Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #96  
Old 20-05-2008, 02:16 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Những Bông Hoa Hoang Dã
Tác giả: Phạm Chí Dũng

Ãnh hoàng hôn cuối cùng lặng lẽ tắt dần trên mặt biển. Anh từ từ cởi chiếc áo blu trắng bước ra khá»i phòng thí nghiệm và ngạc nhiên vì hôm nay đã là ngày cuối tuần. Thá»i gian trôi Ä‘i nhanh quá, từng tuần, từng tháng, cả má»™t chuá»—i nối tiếp nhau bất tận như không muốn cho con ngưá»i ta dừng lại dù chỉ là má»™t chút. Anh lau cặp kính đã nhòe vào cái khăn tay nhá» trong túi áo, vươn vóc ngưá»i thô ráp hứng lấy gió biển.

Dá»c các kè đá, hết lá»›p này đến lá»›p khác sóng xô đẩy, va đập nhau tạo nên những âm thanh bập bùng triá»n miên suốt từ sáng đến tối. Ãó đã là hÆ¡i thở cá»§a ngưá»i dân thành phố từ nhiá»u năm nay. Trong cái giai Ä‘iệu hoang dã ấy, ngưá»i ta luôn cảm thấy má»™t thoáng tÄ©nh lặng vô bá» bến, nên thÆ¡, đẹp đẽ và thoáng buồn bã.

Cô độc!...

Em gái anh - Một phụ nữ trạc gần ba mươi tuổi - đã đứng ở phía sau từ lúc nào, vội chạy đến nắm tay anh trách móc:

- Chẳng lẽ anh cứ mãi giam mình trong cái hầm ngầm đầy chai lỠđó suốt ngày đêm hay sao? Gần bốn mươi tuổi đầu rồi còn gì?

"Nó thật là hạnh phúc vá»›i ngưá»i chồng và đứa con gái bé bá»ng, có lẽ còn hạnh phúc hÆ¡n mình nhiá»u", anh nghÄ© thầm. Ãã quá nhiá»u lần má»i ngưá»i xung quanh há»i anh câu đó, vá» cái gia đình nhá» bé vá»›i má»™t ý nghÄ©a to lá»›n trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a má»—i con ngưá»i.

Anh chỉ im lặng né tránh.

- Còn bản luận án tiến sĩ ngành hóa đang viết dở...

- Thôi đi!

Em gái anh vùng vằng la lên - Anh thì lúc nào cÅ©ng có lý do. Nghe em nói này, buổi tối nay anh và em sẽ Ä‘i thăm má»™t cô bạn gái cá»§a em. Cô ấy bằng tuổi em, chưa có gia đình, hiện là giáo viên Nhạc viện thành phố, theo dõi thưá»ng xuyên những công trình khoa há»c cá»§a anh trên báo và muốn làm quen vá»›i anh. Lần này anh phải Ä‘i, nếu không sẽ chẳng bao giá» em làm Æ¡n làm phúc giặt đồ cho anh nữa đâu.

Hai tiếng đồng hồ sau anh bước vào phòng khách cá»§a má»™t căn nhà nhá» nằm trên sưá»n đồi nhìn thẳng ra biển. Bóng tối má» má» trải mênh mang trên mặt biển, tan nhòa vào khoảng không bao la cá»§a vùng duyên hải. Tấm màn cá»­a rung phần phật trước cÆ¡n gió lá»›n lại vừa tràn tá»›i. Má»™t chuá»—i dương cầm dồn dập nhấn chìm tất cả vào sá»± mê hoặc.

Má»™t cảm giác cay buốt bá»—ng nhiên trào lên lồng ngá»±c anh. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm đằng đẵng vùi đầu trong phòng thí nghiệm và thư viện, anh cảm thấy lòng mình tê tái. Tất cả, những bông cẩm chướng quyến rÅ© trong góc phòng, chiếc bàn phá»§ tấm trải mầu xanh gá»n ghẽ, và có lẽ cả cô em gái cá»§a anh, Ä‘á»u biến mất. Anh chỉ nhìn thấy ngưá»i phụ nữ Ä‘ang nhẹ nhàng trải những ngón tay thanh mảnh má»m mại lên các phím đàn. Thân hình thanh thoát cá»§a chị được bó gá»n trong bá»™ y phục thá»§y thá»§ trắng toát xen lẫn các viá»n sá»c xanh phá»§ lên trên đôi bá» vai rung nhè nhẹ. Chị hầu như không để ý gì đến sá»± có mặt cá»§a những vị khách lạ mà vẫn hòa trải nhịp đập tâm hồn vào từng cung Ä‘iệu cá»§a bản nhạc.

- "Những bông hoa hoang dã" hay "Les Fleurs Sauvages" đó anh ạ. Một nhạc phẩm thật là tuyệt duyệt! Cô em gái thì thầm vào tai anh, lén quan sát những biểu hiện trên gương mặt anh.

Anh không nghe thấy gì. Bản nhạc dá»™i vào lòng anh tất cả những gì trong sáng, lãng mạn và tuyệt vá»i nhất. Ngưá»i phụ nữ Ä‘ang dưá»ng như thổn thức, đắm Ä‘uối vào giai Ä‘iệu cá»§a mình. Khuôn mặt chị bừng sáng lên niá»m tin kiêu hãnh vào cuá»™c sống, vào tình bạn, tình yêu. Không gì có thể thay thế sá»± bất khuất trong tâm hồn má»™t con ngưá»i và từ đó có thể thuyết phục được bất cứ trở ngại gì. Từ nÆ¡i đôi bàn tay chị, biển ru trắng mênh mang, và những con sóng âm thầm Ä‘ang xô đẩy những cánh hoa hoang dã Ä‘i khắp bốn phương trá»i.

Ãã từ bao nhiêu vòng quay cá»§a vÅ© trụ, cánh hoa dập dìu vô mục đích, vô bá» bến, bị chìm vào biển nước rồi lại nổi lên, bá»t trắng xóa. Má»™t làn gió nhẹ hoặc má»™t cánh chim hải âu nào đó cÅ©ng có thể Ä‘em đến ná»—i sợ hãi mÆ¡ hồ. Nhưng giỠđây, chỉ trong má»™t thoáng chốc thôi, tha thiết và dồn dập, từ khắp bốn phương trá»i tất cả những cánh hoa Ä‘ang trôi nổi vô vá»ng bá»—ng nhiên quy tụ vá» má»™t nÆ¡i, Ä‘iểm xoáy giữa đại dương, thành má»™t vòng hoa khổng lồ rá»±c rỡ. Khi ánh bình minh bắt đầu chiếu rá»i, vòng hoa vụt cháy sáng trong muôn ngàn niá»m hạnh phúc.

Trong những lúc xúc cảm mạnh nhất, ngưá»i ta thưá»ng nhận ra rõ nhất những tá»™i lá»—i cá»§a mình. Tim anh run rẩy trước sá»± trong sáng định mệnh cá»§a ngưá»i phụ nữ ấy - bản nhạc ấy, muốn né tránh mà không thể được. Suốt khoảng thá»i gian qua mình đã làm được những gì cho cuá»™c Ä‘á»i? Phải, khoa há»c là khoa há»c, nhưng khoa há»c không phải là tất cả, và những ai muốn tìm đến khoa há»c như má»™t chá»— ẩn tránh những thá»­ thách cá»§a cuá»™c sống thì chắc chắn sẽ phải trả giá bởi chính ná»n khoa há»c ấy. Anh chợt hiểu rằng anh đã có thể cống hiến nhiá»u hÆ¡n cho công việc nếu như anh có má»™t ngưá»i bạn tốt, nếu như anh tìm được ná»­a thứ hai trong cuá»™c Ä‘á»i mình. Sá»± giản dị sẽ làm cho anh có khả năng thích nghi được vá»›i môi trưá»ng luôn luôn thay đổi, và chỉ khi ấy khoa há»c má»›i đón nhận anh như má»™t ngưá»i bạn chân thành.

Hệt như những con sóng, bản nhạc lúc rải xa Ä‘á»u đặn và vắng lặng, lúc chợt dồn phá»§ lên trái tim anh những tình cảm vô cùng lạ lùng, hạnh phúc và Ä‘au đớn, ước muốn và tiếc nuối, Ä‘an kết và tan vỡ, đầy ánh sáng lẫn vá»›i cả sương mù.

Khi ngưá»i phụ nữ dừng tay, chị thấy mặt anh tái hẳn Ä‘i, cặp kính ướt đẫm. Má»™t giá»t nước mắt đồng cảm cÅ©ng nhè nhẹ rÆ¡i trên gò má chị.

Ba tháng sau hỠkết hôn với nhau.

Như má»i ngưá»i thưá»ng nói, há» là má»™t trong những cặp uyên ương đẹp nhất cá»§a thành phố biển này. Cả hai Ä‘á»u không phải khá giả gì. Há» biết như vậy, nhưng Ä‘iá»u quan trá»ng nhất là há» không há» quan tâm đến Ä‘iá»u đó. Cái thanh thoát đầy tính sư phạm tươi vui cá»§a chị đã bù đắp được phần nào sá»± khô khan trong tâm hồn anh. Cuá»™c sống không nhất thiết phải luôn được tác hợp từ những ý nguyện trùng lắp. Trong má»™t góc cạnh nào đó, nó lại là sá»± san sẻ cá»§a những cái thừa và những cái thiếu. Sá»± cô Ä‘á»ng, tính nguyên tắc cá»§a má»™t bản thể khoa há»c tá»± nhiên như anh đã tìm ra được bản đồng vị cá»§a nó, thế giá»›i âm nhạc diệu kỳ từ nÆ¡i chị. Anh luôn Ä‘i từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác vào má»—i ngày, má»i ngày và những ngày sau đó. Anh vẫn cứ mãi mãi sá»­ng sốt khi phát hiện ra sá»± cách biệt quá lá»›n giữa cuá»™c sống hiện tại và nếp sống đơn độc khi trước. Ãối vá»›i những nhà khoa há»c, khi phát minh ra má»™t thành quả lá»›n lao nào đó, há» coi như đã được tái sinh. Còn anh, riêng trong trạng thái đầy bản sắc sống này, anh phải là ngưá»i được hồi sinh. Không má»™t chút gì rào đón, ngượng ngập, hỠđã xóa má» Ä‘i tất cả những gì phức tạp nhất trong cuá»™c sống lứa đôi bằng sá»± đơn giản hóa đến không ngá», bằng tấm lòng chân thành không chút vẩn đục và bởi sá»± hòa hợp trong từng cá»­ chỉ, suy nghÄ©. Má»—i buổi chiá»u Ä‘i làm vá», anh không còn cảm giác mệt má»i và sá»± căng thẳng chịu đựng má»™t buổi tối vẫn là công việc và công việc. Anh nằm dài ra giưá»ng, âu yếm nhìn ngưá»i bạn Ä‘á»i tắm mình trong ánh hoàng hôn tràn đầy ảo giác, vẫn là những bản nhạc đệm dương cầm kỳ diệu nhất, và đến khi chị bắt đầu dạo khúc mở đầu cá»§a bản "Những bông hoa hoang dã", tâm hồn anh rung lên vì lòng cảm kích tá»™t độ.

Thành phố vẫn lặng lẽ trôi qua từng khoảnh khắc, đón nhận và chứng kiến mối tình nồng nàn ấy. Má»—i buổi sáng thành phố thức giấc, dạo bước qua những bãi cát mịn màng, ngân ru tiếng sóng vá»— êm Ä‘á»m cá»§a những thuở nào nÆ¡i quá khứ. Bình minh và hoàng hôn, tình yêu và cuá»™c sống, nếu như còn có thể kéo dài, dài mãi.

Có Ä‘iá»u, khoảng thá»i gian gần đây, ngưá»i ta chưa nhìn rõ má»™t đám dông Ä‘en Ä‘ang ẩn kín phía chân trá»i.

Má»™t buổi tối chị Ä‘i dạy kèm nhạc vá» và không thể dạo nổi khúc dương cầm cho anh nghe. Toàn thân chị bốc lá»­a, đầu nóng hầm hập. Anh vá»™i vã đưa chị đến bệnh viện, sá»± lưá»i nhác chậm chạp cá»§a các nhân viên y tế càng làm cho bệnh tình chị nặng hÆ¡n. Má»™t ông bác sÄ© thuá»™c dạng "thầy lang vưá»n" đã tống chị toàn những thứ thuốc vô thưởng vô phạt. Sau hết, khi ngưá»i ta biết căn bệnh chính cá»§a chị là thương hàn, nay Ä‘ang hoành hành dữ dá»™i, thì đã không còn kịp nữa. Chị trút hÆ¡i thở cuối cùng sau mưá»i ngày vật vã trên giưá»ng bệnh.

Ãập phá, gầm thét, cầu xin tất cả Ä‘á»u vô vá»ng! Anh gục xuống như bị chém ngang lưng. Hạnh phúc đến và Ä‘i, mau chóng và tàn nhẫn quá đỗi làm anh không thể tin là mình đã có và nay vừa má»›i mất. Anh cÅ©ng không tin vào cái chết cá»§a chị, không tin má»™t chút nào ngay cả khi đứng bên chiếc băng cáng phá»§ vải liệm trắng xóa, ngoài nghÄ©a địa đầy cát và phi lao. Anh chỉ chợt tỉnh ra trong căn phòng nhá» quen thuá»™c, bên chiếc đàn dương cầm cÅ© vá»›i những đóa cẩm chướng héo tàn trong bình mà chị vẫn ưa thích. Ãau đớn đã làm cho thể xác anh tê dại, như bị giằng xé ra từng mảnh và tung Ä‘i theo gió. Chỉ còn những lá»i thì thầm thân thương, những dấu ấn êm đẹp cá»§a má»™t buổi chiá»u nào đó bên bá» biển, anh đã nắm tay chị và siết vào lồng ngá»±c mình...

Anh lại trở vá» cuá»™c sống riêng, cô độc và trÆ¡ trá»i. Anh tránh gặp tất cả má»i ngưá»i, bá» qua hầu hết những ánh mắt thương cảm, từ chối hoàn toàn những lá»i tá»± nguyện giúp đỡ. Anh làm việc như má»™t cái máy, trong khi đầu óc không lúc nào dứt khá»i hình bóng ngưá»i đã khuất. Chỉ trong vòng má»™t tuần lá»…, hai lần suýt nữa anh gây tai nạn từ phản ứng hóa há»c cho mình và cho ngưá»i khác. Chỉ còn phải sá»­a đổi bổ sung đôi chút trong bản luận án tiến sÄ©, nhưng anh không sao viết thêm được dòng nào. Cuối cùng cấp trên đành Ä‘iá»u anh Ä‘i công tác tại má»™t thành phố khác. Ngưá»i ta hy vá»ng ở đó, nÆ¡i đất lạ xa xôi, anh sẽ bá»›t những ká»· niệm đáng buồn cá»§a quá khứ.

Năm năm trôi qua. Anh trở vỠthành phố biển trong âm thanh dào dạt của vô vàn con sóng, tiếng thốt lên vui mừng từ đàn chim trên mặt biển của tự do và mảnh đất anh đã được sinh ra.

Anh có vẻ vui hÆ¡n, thân ái hÆ¡n đối vá»›i má»i ngưá»i. GiỠđây anh đã được cấp há»c vị Tiến sÄ© hóa há»c, trở thành Viện trưởng Viện hóa thành phố. Má»—i buổi sáng, đúng bảy giá» anh đã có mặt ở viện, hít thở bầu không khí trong lành tươi mát, bình thản rít từng hÆ¡i thuốc dài và sau đó bắt tay vào công việc cho đến hết ngày. Duy có Ä‘iá»u ngưá»i ta vẫn không thể hình dung má»™t ngưá»i như anh, dù Ä‘ang được sá»± chiá»u đón từ nhiá»u cô gái trong thành phố lại tá» ra hết sức dá»­ng dưng vá»›i chuyện tình cảm. Ãã từ rất lâu căn nhà nhá» trên sưá»n đồi trở thành nÆ¡i thiêng liêng thầm kín và anh không há» má»i bất kỳ ai đến chÆ¡i, mà chỉ tiếp chuyện ở cÆ¡ quan.

Tháng bảy, mùa giông bão bắt đầu. Những làn mưa má»—i lúc càng dày đặc phá»§ lên mặt biển má»™t cái lưới cá»§a vô số hình tam giác, tứ giác đủ kích cỡ. Ãúng vào những ngày này, anh cÅ©ng ká»· niệm năm năm ngày chị mất.

Má»™t ngá»n nến nhá», má»™t bình hoa cẩm chướng tươi được đặt trang trá»ng bên chiếc đàn dương cầm. Trên hết là khung hình cá»§a chị, hồn hậu nhìn anh như muốn nói "Anh thân yêu, em vẫn ở đây vá»›i anh, từng giá» từng phút, để cầu mong hạnh phúc sẽ đến vá»›i anh". Anh đóng kín cá»­a ra vào và cá»­a sổ. Tối nay mưa lá»›n, gió giật từng cÆ¡n bên ngoài, không khí lạnh và ẩm ướt. Trong phòng, ngá»n nến sáng bừng lên, ấm áp và soi sáng khuôn mặt đã xuất hiện những nếp nhăn đầu tiên cá»§a anh, sá»± báo hiệu cá»§a tuổi già. Anh đã thu băng bài "Những bông hoa hoang dã" và anh sẽ nghe bản nhạc đó suốt buổi tối hôm nay, dù Ä‘iệp khúc có quay lại bao nhiêu lần, anh vẫn sẽ cảm thấy chưa đủ, cần phải thêm nữa, thêm nữa...

Má»™t tiếng gõ mạnh vào cá»­a làm anh giật mình. Ai lại có thể đến vào giá» này? Anh mở cá»­a và há»i khô khốc:

- Ai đó?

Ngưá»i má»›i đến kéo vạt áo mưa đẫm ướt khá»i đầu. Ãó là má»™t thiếu nữ chừng hai mươi tuổi, xanh xao và Ä‘oan trang. Trong tay cô cÅ©ng có má»™t bó cẩm chướng, đúng những bông cẩm chướng mà vợ anh yêu quý. Cô lẳng lặng bước vào, dồn anh đến sá»± ngạc nhiên.

- Chị là ai? - Anh há»i tiếp, không còn tá»± chá»§ được nữa.

Thiếu nữ nhìn bao quát căn phòng, dừng mắt tại chiếc dương cầm phủ vải xanh nhạt, khẽ chạm vào tay anh và bước đến.

Chỉ trong phút chốc căn phòng như sáng bừng lên. Chiếc dương cầm từ bao lâu nay đã lấy lại hết giá»ng ngân lên, rung lên trong sá»± cuồng nhiệt cá»§a ngưá»i thiếu nữ và bản nhạc "Những bông hoa hoang dã". Anh ôm lấy trán, lảo đảo dá»±a ngưá»i vào tưá»ng. Ãiá»u gì xảy ra trong đêm nay vậy? Ngưá»i thiếu nữ ấy, ngưá»i mà anh có cảm giác chính là ngưá»i vợ thân yêu cá»§a anh! Má»i buổi tối đã trở vá» trong má»™t buổi tối, hạnh phúc đến Ä‘au đớn, làm cho ta không thể phá lên cưá»i sung sướng mà lại không lén thấm vài giá»t nước mắt. Mặt biển trong khoảnh khắc bùng lên dữ dá»™i, nhấn chìm tất cả trong vùng bão tố, chìm xuống vòng xoáy sâu thăm thẳm cá»§a muôn vàn vì sao lấp lánh. Rồi bá»—ng biển lại đột ngá»™t êm dịu, mải miết trong khúc du ca da diết lòng ngưá»i, và ngay lúc này đây con ngưá»i ta bắt đầu có cảm giác chết Ä‘i sống lại, rồi lại chết Ä‘i, vào những Ä‘iá»u tốt đẹp nhất trong cuá»™c Ä‘á»i. Khắp nÆ¡i trên mặt biển, những bông hoa cẩm chướng hoang dã đã dập dìu nổi trên sóng, bÆ¡i trên sóng, cùng vá»›i những cánh chim hải âu sải mãi vá» phương trá»i xa, lòng chá» mong ngàn lần lưu luyến. Và cuối cùng, trên tất cả, bóng hình chị hiện ra, đẹp và trong sáng vô ngần, tràn đầy hiện thá»±c và ảo giác.

- Tôi đã thấy, thấy rồi!

Anh chồm đến bám lấy thành chiếc dương cầm, xoáy sâu vào mắt thiếu nữ. Cô không nhìn anh, cũng không nhìn vào bất cứ vật gì trước mặt, nói nhỠnhư trong một cơn mơ.

- Anh đã thấy gì? Gió biển, những vì sao biển và ngưá»i phụ nữ mà anh yêu quý hÆ¡n tất cả má»i thứ. Phải, đúng là chị ấy đấy, chị ấy Ä‘ang trở lại vá»›i anh, vào ngay lúc này đây.

Chiếc dương cầm lắng Ä‘i từng nhịp và khe khẽ tắt giá»ng. Căn phòng lại chìm vào khoảng hư vô tÄ©nh lặng như chưa bao giá» như thế. Thiếu nữ gạt những giá»t nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt cô, gục xuống những phím đàn...

Mãi một lúc lâu, anh mới nghẹn ngào nói:

- Tôi hạnh phúc, rất hạnh phúc. Xin lỗi, tôi... tôi có thể biết chị là ai?

Ngay giây phút đó thiếu nữ ngẩng mặt thốt lên:

- Em là há»c trò cá»§a cô!

Giá»ng cô bá»—ng chìm vào tiếng còi tàu vang vá»ng trong đêm ngoài khÆ¡i xa, báo hiệu má»™t con tàu má»›i sắp vào cảng.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #97  
Old 20-05-2008, 02:18 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Nhà Trá»
Tác giả: Nguyễn Thị Châu Giang

Không khí đặc quánh. Trá»i phồng rá»™p lên rồi vỡ ra vài giá»t nước bám bụi Ä‘en sì chảy chậm chạp trên thành lan can bằng gá»— mốc xỉn. Má»i ngưá»i đâm bổ ra đưá»ng, cố hít vào ngá»±c má»™t thứ khí sá»n sệt để giảm bá»›t sá»± ngá»™t ngạt. Nhưng vô hiệu. Trá»i vẫn bá»ng rá»™p và cây cối héo rÅ©.

Ba tôi từ công sở vá», mặt mày hốc hác. Ông ngồi dá»±a lưng vào cánh cá»­a, đầu gục xuống. Mẹ mon men lại gần, giá»ng sợ hãi: "Có chuyện gì thế?". "Giảm biên chế". Mẹ ngÆ¡ ngác: "Sao bảo chỉ còn vài năm nữa ông nghỉ hưu". Ba ngẩng lên, thiểu não: "Thế nó má»›i đểu. Thằng Hiá»n bảo công ty làm ăn thua lá»— vì cÆ¡ cấu tổ chức nhân sá»±. Phải thay đổi" - Ba ứa nước mắt: "Mình tung hê nó lên. Bây giá» rõ thằng ăn cháo đái bát". Tôi giật mình. Chỉ má»›i má»™t ngày, mặt bố già sá»m. Những nếp nhăn chảy ngoằn ngoèo không phương hướng trên mặt, ba đã già rồi, và đôi khi lầm lẫn nữa. Tôi bảo: "Con thấy ba nghỉ được rồi. Thá»i buổi này bá»n trẻ nhanh chân lẹ mắt lên nắm quyá»n má»›i được". "Nhưng tao nhiá»u kinh nghiệm". Ba nhấm nhẳn. Tôi cưá»i: "Kinh nghiệm nhưng vi tính, tiếng Anh, giao thiệp không có, ba cạnh tranh nổi vá»›i ai". Ba nổi cáu: "Mày thì biết gì", những mạch máu chạy trên trán ông căng ra như sắp đứt. Mẹ suỵt khẽ: "Thì con nó cÅ©ng chỉ muốn ông nghỉ ngÆ¡i". "Nghỉ ngÆ¡i gì" - Ba thở dài: "Biết lấy gì sống đây? Ãang Ä‘i đưá»ng bằng tá»± nhiên bước hụt xuống hố. Bà bảo không Ä‘au sao được" và ông nặng nỠđứng dậy, bá» vào nhà.

Chị Nhân bày cÆ¡m ra bàn, há»i khẽ: "Cãi nhau à?". "Không. Ba nghỉ làm rồi". Chị Nhân để nghiêng tô canh, nước trào ra bàn. Tôi cưá»i: "Bình tÄ©nh. Chứ kiểu này vá» làm dâu là tiêu rồi". Chị ngá»n nghẻn cưá»i: "Em thấy anh Hiá»n thế nào?". "Ai?" - Tôi trố mắt - "Lão Hiá»n vừa cho ba nghỉ việc đấy". Mặt chị Nhân tái xanh. Hai mắt thất thần nhìn ra ngoài cá»­a sổ vần vụ mây mà không sao mưa nổi. "Làm sao bây giá»". "Thì cứ yêu Ä‘i đã - Tôi nháy mắt - Ãợi ba nguôi tính sau" và tôi cố sá»­a lại vẻ mặt nghiêm túc, ảm đạm.

Bữa cơm trôi qua nhạt thếch. Chị Nhân không nuốt nổi cơm, cứ len lét nhìn ba mẹ. Tôi đá chân chị: "Chị Nhân ơi, ăn nhanh đi chơi". Ba ra lệnh: "Mai hai chị em lên gác. Tầng dưới cho thuê bớt mới đủ sống". Tôi nhăn nhó:

"Nhưng chật lắm" và hì hụi dắt xe chạy ra đưá»ng. Những cÆ¡n gió hiếm hoi thổi tốc vào mặt làm tôi quên hết má»i chuyện.

*

Hai chị em chuyển lên gác. Căn phòng bé xíu, ẩm mốc, và ngá»™t ngạt. Phía bên trái có cánh cá»­a sổ phá»§ mây và trông sang má»™t mái tôn đầy phân mèo. Buổi tối gió hiu hiu thổi, má»™t thứ mùi lá»m lợm bốc lên không sao chịu được. Lâu lắm nó má»›i được mở ra, sau khi xịt nước hoa đầy phòng.

Nhà dưới ba mẹ ngăn ra làm đôi. Ãằng trước vừa làm phòng khách vừa làm phòng ngá»§ cá»§a ông bà và má»™t cái bếp bé tý hin. Phía sau còn hai phòng nhá» kê má»™t cái giưá»ng và má»™t cái bàn cÅ© kỹ bằng gá»—, má»™t cánh cá»­a cÅ©ng bằng gá»— thông ra con hẻm khác. Tất cả cùng sá»­ dụng chung công trình phụ đặt dưới chân cầu thang. Ban đầu mẹ định lắp máy lạnh cho nước ngoài thuê nhưng tính Ä‘i tính lại thế nào mẹ bảo ba để thế cÅ©ng há»i. Ba ừ hữ, bá» mặc má»i chuyện cho mẹ. Ba lãnh đạm và lẩn thẩn vá»›i tất cả.

Ngưá»i đầu tiên đến thuê là má»™t phụ nữ còn trẻ dẫn theo hai đứa bé giống nhau như đúc. Cô không đẹp nhưng có duyên. Cái duyên ngầm càng nhìn lâu càng đắm Ä‘uối, hợp vai trò cá»§a má»™t cô thư ký phải luôn cặp vá»›i những ông chá»§ cỡ bá»±. Cô xách theo linh tinh đồ đạc, bày đầy góc nhà và nhìn tôi cưá»i: "Cháu xem cô còn trẻ thế này mà bận bịu quá". Tôi lá»› láo nhìn lên trần nhà bám muá»™i than Ä‘en sì: "Thế chú ấy đâu?". Cô ngẩn ngÆ¡ không trả lá»i. Tôi lí nhí:

"Cháu không biết nên má»›i há»i", chỉ muốn chui tá»t xuống kẽ đất! Vừa may chị Nhân chạy sang dặn: "Ba mẹ Ä‘i chÆ¡i. Sáu giá» rồi, chị cÅ©ng phải Ä‘i đây".

Hôm nay chị Nhân rất đẹp. Chị diện váy trắng, tóc xõa loăn xoăn kiểu cách trên khuôn mặt buồn dịu. Tôi ghẹo: "Ãi chÆ¡i vá»›i Hiá»n à? Không sợ ba mẹ biết à". Chị im lặng cắm cúi bước Ä‘i. Cô Diệu lắc đầu bảo: "Chị cháu khổ vì tình, lụy vì tình. Ãàn bà như thế không sướng được. Nhất là tâm". "Thế còn cháu?". Cô nắm chặt tay tôi, mắt ánh lên những tia ma quái: "Cháu thì khác. Cháu mạnh mẽ hÆ¡n chị Nhân nhiá»u". Cô thở dài "Mà con gái thế nào thì cÅ©ng khổ".

Hai đứa bé con đã lăn ra ngá»§ vùi. Tôi khen: "Hai đứa chắc giống bố". Cô bá» nốt túi xách vào gậm bàn: "ừ, má»—i ngưá»i má»™t nét", giá»ng lạnh tanh. Tôi Ä‘i vá» nhà thấy nhà vắng vẻ và buồn như nhà trá» không ngưá»i thuê. Tôi mở cá»­a. Lại má»™t mùi chua lòm bốc lên hầm hập.

Mẹ đẩy cá»­a vào, hai bàn tay nổi đầy gân xanh miết chặt vào nhau. Mẹ nhìn tấm ảnh cá»§a cô gái treo đầu giưá»ng vẻ khó chịu nhưng rút cục không phê phán như má»i hôm mà chỉ há»i giá»ng lo lắng: "Con có hay nói chuyện vá»›i chị không? Ba con giá» giở tính, mẹ không lo lắng gì cho hai con cả... lại còn chuyện buôn bán". Tôi cưá»i: "Tụi con lá»›n rồi mẹ à", trong bụng nghÄ© thầm, mẹ lúc nào cÅ©ng thế, có lo lắng gì đâu ngoài chuyện phiá»n trách chúng con. "Dạo này chị mày hay vá» muá»™n thế". Mẹ mÆ¡ màng - "Hồi xưa Ä‘i chÆ¡i chín giá» vá» mẹ đã bị bà ngoại rầy. Bây giá» tá»± do quá dá»… hư". "CÅ©ng còn tùy - Tôi dúi đầu vào ngá»±c mẹ. Mẹ đâu phải là bà ngoại. Mà tụi con là con gái ngoan". Mẹ gật đầu: "ừ mẹ mong thế. Con gái sảy chân ra đưá»ng bao nhiêu là cạm bẫy". Mẹ xuống nhà. Căn phòng yên trở lại. Chiếc quạt máy chạy lè xè như Ä‘uổi ruồi. Má»™t con mèo Ä‘i lang thang trên mái tôn kêu gào thảm thiết.

Chị Nhân vá», mồ hôi ướt đẫm. Chị bảo: "Mệt quá" và đổ vật xuống giưá»ng. Mặt mÅ©i khép lá» Ä‘á». Tá»± nhiên tôi thấy chị giống như má»™t con mèo hoang. Con mèo hoang trắng muốt. Chị hé mắt: "Em ngá»§ khuya thế?". "Em chá» chị". "Lần sau cứ ngá»§ trước Ä‘i. Chị Ä‘i cổng nhà chị Diệu, ba mẹ không biết đâu". "Mẹ vừa ở đây. Mẹ Ä‘ang lo". Tôi cưá»i. Thế nào nhỉ? "Con gái ra đưá»ng sảy chân bao nhiêu cạm bẫy". Chị nghiêm nét mặt vẻ bồn chồn dữ. Rồi quay mặt vào tưá»ng: "Ngá»§ Ä‘i", vẻ đầy bí ẩn. Ãôi vai gầy nảy lên má»™t cái. Tôi há»i: "Có chuyện gì thế?". "Yêu đương. Mày con nít không biết đâu". "Chị lầm rồi. Con nít bây giá» tinh lắm. Chuyện gì cÅ©ng giá»i cả". "Vậy à. Chị vật vã... Chữ trinh có đáng ngàn vàng không?". "Có chứ". Tôi quả quyết quay sang đã thấy chị ngá»§ mất, hÆ¡i thở thật bình yên.

*

Bạn trai cá»§a cô Diệu rất nhiá»u. Nhưng tuyệt nhiên không thấy bố cá»§a hai đứa bé. Gặng há»i cô cÅ©ng chỉ bảo Ä‘ang làm ăn xa. Cô vá»›i hai đứa bé sống phần nhiá»u là nhá» vào những ngưá»i bạn tốt bụng. Nhiá»u hôm cô Ä‘i đến khuya má»›i vá», tôi lại sang trông con cho cô. Hai đứa bé như hai con búp bê nhưng ngá»› ngẩn. Chúng không biết nói, biết cưá»i. Cô bảo: "Cô sống đến giá» là vì hai đứa. Chứ Ä‘á»i cô bầm giập, chẳng còn tương lai". Tôi vuốt mái tóc óng mượt cá»§a cô: "Sao lại không? Cháu thấy cô như thế này bao nhiêu bạn bè là hạnh phúc". Cô cưá»i lúc lắc mình không nói, mặt bá»—ng dưng hóp lại như mặt bà già.

Khoảng tháng sau, cô Diệu bàn vá»›i mẹ tôi để nhà cho thêm má»™t ngưá»i khách thuê. Cô ở ngoài, ngưá»i đó ở trong. Ãó là má»™t ngưá»i đàn ông cứng tuổi - má»™t há»a sÄ© nghiệp dư. Ông ta đến mang theo các loại khung và giá vẽ, những bức tranh ngoằng nguỵt khó hiểu, bốn chiếc lá» gốm xanh đậy kín nắp và má»™t con mèo mun ăn nhiá»u nhưng gầy gò giÆ¡ xương.

Tôi dẫn hai đứa bé vào phòng ông, lặng yên xem ông vẽ. Ông há»i: "Mẹ chúng nó đâu". "Ãi làm rồi ạ". Ông gật gù: "Má»™t ngưá»i đàn bà tốt". "Cháu cÅ©ng nghÄ© thế". Tôi ru hai đứa ngá»§. Ngồi hết giá» này đến giá» khác xem ông phết lên toile những mảng mầu đỠối hoặc tăm tối mà sau cùng được chú thích bằng má»™t dòng chữ nhá». "Ký ức chiến tranh" nghiêng ngả như những bóng ngưá»i lá»™i dưới bom. Cho đến khi chị Nhân vá», mẹ cá»§a bá»n trẻ vá» tôi má»›i lồm cồm bá» lên lầu.

Chị Nhân vẫn chÆ¡i vá»›i anh Hiá»n, dù đôi khi lương tâm cắn rứt, hạnh phúc lung lay khổ sở. Tôi nhắc khéo: "Coi chừng ba mẹ biết". Chị bÄ©u môi: "Ba mẹ vô tư lắm, không biết đâu". Chị treo áo vào tá»§: "Sau này có con chị sẽ quan tâm đến nó, nhưng theo cách khác". "Là sao?". Chị nhún vai bất cần và lÆ¡ mÆ¡ ngá»§ mất. Tôi nằm mãi mà không ngá»§ được. Không hiểu giá» này mẹ con cô Diệu đã ngá»§ chưa. Ông há»a sÄ© đáng mến Ä‘ang làm gì bên bốn chiếc lá» mầu ngá»c bích đậy kín bưng. Há» Ä‘ang làm gì khi đêm chậm rãi trôi qua.

*

CÆ¡m dá»n ra mà không ai ăn nổi. Hôm nay ba mẹ từ nhà dì vá», mặt mày há»›t hải. Vừa bước vào nhà ba đã há»i chị Nhân vá» chưa. Tôi lắc đầu: "Chị Nhân chiá»u nay Ä‘i ăn cÆ¡m vá»›i bạn bè". Ông nghiến răng: "Vá»›i thằng Hiá»n phải không?". Tôi hốt hoảng: "Con không biết". "Thế mà tao biết. Hai đứa chúng nó Ä‘i trước mắt tao tình tứ lắm". Mẹ rụt rè: "Thì khoan đã. Ông cứ nhặng xị cả lên con nó sợ". Ba vò đầu bứt tóc: "Lá»­a cháy đến nÆ¡i mà còn bảo khoan. Làm sao tôi khoan được".

Khoảng mưá»i giá» chị Nhân vá», hát nho nhá» từ cổng. Mẹ nhắc khéo: "Vui vẻ nhỉ. Sao không Ä‘i hết đêm Ä‘i". Chị ngÆ¡ ngác. Tôi thò tay kéo áo chị: "Lá»™ rồi!". Ba gầm gừ: "Mày bá» nó Ä‘i. Cái thằng đấy không đáng xách dép cho mày. Nó hại cha mày chưa đủ, định để hại cả mày luôn à?". Chị nức nở: "Nhưng anh ấy đàng hoàng, yêu con thật lòng. Chuyện cá»§a ba anh ấy bảo vì công ty không cần công việc đó nữa. Mà ba cÅ©ng đã già". "Nó nói láo. Nó bị tao cản trở việc làm ăn phi pháp cá»§a nó - Ba xuống giá»ng - Thôi con ạ, nghe ba còn bao nhiêu đám khác". Tôi can: "Ba Æ¡i, chuyện tình yêu khó nói, khó dứt ra lắm". Trong bụng hoang mang không biết có nên bênh chị Nhân không. Anh chị cÅ©ng tá»™i nhưng đứng vá» phía ba có thằng con rể từng hất cẳng như thế cÅ©ng kỳ. Mà trong sách báo không có trưá»ng hợp nào như vậy cả. Tôi dáo dác. Chị Nhân nhìn tôi biết Æ¡n. Ba hầm hè: "Nhưng tao cấm. Mày đừng có mang voi vá» giầy xéo nhà này". Chị Nhân òa khóc, gào to: "Nhưng con và anh ấy yêu nhau. Ba không có quyá»n". "Tao có quyá»n là ba mày". Ba ôm ngá»±c ho sù sụ, mặt tái nhợt. Mẹ hốt hoảng: "ÃÆ°a ba vào giưá»ng mau". Ba uống mấy viên thuốc an thần, vật vã má»™t lúc má»›i ngá»§ được. Tôi nghe mẹ thì thầm và giá»ng chị Nhân nghẹt cứng: "Ba mẹ cứ yên tâm" và tiếng hít mÅ©i đánh roẹt.

Tôi bá» sang nhà ông há»a sÄ©, nằm lên chiếc divan bá»c nhung Ä‘á», nước mắt chảy ướt đẫm gá»—i. Ông há»i: "Sao thế cháu?". "Chuyện tình yêu. Ngưá»i ta hay khổ vì chuyện tình yêu". Tôi cảm thấy khó thở khi kể má»i chuyện cho ông nghe. Ông sẽ vuốt tóc tôi: "Ngốc quá. Chưa có gì là nghiêm trá»ng cả cô bé ạ". Tôi nhổm dậy: "Thế khi nào má»›i là nghiêm trá»ng?". "Khi không còn ai ở bên mình nữa. Lo lắng cho mình nữa". Mặt ông cau lại. Má»™t giá»t nước to tướng chạy xuống má ông. Tôi rụt rè: "Chú khóc à?" "Lại đây tôi cho xem". Ông chỉ chiếc bình gốm đặt trên cao: "Gia đình cá»§a tôi đấy. Há» chết vì bom Mỹ. Từ lâu rồi, má»™t ngưá»i vợ và ba đứa con. Tôi tưởng là không sống nổi nhưng cô thấy đấy, tôi vẫn Ä‘ang ngồi cạnh cô đây, Ä‘ang cầm tay cô đây. Cái gì rồi cÅ©ng qua hết. Cô Nhân cô ấy vẫn còn hạnh phúc". Ngừng má»™t lát, ông thì thầm: "Tôi yêu há»", "Sao chú không thá»?" "ở đây - Ông đưa tay lên ngá»±c - Lúc nào cÅ©ng ở đây thì cần gì phải thá»". Tôi bối rối: "Cháu xin lá»—i vì đã nhắc đến chuyện buồn cá»§a chú". "Không, đã thành sẹo rồi. Mà tôi cÅ©ng muốn cô biết. Cô thật đáng mến". Ông đưa tay kéo con mèo gầy lại gần và dịu dàng vuốt cổ nó. Tôi thấy khung cảnh này thật quen thuá»™c, đáng yêu. Bên cạnh ông tôi thấy mình hạnh phúc và yên lành. Tôi khoan khoái duá»—i ngưá»i, Ä‘oán chắc chị Nhân sẽ không bá» anh Hiá»n được. Tôi mỉm cưá»i vá»›i ông: "Nếu chú cô đơn chú cứ nói chuyện vá»›i cháu. Nhé!" Ông gật đầu và cÅ©ng cưá»i. Nụ cưá»i làm mặt ông sáng lên rạng rỡ.

Vân tá»›i chÆ¡i mang theo mưa đầu mùa ướt rượi. Từ ngày vào Ãại há»c, hai đứa ít gặp nhau hẳn. Bạn bè, bài vở. Ká»· niệm cÅ©ng ít khi giở ra ngắm nghía.

Chúng tôi leo lên gác. Căn phòng tối mù, thoảng mùi mưa vá»ng qua ô cá»­a.

Vân há»i: "Ãã yêu chưa?" Tôi ngập ngừng: "Chắc là đã". Vân rú lên: "Ngưá»i thế nào?". "Tuyệt lắm". "Già hay trẻ". "Già". "Làm gì" "Hưu rồi". "Có giầu không?". "Không. Nếu không nói là rất nghèo". Vân ngạc nhiên: "Con Ä‘iên". Vậy mà cÅ©ng yêu. "Thì sao? Tao thấy hợp". Tôi ngồi thần mặt, phân vân không biết có hợp thật không. Hay chỉ ảo tưởng. Mà như thế buồn lắm. Bá»—ng nhiên chỉ muốn chạy xuống căn phòng có cái chụp đèn mầu hồng, con mèo mun gầy gò và bên giá vẽ, má»™t ngưá»i đàn ông ngồi hiá»n lành. Mái tóc thưa và má»ng ép sát vào da đầu. Hai túi thịt ở mắt kéo xuống làm mặt ông đầy vẻ Ä‘au khổ và từng trải. Tôi yêu vẻ từng trải ấy, sá»± dịu dàng ấy từ những ngón tay thô cá»§a ông. Những thứ mà tụi con trai bây giá» không có, chỉ há»i hợt và nhạt phèo. Mà ông thì có tất cả. Tôi yêu ông ấy vì tất cả.

Váy áo cá»§a chị Nhân ướt sÅ©ng, dính vào da thịt. Tôi bảo: "Ãi chÆ¡i vá»›i bồ mà tênh hênh thế kia. Má»—i lần thế chị nên mặc váy Ä‘en thì hÆ¡n". "Không. Chị rÆ¡m rá»›m nước mắt. Chữ trinh đáng giá nghìn vàng". Tôi sững ngưá»i, cổ há»ng Ä‘au buốt: "Sao chị vá»™i vàng thế?"

Ãêm ấy hai chị em không ngá»§. Mưa tạnh từ lâu. Những con mèo lại Ä‘i tuần hành trên mái nhà gá»i nhau thắm thiết. Cả hai cùng thức nhưng không thể nói vá»›i nhau má»™t tiếng nào. Mắt tôi bá»ng rát. Tôi Ä‘i xuống nhà. Căn phòng cá»§a ông vẫn còn sáng đèn. Tôi đến vừa lúc ông Ä‘ang nấu mì. Tôi nhìn ông rồi nói: "Ãể cháu nấu cho". Ông ngượng nghịu: "Tôi vừa lên cÆ¡n sốt. Cảm xoàng thôi nhưng mệt". Ông nằm xuống, hÆ¡i thở khò khè: "Chiến tranh không chấm dứt được". "Thôi đừng nghÄ© nữa. Chú ngá»§ má»™t chút Ä‘i". Tôi cầm tay ông cho đến khi ông thiếp Ä‘i. Má»™t cái gì nhồn nhá»™t sau gáy. Tôi quay lại. Những hình đàn bà và trẻ con lÆ¡ đãng nhìn tôi. Nhưng miệng cưá»i và ánh mắt lạnh buốt. Há» Ä‘ang đến từ quá khứ đầy sẹo cá»§a ông và ở căn phòng này vÄ©nh viá»…n. Há» muốn tôi Ä‘i. Há» không muốn có tôi ở đây. Cái con bé cá»§a hiện tại và tương lai nhá»™n nhịp, bon chen.

Cô Diệu gá»­i hai đứa vá» quê. Cô cÅ©ng Ä‘i đâu đó. Hai ba ngày má»›i vá» má»™t lần. Căn phòng vắng hÆ¡n, bụi má» trên chiếc bàn gá»— cÅ© kỹ. Tôi cảm thấy Ä‘ang rÆ¡i xuống vá»±c thẳm tình cảm không lối thoát. Tôi tìm cách bá» ra khá»i nhà vào bất cứ lúc nào để quên ông nhưng không được. Vân đèo tôi lang thang: "Ãừng á»§ rÅ© nữa. Ãã lỡ yêu thì tiến tá»›i. Nhưng tao thấy mày dở quá. Lão ấy không có gì chấm được". Tôi cau mày: "Tao chẳng chấm gì cả". "Nhưng mày há»c hành tụt dốc rồi". "Mặc kệ". Má»™t chiếc Dream chạy qua văng bùn tung tóe: Vân chá»­i: "Mẹ kiếp. Vênh thế". Tôi thoáng thấy bóng cô Diệu ngồi đằng sau, đầy tình tứ. Tôi giục: "Chạy mau lên! Ngưá»i quen". Vân cho xe rà sát chiếc Dream. Tôi gá»i: "Cô Diệu". Cô quay lại. Ngưá»i đàn ông quay lại. Cả hai Ä‘á»u tràn trá» hạnh phúc. Tôi há hốc mồm. Anh ta không há» biết tôi. Cái anh chàng chị Nhân yêu đắm Ä‘uối. Cái anh chàng Hiá»n tôi đã đủ má»i lý lẽ để bảo vệ cho tình yêu trong sáng cá»§a há». Anh ta vẫn nhăn nhở cưá»i, vòng tay qua eo lưng cô Diệu siết chặt. Tôi kéo áo Vân: "Quẹo phải". "Sao?". Vân ngÆ¡ ngác: "Thằng bồ cá»§a chị tao". Tôi cúi gầm mặt cố không nghe tiếng cô Diệu gá»i: "Nó không biết tao". "Sao mày không chá»­i nó?" Vân hậm há»±c: "Thôi kệ, mình là ngưá»i có há»c". Nước mắt chảy xuống má tôi bá»ng rát.

Tôi ngồi trước mặt cô Diệu. Tôi bảo: "Cô ạ, anh Hiá»n là bạn trai cá»§a chị Nhân". Cô Diệu tái mặt, lắp bắp: "Cô không biết, cô xin lá»—i". Tôi khóc:

"Cô biết nhưng vẫn thích thế". "Không. Cô gặp anh ấy ở má»™t bar rượu. Anh Hiá»n có kể vá» ngưá»i yêu cá»§a anh ấy cho cô nghe. Nhưng cô không biết là Nhân. Cô chỉ là bạn". Tôi nhìn cô căm thù: "Cô nói dối". "Không - cô bật khóc, cô đến đó đón khách". Hai bàn tay cô run bắn, giá»ng lạc hẳn: "Cô đón khách. Và gặp anh Hiá»n cùng mấy ngưá»i bạn. Như là những khách qua đưá»ng. Còn cô Nhân ăn Ä‘á»i ở kiếp. Tôi sợ hãi cắt ngang: "Cô làm thế lâu chưa?" "Lâu rồi. Trước khi đến đây giá» thành quen". Tôi bá» vá». Tôi gặp chị Nhân ở cầu thang, ngưá»i sá»±c nước hoa. Chị ôm chặt tôi vui vẻ thông báo: "Chị hạnh phúc quá. Hôm nay anh Hiá»n cầu hôn chị". Tôi lách ngưá»i ra gắt: "Chị có biết anh Hiá»n hôm nay Ä‘i chÆ¡i gái không?". "Anh ấy có xin phép chị". Chị tá» vẻ ngạc nhiên: "Công việc làm ăn cần phải thế nhiá»u lúc cÅ©ng buồn nhưng chị hiểu anh ấy chỉ yêu chị". "Thế lại khác". Má»™t cái gì vỡ ra tê buốt ở ngá»±c. Thất vá»ng và mệt má»i. Ná»—i trống trải giăng kín làm tôi không sao cá»­ động nổi.

Sáng sá»›m mẹ vào phòng. Mẹ đưa cho tôi má»™t phong bì và bảo: "Cá»§a chị Diệu. Chị ấy vừa dá»n nhà Ä‘i". Bức thư vá»n vẹn vài chữ: "Cháu đã biết cô là ai nên cô phải Ä‘i. Cô biết cháu sẽ khinh cô lắm. Nhưng cuá»™c sống không phải là cái bánh để sẵn trên đĩa. Ai đói thì lấy xuống mà ăn. Cháu đừng cho Nhân biết gì hết. Ngàn lần xin lá»—i cháu vì cháu là cô bé đáng yêu". Diệu. Chị Nhân chồm ngưá»i qua: "Chị viết gì thế?" "à, chào há»i lung tung ấy mà". Tôi xếp tập vở vào cặp, bá»—ng nhá»› da diết hai con bé xinh như hai con búp bê nhưng không biết nói, biết cưá»i. Vẫn ăn uống và lá»›n lên như thổi.

*

Tôi chậm chạp bước xuống thang, miệng lẩm nhẩm theo nhịp chân bước: "Yêu, không yêu. Nói, không nói...". Bậc cuối cùng không nói. Nhưng tôi đã quyết định tá»± thoát khá»i mình. Tôi đẩy cá»­a. Ông Ä‘ang ở trần, mặc quần đùi giải rút mầu trắng nom rất trẻ trung. Trên giá chiếc bình gốm hôm nay được á»§ má»™t tấm vải hoa mầu xám nhạt. Ông khẽ giật mình: "A, bé". Tôi ngồi xuống chiếc divan. Ãã hai ngày con mèo Ä‘en gầy guá»™c bá» nhà Ä‘i mất. Vài hạt cÆ¡m khô còn vương vãi chá»— đĩa ăn cùng má»™t bầy kiến lổm nhổm. Tôi kết luận: "Căn phòng thiếu bàn tay phụ nữ". Ông đỠnghị lần đầu tiên sau nhiá»u ngày quen biết: "Cô ngồi mẫu cho tôi nhé". Ông lấy toile đặt lên giá. Tôi im lặng. Má»™t lúc, tôi lí nhí: "Sao chú không lấy vợ. Không ai sống mãi vá»›i quá khứ được". Ông nhìn tôi không nói. Tôi nhắc lại cầu khẩn: "Chú lấy vợ Ä‘i". Ông cưá»i: "Ai thèm yêu tôi". "Có". Tôi tiến lại gần ông tay chân lạnh buốt. Ngá»±c đánh trống liên hồi. Tôi đưa tay vuốt nhẹ bá» vai vẫn còn săn chắc cá»§a ông, cảm nhận cái rùng mình rất khẽ. "Có ngưá»i yêu chú lắm". Trong đầu thoáng qua má»™t ý nghÄ©: "Anh ấy chưa già. Chưa già như má»i ngưá»i tưởng". Tôi quỳ xuống, úp mặt vào hai bàn tay đầy mùi sÆ¡n dầu cá»§a ông. Ông nâng tôi dậy ghì chặt vào lòng. Khi nút áo cuối cùng bung ra, ngá»±c tôi Ä‘au buốt. Tôi nhắm chặt mắt. Chữ trinh đáng giá nghìn vàng. Mẹ Æ¡i, khi yêu trên Ä‘á»i chẳng còn gì là có lý cả. Má»i giáo huấn cá»§a mẹ chui lá»t qua tai mất rồi.

Ông chợt lùi phắt lại, cái hôn bay lÆ¡ lá»­ng trong gió và lá»t thá»m xuống sàn nhà. Ông run rẩy: "Em còn trẻ quá. Tôi thì già rồi". "Có sao đâu". "Dư luận. Tương lai. Còn phải há»c hành và lấy tấm chồng cho ra nhẽ. Còn ba mẹ em nữa". "Em yêu anh". Ngưá»i nào đó trong tôi thét lên "Dư luận không cho phép" - Ông tuyệt vá»ng: "Em phải giữ cho em". Tôi cắn chặt môi: "Anh hèn lắm". Tôi cẩn thận gài lại từng nút áo: "Chú hèn lắm". Ãầu tôi vỡ tung. Thất vá»ng và Ä‘au đớn. Tôi muốn chết quách Ä‘i cùng những ảo tưởng tình yêu xinh đẹp mà tôi dành cho ông. Nhưng sau cùng tôi đã không chết. Tôi lặng lẽ rá»i khá»i căn phòng có chiếc bình gốm xanh mầu ngá»c bích và lỉnh kỉnh các loại mặt đàn bà, trẻ con lạnh buốt. Tôi nghÄ© chắc mẹ hài lòng tôi. Má»™t con bé trinh trắng ít Ä‘i chÆ¡i và vá» nhà đúng giá» vào bất cứ lúc nào.

*

Mẹ cằn nhằn: "Căn nhà này không hợp hướng. Không cho thuê được. Ai đến rồi cÅ©ng Ä‘i". Tôi bá» chạy xuống nhà sau. Cánh cá»­a mở toang hoác. Ãồ đạc dá»n Ä‘i, chá»ng chÆ¡ chiếc giưá»ng và chiếc bàn gá»— cÅ© mèm. Má»™t bức tranh lật úp vào tưá»ng. Tôi giở ra. Bức tranh vẽ tôi cá»§a đêm trước, ngây thÆ¡ và Ä‘au đớn. Bên dưới Ä‘á»: "Em còn trẻ con lắm" vá»›i chữ ký loằng ngoằng như ngưá»i Ä‘ang lá»™i bom. Tôi nặng ná» mang nó lên lầu, treo ở đầu giưá»ng như để thá» phụng má»™t mối tình đầu rất đẹp cá»§a mình.

Tôi lao vào há»c để quên. Chiá»u tối lại cùng vài đứa bạn kéo nhau vào quán cà-phê. Tôi thấy nhẹ nhõm và trẻ trung, cái bầu không khí này tôi đã bá» quên má»™t thá»i gian rất lâu. Tôi ngắm anh chàng có chiếc răng khểnh non tÆ¡ Ä‘ang ba hoa chích chòe ở góc kia, thấy cÅ©ng dá»… thương và đáng yêu hÆ¡n trước đây tôi nghÄ©. Tá»± nhiên thầm cảm Æ¡n ông. Vì ông đã giữ lại cho tôi những giây phút bình yên và trong sáng thế này.

Hai chị em vẫn ở trên gác. Ba mẹ tiếp tục sống bên lá» cá»§a hai đứa con. Chị Nhân mất dạng, khuya má»›i lao vá», hạnh phúc chấp chá»›i trên mắt. Ngôi nhà trở thành cái nhà trá», cho chính má»—i ngưá»i chá»§ cá»§a nó. Má»™t cái nhà trá» khi má»i mối quan hệ gần vá»›i nhau lá»ng lẻo.

Ãêm đêm những con mèo lại tuần hành trên mái tôn gá»i nhau da diết. Trong đám đó chắc đã có thêm chú mèo mun gầy guá»™c bá» nhà Ä‘i từ lúc nào đó; lâu lắm rồi. Như những ká»· niệm buồn cÅ©ng đã bá» Ä‘i xa...
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #98  
Old 20-05-2008, 02:20 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Ngưá»i Săn Gấu
Tác giả: Cao Duy Sơn

Con đưá»ng đá rá»™ng hai bước chân nằm nép bên sưá»n núi. Phía bên phải là vách núi dá»±ng đứng nhìn xuống mặt sông Gâm. Chá»— ngoặt cá»§a con sông dưới chân núi, dòng nước lao xuống dừng lại thăm thẳm xanh ngắt gây cảm giác rá»n rợn lạnh lẽo. Mặt trá»i như bị những chàng núi khổng lồ vít xuống sau lưng, nhưng vẫn cố nhô lên rá»i xuống mặt sông và con đưá»ng những luồng sáng vàng nhạt, thẳng tắp hình rẻ quạt.

Ông Thim đưa bàn tay to xù xoa lên mái tóc đã Ä‘iểm bạc, thấy mồ hôi đã khô bá»—ng giật mình như nhá»› ra Ä‘iá»u gì đó... Ông vá»™i đưa bàn tay gân guốc sứt sẹo lên túi ngá»±c trái, má»™t cảm giác hồi há»™p thúc đôi chân ông đứng dậy. Xốc chiếc ba lô trắng chật cứng thư báo lên vai, ông vá»™i vã sải những bước dài trên con đưá»ng đá thấm màu nắng vàng nhạt trong chiá»u sắp lụi.

HÆ¡n ba mươi năm làm chân đưa thư lưu động, đôi chân ông hầu như đã đặt đến khắp vùng hẻo lánh trong tỉnh, nhưng không nÆ¡i nào ông ở quá ba năm. Chẳng phải vì mâu thuẫn vá»›i cÆ¡ quan, cÅ©ng chẳng phải nÆ¡i ông sống có Ä‘iá»u gì khó chịu. Tính ông thích vậy. Ngày má»›i ở quân đội vá», vá»›i quân hàm chuẩn úy, ngưá»i ta xếp cho ông vị trí phó phòng hành chính cá»§a ty, nhưng ông không thích, ông tình nguyện vá» huyện làm chân đưa thư lưu động. Vậy là lãnh đạo phải chấp thuận ý muốn kỳ quặc cá»§a ông. Thế rồi cứ ba năm má»™t lần ông lại xin chuyển vùng. Má»›i đầu nhiá»u ngưá»i cho ông gàn và dở ngưá»i. Ngưá»i ta để ý thấy ông chẳng há» hàng thân thuá»™c, cÅ©ng chẳng vợ con gì cả. Gần đây, khi đã gần sáu mươi tuổi, ông xin vá» Bảo Lạc, nÆ¡i đã sinh ra ông, nÆ¡i ông có má»™t thá»i trẻ trung chát đắng. Ngày ấy ông là chàng trai Thim mồ côi có sức khá»e kỳ lạ, làm nghá» săn gấu bằng giáo. Cây giáo bằng lõi nghiến bịt sắt nhá»n ở đầu, cách mÅ©i giáo hai gang tay là má»™t thanh sắt vuông xuyên ngang. Vá»›i loại vÅ© khí này bá»n có súng đã phải nhìn Thim bằng ánh mắt kiêng nể. Nhưng trong lÅ© bá»n con nhà giàu có đứa giấu trong bụng má»™t ý nghÄ© xấu vá»›i Thim, đó là thằng Sài Vẳn, con trai cá»§a má»™t chức dịch có vị trí cao ở thôn quê, vùng Pác Miá»u.

Sài Vẳn cùng lÅ© con bá»n nhà giàu hay Ä‘i săn bằng ngá»±a. Sài Vẳn được bá»n đàn em kính nể lắm, nó có thể cưỡi trên lưng ngá»±a vừa chạy vừa bắn Ä‘uổi theo con thú mà viên đạn vẫn trúng vào đầu hay vào con mắt con thú tùy ý. Nhưng Sài Vẳn chỉ bắn được con hươu, con hoẵng thôi, chưa bao giá» nó bắn được con hổ, con gấu, vì Ä‘i săn con hổ con gấu không thể cưỡi trên lưng ngá»±a mà bắn được, mà phải Ä‘i bá»™, vạch cá» tranh, vào những khu rừng già, núi đá má»›i có con thú to. Muốn bắn được con thú to thì cái gan phải to, cái mật phải đầy, cái tay không run thì má»›i bắn được. Sài Vẳn muốn Ä‘i lắm nhưng "Coằng" không cho Ä‘i vì sợ trá»i không phù há»™, con ma rừng sẽ cướp mất đứa nối dõi tông đưá»ng cá»§a dòng tá»™c. Má»—i lần thấy Thim mang cây giáo trên vai, cúc áo mở tung để lá»™ ra bá»™ ngá»±c vuông vức căng tròn, lưng Ä‘eo tấm da bá»c xương con gấu, cùng vá»›i cái mặt to bằng bát con vẫn còn đỠmáu trên tay đến đổi muối vá»›i nhà "Coằng", trong bụng Sài Vẳn như con suối lÅ© nổi những bá»t bẩn. Nó ức lắm! Ngày trước ngưá»i vùng Pác Miá»u nói chuyện săn bắn là ngưá»i ta nhắc đến Sài Vẳn, nhưng giá» ngưá»i ta lại quay sang nói giá»ng kính phục vá» tài săn gấu cá»§a Thim. Không được! Sài Vẳn Ä‘i ra đưá»ng ngưá»i già ngưá»i trẻ vùng này thấy nó phải úp mặt xuống đất, để nó Ä‘i xa má»›i dám ngẩng lên, thế mà giá» Sài Vẳn thấy những lá»i thán phục, khen ngợi không thuá»™c vá» nó nữa nó bắt đầu nghÄ© đến Ä‘iá»u xấu.

Thim sống má»™t mình trong má»™t túp lá»u lẻ loi cuối bản, cái gia sản cuối cùng cá»§a ngưá»i cha để lại. NghÄ© đến cái ngày khá»§ng khiếp đó, giá» nhắm mắt lại Thim vẫn thấy hiện ra rõ lắm. Buổi sá»›m giá buốt cá»§a mùa đông năm ấy khi con gà rừng gáy lần cuối cùng gá»i ông mặt trá»i lên thì Thim theo gót cha đến cánh rừng xa nhất, dầy rậm nhất. Hai ngưá»i bám vào vách đá lưng chừng núi gần như dá»±ng đứng nhìn xuống bên dưới là vá»±c sâu hút đến chóng mặt. Phía trên đầu bá»—ng hiện ra má»™t cá»­a hang cao bằng ngưá»i đứng. Ngưá»i cha dừng lại, đưa giáo cho Thim, hai tay ông bám chắc vào vách đá Ä‘u ngưá»i lên má»™t cách nhẹ nhàng rồi ông ra hiệu cho Thim nắm chắc vào đốc giáo, ông kéo lên theo. Trước cá»­a hang, má»™t triá»n đá thoai thoải rá»™ng bằng chiếc chiếu nan. Má»™t mùi tanh nồng từ trong hang bay ra ngưá»i cha bá»—ng hạ giá»ng: - Cẩn thận con, có gấu đẻ! Thim hiểu những Ä‘iá»u nguy hiểm mà cha vừa nói. Con gấu cái khi đẻ bản năng tá»± vệ và tấn công cá»§a nó quyết liệt hÆ¡n bình thưá»ng. Không má»™t tiếng gầm, chỉ nghe tiếng há»™c há»™c gấp gáp lao đến, má»™t bóng Ä‘en ập xuống như má»™t cÆ¡n lốc - Ngưá»i cha chỉ kịp kéo Thim vá» phía sau mình thì con gấu đã đến ngay trước mặt. Trong giây lát ngắn ngá»§i ông hiểu mối nguy hiểm đối vá»›i ngưá»i Ä‘i săn ở khoảng cách không đầy má»™t tầm tay vá»›i loài thú dữ này. Thim chỉ thoáng nhìn thấy ngưá»i cha lao lên như má»™t mÅ©i tên, cúi ngưá»i tránh hai cái tát cá»§a con thú, nhanh như chá»›p ông chá»™p được hai tay cá»§a nó kéo mạnh vá» phía mình, đầu húc ngược lên dưới cổ, toàn thân ông căng lên, từng bước, từng bước má»™t ông đẩy lùi con thú má»—i lúc má»™t sát mép vá»±c. Hai tay con gấu có những vuốt sắc nhá»n cắm sâu vào đôi vai lá»±c lưỡng cá»§a ông và nó cÅ©ng không chịu buông đối thá»§ Ä‘ang đẩy nó dần ra phía vá»±c. Cảnh tượng ấy Ä‘au đớn, khá»§ng khiếp suốt Ä‘á»i Thim không bao giá» quên - Ngưá»i cha đã đẩy lùi con thú bằng sức mạnh kỳ diệu nhưng ông đã không thoát ra được trong những chiếc vuốt cong nhá»n hoắt cá»§a nó, ngưá»i và gấu đã cùng lao xuống đáy vá»±c hun hút. Hồi ấy Thim má»›i mưá»i hai tuổi. Những ngưá»i tốt bụng cùng làng đã tìm thấy chú bé sau hai ngày đói khát Ä‘ang lả Ä‘i bên cá»­a hang nhưng đôi bàn tay nhá» bé vẫn cầm chắc cây giáo nặng chịch cá»§a ngưá»i cha để lại.

Không ai ngá» mưá»i năm sau đứa con ngưá»i săn gấu đã nối nghiệp cha. GiỠđã là má»™t chàng trai, cây giáo cha để lại chỉ còn cách đầu Thim hÆ¡n má»™t gang tay. HÆ¡n mưá»i đôi tay gấu đã được treo lên vách. Má»—i khi săn được con gấu to, Thim thưá»ng gá»i dân bản cùng vào rừng khiêng vá», xả thịt ra rồi chia Ä‘á»u cho má»i ngưá»i. Thim chỉ nhận vá» mình má»™t phần nhá» và đôi tay gấu (theo tục lệ ngưá»i Ä‘i săn) còn bá»™ xương, da và mật phải mang ná»™p cho "Coằng" và chỉ được trả công má»™t chén muối gạt bằng miệng. Như thế cÅ©ng đã là quý lắm! Thiếu hạt ngô, hạt gạo còn có cá»§ nâu, cá»§ mài trên rừng, thiếu hạt muối thì không thể được, ngưá»i sẽ phù, mắt má», chân tay run, yếu Ä‘i không làm được việc, không có ăn rồi chết. Nhưng muối chỉ riêng "Coằng" có, "Coằng" có cả hÆ¡n mưá»i ngưá»i ở, luôn Ä‘i địu muối từ Nguyên Bình, từ Mục Mã vá» cho. ÃÆ°á»ng xa phải mất hÆ¡n mưá»i ngày Ä‘i bá»™ má»›i vỠđến nÆ¡i, nên hạt muối quý lắm, Ä‘i rừng ai cÅ©ng Ä‘eo bên hông má»™t cái ống nứa, trong đựng mấy hạt muối như má»™t thứ bùa bên mình.

Má»™t lần khi nhận chén muối từ tay ngưá»i ở nhà "Coằng" đưa, Thim bá»—ng thấy lạ - chén muối đầy hÆ¡n những lần trước...? Thấy Thim Ä‘ang lúng túng trước má»™t sá»± hào phóng lạ lùng đó, ngưá»i đàn bà đưa mắt nhìn quanh má»™t lượt rồi hạ giá»ng: " Cô Phón bảo tôi cho thêm đấy! - Nói rồi ngưá»i đàn bà đó Ä‘i vào nhà. Thim đưa mắt nhìn theo thấy má»™t cái gật đầu kín đáo cá»§a ngưá»i ở vá»›i má»™t đôi mắt Ä‘ang nhìn Thim qua ô cá»­a sổ. Thim biết đấy là buồng cá»§a cô con gái "Coằng". Thim chợt cúi xuống thoáng xấu hổ vá»›i cách ăn mặc cá»§a mình - rách rưới quá, chắc cô chá»§ thương hại nên bố thí cho mình như bố thí cho má»™t kẻ ăn mày đây. NghÄ© vậy, Thim bá»—ng thấy bá»±c định quay lại Ä‘em trả... Nhưng đôi mắt nhìn Thim lúc ấy, Thim bá»—ng nhận ra có cái gì đó như má»™t câu nói, như má»™t sá»± cảm thông như... má»™t Ä‘iá»u gì nữa Thim không dám nghÄ© đến...

Má»™t lần, má»™t lần nữa cÅ©ng lại thế, và đôi mắt ấy vẫn nhìn Thim qua ô cá»­a không chá»›p. Thim lúng túng, Thim không thích như vậy, săn được con gấu "Coằng" trả cho mình má»™t chén muối bằng miệng, thế là được. Việc cho thêm "Coằng" phải nói, nếu không rắc rối lắm, "Coằng" mà biết việc này chắc sẽ không bá» qua. Thim bá»—ng thấy lo nhưng má»i việc xảy ra Ä‘á»u không qua nổi đôi mắt má»™t mí cá»§a Sài Vẳn, nó đã nhìn thấy hết.

*
* *

Rừng động! Ãã hÆ¡n năm ngày đêm những ngá»n lá»­a bắt đầu từ đâu đó Ä‘ang liếm vào những khu rừng già, thỉnh thoảng má»™t cÆ¡n gió thổi đến làm cái lưỡi đỠmáu cong tá»›n bốc cao lên những ngá»n cây cao vút, những con thú nhá» từng bầy, từng bầy kéo nhau vá» những cánh rừng gần bản. Những đám ngô, đám lúa nương như bị má»™t trận mưa đá làm xÆ¡ xác gãy nát. Trong bản có ngưá»i đã gặp hổ, có ngưá»i bị gấu tát lật cả da mặt. Không khí căng thẳng trùm lên khắp nÆ¡i. Không ai dám ra cá»­a lúc trá»i nhá nhem tối.

Thim Ä‘i vào rừng lúc trá»i vừa sáng rõ. Cây giáo lên nước Ä‘en bóng nằm trên vai. Hai bắp chân đỠnhư lõi cây nghiến nhằm hướng rừng trước mặt rảo bước tá»± tin. Thim nhá»› từng lá»i cá»§a ngưá»i cha để lại vá» những kinh nghiệm Ä‘i rừng. Khi hiểu kỹ từng chiếc lá, ngá»n cá» rừng vá»›i con ngưá»i không còn má»™t khoảng cách xa lạ má»™t sá»± huyá»n bí nào nữa. Vá»›i đặc Ä‘iểm cá»§a từng loại thú. Thim chẳng lạ, như hổ má»™t loài thú rất tinh, khi tấn công con mồi thưá»ng bất ngá» từ phía sau và hai bên cạnh dùng hai chân trước đẩy ngã đối phương, lập tức những chiếc nanh nhá»n hoắt cắn ngập vào dưới cổ và hút máu tươi. Vá»›i ngưá»i hổ rất thận trá»ng, phải thật tinh má»›i phát hiện ra tiếng động nhá» và mùi hôi như măng thối và rất khét cá»§a nó. Khi đối mặt phải thật bình tÄ©nh nhìn nó bằng cặp mắt thách thức giao chiến. Khi bị má»™t đòn bất ngá» hổ thưá»ng quay đầu bá» chạy. Khác vá»›i hổ, gấu thưá»ng chá»§ động tấn công ngưá»i từ má»i hướng, khi bị thương gấu không bá» chạy như hổ mà vết thương chỉ làm nó tăng thêm kích thích và tấn công đối thá»§ dữ dá»™i. Thợ săn gấu bằng giáo phải có sức khá»e và lòng dÅ©ng cảm phi thưá»ng. Khi tấn công gấu thưá»ng đứng lên bằng hai chân sau và vồ xuống đối thá»§ bằng cả thân hình nặng ná» cùng vá»›i những cái tát đứt ra từng mảng thịt. Lợi dụng vào đặc Ä‘iểm đó, thợ săn phải thật nhanh ghì chắc Ä‘uôi giáo xuống đất, hướng mÅ©i giáo vá» phía trước, khi vồ ập xuống gấu sẽ bị mÅ©i giáo xuyên từ ngá»±c ra sau lưng, thanh sắt ngang cách mÅ©i giáo hai gang tay sẽ là vật cản chắn ngang ngá»±c, lúc đó gấu không thể vá»›i đến ngưá»i được. Thợ săn xoạc hai chân trong tư thế định tấn giữ chắc thân giáo, trong hÆ¡n hai mươi phút gấu yếu dần, hai tay cào cấu đã Ä‘uối, lúc ấy thợ săn dồn hết sinh lá»±c bất ngá» giật mạnh cây giáo sang má»™t bên - đột ngá»™t bị mất thăng bằng má»™t chân con thú nhấc lên khá»i mặt đất và đổ ngang xuống. Cú thứ hai là cú đâm quyết định tuyệt đối chính xác - rút nhanh mÅ©i giáo phóng thẳng vào hốc mắt xuyên qua óc giữ chắc cây giáo, trong ít phút con thú giãy giụa và chết hẳn lúc đó má»›i chấm dứt cuá»™c giao chiến.

Bầu trá»i đã há»­ng nắng, những tia nắng đầu tiên vá»t tung ra Ä‘uổi bóng râm lạnh lẽo Ä‘á»ng trên những tán lá dày trên ngá»n núi cao vút là bốc lên những đụn sương mỠđục. Thim hít căng lồng ngá»±c không khí trong lành cá»§a buổi sá»›m thoảng hương nấm và cá» rừng ngai ngái dá»… chịu.

Bá»—ng... rắc!... má»™t tiếng gẫy khô rất nhẹ làm Thim bừng tỉnh. Ãôi tai hướng vá» nÆ¡i phát ra tiếng động... Không phải thú!... Thim khẳng định đây là tiếng chân ngưá»i: -Ai thế nhỉ! ngưá»i nào lại vào rừng sá»›m vậy? Thim bá»—ng giật mình bàng hoàng: - Phón! -Cái tên khẽ rung lên bồi hồi trong lòng như má»™t tiếng đàn. Phón gạt nhẹ những ngá»n cây ngang ngá»±c bước ra con đưá»ng nhá». Ãôi bàn chân để trần nõn nà đặt nhẹ từng bước trên thảm cá» vẫn còn ướt sương Ä‘ang bước vá» phía Thim. Ãôi mắt có Ä‘uôi dài mở to nhìn Thim không chá»›p, Thim bá»—ng thấy ngần ngại, do dá»±, chợt nhá»› đến chén muối đầy ngá»n và đôi mắt nhìn mình không chá»›p qua ô cá»­a sổ... Thim nhìn xuống bá»™ quần áo trên ngưá»i, đôi má bá»—ng nóng bừng, Thim vá»™i rẽ sang lối nhá» bên cạnh.

- Anh Thim...! - Tiếng gá»i pha chút giận dá»—i làm đôi chân Thim chậm lại nhưng vẫn không dám ngẩng lên.

- Con hổ, con gấu trong rừng anh chẳng tránh, sao anh tránh em? Hay em không đáng cho anh nói má»™t lá»i thưá»ng như nói vá»›i ngưá»i khác?

Thim không dám tin vào đôi tai cá»§a mình. Lá»i trách móc giận dá»—i cá»§a Phón như đẩy ra khá»i lòng Thim, má»™t phần ngá» vá»±c... Thim lắp bắp từng lá»i:

- Không...! Không... Phón đừng nghÄ© sai vá» tôi như vậy, cho đến giá» tôi vẫn nghÄ© rằng mình chỉ là ngưá»i...

Chừng như hiểu Ä‘iá»u Thim không nói hết, đôi mắt Phón thoáng má»™t ná»—i xót xa thương cảm, giá»ng Phón đã dịu xuống:

- Con chim có tiếng hót tìm bạn, lá»i em nói chẳng rÆ¡i vào lòng anh, em muốn được gánh cái nghèo cùng anh nhưng anh chẳng cho...

Má»™t làn gió nhẹ thổi qua. Có má»™t Ä‘iá»u gì đó như ngá»n lá»­a Ä‘ang bùng lên trong thâm tâm cá»§a ngưá»i con trai má»›i lá»›n. Cái ngưỡng cá»­a cá»§a ngỡ ngàng hồi há»™p muốn cồn lên ồ ạt như má»™t luồng gió mạnh mẽ làm nghiêng ngả trá»i đất, nhưng trạng thái hư thá»±c thoáng gợn tá»± ti như tạo má»™t khoảng trống vô hình níu hỠý nghÄ© cá»§a Thim lại. Thim im lặng ngẩng lên nhìn Phón, đôi mắt Thim đã thay tiếng nói cá»§a lòng mình, Phón đã Ä‘á»c được tất cả.

Khoảng không bình yên cá»§a núi rừng bị vỡ ròn từng mảnh trong tiếng vó ngá»±a dồn dập xuống con đưá»ng mòn rải đá khô khốc. Linh tính như báo cho Thim má»™t Ä‘iá»u không lành. Ãôi mắt Phón cÅ©ng thoáng bối rối lo lắng. Thim khẽ nói qua hÆ¡i thở: - Phón vá» Ä‘i! Hình như có ngưá»i nhà ra tìm đấy!...

Phón khẽ gật đầu nhưng đôi mắt vẫn nhìn Thim không muốn dứt. Vừa định rẽ vào bụi cây bên đưá»ng thì má»™t tiếng quát như hét lên giận dữ:

- Phón, vỠngay!

Phón giật bắn ngưá»i, đôi chân như muốn khuỵu. Sài Vẳn nhảy từ trên lưng ngá»±a xuống. Ãôi mắt má»™t mí cá»§a nó ánh lên dữ dá»™i, nó bá» cương bước vá» phía Phón:

- Ai cho mày ra đây?

Nhìn ngưá»i anh nét mặt dữ tợn Phón chống chế yếu á»›t:

- Sớm nay.... em muốn vào rừng chơi...!

- Muốn vào rừng chơi... ! -Thằng Sài Vẳn kéo dài tiếng "chơi" đầy ngụ ý rồi hất hàm nói:

- Mấy hôm nay rừng báo động có nhiá»u thú dữ vá» mày không sợ chết à... ! Bố bảo tao Ä‘i tìm mày. Vá» ngay! Có ngưá»i bên Bắc Mê sang há»i mày làm vợ đấy, Ä‘i Ä‘i!

Phón ngơ ngác:

- Làm gì có chuyện đó! Có ai nói gì với tôi đâu?

- Không nhiá»u lá»i, vá» ngay! - Sài Vẳn dằn giá»ng.

Phón đưa mắt nhìn Thim lo ngại như muốn nói Ä‘iá»u gì nhưng thấy Sài Vẳn thì lại thôi. Phón bước nhanh quay sang con đưá»ng cÅ©. Sài Vẳn tiến đến trước mặt Thim, hai chân đứng dạng, nó nhìn Thim trừng trừng rồi đột ngá»™t hạ giá»ng vui vẻ:

- Thim! Mày cho tao mượn cây giáo này má»™t lát được không! Từ lúc Sài Vẳn xuất hiện Thim vẫn lo lắng cúi đầu, giá» bá»—ng giật mình khi nghe nó há»i, chưa kịp nghÄ© Sài Vẳn muợn để làm gì thì nó đã giật nhanh cây giáo trong tay Thim rồi nói: - Tao cÅ©ng muốn có má»™t cây giáo như mày, chá» tao má»™t lát, tao mang vá» cho bá»n thợ xem để bá»n nó làm cho, tao sẽ trả mày ngay! - Vừa dứt lá»i Sài Vẳn nhảy lên lưng ngá»±a phi thẳng để lại phía sau những âm thanh khô khốc lốp cốp lốp cốp xa dần. Thim ngồi xuống má»m đá bên vệ đưá»ng trong ngưá»i còn chưa hết bàng hoàng. Chưa khi nào Thim dám nghÄ© mình sẽ có má»™t tình yêu, thế mà má»›i đây thôi, tất cả như vẫn còn ấm nóng. Cái giá»ng nói trách móc chứa trong đó là cả ná»—i lòng chân thật cá»§a Phón. Tất cả như vừa qua má»™t giấc mÆ¡ kỳ diệu, đã có lúc nào Thim dám nghÄ© đến diá»u kỳ diệu đó. Nhưng cÅ©ng nhanh như chá»›p mắt Sài Vẳn lại mang đến má»™t tin xét đánh: "Có má»™t ngưá»i đến há»i Phón làm vợ". Thim thoáng buồn, má»™t ná»—i buồn bất ngá» như tình yêu cá»§a Thim, má»™t tình yêu mà Thim vẫn chưa được đụng tay, chưa nói được má»™t lá»i má»m ngá»t như gió, bá»—ng chốc tan Ä‘i như làn sương má»ng dưới ánh nắng chói chang. Nhưng rồi Thim tá»± an á»§i: - CÅ©ng phải thôi, Ä‘á»i nào ai lại gả má»™t đứa con gái con nhà quyá»n quý nhất vùng cho thằng con trai nghèo khổ như Thim! Thôi không nghÄ© chuyện đó nữa. Thim bá»—ng lắc mạnh đầu như muốn xua Ä‘uổi những ý nghÄ© đó, rồi khẽ nhếch mép cưá»i, má»™t nụ cưá»i chua chát làm khuôn mặt như méo hẳn.

Tiếng vó ngá»±a khô khốc lại nổi lên trên con đưá»ng rải đá trắng. Thim chẳng buồn để ý. Sài Vẳn đã quay lại, nó nhảy từ trên lưng ngá»±a xuống, tay cầm cây giáo bước xuống trước mặt Thim:

- Này trả mày đây! Hai ngày nữa tao cũng có một cây giáo như mầy!

Thim vẫn im lặng nhìn nó mà vẫn chẳng để ý nó nói gì, chỉ khẽ gật đầu cho qua chuyện. Sài Vẳn nhảy lên lưng ngá»±a, con ngá»±a bị ghìm cương má»™t tay quay má»™t vòng tại chá»— móng côm cốp chừng như sốt ruá»™t. Sài Vẳn nhìn Thim rồi tiếp bằng má»™t giá»ng nói vui vẻ hiếm có:

- Lần này được con gấu to vá», tao sẽ cho mày thêm chén muối nữa, còn chuyện lúc nãy mày đứng vá»›i con Phón em tao, tao coi như không có, được chưa? hì hì hì! - Sài Vẳn nhếch môi cưá»i phÆ¡i ra ngoài má»™t loạt răng bịt vàng, má»™t kiểu cưá»i đắc ý khó hiểu. Ngoắt má»™t cái con ngá»±a lại đưa nó quay vá» bản.

Thim chẳng còn bụng dạ nào để ý đến những Ä‘iá»u Sài Vẳn nói, nhằm hướng rừng trước mặt chân bước Ä‘i mà đầu chẳng còn nghÄ© đến chuyện săn thú nữa. Bứt má»™t chiếc lá cây bên đưá»ng Thim đưa lên môi, má»™t Ä‘iệu kèn lá như bÆ¡i vào giữa cánh rừng bạt ngàn, bầu trá»i cao rá»™ng ngăn ngắt khe khẽ nghiêng tai lắng nghe cái Ä‘iệu kèn buồn như làn khói trấu gieo chậm trong nắng vàng lặng. Ãiệu kèn Thim dành riêng cho mình má»™t ná»—i buồn mà chỉ riêng mình má»›i thấm được hết nó mà chẳng muốn rÆ¡i vào tai ai.

Bá»—ng có tiếng kêu thất thanh từ phía dốc rừng trước mặt. Thim giật mình dừng lại. Trạng thái linh hoạt như khi phát hiện thú dữ đã truyá»n khắp cÆ¡ thể: "Có ngưá»i gặp thú dữ". Má»™t phán Ä‘oán nhanh làm đôi chân Thim đột ngá»™t bật vút Ä‘i lao vá» phía có tiếng ngưá»i kêu cứu. Thim dừng phắt lại trước mặt má»™t con gấu ngá»±a Ä‘ang Ä‘uổi theo má»™t cô gái quanh má»™t gốc cây nghiến. Cô gái quần áo tả tÆ¡i, vòng khăn đã văng khá»i đầu, tóc rÅ© xuống không nhìn thấy rõ mặt. Má»™t mảng áo ở lưng đã rách toạc, để lá»™ ra những vết cào rướm máu trên làn da trắng mịn. Con thú hồng há»™c Ä‘uổi theo, những cú tát trượt vào gốc cây càng làm cho nó thêm lồng lá»™n tức tối. Thim hét lên: - Chạy vá» hướng này! - Cô gái vụt ra khá»i gốc cây, lao vá» hướng Thim. Thim chằm chằm nhìn con vật Ä‘ang lao vá» hướng mình. Ãôi mắt bình tÄ©nh đến lạnh lùng, từ trong hai đốm lá»­a đó bật lên ý nghÄ© dữ dá»™i và quả quyết. Má»™t khối Ä‘en khổng lồ đứng lên bằng hai chân sau bất ngá» lao vào Thim, Thim gồng ngưá»i, cúi xuống trong tư thế Ä‘inh tấn! - Phập! - MÅ©i giáo đón nhận chính xác vào giữa ức con thú, má»™t tiếng rú lên rùng rợn man dại. Ngay lúc đó Thim cảm giác cây giáo trong tay nhẹ bá»—ng, con gấu vừa vươn đôi tay cào cấu đã đổ nghiêng sang má»™t bên. MÅ©i giáo nằm sâu trong ngá»±c con thú đột nhiên gẫy gá»n, lá»™ ra má»™t đưá»ng cắt rất nhá» ngay sát chuôi mÅ©i giáo... Trong đầu Thim bá»—ng hiện lên bá»™ mặt Sài Vẳn lúc nó Ä‘em trả cây giáo, má»™t ná»—i đắng cay giận dữ đến nghẹn thở. Thim đã hiểu ra tất cả. Con gấu chồm dậy rất nhanh, từ ngá»±c nó má»™t dòng máu đỠsẫm trào ra ướt đẫm mảng lồng ngá»±c. Cây giáo không còn tác dụng nữa. Vừa né ngưá»i tránh hai cái tát, nhanh như chá»›p Thim luồn sát ngá»±c chá»™p nhanh hai tay cá»§a nó đẩy ngay ra, đầu húc ngược dưới hàm, bằng tất cả sức lá»±c cùng vá»›i miếng võ hiếm bất kỳ thợ săn nào cÅ©ng phải biết, con thú bị đẩy lùi từng bước, sát vách núi dá»±ng đứng. Thim dồn sức vào chân phải đạp mạnh vào bụng nó đồng thá»i hai tay đẩy bật con thú ra khá»i ngưá»i - má»™t khối Ä‘en sì nặng ná» vùn vụt lao xuống chân núi sâu hút, má»™t lát sau dá»™i lên má»™t tiếng va đập nặng chịch như tiếng giã gạo. Không gian trở lại yên tÄ©nh má»™t cách tàn nhẫn, má»™t thứ yên tÄ©nh giả tạo như ở đây chưa bao giá» xảy ra Ä‘iá»u dữ dá»™i. Chợt có tiếng chim há»a mi lảnh lót như căng lại những âm thanh bằng lặng yên ả. Lưng vẫn tá»±a vào vách đá. Thim lim dim mắt như muốn hút tất cả những âm thanh và ánh nắng cá»§a rừng vào bá»™ ngá»±c vuông vức phập phồng. Cảm giác bàng hoàng như vừa trải qua má»™t giấc mÆ¡ khá»§ng khiếp.

Tiếng rên khe khẽ đâu đây đã kéo Thim trở vá» vá»›i thá»±c tại. Thim mở choàng mắt chợt nhá»› đến cô gái lúc nãy - giá» Ä‘ang ngồi tá»±a lưng vào gốc cây, tóc xõa xuống đôi vai áo đã bị rách, lá»™ ra những vết cào bầm máu. Thim vá»™i vã chạy đến. Vừa cúi xuống bất ngá». Thim kêu lên:

- Phón! - Ruá»™t gan Thim như thắt lại. Ãôi mắt Phón từ từ mở, miệng mấp máy:

- Anh ơi! Em cứ nghĩ là anh đã... có thật là, vẫn còn sống không?

- Ãừng nói vậy Phón à, tôi vẫn còn sống đây mà!

Thim quỳ xuống bên cạnh Phón lo lắng, đôi bàn tay gân guốc giỠnhư thừa thãi, lúng túng không biết đặt vào đâu, Phón thì thào:

- Anh ơi, đỡ em dậy đi...

- Giá»ng nói khe khẽ như từ má»™t cõi xa xăm vẳng đến truyá»n sang Thim má»™t cảm giác lo lắng xúc động, phá vỡ tất cả má»i khoảng cách hoài nghi trong lòng. Cái ngỡ ngàng lúng túng đã Ä‘i qua, thay vào đó là niá»m thương cảm nghèn nghẹn dâng đầy ngá»±c, lấn át những cÆ¡ cá»±c cay đắng, những hiểm há»a kinh hoàng vừa qua. Thim đỡ Phón trên cánh tay rắn chắc như sợ làm rÆ¡i mất Ä‘iá»u kỳ diệu, ngay cả trong những giấc mÆ¡ cÅ©ng không bao giá» dám mÆ¡ đến:

- Em đã quay vỠrồi cơ mà? - Thim buông tiếng nói của mình ra mà trong lòng vẫn chưa hết cái ngây ngất như mơ... như thực. Phón nhìn vào đôi mắt Thim như cầu cứu:
- Sao anh nghÄ© em vá» nhà? Anh không nghÄ© ngưá»i ta sẽ bắt em Ä‘i làm dâu nhà khác sao... Em không thể... biết anh qua đây nên em đã...

Tiếng thì thào cá»§a đôi trai gái như tiếng lá rừng cá» lưng bá»—ng bị bẻ vụn ra thành tiếng ngá»±a hí xé lên từ phía chân dốc. Hai ngưá»i giật mình nhìn xuống, má»™t Ä‘oàn ngưá»i ngá»±a dao, súng nai nịt, hối hả lao lên. Ãi đầu đám gia nhân là Sài Vẳn, toàn thân nằm rạp trên mình ngá»±a. Nhìn Sài Vẳn đôi mắt Thim như có cục than đỠrá»±c, nhưng giá»ng nói lo lắng cầu khẩn cá»§a Phón đã kéo ý nghÄ© Ä‘ang ùn lên trong lòng Thim sững lại: - Anh Æ¡i, đừng bá» em... đưa em Ä‘i vá»›i... Ä‘i Ä‘i, nhanh lên anh! - Thim bàng hoàng nhìn Phón, ná»—i lo sợ làm cô gái má»—i lúc như lả Ä‘i trên cánh tay Thim. Chừng như đã hiểu tất cả, những Ä‘iá»u Phón vừa nói, Thim đứng dậy xốc Phón lên lưng cắm đầu chạy vào rừng. Nhưng cùng lúc ấy bá»n Sài Vẳn đã phát hiện ra. Tiếng vó ngá»±a xen lẫn tiếng ngá»±a hí cùng vá»›i tiếng tù và rúc lên làm rầm rÄ© cả khu vừng:

- Không được giết! Không được giết, phải bắt sống lấy nó!

Ãạn nổ quanh ngưá»i cÅ©ng không làm đôi chân Thim chậm lại, mặc gai cào vào mặt vào chân. Thim lao vá» hướng núi trước mặt. Chỉ cần qua ngá»n núi này thôi sẽ đến đất Bắc Mê, đến đấy bá»n Sài Vẳn sẽ không dám Ä‘uổi theo nữa vì vùng đất đó đã thuá»™c "Coằng" khác. Cuá»™c sống sẽ ra sao? Thim không cần biết! Miá»…n sao lúc này thoát khá»i tay Sài Vẳn. Thim biết Ä‘iá»u gì sẽ xảy ra nếu lúc này rÆ¡i vào tay nó, nhưng đôi chân cá»§a Thim đã không làm nổi ý nghÄ© trong đầu mình. Như từ trên trá»i nhảy xuống. Sài Vẳn xuất hiện ngay trước mặt. Bị ghìm cương đột ngá»™t con ngá»±a hồng Ä‘ang đà lao bá»—ng chồm hai vó trước lên như múa trên không rồi bổ mạnh xuống đất. Nòng súng săn Ä‘en sì dí vào ngá»±c làm Thim vừa cõng Phón vừa lùi lại: - Thim, mày đã làm gì...? Bá» em tao xuống! - Sài Vẳn nén chặt câu nói lạnh lùng đầy thuyết phục. Má»™t thằng, lại má»™t thằng nữa nhảy từ trên lưng ngá»±a xuống, bá»™ mặt đứa nào cÅ©ng dữ tợn.

Thim quằn quại mê man trong những tiếng quát tháo như từ một cõi hư vô vẳng đến:

- Muối! muối nữa, bỠhết ra, cả cái ống của nó nữa... xát mạnh vào chỗ kia, chỗ kia! đấy phải trả cho nó như thế mới xứng.

Cảm giác bá»ng rát như nằm trên ngá»n lá»­a cháy đến tận gan ruá»™t. Thim quằn ngưá»i ngất lịm. Ãã bao nhiêu chiếc roi song gãy nát Thim không biết. Những hạt muối hiếm hoi đã bao lần phải đánh đổi bằng sức lá»±c và lòng dÅ©ng cảm trước cái chết luôn Ä‘e dá»a má»›i có được, thế mà chính nó làm cho Thim phải chịu bao Ä‘au đớn xé gan ruá»™t.

- Nó chết rồi, cậu chủ ơi! Một đứa trong đám gia nhân ngẩng lên khúm núm. Sài Vẳn lạnh lùng ra hiệu cho đám gia nhân lùi ra, nó tiến gần cái xác đặt chân đạp mạnh, cái xác bất động nghiêng sang một bên. Ngó nghiêng một lúc nó lên tiếng với lũ gia nhân:

- Nó chưa chết hẳn đâu, nhưng đêm nay cũng phải để cho thú dữ có thịt tươi ăn!

Sài Vẳn quay lại, Phón đã ngất lịm từ lúc nào, nó bước đỡ em gái lên lưng ngựa rồi cùng lũ gia nhân đạp ngựa quay vỠbản.

*
* *

Cái đêm ấy đã qua Ä‘i hÆ¡n hai mươi năm, má»—i khi nhá»› lại Thim vẫn cảm giác má»™t ná»—i cay đắng, chua chát dâng bừng lên mặt. Ãêm ấy nếu không có trận mưa như trút không biết rồi số phận sẽ ra sao. Mưa đã rá»­a sạch những hạt muối mặn chát trên mình chàng trai săn gấu như muốn rá»­a hết ná»—i oan trái trong lòng. HÆ¡i đất ẩm ướt và tiếng thì thầm đã làm Thim tỉnh lại. Ãôi mắt mệt má»i cá»§a Thim khi vừa mở thấy mình Ä‘ang nằm trong má»™t hang đá, giữa hai ngưá»i đàn ông lạ mặt. Thim ngÆ¡ ngác định nhá»m dậy - Má»™t ngưá»i đàn ông có khổ ngưá»i to, cao, nét mặt nhác nhìn rất dữ bởi bá»™ râu quai nón rậm xù đã đưa tay ấn nhẹ Thim nằm xuống rồi nói bằng giá»ng rất trầm ấm áp:

- Bá»n tao đã nhìn thấy mày ở dốc "Kéo lùm", và đã đưa vỠđây! Mày thấy trong ngưá»i khá hÆ¡n rồi chứ?

Thim khẽ gật đầu nhưng vẫn chưa hết ngạc nhiên. Ngưá»i đàn ông có bá»™ râu quai nón vá»›i tay lấy bát rượu đặt trên hòn đá đưa cho Thim:

- Mày uống Ä‘i! Cái mật gấu bá»n tao tìm thấy trong túi áo cá»§a mày đấy! Rượu thôi mà, má»™t phần xoa lên ngưá»i mày rồi, uống cái này chỉ mấy tiếng nữa là Ä‘i được ngay thôi! Xong mày hãy kể cho bá»n tao nghe, sao mày đến ná»—i này.

Cá»­ chỉ nhân hậu và tiếng nói trầm ấm cá»§a ngưá»i đàn ông lạ đã làm Thim tan Ä‘i má»i nghi ngại. HÆ¡i rượu đã truyá»n khắp cÆ¡ thể làm Thim bá»›t Ä‘i những Ä‘au đớn.

Khi nghe Thim kể xong, hai ngưá»i đàn ông đã nhìn Thim bằng ánh mắt thông cảm như muốn nói từ trong đó những lá»i an á»§i. Rồi há» cÅ©ng cho Thim biết - há» là những ngưá»i cùng cảnh ngá»™ Ä‘ang rá»§ nhau Ä‘i tìm Việt Minh, vì hỠđược biết Việt Minh là những ngưá»i cầm súng đánh bá»n quan châu, bá»n "Coằng" bảo vệ những ngưá»i nghèo như Thim và tất cả những ngưá»i nghèo khổ khác. Rồi há» rá»§ Thim cùng Ä‘i. Ba ngưá»i đã tìm thấy má»™t đơn vị quân đội ở má»™t cánh rừng Nguyên Bình, há» tình nguyện xin nhập vào đơn vị và cùng tham gia các chiến dịch biên giá»›i rồi đến chiến dịch Ãiện Biên. Năm tháng Ä‘i qua, tuổi xuân cá»§a Thim đã gá»­i gắm ở khắp các chiến trưá»ng nhưng hình ảnh Phón vẫn không sao phai má» trong tâm trí cá»§a chàng trai săn gấu. Má»—i khi nhá»› vá» vùng quê xa ấy, nÆ¡i Thim đã có cả má»™t thá»i trẻ trung chát đắng, nÆ¡i có má»™t ngưá»i con gái yêu mình bằng tất cả tấm lòng trong trắng chân thật. Cô gái ấy như không sinh ra từ cái gia đình quyá»n quý nhất vùng Pắc Miá»u, mà sinh ra từ hạt gạo thá»§y chung, nhân hậu. Tình nguyện đánh đổi tất cả để đến vá»›i chàng trai săn gấu nghèo khổ mồ côi, để rồi cùng phải chịu những bất hạnh cá»§a chính gia đình giáng xuống mối tình như cánh hoa đầu tiên má»›i nhú, đã bị dập nát dưới cánh đập phÅ© phàng cá»§a loài chim ác.

Thim rá»i quân ngÅ© sau ngày đất nước hòa bình được bốn năm. Ná»—i khao khát được gặp lại ngưá»i yêu như ngày đông lạnh giá gá»i mặt trá»i đầy nắng. Sau khi ná»™p giấy tá» chuyển ngành. Thim Ä‘i bá»™ hÆ¡n mưá»i ngày ròng rã không nghỉ và vỠđến bản mình, cái bản Pắc Miá»u xa xưa giỠđã khác lạ. Dân bản nhìn thấy anh cứ ngỡ như hồn ma hiện vá», vì ngày ấy má»i ngưá»i Ä‘á»u kháo nhau: anh đã bị nhà "Coằng" giết mất xác trong rừng. Nhà nào cÅ©ng muốn kéo anh vỠăn cÆ¡m. Anh vào nhà nào, già, trẻ, lá»›n, bé trong bản Ä‘á»u kéo nhau đến để được nghe anh kể chuyện vá» mình. Vui lắm nhưng anh vẫn buồn vì chưa có ai nói cho anh biết vá» cô gái ấy giá» ra sao? Rồi có ngưá»i cÅ©ng đã cho anh biết - Từ ngày cán bá»™ và bá»™ đội Việt Minh đến, bố con nhà "Coằng" đã trốn biệt sang Trung Quốc. Còn cô gái ấy khi đưa từ trong rừng vỠđến nhà đã tỉnh lại, có ngưá»i cho cô biết - Thim đã bị giết trong rừng. Suốt hai ngày cô không ăn uống gì. Thế rồi vào má»™t đêm cô gái đã bá» Ä‘i và không bao giá» thấy trở lại nữa. Nhà "Coằng" cho ngưá»i Ä‘i tìm và hỠđã thấy xác má»™t ngưá»i con gái trôi trên sông, xác đã trương phình không còn nhận ra hình thù ai. Nhà "Coằng" đưa vá» làm ma ba ngày theo phong tục rồi má»›i Ä‘em chôn. Mấy ngày sau đưa ma có ngưá»i gặp má»™t gia đình ở bản Nà Nu làng trên Pác Miá»u cÅ©ng Ä‘i tìm con. Há» cho biết đứa con gái lá»›n trong nhà ra sông tắm không thấy vá». Biết nhà "Coằng" có thế lá»±c nhất vùng, chẳng ai dám vào xem có phải con gái xấu số cá»§a mình không?...

Những câu chuyện như mảnh nứa cứa vào gan ruá»™t, Thim không muốn ở lại nữa. Mấy ngày sau Thim trở lại cÆ¡ quan. Nhưng những Ä‘iá»u chắp nối khi nghe dân bản kể, Thim linh cảm có Ä‘iá»u gì đó trong lòng mình giống như đốm lá»­a hồng âm ỉ, chá» má»™t luồng gió thổi vào sẽ bùng cháy lên niá»m hy vá»ng bất ngá». Thế là anh khéo léo từ chối cái chức phó phòng hành chính mà cÆ¡ quan giao cho. Thim tình nguyện chá»n cái nghỠâm thầm vất vả nhất mà chẳng mấy ai muốn nhận, đó là chân đưa thư lưu động Ä‘i các làng, xã. Thim giấu trong mình má»™t niá»m hy vá»ng, niá»m hy vá»ng này sẽ vÄ©nh viá»…n không thể rá»i khá»i ý nghÄ© mình nữa. Nếu có thể Ä‘iá»u bất ngá» tìm thấy bóng dáng xưa sẽ không đến vá»›i anh, nhưng dẫu sao như thế vẫn hÆ¡n! Anh tá»± nhá»§ trong lòng mình vậy, và thế là Thim đã đóng chặt tất cả những cánh cá»­a cá»§a lòng mình và chỉ để ngá» má»™t lối duy nhất cho tình yêu ban đầu ấy vÄ©nh viá»…n tồn tại - lấp ló má»™t đốm sáng vÄ©nh cá»­u. Ãã hÆ¡n ba mươi năm tìm kiếm qua Ä‘i nhưng cái đốm lá»­a nhá» nhoi đó vẫn bá»ng rát trong lòng.

*
* *

GiỠđã là ông già Thim - trầm tÄ©nh - ít nói - tóc đã Ä‘iểm sương. Màn chiá»u đã buông, trá»i đã bắt đầu nhá nhem. Bản Vạn đây rồi - ánh lá»­a bập bùng trong bếp nhà sàn, hắt những tia sáng vàng rá»±c qua kẽ liếp. Ông Thim dừng lại, hồi há»™p đưa tay lên túi ngá»±c trái rồi từ từ rút ra má»™t lá thư, Ä‘á»c lại má»™t lượt nữa. Những dòng chữ hiện ra trước mắt ông nhảy nhót, lập lòe như những ánh lá»­a làm đôi tay bá»—ng run lên như lúc sáng. Ông cầm nó trên tay khi soạn thư ông đã bắt gặp: Sầm Kim Bảo... Hòm thư. Gá»­i mẹ: Sầm Thị Phón... xóm bản Vạn, xã Ãồng Mu, Bảo Lạc, Cao Bằng.

Ông không nhá»› là ông đã há»i, ai đó đã chỉ cho ông ngôi nhà ở phía cuối bản. Nhưng rồi ông lại chợt phân vân nghi ngại: - "Có thể là sá»± trùng lặp chăng" - Và đứa con nữa, con ai? Sao lại lấy há» mẹ? Con nuôi hay con riêng? - Má»™t loạt những câu há»i đưa nhau lao vào đầu ông châm chích nhưng vô ích. - Không! Ông không cần biết Ä‘iá»u đó, vì trong ông cái linh cảm ông đã nén hÆ¡n ba mươi năm nay có gì đó ông tin là sẽ không nhầm. Ngôi nhà hiện ra trước mắt ông, cánh cá»­a khép há» như suốt ba mươi năm nay vẫn khép há» như vậy, chá» ai đó đến mở ra.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #99  
Old 20-05-2008, 02:22 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Ngưá»i Gánh Nước Thuê
Tác giả: Võ Thị Hảo


Chẳng ai biết lai lịch cá»§a bà, chỉ biết tên bà là Diá»…m. Diá»…m là đẹp, là diá»…m lệ. Ngoài vẻ đẹp, còn mang vẻ sang. Có ai gá»i má»™t cá»§ khoai là diá»…m lệ đâu. Hẳn bố mẹ xưa đặt tên cho con cÅ©ng thầm ao ước sao cho con vừa đẹp lại vừa khá»i lầm than. Nhưng trông bà cả má»™t sá»± nhạo báng cái mong ước đó.

Dáng ngưá»i bà Diá»…m bé loắt choắt, bá»™ mặt nhăn nheo, gầy sạm chỉ còn hai con mắt. Bà vừa Ä‘i vừa lắc lư cái lưng còng. Chiếc đòn gánh không bao giá» rá»i khá»i đôi vai còm cõi cá»§a bà. Nó bám chặt lấy bà như má»™t thứ nghiệp chướng. Chiếc đòn gánh cá»§a bà cÅ©ng thật đặc biệt. Nó nhẵn bóng. Ngay cả những vết sẹo cÅ©ng đã nhẵn bóng và cÅ©ng khó Ä‘oán tuổi như chá»§ nhân cá»§a nó vậy. Nó đã tồn tại cùng bà không biết tá»± bao giá». Nó được đẽo gá»t từ má»™t thân tre cong hằn dấu vết cá»§a những cÆ¡n gió táp và ra Ä‘á»i chỉ để đón đợi đôi vai còm cõi cá»§a bà Diá»…m mà thôi. Nó và chá»§ nhân cá»§a nó hợp thành má»™t chỉnh thể cá»§a sá»± bất hạnh, hợp thành biểu tượng cá»§a má»™t thân cây vừa má»›i ra Ä‘á»i đã bị gió mưa vùi dập. Cuối hai đầu đòn gánh là đôi thùng đầy nước lắc lư theo những bước chân không Ä‘á»u cá»§a bà Diá»…m và để lại những vệt nước rá» ròng ròng như suối nước mắt cạnh đưá»ng Ä‘i. Những lúc đôi vai được rảnh rang, đôi môi bà lại lẩm nhẩm những câu không đầu không cuối. Bà Ä‘i và nói như ngưá»i lẩn thẩn, nhưng những cá»­ chỉ cá»§a bà vẫn chính xác má»™t cách kỳ lạ. Ãến máy nước bao giá» bà cÅ©ng Ä‘i sát mép đưá»ng bên phải và lặng lẽ đợi đến lượt mình, không xin xá», không tranh giành.

Những nhà có máu mặt trong khu này thuê bà gánh nước. Há» chẳng ưa gì bà. Há» săm soi xem thùng nước bà gánh vá» có trong không. Có đáng đồng tiá»n cá»§a há» bá» ra không. Có ngưá»i nghi ngá», bắt bà tháo cả bể nước đầy ra gánh lại, lấy cá»› là bà đã lấy nước bẩn vào bể cá»§a há». CÅ©ng có những ngưá»i trả tiá»n sòng phẳng, hậu hÄ© là khác nhưng hỠđưa tiá»n cho bà rồi vá»™i quay Ä‘i như chỉ sợ dá»nh dàng bà nhỡ mồm bắt chuyện thì mất cả thì giá» và mất cả thể diện nữa. Con ngưá»i ta thưá»ng hay chối bá» quá khứ, nếu quá khứ đó là không vẻ vang. Ngưá»i Ä‘á»i nay coi nó là bệnh "sÄ©". Nếu như những năm sáu mươi cá»§a thế ká»· này ngưá»i ta cố chứng minh rằng gốc gác cá»§a mình là bần cố nông thì trong những năm tám mươi ngưá»i ta lại cố khoe rằng nhà mình giàu có ra sao, bịa cả những chuyện đài các rởm không biết ngượng mồm. Thôi thì cÅ©ng chẳng trách há», âu cÅ©ng là do cách nhìn ngưá»i cá»§a thá»i đại mà ra. Những bá»™ mặt đần độn trát bá»± son phấn vênh váo, đầy kiêu hãnh giả tạo. Và trong cÆ¡n mÆ¡ đài các sang giàu cá»§a há», bà Diá»…m chỉ là má»™t kẻ làm thuê, má»™t ngưá»i gánh nước cho nhà há». Má»™t thá»i, chúng ta đã ghê tởm những từ "con ở", "đầy tá»›", "gái Ä‘iếm"... Nhưng giỠđây, những từ đó đã và Ä‘ang lặng lẽ trở vá» nhắc nhở ngưá»i ta rằng, chúng có mặt trên Ä‘á»i này.

Vậy là bà Diá»…m hệt như con gà trụi lông giữa đàn công sặc sỡ. Nhưng bà gắn bó vá»›i há», đúng hÆ¡n là vá»›i bể nước nhà há», vì chỉ có há» má»›i đủ sức thuê bà gánh nước. Còn Ä‘a số "ngưá»i nhà nước" trong khu này chẳng ai đủ tiá»n để mà thuê, dù muốn giúp bà. CÆ¡m ăn chẳng đủ, lấy đâu ra tiá»n mà thuê gánh nước. Ãành phải xếp hàng dài dằng dặc, hoặc thức đến hai ba giá» sáng để lấy mấy thùng nước.

Vá»›i đôi thùng gánh nước, cứ thế, bà Diá»…m Ä‘i trong Ä‘á»i như kẻ má»™ng du và rồi có lẽ vá»›i cung cách má»™ng du ấy bà sẽ lặng lẽ Ä‘i xuống mồ, như má»™t hạt bụi tan biến vào không gian chẳng để lại má»™t mảy may dấu vết.

Nhưng có má»™t sá»± kiện khuấy động mảnh Ä‘á»i âm thầm ấy. Ãó là sá»± xuất hiện cá»§a ông Tiếu. Thá»±c ra những ngưá»i gánh nước thuê không nhiá»u ở thá»i nay. Nhưng sá»± xuất hiện cá»§a ông Tiếu gắn liá»n vá»›i việc mở rá»™ng con đưá»ng quốc lá»™ thành đưá»ng hai chiá»u. Ga má»›i mở. Những khu nhà cao tầng má»c lên như nấm và ngưá»i Ä‘i lại nưá»m nượp trên con đưá»ng ấy. Hàng xa xỉ phẩm, hàng bán đồ ăn đồ nhậu má»c lên nhanh và nhiá»u vô kể. Và cần thêm ngưá»i gánh nước thuê.

Từ đó cạnh máy nước, đôi khi bên bà Diá»…m có má»™t ngưá»i đàn ông chống đòn gánh đứng chá» thùng nước đầy dần. Hiếm có má»™t khuôn mặt khắc khổ đến thế. Có đến ngàn vạn nếp nhăn trên khuôn mặt đó. Ãôi mắt biểu lá»™ má»™t ná»—i Ä‘au khổ bất thưá»ng như đã đông cứng. Còn cái miệng thì trá»› trêu làm sao, luôn mỉm má»™t nụ cưá»i bất biến, như nó được tạo ra trên khuôn mặt ấy từ lúc má»›i sinh ra và cứ phải giữ vậy cho đến lúc chết. Nụ cưá»i ấy giữa khuôn mặt ấy, thật là má»™t nghịch lý, như là Ä‘ang khóc vá»›i má»™t ná»—i Ä‘au xé ruá»™t, mà có má»™t kẻ tàn ác nào đó cứ nhất định cù vào nách cho ta phải cưá»i rÅ© ra má»›i thôi.

Việc hai con ngưá»i khốn khổ đó bên nhau, cạnh máy nước làm bá»n trẻ trai ngá»— ngược ở đây vô cùng khoái chí. Chúng gá»i ông Tiếu là "bồ bà Diá»…m". Ngưá»i lá»›n lúc đầu còn mắng, sau nghe quen cưá»i xòa vì thấy cÅ©ng ngồ ngá»™, và ngưá»i ta không gá»i ông Tiếu bằng tên nữa, chỉ gá»i ông Tiếu là "bồ bà Diá»…m".

Thá»±c tình hai con ngưá»i cô đơn đó cÅ©ng thật may mắn khi há» bá»—ng nhiên có mặt bên nhau, vá»›i những thùng nước trÄ©u nặng trên vai. CÅ©ng có những lúc ông Tiếu nhấc há»™ bà Diá»…m hai thùng nước đầy ra rồi đặt má»™t khoảng cách vừa tầm để bà Diá»…m chỉ cần móc xích vào gánh. Trong chiếc túi áo rách cá»§a ông Tiếu luôn có những hạt lạc rang cháy khét. Thỉnh thoảng ông dúi cho bá»n trẻ con và cho bà Diá»…m. Bá»n trẻ con không ăn, còn bà Diá»…m thì nhận lấy và nhẫn nại nhấm nháp những hạt lạc Ä‘en nhá» nhá», đăng đắng, tá» vẻ cảm kích lắm.

Má»™t lần bà Diá»…m bị trượt chân ngã trẹo đầu gối, ông Tiếu vá»™i dìu bà vá» túp lá»u cá»§a bà rồi lo cÆ¡m cháo thuốc thang. Thuốc chỉ có nắm lá láng hÆ¡ nóng, chưá»m bóp. CÆ¡m sang lắm cÅ©ng chỉ miếng đậu luá»™c chấm mắm tôm.

Bà Diá»…m rưng rưng: "Vậy chứ nhà ông ở đâu?" Vẫn vá»›i nụ cưá»i muôn thuở, ông Tiếu đáp: "ở góc chợ Cầu Giấy". "Vậy chứ lúc mưa gió ông làm sao?" "Thì nép dưới hiên cá»§a nhà nào đó cho qua".

Bà Diễm khóc ròng: "Thôi, ông vỠđây mà ở cùng tôi. Tôi và ông cũng sắp xuống lỗ rồi, chắc chẳng ai dị nghị gì đâu. Ông ơi, hai cái cây đã bị đánh bật hết rễ, biết tựa vào nhau để đỡ đần thì sẽ lâu đổ hơn".

Ông Tiếu nhìn xuống đầu ngón chân cá»§a mình, không nói gì, nhưng lần đầu tiên nụ cưá»i hóa đá cá»§a ông biến mất. Rồi từ đó trong túp lá»u bên bá» ao, có hai bóng già lá» má» sá»›m hôm. Bà Diá»…m cÅ©ng bá»›t lẩm nhẩm má»™t mình.

Nhưng má»™t hôm ông Tiếu phải trở vá» góc chợ cÅ© để tìm mấy cái quần áo rách và cái chăn cÅ© nát. Gió thu đã se sắt lạnh bên bá» ao. "Làng" cá»§a ông Tiếu, đó là góc chợ vá»›i đám ngưá»i rách rưới lam lÅ©, lang thang không nhà do nhiá»u hoàn cảnh xui khiến nên. Há» bắc những viên gạch vỡ làm bếp, và lấy những mảnh báo cÅ© và ni lông rách treo lên làm buồng. Lâu không thấy ông, há» xúm lại há»i ông Ä‘i đâu, ở đâu? Ông ấp úng. Há» càng trêu già, vì biết ông Ä‘ang ở trong túp lá»u cá»§a bà Diá»…m. Má»™t thằng lá»i con kiếm đâu ra cây gậy, lấy dây chuối buá»™c hai viên gạch vào hai đầu vá» làm thùng gánh nước rồi nhăn nhó, còng lưng làm bá»™ bà Diá»…m Ä‘ang gánh nước cạnh ông Tiếu. Cả đám ré lên cưá»i như hóa dại. Những ngưá»i Ä‘i chợ thấy ồn ã cÅ©ng đứng lại xem. ÃÆ°á»£c thể, chúng càng làm nhiá»u trò, diá»…n cảnh ông Tiếu chân thấp chân cao khoác tay bà Diá»…m Ä‘i chÆ¡i công viên. Má»i ngưá»i tha hồ đắc chí. Chả mấy phen được bữa cưá»i vỡ bụng như hôm nay. Rồi há» sẽ trở thành ngưá»i kể chuyện có duyên nhất trần Ä‘á»i khi kể lại cho ngưá»i khác nghe chuyện này. Chỉ có ông Tiếu là đứng lặng phắc không nói được câu nào. Lát sau, vứt lăn lóc bá»c quần áo rách, ông lùi lÅ©i trở vá» túp lá»u cạnh bá» ao cá»§a bà Diá»…m. Qua dãy nhà gánh nước thuê, vài đứa trẻ lêu lá»ng thấy ông đã reo lên:

- A bồ bà Diá»…m. Ãẹp đôi như Chí Phèo và Thị Nở ấy chúng mày Æ¡i.

VỠđến lá»u, ông nằm vật ra giưá»ng, không ăn uống. Hôm sau ông lên cÆ¡n sốt. Bà Diá»…m hết lòng săn sóc thuốc thang nhưng vô ích. Lúc sắp trút hÆ¡i thở cuối cùng, ông gá»i bà đến bên, lần tay vào mụn vá lá»›n sát ngá»±c lấy ra má»™t tấm ảnh đã ố vàng và má»™t trăm đồng bạc gói kỹ tá»± bao giá» trong túi ni lông. Trong ảnh là má»™t bé gái tóc tÆ¡ xấp xõa, đôi mắt tròn Ä‘en mở to ngây thÆ¡. Ông Tiếu thá»u thào:

- Con tôi đấy bà ạ... Nó bị mất tích trong má»™t trận bom. Ngưá»i ta bảo nó đã chết cùng vá»›i mẹ nó. Nếu thế tại sao chỉ tìm thấy xác mẹ nó thôi. Tôi tin nó vẫn còn sống, có thể nó lưu lạc ở phương nào. Lê con Æ¡i...

Từ đôi mắt mỠđục cá»§a ông, hai giá»t nước như được gạn từ đáy mắt, như những giá»t thá»§y ngân khó nhá»c lăn ra. Ông nức lên, nói đứt quãng:

- Bà Æ¡i, nếu... có... má»™t ngày... nào... đó bà thấy có má»™t ngưá»i con gái... trạc hai mươi... mà giống con... bé trong ảnh này... bà nhá»› gá»i lại há»i gốc gác... xem có phải bố nó là ông Tuyá»n ở xóm Ãoài, xã Hoài Ân... không nhé. Và nếu phải... bà nói rằng bố nó vẫn chá» nó... cho đến chết... bà đưa cho nó má»™t trăm đồng... bạc này...

Rồi ông thở hắt ra. Nụ cưá»i oan nghiệt vÄ©nh viá»…n tắt trên đôi môi ông.

Bà Diá»…m ngồi lặng câm nhìn tấm ảnh và má»™t trăm đồng bạc côi cút. Trăm bạc này, chắc ông đã ki cóp từ lâu lắm, khi nó còn mua được ná»­a chỉ vàng. ốm Ä‘au đói rét bao phen, cÅ©ng không bao giá» dám đụng đến, để cho đến bây giá», má»™t trăm đồng bạc cá»§a ông dành cho con cÅ©ng chỉ đủ để mua má»™t má»› rau muống...

Rồi mộ ông Tiếu cỠxanh phủ dần, đám cỠđuôi gà bò lan cả ra mặt đất bằng. Thỉnh thoảng bà Diễm thắp vài nén hương cho ông, lần nào bà cũng thầm thì khấn:

- "Ông Tiếu Æ¡i, tôi vẫn để ý tìm con cho ông mà đâu thấy. Tôi tìm cả khi chá» thùng nước đầy, cả khi Ä‘ang gánh nước, ngày này qua ngày khác. á», nếu nó còn sống thì tôi cÅ©ng chẳng còn mấy thá»i giá» nữa để làm việc đó cho ông. Tôi cÅ©ng sắp theo ông vá» vá»›i đất rồi đây. Nhưng mãi đến tận lúc này, tôi vẫn tin có thể chốc nữa, có thể tối nay, ngày mai, con bé đến và há»i, giá»ng nó trong veo: "Có phải ông Tuyá»n cha cháu ở đây không?...".

Ngưá»i ta bảo nhau rằng, dạo này bà Diá»…m càng dở hÆ¡i tệ, bởi vì ngoài cái tật cứ nói lẩm bẩm má»™t mình, trong tay bà không bao giá» rá»i cái gói nhá» bá»c vải nhá»±a đã cÅ© mèm, chẳng khác mụ phù thá»§y Ä‘ang giữ chặt bùa phép duy nhất giúp cho bà còn sống trên Ä‘á»i này. Có ai biết rằng cái bùa phép đó là tấm ảnh má»™t bé gái đã ố vàng và má»™t trăm đồng bạc cÅ©. Ãằng sau tấm ảnh, má»™t dòng chữ má»›i viết xiên xẹo đầy lá»—i chính tả: "Ãây nà cháu Nê, con ông Tuyá»n ở xóm Ãoài, xã Hoài Ân... má»™t trăm đồng bạc lày nà cá»§a cháu!".
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #100  
Old 20-05-2008, 02:24 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Ngưá»i đàn ông làng Yên Hạ
Tác giả: Sương Nguyệt Minh(Nguyá»…n Ngá»c SÆ¡n)

Hạ cầm côn vá» làng sau mưá»i năm biệt tích.

Việc đầu tiên là Hạ đến nhà chị gái. Hắn muốn tính sổ vá»›i anh rể vá» những trận đòn ngày trước. Tiếc thật! Anh rể đã chết sắp Ä‘oạn tang. Hạ cáu tiết mang côn ra má»™ phạt trụi cá». Ngưá»i đàn bà góa khóc lóc van xin vẫn không ngăn nổi hắn.

Ãêm khuya. Trăng hạ tuần treo lÆ¡ lá»­ng trên dãy đồi Bạch Bát. Làng Yên Hạ im lặng chìm trong giấc ngá»§ sau má»™t ngày lam lÅ©. Trong túp lá»u nát, ngưá»i đàn bà góa vẫn rầu rÄ© kể lể cho hắn nghe ná»—i Ä‘oạn trưá»ng cá»§a chị. Hắn thở dài thưá»n thượt, có lúc bồn chồn, nóng ruá»™t. Thì ra mưá»i năm qua không riêng mình hắn lang thang, đói rách. Chị hắn ở nhà cÅ©ng sống khổ. Hắn thương chị, căm lắm bá»n sâu má»t làng Yên Hạ.

Hắn nhá»› lại. Tuổi thÆ¡ vô khối những đòn roi. Cha mẹ mất sá»›m, hắn ở vá»›i chị gái cùng bố khác mẹ. Không may cho chị đã mấy kỳ sinh nở nhưng con cái Ä‘á»u chết yểu. Anh rể hắn chán, uống rượu say chá»­i nhà chị thất đức. Không thể chịu đựng mãi, hắn muốn bá» nhà ra Ä‘i. Ãi đâu? Hắn chưa biết, nhưng trước hết phải có tiá»n.

Ãêm mùa đông gió rét tái tê. Hạ đóng khố lá»™i qua ao mò vào chuồng lợn nhà cu Dục. Hắn đổ tro vào bao bố chụp vào đầu con lợn. Không kịp éc, chú ỉ choai choai đã chui gá»n vào bao. Ngay trong đêm, Hạ vác con lợn đã chết ngạt đến bán rẻ cho mụ Trương Phòng, má»™t ngưá»i chuyên bán lòng lợn tiết canh ở chợ huyện.

Dắt bảy xu bạc bán lợn chết vào cạp khố, hắn vá»™i vàng như ma Ä‘uổi sau lưng. Mưa phùn gió bấc tạt vào mặt rát dạt. Mặc, hắn bá» làng ra Ä‘i. Tảng sáng, hắn đụng phải đưá»ng tàu. Hắn cứ dá»c đưá»ng ray Ä‘i mà không biết vào nam hay ra bắc. Ãến ga Ghá»nh, gặp tàu hắn nhảy đại lên. Hắn là ngưá»i đâu tiên ở làng Yên Hạ Ä‘i xe lá»­a. Năm ấy hắn mưá»i ba tuổi.

Những hình ảnh chắp nối cứ liên tục hiện vá». Dạo đó, Hạ sống tha hương, cuá»™c Ä‘á»i trôi nổi, vô định. Hắn lang thang, phiêu bạt, lúc ở trên tàu, lúc ở ga. Có thá»i gian hắn rong ruổi xuống Hải Phòng, sang tận Trung Quốc. Kiếm được thì ăn, không kiếm được, hắn chịu. Hắn làm đủ nghá», từ bốc vác thuê ở bến tàu, quét hố tiêu, rá»­a bát cho hiệu phở đến móc túi. Khi hắn há»c võ Tàu để gác cá»­a cho má»™t hiệu cao lâu thì hắn thấy trá»™m cắp vặt không xứng mặt má»™t thằng đàn ông. Từ đắng cay, ngá»t bùi đến khổ Ä‘au sung sướng, hắn nếm cả. Cuá»™c Ä‘á»i cÅ©ng dạy cho hắn biết như thế nào là ân oán, nghÄ©a tình. Hắn có võ, có vàng, có gái... đủ cả. Duy chỉ có má»™t thứ hắn luôn thiếu, đó là tình thương.

Trá»i sáng bạch. Hạ đã qua má»™t đêm thức trắng. Chị hắn bưng lên má»™t đĩa khoai luá»™c. Không bóc vá», hắn chén má»™t lèo hết sạch. Tiện tay, hắn vá»›i chai rượu trên bàn tu ừng á»±c rồi cầm côn đến nhà Há»™i Dục. Chị hắn sợ níu lại. Hắn quắc mắt: "Không phải việc đàn bà". Chị hắn run cầm cập, chắp tay cầu trá»i khấn phật phù há»™ cho đứa em ngá»— ngược má»›i vá» làng không gặp chuyện dữ.

Nhà Há»™i Dục Ä‘ang giá»— bố. Sân nhà cá»— bày la liệt. Khách khứa Ä‘ang nhồm nhoàm bá»—ng ngừng nhai. Có ngưá»i sợ đánh rÆ¡i đũa Hạ. múa côn vun vút trước những con mắt sợ hãi lẫn thán phục cá»§a má»i ngưá»i. Há»™i Dục ngưng tiếp ông Chánh tổng từ trong nhà bước ra. Vá»›i những thằng khác, chắc Há»™i Dục đã hô trương tuần gô cổ lại. Nhưng vá»›i Hạ, ông xá»­ nhÅ©n. Ông biết đây là loại ngưá»i chẳng vừa. Hắn đã Ä‘i biệt xứ mưá»i năm. Phàm những thằng như thế ra Ä‘i mưá»i thằng chết tám, chín, còn lại má»™t hai trở vá» Ä‘á»u là những thằng kinh cả. Ông Ä‘ang cần những thằng như thế. Vả lại nhà ông Ä‘ang có việc lá»›n, ầm Ä© lên xấu mặt nhà mình trước. Thôi thì ông cứ lui má»™t bước. Ông tá»± tay rót chén rượu nếp đầy tràn má»i Hạ. Thấy mình được vị nể trước khách khứa hàng tổng, hắn sung sướng xếp bằng ngồi uống rượu cùng đám tuần Ä‘inh.

Há»™i Dục quả là tay không vừa. Những năm làm nghá» thu thuế chợ, ông hiểu lắm cái cảnh Ä‘á»i nhốn nháo. Cái chợ là bá»™ mặt cá»§a làng, cá»§a tổng. Xấu tốt, gian manh, đần độn, thằng móc túi, kẻ Ä‘i buôn, ngưá»i sắm đồ giá»— bố cứ ra chợ mà tìm. ở Ä‘á»i cÅ©ng thế, cÅ©ng có thằng thế này, thế ná». Phải cho chúng trị nhau rồi ông trị lại chúng. Thằng tha hương như Hạ ông cần lắm. Vài hôm sau Há»™i Dục bàn vá»›i Lý Nguyá»…n cho Hạ làm Chánh trương. Mặc dù chẳng ưa gì Há»™i Dục, lại càng không ưa Hạ, nhưng chả dại gì dây vào thằng đã từng biệt xứ. Lý Nguyá»…n đành phải thuận. Từ bấy giá» dân làng gá»i hắn là Trương Hạ.

Công việc má»›i làm Hạ say mê. Hắn hình như quên chuyện trả thù và quyết định ở lại làng. Từ ngày hắn làm chánh trương, đêm hôm làng Yên Hạ im ắng hẳn. Ãi tuần nÆ¡i đâu, Trương Hạ dẹp yên đấy. Có đêm hắn lôi vá» nhà Lý Nguyá»…n bảy, tám tên đánh bạc mà không tên nào dám ho hoe. Những nhà chuyên nấu rượu lậu cÅ©ng không qua mặt hắn. Còn mấy thằng chuyên khoét ngạch chui tưá»ng ăn trá»™m thì dạt Ä‘i làng khác làm ăn. Hắn thưá»ng xuyên được ăn cá»§a đút lót.

Không nhà cá»­a, cÅ©ng không thèm ở nhá» túp lá»u rách cá»§a thằng anh rể đã chết. Trương Hạ nhảy ra chiếm cứ má»™t khoảnh đất hoang cạnh bến đò ngang. Trương Hạ cÅ©ng sắm má»™t "chiếc đò nan". Những lúc không làm phận sá»± thằng tuần, có ngưá»i á»›i hắn cÅ©ng cầm chèo xuống bến.

Quả thật, đưa khách sang sông cũng là một thú vui mới của Trương Hạ.

Làng Yên Hạ có ông Nhất Cẩn giàu có nhất vùng. Không có chức sắc nhưng nhà ông giàu nứt đố đổ vách nên Chánh Tổng cÅ©ng vị nể. Ông thưá»ng xuyên để Trương Hạ lui tá»›i uống rượu phần vì quý hắn tính khí hÆ¡n ngưá»i, phần vì đánh tiếng để bá»n lưu manh cạch mặt đừng quấy nhiá»…u. Trương Hạ biết, hắn thấy mình cao giá lắm.

Nhất Cẩn có má»™t ngưá»i vợ bé nhan sắc. Ông rất yêu chiá»u. Tuổi sáu mươi, dù bồi bổ bao nhiêu ông cÅ©ng không làm thá»a mãn cả đàn vợ. Ná»—i khao khát cá»§a ngưá»i vợ bé bốn mươi tuổi như bốc lá»­a. Thị đã tìm được nÆ¡i trao gá»­i và Trương Hạ đã làm được cái việc cá»§a thằng đàn ông thay Nhất Cẩn. Cuá»™c tình cá»§a gã trai tÆ¡ vá»›i ngưá»i đàn bà sắp đến tuổi hồi xuân tưởng chừng không bao giá» dứt. Há» lén lút quấn quýt bên nhau, lúc ở bến đò, lúc trong vưá»n nhãn. Cuá»™c tình cứ kéo dài mãi trong vụng trá»™m. Hắn muốn cưới ngưá»i đàn bà ấy làm vợ.

Những việc làm của Trương Hạ không qua mắt Hội Dục. Ông bảo hắn:

- Mày đã đi khắp nơi, ăn mẻ bát thiên hạ còn dốt. Việc ấy dễ như trò trẻ con sao mày không nghĩ ra.

Quả thật, Trương Hạ thạo má»i việc Ä‘á»i, nhưng tính khí thẳng băng. Những lắt léo, âm mưu, mánh khóe chiếm Ä‘oạt, hại ngưá»i, hắn không có. Nghe Há»™i Dục bày cho, Trương Hạ mừng lắm. Ngay trong đêm, má»™t mình má»™t cuốc, má»™t mai. Trương Hạ Ä‘i đào má»™ cha kẻ giàu có nhất vùng. Má»™ cha Nhất Cẩn đặt trên gò Lý Ngư. Ãất rắn chai tay, nhưng lòng ham, mê làm Ä‘iá»u tai quái và tiếng gá»i cá»§a ái tình đã tiếp thêm cho hắn sức mạnh. Gà gáy canh ba, Trương Hạ đưa hài cốt cá»§a cha Nhất Cẩn vá» giấu ở sau rừng. Sáng, Há»™i Dục sai ngưá»i bắn tin. Chẳng mấy chốc tin Nhất Cẩn mất má»™ cha đã loang khắp chợ huyện. Biết tin, nhà Nhất Cẩn hoảng loạn, hoang mang. Là ngưá»i theo Nho giáo, ông ngấm ná»—i khổ nhục cá»§a kẻ mất má»™ cha. Phen này mạt kiếp. Ông sai ngưá»i dò la tung tích, nhưng cả tháng trá»i vẫn biệt vô âm tín. Lòng ông tan nát. Ãúng lúc ấy, Trương Hạ xuất hiện. Hắn trách ông cậy nhá» ngưá»i Ä‘i tìm, không bảo hắn má»™t tiếng. Nhất Cẩn mừng vui hết ná»—i. U sầu, Ä‘au đớn quá, ông quên mất kẻ phải cậy nhá» chính là Trương Hạ. Hôm ấy, ở nhà Nhất Cẩn rượu ngon chảy như suối.

Nhất Cẩn trúng kế Há»™i Dục. Trương Hạ thá»±c hiện kế sách khá thành công. Hắn nghi binh, giả bá»™ như sắp tìm được đến nÆ¡i, khiến Nhất Cẩn đêm ngày sống trong hy vá»ng. Trương Hạ biết thế càng kéo dài thá»i gian tìm kiếm. Cứ má»—i lần hắn Ä‘i tìm, Nhất Cẩn lại sai ngưá»i mang rá xúc bạc cho hắn mang theo. Nhưng tiá»n bạc ấy chui vào túi Há»™i Dục quá ná»­a.

Má»™t thá»i gian, Há»™i Dục sợ Nhất Cẩn u sầu quá quỵ mất, há»ng việc liá»n bảo Trương Hạ tung đòn cuối. Trương Hạ đến, mặt mÅ©i phá» phạc, Nhất Cẩn chạnh lòng tưởng hắn vừa qua chặng đưá»ng gian nan vất vả. Hắn bảo Nhất Cẩn rằng đã tìm được hài cốt cá»§a cha ông. Nhất Cẩn vui mừng hết ná»—i. Quả không nhầm khi ông "chá»n mặt gá»­i vàng". Chá» cho niá»m vui sướng cá»§a Nhất Cẩn vÆ¡i Ä‘i, hắn lá»… phép thưa:

- Con không đòi há»i gì. Con chỉ xin ông má»™t Ä‘iá»u.

- Ta coi mày như con cháu trong nhà. Cần cái gì cứ nói. Ta không tiếc.

- Thưa ông. Con trót dại phải lòng ngưá»i vợ bé cá»§a ông. Chúng con trót ăn nằm vá»›i nhau và thị đã có bầu. Con xin cưới thị làm vợ.

Như tiếng sét đánh ngang tai, Nhất Cẩn không tin những Ä‘iá»u vừa nghe. Mặt ông Ä‘ang hồng hào tươi tắn bá»—ng tái xám. Má»™t bên mất vợ, má»™t bên mất má»™ cha buá»™c ông phải chá»n má»™t. Ngưá»i ta bảo "thứ nhất là bằng mất má»™ cha, thứ nhì buôn vã, thứ ba Ä‘i bè". Như vậy là mất vợ không bằng má»™ cha.

Từ lâu, làng Yên Hạ có lệ con trai lấy vợ phải ná»™p má»™t ngàn viên gạch sành lát đưá»ng làng. Trương Hạ nghÄ© đã là lệ làng phép vua cÅ©ng thua, huống hồ cái thân hắn má»™t thá»i tha hương. Hắn sẽ lát đưá»ng làng, lát để cả làng Yên Hạ nhá»› hắn. Tên tuổi hắn dân làng phải mang theo xuống mồ. Con đưá»ng từ nhà Nhất Cẩn vắt qua cánh đồng vá» bến đò ngang má»›i lát được non ná»­a. Phần còn lại, hắn thưa vá»›i các cụ bô lão trong làng xin lát nốt. Tính ra hết hàng chục vạn gạch và cả chục tấn vôi. Mấy tháng trá»i, các lò gạch, lò vôi ở bãi bồi sông Bút nghi ngút khói. Cả chục ngưá»i đóng gạch, nung vôi, vào lò ra lò tấp nập. Dân làng Yên Hạ có thêm công ăn việc làm trong mùa giáp hạt. Nhiá»u ngưá»i lắc đầu lè lưỡi, không biết những năm tháng biệt xứ, hắn kiếm đâu ra nhiá»u tiá»n vàng thế. Nhất Cẩn thì chá»­i thầm trong bụng: Mẹ nó! Bảy dành bạc và phúc đức nhà ông ra lát đưá»ng. Dân làng ai có ghét Trương Hạ thì ghét chứ bằng ấy con ngưá»i làm thuê chắc chắn sẽ hàm Æ¡n hắn. Có kẻ còn hoắng lên mong hắn cưới vợ hai, vợ ba, vợ tư nữa.

Sáu tháng sau, mụ vợ hÆ¡n hắn gần hai mươi tuổi đẻ con trai. Ãúng là "nòi nào giống ấy" không thể lẫn. Nó giống Hạ như đúc. Trương Hạ đặt tên con là Du. Hắn bảo: "Thằng này đến nữa cÅ©ng sống tha hương".

Không biết Trương Hạ có bao nhiêu tiá»n, vàng, nhưng ngưá»i ta đồn hắn có nhiá»u lắm. Chỉ thấy hắn sống thừa ăn nhỠđình đám và những lần bắt bá»› trong làng. Rất lạ, hắn không xây nhà to như ông Há»™i Dục, không tậu ruá»™ng, tậu trâu như ông Nhất Cẩn. Hắn và vợ con chỉ ở trong căn nhà tre lá giữa vưá»n cây.

Trương Hạ sống hào phóng. Hắn chén ở nhà lý trưởng hay nhà chánh há»™i má»™t bữa, hôm sau làm cá»— đáp lại luôn. Cá»— nhà hắn bao giá» cÅ©ng to hÆ¡n cá»— trước. Hắn còn có thú Ä‘i tuần ngoài đồng. Ngoài đồng bao giá» cÅ©ng mát mẻ thoáng đãng. Tầm mắt hắn nhìn xa tít tắp. Ãi tuần trong làng bó buá»™c lắm. Hắn chán cảnh trong làng nước Ä‘á»ng đầy ao tù, *** trâu nổi lá»u bá»u. ÃÆ°á»ng làng bé tí tẹo, ngoằn ngoèo vào các hẻm sâu hun hút.

Má»™t lần, hắn gặp cô Mại, con gái ông thá»§ quỹ mặc váy cắm đầu vào bá» móc cua. Trương Hạ ôm mặt cô Mại ép sát vào gối, ngưá»i cong như con tôm, mông đít chổng ngược lên trá»i. Mưá»i sáu tuổi, yếu á»›t, cô Mại không chống đỡ nổi tay trương tuần lá»±c lưỡng, giá»i võ. Cô Mại rã rá»i, má»m oặt rÅ© xuống bá» ruá»™ng. Bên hông cô hom giá» bật ra. Cua đực cua cái bò lổm ngổm. Trương Hạ múa côn vun vút, phạt trụi má»™t đám lúa. Hắn dá»a: "Mại làm ầm Ä© tôi giết. Ngày mai tôi đến nhà há»i Mại làm vợ".

Ông thá»§ quỹ tức nghẹn cổ, chá»­i Trương Hạ "vuốt mặt không nể mÅ©i". Sau ông nghÄ© kiện cáo càng thêm khổ con gái mình. Hắn cÅ©ng có cá»§a nả, lại mượn ngưá»i đến xin cưới tá»­ tế. Ông đành cho hắn cưới con gái mình.

Cuá»™c Ä‘á»i Trương Hạ cứ thế trôi Ä‘i. Ãến má»™t lần đánh chén ở nhà Há»™i Dục, hắn say mèm nhưng vẫn cố vá» nhà. Bóng hắn ngất ngưởng, xiêu vẹo đến túp lá»u cá»§a mụ Lài bên gốc Ä‘a làng thì quỵ. Mụ Lài sợ lắm. Mụ tưởng hắn chết. Loay hoay mãi, mụ vần được hắn vào trong túp lá»u. Trương Hạ thở hồng há»™c, lăn lá»™n trên mặt đất. Mụ Lài chạy vá»™i ra ngoài vặt má»™t nắm búp dong riá»ng. Mụ nhai búp dong ngồm ngoàm rồi nhả cả nước lẫn bã vào cái tô mẻ. Mụ thò tay vắt bã, cạy miệng Trương Hạ đổ nước vào. Hắn tợp từng ngụm, nước lá giong riá»ng tứa ra hai mép. Chưa kịp uống hết, hắn đã nôn thốc nôn tháo. Lổn nhổn thức ăn chưa tiêu và nước, rượu ra đầy cái chiếu manh hắn Ä‘ang nằm.

Nửa đêm, Trương Hạ tỉnh dậy. Hắn thấy mụ Lài vét cám trong vại vỡ bỠvào chã đất đặt lên mấy thanh củi đang cháy dở sao vàng. Mùi rượu, mùi thịt cá tanh tưởi, chua nồng. Miệng hắn đắng ngắt, khô rát. Hắn cựa mình, mệt quá không dậy được. Im ắng quá. Thỉnh thoảng có tiếng thạch sùng kêu trên vách. Trương Hạ thấy buồn, một nỗi buồn mênh mông không cắt nghĩa được.

Mụ Lài đánh gió cho Trương Hạ. Hắn nằm im như trẻ nhá». Trương Hạ thấy dá»… chịu. Hắn ước ao: giá mẹ hắn còn sống. Mẹ hắn cÅ©ng đánh gió dã rượu cho hắn. Hắn thèm có bàn tay săn sóc cá»§a ngưá»i mẹ. Khổ thân hắn. Hắn lá»›n lên đã không thấy bố mẹ. Ãi biệt xứ vá», hắn làm chánh trương, ngưá»i ta gá»i hắn là Trương Hạ, nhiá»u ngưá»i tưởng hắn há» Trương. Hắn thấy xót xa. Má»i ngưá»i Ä‘á»u có mẹ, chỉ hắn là không. Hai mụ vợ má»™t già, má»™t trẻ thật lòng thương hắn nhưng hắn vẫn thấy thiếu, thiếu má»™t cái gì đó mà hắn không cảm nhận được. Giá» thì hắn hiểu, cái thiếu đó là tình mẫu tá»­.

Mụ Lài vần Trương Hạ úp sấp trên manh chiếu. Mụ mím môi cầm nắm cám nóng gói bằng mảnh vải đụp cá» mạnh trên tấm lưng trần cá»§a hắn. Mùi cám rang cháy thÆ¡m thÆ¡m bay khắp túp lá»u. Hắn nhắm nghiá»n mắt sống trong ý muốn được nuông chiá»u, chăm sóc dưới bàn tay ngưá»i mẹ. Hắn thấy biết Æ¡n bà già ăn mày cô đơn gần bảy mươi tuổi đã cứu hắn sống lại. Thân phận mụ nhá» nhoi, thấp hèn nhất làng Yên Hạ. Mụ đã nhiá»u lần được hắn bố thí và bị hắn xua Ä‘uổi. CÅ©ng là má»™t kiếp ngưá»i! Hắn lang thang, ngá»— ngược. Mụ lần hồi ăn xin. Hắn cảm thấy thương hắn, thương bà già này. Trương Hạ không khóc mà nước mắt rÆ¡i lã chã. Vì đâu? Vì đâu nên ná»—i thân này? Hình như lần đầu tiên trong Ä‘á»i, hắn rÆ¡i những giá»t lệ nóng.

- Mẹ... Hắn nắm lấy tay mụ Lài, giá»ng run run.

Sáng hôm sau, hắn đến nhà Lý Nguyá»…n trả lại chức chánh trương. Hắn lại sai hai mụ vợ đến đón bà già vá» nuôi như mẹ đẻ. Mụ Lài bá»—ng nhiên hết kiếp ăn mày. Mụ sống thêm bảy, tám năm nữa má»›i chết và trở thành ngưá»i thá» nhất làng Yên Hạ.

Từ ngày ấy, Trương Hạ ít giao lưu, đêm ngày sống vá»›i bến đò, sông nước, vưá»n cây. Chỉ khi nào nghe tiếng gá»i: "Ãò Æ¡i", Trương Hạ má»›i vác chèo xuống bến. Tuy vậy, tên tuổi Trương Hạ vẫn không mất Ä‘i, vẫn vang lên tận hang cùng ngõ hẻm làng Yên Hạ. Trẻ con khóc, Ä‘em tên Trương Hạ ra dá»a, chúng im bặt. Trẻ chăn trâu vặt trá»™m quả, Ä‘em tên Trương Hạ ra nát, chúng run lập cập. Chuyện lá»›n, chuyện nhá» trong làng xảy ra, há» Ä‘á»u ví như việc làm trước đây cá»§a Trương Hạ. Còn sống nhưng Trương Hạ nghiá»…m nhiên bước vào huyá»n thoại cá»§a làng Yên Hạ. Trẻ chăn trâu gá»i bằng ông vá»›i tấm lòng ngưỡng vá»ng đầy khâm phục.

Cuối năm đó, đội cải cách vá» làng. Há»™i Dục và mấy ngưá»i địa chá»§ khác bị bắn ở gốc cây Ä‘a làng. Trương Hạ cÅ©ng bị lôi khá»i vưá»n cây. Ngưá»i ta luận tá»™i Trương Hạ.

Trương Hạ chỉ có tám sào thổ, không thể quy nổi thành phần địa chá»§. Lúc làm trương tuần, ông cÅ©ng đánh ngưá»i, nhưng chỉ đánh bá»n chÆ¡i bạc và ăn trá»™m. CÅ©ng may không đứa nào chết, chúng chỉ lê lệt hoặc há»™c máu mồm máu mÅ©i. Chừng ấy, chưa thể khép tá»™i ông là cưá»ng hào gian ác, có nợ máu vá»›i nhân dân. Mặc dù rất nhiá»u lần vì ông mà dân làng làm ăn khó bá» yên ổn.

Cùng lúc đó, Du bị địa phương sức giấy lên trưá»ng tỉnh đòi vá». Ông buồn bá»±c vì ná»—i thất há»c cá»§a con trai, ná»—i lòng thêm nhức nhối. Cả Ä‘á»i ông thất há»c, tha phương, bá» xứ. Lúc tìm vá» quê nhà làm lắm Ä‘iá»u tai ách. Ông muốn sống nhân từ, dồn sức vào chăm chút cho con để trả ná»—i Ä‘au Ä‘á»i. Không ngá» số phận vẫn chưa buông tha ông. Trương Hạ ngẫm lại sá»± Ä‘á»i và cảm thấy thá»i mình đã hết.

Chuyện đấu tố Ä‘ang hăng thì có lệnh sá»­a sai từ trung ương vá». Ai cÅ©ng sợ Trương Hạ ra tay trả thù. Nhưng ông bảo "Vì thá»i thế, thế thá»i phải thế". Ngưá»i đúng nhiá»u, nhưng cÅ©ng có kẻ "té nước theo mưa", "giậu đổ bìm leo"; thói Ä‘á»i xưa nay vẫn thế. Có ngưá»i lương tâm không đến ná»—i nào, nhưng vì há»c hành kém quá hoặc sợ hãi nghe ngưá»i ta xui bậy làm càn. Không thèm chấp! Vá»›i lại, ít nhiá»u mình cÅ©ng có tì vết, cứ trắng như tá» giấy, ai thèm động đến lông chân.

Sau cải cách ruá»™ng đất, rất ít ngưá»i trong làng Ä‘i lại vá»›i Trương Hạ. Há» ngại đã đấu tố ông. Năm sau ngưá»i vợ già ông mất. Ông buồn, ná»—i lòng thêm trống trải. Du được tham gia sinh hoạt thanh niên và dạy bình dân há»c vụ... Trương Hạ thấy thế không vui cÅ©ng chẳng buồn. Ông cÅ©ng không cấm Ä‘oán con trai tham gia công tác xã há»™i. Phong trào hợp tác xã vá» làng Yên Hạ. Ông chẳng thiết tha, mặn mà, nhưng cÅ©ng bảo vợ Ä‘em đò góp vào hợp tác xã ngành nghá». Hàng tháng thu tiá»n đò được vài chục đồng công Ä‘iểm gá»i là. Trương Hạ sống thu mình ở vưá»n cây. Suốt ngày ông cặm cụi ghi chép bằng số vốn chữ nho há»c mót ngày trước. Ãêm ngày nghe tiếng sóng sông Bồ vá»— ì oạp ông sướng hÆ¡n nghe tiếng kẻng giục Ä‘i làm đồng cá»§a hợp tác xã.

Như má»™t định mệnh sắp đặt sẵn, những ngày sinh hoạt thanh niên, cô Lá»± bí thư chi Ä‘oàn đã phải lòng Du. Hai ngưá»i thương nhau được má»™t năm, chuyện loang ra. Mẹ Lá»± gá»i con gái lại chì chiết:

- Lão Trương Hạ năm thê bảy thiếp. Thằng Du "con nhà tông chẳng giống lông cũng giống cánh", tránh xa nhà ấy ra.

Ông Tam bảo con gái:

- Mày con nhà bần cố. Thằng Du con nhà thành phần, không hợp nhau. Phải cắt ngay kẻo hối không kịp.

Lự khóc. Cô giận mẹ, giận Trương Hạ, giận cả làng Yên Hạ.

Những chuyện gièm pha, nói xấu xung quanh mối tình cá»§a con cÅ©ng đến tai Trương Hạ. Chuyện thù oán má»›i dai dẳng làm sao. Mấy lần ông định mang côn Ä‘i há»i tá»™i những kẻ nói xấu ông, nhưng lại thôi. Ông chép miệng: "Thá»i thế đổi thay rồi". Song ông lại bảo Du:

- Chúng nó là cành cây, ngá»n cá». Cái làng Yên Hạ này chỉ bằng nắm tay tao. Cốt là chúng mày phải lòng nhau và nhất quyết thành vợ chồng. Sợ đếch gì thằng nào, con nào.

Quả thật, Trương Hạ không sợ. Cùng lắm là chết, nhưng cái chết ông cÅ©ng không ngán. Ông nghÄ© dân làng Yên Hạ không ai có máu mặt để xứng vá»›i ông. Nhưng đến chuyện tình cá»§a con thì ông bất lá»±c. Du chán Ä‘á»i, bá» nhà Ä‘i mất tăm. Trương Hạ than phiá»n:

- Thằng này giống máu bố, khổ má»™t Ä‘á»i con Æ¡i!

Lâu lâu, ngưá»i ta đồn gặp Du ở bãi đào vàng tận miá»n tây xứ Nghệ. Du bị bụng báng nước độc rồi chết. Ngưá»i lại nói Du Ä‘i công nhân lâm trưá»ng, cả cÆ¡ quan chuyển vào thanh niên xung phong phục vụ ở tuyến trong Quảng Bình. Những lá»i đồn thổi thật hư lẫn lá»™n không biết đâu mà lần Trương Hạ không tin. Ông bảo: Thằng ấy chết không thể dá»… thế được. Nó vào lính má»›i đáng mặt thằng đàn ông thá»i loạn.

Bụng cô Lá»± to dần. Cô than thân trách phận bao nhiêu lại căm Du bấy nhiêu. Du đã chạy làng, cô nghÄ© thế. Vá»›i cô, Du là ngưá»i đàn ông bá»™i bạc. Du bá» cô bụng mang dạ chá»­a trong ná»—i khổ cá»§a ngưá»i con gái hoang thai. Mẹ cô bảo:

- Ãã sướng chưa con Æ¡i. Tao biết ngay cái mặt bố con nhà nó.

Nhục quá, uất ức vì đứa con gái chá»­a hoang, ông Tam trói Lá»± vào cá»™t nhà gá»t đầu bôi vôi. Trương Hạ biết tin cầm côn đến:

- Chưa cưới há»i, nhưng tôi coi nó như là con dâu. Ông không được phép làm liá»u.

- Vì bố con mày mà nhà tao khổ nhục. Ông Tam giận lắm cầm dao bầu xông đến. Trương Hạ tránh được đánh văng dao. Trương Hạ bế luôn ông Tam đặt lên giưá»ng thá» rồi bảo Lá»±:

- Coi như ông ấy đã chết. Con chắp tay lạy bố con đi.

Ông Tam mất mặt vá»›i dân làng vì Trương Hạ làm nhục, lại xấu hổ vì đứa con gái không chồng mà chá»­a. NghÄ© ngợi nhiá»u, ông sinh ra ốm liệt giưá»ng. Sau vụ ấy nhiá»u ngưá»i khen Trương Hạ, cÅ©ng nhiá»u kẻ chê ông, thậm chí còn chá»­i vụng ông quen thói côn đồ. Thá»±c lòng Trương Hạ không muốn thế. Ông biết Lá»± và con trai ông phải lòng nhau thật. Giá»t máu trong bụng Lá»± là cá»§a Du để lại. Có thể Lá»± sẽ đẻ con trai mang dòng há» nhà ông. Phải giữ lấy, phải bảo vệ. Ãó là ý nghÄ© đầu tiên khi biết Lá»± có chá»­a vá»›i con trai mình.

Lá»± bị gia đình hắt há»§i, làng xóm chê cưá»i, ngưá»i yêu Ä‘i mất tích. Cô hoang mang không còn nÆ¡i bấu víu. Lá»± nghÄ© đến chuyện ra Ä‘i.

Nắng chiá»u loang loáng ở mặt sông. ánh sáng yếu dần. Mây màu xám ảm đạm. Gió nồm không thổi nữa. Trương Hạ hò vợ quay mÅ©i đò sang bá» bên kia. Ông chạy trước, vợ chạy sau Ä‘uổi theo bóng Lá»± Ä‘ang cắm cúi trên bỠđê cao.

- Con đi đâu trong lúc bụng mang dạ chửa? Hãy ở lại ta lo.

- Thưa cha! Lá»± dừng lại. Tá»± nhiên cô gá»i ông bằng cha.

- Con không thể...

- Gia đình ta không ai ghét bá» con - Giá»ng Trương Hạ tha thiết.

- Nhưng con nhục. Con không thể sống với làng.

- Ta biết gia đình con vẫn cố chấp vá»›i cuá»™c Ä‘á»i ta. Chả lẽ quá khứ cá»§a ta lại là nguyên nhân rẽ ràng duyên phận các con.

- Con không biết... Nhưng con phải ra đi. Con khổ lắm!

Lá»± gục đầu vào vai bà Mại nức nở. Hai ngưá»i đàn bà ôm nhau, bóng đổ dài xuống mặt sông.

Biết không thể giữ Lá»± ở lại, ông bảo vợ và Lá»± thôi đừng khóc. Ông lấy trong ngưá»i ra má»™t lá vàng Kim Thành cho Lá»±. Cô nghẹn ngào, giắt lá vàng vào trong ngưá»i rồi chụp nón lên đầu. Trương Hạ đứng cạnh ngưá»i vợ nước mắt lưng tròng. Ông nhìn Lá»± bước thấp, bước cao Ä‘i khá»i làng Yên Hạ. Lòng ông Ä‘au như cắt. Xa xa hoàng hôn Ä‘ang lụi dần trên dãy đồi Bạch Bát.

Ba mươi năm sau. Bến đò ngang đã bắc cầu má»›i. Có má»™t chàng đại úy mang phù hiệu không quân dừng lại ở đầu cầu. Anh há»i thăm vá» làng Yên Hạ. Ngưá»i ta bảo: cháu Trương Hạ trở vá».
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà, áåñïëàòíûé, áåðêîâà, äèñêè, àëüôà, ãîòèêà, ãîðÿùèé, chẻ que tăm, choàm ngoặp, diepkhuc.coằng, êíèæíûé, êîíêóðñû, êóëèíàðíûå, êðàñîòû, ìåáåëü, ïåñíÿ, ìåðñåäåñ, ïëèòêà, ïîãîäû, ïîòòåð, îòå÷åñòâà, ìóðàò, ïðîåêòû, khuỳm khuỵp là gì?, khuýp khuỳm khuỵp, ñàíòåõíèêà, ñîâìåñòèìîñòè, ñíîóáîðä, ñòóäåíòîâ, ñòðîèòåëüñòâå, ôåäåðàëüíàÿ, òåíäåð, òàìîæíÿ, õåíòàé, òåñòû, ôèçèêà, òîâàðû, òî÷êà, óðàëñèá, ðàáîòó



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™