Thân hình Ma Thần Hoàng run lên. Nguyên Thủy Thiên Vương cũng chưa từng thu đi Đại La Thiên mà lại bị Diệp Húc tế luyện hoàn toàn và mang đi từ trong Thiên Phần.
Ý nghĩa của Đại La Thiên với Thiên Phần hơn xa các mảnh vỡ Thiên giới khác. Tòa Thiên giới này chí cao vô thượng, là chứng đạo chi thiên. Thế giới Tiên đình viễn cổ đại phá diệt bắt đầu từ nơi đây trước, Đại La Thiên sụp xuống mới đè sập các Thiên giới khác và nhân gian, Địa ngục!
Các chư thiên khác đều vỡ nát, chỉ có Đại La Thiên vẫn còn nguyên vẹn. Qua trăm vạn năm, nơi đây thai nghén ra không biết bao nhiêu cường giả, ngay cả Tổ Thần đều là thần minh sinh ra từ Đại La Thiên.
Nhưng tòa Thiên giới có ý nghĩa quan trọng với Thiên Phần này lại bị Diệp Húc lấy đi, không khác nào chặt đứt nền móng của Thiên Phần, sau này Thiên Phần tất sẽ từ từ suy sụp.
"Về thôi!"
Ma Thần Hoàng gầm lên, dẫn đám ma thần trở về chứng đạo chi môn, đi thẳng đến mộ Tổ Thần, không lâu thì đến trung tâm mộ - Hồng Mông đại lục kia.
"Ngọc Hư, trẫm chiều ý ngươi! Trận chiến giữa ngươi và Thiên Hậu cùng Đạo Đức Thiên Quân, trẫm nhất định đúng hẹn đến."
Ông ta từng bước từng bước đến gần thân thể Tổ Thần, lĩnh ngộ ra hơi thở lấy thân chứng đạo của tổ thần. Cuối cùng đi đến trước mặt Tổ Thần, ông ta khoanh chân ngồi xuống: "Trẫm phải chém chết ngươi hoàn toàn, lấy lại Đại La Thiên!"
Trong hư không vô tận, một tòa Luân Hồi Thiên Môn phi qua. Thiên Môn rung lên dữ dội, chỉ thấy ở thiên địa nhân tam giới ở trên, thiên đạo hoa cái trên cùng, một tòa Đại La Thiên tọa lạc bên trong.
Tòa Đại La Thiên này vẫn truyền đến đủ loại đại đạo vang lên, ba con người vô cùng mạnh mẽ bay lên nhảy xuống trong trung tâm Đại La Thiên. Đủ loại ấn pháp phát ra, từ trong cửa phóng ra những luồng hơi thở hủy diệt, cắn nát hư không.
Diệp Húc vẫn chưa hoàn toàn tế luyện xong Đại La Thiên, mà mới tế luyện được phân nửa, cưỡng ép thu Đại La Thiên vào trong Luân Hồi Thiên Môn. Tổ thần và Nguyên Thủy Thiên Vương đại đạo hóa thân vẫn tồn tại, vẫn ra sức áp chế hắn, làm cho hắn không thể tế luyện thành công.
"Tổ Thần, Nguyên Thủy Thiên Vương, các ngài qua đời đã âu. Bây giờ, ta mới là chí tôn!"
Trên đỉnh đầu Diệp Húc, hư không Đại La Thiên vỡ ra, luồng năng lượng mênh mông của Luân Hồi Thiên Môn rót xuống. Diệp Húc đánh ra một quyền đẩy lui Tổ Thần, lại giơ tay chụp tới, đánh vỡ Thái Hoàng Khai Thiên ấn của Nguyên Thủy Thiên Vương.
"Cho dù có sinh sống cùng một thời đại với các ngươi, cùng cảnh giới thì ta vẫn là chí tôn, chí tôn vô thượng!"
Thân hình Diệp Húc chấn động, đủ loại vu pháp tuôn trào. Mười Tám Tầng Địa Ngục hóa thành mười tám loại ấn pháp, núi đao, băng sơn, thạch ma, huyết trì, uổng tử thành, dao và cưa, kéo, cây vạn tuế dày đặc ma khí. Tam Thập Tam Thiên hóa thành ba mươi loại ấn pháp: Thái Hoàng Khai Thiên, Ngọc Hoàn Thiên ấn, Nguyên Minh Bích Tỳ, Huyền Thai Thần Châu, Tru Tiên Tứ Kiếm, Thất Diệu Thần Phiên… đồng loạt đánh tới Tổ Thần và Nguyên Thủy Thiên Vương.
Tổ Thần không để ý những vu pháp có uy lực mạnh mẽ đó mà trực tiếp đi ngang qua vu pháp, một quyền đánh tới Diệp Húc. Cùng lúc đó đỉnh đầu Nguyên Thủy Thiên Vương vọt lên Tam Thập Tam Thiên Di La Thiên Địa Tháp, một tháp trấn áp, vạn pháp bất xâm, đánh thẳng vào bên người Diệp Húc.
Hai vị chí tôn cổ xưa này ở trong lĩnh vực am hiểu đã đạt tới cảnh giới tuyệt đỉnh, không người làm được. Diệp Húc tuy có được thần thông lấy thân chứng đạo, nhưng lĩnh ngộ lại không bằng Tổ Thần, có được sự ảo diệu của Tam Thập Tam Thiên, nhưng lĩnh ngộ cũng không bằng Nguyên Thủy Thiên Vương.
Cho dù hắn có mạnh thế nào, không chứng đạo thì vẫn bị Tổ Thần và Nguyên Thủy Thiên Vương áp chế một bậc.
"Tổ Thần, Nguyên Thủy, dùng đạo của các ngươi, dùng pháp của các ngươi thì ta chẳng thể nào thắng được! Đã như vậy, ta liền cho các ngươi xem Sinh sinh diệt diệt, thiên địa luân hồi của ta!"
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, hơi thở hắn đột nhiên biến đổi, phía sau dựng lên Lục Đạo Luân Hồi to lớn không gì so sánh nổi. Thân hình hắn ở trong tử khí âm trầm vô biên, một quyền hóa thành một Hải Nhãn cực lớn cắn nuốt thiên địa vạn vật, hủy diệt tất cả, phá hủy cả đại đạo.
Một quyền khác của hắn lại tràn ngập sức sống, mạnh mẽ to lớn, diễn sinh ra tất cả vu đạo, có thể từ phá diệt mở ra tầng tầng trời đất, từ Hồng Mông diễn biến la thế giới mênh mông.
Hắn tiêu diệt Đế Tử Thương, sớm dung nhập Mạt Nhật Kiếp Phá Diệt kinh của Đế Tử Thương vào trong Bàn Vương Khai Thiên Kinh, hoàn thiện đạo sinh sinh diệt diệt, Bàn Vương Khai Thiên Kinh sinh diệt viên mãn.
Mạt Nhật kiếp mà hắn thể hiện ra lớn hơn Đế Tử Thương không biết bao nhiêu lần, tinh diệu hơn nhiều. Một quyền đánh ra liền bao phủ lấy Nguyên Thủy Thiên Vương.
Mà quyền kia của hắn thì đánh tới Tổ Thần, lấy đạo phá đạo, lấy vu phá vu.
Trận đại chiến này kéo dài nửa tháng, Diệp Húc mới có thể tiêu diệt được Nguyên Thủy Thiên Vương và Tổ Thần. Một mình hắn đứng trên tế đàn, miệng liên tục ho ra máu. Trận chiến này hắn thắng quá vất vả, hai vị đại chí tôn cổ xưa này khiến hắn phải dùng hết tất cả vốn liếng của mình, dựa vào nguồn tinh khí vô tận trong Cây Thế Giới của Tiên đình viễn cổ mới chống đỡ được. Thậm chí vài lần còn suýt bị bọn họ hủy diệt, thân tử đạo tiêu.
Nhưng qua trận chiến này Diệp Húc cũng thu hoạch kinh người, tăng tu vi một phát lên cảnh giới nửa bước Thiên.
"Ta chứng đạo…"
Diệp Húc tế luyện xong Đại La Thiên rồi thì cổ động thần vận, đột nhiên đánh ra một đạo Thanh Vi Chứng Đạo ấn. Đại đạo khắp trời vang lên, chấn thông thiên địa, những dải Đại La Thiên đại đạo vọt tới rót vào thân thể nguyên thần hắn, tan vào Luân Hồi Thiên Môn.
Bên trong Đại La Thiên, hư ảnh của những nhân vật cổ xưa xuất hiện, đó là hư ảnh từng vị Thiên Đế Ma Đế và Tiên Đế, các vị thàn ma chứng đạo từ xưa đến nay. Ngàn vạn loại đại đạo hình thành chứng đạo chi bảo đồng thời chấn động, vô số đạo âm vang lên, dường như đang ca ngợi sự hùng vĩ của đạo của Diệp Húc.
Trong đó thậm chí còn có hư ảnh của Nguyên Thủy Thiên Vương và Tổ Thần cùng với hư ảnh món bảo vật vô thượng là Di La Thiên Địa Tháp, còn có một số nhân vật vô cùng vổ xưa, tất cả đều là người chứng đạo thời Tiên đình. Đại đạo của bọn họ khắc trong Đại La Thiên, Diệp Húc chứng đạo liền kích hoạt đại đạo của bọn họ, làm cho thân thể bọn họ xuất hiện ở hậu thế.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, thể ngộ tâm đắc chứng đạo của các vị tiền bối tiên hiền, đem đại đạo của mình hòa vào Đại La Thiên, thử trùng kích cảnh giới chứng đạo.
Thần vận hắn bắt đầu biến hóa thành đại đạo vô hình, tương dung với thiên địa, cảm ứng với đại đạo. Đạo của bản thân chính là đạo của trời đất, đem đại đạo của bản thân khắc vào trong trời đất vĩnh hằng.
"Chứng đạo rồi tất sẽ vĩnh sinh, thần hồn bất hủ, thân thể bất diệt, tồn tại cùng thiên địa, sáng lên cùng nhật nguyệt!"
Chư Thiên Thiên Đế, ma Đế, Tiên Đế kết ra pháp ấn đầy trời, hư không trào ra những bông kim liên, linh châu chuỗi ngọc ào ào rơi xuống, long phượng trình tường, dị tượng bốc lên, đồng thanh hô: "Ngươi chứng đạo, vô lượng, vô thượng, vô sinh lão bệnh tử, thân vĩnh hằng, thần vĩnh hằng, đạo vĩnh hằng, là thiên địa chí tôn!"
Phía trên Luân Hồi Thiên Môn, Lục Đạo Luân Hồi mà Diệp Húc luyện ra từ từ chuyển động. Những mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi viễn cổ bay lên từng khối, vô số ký hiệu lóe sáng, yên lặng dung nhập vào trong Luân Hồi Thiên Môn.
Chư Thiên Thiên Đế, Ma Đế, Tiên Đế mở miệng ca ngợi: "Ngươi chứng đạo, Lục Đạo khôi phục, Luân Hồi bất hủ!"
"Ngươi chứng đạo, Lục Đạo viên mãn, tàn hồn sống lại, cổ xưa, tử vong đều tái hiện!"
"Ngươi chứng đạo, định thiên địa cương thống, chúng ta sống lại, vu tiên cũng thế…" nguồn t r u y ệ n y_y
"Câm mồm!"
Diệp Húc đột nhiên hét lớn, mồ hôi lạnh tuôn đầy trên trán. Lục đạo trong Luân Hồi Thiên Môn nhanh chóng vận chuyển. Giờ khắc này, ở trong Cửu Thiên, Phật giới, Thiên Phần, Địa Tiên giới, vô số sinh linh đều cảm thấy nguyên thần của mình rục rịch như một một nguồn sức mạnh cực lớn dẫn dắt, có dấu hiệu bay ra khỏi thân thể mình. Ai nấy đều sợ đến hồn phi phách tán.
Thậm chí cả ở trong Ngọc Hư Cung Chu Thiên Thần giới, nguyên thần của đám đệ tử Ngọc Hư Cung đều muốn thoát thể mà ra. Ngay cả nguyên thần Cộng Công trong cơ thể Tô Kiều Kiều cũng rục rịch, sắp thoát khỏi sự khống chế của nàng, khiến nàng thần hồn câu diệt.
Giờ khắc này, Đại Thế Tôn của Phật giới, Thiên Hậu nương nương, Đạo Đức Thiên Quân Đế Tuệ, Ma Thần Hoàng trong Thiên Phần đều đồng thời cảm ứng được một luồng dao động lớn ẩn ẩn tràn ngập ra hư không, trải rộng tam giới, như một bóng ma rất lớn bao phủ cả tam giới lại.
Trong hư không vô tận, Nguyên Thủy Thiên Ma tay nâng Di La Thiên Địa Tháp đang trở về Thiên giới Âm Ám Diện cũng cảm nhận được luồng dao động mãnh liệt này, hơi ngẩn ra rồi lập tức mỉm cười, lẩm bảm: "Bắt đầu rồi sao? Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta…"
"Ngọc Hư, ngươi mang hai loại đạo lý vô thượng khai thiên phá diệt thì khi chứng đạo, lục đạo tất sẽ khôi phục."
Ánh mắt ông ta lộ ra vẻ hưng phấn, cười vang lên: "Chỉ cần ngươi chứng đạo, đám nhân vật sớm chết thần hồn phân tán thế gian kia sẽ từ từ sống lại. Ngọc Đế, Phật tổ, Đạo Quân, Thông Thiên, Tổ Thần, Thanh Thế đều xuất hiện ở hậu thế! Mà ta cũng sẽ sống lại! Một đại thế trước nay chưa từng có, hơn hẳn đại thế mà ngươi có thể nắm trong tay sắp đến!"
Diệp Húc sắp chứng đạo Thiên Quân, Luân Hồi Thiên Môn cũng sắp trở thành chứng đạo chi bảo. Lục Đạo Luân Hồi trong Thiên Môn bắt đầu phục hồi như cũ, đủ loại thần diệu bắt đầu khôi phục, uy lực bao phủ hàng tỉ vạn thương sinh, chủ chưởng sinh tử luân hồi.
Ngay cả trong mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi, thần hồn của Nguyên Thủy Thiên Vương bắt đầu sống lại, một luồng chấn động thiên địa phát ra từ đây. Đây là Nguyên Thủy Thiên Vương bắt đầu sống lại từ trong lục đạo.
"Khi ngươi chứng đạo, hủy thiên diệt địa, thân thể hóa Hồng Mông, nguyên thần khai thiên lập địa, công đức vô lượng…"
Ở trong Đại La Thiên, từng hư ảnh các vị Thiên Đế, Ma Đế, Tiên Đế vẫn ca ngợi như trước, âm thanh càng lúc càng to: "Khi ngươi chứng đạo, Tiên tái hiện, người chết sống lại, vu tiên chinh chiến định lại chính thống…"
"Câm mồm! Câm mồm hết cho ta!"
Đôi mắt Diệp Húc trở nên đỏ ngầu, hắn ầm ầm đứng dậy há miệng rống to. Tiếng rống hóa thành Long Hán Tiêu Môn đánh xuyên ra, cả trời đều là những thiên long dài cả tỉ dặm hóa thành Long Hán đại kiếp nạn, chấn vỡ hết tất cả Thiên Đế, Ma đế, Tiên Đế!
Đại La Thiên đại đạo lại ngưng tụ thành các nhân vật cổ xưa kia, thần ma khắp trời cao ngợi không ngớt: "Khi ngươi chứng đạo…"
"Các ngươi muốn mượn ta chứng đạo để sống lại, đừng hòng!"
Diệp Húc thét lớn một tiếng, cưỡng ép chặt đứt thiên địa đại đạo trào ra từ cơ thể mình, chấn vỡ hết sạch. Miệng hắn chảy máu không ngừng, hắn ngửa mặt đối diện với những vị tồn tại cổ xưa kia: "Ta chứng đạo thì chỉ chứng bản thân, chỉ chứng nguyên thần, chỉ chứng Thiên Môn, không chứng thiên địa, không chứng cương thống!"
"Ta chứng đạo thì ta chưởng luân hồi, những kẻ cổ xưa, đã chết thì hãy đi chết hết đi!"
"Ta chứng đạo thì ta còn ở ngày nào, các ngươi còn bị ta áp chế ngày đó, đừng hòng sống lại!"
"Ta chứng đạo thì ta là thiên địa chí tôn, thiên hạ chính thống, không có vu tiên tranh giành!"
Thiên Đế, Ma Đế, Tiên Đế khắp trời kia đột nhiên im bặt, bóng dáng càng lúc càng hư ảo, dần dần biến mất. Trong trời đất chỉ còn một âm thanh to vang vọng: "Nghịch thiên mà đi, ngươi không chứng được đạo…"
Huyền Thiên Thần giới loan phượng trình tường, từng vị Vu Tổ, Thần Vương tọa trấn hư không, đạo vận thần văn mở ra tầng tầng không gian sau đầu, bày ra thần quốc lục địa hàng tỉ thần ma, cung kính chờ Thiên Hậu đến.
Sau một lúc lâu lại có Đại Nhật Đế Quân, Ly Hận Thiên Chủ, Vĩnh Hằng Đế Quân hàng lâm đến, thần vận khắp trời lập tức sôi trào, đại đạo vang lên. Ly Hận Thiên Chủ gật đầu ra hiệu cho các vị Thần Vương Đế Quân ngồi xuống, cười ha ha nói: “Ước hẹn ba tháng đã đến, là thời điểm thanh toán với Ngọc Hư Đế Quân!”
Vĩnh Hằng Đế Quân cười nói: “Nay nương nương đã trở thành một trong hai vị Đại Đế thống lĩnh tất cả nữ tử trong thiên hạ, địa vị phi phàm, có thể nói là vị Nữ Thiên đế đầu tiên từ xưa tới nay! Mà Ngọc Hư Đế Quân lại đòi nghịch thiên mà đi, là lúc nên thanh toán rồi!”
Đại Nhật Đế Quân mặt không chút thay đổi, lạnh nhạt nói: “Ta chỉ muốn lấy lại Vô Lượng Thần Đàn.”
Ly Hận Thiên Chủ và Vĩnh Hằng Đế Quân đều có vẻ vui sướng khi người gặp họa. Đại Nhật Đế Quân vốn có thể sánh ngang với hai người bọn họ, nhưng ở trên Nguyên Thủy cổ lộ, chứng đạo chi bảo y mượn từ Hậu Thổ thế gia, Vô Lượng Thần Đàn lại bị Diệp Húc cướp đi, khiến thực lực y yếu hơn bọn họ rất nhiều. Hơn nữa y từng phản bội Thiên Hậu, lại càng không được Thiên Hậu chào đón mấy.
“Khởi giá!”
Thiên Hậu nương nương giáng lâm, đầu đội Đế Quan, tay cầm Đại Quyền, ngồi trên Đế Tọa, bảo liễn khẽ động, các vị Thần Vương Đế Quân theo hầu, từ từ đi tới Chu Thiên Thần giới.
Thân hình bà ta di động, cửu thiên đại đạo cũng di động theo. Khắp trời lộ ra những ánh sáng kỳ dị, thiên địa đại thế đều di động.
Ba tháng này, bà ta không chỉ luyện cửu thiên đại thế gia thân, tu vi còn tinh tiến thêm, không ngừng tiến gần tới cảnh giới Thiên Quân, trở thành Thiên Quân ở trong tầm tay.
“Trẫm có thểcùng Ngọc Hư Đế Quân, Đạo Đức Thiên Quân, Đại Thế Tôn, Ma Thần Hoàng các bậc cường giả cấp Thiên Quân sinh sống trong cùng một thời đại, đúng là may mắn trong bất hạnh.”
Ánh mắt Thiên Hậu chuyển động, bà ta đi lên ngai vàng Nữ đế đã sửa miệng, không tự xưng bản cung nữa mà xưng là trẫm. Bà ta cười nói với đám người Ly Hận Thiên Chủ: “Nếu không có những đối thủ này, chỉ sợ trẫm sẽ giống như Thương Thiên Đế Tôn, tuy rằng đi lên đế vị nhưng cả đời lại tầm thường vô vị. Chẳng qua, nay đối thủ Ngọc Hư này cuối cũng cũng rời trẫm mà đi…”
Đám người Ly Hận Thiên Chủ rùng mình, lại có phần hổ thẹn. Trận chiến đoạt đế đã hạ màn, trong trận chiến đó cao thủ xuất hiện lớp lớp. Đáng tiếc cho các cường giả thế hệ trước bọn họ lại chẳng ai có thể leo lên cảnh giới cao hơn, ngược lại hào quang của bọn họ bị Thiên Hậu, Đế Tuệ và Diệp Húc che lấp.
Đột nhiên, hư không Chu Thiên Thần giới chớp lên, đạo đức kim quang chiếu rọi khắp nơi. Một tiếng chuông vang lên, hơn mười vị Thần Vương cùng vô số Vu Tổ vây quanh Đạo Đức Thiên Quân Đế Tuệ giáng đến, đầy trời dị thái, long phượng bay lên, cũng có Cửu Thiên đại thế đi theo.
Thiên Hậu là Nữ đế mà Đế Tuệ là Nam đế, thống lĩnh tất vu sĩ nam tính, cũng được Cửu Thiên đại thế gia trì.
“Ngọc Hư Đế Quân ước định ba tháng, sao nay hắn chưa đến?” Dưới Cây Thế Giới, Đế Tuệ và Thiên Hậu đứng đối diện, hỏi.
Thiên Hậu mỉm cười như nắm chắc trong lòng bàn tay, nói: “Chờ một lát, đợi hai vị sư huynh khác đến.”
Sắc mặt Đế Tuệ trầm xuống, không vui nói: “Nương nương, bà vẫn thông báo Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng, đưa kẻ thù đến can thiệp nội chính Cửu Thiên ta!”
“Đạo Đức Thiên Quân, cho dù trẫm không thông báo Ma Thần Hoàng và Đại Thế Tôn thì hai vị sư huynh cũng biết được chuyện này.”
Thiên Hậu không để ý lời lên án của Đế Tuệ, cười nói: “Để hai vị sư huynh bí mật đứng đâu đó thì không bằng mời bọn họ tới xem chiến, còn có thể đề phòng ám toán đánh lén, chẳng phải tốt hơn sao? Huống chi…”
Bà ta mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Huống chi Ngọc Hư đã đắc tội với Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng rồi! Hắn đến Phật giới cướp mảnh vỡ Luân Hồi, lại tế luyện Đại La Thiên, đã đắc tội lại không thể đắc tội thêm với hai vị sư huynh. Hai vị sư huynh há có thể không tới?”
Đế Tuệ đang định nói thì thấy Phật quang tỏa ra đầy trời, hư không trào ra kim liên. Từng vị đại Phật đường xa đến, Phật âm vang lên. Đại Thế Tôn dẫn Chư Thiên Phật tổ Phật đà Bồ tát tới, cả trăm vạn chúng thần phật đứng đó biến thành Phật quốc.
Đại Thế Tôn ngẩng đầu nhìn Cây Thế Giới bao phủ Cửu Thiên kia rồi chào Đế Tuệ và Thiên Hậu, cười ha ha nói: “Bái kiến hai vị sư huynh sư tỷ.”
“Không dám!”
Thiên Hậu và Đế Tuệ không dám chậm trễ, vội đáp lễ: “Bái kiến sư huynh.”
Hư không đột nhiên thối rữa, từng mảng hư không bị ma tính ăn mòn hóa thành ma thổ. Trong ma thổ sinh ra hàng tỉ bông thi hoa lộng lẫy. Ma Thần Hoàng dẫn các vị ma thần trong Thiên Phần đến, cũng có trăm vạn vị ma thần tạo nên ma quốc, ma tính thâm trầm.
“Hôm nay là thời điểm thanh toán nợ cũ với Ngọc Hư Đế Quân.”
Sắc mặt Ma Thần Hoàng vô cùng âm trầm, ma tính đặc hơn cả lúc trước. Hư không quanh ma quốc bị ma tính phát ra từ người y xâm nhiễm, thậm chí từ trong hư không sinh ra các vị ma thần hung ác dữ tợn.
Đại Thế Tôn, Thiên Hậu và Đế Tuệ đều rùng mình: “Tu vi thực lực Ma Thần Hoàng lại có thể tăng lên trong thời gian ngắn, thật không thể khinh thường!”
Bốn vị cường giả cấp Thiên Quân giáng lâm, đều tự dẫn theo đám Thần Vương, Đế Quân dưới trướng. Phật quang, ma khí, công đức, tơ ngọc gột rửa không ngớt, tráng lệ vô cùng, phân cách Chu Thiên Thần giới thành bốn thế giới. Chỉ có gốc Cây Thế Giới kia sừng sững đứng đó bao phủ Cửu Thiên, mà trên một bông hoa treo trên cây chính là Ngọc Hư Cung, cửa cung vẫn đóng chặt.
“Các vị, Ngọc Hư ước chiến mà giờ vẫn chưa tới sao?” Ma Thần Hoàng giận quá mà cười, ngẩng đầu nhìn Cây Thế Giới, lạnh lùng nói.
Lại vào lúc này, Chư Thiên đột nhiên chấn động, một luồng dao động mênh mông kéo đến. Bông hoa to lớn kia mở ra, bên trong Hoa Thế Giới, Ngọc Hư Cung hiện ra.
Những luồng hơi thở hùng mạnh trào ra từ trong Ngọc Hư Cung. Đoan Tĩnh, Thái Hư, Kiền Cung, Quang Thọ Vương, Tinh Nguyệt Bồ Đề, Sát Đế, Tru Tiên, Bản Sư các vị Đế Quân bước ra Ngọc Hư Cung, chia làm hai bên đứng hầu. Lại có Đại Đức, Vô Tướng, Man Tổ, Vô Sinh, Tạo Hóa, La Thiên Thần Tôn, Thanh Hiên Phủ chủ… các vị Chư Thiên Thần Vương đi ra, cũng tự đứng hầu một bên.
Còn có nhiều Vu Tổ như Bắc Đế, Hắc Thiên, Ma Hoàng, Yêu chủ… tinh kỳ tung bay hóa thành từng tầng đại trận bảo vệ Ngọc Hư Cung.
Đám người Thái Hư khom người hành lễ: “Mời hai vị nương nương khởi giá.”
Thanh quang trào ra, Tô Kiều Kiều và Phượng Yên Nhu ngồi xuống tòa, cười nói với đám người Đế Tuệ, Đại Thế Tôn: “Đạo Đức Thiên Quân, Thế Tôn, các vị sư huynh, lão gia nhà ta chưa đến, mong các vị sư huynh đợi một lát. Huống chi lão gia nhà ta ước chiến các vị ở ngoài Cửu Thiên, chứ không phải là ở đây.”
Đại Thế Tôn không nói gì, ừm một tiếng. Thiên Hậu nương nương mỉm cười. Ma Thần Hoàng cười lạnh liên tục, đối với từ sư huynh mà Tô Kiều Kiều và Phượng Yên Nhu nói rất là bất mãn. Bọn họ chính là cường giả cấp bậc Thiên Quân, Tô Kiều Kiều và Phượng Yên Nhu tuy tu vi tiến bộ thần tốc nhưng cũng vừa mới thành Thần Vương, cách bọn họ một khoảng cách cực lớn.
“Trẫm có thể đợi hắn.”
Đế Tuệ đáp lễ, hỏi: “Không biết hai vị nương nương có biết bao giờ Ngọc Hư tới?”
Tô Kiều Kiều áy náy nói: “Đạo Đức Thiên Quân chớ trách, lão gia chưa nhắc tới chuyện này.”
“Ngọc Hư ước chiến mà chính hắn lại chưa tới, đúng là thất lễ!”
Vĩnh Hằng Đế Quân được Thiên Hậu ra hiệu, bước lên một bước rồi cười vang nói: “Hôm nay chính là lúc chấm dứt ân oán trước đây, nếu Ngọc Hư chưa tới thì chấm dứt ân oán giữa chúng ta trước. Các vị nghĩ sao?”
Từ Vân Phật tổ tiến lên, niệm một tiếng Phật hiệu, nói: “Lời đó có lý! Ngọc Hư làm nhiều điều ác, không biết thiên địa chính thống, không chỉ tự mình làm ác còn dung túng môn hạ làm ác! Hôm nay ngã phật từ bi tới độ hóa già trẻ Ngọc Hư!”
Khôn Cung Thần Quân phẫn nộ quát: “Kiền Cung Thần Quân tên gia nô ba họ kia, ngươi phản bội Thần Hoàng đầu nhập Đế Tử Thương, nay lại đầu nhập Ngọc Hư, tội ác tày trời, còn không ra nhận lấy cái chết!”
“Chặt Cây Thế Giới, diệt cả nhà Ngọc Hư!” Có vị Thần Vương hô to.
Đế Tuệ nghe vậy buồn bực trong lòng. Thiên Dao Cơ ở một bên khẽ nói: “Bệ hạ, đám người Thiên Hậu Đại Thế Tôn đây là quyết tâm nhổ tận gốc Ngọc Hư nhất mạch, chia cắt tài sản của Ngọc Hư! Ngọc Hư môn hạ có được vô số bảo vật, há lại không khiến người động tâm? Chỉ sợ Thiên Hậu nương nương đã báo cho Ma Thần Hoàng và Đại Thế Tôn biết Cây Thế Giới kia là bản thể của Ngọc Hư, chỉ cần chém bản thể của hắn là có thể khiến thực lực hắn tổn hao nhiều…”
Đế Tuệ thở dài, cũng biết Thiên Hậu nương nương chắc chắn sẽ làm chuyện này, y nói với đám người Đại Thế Tôn: “Vài vị sư huynh, hôm nay mà xuống tay với Ngọc Hư môn hạ chỉ sợ mất đi thân phận các vị.”
“Đạo Đức Thiên Quân yên tâm, trẫm sẽ không nhúng tay.”
Thiên Hậu nương nương cười nói: “Có thù báo thù, có oán báo oán! Nếu môn hạ ta có thù oán với môn hạ Ngọc Hư, vậy để hôm nay chấm dứt hết ân oán đi!”
Ma Thần Hoàng cười lạnh: “Đạo Đức Thiên Quân, nay Nguyên Thủy Thiên Ma tác loạn, Thiên giới Âm Ám Diện tùy thời có thể xâm nhập, chúng ta lại nội bộ bất ổn, muốn bình ngoại tất phải ổn nội trước! Nay nên tẩy trừ đi tất cả nhân tố không ổn định, tạo ra một trời đất trong sáng, chỉ như vậy chúng ta mới có thể hợp tác, cùng đối kháng Nguyên Thủy Thiên Ma!”
“Đạo Đức Thiên Quân, sau sát kiếp chính là thái bình thịnh thế!”
Đại Thế Tôn cười ha ha nói: “Ngã phật tuy có lòng từ bi, nhưng sát kiếp hôm nay phủ đến, ngay cả Phật cũng không cách nào tránh khỏi, chỉ có thể giáng phẫn nộ, đốt tà ma ngoại đạo!”
“Giết!”
Ma Thần Hoàng vung tay lên, trăm vạn ma thần trong ma quốc đồng thanh hét lớn, tinh kỳ bay lượn khắp trời hóa thành những tòa đại rận lao tới Cây Thế Giới Ngọc Hư Cung.
Đại Thế Tôn khẽ gật đầu, Từ Vân Phật tổ và các vị Phật tổ, Phật đà, Bồ tát cùng tụng to Phật hiệu, Phật quang đầy trời bắt đầu khởi động, vô số hư ảnh thần phật xuất hiện bao vây lấy Ngọc Hư Cung Cây Thế Giới, cùng hét to: “Giết!”
Dưới trướng Thiên Hậu nương nương, ba vị Đế Quân khẽ cười một tiếng, đều quay đầu lại nói: “Trận sát kiếp này sẽ đổi lấy thái bình muôn đời! Các vị, đánh vào Ngọc Hư Cung, chém Cây Thế Giới, diệt cả nhà Ngọc Hư!”
“Những kẻ này sợ là khó có thể từ bỏ ý đồ.” Tô Kiều Kiều khẽ nhíu mày, nói với Phượng Yên Nhu.
“Lão gia sớm đã chuẩn bị, chia bảo vật cho chúng ta chính là vì giờ phút này.”
Phượng Yên Nhu đằng đằng sát khí, quát to: “Ngọc Hư môn hạ nghe lệnh, bảo vệ Cây Thế Giới không nhường một tấc đất!”
“Các vị nương nương đã có lệnh! Các vị sư huynh, sư đệ…”
Thái Hư Đế Quân cưỡi Thanh Hủy Thần Vương, tay nâng Cú Mang thần thụ từ từ nói: “Nếu sát kiếp kéo tới, chúng ta cũng chẳng thể tự lo cho thân mình, chỉ có xông vào sát kiếp, hai tay dính máu, hoàn thành trận sát kiếp này.”
Đoan Tĩnh Đế Quân tay cầm Đãng Ma bia cười nói: “Kính xin hai vị nương nương tọa trấn, nhìn chúng thần hoàn thành trận sát kiếp này.”
Ngọc Hư Cung từ từ dâng lên khỏi Hoa Thế Giới, hạ xuống đỉnh Cây Thế Giới, cúi nhìn Cửu Thiên Thần giới. Hai vị nương nương tọa trấn trong cung nhìn xuống phía dưới. Dưới trướng Ma Thần Hoàng, từng vị Đế Quân, từng vị Thần Vương, từng vị Vu Tổ đều hiển lộ chân thân, cổ thần ngàn vạn, thân hình khổng lồ vô cùng, cùng ùa lên Cây Thế Giới.
Kiền Cung Thần Quân cười lạnh liên tục, quăng Huyền Đô Thiên Ma Lâu lên, vô số ma thần với thân thể gân guốc dữ tợn nhảy ra khỏi lầu, tiếng hô giết rung trời, lao tới trăm vạn ma thần kia.
Đám người Vô Sinh Lão Tổ, Đại Đức Thần Vương, Vô Tướng Hoàng Phật đứng trên cành lá Cây Thế Giới, tự thúc giục Đế Binh Thần Binh đánh tới trăm vạn ma thần kia.
Khoảnh khắc này, uy năng các loại bảo vật đồng thời bộc phát, ầm một tiếng liền đánh vỡ Chu Thiên Thần giới!
“Kiền Cung hãy chịu chết đi!”
Trạch Cung Thần Quân rống lên một tiếng, thân hình bùm bùm tăng lên đến vạn dặm, mặt người thân thú, hai lỗ tai treo hai con ác giao, mây trắng bồng bềnh dưới chân. Gã bước ra một bước rồi bắt lấy những tòa Đế Binh Thần Binh đánh tới kia, phóng thẳng đến Cây Thế Giới. Gã lại há miệng phun ra lũ lụt như Thiên Hà đổi chiều, vô số ngôi sao lên xuống chìm nổi bên trong Thiên Hà đập xuống Cây Thế Giới. Lập tức nện cho Cây Thế Giới khổng lồ kia gãy cành rụng lá, đại đạo bên trong xói mòn, tan thành tro bụi.
Phía trên cành lá Cây Thế Giới, đệ tử Ngọc Hư Cung đang tọa trấn thì bị đạo Thiên Hà này quét qua đều chết thảm cả. Phẫn Nộ tôn vương bị một ngôi sao trong Thiên Hà đập trúng đầu, không kịp rên tiếng nào thì mất mạng, hóa thành một bãi thịt.
Vô Tướng Hoàng Phật tránh né khắp nơi, đột nhiên bị Thiên Hà quét qua chỉ còn lại một bộ xương đứng trên lá cây rách nát, thẳng tắp mà không đổ.
Kiền Cung Thần Quân bị đạo Thiên Hà này dội qua cũng thân hình bất ổn.
“Trạch Cung Thần Quân, có nhận ra Đãng Ma bia không?”
Một tấm bia đá xanh rêu to lớn vạn dặm từ trên trời giáng xuống, ầm ầm chấn vỡ Thiên Hà rồi áp lên lưng Trạch Cung Thần Quân, ép cho vị Thần Quân này nằm sấp xuống đất. Đoan Tĩnh Đế Quân quanh thân tràn ngập thiên hỏa hừng hực bốc cháy phủ tới Trạch Cung Thần Quân, định luyện hóa vị Thần Quân Thiên Phần này.
Khôn Cung Thần Quân, Chấn Cung Thần Quân thấy thế lập tức lao tới, thả người nhảy lên đỉnh Đãng Ma bia, hợp lực thúc giục thân thể một vị Ma Đế công tới Đoan Tĩnh Đế Quân. Vị Ma Đế này phát ra hơi thở đại đế mênh mông, cũng là một người đã chứng đạo Thiên Quân, luyện thân thể mình thánh chứng đạo chi bảo, trấn áp Đãng Ma bia.
Hai món chứng đạo chi bảo áp chế, Trạch Cung Thần Quân lập tức hộc máu, chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.
“Chúc Dung chân thân!”
Đoan Tĩnh Đế Quân quát lớn, thân hình đột nhiên tăng vọt, cũng cao tới vạn dăm, chân đạp hỏa vân, tai đeo hỏa long, rút ra một cây Hoàng Nhai Thần Trụ quét ngang, nện nát Chấn Cung Thần Quân.
“Tam Thập Tam Thiên chí bảo?”
Khôn Cung Thần Quân giận dữ, cũng tế lên một món chí bảo, chính là Thất Diệu Phiên của Ma Thần Hoàng. Đại phiên quạt qua thì vạn vật đều bị diệt, ngăn cản Hoàng Nhai Thần Trụ.
Đoan Tĩnh Đế Quân bị Khôn Cung Thần Quân bám lấy, đám Thần Vương trong Thiên Phần đều đánh tới bà như một đám châu chấu ùn ùn kéo tới, thầm biết không ổn.
Đúng lúc này, Thái Cực đồ bay lên bao phủ hàng nghìn vào trong. Thái Hư Đế Quân khẽ rung Thái Cực đồ khiến vô số Thần Vương hóa thành tro tàn.
Một chiếc Khai Thiên đại phủ đột nhiên chặt xuống đỉnh đầu Thái Hư Đế Quân. Thái Hư cả kinh, không kịp thu hồi Thái Cực đồ, vội tế quải trượng của mình lên hóa thành một đạo kim kiều giữa không trung, lại tế Cú Mang thần thụ lên cùng ngăn cản Thái Hoàng Khai Thiên phủ.
Một tiếng xùy vang lên, kim kiều bị bổ đôi, Cú Mang thần thụ cũng bị búa này chém đứt.
Thái Hư Đế Quân vội triệu hồi Thái Cực đồ rồi tế lên đỉnh đầu. Thái Hoàng Khai Thiên phủ chém xuống Thái Cực đồ, uy năng chỉ phá vỡ phòng ngự, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Mà thủ hạ Thanh Hủy Thần Vương của hắn thì không chịu được luồng lực phản chấn cuồng bại này, bị chấn thành thịt nát.
Thái Hư Đế Quân ngẩng đầu nhìn thì thấy là Ly Cung Khảm Cung cùng hợp lực thúc giục Thái Hoàng Khai Thiên phủ đánh tới.
“Sát Đế, Tru Tiên, hai tên gia nô ba họ nhà ngươi có dám đánh một trận tử chiến không?” Mười hai vị Thần Hầu dưới trướng Ma Thần Hoàng đánh lên trên Cây Thế Giới, quát to.
Sát Đế Thần Quân cười gằn, vung Lục Hồn Phiên lên. Lập tức một vị Thần Hầu không kịp rên tiếng nào đã bị Lục Hồn Phiên rút đi thần hồn, bị giảo nát tại chỗ.
Tru Tiên Thần Quân thúc giục Nguyên Động Thâm Uyên, chỉ thấy trời đất đột nhiên vỡ ra một vực sâu không thấy đáy, truyền ra một mùi hôi tanh khiến người ta buồn nôn.
Lại có một vị Thần Hầu và nhiều Thần Vương bị hút vào trong vực, bị Nguyên Động cắn nuốt. Trong động từng cổ thi hiện ra, xé nát vịHầu này và đám Thần Vương kia ngay tại chỗ, tất cả đều mất mạng.
Mười một vị Thần Hầu khác giận dữ, hợp lực thúc giục một tòa chí bảo chính là một quyển sách và một bán tính có tên là Sinh Tử Toán Lục, là chí bảo mà Ma Thần Hoàng lấy được. Quyển sách kia mở ra, chiếu lên không, thu hình ảnh Sát Đế Thần Quân vào trong sách, bên trên hiện lên thọ nguyên. Ngay sau đó bàn tính cạch cạch vang lên, thọ nguyên của Sát Đế Thần Quân nhanh chóng giảm đi, rốt cuộc về không.
Sát Đế Thần Quân quát to một tiếng, nhanh chóng già đi, tóc tai trắng xóa, rồi thi thể ngã xuống đất, hồn phi phách tán.
Tru Tiên Thần Quân gầm lên liên tục, vội thúc giục Nguyên Động Thâm Uyên bao hết mười một vị Thần Hầu lại, định nuốt hết vào trong vực sâu Nguyên Động kia.
Cuốn kim hư kia lại chiếu hình ảnh Tru Tiên Thần Quân vào trong sách, nhanh chóng rút đi thọ nguyên.
Tru Tiên Thần Quân chỉ cảm thấy thọ nguyên của mình mất đi nhanh chóng, thân thể càng lúc càng già nua. Y nghiến răng nghiến lợi thúc giục Nguyên Động Thâm Uyên hút hết mười một vị Thần Hầu vào trong vực sâu. Vô số cổ thi vung lên trong Nguyên Động, đúng lúc đó, thọ nguyên y hao hết, ngã ngửa ra đất.
Nguyên Động Thâm Uyên không có y thúc giục tức khắc mất hết lực hút. Bảy vị Thần Hầu lăn ra từ trong vực, lòng còn sợ hãi, quay đầu nhìn lại thì thấy bốn người kia bị kéo vào trong vực, bị vô số cổ thi xé thành mảnh nhỏ.
“Ngọc Hư môn hạ có ai dám vào trong trận chiến với ngã Phật không?”
Từ Vân Phật tổ dẫn trăm vạn đại Phật tạo thành Luyện ma đại trận, vô tận Phật quang từ Phật giới xa xôi bay tới hội tụ thành nước lũ xối vào trong Luyện ma đại trận. Rõ ràng là thiên địa đại thế của Thiên giới bị Luyện ma đại trận dắt đến, hóa thành từng vị Phật Đế Phật giới có ngàn cánh tay ngàn chân, có mười tám đầu, tay cầm đủ loại hư ảnh chứng đạo chi bảo rung lên, đánh đến Cây Thế Giới.
Tòa đại trận này bao phủ hàng tỉ dặm, không ngờ định luyện hóa Cây Thế Giới thành tro bụi.
“Tinh Nguyệt Bồ Đề Phật tổ, Quang Thọ Vương Phật tổ, Bản Sư Phật tổ, ba người các ngươi là kẻ phản bội Phật giới ta đi đầu nhập vào Ngọc Hư, sao không vào trận nhận lấy cái chết?” Diêm Ma Na Sa La Phật tổ nhìn Ngọc Hư Cung, kêu to.
Quang Thọ Vương Phật tổ nghe vậy bèn quay lại nói với Tinh Nguyệt Bồ Đề và Bản Sư Phật tổ: “Chúng ta vốn cho Phật giới là thiên địa chính thống, gặp được lão gia rồi mới biết Ngọc Hư Đế Quân nhà ta mới là thiên địa chính thống. Nay trận chiến với đồng môn chỉ sợ sẽ có tử thương.”
Tinh Nguyệt Bồ Đề Phật tổ tay áo bồng bềnh, tế lên ba tòa Đế Binh rồi đi thẳng vào Luyện ma đại trận, cười nói: “Người là đao, ta là thịt, dù là đồng môn nhưng có cái nhìn khác nhau, thôi thì liều cái cá chết lưới rách.”
Luyện ma đại trận triển khai, làm cho Tinh Nguyệt Bồ Đề Phật tổ bước vào. Quang Thọ Vương Phật tổ và Bản Sư Phật tổ thấy thế cũng tự đi vào trong trận, tế Đế Binh lên. Ở giữa không trung, Xá lợi, bảo ngọc, bảo châu, hoa sen phóng lên, tỏa ánh sáng rực rỡ.
Tinh Nguyệt Bồ Đề Phật tổ ngẩng đầu nhìn thì thấy chư Phật khắp trời bắt đầu khởi động, trăm vạn cao thủ Phật môn tọa trấn trời cao nhìn xuống bọn họ, hắn cao giọng nói: “Các vị sư huynh, niệm tình nghĩa ngày xưa, các người hãy mau lui đi, tránh cho thân tử đạo tiêu.”
“Ô hay! Tà ma ngoại đạo còn dám dùng yêu ngôn mê hoặc chúng nhân sao?”
Trăm vạn đại Phật cùng hét lên, Phật âm cuồn cuộn đánh nát Xá lợi, chuỗi ngọc, bảo châu trên đỉnh đầu hắn. Tinh Nguyệt Bồ Đề Phật tổ khóe miệng trào ra máu, lòng thì thầm than: “Cuối cùng vẫn không thể tránh được…”
Rầm!
Hắn đột nhiên tế lên một bản pháp thiếp, triển khai ra lập tức bao phủ cả tỉ dặm, che lấp trọn tòa Luyện ma đại trận. Trên mặt pháp thiếp, vô số kinh văn loáng lên chiếu rọi từ trên cao. Ở giữa không trung, các vị Bồ tát, Phật đà bị ánh sáng kia chiếu đến lập tức rơi vào trong pháp thiếp, hóa thành một đám văn tự kinh văn.
Tấm pháp thiếp này đúng là Độ Nhân Kinh Pháp Thiếp mà Diệp Húc giao cho hắn, một trong Tam Thập Tam Thiên chí bảo. Tinh Nguyệt Bồ Đề Phật tổ không đủ tu vi để thôi phát tòa chí bảo này đến lớn nhất, nếu không thì chỉ bằng tấm pháp thiếp này đủ để phá vỡ Luyện ma đại trận, thu trăm vạn đại Phật vào trong pháp thiếp, độ hóa thành kinh văn.
Dù là như vậy, hắn tế pháp thiếp lên cũng thu được mấy vạn Bồ tát Phật đà, thậm chí cả Phật tổ cấp Đế cũng ngồi không vững, gần như bị hắn độ hóa.
Từ Vân Phật tổ nổi giận, cùng hơi thở chư Phật tương liên thúc giục đại trận, trấn áp Độ Nhân Kinh Pháp Thiếp. Phật quang khắp trời hóa thành một bàn tay lớn hung hăng chụp xuống.
Tinh Nguyệt Bồ Đề Phật tổ quát to một tiếng, lập tức bị bàn tay kia ấn thành bánh thịt, chết đến không thể chết lần nữa. Mà Độ Nhân Kinh Pháp Thiếp cũng vù một tiếng bay lên, xuyên qua Luyện ma đại trận bay về phía Ngọc Hư Cung. Đám Từ Vân Phật tổ mừng rỡ vội chộp tới Độ Nhân Kinh Pháp Thiếp, muốn thu vào trong túi.
Quang Thọ Vương Phật tổ và Bản Sư Phật tổ cùng kêu lên: “Ba người chúng ta vốn cùng một thầy, cùng sinh cùng chết. Nay Tinh Nguyệt Bồ Đề sư huynh đã chết, chúng ta cũng không thể sống tiếp được nữa!”
Quang Thọ Vương Phật tổ đem Hiển Định Cực Phong Châu tế lên, toàn lực thúc giục. Ngay lập tức khiến Luyện ma đại trận ngừng vận chuyện, Phật quang khắp trời ngừng lại. Gió lớn vô tận từ trong Hiển Định Cực Phong Châu thổi tới, thổi qua đâu thì kim thân của các vị Bồ tát Phật đà trên liên hoa bảo tọa nơi đó hư thối, máu tươi đọng lại. Gió thổi qua thì chỉ còn vô số bộ xương trắng, thậm chí cả Từ Vân Phật tổ bậc Đế Quân này cũng khó có thể ngăn cản được.
Ngã phật từ bi...
Quang Thọ Vương Phật tổ thấy thế nhịn không được rơi lệ, vừa nói ra lời nài thì đột nhiên mười bảy hư ảnh Phật Đế buông xuống quanh thân. Hắn vừa biết là không ổn thì bị hư ảnh mười bảy vị Phật đế kia trực tiếp chụp chết.
“Quang Thọ Vương sư huynh, chờ ta một đoạn đường!”
Bản Sư Phật tổ tế Hạo Đình Thiên Phủ lên, chấn động giữa không trung, hàng tỉ mặt trời trào ra thiêu đốt thiên địa, thiêu đốt tất cả, lập tức đốt Luyện ma đại trận thành tro, trăm vạn đại Phật gần như ngã xuống hơn nửa.
Thế Phật Kim Chung bay tới đỉnh đầu Bản Sư Phật tổ, lập tức chấn vỡ bị Phật tổ này.
“Đại Nhật Đế Quân, ngươi có dám cùng mỗ gia chiến một trận không?” Đàm Tổ Thần Vương đầu treo Thanh Đế Sơn Thủy đồ, tay nâng Vô Lượng Thần Đàn, ánh mắt sắc bén nhìn Đại Nhật Đế Quân, cười lạnh nói.
Đại Nhật Đế Quân âm trầm từ từ đi tới, cười nhẹ nói: “Nhưng không phải trận chiến giữa ta và ngươi, mà là trận chiến giữa ba vị Đế Quân chúng ta và ngươi!”
Ly Hận Thiên Chủ và Vĩnh Hằng Đế Quân cùng đi tới, cười nói: “Ngọc Hư Cung còn kẻ nào có thể ngăn cản bọn ta?”
“Ngọc Hư Cung ta môn sinh tuy ít, nhưng sinh sinh tử tử vô cùng vô tận! Ba vị sư huynh, các ngươi giết được hết sao?”
Trong hư không đột nhiên truyền đến một âm thanh to lớn. Luân Hồi Thiên Môn từ trên trời giáng xuống, ầm một tiếng rơi lên Cây Thế Giới.
Bên trong Ngọc Hư Cung, Tô Kiều Kiều và Phượng Yên Nhu thở phào nhẹ nhõm. Các đệ tử còn sót lại của Ngọc Hư Cung đều hoan hô, tiếng vang tận trời. Đến thời khắc này, mấy vạn môn đệ, Thánh Hoàng, Vu Hoàng Ngọc Hư Cung gần như chết hết, Vu Tổ không còn mấy. Hơn bốn mươi vị Thần Vương chỉ còn chưa đến hai mươi người, tám vị Đế Quân chỉ còn lại Đoan Tĩnh, Thái Hư, Kiền Cung là còn sống.
Trận đại chiến này thảm thiết vô cùng. Xác chết thần phật rơi xuống như mưa, máu chảy thành biển. Chư Phật, ma thần ngã xuống nhiều không đếm xuể. Hai mươi vị Đế Quân Thiên Phần chỉ còn lại mười một người, Phật tổ của Phật giới Tam Thập Tam Thiên chết đi hơn nửa.
Chỉ có Ly Hận Đại Nhật Vĩnh Hằng ba vị Đế Quân dưới trướng Thiên Hậu là đám cáo già, mãi không chịu ra tay, dù ra tay thì cũng mặt dày mày dạn đòi ba vị Đế Quân cùng vây công một vị Thần Vương là Đàm Tổ kia.
Nhưng Diệp Húc đã đến, với Luân Hồi Thiên Môn thì tất có thể xoay chuyển càn không, phục sinh người đã chết rồi tiếp tục gia nhập trận chiến, đem chư phật chư ma Phật giới mà Thiên Phần hao chết.
Ma Thần Hoàng, Đại Thế Tôn và Thiên Hậu nương nương sắc mặt vô cùng ngưng trọng. Công hiệu của Luân Hồi Thiên Môn thì bọn họ sớm đã chứng kiến, nếu Diệp Húc mang theo Luân Hồi Thiên Môn đến thì quả thực có thể xoau chuyển tình thế.
Nhưng Luân Hồi Thiên Môn tuy xuất hiện mà Diệp Húc lại không xuất hiện, chỉ đem Thiên Môn của mình đưa tới cách thời không trùng điệp, giải quyết mối nguy của Ngọc Hư Cung trước. Hiển nhiên Diệp Húc đang bị chuyện gì đó ngăn cản, không rảnh thoát thân, làm cho đám người Ma Thần Hoàng thở phào một hơi.
“Ngọc Hư, đây là môn sinh của ngươi và tiểu bối ta chiến đấu, nay ngươi tế bảo vật lên tương trợ thật đúng là mất hết thân phận!”
Đại Thế Tôn cười ha ha, chỉ ra một ngón tay. Một tòa chí bảo lập tức vọt lên, trông như một viên thần châu lại như một viên huyền thai chiếu rọi trên không, rơi xuống Luân Hồi Thiên Môn, đúng là Tam Thập Tam Thiên chí bảo, Huyền Thai Thần Châu.
Thần Châu này phát ra uy lực mênh mông trấn áp Luân Hồi Thiên Môn. Lục Đạo Luân Hồi trong Luân Hồi Thiên Môn vừa bắt đầu chuyển động thì lập tức bị Thần Châu áp chế, vận chuyển chậm hẳn lại.
“Thế Tôn nói rất đúng! Ngọc Hư ngươi nếu cứ nhúng tay vào, đừng trách bọn ta cũng sẽ tham gia.”
Thiên Hậu nương nương cười dài một tiếng, tế lên một tòa chí bảo vù bay lên, bích quang đầy trời, đúng là Nguyên Minh Bích Tỳ trong Tam Thập Tam Thiên chí bảo, cũng trấn áp Luân Hồi Thiên Môn.
Ma Thần Hoàng vung tay áo một cái, Ngọc Hoàn Thiên ấn bay lên, trấn trụ đủ loại uy năng của Luân Hồi Thiên Môn.
Lục Đạo Luân Hồi trong Luân Hồi Thiên Môn bị trấn áp hoàn toàn, không thể vận hành. Đám người Quang Thọ Vương, Sát Đế, Tru Tiên, Vô Tướng Hoàng Phật chung quy cũng không thể sống lại.
Đám người Thiên Hậu, Đại Thế Tôn cực kỳ kiêng kỵ Luân Hồi Thiên Môn của Diệp Húc, sớm có phòng bị. Lúc này ba vị Thiên Quân ra tay trấn áp lập tức khiến Ngọc Hư Cung lại rơi vào hiểm cảnh.
“Các vị!”
Tiếng nói của Diệp Húc đột nhiên truyền tới từ trong Luân Hồi Thiên Môn, nhàn nhạt nói: “Trận sát kiếp này chỉ là màn dạo đầu cho sát kiếp chân chính, đợi đến khi sát kiếp chân chính buôn xuống thì cả Thiên Quân cũng khó có thể bảo toàn! Các ngươi thật sự muốn các chết lưới rách sao?”
Đại Thế Tôn rùng mình, cẩn thận suy nghĩ lời của Diệp Húc, thầm nghĩ: “Sát kiếp chân chính mà Ngọc Hư nói chẳng lẽ là Nguyên Thủy Thiên Ma và Thiên giới Âm Ám Diện?”
Thiên Hậu nương nương lại cười dài nói: “Ngọc Hư, ngươi đừng có tà ngôn hoặc chúng. Trẫm nay thống nhất Cửu Thiên, không tranh sau này chỉ tranh hiện tại, cần gì quản hồng thủy ngập trời sau khi ta chết!”
Ma Thần Hoàng cười lạnh: “Ngọc Hư, lúc ngươi đến tận nhà ta bắt nạt ta thì sao không nói cá chết lưới rách đi?”
Bên trong Luân Hồi Thiên Môn truyền đến một tiếng thở dài.
Ở Thiên giới Âm Ám Diện xa xôi, Diệp Húc khoanh chân ngồi trong một nơi tối tăm mờ mịt, không chút ánh sáng, không chia trên dưới, không có trái phải.
Nơi đây là thế giới nguyên thủy hỗn độn thuần túy, tất cả đều không có nhưng lại có tất cả, ẩn chứa nguồn năng lượng không thể tưởng tượng, càng thêm sâu sắc thâm thúy hơn Hồng Mông không gian do Hồng Mông mô thai của Tổ Thần hình thành. Trong Hồng Mông không gian có Hồng Mông đại đạo lưu động, mà ở trong này lại chẳng có chút đại đạo nào, dù là Hồng Mông đại đạo cũng không có.
Nơi này chính là thế giới nguyên thủy, nguyên điểm, khởi thủy.
Cảnh giới cao nhất của vu chính là cảnh tượng trước mắt đây.
“Bản thân Nguyên Thủy Thiên Vương vẫn chưa đạt tới loại cảnh giới này.”
Một giọng nói nhu hòa truyền đến, đúng là Nguyên Thủy Thiên Ma đang ngồi cách Diệp Húc không xa, giống như hảo hữu nhiều năm với Diệp Húc, cười nói: “Hắn lấy bảo chứng đạo, kết quả Di La Thiên Địa Tháp đạt tới cảnh giới này. Nếu cho hắn thêm vài trăm ngàn năm thọ nguyên nữa, có khi hắn sẽ tu thành cảnh giới Nguyên Thủy! Nếu hắn có thể đạt tới cảnh giới này thì không cần ngươi đến khai thiên lập địa, phục hồi Luân Hồi nữa.”
Diệp Húc nghe lời của ông ta mà khẽ nhíu mày. Hắn vừa bước vào Âm Ám Diện thì gặp Nguyên Thủy Thiên Ma vừa từ nơi tọa hóa trở về. Hai ngươi không hề ra tay đánh nhau mà ngồi xuống nói chuyện luận đạo.
Ở trong Âm Ám Diện, bên trong nguyên thủy hỗn độn vẫn có hơi thở Mạt Nhật kiếp lưu động tràn ngập tử vong. Những chiếc quan tài cổ xưa di động bên trong, nhiều không đếm xuể.
“Trong những quan tài đó là thi thể của vô số cường giả từ xưa đến nay! Bên kia là Hiên Viên Đại Đế! Trước khi chết, hắn tạo ra chiếc quan tài này rồi tự đưa mình đến đây, giao cho Âm Ám Diện của ta.”
Nguyên Thủy Thiên Ma chỉ vào một chiếc quan tài, Diệp Húc nhìn theo thì thấy bên trong quan tài của Hiên Viên Đại Đế, có một loại hơi thở thâm trầm tự nhiên lưu động.
“Chiếc kia là người sáng lập ra Phật giới, Đại Thế Tôn đầu tiên, Bản Sơ Phổ Hiền Vương Phật, cũng là một vị cường giả tài tình kinh thiên động địa đã đạt tới cảnh giới Đạo Quân. Trước khi chết, y cũng đưa quan tài của mình đến nơi đây.”
Nguyên Thủy Thiên Ma chỉ từng chiếc quan tài cổ xưa đang di động trong dòng hỗn độn nguyên thủy, có quan tài của Cộng Công, Chúc Dung, Cú Mang, Thiếu Hạo, Huyền Thiên các vị Đại Đế của Thiên giới, cũng có các vị Đại Thế Tôn Phật giới và Ma Đế của Thiên Phần.
Ngoài ra còn có nhiều quan tài của các vị Đế Quân.
“Ai cũng nói Thiên giới Âm Ám Diện là thế giới của người chết, nhưng cũng không hoàn toàn đúng.”
Nguyên Thủy Thiên Ma cười ha ha, nói tiếp: “Bọn họ chỉ là tạm thời tử vong, đợi cho Lục Đạo khôi phục mà thôi, khi Luân Hồi chuyển động, bọn họ sẽ sống lại từng người một. Ngọc Hư, chẳng lẽ ngươi không muốn tái hiện quang minh cổ xưa? Khiến những nhân vật này sống lại trong tay ngươi? Chẳng lẽ ngươi không muốn vĩnh tồn hậu thế chăng?”
Diệp Húc mỉm cười, nói: “Nguyên Thủy Thiên Ma, a có một điều khó hiểu, phục sinh những người này, ông biết có bao nhiêu người phải chết không?”
Nguyên Thủy Thiên Ma giật mình, cười nói: “Muốn làm đại sự thì chết một ít người có là gì? Ngọc Hư, tuy phục sinh bọn họ sẽ khiến nhiều người chết, nhưng sẽ xuất hiện thời thế người người vĩnh sinh, dù là phàm phu tục tử cũng có thể trường sinh bất tử trong Luân Hồi. Đó mới là thế giới hoàn mỹ!”
“Ta cảm thấy có sống có chết mới là thế giới hoàn mỹ!”
Diệp Húc cười lạnh một tiếng, nói: “Vua thay phiên nhau làm. Sang năm đến lượt nhà ta làm vua! Những người đó sống lại, chiếm cứ địa vị cao, ăn không ngồi rồi, khiến cho người đời sau căn bản không có cơ hội vùng lên! Thế giới Tiên đình, Ngọc Đế tọa trấn Thiên Đình cả trăm triệu năm, Nguyên Thủy thống trị Đại La Thiên cũng là trăm triệu năm lâu dài! Thế giới như vậy vốn là một thế giới mục nát! Mà có sống có chết, không lục đạo, không luân hồi, chỉ cần cố gắng là ai cũng có thể trở thành Thiên Đế, trở thành Thiên Quân, Đạo Quân!”
Nguyên Thủy Thiên Ma cau mày.
“Ta có một ví dụ. Ví như Đại Thiên thế giới vũ trụ ngàn vạn, có một thế giới phàm nhân đề xướng giàu trước kéo theo giàu sau. Bọn người giàu có vì giữ cho mình của cải dồi dào liền khiến người khác nghèo đói, nếu không thì bọn họ chẳng phải người giàu nữa. Bởi vậy giàu trước giàu sau cuối cùng chỉ là một trò cười.”
Diệp Húc cười nói: “Những người này sống lại rồi trường sinh bất tử, cũng là như thế. Theo ý ta ấy, không bằng không ai vĩnh sinh, mọi người đến đại nạn đều chết đi, của cải về chúng sinh, tạo nên chúng sinh, làm cho tất cả sinh linh chỉ tranh hiện tại, sống trong thời thế đó ai cũng có hy vọng giàu lên. Ta nghĩ đây mới là thế giới hoàn mỹ!”
“Ngọc Hư ngươi hãy nhìn đi!”
Nguyên Thủy Thiên Ma phất tay áo một cái lập tức hiện ra tình hình đại chiến Cửu Thiên Thần giới, cười nói: “Ngươi không khôi phục Lục Đạo, không chuyển động Luân Hồi, người thân thê tử môn sinh của ngươi đều phải rời ngươi mà đi. Cho dù bọn họ không chết trong trận chiến này, tương lai cũng sẽ chết già trước ngươi, hồn phi phách tán. Nếu ngươi chứng đạo, cuối cùng bất tử, lẻ loi hiu quạnh, từng người rồi từng người rời ngươi mà đi. Chẳng lẽ ngươi không muốn bọn họ cùng tồn tại với ngươi?”
Diệp Húc chăm chú nhìn trận chiến ở Cửu Thiên Thần giới kia, im lặng không nói gì.
Nguyên Thủy Thiên Ma cười ha ha, phất tay áo rồi cao giọng nói: “Chúng ta tranh giành chỉ là về lý niệm mà thôi! Ta không cách nào đồng ý với ngươi, ngươi cũng không cách nào đồng ý với ta! Giữa ta và ngươi cuối cùng có một trận chiến. Ngươi đi đi!”
Dưới Cây Thế Giới, Thái Hư Đế Quân thấy hai vị Thần Quân đang đánh với mình đã không còn chí bảo, mừng rỡ trong lòng, lập tức thúc giục Thái Cực đồ thu hết Ly Cung Khảm Cung Thần Quân vào trong, luyện hóa thành tro bụi.
Đột nhiên, hắn thấy thọ nguyên giảm dần, lòng biết không ổn, quay đầu nhìn lại thì thấy bảy vị Thần Hầu khác thúc giục Sinh Tử Toán Lục xử lý thọ nguyên của hắn.
“Đến lúc nghỉ ngơi rồi…”
Thái Hư Đế Quân vừa nghĩ đến đây thì Ngọc Hư Cung đột nhiên phóng ra thần quang. Một tấm La Thiên Thần Kính từ từ dâng lên, thần quang chiếu rọi, xùy một tiếng bọc hết bảy vị Thần Hầu vào trong thần quang.
Bay vị Thần Hầu kêu gào, đôi mắt đột nhiên tối sầm lại, ánh mắt cứ thế bị thần quang chọc mù, chỉ còn lại hốc mắt. Chính là Tô Kiều Kiều thấy Thái Hư Đế Quân không ổn, thúc giục thần kính cứu viện.
Thái Hư Đế Quân vội vàng thúc giục Thái Cực đồ bay tới bảy vị Thần Hầu, thu hết vào trong đồ. Đang định rung chí bảo lên thì đột nhiên thấy khí huyết suy kiệt, không nửa phần khí lực, ông thầm thở dài, trào thần vận quanh thân ra mạnh mẽ thúc giục Thái Cực đồ luyện hóa bay vị Đế Quân kia.
Ông vừa luyện chết bảy vị Thần Hầu thì thấy Thế Phật Kim Chung bay tới chụp xuống đầu, vội thúc giục Thái Cực đồ ngăn cản, chỉ cảm thấy cơ thể trống rỗng, khí huyết khô bại đã không thể nhấc lên một chút pháp lực, bị chuông vàng chấn cho thân thể hóa thành tro bụi.
“Lại dám lấy bảo vật của trẫm mang ra oai à!”
Thiên Hậu nương nương thấy La Thiên thần kính thì nổi giận, nghiến răng nghiến lợi. Bà ta đột nhiên điểm ngón tay ra, Tô Kiều Kiều thét lớn một tiếng rồi miệng hộc máu, ngã xuống đất.
La Thiên thần kính vù vù bay vào trong tay Thiên Hậu.
Thiên Hậu đang định thúc giục thần kính luyện chết Tô Kiều Kiều thì chợt nghe thấy Đế Tuệ thản nhiên nói: “Nương nương, bà làm cho Ngọc Hư không nhúng tay, vì sao mình lại còn nhúng tay?”
Thiên Hậu rùng mình, biết Đế Tuệ sớm đã không vừ mắt mình, lập tức thu tay lại, cười nói: “Đạo Đức Thiên Quân, ngươi lòng dạ đàn bà quá! Nếu Ngọc Hư đắc thế thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Bệ hạ nhà ta thực sự không phải là lòng dạ đàn bà mà là nhân hậu.”
Thiên Dao Cơ tiến lên ủng hộ Đế Tuệ, cười nói: “Ngược lại nương nương đó, dù là phụ nữ nhưng ngay cả một điểm nguyên tắc cũng không có, làm cho người ta khinh thường.
Sát khí bốc lên trong mắt Thiên Hậu, bà ta cười lạnh không nói gì.
“Ngọc Hư cung diệt vong đã là kết cục đã định, hai vị không phải tranh cãi nữa.”
Đại Thế Tôn cười haha, vung tay áo lên khiến Thái Hoàng Khai Thiên Thần Phủ bay ra, nói: “Từ Vân, ngươi cùng chư Phật hãy cầm Thái Hoàng Khai Thiên Phủ chặt đổ Cây Thế Giới, chặt đứt nền móng của Ngọc Hư.”
Hơn mười vị Phật tổ Phật giới do từ Vân dẫn đầu thúc giục Thái Hoàng Khai Thiên Phủ chém tới Cây Thế Giới. Thái Hoàng Khai Thiên phủ có uy lực lớn vô cùng, chính là Tam Thập Tam Thiên chí bảo, uy lực của nó có thể khai thiên lập địa. Một búa hạ xuống Cây Thế Giới chắc chắn sẽ bị chặt gẫy.
Nhưng vào lúc này, Kiền Cung Thần Quân thúc giục Huyền Đô Ma Thiên Tháp khiến nó lớn lên, trấn áp chư thiên. Vô số ma thần trong lầu chấn động giữa không trung, ngăn lại kích kia.
“Huyền Đô, ngươi có thể ngăn cản bọn ta mấy lần chứ?”
Đám người Từ Vân Phật tổ hợp lực thúc giục Khai Thiên phủ, vót ngang chẻ dọc, chấn cho Kiền Cung Thần Quân miệng phun máu, vô số ma thần vỡ nát, liên tục lui ra.
Bên trong Ngọc Hư Cung, Phượng Yên Nhu đứng thẳng dậy rồi ném ra một tòa ngọc lâu năm mươi tầng. Ngọc lâu này càng lúc càng to ra rồi lồng xuống dưới, thu trọn Cây Thế Giới vào trong ngọc lâu. Nàng lập tức quát to một tiếng, thúc giục ngọc lâu trấn áp đám người Từ Vân Phật tổ.
“Nương nương muốn đích thân ra tay sao?”
Ly Hận Thiên Chủ cười ha ha rồi đột nhiên tế Hồng Mông Kim Bảng lên nghênh đón ngọc lâu, kim khí tràn ngập. Hồng Mông Đại Đế do Thiếu Hạo Đại Đế luyện chế ra này có uy lực kinh người, tuy không bằng Tam Thập Tam Thiên chí bảo nhưng cũng không hề tầm thường.
Phượng Yên Nhu quát lớn một tiếng, chỉ một ngón tay ra. Từ trong Luân Hồi Thiên Môn bay ra Tử Vi tam cung theo thứ tự là Tử Vi Vân cung của Hàn Sủng Diệu Thành Thiên, Tử Vi Trường lâu của Tú Nhạc Cấm Thượng Thiên, Tử Vi thượng cung của Vô Thượng Thường Dung Thiên. Tư Vi vân cung bay lên chấn động giữa trời cao, áp chế Hồng Mông Kim Bảng xuống, ngay sau đó Tử Vi trường lâu cũng đè lên.
Ly Hận Thiên Chủ kinh hãi trong lòng, vội tế Thái Hoán Cực Ngọc Bảo Giám lên. Mộ tấm gương bay lên chiếu rọi vạn cổ, ánh sáng xông tới phía trước lập tức ngăn cản Tử Vi trường lâu, làm cho tòa chí bảo này không thể hạ xuống.
Cùng lúc đó, Tử Vi thượng cung áp chế xuống. Cửa cung mở ra tràn ngập đế hoàng khí, cuốn lấy Ly Hận Thiên Chủ thu vào trong cung. Lập tức một tiếng hét thảm thiết truyền đến, từ trong Tử Vi thượng cung tràn ngập tử khí, lại có biển máu tươi trào ra, đúng là Phượng Yên Nhu đã luyện hóa Ly Hận Thiên Chủ thành máu.
“Thật là ả đàn bà lợi hại! Không hổ là Tây Cung nương nương của Ngọc Hư Cung!”
Vĩnh Hằng Đế Quân ngồi thẳng giữa hư không, vĩnh hằng bất động, giơ bàn tay chụp lấy Phượng Yên Nhu.
Phượng Yên Nhu thở dốc một hơi, chút tu vi cuối cùng đã hao hết, giờ không thể thúc giục bảo vật gì để chống lại Vĩnh Hằng Đế Quân nữa.
“Bảo vệ nương nương!”
Đại Đức, Man Tổ, Thương Minh, vợ chồng Tạo Hóa Thần Vương cùng các vị Thần Vương còn sống sót đều gầm lên, đều tự thúc giục bảo vật của mình ào ào phóng tới Vĩnh Hằng Đế Quân. Giờ phút này thời gian như tạm dừng, vĩnh viễn khắc xuống bóng dáng các vị Thần Vương.
“Không biết lượng sức mình!”
Vĩnh Hằng Đế Quân với thân hình vô cùng to lớn tọa trấn hư không, cười lạnh một tiếng. Đỉnh đầu y đột nhiên hiện ra Hoàng Già Trúc Địch, tiếng sáo vang lên mười ba phách động, từng vị Thần Vương ầm ầm nổ tung, hóa thành những đám sương máu.
Vĩnh Hằng Đế Quân cười ha ha, lại chụp xuống một chưởng nữa đánh ầm vào trong Ngọc Hư Cung. Tô Kiều Kiều giãy dụa đứng dậy, vội phun một ngụm máu lên ngọc lâu, thúc giục phân thân ở trong ngọc lâu của Diệp Húc. Ngọc lâu tỏa ra ánh sáng dễ dàng chấn vỡ bàn tay của Vĩnh Hằng Đế Quân, xoay tròn bay lên đánh tới Vĩnh Hằng Đế Quân.
Vĩnh Hằng Đế Quân gầm lên, thân thể liên tục nổ tung, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Hoàng Già Trúc Địch vang lên chấn vỡ Tô Kiều Kiều và Phượng Yên Nhu, hai nàng cùng ngọc nát hương tan.
Tòa ngọc lâu này nghiền áp tới chấn vỡ Vĩnh Hằng Đế Quân. Đúng lúc nào, Đoan Tĩnh Đế Quân đối chiến Ly Cung Khảm Cung cũng đến hồi kết thúc. Đoan Tĩnh đánh một trận tử chiến, cùng hai vị Thần Quân kia đồng quy vu tận.
“Ngọc Hư này chỉ còn lại Kiền Cung Thần Quân và Đàm Tổ Thần Vương ngươi!”
Đại Nhật Đế Quân quyết đấu Đàm Tổ, triển khai Tam Thế chân thân bay xung quanh Đàm Tổ, đánh chém không ngớt, cười lạnh nói: “Mà ngươi cũng phải thân tử đạo tiêu!”
Đàm Tổ tế lên Thanh Đế Sơn Thủy hóa thành một mảnh Hồng Mông, tay nâng Vô Lượng Thần Đàn. Từ trong vò dâng lên hóa thân của Hậu Thổ Đại Đế căm phẫn gầm lên, ứng chiến ba thế thân của Đại Nhật Đế Quân!
“Đại cục đã định…”
Thiên Hậu nương nương mỉm cười, biết Kiền Cung Thần Quân thua là chuyện sớm hay muộn, thầm nghĩ: “Lúc trước trẫm và Thương Thiên liên thủ tiêu diệt cấm kỵ, nay chuyện xưa tái diễn, Ngọc Hư cũng phải chết trong mưu kế của bản cung…”
Kiền Cung Thần Quân rốt cuộc không chống chọi được nữa. Huyền Đô Thiên Ma Lâu bị Khai Thiên Phủ đánh bay, phù quang hạ xuống cắt đứt đầu Kiền Cung, thi thể hắn ngã lăn xuống đất.
Đám người Từ Vân Phật tổ càng thêm hăng hái thúc giục Khai Thiên Phủ ầm ầm chém tới ngọc lâu.
Đột nhiên, một luồng hơi thở mịt mù mênh mông truyền đến từ trong Luân Hồi Thiên Môn. Một bàn tay thò ra, ngọc lâu bay lên rơi vào trong lòng bàn tay này.
Diệp Húc ngồi ngay ngắn trên Đại La Thiên trong Luân Hồi Thiên Môn, động tâm niệm khiến ngọc lâu phân giải, Cây Thế Giới hạ xuống, bao phủ Cửu Thiên đất đai như trước.
Hắn mặt không chút thay đổi, không biết là trong lòng đang nghĩ gì.
“Ngọc Hư, môn sinh của ngươi đã chết thảm hết, kể cả vợ ngươi con ngươi cũng chết sạch, nay chỉ còn một mình lệnh đồ Đàm Tổ kia, có thể nói là đã thua hoàn toàn!”
Thiên Hậu nương nương mỉm cười, vẫy tay khiến Hoàng Già Trúc Địch và Thái Hoán Cực Ngọc Bảo Giám bay về dừng trên đỉnh đầu bà ta, cười nói: “Ngươi cuối cùng cũng về, nên thanh toán ân oán thôi.”
Đại Thế Tôn cũng thu hồi Khai Thiên Phủ và Thái Cực Dương Thai của Bình Dục Cổ Dịch Thiên, cười ha ha nói: “Ngọc Hư, hôm nay ngươi thân bại danh liệt, còn lời gì để nói không?”
Ma Thần Hoàng thu lại Sinh Tử Toán Lục và Thất Diệu Phiên, sắc mặt âm trầm, ma khí bốc lên, nhìn về phía Đại La Thiên, cười lạnh chứ không nói gì.
“Đạo Đức Thiên Quân chưa từng ra tay đối phó môn hạ vợ con ta, Diệp mỗ cảm kích vạn phần!” Diệp Húc không để ý tới đám người Thiên Hậu mà cười nói với Đế Tuệ.
Đế Tuệ đáp lễ, nghiêm mặt lại nói: “Ta với ngươi chỉ là tranh khí phách, coi nhau là đối thủ! Trẫm không phục ngươi, ngươi cũng không phục trẫm nên mới có trận chiến hôm nay! Xuống tay với người nhà ngươi không phải là hành vi của quân tử.”
Diệp Húc quay đầu nhìn về phía đám người Đại Thế Tôn, cười nói: “Các vị sư huynh, trận chiến môn hạ của các ngươi và ta vẫn chưa kết thúc, chờ thêm một lát đã.”
Thiên Hậu nương nương chớp mắt, toàn lực thúc giục Nguyên Minh Bích Tỳ trấn áp Luân Hồi trong Luân Hồi Thiên Môn, cười lạnh nói: “Môn hạ của ngươi còn lại một mình Đàm Tổ, vợ con đều chết hết. Ngọc Hư, ngươi còn thủ đoạn gì nữa?”
Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng cũng tự thúc giục Huyền Thai Thần Châu và Ngọc Hoàn Thiên Ấn cùng Thiên Hậu hợp lực trấn áp Luân Hồi Thiên Môn phòng Diệp Húc thúc giục Thiên Môn.
Diệp Húc cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: “Thiên Phần, Phật giới, còn có Thiên Hậu nữa, các ngươi người đông thế mạnh, thừa dịp ta không ở vây công môn hạ ta! Diệp mỗ không thích thiệt thòi, lại không thể để môn hạ chịu uất ức, hãy để môn hạ các ngươi và môn hạ ta tận tình phân sinh tử thắng bại, xem các ngươi có thể chém Cây Thế Giới của ta hay không!”
Trong mi tâm hắn đột nhiên lóe lên ánh sáng, ngọc thụ nguyên thần bay ra rồi dung nhập vào trong Cây Thế Giới. Ngọc thụ nguyên thần của hắn không ngờ cũng là một Cây Thế Giới, hai Cây Thế Giới tương dung nhất thời quấy đảo Chu Thiên đại đạo, hư không ù ù rung động. Hàng tỉ chiếc rễ đâm vào hư không rồi lại chui ra từ trong hư không, rậm rạp chi chít. Những dải đại đạo to vô cùng, dài đến tỉ dặm, khủng bố tới cực điểm.
Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng, Thiên Hậu nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi hít một hơi khí lạnh. Nguyên thần của Diệp Húc và Cây Thế Giới tương dung, không chỉ che phủ Cửu Thiên Thần giới mà rễ của nó đã lan tràn đến vô số thế giới trong Thiên Phần và Phật giới Tam Thập Tam Thiên Khư, kéo đến vô số đại đạo.
Cây Thế Giới bay lên rơi vào trong Luân Hồi Thiên Môn. Cây Thế Giới vừa rơi vào thì một luồng năng lượng không thể tưởng tượng được vọt tới thúc giục Thiên Môn. Bên trong Thiên Môn, mười sáu tòa Tam Thập Tam Thiên chí bảo sống lại, uy lực lớn vô cùng, hơn xa khi ở trong tay đám người Đoan Tĩnh, Thái Hư, đều gia trì thúc giục Thiên Môn.
Ầm!
Thiên Hậu nương nương thét lớn một tiếng, Nguyên Minh Bích Tỳ bị chấn cho bay lên khó có thể hạ xuống. Cùng lúc đó hai vị chứng đạo Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng đều cảm thấy uy năng của Thiên Môn hơn xa bất cứ món chí bảo nào.
Lục Đạo Luân Hồi trong Thiên Môn cuối cùng cũng từ từ chuyển động, nghịch chuyển sinh tử luân hồi. Đám người Ma Hoàng, Yêu chủ, Thanh Đế môn chủ sống lại đầu tiên, tiếp đó là các vị Vu Tổ Thần Vương như Vô Sinh Lão Tổ, Cực Nhạc Lão Tổ, Đại Đức… từng người bước ra từ trong Luân Hồi Thiên Môn.
Cuối cùng là từng vị Đế Quân hùng mạnh sống lại, chiến ý hừng hực, ngạo nghễ đương thời.
Diệp Húc phát hiện còn có người không thể sống lại như Sát Đế Thần Quân, Tru Tiên Thần Quân, làm cho tâm hắn trầm xuống hẳn.
Sát Đế Thần Quân và Tru Tiên Thần Quân bị Sinh Tử Toán Lục xử lý hết tất cả thọ nguyên, dù thần hồn bọn họ có ký thác vào Luân Hồi Thiên Môn, có nghịch chuyển luân hồi thì cũng không thể làm bọn họ sống lại. Trừ phi Diệp Húc chứng đạo, hoàn toàn hoàn thiện Lục Đạo Luân Hồi, bọn họ mới có thể sống lại được.
Thái Hư Đế Quân tuy cũng sống lại nhưng thọ nguyên gần như bị Sinh Tử Toán Lục đưa về không, một bộ dáng sắp sửa ngã xuống, phỏng chừng chỉ còn khoảng trăm năm nữa. Nếu ông ta không đột phá trở thành Thiên Quân thì sau trăm năm nữa chắc chắn sẽ chết.
Đây là quy tắc đại đạo của thiên địa ngày nay, bất luận kẻ nào cũng thọ nguyên có hạn, dù là Luân Hồi Thiên Môn cũng không thể sửa đổi được. Dù có phục sinh bọn họ nhưng cũng không cách nào gia tăng thọ nguyên cho bọn họ.
Thần hồn của bọn họ ở trong Thiên Môn, tuy Luân Hồi Thiên Môn có uy lực vô lượng làm cho bọn họ chết đi rồi có thể sống lại, nhưng khi thọ nguyên đã cạn thì Thiên Môn cũng chẳng thể làm được gì.
Chỉ có Diệp Húc chứng đạo, hoàn toàn khôi phục Lục Đạo Luân Hồi thì mới có thể siêu thoát chân chính.
Nguyên Thủy Thiên Ma cũng nhận định là Diệp Húc không thể chịu được cảnh bằng hữu rời hắn mà đi, nên mới cho rằng Diệp Húc sớm hay muộn gì thì cũng sẽ sửa chữa Lục Đạo Luân Hồi.
Nhưng khôi phục Lục Đạo Luân Hồi sẽ khiến vô số người trong thiên hạ phải chết. Đám người Nguyên Thủy Thiên Vương Tổ Thần sống lại sẽ tranh đoạt thiên địa chính thống, không biết trời đất này sẽ bị phá thành dạng gì.
Diệp Húc xóa đi tạp niệm trong tâm rồi ngẩng đầu nhìn đám người Đại Thế Tôn và Thiên Hậu, mỉm cười nói: “Các vị sư huynh, không ngại thì chờ môn hạ của chúng ta hoàn thành trận sát kiếp này. Ý các người thế nào?”
Đại Thế Tôn, Thiên Hậu và Ma Thần Hoàng sắc mặt xanh mét lại. Đám Từ Vân Phật Tổ còn sống sót sau trận chiến đều rét lạnh cả người. Tất cả cường giả Ngọc Hư Cung đều sống lại mà bọn họ như nỏ mạnh hết đà, trận chiến này còn đánh như nào nữa?
“Ngọc Hư môn sinh, giết cho ta! Nếu như không hàng, thì giết sạch sẽ già trẻ Thiên Phần, Phật giới!”
Diệp Húc lạnh lùng đứng dậy, Đại La Thiên từ trong Luân Hồi Thiên Môn ầm ầm bay ra ngoài Cửu Thiên. Diệp Húc tay nâng Luân Hồi Thiên Môn bước vào trong Đại La Thiên, cất cao giọng nói: “Các vị sư huynh, hãy lên chiến một trận!”