Nếu luân hồi được sửa chữa, lục đạo vận chuyển, Nguyên Thủy Thiên Vương, Tổ Thần, các đời Thiên Đế và những nhân vật chứng đạo của thế giới Tiên đình cổ đại xa xưa cùng nhau sống lại! Đó tất sẽ là một tình hình vô cùng khủng bố.
Trận chiến tranh chính thống giữa Tổ Thần và Nguyên Thủy Thiên Vương sẽ kéo dài thêm. Nguyên Thủy Thiên Vương cầm đầu cổ tiên và Tổ Thần dẫn đầu vu đạo sẽ tiếp tục tranh chấp. Những cường giả cấp bậc này chắc chắn sẽ đánh cho trời sụp đất nứt,
“Vì sao những người như Tổ Thần và Nguyên Thủy Thiên Vương lại cho rằng bọn họ chắc chắn sẽ tụ hồn sống lại, phục sinh từ trong cái chết?”
Diệp Húc nhíu chặt mày. Nay quy tắc thiên địa chính là bất cứ cường giả nào chết đi, thần hồn sẽ về với trời đất, hóa thành nguyên thần của các vu sĩ đời sau.
Những người hùng mạnh như Tổ Thần à Nguyên Thủy Thiên Vương, chết rồi cũng hồn về trời đất, nguyên thần phân giải thành vô số mảnh nhỏ, nuôi dưỡng vu sĩ đời sau, đào tạo ra một thế hệ cường giả mới.
Theo lý mà nói, chuyện tụ tàn hồn lại kia là hoàn toàn không thể làm được. Nhưng các cao thủ tuyệt thế như Tổ Thần và Nguyên Thủy Thiên Vương ai cũng để lại hậu thủ, chờ đợi sống lại rồi tranh đoạt thiên địa chính thống, chắc chắn không phải là bắn một mũi tên không đích. Có lẽ hơn phân nửa là bọn họ đã dự liệu được gì đó, nhận định mình có thể sống lại, đem tranh đấu giữa bọn họ lan đến đời sau.
So với hai vị cường giả tuyệt thế này, hậu thủ mà Đế Khốc chuẩn bị, bố trí hơn chục vạn năm, để lại Đế Tuệ tranh đoạt Thiên Đế vị, thật đúng là không ra sao.
“Trừ phi…”
Diệp Húc đột nhiên nghĩ tới một khả năng, rùng mình một cái rồi lẩm bẩm: “Trừ phi có người chữa được lục đạo, làm cho lục đạo phục hồi vận chuyển, bọn họ mới có thể sống lại…”
Diệp Húc biết khá sâu về công dụng của Lục Đạo Luân Hồi, biết nếu món bảo vật này hoàn toàn khôi phục thì sẽ gây ra thiên địa dị biến, làm cho người chết sống lại.
Công dụng của Lục Đạo Luân Hồi chính là đưa hết hồn phách vô chủ trong thiên hạ vào trong lục đạo, làm cho thiên địa chúng sinh, hồn phách tất cả đều do lục đạo thống ngự. Nếu lục đạo khôi phục vận chuyển, sẽ tụ tàn hồn cho Tổ Thần, Nguyên Thủy Thiên Vương cùng các vị Thiên Đế đã chết già, cường giả chứng đạo, với các cường giả chứng đạo cổ xưa như Ngọc Hoàng Đại Đế, Tây Thiên Phật Tổ, khôi phục thần hồn cho bọn họ.
“Đến lúc đó, phải có bao nhiêu người chết thì mới có thể để cho những lão quái vật đó sống lại đây…”
Diệp Húc ngơ ngác nhìn về tấm Thiên cung này. Nơi đây các ngôi mộ nhiều không đếm xuể, nghĩ tới chủ nhân các ngôi mộ này đều muốn sống lại là đã cảm thấy khủng bố.
Thần hồn của những lão quái vật như Tổ Thần hay Nguyên Thủy Thiên Vương đều đã hóa thành nguyên thần của người khác. Nếu lục đạo tụ tàn hồn cho bọn họ thì sẽ trực tiếp rút đi nguyên thần của những người ia, những người đó chắc chắn sẽ phải chết!”
Những nhân vật như Đế Quân, khi thân thể chết đi, thần hồn sẽ phân ra thành tròn một triệu miếng, thành mấy triệu vu sĩ. Mà những nhân vật như Nguyên Thủy Thiên Vương hay Tổ Thần kia, thần hồn lại càng phân chia ra nhiều hơn.
Mà những vị chí tôn thời viễn cổ xa xưa như Ngọc Hoàng Đại Đế, Tây Thiên Phật Tổ thì nhiều đếm không xuể. Những người chứng đạo không biết có bao nhiêu, có lẽ chúng sinh trong trời đất này chết đi hơn nửa mới có thể khiến cho bọn họ sống lại.
Diệp Húc từng lấy được một bản kim thư trong Phương Trượng tiên sơn, bên trong có ghi lại kết cục của những nhân vật chứng đạo thời xa xưa kia. Ngọc Đế, Phật Tổ, Đạo Tổ lão quân đều phải thỏa hiệp với trời, hóa đạo mà đi, đem thần hồn của mình tan vào trong trời đất, tạo nên hàng tỉ chúng sinh.
Cảnh hùng vĩ bao la đó sẽ rất có khả năng đảo ngược lại. Khi lục đạo khôi phục, hàng tỉ chúng sinh sẽ chết, tiếp đó là khiến cho các nhân vật kia sống lại.
Những nhân vật này bố cục sâu xa, chỉ sợ khi đó cùng với hậu thủ mà Nguyên Thủy Thiên Vương để lại, chờ đợi người khác chữa trị lục đạo là sẽ tới tranh đoạt thiên địa chính thống.
“Trận chiến tranh chính thống cực kỳ tán khốc, vô số chúng sinh chết đi sẽ mở màn trận chiến tranh giành chính thống giữa vu và tiên! Mà cái chết của vô số chúng tiên kia chỉ là mở màn thôi… Nhưng điều kiện tiên quyết là phải phục hồi Lục Đạo Luân Hồi như cũ!”
Diệp Húc không nhịn được rùng mình một cái. Nếu quả thật cảnh tượng đó xảy ra, chỉ sợ người thân của hắn, bằng hữu của hắn sẽ chết đi không biết bao nhiêu. Ngay cả nguyên thần của Tô Kiều Kiều cũng sẽ thoát đi, trở thành Cộng Công Đại Đế, làm cho Cộng Công Đại Đế sống lại.
Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn nếu muốn đại thành thì phải luyện chế Lục Đạo Luân Hồi. Chẳng lẽ trận chiến tranh chính thống giữa vu và tiên là do hắn khơi ra?
Chẳng lẽ người thân, bằng hữu của mình và hàng tỉ vạn chúng sinh sẽ phải chết trong tay hắn sao?
“Ngoài ta ra, những người khác đều muốn theo đuổi trường sinh. Đại Thế Tôn, Ma Thần Hoàng và Thiên Hậu nương nương nhất định sẽ lấy đi mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi và Nguyên Thủy Thiên Vương sưu tập!”
Diệp Húc lập tức vươn người đứng dậy, đi đến chỗ sâu trong Thiên cung: “Phần lớn mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi đều ở trong kho báu của Nguyên Thủy Thiên Vương. So với nó rơi vào tay người khác, chi bằng rơi vào tay ta thì tốt hơn!”
Lục Đạo Luân Hồi cũng không phải chỉ có mình Diệp Húc mới có thể phục hồi như cũ. Từ xưa đến nay có không biết bao nhiêu người trí tuệ thông thiên cũng định sửa chữa Luân Hồi, tái hiện lục đạo, làm cho mình trường sinh bất tử, sống đến đời thứ hai, thứ ba thậm chí là nhiều hơn lâu hơn.
Tỷ như Luân Hồi Pháp Vương luyện chế ra một Lục Đạo Luân Hồi, chỉ là mảnh vỡ Luân Hồi mà ông ta có đươc quá ít, chỉ một khối nên tác dụng không lớn.
Một vị Phật Đế của Đại Tây Thiên cũng từng có được một khối lớn, luyện chế hành Bảo Liên Phong Thần Lục Đạo bia, trở thành chứng đạo chi bảo. Ngoài ra còn có đủ loại tâm pháp liên quan đến Lục Đạo Luân Hồi lưu truyền trên đời.
Chỉ có nắm luân hồi trong tay, Diệp Húc mới có thể chắc chắn là chống lại được Nguyên Thủy Thiên Vương và Chư Thiên Đại Đế. Không chỉ như vậy, những mảnh vỡ Luân Hồi đó còn liên quan đến mối quan hệ giữa hắn và vị cấm kỵ kia. Hắn bắt buộc phải có được!
“Mảnh vỡ Luân Hồi trong kho báu của Nguyên Thủy Thiên Vương chỉ có thể rơi vào tay ta! Ai cướp của ta, ta giết kẻ đó!”
Không lâu sau, Diệp Húc đi qua Thiên cung này một vòng, nhưng không tìm được mộ của Nguyên Thủy Thiên Vương, cũng không tìm thấy kho báu của Nguyên Thủy Thiên Vương đâu cả, hắn không khỏi nôn nóng bất an.
“Luân Hồi Thiên Môn! Cảm ứng Lục Đạo!”
Ầm!
Lục Đạo Luân Hồi trong Luân Hồi Thiên Môn sau lưng hắn lập tức chuyển động ầm ầm, Lục Đạo lực tràn ngập. Diệp Húc khoanh chân ngồi xuống, cẩn thận cảm ứng dao động của Lục Đạo.
Lục Đạo Luân Hồi của hắn rách nát, chỉ là đại đạo được suy diễn ra từ hình ảnh Lục Đạo Luân Hồi trong ngọc lâu. Hình ảnh này là cảnh tượng kho báu của Nguyên Thủy Thiên Vương. Có thể nói, Lục Đạo Luân Hồi của Diệp Húc và mảnh vỡ Luân Hồi trong kho báu giống hệt nhau, có chung hơi thở.
“Tìm được rồi!”
Sau một lúc lâu, Diệp Húc đột nhiên mở mắt, thần quang bắn tứ phía. Hắn nhìn về phía xa xa, nơi đó chính là trung tâm tinh vực rộng lớn vô tận. Một tòa tháp cao ba mươi ba tầng lẳng lặng đứng trên nguyên điểm, từng tiếng chuông trầm bổng truyền ra từ nơi này.
“Kho báu của Nguyên Thủy Thiên Vương chính là ở trong Di La Thiên Địa Tháp! Nam Hoa Đế Quân có thể đi vào, ta tất cũng có thể vào!”
Diệp Húc tỉnh táo lại. Nếu hắn muốn tìm được mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi thì sẽ xung đột với đám người Đại Thế Tôn, Ma Thần Hoàng và Thiên Hậu nương nương.
Hắn bắt buộc phải có những mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi kia, nhưng ba người này cũng không dễ chọc. Mỗi một người đều cực kỳ hùng mạnh, là kình địch của hắn. Thậm chí bọn họ còn mạnh mẽ hơn cả Diệp Húc.
Hắn đi thẳng đến trước Di La Thiên Địa Tháp, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy tòa tháp này trông càng thêm to lớn. Ở trước Di La Thiên Địa Tháp, có những món chứng đạo chi bảo tản ra rung động kinh người, Thế Phật Kim Chung của Đại Thế Tôn, Vạn Tượng Bảo Tràng của Ma Thần Hoàng, Thiên Đế tam bảo của Thiên Hậu nương nương, uy lực nở rộ, cực kỳ hùng mạnh.
Ngoài ra còn có hai món chứng đạo chi bảo Hồng Mông kim bảng, Bất Chu Sơn ấn nắm trong tay Ly Hận Thiên Chủ, Vĩnh Hằng Đế Quân và Đại Nhật Đế Quân, liên tục bị bọn họ thúc giục.
Không chỉ như vậy, Đại Thế Tôn mà Ma Thần Hoàng đều tự đem thi thể những Phật đế và Ma đế tế lên. Kim thân đại Phật hơi thở tường hòa, Phật quang khôn cùng. Mà từng tôn Ma đế lại hiện rõ sự bá đạo, ma tính sâu nặng. Mỗi một tôn Ma đế Phật đế đều đã gần chứng đạo, hoặc là đã chứng đạo rồi.
Nhưng, những thứ này ở trước mặt Di La Thiên Địa Tháp lại có vẻ cực kỳ nhỏ bé. Đám chứng đạo chi bảo Hồng Mông Kim Bảng, Thế Phật Kim Chung có uy lực tương đương với một đạo Thiên giới đại đạo uy, một khi thi triển thì có thể bao phủ không gian vô cùng vô tận, gắn cả Thiên giới vào dưới vu bảo.
Nhưng so với món chứng đạo chi bảo mạnh nhất trong lịch sử Di La Thiên Địa Tháp này, những bảo vật kia còn kém xa.
Diệp Húc nhìn thấy đám người Đại Thế Tôn, Ma Thần Hoàng và Thiên Hậu nương nương vẫn chưa đến gần Di La Thiên Địa Tháp, mà đứng ở xa xa, tự tế lên những Thiên Đế hóa thân của Nguyên Thủy Thiên Vương, định dùng cảm ứng giữa Thiên Đế hóa thân và Di La Thiên Địa Tháp để cướp đoạt bảo vật này.
Nhưng dù bọn họ có thúc giục thế nào thì cũng chẳng thể thu được Di La Thiên Địa Tháp.
Đám người Đại Thế Tôn, Ma Thần Hoàng và Thiên Hậu nương nương nhíu chặt mày lại. Bọn họ vốn cho là chỉ cần có được Thiên Đế hóa thân của Nguyên Thủy Thiên Vương là có thể thoải mái thu tháp, nhưng không ngờ chẳng cách nào lay động được tòa bảo tháp này.
“Ngọc Hư Đế Quân cũng tới rồi.”
Đại Thế Tôn thoáng thấy Diệp Húc, cười ha ha nói: “Đế Quân nhất định thu hoạch phong phú trong mộ Thanh Đế chứ nhỉ?”
Ma Thần Hoàng và Thiên Hậu nương nương cũng nhìn về phía Diệp Húc. Diệp Húc thì cười tủm tỉm đáp: “Nhờ phúc, nhờ phúc! Tiểu đệ suýt nữa thì bị Tam Hoa hóa thân của Thanh Đế đánh chết.”
Thiên Hậu nương nương nhìn một chút rồi đột nhiên cười khach khách, nói: “Ngọc Hư Đế Quân, ngài có được truyền thừa của Nguyên Thủy Thiên Vương, tinh thông Di La Thiên Nguyên Thủy bảo quyển. Xem ra Di La Thiên Địa Tháp nhất định là sẽ rơi vào tay ngài rồi.”
Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng đều giật mình, cảnh giác nhìn Diệp Húc. Từng tòa chứng đạo chi bảo và thân thể Ma đế Phật đế phóng hơi thở ra, cuồng dã bá đạo.
Diệp Húc rùng mình một cái, như cười như không liếc Thiên Hậu rồi cười ha ha nói: “Nếu ta tinh thông Di La Thiên Nguyên Thủy bảo quyển thì đã sớm lấy đi Di La Thiên Địa Tháp, trấn chết các vị luôn rồi.”
Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng hạ hơi thở xuống. Ma Thần Hoàng thản nhiên nói: “Xin hỏi Ngọc Hư Đế Quân có cách đi vào Di La Thiên Địa Tháp không?”
Diệp Húc chớp mắt, cười nói: “Tiểu đệ tuy bất tài, nhưng với thứ này thì cũng biết một hai.”
“Nếu Ngọc Hư Đế Quân biết cách thu Di La Thiên Địa Tháp, không ngại thì cứ nói rõ ra.”
Đại Thế Tôn cười ha ha, nói: “Lúc này kẻ rải ra thứ mô phỏng Di La Thiên Địa Tháp kia chưa hiện thân. Địch trong tối ta ngoài sáng! Mong Đế hãy bỏ qua hiềm khích trước kia, cho chúng ta biết với.”
Cố xông vào Di La Thiên Địa Tháp thì sẽ bị món chứng đạo chi bảo này công kích. Ba người bọn họ cũng không chắc có thể bình an đi vào bên trong.
Ba vị cường giả cấp Thiên Quân này hạ quyết tâm. Nếu Diệp Húc không nói, ba người bọn họ sẽ liên kết bắt hắn lại, luyện hóa hắn rồi sưu hồn tác phách.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555
Diệp Húc chợt cười vang lên, nói: “Các vị, ta dù biết cách vào Di La Thiên Địa Tháp, nhưng chuyện không có lợi thì tiểu đệ sẽ không làm! Mong các vị sư huynh lấy ra chút thành ý, tiểu đệ cũng không tham lam gì lắm, chỉ cần các người mỗi người cho ta một Thiên Đế hóa thân của Nguyên Thủy Thiên Vương, ta sẽ thẳng thắn nói rõ.”
Đại Thế Tôn, Ma Thần Hoàng và Thiên Hậu nương nương đều im lặng. Lúc này Thiên Đế hóa thân chẳng có chút tác dụng nào, căn bản không thể làm gì được Di La Thiên Địa Tháp. Đối với bọn họ mà nói, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, chỉ có thể từ bên trong Di La Thiên Địa Tháp đột phá, tìm ra phương pháp tế luyện tòa chứng đạo chi bảo này.
Bọn họ cũng không hề đồng lòng, đều cực kỳ kiêng kỵ nhau. Nếu Diệp Húc nguyện ý trao đổi cách tiến vào Di La Thiên Địa Tháp, không phải đánh đấm ra tay đương nhiên là tốt nhất, tránh cho bị người khác đánh lén khi động thủ.
Đại Thế Tôn cười ha ha, tế một tôn Thiên Đế hóa thân lên đưa thẳng đến trước mặt Diệp Húc, nói: “Đế Quân, nay ngươi nói cho lão tăng được chưa?”
Diệp Húc nhận lấy tôn Thiên Đế hóa thân này, lập tức ra tay xóa dịch dấu ấn của Đại Thế Tôn. Hắn nhìn nhìn Thiên Hậu và Ma Thần Hoàng, tủm tỉm cười nói: “Nương nương, Thần Hoàng, chẳng lẽ hai người không muốn biết cách đi vào trong Di La Thiên Địa Tháp sao?”
Ma Thần Hoàng hừ lạnh một tiếng, ra vẻ không thoải mái, đang định giao ra một tôn Thiên Đế hóa thân thì đột nhiên nghe Thiên Hậu nương nương cười khanh khách nói: “Bản cung biết rồi! Thì ra chỉ cần tế lên Thiên Đế hóa thân là có thể ung dung đi vào trong tháp!”
“Mụ già thối tha, làm hỏng chuyện tốt của ta!” Diệp Húc nổi giận, đằng đằng sát khí trợn mắt nhìn Thiên Hậu.
Sắc mặt Thiên Hậu nương nương biến đổi, toàn thân tràn ra sát khí, cười lạnh nói: “Tiểu tử thối. Bản cung nhìn ngươi là thấy khó chịu rồi! Ngươi muốn chết thì bản cung thành toàn ngươi!”
Hai người nghiến răng nghiến lợi tự thúc giục bảo vật của mình lên, hận không thể ra tay đánh chết đối phương.
“Ngọc Hư Đế Quân quả nhiên gian xảo, lừa đi một tôn Thiên Đế hóa thân của Đại Thế Tôn!”
Ma Thần Hoàng cười ầm lên, lập tức tế Thiên Đế hóa thân bay tới Di La Thiên Địa Tháp, đáp: “Thiên Hậu, đa tạ đã chỉ điểm!”
Khuôn mặt đầy kim quang của Đại Thế Tôn kia gần như chuyển hết sang xanh, trừng Diệp Húc một cái. Sợ Ma Thần Hoàng chiếm hết tiên cơ, ông ta cũng vội vàng tế lên một Thiên Đế hóa thân phi thẳng vào Di La Thiên Địa Tháp, giận dỗi nói: “Ngọc Hư Đế Quân, ngươi giảo hoạt quá đó! May là lão tăng không chỉ có được một tôn Thiên Đế hóa thân, nếu không sẽ bị ngươi làm cho mất đi cơ duyên này!”
Diệp Húc và Thiên Hậu nương nương gần như cùng quay đầu nhìn về phía Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng, chỉ thấy hai vị Thiên Quân kia ầm ầm nhảy vào trong Di La Thiên Địa Tháp. Tòa bảo tháp này vẫn chưa chấn động, để mặc cho hai người đi vào.
“Xem ra thúc giục Thiên Đế hóa thân có thể an toàn đi vào Di La Thiên Địa Tháp, suy đoán của ta cũng không sai.” Diệp Húc cười nói.
Thiên Hậu nương nương cũng thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ cười nói: “Bản cung sớm đã nghĩ đến cách này, dùng sự cộng hưởng giữa Thiên Đế hóa thân của Nguyên Thủy Thiên Vương và Di La Thiên Địa Tháp để đi vào trong. Chỉ là không dám xác định có thể đi vào hay không, vạn nhất sơ sẩy thì sẽ bị Di La Thiên Địa Tháp trấn chết. Nay xem ra, quả là có thể. May nhờ Đế Quân đến, nếu không thì hai người bọn họ sao lại dễ dàng mạo hiểm như vậy chứ?”
Diệp Húc và Thiên Hậu nhìn nhau cười, rất có vẻ ăn ý.
Hai người bọn họ cũng không dám chắc chắn là dùng Thiên Đế hóa thân thì có thể xúc động Di La Thiên Địa Tháp, bình an đi vào trong hay không, bởi vậy mới làm ra màn vừa rồi dể Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng đi vào dò đường.
Ba người Ly Hận Thiên Chủ, Vĩnh Hằng Đế Quân và Đại Nhật Đế Quân trố mắt ra nhìn đôi tuấn nam mỹ nữ này, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
“Đôi cẩu nam nữ này tâm tư xảo trá, âm mưu chồng chất. Ba người chúng ta thua trong tay bọn họ, quả thực không hề oan…” Ba vị Đế Quân đều có chung một suy nghĩ.
Diệp Húc cười nói: “Nương nương, chúng ta thật đúng là quần anh tụ hội! Nếu chung ta liên kết lại, Đại Thế Tôn hay Ma Thần Hoàng đều chẳng là gì.”
“Liên kết?”
Thiên Hậu nương nương cười đến run rẩy cả người, nói: “Ngọc Hư Đế Quân, ngài không sợ bản cung đâm dao sau lưng, nhưng bản cung lại sợ ngài đâm sau lưng bản cung lắm!”
“Tạo hóa trêu ngươi.”
Diệp Húc thở dài, đột nhiên lạnh lùng nói: “Nương nương, vừa rồi là bà không đúng! Kỳ thật bà nên chờ ta lừa luôn Thiên Đế hóa thân trong tay Ma Thần Hoàng rồi vạch trần cũng không muộn.”
Thiên Hậu nương nương mân miệng cười, mái tóc đen dài óng ả kia cuốn lấy đám người Vĩnh Hằng Ly Hận Đại Nhật để lại sau người, lướt tới Di La Thiên Địa Tháp. Bà ta cười nói: “Nếu ngài có được một tôn hóa thân nữa, thực lực sẽ lại tăng thêm. Loại chuyện giúp địch này, bản cung không muốn làm.”
Diệp Húc chớp mắt nhìn đám người Thiên Hậu nương nương đi vào trong Di La Thiên Địa Tháp. Hắn đang định thúc giục Thiên Đế hóa thân bước vào trong tháp thì cười lạnh một tiếng, khẽ nói: “Yên Nhu, các vị, ra tay đi!”
Phượng Yên Nhu lập tức quát lên một tiếng, toàn lực thúc giục Di La Thiên Nguyên Thủy bảo quyển kết nối với Di La Thiên Địa Tháp. Cùng lúc đó, phía trên Luân Hồi Thiên Môn, các vị Thần Vương hét lớn, ngàn vạn thần văn đồng loạt tuôn vào trong cơ thể Phượng Yên Nhu, cưỡng ép tăng tu vi của nàng lên.
Ầm ầm!
Di La Thiên Địa Tháp rung lên, tòa bảo tháp vốn yên tĩnh đột nhiên trở nên vô cùng cuồng bạo. Phượng Yên Nhu tuy là Vu Tổ đỉnh phong, nhưng tu vi đã thâm hậu đến cấp Thần Vương, lại có hơn bốn mươi vị Thần Vương cùng trợ sức, mà còn triệu hồi Di La Thiên Địa Tháp ở khoảng cách gần nên lập tức khiến cho Di La Thiên Địa Tháp động đậy, trực tiếp phát ra một luồng uy năng của tòa chứng đạo chi bảo này.a
Một luồng sức mạnh to lớn không gì sánh được từ giữa không trung rung tới, ầm một tiếng áp xuống đám người Thiên Hậu nương nương!
“Tiểu tử thối kia, quả nhiên chẳng thể tin được ngươi mà!”
Thiên Hậu vừa sợ vừa giận, không hề nghĩ ngợi mà lập tức thúc giục Thiên Đế tam bảo nghênh đón sức mạnh to lớn đánh xuống kia. Cùng lúc đó, đám người Ly Hận Thiên Chủ cũng hợp lực thúc giục Hồng Mông Kim Bảng, Bất Chu Sơn ấn, toàn lực chống cự.
“Nương nương, ta và bà quả thực chẳng thể biến chiến tranh thành tơ lụa, chỉ có thể phân ra sống chết! Bà chưa bao giờ tin ta, ta cũng chưa bao giờ tin bà!”
Diệp Húc rung đôi tay lên, đồng thời bay tới Thiên Hậu, quát lên một tiếng rồi đánh ra một tòa Luân Hồi Thiên Môn. Cùng lúc đó, Luân Hồi Thiên Môn sau lưng hắn bay ra, dung hợp với Thiên Môn hình thành từ một quyền kia. Ngay sau đó lại có một gốc ngọc thụ nguyên thần bay lên, dung nhập vào trong Thiên Môn, kết hợp với uy năng của Di La Thiên Địa Tháp mà Phượng Yên Nhu triệu hồi cùng nhau áp chế đám người Thiên Hậu nương nương.
Oành oành oành!
Thân thể đám thần vương dưới trướng đám người Thiên Hậu nương nương kia đồng thời nổ tung, thần văn phân giải, hóa thành huyết vụ.
Uy năng của Thiên Môn và Di La Thiên Địa Tháp áp chế khiến cho Hồng Mông Kim Bảng và Bất Chu Sơn ấn không thể chống đỡ được đầu tiên. Bất Chu Sơn ấn rơi xuống, Hồng Mông Kim Bảng bị đánh bay. Ba vị Đế Quân Ly Hận, Vĩnh Hằng, Đại Nhật cùng hộc máu, thần văn tan rã, thân thể bị chấn cho dập nát.
Ba vị Đế Quân bọn họ đều ký thác thần hồn vào trong chứng đạo chi bảo, nên vẫn chưa bị đả kích trí mệnh, nhưng vẫn bị thương nặng, trong chốc lát khó có thể khôi phục nguyên khí.
Thiên Đế Đại Quyền đón nhận uy năng của Di La Thiên Địa Tháp, Thiên Hậu bùng nổ thực lực sánh được với cả Thiên Quân, cuối cùng mới đánh vỡ luồng uy năng này. Ngay sau đó Luân Hồi Thiên Môn rơi xuống, va mạnh lên Thiên Đế Đại Quyền vang lên một tiếng ầm to. Khuôn mặt Thiên Hậu nương nương đỏ lên, nhịn không được phun ra một ngụm máu đỏ tươi. Hàng tỉ tơ ngọc bay lượn quanh thân bà ta kia cuốn lấy Hồng Mông Kim Bảng và Bất Chu Sơn ấn, vội vã phi vào trong Di La Thiên Địa Tháp.
“Nương nương, trước giờ luôn luôn là bà truy sát ta! Nay thời thế thay đổi, đến lượt ta đuổi giết bà rồi!”
Diệp Húc cười ha ha, sải bước đến gần Thiên Hậu, lại đánh ra một quyền nữa. Thiên Hậu thét to, quay người đánh một chưởng nghênh đón. Hai người đối chiêu lập tức khiến tinh vực chấn động, không biết bao nhiêu ngôi sao bị hai người này trực tiếp chấn vỡ.
Luân Hồi Thiên Môn bay tới, Thiên Hậu lập tức thúc giục đại quyền đón đánh Thiên Môn. Lại thấy trong Thiên Môn, một tòa Vô Lượng Thần Đàn áp xuống, lập tức lại bay ra một gốc Cú Mang thần thụ, một tòa Đãng Ma bia. Đồng thời lại có Phật âm hát vang, kim quang tỏa sáng, một tôn đại Phật vô song kim quang chói mắt từ trên trời giáng xuống, giơ bàn tay to chụp mạnh tới.
Mà Phượng Yên Nhu và hơn bốn mươi vị Thần Vương đồng thời triệu hồi Di La Thiên Địa Tháp lần nữa. Đại đạo trong bảo tháp chấn động, ầm ầm áp xuống.
“Diệp Thiếu Bảo, ả đàn bà của ngươi có thể triệu hồi Di La Thiên Địa Tháp, ngươi cho là bản cung không biết sao? Bản cung có được Thiên Đế tam bảo do Nguyên Thủy Thiên Vương tự mình luyện chế ra, cũng có thể khống chế đại đạo của Nguyên Thủy Thiên Vương!”
Mái tóc đen kia của Thiên Hậu quấn lấy tơ ngọc, bà ta thoáng trông như một vị Cổ thần hùng mạng nhất, quát tháo thiên địa. Tơ ngọc quấn quanh Hồng Mông Kim Bảng và Bất Chu Sơn ấn, thúc giục uy năng hai món chứng đạo chi bảo này lên bảy tám phần, uy lực mênh mông đón nhận lấy Luân Hồi Thiên Môn và bốn món chứng đạo chi bảo kia.
Cùng lúc đó, Thiên Đế tam bảo của bà ta tỏa sáng, thế nhưng lại mơ hồ tác động tới đại đạo trong Di La Thiên Địa Tháp, hạn chế uy năng mà Phượng Yên Nhu triệu hồi.
Tơ ngọc của bà ta thậm chí còn quấn tới Cú Mang thần thụ, Đãng Ma bia và Phật Đế kim thân, định đoạt đi quyền điều khiển ba món chứng đạo chi bảo kia, đánh lại đám người Diệp Húc.
Cú Mang thần thụ, Đãng Ma bia và Phật Đế kim thân bị tơ ngọc quấn quanh, gần như thoát khỏi sự khống chế của các vị Đế Quân Thái Hư, Đoan Tĩnh và Quang Thọ Vương Phật tổ.
Sự hùng mạnh của bà ta tỏa ra không hề giữ lại gì, không hổ là nữ tử mạnh nhất thiên hạ, một trong tứ đại cường giả cấp Thiên Quân.
“Nương nương, bà quả nhiên rất khó đối phó. Nhưng bà cho là ta thật sự muốn tru sát bà sao? Sai rồi.”
Tóc tai Diệp Húc bay lượn, bắp thịt hở lên như thân thể thần ma. Luân Hồi Thiên Môn lại đánh tới đại quyền, đồng thời hắn chụp xuống một chưởng. Chương này không đánh đến Thiên Hậu, mà đánh đến Thiên Đế hóa thân của Nguyên Thủy Thiên Vương mà Thiên Hậu luyện hóa kia.
“Không ổn!”
Thiên Hậu nương nương ngẩn ra, chỉ kịp nhìn một chưởng của Diệp Húc đảo qua đánh cho một tôn Thiên Đế hóa thân tan đi, biến thành thiên địa đại đạo tuôn vào trong Luân Hồi Thiên Môn.
Tôn Thiên Đế hóa thân này vừa bị luyện hóa xong, Di La Thiên Địa Tháp lập tức chấn động, uy năng vô cùng vô tận ùn ùn áp chế tới Thiên Hậu.
Đã không còn sự cộng hưởng giữa Thiên Đế hóa thân và Di La Thiên Địa Tháp, tòa bảo tháp này sẽ tru sát tất cả kẻ xâm nhập. Đây cũng là mục đích chính của Diệp Húc.
Lần này Di La Thiên Địa Tháp chấn động, uy lực khổng lồ vô cùng, thậm chí hơn hẳn chứng đạo chi bảo. Thiên Hậu nương nương gặp nguy không loạn, vội tế một tôn Thiên Đế hóa thân nữa lên. Ở trên cổ lộ, bà ta luyện hóa không chỉ một tôn hóa thân.
Không ngờ tôn hóa thân này vừa được tế lên đã bị Diệp Húc dùng một chưởng nữa đánh nát thành thiên địa đại đạo, dung nhập vào Luân Hồi Thiên Môn.
Thiên Hậu nương nương lại tế lên một tôn Thiên Đế hóa thân của Nguyên Thủy Thiên Vương, không kịp cướp lấy ba món chứng đạo chi bảo để giết đám người Diệp Húc, mà lắc mình lùi đi. Diệp Húc bước nhanh đánh tới, thần vận quanh thân chấn động, ngọc lâu Thiên Môn cùng bay ra. Các Đế Quân Đoan Tĩnh, Thái Hư, Kiền Cung đứng ở trên Thiên Môn, lại điều khiển nhiều món chứng đạo chi bảo đánh đi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555
Thiên Hậu giữ khư khư Thiên Đế hóa thân của Nguyên Thủy Thiên Vương, ra sức ngăn cản. Đại quyền tung hoành ngang dọc, đỡ từng công kích của Cú Mang thần thụ, Đãng Ma bia kia.
Bà ta lại tế lên Hồng Mông Kim Bảng, Bất Chu Sơn ấn. Uy lực chứng đạo chi bảo mênh mông sục sôi, ngăn cản ngọc lâu và Vô Lượng Thần Đàn đánh tới.
Luân Hồi Thiên Môn và một luồng uy lực của Di La Thiên Địa Tháp do đám người Phượng Yên Nhu triệu hồi đánh xuống, Thiên Hậu lập tức hộc máu. Diệp Húc ngay lập tức xuất hiện trước người Thiên Hậu, chụp xuống một chưởng, đánh nát đi nửa thân thể bà ta.
“Nương nương, hãy lên đường đi!”
Diệp Húc xuất hiện ở dưới đáy Di La Thiên Địa Tháp, bức tới Thiên Hậu. Luân Hồi Thiên Môn theo sau hắn, Vô Lượng Thần Đàn, Cú Mang thần thụ, Đãng Ma bia, Phật Đế kim thân và ngọc lâu bay xung quanh thân hắn, từng bước đi đến.
Hắn như một vị thần ma khai thiên lập địa, một quyền một cước đánh xuống khiến cho trời sụp đất nứt. Đám bảo vật vờn quanh thân thể hắn kia cũng ầm ầm hạ xuống, đánh nát tất cả.
Thân thể Thiên Hậu nương nương nhanh chóng phục hổi, vung Đại quyền lên đỡ thế công của Diệp Húc. Ba vị đế quân Vĩnh Hằng, Ly Hận, Đại Nhật cũng khôi phục thân thể đúng lúc này, lập tức thúc giục Hồng Mông Kim Bảng và Bất Chu Sơn ấn. Nhưng ngay sau đó, ba người này lại bị Diệp Húc và đám người Kiền Cung Thần Quân, Thái Hư Đế Quân thúc giục chứng đạo chi bảo chấn cho tan xương nát thịt.
“Ngọc Hư Đế Quân, ngươi cho là bản cung sẽ sợ ngươi sao? Dù chết, bản cung cũng phải kéo ngươi đi cùng!”
Thiên Hậu nương nương rốt cuộc bị Diệp Húc ép đến cùng đường bí lối. Bà ta toàn lực thúc giục Thiên Đế tam bảo, dẫn tới thiên địa đại đạo phun ra từ đáy tháp, chỉ một thoáng đại đạo vô hình kia sôi trào, tuôn hết vào trong Thiên Đế Đại Quyền.
Thiên lôi khắp nơi ầm ầm vang lên, chấn động bầu trời.
Thiên Hậu trông như một vị Thiên Đế oai phong nắm cửu thiên đại đạo với Thiên Đế Đại Quyền trong tay, hút hết cửu thiên đại đạo trong Di La Thiên Địa Tháp ra.
Đây là một kích mạnh nhất của bà ta, tiêu hao thọ nguyên để thúc giục thủ đoạn vô song. Vô tận thần quang tỏa ra từ Đại quyền, uy lực lớn đến mức chắc chắn có thể đánh vỡ đại thần thông lấy thân chứng đạo của Diệp Húc kia, giết chết hắn ngay tại chỗ.
Răng rắc! Răng rắc!
Trong cơ thể Thiên Hậu thậm chí truyền đến những tiếng nứt gãy, hiển nhiên bà ta toàn lực thúc giục Thiên Đế tam bảo kéo tới cửu thiên đại đạo, ngay cả thân thể bà ta cũng không chống được, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cửu thiên đại đạo chấn nát.
Sắc mặt Diệp Húc trở nên vô cùng ngưng trọng. Vừa rồi hắn chiếm thế thượng phong, nhưng không thể tru sát Thiên Hậu là nằm ngoài dự liệu của hắn. Mà nay Thiên Hậu tuy đã cùng đường bí lối, tu vi hao tổn nhiều, nhưng nếu liều chết thì quả thực có thể tiễn cả hắn lên đường.
“Các vị Đế Quân, Thần Vương, hãy cùng nhau gia trì Luân Hồi Thiên Môn!”
Diệp Húc vừa dứt lời, Thái Hư Đế Quân vẫy tay khiến Cú Mang thần thụ gào thét bay trở về rơi vào sau thân, Đoan Tĩnh Đế Quân cũng triệu hồi Đãng Ma bia đứng vững sau lưng bà. Lại có một tiếng ầm ầm vang lên, một vị Đại Phật kim quang chói mắt cũng rơi thẳng vào trong Luân Hồi Thiên Môn, các vị Đế Quân Tinh Nguyệt Bồ Đề Phật tổ, Quang Thọ Vương Phật tổ đều bay lên, rơi vào lòng bàn tay vị Đại Phật này.
Kiền Cung Thần Quân, Sát Đế Thần Quân và Tru Tiên Thần Quân đều quát lớn, hiện ra ma thần chân thật với vóc dáng to lớn.
Phượng Yên Nhu chỉ huy Luân Hồi Pháp Vương, Tạo Hóa Thần Vương và các vị Thần Vương khác cũng hạ xuống Luân Hồi Thiên Môn.
Tám vị Đế Quân và hơn bốn mươi vị Thần Vương toàn lực thúc giục tu vi của mình, điên cuồng thêm vào Luân Hồi Thiên Môn. Thần văn thần vận bay múa khắp trời, đại đạo ầm vang.
Mà ở trên Luân Hồi Thiên Môn, Tam Thập Tam Thiên Mười Tám Tầng Địa Ngục và ba nghìn thế giới kia, mỗi một tầng không gian đều có bốn trăm tám mươi vạn thần ma hóa thân tọa trấn, dưới sự dẫn đầu của thiên địa nhân tam đế cũng đang điên cuồng gia trì Luân Hồi Thiên Môn.
Cùng lúc đó, nguyên thần của Diệp Húc bay lên dung nhập vào Luân Hồi Thiên Môn. Uy năng của món dị bảo Luân Hồi Thiên Môn này lập tức tăng lên vô số, so với chứng đạo chi bảo như Vô Lượng Thần Đàn còn cường hãn hơn rất nhiều.
“Đế Quân, hãy cùng bản cung lên đường thôi!” Thiên Hậu nương nương quát to.
Hai món trọng bảo Thiên Môn và Đại quyền kia rốt cuộc va chạm vào nhau. Chỉ một thoáng đại đạo nổ vang lan ra bốn phía, vù một tiếng quét bay hết tất cả tinh vực, vô số tinh vân, hằng hà sa số ngôi sao, thanh lý ra một hư không hoang vu tĩnh mịch.
Bên trong Di La Thiên Địa Tháp, Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng đồng thời dừng bước, quay đầu nhìn thì thấy vô tận Hỗn Độn khí phun lên từ dưới nền Di La Thiên Địa Tháp, lay động đất trời. Hai vị Thiên quân chấn động: “Thiên Hậu và Ngọc Hư Đế Quân cuối cùng cũng đánh nhau rồi! Không biết giờ này hai người bọn họ ai chết ai sống đây?”
Luồng lực bộc phát này thậm chí lao thẳng vào tầng thứ nhất Di La Thiên Địa Tháp, chấn động không gian to lớn nơi đây, càn quét tất cả. Tôn Nguyên Thủy Thiên Vương Thiên Đế hóa thân cuối cùng của Thiên Hậu cũng đã vỡ nát trong một kích này.
Đây là lần đối đầu mạnh nhất của cường giả cấp Thiên Quân, bộc phát ra công kích có thể hủy diệt một đại Thiên giới, thế gian hiếm có.
Ngay cả món chứng đạo chi bảo mạnh nhất trong lịch sử là Di La Thiên Địa Tháp kia cũng bị lần đụng độ này của hai người làm cho rung lên không ngớt.
Rầm!
Thân thể Thiên Hậu nương nương đột nhiên nổ tung, hóa thành vô số tơ ngọc bay múa đầy trời. Ngay sau đó những sợi tơ ngọc vỡ tan, biến mất không còn gì nữa. Chỉ còn có Thiên Đế Đại Quyền, Đế Tọa, Đế Quan cùng với Hồng Mông Kim Bảng, Bất Chu Sơn ấn lơ lửng giữa không trung.
Diệp Húc thẫn thờ đứng nguyên tại chỗ. Trên Luân Hồi Thiên Môn rải đầy vết máu loang lổ. Phượng Yên Nhu, Luân Hồi Pháp Vương, vợ chồng Tạo Hóa Thần Vương, Vô Tướng Hoàng Phật và nhiều vị Thần Vương đều không còn thi cốt. Mà Thái Hư, Đoan Tĩnh, Kiền Cung, Sát Đế, Tru Tiên, Quang Thọ Vương, Tinh Nguyệt Bồ Đề cũng bị kích này chấn cho tan xương nát thịt.
Những Thiên giới, Địa Ngục, nhân gian trong Thiên Môn đều trống không. Bốn trăm tám mươi vạn thần ma trong mỗi mỗi một tầng kia đều bị chôn vùi, chỉ còn lại các loại bảo vật như Cú Mang thần thụ, Vô Lượng Thần Đàn lẻ loi dựng ở trên Thiên Môn.
“Ngọc Hư, một kích này không thể đánh chết được ngươi, đúng là ngoài dự đoán của bản cung!”
Tiếng của Thiên Hậu nương nương đột nhiên truyền đến từ trong Thiên Đế tam bảo. Thiên Đế tam bảo rung lên, vô số đại đạo tuôn ra như tơ đan vào nhau, hóa thành một bông thanh liên, cuốn lấy Hồng Mông Kim Bảng và Bất Chu Sơn ấn vào trong thanh liên. Thiên Đế tam bảo vây quanh bông hoa này, phi thẳng vào trong Di La Thiên Địa Tháp.
Diệp Húc cười lạnh một tiếng, nói với theo sau: “Nương nương ơi, bà luyện thành ba bông hoa trên đỉnh đầu nên có ba đường mạng, một đã mất trong trận chiến triều hội, nay lại mất cái nữa. Bà chỉ còn một mạng cuối cùng nữa, lần sau ta nhất định sẽ chém chết bà đó!”
“Ngọc Hư Đế Quân, chỉ sợ ngươi cũng đánh mất một mạng rồi nhỉ?”
Tiếng Thiên Hậu nương nương truyền đến, cười ha ha nói: “Bản cung có thực lực Thiên Quân ngang sức với ngươi, muốn lấy mạng bản cung thì hãy dùng mạng mình mà đổi!”
“Ả đàn bà Thiên Hậu này quả thực lợi hại…”
Trên khuôn mặt đờ đẫn của Diệp Húc kia hiện lên chú biến hóa, một tiếng răng rắc vang lên, thân thể hắn đột nhiên nổ tung, máu tươi phun ra.
Sau đó những tiếng nổ bùm bùm truyền đến từ cơ thể hắn. Chỉ trong chớp mắt máu thịt hắn tan rã hết, chỉ còn một bộ xương đứng ở nơi đó.
Bộ xương này cũng nổ bung thành tro bụi.
“Nhưng mà bà cho là như thế có thể hủy đi một bông hoa trên đỉnh đầu ta, cũng coi thường ta quá rồi.”
Từ trong Luân Hồi Thiên Môn truyền đến tiếng của Diệp Húc. Lục Đạo Luân Hồi trung tâm Thiên Môn ầm ầm chuyển động. Một tiếng cạch vang lên, hai cánh cửa Thiên Môn mở toang, hiện ra thời không vô tận trong cửa, đại đạo mịt mờ lưu động.
Thiên Môn mở ra, bóng Diệp Húc từ từ đi ra từ bên trong, vẫn bình yên vô sự như trước.
“Muốn giết ta thì hãy phá hủy Luân Hồi Thiên Môn của ta trước đã, nếu không ta chính là bất tử bất diệt! Thiên Hậu, bà bị ta cắt đi một bông hoa, mà ta chẳng qua chỉ là luân hồi một lần, ba bông hoa vẫn còn. Lần tới, bà cho là có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta sao?”
Lục Đạo Luân Hồi không ngừng chuyển động, phục sinh cho Phượng Yên Nhu và hơn bốn mươi vị Thần Vương kia trước, sau đó là các Đế Quân cũng lần lượt sống lại, cuối cùng mới là vị Đế Quân đỉnh phong Kiền Cung Thần Quân kia.
Diệp Húc động tâm niệm, một tiếng đạo âm vang lên, vô số thần ma rậm rạp xuất hiện trên Thiên Môn. Lại có những đại đạo hóa thân của các vị Thiên Đế, Diêm La Ma Đế, Nhân Hoàng Đại Đế xuất hiện, tọa trấn trên Thiên Môn.
Làm xong tất cả rồi, hắn không nhịn được hổn hển chửi thề một câu. Hồi sinh nhiều cường giả như vậy, với tu vi của hắn cũng khá khó khăn. Mà phục sinh bản thân Diệp Húc lại gần như tiêu hết sạch năng lượng của Luân Hồi Thiên Môn, gần như chẳng còn mấy tu vi.
“Cường giả cấp Thiên Quân quả nhiên vô cùng khủng bố! Với thực lực nội tình của mình, ta vẫn có thể chém chết Thiên Hậu, chỉ cần cắt đi đóa hoa cuối kia là được. Thiên Hậu với ta ngang tài ngang sức, Ma Thần Hoàng lại hơn ra một đường, mà Đại Thế Tôn thì hùng mạnh nhất. Muốn chiến thắng ba người bọn họ, độc chiếm Di La Thiên Địa Tháp, e là khó lại càng thêm khó…”
Chỗ hùng mạnh của Thiên Quân làm cho người ta phải kinh sợ. Diệp Húc tuy cũng là một trong những người đó nhưng lại chỉ có thể sánh vai với Thiên Hậu, vẫn chưa có được tính ưu thế tuyệt đối.
“Ta vốn tưởng ba lần chứng đạo Đế Quân xong là có thể lực áp Đại Thế Tôn, nay xem ra cùng lắm là sánh vai được với ông ta. Muốn chấm dứt ưu thế tuyệt đối, áp chế hết bọn họ, chỉ có tu thành Đế Quân đỉnh phong, tiếp cận cảnh giới Thiên Quân thì mới làm được.”
Diệp Húc khẽ nhíu mày, lập tức đi đến Di La Thiên Địa Tháp, vừa đi vừa nghĩ: “Thanh Đế khai sáng ra Tam hoa đỉnh thượng quả là vô cùng thần diệu, có thể làm cho người có được ba tính mạng nữa. Tam Hoa đỉnh thượng, Tam hoa tụ đỉnh, hay là cũng có liên quan đến Cây Thế Giới?”
Nếu Tam hoa đỉnh thượng là vu pháp do Thanh Đế căn cứ trên Hoa Thế Giới nghiên cứu ra, như vậy thời Thanh Đế, trên Cây Thế Giới tất nhiên có ba bông Hoa Thế Giới.
Theo Diệp Húc biết, Cây Thế Giới nở hoa hai lần, một lần kết quả thì bị Thanh Đế dùng để ký thác thần hồn, chờ mong thiên địa dị biến là có thể sống lại.
Một lần kết quả nữa là ở giữa thời Thương Thiên Đế Tôn, hóa thành vị cấm kỵ kia. Vị cấm kỵ đó hơn phân nửa là sinh linh do quả của Cây Thế Giới hóa thành, biến Hoa Thế Giới héo tàn thành Ngọc Hư Cung, bởi vậy vị cấm kỵ đó mới có thể tinh thông nhiều vu pháp pháp môn như vậy.
Bông Hoa Thế Giới cuối cùng có kết quả hay không, lại có hóa ra thứ gì không, Diệp Húc không thể biết được.
Hắn rốt cuộc đi vào không gian tầng thứ nhất Di La Thiên Địa Tháp. Đột nhiên, đám người Phượng Yên Nhu, Tạo Hóa Thần Vương, Luân Hồi Pháp Vương đều thét lên một tiếng, rơi xuống khỏi Luân Hồi Thiên Môn. Các vị Đế Quân Thái Hư Đế Quân, Kiền Cung Thần Quân, Quang Thọ Vương Phật tổ cũng kinh hãi, đứng không vững rồi ngã xuống từ trên Thiên Môn!
Những món chứng đạo chi bảo vốn tản ra uy lực mênh mông, lúc này cũng lắng xuống, không còn nửa phần uy lực.
Diệp Húc cả kinh, chợt thấy tu vi mình cũng không thể vận chuyển, cảm ngộ với đại đạo đều bị bóc đi hết ngay một khắc này.
“Quy tắc của tiên…”
Ở trước mắt hắn là một mảnh Tiên hương bồng lai, Thiên cung vô tận, tiên khí lượn lờ, làm cho người ta tưởng rằng mình đã đi đến Tiên đình thời viễn cổ xa xăm kia.
Không ngờ Nguyên Thủy Thiên Vương lại trùng luyện Tam Thập Tam Thiên giới ngay trong Di La Thiên Địa Tháp của mình!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555
Nơi này cũng hạn chế quy tắc của vu giống như Phương Trượng tiên sơn. Nhưng lực áp chế của quy tắc thì lớn hơn Phương Trượng tiên sơn không biết bao nhiêu lần, ngay cả Đế Quân cũng bị áp chế dễ dàng, chứng đạo chi bảo cũng không có dao động mênh mông như trước.
Thái Hư Đế Quân không nhịn được xúc động, ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong mắt toát lên kích động. Ông ta lẩm bẩm: “Nguyên Thủy Thiên Vương tạo ra thế giới Tiên đình, chẳng lẽ nơi này thật sự có tiên nhân vĩnh sinh bất tử tồn tại sao?”
“Nếu nơi này thực sự có tiên nhân thì chẳng phải lớp người chúng ta cũng có thể trường sinh bất tử?”
Vị đại ma thần Kiền Cung Thần Quân kia cũng ngơ ngác, lẩm bẩm: “Cho dù trường sinh bất tử trong Di La Thiên Địa Tháp thì cũng là một loại trường sinh bất tử…”
Những người khác đều gật đầu đồng ý. Bản lĩnh của Nguyên Thủy Thiên Vương thật quá kinh người, lại trùng luyện ra Tam Thập Tam Thiên giới. Nơi này thậm chí còn hùng vĩ bao la hơn Cửu Thiên Thần giới rất nhiều. Nếu quả thật có thể vĩnh sinh, bọn họ ở lại nơi đây thì có hề hấn gì?
“Nguyên Thủy Thiên Vương cũng chết rồi, ai có thể vĩnh sinh chứ?”
Diệp Húc phì cười một tiếng, không chút lưu tình đánh gãy ảo tưởng của mọi người. Ngay cả Nguyên Thủy Thiên Vương đều không cách nào tránh khỏi kết cục tử vong, huống chi là thế giới trong vu bảo mà ông ta luyện chế ra kia?
Đám người Thái Hư Đế Quân im lặng hẳn. Lời của Diệp Húc tuy vô tình nhưng lại là lời nói thật. Nếu ở trong Di La Thiên Địa Tháp thật sự có thể vĩnh sinh bất diệt, Nguyên Thủy Thiên Vương sẽ không chết, mà đang ở nơi này tạo ra Tam Thập Tam Thiên đình, bồi dưỡng không biết bao nhiêu tiên nhân rồi.
Diệp Húc đột nhiên giơ tay ra sức bắt lấy bầu trời, cứ thế xé ra một dòng thiên địa đại đạo, cẩn thận xem xét thì hiểu ra, lộ vẻ tiếc hận.
“Di La Thiên Địa Tháp ngoại vu nội tiên, khó trách Tổ Thần không thừa nhận Nguyên Thủy Thiên Vương là chính thống!”
Hắn quan sát mọi nơi thì thấy Thiên cung thâm trầm, mênh mông không nhìn thấy tận cùng, chỉ là nơi đây không hề có chút sức sống nào. Hắn cười nói: “Trong ghi chép của Tổ của địa tiên có nói, Nguyên Thủy Thiên Vương thừa nhận mình đi lầm đường. Nay xem ra, Nguyên Thủy Thiên Vương đúng là đi nhầm rồi.”
Di La Thiên Địa Tháp của Nguyên Thủy Thiên Vương nhìn như vu đạo, nhưng bên trong lại là tiên đạo. Tam Thập Tam Thiên trong tháp được bao ở trong vu đạo. Mà đại đạo xây dựng nên Tam Thập Tam Thiên nhìn như tiên đạo mà lại có đạo lý của vu đạo ở trong, vu tiên mỗi thứ một nửa.
Cho dù trong tháp hiện ra thế giới Tiên đình, nhưng vì ngoại vu nội tiên, đạo lý bên trong nửa vu nửa tiên cho nên không hề có chút sức sống nào, căn bản chẳng thể đào tạo ra tiên nhân. Ngay cả vu cũng không thể tu luyện sinh tồn trong thế giới dạng này.
Vu tiên không thể ở chung. Thủ đoạn ngoại vu nội tiên của Nguyên Thủy Thiên Vương là muốn tạo ra lại một thế giới Tiên đình khác, đương nhiên là thất bại trong gang tấc, chỉ có thể chế tạo ra một thế giới yên tĩnh ba mươi tầng.
Đồng dạng, tâm pháp mà Nguyên Thủy Thiên Vương tu luyện là vu. Ông mở ra Tam Thập Tam Thiên trong Di La Thiên Địa Tháp, trong đó cũng không tránh được xen vào quy tắc của vu. Quy tắc của vu và quy tắc của tiên triệt tiêu lẫn nhau, làm cho bất luận là tiên pháp hay vu pháp đều không thể vận dụng ở trong Di La Thiên Địa Tháp này.
Cho nên Diệp Húc cũng nhận ra vì sao Nguyên Thủy Thiên Vương lại nói mình đi nhầm đường.
Kiến Cung Thần Quân có kiến thức rộng nhất, nghe thấy vậy cũng gật đầu: “Nếu là thế giới mà Nguyên Thủy Thiên Vương sáng tạo ra, trong ngoài đều là tiên thì giờ phút này nghênh đón chúng ta đã là tiên nhân ùn ùn kéo đến rồi.”
“Nhưng Nguyên Thủy Thiên Vương quả thực cực kỳ hùng mạnh, lại có thể mở ra được chốn bồng lai trong quy tắc của vu như thế, làm cho lực lượng của vu và tiên cân bằng với nhau.”
Diệp Húc chăm chú nhìn đại đạo trong tay, không nhịn được tán thưởng, lại càng thêm bội phục năng lực bản lĩnh của Nguyên Thủy Thiên Vương. Hắn nói: “Tiên quy tắc nơi đây tuy mạnh nhưng không làm khó được Thiên Quân. Với thực lực của mình, Thiên Quân tất có thể vận chuyển tu vi và thần thông ở trong Tam Thập Tam Thiên, tiểu thế giới khác.”
“Luân Hồi Thiên Môn, mở mang hư không!”
Luân Hồi Thiên Môn vốn cũng rơi xuống đất, đột nhiên rung lên một cái thật mạnh, Lục Đạo Luân Hồi chuyển động. Tòa Thiên Môn này bổ ra trùng trùng thời không, ngăn cách sự áp chế của tiên đạo, cuốn hết đám người Thái Hư Đế Quân vào trong!
Mọi người chợt thấy mình có thể vận chuyển pháp lực, vừa mừng vừa sợ.
Phượng Yên Nhu đi xuống từ Thiên Môn, từng đạo thanh khí trên đỉnh đầu nàng lao ra, hóa thành Tam Thập Tam Thiên giới, kết nối với vu đạo trong Di La Thiên Địa Tháp nên vẫn chưa bị áp chế.
Diệp Húc khẽ gõ đầu mình. Lần này mang theo Phượng Yên Nhu đúng là hành động đúng đắn. Ở nơi đây, tuyệt đại đa số cao thủ đều bị trấn áp, chỉ có người tu luyện Di La Thiên Nguyên Thủy bảo quyển mới như cá gặp nước.
Ở trong Di La Thiên Địa Tháp, Phượng Yên Nhu hoàn toàn có thể phát huy ra sức mạnh cực kỳ hùng mạnh, trở thành trợ thủ đắc lực nhất cho Diệp Húc. Có thể thu được tòa bảo tháp này hay không đều do nàng cả.
Diệp Húc tay nâng Luân Hồi Thiên Môn, cùng Phượng Yên Nhu đi đến trung tâm của Thiên giới này, cười nói: “Phu nhân, nơi này là Thái Hoàng Hoàng Tằng Thiên! Nguyên Thủy Thiên Vương luyện chế ra Tam Thập Tam Thiên, tất nhiên sẽ có một món vu bảo làm trung tâm của Thiên giới. Chỉ cần luyện hóa được vu bảo này là có thể nắm Thiên giới trong tay, tế luyện một phần! Nếu ta đoán không sai, trung tâm Thiên giới này hẳn là một chiếc Khai Thiên đại phủ…”
Ầm!
Ở vị trí trung tâm của Thái Hoàng Hoàng Tằng Thiên, đột nhiên có một luồng hơi thở nặng nề vô cùng phóng lên. Một chiếc cự phủ liên tục bay lên, to lớn vô cùng, quy tắc vu đạo nồng đậm tới cực điểm tràn ngập ra.
Hơi thở của chiếc đại phủ này đều mạnh mẽ hơn tất cả chứng đạo chi bảo, gần với Di La Thiên Địa Tháp.
“Chứng đạo chi bảo do Đạo Quân luyện ra!”
Diệp Húc dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn. Chiếc rìu này chắc chắn là bảo vật do cường giả cấp Đạo Quân luyện ra, hơn xa chứng đạo chi bảo mà Thiên Quân luyện chế.
Khai Thiên đại phủ rõ ràng bị người thu đi, dần dần nhỏ lại, bỗng nhiên rơi vào tay của một đại phật. Vị đại phật kia thân hình rộng lớn, đầu đính chuông vàng, cả người đầy Phật quang chiếu sáng hư không, hình thành vô số Phật quốc niết bàn lớn nhỏ.
“Đại Thế Tôn!”
Đồng tử Diệp Húc nhanh chóng co rút lại. Đại Thế Tôn có thể thu lấy vu bảo trung tâm của Thái Hoàng Hoàng Tằng Thiên, tất đã hao phí đi một đại đạo hóa thân của Nguyên Thủy Thiên Vương, nếu không thì chẳng thể hàng phục nổi Khai Thiên đại phủ!
“Ngọc Hư Đế Quân, ta có được bảo vật này, mời Đế Quân tới thử một lần!”
Đại Thế Tôn nhìn thấy Diệp Húc, cười ha ha, vung một búa bổ xuống. Lập tức quy tắc vu đạo trong Thái Hoàng Hoàng Tằng Thiên rung chuyển, đại đạo ùa đến thêm vào Khai Thiên phủ!
Một kích này so với uy năng mà Đại Thế Tôn thúc giục Thế Phật Kim Chung còn hùng mạnh hơn rất nhiều lần, lực áp chư thiên, có thể đánh chết được Thiên Quân đã chứng đạo.
“Lão hòa thượng, người xuất ra luôn từ bi, làm gì cứ xách búa giết người thế?”
Diệp Húc cười dài một tiếng rồi mang theo Phượng Yên Nhu phóng lên tầng thứ hai của Di La Thiên Địa Tháp. Khai Thiên đại phủ khẽ chuyển, tiếp tục bổ tới hắn.
Đại Thế Tôn cười ha ha: “Ngã phật tuy có lòng từ bi, nhưng cũng biết phẫn nộ mà hàng yêu trừ ma! Đế Quân ngài gian ngoan mất linh, nghiệp chướng nặng nề, ngay cả ngã phật cũng chẳng thể chấp nhận được. Chi bằng một búa đánh chết ngài thì thế gian mới có thể trong lành yên bình được!”
“Tặc tử ngu ngốc, nếu lão tử có được cái búa kia, nhất định sẽ một búa đánh chết lão tặc tâm đen sì nhà ngươi!” Kiền Cung Thần Quân cả giận mắng.
“Giỏi lắm tên ma đầu kia, ngay cả Phật cũng muốn giết, không thể tha thứ được!”
Đại Thế Tôn mặt đầy từ bi tiếp tục vung đại phủ ngang nhiên đánh tới. Diệp Húc không hề nghĩ ngợi mà vội vàng thúc giục Luân Hồi Thiên Môn. Một tiếng oành vang lên, Khai Thiên phủ bổ lên Luân Hồi Thiên Môn, lập tức bổ bay Luân Hồi Thiên Môn và cả đám người Diệp Húc vào tầng thứ hai Di La Thiên Địa Tháp.
Diệp Húc sắc mặt xanh mét, lau đi vệt máu tươi ở khóe miệng, nhìn Luân Hồi Thiên Môn của mình. Trên Luân Hồi Thiên Môn xuất hiện một vết búa trông thật kinh tâm, gần như bổ ra bảo vật hắn cực nhọc luyện chế thành hai nửa.
Tòa Luân Hồi Thiên Môn này đã hao phí không biết bao nhiêu Hồng Mông tử kim. Luyện thành rồi đã từng chống lại rất nhiều chứng đạo chi bảo, tranh chấp với Thiên Đế Đại Quyền mà không hề tổn hại chút nào. Không ngờ nó lại chẳng chịu được một búa của Khai Thiên phủ kia.
“Chỉ có tăng Luân Hồi Thiên Môn lên cấp Đế Binh, nêu không sẽ không chịu nổi hai búa mà bị bổ vỡ ra!”
Tầng thứ hai của Di La Thiên Địa Tháp là Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên. Diệp Húc nhớ tới lúc ở trên Nguyên Thủy cổ lộ, Ma Thần Hoàng đã thu Thiên Đế hóa thân trong tòa Thiên cung thứ hai. Lúc này hắn không dừng lại nữa, lập tức tiến thẳng đến tầng thứ ba Thanh Minh Hà Đồng Thiên.
Hắn vừa phóng lên cao thì gặp quy tắc đại đạo của Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên chấn động. Một món dị bảo kiểu như ấn phóng lên cao, chiếu rọi hư không lóng lánh như ngọc thạch.
“Ngọc Hoàn Thiên ấn! Quả nhiên là Ma Thần Hoàng!”
Sắc mặt Diệp Húc trầm hẳn xuống. Một tôn Thiên Đế hóa thân luyện ra một tầng Thiên giới. Ma Thần Hoàng có được Ngọc Hoàn Thiên Đế hóa thân, đương nhiên có thể cướp lấy chứng đạo chi bảo Ngọc Hoàn Thiên ấn trong Ngọc Hoàn Thiên này.
“Bảo vật trong Thanh Minh Hà Đồng Thiên chắc là bị Thanh Đế lấy rồi!”
Diệp Húc không hề ngừng lại, lập tức không ngừng chạy qua từng tầng Thiên giới, thầm nghĩ: “Thu Thiên Đế hóa thân của Thiên cung thứ tư chính là Thương Thiên Đế Tôn. Thương Thiên Đế Tôn đã chết, bảo vật này quá nửa bị lão mang đi đến Thiên giới cao hơn. Dọc đường ta vẫn chưa gặp lại Đế Tử Thương, có lẽ Đế Tử Thương đã tìm được thi thể Thương Thiên Đế Tôn, chiếm được món bảo vật này rồi! Đế Tử Thương cũng lấy được một tôn Thiên Đế hóa thân của Nguyên Thủy Thiên Vương, có lẽ hắn rất có khả năng lấy được hai món bảo vật!”
Di La Thiên Địa Tháp có Tam Thập Tam Thiên giới, tất nhiên có ba mươi tòa chứng đạo chi bảo do Đạo Quân luyện chế. Mỗi một món đều là vũ khí hiếm có. Nhưng mấy tầng trước đã bị người ta lấy đi, Diệp Húc chỉ đành nghĩ cách ở các tầng sau.
Diệp Húc đột nhiên nghĩ ra đám người Ly Hận Thiên Chủ cũng thu được một tôn Thiên Đế hóa thân. Ba người bọn họ đầu nhập vào Thiên Hậu, chắc là Thiên Hậu sẽ có thu hoạch.
“Thiên Hậu nương nương cũng có được mấy tôn Thiên Đế hóa thân, lại bị ta đánh nát hết, nhưng khó đảm bảo bà ta không giấu riêng. Nếu bà ta mà giấu, chắc chắn có khả năng lấy được nhiều Tam Thập Tam Thiên chứng đạo chi bảo …”
Tam Thập Tam Thiên chứng đạo chi bảo chính do Nguyên Thủy Thiên Vương tự tay luyện ra, có uy lực quá mạnh quá lớn, cùng xây dựng nên Tam Thập Tam Thiên giới trong Di La Thiên Địa Tháp. Mỗi một món bảo vật này đều hơn xa bất cứ chứng đạo chi bảo đương thời. Chỉ cần có một món là có thể vô địch thiên hạ, huống chi nơi đây lại có tới ba mươi ba món!
Hơn nữa, ba mươi món bảo vật này cũng là nhân tố chủ chốt để đoạt được Di La Thiên Địa Tháp. Tập hợp đủ ba mươi món là có thể thoải mái thu lấy tòa chứng đạo chi bảo mạnh nhất trong lịch sử này.
“Cũng may ta luyện hóa không ít Thiên Đế hóa thân, nếu không e là những bảo vật này chẳng có món nào rơi vào tay ta, đều bị đám người kia phân chia sạch sẽ!”
Diệp Húc xông vào Thiên giới thứ tám. Thiên Đế hóa thân của Thiên giới này đã bị hắn luyện hóa, kẻ khác chắc chắn không thể thu lấy bảo vật nơi đây. Hắn trầm giọng nói: “Yên Nhu, nàng hãy cảm ứng bảo vật nơi đây! Nếu ta đoán không nhầm, bảo vật nơi này nhất định là Thái Cực đồ, định Càn Khôn Âm Dương, phân Tứ Tượng Bát Quái. Nó chính là món chứng đạo chi bảo có lực phòng ngự mạnh nhất hiện nay!”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555
Phượng Yên Nhu lập tức thúc giục Di La Thiên Nguyên Thủy bảo quyển, thi triển ra Tam Thập Tam Thiên. Từng vị Nữ thiên đế đi ra từ trong Tam Thập Tam Thiên, dốc sức cảm ứng phương vị của Thái Cực đồ.
Nàng lập tức cảm thấy được một luồng hơi thở khó nói nên lời truyền đến, cảm ứng với Nữ Đế hóa thân của nàng. Luồng hơi thở này nặng nề vô cùng, thái cực như ý tự thành thế giới. Với tu vi và thực lực của mình, nàng không thể lay động món vu bảo này được. Thái Cực Đại Đế hóa thân kia lại bị tòa vu bảo kia dẫn dắt, nhanh chóng bay tới.
Món bảo vật này tương liên với Thái Cực Đại Đế hóa thân của nàng, thế nhưng lại định cắn nuốt Thái Cực Đại Đế hóa thân, dung nhập vào trong Thái Cực đồ.
Đây là bởi vì Thái Cực đồ chính là chứng đạo chi bảo do Nguyên Thủy Thiên Vương luyện chế khi ở cảnh giới Đạo Quân, chất chứa uy năng vô cùng hùng mạnh. Tu vi Phượng Yên Nhu tuy đã gần Thần Vương, nhưng so với món bảo vật này thì vẫn kém cả vạn dặm.
Nếu tu vi nàng là cảnh giới Thiên Quân, có thể dùng Thái Cực Đại Đế hóa thân dắt Thái Cực đồ ra. Hóa thân dung nhập vào Thái Cực đồ, có thể thu bảo vật này.
Nhưng nay, nàng chỉ có thể mặc cho Thái Cực đồ cắn nuốt đi Thái Cực Đại Đế hóa thân của mình!
Đột nhiên có vô số thần vận vọt tới, hóa thành một vị Thái Cực Đại Đế sóng vai đứng với Nữ Đế của Phượng Yên Nhu. Thần vận và đạo vận tương liên, liên kết thúc giục Thái Cực đồ.
Diệp Húc cũng biết Phượng Yên Nhu không đủ tu vi, khó có thể thu được Thái Cực đồ, nhưng có thêm Thái Cực Đại Đế hóa thân của hắn thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tiếng oong oong truyền đến, Thái Cực Mông Ế Thiên rung lên không ngướt. Diệp Húc và Phượng Yên Nhu chỉ cảm thấy tu vi mình bị món chứng đạo chi bảo chưa xuất hiện kia hấp thu đi. Uy lực của chứng đạo chi bảo của Đạo Quân thật to lớn, hơn xa những chứng đạo chi bảo khác. Luyện hóa nó đương nhiên phải tiêu hao thêm nhiều pháp lực.
Muốn thu phục loại bảo vật này thì chỉ có thể dựa vào tu vi vô cùng thâm hậu mới được.
“Đám người Đại Thế Tôn Ma Thần Hoàng có thể thu được là vì Thiên Đế hóa thân của Nguyên Thủy Thiên Vương có được thực lực của nữa bước Thiên Quân. Xem ra thu bảo vật này, phải tiêu đi tu vi mạnh mẽ của nửa bước Thiên Quân thì mới làm được.”
Phượng Yên Nhu sớm đã khongo thể chống đỡ nữa. Cũng may pháp lực của Diệp Húc mạnh mẽ, thực lực lại có thể sánh với Thiên Quân, bậc tiêu hao này hắn vẫn còn chịu được.
Ầm!
Mặt đất Thái Cực Mông Ế Thiên đột nhiên nứt ra. Một tấm trận đồ thật lớn ù ù chuyển động, xoay tròn bay lên. Phía trên trận đồ, một cầu vàng quanh co khúc khuỷu phân chia âm dương lưỡng nghi, trắng đen xoay tròn, âm dương phân cách. Hai bên cầu, địa thủy phong hỏa bắt đầu tuôn trào. Có hai quả kim cầu một đen một trắng tọa trấn trong Địa Thủy Phong Hỏa, chúng trào ra từ trong chính hai quả kim cầu này!
Trận đồ này trình bày đạo lý đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Làm cho người ta nhìn thấy như chứng kiến một thế giới sinh ra, diễn biến đại thiên, hàng tỉ sinh linh.
“Bảo bối tốt!”
Đôi mắt Diệp Húc sáng lên. Thái Cực đồ nhanh chóng xoay tròn, càng lúc càng nhỏ lại rồi bay tới bên này. Đột nhiên đúng lúc đó, một tiếng ầm vang lên. Ngọc Hoàn Thiên ấn bay lên trời chụp tới Thái Cực đồ, thế nhưng định trấn áp Thái Cực đồ, làm cho Diệp Húc không thể thu được bảo vật này.
“Thần Hoàng, ông chậm một bước rồi!”
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng. Luân Hồi Thiên Môn lập tức bay lên đón nhận Thái Cực đồ. Tấm trận đồ này thoắt cái rơi vào trong Luân Hồi Thiên Môn, tương dung với Thái Cực Mông Ế Thiên của Luân Hồi Thiên Môn.
Ngọc Hoàn Thiên ấn đánh xuống, chấn động Thiên Môn. Phía trên Luân Hồi Thiên Môn, Thủy Địa Phong Hỏa trào ra khuấy động thiên địa, thế nhưng lại có thể đỡ được Ngọc Hoàn Thiên ấn này!
“Không hổ là chí bảo phòng ngự mạnh nhất đương thời! Nhưng, chí bảo phòng ngự chung quy cũng chỉ có thể phòng ngự, không thể công kích! Ngọc Hư Đế Quân, ngươi không ngăn được trẫm đâu!”
Ma Thần Hoàng á mắt phát sáng, giơ tay chộp tới Luân Hồi Thiên Môn, rõ ràng là tính lấy Thái Cực ấn ra khỏi Luân Hồi Thiên Môn.
Diệp Húc khẽ cười lạnh, để mặc cho bàn tay Ma Thần Hoàng trảo vào trong Luân Hồi Thiên Môn. Luân Hồi Thiên Môn lập tức chấn động khiến cho bàn tay Ma Thần Hoàng nổ tung từng khúc. Y kêu lên một tiếng đau đớn rồi cuộn lấy Ngọc Hoàn Thiên ấn bỏ chạy.
“Thần Hoàng, Thái Cực mặc dù không có mấy lực công kích, nhưng uy lực Luân Hồi Thiên Môn ta lại không hề nhỏ đâu!” Diệp Húc cười ha ha, không đuổi theo Ma Thần Hoàng. Thực lực Ma Thần Hoàng gần ngang với Đại Thế Tôn, nay Diệp Húc vừa trải qua một trận đại chiến với Thiên Hậu, tiêu hao quá lớn, lại thu Thái Cực đồ nên chẳng có mấy tu vi để chống lại Ma Thần Hoàng, chỉ dọa cho y phải sợ quá bỏ chạy.
“Lấy bảo chứng đạo thật quá gian nan, không biết năm tháng nào mới có thể làm được. Nhưng nếu lấy được hết Tam Thập Tam Thiên chứng đạo chi bảo của Nguyên Thủy Thiên Vương, thời gian Luân Hồi Thiên Môn của ta trở thành chứng đạo chi bảo sẽ rút ngắn lại. Hơn nữa sau này luyện chế thành chứng đạo chi bảo hơn hẳn Di La Thiên Địa Tháp cũng có thể nắm chắc mười phần!”
Lúc này, hắn đi tới một tòa Thiên giới tiếp theo. Cùng lúc đó, đám người Ma Thần Hoàng, Đại Thế Tôn, Thiên Hậu nương nương đều lên đường, dùng từng tôn Thiên Đế hóa thân thu phục dị bảo, theo đó từng tòa chứng đạo chi bảo bị người ta lấy đi.
“Lão gia, uy năng của Di La Thiên Địa Tháp đang nhanh chóng giảm xuống!”
Phượng Yên Nhu đột nhiên cau mày nói: “Thiếp có thể cảm ứng được, mỗi khi một tòa chứng đạo chi bảo bị lấy đi, uy lực của Di La Thiên Địa Tháp lại giảm xuống một phần.”
Diệp Húc gật đầu, nói: “Ta cũng cảm giác được sức mạnh của món bảo vật này đang suy yếu đi. Nếu Tam Thập Tam Thiên chứng đạo chi bảo bị lấy đi hết, uy lực của Di La Thiên Địa Tháp sẽ hạ xuống không, đến lúc đó càng có khả năng bị người ta lấy mất. Chúng ta phải nhanh chóng đi trước, tránh cho đám chứng đạo chi bảo còn lại rơi vào tay kẻ khác!”
Di La Thiên Địa Tháp tiếp tục suy yếu đi. Diệp Húc không dám chậm trễ, xông thẳng vào trong Huyền Minh Cung Hoa Thiên. Hắn lập tức liên thủ với Phượng Yên Nhu, hai người cùng thúc giục Huyền Minh Cung Hoa Đại Đế hóa thân, nhanh chóng dắt ra chứng đạo chi bảo chôn sâu trong Thiên giới này. Một tiếng ầm vang lên, một bảo tràng thật lớn chui ra từ dưới đất, phi tới Diệp Húc.
Huyền Minh Cung Hoa bảo tràng bay tới, bụp một tiếng xuyên vào trong Luân Hồi Thiên Môn, tương dung với Huyền Minh Cung Hoa trong Thiên Môn.
Tiếp theo là Thái Hoán Cực Dao Thiên, Diệp Húc cảm thấy Cửu Thiên đại đạo bắt đầu khởi động, nhốn nháo không thôi, lay động tòa Thiên giới này. Sau đó một chiếc mui xe bay lên, hắn liền biết đây là Thiên Hậu làm ra.
“Cửu Thiên đại đạo của Thiên Hậu bao quát trong Tam Thập Tam Thiên, nếu bị ả chiếm mất tiên cơ, ả có thể thu được ít nhất là chín món chứng đạo chi bảo!”
Lúc này Thiên Hậu cũng phát hiện ra Diệp Húc, đột nhiên bay lên tòa Thiên giới tiếp theo, cười khanh khách nói: “Đế Quân, ta và ngươi tranh chấp chỉ làm cho Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng được lợi! Chờ thu hết Tam Thập Tam Thiên chứng đạo chi bảo rồi, bản cung sẽ cùng ngươi quyết một trận tử chiến!”
“Ta sợ bà sao?”
Diệp Húc cười lạnh, không dám chậm trễ mà xông lên phía trước. Không biết qua bao lâu, hắn rốt cuộc đến được ngoài Thái Thanh Cảnh Đại Xích Thiên!
Dọc theo đường này, hắn lại thu được Hoàng Nhai Thần Trụ, Hiển Định Cực Phong Châu, Vô Cực đồ, Hạo Đình Thiên Phủ, Nguyên Động Thâm Uyên vầ Long Hán Tiêu Môn. Thêm Thái Cực đồ và Huyền Minh Cung Hoa bảo tràng là có tất cả mười bốn món chứng đạo chi bảo. Tất cả mười bốn món này đều tan vào trong Luân Hồi Thiên Môn, gia trì tòa Thiên Môn này.
Nhất là tòa bảo vật Long Hán Tiêu Môn kia thì mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi. Trong cửa có hàng tỉ thiên long, mỗi một vị đều hùng mạnh ngang với Đế Quân, lại còn vô cùng vô tận, chỉ là thúc giục nó sẽ cực kỳ hao phí tu vi.
“Bên trong Tam Thập Tam Thiên, Thái Thanh Cảnh, Thượng Thanh Cảnh và Ngọc Thanh Cảnh là cao nhất. Ba món chứng đạo chi bảo của ba Thiên giới này tất hơn xa những bảo vật khác. Nhất là Ngọc Thanh Cảnh Thanh Vi Thiên, chứng đạo chi bảo nơi đó hẳn là bảo vật quan trọng nhất để thu đi Di La Thiên Địa Tháp!”
Diệp Húc lập tức bước vào Thái Thanh Cảnh Đại Xích Thiên. Đại đạo của mảng trời đất này yên lặng làm cho người ta cảm thấy tùy theo tự nhiên.
Hắn nhìn khắp mọi nơi thì lòng trầm hẳn xuống. Bảo vật của Thái Thanh Cảnh Đại Xích Thiên đã bị người ta lấy mất, hơi thở đại đạo trở nên mỏng manh.
“Không đúng, không đúng…”
Diệp Húc đột nhiên cảnh giác. Bảo vật trong Thái Thanh Cảnh Đại Xích Thiên hẳn là một trong ba món bảo vật hùng mạnh nhất, theo lý mà nói thì dù là Thiên Quân cũng phải mất mấy tháng mới có thể dắt được tòa trọng bảo này.
Bảo vật nơi này bị lấy đi khiến hắn không thể không cảnh giác.
“Một đường đi tới, ta gặp Ma Thần Hoàng, Đại Thế Tôn và Thiên Hậu. Bọn họ đều không đủ tu vi thực lực để thu đi bảo vật này trong thời gian ngắn! Chỉ là chưa thấy Đế Tử Thương!”
Diệp Húc bước nhanh lên phía trước, phóng tới Thượng Thanh Cảnh, thầm nghĩ: “Đế Tử Thương hoàn toàn không có thực lực có thể thu được bảo vật kia! Chẳng lẽ kẻ phát tán Di La Thiên Địa Tháp phỏng chế phẩm cuối cùng cũng xuất hiện ư?”
Hắn xông thẳng vào Thượng Thanh Cảnh Vũ Dư Thiên, lòng lại càng trầm xuống. Bảo vật của Thượng Thanh Cảnh cũng đã bị lấy mất!
“Xem ra chỉ có gã, chỉ có gã mới có thể lấy đi ba món chứng đạo chi bảo cuối cùng trong thời gian ngắn ngủi như vậy!”
Diệp Húc sắc mặt ngưng trọng, trong lòng khó chịu. Hắn không sợ Đại Thế Tôn, không sợ Ma Thần Hoàng, cũng không sợ Thiên Hậu, càng khỏi nói Đế Tử Thương. Nhưng kiêng kỵ duy nhất chính là kẻ đã rải phỏng chế phẩm của Di La Thiên Địa Tháp kia.
“Nay ta cũng lấy đủ, non nửa chứng đạo chi bảo đều rơi vào tay ta, được lợi rồi thì nên đi.”
Hắn hít vào một hơi thật dài, lẩm bẩm: “Nhưng ta đã đáp ứng với Đàm Tổ, phải tìm kiếm xem ta có phải sư tôn của ông ấy chuyển thế hay không. Nay mà đi thì sẽ không có cơ hội biết được chân tướng nữa. Huống chi…”
Ánh mắt hắn đầy kiên nghị, hắn bước nhanh tới tầng cuối cùng của Di La Thiên Địa Tháp, Ngọc Thanh Cảnh Thanh Vi Thiên, thản nhiên nói: “Mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi mà Nguyên Thủy Thiên Vương gom nhặt kia chỉ có thể rơi vào tay ta, nếu không thì lấy gì mà ngăn cản trận tranh giành vu tiên?”
“Ngươi thật sự quá mạnh, chỉ sợ thế gian không người có thể địch. Nhưng ta lại muốn tranh một chuyến, vì tương lai tranh một đường tiên cơ!”
Hắn bước vào Ngọc Thanh Cảnh Thanh Vi Thiên, lập tức tử khí vô cùng vô tận ùn ùn kéo tới, áp đảo hết tất cả sinh cơ. Cho dù là vu đạo hay tiên đạo đều biến mất ở trong tử khí.
Ba người Đại Thế Tôn, Ma Thần Hoàng và Thiên Hậu nương nương đều thúc giục những tòa chứng đạo chi bảo, đều tự bày ra dị tưởng, mở mang thời không ép ra tử khí, hô quát liên tục, đánh tới một vị cổ xưa.
Vị cổ xưa kia tọa trấn hư không, mặc cho đám người Thiên Hậu Ma Thần Hoàng thúc giục chứng đạo chi bảo tấn công mà không hề động đậy, hiển nhiên đang kết nối với chứng đạo chi bảo của Ngọc Thanh Cảnh!
Ông ta mạnh mẽ vô cùng, không ai có thể sánh bằng, thậm chí đại đạo trong Di La Thiên Địa Tháp đều bị dắt đến thêm vào cho ông ta.
“Nguyên Thủy Thiên Vương…”
Diệp Húc từ từ phun ra một hơi: “Sai rồi, ta hẳn phải gọi các hạ là Nguyên Thủy Thiên Ma!”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555