Đây là thánh binh! Đây là một cây thánh binh có thể cường hóa vô hạn, một cây chiến cung không gì không làm được! Chiến cung biến thành áo giáp tuyệt đối là phòng ngự cường đại nhất trong thiên địa.
Không ai có thể phá hư thánh binh, như vậy cũng không ai có thể công phá chiến giáp phòng ngự do Thứ Kiêu Cung biến thành!
- Cây cung trong tay ngươi đại diện cho tương lai! Tử kim hồ lô đại diện cho quá khứ, còn tấm gương này chính hiện tại! Hiện tại đã hủy diệt, quá khứ bị ngươi vứt bỏ, lúc này trong tay ngươi đang nắm giữ tương lai...
Âu Dương còn nhớ rõ lời nói của cái bóng trong Thiên Cung trước kia.
Đó chính là chủ nhân của Tử kim hồ lô! Tay cầm tử kim hồ lô đại diện cho quá khứ, hắn có thể nghiền nát hư không lấy cái bóng phủ xuống thế giới này, trong nháy mắt phong tỏa tất cả, đó chính là tồn tại không gì không thể làm được!
- Ha ha ha ha! Ngươi có tử kim hồ lô quá khứ, ta có Thứ Kiêu Cung tương lai, ông bạn già, biểu thị tất cả lực lượng của ngươi cho thế giới này xem đi!
Âu Dương giống như điên cuồng, lúc này hắn rốt cuộc minh bạch, cái bóng trong Thiên Cung không lừa gạt hắn, hắn quả nhiên đang cầm thánh binh Thứ Kiêu Cung đại diện cho tương lai!
Quá khứ, hiện tại, tương lai! Ba cây thánh binh đại diện cho ba loại năng lực khác nhau, Âu Dương chỉ biết Thứ Kiêu Cung đại diện cho phát triển! Để con đường của hắn phát triển cho tới hôm nay. Khi tử kim hồ lô đại diện cho quá khứ ở trong tay hắn cũng giống như một phế vật, nhưng Âu Dương tin tưởng, chủ nhân của tử kim hồ lô nhất định biết tử kim hồ lô sử dụng như thế nào, món thần binh lợi khí đó tuyệt đối không kém hơn Thứ Kiêu Cung!
- Ầm!
Trên chín tầng trời, Ngụy Bỉnh Dập giống như thái dương, hỏa diễm trên người hắn đã hợp thành đám lợi trảo cực lớn, lợi trảo khóa định kim giáp võ thần của Trịnh Tú Nhi! Kim giáp võ thần múa đao muốn chém vỡ hỏa diễm, nhưng khi Âu Dương hoàn toàn minh bạch lực lượng của Thứ Kiêu Cung, hỏa diễm của Thứ Kiêu Cung không thể bị chặt đứt !
Bởi vì hỏa diễm này đại diện cho tương lai, người có thể chém đứt quá khứ, có thể chém vỡ hiện tại, nhưng tuyệt đối không thể chặt đứt tương lai, bởi vì tương lai còn chưa xảy ra, ngươi vĩnh viễn không thể nắm bắt!
- Sát!
Ngụy Bỉnh Dập thân khoác chiến giáp huyết, toàn thân giống như Chiến thần cửu thiên, đây tuyệt đối là trận chiến phong quang nhất của Ngụy Bỉnh Dập. Trận chiến này thậm chí khiến Ngụy Bỉnh Dập cảm thấy hắn là thần linh lớn nhất trong thiên địa, có thánh binh đại diện tương lai này trong người, hắn như có sức mạnh vô địch, không vật gì không thể phá.
- Không! Không ai có thể chống đỡ chiến đao trong tay ta!
Trịnh Tú Nhi lần đầu tiên luống cuống, nàng chỉ huy kim giáp Chiến thần, trường đao trong tay đã bị nàng múa thành một quang cầu cực lớn, không gian xung quanh quang cầu đã hoàn toàn nghiền nát, một hắc động khổng lồ xuất hiện sau người nàng!
- Trịnh Tú Nhi, hôm nay ngươi nhất định phải chết!
Âu Dương không thể cho Trịnh Tú Nhi cơ hội chạy trốn, hắn phi thân nhảy lên thiên không, linh hồn hỏa diễm trên người hắn cấu thành một xiềng xích hỏa diễm cực lớn trói về phía Trịnh Tú Nhi.
Tranh đấu ba thế giới, hôm nay rốt cuộc hắn cũng có cơ hội chém giết Trịnh Tú Nhi, Âu Dương tuyệt đối không cho phép nữ nhân này đào tẩu, chỉ cần nữ nhân này còn sống, đối với Âu Dương mà nói chính là một khúc mắc, hôm nay hắn không tiếc tất cả giá phải trả, nhất định giết chết nữ nhân này!
Xiềng xích giống như hóa rồng, chín luồng hỏa diễm cự long vũ động phía chân trời, cho dù là hắc động cũng bị lực lượng của linh hồn hỏa diễm rọi sáng. Khi Trịnh Tú Nhi sắp sửa chạy vào trong hắc động, trong nháy mắt chín luồng hỏa diễm trường long đã đánh nát hắc động, kéo Trịnh Tú Nhi từ trong hắc động ra bên ngoài...
Võ thần bị lôi ra khỏi kim giáp vẫn không có biểu cảm gì cả, dù sao nó chỉ là một khôi lỗi, nhưng nghe thanh âm sợ hãi mà Trịnh Tú Nhi phát ra là có thể đủ biết, lúc này trong lòng nàng nhất định là vô cùng kinh sợ.
- Ầm!
Hỏa diễm đốt trời, rất nhiều hỏa long đốt cháy thời không xung quanh, lúc này kim giáp võ thần của Trịnh Tú Nhi bị vây khốn gắt gao, chỉ cần sau một khắc nàng sẽ bị trực tiếp thiêu hủy linh hồn.
- Ha ha ha ha, tiểu mẫu thân, ta xem lần này ngươi trốn đi đâu!
Ngụy Bỉnh Dập vô cùng hưng phấn, đây là lần đầu tiên hắn chiến đấu cuồng dã như vậy, có Thứ Kiêu Cung huyễn hóa ra chiến giáp bảo hộ, Ngụy Bỉnh Dập hoàn toàn buông tha phòng ngự, tập trung tất cả lực lượng cho công kích, loại cảm giác cuồng bạo này đúng là lần đầu tiên hắn cảm nhận thấy.
Phải biết rằng, cường giả cấp bậc như bọn hắn, khi đối chiến, bình thường là ba phần công bảy phần thủ, đừng thấy bọn hắn người nào cũng đánh long trời lở đất, trên thực tế nếu như mở rộng mười thành công kích, cho dù là thời không của tiên giới tuyệt đối cũng không thể chịu được lực lượng này.
Một kích đoạt phách của Âu Dương cũng không phải giác ngộ ở ngoại vực, rất lâu trước đây Âu Dương đã có thể làm được, nhưng tại tiên giới hắn không thể. Tại tiên giới chỉ cần mở ra một kích đoạt phách sẽ khiến không gian tan vỡ, sau đó bay vào thời không ngoại vực, trên cơ bản xem như lãng phí lực lượng vô ích.
Cường giả tổ cấp muốn chân chính phát huy lực công kích hoàn toàn, trên cơ bản phải đến ngoại vực, mà chiến đấu ở ngoại vực không phải dễ dàng kích khởi, dù sao đó là chiến đấu không chết không thôi.
Hai cường giả Tổ cấp đơn giản sẽ không dễ dàng tới ngoại vực, thế nhưng chỉ cần bọn họ khai thông chiến trường ngoại vực, nhất định sẽ là cục diện chiến đấu không chết không kết thúc. Sau khi hai người tiến vào, cuối cùng chỉ có thể có một người đi ra, đây là nguyên nhân vì sao trước đó Âu Dương mang theo trăm vạn Chiến tộc ra ngoại vực ước chiến, nhưng thiên đình lại không đến tham gia.
Hiện tại bản tôn của Trịnh Tú Nhi đã bị hủy diệt, chỉ để lại nguyên thần, mà nguyên thần của Trịnh Tú Nhi lại lưu lại trong kim giáp võ thần. Kim giáp võ thần chẳng khác nào thân thể mới của Trịnh Tú Nhi, lúc này kim giáp võ thần bị vây khốn, năng lực của Trịnh Tú Nhi đã hoàn toàn bị hạn chế, lúc này trừ phi nàng buông tha kim giáp võ thần khôi lỗi, bằng không tuyệt đối không có khả năng thoát được!
- Trịnh Tú Nhi, ta không phải chưa cho ngươi cơ hội, nhưng chính ngươi không nắm lấy, hết lần này tới lần khác muốn đối nghịch với ta, từ khi ngươi bắt đầu đối nghịch với ta, lúc đó ngươi nên nghĩ đến hạ tràng hôm nay của ngươi!
- Ha ha ha ha! Âu Dương, ít nói những lời đại nghĩa đó đi, ngươi nên biết, bắt đầu từ tiểu thế giới, giữa chúng ta đã là cục diện không chết không hết rồi!
Đến lúc này Trịnh Tú Nhi cũng không chờ đợi viện quân, bọn họ từ đầu đến hiện tại, chiến đấu không đến mười phút, viện quân muốn cứu viện chí ít cần hơn hai mươi phút, nàng đợi không được...
Hiện giờ Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập muốn giết nàng đã là chuyện vô cùng dễ dàng, Trịnh Tú Nhi cũng không chuẩn bị cầu xin tha thứ, nàng biết rõ, hôm nay nàng nhất định sẽ chết, tuyệt đối không thể thoát được số mệnh.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Trịnh Tú Nhi, chúng ta xuất thân cùng một tiểu thế giới, trong mắt ngươi ta là người sai lầm, trong mắt ta ngươi là người sai lầm, kỳ thực chúng ta đều không sai, chỉ có điều chúng ta đứng ở vị trí khác nhau, quan niệm nhìn nhận thế giới khác nhau, không thể nói là ai đúng ai sai.
Lúc này thần sắc của Âu Dương rất bình tĩnh, bởi vì linh hồn hỏa diễm của hắn đã bắt được tâm thần của Trịnh Tú Nhi, hiện giờ chỉ cần tâm niệm của hắn khẽ động, Trịnh Tú Nhi sẽ hóa thành hư vô.
Con mắt của Âu Dương nhìn ra ngoài trăm dặm, ở đó, đám người Khâu Vân Bình đang nỗ lực chạy về phía này, nhưng cho dù bọn họ một đường cắt hư không mà đi chí ít cũng cần hai mươi phút mới có thể đến nơi.
- Ai đúng ai sai...
Trịnh Tú Nhi nghe thấy bốn chữ này, trong mắt nàng mang theo mấy phần thất lạc, kỳ thực nàng vốn thông minh làm sao không biết nàng và Âu Dương không sai lầm?
Có thể trong mắt một số người, Âu Dương giết sạch cả nhà nàng là sai lầm, nhưng đứng ở góc độ của Âu Dương, Âu Dương lại không sai, bởi vì Âu Dương làm như vậy chính là báo thù cho những chiến hữu đã chết.
Nếu đẩy về phía trước một chút, Trịnh Tú Nhi tiêu diệt người của Âu Dương cũng không sai, bởi vì bọn họ là quốc gia đối địch, để giành được thắng lợi có thể không tiếc tất cả giá phải trả.
Rất lâu trước đây, Âu Dương đã nghĩ thông đạo lý này, cho nên hắn từ bỏ cừu hận, nguyện ý cùng Trịnh Tú Nhi biến chiến tranh thành hòa bình, nhưng Trịnh Tú Nhi lại không thật lòng làm như vậy, ngược lại nàng giả chết, hung hăng cho Âu Dương một đao sau lưng.
Nếu nói trước kia bọn họ chẳng qua là vì quốc gia của mình, không có đúng sai, cuối cùng việc làm của Trịnh Tú Nhi đã có chút khác người, khiến Âu Dương hoàn toàn phẫn nộ.
Điểm yếu của Âu Dương chính là Vệ Thi, nhưng Trịnh Tú Nhi lại lấy Vệ Thi làm nước cờ cuối cùng muốn một kích giết chết Âu Dương, nếu không phải Minh Hậu không biết, tạo ra quấy rối, khiến Âu Dương rơi vào trong luân hồi, có thể cuối cùng Âu Dương thực sự sẽ chết trên tay Trịnh Tú Nhi.
Cho nên, mặc dù nói Âu Dương bị Minh Hậu lừa, nhưng đồng thời Minh Hậu cũng xem như giúp đỡ Âu Dương, sau này Âu Dương nghĩ thông suốt mới thả cho Minh Hậu một con đường sống, bọn họ từ đối địch biến thành quan hệ hợp tác.
- Tú Nhi!
Âu Dương nắm chặt tay, trong kim giáp võ thần, linh hồn của Trịnh Tú Nhi bị kéo đến trước mặt Âu Dương! Âu Dương nhìn linh hồn Trịnh Tú Nhi bị linh hồn hỏa diễm thiêu đốt nói:
- Ngươi biết gì không? Từ tiểu thế giới đến hiện tại, ngươi tuyệt đối là nữ nhân thông minh nhất mà ta từng gặp.
- Trước kia khi chúng ta rong ruổi sa trường, ta đã từng nghĩ, nếu như để ta thống lĩnh thiên quân đánh một trận với ngươi liệu ta có thể thắng lợi hay không? Cuối cùng ta nhận ra đáp án chính là ta nhất định thất bại! Ta chỉ là một dũng tướng, vĩnh viễn không thể là một nguyên soái thống lĩnh thiên quân vạn mã, cho nên ngươi cũng xem như người mà Âu Dương ta bội phục.
Những lời này của Âu Dương tuyệt đối không hề giả dối, nếu như thật sự lĩnh quân, trước mặt Trịnh Tú Nhi, Âu Dương chắc chắn là thất bại.
- Khi ngươi là bán yêu giả, nếu phụ hoàng nghe lời ta, không tiếc tất cả giá phải trả tiêu diệt ngươi, cho dù Sở Tương Hợp sẽ can thiệp, cuối cùng Tây Kỳ cũng không bị diệt quốc...
Trong mắt Trịnh Tú Nhi có sự hối hận, nàng đã tính toán tất cả, nhưng tất cả lại không phát triển theo suy nghĩ của nàng.
- Sở Tương Hợp...
Nhắc tới quốc sư Sở Tương Hợp, trong lòng Âu Dương có vài phần chua xót, quốc sư thủ hộ Đại Vận Bách Niên, cuối cùng vì mình mà rơi vào cảnh thân bại danh liệt, xa quê hương, cuối cùng mất mạng. Cuộc đời này của mình thật sự có đủ thất bại.
- Âu Dương, nếu như ông trời cho ta một cơ hội nữa, trước kia ở chiến trường ta nguyện ý một mạng đổi một mạng với ngươi!
Trịnh Tú Nhi nhìn Âu Dương, những lời này của nàng đã có chút nặng nề.
Trước kia Trịnh Tú Nhi chính là công chúa, chính là thiên tài. Còn Âu Dương mặc dù quật khởi cấp tốc, nhưng lúc đó Âu Dương chỉ là một bán yêu giả mà thôi, một mạng đổi một mạng, nếu đặt ở lúc đó nghe ra thật sự vô cùng ngu ngốc, thế nhưng ai có thể nghĩ đến, bán yêu giả không được ai xem trọng hiện nay lại trở thành Thần Tiễn Âu Dương có thể chấp chưởng Càn Khôn!
- Đáng tiếc ngươi không có cơ hội đó, có cái gì muốn nói cứ nói ra đi, thời gian của ngươi không còn nhiều nữa!
Thần thái Âu Dương rất bình tĩnh, lúc này tất cả mọi người trong Hạo Thiên thành đều vô cùng hưng phấn, ai có thể ngờ được, hôm nay bọn họ lại có thể tận mắt nhìn thấy Vu Tổ Trịnh Tú Nhi bỏ mạng ở Hạo Thiên thành?
- Ta muốn biết, nếu có kiếp sau, nếu ngươi lại gặp ta, ngươi còn mang theo phần cừu hận này không?
Trịnh Tú Nhi phảng phất cũng đã nhìn thấu sinh tử, nàng lẳng lặng nhìn Âu Dương. Bất luận cừu hận của hai người lớn như thế nào, nhưng đối với Âu Dương, Trịnh Tú Nhi vẫn có một sự tôn trọng xuất phát từ nội tâm, đây là tôn trọng đối với cường giả, đồng dạng cũng là tôn trọng đối với địch nhân!
- Không! Nếu có kiếp sau, ta nguyện làm tri tâm bằng hữu với ngươi!
Âu Dương mỉm cười, những lời này hắn nói rất chân thành, đồng dạng cũng là suy nghĩ phát ra từ nội tâm của hắn.
- Tranh đấu một đời, ta lại không có lần nào thắng được ngươi, thực sự là quá thất bại!
Trịnh Tú Nhi khẽ vuốt mái tóc của mình, lúc này nàng mới nhớ tới trạng thái linh hồn của mình. Lúc này, cánh tay của nàng đã xuyên qua linh hồn của nàng.
Trịnh Tú Nhi mỉm cười nói:
- Âu Dương, ngươi một đường sáng tạo kỳ tích, thiên đình không chống đỡ được ngươi, ta thật sự muốn nhìn xem cuối cùng ngươi có thể thắng được Thiên Vương hay không!
Trịnh Tú Nhi thực sự rất muốn nhìn thấy trận đánh đỉnh phong cuối cùng đó của Âu Dương!
- Chờ giải quyết xong thiên đình ta sẽ bế quan, để trạng thái của mình đạt được đỉnh phong nhất, sau đó nghênh tiếp trận đánh cuối cùng!
Âu Dương biết, Thiên Vương tuyệt đối là đối thủ cuối cùng của mình, cho dù hiện tại hắn hoàn toàn không có lòng tin có thể chiến thắng Thiên Vương.
- Được! Mặc dù ta không nhìn thấy, nhưng ta tin tưởng ngươi!
Trịnh Tú Nhi nói đến đây, trên mặt nàng hiện lên một nụ cười, không thể không nói, nụ cười của Trịnh Tú Nhi thực sự rất đẹp, đặc biệt sau khi Trịnh Tú Nhi đã từ bỏ cừu hận, Trịnh Tú Nhi càng có vẻ thánh khiết, chỉ tiếc nàng cũng giống như Nghi Quân, nhận ra mọi chuyện khi đã quá muộn. Nếu bọn họ thức tỉnh sớm hơn một chút, có lẽ kết quả cuối cùng của bọn họ không phải là cái chết, mà trở thành hảo bằng hữu sóng vai chiến đấu với Âu Dương, cùng chứng kiến truyền kỳ sinh ra.
- Nếu có kiếp sau, ta nhất định lựa chọn làm bằng hữu với ngươi, chứ không phải địch nhân!
Trịnh Tú Nhi nói đến đây, nàng chậm rãi đi vào trong linh hồn hỏa diễm, hỏa diễm bắt đầu thiêu đốt linh hồn của nàng.
- Nếu có kiếp sau, ta nhất định cũng lựa chọn làm bằng hữu với ngươi, ngươi vốn là một tinh linh vui vẻ, ta hi vọng nhìn thấy vẻ tươi cười của ngươi chứ không phải ánh mắt tràn ngập cừu hận của ngươi, Tú Nhi, đi đường bình an!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Âu Dương vươn tay khẽ vuốt mặt Trịnh Tú Nhi, mặc dù đã không có thân thể chân chính, nhưng Âu Dương vẫn đưa tay khẽ chạm vào bên mặt Trịnh Tú Nhi.
- Giúp ta chuyển lời cho Khâu Vân Bình! Đừng để đến lúc sắp chết mới hiểu được ý nghĩa của sinh tồn không phải cừu hận và đối lập...
Lúc này nửa người dưới của Trịnh Tú Nhi đã triệt để đốt cháy, chỉ còn lại nửa người trên phiêu đãng trong hỏa diễm.
Âu Dương nhìn Trịnh Tú Nhi thanh khiết như thánh nữ trong liệt diễm, trong lòng hắn cũng mang theo vài phần chua xót. Một nữ tử tuyệt thế như vậy, cuối cùng mình lại không thể không giết chết nàng! Có thể trong mắt rất nhiều người, Âu Dương hoàn toàn có thể buông tha Trịnh Tú Nhi, thế nhưng Âu Dương không dám đánh cược. Ai biết hôm nay Âu Dương buông tha Trịnh Tú Nhi, sau này Trịnh Tú Nhi có tiếp tục đối địch với Âu Dương hay không, cái chết đối với Trịnh Tú Nhi mà nói có lẽ là kết cục tốt nhất, như vậy Âu Dương cũng giải trừ được một cái cọc tâm sự, còn nếu Trịnh Tú Nhi thực sự có thể từ bỏ, nàng cũng minh bạch đây là kết cục tốt nhất ...
- Nếu có kiếp sau cũng đừng kêu ta làm công chúa gì nữa, để ta sinh ra trong một sơn thôn nhỏ, để ta vui vẻ đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, để ta có thể làm một hiền thê, hưởng thụ hạnh phúc thuộc về ta, để ta có thể hưởng thụ sự che chở của người yêu ta. Yêu tổ gì đó, chí cường gì đó đối với ta mà nói không quan trọng bằng một câu nói yêu thương của phu quân......
Linh hồn của Trịnh Tú Nhi đã chảy nước mắt.
Cùng thời khắc đó, lôi điện trên bầu trời vụt sáng, lôi điện bi ca thuộc về Trịnh Tú Nhi cũng tấu lên!
- Trời ạ! Cường giả mất đi, lôi điện bi ca! Ta lại có thể tận mắt nhìn thấy cường giả có thể tấu lên lôi điện bi ca mất đi!
Người qua đường vẫn chưa rời đi, từ xa hắn đã nhìn thấy tất cả, hôm nay đối với hắn mà nói tuyệt đối không phải một ngày bình thường, đầu tiên là đụng phải Âu Dương, bị Âu Dương lôi kéo, sau đó nhìn thấy trận chiến của tam đại cường giả, sau đó lại thấy cường giả Tổ cấp mất đi, trên thiên không xướng lên lôi điện bi ca!
- Tú Nhi, ngươi nhất định sẽ tìm được một người rất yêu thương ngươi, ngươi nhất định có thể có một gia đình khiến người khác ước ao, nhất định là như vậy!
Âu Dương không biết tại sao mình lại chảy nước mắt cho địch nhân cả đời đối đầu với mình, kỳ thực lúc này Âu Dương cảm thấy Trịnh Tú Nhi thực sự rất đáng thương.
Một nữ tử, một công chúa, quốc gia của nàng bị mình tiêu diệt, sau đó bắt đầu lưu lạc, chạy trốn khắp nơi, cuối cùng từng bước trèo lên vị trí chí cao, nhưng suốt đời lại không thắng được mình một lần, nếu như nói trên thế gian này ai là người đáng thương nhất, đó nhất định là Trịnh Tú Nhi.
- Để ta nhìn thấy nụ cười của ngươi, ngươi không nên mang theo cừu hận rời đi, ngươi không nên mang theo nước mắt rời đi, ngươi nên mang theo nụ cười, ngươi là tinh linh vui vẻ, cuối cùng để ta nhìn thấy nụ cười của ngươi, sau đó ngươi hãy rời đi, được không?
Âu Dương nhìn Trịnh Tú Nhi chỉ còn lại một cái đầu, hắn cố gắng để mình mang theo nụ cười tiễn đưa hành trình cuối cùng của địch nhân cả đời này.
Lúc này trên mặt Trịnh Tú Nhi xuất hiện nụ cười xán lạn như ánh nắng mặt trời, trong nháy mắt nụ cười này xuất hiện, mây đen bao phủ bầu trời phảng phất như bị lực lượng tuyệt cường nào đó xé rách, một đạo nhật quang từ trên trời giáng xuống, chiếu sáng nụ cười trên miệng Trịnh Tú Nhi.
Vào thời khắc cuối cùng này nàng đã từ bỏ tất cả, vào thời khắc cuối cùng này nàng đã cảm động trời xanh, nàng không phải mang theo cừu hận rời đi, nàng đã mang theo hi vọng đối với tương lai và nụ cười có thể xua tan tất cả mây mù rời đi.
Ngụy Bỉnh Dập đứng từ xa nhìn tất cả cảnh tượng này, kỳ thực tất cả những gì Âu Dương đã làm, trong mắt người bình thường là không thể lý giải, dù sao Trịnh Tú Nhi là địch nhân của hắn, đối nghịch với hắn ở khắp nơi, làm sao hắn có thể rơi lệ vì một địch nhân như vậy.
Nhưng Ngụy Bỉnh Dập thì hiểu, đây là một loại luyến tiếc chua xót, Âu Dương có mộng tưởng, mộng tưởng này cổ vũ Âu Dương từng bước tiến lên đỉnh phong, còn Trịnh Tú Nhi cũng có mộng tượng, chỉ có điều cừu hận khiến mộng tưởng của Trịnh Tú Nhi mất đi màu sắc, khiến nàng từng bước đi sai đường, khiến nàng không có cơ hội quay đầu lại.
Hỏa diễm vẫn thiêu đốt bên người Âu Dương, linh hồn Trịnh Tú Nhi đã tiêu tán, nàng đã biến thành hư vô, dương quang trên bầu trời chiếu xạ Âu Dương ở bên trong, xung quanh toàn là khói mù. Lúc này Âu Dương giống như sắp sửa mọc cánh phi tiên như trước kia, chỉ là lúc đó trong lòng Âu Dương rất vui sướng, còn lúc này hắn lại có chút uể oải.
Nghi Quân đã chết, trước khi chết hắn hỏi mình, sau này mọi người còn có thể cùng nhau nâng cốc ngôn hoan hay không? Trịnh Tú Nhi đã chết, trước khi nàng chết đã hỏi Âu Dương, kiếp sau nàng có thể có được hạnh phúc hay không? Âu Dương đều trả lời bọn họ có thể, nhưng bản thân Âu Dương cũng không biết, bởi vì hắn còn chưa đụng vào luân hồi, hắn không biết người bị linh hồn hỏa diễm của mình thiêu chết, cuối cùng hoàn toàn hóa thành hư vô, còn có thể một lần nữa tiến vào luân hồi chuyển thế sống lại hay không.
- Thế nào? Hoài nghi con đường của mình sao? Hay mệt mỏi rồi?
Ngụy Bỉnh Dập đứng bên cạnh Âu Dương, hắn nhận ra, cái chết của Trịnh Tú Nhi khiến Âu Dương rất xúc động. Khi Trịnh Tú Nhi còn sống muốn giết chết Âu Dương, Âu Dương cũng muốn giết chết Trịnh Tú Nhi, nhưng đến thời khắc cuối cùng, hai người bọn họ lại phát hiện, hận ý kỳ thực chỉ là vứt bỏ mục đích.
- Ta không thể mệt mỏi, chiến đấu của ta còn chưa kết thúc, nhưng ta biết, ta cách mục tiêu cuối cùng không còn xa!
Âu Dương bình thản mỉm cười.
- Ngươi!
Âu Dương chỉ tay vào người qua đường ở phía xa, sau đó người qua đường trực tiếp từ phía xa bay đến bên người Âu Dương!
- Tiễn... Thần Tiễn đại nhân!
Người qua đường vô cùng kích động, hắn chỉ là một phàm nhân, nhưng lại có thể nhiều lần đối thoại với Thần Tiễn ở cự ly gần như vậy, làm sao hắn có thể không kích động cho được!
- Nhắn lại lời nói của Tú Nhi trước khi rời đi cho Khâu Vân Bình!
Âu Dương biết, lời nói của Trịnh Tú Nhi có lẽ có rất nhiều người nghe được, người qua đường ở cự ly gần như vậy, không có lý do gì không nghe được!
- Câu nói nào?
Người qua đường có chút phát mộng.
- Đừng chờ đến lúc sắp chết mới hiểu được ý nghĩa của sinh tồn không phải cừu hận và đối lập!
Âu Dương lặp lại câu nói của Trịnh Tú Nhi, sau đó kéo thân thể Ngụy Bỉnh Dập biến mất trong Hạo Thiên thành!
Sau khi hai người rời khỏi, Hạo Thiên thành trực tiếp trở nên hỗn loạn, vô số người đồng loạt kêu lên, chiến đấu Tổ cấp, hơn nữa còn có cường giả Tổ cấp bỏ mạng trước mặt bọn họ, chuyện như vậy sợ rằng chỉ có thể trong truyền thuyết.
Không sai, rất nhiều người đều chỉ nghe đồn ai đã chết, ai đã dẫn động lôi điện bi ca, chứ chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy cường giả Tổ cấp ngã xuống trước mặt mình, hôm nay bọn họ may mắn nhìn thấy, đương nhiên tất cả đều vô cùng kích động.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Lúc này người qua đường ngược lại rất bình tĩnh, người khác chỉ hưng phấn, nhưng hắn còn có nhiệm vụ, nhiệm vụ này là thần tượng Thần Tiễn đại nhân giao cho hắn, dù thế nào hắn cũng muốn mình viên mãn hoàn thành.
Khoảng chừng mười phút sau, mấy đạo nhân ảnh giống như thiểm điện đáp xuống Hạo Thiên thành, những người này chính là đám người Khâu Vân Bình, nhưng bọn họ đã biết xảy ra chuyện gì. Khi bọn họ tới nơi cũng đã nghe được lôi điện bi ca, quá nhanh, tất cả đều xảy ra quá nhanh, Trịnh Tú Nhi lại không thể chống đỡ được hai mươi phút trong tay Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập...
Khâu Vân Bình ở trong thành, hắn có thể nghĩ đến trận chiến này có lẽ không thảm liệt như trong tưởng tượng, dù sao năng lực chiến đấu chính diện của Trịnh Tú Nhi cũng không mạnh, năng lực chủ yếu của nàng là cấm chú, nếu bị Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đột nhiên xuất thủ đánh lén, có thể ngay cả cơ hội đào tẩu nàng cũng không có.
- Đại nhân...
Bỗng nhiên, một thanh âm xuất hiện bên tai Khâu Vân Bình, Khâu Vân Bình nhìn về phía người đó. Người kia chính là người qua đường, lúc này người qua đường nơm nớp lo sợ đứng ở đó, nhưng hắn biết, người trước mặt chính là cường giả thiên đình Khâu Vân Bình trong truyền thuyết, bình thường mà nói ngay cả tư cách thấy người này hắn cũng không có, chứ đừng nói là chính diện đối thoại.
Thế nhưng trong nháy mắt người qua đường lại nghĩ, mình là đại diện cho Âu Dương, là đại diện của Thần Tiễn, hắn có tư cách đứng đối diện với Khâu Vân Bình, cho nên người qua đường mượn luồng khí thế này, trực tiếp ưỡn thẳng ngực nhìn Khâu Vân Bình.
Khâu Vân Bình cũng ngẩn người, phải biết rằng, một phàm nhân dám ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trực diện với hắn như vậy là chuyện trước nay chưa từng có. Nếu là trước đây, Khâu Vân Bình tuyệt đối sẽ dùng một chiêu đập chết người kia, nhưng nhìn thấy người này có ý tứ, Khâu Vân Bình thật sự muốn xem xem tên gia hỏa này muốn làm trò gì!
- Thần Tiễn đại nhân có lời kêu ta chuyển cho ngươi!
Người qua đường ngẩng đầu ưỡn ngực, lúc này hắn thật sự không làm yếu đi khí thế của Âu Dương!
- Ha ha ha ha! Ta cứ thắc mắc tại sao một phàm nhân dám dối diện với ta như vậy, thì ra ngươi mượn đại thế của Âu Dương!
Khâu Vân Bình cũng minh bạch, với thần thế cường đại của mình, đừng nói là một phàm nhân, cho dù là Tiên Tôn cũng không dám đối diện với mình, nhưng lúc này người qua đường lại mượn đại thế của Âu Dương, đứng đối diện với Khâu Vân Bình, hắn phảng phất giống như hóa thân của Âu Dương, đương nhiên có thể thong dong bình tĩnh.
- Nói đi!
Khâu Vân Bình cũng không làm khó hắn, dù sao có câu nói rất hay, lưỡng quân giao chiến không chém sứ giả!
- Lời này là Trịnh Tú Nhi nói trước khi chết, Trịnh Tú Nhi kêu Thần Tiễn chuyển lại cho ngươi, đừng để đến lúc sắp chết mới hiểu được ý nghĩa của sinh tồn không phải cừu hận và đối lập!
Người qua đường nói xong câu đó cũng không đợi Khâu Vân Bình nói gì, xoay người rời đi.
Hành động của người qua đường khiến những người không dám hé răng xung quanh đều giật mình. Trong Hạo Thiên thành người này chỉ là một phế vật điển hình, nhưng lúc này hắn lại dám chính diện đứng trước mặt cường giả thiên đình Khâu Vân Bình, bình tĩnh nói ra những lời này, cuối cùng không đợi Khâu Vân Bình nói gì, tự mình rời khỏi, đây là khái niệm gì chứ?
Lúc này cho dù là cường giả cấp Tiên Tôn cũng phải coi trọng người qua đường, không từ mà biệt, vừa rồi Khâu Vân Bình nói ngươi mượn đại thế của Âu Dương đã đủ chứng minh!
Một người có thể mượn đại thế của Thần Tiễn, trong mắt những người khác khẳng định nghĩ hắn có quan hệ không bình thường với Âu Dương, sau đại chiến lần này uy danh của hắn trong Hạo Thiên thành trong khoảng thời gian ngắn cũng vang vọng khắp nơi, không ai dám đắc tội với người từng là phế vật này nữa.
Chuyện người qua đường chính là sứ giả của Âu Dương cũng lan truyền nhanh chóng, thậm chí có rất nhiều cường giả nhìn thấy người qua đường đều có lễ tiết, chuyện này ngay cả bản thân người qua đường cũng không ngờ.
- Đại ca, làm sao đây?
Trong mắt Kim Chung Đồng Tử cũng chứa đầy nghi vấn.
- Thu Linh đi theo ta, ngươi và Phiến Tử đi cùng nhau, đừng tách ra, hai người bọn họ ở cùng nhau, trong nháy mắt có thể đánh chết bất cứ người nào trong chúng ta.
Lúc này Khâu Vân Bình đã cẩn thận hơn, nhưng hắn cẩn thận cũng vô ích, bởi vì lúc này Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đã lần thứ hai tiến về Minh Khê thành.
Mặc dù lần trước thiên đình đại náo Minh Khê thành, nhưng sau khi mọi chuyện trôi qua, Minh Khê thành cũng hồi phục lại phồn vinh trước đây, nhưng ai có thể nghĩ đến, trong Minh Khê thành cách tổng bộ thiên đình gần như vậy lại ẩn giấu hai đại tôn thần!
Trong một tòa thanh lâu... Không sai, chính là trong một tòa thanh lâu, Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đang uống hoa rượu, đương nhiên, cái mà bọn họ gọi là uống hoa rượu cũng chỉ là uống rượu, nhiều nhất chính là tìm mấy cô nương xinh đẹp nhảy múa, tuyệt đối không dùng đao thương làm cái gì, dù sao hai người cũng không thể bày ra thân phận ở đây.
Nếu như tin tức tổ hợp Thần Tiễn Âu Dương và Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập đi chơi gái truyền ra ngoài, sợ rằng còn chấn động gấp trăm lần chuyện Âu Dương náo loạn thiên đình.
Ở nơi như vậy, hai người bọn họ đều liệu định thiên đình tuyệt đối sẽ không đến kiểm tra, ai có nghĩ đến hai nhân vật tổ cấp lại trốn trong thanh lâu uống hoa rượu? Chuyện này quá điên cuồng.....
Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập ngồi trước cái bàn, lúc này những người xung quanh đều đang thảo luận chuyện hai người bọn họ giết chết Trịnh Tú Nhi ở Hạo Thiên thành, nhưng nghe đồn và hiện thực vốn không bao giờ giống nhau, tin đồn thì kiểu gì cũng có.
Có người nói Âu Dương dùng một mũi tên giết chết Trịnh Tú Nhi! Có người nói Âu Dương để Trịnh Tú Nhi kêu khóc thấu trời trước, cuối cùng đột phát thần uy giết chết Trịnh Tú Nhi.
Kỳ quái nhất là có người nói Trịnh Tú Nhi và Âu Dương kỳ thực là tình nhân gì đó, sở dĩ Trịnh Tú Nhi đối nghịch với Âu Dương là vì nàng bị Âu Dương vứt bỏ! Đồn đại thật là đáng sợ, hai người cả đời đối địch, chỉ là đến thời khắc cuối cùng mới hóa giải thù hận mà thôi, kết quả tới miệng người khác lại biến thành Âu Dương vứt bỏ Trịnh Tú Nhi, Trịnh Tú Nhi trong cơn tức giận mới đối nghịch với Âu Dương ...
- Khoản nợ phong lưu của tiểu tử ngươi thật sự không ít!
Ngụy Bỉnh Dập nghe thấy những chuyện này đều mỉm cười, mặc dù từ đầu tới cuối, người chính diện giao phong với Trịnh Tú Nhi đều là Ngụy Bỉnh Dập, nhưng nhân vật chính trong lời đồn lại trở thành Âu Dương. Nhưng Ngụy Bỉnh Dập tuyệt đối không tức giận, có thể nhìn thấy Âu Dương bị chê cười, cơ hội như vậy thật sự không dễ tìm.
- Nhiều sơn hào hải vị như vậy còn chưa lấp đầy miệng ngươi sao!
Âu Dương liếc mắt nhìn Ngụy Bỉnh Dập, lúc này tên gia hỏa đó đang trái ôm phải ấp, hoàn toàn không còn sự thận trọng mà một cường giả tổ cấp nên có.
- Ha ha ha, tiểu tử, ngươi không phải còn là một xử nam chứ?
Ngụy Bỉnh Dập cười ha ha, ôm một mỹ nữ bên cạnh đùa giỡn, còn Âu Dương lại vì câu nói vừa rồi của Ngụy Bỉnh Dập làm cho đỏ mặt.
Trong lòng Âu Dương cũng có chút bi ai! Mình cũng quá thê thảm, người ta nói lão xử nữ lão xử nam gì đó, nhưng xử nam có già thế nào tuyệt đối cũng không thể già như mình!
Mình chuyển thế tính ra cũng đã bốn đời, thời gian tính ra cũng vạn năm, nhưng mình lại làm một xử nam cả bốn đời, còn là một lão xử nam vạn năm......
- Thật sự như vậy sao!
Ngụy Bỉnh Dập cũng sửng sốt, theo hắn biết trước kia Lý Uyển Như đã ở với Âu Dương mấy chục năm, lẽ nào đại mỹ nữ ôn nhu như vậy ở bên cạnh mà tên gia hỏa này cũng không ăn? Chuyện này Ngụy Bỉnh Dập hiển nhiên không thể lý giải !
- Ngươi bớt nhiều lời đi!
Âu Dương uống một ngụm rượu, tiếp tục không để ý đến thái độ của Ngụy Bỉnh Dập.
- Ha ha ha! Không ngờ, không ngờ! Đường đường là......
Ngụy Bỉnh Dập vốn muốn nói đường đường là Thần Tiễn mà lại là một xử nam, nhưng nghĩ đến trạng thái của bọn họ vẫn đang bị truy sát, hắn vẫn cố khắc chế bản thân, tiếp tục nói:
- Ngươi đúng là một nhân vật đặc biệt, nhưng không ngờ ngươi vẫn là một xử nam, nếu để mọi người biết được chuyện này, ta thật sự muốn xem xem biểu tình của bọn họ như thế nào!
- Nếu ngươi dám nói, ta dám để ngươi biến mất!
Âu Dương tràn ngập sát khí nhìn Ngụy Bỉnh Dập, nhưng hiển nhiên hắn không hù dọa được Ngụy Bỉnh Dập !
- Ta đã tạo ra nghiệp chướng gì chứ! Sớm biết như vậy, tuyệt đối không nên tới đây!
Âu Dương hối hận, đến thanh lâu ẩn núp chính là chủ ý của Âu Dương, nhưng không ngờ khi đến đây hắn lại tự mua dây buộc mình......
- Hắc hắc hắc...
Ngụy Bỉnh Dập cười âm hiểm, hắn biết lúc này Âu Dương nhất định còn phiền muộn hơn là bị đánh bại, có thể vũ nhục Âu Dương một phen như vậy, đối với hắn mà nói còn sảng khoái hơn trước đó chính diện đánh bại Âu Dương đồng thời đoạt lưỡng hồn lục phách của Âu Dương!
- Chư vị chư vị! Đêm nay chính là ngày Hồng Danh cô nương nhất bảng của Dục Tiên lâu chúng ta xuất giá, chư vị thật có phúc khí, không biết đêm nay vị nào có thể cùng Hồng Doanh cô nương... Hắc hắc hắc...
Một tú bà còn hèn mọn hơn Ngụy Bỉnh Dập đứng trên đài bắt đầu kêu to.
Cùng với tiếng kêu của tú bà, phòng khách vốn tương đối hỗn loạn nhất thời trở nên yên tĩnh, có thể nhìn ra trong số người ở đây hôm nay có không ít người có lẽ đến vì Hồng Doanh cô nương.
Ngụy Bỉnh Dập đẩy mỹ nữ bên cạnh ra, đi tới bên cạnh Âu Dương, sau đó vỗ vai Âu Dương nói:
- Thế nào ca ca, chỉ cần ngươi nói một tiếng, đêm nay ta sẽ bắt Hồng Doanh cô nương này hầu hạ ngươi, nếu dám nói là nhất bảng, nhất định bất phàm!
Ngụy Bỉnh Dập còn đang cổ động Âu Dương, nhưng lúc này Âu Dương lại không có cảm giác, tuy nhiên lời nói cuồng vọng của Ngụy Bỉnh Dập lại khiến những người xung quanh bất mãn.
- Khẩu khí thực sự không nhỏ, các ngươi biết Hồng Doanh cô nương là bảng giá gì không!
Một công tử mặc bạch y, vừa nhìn đã biết là điển hình của loại công tử ăn chơi, phe phẩy chiếc quạt trong tay nói.
- Tần huynh hà tất với chấp nhặt với đám nhà quê này. Hôm nay Tần huynh nhất định có thể sánh duyên với Hồng Doanh cô nương!
Một diễn viên phụ siêu cấp lớn thuộc về loại sinh ra đã bị nhân vật chính ngược đãi cũng xuất hiện...
Tên gia hỏa này cũng giống như Tần huynh, loại người như vậy cả ngày chỉ biết nịnh bợ, nhưng hạ tràng cuối cùng của loại người này đều rất thê thảm. Cũng may hôm nay Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập cũng không có hứng khởi thái rau, hai người chỉ cười khinh bỉ, không nói gì nữa.
- Vu huynh, Hồng Doanh cô nương xuất thân thế gia, có người nói nàng không chỉ có dáng người ưu mỹ, cầm kỳ thư họa cái gì cũng tinh thông, khó nhất chính là Hồng Doanh cô nương còn là một Linh Tiên!
Tần huynh tặc lưỡi nói.
- Ta thật sự không biết Hồng Doanh cô nương chính là một Linh Tiên!
Vu huynh rất kinh ngạc. Đối với cường giả tiên giới chân chính mà nói, Linh Tiên chỉ là mảnh vụn! Giống như Âu Dương, hắn cũng không thèm xuất thủ với Linh Tiên, nhưng đối với người bình thường sinh sống ở tiên giới mà nói, thực lực của Linh Tiên vẫn là không tồi.
Dù sao đối với thành thị như Minh Khê thành, mặc dù sau đại thời đại, cũng chỉ có mấy người là Tiên Tôn mà thôi, nếu là thời kì hòa bình, nhân vật cấp Tiên Đế đều chưa chắc có thể đụng tới, phỏng chừng tu vi tối cao cũng chỉ là Kim Tiên.
- Vu huynh cũng có hứng khởi?
Tần huynh nhấp một ngụm rượu, dâm đãng cười nói.
- Hắc hắc, không dối gạt Tần huynh, hôm nay tiểu đệ nhất định phải có được Hồng Doanh cô nương!
Vu huynh cười rộ lên rất hèn mọn, nhưng từ trong lời nói của hắn có thể minh bạch, đây cũng là một đệ tử thế gia.
- Các vị, hiện tại cho mời Hồng Doanh cô nương!
Tú bà vừa lên tiếng, một nữ tử mặc sa y hồng sắc xuất hiện trên đài, trong tay nàng ôm một cây tỳ bà được làm từ ngọc bích, toàn thân ngồi trên đài, cánh tay lộ ra dưới sa y giống như được điêu khắc từ bạch ngọc.
Khuôn mặt của Hồng Doanh cô nương vừa hiện ra, cho dù là Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương cũng không khỏi kêu lên một tiếng tuyệt sắc. Đây tuyệt đối là một nữ tử cấp tai họa, thậm chí chỉ nhìn hình dạng, nữ tử này hoàn toàn không thua kém Sở Yên Nhiên.
Đương nhiên, nàng khẳng định không thể so sánh với Sở Yên Nhiên, trên người Sở Yên Nhiên mang theo một sự cao quý, đó là một loại khí tức chỉ thuộc về Sở Yên Nhiên, còn nữ tử này mặc dù có vẻ đẹp kinh tâm động phách, nhưng chỉ là da thịt mà thôi.
- Trong thanh lâu lại có mỹ nữ tuyệt sắc như vậy sao!
Ngụy Bỉnh Dập kinh hãi kêu lên.
- Ngươi chỉ thấy được dung mạo của nàng, ngươi có nhìn thấy trái tim của nàng không?
Âu Dương phát hiện, những người khác đều dùng mắt thường nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hồng Doanh, duy độc có Âu Dương dùng Quan Tâm Chiến Ý nắm bắt được vẻ đau thương phát ra trên người Hồng Doanh.
Loại đau thương này không khỏi khiến Âu Dương nhớ tới dáng dấp trước khi đi của Lý Uyển Như, Âu Dương biết nữ tử này từ ngày bước vào thanh lâu đã định trước số phận của nàng.
Bất luận nàng tuyệt sắc cỡ nào, bất luận nàng xuất chúng cỡ nào, thậm chí nàng là Linh Tiên cũng không cách nào thoát khỏi số phận bị vô số nam nhân dày vò. Một nữ tử xuất thân thế gia lưu lạc đến nông nỗi này, trái tim nàng có lẽ đã sớm chết, cho nên cho dù có được nàng cũng chỉ có thể là một cái xác, một con rối mà thôi.
- Đúng vậy, lúc này nàng chính là một khối khôi lỗi, chỉ có thể xác chứ không có tinh thần, thật là đáng tiếc.
Ngụy Bỉnh Dập thở dài, một nữ tử tuyệt sắc như vậy lại chỉ là một khôi lỗi, không đáng tiếc sao được?
- Ngươi có nhiều tiền không?
Âu Dương nhìn Ngụy Bỉnh Dập, nhưng sau khi hỏi câu này Âu Dương cảm thấy mình đặc biệt ngu ngốc! Ngụy Bỉnh Dập không giống với mình, mình cô độc một mình, trên người mình chỉ có thể lấy ra vài món chí bảo, nhưng Ngụy Bỉnh Dập đã từng là Ma Vương chấp chưởng Ma giới, với thân phận như vậy, Ngụy Bỉnh Dập làm sao có thể không có tiền!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Ngươi để ý nàng sao? Ngươi không sợ Vệ Thi giận dữ cầm Thứ Kiêu Cung làm thịt ngươi sao!
Ngụy Bỉnh Dập nhỏ giọng trêu đùa bên tai Âu Dương.
- Đi sang bên đi! Ta còn từng thấy người tuyệt sắc hơn nàng!
Âu Dương đương nhiên muốn nói đến Sở Yên Nhiên, vẻ đẹp và khí chất của Sở Yên Nhiên đã là siêu phàm thoát tục, nhưng cho dù Sở Yên Nhiên muốn lấy phu quân, thậm chí chủ động đưa đến miệng Âu Dương, Âu Dương cũng không ăn, chứ đừng nói là nữ tử Hồng Doanh lưu lạc đến thanh lâu này!
- Hồng Doanh xin tặng cho các vị một khúc nhạc nhớ nhà...
Trên đài nữ tử bỗng nhiên mở miệng, thanh âm cũng cực kỳ êm tai ôn nhuận, khiến người ta có một loại cảm giác bình yên.
Hồng Doanh vừa dứt lời, ngọc thủ bắt đầu gảy tỳ bà, một khúc nhạc tình tứ mang theo nỗi nhớ nhà vang lên bên tai mọi người. Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương nghe thấy khúc nhạc này đều khẽ nhíu mày, từ trong khúc nhạc này hai người đều nghe ra được tình cảm nhớ nhà nồng đậm của nàng, nhưng lúc này trong thanh lâu có mấy người để ý Hồng Doanh có nhớ nhà hay không? Bọn họ chỉ nghĩ đến làm thế nào cởi sạch y phục của nữ tử này, sau đó để nàng hầu hạ mình.....
- Mua nàng đi!
Âu Dương bỗng nhiên mở miệng, kỳ thực Âu Dương rất ít khi làm chuyện tốt, lần này xem như làm một chuyện tốt.
- Đây cũng xem như ta làm một chuyện tốt.
So với Âu Dương, Ngụy Bỉnh Dập còn ít làm chuyện tốt hơn hắn, hoặc gia hỏa này căn bản không biết cái gì là chuyện tốt. Nếu là trước đây, Ngụy Bỉnh Dập mua Hồng Doanh, phỏng chừng cũng giống như tuyệt đại đa số nam nhân ở đây, chính là muốn để nàng hầu hạ mình, nhưng hôm nay thì khác.
Theo Âu Dương một thời gian dài như vậy, một số thứ của Âu Dương cũng ảnh hưởng đến Ngụy Bỉnh Dập.
Khúc nhạc kết thúc, khắp nơi vang lên tiếng vỗ tay, nhưng trong những người vỗ tay này có mấy người nghe hiểu được tình cảm ẩn chứa bên trong khúc nhạc tỳ bà? Thứ bọn họ suy nghĩ chính là làm thế nào chà đạp mỹ nhân này...
- Các vị, Hôm nay là ngày Hồng Doanh đi lấy chồng, tất cả mọi người đều biết, Hồng Doanh cô nương trước đây đều là bán nghệ không bán thân, hôm nay có thể xem như......
Tú bà còn chưa nói xong, Tần huynh đã cắt lời:
- Bớt nhiều lời đi, mau nói giá đi!
- Hắc hắc......
Tú bà cười hắc hắc, bà ta cũng không vì Tần huynh cắt lời mà mất hứng, ngược lại càng thêm hưng phấn, khách nhân càng kích động, Hồng Doanh càng bán được với giá cao....
- Giá quy định một vạn tiên thạch!
Tú bà rốt cuộc mở miệng, nhưng cái giá này cũng đủ cắt cổ, một vạn tiên thạch, trực tiếp khiến tuyệt đại đa số mọi người ở đây giật mình.
- Ngươi có một vạn tiên thạch không?
Âu Dương hoàn toàn không khẩn trương nhìn Ngụy Bỉnh Dập, có tiền thì mua, không có tiền thì cướp, đây là suy nghĩ của hai người.
- Đương nhiên không có!
Ngụy Bỉnh Dập uống một ngụm rượu, tiên thạch đối với tu luyện giả bình thường vẫn tương đối hữu dụng, dù sao tu luyện giả bình thường vẫn cần thông qua tiên thạch hấp thu lực lượng, nhưng Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập hiển nhiên không phải loại hình hấp thu tiên thạch.
Nguồn gốc lực lượng trưởng thành của Âu là không ngừng sát nhân, cướp đoạt lực lượng từ trên người kẻ khác. Còn Ngụy Bỉnh Dập lại là thiên phú mở ra để mình đạt được một loại cao độ mới, hai người không cần tiên thạch, đương nhiên không thể xuất môn mang theo tiên thạch hành tẩu khắp nơi được...
- Một vạn hai!
Tần huynh rốt cuộc xuất thủ, hắn vừa ra tay chính là một vạn hai, cái giá này tương đối chấn động, cho dù là Vu huynh ở bên cạnh cũng có chút giật mình.
- Tần huynh, xem ra đêm nay ngươi mới là đối thủ lớn nhất của tiểu đệ.
Vu huynh mở miệng, trên mặt hắn cười khổ, cả hai người đều muốn có được Hồng Doanh cô nương.
- Vu huynh, chúng ta đều là người phong lưu, lần này tranh đoạt một chút cũng không có gì.
Rất rõ ràng, hai tên công tử điển hình ăn chơi này đều muốn xem mình là đại nhân vật, nhưng khi bọn hắn nói chuyện, xung quanh vẫn có một số người khinh thường. Dù sao loại nhị thế tổ chỉ dựa vào bóng cây của gia tộc để sinh tồn, trong mắt cường giả chân chính vẫn không đáng là gì.
- Một vạn năm!
Vu huynh cũng xuất thủ, hắn còn chơi ngoan độc hơn Tần huynh, một lần trực tiếp làm đến một vạn năm, khiến một số đệ tử phú gia còn có suy nghĩ tranh đoạt Hồng Doanh cô nương đều phát hỏa. Vì một nữ nhân, cho dù nữ nhân này có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cũng không đáng một vạn năm. Hơn nữa cũng không phải trực tiếp mua người, mua một vạn năm là quá đắt.
- Vu huynh thật khí phách!
Tần huynh khẽ mỉm cười, một vạn năm có thể hù dọa đệ tử phú gia bình thường, nhưng tuyệt đối không thể hù dọa thiếu chủ của Thiên Kim Các. Mặc dù ở tiên giới Thiên Kim Các không được xem là tông phái lớn gì, nhưng Thiên Kim Các chỉ nghe tên đã biết, đây khẳng định là một chủ nhân giàu có.
- Trực tiếp mua người bao nhiêu tiền?
Bỗng nhiên, từ giữa sân truyền ra một thanh âm, thanh âm này thực sự không hài hòa, chí ít trong tai tú bà cũng vô cùng không hài hòa. Mua người? Hồng Doanh trong thời gian rất lâu tiếp theo, tuyệt đối là át chủ bài của Dục Tiên lâu, người như vậy làm sao có thể bán!
Đương nhiên, thế sự vô tuyệt đối, bất luận thứ gì cũng có giá phải trả, chỉ cần giá phải trả tới được mức có thể mua được.
- Mua người! Ha ha ha, vị tiểu huynh đệ này nói đùa sao? Dục Tiên lâu có quy củ, át chủ bài trong Dục Tiên lâu vĩnh viễn không bán!
Vu huynh nghe thấy lời nói của Âu Dương, vô thức cho rằng Âu Dương là hạng nhà giàu mới nổi. Dù sao trong mắt những người tự nhận mình phong nhã, đối với những cô nương xuất sắc ở thanh lâu như Hồng Doanh, thỉnh thoảng đến chơi một lần còn được, không giống như hạng nhà giàu mới nổi nhìn thấy thích là giống như chó điên nhất định phải mua về, như vậy chỉ có thể khiến người ta cảm thấy xem thường.
- Trên thế giới này, thứ gì cũng có giá, còn quy củ... Ha ha, chỉ có người yếu mới tuân theo quy củ!
Ngụy Bỉnh Dập ngồi bên cạnh, nhấm nháp mỹ tửu, dáng vẻ vô cùng an nhàn.
Kỳ thực Ngụy Bỉnh Dập nói không sai, quy củ là cường giả chế định cho người yếu, tỷ như nói Ngụy Bỉnh Dập, ngươi trông cậy hắn tuân thủ quy củ sao? Mặc dù Âu Dương từ đầu đến cuối đi theo hắn, nhưng dọc đường đi hắn vẫn một lời không hợp rút đao sát nhân, loại chuyện này có thể gọi là tuân thủ quy củ hay sao? Khẳng định là không tuân thủ, nhưng ai có thể nói gì Ngụy Bỉnh Dập? Tất cả bởi vì Ngụy Bỉnh Dập là cường giả, hắn là Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập, hắn đã từng là vương giả thống lĩnh một thế giới, trên thế giới này người có thể giao thủ với Ngụy Bỉnh Dập tuyệt đối không vượt quá hai người, đây chính là thực lực tuyệt đối...
- Ngươi..
Nghe thấy lời nói của Ngụy Bỉnh Dập, Vu huynh và Tần huynh mặc dù có chút tức giận, nhưng bọn họ cũng câm miệng, bởi vì từ một số phương diện mà nói, hai người bọn họ cũng là cường giả, cho nên đại bộ phận quy củ thế tục kỳ thực đối với hai người bọn họ căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì cả.
- Hai vị cũng không phải người thường, không bằng chúng ta cùng nhau cạnh tranh một chút, thế nào hả!
Tần huynh cười ha ha, nhưng hắn vừa dứt lời, Âu Dương ở bên cạnh đã nói ra một câu khiến mọi người xung quanh há hốc miệng:
- Ngươi cũng xứng?
- Ngươi!
Tần huynh vỗ bàn đứng lên, mấy nhân vật đứng bên cạnh hắn giống như bảo tiêu cũng chuẩn bị xuất thủ.
- Mấy vị, đừng quên nơi này là Dục Tiên lâu!
Tú bà nhìn thấy dáng vẻ giương cung bạt kiếm phía dưới vội vã nhắc nhở.
Nghe thấy câu này, Tần huynh quay về phía sau phất phất tay với mấy thủ hạ, hắn không phải kẻ ngu si, Dục Tiên lâu có bối cảnh, chỉ vì mấy câu nói mà đắc tội với Dục Tiên lâu vẫn không đáng.
- Nông dân không có quy củ, Tần huynh hà tất phải chấp nhặt với đám nhà quê như bọn họ.
Vu huynh khinh bỉ nhìn thoáng qua Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập, khi hắn nhìn thấy hai người bọn họ lại càng phẫn nộ, bởi vì Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập từ đầu đến cuối căn bản không thèm liếc mắt nhìn bọn hắn.
Lúc này Âu Dương đi tới trước đài, hắn nhìn Hồng Doanh nhẹ giọng hỏi một câu khiến tú bà cảm thấy có chút sượng mặt.
- Ngươi... muốn về nhà sao?
Muốn về nhà sao... Những lời này đối với một số người mà nói vô cùng đơn giản, dù sao tuyệt đại đa số mọi người đều có nhà, chuyện về nhà này cũng không xem là đại sự gì cả.
Nhưng chính là một câu nói đơn giản như vậy, trong mắt Hồng Doanh đã có lệ quang, bởi vì nàng minh bạch, có người nghe hiểu ý nghĩa chân chính trong tiếng đàn tỳ bà.
- Công tử, nơi này là Dục Tiên lâu!
Tú bà tử lại lần nữa nhắc nhở, trong Dục Tiên lâu không phải không có người tìm phiền toái, nhưng người bình thường không dám làm quá mức, bằng không người này nhất định sẽ biến mất một cách kỳ lạ.
- Dục Tiên lâu? Ha ha, nếu như ngươi với chúng ta nơi này là thiên đình, chúng ta còn có thể sợ hãi một chút!
Thái độ ngông cuồng của Ngụy Bỉnh Dập cuối cùng cũng lộ ra, xác thực, hiện nay tại toàn bộ Thiên Nam, chuyện có thể hù dọa Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập chính là cường giả thiên đình tề tụ, nếu nói như vậy, hai người tuyệt đối không nói nhiều, xoay người trốn đi!
Hai nhân vật tổ cấp nghe ra rất phong cảnh, nhưng nhân vật tổ cấp không thể chịu chết một cách vô ích. Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đều minh bạch điểm này, một Dục Tiên vẫn không thể khiến hai người bọn họ sợ hãi.
Nghe thấy câu nói của Ngụy Bỉnh Dập, rất nhiều người xung quanh đều phá lên cười. Trong suy nghĩ của phần lớn bọn họ, hai vị này quả thực chính là gia hỏa không biết sống chết, bọn họ cho rằng đây là đâu? Đây là thôn quê của bọn họ sao?
- Hai vị có phải lần đầu tiên đến Dục Tiên lâu chúng ta không!
Tú bà cũng đã nhìn ra, hai người này có lẽ lần đầu tiên tới nơi này, bằng không đã biết danh hào của Dục Tiên lâu tuyệt đối không thể gây chuyện ở đây.
Đừng thấy Dục Tiên lâu được mở ở một thành thị nhỏ mà xem thường, trên thực tế Dục Tiên lâu có quan hệ rất mật thiết với thiên đình, bằng không tại Thiên Nam bọn họ làm sao có thể kiêu ngạo như vậy?
- Không sai, chúng ta cũng không phải đến tìm phiền toái, chúng ta chỉ là muốn mua người!
Âu Dương cũng không muốn ra tay giết người ở đây, dù sao nơi này là địa bàn của thiên đình, bọn họ còn đang bị truy sát, một khi bị ngăn chặn sẽ phiền phức, cho nên thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, so với đi cướp chi bằng lấy ra thứ thích hợp trao đổi.
- Hai vị, Dục Tiên lâu từ trước đến nay chưa có tiền lệ bán người, cho nên chỉ có thể xin lỗi hai vị!
Trong mắt tú bà đã có vài phần không kiên nhẫn, nếu như không phải hai người kia lần đầu tiên đến đây, hơn nữa cũng không làm ra hành vi gì quá kích, bà ta đã sớm cho người mời hai gia hỏa này ra ngoài.
Cũng may bà ta không làm chuyện này, bằng không, phỏng chừng lúc này Dục Tiên lâu đã biến mất, một khi Ngụy đại gia phát uy, tuyệt đối có bản lĩnh giết chết tất cả những người ở đây trong nháy mắt.
Tú bà tử không biết loại "nhân từ" này của mình đã cứu mạng rất nhiều người ở đây.
- Theo ta thấy, trong Dục Tiên lâu không có thứ gì không mua được!
Âu Dương nói đến đây, trong tay hắn đã có một viên tiểu đan dược ngân sắc. Khi viên đan dược này mới được lấy ra cũng không khiến bất cứ kẻ nào chú ý.
Nhưng rất nhanh, đan dược ngân sắc phảng phất như có linh tính, giãy thoát khỏi tay Âu Dương muốn bay lên không trung, lần này khiến những người xung quanh thật sự giật mình ! Phải biết rằng, loại đan dược có linh tính này tuyệt đối không phải đan dược bình thường, loại đan dược này thông thường đều sở hữu công hiệu cực kỳ thần kỳ.
- Nghịch thiên hoàn!
Bỗng nhiên, có người mở miệng kêu lên, sau đó một bóng người màu đen từ phía sau bàn chui ra, vẻ mặt hắn không thể tin tưởng nhìn viên đan dược không ngừng giãy dụa như muốn đào tẩu lơ lửng trong hư không xung quanh Âu Dương! Người khác không nhận ra đây là cái gì, nhưng hắn nhận ra! Đây là một viên nghịch thiên hoàn có thể tạo nên một Tiên Tôn!
Nghịch thiên hoàn, dùng nghịch thiên hoàn mua một người? Đừng nói là mua một người, cho dù mua toàn bộ những người ở đây cũng đủ.
- Nghịch thiên hoàn?
Rất nhiều người nghe thấy nam tử hắc y kêu lên hắc y, bọn họ đều quay đầu nhìn về phía viên nghịch thiên hoàn lơ lửng bên cạnh Âu Dương.
Vừa nhìn bọn họ đều nhớ lại những ghi chép liên quan đến nghịch thiên hoàn.
Ngân sắc! Vô vị, bản thân đan dược thông linh, gặp người thì trốn! Không sai, những điều này đều có chút tương tự với đan dược trong tay Âu Dương. Nhưng đột nhiên xuất hiện nghịch thiên hoàn vẫn khiến người ta cảm thấy có chút không thể tin.
Đan dược có thể tạo nên một Tiên Tôn? Dùng đan dược như vậy mua một người? Nói khó nghe một chút chính là mua một kỹ nữ? Chuyện này thật sự không thể tưởng tượng?
Dù sao đi nữa mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, tất cả những người ở đây đều xem Âu Dương là một kẻ bại não. Nhưng bọn họ làm sao có thể hiểu được nhân vật ở tầng thứ như Âu Dương? Tiên Tôn? Không sai, ở tiên giới Tiên Tôn rất mạnh, nhưng đối với Âu Dương mà nói Tiên Tôn lại không là gì? Nói khó nghe, từ khi Âu Dương trở về tiên giới đến bây giờ, Âu Dương cũng không tính được có bao nhiêu Tiên Tôn đã chết trong tay hắn.
Chỉ tính lần trước giết chết Trịnh Tú Nhi, ma khí của Ngụy Bỉnh Dập quét ngang đã giết chết không ít Tiên Tôn, cho nên thứ đồ chơi như Tiên Tôn ở trong mắt Âu Dương căn bản không tính là gì...
Rốt cuộc có phải thực sự là nghịch thiên hoàn!
Tần huynh cho đến lúc này còn có chút không thể tin, dù sao trong mắt hắn Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập chính là hai kẻ nhà quê, làm sao có thể xuất ra nghịch thiên hoàn, hơn nữa hai người bọn họ không phải tên ngốc sao? Không sợ bị người khác cướp mất nghịch thiên hoàn sao?
- Ngươi!
Âu Dương chỉ tay vào nam tử hắc y nói:
- Nếu ngươi có thể nhận ra nghịch thiên hoàn, như vậy chứng tỏ ngươi không phải người bình thường, ngươi có thể làm chủ được không?
- Có thể cho ta xem qua một chút được chứ?
Nam tử hắc y này cũng chỉ là một Tiên Đế, dù sao Dục Tiên lâu không phải là tổng bộ của bọn hắn, có một Tiên Đế tọa trấn ở đây là đủ rồi.
- Cầm lấy!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart