Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 11
Chương 46: Cứu Rỗi Tâm Linh
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Nhược Vân!
Một tiếng này, không biết là tiếng kêu của Quỷ Cốc Tử hay là của Bách Nghiệp.
Ầm!
Bên trong linh đường phát ra một tiếng động rất lớn.
- Phụ thân!
Tiểu Bách Ế sợ hãi kêu to.
Quỷ Cốc Tử đang chìm đắm trong sự bi thương thống khổ bỗng nhiên bị tiếng động bên trong linh đường thức tỉnh. Hắn quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, Bách Nghiệp đã dùng một kiếm đâm vào tử huyệt của mình. Máu tươi bắn ra tung toé. Với vết thương tương tự như Nhược Vân, Bách Nghiệp đã tự sát chết.
Máu tươi chảy đầy đất, chậm rãi lan tràn đến trước mặt Tiểu Bách Ế. Tiểu Bách Ế sợ hãi nhìn máu chảy trên mặt đất.
- A!
Tiểu Bách Ế đau khổ kêu to.
Hình ảnh Nhược Vân trong ký ức của Quỷ Cốc Tử biến mất.
Chỉ còn lại cảnh tượng Bách Nghiệp tự sát cách đó không xa.
Tự sát sao?
Quỷ Cốc Tử kinh ngạc nhìn cảnh tượng này. Hắn từng bước đi vào linh đường.
Tự sát?
Bách Nghiệp tự sát vì Nhược Vân sao?
Bách Nghiệp biến mất. Bách Hoàng nói Bách Nghiệp chết, mình vẫn không biết hắn đã chết như thế nào. Hắn chết theo Nhược Vân? Cùng chết?
Nhìn thi thể Bách Nghiệp, trong mắt Quỷ Cốc Tử bỗng nhiên đỏ lên.
- Ngươi tự sát vì Nhược Vân sao? Ngươi muốn được chôn cùng Nhược Vân sao? Không. Tại sao? Sao ngươi có thể yêu Nhược Vân hơn ta được. Sao ngươi có thể!
Quỷ Cốc Tử lao về phía thi thể Bách Nghiệp gào thét.
Nhưng đây chỉ là một hình ảnh trong ký ức của Tiểu Bách Ế. Quỷ Cốc Tử căn bản không thể nào đụng tới thi thể của Bách Nghiệp.
- Không, ta không có dũng khí tự sát. Ta yêu Nhược Vân, tại sao ngươi lại tự sát. So với ta, ngươi còn thương nàng hơn? Tại sao? Tại sao? Ta sai lầm rồi sao? Nhược Vân lựa chọn ngươi là đúng? Nhược Vân không chọn sai sao? Không!
Quỷ Cốc Tử gào thét.
Trong nháy mắt, dường như toàn thế giới đều thay đổi.
Ban đầu trong lòng Quỷ Cốc Tử, Bách Nghiệp không xứng đáng với Nhược Vân. Nhược Vân chọn Bách Nghiệp là sai lầm, mới tạo ra cái chết của Nhược Vân. Bách Nghiệp không thương Nhược Vân, mới dẫn tới việc Bách Nghiệp bị chết. Bách Nghiệp không yêu Nhược Vân bằng mình.
Nhưng tại sao?
Tất cả những điều này lại đang nói cho Quỷ Cốc Tử biết so với mình Bách Nghiệp càng yêu Nhược Vân tha thiết hơn. Yêu tha thiết nhiều đến có thể vứt bỏ sinh mạng.
- Không. Tại sao!
Quỷ Cốc Tử chợt phát hiện, oán hận của mình trước đây đều đã sai?
Mình đã sai? Oán hận của mình trước đây đều là hoang đường?
- Không!
Quỷ Cốc Tử thương tâm gần chết lao ra khỏi linh đường, tiến về phía bóng tối, không ngừng chạy.
Sai lầm rồi sao? Không. So với mình Bách Nghiệp thật sự càng yêu Nhược Vân hơn. Nhưng mình cũng yêu nàng!
Bởi vì phần oán hận này, tâm tính Quỷ Cốc Tử có chút biến hóa. Hăn đưa tay lấy ra một mảnh giấy màu đen.
Mảnh giấy này chính là mảnh giấy được láy từ trong đầu Diêm Xuyên ra.
Quỷ Cốc Tử lại mở nó ra, nhìn lại
....
Sư thúc, Bách Ế cảm kích sư thúc, tôn trọng sư thúc. Đại ân của sư thúc, Bách Ế suốt đời khó quên. Nhưng trong lòng ta lại u ám. Trong lòng ta có một cỗ lực lượng tà ác cường đại. Lực lượng này không ngừng xóa đi ân tình của sư thúc đối với ta, không ngừng xóa đi tất cả tôn trọng của ta.
Đó là thiếu hụt trong lòng ta, một lực lượng tà ác.
Ta thật lo lắng. Ta lo lắng có một ngày, ta sẽ lục thân không nhận. Ta lo lắng có một ngày, ta không còn tiếp tục tôn trọng sư thúc nữa. Cỗ lực lượng tà ác này sẽ khiến ta quên đi lòng tốt của sư thúc đối với ta.
Ta càng cường đại, cỗ lực lượng tà ác trong nội tâm này cũng cường đại theo.
Ta không muốn quên. Ta đem tất cả kính trọng đối với sư thúc, niêm phong ở một nơi bí mật trong lòng mình, không cho cổ lực lượng tà ác này tìm tới. Ta sẽ không quên những điều sư thúc dạy ta năm đó.
Ta sẽ không quên!
Lực lượng tà ác, ta không sợ ngươi!
Gia gia năm đó bế quan, sư thúc đại gia gia dạy ta tri thức. Ta nhớ được, sư thúc thích màu đen. Lần thứ nhất sư thúc dạy học cho ta, toàn thân đều mặc một màu đen.
Ta quyết định, sau đó tất cả quần áo đều là màu đen. Cho dù người khác mặc long bào màu vàng kim, ta vẫn muốn mặc màu đen. Ta không muốn quên quá khứ.
Ta không muốn bị lực lượng tà ác xóa đi tất cả tình cảm.
Ta sẽ không khuất phục. Ta muốn mặc màu đen. Bất kỳ lúc nào màu đen cũng có thể nhắc nhở ta còn có một phần chấp nhất. Nó sẽ không để cho ta lạc lối.
Không muốn quên, không nên quên.
Lực lượng tà ác, ta sẽ không khuất phục ngươi!
...
Quỷ Cốc Tử nhìn lá thư, đột nhiên trong lòng khẽ run lên.
Một ký ức hiện lên trong lòng.
....
Trên một quảng trường, Bách Hoàng có vẻ cực kỳ uể oải.
- Quỷ Cốc Tử, ngươi là người có thiên phú cao nhất trong các đệ tử của ta. Nhưng đáng tiếc... nhưng đáng tiếc, ngươi không phải là người của Bách gia ta. Bách gia có một vài thứ, cần phải là hồn phách Bách thị mới có thể làm được. Nhưng đáng tiếc... đáng tiếc. Ta muốn bế quan suy tính Thiên số một chút, Ngươi thay ta cố gắng giáo dục Tiểu Bách Ế một thời gian. Hắn là hi vọng của Bách gia ta! Nhất định phải cố gắng giáo dục cho tốt!
Bách Hoàng uể oải nói.
- Vâng!
Bách Hoàng bế quan.
Quỷ Cốc Tử lộ vẻ căm ghét nhìn Tiểu Bách Ế.
- Sư thúc, sư thúc, ngày hôm nay thập lục thúc mang về cho ta hai tiên quả, ăn rất ngon đấy. Ta để lại cho sư thúc một quả!
- Sư thúc, sư thúc, đây là đôi tượng hổ bố và hổ con mà dì Thập Nhị mang cho ta. Chơi rất vui. Ta cho sư thúc chơi!
...
...
...
Quỷ Cốc Tử căm ghét nhìn Tiểu Bách Ế.
- Được rồi, Tiểu Bách Ế, ngày hôm nay bắt đầu học tập. Ngươi làm đệ tử ta, muốn mặc theo ta. Ngươi mặc cái áo bào đen này vào. Ta dẫn ngươi ra ngoài quan sát các tông môn khác!
Quỷ Cốc Tử lộ vẻ căm ghét lạnh lùng nói.
- Quần áo màu đen? Thật khó coi. Sư thúc, ta không mặc màu đen có được hay không? Lần trước mặc một lần, rất nhiều tiểu đồng đều nói ta xấu, không chơi với ta. Phụ thân ta trước đây cũng nói ta mặc màu đen không dễ coi!
Tiểu Bách Ế nói.
- Không được! Nhất định phải mặc!
Quỷ Cốc Tử căm ghét nói.
Dương gian, Bắc Ngoại Châu! cương vực Thông Thiên, biển Thông Thiên!
Vô số cường giả đang ở ngoài biển Thông Thiên nhìn chằm chằm về phía trên mặt biển, quan sát hai người nằm thẳng trên giường nước. Đó chính là Diêm Xuyên, Quỷ Cốc Tử.
Hai người đã nằm đó suốt ba ngày. Tin tức nhanh chóng truyền đi khắp nơi. Càng ngày càng có nhiều cường giả tới quan sát.
Trong Bích Du Cung, Thông Thiên giáo chủ cũng tỏ ra ngưng trọng từ xa nhìn về phía hai người.
- Bách Ế, Quỷ Cốc Tử, sau khi vạn yểm luyện tâm, các ngươi sẽ biến thành thế nào đây? Đấu tâm? Năm đó đại thế giới, dưới yêu cầu của Bách Hoàng, Quỷ Cốc Tử đã trịnh trọng hứa hẹn sẽ dùng hết toàn lực phụ trợ Bách Ế. Quỷ Cốc Tử không quên giáo huấn của Bách Hoàng, nhưng chung quy trong lòng vẫn có một chút khúc mắc. Rốt cuộc hiện tại đã bộc phát sao?
Thông Thiên giáo chủ thở dài nói.
Phía xa, bên trên hai chiếc giường nước, hai người đang nằm yên. Bỗng nhiên Quỷ Cốc Tử xảy ra một chút biến hóa. Quỷ Cốc Tử đang nằm thẳng, trong mắt bỗng nhiên chảy ra hai giọt nước mắt.
- Nước mắt?
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 11
Chương 47: Người Vô Cùng Xui Xẻo
Nguồn: ST
Trong mắt Thông Thiên giáo chủ nhất thời cứng lại.
Bên ngoài biển Thông Thiên, vô số tu giả cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Quỷ Cốc Tử.
- Vạn yểm luyện tâm đã bắt đầu ảnh hưởng tới tâm tính của bọn họ!
Sắc mặt Vũ Chiếu trầm xuống nói.
- Tâm tính Quỷ Cốc Tử cực kỳ cứng cỏi. Rốt cuộc bọn họ đã gặp phải cái gì, lại có thể khiến hắn có tâm tình như vậy?
Viên Thiên Cương kinh ngạc cảm thán nói.
- Vạn yểm luyện tâm, đó là sự va chạm giữa ký ức của hai người, va chạm giữa tâm linh của hai người. Tâm linh đó là nơi yếu ớt nhất của con người. Va chạm tâm linh, Quỷ Cốc Tử tổn thương trước tiên!
Vũ Chiếu hít sâu một cái nói.
- Vâng!
Viên Thiên Cương gật đầu một cái.
Ngoại trừ Vũ Chiếu và Viên Thiên Cương, xung quanh còn có một vài cường giả tuyệt thế lộ vẻ kinh ngạc cảm thán. Đương nhiên, cũng có người lộ vẻ lạnh lẽo. Đó chính là Công Dương Tử!
Tại Hoàn Đông Bắc Châu sau khi gặp phải Thiên số bị trọng thương, Công Dương Tử đã đến Bắc Ngoại Châu. Trong lúc hắn dưỡng thương, thương thế còn chưa khỏe, chợt nghe được chuyện ở biển Thông Thiên, hắn nhất thời vội vội vàng vàng đến đây.
Công Dương Tử đứng ở trong một rừng cây nhỏ, nhìn biển Thông Thiên phía xa, trong mắt hắn đầy oán hận.
- Diêm Xuyên?
Công Dương Tử nghiến răng nghiến lợi kêu lên.
Cũng bởi vì Diêm Xuyên, mình mới xui xẻo như vậy. Trước lúc trở về, Công Dương Tử tìm tới Ngô Thiên hỏi dò. Hắn đã hiểu rõ, ngày ấy mình gặp chuyện không may, chính bởi vì đang không lại đi công kích con mèo kia.
- Con mèo của Diêm Xuyên?
Nói xong, Công Dương Tử ngẩng đầu nhìn về trên đảo phía xa. Miêu Miêu đang ở trong lòng Tử Tử.
- Huyền Diệu? Hóa ra là ngươi là Huyền Diệu? Tại sao không nói sớm!
Công Dương Tử than thở. Tiếp theo, Công Dương Tử lại nhìn về phía hai bóng người trên biển Thông Thiên.
Quỷ Cốc Tử, Diêm Xuyên.
- Diêm Xuyên không chết, Công Dương gia tộc ta mãi mãi không có ngày bình yên. Ngày xưa ta nhằm vào Diêm Xuyên, Diêm Xuyên còn không biết. Hiện tại hắn đã biết, tất nhiên sẽ phòng bị. Sau này muốn giết chết Diêm Xuyên càng khó khăn hơn! Vạn yểm luyện tâm?
Công Dương Tử trầm giọng nhìn phía xa.
- Hiện tại hắn không hề có lực chống cự. Lúc này chính là thời cơ tốt nhất để giết chết Diêm Xuyên. Một đòn tất sát, nhất định phải thành công!
Quanh thân Công Dương Tử toả ra một sát khí.
Keng!
Hắn đưa tay rút ra một thanh trường kiếm. Trường kiếm rút ra, một sát khí hung mãnh, ẩn không phát.
Cùng một lúc, trong Bích Du Cung, Thông Thiên giáo chủ vẫn đang chú ý nhìn Diêm Xuyên và Quỷ Cốc Tử.
Vù!
Trong đại điện, đột nhiên truyền đến một tiếng kiếm reo.
Bốn hướng xung quanh đại điện chính là bốn thanh trường kiếm. Thông Thiên Bội Kiếm. Tru Tiên Tứ kiếm!
Trong đó Tru Tiên Kiếm dường như cảm nhận được sát khí trên thanh trường kiếm của Công Dương Tử, phát ra tiếng kiếm reo, cảnh báo!
- Xem lời nói của bản tôn như gió thổi bên tai sao?
Trong mắt Thông Thiên giáo chủ đột nhiên phát ra tia sáng lạnh lẽo.
Bên ngoài, thời khắc mọi người đều chú ý tới biển Thông Thiên, đột nhiên có một khí tức hung bạo phát ra bên cạnh biển.
Ầm!
Khí tức khổng lồ đột nhiên hất tung vô số tu giả xung quanh. Một bóng người màu trắng đột nhiên lao ra. Tất cả mặt biển Thông Thiên đột nhiên dâng lên một đợt sóng lớn.
- Diêm Xuyên, nhận lấy cái chết!
Bóng người màu trắng quát to một tiếng, màu trắng trong tay hắn đột nhiên chém xuống một cái. Một đạo kiếm cương màu trắng bắn về phía biển trung tâm Thông Thiên.
Uy lực kiếm cương quá khổng lồ, khiến hư không bị nghiền nát vô số.
Vô số tu giả nhất thời biến sắc.
- Công Dương Tử?
Viên Thiên Cương kinh ngạc nói.
- Đường đường là thánh nhân, lại có hành động đánh lén sao? Hừ!
Vũ Chiếu lộ ra một tia khinh thường.
Trên đảo, đám người Bạch Khởi lập tức biến sắc.
Dừng tay!
Ầm! Ầm! Ầm!......
Gần như đồng thời, đám người Miêu Miêu, Bạch Khởi, Mặc Vũ Hề, Triệu A Phòng, Tử Tử, Vương Tiễn, đồng thời quay ra tay về phía Công Dương Tử. Vô số kiếm cương, đao cương, trảo cương đều thi nhau lao về phía Công Dương Tử.
Nhưng trước khi Công Dương Tử đánh lén, tốc độ phóng đi quá nhanh. Trong chớp mắt hắn đã tới sát bên cạnh Diêm Xuyên.
Ngay thời khắc Công Dương Tử đang đắc ý, trên biển Thông Thiên đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh.
- Hừ!
Tiếng hừ lạnh vang lên chấn động tâm hồn mọi người xung quanh. Vô số tu giả đều bất ngờ giật mình.
Keng!
Ở trước mặt Công Dương Tử, bỗng dưng xuất hiện một thanh trường kiếm màu tím, dường như xuyên qua thời không đến. Thanh trường kiếm màu tím đột ngột hiện, lấy tốc độ còn nhanh hơn so với Công Dương Tử gấp mười lần. Trong nháy mắt nó đã bắn tới nơi.
Keng!
Một tia kiếm quang sáng tím chói lòa khiến vô số tu giả không thể mở mắt.
Trong nháy mắt, thanh trường kiếm màu tím biến mất.
Kiếm cương Công của Dương Tử cũng biến mất.
Bởi vì giữa không trung, một cánh tay cầm lấy một thanh trường kiếm từ giữa không trung hạ xuống.
Cánh tay nắm kiếm của Công Dương Tử bị Tru Tiên Kiếm chặt đứt.
- A!
Công Dương Tử đau khổ rống to.
Ầm!
Ngay lúc đó, đòn đánh mạnh mẽ của đám người Bạch Khởi vừa tới.
Ầm ầm ầm!
Giữa không trung lại là một trận hư không lay động.
Công Dương Tử đã bị thương càng thêm thương nặng. Hắn cầm lấy cánh tay mình nhanh chóng trốn chạy.
- Thông Thiên giáo chủ?
Phía xa ánh mắt Vũ Chiếu nhất thời cứng lại.
- Một kiếm quá lợi hại. Hoàn toàn không có dấu hiệu gì, lại có thể xé rách bầu trời?
Trong mắt Viên Thiên Cương loé ra một lo lắng.
Dù sao sau đó không lâu, mình cũng phải đối mặt với Thông Thiên giáo chủ.
Ầm!
Quần thần Đại Trăn nhanh chóng bay đến trên biển Thông Thiên, lạnh lùng nhìn khắp nơi.
Lã Bất Vi nhẹ nhàng vung ống tay áo một cái, lạnh lùng nhìn xung quanh một lượt nói:
- Còn có người nào dám quấy nhiễu. Đại Trăn sẽ không chết không dừng với kẻ đó!
Keng!
Võ tướng Đại Trăn mỗi người đều rút trường kiếm ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xung quanh.
Một phía khác, Công Dương Tử cầm lấy tay cụt chạy trốn.
- Tại sao? Chỉ còn thiếu một chút nữa. Tại sao? A!
Công Dương Tử khóc không ra nước mắt.
Mình gặp phải Diêm Xuyên, lẽ nào sẽ vĩnh viễn không gặp may hay sao? Đây cũng thực sự quá không may? Lần trước tai bay vạ gió, vẫn có thể thông cảm được. Đó là do mình động phải Huyền Diệu. Nhưng lần này lại xui xẻo như vậy? Diêm Xuyên nằm ở trước mặt mình, nằm ở dưới mũi kiếm của mình, mình lại giết không xong?
- A!
Công Dương Tử đau xót một tiếng gào lên.
…
Vạn yểm luyện tâm, trong giấc mộng của Diêm Xuyên và Quỷ Cốc Tử.
Quỷ Cốc Tử nhìn tờ giấy màu đen trong tay. Đây là ký ức lấy ra từ trong đầu Diêm Xuyên. Chính là phần ký ức này đã phá hủy rất nhiều nhận thức của Quỷ Cốc Tử.
Hắn nghĩ tới sự hà khắc của mình năm đó, nghĩ tới sự vô tội của Tiểu Bách Ế năm đó, Quỷ Cốc Tử đột nhiên cảm thấy, hành động trước đây của mình, buồn cười tới mức nào.
Bởi vì Bách Nghiệp mình đã giây lây sang Bách Ế?
Nhưng Bách Nghiệp căn bản không phải là vô tình như mình tưởng tượng. So với mình Bách Nghiệp càng yêu Nhược Vân hơn. Tất cả những gì Bách Nghiệp làm đều đúng. Mình không bằng hắn. Bách Ế?
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 11
Chương 48: Ký Ức Của Quỷ Cốc Tử
Nguồn: ST
Cúi đầu, Quỷ Cốc Tử lại nhìn tờ giấy màu đen.
----------
Đó là thiếu hụt trong lòng ta, một lực lượng tà ác.
Ta thật lo lắng. Ta lo lắng có một ngày, ta sẽ lục thân không nhận. Ta lo lắng có một ngày, ta không còn tiếp tục tôn trọng sư thúc nữa. Cỗ lực lượng tà ác này sẽ khiến ta quên đi lòng tốt của sư thúc đối với ta.
Ta càng cường đại, cỗ lực lượng tà ác trong nội tâm này cũng cường đại theo.
Ta không muốn quên. Ta đem tất cả kính trọng đối với sư thúc, niêm phong ở một nơi bí mật trong lòng mình, không cho cổ lực lượng tà ác này tìm tới. Ta sẽ không quên những điều sư thúc dạy ta năm đó.
Ta sẽ không quên!
-----------
- Lực lượng tà ác?
Sắc mặt Quỷ Cốc Tử trầm xuống.
- Không, ta là Quỷ Cốc Tử. Tuy rằng ta oán hận nhầm Bách Nghiệp, cũng oán hận nhầm Bách Ế. Nhưng, ta có chí hướng rộng lớn của mình. Chính ta cũng có thể mở ra Thiên Đình. Chính ta cũng có thể thiên hạ độc tôn. Tại sao ta phải làm thần tử của hắn? Tại sao vĩnh viễn phải làm thần tử của hắn? Không!
Quỷ Cốc Tử cắn môi, hùng tâm dâng lên nói.
- Bách Ế, cổ lực lượng tà ác này là cái gì? Ta muốn xem. Ta muốn xem lực lượng tà ác kia là cái gì? Nó muốn xóa đi ký ức nào của ngươi? Rốt cuộc ngươi niêm phong một vài thứ ở chỗ nào? Ta muốn tìm ra, ta muốn hiểu rõ!
Quỷ Cốc Tử hít sâu một cái nói.
Nói xong, hắn cẩn thận gấp tờ giấy màu đen lại, cất đi. Tiếp đó hắn quay đầu lại, đi tìm Tiểu Bách Ế.
Trong linh đường lúc trước, Tiểu Bách Ế cuộn mình lại, nhìn phụ thân tự sát ở trước mặt mình.
Hắn còn nhỏ, tâm linh chịu sự đả kích quá lớn. Lời nói của phụ thân trước khi chết, như thiên lôi đánh ngang tai.
-----
- Nhược Vân, đáng lẽ ra ta không nên để ý tới sống chết của người khác. Bọn họ chết hay sống có liên quan gì tới ta. Tại sao ta phải giúp bọn họ. Nếu như không phải ta giúp bọn họ, nàng đã không phải chết rồi!
Bách Nghiệp đổ một ngụm rượu vào miệng, đau khổ nói.
- Không phải. Ta hẳn nên lãnh khốc một chút. Ta không nên quan tâm tới sự sống chết của bọn họ. Bọn họ chết hay sống có liên quan gì tới ta? Ta chỉ muốn người ta yêu, người thân của ta không có vấn đề gì là đủ rồi. Như vậy là đủ rồi. Ta hận. Ta hận!
Bách Nghiệp đau khổ kêu lên.
- Ta không cần hữu tình, ta không cần bằng hữu, ta chỉ muốn tất cả phục vụ ta, tất cả vì ta mà nỗ lực, lúc này mới không khiến phải ta hối hận, Nhược Vân, ta rất hận!
------
Phụ thân chết, khiến tâm linh Tiểu Bách Ế bị một tầng bóng tối che phủ. Tiểu Bách Ế không thể nào định hướng được trong bóng tối. Điều này khiến toàn thân Tiểu Bách Ế run rẩy. Tiểu Bách Ế thương tâm đến cực điểm. Đồng thời nó cũng sợ mình sẽ giống như phụ thân.
Máu tươi trên mặt đất vẫn chảy xuôi, càng ngày càng tiến gần đến chỗ Tiểu Bách Ế đang đứng. Tiểu Bách Ế sợ hãi lùi về phía sau. Toàn thân nó run rẩy, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
- Ha ha ha ha ha. Tiểu Bách Ế, hóa ra ngươi ở đây. Rốt cuộc ta lại tìm được ngươi rồi!
Một đột âm thanh ngột truyền đến.
Lại là người mặc áo bào đen lúc trước đã dẫn theo Tiểu Bách Ế tìm phụ thân.
Từng tia hắc khí từ trên người mặc áo bào đen toả ra. Nhìn qua, trông hắn tà ác đến cực điểm.
- Chạy? Ngươi không có chỗ nào có thể trốn được đâu. Ngươi giữ chúng có ích lợi gì đâu? Không phải bây giờ ngươi rất tốt sao? Cho ta đi, để ta mang chúng đi.
Người mặc áo bào đen theo sát không dừng, đánh về phía Tiểu Bách Ế.
- Ta không muốn. Không!
Tiểu Bách Ế hoảng hốt lo sợ trong chạy bóng tối.
Tiểu Bách Ế và người mặc áo bào đen rời đi không bao lâu, Quỷ Cốc Tử lại bước vào linh đường.
Nhưng, linh đường ngoại trừ một cái quan tài và một bộ thi thể, không còn lại gì khác. Tiểu Bách Ế chẳng biết đã đi đâu.
Trong linh đường!
Quỷ Cốc Tử nhìn linh đường trống trơn, chỉ có thi thể Bách Nghiệp và một cái quan tài. Không biết Tiểu Bách Ế đã đi nơi nào.
- Bách Nghiệp?
Quỷ Cốc Tử nhìn thi thể Bách Nghiệp sắc mặt âm trầm.
Nhìn quan tài bên cạnh, Quỷ Cốc Tử yên lặng một hồi.
Hắn nhắm mắt, dường như trong nội tâm đang giãy dụa. Vẻ mặt Quỷ Cốc Tử đầy thống khổ. Đau khổ một hồi lâu, khuôn mặt Quỷ Cốc Tử mới lại bình tĩnh.
Hắn nhẹ nhàng mở nắp quan tài lên. Bên trong quan tài, thi thể Nhược Vân đang nằm.
Quỷ Cốc Tử ôm lấy thi thể Bách Nghiệp, nhẹ nhàng để vào bên trong quan tài, để thân thể hai người cùng trong một quan tài.
Tuy rằng đây chỉ là mộng cảnh, nhưng khi hắn để hai người vào cùng một quan tài, giống như một loại nghi thức lớn, một loại nghi thức trong lòng Quỷ Cốc Tử. Hắn đã hoàn toàn thả phần oán niệm này xuống.
Giây phút hai người được đặt trong cùng một quan tài, vô số bạch quang nhu hòa chiếu xuống. Tất cả linh đường dần dần tan biến.
Quỷ Cốc Tử đóng nắp quan tài lại cho hai người.
Phù!
Hắn thở phào một hơi, nhìn quan tài chậm rãi biến mất.
Dường như khúc mắc trong lòng Quỷ Cốc Tử đã chậm rãi mở ra. Quỷ Cốc Tử lộ ra một tia giải thoát.
Mà giờ phút này, quanh thân Quỷ Cốc Tử lại tản mát ra từng luồng hắc khí. Dường như oán hận đang tiêu vong.
- Sao có thể như vậy được? Thân thể của ta?
Quỷ Cốc Tử cả kinh kêu lên.
- Ngươi là do tất cả oán hận của ta biến thành. Oán hận tan đi, lực lượng của ngươi cũng trở nên yếu đi, càng ngày càng yếu, mãi đến khi hoàn toàn biến mất!
Một âm thanh từ trong cơ thể Quỷ Cốc Tử đột ngột vang lên.
- Ngươi? Là ngươi sao? Ngươi đã tỉnh sao?
Quỷ Cốc Tử cả kinh kêu lên.
Quỷ Cốc Tử Hắc Ám sợ hãi kêu lên.
Trong lúc Quỷ Cốc Tử đang nói chuyện, ký ức phía sau hắn lại xuất hiện một hình ảnh.
...
Một cái đình trong rừng cây, Bách Hoàng ngồi ở trước một bàn đá.
Quỷ Cốc Tử quỳ gối Bách trước mặt Hoàng.
- Quỷ Cốc Tử, ngươi bái vào môn hạ ta đã bao nhiêu lâu rồi?
Bách Hoàng trầm giọng nói.
- Lần trước, toàn gia đệ tử gặp tai họa. Thiên hỏa thiêu tộc. Là nhờ lão sư ngăn cơn sóng dữ, đã cứu cả nhà đệ tử. Cha mẹ huynh muội lão sư đệ tử nhờ vậy mà còn sống. Đệ tử ngưỡng mộ lão sư, đã khẩn cầu lão sư thu nhận. Hiện tại đã được ba vạn năm!
Quỷ Cốc Tử trịnh trọng nói.
Bách Hoàng nhìn Quỷ Cốc Tử, trong mắt loé ra một tia phức tạp.
- Bách Ế trưởng thành, hắn muốn ra ngoài, mở ra vận triều. Hắn nói với ta, muốn ngươi trợ giúp hắn!
Bách Hoàng nói.
- Cái gì?
Quỷ Cốc Tử kinh ngạc nói.
- Lão sư, đệ tử... Bách Ế thiên phú dị bẩm, trí tuệ siêu quần. Tất cả những gì ta biết đều đã dạy cho hắn. Hơn nữa, Bách gia có rất nhiều nhân tài, không cần ta phải đi!
Quỷ Cốc Tử tỏ ra khó xử nói.
- Ta đã đáp ứng!
Bách Hoàng trầm giọng nói.
Quỷ Cốc Tử hơi nhướng mày, cuối cùng trầm mặc một chút mới nói:
- Vâng, tất cả mọi chuyện đệ tử đều nghe theo lão sư. Đệ tử đáp ứng!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 11
Chương 49: Niêm Phong Tinh Thuần
Nguồn: ST
- Ta muốn ngươi lập lời thề, trợ giúp Bách Ế không được phản bội, không được oán hận!
Bách Hoàng trầm giọng nói.
Trong mắt Quỷ Cốc Tử loé ra một tia khó nhọc. Cuối cùng hắn cắn cắn môi đáp:
- Vâng!
.........
...
...
Quỷ Cốc Tử nhẫn nhịn oán giận, tiến vào Đại Tần.
Hắn nhẫn nhịn oán hận đối với Đại Tần, cẩn trọng phụ trợ Bách Ế hóa thân thành Doanh, không ngừng bồi dưỡng cho Đại Tần, tìm kiếm các nhân tài. Doanh tất cả đều phong quang. Trong khi đó Quỷ Cốc Tử đều là u ám.
Càng kìm nén, Quỷ Cốc Tử càng khó chịu.
Mãi đến một ngày, Quỷ Cốc Tử một mình đi tới một sơn cốc.
- A! A!.........
Trong sơn cốc truyền ra tiếng kêu đau khổ của Quỷ Cốc Tử.
- Tại sao... tại sao phải như vậy? Tại sao ta phải giúp tiểu nghiệt chủng kia? Ta hận hắn!
- Đây là lão sư quyết định. Không có lão sư sẽ không có ta. Ân tình của lão sư đối với ta nặng như núi, ta không thể phản đối lão sư!
- Nhưng ta rất hận. Năm đó Bách Nghiệp đã bắt nạt ta. Bách Nghiệp chết, con trai hắn còn muốn bắt nạt ta? Tại sao phải như vậy?
- Đây là quyết định của lão sư!
............
......
...
Một mình Quỷ Cốc Tử phát ra hai âm thanh, dường như tư tưởng tách ra vậy.
- Còn tiếp tục như vậy, nhân cách của ta sẽ bị tách rời. Ta sẽ tẩu hỏa nhập ma mất!
Quỷ Cốc Tử đau khổ kêu.
- Chém tâm, đem tư tưởng u ám của ta, đem oán hận của ta, chém ra hết. Ta vào Đại Tần, thì phải làm được tốt nhất. Chém!
Ầm!
Bên trong thung lũng, một tiếng động rất lớn phát ra.
Từ trong cơ thể Quỷ Cốc Tử xuất hiện vô số hắc khí đột nhiên bị một đạo bạch quang chặt đứt.
Hắc khí ngưng tụ, dần dần trở thành một Quỷ Cốc Tử khác, Quỷ Cốc Tử Hắc Ám.
Một Quỷ Cốc Tử sắc mặt ôn hòa, một Quỷ Cốc Tử khác sắc mặt dữ tợn.
- Ha ha ha. Như vậy thoải mái hơn nhiều. Ta cũng không cần chịu gánh nặng của ngươi nữa. ha ha ha ha!
Quỷ Cốc Tử Hắc Ám cười dữ tợn.
Quỷ Cốc Tử lại vung tay lên.
Ầm!
Xung quanh, vô số long mạch xông thẳng đến.
- Giữ lại ngươi, chung quy là một tai họa!
Quỷ Cốc Tử trầm giọng nói.
- Ngươi dám giết ta sao? Ta chính là ngươi. Ta chết, ngươi cũng chết!
Quỷ Cốc Tử Hắc Ám khinh thường nói.
- Ta sẽ không giết ngươi. Ta muốn phong ấn ngươi!
Quỷ Cốc Tử trầm giọng nói.
- Cái gì?
- Lực lượng của ngươi hiện tại căn bản không bằng ta. Ta không muốn chờ tới một ngày ngươi lớn mạnh đến mức có thể đánh bại ta. Cho nên, ta muốn sớm phong ấn ngươi!
Quỷ Cốc Tử trầm giọng nói.
- Không, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta. Ta mới là nội tâm chân thật nhất của ngươi. Ngươi không thể né tránh. Ngươi tránh né được ngày hôm nay, sau này ngươi sẽ tiếp tục oán giận, tiếp tục oán hận. Ngươi trốn không được đâu. Sớm muộn cũng có một ngày, ngươi sẽ lại oán giận. Đây là oán hận vĩnh viễn không thể nói ra được. Ngươi tự hỏi lại bản thân ngươi một chút đi!
Quỷ Cốc Tử Hắc Ám lạnh lùng nói.
- Phong!
Ầm!
...
Nhớ lại quá khứ, sắc mặt Quỷ Cốc Tử Hắc Ám một lần nữa lại trở nên dữ tợn.
Ấm thanh trong cơ thể Quỷ Cốc Tử lại truyền đến:
- Tại sao ta có thể tỉnh lại? Bởi vì, ngươi đang yếu đi. Ngươi càng ngày càng yếu rồi! Tiêu vong đi. Ngươi và ta là một thể. Có ta là đủ rồi. Ơn của lão sư lớn như trời!
- Không. Lão sư có ân đối với ta, nhưng tại sao người lại muốn điều khiển vận mệnh ta? Bảo ta làm thần tử của kẻ thù, mặc cho kẻ thù lăng nhục?
Quỷ Cốc Tử Hắc Ám tức giận nói.
- Bách Ế không phải là kẻ thù!
- Là kẻ thù!
Trong Quỷ Cốc Tử phát ra hai âm thanh. Một lát sau, hai âm thanh Quỷ Cốc Tử trở lại trầm mặc.
- Ta muốn đi tìm, xem thử thứ Bách Ế giấu sâu trong nội tâm, rốt cuộc là cái gì?
Quỷ Cốc Tử trầm giọng nói.
Nói xong, hắn đạp không phóng về phía trong bóng tối, tìm kiếm Tiểu Bách Ế.
Tiểu Bách Ế chạy trốn ở trong bóng tối.
Người mặc áo bào đen đuổi theo sát phía sau. Tiểu Bách Ế vô cùng sợ hãi. Hắn trốn chạy khắp nơi.
Rốt cuộc, không lâu sau Tiểu Bách Ế đã bỏ rơi được người mặc áo bào đen.
Một mình Tiểu Bách Ế trốn ở trong một góc nhỏ, thở hổn hển.
- Tìm đồ của ta? Ta có đồ gì?
Tiểu Bách Ế thở dốc.
Trong đầu Tiểu Bách Ế dường như có một chút ấn tượng. Nhưng hắn lại nghĩ mãi không ra. Hắn cứ tiếp tục đi về phía trước, cũng không biết đã đi bao lâu.
Trong lúc tiến tới, thân thể Tiểu Bách Ế dường như đang từ từ lớn lên, càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, dần dần biến thành dáng dấp của một thành niên.
Cũng không biết đã đi bao lâu, bỗng nhiên thân hình Tiểu Bách Ế dừng lại. Hắn kinh ngạc nhìn về phía xa. Đó là một bức tranh, đó chính là nơi mộng bắt đầu. Tiểu Bách Ế nhìn chằm chằm vào bức họa một nhà ba người của mình.
Hắn lại trở về chỗ cũ sao?
Tại chỗ đó còn có một thân ảnh nữa. Đó chính là Quỷ Cốc Tử.
Dường như bọn họ không hẹn mà cùng đi đến nơi đây.
- Đúng, hình như chính là nơi này. Ta nhớ ra rồi. Ngay tại đây ta đã giấu một thứ. Đúng giấu ở nơi này!
Tiểu Bách Ế nhanh chóng đi tới phía trước.
Quỷ Cốc Tử cũng nhìn chằm chằm vào bức họa kia.
Đã trải qua một hồi tâm linh biến động, lúc Quỷ Cốc Tử lại nhìn bức họa này, hắn đã không còn hung hăng như lúc trước nữa. Hắn cũng không còn oán hận đối với Bách Nghiệp bên trong bức họa nữa.
- Thời điểm mới vừa nằm mơ, Tiểu Bách Ế đã đứng ở trước bức họa này, nhìn chằm chằm vào bức họa này. Khẳng định bức họa này có ý nghĩa rất quan trọng đối với Tiểu Bách Ế. Hắn đang nhớ cha mẹ sao? Nhưng đây là trong mộng. Nếu hắn nhớ cha mẹ, có thể trực tiếp nhớ ra hình ảnh của cha mẹ mình là được rồi, vì sao còn phải mộng ra một bức tranh? Trừ phi, cái này không chỉ là một bức tranh!
Quỷ Cốc Tử trầm giọng nói.
Nói xong, Quỷ Cốc Tử đưa tay lấy bức họa.
- Chính là chỗ này, chính là chỗ này!
Bách Ế cũng nhìn bức họa trước mắt.
Đối với Quỷ Cốc Tử, dường như Bách Ế không có chút sợ hãi nào.
Trong nhất thời, bức tranh bắt đầu trở nên lớn hơn, kích thước biến thành trăm trượng.
Thân hình Quỷ Cốc Tử dừng lại. Bách Ế lại xé bức tranh ra. Bức tranh này có hai lớp. Lớp bên ngoài là một nhà ba người Bách Nghiệp. Lớp bên trong dường như có rất nhiều chữ viết chi chít.
Xoạt!
Lớp bên ngoài bị xé đi, nhất thời lộ ra vô số chữ viết bên trong.
Bách Ế, Quỷ Cốc Tử cùng nhìn chằm chằm vào bức họa này.
Mặt trên dường như có một hình ảnh nào đó chiếu ra.
Trước mặt Bách Ế xuất hiện một cảnh tượng. Đây là thứ được giấu sâu trong nội tâm Bách Ế.
...
Trong lương đình, trên đỉnh một ngọn núi, Bách Hoàng đứng chắp tay, nhìn về phía xa. Bách Ế đứng ở phía sau.
- Tiểu Bách Ế, sau này nếu như Quỷ Cốc Tử có phản bội, ngươi cứ giết hắn đi. Những gì Quỷ Cốc Tử có đều là do ta dạy. Ta đã để lại một chiêu. Ta sẽ truyền cho ngươi. Ngươi dùng chiêu này, có thể dễ dàng tiêu diệt Quỷ Cốc Tử!
Bách Hoàng nhắm mắt, khe khẽ thở dài nói.
- Cái gì? Tại sao? Sư thúc dạy ta nhiều như vậy, tại sao phải tổn thương sư thúc?
Bách Ế nhất thời lắc đầu nói.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 11
Chương 50: Thứ Quan Trọng Nhất!
Nguồn: ST
- Quỷ Cốc Tử là đệ tử của ta. Ta dạy hắn lâu như vậy, tất nhiên ta cũng không muốn hắn phải chết. Nhưng tất cả đều là do số mạng!
Bách Hoàng khe khẽ thở dài nói.
- Cái gì mà số mạng? Ta không tin. Ta không tin!
Bách Ế lắc đầu một cái.
- Mệnh cách của Quỷ Cốc Tử và mệnh cách của ngươi giống nhau! Ta không ngờ được, mệnh cách của các ngươi lại giống nhau. Vận mệnh đúng là trêu người. Nó đã sớm an bài để các ngươi sớm muộn cũng sẽ là kẻ địch. Trong mệnh đã định trước, cùng mệnh cách chỉ có thể có một người sống. Có lẽ hiện tại còn chưa tới thời điểm bạo phát. Nhưng một khi số mạng này đến thời điểm bạo phát, hai người các ngươi sẽ có một người phải chết!
Bách Hoàng than thở.
- Không thể nào, không thể nào!
Bách Ế cả kinh kêu lên.
- Đây chính là cái gọi là chết thay người. Không phải ngươi chết thay hắn, chính là hắn chết thay ngươi, không có lựa chọn nào khác. Đã là số mệnh thì không cách nào phản kháng. Đây là số mệnh. Đây là số mệnh!
Bách Hoàng khổ sở nói!
- Không! Ta không tin. Ta không tin!
...
Nhìn ký ức Bách Ế cất giữ, trong mắt Quỷ Cốc Tử lộ vẻ kinh hãi.
- Tại sao lại như vậy? Lão sư?
Mắt Quỷ Cốc Tử bỗng nhiên đỏ lên.
Mình và Bách Ế, trong số mệnh đã định sẵn phải là kẻ địch? Bách Hoàng bảo Bách Ế giết mình, nhưng Bách Ế vẫn không làm. Hắn năm lần bảy lượt dung túng đối với mình?
Bách Ế có vật có thể chuyên khắc chế mình, nhưng xưa nay hắn chưa từng dùng tới? Chưa từng dùng?
Mình oán hận Bách Ế, hoang đường tới mức nào, hoang đường tới mức nào.
- Vì sao lại như vậy?
Quỷ Cốc Tử gào thét.
Một phía khác, ký ức của Bách Ế đã cất giấu lại hiện ra.
...
Doanh đứng một mình ở trên đỉnh núi, trong tay có chút rung động.
- Ngày hôm nay, thập lục thúc mưu nghịch, bị ta trấn áp. Chém tận giết tuyệt bộ tộc của Thập lục thúc? Ta sao lại làm ra chuyện như vậy được? Ta làm sao giết Thập lục thúc, còn dựa theo luật Đại Tần, giết toàn gia của Thập lục thúc? Không, không. Thập lục thúc từ nhỏ đã đối xử với ta tốt như vậy, tại sao?
Bách Ế run rẩy nói.
- Ta quên mất cảm tình. Cổ lực lượng tà ác này đang không ngừng xóa đi tình cảm của ta, xóa đi thân tình của ta, xóa đi tất cả của ta. Không, ta không muốn như vậy. Ta sẽ quên hết mọi thứ, ta sẽ quên hết mọi thứ, Thập thất thúc và các anh họ của ta sao? Còn có... còn có cả sư thúc nữa?
Thân hình Doanh run lên, dường như nhớ lại vô số chuyện cũ
...
Trong ký ức.
- Tiểu Bách Ế. Thật đáng ghét. Cầm lấy. Ngươi muốn phất trần tiên đồng sao? Đã biết ngươi là kẻ bướng bỉnh!
Quỷ Cốc Tử đưa một đồ chơi phất trần cho Tiểu Bách Ế.
- Ừ ừ, cảm ơn sư thúc, sư thúc tốt nhất!
Tiểu Bách Ế ôm cây phất trần nhỏ hoan hô.
- Tiểu Bách Ế, ngươi lại gây sự? Còn đốt cả phòng Bách Đường gia? Gia gia ngươi hiện tại đang tức giận. Được rồi được rồi. Đừng giả vờ khóc nữa. Cứ nói là ta đốt đi. Ta đốt phòng ở của Bách Đường gia!
Trong ký ức từng cảnh tượng xuất hiện, khiến Doanh đứng trên đỉnh ngọn núi, nắm tay càng xiết chặt.
- Ta không thể quên. Tất cả những điều này, ta đều không thể quên. Ta phải viết chúng lại. Ta phải giấu chúng ở nơi không một người nào biết được. Nhất quyết không thể để cho cỗ tà ác lực lượng này tìm tới. Vĩnh viễn không thể để nó tìm tới, sư thúc!
Doanh nắm chặt nắm tay, âm thanh run lẩy bẩy nói.
...
Nhìn cảnh tượng trong hình ảnh kia, nhìn vẻ hài lòng của Tiểu Bách Ế, tất cả chân tướng đã rõ ràng.
- Thiên Đế, lão thần đã sai, lão thần thật có lỗi với Thiên Đế. Lão thần đã hoàn toàn sai rồi, hoàn toàn sai rồi!
Quỷ Cốc Tử bỗng nhiên bi thương thống khổ quay về phía hình ảnh quỳ lạy xuống.
- Lão thần đã hoàn toàn sai. Lão thần cảm thấy thẹn với Thiên Đế. lão thần chết muôn lần cũng khó xóa được tội lỗi này. Lão thần là tội nghiệt, lão thần là tội ác!
Quỷ Cốc Tử gục trên mặt đất khóc lớn.
Hắc khí quanh thân hắn không ngừng tan đi. Tất cả oán hận đang nhanh chóng tan đi.
Tất cả những điều diễn ra trong hình ảnh kia đều đang nói cho Quỷ Cốc Tử biết, đó là do bản thân mình quá thiển cận, là do bản thân mình quá tối tăm. Thiên Đế đối với mình ân nặng như vậy, mình lại hết lần này tới lần khác dùng thù báo ân.
- Lão thần đã sai!
Quỷ Cốc Tử khóc gào thét.
Một phía khác, Bách Ế nhìn vô số chữ trên bức họa, cũng chấn động. sâu sắc
- Hóa ra trong lòng ta vẫn cất giấu phần tinh thuần này?
Bách Ế dùng tay sờ xoạng những chữ này, tỏ ra cực kỳ quý trọng.
Vào thời khắc này, một âm thanh đột ngột truyền đến.
- Rốt cuộc đã tìm được. Hóa ra ngươi trốn ở chỗ này! Hóa ra cất giấu trong lòng ngươi chính là chỗ này!
Một âm thanh âm u từ phía sau Bách Ế truyền đến.
Bách Ế vừa nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy người mặc áo bào đen vẫn theo sát mình không nghỉ kia.
Nhưng bức tranh này thực sự quá lớn. Trong chớp mắt người mặc áo bào đen đã đến gần.
- Đã để lộ ở trước mặt ta, còn muốn lấy đi? Bách Ế, ngươi còn nhớ rõ lời hứa lúc trước không? Ngươi còn nhớ ta không?
Người mặc áo bào đen nói với giọng điệu âm u.
Nói xong, hắn đưa một tay chộp lấy phía trên bức tranh lớn.
Xoẹt!
Đột nhiên hắn xé một cái. Nhất thời một phần mười bức tranh bị kéo xuống. Phần bị kéo xuống thật giống như bị người mặc áo bào đen đoạt đi vậy. Chữ phía mặt lập tức biến mất.
- Ta lại quên một vài thứ nữa. Không, ta không được quên, không nên quên!
Bách Ế gào thét.
- Ha ha ha ha ha ha. Quên đi, quên đi. Những tình cảm vô dụng này, đối với ngươi căn bản không có tác dụng. Ngươi biết, nó không có tác dụng!
Người mặc áo bào đen cười to nói.
- Không, đây là thứ quan trọng nhất của ta, thứ quan trọng nhất!
Lại một phần bức tranh bị người mặc áo bào đen xé đi. Chữ phía mặt cũng nhanh chóng biến mất.
- Không có tác dụng. Ngươi còn nhớ rõ lúc trước không? Bắt đầu từ khi ngươi lựa chọn, những thứ này đã không có tác dụng nữa. Tình cảm vô dụng. những tình cảm này giữ lại có ích lợi gì? Nó mắc mớ gì đến ngươi? Lại có liên quan gì tới ngươi? Tại sao muốn giúp bọn họ? Giữ lại sẽ chỉ làm ngươi bị quản chế khắp nơi. Giữ lại sẽ chỉ làm ngươi mất đi thứ quan trọng của mình!
Người mặc áo bào đen kêu to.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden