Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 934: Mất hứng
Nguồn: Mê Truyệ
Hàn Đông vẫn là Hàn Đông, nhưng vị trí dưới mông hắn đã thay đổi rồi, cho nên giọng điệu của Dương Lợi Đông cũng thay đổi chút ít.
Trước kia Hàn Đông chỉ có quyền kiến nghị đối với việc điều chỉnh sử dụng cán bộ cấp Giám đốc sở như của Dương Lợi Đông thôi, nhưng hiện tại thân là Phó bí thư Tỉnh ủy, sẽ có tiếng nói hơn.
Mặc dù bây giờ Hàn Đông vẫn chưa có nhiều thế lực ở Tỉnh ủy, nhưng từ khí thế phát triển cùng với phương pháp của hắn mà nói, có lẽ không bao lâu sau sẽ trở thành một lực lượng không thể xem thường được.
Cuộc gọi này của Dương Lợi Đông, một mặt là trách nhiệm hiện có, chức vụ của Hàn Đông có thay đổi mới, tất nhiên phải tổ chức hội nghị ở Thành ủy thông báo một chút, ngoài ra mặt khác kịp thời liên hệ với Hàn Đông, cũng là một cách bộc lộ thái độ của mình.
Hàn Đông suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ồ, đừng có gấp, đợi tôi trở về rồi hãy nói.
- Cứ thế đi, vậy tôi không làm phiền Bí thư Hàn nữa.
Dương Lợi Đông nói.
Hàn Đông cũng không nóng lòng mở cuộc họp Hội nghị thường vụ Thành ủy để tỏ rõ quyền uy của mình, còn việc bổ nhiệm liên quan đến hắn, mọi người khẳng định đến bây giờ đã biết chuyện này, mở cuộc họp Hội nghị thường vụ hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Người mạnh mẽ, ngập tràn tự tin không thèm làm ra thứ mang chủ nghĩa hình thức này.
Hàn Đông cũng không vội vã trở về Ninh Hải, tối nay hắn phải ăn tối với Trịnh Đồng và Hầu Khôn.
Sau khi Trịnh Đồng và Hầu Khôn đến tỉnh Giang Việt, Hàn Đông vẫn chưa dành thời gian ăn cơm với họ, lần trước chỉ nói chuyện một chút, lần này phải tận dụng cơ hội tụ họp với họ.
Vừa bước xuống lầu, Hàn Đông liền nhận được điện thoại của Âu Dương Hiên Dật, tất nhiên là mời hắn tối nay dùng cơm.
Nhưng Hàn Đông ăn ngay nói thật, nói rằng tối nay có người mời mình rồi, Âu Dương Hiên Dật tỏ ra tiếc nuối, xem ra lần sau mới có cơ hội.
Trên thực tế Hàn Đông cũng biết Âu Dương Hiên Dật gọi điện thoại mời mình dùng cơm chẳng qua là hình thức, chủ yếu là muốn bộc lộ ý định của y, còn về việc dùng cơm hay không, chỉ là chuyện thứ yếu.
Tất nhiên Hàn Đông đành phải xin lỗi, nói rằng lúc nào đó sẽ mời y dùng cơm.
Sau đó Hàn Đông liền đến khách sạn Yến Quy Lai(nghĩa là: Chim Yến quay về).
Đây là nơi mà Hầu Khôn chọn, y cũng đã chuẩn bị phòng từ lâu, mặc dù đến thành phố Biện Châu chưa lâu nhưng Hầu Khôn đã bắt đầu quen thuộc với cuộc sống nơi đây, nơi nào ăn uống vui chơi tất nhiên y đều rất rõ.
Khi Hàn Đông đến là khoảng năm giờ rưỡi, Hầu Khôn và Trịnh Đồng đã đang cùng nhau ngồi chờ.
- Hoan nghênh lãnh đạo, cảm ơn lãnh đạo đã nhận lời.
Hầu Khôn cười ha ha, nói.
Trịnh Đồng thì chín chắn, chào hỏi Hàn Đông bằng chất giọng ấm áp:
- Hàn Đông đến đây.
Hàn Đông cười, nói:
- Hai người cần gì phải tỏ ra nghiêm chỉnh như vậy, cũng không phải người ngoài, khách sáo thế để làm trò cười à!
Hầu Khôn cười hắc hắc, nói:
- Mặc dù là anh em nhưng phải giữ chừng mực.
Không đợi Hàn Đông trả lời, Trịnh Đồng ở bên cạnh liền nói:
- Người không biết chừng mực nhất chính là anh đó.
- Anh không cần nói xấu tôi như vậy.
Hầu Khôn bất mãn, nói:
- Tôi có chỗ nào không đúng mực?
Mấy người họ vừa nói vừa cười, bước vào phòng, tất nhiên Hàn Đông ngồi xuống trước, Trịnh Đồng và Hầu Khôn liền ngồi hai bên hắn.
Hầu Khôn kêu phục vụ đem thức ăn lên, rồi nói:
- Hàn Đông này, hôm nay chúc mừng anh thăng chức, ba người chúng ta uống rượu ngũ lương đi, chắc không có vấn đề gì đâu.
Hàn Đông nói:
- Được thôi, hôm nay nghe lời anh vậy.
- Tốt lắm, sảng khoái, vậy chúng ta ăn trước rồi hãy nói.
Hầu Khôn với vẻ mặt đầy hưng phấn, hỏi tiếp:
- Đúng rồi, có cần sắp xếp cho Thư ký và tài xế của anh không.
Hàn Đông nói:
- Anh không cần bận tâm, họ biết sắp xếp thế nào mà.
Hầu Khôn cũng không nói nhiều, phục vụ nhanh chóng bắt đầu đem đồ ăn lên, Hầu Khôn bèn mở chai rượu ngũ lương ra, rót đầy ba ly thủy tinh rồi để xuống trước mặt mỗi người một ly.
Nếu là người một nhà thì việc uống rượu cũng thoải mái, không cần dùng chiếc ly nhỏ mà dùng cốc thủy tinh, dù sao cũng không cần phải đo lượng rượu làm gì.
- Nào, chúng ta cùng cạn ly, chúc mừng Hàn Đông thăng chức.
Hầu Khôn cầm ly lên.
Ba chiếc ly cụng vào nhau, sau đó mỗi người đều hớp một ngụm rượu.
Hầu Khôn đặt ly xuống, cảm thán nói:
- Lần này tiến bộ của Hàn Đông không hề nhỏ nha, lần trước tôi thấy Tất Thiên Sơn được bổ nhiệm là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, tôi liền biết việc bổ nhiệm Hàn Đông nhất định có thay đổi, chỉ là không ngờ rằng có bước tiến lớn như vậy, ngay lập tức trở thành một trong những lãnh đạo chính của Tỉnh ủy, tương lai tôi và Trịnh Đồng có chỗ dựa là anh rồi, vậy thì cũng phải cố gắng tạo ra chút thành tích.
Hàn Đông nói:
- Quả thật cũng không là gì, công việc của tôi chủ yếu vẫn là ở Ninh Hải, còn công việc của các anh sau này chủ yếu dựa vào các anh thôi. Các anh là người tạm giữ vị trí giao lưu, quan trọng là phải nhanh chóng gia nhập vào trong đơn vị, phải gánh vác công việc càng nhanh càng tốt, còn chuyện chiến tích thì cũng không cần vội.
Trịnh Đồng đồng ý, nói:
- Hàn Đông nói đúng đấy, hiện tại chúng ta phải ổn định, nắm rõ tình hình, bước vào đơn vị trước, ít nhất phải nhận được sự đồng ý cơ bản của mọi người, có thể thực sự tham dự vào công tác của đơn vị, mới có thể nói đến chuyện sau này. Chỉ cần làm tốt những điều này, việc tạm giữ chức vụ giao lưu của chúng cũng coi như thành công.
Hầu Khôn hơi không đồng ý, nói:
- Mặc dù các anh nói cũng có lý nhưng tôi thấy không thể ngồi đợi, mà phải chủ động một chút mới được, không phải tổ chức đã sắp xếp chức vụ cho chúng ta rồi sao, vậy thì chúng ta thực hiện trách nhiệm của mình là được rồi, chức vụ vốn có của mình cũng có thể tạo ra chút thành tích. Dù sao tôi cũng không chuẩn bị tiếp tục ăn không ngồi rồi như vậy, nếu đến rồi thì phải làm chút việc, hiện tại có Hàn Đông nâng đỡ, tôi càng có thêm lòng tin, chỉ cần tôi vì công việc thì tôi còn sợ ai chứ.
Hàn Đông đã nhìn ra, lần này Hầu Khôn được cất nhắc lên nửa cấp rồi giao lưu cán bộ, trong lòng y tràn đầy tình cảm mãnh liệt, cho nên mới vô cùng thích thú mà muốn làm ra chút chuyện ở cương vị hiện tại, điều này cũng không phải là chuyện xấu. Có tình cảm mãnh liệt, có động lực là một hiện tượng tốt. Còn thái độ của Trịnh Đồng là do công việc trước giờ của anh ta làm anh ta giữ được tính cách điềm đạm này, đối với một người công tác trong Ủy ban Kỷ luật như anh ta thì cũng là chuyện tốt.
Nói chung do công việc của Hầu Khôn và Trịnh Đồng không giống nhau nên tính cách cũng khác nhau, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần bọn họ duy trì đầu óc tỉnh táo, không tham lam không chiếm đoạt, như vậy sẽ không có vấn đề gì lớn.
Dùng cơm xong, ba người họ ngồi lên xe của Hàn Đông, dưới sự hướng dẫn của Hầu Khôn, Lưu Thiết Quân lái xe đến quán trà Bán Đảo. Đây là quán trà vô cùng nổi tiếng ở thành phố Biện Châu, số một về chất lượng.
- Người chủ của quán trà này là một người tao nhã, hay mời sinh viên Học viện âm nhạc Giang Đại đến biểu diễn những bản nhạc êm dịu, mọi người vừa uống trà với nhau, vừa nghe diễn tấu, lại có thể ngắm nhìn các sinh viên nữ xinh đẹp, đó cũng là một sự hưởng thụ.
Hầu Khôn ngồi xuống rồi thuộc như lòng bàn tay giới thiệu về quán trà này cho Hàn Đông nghe.
Hàn Đông cười cười, nói:
- Nhìn cách bài trí ở đây cũng nhận ra được cách thưởng thức của chủ quán, thật sự là rất tốt. Mặc dù nơi này nằm ở chốn phồn hoa đô thị nhưng lại giống như chốn bồng lai tiên cảnh vậy, đột nhiên cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, lại kết hợp với âm nhạc cổ điển du dương, nhẹ nhàng, đúng là một sự hưởng thụ.
- Khả năng quan sát của chú em này không tồi chút nào.
Giọng nói sang sảng vang lên ở bên cạnh.
Hàn Đông quay đầu lại nhìn, thấy một người trung niên đứng bên cạnh, y đeo mắt kiếng viền vàng, khuôn mặt trắng muốt, bộ dạng vô cùng nhã nhặn.
- Tại hạ Phương Như Sơn, chính là chủ quán trà này, người anh em này trông hơi lạ, lần đầu tiên đến đây à?
Người đàn ông trung niên khách sáo, nói.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Vâng, lần đầu tiên tôi đến đây, cảm thấy nơi này rất tốt.
Phương Như Sơn rút ra tấm danh thiếp, đưa cho Hàn Đông, Trịnh Đồng và Hầu Khôn:
- Hoan nghênh mọi người đến với quán trà Bán Đảo, bất cứ lúc nào các vị cũng có thể liên lạc với tôi.
Đợi Phương Như Sơn đi rồi, Hầu Khôn mới nói:
- Ông chủ này rất biết làm ăn, hơn nữa nhãn quan cũng rất tốt, lập tức nhận ra lai lịch của Hàn Đông không đơn giản, ánh mắt vô cùng niềm nở.
Hàn Đông nghe mà bó tay, nói:
- Sao lời nào cũng bị anh nói ngược lại hết vậy.
- Ha ha, vậy tôi không nói nữa, tôi nghe nhạc, ngắm gái đẹp được chứ?
Hầu Khôn nói, quay đầu nhìn về phía khu diễn tấu.
Cô gái vừa diễn tấu vi-ô-lông cũng đã rời khỏi rồi chỗ biểu diễn rồi, nhân viên đang đặt một cây đàn tranh lên, sau đó một cô gái mặc áo đầm màu trắng đang chậm rãi bước ra từ phòng nghỉ, duyên dáng đi đến trước cây đàn tranh, nhẹ nhàng ngồi xuống, vươn cánh tay ra rồi những ngón tay trắng nõn bắt đầu gảy lên âm thanh “leng keng”, giống như tiên nhạc từ chân trời truyền đến vậy, khiến mọi người xung quanh bỗng thấy rùng mình, lập tức đong đầy cảm giác mát lạnh, tựa như vừa uống một ly nước lạnh lớn vậy, toàn thân cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Cô gái hơi cúi đầu, vẻ mặt tập trung, những ngón tay trắng nõn lướt nhẹ trên dây đàn, âm nhanh nhẹ nhàng, tao nhã liên miên không dứt, giống như dòng suối nhỏ chảy trong núi, hát khúc ca vui nhộn, lại giống như những chú chim non nói chuyện với nhau trong rừng.
Hàn Đông chỉ cảm thấy tinh thần mình dường như trở nên dễ chịu khi phiêu diêu trong tiếng nhạc du dương đó, có cảm giác thoải mái, vui sướng, cách xa thế tục.
Hàn Đông vô tình đắm chìm trong tâm trạng vui sướng đó.
Bản nhạc kết thúc rồi, không biết ai là người đầu tiên vỗ tay, nhanh chóng vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt.
Tràng pháo tay này là lời ngợi khen lớn nhất cho màn trình diễn của cô gái mặc đầm trắng kia.
Hàn Đông cũng vỗ tay theo.
Cô gái mặc đầm trắng đó đứng lên, hơi cúi đầu tỏ ý đáp lại.
Lúc này, một người đàn ông cầm một bó hoa bước lên phía trước, hai tay đưa bó hoa đến trước mặt cô gái mặc đầm trắng, vẻ mặt cợt nhã nói gì đó.
Sắc mặt của cô gái kia liền thay đổi, lập tức lắc đầu, dường như là từ chối yêu cầu của người đàn ông kia.
Nhưng người đàn ông đó không nản lòng, lại nói gì đó, sắc mặt của cô gái kia bỗng dưng trắng bệch, nhẹ nhàng mím môi lại, cả người cũng hơi nghiêng về phía sau, dáng vẻ rất căng thẳng.
- Tên kia muốn làm gì chứ?
Hầu Khôn thấy vậy, nói bằng giọng khó chịu.
- Muốn tán gái thì cũng phải tìm đúng thời điểm, bây giờ không phải là đang quấy rầy hứng thú của mọi người sao?
Quả thật Hàn Đông có chút buồn bực, tâm trạng lúc nãy tốt lên nhiều, đang hi vọng cô gái đó sẽ biểu diễn thêm một bài nữa, không ngờ bị tên kia làm cho mất hứng, sao nghe nhạc cũng không được thoái mái thế này.
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 935: Ra tay
Nguồn: Mê Truyệ
Chát!
Một âm thanh giòn vang vang lên, mọi người nghe thấy đều nhìn lại, đúng lúc tên tặng hoa kia giơ tay lên tát vào cô gái đánh đàn tranh.
Cô gái lấy tay che mặt lại, nước mắt nóng hổi rơi xuống, đôi môi mím lại thật chặt, bộ dạng vô cùng đáng thương.
Trong lòng mọi người bỗng trở nên tức giận, tên kia quá độc ác, cô gái ngây thơ, yếu đuối như vậy mà hắn ta lại nỡ xuống tay, vô cùng độc ác.
Giờ phút này ông chủ Phương Như Sơn cũng bị kinh động, nhưng y cũng nhận ra người đàn ông kia, trong lòng cảm thấy đắng ngoét, bước lên khách sáo nói:
- Quân thiếu gia, nể mặt tôi một chút, Tuyết Nhi có chỗ nào làm chưa tốt, xin thiếu gia thông cảm.
- Được thôi, vậy thì ông kêu cô ấy đi với tôi, tôi sẽ giữ thể diện cho ông.
Quân thiếu gia cười lạnh nói, dáng vẻ vô cùng kêu ngạo.
Phương Như Sơn hơi chau mày, nói với cô gái yếu đuối kia:
- Tiểu Tuyết à, cô làm sao vậy, chọc giận Quân thiếu gia rồi, mau xin lỗi đi!
Nhưng cô gái được gọi là Tiểu Tuyết kia rất quật cường, mím môi lại, không chịu xin lỗi tên thiếu gia đó.
Còn tên kia cũng không chỉ hi vọng cô ấy xin lỗi một cách đơn giản như vậy, y nhìn Tiểu Tuyết.
- Không cần xin lỗi, chỉ cần đi theo tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô ấy, nếu không thì chờ nhận lấy hậu quả.
Nghe Quân thiếu gia uy hiếp, khuôn mặt Tiểu Tuyết trở nên tái nhợt, toàn thân run rẩy.
Phương Như Sơn mặt mày nhăn nhó đứng bên cạnh, rõ ràng là rất kiêng dè tên thiếu gia này.
- Tên này thật khiến người ta mất hứng.
Hầu Khôn khó chịu, nói.
- Ức hiếp một cô gái là bản lĩnh quái gì chứ.
Mặc dù mọi người không biết sự việc cụ thể như thế nào nhưng rõ ràng tên thiếu gia kia đang uy hiếp Tiểu Tuyết, còn Tiểu Tuyết tuy bất lực nhưng lại tỏ ra kiên cường, không đáp ứng yêu cầu của y.
Hàn Đông mỉm cười, nói:
- Tôi xem anh có thể chịu đựng như thế nào?
Trịnh Đồng nói:
- Nếu anh có thể gây phiền phức cho Hàn Đông thì đó cũng là khả năng của anh.
Hầu Khôn vừa nghe liền không nói gì nữa mà đứng lên bước về phía trước, nói với tên Quân thiếu gia:
- Thằng này, ức hiếp phụ nữ tưởng hay lắm hả? Chỗ này là nơi để mọi người uống trà, mày đừng có làm mọi người cụt hứng nữa.
Lời của y nói ra chính là tiếng lòng của mọi người, người đến đây uống trà dù cho không phải là có nhã ý thật sự thì ít nhất cũng là học làm sang, vốn dĩ bị chinh phục bởi tiếng đàn của Tiểu Tuyết, nhìn thấy bây giờ cô ấy bị tên kia ức hiếp, chèn ép như vậy, trong lòng tất nhiên không nén được cảm giác chán ghét tên Quân thiếu gia đó. Chẳng qua người sống trong thời đại này đa phần đều chỉ lo cho thân mình, dù trong lòng cảm thấy bất bình thì người ra mặt thật sự cũng càng ngày càng ít.
Bây giờ Hầu Khôn đứng ra bênh vực kẻ yếu, một mặt là mọi người thở phào nhẹ nhõm, mặt khác lại muốn xem kịch hay. Sự thay đổi về suy nghĩ này có lẽ chỉ mỗi người dân của Trung Quốc mới có thôi.
- Biến!
Biểu hiện lúc nãy của tên thiếu gia kia với Tiểu Tuyết là rất vô lại, nhưng lại rất kiêu ngạo đối với Hầu Khôn.
Sắc mặt Hầu Khôn bỗng sầm xuống, gầm nhẹ:
- Biến!
Tuy Hầu Khôn hơn ba mươi tuổi nhưng cũng lăn lộn nhiều năm trong chốn quan trường, cũng leo lên từng bước từ cấp cơ bản, đến hôm nay đã là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, tiếng gầm này càng tỏ rõ uy nghiêm không gì so sánh được.
Quân thiếu gia ngây người ra, tức giận, giơ tay lên đòi đánh Hầu Khôn.
Hầu Khôn “hừ” lạnh một tiếng, vung tay thật mạnh, nhanh chóng đánh vào cánh tay của Quân thiếu gia, một tiếng “chát” vang lên, Quân thiếu gia đột nhiên bị sức mạnh đó làm cho loạng choạng, đụng phải bồn hoa kế bên.
- Hai người...
Phương Như Sơn thấy vậy, trong lòng khẩn trương, bất kể như thế nào, ở đây bị người gây rối như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến việc làm ăn, hơn nữa tên thiếu gia kia không phải là người dễ chọc, y cũng không muốn Hầu Khôn chịu thiệt thòi.
- Phương Như Sơn, chỗ này không có việc của ông.
Quân thiếu gia trợn mắt, nhìn chằm chằm vào Hầu Khôn bằng ánh mắt hung tợn.
- Thằng này dám đánh tao, mày chết chắc rồi.
Hầu Khôn không muốn lôi thôi với tên này, bèn lấy ra giấy chứng nhận của mình, trầm giọng, nói:
- Thì sao, muốn báo cảnh sát hả?
- Đánh chết mẹ mày...
Quân thiếu gia chửi một nửa câu rồi im miệng, do y đã nhìn rõ giấy chứng nhận của Hầu Khôn, không ngờ tên tầm thường này lại là Phó giám đốc Sở Công an tỉnh, đường đường là cán bộ cấp Phó giám đốc sở chứ không phải là tên cảnh sát nhãi nhép có thể khiến y không bận tâm.
Hầu Khôn lạnh lùng, nói:
- Còn không mau biến đi?
Quân thiếu gia vô cùng tức giận, nói:
- Tôi và cô ta là bạn, xem ra ông không quản lý được rồi.
- Tôi không phải là bạn của y, y uy hiếp tôi.
Tiểu Tuyết sắc mặt tái nhợt, nói.
Hầu Khôn bèn nói:
- Vậy à, không ngờ dám uy hiếp sự an toàn của người ta, thằng này gan thật.
- Hừ, ông có bằng chứng gì?
Mặc dù Quân thiếu gia kiêng dè Hầu Khôn nhưng không lùi bước, trong mắt y lóe lên tia nhìn căm giận, nhìn Tiểu Tuyết rồi nói:
- Ta sẽ còn tìm tới cô nữa.
Nói xong, y nhìn Hầu Khôn bằng ánh mắt khiêu khích, “hừ” lạnh một tiếng rồi xoay người đi.
Hầu Khôn khinh thường, nói:
- Không biết sống chết.
Mặc kệ tên kia có gia thế ra sao nhưng với tính tình của y thì Hầu Khôn phải tìm cớ khuất phục y, đó là chuyện rất đơn giản.
Ông chủ Phương Như Sơn nói:
- Người anh em này, lúc nãy phải cám ơn cậu, nhưng...cậu không nên lộ ra đơn vị của mình như vậy.
Bộ dạng lo lắng của ông rõ ràng là đang lo cho Hầu Khôn.
Hầu Khôn nghi ngờ, hỏi:
- Sao vậy, có chuyện gì?
Phương Như Sơn nói:
- Lúc nãy tôi xem giấy chứng nhận của cậu, chắc cậu là cảnh sát, nhưng cậu biết cha của Điền Thiếu Quân là ai không? Đó chính là Giám đốc Sở Công an tỉnh, đến lúc đó chỉ sợ công việc của cậu...
Hầu Khôn ngẩn người ra, y cũng không ngờ tên này lại là con trai của Giám đốc Sở Công an tỉnh Điền Vĩnh Ba, Điền Vĩnh Ba là người lãnh đạo trực tiếp của Hầu Khôn, nếu y muốn làm ra chút thành tích ở Sở Công an, nhưng nếu không nhận được sự ủng hộ của Điền Vĩnh Ba thì khó khăn hơn rất nhiều.
Chỉ có điều từ việc tìm hiểu trước mắt mà thấy, Điền Vĩnh Ba giống như người làm việc thực sự, chỉ là không biết đứa con trai này có ảnh hưởng bao nhiêu đối với ông.
- Ôi...
Phương Như Sơn thở dài, ông vẫn cho rằng việc Hầu Khôn ngẩn người là do lo lắng mình đã đắc tội với Điền Thiếu Quân.
- Người anh em, trong thời gian này phải cẩn thận, Điền Thiếu Quân không dễ chọc đến, nó nhất định sẽ ghi nhớ mối thù này.
Hầu Khôn khẽ cười, nói:
- Không sao đâu, tên đó vẫn chưa thể làm gì tôi, cha nó là Giám đốc sở, cũng phải biết đạo lý mà.
Mặc dù nói có thực lực mới có đạo lý nhưng sau lưng Hầu Khôn còn có Hàn Đông nâng đỡ, y mới không sợ Điền Vĩnh Ba, chỉ cần y làm chuyện ngay thẳng, cứ coi như Hàn Đông cũng không ra tay đi thì Điền Vĩnh Ba cũng không dám đối phó y một cách lộ liễu, dù sao Điền Vĩnh Ba cũng biết kẻ chống lưng cho Hầu Khôn là ai.
- Xin lỗi, gây phiền phức cho anh rồi.
Tuyết Nhi khom người về phía Hầu Khôn, sau đó nói với Phương Như Sơn:
- Thưa ông chủ, tôi sẽ chơi thêm một bản, sau này không tôi không đến nữa...
Phương Như Sơn gật đầu, lập tức nói bằng giọng lo lắng:
- Tên Điền Thiếu Quân đó đến trường làm phiền cô thì sao?
Tuyết Nhi hoảng hốt, rồi cắn răng, nói:
- Không xong, chắc tôi phải chuyển trường.
Xem ra cô gái này thật sự sợ tên Điền Thiếu Quân, phải chuyển cả trường, Hầu Khôn nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của cô càng cảm thấy tên thiếu gia đó thật đáng ghét, nói.:
- Nếu nó còn quấy rầy cô, cô có thể báo công an, yên tâm đi, dù nó là con trai của Giám đốc Sở Công an tỉnh thì cũng không thể muốn gì được nấy.
Ánh mắt Tuyết Nhi lộ ra niềm vui, ngẩng đầu nhìn Hầu Khôn, lại có chút nghi ngờ.
Ngược lại, đôi mắt của Phương Như Sơn bỗng sáng lên.
Hầu Khôn cười thản nhiên, sau đó xoay người trở về.
Phương Như Sơn thấy vậy bèn gật đầu nói với Tuyết Nhi:
- Cô cứ đàn đi, tôi sẽ cố gắng nghĩ cách cho cô.
Tuyết Nhi mím môi gật đầu, rồi ngồi xuống, giơ cánh tay ngọc ngà lên, âm thanh tao nhã bỗng vang lên, mang đến sự yên tĩnh cho tâm hồn mọi người.
- Anh hùng của chúng ta đã trở lại.
Trịnh Đồng cười ha ha nhìn Hầu Khôn.
Hầu Khôn ngồi xuống, nói:
- Anh hùng chó gì chứ, các anh biết tên đó là ai không?
- Bất quá là con ông cháu cha thôi.
Trịnh Đồng cười lạnh, nói, lúc nãy y thấy thái độ của ông chủ Phương Như Sơn đối với tên Điền Thiếu Quân kia, cũng đoán ra được tên đó có gia thế, thế lực, nếu không Phương Như Sơn sẽ không khách sáo như vậy.
Hầu Khôn nói:
- Cha nó là người trực tiếp lãnh đạo tôi.
- Không ngờ là con trai của Điền Vĩnh Ba!
Trịnh Đồng ngây người, nói.
- Hay thật đấy, đắc tội với con trai của cấp trên mình, sau này anh khó sống rồi.
Hầu Khôn bỉu môi, nói:
- Tôi không sợ, có Hàn Đông chống lưng, đừng nói là đắc tội với con trai, coi như đắc tội với cha nó, tôi chẳng có gì phải sợ cả.
Hàn Đông thản nhiên cười, nói:
- Chuyện của mình thì mình phải tự giải quyết.
Hầu Khôn há hốc mồm, nói:
- Không phải chứ, lúc nãy anh kêu tôi làm anh hùng cứu mỹ nhân, nếu không thì làm sao tôi lại đắc tội với thằng đó được, nếu thật sự xảy ra chuyện thì anh phải nói giúp tôi.
Y cũng biết Hàn Đông không thể mặc kệ y, chỉ là theo tích cách của y thích nói đùa mà thôi.
Tuyết Nhi lại đàn thêm một bài, rồi đứng lên rời khỏi.
Phương Như Sơn tươi cười đi về phía bàn Hàn Đông, mời một điếu thuốc rồi ngồi xuống, trước tiên là bày tỏ lòng biết ơn đối với sự giúp đỡ của Hầu Khôn, sau đó lại lo lắng cho hoàn cảnh của Hầu Khôn.
Đồng thời lời nói của ông giống như đang thăm dò thân phận của Hầu Khôn.
Do sau khi Hầu Khôn biết được thân phận của Điền Thiếu Quân, nhưng lại không lo lắng chút nào, cho nên Phương Như Sơn cảm thấy người này chắc hẳn không phải là tên cảnh sát bình thường, ít nhất cũng có chỗ dựa, bằng không làm sao có thể phớt lờ con trai của Giám đốc Sở Công an như vậy được.
Hầu Khôn không cần phải tiết lộ thân phận cụ thể của mình, mà nhân cơ hội này tìm hiểu tình hình cụ thể, thì ra Tuyết Nhi tên thật là Giang Hiểu Tuyết, là sinh viên năm thứ ba Học viện nghệ thuật Đại học Giang Việt, tới đây để làm thêm kiếm tiền, không ngờ bị Điền Thiếu Quân quấy rầy, mới đầu Điền Thiếu Quân còn giả bộ lịch sự, nhưng sau khi bị Giang Hiểu Tuyết từ chối mấy lần, y liền lòi ra bản chất thật sự của mình. Tên này đã làm ra không ít chuyện xấu, do có cha hắn nên chưa xảy ra chuyện gì, cô gái nông dân tên Giang Hiểu Tuyết này vốn yếu thế, còn Phương Như Sơn cũng chỉ là một người làm ăn, cũng không thể đối chọi với Điền Thiếu Quân.
- Quả thật đã làm mất mặt cha nó.
Hàn Đông nói, quay đầu lại nói với Hầu Khôn:
- Tôi thấy anh có thể tìm cơ hội nói chuyện với Điền Vĩnh Ba về chuyện này, tôi không tin Điền Vĩnh Ba không thể quản lý được con trai mình, nếu ông ta còn dung túng, bao che thì đó sẽ là một chuyện khác.
Tuy giọng điệu của Hàn Đông rất bình thản nhưng lại tràn đầy uy nghiêm.
Phương Như Sơn nhìn vào ánh mắt của Hàn Đông, hiểu thêm một chút về hắn.
- Ha ha, có anh ra tay, nhất định là không chuyện gì.
Hầu Khôn cười ha hả, nói.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 936: Thăm dò
Nguồn: Mê Truyệ
- Cái này...Các cậu...
Phương Như Sơn muốn nói lại thôi, ông nhìn ra được, mấy người này đều không phải nhân vật đơn giản, nhắc tới Giám đốc Sở Công an mà lại tỏ ra không hề quan tâm, cũng không biết bọn họ rốt cuộc là có lai lịch như thế nào.
Từ vẻ bề ngoài của ba người họ cho thấy, có vẻ họ không phải là người bình thường, nhưng tuổi đời của họ không lớn, xem ra sau lưng họ có thế lực rất mạnh.
Chỉ có điều Phương Như Sơn ở thành phố Biện Châu cũng chỉ là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, quen được không ít người, nhưng trước giờ chưa từng nghe qua lai lịch của ba người họ.
Ông ta không phải là lo lắng cho ba người đó, chẳng qua là nhìn thấy ba người họ vốn không sợ Giám đốc Sở Công an, bèn nghĩ nếu có thể kết bạn với họ, cũng coi như là chuyện tốt.
Tuy nhiên nhóm người Hàn Đông đều rất khiêm tốn, cho nên Phương Như Sơn cũng không hỏi ra được gì cả, điều này làm ông thất vọng.
- Có lẽ người ta vốn chẳng coi mình là gì.
Phương Như Sơn nghĩ thầm, dù nói thế nào thì ông cũng chỉ là chủ một quán trà, người ta làm sao muốn kết bạn với ông chứ.
- Các cậu cẩn thận một chút, tên Điền Thiếu Quân này không chỉ là một người, đám người bọn họ đều có thế lực rất lớn, liên quan đến rất nhiều nhân vật lớn, cẩn thận bọn họ liên kết đối phó với các cậu.
Phương Như Sơn cẩn thận nhắc nhở.
- Đám người đó cùng nhau tiến lùi nhưng quật ngã được nhiều người lắm đó.
Hầu Khôn khinh thường, nói:
- Cho dù họ là người thế nào thì binh đến tướng ngăn, nước lên tường chặn, chẳng có gì phải sợ.
Hàn Đông đứng lên, nói:
- Được rồi, chúng ta trở về thôi.
Đợi Hàn Đông lấy tiền ra trả, Phương Như Sơn bèn cười, nói không nhận, bảo là cảm ơn tối nay Hầu Khôn đã ra tay nghĩa hiệp, coi như là ông mời khách.
Nhưng Hàn Đông không muốn ăn không như vậy, liền đặt lên bàn một trăm đồng.
Phương Như Sơn thấy vậy đành thôi, y nhìn ra, mặc dù Hàn Đông còn trẻ nhưng khí chất lại khác, càng giống kẻ bề trên hơn hai người kia, ông ta cũng không nắm rõ chi tiết về Hàn Đông, nhưng cũng biết được người như thế này cũng không bận tâm đến một chút tiền trà.
Đi ra từ quán trà, Hầu Khôn nói:
- Tôi sợ rằng thằng đó sẽ không từ bỏ ý định.
Trịnh Đồng nói:
- Anh sợ gì chứ, sợ không được làm Phó giám đốc sở à?
- Không phải vậy, tôi lo cho cô gái đó, nhìn dáng vẻ của cô sẽ thấy, cô ấy không có biện pháp nào đối phó với tên vô lại kia.
Hàn Đông cười, nói:
- Không nhận ra anh lại biết thương hoa tiếc ngọc như vậy, nhưng chỉ cần anh nói chuyện với Điền Vĩnh Ba thì tôi nghĩ tên đó cũng phải kiềm chế một chút.
Hầu Khôn gật đầu, nói:
- Ồ, ngày mai tôi sẽ đi kiếm ông ta nói chuyện. Có điều, mặc dù tôi mới tới chưa được lâu nhưng cũng biết, con ông cháu cha ở đây đều rất kiêu ngạo. Kinh doanh của kinh doanh, côn đồ nhỏ của côn đồ nhỏ, từng tên phát triển rất nhanh.
Hàn Đông hỏi:
- Vậy anh có chút hâm mộ phải không?
Hầu Khôn lắc đầu, nói:
- Hâm mộ cái gì chứ, nhớ ban đầu tôi cũng từng kiêu ngạo, nhưng do lúc đó tuổi trẻ bồng bột, bây giờ tôi đã là cán bộ nhà nước rất trung thực, chỉ biết căm thù đến tận xương tuỷ đối với hành vi bỉ ổi của người như vậy, phải quản lý thật nghiêm thằng đó. Người nhà của cán bộ lãnh đạo làm chuyện xấu, quả thật ảnh hưởng của nó sẽ lớn hơn chuyện do người bình thường làm, thêm vào đó còn liên quan đến hình tượng của lãnh đạo, hơn nữa còn liên quan đến hình tượng của Đảng và Chính phủ chúng ta, vì người nhà lãnh đạo làm chuyện xấu, người mà bà con nghĩ đến đầu tiên là cán bộ lãnh đạo, sau đó sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của họ về cơ quan chính phủ.
- Anh nói cũng có lý đó, nhưng chuyện này, việc làm của Cục Công an và Ủy ban Kỷ luật rất quan trọng, chỉ cần các anh sống và làm việc theo pháp luật thì hiện tượng mà anh nói đó cũng sẽ giảm đi nhiều, tất nhiên bản thân của cán bộ lãnh đạo cũng là một nhân tố ảnh hưởng rất lớn, muốn giải quyết triệt để vấn đề này, cần phải nỗ lực về mọi mặt mới được.
Hàn Đông nói, từ lời của Hầu Khôn mà trong lòng nghĩ đến tình hình của thành phố Ninh Hải, theo hiểu biết của Hàn Đông thì con cháu dòng dõi của một số cán bộ lãnh đạo ở Ninh Hải cũng có khá nhiều người đang kinh doanh, điều này đi ngược lại với tinh thần trong văn kiện của Trung ương, nhưng nếu không có ai truy cứu thì mọi người đều coi như không biết, nếu không được mình đành phải ra tay về phương diện này.
Trịnh Đồng nói:
- Về chuyện con cháu dòng họ của cán bộ lãnh đạo kinh doanh, Trung ương cũng đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần rồi, chẳng qua trong quá trình thực hiện cụ thể, cũng không có gì lạc quan cả, truyền thống của Trung Quốc từ lâu đã xem tình nghĩa lớn hơn pháp luật, pháp luật không nằm ngoài tình nghĩa, dẫn đến việc nhiều chế độ, điều lệ không thể thực hiện được.
Những gì y nói mọi người đều hiểu, nhưng Trung Quốc có truyền thống rất nhiều năm, thậm chí có thể nói là mấy ngàn năm, làm sao có thể giải quyết ngay lập tức được.
Hàn Đông nói:
- Vì vậy có thể nói xây dựng thể chế là nhiệm vụ nặng nề.
Tối hôm đó, Hàn Đông ở cả đêm ở thành phố Biện Châu, ngày hôm sau mới trở về Ninh Hải, trước khi đi cũng không cho Vương Lập Bình gọi điện thông báo.
Trên xe, Hàn Đông cứ suy nghĩ về cuộc nói chuyện giữa mình với Trịnh Đồng và Hầu Khôn vào buổi tối hôm đó, hắn cảm thấy có lẽ có thể mạnh tay về phương diện này ở thành phố Ninh Hải.
Bây giờ công tác về các mặt của thành phố Ninh Hải có thể nói là triển khai một cách mạnh mẽ, nhưng điều này lại rất liên quan đến Hàn Đông, thứ nhất, Hàn Đông có nhiều ý tưởng hay, thứ hai, Hàn Đông nắm trong tay cục diện của thành phố Ninh Hải, sử dụng những người có năng lực làm việc. Tuy nhiên, điều Hàn Đông nghĩ đến là nếu hắn rời khỏi Ninh Hải thì cục diện tốt đẹp này có thể sẽ chuyển biến đột ngột hay không. Muốn duy trì cục diện này, vậy thì trừ việc phải sử dụng người tốt ra thì phải tăng cường xây dựng chế độ các phương diện, còn xây dựng chế độ pháp luật tất nhiên là đặc biệt quan trọng, ngoài ra vẫn phải hoàn thiện vô vàn các nguyên tắc nghị sự cùng với kiện toàn cơ chế giám sát, chỉ cần làm cho thông các mối quan hệ này thì thế phát triển của Ninh Hải sẽ không dễ dàng ngăn chặn.
Bây giờ Hàn Đông phải suy nghĩ về mọi phương diện của thành phố Ninh Hải, kiên trì quy hoạch tốt toàn bộ Ninh Hải.
Hắn thân là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó bí thư tỉnh kiêm Bí thư Thành ủy Ninh Hải, vì để sáng tạo ra tiện ích rất lớn cho việc thực hiện các biện pháp cải cách Ninh Hải, cho nên có thể thẳng tay làm lớn một phen.
Mười giờ rưỡi, xe đã đến Thành ủy Ninh Hải, Hàn Đông xuống xe, vừa suy nghĩ vừa bước lên lầu.
Trên đường đi, những nhân viên mà Hàn Đông gặp đều cung kính chào hỏi hắn, mọi người thấy vẻ mặt của Hàn Đông còn kính trọng hơn rất nhiều so với lúc trước.
Hàn Đông cũng không để ý đến chuyện này, sự cung kính của người ta phần lớn là nhắm vào vị trí dưới mông của bạn, ngược lại, nếu có thể thông qua công việc, năng lực, sức hút cá nhân sẽ khiến cho người ta thật lòng cung kính, điều đó mới hiếm có.
Đến văn phòng rồi ngồi xuống, Phó bí thư Thành ủy Chu Trạch Phi liền đến văn phòng của Hàn Đông, cung kính, khách sáo nói với Hàn Đông:
- Thưa Bí thư Hàn, anh đã trở về, anh xem khi nào thuận tiện để mở cuộc họp Hội nghị thường vụ, truyền đạt tinh thần của Tỉnh ủy.
Hàn Đông cười, nói:
- Đồng chí Trạch Phi, lần này trừ việc điều chỉnh nhân sự có liên quan ra thì các mặt khác cũng không có thay đổi gì nhiều, tôi thấy không cần mở cuộc họp để thông báo thay đổi nhân sự, mọi người đều đã xem qua văn kiện rồi.
Đang nói thì điện thoại của Hàn Đông bỗng vang lên, Chu Trạch Phi thấy thế bèn đứng lên tránh ra một bên.
Hàn Đông vung tay, có ý bảo y ngồi, y mới ngồi.
Hàn Đông lấy điện thoại ra xem, là số điện thoại lạ từ thành phố Biện Châu, có chút nghi ngờ rồi bấm nút nghe.
Cuộc điện thoại này là do Giám đốc Sở Công an tỉnh Điền Vĩnh Ba gọi đến, trong điện thoại, ông nói:
- Chào Bí thư Hàn, tôi là Giám đốc Sở Công an tỉnh Điền Vĩnh Ba, không làm phiền công việc của anh chứ?
Hàn Đông cười cười, nghĩ thầm Hầu Khôn nhanh như vậy đã nói chuyện với Điền Vĩnh Ba rồi, phản ứng của Điền Vĩnh Ba là rất nhanh.
- Chào đồng chí Vĩnh Ba, anh có việc gì không?
Hàn Đông thản nhiên nói.
- Thưa Bí thư Hàn, là như thế này, theo sự sắp xếp thì Sở Công an tỉnh đều đã chuẩn bị các nhân viên cảnh vệ cho các vị lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy, tôi muốn hỏi anh có yêu cầu cụ thể nào đối với các nhân viên cảnh vệ đó không, tối qua tôi tính đi báo cáo cho anh biết nhưng do trong Sở có vụ án khẩn cấp nên mới chậm trễ như vậy.
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 937: Chủ ý của Vương Vĩnh Ninh
Nguồn: Mê Truyệ
Đãi ngộ cán bộ cấp Thứ trưởng, bao gồm nhà ở, xe, tài xế, nhân viên phục vụ..v..v… Vốn dĩ cũng có quy định có cảnh vệ chuyên trách, nhưng mấy năm trước Trung ương có văn kiện huỷ bỏ cấp cảnh vệ cho cán bộ cấp Thứ trưởng, chỉ cấp cảnh vệ cho cán bộ cấp Bộ trưởng trở lên. Nhưng cái gọi là trên có chính sách dưới có đối sách, mặc dù Trung ương có văn kiện chỉ rõ huỷ bỏ cảnh vệ cho cán bộ cấp Thứ trưởng, nhưng khi các quận, các tỉnh làm việc, vẫn có những quy tắc ngầm với nhau. Phần lớn chỉ huỷ bỏ cảnh vệ chuyên trách cho cán bộ cấp Thứ trưởng bình thường, mà giữ lại đãi ngộ hạng nhất này cho Uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ.
Đương nhiên, đối với các cảnh vệ của các Uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ, đều đã thay đổi tên gọi khác, đều gọi là nhân viên công tác tuỳ tùng. Mà tỉnh Giang Việt lại chủ yếu điều phối cảnh vệ viên cho các Phó bí thư, còn các Uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ khác lại không có.
Hàn Đông cũng biết những điều này, nhưng hắn cũng hiểu rõ Điền Vĩnh Ba gọi cuộc điện thoại này, chỉ sợ không phải ở việc cảnh vệ, y có lẽ đang thử hắn. Nếu không, nếu thật sự muốn nói việc cảnh vệ, ngày hôm qua y đã nói rồi, chứ không phải đợi đến ngày hôm nay mới gọi điện thoại đến nói.
Nhưng Điền Vĩnh Ba không nói rõ, Hàn Đông cũng không chủ động nhắc đến.
- Đồng chí Vĩnh Ba, chuyện cảnh vệ, tạm thời không cần phải sắp xếp nữa. Tôi vẫn rất tin tưởng tình hình trị an xã hội của tỉnh Giang Việt chúng ta.
Hàn Đông nhàn nhạt nói.
Trong mắt Hàn Đông, cảnh vệ thật sự cũng không cần, hơn nữa một cảnh vệ cũng không nhất định có thể phát huy hết tác dụng vốn có. Thật ra điều này có lẽ những người khác cũng biết được, nhưng cái bọn họ quan tâm là sự hưởng thụ và đãi ngộ.
- Bí thư Hàn, đây là sự sắp xếp thống nhất trong tỉnh, cũng không phải đãi ngộ cho riêng cá nhân anh.
Điền Vĩnh Ba cười nói,
- Vì sự an toàn của anh, tôi nghĩ anh nên dẫn theo cảnh vệ mới tốt.
Hàn Đông có thể nghe ra, người này có ý nói nếu hắn không chấp nhận cảnh vệ viên, sẽ có thể khiến cho những người đã được cấp cảnh vệ viên trong lòng cảm thấy không vui, có vẻ như mình hơi khác người.
Tuy nhiên Hàn Đông cũng có sự kiên trì của hắn, hơn nữa nếu hắn đã có quyết định, thì cũng không thể vì mấy câu nói của Điền Vĩnh Ba mà lập tức thay đổi được.
- Đồng chí Vĩnh Ba không cần hao tâm nữa, tôi đương nhiên không thể so với các đồng chí lãnh đạo khác. Công việc của tôi chủ yếu ở thành phố Ninh Hải, nếu cần thiết, tôi cũng có thể sắp xếp nhân viên an toàn trong thành phố Ninh Hải. Được rồi, cứ như vậy đi.
Lời nói của Hàn Đông tuy bình thản, nhưng lại lộ ra một sự uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Điền Vĩnh Ba nghe ra được Hàn Đông không hài lòng, liền cảm kích nói:
- Bí thư Hàn, vậy tôi nghe lời anh. Nếu anh có gì cần, xin cứ chỉ bảo.
- Ừ.
Hàn Đông khẽ ừ một tiếng, rồi cúp máy.
Tuy từ đầu đến cuối Điền Vĩnh Ba đều không nhắc đến việc của Điền Thiếu Quân, nhưng từ trong câu nói cuối cùng của y, Hàn Đông hiểu rõ y đang ám thị. Nhưng đối với sự ám thị của Điền Vĩnh Ba, Hàn Đông cũng không tin tưởng lắm. Điền Vĩnh Ba thân là Giám đốc sở công an tỉnh, kiên trì đứng về phía Chủ tịch tỉnh Hà Vĩnh Thành, bây giờ sao có thể vì một chút việc nhỏ của con trai y là Điền Thiếu Quân mà có thể đứng về phía hắn được. Sở dĩ y nói như vậy, chẳng qua chỉ là đang thể hiện thiện ý với hắn, không hy vọng hắn làm gì đối với con trai y.
Thực tế, Hàn Đông cũng không có ý định làm gì với Điền Thiếu Quân, dù sao bây giờ cũng không có chứng cứ chứng minh Điền Thiếu Quân rốt cuộc có những hành vi phạm tội gì. Chuyện này chắc chắn Hầu Khôn sẽ không dễ dàng bỏ qua, bảo y theo sát một chút là được rồi. Nếu Hàn Đông cũng đích thân dính vào, thì chẳng khác gì lấy đá chọi trứng rồi.
Mặt khác, Điền Thiếu Quân tuy chỉ là một con ông cháu cha, nhưng y lại là con trai Giám đốc sở Công an, ngoài ra còn liên luỵ đến các lãnh đạo Tỉnh uỷ khác nữa. Nếu Hàn Đông vừa mới làm Phó bí thư Tỉnh uỷ, lại ra tay với bọn họ, thì rất có khả năng sẽ trở thành trung tâm chỉ trích của mọi người, sẽ gây nhiều phiền toái và lực cản. Bây giờ sức chú ý chủ yếu của Hàn Đông, vẫn đang tập trung ở việc triển khai các hạng mục cải cách của thành phố Ninh Hải. Đây là việc quan trọng nhất, hắn cũng không thể vì việc nhỏ mà để lỡ mất việc lớn.
- Phó bí thư Hàn, bây giờ anh đang là lãnh đạo Tỉnh uỷ, phương diện an toàn quả thật cũng phải chú ý một chút. Tôi thấy cũng nên để cục Công an sắp xếp lực lượng cảnh vệ làm tốt công tác an toàn mới được. Đặc biệt bây giờ anh đang ở ký túc xá Uỷ viên thường vụ Thành uỷ, rất dễ bị những người có dụng tâm đến gây rối. Nếu không có cảnh vệ bảo vệ, có thể sẽ ảnh hưởng đến công việc cũng như sự nghỉ ngơi của anh.
Chu Trạch Phi nghe được nội dung câu chuyện mà Hàn Đông nói qua điện thoại, lúc này liền thận trọng đề nghị.
Bây giờ thân phận của Hàn Đông cũng không giống như trước đây nữa, hắn đã đứng được vào vị trí cao trong tỉnh, có quyền phát ngôn rất lớn đối với công việc trong toàn tỉnh. Mà xã hội bây giờ cũng không còn được hoà bình như trước đây nữa, cùng với việc thâm nhập sâu sắc của việc cải cách mở cửa, một số mâu thuẫn cũng dần dần thể hiện rõ. Có nhiều người vì việc của mình, cách gì cũng có thể nghĩ ra được. Nếu biết được nơi Hàn Đông ở, nói không chừng sẽ chặn đường uy hiếp hoặc gì đó. Như vậy sẽ làm phiền đến cuộc sống thường nhật của Hàn Đông, làm phiền phức thêm cho Hàn Đông, vậy thật sự không ổn rồi.
Cùng với sự thay đổi trong địa vị của Hàn Đông, góc độ và phương thức suy nghĩ vấn đề của Chu Trạch Phi cũng khác đi, điều này cũng không thể tránh khỏi được.
Hàn Đông cười cười nói:
- Tạm thời không cần đâu, nếu có cần, tôi sẽ nói với cục Công an.
Chu Trạch Phi gật gật đầu, sau đó lại báo cáo một số công việc cho Hàn Đông, sao đó liền cáo từ.
Chu Trạch Phi vừa mới đi chưa được bao lâu, Trưởng ban thư ký Thành uỷ Dương Lợi Đông lại đến văn phòng Hàn Đông. Thật ra y vẫn luôn quan tâm đến tình hình của Hàn Đông, cho nên mới đến kịp thời như thế.
Dương Lợi Đông chủ yếu là báo cáo với Hàn Đông về tình hình công việc trong hai ngày nay, những văn kiện quan trọng nào cần Hàn Đông thẩm duyệt cũng kịp thời nhắc nhở một lượt.
Đương nhiên đó cũng không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là phải trong thời điểm thích hợp nhất, đến trước mặt Hàn Đông ngồi một lúc.
Đôi khi, cấp dưới đến chỗ lãnh đạo để nói gì không quan trọng, quan trọng là anh có đến trước mặt lãnh đạo hay không mà thôi.
Đây là vấn đề của một thái độ.
Khi đã bày tỏ được thái độ đúng đắn, thì trong lòng lãnh đạo cũng có tính toán rồi.
Sau đó Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Đàm Vĩ cũng đến văn phòng Hàn Đông, y báo cáo với Hàn Đông về tình hình công việc của Uỷ ban Kỷ luật, nêu ra kế hoạch và sắp xếp công việc của Uỷ ban Kỷ luật trong thời gian gần đây, mong Hàn Đông cho chỉ thị.
Đàm Vĩ là người dựa vào Hàn Đông sớm nhất, bây giờ thời gian cũng đã hơn một năm rồi, Hàn Đông đã từ Chủ tịch thành phố lên đến Bí thư Thành uỷ, lại lên đến Phó bí thư Tỉnh uỷ kiêm Bí thư Thành uỷ, điều này khiến trong lòng Đàm Vĩ rất vui mừng trước lựa chọn ban đầu của y.
Y biết, chỉ cần y trước sau như một đi theo Hàn Đông, vậy chắc chắn không có gì sai. Nói không chừng không bao lâu nữa, Hàn Đông sẽ thật sự trở thành nhân vật lãnh đạo chủ chốt của tỉnh Giang Việt.
Phó chủ tịch thường trực thành phố Lôi Hữu Hạ và Uỷ viên thường vụ Thành uỷ, Phó chủ tịch thành phố Trịnh Ân Ương cũng đến văn phòng làm việc của Hàn Đông ngồi một lúc, báo cáo công việc của họ một chút.
Tất cả như một, thái độ của bọn họ, đã có thay đổi không nhỏ so với trước đó.
Bốn giờ chiều, Vương Vĩnh Ninh cũng đến văn phòng làm việc của Hàn Đông.
Y vẫn mang bộ dạng không xu nịnh không kiêu ngạo như trước, báo cáo mấy hạng mục công tác chủ yếu của Uỷ ban nhân dân thành phố, sau đó nói:
- Phó bí thư Hàn, bây giờ công tác thí điểm của khu xây dựng nông thôn mới Giang Bắc, có thể nói đã giành được thắng lợi mang tính quyết định. Tôi thấy Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố có thể triển khai hạng mục này ra trong toàn thành phố, để xúc tiến sự phát triển của nền kinh tế nông thôn trong thành phố chúng ta.
Hàn Đông nhìn vẻ mặt tự nhiên của Vương Vĩnh Ninh, trong lòng lại có chút nghi hoặc. Người này từ trước đến nay, vẫn luôn không đặc biệt quan tâm đến việc xây dựng kinh tế nông thôn mới, nhưng sao hôm nay lại bỗng nhiên quan tâm đến việc này như vậy?
Mặc dù Vương Vĩnh Ninh biểu hiện rất chân thành, nhưng Hàn Đông cũng không thể thoải mái mà đồng ý ngay với lời đề nghị của y. Bởi trong vấn đề thí điểm xây dựng nền kinh tế nông thôn mới, Hàn Đông có quy hoạch riêng của hắn. Tuy công tác thí điểm ở khu Giang Bắc tạm thời có được hiệu quả tốt, nhưng tổng thể mà nói thời gian cũng quá ngắn, còn chưa ổn định, có một số vấn đề e rằng vẫn chưa bộc lộ ra. Nếu như tuỳ tiện mà triển khai trong toàn thành phố, khả năng xảy ra vấn đề là khá lớn.
Bây giờ Hàn Đông phải làm chuyện này đến mức tốt đẹp nhất, chứ không phải cứ tuỳ tiện mà dàn rộng ra. Chỉ cần đợi công tác thí điểm thật sự chín muồi, rồi mới mở rộng ra phạm vi toàn thành phố, đó mới là quy trình đúng.
- Ừ, tính tích cực của đồng chí Vĩnh Ninh rất cao.
Hàn Đông chọn phương pháp khen ngợi trước sau đó mới phản đối,
- Công tác thí điểm xây dựng kinh tế nông thôn mới, dưới sự lãnh đạo của Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố, đã có được hiệu quả rõ ràng, đồng thời cũng có một số kinh nghiệm. Nhưng nói tóm lại, công việc này còn có quá nhiều vấn đề chưa nắm vững, còn phải hoàn thiện thêm nữa. Cho nên, suy nghĩ của tôi là, tạm thời chưa thích hợp để triển khai ra toàn thành phố, phải hoàn thiện hơn nữa trong việc thí điểm ở khu Giang Bắc, thật sự tích luỹ được những kinh nghiệm phong phú. Đợi sau khi điều kiện hoàn toàn thuận lợi, rồi mới mở rộng ra trong toàn thành phố.
Nghe Hàn Đông từ chối đề nghị của mình, sắc mặt Vương Vĩnh Ninh cũng không hề thay đổi, y gật dầu nói:
- Vẫn là bí thư Hàn suy nghĩ chu đáo. Công tác thí điểm quả thật cũng nên làm vững hơn nữa, xem ra tôi cũng hơi nóng lòng một chút.
Hàn Đông cười nói:
- Chỉ cần vì công việc, có kiến nghị gì cứ nói ra, cũng là một việc tốt mà. Muốn làm tốt các hạng mục công tác của thành phố Ninh Hải, thì chúng ta cần chung sức hợp tác mới được. Chỉ cần Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố trên dưới một lòng, cùng cố gắng vì công việc chung, thì không có việc gì không thể làm tốt được. Trong công việc, đồng chí Vương Vĩnh Ninh có suy nghĩ gì, có thể nói với tôi bất cứ lúc nào.
Vương Vĩnh Ninh nói:
- Bí thư Hàn nói rất đúng, tôi sẽ cố gắng hết sức làm tốt công việc của mình. Đúng rồi, bí thư Hàn, vì để tăng mạnh thêm công việc của Uỷ ban nhân dân thành phố, tôi dự định tiến hành điều chỉnh một chút về nhân sự trong văn phòng Uỷ ban nhân dân thành phố, chủ yếu liên quan đến ba đồng chí, anh xem…
Hàn Đông không khỏi mỉm cười, xem ra mục đích cuối cùng của Vương Vĩnh Ninh vẫn nằm ở việc điều chỉnh nhân sự ở văn phòng Uỷ ban nhân dân thành phố. E rằng y đã sớm biết hắn sẽ không đồng ý với việc triển khai công tác thí điểm kinh tế nông thôn mới trong toàn thành phố. Sở dĩ y nói ra, thực ra là để làm bước đệm cho việc thứ hai. Trước tiên là thể hiện sự quan tâm và ủng hộ của y trong công việc, sau đó đưa ra yêu cầu chính của y, như vậy thì khả năng bị Hàn Đông phản đối sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
“Vương Vĩnh Ninh đã chuẩn bị kỹ rồi, xem ra y cũng không cam lòng tiếp tục như vậy rồi.”
Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng,
“Đương nhiên có thể y chỉ đang thử mà thôi, xem xem sau khi mình làm Phó bí thư Tỉnh uỷ, liệu có tiến thêm một bước trong việc chèn ép y hay không.”
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 938: Sự phiền não của Hàn Đông
Nguồn: Mê Truyệ
Cho dù Vương Vĩnh Ninh có chủ ý gì, Hàn Đông cũng không khỏi có chút khâm phục sự dai dẳng của y. Đã đến mức độ này rồi, y vẫn còn cố hết sức tranh giành.
Đương nhiên, Hàn Đông cũng không thể chèn ép Vương Vĩnh Ninh mãi. Chỉ cần nắm được đại cục, thì cho Vương Vĩnh Ninh một ít quyền tự chủ phù hợp, như vậy mới khiến y có chút tâm tư đi làm việc. Nếu cái gì Hàn Đông cũng khống chế thật chặt chẽ, không để cho Vương Vĩnh Ninh một chút quyền tự chủ nào, thì chắc chắn y sẽ không an tâm làm việc được, chắc chắn sẽ tìm cách phá hoại. Cho nên bây giờ Hàn Đông phải hơi thả lỏng sợi dây thừng trong tay, chỉ khi có chút hy vọng, y mới có chút tinh thần đi làm việc. Cho dù việc y làm là để đối đầu với hắn, hay là để mở rộng tiền đồ cho y, thì cũng tốt hơn không làm việc hay làm ngược lại một chút.
- Ừ, điều đó là đương nhiên, sắp xếp điều chỉnh nhân sự của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, chủ yếu cũng là nhìn mặt Chủ tịch thành phố anh mà. Việc này đồng chí Vĩnh Ninh cứ thoải mái làm, tôi sẽ ủng hộ.
Vương Vĩnh Ninh nghe Hàn Đông trả lời, sắc mặt lộ vẻ cảm kích, chậm rãi nói:
- Cảm ơn bí thư Hàn đã ủng hộ.
Hàn Đông khoát tay nói:
- Đây cũng là công việc của tôi mà, chỉ cần là những việc có lợi cho thành phố Ninh Hải, chúng ta đều phải ủng hộ, đều phải làm.
Vương Vĩnh Ninh nhìn nụ cười ôn hòa trên mặt Hàn Đông, giống như gió xuân ấm áp, lại mơ hồ để lộ ra sự uy nghiêm và tự tin.
Trong lòng y không khỏi thở dài, tuy y bây giờ vẫn còn ngoan cường mà kiên trì, nhưng y cũng biết được tình hình như bây giờ, y muốn đối đầu với Hàn Đông, khả năng không lớn. Hàn Đông trong tình huống phải chịu áp lực từ nhiều phía, đã nắm giữ thế cục của thành phố Ninh Hải rất chặt chẽ, thậm chí khiến cho một Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy như Lam Nghiệp cũng phải nhường bước. Bây giờ Hàn Đông không những đã tiến vào Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, hơn nữa còn trở thành một trong những Phó bí thư, xếp hạng cũng nằm phía trước trong Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, quyền phát ngôn lớn hơn so với Lam Nghiệp trước đó nhiều rồi. Bản thân y tuy có được sự ủng hộ của nhà họ Tô, nhưng vốn dĩ nhà họ Tô đã không bằng nhà họ Hàn. Mà Hàn Đông lại là một ngôi sao chính trị đang mạnh mẽ đi lên, là nhân vật trung tâm của thế hệ thứ ba nhà họ Hàn, nhận được sự quan tâm từ nhiều phía, tiền đồ phát triển rất sáng lạn, ngay cả Tô Xán cũng không bằng được. Mà Vương Vĩnh Ninh y chỉ là một trong số những con bài của nhà họ Tô mà thôi, muốn đối đầu với Hàn Đông, bản thân y hoàn toàn không đủ sức. Nếu một khi nhà họ Tô giúp sức không nổi, vậy y lại càng không hề có tư cách đối đầu với Hàn Đông.
Bây giờ Hàn Đông lại thể hiện phóng khoáng như thế, là bởi vì hắn đã nắm được cục diện, cho nên cho dù để y điều chỉnh nhân sự một chút, cũng không phải là việc gì quan trọng.
"Có lẽ, bây giờ sức chú ý và sự tập trung của Hàn Đông đã bắt đầu hướng về phía Tỉnh uỷ, mà tương ứng với đó hắn sẽ thả lỏng khống chế đối với thành phố Ninh Hải. Chỉ cần hắn thả lỏng cảnh giác, thì mình mới có thể có cơ hội.”
Trong lòng Vương Vĩnh Ninh chợt nổi lên một niềm hy vọng.
Ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa, Vương Vĩnh Ninh liền hết giờ làm việc.
Mà Hàn Đông cuối cùng cũng có một khoảng thời gian rảnh để xem văn kiện. Trước đây hắn chỉ là Bí thư Thành uỷ Ninh Hải, những văn kiện mà hắn phải xem xét, chủ yếu hạn chế trong thành phố Ninh Hải. Nhưng bây giờ thì khác rồi, bây giờ hắn là Uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ, Phó bí thư Tỉnh uỷ, văn kiện của Tỉnh uỷ, hắn cũng phải phê duyệt. Đương nhiên đối với hắn, văn kiện của Tỉnh uỷ phần lớn hắn chỉ cần nhìn qua, ký tên một cái là được. Bây giờ tỉnh Giang Việt càng ngày càng phát triển làm việc tin tức hoá, những văn kiện thông thường của Tỉnh uỷ, đều được gửi thông qua inte, cũng rất thuận tiện. Còn những văn kiện quan trọng, đương nhiên có người đưa tới, cũng không cần Hàn Đông phải lo lắng.
Tan làm về nhà, Lữ Nhạc đã sớm cho người chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn phong phú, còn mở một chai rượu vang đỏ.
Mặc dù Hàn Đông được thăng quan là chuyện đương nhiên, nhưng cũng là một việc đáng mừng mà. Cho nên Lữ Nhạc đương nhiên phải chúc mừng cho Hàn Đông.
Lúc ăn cơm, tiểu Hàn Vũ ngồi bên cạnh Hàn Đông, hai tay nhỏ nhỏ bưng bát cơm, ăn một muỗng cơm, lại ngẩng đầu nhìn nhìn Hàn Đông, đôi mắt đen bóng nhẹ nhàng chuyển động, vô cùng đáng yêu.
Hàn Đông duỗi nhẹ tay vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Hàn Vũ, cười nói:
- Tiểu Vũ ngoan, ăn nhiều một chút, mau lớn nhé.
- Ba ba… ăn…
Tiểu Vũ lắp bắp nói, bây giờ nó đã nói được những câu đơn giản, có cảm giác đã hiểu chuyện hơn trước kia nhiều. Hơn nữa nó còn nhỏ như vậy mà đã biết thương người rồi, đã biết bảo cha ăn nhiều một chút, khiến Hàn Đông cảm thấy rất vui.
Lữ Nhạc nói:
- Thằng bé này, nhỏ như vậy đã biết nịnh nọt rồi.
Tiểu Vũ thấy vẻ mặt giả vờ không vui của Lữ Nhạc, vẻ mặt có chút oan ức, cẩn thận nhìn cô một cái, đưa tay xúc một nửa thìa cơm bỏ vào bát của Lữ Nhạc.
Lữ Nhạc không khỏi cười khổ, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào. Thằng bé này, còn nhỏ như vậy mà đã rất hiểu chuyện, rất ngoan ngoãn. Đây lại là con của cô, sao có thể không yêu thương được.
Hàn Đông cười ha ha, nói:
- Như vậy em đã cảm thấy công bằng chưa?
Lữ Nhạc nghiêng người hôn lên trán Hàn Vũ một cái, sau đó khen ngợi:
- Tiểu Vũ ngoan, mẹ yêu con.
Lữ Nhạc nhìn Hàn Vũ, nói với Hàn Đông:
- Hàn Đông, hai ngày nữa em định dẫn Hàn Vũ về nhà một thời gian.
Hàn Đông gật gật đầu. Thật ra đây cũng là điều mà hắn và Lữ Nhạc đã thương lượng với nhau rồi, chủ yếu cũng vì suy nghĩ cho ông cụ và mẹ của Hàn Đông – Dư Ngọc Hân, cũng như mẹ của Lữ Nhạc – Chu Huệ Dung. Bọn họ đều rất yêu thương tiểu Hàn Vũ, mấy ngày không gặp lại rất nhớ nó. Để Lữ Nhạc dẫn Hàn Vũ về nhà, cũng là làm cho bọn họ vui vẻ hơn.
- Một mình anh ở đây, phải chăm sóc bản thân thật tốt, phải ăn cơm đúng giờ, buổi tối đừng xem giấy tờ quá muộn…
Nghe Lữ Nhạc hơi lải nhải, trong lòng Hàn Đông lại có chút ấm áp. Cảm nhận được sự quan tâm, tình yêu đó của Lữ Nhạc, trong lòng Hàn Đông như có một dòng nước ấm chảy qua.
Nghĩ Lữ Nhạc phải về Yến Kinh một thời gian ngắn, buổi tối Hàn Đông và Lữ Nhạc cũng triền miên một phen. Sau khi sinh Hàn Vũ xong, Lữ Nhạc đi tập thể hình rèn luyện thân hình, thân hình đã sớm trở lại như lúc ban đầu, thậm chí so với lúc còn là thiếu nữ còn có vẻ thướt tha thành thục hơn, mê người hơn, khiến Hàn Đông trầm mê không thể thoát ra được.
- Hàn Đông, nếu chúng ta có một đứa con gái thì tốt biết bao, như vậy tiểu Vũ cũng có bạn.
Lữ Nhạc ôm cánh tay Hàn Đông, vẻ mặt chờ mong,
- Hàn Vũ hiểu chuyện như vậy, nếu có em gái, chắc chắn nó sẽ chăm sóc rất tốt.
Hàn Đông bỗng nhảy dựng trong lòng, Lữ Nhạc như vậy là có ý gì, chẳng lẽ cô đã nghe được tin tức gì đó rồi.
Phải biết rằng tuy Kiều San San sinh Hàn Nguyệt cũng đã được hơn nửa năm rồi, nhưng cô cũng chưa từng về nước. Chủ yếu do Hàn Nguyệt còn nhỏ, Kiều San San lo rằng dẫn nó đi xa sẽ không tốt cho nó. Cho nên ngay cả bản thân Hàn Đông, cho đến bây giờ cũng chưa được nhìn thấy Hàn Nguyệt, chỉ nhìn thấy được hình ảnh nó qua QQ, có lẽ Lữ Nhạc cũng không thể biết được việc này được.
Tuy thời gian trước Bạch Vũ Giai có đến thành phố Ninh Hải ở một thời gian, nhưng Hàn Đông tin tưởng Bạch Vũ Giai chắc cũng không tiết lộ chuyện này cho Lữ Nhạc.
- Ha ha, có con gái cũng là một chuyện tốt, tuy nhiên chúng ta chỉ có thể sinh một đứa, có Hàn Vũ là đủ rồi mà.
Hàn Đông nói bên tai Lữ Nhạc.
Sức nóng bên tai, khiến khuôn mặt Lữ Nhạc lập tức đỏ ửng lên, thân thể trần truồng uốn éo, ma sát trên người Hàn Đông, khiến Hàn Đông lại không khỏi tâm tình kích động.
- Đúng rồi, sao lâu rồi Kiều San San không đến Ninh Hải chơi?
Lữ Nhạc đột nhiên hỏi,
- Thời gian trước nghe nói cô ấy có đến Hongkong, cũng không biết đã về chưa?
Nhiệt huyết trong người Hàn Đông lại hạ xuống, Lữ Nhạc làm sao thế, lẽ nào cô thật sự đã phát hiện ra được điều gì đó?
Điều này làm cho Hàn Đông thật sự có chút lo lắng.
Nhưng hiện tại cái gì hắn cũng không tiện nói, đành phải nói:
- Công việc của cô ấy cũng bận rộn, em có thời gian thì có thể gọi điện thoại cho cô ấy, nói chuyện một chút mà.
Sáng thứ hai, Hàn Đông lái xe đến khu Tân Giang thị sát công tác thí điểm kinh tế nông thôn mới. Trên đường đi, Hàn Đông nhận được điện thoại của Kiều San San, cô nói trong vài ngày này định về nước một chuyến, xem Hàn Đông lúc nào tiện, cô mang theo Hàn Nguyệt tới gặp mặt Hàn Đông.
Nghĩ đến việc sắp được gặp con gái của mình, trong lòng Hàn Đông có chút vui mừng.
Nhưng rất nhanh hắn lại nghĩ đến những lời tối qua Lữ Nhạc nói, trong lòng có chút lo lắng. Nếu để Kiều San San đến thành phố Ninh Hải, chẳng may để Lữ Nhạc phát hiện ra, thì cũng không hay.
Nếu như không gặp mặt ở thành phố Ninh Hải, thì còn có thể đi đâu để gặp? Đây quả thật là một câu hỏi khó. Lữ Nhạc quyết định chủ nhật tuần này sẽ về Yến Kinh, thời gian này hắn cũng không có thời gian để đi nơi khác để gặp con gái được.
“Ôi, thật sự chẳng ra sao cả.”
Trong lòng Hàn Đông có chút phiền muộn, nhưng lại không tìm được biện pháp nào tốt để giải quyết vấn đề.
Thật ra có một phương pháp tốt nhất, chính là để Lữ Nhạc biết đồng thời chấp nhận việc này, nhưng làm sao có thể được?