Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 965: Cứ giả bộ đi.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
Mới đầu, Trương Vệ Thanh đi theo sau Hứa Chính Dương, thấy thế thì vô cùng tức giận, nhỏ giọng nói:
- Chủ nhiệm Hứa, Cục trưởng Lang thật là vô lễ.
- Ha ha, đừng tức giận Tiểu Trương, người ta có tư cách để kiêu ngạo.
Hứa Chính Dương cười nói, không có chút tức giận.
- Kiêu ngạo thì cũng là thuộc hạ của ngài, sao có thể vô lễ như vậy, nếu không lát nữa trong hội nghị tổ đảng phải nêu ra, thái độ của một số đồng chí không được đứng đắn mới được. Văn phòng của chúng ta đại diện cho hình tượng của cả quốc gia, không thể loạn quy củ.
Trương Vệ Thanh vẫn còn bất mãn, hừ giọng nói, y biết Hứa Chính Dương không tức giận, mình cũng phải vì ông chủ Hứa Chính Dương mới được.
- Cậu không hiểu, ha ha… người ta toàn đi theo mấy lãnh đạo cao cấp nhất, đắc tội với ai thì cũng không được đắc tội với anh ta. Đừng để mất chức rồi còn không biết là tại sao, Tiểu Trương, sao này phải nhìn thấu một chút, văn phòng này nước sâu lắm đấy…
Hứa Chính Dương ngừng cười, thận trọng dặn dò.
Trương Vệ Thanh cũng cả kinh, cuối cùng cũng hiểu ra. Thì ra Lang Phá Thiên suốt ngày đi theo sau chín ông lớn trong Bộ Chính trị trung ương.
Chủ nhiệm Hứa nói rất thấu đáo, người ta nói lính canh cổng của phủ tể tướng cũng là quan thất phẩm, những người như vậy không thể đắc tội được.
- Đương nhiên là quen, tôi và anh ấy đã kết nghĩa anh em, đánh cược với nhau, tôi đã thua, gọi là anh Diệp, nhưng Lang Phá Thiên tôi gọi tâm phục khẩu phục. Diệp Phàm vĩnh viễn là anh em ruột của Lang Phá Thiên tôi.
Lang Phá Thiên cũng không phải người ngốc, biết Thiết Chiếm Hùng đang trải đường cho Diệp Phàm, anh ta cũng không tiếc công đẩy thêm một bước, giúp Diệp Phàm một tay.
Đối với Diệp Phàm mà nói, vị trí của Trương Vệ Thanh rất đặc biệt, sau này có lẽ sẽ rất có tác dụng.
- Ha ha, thật không ngờ. Tôi và chú em Diệp cũng đã sớm quen nhau, chú em Diệp là bạn bè đáng để kết giao.
Trương Vệ Thanh thân mật nói, quay đầu chỉ vào một người trung niên đứng bên cạnh nói:
- Vị này là bạn tôi, Đường Minh, làm việc ở Vụ kinh tế khu vực thuộc Ủy ban kế hoạch quốc gia.
- Xin chào Vụ trưởng Đường, tôi là Diệp Phàm ở huyện Ma Xuyên, khu Đức Bình ở tỉnh Nam Phúc.
Diệp Phàm giơ tay ra, thực ra hắn cũng không biết Đường Minh có phải là Vụ trưởng hay không, nhưng người mà Trương Vệ Thanh đã nhận là bạn bè thì không phải Vụ trưởng cũng phải là Vụ phó. Quả nhiên hắn đã đoán đúng.
- Xin chào.
Đường Minh gật đầu chào.
Lúc đầu Đường Minh cũng có chút coi thường một chủ tịch huyện như Diệp Phàm, nhưng sau khi nghe Diệp Phàm giới thiệu những người trong sảnh thì sắc mặt Đường Minh đột biến.
Thầm nghĩ:
“Không ngờ, mấy người trong sảnh này không phải Thứ trưởng thì cũng là cấp Cục trưởng rất có trọng lượng, còn có Quân đoàn trưởng, còn Phượng Cương có lẽ là người của Phượng gia, chuyến này đến thật đáng…”
Sau một phen khách sáo, mọi người cũng trở nên thân quen hơn.
Từ miệng Lang Phá Thiên thì mới biết, bố Chu Vệ Quốc muốn sắp xếp Chu Vệ Quốc vào làm cận vệ của Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật trung ương bên cạnh Phượng Bảo Sơn, mục đích chẳng qua là làm một hai năm rồi chuyển sang công tác ở Ủy ban kỷ luật trung ương.
Đây chính là bước đệm để nhanh chóng được đề bạt. Có lẽ Chu Vệ Quốc dùng ba năm là có thể đạt tới tầm vóc mà những nhân viên khác phải công tác ở Ủy ban kỷ luật thì mười năm mới có thể đạt được.
Còn chuyện chuyển từ Phó lên Trưởng của Phượng Đại Sơn cũng không khó, chỉ cần Lang Phá Thiên chịu gật đầu là xong. Sau khi nghe Diệp Phàm nói xong, Lang Phá Thiên nhanh chóng gật đầu tại chỗ.
Tuy nhiên, giây lát sau Lang Phá Thiên cũng lập tức nói:
- Anh Diệp, tôi cũng không có yêu cầu gì nữa, chúng ta là anh em, anh giúp tôi đào tạo một cao thủ ngũ đẳng là được. Người tôi đã chọn xong rồi.
Diệp Phàm tuy xót của, nhưng cũng đành gật đầu, thầm mắng trong lòng, còn không có yêu cầu gì, yêu cầu này của cậu người thường có thể làm nổi không?
Phượng Cương vốn là Sư đoàn trưởng một sư đoàn ở Tập đoàn quân số 5 thuộc Quân khu Bắc Kinh, vẫn luôn muốn điều đến Trung đoàn đặc nhiệm Hồng Lang, nhưng Quân đoàn trưởng Đằng Vân Khải không chịu nhả người ra, mà bên Trung đoàn đặc nhiệm Hồng Lang cũng chưa lo xong.
Đừng thấy Phượng lão uy thế rất lớn, nhưng những việc nhỏ này ông cụ lại không muốn ra mặt. Hơn nữa, chủ yếu là Đằng Vân Khải không thuộc “Tân hệ”, nên Phượng lão không thể chịu mất mặt đi xin một tiểu bối. Do vậy nên việc này vẫn cứ vướng ở đó.
Bây giờ Phó tư lệnh thứ nhất của Quân khu Bắc Kinh là trung tướng Triệu Quát, việc này đương nhiên là kết quả thỏa hiệp của hai phái của Phó chủ tịch quân ủy Triệu Bảo Cương và Chủ tịch Trấn Sơn Hà.
Đoàn đặc nhiệm Hồng Lang trực thuộc Quân khu Bắc Kinh quản lý, không thuộc bất cứ đội quân nào ở dưới, mà “Tân hệ” lại không bố trí bất cứ người nào có trọng lượng ở quân khu Bắc Kinh.
Bắc Kinh là thủ đô, vị trí vô cùng quan trọng, là Chủ tịch nước trước hết phải nắm được chỗ này, chắc chắn không thể để người khác nhòm ngó được.
Cho nên quân khu này thực ra do Tiền Thành Đông của “Hải phái” và Triệu Quát của “Kinh phái Bắc Viên hệ” nắm giữ.
Tiền Thành Đông là Ủy viên quân ủy kiêm Tư lệnh quân khu Bắc Kinh, Triệu Quát là Phó tư lệnh thứ nhất.
Vừa rồi nhìn thấy Quân đoàn trưởng Tập đoàn quân thứ năm Đằng Vân Khải, Phượng Cương đương nhiên là lập tức tiến lại gần, hai người nói chuyện rất vui vẻ.
Đằng Vân Khải liếc nhìn Diệp Phàm đang nói chuyện với Thiết Chiêm Hùng ở không xa một cái, nói:
- Cô gái bên trái Diệp Phàm hình như là em gái cậu thì phải?
- Vâng, em gái tôi, Khuynh Thành.
Phượng Cương gật đầu cười.
- Cô ấy là bạn của Diệp Phàm?
Đằng Vân Khải nhìn thấy thái độ của Thiết Chiêm Hùng và Lang Phá Thiên với Diệp Phàm, không khỏi coi trọng.
Vẫn thầm buồn bực, một Chủ tịch huyện nhỏ bé thì sao có thể khiến những nhân vật như Thiết Chiêm Hùng và Lang Phá Thiên coi trọng như vậy?
Hình như còn thêm Trương Vệ Thanh ở Văn phòng trung ương nữa. Lẽ nào gã họ Diệp này là thân thích của nhân vật cấp cao nào ở trung ương, nhưng quan chức cấp cao ở trung ương hình như không có ai họ Diệp thì phải. Có lẽ là nhà mẹ cũng nên.
- Không phải.
Phượng Cương quả quyết.
- Không phải, vậy thì lạ rồi, ha ha…
Đằng Vân Khải cười khan, không nói gì nữa.
- Cái này, nói thật, Khuynh Thành là bị ông nội nhà tôi ép tới.
Phượng Cương vẻ mặt khó coi, cảm thấy rất mất mặt.
- Phượng lão nhà cậu? Còn ép nữa…
Đằng Vân Khải sắc mặt khẽ biến, thầm nói, gã họ Diệp này rốt cuộc lai lịch thế nào, không ngờ có thể khiến một nhân vật tầm cỡ như Phượng lão phải ép cháu gái mình đi theo.
Đương nhiên, Đằng Vân Khải tuy nghi hoặc nhưng tuyệt đối không để lộ ra, chợt hỏi:
- Cô gái bên phải kia cậu có biết không?
- Không rõ lắm.
Phượng Cương lắc đầu.
- Anh Thiết, anh gọi Kiều Viên Viên tới sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Không, tôi gọi cô ấy làm gì, chú em không gọi tới, tôi gọi tới làm gì chứ? Thấy không, bây giờ khó chịu rồi phải không?
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Nhưng vừa rồi cô gái bên trái là ở đâu ra thế, lợi hại thật, mới tới Bắc Kinh hai ngày đã kiếm được hai cô xinh đẹp như vậy, đại ca bội phục.
- Cô bé của Phượng gia, em từng cứu mạng của cô ấy, bây giờ lấy thân báo đáp, ha ha.
Diệp Phàm cười lớn, khoác lác.
- Phượng gia…lẽ nào…là Phượng gia nào?
Thiết Chiêm Hùng khóe mép khẽ co giật.
- Ừ, Phượng gia ở Bắc Kinh.
Diệp Phàm cười nói.
- Lợi hại thật chú em, có chỗ dựa lớn như vậy, sau này chú em đừng quên anh nhé.
Thiết Chiếm Hùng vung ra một cú đấm, khiến Diệp Phàm không khỏi đau nhức.
- Có gì dựa chứ, một ông già hết thời.
Diệp Phàm cười nhạt.
- Ông già hết thời, nhóc con, bảo tôi phải nói thế nào mới được chứ. Lạc đà gầy cũng to hơn ngựa, lẽ nào cậu không hiểu sao?
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Có lẽ có chút năng lượng, nhưng em không dựa vào được, có lẽ anh mà đưa cho cô bé kia một con dao, cô ta sẽ còn cho em một nhát nữa cũng nên.
Diệp Phàm vẻ mặt khổ sở.
- Lẽ nào bị cậu ép đến đây?
Thiết Chiêm Hùng đầu óc nhanh nhẹn, vừa nghĩ đã hiểu ra, đột nhiên rất có hứng thú, hai mắt mở to ra không ít.
- Ha ha…
Diệp Phàm chỉ cười không đáp.
- Giả vờ, cậu cứ giả vờ đi.
Thiết Chiêm Hùng tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái.
- Nhưng cô y tá bên phải đáng thương rồi, e rằng chỉ có thể làm vợ bé cho cậu thôi. Nói thật, cô y tá kia càng đáng yêu hơn, chú em không được bạc đãi người ta nhé.
Sau này phải mua một ngôi biệt thự mà nuôi, từ dung mạo khí chất mà nói thì hai cô khó phân cao thấp. Kiều Viên Viên mềm mại như nước, Phượng Khuynh Thành lạnh lùng hững hờ, người thế này mà lấy làm vợ cả thì chú em tha hồ mà chịu đựng.
Cô y tá kia vẫn tốt hơn, nhưng điều kiện của cậu thì chọn cô Phượng vẫn tốt hơn, tuy có chút lạnh lùng, chú em coi như ngủ với một khối băng là được.
Dù sao trong nhà hồng kỳ treo, bên ngoài cờ may bay là được.
Thiết Chiêm Hùng cũng bị nhầm, vẫn coi Kiều Viên Viên như cô ý tá của Diệp Phàm.
- Ha ha, nói những việc này vẫn còn quá sớm, em chưa có ý đó. Nhưng nói thật, hai cô này là đẹp nhất trong những người em đã gặp. Trái ôm phải ấp thì em cũng thích, nhưng khó gặm quá, nuốt không trôi.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Việc ở Bộ giao thông đã làm xong chưa?
Thiết Chiêm Hùng chuyển đề tài.
- Giao cho ông Chu kia đi làm rồi, nghe nói con trai cả của ông ấy là Thứ trưởng thường trực Bộ giao thông, việc này ông ta mà chịu bỏ công sức ra thì chắc sẽ thành.
Diệp Phàm nói, vẻ mặt không hề thoải mái, việc này nói thì dễ, làm thì khó tựa lên trời.
- Thôi bỏ đi, nếu không được thì cậu trực tiếp tìm gặp Phượng lão đi, cũng chính bởi vậy mà anh bảo cậu cưới cô gái lạnh lùng kia đấy.
Việc này của cậu, anh không giúp gì được, quan chức của Bộ giao thông anh chẳng biết gì, chẳng quen ai cả.
Thật sự không được thì Trương Vệ Thanh cũng có thể dùng tạm, y làm ở Văn phòng trung ương, có lẽ có quen biết với nhân vật có trọng lượng ở Bộ giao thông. Còn có gã ở Ủy ban kế hoạch nữa, trọng lượng cũng không nhẹ đâu.
Thiết Chiếm Hùng nói, hai người chạm với nhau một ly.
- Để sau đi, có lẽ Chu gia có thể làm được.
Diệp Phàm gật đầu, lập tức lại nói:
- Thực ra, cũng không cần tìm Phượng lão , em còn có một chỗ để đi.
- Đi đâu?
Thiết Chiếm Hùng hỏi, có chút không tin.
- Phó chủ tịch Triệu, lúc trước khi em rời Thủy Châu ông ấy có nói em lần này lập công lớn, quân ủy nợ em một lời nứa, hì hì, nếu thực sự không được thì em mặt dày đi đến Triệu gia một chuyến vậy.
Diệp Phàm cười nói.
- Thằng nhóc cậu giỏi đấy, ngay cả ông già Triệu Bảo Cương cũng hạ được. Ông già đó, nhắc đến lại tức giận.
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt đen như đít nồi.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 966: Phòng giám sát thứ năm thuộc Ủy ban kỷ luật trung ương.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
-Lẽ nào anh Thiết chịu thiệt?
Diệp Phàm nói, trong lòng thấy buồn cười, cảm thấy Thiết Chiêm Hùng có lúc cũng như trẻ con, xem ra ai cũng có lúc như thế cả.
-Lần đó Tổ đặc nhiệm A bị chết người là do Cục tình báo quân đội có sơ xuất, tôi đi đập bàn của Cục tình báo quân đội, ai ngờ bị Triệu Bảo Cương nhìn thấy, bị phạt đứng nửa ngày, buồn vệ sinh mà cứ phải nhịn, suýt nữa thì đi ra quần.
Thiết Chiêm Hùng tự nói việc xấu hổ ra, suýt nữa thì khiến Diệp Phàm cười vỡ bụng.
-Cười cái gì, thằng nhóc con, người ta là Phó chủ tịch quân ủy trung ương, không thể so được.
Thiết Chiêm Hùng tự chế giễu.
- Ha ha, vậy thì cả hai cùng uống cạn một ly, không cần biết ai kính ai. Mọi người đều là anh em, không cần phải như vậy, thoải mái một chút.
Thiết Chiêm Hùng cười phóng khoáng.
Keng!
Hai người cùng uống cạn một chén, Lý Long rút danh thiếp ra nói:
- Đây là điện thoại nhà tôi, điện thoại của cá nhân tôi, địa chỉ cũng có rồi. Bí thư Diệp nhớ tới chơi nhé.
Lý Long cười, ngay cả Trương Vệ Thanh và Vụ trưởng Đường Minh ở Ủy ban kế hoạch quốc gia cũng cảm thấy khó hiểu, người này tỏ ra rất cung kính với Diệp Phàm.
Hai người lại nghi hoặc, Lý Long hình như là Phó chủ nhiệm của cơ quan nào đó, có lẽ không phải là Chủ nhiệm cấp phòng.
Trương Vệ Thanh liền đi tới, cười nói:
- Chú em Diệp, vị này là…
- Anh Lý Long, hình như là công tác ở Phòng giám sát thứ năm của Ủy ban kỷ luật trung ương, ha ha.
Diệp Phàm cười nói, sớm đã nghe Thiết Chiêm Hùng nói qua rồi.
-Chào chủ nhiệm Lý, tôi là Trương Vệ Thanh, công tác ở Văn phòng trung ương, đây là điện thoại của tôi.
Trương Vệ Thanh không chút do dự, Đường Minh cũng đi tới, cái danh Ủy ban kỷ luật quá oai phong, có thể kết giao với nhân vật như vậy tuyệt đối có lợi.
- Một Chủ tịch huyện nghèo rớt mùng tơi thì có thể quen được ai cơ chứ, toàn đồ vớ vẩn.
Phượng Khuynh Thành ở bên cạnh tức giận nghiến cả răng lại, giọng điệu rất bất mãn.
Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, tên khốn này, không ngờ lại còn định trái ôm phải ấp, bản cô nương quyết không để yên đâu.
Nhưng cô Kiều Viên Viên kia rốt cuộc lai lịch thế nào, hình như khí chất không hề thua mình, có lẽ cũng là tiểu thư khuê các của gia đình nào ở Bắc Kinh.
-Sao lại nói vậy Khuynh Thành, Chủ tịch huyện mà là hạng vớ vẩn sao. Con xem người ta mới hơn 20 tuổi đã là Chủ tịch huyện rồi, lại còn là Quyền bí thư nữa, không nói gì khác, ngay cả nhưng công tử thiếu gia xuất thân từ danh gia vọng tộc như chúng ta cũng không có mấy người được như vậy.
Phượng Húc Quốc nhíu mày mắng.
-Chẳng phải chỉ là một Chủ tịch huyện hay sao, bố, đến nỗi thế sao?
Phượng Cương cũng bênh cho em gái.
- Gọi là… Kiều Viên Viên, con cũng không biết là từ đâu tới.
Phượng Khuynh Thành nhỏ giọng lẩm bẩm, ngay cả cổ cũng đỏ bừng.
- Con và cái cô Kiều Viên Viên kia, cùng Diệp Phàm chơi trò trái ôm phải ấp, thật không biết xấu hổ, Phượng gia sao lại có người như con…
Phượng Húc Quốc suýt nữa thì tức nghẹn thở, chỉ Phượng Khuynh Thành mà nói không ra lời.
- Cái gì mà trái ôm phải ấp, đều là do Lang Phá Thiên nói. Con sẽ không để Kiều Viên Viên sống dễ chịu đâu, hừ.
Phượng Khuynh Thành thấp giọng hừ nói.
- Kiều Viên Viên, không phải là của Kiều gia chứ?
Phượng Thiên Diêu nói.
-Kiều gia, Kiều gia nào?
Phượng Khuynh Thành đột nhiên bừng tỉnh, mãi vẫn không đoán ra lai lịch của Kiều Viên Viên, nghe thấy ông nói vậy thì có chút nóng nảy. Phụ nữ vẫn luôn có tâm lý so bì mà.
-Kiều gia, còn có Kiều gia nào nữa? Ngoài Kiều Viễn Sơn ở Ban tổ chức trung ương thì còn có Kiều gia nào đáng để chúng ta chú ý nữa.
Phượng Húc Quốc hừ lạnh, trầm ngâm một lúc, nói:
-Thằng nhóc này cũng không vừa, muốn một tay bắt cả con gái của Kiều gia và Phượng gia chúng ta, hừ.
Nếu mà mở cuộc hội nghị Bí thư thì phải hợp tác với Chu Thế Lâm, như vậy cũng chỉ có thể hình thành cục diện 2-2. Huống hồ Quách Phác Dương và Chu Thế Lâm vì việc Hứa Vạn Sơn đột nhiên bị mất chức mà đã thành thế nước đối lửa, có lẽ Chu Thế Lâm vẫn luôn nghi ngờ là Quách Phác Dương ngấm ngầm hạ thủ. Nhưng việc này cũng có chút kỳ quái, Hứa Vạn Sơn sao lại đột ngột bị giáng chức, hơn nữa, kết cục còn rất thảm.
Phượng Húc Quốc cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
-Ha ha, việc này nói ra có lẽ con không tin, nhưng vẫn có liên quan tới anh chàng Diệp Phàm kia.
Phượng Thiên Diêu đột nhiên cười, cười rất quỷ dị.
-Sao có thể chứ, Diệp Phàm cấp bậc thế nào, sao có thể liên quan đến Hứa Vạn Sơn.
Phượng Húc Quốc căn bản không tin, nhưng ông ta cũng biết ông cụ sẽ không vô cớ nói vậy.
- Ta cũng vừa biết việc này, hình như là có liên quan đến một vụ án điệp vụ tình báo, khi đó Diệp Phàm đang trên đường đi Thủy Châu, bất ngờ cứu được một điệp viên bí mật của Cục tình báo quân đội, nghe nói có tình báo bí mật cấp đặc biệt phải đưa đi, điệp viên đó đã bị trọng thương, vì bí mật quốc gia, con trai của Hứa Vạn Sơn bị Diệp Phàm tông suýt chết, Hứa Vạn Sơn tức giận liền đưa người đi ngăn Diệp Phàm lại, định bắt người, con đoán xem anh chàng đó đã làm gì?
Phượng Thiên Diêu vẻ mặt thần bí nói.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 967: Trò chơi của tầng lớp lãnh đạo cấp cao.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
- Con không đoán ra được...
Phượng Húc Quốc lắc đầu, không dám đoán.
- Giơ tay chân đấm đá Hứa Vạn Sơn, khiến Hứa Vạn Sơn mất hai răng cửa, nghe nói còn gãy chân. Tên nhóc này cũng gớm thật, ngay cả thường vụ tỉnh ủy cũng dám đánh. Ha ha, là một nhân tài.
Phượng Thiên Diêu vẻ mặt tán thưởng.
Phượng Cương ở bên cạnh đã sớm há hốc mồm, thầm nhủ thật ghê gớm.
Còn Phượng Khuynh Thành thì âm thầm kinh hãi, nhưng miệng thì vẫn hừ nói:
- Một kẻ lỗ mãng, không thể trọng dụng.
- Ai bảo thế, đó là khí thế hào kiệt, một kẻ kiêu hùng trẻ tuổi, con gái, con không hiểu được đâu.
Phượng Húc Quốc lên tiếng dạy dỗ.
- Cho nên, anh chàng đó kiêu ngạo cũng có lý do để kiêu ngạo. Phượng Cương, phải học hỏi người ta, người ta kiêu ngạo mà chẳng bị làm sao cả, việc như thế này đã bị Quân ủy dẹp đi, chỉ có mấy nhân vật tầm cỡ trong thường vụ tỉnh ủy Nam Phúc là biết, những người khác đều không biết gì cả. Mấy người nghe thì cũng biết vậy, đừng nói gì ra ngoài, cơ mật quốc gia không thể coi là trò trẻ con. Đúng là anh chàng may mắn.
Phượng Thiên Diêu cười nói, lập tức bộ mặt lại rất nghiêm túc.
- Chúng con hiểu.
Phượng Húc Quốc gật đầu, ánh mắt lại nhìn qua người con gái mình.
- Vậy bố, chuyện của Tề Chấn Đào bố ra mặt chứ?
- Cần ta ra mặt sao? Đầu đất. Việc lần này thực sự rất thuận lợi, Ban tổ chức trung ương không ngờ lại đoàn kết hiếm thấy, cùng phủ quyết Tống Sơ Kiệt do hai nhà Tào, Cố đưa lên, có người lại đưa Tề Chấn Đào ra, lẽ nào còn không lên được sao? Lần này đúng là ngồi không hưởng lợi.
Phượng Thiên Diêu nói, nhấp một ngụm trà, dáng vẻ rất nhàn tản.
- Dạ, hai nhà Tào - Cố có thế đoạt quyền tại Nam Phúc, khí thế quá mạnh mẽ khiến người khác đố kị, đáng chết lắm. Có lẽ Quách gia, Trấn gia, Triệu gia sẽ không ngần ngại gật đầu. Sướng thật.
Phượng Húc Quốc cười nói, tâm trạng cũng rất tốt.
- Ừ, uy quyền của Bí thư tỉnh ủy vẫn cần được duy trì, Bí thư đại diện cho Đảng, không thể vi phạm sự lãnh đạo của Đảng.
Tào - Cố hai nhà định chơi trò bắt thiên tử để ra lệnh cho chư hầu, nhưng chơi quá tay rồi. Có hai Bí thư trong tỉnh ủy thì Bí thư tỉnh ủy còn làm gì nữa.
Nhưng cũng không phải chưa từng xuất hiện tình trạng này, chỉ có thể nói là Tào - Cố hai nhà liên kết quá nôn nóng, quá mạnh mẽ, có người nhìn không vừa mắt, ra tay kìm hãm.
Ôi, cây to dễ gặp gió lớn, đạo lý này đúng thật, ở đâu thì cũng không thể một tay nắm hết quyền hành, cũng phải có chút cân bằng mới được.
Nếu không quyền lực sẽ quá mức tập trung, chuyên quyền độc đoán không phải là thứ Đảng có thể cho phép. Làm quá tay rồi.
Ánh mắt Phượng Thiên Diêu chỉ trong chốc lát như có thể nhìn thấu cả vòm trời xa thẳm.
- Cũng khó trách bọn họ, người chủ trì đại cục của Tào, Cố hai nhà cũng sắp nghỉ rồi, chỉ trong hơn một năm nữa, bọn họ đương nhiên muốn chiếm thêm vài vị trí, nếu không đợi Tào Mộng Đức và Cố Thiên Long mà nghỉ, Tào - Cố hai nhà muốn phục hưng cũng khó.
Phượng Húc Quốc thở dài, có vẻ như đồng cảm với những người hai nhà kia.
Thật ra Phượng gia chẳng phải cũng như vậy sao, từ sau khi ông cụ nghỉ, thực lực chắc chắn không bằng khi xưa được.
Hiện tại người có vai vế nhất trong Phượng gia cũng chỉ là anh của Phượng Húc Quốc là Phượng Triều Dương, là bí thư đương nhiệm của tỉnh An Đông.
Còn Tân phái của Phượng gia cũng không có ai có thể vào được trong thường vụ Bộ chính trị, cao nhất cũng chỉ có Bí thư thành ủy thành phố Tân Môn là vào được trong Ủy viên Bộ chính trị mà thôi.
So với thời ông cụ Phượng Thiên Diêu còn tại vị thì thực lực đã giảm mạnh, Phượng gia đã cảm nhận thấy nguy cơ suy yếu, nếu không chấn hưng thì rất có khả năng sẽ bị rơi xuống danh sách gia tộc hạng hai ở Bắc Kinh.
Trước mắt đã tụt xuống cuối danh sách gia tộc hạng nhất ở Bắc Kinh, không còn vẻ tươi sáng như người ngoài vẫn nhìn thấy nữa.
Sáng hôm sau, Diệp Phàm ngủ nướng một giấc, lâu lắm rồi không được ngủ thoải mái như vậy. Buổi chiều đến chỗ Phong Thanh Lục thì phát hiện ra Tề Chấn Đào vẫn còn đi lại trong đại sảnh.
Vừa thấy Diệp Phàm đến, Tề Chấn Đào đã không còn vẻ trầm tĩnh như bình thường, hỏi:
- Thằng nhóc, có tin gì chưa?
- Vẫn chưa rõ, nhưng chú Tề yên tâm, cháu thấy có sáu phần chắc chắn.
- Sáu phần, khó nói lắm. Tống Sơ Kiệt là con rể của Tào gia ở thủ đô, hiện tại nghe nói có quan hệ rất thân mật với Cố gia, còn chuẩn bị kết hôn để tăng cường sự liên kết. Ôi...
Phong Thanh Lục ở bên cạnh thở dài.
- Chủ yếu là người ta đã sớm ra tay rồi, chú Tề của cháu cho dù có Phượng gia giúp đỡ thì bây giờ cũng đã muộn rồi. Phượng gia đột nhiên chen ngang cũng khó, nhưng nếu không được thì đành vậy, sau này lại chờ cơ hội vậy.
- Hôm qua bác cả chẳng phải tới rồi sao, lẽ nào không chuyển lời gì.
Diệp Phàm không kìm được hỏi, bác cả mà hắn nói đương nhiên chính là anh cả của Tề Chấn Đào, hiện đang là chủ tịch tỉnh Giang Đô Tề Phóng Hùng.
- Tiểu Diệp, có những việc cháu nghĩ quá đơn giản, Phóng Hùng là chủ tịch tỉnh, ở bên dưới thì thấy rất oai phong. Nhưng cháu nghĩ xem, ở Bắc Kinh có bao nhiêu bộ trưởng, lại còn Thứ trưởng thường trực, Phó bí thư cũng đều là quan hàm Bộ trưởng, cùng cấp với Phóng Hùng.
Hơn nữa ở Bắc Kinh còn có ưu thế địa lý, cháu từ dưới lên cầu cạnh người ta, nói thật, một chủ tịch ở dưới mà đến những Bộ quan trọng thì một anh trưởng phòng cỏn con có khi cũng dám hoạnh họe.
Phong Thanh Lục nhất thời coi Diệp Phàm như tiểu bối.
- Mãnh long cũng khó địch lại được rắn gần nhà. Mẹ kiếp, thời buổi mẹ gì thế này.
Tề Chấn Đào đập mạnh vào một cây cột sắt ở bên cạnh, phát ra tiếng kêu ong ong, nghiến chặt răng, có vẻ cũng khá đau.
- Huống chi, lần này tranh chấp vị trí Phó bí thư tỉnh Nam Phúc không chỉ có Tề Chấn Đào và Tống Sơ Kiệt, có không dưới 30 người tranh đua, trong đó có 6 người rất có thực lực. Chấn Đào, nói câu khó nghe một chút, trong sáu người này tôi cũng không đánh giá cao Tề Chấn Đào. Tối qua Phóng Hùng đi cả tối mà cũng không tìm được ai có tiếng nói có trọng lượng một chút.
Phong Thanh Lục cũng không ngại đả kích em rể Tề Chấn Đào, nói.
- Thôi vậy, Bắc Kinh là nơi rất khó lường. Ôi, không được thì đành đợi lần sau vậy.
Tề Chấn Đào có biệt hiệu Tề đại pháo nhưng lúc này cũng ngán ngẩm cúi đầu, khiến Diệp Phàm nhìn mà muốn cười, thầm nghĩ: “lãnh đạo rất điềm tĩnh cũng chỉ là biểu hiện cho cấp dưới nhìn mà thôi, cũng đều là thể diện cả”.
Phong Bạch Tuyết lặng lẽ xuống pha trà, liếc nhìn Diệp Phàm một cái nhưng không nói gì, nhưng thái độ với Diệp Phàm bây giờ đã tốt hơn rất nhiều. Thậm chí nhìn thấy Diệp Phàm là tươi tỉnh hẳn lên. Diệp Phàm đương nhiên biết là người ta để ý đến viên thuốc của mình.
Một người rầm rập đi vào, chính là Tề Phóng Hùng.
- Thế nào?
Phong Thanh Lục vẻ mặt trầm tĩnh, vừa thấy Tề Phóng Hùng vào liền hỏi.
Tề Phóng Hùng liếc Diệp Phàm một cái, Diệp Phàm thấy vậy vội nói:
- Cháu có việc đi trước.
- Đi cái ***, thằng nhóc cậu ở lại.
Tề Chấn Đào hừ nói, Diệp Phàm đành ngượng ngùng ở lại, thực ra hắn cũng không hề muốn đi, có thể nghe được chút tin tức, học tập chút kiến thức quan trường cũng không tồi.
- Tôi tìm một người bạn ở Ban tổ chức trung ương, nói là việc này sáng nay bàn bạc, có lẽ chiều có kết quả. Nhưng tình hình bàn bạc thế nào thì bạn tôi không rõ, cũng khó trách hắn, bởi hắn không phải là nhân vật trung tâm của Ban tổ chức trung ương.
Tề Phóng Hùng vẻ mặt không hề lạc quan.
- Ôi, nếu ông cụ... không nói nữa.
Bố của Tề Chấn Đào là Tề Bá Dân trước kia là Ủy viên quân ủy trung ương, khi đó Tề Phóng Hùng có thể lên chức Chủ tịch tỉnh đương nhiên là kết quả vận động của bố ông ta.
Nhưng hiện tại Tề Bá Dân bệnh nặng sắp chết rồi, hơn nữa cũng đã nghỉ bao nhiêu năm, sức ảnh hưởng quá ít.
- Tiểu Diệp, chuyện quốc lộ Thiên Tường chạy thế nào rồi, cậu tới thủ đô hình như chưa làm được việc gì cả.
Tối hôm qua đi đâu vậy, có phải đi uống rượu không, bạn bè rượu thịt cũng không ít. Làm việc nghiêm túc một chút, quốc lộ Thiên Tường mà làm được thì sẽ là vốn chính trị to lớn đấy.
Làm quan mà muốn được đề bạt thì quan hệ là đầu tiên, nhưng thực lực cũng không thể bỏ qua được. Gia Cát Lượng rất giỏi giang, nhưng A Đẩu quá ngu dốt, muốn vực cũng không dậy nổi.
Tề Chấn Đào chuyển đề tài, thực ra là có ý đồ sâu xa, hôm nay hai anh em hiếm có ngồi được với nhau, cũng là muốn nói cho ông anh Tề Phóng Hùng nghe.
- Tối qua đi uống rượu với anh Thiết, anh Thiết bây giờ chuyển sang Bộ công an rồi.
Diệp Phàm lộ ra chút tin tức, dù sao quan hệ của Thiết Chiếm Hùng và Tề Chấn Đào cũng không tồi.
- Bộ công an, làm gì?
Tề Chấn Đào hỏi.
- Nghe nói là Thứ trưởng.
Diệp Phàm nói.
- Mẹ nó, lão này đớp phải ruồi rồi, không ngờ đã trở thành Thứ trưởng, mấy năm nữa chẳng phải là Bộ trưởng rồi sao?
Tề Chấn Đào vẻ mặt chua xót.
Tề Phóng Hùng kín đáo liếc Diệp Phàm một cái, cảm thấy thằng nhóc này cũng có chút năng lượng, không ngờ có thể xưng anh gọi em với Thứ trưởng Bộ công an, quan hệ đó từ miệng Tề Chấn Đào nói ra thì có lẽ không phải loại quan hệ rượu thịt.
- Ha ha, anh Thiết còn không muốn đi cơ.
Diệp Phàm cười như tự chế giễu.
- Không muốn cái con khỉ, lời của lão ấy mà cậu cũng tin, đúng là con khỉ.
Tề Chấn Đào trong lòng buồn bực, nói cũng rất thô lỗ, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:
- Nhưng cho dù anh ta chuyển sang Bộ công an thì việc lần này của cậu hình như là ở Bộ giao thông, anh ta có lẽ cũng chẳng giúp được gì.
Hơn nữa Thiết Chiêm Hùng có lẽ còn chưa nhậm chức, trước kia anh ta công tác ở Nam Phúc, quan hệ ở Bắc Kinh cũng không được tốt cho lắm. Anh rể, ở Bộ giao thông anh có người quen không?
- Người quen thì có, nhưng vị trí quá thấp. Tiểu Diệp làm đường nối ba tỉnh, không có Thứ trưởng thì không thể làm nổi. Cho dù là Vụ trưởng thì có lẽ cũng không có tác dụng, tiền đầu tư quá lớn.
Phong Thanh Lục lắc đầu.
- Cái gì mà đường nối liền ba tỉnh, đưa xem nào.
Tề Phóng Hùng nhíu mày, hừ nói. Thấy Tề Chấn Đào nháy mắt với mình, Diệp Phàm hiểu ý, lập tức rút phương án hạng mục quốc lộ Thiên Tường ra.
Lúc sau mới nói:
- Ý tưởng táo bạo, trước kia quan chức của Bộ giao thông sao không nghĩ tới nhỉ?
Nói xong liếc Diệp Phàm một cái, nói:
- Tiểu Diệp, cơ hội phương án này của cậu được Bộ giao thông thông qua là 0, huống chi, phương án này của cậu căn bản không thể lên đến được bàn của Bộ giao thông. Tiếc rằng lần này tôi đi vội quá, nếu không đợi lần sau có cơ hội tôi giúp cậu trình lên.
- Cám ơn bác.
Diệp Phàm cảm ơn.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 968: Giẫm chân lên người nhà họ Phượng.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
- Ừ, không đúng, không phải cậu tìm tướng quân Tống hay sao?
Tề Chấn Đào đột nhiên nhớ đến việc này.
- Đến tìm rồi, tướng quân Tống nói là chuyện của bộ Giao thông ông ấy cũng không có cách nào khác. Tuy nhiên, ông ấy nói, có thể dựa vào hậu cần quân đội đứng ra xây dựng nhà lưu niệm ở Bối Diệp Cốc, cấp cho huyện Ma Xuyên chúng cháu 20 triệu. Một phần để tu sửa Bối Diệp Cốc Lang Kiều, một phần để tu sửa đường núi Thiên Xa.
- Tốt! Có thể bỏ ra 20 triệu, cộng với 20 triệu mà cháu đã có từ trước, cũng được 40 triệu rồi. Hay là ông anh góp thêm một chút, đưa cho Diệp Phàm coi như đó là hồng bao gặp mặt đi! Ha ha! Nếu không Tề Thiên lại nhặng xị lên với anh đấy. Ha ha!
Tề Chấn Đào quỷ dị cười nói.
- Tính toán giỏi nhỉ. Tỉnh Nam Phúc các người giàu có hơn tỉnh Gian g Đô chúng tôi nhiều, xin tiền, đừng hỏi tôi. Chú không phải là Phó chủ tịch thường trực tỉnh hay sao? Cho được bao nhiêu rồi?
Tề Phóng hùng không để chút thể diện cho em trai, nói.
- Haha! Em cấp 50 triệu rồi.
Tề Chấn Đào bị buộc , đành phải gật đầu.
- Thế thì tôi sẽ cấp 20 triệu, tiểu Diệp, hồng bao này cũng không hề nhỏ đâu đấy! Tề Phóng Hùng hiếm hoi nở một nụ cười, nói:
- Cái thằng nhóc Tề Thiên này, thật là đau đầu. Đã lải nhải với tôi đại ca Diệp Phàm thế nọ, đại ca Diệp Phàm thế kia rồi, tai tôi sinh kén cả rồi. Cái quỷ kế của nó tôi còn không biết hay sao, chẳng qua cũng chỉ muốn tôi cấp chút tiền. Bây giờ thì vừa lòng rồi đúng không?
Tề Phóng Hùng có chút đau lòng, lập tức đập 20 triệu, mặc dù ông ta là Chủ tịch của một tỉnh, nhưng cũng có chút…
- Cảm ơn chú Tề, cảm ơn đại bá. Nếu tiền này cháu từ chối thì là bất kính rồi, ha ha.
Diệp Phàm mặt dày mày dạn , hắng giọng cười nói:
- Tuy nhiên, quốc lộ Thiên Tường, chuyện bộ Giao thông tôi cũng tìm người chuyển lên rồi. Chỉ có điều đã được lên bàn thảo luận hay chưa thì tôi không rõ lắm.
- Tìm ai?
Ba người Tề Chấn Đào tròn mắt nhìn nhau, trong lòng cũng có chút chấn động.
- Một ông già họ Chu, tôi cũng không rõ, nghe nói con trai lớn của ông ta tên là Chu Tiến Phong, Phó trưởng ban thường trực. Không biết là việc này có thành hay không.
Diệp Phàm nói.
- Được lắm cậu nhóc, được lắm…
Tề Chấn Đào vỗ đùi khen, nói. Tề Phóng Hùng và Phượng Thanh Lục đều gật gật đầu.
- Tuy nhiên, tiểu Diệp, cậu đến lão Chu cũng không biết là ai mà người ta chịu giúp cậu sao?
Phượng Thanh Lục hỏi.
Tề Phóng Hùng cũng dựng lỗ tai lên, nếu Diệp Phàm có thể quen người như vậy, về sau qua lại nhiều một chút cũng được, tỉnh nào mà không cần sửa đường cơ chứ?
- Ha ha! Cái này, lúc đó cũng là anh Thiết giúp đỡ. Lão Chu có con trai làm ở cục bảo vệ văn phòng Trung ương, muốn thay đổi vị trí, cho nên anh Thiết ra mặt giúp đỡ. Mà việc này, anh Thiết lại nhắc đến quốc lộ Thiên Tường, lão Chu vì để cảm tạ cho nên…
Diệp Phàm tự nhiên đẩy sang cho Thiết Chiêm Hùng, nếu không, sẽ không dễ giải thích chuyện này.
- Ừ! Việc này lão Thiết có thể giúp đỡ được.
Tề Chấn Đào chắc chắn ý kiến này.
- Tuy nhiên…Tuy nhiên
Diệp Phàm thấy Tề Chấn Đào gấp vì chuyện của mình, muốn rõ trước, nhưng lại khó nói ra.
- Lúc trước, lão Phượng có một người thân thiết tên là Phượng Đại Sơn, chính là người thanh niên hôm qua dẫn chúng tôi vào.
Anh ta hình như là một tiểu đoàn trưởng của cục Bảo vệ. Chuyện này hình như khá là phiền toái. Nghe nói cục trưởng cục Bảo vệ tính cách khá là cứng, ai nói cũng vô dụng.
Vừa hay, những chuyện này cùng nhau đến, anh Thiết dẫn tôi đến gặp thủ trưởng của cục Bảo vệ, tối hôm qua mọi người còn cùng nhau uống rượu.
Tôi thuận miệng nói ra chuyện Phượng Đại Sơn, không thể ngờ được, vị thủ trưởng kia liền gật đầu luôn, nói là chuyện nhỏ.
Tối hôm qua đi cùng còn có cô Phượng, tôi nói với ông ấy rồi. Bởi vì cô Phượng nói là chuyện Phượng Đại Sơn tôi có thể nói giúp không, bởi vì cô ấy thấy tôi và vị thủ trưởng cuả cục Bảo vệ kia khá thân thiết.
Tôi đã nói, đợi chuyện của chú Tề xong đã nhất định tôi sẽ nói. Lúc đó cô Phượng liền mất hứng luôn. Chuyện này không biết tôi có làm sai không.
Diệp Phàm cố ý tỏ vẻ có chút lo lắng.
Tề Chấn Đào và Tề Phóng Hùng trong ánh mắt bỗng lóe kên một niềm vui bất ngờ.
- Tiểu Diệp, không thể tưởng tượng được chuyện của chú Tề mà cháu vẫn còn nhớ. Bất luận là đúng hay sai thì chú vẫn không trách cháu đâu.
Tề Chấn Đào cười nói, Tề Phóng Hùng cũng gật gật đầu.
Buổi sáng ngày hôm sau
Bên bộ Giao thông vẫn chưa có tin tức gì, nhưng Phượng Khuynh Thành có điện thoại đến, hừ nói:
- Cậu đang ở đâu đấy?
- Tôi đang ở chỗ một người bạn…
Diệp Phàm thản nhiên nói nơi của Thanh Lục cho anh ta. Phượng Khuynh Thành cung không nói nữa, liền dập luôn điện thoại.
- Không hiểu ra làm sao cả, lại hỏi cái này.
Diệp Phàm lẩm bẩm nói.
- Ai gọi đến đấy?
Tề Phóng Hùng hỏi.
- Cô bé của Phượng gia gọi đến, hỏi tôi ở đâu rồi dập máy, không hiểu ra sao cả.
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Chẳng có tin tức đến rồi sao?
Phong Thanh Lục lẩm bẩm.
Chỉ chốc lát sau vang lên tiếng chuông cửa.
- Diệp Phàm, bên ngoài có cô gái họ Phượng tìm kìa.
Phong Bạch Tuyết vẻ mặt lạ lùng gọi Diệp Phàm.
- Mời cô ấy vào đi.
Diệp Phàm hô.
- Hừ! Tự cao tự đại nhỉ.
Phượng Khuynh Thành với một chiếc áo lông màu trắng và chiếc áo choàng đen, đi đến trước mặt diệp phàm, vẻ mặt mất hứng.
- Nói cái gì vậy, không thấy chán à?
Diệp Phàm chau mày, rất không quen bộ dáng lạnh lùng của Phượng Khuynh Thành, dường như cô là một con thiên nga, còn tôi là con cóc vậy.
Diệp Phàm là một cao thủ sắp lên bát đẳng, cần tiền là có tiền, ạng lưới quan hệ quan hệ cũng dần dần dày lên, cho nên, không vừa mắt cái bộ dạng của Phượng Khuynh Thành.
Phụ nữ mà, nên theo hình mẫu của Kiều Viên Viên.
ở trước mắt người khác cô kiêu ngạo thế nào cũng được, nhưng ở trước mặt tôi thì phải ngoan một chút mới phải.
Lời nói của Diệp Phàm khiến Tề Phóng hùng và Tề Chấn Đào âm thâm toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ đúng là đồ điếc không sợ súng, đại tiểu thư nhà họ Phượng mà cậu cũng dám to tiếng như vậy sao?
- Anh….
Phượng Khuynh Thành tức giận. Lớn thế này rồi chưa có ai dám như thế với mình, bỗng chốc khoang mắt cô rơm rớm nước mắt.
- Ha ha! Tiểu Diệp, đừng như vậy nữa. Cô Phượng, mời ngồi.
Tề Chấn Đào vội nói, muốn làm dịu đi một chút. Dù sao, Phượng Khuynh Thành này, ngoại trừ bề ngoài lạnh lùng một chút ra, còn lại tốt hơn nhiều so với những đại tiểu thư khác ở đất thủ đô này.
- Hừ! Chúng tôi đang nói chuyện ông chen ngang vào làm gì?
Phượng Khuynh Thành không ngờ giận cá chém thớt, lạnh lùng hừ nói.
Tề Chấn Đào, Tề Phóng Hùng cùng và Phong Thanh Lục tuy trong lòng không thoải mái, nhưng ba người đều là những kẻ lọc lõi cả, vì đại cục trước mắt nên cũng chẳng thèm do đo làm gì, sắc mặt vẫn không hề thay đổi.
Khuynh Thành hừ nói.
- Có ý gì vậy?
Phượng Khuynh Thành cũng trừng mắt, giọng điệu như chất vấn.
- Không nghe rõ sao? Xin lỗi chú Tề cho tôi.
Diệp Phàm nói lớn. Tề Chấn Đào trong lòng có chút cảm động, vội nói:
- Không có gì đâu Tiểu Diệp, vừa rồi cô Phượng cũng chẳng nói cái gì, ha ha.
Điệu cười này, đương nhiên là điệu cười chua xót.
- Anh dám bảo tôi xin lỗi sao.
Phượng Khuynh Thành phẫn nộ rồi, có chút hung tính ra rồi.
- Có xin lỗi không?
Diệp Phàm hừ nói.
- Dựa vào cái gì?
Phượng Khuynh Thành cảm thấy uất ức thật sự, chống lại Diệp Phàm .
- Nếu không xin lỗi, tôi sẽ gọi điện thoại, bảo anh Đại Sơn của cô điều đến một nội vệ đoàn đến đây, cô có tin tôi làm được không?
Khí thế Diệp Phàm biến đổi lớn, đột nhiên hung dữ hừ nói, nắm lấy cổ tay của Phượng Khuynh Thành.
- Anh…Anh muốn làm cái gì?
Giọng nói của Phượng Khuynh Thành có chút run sợ, tức giận đến mức cực điểm.
- Hừ! Người nhà họ Phượng chúng tôi từ trước đến giờ chưa xin lỗi ai.
Lúc này, phía sau bỗng hừ lên một tiếng, nắm tay to của Phượng Đại Sơn Vung qua.
Bốp một tiếng.
Phượng Đại Sơn đã bị bàn chân linh hoạt của Diệp Phàm đạp cho ngã xuống sàn nhà. Lúc này hắn xông lên, một chân hung hăng dí Phượng Đại Sơn xuống nền nhà. Phượng Đại Sơn giãy giụa hòng bật lên, nhưng Diệp Phàm là ai chứ? Với tiêu chuẩn hạng ba như Phượng Đại Sơn thì sao có thể phản kháng lại được.
- Dừng tay tiểu Diệp!
Tề Chấn Đà, Tề Phóng Hùng cùng với Phong Thanh Lục ba người đồng thanh hô lên.
- Anh Đại Sơn.
Phượng Khuynh Thành xông kên kéo tayDiệp Phàm.
- Chú Tề! Việc này hôm nay chú đừng quản, nếu cô ta không xin lỗi chú, cháu sẽ không để yên.
Diệp Phàm rống to một tiếng, làm Tề Chấn Đào phải dừng lại, tâm tình trở nên phức tạp.
- Mày dám động vào một sợi lông chân của Khuynh Thành, tao sẽ giết chết mày, nhà họ Phượng chúng tao sẽ cho mày chết thảm.
Phượng Đại Sơn bị áp xuống nền nhà, nhưng vẫn còn to giọng.
- Kêu cái con khỉ. Bị chết khó coi ư, thiên hạ người làm cho ông đây chết khó coi được còn chưa ra đời đâu. Dựa vào mỗi mày thì còn lâu.
Diệp Phàm càng dí mạnh hơn, khiến Phượng Đại Sơn đau đến mức mặt đỏ bừng lên, mồ hôi ứa ra như tắm, không còn mở miệng được nữa.
- Buông anh ấy ra, buông ra…
Phượng Khuynh Thành kêu lên, miệng định cắn tay Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm cũng chẳng thèm chau mày. Xem ra, phụ nữ, bất kể là cô ta xuấ thân cao quý thế nào, đều giở tuyệt chiêu bản năng này ra.
- Có xin lỗi không? Nếu không xin lỗi hôm nay tôi sẽ phế Đại Sơn này, bắt đầu từ chân, chặt đứt rồi nói sau.
Diệp Phàm càng ra lực mạnh hơn nữa, Phượng Đại Sơn càng đau đớn, xương cốt gần kêu lên răng rắc rồi.
- Buông anh ấy ra.
Phượng Khuynh Thành gấp đến độ nước mắt ứa ra, cắn càng hăng hái .
- Có xin lỗi không? Tôi đếm đến 10, không xin lỗi sẽ gãy chân.
Diệp Phàm quát lên, sau đó miệng đếm 1, 2, 3, 4…
- Xin...lỗi.
Phượng Khuynh Thành thả lỏng miệng khỏi cổ tay Diệp Phàm, hướng về phía Tề Chấn Đào nói xin lỗi một cách nặng nhọc, vừa khóc vừa nói.
- Như thế còn tạm được.
Diệp Phàm thả lỏng chân ra. Bỗng nhiên Phượng Đại sơn nhảy dựng dậy lao lên đạp một cái.
- Đừng đánh nữa anh Đại Sơn.
Phượng Khuynh Thành vội vàng ngăn lại, bởi cô biết có đánh nữa thì Đại Sơn càng tự chuốc lấy nhục nhã mà thôi.
- Họ Diệp kia, chuyện của anh đã xong rồi, còn chuyện của anh Đại Sơn thì sao?
Phượng Khuynh Thành mạo hiểm hỏi, xem ra còn không hoàn toàn hồ đồ, còn nhớ đến việc chính.
- Em gái, chúng ta không phải cầu xin tên khốn khiếp này, không phải là chuyển chính thôi sao? Ông đây không thèm nữa.
Phượng Đại Sơn cao giọng, kéo Phượng Khuynh Thành định chuồn.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 969: Có phải anh muốn đột phá lên tứ đẳng? (1+2)
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn thẳng vào Phượng Đại Sơn nói:
- Sớm đã giải quyết ổn thỏa rồi. Chắc hôm nay là sẽ có người xuống kiểm tra.
Phượng Khuynh Thành trợn trừng mắt nhìn Diệp Phàm nói:
- Tôi không đi. Họ Diệp anh có thể “ăn thịt” tôi mất.
Diệp Phàm đột nhiên cười, cảm thấy vừa rồi mình có chút hơi quá đáng:
- Ha ha. Xin lỗi rồi thì mọi việc coi như xong đi. Vừa nãy tôi cũng hơi hung hăng. Trưa nay tôi mời cô, coi như chuộc lỗi được không?
Phượng Khuynh Thành lạnh lùng nghiêm mặt nói:
- Không thèm.
- Đi thôi.
Diệp Phàm kéo tay Phượng Khuynh Thành chạy ra ngoài.
Phượng Khuynh Thành giãy dụa cố gắng thoát khỏi Diệp Phàm, hét lên:
- Buông ra, buông ra. Anh đúng là đồ lưu manh.
Phượng Đại Sơn hơi bất ngờ, định tiến lên ra quyền. Nhưng đột nhiên lại nghĩ ra chuyện gì đó. Thầm nghĩ: “Hai người này…. Hình như có dấu hiệu gì đó bất thường. Nếu như em gái thực sự có ý gì, mình ra tay đánh em rể thì lại thành tự chuốc phiền phức mất”.
Thường đợi cô tỉnh táo lại, người xui xẻo là mình rồi. Hơn nữa, em gái lại là người rất kiêu ngạo thế. Hôm nay xem ra có chút bất thường rồi. Chẳng lẽ đấy lại là tình trạng tuổi mới lớn của thiếu nữ vẫn thường hay được miêu tả trong tiểu thuyết sao?
Cho nên Phượng Đại Sơn trong lòng rất phức tạp chỉ biết theo sau họ ra ngoài.
Tề Phóng Hùng và Phong Thanh Lục mặt tươi cười:
- Chúc mừng Chấn Đào.
Rồi sau đó ba lão hồ ly tinh nhìn nhau cười nói:
- Diệp Phàm với con nha đầu họ Phượng có gì đó là lạ.
- Ha ha ha
Tề Chấn Đào vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm:
- Ôi. Thằng nhãi này lần này có thể thành thì đúng là phúc ba đời. Nhưng kể ra hắn cũng to gan. Vừa nãy suýt chút nữa dọa lão già này sợ thót tim.
- Có khí hào kiệt, có gan nghịch trời, có mưu trí, có trái tim chân thành giúp đỡ anh em không tiếc mạng sống. Chính nghĩa sẽ được ủng hộ, thất đức thì phải một mình. Đạo lý này có thể nói là bạn bè, cũng có thể nói là sức mạnh tài năng. Thằng nhãi này nhất định sẽ thành đạt. Chấn Đào, đối xử tốt với hắn, có lẽ họ Tề ta sau này sẽ phải nhờ cậy hắn đấy.
Tề Phóng Hùng trầm tư nói.
Tề Chấn Đào không cười nữa nói:
- Em sớm đã phát hiện ra rồi.
- Hai người họ chắc sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?
Phong Thanh Lục vẫn còn chút lo lắng nói.
Tề Phóng Hùng không ngờ lại mỉm cười mờ ám nói:
- Cậu nói xem bọn họ thực sự có chuyện gì sao? Tên này là cao thủ cưa gái rồi. Thiên lý mã kiệt ngạo bất tuân, nhưng lại bị người thuần phục. Cao thủ thực sự không phải là Thiên lý mã mà là người thuần phục chúng.
- Con nhóc họ Phượng này chắc cũng có chút tình cảm rồi. Nhưng mong chúng có thể tiếp tục với nhau. Mà tên nhóc họ Diệp kia chơi bời như thế chắc “năng lực” sẽ mạnh thêm rất nhiều.
Phong Thanh Lục cười nói.
- Muốn chơi bời thì cũng phải có bản lĩnh mới được. Kẻ không có bản lĩnh đùa giỡn gọi là hành vi ngu xuẩn, có bản lĩnh gọi là hành động anh hùng vĩ đại. Anh không thấy là tên Phượng Đại Sơn theo sau kia lợi hại hơn Tề Thiên nhiều nhưng Tiểu Diệp vừa ra tay thì hắn đã ngã bò ra đất. Không trách Tề Thiên nhà chúng ta đi theo hắn giống như một tên người hầu cả ngày ba chân bốn cẳng anh Diệp thế này, anh Diệp thế kia. Đến ôtôi đây còn thấy e ngại.
Tề Chấn Đào ngoài miệng thì nói không hài lòng nhưng vẻ mặt lại rất tán thưởng.
- Lão Tề đừng có mà được lợi rồi lại còn giả vờ thua thiệt. Tề Thiên có thể đi theo sau hắn là nó có phúc đấy. Đúng là giả tạo. Không ngờ lão Tề cũng có lúc đổi tính. Nhưng như thế thì phụ mất cái danh “ Tề đại pháo” rồi.
Phong Thanh Lục hắng giọng cười nói.
- Anh đi theo tôi làm gì? Chẳng lẽ tôi sẽ ăn thịt cô bé này à?
Diệp Phàm đột nhiên quay đầu lại hừ nói với Phượng Đại Sơn.
Phượng Đại Sơn đùng đùng sát khí hét lên:
- Buông cô ấy ra.
Thực ra trong lòng cũng có chút sợ Diệp Phàm. Vừa nãy giao đấu biết mình căn bản không phải là đối thủ của hắn. Trong tình thế này đành phải giả vờ xông ra thôi.
- Muốn ăn đòn phải không?
Diệp Phàm tay trái kéo Phượng Khuynh Thành tay phải giật giật, đột nhiên cười nói:
- Nhìn thân thủ của anh chắc là tam đẳng nhỉ?
Phượng Đại Sơn thật sự kinh nhạc nhìn Diệp Phàm:
- Anh…Sao anh biết?
- Đừng hỏi vì sao. Với thân thủ của anh có phải muốn đột phá lên tứ đẳng, vào tổ chức đó. Bây giờ phỏng chừng ngay cả là thành viên dự bị cũng không đủ tư cách.
Diệp Phàm thấy bên cạnh có một cái công viên liền kéo Phượng Khuynh Thành vào ghế đá ngồi.
- Anh…
Hai con ngươi mắt của Phượng Đại Sơn trợn trừng lên. Một lúc sau mới nói tiếp:
- Cái này anh cũng biết?
- Không chừng anh làm cho tôi vui thì sẽ được lên tứ đẳng. Tin hay không tùy anh. Đi ngay đi, đừng có ở đây vướng mắt nữa. Chuyện của tôi với Khuynh Thành anh tham gia làm gì. Còn về em gái Khuynh Thành của anh, chẳng lẽ anh không hiểu suy nghĩ của cô ấy sao?
Diệp Phàm hừ nói.
- Thật là có thể lên tứ đẳng?
Phượng Đại Sơn toàn thân run cầm cập, xem ra kích động không chịu được nữa rồi.
- Tôi mà phải lừa anh à?
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Vậy thì…thì…Em gái…Anh….
Phượng Đại Sơn sắc mặt vô cùng khó coi nói với Khuynh Thành.
Phượng Khuynh Thành không làm loạn mà nghiêm túc hỏi:
- Anh thực sự có thể giúp anh Đại Sơn lên tứ đẳng không?
- Cô nói xem?
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
- Anh Đại Sơn, anh về đi. Em không sao. Em không tin là tên khốn này có thể làm gì em.
Phượng Khuynh Thành nói.
- Thế thì em gái, anh đi trước đây.
Phượng Đại Sơn nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm một cái, đi được vài bước quay đầu lại nói:
- Nếu em gái tôi có chút tổn hại gì tôi sẽ giết anh. Phượng Đại Sơn này từ trước đến giờ không bao giờ nói chơi. Tôi đánh không thắng anh nhưng bắn chết anh tuyệt đối không phải là vấn đế.
- Còn một việc nữa đó là đừng mang chuyện của tôi với Khuynh Thành nói lung tung. Tôi không muốn cả thiên hạ biết chuyện này. Hiểu chưa?
Diệp Phàm vẫn cứng đầu đến cùng, tỏ ra phong cách của đại ca.
Phượng Đại Sơn đi rồi.
Hai người không ai nói gì, cứ ngồi im trên cái ghế dài. Phượng Khuynh Thành dịch mông ra, muốn ngồi xa Diệp Phàm một chút.
- Làm gì đấy. Tôi sẽ ăn thịt cô à?
Tên nhóc này quyết định làm lưu manh đến cùng, kéo Phượng Khuynh Thành đến bên cạnh, chèn ép một chút để cô ta bớt lạnh lùng, cao ngạo.
- Buông ra.
Phượng Khuynh Thành hét lên.
- Cô định thế nào nữa?
Diệp Phàm tức giận rồi. Nghiêng người về trước đè cả người Phượng Khuynh Thành ép xuống ghế đá. Môi hắn chỉ cách môi Khuynh Thành khoảng 10cm.
- Anh…anh muốn làm gì?
Phượng Khuynh Thành ngay cả giọng nói cũng run lên rồi. Thực ra là cũng có chút sợ hãi.
- Ừ. Cái miệng nhỏ này cũng không tệ. Hôm đó không phải đã bị tôi hôn rồi sao.
Diệp Phàm cười nói rất tự nhiên về chuyện hôm trước cứu Khuynh Thành dưới gốc cây.
- Lưu manh.
Phượng Khuynh Thành tự nhiên mặt đỏ bừng lên, giẫy dụa một lúc không thoát ra được đành thôi không chống cự nữa. Hình như là cũng thầm chấp nhận hành vi đáng khinh của Trư Ca rồi.
- Lưu manh thì có gì không tốt nào. Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu mà. Haha.
Diệp Phàm thực chất là muốn hù dọa Khuynh Thành thôi.
Bốp!
Một tiếng giòn tan. Cô gái bị Trư ca ép hôn. Chỉ có điều mới chỉ là chạm một chút ở môi, vẫn chưa coi là hôn thật.
- Khốn kiếp. Anh dám làm vậy thật à? Tôi đánh chết anh.
Phượng Khuynh Thành giận thật rồi, hai chân giậm xuống đất loạn lên, hai tay đánh liên tục phát ra tiếng thình thịch giống như đang đánh trống.
- Dừng tay. Cô mà đánh nữa là tôi làm thật đấy. Ngay tại đây này. Tin không?
Diệp Phàm đầy chất lưu manh, mắt hung dữ nhìn cô gái.
- Anh… Ức hiếp người ta.
Phượng Khuynh Thành đột nhiên rơi nước mắt. Đôi mắt ấy nhìn chăm chú làm cho Trư Ca cũng có chút đau lòng.
- Ôi.
Diệp Phàm thở dài, buông tay ra đỡ cô lên nói:
- Xin lỗi.
- Đi ăn cơm chứ?
- Kiều Viên Viên là gì với anh?
Phượng Khuynh Thành đột nhiên hỏi.
- Không là gì cả. Tôi cũng không rõ lắm.
Diệp Phàm nghĩ dùng cách nói dối cho qua chuyện.
- Nói dối. Anh không thành thật, cơm này tôi không ăn nữa. Tôi đi đây.
Phượng Khuynh Thành mắt trợn trừng lên, đứng dậy định đi.
- Được rồi. Cô ta là y tá. Lần trước tôi bị thương là cô ấy chữa trị.
Diệp Phàm thở dài, rõ ràng đâm lao phải theo lao thôi.
- Y tá? Y tá ở đâu?
Phượng Khuynh Thành hỏi tận gốc. Phụ nữ một khi đã nghiêm túc thì đàn ông đau đầu lắm.
-
- Hình như là… Cái này tôi cũng không rõ nữa.
Diệp Phàm lắc lắc đầu nói. Hắn cũng biết cách đóng kịch thật.
- Hừ. Đàn ông không có gì tốt cả, nhất là loại người có chút võ công, có chút quyền thế như anh.
Phượng Khuynh Thành tức giận lườm Trư Ca. Một chân cố tình giẫm lên chân của Trư Ca, làm cho hắn đau đến chảy nước mắt.
- Trời đất chứng giám, tối hôm qua tôi thực sự không gọi cô ta.
Diệp Phàm hét lên.
- Anh cứ nói dối tiếp đi. Tôi không đi cùng anh nữa.
Phựong Khuynh Thành vừa đi vừa nói.
- Này cô em. Tôi phải tìm em ở đâu? Không phải em vẫn đang đi học à?
Diệp Phàm hét ra xa.
- Lưu manh. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Đừng có mà tưởng bở.
Phượng Khuynh Thành giống như một đám lá vàng bay đi mất rồi. Chỉ còn lại hương thơm dịu nhẹ và Trư Ca đang đứng ngây người ra.
- Đây là cái chuyện quái gì. Vẫn là Viên Viên của tôi tốt. Ông đây mời cô ấy ăn cơm. Ăn tiệc lớn.
Diệp Phàm kêu lên vài câu, định rút điện thoại ra nhưng lại thôi, lẩm bẩm nói:
- Thội vậy. Đi xem cái biệt thự tên Thần cước Hải Nam bồi thường còn hơn.
Biệt thự mà Thần cước bồi thường ở khu vực gần phố Bát Đại.
Lúc Diệp Phàm đứng trước biệt thự của mình cũng bị kinh ngạc bởi vẻ cổ xưa mà đồ sộ của nó. Một khối kiến trúc lớn hòa hợp giữa phong cách Châu Âu và khuôn viên Giang Nam.
Hiện tại biệt thự này do Cổ Bang, người được gia tộc họ Câu ở Hải Nam mời đến quản lý. Bên trong có vài người bảo vệ và người giúp việc vặt.
Cổ Bang là một người đàn ông trung niên khoảng gần 40 tuổi, mặc quần áo đời Đường, hiện lên rõ nét phong cách người trung Hoa.
- Ông chủ, cung Hồng Diệp xây trước khi giải phóng, đến nay chắc cũng phải đến hơn 60 năm lịch sử rồi. Nghe nói là do một người họ hàng xa của Hoàng thất Anh quốc xây dựng. Khuôn viên chủ yếu lấy phong cách Tô Châu. Biệt thự là sự kết hợp giữa phong cách Trung Quốc và Châu Âu, có chút giống với phong cách cung điện Châu Âu thời trung cổ. Tổ tiên nhà họ Câu mua ngay lúc vừa mới giải phóng. Nghe nói lúc đó phải mua bằng mười ngàn khối đại dương với 10 thỏi vàng.
Năm kia, nhà họ Câu vừa mới tiến hành sửa sang lại toàn bộ biệt thự. Để sửa sang lại cả biệt thự còn đặc biệt mời chuyên gia Trung Quốc và Châu Âu đến nghiên cứu, sau đó mới tiến hành. Biệt thự này ít nhất cũng phải dùng được vài trăm năm nữa.
Cổ Bang sau giây phút bất ngờ khi nhìn thấy Diệp Phàm, liền thao thao bất tuyệt giới thiệu về ngôi biệt thự này.
- Ừ. Một biệt thự thế này một năm phải chi hết bao nhiêu tiền?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc