Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du Tác giả: Thần Kiếm
Chương 101: Quang Minh Thánh Châu
Dịch: Tinhlinh2
Biên: ThủyVân
Nguồn: banlong.us
Nhóm người Triệu Dương lão gia tử, ngoại trừ Triệu Thủ, Triệu Thiên, khiến cho Hoàng Long có chút ngạc nhiên chính là đại ca Hoàng Uy của hắn cũng đi theo về.
Đại ca Hoàng Uy tốt nghiệp ở Học viện Ba Lỗ, sau đó lại đi theo nhị thúc Triệu Thiên đến Dong binh đoàn Tật Phong rèn luyện thêm. Khác với Hoàng Long, đại ca Hoàng Uy bên ngoài thân hình tráng kiện, thuộc về loại hình lực lượng chiến sĩ, thân cao một thước chín, so với Hoàng Long còn cao hơn một chút.
Hoàng Long mười lăm tuổi, mà đại ca Hoàng Uy đã khoảng ba mươi, còn chưa lấy vợ, vẫn đang theo đuổi con đường cường giả đỉnh cấp, hiện tại đã có thực lực chiến sĩ thất cấp đỉnh phong.
Mười mấy năm qua, Hoàng Uy rất ít về nhà, cho nên Hoàng Uy và Hoàng Long rất ít khi gặp mặt.
Hoàng Uy không có nghĩ tới, nhà mình vậy mà xuất hiện một Thánh Vực tuyệt thế cường giả, mà người này, lại là Nhị đệ của mình!
Trước lúc trở lại Hoàng gia, dọc theo đường đi, sự tích về Nhị đệ Hoàng Long không ngừng truyền đến đôi tai của y.
Một lần nữa gặp nhau, Hoàng Uy nhìn nhị đệ Hoàng Long của mình, ánh mắt xen lẫn kính sợ và nóng bỏng.
Triệu Dương lão gia tử lần nữa nhìn thấy ngoại tôn Hoàng Long của mình, vẽ mặt cũng đỏ lên, cho đến lúc sảng khoái cười to.
- Hảo tiểu tử, không hổ là ngoại tôn của Triệu Dương ta!
Triệu Dương vỗ bả vai Hoàng Long, sau đó quay đầu về phía Hoàng Hùng và Triệu Dung cười nói:
- Ha ha, các ngươi còn không biết, dọc theo đường đi, những người đó biết ta là ông ngoại của Hoàng Long 'tiền bối', thái độ lập tức thay đổi, vỗ mông ngựa không biết bao nhiêu lần.
Đúng vậy, dọc theo đường đi, bọn họ đi qua lãnh địa của một số đại gia tộc có thế lực, được gia chủ những gia tộc này nhiệt tình tiếp đãi, vuốt đuôi ngựa tự nhiên không thể thiếu lễ vật. Mặc dù thân phận Triệu Dương không thấp, nhưng nếu không phải vì Hoàng Long, cũng không thể có được đãi ngộ như vậy.
Hoàng Hùng và Triệu Dung nhìn nhau, mọi người vẻ mặt đều là tươi cười, Triệu Dung nhìn thấy người phụ thân luôn luôn trang nghiêm của nàng đang rất cao hứng, cũng cười nói:
- Chúng con cũng vậy, hiện tại Bệ hạ nhìn thấy chúng con còn muốn lấy lễ tiếp đãi.
Mấy ngày nay, Bệ hạ Âu Đức của Vương quốc Lục Thông nhìn thấy hai người Hoàng Hùng và Triệu Dung đều dùng thần thái cung kính, để cho Hoàng Hùng và Triệu Dung thậm chí cảm thấy hiện tại Hoàng Hùng là quân chủ mà Âu Đức là thần tử.
Quan hệ quân thần lẫn lộn.
Đối với tràng cảnh mọi người thoải mái vui cười, mà lúc này, vẻ mặt của Đoàn trưởng Dong binh đoàn Tật Phong Triệu Thiên sầu muộn không thôi đang núp ở một góc, không dám tiến lên, thần thái có chút xấu hổ, điều này làm cho Triệu Thủ có chút kỳ quái, hỏi:
- Nhị đệ, làm sao vậy? Ngươi có việc gì sao?
Triệu Thiên ngẩng đầu, lại thấy Hoàng Long đang cười mà như không cười nhìn mình, vẻ mặt có chút khó coi nói:
- Tiểu tử ngươi còn không biết xấu hổ mà còn cười. Năm đó, nhị thúc ta làm sao biết ngươi chính là vị thần bí thần tượng sư ấy!
Mọi người kỳ quái, hỏi đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?!
Triệu Thiên chết sống không chịu mở miệng, sau đó Hoàng Long mới đem chuyện năm đó kể lại một lần.
Mọi người nghe xong, đều ôm bụng cười.
Triệu Dương lão gia tử nghe xong thậm chí trêu ghẹo nói:
- Hoàng Hùng, ngươi sai người hầu đi một mua khối đậu hủ cho ta. Đời này ta quả thật là chưa từng thấy có ai đụng đậu hủ mà chết cả.
Triệu Dương nói xong, mọi người lại càng cười to.
Vẻ mặt Triệu Thiên sầu não và xấu hổ, bất quá y lại không dám nổi giận với Triệu Dương lão gia tử. Về phần Hoàng Long người là "đầu sỏ tai họa", y lại càng không dám, chỉ có thể phát một bụng lửa giận vào Hoàng Uy đang cười khúc khích bên cạnh.
- Tiểu tử ngươi, người khác cười, ngươi cũng cười?! Có cái gì buồn cười? Đến dẫn nhị thúc ngươi đi ra ngoài dạo một chút.
Triệu Thiên lôi kéo Hoàng Uy cú vậy chạy ra ngoài.
Trước khi đi, lại để lại một câu.
- Chung quanh đây nhà ai bán đậu hủ nổi danh nhất?
Mọi người lại cười to.
Nhóm người Triệu gia đến, không lâu sau, Quang Minh Giáo Đình - Khoa Nhĩ, Đột Lôi cũng đến. Tiếp theo, Địa Ngục Ma tộc - Công chúa An Lôi, Đế quốc Ám Sâm - Thần điện cùng Đế quốc Thú nhân và các thế lực cũng lần lượt tiến tới.
Trước buổi đấu giá ba ngày, các thế lực lớn của Đại lục Hằng Nguyên đã đến toàn bộ. Hoàng Long nghe Bác Cách báo cáo, gật đầu, trầm ngâm một chút, sau đó nói:
- Ngươi cho người truyền ra tin tức, ngoại trừ ma pháp kiếm cùng Tẩy Tủy Đan, còn đấu giá thêm kiện vật phẩm thứ ba. Kiện vật phẩm này là vật áp trụccủa buổi đấu giá lần này.
Nếu vậy, kia không phải là để cho Đại lục Hằng Nguyên càng thêm "khiếp sợ" một hồi.
Đến lúc đó, Hoàng Long tin tưởng cường giả khắp nơi cũng sẽ cố gắng tranh thủ tiến đến gia nhập liên minh.
Đế quốc Long Ngữ, Long tộc?
Đại lục Hằng Nguyên ẩn dấu, mặt khác bốn đại đế quốc, chưa chắc đã sợ Long tộc.
Chẳng qua, Hoàng Long biết thực lực của Long tộc cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.
- Kiện vật phẩm thứ ba, áp trục vật?
Trong lòng Bác Cách ngờ vực, chẳng qua cung kính nhận lệnh lui ra ngoài, sau đó đi thực hiện.
Không có bao lâu, buổi đấu giá liền truyền ra tin tức, lần này vật phẩm đấu giá ngoại trừ Ma Pháp Kiếm và Tẩy Tủy Đan, còn có đấu giá một kiện vật phẩm thần bí, là vật áp trục.
Nhất thời, các thế lực lớn nhỏ đến từ Đại lục Hằng liền sôi trào lên, rối rít suy đoán kiện vật phẩm thứ ba này đến tột cùng là vật gì.
- Các ngươi nói, này kiện vật phẩm thứ ba sẽ là là cái gì?
Giáo đường phân giáo hội Vương thành Vương quốc Lục Thông, Hồng Y Đại Chủ Giáo Khoa Nhĩ mở miệng nói.
Lộ Pháp Đặc, là người phụ trách ở Vương thành, Giáo Đình chấp sự cung kính nói:
- Thưa, Khoa Nhĩ đại nhân, thuộc hạ phỏng đoán có thể hay không là cùng Tẩy Tủy Đan giống nhau một loại thần kỳ đan dược?
Lộ Pháp Đặc này là Giáo Đình chấp sự khảo nghiệm Hoàng Long thiên phú năm đó.Hiện tại, y lại nghĩ tới thiên tài thiếu niên Hoàng Long, trong lòng cảm khái không thôi.Y chưa từng nghĩ tới chín năm trôi qua, đứa trẻ Hoàng Long năm đó mới sáu tuổi đã trở thành nhân vật cường đại để cho hắn phải kính ngưỡng.
- Đột Lôi, ngươi thì sao?
Hồng Y Đại Chủ Giáo Khoa Nhĩ quay đầu hỏi người duy nhất đứng bên canh gã, Đoàn trưởng Hoàng kim Thánh kỵ sĩ đoàn Đột Lôi.
Quyền lực của Hồng Y Đại Chủ Giáo và Đoàn trưởng Kỵ sĩ đoàn không giống nhau. Chẳng qua tổng thể mà nói, địa vị Hồng Y Đại Giáo Chủ nhỉnh hơn Đoàn trưởng Kỵ sĩ đoàn một chút.
Đột Lôi hơi cung kính, trầm ngâm nói:
- Không phải là ma pháp vũ khí, cũng sẽ không phải đan dược, về phần là cái gì, thì ta cũng không biết được.
Khoa Nhĩ gật đầu, mở miệng nói:
- Ý nghĩ của ta cũng giống như ngươi. Chẳng qua, Hoàng Long đem kiện vật phẩm thứ ba làm vật phẩm áp trục. Xem ra, nó còn quý hơn ma pháp kiếm lẫn Tẩy Tủy Đan?
- Hiện tại Cách Sâm đã đến Vương thành sao?
Khoa Nhĩ hỏi Giáo Đình chấp sự Lộ Pháp Đặc.
Cách Sâm, Sở trưởng Sở Tài Phán, tuân theo mệnh lệnh của Giáo Hoàng Hải Đức Tư tiến đến điều tra Hoàng Long có liên quan đến cái chết của đám người Thái Nhược năm đó hay không.
- Đúng vậy, Khoa Nhĩ đại nhân.
Lộ Pháp Đặc cung kính trả lời.
Đúng lúc này, một nhóm người đi vào từ bên ngoài cửa giáo đường. Kẻ cầm đầu chính là Sở trưởng Sở Tài Phán Cách Sâm.Thấy Cách Sâm, Khoa Nhĩ cùng Đột Lôi đi tới, sau khi mấy người chào hỏi qua loa xong, Khoa Nhĩ hỏi:
- Cách Sâm, chuyện Giáo Hoàng Bệ hạ phân phó, như thế nào rồi?
Cách Sâm nhìn thoáng qua Lộ Pháp Đặc, Lộ Pháp Đặc thức thời cho những người khác lui ra ngoài, chỉ còn lại có Khoa Nhĩ cùng Đột Lôi.
- Năm đó Thái Nhược trở về Thánh sơn, Hoàng Long đúng là không có ở Vương thành Vương quốc Lục Thông, theo ta điều tra, thời gian rất vừa vặn phù hợp.
Cách Sâm nghiêm trang.
Khoa Nhĩ và Đột Lôi liền biến sắc, nhìn nhau.
- Như thế xem ra, chuyện này thật sự có liên quan đến Hoàng Long?
Hai mắt Khoa Nhĩ lóe lên hàn quang.
- Không sai, hơn nữa lúc Vương quốc Lạc Thủy và Vương quốc Pháp Vũ giao chiến trên chiến trường, có người nhìn thấy Hoàng Long và Mạt Đặc kịch chiến.
Cách Sâm nói một chút chuyện này.
Chuyện này vốn không phải là chuyện gì bí mật, lúc ấy chiến sĩ hai nước đều nhìn thấy, không khó điều tra ra thân phận hai người giao chiến .
- Mạt Đặc!
Khuôn mặt Khoa Nhĩ và Đột Lôi khẽ động.
- Cuối cùng như thế nào?
Khoa Nhĩ hỏi gấp.
- Mạt Đặc biến mất, Hoàng Long vẫn bình yên vô sự.
Cách Sâm nhìn hai người, sau đó mới chậm rãi nói.
Mạt Đặc biến mất? Hoàng Long bình yên vô sự! Hai người cũng nghe ra được ý tứ bên trong. Mạt Đặc đã đến gần Thánh Vực Đỉnh phong, lại bị Hoàng Long giết chết!
Khoa Nhĩ và Đột Lôi thầm kinh động, thật sự khiếp sợ. Thực lực Mạt Đặc, cao tầng của Giáo Đình đều biết rõ, hai người không khỏi nhận thức thêm một bước nữa về thực lực của Hoàng Long.
Bất chợt, Đột Lôi nghĩ tới điều gì đó nên sắc mặt trở nên căng thẳng:
- Nói như vậy, Quang Minh Thánh Châu bây giờ đang ở trong tay Hoàng Long?
- Hẳn là đúng vậy!
Cách Sâm gật đầu, sau đó vẻ mặt nghiêm trang:
- Chuyện này quan hệ trọng đại! Hiện giờ ta về trước bẩm báo Giáo Hoàng Bệ hạ, nghe mệnh lệnh của ngài. Các ngươi ở lại tiếp tục tham gia buổi đấu giá.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du Tác giả: Thần Kiếm
Chương 102: Gia tộc Ai Lam.
Dịch: bem_bem.
Biên: Vô Ưu.
Nguồn: banlong.us
Tin tức hội đấu giá của Hoàng gia có thêm vật phẩm thần bí thứ ba làm vật áp trục truyền ra, khiến cho các thế lực đến từ khắp nơi đều nhao nhao phỏng đoán. Mà đối với sự chờ mong của mọi người, thời điểm diễn ra buổi đấu giá cũng càng lúc càng tới gần.
Một ngày trước khi buổi đấu giá được cử hành, thú nhân Nạp Đặc dẫn theo mấy tên thủ hạ tuần tra khắp Vương thành.
Vốn chuyện tuần tra này không cần đích thân Nạp Đặc đi làm, chẳng qua do nhàn rỗi vô sự nên hắn mới nảy ra ý định đi xem xét xung quanh một chút.
Có điều, vừa mới bước chân ra khỏi phủ viện của Hoàng gia chưa được bao xa thì hắn liền nghe thấy một thanh âm chói tai: “Ngươi là Nạp Đặc?” Trong giọng nói ấy lộ ra vẻ kinh nghi, xen lẫn vài phần bất ngờ như không thể tin được.
Nạp Đặc quay đầu lại thì nhìn thấy một người trẻ tuổi dắt theo một đám thủ hạ đằng sau. Lập tức, thân thể của hắn khẽ run rẩy, đồng thời trong đôi mắt ánh lên tia tức giận và sát ý mơ hồ.
Nạp Đa đầy bất ngờ mà bước tới. Rồi khi đến gần, khi nhìn thấy thần sắc của Nạp Đặc thì gã liền cười phá lên: “Ơ, hóa ra đúng là nhị thúc của ta à? Ta còn tưởng mình nhận nhầm người đấy! Nhị thúc, mười năm không gặp, không ngờ ngươi lại sống dưới dạng chó hình người này, khiến cho đứa cháu là ta đây cũng xém chút nữa đã không nhận ra.”
“Nhị thúc, mười năm qua có khỏe không? Bất quá, ta thấy nhị thúc sống những năm này rất tốt nha. Có uy phong như vậy, hơn nữa còn dắt theo một bầy chó?” Nạp Đa mỉm cười đầy châm biếm, sau đó liền nhìn thoáng qua mấy Thú Nhân đang đứng sau lưng Nạp Đặc.
Mấy Thú Nhân này và Nạp Đặc đều được Hoàng Long mua về từ thị trường nô lệ. Chín năm qua chung sống với nhau nên tình như huynh đệ, ngoài ra còn là trợ thủ đắc lực của Nạp Đặc ở bên trong dong binh đoàn Thú Nhân, đều có tu vi Bát cấp đỉnh phong. Bởi vậy, khi nghe thấy tiểu tử đứng trước mặt mình lại dám vũ nhục đoàn trưởng Nạp Đặc thì bọn họ đều nổi cơn thịnh nộ.
“Tiểu tử, ngươi nói gì?”
“Đoàn trưởng, để ta giết tiểu tử này!”
Mấy Thú Nhân chỉ tay về phía Nạp Đa, gầm lên đầy tức giận.
“Chúng ta đi!” Nạp Đặc lạnh lùng nhìn thoáng qua đối phương, sau đó liền quay đầu, định dẫn nhóm Thú Nhân rời đi.
Nạp Đa vừa cười vừa nói: “Nhị thúc, mười năm không gặp, sao lại bỏ đi như thế? Hai thúc cháu ta phải hảo hảo hàn huyên một hồi chứ?” Nói xong, hắn liền ra hiệu cho đám thủ hạ ở phía sau tiến lên ngăn cản mấy người Nạp Đặc.
Nạp Đa cất bước, chậm rãi đi tới trước mặt Nạp Đặc, cười nói: “Đoàn trưởng? Nhị thúc, hóa ra ngươi là đoàn trưởng nha! Bất quá, không biết ngươi là đoàn trưởng của đám cẩu vật nào?” Nói xong, gã bèn cười phá lên, toàn bộ đám thủ hạ cũng cười hùa theo.
“Những năm qua, phụ thân luôn một mực nhớ thương nhị thúc! Lão nhân gia vẫn hối hận về việc năm đó, không nên để cho nhị thúc rời khỏi đế quốc mà lang thang ở bên ngoài, sợ nhị thúc chịu khổ. Hiện tại ta đã tìm được nhị thúc, vậy thì tốt rồi…! Lần này nhị thúc hãy cùng ta trở về gia tộc đi thôi. Mười năm không gặp, ta tin rằng phụ thân sẽ hảo hảo chiêu đãi nhị thúc đấy!” Nạp Đa cười lạnh.
“Tiểu tử, ông xé xác mày!” Thấy đối phương gây sự, hơn nữa còn năm lần bảy lượt lên tiếng vũ nhục, mấy Thú Nhân cũng không nhịn được mà rống lên đầy giận dữ, sau đó liền xuất quyền oanh kích tới tấp về phía đối phương.
Một kích toàn lực của năm chiến sĩ Bát cấp đỉnh phong khiến khí lưu ở không gian xung quanh rít lên dữ dội, mà đám thủ hạ của Nạp Đa đang bao vây tứ phía cũng phải kinh sợ thối lui. Chỉ có điều, một lão già đứng che chắn bên cạnh Nạp Đa lại lạnh lùng nói: “Bát cấp đỉnh phong? Không tự lượng sức mình!” Nói xong, lão bèn vung tay lên. Theo đó, năm Thú Nhân vốn có khí thế kinh người liền bị đánh bay ngược lại, té nhào đến hơn mười thước, đụng vào kiến trúc ở hai bên đường phố.
“Tạp Cát…! Thác Ni…!” Nhìn thấy huynh đệ trong đoàn bị đánh trọng thương, Nạp Đặc rống to.
Bên này xảy ra kịch đấu khiến không ít thế lực đến từ các nơi xung quanh đều dừng chân để xem kịch vui.
Năm Thú Nhân chật vật bò dậy khỏi mặt đất, miệng hộc ra máu tươi.
Nạp Đặc quay đầu, lạnh lùng nhìn về phía vị lão giả đứng cạnh Nạp Đa: “Không ngờ Uy Lâm các hạ vẫn oai phong giống như năm đó!”
Uy Lâm, cường giả Thánh Vực trung giai.
Vừa rồi, sở dĩ Nạp Đặc tạm thời ẩn nhẫn nhượng bộ cũng chính là vì có sự tồn tại của lão già này. Chín năm qua dưới sự giúp đỡ của Hoàng Long, thực lực của hắn mặc dù tiến bộ thần tốc, đạt tới Cửu cấp cao giai nhưng nếu so với cường giả Thánh Vực thì vẫn còn kém quá xa.
“Ha ha, nhị gia quá khen! Ta thấy nhị gia nên theo chúng ta đi thôi. Mặc dù không biết vì sao trong những năm qua ngươi có thể đề thăng thực lực lên Cửu cấp, nhưng ở trước mặt ta tốt nhất là chớ có phản kháng, tránh phải chịu đau khổ, làm cho ta khó xử!” Uy Lâm mặt không đổi sắc, nhạt giọng nói.
Nơi này là vương thành của vương quốc Lục Thông. Mặc dù ỷ vào thân phận của mình nhưng lão ta cũng không dám giết người, cho nên năm Thú Nhân vừa rồi chỉ bị trọng thương. Nhược bằng không, lão chỉ cần mạnh tay hơn thì đã sớm giết chết đối phương.
Đối với cường giả Thánh Vực trung giai mà nói, giết chết Bát cấp đỉnh phong thì cũng dễ dàng như bóp chết một con kiến.
“Xem ra, nếu như ta nói không thì cũng không có cách nào ly khai khỏi nơi này!?” Hai mắt Nạp Đặc lộ ra vẻ vô cùng phẫn hận, sắc mặt lạnh lùng, thanh âm mang vài phần tự giễu.
“Nhị thúc quả là thông minh! Ha ha, ta tin rằng nhị thúc cũng hiểu đạo lí này!” Nạp Đa ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, nói. Sau đó, hắn ra hiệu cho thủ hạ tiến lên bắt lấy Nạp Đặc, mà Uy Lâm thì đứng ở một bên đề phòng Nạp Đặc chạy trốn, mặc dù khả năng này gần như không có.
Trong tiểu viện của Hoàng gia, Hoàng Long đang luyện chế vật phẩm thần bí thứ ba để đấu giá thì Bác Cách chợt đi đến, thần sắc mang theo sự lo lắng. Điều này làm cho Hoàng Long thoạt lấy làm kì quái. Bác Cách rất hiếm khi có loại thần sắc này.
“Thiếu chủ, hạ nhân bẩm báo lại, Nạp Đặc ở bên ngoài bị đả thương, còn có đám người Tạp Cát, Thác Ni…!” Bác Cách đứng một bên, cung kính nói.
Hoàng Long không khỏi dừng việc đang làm, quay đầu lại, tinh mang trong mắt chợt lóe. Hắn lập tức thu hồi Ngũ Ngục Thần Đỉnh rồi mở thần thức ra và vận chuyển Thiên Nhãn thần thông, sau đó nói: “Đi!”
Bác Cách liền theo sát phía sau Hoàng Long, ra khỏi Hoàng phủ.
“Ôi chao, nhị thúc, ngươi vẫn giống như năm đó! Tại sao tính tình vẫn không thay đổi vậy? Cần gì phải thế chứ? Đây không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ ư?” Nạp Đa ung dung bước tới trước mặt Nạp Đặc. Từ trên cao nhìn xuống vị nhị thúc bị trọng thương đang nằm trên mặt đất, hắn vừa cười vừa lắc đầu than thở, vẻ mặt đầy sự thương hại.
“Phì!” Nạp Đặc nhổ một ngụm bọt máu bắn lên thân Nạp Đa, sau đó cười nói: “Tiểu tử, so với phụ thân thì sắc mặt của ngươi càng làm cho người khác ghê tởm hơn!”
Nạp Đa nhất thời không đề phòng, thấy quần áo toàn thân bị đối phương làm vấy bẩn, trong lòng liền trở nên giận dữ: “Ngươi cho rằng nơi này là vương thành của vương quốc Lục Thông thì ta sẽ không dám giết ngươi?” Nói xong, hắn khẽ ra hiệu. Đám thủ hạ ở bên cạnh liền nhao nhao tuốt vũ khí rồi tiến lên.
Chỉ có điều, ngay khi đám thủ hạ của Nạp Đa hô hào nhau tiến lên vây giết Nạp Đặc thì đột nhiên một luồng sức mạnh cường đại ập tới mãnh liệt, đánh cho đám thủ hạ của Nạp Đa bay ngược ra ngoài tới tấp. Đến khi chúng rơi xuống đất thì đã đứt hơi mà chết!
Nạp Đa và Uy Lâm cả kinh, quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy một người trẻ tuổi đang bước ra từ đám đông ở xung quanh. Đi theo phía sau y là một lão nhân.
Mà khi nhìn thấy người này, Nạp Đặc và các Thú Nhân khác liền vội vàng chạy đến bên cạnh: “Chủ nhân!”
Hoàng Long vung hai tay lên, xuất ra một vầng kim quang bao bọc lấy đám người Nạp Đặc đang bị trọng thương. Lập tức, thương thế của đám người Nạp Đặc nhanh chóng được khôi phục bằng một tốc độ mà bằng mắt thường có thể thấy được.
Lúc này, Nạp Đa mới tiến lên, cười lạnh: “Không ngờ nhị thúc của ta lại là con chó của ngươi nuôi! Tiểu tử, ngươi lại dám giết tộc nhân của Ai Lam gia tộc chúng ta. Đây là tự ngươi tìm đường chết đấy nhé!”
Chung quanh một số người người đứng xem nghe được Nạp Đa dĩ nhiên là Ai Lam gia tộc người, không ít cũng âm thầm giật mình địa nhìn Nạp Đa, nghị luận. Một số người đứng xem ở xung quanh nghe thấy Nạp Đa vậy mà lại là người của Ai Lam gia tộc thì không ít kẻ phải âm thầm giật mình, nhìn về phía Nạp Đa, thấp giọng nghị luận.
Ai Lam gia tộc chính là một đại gia tộc siêu cấp của đế quốc Thú Nhân, đồng thời cũng là một trong những gia tộc có truyền thừa lâu nhất trên đại lục Hằng Nguyên. So với các đại gia tộc ở đại lục Hằng Nguyên, thực lực của Ai Lam gia tộc mặc dù không phải là mạnh nhất, nhưng ít nhất cũng được xếp trong năm thứ hạng đầu.
Ngàn năm qua, Ai Lam gia tộc đào tạo ra tám vị Truyền Kỳ Tế Tự.
Hiện tại, hơn mười vị Truyền Kỳ Tế Tự trong thần miếu của đế quốc Thú Nhân thì có tới bốn vị xuất xứ từ Ai Lam gia tộc.
“Tiểu tử này giết tộc nhân của Ai Lam gia tộc. Ta nghĩ hắn chết chắc rồi!” Sau khi biết được Nạp Đa là người của Ai Lam gia tộc thì mọi người ở xung quanh liền nhìn Hoàng Long như nhìn một người chết, mặc dù bọn họ cũng không rõ thân phận của hắn.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du Tác giả: Thần Kiếm
Chương 103: Vô Hình Kiếm Khí.
Dịch: hv136.
Biên: Vô Ưu.
Nguồn: banlong.us
“Người của Ai Lam gia tộc?!” Hoàng Long hỏi một cách ung dung.
“Hắc hắc, không sai!” Nạp Đa hả hê nhìn đối phương bằng vẻ mặt giễu cợt. Theo thường lệ, tiếp theo thì đối phương sẽ hoảng sợ đến biến sắc mặt, cả người run lên rồi bò đến quì mọp dưới chân mình để cầu xin tha thứ.
Những chuyện kiểu này hắn gặp quá nhiều rồi.
Một số tiểu gia tộc mới nổi thường tự cao tự đại nhưng khi nghe đến Ai Lam gia tộc thì liền sợ đến mức són ra quần.
Có điều hắn không ngờ đối phương lại không hành động như hắn dự liệu! Không hoảng sợ chút nào, lại càng không có vừa bò vừa quỳ cầu xin tha thứ, khuôn mặt vẫn bình tĩnh mà từ từ tiến tới, ánh mắt độc ác, toàn thân tràn ngập khí thế khiến hắn cảm thấy hoảng sợ.
Nạp Đa run rẩy thối lui.
Uy Lâm đứng cạnh Nạp Đa quát lên đầy phẫn nộ: “Tiểu tử, không xem Ai Lam gia tộc ra gì! Thật muốn chết !” Dứt lời, Uy Lâm đấu khí ngập tràn, vận công đánh ra một chưởng gào thét khắp không gian.
Hoàng Long nhìn thẳng tới.
Uy Lâm chỉ thấy ánh mắt đối phương dướng như giống hai thanh kiếm sắc đâm vào lòng mình một cách tàn nhẫn, trong lòng cả kinh. Lúc này, Uy Lâm nhìn thấy tay phải đối phương vung lên. Vẫn đang kì quái thì bỗng toàn thân đau đớn nên không khỏi hét lên thê thảm. Y nhìn xuống, cả người từ trên xuống chỗ nào cũng có vô số kiếm khí xuyên qua thủng lỗ chỗ.
Một lúc sau, từ những vết kiếm bắn ra vô số vòi máu.
Máu tuôn trào như suối phun giữa rừng, thấp thoáng ẩn chứa một cơn mưa máu nho nhỏ.
Cơn mưa lả tả phủ xuống khắp nơi khiến lòng người kinh hãi, cảm thấy vô cùng quỉ dị.
Tiếp theo, Uy Lâm ngã xuống. Đến tận lúc đó, vẻ mặt hắn vẫn tràn đầy ngạc nhiên.
“Vô Hình Kiếm Khí”
Một trong các loại vô thượng thần thông của đạo pháp kiếm khí.
Vô Hình Kiếm Khí rất khó tu luyện nhưng đối với Hoàng Long, hắn chẳng qua chỉ thiếu hụt pháp lực để duy trì. Chỉ cần có cách bù đắp pháp lực, đạo pháp thần thông kiếp trước muốn thứ nào cũng có thể sử dụng dần dần.
Vô Hình Kiếm Khí khác với Huyền Thanh Đại Tự Tại Kiếm Khí, không được ngưng tụ bởi chân khí, mà chính là một thanh kiếm thật sự. Chỉ khi Uy Lâm ngã xuống rồi tắt thở, không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo, từng thanh kiếm xuất hiện cồng chéo chi chít lên nhau.
Đây chính là Vô Ảnh Kiếm, một loại kiếm pháp có thể dung nhập vào không gian thiên địa.
Sau khi những thanh vô ảnh kiếm xuất hiện thì lại biến mất khỏi không gian, ẩn vào thiên địa.
Những thanh vô ảnh kiếm này do Hoàng Long cực khổ luyện chế mấy ngày nay mới thành. Kể từ lúc chém giết ở hoàng cung đế quốc Long Ngữ, sau khi đã để lộ đôi chút thực lực nên Hoàng Long giờ đây không ngừng chuẩn bị để cố gắng tăng cường sức mạnh của mình.
Lấy thực lực xấp xỉ Thánh Vực đỉnh phong của Hoàng Long, khi phát động Vô Ảnh Kiếm thì dù là Thánh Vực cao cấp trong phạm vi mấy trăm trượng nếu không đề phòng, cũng chỉ một kích tất sát. Huống gì Uy Lâm chỉ là thánh vực trung giai!
Ngũ Phương Kỳ hộ thân, lại thêm Vô Ảnh Kiếm cộng với Ngũ Hành độn thuật, dù bị vài Thánh Vực cao giai vây công, Hoàng Long cũng không sợ hãi, thậm chí còn có khả năng đánh giết một trận. Đây chính là điểm mạnh của đạo pháp thần thông và pháp bảo.
Chỉ một kích Hoàng Long đã giết chết Uy Lâm, Chuyện này đã khiến người xem chung quanh trợn tròn mắt nhìn Uy Lâm ngã xuống đất không còn động đậy, không thể tin được.
Thật quá khó tin! Nếu không phải bọn họ quan sát tình tiết từ trước đến sau, sợ rằng còn tưởng là hai bên đang đùa giỡn.
Kinh ngạc! Tuyệt đối kinh ngạc!
Chung quanh có không ít người là cường giả cửu cấp. Bọn họ tất nhiên nhận ra Uy Lâm là cường giả Thánh Vực.
Thánh Vực! Cường giả thế lực đứng trên đỉnh đại lục Hằng Nguyên, đơn giản đã chết tốt như vậy!
Chẳng qua đối phương chỉ tiện tay vung lên, hơn nữa còn rất tùy ý giơ tay phải một cái thì đã bị người ta giết tươi mất rồi!
Một tràng huyên náo do tiếng kinh hô lẫn thanh âm do hít khí lạnh vào chợt vang lên.
Ai nấy kinh hãi nhìn Hoàng Long, một thanh niên trẻ tuổi.
Hoàng Long dường như không để ý đến nét mặt của mọi người xung quanh. Sau khi dùng Vô Hình Kiếm Khí giết chết Uy Lâm vẫn ung dung đi đến phía Nạp Đa.
Nạp Đa là đại thiếu chủ Ai Lam gia tộc, bình thường uy phong tám hướng và cao cao tại thượng hiện giờ có vẻ mặt kinh hãi, ánh mắt dời khỏi thi thể Uy Lâm mà nhìn Hoàng Long đi tới, hoảng sợ muôn phần lùi về phía sau trong khi khóc rống lên nức nở : “Ngươi, ngươi đừng đến đây! Ta là đại thiểu chủ Ai Lam gia tộc!” Khi vội vã lui về phía sau, hai chân hắn cuống quít vấp vào nhau ngã nhào xuống đất, sau đó dùng sức lắc đầu liên tục, mặt mũi bê bết đầy sự kinh hoàng.
Lúc này, nhìn Hoàng Long chậm rãi đi đến dường như như ác ma đến từ địa ngục, một ác ma vô cùng khủng bố!
Hoàng Long khí thế tăng lên từng chút một, không ngừng phóng mạnh về phía đối phương.
Một tia lý trí lẫn ôm lòng cầu may trong tâm Nạp Đa cũng mất đi, chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô tận.
“Không được, ngươi đừng qua đây!”
Tiếng kêu này mang âm hưởng réo rắt thảm thiết. Nếu là người đứng xem không biết, còn tưởng rằng đang gặp chuyện hảo sự nam nữ gì đó rất thú vị.
Nạp Đa thật sự không chịu được cảm giác tử vong, sợ hãi quỳ bò lết tới: “Tiền bối, là ta… ta sai lầm rồi! Van xin người tha cái mạng chó này, thả cái mạng chó của ta đi! Ta ngàn ngàn lần không dám nữa!”
Mọi người vây quanh, nhìn Nạp Đa cầu xin tha thứ chẳng khác gì một con chó bèn không khỏi khinh bỉ.
Đây là đại thiếu chủ Ai Lam gia tộc?
Xem như thể diện của Ai Lam gia tộc đã mất hết .
Nạp Đa chắc hẳn chưa từng nghĩ đến kết quả như thế, mới vừa rồi hắn còn muốn đối phương quỳ mọp cầu xin hắn tha thứ. Hiện tại, mọi thứ đều ngược lại.
“A, đúng là Hoàng Long tiền bối?!” Đúng lúc này, trong đám người xem, một tên quý tộc của vương quốc Lục Thông nhận ra Hoàng Long ít khi lộ mặt trước mọi người, kêu lên với vẻ kinh nghi.
Hoàng Long tiền bối!
Người thanh niên này, là Hoàng Long tiền bối sao!
Điều này… Mọi người chung quanh náo động phát cuồng.
Mọi người vây quanh đều la hoảng lên. Ai nấy cũng kích động nhìn Hoàng Long với vẻ mặt sùng bái và kính sợ.
Thậm chí lại có không ít thiếu nữ quý tộc che miệng liếc hắn bằng ánh mắt đào hoa.
Nạp Đa lại càng kinh hoảng, hắn ngồi bệt ra đất, mặt mày xám xịt.
Hoàng Long tiền bối?!
Là người dẫn một nhóm ma sủng Thánh Vực tấn công thẳng đến hoàng cung đế quốc Long Ngữ, Hoàng Long tiền bối!
Cho dù hắn ngông cuồng tự cao đến đâu chăng nữa cũng không dám nói Ai Lam gia tộc mạnh hơn Đế quốc Long Ngữ được.
“Ngay cả đến Thái tử và Thái tử phi của đế quốc Long Ngữ mà người ta còn dám giết. Chỉ là ngươi, một đại thiếu chủ nho nho của Ai Lam gia tộc thì người ta phải để vào mắt à?” Trong lòng Nạp Đa dấy lên sự buồn nản lẫn thất vọng vô vàn mà thầm hối hận: “Tự dưng bản thân mình lại mọc ra một đôi mắt chó chọc đến một cường giả Thánh Vực tuyệt thế như vậy!”
Vốn lần này hắn phụng mệnh gia tộc đến đây tham gia buổi đấu giá, phải ghi nhớ lời răn của gia tộc là không nên gây chuyện thị phi. Nhưng hết lần này đến lần khác lại đụng phải nhị thúc Nạp Đặc, là người chú năm xưa bị phụ thân hãm hại trục xuất khỏi lãnh địa gia tộc.
Lúc này, đám thú nhân theo Nạp Đặc vốn khiếp sợ cũng dần phục hồi tinh thần.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thấy chủ nhân ra tay. Lần đầu tiên hắn thấy rõ thực lực kinh khủng của Hoàng Long.
Trong lòng Nạp Đặc dâng lên một sự kính sợ sâu sắc, đồng thời cũng cảm kích vô cùng, dù sao chuyện này cũng do hắn mà ra. Hiện giờ, bởi vì chuyện của mình mà chủ nhân đã kết thù oán với Ai Lam gia tộc.
“Chủ nhân!” Nạp Đặc tiến tới quỳ xuống, sắc mặt cung kính nói : “Nạp Đặc cúi xin chủ nhân tha cho hắn một mạng, có thể bỏ qua cho hắn lần này!”
Hoàng Long thoáng nhìn Nạp Đặc, tâm tư của Nạp Đặc tất nhiên hắn bết rõ. Một cường giả Thánh Vực của Ai Lam gia tộc bị mình giết chết, mặc dù có giận dến mấy nhưng cũng không dám náo loạn tìm mình báo thù. Nhưng Nạp Đa lại là Đại thiếu chủ của Ai Lam gia tộc, nếu như bị mình giất mất thì chỉ e rằng rất khó hòa giải, thậm chí còn dẫn đến khả năng không chết không thôi.
Giờ đây, bản thân mình vừa kết thù với Đế quốc Long Ngữ. Đương nhiên Nạp Đặc không hy vọng bản thân mình chính vì chuyện của hắn và phải đứng ở thế đối địch với Ai Lam gia tộc.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du Tác giả: Thần Kiếm
Chương 104: Buổi đấu giá!
Dịch: Sharas
Biên: Bạch Sầu
Nguồn: banlong.us
Nạp Đa đứng một bên thấy thế, trên gương mặt tro tàn hiện lên một tia hi vọng. Lập tức, hắn bò về phía Hoàng Long, rồi khóc lóc cầu xin tha thứ: "Hoàng Long tiền bối, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho ta đi!" Nói xong, Nạp Đa dập đầu liên tục xuống mặt đất, mạnh đến nỗi tạo ra cả tiếng vang.
Hoàng Long phất tay một cái, đỡ Nạp Đặc đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nạp Đa đang quì, rồi đột nhiên xoay người rời đi.
"Chúng ta đi thôi!"
Nạp Đặc và các Thú Nhân khác lúc này cũng mới kịp phản ứng, vội vàng cùng với Bác Cách cung kính theo sát phía sau Hoàng Long mà rời đi.
"Cảm ơn Hoàng Long tiền bối, cám ơn Hoàng Long tiền bối!" Nạp Đa ngẩn ra, cái trán bầm tím hơi nhấc lên, sau đó vừa lễ bái vừa liên tục kêu.
Đợi đến khi thân ảnh Hoàng Long biến mất hẳn, Nạp Đa mới buông lỏng cơ thể, toàn thân ỉu xìu giống như đã bị rút mất khí lực, nội tâm có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Hiện tại đã gần đến mùa đông, thế nhưng sau lưng hắn đã thấm ướt mồ hôi lạnh.
Cuối cùng cũng đi rồi. Nạp Đa trong lòng thầm kêu may mắn, tay vừa sờ sờ cái trán thì thấy người xung quanh chỉ trỏ, cơn giận bỗng nhiên nổi lên. Hắn bèn quát: "Cút! Nhìn cái gì ? Có cái gì hay mà nhìn? Cút ngay cho ta!"
Mọi người ở xung quanh thấy thế liền kinh hãi mà tản đi.
Nạp Đa nhìn theo hướng Hoàng Long ly khai, hai mắt tràn đầy oán độc, nhưng khi nhìn sang bên cạnh, thấy thi thể của Uy Lâm đang nằm vật trên mặt đất, cả người hắn liền trở nên lạnh run.
Đứng trên con đường nhộn nhịp, bị người đi đường tránh xa, Nạp Đa chỉ cảm thấy hết thảy ở xung quanh hoàn toàn xa lạ, một mình lẻ loi trong trời đất này.
Nghĩ đến phụ thân Nạp Chân đã dặn dò mình trước khi đi, Nạp Đa khẽ cảm thán một tiếng trong lòng, trên mặt lộ ra vẻ âm tình bất định.
Sau khi rời đi, Hoàng Long liền trở về tiểu viện của mình.
Mấy người Nạp Đặc đứng trước mặt Hoàng Long, cúi đầu thật thấp. Nạp Đặc mở miệng nói: "Chủ nhân, Nạp Đặc đã gây thêm phiền toái cho người rồi."
Hoàng Long lạnh nhạt nói: "Không có gì, đem chuyện của ngươi kể rõ từ đầu đến cuối cho ta nghe!"
Nạp Đặc cung kính đáp ứng, tiếp theo liền kể lại một lượt sự tình vừa xảy ra ở trên phố. Sau đó tiếp tục nói ra chuyện từ mười năm trước, bản thân hắn bị đại ca Nạp Chân hiện đang là gia chủ của Ai Lam gia tộc chèn ép, đuổi khỏi gia tộc.
Trên đại lục Hằng Nguyên, bất kể là đại gia tộc hay tiểu gia tộc, hễ đã truyền thừa được mấy trăm hoặc mấy ngàn năm thì đệ tử gia tộc cũng không phải là ít, đặc biệt là những đại gia tộc giống như Ai Lam gia tộc.
Chỉ có điều, cuộc sống ở những đại gia tộc như thế cũng chưa chắc là một hạnh phúc. Bởi vì càng là một đại gia tộc thì sự cạnh tranh giữa các đệ tử trong gia tộc lại càng kịch liệt. Mà những người đệ tử giống như Nạp Đặc, chỉ có tư chất bình thường, và cũng không có thiên phú tu luyện Tế Tự thì kết cục nhất định sẽ rất bi ai.
So với tư chất bình thường của Nạp Đặc thì đại ca Nạp Chân của hắn có thiên phú tu luyện vô cùng tốt, có thể nói là thiên tài ngàn năm khó gặp của Ai Lam gia tộc. Mười hai năm trước, lúc y bốn mươi tuổi đã là Cửu cấp Đại Tế Tự, được gia tộc coi là đối tượng trọng điểm để bồi dưỡng. Mặc dù Nạp Đặc và đại ca Nạp Chân là thân huynh đệ, nhưng từ nhỏ Nạp Chân rất chán ghét vị đệ đệ này, thậm chí có thể nói là rất căm hận hắn.
Tại thời điểm cách đây mười năm, vào một ngày trước khi Nạp Chân được chọn làm Ai Lam gia chủ, y liền đuổi Nạp Đặc ra khỏi gia tộc.
Nạp Đặc bị trục xuất, tầng lớp cấp cao trong gia tộc đều biết rõ, nhưng vì hắn chỉ là một tên đệ tử bình thường, nên mọi người cũng lười để ý tới.
Sau khi Nạp Đặc bị trục xuất khỏi gia tộc, Nạp Chân vẫn tiếp tục cho người chèn ép Nạp Đặc dọc theo đường đi. Về sau, lúc biết được Nạp Đặc bị quốc gia loài người bắt làm tù binh chiến tranh thì sự chèn ép của Nạp Chân mới kết thúc.
Chuyện tình sau cùng thì Hoàng Long đã biết rõ. Lúc ấy Nạp Đặc ở thị trường nô lệ vừa khéo được Hoàng Long mua lại.
"Ta vốn cho rằng, cuộc đời của mình cứ như thế kết thúc, những ngày ở thị trường nô lệ, ta thật sự tuyệt vọng. Nhưng cho đến khi gặp được chủ nhân thì người đã cho ta thấy lại được hy vọng." Nạp Đặc nói.
"Cho nên những năm này, ta luôn một mực cố gắng. Ta muốn chứng minh cho đại ca của ta, cho Ai Lam gia tộc được thấy, Nạp Đặc ta không phải là phế vật. Rốt cuộc có một ngày, ta sẽ trở thành Thánh Vực cường giả, đến lúc đó ta sẽ trở về gia tộc, đoạt lại tất cả những gì thuộc về ta!"
Nạp Đặc thần sắc kích động, trong mắt ướt đẫm lệ quang, hai tay nắm chặt lại.
Những năm tháng sau khi bị trục xuất khỏi gia tộc kia là một nỗi đau mãi mãi ở trong lòng hắn! Hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên đoạn hồi ức đó, bởi vì sau khi bị loài người bắt đi, vợ và con trai của hắn đã bị giết chết.
Những người gần gũi với hắn nhất, người nhà chân chính của hắn!
Là điểm tựa tinh thần của hắn!
Mặc dù Nạp Chân không trực tiếp gây ra cái chết của họ, nhưng nếu như không phải là do y thì tất cả những bi kịch ấy cũng sẽ không xảy ra.
Hai năm qua, hắn đã tìm ra đám quân đội sát hại vợ con hắn năm ấy. Tuy hắn đã giết sạch toàn bộ bọn họ, nhưng chừng ấy vẫn chưa đủ…, chưa đủ để làm vơi đi nỗi đau đớn khôn xiết trong lòng hắn.
Nhớ đến con trai đã chết thảm của mình, hắn đường đường là một đấng nam nhi vậy mà cũng phải rơi lệ.
Cả tiểu viện bị bao trùm trong một mảnh tĩnh lặng, bi thương không nói nên lời.
Đứng trong tiểu viện, mấy Thú Nhân khác cũng lộ ra thần sắc cảm thương. Bọn họ thật không ngờ được, vị đoàn trưởng của bọn họ lại có một đoạn hồi ức thống khổ, nhuốm đầy máu và nước mắt như thế.
Bác Cách nghe chuyện cũ đầy thương tâm của Nạp Đặc, trên khuôn mặt già nua cũng lộ ra vẻ xót xa. Hắn cũng không ngờ được, cảnh ngộ của Nạp Đặc còn bi thảm không kém so với hắn.
Hắn nhìn về phía Nạp Đặc một lần nữa, ánh mắt đã thay đổi rất nhiều. Cái này chính là đồng bệnh tương liên. Đối với Nạp Đặc, người trợ thủ đắc lực của chủ nhân này, hắn quả thật là đã nảy sinh một sự đồng cảm đối với y.
Hoàng Long than nhẹ một tiếng trong lòng. Từ khi Bàn Cổ khai thiên đã trải qua vô số trăm triệu năm, hắn cũng đã thấy qua đủ loại nhân sinh. Thế gian này vốn là như thế, mạnh được yếu thua, bất kể là ở đâu thì thế giới cũng đều giống nhau.
“Bốn tháng sau chúng ta sẽ đi tới đế quốc Thú Nhân!” Hoàng Long nhìn lên bầu trời, chậm rãi nói.
Sau bốn tháng nữa là đại thọ chín mươi tuổi của ông ngoại Triệu Dương, từ đế quốc Bạo Tuyết tiện đường đi đến đế quốc Thú nhân luôn một thể.
Thân thể Nạp Đặc chấn động, trên mặt không kìm nén được vui mừng, kích động nói: "Nạp Đặc tạ ơn chủ nhân!” Chỉ có điều, sau khi kích động qua đi, Nạp Đặc lại không biết suy nghĩ đến điều gì, sau đó ngập ngừng nói: "Chủ nhân…!"
Hoàng Long giơ tay lên ngăn cản lời của Nạp Đặc: "Ta biết ngươi lo lắng, không cần nhiều lời!"
Nghe vậy, Nạp Đặc chỉ có thể không ngừng khấu tạ một lần nữa. Hắn biết, lúc nãy chủ nhân không giết Nạp Đa, thật ra cũng là vì nghĩ cho bản thân hắn, chứ không phải là lo lắng về Ai Lam gia tộc.
Hiện tại, toàn bộ sở hữu của hắn cũng đều do Hoàng Long cấp cho, bao gồm địa vị hiện thời và một thân thực lực. Hắn chỉ có thể thông qua hết thảy hành động để chứng minh sự trung thành của bản thân đối với Hoàng Long. Những năm này, Thú Nhân dong binh đoàn có thể phát triển mạnh mẽ như thế, chính là minh chứng tốt nhất.
Trước khi tiến hành buổi đấu giá, chuyện của Nạp Đặc chỉ là một phần nhạc đệm nho nhỏ.
…. Ngày qua đi, đêm lại về….
Sang ngày thứ hai, khi mặt trời đã lên cao, mọi ngả đường trong vương thành Lục Thông vương quốc không những đã đầy ắp người, mà đường phố xung quanh nơi bán đấu giá của Hoàng gia cũng lại càng tấp nập hơn.
May mà Âu Đức bệ hạ đã sớm cho quân đội đóng ở chỗ này, gia tăng gấp mấy lần lực lượng duy trì an ninh trật tự nên mới không có sự cố gì xảy ra. Nếu không thì… chỉ cần một trận đánh nhau nho nhỏ thôi cũng sẽ làm liên lụy tới mọi người, và sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.
Một lúc sau, trong sự chờ mong của mọi người, trên mặt đất đột nhiên ầm ầm truyền đến một cơn chấn động. Ngay sau đó, đang lúc mọi người sắc mặt đại biến, thì một đám người mặc chiến giáp màu đen sẫm, toàn thân lộ ra Hắc Ma khí, trong tay cầm đại đao sắc bén từ đằng xa tiến tới nơi diễn ra đấu giá trước ánh mắt của mọi người.
Hàng ngũ chỉnh tề, hàn quang lóe lên, tất cả mọi người đều cảm nhận được một cỗ khí thế cường đại hướng về phía mặt tiền của nơi bán đấu giá mà đến. Đồng thời, một số người có tu vi yếu kém liền cảm thấy hít thở có chút khó khăn, kinh sợ thối lui.
Đội ngũ giống như Ma thần này đột ngột xuất hiện trong đám đông, nơi nào bọn họ đi qua, tất cả mọi người đều rối rít tránh xa.
"Tu La… là Ma tộc Tu La!"
"Toàn bộ đều là Ma tộc Tu La!"
Toàn bộ đội ngũ khoảng ba ngàn người này cũng đều là do cường giả Tu La của Ma tộc tạo thành!
Cường giả Tu La của Ma tộc tương đương với cường giả từ Thất cấp đến Cửu cấp của loài người!
Mặc dù không phải là cường giả Thánh Vực, nhưng là có đến ba ngàn người a. Cho dù là một vị Đại Đế trong ngũ đại đế quốc đi tuần sát, chỉ sợ cũng không có đội hình như vậy.
Hơn ba ngàn người đều là cường giả từ Thất cấp đến Cửu cấp! Tất cả mọi người trong lòng đều cảm thấy kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi. Chẳng nhẽ một vị Ma vương đại nhân nào đó của Ma tộc tới đây?
Nhưng tiếp theo, bọn họ liền nhìn thấy ở chính giữa của đội ngũ Ma tộc Tu La là Hoàng Long đang cưỡi Thiên Thanh Mãng Ngưu, đồng thời còn có cả nhóm người của Triệu gia.
Tất cả cho thấy đội ngũ cường đại do ba ngàn Ma tộc Tu La tạo thành này chính là thủ hạ của tuyệt thế cường giả Thánh Vực: Hoàng Long.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du Tác giả: Thần Kiếm
Chương 105: Vật phẩm đấu giá thứ ba!
Dịch: Sharas
Biên: Bạch Sầu
Nguồn: banlong.us
Đằng sau ba ngàn Ma tộc Tu La là hai vạn Thú nhân.
Mặc dù cường giả Thú nhân có tu vi Thất cấp trở lên chỉ có hơn năm trăm người, nhưng Thú nhân dong binh đoàn gồm hai vạn Thú nhân tụ tập ở cùng một chỗ thì khí thế cũng không yếu hơn so với ba ngàn Ma tộc Tu La.
Đội quân Ma tộc Tu La kia chính là do gần sáu ngàn Dạ Xoa bị Hoàng Long đuổi bắt và trấn áp trong Quần Tiên Các trên hành trình đến Địa Ngục lúc trước tiến hóa mà thành. Trải qua chín năm ở trong Quần Tiên Các, nhờ có linh khí của U Minh Thần Thụ tẩm bổ, hơn nữa còn tu luyện một bộ Ma tộc công pháp do Hoàng Long truyền thụ, cho nên toàn bộ bọn chúng đều tiến hóa thành Tu La, thậm chí có một số đã có thực lực tương đương với Bát cấp chiến sĩ của nhân loại, cách Cửu cấp không xa.
Tin rằng chỉ cần ba đến năm năm, toàn bộ đám Ma tộc Tu La này có thể tiến hóa lên Cửu cấp rồi.
Hiện tại, Hoàng Long mới chỉ lấy ra một nửa lực lượng thôi đấy. Một nửa lực lượng này cộng thêm Thú Nhân dong binh đoàn đã đủ để trấn áp hiện trường buổi đấu giá rồi. Hơn nữa, ở trên bầu trời của vương thành vương quốc Lục Thông còn có đám Thánh Vực ma thú Cửu Thải Phượng Điểu. Hoàng Long tin rằng sẽ không có ai dám dùng vũ lực thị uy ở buổi đấu giá này.
Sau khi Hoàng Long và Triệu gia tiến vào phòng đấu giá, ba ngàn Ma tộc Tu La cùng hai vạn Thú nhân đồng loạt chia ra canh giữ ở các con đường xung quanh phòng đấu giá, đem đoàn người ngăn cách ra.
Sau khi Hoàng Long và Triệu gia đi vào thì mới tới lượt các cường giả của những đại thế lực đến từ khắp nơi trên đại lục Hằng Nguyên, như: Đại giáo chủ Khoa Nhĩ của Quang Minh Giáo Đình, đoàn trưởng Đột Lôi của Hoàng Kim Thánh Kỵ Sĩ đoàn, công chúa An Lôi của Ma tộc , Thần điện điện nữ Ôn Lỵ Ti của đế quốc Ám Sâm… Về phía đoàn trưởng của thập đại dong binh đoàn không sai biệt lắm cũng đã tề tựu đông đủ.
Mà đối với việc đoàn trưởng của ba dong binh đoàn bài danh ở ba vị trí đầu tiên: Bạo Long, Hải Vực, Dã Lang đích thân đến đây thì lại càng khiến cho mọi người nghị luận không ngớt.
Đại Đế của mấy đại đế quốc tuy không đến nhưng vẫn phái trọng thần cùng thành viên trong hoàng thất tới tham dự.
Công hội Dong binh đoàn, công hội Ma pháp sư, công hội Luyện dược sư, mấy vị hội trưởng, phó hội trưởng hoặc một số đại trưởng lão của các đại thương hội cũng đã đến.
Còn cả một số gia tộc cổ xưa truyền thừa hơn ngàn năm trên Đại lục Hằng Nguyên, bình thường rất ít khi xuất hiện thì hiện tại tất cả cũng đều tới tham dự.
Khi thấy những đại nhân vật, cường giả bình thường khó có thể nhìn thấy, mọi người đứng ở hai bên đường liền ồn ào bàn luận không ngớt.
"Công chúa Ma tộc vậy mà cũng tới!"
"Người kia chẳng nhẽ là Tề Thiên Thánh vương của Hải tộc ở hải ngoại?"
...
"Đây là Kiếm Thánh Khải Đắc!"
"Thánh Vực Ma pháp sư Pháp Long!"
Trong đám đông không ngừng có người phát ra những tiếng kinh hô khi nhận ra một số nhân vật lớn, trong đó có không ít vị là cường giả Thánh Vực nổi danh đã mấy trăm năm.
Buổi đấu giá đương nhiên không phải là bất kì ai cũng có thể tham dự. Người nào muốn tiến vào thì cũng đều phải cầm theo thẻ khách quý kim hồng sắc do Hoàng gia phân phát ra.
Những người này không phải là người có địa vị cao quí thì cũng là cường giả một phương.
Bước trên con đường được trải thảm đỏ, một số con cháu quý tộc và một vài vị trưởng bối của các gia tộc tự nhiên là hiên ngang ưỡn ngực sải bước về phía trước dưới ánh mắt ngưỡng mộ của những người bên đường.
Mặc dù bên ngoài phòng đấu giá rất ồn ào, nhưng lại không có bất cứ ai dám nhiễu loạn trật tự. Nhìn đội ngũ Ma tộc Tu La giống như Ma thần, cộng thêm hai vạn Thú nhân như tường đồng vách sắt đang đứng nơi đó, thì đám đệ tử của những tiểu gia tộc khác tuy rằng cũng có chút ghen tỵ và bất bình là tại sao bản thân lại không có tư cách đi vào phòng đấu giá, nhưng bọn họ cũng chỉ dám đứng ở một bên thầm bực tức mà thôi.
Bên trong cùng với bên ngoài phòng đấu giá cũng khác nhau một trời một vực.
Được Hoàng gia mở rộng và sửa chữa, cả phòng đấu giá bây giờ trông rất trang hoàng lộng lẫy, có một loại khí chất cao quý trang nhã không nói nên lời. Nơi tiến hành buổi đấu giá có thể chứa đủ được hơn hai vạn người, chỉ có điều, bởi vì Hoàng Long cố ý phân phó nên cũng không có thiết lập chỗ ngồi dành cho khách quý, mà thay vào đó phòng đấu giá chỉ bố trí hai tầng chỗ ngồi.
Chuyện này mặc dù dẫn tới một số thế lực lớn có chút bất mãn nhưng bọn họ cũng không nói gì cả.
Mà mặt khác, Hoàng Long còn cho người xây dựng một cái kính tượng pháp trận ở bên ngoài phòng đấu giá, cho phép quảng trường hơn mười vạn người ở ngoài có thể theo dõi được rõ tình hình thực tế bên trong.
Những thế lực lớn vì thế mà thất kinh.
Đó là bởi vì, trên đại lục Hằng Nguyên, những ma pháp trận khổng lồ truyền lại hình ảnh và âm thanh kiểu như vậy vốn đã thất truyền mấy ngàn năm rồi.
Vậy mà Hoàng Long lại có thể xây dựng được?
Dĩ nhiên bọn họ đã quan sát rất kĩ càng, và quả thật thứ mà Hoàng Long bố trí chính là ma pháp trận.
Buổi đấu giá vào tràng kéo dài chừng một giờ.
Sau hơn một giờ này, cửa chính phòng đấu giá đã được đóng lại.
Nơi diễn ra đấu giá mặc dù rộng rãi nhưng ánh sáng mặt trời vẫn chiếu xạ được, cường độ ánh sáng của toàn trường đấu giá rất tốt, cho dù ngồi ở góc khuất cũng có thể thấy được mọi việc đang diễn ra trên đài đấu giá.
Người chủ trì buổi đấu giá không ai khác chính là Bác Cách.
Bác Cách là đại quản gia hiện thời của Hoàng Long, hơn nữa còn là cường giả Thánh Vực trung giai. Cho nên cũng chỉ có hắn mới là người thích hợp nhất đảm nhiệm vị trí chủ trì của buổi đấu giá.
Toàn trường hơn hai vạn người đều thấp giọng nghị luận, theo đó một mảng thanh âm ồn ào vang lên.
Thấy thế Bác Cách hơi nhấc hai tay, khí thế của một Thánh Vực cường giả tỏa ra, bao trùm toàn trường. Lập tức, toàn trường đấu giá trở nên an tĩnh.
Bác Cách đứng ở trên đài đấu giá, toàn thân tỏa ra một cỗ khí thế bén nhọn, ánh mắt quét qua xung quanh. Một lúc sau, hắn mới chậm rãi mở miệng nói: “ Đấu giá bắt đầu!”
Vật phẩm đầu tiên được đưa ra đấu giá tất nhiên là Ma pháp kiếm.
Ma pháp kiếm bắt đầu đấu giá dẫn đến một hồi cạnh tranh kịch liệt như nước triều dâng. E rằng đây chính là buổi đấu giá có đông đảo thế lực tề tụ cùng một lúc nhiều nhất trong lịch sử của đại lục Hằng Nguyên.
Có thể tưởng tượng được trình độ cạnh tranh làm cho người ta phải líu lưỡi ra sao.
Ma pháp kiếm giá khởi điểm chỉ có ba mươi vạn kim tệ, thế nhưng đã tăng vọt lên hơn hai trăm vạn kim tệ trong khoảng thời gian chưa đủ để uống cạn một chén trà. Hơn nữa vẫn còn đang tiếp tục tăng cao.
Trên quảng trường bên ngoài phòng đấu giá, một số tiểu thế lực thông qua ma pháp trận nhìn thấy tình cảnh cạnh tranh ở bên trong thì đều trợn mắt, há hốc mồm.
Các đại thế lực trên đại lục Hằng Nguyên như Hồng Y đại giáo chủ Khoa Nhĩ của Quang Minh Giáo Đình, An Lôi công chúa của Ma tộc, Tề Thiên Thánh Vương của Hải tộc cạnh tranh với nhau gay gắt nhất, đẩy mức giá lên đến hơn ba trăm vạn kim tệ. Mặc dù ngũ đại đế quốc và một số đại gia tộc cũng đã thối lui khỏi đội ngũ cạnh tranh, nhưng ba đại thế lực ở trên vẫn nằm trong thế giằng co.
Thẳng cho đến khi giá tiền đã lên tới năm trăm vạn kim tệ, Hồng Y đại giáo chủ Khoa Nhĩ của Quang Minh Giáo Đình mới không cam lòng mà buông tha, trên vẻ mặt đầy u ám.
Cuối cùng Ma pháp kiếm được công chúa An Lôi dùng hơn sáu trăm vạn kim tệ đoạt lấy.
Cái giá cao ngất ngưởng này tuy đã nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, nhưng cũng hoàn toàn là điều hợp tình hợp lý.
Chín năm trước, phòng đấu giá Kiều Trì lần đầu tiên đấu giá Ma pháp kiếm đã thu được hai trăm mấy vạn kim tệ. Hiện tại Hoàng Long luyện chế ra thanh kiếm này, cho dù là nhìn từ phương diện nào thì cũng tốt hơn rất nhiều so với thanh Ma pháp kiếm được đấu giá cách đây chín năm.
Hoàng Long thấy người đoạt được Ma pháp kiếm chính là An Lôi công chúa của Ma tộc thì hắn không khỏi nhớ tới tình cảnh xảy ra trên hành trình tới Địa Ngục vào chín năm trước.
Chín năm qua, vị An Lôi công chúa này cũng không có thay đổi gì, vẫn xinh đẹp, cao quý và lãnh diễm giống như trước.
Lần này chạm mặt, dường như nàng đã quên mất sự tình xảy ra vào năm đó rồi.
Sau khi đấu giá Ma pháp kiếm, kế tiếp chính là Tẩy Tủy Đan.
Tẩy Tủy Đan chỉ đấu giá một lọ gồm hai mươi viên, mỗi một lần đấu giá một viên.
Tượng trưng cho việc chỉ có hai mươi cơ hội để chụp mua.
Hai mươi cơ hội tuy không phải là ít, nhưng đối với các thế lực lớn trên đại lục Hằng Nguyên mà nói, căn bản là không đủ chia đều.
Chính vì thế, đấu giá Tẩy Tủy Đan so với khi đấu giá Ma pháp kiếm thì thật sự còn muốn kịch liệt hơn.
Quang Minh Giáo Đình, Ma tộc, ngũ đại đế quốc và Hải tộc thay nhau chụp mua. Cứ như vậy, một lúc sau chỉ còn lại mười hai viên Tẩy Tủy Đan. Các đại gia tộc, công hội, thương hội không dám tranh giành trước mặt mấy vị lão đại, cho nên mười hai viên Tẩy Tủy Đan cuối cùng có giá tiền cao hơn rất nhiều so với tám viên đầu.
Giá tiền của tám viên đầu tiên chỉ trong khoảng từ hai trăm năm mươi vạn đến ba trăm vạn kim tệ, nhưng tới những viên còn lại thì đều từ ba trăm năm mươi vạn kim tệ trở lên.
Khi Tẩy Tủy Đan được phân chia xong, kế tiếp chính là vật phẩm đấu giá thứ ba, và cũng là vật phẩm cuối cùng làm vật áp trục của buổi đấu giá lần này.
Rốt cuộc là cái gì đây? Mọi người đều mong đợi, suy đoán.
Toàn trường đấu giá lâm vào trạng thái hoàn toàn yên tĩnh xen lẫn hồi hộp.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina