 |
|

07-01-2009, 06:47 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 101 Bỗng sanh diệu kế
Chương Linh Linh thương tâm khóc nức nở khiến ngưá»i trông thấy phải động lòng não nùng chứ không sai.
Phải, ngoại trừ y ra, Ngô Tinh và Chương Thanh Thanh Ä‘á»u có quan hệ phu thê vá»›i Vương Hoa. Há» không thể tái giá cho quái nhân đó nữa.
Vương Hoa xúc động nói :
- Không, Linh Linh, ta không thể để ngươi gả cho y được.
Ngô Tinh cÅ©ng tiếp lá»i nói :
- Phải, chúng ta không thể giao ngươi cho quái nhân đó được.
Chương Linh Linh cưá»i má»™t cách thê lương nói :
- Ngoại trừ cách nà y, ngoà i ra chúng ta còn biện pháp gì khác chứ?
Quả tháºt Chương Linh Linh nói không sai chút nà o, ngoại trừ cách nà y ra, ngoà i ra bá»n há» không còn biện pháp nà o giải quyết được cả.
Chương Thanh Thanh nói :
- Linh Linh muội, ngươi không thể gả cho thù nhân của chúng ta được.
Chương Linh Linh ngạc nhiên nói :
- Thù nhân ư?
Chương Thanh Thanh khẽ gáºt đầu nói :
- Có lẽ y đã giết chết bá»n ngưá»i kia và phụ thân.
Chương Linh Linh lắc đầu nói :
- Không thể được!
- Tại sao không thể được?
- Phải, mặc dù đối phương đánh bắt ngưá»i cá»§a phe ta, nhưng mà chắc chắn y không giết hỠđâu, vì y chẳng dại dá»™t như thế. Y cần má»™t ngưá»i vợ chứ không phải muốn kết thù gây oán vá»›i chúng ta. Ngoại trừ tháºt bất đắc dÄ©, bằng không y quyết chẳng giết ho đâu.
Vương Hoa nói :
- Nà y Linh Linh. Ta không thể nà o giao ngươi cho y được hết, vì ta yêu ngươi.
Chương Linh Linh cưá»i má»™t cách não nùng nói :
- Chỉ cần cứu thoát được bá»n ngưá»i phụ thân, ta sẵn sà ng hy sinh, có há» chi đâu?
Vương Hoa nghe nói thế, lòng đau như cắt.
Má»™t ngưá»i đà n ông không còn gì thương tâm và đau khổ khi mắt thấy má»™t ngưá»i khác cướp lấy vợ hoặc tình nhân cá»§a mình mà mình không thể bảo vệ được vợ hoặc tình nhân cá»§a mình.
Sự việc nà y là m sao chẳng bảo Vương Hoa thương tâm và đau khổ chứ?
Hắn nghiến răng nói :
- Không, ta chẳng bằng lòng giao ngươi cho y, ngoại trừ ta đã chết thì thôi.
Chương Linh Linh thương tâm khóc sướt mướt, nói :
- Ngươi chá»› dại dá»™t như thế là m gì. Tuy ta quan trá»ng tháºt, nhưng số ngưá»i đó cà ng quan trá»ng hÆ¡n ta nhiá»u.
Vương Hoa đau lòng nói :
- Là m sao... ta đà nh mắt thấy ngươi gả cho y chứ?
- Có lẽ chúng ta vô duyên...
Y nói tới đây, không cầm lòng được, nước mắt đã chảy ròng ròng xuống.
Vương Hoa xúc động ôm Chương Linh Linh và o lòng, nói :
- Linh Linh, ta...
- Ta am hiểu mối tình ngươi đối với ta, thế nhưng sự việc đã phơi bà y trước mắt, mặc dù ta vô duyên là m vợ ngươi, song ta đã hưởng thụ được ái tình của ngươi.
- Linh Linh...
- Ta đã quyết định như thế, ngươi chá»› nói nhiá»u lá»i là m gì nữa.
Vương Hoa không còn cầm lòng được nữa, bất giác thương tâm nhá» xuống hai giá»t lệ anh hùng, lẳng lặng không nói gì hết.
Chương Linh Linh nói :
- Chúng ta quay trở vỠthạch động chứ?
Dứt lá»i, y phi thân chạy Ä‘i trước.
Rõ rà ng Chương Linh Linh đã am hiểu trong lòng Vương Hoa bấy giỠđau khổ hết sức, cho nên y chẳng muốn nói gì hơn nữa.
HỠđã yêu nhau nồng nà n từ lâu, thế mà chỉ vì sự kiện nà y mà hỠphải chia tay với nhau.
Thế có phải tà n bạo và bất hạnh chăng?
Ngô Tinh và Chương Thanh Thanh đã thương tâm khóc một cách thê thảm.
Ngô Tinh nói :
- Vương Hoa, biết là m sao bây gi�
Vương Hoa ngoại trừ chỉ biết bi thương, ngoà i ra hắn chẳng biết nói gì.
Hắn vốn không phải là má»™t con ngưá»i bất lá»±c, thế nhưng bây giá» hắn đã bất lá»±c hoà n toà n.
Chương Thanh Thanh nói :
- Linh Linh muội nói chẳng sai chút nà o. Ngoại trừ y gả cho quái nhân ấy, ngoà i ra chắc không còn biện pháp gì hết.
Ngô Tinh nói :
- Linh Linh là m sao chịu đựng được sá»± tháºt tà n bạo bất hạnh như thế?
- Y sẽ chịu đựng được, vì y là má»™t ngưá»i kiên cưá»ng hết sức.
- À!
HỠđã Ä‘au lòng cảm khái thở dà i. Bi ai và sầu não đã trùm lên đầu há», khiến há» có cảm nghÄ© như đã Ä‘oạn trưá»ng sắp chết váºy.
Chương Thanh Thanh nói :
- Chúng ta cũng trở vỠthạch động thôi!
Thế rồi hỠcùng nhau phi thân chạy vỠthạch động luôn.
Vá» tá»›i thạch động, U Linh Nữ bất giác ngạc nhiên há»i Vương Hoa :
- Äệ đệ, rốt cuá»™c việc gì đã xảy ra thế?
Vương Hoa ngẩn ngưá»i ra, khẽ lắc đầu không nói gì hết.
Quả tháºt hắn chẳng biết phải nói sao vá»›i U Linh Nữ bây giá».
U Linh Nữ hấp tấp há»i :
- Việc gì đã xảy ra váºy? Lúc nãy Chương Linh Linh đã quay trở vá» và khóc lóc bảo rằng Châu gia gia cÅ©ng bị bắt luôn?
Vương Hoa khẽ gáºt đầu nói :
- Äúng thế.
- Rốt cuộc có việc gì thế?
- Ta...
Vương Hoa ấp úng chẳng nói ra lá»i.
U Linh Nữ nóng ruột nói :
- Äệ đệ, ngươi cứ việc nói xem nà o.
- Äệ chẳng biết nói sao bây giá».
Ngô Tinh nói :
- Cũng tại vì quái nhân đó.
U Linh Nữ ngạc nhiên nói :
- Quái nhân ư? Chẳng lẽ chÃnh y đã bắt những ngưá»i đã mất tÃch chăng?
- Äúng thế.
- Chẳng phải Vương Hoa đã nói rằng...
- Hắn đã nói dối với chúng ta rằng quái nhân muốn kết bạn với hắn, thực ra chẳng phải như thế...
- Thế thì là việc gì chứ?
- Quái nhân ấy đòi lấy má»™t ngưá»i vợ...
- Lấy vợ ư?
- Phải, vả lại y đã yêu cầu Vương Hoa mang má»™t trong ba ngưá»i chúng ta gả cho y.
U Linh Nữ kinh hãi nói :
- Có tháºt như thế chăng?
- Äúng thế.
U Linh Nữ nói :
- Äệ đệ ta không bằng lòng thì y đã bắt số ngưá»i ấy để bắt ép đệ đệ ta phải ưng thuáºn chứ gì?
- Vâng.
U Linh Nữ nghe nói thế đã ngẩn ngưá»i ra tại chá»— luôn. rõ rà ng sá»± kiện nà y đã là m cho y giáºt mình kinh hãi chẳng Ãt.
Ngô Tinh nói :
- Bây giỠkhông còn biện pháp gì khác hơn nên Linh Linh muội đà nh phải bằng lòng gả cho y.
U Linh Nữ nói :
- Linh Linh bằng lòng gả cho y ư?
- Äúng thế.
- Như thế đâu được.
- Ngoại trừ biện pháp nà y, ngoà i ra chúng ta không còn biện pháp gì khác hơn.
U Linh Nữ nghe há» nói như thế bất giác ngây ngưá»i ra luôn tại chá»—.
Phải, trông tình hình trước mắt, ngoại trừ biện pháp nà y, ngoà i ra hình như chẳng còn biện pháp gì khác hơn.
Má»™t hồi tháºt lâu, U Linh Nữ má»›i há»i :
- Thế ý kiến của đệ đệ thì sao?
- Äệ không bằng lòng như thế.
- Còn biện pháp gì khác chăng?
- Không còn cách nà o khác hơn...
Trông thần tình của Vương Hoa, U Linh Nữ biết ngay bây giỠVương Hoa đau khổ hết sức, mà nỗi đau khổ và bi ai nà y không thể dùng bút mực diễn tả được hết.
U Linh Nữ nói :
- Thế bao giỠquái nhân ấy mới quay trở lại?
- Có lẽ ngà y mai.
- Các ngươi hãy và o động đi, để ta canh gác động khẩu cho.
Vương Hoa đau đớn nói :
- Thưa tá»· tá»·, đệ... bất lá»±c hết sức. Äệ không thể nà o mang vợ sắp cưới cá»§a đệ biếu cho ngưá»i ta được hết. Thế nhưng đệ lại không có biện pháp gì khác...
- Tỷ tỷ hiểu nỗi khổ tâm của đệ, đêm nay để chúng ta yên tịnh suy nghĩ xem nà o.
Biết đâu ngà y mai chúng ta sẽ có biện pháp đối phó. Các ngươi hãy và o trong đi nghỉ đi.
Vương Hoa, Ngô Tinh và Thanh Thanh cất bước đi và o động luôn.
Äêm tối đã đến.
Cảnh địa thần bà nà y bỗng nhiên bao phủ thêm một lớp mây sầu sương thảm.
Hình như việc Chương Linh Linh phải gả cho quái nhân đã trở thà nh định cục.
Ngà y mai... sẽ là ngà y vô cùng thảm nảo.
Äêm nay.
U Linh Nữ đã canh gác thạch động, vì Vương Hoa, Ngô Tinh và chị em Chương gia chẳng còn chút tinh thần gì để canh phòng thạch động nữa.
U Linh Nữ đã nhẹ tay đóng sáºp cá»a động lại.
Äêm tối tịch lặng như tá».
U Linh Nữ đã đi tới đi lui ngoà i động khẩu. Y đang trầm tư tìm kế sách để đối phó với quái nhân, nhưng mà y vẫn không sao suy nghĩ ra một diệu kế nà o hết.
Trống đã điểm canh ba.
Thình lình...
Má»™t bóng ngưá»i thoạt thấp thoáng má»™t cái nhanh như Ä‘iện chá»›p.
U Linh Nữ rùng mình lạnh toát mồ hôi, hình như y đã biết bóng ngưá»i nà y là ai rồi. y lượn mình nhảy vá»t tá»›i, hét to má»™t tiếng :
- Ai đó?
Không thấy có tiếng trả lá»i gì hết.
U Linh Nữ lạnh lùng nói :
- Ta đã trông thấy ngươi rồi, sao ngươi không hiện thân ra đi?
Má»™t bóng Ä‘en lẳng lặng xuất hiện từ phÃa sau má»™t cây đại thá» cách chá»— U Linh Nữ độ khoảng má»™t trượng. Ngưá»i vừa xuất hiện không ai xa lạ mà chÃnh là quái nhân ấy.
U Linh Nữ trông thấy váºy bất giác rùng mình á»›n lạnh tóc gáy.
Thình lình...
Quái nhân ấy lượn mình lao và o hướng U Linh Nữ nhanh như điện chớp. U Linh Nữ cả kinh, thất sắc gầm lên một tiếng, nói :
- Khoan đã.
Y giÆ¡ tay tá»›i đỡ đồng thá»i nhảy lùi ra sau hÆ¡n má»™t trượng.
Quái nhân thoáng ngẩn ngưá»i giây lát, láºp tức dừng bước lại nói :
- Ngươi...
- Ta muốn há»i ngươi má»™t Ä‘iá»u!
- Ngươi cứ nói.
- ChÃnh ngươi đã bắt số ngưá»i ở đây, có phải váºy chăng?
Quái nhân khẽ gáºt đầu nói :
- Äúng thế.
- Lý do chỉ vì má»™t ngưá»i vợ mà thôi sao?
Quái nhân nói :
- Äúng thế. Vương Hoa bá đạo hết sức. Hắn có ba ngưá»i vợ, lại chẳng bằng lòng biếu cho ta má»™t ngưá»i, cho nên ta đà nh phải là m thế để bắt ép hắn.
- Như thế thì không thể được.
- Tại sao không thể được?
- Việc vợ chồng không thể miễn cưỡng được.
- Ta không cần biết.
- HỠkhông có chút cảm tình gì với ngươi hết.
- Ta không cần cảm tình. Ta chỉ cần có má»™t ngưá»i vợ ngá»§ vá»›i ta mà thôi.
Câu nói thô tục nà y là m cho U Linh Nữ phải đỠcả hai má.
U Linh Nữ nói :
- Ngươi bao nhiêu tuổi váºy?
- Ta ư? Hai mươi bảy tuổi rồi...
- Tại sao ngươi cần lấy vợ gấp như thế?
- Tuổi ta chẳng phải nhỠrồi chứ?
Chẳng những y là má»™t ngưá»i thô tục, vả lại y có lòng dạ ngay thẳng, có sao nói váºy.
U Linh Nữ nói :
- Vương Hoa là đệ đệ của ta.
Quái nhân cả mừng nói :
- Tháºt ư... thế thì ngươi khuyên hắn biếu má»™t ngưá»i vợ cho ta Ä‘i.
- Không được.
- Cũng lại không được nữa.
- Ta không nói dối ngươi là m gì, vì đệ đệ ta yêu thương há», và há» cÅ©ng yêu đệ đệ ta.
Ta không thể nà o chia cách hỠra hết.
Quái nhân đó cưá»i lạnh lùng nói :
- Thế thì ta đà nh bắt ngươi đi nữa.
Dứt lá»i, y định nhảy vá»t tá»›i. U Linh Nữ gầm lên nói :
- Hãy khoan đã.
Quái nhân ngạc nhiên lần nữa, lại dá»±ng ngưá»i lại ngay tại chá»—.
|

07-01-2009, 06:47 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 102 Duyên tình
Y ngá»› ngẩn đưa mắt ngắm nhìn U Linh Nữ há»i :
- Ngươi muốn nói gì nữa?
- Ta há»i ngươi, số ngưá»i mà ngươi đã bắt cóc mang Ä‘i, bây giá» há» thế nà o rồi?
- Tạm thá»i không thể phụng cáo vá»›i ngươi được.
- Ngươi đã giết chết hỠrồi chăng?
- Không thể nói trước được.
- Tại sao không nói được?
- Nếu như ta nói cho các ngươi biết thì các ngươi sẽ yên tâm ngay.
Rõ rà ng câu nói nà y chẳng khác nà o y đã nói cho U Linh Nữ biết rằng chưa giết số ngưá»i mà y đã bắt hai ngà y nay. U Linh Nữ lại há»i tiếp :
- Ngươi ở tại đâu váºy?
- Ta không nói.
- Tại sao ngươi không cạo râu cắt tóc Ä‘i cho sạch gá»n má»™t chút chứ?
- Cạo râu cắt tóc ư? Äể là m gì thế?
Suýt nữa U Linh Nữ phải cất tiếng cưá»i khì lên. Hình như y đã phát giác ra con ngưá»i nà y hiá»n là nh hết sức, và cÅ©ng là má»™t khối ngá»c thạch tuyệt đẹp, chưa được Ä‘iêu khắc bao giá» hết. Bá»—ng nhiên y nãy ra má»™t kế.
U Linh Nữ mỉm cưá»i nói :
- Ngươi cạo râu cắt tóc cho gá»n, như váºy má»›i đẹp đẽ dá»… xem chứ.
- Cái gì là đẹp đẽ chứ?
Suýt nữa U Linh Nữ phải báºt cưá»i lần nữa. Y bèn nói :
- Äẹp đẽ tức là có gương mặt mà má»i ngưá»i Ä‘á»u ưa thÃch dòm ngó đấy.
- Chẳng lẽ gương mặt ta không ai ưa thÃch nhòm ngó sao?
- Äúng thế, chẳng ai ưa thÃch nhòm ngó ngươi cả.
- Nói láo, mẹ ta bảo rằng ta dễ xem, ngươi lại bảo rằng ta khó xem... ngươi định chơi trò quỷ quái gì thế, muốn đánh lừa ta ư?
U Linh Nữ nói :
- Tại sao ta phải đánh lừa ngươi?
- Mẹ ta nói rằng, nhân tâm ngưá»i thiên hạ hiểm ác hết sức.
- Ngươi còn bà mẹ nữa sao?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên ta có ngưá»i mẹ rồi.
- Thế mẹ ngươi đâu rồi?
- Ngươi há»i Ä‘iá»u nà y để là m gì?
- Ta muốn há»i cho biết mà thôi.
Quái nhân lắc đầu nói :
- Mẹ ta đã chết rồi!
- Chết rồi! chết bao giỠthế?
- Cách đây một tháng...
Y nói đến đây, hai mắt bỗng trở nên đỠngầu. Rõ rà ng y đã rất thương tâm vỠcái chết của mẫu thân y.
Y lại nói tiếp :
- Ta có lá»—i vá»›i mẹ ta nhiá»u lắm... vì ngưá»i luôn luôn nói rằng ta là ngưá»i ngu...
- Ngươi ngu ư?
- Hừ, mẹ ta nói rằng chỉ có má»—i má»™t ngưá»i vợ mà ta cÅ©ng chẳng tìm được. Ngưá»i đã nói rằng trước khi chết vẫn chưa trông thấy ta láºp gia đình... và nói rằng ngưá»i con bất hiếu là ngưá»i không biết nối dòng...
U Linh Nữ nói :
- Mẹ ngươi đã chết, thế tại sao ngươi còn hấp tấp lấy vợ là m gì?
- Vì ta đã hứa với mẹ ta...
- Nhưng mẹ ngươi đã chết rồi!
- Ta đã ở trước má»™ mẹ ta nói rằng, trong vòng hai tháng ta ắt phải lấy được má»™t ngưá»i vợ chá»› không sai.
- Ồ... cho nên ngươi mới hấp tấp lấy vợ như thế à ?
- Äúng thế.
U Linh Nữ nói :
- Nếu như trong ba ngưá»i há» có má»™t ngưá»i bằng lòng gả cho ngươi thì ngươi sẽ bằng lòng thả số ngưá»i mà ngươi đã bắt cóc Ä‘i trong hai ngà y nay chứ gì?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên... à , không! Ta không nói cho ngươi biết tình hình sống chết cá»§a há» ra sao.
U Linh Nữ mỉm cưá»i nói :
- Ta đã biết ngươi chưa giết chết há»...
- Nếu quả tháºt Vương Hoa không bằng lòng Ä‘iá»u kiện cá»§a ta thì ta ắt phải giết há» chứ không sai.
U Linh Nữ mỉm cưá»i há»i :
- Ta há»i ngươi má»™t Ä‘iá»u nà y nữa.
- Ngươi cứ việc nói đi.
- Ngươi trông ta có xinh đẹp chăng?
Quái nhân nghe há»i như thế, bất giác ngây ngưá»i trong giây lát, nói :
- Ngươi muốn há»i ta rằng ngươi có dá»… xem không chứ gì?
- Äúng thế.
- Ồ, gương mặt ngươi dễ xem lắm.
- Có tháºt chăng?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên tháºt rồi.
- Thế thì ngươi có thÃch ta chăng?
- Ta... cũng chẳng biết?
U Linh Nữ mỉm cưá»i nói :
- à ta muốn há»i ngươi, ta gả cho ngươi có được chăng?
- Nói sao?
Quái nhân ngạc nhiên kêu lên một tiếng.
U Linh Nữ nói :
- Ta nói rằng ta gả cho ngươi có được chăng?
Quái nhân ngẩn ngưá»i giây lát há»i :
- Ngươi... không nói đùa chứ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
- Ồ, thế thì hay quá!
Quái nhân đã cả mừng la nhảy tung tăng lên.
Hai má U Linh Nữ đã nóng bừng lên, đương nhiên y chẳng nói đùa rồi vì y cho rằng ngưá»i nà y quả tháºt hiá»n là nh hết sức.
Y sẽ gả cho đối phương, đối vá»›i má»i ngưá»i và cÅ©ng như đối vá»›i mình Ä‘á»u là má»™t việc có lợi cả.
Äồng thá»i, sau khi y cảm hóa đối phương, chắc chắn hắn sẽ trở thà nh má»™t ngưá»i chồng tháºt lý tưởng chứ không sai.
U Linh Nữ nói :
- Ngươi tên là gì thế?
- Ta tên là Tiểu Hổ!
- HỠgì?
- Ta không biết, có sao chăng?
- Con ngưá»i không thể chẳng có há».
- Mẹ ta hỠChâu...
- Thế thì gá»i ngươi là Châu Hổ được rồi. Ta nói tháºt ta bằng lòng gả cho ngươi, chắc ngươi không đòi há»i bạn gái cá»§a đệ đệ ta nữa chứ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi, ta có má»™t ngưá»i vợ là đủ rồi. Chứ không phải như đệ đệ ngươi quyết phải lấy ba ngưá»i má»›i được, ngươi nói có phải váºy chăng?
U Linh Nữ mỉm cưá»i nói :
- Tại vì bá»n ba ngưá»i há» Ä‘á»u thương yêu đệ đệ ta, chứ không phải hắn quyết lấy ba ngưá»i má»›i xong.
- Ồ, thế bây giỠngươi hãy đi theo ta nha?
U Linh Nữ thoáng ngạc nhiên nói :
- Äi theo ngươi ư?
- Äúng thế, chẳng phải ngươi bảo rằng ngươi bằng lòng gả cho ta rồi sao?
- Quả tháºt ta bằng lòng lấy ngươi, nhưng cÅ©ng không cần thiết cấp bách như thế...
- Theo ngươi thì phải là m sao bây gi�
U Linh Nữ nói :
- Ngươi cÅ©ng phải bằng lòng và i Ä‘iá»u kiện cá»§a ta.
- Äiá»u kiện thế nà o?
- Hãy mang số ngưá»i mà ngươi bắt cóc thả ra láºp tức.
Quái nhân lắc đầu nói :
- Không được!
- Tại sao không được? Ta đã bằng lòng gả cho ngươi mà .
- Nếu nhưng ngươi đánh lừa ta thì sao?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên ta không lừa dối ngươi rồi. Nếu quả tháºt ta lừa dối ngươi thì ngươi vẫn có thể tái bắt số ngưá»i nà y lại má»™t lần nữa có sao đâu.
Châu Hổ khẽ gáºt đầu nói :
- Ngươi nó có lý lắm.
- Ngươi bằng lòng Ä‘iá»u kiện nà y cá»§a ta chứ?
- Ta bằng lòng như thế.
- Äiá»u thứ hai là phải bằng lòng má»™t Ä‘iá»u kiện nữa, vì trước kia ta từng tuyên thệ rằng ngưá»i mà ta muốn lấy ắt phải có võ công đánh thắng ta má»›i được.
- Thế thì dễ dà ng thôi.
- Äối vá»›i ngươi thì rất là dá»… dà ng, nhưng mà hai chúng ta phải động thá»§ má»™t lần trước mặt cá»§a má»i ngưá»i để giữ ước hẹn vá»›i nhau.
Châu Hổ ngạc nhiên nói :
- Thế chúng ta phải đồng thá»i trước mặt những ngưá»i nà o đâu?
- Äêm nay ngươi hãy thả há» trở vá» thạch động, sáng ngà y mai nhưng hãy đến đây.
- ÄÆ°á»£c.
U Linh Nữ căn dặn nói :
- Lúc ngươi thả há» vá» chá»› nói tại sao hết. Má»i việc để cho ta nói chuyện vá»›i hỠđược rồi.
- Thế thì ta đi nha.
- Hãy khoan, ta há»i ngươi má»™t Ä‘iá»u nữa.
- Ngươi cứ việc nói.
- Ngươi không có quần áo khác mặc chăng?
- Quần áo ư? Ta mặc như thế chẳng được sao?
U Linh Nữ mỉm cưá»i nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên được chứ. Nhưng mà ngươi ắt phải mặc quần áo má»›i ra vẻ má»™t con ngưá»i, như thế má»i ngưá»i má»›i thÃch ngươi.
Châu Hổ lắc đầu nói :
- Ta chẳng có quần áo gì hết.
- Thế thì ta và o trong động lấy cho ngươi một bộ. Ngươi đứng đây chỠta một lát nha.
Châu Hổ khẽ gáºt đầu nói :
- ÄÆ°á»£c.
Trong lòng U Linh Nữ đã thương mến quái nhân nà y, đồng thá»i có lẽ đây cÅ©ng là má»™t kỳ duyên.
U Linh Nữ đi và o trong động, Vương Hoa, Ngô Tinh và hai chị em đã ẩn núp trong phòng. U Linh Nữ cũng chẳng kinh động hỠlà m gì. Y tìm trong một gian thạch thất được một bộ y phục mà u và ng và một con dao cạo, sau đó chạy ra động khẩu ngay.
U Linh Nữ giao y phục cho Châu Hổ, nói :
- Ngươi hãy mặc y phục và o đi.
Châu Hổ thoáng cau mà y nói :
- Ta chẳng biết mặc y phục.
- Nói sao? Ngươi không biết mặc y phục ư?
- Ta quen mặc da thú từ lâu...
- Ngươi cứ mặc thỠxem sao.
Châu Hổ bước ra phÃa sau má»™t tảng đá, thá» mặc y phục và o. Sau khi hắn mặc y phục và o ngưá»i, U Linh Nữ trông thấy y có má»™t thân hình vạm vỡ, bất giác lấy là m vui sướng hết sức.
Châu Hổ nói :
- Mặc như thế khó chịu vô cùng.
U Linh Nữ mỉm cưá»i nói :
- Từ từ ngươi sẽ quen thôi.
Châu Hổ nghe nói thế, khẽ gáºt đầu cưá»i khì luôn.
U Linh Nữ lại nói :
- Ngươi hãy sang đây, để ta cạo râu cho ngươi, đồng thá»i sá»a gá»n lại mái tóc luôn.
- Cạo râu ư?
U Linh Nữ khẽ gáºt đầu nói :
- Phải, ngươi để râu như thế khó xem lắm.
- Thôi được.
Sau khi U Linh Nữ cạo sạch lông mặt và râu ria, kế đó lại chải chuốt sá»a gá»n đầu tóc cho y, tức thì Châu Hổ đã trở thà nh má»™t ngưá»i thứ hai ngay.
Châu Hổ đã trở nên một trang thiếu niên mặt trắng môi hồng, anh tuấn hết sức. U Linh Nữ thoáng trông thấy thế, bất giác vui mừng nhủ thầm :
“Có chồng như thế, quả tháºt chẳng uổng kiếp sống nà y váºy.â€
U Linh Nữ mỉm cưá»i nói :
- Bây giá» ngươi hãy vá» thả số ngưá»i ấy ra.
- ÄÆ°á»£c... nhưng ngươi không được đánh lừa ta nha.
- Ngươi cứ yên tâm, chẳng có chuyện đó đâu.
- Ta tin tưởng ngươi.
Châu Hổ nói xong phi thân chạy mất dạng luôn.
U Linh Nữ vẫn đứng sững tại chá»—, gương mặt y hiện lên má»™t nụ cưá»i hạnh phúc. Quả tháºt đây là má»™t mối nhân duyên kỳ lạ hết sức.
Trong lòng y đã sinh sản ra má»™t mối ái tình, giây phút nà y y cảm thấy ná»—i niá»m sung sướng ngá»t ngà o chưa từng có.
Y chạy thẳng và o trong động, đi thẳng và o gian phòng của Chương Thanh Thanh.
Bốn ngưá»i bá»n Vương Hoa vẫn lẳng lặng đưa mắt nhìn nhau.
Nhất thá»i U Linh Nữ chẳng biết mở lá»i nói thế nà o vá»›i há» vá» sá»± kiện nà y đây. Quả tháºt y thấy rất khó mở miệng vô cùng.
Má»™t hồi tháºt lâu, Vương Hoa má»›i cất tiếng há»i :
- Tỷ tỷ, ngươi đã nghĩ ra biện pháp gì chưa?
U Linh Nữ sực nghĩ ra một kế nói :
- Ta nghĩ ra một biện pháp rồi.
Câu nói nà y chẳng khác nà o là má»™t liá»u thuốc hay, tức thá»i là m cho bá»n Vương Hoa cả mừng, đồng thanh há»i :
- Biện pháp thế nà o? Tỷ tỷ hãy nói ngay đi.
U Linh Nữ mỉm cưá»i nói :
- Sáng ngà y mai thì các ngươi sẽ biết ngay.
Vương Hoa nói :
- Sáng mai ư?... Bá»n ta chẳng chỠđợi được đến sáng mai đâu. Tá»· tá»· hãy nói ngay bây giá» Ä‘i.
|

07-01-2009, 06:47 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 103 Má»i ngưá»i Ä‘á»u vui vẻ
U Linh Nữ cố là m ra vẻ thần bÃ, mỉm cưá»i nói :
- Ta phải thần bà má»™t lần. Các ngươi cứ Ä‘i nghỉ cho khá»e, ta cÅ©ng phải vá» phòng nghỉ ngÆ¡i thôi.
Dứt lá»i, U Linh Nữ quay mình bá» Ä‘i luôn.
Bá»n bốn ngưá»i Vương Hoa bất giác ngẩn ngưá»i xuất hồn luôn tại chá»—. Há» không sao hiểu nổi U Linh Nữ đã nghÄ© ra biện pháp gì mà là m ra vẻ thần bà như thế.
Äầu canh năm.
Bá»—ng nhiên có mưá»i mấy bóng ngưá»i nhảy vá»t và o thạch động nhanh như chá»›p.
Ngưá»i Ä‘i đầu chÃnh là Võ Lâm Hoà ng Äế. Số ngưá»i nà y chÃnh là số ngưá»i đã bị Châu Hổ bắt Ä‘i mà bây giỠđã được thả vá».
Vương Hoa nghe thấy tiếng động vá»™i chạy ra xem. Hắn thoáng trông thấy bá»n ngưá»i Võ Lâm Hoà ng Äế, bất giác ngẩn ngưá»i ra tại chá»— luôn. Quả nhiên sá»± việc nà y đã xảy ra ngoà i sức tưởng tượng cá»§a hắn.
Vương Hoa ngạc nhiên nói :
- Gia gia, chÃnh là các ngươi ư?
Võ Lâm Hoà ng Äế khẽ gáºt đầu nói :
- Äúng thế, chÃnh là bá»n ta đây.
Vương Hoa lấy là m ngạc nhiên há»i :
- Gia gia, việc gì đã xảy ra thế nà y?
- Việc nà y phải há»i ngươi má»›i đúng!
- Há»i cháu ư?
- Chẳng phải ngươi đã đồng ý gả một nữ nhân cho y sao?
Vương Hoa nghe nói thế há hốc mồm ra không nói gì được hết!
Võ Lâm Hoà ng Äế lại há»i :
- Ai đã bằng lòng gả cho y thế?
Chương Linh Linh thưa rằng :
- ChÃnh vãn bối đây!
Võ Lâm Hoà ng Äế ngạc nhiên nói :
- Ngươi ư?
- Vâng... có lẽ chÃnh Vương tá»· tá»· đã nói cho đối phương biết việc nà y, ngoại trừ vãn bối phải... gả cho y, hình như ngoà i ra chẳng còn biện pháp nà o hay hÆ¡n nữa.
Vương Hoa há»i :
- Gia gia, y có là m gì gia gia chăng?
Võ Lâm Hoà ng Äế lắc đầu nói :
- Y chẳng là m gì gia gia hết, chỉ trói chặt chúng ta lại mà thôi. Y má»›i vừa thả bá»n gia gia ra... nhưng mà hình như ngưá»i đó không phải là y?
Vương Hoa ngạc nhiên nói :
- Gia gia nói sao?
- Vì ngưá»i đã thả chúng ta ra là má»™t thiếu niên anh tuấn.
- Ồ, thì ra là thế!
- Nhưng mà hình dáng và giá»ng Ä‘iệu nói chuyện thì rõ rà ng là y.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói :
- Chẳng giống chút nà o vá»›i ngưá»i mà mình đã gặp chăng?
Võ Lâm Hoà ng Äế lắc đầu nói :
- Khác biệt cả tám mươi phần trăm. Äầu tóc cắt gá»n chỉnh tá», gương mặt cÅ©ng được cạo sạch luôn. Quả tháºt đúng là má»™t trang thiếu niên anh tuấn.
- á»’!
- Cho nên, gia gia đang hoà i nghi có lẽ không phải là y!
- Thế là ai chứ?
- Có lẽ là huynh đệ của y chứ không sai.
Quá»· Diện Tiên Ông tiếp lá»i nói :
- Ta cũng nghĩ như thế, bằng không, căn cứ và o tánh ngu như bò của y, ta không bao giỠtin rằng y lại cải biến nhanh một cách thần tốc như thế được hết!
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Y bảo rằng trước giỠngỠy sẽ đến đây rước dâu. Lúc đó chúng ta sẽ biết y là ai ngay.
Chương Linh Linh nói :
- Ta cứ gả cho y thì xong ngay.
Quỷ Diện Tiên Ông lắc đầu nói :
- Không được!
- Tại sao không được chứ?
- Ta chẳng bằng lòng khuất phục dưới bạo lực chút nà o hết. Bây giỠta có một diệu kế.
- Diệu kế thế nà o?
- Chúng ta hãy dụ y và o trong động, thừa dịp hạ thủ, sau đó phế đi võ công của y.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Ta e rằng không thể được, tại vì võ công của y cao siêu hết sức.
- Nếu quả tháºt biện pháp nà y không thông, lúc đó hãy gả ngươi cho y cÅ©ng chẳng muá»™n.
Võ Lâm Hoà ng Äế gáºt đầu nói :
- Thế cũng được.
Thế rồi bá»n Quá»· Diện Tiên Ông bắt đầu bố trà trong động và ngoà i động ngay.
Sau khi U Linh Nữ và o phòng y bèn đóng cá»a phòng lại nên y chẳng hay biết gì vá» kế hoạch cá»§a bá»n Võ Lâm Hoà ng Äế hết.
Huống chi, trong đầu óc y Ä‘ang thêu dệt đầy má»™ng đẹp. Y đã ngá»§ thiếp Ä‘i trong cÆ¡n suy tư ngá»t ngà o như đưá»ng máºt luôn lúc nà o không hay.
Bình minh ló dạng.
Tại động khẩu có tám môn nhân đứng xếp thà nh hà ng chữ nháºt.
Quá»· Diện Tiên Ông đứng chá» tại động khẩu, còn những ngưá»i kia thì ở trong thạch động, chá» Châu Hổ giá lâm.
Chẳng bao lâu, cuối cùng Châu Hổ đã xuất hiện.
Quỷ Diện Tiên Ông trông thấy Châu Hổ, mặt hơi biến sắc, nhủ thầm :
- ChÃnh là y... chẳng lẽ...
Bấy giỠChâu Hổ đã chạy tới trước động khẩu nói :
- Nà y lão tiên sinh, ta đến rước dâu đây.
Quá»· Diện Tiên Ông gượng cưá»i nói :
- Chúng ta đang cung hầu ngươi đây.
- Hiện giỠy ở đâu.
- Ở trong thạch động!
- Có cần ta và o đó chăng?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
Châu Hổ cất tiếng cưá»i hì hì, láºp tức bước và o trong động ngay. Quá»· Diện Tiên Ông Ä‘i theo sau lưng y chá» dịp hạ thá»§.
Bấy giá»...
Châu Hổ đã và o tới trong động. Quỷ Diện Tiên Ông đang đi ở sau lưng, bỗng nhiên xuất thủ điểm và huyệt đạo của y nhanh như cắt.
Hình như Châu Hổ chẳng hỠhay biết gì hết.
Ngón tay Quá»· Diện Tiên Ông đã Ä‘iểm và o Mạng môn huyệt cá»§a Châu Hổ. Y ngã ngưá»i ra trước má»™t bước, sau đó quay ngưá»i ra sau nhanh như cắt há»i :
- Ngươi là m gì thế?
Quá»· Diện Tiên Ông giáºt mình kinh hãi, lão không thể nà o tin rằng đây là sá»± tháºt được hết. Cú Ä‘iểm huyệt cá»§a lão chẳng gây chút thương tÃch gì cho đối phương cả.
Lão sợ quýnh lên, đã vung chưởng đánh và o ngưá»i Châu Hổ luôn.
Kêu đùng một tiếng.
Châu Hổ đã thụt lùi ra sau mưá»i bước liá»n. Võ Lâm Hoà ng Äế cÅ©ng thừa dịp nà y tống ra má»™t chưởng luôn. Lại kêu đùng má»™t tiếng nữa, Châu Hổ tiếp tục lùi ra sau mưá»i bước nữa.
Y gầm lên một tiếng nói :
- Rốt cuộc các ngươi muốn là m gì thế nà y?
Chương VÄ©nh Kỳ lượn mình lướt tá»›i, phóng má»™t chưởng tấn công và o ngưá»i Châu Hổ ngay.
CÅ©ng đồng thá»i lúc nà y Thiên Tri Thần Quân và Thiết Äao Tiá»u Chá»§ đã song song nhảy tá»›i xuất thá»§ luôn.
Ba luồng chưởng lá»±c đã cuồn cuá»™n bổ và o ngưá»i Châu Hổ nhanh như cắt.
Châu Hổ Ä‘iá»n cuồng gầm lên má»™t tiếng, nói :
- Các ngươi muốn chết ư?
Y quÆ¡ nhẹ tay phải má»™t cái, đẩy ra má»™t luồng kình lá»±c vô hình đánh lùi ba ngưá»i bá»n Chương VÄ©nh Kỳ ra sau ngay.
Châu Hổ căm phẫn nói :
- Chẳng lẽ các ngươi muốn nuốt lá»i chăng?
Quỷ Diện Tiên Ông lạnh lùng nói :
- Ngươi chớ mộng tưởng lấy cháu gái ta.
- Nói sao?
- Y chẳng gả cho ngươi đâu.
- Các ngươi... các ngươi dám đánh lừa ta, ta phải giết phức các ngươi...
Châu Hổ nổi cÆ¡n khùng, chẳng khác nà o như má»™t con hổ Ä‘iên. Y giáºn dữ gầm lên đảo ngưá»i nhảy vá»t tá»›i.
Thình lình ba tiếng kêu há»± vang lên má»™t lúc, chỉ thấy Quá»· Diện Tiên Ông, Thiên Tri Thần Quân và Võ Lâm Hoà ng Äế đã cùng lúc thụt lùi ra sau, há mồm phun ra má»™t bụm máu tươi luôn.
Châu Hổ gầm rống lên nói :
- Các ngươi đã hứa vá»›i ta sẽ gả vợ cho ta, thế mà bây giá» lại nuốt lá»i ư? Ta đà nh giết các ngươi thôi...
Châu Hổ dứt lá»i, toan tung mình nhảy tá»›i, thình lình...
Chương Linh Linh hét to một tiếng nói :
- Hãy dừng tay lại!
Châu Hổ nghe tiếng hét, nhảy lùi ra sau nói :
- Là m gì thế?
Chương Linh Linh nói :
- Ta bằng lòng gả cho ngươi!
Châu Hổ nghe nói thế, bất giác ngẩn ngưá»i ra tại chá»— nói :
- Ngươi nói sao?
- Ta nói rằng ta bằng lòng gả cho ngươi.
Lần nà y Châu Hổ đã khùng luôn. Y ngẩn ngưá»i ra cả buổi cÅ©ng không sao hiểu nổi rốt cuá»™c việc gì đã xảy ra thế.
Y ấp úng nói :
- Ngươi nói ngươi... gả cho ta?
- Äúng thế.
Châu Hổ ngạc nhiên nói :
- Tại sao bây giỠlại thay đổi là ngươi chứ?
- Chẳng lẽ không phải là ta sao?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không phải rồi!
Tất cả má»i ngưá»i thảy Ä‘á»u ngẩn ngưá»i ra tại chá»— luôn, không má»™t ai biết rốt cuá»™c việc gì đã xảy ra cả.
Chương Linh Linh ngạc nhiên nói :
- Thế thì là ai?
- Ta quên há»i y tên là gì? á»’! Phải rồi, y nói rằng y là tá»· tá»· cá»§a Vương Hoa.
- Nói sao?
Tất cả má»i ngưá»i đã đồng thanh kêu lên má»™t tiếng. Thế rồi hỠđã hiểu rốt cuá»™c việc gì đã xảy ra rồi.
Ngưá»i muốn gả cho đối phương chÃnh là U Linh Nữ.
Ngay lúc ấy...
U Linh Nữ từ thạch môn bà thất bước ra, liếc mắt nhìn qua hiện trưá»ng, mặt hÆ¡i biến sắc, nói giá»ng há»›t hải :
- Việc gì đã xảy ra thế?
Không má»™t ai trả lá»i hết. Cuối cùng ánh mắt cá»§a U Linh Nữ đã dừng lại trên gương mặt Châu Hổ, lạnh lùng há»i :
- Châu Hổ, ngươi đã đánh hỠbị thương ư?
Châu Hổ hối háºn nói :
- Há»... há» muốn giết ta mà !
U Linh Nữ quay sang hướng Vương Hoa há»i :
- Äệ đệ, việc gì đã xảy ra thế?
Vương Hoa ngạc nhiên há»i :
- Tá»· tá»·, chÃnh ngươi chịu gả cho y à ?
Má phấn cá»§a U Linh Nữ á»ng đỠngay. Y thẹn thùng khẽ gáºt đầu má»™t cái.
Vương Hoa kinh ngạc nói :
- Tá»· tá»·, tại sao... ngươi không nói cho bá»n ta biết sá»›m má»™t chút?
- Ta... khó nói Ä‘iá»u nà y ra hết sức.
Vương Hoa nói :
- Lúc nãy y đến đây đòi rước dâu. Bá»n ta cứ cho rằng y đòi lấy Linh Linh, cho nên bá»n ngưá»i gia gia muốn xuất thá»§ chế phục y.
U Linh Nữ quay sang hướng Võ Lâm Hoà ng Äế áy náy nói :
- Thưa gia gia, ông... không hỠchi chứ?
Bá»—ng nhiên Võ Lâm Hoà ng Äế cưá»i ha hả nói :
- Kỳ diệu tháºt, thế là đã tác thà nh má»™t lương duyên rồi. Quả nhiên đây là má»™t sá»± việc mà chúng ta không ngá» váºy... đây là má»™t sá»± kiện đại hỉ nha! Ha ha ha...
Võ Lâm Hoà ng Äế đã khoái chà cưá»i như Ä‘iên như cuồng.
Tất cả má»i ngưá»i cÅ©ng cất tiếng cưá»i theo ngay.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- CÅ©ng may nhá» có y, đã chuyển má»™t bị kịch hoá thà nh hỉ sá»±... việc đã xảy ra thế nà o váºy?
U Linh Nữ e lệ thuáºt lại má»i việc cho tất cả má»i ngưá»i cùng nghe.
Võ Lâm Hoà ng Äế mỉm cưá»i nói :
- Thế thì hay quá, chắc ngươi đã cạo râu tóc cho y chứ gì?
U Linh Nữ khẽ gáºt đầu, thẹn thùng không nói gì hết.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói vá»›i Châu Hổ rằng :
- Quả tháºt đây là phước mà ngươi đã tu ở kiếp trước nên má»›i được ngưá»i vợ như y...
U Linh Nữ nói :
- Chưa được đâu!
Võ Lâm Hoà ng Äế ngạc nhiên nói :
- Còn là m thế nà o mới được chứ?
U Linh Nữ nói :
- Trước kia vãn bối đã thá» rằng, ngưá»i mà vãn bối chịu gả phải dùng võ công đánh thắng vãn bối má»›i được...
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Như thế chỉ bằng thừa thôi?
U Linh Nữ khẽ gáºt đầu nói :
- Phải, như thế chỉ bằng thừa thôi. Nhưng vãn bối đã tuyên thệ như thế, không thể chẳng giao đấu. Nà y Châu Hổ, ngươi có thể động thủ được rồi.
Châu Hổ nói :
- Nếu như ta đánh thắng được ngươi, thì ta có quyá»n mang ngươi Ä‘i phải chăng?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên!
|

07-01-2009, 06:48 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 104 Dự ước hẹn
Châu Hổ gáºt đầu cưá»i khoái chÃ.
Y từ từ bước sang hướng U Linh Nữ. Bấy giá» U Linh Nữ cÅ©ng đã váºn công và o song chưởng chuẩn bị xuất chiêu, bá»—ng nhiên...
Châu Hổ hét to một tiếng :
- Ta phải xuất thủ nha.
Châu Hổ gầm lên một tiếng, hất chưởng đánh tới trước ngay.
U Linh Nữ hét to một tiếng, giơ tay phải đánh tới nhanh như cắt. Châu Hổ cũng đưa tay trái bấu tới một cách thần tốc, mãnh liệt hết sức.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên võ công cá»§a U Linh Nữ không phải là địch thá»§ cá»§a Châu Hổ rồi, thế nhưng y đã tháºt tình xuất thá»§, không nương tay chút nà o hết.
Ngay lúc Châu Hổ giÆ¡ tay trái bấu tá»›i nhanh như Ä‘iện chá»›p, y đã lượn mình nhảy lùi ra sau, nhưng thân pháp cá»§a Châu Hổ nhanh nhẹn hÆ¡n y nhiá»u. Chỉ thấy bóng ngưá»i thấp thoáng nhanh như cắt, và nghe má»™t tiếng kêu há»± thì Châu Hổ đã bấu chặt cánh tay cá»§a U Linh Nữ luôn.
Châu Hổ nói :
- Ngươi đã thua rồi.
U Linh Nữ khẽ gáºt đầu nói :
- Phải, ta đã thua rồi.
- Thế thì ta phải mang ngươi đi nha.
Dứt lá»i y giÆ¡ tay phải kẹp nách U Linh Nữ, chuyển mình phi thân nhảy ra ngoà i động nhanh như Ä‘iện chá»›p. Chỉ trong nháy mắt thì mất dạng luôn.
Tất cả má»i ngưá»i trong động thảy Ä‘á»u ngây ngưá»i tại chá»— luôn.
Sá»± việc nà y xảy ra đột ngá»™t hết sức, đồng thá»i cÅ©ng kết thúc má»™t cách bất thình lình luôn. Hình như hỠđã không biết việc gì vừa xảy ra hết.
Chương Linh Linh kêu òa má»™t tiếng, lấy tay bịt mặt khóc má»™t cách thương tâm hết sức, đồng thá»i y đã ngã và o lòng cá»§a Vương Hoa luôn.
Vương Hoa vỗ nhè nhẹ lên vai của y nói :
- Chá»› buồn là m gì nữa, má»i việc đã qua rồi.
Phải, Vương Hoa đã nói chẳng sai chút nà o. Má»i sá»± việc đã trôi qua hết, nhưng vẫn lưu lại cho há» má»™t cảm giác vừa buồn bã vừa sợ hãi.
Võ Lâm Hoà ng Äế cảm khái thở dà i nói :
- Nếu biết như thế sớm hơn một chút thì cũng chẳng xảy ra lắm chuyện như thế.
Vương Hoa thở dà i nói :
- May nhỠcó tỷ tỷ cháu.
- Trông tình hình thì tá»· tá»· ngươi cÅ©ng có vẻ thương yêu y. Tháºt ra con ngưá»i nà y có chút ngu đần, nhưng y là má»™t ngưá»i hiá»n là nh hết sức. CÅ©ng do phước đã tu ở kiếp trước nên tá»· tá»· ngươi đã lấy được ngưá»i chồng như thế.
Dừng lại giây lát, Võ Lâm Hoà ng Äế lại nói tiếp :
- Nà y Vương Hoa, dù gì sự việc nà y cũng đã yên rồi. Ngà y mai chúng ta hãy đi dự ước hẹn của Vương Bán Tiên.
Ngà y hôm sau Vương Hoa và Võ Lâm Hoà ng Äế rá»i khá»i bà cảnh, Ä‘i dá»± ước hẹn vá»›i Vương Bán Tiên.
Bảy, tám ngà y sau Võ Lâm Hoà ng Äế dẫn Vương Hoa Ä‘i và o trong má»™t ngá»n núi đến gần phÃa trước má»™t ngôi cổ bảo hoang vắng không ngưá»i ở.
Vương Hoa há»i :
- Gia gia, đây là Vô Äịch bảo chăng?
- Äúng thế.
Tuy ngôi cổ bảo trông có vẻ hoang vắng lặng lẻ, nhưng nói vẫn đứng sừng sững y như má»™t pho tượng thần to lá»›n. Võ Lâm Hoà ng Äế Ä‘ang thả hồn hồi tưởng cảnh tượng ở quá khứ, bất giác phải cảm khái thở dà i má»™t tiếng.
Vương Hoa nói :
- Thưa gia gia, chúng ta và o trong bảo xem thế nà o?
Võ Lâm Hoà ng Äế lắc đầu nói :
- Không cần thiết như váºy.
- Tại sao thế?
- Chỉ tổ thêm thương cảm mà thôi.
Vương Hoa mỉm cưá»i nói :
- Thưa gia gia, đến giỠnà o thì Vương Bán Tiên mới đến?
- Trước giá» ngá».
Vương Hoa ngước đầu nhìn sắc trá»i, thấy rằng sắp đến giá» ngá» rồi.
Vương Hoa há»i :
- Gia gia, có khi nà o Vương Bán Tiên không đến chăng?
Võ Lâm Hoà ng Äế lắc đầu nói :
- Không, chắc chắn y phải đến thôi.
Mặt trá»i đã đứng bóng, vừa đúng giá» ngá» rồi.
Ngay lúc ấy...
Dưới núi có hai bóng ngưá»i chạy nhanh như gió, nhắm thẳng hướng Vô Äịch Bảo chạy tá»›i.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- HỠđến kìa.
Chỉ trong chốc lát, hai bóng ngưá»i đó đã chạy tá»›i trước ngôi cổ bảo. Hai ngưá»i nà y chÃnh là Vương Bán Tiên và Mai Hương chứ không còn ai khác hết.
Vương Hoa thoáng trông thấy Mai Hương, bất giác ngây ngưá»i ra tại chá»— luôn.
Mai Hương đưa mắt chăm chăm ngắm nhìn Vương Hoa, thần tình y trông có vẻ u oán buồn bã hết sức.
Võ Lâm Hoà ng Äế cưá»i nhạt nói :
- Vương Bán Tiên, ngươi rất đúng hẹn.
Vương Bán Tiên cưá»i lạnh lùng nói :
- So vá»›i ngươi, ta vẫn đến cháºm má»™t bước.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Tại sao ngươi không khôi phục lại bộ mặt Võ Lâm Tiểu Tốt cách đây hai mươi năm trước đi?
- Có cần thiết như thế chăng?
Võ Lâm Hoà ng Äế nà :
- Phải, có lẽ không còn cần thiết nữa, vì bá»™ mặt cá»§a ngươi đã bị bại lá»™ rồi. nà y Vương Bán Tiên, việc tá»™i lá»—i ngươi cÅ©ng đã là m khá nhiá»u rồi.
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
- Hôm nay chúng ta đến đây để tỷ thà chứ?
Võ Lâm Hoà ng Äế khẽ gáºt đầu nói :
- Äúng thế.
- Thế thì hà tất nói những việc bằng thừa nà y là m gì?
Vương Hoa gầm lên nói :
- Nà y Vương Bán Tiên, hôm nay ta ắt phải giết chết ngươi mới xong.
Vương Bán Tiên cưá»i lạnh lùng má»™t tiếng nói :
- Hôm nay ta không động thủ với ngươi.
- Tại sao thế?
- Ta ước hẹn vá»›i Võ Lâm Hoà ng Äế như thế.
Võ Lâm Hoà ng Äế khẽ gáºt đầu nói :
- Äúng thế, chúng ta đã ước hẹn như váºy.
Vương Bán Tiên nói :
- Thế đồ đệ ngươi đâu rồi?
- Vương Hoa đây.
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
- Vương Hoa là đồ đệ của ngươi?
- Có gì lạ ư?
Vương Bán Tiên cưá»i lạnh lùng má»™t tiếng nói :
- Nà y Châu Mã, ngươi chớ đắp và ng lên mặt ngươi là m gì. Võ công ngươi quyết chẳng phải là địch thủ của Vương Hoa đâu.
- Äây là sá»± tháºt...
- Nhưng hắn chẳng phải là đồ đệ của ngươi!
- Nhưng ta đã truyá»n thụ võ công cho hắn.
- Thế ngà y hôm nay hắn sẽ sá» dụng những võ công mà ngươi đã truyá»n thụ cho hắn ư?
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Chúng ta chẳng hạn chết Ä‘iá»u nà y.
Vương Bán Tiên nói giá»ng lạnh như tiá»n :
- Nà y Châu Mã, năm xưa hai ta đã giao hẹn rõ rà ng, nói rằng hai mươi năm sau sẽ do đồ đệ cá»§a hai ta tá»± động thá»§ giải quyết, ngươi há có thể tùy tiện kéo má»™t ngưá»i đến đây bổ và o khuyết vị đồ đệ cá»§a ngươi chăng?
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Nà y Vương Bán Tiên, xem như ta không được kể và o số ấy ư?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
- Thế thì tốt lắm, như váºy ta sẽ có quyá»n giết ngươi rồi!
Vương Bán Tiên nghe hắn nói thế, bất giác cả kinh biến sắc. Nếu quả tháºt Vương Hoa không phải là ngưá»i đến đây dá»± ước hẹn thì hắn có quyá»n động thá»§ vá»›i Vương Bán Tiên chứ không sai.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, Vương Bán Tiên phải cố gắng tránh né hắn rồi, vì võ công cá»§a y vốn không phải là địch thá»§ cá»§a Vương Hoa.
Võ Lâm Hoà ng Äế cưá»i lạnh lùng má»™t tiếng, nói :
- Nà y Vương Bán Tiên, ngươi chá»n con đưá»ng nà o?
Vương Bán Tiên mặt hơi biến sắc, nói :
- Ngươi há có thể nói mà chẳng giữ lá»i hứa chăng?
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Tiếng thá»±c tế, Vương Hoa từng theo há»c võ công cá»§a ta.
- Thôi được, y...
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Trước khi hỠđộng thá»§, ta phải nói rõ má»™t Ä‘iá»u trước.
- Ngươi cứ việc nói.
- Äiá»u khoản giữa chúng ta đã giao hẹn năm xưa vẫn còn giá trị chứ?
- Äiá»u khoản nà o?
- Nếu đồ đệ ngươi bại tráºn thì từ rà y vá» sau, ngươi mãi mãi không được tái xuất giang hồ chứ?
Vương Bán Tiên lạnh lùng gáºt đầu, nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
- Thế thì tốt lắm. Bây giỠcó thể động thủ được rồi.
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
- Mai Hương!
Mai Hương vừa hoang mang, vừa bi ai, giáºt mình tỉnh hồn lại ngay. Y vá»™i kêu vâng má»™t tiếng, nói :
- Äồ đệ cung hầu thấy dạy bảo.
- Ngươi đã nhá»› rõ những lá»i sư phụ đã giao phó chứ?
- Lá»i giao phó thế nà o?
- Bây giỠngươi động thủ với Vương Hoa...
- Äồ nhi xin vâng lệnh sư phụ.
- Ngươi nhất định phải đánh thắng đối phương.
Mai Hương mặt hơi biến sắc, nói :
- Vâng, đồ nhi biết.
Vương Bán Tiên cưá»i lạnh lùng, nói :
- Ngươi không giết chết đối phương thì đối phương sẽ giết chết ngươi.
Má phấn Mai Hương thảm biến, mặt mà y chẳng còn một chút máu.
Vương Hoa cÅ©ng giáºt mình thất sắc luôn.
Mai Hương hoảng hốt nói :
- Vâng.
- Thế thì ngươi ra hiện trưá»ng Ä‘i.
- Vâng!
Mai Hương từ từ bước ra.
Trong lòng Mai Hương biết rõ hÆ¡n ai hết, võ công cá»§a y chẳng phải là địch thá»§ cá»§a Vương Hoa. Äá»™ng thá»§ lần nà y xem như đã tuyên bố y bị tá» hình.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên Võ Lâm Hoà ng Äế đã biết mối quan hệ giữa Vương Hoa và Mai Hương, thế rồi lão cá»±c chẳng đã phải lên tiếng nói :
- Nà y Vương Bán Tiên, ta phải nói má»™t Ä‘iá»u nà y trước.
- Ngươi cứ nói.
- Theo ta nghĩ rằng tỷ thà lần nà y chẳng cần thiết phải dùng sanh tỠđể giải quyết.
- à của ngươi thế nà o?
- à của ta thì bất cứ ai chết cũng không nên...
Vương Bán Tiên cưá»i lạnh lùng nói :
- Ngươi sợ Vương Hoa chết chăng?
- Ta không muốn trông thấy đồ đệ của ngươi phải chết dưới tay của Vương Hoa.
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
- Äiá»u khoản giao ước cá»§a chúng ta không được thay đổi gì hết.
Võ Lâm Hoà ng Äế mặt hÆ¡i biến sắc, nói :
- Quyết phải một chết một sống mới xong ư?
- Äúng thế.
- Nà y Vương Bán Tiên, ngươi muốn mắt nhìn thấy đồ đệ ngươi tỠvong chăng?
- Chưa chắc như váºy đâu. Thế nà o, chẳng lẽ Vương Hoa sợ chết ư?
Vương Hoa căm phẫn biến sắc nói :
- Vương Hoa nà y có bao giỠsợ chết đâu?
- Thế thì động thá»§ ngay Ä‘i, phà lá»i vô Ãch là m gì nữa?
Vương Hoa mặt mà y tái mét nói :
- ÄÆ°á»£c!
khi ánh mắt Vương Hoa chạm phải nhãn quang của Mai Hương, trong lòng Vương Hoa bất giác cảm thấy thương tâm buồn bã hết sức. Là m thế nà o hắn có thể hạ độc thủ với Mai Hương được chứ?
Tại sao Vương Bán Tiên lại độc ác như thế?
Y biết chắc võ công của Mai Hương không phải là địch thủ của mình kia mà , hà tất phải cho đồ đệ đến nộp mạng chứ?
Chỉ có má»™t trưá»ng hợp khả dÄ© giải thÃch rằng, đó là y đã biết quan hệ giữa Mai Hương và Vương Hoa rồi, cho nên y má»›i Ä‘i nước cá» nà y.
Vương Hoa không giết y được chăng?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên không thể được rồi.
Thế là Vương Hoa phải giết chết y ư?
Cũng không thể được luôn.
Phải, quả tháºt đây là má»™t việc mà Vương Hoa khó xá» vô cùng.
Ngay lúc nà y.
Mai Hương từ từ bước tá»›i, thần tình cá»§a y trông có vẻ u oán buồn thảm hết sức. Rõ rà ng ná»™i tâm y Ä‘ang bị thương cá»±c độ, đồng thá»i y cÅ©ng hiêu tâm trạng Ä‘au đớn cá»§a Vương Hoa luôn.
Võ Lâm Hoà ng Äế lạnh lùng nói :
- Nà y Vương Bán Tiên, ắt phải là m như thế mới được ư?
Vương Bán Tiên khẽ gáºt đầu nói :
- Äúng thế. Ằt phải thế nà y má»›i được, lá»i nói cá»§a ta quyết chẳng thay đổi đâu.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Thế cũng được.
|

07-01-2009, 06:48 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 105 Äoạn hồn tình thâm
Vương Bán Tiên mặt lạnh như tiá»n, đứng ở má»™t bên không nói gì hết.
Mai Hương bước tới trước mặt Vương Hoa nói :
- Vương Hoa, chúng ta hãy động thủ nha.
Vương Hoa đưa mắt nhìn Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Gia gia!
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Gia gia nghĩ rằng ngươi phải tự biết nên là m thế nà o cho đúng.
Vương Hoa ngẩn ngưá»i ra tại chá»— ngay, hắn phải là m thế nà o đây? Giết ư? Chẳng giết ư? Hắn hoang mang chẳng biết phải là m sao hết, cả má»™t Ä‘á»i hắn chưa bao giá» gặp phải chuyện khó xá» như thế.
Mai Hương lạnh lùng gầm lên một tiếng nói :
- Nà y Vương Hoa, ngươi sợ rồi chăng?
Vương Hoa cưá»i nhạt nói :
- Äúng thế, quả tháºt ta phải sợ rồi.
- Bất kể thế nà o đi nữa, chúng ta cũng phải ra tay thôi.
- Phải, ngươi nói phải.
Vương Hoa lẩm bẩm nói như thế.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Nà y Vương Hoa, hai ngưá»i và o trong Bảo động thá»§ Ä‘i.
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
- Tại sao thế?
- Ta không muốn trông thấy Vương Hoa chết trong tay của Mai giáo chủ chút nà o hết.
- Thế cũng được.
Vương Bán Tiên cưá»i lạnh lùng má»™t tiếng, rõ rà ng hình như y đã tiên liệu được dụng tâm cá»§a Võ Lâm Hoà ng Äế, đồng thá»i y cÅ©ng nhìn thấy Vương Hoa không thể nà o giết chết Mai Hương được hết.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Vương Hoa, hai ngưá»i cứ và o bảo giao đấu Ä‘i, nhưng ngươi phải hiểu má»™t Ä‘iá»u, lúc quay trở ra không thể nà o có hai ngưá»i Ä‘i ra má»™t lúc.
- Vâng, cháu biết như thế.
- Thế thì và o bảo đi.
Thế rồi Vương Hoa phi thân nhảy và o trong bảo ngay, đồng thá»i Mai Hương cÅ©ng lượn mình lướt và o trong luôn.
Sau khi và o bảo, Vương Hoa dừng bước lại, hắn đưa mắt chăm chăm nhìn Mai Hương, cảm thấy buồn bã thương tâm hết sức.
Vương Hoa nói :
- Mai Hương...
- Vương Hoa...
Mai Hương đã thình lình ngã và o lòng Vương Hoa luôn, y vừa bi ai vừa thương tâm khóc một cách thê thảm. Vương Hoa ôm chặt y và o lòng, cảm thấy buồn thảm vô cùng.
- Mai Hương...
- Vương Hoa...
Hai ngưá»i đã cùng nhau khẽ gá»i danh từ cá»§a đối phương, thế mà há» chẳng biết nên nói những gì đây? Phải, ngoại trừ thương tâm và đoạn trưá»ng, ngoà i ra há» biết nói gì hÆ¡n?
Vương Hoa nói :
- Mai Hương, chúng ta biết là m sao đây?
- Biết là m sao ư?
- Phải, Mai Hương, ta không thể giết ngươi mà !
Mai Hương khóc rả rÃch nói :
- Phải, ta cũng biết như thế.
- Thế thì hai ta phải là m sao đây?
- Ta... cũng chẳng biết nên là m thế nà o đây.
Phải, quả tháºt há» chẳng biết nên là m sao đây. Ngoại trừ má»™t ngưá»i phải chết, hình như há» không tìm ra má»™t biện pháp nà o hay hÆ¡n nữa.
Nhưng, Vương Hoa không thể giết chết Mai Hương.
Ngược lại, cho dù võ công cá»§a Mai Hương có trá»™i hÆ¡n Vương Hoa, nhưng y cÅ©ng chẳng thể giết chết hắn được, tại vì hai ngưá»i đã yêu tha thiết.
Vương Hoa cưá»i thê thảm nói :
- Nà y Mai Hương, ngươi chẳng nghĩ ra biện pháp gì hay hơn sao?
Không còn biện pháp gì hết, ta đã hứa vá»›i sư phụ rằng, má»™t là giết chết ngươi, hai là ngươi giết chết. Ta đã hứa như thế, đồng thá»i đã tuyên thệ trước mặt ngưá»i.
- Mai Hương!
Bá»—ng nhiên Mai Hương đã kiên cưá»ng hết sức. Y đã khẽ đẩy Vương Hoa ra, trong giây phút chá»›p mắt nà y y đã có má»™t quyết định, ngoại trừ y phải chết ngoà i ra không còn cách nà o khác hÆ¡n.
Äồng thá»i y không muốn Vương Hoa sẽ Ä‘au khổ vì sá»± kiện nà y.
Y cưá»i má»™t cách Ä‘au đớn, nói :
- Nà y Vương Hoa, chúng ta hãy động thủ đi!
- Mai Hương...
- Äây là việc không sao tránh khá»i váºy.
Vương Hoa đau khổ đến đỗi chẳng biết nên nói gì đây.
Mai Hương nói :
- Vương Hoa, ngươi cứ việc giết ta đi!
- Không, ta không thể giết ngươi!
- Tại sao không thể chứ? Chẳng lẽ ngươi muốn ta giết ngươi sao?
Vương Hoa nói :
- Mai Hương, ta... yêu ngươi...
- Bất kể thế nà o đi nữa, hai ta cũng phải động thủ. Phải, chúng ta đã yêu nhau, nhưng bất hạnh rằng chúng ta đã sống trong hai giới tuyến đối địch với nhau.
Y mạnh dạn là m ra vẻ lạnh lùng, nói giá»ng cương quyết :
- Nà y Vương Hoa, hãy xuất thủ chứ!
- À!
- Ngươi không xuất thủ thì ta phải xuất thủ nha. Chẳng lẽ ngươi bằng lòng chết dưới tay ta sao?
Vương Hoa lắc đầu nói :
- Không!
- Thế thì hai chúng ta công bằng giao đấu. Ngươi không muốn chết trong tay ta vì ngươi còn tình nhân có phải váºy không?
- Äúng thế.
- Thế thì ngươi đà nh phải xuất thủ thôi, bằng không ta sẽ giết chết ngươi!
Vương Hoa nghe nói thế, bất giác rùng mình lạnh toát mồ hôi nói :
- Mai Hương, chẳng lẽ ngươi giết chết ta tháºt sao?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, bằng không ta còn biện pháp gì hay hÆ¡n đâu?
Vương Hoa buồn bã nghiến răng nói :
- Thôi được!
- Thế thì ngươi ra tay trước đi.
Vương Hoa lắc đầu nói :
- Ta nhưá»ng ngươi ra tay trước váºy!
- ÄÆ°á»£c!
Mai Hương cố đè nén bi thương, lượn mình lao và o hướng Vương Hoa. Mặc dù y đau lòng hết sức, nhưng y không thể không là m như thế.
Mai Hương từ từ giÆ¡ tay phải lên, gầm lên má»™t tiếng, phóng chưởng đánh và o ngưá»i Vương Hoa luôn.
Vương Hoa muốn xuất thủ hết sức, nhưng trong đầu óc hắn cứ hiện ra tình cảnh Mai Hương đã cư xỠrất tốt với hắn hôm trước. Hắn nghĩ thế bất giác lượn mình nhảy tránh sang một bên.
Vương Hoa thoáng vừa tránh sang một bên thì Mai Hương lại lướt tới tấn công ra ba chưởng tiếp.
Thấy Vương Hoa vẫn không xuất thủ phản công, Mai Hương lượn mình nhảy lùi ra sau, hét lớn tiếng nói :
- Vương Hoa, ngươi là m gì thế?
- Ta...
- Tại sao ngươi không xuất thủ chứ?
- Mai Hương, ta... không thể...
Mai Hương gầm lên nói :
- Nà y Vương Hoa, nếu ngươi không xuất thủ nữa thì ta phải đụng đầu và o vách mà chết nha!
Vương Hoa nghe nói thế, hãi hùng nói :
- Nói sao? Ngươi... định đụng đầu và o vách tự tỠư?
Mai Hương khẽ gáºt đầu nói :
- Äúng thế.
- Tại sao váºy?
- Vì trước sau gì ta cÅ©ng phải chết, nhưng mà ta phải nói má»™t lá»i tá»± đáy lòng ta cho ngươi nghe. Ta bằng lòng chết trong tay ngưá»i yêu ta.
Vương Hoa nói :
- Mai Hương, ngưá»i buá»™c ta phải giết ngươi chăng?
- Phải, ta muốn được chết trong tay ngươi.
Bá»—ng nhiên Vương Hoa như hiểu ra Ä‘iá»u gì nói :
- Nà y Mai Hương, ta há»i ngươi má»™t việc, chẳng lẽ sư phụ ngươi đã biết quan hệ giữa hai chúng ta rồi sao?
Mai Hương khẽ gáºt đầu nói :
- Có lẽ như thế, bằng không lão chẳng bảo ta tuyên thệ trước mặt lão đâu. Có lẽ lão đã cho rằng ngươi không giết ta. Nà y Vương Hoa, ngươi phải là m việc bất ngỠcho lão xem...
Vương Hoa ấp úng nói :
- Nhưng mà ...
- Chớ nhưng mà là m gì nữa. Ngươi hạ thủ đi, bây giỠta tấn công ngươi ba chưởng nữa, nếu ngươi không hoà n thủ thì ta sẽ tự tỠtrước mặt ngươi ngay.
Mai Hương dứt lá»i, tấn công ra má»™t chưởng nhanh như cắt.
Vương Hoa lượn mình tránh sang một bên.
Mai Hương gầm lên một tiếng nói :
- Äây là chưởng thứ hai nha!
Vương Hoa nghe nói thế đã lạnh toát mồ hôi, thế nhưng hắn vẫn lượn mình nhảy sang một bên. Mai Hương tiếp tục hét to một tiếng nói :
- Äây là chưởng cuối cùng.
Nói xong, y giơ tay hất tới một chưởng nhanh như điện chớp.
Bấy giỠVương Hoa không thể chẳng xuất thủ rồi, hắn đảo mình một cái, vung chưởng tấn công ra một chiêu ngay.
Thế chưởng cá»§a Vương Hoa mãnh liệt kinh ngưá»i hết sức, Mai Hương đã bị đẩy lui ra sau và i bước liá»n. Mai Hương cưá»i lạnh lùng, nói :
- Phải, như thế mới được chứ.
- Mai Hương...
Mai Hương chẳng đợi Vương Hoa nói hết lá»i, lại phóng chưởng tấn công tiếp. Vương Hoa vá»™i xuất chiêu phản công ngay, nhưng hắn chẳng muốn đánh thắng chút nà o hết.
Cuối cùng hỠđã xuất thủ giao đấu với nhau.
Thế nhưng đây quả là một sự việc tà n bạo vô cùng.
Nội tâm hỠthương yêu với nhau, nhưng hai bên không thể chẳng động thủ.
Thượng đế đã an bà i há» quen biết vá»›i nhau, thế tại sao lại tạo ra sá»± việc ngang trái tà n bạo như váºy ư?
Mai Hương dừng tay lại, gầm lên nói :
- Nà y Vương Hoa, ngươi chỉ là một thư sinh nhu nhược mà thôi...
Vương Hoa nói :
- Mai Hương...
- Vương Hoa, ngươi không dùng toà n lực tấn công thì ta cũng phải tự sát thôi.
- Có tháºt ngươi muốn như thế chăng?
- Äúng thế.
Vương Hoa cưá»i nhạt nói :
- Thôi được... ta không còn con đưá»ng nà o để chá»n nữa.
Thình lình, Mai Hương nhảy vá»t tá»›i xuất thá»§ tấn công và o Vương Hoa nhanh như cắt.
Quả tháºt Vương Hoa muốn xuất thá»§ nhưng lại không thà nh, nếu hắn muốn há»§y Mai Hương, chỉ cần trong vòng mưá»i chiêu thì hắn sẽ hạ được Mai Hương ngay.
Äúng y như Vương Hoa đã nói, hắn không thể chẳng giết y rồi.
Hắn nghiến răng mÃm môi, cuối cùng đã dùng toà n lá»±c tấn công.
Lần nà y Vương Hoa xuất thá»§ đã sá» dụng đến mưá»i thà nh công lá»±c. Chưởng pháp biến hóa huyá»n ảo hết sức.
Mai Hương nói :
- Vương Hoa, ta đang mong muốn ngươi xuất thủ như thế.
Y vừa nói vừa vung chưởng tấn công lia lịa.
Vương Hoa cũng dùng toà n lực phản công luôn.
Má»™t tráºn quyết sanh tá» tức thì diá»…n ra láºp tức, thình lình...
Vương Hoa giÆ¡ tay phải tấn công nhanh như Ä‘iện chá»›p. Mai Hương đã không thể tránh né được nữa, vì thế chưởng mấy thần tốc mãnh liệt kinh ngưá»i hết sức. Bá»—ng nhiên Vương Hoa bất nhẫn vá»™i mang chưởng đã tấn công tá»›i giảm lại hai thà nh công lá»±c.
Kêu đùng một tiếng.
Luồng chưởng lá»±c cá»§a Vương Hoa đã đánh trúng và o giữa ngá»±c cá»§a Mai Hương má»™t cách trá»n vẹn, tức thì Mai Hương há miệng phun ra má»™t bụm máu tươi té ngã ra đất ngay.
Vương Hoa ngẩn ngưá»i ra tại chá»— luôn.
Mặc dù hắn đã tiên liệu được háºu quả nà y, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy thương tâm hết sức. Hắn bước tá»›i trước mặt Mai Hương khẽ gá»i :
- Nà y Mai Hương...
Mặt mà y Mai Hương xanh mét, y trúng má»™t chưởng nà y cá»§a Vương Hoa đã bị thương và o tá»›i ná»™i tạng. Nghe Vương Hoa gá»i, y đã cố gắng mở to hai mắt ra.
Hai bên khoé mắt y bá»—ng nhiên nhá» xuống hai giá»t lệ.
Vương Hoa xúc động khẽ gá»i tiếp :
- Mai Hương...
Vương Hoa đã ôm Mai Hương và o lòng. Hai giá»t lệ nam nhi đã nhá» lên mặt Mai Hương.
Mai Hương cố hết sức nói :
- Ngươi... khóc rồi ư?
Vương Hoa uất nghẹn nói :
- Ta ư...
- Chá»› vì ta mà thương tâm nữa. Ta... được chết trong tay ngưá»i yêu dấu cá»§a ta, ta cÅ©ng cảm thấy... mãn nguyện lắm rồi.
Lá»i nói tháºt u oán, Ä‘oạn trưá»ng khiến ngưá»i phải động lòng nhá» lệ chứ không sai.
Vương Hoa uất nghẹn nói tiếp :
- Mai Hương... tại sao ta lại phải giết ngươi như thế?
- ChÃnh ta bảo ngươi là m thế... nà y Vương Hoa, ta không trách ngươi đâu. Tháºt đấy, ta không trách ngươi đâu...
Hai mắt Vương Hoa đỠngầu, khẽ há»i tiếp :
- Mai Hương...
- Vương Hoa... ta không háºn, chỉ có yêu thôi... Cả Ä‘á»i ngưá»i, ta chưa từng được thứ gì hết, thế nhưng lúc chết ta đã được tình yêu cá»§a ngươi...
- Mai Hương, ta... có lỗi với ngươi...
Mai Hương nhè nhẹ lắc đầu, nói :
- Không, ngươi chẳng có lá»—i gì hết. Chúng ta... không thể nà o kết hợp được hết... ta mãi mãi ghi nhá»› tình yêu ngươi đã ban cho ta... tại nÆ¡i chÃn suối...
Vương Hoa ngây ngưá»i ra tại chá»—, không nói được gì hết.
Mai Hương lại nói tiếp :
- Nếu quả tháºt có kiếp sau, ta rất bằng lòng là m vợ ngươi ở kiếp sau...
Vương Hoa nghe nói thế, đã đau lòng đứt ruột nói :
- Mai Hương...
- Chớ vì ta mà thương tâm nữa nha, thôi, chúng ta hãy vĩnh biệt!
Tiếng gá»i trước khi tá» biệt khiến ngưá»i nghe thấy ắt phải động lòng rÆ¡i nước mắt chứ không sai!
Tâm địa bấy giá» cá»§a Mai Hương phải nói rằng rất hiá»n là nh. Nhất là đối vá»›i tình yêu, y vừa tá» ra hiá»n là nh và thanh khiết hÆ¡n.
Thình lình...
Trong lúc Vương Hoa bi ai đỠngưá»i ra bá»—ng nhiên có tiếng cưá»i lạnh lùng cá»§a Võ Lâm Hoà ng Äế và o cổ Bảo, và nói :
- Nà y Vương Bán Tiên, không ngỠngươi đã kéo cả đồng đảng tới đây. Có lẽ tôn giá là Kim Cúc phu nhân rồi...
Vương Hoa nghe nói thế, mặt mà y tức thì biến sắc.
Chẳng lẽ Kim Cúc phu nhân cÅ©ng đến đây tháºt ư?
|
 |
|
| |