Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 91: Thủy Linh Nhi Lai Phóng.
Lợi Á nghe xong Hắc y nhân dặn dò, vội vàng gật đầu đáp ứng, sau đó liền mang theo thân binh của mình rời đi. Mà lúc này trận chiến của Mạc Hàm bên kia cũng đã kết thúc, binh sĩ sư nhân này bị Mạc Hàm hạ mấy cái ma pháp liên tục công kích đã choáng váng.
Bởi vì binh sĩ sư nhân ở đây trước giờ chỉ có chút kinh nghiệm về pháp sư. Ma pháp sư bình thường cũng chỉ có thể dùng một loại ma pháp, nơi đây Mạc Hàm lại dùng một hồi hỏa hệ, lại một hồi thủy hệ, hai loại ma pháp hoàn toàn tương khắc. Đã khiến cho bọn họ điên đầu tri thức lộn xộn lên, hơn nữa tốc độ Mạc Hàm phát khởi ma pháp cũng so với ma pháp sư bình thường nhanh hơn nhiều. Hơn nữa hắn còn rất thuần thục kỷ xảo thao túng ma pháp, để cho bọn họ cũng hoàn toàn mất đi đấu chí, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở nơi đó chịu trận.
Mà Mạc Khoa nọ càng sửng sốt, nhị hoàng tử không phải nói đặc sứ lần này tới chỉ là một tên mục sư tay trói gà không chặc sao? Tự mình còn tưởng rằng sẽ chiếm chút tiện nghi, như thế nào lại là một ma pháp sư? Mà còn là một tên pháp sư biến thái lợi hại. Nhất thời cũng không biết như thế nào cho tốt, chỉ có thể ngây ngốc sửng sốt nơi đó.
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến một trận thanh âm ồn ào hướng tới gần nơi này. Đợi được lúc thanh âm đến gần, Mạc Khoa mới phát hiện dĩ nhiên là đám người Lợi Á vừa rồi rời đi, trong lòng cũng rõ ràng nhiệm vụ của mình lần này xem như hoàn toàn thất bại. Lúc này trong đám người hiện diện vang lên thanh âm của Lợi Á nọ: "Các ngươi là người nơi nào tới, cũng dám tới đây quấy rầy khách nhân tôn quý của thú tộc chúng ta, còn không mau cút ngay cho ta, tưởng bị chộp sao?" Nghe được đồng bọn Lợi Á ám chỉ, Mạc Khoa cũng không phải đứa ngốc, Lợi Á đây là cấp cho mình cơ hội rời đi, lập tức cũng không do dự, trực tiếp quay về kẻ dưới tay sau lưng nhấc tay phất một cái, cả đám thú nhân vội vàng rời đi.
Mà Lợi Á lại còn làm bộ dáng tất tả chạy đến Mạc Hàm bên người, mở miệng hỏi: "Đặc sứ đại nhân đã không có bị cái thương tổn gì chứ, xe ngựa ta phía trước bởi vì đã bị đám sư nhân lỗ mãng này làm cho hoảng sợ phát nổi điên lên, thân binh ta chỉ lo đi cứu ta, nhưng đã quên bảo vệ đặc sứ đại nhân, thật sự là đáng chết, ta nhất định sẽ trừng phạt bọn họ thích đáng."
Mạc Hàm biết đây chỉ là hắn lấy cớ, mặc dù lấy cớ này cũng thật là có chút lộ liễu nghe không suông. Nhưng Mạc Hàm cũng không vạch trần ra, chỉ là thản nhiên mở miệng nói: "Nga, thật không ngờ hào trư (thú kéo xe – A Pi) của đại nhân lại nhát gan như thế, còn thua con ngựa lá gan rất nhỏ của loài người chúng ta, không phải nói lá gan hào trư đều là đặc biệt lớn sao? Xem ra đại nhân chọn những con này thật không may mắn gặp phải phẩm loại hi hữu."
Nghe ngữ khí của Mạc Hàm có vẻ cười nhạo, Lợi Á dù giận cũng không dám lên tiếng. Lời căn dặn của đầu lĩnh mình vẫn còn đang vang vọng bên tai, nếu mình thật sự phá hủy đại sự của chủ tử, vậy hậu quả chính là ngay cả mình cũng không dám tưởng tượng, không thể làm gì khác hơn là xấu hổ cười vài tiếng, rồi cất tiếng nói: "Đặc sứ đại nhân nói có lẽ chính là thật sự, xem ra khi ta trở về phải xét kỷ lại đám hào trư mới được, bây giờ chúng ta nên mau lên đường, chạy tới trấn thành phía trước nghỉ ngơi."
Mạc Hàm sau khi nghe xong cũng không nói thêm nữa, hắn cũng biết đạo lý chớ đuổi thú cùng đường, mở miệng mỉm cười bảo: "Vậy phiền toái Lợi Á đại nhân." Nói xong liền mang theo tiểu mạc xoay người leo lên xe ngựa. Lợi Á chỉ là hung hăng nhìn chằm chằm theo bóng lưng Mạc Hàm, tâm lý thầm nghĩ, để cho ngươi đắc ý thêm vài ngày, chờ ngươi tới bỉ mông thành rồi, ta muốn xem ngươi sẽ chết bi thảm như thế nào.
Dọc theo đường đi cũng tương đối thuận lợi, rất nhanh dã chạy tới cái trấn nhỏ kia theo như lời Lợi Á nói. Mọi người tại trong trấn tùy tiện tìm đến một cái lữ quán nhỏ nghĩ lại đó. Mạc Hàm trở về phòng mình liền bắt đầu minh tưởng. Ngay lúc minh tưởng được một lát, con mắt Mạc Hàm đột nhiên mở ra, khóe miệng mang theo một tia mỉm cười.
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng mở cửa sổ phòng, trực tiếp thi triển phi hành thuật, né tránh tuần tra binh lính của thú tộc, hướng ra ngoài trấn bay đi. Không lâu sau Mạc Hàm bay đến một mảnh đồi trọc nhỏ ở ngoại trấn, Mạc Hàm sau khi vừa hạ xuống liền cao hứng mở miệng nói: "Thánh nữ cao quý của ta, nếu nàng đã tới thì còn trốn làm cái gì a, ra đi."
Mạc Hàm giọng nói chắc chắn, từ phía sau đồi đất có hai bóng người xuất hiện, đúng là Quang Minh thánh nữ Thủy Linh Nhi, bên người nàng còn có một thẩm phán kỵ sĩ cao thâm khó lường chính là Lai Nhĩ. Chỉ nghe Thủy Linh Nhi dụng thanh âm ngọt ngào dể nghe của nàng cất tiếng nói: "Khuy ngươi vẫn còn nhớ đến ta a, còn không phải là quá xấu." Mạc Hàm trong lòng thầm nghĩ, vựng, ngươi phát ra Quang Minh hơi thở rõ ràng vậy, muốn không biết là ngươi cũng khó khăn a, nếu không biết nói, ta đây thật là tên ngu ngốc.
Nhưng mà ngoài miệng hắn vẫn mỉm cười nói: "Ta như thế nào có thể quên Linh nhi ngươi đây? Ngươi trong khoảng thời gian không có ở gần ta chính là mỗi ngày đều nghĩ tới ngươi a, thật đó." Thủy Linh Nhi nghe được lời nói đùa giỡn của hắn, sắc mặt ửng đỏ, mở miệng mắng: "Thấy ngươi còn có thể ở nơi này hồ ngôn loạn ngữ, xem ra tâm tình của ngươi vẫn rất không tệ nga." Lúc này Lai Nhĩ ở bên cạnh Thủy Linh Nhi mở miệng nói: "Thánh nữ các hạ, ngươi ở chỗ này cùng Mạc Hàm huynh đệ hàn huyên đi, ta giúp ngươi đi một vòng xem." Nói xong cũng không chờ Thủy Linh Nhi trả lời, liền trực tiếp rời đi.
Mạc Hàm thấy thế, trong lòng không khỏi đắc âm thầm cảm thán Lai Nhĩ này thật là biết điều a, tự động lưu lại chút không gian cho mình và thánh nữ. Chẳng lẻ là muốn để cho mình và thánh nữ phát sinh chút gì sao? Mạc Hàm trong lòng xấu xa nghĩ đến. Nếu Lai Nhĩ biết ý nghĩ của Mạc Hàm bây giờ, phỏng chừng nhất định sẽ đem Mạc Hàm chộp tới mà cho ăn đập.
Lúc này Thủy Linh Nhi nhìn thấy Mạc Hàm đột nhiên không nói, hơn nữa trên mặt còn mang theo một vẻ tươi cười kỳ quái, không khỏi ngạc nhiên mở miệng nói: "Ngươi làm sao vậy, đột nhiên biến thành ngốc trệ, chỉ biết cười khúc khích." Nghe xong Thủy Linh Nhi hỏi, Mạc Hàm vội vàng phản ứng lại, lên tiếng trả lời: "A a, không có gì, ta chỉ là đang suy nghĩ Lai Nhĩ đại thúc này làm như thế nào để bảo dưỡng, nhìn có vẻ còn trẻ tuổi anh tuấn vậy a, ta nhất định phải hướng hắn thỉnh giáo một chút mới được."
Thủy Linh Nhi biết Mạc Hàm là đang nói hưu nói vượn, mở miệng giễu cợt bảo: "Làm sao vậy, ngươi cũng nhận thức được rằng mình đã già ư, nên vì dung mạo của mình mà suy nghĩ, ngươi không phải đối với tướng mạo của mình luôn luôn rất có tự tin sao?" Mạc Hàm mở miệng mỉm cười đáp: "Ta bây giờ còn đúng là rất hài lòng với tướng mạo của ta a, ngươi chưa từng nghe qua vị vũ trù mâu sao? Bổn đàn bà."
Nghe được Mạc Hàm nói xạo, Thủy Linh Nhi biết là mình đừng nghĩ sẽ đấu khẩu thắng hắn, cũng không nên lãng phí nước miếng, chỉ là lại mở miệng dương dương nói: "Biết ngươi giỏi ăn nói, ta không dại tranh hơi với ngươi đâu." Mạc Hàm a a cười hỏi: "Được rồi, ngươi như thế nào lại tìm tới được nơi này, ngươi không phải là đang ở tại thánh điện sao?"
Nghe được Mạc Hàm đề vấn, vẻ mặt Thủy Linh Nhi lập tức trở nên ân cần nói: "Ngươi còn nói nữa, chuyện ngươi phải xuất sử thú tộc bây giờ toàn đại lục đều đã biết, ta có thể không lại đây sao?" Mạc Hàm ngạc nhiên nói: "Cùng ngươi tới thú tộc có cái gì xung đột a?"
Thủy Linh Nhi bảo: "Ngươi là thật không biết hay là giả không biết a, ngươi cho là thú tộc này là có ý tốt vậy sao? Lần này thú tộc khẳng khái đáp ứng cho ngươi tới, rõ ràng chính là cái bẩy, nhưng mà ngươi vẫn tự chui đầu vào, thật không biết ngươi bình thường là người thông minh vậy, như thế nào bây giờ lại trở nên choáng váng vậy."
Hãy tham gia cuộc thi »Tứ Phương Đệ Nhất Bút« để thể hiện chính mình và nhận những giải thưởng cực lớn!!!
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 92: Tiên Tri -- Minh Giới Gian Tế.
Mạc Hàm gãi đầu mở miệng nói: "A a, ta cũng biết được đó là một cái bẩy, nhưng mà nếu ta đã đáp ứng hoàng đế của Thiên Long đế quốc, cho dù là biết rõ đó chính cái bẩy thì cũng phải đi." Thủy Linh Nhi lắc đầu nói: "Thật không biết hoàng đế Thiên Long đế quốc đó cho ngươi cái chỗ tốt gì, hại ngươi liều mạng như vậy."
Mạc Hàm vội vàng lắc đầu không cam lòng giải thích: "Này ngươi đừng vu oan uổng cho ta, ta là cái loại người xem tiền tài quan trọng vậy sao?" Thủy Linh Nhi cũng không trả lời Mạc Hàm, chỉ là mỉm cười nói: "Ngươi tự mình nói mà?" Mạc Hàm có chút xấu hổ nói: "Đó cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài thôi, hắc hắc,"
Nói xong lại làm vẻ mặt nghiêm chỉnh bảo: "Kỳ thật ta sở dĩ tới nơi này, một là vì báo đáp Thiên Long hoàng đế đối với ta tín nhiệm, hai cũng là điều quan trọng hơn một chút, chính là không muốn thú tộc bị Ngạo Tháng đế quốc lợi dụng, nếu tràng chiến tranh này thật sự phải xãy ra, kẻ đắc lợi nhất chính là Ngạo Tháng đế quốc, mà nhân dân thú tộc và Thiên Long đế quốc thì thảm rồi, không biết lại có bao nhiêu gia đình sẽ lưu ly thất sở tan nát, ngươi xem coi bây giờ chiến tranh còn chưa có bắt đầu, dân chúng nơi biên cảnh của Thiên Long đế quốc đã rục rịch cuốn gói chuẩn bị đào vong tị nạn, nếu chiến tranh thật sự bộc phát, vậy cảnh tượng kia nghĩ sẽ còn thảm hại hơn"
Thủy Linh Nhi nghe được Mạc Hàm trả lời, cũng không nói chuyện, chỉ là vẻ mặt bình tĩnh nhìn Mạc Hàm, trong lòng cũng không biết suy nghĩ cái gì. Mạc Hàm cười khổ nói tiếp: "Ngươi nhất định là cho rằng ta có chút chánh nghĩa quá đi, cũng có thể coi như là người tốt đi? Kỳ thật ta cũng không biết tại sao tự mình lại đột nhiên có cảm khái này, chỉ là ta hiểu rõ cái loại cảm giác của bản thân phải cùng người nhà chia lìa, còn có cái loại thống khổ có nhà mà không thể về, thật là phi thường khó chịu, ta phi thường hiểu rõ ràng loại cảm thụ này."
Mạc Hàm khi nói, đã nghĩ đến tình cảnh của mình phải xa lìa cha mẹ và huynh đệ vĩnh viễn tại một cái thế giới khác, bọn họ khổ cực đem mình nuôi dưỡng thành người, nhưng mà mình ngay cả nghĩa vụ con cái lại chưa từng làm được gì cho bọn họ, tự mình thật sự rất không nỡ rời xa bọn họ, trong lòng đột nhiên cảm thấy một trận cô độc cho tới bây giờ không có thấy qua. Tự mình bất tri bất giác đã đi tới này thế giới hơn hai năm rồi, còn không biết là mình còn có thể trở về hay không, cho dù có thể trở về cũng không biết còn phải đợi bao lâu nữa mới được, nghĩ tới đây Mạc Hàm tựu cảm giác được một trận khổ sở trong lòng, cảm giác hai mắt mình đều hồng lên.
Thủy Linh Nhi nhìn thấy đột nhiên rất cảm thương Mạc Hàm, trong lòng không khỏi thấy bối rối, vội vàng đi tới trước mặt Mạc Hàm ân cần nói: "Ngươi làm sao vậy? Có phải ngươi nhớ đến người nhà của ngươi hay không, vậy ngươi nên trở về nhìn bọn họ a, nếu ngươi cảm thấy một mình cô độc, ta có thể cùng ngươi đồng thời trở về a, ngươi đừng khó chịu nữa. Có cái gì khó khăn ngươi có thể nói với ta, ta nhất định sẽ hết sức giúp ngươi."
Mạc Hàm hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Nhà, ngay cả ta tự mình cũng không biết phải như thế nào để trở về, không nên nhắc tới nhà a, ở chỗ này cũng không có nhà của ta, nhà của ta tại cái địa phương kia rất xa xôi, không biết còn có thể trở về được không."
Thủy Linh Nhi nghe xong Mạc Hàm nói, mặc dù không rõ Mạc Hàm nói chính là có ý tứ gì, tại sao về không được? Còn có tại sao không ở nơi này? Nhưng khi nàng nhìn thấy Mạc Hàm cảm thương như thế, trong lòng dĩ nhiên cũng theo khổ sở của hắn mà buồn lây. Hận không được tự mình có thể trợ giúp Mạc Hàm đồng thời chia sẻ ưu sầu và bi thương của hắn, nàng vẫn tình nguyện chứng kiến cái Mạc Hàm kia vui vẻ thích chiếm tiện nghi, ái giễu cợt nàng, khẩu vô già lan, mà không phải như Mạc Hàm bây giờ. Chứng kiến hắn thương tâm vậy, nàng thật sự rất đau khổ.
Nghĩ tới đây, Thủy Linh Nhi cũng không biết là dũng khí ở đâu nàng có, gắt gao ôm Mạc Hàm, mở miệng nói: "Ngươi đừng khó chịu nữa, có cái gì bi thương ngươi có thể nói với ta, ta cho dù không giúp được ngươi, cũng hy vọng tự mình có thể giúp ngươi chia sẻ một chút ưu thương của ngươi, cho ngươi có thể thoải mái chút. Chứng kiến ngươi khó chịu như vậy nhưng ta lại không giúp được ngươi, ta thật sự rất khó chịu."
Mạc Hàm nhìn thấy cử động của Thủy Linh Nhi thật lớn mật, trong lòng cũng là ngây người một chút, trong đầu nhớ tới một màn nọ khi lần đầu gặp mặt nàng. Giờ lại thấy nàng không quản xa xôi ngàn dặm từ thánh điện chạy tới lãnh địa của thú tộc, chính là vì cảnh cáo cho mình biết có nguy hiểm, trong lòng liền cảm thấy ấm áp. Hắn cũng vì lời nói của Thủy Linh Nhi tràn ngập thâm tình mà cảm động.
Chỉ thấy Mạc Hàm cũng vươn hai tay mình ôm Thủy Linh Nhi, nhẹ giọng lên tiếng nói: "Cám ơn ngươi, thật sự cám ơn ngươi, ngươi đã làm tốt lắm. Tâm tình ta bây giờ đã thiệt đở nhiều rồi." Mà lúc này Thủy Linh Nhi đã tỉnh ngộ lại đây, phát hiện ra mình bị Mạc Hàm ôm vào trong ngực, trong lòng cũng cảm thấy rộn rã như trống trận, cảm giác trái tim mình như muốn nhảy từ lồng ngực ra, nàng thậm chí có thể cảm nhận được trái tim của Mạc Hàm đang đập.
Thủy Linh Nhi vẻ mặt nhất thời đỏ bừng, chỉ là đem đầu dụi dụi vào trước ngực của Mạc Hàm, mở miệng nói: "Ngươi có thể hay không đừng đi thú tộc?" Mạc Hàm mỉm cười bảo: "Yên tâm đi, ta nhất định sẽ không có việc gì đâu, ngươi cũng không xem ngoại hiệu của ta là cái gì a? Tiểu cường biết không, ngươi hãy yên tâm ở tại Minh Viễn thành chờ ta trở lại là được." Thủy Linh Nhi mở miệng nói: "Đó là ngươi không biết chuyện nguy hiểm lần này, ta nói thiệt cho ngươi biết, ta lần này sở dĩ đi tới nơi này, chính là bởi vì nhắc nhở của giáo hoàng chúng ta."
Mạc Hàm nghe được Thủy Linh Nhi nói, ngạc nhiên hỏi: "Như thế nào lại cùng giáo hoàng của các ngươi có quan hệ? Việc này sao ta như thế nào càng nghe càng hồ đồ?" Thủy Linh Nhi mỉm cười mở miệng nói: "Ngươi gấp cái gì a? Ta tự nhiên sẽ giải thích cho ngươi nghe."
Mạc Hàm sau khi nghe xong cũng biết là mình quá nóng nảy, Thủy Linh Nhi nếu đã nói cho mình nghe, khẳng định sẽ giải thích nguyên nhân cho mình biết, tại mình không chịu nghĩ đến. Nghĩ tới đây, Mạc Hàm không thể làm gì khác hơn là xấu hổ gãi đầu cười cười. Thủy Linh Nhi tiếp theo mở miệng hỏi: "Ngươi hẳn là nghe qua chuyện loài người cùng minh giới chiến tranh 500 năm trước đúng không?"
Nghe xong Thủy Linh Nhi nói, Mạc Hàm trong lòng nghĩ đến, mình như thế nào lại không rõ cái chuyện nọ. Chính mình vẫn từ chiến trường loài người cùng minh giới lần trước lại đây, theo lời Mạc Tu Y kể lại đối với lần thủy mạt đại chiến này, biết một cách tường tận. Nhưng mà Mạc Hàm cũng không có nói cái gì, chỉ là gật đầu mở miệng đáp: "Ta đương nhiên biết, chuyện lớn như vậy ta như thế nào có thể không biết a, nếu không ngươi nghĩ rằng ta là từ hỏa tinh lại đây sao a."
Nghe xong Mạc Hàm nói, Thủy Linh Nhi ngạc nhiên hỏi: "Hỏa tinh? Là cái nào địa phương a, ta như thế nào không có nghe ai nói tới a?" Mạc Hàm biết là do mình thuận miệng nói đến, cũng không biết giải thích như thế nào, cho dù giải thích thì Thủy Linh Nhi cũng nghe không hiểu, chẳng lẻ mình phải giải thích cho nàng nói cái gì mặt trời hệ a, tám đại tinh hệ a?
Không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói: "A a, ta bây giờ nói ngươi cũng không biết, ta sau này sẽ tìm cơ hội chậm rãi giải thích cho ngươi nghe đi." Nghe Mạc Hàm giải thích xong, Thủy Linh Nhi gật đầu, cũng không hỏi nhiều, tiếp tục nói: "Lần trước tràng chiến tranh nọ, tinh anh loài người cơ hồ tổn thất hầu như không còn, cũng không biết là vì cái gì nguyên nhân, tràng chiến tranh nọ mặc dù đánh bại minh giới, nhưng mà tất cả thành viên tham chiến của loài người cũng toàn bộ biến mất, thật là rất kỳ quái." Mạc Hàm ngạc nhiên hỏi: "Ngươi cũng không có tại hiện trường, như thế nào biết là loài người chiến thắng? Chẳng lẻ ngươi có dự tri năng a?"
Hãy tham gia cuộc thi »Tứ Phương Đệ Nhất Bút« để thể hiện chính mình và nhận những giải thưởng cực lớn!!!
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 93: Quang Minh Thánh Chén.
Thủy Linh Nhi bất đắc dĩ mặt không còn chút máu hắn liếc mắt, mở miệng nói: "Ngươi người này a, có lúc thì hình như rất thông minh, nhưng mà có đôi khi lại có thể ngốc vậy a, ngươi ngẫm lại xem, với đặc tính của minh giới, nếu là bọn hắn chiến thắng tràng chiến đấu kia mà nói, vậy bọn họ như thế nào có thể không đến xâm lấn Long Đằng đại lục chứ? Vậy chỉ có thể có một giải đáp, chính là bọn họ chiến bại. Chỉ là không rõ cho dù là nhân loại thắng thảm mà nói, như thế nào có thể một người đều cũng không trở lại, hình như toàn bộ biến mất vậy."
Nghe xong Thủy Linh Nhi nói, Mạc Hàm trong lòng nghĩ thầm, vậy đương nhiên rồi, cái thần chú kia của Mạc Tu Y thì cho dù là Minh vương cũng nhất định không dám đi đối diện để ngăn cản, huống chi là người trên chiến trường, nếu không có việc gì thì vậy mới là kỳ quái.
Thủy Linh Nhi nói tiếp: "Ở tràng chiến đấu này sau khi chấm dứt, cũng có nhân loại không ngừng đi tìm tung tích Hỏa Diễm đảo nọ. Nhưng mà Hỏa Diễm đảo nọ giống như là biến mất, tại địa phương nguyên lai căn bản tìm không được, ngay cả hải vực chung quanh đều bị nhân loại lục lọi cũng không có phát hiện, mọi người đều không thể làm gì khác hơn là vô công mà trở về."
Mạc Hàm nghe đến đó trong lòng liền rõ ràng, nhất định là cái thần chú kia của Mạc Tu Y còn lưu lại uy lực, bày kết giới bảo vệ. Mạc Tu Y không phải nói qua, tại Hỏa Diễm đảo nọ cả trên bầu trời cũng có ma pháp bình chướng sao? Nếu không vì tu vi mình đạt tới đại ma đạo sư, cũng không có thể rời khỏi, hơn nữa tự đảo nọ cũng tại dưới tràng thần chú uy lực kinh thiên trung bị chia làm hai nửa, trong đó một nửa trầm xuống, mà một nửa kia lại cũng bị uy lực cường đại của thần chú nọ chấn đۙộng sớm đã dời đi khỏi vị trí nguyên thủy của lúc ban đầu. Hơn nữa nếu người bên ngoài từ trên không trung nhìn xuống, bởi vì nguyên nhân bị ma pháp bình chướng che mất, căn bản nhìn không thấy gì hết. Cho nên tốp người đi tìm sau trận chiến vẫn đều không thể tìm được Hỏa Diễm đảo nguyên nhân là do vậy.
Thủy Linh Nhi nhìn thấy vẻ mặt của Mạc Hàm, tưởng rằng hắn cũng đang trầm tư liền tiếp theo nói: "Căn cứ theo ghi chép của Quang Minh giáo hội chúng ta, minh giới nọ mỗi cách 500 năm sẽ phát khởi một lần xâm lấn, mà hiện giờ khoảng cách với tràng chiến tranh lần trước đã sắp đến 500 năm rồi, chỉ còn lại 2 năm thời gian là đúng 500 năm."
Nghe đến đó, Mạc Hàm ngạc nhiên mở miệng hỏi: "Chẳng lẻ các ngươi đã phát hiện ra cái gì sao?" Thủy Linh Nhi gật đầu nói: "Bị ngươi đoán được rồi, ngay tháng trước, thần khí của Quang Minh giáo hội chúng ta chính là Quang Minh thánh chén nọ đột nhiên cảm ứng được hơi thở ba động mãnh liệt của minh giới tử vong. Mặc dù chỉ có một hồi thời gian, nhưng là chúng ta có thể khẳng định chính là minh giới có người đã vượt qua không gian bình chướng tiến vào Long Đằng đại lục rồi, căn cứ theo giáo hoàng phân tích, chúng ta cho rằng là nhóm tiên phong thuộc lực lượng xâm lấn của minh vương, chuyên môn phụ trách tìm hiểu tin tức của loài người, để chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc xâm lấn của minh giới 2 năm sau này."
Mạc Hàm nghe đến đó mở miệng hỏi: "Vậy ngươi đi tới nơi này, chẳng lẻ là thủ hạ của minh giới nọ đã đi tới thú tộc?" Thủy Linh Nhi tán thưởng gật đầu nói: "Đúng vậy, trong đoạn thời gian cảm ứng căn cứ theo thánh chén của chúng ta, trong đó có một cổ tử vong hơi thở phương hướng đúng là ở tại hoang vu bình nguyên. Mà tấu xảo là ở thời gian này vị tiên tri của thú tộc đã biến mất mấy trăm năm đột nhiên xuất hiện, cùng cổ minh giới tử vong hơi thở nọ thời gian xuất hiện cơ hồ xích xoát nhau, cho nên chúng ta đoán vị tiên tri này của thú tộc nhất định cùng thủ hạ nọ của minh giới có liên quan."
Mạc Hàm tiếp theo nói: "Cho nên các ngươi cho rằng hẳn là bọn hắn đang lợi dụng thú tộc đại chiến cùng Thiên Long đế quốc, lấy đó để tiêu trừ thực lực của nhân loại, bởi vì Thiên Long đế quốc dù sao là đệ nhất đại quốc của nhân loại. Nếu Thiên Long đế quốc diệt vong, thực lực của loài người nhất định là sẽ bị tước yếu đi rất nhiều, đối minh giới nọ khẳng định là có ích lợi nhiều mà lại không có hại."
Thủy Linh Nhi gật đầu nói: "Ngươi du mộc đầu này cuối cùng khai khiếu (mở mang trí óc) rồi, bây giờ ngươi rõ ràng tại sao ta không cho ngươi đi thú tộc rồi chứ, bởi vì rất có có thể là ngươi sẽ đối mặt với sinh vật bất tử của minh giới. Thậm chí có thể là thập đại minh tương thủ hạ đắc lực bên cạnh minh vương, bởi vì nhiệm vụ tìm hiểu này phi thường trọng yếu, chúng ta phỏng chừng minh vương nhất định phát động mười đại minh tương dưới tay hắn để hoàn thành nhiệm vụ. Nếu đối phương thật là minh tương mà nói, đó chính là tồn tại vô cùng kinh khủng tương đương so với kiếm thánh của loài người, chỉ có thực lực đạt tới Kiếm Thần phỏng chừng mới có thể chiến thắng. Cho dù đối phương không phải minh tương, nhưng mà ngươi tưởng minh giới khổ cực vậy để phái vài người đi, ngươi nói bản lĩnh bọn họ có thể yếu kém sao? Ngươi nói ngươi đi như vậy có phải đi chịu chết hay không."
Mạc Hàm nghe xong Thủy Linh Nhi giải thích, trong lòng cảm thấy càng hoảng sợ, nếu đối phương thật là tồn tại kinh khủng so với kiếm thánh, vậy tự mình đi tới phỏng chừng cũng chính là đưa đầu vào máy chém. Nghĩ tới đây, Mạc Hàm vẻ mặt ân cần quay về Thủy Linh Nhi nói: "Vậy ngươi còn lại đây làm cái gì, chẳng lẻ Quang Minh giáo hội các ngươi muốn gọi ngươi tới đối phó minh tương nọ?" Thủy Linh Nhi nhẹ gật đầu, Mạc Hàm liền nổi khùng lên mắng: "Chó má, nam nhân của Quang Minh giáo hội các ngươi đều chết hết rồi sao? Kêu ngươi một người đàn bà đi đối phó minh tương, vậy không phải kêu ngươi đi chết sao? Loại chuyện này bọn họ cũng làm ra được?"
Nhìn thấy Mạc Hàm kích động như vậy, Thủy Linh Nhi biết là do hắn lo lắng cho an nguy của mình, trong lòng chỉ cảm thấy hương vị ngọt ngào. Nàng mỉm cười mở miệng nói: "Ai nói lần này theo ta một người lai a, giáo hội chúng ta có tất cả sáu vị đại chủ giáo cũng sẽ lại đây nga, hơn nữa trong tay ta còn có kiện pháp bảo chuyên môn đối phó minh giới vong linh, chính là Quang Minh thần trượng, còn có Lai Nhĩ thúc thúc, chúng ta nhất định không thành vấn đề."
Nhìn thấy vẻ mặt Mạc Hàm còn hoài nghi, Thủy Linh Nhi cười duyên bảo: "Ngươi cũng đừng xem thường Lai Nhĩ thúc thúc nga, thực lực hắn có thể không dưới hơn kiếm thánh. Hơn nữa lần này mang đến Quang Minh thần trượng chính là kiện thần khí danh phó kỳ thật, nó chính là một trong mấy món trấn giáo chi bảo của giáo hội chúng ta, thần khí bình thường thì không có thể nào so sánh với nó."
Nhìn thấy vẻ mặt Mạc Hàm vẫn còn một bộ mặt lo lắng, Thủy Linh Nhi tiếp tục nói: "Hơn nữa ta lần này cũng chỉ là đi trước phụ trách tìm hiểu một chút hư thật của đối phương, nếu đối phương thật là minh tương mà nói, giáo hoàng cũng sẽ tự mình tới rồi, đến lúc đó phần thắng của chúng ta sẽ cao hơn.
Nghe Thủy Linh Nhi nói xong, Mạc Hàm mới coi như yên tâm một chút, nhưng hắn vẫn lắc đầu nói: "Nếu như vậy, ta đây càng muốn đi thú tộc." Thủy Linh Nhi ngạc nhiên hỏi: "Đó là tại sao a?" Mạc Hàm vội vàng chăm chú nói: "Bởi vì ngươi ở nơi này, ta tự nhiên phải qua đó để có thể bảo vệ ngươi, nếu không ta như thế nào yên tâm, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta đến đâu để tìm một thánh nữ về làm lão bà a?"
Nghe Mạc Hàm vừa vô lại vừa mang theo quan ái nồng đậm nói xong, Thủy Linh Nhi thẹn thùng thỏ thẻ: "Ta nói muốn gả cho ngươi lúc nào, ngươi đừng nói bậy." Mạc Hàm cười cười nói: "Ngươi bây giờ có thể là không muốn, nếu tương lai nói không chừng suy nghĩ, ta đây vẫn chờ a, đi đâu cũng sẽ tìm tới ngươi a." Thủy Linh Nhi nghe Mạc Hàm vô sỉ nói, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ lại thẹn thùng mở miệng cười mắng: "Không thèm cùng ngươi đôi co miệng lưỡi, vô lại."
Mạc Hàm cũng chỉ là cười a a, không mở miệng phản bác. Thủy Linh Nhi tiếp theo giở giọng ân cần bảo: "Nếu ngươi đã quyết định muốn đi, ta biết cũng không thể ngăn cản quyết tâm của ngươi, ngươi tự mình hãy hết thảy cẩn thận, ngàn vạn lần không nên cậy mạnh biết không?"
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 94: Quang Minh Ngọc Bài Đích Cái Kia Tác Dụng.
Nghe được lời nói cùng ngữ khí quan tâm của Linh nhi, cảm nhận được tình ý chân thiết của nàng, Mạc Hàm trong lòng cảm thấy rất ấm áp, vội vàng lên tiếng: "Cám ơn ngươi, vẫn là Linh nhi ngươi tương đối hiểu rõ ta, hắc hắc, không thu ngươi làm lão bà vậy đó là tổn thất của ta a."
Thủy Linh Nhi đỏ mặt mắng nhẹ: "Chỉ biết nói bậy, được rồi, ta và ngươi nói chuyện nghiêm chỉnh đi, ngươi đừng đổi đề tài." Mạc Hàm làm vẻ mặt vô tội nói: "Ta vừa rồi nói cũng là sự tình nghiêm chỉnh a, cưới lão bà, đây chính là chung thân đại sự của đôi ta, như thế nào không phải là chánh sự chứ?"
Thủy Linh Nhi căn bản là không đáp, không để ý đến hắn, trực tiếp thiết nhập chánh đề mở miệng nói: "Lại nói về ngươi đi, ta hỏi ngươi, ngươi là không phải từ nơi Quang Hỏa trưởng lão được một mặt Quang Minh ngọc bài?" Nghe được câu hỏi của Thủy Linh Nhi, vẻ mặt Mạc Hàm bổng vội vàng làm ra một bộ khẩn trương, mở miệng nói: "Đúng vậy, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn lấy lại a? Ngươi không thể làm vậy được, cái này chính là do ta lịch kinh thiên tân vạn khổ, lao lực cứu danh dự cho Quang Hỏa trưởng lão, Quang Hỏa trưởng lão mới đưa cho ta, ngươi cũng đừng tưởng như vậy mà lấy lại, đây chính là thứ đồ gia truyền của chúng ta sau này, chờ ngươi gả cho ta rồi thì lúc đó không phải cũng là của ngươi sao, bây giờ ngươi mà đòi lại, cũng bị Quang Minh giáo hội thu giữ. Nếu muốn mua lại, hắc hắc, ta đây có thể suy nghĩ lại."
Nghe Mạc Hàm nói xong, Thủy Linh Nhi cười nhạo nói: "Ngươi quỷ hẹp hòi này, ta có nói là muốn đòi lại sao? Ngươi khẩn trương làm cái gì a? Cái gì mà lao công khổ lực mới được Quang Hỏa trưởng lão tặng cho ngươi, ta thấy là ngươi cầm tới tay còn không phải tốn chút sức nào." Bị Thủy Linh Nhi cười nhạo, Mạc Hàm không có chút cảm giác nào, nghe Thủy Linh Nhi lần này lại thần kỳ không có phản đối ý tứ của mình nói muốn kết hôn cùng nàng, nghĩ đến khả năng nàng nghe xong chết lặng, đối với chuyện này có lực miễn dịch, hay chính là nàng trong lòng đã thầm thích mình rồi, cho nên cũng không phản đối lời mình nói. Mạc Hàm trong tâm đương nhiên là cho rằng điều thứ hai khả năng có thể nhiều hơn một chút.
Nghĩ tới đây, Mạc Hàm mỉm cười nói: "Chỉ cần ngươi không phản đối ý tứ vừa rồi của ta, vậy mọi chuyện đều có thể thương lượng được, hắc hắc." Thủy Linh Nhi nhất thời cũng không nghĩ tới Mạc Hàm muốn ám chỉ cái gì, cũng nên phải hỏi lại hắn, nhưng nàng chỉ lên tiếng nói: "Nói vậy công năng cơ bản của Quang Minh ngọc bài nọ Quang Hỏa trưởng lão đã nói cho ngươi lúc trước, còn có một cái công năng hắn hẳn là còn chưa có nói cho ngươi hay, đó chính là Quang Minh ngọc bài này có thể cảm ứng cùng năng lực suy giảm bản lĩnh của đám bất tử vong linh minh giới. Công năng cùng với thánh chén của giáo hội chúng ta giống nhau, chỉ là cảm ứng của nó lại bị hạn chế trong phạm vi rất nhỏ, chỉ khi có minh giới vong linh tới gần ngươi trong chu vi 50 thước chung quanh thì nó mới có phản ứng. Nói cách khác chỉ có lúc vong linh đến gần ngươi hoặc tại bên cạnh ngươi thì nó mới có phản ứng."
Nhìn thấy trên mặt Mạc Hàm lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cất tiếng hỏi: "Oa, ta đây không phải nhặt được bảo, chỉ là như thế nào khoảng cách cảm ứng gần như vậy cận a, nếu đối phương thật là minh tương thì ta đây chẳng phải là khi đã biết cũng vô dụng a? Cũng là chết chắc rồi." Thủy Linh Nhi mở miệng nói: "Ai kêu ngươi đi đối phó hắn, chỉ cần trong lòng ngươi biết thân phận chân thật của đối phương, mà đối phương lại không phát hiện rằng ngươi đã biết thân phận của hắn, ngươi tự mình có tâm cảnh giác là tốt rồi. Chờ đợi đến thời cơ tốt sẽ chậm rãi đối phó bọn họ." Nghe xong Thủy Linh Nhi giải thích, Mạc Hàm vội vàng giả ra vẻ mặt sùng bái nói: "Vẫn là Linh nhi ngươi thông minh, ta như thế nào lại không nghĩ tới a."
Thủy Linh Nhi đương nhiên biết Mạc Hàm chỉ giả ngốc khen mình để cho mình vui vẻ thôi, hắn như thế nào lại có thể không có chút suy nghĩ vậy a. Nghĩ tới đây, Thủy Linh Nhi ôn nhu mở miệng nói: "Được rồi, ngươi đi ra lâu như vậy, bị người phát hiện sẽ không tốt lắm. Ngươi vẫn nên nhanh một chút trở về đi thôi, tự mình nhất định phải chú ý chiếu cố cho bản thân, chú ý an toàn, biết không?"
Mạc Hàm mỉm cười bảo: "Ngươi yên tâm đi, ta còn chưa lấy được ngươi thì như thế nào lại gặp chuyện không may a, ngươi hãy chờ gả cho ta đi. Tốt lắm, ta đi, nếu không thật sự sẽ bị người ta phát hiện." Nói xong liền trực tiếp thi triển phi hành thuật, hướng về chỗ Lợi Á ngụ mà bay đi. Còn Thủy Linh Nhi chỉ là đứng ở tại chỗ, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Mạc Hàm, nhẹ giọng mắng: "Thật sự là tên Tiểu vô lại mà." Nói xong cũng nhịn không được mà nở nụ cười.
Lúc này nàng đột nhiên phát hiện Lai Nhĩ không biết lúc nào, đã đến sát bên người nàng, vẻ mặt đang mỉm cười nhìn nàng. Thủy Linh Nhi không khỏi càng hoảng sợ, mở miệng hỏi: "Lai Nhĩ thúc thúc, ngươi tới lúc nào mà lại không phát ra tiếng động a? Làm ta giật mình hoảng sợ, ngươi không biết là dọa người cũng có thể hù chết người a."
Lai Nhĩ nghe Thủy Linh Nhi nói xong, cũng không lên tiếng, chỉ là mỉm cười nhìn nàng. Thủy Linh Nhi thấy hắn im lặng mà trong lòng sợ hãi, mở miệng hỏi: "Lai Nhĩ thúc thúc, ngươi đang cười cái gì a, nhân gia trong lòng cảm thấy là lạ a." Lai Nhĩ nghe Thủy Linh Nhi đặt câu hỏi, mở miệng mỉm cười đáp: "A a, không có gì, ta chỉ là cảm giác được khẩu khí của thánh nữ bây giờ nói ra càng ngày càng giống Mạc Hàm huynh đệ nọ a, trước kia thánh nữ phát ngôn cũng không giống như vậy. Chẳng lẻ thật là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng a? A a."
Thủy Linh Nhi nghe Lai Nhĩ cười chế nhạo, vẻ mặt đỏ bừng cố chống chế: "Lai Nhĩ thúc thúc, tại sao ngay cả ngươi cũng cùng tên bại hoại nọ giống nhau chỉ biết khi dễ ta a, ta không để ý tới ngươi nữa." Nói xong liền xoay người ngượng ngùng chạy đi liễu, chỉ để lại Lai Nhĩ đứng tại chỗ mỉm cười lầm bầm lầu bầu bảo: "A a, đứa nhỏ này, cái này kêu là khi dễ ngươi a, cùng Mạc Hàm tiểu tử nọ so sánh thì coi như ta đã quá tốt a." Nói xong cũng tự mỉm cười đuổi theo bóng lưng Thủy Linh Nhi đang rời đi.
Mạc Hàm sau khi trở lại phòng của mình, vừa ngồi xuống liền phát hiện bên ngoài phòng có người cố gắng muốn tới gần mình. Chỉ tiếc là đều bị mình thiết hạ kết giới ngăn trở, Mạc Hàm dụng tinh thần lực một cảm ứng, phát hiện người bên ngoài đúng là Lợi Á, theo phía sau hắn còn có binh lính đang bưng một cái bàn. Vẻ mặt kinh ngạc nhìn căn phòng bị che ở cửa, Lợi Á không có cách nào đi vào thêm chút nào. Lợi Á cũng hiểu được cái này tựa hồ như một bức tường khí vô hình, đem hắn ngăn trở ngoài cửa, căn bản không cách nào đến gần. Lợi Á trong lòng vừa nghĩ thì hiểu ra rằng đây chính là hộ thân kết giới pháp sư bày ra lúc minh tưởng để bảo vệ an nguy của bản thân, cho nên mình mới không có cách nào tới gần.
Nghĩ tới đây, Lợi Á vừa định mở miệng gọi bổng nhiên cảm giác được cổ vô hình khí tường ngăn cản mình đã biến mất. Đúng là Mạc Hàm đã triệt tiêu kết giới của hắn. Chỉ nghe Mạc Hàm tại bên trong ôn hòa mở miệng nói: "Không biết Lợi Á đại nhân muộn như vậy còn tìm ta, xin hỏi có chuyện gì sao?" Mạc Hàm đương nhiên biết mục đích chuyến viến thăm của Lợi Á này, khẳng định là tới xem xét coi mình có phải còn đang ở trong phòng hay không, chỉ là cố ý vấn hạ như vậy thôi.
Nghe Mạc Hàm hỏi, Lợi Á vội vàng trả lời: "Nga a a , kỳ thật cũng không có gì , chỉ là hôm nay lúc ban ngày bôn hành quá vội vàng, chưa từng để cho đặc sứ đại nhân được ăn một bửa đầy đủ, trong lòng ta thật không yên cho nên tối nay ta đặc biệt gọi người vì đặc sứ đại nhân làm chút đồ ăn tồi, đưa tới nhờ đặc sứ đại nhân nếm thử, hy vọng đặc sứ đại nhân có thể thích."
Mạc Hàm biết hắn chỉ lấy cớ, nhưng cũng tỏ ra lịch sự nói: "Vậy đa tạ Lợi Á đại nhân, mời ngài vào".Lợi á nghe vậy,cũng không do dự, trực tiếp đẩy cửa vào phòng. Mà mấy thú tộc binh lính cũng bưng bàn tử (đồ ăn ý mà ) theo tiến đến. Vừa vào phòng Lợi Á tựu phát hiện mạc hàm đang ngồi ở trên giường, bộ dáng vừa mới minh tưởng xong, nhìn thấy lợi á tiến đến, mạc hàm vội vàng đứng lên, mỉm cười đích mở miệng nói "Lợi á đại nhân thật là có tâm,đã khuya như vậy còn phiền toái đại nhân, mạc hàm ta thật sự vô ý quá." .
Lợi á cũng mở miệng khách khí một phen, tự nói rằng không có việc gì, đây là chức trách của hắn , sau đó tại trong phòng ngây người vài cái,nói nhảm vài câu rồi viện cớ nói không muốn ảnh hưởng mạc hàm nghỉ ngơi , rìo xoay người cáo từ đi thẳng.Mạc hàm tự nhiên cũng hy vọng hắn sớm rời đi một chút , cùng loại người dối trá như thế nói chuyện, làm cho mạc hàm cảm giác cả người không thoải mái.
Sáng sớm ngày thứ hai , mạc hàm cùng bọn họ tà tà bứoc ra đi, nhắm thẳng hướng Mông thành xuất phát, dọc theo đường đi cũng không có gặp phải cái gì phiền toái, rất thuận lợi đến thú tộc đế đô Mông thành, vừa vào thành mạc hàm chợt phát hiện nơi này kỳ thật so với thành thị loài người phong cách cũng không sai biệt lắm, phía trước thấy người (DG: thú chứ) ở đây cũng thiệt nhiều, nơi này thật phồn hoa tựa hồ cũng không kém hơn mấy thành thị lớn của loài người.
Lợi Á sau khi sắp xếp cho mạc hàm ở tại dịch quán ,sau đó nói cho mạc hàm phải đi về phục mệnh, rồi khuyên mạc hàm ở chỗ này kiên nhẫn chờ đợi tin tức của hắn. Mạc hàm tâm lý mặc dù rất không nguyện ý, nhưng là mình ở nhà người ta, cho dù khó chịu cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng cho xong
.
Lợi á chỉ dẩn hoàn mạc hàm một sự tình cần biết,rồi rời đi, chỉ còn mạc hàm một mình nhàm chán đứng ở trong phòng. Ngây người một hồi, Mạc Hàm cảm giác được thật sự nhàm chán, nhìn lại lúc này thấy sắc trời cũng còn sớm, lại nghĩ nên đi dạo vài vòng bên ngoài , thuận tiện cũng kiến thức một chút nhân tình thế thái của thú tộc .
Sau khi Mạc hàm cự tuyệt bọn thú tộc binh lính phụ trách tại dịch quán cùng đi.,Rồi trực tiếp ra dịch quán đại môn, tại ngã tư đường Mạc Hàm chậm rãi đi không mục đích thả bộ trên phố. Thú tộc tại ngã tư đường thật là có thể nói nhìn thấy phong cách cũng thật đặc biệt, trên đường cũng có thể nói là ngư long hỗn tạp, một vài tộc tinh linh, cũng có chủng tộc bình thường tại các vương quốc loài người thường thấy là ải nhân, còn có không ít thương nhân loài người .
Bởi vì nhu yếu phẩm của thú tộc thực sự nghèo nàn, nên một số thương nhân loài người lớn mật bỏ ra vài cái xe ngựa rồi vận chuyển các thứ cần cho cuộc sống của thú tộc , là có thể đổi lại không ít da thú, chính là thứ mà quý tộc loài người đều thích ,một chuyến đi về như vậy thu được 1 vốn 4 lời, hoàn toàn có thể nói là siêu lợi nhuận, với lợi nhuận như vậy, mấy thằng cha thương nhân này còn có cái gì mà không dám đi mạo hiểm chứ, chỉ cần tìm một vài thú tộc quan lại bóng to 1 chút,rồi hảo hảo kết giao một phen, tự nhiên có thể cam đoan tự mình kiếm tiền tại địa bàn thú tộc mười phần an toàn, không có gì nguy hiểm..
Mà mấy tên tinh linh thì lại là đi ra du lịch, bởi vì địa bàn thú tộc người ở rất thưa thớt, một số hoa cỏ hòa dược thảo mà tinh linh rừng rậm cũng không nhất định sẽ có, tự nhiên hấp dẫn một số tinh linh đến đây, hơn nữa thú tộc cùng tinh linh luôn luôn có thể nói thị hòa bình sống chung, nên tinh linh cũng không tất lo lắng vấn đề an toàn của mình. Ải nhân tại đại lục thượng khắp nơi đều có, bọn họ có tay nghề chế tạo vũ khí trời sinh,nên có thể nói họ đi tới nơi nào đều rất được hoan nghênh.
Tại ngã tư đường nơi hai bên vách tường các phòng ốc , các bức vẽ các dã thú ,cũng là đồ đằng của thú tộc, trong đó nhiều nhất chính là thần giữ nhà của thú tộc , bức họa vẽ thần thú mang một bộ mặt nạ, mặt nạ mặt trên thêu một hình cái đầu mông hoàng tộc , đại biểu cho địa vị cao quý của hoàng tộc .
Thần thú đích trong tay trái cầm một ma pháp quyền trượng màu đỏ , Mạc hàm phỏng chừng đây chính là thần khí của thú tộc , thần thú chúc phúc trượng,mà tay phải cầm một tấm chắn, mặt trên tấm chắn khắc một quái thú ba đầu , phân biệt gồm một cái sư đầu, một cái ngưu đầu, còn lại là một cái đầu sói, hẳn là thị đại biểu cho ba thế lực chủ yếu của thú tộc.
Đi dạo vài vòng mạc hàm cảm thấy hết thảy chung quanh có rất nhiều điều đặc sắc, quả thật rất mê người, thật sự không dám tin tưởng đây là địa phương của thú tộc , quả thật cảm khái không thể tư nghị , khi Mạc hàm còn đang xuất thần ,thì đối diện truyền đến một trận âm thanh huyên náo , mạc hàm tò mò đi ra phía trước,vất vả chen qua đám đông thú tộc đang đứng chỉ chỏ thì thấy một ngưu nhân đang cùng mấy sư nhân đang cải cọ kịch liệt ,nghe hình như là mấy sư nhân vũ nhục ngưu nhân, mà ngưu nhân tức giận cùng bọn họ sinh ra cãi cọ.
Chỉ nghe trong đó một vị sư đầu nhân mặc quần áo hoa lệ màu xanh biếc tuổi còn trẻ mở miệng nói :" Lạp mỗ, ta đều nói nghe, ngưu tộc các ngươi căn bản không phải đối thủ của sư tộc chúng ta , ngươi đừn nên cố chấp để rồi mất mặt o đại hội luận võ, ngươi nên ở nhà mà ôm ngưu bà của ngươi đi, ha ha,rồi gọi cha ngươi giúp ngươi luyện thêm vài năm xem có hay không hy vọng, các ngươi thật là ngưu nhân ngu dốt như vậy thế nào có thể là đối thủ của sư nhân cao quý chúng ta , quả thực là đang nằm mơ, thua nhiều lần vậy , các ngươi còn không tĩnh ngộ a?đúng là đàn gãi tai ngưu a!haha" Vị sư nhân trẻ vừa nói xong, chung quanh mọi nhân đều cười nham nhở..^^
Chỉ thấy tên ngưu nhân tức giận đến độ mặt đỏ bừng, hai mũi xì tưng đám hơi nước( nước mũi quá ) rống lên:" Tạp lạp, ngươi đừng đắc ý, luận võ đại hội năm nay, ta nhất định phải đánh ngươi thành mặt trư chứ không phải mặt sư nữa, cho ngươi biết hậu quả việcvũ nhục chúng ta ngưu tộc thế nào, ngươi bất quá sau khi gặp được hai hoàng tử chỉ điểm vài chiêu miu quào, mới may mắn thắng chúng ta, có cái gì mà kiêu ngạo, cũng không phải bản lãnh của ngươi, các ngươi sư tộc chính là hai hoàng tử la hai tên linh cẩu, ngươi lại chính là xú linh cẩu."
Nghe Lạp Mỗ nói xong , mấy người sư tộc đang ở cười to đồng thời sắc mặt đại biến, Tạp Lạp lại càng gầm lên :" Ngươi dám vũ nhục hai hoàng tử cùng sư tộc chúng ta , hôm nay cho dù chính là ngươi cha tới, cũng đừng nghĩ bảo vệ được ngươi." Nói xong quay về bên người đích mấy sư nhân đi theo hét:" bắt hắn lại cho ta, dám phản kháng thì cứ dùng hết sức mà đánh, hắn dám vũ nhục chúng ta ,hoàng tộc vĩ đại ,cho dù ai tới cũng cứu không được hắn liễu."
Mà lạp mỗ sau khi nói ra cũng không khỏi thầm hối hận, mình nói ra những lời như vậy chình là tội lớn, mặc dù mình cũng không có ý thật sự vũ nhục hoàng tộc, nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, căn bản không cách nào vãn hồi. Mặc dù là sư nhân vũ nhục mình trước, nhưng cũng không thể vì lý do đó mà vũ nhục hoàng tộc a, hơn nữa sư nhân này nhất định thêm mắm nêm muối tạo thành tội danh a, hôm nay nếu thực sự rơi vào tay bọn họ , phỏng chừng là hung đa cát thiểu a, hay là về trước rồi tự mình cùng cha thương lượng tìm cách nhỉ?
Nghĩ tới đây , Lạp mỗ cũng không dám do dự , nhìn mấy sư nhân sắc mặt dữ tợn ,chậm rãi đích hướng mình đi tới , tâm lý Lạp Mỗ càng kiên định theo ý nghĩ của mình . Chỉ thấy hắn một tiếng chợt quát , đầu tiên ra tay quay về một vị sư nhân bên trái công kick tới , sư nhân nọ cũng là sớm có phòng bị , chợt lóe thân lại tránh được công kích của Lạp mỗ , mà Lạp mỗ tựu thừa cơ hội có khe hở , vọt người ra , muốn chạy khỏi vòng vây của đám sư nhân.