Thánh hiền cổ hiểu được Cổ kinh thần bí huyền ảo khó lường. Những thứ này đều có thể tạo ra một đại giáo đỉnh cấp, không có ai không muốn có, nhất là các đại truyền thừa.
Hoa Vân Phi chết khiến không ít người âm thầm thở dài, một kỳ tài ngã xuống, một người kế thừa của một đại đế bị hủy diệt nhưng cũng không thể khiến bọn họ phân tâm. Tình hình chiến đấu càng thâm thiết hơn, tiên huyết tung tóe khắp nơi, liên tiếp có người ngã xuống.
Mọi người đều Âm Thần, không ai quan tâm, ai ai đều muốn thu được tiên trân cao nhất của Thần triều Vũ Hóa, tái hiện sự huy hoàng của thế lực đệ nhất hai mươi mấy vạn năm trước.
- Hoa Vân Phi!
Xa xa, ánh mắt Lý Tiểu Mạn âm đạm, công thủ đều đình trệ một chút nhưng rất nhanh, tỏng đồng từ lỏea hai đạo kim qunag, như có hai tôn thần đang ngồi xếp bằng sâu trong hai mắt.
Nàng đang đại chiến Cơ Tử Nguyệt, đủ loại kỹ thuật hiện ra khiến không ít người chứng kiens cũng phải sợ hãi.
Khi nhìn thấy Diệp Phàm đi tới, Lý Tiểu Mạn lập tức xoay người rời đi, toàn thân xuất hiện một mảnh lốc xoáy màu vàng, như từng đôi thần bí, tạo ra cả trăm lốc xoáy, viễn độ rời đi, chìm sâu vào trong một điện phủ xa xa.
Ngao!
Đại hắc cầu kêu thảm, lao nhanh ra ngoài, Nó vừa rồi lọt vào một cung điện ở trung tâm, gặp phải tai ương ngập đầu. Nơi đó có Bán Thánh đang liều mạng quyết đáu khiến nó cũng bị liên lụy, thiếu chút nữa đứt gân đoạn cốt.
Trong điện phủ trung tâm nhất này cao thủ san sát, các thế lực mạnh nhất đều tập trung nơi này, cầm Đế binh giằng co. Các cường giả cổ tộc căn bản không chịu liu về sau, cảm thấy được Lục Đinh sẽ ở trong này.
Địa phương này vang lên những âm thanh kêu giết rung trời, là một nơi chiến loạn, ai ai cũng đều đỏ mắt, có người còn như điên cuồng, tóc tai bù xù, thần trí mơ màng, giết tới điên đầu rồi.
Hắc Hoàng tức giận, đang muốn phun ra một tòa sát trận, đi lên đại chiến nhưng lại bị Diệp Phàm ngăn cản. Lúc này, địa phương này không thể xông loạn. Đế binh đang giằng co nhau, bất cứ lúc nào đều có thể đánh ra, bọn họ nếu tế ra một sát trận Đại đế không trọn vẹn, không chừng xẽ trở thành ngòi nổ, phá vỡ thế cân bằng.
Cơ Tử Nguyệt cả kinh kêu lên. Bên trong này nơi nơi đều là tình tú, từng viên từng viên rực rỡ đẹp mặt. Bọn chúng như đang được chứng kiến tinh không vô tận.
Trong đó có bốn viên tinh cầu rất đặc biệt, sáng hơn những tinh cầu khác rất nhiều, có xu hướng như thực chất hóa, lớn như nắm tay, lơ lững trong tinh quang.
Ánh mắt Diệp Phàm và Bàng Bác nhìn chằm chằm bốn viên tinih cầu đặc biệt này, bị một viên trong đó hấp dẫn, ánh mắt lập tức không hề rời đi. Đó là viên tinh cầu gần như giống y đúc nhau. Đây chính là đại cầu thu nhỏ!
Bọn họ là muốn tìm kiếm bí mật trở về! Thần Triều Vũ Hóa năm đó khẳng định đã đi tới một chỗ không khác, đã đi qua cố hương bọn họ.
Ba viên tinh cầu khác đặc biêt sáng chói, một viên trong đó rất lớn, lóe ra từ quang. Diệp Phàm vừa nhìn đã nhận ra nó hẳn là Tử Vi Cổ Tinh. Hắn đã từng đi tới nơi đó.
Mặt khác, hai viên tinh tú khác hắn vẫn chưa từng biết, không biết là ở tinh vực nào, không biết có sinh mệnh hay không, vô cùng thần bí, lấp lánh chói mắt.
- Đây là chìa khóa mở ra Ngũ Sắc Tế Đàn, bên trong ẩn chứa tinh không tọa độ!
Vì phiến tiểu thế giới và tám mươi mốt tòa cổ miếu nơi này có pháp trận Thánh hiền cổ bảo vệ cho nên vẫn bảo trì cho tới hiện tại, dù mọi người đại chiến cũng không thể hủy diệt.
Nhưng mà Đế binh vừa hiện, ngay lập tức khiến cho điện phủ có ẩn chứa Tinh không cồ lộ này đang có dấu hiệu sụp đổ, từng đợt tiên uy Đại đế phát ra khiến cao thủ khắp nơi đều trở nên nghiêm nghị, hai mắt trừng lớn.
- Chết tiệt!
Đông Phương Dã nguyền rủa, hai viên tinh cầu hắn và Hầu tử thu đi đã bị dập nảt, như một mảnh lưu quang bắn vè bốn phía.
Rất nhiều người rat ay, tranh đoạt những mảnh nhỏ này, trên đó đều ẩn chứa tọa độ tinh vực, tương lai chắc chắn là vạn Nguyên khó cầu, Thánh nhân cũng phải khom lưng.
May mà viên tinh cầu màu tím trong tay Hắc Hoàng được nó bảo vệ, nhanh chóng thu đi, chưa bị cướp mất.
Xoát!
Một đạo thánh quang biến mất, đạo thân ảnh thần bí kia tiến vào một tòa cổ điện khác, Long Văn Hắc Kim Đinh cũng chuyển động.
Không có đáp lại hắn. Trong tòa đại điện kia là một mảnh yên lặng, chỉ có gợn sóng tràn ra, là một long văn thần bí, như một con hắc long quay cuồng, dao động cường đại mênh mông như đại dương.
Long Văn Hắc Kim Đỉnh cũng không biết bao nhiêu năm rồi chưa rời khỏi Diêu Quang, hôm nay lại hiện ra nơi này khiến mọi người kinh hãi vì nó rất đặc thù.
Các đòi thánh hiền cổ dốc hết tâm huyết, tất cả môn nhân hao hết tâm huyết cả đời thủy chung như nhất, thành kính lễ kính, như đối với thần linh, năm vạn năm dập đầu, năm vạn năm cầu nguyện, năm vạn năm cúng bái, cuối cùng hóa Cực Đạo.
Thành tựu một kỳ tích vĩ đại bậc nhất trên thế gian, vĩnh viễn trở thành truyền thuyết. Không ai biết trong đêm mưa sa gió giật, sấm rền chớp giật kia đã xảy ra điều gì, hết thảy đã bị mưa lớn xóa bỏ.
Xích!
Một lũ ô quang Thôn Thiên Ma Quán buông xuống, hóa thành một thanh thần kiếm màu đen, chém về phía tòa điện phủ kia, Mấy hắc long xoay quanh lập tức lao ra giao kích, hóa thành mặc hài.
Đó là hắc động của vũ trụ, đó là vực sâu thôn phệ vạn vâth, tối đen như mực, không thấu phát một tia sinh cơ. Phàm là sinh tinh tiến vào chắc chắn hóa thành bụi phấn, quy về tĩnh mịch vĩnh viễn.
Long Văn Hắc Kim Đinh chìm nổi khắp nơi, trong đó phóng ra rất nhiều đại long màu đen, như một thần địa Đằng Long.
Diệp Phàm không sợ hãi, Thôn Thiên Ma Quán trên đỉnh đầu, bước chân không thay đổi, tiết tấu như nhất, sinh ra một sự cộng minh trong phiến tiểu thiên địa này.
Từ trong cổ điện truyền ra một thanh âm bình thản.
- Hay cho câu nói thật chính nghĩa! Một khi đã như vậy sao còn làm thế này?!
Diệp Phàm vẫn không dừng bước, tới trước cổ điện.
- Ta cảm thấy rất hứng thứ với một chỗ tinh không khác, không bằng chúng ta cừng lên đường, thế nào?
Từ trong cổ miếu kia lại truyền ra thanh âm.
Ầm!
Không hề có dấu hiệu báo trước, hai kiện Đế binh đồng thời bắn ra một lũ Đế uy, tuy rằng là ô quang rất nhỏ, không phải va chạm toàn diện nhưng cổ điện này lập tức hóa thành bột mịn, không hề tồn tại nữa.
Thánh quang chợt lóe lên, Long Văn Hắc Kim Đinh và đại thân ảnh kia lại biến mất, tiến vào trong một tòa cổ miếu khác, vẫn giằng co như cũ, không lập tức rat ay.
Xích!
Diệp Phàm lay động Thôn Thiên Ma Quán, thi triển từng đợt đợt hắc quang, như đang phi tiên, tất cả quang mang cũng chưa nhập vào trong cổ miếu, giết chết đại địch trong bóng tối.
Long ngâm thanh liệt, chiếc Long Văn Hắc Kim Đỉnh lại lay động, phun ra nuốt vào các loại ánh sáng, ngăn cản các đòn công kích. Lần này dư âm để Đế uy không hủy diệt kiến trúc, hai thanh Đế binh hình thành một loại cân bằng, chỉ công phạt lẫn nhau mà không khuêch tán ra ngoài.
Nhưng mọi người đều kinh hãi đâm chiến. Đế binh, bảo vệ nhân mã của mình. Không ai dám vọng động, sợ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục!
Đột nhiên, Long Văn Hắc Kim Đỉnh tự chủ vọt lên, treo giữa hư không, buông xuống từng đợt hắc kim khí, trong miệng đính có một thân ảnh như tiên nhân hóa hình hiện ra.
Coong!
Thôn Thiên Ma Quán cũng phát ra một tiếng vang khẽ, nắp và thân quán chia ra, tràn ngập vạn đạo ô quang, nháy mắt đã vang lên tiếng thở dài của một nữ nhân, như nữ thần thức tỉnh.
Để binh quỷ dị, ma tính và thần tính cũng tồn tại. Ma quán hóa thành kén, như có một Đại đế thuế biến ra, uy áp kinh thế chân nhiếp mọi người.
Keng!
Long Văn Hắc Kim Đinh run rẩy, tiên nhân nơi miệng đỉnh biến mất, lần nữa không đi ra, sau đó hóa thành một đạo ô quang, xé rách hư không mà đi.
Ba!
Tiểu thế giới này bị đục một cái động. Long Văn Hắc Kim Đỉnh biến mất, mấy đạo thân ảnh cùng khống chế nó, nháy mắt rời khỏi nơi này, như cảm ứng được một loại lực lượng khó tin.
- Long Văn Hắc Kim Đỉnh khong phải không địch lại mà mới vừa rồi Thoon Thiên Ma Quán có chút quỷ dị khiến bọn họ rút đi!
Tề La nhíu mày trầm tư.
- Thôn Thiên Ma Quán do thân thể Độc Nhân Đại đế luyện thành, ngoài lực lượng khó lường thì còn có được một ít đặc tính không ai biết, không ai rõ ràng!
Hắc Hoàng nói.
- Long Văn Hắc Kim Đỉnh cũng hiện ra vẻ quỷ dị, dường như bọn họ có chút khó khống chế, không thể không tạm thời lui đi. Ta nghĩ lát nữa bọn họ có thể lại xuất hiện!
Lão mù nói.
Thôn Thiên Ma Quán thu liễm ô quang, rất nhanh bình tĩnh lại, thoạt nhìn không có chỗ nào kỳ lạ khiến những người bên ngoài cũng thầm thở phào, lại tranh đoạt các loại thần trân,
Diệp Phàm lấy viên tinh cầu màu lam kia ra, dùng tâm cảm ứng. Bên trong có rất nhiều tổ hợp ký hiệu lóe ra, lạc ấn trong lòng hắn. Đây là tám loại quái phù bát quái, tuy nhiên lại sắp thành rất nhiều tổ, dùng chúng để miêu tả tọa độ tinh vực.
Đám người Hầu Tử cũng tiến lên. Diệp Phàm không nói gì, để cho bọn họ nhớ kỹ từng chi tiết, có lẽ tương lai sữ có diệu dụng.
Trong mắt Cơ Tử Nguyệt ngấn lệ, nhìn tinh cầu trong lòng bàn tay. Sau khi đạt được chìa khóa tinh không này, nó hoàn toàn có thể suy tính ra.
Diệp Phàm cũng thở dài, chỉ tìm được bốn viên tinh cầu đặc biệt, không liên quan gì Bắc Đẩu Tinh Vực, căn bản không biết vị trí của viên cổ tinh này ở đâu trong vòm trời.
- Chúng ta cũng đi chia chác một phần đi!
Đông Phương Dã nhìn về đại điện ở trung tâm. Mục đích tương trợ Diệp Phàm khi tới đây đã đạt được, bọn họ lúc này cũng muốn cướp đoạt bí bảo.
- Cổ điện trung tâm hiện có tới mấy kiện Đế binh đang tập trung, chúng ta hơn phần nửa cũng không thu được thiện nghi gì đâu, thậm chí còn gặp phải đại nạn! Một khi đã như vậy, chúng ta nên đi tới những cổ điện khác, xem kiếm được gì thì kiếm!
Tề La nói. Lão sát thủ này thật cẩn thận.
Đoàn người thu hồi Thôn Thiên Ma Quán, Diệp Phàm mở đường phía trước, Bán Thánh Tề La âm thầm ẩn phục, đại hắc cầu phun ra nuốt vào trận thai, đi sau cùng, chấn nhiếp những người khác.
Nếu nói hiện giờ đây là tổ hợp vô địch cũng không có gì quá, ít nhất dưới Thánh nhân cũng không mấy thế lực dám trêu chọc vào. Diệp Phàm vừa rồi diệt sát người kế thừa Độc Nhân Đại đế Hoa Vân Phi khiến rất nhiều người sợ hãi.
Trích tiên rành rành trước mặt mọi người, mười mấy năm qua tung hoành thiên hạ, không ai giết được hắn mà hôm nay lại chết ở nơi này, sao không khiến người ta sợ hãi.
Lúc này, Diệp Phàm đi nhanh về phía trước, không ai dám ngăn cản hắn, tất cả đều vô cùng kiêng kị, ở rất xa đã tự động nhường đường.
- Cảm ngộ của Thánh hiền cổ!
Tề La mừng rỡ, đây là thứ hắn hiện rất khao khát, có chừng bốn chương, là do bốn vị Thánh hiền cổ lưu lại, khắc vào vách tường trong một cổ điện.
Ở nơi này, mỗi cổ tự đều lạc ấn trong hư không, minh diệt không chừng, mỗi chức đều có vạn quân lực.
Không ít người lúc này đang ở bên ngoài âm thầm ghi nhớ vì căn bản không thể lấy đi. Đây là bút tích của Thánh hiền cổ, ngưng kết thành một thể với cổ điện, không thể hủy diệt.
Mấy người xuất hiện khiến bọn họ bất đắc dĩ rời đi. Diệp Phàm và Hầu tủ dẫn đầu tiến vào, đều là những nhân vật như chiến thần, khiến không ai dám nhạ.
Keng!
Tề La thúc dục Địa Ngục Trấn Hồn Tháp, trực tiếp thu đi bốn vách tường, từng phiến từng phiến cổ tự và mấy bức khắc đá như có sinh mệnh, bị hắn cẩn thận thu hồi.
Bọn họ đi một mạch qua mười mấy tòa nhà cổ mieus, thu hoạch rất phong phú. Ngoại trừ mấy cuốn kinh văn ra, bọn họ còn thu được một khối thần ngọc lớn như đầu người, thuộc danh sách Thần Ngọc Cửu Thiên, cùng cấp bậc với Đại La Ngân Tinh khiến bọn họ rất mừng rỡ.
- Những thế lực lớn nắm giữ Đế binh không thiếu cảm ngộ Thánh nhân, chỉ có Lục Đỉnh rách nát kia và Vũ Hóa Tiên Kinh là thứ mà bọn họ cho rằng nhất định phải đoạt được, cũng vì như thế cho nên chúng ta mới có được những thu hoạch thế này.
- Trước những kỹ rồi nói, tạm thờ không cần di tranh đoạt, tránh cho kết cục bí đánh thành tro tàn.
Lục Đinh liên quan đến bí mật thành tiên, tồn tại từ thời thái cổ, tục truyền là cổ vật thời đại thần thoại, rất có thể sẽ hấp dẫn tới những Thánh nhân “ không theo quy cũ” nào cả.
- Hai người các ngươi đi đi, thừa dịp các đại giáo đang bị hấp dẫn ở cổ điện trung tâm, chậm chút nữa không chừng Ngũ Sắc Tế Đàn cũng bị hóa thành chiến hải, loại này hiện cũng không quá trọng yếu.
- Không sai, Ngũ Sắc Tế Đàn rất quan trọng, nhất định lát nữa sẽ bị tranh đoạt, hiện tại thừa dịp này nhanh nhanh rời đi!
Hầu tử cũng lên tiếng.
- Rất đáng tiếc, không thể đánh một trận với Thánh tử Diêu Quang. Ta muốn trước khi đi phải giải quyết hắn!
Diệp Phàm cảm thấy rất đáng tiếc.
- Yên tâm đi, có ta ở đây, không nói hắn không thể đạt được kế thừa Đại đế cổ, dù thật sự là con của Đế thì sao?
Diệp Phàm gật đầu, ở đương thời, Hầu tử không hề thua kém một kẻ nòa cũng thế hệ, tương lai không thể hạn lượng. Quan trọng nhất là Đấu Chiến Thắng Phạt còn sống, tọa trấn trên Tu Di Sơn, ai dám động tới hắn.
- Thánh tử Diêu Quang thật thông minh, mấy chục năm tới hắn không dám tới gây chuyện đâu, nếu không hắn sẽ biết rõ hậu quả!
Bán Thánh Tề La nói. Hắn chắc chắn sẽ trở thành Sát Thánh, sức uy hiếp hơn xa Thánh nhân bình thường. Nếu hắn muốn, quả thật có thể giết khắp thiên hạ.
- Không cần lo lắng, nhà ta còn có Hư Không Kính, đủ đối kháng Long Văn Hắc Kim Đỉnh!
Cơ Tử Nguyệt cũng nói. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, gia tộc từng có Đại đế hơn xa những Thánh địa khác.
Đoạn Đức cũng lên tiếng:
- Thế khinh thường Thôn Thiên Ma Quán của ta là để trang trí à!? Về sau trên Thiên Chi Thôn lập cho ta một đỉnh núi, gọi là Đế phần đi, như vậy cũng đủ vang dội! Về sau ta sẽ trú chân nơi đó, không việc gì thì tấn công Diêu Quang Thánh đại, ta cảm thấy hơn phân nửa có thể đào ra trân bảo hi thế vì mỗi lần đi ngang qua Nam Vực, ta đều cảm thấy Diêu Quang như một phần mộ lớn, như lập giáo trên một phần mộ vậy!
Hắn khiến ai ai cũng phải cười. Chú ý này thật là tuyệt, không trêu chọc gì khác, khi nào cũng tưởng nhớ tới mộ phần nhà người ta, ai mà không sợ hãi.
- Có bổn hoàng ở đây, ai dám làm bậy! Tùy tiện bày ra một trăn tám mươi tòa sát trận, đánh cho Diêu Quan không còn một mống!
Hắc Hoàng khoác loác.
- Đi, chúng ta đi thôi!
Diệp Phàm nói với Bàng Bác.
Đoàn người xuyên qua cổ miếu, đi về một chỗ sâu nhất. Nơi đó không có kiến trúc, không có rừng cây, không có sinh cơ, bị đại vụ bao phủ, quỷ dị mà thần bí.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Nhưng khi hắn xoay người lập tức ngày dại, Bàng Bác biến mất, bốc hơi khói nhân gian.
- Bàng bác.
Diệp Phàm kêu to, chân đạp bí chữ Hành hóa thành một đạo qunag xuyên qua nơi này, thần thức cường đại thả ra tìm tòi bóng dáng của hắn.
Không một bóng người, Bàng Bác như chưa từng xuất hiện, căn bản không tìm được một sợi khí cơ. Một con người sống không thấy bóng, chết không thấy thay, quỷ dị nói không nên lời.
Điều này ngược lẽ thường, Thần thức Diệp Phàm cường đại biết bao, một người muốn im hơi lặng tiếng rời đi căn bản không có khả năng, trừ khi đó là Thánh nhân.
Vào giờ khắc này, mồ hôi lạnh chảy xuống, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Bàng bác không thấy, im hơi lặng tiếng, như là tan trong sương mù màu xám.
Tề La ra tay, đuổi giết tên Vương giả đại thành kia. Sát khí tràn ngập, sương mù màu xám sôi trào.
- Tế Đàn không trọn vẹn.
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc. Sauk hi bước lên Ngũ Sắc Tế Đàn tâm của hắn lập tức lạnh đi một nửa. Tế đàn này xây dựng dựa vào núi, ở phía dưới nhìn không thấy, sau khi đi lên chỉ là một góc mà thôi.
Chủ thể Tế Đàn như bị người mạnh mẽ lấy đi, mà căn bản không phải là chuyện xảy ra những năm gần đây. Nhìn dấu vết cổ xưa kia, hẳn là phát sinh thời đại thượng cổ.
Hai bóng người từ trên trời giáng xuống, Hòa Lân Nhi tóc lam tú lệ, mắt sáng răng trắng cười rất ngọt ngào, cùng huynh trưởng Hỏa Kỳ Tử hạ xuống trên Tế Đàn.
- Diệp huynh thấy thế nào, lời của ta không sai chứ? Một vị Tổ Vương tộc ta trước khi tạo hóa nhìn thấy chúng ta sóng vai tác chiến trên Ngũ Sắc Tế Đàn, quả nhiên thành sự thật. Mà Tế Đàn hẳn là rất nhanh sẽ hoàn chỉnh không sứt mẻ, được chữa trị tốt.
Hòa Lân Nhi cười khẽ.
Ầm!
Bốn phía xuất hiện đại lượng cao thủ, thân phận không rõ, ẩn giấu chân dung, ai cũng muốn thu lấy Tế Đàn, đồng thời công tới ba người trên Tế Đàn.
Tiếng hô vang sát trời, nơi này cũng thành củ chiến trường. Không có người tranh đoạt thì cũng thôi, một khi khai chiến các phe đều liều mạng, đại lượng cao thủ vọt tới.
- Thật cho rằng Thánh binh và Đế binh của chúng ta là trừng bày sao?
Dưới Tế Đàn, đám người Đông Phương Dã cười lạnh. Địa Ngục Trấn Hồn Tháp và Lang nha bổng cùng lên không, lập tức hai cốt thành vùng, một kích sẽ có vô số người trở thành tro tàn.
Ầm!
Đột nhiên uy thế Đế binh Cực Đạo tái hiện, một chiếc Hắc Kim đại đinh khủng bố chìm nổi ở xa xa, trong miệng đinh bay ra như một con rồng lớn.
Đương!
Thôn Thiên Ma Quán rung lên, tự chủ bay ra, nắp quán mở ra, miệng sâu không thấy đáy lập tức đem con rồng lớn nuốt vào.
Cổ Thương bay lên trời, đáp xuống trên Ngũ Sắc Tế Đàn sóng vai đứng cùng Diệp Phàm, cùng nhau đối kháng rất nhiều địch thủ.
- Tứ Nguyệt, không cần lo lắng.
Hỏa Lân Nhu cười khẽ, cùng đánh ra ngoài, trên Tế Đàn tử thi thành đống, máu tươi văng ra.
Tề Là, Đoạn Đức, đại hắc cũng bay lên đáp xuống nơi đây. Có Thôn Thiên Ma Quán thủ hộ, nơi này không còn người dám tới gần, tất cả đều rút lui như thủy triều.
Ầm!
Chỉ có Long Văn Hắc Kim Đinh đánh đâu thắng đó, vẫn đang công kích. Trong miệng đinh tiên quang xông lên tận trời, nó đang sống lại, dâng lên uy thế làm người ta sợ hãi, như một vùng tinh vực sụp đổ, vòm trời như sắp bị hủy diệt.
Thôn Thiên Ma Quán chìm nổi, thụy hà dâng lên, không chỉ ô quang, giống như phá kén thành bướm, muốn xông ra một vị Đại đế còn sống. Bên trong có thần quang chín màu không ngừng phun ra nuốt vào, chặn Hắc Kim đinh.
Ầm Ầm Ầm!!!
Đột nhiên, thanh âm như biển gầm phát ra, chín cây cờ đỏ từ trên trời giáng xuống mang theo khí tức hủy diệt thiên địa, muốn san bằng cả Tế Đàn hóa thành bột mịn.
Chương 921: Thông hướng Cấm địa Sinh Mệnh (thượng)
Nhóm Dịch: Lãng Khách
Nguồn: Sưu tầm by Acquyden
Ầm!
Cấm khí tuy chỉ có thể dùng vài lần mà thôi nhưng uy lực vô cùng, huống chi là dòng tộc Bất Tử Thiên Hoàng, siêu cấp khủng bố. Nếu không có Đế binh, những thứ khác đều không thể ngăn cản được.
Không hề trì hoãn, chín cây cờ lớn bị Thôn Thiên Ma Quán đánh nát, hóa thành một rặn mây đỏ tiêu tán trong thiên địa. Nhưng uy thế của Long Văn Hắc Kim Đinh lại càng mạnh, nhân cơ hội này trong miệng đinh hóa thành một cái tiên thai bồ nhào xuống.
- Không sao, Thôn Thiên Ma Quán có một không hai cổ kim, không cần sống lại cũng có thể chiến.
Tề La vẫn rất bình tĩnh.
Quả nhiên trong Thôn Thiên Ma Quán phát ra một tiếng thở dài, tiên quang vô cùng vô lượng như sông lớn cuồn cuộn xông lên tận trời, lập tức chặn đứng bóng dáng tiên thai kia.
Ầm!
Như là biển rộng tràn đê, một hướng khác truyền tới áp Cực Đạo, một chùm tia sáng là khung bố bao trùm hướng Long Văn Hắc Kim Đinh, một chiếc Cổ Kính chìm nổi.
- Ca ca….
Cơ Tử Nguyệt kêu lên.
Thần Vương Cơ Hạo Nguyệt xuất hiện. Hắn từ đầu chí cuối vẫn đều quan sát, mặc dù là đại biểu gia tộc tranh đoạt tiên trân trong trung tâm cung điện cổ cũng chưa từng buông lòng cảnh giác.
Lúc này, hắn rốt cục rat ay. Biển xanh cuộn sóng, một vầng trăng sáng trên không trung – Đó là dị tượng của hắn. Hư Không Cổ Kính treo trên đỉnh đầu hắn phát ra một tia sáng khủng bố bắn về phía Long Văn Hắc Kim Đinh.
Tới hôm nay, rất nhiều người đều có thể đoán trước tương lai của Cơ Hạo Nguyệt, tiền đổ vô lượng, Thần thể sẽ tỏa sáng ở Đông Hoang, viết ra thần thoại.
Đây là Cực Đạo tiên uy, Cổ Kính do Hư Không Đại đế để lại uy lực nghịch thiên, chùm tia sáng như vậy bẻ gãy nghiền nát, đủ để hủy diệt một đại giáo. Thân thể máu thịt căn bản không thể đỡ, trừ khi Đại đế sống lại.
Long Văn Hắc Kim Đinh ngân lên, rồng ngâm cao vút, thanh âm trên động cửu thiên dưới chấn Cửu U, rất nhanh chấn ra vạn sợi tiên quang chặn đứng một kích hủy diệt thiên địa.
Ầm!
Tiểu thế giới này lập tức bị sụp đổ hơn một nửa, vòm trời bị hủy diệt nối liền cũng ngoại giới ở một chỗ, mà vực sâu hư không khủng bố đang khuếch tán ra xa với tốc độ kinh người.
Mọi người đều hoảng sợ. Đây là oai diệt thế, nếu cứ tiếp tục như vậy không chỉ nơi đây bị hủy diệt mà Trung Châu đều sẽ nguy.
Coong!
Thôn Thiên Ma Quán run lên treo tren đỉnh đầu Diệp Phàm. Hắn long hành hổ bộ, đạp bước trên hư không ép về phía trước, chấn ra từng đợt tiên uy, cùng Cơ Hạo Nguyệt trấn áp Hắc Kim đinh.
- Xong rồi. Trung Châu có đại nạn, Đế binh sống lại, một lần ba kiện. Đây là Đếc hiến, động cái hủy diệt đại lục này.
Rất nhiều Giáo chủ đều sợ run.
Hết thảy quá đột nhiên, không lâu trước mọi người còn cố khắc chế, ngày nay lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy. Long Văn Hắc Kim Đinh, Hư Không Kính, Thôn Thiên Ma Quán nếu thật sự cứng đối cứng, tủy tiện một kiện có thể đánh chìm mấy vạn dặm.
Ba kiện Đế binh: Hư Không Kính, Thôn Thiên Ma Quán, Long Văn Hắc Kim Đính tranh phong long trời lở đất, cũng không biết có bao nhiều người ngã xuống đất, nơm nớp lo sợ không dám dộng đậy. Tiểu thế giới này bị phá nát hơn phân nửa, nối liền cùng ngoại giới. Nếu còn tiếp tục như vậy, Tổ miếu tối cao của thiên hạ đệ nhất triều năm đó sẽ thành tro tàn.
Rồng ngâm điếc tai, hơn vạn con rồng màu đen lên không, đuôi của chúng đều ở trong Long Văn Hắc Kim Đinh, đầu hướng lên trời. Mỗi một con đều dài mấy vạn trượng, đáng sợ khôn cùng, thô to như ngọn núi, mỗi một chiếc vảy đúc bằng hắc kim đều to bằng cánh cửa lóe sắc bóng.
Long Văn Hắc Kim Đinh chìm nổi, hơn vạn con Chân long màu đen ở miệng đinh nhảy lên, chảy ra vạn đợt tiên quang. Nơi đó khí trời mù mịt, thần rồng to lớn khủng bố khôn cùng.
Hư Không Kinh chùm sáng kính người, không ai có thể nhìn thẳng, chùm ti sáng bắn ra mãnh liệt hơn mặt trời không biết bao nhiêu lần. Đó là từng đợt tiên kiếm thần quang đang ngân boong boong, chém chết hết thảy, bổ vào hắc long khôn cùng kia, âm vang chấn thế.
Đây là Cực Đạo tiên uy, Long Văn Hắc Kim Đinh chống lại Hư Không Kính, hai thứ đều là Tiên bâo vô giá, may mắn không đánh xuống đất nếu không đại địa tất bị hủy.
Diệp Phàm đánh tới, Thôn Thiên Ma Quán cũng công vào. Miệng quán phun ra ức vạn đợt sáng mờ, huyền lệ một vùng, tời quang mây tạnh. Phảng phất có một vị đại mỹ nhân hiện lên, mông lung mà không chân thật.
Long Văn Hắc Kim Đinh đại chấn, hơn vạn con rồng lớn màu đen cùng ngâm lên, ở miệng đinh một tiên thai ẩn hiện phát ra vô lượng quang, giống như muốn cưỡi áng mây phi thăng, đối kháng Thôn Thiên Ma Quán.
Long Văn Hắc Kim Đinh phát ra tiếng đạo minh, buông xuống ngàn vạn đợt ô quang. Tất cả đại long đều chìm vào trong đinh, tiên thai cũng nội liễm hóa thành một đạo tiên quang vĩnh hằng xé hư không mà đi.
Đại đế Nhân tộc tay cầm Đế binh có thể chém rụng tinh tú, uy lực tuyệt luân. Cho dù là đám hậu nhân bọn họ thúc giục cũng có thể khiến cả viên cổ tinh khắp nơi thương tổn, sinh cơ không còn.
Mọi người đều thở phào một cái. Mới vừa rồi có thể nói là một hồi nguy cơ đại lục, ngay cả bốn đại Thần triều Trung Châu đều kinh sợ, chỉ sợ Đế uy lan tràn.
Biển xanh phập phồng, trăng sáng treo cao. Đây là dị tượng Hải Thượng Thăng Minh Nguyệt. Cơ Hạo Nguyệt nhìn thoáng qua bên này, thu hồi Hư Không Kính đáp xuống đất.
Diệp Phàm gật đầu biểu đạt cảm ơn, lui về Ngũ Sắc Tế Đàn. Thế lực lớn không có Đế binh đều rút lui, không dám tranh đoạt với bọn họ. Đám người Thiên Hoàng tử cũng không biết đi nơi nào, không còn hiện ra nữa.
- Vì sao không trọn vẹn?
Diệp Phàm ngây ra, thật sự không có biện pháp nào. Ngũ Sắc Tế Đàn không đầy đủ làm sao có thể vượt qua tinh không?
- Nơi này có một cái Truyền tống trận, vừa rồi hình như có người đi vào.
Đôi mắt đẹp của Cơ Tử Nguyệt liếc lên phía trên núi.
Ngũ Sắc Tế Đàn xây dựng dựa vào núi, cách nơi này không xa có một vùng đài đá, năm tháng để lại dấu ấn loang tổ, cũng có không ít người khắc lại dấu vết, phức tạp không thể hiểu nổi.
- Thần tích! Đây là truyền tống cổ trận cấp Đại đế cổ, đây là muốn thông đi nơi nào?
Nó bắt đầu nhanh chóng khắc theo nét vẽ, loại này đối với nó mà nói là vô giá, nếu thật sự hiểu được có thể hưởng thụ cả đời. Loại Pháp trận này có liên quan mật thiết với căn nguyên nhất trong thiên địa.
Hảo Lân Nhi, Hỏa Kỷ Tử cũng tiến lên đứng cạnh Diệp Phàm, đám người Cơ Tử Nguyệt tới sau lưng, tu sĩ khác thì không dám tới gần, chỉ có thể đưa mắt thèm thuồng nhìn. Một cái truyền tống trận cấp Cổ đế như vậy hơn phân nửa sẽ thông hướng một nơi khó tin.
Trước trung tâm tổ miếu, các thế lực lớn đều động. Bất hủ truyền thừa có nắm giữ Đế hoàng binh nhìn về nơi này, có người tới gần. Bọn họ ý thức được truyền tống trận cổ xưa này có thể giá trị càng cao, có lẽ thông hướng vị trí trung tâm nhất của Thần triều Vũ Hóa.
Không khí trở nên khẩn trương, bốn phương nhìn vào, tám phương quan sát, tất cả đều nhìn chằm chằm. Khí tức Thái cổ hoàng tràn ngập, rất có khả năng khai chiến, sát khí tràn ngập.
- Không đúng. Truyền tống trận này là Đế cấp nhưng cùng nơi đây không hợp, giống như sau này khắc thành, chỉ là một trận thai dạng nhỏ.
- Không sai. Tuy rằng rất cổ xưa nhưng không giống như là Thần triều Vũ Hóa khắc nên, thật giống như người lấy đi một mảnh Ngũ Sắc Tế Đàn gây nên.
Nơi này không thiếu nhân vật cấp tong sư nghiên cứu Pháp trận tượng cổ không kém Hắc Hoàng mấy phần, sau khi bắt đầu quan sát nghiêm túc so sánh liền nhìn ra huyền cơ, cho ra kết luận như vậy.
Sát khí giấu đi, bất kể là binh khí của Đại đế cổ hay là pháp khí của Thái Cổ Hoàng đều ngừng dao động, không ép tới phía trước. Bầu không khí hòa hoãn không ít.
Đại hắc cầu lấy ra máy khối Thần Nguyên khảm lên chỗ lõm trên đài lá, truyền tống trận cổ xưa này lập tức sáng lên, những đường khắc màu bạc có kim tuyến di động, cuối cùng đan thành một cánh cửa.
Không giống với những đạo văn khác, những văn lạc này đan vào cùng một chỗ, hình thành một cánh cửa chân thật, bộ khung như hoàng kim đúc thành, rạng rỡ phát sáng. Mà cánh tượng ở bên kia cánh cửa có thể thấy được rõ ràng, giống như là bước tới mục đích mà không phải vượt qua hư không.
- Đó là…
Mọi người đều ngây dại. Đầu tiên đập vào mắt chính là một tòa Ngũ Sắc Tế Đàn, rất ta lớn nhưng lại không đầy đủ.
Phải biết nơi này là Trung Châu, lúc này bước một bước là có thể tới Nam Vực của Đông Hoang. Cách xa nhau không biết bao nhiêu vạn dặm, phàm phân nếu đi phải trăm ngàn đời, tu sĩ phi hành cũng phải cần mười mấy năm.
Rất nhiều người đều xung động. Nơi đó có Cửu Diệu thần dược của bộ tộc Thần Tàm, ngày nay bị người chia thành chín gốc, hiện tại có thể nói là gần trong gang tấc. Nếu là xông tới nói không chừng có thể đào được một hai gốc.
Ầm!
Gần như trong nháy mắt, cả nơi này sôi trào, rất nhiều người đều không kiềm chế được, muốn xông tới hái Bất Tử Thần Dược. Năm đó các giáo phí vô tận tâm lực cũng đều không thu hoạch, hôm nay cơ hội ngay tại trước mắt.
Nhất là Cổ tộc lại càng không ngăn cản, yên lặng xem tình thề phát triển. Bọn họ biết rõ sự đáng sợ của địa phương kia, cho dù có thể đi vào cũng không nhất định có thể tới gần thần dược.
Xoạt!
Có người không kìm nổi. Hai mươi mấy bóng người vọt vào trong cánh cửa hoàng kim, tất cả đều là cao thủ. Một bước hạ xuống, đều xuất hiện ở trên Ngũ Sắc Tế Đàn.
Trong đó một hai người hiểu được Pháp trận, lấy ra trận thai muốn vượt qua hư không chạy trốn nhưng căn bản vô dụng. Ở trong Cấm địa Sinh mệnh này, đạo văn bị ma diệt, không thể tạo nên tác dụng gì.
Người ở bên khiếp sợ, âm thầm may mắn không xông vào cánh cửa hoàng kim. Nếu không cũng là kết cục như vậy, gần như không có đường sống.
Nơi Cấm địa Sinh Mệnh này căn bản không có khả năng khắc ra thần văn, không thể vượt qua, cũng chỉ có tòa Pháp trận đặc biệt cấp Đại đế cổ này có thể đi vào. Nhưng đối với bọn họ mà nói lại chỉ là đường chết.
- A…
Người trên Ngũ Sắc Tế Đàn kêu thảm thiết, rất nhiều người tăng tốc chạy chuẩn bị phóng qua hư không lên tới Thánh sơn. Nhưng là người nọ nối tiếp người kia rơi xuống dưới vực sâu, phát ra tiếng kêu thảm thiết nát ruột xé lòng.
Ma địa!
- Thì ra là như vậy. Ngũ Sắc Tế Đàn cần phải chữa trị, khó trách năm đó chín rồng kéo quan tài khởi hành xuất hiện ngoài ý muốn, chỉ vì Tế Đàn không trọn vẹn.
Diệp Phàm lẩm bẩm.
- Tiều Diệp Tử ngươi không nên đi, rất nguy hiểm.
Cơ Tử Nguyệt lã chã muốn khóc.
- Không được, có lẽ sau đó không lâu Ngũ Sắc Tế Đàn có thể chìm xuống vực sâu, ta không thể nào chờ đợi. Còn nữa, năm tháng không thể cướp đoạt thọ mệnh của ta, ta từng bình yên ra vào!
Diệp Phàm hạ quyết tâm.
- Ô, có người vượt qua rồi!
Mọi người phát ra tiếng kêu cả kinh,
Lại có người bước vào truyền tống trận, rơi xuống phía trên Ngũ Sắc Tế Đàn. Đây là một tên Cổ tộc có cánh, lập tức vỗ cánh bay về phía Thánh Sơn.
Mặc dù hắn thất bại nhưng là người trong Cổ tộc sinh ra có cánh đều tâm động, đều muốn mạo hiểm liều mình một chuyến.
- Không thể đợi được nữa, ta phải lên đường, bằng không để bọn họ xông vào như vậy có lẽ sẽ đem Hoang Nô dẫn ra.
Diệp Phàm tự nói.
- Ngươi cần phải nghĩ cho kỹ. Trước không nói mặt khác, chỉ riêng cửa ải cấm địa Thái Cổ này sẽ rất khó qua. Lui một vạn bước mà nói, cho dù ngươi có thể thành công bước lên tinh không cổ lộ, thuận lợi tới bờ bên kia, vạn nhất là công dã tràng thì sao?
Hẩu tử nghiêm túc nói.
Đây không phải không có khả năng. Mặc dù trải qua muôn vàn gian khổ bước lên đường về Diệp Phàm cũng không nhất định có thể nhìn thấy cha mẹ hắn. Nhiều năm như vậy rồi, có lẽ đã sớm cảnh còn người mất.
- Có lẽ thật sự là công dã tràng,cho dù về cố thổ cũng có thể không gặp được. Nhưng nếu ta không về,sẽ tiếc nuối cả đời.
Diệp Phàm lẩm bẩm.
Chuẩn xác mà tính, hắn đã rời địa cầu hai mươi mấy năm, khi đó cha mẹ đã già, nhiều năm như vậy mọi chuyện đều có thể xảy ra.
Ngày nay Diệp Phàm không thể ở lại lâu, nếu muộn thêm vài năm nữa đó gần như không có gì trì hoãn và mong đợi. Những năm gần đây trong lòng hắn khó thể yên lặng, luôn có một loại lo âu.
- Bất kể kết quả như thế nào, cho dù chuyện xấu nhất đã xảy ra, ta cũng muốn đi. Bằng không cả đời này ta đều sẽ không yên tâm.
Bất kể con đường phía trước như thế nào, Diệp Phàm đều phải đi tới. Tình người, tính người, hắn khó thể dứt bỏ hết thảy bên này, nhưng cũng không thể bỏ mặc cha mẹ không để ý.
- Ngươi …Bảo trọng. Mỗi ngày ta đều sẽ cầu phúc cho ngươi.
Đôi mắt Cơ Tử Nguyệt mang theo một tầng hơi nước, lấy tay chỉ lên trời, nói cho hắn nếu như nhớ tới cố nhân mỗi đêm có thể nhìn lên. Trên thế giới khoảng cách ngắn nhất và dài nhất là tâm linh.
- Thật sự phải đi rồi, nếu là trần duyên hết ta hy vọng có một ngầy ngươi có thể bước trên đường về.
- Kỳ thật bần đạo rất muốn cùng đi với ngươi, đi một chỗ khác tinh không tiến hành nghiên cứu khảo cổ vĩ đại. Đáng tiếc nơi đó khó thể tu luyện, ta không dám đi.
Đoạn Đức tiến lên từ biệt.
- Cho ngươi, lát nữa tiến vào Cấm địa Sinh Mệnh thì dùng.
Đại hắc cẩu há mồm phun ra một cái hồ lô Tử Ngọc nhỏ, lớn chủ bằng ngón cái, sau khi mở ra sáng mờ dâng lên, mùi thơm ngào ngạt, khiến người ta có cảm giác cưỡi mây phi thăng, lỗ chân lông toàn thân nở ra.
Bất Tử Thần Dược!
Mọi người đều ngây ra, tuyệt đối không nghĩ tới trên người con chó tham lam vô sỉ nhất lại có loại này, thời khắc mấu chốt lại bỏ được mà lấy ra.
-Ngươi từ đâu kiếm tơi?
Mấy người đếu không dám tin.
Thần Hoàng bay múa, ráng đỏ tỏa ra, tiên quang sáng ngời, mùi thơm ập vào mũi. Trong hồ lô Tử Ngọc nhỏ này như có nhốt một con Phượng Hoàng, có dị tượng kinh thế lượn lờ.
- Đây là Bất Tử Thần Hoàng Dược của Vô Thủy Đại đế.
Đại hắc cẩu nói.
Đương nhiên, đây không có khả năng là một gốc thần dược hoàn chỉnh, trong đó có bốn giọt tinh huyết của Thần Hoàng dược, mỗi một giọt đều có thể cứu người chết sống lại xương trắng phủ thịt.
Mấy năm trước, nó suýt nữa chết đi, được nước mắt của “Tiểu bé” cứu, rồi sau đó nó vì phòng thân tiến vào Tử Sơn, từ trên gốc tiên dược kia lấy đi vài giọt, vẫn mang ở trên người.
-Con chim đáng chết kia thành tinh rồi, vẫn còn cố thức đấy. Ta nằn nì mãi mới được bốn giọt, nói tiếp cũng không cho thêm.
Ai cũng không nghĩ tới thời điểm quang trọng đại hắc cẩu lại đột nhiên hào phóng một lần. Nghĩ tới ngày xưa nó thường làm chuyện “ Giết người cướp của”, gặp bảo vật liền cướp, nơi đi qua ngay cả cái hồ lô méo miệng đều không còn.
-Ngươi đem Thánh quả, Chân Long Bất Tử Dược dịch đều cho chúng ta, lần này thiếu loại sống qua ngày, thừa dịp bổn hoàng không đổi ý mau chóng nhận lấy đi.
Đại hắc cẩu nhe răng nói.
Diệp Phàm không chối từ. Sắp sửa vượt qua hư không mà đi, hắn thật sự cần loại bảo mệnh này. Bọn người hầu tử đem Thánh quả và Chân Long Dược dịch trả hắn bị hắn từ chối, bốn giọt tiên phượng dịch đủ rồi, cũng đủ hắn ra vào vài lần.
Mùi dược kinh động mọi người phụ cận, rất nhiều ánh mắt tham lam trông lại, nhưng nhìn thấy Tử Ngọc Hồ Lô cầm trong tay Diệp Phàm không ai dám động thủ, đều không dám chọc vào vị sát thần này.
-Thuận buồm xuôi gió.
Mấy người bất kể như thế nào cũng không giữ được Diệp Phàm, chỉ có thể tiễn đưa, tặng lời chúc phúc chân thành tha thiết.
-Các ngươi cũng phải bảo trọng.
Diệp Phàm nhìn bọn họ, muốn đem mỗi người in dấu vĩnh viễn vào trong lòng.
Rồi sau đó, hắn dứt khoát xoay người, hai tay lưu chuyển thần hà, hóc Ngũ Sắc Tế Đàn không trọn vẹn bị thu lấy rơi vào trong pháp khí không gian của hắn, đem đi chữa trị trọn vẹn Tế Đàn chân chính.
Rất nhiều người của Cổ tộc cùng với các thế lực lớn của Nhân tộc đều không cam lòng, nhưng lại không dám ngăn cản. Thôn Thiên Ma Quán đang chìm nổi, không có người nguyện ý vì vậy mà gây chiến. Bởi vì chỉ là một góc Tế Đàn mà thôi, khó thể có tác dụng.
Diệp Phàm bước nhanh qua, tiến vào tòa truyền thống trận cổ xưa đi hướng cánh cửa hoàng kim kia, sắp đi xa từ đây.
- Tiểu Diệp Tử
Cơ Tử Nguyệt khóc lớn, lệ thành hai dòng chảy xuống từ gương mặt xinh đẹp làm ướt vạt áo.
Diệp Phàm trong lòng chua xót, miệng thì thào phất tay, nhìn mấy người. Hắn cũng lưu luyến nhưng không có sự lựa chọn khác.
-Không nên quên bên này có một đám cố nhân chờ ngươi về.
Mấy người tuy rằng nói như vậy nhưng lại biết đây có khả năng là lần cuối cùng nhìn thấy Diệp Phàm. Vũ trụ mênh mông cô quạnh, kiếp này khó thể gặp lại.
-Hẹn gặp lại!
Diệp Phàm dứt khoát xoay người, bước vào trong cánh cửa hoàng kim.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden