Thanh Phong Tu Tiên Lục
Tác giả: Khoái Nhạc Đích Bi Kịch Quyển 2: Sơ Nhập Tu Chân
Chương 92: Thanh Vân Phi Thiên.
Nhóm dịch: NghichThien
Nguồn: Sưu Tầm
“Đại Phong huynh, huynh cuối cùng cũng ra rồi. Lần này ở tiếp mấy hôm?” Nói chuyện phiếm với Nhậm Thanh Phong mấy câu, cuối cùng Phạm Đại cười nói, đồng thời nhơ tay nhanh chóng bố trí vùng chặn cách âm.
“Dừng lại ở đây” Nhậm Thanh Phong mỉm cười nói, nói dứt lời, khí thế lớn mạnh của tu sỹ hậu kỳ trúc cơ đột nhiên phát ra, đồng thời bàn tay phải nhanh như chớp đã cắt ngang gáy của Phạm Đại.
Lúc đó, Phạm Đại nghiêng người về phía Nhậm Thanh Phong, lại đang bố trí vùng chặn cách âm, làm sao ngờ được rằng Nhậm Thanh Phong lại đột ngột ra tay!
Cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ như vậy, trong khoảnh khắc cảm giác thấy bất ổn Phạm Đại lại không hề nảy ra ý nghĩ phản kháng. Hơn nữa, sự việc xảy ra quá bất ngờ, trước đó Phạm Đại không hề có sự phòng bị. Cho nên với việc ra tay nhanh chóng của Nhậm Thanh Phong, Phạm Đại không kịp phát ra bất cứ âm thanh và động tác nào, chỉ thấy trước mắt tối sầm, toàn thân đổ sụp xuống.
Thấy Phạm Đại ngã sụp xuống đất, Nhậm Thanh Phong nở nụ cười mãn nguyện, vội vàng nhấc Phạm Đại đang hôn mê bất tỉnh lên, chạy nhanh vào trong hang động. Một lát sau, Nhậm Thanh Phong đã khoác lên mình quần áo của Phạm Đại, sau đó hơi trầm ngâm, rồi thu lại mặt nạ trên mặt. Sau cùng lấy tu vi trung kỳ trúc cơ, nhanh chóng chạy đến phía trước vùng cấm ở bên ngoài núi.
Trước tiên Nhậm Thanh Phong dùng thần thức lướt qua một lượt, kết quả phát hiện thấy hai tu sỹ giám sát đang ngồi ủ rũ ở bên ngoài núi. Nhậm Thanh Phong liền không dừng lại, nắm chặt ngọc bài màu trắng trong tay, hơi động linh lực, một đường sáng màu trắng nhanh chóng được đánh về phía vùng cấm trận pháp ở bên ngoài núi.
Sau một trận dao động linh khí nhẹ, quang cảnh vùng cấm đã thay đổi, đồng thời Nhậm Thanh Phong cũng nhanh chóng đi ra khỏi vùng cấm của núi nhỏ. Khi ra khỏi vùng cấm đó, Nhậm Thanh Phong không nói câu nào, khởi động Ngự Phong Quyết, cúi đầu nhanh chóng chạy thẳng về phía chỗ cho thuê linh thạch.
Giữa hai vị tu sỹ giám sát tu vi trung kỳ Trúc Cơ có một chút khoảng cách. Nhậm Thanh Phong thuộc hậu kỳ trúc cơ cũng không nắm chắc có thể giết chết hai vị tu sỹ đó trong nháy mắt. Để đảm bảo việc rời đi an toàn hơn, lúc này Nhậm Thanh Phong cũng chỉ có thể lặng lẽ trốn thoát.
“Sao hôm nay Phạm Đại lại đi vội vàng như thế nhỉ? Cũng chẳng thèm chào hỏi gì hai anh em ta! Điều này chẳng giống chút nào với tác phong hàng ngày của Phạm Đại cả?” tu sỹ giám sát đứng gần núi hơn nghi ngờ hỏi.
“Có thể gã đó có việc gì đó, cho nên phải tranh thủ thời gian! Huynh không phát hiện ra rằng hôm nay gã đó ra ngoài muộn hơn bình thường hay sao?” Một tu sỹ giám sát khác đứng xa hơn cho rằng.
Khoảng cách giữa hai tu sỹ giám sát này tương đối xa, nếu nói chuyện thì lại giống như hai người đang ở trước mặt nhau vậy.
“Chính xác, gã Phạm Đại này như thế nào không hề liên quan đến chúng ta, nhiệm vụ chính của chúng ta chính là trông chừng Nhậm Thanh Phong ở trong động phủ núi nhỏ!” tu sỹ giám sát đứng gần hơn nhìn quanh vùng cấm ở núi nhhỏ đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh rồi nói.
“Yên tâm đi, có Hà Quang Phù ở đây, chỉ cần Nhậm Thanh Phong đó vừa bước ra, thì có thể lập tức đi thông báo cho Thiếu chủ. Thiếu chủ sẽ cử tu sỹ tiền bối kỳ linh tịch đến đây để giúp đỡ.” Tu sỹ giám sát đứng ở xa hơn đưa ra một lá bùa Hà Quang Phù nói.
“Còn cần phải dùng đến bùa Hà Quang Phù sao? Có tu sỹ kỳ luyện khí như hai chúng ta ở đây, thì có thể dễ dàng giết chết rồi!” Tu sỹ đứng gần nhìn vào trong núi nhỏ yên tĩnh, nói có chút xem thường.
Nói dứt lời, hai vị tu sỹ giám sát lại tiếp tục canh giữ một cách ủ rũ.
“Hai vị đạo hữu, có nhìn thấy huynh trưởng của tại hạ Phạm Đại qua đây hay không?” Lúc đó trời gần trưa, Phạm Nhị trên người mặc áo vàng hình dáng tương tự , vội vội vàng vàng chạy đến khu vực gần núi hỏi.
“Phạm Đại?” hai vị tu sỹ nhìn nhau, khuôn mặt liền biến sắc. Sau đó hai vị tu sỹ giám sát này cũng không thèm để ý đến Phạm Nhị còn đang ngờ vực, bóp chặt bùa Hà Quang Phù trong tay, cuối cùng nhanh chóng đuổi theo hướng cửa bắc gần nhất.
………
Vào buổi trưa hai ngày sau đó, ở phía cuối chợ Bạch Thủy, hội trường buổi đấu giá tầng hai lầu Vạn Bảo.
“Vật phẩm thứ mười trong buổi đấu giá lần này là Thanh Vân Phi Thiên, pháp khí thượng phẩm chuyên dùng để bay. Pháp khí Thanh Vân này thích hợp với những đạo hữu ở trên kỳ trúc cơ, ngồi lên giống như cưỡi mây lướt gió, cưỡi lên cảm thấy thoải mái, tốc độ cực nhanh. Giá khởi điểm là một viên linh thạch thượng phẩm, cơ hội hiểm có, những vị đạo hữu hữu ý, xin mời hãy đưa ra giá!”
Vị tu sỹ chủ trì trên sàn phía trước hội trường buổi đấu giá, nhấc một pháp khí hình dáng như đám mây với ánh sáng xanh lưu chuyển kích thước bằng bàn tay, nhìn xuống các vị tu sỹ dưới khán đài, mặt mày hớn hở cao giọng nói.
“Một trăm mười viên linh thạch trung phẩm”.
“…..”
“Một trăm bốn mươi viên linh thạch trung phẩm”.
Tu sỹ dưới khán đài hơi hỗn loạn, tuy nhiên lại chỉ có lác đác một vài tu sỹ đưa ra giá. Một lát sau, cuối cùng giá cả về cơ bản đã ổn định được.
“Một trăm năm mươi thỏi linh thạch trung phẩm”. Đúng lúc tu sỹ chủ trì chuẩn bị tuyên bố vị chủ nhân cuối cùng của pháp khí, thì trong hội trường buổi đấu giá, Nhậm Thanh Phong đứng ở trong góc cao giọng nói.
Buổi sáng hôm trước, sau khi đã đánh ngất xỉu Phạm Đại, Nhậm Thanh Phong phát hiện ra, trong túi dự trữ của Phạm Đại lại chỉ có mấy chục viên linh thạch hạ phẩm, hai tấm ngọc bài, hai khối ngọc đồng công pháp thông thường. Còn linh thạch trung phẩm và pháp khí thuyền vàng, toàn bộ đều không biết tung tích. Quá thất vọng, Nhậm Thanh Phong đành cầm lấy linh thạch hạ phẩm, khoác lên người quần áo của Phạm Đại, rời khỏi động phủ trong núi nhỏ.
Tránh khỏi sự tra tìm của tu sỹ giám sát, Nhậm Thanh Phong tìm một góc không người, nhanh chóng cởi bỏ áo khoác vàng của Phạm Đại, sau đó tìm một quán trọ trong thành để ở.
Chỉ đến buổi sáng ngày hôm nay, Nhậm Thanh Phong mới đến kịp buổi đấu giá ba ngày một lần ở lầu Vạn Bảo. Hơn nữa đợi bằng được pháp khí phi hành thích hợp với bản thân như thế.
“Được, nếu không có vị đạo hữu nào ra giá cao hơn, thì Thanh Vân Phi Thiên sẽ thuộc về vị đạo hữu này!” Cùng với việc đưa ra giá của Nhậm Thanh Phong, tu sỹ trong hội trường đều trở nên lặng yên, cuối cùng tu sỹ chủ trì gõ tiếng búa quyết định, rồi nói.
Một pháp khí thượng phẩm không thể dùng để tấn công, chỉ có thể dùng để bay, một trăm bốn mươi viên linh thạch trung phẩm chính là giá cao nhất trong mắt của các vị tu sỹ này. Lúc này Nhậm Thanh Phong lại đưa ra giá một trăm năm mươi viên linh thạch trung phẩm, các vị tu sỹ khác tự nhiên đều không muốn tiếp tục tham gia tranh giành nữa.
Sau khi đã biết mình đã đấu giá thành công, Nhậm Thanh Phong như thường lệ bước lên sàn cao phía trước, nhanh chóng thanh toán linh thạch, tiếp sau đó thu hồi Thanh Vân Phi Thiên một cách mềm mại khéo léo, sau cùng liền rời khỏi hội trường buổi đấu giá.
Trên đường đi ở trong chợ lại tùy ý xem, Nhậm Thanh Phong liền quay về phòng trọ. Một trăm năm mươi viên linh thạch thực sự không hề nhiều, mà lại có thể mua được một pháp khí phi thiên chuyên dùng để bay. Lại đang ở trong thành Bạch Thủy đang nghiêm cấm đánh nhau, cho nên Nhậm Thanh Phong không hề lo lắng, sẽ bị các vị tu sỹ cấp cao có ý cướp đoạt theo dõi.
Nói với người phục vụ đừng cho người khác làm phiền, sau đó đóng cửa phòng lại, Nhậm Thanh Phong liền ngồi lên trên ga trải giường, lấy Thanh Vân Phi Thiên ra, bắt đầu chích máu luyện hóa.
Cứ bế quan không ra ngoài như vậy, Nhậm Thanh Phong đã ở liền trong phòng trọ mấy ngày liền, chỉ đến sáng sớm ngày thứ bảy, Nhậm Thanh Phong mới xuống lầu để thanh toán, sau đó rời khỏi theo hướng cửa thành gần nhất.
Hôm đó khi rời khỏi động phủ vừa thuê đó, Nhậm Thanh Phong muốn đi đến nhà họ Lý để gây chút phiền phức. Chỉ khi đến khu vực gần nhà Lý gia thì mới phát hiện thấy xung quanh nhà họ Lý không chỉ đã bố trí trận pháp phòng hộ cấp cao, mà những tu sỹ cấp cao ra vào đó cũng không hề ít.
Tất cả đều không phải là những người mà Nhậm Thanh Phong bây giờ có thể đối phó được, hơn nữa trong thành Bạch Thủy lại không tiện gây ra động tĩnh lớn như vậy, Nhậm Thanh Phong đành phải quyết định, sau này sẽ quay trở lại thành Bạch Thủy để gây phiền hà cho Lý Kiệt kia.
Sau khi tiến đến hậu kỳ trúc cơ, tốc độ thi triển Ngự Phong Quyết của Nhậm Thanh Phong cũng thay đổi nhiều. Toàn lực khởi vận Ngự Phong Quyết, chỉ cần dùng nửa canh giờ, Nhậm Thanh Phong đã chạy hết mấy chục dặm đường, tiếp cận cửa thành Bạch Thủy.
Vừa ra khỏi cổng thành, Nhậm Thanh Phong tiếp tục đi thêm mấy trăm trượng, điều này đã đem lại một chút hứng thú, phóng ra Thanh Vân Phi Thiên mà bản thân vừa luyện hóa không lâu ra.
Mấy ngày trước cứ ở trong phòng trọ nhỏ, tuy Nhậm Thanh Phong đã sơ bộ luyện hóa được pháp khí Thanh Vân, nhưng lại chưa hề có cơ hội chính thức bỏ ra để thử xem.
Lúc này chỉ thấy pháp khí Thanh Vân Phi Thiên này vừa mới được phóng ra, thì đã biến thành một đám mây thanh sắc lưu chuyển với ánh sáng nhạt, kích thước bán kính khoảng một trượng. Nhìn đám mây thanh sắc trôi nổi trên không trung, Nhậm Thanh Phong thử vận động suy nghĩ, chỉ thấy Thanh Vân nhanh chóng biến lớn hơn, cuối cùng kích thước bán kính cứ thay đổi thành ba trượng, đến lúc đó thì mới dừng lại.
Sau đó Nhậm Thanh Phong duỗi hai bàn tay ra, vuốt ve Thanh Vân một chút. Kế đó phát hiện rằng có một loại cảm giác giống như là đang vuốt ve một khối bông lớn dày có tính đàn hồi vậy.
“Cái này ngồi lên chắc là rất thoải mái đây. Chỉ có điều không biết tốc độ bay như thế nào nhỉ!” Nhậm Thanh Phong vuốt ve một vùng thanh vân ở trước mắt, lòng thầm nghĩ.
Pháp khí Thanh Vân này rốt cuộc là do vật liệu gì luyện thành, Nhậm Thanh Phong đã nghiên cứu mấy ngày liền, cũng không phát hiện ra chút đầu mối nào. Cuối cùng dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, mà thay vào đó lại có hứng thú với tốc độ bay của pháp khí. Dù sao Nhậm Thanh Phong cũng đã bỏ ra nhiều linh thạch như thế để mua về pháp khí chỉ chuyên dùng để bay này.
Suy nghĩ Nhậm Thanh Phong vừa động, chỉ thấy thanh vân với kích thước ba trượng, chớp mắt đã biến thành kích thước một trượng. Sau đó đám thanh vân thu nhỏ lại, chớp mắt đã bay cao bằng đầu gối của Nhậm Thanh Phong.
Bước lên Thanh Vân, quả nhiên giống như Nhậm Thanh Phong đã đoán trước đó, ngồi lên trên vô cùng mềm mại thoải mái. Sau đó, tay của Nhậm Thanh Phong vừa động, đánh ra một đường linh lực màu trắng, chỉ thấy đám thanh vân này đột nhiên kéo dài ra giống như thanh mang hơn một trượng với tốc độ cực nhanh, rồi bay lên không trung tiến về phía trước.
Bay đột nhiên suýt chút nữa làm cho Nhậm Thanh Phong đang ngồi trên mây bị rơi xuống. May mà phản ứng của Nhậm Thanh Phong nhanh nhẹn, hơn nữa phía đường biên của Thanh Vân lại cao hơn ở giữa một chút, như thế Nhậm Thanh Phong mới may mắn thoát khỏi nạn này.
Khi đứng dậy, cảm nhận có luồng gió lạ thổi đến trước mặt, Nhậm Thanh Phong kinh ngạc phát hiện ra rằng, đám thanh vân bay lên thật không ngờ còn nhanh hơn Kim Thoi Phá một chút.
Có điều sau khi Nhậm Thanh Phong ngồi xuống nghĩ ngợi, lại để lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
Giống như với các pháp khí thượng phẩm, Thanh Vân Phi Thiên chuyên dùng để bay, mặc dù Kim Thoi Phá có sở trường về tốc độ, chủ yếu chính là chỉ về tốc độ tấn công. Nếu xét riêng về tốc độ bay, thì đương nhiên Thanh Vân Phi Thiên còn nhanh hơn một chút.
“Thanh Vân phi thiên, bay lên! Tốc độ nhanh đến như vậy, thảo nào lại đặt cái đặt tên này.” Khi ngồi lên trên thanh vân vẻ mặt của Nhậm Thanh Phong có chút khác thường, chỉ thấy dần dần rời khỏi thành Bạch Thủy, trong miệng thì thào.
Rời khỏi Huyền Dương Môn đi xuống núi thử xem, dựa vào việc uống rượu để vượt qua nút thắt, cuối cùng không ngờ lại có thể có được một giọt rượu linh lực thần kỳ.
Bán đi một món đồ chỉ gây phiến phức cho bản thân, chỉ trừ khi bay, kim thoi phá không có tác dụng lớn gì cả, nhưng không ngờ lại thu được lượng lớn linh thạch.
Chỉ bỏ ra một trăm năm mươi viên linh thạch trung phẩm, pháp khí mà tùy ý mua về lại nhanh hơn, thuận tiện hơn, thực dụng hơn so với kim thoi phá vẫn luôn dùng để bay của mình.
Dưới sự giám sát chặt chẽ của tu sỹ cấp cao, trải qua nhiều lần nguy hiểm, cuối cùng lại đột phá thành công đến hậu kỳ trúc cơ, hơn nữa sau cùng vẫn thoát khỏi thành Bạch Thủy không nguy hiểm gì.
Trải qua tất cả điều này, Nhậm Thanh Phong vốn cho rằng bản thân sẽ cất tiếng cười lớn. Nhưng trong khoảng khắc ngồi trên thanh vân, Nhậm Thanh Phong lại phát hiện thấy bản thân chẳng vui vẻ tẹo nào, hơn nữa còn có chút mất mát khó hiểu.
“Bị nhốt trong động phủ ba tháng trời, sau khi ra ngoài lại không cách nào tìm được đối phương để trả thù một cách tàn nhẫn. Có lẽ ta chắc thật sự đã mất mát rồi!” Nhậm Thanh Phong có chút buồn bực thở dài, sau đó thất vọng nằm ngửa lên trên thanh vân mềm mại thoải mái, ngằm nhìn những áng mấy trắng đang phiêu du trên bầu trời, cười một cách châm biếm lẩm bẩm.
Giống như trút bỏ được sự không can tâm ẩm ỉ trong lòng, Nhậm Thanh Phong nằm một cách vô vị trên thanh vân, thanh vân vẫn dưới sự khống chế tùy ý của Nhậm Thanh Phong, nhanh chóng xuyên qua trong gió.
Thanh Vân cứ như thế bay lượn vu vơ không mục đích, Nhậm Thanh Phong cũng từ từ bay chệch hướng núi Huyền Dương, dần dần tiếp cận một chỗ khác.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc