Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 1015: Nghi hoặc của Sở Hóa Long (2)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vip
Tuy nhiên, Cửu U Vương lười nhìn gã khiến Sở Hóa Long bị kích thích rất lớn.Cửu U Vương thậm chí phớt lờ luôn ba mươi hậu kỳ long biến cảnh cường giả Nam Ly Giới, lực chú ý đều tập trung vào khe hở cửa đen, dường như đang chờ đợi cái gì, do dự cái gì."
"Phía sau cánh cửa này cực kỳ nguy hiểm, nếu đi vào thì phân thân này của lão tử rất có thể không giữ được. Nhưng nếu không vào trong đó thì khó mà giải đáp thắc mắc, sẽ luôn bị đám Nhân Hoàng dắt mũi."
Cửu U Vương trầm ngâm, do dự, bỗng mắt hắn lóe tia quyết.
"Thôi, tiếc con thì sao dụ được sói, một phân thân mà thôi, nếu thăm dò được chút bí ẩn giải nguy cho bản tôn thì cũng đáng."
Nếu hiện tại là bản tôn ở đây thì hắn tuyệt đối không dễ dàng mạo hiểm, đằng sau cánh cửa cho hắn cảm giác nguy hiểm rất lớn
Trực giác mãnh liệt nhắc nhở hắn chỉ cần vào trong đó thì tuyệt đối không có hy vọng còn sống, một chút cũng không.
Trực giác này rất mãnh liệt, khiến Phong Liệt nghi ngờ có phải kiếp trước mình từng và đó không, còn là chết ở bên trong.
- Tiểu tử, tại sao còn không cút đi? Lo lẽ chờ lão tử đưa ngươi về chầu trời à?
- Lão đại, cần gì khách sáo với hắn? Cùng lên chém hắn đi!
- …
Mắt thấy Cửu U Vương chẳng những không rời đi ngược lại còn tới gần bên này, đám cường giả Nam Ly Giới dâng lên sát khí, rút vũ khí ra vọt hướng Phong Liệt.
*Vèo vèo vèo vèo!*
*Vèo vèo vèo vèo!*
Theo từng tiếng xé gió, vài chục cương mang uy lực to lớn mạnh chém hướng Cửu U Vương.
Mười mấy tên cường giả long biến cảnh cùng ra tay, uy thế hùng hồn, thế không thể đỡ, nếu đổi làm Cửu U Vương ba tháng trước thì dù không chết cũng trọng thương, chỉ có nước chạy trốn.
Tiếc rằng hiện nay Cửu U Vương vào ba tháng trước đã luyện hóa một giọt ma huyết, tiến vào ma hoàng chi cảnh, trước mắt những cao thủ long biến cảnh khó thể lọt vào mắt hắn.
*Ầm!*
Khí thế hoàng cảnh nở rộ, uy nhiếp mạnh mẽ phút chốc khiến cường giả Nam Ly Giới đối diện nghẹt thở, biểu tình hoảng sợ.
Cửu U Vương không muốn lãng phí thời gian với đám tom tép, phớt lờ thế công đổ ập xuống, cằm phình ra, bỗng phát ra tiếng hú to.
- Grao!
Thanh như rồng ngâm vang vọng chín tầng trời.
Sóng âm ngưng đọng như thực chất hóa thành cuồng phong ngập trời quét hướng phía trước.
Cuồng phong đi qua đâu là thế công của kẻ địch tan rã vô hình, ngay cả mảnh rừng cây ngăn chặn trước mặt cũng tan biến hóa thành bụi, uy thế vô cùng ghê rợn.
Trong chớp mắt, cuồng phong cuốn ba mươi cường giả Nam Ly Giới vào trong, ba mươi cao thủ long biến cảnh bình thường giậm chân có thể khiến động đất bây giờ tự như gỗ mục chất nhiều năm hóa thành tro bụi, không kịp phát ra cả tiếng hét thảm.
Sở Hóa Long mắt thấy cuồng phong rào rạt tới ngày càng gần, mặt biến sắc, sợ muốn chết.
Sở Hóa Long vừa vung phá diệt chi mâu bảo vệ toàn thân vừa cao giọng hét, trong mắt tràn đầy không cam lòng và kinh hoàng.
- Phong Liệt, ngươi...ngươi không thể giết ta! Bổn tọa chính là lão tổ tông của Sở Điệp, ngươi đây là đại bất hiếu!
Bây giờ trong lòng gã đã hối hận tới cực điểm, sớm biết tiểu tử Phong Liệt trưởng thành đến mức khiến người sợ hãi như vậy thì gã tuyệt đối không đối địch với hắn rồi.
Nhưng bây giờ dường như mọi chuyện đã muộn.
Chính Sở Hóa Long cũng biết lý do gã hét lên ấu rãi đến buồn cười.
Nhưng chuyện tiếp theo xảy ra ngoài dự đoán của gã.
*Vèo!*
Cuồng phong thổi qua làm Sở Hóa Long tốc lên bay ngược ra mấy ngàn trượng, đập mạnh vào cánh cửa to đen, phát ra tiếng *Ầm!* trầm đục.
Sở Hóa Long xương cốt toàn thân vỡ vụn, hộc bãi máu, vô lực trượt xuống, chật vật như con chó ngã ra đất.
- Ta...ta không chết?
Sở Hóa Long mở to mắt, không để ý đau đớn thân thể, trên mặt tràn đầy kinh ngạc cùng khó tin.
Trên bầu trời Cửu U Vương nhìn xuống gã, khóe môi lộ nụ cười nghiền ngẫm, giễu cợt nói:
- Sở Hóa Long, phá diệt chi đạo của ngươi tiến triển quá chậm, thật là làm bổn tọa thất vọng.
- Ngươi...ngươi có ý gì?
Sở Hóa Long cơ mặt căng cứng, gã trực giác Phong Liệt không có ý tốt.
- Không có ý gì, bổn tọa chỉ là hy vọng lần sau gặp ngươi có thể cho bổn tọa bất ngờ.
Cửu U Vương mỉm cười nói một câu lạ lùng, rồi bỗng lao vào khe hở cửa lớn, biến mất.
Sở Hóa Long nhìn bóng lưng Cửu U Vương biến mất, chân mày đôi khi chau có khi giãn ra, không hiểu gì cả.
- Hừ, thằng nhãi Phong Liệt, hôm nay không giết ta là sai lầm lớn nhất của ngươi, lần tới gặp mặt bổn tọa nhất định cho ngươi một bất ngờ cực kỳ lớn.
Qua thật lâu sau Sở Hóa Long hừ lạnh, nhe răng thích thú cười, như là thấy phá diệt chi đạo đại thành tiến vào hoàng cảnh rồi gã sẽ đạp Phong Liệt dưới chân như thế nào.
.........
- A!
- Cứu mạng!
- Thiếu chủ cứu mạng!
Trong khói đen đậm đặc thỉnh thoảng vang lên tiếng hét thê lương khiến người da đầu tê rần.
Khói đen này vô biên vô hạn, hoàn toàn là do hồn sát khí ngưng tụ mà thành, đối với linh hồn có lực sát thương có không gì sánh kịp, hơn nữa không sợ cương khí của võ giả, cực kỳ khó gặm.
Nếu là võ giả dưới thần thông cảnh đi vào trong thì chưa đến vài giây liền tắt thở, hồn phi phách tán ngay.
Linh hồn của cường giả long biến cảnh đã rất là cường đại, có thể hao phí một chút hồn lực loại trừ khói đen xung quanh.
Nhưng dù là cường giả long biến cảnh cũng không thể chống chọi quá lâu, ngắn ngủi nửa canh giờ mà đám người Nam Ly Phong chưa tìm được lối ra. Năm mươi thị vệ long biến cảnh gã mang đến đã chết đi hơn bốn mươi người.
Thậm chí có một lão già vừa mới bước vào hư hoàng cảnh cũng hét thảm rồi hồn phi phách tán.
Nam Ly Phong lòng nóng như lửa đốt, tức giận. Gã cố ý thuyết phục đám lão già tiến vào, là vì để khi gặp hồn vệ làm bia đỡ đạn cho gã, không muốn khiến họ dễ dàng chết trong khói đen. Nhưng gã cũng là lần đầu tiên tiến vào, dù có nghĩa phụ dặn dò, nhưng rất khó trong khoảng thời gian ngắn tìm đường ra.
Trong khói đen đưa tay không thấy được năm ngón, tinh thần lực không dám phóng ra ngoài, khiến Nam Ly Phong và đám cường giả long biến cảnh, hoàng cảnh đều hoàn toàn thành người mù, may là lỗ tai còn hữu dụng đôi chút.
Nhưng truyền vào trong tai tất cả đều là phía xa từng tiếng mãnh thú gầm rống khủng bố, đồng bạn hét thảm, lỗ tai mọi người chịu chà đạp hận không thể bịt lại.
Giọng tức giận của Hỏa Vân Tà Hoàng vang lên:
- Hiện giờ chúng ta bị khốn trong khói đen, sớm muộn gì linh hồn sẽ bị tiêu diệt. Thiếu chủ, không phải ngươi có tin chắc sao? Nếu không nghĩ ra cách nào thì mọi người chỉ có thể tự tán.
Làm đỉnh cường giả long hoàng cảnh, linh hồn của lão tất nhiên là cực kỳ cường đại, dù xung quanh hồn sát rất đậm nhưng đã bị hồn lực mạnh mẽ chắn bên ngoài. Nhưng trong chăn mới biết chăn có rận, Hỏa Vân Tà Hoàng quá rõ ràng lão ở trong khói đen này nhiều nhất là chống mười hai canh giờ thôi, thời gian qua đi lão sẽ chết chắc.
Đặc biệt khiến lão giật mình là bọn họ muốn thụt lùi là điều không thể. Bởi vì sau lưng họ không còn bóng dáng cửa lớn, đừng nói đến tìm khe hở trên cánh cửa.
Giọng âm độc phát ra từ miệng Nam Sơn Độc Ẩu tăng thêm phần khủng bố cho khói đen chết chóc:
- Đúng vậy, nếu thiếu chủ không tìm ra cách thoát khỏi khốn cảnh thì e rằng chúng ta sẽ chôn xác tại đây.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 1016: Mảnh đất quái dị
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vip
Nam Ly Phong bị màn sáng đen bao phủ bên trong, khói đen không cách nào tới gần. Gã nghe hai cường giả long hoàng cảnh chất vấn thì lòng giận lắm nhưng cũng không biết làm sao.
Chốc lát sau gã nghiến răng, cao giọng nói:
- Các vị, nếu muốn sống thì đi theo bổn thiếu chủ!
Dứt lời Nam Ly Phong bay lên, lao vào nơi phát ra tiếng rống khủng bố.
Đám lão già biến sắc mặt, tưởng đâu Nam Ly Phong định tự sát, nhưng họ không phải loại sợ nguy hiểm, do dự một chút rồi chạy theo Nam Ly Phong.
Bây giờ Cửu U Vương ở phía sau tâm tình hoàn toàn khác với đám Nam Ly Phong nóng nảy.
Khói đen hồn sát ngược lại không thể tổn thương đên hắn chút nào, ngược lại phong ma đại thương như đến thiên đường, điên cuồng cắn nuốt vật siêu bổ xung quanh, tăng phẩm cấp.
*Vèo vèo vèo vèo!*
Phạm vi trăm ngàn dặm khói đen ùa đến, nhập vào người Cửu U Vương, rồi hòa vào phong ma đại thương.
Vốn phong ma đại thương đã thăng lên làm trung cấp thánh bảo, ngắn ngủi nửa canh giờ đã đột phá bình cảnh trung phẩm, tiến vào hàng thượng cấp thánh bảo, tiếp đó tăng lên, dần dần đạt tới đỉnh thượng cấp, cách thiên bảo thần binh ngày càng gần.
Cảm nhận được hơi thở căn nguyên ngày càng đậm đặc ở phong ma đại thương, Cửu U Vương rất vui sướng.
Thương sinh đại ấn dung hợp thiên binh thần phù, lại ở trên đại lục tai họa vô số thần binh lợi khí, chọc trời nộ người giận, khó khăn lắm mới tiến vào hàng thiên bảo thần binh, thần binh bảo khí thăng cấp khó khăn như thế đó.
Phong ma đại thương chỉ nuốt những hồn sát khí này mà đạt đến trình độ đó thật là vui sướng ngoài ý muốn.
Nếu không phải nghĩ mục đích hành trình thì Cửu U Vương rất muốn ở trong khói đen tu luyện hoài, hắn rất muốn biết phong ma đại thương có phải là một hơi vào hàng thần khí không.
Tiếp theo Cửu U Vương nắm phong ma đại thương trong tay, vừa phun nuốt khói đen vừa phóng người hướng chỗ phát ra tiếng hét.
Hắn dần cảm giác ra bên trong hình như có thiên địa cực kỳ rộng lớn, bây giờ hắn ở giáp ranh không gian mà thôi, dù bay lộ trình hơn ba ngàn dặm cũng không ra khỏi hồn sát khói đen này, khiến hắn hơi nóng nảy.
"Những hồn sát khí này rốt cuộc từ đâu ra? Sao nhiều như vậy?" Cửu U Vương nhíu mày, thầm bực mình.
Đặc biệt khiến hắn lý làm lạ là càng đi tới trước thì tiếng rống khủng bố biến mất, xung quanh yên tĩnh đáng sợ.
Đột nhiên lòng hắn căng thẳng, cảm thấy có khí thế hung ác tỏa định mình, làm hắn đứng ngồi không yên.
Cửu U Vương đột nhiên xoay người nhìn ra xa.
Chỉ thấy trong bóng tối cách ngàn trượng sáu ánh mắt màu tím xuyên qua khói đen nhìn chằm chằm vào hắn.
- Đây là thứ gì vậy?
Cửu U Vương nheo mắt, phong ma đại thương chậm rãi nâng lên, đề phòng đằng trước.
- Grao!
- Grao!
- Grao!
Ba tiếng gầm hung ác vang lên từ phía trước, rồi khói đen dạt ra, một quái thú đen cao trăm trượng tung bón vó nhào hướng Cửu U Vương, khí thế dữ tợn khiến linh hồn hắn rung động.
Cửu U Vương ánh mắt biến lạnh, thương to giơ lên định đánh bay quái thú, nhưng khi quái thú đến gần khiến hắn ngẩn ngơ.
Hắn vốn tưởng rằng mình sẽ đối mặt ba mãnh thú nhưng không ngờ đó là quái vật có ba đầu, sáu con mắt.
Quái vật này khá giống với chó sói, nhưng trên người phát ra khí thế hung tợn khủng bố hơn sói đói hung tàn nhất gấp ngàn vạn lần. Nếu để người gan bé gặp phải thì liếc một cái thôi đã bị hù chết rồi.
- Chó ba đầu? Kỳ lạ quá. Hưm? Không đúng, đây là trong truyền thuyết địa ngục tam đầu khuyển.
Cửu U Vương con ngươi co rút, nghĩ đến sinh linh chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Địa ngục tam đầu khuyển là quỷ vật trong truyền thuyết thủ hộ cửa địa ngục, trên thế giới không có ghi chép rõ ràng, không ngờ thứ này thật sự tồn tại, mà hắn còn đụng phải nữa.
Phút chốc, Cửu U Vương tăng thêm phần tò mò với cái gọi là lăng mộ.
Bây giờ không để cho hắn thời gian nghĩ nhiều, vuốt thô to của quái vật mạnh đập xuống, hình như muốn đè bẹp Cửu U Vương thành thịt nát.
Cửu U Vương không biến sắc mặt, vuốt trái vung ra.
*Ầm!*
Một ma chưởng to vài chục trượng bay lên cao không, mang theo ma khí cuồng bạo đánh về phía con quái vật kia.
Một chưởng của cường giả long hoàng cảnh dễ dàng đánh sụp một ngọn núi to, thực lực của con địa ngục tam đầu khuyển thoạt trông xấp xỉ với mãnh thú lục cấp, dưới một chưởng này chắc không có điều gì ngoài ý muốn.
Nhưng kết quả tiếp theo khiến Cửu U Vương ngoài dự đoán.
Chỉ thấy ma chưởng mạnh mẽ ấn vào ba cái đầu, nhưng không thể tạo thành một chút thương tổn với quái vật, ngược lại dễ dàng xuyên qua thân hình quái vật, xuyên qua khói đen phía xa.
- Ủa, thì ra là thể linh hồn.
Cửu U Vương ngẩn ra.
Lúc này địa ngục khuyển đã té xuống trời cao, móng trước cách Cửu U Vương không đủ ba thước.
Khoảng cách gần như vậy tất nhiên không kịp xuất chiêu, trong cơn nguy hiểm Cửu U Vương vội nhoáng người lên lướt ngang ngàn trượng, nguy hiểm né qua.
Đợi hắn đứng dậy thì trên trán toát mồ hôi lạnh.
Móng của địa ngục khuyển có khí thế hung ác quái dị khiến linh hồn hắn sắp tan vỡ, nếu thật sự bị đè trúng thì chết chắc.
Thân hình to lớn của địa ngục khuyển bỗng rớt xuống đất nhưng không phát ra chút thanh âm, nhẹ nhàng tựa lông hồng.
Mắt thấy nó một kích đánh hụt thì nổi giận gầm lên một tiếng, lại lần nữa bay lên, nhào hướng Cửu U Vương, dường như không giết chết kẻ xâm nhập này thì nó quyết không bỏ qua.
- Hừ, tìm cái chết!
Cửu U Vương lau mồ hôi lạnh trên trán, khinh thường hừ lạnh.
Lúc trước thiếu chút gặp nạn là vì hắn không biết rõ hình thể của địa ngục khuyển, bây giờ nếu đã biết quái vật này là thể linh hồn thì dễ xử lý, bởi vì đối phó thể linh hồn là sở trường của phong ma đại thương.
Ngay sau đó, phong ma đại thương *Ong!* một tiếng rung lên, ba thương ảnh thô to đột nhiên bắn ra hướng tới ba cái đầu của địa ngục khuyển.
*Vèo vèo vèo vèo!*
- Grao!
Quái vật kia né tránh không kịp, bị ba thương ảnh đâm xuyên phát ra tiếng gầm thê lương, thân hình khổng lồ của địa ngục tam đầu khuyển dần tan thành mây khói.
Xử lý xong địa ngục tam đầu khuyển rồi trên mặt Cửu U Vương không có vẻ gì là đắc ý, ngược lại biến hơi trầm trọng.
Vì lúc này trong khói đen phía xa đột nhiên lại lần nữa vang lên ngàn vạn tiếng rống khủng bố, hình như có vô số địa ngục tam đầu khuyển lao hướng bên này.
- Chết tiệt, hình như đụng phải tổ ong vò vẽ rồi.
Cửu U Vương rủa một câu, hắn không muốn ngồi chờ chết, vội bay lên hướng tới phía xa.
Trên đường hắn gặp hàng trăm con địa ngục tam đầu khuyển, thực lực đa số dưới lục cấp, dễ dàng bị phong ma đại thương làm thịt.
Nhưng cũng có một con địa ngục khuyển thất cấp khiến Cửu U Vương chịu thiệt, sóng xung kích của địa ngục tam đầu khuyển thất cấp cực kỳ lợi hại, chỉ giao phong một lần đủ khiến linh hồn Cửu U Vương bị trọng kích suýt hôn mê, nhờ có uy lực hơn trượng của phong ma đại thương mới thành công chém giết đối phương.
Ba canh giờ sau, Cửu U Vương sắc mặt tái nhợt rốt cuộc đi ra khỏi khói đen, tới đằng trước quảng trường.
Hình như những con địa ngục khuyển này có kiêng dè, không dám bước ra khỏi khói đen nửa bước, thấy Cửu U Vương ra khỏi khu vực thì hậm hực tán đi.
Tiếp đến Cửu U Vương định thở phào rồi lị bị tình hình ở quảng trường làm ngẩn ngơ.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 1017: Luân hồi chi môn lại xuất hiện
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vip
Trong thiên địa tối tăm âm khí um tùm, từng đợt hơi thở tang thương cổ xưa ập đến.
Đằng trước là quảng trường cực kỳ to lớn rộng rãi, xung quanh rải rác trăm ngàn cây cột thô to, trên mỗi một cây cột điêu khắc một ít đồ án sinh linh chủng tộc khác nhau, có khắc đồ án nhân loại, có long tộc, có vượn khỏi, hỏa phượng, tộc, vân vân.
Chính giữa quảng trường, trăm ngàn cây cột bảo vệ xung quanh đứng sững một quan tài đá cao một trăm trượng, dài cỡ ngàn trượng, rất là hùng vĩ. Quan tài đó quay quanh chi chít âm hồn, những âm hồn có người, có thú, như ẩn như hiện, kinh khủng tuyệt vọng, không ngừng chạy tới chạy lui nhưng dù thế nào đều khó thoát khỏi phạm vi vạn trượng quan tài, dường như có lực lượng vô hình trói lấy chúng.
Đặc biệt khiến Cửu U Vương giật mình là trên quan tài đá mọc một gốc cây to cao mấy trăm trượng, nó rất quái dị, trên các cành đều mọc miệng thú hung ác, từ xa nhìn lại ngàn vạn cái miệng như là lá cây, quái dị vô cùng.
Cành cây không ngừng lắc lư, răng nanh nhe ra, nhanh nhẹn cắn xé, nuốt từng âm hồn ẩn hiện xẹt qua, tình hình cực kỳ khủng bố.
- Grao grao!
- Cứu mạng, đây là đâu vậy!
- Ta không muốn chết!
Vô số âm hồn phát ra tiếng hét chói tai kinh khủng tuyệt vọng, nhưng không thể thay đổi số mệnh bị quái thụ nuốt, cơ hồ mỗi một khắc là có ngàn vạn âm hồn bị thôn phệ, nhưng những ma hồn này dường như vô cùng tận, rậm rạp không ít hơn.
- Đây là sao? Những âm hồn từ đâu tới? Không phải họ nên đi đầu thai chuyển thế sao?
Cửu U Vương con ngươi co rút, khó tin nhìn hình ảnh trước mắt, lòng dậy sóng.
Đúng lúc này phía sau vang tiếng tay áo phần phật và tiếng gầm của vô số địa ngục khuyển, cách bên này ngày càng gần.
Cửu U Vương lòng máy động, nghĩ đến chắc là đám Nam Ly Phong tới.
Hắn không chút do dự trốn vào trong khói đen, thu lại khí thế toàn thân, ẩn núp.
Vài giây sau giọng đám Nam Ly Phong truyền tới.
- Mau lên, mọi người mau trốn đi. Chỉ càn tìm ra quảng trường có quan tài đá là chúng ta được cứu rồi!
- Thiếu chủ, những địa ngục khuyển này quá khó đối phó, lão phu sắp chống không nổi, mọi người tản ra trốn đi!
- Hừ, nếu ai dám ích kỷ tự rời đi thì đừng trách phá giới chùy của bổn thiếu chủ vô tình!
- Ủa? Thiếu chủ chúng ta được cứu rồi, mau nhìn đi, phía trước có quảng trường!
- …
*Vèo vèo vèo vèo!*
Theo tiếng tay áo bay phần phật, Nam Ly Phong và năm cường giả hoàng cảnh lần lượt lao ra khỏi khói đen, xuất hiện ở vùng giáp ranh quảng trường.
Bây giờ mặc dù quần áo Nam Ly Phong ngay ngắn nhưng khuôn mặt anh tuấn tái nhợt không chút máu, hiển nhiên linh hồn chịu vết thương không nhẹ. Còn lại năm người cũng chẳng tốt lành gì, ai nấy mặt tái nhợt, khóe môi có vết máu, thậm chí có một ông lão mắt trắng dã tùy thời hôn mê.
Lúc này rốt cuộc thoát khỏi địa ngục khuyển trong khói đen, tất cả moi người như tìm đường sống trong chỗ chết, mừng rỡ như điên. Nhưng khi họ thấy tình hình ở quảng trường thì giống như Cửu U Vương đều bị hù giật nảy mình, lòng lạnh lẽo.
- Đây...đây là sao?
- Trời ạ, ở đâu ra nhiều âm hồn như vậy chứ?
- Đó là cái cây gì vậy? Lại có thể nuốt âm hồn.
- Mau nhìn kia, cây to cắm rễ trong quan tài đá, đó chẳng lẽ là chủ nhân quan tài ngưng tụ lực âm hồn sống lại?
- …
Mọi người kinh ngạc, biểu tình nghiêm túc nhìn quan tài đá, suy tư.
Mấy người có mặt đều là cường giả hoàng cảnh tuổi thọ lâu dài, kiến thức vượt xa người thường, trầm ngâm một lúc liền hiểu ra trước mắt là hậu chiêu mà quảng trường bày ra để sống lại, nhưng cần nuốt vô tận lực âm hồn để sống lại mình, chủ nhân quan tài đá này đúng là quá kinh khủng.
Một lát sau, mọi người dần hồi phục tinh thần, nghĩ đến mục đích chuyến này.
Hỏa Vân Tà Hoàng mắt chợt lóe, ngược lại nhìn hướng Nam Ly Phong, trầm giọng nói:
- Thiếu chủ, ngươi phí tâm miệng lưỡi thuyết phục chúng ta tiến vào, không biết ngươi nói thần khí gì ở đâu? Có phải nên cho mọi người một lời giải thích không?
- Đúng vậy, thiếu chủ, thứ cho lão phu mắt kém, thực sự không nhìn ra ở đâu có thần khí.
Một ông lão tóc xanh phụ họa, hình như tức giận lắm.
Kỳ thực cũng không trách bọn họ lên cơn tức, họ bị Nam Ly Phong thuyết phục đi tới nơi đây, cái gì bảo vật đều không trông thấy, đã luân phiên mấy lần tìm đường sống trong chỗ chết, nếu không phải tìm đến âm hồn này thì e rằng họ đã nằm trong miệng địa ngục khuyển rồi.
- Hừ, các vị, cái gì là có gan làm giàu, muốn được thần khí, sao có thể không mạo hiểm chút gì? Các ngươi muốn thần khí, xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt.
- Ở đâu chứ? Sao lão phu không thấy gì cả?
Đám lão già nghe Nam Ly Phong nói thì mắt tỏa sáng như đèn lồng quét tới quét lui âm hồn.
Nhưng quan sát thật lâu mà họ không thấy cái bóng thần khí đâu, khuôn mặt nhăn nheo dần âm trầm.
Khi mọi người muốn chất vấn Nam Ly Phong thì gã lại mở miệng:
- Các vị, có thấy những cây cột này không?
- Cột?
Mọi người ngẩn ra nhìn hướng mấy trăm cột trụ thô to quanh quan tài đá trên âm hồn, mặt trên từng phù điêu hung thần ác sát sống động như thật, khiến người ta hoảng loạn bất an.
Những phù điều hoặc là người hay thú đều mặc giáp mang binh, ánh mắt sắc bén, khí thế hùng hòn như tùy thời đi ra khỏi cây cột.
- Thiếu chủ, những phù điêu tuy rằng sinh động như thật, cấu tứ sáng tạo, nhưng lão phu thật sự nhìn không ra nguyên do gì, xin thiếu chủ đừng úp mở nữa.
Nam Ly Phong ánh mắt giận dữ, khẽ hừ một tiếng, nói:
- Nói thật cho các ngươi biết, theo lời nghĩa phụ của ta nói thì những phù điêu trên cây cột là một ngàn hồn võ vệ càn quét thiên hạ ở thời đại hoang cỏ Hồn Võ đại đế, mặc dù bây giờ họ đã chết nhưng chỉ cần có người mưu toan tới gần quan tài đá thì những phù điêu sẽ hóa thành người thật, chém giết tất cả người có gan tới gần thần quan của đại đế.
- Có chuyện như vậy ư?
Hỏa Vân Tà Hoàng nhướng mày, trong mắt toát ra vẻ nghi ngừ, mấy người còn lại đều hơi nhíu mày.
Mọi người thấy cường giả hoàng cảnh có kiến thức bất phàm, trong sinh mệnh lâu dài có thủ đoạn gì chưa gặp?
Nhưng kiểu hồn võ vệ hóa thành phù điêu thế này chưa từng nghe nói, lòng hơi khinh thường.
Nam Ly Phong liếc mọi người, cười lạnh nói:
- Việc này vô cùng xác thật, trong tay một ngàn hồn võ vệ cầm đều là thần khí, còn có thể lấy được hay không thì phải xem bản lĩnh của các vị.
- Cái gì? Nói vậy là thần khí nằm trong những cây cột này?
Vừa nghe đến thần khí, khuôn mặt già nua của Hỏa Vân Tà Hoàng rung động.
Còn lại mấy cường giả hoàng cảnh mắt sáng lên, ánh mắt nhìn hướng những cây cột khó thể che giấu tham lam, hít thở dồn dập.
- Ha ha ha ha, muốn biết là thật là giả cứ thử liền biết.
Rốt cuộc có một người đàn ông trung niên thực lực trung kỳ long hoàng cảnh là người thứ nhất không chịu được.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Gã cười to mấy tiếng, thân thể toát ra khí thế mạnh mẽ, rồi vận chuyển cương khí hộ thể, vung một thanh cửu hoàn đại khảm đao bạc chém hướng cây cột cách mười dặm.
*Ầm!*
Một thất luyện bạc dài ngàn trượng thoáng hiện, chém rách âm vụ vô tận, chớp mắt chém vào cây cột.
- Đừng!
Nam Ly Phong biến sắc mặt, ánh mắt vừa kinh vừa giận, muốn ngăn cản lại đã không kịp.
*Ầm!*
Thất luyện bạc đánh vào cột trụ phút chốc phát ra tiếng nổ điếc tai, chấn nguyên trời đất rung động.
Nhưng cây cột không chút sứt mẻ, thậm chí không để lại chút dấu vết.
Trên cột này điêu khắc đồ tượng người vượn, mặc trọng giáp, trong ngực ôm một đại côn hắc kim vừa thô vừa dài, trong mắt toát ra vẻ kiệt ngạo bất thuần.
Hỏa Vân Tà Hoàng kinh ngạc nhìn Nam Ly Phong vẻ mặt kinh khủng, hỏi:
- Thiếu chủ, có vấn đề gì ư?
Nam Ly Phong mắt lồi ra, hét to;
- Vấn đề lớn! Mọi người mau lùi lại!
- Grao gru!
Đột nhiên có tiếng hét kinh thiên động địa vang lên, đánh gãy lời Nam Ly Phong nói, chấn mọi người điếc tai.
Rồi mọi người chỉ thấy ánh sáng vàng chợt lóe, một người vượn chiến sĩ cao cỡ mười trượng thoáng hiện tại quảng trường.
Người vượn chiến sĩ vạm vỡ này mặc trọng giáp đen, tay nắm cây côn vàng đen thô cỡ đùi người, uy vũ bất phàm, khí thế nhiếp người ập vào mặt.
Đặc biệt là từ thiết côn truyền ra uy nhiếp thần khí hùng hồn, mọi người giật mình cũng thèm thuồng.
- Ôi chao, thật sự có thần khí, ha ha ha!
Gã đàn ông xuất đao kiềm không được cười to mấy tiếng, nhưng mà ngay sau đó, gã ngừng bặt tiếng cười.
Chỉ thấy người vượn hung tợn nhe nanh với gã rồi nhảy lên vung cây cột.
*Xoẹt xẹt!*
Tiếng vải bị xé vang lên.
Đại thiết côn quét qua đâu là vệt đen chói mắt lan tràn ra, không gian dễ dàng bị xé rách.
Gã đàn ông đứng ở đằng trước không kịp cả hét thảm đã bị quét thành hư vô, không chừa cả mảnh vụn.
Ngay sau đó, chỉ nghe hai tiếng *phụt phụt* khe khẽ, lại có hai người thành mây khói.
Còn Nam Ly Phong, Hỏa Vân Tà Hoàng, Nam Sơn Độc Ẩu thì trước một bước vọt ra sau, chớp mắt tiến vào sâu trong khói đen, may mắn thoát một kiếp.
Người vượn chiến sĩ không truy kích ba người Nam Ly Phong, nó đắc ý thở phì phì, đắc ý lắc đầu to rồi bỗng biến mất, lại hóa thành phù điêu trên cây cột.
Bên kia giáp ranh khói đen, Cửu U Vương chứng kiến hình ảnh thì hít ngụm khí lạnh, may mắn mình không lỗ mãng bước vào quảng trường, nếu không thì tuyệt đối là có tử vô sinh.
Hắn thấy ra người vượn tu vi cực cao, chỉ sợ không kém hơn cường giả đẳng cấp Nhân Hoàng, Long Chủ. Huống chi xung quanh có hàng ngàn cây cột, nếu không có nhiều cường giả cùng nhảy ra, thiên hạ này có ai gánh vác được? Xem ra chuyện Hồn Võ đại đế càn quét thiên hạ không phải chuyện vô căn cứ.
Nhưng khiến Cửu U Vương lấy làm lạ là cây thần khí thiết côn tuy rằng cũng là uy lực vô cùng, nhưng không biết tại sao hắn cứ thấy uy nhiếp của cây thiết côn thần khí đó kém hơn Huyền Thiên của mình rất nhiều.
"Hưm, chắc là thần khí có chia cao thấp, nhưng nếu hàng ngàn phù điêu đều cầm thần khí thì tình hình đúng là kinh khủng thật." Cửu U Vương thầm nhủ.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên con ngươi co rút, có phát hiện mới.
Bởi vì vấn đề góc độ nên lúc trước hắn chỉ có thể nhìn thấy một phần phía trước quan tài đá, mới rồi đa phần hắn chỉ chú ý đến đám Nam Ly Phong, giờ mới để ý mặt khác của quan tài đá đang có chi chít âm hồn rậm rạp như thủy triều tuôn ra sau đó bị quái thụ nuốt.
"Ưm, những âm hồn này từ đâu ra chứ?"
Cửu U Vương ôm thắc mắc chậm rãi di chuyển sang mé bên.
Dần dần, hắn rốt cuộc phát hiện xuất xứ của những âm hồn, tim rớt cái bịch, kiềm không được kinh kêu.
- Úi chà, đó là luân hồi chi môn!
Một cánh cửa to lớn đứng sừng sững dưới quan tài đá, cửa chớp lóe ánh sáng vàng, đầu người chi chít, vô tận âm hồn ùa ra, không ngừng tràn tới quảng trường, không ngừng cung cấp thực vật cho quái thụ.
Cửu U Vương lập tức nhận ra ngay cánh cửa này chính là luân hồi chi môn mà Long Chủ giam cầm, sống lại mười vạn long hoàng hồn.
Từ đó Cửu U Vương ra kết luận, chủ nhân quan tài đá này đúng là Hồn Võ đại đế.
Nhưng vị Hồn Võ đại đế này đúng là đại đến xưng bá cửu thiên thập địa hay là cường giả khoáng thế thời đại hoang cổ mà thôi thì còn chờ bàn bạc.
Giật mình một lát sau, Cửu U Vương hồi phục tinh thần rồi bị tấm gương to quái dị cách luân hồi chi môn không xa hấp dẫn sự chú ý.
Cửu U Vương vô cùng kinh ngạc phát hiện tất cả âm hồn đi ngang qua mặt gương đều bị gương chiếu ra hình ảnh, hơn nữa trong gương hình ảnh không phỉ âm hồn yếu đuối vẻ mặt kinh hoàng mà là đại thiên sinh linh chủng tộc, hình dạng khác nhau.
Chúng có văn sĩ áo mũ chỉnh tề, có hoàng đế mặc mãng bào, có thôn phụ kinh thoa bố ý, còn có rõ ràng không phải con ngươi mà là đầu bò xà quái, hoa cỏ cây cối, bao gồm mỏi mặt, đủ thứ quái lạ.
- Ủa? Không lẽ những này hình ảnh chính là âm hồn tiền thế? Thật thần kỳ. Hay là gương này chính là trong truyền thuyết vãng sinh kính?
Cửu U Vương kinh ngạc.
Trong truyền thuyết, trong thiên địa tồn tại một tấm gương kỳ diệu có thể khiến người thấy kiếp trước đã qua, được xưng là vãng sinh kính.
Cửu U Vương tập trung cẩn thận quan sát giây lát, cuối cùng dần khẳng định ý nghĩ của mình.
Trong kính không ngừng thay đổi hình ảnh, không chỉ chiếu ra kiếp trước của âm hồn thậm chí âm hồn đã từng trải qua vô số lần luân hồi cũng bị chiếu ra, chắc chính là trong truyền thuyết vãng sinh kính rồi.
- Quả thật là đại thế giới, chuyện lạ gì cũng có.
Cửu U Vương lắc đầu, tặc lưỡi.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn chợt lóe, bỗng nhứ đến lời Nhân Hoàng nói.
Khi đó bên huyết hồ Nhân Hoàng từng nói đến kiếp trước của hắn, nghe giọng điệu thì dường như không giống bình thường.
Khi đó Phong Liệt từng nghĩ rằng có lẽ bởi vì kiếp trước của mình nên mới bị Nhân Hoàng, Long Chủ chọn làm quan cờ, khống chế huyền thiên thần tháp.
Giờ thấy vãng sinh kính rất kỳ diệu trên quảng trường, Cửu U Vương manh nha ý định xem kiếp trước của mình.
- Nếu như biết được thân phận kiếp trước của ta thì có lẽ có thể vén lên tấm mành bí ẩn mấu chốt, lão tử cũng không đến mức bị động thế này.
Ánh mắt Cửu U Vương dần biến sắc bén, ý định ngày càng mãnh liệt, hận không thể lập tức bay đến giữa quảng trường, đứng trước mặt gương dò xét.
Nhưng trong lòng còn có một tia lý trí cho hắn biết hành động này không khác gì đi tìm cái chết.
Chỉ sợ hắn chưa tới gần vãng sinh kính thì đã bị những hồn võ vệ cầm thần khí giải quyết rồi.
Những cây cột khắc các loại phù điêu trông như lộn xộn cắm trên quảng trường nhưng bao vây quan tài đá, luân hồi chi môn, vãng sinh kính và đếm hoài không hết âm hồn vào giữa, tự thành một cõi thiên địa.
Muốn tới gần vãng sinh kính nói không chừng sẽ kích động những hồn võ vệ thực lực khủng bố lại nắm thần khí. Lấy thực lực hiện tại của Cửu U Vương chỉ e rằng không qua được nửa chiêu với hồn võ vệ đã thành mây khói.
- Cứng rắn xông thì chắc chắn không được, phải nghĩ ra cách gì mới được.
Cửu U Vương núp trong mép khói đen, nhíu mày, thầm nghĩ cách.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 1019: Kiếp trước của Phong Liệt
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vip
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng địa ngục khuyển sủa hung tợn từ xa truyền đến.
- Grao gru!
- Grao!!!
Không ra vài giây, ba bóng người chật vật vọt ra khỏi khói đen đáp xuống mép quảng trường.
Nghi đến chính là nhóm Nam Ly Phong, Hỏa Vân Tà Hoàng, Nam Sơn Độc Ẩu lúc trước bị người vượn chiến sĩ làm chật vật.
Ba người bọn họ lúc trước vì tránh né hồn võ vệ truy sát mà trốn vào trong khói đen, nhưng ở trong ấy gặp vô số địa ngục khuyển truy sát, bất đắc dĩ lại lần nữa thoát ra khỏi khói đen.
Nhưng lần này ba người rất cẩn thận, chỉ bước ra khỏi khói đen mười trượng rồi không dám đi về phía trước nữa, e sợ kích động hồn võ vệ trong cây cột.
Hỏa Vân Tà Hoàng ngửa đầu nuốt vào vài viên tu phục thần hồn đan dược, thở gấp, lòng còn sợ hãi nói:
- Thiếu chủ, tiếp theo nên làm sao đây? Phía trước không thể chiến thắng hồn võ vệ, phía sau lại có vô cùng vô tận địa ngục khuyển, muốn rời đi cũng không thể, không lẽ chúng ta sẽ bị vây khốn chết tại đây ư?
Nam Sơn Độc Ẩu có chút tức giận rít:
- Đúng vậy, thiếu chủ, bây giờ còn có thủ đoạn gì nữa nhanh chóng sử dụng ra đi!
Bây giờ hai người cực cực kỳ hối hận chuyến đi lăng mộ này, mặc dù nhìn đến thần khí, nhưng cũng vô duyên đòi lấy, ngay cả mạng già suýt mất, hối hận thắt cả ruột.
Nam Ly Phong nuốt vào vài viên đan dược, hồi phục một chút mới chậm rãi mở miệng nói:
- Hai vị không cần hoảng lạn, bổn thiếu chủ nếu đã dám tiến vào đây thì đương nhiên có nắm chắc rời khỏi đây là được.
- A?
Hai người Hỏa Vân Tà Hoàng mắt sáng lên cùng nhìn hướng Nam Ly Phong.
Nam Ly Phong nói:
- Thật ra những hồn võ vệ có một khuyết điểm lớn đó là chưa bao giờ công kích thể linh hồn, đây cũng là nguyên nhân những địa ngục khuyển và vô số âm hồn tồn tại.
Hỏa Vân Tà Hoàng khó hiểu nói:
- A? Thiếu chủ, những hồn võ vệ không công kích thể linh hồn hình như không liên quan gì đến chúng ta có xác thịt đi?
Lúc này mắt Nam Ly Phong lóe qua ý cười lạnh lẽo, mỉm cười nói:
- Hắc hắc, không phải thể linh hồn cũng không sao, chỉ càn các ngươi biến thành thể linh hồn thì được rồi thôi?
- Thiếu chủ, ngươi có ý gì?
Trong ánh mắt không thể tin của Hỏa Vân Tà Hoàng, Nam Sơn Độc Ẩu, Nam Ly Phong vung phá giới chùy với hai người.
Hai luồng sáng vàng bỗng lóe lên, chớp mắt đánh vào người Hỏa Vân Tà Hoàng, Nam Sơn Độc Ẩu không chút đề phòng.
*Ầm! ầm!*
Hai tiếng nổ vang vọng thiên địa.
Uy lực thần khí uy thế không thể đỡ, hai người Hỏa Vân Tà Hoàng lại là bất ngờ không kịp đề phòng, phút chốc xác thịt tạc nổ thành bột phấn, chỉ còn lại hai linh hồn bềnh bồng trên không trung.
Trong khói đen phía xa Cửu U Vương thấy tình hình này ngẩn ra, rồi thấy buồn cười. Không ngờ không đợi hắn ra tay thì ba người Nam Ly Phong tự dưng tàn sát lẫn nhau, đỡ cho hắn tốn sức.
- Thiếu chủ, ngươi...tại sao ngươi làm vậy?
- Nam Ly Phong, lão phu có chỗ nào đức tội ngươi? Ngươi hạ độc thủ như vậy, lão phủ không đội trời chung với ngươi!
Hai linh hồn Hỏa Vân Tà Hoàng, Nam Sơn Độc Ẩu đứng ở trên cao vừa kinh vừa giận cao giọng chói tai chất vấn Nam Ly Phong.
Đỉnh cường giả long hoàng cảnh đúng là cực kỳ mạnh mẽ, dù thân thể bị hủy nhưng có thể ngưng tụ ngũ hành chi lực làm lại thân thể.
Nhưng hai người nhiên gặp đại kiếp nạn, thực lực giảm sút nhiều.
Hai người định liều mạng với Nam Ly Phong nhưng kiêng dè phá giới chùy trong tay gã, tiến lùi khó khăn.
Nam Ly Phong nhẹ vung tiểu chùy vàng trong tay, âm trầm nói:
- Nhị vị không cần lo lắng, bổn thiếu chủ tuyệt đối không có ý giết các ngươi.
Thấy Nam Ly Phong không tiếp tục xuống tay, hai người Hỏa Vân Tà Hoàng thầm thở phào, thừa dịp bay cao chút, cách gã xa chút.
Hỏa Vân Tà Hoàng tức giận quát:
- Ngươi...rốt cuộc ngươi muốn làm sao?
Nam Ly Phong lạnh lùng uy hiếp:
- Hai vị, trước tiên các ngươi đừng vội ngưng tụ thân thể, chỉ cần các ngươi đồng ý làm một chuyện cho bổn thiếu chủ, bổn thiếu chủ tuyệt không làm khó dễ các ngươi. Nếu không thì, hừ hừ, đừng trách bổn thiểu chủ tâm ngoan thủ lạt!
Hai người Hỏa Vân Tà Hoàng liếc nhau, không thể không dừng ngưng tụ thân thể, ánh mắt độc ác nhìn hướng Nam Ly Phong.
Dù bọn họ có ở trạng thái cao nhất cũng chưa chắc chịu nổi phá giới chùy của Nam Ly Phong, bây giờ dưới tình huống thân thể bị hủy thì càng khó nói.
Đặc biệt là tại đây không có chỗ để chạy trốn, dường như đành phải nghe theo lời Nam Ly Phong, hai lão yêu nghiệt lập tức nhìn rõ tình hình.
Hỏa Vân Tà Hoàng cáu kỉnh nói:
- Ngươi muốn chúng ta làm gì?
Nam Ly Phong lạnh lùng cười, nói:
- Sự tình rất đơn giản, chỉ cần hai ngươi đi tới gần quan tài đá, bỏ cái này xuống là được.
Nói rồi hắn vươn tay ra, lòng bàn tay xuất hiện hai tảng đá mông lung ánh sáng màu lục.
Gã nhẹ vung tay, hai khối đá lập tức bay ra, từ từ rơi hướng Hỏa Vân Tà Hoàng, Nam Sơn Độc Ẩu.
Hỏa Vân Tà Hoàng biểu tình căng thẳng, khẳng định Nam Ly Phong không có ác ý gì mới dùng hồn lực đón lấy một tảng đá, cẩn nhận nhìn vài cái.
- Đây là thứ gì?
Tảng đá màu lục lóng lánh trong suốt, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, còn đẹp hơn cả lục bảo thạch thượng đẳng nhất, nhưng trừ điều đó ra thì cũng không có cái gì đặc biệt.
- Hừ, đây không phải điều các ngươi nên biết, cứ nghe theo đi.
Nam Ly Phong hừ lạnh, chậm rãi giơ lên phá giới chùy.
Hai người Hỏa Vân Tà Hoàng biến sắc, là lão yêu nghiệt sống mấy vạn năm tất nhiên không dễ dàng tin tưởng lời Nam Ly Phong nói, nhưng bây giờ tình thế mạnh hơn người, họ không có cách nào khác.
Do dự một chốc, hai người cuối cùng trong ánh mắt lạnh băng của Nam Ly Phong mang theo tảng đá phập phồng lo sợ đi hướng quảng trường.
Ngày càng tới gần quan tài đá thì hai người thở phào, đúng như Nam Ly Phong đã nói, những hồn võ vệ dung hợp trong cột trụ không nhảy ra gây chuyện với bọn họ.
Nhưng hai người dần cảm thấy có lực cản nào đó khiến tốc độ đi tới càng lúc càng chậm, càng lúc càng khó khăn.
Trong khói đen phía xa Cửu U Vương nghi hoặc nhìn tình hình này, hắn rất muốn biết Nam Ly Phong định làm cái quái gì, cùng lúc đó cũng muốn xem hai người Hỏa Vân Tà Hoàng tới gần quan tài đá sẽ xảy ra biến đổi gì.
Nếu có khả năng thì dù liều phân thân này hắn cũng phải đi tới trước vãng sinh kính.
- Thiếu chủ, chúng ta đi không đặng, thả chúng ta đi, sau này lão phu nguyện cho thiếu chủ sai phái, tuyệt đối không nuốt lời!
- …
Dần dần linh hồn Hỏa Vân Tà Hoàng, Nam Sơn Độc Ẩu càng tới gần vài cột đá, cách quan tài đá chưa đến mười dặm.
Nhưng hình như hai người đã đạt đến cực hạn, từng bước gian nan, mỗi lần cất bước là dốc hết sức lực, thể linh hồn biến nhạt nhòa nhiều.
Nam Ly Phong lạnh lùng cười, thanh âm truyền tới:
- Các ngươi không có lựa chọn, hoặc là đi tiếp hoặc khiến bổn thiếu chủ đưa đi tây thiên!
Gã khinh thường hừ lạnh.
"Hừ, đừng mơ lừa gạt bổn thiếu chủ. Nghĩa phụ đã cố ý dặn dò, linh hồn cường giả hoàng cảnh đã đủ xuyên qua quảng trường, tới dưới quan tài đá, nếu không thì bổn thiếu chủ làm sao tốn nhiều nước miếng để các ngươi tiến vào."
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden