Nếu như trước kia Âu Dương có một tia hoài nghi, như vậy hắn có thể nghe lời Lăng Trung Thiên, có thể sẽ không có câu chuyện tiếp theo, có thể hiện tại Âu Dương đã thành một đống hoàng thổ, bị người ta lãng quên. . .
- Âu Dương gia gia, ta muốn làm Huyễn Thuật Sư, nhưng phụ thân nói thiên phú của ta thích hợp tu luyện kiếm thuật, nhưng ta không muốn luyện!
Tiểu cô nương bĩu môi, kỳ thực Âu Dương cũng đã nhìn ra, trên người tiểu cô nương này trời sinh mang theo một luồng kiếm khí lúc ẩn lúc hiện.
- Vì sao ngươi muốn trở thành Huyễn Thuật Sư?
Âu Dương nhìn tiểu cô nương, hiếu kỳ hỏi.
- Bởi vì như vậy có thể dùng huyễn thuật mê hoặc chim nhỏ, sau đó để chim nhỏ đến chơi với ta . . .
Dáng vẻ vô cùng ngây thơ của tiểu cô nương khiến Âu Dương không khỏi mỉm cười.
- Nhưng cũng có thể luyện tập kiếm thuật!
Âu Dương biết, không phải tiểu oa nhi này thực sự muốn tu luyện huyễn thuật. Nàng chẳng qua chỉ quá ham chơi mà thôi.
- Vậy sao? Nhưng phụ thân không nói cho ta biết!
Tiểu cô nương nhìn một người trung niên cách đó không xa, người trung niên này chính là ca ca của Ngụy Trung Hưng, dáng dấp có mấy phần tương tự Tiểu Thiên.
- Gia gia nói cho ngươi cũng như nhau !
Âu Dương vẫn cảm thấy mình tự xưng gia gia có chút cảm giác là lạ, dù sao hiện tại Âu Dương nhìn qua cũng chỉ hai lăm hai sáu tuổi, dù thế nào cũng không thể xem là một gia gia. . .
Buông tay tiểu cô nương, Âu Dương đi tới bên cạnh Ngụy Trung Hưng, Ngụy Trung Hưng từ đầu đến giờ vẫn cúi đầu, rất hiển nhiên, hắn còn đang vì chuyện Ngụy Bỉnh Dập giết chết bằng hữu Triệu Khiêm Phong mà cảm thấy mất hứng.
- Tiểu tử kia, khi ta lớn bằng ngươi cũng luôn cho rằng mọi hành động của mình đều đúng, cho nên mỗi lần ta phạm sai lầm đều cần người khác gánh chịu cho ta, nhưng hiện tại ta đã trưởng thành, ta biết cái gì nên lấy cái gì nên bỏ!
Âu Dương vỗ vai Ngụy Trung Hưng tiếp tục nói:
- Ai cũng có một thời tuổi trẻ nhiệt huyết, nhưng có lúc ngươi cũng nên bình tĩnh suy nghĩ, có một số việc nếu như phát triển dựa theo suy nghĩ của ngươi, cuối cùng có tốt hơn cách làm của lão tiền bối không?
Âu Dương nói rất minh bạch, nếu như Triệu Khiêm Phong không chết, vậy hắn sẽ là một tai hoạ ngầm, xác, có Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập uy hiếp, khả năng thiên đình không tìm đến phiền phức, nhưng ai dám cam đoan không ai lén làm?
Ngụy Trung Hưng ngẩng đầu nhìn Âu Dương, trong mắt hắn mang theo vài phần hoang mang, kỳ thực hắn là một người thông minh, chỉ có điều kinh nghiệm của hắn còn quá ít, mặc dù nhìn từ hình dạng, hắn và Âu Dương không có khác biệt tuổi tác, nhưng trên thực tế Âu Dương làm gia gia hắn tuyệt đối là thừa sức!
- Âu Dương tiền bối, ta cũng tu luyện tiễn thuật, mũi tên của ta cũng rất chuẩn, nhưng tại sao ta không thể làm được mũi tên xuất phát từ trái tim?
Một nam tử nhìn qua khoảng hơn ba mươi tuổi nhìn Âu Dương mở miệng hỏi.
Đây là tiểu nhi tử của Tiểu Thiên, hắn có thể xem là người hâm mộ tuyệt đối của Âu Dương, từ nhỏ hắn đã được nghe câu chuyện trưởng thành của Âu Dương, cho nên ngay từ bé hắn đã lập chí có một ngày có thể đạt được thành tựu trên phương diện tiễn thuật.
- Sùng bái không bằng thích hợp, hơn nữa tiễn thuật của ta cũng chỉ thích hợp với ta, cho dù là đồ đệ của ta, ta cũng không truyền thụ cho hắn tiễn thuật của ta, tiễn thuật không giống với những công pháp khác, các công pháp khác đều có một phương hướng tổng thể, ngươi có thể dựa theo phương hướng này hành tẩu, nhưng tiễn thuật lại không có phương hướng! Giống như Thứ Kiêu Cung!
Âu Dương nói đến đây, Thứ Kiêu Cung xuất hiện trong tay Âu Dương, lúc này trên Thứ Kiêu Cung cũng không mang theo huyết sắc liệt diễm, bằng không với nhiệt độ huyết sắc liệt diễm của Thứ Kiêu Cung, tuyệt đối có thể khiến đệ tử Ngụy gia ở đây đều trực tiếp bị cháy chết!
- Đây. . . Đây chính là thánh cung Thứ Kiêu Cung trong truyền thuyết sao!
Ngụy Lâm Hà nhìn Thứ Kiêu Cung màu xích hồng trong tay Âu Dương, trong mắt mang theo vài phần cực nóng.
Có thể nói, ở tiên giới, bất luận người nào chơi cung tuyệt đối đều biết đến Thứ Kiêu Cung, trong số những người này không ai không muốn tận mắt nhìn thấy Thứ Kiêu Cung rốt cuộc là hình dáng gì, mặc dù ngoại giới đồn đại Thứ Kiêu Cung ban đầu chỉ là một cây phàm binh, nhưng không có nhiều người tin tưởng cách nói này.
- Không sai, nhưng trong lòng ta, nó chưa bao giờ là thánh binh. Lần đầu tiên ta nhìn thấy nó, nó là chiến lợi phẩm của ta. Lúc đó nó vẫn còn là một cây cung không có bất cứ danh tiếng nào. Cho dù là chất liệu hay kiểu dáng của nó đều vô cùng tốt. Nhưng khi đó nó thật sự chỉ là một vũ khí bình thường nhất. Khi nó một đường theo ta chém giết, trong lòng ta, nó là một phần cơ thể của ta. Nó giống như một vật sống. Vì vậy mới có thánh binh Thứ Kiêu Cung như hiện nay!
Âu Dương nhìn ông bạn già trong tay. Hắn nói không sai, Thứ Kiêu Cung thật sự là một phần cơ thể của Âu Dương.
Từ khi Âu Dương cầm Thứ Kiêu Cung trong tay, Âu Dương luôn tin tưởng Thứ Kiêu Cung là một bộ phận thân thể của mình. Lần bị Đạm Thai Khước Tà bóp nát Thứ Kiêu Cung, đối với Âu Dương mà nói, thứ bị bóp nát không chỉ là một cây vũ khí, mà giống như tôn nghiêm, sinh mệnh của mình!
Có thể xem vũ khí trở thành tôn nghiêm, trở thành một bộ phận của sinh mệnh, sợ rằng từ xưa đến nay chỉ có Âu Dương, loại tôn nghiêm này không phải loại nói suông mà người ta hay hô hào.
- Vậy cây cung của ta cũng có thể biến thành thánh binh sao?
Ngụy Lâm Hà nhìn Âu Dương, sau đó lấy ra một cây chiến cung màu vàng, có khắc đầu hổ uy vũ bất phàm hỏi.
- Không thể!
Âu Dương trả lời như đinh đóng cột!
- Vì. . . Vì sao?
Ngụy Lâm Hà khó hiểu nhìn Âu Dương.
- Bởi vì trong lòng ngươi hoài nghi, trong lòng ngươi chưa bao giờ thật sự xem vũ khí là một phần cơ thể của ngươi, ngươi chỉ muốn nó trở thành thánh binh, giúp ngươi đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Đây là nguyên nhân ngươi không đánh không được!
Âu Dương nói rất đơn giản, nhưng càng đơn giản đôi khi càng khó đạt được....
Thứ Kiêu Cung trưởng thành từ phàm binh, từ khi Âu Dương cầm cây cung này, Âu Dương đã thề, một ngày kia mình sẽ làm nó vang danh thiên hạ! Nhưng trong mắt Ngụy Lâm Hà, hắn lại hi vọng cây cung có thể làm mình vang danh thiên hạ, mặc dù nhìn qua không sai biệt lắm, nhưng trên thực tế chênh lệch lại rất lớn.
- Ta hiểu rồi. . . Đáng tiếc đến khi ta hiểu thì đã quá muộn . . .
Ngụy Lâm Hà biết, cuộc đời này của hắn tuyệt đối không thể đạt được loại trình độ như Âu Dương, khi Âu Dương cầm cung là người cung hợp nhất, còn khi mình cầm cung, cây cung lại chỉ là vũ khí của mình, đây là khác biệt lớn nhất. . .
- Ông. . .
Thứ Kiêu Cung run rẩy một hồi lâu, sau đó con cú huyết sức từ trên Thứ Kiêu Cung đứng dậy, vỗ cánh bay đến đậu trên vai Âu Dương, chải chuốt bộ lông của mình.
Âu Dương vỗ nhẹ lên Con cú huyết sắc. Con cú huyết sắc hóa thành lưu quang theo Thứ Kiêu Cung cùng nhau biến mất.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Con đường tu luyện, từ trước đến giờ không có bất cứ con đường nào giống nhau, rất nhiều người thích đi thỉnh giáo người khác, xem mình có chỗ nào sai, trên thực tế đây là một loại sai lầm! Ngươi thấy được người khác thành công, đó là vì người khác bước trên con đường của họ! Cái này cũng giống như ta, năm đó không ai cho rằng ta trở thành Yêu Cung Thủ là chính xác , nhưng ta vẫn tiếp bước, con đường sai cũng trở thành đường đúng. Còn các ngươi lúc nào cũng cho rằng mình sai, không dám kiên trì bước về phía trước, cho nên các ngươi chỉ có thể vĩnh viễn sai lầm! Nhớ kỹ, bất luận con đường nào trước khi đi đến đích đều là sai!
Âu Dương nhìn qua tất cả mọi người, những lời này đơn giản mà lại thực dụng, nhưng Âu Dương không biết, câu nói này của hắn lại làm khổ bao nhiêu hài tử. .
Sau đó những lời này rất lưu hành ở tiên giới, cho nên rất nhiều người bắt đầu yêu hóa các loại cổ quái kỳ lạ gì đó, thậm chí có kẻ điên cuồng còn yêu hóa cả vòng tay không gian của mình. . . Nhưng hắn cũng thành công , bởi vì vòng tay không gian của hắn lớn gấp trăm lần người khác.....
Những lời này của Âu Dương không sai, then chốt là xem ngươi làm thế nào lý giải, nếu như bản thân biết là sai còn tiếp tục sai lầm, vậy không phải là kiên trì, đó là ngu ngốc. . .
Sau khi làm quen với đám đệ tử Ngụy gia, buổi tối Tiểu Thiên và Mộng Hi chuẩn bị một bữa tiệc tối cho Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập, bữa tiệc này mời vô số cường giả và nhân sĩ nổi danh trong Minh Khê thành.
Nhưng bất luận mời thế nào cũng có lời oán hận, bởi vì lúc này toàn bộ Minh Khê thành đều có vô số người muốn đến chiêm ngưỡng phong thái của Thần Tiễn . . .
Trước khi tiệc tối bắt đầu, Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đã chế định kế hoạch tiếp theo.
- Nếu chúng ta nghiền nát hư không mà đi, có thể tạo ra hoài nghi hay không?
- Khẳng định, trừ phi bọn họ đều là kẻ ngu si! Nếu như hiện tại chúng ta rời đi, như vậy dựa theo lý giải của Trịnh Tú Nhi đối với ta, nhất định sẽ minh bạch ta liều mạng chống đỡ, tiếp theo chúng ta tuyệt đối sẽ phải đối mặt với công kích như vũ bão của thiên đình!
Âu Dương cũng không phải không có cơ hội nghiền nát hư không mà đi, cũng không phải không có năng lực, mà là hắn không thể!
- Nhưng hiện tại khiêu vũ trên đao phong thực sự quá mệt mỏi!
Ngụy Bỉnh Dập tựa hồ ngày nào cũng chờ đợi lo lắng, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ vô cùng cường thế.
- Ngươi an nhàn quá lâu rồi, cả đời ta đều là khiêu vũ trên đao phong, mặc dù trước đây không điên cuồng như bây giờ, nhưng ta đã quen rồi!
Âu Dương cười hắc hắc.
- Vậy ta đi, ngươi có đi không.
- Đi, dù sao sau khi ta chết, thiên đình khẳng định sẽ mạnh mẽ tấn công Tuyết Sơn, đến lúc đó cũng đỡ cho ta phải đau đầu đối mặt với Thiên Vương, bởi vì trước khi Thiên Vương đi ra ta cũng đã chết rồi, còn ngươi phỏng chừng không đầu hàng chắc chắn cũng sẽ chết, đến lúc đó Thiên Vương có thể trực tiếp ra trọng tố thế giới!
Âu Dương buông tay nói rất tùy ý, nhưng lần này lại đến phiên Ngụy Bỉnh Dập đau đầu!
- Không nên gấp gáp, chúng ta đã kéo dài một tháng, nếu như thiên đình muốn xuất thủ đã sớm xuất thủ rồi, đến bây giờ không có bất cứ hành động gì chứng tỏ bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta chỉ cần kéo dài thêm hai tháng, như vậy chính là lúc chúng ta thực hiện lời hứa!
Âu Dương phảng phất lúc nào cũng tự tin như vậy!
- Lời hứa?
- Đồ tẫn trăm tỉ nhân tộc!
Lời nói của Âu Dương mang theo máu tanh nồng đậm, nhưng hắn nói như vậy lại rất đúng với tính cách của Ngụy Bỉnh Dập, Ngụy Bỉnh Dập liếm liếm môi nói:
- Được! Ta tiếp tục điên cuồng với ngươi!
Trong thiên đình, Nghi Quân nghe thủ hạ báo cáo lại, trên mặt mang theo một tia phẫn nộ! Âu Dương công khai mở miệng nói muốn giết hắn, nếu là trước, hắn nhất định lập tức xuất thủ, nhưng hiện nay không được, Thiên Vương có mệnh lệnh, nếu ở quỷ đảo không thể một kích giết chết Âu Dương, nghìn vạn không nên truy kích.
Không phải không ai hoài nghi Âu Dương cố làm ra vẻ huyền bí, nhưng đã một tháng trôi qua, có ai từng thấy người cố làm ra vẻ huyền bí dám bình tĩnh đợi ở đây trong một tháng không?
Nghi Quân rất hi vọng Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập bỏ chạy, bởi vì như vậy chí ít chứng minh bọn họ chột dạ, nhưng Âu Dương lại hết lần này tới lần khác không đi, lại càng khiến thiên đình không dám ra tay . . .
Yến hội Ngụy gia được lựa chọn tổ chức trong hậu hoa viên của Ngụy gia, lúc này trong hậu hoa viên của Ngụy gia chí ít có hơn một nghìn người tập hợp, những người này đều ăn mặc hoa lệ, trên mặt bọn họ đều mang theo vẻ chờ mong nồng đậm, bởi vì bọn họ biết, một lát nữa là có thể nhìn thấy Thần Tiễn Âu Dương trong truyền thuyết. . .
Khách nhân đến sớm, chủ nhân đương nhiên không thể chậm trễ, ở Ngụy gia ngoại trừ Tiểu Thiên và Mộng Hi, hầu như tất cả mọi người đều đã có mặt để chiêu đãi khách nhân.
Lúc này Tiểu Thiên và Mộng Hi đang kể lại cho Âu Dương cuộc sống của bọn họ sau khi rời khỏi Ma giới, mặc dù không tính là kích thích, nhưng hai người một đường chém giết đến bây giờ, trình độ thật ra cũng tương đối thỏa mãn.
- Kỳ thực ta còn có chút phụ lại kỳ vọng năm đó của Ma Vương đại nhân!
Tiểu Thiên cúi đầu, xác thực khi ở Ma giới, đại tiên tri Mộng Hi là người ở dưới một người ở trên vạn người, khi tới tiên giới, mặc dù cũng chiếm một phương trong Minh Khê thành, nhưng còn xa mới bằng năm đó.
- Bình thường đôi khi cũng là phúc!
Âu Dương vỗ vai Tiểu Thiên, nếu là trước đây Âu Dương khẳng định sẽ không cho rằng như vậy, thế nhưng trải qua nhiều năm chinh chiến, đứng trên cao nhìn thế giới này lại có một cảm nhận khác so với trước đây.
- Âu Dương đại ca nói không sai, kỳ thực ta cũng không để ý đến thân phận gì đó, chỉ cần mọi thứ có thể vui vẻ là đủ rồi.
Mộng Hi vẫn an ủi Tiểu Thiên như vậy. Kỳ thực Mộng Hi biết, Tiểu Thiên cũng là một người không chịu thua kém, nhưng Tiểu Thiên không có thiên phú như Ngụy Bỉnh Dập, cũng không có vận khí và bền bỉ như Âu Dương, cho nên cuộc đời này của hắn, cho dù có thành công cũng là cực kỳ hữu hạn.
Ngụy Bỉnh Dập nhìn Tiểu Thiên, hắn khẽ gật đầu, kỳ thực trước kia khi Mộng Hi đau khổ cầu xin muốn cùng Tiểu Thiên rời đi, Ngụy Bỉnh Dập từng có ước định với hắn, nhưng chuyện cho tới bây giờ, trong mắt Ngụy Bỉnh Dập ước định đã không còn quan trọng, trải qua nhiều năm như vậy, Ngụy Bỉnh Dập sớm đã mở mang suy nghĩ.
- Gia gia. . . Gia gia. . .
Bỗng nhiên, ngoài cửa có những tiếng đập cửa truyền đến, Tiểu Thiên khẽ cau mày, hắn đã phân phó, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rối, mặc dù hiện tại yến hội đã bắt đầu, nhưng những người ở đây có thân phận gì, Thần Tiễn và Ma Vương muốn đi là đi, không muốn đi cũng không ai dám ngăn cản.
- Xảy ra chuyện gì!
Tiểu Thiên mở cửa, nhìn tiểu tôn tử Ngụy Trung Hưng từ ngoài cửa đi đến.
- Gia gia, là người của vương gia. Người của vương gia dẫn theo mấy cao thủ nói là muốn đến cầu hôn!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Ngụy Trung Hưng nói đến đây, nhìn ra ngoài cửa, một lát sau, ngoài cửa có một nữ hài vô cùng xinh đẹp đi đến, nữ hài này ban ngày Âu Dương đã nhìn thấy, đây là muội muội của Ngụy Trung Hưng.
- Không phải đã từ chối vương gia rồi sao! Bọn họ còn đến đây làm gì!
Mộng Hi nhíu mày, vương gia là người chưởng quản của thành thị bên cạnh bọn hắn, thực lực cũng xem như bất phàm, vốn hai gia tộc có quan hệ thông gia thật ra cũng không có gì, nhưng then chốt chính là kẻ muốn thành thân với tôn nữ của nàng lại là một con cháu vương gia quần áo lụa là tiêu chuẩn, Mộng Hi và Tiểu Thiên đều vô cùng chán ghét người như vậy, cho nên căn bản không cần suy nghĩ đã trực tiếp cự tuyệt.
Nhưng vương gia lại cho rằng bọn họ làm như vậy là không nể mặt bọn họ, lần này lại mang theo người đến đây tìm phiền toái. Rất hiển nhiên, tin tức của vương gia có chút thiếu linh thông, bằng không, hiện tại tuyệt đối không dám tùy tiện tìm đến đây.
- Đoạt hôn? Thật là thú vị, dám đến Ngụy gia chúng ta cướp hôn!
Ngụy Bỉnh Dập đứng dậy chuẩn bị ra ngoài giết người, đối với Ngụy Bỉnh Dập mà nói, tất cả thế lực đề phản kháng đều chỉ có một kết cục, đó chính là bị hắn bóp chết.
- Bọn họ. . . Bọn họ. . .
Ngụy Trung Hưng nhìn Ngụy Bỉnh Dập, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Âu Dương, dáng vẻ vừa muốn nói lại vừa không muốn nói.
- Thế nào? Còn có liên quan tới ta?
Âu Dương mỉm cười, từ trong ánh mắt của Ngụy Trung Hưng hắn có thể nhìn ra, chuyện lần này có thể có chút quan hệ đến mình.
- Đúng. . . Đúng vậy. . . Lần này người Vương gia mang đến nghe nói có người của Chiến tộc. . .
Sắc mặt Ngụy Trung Hưng rất xấu xí, nhưng sắc mặt Âu Dương còn xấu xí hơn nữa!
Con mắt Âu Dương biến thành màu vàng, sau đó hắn đảo mắt nhìn xung quanh, bình tĩnh trở lại, hắn nhìn Ngụy Bỉnh Dập đang đứng bên cạnh cười mỉm nói:
- Đừng suy nghĩ bậy bạ, Chiến tộc tuyệt đối không ai dám vi phạm mệnh lệnh của ta, ta vừa kiểm tra, trong vòng phạm vi nghìn dặm tuyệt đối không tồn tại khí tức của Chiến tộc, có lẽ Vương gia tìm người giả mạo Chiến tộc!
Âu Dương vẫn rất có nắm chắc về năng lực nhận biết đối với Chiến tộc của mình, hắn có thể dễ dàng phân biệt được người nào là Chiến tộc hay không, vừa rồi hắn dùng quan tâm chiến ý nhìn khí tức xung quanh, trong vòng ngàn dặm, tuyệt đối không có bất cứ Chiến tộc nào tồn tại, như vậy chỉ còn lại một khả năng, chính là Vương gia căn bản không có mang theo Chiến tộc gì cả, nhưng là cố làm ra vẻ huyền bí hù dọa người mà thôi.
- Vương gia. . . lần này Vương gia xác thực không dẫn theo Chiến tộc đến đây, nhưng bọn họ nói lão tổ của bọn họ trước đây từng là bằng hữu tốt cùng chiến tuyến với Chiến tộc, nếu như chúng ta không đáp ứng, bọn họ sẽ kêu Chiến tộc đến đây hỗ trợ cầu hôn . ..
Ngụy Trung Hưng nói xong, sắc mặt Âu Dương lại trở nên nghiêm túc.
Đây là uy hiếp, là uy hiếp trắng trợn, hơn nữa uy hiếp này còn lấy người của mình ra uy hiếp mình, cho nên loại uy hiếp này là vô cùng buồn cười.
- Nói láo! Ta kêu trăm vạn Chiến tộc ở tiền tuyến giằng co với thiên đình, tuyệt đối không có bất cứ Chiến tộc nào dám thoát ly khỏi tiền tuyến!
Trong câu nói của Âu Dương mang theo sát ý nồng đậm.
Chiến tộc từ trước đến nay đều là một chủng tộc kỷ luật nghiêm minh, chỉ cần chiến vương không mở miệng, cho dù bọn họ có chết trận toàn bộ ở tiền tuyến, tuyệt đối cũng sẽ không hối hận một bước. Trước kia Âu Dương lưu bọn họ lại tiểu thế giới Thiên Hà, trước khi Âu Dương trở về, bất luận bao nhiêu người tận lực đến nhờ vả, Chiến tộc cũng chưa từng rời khỏi một bước!
Số lượng Chiến tộc trên thực tế cũng không dừng ở trăm vạn, trăm vạn Chiến tộc mà Âu Dương nói trên thực tế là nói cường giả trong chiến tộc. Trong chiến tộc, chỉ có chiến lực mới đạt được tầng thứ, mới có tư cách được xưng là chiến tộc, những người khác cho dù chảy huyết mạch chiến tộc, cũng không thể được gọi là chiến tộc, bình thường Chiến tộc gọi những người như vậy là Hầu Loan!
Trong lòng mỗi chiến sĩ được gọi là Chiến tộc, Âu Dương đều là thần linh duy nhất của bọn họ, chỉ cần thần linh không mở miệng, bọn họ tuyệt đối sẽ không lui ra phía sau một bước, cho nên Âu Dương không cho rằng có người nào có thể khiến Chiến tộc làm trái lại mệnh lệnh của mình.
Nhưng nếu như người đó là một Hầu Loan thì không chắc chắn! Cho dù là trăm vạn chiến tộc, Âu Dương đều chưa chắc biết hết toàn bộ, còn số lượng Hầu Loan càng nhiều không kể xiết, thực lực của những Hầu Loan này trong Chiến tộc đều rất bình thường, ngay cả cơ hội trở thành Chiến tộc cũng không có, nhưng ở bên ngoài bọn họ tuyệt đối được xem là cường giả.
Chưa nói đến những cái khác, nếu như tìm được một Hầu loan tương đối mạnh, vẫn có thể quét ngang Ngụy gia.
- Nói với tên vương gia gì đó, chúng ta rất muốn trông thấy Chiến tộc kia! Đồng thời muốn bóp chết hắn!
Lời Âu Dương vừa thốt lên chẳng khác nào là tuyên án số phận của tên kia.
Bất luận hắn có phải là Chiến tộc hay không, hắn cũng chết chắc rồi! Nếu như hắn không phải là chiến tộc, vậy là tốt nhất. Nhiều nhất hắn chỉ bị bóp chết mà thôi, vẫn được xem là chết thống khoái. Nếu như hắn là chiến tộc, Âu Dương sẽ không lập tức giết hắn, mà sẽ mang hắn về Chiến tộc nhận án rút hồn!
Hình phạt rút hồn là hình phạt khi Chiến tộc phản bội chiến vương, phản bội tín ngưỡng, hình phạt này cực kỳ thống khổ, mạnh mẽ rút linh hồn của một người từ trong cơ thể ra, sau đó lưu lại ý chí của ngươi, cho ngươi tận mắt nhìn thấy linh hồn của ngươi sống lại trên người một con súc sinh, khi ngươi sắp sửa tan vỡ sẽ xóa đi ý chí của ngươi, để linh hồn của ngươi vĩnh viễn nằm trong súc sinh đó!
Hình phạt như vậy nghe ra có vẻ không tàn nhẫn, nhưng Chiến tộc là một chủng tộc thờ phụng chiến vương, Chiến tộc cũng không sợ chết trận, bởi vì mỗi một Chiến tộc chết trận đều nhận được hộ tống của chiến vương, chiến vương sẽ hộ tống linh hồn của hắn tiến vào hàng lang luân hồi, để kiếp sau của hắn có thể sống lại trong chiến tộc! Đây cũng xem như một loại phương thức luân hồi kiểu gian dối, nhưng một khi bị chấp hành hình phạt rút hồn, như vậy cả đời này cũng không thể biến thành người, chỉ có thể vĩnh viễn làm súc sinh. . .
- Được. . .
Ngụy Trung Hưng biết, lần này Vương gia thật sự xong đời rồi, nếu như Vương gia đến tìm phiền toái, tìm cường giả khác đến, như vậy nhiều nhất chỉ bị Ngụy Bỉnh Dập làm thịt là xong, nhưng lần này đây Vương gia lại xưng bọn họ được Chiến tộc bang trợ.
Mà lúc này Thần Tiễn Âu Dương đang ở Ngụy gia, một danh xưng khác của Thần Tiễn chính là Chiến Vương! Chiến Vương ở đây, ngươi lại nói có Chiến tộc giúp ngươi? Như vậy chẳng khác nào trực tiếp khiêu khích uy nghiêm của Chiến Vương trong chiến tộc, loại khiêu khích này tuyệt đối không thể tha thứ!
Trong yến hội, Vương Phân nhìn những đại nhân vật trong Minh Khê thành, hắn phát hiện lúc này ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người hắn, hắn biểu thị mình rất hưởng thụ, nhưng hắn không phát hiện, ánh mắt của những đại nhân vật này nhìn hắn giống như nhìn một người chết.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Một lão giả bên cạnh Vương Phân phảng phất cảm giác được có gì đó không thích hợp, hắn nhẹ nhàng kéo một người quen bên cạnh hỏi:
- Lưu Hùng, có vấn đề gì sao?
- Không. . . Không có. . .
Lưu Hùng và lão giả Vương Thiên Minh vốn có quan hệ không tồi, thế nhưng lúc này vương gia giống như một đống *** thối, không ai muốn dính vào! Lưu Hùng biết rõ, từ khi Vương gia tự xưng nhận được bang trợ của Chiến tộc, từ lúc đó vương gia đã xong đời.
Lúc này Lưu Hùng khẳng định không dám nhiều chuyện, bằng không một khi dính dáng đến mình, vậy mình nhất định cũng sẽ xong đời.
Đây không phải đùa giỡn giữa tiểu gia tộc tiểu tông phái, va chạm lần này chính là một chủng tộc cực lớn, một chủng tộc được xưng là chiến lực đệ nhất thiên hạ!
- Lão Vương, các ngươi thực sự quen biết người của Chiến tộc?
Lưu Hùng còn muốn xác nhận một chút, nếu như Vương Thiên Minh chỉ cố làm ra vẻ huyền bí, có thể hắn còn có thể lưu lại tính mệnh.
- Đương nhiên, vị cường giả Chiến tộc này chính là người mà tộc trưởng chúng ta quen biết ở tiền tuyến, ngươi căn bản không thể tưởng tượng vị cường giả Chiến tộc này cường đại như thế nào, tộc trưởng của chúng ta đã đạt được Tiên Tôn, nhưng lại không tiếp được một kích của vị tiền bối này!
Vương Thiên Minh còn đang nói khoác, nhưng nếu Âu Dương ở chỗ này nhất định sẽ trực tiếp vũ nhục hắn!
Một Tiên Tôn cũng xứng so sánh với một Chiến tộc chân chính? Trong trăm vạn chiến tộc, Âu Dương chỉ cần nhắm mắt tùy tiện chọn ra một người, cũng có thể đánh bại mình hiện tại, mà mình cho dù yếu, cũng mạnh hơn Thiên Tôn rất nhiều.
- Vậy sao. . .
Lưu Hùng gật đầu, sau đó quay sang Vương Thiên Minh lắc đầu nói:
- Xin lỗi lão Vương, bên kia ta còn có chút việc, lát nữa nói chuyện. . .
Khi Lưu Hùng rời khỏi chính là lúc Ngụy Trung Hưng mang theo người quay lại.
Lúc này Ngụy Trung Hưng vô cùng tự tin, Chiến Vương đang đợi ở nhà bọn họ, mà đối phương còn chẳng biết xấu hổ nói có Chiến tộc hỗ trợ? Đây quả thực chẳng khác nào muốn chết.
- Thế nào, Trung Hưng hiền chất, có phải đã suy nghĩ rõ ràng rồi không?
Lão đầu Vương Thiên Minh nhìn Ngụy Trung Hưng trở về, lần thứ hai bày ra tư thế cao ngạo, hiện nay Chiến Vương quét ngang thiên hạ, Chiến tộc càng đánh cho thiên đình liên tiếp tháo chạy, lúc này ai dám ngỗ nghịch Chiến tộc?
- Ta hỏi ý kiến gia chủ, gia chủ kêu ta chuyển lời cho vương gia! Kêu Chiến tộc cứ đến đi, chúng ta sẽ bóp chết các ngươi!
Ngụy Trung Hưng hoàn toàn lặp lại lời nói của Âu Dương.
Nhưng lần này người của vương gia lại sửng sốt, đặc biệt Vương Thiên Minh, Vương Thiên Minh có chút không dám tin tưởng nhìn Ngụy Trung Hưng tức giận nói:
- Hiền chất, việc này không thể hồ đồ như vậy, ngươi nên mau chóng bẩm báo cho gia tộc các ngươi, bằng không xảy ra chuyện toàn bộ Ngụy gia các ngươi đều gặp phải tai ương! Hiện nay chúng ta mang theo thành ý. . .
Lão đầu mới nói đến thành ý, chợt nghe từ phía xa truyền đến thanh âm:
- Chúng ta thấy được thành ý của ngươi rồi! Cho nên ngươi để lại thành ý rồi rời đi.
Đây là Âu Dương, lần này vương gia mang theo đủ loại sính lễ tới đây, nếu đã đưa tới, Âu Dương đương nhiên không định để bọn họ mang về, cho nên mới có câu nói lưu lại thành ý rồi rời đi.
Vương Thiên Minh cũng không minh bạch ý tứ của Âu Dương, hắn lại nghe ra, đối phương kêu lưu lại sính lễ, xem ra việc này đã thành! Hắn cười nói:
- Vị tiểu huynh đệ này. . .
Vương Thiên Minh mới nói được phân nửa, hắn đã cảm giác mặt mình tê rần, sau đó một trận huyết hồng từ trên mặt hắn bay ra.
Cái tát này là của Mộng Hi, nó cũng không đơn giản là một cái tát, trực tiếp biến nửa bên mặt của lão Vương thành nát nhừ. . .
- A. . .
Lão Vương hét thảm một tiếng, sau đó ôm lấy mặt mình, hắn phẫn nộ nhìn Mộng Hi, hắn đương nhiên biết, ở Ngụy gia, kỳ thực là nữ nhân quyết định tất cả, xem ra, nữ nhân này có bối phận cao hơn hắn không ít.
- Ngươi mà cũng xứng gọi là tiểu huynh đệ! Ngươi nghĩ mình là ai! Mau chóng kêu Chiến tộc gì đó của các ngươi cút đến Ngụy gia nhận lấy cái chết!
Lúc này Mộng Hi quá trâu bò, có Âu Dương ở đây, Chiến tộc tốt nhất đừng đến, tới đây chính là tìm chết !
- Được! Được. . . Ngụy gia các ngươi giỏi lắm!
Lão Vương cũng biết hôm nay mình không thể ở lại Ngụy gia chiếm tiện nghi , hắn hung hăng nhìn mọi người, sau đó mang theo người của vương gia quay đầu rời đi!
- Ta hi vọng ngươi nói thật, tốt nhất ngươi hãy mang đến cho ta một Chiến tộc, bằng không ta sẽ huyết tẩy Vương gia các ngươi. . . Chó gà không tha!
Ánh mắt của Âu Dương vô cùng lạnh lùng, nếu như thực sự người tới là một Chiến tộc, cho dù là một Hầu loan, Âu Dương cũng có thể buông tha cho Vương gia, còn nếu Vương gia không đến, đó chính là bọn họ cố ý giở trò, mượn danh Chiến tộc đi làm chuyện ác.
Âu Dương tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào mượn tên Chiến tộc, cho nên nếu như Vương gia không thể khiến Âu Dương thoả mãn, như vậy bọn họ phỏng chừng sẽ chết chắc.
Chó gà không tha. . . Lời này quá độc ác, sau khi người của Vương gia rời đi, mọi người đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn Âu Dương! Làm sao là sùng bái? Nếu là người bình thường nói như vậy, trong mắt những người khác chắc chắn là tàn nhẫn, nhưng trong mắt những người khác Âu Dương gần như là thần linh, lời thần linh nói ra chính là nghiêm phạt ác nhân. . .
Âu Dương lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người ở đây nhẹ giọng nói:
- Đây là chuyện nội bộ của Chiến tộc chúng ta, ta hi vọng không có bất cứ người nào nhiều chuyện.
- Vâng. .vâng .
Nghe thấy lời nói của Âu Dương, một số gia tộc có quan hệ với Vương gia hữu dự định mật báo đều bỏ đi chủ ý trong lòng mình. Âu Dương là thân phận gì, nếu như hắn muốn một người chết, như vậy ai dám bảo đảm cho người đó?
- Thực không thú vị, ta còn tưởng có thể nhìn thấy đại chiến nội bộ của chiến tộc, xem ra thất vọng rồi.
Ngụy Bỉnh Dập ôm đầu mình tựa vào một gốc cây quế.
- Vậy làm ngươi thực sự thất vọng rồi!
Âu Dương liếc mắt nhìn Ngụy Bỉnh Dập, xoay người đi, còn Ngụy Bỉnh Dập lại nhún vai nói với Mộng Hi đứng bên cạnh:
- Ta đôi khi có suy nghĩ, nếu Ma Vương ta có thể đổi làm Chiến Vương của Âu Dương một lát thì tốt rồi, trên đời này không có chủng tộc nào tốt hơn Chiến tộc!
- Cái gì?
Tiểu Thiên hiển nhiên không hiểu được ý tứ của Ngụy Bỉnh Dập.
- Ngu ngốc! Cho dù Ma tộc có cường thịnh đoàn kết như thế nào, kỳ thực nội bộ cũng luôn tồn tại bất hòa, chỉ có điều hiện tại là thời gian đại chiến, không ai muốn làm loạn phản đối Ma Vương mà thôi. Nếu là bình thường, luôn luôn gặp phải một số kẻ không may.
- Nhưng loại chuyện này lại không phát sinh trong Chiến tộc. Mỗi một Chiến tộc đều vì Chiến Vương mà sinh ra. Từ nhỏ bọn họ đã được giao cho ý chí vĩnh viễn trung thành với Chiến Vương. Nếu như bọn họ phản bội lại ý chí này, như vậy lực lượng mà bọn họ tu luyện sẽ biến mất! Chiến tộc không giống với chúng ta. Chúng ta tu luyện lực lượng, còn Chiến tộc tu luyện phương pháp thánh chiến. Ngươi đã hiểu chưa?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Tiểu Thiên cũng không biết rõ về cấu tạo nội bộ của Chiến tộc. . .
Hai ngày sau, trong một tòa nhà vô cùng xa xỉ của Vương gia, một nam tử khoác kim giáp, trên mặt mang theo vẻ âm trầm nói.
- Lại có người dám khinh thường Chiến tộc! Xem ra ta chỉ có thể đưa hắn xuống địa ngục!
Toàn thân nam tử này tản ra khí tức thánh chiến nồng nặc, đây là một Hầu loan, hắn còn chưa đạt được tiêu chuẩn của chiến sĩ Chiến tộc chân chính, nếu như không phải như vậy, trên người hắn tuyệt đối không có khí tức nồng nặc như vậy.
Hắn còn chưa giống chiến sĩ Chiến tộc chân chính, có thể đưa tất cả về hư vô, nhưng không hề nghi ngờ, cho dù là như vậy, một Chiến tộc Hầu loan cũng tuyệt đối không phải tồn tại người bình thường có thể đối phó, cho dù hắn là Hầu loan, nhưng cũng cách Chiến tộc chân chính không xa.
- Giáp Nhân chuẩn bị tự mình xuất thủ?
Gia chủ Vương gia Vương Bỉnh Khôn nhìn Chiến tộc mình quen biết, Chiến tộc không có tên, Vương Bỉnh Khôn không rõ vì sao có người không có tên, nhưng Vương Bỉnh Khôn hoàn toàn không dám sơ ý, luôn miệng gọi đại nhân.
Chiến tộc không phải không có tên, mà là tên của Chiến tộc chỉ có thể được Chiến Vương ban tặng, người không chân chính tiến vào chiến sĩ Chiến tộc sẽ không nhận được ban tặng của Chiến Vương, trừ phi là có công tích, bằng không tuyệt đối sẽ không được ban thưởng. Hiện nay người kia mới chỉ là một Hầu Loan, cho nên hắn không có tên.
Hầu Loan nhìn thoáng qua Vương Bỉnh Khôn, trên chiến trường Vương Bỉnh Khôn thật ra có giúp hắn một lần nho nhỏ, cho nên hắn mới có chút quan hệ với Vương Bỉnh Khôn, hiện tại Hầu Loan dự định trả xong nhân tình cho Vương Bỉnh Khôn sẽ quay về Chiến tộc, dù sao lúc này Chiến tộc còn đang chiến đấu với thiên đình, mặc dù hắn không có tư cách ở trên chiến trường chính diện, nhưng vẫn có thể công kích từ mặt bên.
- Tìm người dẫn đường đi!
Hầu Loan biết, sau khi ân tình này chấm dứt mình phải rời khỏi Vương gia.
Ngụy gia, Âu Dương đang nằm trên một chiếc xích đu, Ngụy Bỉnh Dập đứng bên cạnh, nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ như đang chạy trốn.
- Sau khi giải quyết chuyện này, chúng ta sẽ đi đâu?
Ngụy Bỉnh Dập dò hỏi.
- Ta hỏi rồi, chúng ta sẽ thuận theo đại giang đi tiếp, nơi cuối cùng có thể đến vừa vặn là chiến trường nam bắc giao chiến.
Âu Dương nói đến đây, ánh mắt Ngụy Bỉnh Dập nhất thời sáng rực, hắn thật sự không ngờ còn có một thủy lộ như vậy.
Nếu như đi theo đường thủy, trên đường đi sẽ tương đối an toàn. Dù sao địch nhân đụng phải trên đường thủy khẳng định sẽ ít hơn rất nhiều, mặc dù trên đường đi hai người rất trâu bò, nhưng càng như vậy càng có cảm giác nguy cơ.
- Không phải ta không muốn về sớm, mà là ngươi cũng biết, hiện tại lực lượng của ta chỉ còn lại một thành, muốn khôi phục còn chờ hai tháng nữa, trong hai tháng này cho dù ta sớm trở về cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Mỗi lần Âu Dương nói đến đây đều rất cẩn thận, dù sao mình bây giờ còn rất nguy hiểm.
- Ta biết, hơn nữa mặc dù ta khôi phục không ít, nhưng cũng chỉ có tám phần mười, hiện tại không thể tiến thêm nữa, thiên đình tùy tiện phái một cường giả tổ cấp tới là có thể thu thập cả hai chúng ta!
Ngụy Bỉnh Dập suy nghĩ rất rành mạch.
- Ngươi biết vì sao ta ở lại nơi này lâu như vậy không?
Trên mặt Âu Dương mang theo nụ cười nhạt.
- Vì sao?
Ngụy Bỉnh Dập quả nhiên rất phối hợp với Âu Dương, cũng bắt đầu hỏi.
- Bởi vì người đáng sợ nhất không phải Khâu Vân Bình. Thực lực của Khâu Vân Bình rất mạnh, thế nhưng Khâu Vân Bình tuyệt đối không phải người hiểu chúng ta nhất. Ngươi nghĩ người hiểu chúng ta nhất là ai?
Âu Dương nhìn Ngụy Bỉnh Dập. Hắn biết Ngụy Bỉnh Dập tuyệt đối không phải là kẻ ngốc. Ai là kẻ địch lớn nhất Ngụy Bỉnh Dập vẫn có thể nghĩ ra được.
- Ngươi muốn nói Trịnh Tú Nhi?
Trong lòng Ngụy Bỉnh Dập cảm thấy, địch nhân không đáng sợ, đáng sợ chính là địch nhân rất hiểu ngươi, hiện nay phía bên đối phương, người lý giải bọn họ nhất có lẽ chính là Trịnh Tú Nhi, trước kia Trịnh Tú Nhi giả mạo Vệ Thi đã từng ở trong liên quân của bọn họ một thời gian dài như vậy, hơn nữa bọn họ còn từng làm việc chung, không ai lý giải bên này hơn Trịnh Tú Nhi.
- Vừa đúng vừa không đúng!
Âu Dương cười thần bí nói:
- Đúng là bởi vì Trịnh Tú Nhi xác thực rất lý giải chúng ta, nhưng lần trước đánh một trận Trịnh Tú Nhi bị ta doạ cho khiếp đảm, trong khoảng thời gian ngắn nàng tuyệt đối sẽ lựa chọn lấy thủ vi công, không có khả năng chủ động xuất thủ, lúc này uy hiếp lớn nhất với chúng ta chỉ có một người!
- Nghi Quân!
Trong nháy mắt Ngụy Bỉnh Dập minh bạch ! Nhất định là Nghi Quân, trước kia Âu Dương sở dĩ không giết chết những người đó, mà thả những người đó đi chính là vì Nghi Quân, hắn làm như vậy chính là dùng cách lạt mềm buộc chặt hù dọa Nghi Quân, chính là muốn để Nghi Quân trong khoảng thời gian ngắn không rõ hư thực, không dám tới thăm dò.
- Không sai! Tất cả mọi người đều bỏ qua Nghi Quân, đều xem Nghi Quân là một con chó săn của Thiên Vương, trên thực tế tất cả mọi người đã sai lầm, người này sở dĩ chưa sánh bước với những người của thiên đình, bởi vì hắn đoán chắc ta sẽ trở về, ta sẽ đối phó thiên đình, còn hắn tự đặt mình ra ngoài chuyện này. Thiên đình thắng, hắn không có tổn thất gì, còn ta thắng, hắn lại có thể nói là Thiên Vương ép buộc hắn làm như vậy, hắn sắp xếp từng đường lui cho bản thân, đây mới là một con cáo già siêu cấp!
Âu Dương phân tích.
- Nhưng hiện tại thì khác. Hiện tại nếu như hắn biết có cơ hội giết chết ngươi, hắn nhất định sẽ ra tay, đúng không!
Ngụy Bỉnh Dập cũng theo đó khẩn trương. . .
Hai người một phen đàm luận đã xem Nghi Quân trở thành địch nhân lớn nhất, theo phân tích của hai người bọn họ, kế tiếp Nghi Quân nhất định sẽ xuất thủ mang tính thăm dò, cho nên khiến Âu Dương phải buông tha cuộc sống nhàn nhã dạo chơi hiện giờ, chỉ có thể theo đường thủy xuôi dòng mà đi.
- Chúng ta đi đường thủy có thể khiến Nghi Quân nhìn ra kẽ hở hay không?
Ngụy Bỉnh Dập còn có chút lo lắng, đừng thấy hai người trâu bò thời gian dài như vậy, trên thực tế bọn họ cũng đều biết, một khi Nghi Quân thực sự xuất thủ, hai người tuyệt đối sẽ xong đời.
- Có! Nhưng chúng ta không có lựa chọn! Đi trên sông chúng ta còn có khả năng đào thoát, còn trên lục địa chúng ta tuyệt đối không có bất cứ khả năng đào tẩu nào!
Âu Dương cũng suy nghĩ rất chu toàn.
- Vậy hiện tại chúng ta cắt không gian rời khỏi không phải an toàn nhất?
Ngụy Bỉnh Dập không giải thích được, nếu muốn chạy trốn, vì sao hiện tại không chạy đi?
- Có hai điểm! Thứ nhất, hiện tại chúng ta đào tẩu. Tiếp theo sẽ là một đòn kinh thế của với thiên đình. Ngươi nghĩ nếu như liên quân mất đi hai chúng ta, chỉ dựa vào Bạch Tinh có thể chống đỡ sao? Cho nên điều đầu tiên chính là chúng ta phải kéo dài thời gian, mặc dù nguy hiểm cũng phải tiếp tục kéo dài, có thể kéo dài thêm một ngày chính là chúng ta tranh thủ thêm một ngày.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart