Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 960: Cô em Phượng, cô cũng phải cầu xin tôi.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
- Ha ha, được, quyết định thế đi.
Diệp Phàm vừa nói vậy, tiếng cười châm chọc của Phượng Khuynh Thành lại vang lên, nói:
- Đừng có khoác lác quá, bác Chu nhất định có thể lo được việc quốc lộ Thiên Tường, còn anh, nếu có thể lo được việc của Vệ Quốc, Phượng Khuynh Thành tôi sẽ...
- Thế nào?
Diệp Phàm hỏi luôn.
- Tôi mời anh ăn cơm.
Phượng Khuynh Thành cũng trở nên kiên quyết, mặt cũng khẽ đỏ lên.
- Ăn cơm, chẳng có gì hay ho. Thế này đi, cô đồng ý giúp tôi một việc là được.
Diệp Phàm đột nhiên nghĩ đến việc của Tề Chấn Đào. Từ tình hình hôm đó thì có thể thấy, Phượng Khuynh Thành rất được Phương Thiên Diêu yêu quý, nếu nhân cơ hội này có thể kiếm được một điều kiện thì đúng là một công đôi việc.
- Được, nhưng trước hết phải nói rõ là việc tôi có thể làm được.
Phượng Khuynh Thành cắn chặt răng nói.
- Cô nhất định có thể làm được.
Diệp Phàm cười cười, toàn cục đều nằm trong lòng bàn tay.
- Nếu anh không làm được thì sao?
Phượng Khuynh Thành cũng không chịu thua thiệt, hỏi lại.
- Cô muốn thế nào?
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi nghĩ xem…
Phượng Khuynh Thành có chút xảo quyệt, chớp mắt một cái, đột nhiên cười nói:
- Anh cúi đầu lạy tôi ba cái, gọi tôi là bà Phượng là được, ha ha ha…
Phượng Khuynh Thành cười vang, bộ ngực rung mạnh lên, vô cùng mê người.
Ông Chu và ông Tống vẻ mặt quái dị nhìn hai thanh niên này cãi cọ, cảm thấy rất kỳ lạ.
- Lang huynh đệ, đang làm gì thế?
Diệp Phàm lập tức rút điện thoại ra, cười nói.
- Ngoài ăn cơm, đi ngủ, đi làm, nói chuyện, uống rượu thì còn có thể làm gì nữa, thật là chán chết.
Tiếng nói của Lang Phá Thiên truyền ra. Chu Vệ Quốc cách Diệp Phàm gần nhất nghe thấy, hình như là giọng nói của Lang Phá Thiên, sắc mặt đột biến.
- Ôi, anh có phúc không biết hưởng, anh xem tôi đây, sống ở Ma Xuyên, suốt ngày chỉ có sửa đường rồi lại dân sinh, nghĩ nhiều đến to cả đầu ra rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Cũng đúng, chỗ bé thì càng nhiều chuyện phiền toái, lo nhất chính là chuyện tiền bạc. Ví dụ như đơn vị của tôi, tiền thì không lo, về mặt này quốc gia vẫn còn chịu bỏ tiền. Tôi chỉ là một Cục trưởng cỏn con, kinh phí một năm cũng lên tới một trăm triệu, không đủ còn có thể xin thêm, ha ha.
Lang Phá Thiên có vẻ như vui mừng trước nỗi đau của người khác.
- Ha ha, dùng không hết tôi giúp anh tiêu, thế nào?
Diệp Phàm thừa thế nói luôn, khiến sắc mặt Lang Phá Thiên đột nhiên xám xịt.
Gã này ngượng ngùng cười gượng nói:
- Dừng lại, ông anh là người tài giỏi, sao có thể để mắt đến chút tiền vặt của tôi chứ.
- Tiền vặt, mấy trăm triệu mà là tiền vặt?
Diệp Phàm cười gượng, lập tức nhìn sang Chu Vệ Quốc đang có chút căng thẳng ở bên cạnh một cái, tiếp tục hỏi Lang Phá Thiên:
- Chỗ của anh có phải có người tên là Chu Vệ Quốc không thế?
Diệp Phàm đưa điện thoại vào sát tai Chu Vệ Quốc, chẳng qua là muốn chứng thực một chút.
Bên kia truyền đến tiếng của Lang Phá Thiên:
- Tên đó trêu chọc vào anh à? Nếu mà trêu chọc vào anh, anh bảo tôi, tôi đạp chết hắn.
- Cục trưởng Lang, tôi nào dám trêu chọc anh ấy, tôi bị anh ấy đánh mà.
Chu Vệ Quốc đột nhiên run lên, vội giải thích một câu rồi trả điện thoại lại cho Diệp Phàm.
- Huynh đệ, đến Bắc Kinh rồi à, sao không nói một câu, còn chơi trò thần bí.
Lang Phá Thiên hiểu ra, lập tức kêu lên.
- Hà hà, mới đến, muốn lên chạy ở trên Bộ giao thông, nghe nói anh trai của Chu Vệ Quốc ở Bộ giao thông nên liền chạy tới.
- Ừ, tối gọi thêm sếp Thiết, chúng ta uống một bữa rồi nói. Địa điểm anh chọn, thế nào?
Lang Phá Thiên đột nhiên cao hứng.
- Được, tôi chọn chú chi tiền, ha ha ha.
Diệp Phàm trêu chọc.
- Được!
Lang Phá Thiên cười nói.
Sau khi bỏ điện thoại xuống người trong phòng đều nhìn chằm chằm Diệp Phàm, bởi bọn họ không biết Diệp Phàm đang nói gì, chỉ có Chu Vệ Quốc là đột nhiên trở nên rất cung kính.
- Giả thần giả quỷ, tìm một người có họ Lang ra, ai mà chẳng làm được.
Phượng Khuynh Thành căn bản không tin Diệp Phàm có thể quen được với Cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương Lang Phá Thiên.
Nghe nói vị trí đó tuy chỉ là Cục trưởng, cấp bậc tương đương với Vụ trưởng ở các Bộ, nhưng vị trí lại quá quan trọng, nếu thuyên chuyển thì có thể đồng cấp với Thứ trưởng các cơ quan khác.
Hơn nữa người ta toàn bảo vệ lãnh đạo cấp cao, ngay cả cảnh vệ bên cạnh ông nội Phượng Thiên Diêu cũng là của Cục cảnh vệ trung ương do Lang Phá Thiên lãnh đạo phụ trách, xưa nay khá thần bí.
- Không tin có phải không?
Diệp Phàm không thèm để ý, quay đầu nói với Chu Vệ Quốc:
- Buổi tối anh chọn một chỗ nào đó, anh ấy sẽ đến. Nhưng anh phải nói rõ với tôi rốt cuộc là việc gì, nếu không tôi cũng không tiện nói.
- Được, tôi lập tức đi thu xếp, đến “Thiên Đường Nhân Gian” đi. Việc của tôi đợi lát nữa sẽ nói rõ với anh, phiền Bí thư Diệp rồi.
Thái độ của Chu Vệ Quốc thay đổi tới mức khiến mọi người ở đó đều cảm thấy kỳ quái, lập tức như trở thành cấp dưới vậy.
- Anh bạn trẻ, phương án của cậu cầm đến rồi đúng không.
Thấy con trai nói vậy, ông Chu cũng dứt khoát nói.
- Bác Chu, đừng để hắn lừa.
Phượng Khuynh Thành nói.
- Không tin có phải không, vậy thì cùng đi, hừ, không thấy quan tài không rơi lệ.
Diệp Phàm hừ nói, quyết định phải trị cô nàng này mới được.
- Đi thì đi, lẽ nào ăn thịt được tôi chắc.
Phượng Khuynh Thành ưỡn ngực, hừ nói. Kỳ thực cô gái này rất thông minh, cô có mục đích của mình. Đương nhiên Diệp Phàm cũng có mục đích của mình, cũng chẳng ai bị thiệt cả.
Ra khỏi Tống gia, Diệp Phàm đi thẳng đến nhà Vụ trưởng Phong.
Phong Thanh Lục ở trong một căn hộ đồ sộ cao tới 6 mét.
Nhìn thấy Diệp Phàm thì khá là thân mật, không có chút quan cách. Diệp Phàm đương nhiên hiểu là người ta nể mặt Tề Chấn Đào, nếu không…
Lý Liên và Phong Bạch Tuyết nhìn thấy Diệp Phàm đến thì cũng tươi cười hớn hở, Diệp Phàm đương nhiên hiểu người ta muốn là muốn Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn của mình.
Diệp Phàm không nói gì, trước hết bôi thuốc cho Lý Liên và Phong Bạch Tuyết, nửa tiếng thì làm xong hết mấy việc này.
- Tiểu Diệp, Bí thư Trang dạo này khỏe không?
Phong Thanh Lục tự mình rót trà đưa qua, cười nói.
- Rất tốt, kinh tế Đức Bình đang phục hồi, năm nay sẽ mở ra một thời kỳ phát triển cao độ.
Diệp Phàm nói, biết Phong Thanh Lục nói đến chuyện Trang Thế Thành, tiếp theo nhất định sẽ nhắc đến chuyện Tề Chấn Đào.
- Phải chăng chuyện của chú Tề có biến cố gì? Mấy hôm trước chú Tề và Bí thư Trang đã gặp nhau ở Hào Hưng Sơn Trangở Thủy Châu rồi.
Diệp Phàm trong lòng kinh ngạc, nói.
Vận mệnh của Tề Chấn Đào và mình liên quan trực tiếp đến nhau, ông ấy mà leo lên càng cao, con đường quan lộ sau này của mình cũng sẽ càng rộng mở.
- Không kịp rồi.
Phong Thanh Lục vẻ mặt khó coi, xua xua tay.
- Quyết định nhanh như vậy sao?
Diệp Phàm không kìm được hỏi.
- Vẫn chưa quyết định, nghe nói trong hai ngày tới thôi.
Phong Thanh Lục lại thở dài.
- Không biết là ai lên?
Diệp Phàm có chút thất vọng.
- Nghe nói là Tống Sơ Kiệt.
Phong Thanh Lục buồn bã nói, uống cạn một chén trà, liếc Diệp Phàm một cái, nói:
- Lúc nào quay về gọi thêm Tề Thiên tiếp Chấn Đào uống mấy chén, trong lòng ông ấy nhất định rất khó chịu. Lúc này rất cần người khác an ủi. Ôi…
- Tống Sơ Kiệt…
Diệp Phàm lẩm bẩm ba chữ này, đột nhiên trong đầu liền hiện ra ánh mắt của Tào Mai Phương, mẹ của Tống Trinh Dao nhìn mình như thể nhìn một con cóc ghẻ, trong lòng liền bực bội.
Thầm nhủ: “Mẹ nó, bất luận thế nào cũng phải phá hỏng chuyện của Tống Sơ Kiệt mới được. Có lẽ lần này bọn họ đã đem Tống Trinh Dao ra để trao đổi. Nếu để Tống Sơ Kiệt leo lên, vậy Tào Mai Phương kia sẽ còn vênh váo đến mức nào nữa.
Người khác ghét tôi tôi sẽ ghét lại, người khác làm nhục tôi tôi sẽ đáp lại gấp trăm lần, người khác có ơn tôi sẽ báo ơn, người khác…”
Diệp Phàm lẩm bẩm trong lòng, hai mắt lộ ra ánh mắt hung tợn như nuốt chửng người khác.
Hơn nữa, nếu Tề Chấn Đào bị đè nén thì cơ hội sau này của mình cũng sẽ ít đi. Ví dụ như Sở giao thông, thủ trưởng quản lý trực tiếp là Tề Chấn Đào mà nói còn không có tác dụng, nếu đổi chữ ký của Tề Chấn Đào thành Quách Phác Dương hay Chu Thế Lâm, Lô Cửu Nhất ở Sở giao thông còn dám vênh váo hay sao?
Bởi vì bên trong còn có Cố Phong Sơn chống lưng cho, vị trí của Tề Chấn Đào thấp hơn Cố Phong Sơn, quyền phát ngôn ở phương diện đề bạt quan chức ở tỉnh không nhiều, thông thường cũng chỉ là phụ họa mà thôi.
Bởi vì làm kinh tế, trợ giúp cho Chủ tịch tỉnh quản lý công việc mới là trách nhiệm của Tề Chấn Đào. Nếu có thể thêm chức Phó bí thư, có cơ hội tham gia hội ý của ban Bí thư tỉnh ủy thì quyền phát ngôn sẽ tăng lên nhiều.
- Phượng Khuynh Thành, cô đã đồng ý với tôi một điều kiện.
Diệp Phàm cắn răng một cái, gọi điện thoại, đương nhiên là bắt đầu phá rối cục diện.
Nếu thông qua con đường Trang Thế Thành không kịp nữa thì trực tiếp gặp Phương Thiên Diêu xem có được không, mặc kệ có thành công hay không, thử một lần xem sao.
- Anh vẫn chưa sắp xếp xong cho Chu Vệ Quốc.
Phượng Khuynh Thành hừ giọng nói.
- Chẳng phải đã rõ ràng rồi hay sao? Lẽ nào còn có biến cố được nữa.
Diệp Phàm hừ giọng nói:
- Tôi muốn cô thực hiện lời hứa trước.
- Không thể nào, định lừa tôi, còn lâu, tôi không phải con ngốc đâu.
Phượng Khuynh Thành lạnh lùng nói, Diệp Phàm tức giận suýt nghẹn, đang định dập điện thoại thì bên kia lại có âm thanh truyền tới:
- Nhưng nếu anh có thể giúp anh Đại Sơn từ phó lên thành trưởng thì tôi có thể giúp trước cho anh vậy.
- Có phải là Phượng Đại Sơn không, anh ta chẳng phải là Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 1 rồi sao, còn chuyển gì nữa?
Diệp Phàm cố ý hừ nói.
- Không phải Tiểu đoàn trưởng, là Phó. Chẳng phải tôi mới nói với anh sao, hừ.
Phượng Khuynh Thành hừ nói.
Thực ra cô bé này vừa rồi thông qua sắc mặt của Chu Vệ Quốc đã sớm biết Diệp Phàm và Lang Phá Thiên có quan hệ, nếu không người thường ngày cao ngạo như Chu Vệ Quốc sao có thể trở nên cung kính như vậy. Thanh niên ở Cục cảnh vệ trung ương đều vô cùng cao ngạo, hơn nữa gia thế của Chu gia cũng không tầm thường, thuộc vào hàng ngũ thứ hai ở thủ đô.
Vậy sao còn đồng ý điều kiện, chính là vì Phượng Đại Sơn. Phượng Đại Sơn thực ra là người của Phượng gia, tính ra thì còn là anh họ của Phượng Khuynh Thành.
- Tôi đồng ý.
Diệp Phàm cắn răng đồng ý, tin rằng Lang Phá Thiên sẽ nể mặt hắn, nếu Lang Phá Thiên mà không quyết được thì trực tiếp gặp Trấn Đông Hải, cùng lắm thì mặt dày đi xin cổng sau vậy.
- Anh khẳng định?
Phượng Khuynh Thành hơi thở dồn dập, xem ra cũng rất căng thẳng. Phải biết rằng việc mà Diệp Phàm xem như rất dễ dàng thì đối với người khác lại là việc rất khó.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 961: Phượng gia triệu kiến.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
Mặc dù là gia tộc quyền thế như Phượng gia nhưng vẫn có những phương diện mà bọn họ không thể nhúng tay vào, ví dụ như Tổ đặc nhiệm A là cơ quan mà bất cứ gia tộc quyền thế nào trong nước cũng không thể tùy tiện nhúng tay vào.
Đương nhiên, đối với những việc mà Diệp Phàm xem như khó như lên trời, ví dụ như việc lập dự án ở Bộ giao thông thì đối với Phượng gia lại là chuyện nhỏ, do vậy ai cũng có chỗ mạnh yếu khác nhau, không thể nói ai giỏi hơn ai.
- Chắc chắn.
Diệp Phàm dáng vẻ vô cùng tự tin, ngay cả Phượng Khuynh Thành ở đầu dây bên kia cũng không khỏi thầm giật mình, thầm nghĩ sao mình lại có thể dễ dàng nói chuyện với tên lưu manh này như vậy, lúc trước tuy hắn đã cứu mình, nhưng cũng đã làm nhục mình, hu hu hu…
Thực ra, lúc cứu Phượng Khuynh Thành, Diệp Phàm quả thực có chút ý xấu xa, nhân cơ hội hôn người ta một cái, không ngờ Phượng Khuynh Thành lại không thể nào quên nổi.
- Anh nói xem, phải giúp gì vậy?
Phượng Khuynh Thành cũng rất thẳng thắn, hỏi.
- Tôi muốn đưa một người đến gặp ông nội cô.
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm trọng, nói.
- Có ý gì?
Phượng Khuynh Thành ngạc nhiên, thầm nghĩ phải chăng tên này đã đoán ra thân phận của ông nội mình.
- Chỉ xin gặp mặt một lát.
Diệp Phàm nhắc lại.
- Cái này…
Phượng Khuynh Thành có chút khó xử, bởi vì không phải ai cũng có thể gặp Phượng Thiên Diêu, nếu tùy tiện đưa người về nhà, cho dù ông nội rất yêu quý mình thì cũng sẽ bị mắng một trận.
- Hừ, muốn Phượng Đại Sơn lên chức mà điều kiện nhỏ như vậy cũng không thể chấp nhận sao, muốn nhận được thì trước hết phải bỏ ra, nếu không thì thôi.
Diệp Phàm cố ý ra vẻ kiên quyết, thực ra hắn đang đánh cược, đánh cược Phượng Khuynh Thành sẽ đồng ý.
- Anh mang ai đến?
Phượng Khuynh Thành hỏi.
- Chú tôi, Tề Chấn Đào, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Nam Phúc.
Diệp Phàm thẳng thắn nói.
- Bao giờ gặp?
Phượng Khuynh Thành thở phào một cái, hỏi.
- Tối nay được không?
Diệp Phàm hỏi.
- Lát nữa gọi điện cho anh.
Phượng Khuynh Thành dập điện thoại.
- Chú Phong, chú có thể gọi điện cho chú Tề, bảo chú ấy nhanh đến Bắc Kinh được không?
Diệp Phàm nói, nhìn đồng hồ, bây giờ mà đi máy bay thì vẫn còn kịp.
- Tiểu Diệp, lý do là gì, chú Tề của cháu rất bận.
Mí mắt Phong Thanh Lục giật giật, hỏi.
- Cô gái cháu vừa gọi điện chính là cháu gái của Phượng lão.
Diệp Phàm nói đến đây thì ngừng lại, mí mắt Phong Thanh Lục lại giật giật mấy cái, không nói gì nữa, lập tức gọi điện thoại.
Lát sau, Phong Thanh Lục nói:
- Chú Tề của cháu lập tức tới, chú ấy vốn cũng ở Bắc Kinh.
Chỉ hơn mười phút sau, Tề Chấn Đào đã vội vàng tới Phong gia.
Vừa thấy Diệp Phàm thì đã kêu lên:
- Rốt cuộc là chuyện gì, mau nói với chú đi.
- Cháu đang đợi điện thoại…..
Diệp Phàm nói ra ý định của mình.
- Cái này e là không hay, đột nhiên đến gặp ông cụ, cái này…
Tề Chấn Đào không ngờ lại đứng lên đi đi lại lại trong phòng, đi lại mấy vòng, không ngờ trán đã lấm tấm mồ hôi, xem ra uy danh của Phượng lão cũng vô cùng ghê gớm, không ngờ khiến ngay cả Phó chủ tịch thường vụ Tề Chấn Đào cũng toát cả mồ hôi.
- Chấn Đào, vừa rồi Tiểu Diệp đã chấp nhận điều kiện của cô Phượng, tuy tôi không biết Tiểu Diệp đã chấp nhận điều kiện gì của cô Phượng, nhưng việc này nếu Phượng gia cũng không làm được thì điều kiện này nhất định rất khó thực hiện. Anh không được làm uổng phí tâm huyết của Tiểu Diệp.
Phong Thanh Lục có vẻ điềm tĩnh, thực ra trong lòng cũng đang vô cùng sốt ruột. Hai người là quan hệ thông gia, vinh thì cùng vinh, nhục thì cùng nhục.
- Tiểu Diệp…
Tề Chấn Đào nhìn chằm chằm Diệp Phàm một lúc, không nói thêm gì nữa, đấm mạnh tay xuống bàn, kêu lên:
- Con dâu trước sau cũng phải ra mắt mẹ chồng, sợ gì chứ.
- Chấn Đào, anh vào phòng sách của tôi ngẫm nghĩ kỹ xem gặp Phượng lão thì phải nói gì, để tôi nói chuyện với Tiểu Diệp.
Phong Thanh Lục cười nói.
Cảm giác chờ đợi thật là khổ sở, Phong Thanh Lục ngồi ngây trên ghế đốt thuốc, trong gạt tàn toàn là đầu thuốc lá, phòng ngập khói thuốc là, như thể trên cõi tiên cảnh. Tề Chấn Đào đi đi lại lại trong phòng, Diệp Phàm nhìn mà thấy chóng hết cả mặt.
Bà xã Lý Liên của Phong Thanh Lục và con gái Phong Tuyết Liên đi rón rén như mèo, chân bước nhẹ nhàng như sợ làm phiền ba người đàn ông trong phòng.
2 giờ.
Một người từ ngoài đi vào trong phòng, tướng mạo có vài phần giống Tề Chấn Đào.
Vừa tiến vào đã hỏi:
- Có điện thoại chưa?
- Vẫn chưa.
Tề Chấn Đào trả lời.
- Cậu chính là Diệp Phàm, bí thư huyện Ma Xuyên?
Người trung niên đó quay sang hỏi Diệp Phàm.
- Chính là tôi, ông là...?
Diệp Phàm sớm đoán được đây có lẽ chính là bác của Tề Thiên, Tề Phóng Hùng, hiện đang là chủ tịch tỉnh Giang Đô.
- Gọi tôi là bác đi, Tề Thiên đã gọi cậu là anh, cậu lại gọi Tề Chấn Đào là chú, vậy tôi cũng có thể coi là bác của cậu rồi.
Người đàn ông trung niên cười nói.
- Bác…bác, cháu chào bác.
Diệp Phàm ra vẻ xúc động, thầm nghĩ, quái lạ thật, lúc trước Quách Phác Dương cũng bảo mình gọi là bác, bây giờ lại thêm một ông bác nữa. Mà mặc kệ, thêm mấy người cũng chẳng thua thiệt gì.
- Nghe nói cậu có kế hoạch làm đường quốc lộ Thiên Tường đi qua ba tỉnh?
Tề Phóng Hùng tỏ ra rất thân mật, hỏi.
- Đúng thế, cháu lần này lên Bắc Kinh là định chạy dự án này ở chỗ Bộ giao thông.
Diệp Phàm gật đầu, nhìn Tề Phóng Hùng một cái, đưa phương án ra, nói:
- Sau này nếu có thể chạy được dự án này thì còn phải làm phiền bác.
- Ừ, tôi nhìn xem đã.
Tề Phóng Hùng giở ra xem.
Một lúc sau mới đặt phương án xuống, nói:
- Phương án này của cậu quả thực rất đặc biệt, nếu có thể thực hiện được thì hành trình từ Giang Đô đến Nam Phúc có thể rút ngắn 200 km, một kế hoạch rất táo bạo. Nhưng muốn chạy được trên Bộ giao thông không khác gì khó như lên trời. Nhưng cho dù không thể chạy được thì tỉnh Giang Đô cũng sẽ cấp ra chút vốn cho kế hoạch sửa đường của cậu.
- Cảm ơn bác, không biết có thể rót bao nhiêu vốn?
Diệp Phàm bây giờ mặt đã rất dày, mở miệng liền hỏi tiền.
- Hà hà, cậu cũng thật không khách sáo gì cả, tới lúc đó rồi tình.
Tề Phóng Hùng xua xua tay, bộ dạng rất vui vẻ.
- Ít hơn 10 triệu thì có ý nghĩa gì.
Diệp Phàm lẩm bẩm.
- 10 triệu, tên nhóc cậu cũng thật là tham lam. Cậu cho rằng tỉnh Giang Đô giàu tới nỗi ở đâu cũng có thể nhặt được vàng hay sao, tỉnh Giang Đô của chúng tôi còn không bằng Nam Phúc của cậu. Vài triệu thì còn được.
Tề Phóng Hùng trừng mắt nhìn Diệp Phàm, suýt nữa thì bật cười.
- Mấy triệu thì có ý nghĩa gì.
Diệp Phàm bất mãn nói.
- Được, chỉ cần cậu cố hết sức lo xong chuyện của Chấn Đào, tôi rót cho 10 triệu, không hơn không kém. Đương nhiên, nếu Bộ giao thông mà chấp nhận lập dự án, tôi sẽ cấp gấp đôi.
Tề Phóng hùng cũng rất rộng rãi, rồi cười nó:
- Tiểu Diệp, có thứ phải có tiếng thì mới làm được.
Nếu Bộ giao thông mà lập dự án, tỉnh Giang Đô mới có cớ đưa việc này ra thường vụ tỉnh ủy để thảo luận.
Tin rằng mấy lão ở tỉnh con mắt cũng rất tinh tường, bỏ ra mấy chục triệu cũng xứng đáng. Nếu Bộ giao thông mà không lập dự án thì chỉ là kế hoạch phạm vi nhỏ, cho 10 triệu đã là hết mức rồi.
- Cháu hiểu rồi, cháu sẽ cố hết sức. Cho dù bác không đưa một đồng nào, cháu cũng sẽ giúp chú Tề, chú Tề đối xử với cháu như bố mẹ, cháu và Tề Thiên thân như anh em ruột, anh em không giúp nhau thì giúp ai.
Diệp Phàm giọng điệu rất chân thành, Tề Phóng Hùng và Phong Thanh Lục thầm gật đầu.
Bốn giờ, trong phòng thiếu chút nữa thì biến thành ống khói.
- Được lắm tên nhóc cậu, đến Bắc Kinh cũng không nói với anh Thiết này một câu, muốn ăn đòn phải không?
Đầu bên kia truyền đến tiếng gầm có vẻ bất mãn của Thiết Chiếm Hùng.
- Anh Thiết, em’ đang bận việc, tối gặp nhau nhé, ở Thiên Đường Nhân Gian.
Diệp Phàm cười nói.
- Được, tối không gặp không về.
Thiết Chiếm Hùng cười nói, nhưng rồi đột nhiên lại cười nói:
- Đưa cả cô y tá đó đến nhé, tôi cũng sẽ đưa chị dâu đến cho các cậu xem mặt, ha ha ha…
Thiết Chiếm Hùng cười vang.
- Cô y tá…
Diệp Phàm toát mồ hôi, Thiết Chiếm Hùng cũng thật là dám nói, coi Kiều Viên Viên như cô y tá rồi.
Thấy vẻ mặt thất vọng của Tề Chấn Đào, Diệp Phàm cắn môi nói:
- Chi bằng để cháu gọi điện thoại hỏi một chút.
- Đừng vội, không được gọi, không thể vội được.
Tề Phóng Hùng khoát tay, dập mẩu thuốc lá xong như lão tăng ngồi thiền, nhắm hờ mắt dưỡng thần.
Điện thoại lại vang lên.
- Ông nội nói là muốn gặp ân nhân cứu mạng là anh, chú Tề kia là chú của anh, vậy cũng là người thân của anh, có thể đưa đến.
Phượng Khuynh Thành gọi điện đến.
- Ở chỗ nào, khi nào?
Diệp Phàm có vẻ hơi căng thẳng, hỏi.
- Bây giờ, biệt thự Tây Viên.
Phượng Khuynh Thành nói xong dập điện thoại.
Diệp Phàm gọi điện cho Lang Phá Thiên, đẩy giờ gặp mặt xuống mấy tiếng. Có lẽ đến Phượng gia cũng sẽ không lâu lắm.
Tề Chấn Đào mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn sạch sẽ gọn gàng, trong vẻ giản dị không mất đi sự uy nghiêm. Diệp Phàm đã quen tùy tiện, chỉ mặc một chiếc áo khoác, hai người bắt xe đi thẳng đến biệt thự Tây Viên.
Biệt thự Tây Viên, nơi ở của lãnh đạo cấp cao nhất nước, bên trong canh phòng cẩn mật, có lẽ còn cẩn mật hơn cả nhà tù Thiết Lĩnh.
Vừa mới đến cổng, cảnh sát vũ trang đã đứng nghiêm trang.
Lại nhìn thấy có Phượng Đại Sơn, gã này cũng nhận ra Diệp Phàm, vẻ mặt nghiêm túc lướt qua Tề Chấn Đào một cái, cũng không rõ Tề Chấn Đào có đổ mồ hôi không nữa.
Diệp Phàm thì không có vấn đề gì, cười nói:
- Phiền anh đi ra, thật là ngại quá.
- Nên thế mà.
Phượng Đại Sơn gật đầu với cảnh vệ, có lẽ đã có dặn dò trước, Diệp Phàm và Tề Chấn Đào ký xong liền đi vào.
- Diệp tiên sinh, nghe nói anh đã đánh Chu Vệ Quốc rồi.
Phượng Đại Sơn nói.
- Giao lưu võ nghệ một chút, không dám nói ai đánh ai.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, Tề Chấn Đào lại biến thành vai phụ, không nói câu nào đi ở phía sau.
- Diệp tiên sinh quen với sếp Lang của chúng tôi?
Phượng Đại Sơn cẩn thận hỏi.
- Cũng tàm tạm.
Diệp Phàm gật đầu.
Một tòa nhà ba tầng, không có vẻ quá xa hoa mà mang dáng dấp cổ xưa, xung quanh là hoa cỏ cây cối.
Một thanh niên đứng trên cửa, tướng mạo có vài phần giống Phượng lão, bộ quân phục dã chiến oai phong, trên vai là hai gạch ba sao, người này xem chừng chỉ hơn hai mươi tuổi, vẻ mặt lạnh lùng. Thấy ba người đám Diệp Phàm đi tới liền hừ nói:
- Anh là Diệp Phàm?
- Chính là tôi, anh là...?
Diệp Phàm cố ý thản nhiên hỏi.
- Phượng Cương, Khuynh Thành là em gái ruột của tôi.
Phượng Cương liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nét khinh thường chợt lóe lên rồi biến mất.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 962: Phượng lão xem trò vui.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
Diệp Phàm giơ tay ra.
- Tôi không bắt tay với người đã ức hiếp em gái tôi.
Phượng Cương lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, không hề có ý định giơ tay ra, vẻ mặt Tề Chấn Đào có chút âm trầm.
- Ha ha.
Diệp Phàm thản nhiên cười, cũng không thèm để bụng, thầm nghĩ ông mày ngay cả thượng tướng cũng đã từng bắt tay rồi, một tên thượng tá cỏn con như mày thì là cái quái gì, thế nên cũng rút tay lại, không để ý đến gã nữa, định đi vào trong.
- Muốn vào cũng được, ăn mấy quyền của tôi trước, em gái tôi không thể bị người ta ức hiếp vô cớ được.
- Bốp!
Một âm thanh âm trầm vang lên.
Nhanh như gió, Phượng Đại Sơn ở đằng sau còn chưa kịp có phản ứng gì thì Phượng Cương đã bị Diệp Phàm vặn tay đè xuống cửa, hông bị một chân của Diệp Phàm đè lên, cố sức giãy dụa nhưng cũng không thể đứng lên nổi.
- Chút thân thủ này mà cũng dám khua tay múa chân trước mặt tôi, tôi rất nghi ngờ anh làm sao có thể có được ba sao hai gạch, hừ.
Diệp Phàm giọng lạnh như băng, vô cùng bình tĩnh.
- Thả anh tôi ra.
Phượng Khuynh Thành từ trong phòng vọt ra, giơ tay ra định kéo Diệp Phàm.
- Hừ, Khuynh Thành quay lại ngay, để nó biết điều một chút cũng tốt, suốt ngày tinh tướng tưởng mình thiên hạ đệ nhất, cứ tưởng đại đoàn quân đặc chủng Hồng Lang ở quân khu Bắc Kinh là vô địch thiên hạ sao.
Trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng hừ quen thuộc, Diệp Phàm vừa nghe thấy thì vội bỏ chân ra, để Phượng Cương đứng lên.
Ngượng ngùng nói:
- Phượng lão, thì ra là ông.
- Không phải ta thì là ai chứ. Vào nhà đi.
Phượng Thiên Diêu mỉm cười, đột nhiên nghiêm sắc mặt, hừ nói:
- Gan không nhỏ nhỉ chàng thanh niên, đem Phượng gia coi như vườn nhà cậu rồi, muốn đánh người là đánh sao? Thực sự không coi ta ra gì nữa có phải không?
Tề Chấn Đào kia toát mồ hôi hột, ngay cả lau cũng không dám.
Cúi đầu không dám nói gì, giơ tay lay nhẹ Diệp Phàm một cái, đoán chừng là thầm nhắc hắn khiêm tốn một chút, đừng chọc giận ông lớn này.
- Đúng sai tất có công lý, công lý ở tại nhân tâm, Phượng lão không thích thì cháu sẽ lập tức đi.
Diệp Phàm tỏ ra rất kiên cường, ưỡn ngực lên, kỳ thực trong lòng hắn cũng đang thầm toát mồ hôi hột, chẳng qua là đang đóng kịch mà thôi.
- Cậu cũng dám nói công lý với ta, bao nhiêu tuổi chứ, hừ.
Phượng Thiên Diêu lại hừ lạnh, Tề Chấn Đào môi mím chặt, không dám hé răng.
- Công lý không ở tuổi tác, người không rõ công lý thì cả đời cũng đều hồ đồ uổng phí, người rõ công lý thì bất kể tuổi tác. Ví dụ như cháu chẳng hạn, ha ha.
Diệp Phàm có vẻ hơi tự đắc nói. Tề Chấn Đào ở sau lưng mồ hôi đầy lưng, thầm mắng thằng nhóc cậu cũng thật là to gan, dám ăn nói như vậy với Phượng lão, có lẽ khắp cả nước này cũng không có mấy người.
- Người thanh niên, ăn nói khá lắm, dám mắng ông tôi hồ đồ, Phượng Cương khâm phục.
Phượng Cương vẻ mặt như thể vui mừng trước tai họa của kẻ khác, đương nhiên là đang nói ngược lại. Gã này rõ ràng là đang muốn làm kế ly gián mà.
- Phượng lão không già, cũng không hồ đồ, chẳng qua hiếm khi có một lần hồ đồ.
Diệp Phàm cũng liều lên.
- Ha ha ha, có dũng khí, lại còn hiếm có một lần hồ đồ.
Phượng Thiên Diêu đột nhiên mỉm cười, tiếng cười giòn vang, đột nhiên nhìn Tề Chấn Đào một cái, hỏi:
- Anh chính là Tề Chấn Đào?
- Chính là tôi, đến từ Nam Phúc.
Tề Chấn Đào cúi người xuống, rất khiêm tốn nói.
- Tề Phóng Hùng là thế nào với anh?
Phượng Thiên Diêu nói.
- Là anh của tôi.
Tề Chấn Đào nói, mồ hôi trên mặt như trở nên lớn hơn.
- Ồ, anh chính là con của Bá Dân, ừ, Bá Dân vẫn khỏe chứ.
Vẻ mặt Phượng Thiên Diêu hiện lên chút u buồn.
- Sức khỏe cha tôi không tốt lắm, e rằng không được bao lâu nữa.
Vẻ mặt Tề Chấn Đào cũng hiện lên vẻ bi thương. Cha Tề Chấn Đào tên là Tề Bá Dân, từng là ủy viên quân ủy trung ương, sớm đã nghỉ hưu rồi, bây giờ cũng đang bệnh nặng.
- Ôi, ai rồi cũng phải đi, như tôi đây, lúc nào đi cũng không biết chắc, nghĩ thoáng một chút. Bá Dân cũng từng có lúc oai phong rồi.
Phượng Thiên Diêu thở dài một cái, đột nhiên sắc mặt trở nên nghiêm trọng, nói:
- Anh quyết định chưa?
- Tôi đã quyết định rồi.
Tề Chấn Đào nói rất dứt khoát.
- Không hối hận?
Phượng Thiên Diêu hừ nói.
- Trong lòng tôi không có chữ hối hận.
Ánh mắt Tề Chấn Đào lóe lên tia quyết đoán.
- Ừ, việc của anh tôi biết rồi, nếu Bá Dân đã bệnh nằm trên giường, anh hãy quay về đi, thay tôi gửi lời hỏi thăm. Đại Sơn, tiễn khách.
Phượng Thiên Diêu gật gật đầu, thấy Diệp Phàm cũng định đi theo Tề Chấn Đào, nói:
- Cậu ở lại, chàng trai trẻ, hôm đó cậu cứu Khuynh Thành, tôi tuy đã già nhưng vẫn biết đạo lý có ơn phải trả, một bữa cơm cũng không có thì Phượng gia tôi còn ra thể thống gì nữa.
- Tiểu Diệp, cậu ngồi nói chuyện với Phượng lão, tôi có việc đi trước.
Tề Chấn Đào vội nói, đi theo Phượng Đại Sơn ra cổng, bước đi rất nhanh, tràn đầy sự tự tin.
Không lâu sau, Phượng Đại Sơn quay lại.
- Tiểu Diệp, cậu cùng Lang Phá Thiên…
Phượng Thiên Diêu nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi.
- Là anh em kết nghĩa.
Diệp Phàm thành thật nói, khóe miệng Phượng Đại Sơn co giật mấy cái, ngay cả mí mắt Phượng Cương cũng giật giật mấy cái, có lẽ trong lòng đang cảm thấy kinh ngạc.
- Vậy thì tốt, việc của Đại Sơn đành vất vả cho cậu rồi.
Phượng Thiên Diêu cười nói.
- Vâng ạ.
Diệp Phàm thẳng thắn gật đầu, đột nhiên nhìn Phượng Thiên Diêu một cái, hỏi:
- Nghe nói chuyện của chú Tề sẽ quyết định trong hai ngày tới, không biết có kịp không.
Diệp Phàm rõ ràng đang ra điều kiện với Phượng Thiên Diêu.
- Lá gan không nhỏ nhỉ anh bạn trẻ, dám ra điều kiện với ta.
Phượng Thiên Diêu khẽ nhíu mày, có chút không hài lòng, hừ nói.
- Không dám, cháu có chút nóng ruột. Chú Tề không tồi, đối xử với cháu như bề trên vậy.
Diệp Phàm nói.
- Việc này cậu không cần lo, ta tự biết giải quyết.
Phượng Thiên Diêu khoát tay.
Bữa cơm ăn rất khổ sở, tất cả đều im thin thít. Người của Phượng gia đều đối xử với Diệp Phàm theo kiểu lễ tiết ngoại giao vô cùng lạnh lùng, Diệp Phàm cũng đã sớm muốn đi, cảm thấy rất không thoải mái.
Đặc biệt là Phượng Khuynh Thành xinh đẹp như tiên nữ thỉnh thoảng lại còn thoáng ánh mắt hung dữ, như thể muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Phàm mới cam.
Còn Phượng Cương đương nhiên cũng chẳng có thái độ tốt đẹp gì với Diệp Phàm. Diệp Phàm đành phải vừa ăn cơm vừa tu luyện thần thông nhắm mắt bịt tai, dốc lòng tu luyện, thư giãn tâm tình.
Đối với những việc này, Phượng Thiên Diêu không tỏ thái độ gì, Diệp Phàm muốn đi cũng không được, vì chuyện của Tề Chấn Đào hắn cũng không có cách nào khác, đành nhẫn nại ăn cơm.
Cơm nước xong lau miệng.
Phượng Thiên Diêu đột nhiên nói:
- Tiểu Diệp, nói đi, cậu có ý định gì, muốn tăng một cấp quan hay thế nào, giúp được ta sẽ giúp, nghe nói cậu hiện tại là quyền bí thư, ta có thể giúp cậu chuyển thành chính thức. Mạng của Khuynh Thành cũng không thể cứu không được, người của Phượng gia không phải hạng người đó.
Phượng Thiên Diêu nói, bộ dạng không giống như đang nói đùa mà như đang nói chuyện làm ăn, đương nhiên cũng không tỏ thái độ gì cả.
- Phượng lão, ông quá coi thường cháu rồi. Cứu người chẳng qua là đúng lúc thôi, chẳng phải chuyện gì to tát, nếu nói Diệp Phàm cháu là người cao thượng cứu người không đòi báo đáp thì cháu cũng không phải hạng người đó. Diệp Phàm cháu chỉ là người phàm tục, nếu Khuynh Thành đã có ý tạ ơn, cháu có một yêu cầu hoang đường, không biết có được không.
Diệp Phàm ưỡn ngực nói.
- Cậu nói đi.
Phượng Thiên Diêu nói, thản nhiên liếc nhìn Diệp Phàm một cái. Phượng Khuynh Thành bĩu bĩu môi nhưng không dám nói gì.
- Buổi tối anh Lang mời cơm ở Thiên Đường Nhân Gian, còn có mấy người bạn nữa cùng đi, nhưng mọi người có quy định là phải mang theo bạn gái đến. Lần này lên Bắc Kinh vội quá, bây giờ không kiếm ra đâu bạn gái cả, không biết có thể để Khuynh Thành làm bạn gái cháu trong vài giờ được không, coi như là tạ ơn. Nếu ông thấy cháu không đến nỗi nào thì sau này cháu xin phép được đến chơi nhà thăm ông, nếu ông thấy cháu không ra gì thì cháu sẽ biết điều.
Diệp Phàm không chút kiêu ngạo, nhưng cũng không hề nhún mình.
- Mơ đấy.
Đôi mắt Phượng Khuynh Thành đột nhiên mở to, suýt nữa đã như hai quả bóng, trong lúc phẫn nộ bộ ngực cũng phập phồng, tay cũng run lên, xem ra đang rất giận dữ.
- Hừ.
Phượng Cương trầm mặt xuống, định ra tay.
- Diệp tiên sinh, yêu cầu này của anh quả thực rất quá đáng. Em gái tôi chưa tốt nghiệp đại học, về phương diện bạn trai bạn gái nó cũng rất coi trọng. Dù chỉ là đóng giả một lúc nhưng cũng không thể nào. Nếu không phải nể mặt sếp Lang thì hôm nay tôi đã đánh vỡ mặt anh rồi.
Phượng Đại Sơn không hề khách khí, vừa nói nắm tay vừa kêu lên răng rắc, hiển nhiên đã nhẫn nhịn đến cực điểm rồi.
- Cô sẽ hối hận đấy.
Diệp Phàm thản nhiên liếc Phượng Khuynh Thành một cái, nói xong liền đứng dậy bước đi.
- Buồn cười, anh mà cũng dám nói hối hận sao. Anh có tư cách gì nói câu này, hừ?
Ánh mắt Phượng Cương đầy sự khinh bỉ, coi thường.
- Khuynh Thành, nếu Diệp Phàm đã mời thì tạm thời đi với cậu ấy một chuyến vậy.
Phượng Thiên Diêu ngồi xem trò vui một lúc lâu rồi đột nhiên mở miệng.
- Cháu không đi, hừ.
Phượng Khuynh Thành cãi, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm như thể sắp ăn tươi nuốt sống hắn đến nơi.
- Ông nội, dựa vào cái gì một tên nhà quê mà cũng bắt em gái cháu phải đi cùng hắn. Hắn không xứng.
Phượng Cương cũng phẫn nộ cãi lại.
Phượng Đại Sơn nhấp nhấp môi nhưng không nói gì.
- Dựa vào cái gì? Dựa vào việc cậu ta đã cứu em gái cháu, ơn cứu mạng chỉ dùng mấy tiếng đồng hồ để báo đáp, lẽ nào cũng không thể? Phượng Cương, làm quan, trước hết phải học làm người. Những việc không quá mức quá đáng thì Khuynh Thành cũng không cần phải quá mức so đo. Bây giờ chẳng phải cũng là thời đại mới rồi sao, thời đại mới không còn hủ tục nam nữ thụ thụ bất thân nữa rồi.
Phượng Thiên Diêu lắc đầu, bình thản nói.
- Cháu không đi.
Phượng Khuynh Thành tức giận tới mức nước mắt đã trào ra ở khóe mắt.
- Cháu có thể không đi, sau này cũng đừng đến đây nữa.
Phượng lão như đã tức giận, hừ một tiếng, mặt nghiêm lại, khí thế đó phát ra, Diệp Phàm cảm thấy nổi cả da gà, cảm thấy vừa rồi phải chăng cũng đã hơi quá.
- Cháu đi.
Phượng Khuynh Thành hung hăng liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Tôi chỉ đi ăn cơm cùng anh, nếu anh dám nói đến hai từ bạn gái thì tôi sẽ rời đi ngay lập tức. Đây là giới hạn của tôi. Anh cũng đừng mơ tưởng gì hơn nữa, hừ.
Phượng Khuynh Thành tức giận nói.
- Đại Sơn, hay anh đưa thêm ai nữa đi cùng vậy.
Diệp Phàm cười nói.
- Không thèm.
Phượng Đại Sơn lạnh lùng nói, vô cùng khinh bỉ Diệp Phàm.
- Tôi đi, Khuynh Thành đi cùng anh tôi không yên tâm. Có những hạng người đạo đức quả thực không thể chấp nhận nổi, ngay cả yêu cầu như vậy cũng dám nói ra.
Phượng Cương hung hăng nói.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 963: Đàn ông không chịu thua.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
- Cũng được, gọi một cô bạn gái đi cùng, đừng phá hỏng quy tắc của bạn tôi.
Diệp Phàm gật đầu, rồi quay sang nói với Phượng Khuynh Thành:
- Tám giờ tối tôi đến đón cô, không gặp không về. Phượng lão, cảm ơn ông, cháu về đây.
- Ừ.
Phượng Thiên Diêu gật đầu, cũng không ngẩng đầu lên.
Diệp Phàm vừa đi, Phượng Cương không nén được hỏi:
- Ông nội, tên nhóc này ức hiếp người quá đáng, còn dám có ý đồ với em gái cháu nữa.
- Cậu ta không phải hạng người đó, anh chàng này rất thú vị.
Phượng Thiên Diêu khẽ lắc đầu, cười nói.
- Hắn dựa vào cái gì chứ?
Phượng Cương vẫn chưa chịu thua.
- Đi đi, cháu sẽ thấy khả năng của anh chàng này, có lẽ còn có lợi đối với cháu nữa.
Phượng Thiên Diêu cười nói, vẻ mặt thần bí.
- Cháu không tin, cháu muốn xem xem một tên nhà quê từ Ma Xuyên tới thì có khả năng gì, trừ khi mặt trời mọc đằng tây.
Phượng Cương tuyệt đối không tin buổi tối Diệp Phàm có thể đem đến bất ngờ gì, nhưng vì em gái cũng đành chịu đựng một chút, tới lúc đó phải ra tay hạ nhục tên nhóc này mới được.
- Anh Trương, tối nay mấy anh em cùng ngồi một lúc, thế nào?
Diệp Phàm điện thoại cho Cục trưởng Cục thư ký Văn phòng Trung ương Trương Vệ Thanh.
Tuy tiếp xúc với Trương Vệ Thanh chưa lâu nhưng Diệp Phàm cảm thấy người này vẫn có thể kết giao, do vậy cũng muốn nhân cơ hội này, hình thành một vòng quan hệ ở Bắc Kinh cho riêng mình.
Đương nhiên Diệp Phàm biết, trước mắt năng lượng của mình còn quá nhỏ bé, bây giờ mới chỉ là giai đoạn tiếp xúc, mọi người làm quen một chút.
- Cậu lên Bắc Kinh rồi à, sao không sớm gọi cho tôi, để tôi xem tối có việc gì không đã nhé, đợi một chút.
Trương Vệ Thanh rất thân mật nói.
Không lâu sau nói:
- Buổi tối có người bạn mời rồi, xin lỗi nhé Diệp lão đệ.
- Nếu không thì đưa bạn anh cùng đến, đương nhiên là nếu tiện.
Diệp Phàm thử thăm dò.
- Cái này…thế cũng được.
Trương Vệ Thanh do dự một lúc rồi đồng ý.
- Được, vậy 8 giờ tối, ở Thiên Đường Nhân Gian nhé.
Diệp Phàm cười nói rồi dập điện thoại, vừa bỏ xuống thì điện thoại lại kêu lên, tưởng là Trương Vệ Thanh đổi ý thì không ngờ là tiếng cười vang của Lang Phá Thiên:
- Ha ha ha…
- Sao thế anh Lang, xem anh cười kia, đừng có toác hết cả miệng nhé, nếu không là không vá được đâu.
Diệp Phàm nói đùa, nhưng trong lòng cũng thầm kinh ngạc, bởi vì Lang Phá Thiên như từ thời cổ đại đến vậy, xưa nay mặt luôn lạnh như tiền, hiếm khi nào cười vang như vậy.
- Tin mới nhất, tối nay không phải tôi mời rồi, là anh Thiết mời, ha ha ha…
Lang Phá Thiên nói xong lại cười điên cuồng.
- Rốt cuộc là thế nào anh Lang, đừng cười mãi như thế, thật là phiền chết.
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Anh Thiết thăng quan rồi, bố khỉ, tôi vẫn chỉ là cấp Sở, anh Thiết đã lên cấp Phó bộ trưởng rồi, thời buổi này, biết vậy để mình bị thương, ôi. Thôi vậy, bỏ đi, sức khỏe là vốn liếng, sức khỏe quan trọng, hà hà hà…
Giọng điệu Lang Phá Thiên đầy tình huynh đệ.
- Phó bộ trưởng, cơ quan nào?
Diệp Phàm chấn động trong lòng, đây chính là tin tức tốt, nhưng đừng có làm Phó bộ trưởng ở một bộ rác rưởi nào thì cũng chả có tác dụng khỉ gì.
- Bộ Công an, tuy nhiên anh Thiết xếp hạng cuối cùng, bên trên còn có tám chín lãnh đạo nữa, đè chết anh ta. Tôi vẫn sướng hơn, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút, nếu không thì thật là khó chịu.
Lang Phá Thiên giọng điệu như thể vui mừng trước nỗi đau của người khác.
- Anh Lang, anh Thiết dù sao cũng là Phó bộ trưởng trưởng rồi, hì hì, chắc chắn sẽ bị đè nén, nhưng anh lẽ nào không bị đè nén hay sao? Lãnh đạo trên đầu e rằng cũng không ít.
Diệp Phàm cười nói:
- Nhưng anh Thiết thăng quan cũng nhanh thật, nghe nói anh ấy chưa tới 35 tuổi, còn chưa cưới vợ thì đã lên Phó bộ trưởng rồi, thật là đả kích người quá mức. Tôi mới chỉ là chủ tịch huyện, ở Bắc Kinh khắp nơi đều là cấp Sở này đúng là không bằng con cún.
- Bố khỉ, anh Thiết tuổi thực sớm qua 37 rồi, năm nay cũng đã 38 rồi, lớn hơn tôi một chút. Tuy nhiên nói về đè nén thì tôi tốt hơn anh ấy một chút. Ha ha…
Lang Phá Thiên đắc ý.
- Vậy anh em chúng ta phải chúc mừng một chút, tối nay ở Thiên Đường Nhân Gian phải chuốc cho anh Thiết say như chó chết, tối về chẳng làm được gì chị dâu nữa mới được.
Diệp Phàm cười vang.
- Được, tới lúc đó có bạn bè đến, chúng ta chuốc cho anh ta lăn quay, bố khỉ, dám đề lên đầu tôi, đi trước một bước.
Lang Phá Thiên cười vang, trong lòng thầm run lên, thầm nghĩ tay Diệp này cũng thật giỏi có những ý tưởng xấu xa.
- Anh Thiết, chúc mừng anh nhé.
Diệp Phàm cười vang.
- Chúc mừng gì?
Thiết Chiếm Hùng biết rõ còn giả bộ không hiểu gì, nhưng giọng nói vẫn đầy vẻ mừng rỡ, xem ra đang rất vui mừng.
- Hừ, cứ giả bộ đi, là huynh đệ rồi mà còn giấu.
Diệp Phàm hừ nói.
- Ha ha, Lang Phá Thiên nói với cậu phải không, chẳng qua cũng chỉ là một Phó bộ trưởng xếp cuối cùng mà thôi, có lẽ Lang Phá Thiên còn đang toác miệng chế giễu nữa kìa, nào có sướng như hồi còn ở Tổ số 8 chứ, ôi.
Thiết Chiếm Hùng chợt cảm thán.
- Anh cứ đắc ý đi, thằng em này chỉ là một Chủ tịch huyện, không thể so nổi.
Diệp Phàm cảm thán.
- So cái khỉ ấy, thằng nhóc cậu mới có bao nhiêu tuổi đã là Chủ tịch huyện rồi, còn kêu ca gì nữa. Tôi bằng tuổi cậu mới chỉ là một thằng binh bét, suốt ngày đánh đấm.
Thiết Chiếm Hùng tức giận mắng.
Trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Chú em, tối giới thiệu với chú mấy người bạn, con trai của Lý tướng quân, Lý Long cũng tới, tay này cũng lợi hại, bây giờ đã là Phó chủ nhiệm Phòng giám sát số 5 Ủy ban Kỷ luật trung ương. Sau này mà muốn xử lý tên nào thì đừng quên gọi anh ta, mấy anh em chúng ta tuyệt đối không được để người khác ức hiếp.
- Vậy thì tốt, em đang muốn xử một tên, gần đây tên này toàn chống đối em, bị hắn đè nén sắp không thở nổi rồi, mẹ kiếp, tên này cậy thế của bố, thật là tức chết.
Diệp Phàm cười nói.
- Ai? Nói nghe xem nào, xem xem có thể làm một cái mở đầu thuận lợi không, coi như là món quà anh tặng cậu nhân dịp thăng quan. Dám đè nén anh em của chúng ta, chán sống rồi.
Thiết Chiếm Hùng trầm giọng nói.
- Thằng nhóc của Cố gia, gọi là Cố Tuấn Phi. Ông hắn hình như là Tư lệnh quân khu Liêu Thẩm, bố hắn là nhân vật số ba ở tỉnh Nam Phúc. Tên này ngăn cản không cho huyện Ma Xuyên lập dự án quốc lộ Thiên Tường.
Diệp Phàm tức giận nói.
- Cố Thiên Long, thằng nhóc cậu cũng ghê gớm, dám đi trêu chọc người ta. Rốt cuộc là thế nào, người ta cũng không thể vô cớ gây khó dễ cho cậu.
Thiết Chiếm Hùng nghĩ ngay ra vấn đề.
- Em cũng không rõ, hôm đó có chút xung đột ở Phi Vân Các Thủy Châu. Lúc đó em đang ở cùng với Tống Trinh Dao, con gái của Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh Nam Phúc Tống Sơ Kiệt, nghe nói mẹ của Trinh Dao là người của Tào gia ở Bắc Kinh. Gần đây nghe nói phong thanh là hai nhà Tào Cố sẽ liên kết lại bằng hôn nhân, có lẽ Trinh Dao sẽ là vật hi sinh cho sự liên kết này.
Diệp Phàm cười khổ nói.
- Ha ha, chắc chắn là thằng nhóc cậu có vấn đề với Trinh Dao, Cố Tuấn Phi ghen rồi. Nhưng đàn bà của chúng ta sao có thể để cho kẻ khác động tới, Cố Tuấn Phi, tôi nhớ kỹ rồi, tìm cơ hội, gọi thêm Lang Phá Thiên, phải xử tên này mới được. Cố gia rất hùng mạnh, nhưng mấy anh em chúng ta cũng không phải là thứ bỏ đi, hừ.
Thiết Chiếm Hùng hăng hái.
- Nhưng thằng nhóc cậu với Trinh Dao rốt cuộc thế nào?
- Chẳng thế nào cả. Em chỉ thấy không thuận mắt thôi. Nhưng Trinh Dao vẫn rất tốt với em.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, cho dù chú em không có ý gì với Trinh Dao, nhưng chúng ta cũng không thể mất mặt được. Ít nhất phải phá hỏng việc tốt của tên Cố này mới được.
Đàn ông có mấy người phụ nữ cũng bình thường. Đàn ông mà không đa tình thì uổng cả một đời.
Hơn nữa, cũng phải để Cố gia biết năng lượng của anh em chúng ta, nếu không cứ coi chúng ta như quả thị nhũn, muốn bóp thế nào thì bóp.
Đối với hạng người dó, phải đè nén, đánh không chết, đánh không lại cũng chẳng sao, phải cho bọn chúng biết chúng ta cũng không phải hạng dễ bắt nạt, đương nhiên sẽ có tâm lý e ngại, nếu không sau này ngày nào cũng ngáng đường thì thật là phiền toái.
Thiết Chiếm Hùng cười nói.
- Được.
Diệp Phàm nói.
- Nhưng anh Thiết, anh đi rồi thì Tổ số 8 để lại cho ai.
- Tạm thời chưa quyết định, không có nhân tài, như Tổ số 8 ít nhất phải là lục đẳng thì mới được. Nếu chú em mà chịu bỏ áo quan chính quyền xuống, sếp Trấn nhất định sẽ đưa cậu lên vị trí đó. Trước mắt hình như là do Phó sư đoàn trưởng Mã Thượng Chí phụ trách.
Thiết Chiếm Hùng nói.
- Phó sư đoàn trưởng Mã à, hình như trước kia gọi là Phó trung đoàn trưởng Mã thì phải, nhanh như vậy Báo Săn đã nâng lên thành cấp Sư đoàn rồi sao? Vậy Tề Thiên chẳng phải đã thành Trung đoàn trưởng rồi sao, còn Mai Diệc Thu nữa.
Diệp Phàm cười nói.
- Ừ. Tề Thiên đề bạt thành trung tá, Trung đoàn trưởng trung đoàn số 3, Mai Diệc Thu là trung tá, trung đoàn trưởng trung đoàn số 1.
Thiết Chiếm Hùng nói.
- Gã Phó sư đoàn trưởng Mã kia nhân phẩm thế nào?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Nhìn không thấu, lúc anh còn ở đấy thì ngoan ngoãn lắm, bây giờ có lẽ là lúc phải ra oai rồi. Thôi bỏ đi, chẳng nghĩ đến nữa, chẳng có quan hệ gì với chúng ta cả.
Thiết Chiếm Hùng hừ nói.
Bảy giờ năm mươi phút, Diệp Phàm tới Thiên Đường Nhân Gian.
Thiên Đường Nhân Gian.
Tên thì dễ nghe, thực ra nhìn từ ngoài vào thì cũng chẳng có vẻ gì là xa hoa tráng lệ, bên ngoài là một tòa nhà ba tầng thấp, biển đề Thiên Đường Nhân Gian.
- Thiên đường cái khỉ gì, cái nhà rách này, thật là keo kiệt.
Diệp Phàm thầm mắng trong lòng, nghĩ bụng có phải Lang Phá Thiên đã chọn nhầm nơi hay không, thật là keo kiệt.
Đứng ngoài cửa đợi một lúc, không lâu sau thì một chiếc xe quân sự thô kệch lao tới.
Ba người đi ra.
Đó là Phượng Khuynh Thành, Phượng Cương và một cô gái xinh đẹp khác.
- Thế nào, không vào được có phải không? Đừng thấy tòa nhà này nhỏ, không có thẻ hội viên thì không thể vào được, hơn nữa còn phải là thẻ hội viên cao cấp.
Phượng Cương vừa xuống xe đã đả kích Diệp Phàm.
- Ha hà, đi vào được thì cũng chẳng trả nổi tiền, dù sao tối nay cũng là đi xin cơm
Diệp Phàm cười, nâng tay chỉ:
- Nhìn thấy chưa, là anh ấy mời cơm.
- Là tên Chu Vệ Quốc, thảo nào.
Phượng Cương hừ lạnh một tiếng.
- Anh Phượng đến rồi à, sân số 1, xin mời.
Chu Vệ Quốc cười hì hì tiến lên đón, có lẽ bởi vì Phượng Khuynh Thành nên Phượng Cương cũng biết Chu Vệ Quốc.
- Ừ, đi.
Phượng Cương vừa giơ tay lên, cô gái xinh đẹp kia đã dịu dàng giơ tay lên khoác tay gã, Phượng Cương khẽ liếc mắt nhìn Diệp Phàm, bộ dạng đắc ý.
- Khuynh Thành, em cũng lại đây, chúng ta khoác tay nào.
Diệp Phàm đưa tay về phía Phượng Khuynh Thành, hắng giọng cười nói.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 964: Cục trưởng Cục cảnh vệ thật là oai phong.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
- Tôi không có thói quen đó.
Phượng Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng quay đầu định đi, rõ ràng là không thèm nể mặt Diệp Phàm.
- Không khoác tay?
Diệp Phàm nghiêm mặt, hừ nói.
Chu Vệ Quốc vẻ mặt ngượng ngùng, tối nay còn phải nhờ Diệp Phàm, nếu mà hắn không thoải mái, tẹo nữa mà hỏng việc thì thật là thiệt.
Hơn nữa Chu Vệ Quốc cũng thầm kinh ngạc, hai người này đang giở trò gì, hình như hai người này quen nhau chưa lâu lắm, sao Diệp Phàm có thể bắt người ta khoác tay được chứ, đó tượng trưng cho người yêu mà.
- Anh không xứng, một gã lưu manh.
Phượng Khuynh Thành không khách khí, nói một câu càng đả kích Diệp Phàm hơn.
- Anh Diệp, em đến rồi.
Đột nhiên, một thanh âm trong trẻo vang lên bên cạnh, Kiều Viên Viên ăn mặc nhẹ nhàng thuần khiết bước tới, mỉm cười, thân thiết giơ tay khoác tay Diệp Phàm, người ép sát vào, thậm chí một bên ngực đã ép chặt vào người Diệp Phàm rồi, có cảm giác như đang cố ý.
- Cô là ai?
Phượng Khuynh Thành lập tức khó chịu, như thể đang bị thách thức. Tuy cô rất căm ghét Diệp Phàm, nhưng nếu Diệp Phàm mà coi thường cô, lại còn có quan hệ mật thiết với người con gái khác thì cô không thể chịu nổi. Hai cô gái âm thầm đưa mắt nhìn nhau.
“Xuân lan thu cúc, không phân cao thấp.”
Chu Vệ Quốc thầm liếc hai người một cái, thầm nghĩ mẹ kiếp, rau ngon toàn bị gã họ Diệp ăn hết rồi. Cô gái này, khí chất cao nhã, không hề thua kém Phượng Khuynh Thành, có lẽ cũng là người của gia tộc danh giá ở thủ đô.
- Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi có thể khiến anh Diệp vui vẻ. Em gái, vừa rồi cô nói anh Diệp không xứng, tôi nghĩ trên đời này không ai dám nói với anh Diệp lời này.
Kiều Viên Viên cũng nhướng mày lên nói.
Đối đầu rồi.
- Khuynh Thành, cô có thể về rồi, tối nay đã có Viên Viên làm bạn với tôi, cô xong việc rồi.
Diệp Phàm thản nhiên nói, thái độ vô cùng coi thường, hiển nhiên là đang cố tình đả kích cô gái này.
- Đừng có mơ, chẳng phải chỉ là khoác tay hay sao, tôi cũng biết, hừ.
Phượng Khuynh Thành đột nhiên như bị chọc giận, bước lại, giơ tay tay khoác tay Diệp Phàm, lập tức khiến Chu Vệ Quốc suýt nữa ngã bổ ngửa.
“Trái ôm phải ấp, thật là có phúc.”
Ngay cả Phượng Cương trong lòng cũng thầm ghen tị, liếc nhìn cô gái ở bên cạnh, rất không thoải mái.
“Bố khỉ, trái ôm phải ấp xem ra cũng không sung sướng chút nào, mình chẳng thấy có chút cảm giác nào, ngược lại như ngồi trên đống lửa. Không biết là ai mời Viên Viên đến đây, đúng là thêm phiền phức.”
Diệp Phàm trong lòng thầm bất mãn.
Tuy nhiên hắn vẫn cố ra vẻ rộng lượng trong bụng, tay vung lên, cười nói:
- Được, vậy chúng ta vào thôi.
Hai mỹ nhân ở hai bên, Diệp Phàm ưỡn ngực vươn vai đi vào sân số 1.
Bên trong là một sảnh rất lớn, bên cạnh còn có vài phòng, không biết để làm gì.
Khi Diệp Phàm từ cửa bước vào, mấy ánh mắt trong phòng đều tập trung nhìn lại.
- Cao thủ!
Mọi người lập tức nghĩ đến hai từ này.
Lang Phá Thiên cười phá lên:
- Lợi hại, người anh em, lại còn chơi trò trái ôm phải ấp nữa, hơn nữa còn là ở Bắc Kinh. Ở đây hình như không phải lãnh địa của anh thì phải, thật là ghê gớm, thằng em xin khâm phục, khâm phục.
- Ừ, còn phải thêm từ sát đất nữa.
Thiết Chiếm Hùng cũng phối hợp chẹp chẹp mấy cái, cô gái bên cạnh liền véo Thiết Chiếm Hùng một cái. Thiết Chiếm Hùng nhíu mày một cái, không nói gì, thầm nói “cơ thể anh rất khỏe, không đau”.
Tổ trưởng thứ tư Tổ đặc nhiệm A, cũng chính là Tổ phản gián, Trương Hùng kêu lên:
- Được mở rộng tầm mắt rồi, đàn ông mang theo đàn bà không phải không có, nhưng có ai dám ngông như anh Diệp, đem theo những hai người. Lẽ nào ở nhà còn giấu bà cả, đây chỉ là bà vợ bé.
Trương Hùng rõ ràng có ý chơi khăm.
- Không phải hạng tốt đẹp gì, hừ.
Không ngờ ba người vừa nói, ba phụ nữ khí chất cao nhã ở bên cạnh cùng hừ nói.
Đồng thời, tiếng “ai da” của Thiết Chiếm Hùng, Lang Phá Thiên và Trương Hùng cùng vang lên, có lẽ là đang tận hưởng món võ bấm móng tay của ba người phụ nữ ở bên cạnh.
Những thứ này đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm nhìn thấy rõ ràng, liếc mắt sang hai bên thấy Kiều Viên Viên và Phượng Khuynh Thành đều không dùng hai món võ này, trong lòng cũng thở phào một cái.
Nhưng vừa mới thở phào ra thì hai cánh tay đã truyền đến cảm giác đau đớn như bị kiến càng cắn.
“May mà mình chịu đòn tốt, nếu không hai bên hầu hạ thế này thật là khổ sở.”
Diệp Phàm nhíu mày, không biểu lộ thái độ gì,nói:
- Anh Thiết, anh Lang, anh Trương đều đến rồi, ha ha, đừng nói đùa, là hai cô gái đây không biết đường, nên tôi dẫn đường thôi, nào có biết gì đến trái ôm phải ấp, có lẽ ba vị đã từng hưởng thụ cảm giác này, đang muốn học hỏi cách dạy vợ. Lẽ nào ba cô bên cạnh cũng đều là vợ bé, vợ cả giấu ở nhà không đưa đi.
- Nói bậy. Đại phu nhân chính hiệu, nào dám hai lòng.
Không ngờ ba gã kia lập tức nổi giận, không hẹn mà cùng kêu lớn lên, lại còn nháy mắt với Diệp Phàm, ý là tôi chịu đầu hàng rồi.
- Ha ha, không phải thì tốt, thì tốt.
Diệp Phàm cười lớn, cuối cùng cũng trút được cục tức.
- Ha ha, Diệp lão đệ, ngồi đi, hai cô này là...?
Thiết Chiếm Hùng cười, vội hỏi.
- Bên trái là em Phượng, bên phải là em Kiều.
Diệp Phàm cười nói, ngồi xuống đi văng, hai cô gái cũng ngồi xuống theo, rút tay ra.
Diệp Phàm chỉ đám người Thiết Chiếm Hùng giới thiệu:
- Nào, Viên Viên, Khuynh Thành, giới thiệu với hai em, đây là Thiết Chiếm Hùng, anh gọi là anh Thiết, người ta rất ghê gớm, bây giờ đã là Phó bộ trưởng Bộ công an rồi. Vị này là Lang Phá Thiên, anh gọi là chú em Lang, công tác ở Văn phòng Trung ương, phụ trách công tác ở Cục cảnh vệ. Vị này là Trương Hùng, anh gọi là chú em Trương, công tác ở Cục phản gián Bộ An ninh Quốc gia.
Phượng Khuynh Thành không nói gì, Kiều Viên Viên thì có vẻ ngượng ngùng, nhỏ giọng nói:
- Chào anh Thiết, chào anh Lang, chào anh Trương.
Phượng Khuynh Thành thấy vậy cũng chào theo, nhưng lại chào là:
- Chào anh Thiết, chào chú em Lang, chào chú em Trương.
- Viên Viên, tuy Phá Thiên và Trương Hùng lớn tuổi hơn anh, nhưng mọi người đều gọi anh là anh Diệp, vậy nên em cũng không nên làm mất mặt anh, gọi là chú em Thiên hoặc chú em Hùng đều được, ngôi thứ không được lẫn lộn.
Diệp Phàm cười nói.
- Vậy, chào chú em Thiên, chào chú em Hùng…
Nghe Diệp Phàm nói vậy, Kiều Viên Viên xấu hổ chào lại, bởi Diệp Phàm có ý đồ xấu, giải thích như vậy nghe cứ thấy kỳ kỳ.
Lang Phá Thiên và Trương Hùng hung hăng nhìn Diệp Phàm, nhưng cũng không làm gì khác được, đành gật gật đầu.
- Vị này là anh của Khuynh Thành, gọi là Phượng Cương.
Diệp Phàm cười nói.
- Ừ, Phượng Cương, ngồi đi.
Thiết Chiếm Hùng gật gật đầu.
- Chào Phó bộ trưởng Thiết, chào Cục trưởng Lang, chào Cục trưởng Trương.
Phượng Cương như thể thay đổi tính nết, ngạo khí biến đâu mất, chào xong còn đi về phía người đàn ông mặt vuông vắn ở cạnh Thiết Chiếm Hùng, khẽ cúi người nói:
- Quân đoàn trưởng Đằng, xin chào ngài.
- Ha ha ha, chú Diệp, quên giới thiệu một chút, vị này là Đằng Vân Khải, quân đoàn trưởng tập đoàn quân số năm thuộc quân khu Bắc Kinh.
Thiết Chiếm Hùng chỉ về phía người đàn ông mặt vuông vắn mà Phượng Cương vừa cúi chào, giới thiệu.
Quay lại chỉ vào Diệp Phàm giới thiệu:
- Vị này là anh em kết nghĩa với tôi, tên là Diệp Phàm, hiện đang làm bí thư huyện Ma Xuyên ở tỉnh Nam Phúc, rất ghê gớm, mới hơn 20 tuổi đã là quan một vùng rồi.
Diệp Phàm tiến lên chào, Đằng Vân Khải gật đầu đáp lễ, đương nhiên Diệp Phàm biết người ta chẳng qua là nể mặt Thiết Chiếm Hùng, nên cũng không thèm so đo.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng biết là Thiết Chiêm Hùng đang giúp mình mở rộng mạng lưới quan hệ. Tuy quân khu Bắc Kinh chẳng có quan hệ gì với tỉnh Nam Phúc, nhưng biết đâu có một ngày người ta sẽ điều về Nam Phúc cũng chưa biết chừng.
Tuy nhiên, thấy thái độ đó của Đằng Vân Khải, Thiết Chiếm Hùng khẽ nhíu mày. Đằng Vân Khải rõ ràng đã cảm nhận thấy, khóe mép khẽ co giật, thầm nghĩ quái thật, Thiết Chiếm Hùng dường như rất coi trọng tiểu đệ Diệp Phàm này, vừa rồi hình như mình hơi tự cao thì phải.
Lập tức, Đằng Vân Khải liền đứng lên, cười nói:
- Ông em Diệp, tôi hơn ông hơn chục tuổi, gọi cậu một tiếng ông em, cậu đừng so đó. Sau này rảnh rỗi đến tập đoàn quân số 5 của chúng tôi chơi, đây là điện thoại của tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi.
- Cảm ơn anh Đằng đã chiếu cố, rảnh rỗi tôi nhất định đến.
Hai bên khách sáo trao đổi danh thiếp.
Lúc này điện thoại vang lên, là điện thoại của Trương Vệ Thanh ở Văn phòng trung ương.
Diệp Phàm và Chu Vệ Quốc đi ra cửa đón.
Đi vào đại sảnh, Trương Vệ Thanh thấy còn có những người khác thì khẽ nhíu mày lại, dường như có chút không hài lòng.
Loại người thuộc tầng lớp cao như y, tuy chỉ là cấp Sở, nhưng vẫn có rất nhiều người muốn kết giao, cho dù là đứng đầu một tỉnh cũng muốn được kết giao với y.
Bởi vì vị trí của y rất đặc biệt, có thể thông qua y để kết giao với người ở tầng lớp cao hơn, ví dụ như quan chức các Bộ, hoặc cao hơn nữa là quan chức Trung ương.
Lúc này có một thanh âm truyền tới:
- Cục trưởng Trương cũng tới rồi, ha ha, không ngờ anh Diệp cũng mời tới không ít khách.
Trương Vệ Thanh tiến lên nhìn một cái, thầm nghĩ, không ngờ người ghê gớm như Lang Phá Thiên mà chú Diệp cũng có thể mời tới được, xem ra lần này đến cũng đáng, lập tức cười nói:
- Thì ra là Cục trưởng Lang, Cục trưởng Lang cũng quen với chú em Diệp sao?
Phải biết rằng Cục cảnh vệ trung ương của Lang Phá Thiên cũng trực thuộc Văn phòng trung ương, nhưng Trương Vệ Thanh thì biết rất rõ, văn phòng trung ương ngoài nhân vật số 1, cũng chính là Bí thư Ban bí thư, Chủ nhiệm văn phòng trung ương, Phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban biên chế cơ quan trung ương Lý Thanh Hoa ra thì ngay cả lãnh đạo của mình, Phó chủ nhiệm Hứa Chính Dương, cấp bậc Bộ trưởng cũng không thể sai khiến Lang Phá Thiên được.
Bình thường cũng rất khó gặp được Lang Phá Thiên, có gặp được thì mặt cũng lạnh như tiền, ngay cả Phó chủ nhiệm như Hứa Chính Dương mà Lang Phá Thiên cũng chẳng thèm chào, mà chính Hứa Chính Dương sẽ phải gật đầu chào Lang Phá Thiên trước, giống như Lang Phá Thiên là lãnh đạo vậy.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc