Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 1001: “Tam quốc tranh bá”
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Nhìn Lục Mặc và Lưu Vĩ Hồng đang nghiêm trang ngồi trước mặt, trong lòng Trương Hiệu Liêm chán ghét không nói nên lời.
Hai người thật kể cũng hơi quá.
Cuộc họp quy mô nhỏ ngày hôm nay được mở ra là do Lục Mặc chủ động yêu cầu. Lúc đầu, là Lục Mặc muốn hẹn một mình Trương Hiệu Liêm, nói có một số chuyện công việc, muốn báo cáo với Bí thư Trương.
Đương nhiên Trương Hiệu Liêm đồng ý với vẻ khách sáo. Từ lúc nhậm chức đến nay đã gần 3 tháng. Bề ngoài, bất luận là Lục Mặc hay bất kỳ đồng chí nào trong bộ máy cán bộ đều rất tôn trọng anh ta. Nghe đồn vốn rất ngang ngạnh nhưng thực tế Tân Minh Lượng là người rất hiểu quy tắc, cũng không tùy tiện ra mặt khoa tay múa chân đối với công tác của Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy. Xem ra, gã đã hoàn toàn chuẩn bị lui về phía sau.
Tuy nhiên tất cả chỉ là vẻ bề ngoài. Còn bên trong, Trương Hiệu Lâm cảm nhận thấy các cán bộ của thành phố Cửu An, trong thâm tâm bọn họ đều có ý dè chừng với anh ta. Từ lúc nhậm chức đến nay gần 3 tháng, trong thời gian đó có Tết âm lịch. Đây đúng là một cơ hội rất tốt. Có thể nhân cơ hội này mà kết nối tình cảm với các đồng chí trong bộ máy cơ cấu hoặc các cán bộ phụ trách chủ yếu cấp dưới.
Mấy ngày Tết âm lịch, tại ngôi biệt thự số 1 núi Ngưu Giác thật đúng là ngựa xe như nước. Khách khứa đến thăm hỏi, chúc Tết cứ nườm nượp, từng đoàn từng đoàn một. Các đồng chí trong bộ máy cơ cấu, ngoài Lưu Vĩ Hồng đã đi thủ đô ra, thì những người khác chắc chắn sẽ là đoàn khách đầu tiên đến thăm hỏi, chúc Tết. Sau đó là rất nhiều các chức phó của Ủy ban nhân dân thành phố, Hội đồng nhân dân thành phố, Mặt trận Tổ quốc thành phố và các cơ quan đoàn thể trọng yếu trực thuộc thành phố phía dưới khu huyện. Tất cả cứ đoàn đoàn lũ lũ kéo đến ngôi biệt thự số 1 để chúc Tết Bí thư Trương.
Vợ của Trương Hiệu Liêm là chị Mã. Bà ta rất thích khung cảnh náo nhiệt này, thích hưởng thụ cảm giác bận rộn tíu tít, được mọi người nịnh hót, bợ đỡ. Bà ta tận tâm hết sức giúp Trương Hiệu Liêm tiếp khách. Từ sáng đến tối cười ha hả, cảm tưởng đôi môi không khép lại bao giờ. Nhưng riêng Trương Hiệu Liêm lại không bị mê hoặc bởi khung cảnh ồn ào náo nhiệt này. Đối với những người khách đến thăm, Trương Hiệu Liên luôn có cảm giác thận trọng.
Ai cũng cười nói nói vui vẻ, tay bắt mặt mừng với Trương Hiệu Liêm. Nhưng thực chất không có một ai nói lời chân thành với anh ta. Tất cả đều là những lời hàn huyên sáo rỗng thường thấy trên chốn quan trường.
Trương Hiệu Liêm ung dung thản nhiên.
Anh ta hiểu rất rõ, bản thân mình vừa mới nhậm chức, uy thế và danh vọng vẫn còn chưa được vững vàng. Mọi người đều đang nhìn vào anh ta. Đó cũng là điều bình thường.
Luôn luôn phải đợi khi hắn đem ra một ít thủ đoạn, dần dần nắm được quyền lực trong tay, thì bọn người này mới thực sự đầu quân về đây.
Ảnh hưởng của Tân Minh Lượng ở thành phố Cửu An này từ trước đến nay vẫn không hề bị biến mất.
Cho nên đối với Lục Mặc, Trương Hiệu Liêm cũng áp dụng chính sách dụ dỗ, hòng hết sức lung lạc gã.
Ngay từ đầu, Lục Mặc đã tiến hành báo cáo tình hình tiến triển của một số công tác trọng yếu của Ủy bản nhân dân thành phố với Trương Hiệu Liêm. Đến cuối cùng mới tùy ý đề cập đến việc sắp xếp chọn người cho văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước.
Khi Lục Mặc đề cập đến chuyện này, điệu bộ của gã rất tự nhiên, cứ như không phải gã đang báo cáo với Trương Hiệu Liêm vậy, mà chỉ là thông báo một tiếng. Gã nói một cách thành thật, không khách khí việc muốn lôi kéo quyền nhân sự của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước về phía mình.
Cũng đừng thấy vẻ ngoài của Trương Hiệu Liêm dửng dưng, khách khí như vậy, khi đụng chạm phải vấn đề mang tính nguyên tắc như vậy, nhất định không được phép hồ đồ.
Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước là một ban ngành trực thuộc Chính phủ. Nhưng khi đề cập đến vấn đề sắp xếp nhân sự cán bộ của một ban ngành như vậy sao có thể chỉ do một Chủ tịch thành phố quyết là được? Việc này do Bí thư thành ủy chuyên trách.
Nhưng Trương Hiệu Liêm đương nhiên không thẳng thắn phủ quyết đề nghị của Lục Mặc, mà chỉ mỉm cười nói:
- Chuyện này, Chủ tịch tỉnh Lý đã chỉ rõ sẽ do đồng chí Lưu Vĩ Hồng phụ trách. Tất cả những vấn đề liên quan đến việc sắp xếp nhân sự của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước vẫn phải cho mời đồng chí Lưu Vĩ Hồng đến cùng thương lượng.
Trương Hiệu Liêm không tin Lưu Vĩ Hồng và Lục Mặc lại có thể cùng chung một mục đích.
Trong suy nghĩ của Trương Hiệu Liêm, sở dĩ Lục Mặc đột nhiên tập kích như thế, chính là muốn “Lừa gạt” anh ta. Muốn sau khi đã chọn được người rồi thì sẽ tiến hành tạo ra áp lực lên Lưu Vĩ Hồng. Việc sắp xếp nhân sự này Bí thư Thành ủy và Chủ tịch tỉnh đều đã thông qua, Bí thư Lưu liệu có ý kiến bất đồng sao? Nói một cách khó nghe, thì Lục Mặc chính là muốn bắt Trương Hiệu Liêm cùng đối địch.
Nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ Trương Hiệu Liêm lại không dễ bị lừa gạt như vậy.
Cho gọi Lưu Vĩ Hồng đến để cho chúng mày đấu đá lẫn nhau!
Trương Hiệu Liêm cứ ngồi chờ, ngư ông sẽ đắc lợi.
Không ngờ lần này, Bí thư Trương lại tính toán sai.
- Ha ha, đồng chí Vĩ Hồng, hôm nay cho gọi đồng chí đến, chủ yếu là muốn thương lượng một chút về vấn đề liên quan đến sắp xếp nhân sự văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước.
Trương Hiệu Liêm cười ha hả mời Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống, tiện tay đưa cho một điếu thuốc.
Ba người ngồi trong văn phòng Bí thư cùng hút thuốc, nhìn không khí có vẻ rất hòa hợp.
Lưu Vĩ Hồng hút thuốc, mỉm cười nói:
- Bí thư Trương, văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước là một ban ngành đặc biệt trực thuộc Ủy ban nhân dân thành phố, tạm thời do tôi phụ trách. Những việc liên quan đến sắp xếp nhân sự của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước vẫn phải mời Chủ tịch thành phố Lục lên tiếng trước!
Trương Hiệu Liêm có chút sững sờ, nhưng nhanh chóng dấu đi, cũng mỉm cười gật đầu, hướng về phía Lục Mặc nói:
- Ha ha, tôi cũng đồng ý kiến như vậy.
Lục Mặc cũng không lấy tài liệu ra xem, mà nói luôn:
- Được, Bí thư Trương, Bí thư Lưu. Vậy tôi xin nói trước vậy. Tôi cho rằng, trên tỉnh muốn thành lập văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tại thành phố chúng ta, để chỉ đạo công tác cải cách chế độ của doanh nghiệp nhà nước trên toàn thành phố, đó là một quyết định vô cùng sáng suốt. Cải cách chế độ doanh nghiệp nhà nước không thể ai muốn làm gì cũng được, như vậy tất sẽ loạn. Phải thành lập một cơ cấu thống nhất cùng tiến hành giám sát quản lý, chỉ dẫn cho công tác cải cách chế độ doanh nghiệp nhà nước vận hành một cách đúng đắn nhất, điều này là tất yếu. Người phụ trách của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, tôi cho rằng nên đề bạt, tuyển chọn một đồng chí trẻ nhiệt tình, có văn hóa, đồng thời cũng phải có một số vốn kinh nghiệm nhất định để đảm đương công việc. Tôi thấy đồng chí Đới Dụ Bân rất phù hợp… À, thưa Bí thư Trương, hiện nay đồng chí Đới Dụ Bân đang là Cục trưởng Cục doanh nghiệp thị trấn, xã của thành phố. Năm nay 37 tuổi, tốt nghiệp Đại học Ninh Thanh. Dựa vào bằng cấp như thế, năng lực công tác của đồng chí ấy rất tốt, cách đối nhân xử thế cũng chuẩn mực. Tôi cho rằng đồng chí ấy rất thích hợp. Ngoài ra còn có một đồng chí nữa theo tôi cũng khá thích hợp để làm trợ thủ cho đồng chí Đới Dụ Bân….
Lục Mặc nói một mạch đưa ra vài ba người thích hợp, trong đó một người là Chủ nhiệm, một người là Phó Chủ nhiệm, hai người Trưởng phòng.
Trương Hiệu Liêm từ chối đưa ra ý kiến, quay đầu nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, mỉm cười nói:
- Bí thư Lưu, ý kiến của đồng chí thế nào?
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Thưa Bí thư Trương, tôi cũng cho rằng đồng chí Đới Dụ Bân rất thích hợp với vị trí đó. Tôi cũng có một vài hiểu biết đối với đồng chí này, đúng là giống như những gì Chủ tịch tỉnh Lục vừa nói. Năng lực làm việc của đồng chí Đới Dụ Bân rất tốt, trình độ văn hóa cao. Để cho đồng chí ấy đảm nhiệm công tác thường nhật của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của, tôi thấy thật sự hợp lý. Còn tình hình của những đồng chí khác, tôi cũng đã nắm được sơ bộ. Ngoài ra, tôi cũng xin được tiến cử hai đồng chí, tôi xin báo cáo với Bí thư Trương và Bí thứ Lục một chút…
Lưu Vĩ Hồng liền nói ra Chương Dịch cùng với Cao Thần một lượt.
Sắc mặt Trương Hiệu Liêm trở nên nghiêm túc.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trước đó Lục Mặc và Lưu Vĩ Hồng đã cấu kết cùng nhau thông qua rồi. Hơn nữa lại đi đến thống nhất. Tốt lắm, việc điều chỉnh cán bộ, các người định tước mất quyền lực của Bí thư Thành ủy này sao!
Không cần nghĩ cũng đã biết trong lòng Trương Hiệu Liêm đang rất phẫn nộ, chỉ có điều không biểu lộ ra khuôn mặt mà thôi. Dù sao với những tình hình tương tự, Trương Hiệu Liêm cũng đã dự liệu trước. Lục Mặc có khả năng sẽ dựa vào Trương Hiệu Liêm, nhưng không phải không có điều kiện gì. Nhất định gã sẽ nỗ lực hết sức để bảo vệ “địa vị độc lập” chức Chủ tịch tỉnh của mình. Cục diện chính trị của thành phố Cửu An trước mắt đã rơi vào thời đại “Tam quốc tranh bá”. Giữa ba người Trương Hiệu Liêm, Lục Mặc, Lưu Vĩ Hồng, ngang tài ngang sức, lại cùng nhau hợp tác, chắc chắn không thể tránh khỏi việc trình diễn một màn kịch.
Tuy nhiên trong chốc lát, Trương Hiệu Liêm đã trấn áp được cơn phẫn nộ của mình, bình tĩnh nói:
- Nếu như Chủ tịch tỉnh và đồng chí Lưu Vĩ Hồng đều cảm thấy mấy đồng chí đó đủ năng lực, thế thì tôi cũng sẽ xem xét xem sao!
Mặc kệ Trương Hiệu Liêm có định nhượng bộ Lục Mặc và Lưu Vĩ Hồng hay không, nhưng từ lời nói đó cho thấy, việc công tác của cán bộ cuối cùng cũng là do Bí thư quyết định.
Cả Lục Mặc và Lưu Vĩ Hồng đều gật đầu tán đồng.
Lưu Vĩ Hồng cũng không lo lắng lắm về việc sắp xếp nhân sự ở văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước. Mặc dù hắn biết trong lòng của Trương Hiệu Liêm và Lục Mặc không hề thoải mái, nhưng việc bổ nhiệm những người này sẽ nhanh chóng được thông qua.
Trương Hiệu Liêm không thể kiên trì giữ vững ý kiến của mình trong việc sắp xếp nhân sự của một đơn vị mẫn cảm như văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước. Như thế rõ ràng muốn qua mặt Lý Dật Phong và văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của Quốc vụ viện.
Cái gọi là suy xét một chút, cùng với việc triển khai khảo sát cán bộ và thảo luận trong hội nghị thường vụ thật ra cũng chỉ là một quá trình, để giữ lại thể diện cho Bí thư Thành ủy mà thôi.
Lưu Vĩ Hồng vừa bước ra khỏi văn phòng của Trương Hiệu Liêm không lâu, vẫn chưa về đến văn phòng của mình thì điện thoại bỗng đổ chuông.
- Bí thư Lưu, cậu mau đến đây, nơi này đang xảy ra chuyện, có một số người đang vây đánh chúng tôi…
Vừa bấm nghe, thì đã nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Trịnh Hiểu Yến.
Lưu Vĩ Hồng lập tức chau mày hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Cô đang ở đâu?
- Tôi đang ở Nhà máy cơ giới Sở Giang… Anh mau đến đây đi, ở đây đang lộn xộn lắm, ái chà, mọi người đừng đánh nữa…. Bọn họ… Ở đây có rất nhiều công nhân đang gây chuyện, Diệp Hữu Đạo bị bọn họ đánh rồi…
Nghe thấy trong điện thoại có tiếng ồn ào, náo loạn, tiếng của Trịnh Hiểu Yến lúc to lúc nhỏ, lại còn nghe thấy tiếng của rất nhiều người đang hò hét. Tất cả đang ầm ĩ hết sức.
- Loạn quá! Cô nhớ chú ý nhé, tôi sẽ đến ngay đây!
Lập tức Lưu Vĩ Hồng cảm thấy căng thẳng. Hét to vào điện thoại như vậy rồi vội vàng rảo bước nhanh đến đó. Vừa đi lại vừa gọi điện thoại cho Tiết Bác Vũ.
- Lão Tiết này, Nhà máy cơ giới Sở Giang có chuyện rồi, mấy nhân viên công tác của Quốc vụ viện ở đó đang bị các công nhân vây đánh. Ông cho phái người đến đó mau khống chế tình hình đi. Bắt tất cả những kẻ gây chuyện. Đúng, bắt hết! Tôi cũng đang đến đó đây!
Tiết Bác Vũ vừa nghe đã cuống lên, liền vội vàng đồng ý.
Nhân viên công tác của Quốc vụ viện bị vây đánh ở Nhà máy cơ giới Sở Giang, đó không phải là chuyện đùa. Chẳng may bị thương hay xảy ra chuyện gì nữa thì không hiểu mọi người sẽ phải xử lý thế nào nữa.
Lưu Vĩ Hồng lại gọi điện thoại cho Lý Cường, nhanh chóng bước ra khỏi trụ sở văn phòng Thành ủy. Khi xuống đến bậc thềm của trụ sở, đã trông thấy Lý Cường không nói không rằng đang điều khiển con Nissan BlueBird màu trắng bạc đỗ ngay trước mắt hắn.
- Mau đến Nhà máy cơ giới Sở Giang!
Lưu Vĩ Hồng leo ngay lên ghế phụ lái, Trình Viễn cũng vội vàng đi theo, ngồi phía băng ghế sau.
Lý Cường không nói không rằng, nhấn ga, chiếc xe lao đi như tên bắn, thẳng tiến về phía Nhà máy cơ giới Sở Giang.
Nhà máy nằm ở khu Hỏa Cự, là một nơi thuộc trung tâm thành phố, cách trụ sở Thành ủy không xa. Sau khoảng 10 phút, chiếc xe gắn còi cảnh sát hú lên inh ỏi, tiến vào cửa lớn của Nhà máy cơ giới.
Cách đó không xa, có vài người đang quây thành vòng tròn, bên trong đó có một người đang nằm trên mặt đất.
- Diệp Hữu Đào, anh có sao không? Nói đi nào!
Trịnh Hiểu Yến đang mặc một bồ đồ tây màu đen, quỳ ở đó, không ngừng kêu gọi, giọng điệu của cô ta vô cùng lo lắng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 1001: “Tam quốc tranh bá”
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Nhìn Lục Mặc và Lưu Vĩ Hồng đang nghiêm trang ngồi trước mặt, trong lòng Trương Hiệu Liêm chán ghét không nói nên lời.
Hai người thật kể cũng hơi quá.
Cuộc họp quy mô nhỏ ngày hôm nay được mở ra là do Lục Mặc chủ động yêu cầu. Lúc đầu, là Lục Mặc muốn hẹn một mình Trương Hiệu Liêm, nói có một số chuyện công việc, muốn báo cáo với Bí thư Trương.
Đương nhiên Trương Hiệu Liêm đồng ý với vẻ khách sáo. Từ lúc nhậm chức đến nay đã gần 3 tháng. Bề ngoài, bất luận là Lục Mặc hay bất kỳ đồng chí nào trong bộ máy cán bộ đều rất tôn trọng anh ta. Nghe đồn vốn rất ngang ngạnh nhưng thực tế Tân Minh Lượng là người rất hiểu quy tắc, cũng không tùy tiện ra mặt khoa tay múa chân đối với công tác của Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy. Xem ra, gã đã hoàn toàn chuẩn bị lui về phía sau.
Tuy nhiên tất cả chỉ là vẻ bề ngoài. Còn bên trong, Trương Hiệu Lâm cảm nhận thấy các cán bộ của thành phố Cửu An, trong thâm tâm bọn họ đều có ý dè chừng với anh ta. Từ lúc nhậm chức đến nay gần 3 tháng, trong thời gian đó có Tết âm lịch. Đây đúng là một cơ hội rất tốt. Có thể nhân cơ hội này mà kết nối tình cảm với các đồng chí trong bộ máy cơ cấu hoặc các cán bộ phụ trách chủ yếu cấp dưới.
Mấy ngày Tết âm lịch, tại ngôi biệt thự số 1 núi Ngưu Giác thật đúng là ngựa xe như nước. Khách khứa đến thăm hỏi, chúc Tết cứ nườm nượp, từng đoàn từng đoàn một. Các đồng chí trong bộ máy cơ cấu, ngoài Lưu Vĩ Hồng đã đi thủ đô ra, thì những người khác chắc chắn sẽ là đoàn khách đầu tiên đến thăm hỏi, chúc Tết. Sau đó là rất nhiều các chức phó của Ủy ban nhân dân thành phố, Hội đồng nhân dân thành phố, Mặt trận Tổ quốc thành phố và các cơ quan đoàn thể trọng yếu trực thuộc thành phố phía dưới khu huyện. Tất cả cứ đoàn đoàn lũ lũ kéo đến ngôi biệt thự số 1 để chúc Tết Bí thư Trương.
Vợ của Trương Hiệu Liêm là chị Mã. Bà ta rất thích khung cảnh náo nhiệt này, thích hưởng thụ cảm giác bận rộn tíu tít, được mọi người nịnh hót, bợ đỡ. Bà ta tận tâm hết sức giúp Trương Hiệu Liêm tiếp khách. Từ sáng đến tối cười ha hả, cảm tưởng đôi môi không khép lại bao giờ. Nhưng riêng Trương Hiệu Liêm lại không bị mê hoặc bởi khung cảnh ồn ào náo nhiệt này. Đối với những người khách đến thăm, Trương Hiệu Liên luôn có cảm giác thận trọng.
Ai cũng cười nói nói vui vẻ, tay bắt mặt mừng với Trương Hiệu Liêm. Nhưng thực chất không có một ai nói lời chân thành với anh ta. Tất cả đều là những lời hàn huyên sáo rỗng thường thấy trên chốn quan trường.
Trương Hiệu Liêm ung dung thản nhiên.
Anh ta hiểu rất rõ, bản thân mình vừa mới nhậm chức, uy thế và danh vọng vẫn còn chưa được vững vàng. Mọi người đều đang nhìn vào anh ta. Đó cũng là điều bình thường.
Luôn luôn phải đợi khi hắn đem ra một ít thủ đoạn, dần dần nắm được quyền lực trong tay, thì bọn người này mới thực sự đầu quân về đây.
Ảnh hưởng của Tân Minh Lượng ở thành phố Cửu An này từ trước đến nay vẫn không hề bị biến mất.
Cho nên đối với Lục Mặc, Trương Hiệu Liêm cũng áp dụng chính sách dụ dỗ, hòng hết sức lung lạc gã.
Ngay từ đầu, Lục Mặc đã tiến hành báo cáo tình hình tiến triển của một số công tác trọng yếu của Ủy bản nhân dân thành phố với Trương Hiệu Liêm. Đến cuối cùng mới tùy ý đề cập đến việc sắp xếp chọn người cho văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước.
Khi Lục Mặc đề cập đến chuyện này, điệu bộ của gã rất tự nhiên, cứ như không phải gã đang báo cáo với Trương Hiệu Liêm vậy, mà chỉ là thông báo một tiếng. Gã nói một cách thành thật, không khách khí việc muốn lôi kéo quyền nhân sự của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước về phía mình.
Cũng đừng thấy vẻ ngoài của Trương Hiệu Liêm dửng dưng, khách khí như vậy, khi đụng chạm phải vấn đề mang tính nguyên tắc như vậy, nhất định không được phép hồ đồ.
Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước là một ban ngành trực thuộc Chính phủ. Nhưng khi đề cập đến vấn đề sắp xếp nhân sự cán bộ của một ban ngành như vậy sao có thể chỉ do một Chủ tịch thành phố quyết là được? Việc này do Bí thư thành ủy chuyên trách.
Nhưng Trương Hiệu Liêm đương nhiên không thẳng thắn phủ quyết đề nghị của Lục Mặc, mà chỉ mỉm cười nói:
- Chuyện này, Chủ tịch tỉnh Lý đã chỉ rõ sẽ do đồng chí Lưu Vĩ Hồng phụ trách. Tất cả những vấn đề liên quan đến việc sắp xếp nhân sự của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước vẫn phải cho mời đồng chí Lưu Vĩ Hồng đến cùng thương lượng.
Trương Hiệu Liêm không tin Lưu Vĩ Hồng và Lục Mặc lại có thể cùng chung một mục đích.
Trong suy nghĩ của Trương Hiệu Liêm, sở dĩ Lục Mặc đột nhiên tập kích như thế, chính là muốn “Lừa gạt” anh ta. Muốn sau khi đã chọn được người rồi thì sẽ tiến hành tạo ra áp lực lên Lưu Vĩ Hồng. Việc sắp xếp nhân sự này Bí thư Thành ủy và Chủ tịch tỉnh đều đã thông qua, Bí thư Lưu liệu có ý kiến bất đồng sao? Nói một cách khó nghe, thì Lục Mặc chính là muốn bắt Trương Hiệu Liêm cùng đối địch.
Nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ Trương Hiệu Liêm lại không dễ bị lừa gạt như vậy.
Cho gọi Lưu Vĩ Hồng đến để cho chúng mày đấu đá lẫn nhau!
Trương Hiệu Liêm cứ ngồi chờ, ngư ông sẽ đắc lợi.
Không ngờ lần này, Bí thư Trương lại tính toán sai.
- Ha ha, đồng chí Vĩ Hồng, hôm nay cho gọi đồng chí đến, chủ yếu là muốn thương lượng một chút về vấn đề liên quan đến sắp xếp nhân sự văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước.
Trương Hiệu Liêm cười ha hả mời Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống, tiện tay đưa cho một điếu thuốc.
Ba người ngồi trong văn phòng Bí thư cùng hút thuốc, nhìn không khí có vẻ rất hòa hợp.
Lưu Vĩ Hồng hút thuốc, mỉm cười nói:
- Bí thư Trương, văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước là một ban ngành đặc biệt trực thuộc Ủy ban nhân dân thành phố, tạm thời do tôi phụ trách. Những việc liên quan đến sắp xếp nhân sự của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước vẫn phải mời Chủ tịch thành phố Lục lên tiếng trước!
Trương Hiệu Liêm có chút sững sờ, nhưng nhanh chóng dấu đi, cũng mỉm cười gật đầu, hướng về phía Lục Mặc nói:
- Ha ha, tôi cũng đồng ý kiến như vậy.
Lục Mặc cũng không lấy tài liệu ra xem, mà nói luôn:
- Được, Bí thư Trương, Bí thư Lưu. Vậy tôi xin nói trước vậy. Tôi cho rằng, trên tỉnh muốn thành lập văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tại thành phố chúng ta, để chỉ đạo công tác cải cách chế độ của doanh nghiệp nhà nước trên toàn thành phố, đó là một quyết định vô cùng sáng suốt. Cải cách chế độ doanh nghiệp nhà nước không thể ai muốn làm gì cũng được, như vậy tất sẽ loạn. Phải thành lập một cơ cấu thống nhất cùng tiến hành giám sát quản lý, chỉ dẫn cho công tác cải cách chế độ doanh nghiệp nhà nước vận hành một cách đúng đắn nhất, điều này là tất yếu. Người phụ trách của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, tôi cho rằng nên đề bạt, tuyển chọn một đồng chí trẻ nhiệt tình, có văn hóa, đồng thời cũng phải có một số vốn kinh nghiệm nhất định để đảm đương công việc. Tôi thấy đồng chí Đới Dụ Bân rất phù hợp… À, thưa Bí thư Trương, hiện nay đồng chí Đới Dụ Bân đang là Cục trưởng Cục doanh nghiệp thị trấn, xã của thành phố. Năm nay 37 tuổi, tốt nghiệp Đại học Ninh Thanh. Dựa vào bằng cấp như thế, năng lực công tác của đồng chí ấy rất tốt, cách đối nhân xử thế cũng chuẩn mực. Tôi cho rằng đồng chí ấy rất thích hợp. Ngoài ra còn có một đồng chí nữa theo tôi cũng khá thích hợp để làm trợ thủ cho đồng chí Đới Dụ Bân….
Lục Mặc nói một mạch đưa ra vài ba người thích hợp, trong đó một người là Chủ nhiệm, một người là Phó Chủ nhiệm, hai người Trưởng phòng.
Trương Hiệu Liêm từ chối đưa ra ý kiến, quay đầu nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, mỉm cười nói:
- Bí thư Lưu, ý kiến của đồng chí thế nào?
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Thưa Bí thư Trương, tôi cũng cho rằng đồng chí Đới Dụ Bân rất thích hợp với vị trí đó. Tôi cũng có một vài hiểu biết đối với đồng chí này, đúng là giống như những gì Chủ tịch tỉnh Lục vừa nói. Năng lực làm việc của đồng chí Đới Dụ Bân rất tốt, trình độ văn hóa cao. Để cho đồng chí ấy đảm nhiệm công tác thường nhật của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của, tôi thấy thật sự hợp lý. Còn tình hình của những đồng chí khác, tôi cũng đã nắm được sơ bộ. Ngoài ra, tôi cũng xin được tiến cử hai đồng chí, tôi xin báo cáo với Bí thư Trương và Bí thứ Lục một chút…
Lưu Vĩ Hồng liền nói ra Chương Dịch cùng với Cao Thần một lượt.
Sắc mặt Trương Hiệu Liêm trở nên nghiêm túc.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trước đó Lục Mặc và Lưu Vĩ Hồng đã cấu kết cùng nhau thông qua rồi. Hơn nữa lại đi đến thống nhất. Tốt lắm, việc điều chỉnh cán bộ, các người định tước mất quyền lực của Bí thư Thành ủy này sao!
Không cần nghĩ cũng đã biết trong lòng Trương Hiệu Liêm đang rất phẫn nộ, chỉ có điều không biểu lộ ra khuôn mặt mà thôi. Dù sao với những tình hình tương tự, Trương Hiệu Liêm cũng đã dự liệu trước. Lục Mặc có khả năng sẽ dựa vào Trương Hiệu Liêm, nhưng không phải không có điều kiện gì. Nhất định gã sẽ nỗ lực hết sức để bảo vệ “địa vị độc lập” chức Chủ tịch tỉnh của mình. Cục diện chính trị của thành phố Cửu An trước mắt đã rơi vào thời đại “Tam quốc tranh bá”. Giữa ba người Trương Hiệu Liêm, Lục Mặc, Lưu Vĩ Hồng, ngang tài ngang sức, lại cùng nhau hợp tác, chắc chắn không thể tránh khỏi việc trình diễn một màn kịch.
Tuy nhiên trong chốc lát, Trương Hiệu Liêm đã trấn áp được cơn phẫn nộ của mình, bình tĩnh nói:
- Nếu như Chủ tịch tỉnh và đồng chí Lưu Vĩ Hồng đều cảm thấy mấy đồng chí đó đủ năng lực, thế thì tôi cũng sẽ xem xét xem sao!
Mặc kệ Trương Hiệu Liêm có định nhượng bộ Lục Mặc và Lưu Vĩ Hồng hay không, nhưng từ lời nói đó cho thấy, việc công tác của cán bộ cuối cùng cũng là do Bí thư quyết định.
Cả Lục Mặc và Lưu Vĩ Hồng đều gật đầu tán đồng.
Lưu Vĩ Hồng cũng không lo lắng lắm về việc sắp xếp nhân sự ở văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước. Mặc dù hắn biết trong lòng của Trương Hiệu Liêm và Lục Mặc không hề thoải mái, nhưng việc bổ nhiệm những người này sẽ nhanh chóng được thông qua.
Trương Hiệu Liêm không thể kiên trì giữ vững ý kiến của mình trong việc sắp xếp nhân sự của một đơn vị mẫn cảm như văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước. Như thế rõ ràng muốn qua mặt Lý Dật Phong và văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của Quốc vụ viện.
Cái gọi là suy xét một chút, cùng với việc triển khai khảo sát cán bộ và thảo luận trong hội nghị thường vụ thật ra cũng chỉ là một quá trình, để giữ lại thể diện cho Bí thư Thành ủy mà thôi.
Lưu Vĩ Hồng vừa bước ra khỏi văn phòng của Trương Hiệu Liêm không lâu, vẫn chưa về đến văn phòng của mình thì điện thoại bỗng đổ chuông.
- Bí thư Lưu, cậu mau đến đây, nơi này đang xảy ra chuyện, có một số người đang vây đánh chúng tôi…
Vừa bấm nghe, thì đã nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Trịnh Hiểu Yến.
Lưu Vĩ Hồng lập tức chau mày hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Cô đang ở đâu?
- Tôi đang ở Nhà máy cơ giới Sở Giang… Anh mau đến đây đi, ở đây đang lộn xộn lắm, ái chà, mọi người đừng đánh nữa…. Bọn họ… Ở đây có rất nhiều công nhân đang gây chuyện, Diệp Hữu Đạo bị bọn họ đánh rồi…
Nghe thấy trong điện thoại có tiếng ồn ào, náo loạn, tiếng của Trịnh Hiểu Yến lúc to lúc nhỏ, lại còn nghe thấy tiếng của rất nhiều người đang hò hét. Tất cả đang ầm ĩ hết sức.
- Loạn quá! Cô nhớ chú ý nhé, tôi sẽ đến ngay đây!
Lập tức Lưu Vĩ Hồng cảm thấy căng thẳng. Hét to vào điện thoại như vậy rồi vội vàng rảo bước nhanh đến đó. Vừa đi lại vừa gọi điện thoại cho Tiết Bác Vũ.
- Lão Tiết này, Nhà máy cơ giới Sở Giang có chuyện rồi, mấy nhân viên công tác của Quốc vụ viện ở đó đang bị các công nhân vây đánh. Ông cho phái người đến đó mau khống chế tình hình đi. Bắt tất cả những kẻ gây chuyện. Đúng, bắt hết! Tôi cũng đang đến đó đây!
Tiết Bác Vũ vừa nghe đã cuống lên, liền vội vàng đồng ý.
Nhân viên công tác của Quốc vụ viện bị vây đánh ở Nhà máy cơ giới Sở Giang, đó không phải là chuyện đùa. Chẳng may bị thương hay xảy ra chuyện gì nữa thì không hiểu mọi người sẽ phải xử lý thế nào nữa.
Lưu Vĩ Hồng lại gọi điện thoại cho Lý Cường, nhanh chóng bước ra khỏi trụ sở văn phòng Thành ủy. Khi xuống đến bậc thềm của trụ sở, đã trông thấy Lý Cường không nói không rằng đang điều khiển con Nissan BlueBird màu trắng bạc đỗ ngay trước mắt hắn.
- Mau đến Nhà máy cơ giới Sở Giang!
Lưu Vĩ Hồng leo ngay lên ghế phụ lái, Trình Viễn cũng vội vàng đi theo, ngồi phía băng ghế sau.
Lý Cường không nói không rằng, nhấn ga, chiếc xe lao đi như tên bắn, thẳng tiến về phía Nhà máy cơ giới Sở Giang.
Nhà máy nằm ở khu Hỏa Cự, là một nơi thuộc trung tâm thành phố, cách trụ sở Thành ủy không xa. Sau khoảng 10 phút, chiếc xe gắn còi cảnh sát hú lên inh ỏi, tiến vào cửa lớn của Nhà máy cơ giới.
Cách đó không xa, có vài người đang quây thành vòng tròn, bên trong đó có một người đang nằm trên mặt đất.
- Diệp Hữu Đào, anh có sao không? Nói đi nào!
Trịnh Hiểu Yến đang mặc một bồ đồ tây màu đen, quỳ ở đó, không ngừng kêu gọi, giọng điệu của cô ta vô cùng lo lắng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 1002: Trịnh đại tiểu thư dũng mãnh gan dạ
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
- Sao lại thế này?
Lưu Vĩ Hồng đi nhanh tới.
Hiện trường đã còn lại không được mấy người, chỉ còn Trịnh Hiểu Yến và vài đồng sự của cô, còn có ba bốn người với bộ dáng công nhân viên chức, tất cả mọi người đều vây quanh Diệp Hữu Đạo. Diệp Hữu Đạo thì nằm ở đó, trên đầu đầy máu me
- Diệp Hữu Đạo bị mấy công nhân đánh…
Trịnh Hiểu Yến nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng đến, lập tức thở phào một hơi, hổn hển nói
Lưu Vĩ Hồng lập tức hỏi:
- Người đánh đâu?
- Chạy hết rồi…
- Tình hình anh ta thế nào? Lý Cường, lập tức đưa anh ta đến bệnh viện!
Lý Cường và Trình Viễn vội vàng chạy tới, chuẩn bị nâng Diệp Hữu Đạo lên xe.
- Bí thư Lưu…
Trở mình một cái, Diệp Hữu Đạo một hơi thở ra, ho khan kêu Lưu Vĩ Hồng một tiếng.
Lưu Vĩ Hồng trong lòng liền yên ổn phần nào, phất tay nói:
- Diệp Hữu Đạo, anh bây giờ không cần nói gì, đi trước bệnh viện trị liệu nói sau
Bên này đang lúc rối loạn, thì lại vang lên trận còi hụ cảnh sát, mấy chiếc xe cảnh sát chạy tới, đi đầu đúng là công an số 1, Tiết Bác Vũ đích thân tới
- Bí thư Lưu!
Tiết Bác Vũ mang theo hai mươi mấy công an cảnh sát bước nhanh chạy tới.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Lão Tiết, tới chậm một bước, mấy tên đánh người đều đã chạy mất. Việc khoang hãy nói, khẩn trương đem Diệp Hữu Đạo đưa đến bệnh viện đi.
- Được được…
Tiết Bác Vũ liên thanh đáp ứng, lập tức liền có vài tên cảnh sát tiến lên, thế cho Lý Cường và Trình Viễn, Diệp Hữu Đạo máu me nhầy nhụa lên một chiếc xe cảnh sát, lại hú vang còi cảnh sát, hướng bệnh viện mà chạy
Lưu Vĩ Hồng chuyển hướng Trịnh Hiểu Yến, chỉ thấy Trịnh đại tiểu thư quần áo và tóc có chút tán loạn, trán bầm một chỗ, khóe miệng cũng có vết máu, bộ dáng có chút chật vật, vội vàng hỏi:
- Linh Linh, cô sao thế? Bị thương hả?
- Không có việc gì, vừa rồi rất rối loạn, bị người gõ hai cái, chuyện nhỏ...
Trịnh Hiểu Yến bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết vung lên, sau đó giơ tay sờ soạng cái trán một chút, lập tức liền đau đến nghiến răng nhếch miệng “xuýt xoa”
Lưu Vĩ Hồng vừa tức giận lại vừa buồn cười, cả giận nói:
- Ai biểu cô chạy lung tung?
Trịnh đại tiểu thư lập tức trợn trắng mắt, tức giận nói:
- Lãnh đạo, tôi đây là đang làm việc
Thời gian gần đây, công tác thay đổi chế độ của nhà máy cơ giới Sở Giang là trọng điểm của công tác thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước ở thành phố Cửu An, thân là phó chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước thành phố Cửu An, nhân viên đặc phái của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện, đồng chí Trịnh Hiểu Yến chạy đến nhà máy cơ giới Sở Giang tìm hiểu tình hình, quả thật cũng có thể gọi là làm việc
- Sao lại thế này? Nói nghe xem
Đối mặt “Cấp dưới” kiêu ngạo ương ngạnh như vậy. Bí thư Lưu cũng không tiện ra vẻ ta đây, đành phải vẻ mặt ôn hoà hỏi han.
- Còn có thể sao lại thế này ư? Hôm nay không phải Diệp Hữu Đạo đến nhà xưởng đến đi làm sao? Chuẩn bị triệu tập một công nhân viên chức đại biểu đại hội, còn chưa tiến phòng họp, không biết từ nơi nào liền lao tới một đống người, vây quanh Diệp Hữu Đạo đấm đá túi bụi, lung tung lộn xộn…
Trịnh đại tiểu thư hừ hừ, càng thêm khó chịu.
Tuy nhiên Bí thư Lưu vẫn nghe ra tiền căn hậu quả.
Mấy ngày hôm trước, Diệp Hữu Đạo đã được bổ nhiệm là người phụ trách tạm thời của nhà máy cơ giới Sở Giang, Lưu Vĩ Hồng tự mình cho gọi y, bảo y lập tức trở về nhà máy cơ giới Sở Giang, chuẩn bị khởi công lại công tác. Hôm nay là lần đầu Diệp Hữu Đạo đến nhà máy đi làm, Trịnh Hiểu Yến và vài vị đồng sự của cô liền đi theo cùng, tính toán quán triệt chỉ thị của Bí thư Lưu, tham dự toàn bộ hành trình. Không gặp phải đánh hội đồng, đánh Diệp Hữu Đạo bị thương
“Bí thư Lưu, Cửu An các anh đúng là đủ loạn!”
Những lời này, Trịnh Hiểu Yến nhịn xuống, không nói ra trước mặt mọi người. Bất kể như thế nào, mặt mũi của lãnh đạo nhất định phải bảo hộ.
- Người đánh là ai?
Lưu Vĩ Hồng lập tức lại hỏi.
- Ai biết. Nghe ý tứ kia, cũng là một số công nhân nhà máy…
- Bí thư Lưu, quả thật là công nhân nhà máy
Lúc này, một công nhân bên cạnh ngắt lời nói, người công nhân này ước chừng bốn mươi tuổi đầu, quần áo sạch sẽ, nhìn qua, hẳn cũng là một gã cán bộ nhà xưởng.
Lưu Vĩ Hồng liền chuyển hướng anh ta, hỏi:
- Là công nhân nhà máy?
- Đúng. Đều là mấy tên gây sự nghịch ngợm, trước kia khi xưởng trưởng Diệp làm xưởng trưởng, những người này cũng bị tối ưu hoá tổ hợp lại, không đi làm tại nhà xưởng luôn. Sau đó Hàn Kim Tỏa làm xưởng trưởng, lại đều kêu bọn họ trở về về đi làm. Sau khi nhà máy ngừng sản xuất, là bọn họ coi sóc nhà máy. Bọn họ đối với xưởng trưởng Diệp rất có ý kiến, nghe nói xưởng trưởng Diệp lại trở lại, cứ tới đây gây rối. Những người này, kỳ thật chẳng khác bọn lưu manh ngoài xã hội… Hôm nay đều nhờ nữ lãnh đạo này, nếu không có cô bảo vệ xưởng trưởng Diệp, xưởng trưởng Diệp đã bị đánh thảm...
Nói xong, tên cán bộ kia liền chỉ chỉ Trịnh Hiểu Yến, trong mắt toát ra vẻ khâm phục
Tình hình lúc ấy, mười mấy người vây quanh Diệp Hữu Đạo đấp đá lung tung, người khác đều sợ hãi, ai cũng không dám tiến lên, chỉ có Trịnh Hiểu Yến một mình xông lên trước, liều mình bảo vệ Diệp Hữu Đạo. Những người đó dường như cũng biết lai lịch Trịnh Hiểu Yến không nhỏ không dám thật sự đánh cô, rối loạn một trận, liền chạy mất.
Bí thư Lưu không hề bị hành động anh hùng vĩ đại của Trịnh đại tiểu thư đả động, chỉ hung hăn trừng mắt nhìn cô ta.
Người này, có đôi khi giống y Hạ Hàn, quá kích động.
Trịnh Hiểu Yến bĩu môi, xoay đầu đi, không thèm để ý Bí thư Lưu.
Sớm biết hắn khẳng định chính là thái độ này!
- Đồng chí, anh tên gì, cũng là cán bộ nhà máy cơ giới sao?
Lưu Vĩ Hồng hướng vị cán bộ trung niên kia hỏi.
Cán bộ trung niên vội vàng đáp:
- Bí thư Lưu, Tôi tên là Lý Vân Đức, trước kia là Trưởng phòng Nhân sự nhà máy, tôi trước kia gặp qua anh, anh từng có cuộc họp với công nhân viên chức thất nghiệp chúng tôi…
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, nói:
- Trưởng phòng Lý, nói như vậy, người động thủ đánh người, anh đều quen mặt?
- Quen chứ, hồ sơ bọn họ đều ở đây
- Vậy là tốt rồi. Lão Tiết, các anh lập tức hành động, cùng Trưởng phòng Lý bắt hết mấy tên đánh người lại. Không để lọt một ai, toàn bộ bắt lại, thẩm vấn kỷ càng, xem là ai sai khiến họ làm như vậy
- Vâng, Bí thư Lưu!
Tiết Bác Vũ dứt khoát gọn gang đáp
- Mặt khác, lập tức điều một đội tuần cảnh lại đây, tạm thời liền đóng quân ở nhà máy cơ giới. Cửa nhà máy cơ giới, thiết một phòng cảnh vụ. Hễ là có tên gây rối, cứ bắt lại, nhất định phải cam đoan nhà máy cơ giới Sở Giang đúng hạn khôi phục sản xuất
- Vâng
Lý Vân Đức và mấy công nhân liền liếc nhau, vui sướng nói:
- Bí thư Lưu, như vậy thật tốt quá. Chúng tôi đã sớm ngóng trông xưởng trưởng Diệp trở về. Nhà xưởng ngừng sản xuất lâu như vậy, nếu không khôi phục sản xuất, tất cả mọi người sẽ không có cơm ăn
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Trưởng phòng Lý, các ông yên tâm, nhà xưởng nhất định có thể khôi phục sản xuất
- Đương nhiên đương nhiên, chỉ cần Bí thư Lưu nói như vậy, đoàn người chúng tôi rất tin tưởng
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Lão Tiết, Trưởng phòng Lý, lập tức hành động đi
- Vâng
Lưu Vĩ Hồng chuyển hướng Trịnh Hiểu Yến, lạnh lùng nói:
- Phó Chủ nhiệm Trịnh, lên xe
Nói xong, cũng không đợi chủ nhiệm Trịnh có phản ứng gì, liền lập tức leo lên xe Blue Bird. Trịnh Hiểu Yến lại bĩu môi, không rên một tiếng, cũng lên xe Blue Bird, cùng Lưu Vĩ Hồng song song mà ngồi.
Lưu Vĩ Hồng chỉ bảo nói:
- Lý Cường, đi bệnh viện nhân dân thành phố.
- Tới bệnh viện để làm chi? Tôi không sao!
Lưu Vĩ Hồng hung hăng trừng mắt nhìn cô ta.
Trịnh Hiểu Yến liền không hé răng.
Tới bệnh viện nhân dân thành phố, bác sĩ kiểm tra cho Trịnh Hiểu Yến, nhìn qua chỉ có bị thương ngoài da, nhưng nghe nói là bị cờ lê đánh trúng, bác sĩ cũng không dám sơ suất, vì thận trọng vẫn là để Trịnh đại tiểu thư đi chụp phim, chụp X quang
Vốn Trịnh đại tiểu thư ngại những thứ phiền toái chụp phim, chụp X quang, không chịu đi. Dưới ánh nhìn áp bức”Lạnh như băng” của Lưu Vĩ Hồng, đành phải cố chịu rất không tình nguyện đi vào
Bệnh viện nhân dân thành phố người bệnh không ít, Bí thư Lưu và chủ nhiệm Trịnh dĩ nhiên không tiện làm đặc quyền, cũng theo đoàn người xếp hàng. Trịnh Hiểu Yến một đại mỹ nữ xinh đẹp như thế, trên trán xanh tím, khóe miệng sưng đỏ, đứng ở trong đám người bệnh, tự nhiên vô cùng khiến người để ý, vô số ánh mắt lướt qua lướt lại trên mặt cô và Lưu Vĩ Hồng, mang theo ý vô cùng hiếu kỳ.
Bị vô số người nhìn chăm chú, với Trịnh đại tiểu thư mà nói, chỉ là chuyện cơm bữa, nhưng tình hình lúc này, lại khá nhức óc. Nhìn qua, Trịnh đại tiểu thư quả thực có vài phần thảm hại
- Ê, thấy chưa, tất cả mọi người đều hoài nghi anh bạo lực gia đình!
Trịnh Hiểu Yến không thể nhịn được nữa, hướng về phía Bí thư Lưu trợn trắng mắt.
Theo tư thế hiện tại này, còn không phải là vợ chồng son đánh nhau sao? Nhiều ánh mắt nhìn về hướng Lưu Vĩ Hồng, liền rất không thiện cảm. Tên nhóc này thật đúng là, cưới được bà xã xinh đẹp như vậy, không biết yêu thương, lại còn động tay động chân, đánh cho bà xã mặt mũi bầm dập, hơi quá đáng!
Bí thư Lưu hiển nhiên không để ý tới.
Nói như vậy, rất khó có người có thể thay đổi quyết định của hắn, Bí thư Lưu mới sẽ không vì hiềm nghi có “Bạo lực gia đình” mà liền bỏ qua kiểm tra.
Trịnh Hiểu Yến liền bĩu môi, nói thầm nói:
- Một ngày nào đó, phải cho anh biết tay
Uy hiếp như vậy, Bí thư Lưu cũng không hề để ở trong lòng.
Mới vừa chụp phim xong, chiếu X quang, còn phải đợi và kết quả, Trịnh Hiểu Yến liền ngồi xuống khu người bệnh, mặt hướng Lưu Vĩ Hồng, vỗ vỗ ghế dựa bên người.
Lưu Vĩ Hồng đi qua ngồi xuống.
Trịnh Hiểu Yến nói:
- Tôi thấy, việc này không đơn giản như vậy. Phỏng chừng lại là Hàn Kim Tỏa kia gây ra
Đối với tình hình nhà máy cơ giới Sở Giang, Trịnh Hiểu Yến cũng hiểu biết không ít, năm ngoái ở khách sạn Thiên Hoa Đại Ninh, khi Diệp Hữu Đạo giáp mặt Lưu Vĩ Hồng phản ánh vấn đề nhà máy cơ giới Sở Giang, Trịnh Hiểu Yến cũng ở đó. Cộng thêm mấy ngày nay xâm nhập tìm hiểu, Trịnh Hiểu Yến trên cơ bản thăm dò được chân tướng mâu thuẫn của nhà máy cơ giới Sở Giang
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
Ngoại trừ Hàn Kim Tỏa, cũng không ai lại đi làm chuyện này
Trịnh Hiểu Yến cười lạnh một tiếng, nói:
- Hàn Kim Tỏa này, quá là kiêu ngạo. Nếu là tôi, bắt nhốt y cho rồi. Bằng không, nhà máy cơ giới luôn không được bình an
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Bắt người cũng phải có chứng cớ.
- Sao thế? Tra xét lâu như vậy, còn không tìm được chứng cớ?
Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày hơi nhấc lên, không rả lời.
Trịnh Hiểu Yến liền nhướn hai hàng lông mày, nói:
- Nói như vậy, Hàn Kim Tỏa này còn có vài phần bản lĩnh, có thể cùng Bí thư Lưu so chiêu
Lưu Vĩ Hồng mày giãn ra, bình tĩnh nói:
- Trừ phi y thật sự cái gì cũng không làm
- Vậy sao được? Hừm!
Trịnh Hiểu Yến liền cười lạnh một tiếng.
Kết quả kiểm tra, xác định không có tổn thương não bộ, Lưu Vĩ Hồng yên lòng, bác sĩ đơn giản sát trùng miệng vết thương cho Trịnh Hiểu Yến
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 1003: Bắt hắn!
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Xe Blue Bird thẳng tới nhà khách Sở Giang.
Trịnh Hiểu Yến và ba vị đồng sự của cô, vẫn ở phòng khách quý ở nhà khách. Nhiệm vụ bọn họ rất rõ ràng, chính là đợi nhà máy cơ giới Sở Giang thay đổi chế độ xong, thì phải về Bắc Kinh
- Lần sau không được chạy lung tung
Cùng Trịnh Hiểu Yến đi vào phòng, Lưu Vĩ Hồng nhíu mày, rất không hài lòng nói.
Trịnh Hiểu Yến trừng mắt xem thường, buồn bực nói:
- Bí thư Lưu, không thể trách tôi!
- Không trách cô thì trách ai?
- Đương nhiên là trách anh. Ai biểu trị an Cửu An bên anh loạn như vậy?
Trịnh Hiểu Yến nói xong, chạy đến trước bàn trang điểm soi gương, “oa” một tiếng quái kêu:
- Mẹ tôi ơi, xấu chết được xấu chết được…
Chỉ thấy trong gương, Trịnh đại tiểu thư xinh đẹp trán một vết màu tím, khóe miệng cũng là một màu tím, tiếng thét “oa oa”, quả nhiên đẹp mặt
Bác sĩ kia trực tiếp thoa cho cô thuốc màu tím mà
Trịnh Hiểu Yến thuận tay cầm lấy khăn giấy, liền chà lau lung tung, không cẩn thận chạm vào chỗ đau, lập tức vừa đau đến nhe răng nhếch miệng, vừa xuýt xoa
Lưu Vĩ Hồng không kìm nổi cười ha hả.
- Anh còn cười anh còn cười, đồ vô lương tâm…
Trịnh Hiểu Yến vừa tức vừa hận, thuận tay liền vo khăn giấy trong thành một cục, ném vào Lưu Vĩ Hồng. Giờ phút này đây Trịnh đại tiểu thư, y chang như một cô bé làm nũng, nào có nửa điểm phong độ của tiểu thư khuê các
Mắt thấy Trịnh Hiểu Yến lại bĩu môi dậm chân, rất là oan ức, Lưu Vĩ Hồng vội vàng nhịn cười, nói:
- Được rồi, được rồi, đừng ồn nữa. Qua hai ngày sẽ không sao
- Qua hai ngày sẽ không sao? Anh nói sao nhẹ nhàng quá! Không năm ba ngày, nó cũng không tan đâu… Hơn nữa, mấy ngày nay tôi làm sao ra ngoài gặp người đây? Không biết sẽ bị bao nhiêu người hoài nghi.
Trịnh Hiểu Yến buồn bực đến cực điểm. Vừa rồi khi ở bệnh viện, không soi gương, vẫn không tức như vậy, hiện giờ vửa soi, Trịnh đại tiểu thư quả thực tức giận đến không có cách nào khác.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Ai biểu cô nổi hứng anh hùng hảo hán làm chi? Bị người ta gõ hai cái lên đầu, còn may đó, nếu thật sự đập vỡ đầu, tôi coi cô tính sao!
- Hừ, bọn người kia, bọn họ chính là có dự mưu, biết tôi là người Quốc vụ viện tới, không dám đánh tôi
Đây cũng là lời nói thật.
Hôm nay sự kiện đả thương người này, trăm phần trăm có liên quan đến Hàn Kim Tỏa
- Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, cứ nghỉ ngơi ở nhà khách, tôi đi về trước.
Lưu Vĩ Hồng nói xong, xoay người bước đi.
- Ấy…
Trịnh Hiểu Yến kêu một tiếng.
Lưu Vĩ Hồng quay đầu, nhìn cô.
- Cứ như vậy mà đi hả? Cũng không an ủi người ta một chút sao?
Trịnh Hiểu Yến lại rên rỉ, rất uất ức nói. Nhưng không u oán. Ở Trịnh trên người Hiểu Yến, vĩnh viễn cũng sẽ không nhìn vẻ mặt u oán.
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, xoay người lại, dang hai tay ra, ôm lấy Trịnh Hiểu Yến một cái, động tác rất là tự nhiên lưu loát.
- Hừ, qua loa cho xong...
Đợi Lưu Vĩ Hồng thật sự đi rồi, Trịnh Hiểu Yến lại mân mê cái miệng nhỏ nhắn đỏ au, rất không vui nói thầm một câu. Lưu Vĩ Hồng động tác rất tự nhiên, thật giống như là cái ôm giữa hai người bạn. Thật sự “Vô tình vô nghĩa”, Trịnh Hiểu Yến rất bất mãn
Lưu Vĩ Hồng tâm tư giờ phút này, cũng không rối rắm như Trịnh Hiểu Yến, rời khỏi nhà khách Sở Giang, Lưu Vĩ Hồng liền lập tức gọi điện thoại cho Hồ Ngạn Bác. Không lâu sau khi hắn trở lại văn phòng, Hồ Ngạn Bác cũng chạy tới.
- Ngạn Bác, ngồi đi.
Lưu Vĩ Hồng ở trên đi văng khách ngồi xuống, rất tùy ý nói với Hồ Ngạn Bác, tùy tay đưa cho Hồ Ngạn Bác một điếu thuốc lá.
- Thế nào, tiến độ điều tra vấn đề nhà máy cơ giới Sở Giang như thế nào?
Hồ Ngạn Bác mồi thuốc, hai hàng lông mày nhíu lại, lắc lắc đầu, nói:
- Trước mắt xem ra, không có tiến độ gì. Tất cả sổ sách bên ngoài của nhà máy cơ giới Sở Giang, đều không có vấn đề gì. Có thể xác định những khoản này đều là thật, không có dấu hiệu giả tạo.
Hồ Ngạn Bác cuối năm ngoái đảm nhiệm Phó bí thư Khu ủy khu Hỏa Cự kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, lập tức tạo thành tổ điều tra, tiến hành điều tra chính thức đối với vấn đề nhà máy cơ giới Sở Giang. Động tác này, tự nhiên chiếm được Lưu Vĩ Hồng và Mạc Ngôn toàn lực ủng hộ.
Nhưng kết quả điều tra lại ngoài dự đoán mọi người.
- Nói như vậy, Hàn Kim Tỏa không có vấn đề?
Hồ Ngạn Bác lắc đầu, nói:
- Y khẳng định có vấn đề, chỉ có điều cách của y khá cao minh. Hơn nữa, ăn ngay nói thật, người này khá hoành tráng, không tham lợi nhỏ. Quỹ đen trong nhà xưởng năm ba trăm ngàn không xem ra gì, quy củ, khoản chi rõ ràng. Lúc này chủ yếu là hai phương diện đáng nghi ngờ…
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Vậy còn hai vụ thương mại gian lận và khoản tài chính nâng cấp công nghệ kia
Hồ Ngạn Bác liền mỉm cười.
Bất cứ lúc nào, Nhị ca luôn nhạy bén như vậy, lập tức có thể nhìn thấy điểm mấu chốt của vấn đề.
- Đúng, chính là như vậy. Hai vụ gian thương kia, tổng kim ngạch là 7 triệu 240 ngàn, tài chính nâng cấp công nghệ là một triệu 600 ngàn. Hai thứ cộng lại gần đến 9 triệu. Nhà máy cơ giới Sở Giang tuyên bố mất khả năng thanh toán, phải phá sản đóng cửa, chủ yếu cũng chính là tổn thất hai khoản tiền quá lớn, nhà xưởng chịu không nổi. Vụ gian thương, y thật sự có báo án ở cục công an, hiện tại gần một năm
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
Hồ Ngạn Bác nói Hàn Kim Tỏa khá hoành tráng, không tham lợi ích nhỏ, quả nhiên có vài phần đạo lý. Khi ánh mắt một người chăm chú vào 9 triệu, dĩ nhiên sẽ không đem mấy trăm ngàn trong quỹ đen nhà xưởng để vào mắt.
- Vậy hai vụ gian thương kia, lão Tiết bên kia là nói thế nào?
Hồ Ngạn Bác hai hàng lông mày hơi hơi nhấc lên, nói:
- Ban đầu, hai vụ này là treo ở khu Hỏa Cự cơ. Qua năm mới, tôi mới cùng sếp Tiết nhắc tới chuyện này…
Lưu Vĩ Hồng hơi hơi gật gù, nói:
- Như vậy đi, chúng ta mời lão Tiết lại đây một chuyến. Hôm nay Linh Linh ở nhà máy cơ giới Sở Giang bị người đánh một trận, cũng phải hỏi ông ta, bắt người bắt tới đâu rồi
- Hả?
Hồ Ngạn Bác lập tức có chút choáng váng
Trịnh Hiểu Yến ở nhà máy cơ giới Sở Giang bị người đánh một trận?
Người nào vậy, cũng quá hoành tráng rồi!
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nhịn cười, đi đến bàn làm việc bên kia gọi điện thoại
Hồ Ngạn Bác vẫn có chút chưa tỉnh táo, đợi Lưu Vĩ Hồng nói chuyện điện thoại xong, liền vội vội vàng vàng hỏi:
- Nhị ca, sao lại thế? Linh Linh sao có thể bị người đánh? Vậy cũng quá lắm rồi…
Lưu Vĩ Hồng dựa vào sô pha, khóe miệng hiện lên ý cười, nói:
- Cô ta hả, có tật xấu y như Hạ Hàn, thích làm Lương Sơn hảo hán...
Nghe xong Lưu Vĩ Hồng miêu tả đơn giản, Hồ Ngạn Bác trừng mắt há mồm, chậc chậc liên thanh:
- Đây đúng là không thể ngờ được, tôi thấy, trong thiên hạ, cũng chỉ có một Trịnh Hiểu Yến dưới tình hình như vậy, mà dám xông vào
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu. Đừng thấy hắn dường như là đang chê cười Trịnh Hiểu Yến, kỳ thật từ bên trong vẻ mặt của hắn có thể nhìn ra được, hắn vẫn rất yêu thích đối với tính cách dũng cảm tiến tới của Trịnh Hiểu Yến. Trịnh Hiểu Yến đúng là Trịnh Hiểu Yến, vĩnh viễn sẽ không giống với những phụ nữ khác, nhìn trước ngó sau. Mắt thấy nhóm công nhân đánh Diệp Hữu Đạo, không cần suy nghĩ liền xông lên rồi
Một người phụ nữ, dùng thân thể đi bảo vệ một người đàn ông không có quan hệ gì với mình, sự tình này có thể chỉ mỗi Trịnh Hiểu Yến làm được.
Đương nhiên, khi Trịnh Hiểu Yến đem sự dũng mãnh chưa từng có từ trước đến nay dùng ở phương diện khác, lại cũng đủ khiến Lưu Nhị ca đau đầu.
Trịnh Hiểu Yến, chính là độc nhất vô nhị như thế
Hồ Ngạn Bác lại càng nghĩ càng buồn cười, nói:
- Tiếp theo đây phiền phức rồi, tôi phỏng chừng, chị Linh có khả năng sẽ đem lửa giận này phát tiết lên đầu anh… Nghĩ xem Trịnh đại tiểu thư uy phong cỡ nào, một chị cả tung hoành ngang ngược ở đất Bắc Kinh, ở một Cửu An nhỏ bé, bị mấy tên côn đồ đánh đến mặt mũi bầm dập, cục tức này bất kể thế nào đều nuốt không trôi đúng không?
Lưu Vĩ Hồng liên tục xua tay, cười khổ nói:
- Ngạn Bác, anh đừng nhắc tới nữa. Anh vừa nhắc tới, đầu tôi lại nhức đây. Đi bước nào hay bước đó vậy…
Hồ Ngạn Bác cười ha hả.
Xem ra Nhị ca là thật sự có phiền toái.
Cũng phải, khó tiêu nhất là ân nghĩa của người đẹp
Chỉ chốc lát, Tiết Bác Vũ vội vã chạy tới văn phòng Lưu Vĩ Hồng.
- Lão Tiết, lại đây ngồi Lão Tiết, lại đây ngồi
Vị này cũng là thân tín, Lưu Vĩ Hồng cũng không đứng dậy, cứ ngồi ở đó, mỉm cười chào hỏi
Tiết Bác Vũ cảnh phục chỉnh tề, lập tức đi tới sô pha đối diện Hồ Ngạn Bác ngồi xuống, gỡ mũ đặt lên bàn trà, Trình Viễn dâng cho y chén chè xanh.
- Lão Tiết, Diệp Hữu Đạo không sao chứ?
Tiết Bác Vũ nói:
- Đừng lo, đầu bị cờ lê đập trúng, trên người bị trúng chút quyền cước, khâu mấy mũi, hiện tại đang truyền dịch, vấn đề không nghiêm trọng lắm, không cần nằm viện
Hồ Ngạn Bác thở dài:
- Diệp Hữu Đạo này, đúng là số xui
Bộ không phải là sao, lúc trước bị người cầm dao đuổi theo chém, không còn cách nào ở lại Cửu An, hiện giờ thật vất vả mới phục hồi chức cũ, ngày đầu tiên đi làm, lại bị đánh hội đồng
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, hỏi:
- Bọn lưu manh kia, bắt tới đâu rồi?
Tiết Bác Vũ vội vàng đáp:
- Bắt được bảy tám người, còn có mấy người không ở nhà, đã được theo dõi, chỉ cần bọn họ không chạy ra khỏi Cửu An, khẳng định có thể tóm được. Bí thư, vừa nảy bước đầu sơ thẩm, bọn họ quả thật là có tổ chức, chính là không muốn Diệp Hữu Đạo trở về làm xưởng trưởng. Tuy nhiên tạm thời không liên can đến tên Hàn Kim Tỏa. Người này, làm việc vẫn luôn rất cẩn thận, bản thân rất ít khi tự ra mặt, đều là ở sau lưng sai khiến
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
Theo Lý Hâm nói, Hàn Kim Tỏa và Thiệu Thanh, Phí Tiểu Sơn đều có lui tới, có thể thấy được quả thật có năng lực của mình.
- Lão Tiết, có liên quan đến hai vụ gian thương nhà máy cơ giới Sở Giang, ông thấy thế nào?
Tiết Bác Vũ liền nhíu mày, nói:
- Bí thư, hai án này, hơi khó làm. Tôi để An Tử Hiên đích thân xử lý vụ án này, tuy nhiên phiền toái chính là, đương sự đều tìm không được…
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, nói:
- Đương sự đều tìm không thấy? Lão Tiết, chẳng lẽ Hàn Kim Tỏa mất tích?
Tiết Bác Vũ sửng sốt, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nhẹ nhàng vỗ tay vịn sô pha, nói:
- Bí thư, ý của anh là nói, trực tiếp xuống tay từ Hàn Kim Tỏa?
Lưu Vĩ Hồng hỏi ngược lại:
- Có cái gì khó khăn sao? Mặc kệ sổ sách nhà máy cơ giới làm được rõ ràng thế nào, tác giả trực tiếp của hai án kia chạy tới đâu, nhưng có một điểm mấu chốt là sẽ không thay đổi —— hơn bảy triệu kia, khẳng định sẽ thuộc về một nơi cuối cùng
Tiết Bác Vũ thở dài:
- Vẫn là bí thư nhìn thấu rõ ràng
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười lắc đầu.
Tiết Bác Vũ là nổi danh là chuyên gia phá án, Lưu Vĩ Hồng hắn có thể nghĩ đến được, Tiết Bác Vũ không lý do không thể nghĩ ra. Tiết Bác Vũ chỉ là cần một chỉ thị rõ ràng. Dù sao quan hệ xã hội của Hàn Kim Tỏa, không hề tầm thường
- Bắt hắn!
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói, giọng điệu rất là bình tĩnh.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 1004: Chị Hàn
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Bí thư Lưu hôm nay về sớm.
Chưa đến giờ tan tầm, chiếc Blue Bird đã chạy đến nhà khách Sở Giang. Bí thư Lưu tự lái xe, chỉ đi một mình, Lý Cường và Trình Viễn đều không đi cùng. Nhưng theo sau chiếc Blue Bird vẫn là một chiếc Santana cũ như thường lệ, không nhanh không chậm theo sát phía sau. Vương Triệu Gia lái xe, Lý Cường ngồi ở ghế lái phụ.
Lưu Vĩ Hồng lập tức đi tới phòng của Trịnh Hiểu Yến.
Cửa khép hờ, Trịnh đại tiểu thư mặc đồ ở nhà rộng thùng thình, lười biếng tựa vào đầu giường đọc sách. Thấy Bí thư Lưu bước vào, Trịnh Hiểu Yến “hừ” một tiếng, quay người sang hướng khác, tiếp tục đọc sách, cũng không thèm để ý đến Bí thư Lưu.
Nhìn từ phía sau, đường cong của cô xinh đẹp vô cùng, nhất là cái mông tròn lẳng đó. Dù cho Bí thư Lưu dồi dào kinh nghiệm, liếc nhìn thấy cũng phải động tâm. Hóa ra chỉ có cái mông của phụ nữ cũng có thể ra nông nỗi này.
- Đi thôi, mời cô đi ăn cơm.
Lưu Vĩ Hồng cứ đứng cạnh cửa như thế, cười nói.
Cảnh đẹp như thế, tất nhiên Bí thư Lưu thưởng thức một chút cũng tốt.
- Không đi, không có mặt mũi nào gặp người khác.
Trịnh đại tiểu thư không hề nghĩ ngợi, từ chối ngay.
- Nếu không đi bị đói thì sao?
- Yên tâm, tôi có mì ăn liền.
Giọng nói của Trịnh đại tiểu thư vẫn lạnh như băng, không chút biểu cảm.
- Không đi thật chứ?
- Không đi!
- Được rồi, cô ở đây đi, tôi đi ăn cơm.
Nói xong, Bí thư Lưu làm như phải đi.
- Anh dám!
Trịnh đại tiểu thư lập tức bùng nổ, nhảy xuống giường, thân hình thoăn thoắt, nhanh nhẹn khác thường. Cô vốn có đai Judo ngũ đẳng. Hai tay chống nạnh, hùng hổ nhìn Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt oán hận.
Tên vô lại này muốn chuồn êm sao!
Lưu Vĩ Hồng nhún vai, xòe hai tay ra nói:
- Nếu cô không đi ăn cơm cùng tôi, thì cô cứ ở lại đây một mình đi, tôi không ở đây ăn mặt nặng mày nhẹ của cô đâu. Ăn không đủ no.
- Anh…Anh thật xấu xa!
Trịnh Hiểu Yến phẫn nộ, ngay cả giọng điệu cũng giống một cô bé. Tuổi cô cũng không lớn, chỉ lớn hơn Lưu Vĩ Hồng vài tháng thôi.
Các cô gái ở thế kỷ hai mươi mốt rất thích nói dối tuổi của mình. Nghe nói, cá biệt còn những cô thích đóng giả làm em bé, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi mà vẫn còn dùng bình sữa uống nước.
Bí thư Lưu liền cười cợt nói một câu:
- Nam nhân không xấu, phụ nữ không yêu.
Ngay cả Bí thư Lưu cũng cảm thấy, cứ ở cùng một chỗ với Trịnh đại tiểu thư như vậy, mình cũng chẳng còn là mình nữa.
- Anh chờ tí, tôi thay quần áo.
Trịnh Hiểu Yến cũng không kiên trì khí phách được bao lâu, đã phải khuất phục.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Thay quần áo làm gì, cái này cũng rất tốt. Kiểu này ra ngoài mới giống bà vợ bị chồng đánh, khóc nhè xong rồi bị ông xã dụ ra ngoài ăn cơm.
- Da mặt dày ghê!
Trịnh Hiểu Yến bĩu môi nói, nhưng cảm thấy lời đề nghị này của Bí thư Lưu cũng khá hấp dẫn. Đóng giả vợ chồng với người kia, hẳn là cũng nên làm cho thỏa đáng, lúc đó gây sức ép với hắn một chút, xem hắn có phải được làm bằng sắt hay không.
Đúng lúc này, trên hành lang có tiếng bước chân vang lên.
Lưu Vĩ Hồng ngẩn ra, lập tức bước qua sô pha ngồi xuống, vẻ mặt đứng đắn hẳn lên. Phó Bí thư Thành ủy Lưu đến nhà khách thăm hỏi phó Chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Trịnh đang bị thương, phải đứng đắn một chút mới được.
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, dù cho cửa khép hờ, nhưng người kia rõ ràng là chú ý đến lễ phép.
- Xin hỏi, Trưởng phòng Trịnh ở Quốc vụ viện có phải ở đây không?
Một giọng nữ trung niên tao nhã, từ tốn hỏi.
Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng hơi giương lên một chút, thoáng cảm thấy kinh ngạc.
Không ngờ là giọng nói của Hàn Xảo Trân. Tuy từ sau khi Lưu Vĩ Hồng đến nhậm chức cũng chưa đến biệt thự số 2 thăm hỏi Tân Minh Lượng, nhưng mọi người cùng ở trong khu biệt thự núi Ngưu Giác cũng bảy tám tháng rồi, có gặp gỡ mấy lần.
- Mời vào!
Trịnh Hiểu Yến vội vàng nói, đưa tay túm tóc lại, lập tức trở nên rất đoan chính.
Cửa phòng nhẹ nhàng được mở ra, Hàn Xảo Trân và Hàn Kim Tỏa cùng nhau đến. Trong tay Hàn Kim Tỏa cầm mấy cái túi giấy, vừa vào cửa đã cúi đầu khom lưng, vẻ mặt tươi cười, nhưng lập tức liền có vẻ ngạc nhiên.
Có thể thấy, Hàn Kim Tỏa không ngờ Lưu Vĩ Hồng cũng ở đây.
Hàn Xảo Trân cũng không khác gì, hơi ngẩn ra, được một lúc liền vui vẻ vồn vã nói:
- A, Bí thư Lưu cũng ở đây, xin chào, xin chào.
Tuổi của Tân Minh Lượng còn lớn hơn cả Lưu Thành Gia, Hàn Xảo Trân cũng đã trên bốn mươi tuổi, đủ để Lưu Vĩ Hồng có thể gọi là “cô Hàn”. Nhưng thân phận của Lưu Vĩ Hồng hiện nay đã khác, gọi cấp trên phải chú ý một chút.
Hàn Xảo Trân cười nói:
- Nghe nói hôm nay Trưởng phòng Trịnh bị chút kinh hãi, sau khi lão Tân nhà tôi biết được thì rất sốt ruột… Vị này là Trưởng phòng Trịnh sao? Chậc chậc, trẻ trung xinh đẹp như vậy, thật không hổ là từ Bắc Kinh tới. Ở Cửu An chúng tôi, có đốt đèn lồng cũng không tìm đâu ra nữ cán bộ xinh đẹp như vậy…
Hàn Xảo Trân ngày xưa cũng là một nhân vật lợi hại, miệng mồm lanh lợi, biết nịnh hót. Bằng không, Tân Minh Lượng cũng sẽ không dám mạo hiểm ly hôn người vợ đầu, chịu xử phạt để cưới cô.
Cô tuy chưa rõ lai lịch Hàn Xảo Trân, nhưng thấy Lưu Vĩ Hồng gọi là “chị Hàn” thì chắc cũng là một nhân vật khó lường.
Phòng này không phải là một gian nhà, nhưng cũng rất khá. Ngoại trừ chiếc giường lớn, trong phòng còn có một bàn tròn nhỏ cùng bốn cái ghế dựa. Có hai ba người bạn đến thì có thể tiếp đãi được.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười giới thiệu với Trịnh Hiểu Yến:
- Chủ nhiệm Trịnh, đây là chị Hàn Xảo Trân, là vợ của chủ nhiệm Tân Minh Lượng. Vị này là Hàn Kim Tỏa, em của chị Hàn, nguyên giám đốc nhà máy cơ giới Sở Giang.
Hàn Xảo Trân mặc bộ vest nữ may rất khéo màu nâu nhạt, dáng người vẫn còn rất khá, khí độ ung dung, xinh đẹp quý phái. Vốn ở Cửu An, Hàn Xảo Trân đã được mọi người gọi là “đệ nhất phu nhân Cửu An”.
Dù Trịnh Hiểu Yến biết Tân Minh Lượng từng là đối thủ của Lưu Vĩ Hồng ở Cửu An, hôm nay đám công nhân viên chức ra tay đánh người ở nhà máy cơ giới Sở Giang tám phần cũng do Hàn Kim Tỏa sai khiến, nhưng tới cửa thì là khách, cũng phải tiếp đãi khách sáo. Dù sao, thân phận của cô hiện nay cũng là phó Cục trưởng Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước quốc vụ viện, đại diện cho thể diện của Quốc vụ viện ở cơ sở, đâu thể chấp nhặt quá được.
Có những việc, chỉ có thể giấu chặt bên trong, bên ngoài xem như không có gì trở ngại.
- Chị Hàn, giám đốc Hàn, mau ngồi đi.
Chào hỏi xong, Trịnh Hiểu Yến cười tươi như hoa, mời hai người ngồi xuống, tự mình rót nước trà.
Hàn Xảo Trân thản nhiên ngồi xuống, Hàn Kim Tỏa vội đứng dậy, liên thanh nói:
- Chủ nhiệm Trịnh, mời cô ngồi, mời cô ngồi, tôi làm được rồi.
Dù Hàn Kim Tỏa ốm o gầy mòn, hình dung đáng khinh, vừa nhìn đã biết tửu sắc quá độ, nhưng lại là một tay quan hệ xã hội, quan trọng nhất là biết thượng đội hạ đạp.
Trịnh Hiểu Yến khách sáo một câu, cũng ngừng tay, ngồi xuống ghế dựa.
Hàn Xảo Trân còn có thể dâng trà được cho Trịnh đại tiểu thư, Hàn Kim Tỏa là gì chứ?
Lúc ở Bắc Kinh, đừng nói là Hàn Kim Tỏa, ngay cả những nhân vật số một số hai có thân phận ở thành phố cấp 3 ngang bằng Tân Minh Lượng, trước mặt Trịnh đại tiểu thư còn phải khách khí, bình thường còn không dễ dàng gặp được Trịnh đại tiểu thư đâu.
Hàn Kim Tỏa vội đặt mấy cái túi giấy sang một bên, vội vàng pha mấy chén trà, hai tay đưa lên, sau đó cẩn thận ghé mông ngồi xuống ghế dựa, hoàn toàn bày ra dáng vẻ cấp dưới.
Hàn Xảo Trân đánh giá Trịnh Hiểu Yến, khen ngợi tự đáy lòng:
- Chủ nhiệm Trịnh thật xinh đẹp. Tôi ở Cửu An lâu như vậy chỉ thấy hai người thật sự xinh đẹp. Cô là một trong hai người đó.
Trịnh Hiểu Yến cũng vội vàng khiêm tốn một câu, nhưng không kìm nổi tò mò, mỉm cười hỏi:
- Chị Hàn, vậy còn vị kia là ai?
Hàn Xảo Trân nhìn Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Người còn lại chính là vợ của Bí thư Lưu đây. Cũng thật trùng hợp, cả hai vị đều từ Bắc Kinh tới. Bắc Kinh quả đúng là Bắc Kinh, nơi nhỏ bé của chúng tôi không sao sánh được.
Lưu Vĩ Hồng hơi nheo mắt lại một chút.
Hàn Xảo Trân ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng hắn, so sánh Trịnh Hiểu Yến và Vân Vũ Thường, thật là thú vị.
Trịnh Hiểu Yến nhẹ nhàng khoát tay, cười nói:
- Chị Hàn, thật không dám. Vợ của Bí thư Lưu đúng là khuê nữ thật sự, con nhà gia giáo, dù ở Bắc Kinh cũng xứng làm số một số hai, tôi không dám so sánh với cô ấy.
- Đều xinh đẹp cả, đều xinh đẹp cả.
Hàn Xảo Trân lập tức liên thanh nói, liền chuyển sang đề tài khác, nhìn Trịnh Hiểu Yến, nói với vẻ quan tâm:
- Chủ nhiệm Trịnh, nghe nói hôm nay ở nhà máy cơ giới Sở Giang đã xảy ra vài chuyện không hay, Chủ nhiệm Trịnh bị thương, không nghiêm trọng chứ?
- Ha ha, cám ơn chị Hàn quan tâm, tôi không sao. Nhưng giám đốc Diệp Hữu Đạo bị thương khá nghiêm trọng, mấy người công nhân này thật quá đáng.
Trịnh Hiểu Yến nói, tuy trên mặt vẫn tươi cười nhưng nụ cười đã trở nên chuyên nghiệp, giọng điệu cũng khá thản nhiên, vừa nói vừa nhìn Hàn Kim Tỏa.
Hàn Kim Tỏa liền cúi đầu khom lưng, vẻ mặt tươi cười, cũng không nói gì.
Xem ra Hàn Kim Tỏa là người hiểu biết, biết trước mặt Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến không dám nói leo vào. Hôm nay chủ yếu là thể diện của Hàn Xảo Trân. Hơn nữa, hiện giờ Hàn Kim Tỏa không còn là giám đốc nhà máy cơ giới Sở Giang, y càng không cần phải tham dự vào đề tài này. Y tiếp lời, chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Có nhiều ân tình qua lại không thể hiểu cho hết. Người ta tình nguyện nể mặt mình thì cứ để vậy, còn đã không muốn tính toán gì thì nói nhiều cũng vô dụng.
Hàn Xảo Trân liền đầy căm phẫn nói:
- Sao lại có thể như thế được? Thật vô lý! Bí thư Lưu, kẻ xấu này bên Cục Công an chắc chắn sẽ bắt chứ?
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Đã bắt rồi, không chạy thoát tên nào. Cửu An chúng ta nay không phải Cửu An lúc trước.
Hàn Kim Tỏa hơi biến sắc, chỉ thoáng qua đã khôi phục lại bình thường.
- Đúng vậy, đúng vậy, mọi người đều nói, từ sau khi Bí thư Lưu đến đây, Cửu An thật đã thay đổi lớn. Bí thư Lưu tuổi trẻ có triển vọng, không hổ là từ Bắc Kinh tới, không giống mọi người ở đây.
Lưu Vĩ Hồng cũng đoán được, lúc Hàn Xảo Trân nói những lời này, thật ra hận đến ngứa cả răng. Chỉ có điều tình thế ép buộc, trước khác nay khác, Hàn Xảo Trân không thể không làm thế.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius