12-07-2008, 07:13 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 101
Vưá»n Äại Quan đêm trăng rợn hồn ma
Chùa Tán Hoa quẻ thần ghê Ä‘iá»m lạ
Phượng Thư vá» nhà , thấy Giả Liá»…n vẫn chưa vá», liá»n bảo đầy tá»› sắm sá»a hà nh lý và các đồ cần dùng cá»§a Thám Xuân. Lúc đó trá»i đã bắt đầu tối. Phượng Thư sá»±c nghÄ© đến Thám Xuân, muốn đến thăm, liá»n gá»i Phong Nhi và hai a hoà n nữa Ä‘i theo, má»™t ngưá»i thứ ba cầm đèn lồng Ä‘i trước.
Ra khá»i cá»a, thấy bóng trăng đã lên, chiếu sáng như nước. Phượng Thư liá»n cho ngưá»i cầm đèn vá». Äến dưới cá»a sổ phòng trà , nghe bên trong có ngưá»i nói rì rầm như khóc, như cưá»i lại như bà n bạc cái gì, chắc lại bá»n bà già trong nhà bà n tán chuyện gì đây, trong lòng Phượng Thư tức bá»±c, liá»n bảo Tiểu Hồng:
- Mà y vá» như không để ý.,và o há»i dò và nói khéo cho ra đầu Ä‘uôi.
Tiểu Hồng vâng lá»i Ä‘i.
Phượng Thư cùng Phong Nhi đến trước cá»a vưá»n. Cá»a chưa đóng, chỉ khép há». Hai thầy trò vừa đẩy cá»a Ä‘i và o. Bóng trăng trong vưá»n cà ng sáng lung linh; bóng cây che khắp mặt đất im bặt tiếng ngưá»i, cảnh tượng rất là thê lương tịch mịch. Hai ngưá»i vừa muốn Ä‘i theo con đưá»ng đến Thu Sảng trai, bá»—ng có tiếng gió vi vút thổi qua, lá cây trên cà nh rÆ¡i xuống, cả vưá»n nổi lên má»™t loạt những tiếng lắc cắc. Trên cà nh cây có tiếng sá»™t soạt, là m cho chim quạ Ä‘áºu đó Ä‘á»u giáºt mình hay lên. Phượng Thư vừa má»›i uống rượu, gặp gió, cảm thấy trong mình rởn gai. Phong Nhi Ä‘i sau cÅ©ng rụt cổ nói :
- Rét tháºt !
Phong Thư chịu không nổi. liá»n hảo Phong Nhi :
- Mau vỠđem cái áo khoác da trắng tới đây, ta chỠmà y ở nhà cô Ba.
Phong Nhi cÅ©ng muốn vá» nhà mặc thêm áo, chỉ chá» lệnh là vá»™i và ng chạy vá».
Phượng Thư cất bước Ä‘i chưa xa, bá»—ng đằng sau có tiếng “phì phì†như là ngưá»i nà o ngá»i hÃt cái gì, chị ta sợ dá»±ng tóc gáy. Ngoảnh đầu lại thì thấy má»™t váºt gì Ä‘en lù lù hai tròng con mắt lóng lánh như ngá»n đèn, Ä‘ang ở sau giÆ¡ mÅ©i lên định hÃt chị ta. Phượng Thư sợ khiếp vÃa, buá»™t miệng kêu “ai!â€. Thì ra đó là má»™t con chó to. Con chó ấy cụp Ä‘uôi chạy má»™t mạch lên núi đất má»›i đứng lại rồi quay vá» phÃa Phượng Thư mà giÆ¡ chân lên.
Phượng Thư hoảng sợ, láºt Ä‘áºt Ä‘i tá»›i Thu Sảng trai. Lúc gần đến cá»a, vừa vòng qua trái núi, thì thấy có bóng ngưá»i thoáng qua trước mặt. Phượng Thư trong bụng ngá» vá»±c, còn cho
đó là má»™t a hoà n ở phòng nà o, liá»n há»i :
- Ai thế ?
Há»i luôn hai tiếng, chẳng thấy có ai ra. Chị ta hồn xiêu phách lạc, mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng hình như sau lưng có ngưá»i nói :
- Cháu đây mà , thÃm không nháºn được sao?
Phượng Thư vá»™i và ng ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy ngưá»i ấy hình dung yểu Ä‘iệu, áo quần bảnh bao, trông rất là quen thuá»™c, nhưng không nhá»› ra ngưá»i ở nhà nà o, phòng nà o. Lại nghe ngưá»i ấy nói :
- Bụng thÃm chỉ nghÄ© đến việc hưởng vinh hoa phú quý, còn câu nói cá»§a cháu năm ná» vá» việc “láºp cÆ¡ nghiệp muôn Ä‘á»i†thì vứt xuống biển đông cả rồi.
Phượng Thư nghe nói, cúi đầu nghÄ© ngợi, vẫn không nhá»› ra là ai. Ngưá»i ấy cưá»i nhạt, nói:
- Hồi đó, thÃm yêu cháu như thế nà o? Nay thÃm quên cả rồi à ?
Phượng Thư nghe nói, má»›i nhá»› ra ngưá»i ấy là Tần thị, vợ trước cá»§a Giả Dung, liá»n nói :
- Ãi chà ! Chị đã chết rồi, sao lại đến đây ?
Rồi chị ta nhổ toẹt má»™t cái, quay ngưá»i định Ä‘i. Không ngá» vấp phải hòn đá, ngã lăn ra và cảm thấy mình y như trong giấc chiêm bao tỉnh dáºy. Mồ hôi tuôn ra như tắm. Lúc đó Phượng Thư sợ dá»±ng tóc gáy, nhưng vẫn tỉnh táo, vừa thấy Tiểu Hồng và Phong Nhi thấp thoáng Ä‘i đến, Phượng Thư sợ bị há» cưá»i, vá»™i và ng đứng dáºy, và nói :
- Bá»n chúng mà y là m gì mà đi lâu thế? Mau đưa áo lại đây cho ta.
Phong Nhi chạy lại hầu chị ta mặc, còn Tiểu Hồng thì tới đỡ chị ta đi.
Phượng Thư nói :
- Ta vừa đến đấy, hỠngủ cả rồi, ta đi vỠthôi.
Rồi vá»™i và ng cùng hai a hoà n vá» nhà . Lúc đó Giả Liá»…n đã vá», Phượng Thư thấy thần sắc chồng có vẻ thay đổi, không như má»i hôm, định há»i, nhưng lại biết tÃnh tình thưá»ng ngà y cá»§a chồng, nên không dám há»i đột ngá»™t, đà nh phải Ä‘i ngá»§.
Äến canh năm Giả Liá»…n vá»™i dáºy, định tá»›i nhà viên thái giám tổng lý trong ná»™i là Cừu Thế An để dò há»i công việc. Nhưng vì còn sá»›m, thấy trên bà n có tá» háo hôm qua má»›i đưa đến liá»n cầm lên xem.Trong báo ghi việc thứ nhất là : “Bá»™ lại tâu xin chá»n gấp viên lang trung, vâng chỉ theo lệ cÅ© mà là m việc†- Việc thứ hai là : “Bá»™ hình dâng lên má»™t bản tấu cá»§a quan tiết độ sứ Vân Nam là Vương Trung nói vá» việc má»›i bắt được má»™t bá»n phạm tá»™i đưa trá»™m súng và thuốc đạn ra khá»i biên giá»›i, gồm mưá»i tám ngưá»i, ngưá»i thứ nhất tên là Bà o Âm, là ngưá»i nhà quan thái sư Trấn quốc công Giả Hóa ". Giả Liá»…n ngẫm nghÄ© má»™t chút rồi xem tiếp. Việc thứ ba là : “Tá» tâu cá»§a quan thứ sá» Tô Châu là Lý Hiếu hạch vá» tá»™i thả lá»ng bá»n gia nô, cáºy thế lăng nhục quan dân, đến ná»—i vì hiếp dâm không được mà giết chết ba ngưá»i trong nhà tiết phụ. Hung phạm là Thì Phúc, xưng là ngưá»i nhà Giả Phạm thế táºp chức hà m bá»±c ba".
Giả Liá»…n thấy tin ấy, trong bụng bứt rứt, định xem tiếp việc thứ ba, lại sợ cháºm mất không gặp được Cừu Thế An. Giả Liá»…n mặc áo không kịp ăn uống gì . Vừa lúc Bình Nhi bưng trà lại anh ta uống hai há»›p, rồi ra ngoà i cưỡi ngá»±a Ä‘i ngay. Bình Nhi liá»n cất áo quần cá»§a hắn vừa thay.
Lúc đó Phượng Thư còn chưa dáºy. Bình Nhi nói :
- Äêm nay tôi nghe mợ ngá»§ không được, để tôi đấm há»™ cho mà chợp mắt má»™t tý.
Phượng Thư cÅ©ng không nói gì. Bình Nhi biết chị ta bằng lòng, liá»n bò lên giưá»ng, ngồi bên ngưá»i, đấm nhè nhẹ. Phượng Thư có vẻ muốn ngá»§, bá»—ng nghe bên kia Xảo Thư khóc. Phượng
Thư lại mở mắt. Bình Nhi liá»n nói sang :
- Già Lý Æ¡i! Già là m sao thế. Em khóc rồi phải dá»— và ru nó Ä‘i chứ. Già cÅ©ng mê ngá»§ tháºt!
Già Lý ở bên kia mÆ¡ mà ng tỉnh dáºy, nghe Bình Nhi nói thế, trong bụng tức tối, liá»n phát bẳn vá»— mạnh mấy cái, miệng cà u nhà u:
- Äồ ranh con chết non nà y! Cứ ỳ xác ra không chịu ngá»§, ná»a đêm gà gáy, khóc con mẹ mà y đấy.
Bà ta vừa nói vừa nghiến răng, nhắm mình con bé véo một cái, con bé khóc thét lên.
Phượng Thư nghe thấy, nói:
- Chết chưa! Chị xem mụ ấy lại đay nghiến con bé rồi! Chị qua bên kia, đánh chết con mụ ác nghiệt cho tôi, rồi bế con bé lại đây.
Bình Nhi cưá»i, nói :
- Mợ đừng giáºn, mụ ta là m gì dám Ä‘ay nghiến em bé? Chắc là không cẩn tháºn chạm phải nó đó thôi. Bây giỠđánh mụ ta mấy cái cÅ©ng chẳng quan hệ gì, nhưng đến hôm sau vắng mình, ngưá»i ta lại bà n tán, bảo ná»a đêm gà gáy cÅ©ng lôi ngưá»i ra
đánh.
Thượng Thư nghe nói. im lặng một hồi lâu, rồi thở dà i nói :
- Chị thỠnghĩ xem: giỠđây có phải là lúc nhà mình đang thịnh vượng không? Sau nà y ta chết đi, bỠlại con bé ấy, thì chưa biết nó đến thế nà o!
Bình Nhi cưá»i, nói :
- Mợ nói cái gì váºy? Má»›i canh năm tảng sáng, tại sao lại nghÄ© đến việc chết chóc?
Phượng Thư cưá»i nhạt, nói :
- Chị chưa hiểu Ä‘iá»u đó, chứ tôi thì đã biết rõ rồi. Tôi cÅ©ng chẳng sống được lâu nữa đâu! Tuy rằng má»›i có hai mươi lăm tuổi đầu, nhưng cái gì ngưá»i ta chưa thấy mình cÅ©ng đã thấy, cái gì ngưá»i ta chưa ăn mình cÅ©ng được ăn, vá» phần ăn mặc cÅ©ng được đầy đủ, tất cả những cái gì trên Ä‘á»i nà y có, mình Ä‘á»u có cả. Tức khà cÅ©ng chán rồi, tranh hÆ¡n cÅ©ng đủ rồi, dù phần chữ “thá»â€ có thiếu má»™t chút cÅ©ng thôi.
Bình Nhi nghe nói, bất giác mắt đỠhoe. Phượng Thư cưá»i :
- Chị đừng giả bá»™ từ bi! Tôi chết các chị lại cà ng mừng. Các chị lại má»™t lòng má»™t dạ ăn ở vui vẻ vá»›i nhau khá»i phải nhìn tôi như cái gai trong mắt. Chỉ có má»™t việc, các chị biết Ä‘iá»u thì thương lấy con bé là được !
Bình Nhi cà ng thêm nước mắt dầm dá». Phượng Thư cưá»i, nói :
- Thôi đừng bêu xấu nữa! Tôi đã chết ngay đâu mà chị khóc sớm thế! Tôi không chết, khéo chị lại khóc cho tôi chết đấy !
Bình Nhi nghe nói, vá»™i và ng nÃn khóc, và nói :
- Mợ nói là m ngưá»i ta Ä‘au lòng!
Chị ta vừa nói vừa đấm, Phượng Thư mới mơ mà ng ngủ đi.
Bình Nhi ở trên giưá»ng vừa bước xuống, thì nghe tiếng chân Ä‘i bên ngoà i, không ngá» Giả Liá»…n Ä‘i cháºm. Cừu Thế An đã và o chầu. Giả Liá»…n không gặp, phải trở vá», trong bụng Ä‘ang bá»±c nên và o đến nhà liá»n há»i Bình Nhi :
- Chúng nó còn chưa dáºy à ?
- Chưa ạ.
Giả Liá»…n vừa Ä‘i và o vừa hất cái mà n rồi cưá»i nhạt và nói :
- Giá»i tháºt! Giá» mà còn chưa dáºy, bá» mặc tất cả hay sao !
Rồi hắn lại giục pha trà uống. Bình Nhi vá»™i rót má»™t chén trà đưa lại. Nguyên là bá»n a hoà n và bà già thấy Giả Liá»…n Ä‘i rồi, Ä‘á»u lăn ra ngá»§, không ngá» hắn đã vá», nên chưa há» sắm sá»a gì cả. Bình Nhi liá»n đưa thứ trà hâm lại đến. Giả Liá»…n nổi giáºn, giÆ¡ chén trà lên, vứt đánh chát má»™t tiếng chén trà vỡ tan.
Phượng Thư giáºt mình, sợ toát mồ hôi kêu: “Ãi chà â€, mở mắt ra thì thấy Giả Liá»…n giáºn hầm hầm, ngồi má»™t bên. Bình Nhi thì Ä‘ang khom lưng nhặt những mảnh chén vỡ. Phượng Thư nói:
- Sao cáºu lại vá» ngay thế ?
Hồi lâu không thấy Giả Liên trả lá»i, chị ta đà nh phải há»i lại lần nữa. Giả Liá»…n to tiếng:
- Mợ không muốn cho tôi vá», thế muốn tôi chết ở ngoà i ấy à ?
Phượng Thư cưá»i nói :
- Sao lại nói thế? Má»i hôm không thấy cáºu vá» mau như hôm nay. Tôi há»i má»™t tiếng, có gì mà giáºn.
Giả Liễn lại gà o lên:
- Không gặp thì là m gì mà chẳng vỠmau.
Phượng Thư cưá»i:
- Không gặp thì phải chịu phiá»n má»™t tý, mai Ä‘i sá»›m hÆ¡n, tá»± nhiên sẽ gặp.
- Mình rõ tháºt ăn cÆ¡m nhà vác ngà voi ! Việc ở nhà chất đống, chẳng ma nà o giúp, vô duyên vô cá»› Ä‘i lo việc cho ngưá»i, chạy mất mấy ngà y hôm nay, chẳng được cái gì cả. Thế mà chÃnh ngưá»i đương sá»± lại ở nhà phè phởn, sống chết chẳng hay. Còn nghe nói định khua chuông gõ trống, tiệc tùng, hát xướng là m lá»… sinh nháºt nữa đấy! Rõ tháºt chạy uổng chân.
Hắn vừa nói vừa nhổ toẹt xuống đất, lại mắng Bình Nhi.
Phượng Thư nghe nói, tức nghẹn cổ há»ng, định cãi lại, nhưng nghÄ© ngợi má»™t chút, lại nÃn nhịn, rồi miá»…n cưỡng cưá»i lấy lòng, nói:
- Tá»™i gì mà cáºu nổi giáºn như thế? Sáng dáºy tinh sương đã hò hét vá»›i tôi là m gì? Ai bảo cáºu chuốc lấy việc ngưá»i ta? “Äã trót thì trétâ€, phải lo liệu giùm ngưá»i ta. Tôi chưa thấy ai có việc rầy rà , mà còn có gan bà y ra tiệc tùng hát xướng.
- Mợ cÅ©ng nói thế à ? Äến mai mợ thá» há»i xem ?
Phượng Thư lấy là m lạ. nói :
- Há»i ai?
- Há»i ai à . Há»i ông anh mợ ấy!
- Anh tôi ấy à ?
- Không phải anh ấy thì còn ai nữa!
- Anh ấy có việc gì mà bảo cáºu chạy há»™.
- Mợ còn như ngưá»i ở trong hÅ© ấy!
- Tháºt là kỳ quặc! Tôi chả biết má»™t chút gì cả.
- Mợ là m gì mà biết được? Việc nà y ngay cả thÃm và dì cÅ©ng không biết. Má»™t là vì tôi sợ thÃm và dì lo lắng; hai là mợ lại Ä‘ang mệt cho nên tôi bảo im Ä‘i, không cho trong nà y biết. Việc ấy nói ra tháºt ngưá»i ta phải giáºn! Hôm nay mợ không há»i thì tôi cÅ©ng không tiện nói ra. Mợ thá» nghÄ© xem, ông anh mợ là m việc có ra ngưá»i nữa không! Mợ có biết bên ngoà i há» gá»i anh ta là gì không?
- Há» gá»i anh ta là gì?
- Há» gá»i anh ta là gì à ? Há» gá»i anh ta là “Vương nhân†(#1)
Phượng Thư phì cưá»i:
- Anh ấy không gá»i là Vương Nhân thì gá»i là gì nữa?
- Mình Ä‘oán xem chữ Vương nà y viết như thế nà o? Äó là chữ “Vong Nhân†tức là quên mất hết cả nhân, nghÄ©a, lá»…, trÃ, tÃn.
- Ngưá»i đâu lại độc mồm độc miệng rá»§a ngưá»i ta như thế?
- Không phải há» rá»§a anh ta đâu! Hôm nay tôi nói thẳng cho mợ biết, kẻo mợ không biết ông anh mợ hay há»›m như thế nà o. Mợ cÅ©ng biết anh ta là m lá»… sinh nháºt cho chú Hai anh ta đấy chứ!
Phượng Thư nghĩ ngợi một lúc, rồi nói:
- Ãi chà ! Thế à ! Tôi quên há»i cáºu: sinh nháºt cáºu Hai có phải là vá» mùa đông không? Tôi nhá»› năm nà o chú Bảo Ngá»c cÅ©ng Ä‘i dá»± lá»…. Trước đây ông lá»›n được thăng chức, bên cáºu Hai đưa phưá»ng hát sang mừng, tôi còn nói trá»™m: "Cáºu Hai keo cú, không bì được vá»›i cáºu Cả†(#2). Bá»n há» trong nhà cÅ©ng còn như gà chá»i ấy. Chẳng thế mà vừa rồi lúc cáºu Cả qua Ä‘á»i, cáºu Hai là em ruá»™t lại còn ra mặt nháºn thầu các việc đấy. Vì thế, hôm ấy tôi nói nhân ngà y sinh nháºt cá»§a chú ấy, nhà mình mừng trả lại má»™t ban hát để khá»i mắc nợ bà con. Nay lại là m lá»… sinh nháºt sá»›m như thế, không biết là có ý gì.
- Mợ thá»±c như còn mê ngá»§ ấy! Ông anh mợ khi đến kinh, nhân dịp đám ma cá»§a cáºu Cả, liá»n bà y ra lá»… Ä‘iếu. Anh ta sợ chúng ta cản trở nên không bà n gì đến, quả nhiên vá»› được mấy ngà n lạng bạc. Sau cáºu Hai trách anh ta, bảo không nên vÆ¡ vét hết cả như thế, anh ta không biết là m thế nà o, liá»n giả cách mượn tiếng ngà y sinh nháºt cá»§a cáºu Hai, lại tung lưới ra định vÆ¡ má»™t món nữa, để cho cáºu Hai khá»i giáºn. Tháºt là anh ta không quản gì bà con bạn hữu, mùa đông hay mùa hạ, ngưá»i ta biết hay không. Rõ tháºt xấu hổ! Mợ có biết tôi dáºy sá»›m là m gì không? Hiện nay có việc xảy ra ở miá»n biển, quan ngá»± sá» tâu lên, hạch cáºu Cả là m thiếu hụt công quỹ. Nay cáºu Cả đã chết, nên bắt em là Vương Tá» Thắng, cháu là Vương Nhân bồi thưá»ng. Hai chú cháu hoảng lên, đến tìm tôi nhá» nói giúp. Tôi thấy há» khiếp sợ, vả chăng việc nà y lại quan hệ đến thÃm và mợ, nên má»›i nháºn lá»i. Tôi định tìm ông thái giám há» Cừu là m tổng lý trong ná»™i lo liệu giúp, hoặc giả xê xÃch giữa quan sau và quan trước như thế nà o đó cho xong. Không ngá» tôi đến cháºm, ông ta và o chầu mất. Mình thì uổng công dáºy sá»›m, chạy vạy, còn bá»n hỠở nhà lại lo bà n bạc bà y đặt tiệc tùng hát xướng đấy. Mợ bảo thế có tức hay không ?
Phượng Thư nghe nói, má»›i biết Vương Nhân như thế, nhưng tÃnh chị ta vốn hay bà o chữa “cái tốt phô ra, xấu xa Ä‘áºy lại†nên nghe Giả Liá»…n nói như thế, liá»n bảo:
- Anh ấy có thế nà o Ä‘i nữa, cÅ©ng là anh vợ cá»§a cáºu. Vả lại việc nà y, cáºu Cả đã mất và cáºu Hai Ä‘ang sống đó Ä‘á»u cảm Æ¡n cáºu. Chẳng biết nói gì, việc nhà tôi, tôi đà nh phải ba luồn bảy lụy nhá» cáºu, chả lẽ lại là m lụy ngưá»i khác, để khi vắng mặt há» chá»i tôi à ?
Nói xong, chị ta chảy nước mắt, láºt chăn lên, ngồi dáºy, búi tóc, mặc áo.
- Mợ không cần như th,. đó là vì anh mợ không ra hồn ngưá»i, chứ tôi có nói gì mợ đâu. Äã thế tôi Ä‘i ra, mợ lại ốm, tôi đã dáºy rồi mà chúng nó còn ngá»§, cha ông nhà ta có cái thói ấy không? Bây giá» mợ là m như con ngưá»i vô sá»±, chẳng phải trông nom việc gì. Tôi má»›i nói má»™t câu mà mợ đã dáºy: đến mai kia tôi có quở trách há», không lẽ mợ Ä‘á»u chịu thay cho há» sao? Tháºt chẳng ra sao cả!
Phượng Thư nghe váºy, má»›i nÃn khóc, nói:
- Trá»i không còn sá»›m nữa, tôi cÅ©ng nên dáºy. Cáºu đã nói thế, thì cáºu để tâm lo liệu giùm cho há». Äó là tình nghÄ©a cá»§a cáºu đối vá»›i tôi. Vả chăng, cÅ©ng không riêng má»™t mình tôi, bà Hai nghe váºy chắc cÅ©ng mừng.
- Phải rồi, biết rồi đấy! Mợ chẳng phải dạy tôi nữa.
Bình Nhi nói :
- Mợ dáºy sá»›m là m gì? Hôm nà o mợ cÅ©ng dáºy và o giá» nhất định kia mà . Không biết cáºu mang cái nóng nảy ở đâu vá», lại Ä‘em chúng tôi ra mà già y vò cho hả giáºn. Tá»™i gì thế! Mợ tháºt đã hết lòng hết sức vá»›i cáºu rồi, có việc gì mà không phải do mợ ra tay cáng đáng? Tôi nói không phải, chứ cáºu đã ngồi hưởng sẵn bao nhiêu, lần nà y lo giúp cho mợ má»™t tý việc, lại dÃnh lÃu đến mấy tầng, mà đã là m bá»™ là m tịch như thế, rõ không sợ ngưá»i ta chán ngán? Mà nà o có phải việc riêng gì má»™t mình mợ! Chúng tôi dáºy cháºm, cáºu giáºn là phải, đằng nà o chúng tôi cÅ©ng chỉ là tôi tá»›. Còn mợ đây vất vả mãi nên đã mang ốm, thì là m gì cho thêm khổ! - Chị ta nói rồi, mắt đỠlên.
Giả Liá»…n vốn Ä‘ang bá»±c sẵn, nhưng địch sao ná»—i vợ cả, nà ng hầu vừa xinh đẹp lại ăn nói má»m má»ng, sắc sảo như thế. Hắn liá»n cưá»i nói :
- Äá»§ rồi! Thôi, thôi! Má»™t mình mợ ấy cÅ©ng đã đủ không cần cô phải nói nữa. Äằng nà o tôi cÅ©ng là ngưá»i ngoà i, bao giá» tôi chết Ä‘i, các ngưá»i sẽ rảnh rang.
Phượng Thư nói:
- Cáºu đừng nên nói thế, ai biết được ai ra sao? Cáºu không chết, khéo tôi chết đấy! Chết sá»›m ngà y nà o cà ng được rảnh rang ngà y ấy.
Nói đến đó, Phượng Thư lại khóc oà lên. Bình Nhi phải khuyên một hồi.
Lúc ấy trá»i đã sáng trưng, ánh nắng mặt trá»i xuyên ngang cá»a sổ. Giả Liá»…n cÅ©ng không tiện nói nữa, đứng dáºy Ä‘i ra.
Phượng Thư Ä‘ang gá»™i đầu rá»a mặt, chợt thấy a hoà n nhá» bên nhà Vương phu nhân qua nói:
- Bà lá»›n bảo há»i mợ Hai xem hôm nay mợ có qua bên nhà ông cáºu không? Nếu mợ Ä‘i thì gá»i mợ Hai Bảo cùng Ä‘i má»™t thể.
Phượng Thư vì câu chuyện vừa rồi đã chán ngấy, giáºn há» nhà mình là m cho mình bẽ mặt, lại thêm má»™t mẻ sợ trong vưá»n đêm qua, tháºt không còn đầu óc nữa, liá»n nói:
- Mà y vá» thưa vá»›i bà lá»›n, ta còn má»™t và i việc chưa là m xong, hôm nay không thể Ä‘i được. Vả lại việc nhà há» cÅ©ng chẳng phải là quan trá»ng gì. Mợ Hai Bảo muốn Ä‘i thì cứ Ä‘i thôi.
A hoà n nhá» vâng lá»i rồi vá» trình lại.
Thượng Thư chải đầu thay áo xong, nghÄ© bụng: dầu mình không Ä‘i cÅ©ng nên tin cho ngưá»i ta biết. Vả lại, Bảo Thoa vẫn còn là cô dâu má»›i, ra ngoà i, tất nhiên mình phải trông nom má»™t chút. Vì thế chị ta qua gặp Vương phu nhân, mượn cá»› để thoái thác, rồi Ä‘i sang phòng Bảo Ngá»c. Thấy Bảo Ngá»c ăn mặc chỉnh tá» nằm nghiêng trên giưá»ng, hai mắt chằm chằm nhìn Bảo Thoa
chải đầu, Phượng Thư đứng bên cá»a, Bảo Thoa ngoảnh lại má»›i thấy, vá»™i và ng đứng dáºy má»i ngồi. Bảo Ngá»c cÅ©ng bò dáºy. Phượng Thư cưá»i, ngồi xuống.
Bảo Thoa trách bá»n Xạ Nguyệt:
- Các chị thấy mợ Hai đi và o, sao không báo gì cả.
Xạ Nguyệt cưá»i nói :
- Mợ Hai Ä‘i và o, liá»n xua tay bảo đừng nói.
Phượng Thư nói vá»›i Bảo Ngá»c :
- Chú chưa Ä‘i, còn chá» gì nữa? Chẳng có ai lá»›n ngưá»i còn tÃnh khà trẻ con như thế. Ngưá»i ta chải đầu, chú bò lại xem cái gì? Cả ngà y ở chung chạ trong nhà , còn nhìn chưa chán à ? Không sợ bá»n a hoà n há» cưá»i cho hay sao?
Nói xong, chị ta cưá»i khì, rồi lại nhìn Bảo Ngá»c mà bÄ©u môi. Bảo Ngá»c tuy khó chịu nhưng không để ý. Bảo Thoa thì thẹn đỠmặt, im lặng cÅ©ng khó coi, nhưng chẳng biết nói gì cho phải. Thấy Táºp Nhân bưng trà đến, cô ta cÅ©ng vá» vẫn đưa túi
thuốc ra.
Phượng Thư đứng dáºy cưá»i, cầm lấy và nói:
- Em Hai ạ, em cứ mặc áo mau lên, để mặc chúng tôi.
Bảo Ngá»c cÅ©ng lăng xăng tìm cái nà y, tìm cái ná». Phượng Thư nói:
- Chú Ä‘i trước Ä‘i thôi, Ä‘á»i nà o lại có cái lý các cáºu chá» các mợ cùng Ä‘i bao giá»?
Bảo Ngá»c nói:
- Tôi chỉ ngại cái áo nà y không đẹp, không bằng mặc cái áo lông công của cụ cho năm trước, đẹp hơn.
Phượng Thư liá»n trêu Bảo Ngá»c:
- Thế sao chú lại không mặc?
- Mặc áo ấy hơi sớm quá.
Phượng Thư chợt nhá»› ra, biết mình lỡ lá»i. May mà Bảo Thoa cÅ©ng là bà con bên ngoại cá»§a há» nhà Vương, nhưng trước mặt bá»n a hoà n cÅ©ng thấy khó coi. Táºp Nhân đỡ lá»i:
- Mợ Hai không biết đấy, chứ cô mặc được, cáºu ấy cÅ©ng không mặc.
Phượng Thư nói:
- Sao thế ?
- Thưa mợ, cáºu tôi, là m việc gì cÅ©ng thá»±c là kỳ quặc. Năm ná» nhân ngà y sinh nháºt ông cáºu Hai, cụ cho cáºu tôi cái áo ấy, không ngá» hôm đó áo bị cháy mất má»™t chá»—. Lúc ấy mẹ tôi ốm nặng, tôi không ở nhà . Hồi đó hãy còn mồ ma chị Tình Văn. Nghe nói chị ấy ốm, nhưng suốt đêm vẫn mạng lại cái chá»— cháy ấy, hôm sau cụ má»›i không nháºn thấy. Năm ngoái, má»™t hôm cáºu ấy Ä‘i há»c, trá»i lạnh tôi bảo Bồi DÃnh Ä‘em cái áo ấy Ä‘i cho cáºu ấy mặc, không ngá» cáºu thấy nó, lại nhá»› tá»›i Tình Văn, cho nên nhất định không mặc nữa, bảo tôi cất cho cáºu ấy suốt Ä‘á»i.
Phượng Thư không đợi nói xong, liá»n bảo:
- Cô nhắc đến Tình Văn, tôi cÅ©ng thương cho nó! Con bé ấy mặt mÅ©i thân hình Ä‘á»u khá, chỉ có mồm miệng sắc sảo. Thế rồi không biết bà Hai nghe lá»i bịa đặt ở đâu là m cho nó phải chết. Lại còn má»™t việc, hôm ná» tôi thấy con gái mụ Liá»…u ở nhà bếp, gá»i con Năm đó. Con bé ấy giống hệt như Tình Văn. Trong bụng tôi định gá»i nó và o đây. Tôi há»i mẹ nó, mẹ nó rất mừng.Tôi nghÄ© con Tiểu Hồng ở phòng chú Bảo sang hầu bên tôi, mà tôi chưa trả ngưá»i cho chú ấy, nên định Ä‘em con Năm thế và o. Nhưng chị Bình lại nói: “Hôm ná» bà Hai đã dặn, những ngưá»i giông giống Tình Văn, không sai đến ở nhà chú Bảoâ€, cho nên tôi phải gác lại. Bây giá», chú Bảo đã có vợ, thì còn sợ gì nữa ? Äể tôi gá»i nó và o đây. Không biết chú Bảo có bằng lòng không? Nếu chú ấy mà nhá»› Tình Văn thì chỉ nhìn con Năm là được.
Bảo Ngá»c đã định Ä‘i, nhưng nghe nói đến chuyện ấy lại ngẩn ngưá»i ra. Táºp Nhân nói:
- Sao lại không bằng lòng, đáng lẽ đã gá»i nó đến rồi, chỉ vì lá»i nói cá»§a bà Hai đấy thôi.
Phượng Thư nói:
- Äã thế, thì mai tôi cho nó đến, bà Hai há»i thì đã có tôi.
Bảo Ngá»c nghe nói. mừng rỡ vô cùng, qua nhà Giả mẫu. Còn Bảo Thoa thì thay quần áo.
Phượng Thư thấy hai vợ chồng há» yêu quý quấn quÃt nhau như thế, nghÄ© đến bá»™ dạng Giả Liá»…n vừa rồi, tháºt là đau lòng, không thể ngồi rán nữa, bèn đứng dáºy cưá»i nói vá»›i Bảo Thoa:
- Em với chị sang bên cụ đi.
Rồi chị ta Ä‘i ra. Hai ngưá»i đến gặp Giả mẫu. Bảo Ngá»c cÅ©ng Ä‘ang trình vá»›i Giả mẫu việc Ä‘i qua nhà ông cáºu.
Giả mẫu gáºt đầu nói:
- Cháu Ä‘i Ä‘i thôi, nhưng đừng uống nhiá»u rượu và vá» sá»›m má»™t chút, ngưá»i cháu má»›i khá»e đấy.
Bảo Ngá»c vâng lá»i Ä‘i ra. Vừa đến giữa sân, lại quay lại ghé và o tai Bảo Thoa nói mấy câu, chẳng biết là nói gì. Bảo Thoa cưá»i :
- Phải rồi, cáºu Ä‘i nhanh lên thôi.
Rồi chị ta giục Bảo Ngá»c Ä‘i. Giả mẫu cùng Phượng Thư và Bảo Thoa vừa nói được mấy câu, thì thấy Thu Văn và o nói :
- Cáºu Hai sai Bồi DÃnh vá» má»i mợ Hai.
Bảo Thoa nói:
- Cáºu ấy lại quên cái gì mà bảo nó trở vá»?
Thu Văn nói:
- Tôi bảo a hoà n nhá» Ä‘i há»i Bồi DÃnh, thì nó nói là cáºu Hai quên không dặn trước. Cáºu ấy bảo tôi vá» thưa vá»›i mợ Hai rằng: nếu mợ Ä‘i thì Ä‘i mau lên, nếu không Ä‘i thì đừng có đứng trước gió đấy.
Giả mẫu, Phượng Thư và bá»n a hoà n, bà già đứng đấy Ä‘á»u cưá»i ồ.
Bảo Thoa đỠmặt, “xì†Thu Văn một cái và nói:
- Khéo cái con vớ vẩn nà y! Thế mà mà y cũng hốt hoảng chạy vỠnói à ?
Thu Văn cÅ©ng cưá»i, rồi vá» bảo a hoà n nhá» Ä‘i ra mắng Bồi DÃnh, Bồi DÃnh vừa Ä‘i vừa ngoảnh lại nói:
- Cáºu Hai vá»™i và ng bắt tôi xuống ngá»±a cho được và bảo vá» nói, nếu tôi không nói, sau nà y cáºu há»i ra, thế nà o cÅ©ng mắng tôi. Giá» tôi nói cÅ©ng bị mắng!
A Hoà n nhá» cưá»i, chạy vá» nói lại. Giả mẫu nói vá»›i Bảo Thoa :
- Cháu đi đi thôi, đừng để nó nhớ đấy.
Bảo Thoa nghe nói, không thể đứng lại được nữa, lại bị Phượng Thư trêu cho một mẻ, thấy khó coi quá, đà nh phải ra đi.
Lúc đó vừa thấy ni cô ở chùa Tán Hoa là Äại Liá»…u đến. Cô ta há»i thăm sức khoẻ Giả mẫu, chà o Phượng Thư rồi ngồi xuống uống trà . Giả mẫu há»i:
- Sao lâu nay ni cô không đến?
- Vì mấy hôm nay, ở miếu là m chay, có mấy bà quan thưá»ng nghỉ lại đó, nên không được rảnh. Hôm nay có ý đến trình vá»›i cụ: ngà y mai có má»™t nhà là m chay, không biết cụ có thÃch hay không? Nếu thÃch thì xin má»i cụ tá»›i vãn cảnh chùa chÆ¡i.
- Tại sao phải là m chay?
- Tháng trước đây, ở phá»§ cụ Vương không được yên ổn, thấy ma thấy quá»· gì ấy. Ban đêm bà lá»›n nằm mÆ¡ thấy quan lá»›n vá». Vì thế, hôm qua đến miếu nói vá»›i chúng con, định hứa nguyện đốt hương trước đức pháºt “Tán Hoa†là m má»™t đà n chay thá»§y lục bốn mươi chÃn ngà y, để xin ngà i phù há»™ cho ngưá»i nhà yên ổn. Ngưá»i chết lên trá»i, ngưá»i sống được phúc. Do đó con không được rảnh dể tá»›i há»i thăm cụ.
Phượng Thư ngà y thưá»ng rất ghét những việc ấy. Nhưng từ hôm ná» thấy ma, trong lòng cứ ngá» vức. Giá» nghe Äại Liá»…u nói thế, bá»—ng tâm tÃnh ngà y thưá»ng thay đổi Ä‘i má»™t ná»a, đã có và i phần tin, liá»n há»i Äại Liá»…u:
- Pháºt “Tán Hoa†là ai? Tại sao ngà i lại Ä‘uổi được tà , trừ được quá»·?
Äại Liá»…u nghe há»i, biết rằng chị ta đã có ý tin, liá»n nói:
- Mợ muốn há»i đức Pháºt ấy thì tôi xin nói cho mợ biết. Äức Pháºt “Tán Hoa†nguồn gốc rất sâu, đạo hạnh rất lạ, sinh ra ở nước Äại Thụ phương tây. Cha mẹ ngà i là m nghá» hái cá»§i. Khi
sinh ngà i, đầu có ba sừng, trán má»c bốn mắt, mình cao tám thước, hai tay dà i chấm đất. Cha mẹ ngà i cho là yêu tinh, Ä‘em vứt và o núi băng. Ai ngá» trên núi ấy có má»™t con khỉ già đắc đạo, Ä‘i ra kiếm ăn, thấy trên đầu đức Pháºt, có là n khói trắng xông lên ngất trá»i, hùm beo Ä‘á»u phải xa lánh. Con khỉ biết ngưá»i nà y có lai lịch khác thưá»ng, liá»n bế vá» trong động nuôi nấng. Không ngỠđức
Pháºt đã mang sẵn tÃnh chất thông minh, biết giảng đạo Pháºt, ngà y nà o cÅ©ng cùng con khỉ tham thiá»n, đà m đạo, nói là u là u là m cho hoa trá»i bay xuống phất phá»›i. Sau má»™t ngà n năm, ngà i bay lên thà nh Pháºt. Äến nay trên núi còn thấy chá»— giảng kinh, hoa trá»i man mác, ai cầu gì cÅ©ng linh ứng. Ngà i thưá»ng hiện hình, cứu vá»›t tai nạn cho ngưá»i ta. Vì thế ngưá»i Ä‘á»i má»›i dá»±ng miếu tô tượng phụng thá».
Phượng Thư nói:
- Äiá»u đó có gì là m bằng cứ ?
- Mợ lại khéo bà i bác. Cần gì phải có bằng cứ má»›i rõ là Pháºt. Nếu mà nói dối, thì cÅ©ng chỉ lừa được má»™t và i ngưá»i thôi, không lẽ xưa nay bao nhiêu ngưá»i sáng suốt cÅ©ng Ä‘á»u bị lừa cả ư? Mợ nghÄ© xem, chỉ có nhà Pháºt là từ xưa tá»›i nay, khói nhang không dứt, thế thì phải có gì linh nghiệm trong việc há»™ nước giúp dân, ngưá»i ta má»›i tin phục chứ?
Phượng Thư nghe nói rất có lý, liá»n bảo:
- Äã thế thì ngà y mai tôi Ä‘i xem. Trong miếu bà có thẻ không? Tôi đến xin má»™t quẻ. Nếu mà trên thẻ nói rõ được việc trong bụng tôi, thì từ nay tôi sẽ tin.
- Thẻ của miếu chúng tôi rất là linh nghiệm. Ngà y mai mợ đến xin một quẻ thì biết.
Giả mẫu nói:
- Thế thì cháu cứ đợi cho đến ngà y kia là ngà y mùng một sẽ đi xin.
Nói xong, Äại Liá»…u uống nước rồi đến gặp Vương phu nhân há»i thăm sức khá»e và vá».
Äến tảng sáng ngà y mồng má»™t, Phượng Thư miá»…n cưỡng sai ngưá»i sá»a soạn xe ngá»±a, dẫn Bình Nhi và nhiá»u đầy tá»› khác đến chùa Tán Hoa. Äại Liá»…u cùng bá»n ni cô đón và o chùa. Sau khi uống trà xong, Phượng Thư liá»n rá»a tay đến trên Ä‘iện lá»›n thắp hương. Phượng Thư cÅ©ng không để ý gì, Ä‘i xem tượng thánh, chỉ má»™t lòng thà nh kÃnh, khấu đầu rồi giÆ¡ ống thẻ lên, Ä‘em những việc thấy ma và thân thể Ä‘au ốm khấn vái má»™t hồi. Vừa lắc được mấy cái, bá»—ng “soạt†má»™t cái trong ống báºt ra má»™t chiếc thẻ. Phượng Thư lại khấu đầu rồi nhặt lên xem thì thấy viết:
“Quẻ thứ ba mươi ba, thượng thượng đại cátâ€.
Äại Liá»…u vá»™i và ng xem sổ thì thấy trên thẻ viết: “Vương Hy Phượng mặc áo gấm vá» là ngâ€.
Phượng Thư thấy mấy chữ ấy, giáºt nẩy mình, vá»™i há»i Äại Liá»…u:
- Xưa cÅ©ng có ngưá»i gá»i ta Vương Hy Phượng à ?
- Mợ rất là thông hiểu xưa nay, không lẽ cÅ©ng không biết chuyện ông Vương Hy Phượng Ä‘á»i nhà Hán Ä‘i cầu quan à ?
Chu Thụy đứng má»™t bên cưá»i, nói:
- Năm trước cô xẩm hỠLý đã kể câu chuyện ấy. Chúng tôi thấy cô ấy kể cũng trùng tên với mợ, nên tôi không cho kể nữa.
Phượng Thư cưá»i:
- Ừ, phải đấy, thế mà tôi quên mất.
Chị ta nói xong, xem phÃa dưới, thấy viết:
Năm xa là ng nước trá»n đôi mươi,
Ão gấm nay vá» vưá»n cÅ© chÆ¡i.
Ong đã hái hoa thà nh được máºt,
Vì ai cay đắng, ngá»t vì ai?
Ngưá»i Ä‘i đến. Âm tÃn cháºm. Việc kiện nên giải hoà . Việc hôn nhân hãy bà n lại.
Phượng Thư xem xong cũng không rõ rà ng lắm.
Äại Liá»…u nói:
- Xin mừng cho mợ, thẻ nà y rất hay. Mợ từ lúc nhá», sinh trưởng ở đây, đã khi nà o vá» Nam Kinh đâu. GiỠđây, ông lá»›n là m quan ngoà i, hoặc giả đón gia quyến đến, rồi nhân tiện vá» thăm nhà , thế chẳng phải là mợ “mặc áo gấm vá» là ng†đó sao?
Cô ta vừa nói, vừa sao ra một bản thẻ khác, trao cho a hoà n.
Phượng Thư cÅ©ng ná»a tin ná»a ngá». Äại Liá»…u dá»n cổ chay ra, Phượng Thư chỉ nếm má»™t tý, rồi đặt đũa xuống định vá», lại đưa số tiá»n hương đèn. Äại Liá»…u giữ mãi không được, đà nh phải để cho chị ta vá». Phượng Thư vỠđến nhà , gặp Giả mẫu và Vương phu nhân há»i đến thẻ rồi bảo ngưá»i giảng nghÄ©a, tất cả Ä‘á»u rất lấy là m mừng: “Hoặc giả ông lá»›n tháºt có ý định như thế thì chúng ta Ä‘i má»™t chuyến cÅ©ng hayâ€
Phượng Thư thấy má»i ngưá»i nói thế, nên cÅ©ng tin.
Má»™t hôm Bảo Ngá»c ngá»§ trưa dáºy, không thấy Bảo Thoa, Ä‘ang định há»i thì Bảo Thoa Ä‘i và o. Bảo Ngá»c há»i:
- Äi đâu mãi không vá»?
- Tôi xem quẻ thẻ cho chị Phượng một chốc.
Bảo Ngá»c nghe nói, liá»n há»i. Bảo Thoa Ä‘á»c lên má»™t lượt những lá»i trong quẻ thẻ. Rồi nói :
- Trong nhà , ai cũng nói tốt, theo ý tôi thì trong bốn chữ “áo gấm vỠlà ng†còn có duyên cớ khác, sau nà y sẽ rõ.
Bảo Ngá»c nói:
- Mợ cứ hay nghi, giải nghÄ©a lệch lạc ý thánh, bốn chữ “áo gấm vá» là ng†từ xưa tá»›i nay, Ä‘á»u cho là tốt, nay mợ lại nói là có duyên cá»›! Theo như mợ nói, thì bốn chữ “áo gấm vá» là ng†ấy còn có cách giảng giải khác nữa hay sao?
Bảo Thoa Ä‘ang định giảng thêm, thì thấy bên nhà Vương phu nhân sai ngưá»i sang má»i mợ Hai. Bảo Thoa liá»n Ä‘i sang ngay.
Chú thÃch:
(1-) Theo âm Trung Quốc thì chữ Vương và chữ Vong Ä‘á»u Ä‘á»c như nhau, cho nên mượn chữ “Vương nhân†đồng âm để rá»§a Vương Nhân là ngưá»i quên mất nhân nghÄ©a.
(2-) Tức Vương Tá» Äằng
Tà i sản của minhtien384
Chữ ký cá»§a minhtien384 Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.euâ„¢. Diá»…n đà n đươc phát triển dá»±a trên sá»± đóng góp tÃch cá»±c cá»§a tất cả các thà nh viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bà i
12-07-2008, 07:14 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 102
Phủ Ninh Quốc, ruột thịt bị tai ương
Vưá»n Äại quan, phù thá»§y trừ yêu quái
Vương phu nhân sai ngưá»i đến gá»i Bảo Thoa. Bảo Thoa vá»™i và ng đến há»i thăm sức khá»e. Vương phu nhân nói:
- Em Ba con sắp Ä‘i lấy chồng, con là chị dâu, phải dặn dò, bảo ban nó, cÅ©ng là tình chị em. Vả lại nó là con bé hiểu biết, ta xem con cÅ©ng hòa hợp vá»›i nó. Nhưng nghe nói thằng Bảo nghe em nó sắp Ä‘i, cứ khóc mãi. Con cÅ©ng phải khuyên nó má»›i được. Hiện nay ta cứ nay ốm mai Ä‘au, chị Hai con thì ba bữa khá»e, hai bữa ốm, con có hiểu việc đôi chút, cÅ©ng nên nhìn ngó công việc, đừng chỉ lặng thinh, sợ là m mất lòng ngưá»i ta. Việc nhà sau nà y con Ä‘á»u phải lo cả.
Bảo Thoa vâng lá»i. Vương phu nhân lại nói :
- À, còn một việc nữa, chị Hai con hôm qua đem con gái nhà mụ Liễu đến, nói cho và o hầu các con.
- Hôm nay chị Bình mới đưa đến, nói là theo ý của mẹ và chị Hai.
- Phải đấy. Chị Hai con nói vá»›i ta, ta thấy Ä‘iá»u đó cÅ©ng không quan hệ gì, bác Ä‘i không tiện. Nhưng có má»™t Ä‘iá»u, ta thấy con bé ấy, bá»™ dạng mặt mà y không phải là ngưá»i yên pháºn lắm đâu Trước đây vì bá»n a hoà n ở nhà Bảo Ngá»c cứ như là yêu tinh, ta má»›i Ä‘uổi Ä‘i mấy đứa. Con cÅ©ng đã biết Ä‘iá»u đó, cho nên má»›i dá»n vá» nhà ở. GiỠđây đã có con, cố nhiên là không phải như trước nữa. Ta nói vá»›i con, chẳng qua phải để ý má»™t chút đấy thôi. Trong nhà các con, chỉ có con bé Táºp Nhân còn có thể dùng được.
Bảo Thoa vâng lá»i, lại nói và i câu nữa rồi vá». Sau khi ăn cÆ¡m, Bảo Thoa sang nhà Thám Xuân, cố nhiên là ân cần khuyên giải, không cần phải nói kỹ.
Ngà y hôm sau, Thám Xuân định lên đưá»ng, lại qua từ giã Bảo Ngá»c. Bảo Ngá»c cố nhiên là khó lòng chia tay. Thám Xuân lại đưa chuyện cương thưá»ng đại thể ra nói, ban đầu Bảo Ngá»c cúi đầu là m thinh, sau lại đổi buồn là m vui, hình như có ý tỉnh ngá»™. Thấy váºy, Thám Xuân yên lòng, từ biệt má»i ngưá»i, ngồi kiệu lên đưá»ng.
Trước kia bá»n chị em Ä‘á»u ở trong vưá»n Äại Quan, nhưng từ khi Giả Phi chết rồi, vưá»n cÅ©ng không sá»a sang lại nữa. Äến khi Bảo Ngá»c cưới vợ, Äại Ngá»c chết. Tương Vân, Bảo Cầm vá»
Nhà , trong vưá»n Ãt ngưá»i, tiết trá»i lại lạnh, nên bá»n chị em Lý Hoà n, Thám Xuân, TÃch Xuân Ä‘á»u dá»i vá» chá»— cÅ©. Nhưng gặp lúc hoa nở trăng trong, há» vẫn hẹn nhau và o vưá»n dạo chÆ¡i như trước. Nay Thám Xuân Ä‘i rồi, Bảo Ngá»c thì từ lúc ốm không ra khá»i cá»a, cà ng chẳng có ai cao hứng nữa. Vì thế, trong vưá»n vắng vẻ chỉ có mấy ngưá»i ở đấy trông nom.
Hôm ná», Vưu thị qua đưa Thám Xuân lên đưá»ng, vì trá»i đã chiá»u, muốn khá»i phải Ä‘i xe, liá»n qua cái cá»a trong vưá»n năm kia mở thông sang phá»§ Vinh mà vá». Chị ta cảm thấy lâu đà i còn nguyên như cÅ©, mà cảnh váºt rất đỗi thê lương, má»™t dãy tưá»ng hoa chẳng khác gì nương vưá»n trồng trá»t, trong lòng buồn bã, hình như áy náy vì việc gì . Khi vỠđến nhà , ngưá»i chị ta phát nóng. Gắng gượng má»™t và i ngà y rồi cÅ©ng phải nằm xuống. Ban ngà y còn nhẹ, đến đêm ngưá»i nóng lạ thưá»ng. Nói mê nói sảng liên miên. Giả Trân vá»™i và ng má»i thầy xem bệnh. Thầy thuốc nói vì bị cảm, nay bệnh đã truyá»n và o túc dương minh vị kinh (#1) cho nên má»›i nói nhảm như thấy cái gì, phải hạ thì má»›i yên được.
Vưu thị uống luôn hai thang không bá»›t chút nà o, mà lại phát Ä‘iên lên. Giả Trân cuống quÃt, liá»n bảo Giả Dung:
- Con Ä‘i ra ngoà i kia xem có thầy thuốc giá»i thì má»i mấy ngưá»i đến xem.
- Ông thầy nà y trước đây là đắt khách nhất đấy, chỉ sợ bệnh mẹ con không thể chữa bằng thuốc được.
- Nói nhảm! Không uống thuốc thì không lẽ cứ để mặc đấy à ?
- Không phải con nói không chữa, nhưng vì hôm trước mẹ Ä‘i sang phá»§ tây, rồi sau vá» qua vưá»n. Khi vỠđến nhà thì ngưá»i phát nóng, không khéo gặp phải ma quái gì đấy. Ngoà i kia có ông Mao Bán Tiên là ngưá»i phương Nam, bói rất linh ứng, chi bằng má»i ông ta đến bói xem, nếu Ä‘oán ra việc gì thì theo ông ta mà là m; nếu không ăn thua, sẽ má»i thầy thuốc giá»i khác.
Giả Trân nghe nói, láºp tức cho ngưá»i má»i và o. Mao Bán Tiên đến, ngồi trong thư phòng uống nước xong, liá»n há»i:
- Quý phá»§ gá»i tôi, không hiểu há»i việc gì? Giả Dung nói:
- Mẹ tôi bị bệnh, xin thầy bói cho một quẻ.
- Äã thế thì lấy nước sạch rá»a tay, bà y hương án ra, để tôi bói má»™t quẻ xem.
Má»™t lúc ngưá»i nhà bà y đặt xong, ông ta kéo cái ống thẻ ở trong bá»c ra, đến trước hương án, kÃnh cẩn vái má»™t cái, trong tay lắc ống thẻ, miệng khấn: “Thái cá»±c lưỡng nghi, hun đúc giao cảm, sinh ra đồ thư mà biến hoá vô cùng. Thần thánh xuất hiện, nên thà nh tâm cầu thì thế nà o cÅ©ng ứng. Nay có tÃn chá»§ Giả má»—, nhân vì mẹ Ä‘au, thà nh tâm xin các vị Phục Hy, Văn Vương, Chu Công, Khổng Tá», bốn vị thánh nhân, chứng giám ở trên, thà nh cảm thiêng liêng, có dữ báo dữ, có là nh báo là nh, xin trước ba hà o ná»™i tượngâ€.
Ông ta móc tiá»n trong ống gieo lên trên khay và nói:
- Thiêng lắm, hà o thứ nhất là “giaoâ€. - Lại cầm ống lắc má»™t cái nữa, đổ ra nói: - “đơn†- đến hà o thứ ba lại là “giao†(#2)
Ông ta nhặt tiá»n lên, miệng khấn: “Ná»™i hà o đã cho, nay xin ba hà o ngoại tượng, để xong má»™t quẻâ€. Khi gieo xong rồi thì ra quẻ “đơn chiết đơn†(#3)
Mao Bán Tiên cất ống và thẻ, tiá»n Ä‘i, ngồi xuống, nói:
- Má»i ngồi, má»i ngồi để tôi xem cho kỹ, quẻ nà y là quẻ “Vị tế†(#4) “thế hà o†là hà o thứ ba, “ngá» hoả†gặp lúc hao tà i tốn cá»§a, nhất định là có việc gì xúi quẩy. Nay ngà i há»i bệnh cho mẹ dung thần là hà o đầu, tháºt là hà o “phụ mẫuâ€, động sinh ra “quan quỉâ€, trên năm hà o lại có má»™t tầng “quan quỉ†nữa, cho nên theo tôi thì bệnh bà nhà ta khá nặng đấy. Nhưng còn may, còn may, giỠđây còn nước “tý hợi ngưng Ä‘á»ngâ€, “dần má»™c†động sinh ra hoả, trên “thế hà o†động sinh ra "tứ tôn", trở lại “khắc quỉâ€. Vả lại "nháºt nguyệt sinh thần", cách hai ngà y nữa, tý thá»§y “quan quỉâ€, đụng chá»— không thì đến ngà y tuất sẽ khá»i. Nhưng trên hà o “phụ mẫu†“biến quỉâ€, chỉ e ông cụ nhà ta cÅ©ng có quan ngại Ãt nhiá»u. Ngay cả “thế hà o cá»§a bản thân, kiếp cÅ©ng quá nặng đến ngà y thá»§y vượng thổ suy cÅ©ng không tốt.
Ông ta nói xong, liá»n vểnh râu ngồi yên.
Giả Dung ban đầu thấy ông ta giở trò ma, trong bụng nhịn không được, chỉ muốn cưá»i, sau nghe ông ta giảng lý trong quẻ rất rõ rà ng, lại nói sợ cha mình cÅ©ng không yên, liá»n há»i:
- Thầy đoán rất tà i, nhưng không biết mẹ tôi bị bệnh gì?
- Cứ như quẻ nà y, “thế hà o†thá»§y hoả khắc nhau, tất nhiên là hà n há»a ngưng kết. Nếu muốn Ä‘oán cho rõ rà ng, bói cá» thi (#5) cÅ©ng không rõ lắm, phải dùng "đại lục nhâm", thì má»›i Ä‘oán được đúng.
- Thầy cÅ©ng Ä‘á»u biết cả à ?
- CÅ©ng biết Ãt nhiá»u.
Giả Dung liá»n xin ông ta xem cho má»™t quẻ và báo ra má»™t giá». Ông ta liá»n vẽ lên cái khay, bà y các thần tướng ra mà tÃnh thì là bạch hổ trong cung tuất. Quẻ nà y gá»i là “phách hoảâ€. Bạch hổ tức là hung tướng, nếu gặp vượng khà sẽ bị dẹp lại không thể là m hại. Nay lại gặp "tá» thần" "tá» sát", và thá»i lệnh giam hâm thà nh ra hổ đói, tất sẽ là m hại ngưá»i. CÅ©ng như phách thần bị kinh sợ mà tiêu tán, cho nên gá»i là "phách hoá" (#6). Quẻ nà y Ä‘oán rằng con ngưá»i bị mất vÃa, lo phiá»n liên miên, bị bệnh thì sẽ chết, kiện thì bị lo sợ. Cứ tượng mà xét thì ngà y chiá»u hổ tá»›i nên nhất định mắc bệnh và o lúc chiá»u tối. Trong tượng lại nói: “Phà m ai mà bói đúng quẻ nà y thì nhất định là nÆ¡i vưá»n cÅ© có hổ nấp là m dữ, hoặc là có hình dáng, có tiếng động". Nay ngà i vì cha mẹ mà bói, đúng và o câu: hổ ở dương thì đà n ông phải lo, ở âm thì đà n bà phải lo. Quẻ nà y rất là hung dữ, nguy hiểm!
Giả Dung nghe chưa xong, trên mặt thất sắc nói:
- Thầy nói rất đúng, nhưng so với quẻ trước, xem ra không hợp lắm, như thế có can gì không?
- Ngà i đừng có vội, để tôi thong thả xem lại đã.
Ông ta cúi đầu xuống, lầm rầm một lúc rồi nói:
- May lắm, có cứu tinh rồi! TÃnh ra thì ở cung “Tỵâ€, có quỉ thần giải cứu, gá»i là "phách hoá hồn quý", trước lo mà sau mừng, không can gì đâu, cần phái cẩn tháºn Ãt nhiá»u là được.
Giả Dung trả tiá»n bói rồi tiá»…n ông ta ra.
Giả Dung và o nhà thưa với Giả Trân :
- Bệnh mẹ mắc phải là do hồi chiá»u tối ở bên vưá»n vì gặp “phục thi bạch hổ†nà o đó.
- Mà y nói mẹ mà y hôm trước Ä‘i qua vưá»n mà vá», khéo không lại gặp cái gì ở đấy cÅ©ng nên. Mà y có nhá»› việc thÃm Hai mà y và o vưá»n vá» rồi bị ốm không? ThÃm ấy tuy không thấy gì, nhưng sau bá»n a hoà n và bà già đá»u nói lúc đó trên núi có má»™t váºt gì lông lá xồm xoà m, mắt như cái đèn lồng to tướng lại biết nói nữa. Nó Ä‘uổi thÃm Hai, là m thÃm Hai vá» rồi khiếp mà sinh ốm.
- Con vẫn còn nhá»›. Con còn nghe Bồi DÃnh bên nhà chú Bảo nói, chị Tình Văn thì là m thần hoa phù dung ở trong vưá»n, khi cô Lâm chết thì giữa trá»i có tiếng âm nhạc, nhất định cô ta cÅ©ng trông coi hoa gì rồi đấy. Trong vưá»n nhiá»u yêu quái như thế thì nguy tháºt! Trước kia, ngưá»i nhiá»u, dương khà thịnh, Ä‘i lại luôn không ngại gì, nay gặp lúc vắng vẻ mà mẹ Ä‘i qua đó, không biết lại giẫm phải hoa gì cÅ©ng nên, không thì cÅ©ng lại gặp phải vị nà o rồi đấy? Quẻ ấy bói cÅ©ng đúng đấy.
- Thế ông ta bảo có can gì không?
- Cứ như ông ta nói thì đến ngà y tuất sẽ khá»i. Chỉ mong sao cho khá»i được hai ngà y hoặc cháºm lại hai ngà y thì hay.
- Thế là thế nà o?
- Nếu ông ta mà đoán đúng thì sợ cha cũng không được yên.
Äang nói chuyện thì nghe bên trong nhà kêu:
- Mợ đòi ngồi dáºy sang bên vưá»n, bá»n a hoà n giữ không được.
Giả Trân chạy và o yên ủi thì nghe Vưu thị miệng nói lảm nhảm:
- Ngưá»i mặc áo đỠđến gá»i ta! Ngưá»i mặc áo xanh đến Ä‘uổi ta.
Bá»n a hoà n đứng đấy vừa sợ vừa buồn cưá»i.
Giả Trân liá»n sai ngưá»i Ä‘i mua Ãt và ng giấy, đưa và o vưá»n đốt. Quả nhiên đêm ấy Vưu thị đổ mồ hôi, bệnh giảm được đôi phần. Äến ngà y tuất, dần dần khoẻ hẳn. Từ đó, má»™t đồn mưá»i, mưá»i đồn trăm, ai cÅ©ng nói trong vưá»n Äại Quan có quỉ. Bá»n coi vưá»n sợ quá. không còn dám sá»a sang cây cối, vun tưới cá» rau gì cả. Trước thì ban tối không ai dám qua lại, đến ná»—i chim muông lấn ngưá»i, gần đây, tháºm chà ban ngà y cÅ©ng hai ba ngưá»i cầm khà giá»›i má»›i dám Ä‘i. Cách đó Ãt lâu, quả nhiên Giả Trân cÅ©ng ốm, nhưng không má»i thầy thuốc chữa nữa, nhẹ thì đến vưá»n đốt và ng xin khất, nặng thì bói toán cầu cúng. Giả Trân khá»i thì bá»n Giả Dung nối tiếp nhau ốm. Mấy tháng trá»i liên tiếp như váºy, là m cho cả hai phá»§ Ä‘á»u sợ. Từ đó, nghe tiếng chim kêu, gió thổi, và từng gốc cây ngá»n cá», ngưá»i ta cÅ©ng cho là yêu tinh cả. Các khoản cho thầu trong vưá»n nhất thiết bá» hết, tiá»n chi tiêu hà ng tháng, các phòng Ä‘á»u phải tăng thêm, là m cho phá»§ Vinh cà ng
cháºt váºt. Bá»n coi vưá»n không còn mÆ¡ ước gì nữa, ai cÅ©ng muốn bỠđó mà đi, thưá»ng bịa ra những chuyện yêu quái để đòi dá»i ra. Sau đó hỠđóng chặt cá»a vưá»n lại, không ai dám và o, là m cho lầu cao gác rá»™ng, quán ngá»c đà i dao Ä‘á»u trở thà nh nÆ¡i chim muông nương Ä‘áºu.
Anh ngoại Tình Văn là Ngô Quý nhà ở ngay trước cá»a vưá»n. Từ khi Tình Văn chết, nghe nói cô ta là m thần hoa, cho nên cô vợ anh ta cứ tối đến là không dám ra khá»i cá»a. Hôm đó, Ngô Quý Ä‘i ra mua đồ váºt, cô vợ anh ta bị cảm sẵn, ban ngà y uống lầm thuốc nên đến đêm Ngô Quý vá» nhà , thì thấy vợ đã chết nằm trên giưá»ng. Ngưá»i ngoà i thấy mụ ta là ngưá»i không đứng đắn, liá»n bịa chuyện nói là yêu quái leo tưá»ng ra hút hết tinh cho nên chị ta chết. Giả mẫu nghe nói, hoảng sợ, liá»n sai má»™t số ngưá»i vây kÃn lấy phòng ở cá»§a Bảo Ngá»c, chia canh tuần phòng nghiêm ngặt. Bá»n a hoà n nhá», đứa thì nói thấy ngưá»i mặt Ä‘á», đứa thì nói thấy ngưá»i con gái rất đẹp, bà n tán không ngá»›t, là m cho Bảo Ngá»c luôn luôn khiếp sợ. May được Bảo Thoa vững và ng, nghe bá»n a hoà n nói nhảm, liá»n doạ đòi đánh, nên những lá»i nói bịa đặt ấy cÅ©ng ngà y má»™t đỡ. Khốn ná»—i, ngưá»i ở các phòng Ä‘á»u sợ ngưá»i, sợ quỉ, nÆ¡m ná»›p không yên, nên phải thêm ngưá»i canh đêm, do đó, sá»± ăn tiêu cà ng tốn.
Chỉ có Giả Xá không tin lắm, bảo:
- Cái vưá»n yên tÄ©nh như thế, là m gì có ma quỉ.
Ông ta liá»n chá»n ngà y gió mát, ấm trá»i, dẫn má»™t số ngưá»i nhà cầm khà giá»›i, và o vưá»n dò xem có động tÄ©nh gì không. Má»i ngưá»i khuyên, ông ta không nghe. Khi và o vưá»n, quả nhiên âm khà ghê ngưá»i. Giả Xá mạnh dạn tiến và o, nhưng bá»n ngưá»i Ä‘i theo thì Ä‘á»u so đầu rụt cổ. Trong đó, có má»™t anh trẻ tuổi, bụng đã khiếp sợ, bá»—ng nghe “soạt†má»™t tiếng, ngoảnh nhìn thì thấy má»™t váºt gì năm sắc chói lá»i hay qua. Anh ta khiếp quá, kêu cái “ái chà †má»™t tiếng, hai chân má»m nhÅ©n, liá»n ngã ngay xuống. Giả Xá ngoảnh lại há»i thì anh ta hồi há»™p thưa:
- ChÃnh mắt cháu trông thấy má»™t con yêu tinh mặt và ng râu Ä‘á», áo tÃa xiêm xanh chạy và o hốc núi sau rừng cây.
Giả Xá nghe nói cÅ©ng hÆ¡i chá»™t dạ, liá»n há»i:
- Chúng bay Ä‘á»u thấy cả à ?
Có mấy ngưá»i cùng nói hùa theo:
- Sao lại không thấy, nhưng vì có ông lớn ở đấy, chúng con không dám kinh động, còn giữ vững tinh thần được.
Giả Xá nghe nói sợ hãi, cÅ©ng không dám Ä‘i nữa vá»™i và ng trở vá», dặn bá»n hầu nhá» không được nhắc đến, cứ nói Ä‘i xem khắp nÆ¡i chẳng thấy có gì. Thá»±c ra thì trong bụng ông ta cÅ©ng tin, định đến phá»§ Chân Nhân má»i pháp sư đến Ä‘uổi ma. NgỠđâu bá»n ngưá»i nhà dầu không có chuyện chúng cÅ©ng còn bịa ra, huống gì bây giá» chúng thấy Giả Xá cÅ©ng sợ, nên chẳng những không giấu mà lại còn bịa đặt ra nhiá»u Ä‘iá»u là m cho ai nghe cÅ©ng phải lè lưỡi.
Giả Xá chẳng biết là m thế nà o, đà nh phải má»i đạo sÄ© đến vưá»n hoá phép trừ tà . Äạo sÄ© chá»n ngà y tốt, trước hết láºp má»™t đà n trà ng ở Ä‘iện "Tỉnh thân ", trên hay tượng Tam thanh; hai hên bà y hình ảnh hai mươi tám vị sao và bốn đại tướng là Mã, Triệu, Ôn, Chu; bên dưới bà y tranh ba mươi sáu thiên tướng. Hương hoa đèn Ä‘uốc bà y khắp cả nhà . Chuông trống và các đồ pháp bảo bà y
la liệt hai bên. Các thứ cá» cắm theo mà u sắc năm phương. Ty đạo ká»· sắp đặt bốn mươi chÃn vị đạo sÄ© là m ngưá»i chấp sá»±, để riêng má»™t ngà y là m lá»… tÄ©nh đà n. Ba vị pháp quan hà nh hương lấy nước xong, rồi má»›i nổi hiệu trống lên. Các vị pháp sư Ä‘á»u đội mÅ© thất tinh, mặc áo pháp y cá»u cung bát quái, Ä‘i già y đằng vân, tay cầm hốt ngà , liá»n dâng biểu má»i các vị thánh. Lại Ä‘á»c má»™t ngà y kinh Äá»™ng Nguyên, để trừ tai, Ä‘uổi tà , và tiếp phúc, rồi sau đó ra bảng triệu tướng. Trên bảng viết: đại pháp sư, linh bảo phù lục diá»…n giáo ba cõi Thái ất, Há»—n nguyên, Thượng thanh, ra lệnh cho các thần ở địa phương Ä‘á»u đến nghe lệnh sai khiếnâ€.
Ngà y hôm ấy, các ngưá»i trên dưới ở hai phá»§, cáºy có pháp sư bắt yêu, Ä‘á»u và o vưá»n xem, ai cÅ©ng nói:
- Pháp lệnh lá»›n tháºt! Gá»i thần sai tướng rầm lên như thế, bất luáºn yêu quái nhiá»u hay Ãt cÅ©ng Ä‘á»u sợ chạy hết.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u chen nhau đến trước đà n. Äạo sÄ© nhá» dá»±ng cá» và phướn lên đứng theo năm phương, chá» chá»±c hiệu lệnh cá»§a pháp sư. Ba vị pháp sư, má»™t vị tay cầm bảo kiếm và bưng nước phép; má»™t vị cầm cá» Ä‘en có vẽ thất tinh và má»™t vị cầm roi đánh yêu quái bằng gá»— đà o, Ä‘á»u đứng ở trước đà n. Bá»—ng thấy pháp khà dừng lại rồi thì bên trên đánh ba tiếng lệnh, trong miệng pháp sư Ä‘á»c câu thần chú, cá» năm phương bà y rải rác ra xung quanh. Pháp sư bước xuống đà n, gá»i ngưá»i nhà dẫn Ä‘i đến các chá»— lầu gác, đình, đà i, nhà cá»a, hiên phòng, cho đến chân núi, bến nước, rảy nước phép, rồi dùng gươm chỉ vẽ má»™t chốc, trở vỠđánh luôn mấy tiếng lệnh, Ä‘em cá» thất tinh tung lên. Các đạo sÄ© thì Ä‘em cá» và phướn nhóm lại má»™t chá»—. Pháp sư lại cầm roi đánh
yêu quái đánh luôn ba cái và o giữa khoảng không. Bá»n ngưá»i nhà đá»u cho là bắt được yêu quái, già nh nhau lại xem. Khi đến táºn nÆ¡i thì chẳng thấy hình dáng tiếng tăm gì cả. Chỉ thấy bá»n pháp sư gá»i các đạo sÄ© đưa bình.lỠđến bắt yêu quái nhốt lại, dán giấy lên trên. Pháp sư dùng bút son viết bùa sai ngưá»i mang vá» giữ lại ở má»™t cái tháp trong chùa rồi hạ đà n và là m lá»… tạ thần tướng. Giả Xá kÃnh cẩn tạ Æ¡n các pháp sư.
Anh em Giả Dung sau đó cứ cưá»i mãi, nói :
- Bà y biện má»™t cách đồ sá»™ như thế, bá»n mình cứ tưởng là bắt được yêu quái cho nhìn má»™t tý xem ra là m sao, ai ngá» lại có thế thôi, biết há» có tháºt bắt được yêu quái không?
Giả Trân nghe nói, mắng :
- Äồ ngu! Yêu quái khi nhóm lại thì thà nh hình, khi tan ra thì thà nh khÃ, hiện nay có biết bao nhiêu thần tướng ở đây, yêu quái còn dám hiện hình ra à ? Cốt sao thu lấy khà yêu, không cho nó quấy nhiá»…u nữa, thế là pháp lá»±c đấy.
Má»i ngưá»i ná»a tin ná»a ngá», hãy chá» xem không thấy hiệu nghiệm gì rồi sẽ nói.
Bá»n ngưá»i dưới biết là yêu quái bị bắt, trong bụng hết nghi ngá», nên không sợ sệt như trước nữa, vá» sau quả nhiên chẳng có ai nhắc đến. Bá»n Giả Trân khá»i bệnh, bình phục như cÅ© Ä‘á»u cho là nhá» có thần lá»±c cá»§a pháp sư. Riêng có má»™t tên hầu nhá» cưá»i và nói:
- Trước kia ma quái như thế nà o, tôi cÅ©ng chả biết, còn như hôm theo ông lá»›n và o vưá»n, thì rõ rà ng là má»™t con gà trống rừng bay qua, thằng Thuyên khiếp sợ, mù mắt, nói như chuyện tháºt? Bá»n chúng tôi nói dối dùm cho nó, ông lá»›n cho là tháºt, là m chúng mình được xem má»™t đà n trà ng vui nhá»™n.
Má»i ngưá»i nghe nói, nhưng chẳng ai dám tin. Rút cục vẫn không ai và o ở trong vưá»n.
Má»™t hôm Giả Xá rảnh việc, Ä‘ang định gá»i ngưá»i dá»n và o trông nom trong vưá»n, sợ đêm hôm có quân gian trốn núp ở đó. Vừa muốn truyá»n lá»i ra gá»i, bá»—ng thấy Giả Liá»…n Ä‘i và o há»i thăm sức khoẻ và thưa:
- Hôm nay con sang bên nhà cáºu Cả, nghe có tin bịa đặt nói là chú Hai bị quan tiết độ hạch vá» tá»™i không chịu xem xét để bá»n tuỳ thuá»™c thu thuế lương gạo quá nặng, tâu xin cách chức.
Giả Xá nghe xong, giáºt mình, nói:
- Có lẽ là tin bịa đặt thôi? Hôm trước chú Hai viết thư vá», nói Thám Xuân ngà y nỠđến nÆ¡i, chá»n ngà y giá» tốt đưa em mà y tá»›i miá»n biển, dá»c đưá»ng gió yên sóng lặng, cả nhà không cần lo nghÄ©. Lại còn nói quan tiết độ nháºn là m bà con, thết tiệc chúc mừng, lẽ nà o đã là m bà con rồi lại còn hặc nhau? Hãy khoan nói gì cả, con cứ đến bá»™ lại dò cho rõ rà ng rồi vá» nói vá»›i ta.
Giả Liá»…n tất tưởi ra Ä‘i, chưa đến ná»a ngà y đã vá», thưa lại:
- Con vừa đến bá»™ lại dò xem thì quả nhiên chú Hai bị hặc. Bản tâu dâng lên, may nhỠân đức cá»§a hoà ng thượng, không giao xuống bá»™, liá»n xuống chiếu chỉ nói: "Không xem xét bá»n quan dưới thu thuế lương gạo quá nặng, là m hại nhân dân, tá»™i đáng cách chức. Nhưng nghÄ© rằng má»›i là m quan ngoà i, chưa quen việc cai trị nên bị bá»n quan dưới che giấu. Váºy chỉ giáng ba cấp, gia ân cho vẫn là m chức viện ngoại bá»™ công như trước và truyá»n phải vá» kinh ngay". Tin nà y là đúng đấy. Lúc con Ä‘ang nói chuyện ở bá»™ lại thì có má»™t viên tri huyện ở Giang Tây được đưa và o bệ kiến cÅ©ng vừa đến đó. Nói đến chú Hai nhà ta, ông ta rất là cảm kÃch. Ông ta nói chú Hai là má»™t vị quan rất tốt, nhưng dùng ngưá»i không đúng. Bá»n ngưá»i nhà ở ngoà i rêu rao lừa dối, khinh rẽ viên chức ở dưới, là m chú Hai mang tiếng. Quan tiết độ biết đã lâu, ngà i cÅ©ng nói. Chú Hai là ngưá»i tốt, không hiểu sao bây giỠông ta lại hặc. Chắc là quan tiết độ thấy tệ quá, sợ sau nà y xảy ra vạ lá»›n, cho nên mượn việc không xét ngưá»i dưới mà hặc để giảm nhẹ tá»™i, cÅ©ng chưa biết chừng.
Giả Xá ngắt lá»i bảo Giả Liá»…n:
- Con hãy Ä‘i trình vá»›i thÃm Hai. Khoan trình vá»›i bà là được.
Giả Liá»…n liá»n Ä‘i ra trình lại vá»›i Vương phu nhân.
Chú thÃch:
(1-) Má»™t danh từ Äông y, nghÄ©a là đưá»ng kinh lạc từ dạ dà y Ä‘i xuống chân.
(2-) Thầy bói dùng ba đồng tiá»n gieo xuống khay: ngá»a cả ba đồng là “giaoâ€, sấp má»™t đồng là “đơnâ€, sấp hai đồng là “sáchâ€, sấp ba đồng là “trùngâ€, rồi theo đó mà tÃnh ra là quẻ gì.
(3-) â€œÄÆ¡n chiết đơn†là cách tình các quẻ đơn trong kinh Dịch.
(4-) Tên một quẻ trong kinh Dịch.
(5-) Bói cỠthi là đếm cây cỠthi để mà bói theo phép kinh dịch.
(6-) Các chữ như thế hà o, bạch hổ, phách hoả, tá» thần, tá» sát, v.v.. Ä‘á»u là danh từ riêng trong phép bói toán Ä‘á»i xưa.
Tà i sản của minhtien384
14-07-2008, 11:26 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 103
Giở kế độc ác, Kim Quế tự giết mình
Không hiểu đạo thiá»n, VÅ© Thôn gặp ngưá»i cÅ©
Giả Liá»…n sang nhà Vương phu nhân nói rõ đầu Ä‘uôi. Äến hôm sau anh ta và o trong bá»™ thu xếp ổn thá»a rồi, vá» nhà đem việc thu xếp ở bá»™ lại nói vá»›i Vương phu nhân. Vương phu nhân liá»n há»i:
- Cháu dò chắc rồi à ? Nếu quả như thế, chú cÅ©ng bằng lòng, mà cả nhà cÅ©ng yên tâm. Còn là m quan ngoà i thì tháºt là không là m được! Nếu không gặp việc như thế mà vá» thì có lẽ bá»n tầm báºy kia còn chôn cả mạng chú Ä‘i nữa kia.
- Sao thÃm biết?
- Từ khi chú Hai cháu Ä‘i là m quan ngoà i tá»›i nay, chẳng thấy gá»i má»™t đồng tiá»n nà o vá» nhà , mà lại lấy mất bao nhiêu tiá»n nhà đem Ä‘i. Cháu xem đấy, bá»n Ä‘i theo chú thì chồng ở ngoà i chưa được mấy lâu mà vợ ở nhà đã hoa và ng xuyến bạc, trang Ä‘iểm lá»™ng lẫy. Không phải chúng ở ngoà i che mắt chú mà là m tiá»n là gì? Thế mà chú cháu cÅ©ng để mặc cho chúng là m báºy. Nếu xảy ra chuyện chẳng là nh thì chẳng những mất chức quan cá»§a mình, mà cả chức quan cá»§a cha ông để lại cÅ©ng mất luôn nữa.
- ThÃm nói cÅ©ng phải. Vừa rồi cháu nghe chú bị hặc, cÅ©ng sợ cuống lên. Äến khi dò há»i rõ rà ng má»›i yên tâm. Cháu cÅ©ng muốn chú là m quan ở kinh yên ổn mấy năm, má»›i giữ tròn được thanh danh cả Ä‘á»i ngưá»i. Dầu cụ có nghe thấy, chắc cÅ©ng yên lòng, chỉ cần thÃm lá»±a lá»i nói cho nhẹ nhà ng má»™t chút.
- Ta hiểu rồi, cháu lại Ä‘i dò há»i thêm nữa xem.
Giả Liá»…n vâng lá»i, định ra Ä‘i. Bá»—ng thấy má»™t bà già ở bên nhà Tiết phu nhân, ra vẻ hoảng hốt, chạy đến. Và o đến nhà Vương phu nhân, bà ta cÅ©ng không há»i thăm sức khá»e, mà nói ngay:
- Bà nhà chúng tôi bảo đến trình với bà lớn ở đây, bên nhà chúng tôi nguy lắm, lại xảy ra việc rồi!
Vương phu nhân vá»™i há»i:
- Có việc gì thế?
- Nguy lắm, nguy lắm!
Vương phu nhân hừ một tiếng, bảo:
- Äồ lẩm cẩm! Có việc gì quan hệ thì mụ cứ nói ra xem nà o?
- Cáºu Hai nhà tôi Ä‘i vắng, không có ngưá»i đà n ông nà o ở nhà , việc nà y xảy ra biết là m thế nà o! Nhá» bà lá»›n cho mấy cáºu sang lo liệu giùm cho.
Vương Phu nhân nghe nói, chẳng hiểu ra sao, hoảng lên nói:
- Má»i các cáºu sang để là m gì chứ?
- Mợ cả nhà tôi chết mất rồi!
Vương phu nhân nghe nói, nhổ toẹt một cái rồi nói:
- Cái thứ đà n bà ấy chết đi thì thôi, có đáng gì mà cũng là m rầm lên như thế?
- Không phải chết bình thưá»ng mà là chết má»™t cách ám muá»™i. Nhá» bà lá»›n mau cho ngưá»i sang lo liệu há»™.
Bà ta nói xong định chạy vá».
Vương phu nhân vừa tức, vừa buồn cưá»i, liá»n nói:
- Bà già nà y rõ lẩn thẩn! Anh Liễn ạ, anh sang xem, đừng nghe cái mụ ngu ngốc ấy.
Bà già kia không nghe câu “cho ngưá»i sangâ€, mà chỉ nghe “đừng nghe mụ ấy “, liá»n đâm giáºn, bá» chạy vá».
Bên nà y Tiết phu nhân Ä‘ang lúc cuống quÃt, chá» mãi không thấy ai đến. Vừa thay bà già vá», bà ta há»i ngay :
- Dì sai ai đến?
Bà già thở dà i:
- Ngưá»i ta khi có việc nguy cấp má»›i biết. Bà con thân thiết xem chừng cÅ©ng chẳng ăn thua gì? Dì chẳng những không chịu giúp đỡ nhà ta mà còn mắng tôi là ngu ngốc?
Tiết phu nhân nghe nói vừa tức vừa hoảng, liá»n bảo:
- Dì không nhìn thì cô nói thế nà o?
- Dì đã không nhìn thì chắc rằng cô nhà ta lại cà ng không nhìn nốt, nên tôi không đến nói.
Tiết phu nhân nhổ toẹt một cái và nói:
- Dì là ngưá»i ngoà i. Cô là con ta, sao lại không nhìn được.
Bà già nghe nói mới nhớ ra:
- Phải rồi! Äã thế thì để tôi Ä‘i nói.
Äang nói thì thấy Giả Liá»…n đến chà o Tiết phu nhân, ngá» lá»i há»i thăm rồi nói:
- ThÃm cháu nghe nói mợ nó mất Ä‘i, há»i bà già không rõ gì cả. ThÃm cháu rất sốt ruá»™t, sai cháu sang há»i lại cho rõ rà ng, và bảo cháu ở đây lo dùm, nên như thế nà o, dì cứ nói để liệu.
Tiết phu nhân Ä‘ang tức, ngồi khóc thầm, nghe Giả Liá»…n nói, vá»™i và ng trả lá»i:
- Tháºt là m phiá»n cáºu. Tôi đã nói dì đối đãi vá»›i tôi rất tá» tế nhưng con mụ già ấy nói không rõ, suýt nữa là m há»ng việc. Má»i cáºu ngồi xuống để thong thả, tôi nói cho cáºu nghe.
Äoạn lại nói tiếp:
- Không có việc gì khác, chỉ vì con dâu tôi chết không phải bình thưá»ng!
- Chắc là vì chú em mang tá»™i, mợ ta buồn giáºn mà chết chứ gì?
- Nếu đượcc như thế thì đã phúc! Mấy tháng trước đây, ngà y nà o nó cÅ©ng cứ Ä‘i chân không, bá» xoã tóc là m như con Ä‘iên. Sau nghe em cáºu (#1) bị tá»™i chết, nó có khóc má»™t tráºn, nhưng sau đó lại bôi son đánh phấn. Tôi nói thì nó là m ầm lên. Không chịu nổi nên tôi cứ để mặc. Hôm gần đây không biết tại sạo nó bảo con Hương Lăng đến ở chung vá»›i nó. Tôi bảo nó: “Mà y có con Bảo Thiá»m rồi, còn gá»i con Hương Lăng là m gì? Vả lại mà y vẫn không thÃch con Hương Lăng, tá»™i gì mà là m cho thêm tức giáºn? Nó nhất định không nghe. Tôi không biết là m thế nà o, đà nh phải bảo Hương Lăng tá»›i phòng nó. Tá»™i nghiệp con Hương Lăng, không đám cưỡng lá»i tôi, phải mang bệnh mà đến. Ai ngá» nó đãi Hương Lăng rất tốt, tôi cÅ©ng vui mừng. Cô em cá»§a cáºu (#2) biết thế liá»n nói: “Chỉ sợ chẳng phải tốt tháºt đâuâ€. Tôi cÅ©ng không để ý. Mấy hôm đầu, Hương Lăng ốm nằm. nó tá»± tay Ä‘i nấu canh cho Hương Lăng ăn. Không ngá» Hương Lăng vô phúc, vừa bưng canh thì tay nó bị bá»ng, vỡ cả bát canh. Tôi chắc rằng nó sẽ giáºn lây Hương Lăng. Nhưng nó không giáºn rồi tá»± lấy chổi quét sạch. múc nước chùi đất. Hai đứa vẫn tá» tế vá»›i nhau như thưá»ng. Chiá»u hôm qua, nó lại bảo con Bảo Thiá»m là m hai bát canh để ăn chung vá»›i Hương Lăng. Cách má»™t lúc thấy bên nhà nó ồn lên. Con Bảo Thiá»m hoảng hốt kêu to. Sau đó con Hương Lăng cÅ©ng
kêu và vịn tưá»ng Ä‘i ra gá»i ngưá»i. Tôi vá»™i và ng sang thì thấy con dâu tôi lá»— mÅ©i con mắt Ä‘á»u chảy máu, Ä‘ang váºt vã giữa đất, hai tay cà o bụng, hai chân giãy đà nh đạch, là m cho tôi chết khiếp Ä‘i được. Tôi xem bá»™ dạng thì rõ là nó uống phải thuốc độc. Bảo Thiá»m liá»n khóc lên và nÃu lấy Hương Lăng, nói là Hương Lăng bá» thuốc độc giết chết mợ nó. Tôi xem Hương Lăng không phải là ngưá»i như thế. Vả chăng nó ốm, dáºy cÅ©ng không được, là m sao mà bá» thuốc độc giết được ngưá»i. Khốn ná»—i, con Bảo Thiá»m cứ nói chắc chắn như thế. Cáºu Hai xem, tôi là m thế nà o bây giá». Tôi đà nh phải bảo bá»n bà già trói con Hương Lăng lại, giao cho con Bảo Thiá»m và khoá trái cá»a phòng lại. Tôi và em hai cáºu (#3), ngồi giữ suốt đêm, chá» cho bên phá»§ mở cá»a má»›i Ä‘i nói được. Cáºu Hai ạ! Cáºu là ngưá»i thông hiểu, việc nà y bây giá» là m thế nà o đây?
Giả Liễn nói:
- Bên nhà hỠHạ đã biết chưa!
- Cũng phải xỠtrà thế nà o cho rõ rà ng đã rồi mới báo tin cho hỠđược.
- Theo tôi thì việc nà y phải báo quan má»›i xong. Chúng ta cố nhiên là nghi cho con Bảo Thiá»m. Nhưng ngưá»i ta sẽ há»i tại sao con Bảo Thiá»m lại bá» thuốc độc giết chết cô nó. Nếu mà gán cho Hương Lăng thì đáng còn có lý.
Äang nói chuyện thì thấy bá»n con gái hầu ở bên Phá»§ Vinh Ä‘i và o thưa:
- Mợ Hai chúng tôi đến đấy!
Giả Liá»…n tuy là anh chồng, nhưng vì hai bên đã biết nhau từ lúc nhá», nên cÅ©ng không cần tránh. Bảo Thoa và o chà o mẹ và Giả Liá»…n, rồi và o nhà trong ngồi vá»›i Bảo Cầm.
Tiết phu nhân theo và o, Ä‘em chuyện vừa rồi nói lại cho Bảo Thoa nghe, Bảo Thoa liá»n nói:
- Nếu bắt trói Hương Lăng thì ra mình cÅ©ng nói Hương Lăng bá» thuốc giết ngưá»i à ? Mẹ nói canh ấy do Bảo Thiá»m nấu thì nên trói nó lại mà há»i, má»™t mặt cho ngưá»i báo tin vá»›i nhà há» Hạ; má»™t mặt Ä‘i báo quan má»›i phải.
Tiết phu nhân nghe nói có lý, liá»n há»i Giả Liá»…n. Giả Liá»…n nói:
- Em Hai nói rất phải. Việc báo quan thì tôi phải Ä‘i, phải dặn trước những ngưá»i bá»™ hình thì khi khám nghiệm và lấy khẩu cung há» má»›i giúp đỡ mình. Còn việc trói Bảo Thiá»m, tha Hương Lăng thì hÆ¡i khó.
Tiết phu nhân nói:
- Không phải là tôi muốn trói Hương Lăng, nhưng sợ Hương Lăng trong khi ốm lại bị oan, hoảng lên mà tá»± tá», thì lại thêm má»™t nhân mạng nữa, nên má»›i trói mà giao cho Bảo Thiá»m, đó cÅ©ng là có ý.
Giả Liễn nói:
- Tuy nói như váºy, nhưng là m như thế thì lại hoá ra mình giúp cho Bảo Thiá»m rồi. Nếu tha thì tha cả; trói thì trói cả; vì ba ngưá»i ấy ở chung má»™t chá»—. Chỉ nên sai ngưá»i yên á»§i riêng Hương
Lăng là được.
Tiết phu nhân liá»n sai ngưá»i mở cá»a Ä‘i và o. Bảo Thoa sai mấy ngưá»i đà n bà theo đến giúp sức trói Bảo Thiá»m.
Lúc đó, thấy Hương Lăng đã khóc lóc, chết Ä‘i sống lại. Còn Bảo Thiá»m thì há»›n hở đắc ý, sau nó thấy ngưá»i ta định trói mình thì gà o lên, nhưng ngưá»i Phá»§ Vinh quát nạt, rồi trói lại và mở cá»a ra để sai ngưá»i trông nom cho tiện.
Ngưá»i tin cho nhà há» Hạ cÅ©ng đã Ä‘i. Nhà há» Hạ trước kia không ở trong kinh, nhân vì gần đây cảnh nhà sa sút, lại nhá»› con gái nên má»›i dá»n ra ở kinh. Ngưá»i cha đã mất, chỉ còn có mẹ, lại láºp tá»± Hạ Tam là má»™t đứa tầm báºy, phá sạch cÆ¡ nghiệp. Hắn cÅ©ng thưá»ng đến nhà há» Tiết. Kim Quế vốn là ngưá»i dâm đãng, chịu cảnh phòng không sao ná»—i. Chị ta ngà y ngà y tÆ¡ tưởng Tiết Khoa không được, nên có vẻ như ngưá»i đói không chá»n thức ăn. Nhưng khốn ná»—i, Hạ Tam lại là má»™t thằng ngốc, tuy có hiểu biết Ãt nhiá»u, nhưng cÅ©ng chưa dám ăn nằm vá»›i nhau. Vì thế, Kim Quế thưá»ng vá» nhà , giúp hắn Ãt nhiá»u tiá»n bạc.
Hôm đó, Hạ Tam Ä‘ang mong Kim Quế vá», thì thấy ngưá»i nhà há» Tiết đến, bụng hắn nghÄ© thầm: “Chừng lại mang cái gì vỠđây?†Không ngá» nghe nói là cô uống thuốc độc chết, hắn liá»n nổi nóng, kêu gà o ầm Ä©. Mẹ Kim Quế nghe nói cÅ©ng vừa khóc vừa gà o:
- Con gái ta ở nhà nó vô duyên vô cớ, tại sao lại uống thuốc độc?
Bà ta vừa kêu vừa khóc, rồi cùng ngưá»i con Ä‘i ngay không chá» thuê xe nữa. Há» Hạ nguyên là má»™t nhà buôn bán, nay không có tiá»n thì còn giữ sÄ© diện gì. Con bà ta chạy trước, còn bà ta thì cùng má»™t bà già ăn mặc rách rưới ra khá»i cá»a, dá»c đưá»ng phố, vừa khóc vừa kêu rồi thuê má»™t cái xe xá»™c xệch Ä‘i thẳng đến nhà há» Tiết. Và o nhà , bà ta cÅ©ng chẳng bắt chuyện vá»›i ai, liá»n gá»i: “Con Æ¡i, con hỡi!†và bắt Ä‘á»n ngưá»i.
Lúc đó Giả Liá»…n còn đến bá»™ hình nhá» ngưá»i ta giúp đỡ, ở nhà chỉ có Tiết phu nhân, Bảo Thoa và Bảo Cầm, há» chưa bao giá» thấy cái cảnh tượng như thế, nên Ä‘á»u khiếp sợ không dám lên tiếng. Muốn nói phải chăng vá»›i bà ta, nhưng bà ta không chịu nghe, cứ má»™t má»±c nói:
- Con gái tôi ở nhà bà có được sung sướng gì đâu? Hai vợ chồng nó bấy nay cứ sá»›m tối đánh chá»i nhau như mổ bò. Các ngưá»i lại không để cho hai vợ chồng nó ở má»™t chá»—, bà n cách Ä‘em rể tôi nhốt và o nhà giam, lâu ngà y không thấy mặt nữa. Mẹ con các ngưá»i có bà con tốt, hưởng ung sướng đã đà nh,sợ để nó đấy gai mắt, nên sai ngưá»i đánh thuốc giết chết nó Ä‘i, rồi nói là nó uống thuốc độc! Con tôi là m sao mà lại uống thuốc độc?
Vừa nói bà ta vừa đâm bổ đến trước mặt Tiết phu nhân. Tiết phu nhân đà nh phải lùi lại sau, nói:
- Bà thông gia nà y! Bà hãy nhìn con má»™t chút, há»i lại con Bảo Thiá»m rồi hãy nói nhảm cÅ©ng chưa muá»™n!
Bảo Thoa và Bảo Cầm vì có đứa con nuôi hỠHạ ở ngoà i nên không tiện ra can ngăn, bênh vực, chỉ ở trong nhà hoảng hốt.
May sao Vương phu nhân cho vợ Chu Thụy đến trông nom. Mụ vừa và o cá»a, trông thấy má»™t bà già , Ä‘ang chỉ và o mặt Tiết phu nhân vừa khóc vừa mắng. Vợ Chu Thụy biết là mẹ Kim Quế, liá»n chạy lại nói:
- Äây là bà thông gia đấy à ? Mợ cả uống thuốc độc có can gì đến bà dì chúng tôi đâu? Bà không được là m ầm Ä© như thế!
Mẹ Kim Quế há»i:
- Bà là ai ?
Tiết phu nhân thấy có ngưá»i, mạnh dạn hÆ¡n, liá»n nói:
- Bà nà y ngưá»i bên phá»§ Giả, là bà con chúng tôi đấy?
- Ai không biết nhà bà có bà con nương tựa. Có như thế mới bắt thằng rể tôi và o nhà giam được chứ? Không lẽ bây giỠđể cho con gái tôi chết oan hay sao?
Nói đến đó, bà ta liá»n nắm lấy Tiết phu nhân mà bảo:
- Bà giết con gái tôi bằng cách nà o, để cho tôi xem!
Vợ Chu Thụy khuyên:
- Bà cứ đi xem, không cần phải lôi lôi kéo kéo nữa.
Rồi mụ giÆ¡ tay đẩy ra. Con nuôi há» Hạ liá»n chạy lại, quát:
- Nhà mụ cáºy thế bên phá»§ Giả, đến đánh mẹ tôi à ?
Nói xong, nó vác ghế ném má»™t cái. nhưng không trúng. Bá»n ngưá»i theo hầu Bảo Thoa nghe bên ngoà i là m ồn lên, vá»™i và ng ra xem, sợ vợ Chu Thụy bị lép vế, Ä‘á»u kéo bè, ná»a khuyên ná»a quát. Mẹ con nhà há» Hạ nổi khùng lên, nói:
- Biết thế lá»±c cá»§a phá»§ Vinh rồi đấy! Nhưng con gái nhà chúng tao đã chết rồi, giỠđây chúng tao không cần gì đến tÃnh mạng nữa.
Nói xong, chúng định chạy lại liá»u mạng vá»›i Tiết phu nhân. Ngưá»i ở đấy tuy nhiá»u nhưng không sao cản nổi. Äúng như ngưá»i xưa nói: “Má»™t ngưá»i liá»u mạng, muôn ngưá»i khó chốngâ€. Äang lúc gay go thì Giả Liá»…n dẫn bảy tám tên gia nhân đến. Trông thấy thế, Giả Liá»…n bảo kéo con há» Hạ ra và nói:
- Các ngươi không được là m cà n, có Ä‘iá»u gì cứ nói tá» tế. Mau mau dá»n dẹp trong nhà , các quan trong bá»™ hình sắp đến khám nghiệm rồi đấy.
Mẹ Kim Quế Ä‘ang hung hăng, chợt thấy Giả Liá»…n đến quát nạt, má»i ngưá»i Ä‘á»u buông tay đứng hầu. Bà ta thấy tình hình nà y cÅ©ng không biết Giả Liá»…n là ngưá»i nà o ở bên phá»§ Giả. Lại
thấy con mình đã bị má»i ngưá»i tóm lấy, và nghe nói há»™ hình sắp đến khám. Bà ta vốn định há»… thấy xác cá»§a con là trước hết là m cho má»™t tráºn tan nát rồi má»›i Ä‘i kêu oan. Không ngỠở đây hỠđã Ä‘i báo quan trước, nên bà ta cÅ©ng non Ä‘i Ãt nhiá»u.
Tiết phu nhân khiếp sợ, đâm ra ngơ ngác, vợ Chu Thụy nói:
- Bá»n hỠđến, không nhìn con gái há» mà lại dà y vò dì. Chúng tôi có lòng tốt đến khuyên, lại có má»™t tên đầu bò ở đâu chạy đến, đánh báºy, nói báºy ở giữa chá»— các mợ. Thì ra không còn có phép vua gì nữa.
Giả Liễn nói :
- GiỠđây không cần nói lý vá»›i nó nữa, chá»—c nữa sẽ đánh nó và há»i: đà n ông thì có chá»— cá»§a đà n ông. Trong nà y Ä‘á»u là các cô các mợ cả, vả có mẹ nó rồi lại không nhìn được chị nó hay sao? Nó chạy và o đây để mà ăn cướp à ?
Bá»n ngưá»i nhà vừa đổ vừa tìm cách Ä‘e nẹt nó. Vợ Chu Thụy cáºy có nhiá»u ngưá»i, liá»n nói:
- Bà Hạ! Bà không hiểu gì cả? Äã đến đây bà cÅ©ng nên há»i cho rõ Ä‘en trắng chứ? Cô gái nhà bà tá»± mình uống thuốc độc mà chết, không thì cÅ©ng là con Bảo Thiá»m giết chết chá»§ nhà . Tại sao bà không há»i rõ rà ng, không nhìn xác chết con gái mà đã vu vạ cho ngưá»i ta? Không lẽ chúng tôi lại chịu cho con dâu tá»± nhiên vô cá»› mà chết oan hay sao? Hiện nay đã bắt Bảo Thiá»m trói lại rồi. Vì cô gái nhà bà muốn lây bệnh, gá»i Hương Lăng đến ở chung má»™t nhà , cho nên cả hai ngưá»i Ä‘á»u bị bắt giữ lại ở đây. Chúng tôi vẫn định chá» bà đến chÃnh mắt trông thấy bá»™ hình khám nghiệm rồi há»i cho ra manh mối má»›i được!
Bà mẹ Kim Quế lúc bấy giá» thế cô, đà nh phải theo vợ Chu Thụy đến phòng con gái, thì thấy chị ta đầy mặt máu Ä‘en, nằm sóng sượt trên giưá»ng. Bà ta liá»n khóc và gà o. Bảo Thiá»m thấy ngưá»i nhà nó đến, cÅ©ng gà o lên:
- Cô nhà ta có bụng tốt đối với con Hương Lăng, bảo nó ở chung, ai ngỠnó lại thừa dịp thuốc chết cô!
Lúc đó, ngưá»i nhà há» Tiết Ä‘á»u ở đấy, liá»n đồng thanh quát bảo:
- Nói nhảm! Hôm qua mợ ăn phải canh mới bi chết. Canh ấy không phải là mà y nấu hay sao?
Bao Thiá»m nói:
- Canh thì do tôi nấu, khi bưng lên, tôi có việc Ä‘i ra, không thiết Hương Lăng dáºy bá» gì nà o trong ấy.
Bà mẹ Kim Quế chưa nghe nói hết, đã vá»™i chạy lại chá»— Hương Lăng. Má»i ngưá»i ngăn lại. Tiết phu nhân liá»n nói:
- Xem bá»™ dạng nà y thì bị thạch tÃn thuốc chết đấy. Váºt nà y trong nhà quyết không có, bất luáºn là Hương Lăng hay Bảo Thiá»m thế nà o cÅ©ng có đứa mua cho nó. Chốc nữa ra bá»™ hình há»i, sẽ không chối được. Giá» hãy Ä‘em con dâu đặt nằm ngay ngắn để quan đến khám.
Bá»n bà già tá»›i sá»a sang ngay ngắn. Bảo Thoa nói:
- Chốc nữa toà n là đà n ông và o đấy. Các bà hãy đi thu xếp các đồ dùng của phụ nữ lại.
Khi xem thì thấy dưới nệm giưá»ng có cái gói giấp vo tròn thà nh má»™t cục. Bà mẹ Kim Quế trông thấy, liá»n nhặt lên mở ra xem, thấy không có gì, liá»n vứt Ä‘i. Bảo Thiá»m trông thấy, nói:
- Bằng cứ ở đây rồi! Tôi biết gói giấy ấy: Mấy hôm trước đây, chuá»™t phá dữ lắm, mợ vá» bên nhà nhá» cáºu tìm cho, Ä‘em vỠđể trong há»™p đồ trang sức. Chắc là Hương Lăng trông thấy, rồi dùng nó để thuốc chết mợ. Nếu không tin thì các bà xem trong há»™p trang sức xem còn có nữa không?
Bà mẹ Kim Quế nghe lá»i nói cá»§a Bảo Thiá»m, lấy há»™p ra thì chỉ có mấy cái trâm bạc. Tiết phu nhân liá»n nói:
- Tại sao những đồ trang sức khác đâu không còn nữa?
Bảo Thoa gá»i ngưá»i má»› rương và tá»§ ra, Ä‘á»u trống không, liá»n nói:
- Äồ đạc cá»§a chị, ai lấy Ä‘i thế? Cái nà y thì phải há»i Bảo Thiá»m má»›i được.
Bà mẹ Kim Quế trong bụng hÆ¡i lo, thấy Tiết phu nhân tra há»i Bảo Thiá»m, liá»n nói:
- Äồ đạc cá»§a cô nó, nó biết sao được.
Vợ Chu Thụy nói :
- Bà đừng nói thế. Tôi biết cô Bảo ngà y nà o cũng ở cạnh mợ cả, sao lại không biết?
Bảo Thiá»m thấy há»i găng quá, chối quanh cÅ©ng không được đà nh phải nói:
- Mợ thưá»ng mang vá» bên nhà , tôi giữ được à ?
Má»i ngưá»i liá»n nói :
- Giá»i tháºt! Phỉnh lấy cá»§a con gái hết rồi, bảo con tá»± tỠđể vu vạ cho chúng tôi? Giá»i tháºt! Chốc nữa, quan khám xong có há»i. chúng tôi cứ nói như thế.
Bảo Thoa bảo ngưá»i nhà :
- Ra ngoà i kia, nói vá»›i cáºu Hai Liá»…n. Äừng có thả ngưá»i nhà há» Hạ ra.
Trong nà y bà mẹ Kim Quế cuống lên, liá»n mắng Bảo Thiá»m:
- Con ranh kia đừng có nói nhảm, cô đem đồ đạc vỠnhà bao giỠthế?
Báo Thiá»m nói:
- GiỠđây đồ đạc là việc nhá», Ä‘á»n mạng cho cô là việc lá»›n.
Bảo Cầm nói:
- Có đồ đạc là có ngưá»i Ä‘á»n mạng? Mau mau nói vá»›i anh Hai Liá»…n há»i cho rõ việc con nhà há» Hạ mua thạch tÃn, để chốc nữa trả lá»i vá»›i bá»™ hình cho tiện.
Bà mẹ Kim Quế hoảng hốt nói:
- Con Bảo Thiá»m nhất định là bị quỉ ám, nói nhảm, nói báºy. Cô nhà ta có mua thạch tÃn bao giá»? Nói như thế, thì nhất định là Bảo Thiá»m thuốc chết đấy!
Bảo Thiá»m tức quá, kêu ầm lên:
- Ngưá»i khác vu vạ cho tôi đã đà nh, sao bà cÅ©ng vu vạ cho tôi? Nhà bà chẳng đã thưá»ng nói vá»›i cô tôi rằng: chẳng tá»™i gì mà chịu khổ, phá cho nó má»™t tráºn. Ngưá»i mất, cá»§a hết, rồi cứ cuốn đồ đạc và o má»™t gói, Ä‘i lấy chồng khác tốt hÆ¡n. Bà có nói câu ấy không ?
Bà mẹ Kim Quế còn chưa trả lá»i, thì vợ Chu Thụy đã nói ngay:
Äấy là ngưá»i nhà bà nói đấy nhé. còn chối đằng trá»i.
Bà mẹ Kim Quế tức quá. nghiến răng nghiến lợi, mắng
Bải Thiá»m :
Tao đối xá» vá»›i mà y không đến ná»—i tệ bạc? Sao mà y dám buông lá»i định chôn chết tao? Chốc nữa hầu quan, tao sẽ nói là mà y thuốc chết cô đấy!
Bảo Thiá»m tức trợn mắt. nói :
- Xin bà lá»›n thả Hương Lăng ra, không việc gì mà là m tá»™i oan ngưá»i khác. Lúc hầu quan tôi sẽ có cách nói.
Bảo Thoa bắt được đầu mối, liá»n sai ngưá»i thả Bảo Thiá»m ra, và nói:
- Chị là ngưá»i sáng suốt, linh lợi, tá»™i gì mà chịu oan. Có việc gì thì cứ nói trắng ra cho má»i ngưá»i rõ, có phải là xong việc không ?
Bảo Thiá»m cÅ©ng sợ đến cá»a quan sẽ chịu khổ, liá»n nói:
- Mợ cả chúng tôi ngà y nà o cÅ©ng oán trách, nói: “Mình thế nà y, là m sao lại gặp phải bà mẹ Ä‘ui mắt, không gả mình cho cáºu Hai, lại gả cho con ngưá»i u mê báºy bạ ấy? Nếu mà được ở chung vá»›i cáºu Hai má»™t ngà y, thì có chết cÅ©ng cam! Há»… nói đến đó mợ lại giáºn Hương Lăng. Ban đầu tôi cÅ©ng chẳng để ý, sau thấy mợ thân máºt vá»›i Hương Lăng, tôi tưởng là Hương Lăng bà y
vẽ gì cho mợ ấy rồi. Không ngỠviệc nấu canh hôm qua có dụng ý không tốt.
Bà mẹ Kim Quế nói chẹn ngay:
- Lại cà ng nói nhảm! Nếu nó muốn thuốc Hương Lăng, sao lại thuốc lấy mình?
Bảo Thoa liá»n há»i:
- Chị Hương Lăng, hôm qua chị có ăn canh không?
Hương Lăng nói :
- Mấy hôm trước đây, tôi ốm không cất đầu dáºy được, mÆ¡ bảo tôi ăn canh, tôi không dám nói không ăn, vừa định gượng dáºy thì bát canh đã đổ mất, trở lại là m cho mợ phải dá»n dẹp khó khăn, trong lòng tôi áy náy mãi. Hôm qua, nghe gá»i tôi ăn canh, tôi ăn không được, không biết là m thế nà o, lúc Ä‘ang định ăn thì đầu lại choáng váng. Thấy chị Bảo Thiá»m bưng Ä‘i, tôi Ä‘ang mừng thầm, vừa nhắm mắt thì mợ ăn canh và bảo tôi nếm thá», tôi cÅ©ng cố gắng nuốt hai ngụm.
Hương Lăng nói chưa xong thì Bảo Thiá»m đã đỡ lá»i:
- Phải rồi, tôi nói tháºt ra thôi. Hôm qua mợ bảo tôi là m hai bát canh, nói là để ăn chung vá»›i Hương Lăng. Tôi tức quá, nghÄ© bụng: “Hương Lăng là cái thứ gì mà mình phải nấu canh
cho nó ăn? Tôi cố ý bá» thêm mắm muối và o má»™t bát, là m dấu sẵn: chÃnh là để cho Hương Lăng ăn. Tôi vừa định bưng lên thì mợ ngăn lại, bảo ra ngoà i gá»i đứa bé thuê chiếc xe, hôm nay vá» bên nhà . Tôi Ä‘i ra nói xong trở vá», thì thấy cái bát nhiá»u muối để trước mặt mợ. Tôi sợ để mợ ăn thấy mặn thì lại mắng tôi. Äang lúng túng không biết là m thế nà o mà mợ Ä‘i ra, tôi nhân khi mợ sÆ¡ ý không nhìn thấy, liá»n đánh tráo bát canh chá»— Hương Lăng qua chá»— mợ. Tháºt cÅ©ng là số mệnh xui nên như thế. Mợ trở và o cầm bát canh đến bên giưá»ng Hương Lăng, quát: “Mà y phải nếm má»™t tý chứ?†Hương Lăng cÅ©ng không biết mặn, hai ngưá»i Ä‘á»u ăn xong. Tôi còn cưá»i Hương Lăng miệng không biết mùi gì, ai ngá» cái mợ chết tiệt ấy muốn thuốc Hương Lăng, chắc chắn là nhân lúc vắng tôi, mợ rắc thạch tÃn và o, cÅ©ng không biết là tôi đánh tráo bát. Tháºt là : “Lẽ trá»i rõ rệt, mình lại tá»± hại mình váºy!â€
Má»i ngưá»i nghe nói, nghÄ© lại trước sau, tháºt là không sai má»™t chút nà o, liá»n tha Hương Lăng ra, đỡ cho cô ta nằm lên giưá»ng như trước.
Bà mẹ Kim Quế có táºt giáºt mình, việc lại rõ rà ng, còn toan chối cãi. Bá»n Tiết phu nhân má»—i ngưá»i má»™t Ä‘iá»u, định bắt con bà ta Ä‘á»n mạng cho Kim Quế.
Äang lúc lá»i qua tiếng lại ồn à o thì Giả Liá»…n ở ngoà i kêu lên:
- Không cần nói nhiá»u là m gì, mau mau thu xếp cẩn tháºn, quan lá»›n bá»™ hình sắp đến đấy?
Mẹ con há» Hạ hoảng sợ, nghÄ© rằng đưá»ng nà o mình cÅ©ng phải chịu thiệt, bất đắc dÄ© quay lại xin vá»›i Tiết phu nhân:
- Muôn ngà n Ä‘á»u không phải, cÅ©ng là do con gái tôi hư thân. Äó là tá»± nó là m nó chịu, nếu để bá»™ hình khám nghiệm thì thể diện nhà ta cÅ©ng khó coi. Xin bà thôi việc ấy Ä‘i cho!
Bảo Thoa nói :
- Cái đó không được, đã cáo quan rồi, là m sao mà thôi được?
Bá»n vợ Chu Thụy vừa dá»a vừa khuyên:
- Nếu muốn thôi việc, chỉ có cách bà Hạ tự mình đứng ra xin đừng khám, chúng tôi không nói gì phải trái là thôi.
Giả Liá»…n ở ngoà i cÅ©ng dá»a thằng con. Thằng nà y tình nguyện đến gặp quan bá»™ hình, là m giấy cam kết xin đừng khám.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u bằng lòng. Tiết phu nhân sai ngưá»i mua quan tà i chôn cất Kim Quế.
Giả VÅ© Thôn được thăng chức phá»§ doãn ở kinh và coi luôn việc thu thuế. Má»™t hôm VÅ© Thôn Ä‘i khám đất ruá»™ng khai khẩn ở ngoà i kinh đô, dá»c đưá»ng qua huyện Tri CÆ¡, đến bến Cấp Lưu, Ä‘ang định Ä‘i đò sang bá» bên kia, nhưng chá» dân phu nên tạm dừng kiệu lại. VÅ© Thôn thấy bên đưá»ng có má»™t toà miếu nhá», tưá»ng vách sụp đổ, để lá»™ ra mấy cây thông già , xem bá»™ cÅ©ng xanh um cổ kÃnh, ông ta xuống kiệu, thong thả Ä‘i và o, thấy trong miếu tượng thần đã bị tróc mất lá»›p sÆ¡n trên mình, nhà cá»a xiêu vẹo, má»™t bên bia đá đã vỡ, dấu chữ lá» má», xem không rõ nữa. Ông ta định Ä‘i ra sau miếu thì thấy có má»™t cây bách xanh biếc, dưới có má»™t gian nhà tranh, trong nhà có má»™t vị đạo sÄ©, Ä‘ang nhắm mắt ngồi nháºp định. VÅ© Thôn lại gần thì thấy ngưá»i nà y diện mạo rất quen, mưá»ng tượng hình như đã gặp ở nÆ¡i nà o, nhưng nghÄ© không ra. Ngưá»i Ä‘i theo định quát. VÅ© Thôn ngăn lại, rồi thong thả Ä‘i tá»›i nÆ¡i, gá»i:
- Vị đạo sĩ già ơi!
Äạo sÄ© hé mở hai mắt, khẽ cưá»i và nói:
- Quan lớn có việc gì ?
- Tôi từ kinh đô ra tra xét công việc, dá»c đưá»ng qua đây, thấy vị đạo sÄ© già yên lặng tu hà nh, có vẻ đắc đạo, chắc là đạo hạnh sâu rá»™ng. Tôi muốn đánh bạo xin ngà i dạy bảo.
Äến có chá»— đến, Ä‘i có phương Ä‘i.
VÅ© Thôn biết ngưá»i nà y chắc có lai lịch gì đây, liá»n vái dà i má»™t cái và há»i:
- Äạo sÄ© già bắt đầu Ä‘i tu từ đâu mà là m nhà ở đây? Miếu nà y tên là gì? Trong miếu cả thảy có mấy ngưá»i? Hoặc muốn tu tháºt, thiếu gì núi cao? Hoặc muốn kết duyên sao không chá»n chá»— đưá»ng lắm ngã ?
- “Hồ Lô†(#4) còn có thể yên mình, hà tất phải là m nhà ở núi cao. Miếu mất tên đã lâu, bia vỡ còn đấy, hình bóng theo nhau, hà tất phải tu hà nh má»™ hoá (#5). Có phải như bá»n “Ngá»c ở trong hòm chá» giá bán, thoa nằm trong há»™p đợi thá»i bay†đâu.(#6)
VÅ© Thôn vốn là ngưá»i thông minh, ban đầu nghe nói hai chữ "Hồ lô", sau lại nghe câu “thoa. ngá»câ€, chợt nhá»› đến việc Chân SÄ© Ẩn, lại ngắm nghÃa kỹ ngưá»i đạo sÄ© má»™t hồi nữa, thấy dung mạo cá»§a ông ta vẫn giống như trước, liá»n Ä‘uổi ngưá»i Ä‘i theo ra, và há»i:
- Ngà i có phải là Chân lão tiên sinh không?
Äạo sÄ© kia mỉm cưá»i, và nói:
- “Chân†là gì, “Giả†là gì. Phải biết rằng “Chân†tức là “Giảâ€, “Giả†tức là “Chânâ€.
VÅ© Thôn nghe nói đến chữ “Giảâ€, cà ng không nghi ngá» gì nữa, liá»n lại vái chà o và nói:
- Há»c sinh nà y từ khi nhá» tiên sinh khảng khái giúp đỡ, và o kinh may mắn thi Ä‘áºu, được bổ nháºm ở quý huyện, má»›i biết lão tiên sinh đã thoát nÆ¡i phà m tục, lên đến cõi tiên. Há»c sinh tuy băn khoăn tưởng nhá»›, nhưng nghÄ© mình là kẻ tục, lại ở chốn phong trần, không thể nà o được thấy mặt tiên. May sao lại gặp ở đây, xin tiên ông dạy bảo cho kẻ ngu muá»™i nà y. Nếu được tiên ông Ä‘oái đến, há»c sinh xin thá» phụng để sá»›m tối được nghe lá»i dạy bảo.
Vị đạo sÄ© kia đứng dáºy đáp lá»…, nói:
- Bần đạo ngoà i cái chiếu bồ ra, không còn biết trong thiên hạ nà y có váºt gì. Những Ä‘iá»u quan lá»›n nói vừa rồi, bần đạo nà y không hiểu gì cả.
Nói xong, lại ngồi xuống như trước.
Vũ Thôn trong lòng ngỠvực, nghĩ thầm:
- Nếu không phải là SÄ© Ẩn thì sao diện mạo nói năng giống hệt như thế? Từ khi cách biệt đến nay đã mưá»i chÃn năm, mà sắc mặt như cÅ©, chắc là ông ta tu luyện thà nh công cho nên không chịu nói rõ việc trước. Nhưng mình đã gặp ân nhân, không thể để lỡ mất dịp. Xem chừng thì không thể lấy việc già u sang là m cho ông ta động lòng, còn vá» chuyện vợ con, lại cà ng không cần nói nữa.
Vũ Thôn nghĩ rồi. lại nói:
- Tiên sư đã không chịu nói rõ việc trước, trong lòng kẻ há»c sinh nà y sao đà nh được?
VÅ© Thôn Ä‘ang định nói thì thấy ngưá»i nhà và o thưa:
- Trá»i sắp tối, má»i quan lá»›n mau mau qua sông.
VÅ© Thôn bối rối chưa biết nghÄ© sao, thì ngưá»i đạo sÄ© kia nói:
- Má»i quan lá»›n mau qua bá» bên kia, sẽ có lúc gặp mặt, cháºm trá»… thì sẽ nổi sóng gió. Nếu quả có lòng tưởng đến thì ngà y khác bần đạo nà y sẽ xin chỠở bến đò để nói chuyện.
Nói xong, ông ta nhắm mắt lại, ngồi im.
VÅ© Thôn chẳng có cách gì, đà nh phải cáo từ Ä‘i ra. Äang định Ä‘i qua đò, thì thấy má»™t ngưá»i chạy đến như bay.
Chú thÃch:
(1-) Tức Tiết Bà n.
(2-) Tức Bảo Thoa.
(3-) Tức Bảo Cầm.
(4-) Cái bầu. Ở đây có ý nhắc đến cái miếu Hồ Lô mà Vũ Thôn trỠtrước kia.
(5-) Má»™ hoá là má»™t danh từ đạo Pháºt, nghÄ©a là tìm ngưá»i có duyên tu hà nh, có khi chỉ việc tìm kiếm váºt chất.
(6-) Hai câu thơ cũ của Giả Vũ Thôn ngâm hồi ở trong miếu Hồ Lô (xem hồi một)
Tà i sản của minhtien384
14-07-2008, 11:27 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 104
Kim cương say, cá nhỠgây thà nh sóng lớn
Công tỠngốc, thương thừa nhớ lại tình xưa
Giả VÅ© Thôn vừa định qua đò, bá»—ng thấy má»™t ngưá»i đến trước mặt và nói:
- Bẩm ông lớn, cái miếu ngà i vừa dạo chơi đó bốc cháy rồi.
VÅ© Thôn ngoảnh lại nhìn thì thấy lá»a cháy ngất trá»i, gió bay đầy đất. VÅ© Thôn nghÄ© thầm:
- Lạ tháºt! Mình vừa Ä‘i ra, chưa xa bao nhiêu, lá»a ở đâu đã cháy? Phải chăng là SÄ© Ẩn hoá kiếp ở đấy? Muốn quay trở lại, nhưng lại sợ lỡ chuyến qua sông; nhưng nếu không quay lại, thì không đà nh lòng. NghÄ© má»™t lát ông ta liá»n há»i:
- Vừa rồi anh có thấy ngưá»i đạo sÄ© Ä‘i ra không?
- Con theo ông lá»›n Ä‘i ra, con Ä‘au bụng, Ä‘i rẽ ra má»™t chút. Khi ngoảnh lại thấy má»™t đám lá»a đỠrá»±c. Thì ra trong miếu ấy bị cháy, nên chạy đến báo vá»›i ông lá»›n chứ không há» thấy có ngưá»i Ä‘i ra.
VÅ© Thôn có ý ngá» vá»±c, nhưng ông ta là ngưá»i ham mê danh lợi, đâu có chịu quay lại xem, liá»n bảo ngưá»i kia:
- Anh ở đây chá» lá»a cháy tà n, và o xem ngưá»i đạo sÄ© có ở đó nữa hay không, rồi láºp tức vá» báo cho ta biết.
Ngưá»i kia đà nh phải vâng lá»i, ở lại chá» xem.
VÅ© Thôn qua sông rồi Ä‘i tra xét qua loa mấy nÆ¡i, gặp công quán liá»n và o nghỉ. Hôm sau VÅ© Thôn lại Ä‘i má»™t độ đưá»ng nữa, và o cá»a kinh đô, bá»n nha dịch đón tiếp, tiá»n hô háºu á»§ng. VÅ© Thôn ngồi trong kiệu, nghe thấy bá»n dẹp đưá»ng Ä‘i phÃa trước gà o thét, liá»n há»i việc gì. Há» dắt má»™t ngưá»i đến quỳ ở trước kiệu, và bẩm:
- Thằng nà y say rượu, không biết tránh lại còn xông và o. Chúng con quát, nó lại mượn cá»› say rượu là m ầm lên, nằm ngay ra giữa đưá»ng, nói là chúng con đánh nó.
VÅ© Thôn liá»n nói :
- Ta cai trị địa phương nà y, chúng mà y Ä‘á»u là dân cá»§a ta, biết ta Ä‘i qua, cứ uống rượu mà không chịu tránh, lại còn dám vu vạ à ?
Ngưá»i kia nói :
- Tôi uống rượu là tiá»n cá»§a tôi. Tôi nằm là nằm đất vua. Dầu cho quan lá»›n cÅ©ng không can thiệp được.
VÅ© Thôn nổi giáºn:
- Thằng nà y trong mắt không còn pháp luáºt ká»· cương gì cả! Há»i xem tên nó là gì?
Ngưá»i kia trả lá»i:
- Tên gá»i là “thần rượu†Nghê Nhị.
VÅ© Thôn nghe xong nổi giáºn bảo:
- Chúng bay đánh cho nó má»™t tráºn, xem có phải là “Thần rượu†không?
Bá»n thá»§ hạ đè Nghê Nhị xuống đánh cho mấy roi tháºt Ä‘au. Nghê Nhị Ä‘au quá, tỉnh cả rượu, van lạy xin tha.
VÅ© Thôn ngồi trong kiệu cưá»i khà khà :
- Cái đồ “kim cương†gì mà như thế! Ta hãy chưa đánh mà ỵ vá»™i, cho ngưá»i giải và o nha môn rồi thong thả sẽ há»i mà y sau.
Bá»n nha dịch vâng lá»i, trói Nghê Nhị lại bắt Ä‘i. Nghê Nhị van xin cÅ©ng không ăn thua.
VÅ© Thôn và o cung phục mệnh rồi vá» nha môn, cố nhiên là không còn thì giỠđâu nghÄ© đến việc ấy nữa. Những ngưá»i ở ngoà i phố tụm năm tụm ba đồn đại vá»›i nhau.
- Nghê Nhị cáºy thế cáºy mạnh, mượn rượu vu vạ cho ngưá»i ta, chuyến nà y lá»t và o tay cụ lá»›n Giả có lẽ khó mà được tha!
Câu chuyện ấy đồn đến tai vợ và con gái Nghê Nhị. Äêm ấy quả nhiên không thấy lão vá». Con gái lão đến tìm ở các sòng bạc. Ngưá»i ở các sòng bạc Ä‘á»u nói như thế. Con gái lão liá»n khóc lóc Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Cô đừng có hoảng. Cụ già là ngưá»i cùng há» vá»›i phá»§ Vinh. Có cáºu Hai gì ở phá»§ Vinh quen biết cha cô. Cô cùng mẹ Ä‘i tìm cáºu ta nhá» nói dùm cho thì sẽ được tha ngay.
Con gái Nghê Nhị nghÄ© lại má»›i nhá»›: “Phải đấy, cha mình thưá»ng nói có quen vá»›i cáºu Hai há» Giả ká» bên nhà , sao mình lại không Ä‘i tìm cáºu ta?†Cô ta vá»™i và ng vá» nói vá»›i mẹ, rồi hai mẹ con Ä‘i tìm Giả Vân. Hôm đó vừa lúc Giả Vân Ä‘ang ở nhà , thấy hai mẹ con nó đến, liá»n má»i ngồi. Mẹ Giả Vân rót nước má»i uống. Mẹ con há» Nghê kể rõ chuyện Nghê Nhị bị cụ lá»›n Giả bắt, và nói:
- Nhá» cáºu Hai nói giúp má»™t tiếng để được tha ra.
Giả Vân nháºn lá»i, và nói:
- Có gì cái quái ấy, tôi đến phá»§ Tây nói má»™t tiếng thì sẽ được tha ngay. Cụ Giả hoà n toà n nhá» bên phá»§ tây nhà tôi má»›i là m được quan to như thế, chỉ cần sai ngưá»i Ä‘i nói má»™t tiếng là xong thôi.
Mẹ con há» Nghê mừng rỡ, vá» nhà , liá»n đến phá»§ nói cho Nghê Nhị biết, bảo ông ta đừng sợ, đã xin vá»›i cáºu Hai Giả, cáºu ta sốt sắng nháºn lá»i, hứa nói giúp, sẽ được tha đấy. Nghê Nhị nghe nói cÅ©ng mừng.
NgỠđâu Giả Vân từ hôm đưa lá»…, Phượng Thư không nháºn. Anh ta thấy khó coi, nên cÅ©ng không hay qua phá»§ Vinh. Bá»n coi cá»a ở phá»§ Vinh thưá»ng chiá»u đón ý chá»§ mà là m việc. Chá»§ muốn cho ai đến thì ngưá»i ấy má»›i có thể diện. Khi đến, há» má»›i và o báo. Nếu chá»§ nhà có vẻ không để ý thì dù là bà con trong há», há» cÅ©ng không báo, cứ kiếm cá»› đẩy Ä‘i cho xong chuyện. Hôm ấy Giả Vân đến Phá»§, nói:
- Tôi muốn và o há»i thăm sức khoẻ cá»§a cáºu Hai Liá»…n.
Bá»n coi cá»a nói:
- Cáºu Hai không ở nhà , khi nà o cáºu ấy vá» chúng tôi sẽ nói há»™.
Giả Vân định nói xin và o há»i thăm sức khá»e cá»§a mợ Hai, lại sợ bá»n coi cá»a chán ghét, đà nh phải quay ra. Hắn vỠđến nhà lại bị mẹ con nhà há» Nghê đến giục và nói:
- Cáºu Hai thưá»ng nói bên quà phá»§ không cứ là cá»a quan nà o, nói má»™t tiếng ai cÅ©ng nghe. GiỠđây cụ Giả cÅ©ng là ngưá»i há» cá»§a quà phá»§, lại không phải là việc gì thì lá»›n lắm, mà còn xin không được, chẳng hoá ra chúng tôi uổng công xin vá»›i cáºu Hai sao?
Giả Vân bẽ mặt quá, nhưng vẫn nói cứng:
- Hôm qua bên nhà chúng tôi có việc, chưa Ä‘i được; hôm nay sai ngưá»i Ä‘i thế nà o cÅ©ng được tha ngay. Việc ấy có to tát gì!
Mẹ con há» Nghê nghe nói cÅ©ng tin là thá»±c. Không ngá» gần đây Giả Vân không được và o cá»a chÃnh nữa, hắn liá»n quanh ra phÃa sau, định và o vưá»n tìm Bảo Ngá»c, nhưng cá»a vưá»n khóa kỹ, lại đà nh phải buồn rầu lá»§i thá»§i ra vá». Giả Vân nghÄ© bụng: “Năm mình vay Nghê Nhị Ãt bạc, mua hương liệu đưa đến, há» má»›i cho mình coi việc trồng cây. Bây giá» mình không có tiá»n lo lót thì há» từ chối. Kể ra há» chẳng có tà i gì, chẳng qua chỉ vung tiá»n cá»§a cha ông ra cho ngưá»i ngoà i vay lấy lá»i. Nhưng nhà nghèo khổ như nhà mình, muốn vay má»™t lạng cÅ©ng không được. Há» tưởng là giữ được suốt Ä‘á»i không nghèo đấy hẳn. Há» có biết đâu tiếng tăm bên ngoà i không tốt, mình không nói đấy thôi, chứ nếu nói ra thì những việc kiện cáo và nhân mạng biết bao nhiêu mà kểâ€. Giả Vân vừa Ä‘i vừa nghÄ©, vỠđến nhà , đã thấy mẹ con há» Nghê Ä‘ang chá». Giả Vân hết cách che Ä‘áºy, liá»n nói:
- Phá»§ tây đã sai ngưá»i Ä‘i nói, nhưng há» bảo là Giả đại nhân không nghe. Bây giá» mẹ con bà phải nhá» Lãnh Tá» Hưng là con rể ngưá»i đầy tá»› nhà ta là Chu Thụy, má»›i ăn thua.
Mẹ con há» Nghê nghe xong, liá»n nói:
- Thể diện như cáºu Hai còn không ăn thua, nếu mà nhỠđến đầy tá»› thì lại cà ng không ăn thua nữa.
Giả Vân bẽ mặt quá, nổi nóng nói:
- Các ngưá»i không biết, chứ bây giỠđầy tá»› lại hÆ¡n chá»§ nhà nhiá»u đấy?
Mẹ con há» Nghê nghe nói, chẳng còn cách gì đà nh phải cưá»i nhạt mấy tiếng và nói:
- Tháºt phiá»n cho cáºu Hai phải tốn công chạy vạy mất mấy ngà y? ChỠông nhà tôi ra, sẽ xin đến tạ Æ¡n.
Mẹ con há» Nghê ra vá» Ä‘i nhá» ngưá»i khác. Nghê Nhị được thả ra. Hắn chỉ bị đánh mất gáºy, chứ cÅ©ng chẳng có tá»™i gì.
Nghê Nhị vỠnhà , vợ con hắn kể cho hắn ta nghe chuyện Giả Vân không chịu xin dùm. Hắn đang uống rượu, nghe nói, tức quá, định đi tìm Giả Vân, nói:
- Thằng bé đê tiện vô lương tâm kia? Trước kia nhà nó không có cÆ¡m ăn, muốn chạy chá»t và o phá»§ kiếm việc là m, nhá» tao giúp cho. GiỠđây tao có việc, nó lại bá» mặc. Giá»i tháºt! Nếu tao mà nói ra thì ngay cả hai phá»§ kia cÅ©ng đừng hòng được vô sá»±!
Vợ con hắn vội và ng khuyên:
- Chà ! Ông cứ nốc rượu rồi và o nói những câu chẳng còn trá»i đất nà o. Hôm trước chẳng phải vì say rượu gây ra tai vạ mà bị đánh hay sao? Vết thương vẫn chưa khá»i, ông đã lại nói nhảm rồi!
- Không, nhẽ mình bị đánh rồi sợ há» Ã ? Chỉ sợ không lần ra được đầu mối thôi? Khi ở nhà giam, tôi quen biết mấy ngưá»i bạn có nghÄ©a khÃ. Nghe há» nói thì há» Giả chẳng những ở nhiá»u trong kinh thà nh nà y mà còn ở rải rác các tỉnh cÅ©ng không phải Ãt. Hôm trước đây có mấy ngưá»i nhà há» Giả bị giam trong ngục, tôi nghÄ© nhà há» Giả ở đây, tuy bá»n Ãt tuổi, và lÅ© đầy tá»› không tốt, nhưng những ngưá»i nhiá»u tuổi thì còn khá, tại sao lại phạm tá»™i? Tôi há»i dò thì nghe nói là bá»n ấy cùng má»™t há» vá»›i há» Giả nhưng Ä‘á»u ở tỉnh ngoà i. HỠđã bị xét há»i kỹ cà ng rồi má»›i giải và o đây định tá»™i. Tôi nghe váºy má»›i an tâm, còn thằng ranh con Giả Vân, đã quên Æ¡n phụ nghÄ©a như thế, thì tôi sẽ mách vá»›i ngưá»i bạn nói nhà hắn cáºy thế khinh ngưá»i như thế nà o, đặt nợ nặng lãi bóc lá»™t dân Ä‘en như thế nà o, lấy ép vợ ngưá»i như thế nà o, để há» tung,chuyện đồn đại đến tai quan đô ngá»± sá» trị cho hắn má»™t phen thì má»›i biết tay lão Nghê Nhị nà y!
Vợ hắn nói :
- Ông uống rượu rồi ngá»§ Ä‘i thôi. Há» cướp con gái nhà ai? Là m gì có việc ấy? Äừng nói nhảm nữa.
- Bà mà y ở nhà là m gì biết việc bên ngoà i? Năm trước lôi ở trong sòng bạc gặp thằng Trương nói vợ nó bị nhà hỠGiả cướp mất. Nó còn bà n với tôi, tôi trở lại khuyên nó mới im chuyện(#1). Không biết thằng Trương hiện giỠđi đâu, hai năm nay không thấy. Nếu gặp mặt nó, tôi sẽ bà y cho nó một cách, để thằng Hai Giả ranh con kia sẽ chết với tôi cho mà xem! Muốn tốt thì liệu mà lễ lạy ông Nghê đây mới xong.
Nói xong, hắn ta ngả mình ra, miệng còn lảm nhảm má»™t hồi nữa má»›i ngá»§. Vợ con hắn chỉ cho là câu nói khi say rượu nên cứ thây kệ. Hôm sau dáºy sá»›m, Nghê Nhị lại đến sòng bạc.
Giả VÅ© Thôn vỠđến nhà , nghÄ© má»™t đêm, rồi Ä‘em chuyện dá»c đưá»ng gặp Chân SÄ© Ẩn nói cho vợ nghe. Vợ hắn liá»n trách:
- Tại sao không quay lại xem?
Nói xong, nước mắt ròng ròng. Vũ Thôn nói:
- Ông ta là ngưá»i ngoà i cuá»™c, không chịu ở má»™t chá»— vá»›i chúng mình đâu.
Äang nói chuyện thì bên ngoà i chuyển lá»i và o bẩm:
- Ngưá»i hôm trước ông lá»›n dặn Ä‘i xem tình hình miếu bị cháy đã trở vá».
VÅ© Thôn khoan thai bước ra. Ngưá»i nha dịch kia há»i thăm sức khoẻ rồi nói:
- Con vâng lệnh ông lá»›n quay lại không đợi lá»a cháy tà n, liá»n xông và o trong lá»a để tìm vị đạo sÄ© kia. Không ngá» chá»— ông ta ngồi cÅ©ng cháy mất rồi. Con chắc là vị đạo sÄ© kia đã bị chết cháy. Bức tưá»ng bị đổ vá» phÃa sau mà vị đạo sÄ© chẳng thấy tăm tÃch đâu cả. Chỉ có cái chiếu bồ và cái bầu thì còn nguyên vẹn. Con tìm xác ông ta khắp nÆ¡i, nhưng chẳng thấy má»™t mẩu xương nà o. Con sợ ông lá»›n không tin, định Ä‘em cái chiếu bồ và cái bầu vá» là m chứng, ai ngá» vừa cầm lấy thì nó Ä‘á»u hoá ra tro cả.
VÅ© Thôn nghe xong, trong bụng biết SÄ© Ẩn đã thà nh liên, liá»n bảo ngưá»i nha dịch Ä‘i ra. Lúc vá» phòng ông ta cÅ©ng không nhắc đến chuyện SÄ© Ẩn đã hoá kiếp, sợ vợ không hiểu đâm ra thương cảm. Ông ta chỉ nói rằng không thấy dấu vết gì cả, chắc là vị đạo sÄ© đã chạy trước rồi.
VÅ© Thôn ra ngoà i, má»™t mình ngồi ở thư phòng, Ä‘ang suy nghÄ© vá» câu nói cá»§a SÄ© Ẩn. Chợt có ngưá»i nhà lên trình:
- Trong ná»™i có chỉ truyá»n ông và o xét công việc. VÅ© Thôn vá»™i và ng lên kiệu và o trong ná»™i thì nghe ngưá»i ta nói:
- Hôm nay quan lương đạo tỉnh Giang Tây là Giả ChÃnh bị hặc vá» kinh, Ä‘ang và o triá»u tạ tá»™i.
Giả VÅ© Thôn vá»™i và ng đến ná»™i các, gặp các vị đại thần rồi xem chỉ ý nhà vua nói vá» khoản xá» lý công việc miá»n ven biển không tốt. Sau đó ông ta vá»™i và ng ra ngoà i tìm Giả ChÃnh, trước hết nói mất câu ngỠý, đáng tiếc cho Giả ChÃnh, rồi sau đó chúc mừng và há»i thăm chuyện Ä‘i đưá»ng.
Giả ChÃnh cÅ©ng kể lại kỹ lưỡng chuyện sau khi cách biệt tá»›i nay.
Giả Vũ Thôn nói:
- Sớ tạ tội ông đã dâng lên chưa?
- Äã dâng lên rồi, chá» xem chỉ ý nhà vua giao xuống.
Äang nói, thì nghe trong cung truyá»n chỉ nhà vua gá»i Giả ChÃnh. Giả ChÃnh vá»™i và ng và o. Các quan thân thiết vá»›i Giả ChÃnh Ä‘á»u ở đấy chá» tin. Má»™t hồi lâu, má»›i thấy Giả ChÃnh ra, trên đầu mồ hôi đầm đìa. Má»i ngưá»i đón há»i:
- Chỉ ý nói việc gì?
Giả ChÃnh lè lưỡi nói:
- Khiếp quá! Khiếp quá! Cảm ơn các vị đại nhân có lòng lo lắng đến tôi, may mà không việc gì.
- Chỉ ý há»i vá» những việc gì?
- Há»i vá» vụ án mạng trá»™m súng ở tỉnh Vân Nam. Trong tá» tâu nói rõ là ngưá»i nhà quan nguyên thái sư Giả Hóa. Hoà ng thượng nhá»› đến tên cụ tổ nhà tôi nên má»›i há»i. Tôi vá»™i và ng khấu đầu tâu rõ: cụ tổ nhà tôi là Äại Hóa. Hoà ng thượng báºt cưá»i, lại há»i: “Ngưá»i trước đây bổ thượng thư bá»™ binh, sau dáng xuống phá»§ doãn, có phải cÅ©ng gá»i là Giả Hóa không?â€
Lúc ấy Giả VÅ© Thôn cÅ©ng đứng má»™t bên, nghe nói giáºt nẩy mình, liá»n há»i:
- Ông lớn tâu như thế nà o?
- Tôi thong thả tâu: “Quan thái sư Giả Hoá là ngưá»i Vân Nam; còn ngưá»i hiện là m phá»§ doãn cÅ©ng há» Giả thì ở Chiết Giangâ€. Hoà ng thượng lại há»i: Giả Phạm bị thứ sá» Tô Châu tâu hặc đó, là ngưá»i há» nhà ngươi à ? Tôi khấu đầu tâu “Vângâ€. Hoà ng thượng liá»n đổi sắc mặt truyá»n: “Thả bá»n gia nô cưỡng chiếm vợ con dân là nh, còn ra sá»± thể gì nữa?†Tôi không dám tâu gì. Hoà ng thượng lại há»i: “Giả Phạm là ngưá»i thế nà o vá»›i nhà ngưá»i?†Tôi vá»™i và ng tâu: “Là ngưá»i há» xa†Hoà ng thượng hừ má»™t tiếng rồi truyá»n chỉ cho ra. Có lạ không.
Má»i ngưá»i nói:
- CÅ©ng kỳ tháºt? Là m sao mà má»™t lúc có những hai việc liá»n?
Giả ChÃnh nói:
- Sá»± việc thì chẳng có gì lạ, chỉ lạ ở chá»— Ä‘á»u là ngưá»i há» Giả không tốt. Kể ra thì há» chúng tôi ngưá»i nhiá»u, và đã lâu Ä‘á»i nên chá»— nà o cÅ©ng có. Hiện giá» tuy chẳng có việc gì, nhưng rốt cục Hoà ng thượng nhá»› lấy má»™t chữ “Giả†là không hay.
- Tháºt là tháºt, giả là giả, chứ sợ gì?
- Trong bụng tôi chỉ trông sao đừng phải là m quan, nhưng không dám cáo lão. Hiện nay ở nhà chúng tôi hai chức thế táºp, Ä‘iá»u đó cÅ©ng chẳng biết là m thế nà o.
Vũ Thôn nói:
- Nay ông lớn lại là m ở bộ công, chắc là m quan ở kinh thì chẳng có việc gì.
Giả ChÃnh nói :
- Là m quan ở Kinh tuy là vô sự, nhưng tôi đã là m quan ngoà i hai lần rồi, thì cũng không thể nói được nữa.
Má»i ngưá»i nói:
- Phẩm hạnh và việc là m cá»§a ông lá»›n, chúng tôi Ä‘á»u kÃnh phục. Ông Cả cÅ©ng là ngưá»i tốt, chỉ cần kiá»m thúc các cháu cho nghiêm má»™t chút là được.
Giả ChÃnh nói:
- Tôi vì Ãt khi ở nhà , nên không xem xét đến việc các cháu mấy, trong bụng tôi rất lấy là m áy náy. Hôm nay các vị nhắc đến, chúng ta Ä‘á»u là chá»— thân, hoặc giả nghe nhà cháu ở phá»§ đông có việc gì không là m đúng khuôn phép chăng?
Má»i ngưá»i nói:
- CÅ©ng không nghe việc gì khác. Chỉ có mấy ông thị lang không được vừa ý lắm, và trong bá»n ná»™i giám cÅ©ng có và i ngưá»i không bằng lòng. Chắc cÅ©ng chẳng sợ gì đâu, nhưng cần dặn dò bên nhà cháu ngà i, phải để ý đến má»i việc là được.
Má»i ngưá»i nói xong, vái chà o nhau rồi ra vá».
Giả ChÃnh vá» nhà , con cháu Ä‘á»u ra đón. Trước hết Giả ChÃnh há»i thăm sức khá»e cá»§a Giả mẫu, sau đó con cháu đến há»i thăm sức khá»e cá»§a Giả ChÃnh, rồi cùng nhau vá» phá»§. Bá»n vương phu nhân cÅ©ng đến đón tiếp ở nhà Vinh Hi. Giả ChÃnh trước hết đến lạy chà o Giả mẫu, trình qua vá» chuyện sau khi xa cách. Giả mẫu há»i tin tức cá»§a Thám Xuân. Giả ChÃnh Ä‘em chuyện cưới Thám Xuân trình lại rõ rà ng, và nói thêm:
- Con lên đưá»ng gấp quá, không kịp đến đó từ biệt. Tuy con không chÃnh mắt trông thấy, nhưng nghe ngưá»i bên nhà thông gia đến nói thì rất tốt. Ông bà hên nhà thông gia Ä‘á»u nói, xin gá»i lá»i há»i thăm sức khá»e cá»§a bà , và còn nói, mùa đông năm nay hoặc mùa xuân sang năm, có thể đổi vá» kinh. ÄÆ°á»£c như thế thì rất tốt. Nhưng bây giá» nghe nói miá»n biển có việc, chỉ sá»± đến lúc đó lại không đổi vỠđược.
Giả mẫu lúc đầu cho là Giả ChÃnh bị giáng vá» kinh. Thám Xuân ở nÆ¡i đất khách xa xôi, không ai là bà con quen biết nên trong lòng thương cảm; sau nghe Giả ChÃnh nói rõ việc quan, lại biết Thám Xuân khá»e mạnh nên cÅ©ng đổi buồn là m vui, liá»n cưá»i bảo Giả ChÃnh Ä‘i ra. Sau đó, anh em Giả ChÃnh gặp nhau, bá»n con cháu lạy chà o, định đến sáng ngà y mai thì bái yết từ đưá»ng.
Giả ChÃnh vỠđến phòng, bá»n Vương phu nhân chà o há»i, rồi Giả Liá»…n và Bảo Ngá»c lại lạy chà o lần nữa. Giả ChÃnh thấy Bảo Ngá»c so vá»›i lúc mình lên đưá»ng thì quả nhiên mặt mÅ©i đầy đặn hÆ¡n, xem bá»™ cÅ©ng yên tÄ©nh, chứ không há» biết anh ta ngây dại, cho nên rất mừng, không buồn bá»±c vá» việc bị giáng. Giả ChÃnh nghÄ© thầm: may nhá» mẹ mình khéo lo liệu. Lại thấy Bảo Thoa thì chÃn chắn; Giả Lan thì văn nhã tươi đẹp, ông ta vui mừng lá»™ ra nét mặt. Riêng Giả Hoà n là vẫn như trước, nên không yêu lắm. Nghỉ ngÆ¡i má»™t hồi, Giả ChÃnh sá»±c nhá»›: “Sao mà hôm nay thiếu má»™t ngưá»i?†Vương phu nhân biết ông ta nhá»› đến Äại Ngá»c, vì thư nhà trước kia không nói đến. Hôm nay ông ta lại vừa vá» nhà , Ä‘ang lúc vui mừng, nói thẳng ra không tiện, nên chỉ nói
là Äại Ngá»c Ä‘ang ốm. Không ngá» trong bụng Bảo Ngá»c đã như dao đâm, chỉ vì cha má»›i vá», đà nh phải dằn lòng ngồi hầu.
Vương phu nhân bà y tiệc tẩy trần, rồi con cháu dâng rượu. Phượng Thư tuy là cháu dâu, nhưng hiện coi việc nhà , nên cÅ©ng theo bá»n Bảo Thoa dâng rượu.
Giả ChÃnh cho dâng má»™t tuần rượu, rồi bảo má»i ngưá»i vá» nghỉ. Lại bảo bá»n ngưá»i nhà , không phải chá» chá»±c, đợi đến sáng mai khi bái yết từ đưá»ng xong rồi sẽ và o chà o.
Dặn dò xong, Giả ChÃnh cùng Vương phu nhân nói qua vá» chuyện sau khi từ biệt, những việc khác Vương phu nhân Ä‘á»u không dám nói. Giả ChÃnh lại nhắc đến chuyện Vương Tá» Äằng, Vương phu nhân cÅ©ng không dám tá» ra Ä‘au buồn. Giả ChÃnh lại nói việc Tiết Bà n, Vương phu nhân chỉ nói đó là tá»± nó là m nó chịu; rồi nhân tiện Ä‘em việc Äại Ngá»c chết nói cho Giả ChÃnh biết. Giả ChÃnh giáºt nẩy mình, chảy nước mắt và than thở mãi. Vương phu nhân nÃn không được cÅ©ng phải khóc. Bá»n Thái Vân đứng bên, vá»™i và ng kéo áo bà ta. Vương phu nhân nÃn khóc, lại nói mấy câu chuyện vui mừng, rồi Ä‘i ngá»§.
Sáng hôm sau, Giả ChÃnh đến từ đưá»ng là m lá»…, bá»n con cháu Ä‘á»u Ä‘i theo. Ông ta ngồi trong phòng má»™t bên từ đưá»ng, gá»i Giả Liá»…n và Giả Trân đến, há»i việc trong nhà . Giả Trân lá»±a việc
gì nên nói thì nói. Giả ChÃnh bảo:
- Ta má»›i vá» nhà , cÅ©ng không tiện tra há»i cặn kẽ, nhưng nghe bên ngoà i ngưá»i ta nói, bên nhà anh cà ng lá»™n xá»™n hÆ¡n trước, má»i việc phải cẩn tháºn má»›i được. Anh bây giá» cÅ©ng nhiá»u tuổi rồi, phải dạy bảo con cái, đừng để chúng ra ngoà i gây chuyện. Anh Liá»…n cÅ©ng nghe đấy. Không phải là ta vừa vỠđã trách đến các anh đâu, nhưng ta có nghe, nên má»›i nói. Các anh cần phải cẩn tháºn má»›i được.
Bá»n Giả Trân mặt đỠbừng lên, chỉ trả lá»i "Vâng", không dám nói gì khác. Rồi Giả ChÃnh cÅ©ng bá» qua.
Giả ChÃnh trở vá» phá»§ tây, ngưá»i nhà lạy chà o xong, Giả ChÃnh lại và o nhà trong, bá»n hầu gái là m lá»….
Bảo Ngá»c nhân hôm qua Giả ChÃnh há»i đến Äại Ngá»c, Vương phu nhân trả lá»i là bị ốm, trong lòng Ä‘au xót âm thầm, và khi Giả ChÃnh bảo vá» phòng, dá»c đưá»ng đã nhá» khá nhiá»u nước mắt. VỠđến phòng, thấy Bảo Thoa Ä‘ang nói chuyện vá»›i Táºp Nhân, anh ta buồn bá»±c, má»™t mình ngồi ở nhà ngoà i. Bảo Thoa bảo Táºp Nhân bưng trà ra. Biết anh ta sợ cha tra há»i bà i há»c, nên má»›i thế, đà nh phải tá»›i an á»§i. Bảo Ngá»c mượn cá»› ấy nói vá»›i Bảo Thoa:
- Äêm nay mợ ngá»§ trước Ä‘i, tôi cần nghỉ ngÆ¡i má»™t chá»—c. GiỠđây không thể như trước nữa, nói Ä‘iá»u nà y quên Ä‘iá»u khác, cha mà biết thì sẽ không hay. Mợ ngá»§ trước Ä‘i, bảo Táºp Nhân ngồi vá»›i tôi má»™t lát.
Bảo Thoa nghe cÅ©ng có lý, liá»n và o phòng ngá»§ trước. Bảo Ngá»c khẽ bảo Táºp Nhân, nhá» gá»i Tá» Quyên đến muốn há»i câu chuyện. Nhưng Tá» Quyên há»… gặp tôi thì khi nà o vẻ mặt cÅ©ng giáºn, cần có chị đến khuyên giải trước để chị ta nghe ra má»›i được.
Táºp Nhân nói :
- Cáºu nói muốn nghỉ ngÆ¡i, tôi cÅ©ng mừng. Tại sao lại nghỉ ở chá»— ấy? Có chuyện gì ngà y mai cáºu há»i không được à ?
- Tối hôm nay tôi má»›i rảnh, nếu ngà y mai mà ông lá»›n bảo là m việc gì thì tôi không còn lúc nà o rá»—i nữa. Chị Æ¡i, chị mau mau gá»i chị ấy lại đây.
- Nếu không phải mợ Hai gá»i thì chị ta không tá»›i đâu.
- Vì thế phải có chị đến nói rõ trước với chị ta mới được.
- Cáºu bảo tôi nói vá»›i chị ấy như thế nà o?
- Chị còn chưa biết bụng tôi và bụng chị ta à ? CÅ©ng Ä‘á»u là vì cô Lâm cả thôi. Chị cÅ©ng biết tôi không phải là ngưá»i phụ bạc. Nhưng bây giá», các ngưá»i là m cho tôi thà nh ra má»™t ngưá»i phụ bạc rồi?
Nói đến đó Bảo Ngá»c lại nhìn và o nhà trong, lấy tay chỉ và nói:
- Tôi vốn không bằng lòng chị ấy, chỉ vì bà và bá»n há» bà y mưu láºp kế, tá»± dưng là m chết cô Lâm. Dầu cô ta chết thì cÅ©ng cho tôi nhìn má»™t chút chứ. Nói tháºt ra cô ta có chết cÅ©ng không oán trách gì tôi. Chắc chị cÅ©ng đã nghe bá»n cô Ba nói, cô Lâm lúc chết rất giáºn tôi. Tá» Quyên vì chuyện cô Lâm cÅ©ng giáºn tôi hết sức. Chị thá» nghÄ© tôi có phải là ngưá»i vô tình không? Tình Văn chỉ là má»™t a hoà n, cÅ©ng chẳng có gì tốt cho lắm, mà chị ta chết Ä‘i, tôi nói tháºt vá»›i chị, tôi còn là m văn tế chị ta nữa đấy. Việc đó chÃnh mắt cô Lâm cÅ©ng trông thấy. GiỠđây cô Lâm chết, không lẽ lại không bằng Tình Văn hay sao? Thế mà đến cả chuyện tế cô ta, tôi cÅ©ng không tế được má»™t lần nà o. Nếu cô Lâm có thiêng vẫn còn biết đến thì thế nà o cô ta lại chẳng giáºn tôi!
- Cáºu muốn tế thì cứ tế ai ngăn cấm cáºu?
- Tôi từ khi khoẻ dáºy, cÅ©ng định là m má»™t bà i văn tế, không biết tại sao bây giá» không còn chút thông minh nà o nữa. Muốn tế ngưá»i khác, thì là m qua loa Ä‘i cÅ©ng được, chứ tế cô Lâm mà lá»i văn quê kệch má»™t chút là nhất định không được. Vì thế tôi muốn gá»i Tá» Quyên đến để há»i rõ tâm sá»± cá»§a cô Lâm, vì chị ta biết rõ cô ấy. Khi tôi chưa ốm thì trong đầu óc còn nghÄ© ra, từ khi Ä‘au, tôi không nhá»› gì nữa. Chị nói cô Lâm đã khoẻ rồi, sao bá»—ng chốc lại chết? Khi cô ta còn khoẻ, tôi không đến thì cô ta nói gì? Lúc tôi Ä‘au, cô ta không đến, thì cô ta nói những gì? Những đồ dùng cá»§a cô ta tôi lừa lấy được, mợ Hai nhà chị nhất thiết không cho tôi động đến, không biết là có ý gì?
- Mợ Hai chị sợ cáºu thương tâm mà thôi, còn có ý gì nữa?
- Tôi không tin, cô Lâm đã nghÄ© đến tôi, tại sao khi chết lại đốt táºp thÆ¡ Ä‘i, không để lại cho tôi là m ká»· niệm? Lại nghe nói khi cô ta chết, trên trá»i có tiếng nhạc, nhất định cô ta đã thà nh thần, hoặc đã lên tiên. Tôi tuy đã thấy quan tà i, nhưng không biết trong quan tà i có cô ta hay không?
- Cáºu nói rõ vá»› vẩn! Ngưá»i không chết là m sao lại đặt chiếc quan tà i không, là m như ngưá»i chết được?
- Không phải đâu! Phà m ngưá»i thà nh tiên thì hoặc Ä‘em cả hình hà i, hoặc trút bá» hình hà i để lên tiên - Chị Æ¡i, chị cứ gá»i Tá» Quyên lại đây!
- Bây giá» hãy để tôi đến bà y tá» tấm lòng cá»§a cáºu, nếu chị ta chịu đến còn khá; không đến thì còn phải nói nhiá»u. Dầu cho chị ta có đến, nhưng thấy cáºu chị ta cÅ©ng không chịu nói kỹ đâu. Theo ý tôi, ngà y mai chá» khi mợ Hai lên trên nhà , tôi sẽ há»i lại chị ta cho tháºt tưá»ng táºn rồi có rá»—i tôi sẽ thong thả nói lại vá»›i cáºu.
- Chị nói cũng phải, nhưng chị không biết tôi sốt ruột lắm.
Hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện thì thấy Xạ Nguyệt ra bảo:
- Mợ Hai nói đã đến canh tư rồi, má»i cáºu và o Ä‘i ngá»§ thôi. Chị Táºp Nhân chắc là thÃch nói chuyện, say sưa quá quên mất cả giá» giấc rồi đấy.
Táºp Nhân nghe xong, liá»n nói: .
- Äến giá» ngá»§ rồi, có chuyện gì mai hãy nói.
Bảo Ngá»c chẳng biết là m thế nà o, đà nh phải Ä‘i và o, lại ghé và o tai Táºp Nhân nói nhá»:
- Ngà y mai thế nà o cũng đừng quên nhé.
- Biết rồi. Xạ Nguyệt vênh mặt lên cưá»i nói:
- Hai ngưá»i lại thầm thụt gì rồi đây. Äã thế sao không nói rõ vá»›i mợ Hai, rồi đến bên chị Táºp Nhân mà ngá»§? Mặc cho các ngưá»i nói chuyện má»™t đêm, chúng tôi cÅ©ng thây kệ.
Bảo Ngá»c xua tay nói:
- Không cần nói là m gì.
Táºp Nhân tức giáºn nói:
- Con ranh con nà y, mà y lại nói Ä‘iêu, đến mai tao sẽ xẻo cái miệng mà y ra!- Rồi chị ta ngoảnh lại nói vá»›i Bảo Ngá»c:
- CÅ©ng là tá»± cáºu cả đấy. Nói chuyện mất những bốn canh mà vẫn chẳng ra đầu cuối gì cả.
Chị ta vừa nói, vừa đưa Bảo Ngá»c và o phòng, rồi ai vá» phòng ngưá»i ấy.
Äêm đó, Bảo Ngá»c không ngá»§, đến ngà y mai vẫn còn tÆ¡ tưởng việc ấy. Bá»—ng nghe bên ngoà i truyá»n lá»i và o:
Bà con bạn hữu nhân ông lá»›n má»›i vá», Ä‘á»u muốn đưa ban hát đến là m lá»… mừng. Ông lá»›n từ chối mãi, bảo không cần phải hát xướng, để nhà ta dá»n rượum má»i bà con bạn hữu tá»›i nói chuyện cho vui. Äã định đến ngà y kia dá»n rượu má»i khách vì thế đến nói cho trong nhà biết.
Chú thÃch:
(1-) Äây là chuyện cá»§a Giả Liá»…n chứ không phải Giả Vân.
Tà i sản của minhtien384
14-07-2008, 11:28 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 105
Quân Cẩm y khám biên phủ Ninh quốc
Quan ngự sỠtâu hặc châu Bình An
Giả chÃnh Ä‘ang bà y tiệc má»i khách uống rượu, bá»—ng thấy Lại Äại vá»™i và ng chạy và o nhà Vinh Hi thưa:
- Có quan Cẩm y vệ là ông Triệu dẫn mấy vị ty thuá»™c, nói đến chà o mừng. Con há»i tên há» chức tước để và o trình. Ông Triệu nói: “Chúng tôi là chá»— rất thân thiết, không cần phải là m như thếâ€. Ông ta vừa nói vừa xuống xe Ä‘i và o, má»i ông lá»›n và các vị mau ra đón tiếp.
Giả ChÃnh nghe nói, nghÄ© bụng: "Mình vá»›i ông Triệu, không há» Ä‘i lại, sao ông ta cÅ©ng đến? Hiện giá» Ä‘ang có khách, má»i ông ta ở lại không tiện, mà không má»i cÅ©ng không tiện"
Giả ChÃnh Ä‘ang ngẫm nghÄ©, thì Giả Liá»…n nói:
- Chú mau mau Ä‘i ra thôi. Còn nghÄ© ngợi nữa thì ngưá»i ta và o đến nÆ¡i mất.
Äang nói thì thấy ngưá»i nhà ở cá»a thứ hai và o thưa:
- Ông Triệu đã và o đến cá»a thứ hai rồi.
Bá»n Giả ChÃnh vá»™i và ng bước ra đón, thì thấy Triệu Toà n mặt mà y há»›n hở không nói gì cả, lên thẳng nhà khách, có năm sáu vị ty thuá»™c Ä‘i theo, cÅ©ng có ngưá»i quen, cÅ©ng có ngưá»i không quen, nhưng không ai nói má»™t câu. Bá»n Giả ChÃnh trong bụng băn khoăn, không biết ra sao, đà nh phải theo và o má»i ngồi.
Bà con bạn hữu cÅ©ng có ngưá»i biết mặt Triệu Toà n, nhưng thấy ông ta cứ vác mặt lên, không để ý đến ai, chỉ cầm lấy tay Giả ChÃnh cưá»i và nói mấy câu thăm há»i. Thấy quang cảnh không tốt, có ngưá»i tránh và o nhà trong, có ngưá»i thì buông tay đứng hầu.
Giả ChÃnh Ä‘ang định nói chuyện, thì thấy ngưá»i nhà hoảng hốt chạy và o báo:
- Äức Tây Bình vương đã đến.
Giả ChÃnh vá»™i và ng ra đón, đã thấy đức vương Ä‘i và o. Triệu Toà n bước nhanh lại há»i thăm sức khoẻ, rồi bẩm:
- Vương gia đã đến, các vị Ä‘i theo, hãy dẫn bá»n phá»§ dịch canh giữ các cá»a trước và sau.
Các quan vâng lá»i Ä‘i ra.
Bá»n Giả ChÃnh biết là chuyện không hay, vá»™i và ng quỳ xuống đón tiếp. Tây Bình vương giÆ¡ hai tay đỡ dáºy, rồi cưá»i bảo:
- Không có việc gì thì không dám đến đây đưá»ng đột; nay vâng chỉ nhà vua giao công việc phải là m. Váºy đòi ông Xá ra nháºn chỉ. Hiện nay cả nhà yến tiệc chưa tan, chắc là có bà con bạn hữu ở đây, như váºy không tiện. Váºy má»i các vị bà con bạn hữu Ä‘á»u vá» Ä‘i, chỉ giữ ngưá»i trong nhà nà y ở lại chá» thôi.
Ông Triệu thưa:
- Vương gia tuy ban Æ¡n như thế , nhưng vị vương gia là m việc ở phá»§ bên đông thẳng thắn, chắc đã niêm phong cá»a ngõ rồi.
Má»i ngưá»i nghe váºy biết là việc nà y liên can đến cả hai phá»§, chỉ lo không biết là m thế nà o để thoát thân. Lại thấy vương gia cưá»i bảo:
- Các vị cứ Ä‘i ra. Gá»i ngưá»i đưa há» ra cho ta và nói vá»›i quan viên ở phá»§ Cẩm y rằng: đây Ä‘á»u là bạn hữu thân thÃch, bất tất phải tra xét, mau mau thả cho há» ra.
Bá»n bạn bè quen thuá»™c nghe nói, liá»n chạy má»™t mạch như bay, riêng Giả Xá và Giả ChÃnh khiếp sợ, mặt tái mét, ngưá»i run lẩy bẩy.
ÄÆ°á»£c má»™t lát thấy vô số vệ quân tiến và o, canh giữ các cá»a. Tất cả ngưá»i nhà từ trên đến dưới, không được Ä‘i đâu má»™t bước. Triệu Toà n liá»n trở mặt, trình vá»›i Vương gia:
- Má»i Vương gia tuyên Ä‘á»c chỉ ý để bắt tay là m việc.
Bá»n vệ quân Ä‘á»u xắn áo giÆ¡ tay chá» chỉ ý.
Tây Bình vương thong thả nói:
- Bản chức vâng chỉ ý nhà vua, dẫn quan Cẩm y phủ là Triệu Toà n đến tra xét gia sản của Giả Xá.
Bá»n Giả Xá nghe nói, Ä‘á»u sụp lạy dưới đất. Vương gia liá»n đứng phÃa trên, nói:
- Có chỉ ý truyá»n rằng: Giả Xá giao thông vá»›i quan ngoà i, á»· thế ức hiếp kẻ yếu, phụ Æ¡n cá»§a trẫm, và là m nhÆ¡ nhuốc đến công đức cá»§a cha ông. Nên cách chức thế táºp Ä‘i - Khâm thá».
Triệu Toà n liá»n gá»i ngay:
- Bắt Giả Xá đưa ra, còn nữa thì canh giữ lấy.
Lúc đó, Giả Xá, Giả ChÃnh, Giả Liá»…n, Giả Trân, Giả Dung, Giả Tưá»ng, Giả Chi, Giả Lan Ä‘á»u ở đấy, chỉ trừ Bảo Ngá»c nói dối bị ốm, ở lẩn bên nhà Giả mẫu. Giả Hoà n thì xưa nay Ãt khi ra tiếp khách cho nên há» chỉ canh giữ có mấy ngưá»i đó.
Triệu Toà n láºp tức gá»i ngưá»i nhà , truyá»n bảo các viên ty thuá»™c, dẫn bá»n vệ quân chia Ä‘i từng phòng khám xét tà i sản và ghi sổ. Câu nói ấy chẳng quan hệ lắm, nhưng đối vá»›i bá»n Giả ChÃnh thì từ trên đến dưới Ä‘á»u hồi há»™p nhìn nhau; còn bá»n vệ binh và ngưá»i nhà há» thì há»›n hở xoa tay, định tá»›i các nÆ¡i để hà nh động ngay.
Tây Bình Vương bảo:
- Nghe nói ông Xá và ông ChÃnh ở chung mà ăn riêng. Váºy cứ theo chỉ ý, chỉ tra xét gia tư cá»§a Giả Xá, ngoà i ra thì hãy niêm phong từng phòng lại, để chúng ta tâu lên, rồi chá» trên định Ä‘oạt.
Triệu Toà n đứng dáºy thưa:
- Trình vá»›i Vương gia: Giả Xá và Giả ChÃnh chưa chia gia tà i. Nghe nói hiện giá» ngưá»i cháu là Giả Liá»…n coi chung việc nhà , không thể không khám xét hết thảy.
Tây Bình Vương nghe xong, cÅ©ng không nói gì. Triệu Toà n liá»n nói:
- Äức Vương cho phép tôi thân đến khám xét nhà Giả Xá và Giả Liá»…n má»›i được.
Tây Bình vương vội nói:
- Khoan đã. Hãy tin cho ngưá»i nhà trong biết, bảo bá»n đà n bà con gái tránh Ä‘i rồi hãy khám xét cÅ©ng không muá»™n.
Nói chưa dứt lá»i, bá»n gia nô và vệ quân cá»§a Triệu Toà n đã dắt ngưá»i trong nhà đưa đưá»ng, chia Ä‘i khám xét các nÆ¡i.
Vương gia quát:
- Không được là m ồn, để bản chức tự mình đi khám xét!
Nói xong Vương gia từ từ đứng dáºy dặn bảo:
- Những ngưá»i Ä‘i theo ta. Không má»™t đứa nà o được Ä‘i đâu, Ä‘á»u phải đứng đấy mà chá». Chốc nữa xem xét xong sẽ vá» trình để ta ghi sổ.
Äang nói thì thấy má»™t viên quan ty cẩm y quỳ xuống bẩm:
- Ở trong kia xét được đồ quần áo ngá»± và nhiá»u váºt cấm không dám tá»± tiện động đến, xin Vương gia chỉ bảo.
Má»™t chốc lại có má»™t nhóm ngưá»i đón Tây Bình vương mà trình:
- Ở nhà phÃa đông, xét ra được hai rương văn khế nhà và ruá»™ng đất, má»™t rương phiếu vay nợ, Ä‘á»u là lấy lãi trái phép.
Triệu Toà n liá»n nói:
- Äồ bóc lá»™t nặng lãi! Tịch thu hết là phải. Má»i Vương gia ngồi xuống đây, bá»n chúng tôi Ä‘i tra soát cho hết, để chỠđịnh Ä‘oạt.
Äang nói thì thấy quan trưởng sỠở vương phá»§ tá»›i bẩm:
- Quân canh cá»a chuyển lá»i và o thưa: chúa thượng đặc phái Bắc TÄ©nh Vương đến đây truyá»n chỉ ý, xin má»i Vương gia ra tiếp.
Triệu Toà n nghe nói, nghĩ bụng:
- Rõ đen đủi, gặp phải vị vương mù mở nà y! Bây giỠvị vương kia đến, mình sẽ dễ ra oai đây.
Ông ta vừa nghÄ©, vừa chạy ra đón, thì thấy Bắc TÄ©nh vương đã đến nhà khách lá»›n, rồi đứng ngoảnh mặt ra ngoà i mà truyá»n:
- Có chỉ ý, Triệu Toà n ở phá»§ Cẩm y nghe truyá»n.
Rồi ông ta lại nói:
- Vâng chỉ: giao quan Cẩm y chỉ bắt Giả Xá xét há»i; ngoà i ra giao Tây Bình vương tuân theo chỉ ý mà là m. Khâm thá».
Tây Bình vương nháºn được chỉ ý, rất là vui mừng, liá»n cùng Bắc TÄ©nh vương ngồi xuống, sai Triệu Toà n giải Giả Xá vá» phá»§. Bá»n ngưá»i Ä‘ang khám xét ở trong, nghe nói Bắc TÄ©nh vương đến, Ä‘á»u kéo nhau ra. Khi nghe nói Triệu Toà n Ä‘i rồi, má»i ngưá»i tiu nghỉu, đà nh phải đứng hầu chá» lệnh. Bắc TÄ©nh vương liá»n chá»n hai ngưá»i ty thuá»™c thá»±c thà và hÆ¡n mưá»i ngưá»i vệ quân già ; còn nữa, Ä‘uổi ra hết.
Tây Bình vương nói:
- Tôi Ä‘ang tức vá» lão Triệu, may được Vương gia đến truyá»n chỉ ý, không thì ở đây sẽ bị thiệt hại nặng.
Bắc Tĩnh vương nói:
- Tôi ở trong triá»u, nghe nói vương gia vâng chỉ khám xét nhà há» Giả, tôi rất yên lòng, chắc là ở đây không đến ná»—i thiệt hại lắm. Không ngá» lão Triệu là m cà n như thế. Nhưng không biết hiện ông ChÃnh và Bảo Ngá»c ở đâu? Trong ấy không biết đã bị tan tác như thế nà o rồi?
Má»i ngưá»i thưa:
- Giả ChÃnh thì bị giữ lại ở phòng dưới, còn trong nhà thì đã bị khám xét lung tung.
Bắc TÄ©nh vương liá»n bảo bá»n ty thuá»™c:
- Mau mau đưa Giả ChÃnh tá»›i đây, ta há»i chuyện.
Má»i ngưá»i vâng lá»i, dẫn Giả ChÃnh đến, Giả ChÃnh quỳ xuống, ứa nước mắt, xin nhá» Æ¡n trên giúp đỡ. Bắc Tỉnh vương liá»n đứng dáºy, nắm lấy và nói:
- Ông đừng lo.
Rồi nói rõ chỉ cá»§a vua. Giả ChÃnh cảm kÃch chảy nước mắt, hướng vá» phÃa bắc tạ Æ¡n, rồi lại đứng dáºy chá» lệnh. Vương gia nói:
- Ông ChÃnh, vừa rồi lúc ông Triệu ở đây, bá»n vệ quân trình bẩm có những đồ cấm và văn tá»± cho vay nặng lãi, chúng tôi cÅ©ng khó che giấu. Äồ cấm vốn là sắm cho quý phi, chúng tôi tâu rõ cÅ©ng không can gì chỉ có khế cho vay nợ thì phải nghÄ© cách gì má»›i được? Bây giỠông hãy dẫn bá»n ty thuá»™c Ä‘em gia sản ông Xá ra trình, thế là xong. Nhất thiết không được giấu giếm mà mang lấy tá»™i.
Giả ChÃnh thưa:
- Kẻ phạm tá»™i nà y đâu dám giấu giếm, nhưng di sản ông cha chúng tôi tháºt chưa há» chia, duy có những đồ đạc ở trong nhà ngưá»i nà o là cá»§a riêng ngưá»i ấy mà thôi.
Hai vị vương gia liá»n nói:
- Việc ấy cÅ©ng không can gì, chỉ Ä‘em những đồ váºt bên nhà ông Xá giao ra là được.
Vương gia lại dặn bá»n ty thuá»™c theo lệnh mà là m, không được lục soát lung tung. Bá»n ty thuá»™c vâng lệnh Ä‘i ra.
Bên nhà Giả mẫu thì bá»n đà n bà cÅ©ng Ä‘ang bà y yến tiệc trong nhà . Vương phu nhân nói:
- Bảo Ngá»c không ra ngoà i ấy, coi chừng cha mà y giáºn đấy!
Phượng Thư đang ốm, vừa thở hổn hển vừa nói:
- Tôi xem chừng chú Bảo cÅ©ng không phải là sợ ngưá»i, có lẽ chú ấy thấy ngoà i kia ngưá»i tiếp khách nhiá»u rồi, nên ở trong nà y trông nom. Nếu ông lá»›n nghÄ© ở trong nà y thiếu ngưá»i, thì thÃm nói chú Bảo ra, như thế không hÆ¡n à !
Giả mẫu cưá»i, nói:
- Con Phượng ốm như thế mà miệng lưỡi còn khéo léo sắc sảo.
Äang lúc cao hứng thì thấy ngưá»i nhà bên Hình phu nhân hoảng hốt chạy thẳng đến và gà o lên:
- Cụ bà , bà lớn ơi, nguy... nguy to! Vô số kẻ cướp đi già y đội mũ đến rồi!HỠdốc rương đổ hòm ra cướp hết cả đồ đạc!
Bá»n Giả mẫu nghe nói ngÆ¡ ngác. Lại thấy Bình Nhi đầu bù tóc rối, tay dắt Xảo Thư la khóc om sòm, chạy đến nói:
- Nguy to rồi! Tôi Ä‘ang cùng em Xảo ăn cÆ¡m, bá»—ng thấy Lai Vượng bị ngưá»i ta trói lại dẫn đến, nói: “Cô mau mau chuyển lá»i và o má»i các bà tránh Ä‘i. Ngoà i kia Vương gia sắp tá»›i tịch biên gia sản đấyâ€. Tôi nghe nói, suýt chết khiếp! Äang định và o phòng lấy đồ váºt quan trá»ng, thì bị má»™t bá»n ngưá»i xô bừa đổ nhà o ra. Ở đây, ai có cái gì nên mang, nên mặc thì thu xếp mau lên.
Hình phu nhân và Vương phu nhân nghe nói, hồn vÃa lên mây, không biết nên là m thế nà o. Riêng có Phượng Thư, lúc đầu trợn trừng trợn trạc rồi sau ngã lăn ra đất. Giả mẫu nghe chưa xong, khiếp quá, nước mắt đầm đìa, không còn nói ra lá»i.
Lúc đó những ngưá»i trong nhà , lôi kéo nhau rối rÃt cả lên. Lại nghe tiếng thét:
- Bảo đà n bà con gái tránh đi, vương gia và o đấy.
Bá»n Bảo Thoa, Bảo Ngá»c còn chưa biết là m thế nà o. LÅ© a hoà n, bà già còn Ä‘ang kéo nhau lung tung. Chợt thấy Giả Liá»…n thở hồng há»™c chạy và o nói:
- May lắm! May lắm! NhỠVương gia cứu cho chúng ta rồi.
Má»i ngưá»i Ä‘ang định há»i, Giả Liá»…n thấy Phượng Thư chết nằm giữa đất, vừa khóc vừa gá»i rối rÃt; lại thấy Giả mẫu cÅ©ng khiếp ngất Ä‘i, thở không được nữa, hắn cà ng hoảng lên. May nhá» có Bình Nhi gá»i Phượng Thư tỉnh dáºy, sai ngưá»i vá»±c lên giưá»ng. Giả mẫu cÅ©ng tỉnh lại, khóc lóc mê mẫn, nằm ở trên giưá»ng, Lý Hoà n khuyên lÆ¡n an á»§i mãi. Sau đó Giả mẫu bình tÄ©nh lại, Giả Liá»…n má»›i nói rõ việc hai vương gia ban Æ¡n, nhưng sợ Giả mẫu và Hình phu nhân nghe tin Giả Xá bị bắt, sẽ sợ chết khiếp, nên không dám nói rõ, đà nh phải Ä‘i ra lo liệu công việc. Hắn và o đến nhà , thấy đồ đạc bị cướp gần hết, rương hòm Ä‘á»u bị phá tung.
Giả Liá»…n Ä‘ang hoảng hốt, hai mắt trợn ngược, ngẩn ngÆ¡ rÆ¡i nước mắt, thì lại nghe bên ngoà i gá»i, đà nh phải Ä‘i ra. Lúc đó thấy Giả ChÃnh Ä‘ang cùng bá»n ty thuá»™c khai các đồ đạc, má»™t ngưá»i xướng:
- Äồ thá»§ sức bằng và ng đỠcá»™ng má»™t trăm hai mươi cái, có đủ các thứ châu báu. Hạt trân châu mưá»i ba chuá»—i. Mâm và ng nhạt hai chiếc. Bát và ng hai đôi, thìa và ng bốn mươi chiếc, bát bạc lá»›n tám mươi cái. Mâm bạc hai mươi chiếc. ÄÅ©a ngà bịt và ng hai nắm. Hồ rượu mạ và ng hai cái. Chén mạ và ng ba đôi. Khay trà hai cái. ÄÄ©a bạc bảy mươi sáu cái. Chén rượu bằng bạc ba mươi sáu cái. Da cáo Ä‘en mưá»i tám tấm. Da cáo xanh sáu tấm. Da Ä‘iêu ba mươi sáu tấm. Da cáo và ng ba mươi tấm. Da cầy mưá»i hai tấm. Da ngoà i mà u xám sáu mươi tấm. Da cáo mà u xám bốn mươi tấm. Da dê mà u và ng sẫm hai mươi tấm. Da hồ ly hai tấm. Ão da cáo và ng hai chiếc. Da cáo trắng nhá» hai mươi mảnh. Nỉ ngoại ba mươi thước. Len hai mươi ba thước. Nhung mưá»i hai thước. Ão lót da chuá»™t thÆ¡m mưá»i chiếc. Da chuá»™t Ä‘áºu bốn mảnh. Nhung ngá»—ng trá»i má»™t cuá»™n. Da hươu rằn má»™t tấm. Ão lót da cáo hai cái. Da cầy má»™t cuá»™n. Nệm lông vịt bảy bá»™. Da chuá»™t xám má»™t trăm sáu mươi tấm. Da lợn rừng tám tấm. Da hổ sáu tấm. Da hải báo ba tấm. Da hải long mưá»i sáu tấm. Da dê mà u gió bốn mươi mảnh. Da dê mà u Ä‘en sáu mươi ba tấm. MÅ© da cáo mà u huyá»n mưá»i bá»™. MÅ© hình dao mưá»i hai bá»™. MÅ© da Ä‘iêu hai bá»™. Da cáo nhá» mưá»i sáu tấm. Da cầy sông hai tấm. Da rái cá hai tấm. Da mèo ba mươi lăm tấm. Vải Nháºt mưá»i hai thước. Äoạn tÆ¡ má»™t trăm ba mươi cuá»™n. The lụa má»™t trăm tám mươi cuá»™n. TÆ¡ lông ba mươi cuá»™n. Nhung tây ba mươi cuá»™n. Äoạn thêu tám cuá»™n. Vải má»ng ba bó. Vải nhiá»u mà u ba bó. Ão da nhiá»u mà u má»™t trăm ba mươi chiếc. Ão lụa kép bông ba trăm bốn mươi chiếc. Äồ chÆ¡i bằng ngá»c ba mươi hai cái. Äai chÃn bá»™. Äồ dùng bằng đồng và thiếc trên năm trăm cái. Äồng hồ mưá»i tám cái. Hạt Triá»u châu chÃn chuá»—i. Ão thêu các mà u ba mươi tư chiếc. Nệm dá»±a bằng Ä‘oạn thêu thượng hạng ha bá»™. Ão quần cung trang tám bá»™. Äai ngá»c má»™t chiếc. Äoạn và ng mưá»i hai cuá»™n. Bạc Triá»u châu năm ngà n hai trăm lạng. Và ng đỠnăm mươi lạng. Tiá»n bảy ngà n quan (#1). Tất cả đồ dùng trong nhà đá»u niêm phong và và o sổ. Các toà nhà cá»§a vua cho phá»§ Vinh Ä‘á»u phải kê khai. Những tá» văn khế vá» nhà cá»a ruá»™ng đất, giấy tá» cá»§a ngưá»i nhà , cÅ©ng Ä‘á»u niêm phong cả.
Giả Liá»…n đứng bên nghe trá»™m. không thấy xướng đến đồ váºt cá»§a mình, trong bụng Ä‘ang ngá» vá»±c. Bá»—ng nghe hai vương gia há»i Giả ChÃnh:
- Khi tịch biên gia sản trong đó có giấy cho vay nợ, rõ rà ng là bóc lá»™t. Váºy do ai là m? Ông ChÃnh cứ khai thá»±c má»›i được.
Giả ChÃnh nghe nói, quỳ giữa đất, Ä‘áºp đầu và nói:
- Tháºt kẻ phạm tá»™i nà y không coi việc nhà , nên không biết gì hết, xin há»i cháu là Giả Liá»…n sẽ rõ.
Giả Liễn vội và ng đi tới, quỳ xuống bẩm:
- Hòm văn khế ấy đã lục soát được ở trong nhà kẻ phạm tá»™i nà y thì còn đâu dám chối cãi. Chỉ xin Vương gia rá»™ng thương cho. Còn chú kẻ phạm tá»™i nà y tháºt là không biết gì đến.
Hai Vương gia nói:
- Cha anh đã bị tá»™i, thì phải xá» chung và o má»™t án. Bây giá» anh nháºn lấy, cÅ©ng là phải lẽ. Hãy cho ngưá»i giữ Giả Liá»…n lại, còn tất cả Ä‘á»u nhốt lá»ng ở trong nhà . Ông ChÃnh phải cẩn tháºn chá» chỉ nhà vua. Chúng tôi và o cung phúc chỉ (#2). Ở đấy đã có quan quân canh giữ.
Nói Ä‘oạn, hai vương gia lên kiệu ra cá»a. Bá»n Giả ChÃnh quì ở cá»a thứ hai tiá»…n đưa. Bắc TÄ©nh vương giÆ¡ tay lên nói:
- Xin cứ yên lòng.
Xem mặt Vương gia tỠvẻ thương hại.
Lúc bấy giá», tinh thần Giả ChÃnh má»›i ổn định, nhưng hãy còn ngÆ¡ ngác. Giả Lan liá»n nói:
- Má»i ông và o trong nhà xem cụ má»™t chút.
Giả ChÃnh nghe nói, vá»™i vã đứng dáºy Ä‘i và o, thì thấy bá»n đà n bà con gái ở các cá»a sổ cứ nhao nhao lên, không biết là hỠđịnh là m gì. Giả ChÃnh cÅ©ng không có bụng dạ nà o mà xét há»i, má»™t mạch Ä‘i thẳng và o phòng Giả mẫu, thì thấy ngưá»i nà o ngưá»i nấy, nước mắt đầm đìa. Vương phu nhân và Bảo Ngá»c ngồi vây chung quanh Giả mẫu, lặng lẽ không nói gì. Má»i ngưá»i chảy nước mắt, còn Hình phu nhân thì ngồi khóc sướt mướt. Thấy Giả ChÃnh Ä‘i và o, má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Hay lắm! Hay lắm!
Há» liá»n nói vá»›i Giả mẫu:
- Ông lá»›n vẫn và o đây như thưá»ng. Không cai gì cả. Xin cụ cứ yên lòng.
Giả mẫu chỉ hơi thở thoi thóp, hé mở hai mắt ra nói:
- Con ơi, không ngỠmẹ lại còn thấy con!
Nói chưa dứt lá»i, Giả mẫu đã khóc ầm lên. Thế rồi cả nhà đá»u khóc. Giả ChÃnh sợ mẹ khóc mãi sinh ốm, liá»n cầm nước mắt lại mà nói:
- Mẹ cứ yên tâm. Việc vốn không nhá», nhưng nhá» Æ¡n cá»§a chúa thượng, cá»§a hai vị Vương gia rá»§ lòng thương. Anh Cả tuy tạm thá»i bị bắt há»i, nhưng khi sá»± việc rõ rà ng, chúa thượng sẽ còn ban Æ¡n. GiỠđây tất cả cá»§a cải còn lại trong nhà nà y, không động chạm đến nữa đâu.
Giả mẫu thấy Giả Xá không ở đấy thì lại Ä‘au lòng. Giả ChÃnh yên á»§i mãi má»›i thôi. Má»i ngưá»i Ä‘á»u không dám ra vá». Riêng có Hình phu nhân vỠđến nhà mình, thấy cá»a đã khoá chặt và niêm phong, bá»n a hoà n và bà già đá»u bị nhốt và o mấy gian nhà . Chẳng biết Ä‘i và o đâu, bà ta liá»n khóc rống lên, đà nh phải Ä‘i sang nhà Phượng Thư, thì thấy bên cá»a thứ hai cÅ©ng có giấy niêm phong, chỉ cá»a trong nhà là còn mở; phÃa trong có tiếng khóc nghẹn ngà o không ngá»›t. Hình phu nhân Ä‘i và o, thấy Phượng Thư mặt xanh như tà u lá, nhắm mắt nằm yên. Bình Nhi ngồi má»™t bên khóc thầm. Hình phu nhân trung là Phượng Thư chết rồi, lại khóc ầm lên. Bình Nhi đón lại và nói:
- Bà đừng khóc. Khi khiêng mợ cháu vá», tưởng là đã chết, nhưng để yên má»™t chốc lại tỉnh lại, khóc lên mấy tiếng, bây giá» Ä‘á»m đã hạ, hÆ¡i thở Ä‘iá»u hòa, tinh thần hÆ¡i bình phục. Xin hà cÅ©ng
nên yên nghỉ một tý; nhưng không biết cụ thế nà o rồi?
Hình phu nhân cÅ©ng không trả lá»i, lại Ä‘i sang nhà Giả mẫu. Thấy trước mắt Ä‘á»u là ngưá»i nhà cá»§a Giả ChÃnh, nghÄ© đến mình thì chồng con bị bắt, dâu ốm nguy cấp, con gái chịu khổ, hiện nay thân mình chẳng biết vỠđâu. Trước cảnh đó ai chẳng khuyên lÆ¡n, an á»§i. Bá»n Lý Hoà n sai ngưá»i thu xếp nhà cá»a, má»i Hình phu nhân tạm nghỉ. Vương phu nhân sai ngưá»i hầu hạ.
Giả ChÃnh ở ngoà i tháºm thá»t lo âu, cứ xoắn râu, xoa tay chá» chỉ cá»§a nhà vua. Chợt nghe bá»n lÃnh canh ở ngoà i thét ầm lên.
- Anh là ngưá»i bên nà o? Äã đụng phải chúng ta đây thì ghi và o sổ, bắt lấy ná»™p cho các quan ở phá»§ Cẩm y.
Giả ChÃnh Ä‘i ra ngoà i xem, thấy là Tiá»u Äại. liá»n há»i:
- Tại sao anh lại chạy đến đây!
Tiá»u Äại thấy há»i, liá»n kêu trá»i kêu đất khóc mà nói:
- Ngà y nà o tôi cÅ©ng khuyên can mấy ông hư thân ấy, há» lại cho tôi là kẻ oan gia. Ông lại không biết Tiá»u Äại nà y theo hầu cụ cố trước đây đã từng chịu khổ như thế nà o hay sao? Hôm nay đến tình cảnh nà y: cáºu cả Trân và anh Dung Ä‘á»u bị Vương gia nà o bắt Ä‘i cả rồi; các bà trong nhà đá»u bị nha dịch trong phá»§ nà o đó lôi Ä‘i đến ná»—i đầu bù tóc rối, Ä‘em nhốt và o má»™t gian nhà không; bá»n chó má ấy Ä‘á»u lồng lên như lang như hổ, có gì chúng lục soát ra để và o má»™t chá»—; đồ gá»— thì chúng đánh nát bét, đồ sứ thì chúng Ä‘áºp cho vỡ Ä‘i. Chúng nó lại còn định trói cả tôi. Tôi sống đã tám chÃn mươi tuổi đầu, chỉ có Ä‘i theo cụ cố trói ngưá»i ta, đâu lại để cho há» trói mình? Tôi nói tôi là ngưá»i phá»§ tây, rồi bá» Ä‘i ra. Bá»n há» không nghe, bắt giải đến đây, ai ngỠở đây cÅ©ng thế. GiỠđây tôi cÅ©ng không cần sống nữa, quyết liá»u mạng vá»›i bá»n nà y thôi!
Tiá»u Äại nói xong, liá»n Ä‘áºp đầu. Bá»n nha dịch thấy ông ta tuổi già , lại nghe hai vương gia dặn, nên cÅ©ng không dám là m dữ, liá»n nói:
- Ông già yên lặng má»™t chút. Äây là chúng tôi vâng lệnh nhà vua. Ông hãy nghÄ© má»™t chút, để chá» tin tức.
Gỉa ChÃnh nghe nói, tuy để mặc ông ta, nhưng bụng như dao cắt, liá»n nói:
- Thế là hết! Thế là hết! Không ngỠnhà mình suy sụp đến thế nà y!
Äang khi hoảng hốt, chá» tin trong cung, bá»—ng thấy Tiết Khoa thở hồng há»™c chạy và o, nói:
- Chà ! Khó khăn lắm mới và o đây được! Bác ở đâu rồi?
Giả ChÃnh nói:
- Cháu đến đúng lúc quá! Ngoà i ấy sao mà hỠcho cháu và o?
- Cháu năn nỉ mãi và cho há» má»™t Ãt tiá»n nên má»›i và o được
Giả ChÃnh Ä‘em việc bị lục soát nhà nói cho anh ta biết, nhá» anh ta dò la tin tức và nói:
- Äang lúc cấp bách nà y cÅ©ng không kịp đưa tin cho bà con bạn hữu, chỉ có cháu là có thể thông tin được.
- Việc ở đây cháu chưa biết rõ; còn việc ở phủ đông thì cháu đã nghe nói rồi.
- Váºy thì phạm tá»™i gì thế?
- Hôm nay cháu nhân việc Ä‘i dò tin vá» tá»™i cá»§a anh cháu, thấy trong nha môn nói có hai vị ngá»± sá» nghe tin đồn đại anh cả Trân quyến rÅ© con nhà thế gia đánh bạc. Khoản nà y còn nhẹ. Còn có má»™t khoản nặng là cưá»ng chiếm vợ lương dân là m lẽ, ngưá»i ta không theo, liá»n áp bức ngưá»i ta chết. Quan ngá»± sá» kia sợ không chắc, bắt Bà o Nhị nhà mình Ä‘em Ä‘i, lại còn kéo ra má»™t ngưá»i há» Trương nữa. Chỉ sợ ngay cả đô sát viện cÅ©ng có lá»—i, vì há» Trương trước đã kiện rồi.
Giả ChÃnh nghe chưa hết, liá»n giẫm chân, nói:
- Còn gì nữa! Thôi! Thôi!
Ông ta thở dà i, rồi nước mắt chảy xuống ròng ròng. Tiết Khoa yên á»§i mấy câu, lại ra ngoà i dò la. Cách độ ná»a ngà y, anh ta trở và o, nói:
- Tình hình không tốt, cháu Ä‘i dò ở bá»™ hình, không nghe tin hai vương gia phúc chỉ, chỉ nghe nói hôm nay Lý ngá»± sá» hặc quan châu Bình An xu nịnh các quan trong kinh, chiá»u theo ý quan trên, là m hại nhân dân, gồm mấy khoản lá»›n. Giả ChÃnh vá»™i và ng nói:
- Việc ngưá»i ta thì mặc kệ, cháu chỉ dò xem việc nhà mình như thế nà o thôi.
- Nói đến Bình An châu tức là có việc chúng ta đấy, ông quan trong kinh bị hặc tức là ông Cả nhà ta. Ngưá»i ta tố cáo ông Cả bao thầu trong việc kiện tụng. Tình hình như lá»a cháy đổ thêm đầu. Các quan trong triá»u Ä‘á»u lo trốn tránh không kịp, ai còn dám đưa tin. Còn bá»n bà con bạn hữu vừa ở đây ra vá», ngưá»i thì vá» nhà , ngưá»i thì dừng lại chá»— xa để nghe ngóng. Äáng giáºn là những ngưá»i trong hỠđây, dá»c đưá»ng Ä‘á»u nói: “Công nghiệp cha ông để lại, bây giá» gây ra biến cố nà y, không biết thế tước ấy sẽ bay đến đầu ngưá»i nà o, để chúng mình được mở mắt má»™t chút...â€
Giả ChÃnh chưa nghe xong liá»n giẫm chân nói:
- Äó là vì ông Cả nhà ta hồ đồ quá. Bên phá»§ đông cÅ©ng không ra thể thống gì cả! GiỠđây bà và chị Liá»…n không biết chết hay sống! Cháu lại cứ Ä‘i dò xem, để ta và o bên chá»— bà xem má»™t chút. Nếu có tin gì cho biết sá»›m má»™t tý thì tốt.
Äang nói thì nghe nhà trong kêu ầm lên:
- Cụ bà nguy lắm rồi.
Giả ChÃnh vá»™i và ng chạy và o.
Chú thÃch:
(1-) Trong bảng kê nà y có má»™t số không rõ là váºt gì, chúng tôi lược Ä‘i không dịch.
(2-) Sau khi vâng chỉ nhà vua đi là m việc xong, trở vỠtâu lại với vua.
Tà i sản của minhtien384