Mân lắc đầu. nàng chưa nghe qua cái tên nào như vậy, nên đành nói: "Vậy thì chúng ta ở đây chờ. bảo ông chủ các người tới đi!"
Dương Mân nghĩ thầm. tuy rằng ờ đây cùng không an toàn. nhung so với việc đi cùng bọn họ. thì vẫn tốt hơn!
"Tiểu thư. tôi cũng không yêu cầu cô phải đi với chúng tôi, ông chủ của chúng tôi lập tức tới ngay!"
William cười khổ nói:
"Chúng ta cùng nhau đi tới trước cửa khách sạn chờ đi!"
Dương Mân suy nghĩ một chút. Gật đầu đáp ứng! Có khi bọn họ thực sự không có ác ý gì, bởi vì nhìn thấy họ cùng khách khí!
Cho nên Dương Mân đem cách nghĩ của mình. nói cho Dương Hùng, Lý Tiểu Hồng một lần. Dương Hùng tán thành cách nghĩ của Dương Màn.
Nếu như bọn họ muốn bắt người, thì ờ đây cũng có thể bắt. chẳng bằng cứ tin họ một lần. tránh cho việc không đáng có xảy ra.
William quả nhiên vô cùng khách khí. mời cả nhà Dương Mân về cửa khách sạn. Dương Mân sợ trong tửu điếm đã bố trí mai phục. nên kiên trì đứng ở cửa. William cùng không ép. chi cần bọn họ không chạy trốn là được rồi
Sau khi biết địa điểm. tôi, Mark và Owens lên xe, cùng nhau chạy tới khách sạn Holidav Evening.
Trên đường, Mark rốt cục nhịn không được hỏi: "Lưu tiên sinh, anh làm cái gì vậy?"
"Tôi a? Ha hả. tôi là một thương nhân. chi làm ăn nhỏ thôi." Tòi cười nói:
"May mà có ông chủ Owens nể mặt. nếu không tôi cùng chẳng biết làm thế nào."
"Lưu tiên sinh thật biết nói đùa. nếu như ông làm ăn nhỏ. thì chúng tôi phải đi ăn xin rồi! Ai nể mặt ai. được làm việc cho ngài. còn là vinh hạnh cho chúng tôi!" Owens nói.
Mark nghe xong sửng sốt. lúc nãy hắn đã cảm thấy tôi không đơn giản. bây giờ nghe Owens nói như thế. càng thêm khẳng định thân phận của tôi không bình thường!
Tôi cũng không muốn nói nhiều, đành chutển chủ đề của câu chuyện nói: "Được rồi Owens, Mark là người không tệ, hiện giờ đang lái taxi sau này ông chiếu cố một chút!"
"Không thành vấn đê!" Ovvens lặp tức đáp ứng nói
"Tôi sẽ nghĩ biện pháp cho hắn lên làm giám đốc cái công ty taxi này!"
Mark vừa mừng vừa sợ. Owens là ai hắn đương nhiên biết, lời nói của Owens có khi chính quvền còn phải nghe, hắn đã nói như vậy, thì mình chắc chắn sẽ phát đạt!
Nghĩ tới đây. Mark vội vàng nói nói cám ơn: "Cảm tạ ngài. cảm ơn ông chủ Owens!"
"Ha hả. cám ơn tôi làm cái gì. nên cám ơn Lưu tiên sinh ấy! Tôi cũng chỉ mong sau này Lưu tiên sinh chiếu cố nhiều hơn tôi!" Owens nói có hàm nghĩa.
"Cảm tạ ngài. Lưu tiên sinh!" Mark nói.
Tôi khoát tay áo ý bảo không cần, tôi đương nhiên biết Owens mượn cơ hội. muốn có được chỗ tốt từ trong tav tôi mà thôi!
Nhưng mà thấy Ovvens làm việc tận tụy, quan trọng nhất là tìm được Dương Mân cho tôi, nên tôi nói:
"Không thành vấn đề."
Chiếc xe nhanh chóng chạy tới trước cửa khách sạn Holidav Evening.
Cách rất xa. tôi đã nhìn thấy Dương Mân! Một đoạn thời gian không gặp.
Dương Mân gầy hơn trước đây không ít. điều nàv làm cho tôi chua xót!
Tôi không để ý tới xe đang chạy, kéo cửa xe, nhảy ra ngoài, chạy tới chỗ Dương Mân!
Mark và Ovvens hoảng sợ, nhung mà thấy tôi vừng bước chạy như bav, thì cũng yên tâm.
"Dương Mân!" Tòi vẫy tay lớn tiếng kêu lẻn.
Dương Mân nghe được thanh âm của tôi, thì ngẩng đẩu nhìn về hướng của tôi, trong mắt hiện lên vẻ hỗn loạn không thể tin tưởng, Dương Mân vô ý thức dụi dụi mắt!
Nằm mơ, nhất định là vậy rỗi, nghĩ nhiều quá. nên thỉnh thoảng cũng bị ám ảnh! Dương Mân lắc đầu.
"Dương Mân. là anh đây!" Tôi thấy Dương Mân vừa thở dài lại vừa lắc đẩu. không đáp lại, nên vội vàng gọi tên một tiếng nữa!
"Mân Mân. Tiểu Lưu tới tìm con!" Lý Tiểu Hồng cũng không nhận ra mình không phải nằm mơ. nên nhắc nhỡ con gái mình.
"Cái gì? Là thật?"
Dương Mân vội vã mỡ trừng hai mắt. dùng sức nhìn về phía tôi. thấy thân hình của tôi không biến mất thì nét mặt trờ nên vui mừng. Nhưng mà chỉ trong nhát mắt. đà bị bao phủ bởi sự thống khổ!
Lấy sự thông minh của Dương Mãn. thì đương nhiên hiểu được chuyện này, nàng không để lại tin tức. chỉ là không muốn liên lụy tới tôi mà thôi!
Vì vậy, nàng cố nén năng động trong lòng, đứng im không nhúc nhích.
"Mân Mân. con còn làm gì vậy? Còn không mau chạy qua đó!" Lý Tiểu Hồng không hiểu. nói.
"Không được. con và hắn đã chia tay." Dương Mân nhàn nhạt nói.
Lúc nàv tôi đã chạy đến bên người Dương Mãn. nói: "Dương Mãn. anh rốt cục cũng tìm được em rồi, lần này. anh tuyệt đối không cho em đi!"
"Lưu tiên sinh. ông nói cái gì vậy, xin tự trọng, tôi đi đâu. không có nghĩa vụ phải cho ông biết, càng không thể nói tới chuyện, ông không cho tôi đi!" Dương Mân ngẩng đầu nhìn tôi. biểu tình vô cùng lãnh đạm.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius