Bọn họ đều là nhân vật quyền thế trong Ngọc Linh Thành của Luân Đa hành tỉnh, thậm chí là Tái Luân đế quốc, là người có tiếng tăm không nhỏ, chưa từng có ai dám can đảm nói lời như vậy trước mặt bọn họ, hiện tại Kiệt Sâm đột nhiên nói ra làm bọn hắn thoáng chốc không kịp phản ứng.
- Ta nói, chó nhà ai không chịu xích lại cho tốt, phóng ra ngoài sủa loạn. Ah, ta nghe ra được ngươi chính là con chó sủa loạn khi nãy, thật sự là không có giáo dưỡng!
Kiệt Sâm qua vẻ mặt trợn trắng của Mặc Tư Bổn, ngay trước mặt mọi người lặp lại lời nói của mình thêm một lần nữa.
- Xú tiểu tử, ngươi…ngươi…
Mặc Tư Bổn nổi giận, râu tóc dựng đứng, thân thể tiến về phía trước một bước muốn động thủ nhưng đột nhiên hắn chợt bình tĩnh lại, trên mặt mang theo vẻ lạnh lùng gắt gao nhìn chằm chằm vào Kiệt Sâm đứng đối diện.
- Ngươi chính là tân nhậm hội trưởng Kiệt Sâm của Thải Hồng Tháp? Tốt, rất tốt, hôm nay ta tới không phải cùng ngươi múa mép khua môi, ngươi đem con ta Bố Lạp Đạt cùng Long La Ni hộ pháp đánh trọng thương còn bắt về Thải Hồng Tháp, ta muốn hỏi ngươi đây là ý gì?
Hai con ngươi của Mặc Tư Bổn sắc bén như lưỡi đao nhìn lên trên người Kiệt Sâm, trong miệng lạnh băng:
- Ta không cùng ngươi nói nhảm, ngay lập tức đem con ta Bố Lạp Đạt cùng Long La Ni hộ pháp giao ra đây, nếu không mặc kệ ngươi là ai, Bác Nhĩ Đinh gia tộc hôm nay chắc chắn phải san bằng Thải Hồng Tháp!
Mặc Tư Bổn nói ra hào khí vạn trượng, một đám hộ vệ gia tộc đứng sau lưng hắn nghe được toàn thân máu huyết sôi trào, phát ra tiếng hô to.
- Lập tức giao ra Bố Lạp Đạt thiếu gia cùng Long La Ni hộ pháp, nếu không hôm nay san bằng Thải Hồng Tháp!
Bên phía Thải Hồng Tháp rất nhiều người nghe được đều chợt biến sắc, ngay cả ba người Lỗ Nhĩ Tư cũng đưa mắt nhìn qua Kiệt Sâm, trong nội tâm tràn đầy khẩn trương.
- Ah, nguyên lai là muốn tới đem Bố Lạp Đạt cùng Long La Ni về sao? Không nói sớm đi…
Vẻ mặt Kiệt Sâm lạnh nhạt, phảng phất nhưng bừng tỉnh hiểu ra, sau đó nói với Lỗ Nhĩ Tư đứng phía sau:
- Lỗ Nhĩ Tư chủ quản, đem hai người bọn hắn “thỉnh” ra đây cho ta!
Lỗ Nhĩ Tư đáp ứng một tiếng, quay vào Thải Hồng Tháp, đám người Bác Nhĩ Đinh gia tộc trên mặt đều lộ ra vẻ mỉm cười.
Cái gì là tân nhậm hội trưởng Thải Hồng Tháp, ở trước mặt Mặc Tư Bổn hội trưởng cũng chỉ có nước phải đầu hàng.
Một lát sau Lỗ Nhĩ Tư mang theo hai người đi ra, chính là Bố Lạp Đạt cùng Long La Ni.
- Bố Lạp Đạt…
Nhìn thấy bộ dáng của Bố Lạp Đạt, Mặc Tư Bổn vô cùng đau lòng.
Chỉ thấy gương mặt Bố Lạp Đạt sưng tấy lên, thậm chí đã biến thành màu tím đen, hai mắt như tụ huyết, toàn thân máu tươi vô cùng uể oải, quần áo trên người vô cùng tàn phá, cả người nhìn qua vô cùng thê thảm.
Mà Long La Ni càng thêm thê thảm, cả người cơ hồ như bị Lỗ Nhĩ Tư khiêng đi ra, toàn thân không hề có một chỗ lành lặn, vết máu loang lổ, đang không ngừng thở dốc như hấp hối.
- Phụ thân, phụ thân…
Vừa nhìn thấy đám người Mặc Tư Bổn đứng bên ngoài, Bố Lạp Đạt đang vô cùng uể oải thoáng chốc liền hưng phấn lên, hắn hét to muốn phóng tới chỗ Mặc Tư Bổn nhưng bị Lỗ Nhĩ Tư giữ chặt, không có lời dặn của Kiệt Sâm hắn cũng không dám thả người.
- Lỗ Nhĩ Tư, ngươi lập tức thả người cho ta!
Mặc Tư Bổn trợn mắt tiến lên một bước gào thét.
Lỗ Nhĩ Tư lập tức đem ánh mắt nhìn qua Kiệt Sâm.
Kiệt Sâm chậm rãi đi tới trước mặt Bố Lạp Đạt cùng Long La Ni, Bố Lạp Đạt hung dữ trừng mắt nhìn Kiệt Sâm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ oán độc, trong nội tâm không ngừng gào thét.
- Chờ đó cho ta, Kiệt Sâm đúng không, ngươi chờ đó cho ta, chờ ta thoát khỏi tay ngươi, chờ ta khôi phục ta nhất định phải để cho phụ thân bắt ngươi, ta phải tra tấn ngươi, a a a, ta phải đánh gãy xương cốt toàn thân ngươi, cắt thịt ngươi xuống từng mảnh từng mảnh, như thế mới có thể giải mối hận trong lòng của ta…
Đối diện với ánh mắt oán hận của Bố Lạp Đạt, Kiệt Sâm lại làm như không thấy, nhìn qua Mặc Tư Bổn thản nhiên nói:
- Mặc Tư Bổn tộc trưởng đúng không? Muốn ta thả người, cũng không phải là không thể, nhưng hôm nay con của ngươi cùng hộ pháp gia tộc làm xằng làm bậy tại phường thị của Thải Hồng Tháp, hủy danh dự của Thải Hồng Tháp chúng ta, huống chi còn đánh vỡ đồ đạc trong phường thị, tạo thành tổn thất không thể đo lường, khoản sổ sách này chúng ta phải tính toán cho kỹ mới được!
- Ha ha, tính sổ, ha ha ha…
Mặc Tư Bổn nhịn không được phá lên cười, bỗng dưng tiếng cười của hắn ngừng bặt, đôi mắt lạnh như băng nhìn chăm chú lên người Kiệt Sâm:
- Kiệt Sâm đúng không, lập tức thả người cho ta, có nghe hay không, lập tức thả người, nếu không ta muốn ngươi chết, chết!
Trong tiếng rống giận dữ, Mặc Tư Bổn bước mạnh về phía trước một bước, khí thế trên người bắt đầu khởi động, uy áp đáng sợ từ trong thân thể hắn thoáng lao ra, bao phủ ngay trước mặt Kiệt Sâm.
Một cỗ sát khí vô cùng cường đại tràn ngập cả Thải Hồng Tháp, nặng nề như thực chất, ép tới mức mọi người cơ hồ không thở nổi, lại giống như lưỡi đao sắc bén, mọi người phảng phất như bị lưỡi đao gác lên cổ họng, thân thể chợt cứng đờ.
Sắc mặt mọi người chợt biến!
Ngay cả ba người Lỗ Nhĩ Tư cũng cứng cả thân thể, ngay lập tức bị cỗ sát khí cường đại kia chấn nhiếp, là cỗ sát khí lạnh thấu xương cường đại chưa từng cảm thụ qua bao giờ! Lỗ Nhĩ Tư cảm giác mình không hề có chút sức phản kháng, máu tươi như cứng lại, thân thể lạnh băng, một nỗi sợ hãi không ngừng dâng lên từ sâu trong đáy lòng.
Đó là đế uy chỉ có đế linh sư bát giai mới có, đại biểu thực lực quét ngang hết thảy, không thể địch nổi, bất kể là linh sư nào cấp bậc dưới đế linh sư gặp phải đế uy đều bị chấn nhiếp không sức phản kháng.
Một tia cười lạnh hiện ra trên khóe môi Mặc Tư Bổn, ngay từ đầu hắn còn lo lắng tân nhậm hội trưởng Thải Hồng Tháp cũng giống như trước kia, đều là đế linh sư bát giai đê cấp, nhưng khi nhìn thấy Kiệt Sâm xuất hiện, Mặc Tư Bổn liền biết được cấp bậc chính thức của thanh niên tóc đen chỉ là hoàng linh sư thất giai cao cấp mà thôi.
Điều này làm trong lòng hắn không còn chút cố kỵ nào, quyết tâm đòi lại công đạo cho nhi tử mình, cũng mượn cơ hội này đem Thải Hồng Tháp hoàn toàn đè ép.
Cho dù hắn không rõ vì sao Kiệt Sâm có thể đánh bại Long La Ni, nhưng chỉ cần Kiệt Sâm là hoàng linh sư thất giai, thân là đế linh sư bát giai hắn vẫn có mười phần tin tưởng đánh thắng được Kiệt Sâm.
Sát khí khủng bố tung hoành khắp cả sân rộng Thải Hồng Tháp, mọi người đều khẩn trương đưa mắt nhìn qua Kiệt Sâm.
Bọn họ chỉ là bị dư âm sát khí tập kích mà còn cảm thấy hoảng sợ, vậy Kiệt Sâm là đối tượng bị công kích sẽ biểu hiện như thế nào?
Đối mặt với sát khí bàng bạc trước Thải Hồng Tháp, Kiệt Sâm phảng phất như không hề cảm thấy, nhưng ánh mắt ôn hòa của hắn giờ phút này đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo.
- Ta thật tâm muốn giải quyết sự tình này, nhưng hôm nay xem ra Mặc Tư Bổn tộc trưởng tựa hồ cũng không có ý tứ kia, như vậy thật xin lỗi…
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Ánh mắt Kiệt Sâm lạnh lùng nhìn qua Mặc Tư Bổn cùng đám hộ vệ của Bác Nhĩ Đinh gia tộc:
- Chư vị từ đâu tới thì xin mời trở về nơi đó đi, Thải Hồng Tháp không tiễn khách, về phần hai tên hành hung đập phá phường thị của Thải Hồng Tháp…
Khóe môi Kiệt Sâm không khỏi lộ ra một tia cười lạnh như băng, ngay sau đó trong ánh mắt khiếp sợ của vô số người, Kiệt Sâm một cước đá lên bàn chân Bố Lạp Đạt, tiếng xương vỡ vụn thanh thúy vang lên, trong miệng Bố Lạp Đạt phát ra tiếng hét thảm té ngã xuống đất.
- Oanh!
Kiệt Sâm đá ngã Bố Lạp Đạt, sau đó dưới ánh mắt trừng trừng của mọi người, một cước đạp lên đầu Bố Lạp Đạt, mặt đất thoáng chốc nứt vỡ, đầu của Bố Lạp Đạt toàn bộ hãm vào bên trong mặt đất, bộ mặt lập tức máu thịt mơ hồ, trong miệng gào lên thê thảm.
- Cũng chỉ có thể tùy ý để Thải Hồng Tháp xử trí thôi…
Cho tới lúc này rốt cục Kiệt Sâm mới chậm rãi lên tiếng.
Hành động hung hãn của Kiệt Sâm làm tất cả mọi người có mặt đều sợ ngây người.
- Ha ha ha…
Tất cả mọi người mở to mắt nhìn, cổ họng như bị người siết chặt, không ngừng phát ra thanh âm ha ha, nhưng lời gì cũng không thể nói ra.
- A a a a…xú tiểu tử, ngươi…a…ta muốn ngươi chết, muốn ngươi chết!
Tộc trưởng Mặc Tư Bổn nhìn thấy một màn trước mắt đôi mắt trợn trừng như muốn nổ tung, lửa giận vô tận dâng lên trong lòng hắn, hắn đã hoàn toàn nổi giận, thân thể không tự chủ được nữa, linh lực đáng sợ từ trong cơ thể hắn bộc phát, một đạo nguyên tố kết giới thổ hoàng sắc thoáng chốc bao phủ toàn bộ Thải Hồng Tháp, sau đó nhắm ngay chỗ Kiệt Sâm hung hăng oanh ra một quyền.
- Oanh long…
Mặc Tư Bổn oanh ra một quyền, cả không gian như lâm vào thổ nguyên tố hải dương, thổ nguyên tố chôn vùi hết thảy, tựa hồ mọi thứ đều đã biến mất chỉ còn lại nắm đấm của Mặc Tư Bổn, chẳng khác gì sao băng giáng xuống từ trên trời, chiếu rọi xuống tâm trí mọi người lưu lại hình ảnh uy vũ vô địch.
- Ah, tránh ra!
- Mọi người mau tránh ra!
Tất cả mọi người đều phát ra tiếng gầm rú kinh hoảng, Mặc Tư Bổn là đế linh sư bát giai, thực lực siêu phàm tuyệt luân, cho dù có thể trấn áp hết thảy đem linh lực khống chế tùy tâm sở dục trong một phạm vi nào đó, nhưng hắn căn cứ theo lời đồn đãi về thực lực của Kiệt Sâm suy đoán Kiệt Sâm không phải người bình thường, đương nhiên sẽ không đơn giản nhận lấy cái chết mà sẽ phản kháng.
Hai người giao chiến chỉ cần có một tia linh lực tán dật cũng đủ đè chết không ít dân chúng bình thường đang có mặt tại đây, không ít người kinh hoàng muốn chạy thoát khỏi nơi này.
- Mặc Tư Bổn, dừng tay!
- Hạ thủ lưu tình!
- Mặc Tư Bổn, ngươi đang làm cái gì?
Đồng thời vài đạo thanh âm gầm rú kinh sợ vang lên phía chân trời Ngọc Linh Thành, xa xa mấy đạo nhân ảnh đều chợt xuất hiện, lao vút tới Thải Hồng Tháp, trong miệng phát ra tiếng gầm rú kinh thiên.
Mấy đạo nhân ảnh kia, người xông lên trước nhất là thành chủ Ngọc Linh Thành, giờ phút này trên người hắn tán phát ra vạn đạo kim quang liều lĩnh vọt tới.
Những người này đều là đầu lĩnh những thế lực lớn trong Ngọc Linh Thành, trước đó khi Mặc Tư Bổn cùng Kiệt Sâm xung đột bọn họ ẩn thật xa quan sát tình hình, thậm chí còn có người chuẩn bị chờ đợi song phương xung đột mình sẽ thu hoạch một chén canh, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Mặc Tư Bổn thật sự ra tay đối với Kiệt Sâm, mỗi người đều không nhịn được nữa liền vọt ra.
Không phải bọn họ muốn trợ giúp Kiệt Sâm, cũng không phải bọn họ có cừu oán với Mặc Tư Bổn, thật sự là do thân phận Kiệt Sâm quá mức nhạy cảm, tân nhậm hội trưởng Linh Dược Sư công hội tại Luân Đa hành tỉnh, ở trong Linh Dược Sư Tháp có địa vị nhất định vô cùng cao thượng, nếu thật sự mới lên đảm nhiệm chức vị ngày đầu tiên đã bị đánh chết tại Ngọc Linh Thành, sẽ không có bất cứ thế lực nào tại Luân Đa hành tỉnh có thể gánh chịu nổi lửa giận của Linh Dược Sư Tháp.
Đặc biệt là Kiệt Sâm còn trẻ tuổi như vậy, thuộc về thiên chi kiêu tử, thân phận khác với những hội trưởng khác của Thải Hồng Tháp trước kia, nhân vật thiên tài như vậy vô luận là ở trong bất kỳ thế lực nào của đại lục đều là bảo bối, nếu một khi vẫn lạc nhất định sẽ gây ra một trận động đất thật lớn trên đại lục.
Thiên tài như vậy nếu như lén lút ám sát có lẽ còn có thể, nhưng nếu như Mặc Tư Bổn quang minh chính đại đánh chết hắn, sẽ không có ai gánh chịu nổi trách nhiệm, cho dù người của mấy thế lực kia không ra tay, nhưng ngay khi Mặc Tư Bổn xuất thủ mà bọn họ khoanh tay đứng nhìn, nếu để Linh Dược Sư Tháp nổi giận áp bức Tái Luân đế quốc đưa lời công đạo, tới lúc đó cho dù bối cảnh của bọn họ sâu dày bao nhiêu cũng chỉ là vô dụng.
Đương nhiên, có lẽ Linh Dược Sư Tháp sẽ không xuất đầu vì Kiệt Sâm, cho dù xuất đầu có lẽ sẽ không giận chó đánh mèo liên lụy tới trên người bọn họ, nhưng bọn họ không dám đem tương lai của mình ra đánh bạc, bọn họ nhất định phải ngăn cản chuyện xấu xảy ra.
Trên bầu trời, vài đạo lưu quang mang theo khí tức linh lực khủng bố từ phía xa bay vút đến, nhưng cho dù tốc độ của bọn hắn có nhanh bao nhiêu nhưng làm sao nhanh bằng tốc độ công kích của Mặc Tư Bổn, chỉ đành trơ mắt nhìn nắm đấm của Mặc Tư Bổn đi tới trước mặt Kiệt Sâm.
- Không…
Giờ khác này Lỗ Nhĩ Tư, Đạt La Đặc cùng Ai Nhĩ Bá Tháp đều phát ra tiếng gầm rú thê lương, bọn họ muốn ngăn chặn trước mặt Kiệt Sâm nhưng thổ nguyên tố kết giới do Mặc Tư Bổn phóng xuất đều giam cầm bọn họ, linh lực cuồn cuộn không ngừng lan tràn, bọn họ không có khả năng lao tới trước mặt Kiệt Sâm.
Mà Kiệt Sâm giống như bị kinh ngạc tới ngây người trước công kích của Mặc Tư Bổn, không hề nhúc nhích.
- Oanh!
Trong ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người, nắm đấm của Mặc Tư Bổn đập lên trên người Kiệt Sâm, linh lực đáng sợ nuốt chửng hết thảy, địa phương Kiệt Sâm vừa đứng khi nãy không ngừng truyền ra thanh âm nổ tung liên tiếp, hư không không ngừng sụp đổ chôn vùi tất cả.
Hơn nữa lực nổ tung bị Mặc Tư Bổn tập trung vào chỗ đứng của Kiệt Sâm, không bị lan tràn sang nơi khác, uy lực cường đại tới kinh người.
- Đã xong!
Từ trên bầu trời mấy đạo thân ảnh đang bay vút chợt khựng lại, trong miệng thì thào, ánh mắt toát ra vẻ tro tàn.
Một tân nhậm hội trưởng Linh Dược Sư công hội mới tiền nhiệm một ngày đã bị thế lực địa phương giết chết, tất cả mọi người thật sự không tưởng tượng được sắp tới Ngọc Linh Thành, Luân Đa hành tỉnh thậm chí là Tái Luân đế quốc sẽ phải gặp chấn động như thế nào.
- A…
Nhưng ngay khi mấy đạo nhân ảnh kia còn chưa kịp nghĩ ra được sắp tới mình nên làm gì để bảo tồn thực lực của thế lực mình, đột nhiên thân thể họ chấn động giữa không trung, trong ánh mắt mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Thải Hồng Tháp.
Trước Thải Hồng Tháp, vô số bụi mù tán đi, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người một hắc sắc thân ảnh giống như một ngọn núi cao sừng sững từ ngàn xưa đứng thẳng trên bậc thang của Thải Hồng Tháp không hề di chuyển.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Đó là một thân ảnh mặc hắc sắc khải giáp, khí tức kinh người cuồn cuộn khắp thân thể hắn chẳng khác gì ma thần lao ra từ địa ngục, trở thành duy nhất trong phiến thiên địa này.
Hắc sắc khải giáp lóng lánh như kim loại lập tức thu liễm, một khuôn mặt thanh tú xuất hiện ngay trước mặt mọi người, ngũ sắc thần quang tán dật từ trên người hắn, chính là Kiệt Sâm vừa nhận một quyền của Mặc Tư Bổn.
Dưới công kích cường hãn của Mặc Tư Bổn, Kiệt Sâm vẫn đứng ngạo nghễ như trước, thần sắc đạm mạc, khóe môi cười lạnh, toàn thân không hề có chút vết thương, thật giống như một kích đánh trúng hắn không phải xuất phát từ đế linh sư bát giai mà là một cơn gió nhẹ thổi qua, ngay cả trường bào của hắn cũng không chút tổn hại.
- A…
- Làm sao…
Chứng kiến một màn hoàn toàn trái ngược lẽ thường không ít dân chúng đều lộ ra vẻ ngây ngốc, thậm chí còn xoa xoa ánh mắt mình, miệng há hốc không nói nên lời.
- Mặc Tư Bổn, đó là công kích của ngươi? Quá yếu, thật làm cho ta thất vọng!
Đứng trước Thải Hồng Tháp Kiệt Sâm đạm mạc lên tiếng, vỗ vỗ trường bào trên người phủi đi tro bụi trên áo, ngữ khí lạnh nhạt nhìn thẳng vào mắt Mặc Tư Bổn như nhìn một người chết:
- Tốt rồi, nếu như ngươi đã xuất thủ, như vậy ta cho ngươi biết một chút thế nào gọi là cường đại chân chính, ngươi cho rằng ngươi rất mạnh sao? Thật đáng tiếc, ở trước mặt ta ngươi chỉ như con sâu con kiến mà thôi!
- Đây…đây là có chuyện gì?
Trong miệng Mặc Tư Bổn phát ra tiếng kêu sợ hãi, tràn đầy vẻ kinh ngạc, ngay lập tức trong đôi mắt dữ tợn của hắn bốc lên uy áp kinh người, nắm tay phải giơ cao tụ tập linh lực khủng bố, lại muốn phát ra công kích thêm lần nữa.
Nhưng Kiệt Sâm làm sao cho hắn cơ hội này.
Ánh mắt Kiệt Sâm lăng lệ ác liệt tiến lên trước một bước, căn bản không đợi đối phương kịp phản ứng, đã nhắm ngay Mặc Tư Bổn chụp xuống một chưởng.
- Oanh long…
Trong hư không, một ngũ sắc cự chưởng lăng không ngưng tụ sau đó từ trên trời giáng xuống, trùng trùng điệp điệp nện lên trên đỉnh đầu Mặc Tư Bổn, hướng phía mặt đất nện mạnh xuống.
Hư không thoáng chốc liền sụp đổ, lộ ra lỗ thủng không gian thật lớn, vô số không gian loạn lưu chớp hiện, không khí vỡ vụn thành bụi phấn.
- Ah…
Cảm nhận được lực lượng kinh người, trong đôi mắt Mặc Tư Bổn toát ra vẻ sợ hãi, trong miệng phát ra tiếng gầm rú thê lương, thổ nguyên tố linh lực trong người hắn bốc lên, kiệt lực rống giận, hai tay vung cao muốn đem ngũ sắc cự chưởng của Kiệt Sâm đánh văng ra nhưng không rung chuyển được mảy may.
Vô luận hắn bộc phát ra lực lượng cường đại đến cỡ nào, ngũ sắc cự chưởng vẫn không hề có chút dao động, một tấc một tấc nghiền áp xuống dưới, càng làm cho Mặc Tư Bổn cảm thấy hoảng sợ chính là không gian chung quanh hắn giống như bị cô đọng lại, ngay cả muốn nhúc nhích một chút cũng không được chứ đừng nói chi đến muốn né tránh.
- Oanh long…
Hình ảnh làm những người có mặt tại hiện trường khó quên cả đời xuất hiện!
Trong tiếng nổ vang cực lớn, tộc trưởng Bác Nhĩ Đinh gia tộc của Luân Đa hành tỉnh, đế linh sư thổ hệ bát giai đê cấp, một trong mấy nhân vật quyền hành của Luân Đa hành tỉnh, tại thời khắc này đã bị ngũ sắc cự chưởng của Kiệt Sâm giống như đập ruồi toàn bộ nghiền áp vào trong lòng đất.
Trong mặt đất nham thạch phía trước Thải Hồng Tháp, tộc trưởng Mặc Tư Bổn trước đó còn vô cùng hung hăng càn quấy khí phách trùng thiên giờ phút này chẳng khác gì một đầu chó chết không ngừng run rẩy bên dưới mặt đất, trong miệng không ngừng phun trào máu tươi vô cùng thê thảm.
- Chút thực lực ấy đã dám nhảy nhót trước mặt ta, thật sự là muốn chết!
Kiệt Sâm bước tới hai bước, gương mặt không chút biểu tình lạnh lùng nhìn Mặc Tư Bổn bị chính mình nghiền ép vào trong lòng đất, trong miệng đạm mạc lên tiếng.
Trong khoảnh khắc, bốn phía Thải Hồng Tháp hoàn toàn yên tĩnh không còn người nào phát ra nửa điểm thanh âm, không khí như được đúc bằng sắt cô đọng lại, tràn đầy tĩnh mịch khác thường!
Một cơn gió nhẹ thổi qua Thải Hồng Tháp, thổi tan bụi mù đầy trời.
Toàn bộ mọi người ngơ ngác nhìn Kiệt Sâm đang lẳng lặng đứng nơi đó, trong mắt toát ra thần sắc kinh hãi không dám tin.
Ba người Lỗ Nhĩ Tư cũng kinh ngạc nhìn qua Kiệt Sâm đứng cách đó không xa, trong đầu hoàn toàn mơ hồ.
Về phần các thành viên gia tộc Bác Nhĩ Đinh đã hoàn toàn choáng váng.
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn quanh, không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Phải biết rằng tộc trưởng Mặc Tư Bổn của Bác Nhĩ Đinh gia tộc là đế linh sư bát giai đê cấp, một trong mấy đại đầu lĩnh có quyền thế nhất trong Luân Đa hành tỉnh, mà Kiệt Sâm chỉ là một thiếu niên chừng hai mươi tuổi, nhưng trong cuộc chiến đấu vừa rồi đối mặt công kích của Mặc Tư Bổn tộc trưởng Kiệt Sâm không chút áp lực dùng chính thân thể mình ngăn chặn, sau đó còn dùng một chưởng đem Mặc Tư Bổn nghiền ép vào trong lòng đất, loại thị giác trùng kích trần trụi như vậy làm mọi người rung động đồng thời cũng không cách nào hiểu nổi.
- Tộc trưởng đại nhân!
Sau nửa ngày đám thành viên Bác Nhĩ Đinh gia tộc mới từ trong nỗi khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, mạnh mẽ vọt lên, trong đôi mắt tràn đầy vẻ sợ hãi cùng phẫn nộ nhìn qua Kiệt Sâm, trong đó một lão giả mái tóc hoa râm, trên người tản mát ra linh lực ba động mạnh mẽ vội lấy ra một bình linh dược tề tản ra khí tức linh lực nồng đậm rót vào trong miệng Mặc Tư Bổn.
- Khục khục…
Trong miệng Mặc Tư Bổn ho ra máu tươi, thương thế trên người chậm rãi khôi phục, được lão giả kia nâng lên nhưng lại dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Kiệt Sâm đứng cách đó không xa.
- Vì sao, ngươi rõ ràng chỉ là hoàng linh sư thất giai cao cấp thế nào có thể cường đại đến như thế, ta không tin, Mặc Tư Bổn ta là đế linh sư bát giai đê cấp làm sao lại thua trong tay một hoàng linh sư, không…
Giờ phút này trên mặt Mặc Tư Bổn không còn vẻ tung hoành lúc trước, không còn sát ý kích động, trường bào trên người đã bị đánh nát rách rưới, gương mặt vặn vẹo, vô cùng chật vật.
Nhưng trong mắt hắn lại mang theo vẻ không cam lòng cùng phẫn nộ vô hạn, miệng không ngừng lẩm bẩm gào thét lại tràn đầy vẻ kiêng kỵ nhìn Kiệt Sâm đứng phía trước không xa.
Cho dù hắn nổi giận xuất kích vì thấy Kiệt Sâm hạ độc thủ với Bố Lạp Đạt, cũng không có nghĩa là bản thân chiến lực cùng pháp tắc công kích quên không thi triển, nhưng Kiệt Sâm không chút tổn thương gì dưới một quyền phẫn nộ của hắn, còn có thể lập tức dùng một chưởng đem hắn đè ép xuống trong mặt đất, mặc cho hắn chống cự thế nào cũng vô dụng, loại cảm giác vô lực kia làm nội tâm Mặc Tư Bổn sản sinh nỗi sợ hãi khó tả đối với Kiệt Sâm.
- Như thế nào? Mặc Tư Bổn tộc trưởng còn chưa phục?
Kiệt Sâm mang theo nụ cười trào phúng nhìn đối phương:
- Ngươi có thể sống sót là nhờ ta thủ hạ lưu tình, nếu như ngươi không phục thì ta không ngại đem ngươi tiếp tục nghiền chết!
- Ngươi…
Trên mặt Mặc Tư Bổn co rúm lại, nội tâm vô cùng phẫn nộ, nhưng lại không dám có chút dị động nào.
- Hưu….hưu…hưu….
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Đúng lúc này xa xa đột nhiên truyền đến thanh âm tiếng phi hành xé gió.
- Mặc Tư Bổn tộc trưởng, Kiệt Sâm hội trưởng, hai vị xin bớt giận, có chuyện gì mọi người từ từ thương lượng đâu cần phải nóng nảy như thế!
Mấy đạo thân ảnh từ phía xa nhanh chóng bay vút đến, khí tức cường hãn thoáng chốc đã bao phủ cả Thải Hồng Tháp.
Năm thân ảnh từ trên trời giáng xuống rơi ngay giữa thành viên Bác Nhĩ Đinh gia tộc cùng Kiệt Sâm, trên người bành trướng khí tức, đế uy đáng sợ lan ra, không ngờ đều là đế linh sư bát giai.
Với thực lực của Kiệt Sâm liền nhìn ra được trong năm người này có ba người là đế linh sư bát giai đê cấp như Mặc Tư Bổn, còn có hai người tản ra khí tức càng mạnh hơn, là đế linh sư bát giai trung cấp.
Đầu lĩnh là một trung niên nhân mặc trường bào màu vàng, mái tóc quăn màu vàng, hắn trực tiếp rơi xuống ngay trước mặt Kiệt Sâm, mang vẻ mặt tươi cười ôn hòa, trong miệng phát ra lời khuyên can.
Nhìn thấy năm người này, không ít dân chúng Ngọc Linh Thành tụ tập chung quanh cùng các thành viên Thải Hồng Tháp thoáng chốc đều sợ ngây người.
- Đó không phải là Ngải Âu Lạc Tư thành chủ sao?
- Còn có Đức Nhĩ Lỗ hội trưởng cùng Mạch Khắc Hán Mỗ hội trưởng!
- Còn có Pháp Lợi Lỗ tộc trưởng của Á Lí Áo Thác gia tộc cùng Kiệt Khắc Phất Lôi Đặc tộc trưởng của Thác Bỉ gia tộc!
- Cộng thêm Kiệt Sâm hội trưởng và Mặc Tư Bổn tộc trưởng của Bác Nhĩ Đinh gia tộc, thủ lĩnh bảy đại thế lực Ngọc Linh Thành đều đã tề tụ!
Không ít dân chúng kích động nghị luận xôn xao, toàn bộ các thủ lĩnh các thế lực trong Ngọc Linh Thành đều tụ tập cùng một chỗ, loại chuyện này dân chúng bình thường như bọn họ trước kia đừng nói là nhìn thấy qua, ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.
- Các hạ là?
Đối mặt với trung niên nhân đầu lĩnh, Kiệt Sâm khẽ chau mày lên tiếng hỏi.
- Tại hạ, Ngải Âu Lạc Tư, tỉnh đốc Luân Đa hành tỉnh, thành chủ Ngọc Linh Thành, Kiệt Sâm hội trưởng mới nhậm chức tại hạ còn chưa kịp đến chúc mừng qua, thật sự là thất lễ!
Trung niên nhân mang theo dáng tươi cười ôn hòa trên mặt lên tiếng đáp, lúc trước khi Kiệt Sâm cứng rắn chịu một quyền của Mặc Tư Bổn, Ngải Âu Lạc Tư thật sự sợ hãi, nhưng biểu hiện sau đó của Kiệt Sâm lại làm cho hắn cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Với thực lực đế linh sư bát giai trung cấp của hắn tự nhiên có thể nhìn ra hiện tại Kiệt Sâm chỉ là hoàng linh sư thất giai cao cấp, nhưng uy áp một chưởng của Kiệt Sâm phát tán ra cho dù hắn đang ở trên bầu trời cũng phải biến sắc, cảm thấy vô cùng kiêng kỵ.
- Ah, nguyên lai là Ngải Âu Lạc Tư thành chủ, thất kính thất kính!
Trên gương mặt đạm mạc của Kiệt Sâm cũng nở nụ cười, từ trên người Ngải Âu Lạc Tư hắn cũng không hề cảm giác được chút ác ý nào, đối mặt với đệ nhất nhân chân chính của Luân Đa hành tỉnh Kiệt Sâm cũng nên tỏ vẻ chút hữu hảo.
Trên thực tế lúc trước khi hai người Kiệt Sâm cùng Mặc Tư Bổn đối chiến, Kiệt Sâm đã cảm nhận được có vài cỗ linh thức cường đại vẫn luôn chú ý tại nơi này, rất hiển nhiên chính là nhóm người Ngải Âu Lạc Tư thành chủ.
Lập tức ánh mắt Kiệt Sâm lại rơi lên trên người bốn đế linh sư khác bên cạnh.
- Kiệt Sâm hội trưởng, mấy vị này ngươi còn chưa biết đi, để ta giới thiệu…
Ngải Âu Lạc Tư thành chủ chỉ vào từng người giới thiệu với Kiệt Sâm.
Theo lời giới thiệu của Ngải Âu Lạc Tư, Kiệt Sâm đã biết được thân phận của bốn người còn lại, trong đó đế linh sư bát giai trung cấp là Đức Nhĩ Lỗ hội trưởng của Linh Sư công hội, ba ba đế linh sư đê cấp là Mạo Hiểm Giả công hội hội trưởng Mạch Khắc Hán Mỗ, tộc trưởng Pháp Lợi Lỗ của Á Lí Áo Thác gia tộc cùng tộc trưởng Kiệt Khắc Phất Lôi Đặc của Thác Bỉ gia tộc.
- Ha ha, Kiệt Sâm hội trưởng còn trẻ tuổi nhưng thực lực đã kinh người như thế, thật sự làm chúng ta vô cùng bội phục!
Sau khi giới thiệu lẫn nhau, Mạo Hiểm Giả công hội hội trưởng Mạch Khắc Hán Mỗ không khỏi lên tiếng cười nói.
Mấy người khác cùng lần lượt chào hỏi, trên mặt tràn đầy dáng tươi cười, nói thế này, tuy Kiệt Sâm là hội trưởng Linh Dược Sư công hội nhưng lại quá trẻ tuổi, sẽ không được những lão gia hỏa kia coi trọng, nhưng thực lực kinh người của hắn khi đối chiến với Mặc Tư Bổn làm bọn họ không còn dám xem nhẹ bản thân hắn như trước đó.
Mặc Tư Bổn tộc trưởng được xem như nhân vật ngang vai vế với họ, nhưng chỉ bị một chưởng đã bị nghiền ép vào trong mặt đất, thật sự làm trong lòng họ khiếp sợ.
- Ai nha, đây không phải Bác Nhĩ Đinh gia tộc tộc trưởng Mặc Tư Bổn hay sao, chuyện gì xảy ra, sao ta nhìn sắc mặt của ngươi không được tốt lắm đi?
Trong nhóm người, Pháp Lợi Lỗ tộc trưởng của Á Lí Áo Thác gia tộc lại lên tiếng chế nhạo Mặc Tư Bổn toàn thân chật vật.
- Hừ, Pháp Lợi Lỗ, ngươi tránh sang một bên cho ta!
Sắc mặt Mặc Tư Bổn tái nhợt, trước mặt mấy đối thủ cũ cùng bằng hữu lại bị mất mặt lớn như vậy, làm nội tâm Mặc Tư Bổn dị thường phẫn nộ.
- Ngải Âu Lạc Tư thành chủ, chư vị, các vị đường xa mà đến, Kiệt Sâm ta là hội trưởng Thải Hồng Tháp tự nhiên phải khoản đãi thật tốt, nhưng hiện tại Thải Hồng Tháp có việc, không được tiện lợi, đành phải lãnh đạm chư vị lần này, để ta xử lý xong sự tình của Bác Nhĩ Đinh gia tộc lại tâm tình với chư vị!
Hàn huyên vài câu với nhóm người Ngải Âu Lạc Tư thành chủ, Kiệt Sâm lập tức lên tiếng.
Nhóm người Ngải Âu Lạc Tư chợt sững sờ.
- Mặc Tư Bổn tộc trưởng, con của ngươi Bố Lạp Đạt nháo sự trong phường thị của ta, hôm nay ngươi còn dẫn người đến nháo sự cả Thải Hồng Tháp, lúc nãy còn ra tay với ta, không biết chuyện này Bác Nhĩ Đinh gia tộc chuẩn bị làm sao tính toán?
Kiệt Sâm nhìn qua Mặc Tư Bổn, trên mặt lộ ra dáng tươi cười lãnh khốc.
- Kiệt Sâm hội trưởng, ta nghĩ đây nhất định là chuyện hiểu lầm, Mặc Tư Bổn tộc trưởng chỉ vì thương con sốt ruột nên mới nóng vội ra tay, dù sao Kiệt Sâm hội trưởng cũng không bị tổn thất, chuyện này ta nghĩ tới đây là thôi đi…
Không đợi Mặc Tư Bổn lên tiếng, Kiệt Khắc Phất Lôi Đặc tộc trưởng đã nói trước.
Tại Luân Đa hành tỉnh, Bác Nhĩ Đinh gia tộc cùng Thác Bỉ gia tộc kết giao khá tốt, giờ phút này đương nhiên là giúp Mặc Tư Bổn nói chuyện.
- Cứ như vậy thôi đi?
Ánh mắt lạnh như lưỡi đao của Kiệt Sâm rơi lên người Kiệt Khắc Phất Lôi Đặc:
- Kiệt Khắc Phất Lôi Đặc tộc trưởng, chuyện này là chuyện của Thải Hồng Tháp cùng Bác Nhĩ Đinh gia tộc, hôm nay nếu các hạ tới bái phỏng Kiệt Sâm ta thì ta hoan nghênh, nhưng nếu tới thay người khác nói chuyện thì thật xin lỗi, Thải Hồng Tháp không chào đón khách nhân như vậy!
- Ngươi…
Nghe được lời nói của Kiệt Sâm, Kiệt Khắc Phất Lôi Đặc chợt xấu hổ, sắc mặt thay đổi mấy lần, trong thần sắc có tia phẫn nộ muốn bộc phát nhưng vừa nghĩ tới một kích cường thế của Kiệt Sâm cuối cùng đành khắc chế trở xuống.
- Ngải Âu Lạc Tư thành chủ…
Kiệt Sâm đưa mắt nhìn vào Ngải Âu Lạc Tư:
- Ngươi là tỉnh đốc Luân Đa hành tỉnh, là thành chủ Ngọc Linh Thành, đại biểu đế quốc, quản hạt toàn bộ Luân Đa hành tỉnh, hôm nay thành viên Bố Lạp Đạt cùng Long La Ni của Bác Nhĩ Đinh gia tộc suất lĩnh ác đồ đến đập phá phường thị của Thải Hồng Tháp, tộc trưởng Mặc Tư Bổn còn dẫn theo nhiều người tuyên bố muốn san bằng Thải Hồng Tháp chúng ta…
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 2
Chương 931: Đệ nhất linh dược sư Luân Đa hành tỉnh
Nguồn:Sưu Tầm
Trong giọng nói của Kiệt Sâm tràn đầy cường thế:
- Khi nãy Mặc Tư Bổn tộc trưởng ra tay đối phó ta, ta nghĩ tất cả mọi người đều đã thấy được, nếu không phải ta có vài phần thực lực chỉ sợ đã chết trước Thải Hồng Tháp, nhưng ta cũng không có giết hắn, Kiệt Sâm ta là đệ tử Linh Dược Sư Tháp, là người nhân từ, chú ý lấy đức phục người, cũng tin tưởng Luân Đa hành tỉnh sẽ cho ta một đãi ngộ công bình, mà Ngải Âu Lạc Tư thành chủ là người cầm quyền Luân Đa hành tỉnh, ác đồ ngang ngược như vậy, không biết Ngải Âu Lạc Tư thành chủ phải xử lý như thế nào?
Đối mặt với khiêu khích của tộc trưởng Mặc Tư Bổn, Kiệt Sâm cũng không trực tiếp đánh chết đối phương, bởi vì nơi này là Tái Luân đế quốc cũng không phải là Hỗn Loạn Lĩnh.
Vô luận là Mặc Tư Bổn đánh chết hắn hay là hắn đánh chết Mặc Tư Bổn, đối với Luân Đa hành tỉnh mà nói đều sẽ tạo thành động đất, hắn đại biểu cho Linh Dược Sư công hội, dù sao cũng là thế lực đến từ bên ngoài, nếu như hắn đánh chết Mặc Tư Bổn, Tái Luân đế quốc tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ chuyện như vậy phát sinh, sẽ chèn ép cùng xa lánh hắn, thậm chí còn bức bách Linh Dược Sư Tháp đem Thải Hồng Tháp rời khỏi Luân Đa hành tỉnh.
Hơn nữa nhóm người Ngải Âu Lạc Tư cũng tuyệt đối không cho phép hắn ra tay, nhất định sẽ ngăn cản hắn.
Tuy Kiệt Sâm cũng không e ngại bất luận kẻ nào, ở đây cho dù là người mạnh nhất như Ngải Âu Lạc Tư cũng chỉ là bát giai trung cấp, với thực lực của Kiệt Sâm, đủ quét ngang hết thảy những người tại đây, nhưng điều này không phù hợp lợi ích của Linh Dược Sư công hội.
Trên thực tế không cần thiết phải đánh chết Mặc Tư Bổn.
Thải Hồng Tháp cùng Bác Nhĩ Đinh gia tộc là một trong những thế lực lớn của Luân Đa hành tỉnh, hai thế lực tử đấu cho dù bên nào tiêu diệt bên nào cũng tuyệt đối không có kết quả gì tốt, chỉ lưu lại cho thế lực khác hưởng thụ lợi ích.
Cũng chính vì nguyên nhân này, Kiệt Sâm không đánh chết Mặc Tư Bổn, cho dù hắn giết hết đám người kia, nhưng lại thế nào?
Bác Nhĩ Đinh gia tộc cắm rễ tại Luân Đa hành tỉnh mấy trăm năm, dù mất đi Mặc Tư Bổn cũng không trí mạng, nhưng ngày sau họ trả thù, sẽ làm Luân Đa hành tỉnh lâm vào hỗn loạn.
Kiệt Sâm đến đây chỉ là lịch lãm rèn luyện, không phải chế tạo phiền toái, muốn đánh bại một người hắn có rất nhiều biện pháp ẩn trong bóng tối, hoàn toàn không cần công khai bạo lực như vậy.
- Kiệt Sâm, ngươi đừng ngậm máu phun người…
Trên mặt Mặc Tư Bổn lộ ra dáng tươi cười âm lãnh:
- Ngải Âu Lạc Tư thành chủ, chư vị, Thải Hồng Tháp bán ra linh dược tề có vấn đề, hại một thành viên của gia tộc ta thiếu chút nữa mất mạng, con ta Bố Lạp Đạt mới cùng Long La Ni hộ pháp đến phường thị đòi lại công đạo mà thôi…
Mặc Tư Bổn ra vẻ phẫn nộ xúc động nói:
- Không nghĩ tới Thải Hồng Tháp không hỏi thị phi, hoành hành ngang ngược đả thương con ta cùng Long La Ni hộ pháp, bắt giữ về Thải Hồng Tháp, ta mới mang người tới đòi người trở về, nhưng Kiệt Sâm hội trưởng lại hạ độc thủ với con ta ngay trước mặt ta!
Nói tới đây, Mặc Tư Bổn làm ra bộ dáng vô cùng đau đớn muốn chảy nước mắt:
- Con ta chư vị đều nhận thức, không ngờ bị Kiệt Sâm kia chà đạp như vậy, ta làm phụ thân mới giận dữ ra tay, làm sao lại có tội gì chứ!
- Bán linh dược tề giả, còn hại người suýt chút mất mạng, Thải Hồng Tháp chẳng lẽ không nên bị chế tài sao?
Nghe được lời của Mặc Tư Bổn, Lỗ Nhĩ Tư tuôn mồ hôi lạnh, hắn nghe Kiệt Sâm nói qua linh dược tề có vấn đề, nếu là sự thực như vậy sẽ là một hồi đả kích với Thải Hồng Tháp, sau này sẽ không ai nguyện ý đến mua linh dược tề có vấn đề như thế.
Hơn nữa về phương diện đạo lý, Thải Hồng Tháp sẽ không đứng vững, Bác Nhĩ Đinh gia tộc có thể thừa cơ vu cáo.
- Mặc Tư Bổn…
Kiệt Sâm lộ ra nụ cười lạnh:
- Chuyện như vậy ngươi phải có chứng cớ, nói lung tung bậy bạ ai cũng nói được!
- Chứng cớ?
Mặc Tư Bổn cười lạnh, ánh mắt nhìn qua lão giả đã rót linh dược tề cứu chữa hắn.
Lão giả kia đi tới trước mặt mọi người, nói:
- Ngải Âu Lạc Tư thành chủ, lời của tộc trưởng là thật, vì phòng ngừa Thải Hồng Tháp hủy diệt chứng cớ, Bác Nhĩ Đinh gia tộc đặc biệt mua một ít trị liệu dược tề lục giai của họ, ta đã xem xét, loại linh dược tề kia có nguy hại cực lớn, linh sư uống vào không những không trị liệu được vết thương ngược lại càng thêm nghiêm trọng tới mất mạng!
Dứt lời lão giả kia đem ra mấy bình linh dược tề có dấu hiệu cùng số thứ tự của Thải Hồng Tháp đưa tới trong tay Ngải Âu Lạc Tư bọn họ.
- Những trị liệu dược tề lục giai này đều mua sắm trong phường thị Thải Hồng Tháp, mấy vị có thể thỉnh linh dược sư của gia tộc mình xem xét, có vấn đề hay không vừa xem liền hiểu ngay!
- Xoạt!
Trong miệng thật nhiều dân chúng vây quanh đều phát ra kinh hô, trên mặt lộ ra thần sắc khiếp sợ, hiển nhiên cực kỳ tín nhiệm lời nói của lão giả kia.
- Ngươi là ai?
Kiệt Sâm chau mày, trong mắt toát ra hàn ý.
- Lão phu Phất Lan Khắc!
Lão giả kia ngạo nhiên lên tiếng, chân mày mang theo vẻ kiêu ngạo, ngẩng cao đầu nhìn mọi người.
- Phất Lan Khắc là gì? Chưa nghe nói qua!
Kiệt Sâm lạnh lùng nói.
- Kiệt Sâm đại nhân, Phất Lan Khắc là khách khanh của Bác Nhĩ Đinh gia tộc, linh dược hoàng sư thất giai đê cấp, là linh dược đại sư có tạo nghệ linh dược học cường đại nhất Luân Đa hành tỉnh!
Ở bên cạnh, Lỗ Nhĩ Tư tuôn mồ hôi lạnh lên tiếng nói.
- Ta còn tưởng rằng là ai, khẩu khí lớn như vậy, nguyên lai chỉ là một linh dược hoàng sư thất giai đê cấp nho nhỏ, tự cho là chính mình rất giỏi sao?
Kiệt Sâm không chút để ý lên tiếng.
- Phốc!
Kiệt Sâm vừa nói ra lời này, mọi người thiếu chút nữa muốn hôn mê, linh dược hoàng sư thất giai đê cấp nho nhỏ, Kiệt Sâm kia xác định mình không nói sai đi?
Cho dù là Tái Luân đế quốc, linh dược hoàng sư thất giai đê cấp cũng thật cường đại, linh dược sư mạnh nhất trong một hành tỉnh đều là linh dược tôn sư lục giai cao cấp, như Xích Nhĩ hành tỉnh có A Lỗ Địch Ba, trong Luân Đa hành tỉnh có một linh dược hoàng sư thất giai đê cấp là chuyện mà không ai tưởng tượng được, bình thường chỉ ở trong Linh Dược Sư Điện của đế quốc mới tồn tại.
Thật sự linh dược hoàng sư quá mức hiếm có cùng cao quý, toàn bộ đại lục tây bắc cũng chỉ có một mình Bổn Kiệt Minh đại sư của Lộ Bỉ Ni Nhĩ vương quốc là linh dược hoàng sư thất giai đê cấp, bởi vậy có thể thấy được thưa thớt đến thế nào.
Nhưng hiện tại Kiệt Sâm lại gọi là linh dược hoàng sư thất giai đê cấp nho nhỏ, trong giọng nói không hề có chút cung kính hay kính trọng làm mọi người không tin được lỗ tai của mình.
- Kiệt Sâm hội trưởng, ngươi cũng đừng nói sang chuyện khác!
Mặc Tư Bổn cười lạnh nhìn qua Kiệt Sâm.
Sau lưng Kiệt Sâm, ba người Lỗ Nhĩ Tư đều tuôn mồ hôi lạnh, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Kiệt Sâm không để ý tới hắn, đưa mắt nhìn qua Mạch Khắc Hán Mỗ hội trưởng của Mạo Hiểm Giả công hội:
- Nếu như ta không nhìn lầm hội trưởng là linh dược sư đi? Hơn nữa là linh dược tôn sư lục giai, trước đó mọi người chỉ nghe Phất Lan Khắc đại sư gì đó giảng giải, không biết Mạch Khắc Hán Mỗ hội trưởng có thể giảng giải một chút bình trị liệu dược tề trong tay ngươi phải chăng đúng như lời nói của Phất Lan Khắc kia?
Mạch Khắc Hán Mỗ không khỏi sững sờ, hắn thật không ngờ Kiệt Sâm đem chủ đề kéo lên trên người mình.
Cảm nhận được ánh mắt mọi người chung quanh, Mạch Khắc Hán Mỗ cầm bình linh dược tề, trong ánh mắt trừng trừng của mọi người, bắt đầu cau mày tinh tế cảm giác.
[/QUOTE]
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden