Chứng Hồn Đạo Tác giả: Tam Nguyệt Mộng Khê
----- o0o -----
Chương 101: Hồn, Phách!
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: Tàng Thư Viện
Chào các bạn độc giả, đến nay Chứng Hồn Đạo đã được hơn trăm chương, và mình vẫn luôn tự hào là luôn cố gắng hết sức để đem đến một bản dịch đầy chất lượng cho các bạn.
Hiện nay, sau khi qua chương 101 thì truyện sẽ có một vài đoạn đối thoại có trích dẫn về các triết lý Phật giáo cũng như Đạo giáo ( Đây là nền tảng của các công pháp các nhân vật trong truyện). Hai vấn đề Phật giáo và Đạo giáo rất là sâu rộng, mình không thể nào diễn tả hết được trong vòng một câu chữ hay một bài văn, vì đây là những câu nói của hàng vạn người qua nhiều thế hệ đúc kết. Nên khi có các đoạn nói về điển tích Phật giáo hay Đạo giáo, mình sẽ cố gắng dịch và chuyển ngữ cho các bạn dễ hiểu. Trong trường hợp mình cảm thấy không thể nào tóm gọn được, mình sẽ trích dẫn hoặc đưa link các bài luận của những dịch giả dịch thuật có chuyên sâu về vấn đề trên để cho các bạn đọc dễ hiểu.
Cảm ơn các bạn đã đọc.
Thấy Lệnh Hồ chú ý tới bức họa, Lý Thiên Mạc nói:
- Phật Đà trong bức tranh chính là Phật chủ A Di Đà Phật của Phật môn.
Lệnh Hồ gật đầu, rồi bốn người ngồi xuống bồ đoàn. Lý Thiên Mạc lấy nước nóng đổ vào bình trà, bắt đầu thưởng thức.
Trà của Lạc Hoa tự có tên là trà Vũ Tùng. Lấy những mầm trà quý hiếm, dùng một môn thuật pháp đặc thù đánh vào trong đó rồi gieo trồng xuống. Lúc sinh trưởng, lá trà có hương thơm thấm tận vào gan, uống có vị cam mà không chát, có vị tươi mà không ngọt, vừa có mùi vị trà mà vừa có tinh khí của cây Tùng, có thể nói là cực phẩm trong trà.
- Thiên Mạc sư đệ, không ngờ tu vi của đệ hiện nay lại là Hợp Thể hậu kỳ. Quả nhiên là người có Phật Duyên, là thiên kiêu chi tử a!
Đối với tư chất tu tiên của Lý Thiên Mạc, quả thật Lệnh Hồ rất bội phục.
Lý Thiên Mạc cười nói:
- Lệnh Hồ sư huynh quá khen, Tuy nói tu vi của đệ hiện nay là Hợp Thể hậu kỳ, cũng là một thành viên của tu sĩ cao giai, nhưng Lệnh Hồ sư huynh lại là nhân vật khiến cho toàn bộ tu sĩ đỉnh giai phải kiêng kỵ đó. Cho dù tư chất của đệ có cao hơn nữa, cũng không dám so sánh với Lệnh Hồ sư huynh.
Lệnh Hồ cười lắc đầu, nhưng cũng không phản bác.
Lý Thiên Mạc lẳng lặng nhìn Lệnh Hồ, mắt lộ ra vẻ suy nghĩ. Một lúc sau mới nói:
- Lệnh Hồ sư huynh, Thiên Mạc có một yêu cầu hơi quá đáng. Không biết Lệnh Hồ sư huynh có thể giúp hay không?
Thấy Lý Thiên Mạc nói trịnh trọng như thế, Lệnh Hồ cũng không dám đồng ý ngay:
- Thiên Mạc sư đệ nếu không ngại thì cứ nói trước là chuyện gì đã, nếu ta có thể làm được, tất nhiên sẽ không từ chối!
Nạp Lan Bạch Y cùng Phong Vũ Nhược đang ngồi ở bên cạnh cũng đồng thời buông chén trà trong tay xuống, tò mò nhìn Lý Thiên Mạc.
Lý Thiên Mạc cười nói:
- Cũng không phải là việc khó gì. Nghe nói đạo mà Lệnh Hồ sư huynh tu luyện chính là đại đạo linh hồn, chia thành thần phách cùng thần hồn. Sư đệ cũng rất tò mò, muốn tận mắt nhìn thấy thần thông của Lệnh Hồ sư huynh một chút. Có khi việc này sẽ giúp đạo của sư đệ tiến xa hơn!
Lệnh Hồ ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ ý của Thiên Mạc sư đệ là...đạo của đệ cũng là đại đạo linh hồn sao?
Lý Thiên Mạc lắc đầu nói:
- Lệnh Hồ sư huynh, nếu như không khó lắm, mong huynh hãy để thần hồn cùng thần phách hiển chân ra ngoài, đệ sẽ giải thích sau.
Lệnh Hồ trầm ngâm một chút, rồi nói:
- Ta chỉ có thể để thần phách xuất hiện bên ngoài, còn thần hồn thì không tiện lắm.
Lực lượng Mệnh hồn của Lệnh Hồ thật sự quá cường đại. Một khi để hiển chân ở bên ngoài cơ thể sẽ làm cho cả không gian sụp đổ, tạo thành tai nạn khổng lồ không thể nào tưởng tượng nổi. Mặc dù chỉ hiển chân một phần nhỏ như hai bóng bàn tay màu đen hoặc nửa cái đầu sẽ không làm cho không gian sụp đổ, nhưng cũng gây nên tổn hại cho Mệnh hồn. Nếu không phải bất đắc dĩ, Lệnh Hồ tuyệt đối không muốn vận dụng hồn uy của Mệnh hồn.
Lý Thiên Mạc nói:
- Nếu như thần hồn không ra được, vậy cho thần phách hiển chân cũng được.
Lệnh Hồ gật đầu. Mặc dù hắn không biết vì sao Lý Thiên Mạc nhất định muốn tận mắt nhìn thấy thần phách hiển chân, nhưng hắn tin Lý Thiên Mạc không có ý gì với hắn, Thiên Mạc làm như thế chắc chắn là có lý do riêng.
Mà Phong Vũ Nhược nghe thấy Lệnh Hồ muốn hiển chân thần phách ra, vị tiểu sư muội này liền vui mừng nhảy nhót lên. Bộ dáng giống như chuẩn bị thấy được trò vui vậy.
Còn bản thân Nạp Lan Bạch Y? Tuy nàng cũng muốn thấy thần thông hồn đạo của Lệnh Hồ, nhưng trong lòng càng lo lắng cho Lệnh Hồ hơn.
Người nào cũng biết rằng thần thông hồn đạo của Lệnh Hồ là vô thượng công pháp làm cho tu sĩ Độ Kiếp kỳ phải kiêng kỵ, cũng là công pháp được vô số người tu tiên thèm muốn. Cho đến nay, đã có rất nhiều tu sĩ có thiên tư tuyệt đỉnh buông tha cho đại đạo của mình mà chuyển sang nghiên cứu đại đạo linh hồn.
Hồn đạo của Lệnh Hồ hẳn phải vô cùng bí mật, không nên để cho người khác biết được mới đúng. Thế nhưng hôm nay mới chỉ nghe Lý Thiên Mạc yêu cầu thôi, Lệnh Hồ đã đáp ứng hiển lộ thần thông ngay trước mặt bọn họ. Sự yêu thương của Lệnh Hồ đối với Lý Thiên Mạc có thể thấy được!
Mặc dù nói Lý Thiên Mạc không phải là người ngoài, nhưng nếu đổi lại là Nạp Lan Bạch Y, nàng tuyệt đối không dễ dàng đáp ứng yêu cầu Lý Thiên Mạc như thế. Trong lòng Nạp Lan Bạch Y, Lý Thiên Mạc không thể nào so sánh với người nàng yêu sâu đậm là Lệnh Hồ được!
Mọi người đều có một phần ích kỷ của riêng mình. Nếu như Nạp Lan Bạch Y đã coi mình là nữ nhân của Lệnh Hồ, thì việc nàng đứng về phía Lệnh Hồ, nghĩ cho Lệnh Hồ không có gì là không đúng cả.
Nhưng mà, nếu Lệnh Hồ đã đáp ứng, tất nhiên Nạp Lan Bạch Y sẽ không bộc lộ cảm xúc hiện giờ của mình ra. Nhưng trong lòng đã quyết định, nhất định phải tìm một cơ hội nói cho Lệnh Hồ biết.
Cửa phòng tĩnh thất đã đóng lại.
Thật ra tiểu viện ở sau hậu điện này đã được coi là chỗ tĩnh tu của Lý Thiên Mạc. Nếu chưa được Lý Thiên Mạc cho phép, sẽ không có một người nào dám đi vào bên trong.
Dĩ nhiên là trừ Phong Vũ Nhược cùng Nạp Lan Bạch Y ra, hiện tại có thêm Lệnh Hồ nữa. Còn những người khác không thể tùy ý bước chân vào hậu điện được.
Cho nên lúc Lệnh Hồ thi triển thần thông hồn đạo, để cho thần phách của mình hiển chân ra sẽ không cần sợ bị người nhìn trộm. Mà thật ra, cho dù có người nhìn trộm, người này cũng bị Lệnh Hồ phát hiện! Còn nữa, nếu như người nhìn trộm biết được người ở bên trong là Lệnh Hồ, sợ rằng sẽ có ý nghĩ chạy thật xa trước đó, không dám hành động thiếu suy nghĩ chút nào!
Lệnh Hồ ngồi tĩnh tọa, vẻ mặt trang nghiêm. Hai mắt dần đóng lại, khoảng chừng hai trăm tức* sau, từ trên đỉnh đầu Lệnh Hồ xuất hiện một mảnh linh quang màu xanh như mưa lất phất vậy. Ban đầu ở trong mảnh linh quang này có một mầm cây nhỏ, nhưng mầm cây nhỏ này càng lúc càng lớn hơn, càng sáng hơn. Mầm cây này dần trưởng thành thành một cây khô lớn, cành cây cũng càng lúc càng nhiều. Sau đó, ở trên tán cây xuất hiện một người nhỏ bé nhỏ như lòng bàn tay, tuy nhỏ bé như vậy những ngũ quan lại vô cùng rõ ràng!
Đây là một người nhỏ bé thô kệch, nhưng lại có mấy phần giống Lệnh Hồ.
Nhưng mà, nếu để cho những tu sĩ đỉnh giai đã từng bị bại trận dưới tay của Linh Tuệ phách cùng Thiên Xung phách năm xưa nhìn thấy thần phách này, chắc chắn bọn họ sẽ nhận ra thần phách này tuyệt đối không phải là Linh Tuệ hay Thiên Xung.
Linh Tuệ phách có tướng mạo cổ sơ, mặc trang phục đạo sĩ; Thiên Xung phách có khuôn mặt lạnh lùng, sát khí đằng đằng; còn thần phách này lại có tướng mạo thô kệch, khí thế hùng hậu, bất động như núi.
Chẳng những tướng mạo, mà ngay cả khí chất của ba thần phách cũng khác nhau hoàn toàn.
Thật ra, thần phách có tướng mạo thô kệch quả thật không phải là Linh Tuệ phách hay Thiên Xung phách, mà chính Trung Khu phách đã được cổ bảo linh khí Bảo Quang tháp nhận chủ, tu luyện thần thông Vạn Trượng.
Vào ngày Bảo Quang tháp bị Lệnh Hồ tế luyện hoàn toàn rồi đưa vào trong tinh thần thức hải, thì thần thông Vạn Trượng của Trung Khu phách mới chỉ có ba mươi trượng mà thôi. Mà Bảo Quang tháp lại yêu cầu thần thông Vạn Trượng của Trung Khu phách phải đạt đến giai đoạn đầu tiên là trăm trượng thì mới nhận Trung Khu phách làm chủ.
Trước khi Trung Khu phách đột phá được giai đoạn thứ nhất thì sau một trăm canh giờ, thân thể chỉ cao thêm một phân, cho nên tương đối chậm chạp. Nhưng sau khi thân thể đạt tới trăm trượng, thần thông Vạn Trượng đột phá được giai đoạn thứ nhất xong thì cứ một trăm canh giờ, thân thể của hắn lại cao thêm mười phân.
Qua hơn năm mươi năm, thần thông Vạn Trượng của Trung Khu phách đã sớm đạt tới viên mãn. Mà bản thân cũng hiển hóa chân hình thành công như Linh Tuệ cùng Thiên Xung, trở thành thần phách thứ ba thoát khỏi trạng thái bóng đen.
Trung Khu phách cùng với hai phách Khí và Lực là ba phách trực thuộc Mệnh hồn. Hôm nay đã có thể hiển hóa chân hình thì dĩ nhiên lúc muốn ra ngoài không cần phải dùng thần niệm để cứng rắn kéo ra như Thiên Xung và Linh Tuệ.
Bởi vì Trung Khu phách có quan hệ trực thuộc Mệnh hồn, nên có thể mượn lực lượng của Mệnh hồn một cách dễ dàng, qua đó trực tiếp từ Nê Hoàn cung nhảy ra ngoài.
Chỉ có một điều đáng tiếc là vì Mệnh hồn vẫn chưa độc lập hóa hình được, nên Lệnh Hồ chỉ có thể dùng linh khí màu xanh của Mệnh hồn thi triển thành pháp môn bản mệnh thụ ( Cây bản mệnh), rồi để cho Trung Xu phách đứng trên ngọn cây, chứ không phải đạt đến cảnh giới Long Hổ giao hối hoàn toàn được.
Có thể dùng một cách nói đơn giản như thế này để hiểu: lực lượng của Mệnh hồn quá mức cường đại, không thể nào hiển chân hoàn toàn ở Tu Tiên giới được. Giả thiết Mệnh hồn là một tánh mạng sinh động, bởi vì thân thể máu thịt quá cường đại, nếu xuất hiện sẽ làm cho cả không gian sụp đổ. Mà bản mệnh thụ lại tương đương với linh hồn của Mệnh hồn, bởi vì không mang theo lực lượng thân thể nên lúc bản mệnh thụ xuất hiện ở bên ngoài cũng không gây hại gì cả.
Giống như hiện tại vậy, Lệnh Hồ đã để cho bản mệnh thụ của Mệnh hồn cùng Trung Khu phách hiển chân ở bên ngoài. Nhưng bởi vì hai thần hồn thần phách này có quan hệ trực thuộc với nhau nên không cần lo lắng việc để bản mệnh thụ và Trung Khu phách ở bên ngoài quá lâu mà gây nên tổn hại gì lớn.
Tổn thương chắc chắn là có, nhưng tối đa chỉ mất đi một chút linh lực mà thôi.
Sau khi thấy cảnh tượng trên đỉnh đầu Lệnh Hồ hiện ra thần phách thần kỳ như thế, hai người Phong Vũ Nhược và Nạp Lan Bạch Y cảm thấy đã đủ rồi.
Mà Lý Thiên Mạc lại tương đối rung động, thần niệm của hắn nhẹ nhàng đưa ra, cùng với Trung Khu phách của Lệnh Hồ tiến hành tiếp xúc với nhau.
Tất nhiên Lệnh Hồ sẽ không công kích Lý Thiên Mạc, để cho Lý Thiên Mạc tùy ý tìm hiểu Trung Khu phách cùng bản mệnh thụ của Mệnh hồn.
Sự rung động trên khuôn mặt Lý Thiên Mạc vẫn chưa hết. Khoảng chừng nửa nén hương sau, thần niệm của hắn khẽ trao đổi với Lệnh Hồ một chút, sau đó lui qua một bên. Hắn đang hi vọng Lệnh Hồ có thể hiển chân thêm một hoặc nhiều thần phách hơn nữa.
Trong truyền thuyết, lúc Lệnh Hồ giao chiến với hai mươi bảy tu sĩ Hợp Thể kỳ cao giai, hắn đã phải dùng đến hai thần phách mới đánh cho chúng tu tan tác được.
Cho nên Lý Thiên Mạc mới có yêu cầu như thế với Lệnh Hồ.
Lệnh Hồ cũng không cự tuyệt. Hắn có cảm giác dường như Lý Thiên Mạc đã có điều gì đó ngộ ra sau khi thấy thần phách của mình, nên mới nhiệt tình giúp một chút.
Rất nhanh, trên tán cây của bản mệnh thụ lại xuất hiện hai thần phách khác. Nhưng mà vì thần thông của hai thần phách này còn chưa đạt tới viên mãn, nên vẫn trong trạng thái bóng đen. Mà hai thần phách này chính là hai phách trực thuộc khác của Mệnh hồn, Lực phách cùng Khí phách.
Trên đỉnh đầu Lệnh Hồ hiện giờ xuất hiện một cảnh tượng: bản mệnh thụ phát ra linh quang màu xanh như mưa lất phất, linh khí lượn lờ; trên đỉnh tán cây là một người nhỏ bé ngũ quan rõ ràng, dáng người thô kệch, tên tay nâng một bảo tháp có bảy tầng; còn ở hai bên là hai người nhỏ bé như hai bóng đen, một tráng kiện như nham thạch là Lực phách, một hư ảo như khói khí là Khí phách.
Cũng không biết qua bao lâu, dường như Lý Thiên Mạc đã thu được điều mình mong muốn, thu hồi thần niệm mình lại. Mà ba phách của Lệnh Hồ cũng theo bản mệnh thụ trở về trong tinh thần thức hải.
Lúc Lệnh Hồ mở mắt ra thì Lý Thiên Mạc lại khép hai mắt mình lại, vẻ mặt nghiêm nghị, như đang lĩnh ngộ điều gì đó.
Lệnh Hồ cùng Nạp Lan Bạch Y, Phong Vũ Nhược lẳng lặng nhìn Lý Thiên Mạc, không nói cũng không làm gì cả, tránh làm phiền đến Lý Thiên Mạc.
Lệnh Hồ biết thiên tư Lý Thiên Mạc tuyệt đỉnh, nhưng không cho rằng Lý Thiên Mạc có thể hiểu được gì về công pháp Chứng Hồn quyết của mình. Cho dù khi hãy linh hồn của hai người đã có tiếp xúc với nhau, nhưng cũng không thể dễ dàng hiểu được.
Về việc Lý Thiên Mạc đang lĩnh ngộ điều gì đó, Lệnh Hồ có thể chắc chắn Lý Thiên Mạc đã thông qua công pháp của mình để lĩnh ngộ một công pháp khác.
Mà sự thật đúng là như thế!
Lúc Lý Thiên Mạc hiển lộ công pháp mình đang tu luyện ra, chỉ trong chốc lát thôi Lệnh Hồ đã vô cùng rung động, tuyệt không thua gì vẻ mặt của Lý Thiên Mạc khi mới nhìn thấy Trung Khu phách của mình hiển chân ra bên ngoài cả!
Chứng Hồn Đạo Tác giả: Tam Nguyệt Mộng Khê
----- o0o -----
Chương 102: Bi Thương.
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: Tàng Thư Viện
Rốt cuộc Lý Thiên Mạc đã hiển lộ công pháp gì, mà có thể làm cho Lệnh Hồ rung động?
Sau khi Lý Thiên Mạc kết thúc việc minh tường, cảm kích thi lễ một cái thật sâu với Lệnh Hồ xong thì hắn không nói gì nữa cả. Một lần nữa ngồi lại bồ đoàn, sau dó hai tay bấm mười mấy đạo pháp quyết Phật môn huyền ảo, nhẹ nhàng vỗ lên mi tâm.
Một mảnh kim quang chói mắt ở đỉnh đầu Lý Thiên Mạc dâng lên. Đây là một mảnh kim quang chứa đầy Phật lực huyền ảo.
Trong Phật quang ấy lại có một nguyên thần màu vàng vô cùng to lớn hiện lên trên đỉnh đầu Lý Thiên Mạc.
Phải dùng từ vô cùng to lớn để hình dung là vì nguyên thần màu vàng trên đỉnh đầu Lý Thiên Mạc lại bằng một nửa với Lý Thiên Mạc.
Phải biết rằng trừ các tu sĩ Độ Kiếp kỳ ra, bởi vì nguyên thần của bọn họ đã được thiên kiếp tẩy lễ nên nguyên thần có thể độc lập ngao du ngoài thiên địa, tùy ý biến hóa lớn nhỏ. Mà các tu sĩ dưới Độ Kiếp kỳ, cho dù là Hợp Thể kỳ đại viên mãn thì nguyên thần chỉ có độ lớn như Nguyên Anh mà thôi, nhưng nguyên thần của Lý Thiên Mạc trước mắt lại phá vỡ những quy tắc thông thường, có độ lớn bằng cả nửa thân thể.
Dĩ nhiên điều làm cho Lệnh Hồ rung động không phải là nguyên thần khổng lồ của Lý Thiên Mạc, mà là sau khi nguyên thần khổng lồ trên đỉnh đầu Lý Thiên Mạc hiện ra, thì trên đỉnh đầu nguyên thần lại xuất hiện một đám mây sáng. Trong đám mây sáng đó phát ra tiếng nhạc Phạn xướng mơ hồ, rồi có ba đóa liên hoa lẳng lặng xuất hiện: một đen, một trắng, một rực rỡ!
Ba đóa liên hoa này chính là tam hoa tụ đỉnh đã xuất hiện lúc Lý Thiên Mạc kết thành Kim Thân Phật Anh.
Ba đoán liên hoa ngày đó giờ đã nở rộ thành ba đóa đài sen, mỗi đóa đài sen thỉnh thoảng lại hiện lên linh quang mang đầy Phật lực. Trong ba đóa đài sen lúc này, trên đài đen màu đen và đài sen nhiều màu không có vật gì cả, nhưng trên đài sen màu trắng lại xuất hiện một người nhỏ bé như lòng bàn tay có ngũ quan đầy đủ đang ngồi ngay ngắn. Người nhỏ bé này có tướng mạo giống như Lý Thiên Mạc, nhưng điều kỳ quái chính là người nhỏ bé này lại là một hòa thượng đầu trọc mặc một bộ tăng y màu xanh nhạt, thần thái trang nghiêm tường hòa, cả người tản phát Phật quang nồng đậm, đôi môi khẽ nhúc nhích niệm Phật môn tâm kinh.
Lệnh Hồ vô cùng rung động. Hắn có thể cảm ứng rõ ràng được ba đóa đài sen đang tỏa Phật lực mênh mông vô cùng xuất hiện trong đám mây sáng trên đỉnh đầu nguyên thần Lý Thiên Mạc chính là một loại linh bảo tự nhiên chân thật.
Dù sao Lệnh Hồ còn chưa phi thăng, cho nên không biết rằng ngoài pháp bảo cao nhất ở Tu Tiên giới là tiên khí ra, còn có một loại pháp bảo có cấp bậc cao hơn là Thông Thiên, được chia ra thành: hậu thiên linh bảo, hậu thiên chí bảo, tiên thiên linh bảo, tiên thiên chí bảo, cho tới những pháp bảo được tạo thành từ thời hỗn độn là hỗn độn linh bảo và hỗn độn chí bảo. Mà ba đóa đài sen xuất hiện trên đỉnh đầu của Lý Thiên Mạc chính là bảo vật thuộc cấp bậc hậu thiên linh bảo!
Chẳng qua ba đóa đài sen này cũng phụ thuộc vào tu vi cùng đạo hạnh của Lý Thiên Mạc, nên chưa hoàn toàn trưởng thành. Theo sự tăng tiến của đạo hạnh Lý Thiên Mạc sau này, ba đóa đài sen hậu thiên linh bảo này nhất định còn tăng lên nữa.
Mà nguyên nhân làm cho Lệnh Hồ rung động cũng chính là ba đóa đài sen này. Hắn cũng không ngờ rằng dị tượng tam hoa tụ đỉnh trong ngày Lý Thiên Mạc ngưng Anh lại không phải là dị tượng, mà chính là thần vật tồn tại thật sự cho thiên địa ban tặng!
Còn điều làm Lệnh Hồ hoảng sợ chính là tăng lữ nhỏ bé ngồi trên đóa đài sen màu trắng kia. Hắn có thể cảm nhận được đây không phải là nguyên thần, cũng không phải là Nguyên Anh, hay là thần hồn thần phách gì cả!
Thần niệm của Lệnh Hồ cũng muốn chạm tới tăng lữ nhỏ bé đang ngồi ngay thẳng trên đóa đài sen màu trắng kia, nhưng lại bị Phật lực mênh mông tự động ngăn trở lại. Nếu không phải ý thức của Lý Thiên Mạc có thể ảnh hưởng tới đài sen, sợ rằng thần niệm của Lệnh Hồ đã bị công kích rồi.
Sau khi đóa đài sen màu trắng ngăn trở thần niệm của Lệnh Hồ xong thì quanh thân đóa đài sen màu trắng ấy lại xuất hiện một tràng chữ tiếng Phạn màu vàng lượn vòng quanh. Lệnh Hồ nhìn thấy điều này bỗng nhiên ngộ ra được gì đó, một câu kinh Phật bỗng nhiên hiện lên trong đầu Lệnh Hồ: "Biển rộng nổi sóng lớn, dễ bề phân biệt ra, tàng và nghiệp cũng thế, cớ sao không giác ngộ (1)"
Không biết quỷ thần xui khiến thế nào, Lệnh Hồ lại không nhịn được mà niệm kinh lên.
Bỗng nhiên tăng lữ nhỏ bé ngồi trên đài sen màu trắng mở hai mắt to ra, hai đạo Phật quang màu vàng từ trong mắt bắn ra nhìn thẳng vào Lệnh Hồ. Bị Phật quang chiếu vào, đầu óc của Lệnh Hồ càng thanh minh hơn, trong đầu không nhịn được mà xuất hiện Phật ngôn, rồi miệng bắt đầu niệm lấy:
- Sắc đẳng cập tâm vô, sắc đẳng thường dưỡng tâm, thân thụ dụng an lập, thức tàng hiện chúng sinh. Tâm, ý cập dữ thức, tự tính, pháp hữu ngũ, vô ngã nhị chủng tịnh, nghiễm thuyết giả sở thuyết. Trường đoản hữu vô đẳng, triển chuyển hỗ tương sinh, dĩ vô cố thành hữu, dĩ hữu cố thành vô. Vi trần phân biệt sự, bất khởi sắc vọng tưởng, tâm lượng an lập xử, ác kiến sở bất nhạc. Giác tưởng phi cảnh giới, thanh văn diệc phục nhiên. Cứu thế chi sở thuyết, tự giác chi cảnh giới (2).
Tăng lữ nhỏ bé trên đài sen im lặng nhắm mắt lắng nghe, bỗng nhiên thất tình hiện rõ lên trên mặt: có mừng rõ, có buồn bã, biến ảo không thôi. Bỗng nhiên tăng lữ nhỏ bé đó cười ha ha, dường như đã hiểu ra điều gì đó. Phật quang cả người sáng chói lên, các câu tiếng Phạn Phật môn xuất hiện quanh thân, mãi không biến mất.
Lúc này Lệnh Hồ đã đọc xong những Phật ngôn mà mình ngộ ra, đôi mắt nhìn về nguyên thần màu vàng to lớn đang huyền phù trên đỉnh đầu Lý Thiên Mạc đang nhắm mắt xếp bằng tràn đầy rung động. Người tăng lữ ngồi trên đài sen trong đám mây sáng trên đỉnh đầu nguyên thần lúc này lại đưa mắt nhìn vè ba người Lệnh Hồ, Nạp Lan Bạch Y và Phong Vũ Nhược, đôi mắt tràn đầy sự dao động không dứt.
Cho đến khi người tăng lữ nhỏ bé kia một lần nữa khôi phục lại sự trang nghiêm của mình, Lý Thiên Mạc mới chậm rãi đem đám mây sáng cùng ba đóa đài sen thu hồi lại về trong nguyên thần, rồi đem nguyên thần thu trở về trong thức hải. Ba người Lệnh Hồ lúc này mới khôi phục lại được sự bình tĩnh.
Lý Thiên Mạc lần nữa đứng lên, thi lễ với Lệnh Hồ rồi mỉm cười:
- Lệnh Hồ sư huynh, có phải rất bất ngờ không?
Lệnh Hồ có chút hiểu được, gật đầu nói:
- Quả thật không ngờ đấy. Xem ra Thiên Mạc sư đệ vô cùng may mắn, lại được thiên địa chiếu cố đến như thế, tiền đồ ngày sau là không thể đo được.
Lý Thiên Mạc cười nói:
- Thiên Mạc có cơ duyên như ngày hôm nay quả thật là đã được ban thưởng rất nhiều. Hơn nữa còn phải cảm ơn Lệnh Hồ sư huynh đã chỉ điểm nhắc nhở! Hôm nay sư đệ đã hiểu rồi, Thiên Mạc càng không dám có chút chậm trẽ, càng không dám không chuyên cần, không dám không tin Phật! Cả đời này của Thiên Mạc chắc chắn sẽ vào Phật, chắc chắn đi theo Phật, cũng chắc chắn thành Phật! Đây là con đường của ta, không thể thay đổi được!
Nói xong những lời này, thân thể cả người Lý Thiên Mạc rung lên. Linh lực hùng hậu trên người được gột bỏ hoàn toàn, lúc này trên người hắn chỉ còn Phật lực tinh khiết, không còn chút linh lực nào nữa.
Trên mặt lại càng phát ra ánh sáng của Phật quang, pháp tướng trang nghiêm. Đôi mắt linh cơ vô cùng, dường như đã khám phá ra sự tận cùng của trần duyên hư vô không thể nắm bắt được!
Quay người đối mắt với bức họa Phật Đà treo ở giữa tĩnh thất, Lý Thiên Mạc quỳ sát cúng bái, miệng niệm Phật ngôn, âm thanh chấn xa trăm dặm.
- Đệ tử Lý Thiên Mạc giờ đã giác tỉnh. Nên tu pháp thân kiếp này, lấy thiện thi để thành tựu pháp thân Phật; nên tu báo thân trong quá khứ, lấy ác thi thành tựu báo thân Phật; nên tu hóa thân vị lai, lấy chấp niệm thành tựu hóa thân Phật. Giúp cho pháp thân Phật được thanh tịnh, giúp cho báo thân Phật được viên mãn, giúp cho hóa thân Phật trở thành trăm ngàn ức! Tam thi tam thế cũng là thành mình! Nam mô A Di Đà Phật, nam mô bản sư Thích Ca Mâu Nhi Phật, nam mô Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi!
Ngay lúc Lý Thiên Mạc nói ra lời thề này, chỉ trong phút chốc thôi, toàn bộ thiền tự ở Tây Thổ sơn mạch đều bị chấn động. Đồng thời các tượng Phật đang được cúng bái trong các thiền tự đều thoáng hiện Phật quang, sáng liên tục ba lần rồi mới tắt đi!
Lý Thiên Mạc thề xong liền xoay người lại, ánh mắt nhìn về Phong Vũ Nhược ẩn chứa sự áy náy; nhìn về phía Nạp Lan Bạch Y tràn đầy ôn tình; ánh mắt đầy cảm kích nhìn về phía Lệnh Hồ. Nhưng ngay sau đó, toàn bộ các loại tình cảm bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là trí khôn vô tận của Phật quang vô hạn. Trong con mắt xanh thẳm tràn đầy Phật quang của Lệnh Hồ phát ra những thần thái khác nhau: xuất trần, trang nghiêm, tường hòa, chặt đứt...
Lý Thiên Mạc miệng niệm A Di Đà Phật, tay phải chậm rãi đưa lên đỉnh đầu. Chỉ thấy hàng nghìn hàng vạn sợi tóc trong khoảng khắc rời ra, bay trong không trung, từng sợi tóc bay lượn như từng sợi hồng trần vậy. Chặt đứt hàng nghìn hàng vạn sợi tóc cũng như chặt đứt đi hàng nghìn hàng vạn hồng trần!
Hai mắt Lý Thiên Mạc khẽ đóng lại, miệng tụng Viên Giác tâm kinh, Phật lực cũng nhờ vậy mà không ngừng được tinh luyện. Chỉ trong một giây ngắn ngủi, chẳng những Lý Thiên Mạc cảm thấy tâm của mình thanh minh, hiểu rõ bản thân, thấy được tương lai của mình mà một thân tu vi Phật lực cũng đạt đến Hợp Thể kỳ đại viên mãn.
Lý Thiên Mạc lúc này đã có thể tùy ý dẫn phát Thiên Kiếp, tiến lên Độ Kiếp kỳ!
Sắc mặt Phong Vũ Nhược trắng bệch, trong mắt tràn đầy bi thương.
Nàng vốn là người thông tuệ, chẳng lẽ còn không hiểu hành động vừa rồi của Lý Thiên Mạc hay sao?
Phong Vũ Nhược có cảm giác tâm của mình đang bị xé tan tành từng mảnh, cảm giác bi thống tràn đầy trong trí tâm!
- Ngươi...ngươi muốn vào Phật, ngươi muốn vào Phật? Còn muốn thành Phật sao?
Phong Vũ Nhược nhìn Lý Thiên Mạc một cách buồn bã.
Đôi mắt của Lý Thiên Mạc trong vắt, không có chút dao động của tình cảm, âm thanh nhẹ như gió thổi qua:
- Đây là con đường ta phải đi, là nhân sinh của ta. Không chỉ là hiện tại mà cả quá khứ và tương lai cũng phải vào Phật, cũng phải thành Phật!
- Rõ ràng ngươi đã đồng ý với ta là sẽ không vào Phật, sẽ không rời bỏ tông môn, sao ngươi có thể làm trái với lời hứa của mình? Sao có thể như vậy?
Lệnh Hồ thở dài nói:
- Tiểu sư muội, tuy Thiên Mạc sư đệ được thiên địa chiếu cố, nhưng trên lưng cũng mang theo gông xiềng số mệnh. Tương lai của đệ ấy đã sớm được định sẵn, cho dù là luân hồi bao nhiêu lâu nữa, hắn vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh Phật môn này, cũng phải vào Phật, bái Phật, phải thành Phật!
Phong Vũ Nhược nghe vậy không khỏi xúc động, những giọt nước mắt chảy dài xuống khuôn mặt. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Lý Thiên Mạc đang đắm chìm trong Phật quang, thần thái trang nghiêm mà vô cùng đau khổ.
Tiểu lý tử trước kia luôn cười với nàng, ôn hòa nhìn nàng, nhướng mày nhìn nàng khi dễ, cười to cười nhỏ đã không còn tồn tại nữa rồi. Trước mặt nàng bây giờ chỉ còn một hòa thượng trọc đầu đã chặt đứt hàng nghìn hàng vạn hồng trần, một lòng hướng Phật. Trong lòng của hắn đã không còn chút bóng dáng của nàng, cho dù vẫn còn, cũng không có gì đặc biệt cả!
Tuy Lệnh Hồ mở lời khuyên nàng, nhưng vào giờ phút này, những lời đó làm cho Phong Vũ Nhược cảm thấy thật chói tai. Bỗng nhiên nàng kích động lên, tay chỉ về phía Lệnh Hồ:
- Cũng là ngươi, tại sao ngươi lại giúp hắn hiểu? Nếu ngươi không giúp hắn, Thiên Mạc sư đệ cũng không đột nhiên vào Phật. Nếu không phải là ngươi, có lẽ kiếp này hắn sẽ không vào Phật. Tại sao ngươi nhiều chuyện đến thế? Tại sao? Hắn xuất gia bái Phật ngươi rất cao hứng sao? Ngươi cho rằng khi hắn làm hòa thượng rồi, ta sẽ thích ngươi lại sao? Sẽ không, vĩnh viễn không bao giờ. Ta chỉ biết hận ngươi, hận các ngươi! Ta không bao giờ...muốn gặp lại các ngươi...không bao giờ...không bao giờ gặp lại các ngươi nữa!
Tâm tình Phong Vũ Nhược kích động, kêu to lên. Nước mắt cũng cuồn cuộn chảy xuống, thương tâm dâng trào lên. Nàng bay thẳng lên trên phá một lổ thủng trên nóc nhà, rồi bay về phía chân trời.
Lệnh Hồ ngơ ngác ngồi đó, vẻ mặt dại ra, trong mắt là một sự bi thương.
Hắn không biết vì sao sự tình lại trở thành như vậy?
Những lời oán hận thương tâm của tiểu sư muội giống như hàng nghìn hàng vạn thanh phi kiếm chém nát tâm của Lệnh Hồ.
Vốn Nạp Lan Bạch Y định đuổi theo, nhưng thấy sắc mặt Lệnh Hồ giống như tro tàn, trong mắt tràn đầy sự đau đớn, khóe miệng có máu tràn ra thì tâm của nàng không khỏi đau nhói, ngơ ngác đứng đó bất động.
Trong ba người ở tĩnh thất lúc này, chỉ có Lý Thiên Mạc vẫn không có chút thay đối sắc mặt nào, khuôn mặt như những pho tượng Phật trang nghiêm trong chùa vậy!
Hắn yên lặng đẩy cửa tĩnh thất bước ra ngoài, dáng đi nhẹ nhàng xuất trần. Ngay cả bóng lưng cũng vậy, cũng trong vắt trang nghiêm, Phật quang nghiêm nghị.
-----------------
(1): Đây là đoạn đối thoại giữa Phật và đại tuệ đại chúng sinh hỏi về mối quan hệ giữa nghiệp lực và tàng thức. Mình trích dẫn một đoạn đối thoại trong đó ra:
Trích:
- Phật lấy hiện tượng biển rộng cùng sóng gợn để diễn tả mối quan hệ, qua đó nói lên lời khuyên răn của mình. Nhưng mà sóng gợn cùng biển rộng là hiện tượng hoạt động, làm sao có thể diễn tả được mối quan hệ của nghiệp lực cùng tàng thứ đây? Nếu như cũng là đạo lý đó, vậy tại sao mọi người không cảm giác được?
Phật bình thản trả lời:
- Bởi vì trí khôn của phàm phu thấp kém, bọn họ không thể nào hiểu rằng việc hiểu rõ tàng thức cũng như việc làm thanh lọc nước biển, nghiệp lực cũng như sóng gợn ở nơi biển rộng. Cho nên chỉ có thể lấy ví dụ để nói rõ ra, khiến cho bọn hắn tự nhận là mình đã hiểu rồi.
Các bạn có thể vào phần 2C – nói về “Chỉ như lai tàng siêu quá vọng tưởng ngôn thuyết của phàm ngu và ngoại đạo thành tựu các địa cứu kính quả hải.” của kinh Lăng Già để hiểu rõ hơn: http://www.quangduc.com/kinhdien-2/3...iataman2c.html
(2) Đây cũng là một đoạn đối thoại giữa đại trí tuệ và Phật, vì đoạn này có một điển tích rất rộng nên các bạn nào muốn tìm hiểu kỹ thì có thể vào link ở dưới để đọc được hoàn chỉnh bản dịch.
Đây là chương phân tích “Hư không cùng sắc” ở trong phần “Chỉ năm pháp, tự tánh, vô ngã, giản biệt nhị thừa ngoại đạo, để rõ nhân quả của chánh pháp”
Chứng Hồn Đạo Tác giả: Tam Nguyệt Mộng Khê
----- o0o -----
Chương 103: Quy Y.
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: Tàng Thư Viện
Nạp Lan Bạch Y ôn nhu ôm lấy Lệnh Hồ, để đầu của hắn vào trong vòng tay của mình.
Nàng không nói lời khuyên giải trấn an nào cả, cứ như vậy lặng yên ôm lấy Lệnh Hồ.
Tu vi Lý Thiên Mạc đột phá, cũng thành công tìm được đạo của mình, đáng ra đây phải là chuyện đáng ăn mừng. Hơn nữa, bốn người hơn mấy chục năm mới gặp lại được, lại phải đáng ăn mừng mới đúng. Nhưng chỉ trong nháy mắt, sư đệ thiên tài mà tông môn luôn quan tâm, thiên chi kiêu tử Lý Thiên Mạc lại dứt khoát vào Phật. Tiểu sư muội trước giờ luôn kính yêu, có quan hệ thân thiết với mình cũng trở nên quyết liệt với mình. Những giọt nước mắt thương tâm, những câu nói oán hận khi nãy giống như từng thanh đao to lớn chém mạnh vào lòng của Lệnh Hồ.
Vốn phải là cảnh tượng sum tụ vui mừng, nhưng giờ đã không còn gì cả.
- Thật sự là lỗi của ta sao? Toàn bộ đều là do ta làm sao?
Lệnh Hồ lẩm bẩm nói.
Nạp Lan Bạch Y vuốt ve khuôn mặt cương nghị nhưng bị đả thương vạn phần của Lệnh Hồ, yêu thương nói:
- Đây không phải là lỗi của huynh, nguyên nhân của sự việc không phải là do huynh. Vào phật đã là số mệnh của Thiên Mạc sư đệ, cho dù tiểu sư muội tránh được ngày hôm nay, nhưng tương lai muội ấy cũng phải đối mặt với tình kiếp của mình. Cho dù hôm nay huynh có ở đây hay không thì chuyện này cũng sẽ phát sinh, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Thật ra, không phải Lệnh Hồ không hiểu đạo lý này. Nhưng mà, bỗng nhiên bị tiểu sư muội luôn sùng bái kính yêu mình oán hận như thế, nhất thời Lệnh Hồ không chịu được mà thôi.
Nhưng Lệnh Hồ vốn là người có tâm chí vô cùng kiên cường, rất nhanh đã thoát khỏi sự mất mát cùng tự trách. Tuy trong lòng vẫn rất thống khổ, nhưng đã không còn tình trạng thất hồn lạc phách, tự khiển trách như khi nãy nữa.
Nhớ lại những lời nói oán hận trách cứ mình của tiểu sư muội, lúc này Lệnh Hồ mới biết thì ra tiểu sư muội không phải không biết mình thích muội ấy. Thì ra muội ấy cũng thấy rõ tình kiếp của bốn người, thậm chí muội ấy còn biết tình cảm Lý Thiên Mạc dành cho Nạp Lan Bạch Y, nhưng muội ấy vẫn luôn duy trì tình yêu của mình, một lòng yêu Lý Thiên Mạc, mấy chục năm nay luôn đi theo bên cạnh Lý Thiên Mạc.
Lệnh Hồ cười khổ, hắn biết việc Lý Thiên Mạc vào Phật đã làm cho tiểu sư muội gặp phải đả kích dữ dội, nên đã giận chó đánh mèo lên mình, oán hận mình. Nhưng tất cả đều đã xảy ra rồi, chỉ hi vọng tiểu sư muội có thể phá vỡ được tình kiếp.
Nhưng cũng có thể nói vì Lệnh Hồ mà các nhân tố tình cảm giữa bốn người đã thay đổi hoàn toàn. Chuyện Lý Thiên Mạc xuất gia vào Phật đã phá vỡi tình kiếp của bốn người, hắn không còn liên quan gì tình kiếp nữa.
Tiểu sư muội oán hận Lệnh Hồ, nên đã không còn là vị tiểu sư muội luôn kính yêu sùng bái hắn như trước kia. Mà Lệnh Hồ đã không còn cách nào giúp đỡ tiểu sư muội mình chút gì về mặt tình cảm nữa, ngược lại nếu như hắn xuất hiện trước mặt tiểu sư muội của mình, sẽ còn gây ra hiệu quả ngược lại nữa.
Về phần Nạp Lan Bạch Y, có lẽ tiểu sư muội cũng hận cả nàng ấy? Dù sao không phải tiểu sư muội không biết liên hoàn tình kiếp giữa bốn người, mà vẫn tỏ ra không biết mà thôi. Tiểu sư muội nàng ấy vẫn luôn tỏ ra vui vẻ, đem sự đau thương mất mác chôn sâu dưới đáy lòng.
Bốn người vốn là những người rất chú trọng tình cảm, một khi tình kiếp hoàn toàn bộc phát thì bốn người sẽ gặp phải sự đả kích trầm trọng, thậm chí còn có thể ảnh hưởng tới tiên duyên. Nếu không phải Lý Thiên Mạc đột nhiên ngộ ra dứt khoát vào Phật, làm người dẫn đầu chém tình kiếp, thì cũng không biết tình kiếp của bốn người sẽ kéo dài tới khi nào nữa!
Lệnh Hồ trước kia khi nhìn thấy rõ tình kiếp của bốn người, đã dứt khoát lấy đại nghị lực chia chấp niêm tình cảm ra làm hai, qua đó giúp cho mình không còn chấp nhất nữa, đạt được sự siêu thoát nội tâm. Có thể nói đó là một điều may mắn đối với Lệnh Hồ, giúp cho tâm tình của hắn thoát khỏi tình kiếp giữa bốn người, tình kiếp cũng không thể tạo thành tâm ma cho hắn nữa!
Về phần Nạp Lan Bạch Y, bởi vì nàng đã thổ lộ lòng mình với Lệnh Hồ, cũng được Lệnh Hồ đáp lại. Tuy nói tâm của Lệnh Hồ chưa thuộc về nàng hoàn toàn, nhưng nàng đã tin tưởng Lệnh Hồ hoàn toàn. Cho nên, có thể nói tình kiếp không ảnh hưởng nhiều lắm đến Nạp Lan Bạch Y.
Ba người Lý Thiên Mạc, Nạp Lan Bạch Y, Lệnh Hồ đã thoát khỏi tình kiếp, nhưng cũng vì nguyên nhân này đã làm cho tiểu sư muội là người có chấp niệm tình cảm trong tình kiếp lớn nhất phải nhận lấy thương tổn rất lớn.
Lệnh Hồ, Nạp Lan Bạch Y vốn là người trong kiếp, không thể nào khuyên giải cho tiểu sư muội được. Mà Lý Thiên Mạc đã xuất thân vào Phật, đây chính là điều làm tâm của tiểu sư muội bị thương, sao có thể nói Lý Thiên Mạc đi khuyên giải tiểu sư muội được? Cho dù hắn có đi khuyên giải tiểu sư muội, sợ rằng không những không có tác dụng mà còn gây nên hậu quả lớn hơn!
Lệnh Hồ yên lặng đứng lên, đưa mắt nhìn lên bầu trời cao qua lỗ thủng trên nóc nhà do tiểu sư muội đánh thủng kia. Hắn biết rằng, tiểu sư muội chỉ có thể dựa vào bản thân để vượt qua được tình kiếp, bọn họ không thể giúp được gì cả!
Có thể biết lòng của mình, có thể phá tình kiếp...tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân!
Đẩy cửa tĩnh thất ra, tuy trầm mặc nhưng Lệnh Hồ vẫn nắm bàn tay dịu dàng của Nạp Lan Bạch Y. Thần niệm khẽ động, cự kiếm nhiều màu ở trong túi trữ đồ lập tức bay ra, sau đó Lệnh Hồ và Nạp Lan Bạch Y cùng bước lên thân cự kiếm nhiều màu, phá không bay đi!
******
Đỉnh núi của Cửu Tùng sơn sát Lạc Hoa tự vốn là nơi tiểu sư muội luyện tập kiếm thuật. Ở ngay dưới một cây tùng cổ xưa cứng cáp, Lý Thiên Mạc đang yên lặng đứng đó, nhìn những đám mây ở ngoài núi. Hắn đưa bàn tay thon dài nhẹ nhàng vuốt lên những chữ được khắc ở trên cây tùng, trong mắt bỗng nhiên hiện lên một tia thống khổ, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Trên thân cây tùng cổ xưa ấy rõ ràng có khắc mấy chữ rõ ràng sắc nét: Thanh Vân yến, dực song phi, tùng sơn lão, tình di trân, tề bỉ dực, mạc cô phi!
Những chữ này do chính Lý Thiên Mạc cùng với Phong Vũ Nhược khắc lên năm xưa. Lúc ấy hai người thấy ở trong núi có một loài chim nhỏ tên Thanh Vân yến, đây là một loại chim sống cặp với nhau, hai con chim không bao giờ xa rời, suốt ngày ân ái với nhau. Tiểu sư muội lúc ấy cảm xúc đang trào, liền khắc lên cây tùng cổ những chữ này, còn nói giỡn với Lý Thiên Mạc rằng sẽ có một ngày bọn họ giống như hai con Thanh Vân yến kia, cùng nhau bay lượn, không bao giờ xa rời!
Những lời năm xưa, tựa như còn ở bên tai...
Lý Thiên Mạc thu ánh mắt của mình lại, rồi si ngốc nhìn những chữ ở trên cây tùng cổ. Một lúc sau, ánh Phật quang lại lóe lên trong đôi mắt xanh thẵm, bàn tay đang vuốt ve bỗng xuất hiện một cỗ Phật lực hùng hậu. Sau đó mười tám chữ được khắc trên thân cây liền bị xóa đi, không còn chút dấu vết nào!
Pháp tướng Lý Thiên Mạc trang nghiêm, thần thái tường hòa trong vắt, cả thân thể vừa động đã hóa thành môt làn gió bay xuống Lạc Hoa tự.
Không biết qua bao lâu, màn đêm đã nhanh chóng bao phủ cả vùng đất lại. Trên đỉnh núi Cửu Tùng sơn xuất hiện một thân ảnh nhỏ nhắn.
Tiểu sư muội Phong Vũ Nhược vuốt ve chỗ thân cây tùng có chút bóng dáng bị bào mòn đi một cách si ngốc. Sự tuyệt vọng thống khổ trong mắt dần mất đi, thay vào đó lại là sự oán hận cùng không cam lòng nồng đậm. Một cỗ khí tức u ám thê lương lặng lẽ từ trên thân thể nàng phát ra.
- Aiiiiiii, si nhi a si nhi, một khi đã nhập ma chướng thì rất khó quay đầu! Còn không mau tỉnh lại!
Bỗng nhiên có một tiếng Phật niệm vang lên bên tai Phong Vũ Nhược, xua tan đi cỗ khí tức u ám thê lương đang ngưng tụ quanh thân Phong Vũ Nhược. Phong Vũ Nhược giật mình một cái, tâm ma vừa mới sinh ra cũng bị tiêu đi, cả người thanh tĩnh lại!
Trong bóng tối, một hòa thượng mặc tăng y màu xanh nhạt đang hiện ra trước mặt Phong Vũ Nhược!
- Ngươi cùng với Phật ta có duyên, nên vào Phật!
Đôi mắt hòa thượng này trong vắt, miệng mỉm cười nói:
- Ta hiện tới độ hóa ngươi!
Nghe tới Phật, thấy hòa thượng, sự đau đớn trong lòng Phong Vũ Nhược lại sôi trào lên. Nàng oán hận hòa thượng, càng thống hận Phật. Bởi vì người nàng yêu đã làm hòa thượng, bởi vì Phật đã cướp đoạt người nàng yêu!
Sự thống hận của nàng với hòa thượng và Phật đã rất sâu rồi, thế mà hiện nay lại có một hòa thượng tới trước mặt nàng nói cho nàng biết rằng nàng có duyên với Phật, nên vào Phật? Cái này không phải quá buồn cười sao?
- Phật?
Phong Vũ Nhược buồn bã cười to:
- Vậy hãy để cho Phật của ngươi đi gặp quỷ đi!
Âm thanh Phong Vũ Nhược thê lương, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng tuyệt vọng. Một mảnh linh quang từ miệng nàng thoát ra, rồi hóa thành bốn mươi chín thanh phi kiếm, đâm tới vị hòa thượng trước mặt.
Hòa thượng vẫn không có chút thay đổi, ngay cả nụ cười trên mặt cũng không mất đi.
Tay khẽ bấm một đạo pháp quyết, một tấm linh phù màu vàng đã bay ra, đồng thời miệng khẽ quát một tiếng:
- Định!
Phong Vũ Nhược đang chuẩn bị kết kiếm quyết để điên cuồng công kích thì bỗng nhiên bị một cỗ pháp lực cường đại chế trụ, thân thể không thể nào động đậy được.
Vốn bốn mươi thanh phi kiếm đang đâm đến cũng vô lực rơi xuống, tạo thành những âm thanh leng keng vang lên.
Hòa thượng mặc tăng y màu xanh kia mỉm cười nhìn khuôn mặt đầy bi thương của Phong Vũ Nhược, ôn hòa nói:
- Si nhi, nếu như người yêu ngươi vì vào Phật mà bỏ qua ngươi, sao ngươi không vào Phật theo? Không phải khi ấy vẫn là sư tỷ của hắn, vẫn có thể thấy hắn sao?
Hiện nay chấp niệm với tình cảm của Phong Vũ Nhược đã quá sâu, tâm ma cũng vì tình kiếp mà đản sinh, những lời nói khuyên giải đã không còn tác dụng gì với Phong Vũ Nhược nữa. Nhưng những lời nói của hòa thượng này lại làm cho Phong Vũ Nhược sửng sốt, thân thể hơi run lên!
Hòa thượng mặc tăng y màu xanh nhạt khẽ mỉm cười, sau đó phất tay một cái, giải trừ Định Thần thuật trên người Phong Vũ Nhược. Người này vươn một ngón tay trắng noãn ra, đặt ở ngay giữa hai hàng lông mày Phong Vũ Nhược!
Hòa thượng này bắt đầu niệm tụng:
- Hư không là sắc, sắc là hư không, sắc xa rời tất cả, tất cả cũng xa rời sắc. Tứ đại sắc pháp giai không vô vô ngại, sắc nhập vào khắp nơi, sắc trung chi sở nhập xử, tức hiển không chi sở tại, sở vị sắc pháp nãi hư không sở hiển hiện, nhi hư không nãi sắc pháp sở an trụ. Cố sắc tức là không không tức là sắc, là có thể cầm sắc chi vô ích, cũng có thể vì vô ích sở cầm vẻ, sắc không mất sắc chi từ tính, vô ích cũng như thế. Là vì đại tuệ!*
Hai mắt Phong Vũ Nhược khép lại, cả người run lên. Từng câu nói của hòa thượng này như một cơn bão to quét qua cả tinh thần thức hải của nàng. Những ý nghĩ tư tưởng được dạy dỗ từ lúc nhỏ của nàng đang lột xác một cách triệt để. Hòa thượng càng niệm tụng thì tinh thần thức hải của nàng càng được kích thích hơn.
Đầu ngón tay của hòa thượng hiện lên Phật quang, giống như đang điểm lên một hồ nước vậy, không ngừng di chuyển trên mi tâm của Phong Vũ Nhược.
Vốn tâm tình Phong Vũ Nhược khi nãy là thương tâm tuyệt vọng, nhưng giờ càng lúc càng bình tĩnh hơn, càng tường hòa hơn, cũng càng ngày xuất trần lạnh nhạt hơn!
Một lúc sau, hòa thượng mặc tăng y xanh nhạt mới thu ngón tay về, mỉm cười đứng một bên. Mà Phong Vũ Nhược vẫn nhắm mắt lại, thần thái trang nghiêm trong vắt, chắp tay trước ngực, đôi môi khẽ nhúc nhích. Tuy không rõ nàng đang tụng cái gì, nhưng miệng của nàng càng lúc càng nhấp nhanh, càng lúc càng thuần luyện. Quanh thân thể nhỏ yếu của nàng cũng ngưng tụ nên Phật lực nhàn nhạt, tuy rất nhạt nhưng điều đó cho thấy nàng đã tu Phật, đã vào Phật!
Hòa thượng mặc tăng y xanh nhạt mỉm cười nhìn Phong Vũ Nhược nói:
- Ngươi cùng Phật hữu duyên, nên làm môn hạ của Tam Thế Tôn Bồ Tát đại từ đại bi, đi chứng nhận đạo quả của Đại Tuệ Bồ Tát! Nhưng Đại Tuệ Bồ Tát có đến ba vạn tăng chúng, mặc dù ngươi có duyên với Đại Tuệ Bồ Tát, nhưng có thể chứng nhận được đạo quả hay không, vẫn phải xem thử ngươi có ngộ được "không" và "sắc" thật sự không, có thể bỏ được không?
Phong Vũ Nhược như có điều hiểu ra, Phật quang nhàn nhạt trên người bỗng sáng rực lên. Nàng chắp tay trước ngực, quỳ trước mặt hòa thượng rồi lạy chín cái, nói:
- Tạ ơn sư tôn độ hóa đệ tử vào Phật, giúp cho đệ tử thấy được đường đi, giải trừ ma chướng cho đệ tử. Đệ tử đã biết tương lai của mình ở đâu, sẽ không phụ ơn độ hóa của sư tôn!
Trong mắt Phong Vũ Nhược hiện lên nét đau đớn, nhưng ngay sau đó lại hiện lên nét nghiêm nghị.
- Xin sư tôn thay đệ tử ban cho pháp hiệu!
Hòa thượng mặc tăng y xanh nhạt thở dài nói:
- Ngươi là người có đại nghị lực, ta tin ngươi nhất định tu được thành chánh quả, thực hiện được hi vọng trong lòng!
Nói xong người này liền đưa tay lên đầu của Phong Vũ Nhược, lập tức từng sợi tóc đen của Phong Vũ Nhược rơi xuống, như là cắt đứt mọi hồng trần vậy.
- Từ nay, pháp hiệu của ngươi là Trì Tuệ!
---------------------
* Đây cũng là một đoạn trong kinh Lăng Già.
Sắc: trong kinh Phật, sắc được hiểu là vạn vật trong thiên địa.
Ở đây dùng sắc so sánh với hư không, các bạn có thể hiểu kinh Phật nói rằng: mọi vật đều tồn tại ở trên đời, nhưng có thể chính vật đó lại là hư không, hư không chính là vật đó, không có gì để phân biệt cả.
Chứng Hồn Đạo Tác giả: Tam Nguyệt Mộng Khê
----- o0o -----
Chương 104: Ngụy Phật Nhãn
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: Tàng Thư Viện
Sau khi Phong Vũ Nhược vào Phật được ban pháp danh Trì Tuệ xong, liền biến mất trong đêm. Chỉ còn hòa thượng mặc tăng y xanh nhạt đứng ở đấy, một hồi lâu không nói gì cả.
Bỗng nhiên có một âm thanh vang lên bên tai:
- Đạo hữu, pháp danh của ngươi là Làm Loạn, làm việc cũng không thẹn với cái tên ấy lắm đâu!
Trên cây tùng cổ xưa, không biết từ khi nào mà Thanh Vân Phong mặc một bộ áo bào xanh bồng bềnh đứng ở trên cây. Tuy hắn đứng đấy, nhưng lại gây cho người ta cảm giác hắn đã hòa tan thành một thể với hư không, nếu như hắn không lên tiếng, sợ rằng sẽ không có ai nhận ra được sự hiện diện của hắn.
- Đạo hữu, pháp danh bần tăng là Ngộ Đạo, chứ không phải là Làm Loạn sư đệ!
Thanh Vân Phong cười khẩy nói:
- Là Làm Loạn, hay là Ngộ Đạo, đều là do ngươi thôi? Có gì khác nhau?
Hòa thượng mỉm cười nói:
- Đúng, là phải cũng được, không phải cũng được. Có câu nói không tức thị sắc, sắc tức thị không, chỉ cần hiểu được điều này thôi thì mọi pháp danh không quan trọng gì cả. Ta có thể là đạo hữu, đạo hữu cũng có thể là bần tăng! Cũng như người nữ tử vậy, trước mặt cha mẹ thì chính là con gái, ở trước mặt huynh trưởng mình là muội tử, nhưng ở trước mặt muội tử mình lại là tỷ tỷ...Có cũng là không, không cũng là có, bản thân mình là người khác, vô số phân thân...
Thanh Vân Phong cười to:
- Đạo hữu, ta không có chút hứng thú gì với mấy giáo lý Phật môn các ngươi cả, càng không muốn hiểu. Ta chỉ không hiểu một điều, nếu ngươi nói tiểu nha đầu kia đã có duyên với Phật môn, nhưng vì sao ngươi lại cưỡng ép nàng vào Phật? Tại sao ngươi lại quán thâu Phật lực vào thức hải của nàng, cưỡng ép nàng rửa tội, trừ nghiệp chướng, nhuộm Phật duyên, mê hoặc nàng vào Phật?
Nói tới lời này, giọng nói của Thanh Vân Phong đã lạnh đi, sát khí cũng hiện ra.
Thần sắc hòa thượng vẫn không thay đổi, nói:
- Đạo hữu, chẳng lẽ khi nãy ngươi không nhìn thấy chấp niệm tình cảm của nàng ta quá sâu rồi sao, đã có dấu hiệu nhập ma. Nếu như không tỉnh lại, một khi nhập ma sẽ làm cho bách tính mang họa! Lòng của nàng như vậy là do chấp niệm, nhưng một tu sĩ nho nhỏ của nàng làm sao chém chấp niệm được? Nếu có thể chém, thì sẽ không xuất hiện ma chướng, sẽ không nhập ma. Nếu như không thể chém, sẽ không tỉnh lại được, lúc đó chấp niệm sẽ càng sâu, ma chướng sẽ càng thịnh! Một khi chấp niệm đã khó giải như thế, vì ái vào Phật, bản thân tự mình vào Phật đã là đường sống duy nhất!
Thanh Vân Phong thản nhiên nói:
- Vì sao vào Phật là đường sống duy nhất? Nhập ma thì như thế nào? Nói không chừng, nhập ma mới là con đường của nàng. Phật thì như thế nào? Ma thì như thế nào? Phật môn nói rằng "sắc" và "không" không khác gì nhau, chẳng lẽ ma không phải là Phật? Phật không phải là ma?
Hòa thượng hơi run lên, cảm thán nói:
- Không ngờ đạo hữu lại có kiến giải sâu như thế với Phật môn, hiển nhiên đạo hữu và Phật môn ta cũng có...
Thanh Vân Phong hừ lạnh một tiếng, nhưng lại như sấm nổ bên tai, cười khẩy nói:
- Đạo hữu, ít đề cập Phật của ngươi trước mặt ta thì hơn. Ta hỏi ngươi, ngươi có thừa nhận những gì ta vừa nói hay không?
Hòa thượng thở dài một cái, nói:
- Không tức thị sắc, sắc tức thị không. Ma tức là Phật, Phật tức là ma. Có câu nói chúng sanh chính là Phật, Phật chính là chúng sanh, tất cả chúng sanh đều có thể thành Phật cả!
Thanh Vân Phong gắt giọng:
- Nếu đạo hữu đã thừa nhận ta nói có lý, nhập ma nhập Phật cũng là như nhau. Nhưng vì sao ngươi lại độ hóa nàng vào Phật? Nếu không nói rõ ra, cũng đừng trách mũi kiếm ta vô tình!
Bỗng nhiên kiếm khí chí cường cùng sát khí vô cùng nổi lên khắp nơi, cả thiên địa dường như cũng vì thế mà chợt đọng lại.
Tuy hòa thượng chỉ là Độ Kiếp sơ kỳ, đạo hạnh ổn cố, nhưng khi đối mặt với Thanh Vân Phong Độ Kiếp trung kỳ, đạo hạnh viên mãn thì lại không có chút sợ hãi nào, mỉm cười nói:
- Nếu như nhập ma hay nhập Phật không khác gì nhau, đạo hữu cần gì chấp nhất việc không cho nàng vào Phật? Ngoài ra, nếu đạo hữu không muốn nàng vào Phật, vì sao khi nãy có thể ngăn cản lại không ngăn cản? Vì sao phải đợi đến khi nàng vào Phật rồi, thì mới lên đây dây dưa?
Thanh Vân Phong vẫn không chút thay đổi, nhưng khí thế khi nãy đã biến mất đi, cười ha ha nói:
- Tên hòa thượng Làm Loạn ngươi giỏi lắm, nói lung tung mà cũng đúng, làm cho ta không biết phải làm sao để bác bỏ ngươi. Nếu không phải ta biết nàng vì tình mà nhập Phật, không vào cũng không bằng với nhập thì ta bỏ qua cho ngươi dễ dàng thế sao? Phật môn các ngươi luôn miệng nói cái gì mà giáo lý thiền biện, ta thấy chỉ là ngụy biện!
Dừng một chút, hắn lại nói tiếp:
- À, tại sao ngươi lại tới đây? Không phải ngươi đang ở chỗ "hắn" để bàn luận Phật đạo sao? Chẳng lẽ cũng muốn than gia thịnh hội Thiền đạo? Chẳng lẽ muốn dùng miệng lưỡi để tranh luận xem thử ai mới là Phật môn chính tông?
Loạn Lai hòa thượng nghiêm mặt nói:
- Phi vô tính vô sinh, diệc phi cố chư duyến, phi hữu tính nhi danh, danh diệc phi vô nghĩa. Nhất thiết chư ngoại đạo, thanh văn cập duyến giác, thất trụ phi cảnh giới, thị danh vô sinh tương, viễn ly chư nhân duyến, diệc ly nhất thiết sự!
Hòa thượng lại lấy một câu trong Phật ngôn để đáp lại.
Thanh Vân Phong đứng trên ngọn cây thấy hòa thượng này lại niệm Phật ngôn thì không khỏi oán thầm không thôi, bởi vì hắn không hiểu gì cả.
- Cái gì Phật môn chứ? Cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, toàn nói chuyện không khong. Nhiều cái có ích thì không học, lại đi học mấy cái Phật học vô ích này.
Thanh Vân Phong phất tay áo một cái, sau đó đi mất.
-------
Trên một thanh cự kiếm có màu sắc rực rỡ cách Tùng Cửu sơn khoảng vạn dặm, Lệnh Hồ cùng Nạp Lan Bạch Y đang ngồi trên đó. Sau khi để cho cự kiếm tự phi hành, hai người cứ ngồi sát bên nhau từ lúc rời khỏi Lạc Hoa tự như thế.
- Ta chuẩn bị đi tới hải ngoại, tới Cửu Lê Bộ châu để lịch lãm một chút, muội....
Lệnh Hồ nắm bàn tay trắng mềm của Nạp Lan Bạch Y, bỗng nhiên nói.
Nạp Lan Bạch Y nghiêng đầu tựa vào vai của Lệnh Hồ, nhẹ nhafngnosi:
- Chỉ cần huynh cho phép, cho dù huynh đi tới đâu, muội cũng đi tới đó!
Dưới ánh trăng sáng trong đêm, trên phi kiếm đang chậm rãi bay trong không trung, có hai thân ảnh đang ngồi tựa sát vào nhau, khung cảnh có tình vô cùng, ấm áp lòng người.
Qua một lúc sau, có những vòng sáng lờ mờ từ phương xa chiếu tới, ánh bình minh dần dần hiện lên. Cả thế giới lúc này dường như đã trở nên xinh đẹp hơn, ở chân trời có những rằng mây màu đỏ, lóe lên những ánh sáng màu vàng rực rỡ. Sau đó mặt trời dần nhô lên cao, chiếu sáng khắp đất trời, quét ngang mọi bóng tối.
Nhìn cảnh tượng mặt trời mọc ở hướng đông, cả thiên địa đang trở nên sáng tỏ, cảnh tượng này làm cho hai người có cảm xúc rất lại. Dường như tất cả mọi thê lương u ám trong lòng đã biến mất đi, những hi vọng mới đang có lại vậy.
- Thật là đẹp a.
Phi kiếm tiếp tục bay về hướng tây, nhưng Lệnh Hồ và Nạp Lan Bạch Y vẫn đưa mắt nhìn về hướng đông, cùng nhau thưởng thức cảnh mặt trời mọc.
- Thiên Mạc sư đệ sẽ tham gia thịnh hội Thiền đạo, chúng ta có tới đó không?
- Không cần, hắn đã không còn là Thiên Mạc sư đệ của chúng ta nữa rồi. Hắn đã tìm được đạo của hắn, biết nơi hắn cần đến. Bây giờ hắn đã không còn là Lý Thiên Mạc của Hoa Nghiêm tông, mà là Lý Thiên Mạc Phật môn.
- Không biết tiểu sư muội thế nào nữa. Nàng gặp phải đả kích lớn như thế, nhất định sẽ rất thương tâm, không biết có xảy ra chuyện gì không?
Lệnh Hồ yên lặng không nói gì.
Thật ra những gì tiểu sư muội gặp phải đêm qua, Lệnh Hồ đã biết được. Tuy nói tiểu sư muội vì chuyện Lý Thiên Mạc xuất gia vào Phật mà giận lây sang hắn, nhưng làm sao hắn có thể không quan tâm đến tiểu sư muội được?
Thiên hồn Thích Bồ Đề trong lúc lĩnh ngộ Chứng Hồn đạo đã ngộ ra được rất nhiều thần thông, trong đó có một môn gọi là thần thông "Ngụy Phật Nhãn"
Mọi người đều biết rằng cho dù là tu tiên hay tu đạo, tu Phật, cho tới Vũ tu, một khi tu vi đột phá được một ranh giới nhất định, thì các giác quan người đó sẽ được đề cao tới một mức độ mới, đạt được những khả năng không thể ngờ được.
Tỷ như mắt thường của người, cái gì gọi là mắt thường? Mắt thường là mắt của những người phàm tục, bản thân họ chỉ có thể quan sát các vật bình thường.
Mà bản thân người tu tiên, tu đạo, tu Phật, Vũ tu...sau khi đạt tới một ranh giới nhất định, mắt thường của họ sẽ có đột phá. Tỷ như các tu sĩ Nguyên Anh kỳ, đôi mắt của họ lúc này sẽ được gọi là Thiên nhãn thông.
Tại sao gọi là Thiên nhãn? Vì bản thân bọn họ có thể nhìn được những vật mà người thường không thể nhìn thấy được, tỷ như các loại như Quỷ hồn.
Trên Thiên nhãn còn có Tuệ nhãn, Pháp nhãn, cho tới Phật nhãn!
Những người ở trong Phật môn luôn theo đuổi sùng bái Phật nhãn. Môn thần thông này được ghi lại trong các kinh thiên Phật môn, được miêu tả như sau: chiếu sáng vạn vật, phá tan u ám, nhìn rõ bản tính. Từ trên trời cao, cho tới Cửu U, không một chỗ nào có thể che giấu được người có Phật nhãn.
Từ trước tới nay, chỉ có những người chứng nhận được đạo Bồ Tát hoặc Phật Đà mới có thể có Phật nhãn.
Thần thông của Phật nhãn rất lớn, không một vật nào trên thế gian có thể che giấu được Phật nhãn.
Mà môn thần thông Ngụy Phật nhãn của Thiên hồn có một chữ ngụy ở trong, tất nhiên không phải là Phật nhãn chân chính của Phật môn, thậm chí còn chưa bằng một phần vạn những gì Phật nhãn có thể có được. Nhưng mà chỉ nói riêng ở Tu Tiên giới này thôi, thì môn thần thông Ngụy Phật nhãn này đã là môn thần thông giám sát vạn vật nhất đẳng rồi.
Thần thông Ngụy Phật nhãn lợi dụng lực lượng hai phách trực thuộc của Thiên hồn là Linh Tuệ phách và Thiên Xung phách, lấy một pháp quyết đặc thù thi triển thần niệm ra, giúp thần niệm hòa tan hoàn toàn vào trong hư không, bao trùm cả phương viên mười vạn dặm. Qua môn thần thông Ngụy Phật nhãn này, Lệnh Hồ có thể nhìn thấy được mọi cảnh tượng trong phương viên mười vạn dặm. Nhưng môn thần thông này chỉ giúp Lệnh Hồ xem được mà không nghe được. Nói cách khác, Lệnh Hồ chỉ có thể làm một người bàng quan đứng ngoài nhìn vào, chứ không thể có hành động gì can thiệp vào.
Ngày hôm qua, trước khi Lệnh Hồ nắm tay Nạp Lan Bạch Y bước lên cự kiếm phi hành, vì lo lắng tiểu sư muội vì tình mà thương tâm, có thể sẽ gây ra việc gì đó ngốc nghếch nên hắn đã thi triển thần thông Ngụy Phật nhãn để tìm kiếm tung tích của Phong Vũ Nhược.
Rất nhanh sau đó, cảnh tượng tiểu sư muội đi tới một đỉnh núi, phóng ra phi kiếm tàn phá toàn bộ khu rừng cùng mọi vật ở đỉnh núi đó, cùng với cảnh tượng thống khổ của nàng đều được thần thông Ngụy Phật nhãn của Lệnh Hồ nhìn thấy.
Ngay cả việc Lý Thiên Mạc đã làm với cây tùng cổ trên Tùng Cửu sơn cũng không thoát khỏi ánh mắt của Lệnh Hồ.
Trong phương viên mười vạn dặm đó, hầu như không có chỗ nào mà Lệnh Hồ không có. Dường như hắn đã hóa thành những làn gió, nhưng hạt cát nhỏ trong vạn vật, không có người nào chú ý tới hắn cả. Nhưng hắn cũng chỉ có thể nhìn, chỉ có thể làm một người bàng quan, chỉ có thể là một người ngoài cuộc, chứ không thể can thiệp vào việc gì cả.
Những việc như hòa thượng độ hóa tiểu sư muội vào Phật, cùng với việc Thanh Vân Phong xuất hiện, Lệnh Hồ đều nhìn thấy rõ cả, tất cả xảy ra như trước mắt hắn vậy. Nhưng hắn không biết bọn họ đã nói gì, cũng không biết hòa thượng kia vì sao có thể khuyên tiểu sư muội chủ động quy y cửa Phật được!
Nhưng mà lúc ấy Lệnh Hồ đã thấy được trên người tiểu sư muội có dấu hiệu nhập ma, có thể tùy thời rơi vào ma chướng. Tuy Lệnh Hồ ở xa, nhưng trong lòng không khỏi đau lòng vô cùng. Cho nên, khi thấy hòa thượng dùng Phật lực hùng hậu xua tan đi khí tức ma chướng trên người tiểu sư muội, rồi độ hóa nàng vào Phật, Lệnh Hồ đã không ngăn cản. Vì Lệnh Hồ biết, nếu không muốn tiểu sư muội nhập ma, thì vào Phật đúng là con đường duy nhất của nàng.
Tuy Lệnh Hồ đối với việc tiểu sư muội dứt khoát bỏ đi ngàn vạn sợi tóc đen, chặt đứt ngàn vạn hồng trần mà cảm thấy rất đau lòng. Nhưng dù sao tình kiếp của người tu tiên có uy lực quá cường đại, một khi không thể chặt phá được, thì một khi nhập ma rồi, kết quả cuối cùng sẽ là mất mạng.
Lúc này thấy Nạp Lan Bạch Y lo lắng cho tiểu sư muội, mặt mày ủ rũ thì Lệnh Hồ đã quyết định nói cho nàng biết tình huống của tiểu sư muội:
- Tiểu sư muội...đã vào Phật!
- Cái gì?
Nạp Lan Bạch Y cả kinh:
- Sao muội ấy có thể làm vậy được? Không được, Lệnh Hồ sư huynh, chúng ta phải đi ngăn cản muội ấy, không thể để muội ấy làm chuyện điên rồ ấy!
Lệnh Hồ lắc đầu nói:
- Đã muộn, tối hôm qua muội ấy đã bị độ hóa vào Phật môn. Còn nữa, có lẽ vào Phật mới là con đường tốt nhất cho nàng. So với việc vào Phật, ta càng không thể ngồi đó nhìn thấy muội ấy nhập ma. Một khi đã nhập ma thì tính cách sẽ cuồng loạn, làm những việc khiến người phải phẫn nộ, thiên địa không dung. Kết quả cuối cùng...sẽ là mất mạng!
Nạp Lan Bạch Y kinh ngạc ngẩn người, lẩm bẩm nói:
- Tình cảm tiểu sư muội dành cho Thiên Mạc sư đệ sâu đậm đến thế sao? Chẳng lẽ thời gian không thể xóa nhòa đi được sao?
Lệnh Hồ thở dài nói:
- Thời gian? Muội cho rằng một khi tình kiếp đã phủ xuống, tình kiếp sẽ cho muội thời gian để quên lãng đi sao?
Nạp Lan Bạch Y tỉnh ngộ, lẩm bẩm:
- Đúng vậy. Dù sao chúng ta cũng là người tu tiên, chứ không phải là phàm nhân. Con đường tu tiên vốn đã là nghịch thiên, một khi tâm kiếp xảy ra, nhẹ thì đạo hạnh mất đi, nặng thì hồn phi phách tán.
Một hồi lâu sau...
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
Nạp Lan Bạch Y tạm thời buông lỏng sự nhớ thương đối với tiểu sư muội, hỏi.
- Vạn Thông cảng ở Cực Lạc sơn mạch, chúng ta hãy tới đó để lên hai chiếc thuyền thần đình song song đi tới Đông Thắng châu, sau đó sẽ tiếp tục tới Cửu Lê Bộ châu!
Lệnh Hồ hơi vui lại, nói:
- Ta sẽ truyền cho muội mấy môn thần thông, hi vọng sẽ giúp được muội. Mặt khác, sau khi chúng ta tới Cực Lạc sơn mạch, ta sẽ hỏi thăm ở đó có vị đại sư luyện đan nào không. Nếu có, ta sẽ dùng Yêu đan trung kỳ để giúp muội luyện chế mấy viên Anh Biến đan, giúp muội đột phá Phân Thần kỳ.
Trong mấy chục năm nay, tu vi của Nạp Lan Bạch Y đã sớm đạt tới Xuất Khiếu kỳ đại viên mãn. Nếu như có một viên Anh Biến đan, nhất định nàng sẽ dễ dàng đột phá đến Phân Thần kỳ.
Phải biết rằng Cửu Lê Bộ châu chính là vùng đất hoang sơ chưa được tu sĩ nhân loại khai phá, ở đó có rất nhiều Yêu thú chưa được biết đến. Theo những gì Chung Biệt Ly nói, cho dù tu vi của hắn đã là Hợp Thể kỳ đại viên mãn, nhưng phải trải qua rất nhiều lần cửu tử nhất sanh ở Cửu Lê Bộ châu mới sống sót rời đi được. Qua đó có thể thấy được hoàn cảnh ở Cửu Lê Bộ châu rất ác liệt.
Nếu như Nạp Lan Bạch Y không đột phá đến Phân Thần kỳ được, sợ rằng rất khó đặt chân ở Cửu Lê Bộ châu.
Dĩ nhiên, đó là tình huống nếu chỉ có một mình một người Nạp Lan Bạch Y ở đó. Thật ra, nếu chỉ có một mình Nạp Lan Bạch Y, chắc chắn nàng còn chưa lớn mật đến mức ngồi một mình trên hai chiếc thuyền thần đình song song để đi đến nơi hoang sơ như Cửu Lê Bộ châu.
Nhưng hiện nay Lệnh Hồ đã có thể chém giết được tu sĩ Độ Kiếp kỳ, có một cường giả như thế bên cạnh, có thể nói Nạp Lan Bạch Y sẽ không gặp phải tình cảnh nguy hiểm. Có một chỗ dựa lớn đến như vậy cùng đi tới Cửu Lê Bộ châu, hỏi thử sao Nạp Lan Bạch Y có thể bỏ qua được chứ?
Điểm đến đã được xác định, hai người lập tức khu động cự kiếm nhiều màu tăng tốc đi về phía tây Cực Lạc sơn mạch
Chứng Hồn Đạo Tác giả: Tam Nguyệt Mộng Khê
----- o0o -----
Chương 105: Cường Địch
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: Tàng Thư Viện
Người đứng ở trên cự kiếm phi hành, một đường bay về phía tây. Lệnh Hồ cao lớn khôi vĩ, Nạp Lan Bạch Y dịu dàng phiêu dật, thanh nhã xuất trần. Hai người đứng chung một chỗ giống như là đôi thần tiên quyến lữ vậy.
Dọc theo đường đi, nhìn thấy cự kiếm sặc sỡ nhiều màu, rất nhiều tu sĩ nhìn thấy vội đưa mắt nhìn qua. Khi thấy hai người trên phi kiếm thì không khỏi hâm mộ.
Lệnh Hồ không hề muốn như vậy, nhưng bản thân cự kiếm phi hành đã có màu sắc rực rỡ, hắn không có cách nào để làm màu sắc của nó nhạt đi cả. Mà khí chất uyển chuyển phiêu dật như tiên của Nạp Lan Bạch Y lại càng không có biện pháp che giấu. Huống chi Lệnh Hồ cũng không phải là người sợ hãi, nếu người khác cho là mình đang cố ý khoe khoang thì cứ để họ nói đi, mặc cho họ nghĩ. Chỉ cần không chọc tới mình là được rồi!
Nhưng mà ở Tu Tiên giới lại có những chuyện vô cùng kỳ quái. Nhiều khi phiền toái đã tự đưa tới cửa, cho dù ngươi có tránh mặt hay nghĩ cách tránh đi, nhưng cuối cùng cũng phải đối mặt!
Lúc này Lệnh Hồ đã khu động cự kiếm nhiều màu rời khỏi Tây Thổ sơn mạch, tiến vào địa giới Cực Lạc sơn mạch. Ngay lập tức hắn đã thấy có một chiếc thuyền hình dáng cung điện vô cùng to lớn đang chậm rãi đi tới.
Đây là một chiếc thuyền cung điện tráng lệ, rường cột được chạm trổ từ những khối ngọc bích màu xanh, quanh thân thuyền có những hình rồng hình lân lượn quanh. Trên thuyền có những thiếu nam thiếu nữ mặc đồ màu trắng xinh đẹp động lòng người, có người thì đang thổi kèn, hoặc pha trà, hoặc đánh đàn, hoặc thổi tiêu vẽ tranh. Ở giữa thuyền này là một cái ghế được chế tạo từ một khối hổ phách, ngồi trên ghế là một nam tử mặc áo bào màu tím. Sau lưng của hắn có một nữ tử cung trang xinh đẹp ôn nhu đang xoa bóp vai cho hắn. Ở chân của nam tử còn có một nữ tử mặc trang phục xinh đẹp quỳ trên mặt đất, đấm chân nhẹ nhàng.
Người ở trước mắt cực kỳ xa hoa lãng phí, không có chút nào che giấu.
Nếu nói ngày đó đội ngũ của Tiếu Phật ngông cuồng khoe khoang, thì chiếc thuyền cung điện ở trước mặt Lệnh Hồ bây giờ cũng không kém chút nào.
Cầm tiêu hợp minh, âm thanh nhẹ nhàng, thiếu nữ dịu dàng ca hát, làm cho lòng người thoải mái say đắm như ở xứ thần tiên.
Trong con mắt của Lệnh Hồ cùng Nạp Lan Bạch Y thì chiếc thuyền trước mắt vô cùng xa hoa, khoa trương. Nhưng những người trên thuyền lúc nhìn thấy hai người bọn họ thì lại cảm thấy có một cỗ ánh sáng rực rỡ nhiều màu, linh quang chuyển động đang từ xa đi đến. Lúc đến gần thì mới thấy đó là một pháp bảo cự kiếm phát ra ánh sáng huyễn lệ, trên thân cực kiếm là hai người nam nữ có khí chất đặc thù. Nam thì anh vĩ bất phàm, nữ thì thanh nhã như tiên.
Người nam tử ngồi trên bảo tọa hổ phách đã sớm đưa thần niệm của mình tản phát ra khắp nơi, ngay khi thần niệm của hắn thấy được Lệnh Hồ cùng Nạp Lan Bạch Y ngồi trên cự kiếm thì ánh mắt đang say mê hưởng thụ bỗng nhiên sáng ngời, khí chất lười nhác mất sạch, cả người ngồi ngay ngắn lại.
Mà bản thân Lệnh Hồ và Nạp Lan Bạch Y đang ngồi trên cự kiếm nhiều màu cũng cảm nhận được đạo thần niệm từ trên chiếc thuyền cung điện quét ra.
Trên đường đi tới đây, Lệnh Hồ cùng Nạp Lan Bạch Y đã quen với việc những tu sĩ gặp gỡ hai người dùng thần niệm "nhìn" qua một chút.
Cũng vì có Nạp Lan Bạch Y bên cạnh, nên Lệnh Hồ đã không còn phóng thần niệm ra khắp trong hư không như trước kia, mà lại giống như Nạp Lan Bạch Y, một khi vô tình gặp gỡ các tu sĩ khác, hai người lại phóng thần niệm ra quan sát thăm hỏi đối phương. Qua một hồi lâu, hai người cảm thấy chuyện này cũng có chút thú vị, cũng nhờ chuyện này mà tâm trình trong lúc lữ trình rất cao hứng, không lộ vẻ khô khan.
Lần này cũng như các lần trước, tuy ở trên chiếc thuyền cung điện xa hoa ấy có thần niệm nhìn qua hai người, nhưng hai người cũng không ngạc nhiên mấy.
Nhưng mà Lệnh Hồ cùng Nạp Lan Bạch Y nhanh chóng phát hiện có điều không đúng.
Cỗ thần niệm trên cung thuyền xa hoa một hồi lâu không những thu hồi đi, mà còn lớn lối quét qua hai người nhiều lần. Hơn nữa, còn luôn dò xét trên người Nạp Lan Bạch Y không ngừng. Đây đúng là một việc xâm phạm hoàn toàn, đặc biệt là Nạp Lan Bạch Y. Nàng có cảm giác thần niệm của đối phương như đang muốn ngưng lại thành thật thể, hóa thành một bàn tay vuốt ve thân thể nàng!
Không ổn! Thần niệm của đối phương đang thật sự ngưng lại thành hư ảnh một bàn tay, sau đó vuốt lên khuôn mặt Nạp Lan Bạch Y!
Cảm nhận được thần niệm cường đại của Lệnh Hồ, bàn tay hư ảnh đang đưa về phía Nạp Lan Bạch Y vội nghênh hướng phản kích lại thần niệm cường đại của Lệnh Hồ. Bàn tay hư ảnh lập tức bị thần niệm của Lệnh Hồ phá ra, nhưng Lệnh Hồ không vì thế mà dừng lại, tiếp tục đưa thần niệm của mình quét tới cung thuyền xa hoa!
Một tiếng "hừ" lạnh vang lên, nam tử mặc áo bào màu tím trên bảo tọa hổ phách nheo mắt lại, thần niệm cũng cường thế quét ra, nghênh tiếp thần niệm của Lệnh Hồ đang đánh vào!
Thần niệm của song phương đánh vào nhau, ngay lập tức trong không khí phát ra tiếng "ầm ầm", kình khí bắn ra khắp nơi...
Chỉ trong giây lát, cung thuyền giống như bị một cơn cuồng phong quét qua vậy, tất cả vật thể trên thuyền đều bị đánh bay. Các thiếu nam thiếu nữ cũng bị dư kình thần niệm của song phương tạo thành ảnh hưởng. Tuy miễn cưỡng không giống như những vật thể bị chấn bay ra ngoài kia, nhưng tâm thần người nào người nấy đều bị hao tổn, Nguyên Anh uể oải, máu tươi tràn từ trong miệng ra.
Nam tử ngồi trên bảo tọa đã đứng dậy, sắc mặt hơi trắng đi, tương đối khó coi. Nhưng trong mắt lại phát ra ánh sáng lạnh lẽo vô cùng!
Thật ra trong cuộc đối chiến với nam tử vừa rồi, Lệnh Hồ cũng không chiếm nhiều lợi thế lắm. Vì ngay sau khi mình đánh tan bàn tay hư ảnh do thần niệm đối phương tạo thành thì bản thân đối phương đã có sự chuẩn bị, hơn nữa khi ấy mình chỉ nóng vội mà dùng thần niệm, chứ không phải do chủ động, nên chỉ dùng một phần mà thôi. Cho nên, có thể nói mình có chiếm lợi thế là ra tay trước, chứ không có chút lợi thế nào hơn nữa trong lần đối chiến vừa rồi.
Người này có thể là tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ, thậm chí còn mạnh hơn!
Qua cuộc đấu vừa rồi, Lệnh Hồ đã biết tu vi người này ít nhất phải là Độ Kiếp trung kỳ, đạo hạnh đại thành, có lẽ còn cao hơn.
Đối với những tu sĩ bản thân có tu vi đỉnh giai, nhưng lại có tính cách khoe khoang như vừa rồi, Lệnh Hồ không dám khinh thường chút nào. Trong tinh thần thức hải, Trung Khu phách đã sớm tế pháp bảo phòng ngự Bảo Quang tháp lên, huyền phù ở ngay giữa tinh thần thức hải, tùy thời có thể từ trong Nê Hoàn cung của Lệnh Hồ nhảy ra, sử dụng tầng bảo quang phòng ngự thứ bảy. Đây chính là tầng phòng ngự cao nhất, có thể bài trừ mọi công kích của tu sĩ Độ Kiếp kỳ, thủ hộ Lệnh Hồ, giúp Lệnh Hồ có thời gian để thi triển thần thông Hồn đạo!
Lấy thần thông mạnh mẽ cùng pháp bảo hiện nay, sao Lệnh Hồ có thể sợ hãi những tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ như vậy được chứ. Lập tức kéo Nạp Lan Bạch Y ra sau lưng mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào cung thuyền. Thần niệm mạnh mẽ cũng ngưng tụ lại thành một hư ảnh con hung thú ở ngay trên đỉnh đầu, ánh mắt dữ tợn nhìn vào cung thuyền xa hoa!
Trong mắt nam tử mặc áo bào hiện lên nét tàn khốc, chậm rãi từ trong cung thuyền đi ra. Nhìn thấy mấy người tùy tùng trên cung thuyền lộ vẻ uể oải, khóe miệng tràn máu cùng với tình cảnh hỗn loạn trên thuyền thì nam tử này không khỏi sẵng giọng một tiếng.
Đi tới mũi thuyền, ánh mắt chứa đầy hung quang của nam tử này nhìn lên Lệnh Hồ. Thấy hư ảnh hung thú khổng lồ ở trên đỉnh đầu Lệnh Hồ, rồi nhớ tới uy áp thần niệm mạnh mẽ khi nãy, trên mặt nam tử này hiện lên một nụ cười vô cùng yêu dị.
- Thú vị, thật là thú vị. Không ngờ rằng ta mới chỉ vừa vào Hoa Nam châu thì đã gặp phải một đối thủ mạnh như vậy. Xem ra, chuyến đi tới Hoa Nam châu lần này không tệ rồi.
Lệnh Hồ lạnh lùng nhìn nam tử có khuôn mặt hết sức yêu dị đang đứng trên mũi thuyền kia, lạnh giọng nói:
- Ta mặc kệ các hạ là tu sĩ đỉnh giai đến từ châu nào. Nhưng chỉ dựa vào hành động vô lễ khi nãy của các hạ thôi, đã làm cho người ta chán ghét vô cùng. Hoa Nam châu không hoan nghênh những ngươi như các hạ. Nếu như không muốn gặp phải chuyện mới vừa vào Hoa Nam châu mà mặt mũi đã bị mất sạch, bị các tu sĩ khác đánh tan tác thì các hạ có thể lăn đi chỗ khác được rồi!
Những hành động vô lễ của nam tử khi nãy với Nạp Lan Bạch Y đã làm cho Lệnh Hồ vô cùng tức giận. Nếu như Lệnh Hồ không phải là người tùy tiện giết người, chỉ sợ đã phát ra công kích tối cường đánh về đối phương, sẽ không cho đối phương cơ hội đứng đó nói chuyện như vậy.
Nhưng người nam tử kia lại như đang được nghe chuyện buồn cười nhất thiên hạ vậy, cười lên. Nụ cười này vô cùng càn rỡ, càn rỡ đến mức làm cho người nghe có thể cảm giác được trong đó tràn đầy ý vị khinh thường.
- Các hạ là một người rất thú vị!
Đang cười như thế, bỗng nhiên khuôn mặt nam tử lạnh lại. Nhìn hư ảnh hung thú trên đỉnh đầu Lệnh Hồ một hồi, sau đó chậm rãi nói:
- Gần đây Tu Tiên giới có câu nói thế này: Hoa Nam có Lệnh Hồ, Hồn đạo chấn chúng tu, Độ Kiếp không đối thủ, vô địch sát tứ phương! Nếu như Tiêu mỗ nói không sau, chắc các hạ chính là Lệnh Hồ truyền kỳ đã danh chấn Tu Tiên giới mấy năm nay đi?
Hiển nhiên nam tử mặc áo bào này đã nhận ra Lệnh Hồ qua hư ảnh hung thú dữ tợn trên đỉnh đầu Lệnh Hồ. Nhưng mà, nếu như hắn đã nghe qua những tin đồn về Lệnh Hồ, chắc chắn không thể nào không biết chuyện Lệnh Hồ dùng thần thông Hồn đạo đánh bại nhiều tu sĩ đỉnh giai, thậm chí còn làm cho chúng tu phải bị lui giai. Nhưng không ngờ người nam tử này vẫn không có chút kiêng kỵ, thậm chí khuôn mặt càng lúc càng hiện lên vẻ khinh thường.
Những người như vậy, nếu như không phải có lòng tin tuyệt đối vào thực lực bản thân mình, thì chắc chắn có chỗ dựa rất lớn trong việc chống lại thần thông của Lệnh Hồ.
Khuôn mặt Lệnh Hồ càng lúc càng ngưng trọng lại, nhưng sẽ không vì những lời nói của nam tử mà bị dọa cho sợ hãi. Không phủ nhận thân phận của mình, Lệnh Hồ chậm rãi nói:
- Quá khen rồi, không biết các hạ là ai?
Nam tử mặc áo bào nhìn Lệnh Hồ. Khi mới bắt đầu, chính Nạp Lan Bạch Y là người làm cho hắn hứng thú, nhưng hiện tại thì chính Lệnh Hồ làm cho hắn cảm thấy có húng thú hơn. Hắn hứng thú không chỉ vì thực lực cao cường của Lệnh Hồ, mà còn vì thần thông Hồn đạo trong truyền thuyết kia.
- Ta là Yêu Thân đạo Tiêu Đỉnh Thiên của Đông Thắng châu. Bên cạnh Tiêu mỗ hiện nay còn thiếu một người tùy tùng. Ta thấy ngươi rất là thích hợp cho vị trí đó đấy.
Người nam tử này nhìn Lệnh Hồ từ trên xuống dưới, sau đó nói ra một câu nói vô cùng ngông cuồng.
Lệnh Hồ cũng chế giễu:
- Bản thân ta cũng đang thiếu một tên tôi tớ để sai bảo đây, ta thấy các hạ đúng là vô cùng thích hợp!
Nam tử mặc áo bào hừ lạnh nói:
- Không biết sống chết. Chớ cho rằng thần thông Hồn đạo của ngươi có thể trấn áp mọi tu sĩ đỉnh giai ở Hoa Nam châu là có thể trấn áp toàn bộ các tu sĩ Độ Kiếp kỳ! Ta chính là người mà thần thông Hồn đạo của ngươi không thể chống lại được!
Nói xong, nét hung quang trong mắt của nam tử tên Tiêu Đỉnh Thiên này bùng sáng dữ đội. Bỗng nhiên có một pháp bảo từ trong Nê Hoàn cung của hắn nhảy ra ngoài, đồng thời mở miệng ra, một pháp bảo cũng từ trong miệng phóng ra.
Đồng thời với lúc nam tử Tiêu Đỉnh Thiên này có hành động, Lệnh Hồ cũng nhanh chóng ngồi xuống. Đầu tiên là Bảo Quang tháp nhảy từ trong đỉnh đầu ra, rồi xoay tròn ở trên đầu. Sau đó mảnh linh quang màu xanh của Mệnh hồn ở trong Nê Hoàn cung phát ra, bản mệnh thụ của Mệnh hồn nhanh chóng mọc rễ nảy mầm, chỉ trong chốc lát đã trưởng thành một đại thụ.
Mà lúc này, cái pháp bảo nhảy từ trong đỉnh đầu của Tiêu Đỉnh Thiên ra, sau khi phát ra ánh sáng chói mắt thì đã hiện ra bản thể. Đây là một cái khiên mây vô cùng kỳ quái, giống như là có vô số con rắn quấn quýt vào nhau mà tạo thành vậy. Sau khi hiện ra bản thể, cái khiên mây này phát ra ánh sáng vô cùng nhạt, nhìn qua như một tấm khiên vô cùng cũ kỹ. Nhưng quanh thân khiên mây lại có từng đợt linh khí nồng hậu lượn quanh, mà trên thân pháp bảo này cũng tản mát ra một cỗ khí tức khiến cho tâm linh đối phương phải run sợ.
- Tiên khí!
Tuy khuôn mặt Lệnh Hồ đang ngồi khoanh chân vẫn bình thản mà trang nghiêm, nhưng trong lòng lại có chút ngạc nhiên.
- Khó trách người này ngông cuồng như thế, ra là có pháp bảo cấp bậc tiên khí hộ thân!
Lệnh Hồ cười lạnh:
- Nhưng tiên khí thì sao chứ? Bản thân ta cũng muốn xem thử rốt cuộc tiên khí có gì hơn người!