Muốn dìm hẳn tin công chúa Garbo bị tập kích ở sân bay xuống là hoàn toàn không thể thực hiện được, vì dù gì lúc đó ngoài quan chức chính phủ cùng với giới truyền thông thì còn có không ít người qua lại nữa, không những thế trong đám phóng viên tới đó còn có không ít phóng viên người nước ngoài.
Chẳng lẽ bạn lại muốn hạ lệnh cấm khẩu họ lại chắc?
Hơn nữa, nhẫn nại bao giờ cùng hơn nóng vội.
Bên phía Thụy Điển cũng không đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu chính phủ Trung Quốc. Khi người ta không biết sát thủ vì ai mà tới đây, thì có thể đoán rằng chúng nhằm vào Trung Quốc, và cũng có thể đoán rằng chúng đi theo đoàn đại biểu tới đây.
Làm vậy thì bên phía Trung Quốc sẽ dễ bề ăn nói hơn.
Nhưng các người đưa tin về việc bị tập kích là được rồi, sao phải đưa thêm mấy cái tin đồn nhảm vào làm gì nữa?
Đã thế lại còn là tin đồn với một cô bé nữa chứ.
Mình cầm thú đến mức vậy sao?
Có đến thế không? Có không?
Bên cạnh mỗi cái tin đều cho kèm theo một bức hình Tần Lạc đang ôm chặt lấy công chúa Garbo to đại tướng, gương mặt Garbo ở trong ảnh là một vẻ ngọt ngào hạnh phúc khi ôm lấy cổ hắn hày áp sát vào ***g ngực hắn, còn trong mắt Tần Lạc thì lại hiện lên vẻ yêu thương, trìu mến, đó là những lời lẽ mà giới dùng để miêu tả hình ảng của Tần Lạc và Garbo.
Chỉ dựa vào bức ảnh này, thì người ta cho lên những cái tít giật gân như thế cũng chẳng oan uổng gì cho hai người bọn họ cả, nhưng hắn thực sự coi nàng là một cô bé con.
Thấy vẻ mặt khó chịu của Tần Lạc, thì Tô Tử cười nói: “Xúc động lắm phải không? Hiếm lắm mới có người có được tin đồn với một công chúa đấy.”
“Em đọc hết rồi à?” Tần Lạc gấp tờ báo lại rồi vứt sang một bên hỏi.
“Em đọc rồi. Họ viết cũng hay lắm.” Tô Tử tủm tỉm gật đầu đáp lại, điệu bộ nàng lúc này nhìn vô cùng đáng yêu, hấp dẫn.
“Mấy người này đúng là làm ăn xằng bậy thật đấy, cho dù là vì muốn chuyển dịch con mắt của độc giả sang hướng khác, thì cũng không thể để anh chịu tội thay như thế được chứ?” Tần Lạc biết rằng, đột nhiên có những tin tức giật gân như thế này, một là những tin nóng sốt ngoài lề của công chúa quả đúng là có thể thu hút sự quan tâm của công chúng hơn, nhưng còn có một nguyên nhân quan trọng hơn nữa, đó là để làm giảm nhẹ và che lấp sự việc công chúa bị tấn công lại.
Không cần phải hoài nghi gì cả, đằng sau vụ việc này chắc chắn là có bàn tay của chính phủ tham dự. Có lẽ Thái Công Dân cũng nằm trong số đó cũng nên.
Toàn dân đều theo dõi vào những tin đồn xung quanh công chúa, thì sự việc công chúa bị tấn công sẽ dần biến mất thôi.
“Tất nhiên là họ phải tìm đến anh rồi.” Tô Tử nói. “Lúc đó anh là người ôm công chúa đi ra, họ không đưa tin về anh thì đưa tin về ai đây?”
“Thôi kệ đi.” Tần Lạc bất đắc dĩ nói. “Những tin đồn về anh cũng đủ nhiều rồi. Cứ thật thật giả giả thế này có khi lại khiến cho người ta chẳng biết được cái nào là thật, cái nào là giả ấy.”
“Đều là tin đồn cả ư?” Tô Tử nở một nụ cười giảo hoạt, hỏi.
Tần Lạc nhìn chằm chằm vào nàng một cách oán hận, nói: “Đáng lẽ tối qua anh phải mò sang phòng em mới đúng.”
Tô Tử lườm Tần Lạc một cái, nói: “Garbo đang ở đây này, đừng có nói linh tinh.”
Garbo đang chăm chú nhìn vào đĩa trứng ở trước mặt mình một cách chăm chú. Khi nàng thấy Tô Tử từ từ cắn từng miếng nhỏ, thì nàng cũng cầm lấy trứng định cho vào miệng.
“Garbo …” Tần Lạc và Tô Tử vội giơ tay ra cướp lấy.
Trứng trong tay Tô Tử đã được bóc vỏ rồi, còn trứng trong tay Garbo thì vẫn còn nguyên vỏ.
………………..
Khi Tần Lạc quay trở lại căn biệt thự của Lâm gia, thì thấy Bối Bối đang ngồi ở hành lang làm bài tập.
Ngày trước mỗi lần Tần Lạc về, Bối Bối đều lập tức xông thẳng đến nhào vào người Tần Lạc. Nhưng điều khiến cho người ta ngạc nhiên, đó là hôm nay cô bé không những ngồi im bất động ở đó, mà còn hừ lên một tiếng rõ to.
Những tâm tư buồn vui lẫn lộn của trẻ nhỏ thì gần như là đều được thể hiện hết trên khuôn mặt cả. Thấy bộ dạng của Bối Bối như vậy thì Tần Lạc biết ngay là cô bé đang tức giận điều gì đó.
Hắn bước đến trước mặt Bối Bối rồi quỳ xuống, chỉ vào bức vẻ của Bối Bối, hỏi: “Bối Bối, con đang vẽ cái gì thế?”
“Con không nói cho cha biết đâu,” Bối Bối cong môi lên, giận dữ đáp lại. “Con ghét cha lắm, con không muốn nói chuyện với cha.”
“Con đang vẽ vịt phải không?” Tần Lạc coi như không nghe thấy Bối Bối nói gì, cứ tảng lờ đi. Hắn đưa tay ra nhéo nhéo vào hai cái má bầu bĩnh của Bối Bối rồi nói.
“Không phải là vịt.” Bối Bối hất đầu qua một bên hòng tránh đôi tay của Tần Lạc.
“Thế thì là cái gì?”
“Đã nói là không nói cho cha biết rồi cơ mà, sao cha cứ hỏi mãi thế. Đúng là mặt dày.”
“Cha nói là vịt nhưng con lại nói là không phải ….”
“Con sẽ không nói cho cha biết hình con vẽ là một con ngỗng đâu.”
“Thì ra là con ngỗng à?” Tần Lạc cố tình giả bộ kinh ngạc nói.
“Con không nói cho cha biết đâu.”
“…………..”
Khi Lâm Hoán Khê lái xe từ bên ngoài vào thì Bối Bối lập tức đặt tập vở xuống chạy vội đến bên nàng.
Chỉ một lát sau, hai người một lớn một bé nắm tay nhau bước tới trước mặt Tần Lạc.
Bối Bối nghiêng người qua một bên liếc nhìn Tần Lạc một cái, nói: “Mẹ ơi, chúng ta đừng nói chuyện với cha nhé.”
Tần Lạc đưa tay sờ mũi, cười khổ hỏi: “Mình làm gì cô công chúa nhỏ này rồi nhỉ?”
Lâm Hoán Khê xoa xoa đầu Bối Bối, nói: “Hôm qua nó nhìn thấy anh ôm công chúa Thụy Điển trên ti vi.”
Tin tức đoàn khảo sát có cả công chúa Thụy Điển đến Trung Quốc được đưa lên cả ti vi, Bối Bối sau khi nhìn thấy thì liền hỏi Lâm Hoán Khê xem mình có phải là công chúa không, thì Lâm Hoán Khê nói phải.
Cô bé lại hỏi sao cha con chẳng ôm con gì cả? Thì Lâm Hoán Khê trả lời là vì cha bận. Bối Bối nghe vậy thì bắt đầu không vui, nói rằng cha bận vậy mà vẫn còn đi ôm cô công chúa khác, điều đó nói lên rằng cha cô bé không coi cô bé là công chúa.
Bối Bối ghen …. một cô bé đi ghen với một cô bé khác.
Mặc dù Lâm Hoán Khê giải thích rất đơn giản, nhưng Tần Lạc vẫn hiểu ra vấn đề.
Hắn ôm chầm lấy Bối Bối vào lòng, hôn lấy hôn để lên mặt cô bé, cười nói: “Không phải con nói là cha không ôm con à? Hôm nay cha sẽ ôm con suốt, tối đi ngủ cũng ôm lấy con.”
“Con không cần cha ôm con.” Bối Bối cười khanh khách nói. “Cha ôm mẹ đi. Mẹ đáng thương quá, đêm nào cũng phải ngủ một mình.”
Tần Lạc sửng sốt, hắn quay qua nhìn Lâm Hoán Khê với vẻ mặt áy náy vô cùng.
Đến cả con nít cũng hiểu được điều này, mà sao mình có thể không để ý được chứ?
Khi ông nội mình ở đây thì nàng hết lòng chăm sóc ông và Bối Bối, còn khi ông nội về rồi thì nàng lại giúp hắn chăm lo cho Bối Bối.
Nàng là tròn bổn phận của một người làm vợ, trước giờ chưa từng có một lời oán trách nào. Có mặt hắn hay không có mặt hắn thì đều là như vậy cả.
Nhưng trong lòng nàng thật sự là không nghĩ gì hay không cảm thấy có một chút gì gọi là tủi thân sao?
Lâm Hoán Khê như thể không để ý đến vẻ mặt của Tần Lạc, nàng bước lên cầu thang rồi hỏi: “Tối nay hai người muốn ăn gì nào? Để em làm cơm.”
Tần Lạc vỗ nhẹ vào đôi má phúng phính của Bối Bối, khẽ nói: “Bối Bối ngoan đi làm bài tập đi. Cha nói chuyện với mẹ một chút nhé.”
“Vâng, cha đi đi.” Bối Bối ngoan ngoãn gật đầu đáp.
Khi Tần Lạc bước vào phòng thì Lâm Hoán Khê đang thay quần áo.
Nàng cởi bỏ bộ đồng phục màu bạc trên người mình xuống, và đang chuẩn bị cởi cúc áo sơ mi bên trong ra.
Tần Lạc bước tới ôm chầm lấy nàng từ phía sau lưng.
“Sao anh không nói cho em biết?” Lâm Hoán Khê dừng tay lại, nói với giọng điềm tĩnh.
“Nói cho em biết điều gì?” Tần Lạc hỏi. Màn mở đầu mà hắn nghĩ sẵn không phải là như thế này.
“Việc bị tấn công ở sân bay ấy.” Lâm Hoán Khê nói.
“Ha ha, thực ra thì cũng không có chuyện gì đâu. Anh sợ nói ra sẽ làm em lo lắng thêm.”
“Anh không nói ra thì em sẽ không lo ư?”
“………….”
Tần Lạc không biết phải nói lại thế nào cho phải, những gì hắn có thể làm bây giờ đó là ôm chặt lấy nàng vào lòng, như thể là muốn hợp thể hai người làm một vậy.
“Đau.” Lâm Hoán Khê có cảm giác như muốn nghẹt thở, nhưng nàng có thể cảm nhận được tâm tình hắn lúc này.
Hắn áy náy mà không biết phải nói từ đâu cho phải. Hắn yêu nàng mà lại không biết phải biểu đạt thế nào cho nàng hiểu.
Đứng trước mặt người khác thì miệng lưỡi hắn lưu loát, lanh lợi, nhưng khi đứng trước mình thì hắn bẽn lẽn như khúc gỗ vậy.
“Anh đang muốn làm cho em đau đây.” Tần Lạc nói. Sau đó quay người Lâm Hoán Khê lại, áp sát bộ ngực viên mãn của nàng vào ngực mình.
Tay hắn đưa ra đằng sau, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của Lâm Hoán Khê.
Sau đó thì từ từ cúi đầu xuống, ngậm luôn cái miệng đang tỏa ra những hơi thở đầy mùi hương táo vào miệng mình.
Rất nhanh, hơi thở của Lâm Hoán Khê đã trở nên gấp rút.
Toàn thân nàng bắt đầu nóng ran, quần áo trên người cũng trở nên dư thừa.
Khi hai người đưa nhau lên giường mà không mảnh vải che thân thì Lâm Hoán Khê phát hiện ra cửa còn chưa đóng.
“Cửa, cửa.” Lâm Hoán Khê vội nói, sau đó nàng kéo chăn che kín người mình lại.
Tần Lạc trần như nhộng chạy đi đóng cửa lại rồi quay về giường tiếp tục công việc chưa hoàn thiện của mình.
Khi cuộc mây mưa kết thúc, Tần Lạc từ đằng sau ôm lấy tấm lưng trần của Lâm Hoán Khê, bàn tay vẫn không ngừng mân mê bộ ngực to tròn của nàng.
“Công hội Trung y đã hủy bỏ mọi hợp tác với bên công ty của Hàn rồi.”
“Đừng nói chuyện công việc nữa.” Tần Lạc nói.
Một lát sau, Lâm Hoán Khê lại nói: “Đợt thi này Bối Bối đứng đầu trường đấy, cô giáo còn đến tận nhà để hỏi han nữa.”
“Đừng nói chuyện người khác.”
“Vậy nói gì giờ?”
“Nói chuyện chúng ta đi.”
“…………………”
Tần Lạc bò lên người Lâm Hoán Khê, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: “Chúng ta kết hôn nhé?”
“…………………..”
“Sao thế?” Tần Lạc thấy Lâm Hoán Khê không nói gì thì hỏi.
“Chẳng lãng mạn chút nào.” Lâm Hoán Khê nói.
“……………………”
………………………………….
“Lũ rác rưởi, đúng là một đám bỏ đi.” Đinh Lực tức giận chửi mắng. Cả cái Yến Kinh này đều là người của chúng ta, vậy sao lại không tìm thấy? Sao lại có thể không tìm thấy được?”
“Cục trưởng, các anh em đã cố gắng hết mức rồi.” Một đàn ông to lớn trầm giọng nói.
“Tiếp tục tìm. Có phải cày xới cả đất lên cũng phải tìm ra hắn ta cho bằng được.”
“Vâng, thưa ngài.” Người đàn ông đáp lại một tiếng xong thì nhanh chân bước ra khỏi căn phòng tối tăm.
………………………………
Mã Duyệt đẩy cửa bước vào phòng làm việc, thấy một bóng hình đơn chiếc đứng trước cửa sổ, trong lòng đột nhiên có cảm giác chua xót vô cùng.
Rất nhanh, nàng đã định thần trở lại, bỏ hết những thứ tình cảm không cần thiết ra bên ngoài, rồi báo cáo với vẻ mặt lạnh lùng: “Mạng lưới tình báo đã được triển khai toàn diện, cho đến giờ phút này vẫn chưa tìm thấy nơi ở của anh ta.”
“Tiếp tục tìm.” Người đứng bên cửa sổ nói mà không quay đầu lại, như thể những ngọn đèn đường bên ngoài là cảnh vật mà nàng hết sức quyến luyến vậy.
……………………………….
Hoàng Thiên Trọng sau khi đặt điện thoại xuống liền nở một nụ cười tăm tối.
“Cơ hội trời cho. Đúng là cơ hội trời cho.”
Hắn vừa mới nhận được mệnh lệnh, hỗ trợ bộ an ninh tìm ra hung thủ trong vụ tấn công ở sân bay này.
Thời tiết ngày hôm nay khá đẹp, những tia nắng ban mai len lỏi qua khe hở của chiếc rèm cửa, rồi lén lút bò vào từng ngóc ngách trong căn phòng.
Lâm Hoán Khê không dậy sớm để đi làm như mọi khi, mà cứ nằm gọn lỏn trong vòng tay của Tần Lạc mà ngủ cho đẫy giấc.
Đêm qua nàng mệt quá rồi.
Bị ảnh hưởng câu nói ‘chúng ta kết hôn nhé’ của Tần Lạc, lại lo làm cho vết thương của Tần Lạc nặng thêm, vì vậy mà Lâm Hoán Khê chủ động hơn bao giờ hết, nàng không còn rụt rè, thẹn thùng như ngày trước nữa.
Khi nàng lõa thể ngồi trên Tần Lạc mà lắc lư, thì nữ thần băng giá của ngày nào giờ đây đã bị tan chảy thật sự. Trải nghiệm mới mẻ cùng với những kích thích khác lạ đã làm cho Tần Lạc đầu hàng từ rất sớm.
Nhìn người đẹp với đôi bờ vai mịn màng cùng nụ cười thỏa mãn đang nằm yên giấc trong tay mình. Bất giác một tay hắn thò vào ***g ngực nàng mà vuốt ve, tay còn lại thì xoa xoa tấm lưng nõn nà của nàng. Tần Lạc lại cảm thấy hưng phấn hơn bao giờ hết.
Đôi bàn tay của hắn bóp mạnh hơn làm cho Lâm Hoán Khê phải thức dậy. Nàng liếc nhìn chiếc đồng hồ ở đầu giường một cái rồi vội vàng bò dậy, nói: “Sắp muộn rồi.”
Nhưng lúc này đây làm gì có chuyện Tần Lạc lại để cho nàng đi được. Hắn lật người một cái đè nàng xuống bên dưới.
Lâm Hoán Khê cảm nhận cái đó của Tần Lạc lại trổi dậy, liền biết rằng việc này không thể dừng lại ở đây, thì vội nói: “Anh nằm xuống đi, đừng có kích động quá, vết thương của anh còn chưa lành mà.”
Tần Lạc dạng hai chân ra một cách nghe lời, Lâm Hoán Khê cảnh giác nhìn xem cửa phòng đã được khóa chưa và chiếc rèm cửa sổ có kín không rồi mới từ từ ngồi lên trên người Tần Lạc, cho dần cái đó vào trong người mình.
Khi đã vào cuộc rồi thì Tần Lạc theo thói quen giơ tay lên định tét vào mông nàng một cái.
Khi hắn ở bên Lệ Khuynh Thành thì tư thế nữ trên nam dưới là tư thế đạt tiêu chuẩn của hai người, tét mông cũng là một trong những thủ đoạn để bọn họ tăng thêm độ hưng phấn.
Lâm Hoán Khê dùng tư thế này thì không khỏi khiến cho hắn nhớ đến Lệ Khuynh Thành, nhớ đến vẻ điên cuồng của một phương thức khác.
Nhưng khi hắn nghe thấy những tiếng rên rỉ nhỏ như tiếng nước chảy róc rách bên khe suối thì hắn bừng tỉnh trở lại, bàn tay giơ lên giữa không trung nhưng lại không tài nào làm theo ý muốn mình được.
Lâm Hoán Khê không phải là Lệ Khuynh Thành. Lệ Khuynh Thành có kiểu cách riêng của Lệ Khuynh Thành, Lâm Hoán Khê cũng vậy.
“Muốn tát thì tát đi.” Lâm Hoán Khê đang ngồi bên trên nên tất cả tất cả các phản ứng của Tần Lạc hiện giờ đều không thể qua mắt nàng được.
Nghe xong câu này thì Tần Lạc rùng mình lên một cái, máu trong cơ thể lại một lần nữa sôi sục lên.
Bốp!
Tần Lạc tét đánh bốp một cái vào mông của Lâm Hoán Khê, sau đó …. sau đó thì chẳng còn sau đó gì nữa.
Trải qua ‘buổi luyện tập vào sáng sớm’, thì tinh thần của Tần Lạc và Lâm Hoán Khê đều rất tốt. Đặc biệt là Lâm Hoán Khê, da nàng hồng nhuận, khỏe mạnh, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, khiến cho người ta có cảm giác phấn chấn hơn bao giờ hết.
Lâm Hoán Khê tắm xong, bắt đầu mặc áo sơ mi và bộ đồ đồng phục vào, nói: “Từ lúc Thái Cực building xảy ra vụ nổ đến giờ vẫn chưa điều tra được nguyên nhân vì sao, nên chỉ có thể trì hoãn ngày khởi công lại thôi.”
Mặc dù Tần Lạc đã đổi Thái Cực building thành ‘Hoán Khê building’, hơn nữa hạng mục dùng để phê duyệt cũng được lấy cái tên này, nhưng Lâm Hoán Khê vẫn gọi là Thái Cực building như lần đầu tiên vậy. Có lẽ đây cũng được coi là giang sơn khó đổi, bản tính khó dời cũng nên.
Tần Lạc nằm trên giường ngắm vẻ đẹp người phụ nữ của mình khi mặc quần áo. Phụ nữ đúng là một tác phẩm nghệ thuật thần kỳ, khi cởi bỏ từng mảnh vải trên người xuống thì khiến cho người ta phải nhiệt huyết tuôn trào, thì khi họ mặc từng tấm vải lên thì cũng đẹp mắt không kém.
“Anh sẽ nói chuyện với bên Ninh Thị, bảo bọn họ sớm khởi công.” Tần Lạc nói. “Vụ nổ lần này không liên quan gì tới bọn họ cả, hơn nữa ngày sau cũng sẽ không bao giờ còn tái diễn chuyện như thế này một lần nữa.”
Lâm Hoán Khê biết Tần Lạc biết chút gì đó mà nàng không biết, nhưng nếu hắn không nói thì nàng cũng không bao giờ hỏi.
Lâm Hoán Khê sau khi ăn mặc chỉnh tề thì đứng ở cửa nhìn Tần Lạc, nói: “Khi nào khởi công không quan trọng, khi nào chuyển từ Khuynh Thành building đi cũng không quan trọng, điều quan trọng hơn cả đó là anh an toàn trở về, đừng để cho Bối Bối phải lo lắng.”
Nói xong nàng bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
“Người phụ nữ này ….” Tần Lạc nhìn vào chiếc cửa đã được đóng kín đần mặt ra suy ngẫm.
…………………………..
Không thể không thừa nhận rằng, sự xuất hiện của Garbo đã làm thay đổi khá nhiều cuộc sống của Tần Lạc.
Ngày nào hắn cũng phải đến chỗ của Tô Tử một chuyến, ngày nào cũng phải chơi với Garbo một lúc. Garbo ấn tượng sâu sắc nhất là với Tần Lạc, về mặt tình cảm cũng là ỷ lại nhất. Ngoài hắn ra nàng chẳng cần ai khác. Chỉ khi nào nàng ngủ say rồi thì Tần Lạc mới tìm cơ hội để chuồn khỏi đây.
Vệ sĩ và người giúp việc của Garbo đều sống ngay bên cạnh nơi Garbo ở, những việc này đều được chính phủ đứng ra xử lý, đây quả thực không phải là một việc gì khó giải quyết.
Cho dù có bận thế nào đi chăng nữa thì Tần Lạc cũng không ngừng việc truy lùng tung tích của Quỷ Ảnh.
Người ta vẫn nói, sàm sỡ ở ngoài mặt thì dễ tránh, còn cái đê tiện bên trong thì khó phòng. Tên khốn nạn đó còn biết dùng cả thuật dị dung nữa, cứ thỉnh thoảng lại dùng một khuôn mặt khác nhau để xuất hiện sau lưng người ta rồi đâm cho người ta một nhát, ai mà chịu nổi chứ?
Lần này Tần Lạc tức giận thật sự rồi.
Rất phẫn nộ.
Vì thế mà hắn nhất định phải tìm cho ra tên đó cho bằng được.
Tần Lạc mượn thế lực của Quốc An, thế lực của Long Tức, tổ hợp giữa Ly và Jesus, thậm chí hắn còn nhờ đến cả sự giúp đỡ của Văn Nhân Mục Nguyệt và Vương gia nữa. Cả cái đất Yến Kinh đều bị kinh động hết cả lên rồi, chỉ cần người ta ở một cấp bậc nhất định nào đó thì đều biết Tần đại thiếu gia đang muốn tìm một người nào đó.
Nhưng đã ba ngày trôi qua rồi mà vẫn chẳng có tín hiệu khả quan nào cả.
Không ai là không có lấy một cái bóng, vậy mà hắn ta đến cái bóng cũng không có luôn.
Tần Lạc sốt ruột nhưng cũng rất thản nhiên.
Vì hắn biết là hắn ta vẫn ở Yến Kinh. Chỉ cần mình chưa chết thì hắn ta nhất định sẽ ra tay thêm lần nữa.
Sát thủ có quy tắc của sát thủ, bọn họ sẽ không bao giờ buông tha cho mục tiêu một cách dễ dàng, một khi đã tiếp nhận nhiệm vụ thì sẽ làm tới cùng. Tất nhiên là người giống như Jesus thì lại khác.
Vì thế nên hắn đã mở rộng phạm vi hoạt động của mình.
Kỳ thực thì hắn có thể đi cùng hoặc không đi cùng đoàn đại biểu y học của Thụy Điển đến Trung Quốc khảo sát, học hỏi, nhưng vì muốn thể hiện sự coi trọng của mình với đoàn đại biểu và cũng muốn dụ Quỷ Ảnh tới, nên hắn đã đi cùng bọn họ đến mấy trường y có tiếng ở Yến Kinh, hơn nữa còn tổ chức hội đàm với bọn họ ở đại học Y Khoa Thủ Đô nữa.
Trong buổi hội nghị, khi Tần Lạc đang ngồi nghe hiệu trưởng Lệ Vĩnh Cương nói đến việc những năm gần đây Trung Y đạt được những thành tích gì, thì chiếc di động trong túi rung lên.
Vì phải họp, nên Tần Lạc tự giác điều chỉnh di động ở trạng thái hội họp.
Rút di động ra nhìn thì thấy có một tin nhắn trên đó: Quốc Tế Khuynh Thành có trò hay để xem.
Trò hay?
Tần Lạc có chút gì đứng ngồi không yên rồi.
………………….
Quốc Tế Khuynh Thành. Phòng làm việc của Lệ Khuynh Thành.
Dưới sự dẫn dắt của lão đại nhà Cừu gia là Cừu Dật Thanh, thì những người trong Cừu gia khó khăn lắm mới được tề tựu lại với nhau một lần.
Cừu Dật Thanh, Cừu Dật Hòa và những người đời thứ hai Cừu gia cùng với những thành viên đời thứ ba của Cừu gia như Cừu Trọng Dung, Cừu Trọng Mưu, Cừu Yên Mị, Cừu Đình Đình và nhũng người khác nữa đều tụ tập đông đủ ở đây.
Nếu nói đây là cuộc tụ hội của Cừu gia, thì chi bằng nó là một vụ bức cung có tổ chức.
Người đến thì không thiện, mà người thiện thì không đến.
Đúng vậy, có thể nhìn ra được rất rõ vẻ tức giận và áp lực trên khuôn mặt của những người này.
Nhưng đối tượng bức cung của họ thì lại ngồi thảnh thơi trên chiếc ghế trong phòng làm việc gần cửa sổ với vẻ mặt tươi cười nhìn đám người trước mặt mình, một bộ dạng căn bản là chẳng thèm coi bọn họ ra gì.
“Ngày thường mỗi lần gặp tôi thì né tránh từ xa, sao hôm nay lại đến đây đông đủ thế này? Ai không biết lại nghĩ đây là mở cuộc họp gia đình ấy chứ.” Lệ Khuynh Thành cười hì hì đùa nói. “Nhưng đáng tiếc là họp gia đình cũng đến nhầm chỗ rồi thì phải? Phòng làm việc của tôi chẳng có lý do gì để cho các người mượn làm nơi họp mặt gia đình thế này đâu.”
“Lệ Khuynh Thành, mày rốt cuộc là muốn làm gì hả?” Cừu Dật Thanh lạnh giọng hỏi.
“Làm gì ư?” Lệ Khuynh Thành nói với vẻ thản nhiên như không: “Làm việc chứ làm gì nữa. Còn mấy người thì sao? Từ xa chạy lại chỗ tôi làm gì?”
“Mày dựa vào cái gì mà điều chức hội trưởng quỹ Cừu thị của tao đi? Ai cho mày cái quyền đó? Vì sao không thương lượng trước với mọi người mà tự làm theo ý mình như thế?” Nếu là ngày trước thì Cừu Dật Thanh đã hất thẳng nước trà vào mặt Lệ Khuynh Thành rồi.
Cũng giống với những gia tộc lớn khác, tập đoàn Cừu thị cũng có một quỹ gia tộc khổng lồ. Quỹ này chủ yếu là dùng để làm từ thiện và dùng để ủng hộ người trong Cừu gia gây dựng sự nghiệp.
Mặc dù Cừu Dật Thanh không đảm nhiệm chức vụ gì trong tập đoàn Cừu thị cả, nhưng khi nắm giữ cái quỹ này thì tiền và quyền trong tay ông đủ để cho ông sống những ngày tháng dễ chịu hơn vô số người.
Nhưng người đàn bà này sau khi ngồi vững vào vị trí của mình thì cho ông ta rớt luôn khỏi cái ghế hội trưởng đó xuống, thay vào đó là một người vừa từ nước ngoài về đảm nhiệm công việc này.
Sức chịu đựng của con người ta là có hạn.
Hằng năm ông rút một lượng tiền lớn ở trong cái quỹ này ra để thỏa mãn cuộc sống xa hoa hay đầu tư, chơi cổ phiếu cùng những thứ khác của mình. Bây giờ ông mất đi vị trí hội trưởng, thì cũng đồng nghĩa mất đi quyền sử dụng tiền tài của mình, vậy cuộc sống sau này của mình sẽ phải làm sao đây?
“Còn tao nữa … mày dựa vào cái gì mà điều tao rời khỏi vị trí giám đốc thị trường đi chứ? Lĩnh vực hậu cần? Sao mày không cho tao nghỉ việc luôn đi cho rồi.” Cừu Dật Hòa cũng nhảy ra khiêu chiến với Lệ Khuynh Thành.
“Hạng mục của tao làm gì mày mà mày cho thu hồi lại hả? Mày dựa vào cái gì chứ? Mày có biết là đầu tư vào cái hạng mục này tốn mất bao nhiêu tiền không? Mày có biết là mày làm vậy sẽ khiến cho Cừu gia phải chịu tổn thất thế nào không?” Cừu Trọng Xương nổi cơn tam bành nói. Vốn dĩ cho rằng Cừu Dật Vân xuống rồi thì hắn có thể tiếp nhận Cừu thị, không ngờ giữa đường lại gặp phải một người chẳng liên quan gì tới Cừu thị là Lệ Khuynh Thành đây, càng khiến cho người ta phải tức điên lên, đó là người đàn bà này trong chớp mắt đã lấy đi 50% số cổ phần của Cừu thị. Hắn cho dù có muốn làm trò gì cũng chẳng có cửa. Vốn cho rằng mình cứ ôm lấy phần đất của mình, chẳng ai động chạm đến ai, không ngờ lòng dạ người đàn bà này lại độc ác đến vậy, vẫn muốn dùng dao đâm mình.
Hạng mục bị thu hồi rồi thì cái chức tổng giám đốc của hắn còn có ý nghĩa gì nữa đây?
“Mày làm vậy là lấy việc công để báo thù riêng, chúng tao sẽ không chấp nhận sự sắp đặt này đâu. Họ Lệ kia, mau sửa đổi lại sai lần của mình, nếu không thì hôm nay mày sẽ không xong với chúng tao đâu.”
Cừu Yên Mị thờ ơ đứng ở góc phòng theo dõi tình hình, khóe miệng như nửa cười nửa không cười vậy.
Cừu Trọng Dung đứng cách Cừu Trọng Mưu nói nhỏ với nàng: “Tôi lại cứ tưởng cô không tới cơ đấy.”
“Hai người không phải cũng tới rồi đó sao?” Cừu Yên Mị nhếch mép cười nói.
Vì có quan hệ đặc biệt với Lệ Khuynh Thành, ngay từ đầu nàng đã nghiêng hẳn về phía Lệ Khuynh Thành rồi, và cũng chính nàng là người đứng ra đề nghị để cho Lệ Khuynh Thành quay về tiếp quản Cừu thị, làm vậy có thể đỡ cho Cừu thị khỏi bị người ta nuốt trôi.
Bây giờ mọi người tập họp lại với nhau hừng hùng hổ hổ đến đây hỏi tội Lệ Khuynh Thành thì nàng có lý do để không đến.
Có điều, có một số nguyên nhân làm cho nàng không thể không đến.
“Không đến không được.” Cừu Trọng Mưu cười hề hề nói. “Bác cả gọi điện thoại tới nói rằng ai mà không đến thì sẽ khai trừ người đó ra khỏi hộ tịch gia đình, hủy bỏ luôn tư cách nhận hoa hồng vào cuối năm của người đó.”
“Ông ta vẫn còn cái quyền đó sao?” Cừu Yên Mị hỏi.
“Đúng vậy. Đến tư cách nhận hoa hồng cuối năm của ông ấy còn bị người ta hủy bỏ rồi, vậy mà ông ta còn dùng cái này để uy hiếp người ta à. Ài, sao Cừu gia lúc nào cũng ra tay một cách tàn nhẫn với người trong nhà, nhưng lại không tài nào địch lại được với người ngoài chứ?”
“Sao? Mọi người cho rằng hôm nay không có thu hoạch gì ư?” Cừu Yên Mị nhìn Cừu Trọng Mưu và Cừu Trọng Dung, tủm tỉm cười hỏi.
Hai tên này theo sát mình ủng hộ Lệ Khuynh Thành tiếp quản Cừu thị, cũng vì nguyên nhân này mà trong đợt điều chỉnh nội bộ trong tập đoàn lần này, bọn họ là ba người duy nhất không bị ảnh hưởng gì hết.
Nếu không thì, với tính cách có thù báo thù, có oán báo oán của Lệ Khuynh Thành thì làm gì có chuyện nàng lại tha thứ cho những lỗi lầm mà ngày trước họ phạm phải được chứ?
Trong lần điều chỉnh này, Cừu Yên Mị gặt hái được khá nhiều. Nàng vẫn nắm trong tay câu lạc bộ giành cho các quý bà, nơi mà Cừu gia dùng để thiết lập mối quan hệ với những người khác, không chỉ có thế, công việc của nàng không những không bị giảm bớt đi mà còn tăng nhiều hơn nữa.
Đứng trên một góc độ nào đó mà nói thì Lệ Khuynh Thành quả đúng là một chính trị gia có tài trời phú, làm tốt đến không ngờ công việc lôi kéo một bên, đả kích một bên trong cùng một gia đình. Đến cả Cừu Trọng Dung, Cừu Trọng Mưu lúc đầu đều làm những việc như vậy với nàng, nhưng trong thời điểm mấu chốt, khi vị thế của nàng còn chưa được ổn định, cần người bên trong Cừu gia ủng hộ, thì nàng cũng không do dự gì mà lôi kéo hai người bọn họ vào trong đoàn thể của mình.
Thương trường như chiến trường, không có kẻ địch, chỉ có lợi ích.
“Sấm rền to, mưa nhỏ hạt.” Cừu Trọng Mưu bĩu môi nói. “Thanh thế làm ra vẻ to lắm, nhưng kết quả cuối cùng chắc chắn là chẳng có thu hoạch gì, rồi cũng chỉ làm cho người trong Cừu gia trở thành trò cười cho cái đất Yến Kinh này mà thôi. Bây giờ cứ mỗi lần đi ra ngoài, em chỉ muốn chụp hẳn cái mũ lên đầu cho khỏi ai nhìn thấy thôi. Bọn họ không quan tâm gì đến chuyện thể diện, nhưng chúng ta vẫn phải quan tâm chứ.”
“Nói nhỏ thôi.” Cừu Trọng Dung dùng cánh tay hất hất vào Cừu Trọng Mưu.
Khi nhìn thấy vẻ mặt đanh thép của Cừu Dật Thanh cùng với đám con cháu Cừu gia đứng sau lưng ông với vẻ mặt ‘chống lại kẻ thù chung’ của bọn họ, thì Cừu Yên Mị, Cừu Trọng Dung và Cừu Trọng Mưu đều nhanh chóng im miệng lại.
Nếu nói ai là người hận Lệ Khuynh Thành nhất, thì đó chính là người đứng ở góc phòng cầm tay mẹ mình là Cừu Đình Đình.
Mối thù này không chỉ có tổn thất về tiền tài không thôi, mà còn là lòng tự tôn nữa, đó là một mối thù không đội trời chung.
Cô nàng gần như trần như nhộng đứng trơ như trời trồng trước bao nhiêu ánh mắt của mọi người, điều đó khiến cho nàng ta đến tận bây giờ vẫn không biết phải là thế nào mà ngẩng đầu lên được, nỗi uất hận này đã thấm vào tận xương tủy nàng, chỉ cần nàng còn sống một ngày thì nàng sẽ không bao giờ quên được.
Tất nhiên là tổn thất về tiền tài cũng rất quan trọng.
Đợi đến khi các bác, các chú, các anh chị của nàng nổ hết pháo về phía Lệ Khuynh Thành, thì Cừu Đình Đình mới giận dữ nói: “Còn nữa … cô dựa vào cái gì mà giảm tiền thưởng trong quỹ gây dựng sự nghiệp cho mọi người trong Cừu gia từ năm triệu nhân dân tệ xuống còn năm trăm nghìn nhân dân tệ chứ? Năm trăm nghìn nhân dân tệ thì làm được cái gì? Thuê một phòng làm việc rồi mời được hai người về làm? Hay mua một chiếc xe thương vụ?”
Lệ Khuynh Thành vẫn duy trì nụ cười quyến rũ đến mê người, nàng làm ra vẻ chăm chú lắng nghe mọi người nói lắm vậy.
Đợi đến khi mọi người xả hết ra rồi thì nàng mới cười ha hả nói: “Còn có ai muốn nói nữa không? Mọi người có ý kiến gì thì phải nói ra chứ. Cừu thị là Cừu thị của tất cả mọi người, tôi chỉ phụ trách công việc kinh doanh và quản lý Cừu thị, đây không phải là công ty của một mình tôi, tôi cũng không thể chỉ làm theo ý mình được chứ?”
“……………………”
Nàng không nói những lời này thì không sao, nàng nói những lời này ra chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
Cừu thị của mọi người ư?
Cô nói thu hồi là thu hồi, nói hủy hạng mục nào là hủy hạng mục đó, nói giảm quỹ gây dựng sự nghiệp là giảm quỹ gây dựng sự nghiệp, cô đã thương lượng gì trước với người đương sự chưa vậy?
Không phải cô tự làm theo ý mình thì cái gì mới thực sự gọi là làm theo ý mình đây?
Cô làm chủ việc lớn trong công ty, đến việc nhỏ cô cũng không buông tha. Tất cả những việc lớn nhỏ đều là cô nói thế nào là phải như thế đó. Từ sau khi cô đến đây thì người trong Cừu gia đều bị tách khỏi những chức vụ quản lý trọng yếu, trừ phi họp hội đồng quản trị, nếu không thì họ căn bản là không có cơ hội bước vào trong tòa lầu chính của Cừu thị, dĩ nhiên là bọn họ cũng chẳng muốn bước vào chút nào.
Bọn họ luôn tránh mặt nàng, nhưng nàng vẫn không tha cho bọn họ.
Bọn họ nổi giận thật rồi, nếu không phải là cực kỳ phẫn nộ thì họ cũng sẽ không có những hành vi điên cuồng như vụ ‘bức cung ở phòng làm việc’ như thế này.
Bọn họ biết điều này sẽ dẫn tới kết cục như thế nào, nhưng họ không còn sự lựa chọn nào khác.
Ra sức đoạt lại quyền lợi thuộc về mình, hay là bị nàng đâm từng nhát một vào người rồi cuối cùng đến cơ hội để thở cũng không có đây?
Bọn họ rất rõ một điều, đó là người phụ nữ này tuyệt đối có thể làm những chuyện mà họ không thể ngờ tới.
Vì nàng vẫn còn hận, hận lắm!
Nỗi thù hận trong con người nàng vẫn chưa được gạt bỏ, có lẽ việc báo thù mới vừa bắt đầu mà thôi.
“Hết rồi.” Cừu Dật Thanh nói. “Mày giải quyết vấn đề mà vừa rồi chúng tao đưa ra là được rồi. Hôm nay bắt buộc phải cho mọi người một đáp án, nếu không thì …”
“Nếu không thì sao?” Lệ Khuynh Thành dùng ngón tay xoa xoa nơi quai hàm nói. Điệu bộ của nàng vừa khêu gợi lại vừa đáng yêu.
Một người phụ nữ có thể dung hòa những khí chất khác nhau lại với nhau thì không thể không nói rằng, điều đó thật sự là hiếm hoi vô cùng.
“Nếu không thì chúng tao sẽ cứ ở đây mà không đi đâu cả.” Cừu Dật Thanh bắt đầu toát mồ hôi hột nói. Không biết vì sao mà chỉ với một câu nói thản nhiên của Lệ Khuynh Thành lại có thể gây áp lực lớn như vậy cho ông.
Sao mình lại phải sợ nó chứ?
Thấy ông ta đáp lại một cách yếu đuối, Lệ Khuynh Thành liền nheo mắt cười nói: “Nếu mấy người đã đưa ra những vấn đề như vậy, thì tôi sẽ nói cho mấy người biết lý do tôi làm như thế là gì.”
“Thứ nhất, vì tôi đã xem qua bản báo cáo tài vụ quỹ Cừu thị trong năm năm trở lại đây, nên tôi đã cắt chức hội trưởng quỹ Cừu thị của Cừu Dật Thanh tiên sinh đi. Tổng số tiền từ thiện là một trăm năm mươi triệu nhân dân tệ, bao gồm cả tiền quyên góp của chính phủ, tất nhiên là tôi không cần biết đây là con số thật hay giả. Tổng số tiền đầu tư là bảy trăm triệu, thu hồi lại được một trăm triệu, số tiền bị lỗ lớn đến đáng sợ, trong vòng năm năm mà số tiền bị lỗ lên đến sáu trăm triệu nhân dân tệ, chưa nói đến vấn đề tiền bạc, mà chỉ nói đến việc lãng phí cả một khoảng thời gian là năm năm thôi cũng đủ để khai trừ ông ra rồi.”
“Mày … chỉ là đầu tư thất bại mà thôi. Chẳng lẽ mày không có lúc nào đầu tư bị thất bại ư?” Cừu Dật Thanh tức đến đỏ cả mặt mày, chỉ muốn vồ đến đập cho Lệ Khuynh Thành một trận cho hả giận mà thôi.
Không tính đến chuyện người phụ nữ này không gọi ông là bác cả mà trực tiếp gọi tên ông ra, vậy mà còn dám lên mặt dạy đời ông trước mặt bao nhiêu người như vậy, còn có gia quy, còn có vương pháp hay không đây?
“Đúng là không có.” Lệ Khuynh Thành khẳng định nói. “Từ khi tôi bắt tay vào vụ làm ăn đầu tiên thì chưa khi nào thất bại cả.”
“Mày không thất bại cũng không có nghĩa là người khác không thất bại. Mày hỏi bọn họ xem, mày hỏi những vị quản lý chuyên môn khác xem, bọn họ cũng chưa từng bị thất bại trong đầu tư ư? Đến cả Warren Buffett cũng có lúc bị thua lỗ kia kìa.”
“Nhưng nhìn tổng thể thì họ vẫn kiếm ra tiền. Còn ông thì sao? Ngoài thua lỗ ra thì vẫn là thua lỗ. Lẽ nào tiền của Cừu thị là dùng để phục vụ cho việc thua lỗ hay sao?”
“Ý của mày muốn nói là tao cố tình làm nó bị thua lỗ.”
“Có phải ông cố tình hay không thì tôi không biết, và cũng không muốn biết. Tôi chỉ biết rằng, tôi muốn có một quỹ có thể kiếm ra tiền được, chứ không phải là một cái quỹ mà hàng năm phải dốc thêm cả đống tiền vào đó.”
“Tao đồng ý cho mày mời một người về làm quản lý chuyên môn hỗ trợ công việc quản lý, nhưng chức hội trưởng của quỹ Cừu thị vẫn phải do tao đảm nhiệm.”
“Ông cho tôi một lý do xem nào.” Lệ Khuynh Thành nói.
“…….Đây là quy tắc.”
“Quy tắc của ai?”
“Quy tắc của Cừu gia.” Cừu Dật Thanh nói. “Quy tắc mà người sáng lập ra tập đoàn Cừu thị định ra. Quỹ Cừu thị bắt buộc phải do người trong Cừu gia đứng ra quản lý, vận hành.”
Người sáng lập ra tập đoàn Cừu thị là Cừu Thiên Tứ, cũng là ông nội của Cừu Yên Mị và Cừu Trọng Mưu. Nếu Lệ Khuynh Thành chịu thừa nhận, thì đó cũng là ông nội của nàng.
Cừu Thiên Tứ có bảy người anh em, ngoài ông ta ra thì những người anh em khác hầu hết đều đi theo con đường quan trường.
Thương nhân mà không có quan chức đỡ đầu thì khó mà đứng vững nổi. Cừu Thiên Tứ nếu muốn tích lũy nguồn vốn ban đầu của doanh nghiệp thì bắt buộc phải có sự ủng hộ của quan chức nhà nước.
Nhưng, anh em ruột lại tính toán với nhau rõ ràng hơn ai hết, nếu anh muốn nhận được sự ủng hộ thì anh phải đưa ra thành ý tương ứng với điều đó.
Thế là quỹ Cừu thị cùng với quỹ xây dựng sự nghiệp Cừu thị dùng để lo sẵn đường lui cho người trong Cừu gia, rồi thì cổ phần, hoa hồng, cho đến nhậm chức nội bộ đều được chuẩn bị kỹ càng đâu vào đó. Vậy nên, những người làm quan trong Cừu gia tất nhiên là sẽ hết lòng giúp đỡ, do đó Cừu thị mới có thể phát triển một cách nhanh chóng và đạt được quy mô lớn như ngày hôm nay.
“Ông ta nói thế ư?” Lệ Khuynh Thành hỏi.
“Đúng thế.” Cừu Dật Thanh khẳng định nói.
“Bảo ông ta đích thân đến đây nói cho tôi nghe.”
“………………..”
Những đường gân trên trán Cừu Dật Thanh hiện lên rõ mồn một, khóe miệng bắt đầu giật giật. Ông cảm thấy huyết áp của mình lại bắt đầu tăng lên.
Ức hiếp người quá đáng.
Thật là ức hiếp người ta quá đáng.
Cừu Thiên Tứ đã chết, cô ta còn đến linh đường làm loạn hết cả lên. Bây giờ cô ta lại bảo để người đó đến trước mặt cô ta nói một tiếng, ai có thể làm cho người chết sống lại được đây? Ai có thể chứ?
Nếu có được khả năng này, thì việc đầu tiên mà Cừu Dật Thanh muốn làm đó là giết chết người phụ nữ đứng trước mặt mình này đi cho rồi.
Để loại yêu nghiệt này sống trên thế gian, làm vậy không phải reo rắc tai họa cho nhân gian hay sao.
“Nếu ông không thể chứng minh được rằng ông ấy đã từng nói vậy, thì ông hãy nhường lại vị trí cho người hiền khác đi.” Lệ Khuynh Thành nói với vẻ mặt đầy khí phách.
Chương 1014 : Tôi không phải mẹ ruột, lại càng không phải mẹ nuôi của các người
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Nguồn: Sưu Tầm
Chín mươi chín phần trăm mâu thuẫn trên thế giới đều do lợi ích mà ra.
Nếu quan hệ giữa người với người không có nhân tố lợi ích ở bên trong, thì độ bao dung, nhẫn nhịn giữa đôi bên có thể gia tăng đến vô hạn.
Nhưng khi có lợi ích rồi thì sẽ là tôi sống, anh chết và ngược lại.
Lệ Khuynh Thành không chỉ đơn thuần là muốn báo thù, dĩ nhiên là nàng cũng chưa từng nghĩ tới chuyện từ bỏ việc báo thù. Còn những người này quả là đã làm những việc không ra làm sao cả.
Ví dụ như Cừu Dật Thanh, ông ta dựa vào danh nghĩa nắm trong tay quỹ Cừu thị, hàng năm đều rút một lượng tiền lớn ở trong đó để phục vụ cho chi phí và đầu tư của riêng mình.
Lệ Khuynh Thành còn điều tra ra được là ông ta thậm chí còn đăng ký một công ty đầu tư khác nữa. Công ty này đem lại khá nhiều lợi nhuận, nhưng số tiền đó đều rơi vào hầu bao của ông ta, còn nếu bị thua lỗ thì chuyển sang tài khoản của quỹ Cừu thị.
Cứ như vậy, công ty của ông ta chỉ có lời mà không phải bồi thường gì cả.
Còn Cừu thị thì sao?
Nếu chưa có sự xuất hiện của Lệ Khuynh Thành, thì những người này thích làm gì thì làm, chẳng liên quan tới nàng chút nào.
Nhưng bây giờ thì không được, vì nàng có đến cả 50% số cổ phần trong Cừu thị mà.
Không những thế, trong 50% số cổ phần này lại có 15% số cổ phần được Văn Nhân Mục Nguyệt gián tiếp khống chế, vì vậy mà nàng không thể đứng trơ ra đó mà nhìn những người này nhét tiền của người khác vào hầu bao của mình.
Văn Nhân Mục Nguyệt thông minh như vậy, tất cả giấy tờ sổ sách chỉ cần nhìn lướt qua một cái là có thể tìm ra được vấn đề tồn tại bên trong rồi. Nếu mình không diệt trừ hết chỗ mối mọt này thì e rằng sẽ không qua được cửa của Văn Nhân Mục Nguyệt.
Hơn nữa, Lệ Khuynh Thành lại là một người đi theo chủ nghĩa hoàn mỹ. Nàng không muốn Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn ra được vấn đề gì tồn tại bên trong. Trong tiềm thức của nàng, thì nàng không hy vọng khoảng cách giữa nàng và Văn Nhân Mục Nguyệt là quá xa.
Cứ nghĩ đến độ nhạy cảm trời cho của Văn Nhân Mục Nguyệt về mặt kinh doanh thì nàng lại có một cảm giác bất lực vô cùng.
Sở dĩ nàng có được thành tựu như ngày hôm nay là vì đã khổ công học tập trong thời gian du học ở Mỹ cùng với kinh nghiệm làm việc được tích lũy lại từ 32 công ty xuyên quốc gia, còn Văn Nhân Mục Nguyệt thì sao?
Cũng giống như những kỳ tài luyện công học võ trong những cuốn tiểu thuyết võ hiệp vậy, sinh ra đã được trời phú cho một thân hình, một bộ xương chỉ chuyên dành để luyện võ.
Mặc dù không muốn, nhưng Lệ Khuynh Thành không thể không thừa nhận rằng, trong lãnh vực kinh doanh thì Văn Nhân Mục Nguyệt được coi như một kỳ tài.
Lệ Khuynh Thành không thèm để ý đến ánh mắt như muốn nuốt trôi người khác của Cừu Dật Thanh, nói tiếp: “Đồng thời tôi cũng cho rằng Cừu Dật Hòa tiên sinh không thích hợp đảm nhiệm chức giám đốc thị trường. Tôi đã xem qua bảng báo cáo thành tích của 5 năm trở lại đây thì thấy, bộ ngoại giao ngoài việc bị động tiếp đãi khách của phòng thị trường ra, thì chưa hề chủ động đàm phán một mối làm ăn nào cả. Cừu thị đã có bộ phận tiếp đãi rồi, không cần đến cái thứ hai nữa.”
“Cừu Trọng Xương chất vấn tôi là không nên thu hồi hạng mục của anh ta lại. Vậy tôi cũng hỏi lại anh ta một câu, anh hãy đưa ra cho tôi một lý do để giữ lại hạng mục này?”
“Số tiền bỏ vào đó lớn như vậy, nếu lúc này mà hủy nó đi thì tổn thất sẽ rất lớn, hơn nữa còn có mấy đơn hàng đang trong thời gian tiến hành, nếu hủy bỏ thì chúng ta sẽ là người phá hợp đồng.” Cừu Trọng Xương tranh cãi ra vẻ có lý.
“Không phải tiền đổ vào đó lớn, mà là rất lớn. Từ sau khi anh tiếp nhận chức giám đốc của phòng dự án của hạng mục này thì đã đổ vào đó 1 tỷ 200 triệu nhân dân tệ rồi, tỷ lệ sản lượng đầu ra là không. Cho đến tận bây giờ, mỗi năm phải dốc vào đó số tiền là 200 triệu trở lên, còn mấy đơn hàng đang trong thời gian tiến hành như anh nói thì tôi cũng đã tìm hiểu qua hết rồi, cho dù tất cả trong số đó đều thu được lợi nhuận, thì tỷ lệ lượng tiền đổ vào và sản lượng sinh ra vẫn không thể tỷ lệ thuận với nhau được. Cừu Trọng Xương tiên sinh, chỗ tiền đó rốt cuộc là anh đã đổ vào đâu rồi?”
“Mày ….” Cừu Trọng Xương khẽ nhếch nhếch miệng, xong lại không thốt lên được lời nào.
Người đàn bà này đã đến điều tra hết sổ sách trong phòng dự án của mình rồi ư? Sao mình chẳng có lấy chút cảm giác gì nhỉ?
Không thể như thế được.
Hiện tại người bên trong phòng dự án đều là những người thân tín nhất của mình, vậy cô ta sao có thể lấy được những số liệu quan trọng thế này được?
“Chẳng lẽ có người đã bán đứng mình?” Suy nghĩ này bất giác hiện lên trong đầu của Cừu Trọng Xương.
“Về phần sửa đổi số tiền thưởng trong quỹ xây dựng sự nghiệp cho mọi người trong Cừu gia, thì đây là quyết định của riêng mình tôi. Tôi cho rằng điều khoản xin phê duyệt 5 triệu nhân dân tệ của ngày trước là không thích hợp.”
“Sao lại không thích hợp? Ngày trước đều làm thế cả, sao đến bây giờ lại không được chứ?” Cừu Đình Đình nhìn chằm chằm vào Lệ Khuynh Thành với vẻ hung tợn hỏi. Trông cô ả giống như một con chó cái bị chọc giận vậy.
“Vì tôi nói là không được.” Thái độ của cô ta như thế thì Lệ Khuynh Thành cũng tuyệt đối không nể mặt cô ta chút nào. “Có đến 10 đơn xin phê duyệt quỹ xây dựng sự nghiệp Cừu thị, đơn nào cũng xin 5 triệu nhân dân tệ, như thế thì tổng số tiền sẽ lên đến 50 triệu nhân dân tệ. Có ai có thể nói cho tôi biết trong 10 cái đơn quỹ xây dựng sự nghiệp đó có đơn nào là thành công chưa?”
“Những người này đều là người trẻ tuổi, việc bọn họ thất bại thì cũng có thể lý giải được, làm gì có người trẻ tuổi nào mà không phải đi đường vòng chứ?” Cừu Dật Vân nói. Số tiền này đều được xin phê duyệt trong thời gian ông ta nắm giữ Cừu thị trong tay, vì thế nên bây giờ Lệ Khuynh Thành nói vậy thì chẳng khác nào tát vào mặt ông ta cả.
“Tôi cũng nghĩ thế.” Lệ Khuynh Thành gật đầu nói. “Tôi cũng muốn cho những người trẻ tuổi có cơ hội, nhưng tiền của bọn họ đúng là đã dùng vào việc gây dựng sự nghiệp cho mình chưa? Không phải bọn họ mua nhà lầu xe hơi, thì cũng là cầm đi tiêu pha một cách hoang phí, sau đó để ứng phó với việc công ty kiểm tra, bọn họ đã móc ra mấy chục nghìn nhân dân tệ để đăng ký một công ty ma, ai cho phép bọn họ làm vậy?”
“Quỹ gây dựng sự nghiệp vốn là dùng để cho chúng tôi gây dựng sự nghiệp, bất kể là lớn hay nhỏ thì chúng tôi vẫn đang nỗ lực. Ai nói đó là công ty ma chứ? Chúng tôi cũng bàn chuyện làm ăn mà, chỉ có điều là vẫn chưa thành công mà thôi.”
Lệ Khuynh Thành gật đầu nói: “Vì thế nên tôi quyết định mỗi đơn xin phê duyệt quỹ xây dựng sự nghiệp cao nhất có thể là 500 nghìn nhân dân tệ. Nếu ai có thể dùng 500 nghìn nhân dân tệ này để chứng minh được giá trị của bản thân, thì mới có thể xin phê duyệt số tiền lớn hơn.”
“Họ Lệ kia, mày dựa vào cái gì mà chèn ép tiền của chúng tao chứ? Tiền trong quỹ xây dựng sự nghiệp Cừu thị vốn dĩ là để cho bọn tao, mặc kệ chúng tao dùng số tiền đó làm gì thì làm, liên quan gì đến mày.”
“Ngày trước là của mấy người, nhưng bây giờ là của chúng ta.” Lệ Khuynh Thành lạnh lùng nói. “Tôi không phải mẹ ruột của các người, lại càng không phải là mẹ nuôi của các người, vậy dựa vào cái gì mà tôi phải bỏ tiền ra để nuôi dưỡng những người mà tôi coi là những kẻ bất hiếu chứ?”
“Con ** này, mày muốn diệt trừ hết chúng tao phải không? Chúng tao liều chết với mày ….”
“Tôi biết ngay đây là dẫn sói vào nhà mà, ngay từ đầu ai là người đồng ý cho nó tiếp nhận Cừu thị thế? Là ai hả?”
Cừu Dật Vân mặt sa sầm lại, nhìn chăm chăm vào Lệ Khuynh Thành, nói: “Tôi biết là cô có thù hằn với chúng tôi, nhưng cô không thấy là làm vậy là quá đáng lắm ư?”
“Người có khả năng thì tiến, người vô dụng thì lui. Như thế gọi là quá đáng à?” Lệ Khuynh Thành cười khẩy nói. “Chẳng lẽ lại để các người coi nơi này như viện dưỡng lão chắc?”
“Cô đừng quên rằng, trong tay cô có 50% cổ phần, chúng tôi cũng có 50% cổ phần, cho dù có mở một cuộc họp hội đồng quản trị, thì những bổ nhiệm này của cô chưa chắc đã đạt được thông qua hết đâu. Nếu không được thì chúng tôi yêu cầu mở một cuộc họp hội đồng quản trị.”
“Ồ, vậy sao?” Lệ Khuynh Thành nhìn người đàn ông trước mặt mình nói. Người đàn ông tuy có máu mủ ruột già với mình nhưng lại không có lấy một chút tình cảm. À không, nếu hận thù cũng được coi như một loại tình cảm thì thứ tình cảm duy nhất mà họ có đó là hận thù.
Khi xưa không hiểu sao người phụ nữ đó có thể thích người đàn ông này được chứ?
“Tôi cho rằng, cũng không phải tất cả mọi người đều không đồng ý với phương án bổ nhiệm này.” Lệ Khuynh Thành cười nói, nàng còn đưa đôi mắt thương hại nhìn về phía Cừu Dật Vân.
Khi Lệ Khuynh Thành nói ra điều này, thì Cừu Yên Mị biết là đã đến lúc mình phải bước ra ngoài sân khấu rồi.
Nàng vẫn đứng ở góc phòng, lên tiếng nói: “Thực ra thì những cải thiện này cũng chẳng có gì là không đúng cả, dù gì thì đây cũng là nghĩ cho sự phát triển trong tương lai của công ty. Cừu thị xảy ra bao nhiêu là chuyện như vậy, công ty cũng không hẳn chỉ là công ty của người trong Cừu gia. Nếu vẫn tiếp tục duy trì như ngày trước, thì rất khó có thể làm cho người khác tin tưởng và nghe theo.”
“Đúng vậy.” Cừu Trọng Dung nói theo. “Có thể dựa trên suy nghĩ này mà thử xem sao. Nếu không được thì chúng ta lại đổi lại. Ai nói có lý thì chúng ta theo người đó.”
“Tôi đồng ý.” Cừu Trọng Mưu né tránh ánh mắt dò xét của mọi người, khẽ nói.
Trong tay ba người bọn họ cũng đều có cổ phần của Cừu thị, cộng thêm với 50% cổ phần có trong tay Lệ Khuynh Thành thì bất luận thế nào cũng đều ở vào thế không thể đánh bại được.
“Cừu Yên Mị …. cái đồ bỏ đi … và cả hai thằng ngu Cừu Trọng Dung và Cừu Trọng Mưu nữa … tao liều chết với chúng mày.” Cừu Trọng Xương vung nắm đấm lên định xông tới đánh Cừu Yên Mị.
“Ném anh ta ra ngoài kia.” Le Khuynh Thành quát lên.
Những vệ sĩ đứng ở cửa từ sớm, sau khi nghe Boss của mình nói vậy thì xông thẳng vào bên trong kéo Cừu Trọng Xương ra ngoài.
“Lệ Khuynh Thành, mày là con điếm thối tha … tao sẽ không để cho mày được chết tử tế đâu. Nhất định là như thế.”
Lệ Khuynh Thành chỉ cười mà không nói gì, sau đó nàng lướt nhìn một lượt đám người như đống tro tàn ở trước mặt mình, nói: “Các vị nếu không có chuyện gì thì có thể ra về được rồi đấy.”
………………….
Xe dừng lại ở trước cổng tòa nhà Khuynh Thành building, Tần Lạc liền quay ra nói với Jesus và Ly: “Chúng ta vào quán cà phê ngồi một chút đi.”
Jesus lái xe ra bến đậu xe, còn Tần Lạc dẫn Ly vào bên trong tòa nhà.
Hắn biết ở tầng một phía bên trái trong tòa nhà có một tiệm cà phê. Nơi đó được Quốc Tế Khuynh Thành và Công hội Trung Y xài chung, không có ít nhân viên trong giờ nghỉ trưa dẫn theo năm, ba người bạn mình đến đây uống cà phê tám chuyện, và còn có không ít tầng lớp quản lý nhân viên vào bậc thấp hoặc bậc trung đều thích tiếp đãi khách khứa của mình ở đây.
Tần Lạc và Ly tìm cho mình một chiếc bàn kế cửa sổ rồi ngồi xuống, Jesus sau khi đậu xe cẩn thận rồi thì cũng đến chỗ bọn họ.
“Chúng ta đến đây để làm gì?” Ly uống cốc nước chanh vừa hỏi.
“Tôi làm sao mà biết được?” Ly bĩu môi nói. “Đây đâu có phải là câu hỏi có nhiều sự lựa chọn đâu mà tôi chọn được. Trong tòa nhà này có đến mấy người cho anh đợi cơ mà.”
“Người thì nhỏ con mà lưu manh thế.” Tần Lạc cười nói.
“Còn anh là người thì nhỏ con mà trăng hoa đủ đường.”
“………………”
Tần Lạc không tiếp tục tranh cãi với Ly mà rút điện thoại ra nhắn tin cho Lệ Khuynh Thành.
Rất nhanh, Lệ Khuynh Thành đã tới đây.
“Sao anh lại tới đây?” Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc hỏi. Có Ly và Jesus ở đây nên nàng không có biểu hiện gì gọi là quá nhiệt tình cả.
“Có người bảo anh đến xem trò vui.” Tần Lạc cười nói.
“Ồ?” Lệ Khuynh Thành nghi hoặc thốt lên.
Tần Lạc giơ điện thoại ra cho Lệ Khuynh Thành xem, Lệ Khuynh Thành lướt mắt qua rồi nói: “Nhiều chuyện.”
“Cô ấy đúng là rất quan tâm đến em.” Tần Lạc cười nói.
“Vậy anh không quan tâm à?” Lo sợ câu nói này sẽ làm cho Ly hiểu lầm nên nàng lại giải thích: “Công ty không phải là công ty của em. Em chỉ là giúp anh trông nom thôi, vậy mà tội lỗi đều để em phải gánh chịu. Anh thì sướng nhất rồi, đến rồi mà không lên trên đó xem xem thế nào.”
“Anh biết là em có thể xử lý tốt mà.” Tần Lạc hết sức tin tuởng vào khả năng của Lệ Khuynh Thành. “Hơn nữa, anh lên đó cũng không thích hợp cho lắm.”
Lệ Khuynh Thành cũng chỉ là nói vậy thôi chứ không có tức giận gì cả. Nàng nhìn sang Ly, nói: “Đi, tôi dẫn mọi người đến nơi này một lát.”
Một trận hỏa hoạn đã hủy diệt cả một năm tâm huyết của Lệ Khuynh Thành, đồng thời cũng hủy hoại cả trường đua ngựa Hoa Điền với một khung cảnh non xanh nước biếc.
Lửa lớn có thể luyện được vàng thật, lửa lớn cũng có thể luyện được chân tình. Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành, Tần Lạc và Đại Đầu, một trận hỏa hoạn khiến cho bọn họ càng thêm hiểu rọ hơn tình cảm ẩn sâu trong nội tâm của mình hơn, không phải là làm trò cho vui, cũng không chỉ là tình về đêm không thôi, mà bọn họ quả là yêu thương nhau.
Hai tháng đã trôi qua, Hoa Điền ngày trước bị thiêu thành tro bụi giờ đã khoác lên mình một bộ mắt mới tươi sáng hơn, sống động hơn.
Tần Lạc đưa tay chỉ về những thảm cỏ xanh mướt, cùng với hàng cây thông râm mát hỏi: “Những thứ kia đều là chuyển trồng từ nơi khác tới phải không?”
“Cây thì trồng ở nơi khác rồi đem về đây.” Lệ Khuynh Thành tự hào nói: “Còn thảm cỏ kia thì không.”
Lệ Khuynh Thành tiện tay ngắt một cọng cỏ non nói: “Ngọn lửa không bao giờ thiêu rụi được cỏ dại, gió xuân rồi sẽ làm nó mọc lên tươi tốt. Vùng đất này vốn là một vùng đất tốt, hơn nữa những cây trồng ngày trước bị đốt cháy thì lại biến thành chất liệu bón cho cây, càng làm cho nó sinh trưởng nhanh hơn. Anh xem, đám cỏ dại kia đã nở hoa rồi kìa, mới có hai tháng thôi đấy. Chỉ cần cho nó thêm một thời gian nữa, nó sẽ quay trở lại như xưa. Còn mấy cái cây này thì vẫn phải cần thời gian chờ đợi rồi.”
“Sao em lại muốn gây dựng lại nơi này?” Tần Lạc cười hỏi. Hắn biết rằng, những thứ này như là bạn sửa lại nhà vậy. Căn nhà cũ muốn sửa thành căn nhà mới thì công trình giai đoạn của nó sẽ càng phức tạp hơn trước rất nhiều, có nhiều thứ để tháo dỡ, sau đó mới tiến hành tu sửa tân trang trên cái nền cũ.
Bạn thử nghĩ xem, bạn vẽ trên một tờ giấy trắng hoàn toàn dễ hơn, hay là vẽ trên một tờ giấy đã pha đủ mọi loại màu sắc dễ hơn?
“Ở đâu ngã xuống thì đứng lên từ ở đó. Hơn nữa, chỉ vì chúng ta nên nó mới bị thiêu rụi như vậy, chúng ta là sao có thể nghoảnh mặt làm ngơ với nó được. Nếu làm như vậy lương tâm của em sẽ cắn rứt lắm.” Lệ Khuynh Thành đáp.
“Nói thực lòng, anh biết em cũng không đến mức vĩ đại như vậy đâu.” Tần Lạc không hề ngần ngại mà bóc mẽ Lệ Khuynh Thành không thương tiếc.
“Sau này cấm anh nói những lời nói thật trước mặt em. Thật đáng ghét, đến cả lấy lòng người ta cũng không biết nữa.” Lệ Khuynh Thành nhân lúc Ly không chú ý liền véo vào tay Tần Lạc một cái, nguýt dài nói.
Tần Lạc chỉ cười chứ không hề tránh né.
Hắn rất thích cảm giác này của Lệ Khuynh Thành dành cho hắn, sống với một người suốt ngày lên mặt ta đây là vô cùng mệt mỏi.
Nếu như là Văn Nhân Mục Nguyệt có hành động này giống như Lệ Khuynh Thành, rồi nũng nịu nói với hắn là ‘đồ nỡm’. Thì có phải là tốt không, nhưng đây là việc không bao giờ xảy ra cả.
Nhìn về phía những dãy núi gập ghềnh nơi xa, những mầm non mơn mỡm trên nền đất, Lệ Khuynh Thành hít một hơi thật sâu rồi cười nói: “Ở đây có rất nhiều thứ không thể bỏ đi được.”
Nàng vốn có thể chọn một nơi khác để xây một vườn hoa khác, dựa vào mối quan hệ của nàng hiện tại, thì đây không phải là một việc khó khăn gì cả.
Nhưng nàng vẫn chọn nơi này, đây là nơi chôn sống nàng, nhưng cũng là nơi làm cho nàng hồi sinh mạnh mẽ.
Nàng cứ tưởng rằng mình đã chết, nhưng chỉ vì bên cạnh nàng xuất hiện Tần Lạc nên nàng lại được sống trở lại.
Lần trước tính mạng là của nàng, nàng đã đem người đàn bà sống trong tủi nhục này rời khỏi thế giới. Lần này, tính mạng của nàng đã thuộc về hắn, thuộc về hắn hoàn toàn.
Nói ra câu này, gương mặt của Lệ Khuynh Thành bỗng trở nên thuần khiết, trong trắng vô cùng, làm cho Tần Lạc cũng phải ngạc nhiên.
Cũng chính vì có nét mặt như thế này, mà Tần Lạc bỗng nhiên hiểu được thế giới nội tâm của nàng.
Trong giờ phút này, trái tim của nàng chung nhịp đập với trái tim của hắn.
Hai người cùng mỉm cười hiểu ý nhau, sau đó liền đưa tay lên cầm lấy nhau một cách rất tự nhiên.
Dĩ nhiên, nếu không có hai con kỳ đà cản mũi thì ….
Ly đứng ở dưới ngọn đồi ngước mắt nhìn lên, nàng chỉ hơi nhíu mày lại, nhưng rất nhanh nó lại giãn ra.
Mỗi tội, cử chỉ thái độ này của nàng không thể thoát khỏi ánh mắt của Jesus.
Hoặc nói theo cách khác rằng Jesus quan sát rất kỹ biểu đạt thái độ tình cảm của Ly.
Hắn nhận ra rằng cô nàng ngổ ngáo bạo lực này, thực chất cũng rất thích Tần Lạc.
Hắn muốn biết phản ứng của Ly khi trông thấy Tần Lạc và người con gái khác tình tứ với nhau sẽ như thế nào.
Hắn luôn đem vấn đề này làm vật nghiên cứu của riêng hắn, có lẽ hắn đi theo làm vệ sĩ cho Tần Lạc không công không tiền cũng chính là vì lý do này.
Nhướng lông mày lên? Đó cũng là một phản ứng?
Jesus thất vọng vô cùng.
“Tâm trạng của cô xem ra khá tốt đấy chứ.” Jesus cười nói.
“Liên quan gì tới anh?” Ly chưa bao giờ có cảm tình với Jesus cả.
Đẹp trai ư? Ghét nhất những gã đẹp trai.
Jesus hiểu tính của Ly, cũng biết nàng sẽ ăn nói thế này, hắn chỉ nói: “Tôi rất hiếu kỳ với quan niệm tình yêu của người Trung Quốc. Tôi vẫn chưa hiểu cho lắm, nhưng những gì mà tôi chứng kiến từ người cô hoàn toàn trái ngược hẳn với trên sách viết, do vậy tôi có phần mất phương hướng, lẽ nào nói rằng, sự bao dung của tình yêu nó lại lớn như vậy sao? Hay là nói rằng, người phụ nữ Trung Quốc vẫn chưa đi ra khỏi vòng tròn phong kiến, trọng nam khinh nữ? Hoặc là, phụ nữ Trung Quốc đã trở thành một kiểu hình hiện đại mới, đi trước cả phụ nữ thế giới hiện nay?”
Ly nghe vậy quay đầu lại nhìn Jesus chằm chằm nói: “Có cô gái Trung Quốc nào yêu anh chưa?”
Jesus ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Tạm thời thì chưa.”
Hắn đã từng tấn công Lữ Hàm Yên vô cùng mạnh bạo và hổ báo. Nhưng người phụ nữ đó quá khôn ngoan, luôn biết giữ đúng khoảng cách, làm cho hắn không tài nào có tiến triển gì nổi, nhưng hắn vẫn tiếc chưa muốn từ bỏ, thua cuộc.
Hắn thích cuộc chơi như thế này, hắn tin rằng người phụ nữ đó rồi cũng sẽ một ngày đem lòng yêu hắn.
“Có người phụ nữ nào vì muốn tranh giành anh với người khác mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán chưa?”
“…..Chưa!”
“Vậy thì đúng rồi.” Ly nhếch môi nói: “Anh ấy là anh ấy, còn anh là anh. Người với người cũng có sự khác biệt chứ.”
“…………………”
Jesus đã hiểu, cô gái này đang nhổ toẹt vào hắn, coi thường sự quyến rũ của hắn không bằng Tần Lạc.
Hắn rất muốn văng thề một câu: Con bà nó chứ.
Nhưng nghĩ tới con dao trong tay của Ly, thì hắn đánh nuốt nước bọt cái ực, rồi chịu khó nín nhịn.
Đúng vào lúc này, nụ cười trên môi Jesus trở nên rất quái dị, còn nét mặt của Ly thì trở nên lì lợm.
Tai nàng vểnh lên, sau đó lại rung rung. Trông nàng như một night elf xinh đẹp dễ thương vậy.
“Có bạn từ phương xa tới, sao lại không vui cơ chứ?” Jesus bật cười ha hả nói.
Nhưng phản ứng của Ly thì lại cực đoan hơn rất nhiều.
Vút ……
Tiểu Lý Phi Đao.
Lưỡi đao xé rách không gian phóng thẳng tới phía sau của tảng đá lớn.
Một cánh tay thò ra từ phía sau tảng đá lớn, một cánh tay thon dài.
Keng!
Cánh tay kia chỉ dùng hai ngón tay mà đã kẹp được ngọn phi đao này lại.
Lúc này một cô gái tóc vàng mắt nâu bước ra ngoài.
Giống như Ly, nàng mặc một bộ áo da bó sát người.
Nhưng của Ly là màu đen, còn của nàng là màu hồng. Ly là quần dài, còn nàng là váy ngắn. Ly ăn mặc kín đáo, còn nàng thì hở hang.
Nàng mặc toàn một màu hồng trên người, mỗi một chiếc áo lót bên trong áo khoát da hồng là mầu đen.
Cặp chân nàng thon dài, cùng bộ ngực nhú cao, to tròn, trông rất sexy.
“Bộ đội đặc chủng thần bí nhất của Trung Quốc. Chẳng qua cũng chỉ là vậy mà thôi.” Cô gái quăng ngọn phi đao của Ly sang một bên khinh thường nói.
“Sao em lại cướp mất màn trình diễn chói lòa của anh hả?” Lại một anh chàng trẻ đẹp tóc vàng mắt nâu xuất hiện, nét mặt không vui trách móc.
“Bọn chúng đang xì xào xì xồ cái gì vậy?” Ly lạnh giọng hỏi. Ly chỉ biết nói tiếng Trung và tiếng Anh mà thôi.
Và hiển nhiên hai nhân vật vừa mới xuất hiện kia không hể dùng tiếng anh, cũng chẳng dùng tiếng Trung để nói chuyện với nhau.
Nhưng từ thái độ của cô gái tóc vàng kia, Ly cũng hiểu rằng. Con nhóc đó đang khinh thường nàng.
“Cái này là xuất phát từ sự ghen tỵ của một phụ nữ với một người phụ nữ.” Jesus giải thích: “Cô ta nói, đao pháp của cô cũng chỉ có như vậy mà thôi.”
Jesus dĩ nhiên là hiểu hai người kia nói gì, bởi cả hai dùng tiếng Pháp để nói chuyện.
“Cái thằng ranh kia đang nói cái gì thế?” Ngọc Nữ đưa tay chỉ về phía Jesus hỏi. Nàng biết anh trai của nàng tín phật, nên cũng biết một chút tiếng Trung. Nhưng chỉ một chút mà thôi.
Do vậy nên nàng cũng chẳng hy vọng anh trai của nàng có thể dịch nổi câu nói vừa rồi của Jesus cho lắm.
“Ồ! Cô em gái xinh đẹp dễ thương của anh.” Ánh mắt của Kim Đồng chạm vào ánh mắt của Jesus, gương mặt đẹp trai vô ngần của hắn mỉm cười nói: “Hắn không phải là thằng ranh nào đâu, hắn là một sát thủ nổi tiếng thế giới Jesus đó. Nếu như tính ra, thì hắn là tiền bối của chúng ta đó.”
“Jesus?” Ngọc Nữ đưa mắt lên nhìn Jesus một cái rồi hứ lên một tiếng nói: “Một sát thủ danh tiếng lừng lẫy như vậy mà phải đi làm vệ sĩ cho bọn Tàu khựa à. Đúng là một thằng ranh chẳng ra dáng đàn ông gì cả.”
“Được rồi.” Kim Đồng nói: “Chúng ta hôm nay tới đây để giết người, chứ không phải là nơi để em đi tìm trai đâu.”
“Hiểu rồi.” Ngọc Nữ liếm môi cười lạnh nói.
“Cô chọn đứa nào?” Jesus nhìn Ly hỏi.
“Tôi hơi bị ghét con ranh kia.” Ly đáp.
“Ồ, vậy thì tốt quá rồi.” Jesus cười nói: “Vì tôi cũng ghét thằng ranh kia.”