Âu Dương cười giống như một con hồ ly, đánh cờ với Thiên Vương, hắn muốn thắng rất khó, nhưng chơi cờ với Nghi Quân, Nghi Quân tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.
- Thứ hai là gì?
Ngụy Bỉnh Dập nhìn Âu Dương.
- Thứ hai ngươi quá coi thường hai chúng ta, Nghi Quân tuyệt đối không thể mang theo mấy vạn người đến vây sát chúng ta, bởi vì thiên đình không chịu đựng nổi đả kích như vậy, một khi thua thiên đình sẽ tan vỡ!
Âu Dương nói rất rõ ràng, Âu Dương lần đầu tiên trở về, trong một ngày một đêm làm thịt ba gã cường giả thiên đình, Liễu Chân Ngôn cuối cùng vẫn bị Âu Dương làm thịt ở đại môn.
Sau đó Âu Dương tiến vào địa ngục "làm thịt" Minh Hậu, tiếp theo mấy vạn cường giả thiên đình bao vây hắn ở Quỷ đảo, kết quả mấy vạn người bị hai người đánh cho kêu cha gọi mẹ, đả kích liên tục xuất hiện khiến thiên đình gần như tan vỡ.
Nếu như để Nghi Quân một lần nữa dẫn người tới, nếu như thắng thì tốt, nhưng thua thì sao? Một khi thua thiên đình có thể trực tiếp sụp đổ hay không? Có thể ngay cả cơ hội đại chiến cuối cùng với người ta cũng không có? Cho nên Nghi Quân không dám mạo hiểm như thế.
- Cho nên cho dù hắn muốn tới tuyệt đối cũng là một mình truy sát chúng ta trên sông, hắn tuyệt đối sẽ không tiến lên nói tới giết chúng ta, hắn sẽ làm bộ tới tố khổ với chúng ta, sau đó nói mình là bị ép buộc, nếu như ta đoán không sai, sau đó hắn nhất định sẽ nói đi theo chúng ta, tùy thời xuất thủ với chúng ta!
Vẻ tươi cười trên mặt Âu Dương khiến Ngụy Bỉnh Dập cảm thấy đặc biệt khó chịu!
- Ý của ngươi là chúng ta phản sát!
Ngụy Bỉnh Dập minh bạch, mặc dù hiện tại hai người bọn họ, một người tàn phế một người nửa tàn, Nghi Quân chạy tới tính toán bọn họ, nếu như bọn họ không biết, đó là rất nguy hiểm, nhưng sau khi biết quỷ kế của đối phương, tính toán đó sẽ không còn một chút ý nghĩa, bọn họ hoàn toàn có thể tương kế tựu kế làm thịt Nghi Quân!
Ma Vương có tám thành thực lực, nếu xuất thủ trong trường hợp Nghi Quân không đề phòng, cho dù không thể một chiêu giết chết Nghi Quân, cũng tuyệt đối có thể khiến Nghi Quân bị thương nặng. Mặc dù Âu Dương người tàn, nhưng cung đang còn, có Thứ Kiêu Cung hiệp trợ, hai người có tám phần mười nắm chắc!
- Âu Dương, không ngờ ngươi cũng âm hiểm như vậy. . .
Hiện tại Ngụy Bỉnh Dập mới biết, Âu Dương không phải chỉ có cậy mạnh, hắn không phải chỉ biết dùng nắm đấm giành thắng lợi, đầu óc của hắn cũng cường đại như thực lực của hắn.
Nhưng nghe thấy Ngụy Bỉnh Dập nói Âu Dương lại dở khóc dở cười nói:
- Ngươi cho rằng ta muốn làm như vậy sao, nếu như không tổn thất lực lượng, ta trực tiếp dùng một mũi tên làm thịt Nghi Quân không phải nhanh gọn hơn sao. . . Có một vị hảo bằng hữu từng nói với ta, ta trời sinh không phải một soái tài, ta chỉ có thể làm loại tướng xung phong về phía trước, muốn làm một soái ta không làm được.
- Soái tướng gì chứ! Giết địch trên chiến trường thì có gì khác nhau!
Ngụy Bỉnh Dập không minh bạch ý tứ của Âu Dương.
- Làm tướng, ta có thể cùng huynh đệ vây sát địch nhân trên chiến trường, ta có thể sảng khoái truy sát phía sau địch nhân vạn dặm, nhưng làm soái thì ngươi không thể, người làm soái phải có cái nhìn toàn cục. . . Ở tiểu thế giới ta có thể được xem là một viên dũng tướng, nhưng tuyệt đối không được xem là một thống soái tam quân hợp cách . .
Âu Dương cũng biết rất rõ mình có mấy phần phân lượng.
- Thì ra là thế. . .
Ngụy Bỉnh Dập rốt cuộc cũng minh bạch , nhưng hắn không tiếp tục thảo luận vấn đề này với Âu Dương nữa, hắn nhìn bên ngoài nói:
- Hiện tại khắp thành đều đang chờ đợi tên Chiến tộc kia đến tìm chết!
- Hắn chẳng qua là một Hầu Loan mà thôi, không tính là Chiến tộc, hơn nữa hắn là pháp bảo giành thắng lợi cuối cùng của chúng ta!
Âu Dương nhìn lướt qua Ngụy Bỉnh Dập nói:
- Giết Nghi Quân chúng ta khẳng định cũng phải trả một cái giá không nhỏ, đến lúc đó thiên đình nhất định sẽ phát hiện hư thực của chúng ta, cho nên đến lúc đó chúng ta sẽ tiến vào một đoạn giai đoạn chạy trốn chân chính! Trước giai đoạn chạy trốn này cần phải nhờ dựa vào hai chúng ta, cuối cùng ta sẽ kêu Chiến tộc đến tiếp ứng ta!
Âu Dương suy nghĩ vô cùng toàn diện.
- Ta hiểu rõ ý tứ của ngươi. Ngươi là muốn tỏ ra yếu ớt, để tất cả ánh mắt của bọn họ đều tụ tập trên người ngươi, để cho bọn họ đến đuổi giết hai chúng ta, như vậy Tuyết Sơn sẽ an toàn đúng không!
Ngụy Bỉnh Dập vừa nghĩ đã hiểu rõ.
- Không sai! Nếu như phá vỡ thời không rời đi, tuyệt đối sẽ làm thiên đình nắm được cơ hội tốt nhất tấn công chúng ta, nhưng nếu chúng ta không chết, cho dù bọn họ muốn tấn công Tuyết Sơn, cũng không có tác dụng, cho nên bọn họ sẽ trăm phương nghìn kế muốn lấy mạng chúng ta, việc chúng ta cần phải làm là tìm cách chạy trốn trong một tháng.....
Âu Dương nghĩ đến chạy trốn lại có chút kích động.
Ngụy Bỉnh Dập liếc mắt nhìn tên biến thái này, giết Nghi Quân cũng không thể khiến hắn kích động, nhưng bị vô số người truy sát lại có thể khiến hắn kích động, đây là quái vật gì chứ.
- Ngẫm lại đi, toàn bộ thiên đình điên cuồng truy sát chúng ta, bọn họ sẽ không tiếc tất cả giá phải trả đuổi giết chúng ta khắp nơi, còn chúng ta phải đối mặt với truy sát vô tận hơn một tháng, chuyện này sẽ thú vị thế nào chứ!
Âu Dương mỉm cười, hắn nhớ lại thời gian chạy trốn trên Mê Hồn hải, lúc đó Đạm Thai gia giống như phát rồ truy sát mình, còn mình lại ma xui quỷ khiến trốn thoát, mặc dù cuối cùng vẫn bị Đạm Thai Khước Tà bắt được, thiếu chút nữa mất mạng, thế nhưng sự thực chứng minh, lần đó mình chạy trốn là chính xác.
Lần này so với đại truy sát trên Mê Hồn hải còn điên cuồng hơn nhiều, lần này là Thần Tiễn uy danh thiên hạ bị toàn bộ thiên đình, bị vô tận nhân tộc truy sát, chỉ cần vừa thò đầu ra nghênh tiếp mình chính là một kích sấm sét của vô số cường giả giống như phát rồ.
- Người điên! Ngươi thực sự là người điên. . .
Ngụy Bỉnh Dập thật sự không biết nói gì, từ khi hắn sinh ra đến bây giờ chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ bị truy sát như vậy, nhưng không hề nghi ngờ, truy sát như vậy cũng khiến Ngụy Bỉnh Dập nhiệt huyết sôi trào .
Sát nhân đối với hai người mà nói không tính là cái gì, nhưng bị người ta truy sát lại khác, với thân phận giống như bọn họ, suốt đời đều rất khó có một lần bị truy sát như vậy.
- Lần này cũng coi như lễ vật chúng ta tặng cho thiên đình, chờ sau khi truy sát kết thúc cũng là ngày chúng ta tổng tiến công thiên đình!
Âu Dương biết, truy sát thiên đình nhất định sẽ không tiếc tất cả giá phải trả, chỉ cần có thể còn sống, chờ khi lực lượng của hắn khôi phục, thiên đình không ngăn được hắn, lúc đó liên quân tiên giới sẽ phát động công kích siêu cấp, một kích đánh tan thiên đình, sau đó toàn lực chuẩn bị đối phó Thiên Vương!
- Được! Dù sao hiện tại ta cũng đi không xong, chạy cũng chết, chi bằng liều mạng một lần!
Ngụy Bỉnh Dập cũng không phải một người sợ chết, một người người sợ chết tuyệt đối không thể đi tới địa vị hiện nay của hắn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Lãnh tĩnh một chút, bây giờ còn không phải lúc ngươi nhiệt huyết sôi trào, tiếp theo chúng ta còn phải đợi tên Hầu Loan của Chiến tộc xuất hiện, hắn cũng là một nước cờ quan trọng của chúng ta, hơn nữa khi đối phó với Nghi Quân ngươi cũng nghìn vạn lần không nên lộ ra kẽ hở gì!
Âu Dương biết Ngụy Bỉnh Dập tuyệt đối là một người giữ được bình tĩnh.
Trước kia khi tên gia hỏa này giết mình chính là như vậy, lần đầu tiên hai người chạm mặt, sắp sửa đến ngày trăng tròn, nếu như Ngụy Bỉnh Dập có một chút thiếu kiên nhẫn đấu võ với Âu Dương, như vậy kết cục cuối cùng nhất định không phải là Âu Dương chết đi, có lẽ Âu Dương sẽ biến thành vạn yêu chi tổ chân chính.
- Kẽ hở gì? Ngươi vừa nói gì với ta? Ta vừa mới ngủ!
Ngụy Bỉnh Dập vẻ mặt mê man, nếu là người không biết có thể sẽ tin Ngụy Bỉnh Dập.
Hai người nhìn nhau cười ha ha, không ai biết, kế hoạch mà hai người bọn họ dễ dàng chế định lại có thể ảnh hưởng đến thay đổi của toàn bộ tiên giới.
- Ai!
Ngụy Bỉnh Dập bỗng nhiên cảm ứng được có người từ bên ngoài đi vào, người đi vào đương nhiên chính là Ngụy Trung Hưng, Ngụy Trung Hưng nhìn thoáng qua Ngụy Bỉnh Dập vội vàng nói:
- Ma Vương đại nhân, người đó. . .
- Tên Chiến tộc đó tới rồi sao!
Âu Dương mỉm cười, kỳ thực vừa rồi hắn đã cảm ứng được . . .
Trong Minh Khê thành, Hầu Loan lúc nào cũng có cảm giác bất an, lẽ ra cường giả đạt đến trình độ của hắn thông thường rất khó có cảm giác như vậy, mỗi lần cường giả xuất hiện cảm giác như vậy, nhất định sẽ có chuyện tốt hoặc là chuyện xấu phát sinh.
- Trong thành không có tồn tại cường đại, tại sao ta luốn có cảm giác như vậy?
Hầu Loan đương nhiên không có khả năng cảm thụ được tồn tại của Âu Dương, lúc này hắn đang ngồi trong mã xa, bên cạnh hắn là Vương Bỉnh Khôn.
- Đại nhân, đã tới Minh Khê thành, chúng ta trực tiếp tới Ngụy gia chứ?
Vương Bỉnh Khôn tại hỏi ý kiến Hầu Loan!
- Ngày mai hãy đi, hôm nay ta có chút mệt mỏi!
Hầu Loan lắc đầu, hôm nay xuất hiện cảm giác tâm thần không yên, hắn luôn cảm thấy có chút lo lắng, cho nên mới chuyển việc định làm hôm nay đến ngày mai.
- Được. . .
Vương Bỉnh Khôn có chút khó hiểu nhìn thoáng qua Hầu Loan, dù sao cường giả như vậy làm sao có thể dễ dàng nói mệt mỏi? Chẳng lẽ có vấn đề gì đó!
Vương Bỉnh Khôn suy nghĩ hồi lâu, xác định không gặp phải vấn đề gì, Hầu Loan này chính là tồn tại cường đại nhất trong mắt Vương Bỉnh Khôn, Vương Bỉnh Khôn không cho rằng còn có người có thể mạnh hơn Hầu Loan này, chí ít ở Minh Khê thành ở Ngụy gia không có!
- Người đâu! An bài nơi dừng chân!
Sau khi Vương Bỉnh Khôn quay sang thủ hạ phân phó, nhìn về phương hướng Ngụy gia xa xa, trong mắt hắn mang theo một tia trào phúng.
- Hừ! Phân nhi để mắt đến nha đầu của các ngươi là phúc khí của các ngươi, nếu giờ không đáp ứng, vậy ta chỉ có thể nhổ tận gốc toàn bộ Ngụy gia!
Vương Bỉnh Khôn vô cùng tự tin, hắn tin tưởng vững chắc, lúc này chính là thời khắc Vương gia thay thế Ngụy gia trở thành chủ nhân Minh Khê thành.
Trấn tọa cùng lúc hai tòa thành, chuyện này không phải gia tộc bình thường có thể làm được....
Một đêm này đối với rất nhiều người mà nói đều là một đêm bình thường, nhưng đối với Hầu Loan mà nói, xác thực làm thế nào cũng không thể chìm vào giấc ngủ, hắn ngồi trên giường, hắn có thể cảm thụ được, trong thành này phảng phất có một ngọn núi cực lớn dang đè lên người hắn!
- Kẽo kẹt. . .
Bỗng nhiên, cửa phòng Hầu Loan mở ra, Hầu Loan hầu như không thể tin được có người có thể né tránh tất cả cảm nhận của hắn, tiến vào phòng hắn. Nhưng khi người này đi vào phòng, Hầu Loan phịch một tiếng, vội vàng quỳ xuống mặt đất!
- Chiến tộc Hầu Loan, ra mắt Chiến Vương!
Hầu Loan hành đúng năm thể lễ của Chiến tộc, đây là lễ tiết cao nhất của Chiến tộc, khi hắn hành lễ Âu Dương đã ngồi trên ghế lẳng lặng nhìn hắn.
Âu Dương đương nhiên không định bóp chết Hầu Loan như hắn đã nói, nếu làm như vậy, ai sẽ giúp hắn truyền tin?
- Ngươi cũng biết tội!
Âu Dương nhìn Hầu Loan run rẩy quỳ trên mặt đất, Âu Dương tin tưởng, chỉ cần người này không phải một người ngốc, khẳng định sẽ biết trong lời nói của mình có ý tứ gì.
Hầu Loan sợ đến mức cứ quỳ trên mặt đất, không dám mở miệng, hắn nằm mơ cũng không ngờ mình có thể chạm mặt Chiến Vương ở đây. Chiến Vương chính là thần linh của toàn bộ Chiến tộc, mặc dù Hầu Loan sợ hãi, nhưng trong lòng cũng có vài phần hưng phấn, có thể một đối một nói chuyện với Chiến Vương, đây là một một loại vinh quang chí cao.
Chí ít ở Chiến tộc là như vậy.
- Ngươi thuộc về dòng họ nào?
Lúc này Âu Dương mở miệng đã dùng ngôn ngữ của Chiến tộc, còn Hầu Loan cũng không nhận được mệnh lệnh của Âu Dương kêu hắn đứng dậy, cứ như vậy quỳ rạp dưới mặt đất bắt đầu trả lời câu hỏi của Âu Dương.
- Thì ra là hậu duệ của Khắc Cần gia!
Âu Dương gật đầu, mặc dù trong Chiến tộc địa vị của Khắc Cần không cao lắm, nhưng cũng một nhân vật rất mạnh mẽ, cho nên Âu Dương vẫn có chút ấn tượng với Khắc Cần, lúc này nghe Hầu Loan nói mình là hậu duệ của Khắc Cần gia, Âu Dương gật đầu.
- Ngươi tưởng tượng trăm vạn chiến sĩ Chiến tộc đều có tên của mình sao?
Âu Dương nhìn Hầu Loan quỳ rạp trên mặt đất, hắn bỗng nhiên mở miệng nói ra câu như vậy, khi Hầu Loan nghe thấy câu nói của Âu Dương, toàn thân đều bắt đầu run rẩy.
Có tên! Mỗi một Chiến tộc từ khi sinh ra đã bắt đầu vì có tên mà phấn đấu không ngừng, nhưng người chân chính có tên chỉ có rất ít Chiến tộc.
Đừng thấy Hầu Loan lúc này rất mạnh, nhưng muốn thực sự trở thành chiến sĩ Chiến tộc, hắn vẫn còn chênh lệch không nhỏ.
- Ngươi muốn để gia tộc ngươi sau này có họ thừa kế không?
Âu Dương lại mở miệng, khi câu nói này vừa nói ra khỏi miệng, Hầu Loan trực tiếp ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn Âu Dương.
Họ thừa kế, tại Chiến tộc, người có tư cách có họ thừa kế chỉ có bốn gã trưởng lão của Chiến tộc. Đây là vinh quang tối cao của Chiến tộc, muốn có được nó dễ dàng cần phải lập được công tích cực lớn cho Chiến tộc mới có thể có được. Hiện tại Chiến Vương lại hỏi hắn sau này Hầu Loan có muốn có họ thừa kế hay không, cho dù đầu óc của Hầu Loan có thanh tỉnh như thế nào, cũng trở nên không thể thanh tỉnh!
- Vương. . .
Hầu Loan nhìn Âu Dương, lúc này trong ánh mắt hắn lộ vẻ thành kính giống như nhìn thấy thần linh trên chín tầng mây.
- Ta giao cho ngươi một nhiệm vụ. Nhiệm vụ này liên quan đến sinh tử của Chiến tộc, chỉ cho phép thành công không được thất bại! Việc này nếu thành, ta liền ban thưởng cho ngươi họ thừa kế!
Âu Dương nhìn Hầu Loan, hắn biết, tính mệnh của bản thân và dòng họ mình đều đặt trên người Hầu Loan này. Nếu như Hầu Loan này không thể hoàn thành nhiệm vụ mình giao cho hắn, như vậy tiếp theo mình căn bản không thể đối mặt với truy sát của thiên đình!
- Thề sống chết hoàn thành sứ mệnh của Chiến Vương!
Hầu Loan quỳ rạp xuống đất, tên gia hỏa này đã hoàn toàn phục tùng Âu Dương, Hắn bắt đầu dụng tâm ghi lại từng câu nói của Âu Dương nói cho hắn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Khi nghe xong tất cả những lời của Âu Dương, hắn rốt cuộc minh bạch vì sao Âu Dương lại nói việc này liên quan đến sinh tử của toàn bộ Chiến tộc.
Nếu như Âu Dương chết ở đây, như vậy Chiến tộc sẽ thực sự tuyệt vọng. Trước kia khi Chiến Vương chết đi, mặc dù Chiến tộc tuyệt vọng nhưng Chiến tộc vẫn còn một tia hi vọng cuối cùng, cho nên bọn họ có thể ẩn núp chờ đợi Âu Dương trở về, nhưng hiện nay nếu ngay cả Âu Dương cũng ngã xuống, như vậy Chiến tộc thoáng cái sẽ biến thành con rồng không đầu, đến lúc đó thật sự có thể là ngày diệt vong của Chiến tộc.
- Ngươi đã hiểu rõ rồi chứ?
Âu Dương đã nói hết những gì nên nói, tất cả những lời này hắn đều sử dụng ngôn ngữ của Chiến tộc, chuyện này cho dù bên ngoài có người nghe trộm cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, bởi vì ngôn ngữ của Chiến tộc chỉ có Chiến tộc mới có thể minh bạch, đây không phải một loại ngôn ngữ dùng miệng nói ra, đây là một loại ngôn ngữ của linh hồn.
- Thề sống chết hoàn thành sứ mệnh!
Lúc này Hầu Loan đã hoàn toàn minh bạch sứ mệnh của mình là cái gì?
- Lập tức xuất phát, cho dù ngươi một đường nghiền nát hư không mà đi, đến nơi cũng cũng cần một tháng.
Mà Chiến tộc chạy tới địa điểm cũng cần một tháng, ngươi không có bất cứ thời gian dư thừa!
Âu Dương nói đến đây đã đứng dậy, vài lần chớp động Âu Dương đã rời khỏi, biến mất trong bóng đêm.
Hầu Loan từ trên mặt đất đứng dậy, lúc này trong mắt hắn lộ vẻ kiên định, hắn không nói nhiều, trực tiếp phá vỡ hư không, biến mất trong lữ điếm, tiếp theo hắn bất kể ngày đêm điên cuồng chạy đi.
Trong vòng một tháng cần phải từ Thiên Nam đến phương bắc, tìm kiếm Chiến tộc, đem tất cả những lời Âu Dương nói chuyển lại cho Chiến tộc, sau đó hoàn thành kế hoạch cuối cùng của Âu Dương.
Âu Dương cũng quay trở về Ngụy gia, nhưng chuyện này không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là sau khi Hầu Loan rời đi, Vương gia liền phiền phức. Dù sao Vương gia vốn muốn dựa vào Hầu Loan làm con bài chưa lật của mình, nhưng hiện tại Hầu Loan rời đi, Vương gia xác thực gặp rắc rối . . .
Sáng sớm hôm sau, khi Vương gia phát hiện Hầu Loan không nói mà đi, đương nhiên là một trận kinh hoảng, nhưng kinh hoảng cũng không vô dụng, đối với Hầu Loan mà nói, Vương gia chính là cái rắm, nhiệm vụ Chiến Vương phân phó mới là chân chính!
Dưới gốc cây quế, Tiểu Thiên và Mộng Hi nhìn Âu Dương sắp sửa rời khỏi, hai người đều có chút cảm giác không muốn, dù sao hai người bọn họ đều minh bạch, lần này Âu Dương rời khỏi, sau này không biết còn có thể gặp lại nhau hay không.
- Sống cho tốt. Tương lai còn phải mời hai người tới tham gia hôn lễ của Âu Dương ta!
Âu Dương mỉm cười nhìn hai người. Nhưng hắn càng nói như vậy, Tiểu Thiên và Mộng Hi lại càng cảm thấy khó chịu.
- Âu Dương đại ca yên tâm, bất luận như thế nào ta cũng sẽ tham dự hôn lễ của ngươi, hơn nữa đến lúc đó ta còn phải tặng ngươi một phong bao lì xì thật lớn.
Trên mặt Tiểu Thiên cười khổ. Mặc dù bọn họ nói rất dễ dàng, nhưng ai cũng biết, chuyện tương lai bọn họ đều không dám chắc chắn.
- Chỉ cần các ngươi đến ta đã vô cùng hài lòng!
Âu Dương cười ha ha, sau đó cũng không nói thêm cái gì, cùng với Ngụy Bỉnh Dập rời khỏi Ngụy gia. Lúc này mới là hừng đông, trong Minh Khê thành ngoại trừ một số người dậy sớm buôn bán, trên cơ bản cũng không nhìn thấy những người khác.
Âu Dương cũng không muốn mình làm ra chút chuyện oanh động trước khi rời đi, cho nên Âu Dương mới lựa chọn lúc này. Hai người lặng lẽ đi tới bến tàu, lúc này trên bến tàu đã vì hai người chuẩn bị một con thuyền thật lớn, thế nhưng Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đều chỉ mỉm cười, sau đó hai người cũng không lên du thuyền, mà cứ như vậy đạp sóng cả mà đi. . .
Nói đùa, ngồi du thuyền? Nghi Quân nói không chừng đã sớm ngồi ở nơi nào chờ đợi hai người bọn họ, với thân phận của hai người còn cần ngồi thuyền sao? Đây quả thực chính là không có việc gì lại tự đi tìm việc!
- Ngươi nói Nghi Quân sẽ ở nơi nào chờ chúng ta?
Trên dòng sông, Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đứng trên bè trúc, hai người phảng phất giống như hai ngư dân đang bắt cá trên sông, nhìn qua vô cùng tự tại.
Nhưng bọn họ lại ăn mặc không giống như ngư dân, hơn nữa tốc độ của chiếc bè trúc này cũng thực sự quá nhanh, chiếc bè trúc đi ngược dòng mà giống như bay, đây đều là lực lượng của hai người gia trì tạo thành.
- Không biết, nhưng trong thời gian ngắn có lẽ hắn sẽ không xuất hiện, dù sao trước đó ta đã kêu người chuyển lời cho hắn, hắn luôn muốn bịa ra một lý do để chúng ta tin tưởng!
Âu Dương cười ha ha, còn Ngụy Bỉnh Dập càng thêm vui vẻ.
- Nhưng ngươi cũng thật xấu xa, rõ ràng đã kiếm cho người ta một lý do, còn kêu người ta suy nghĩ.
- Cái này không phải ta xấu, ta chẳng qua là vì sống sót mà thôi.
Âu Dương kỳ thực cũng không muốn đi tính toán bất cứ người nào, từ Thiên Vương ban đầu đến bây giờ, Âu Dương đều là bị ép buộc bất đắc dĩ, nếu như có thể an tâm vui vẻ sinh hoạt, Âu Dương thực sự nguyện ý vứt bỏ tất cả, hưng phấn hưởng thụ cuộc sống, chứ không phải làm một đại nhân vật gì đó trong thời đại này.
- Người chưa tiếp xúc với trình độ của chúng ta luôn mộng tưởng một ngày kia có thể làm cho người khác ngưỡng mộ. Nhưng bọn họ lại không biết, đôi khi thực lực càng cao trách nhiệm cũng càng lớn.
Ngụy Bỉnh Dập nhiều năm ở địa vị cao, hắn đương nhiên cũng có thể minh bạch, cường giả kỳ thực cũng không phong cảnh như trong tưởng tượng.
Một tiểu nhân vật, sau khi ngươi phạm sai lầm, người khác sẽ không nắm gót chân A-sin của ngươi không tha, dù sao ngươi không đáng để bọn họ làm như vậy, nhưng người như Âu Dương, nếu như đi nhầm một bước, vậy khả năng chính là hạ tràng vạn kiếp bất phục.
- Một người bằng hữu của ta từng nói, càng cường đại lại càng cô đơn!
Âu Dương lần thứ hai nhớ tới câu nói Triệu Cương nói với hắn trước kia.
- Càng cường đại lại càng là cô đơn. . . Không sai, ngươi nhìn ta xem, lại nhìn lại ngươi, còn cả tên Bạch Tinh ngu ngốc, chúng ta đều là những kẻ cô đơn đáng thương!
Trong mắt Ngụy Bỉnh Dập mang theo một vẻ thương cảm. Càng cường đại lại càng cô đơn, khi Âu Dương còn là một tiểu nhân vật, bên người có vô số bằng hữu và hảo huynh đệ, nhưng cùng với sự lớn mạnh ngày càng nhanh của Âu Dương, chỗ đứng càng ngày càng cao, những người đứng bên cạnh cũng đồng dạng càng ngày càng ít, hiện tại Âu Dương căn bản không thể cùng các huynh đệ chiến đấu trên chiến trường như trước kia, cũng không thể cùng các huynh đệ bôn tẩu thiên lý đánh lén người khác.
Đây chính là giá phải trả của cường đại, rất nhiều người truy cầu cường đại, không biết, vì cường đại cái giá phải trả cũng cực lớn. .
- Phía trước còn có một Nghi Quân đang đợi chúng ta, đừng nghĩ đến mấy thứ này nữa, làm thịt tên kia mới là chính sự!
Ngụy Bỉnh Dập đương nhiên có thể hiểu được cảm giác cô độc của Âu Dương, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc nói chuyện cô độc, hiện tại làm sao làm thịt Nghi Quân mới là vấn đề lớn nhất.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Trên đại giang, hai người nghịch lưu đi hơn ngàn dặm, dọc theo đường đi hai người cũng đụng phải rất nhiều con thuyền, nhưng mỗi lần đụng phải, người khác đều dùng một loại ánh mắt khác lạ nhìn hai người.
Dưới chân hai người đạp lên bè trúc, nhưng tốc độ lại vượt qua con thuyền bình thường gấp trăm lần, điều này sao có thể không khiến người khác giật mình chú ý?
- Âu Dương, ngươi có từng nghĩ tới sẽ lưu lại nhất mạch hay không?
Ngụy Bỉnh Dập nhìn Âu Dương, "lưu lại nhất mạch" của hắn không phải nói Âu Dương hiện tại lấy vợ sinh con, mà là nói tiễn thuật của Âu Dương.
Thiên đình không có nhiều uy hiếp đối với Âu Dương, mặc dù thế lực thiên đình cường đại, nhưng ngày Âu Dương khôi phục tất nhiên chính là lúc thiên đình cúi đầu. Nhưng Thiên Vương sau này thì sao?
- Tên đồ đệ tên là Trát Khắc của ngươi không tồi, nhưng ta nghĩ hắn thích hợp tu tập ma công của ta chứ không phải tiễn thuật của ngươi. Đệ đệ Âu Minh của ngươi cũng rất thông minh, thế nhưng hai người đó tuyệt đối cũng không có khả năng tập được tiễn thuật của ngươi, ngươi chưa nghĩ tới sẽ tìm một đồ đệ chân chính kế thừa tiễn thuật của ngươi sao?
Ngụy Bỉnh Dập nhìn Âu Dương, tiễn thuật của Âu Dương có thể nói là kiệt xuất một phương, nhưng con người có sớm tối họa phúc, nếu như tương lai Âu Dương thực sự ngã xuống, tiễn thuật của hắn thất truyền sẽ trở thành một chuyện vô cùng đáng tiếc của thế gian.
- Mũi tên của ta không cách nào truyền cho người khác!
Âu Dương lắc đầu cười khổ, kỳ thực hắn cũng từng nghĩ tới tìm một người có thể tu luyện tiễn thuật của hắn, nhưng tiễn thuật của hắn lại không giống những môn công pháp khác. Tiễn thuật của Âu Dương, Âu Dương đã từng tự tổng kết, đây là một loại mũi tên lòng tin, đây là lực lượng đỉnh phong nhất mà Âu Dương một đường chém giết ma luyện ra.
Loại lực lượng này cũng không thể truyền thụ cho người khác, điểm này bản thân Âu Dương cũng biết rất rõ ràng, cho nên không phải Âu Dương không muốn truyền lại, mà thật sự là không biết nên dạy như thế nào
- Cũng đúng, phương thức tu luyện này của ngươi xác thực có chút phiền phức!
Ngụy Bỉnh Dập cũng gật đầu, không nhắc đến chuyện này nữa.
- Phía trước hình như có một thôn trang, chúng ta cũng đã đi mấy ngày rồi, đêm nay ở lại đây nghỉ ngơi đi.
Âu Dương chỉ về phía trước, chỉ thấy ở chỗ rẽ phía trước vừa vặn có một thôn trang. Thôn trang này cũng không phải rất lớn, nhìn qua cũng chỉ là thôn trang có bốn năm nghìn người. Lúc này trong thôn trang có một số thôn dân đang dẫn nước sông tưới ruộng, bỗng nhiên nhìn thấy trên sông có hai người cưỡi bè trúc lướt tới, những người bình thường không màng đến thế sự này hiển nhiên có chút giật mình.
- Hai vị, không biết hai vị là. . .
Một người trung niên nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, trong tay cầm nông cụ nhìn Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập. Mặc dù trên sông không thiếu thuyền bè qua lại, nhưng nơi này là thượng du, mặc dù cảnh sắc cực kỳ tú lệ, nhưng nước sông bên này lại trở nên cực kỳ hung dữ, hai người này chỉ sử dụng bè trúc lại đi được đến đây, chuyện này thực sự có chút không thể tưởng tượng.
- Chúng ta muốn ở đây tá túc một chút, mau chuẩn bị cho chúng ta chỗ nghỉ ngơi tốt nhất!
Ngụy Bỉnh Dập đã quen thói kiêu ngạo, hắn mặc kệ những cái khác, tùy tiện đi lên trước, rất có dáng vẻ nếu như ngươi không đồng ý ta sẽ giết chết ngươi.
Nhìn thấy bộ dạng hung thần ác sát của Ngụy Bỉnh Dập, những thôn dân này có chút sợ hãi, nhưng từ trên người những thôn dân này Âu Dương đọc được một luồng vũ khí!
Vũ khí này đương nhiên không phải nói tu luyện giả trong thôn này, mặc dù nơi này là tiên giới, là thế giới của tiên nhân, nhưng ở tiên giới rộng lớn như vậy, luôn luôn có phàm nhân sinh tồn. Thôn làng này rõ ràng chỉ là một thôn làng của phàm nhân.
Phàm nhân trong thôn này có lẽ cũng tu luyện qua một số loại vũ kỹ gì đó. Chỉ có điều những vũ kỹ này so với tiên nhân thực sự không có chỗ lợi gì, tác dụng của những vũ kỹ này chính là giúp những phàm nhân đi săn thú mà thôi.
- Các ngươi không phải là đạo tặc sao?
Một nữ tử nhìn qua khoảng mười bảy, mười tám tuổi, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp đáng yêu, trong tay cầm một cây cung săn, lúc này nữ tử dĩ nhiên đã mắc mũi tên trên dây săn cung, nhìn dáng vẻ thật sự có cảm giác nếu các ngươi dám qua đây, ta sẽ bắn chết các ngươi.
- Tiểu muội muội, ngươi chơi cung trước mặt bằng hữu của ta có vẻ không thích hợp !
Ngụy Bỉnh Dập nhìn thấy có người cầm cung tiễn chỉ vào Thần Tiễn Âu Dương cũng cảm thấy buồn cười, chơi cung? Trên đời này có người nào dám cầm cung đứng trước mặt Thần Tiễn Âu Dương hống hách chứ.
- Hừ! Dám xem thường Thanh nhi muội, bọn họ quả thực là tìm chết!
Bên cạnh nữ tử được xưng là Thanh nhi, một tráng hán răng nanh mở miệng nói, rất hiển nhiên Thanh nhi muội muội có lẽ có thủ đoạn tiễn thuật gì đấy.
- Ha ha, như vậy đi, tiểu muội muội, ta đứng đây cho ngươi bắn, nếu ngươi có thể bắn trúng ta, ta lập tức xoay người rời đi?
Âu Dương nhìn Thanh nhi, dáng vẻ cầm cung của Thanh nhi hoàn toàn là chồn hoang, có lẽ là tự mình lĩnh ngộ, căn bản không thể nào so sánh với thủ đoạn tu luyện có hệ thống của hắn trước kia.
Thế nhưng Âu Dương cũng không vì vậy mà xem thường Thanh nhi.
Phải biết rằng, tiễn thuật không có quy định cứng nhắc, Âu Dương chưa bao giờ nhìn cách cầm cung và bắn tên của một người mà phán xét người đó có tư cách tu luyện tiễn thuật hay không.
- Hừ! Mũi tên của ta chưa bao giờ thất thủ, nếu ta giết ngươi thì làm thế nào!
Thanh nhi trừng mắt nhìn Âu Dương, dáng vẻ như vậy thật ra khiến rất nhiều người yêu thích, chẳng trách bên cạnh Thanh nhi lại có nhiều tiểu tử như vậy, có thể tưởng tượng, trong thôn trang này Thanh nhi có lẽ có không ít người theo đuổi.
- Nếu như ngươi có thể dùng một mũi tên giết chết hắn, ta thề, ngày mai cả tiên giới sẽ biết đến tên ngươi!
Ngụy Bỉnh Dập cũng thấy thích thú, một mũi tên bắn chết Âu Dương. Nói đùa gì chứu, Âu Dương là tổ tông chơi tên. Cho dù tiễn thuật của ngươi có mạnh hơn nữa, muốn bắn trúng hắn cũng vô cùng khó khăn.
Âu Dương dám nói, cho dù đứng đối diện với hắn là một cao thủ tiễn thuật cường đại giống như hắn, trong vòng mười mũi tên tuyệt đối cũng không có khả năng bắn trúng Âu Dương. Cái này giống như Âu Dương đối tiễn với người ta ở tiểu thế giới trước kia, cao thủ tiễn thuật chân chính không chỉ bắn ra mũi tên tuyệt thế, đồng dạng cũng có thể phán đoán ra phương hướng bắn tên của ngươi trong nháy mắt, từ đó đưa ra phán đoán né tránh!
- Được rồi, xem ra ngươi rất thích nói khoác, vạn nhất nếu ta giết chết ngươi, vậy thì phiền phức, ngươi xem!
Săn cung thanh sắc trong tay bỗng nhiên vung lên, mũi tên trong tay nàng mang theo đường vân giống như gợn sóng, vù một tiếng bay ra, sau đó mũi tên mang theo tiếng vang chui xuống dòng sông, rất nhanh, từ dưới sông nổi lên một con cá cực lớn. Mũi tên của Thanh nhi vừa vặn cắm trên mắt con cá.
Mũi tên này từ khi xuất thủ đến phán đoán, đến chui xuống dòng sông cắm vào mắt con cá, có thể nói vô cùng lưu loát
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Ánh mắt Âu Dương nhất thời sáng ngời, Thanh nhi có lẽ là một nhân vật cấp thần xạ thủ, hơn nữa khi nàng xuất thủ lại có cảm giác xuất tiễn tất sát của hắn năm đó.
- Hay!
Thôn dân trong thôn đều vỗ tay, bọn họ đều cảm thấy thích thú trước mũi tên kinh diễm của Thanh nhi. Khi đám người bọn họ nhìn Âu Dương, rõ ràng phát hiện thần sắc của Âu Dương đã thay đổi, lúc này Âu Dương đang cúi đầu trầm tư, theo bọn họ thấy, Âu Dương có lẽ có chút sợ hãi . . .
Chỉ có Ngụy Bỉnh Dập biết, Âu Dương có lẽ đang động tâm ! Không sai, Âu Dương vẫn nói tiễn thuật của hắn không thể truyền nhân, một vì tiễn thuật của hắn rất khó truyền ra, hai là Âu Dương chưa từng gặp phải đệ tử có thể khiến hắn yên tâm truyền thừa tiễn thuật!
Học tập tiễn thuật không giống với những cái khác, học tập cái khác, ngươi có thiên phú là có thể, nhưng tiễn thuật không chỉ cần thiên phú, còn có ngộ tính thậm chí còn có lòng tin, đây đều là những thứ không thể thiếu được. . .
- Thế nào, có muốn đánh cược với ta không?
Thanh nhi nhìn Âu Dương, dáng vẻ bình thản quả nhiên rất hấp dẫn người khác. Âu Dương ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Thanh nhi nói:
- Như vậy đi, ta cho ngươi cơ hội dùng ba mũi tên, chỉ cần ba mũi tên của ngươi có thể bắn bay qua cơ thể của ta, trúng vào cái cây sau người ta, ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ! Thế nào hả?
Câu nói này của Âu Dương vừa xuất khẩu, hắn rõ ràng phát hiện thôn dân trong thôn đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn.
Trong mắt các thôn dân, Âu Dương rõ ràng là bị tiễn thuật của Thanh nhi làm cho chấn kinh, nhưng lúc này lại muốn giả mạo làm con sói đuôi to, muốn thu người khác làm đồ đệ, chuyện này thực sự có chút buồn cười.
Phải biết rằng, nếu như Âu Dương thật sự là một lão thần côn nhìn qua có phong thái tiên phong đạo cốt, nói những lời này, còn có thể lừa dối một số tiểu bằng hữu, nhưng Âu Dương nhìn qua mới chỉ hai lăm, hai sáu tuổi, ở tuổi này làm sao có thể có cường giả mạnh như vậy? Đây chính là suy nghĩ của các thôn dân.
Ngụy Bỉnh Dập đứng bên cạnh lại nghĩ khắc! Hắn rõ ràng nhìn ra Âu Dương tuyệt đối không phải đang nói đùa với Thanh nhi, Âu Dương thực sự động tâm, muốn thu nhận đồ đệ, muốn thu nhận Thanh nhi, sau đó truyền thụ tiễn thuật đệ nhất thiên hạ của hắn!
- Ta nói người này có phải không biết xấu hổ hay không, ngươi có phải nhìn trúng Thanh nhi của chúng ta nên cố ý đến lừa dối chứ!
Tráng hán răng nanh kia lại mở miệng, nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn, rất hiển nhiên hắn có lẽ rất thích Thanh nhi.
Âu Dương cũng không muốn nhiều lời với tráng hán răng nanh này, ánh mắt hắn từ đầu đến cuối vẫn tập trung trên người Thanh nhi.
- Ngươi nói chỉ cần mũi tên của ta có thể bay qua ngươi, sau đó cắm vào thân cây phía sau là ta thắng?
Thanh nhi cũng không nói đến chuyện bái sư, nàng đặc biệt tự tin với tài tiễn thuật của mình, cho nên nàng cũng muốn thử!
- Không cần cắm vào cây, chỉ cần ngươi có thể cho mũi tên của ngươi bay qua, xem như ngươi thắng, chỉ cần ngươi có thể thắng ta, ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ.
Âu Dương đương nhiên sẽ không cho rằng thu đồ đệ có cái gì, dù sao với thân phận của Âu Dương, nếu như ở tiên giới Âu Dương muốn thu đồ đệ, vậy khẳng định sẽ có vô số người đến bái sư, thậm chí nếu như Âu Dương mở miệng muốn thu đồ đệ cấp Tiên Tôn cũng sẽ có một đám người đến, nhưng mấu chốt là lúc này Thanh nhi căn bản không biết Âu Dương là ai!
- Hừ, hắn cho rằng hắn là ai chứ, ngươi cho ngươi là Thần Tiễn Âu sao!
Mặc dù tráng hán răng nanh không phải tu luyện giả, nhưng sự tích về Âu Dương ở tiên giới không người nào không biết. Tên tráng hán răng nanh còn đồng dạng biết, Âu Dương kỳ thực chính là nhân vật sùng bái và thần tượng của Thanh nhi, hắn nhớ, Thanh nhi từng nói với hắn, một ngày kia muốn cùng Thần Tiễn so tài bắn cung.
Đương nhiên, lời nói như vậy, trong mắt cường giả cũng chỉ là lời nói của một đứa trẻ mà thôi, nhưng đối với tráng hán răng nanh mà nói, tiễn thuật của Thanh nhi chính là cực mạnh , hắn nghĩ Thanh nhi có thể thắng. . .
- Ta là ai không quan trọng, nếu như ngươi không thể thắng ta, ngươi cũng không có tư cách biết ta là ai, nếu như ngươi thắng ta, ta bảo chứng ngươi sẽ không hối hận!
Âu Dương mỉm cười, còn Ngụy Bỉnh Dập đứng bên cạnh lại vô cùng hăng hái nhìn Âu Dương.
Trong mắt Ngụy Bỉnh Dập, lúc này Âu Dương thực sự là muốn thách đố bằng bất cứ giá nào, Thần Tiễn là ai? Đó là truyền thuyết bất bại, hiện tại Âu Dương lại dùng phương thức này thu đồ đệ, thậm chí không tiếc thất bại, còn là thất bại về tiễn thuật, có thể nhận thấy Âu Dương thật sự rất coi trọng Thanh nhi.
- Tiểu cô nương. Ta thề, nếu như ngươi có thể thắng hắn, toàn bộ tiên giới đều sẽ biết đến cái tên Thanh nhi của ngươi! Đặc biệt là tiễn thuật của ngươi!
Ngụy Bỉnh Dập nói đến đây liền nhìn thấy trong mắt Thanh nhi bỗng nhiên hiện lên một đạo linh quang, đồng thời Âu Dương cũng đưa mắt liếc nhìn hắn.
- Không cần ẩn giấu ánh mắt của ngươi, ta biết ánh mắt của ngươi có năng lực không tầm thường!
Âu Dương nói. Lần này sắc mặt Thanh nhi rõ ràng xảy ra biến hóa.
Hai mắt của nàng xác thực từ nhỏ đã vô cùng bất phàm, lão nhân trong thôn nói, con mắt của nàng gọi là Bát Vân Nhãn, có thể nhìn thấu một số hư huyễn gì đó, hơn nữa có thể nhìn cực xa, cũng chính vì con mắt như vậy mới có thể khiến Thanh nhi tu tập tiễn thuật tiến triển cực nhanh.
Từ khi Thanh nhi mười lăm tuổi, nàng tự nhận tu luyện tiễn thuật của mình đã đại thành, mũi tên nàng bắn ra chưa bao giờ lệch khỏi quỹ đạo, nhưng hôm nay một người thanh niên dám đánh cược với nàng, chuyện này quả thực là vũ nhục nàng!
- Hừ! Ta không đánh cược với ngươi, sau khi ta thắng ngươi lại muốn thu ta làm đồ đệ, như vậy ta không phải thiệt quá sao?
Thanh nhi nghĩ rất rõ ràng, nếu nàng thắng ngược lại phải bái sư, chuyện này là thế nào chứ?
- Tiểu cô nương, ngươi thật khờ, thực sự.
Ngụy Bỉnh Dập nghe thấy lời nói của Thanh nhi rõ ràng rất sửng sốt, sau đó tiếc hận không gì sánh được, kỳ thực Ngụy Bỉnh Dập biết, hôm nay Âu Dương thật sự muốn nhận đồ đệ, bằng không với lý giải của Âu Dương đối với tiễn thuật, cho dù nữ nhân này có tiễn thuật xé trời tuyệt đối cũng không thể thắng được Âu Dương.
- Có ý tứ gì?
Thanh nhi rõ ràng không minh bạch ý tứ trong lời nói của Ngụy Bỉnh Dập, lẽ nào thắng rồi bái sư mới tính là thông minh?
- Thật khờ! Trên đời này người muốn thắng hắn rất nhiều, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi có thể thắng hắn, vậy tên của ngươi sẽ được viết vào sử sách, đáng tiếc ngươi không có cơ hội này...
Ngụy Bỉnh Dập lắc đầu, còn Âu Dương lại mỉm cười nói:
- Được, nếu như ngươi thắng ta, ta bái ngươi làm vi sư, nếu như ngươi thua, vậy ngươi thành thật dập đầu bái sư, thế nào?
- Được! Ta cũng không tin !
Thanh nhi rõ ràng có một luồng khí thế không chịu thua, loại khí thế này thật ra rất giống với Âu Dương trước kia, có thể cũng chính vì loại cảm giác này của Thanh nhi mới khiến Âu Dương có dự định thu đồ đệ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart