Ban đầu Minh Hậu cho rằng hắn sẽ nhớ mà chạy tìm đến tìm mình. Nhưng lần này Minh Hậu đã sai. Nàng sai hoàn toàn. Hắn chưa từng xuất hiện. Không biết bao nhiêu năm qua đi, mình vẫn đợi. Nhưng chờ đến bây giờ nàng được cái gì? Điều nàng chờ được chính là hắn triệu tập Thiên Đình trở lại thế giới này muốn xây dựng lại một thế giới như trong lòng hắn.
Có lẽ hắn cũng sẽ giết chết cả mình cũng không chừng... Đây là điều trong lòng Minh Hậu nghĩ tới lúc này...
- Ngươi biết mình sai ở đâu không?
Âu Dương đứng lên đi tới sát bên cạnh Minh Hậu. Sau đó hắn ngồi xuống đó. Tuy rằng một khắc trước hai người còn quyết đấu sinh tử. Nhưng giờ phút này Âu Dương cảm thấy Minh Hậu có chút đáng thương.
Minh Hậu là một người bi ai. Nàng không hề theo đuổi chí cao vô thượng gì đó. Nàng chỉ muốn làm một thê tử hiền lành. Nhưng có lúc những điều tưởng chừng đơn giản như vậy trái lại còn khó hơn là theo đuổi chí cao vô thượng.
Nhẹ nhàng vỗ vào vai của nữ tử một đời đầy bi ai này, trên mặt Âu Dương đầy vẻ thông cảm. Thật ra giờ phút này linh hồn Minh Hậu cực kỳ suy yếu. Nếu như Âu Dương nguyện ý, một đòn đã có thể lấy mạng của Minh Hậu.
Nhưng Âu Dương không làm như vậy. Bởi vì Âu Dương thấy được trên người nàng bóng dáng của Lý Uyển Như và Sở Yên Nhiên. Hai cô gái này cũng theo đuổi hạnh phúc của mình, kết quả là lại rơi vào kết cục như vậy.
- Ngươi tại cười nhạo ta sao?
Minh Hậu xoay đầu lại nhìn Âu Dương. Thật ra trong mắt Minh Hậu trước đây, Âu Dương với Thiên Vương là cùng một loại người. Nhưng bây giờ xem ra bản thân mình đã nhìn lầm.
- Cười nhạo ngươi? Không! Ta đang cười nhạo Thiên Vương!
Âu Dương phát hiện, thời điểm mình nói mình cười nhạo Thiên Vương, trong mắt Minh Hậu không ngờ chợt hiện lên một chút tức giận. Nữ nhân này bị người quăng nhiều năm như vậy, đến giờ phút này vẫn còn có lòng bảo vệ hắn như vậy. Có thể tưởng tượng được tình cảm của nàng đối với Thiên Vương sâu nặng tới mức nào!
- Ta đang cười nhạo hắn căn bản không biết cái gì mới là đáng quý nhất! Nếu như hiện tại thiên hạ thái bình, ta nhất định sẽ không làm Tiễn Thần gì cả! Cái danh hiệu này có lẽ đối với những người khác mà nói chính là cao không thể với tới. Đối với ta mà nói, thực sự chó má cũng không bằng!
Âu Dương cũng mặc kệ những điều khác. Dù sao đi nữa hiện tại linh hồn hai người đang ở cùng một chỗ. Điều mình nói có phải là thật hay không, không cần mình nhấn mạnh, Minh Hậu tất nhiên có thể cảm thụ được...
Nghe Âu Dương nói mấy câu, mắt Minh Hậu sáng rực lên một chút. Tuy nhiên nàng không hề mở miệng, mà tiếp tục nghe Âu Dương nói chuyện!
- Nếu như thiên hạ này có thể hòa bình, ta sẽ tìm tháng tốt ngày tốt thành hôn với người ta yêu. Sau đó sẽ tiêu dao tự tại cất bước trong toàn thế giới, nhìn khắp đại thế giới! Tuyệt đối sẽ không nhiễm bất kỳ máu tươi nào!
Âu Dương nói ra mơ ước của chính mình.
- Vậy tại sao trước đây ngươi lại giống như một sát thần?
Minh Hậu cảm thấy không rõ nhìn Âu Dương!
- Ai cũng có những năm tháng ngông cuồng. Ban đầu ta chỉ là một phàm nhân. Ngươi có thể hiểu được khi một phàm nhân nhìn thấy lực lượng huyền bí như vậy, sẽ có cảm nhận thế nào không? Ngươi có biết thời điểm một phàm nhân chỉ có tuổi thọ không tới trăm năm tuổi nghe thấy vĩnh sinh có cảm giác mong chờ thế nàokhông?
Âu Dương nhìn Minh Hậu. Minh Hậu sinh ra ở ngay tại Tiên giới. Nàng còn là một tu luyện giả. Tất nhiên không thể nào hiểu được tâm tình của một người bò lên từ tiểu thế giới từng bước tiến đến vị trí này.
- Các ngươi sinh ra trong miệng đã ngậm chìa khóa vàng. Tiên linh khí trên Tiên giới đối với các ngươi thực sự đã quá quen thuộc! Nhưng ta thì sao? Thời điểm các ngươi đạt được thế lực Tiên đế, ta lại phải cố gắng hết sức để có thể trở thành Tu luyện giả! Khi các ngươi đạt được tiên tôn, ta mới vừa tiến vào thế giới thứ hai cố gắng phấn đấu làm thế nào để có thể sống sót!
Âu Dương nghĩ tới quá khứ của mình, trên mặt là một nụ cười khổ.
Nói thật Minh Hậu chưa từng có đi qua tiểu thế giới, cho nên đối với những điều Âu Dương vừa nói nàng căn bản không thể nào hiểu được.
- Khi các ngươi truy tìm chí cao vô thượng trong truyền thuyết, ta mới phi tiên, rốt cuộc bước vào hàng ngũ vĩnh sinh bất tử. Không sai! Ngươi căn bản không có cách nào lĩnh hội được sự gian khổ và vui sướng trong quá trình phấn đấu này! Bởi vì cả đời ngươi đều quá thuận lợi. Trong mắt ngươi, tiểu thế giới chỉ giống như con giun con dế. Ngươi tùy ý huy động kim tiên trong tay ngươi một chút đã có thể phá hủy vô số tiểu thế giới. Nhưng ngươi biết không? Trong những tiểu thế giới mà ngươi phá hủy có bao nhiêu người che giấu mộng tưởng trong lòng giống như ta? Bọn họ có gì sai sao?
Âu Dương đang chất vấn Minh Hậu. Nhưng trước sau Minh Hậu lại mặt lạnh không nói lời nào.
- Thay đổi thế giới? Ha ha, thực sự lợi hại! Phất tay thay đổi thế giới, khiến luân hồi đóng kín, chỉ vì muốn lập ra thế giới trong lòng các ngươi. Các ngươi có tư cách gì để làm như vậy? Ta muốn đánh bại Thiên Vương không phải bởi vì muốn trở thành Chúa cứu thế gì đó. Bởi vì ta biết ta không xứng. Ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết, mặc dù ta là một con kiến, ta cũng có thể thông qua sự cố gắng của mình giết chết con voi lớn!
Âu Dương nắm chặt nắm đấm.
Đây chính là nguyên nhân Âu Dương trở về. Cứ để Chúa cứu thế gì đó đi gặp quỷ thôi! Từ trước đến nay Âu Dương không cho rằng mình là Chúa cứu thế. Âu Dương chỉ muốn để những người sinh ra đã cao cao tại thượng này nhìn thấy, những người sinh ra trong tiểu thế giới, trong mắt của bọn họ giống như con giun con cũng có thể từng bước bò đến độ cao mà bọn họ chỉ có thể ngưỡng mộ!
- Không sai, ngươi xem thường tiểu thế giới. Bởi vì ở trong mắt ngươi, ngươi chính là thần linh. Bọn họ thậm chí còn không có tư cách làm tín đồ của ngươi. Nhưng ngươi đã sai! Mỗi người đều giấu trong lòng mộng tưởng của mình. Mỗi người đều có khả năng gặp được phong vân liền hóa rồng bay thẳng tới cửu thiên. Ta không là người đầu tiên, ta cũng sẽ không phải là người cuối cùng!
Âu Dương rất tin chắc điểm này.
Sau khi Âu Dương nói xong những điều này, hắn ngước mắt nhìn Minh Hậu. Thật ra hắn muốn xem thử, rốt cuộc Minh Hậu sẽ nói gì!
- Có thể ta đã sai... Có thể hắn cũng đã sai...
Thật lâu sau, Minh Hậu giống như một nữ hài bình thường, vùi đầu mình vào giữa hai chân, trên mặt thậm chí có một tia xấu hổ.
- Thế giới này có quá nhiều tiểu thế giới. Mỗi thời mỗi khắc đều có một vài người chết đi, cũng có một vài người đang phấn đấu. Phần lớn bọn họ đều thất bại. Đây không bởi vì cái gọi là thiên mệnh trong miệng các ngươi. Đây là bởi vì bọn họ còn chưa nỗ lực đủ! Nhưng cuối cùng cũng sẽ có người thành công. Bây giờ Tiên giới, bất kể là Nhân tộc hay trong những tộc khác có bao nhiêu người đến từ tiểu thế giới? Nhưng không ngờ những người kia lại xem ra xuất thân từ tiểu thế giới là một loại sỉ nhục... Ha ha ha...
Âu Dương có chút tự giễu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Minh Hậu nhìn Âu Dương nói. Nàng phát hiện Âu Dương thậm chí có mấy phần điên cuồng.
- Ta không muốn nói cái gì cả. Bây giờ chỉ muốn nhanh chóng kết thúc thời loạn lạc đáng chết này, để ta có thể đi tìm bằng hữu của ta, sau đó cử hành hôn lễ sau đó tiến vào trong luân hồi tìm huynh đệ bằng hữu người thân của ta, xem bọn họ sống tốt hay không! Ta chỉ có nguyện vọng đơn giản như vậy. Ta sẽ không giống với đám người ngu ngốc kia mưu toan lập ra trật tự mới gì đó! Cái gì mà khai thiên tích địa? Đây chỉ là những lời nói vô nghĩa. Làm chuyện như vậy có tác dụng gì sao?
- Ngươi muốn khuyên ta hợp với ngươi sao?
Minh Hậu mang theo vài phần cười nhạo nhìn Âu Dương. Rất rõ ràng nếu Âu Dương muốn dựa vào mấy câu nói như vậy để tước vũ khí của Minh Hậu khiến đầu hàng, thực sự là nói đùa.
- Nếu như ta có thể cho ngươi điều ngươi rất muốn thì sao?
Âu Dương nhìn Minh Hậu. Hắn biết, đây là lợi thế lớn nhất. Minh Hậu tuyệt đối sẽ không từ chối cái lợi thế này!
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Minh Hậu có chút mê hoặc!
- Giết Thiên Vương. Nhưng ta sẽ không hủy diệt linh hồn của hắn. Ta sẽ để hắn chuyển thế luân hồi. Như vậy hắn sẽ tiến vào tiểu thế giới. Hắn sẽ biến thành hắn trước đây. Ngươi cũng có thể có một khởi đầu mới với hắn. Như vậy không phải tất cả đều vui sao?
Âu Dương híp mắt lại. Hắn biết Minh Hậu không có cách nào từ chối được điều này. Giống như hiện tại nếu Thiên Vương nói cho hắn biết, nếu như ngươi thả xuống tất cả những điều này ta có thể cho ngươi nguyện vọng có thể khiến ngươi thỏa mãn!
Quả nhiên, sau khi nghe được những lời Âu Dương vừa nói, ánh mắt Minh Hậu bắt đầu bắt đầu lấp lánh. Nàng đã động tâm. Tuy nhiên nàng sẽ không lập tức thua trận.
- Lời ta nói là thật hay giả ta nghĩ hiện tại không có ai rõ ràng hơn ngươi!
Âu Dương lại bỏ thêm lợi thế. Hắn biết vừa nãy Minh Hậu có chút nghi ngờ. Nếu như vào thời điểm khác, Âu Dương nói những lời này, Minh Hậu tin tưởng mới là lạ. Nhưng hiện tại nàng với Âu Dương đã dung hợp linh hồn. Âu Dương nói có phải là thật hay không Minh Hậu rõ ràng nhất!
- Ngươi đã thắng!
Minh Hậu nhìn Âu Dương. Ba chữ kia đã nói rõ tâm ý của nàng. Vậy cũng là một kết cục vui mừng nhất. Chí ít theo Âu Dương thấy so với giết Minh Hậu thì tốt hơn nhiều.
Giết Minh Hậu thật sự sẽ khiến Thiên Vương bớt đi một sự trợ giúp lớn. Nhưng đừng quên, bất kể là Thiên Vương bây giờ hay là quá khứ, chỉ sợ vẫn thật sự thích nữ nhân này. Bằng không vào thời điểm hắn ngủ say không thể nào lại ở trước cửa luân hồi. Sở dĩ hắn làm như vậy bởi vì Thiên Vương chỉ tin tưởng một mình Minh Hậu. Hắn biết cho dù Minh Hậu biết mình trốn ở luân hồi lén lút ngủ say cũng tuyệt đối không tổn thương hắn. Thậm chí nếu như có người tới uy hiếp mình, Minh Hậu còn có thể bất chấp mọi giá trợ giúp mình.
Nếu nói Thiên Vương có thể hoàn toàn tin tưởng vào một nữ nhân nhưng không hề có chút suy nghĩ nào đối với nàng, vậy đến quỷ cũng không tin!
- Ta biết ngươi muốn cái gì! Không phải ngươi muốn hiện tại đi tìm hắn, sau đó không uổng bất kỳ khí lực nào giết chết hắn sao? Đáng tiếc. Hiện tại đã muộn. Hắn đã đi rồi. Tiếp theo cho dù là ta cũng không thể nào tìm được bản tôn của hắn. Hắn là một người trời sinh có tính đa nghi. Hắn nhất định sẽ ẩn mình tại một nơi không có bất kỳ ai phát hiện được!
Minh Hậu nhìn Âu Dương nói. Âu Dương luôn cảm thấy bên trong ánh mắt của Minh Hậu mang theo vài phần hài hước...
Âu Dương nghĩ đến việc mình bất ngờ thoáng gặp thành công mà lại bỏ qua, hắn cảm thấy cực kỳ phiền muộn. Không ngờ mình lại bỏ lỡ một cơ hội kết thúc tất cả như vậy...
- Tiếp theo ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, ta sẽ không tham dự vào bất kỳ chuyện gì của các ngươi. Ta không giúp hắn, cũng sẽ không giúp ngươi!
Minh Hậu đã làm được tới giới hạn lớn nhất. Mà tất cả những điều này đều bởi vì một lời hứa hẹn của Âu Dương!
- Được! Hiệp nghị này chỉ có ngươi biết ta biết. Tiếp theo có phải Minh Hậu hẳn phải chết hay không?
Câu nói này của Âu Dương nói ra cực kỳ cổ quái, nhưng vẻ mặt Minh Hậu lại đầy u oán. Ngươi nói như vậy là có ý gì! Thân thể của ta đã bị ngươi tiêu diệt. Ta vốn định thi triển linh hồn nguyền rủa dự định kéo nhau cùng chết. Nhưng bây giờ sau khi nói xong, không ngờ hai người lại trở thành mối quan hệ hợp tác!
- Hợp tác vui vẻ...
Hai người bắt tay nhau giống như lãnh đạo thương nghiệp sau khi đàm phán thành công. Sau đó Ngụy Bỉnh Dập ở bên ngoài liền nhìn thấy hỏa diễm linh hồn trên người Âu Dương ầm ầm biến mất. Sau đó Âu Dương từ từ đứng lên. Ngụy Bỉnh Dập không nhìn thấy, trong nháy mắt khi Âu Dương đứng lên, có một cái bóng từ phía sau Âu Dương chui ra khỏi ngoại vực này!
- Thành công!
Ngụy Bỉnh Dập kích động muốn hỏng luôn. Hắn chạy đến bên cạnh Âu Dương dùng sức vỗ vào vai Âu Dương. Hắn không ngờ được, lúc này mới chỉ có ba ngày ngắn ngủi, không ngờ Âu Dương đã giải quyết được linh hồn Minh Hậu.
Đừng thấy Âu Dương và Minh Hậu chỉ nói chuyện ở bên trong một lát, nhưng trong ý thức thời gian không tồn tại, trên thực tế hai người nói chuyện một lát, bên ngoài g đã quá ba ngày.
Điều này rất giống với lúc ngươi ngủ. Có đôi khi ngươi nằm mơ có thể cảm giác mình đã qua thậtà nhiều năm, nhưng tỉnh lại vẫn chỉ có một ngày. Có lúc ngươi cảm giác chỉ có một hình ảnh chớp động đã tỉnh lại nhưng thực tế đã qua một đêm đơn giản như thế.
- Ha ha ha, rốt cuộc cũng giải quyết được lão yêu bà kia!
Ngụy Bỉnh Dập hoàn toàn không biết gì về cuộc nói chuyện giữat Âu Dương với Minh Hậu trong thế giới ý thức kia. Dưới cái nhìn của hắn chính là lão yêu bà tội ác tày trời, nên trực tiếp bóp chết, còn bóp nát như đầu trứng gà kia..
- Đừng cao hứng quá sớm. Ngươi có tin hiện tại chúng ta ra ngoài sẽ thấy năm đại cường giả Thiên Đình đã sớm chờ ở đó hay không...
Âu Dương cười khổ. Thật ra cuối cùng Minh Hậu đã nhắc nhở Âu Dương, năm đại cường giả Thiên Đình đã chờ ở bên ngoài từ lâu.
- Còn chưa đụng tới Thiên Vương đã chết. Bởi vì năm đại cường giả Thiên Đình đã ở bên ngoài chờ đuổi giết ngươi rồi!
Đây là nguyên văn những lời Minh Hậu đã nói! Mà lúc liếc mắt Âu Dương nhìn Minh Hậu một cái vô cùng tự tin nói:
- Ta đã bị đuổi giết vô số lần. Nhưng hiện tại ta vẫn còn sống khỏe re. Ta xin thề, ta muốn đi, trong thiên hạ không ai có thể ngăn được ta. Cho dù là Thiên Vương sống lại cũng vậy!
Đây chính là sự tự tin của Âu Dương. Đối mặt với năm đại cường giả Thiên Đình, có thể ung dung không vội như vậy trên đời này chỉ có một mình Âu Dương mới có thể làm được.
- Hiện tại thật ra có một vấn đề!
Ngụy Bỉnh Dập cũng biết, nhìn qua tuy rằng Âu Dương không có chuyện gì, nhưng cuối cùng linh hồn nguyền rủa kia đã thực sự tổn thương Âu Dương. Âu Dương muốn hồi phục chắc hẳn không mười ngày cũng phải nửa tháng. Nếu như bọn họ trốn ở trong này mười ngày nửa tháng nói, nói không chừng Thiên Đình đã lật tung Tuyết Sơn lên rồi!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Trước đây Tuyết Sơn không bị công phá bởi vì có phong ấn. Nhưng sau khi Âu Dương xuất hiện, phong ấn liền biến mất. Cho nên bọn họ không chờ được!
- Đi thôi, binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn! Năm đại cường giả Thiên Đình sao? Trên đời này nếu ta muốn đi, bất kỳ ai cũng không thể gây thương tổn cho ta được!
Âu Dương nói xong vết thương trên ngực hắn và y phục đã được khôi phục lại nguyên dạng. Âu Dương phất tay bổ ra thông đạo từ ngoại vực bước ra trong Phương Hoàng thành đã hoàn toàn bị phá hủy.
Lúc này một lượng lớn cường giả đã tập hợp ngoài hải ngoại. Những cường giả này đều Thiên Đình phái đến chuẩn bị giết Âu Dương...
- Có sợ hay không...
Âu Dương nhìn Ngụy Bỉnh Dập cười xấu xa. Dù sao đối với một người bình thường mà nói, ra cửa sẽ gặp phải thập diện mai phục. Nói không chừng vẫn vô số cường giả hợp lực đánh một đòn, cái đó làm sao có thể khiến người ta không sợ hãi đây!
- Trước đây cũng sợ. Tuy nhiên từ tà ta đã biết bản thân ta là ai!
Ngụy Bỉnh Dập cười hì hì sau đó vỗ vào vai Âu Dương. Ngụy Bỉnh Dập không phải đã thay đổi trở thành thủ hạ của Âu Dương. Nói chuẩn xác giữa bọn họ thậm chí còn có thù oán. Mà hôm nay có thể cùng nhau đi tới gây cũng không phải bởi vì nói những lời vô nghĩa như Ngụy Bỉnh Dập khâm phục Âu Dương.
Nói chuẩn xác là vì sống sót! Nếu như không có Âu Dương, trong bọn họ không có người nào là đối thủ của Thiên Vương. Cho nên vì sinh tồn, cái gì cũng không quan trọng nữa!
Tất nhiên Âu Dương biết nguyên nhân khiến Ngụy Bỉnh Dập nghe lời mình nói. Một khi Thiên Vương được giải quyết, một khi thế giới này lại khôi phục trở lại bình thường, như vậy Ngụy Bỉnh Dập với Âu Dương sẽ một lần nữa biến thành người qua đường.
- Ngươi đừng quên trong Ma giới của ngươi còn có địa bàn của ta. Chờ đánh xong ngươi phải phụ trách đưa chỗ đó cho ta! Ta không phải người làm không tính thù lao!
Âu Dương cười ha ha. Như vậy cũng coi như là giải quyết được oán thù!
- Được, ngươi muốn làm Vạn Yêu Chi Tổ gì đó, ta sẽ đưa ngươi một yêu giới. Chỉ sợ tiểu tử Bạch Tinh kia không đáp ứng thôi!
Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập không phải sợ Âu Dương nhớ Ma giới của hắn. Nếu như Âu Dương thật sự đánh bại Thiên Vương, như vậy Âu Dương muốn Ma giới dễ như trở bàn tay. Căn bản không cần phải phí lời nói với hắn nhiều như vậy.
- Cũng đúng! Tiểu tử này mới là Yêu tổ! Vậy đến lúc đó hẳn là ta cần phải có một cách gọi trâu bò hơn nữa mới được!
Âu Dương cực kỳ đau đầu. Vạn Yêu Chi Tổ bị người đoạt. Vậy đến lúc đó mình còn phải tìm một cái tên mới.
- Tên của ngươi còn chưa đủ nhiều sao? Sát thần! Tiễn Thần! Còn có Chiến Vương. Ngươi còn chưa biết thế nào là đủ sao?
Ngụy Bỉnh Dập trừng mắt với Âu Dương một cái. Bởi vì đoạn đường này thông suốt nên bọn họ đã nhanh chóng đi tới lối vào địa ngục. Hai người tiến lên trước một bước nữa chính là hải ngoại. Tuy rằng hai người còn chưa bước ra ngoài, nhưng hai người đều hiểu rõ, bên ngoài có một trận đại chiến siêu cấp đang đợi bọn họ.
- Nhớ kỹ một câu nói của ta! Không người nào có thể giữ chúng ta lại được. Cho nên không cần chạy trốn!
Âu Dương nhìn Ngụy Bỉnh Dập nói, sau đó bước ra trước! Mà thời điểm Âu Dương vừa sải bước ra ngoài, một mảnh hắc vân lớn xông về phía Âu Dương.
Hắc vân này mang theo từng trận âm phong giống như một Đại Đao siêu cấp sắc bén có thể bẻ gẫy thời không. Nhưng lưỡi dao sắc này còn chưa bổ tới người Âu Dương, đã bị hỏa diễm huyết sắc của Âu Dương mạnh mẽ thiêu đốt nổ nát trong hư không!
- Ta tưởng là ai hóa ra đều là bạn cũ ở đây!
Âu Dương chắp hai tay sau lưng lơ lửng phía trên địa ngục. Bên ngoài địa ngục, phóng tầm mắt nhìn số lượng cường giả đếm không hết đã phủ kín toàn quỷ đảo. Đứng phía trước nhất tất nhiên chính là năm đại cường giả của Thiên Đình.
- Ta thả cho Thiên Vương một con đường sống. Thiên Vương không chỉ không đến cảm ơn ta còn gọi một đám chó săn các ngươi đến làm càn. Xem ra tâm nhãn của hắn rất nhỏ!
Lúc này Âu Dương rất bình tĩnh. Bình tĩnh đến mức ngay cả Ngụy Bỉnh Dập cũng hoài nghi Âu Dương một khắc trước nói chuyện với mình là người khác chứ không phải Âu Dương đang đứng ở đây.
- Ngươi không cần giả vờ bình tĩnh. Mặc dù ngươi có thể còn sống từ trong địa ngục đi ra nguyên khí cũng chắc chắn đã bị đại thương. Ngày hôm nay ngươi không ra được quỷ đảo đâu!
Sắc mặt Trịnh Tú Nhi rất âm trầm. Thật ra nàng cũng không rõ lực lượng của Âu Dương hư thực thế nào. Tuy rằng Thiên Vương nói cho bọn họ biết Âu Dương nhất định sẽ trọng thương đi ra, dáng vẻ nhất định sẽ cực kỳ chật vật. Nhưng hiện tại bọn họ lại nhìn thấy Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập từ trong địa ngục đi ra vừa nói vừa cười giống như đi dạo trong sân vắng. Dù thế nào cũng không giống với dáng vẻ bị thương chật vật không chịu nổi!
- Trịnh Tú Nhim, ta đã nhiều lần thả ngươi ra. Bản thân ngươi lại muốn chết. Vậy ngày hôm nay ta sẽ giết ngươi!
Lúc Âu Dương vừa mở miệng nói ra câu này, không ngờ Trịnh Tú Nhi không tự chủ được lui lại một bước. Dường như nghe thấy Âu Dương nói muốn giết nàng, tiếp theo sẽ biến thành sự thực vậy.
- Không cần sợ hắn. Hắn chẳng qua chỉ cố làm ra vẻ bí ẩn thôi. Cho dù là thời kỳ toàn thịnh hắn cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của năm người chúng ta cùng liên thủ!
Khâu Vân Bình vẫn cầm phất trần trong tay. Nếu như không phải trên mặt hắn đầy vẻ ác độc, rất nhiều người nhìn thấy hắn lúc này có lẽ sẽ xem hắn là một cao nhân đắc đạo.
- Lão già, ta cũng không có truyền thống kính lão yêu trẻ. Ngươi muốn làm người chết thứ hai sao?
Âu Dương lại tiến lên một bước. Hắn vừa tiến lên một bước, không ngờ biển người đang vây quanh Âu Dương lập tức đồng loạt lui lại một bước! Lúc này Âu Dương biểu hiện quá bình tĩnh, khiến người ta căn bản không có cách nào rõ được thật hư.
Tên tuổi của Tiễn Thần vô cùng vang dội. Hơn nữa Âu Dương còn có một cái tên khác còn đáng sợ hơn! Sát thần! Gia hoả này một khi muốn ra tay hạ sát người nào từ trước đến nay cũng không hề lưu tình, không để cho kẻ nào sống sót.Khi hắn từ trong địa ngục đi ra, mọi người đều biết hẳn là Âu Dương đã giết Minh Hậu...
Minh Hậu! Có thể câu thông với luân hồi, xem như là ngụy chí cao vô thượng. Cường giả như vậy không ngờ cũng khó chạy trốn khỏi bàn tay của Âu Dương. Vậy gia hoả này mạnh tới mức nào? Lực chấn nhiếp như vậy lớn tới mức nào?
- Ai cản ta đều phải chết!
Mắt Âu Dương nhìn phía trước. Sáu chữ này đại biểu cho khí phách trùng thiên của hắn, trực tiếp không coi năm đại cường giả Thiên Đình và tổng số hàng vạn cường giả của Thiên Đình ra gì! Câu nói ai cản ta đều phải chết của Âu Dương cũng khiến Ngụy Bỉnh Dập bước ra sau phải sửng sốt!
Hiện tại so với thời kỳ toàn thịnh, Âu Dương chỉ có khoảng năm phần lực lượng. Âu Dương thật sự đang cố làm ra vẻ bí ẩn cho người khiếp sợ. Nhưng nếu như không phải tự mình tiến vào địa ngục, tận mắt nhìn thấy tất cả, căn bản không có cách nào hiểu rõ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Ta ngược lại muốn xem sau khi thử giết Minh Hậu Âu Dương ngươi có phải vẫn là vô địch hay không?
Trịnh Tú Nhi biết, ngày hôm nay có thể là cơ hội duy nhất của nàng. Nếu như hôm nay để cho Âu Dương chạy thoát, nếu lại muốn có cơ hội khác vây giết Âu Dương, thật sự gần như là không thể!
- Vậy ta giết ngươi trước!
Âu Dương gảy gảy ngón tay, Thứ Kiêu Cung mang ra theo hỏa diễm huyết sắc từ phía sau lưng Âu Dương bay đến trong tay Âu Dương, Âu Dương nhẹ nhàng gảy dây cung phát ra một tiếng chấn động. Tiếng động khiến hư không xung quanh đều lay động một hồi lâu. Hỏa diễm huyết sắc trên Thứ Kiêu Cung bùng cháy. Con ngươi huyết sắc của hai con cú nhìn kẻ địch phía trước mặt. Sát khí kia gần như muốn xuyên thủng mây xanh.
Âu Dương gỡ bỏ Thứ Kiêu Cung. Hắn cầm một mũi tên huyết sắc chỉ về phía Trịnh Tú Nhi. Sau đó chợt vèo một tiếng, mũi tên huyết sắc đã từ trong tay Âu Dương bay ra! Không ai từng nghĩ tới Âu Dương không ngờ lại kiêu ngạo như vậy.
Bị mấy vạn người vây quanh như vậy, hắn ở trong đám người này vẫn dám chủ động giết người! Điều này có thể nói là gì? Gia hoả này xuống địa ngục rốt cuộc là theo người sống mái với nhau hay là đã gặp được kỳ ngộ gì vậy...
Trong lúc nhất thời cho dù là Khâu Vân Bình cũng bắt đầu có chút hoài nghi!
- Đừng lãng phí thời gian của ta nữa. Đám gia hoả Thiên Đình các ngươi không phải rất thích cùng tiến lên sao? Vậy tất cả đều cùng lên đi. Dù sao đi nữa ngày hôm nay kẻ nào dám chặn ta đều phải chết!
Thứ Kiêu Cung trên tay Âu Dương, mũi tên huyết sắc giống như hạt mưa vèo vèo bay ra. Một mũi tên bay ra, trong vòng vây của đối phương sẽ có một người ngã xuống, Trịnh Tú Nhi đã vụ hóa biến thành cái bóng thoắt cái đã bay lên trên thiên không.
Thật ra nàng cũng không xác định rốt cuộc Âu Dương có phải vẫn là Âu Dương vô địch kia không. Nhưng nàng biết mũi tên bắn ra từ Thứ Kiêu Cung tuyệt đối không thể dễ dàng tiếp lấy. Nếu không có thể sau một khắc ngươi sẽ bị hỏa diễm linh hồn lôi linh hồn của ngươi ra đốt thành tro bụi!
Nếu như nói ai hiểu rõ Âu Dương nhất, vậy người đó nhất định là Trịnh Tú Nhi. Nàng bắt đầu từ tiểu thế giới đã là kẻ địch của Âu Dương. Lúc trước thậm chí chính nữ nhân này đã ép Âu Dương tới đường cùng cuối cùng phải nhảy vào trong Sinh Tử Cảnh.
Cho đến ngày nay nàng cùng đám người kia bao vây Âu Dương, nhưng lần này Âu Dương đã trưởng thành, không ngờ hoàn toàn không còn vẻ hoang mang như lần trước nữa. Trái lại hắn thật giống như một người đã bố trí tốt tất cả chỉ chờ đợi bọn họ tới cửa!
- Đừng nghe hắn nói. Hắn chỉ cố làm ra vẻ bí ẩn thôi. Mau ra tay!
Khâu Vân Bình biết không thể chờ đợi thêm được nữa. Bằng không lòng người sẽ không còn thành một thể. Bao nhiêu công sức vất vả tổ chức sẽ mất hế,.
Không phải có một câu nói rất đúng sao? Một khi lòng người đã không còn thống nhất, đội ngũ này không còn dễ dẫn dắt nữa! Khâu Vân Bình cũng như vậy. Nếu như chỉ có năm người bọn họ, bọn họ tuyệt đối không dám trực tiếp tới tìm Âu Dương gây phiền phức.
Bởi vì bất kỳ ai trong số bọn họ cũng không nắm chắc sẽ lưu Âu Dương ở lại được.
Nhưng bây giờ mấy vạn người bao vây một mình Âu Dương. Cho dù Âu Dương có năng lực lớn hơn nữa. Hắn muốn từ bên trong vòng vây xông ra ngoài cũng cần một thời gian.
Nếu như bình thường, Âu Dương hoàn toàn có thể dùng tốc độ tuyệt đối của mình bỏ rơi mọi người chạy trốn.
Nhưng bây giờ thực lực của Âu Dương chỉ còn lại năm phần. Năm phần thực lực này khiến tốc độ của Âu Dương cũng chỉ còn lại có năm phần. Một khi hắn muốn sử dụng tới tốc độ, tất nhiên sẽ bị người ta nhìn ra sơ hở trong đó. Tới khi đó đúng là một cục diện truy sát vô hạn.
Lại nói nữa, Ngụy Bỉnh Dập cùng đi với mình.Cho dù tốc độ siêu nhanh như mình, cũng tuyệt đối không thể nào để Ngụy Bỉnh Dập ở nơi đây khiến Ngụy Bỉnh Dập phải chết thảm được! Nếu đúng như vậy mình trở lại làm sao ăn nói được với Ma tộc, làm sao ăn nói được với với liên quân Tiên giới?
- Ta nhát gan, ta sợ chết, ta đã làm mất Ma Vương của các ngươi, một mình ta bỏ chạy. Các ngươi có thể nào...
Âu Dương chắc hẳn không dám nói với Ma tộc những lời như vậy. Cho dù Ma tộc toàn là những kẻ vô dụng cũng phải xông tới giết mình...
Từng mũi tên đã biến cả không trung trở thành một màu huyết sắc. Năm đại cường giả đã chuẩn bị ra tay. Bọn họ còn chưa đi tới trước mặt Âu Dương, Ngụy Bỉnh Dập đã bay tới phía trước!
- Lão già, ta nghe nói Thiên Đình ngoại trừ Thiên Vương thì ngươi là người mạnh nhất. Ngày hôm nay để lão tử trừng trị ngươi!
Ngụy Bỉnh Dập rất thông minh. Hắn nhìn ra, đúng là Âu Dương đang cố gắng chống đỡ. Nếu như năm người này thật sự cùng nhau tiến lên, ngày hôm nay cho dù hai người kia có liên thủ cũng phải nằm lại tại đây.
Trong năm người này người có đầu óc nhất chắc chắn lão đầu này.
Tự mình ra tay muốn đấu với lão đầu này, lão đầu này không có lý do gì không tiếp. Nếu như hắn không dám đấu một chọi một với mình, vậy sau đó hắn làm sao còn làm sao dẫn dắt người khấc?
- Hừ! Một hậu bối, hôm nay ta lấy mạng của ngươi!
Khâu Vân Bình biết Ngụy Bỉnh Dập cố ý tại đẩy mình ra. Nhưng hắn cũng không có cách nào khác. Người ta đã đi ra khiêu chiến, mình không thể không đáp ứng được.
Trong nháy mắt, tử chiến ý chí được Âu Dương mở ra. Khí thế trên người Âu Dương lập tức đạt được một đỉnh cao khó có thể tin được. Đó là một loại cảm giác thiên địa đều ở trong tay ta!
- Ai muốn chết trước!
Âu Dương đứng trên cửu thiên kéo dây cung. Từ trên cung một con cú huyết sắc đón gió giương cánh. Cự cú huyết sắc căm tức nhìn tứ đại cường giả phía dưới cửu thiên. Âu Dương buông lỏng tay, cự cú huyết sắc bất ngờ bay về phía bốn người kia!
Con cự cú này giương cánh phải đến ngàn mét. Ở trên không trung nó thật giống như mặt trời. Tuy rằng không hề có cảm giác chói mắt, nhưng cảm giác cực nóng này khiến mọi người đang đứng trên quỷ đảo cũng có thể cảm ứng được!
- Người này không phải là người nữa!
Trịnh Tú Nhi lập tức cảm thấy bối rối. Lúc này nàng đột nhiên có một loại cảm giác bốn người cũng không chắc có thể thắng được Âu Dương!
Tư tưởng này cũng không phải là của một mình nàng. Ba người kia cũng cảm giác được bọn họ không thể địch lại được Âu Dương. Trong khi bọn họ đang suy nghĩ, cự cú huyết sắc đang bay trong không trung đã từ trên cửu thiên đáp xuống. Lực lượng kia đủ để hủy diệt tất cả khiến thời không đều đổ nát phía sau thân thể của nó! Mỗi lần cự cú huyết sắc kích động vỗ cánh, thậm chí hỏa diễm bay ra cũng có thể khiến những cường giả có tu vi tương đối thấp đang ở quỷ đảo không nhịn được bị doạ ngã xuống đất!
- Liên thủ!
Trịnh Tú Nhi hô to một tiếng. Trong tay nàng đột nhiên có thêm một viên dạ minh châu. Hạt dạ minh châu này chính là chí bảo của Vu tộc. Lúc này Trịnh Tú Nhi lấy ra phối hợp với mình cũng vì muốn phát huy ra lực lượng mạnh nhất của mình!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Tay Lý Thu Linh vung chiến chuy quay về phía không trung đánh về phía con cú huyết sắc đang bay tới! Nhưng khi búa lớn đánh vào móng vuốt của con cú huyết sắc, không ngờ chiến chuy trực tiếp bị hỏa diễm thiêu đốt đến mức biến hình. Hai trảo của con cú huyết sắc đột nhiên nắm lấy chiến chuy. Không ngờ thần binh này lại dễ dàng bị biến thành một đống sắt vụn như vậy!
- Ta tới giúp ngươi!
Một người nhìn trẻ tuổi trong tay cầm một cái quạt giấy đang đứng bên cạnh Trịnh Tú Nhi nói. Nhìn bề ngoài hắn chỉ khoảng chừng hai mươi tuổi rất ít ra mặt nói chuyện. Lúc chiếc quạt giấy này đươc mở ra, một con sông lớn từ trong quạt giấy chồm ra!
Trong nháy mắt, từng ngọn núi, dòng sông, sơn hà xã tắc vẽ trên cây quạt bất ngờ sống lại, biến thành sơn hà thật sự đón đánh con cú huyết sắc!
- Suy nghĩ thật kỳ lạ!
Âu Dương khinh thường nhìn sơn hà đón gió mà lên. Trong mũi tên này gồm hai phần lực lượng của mình cùng lực lượng có linh tính của Thứ Kiêu Cung. Với lực lượng như thế này cho dù là Âm Dương Đồ của Minh Hậu cũng không nhất định có thể tiếp được huống gì là sơn hà kia!
Núi lở thành đá vụn. Sông băng thành giọt nước mưa. Trong lúc nhất thời bên trên tất cả quỷ đảo bị đá lớn bằng gian nhà cùng với vô số giọt mưa từ trên không trung trút xuống, dường như muốn phá hủy toàn bộ nơi này.
- Chuông vàng!
Một trong năm đại cường giả Thiên Đình cầm chuông vàng đồng tử trong tay phóng lên trời. Chuông vàng trong tay hắn không ngừng bị hắn rung lên. Không gian bị chuông vàng đánh nát, rất nhanh đã tạo thành một hố đen ngay không gian trước mặt con cú huyết sắc. Đồng tử này rất thông minh, muốn mở ra một thời không khác khiến con cú huyết sắc tiến vào bên trong, như vậy chỉ một thoáng đã giải quyết được tất cả phiền phức.
Nếu như đây chỉ là một mũi tên bình thường của Âu Dương đương nhiên sẽ dễ dàng giải quyết như vậy. Nhưng đây là con cú huyết sắc thông linh. Con cú huyết sắc trực tiếp dùng một móng vuốt kéo hư không khép lại với nhau, sau đó giống như phát điên, vỗ cánh một cái khiến chuông vàng và đồng tử đều bay mất không tìm thấy...
Vừa tiếp xúc, sơn hà xã tắc của Phiến công tử bị hủy. Chuông vàng đồng tử bị đập bay. Chiến chùy của Lý Thu Linh bị hủy. Trong mấy chục giây ngắn ngủi không ngờ trong bốn đại cường giả Thiên Đình đối phó với Âu Dương chỉ có Trịnh Tú Nhi tạm thời vẫn lông tóc không tổn hại! Lần này Trịnh Tú Trinh trực tiếp choáng váng!
Đó còn là người sao? Âu Dương vẫn là người sao? Tại sao mỗi lần mình cảm thấy có cơ hội giết chết hắn đều phát hiện hắn mang tới cho mình chính là kỳ tích mà không phải là xui xẻ vậy?
- Trịnh Tú Nhi! Chết đi!
Âu Dương nói, con cú huyết sắc lao thẳng tới chỗ Trịnh Tú Nhi! Trịnh Tú Nhi nhìn thấy con cú huyết sắc từ trên trời xông tới, nói thật nàng quá hoảng sợ! Những người khác với Âu Dương không hề có thù hận trực tiếp. Nói trắng ra những người khác với Âu Dương hoàn toàn thuộc về đều vì chủ của mình mà tranh hùng thiên hạ, không thể nói là người tốt hay là người xấu.
Nhưng thù hận giữa mình với Âu Dương đã sớm đến mức độ khó giải. Vào lúc này Âu Dương muốn đối phó với mình tuyệt đối là hạ sát thủ!
- Có thần châu của Vu tổ ở bên cạnh ta, ngày hôm nay ngươi không thể giết chết ta được!
Trịnh Tú Nhi nói. Cả người nàng lập tức trốn vào trong dạ minh châu đang cầm trong tay. Sau đó dạ minh châu biến thành một đạo lưu quang trực tiếp phá nát hư không biến mất không thấy bóng dáng!
Nàng chạy trốn... Chỉ mới như vậy đã bị doạ chạy rồi sao? Đây thực sự là kết quả không ai có thể ngờ tới được. Đồng tử vừa bị quạt bay chuông vàng đi tới nơi này vừa đúng lúc bắt gặp Trịnh Tú Nhi chạy trốn.
Tuy rằng trong lòng hắn đầy khinh bỉ, nhưng hắn đồng thời cũng hiểu rõ, nếu như đổi lại là mình, trong tình huống biết rõ chắc chắn phải chết, tuyệt đối sẽ không xông lên nhất định phải chạy trốn!
Chỉ trong chốc lát, bốn người chỉ còn lại ba người. Ba người này trên căn bản đều có tổn thất rất lớn. Trong lúc nhất thời làm sao chiến đấu tiến được nữa?
- Lão đầu, ngươi không ổn sao?
Bên kia Ngụy Bỉnh Dập không phải là đối thủ của Khâu Vân Bình. Tuy rằng dựa vào một quyết tâm trước sau vẫn đánh với Khâu Vân Bình, nhưng chỉ trong chốc lát chân thân Ma Vương của Ngụy Bỉnh Dập đã bị đánh nát vài cái. Tuy rằng nhìn qua Ngụy Bỉnh Dập không bị thương, trên thực tế mỗi một chân thân Ma Vương đều là một phần linh hồn của Ngụy Bỉnh Dập. Chỉ một lát như vậy Ngụy Bỉnh Dập chí ít đã tổn thất ba phần mười lực chiến đấu!
- Lão Ngụy, ngươi đừng cố quá, để cho ta tới giết lão chó này!
Âu Dương ở trên không trung lại kéo cung. Lại là một con cự cú huyết sắc đón gió giương cánh. Đôi cánh vừa vung lên, con cú huyết sắc vừa nãy còn chưa biến mất đã bay tới hợp lại, cùng xông về phía Khâu Vân Bình!
Khâu Vân Bình rất đàn ông! Không sai. Khâu Vân Bình rất đàn ông trực tiếp dùng phất trần xé nát hư không. Hắn không ngu ngốc giống như đồng tử chuông vàng muốn đưa con cú huyết sắc này vào trong hư không. Hắn trực tiếp đưa chính mình vào trong...
Thời gian chưa tới năm phút, năm người đã chạy mất hai người. Ba người còn lại mặt mày đỏ au!
- Ha ha ha ha! Âu Dương ta đã muốn đi thiên hạ còn ai có thể ngăn cản được! Nghe kỹ cho ta! Bắt đầu từ hôm nay Tiên giới sẽ tiến vào một trận đại tẩy rửa. Tất cả những người nào thuộc về Thiên Đình đều phải chết! Năm nay trận tuyết đầu tiên rơi xuống Tiên giới chính là thời gian ta tàn sát hết trăm ức Nhân tộc của Thiên Đình!
Âu Dương chắp hai tay sau lưng đạp không rời đi. Giờ phút này hắn giống như một thần linh, đưa ra một lời quyết định sinh tử của trăm ức Nhân tộc. Hắn cứ đạp không như vậy rời đi, không ngờ không một người nào dám tiến lên trước để ngăn cản hắn. Thậm chí không một người nào dám mở miệng phản bác cho dù một chữ...
Ngụy Bỉnh Dập đã đứng ở bên cạnh Âu Dương. Hai người đạp lên sóng biển từng bước tiến về phía xa! Trận này mấy vạn người vây giết không ngờ cũng không thể giữ được Âu Dương ở lại.
Thật ra trong thời gian này Âu Dương cũng rất có trình độ, giả vờ hết mấy phần! Tuy nhiên điều này cũng không thể trách Âu Dương được. Nếu như hắn có một phần do dự, vậy ngày hôm nay hắn tuyệt đối không thể ra khỏi hải ngoại!
- Không phải ngươi dùng bí pháp nào đó đấy chứ?
Ngụy Bỉnh Dập biết Âu Dương đang bị thương. Nhưng vừa nãy Âu Dương biểu hiện một hồi còn mạnh hơn cả thời điểm so đấu với Minh Hậu. Ngụy Bỉnh Dập nghi ngờ Âu Dương đã dùng bí pháp hại người nào đó.
- Đừng nhiều lời! Ta không chống đỡ được bao lâu. Một lát nữa khi lực lượng tan đi, lực chiến đấu của ta chỉ còn lại nửa thành. Chúng ta không thể trốn. Một khi trốn, nhất định sẽ bị bọn họ nhìn ra hư thực. Tiếp theo chúng ta cứ như vậy từng bước từ từ trở lại!
Âu Dương biết, vào lúc này hắn đã dùng khí thế hoàn toàn đè chết Thiên Đình. Nhưng hắn tự biết về hư thực của hắn. Vào lúc này cho dù trong lòng đối phương nghi ngờ, nhưng phần lớn chính là sợ hãi. Chỉ cần Âu Dương không lộ ra sơ hở, tuyệt đối không có người nào dám xông tới!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart