Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 944: Ngư ông đắc lợi Nguồn: Mê Truyệ
- Đúng vậy, em đang muốn qua đó nói chuyện một chút.
Hàn Đông chủ động nói cho Hầu Khôn là để cho anh ta biết hắn rất coi trọng chuyện này và cũng để anh ta có thể thả tay thả chân đi làm.
- Thế được rồi, anh cũng không quấy rầy em nữa, nếu có thời gian thì ra ngoài ăn một bữa. Hôm qua anh cũng chưa kịp chuẩn bị quà cho cháu gái
Hầu Khôn nói.
Hàn Đông cười nói:
- Cũng không cần phải như vậy, anh có lòng là được rồi.
Hắn nói như vậy chẳng khác nào đã thừa nhận lời nói vừa rồi của Hầu Khôn, điều này khiến cho Hầu Khôn cảm thấy vô cùng vui vẻ, điều này cho thấy là Hàn Đông đã nhận thức anh ta, nếu không thì cho dù hai người có là anh em họ đi nữa thì Hàn Đông cũng sẽ không dễ dàng tiết lộ thân phận thật sự của Hàn Nguyệt.
Trong lúc Hàn Đông và Hầu Khôn nói chuyện, Phó Bí thư Tỉnh ủy Ngô Thơì Hi đang nổi giận trong phòng làm việc.
Ngô Thơì Hi vốn cũng biết rõ bản tính của Ngô Đắc Minh, cả ngày ở bên ngoài ăn chơi lêu lổng, thường xuyên không có quy củ, ông ta đối với cái bộ dạng này của con trai tập mãi cũng thành quen, đã không quản được Ngô Đắc Minh thì cũng lười không thèm quản y luôn.
Đêm qua, Ngô Đắc Minh lại cả đêm không về nhà, Ngô Thơì Hi vốn cũng không có để chuyện này ở trong lòng, dù sao thì tiểu tử này như vậy cũng không phải là lần đầu.
Thế nhưng sáng sớm hôm nay, Sở Công an lại gọi điện đến chỗ ông ta, nói là Ngô Đắc Minh đã bị bắt.
Chuyện này khiến cho Ngô Thơì Hi vô cùng tức giận. Ông ta là Phó Bí thư Tỉnh ủy Tỉnh Giang Việt, là nhân vật số ba ở Tỉnh ủy, con trai của ông ta bị bắt được một đêm rồi ông ta mới biết, chuyện này cũng quá là kỳ quái rồi.
Mà điều càng kỳ quái hơn đó là, người gọi điện thoại tới cho ông ta lại chính là Giám Đốc Sở Công an Điền Vĩnh Ba, mà trong lời nói của Điền Vĩnh Ba cũng vô tình để lộ ra là chuyện Ngô Đắc Minh bị bắt lần này cũng không đơn giản, không ngờ lại có liên quan đến Hàn Đông.
- Lão Điền, anh có lầm hay không? Ngô Đắc Minh cho dù là có khốn kiếp như thế nào đi chăng nữa thì cũng không dám đuổi giết Hàn Đông đâu?
Ngô Thơì Hi có chút không tin hỏi lại.
Mặc dù nói Điền Vĩnh Ba là thân tín của Chủ tịch Tỉnh Hà Vĩnh Thành, thế nhưng hai người dù sao cũng là đồng hương với nhau, ông ta quan hệ với Ngô Thơì Hi cũng không có trở ngại gì, cho nên bình thường hai người ở chung cũng không tệ, nói chuyện cũng được trực tiếp hơn.
Điền Vĩnh Ba thở dài một hơi, nói:
- Bí thư Ngô, chuyện này cũng là do vừa rồi Hầu Khôn báo cáo lại cho tôi mới biết được. Anh ta nói tối hôm qua trong lúc đang ăn cơm thì anh ta nhận được điện thoại của Hàn Đông nói rằng đang bị người khác uy hiếp, anh ta liền lái xe tới đón Hàn Đông, trên đường đi thì bị một đám người bao vây ngăn lại, xe của anh ta cũng bị đám người đó dùng đao với gậy sắt đập nát. Tôi cũng đã nhìn qua, dựa vào biên bản của đội Cảnh sát hình sự điều tra được thì Đắc Minh sau khi nảy sinh xung đột với Hàn Đông thì liền phái người đuổi theo vây đánh Hàn Đông, vẫn còn có khẩu cung ở đây làm chứng, hơn nữa, tối hôm qua lúc xảy ra xung đột thì vừa vặn cũng có hai cảnh sát có mặt ở hiện trường, mà bạn của Hàn Đông cũng lại có mang cả máy quay phim theo nữa…
Nghe Điền Vĩnh Ba nói như vậy xong, Ngô Thì Hi hoàn toàn buồn bực hẳn, những chứng cứ này nếu như lấy ra thì Ngô Đắc Minh như thế nào cũng chạy không thoát được.
Chỉ có điều, ông ta cảm thấy kỳ lạ, Ngô Đắc Minh tự dưng sao lại đi trêu chọc Hàn Đông làm gì?
Ông ta cũng thấy là Hàn Đông cũng chưa phải nhàn rỗi đến mức không có việc gì mà chạy tới thu thập Ngô Đắc Minh cả, cho dù là có muốn đối phó ông ta đi nữa thì cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy, đó không phải là phong cách làm việc của Hàn Đông, như vậy thì chuyện này phần lớn là do Ngô Đắc Minh tự mình gây ra rồi.
Đắc tội Hàn Đông không có sao cả, mấu chốt là dùng phương thức như vậy để đắc tội Hàn Đông thì liền trở thành vấn đề lớn rồi, nếu như truy cứu ra thì lại càng nghiêm trọng.
Trong khoảng thời gian ngắn, Ngô Thơì Hi cảm thấy vô cùng buồn bực, ông ta nói với Điền Vĩnh Ba rằng nhất định phải tự mình nắm chắc chuyện này, nhất định phải đem mọi chuyện điều tra ra rõ ràng, không thể làm oan người tốt nhưng cũng không thể bỏ qua cho kẻ xấu.
Ý của Ngô Thơì Hi rất rõ rang, đó là bất luận như thế nào thì con trai Ngô Đắc Minh của ông ta cũng là người tốt, không thể chịu oan uổng.
- Bí thư Ngô, tôi sẽ để ý kỹ chuyện này. Tuy nhiên, ngài cũng biết, vấn đề chủ yếu vẫn là ở bên Bí thư Hàn kia, hơn nữa, Hầu Khôn và đội trưởng Trung đoàn Cảnh sát hình sự Chương Vũ Vinh lại bắt tay với nhau, tình huống có chút phức tạp, cho nên…
Ngô Thoì Hi đương nhiên hiểu được ý của Điền Vĩnh Ba, nếu như Ngô Đắc Minh thật sự có vấn đề thì ông ta cũng không dám làm quá.
Tính đi tình lại thì dù sao Hàn Đông cũng là Phó Bí thư Tỉnh ủy, hơn nữa, hiện tại, bên trong Sở Công an cũng đều toàn là người của Hàn Đông, bởi vậy, nếu muốn giải quyết vấn đề này thì mấu chốt phải là ông ta và Hàn Đông giao lưu bàn bạc với nhau.
Thế nhưng Ngô Thơì Hi biết được, Hàn Đông người này rất khó đối phó, nếu như hắn dễ đối phó thì người ta sớm đã dìm chết hắn ở Ninh Hải rồi. Thế nhưng, hiện tại, Hàn Đông vẫn còn đang sống rất tốt, lại còn tiến nhập vào Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, trở thành một trong số các Phó Bí thư Tỉnh ủy nữa. Tuy rằng xếp hạng của hắn ở sau Ngô Thì Hi ông ta, thế nhưng đừng nói là ông ta, cho dù có là Chủ tịch tỉnh Hà Vĩnh Thành hay Bí thư Tỉnh ủy Tào Hoành Vị cũng đều không dám coi thường Hàn Đông.
Hơn nữa, trong mấy lần chèn ép Hàn Đông lúc trước ở Tỉnh ủy thì Ngô Thơì Hi biểu hiện là tích cực nhất.
Ông ta tin tưởng Hàn Đông nhất định biết được chuyện này, cho nên, nói không chừng Hàn Đông sẽ mượn chuyện lần này của Ngô Đắc Minh mà trả thù.
Bởi vậy, nếu như muốn Hàn Đông buông tay thì chỉ sợ là không có dễ dàng như vậy.
Nghĩ một lúc, Ngô Thơì Hi mới bình tĩnh lại, bấm số điện thoại của Bí thư Tỉnh ủy Tào Hoành Vị, nói:
- Bí thư Tào, tôi là Ngô Thơì Hi đây, anh có rảnh không, tôi muốn qua chỗ anh báo cáo một chút chuyện.
Ông ta nghĩ, chuyện này, Hàn Đông nhất định sẽ không dễ dàng buông tha, như vậy ông ta nhất định phải lấy được sự thông cảm và ủng hộ của Tào Hoành Vị trước, như vậy thì mới có thể đàm phán cùng với Hàn Đông được.
Tào Hoành Vị cũng cảm thấy bất ngờ. Vừa mới lúc trước Hàn Đông có gọi điện thoại tới nói sẽ lập tức đến báo cáo công tác, sau đó Ngô Thơì Hi này cũng gọi tới đây, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Ông ta đương nhiên biết được là hai người kia không có khả năng tự nhiên không có chuyện gì mà chạy tới đây nịnh nọt.
“Giữa hai người này nhất định là có chuyện gì rồi.”
Tào Hoành Vị khẳng định trong lòng, vì thế nói:
- Đồng chí Thơì Hi à, đồng chí Hàn Đông lập tức sẽ tới phòng làm việc của tôi, cho nên có gì anh đơi một lát đi.
Ông ta trực tiếp để lộ Hàn Đông ra chính là muốn nhìn một chút xem phản ứng của Ngô Thơì Hi như thế nào, so với Ngô Thơì Hi mà nói thì ông ta kỳ thật kiêng kỵ Hàn Đông hơn.
Ngô Thơì Hi chấn động, lập tức cảm thấy không ổn, Hàn Đông lúc này đến gặp Tào Hoành Vị nhất định là để nói chuyện của Ngô Đắc Minh, nếu như Hàn Đông và Tào Hoành Vị hai người có thể nhất trí được với nhau thì đối với ông ta đúng là vô cùng bất lợi.
Quyết định rất nhanh, Ngô Thơì Hi liền nói:
- Bí thư Tào, tôi trước đơn giản báo cáo lại với Ngài một chút vậy. Chuyện là như thế này, tôi cũng vừa mới biết được…
Ông ta liền đem tình huống Điền Vĩnh Ba hồi báo đơn giản nói lại, đương nhiên là có giảm bớt cấp độ hành vi của Ngô Đắc Minh xuống rất nhiều, chủ yếu nhấn mạnh chuyện này là do hiểu lầm, mặt khác ám chỉ Ngô Đắc Minh cùng đám côn đồ này không có quan hệ quá lớn, đều là do bọn họ tự chủ trương nhằm vào Hàn Đông mà thôi.
Tào Hoành Vị rốt cuộc đã hiểu rõ, hóa ra chuyện giữa Hàn Đông và Ngô Thơì Hi đều là do đứa con trai của Ngô Thì Hi chọc phải Hàn Đông.
- Đồng chí Thơì Hi à, tăng cường việc giáo dục con cái cũng là chức trách của những người làm cha mẹ như chúng ta. Chúng ta là cán bộ lãnh đạo, phải tăng cường công tác giáo dục này, dù sao thì những người bên cạnh cũng có ảnh hưởng rất lớn đối với cuộc sống và công tác của mỗi người.
Tào Hoành Vị không nhanh không chậm nói. Dù sao Hàn Đông và Ngô Thơì Hi gây chuyện với nhau, đối với ông ta mà nói thì cũng không phải là chuyện xấu gì, nói không chừng còn là chuyện tốt có thể lợi dụng được, ông ta ngồi trên núi xem hai con hổ đánh nhau, thuận tiện còn có thể làm ngư ông đắc lợi.
- Đương nhiên, tình hình cụ thể như thế nào, chúng ta đều phải điều tra cho rõ đã, tôi tin tưởng cơ quan công an sẽ đem đến cho chúng ta một câu trả lời vừa ý.
Lúc này, Tào Hoành Vị chưa vội quyết định, đối với ông ta mà nói, chuyện này vô luận như thế nào, nếu như Sở Công an không thể đưa ra một đáp án hợp lý vậy thì Giám đốc Sở Công an Điền Vĩnh Ba này phải về quê dưỡng lão đi là vừa.
Còn về phần Hàn Đông phía bên kia, ông ta cũng muốn cân nhắc lại cho kỹ một chút.
- Bí thư Tào nói rất đúng, tôi quả thực là đã thiếu sót trong việc giáo dục con cái, là tôi đã không làm tròn bổn phận…
Ngô Thơì Hi trong lòng rất buồn bực thế nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống. Lúc này, ông ta cũng nghe thấy phía bên kia có tiếng gõ cửa, nghĩ thầm chắc là Hàn Đông đã tới văn phòng của Tào Hoành Vị rồi, cho nên nói:
- Bí thư Tào, tóm lại, chuyện lần này, là Ngô Đắc Minh nhà tôi không đúng, may cũng chỉ là hiểu lầm, cũng không có tạo thành hậu quả xấu gì. Tôi sẽ nói chuyện lại với đồng chí Hàn Đông, tôi nghĩ, vì sự ổn định chung của Tỉnh, đồng chí Hàn Đông cũng muốn xử lý chuyện này một cách thích đáng.
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 945-1: Không có gì để nói Nguồn: Mê Truyệ
Ngô Thời Hi nói đến sự ổn định đại cục toàn tỉnh. Tuy nghe có vẻ không liên lụy đến Tảo Hoành Vị nhưng trong lời nói cố ý nói cho Tào Hoành Vị nghe thấy.
Ngô Thời Hi không phải kẻ ngốc, hắn mặc dù nghe ra cố ý nói cho Tào Hoành Vị, là vì lấy lời nói đánh thức y, bây giờ tình trạng của Tào Hoành Vị anh mọi người đều biết, anh phải tiến, sự ổn định của tỉnh Giang Việt là điều kiện tiên quyết. Nói cách khác thì một sự rung chuyển nhỏ của tỉnh Giang Việt, chỉ sợ đối với y cũng không có lợi.
Tào Hoành Vị hiểu ra ngay ẩn ý trong lời của Ngô Thời Hi, cười nhạt nói:
- Đồng chí Thời Hi nói rất đúng, tôi cũng tin đồng chí Hàn Đông sẽ nỗ lực giải quyết chuyện này.
Tuy rằng sự hợp tác giữa Tào Hoành Vị và Ngô Thời Hi không phải là ít nhưng mối quan hệ của hai người cũng không phải hài hòa, bền chặt. Trên thực tế đến cấp tỉnh rùi, giữa các vị quan to, rất khó tươi đẹp trên một phương diện nào đó giống như dưới cấp huyện thành. Mối quan hệ giữa tất cả mọi người kết bè kết đảng không rõ ràng như vậy. Thậm chí như là mây mù dày đặc phổ biến, làm cho người ta khó có thể cân nhắc thấu đáo. Cán bộ cấp tỉnh, đa số đều có quan điểm thi hành chính trị của mình, có lý tưởng của mình, trong công việc đều có chủ kiến của mình, phương diện liên đới cũng nhiều một chút, bởi vậy quan hệ cũng phức tạp.
- Mời vào
Tào Hoành Vị trầm giọng nói, liền vui vẻ nói với Ngô Thời Hi bên kia điện thoại:
- Đồng chí Thời Hi, như vậy nhé, có gì chúng ta lại bàn bạc sau.
Cúp điện thoại, Tào Hoành Vị đứng lên, đi tới, mặt tươi cười nói:
- Đồng chí Hàn Đông tới rồi, mời vào.
Hai người vào phòng, vào phòng tiếp khách, ngồi xuống sofa bọc da thật màu đỏ sậm. Tào Hoành Vị vội lấy thuốc Trung Hoa ra mời Hàn Đông một điếu. Hai người châm thuốc bắt đầu nhả khói.
Tào Hoành Vị vừa hút thuốc vừa híp mắt liếc nhìn quan sát Hàn Đông.
Lúc này, trong lòng Tào Hoành Vị đã có chủ ý, bất luận lần này như thế nào, đều phải ủng hộ Hàn Đông.
Bởi vì ủng hộ Hàn Đông có thể thu được hiệu quả ở hai phương diện. Một là sắp tới lần lượt điều chỉnh nhân sự ở các thành phố, có thể cùng Hàn Đông tiến hành hợp tác, hai là sự tiến bộ của mình, có thể đạt được sự trợ lực của Hàn Hệ.
Nếu như có thể đạt được một chút trợ lực của Hàn Hệ, như vậy Tào Hoành Vị tin chắc khả năng mình bước thêm bước nữa là vô cùng lớn.
Đương nhiên Tào Hoành Vị cũng hiểu rõ, Hàn Đông có thể không dễ đối phó như vậy, mình muốn đạt được tốt đẹp, chắc chắn phải để Hàn Đông có được lợi ích tương tự.
Cho nên, bây giờ trước tiên y phải làm rõ tính toán của Hàn Đông, Như vậy mới có thể xác định kế tiếp phải làm như thế nào.
‘Bây giờ Hàn Đông chủ động tìm tới ta, chắc chắn là muốn nhận được sự ủng hộ của ta. Từ điểm này mà nói, sự hợp tác của ta và Hàn Đông là có khả năng lớn.’
Tào Hoành Vị thầm nghĩ. Y cũng không vội mở miệng. Ngược lại nhất định chính Hàn Đông phải mở miệng nói trước.
“Lão cáo già này”
Trong lòng Hàn Đông thầm thở dài. Tào Hoành Vị vẫn ung dung như vậy chắc chắn là đang cho mình nói trước, như vậy hắn sẽ nắm quyền chủ động.
Cầm điếu thuốc trong tay ấn đầu vào gạt tàn, Hàn Đông uống một ngụm trà, mở miệng nói:
- Bí thư Tào, tối qua xảy ra một việc lớn, nói ra làm cho người ta khiếp sợ, tôi và bạn đang ở ngoài lầu ăn cơm, bất ngờ bị một kẻ lưu manh, uy hiếp.
Hàn Đông kể lại chuyện ngày hôm qua từ đầu đến cuối cho Tào Hoành Vị nghe.
Tào Hoành Vị trên mặt lộ vẻ tức giận, trầm giọng nói:
- Thật là coi trời bằng vung, không ngờ lại có chuyện như vậy, nhất định phải giao trách nhiệm Giám đốc sở Công an điều tra rõ việc này, bằng không an toàn của nhân thân cán bộ chúng ta đều không đảm bảo được, vậy còn nói gì đến giữ gìn an ninh, ổn định xã hội.
Nói xong, y trước mặt Hàn Đông, bấm điện thoại gọi Giảm đốc sở công an Điền Vĩnh Ba, tức giận nói:
- Điền Vĩnh Ba, anh làm Giám đốc sở Công an thế nào vậy, sự an toàn của thân nhân đồng chí Hàn Đông còn bị uy hiếp, sở Công an như vậy cũng giữ gìn trị an xã hội được sao…
Tào Hoành Vị giận dữ mắng mỏ Điền Vĩnh Ba trong điện thoại, căn bản cũng không để Điền Vĩnh Ba giải thích, sao đó xoạch một tiếng cúp điện thoại.
Đầu bên kia Điền Vĩnh Ba bực tới muốn khóc, y đương nhiên hiểu được, chuyện lần này của Hàn Đông, sở Công an chắc chắn phải chịu áp lực rất lớn.
Chỉ là, y không ngờ Hàn Đông nhanh như vậy đã nói với Bí thư Tỉnh ủy Tào Hoành Vị rồi.
Quan hệ của y và Chủ tịch tỉnh Hà Vĩnh Thành hết sức gần gũi, bởi thế chưa là cái đinh trong mắt Tào Hoành Vị. Đừng nói việc lớn như Phó bí thư tỉnh ủy đã bị uy hiếp, cho dù là việc nhỏ, Tào Hoành Vị cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Cho nên lần này Điền Vĩnh Ba thực ra đã có chủ ý, nhất định phải tìm hai người chịu tội thay.
Nhưng vừa nghe Tào Hoành Vị nói, lại trực tiếp gài trách nhiệm cho y - Giám đốc sở, xem ra lần này y không chết cũng phải lột da.
Trầm ngâm suy nghĩ một hồi, Điền Vĩnh Ba lập tức gọi điện cho Phó bí thư Ngô Thời Hi, kể lại tình hình với gã, nói:
- Bí thư Ngô, xem ra bí thư Tào rất coi trọng chuyện này.
- Tôi biết rồi.
Ngô Thời Hi cũng rất buồn bực. Gã biết Tào Hoành Vị mượn gió bẻ măng, gã cũng cảm thấy áp lực rất lớn.
- Lão Điền, anh phải tranh thủ chủ động mới được, trước tiên phải tăng cường điều tra, hoàn nguyên chân tướng sự việc, kịp thời báo cáo sự tình với lãnh đạo, tranh thủ sự ủng hộ của lãnh đạo.
- Tôi biết rồi.
Điền Vĩnh Ba nói, gã biết ý của Ngô Thời Hi là bảo y đi tìm Chủ tịch tỉnh Hà Vĩnh Thành sớm một chút, báo cáo chuyện này với ông ấy, tranh thủ sự ủng hộ của Hà Vĩnh Thành, Hà Vĩnh Thành chắc chắn sẽ không ngồi nhìn Tào Hoành Vị đối phó với sở Công an. Nếu có Hà Vĩnh Thành đứng ra đỡ cho thì áp lực của y cũng giảm đi.
Thực ra không cần Ngô Thời Hi nhắc nhở, Điền Vĩnh Ba đã quyết định sẽ tới phòng làm việc của Hà Vĩnh Thành báo cáo một chút, lúc trước y đã gọi điện liên hệ, mười một giờ thì Hà Vĩnh Thành rảnh, đến lúc đó y sẽ đến báo cáo.
Lúc này, tại văn phòng của Tào Hoành Vị, Tào Hoành Vị và Hàn Đông vẫn đang tiếp tục nói chuyện.
- Đồng chí Hàn Đông, chuyện anh nói tới, tôi cho rằng không chỉ là chuyện của cá nhân anh. Điều này phản ánh đầy đủ tình hình của tỉnh ta hiện này, cho nên tỉnh ủy bắt buộc phải coi trọng cao độ.
Tào Hoành Vị với khí thế nắm chắc toàn cục.
- An toàn của nhân thân cán bộ lãnh đạo còn bị uy hiếp, truyên đi, quả thực là sự sỉ nhục của tỉnh Giang Việt. Việc này một mặt phản ảnh công tác trị an của tỉnh chưa chú trọng. Mặt khác cũng chứng tỏ công tác của chúng ta chưa tới nơi tới chốn, thái độ coi trọng công tác trị an chưa đủ, tôi thấy nhất định phải mở một cuộc tổng vệ sinh, quét sạch mọi hành vi xằng bậy.
Nghe Tào Hoành Vị lên giọng, Hàn Đông lại không phản đối, mặc dù Tào Hoành Vị biểu hiện vẻ rất coi trọng việc này, nhưng trên thực tế đối với việc làm rõ chuyện này lại không tỏ thái độ.
- Bí Thư Tào, căn cứ điều tra, kẻ chủ mưu hôm qua tên là Ngô Đắc Minh.
Hàn Đông đã làm rõ sự tình rồi, xem y chuẩn bị nói như thế nào.
- Ngô Đắc Minh?
Tào Hoành Vị ngây người sửng sốt nói:
- Người này là ai…Tôi thấy bất luận người này thân phận thế nào, bất luận bối cảnh của hắn như thế nào, đều phải giải quyết, xét xử theo đúng pháp luật.
Kỳ thật y biết Ngô Đắc Minh là ai. Lúc trước Ngô Thời Hi đã gọi điện cho y. Nhưng bây giờ y giả ngốc trước mặt Hàn Đông.
Hàn Đông nói:
- Bí thư Tào nói đúng, bất luận hắn là ai, nếu phạm pháp thì phải xử theo pháp luật. Tôi tới báo cáo với Bí thư Tào chuyện này, là muốn mượn cơ hội này nói một chút cách nghĩ của tôi về sự việc. Trong xã hội bây giờ có một sự việc đó là con cái của một số cán bộ làm việc khác người trong xã hội mang lại những ảnh hưởng không tốt.
Nghe Hàn Đông nói mà Tào Hoành Vị có chút giật mình. Hàn Đông có ý gì đây, không chỉ nhằm vào Ngô Đắc Minh mà còn nhằm vào tất cả con cái cán bộ sao?
Nếu quả thật như vậy, Hàn Đông không sợ đắc tội với tất cả cán bộ lãnh đạo sao?
Tào Hoành Vị cũng biết, gia đình cán bộ sinh ra một thế hệ trẻ. Tuy rẵng cũng có rất nhiều người nổi bật, nhưng cũng có không ít con ông cháu cha, bại hoại, những người này ỷ vào quyền thế của cha mẹ, làm việc không đáng tin cậy, quả thật làm cho dân chúng lên án.
Nhưng vấn đề này từ xưa đến nay đã tồn tại, chưa từng giải quyết được hoàn toàn.
Hôm nay Hàn Đông bỗng nhiên nhắc tới vấn đề này, chẳng nhẽ là muốn làm to chuyện trên phương diện này, nhưng hình như không nhất thiết phải vậy, dù sao muốn tích lũy chiến tích gì đó trên phương diện này cơ bản không có khả năng.
Coi như bởi vì nguyên nhân của Hàn Đông, nhưng con ông cháu cha xưa nay khó khiêm tốn. Từ người xấu thành người tốt, nhưng cũng không thể định tính, định lượng chuyện này, chứ đừng nói tới chiến tích.
Tào Hoành Vị cảm thấy có chút không hiểu được Hàn Đông. Trong lòng người thanh niên này rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
- Bí thư Tào, tôi cho rằng việc này phải coi trọng cao độ, mặc dù nói con cán bộ phải có trách nhiệm về hành vi của mình, nhưng chúng ta phải nghĩ một chút, những người này trên nhiều phương diện năng lượng cực lớn không phải là bởi vì nguyên nhân từ cha mẹ sao?
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 945-2: Không có gì để nói Nguồn: Mê Truyệ
- Cho nên trách nhiệm và tác dụng của cha mẹ là không tránh khỏi, trên điểm này tỉnh ủy tốt nhất là có một văn kiện có tính quy phạm, tăng cường dẫn đạo để các cán bộ lãnh đạo nhận thức đầy đủ tầm quan trọng của sự việc.
Tào Hoành Vị cảm thấy ở điểm này, mình không có khả năng hoàn toàn để cho Hàn Đông làm loạn. Bây giờ việc quan trọng nhất là giải quyết chuyện con của Ngô Thời Hi dẫn người bao vây uy hiếp Hàn Đông.
“Chẳng lẽ Hàn Đông lần này không chỉ muốn đánh Ngô Đắc Minh, còn muốn dính líu đến Ngô Thời Hi, khẩu khí cũng lớn quá nhỉ?”
Trong lòng Tào Hồng Vị lại nghĩ tới một khả năng, nhưng cảm thấy có chút thái quá.
- Đề nghị của đồng chí Hàn Đông, có cái lý nhất định, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ. Bây giờ gấp nhất là, nhất định phải điều tra rõ những người uy hiếp kia, xử lý thật tốt. Đồng thời coi đây là giáo huấn, triển khai một hồi hành động lớn trong toàn tỉnh, nghiêm cấm các hành vi phạm pháp. Hiện tại các thành phố lục tục phải mời dự họp đại hội Đảng. Sang tháng năm, tỉnh ủy cũng mời họp đại hội Đảng, cần chúng ta xây dựng không khí xã hội ổn định, hài hòa, nhưng công tác của hệ thống công an lại làm tôi rất thất vọng.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đúng vậy, công tác sở Công an quả thật cần tăng mạnh.
- Đồng chí Hàn Đông yên tâm. Đối với sự việc lần này, tỉnh ủy sẽ hết sức coi trọng, tôi cũng sẽ đích thân đốc thúc công an, tòa án kiểm sát làm tốt công tác, nghiêm khắc đả kích các phần tử trái pháp luật.
Tào HoànhVị kiên định nói, thật ra y cũng là ám chỉ Hàn Đông, để Hàn Đông buông tay đi làm được rồi, y sẽ toàn lực ủng hộ.
Hàn Đông nghe được ý của Tào Hoành Vị. Nhưng hắn sẽ không dễ dàng bị người khác sử dụng như vũ khí.
Tào Hoành Vị và Hàn Đông nói chuyện tiếp nửa tiếng nữa, Hàn Đông cáo từ.
Tào Hoành Vị tự mình đưa Hàn Đông đến đầu bậc thang, có vẻ vô cùng nhiệt tình.
Thông qua cuộc nói chuyện lần này, Hàn Đông cũng hiểu rõ ý đồ của Tào Hoành Vị, người này suy nghĩ là rất tốt, ủng hộ mình dẹp Ngô Thời Hi, nhưng lại muốn mình toàn lực ủng hộ trên rất nhiều phương diện khác. Lòng ham muốn cũng rất lớn.
Đang lúc suy tư, điện thoại của Hàn Đông reo lên, nhìn thấy là điện thoại của Ngô Thời Hi, Hàn Đông nghe điện thoại nói:
- Xin chào Bí thư Ngô.
- Bí thư Hàn, anh có rảnh không, tôi muốn gặp nói chuyện với anh.
Ngô Thời Hi đi thẳng vào vào vấn đề.
Y biết Hàn Đông vừa từ văn phòng Tào Hoành Vị đi ra, nhưng vì con trai mình, đồng thời cũng vì tiền đồ của mình. Y bắt buộc phải nói chuyện với Hàn Đông. Tốt nhất là có thể biến thù thành bạn, không thì cũng phải đạt được một số giao dịch. Coi như mình nhượng bộ một chút cũng được.
Với tư cách là cán bộ uy tín lâu năm ở phe Tô Gia. Ngô Thời Hi từ trước tới nay, đều chủ trương toàn lực chèn ép Hàn Đông. Chỉ tiếc là không đạt được mục đích. Hàn Đông quả thực là đi vào con đường Tỉnh ủy một cách ngoan cường, gần như ngang hàng với y.
Bây giờ lại vì vấn đề của con trai, Ngô Thời Hi lại không thể không cúi đầu trước Hàn Đông. Điều này làm y trong lòng cực kỳ căm tức.
Vấn đề của Ngô Đắc Minh nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, mấu chốt là phải xem thái độ của Hàn Đông, chỉ cần Hàn Đông không tóm lấy, thì vấn đề cũng dễ giải quyết.
Mà nếu Hàn Đông để ý tới, thì vấn đề có thể vô cùng lớn, cuối cùng chỉ sợ sẽ uy hiếp con đường làm quan của Ngô Thời Hi.
Ngô Thời Hi hi vọng lần này Hàn Đông luận sự mà không đem ân oán trước kia cùng tính sổ.
- Ngại quá, Bí thư Ngô, tôi phải về Ninh Hải ngay, anh xem để lần sau chúng ta nói chuyện được không.
Hàn Đông cười ngầm nói, hắn bây giờ không việc gì phải vội, vội là người khác kia.
Hắn vừa nói điện thoại vừa định thang máy xuống lầu.
Dưới lầu, Lưu Thiết Quân đã lái xe chờ, thấy Hàn Đông đi xuống, liền lái xe đến.
Vương Lập Bình đến mở cửa xe cho Hàn Đông, đợi sau khi Hàn Đông ngồi vào, hắn đóng cửa xe rồi lại ngồi vào chỗ lái phụ.
- Đồng chí Hàn Đông, khoan đã, tôi nghĩ tối qua đồng chí và Ngô Đắc Minh có hiểu lầm.
Ngô Thời Hi nói rõ chuyện.
Hàn Đông cười ha ha, nói:
- Bí thư Ngô không phải đã nói rồi sao, đã là hiểu lầm, vậy thì có chuyện gì đâu, có gì đáng lo ngại.
Bây giờ Ngô Thời Hi còn luôn miệng nói đó là một hiểu lầm, làm cho Hàn Đông càng hạ quyết tâm.
Nghe Hàn Đông nói không có gì đáng kể mà trong lòng Ngô Thời Hi lại rùng mình. Hàn Đông càng biểu hiện không sao cả, giống như không hề xảy ra việc gì, càng chứng tỏ hắn không dễ dàng buông tha việc này.
Sắc mặt của y trở nên âm trầm hơn, tay cầm ống nghe nổi cả gân xanh, tên Hàn Đông này rốt cuộc muốn làm cái gì.
- Đồng chí Hàn Đông mang chí lớn nhưng tôi vần muốn giải thích một chút, thằng con nhà tôi quả thật có chút không ra gì, bình thường tôi cũng không quản được nó. Tôi hi vọng sự việc lần này sẽ không ảnh hưởng đến công việc của chúng ta. Dù sao Ngô Đắc Minh cũng là hành vi của một đứa trẻ, chủ yếu là tăng cường giáo dục, để nó nhận thức được sai lầm, về sau sửa lại tốt hơn. Không thì, đồng chí Hàn Đông trưa có rảnh không, để Ngô Đắc Minh tỏ lòng xin lỗi.
- Bí thư Ngô không cần vậy đâu.
Hàn Đông nói:
- Tôi quả thực rất bận, lần sau tôi mời Bí thư Ngô ăn cơm nhé.
Ngô Đắc Minh đã bị bắt rồi, Ngô Thời Hi lại nói trưa gã xin lỗi mình, tính toán như vậy chỉ có thể khiến Hàn Đông cười nhạt.
Nếu vậy thì thôi, vậy Hàn Đông trước đây cũng sẽ không bảo Hầu Khôn đi làm.
Ngô Thời Hi sợ đến bây giờ vẫn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của sự tình, y cũng không nghĩ xem, lúc đầu y nghĩ cách chèn ép Hàn Đông cũng đã vì chuyện hôm nay chôn xuống hạt giống.
Bây giờ y muốn hòa giải, Hàn Đông làm sao dễ dàng để y toại nguyện được.
- Vậy được rồi.
Ngô Thời Hi nói, trong nháy mắt càng trở nên lãnh đạm hơn.
Hàn Đông mặc dù nói không để ý nhưng thực ra đóng lại cuộc nói chuyện, Ngô Thời Hi cũng ý thức được, Hàn Đông lần này không dễ dàng buông tay rồi.
Đã như vậy, y không nhất thiết phải hạ mình cầu người nữa.
Để điện thoại xuống, Ngô Thời Hi hít thật sâu một hơi, ngẫm nghĩ một chút, bấm số của Giám đốc sở công an tỉnh Điền Vĩnh Ba, nói:
- Lão Điền, sự việc lần này, anh phải đích thân ra tay rồi, cố hết sức điều tra rõ sự việc, không có chứng cứ, nên thả người.
- Việc này…
Điền Vĩnh Ba có chút khó xử. Lúc này Ngô Thời Hi bảo gã nghĩ biện pháp thả người, cũng làm khó gã quá.
Thử nghĩ không chỉ Phó bí thư Hàn Đông để ý mà ngay cả Bí thư Tỉnh ủy Tào Hoành Vị cũng coi trong việc này, nếu gã dễ dàng thả người, chỉ sợ hai người này sẽ không đồng ý.
Điền Vĩnh Ba không muốn dễ dàng để mình vướng vào.
- Sao thế, có gì khó sao?
Ngô Thời Hi mất hứng nói.
- Ngô Đắc Minh cũng không tự mình dẫn người đi chém Hàn Đông, về phần hắn gọi điện cho người đánh, đấy cũng là chuyện bình thường, bạn bè liên hệ với nhau, chẳng lẽ chỉ vì gọi điện, nhất định Ngô Đắc Minh là người chủ sự.
- Bí thư Ngô, chủ yếu là tên côn đồ kia cũng thừa nhận rồi, ghi chép lại đang trong tay Vũ Quang Vinh.
Điền Vĩnh Ba vẻ mặt đau khổ nói.
- Mặt khác còn điều tra ra một số việc, phải rõ ràng mới được
- Còn có việc nữa?
Ngô Thời Hi nhíu máy, xem ra lần này Hàn Đông thực sự ra tay, y mặc dù không biết rõ Ngô Đắc Minh rốt cuộc làm gì, nhưng y biết tính cách và hành vi của Ngô Đắc Minh, ở bên ngoài chắc chắn đã làm không ít chuyện xấu. Nếu thật sự lật lại cũng đủ cho Ngô Đắc Minh phải chịu thiệt.
Nói lên nói xuống, cũng là con trai mình không có biết điều, nếu bản thân nó không có vấn đề thì Hàn Đông cũng không có cách nào lên án.
- Lão Điền, anh là giám đốc sở, kinh nghiệm không cần tôi nói, lần này anh phải thêm chút sức mới được.
Ngô Thời Hi mềm mỏng nói.
- Bí thư Ngô, anh yên tâm, tôi nhất định cố hết sức.
Điền Vĩnh Ba thận trọng nói.
Từ cuộc điện thoại này, gã hiểu sự kết nối Ngô Thì Hi và Hàn Đông, chỉ sợ kết thúc thất bại rồi. Cũng biết Hàn Đông chắc chắn chú tâm vào chuyện này, vậy mình phải đối mặt với áp lực càng lớn.
…
Theo Hàn Đông thấy, Ngô Thời Hi một chút thành ý cũng không có, trước đây lại còn chèn ép mình, cho nên Hàn Đông cũng không có gì để nói. Thậm chí về phần Ngô Đắc Minh, Hàn Đông cũng không cố ý tạo thêm áp lực, chỉ cần tiến hành theo trình tự bình thường cũng đủ thu thập tên tiểu tử kia rồi. Bởi vì từ những hiểu biết về tình hình bây giờ cho thấy, Ngô Đắc Minh là tên tiểu tử ngang ngược làm càn, chắc chắn làm không ít chuyện xấu, chỉ cần điều tra sâu thì cũng đủ trị gã.
Dọc đường về khách sạn Isa, Hàn Đông nhận được điện thoại của Bí thư Đảng ủy Âu Dương Hiên Dật, lại hẹn Hàn Đông cùng ăn trưa. Xem ra y lúc nào cũng chú ý động thái trong tỉnh, chắc là đã nghe được chuyện tối qua rồi. Y làm Bí thư Đảng ủy, trong sở công an nhất định có thân tín của y, cho nên biết chuyện cũng rất bình thường.
Hàn Đông đúng lúc cũng muốn nhờ Âu Dương Hiên Dật một chút, liền đồng ý.
Như vậy, trưa không thể cùng Kiều San San ăn cơm rồi.
Tuy nhiên Kiều San San cũng rất hiểu và thông cảm với Hàn Đông. Tuy lần này cô trở về mang theo con gái tương phùng với Hàn Đông, nhưng cô cũng sẽ không làm ảnh hưởng tới việc chính sự của Hàn Đông.
Cách giờ cơm trưa còn hơn một tiếng. Hàn Đông cũng không đi ra ngoài, mà ở trong khách sạn cùng Kiều San San.
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 946: Tranh thủ chủ động. Nguồn: Mê Truyệ
Tiểu Hàn Nguyệt đã ngủ rồi, tinh thần khá tốt, ở trong lòng Hàn Đông, tỏ vẻ vô cùng vui mừng.
Ôm Hàn Nguyệt, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trong lòng Hàn Đông cũng rất vui.
Tiếng điện thoại vang lên, Hàn Đông lấy di động ra, là mẹ Dư Ngọc Trân gọi tới.
Thế là Hàn Đông một tay ôm Hàn Nguyệt, một tay nghe điện thoại.
- Tiểu Đông, con đang làm gì?
Tiếng của mẹ luôn nhẹ nhàng như vậy, tràn đầy ấm áp.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Con đang ở Biện Châu, vừa mới đi báo cáo chút công việc cho Bí thư Tỉnh ủy.
- Con à, cũng không phải lúc nào cũng một lòng một dạ làm việc, phải kết hợp giữa làm việc với nghỉ ngơi mới được.
Dư Ngọc Trân thương con nói.
- Thân thể quý hơn vàng bạc.
Hàn Đông nói:
- Mẹ, người yên tâm, sức khỏe con rất tốt, làm việc mười mấy năm không thành vấn đề.
- Con à, cả ngày chỉ biết làm việc, cùng một tính với cha con.
Dư Ngọc Trân nói lời giận dỗi, lại nói tiếp:
- Ngay cả Hàn Vũ cũng bị con làm hỏng rồi, nó nhỏ như vậy, đã ra dáng tiểu đại nhân, cái gì cũng không hiểu còn học người ta xem tin tức thời sự.
Vừa nghĩ tới dáng vẻ cháu trai chăm chú xem tin tức thời sự. Dư Ngọc Trân không kìm được cười. Tên nhóc này giống hệt bố và ông nội, chỉ sợ tương lai lại ham mê chính trị đây. Nhưng ranh con này lại làm người ta quá yêu mà, tuy rằng còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện, dáng vẻ nghiễm nhiên như một tiểu đại nhân, miệng cũng ngọt vô cùng, mỗi lần nghe tiếng đứa trẻ gọi mình, Dư Ngọc Trân lại cười toe toét.
Khi Hàn Đông và Dư Ngọc Trân nói chuyện. Hàn Nguyệt trong lòng Hàn Đông tức giận nhìn Hàn Đông, mắt không chuyển động.
Nhìn thấy bộ dáng của hắn, Hàn Đông cúi đầu hôn lên trán một cái.
- Sao lại có tiếng trẻ con?
Dư Ngọc Trân ngạc nhiên hỏi, thính giác rất tốt, vừa nghe tiếng cười đã biết là của trẻ con, hơn nữa còn là con gái.
Hàn Đông vội nói:
- Là tiếng ti vi.
- Vậy sao?
Dư Ngọc Trân nửa tin nửa ngờ.
Lúc này Kiều San San vội ôm Hàn Nguyệt đi, lúc này tim cô đang đập thình thịch không ngừng. Nếu để Dư Ngọc Trân biết mình và Hàn Đông có một đứa con gái, không biết bà sẽ nghĩ gì, làm gì? Kiều San San và Dư Ngọc Trân tiếp xúc qua nhiều lần, cũng nhận được sự yêu thích của Dư Ngọc Trân, nhưng cô cũng không dám tưởng tượng nếu bị Dư Ngọc Trân biết mình sinh cho Hàn Đông một đứa con gái thì sau này sẽ thế nào.
- Hàn Vũ đáng yêu như vậy, nếu có một đứa em gái, chắc chắn sẽ rất vui.
Dư Ngọc Trân bỗng thở dài nói.
Hàn Đông cười, nói:
- Ý của mẹ là muốn con có đứa con gái nữa.
- Ha ha, mẹ muốn nhưng có thể không?
Dư Ngọc Trân nói.
Hàn Đông nói:
- Cũng không chừng nhé.
Dư Ngọc Trân cười nói:
- Cũng không cần chiều lòng ta, kế hoạch hóa gia đình là quốc sách, con là cán bộ lãnh đạo, phải đi đầu chấp hành, con và Lữ Nhạc có hai đứa, vậy để người ta nói như thế nào?
- Nói vậy thôi, lại không phải phạm pháp.
Hàn Đông nói, trong lòng lại thấy vui, dù đây chỉ là dò xét thử, sau này dần dần tin tức lộ ra, mẹ nhận cháu gái Hàn Nguyệt có khả năng rất lớn.
- Gần đây con và Kiều San San có liên hệ không?
Dư Ngọc Trân nói một câu khiến Hàn Đông lại giật thót lên.
Ngay tức thì, Hàn Đông cảm thấy dường như Dư Ngọc Trân đã đoán được việc Kiều San San xin nghỉ phép dài.
Tuy nhiên Dư Ngọc Trân không đợi hắn trả lời, nói tiếp:
- Cô gái kia cũng là người đáng thương, lần này xin nghỉ là đi Hongkong giải sầu, không biết nó bây giờ tâm tình tốt hơn chưa.
Hàn Đông không khỏi xấu hổ, nghĩ thầm mẹ đối với Kiều San San vẫn rất quan tâm, bèn nói:
- Mẹ đối với Kiều San San quan tâm như vậy, chỉ sợ làm người ta ghen nhé.
- Ghen cái gì?
Dư Ngọc Trân hỏi ngược lại.
- Tên tiểu tử này không biết xấu hổ còn nói, không phải chính ngươi gây ra sự tình sao, tâm tình Kiều San San không tốt phải không? Đừng tưởng những chuyện kia ta không biết, cái chuyện minh tinh là thế nào?
- Minh tinh?
Hàn Đông trong lòng nhảy dựng, cố ý giả ngu hỏi:
- Minh tinh nào ạ? Con không có thời gian quan tâm mấy việc trong giới giải trí.
- Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa mẹ, chính là minh tinh ở công ty Hàn Mạn Lương, gọi là Bạch Vũ Giai ấy, con với con đó là việc thế nào?
Dư Ngọc Trân trách móc hỏi.
Hàn Đông sắp toát mồ hôi, xem ra quan hệ giữa mình và Bạch Vũ Giai, mẹ đã biết chút manh mối rồi.
Nếu ngay cả mẹ cũng biết rồi, chỉ sợ Lữ Nhạc bên đó cũng không chắc giấu được.
Nhưng từ trước tới nay, Lữ Nhạc lại giống như không có chuyện gì, khiến Hàn Đông có chút không hiểu được cô rốt cuộc nghĩ thế nào.
- Sao không nói, có phải chột dạ rồi không?
Dư Ngọc Trân bất mãn nói:
- Tiểu tử ngươi, rốt cuộc muốn trêu chọc bao nhiêu người? Cũng không nghĩ cho Lữ Nhạc, một người con gái tốt như vậy.
- Mẹ, con và Lữ Nhạc tình cảm rất tốt.
Hàn Đông vuốt mồ hôi lạnh.
Kiều San San bên cạnh cũng nghe hiểu được đại khái, lúc này ôm Hàn Nguyệt, cười nhìn Hàn Đông, thấy bộ dạng hắn xấu hổ, khó xử, liền hơi vênh khóe miệng lên, lộ ra vẻ cười tinh quái.
- Con cho rằng Lữ Nhạc thực sự ngốc như vậy sao.
Lời của mẹ làm Hàn Đông lập tức ngây ra.
Hàn Đông vốn cũng cảm thấy Lữ Nhạc chắc biết chút dấu vết, giờ nghe lời của mẹ, rõ ràng Lữ Nhạc có biết, chẳng qua cô không nói ra mà thôi.
- Mẹ, xem mẹ nói kìa, con đối với Lữ Nhạc là thực lòng đấy.
Hàn Đông bất đắc dĩ nói.
Dư Ngọc Trân sẵng giọng:
- Tôi biết anh đối với Lữ Nhạc là thực lòng, chỉ sợ không phải toàn tâm toàn ý.
- …
Hàn Đông thật sự hết nói nổi, hôm nay mẹ thế nào á, giống như bất mãn với mình vậy, vừa lúc trước bà còn thông cảm Kiều San San đấy, chã nhẽ giờ đang đứng trên thân phận Hàn Vũ, để mình và Lữ Nhạc không có vết xước nào, bà cho rằng người ta muốn phá vỡ đôi uyên ương.
- Không nói gì đi, bị tôi nói trúng rồi phải không.
Dư Ngọc Trân giọng đanh thép.
- Tính cách con như vậy, cũng không thích hợp trong quan trường, nếu như bị ai bắt được nhược điểm này, thì còn nói gì đến tiền đồ.
Mấy câu nói mà tình ý sâu xa, khiến Hàn Đông trong lòng không ngờ tới.
Lập tức Hàn Đông cũng trầm xuống, đồng thời Hàn Đông cũng nghĩ tới một vấn đề, là mẹ nhắc tới những việc này, chỉ sợ không phải là ý nghĩ nhất thời mà là thâm ý sâu sắc đấy.
- Mẹ, bỗng nhiên nói với con những việc này làm gì?
Hàn Đông nhất thời nghĩ mãi không hiểu, liền trực tiếp hỏi.
- Nếu không cảnh báo, tiểu tử con lại không làm phản à.
Dư Ngọc Trân cười cười, tuy nhiên lời nói vẫn nghiêm túc như trước.
- Ở điểm này, con lại không học ba con!
Hàn Đông cười nói:
- Mẹ biết ba một lòng với mẹ. Là mẹ sức quyến rũ lớn mà.
- Tiểu tử con cũng biết nói ngọt cơ à.
Dư Ngọc Trân nói mát.
- Chẵng lẽ sức quyến rũ của Lữ Nhạc chưa đủ sao?
Nghe bà lại nhắc tới chuyện này, Hàn Đông vội đầu hàng nói:
- Mẹ, người yên tâm, con sẽ giải quyết tốt, không để Lữ Nhạc chịu uất ức đâu.
- Vậy con không làm Lữ Nhạc uất ức, còn người khác thì sao?
Dư Ngọc Trân hỏi ngược lại.
- Người khác?
Hàn Đông sửng sốt, không biết rốt cuộc mẹ muốn mình làm thế nào nữa.
Dư Ngọc Trân nói:
- Con cũng không biết có cái gì tốt mà làm người ta uất ức như vậy, dù sao con cũng phải giải quyết, đừng để mọi người thất vọng, ngoài ra phải chú ý ảnh hưởng, dù gì con cũng là cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh rồi, những người nhìn chằm chằm vào con rất nhiều, nếu xảy ra chuyện gì ông sẽ rất đau lòng. Cũng phải nói chuyện nhiều với Lữ Nhạc, tăng thêm tín nhiệm, như vậy tình cảm mới lâu dài được.
Nghe mẹ không chỉ nhắc tới ba, còn nhắc tới ông, trong lòng Hàn Đông rùng mình, nghĩ mẹ nói những điều này với mình, xem ra không chỉ có mẹ hiểu tình huống của mình, chỉ sợ những người khác trong nhà ít nhiều cũng biết một chút, đặc biệt là ông và ba, chắc biết tương đối nhiều, dù sao tình trạng phát triển bây giờ của mình, tất cả mọi người đều rất chú ý, có chuyện gì là khó giấu được.
Như vậy người khác thì sao? Có biết những cái này không?
Mặt khác mẹ nói mình và Lữ Nhạc phải nói chuyện nhiều, phải tín nhiệm lẫn nhau, là có ý gì? Chả lẽ muốn mình nói với Lữ Nhạc chuyện với Kiều San San, chỉ e không hợp lý lắm.
Hàn Đông trong lòng nghi hoặc khó hiểu, lại không tiện hỏi, bởi vì hắn lo mẹ hỏi tới. Dù sao bây giờ mẹ cũng không phải là biết hết mọi chuyện, ví như Hàn Nguyệt được sinh ra, bà không biết.
- Làm việc cẩn thận một chút.
Dư Ngọc Trân dịu giọng nói.
- Ở chỗ Lữ Nhạc, con cũng không phải quá lo lắng, con bé này cũng là một con bé ngốc.
- Con sẽ đối tốt với cô ấy.
Hàn Đông nói. Từ lời của mẹ, Hàn Đông đoán được rằng mẹ và Lữ Nhạc chắc chắn nói chuyện nhiều, mà Lữ Nhạc một lòng đặt vào mình, cho nên cho dù cô đã biết một vài việc, cũng chỉ biết giả như không biết chuyện gì.
Như vậy khiến cho Hàn Đông trong lòng có chút cảm động lại có chút tự trách mình.
Nhưng bất kể thế nào, khiến Hàn Đông từ bỏ Bạch Vũ Giai và Kiều San San cũng là không thể.
Bạch Vũ Giai là người mình yêu từ kiếp trước.
Mà Kiều San San bây giờ đã sinh con gái cho mình.
Điều này làm Hàn Đông sao có thể buông tay.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Hàn Đông trong lòng đầy tâm trạng, khiến Kiều San San trong lòng lại vừa thương vừa lo.
- Hàn Đông, không sao chứ?
Kiều San San ánh mắt xinh đẹp, có chút mênh mông.
Hàn Nguyệt lúc này cũng cố nghiêng thân mình, hướng về phía thân Hàn Đông.
Hàn Đông lấy một tay ôm lấy Hàn Nguyệt, ngẩng đầu nhìn thần sắc lo lắng của Kiều San San, giơ tay nắm tay cô an ủi:
- Không có việc gì, em không cần lo lắng.
Kiều San San gật gật đầu, ở bên cạnh Hàn Đông, ngồi xuống nói:
- Hàn Đông, bác gái có phải là…
Hàn Đông giơ tay vuốt nhẹ tóc trên trán cô, mỉm cười nói:
- San San, em đừng nghĩ linh tinh, mẹ quan tâm chúng ta, cũng là người bênh vực cho em, nói anh làm em chịu oan ức rồi.
Tuy rằng Dư Ngọc Trân không có nói rõ nhưng đúng là cũng có ý này.
Kiều San San mặt ửng đỏ, ôm một cánh tay Hàn Đông, nói:
- Có thể ở bên cạnh anh, em đã thỏa mãn, không có hy vọng gì xa vời, trong lòng anh có em, em còn phải nghĩ gì nữa.
Hàn Đông trong lòng đau xót, ôm chặt lấy eo Kiều San San.
Hai người lại hôn nhau say đắm.
Thời gian hai người ở bên nhau có hạn, tình cảm lại giống như rượu tốt cất vào hầm, giấu càng lâu, hương càng thơm.
- Yaaaa, nha nha…
Hai người hôn nhau thắm thiết, lại lạnh nhạt với Hàn Nguyệt, tiểu yêu kia lập tức không chịu, bất mãn kêu kháng nghị, bàn tay nhỏ cố gắng nâng lên, nắm chặt cằm Hàn Đông.
Hàn Đông và Kiều San San tách ra.
Hai người nhìn nhau cười
Trong nụ cười đều chứa đầy thâm tình vô hạn.
Sau đó Hàn Đông ôm Hàn Nguyệt, cùng Kiều San San ngồi song song trước cửa sổ trên mặt sofa mềm, trò chuyện nhẹ nhàng, nhìn ra Tây Hồ không xa, hai người trong lòng tràn đầy thâm tình vô hạn.
Khi sắp xếp bữa trưa cho Kiều San San, thậm chí sau khi ăn cùng cô chút đồ, Hàn Đông mới xuống lầu, đi tới quán rượu Hồ Sơn mà Âu Dương Hiên Dật nói.
Khi Hàn Đông đến, Âu Dương Hiên Dật đã đợi ở đấy. Hai người bắt tay, Âu Dương Hiên Dật nói:
- Nghe nói hôm qua anh bị kẻ bắt cóc tấn công, Bí thư Đảng ủy Công an như tôi đây thật không xứng chức.
Hàn Đông cười nói:
- Việc này không có liên quan nhiều tới Bí thư Âu Dương, cho dù công tác của chúng ta có làm tốt hơn đi nữa, trên xã hội vẫn có các loại sự việc phát sinh, một ít nhân tố không hài hòa, không thể ngăn chặn hoàn toàn được. Có một số người làm chuyện xấu chúng ta không thể đoán trước được, ngoại trừ luật pháp trừng phạt, những thứ khác có thể thế nào được?
Âu Dương Hiên Dật cười ha hả nói:
- Hàn Đông anh nói đúng, làm chuyện xấu sẽ bị trừng phạt.
Hai người vừa nói vừa ngồi xuống, bên ngoài không thấy có người nào nữa, có thể thấy Âu Dương Hiên Dật muốn nói chuyện thật rõ với Hàn Đông.
Hàn Đông cũng muốn nói chuyện với Âu Dương Hiên Dật. Trong Tỉnh ủy, người Hàn Đông tin tưởng nhất, chính là Âu Dương Hiên Dật rồi.
Một mặt Âu Dương Hiên Dật coi như đã từng giúp hắn, mặt khác là vì Nguyên Hằng Kiện. Âu Dương Hiên Dật là người của Nguyên Hằng Kiện, vậy chắc chắn biết mối quan hệ của mình và Nguyên Hằng Kiện, cho nên đáng tín nhiệm.
Gọi vài món ăn, hai người cũng không cần rượu, vừa ăn vừa nói về chuyện hôm qua.
Hàn Đông nói đại khái suy nghĩ của mình, chủ yếu là tăng cường công tác, đồng thời học được một bài học, yêu cầu các cán bộ lãnh đạo tăng cường giáo dục chỉ bảo người thân. Đối với quan điểm của Hàn Đông, Âu Dương Hiên Dật hoàn toàn tán thành, nhưng y cũng nhắc tới một vấn đề, đó là bây giờ sự việc trong tỉnh rất nhiều, đặc biệt là đại hộ Đảng các nơi đang lục tục mời dự họp. Đại hội Đảng toàn tỉnh cũng đang chuẩn bị, môi trường chính trị, môi trường xã hội phải ổn định, tất cả các cán bộ lãnh đạo tỉnh đều coi trọng điểm này, cho nên đề nghị của Hàn Đông chỉ sợ nhiều người sẽ không tán thành, thậm chí sẽ không đồng ý, đi làm theo kiểu gióng trống khua chiêng.
- Ổn định áp đảo tất thảy, đây là nguyên tác, thật ra đối với tôi mà nói cũng không ngoại lệ.
Âu Dương Hiên Dật thở dài nói.
Hàn Đông cũng hiểu được điểm này, nhưng nhất định hắn phải nói quan điểm của mình cho Bí thư Tỉnh ủy Tào Hoành Vị biết, mặc gã quyết định như thế nào, dù sao cũng là phải có câu trả lời hợp lý.
Hiện giờ Hàn Đông là Phó bí thư Tỉnh ủy, tuy rằng công việc chủ yếu là bên Ninh Hải, nhưng sự chú ý của hắn đã phóng ra toàn tỉnh, sớm đã xâm nhập vào ao nước tỉnh Giang Việt rồi.
Nếu như vậy, phải chủ động xuất kích, tốt nhất là nắm vững quyền chủ động.
Như vậy mới có thể tiếp tay điều chỉnh toàn tỉnh từ trên xuống dưới, nắm giữ quyền chủ động càng lớn.
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 947-1: Cứng rắn can thiệp Nguồn: Mê Truyệ
Đương nhiên, Hàn Đông cũng không nói ra với Âu Dương Hiên Dật.
- Đúng vậy, ổn định là rất quan trọng, nhưng chúng ta phải xem ổn định như thế nào, là ổn định mặt ngoài, hay là ổn định thật chân chính và hài hòa, vấn đề không giải quyết, mãi không là ổn định, chỉ có vấn đề được giải quyết hoàn toàn mới có thể là ổn định thực sự.
Âu Dương Hiên Dật nhìn Hàn Đông, chỉ thấy thần sắc kiên nghị, lần này dường như là hạ quyết tâm rồi, toàn tỉnh phải một phen dâng lên, cũng không biết rốt cuộc hắn muốn đạt mục đích gì.
Âu Dương Hiên Dật thấy được, Hàn Đông không để yên chuyện lần này, nhưng cụ thể phải làm tới mức độ nào, lại cần nắm chắc, nói cách khác, khả năng hoàn toàn ngược lại.
- Hàn Đông anh nghĩ xa quá, nhưng bất cứ chuyện gì cũng không gấp được, chỉ có từng bước từng bước một, tôi thân là Bí thư Đảng ủy Công an, thực ra cũng nhận thấy nhiều phương diện tồn tại thiếu sót, nhưng cũng không tùy ý làm được, dù sao chúng ta cũng là lãnh đạo tập thể, phải nhìn cục bộ.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Bí thư Âu Dương nhìn đại cục, luôn là tấm gương cho tôi học tập.
Âu Dương Hiên Dật cười ha ha nói:
- Hàn Đông anh đừng tâng bốc tôi, tôi chẳng qua là nhiều hơn anh cả chục tuổi, nói ra tôi phải học anh.
…
Chín rưỡi sáng ngày 13, Hàn Đông đi vào phòng họp nhỏ tầng 8 Tỉnh ủy.
Hôm nay tổ chức họp hội ý bí thư, đây cũng là lần đầu tiên Hàn Đông tham gia họp hội ý bí thư kể từ khi trở thành Phó bí thư Tỉnh.
Hội nghị lần này, chủ yếu là tiến hành thảo luận vấn đề nhân sự ở mấy khu vực thành thị. Mấy khu vực thành thị này trong năm phải tổ chức đại hội Đảng. Trước đó, Tỉnh ủy phải điều chỉnh sắp xếp nhân lực cho tốt trước.
Khi Hàn Đông đi vào phòng họp, các phó bí thư khác đều chưa tới, chỉ có Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh Lam Chí Bình ngồi một mình hút thuốc.
Thấy Hàn Đông đi vào, Lam Chí Bình đứng lên cười nói:
- Bí thư Hàn đến rồi à.
Hàn Đông cười nói:
- Trưởng ban Lam tới sớm vậy.
Lam Chí Bình tuy không phải Phó bí thư nhưng là Trưởng ban tổ chức cán bộ, họp hội ý bí thư phải thảo luận vấn đề nhân sự, đương nhiên cần y đến giới thiệu tình hình.
- Nên vậy mà.
Lam Chí Bình nói, rồi rút một điếu thuốc ra mời Hàn Đông.
Lại nói, Lam Chí Bình và Hàn Đông coi như người quen, ít nhất là qua vấn đề nhân sự của thành phố Ninh Hải đã từng giao tiếp với Hàn Đông.
Vốn dĩ Hàn Đông là cán bộ cấp thứ trưởng, nhưng dù sao cũng không phải ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, tương đối mà nói địa vị so với Lam Chí Bình phải thấp hơn một chút. Nhưng bây giờ Hàn Đông không chỉ là ủy viên thường vụ Tỉnh, còn là Phó bí thư Tỉnh ủy, nhanh chóng trở thành một trong những lãnh đạo Tỉnh ủy chủ chốt, địa vị còn vượt lên Lam Chí Bình. Mặc dù nói Lam Chí Bình quản lý phân công công tác, tương đối mà nói còn quan trọng hơn Hàn Đông nhiều, sức ảnh hưởng trong toàn tỉnh cũng lớn hơn chút. Nhưng tình hình này nhất định không thể tiếp diễn. Sức ảnh hưởng của Hàn Đông sẽ càng ngày càng lớn.
Đối với người lãnh đạo Tỉnh ủy quá trẻ tuổi này, Lam Chí Bình chưa bao giờ coi thường nhưng cũng không ngờ hắn phát triển nhanh như vậy.
Trong khoảng thời gian này, Lam Chí Bình cũng nghe nói, Hàn Đông và phó bí thư Ngô Thời Hi đang phân cao thấp, nghe nói con trai Ngô Thì Hi bị tra ra rất nhiều chuyện, đã bị tuyên án. Nên thời gian này nhìn thấy Ngô Thời Hi đều mang nét mặt màu đen, giống như rơi mất ví tiền vậy.
“Lần này họp hội ý bí thư, chỉ sợ giữa Hàn Đông và Ngô Thời Hi lại là một phen đọ sức.”
Lam Chí Bình trong lòng lo lắng.
“Mà Tào Hoành Vị chắc chắn sẽ mượn cơ hội này, tiến một bước nắm quyền lực trong tay, lần này giám đốc sở Công an, sợ là chạy không thoát.”
Mặc dù việc lần trước của Ngô Đắc Minh bây giờ coi như chấm dứt rồi, nhưng cuộc đọ sức trong Tỉnh ủy vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt. Đương nhiên do cuộc đọ sức của Hàn Đông và Ngô Thời Hi, chủ yếu biến chuyển là cuộc đọ sức của Tào Hoành Vị và Hà Vĩnh Thành.
Hôm qua, Lam Chí Bình đến văn phòng Tào Hoành Vị, trao đổi với hắn tương đối thấu đáo rồi, cuộc họp hôm nay là lúc chứng thực.
Hàn Đông vừa hít vài hơi, điện thoại lại reo lên, thì ra là từ văn phòng Tào Hoành Vị gọi tới, nghe máy lại là Tào Hoành Vị đích thân gọi tới bảo Hàn Đông tới văn phòng y một lát.
Nhìn đồng hồ, bây giờ còn cách cuộc họp 15 phút nữa, cũng không biết bây giờ Tào Hoành Vị gặp mình vì chuyện gì. Nhưng Hàn Đông cũng biết việc Tào Hoành Vị và mình nói chuyện lúc này, khả năng lớn nhất là vấn đề nhân sự, y cũng muốn giành được sự ủng hộ của mình.
Mình và Bí thư Đảng ủy Âu Dương Hiên Dật quan hệ khá gần gũi. Điểm này Tào Hồng Vị cũng biết, mấy lần trước, Tỉnh ủy thảo luận vấn đề nhân sự ở thành phố Ninh Hải, Âu Dương Hiên Dật lại nói đỡ cho mình không ít, bởi vậy ý đồ của Tào Hoành Vị là thông qua mình, cũng muốn dành được sự ủng hộ của Âu Dương Hiên Dật.
Trong lúc suy nghĩ, Hàn Đông liền đi tới văn phòng Tào Hoành Vị.
Bởi vì khá gấp nên Tào Hoành Vị cũng không cùng Hàn Đông hàn huyên nhiều, nói thẳng vào vấn đề:
- Đồng chí Hàn Đông, đối với cuộc họp hội ý bí thư lần này, cậu có nhận xét gì?
Thực ra Tào Hoành Vị và Hàn Đông cũng từng nói chuyện, nhưng thái độ của Hàn Đông khá mập mờ, cho nên Tào Hoành Vị bây giờ phải làm rõ thêm một bước. Như vậy đợi lát nữa mới không chế cuộc họp hội ý bí thư được.
Hiện tại tỉnh Giang Việt tổng cộng có 6 vị phó Bí thư, bình thường số phó bí thư của một tỉnh đều là số lẻ, chẳng qua Phó bí thư Hàn Đông là một ngoại lệ. Vốn dĩ Bí thư thành ủy Ninh Hải là do ủy viên Tỉnh ủy đảm nhiệm, nhưng lúc Hàn Đông đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Ninh Hải, lại không tiến vào ủy viên Tỉnh ủy, chỗ trống của ủy viên Tỉnh ủy bị Hoa Thiên Sơn chiếm mất. Sau này Hàn Đông vào ủy viên thường vụ Tỉnh ủy lại trực tiếp lên Phó bí thư.
Tình huống này hơi không bình thường, cho nên mọi người đều hiểu, lãnh đạo Tỉnh ủy Tỉnh Giang Việt, trong tương lai không xa sẽ tiến hành điều chỉnh, mà thời gian có thể vào đại hội Đảng toàn tỉnh tháng năm năm sau.
Mọi người đều đang suy nghĩ đến lúc đó lãnh đạo Tỉnh ủy sẽ điều chỉnh như thế nào, một vài cán bộ bên ban tổ chức cả ngày phân tích, mặc dù mọi người đoán, có cách nghĩ không giống nhau, nhưng có một điểm khá là thống nhất, đó là địa vị của Hàn Đông ở Giang Việt, đến lúc đó chắc chắn sẽ củng cố thêm một bước, chỉ sợ còn có chỗ phát triển.
Cho nên dù Hàn Đông trở thành Phó bí thư không lâu, nhưng người tìm cách tạo quan hệ với hắn không ít, chỉ là Hàn Đông không ở văn phòng Tỉnh ủy, cho nên đến tìm hắn cũng không tiện. Có người kiếm cớ chạy về phía Ninh Hải, ví dụ như đến Ninh Hải học tập điều tra gì đó, dù sao thì điểm sáng ở Ninh Hải cũng không ít, tìm đại một cái cớ đến đó là được.
Nhưng cũng không phải ai cũng được tiếp kiến, điều này làm rất nhiều người buồn bực lại không có cách nào.
- Bí thư Tào, cá nhân tôi không có ý kiến gì, làm cán bộ Đảng viên, tôi theo quyết định của tổ chức. Bí thư Tào là lớp trưởng, chúng tôi theo bước lớp trưởng là được rồi.
Nghe xong Hàn Đông nói, Tào Hoành Vị trong lòng phiền muộn thở dài một tiếng, người thanh niên này lòng dạ cũng thâm quá, mình nói rõ ràng như vậy hắn vẫn dầu muối không tiến, rốt cuộc muốn như thế nào hắn mới nói thật lòng đây.
Lần trước việc con trai Ngô Thời Hi là Ngô Đức Minh cho người tấn công Hàn Đông, Tào Hoành Vị trên cơ bản vẫn là ủng hộ Hàn Đông, nhưng về phía Hàn Đông, nói ra một ít đề nghị lại không nhận được một chút ủng hộ nào. Lần này gặp phải vấn đề nhân sự, nếu có thể nhận được sự ủng hộ của Hàn Đông và Âu Dương Hiên Dật, như vậy dù là hội ý bí thư hay là hội nghị ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Tào Hoành Vị cũng yên tâm hơn một chút.
Đây cũng là nguyên nhân Tào Hoành Vị muốn gặp Hàn Đông gấp.
Nhưng Hàn Đông lại nói quá ẩn ý, làm cho Tào Hoành Vị không biết làm cách nào.
Đối mặt với người thanh niên này, Tào Hoành Vị có cảm giác đối mặt với một kẻ lõi đời trong quan trường.
- Lần họp hội ý lần này, vấn đề thảo luận tương đối nhiều, đồng chí Hàn Đông nếu có kiến nghị gì, có thể trực tiếp đề xuất.
Tào Hoành Vị nói, thời gian bây giờ gấp gáp, cũng không thích hợp tán gẫu, chỉ có thể sắp xếp trước một chút, đến lúc đó, dựa theo tình hình tiến hành trao đổi với Hàn Đông.
Tào Hoành Vị thấy Hàn Đông không thể không có ý tưởng nào, chỉ có điều tiểu tử này lòng dạ sâu xa, không chịu dễ dàng để lộ mục đích thực sự của mình mà thôi. Đến lúc chính thức họp, hắn ắt biểu lộ ý kiến ra.
Cứ như vậy, thời gian cho mình cân nhắc trao đổi sẽ ít đi.
Nhìn thời gian cũng tới rồi. Tào Hoành Vị đứng lên nói:
- Đi thôi, chúng ta tới phòng họp.
Hai người một trước một sau đi xuống lầu, thư ký của Tào Hoành Vị là Hạ Kim Tùng cũng theo đuôi phía sau.
Trong phòng họp, các vị Phó bí thư đều đã đến.
Mọi người không ngờ Hàn Đông và Tào Hoành Vị lại cùng đi vào với nhau, đều thấy có chút kỳ lạ.
Đặc biệt là Ngô Thời Hi, sắc mặt trầm xuống, ngay sau đó lại trở lại bình thường. Bởi vì sự việc của đứa con trai Ngô Đắc Minh, trong lòng Ngô Thời Hi hận Hàn Đông thấu xương. Nhưng lại không có cách nào với Hàn Đông. Tuy rằng y cũng ra tay để cho con trai có kết quả phóng thích. Nhưng bản thân y cũng rõ nhất, vì chuyện này mà lãnh đạo đã trực tiếp gọi cho y phê bình kín đáo y không giáo dục con tốt.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥