- Sau rồi thế nào?
Diệp Phàm cụng thêm một ly rồi hỏi tiếp.
- Sau đó Điêu Lập Sơn nổi lòng tốt bỏ tiền cứu Dương Tố Mai, Trần Khiếu Thiên cũng là một người nhận ân sẽ báo. Trong quá trình chữa trị thì gặp Điêu Lục Thuận lúc ấy mới 10 tuổi rất đáng yêu nên dạy dỗ gã một tháng, nghe nói còn để lại một quyển quyền kinh của nội gia. Đưa cho Điêu Lập Sơn một miếng ngọc bội bằng đầu ngón tay, nói sau này nhà Điêu Lập Sơn có chuyện gì nhất định sẽ giúp.
Sau khi Điêu Lục Thuận bắt cóc Nam Cung Cẩm Thần đưa đến nhà của Trần Khiếu Thiên ở thôn Hoa nhân diêu. Trần Khiếu Thiên đối với Nam Cung Cẩm Thần cũng không tệ lắm, cũng không ngược đãi. Tuy nhiên lúc bị bao vây, Trần Khiếu Thiên thấy vợ mình bị bắt nên tức giận vuốt qua người của Nam Cung Cẩm Thần mấy cái.
Sau đó Nam Cung Cẩm Thần tức thì mê man, đưa đến bệnh viện Thủy Châu kiểm tra thân thể thì không có gì đáng ngại nhưng vẫn hôn mê không rõ nguyên nhân. Cuối cùng kết luận là não bộ bị thương, e là sẽ thành người thực vật. Lúc cứu ra được, chủ tịch Nam Cung còn rất cao hứng, nào ngờ sau khi biết chuyện con trai mình sắp biến thành người thực vật thì ông ấy cơ hồ hỏng mất, nước mắt người già không ngừng tuôn chảy, vừa hy vọng đã tuyệt vọng như vậy thì ai có thể chịu nổi, ai......
Triệu Thiết Hải thở dài thườn thượt.
- Đội cảnh sát hình sự cũng không có cao thủ, nghe nói trong bộ An ninh của Hoa Hạ chúng ta cũng có rất nhiều cao thủ đặc nhiệm thần bí, giết người có giấy phép, có thể mời bọn họ xem sao, không chừng lại có cách.
Diệp Phàm đưa ra ý kiến, nghĩ thầm,” Chắc là ông lão kia đã dùng âm thủ, nghe sư phụ nói nội kình đạt tới tầng thứ sáu thì có thể lấy tay điểm mạch làm tắc nghẽn mạch máu. Người nào bị cao thủ điểm huyệt có thể biến thành kẻ điên, thành người thực vật hoặc cười cả ngày… vân vân.
Nếu không có phép giải huyệt thì dù có nội kình mạnh hơn người hạ thủ cũng khó khăn, làm không tốt có thể làm cho người bị điểm huyệt tổn thương, xui xẻo có thể chết người. Tuy nhiên khi đó lão Phí cũng cười nói: Cao thủ Hoa Hạ ta có thể đạt tới thuật dưỡng sinh tầng thứ sáu trở lên hiếm như lông phượng, sừng lân, không có mấy người. Hơn nữa loại cao thủ này trên căn bản là ẩn sĩ cao khiết, bình thường không đi làm chuyện ác. Hơn nữa có thân thủ tốt cũng chưa chắc có thuật điểm huyệt, tuyệt kỹ này rất ít.
- Có một đơn vị bộ đội, nghe nói là lính đặc nhiệm quốc gia cấp A, có tên gọi là Mũ đen. Gọi như vậy không phải vì bọn họ mang mũ màu đen mà trên mũ có một hoa văn màu đen. Lúc anh còn ở lính trinh sát nghe lén được một thiếu tá đặc nhiệm nói vậy.
Tuy nhiên cũng chỉ là nghe vậy thôi mà chưa từng gặp. Biệt đội Mũ đen an ninh quốc gia này cũng không chịu sự quản lý của bộ an ninh mà do bộ an ninh, bộ công an, quân ủy trung ương và cục cảnh vệ quốc gia cùng xây dựng. Chữ “quốc” trong phiên hiệu của bọn họ là biểu thị cho tổ quốc chứ không phải thuộc riêng bộ an ninh. Nghe nói tổ trưởng tổ A này chính là chủ tịch nước, đương nhiên chỉ là danh dự, còn điều hành trực tiếp là một sĩ quan cấp tướng.
Cao thủ trong tổ A này đều là siêu cấp, cả nước không quá 30 người, nghe đồn sau lưng chín thường vụ của Bộ chính trị đều có một người, trong các đại sứ quán đặt tại các siêu cường như Mỹ, Nga, Anh cũng đều có một, cuối cùng còn lại trong nước không nhiều lắm, tuyệt đối không quá mười người. Nghe nói những người này đều là cấp bậc thượng tá, hưởng thụ đãi ngộ cán bộ cấp phó ba, cho dù là cục trưởng tỉnh Nam Phúc chúng ta có gặp cũng phải cúi đầu.
Triệu Thiết Hải nói rất say mê, ánh mắt lóe lên sự ngưỡng mộ.
- Ai! Thật khiến cho người ta hâm mộ, nếu có thể vào tổ A thì tốt biết mấy, ha ha!
Diệp Phàm thuận miệng thở dài nói, bản thân mình coi như cũng là cao thủ một phương, nếu có thể kiêm nhiệm chức vụ kia đi làm công tác thì tốt biết mấy. Tuy nhiên lý tưởng của Diệp Phàm là làm quan, cho dù là tổ A giết người có giấy phép thì cuộc sống cũng luôn căng thẳng. Hơn nữa cũng chỉ giết người đáng giết, sau đó còn phải xuất trình chứng cứ, nếu không sẽ phải ra tòa án binh, cũng không phải là đơn giản......
- Tiến vào đó ư! Nghĩ khá lắm! Ai không nghĩ như vậy, tuy nhiên nghe nói mỗi thành viên tổ A đều có thân thủ đạt mức lục đoạn của võ thuật truyền thống Trung Quốc. Hơn nữa còn phải qua kiểm tra nghiêm ngặt vì quyền lực của bọn họ quá lớn. Nếu không cẩn thận lọt vào một người xấu thì xong rồi.
Triệu Thiết Hải lắc đầu.
- Thân thủ lục đoạn nghĩa là sao?
Diệp Phàm hứng thú, sư phụ lão Phí đến bây giờ cũng không nói cho hắn biết về phân chia cấp bậc của những cao thủ nội gia Hoa Hạ khiến Diệp Phàm hết sức buồn bực, không biết bản thân mình hiện giờ đạt tới cảnh giới Thuần Hóa của tầng thứ năm thuật dưỡng sinh là đứng ở vị trí nào.
- Điều này anh cũng mới nghe người anh em Tề Thiên nói lại. Tề Thiên chính là thượng úy thuộc đội Liệp Báo của quân khu Lĩnh Nam, thân thủ bất phàm, nghe nói bản thân hắn cũng chỉ mới đạt tới nhị đoạn Thuần Hóa.
Triệu Thiết Hải ra vẻ thần bí đóng cửa phòng Vip lại rồi mới thì thào.
- Ừ! Tề Thiên thì em đã thấy, thân thủ đúng là bất phàm, lúc ấy một phát súng bắn chết Tam Quý Tử cách đó 50 mét.
Diệp Phàm gật đầu, trong đầu hiện ra hình ảnh người thượng úy với cặp mắt rất có thần.
- Tề Thiên nói, Hoa Hạ chúng ta đất rộng người đông, núi sông thanh tú. Ở rất nhiều thâm sơn cổ tháp, thậm chí là ở chỗ náo nhiệt cũng có cao nhân tuyệt thế ẩn náu. Tổng thể mà nói, hiện giờ phân chia cảnh giới của võ thuật truyền thống Trung Quốc bao gồm 9 đoạn lớn, mỗi đoạn như vậy lại chia ra 3 đoạn là hạ đoạn, trung đoạn, thượng đoạn. Vượt qua đoạn 1 đến đoạn 3 được gọi là võ sĩ, căn cứ đẳng cấp chia làm hạ đẳng võ sĩ, trung đẳng võ sĩ, thượng đẳng võ sĩ. Đoạn từ 4 đến 6 gọi là Vũ Sư, đoạn từ 7 đến 9 chính là đại Vũ Sư, từ sau đó gọi là cái gì mà ‘Tiên Thiên tôn giả’, sau đó có gì nữa thì không biết.
Tuy nhiên Tề Thiên có nói đừng bảo là Tiên Thiên tôn giả mà lục đoạn Vũ Sư cũng chưa từng gặp qua. Quá là hi hữu! Nếu như có thể gặp thì gã lập tức bái sư, ha ha...... Thằng ranh kia cũng rất vui tính nha! Tất cả thành viên tổ A đều là Vũ Sư đỉnh cấp, có chức vụ đều là Đại Vũ Sư, chắc là trong 30 người thì có 10 đại Vũ Sư, 20 Vũ Sư, không biết 10 đại Vũ Sư này ở đâu, nếu để anh thấy được sẽ lập tức gọi là ông ngay, ha ha......
Ánh mắt của Triệu Thiết Hải lại càng sáng quắc, nước miếng thiếu chút nữa đã chảy ra. Diệp Phàm bên cạnh suýt cười sặc, thầm nghĩ, “ Vậy sao gặp em không gọi là ông đi, em cũng đã là cảnh giới Thuần Hóa tầng thứ năm thuật dưỡng sinh rồi này, còn lão Phí là tầng thứ tám chính là ‘Tiên Thiên tôn giả’ rồi, điều này nói lên phân chia cấp bậc của thuật dưỡng sinh cao hơn với phân chia cấp bậc võ giả Hoa Hạ nửa bậc. Với thực lực tầng thứ năm đỉnh cấp của mình chắc là tương đương với cao thủ lục đoạn của tổ A. Ai!
Mình cũng coi là Vũ Sư rồi, gần bằng đại Vũ Sư, đáng tiếc là sư phụ tu luyện mấy chục năm mới đến tầng thứ tư đỉnh cấp, là Vũ Sư trung đẳng. Xem ra phải coi căn cốt và cơ may là quan trọng nhất, ha ha...... Để lúc nào bộc lộ tài năng cho thượng úy Tề Thiên xem cho gã quỳ xuống gọi một tiếng sư phụ cũng rất là phong cách. Còn như anh Triệu đòi gọi ông nội thì coi như xong, mình đỡ không nổi, ha ha......
Diệp Phàm trầm tư một hồi, cảm thấy rất sảng khoái, nghĩ tới chuyện của công tử Nam Cung biết đâu mình lại có cách giải quyết. Nếu như chuyện thành công có lẽ chủ tịch Nam Cung sẽ có hứng thú đầu tư vào nhà máy giấy Ngư Dương.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 102: Bà góa cũng có lần đầu.
Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm
Diệp Phàm nghĩ ông chủ lớn gia tài có mười mấy tỷ bỏ ra mấy trăm vạn hẳn là không thành vấn đề. Tuy nhiên muốn giải khai thủ pháp bế huyệt triệt mạch trên người công tử Nam Cung chắc cũng không dễ dàng, quan trọng nhất là ông lão Trần Khiếu Thiên phải nói ra bí quyết của thủ pháp. Một Vũ Sư thượng đẳng lục đoạn e là sẽ quý bí thuật của mình hơn cả mạng sống, muốn giao ra là rất khó khăn.
- Anh Triệu, phó cục trưởng Vu đã hỏi cung ông lão họ Trần chưa? Nói không chừng là thủ đoạn của lão.
Diệp Phàm thuận miệng nhắc nhở.
- Hỏi rồi, ông lão kia như một cái hầm cầu vậy, vừa thối lại vừa cứng. Hỏi làm sao cũng ngậm tăm, nếu không phải trước đó thấy nói chuyện còn tưởng là câm.
Triệu Thiết Hải nói vẻ bất đắc dĩ, ngay lúc này đột nhiên máy nhắn tin của y vang lên, Triệu Thiết Hải chạy xuống dưới lầu gọi điện thoại rồi trở lên phòng nói với Diệp Phàm:
- Em cho anh mượn xe lên huyện một cái, cục trưởng Vương muốn anh báo cáo chi tiết chuyện Trương Hi Lâm và phương hướng giải quyết. Xe anh bị người ta mượn đi rồi, mẹ kiếp! Đúng là số khổ, đã 11h đêm rồi còn phải chạy lên huyện, còn để cho con người ta sống không đấy.
Triệu Thiết Hải tức giận mắng.
- Cầm lấy, nhưng anh đừng chạy nhanh quá đấy, em thấy anh uống cũng nhiều rồi.
Diệp Phàm nhắc nhở rồi ném chìa khóa xe.
- Hiểu rồi! Yên tâm đi, là lái xe của anh lái, sẽ không xây xát xe em đâu. Ha ha, anh đi đây, thằng em từ từ uống một mình đi. Nếu không để anh ra tìm cô nào vào cho.
Triệu Thiết Hải nói đùa rồi đi xuống dưới lầu.
Diệp Phàm ngồi uống một mình thêm một lúc nữa, nhìn lại thì đã thấy hơn 12 đêm. Hắn cũng đã ngà ngà, chân nam đá chân chiêu, cảm thấy hơi mắc tiểu, thấy phòng vệ sinh vẫn sáng đèn thì thầm nói, “ Thái Tây Thi, đèn điện phòng vệ sinh cũng không tắt, để sáng cả đêm thật lãng phí!”
Hắn đưa tay đẩy cửa phòng vệ sinh, vì say nên cũng không đứng vững, cũng không nghĩ cửa khép hờ nên ngã chúi vào trong.
- A! Anh...... Anh......
Bên trong đột nhiên truyền ra một tiếng thét kinh hãi chói tai, Diệp Phàm đang mơ mơ màng màng giương mắt nhìn lên, nhất thời há hốc mồm!
Thái Tây Thi thân thể trần truồng tuyệt đẹp, khắp người đầy bọt xà phòng đang đứng trước mặt hắn. Bầu ngực nở nang cong vút ẩn hiện sau lớp bọt xà phòng trông càng quyến rũ, hơn nữa cô đang hoảng sợ nên cứ phập phồng kích thích. Hai tay đầu tiên che ở trước ngực rồi lại cảm thấy dưới u cốc quan trọng hơn nên vội vàng dời xuống đó, khép nép nghiêng mình.
Thái Tây Thi dường như cũng nhất thời hơi ngơ ngác, xấu hổ đứng đó không nói nên lời, chỉ có bộ ngực phập phồng làm Diệp Phàm nuốt nước miếng, sẵn hơi rượu đang phừng phừng nên mệnh căn phía dưới nhanh chóng dựng lên thẳng tắp .
Dường như có một tiếng gọi thôi thúc mãnh liệt từ đáy lòng hắn thúc giục bản thân tiến lên phía trước, vẹt tay Thái Tây Thi để xem giải đất thần bí phía dưới. Hắn hắng giọng một cái rồi cầm lấy cổ tay đang run rẩy kia.
- Ừ! Không có **?
Diệp Phàm kinh hãi, lại càng tò mò, thuận tay kéo cả người Thái Tây Thi vào lòng rồi nghiêng người ngồi trên bồn tắm, một tay đã mò xuống chỗ kín của Thái Tây Thi. Quả nhiên một sợi *** cũng không có, chỉ có một giải đất mềm mại có hai mép màu đỏ khiến Diệp Phàm thiếu chút nữa phun máu mũi.
Còn Thái Tây Thi lúc bị Diệp Phàm kéo vào thì khẽ giẫy dụa một chút rồi cũng để kệ hắn. Kể từ khi Diệp Phàm giúp cô giải quyết vấn đề của Lâm Tuyền nhị bá thì Thái Tây Thi đã quyết tâm muốn hiến thân cho Diệp Phàm, nếu không có người bảo kê thì quán chắc cũng không ổn. Mà trong nhà cô còn có một mẹ già bệnh tật, mấy đứa em còn ăn học, cái gì cũng cần đến tiền.
Mới vừa rồi thấy Triệu Thiết Hải đi, Thái Tây Thi đóng cửa lại dự định sau khi tắm xong thì lên phòng VIP thi triển chút quyến rũ để Diệp Phàm động tình. Ai ngờ còn chưa chờ cô xuất thủ thì Diệp Phàm đã tới trước cửa, lúc đầu còn xấu hổ nhưng sau rồi cũng để mặc hắn chơi đùa.
Thấy Diệp Phàm nhìn sững vào giải đất thần bí của mình, trong lòng Thái Tây Thi đau xót, khẽ run rẩy trong ngực của hắn rồi ghé sát vào tai buồn bã:
- Em là mạng Bạch Hổ (chắc là chỗ đó trắng xóa à, ^^, dân gian còn gọi là âm hộ vô mao bần chí tử)! Ai! Anh Diệp, anh đừng có làm bậy nhé, em chỉ sợ hại anh thôi, chồng trước của em cũng bị em khắc chết......
- Bạch Hổ, anh còn là Thanh Long đây (giờ thì hổ gì mà chẳng xơi, ^^), sợ cái cóc khô!
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, hai tay bắt đầu chinh chiến, một lát sau thì Thái Tây Thi đã thở hồng hộc. Đặc biệt sau khi ngón tay của Diệp Phàm chạm vào lạch đào nguyên vuốt một cái thì Thái Tây Thi “á” lên một tiếng, mặt mày càng đỏ lựng, mà dưới chân đã ướt đẫm.
Thấy Diệp Phàm thành thục giải trừ võ trang cầm thương ra trận, Thái Tây Thi nhẹ giọng:
- Chờ đã anh Diệp, trên người em còn đầy xà phòng, để em tắm rửa sạch sẽ đã.
Trong lòng cô cũng đang âm thầm kêu khổ:
- Xong rồi, sao mà bằng cả quả dưa chuột thế kia, quá to đi.
- Tốt! Cùng tắm nào, chúng ta chơi trò uyên ương nước.
Diệp Phàm cười dâm đãng......
Một lát sau, trong phòng của Thái Tây Thi bắt đầu nổi sóng. Diệp Phàm hăng hái đi vào rất nhanh, cả thân hình đàn áp lên người Thái Tây Thi còn Thái Tây Thi cũng mở lòng ấm áp ôm lấy “Tiểu Diệp”. ‘A’, Thái Tây Thi đau đến nhíu mày hai chân vắt cao ôm chặt lấy Diệp Phàm, ngay cả nước mắt cũng ứa ra, Diệp Phàm đang ngà ngà nên cũng không hề hay biết.
Ai! Hồ đồ a!
Sau một trận cuồng phong, Diệp Phàm dạng chân ngủ say sưa.
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào quán Xuân Hương nhưng hôm nay Thái Tây Thi lần đầu tiên không dậy sớm mở cửa, ngủ lấy lại sức. Diệp Phàm vừa mở mắt, Thái Tây Thi bên cạnh lập tức lên tiếng:
- Anh Diệp, để em mua đồ ăn sáng cho anh.
- Đừng đi, chơi đùa với anh lần nữa nào, ha ha......
Diệp Phàm cười dâm đãng lại kéo Thái Tây Thi định ra tay.
- Đừng, anh Diệp, chỗ đó của em đang sưng lên, anh để cho em mấy ngày nữa nhé.
Thái Tây Thi bị dọa đến xanh mét, tối qua cô phải cắn răng chịu đựng, giờ chỗ đó đã sưng phồng lên như một quả bóng da nhỏ.
- Ừ! Để anh xem nào.
Diệp Phàm thuận miệng đùa giỡn, vừa cúi đầu nhìn thì há hốc mồm, vội hỏi:
- Em...... Buổi tối hôm qua là.
Bởi vì Diệp Phàm nhìn thấy trên giường có một vệt máu đỏ tươi không khỏi hơi áy náy. Người ta là lần đầu tiên mà bản thân mình lại không biết, tuy nhiên lại hơi hoài nghi vì tối qua ở phòng vệ sinh như không nhìn thấy Thái Tây Thi là lần đầu tiên . Diệp Phàm cho là mình say rượu hoa mắt nhưng ngay sau đó lắc đầu.
- Không phải là...... Em...... Em là thứ...... Lần đầu tiên.
Thái Tây Thi đỏ bừng liếc Diệp Phàm một cái rồi ấp úng.
- Cái gì! Thứ...... Lần đầu tiên, lần đầu tiên...... ...... Làm sao..... . có thể?
Diệp Phàm thất thanh kêu lên. Điều này cũng quá kinh ngạc vì Thái Tây Thi là quả phụ, tuy nói là mới hai ba, hai bốn tuổi nhưng đàn bà là đàn bà, khôn thể gọi là con gái.
- Anh Diệp, chồng em là một thợ đá, có lần không may bị tảng đá lăn trúng chỗ kia nên tàn phế. Sau đó đi chữa trị cũng không lành, sau khi kết hôn em mới biết được, anh ấy lúc đó bảo muốn dùng tay nhưng em không chịu, bảo là chữa lành mới được.
Tuy nhiên sau đó nửa năm thì đã đi rồi, ai! Em mạng khổ, từ nhỏ đã mạng Bạch Hổ, khắc chồng khắc con. Em sợ anh......Em sẽ không bám anh đâu, em biết mình không xứng mà. Ai! Một quả phụ muốn mở một quán ăn cũng còn nhiều khó khăn nữa là.
Thường xuyên có mấy tên ong ve đến ăn rồi vỗ mông bỏ đi, ai dám đòi tiền bọn chúng. May còn có Xuân Thủy đôi khi ra mặt đòi được một ít, tuy nhiên ba năm qua cũng thiếu gần một vạn rồi.
Vừa nói tới đây thì Diệp Phàm vỗ tay đánh bịch một cái lên đầu giường rồi nói:
- Kỳ cục! Ừ! Xuân Thủy cũng không tệ lắm! Là một cô gái tốt. Sau thì thế nào?
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 103: Bàn chuyện cửa hàng.
Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm
- Một quán cơm nhỏ như em một tháng nhiều nhất chỉ kiếm được khoảng hai ngàn đồng, trừ tiền điện, tiền thuê nhà, tiền thuế vệ sinh…thì chỉ còn lại chừng một ngàn đồng, nhiều hơn người ăn lương một chút. Tuy nhiên năm giờ em đã phải dậy khỏi giường rồi, buổi tối có khách uống đến 12h cũng phải chờ, mùa đông rét mướt cũng phải chịu. Ai...... Em chỉ có một thỉnh cầu, chính là hi vọng anh Diệp sau này có thể bảo vệ em, để em có thể thuận lợi mở quán.
Ở dòng suối dưới lầu có một con đường nhỏ, bên cạnh có một cửa hông. Bình thường đều đóng cửa chỉ có ban ngày thỉnh thoảng có người đi ngang qua suối rửa vài thứ. Em biết các cán bộ sợ nhất là mang tiếng nên sau này anh muốn đến cứ gọi điện thoại rồi tới từ cửa hông, tuyệt đối sẽ không có người nào biết được.
Thái Tây Thi nói tới đây thì nước mắt rưng rưng, trông rất thương tâm.
- Hừ...... Xuân Hương, sau này em không phải sợ ai cả, mọi chuyện để anh giải quyết. Đây là mã số nhắn tin và số điện thoại của anh, điện thoại di động thì hỏng rồi, để mai anh đi mua.
Diệp Phàm tìm bút viết ra mã số rồi nói tiếp:
- Xuân Hương, em đem mấy giấy viết nợ để anh cho người lấy về. Đồ chó hoang, sao có thể cho bọn chúng ăn không chứ, đều là tiền mồ hôi nước mắt cả. Móa nó! Muốn làm phản à?
- Không cần anh Diệp, em sợ......
Phạm Xuân Hương run rẩy, lộ ra ánh mắt sợ hãi, chắc nghĩ đến đám ong ve hung hãn kia.
- Sợ gì!
Diệp Phàm vừa nói vừa cầm một cái chén sứ dày đầu giường dùng lực bóp một cái vỡ nát, nhìn Thái Tây Thi đang sợ đến ngây người, cười nói:
- Vì thế em không cần phải sợ. Sau này cứ đàng hoàng mở quán, để anh nói với Hoành Sơn bảo gã đến Lâm Tuyền nói chuyện với hai tên kia.
- Anh Diệp! Em ...... Em tìm đúng người rồi.
Phạm Xuân Hương rốt cục khóc ra thành tiếng, là vui mừng mà khóc.
Diệp Phàm nhìn quanh ngôi nhà thì thấy đây là một ngôi nhà nhỏ năm tầng. Bên dưới dựa vào dòng suối có hai tầng còn bên trên là ba tầng. Trên tầng hai có sáu phòng kín, phòng một để mấy chiếc bàn nhỏ còn lại là chỗ nấu ăn.
- Xuân Hương, trang bị ở đây quá kém, vách ngăn phòng quá mỏng, lấy tay đẩy cũng được. Phải dứt khoát sửa chữa, mặt tiền tầng một phân ra làm hai, gian ngoài để các món ăn và tủ đựng, như vậy vừa có thể quảng cáo vừa đảm bảo mỹ quan. Phòng trong có thể dùng kính mờ làm vách ngăn. Tầng hai, tầng ba cũng phải làm nhà vệ sinh riêng, lát lại gạch nền nhà mới lộ ra khí thế.....
Diệp Phàm nói qua toàn bộ việc sửa sang lại quán cơm một lần cho Phạm Xuân Hương.
- Ai! Em cũng nghĩ vậy nhưng không có tiền thì làm được gì. Tiền thuê phòng còn thiếu năm ngàn chưa xong. Hơn nữa nghe nói chủ nhà mua nhà ở thành phố Mặc Hương chuẩn bị bán giá 20 vạn, quá đắt nên mấy người hỏi mua mà không được. Nếu như trang bị đầy đủ cũng phải thêm vài vạn, có bán em đi cũng không đủ......
Thái Tây Thi bất đắc dĩ nói.
- Bán á! Em xem bao nhiên vạn thì có thể mua?
Diệp Phàm thầm tính toán, đã bán thì phải mua lại, bản thân mình giờ cũng đã có gần 50 vạn, tính ra cũng là một phú ông nhỏ.
Xuân Hương đối tốt với mình như vậy, hơn nữa còn rất hiểu chuyện, luôn nghĩ cho mình, thậm chí đến cả lối đi cửa hông, quan trọng nhất là cô còn là gái tân, vì thế Diệp Phàm quyết tâm mua cái nhà này cho cô. Cô gái này đã không cầu danh phận thì bản thân mình cũng phải gắng sức đem lại hạnh phúc. Dù không thể kết hôn thì về vật chất cũng phải đền bù lại một chút, nếu không cũng uổng công làm đàn ông.
- Chắc khoảng 15 vạn là có thể mua lại.
Phạm Xuân Hương chần chừ một lúc rồi nói.
- Tốt! Em lập tức liên lạc người bán, nói là một thân thích của anh muốn mua.
Diệp Phàm nói nhẹ:
- Sau khi mua xong thì coi như người bà con của anh sẽ không đến ở, anh lấy danh nghĩa họ để cho em thuê.
- Thật sao! Để em lập tức liên lạc.
Phạm Xuân Hương rất cao hứng, cô vẫn luôn lo lắng sau này không thuê được lại, chỗ này điều kiện cũng tốt, không cao hứng mới là lạ.
Sáng hôm sau Diệp Phàm tới huyện thành Ngư Dương mua một chiếc điện thoại di động Motorola đời mới nhất, thuận tiện mua cho Phạm Xuân Hương mấy bộ quần áo đắt tiền và đồ trang điểm, tất cả cũng hơn một vạn.
Trở lại Lâm Tuyền thì đã hơn 12 giờ trưa.
Phạm Xuân Hương đang ngồi trên tầng ba, tầng này là phòng riêng của cô, trừ Diệp Phàm không có những người khác.
Liễu Tuyết Liên đang ở dưới tầng một chỗ giáp với con suối, ở đây cũng có bốn phòng lớn. Hay ngày nay nghe nói hiệu trưởng Trương Gia Lâm đang khai triển thế công với cô, còn phải nói rõ là thế công mãnh liệt.
Bởi vì Trương Gia Lâm về chuyện tình yêu không quen, tuy nói y là người từng trải. Có lẽ trong lòng y vẫn còn một chút áy náy với Lý Tuyết Hoa nên cứ đến quán gọi một đĩa lạc rang, một đĩa dưa muối rồi cứ vậy ngồi ở căn phòng sát với nhâm nhi với rượu.
Phòng này thực ra là phòng kém tiện nghi nhất, vừa quẩn khói vừa quẩn mùi đồ ăn. Tuy nhiên đối với Trương Gia Lâm thì là thiên đường, y có thể nhìn thấy dáng hình mềm mại của Liễu Tuyết Liên.
Trương Gia Lâm nhìn đến si mê, nghe Xuân Hương nói là có khi y giơ một chén rượu ngơ ngác nhìn phòng bếp đến gần 10 phút. Báo hại mấy khách quen còn tưởng rằng trong phòng bếp có gì mới lạ nên xông vào xem náo nhiệt, cuối cùng chỉ hít khói và mùi đồ ăn bỏ đi, còn kịp liếc mắt lườm Trương Gia Lâm một cái, mắng thầm:
- Nhìn cái rắm! Bệnh thần kinh!
Tuy nhiên Trương Gia Lâm vẫn không hề dao động, kiên trì sự nghiệp cách mạng. Tinh thần tuyệt đối không thua gì lúc đứng trên bục giảng dạy dỗ mấy em nhỏ.
Lúc đầu Liễu Tuyết Liên còn cảm giác rất mất tự nhiên, luôn có cảm giác một mũi tên vô hình đang găm vào mông mình. Những lúc bưng thức ăn lên trên liền liếc cho Trương Gia Lâm một cái xém mặt, chẳng những không làm cho y sợ mà lại còn tăng thêm dũng cảm.
Qua một thời gian, Liễu Tuyết Liên cũng dần thích ứng, thỉnh thoảng mới đỏ mặt, khi đi ngang qua thuận chân còn đá y một cái. Trương Gia Lâm chỉ nhíu mày không nói gì, hai người đầu mày cuối mắt, ý cảnh cao xa, có thể nói là tình yêu kinh điển.
Diệp Phàm đứng bên quan sát hồi lâu rồi vỗ tay thở dài:
- Mình thật không bằng anh Gia Lâm tình si a......
Sau đó hắn gọi điện cho Phó Chủ tịch huyện Trương nói:
- Báo cáo anh Trương, Gia Lâm tiến triển thần tốc. Anh phải nhanh lên nếu không Gia Lâm cứ ở mãi đứng lâu ở Lâm Tuyền sợ lãnh đạo học khu nói xấu.
- Nhanh Tiểu Diệp, chuyện này may còn có em. Không cần phải nói giờ cậu coi như là thằng em của Trương Tân Huy này. Tuy nhiên em phải đốc thúc Gia Lâm để nó quyết luôn nhưng cũng đừng dọa cho người nhà Tuyết Liên chạy mất. Em có thể nói cho Tuyết Liên là sau khi ăn hỏi có thể đi làm ở thị trấn Lâm Tuyền. Nghe nói thị trấn Lâm Tuyền gần đây tuyển nhân viên đánh chữ, Tuyết Liên tốt nghiệp trung học, văn hóa không thấp, học ấy tháng sẽ quen. Tạm thời cứ ký hợp đồng lao động rồi một năm sẽ chuyển chính thức. Em bảo Gia Lâm về huyện thành, ở đây anh có một cái máy vi tính cũ, đem về cho Tuyết Liên tập đi...... Ha ha......
Trương Tân Huy chưa từng cảm thấy thư thái như vậy, e là còn vui hơn cả lên chức, tảng đá lớn trong lòng đã được cất đi, tuy nhiên vẫn còn muốn Gia Lâm nhanh chóng kết hôn.
- Anh Diệp, từ từ ăn.
Phạm Xuân Hương bưng đĩa thịt xào gừng lên cười với Diệp Phàm. Thái Tây Thi thuộc về loại phụ nữ phong tình từ trong xương cốt, Diệp Phàm bất giác lại nuốt nước miếng.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 104: Tại sao bị thương luôn là mình chứ.
Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm
Diệp Phàm nhân lúc cô không đề phòng kéo vào trong ngực, hai anh y thuần thục thò vào qua nội y thám hiểm đồi núi. Mồm miệng còn đầy thức ăn nhưng vẫn đè Phạm Xuân Hương ra hôn khiến Thái Tây Thi liều chết lắc đầu:
- Lúc khác anh Diệp, tầng hai còn có một bàn khách đang dùng cơm. Tuyết Liên lên thì làm sao, đợi buổi tối đi.
Cuối cùng hai người vẫn tiến hành giao lưu một lúc lâu thì Diệp Phàm mới buông tha.
- Đại sắc lang, được voi đòi tiên mà.
Phạm Xuân Hương mắng.
- Hắc hắc! Lòng vả cũng như lòng sung thôi, còn đây là quà của đại sắc lang đây.
Diệp Phàm kéo Phạm Xuân Hương vào phòng lấy mấy bộ quần áo và đồ trang điểm ra. Phạm Xuân Hương thấy tất cả đều có kiểu dáng mới mẻ vừa chiếu trên truyền hình thì thẫn thờ:
- Anh Diệp, ...... tặng cho em sao?
- Không tặng cho em thì cho ai, lại đây, thay một bộ thử xem nào.
Diệp Phàm chọn lấy một bộ màu vàng bảo Thái Tây Thi thay.
- Buổi tối được không anh Diệp?
Phạm Xuân Hương đáng thương nhìn Diệp Phàm, gương mặt hồng lên.
- Hắc hắc! Không được! Thay nhanh lên một chút nào.
Diệp Phàm thúc dục, Phạm Xuân Hương nhăn nhó cởi đồ thay, ở trước uốn éo một hồi làm Diệp Phàm lại động lòng âu yếm. Tuy nhiên Thái Tây Thi khẽ sờ qua bộ quần áo rồi đau lòng nói:
- Anh Diệp, quần áo này rất đắt, quá lãng phí đi.
Nói vậy nhưng tận đáy lòng cô vẫn cảm thấy hết sức ngọt ngào.
Phạm Xuân Hương được người thị trấn Lâm Tuyền gọi là Thái Tây Thi vì cô có làn da trắng nõn, chiếc cổ cao thẳng, bầu ngực quyến rũ, cặp đùi thon dài, là một vưu vật xinh đẹp động lòng người.
Lúc trước ăn mặc còn giản dị nên chưa lộ vẻ kiều diễm, bây giờ mặc một chiếc quần nhung, váy trắng chiết eo ngang hông có một bông hoa, dưới chân là một đôi giày cao gót làm Diệp Phàm ngây người, chỉ có thể dùng hai từ để hình dung- choáng váng!
- Ực!
Diệp Phàm nuốt một ngụm nước miếng, anh y chân lại táy máy kéo Phạm Xuân Hương lên giường. Tuy nhiên khi hắn cúi xuống hôn thì chợt thấy đôi mắt của cô dường như có hai giọt nước mắt trong suốt nên hoảng hồn:
- Anh ...... Thật xin lỗi...... Anh không nên đối với em như vậy.
- Không phải đâu anh Diệp ca, em ...... Em rất vui...... Đã nhiều năm như vậy, chưa từng có ai đối tốt với em như vậy. Trước kia ở trong quán thì suốt ngày bận rộn, còn phải đề phòng mấy tên mất dạy tới quậy phá, giờ chỉ có anh và em......
Phạm Xuân Hương nghẹn ngào:
- Anh Diệp, thân thể của em chỉ thuộc về anh thôi......
- Xuân Hương, đừng nói nữa, vừa rồi anh vừa nói chuyện qua điện thoại với chủ nhà chuyện cửa hàng, trên căn bản đã thống nhất là để lại với giá 15 vạn, y bảo hôm sau sẽ trở lại ký giấy...... Đây có bốn vạn, em cầm trước mua trang thiết bị cửa hàng, phải làm cho nó trở nên sang trọng. Không cần sợ tốn, yêu cầu của khách ngày càng cao mà.
Diệp Phàm vừa nói vừa móc bốn tệp tiền từ ví.
- Không...... Không nên anh Diệp, nhiều lắm. Em không thể nhận tiền của anh. Em vừa mới tốt nghiệp lương tháng chỉ ba, bốn trăm đồng, số tiền này nhất định là tiền nhà, bố mẹ góp được ít tiền cũng không dễ dàng, để em đi mượn!
Phạm Xuân Hương lắc đầu quầy quậy.
- Ha ha! Số tiền này là do anh kiếm được đấy. Lần trước giúp anh Triệu cung cấp đầu mối bọn tội phạm nên được thưởng nên em cứ nhận đi.
Diệp Phàm cười tự hào.
- Không! Anh cứ giữ lại đi.
Phạm Xuân Hương vẫn kiên quyết.
- Làm sao vậy? Em không phải vừa bảo chỉ thuộc về một mình anh thôi sao, chẳng lẽ còn muốn tìm người khác, anh cho người phụ nữ của mình ít tiền thì có là gì......
Diệp Phàm nổi giận trầm mặt xuống.
- Không phải anh Diệp, thân thể của em...... Em ...... Em ......Em nhận nhé.
Phạm Xuân Hương đỏ bừng, nghiêm mặt nhận tiền.
- Ha ha ha...... Tốt lắm, anh phải trở về thôn đập Thiên Thủy rồi.
Diệp Phàm cười lớn mấy tiếng rồi đi xuống tầng dưới, phía sau mơ hồ truyền đến tiếng Thái Tây Thi giận dỗi:
- Đi đi!
Trở lại thôn đập Thiên Thủy, mới vừa đi vào cửa cung cũ thì đã nghe bên trong tiếng quát tháo của Lan Điền Trúc:
- Cố gắng lên, Tuyên Thạch cố gắng lên! Khanh khách, thắng á! khanh khách......
Còn Lý Hoành Sơn cũng đang ở một bên hô lớn:
- Anh Lô cố gắng lên......
- Hừ! Gà mái vừa đẻ trứng rồi.
Diệp Phàm mắng một câu rồi lắc đầu, cảm giác mình và Lan Điền Trúc thật giống như oan gia đời trước, vừa thấy mặt không phải lạnh lùng thì là cãi nhau. Hai người chỉ ở với nhau có mấy ngày mà đã cãi nhau lớn nhỏ không dưới năm, sáu lần. Lại thêm tên Lô Vỹ bất lương luôn theo dõi giống như bản thân mình đang diễn trò với Lan Điền Trúc che giấu cái gì mờ ám, thật là uất ức. Diệp Phàm mỗi khi nhớ tới những điều này đều giận đến nghiến răng trèo trẹo .
- Thằng cụ nó! Ai! Cùng là phụ nữ sao mà khác biệt vậy? Xuân Hương thật tốt!
Đi vào cung cũ thì thấy Lý Tuyên Thạch đang chơi vật tay với Lô Đinh vệ sĩ của Lô Vỹ, cuối cùng thì Lô Đinh bị thua. Tuy nhiên như vậy cũng đủ khiến Diệp Phàm nhìn gã bằng con mắt khác. Bởi vì Lý Tuyên Thạch có thực lực tương đương với thuật dưỡng sinh ở tầng thứ ba, nếu theo như lời của Tề Thiên về phân cấp võ thuật truyền thống Hoa Hạ thì là thượng đẳng võ sĩ.
Chỉ cần tiến thêm một bước là sẽ trở thành hạ đẳng Vũ Sư rồi, trong xã hội hiện đại coi như là một cao thủ chân chính. Trong khi đó sư phụ Phí của hắn tu luyện gần năm, sáu chục năm cũng chỉ mới đạt tới một nửa tầng thứ tư coi như là trung đẳng Vũ Sư, điều này nói rõ luyện nội kình rất khó khăn. Diệp Phàm là chó ngáp phải ruồi nên mới có đột phá, nếu không khó khăn lắm mới đứng ở cánh cửa bước vào sơ đẳng Vũ Sư.
- Hố! Hố! Hố!-
Lô Vỹ cười sằng sặc, không hề có một tý hình tượng văn nhã nào nữa, đúng là điển hình của việc gần mực thì đen.
- Tuyên Thạch, tôi vật được không?
Diệp Phàm hỏi vậy nhưng không ngờ Lô Vỹ lại có thể nhảy ra khiêu chiến.
Hắn nghĩ thầm:
- Thật là không biết tốt xấu, tổ tiên Lô Cảnh của ngươi tuy nói là xưng huynh gọi đệ với Vũ Văn Thành Đô nhưng không có nghĩa là thằng ranh ngươi cũng có bản lĩnh. Gà mờ mà cũng đòi so cơ với cường giả đỉnh cấp, chán sống rồi à, ai......
Diệp Phàm lắc đầu rồi bắt đầu cuộc thi đấu.
Kỳ quái là hai phút đồng hồ hai bên vẫn còn dằng co, Diệp Phàm thậm chí còn thất thố đụng cái kịch vào một cây xà nhỏ trên lối đi làm Lan Điền Trúc cười đến gập người.
Diệp Phàm ngạc nhiên cẩn thận quan sát lại Lô Vỹ, có cảm giác từ bàn tay của gã cũng có một chút nội kình. Không ngờ loại công tử này mà cũng có thể chịu khổ luyện công. Hắn mỗi lần nhớ tới sự rèn luyện hà khắc của sư phụ là không khỏi rét run.
Lúc mới 10 tuổi hắn được lão Phí dạy mã tấn, chỉ một tư thế nhưng tập cả ngày, cuối cùng chịu không nổi muốn đổi tư thế một chút. Cuối cùng bị lão Phí dùng cành mận gai vụt cho ứa máu.
Sau đó, lão Phí mắng:
- Chịu không được cũng phải chịu, thầy không cần đệ tử ăn hại.
Lúc ấy Diệp Phàm khóc thảm thiết, trong lòng đem mười tám đời tổ tông nhà lão Phí nguyền rủa. Lớn lên vài tuổi, lão Phí lại nói là có một bạn bè lâu năm trong quân đội, vào kỳ nghỉ hè liền đem Diệp Phàm ném vào rừng già nguyên sinh, yêu cầu tự mình sống sót, bắt dã thú, hái quả dại, uống nước suối liền trong nửa tháng, thiếu chút nữa hại chết hắn, khó nhọc lắm mới trở về. Ai ngờ huấn luyện sau đó còn nghiêm khắc hơn, giống như các lực lượng đặc nhiệm tiến hành phục kích hay truy sát trong rừng rậm.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 105: Ai điên cuồng hơn?
Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm
Lúc ấy cũng không biết lão Phí kiếm đâu ra một nhóm gọi là quân nhân giải ngũ, tất cả đều mặc trang phục ngụy trang cũ kỹ, xem Diệp Phàm thành con mồi tiến hành huấn luyện khắc nghiệt. Diệp Phàm vì thức ăn, vì mạng sống, mỗi ngày đều phải tiến hành phục kích, ẩn núp, chạy trối chết, đuổi giết...... Một loạt hạng mục huấn luyện cường độ cao chưa từng trải qua khiến hắn nhanh chóng sút đi 10 cân, người như bộ xương khô.
Tuy nói đám quân nhân giải ngũ không cần mạng của Diệp Phàm nhưng xuất thủ tuyệt đối không lưu tình. Bị bọn họ bắt được thì ngay lập tức chịu một trận tơi bời hoa lá chết đi sống lại, xong chuyện thì vất hắn đi như một chiếc giẻ rách. Còn đồng chí Diệp Phàm đáng thương còn phải vội vàng chạy đi tìm chỗ trốn để băng bó vết thương vì nếu không nhóm quân giải ngũ thứ hai sẽ nhanh chóng tìm đến.
Nếu như bị bắt lại thì tiếp tục lại một trận hành hạ, cứ thế vết thương mới chồng lên vết thương cũ, Diệp Phàm đau đến không muốn sống nữa. Thậm chí trong lúc tiêu cực, hắn còn hô to uy hiếp lão Phí nói là xin hàng, nếu không đến cứu sẽ tự sát …etc, ngay cả chiêu thuật harakiri (hình thức mổ bụng tự sát của võ sĩ đạo Nhật Bản) cũng lấy ra uy hiếp, tuy nhiên lão Phí vẫn không hề động tâm.
Lão già này vẫn lạnh như băng nói qua loa phóng thanh:
- Muốn tự sát thì làm nhanh lên, chết sớm đầu thai sớm! Hừ!
Nói xong liền im lặng.
Diệp Phàm nổi giận:
- Lão Phí, ông chết không tử tế đâu. Ông muốn tôi chết thì tôi sẽ không chết, phải sống tốt cho ông xem.
Tục ngữ không phải nói: Người tranh giành một câu nói, Phật tranh giành một nén hương.
Diệp Phàm đương nhiên nảy sinh lòng cầu sống, hơn nữa cũng dần dần thích nghi. Trải qua ba kỳ nghỉ hè huấn luyện thì càng về sau không có nhóm quân nhân giải ngũ nào có thể làm khó được hắn, có khi không cẩn thận còn bị hắn đánh cho chạy trối chết. Tuy nhiên năng lực của lão Phí thực sự rất lớn, thực của đám quân nhân giải ngũ mỗi năm một tăng nên người cuối cùng bị đánh luôn là Diệp Phàm. Hắn vẫn phải thường xuyên đau khổ hét lên:
- Tại sao bị thương luôn là ta đây......
Thanh âm vang vọng quanh quẩn giữa rừng già.
Tuy nhiên không ai để ý đến hắn!
Không lâu sau!
Từ trên người của Lô Vỹ tràn ra một kình khí nội gia quỷ dị, trong nhu có cương, trong cương có nhu.
- Không ngờ anh Lô Vỹ lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ, có thực lực ít nhất là tam đoạn Khai Nguyên, xấp xỉ với Lý Tuyên Thạch. Nếu như theo thang bậc của võ thuật truyền thống Trung Quốc thì là tam đoạn thượng đẳng võ sĩ.
Nội kình của gã ẩn tàng như thế chắc là có tuyệt học gia truyền, có lẽ là bí thuật......Mình đã quá coi thường anh hùng thiên hạ rồi, thiên hạ rộng lớn như vậy đâu chẳng có ngọa hổ tàng long, kỳ thuật dị nhân lại càng không ít......
Vốn cho sư phụ Phí là kỳ nhân một đời, có thể cho mình ăn trái cây màu đỏ kia để đạt đến thực lực tam đoạn Thuần Hóa đã là ngon lắm rồi, ai ngờ thanh niên cao thủ cỡ như mình vẫn có, xem ra mình quá tự cao rồi...... Tuy nói thực lực bản thân mình hiện giờ đạt đến gần lục đoạn, có thể xem là thượng đẳng Vũ Sư, nhưng vẫn còn non lắm ......
Diệp Phàm âm thầm tự cảnh cáo mình đừng kiêu ngạo quá mức, tránh sau này lại lật thuyền trong rãnh nhỏ.
Năm phút đồng hồ sau.
Trên mặt của Lô Vỹ và Lý Tuyên Thạch đều toát hết cả mồ hôi, gân xanh nổi đầy, môi mím chặt. Tuy nhiên cổ tay vẫn ở vị trí lưng chừng giằng co, người trong điện đều nhìn vào trố mắt. Mọi người trong thôn đều đã nghe qua truyền thuyết về kỳ nhân Lý Tuyên Thạch như dùng tay không đánh chết lợn rừng, mang bốn, năm trăm cân vẫn có thể bước đi nhẹ nhàng nhưng biểu hiện của Lô Vỹ hiện giờ thực sự quá mức quỷ dị.
- Tốt lắm! Công tử Lô, Tuyên Thạch nhận thua một ván này, ha ha......
Lý Tuyên Thạch nghĩ đến Lô Vỹ là hậu duệ của chúa công, ông nội Lý Viêm Đình của mình còn ngồi xe lăn nên hạ mình nhận thua vì nếu quả thực vật được Lô Vỹ thì chắc ông nội sẽ không tha thứ cho mình. Hơn nữa Lý Tuyên Thạch cảm giác thực lực của Lô Vỹ cũng không kém mình nhiều lắm nên dứt khoát cúi đầu nhận thua. Người tới là khách, có nhận thua cũng không mất mặt gì, hơn nữa đều là người trong nhà.
- Ha ha! Hòa thôi, không ai thắng cả. Thế Trừng, ông đi Lâm Tuyền mua ít rượu ngon và thức ăn về đây, tối nay tôi uống vài chén với Tuyên Thạch, Vỹ Cường.
Lô Vỹ tuy trẻ nhưng rất hào sảng, không hề vênh váo mà tự nhận mình ngang tay với Lý Tuyên Thạch, quay đầu lại ra lệnh cho quản gia Lô Thế Trừng.
- Ai! Đáng tiếc lão Lý bị thương, nếu không thật đúng là muốn tỷ thí vật tay với lão nhân gia, có thua cũng là vinh dự.
Lô Vỹ thở dài nói, có chút buồn bã, nửa đời này Lý Viêm Đình chắc sẽ phải ngồi xe lăn rồi. Lúc trước Điêu Lục Thuận với thực lực tam đoạn đỉnh cấp đã dùng dao găm quân đội của Thụy Sĩ cắt đứt gân chân ông, trừ khi là có tiên thuật bằng không thì sẽ tàn phế suốt đời.
Anh hùng mạt lộ a!
- Ha hả! Không cần phải đi Lâm Tuyền, tôi đem rất nhiều thức ăn về đây, tối nay chúng ta thoải mái đi.
Diệp Phàm xoay xoay chiếc chìa khóa xe của Lô Vỹ, trong đầu thoáng hiện ý nghĩ nghịch ngợm.
Hắn cười tủm tỉm nói:
- Anh Lô, hay là chúng ta cũng làm một ván nhỉ?
- Anh......
Lô Vỹ nhìn chằm chằm Diệp Phàm vài giây rồi lắc đầu có vẻ khinh thường:
- Tôi biết anh ngon lành đấy, thậm chí đã từng giết người. Nhưng nói đến vật tay thì không được đâu! Không có hứng thú!
Gã vừa nói xong thì làm Lý Tuyên Thạch đang uống trà chút nữa thì sặc, thầm nghĩ công tử Lô cũng có lúc nhìn nhầm, đời đúng là khôn ba năm dại một giờ, anh Diệp không được thì ai còn được, ông nội mình Lý Viêm Đình vẫn luôn miệng khen là long phượng trong đám thanh niên. Tuy nhiên ngoài mặt Lý Tuyên Thạch vẫn im lặng không lên tiếng , thậm chí thấy
Lý Hoành Sơn vừa há miệng liền lừ mắt để gã không nói. Nguyên nhân bởi vì ngày đó gã vẫn chưa vật qua với Diệp Phàm, trong lòng vẫn không phục. Nếu như Diệp Phàm có thể vật một lần với Lô Vỹ thì sẽ biết được thực lực thật sự của hắn, có nhiều thứ nếu không biết tường tận e là cứ mãi khúc mắc ở trong lòng. Vốn Lý Tuyên Thạch luôn nghi ngờ ngày đó Diệp Phàm có thể vật ngang tay với ông nội mình là do may mắn, ông nội mình đã nhường cho hắn.
- Lô Vỹ! Đấu đi, em ủng hộ anh, đem tổ trưởng Diệp vật cho to đầu ra đi, khanh khách, xem còn trâu bò được nữa không.
Lan Điền Trúc chỉ e thiên hạ không loạn lập tức nhảy vào, bộ dạng giống như một cô bé tám tuổi, tuy nhiên hai ngọn núi trước ngực rung rinh làm cho người khác thần hồn điên đảo.
- Yêu tinh tác quái a! “ Núi Đôi” có thể sánh được với em Xuân Hương đấy nhỉ, dường như còn rắn hơn, nếu như có thể cầm được vào tay......
Diệp Phàm liếc trộm thân hình bốc lửa của Lan Điền Trúc, cảm giác dưới thân nóng ran, vội vàng đánh mắt ra chỗ khác nếu không thì xấu hổ rồi.
- Lan đại tiểu thư đã đề nghị vậy thì tôi đùa vui với tổ trưởng Diệp một chút.
Lô Vỹ gật đầu ngay, ra oai trước mặt người đẹp là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà mọi đàn ông phải làm, cũng giống như đạo lý phụ nữ thì không thể im lặng vậy.
- Chơi là có thể, tuy nhiên cũng phải có tý vật chất mới được, các anh xem có đúng không?
Diệp Phàm lại xoay xoay chiếc chìa chìa khóa xe, cười quỷ dị.
- Đánh cuộc có tiền! Lô Vỹ, đánh với hắn đi, em cá là anh thắng.
Lan Điền Trúc hùa theo ngay, bộ ngực lại rung lên làm toàn bộ mấy đồ sắc lang trong điện vội vàng nhìn đi chỗ khác, có người thì vội vàng cúi xuống uống trà, có người thì dụi dụi mắt, có......
Nói trắng ra là sợ bị “Băng thiền” Lan Điền Trúc phát hiện ra mình là Trư Bát Giới làm khởi phát tính tình đại tiểu thư. Ngay cả Lô Vỹ cũng vội vàng nhìn đi chỗ khác
, thầm nghĩ:
- Đàn ông tốt không tranh với phụ nữ! Chọc không nổi thì trốn thôi.
- Cạch!
Ném chùm chìa khóa xe của Lô Vỹ lên bàn, Diệp Phàm cười nhạt nói:
- Như vậy đi! Tôi thích chiếc Mitshubishi đã cải tiến của anh. Nghe nói anh Lô còn có ba chiếc xe khác, anh là nhà giàu, không thiếu xe đi. Tôi là người nghèo, có một chiếc đã vui ngất trời. Vậy đi, nếu thắng thì chiếc xe này thuộc về tôi, anh Lô Vỹ còn phải gọi tôi một tiếng anh diệp. Tôi tuy tuổi còn nhỏ nhưng cứ thích làm lão Đại.
Diệp Phàm vừa nói xong thì tất cả mọi người trong điện đều há mồm trợn mắt.