 |
|

16-07-2008, 08:09 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
NGUYỄN VĂN HUYỀN dịch
Äại Bợm
( Cục trá)
I
Gia nhân nhà quan ngá»± sá» ná» Ä‘ang thÆ¡ thẩn đứng ở chợ. Má»™t ngưá»i áo mÅ© tốt đẹp ra dáng tá»›i gần bắt chuyện, dần dà há»i đến há» tên, quan chức chá»§ nhân. Anh gia nhân cứ thá»±c thà mà nói hết.
Ngưá»i ấy nói mình là há» Vương, là chân trong cho má»™t quý chá»§ ná». Chuyện trò đã dần dần cởi mở, anh ta nói bâng quÆ¡:
- Thá»i buổi nà y con đưá»ng là m quan thá»±c là quanh quẩn nhiá»u bá». Muốn thăng quan tiến chức thì phải nương tá»±a và o cá»a má»™t vị quý nà o đấy. Ông chá»§ tôn quý nhà ta nhỠở ai?
Anh gia nhân cưá»i, nói không rõ. Vương bảo:
- Như thế đúng như ngưá»i ta thưá»ng nói: Tiếc phà nhá» mà quên há»a lá»›n đây!
- Nhưng biết nương tá»±a cá»a nà o cho được?- Anh gia nhân há»i lại.
- Công chú lấy lá»… đãi ngưá»i lại có thể nhón tay che chở. Qua thị lang tôi cÅ©ng tiến thân qua báºc thá»m tôi tá»› ấy. Nếu ông chá»§ anh không tiếc nghìn và ng trong việc ra mắt công chúa thì việc tiến thân cÅ©ng không khó lắm đâu.
Anh gia nhân cả mừng, há»i địa chỉ ngưá»i ấy. Ngưá»i ấy chỉ nhà cá»a, còn có ý trách:
- Cùng ngõ, qua lại hà ng ngà y mà chưa biết hay sao?
Gia nhân hà há»ng vá» nhà báo ngay vá»›i quan ngá»± sư. Quan Ngá»± mừng không xiết kể, láºp tức sai bà y tiệc, cá» ngưá»i Ä‘i má»i Vương, Vương há»›n hở đến ngay. Trong khi ăn uống hắn kể tỉ mỉ tÃnh tình công chúa ra sao, lại bà n soạn kỹ lưỡng đưá»ng Ä‘i nước bước má»i sá»± lặt vặt như thế nà o, lại còn nói rằng: Nếu chẳng phải tình ngõ xóm thân cáºn thì cứ phải biện cho hắn má»™t trăm đồng tiá»n thưởng chứ hắn không chịu là m thân trâu ngá»±a không công. Quan Ngá»± Sá» cà ng tỠý hà m Æ¡n, chịu nghÄ©a hắn. Trước khi vá» hắn hẹn:
- Xin ngà i cứ chuẩn bị lá»… váºt. Gặp dịp tôi sẽ bẩm ngay vá»›i công chúa, sá»›m chiá»u là tôi báo tin cho tôn ông.
Và i ngà y sau anh ta đến, cưỡi một con ngựa cực đẹp, bảo quan Ngự:
- Xin ngà i mau chóng chỉnh tá» khăn áo và o hầu. Công chúa báºn nhiá»u việc lắm, ngưá»i đến ra mắt nối nhau tá»± sáng bảnh đến chiá»u hôm. Nay may được má»™t khoảng trống, phải Ä‘i ngay kẻo lỡ thì không còn dịp nà o nữa.
Quan Ngá»± láºt Ä‘áºt Ä‘em và ng ròng lụa là tốt Ä‘i theo ngay. Quanh co hÆ¡n mưá»i dặm má»›i tá»›i phá»§ đệ công chúa, xuống ngá»±a đứng chá». Vương Ä‘em lá»… váºt và o trước, lúc lâu ra dõng dạc nói lá»›n:
- Công chúa triệu ngay quan Ngự mỗ và o.
Mấy ngưá»i nối nhau xướng lá»i tuyên triệu.
Quan ngá»± sá» láºt Ä‘áºt và o phá»§.
Ngồi cao cao giữa ná»™i Ä‘iện là má»™t nữ nhân, dung mạo như tiên, trang phục rá»±c rỡ. Bá»n thị nữ mặc áo gấm dà n hà ng la liệt.
Quan Ngá»± Sá» phá»§ phục là m lá»… bái kiến rất má»±c cung kÃnh.
Công chúa truyá»n lệnh cho ngồi dưới thá»m, ban trà bằng chén và ng và phá»§ dụ những lá»i ngon ngá»t.
Qua ngá»± kÃnh cẩn xin lui. Trong ná»™i Ä‘iện lại truyá»n ban cho mÅ© lông Ä‘iêu, bÃt tất bằng Ä‘oạn.
VỠđến nhà quan Ngá»± cứ ca ngợi công đức Vương mãi. Lại sai ngưá»i cầm danh thiếp đến tạ Æ¡n. Nhưng nhà cá»a Vương đã vắng tanh vắng ngắt. Quan Ngá»± đồ rằng anh ta Ä‘i hầu Chúa chưa vá». Ba ngà y liá»n vẫn không gặp.
Quan Ngá»± lại sai ngưá»i đến há»i ở cá»a bà Chúa. Thì ở đây cÅ©ng kÃn cổng cao tưá»ng. Há»i ngưá»i xung quanh, há» Ä‘á»u nói đây không có bà chúa nà o cả. Trước đây Ãt lâu chỉ có mấy ngưá»i đến thuê tạm nhà ở, nay đã Ä‘i đâu từ ba ngà y nay rồi.
Sai nhân vỠnói lại.
Cả chủ lẫn tớ chỉ còn tức uất lên thôi.
II
Viên phó tướng má»—, mang tiá»n và o kinh đô để cầu đưá»ng thăng quan tiến chức, nhưng khá»— ná»—i chưa tìm được chá»— đỡ đầu. Má»™t hôm có má»™t ngưá»i mặc áo cừu, cưỡi ngá»±a béo đến chÆ¡i, tá»± nói anh ruá»™t mình là ngưá»i hầu cáºn vá»›i thiên tá».
Trà nước xong, tướng quân ngõ lá»i nhá» và . Anh ta nói:
- Trước mắt ở xứ ấy còn khuyết một tướng quân. Nếu ngà i không ngại tốn thì tôi sẽ dặn anh tôi gợi khéo trước mặt thánh chúa. Việc ấy mà xong thì kẻ có thế lực mấy mà tranh được.
Viên phó tướng còn ngần ngại:
- Tôi e đưá»ng đột, không ăn thua gì.
Ngưá»i ấy lại nói:
- Äã định là m thì chá»› nên trù trừ. Tôi chẳng qua chỉ muốn bòn chút Ãt ở ông anh, còn đối vá»›i tướng quân thì tÆ¡ hà o tôi không đòi há»i. Bây giá» ta chỉ cần định số tiá»n bạc là bao nhiêu, viết giấy là m tin, đợi khi nà o ngà i được thiên tá» triệu kiến rồi má»›i phải chồng tiá»n. Nếu không xong thì tiá»n cá»§a ngà i còn đó chứ ai móc mất cá»§a ngà i đâu.
Viên phó tướng hởi dạ, bằng lòng.
Ngà y hôm sau, ngưá»i ấy đến để dẫn ông Má»— Ä‘i gặp ngưá»i anh.
Ngưá»i anh xưng há» Äiá»n, hách dịch như báºc hầu gia, nhìn ông Má»— mốt cách đặc biệt ngạo mạn, không lấy gì là m hợp lá»… lắm. Ngưá»i em đưa tá» giao kèo cho ông Má»—, bảo:
- Tôi vừa bà n với ông anh, việc nà y không đủ vạn bạc không được, xin ngà i ký xuống dưới nà y.
Ông Má»— là m theo, Äiá»n anh còn nói:
- Lòng dạ ngưá»i ta khó lưá»ng, chỉ ngại việc xong rồi lại láºt lá»ng.
Äiá»n em cưá»i mà rằng:
- Anh quá lo xa. Äã có thể cho rồi há không thể Ä‘oạt lại hay sao? Vả lại các báºc văn võ trong triá»u có ngưá»i tình nguyện ná»™p tiá»n mà không được. Bước đưá»ng tiến thân sau nà y cá»§a tướng quân đây còn xa rá»™ng lắm. Xin anh đứng để ý đến Ä‘iá»u đó.
Ông Má»— cÅ©ng thá» thốt hết Ä‘iá»u rồi má»›i Ä‘i. Äiá»n em đưa tiá»…n dặn:
- Ba bữa nữa, xin trả lá»i ngà i.
Má»›i hai ngà y, trá»i vừa sẩm tối, có mấy ngưá»i chạy đến phi báo:
- Thánh thượng đang ngồi đợi.
Ông Mỗ cả kinh vội tất tả và o chầu.
Thiên tá» ngồi ở trên Ä‘iện, quân nanh vuốt xúm quanh. Ông Má»— phá»§ phục là m lá»… bái kiến xong, hoà ng thượng cho phép ngồi, há»i thăm ân cần rồi nghoảnh bảo tả hữu:
- Trẫm nghe danh Má»— vÅ© dÅ©ng phi thưá»ng, nay được thấy mặt, quả đúng là báºc chân tướng quân.
Rồi phán truyá»n cho ông Má»—:
- Xứ ấy là đất hiểm yếu, nay á»§y thác cho khanh, khanh chá»› phụ ý trẫm, hãy đợi sắc phong chÃnh thức.
Ông Má»— bái tạ Æ¡n mưa móc rồi lui ra. Láºp tức đã có anh chà ng mặc áo cừu cưỡi ngá»±a béo trước đây, Ä‘i theo đến nÆ¡i trá», cứ đúng như giao kèo nháºn tiá»n.
Rồi sau đó, ông Má»— cứ nằm khểnh đợi sắc phong, hà ng ngà y đã úp mở khoe khoang vá»›i bạn bè. Qua mấy bữa, ông ta dò há»i má»›i biết chân tướng quân khuyết trước đây, đã có ngưá»i được bổ rồi. Ông ta nổi cÆ¡n thịnh ná»™, thốc thẳng tá»›i bá»™ binh chất vấn:
- Má»— đây đã nháºn được lệnh cá»§a Hoà ng đế, sao các ngà i lại trao cho ngưá»i khác?
Quan Tư Mã lấy là m lạ. Ông Má»— kể lại những Ä‘iá»u đã mắt thấy tai nghe, khi và o bái mệnh thánh chúa mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ đến phân ná»a như cảnh trong má»™ng. Quan Tư Mã nổi giáºn bắt đưa xuống quan Äình úy xét xá».Lúc ấy ông má»— má»›i cung tên há» ngưá»i dẫn tiến, tra xét lại thì trong triá»u không có ai như thế.
Ông Má»— lại tổn phà bạc vạn nữa để chạy chá»t may phúc mà chỉ bị cách chức Ä‘uổi vá».
La thay! Hạng võ biá»n tuy mu mÆ¡ song lẽ nà o chốn triá»u đình lại có thế đóng gỉa được sao? Như ngưá»i ta thưá»ng nói: Loại trá»™m báºc thầy không cần đến dao thuổng khoét vách đà o nghạch!
III
Lý sinh ngưá»i Gia Tưá»ng, rất giá»i đà n kìm. Tình cá» ra xứ đông, Sinh mua rẻ được má»™t cây đà n , kìm loại cổ do thợ thổ đà o được. Lau chùi Ä‘i, thấy thân đà n có ánh sáng lạ; so dây gảy thứ nhất thì tiếng kêu trong và vang lạ thưá»ng. Sinh mừng quá như bắt được châu ngá»c quý liá»n cất đà n luôn và o túi gấm, giấu biệt và o trong buồng kÃn, ngưá»i thân thÃch mấy cÅ©ng không cho xem.
Quan huyện há» Trình vừa má»›i vá» nháºn chức, đưa danh thiếp đến thăm Lý. Lý là ngưá»i Ãt giao du song vì là lần đầu tiên nên nháºn tiếp. Và i ngà y sau ông ta má»i đến uống rượu, cứ nà i nẵng mãi cho nên Lý phải đến. Trình là ngưá»i phong nhã khác Ä‘á»i, nghÄ© luáºn sâu rá»™ng cho nên Lý cÅ©ng ưa. Hôm sau Lý gá»i má»i lại, chuyện trò vui vẻ, ý hợp tâm đầu, từ đó sá»›m ngắm hoa đêm thưởng nguyệt, không mấy khi không có nhau.
Cứ thế được hÆ¡n năm, má»™t hôm Lý tình cá» và o công thá»± Trình thấy có má»™t cái túi gấm trong đựng đà n kìm đặt trên ghế, Lý tiện tay mở xem. Trình há»i có am hiểu thứ nà y không? Lý trả lá»i không sà nh lắm nhưng thưá»ng ngà y cÅ©ng thÃch. Trình xuýt xoa:
- Mối tri giao chẳng phải má»›i má»™t ngà y, sao lại không thể cho thưởng thức tà i nghệ tuyệt vá»i?
Rồi vội vã đốt lò hương trầm, xin Lý dạo chơi và i khúc. Lý vâng theo, Trình khen:
- Tháºt là tay đà n tuyệt vá»i! Tôi cÅ©n xin hiến chút tà i má»n, mong đừng cưá»i.
Nói rồi gảy khúc Ngá»± Phong, thanh âm lạnh lẽo đến gai ngưá»i, thá»±c là tuyệt trần Ä‘á»i, Lý phục sát đất xin tôn là m thầy.
Từ đó hai ngưá»i trở thà nh bạn tri âm, tình thân cà ng gắn bó. Cứ như thế được hÆ¡n năm nữa, Trình truyá»n lại cho Lý hết má»i ngón đà n. Song má»— khi Trình đến nhà , Lý chỉ Ä‘em cây đà n thưá»ng ra chÆ¡i, chưa từng đưa dùng cây đà n quý.
Tối đó khi đã say ngà ngà , Trình nói:
- Tôi má»›i soạn được má»™t bản đà n, không biết anh có thÃch nghe không?
Rồi ông ta gảy khúc Tương Phi vừa soạn ấy, tiếng đà n sao mà ai oán sầu thương. Lý khen hết lá»i. Trình bảo:
- Chỉ tiếc không có cây đà n tốt. Nếu không thì âm điệu còn hay hơn gấp bội.
Lý hởn hở:
- Tôi có má»™t cây đà n khác hẳn đà n thưá»ng. Nay đã gặp tri âm sao dám giữ kÃn mãi.
Nói Ä‘oạn, mở hòm xách túi đà n bằng gấm ra. Trình mở ra, lấy vạt áo lau bụi, đặt đà n lên ghế chÆ¡i lại khúc nhạc vừa soạn, tiếng trong tiếng đục theo Ä‘iệu, chÆ¡i hay quá là m mê mẩn cả tâm thần ngưá»i nghe. Lý vừa nghe mà tay bất giác cứ đánh nhịp theo. Äà n dứt, Lý nói:
- Vẻ chi má»™t chút tà i má»n mà phụ cả cây đà n quý. Nên chi để tiện ná»™i tấu má»™t khúc thì cÅ©ng có thể lá»t tai báºc tri âm được và i ba tiếng.
Lý kinh ngạc:
- Ôi báºc khuê các bên bác cÅ©ng tin diệu đến thế ư?
Trình cưá»i:
- Những ngón vừa rồi là do tiện ná»™i truyá»n cho cả.
- Tiếc rằng trong chốn buồng khuê tiểu sinh chưa kịp được nghe.
- Bá»n ta chÆ¡i bá»i vá»›i nhau hai mà như má»™t, có gì cần phải giá»›i hạn tránh né. Ngà y mai xin cho mang cay đà n nà y Ä‘i, tôi có thể khiến để bác được thưởng thức qua bức rèm the.
Lý bằng lòng, hôm sau xách đà n sang nhà Trình. Trình sai sá»a soạn cá»— bà n để cùng vui chén, rồi mang đà n và o trong nhà , lát sau lại ra ngồi và o bà n.
Sau mà n thấp thoáng bóng giai nhân, mùi hương lan tá»a ngà o ngạt ra ngoà i. Tiếng đà n nổi lên thánh thót không hiểu là khúc gì, chỉ thấy thổn thức cả con tim, rung động cả xương cốt, hồn như bay, phách như lạc. Tiếng đà n ngưng, Lý liếc mắt qua rèm thấy má»™t tuyệt thế giai nhân khoảng ngoà i hai chục tuổi xuân xanh.
Trình rót rượu và o chén lá»›n chuốc cho Lý. Trong rèm tiếng đà n đổi thà nh tiếng ngâm bà i phú Nhân tình, cả thần hồn thần xác Ä‘á»u rung động, ngả nghiêng nâng chén quá say, rá»i mâm lên tiếng xin lại cây đà n. Trình can:
- Anh say rồi sợ ngã. Ngà y mai xin lại má»i đến để tiện ná»™i trổ hết tà i nghệ.
Lý chịu phép trở vá».
Mai đến thì chốn công thất vắng tanh, chỉ có ngưá»i lệ già coi cổng. Há»i thăm Trình, ngưá»i lệ già cho biết: Canh năm quan huyện đã đưa hết gia quyến Ä‘i, không biết vá» việc gì, chỉ hẹn ba ngà y quay lại.
Äến hẹn, Lý lại tá»›i ngóng trông tối mịt vẫn không thấy âm hao. Các nhân viên trong viện Ä‘á»u ngá», bẩm lên quan trên rồi phá cá»a và o nhà . Nhà trống hoang chỉ còn lại có bà n ghế giưá»ng chiếu. Quan trên cÅ©ng không rõ ra sao.
Lý mất cây đà n quý, bỠăn quên ngá»§. Há»i thăm các nhà trong khoảng và i nghìn dặm thì được biết: Trình sinh ở đất Sở ba năm trước đây vì quyên tiá»n mà được nháºn chức ở Gia Tưá»ng. Bằng và o tên há», que hương thì đất Sở không có ngưá»i ấy. Hoặc có ngưá»i nói chỉ có má»™t đạo sÄ© há» Trình, giá»i đà n kìm lại nghe đâu biết thuáºt luyện đà n, ba năm trước đây bá»—ng Ä‘i đâu mất không thấy vá», Lý ngỠđúng là ngưá»i ấy. Lại so sánh tuổi tác hình dung thì quả đúng không sai. Lúc ấy má»›i biết, đạo sÄ© quyên tiá»n là m quan Ä‘á»u là vì cây đà n quý; kết bạn hÆ¡n má»™t năm không nói gì đến âm luáºt rồi dần dần đưa đà n ra, rồi dạy đánh đà n, rồi lại mê hoặc bằng ngưá»i đẹp; dần dà như thế ba năm lấy được đà n là băng Ä‘i tuốt.
Cách lừa bịp trong thiên hạ thì vô kể nhưng như đạo sĩ thì là một tay phong nhã trong là ng bợm.
|

16-07-2008, 08:09 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
ÄÀO TRINH NHẤT dịch
Tấm Gương Thu Hình
(Bát Äại Vương)
Lâm Thao Phùng sinh, tên tháºt là gì, ngưá»i thuáºt chuyện không nhá»›, chỉ biết chà ng vốn dòng dõi thế gia nay đã sa sút rồi. Có ngưá»i chà i lưới thiếu nợ chà ng mà không trả nổi, há»… lần nà o bắt ba ba cùng loà i cua Ä‘inh cÅ©ng Ä‘em biếu chà ng. Có lần biếu con ba ba cá»±c to, trán có đốm trắng, chà ng thấy hình dạng lạ lùng, liá»n thả ra sông.
Sau đó có dịp Ä‘i thăm con rể trở vỠđến bá» sông Hoà ng Hà trá»i đã chạng vạng, thấy má»™t ngưá»i say rượu, hai ba tiểu đồng theo sau, ngất ngưởng Ä‘i từ đầu kia tá»›i, giáp mặt chà ng há»i chà ng là ai Ä‘i đâu váºy? Chà ng trả lá»i là kẻ Ä‘i đưá»ng. Ngưá»i say giáºn nói:
- Chà ng có tên há» gì, sao lại nói cụt ngá»§n là kẻ Ä‘i đưá»ng?
ÄÆ°á»ng xa trá»i tối, chà ng sốt ruá»™t Ä‘i vá», cho nên chẳng buồn trả lá»i, cứ phăng phăng Ä‘i qua. Ngưá»i say cà ng giáºn, nắm chặt lấy áo chà ng không cho Ä‘i, mùi rượu xông lên sặc sụa. Chà ng rất khó chịu mà cố sức gỡ mình ra không được bèn nói xẵng:
- Nhà ngươi tên chi?
Ngưá»i say đáp giá»ng lè nhè:
- Ta là Lệnh Doãn cÅ© ở Nam Äô. Mà chú há»i là m chi.
Chà ng nói:
- Thế gian có thứ Lệnh Doãn như váºy, tháºt là chá»i thiên hạ. Ấy, may là Lệnh doãn cÅ©, phải là Lệnh doãn má»›i, dá»… thưá»ng phải giết hết ngưá»i ta chăng?
Ngưá»i say giáºn lắm, toan giở võ ra vá»›i chà ng. Chà ng dõng dạc nói:
- Ta đây là Phùng mỗ, không chịu anh đánh đâu.
Nguá»i say nghe nói, liá»n đổi giáºn là m vui, cúi má»p xuống lạy mà nói:
- Ngà i là ân nhân cá»§a tôi, vừa rồi đưá»ng đột, xin đừng chấp trách.
Äoạn, trá»—i dáºy bảo tiểu đồng Ä‘i mau vá» nhà trước dá»n rượu. Chà ng từ chối không được, nắm tay cùng Ä‘i và i dặm, đến má»™t xóm nhá». Và o trong thì nhà cá»a sang trá»ng, như phá»§ đệ qúy nhân. Sau khi thấy chá»§ nhân đã tỉnh rượu, chà ng má»›i há»i thăm tên há» là gì. Chá»§ nhân nói:
- Thú tháºt vá»›i ông xin ông chá»› kinh hãi. Tôi là bát Äại Vương ở sông Thao đây. Má»›i đây, Thanh Äồng ở SÆ¡n Tây má»i Ä‘i uống rượu trở vá» có hÆ¡i quá say, nên má»›i xúc phạm tôn nhan, nghÄ© rất hổ thẹn.
Chà ng biết là yêu quái nhưng thấy tình ý niá»m nở cho nên chẳng sợ hãi. Giây lát tiệc bà y linh đình, má»i chà ng uống rượu nói chuyện. Bát vương uống cá»±c hăng má»™t hÆ¡i đã cạn luôn mấy ly lá»›n. Chà ng sợ hắn lại say, sinh sá»± rắc rối như hồi nãy, bèn giã đò mình say đòi Ä‘i nằm. Bát vương hiểu ý, cưá»i nói:
- Ông sợ tôi say quá hóa cuồng chăng? Xin ông chá»› lo. Phà m ngưá»i say nói xằng là m báºy, mà bảo rằng qua sáng mà tỉnh rượu, không còn nhá»› gì việc mình là , ấy là nói dối, nhưng đối vá»›i ngưá»i trưởng giả như ngà i, tháºt không dám là m Ä‘iá»u vô hạnh. Tại sao ngà i cá»± tuyệt tôi như thế?
Chà ng nể lòng, lại ngồi xuống, nghiêm sắc mặt can gián:
- Ông đã tự biết mình lầm lỗi, sao không sỠđổi đi?
Bát vương đáp:
- Lão phu hồi là m Lệnh Doãn, say sưa be bét còn quá ngà y nay. Từ ngà y chá»c giáºn Thượng đế, bị đà y ở cù lao, cố chừa thói cÅ©, được hÆ¡n mưá»i năm. Nay nghÄ© mình già yếu sắp sá»a và o hòm, mà tấm thân còn vất vả chẳng được vẫy vùng, cho nên thói cÅ© lại muốn trở lại mà không tá»± biết đó thô. Nay được ngà y khuyên bảo, tôi xin vâng lá»i.
Còn Ä‘ang nói chuyện, thì nghe thấy tiếng chuông chùa xa đã gõ. Bát vương đứng dáºy cầm tay chà ng nói:
- Tôi cùng ngà i tụ há»p không được lâu, váºy có má»™t váºt báu, xin tặng ngà i để báo đáp Æ¡n xưa. Váºt nà y chẳng nên mang lâu. chừng được như nguyện rồi, xin trả lại cho tôi.
Nói Ä‘oạn, khạc trong miệng ra má»™t hình nhân bé tà hon, độ chừng má»™t tấc, rồi móng tay ná»n rạch cánh tay chà ng Ä‘au như xé ruá»™t, vá»™i và ng đặt hình nhân lên trên mà đè tháºt mạnh. Khi buông tay thì hình nhân đã lá»t và o da thịt, mà dấu móng tay còn rà nh rà nh. Chà ng sợ hãi cuống quÃt, Bát vương cưá»i mà không đáp, chỉ nói rằng:
- Ngà i nên đi thôi.
Äoạn tiá»…n chân chà ng ra cá»a. Bát vương trở lại.
Chà ng ngoảnh lại, xóm là ng nhà cá»a Ä‘á»u biến mất, duy má»™t con ba ba Ä‘ang bò xuống sông, chà ng sá»ng sốt giây lâu tá»± nghÄ© váºt báu má»›i cho tất là ngá»c ba ba.
Từ đó cặp mắt cá»±c sáng; phà m chá»— nà o có châu báu, dù ở suối và ng cÅ©ng trông thấy. Ngay đến váºt gì thuở nay không từng biết bao giá» cÅ©ng ứng khẩu nói ra Ä‘Ãch danh. Nhá» váºy mà đà o lên được mấy trăm bạc chôn giấu ngay trong buồng ngá»§, thà nh ra sá»± ăn tiêu hÆ¡i phóng túc.
Sau có ngưá»i bán ngôi nhà cÅ©, chà ng dòm thấy tiá»n bạc chôn giấu nhiá»u lắm, bèn mua giá đắt để là m nhà ở. Dần dà già u có ngang báºc vương hầu, phà m loại ngá»c quý trong thiên hạ, nhà chà ng sưu táºp tÃch súc đủ cả.
Trong số đó có một tấm gương, sau lưng chạm trỠhình chim phượng và bà Tương Phi, bỠmặt chiếu sáng tới ngót một dặm, rõ rà ng từ mảy tóc sợi lông, có thể đếm được.
Nhất là mỹ nhân nà o soi gương nà y, tức thá»i hình dạng in và o gương, chùi lau cách gì cÅ©ng không mất được. Nếu ngưá»i đó thay quần áo khác mà soi lại, hoặc má»™t mỹ nhân khác soi thì hình ảnh in trước má»›i được mất Ä‘i.
Lúc bấy giá», bà chúa Ba, con gái Túc vương ( tức là Túc Trang Vương), hoà ng tá» thứ mưá»i bốn cá»§a Thái tổ nhà Minh nhan sắc tuyệt đẹp, chà ng vẫn nghe danh má»™ tiếng. Nhân dịp bà chúa Ä‘i chÆ¡i núi Không Äá»™ng, chà ng Ä‘i trước, lén núp trong hang, rình khi chúa ở trên kiệu bước xuống, lấy gương ra thu hình ảnh rồi mang vá».
Chà ng vá», đặt gương trên bà n, nhìn kỹ, thấy mỹ nhân Æ¡ trong, tay cầm khăn, miệng mỉm cưá»i và mấp máy muốn nói, là n sóng mắt cÅ©ng long lanh muốn động, chà ng mừng quá giấu kỹ má»™t nÆ¡i.
HÆ¡n má»™t năm, vợ ngồi lê đôi mách, nói lá»™ chuyện ấy ra, lá»t đến tai Túc phá»§.
Túc vương cả giáºn, bắt giam chà ng lại, đòi lấy tấm gương và định Ä‘em Ä‘i chém. Chà ng hối lá»™ rất nhiá»u cho má»™t vị thân tÃn trong phá»§, nhá» băn tin vá»›i Túc vương rằng:
- Nếu vương tha thì cá»§a gì báu nhất trên Ä‘á»i, muốn có cÅ©ng dá»…. Bằng không, tôi chỉ chết là cùng, sá»± đó lại chẳng Ãch lợi gì cho vương.
Túc vương muốn tịch thu gia sản và đà y chà ng đi xa. Chúa Ba nói:
- Hắn đã dòm con rồi, dù hắn chết mưá»i phần, cÅ©ng không gá»™i rá»a cái nhÆ¡ bẩn nà y, chi bằng gả con cho hắn là hÆ¡n.
Vương không nghe. Chúa đóng cá»a không chịu ăn. Vương phi lo quá, hết sức nói vá»›i vương, bấy giá» vương má»›i chịu thả chà ng ra khá»i ngục, lại sai ngưá»i thân ngỠý vá»›i chà ng. Chà ng từ chối:
- Vợ tôi lấy từ thuở hà n vì, nghÄ©a không sao bỠđặng. Tôi thà chết, chứ không dám phụng mạng. Nếu vương cho tôi chuá»™c tá»™i thì hết nhà hết cá»a cÅ©ng cam.
Vương giáºn lắm, lại bắt chà ng giam ngục.
Bà vương phi vá»i vợ chà ng và o trong cung, toan đánh thuốc độc cho chết. Nà ng Ä‘em chiếc giá gương bằng san hô là m lá»… ra mắt, lá»i lẽ cá»±c má»m má»ng. Vương phi rất vui lòng, sai giáp mặt Chúa Ba, chúa cÅ©ng ưng ý, Ä‘Ãnh ước là m chị em, rồi sai ngưá»i và o ngục dụ dá»— chà ng nữa. Chà ng nhắn bảo vợ: “Con nhà vương hầu, không nên kể trước sau mà bà n chuyện lá»›n bé đượcâ€.
Vợ không nghe, cứ việc sắm lá»… váºt, đưa ná»™p vương phá»§. Số ngưá»i mang đội lá»… có hà ng ngà n, nhiá»u thứ châu báu quý ngá»c lạ, nhà vương không biết tên gì. Vương mừng thả chà ng vá» là m lá»… cưới vá»›i chúa. Hôm chúa vá» nhà chồng, cÅ©ng Ä‘em gương báu cùng vá».
Một đêm chà ng nằm một mình, mộng thấy Bát vương nghênh ngang đi và o nói:
- Món đồ tôi tặng năm xưa, giỠnên trả lại. Mang nó trong mình lâu quá tổn hao tâm quyết và haị mạng nữa.
Chà ng xin vâng, muốn cầm giữ Bát vương ở lại uống rượu chơi, nhưng Bát vương từ chối:
- Thôi, rượu thì tôi xin kiếu. Từ lúc nghe lá»i ông khuyên can, tôi bá» dứt hÆ¡i men, được ba năm rồi.
Äoạn há miệng cắn và o tay chà ng. Äau quá chà ng tỉnh dáºy, xem cục thịt nổi đã tiêu mất rồi. Từ đó y như ngưá»i bình thưá»ng.
|

17-07-2008, 10:13 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
NGUYỄN VĂN HUYỀN dịch
Gái Báo Thù Cha
(Thượng Tam Quan)
Xưa ở Chư Cát Thà nh có Thưá»ng SÄ© VÅ© là kẻ sÄ© nhân. Do say rượu nói Ä‘iá»u ngá»— ngược vá»›i vị huyện hà o, Thưá»ng bị vị ná» sai gia nô túm lại đánh cho tÆ¡i bá»i, vỠđến nhà thì chết.
Thưá»ng có hai con trai, cả tên Thần, thứ tên Lá»…, ngưá»i con gái là Tam Quan, tuổi vừa trăng tròn lẻ, đẽ hẹn kỳ xuất giá, song vì việc cha phải dừng. Hai anh đâm đơn kiện, má»™t năm ròng chưa được há»i đến. Nhà trai sai ngưá»i đến thăm dò há»i ý kiến bà mẹ xin cho được tòng quyá»n cưới chạy tang. Bà mẹ đã xiêu nhưng cô gái thưa lại:
- Cha mất chưa kịp lạnh, sao có thể tÃnh chuyện vui mừng? Dá»… há» không có cha mẹ hay sao?
Nhà trai nghe thấy Ä‘iá»u ấy, lấy là m xấu hổ đà nh bỠý định.
Không bao lâu, vụ kiện không được xét, hai ngưá»i anh trai đà nh đội đơn vá», cả nhà khôn xiết Ä‘au thương. Hai anh bà n hãy lưu thi hà i cha, chưa chôn cất vá»™i để tiếp tục theo kiện, Tam Quan nói:
- Ngưá»i bị sát hại mà không được xá», đủ biết sá»± thế ngà y nay như thế nà o rồi?Có dá»… trá»i sinh riêng cho anh em ta má»™t Bao Công chăng? Ta nỡ lòng nà o cứ để thi hà i cha phÆ¡i mãi như thế!
Hai anh phục lá»i nói ấy, liá»n lo ngay việc mai táng cha.
Việc tang vừa xong, bá»—ng ban đêm Tam Quan trốn nhà đi đâu không biết. Bà mẹ coi chuyện nà y là điá»u tá»§i hổ cho gia phong nên sợ nhà trai nghe thấy, không dám để lá»™ chuyện vá»›i bà con há» hà ng, chỉ rỉ tai hai con trai phải kÃn đáo dò tìm xem sao. Song ná»a năm dã qua vẫn không thấy tăm tÃch Tam Quan.
Gặp dịp huyện hà o bà y lá»… mừng thá», gá»i phưá»ng hát đến mua vui. Trùm phưá»ng há» Tân, dẫn theo hai đà m em giúp việc, má»™t gã tên Vương Thà nh dung mạo bình thưá»ng nhưng tiếng trong vắt, má»i ngưá»i tán thưởng lắm; má»™t gã tên Lý Ngá»c, mặt mà y xinh đẹp như con gái, chá»§ bảo hát cứ cố từ rằng không được thưá»ng luyện, nà i ép mãi thì ca giá»ng hát ná»a phần lẫn lá»™n những khúc Ä‘iệu dân ca cá»§a đà n bà con gái. Nghe xong cả đám vá»— tay cưá»i rầm rÄ©. Tân xấu hổ quá, phải thưa thá»±c vá»›i chá»§:
- Nó má»›i há»c chưa được bao lâu chỉ má»›i biết hầu rượu xin chá»› trách mắng.
Rồi Tân sai gã ta Ä‘i chuốc rượu. Lý Ngá»c lại qua nhẹ nhà ng lúng liếng khi rót ra má»i, lại rất khéo chiá»u ý hướng cá»§a chá»§ khiến ông ta đẹp lòng lắm.
Rượu tà n, khách vá», huyện hà o lưu Ngá»c lại cùng ngá»§. Ngá»c rÅ© giưòng cởi già y cho chá»§ ân cần, chu đáo lắm. Huyện hà o vá» say rượu ôm ấp cợt nhả, Ngá»c chỉ mỉm cưá»i, cho nên lão ta cà ng mê tợn. Hắn Ä‘uổi hết đầy tá»› ra chỉ để má»™t mình Ngá»c lại. Ngá»c đợi má»i ngưá»i ra hết liá»n đóng cá»a, khóa trái.
Bá»n đầy tá»› sang nhà khác ăn uống. Lát sau nghe thấy tiếng động công cốc trên sảnh nÆ¡i chá»§ ngá»§, má»™t ngưá»i chạy sang, chỉ thấy trong sảnh tối Ä‘en như má»±c, im lặng như tá», quay trở vá», bá»—ng nghe tiếng huỵnh như có váºt gì nặng treo cao đứt dây rÆ¡i xuống. Lên tiếng há»i, không thấy trả lá»i. Gá»i má»i ngưá»i phá cá»a và o, thấy chá»§ nhân đầu lìa khá»i xác. Còn Ngá»c thì treo cổ tá»± tá», dây đứt xác rÆ¡i xuống đất. Trên xác vẫn còn lá»§ng lẳng má»™t Ä‘oạn dây.
Má»i ngưá»i trong nhà kinh hãi, tụ táºp bà n tán, không hiểu ra sao. Há» khiêng xác Ngá»c ra sân, thấy trong già y và bÃt tất dưá»ng như không có bà n chân, cởi ra thì thấy bà n chân bó nhá», hóa ra là con gái. Há» lại cà ng hoảng gá»i Tân đến gặng há»i. Tân hãi quá, không biết trả lá»i thế nà o, chỉ biết sÆ¡ sà i: “Tháng trước, Ngá»c đến xin là m đà n em, được Ä‘i theo đến cuá»™c lá»… mừng thá», thá»±c không biết từ đâu đếnâ€.
Vì thấy Ngá»c mang đồ tang, há» ngá» là thÃch khách nhà há» Thương, tạm cá» hai ngưá»i trông coi xác. Cô gái nét mặt vẫn đẹp như ngá»c, vá»— vá» thì thân thể tay chân ấm lại. Hai chà ng máu dê liá»n giở trò khả ố. Má»™t anh ôm lấy thi thể vần vò xoay nghiêng xoay ngá»a, Ä‘ang lần cởi giải thì đầu như má»™t đòn búa bổ, máu mồm, máu mÅ©i há»™c ra, chết đứ đừ, còn anh kia thoát chết, kể chuyện lại vá»›i má»i ngưá»i. Co gái được coi như thần.
Vụ nà y được báo lên quáºn, Quan há»i Thần và Lá»…, há» Ä‘á»u nói không biết gì, còn cô em Tam Quan thì đã bá» nhà đi từ ná»a năm rồi. HỠđến thá» xem thì đúng là Tam Quan. Quan cÅ©ng phải coi Ä‘iá»u kỳ lạ, truyá»n hai anh em mang thi hà i em vá» mai táng, lại sức khuyên nhà huyện hà o chá»› có cáºy thế gây thù chuốc oán nữa.
|

17-07-2008, 10:14 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
Bức Há»a Trên Tưá»ng
Dịch Giả : Nguyễn Huệ Chi
Mạch Long Ãà m, ngưá»i Giang Tây, vá»›i hiếu liêm há» Chu Ä‘á»u là khách trỠở kinh đô. Ngẫu nhiên cùng dạo chÆ¡i má»™t cảnh chùa. Ãiện Pháºt, giải vÅ©, phòng tăng Ä‘á»u không lấy gì là m rá»™ng rãi. Chỉ có má»™t vì sư già trụ trì trong đó, thấy khách và o bèn xốc áo ra đón, rồi dẫn khách Ä‘i xem khắp đó đây. Trong Ä‘iện có tô tượng Chà Công, hai bên tưá»ng Ä‘á»u vẽ vá»i rất tình xảo, nhân váºt thảy Ä‘á»u như sống tháºt. Tưá»ng bên Ãông vá»… bức" Thiên nữ rắc hoa", ở trong có má»™t thiếu nữ buông mái tóc thá», tay cầm bông hoa, miệng hé cưá»i, đôi môi anh đà o muốn nhấp nháy, là n sóng mắt dưá»ng như Ä‘ung đưa.
Chà ng Chu chú mục giây lâu, bất giác như bị mất hồn, bà ng hoà ng thá» thẫn. Rồi thân thể bá»—ng nhiên phÆ¡i phá»›i, như cưỡi trên mây mù, thoắt cái đã bay lên đến bức tưá»ng.
Nhìn thấy lầu gác trùng trùng không phải là cõi trần. Má»™t vị sư già đang thuyết pháp ở trên tòa, những ngưá»i mặc áo hở vai vây xung quanh đông vô kể.
Chu cÅ©ng đứng lẫn và o trong số đó. Má»™t chốc, tá»±a như có ngưá»i ngầm kéo vạt áo, quay lại thì ra cô thiếu nữ có mái tóc thá», Ä‘ang vừa cưá»i vừa quay Ä‘i. Chà ng láºp tức trở gót bước theo.
Qua những hà nh lang quanh co thì có môt căn phòng nhá». Chu ngáºp ngừng không dám tiến nữa nhưng thiếu nữ đã quay đầu lại, đưa bông hoa trong tay lên có vẫy gá»i, chà ng liá»n bước theo và o.
Trong phòng tịnh không có ngưá»i, chà ng vá»™i ôm chầm lấy, nà ng cÅ©ng không kháng cá»± gì lắm, bèn cùng nhau giao hoan thá»a thÃch.
Xong rồi nà ng đóng cá»a ra Ä‘i, dặn Chu đừng há»i. Ãến đêm lại đến.
Cứ thế được hai hôm, các bạn gái nà ng biết được, cùng nhau tìm thấy chà ng, liá»n trêu trá»c nà ng rằng:
- Cáºu bé trong bụng đã lá»›n tướng mà con để mái tóc bồng bồng, cÅ©ng há»c đòi là m gái còn son ư?
Rồi bảo nhau đưa cho nà ng nà o trâm, nà o hoa tai, bắt nà ng cuốn ngược tóc lên.
Cô gái thẹn thùng, không nói lá»i nà o. Má»™t nà ng bảo:
- Chị em Æ¡i, tụi mình đứng đây lâu, kẻo ngưá»i ta mất vui.
Cả bá»n liá»n cưá»i và bá» Ä‘i. Chà ng nhìn lại nà ng, thì tóc mây đã búi cao lên, và nh tóc phượng buông thấp xuống, so vá»›i cô gái để tóc thá» lúc trước lại cà ng xinh đẹp gấp bá»™i.
Nhìn quanh không có ai, bà n dắt nhau bước và o cuộc ân ái.
Hương lòng rạo rá»±c, lạc thú Ä‘ang nông, thì bá»—ng đâu nghe tiếng á»§ng da cồm cá»™p rất dữ, dây xÃch và khóa kêu loảng xoảng, cá»™ng thêm tiếng quát tháo, tiếng cãi cá» huyên náo.
Nà ng kinh hoà ng nhá»m dáºy, cùng vá»›i chà ng Ä‘á»u ghé mắt nhìn trá»™m ra ngoà i, thì thấy má»™t vị sứ giả mặc áo giáp và ng, mặt Ä‘en như sÆ¡n, tay cầm khóa, tay nắm chùy, đám thiếu nữ xúm xÃt xung quanh.
Sứ giả nói:
- Ãã đủ chưa?
Có tiếng đáp:
- Ãá»§ cả rồi.
Sứ giả lại nói:
- Nhược bằng có chứa chấp ngưá»i hạ giá»›i thì láºp tức bảo nhau cùng khai ra, chá»› để phải hối vá» sau.
Cả bá»n đồng thanh đáp:
- Không có đâu!
Sứ giả quay ngưá»i, đưa cặp mắt cú vá» nhìn quanh, tá»±a hồ tìm ra kẻ Ä‘ang nấp.
Cô gái cả sợ, mặt xám như tro, thảng thốt bảo chà ng:
- Mau trốn xuống gầm giưá»ng.
Rồi mở cánh cá»a ngách bên tưá»ng lẻn Ä‘i mất.
Chu nằm bẹp xuống, không dám thở.
Giây lát nghe tiếng ủng đi và o trong phòng rồi lại đi ra.
Chẳng bao lâu tiếng huyên náo xa dần, bụng đã yên, nhưng ngoà i cá»a vẫn có tiếng ngưá»i qua lại bà n bạc.
Chu cứ thấp thá»m như thế giá» lâu, đến lúc bên tai như có tiếng ve kêu, trong mắt nẩy Ä‘om đóm, tình trạng ngỡ không chịu nổi nữa, chỉ còn cố lắng tai để đợi nà ng vá», cuối cùng cÅ©ng không còn nhá»› thân mình từ đâu mà đến đây.
Bấy giá» Mạnh Long Ãà m Ä‘ang đứng trước Ä‘iện thá» chá»›p mắt đã không thấy Chu đâu, ngá» vá»±c há»i Nhà Sư.
Vị sư cưá»i đáp:
- Ãi nghe thuyết pháp rồi.
Mạnh Long Ãà m há»i:
- Ở đâu?
Nhà Sư đáp:
- Không xa.
Má»™t chốc Nhà Sư bèn gõ ngón tay lên tưá»ng mà gá»i to lên rằng:
- Ông đà n việt hỠChu, đi chơi lâu thế, sao chẳng quay v�
Liá»n thấy giữa bức há»a trên tưá»ng có hình cá»§a Chu, Ä‘ang đứng nghển cổ lắng tai, chừng như nghe ngóng.
Nhà Sư lại gá»i tiếp:
- Ông bạn cùng đi đợi lâu rồi đấy.
Thế rồi Chu bồng bá»nh từ trên tưá»ng bay xuống, lòng lạnh như tro, ngưá»i cứng đỠnhư gá»—, mắt trừng trừng, chân bá»§n rá»§n.
Mạnh đâm hoảng, sẽ sà ng há»i han.
Thì ra lúc đó Chu Ä‘ang núp dưới giưá»ng, bá»—ng nghe tiếng gõ vang như sấm, vá»™i chui ra khá»i phòng để nghe ngóng tình hình.
Cả hai cùng ngước nhìn cô gái nhón hoa thì mái tóc vặn hình ốc đã cuốn cao lên, không còn xõa tóc nữa.
Chu khiếp sợ, vái vị sư già mà há»i duyên cá»›.
Nhà Sư cưá»i đáp:
- Ảo là do mình sinh ra, bần đạo là m sao giải thÃch được!
Chu ỉu xìu mất cả khà thế.
Mạnh sợ hãi không còn tá»± chá»§ nổi, vá»™i đứng dáºy lần báºc thá»m ra vá».
|

17-07-2008, 10:15 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
Hồ Gã Con
Dịch Giả : Nguyễn Huệ Chi
Có má»™t Thiên Quan hỠÂn, ngưá»i Lịch Thà nh thuở nhá», nhà nghèo, thưá»ng tá» ra gan dạ. Trong ấp có khu nhà cá»§a má»™t cố gia, rá»™ng và i chục mẫu, lầu viện liá»n nóc, thưá»ng thấy chuyện quái dị, vì thế mà bá» hoang, không ai ở.
Lâu ngà y tranh cá» má»c um tùm, giữa ban ngà y cÅ©ng không ai dám bén mảng đến.
Má»™t hôm, Ân Ä‘ang cùng các bạn há»c trò uống rượu, có ngưá»i nói đùa:
- Ai dám ngá»§ trong nhà đó má»™t đêm, chúng tôi sẽ góp tiá»n đãi bữa rượu.
Ân ngồi nhổm ngay dáºy, nói:
- Khó gì việc ấy:
Rồi cắp một chiếc chiếu mà đi. Chúng bạn tiễn Ân đến cổng, bảo đùa rằng:
- Chúng tôi hẵng đợi ngoà i nà y, nếu như có thấy Ä‘iá»u gì thì kÃp gá»i to lên.
Ân cưá»i đáp lại:
- Nếu có ma hãy hồ thì sẽ tóm cổ đưa vỠlà m bằng
Nói rồi Ä‘i và o. Thấy lau sáºy má»c khuất cả lối Ä‘i, các loà i cá» dại má»c ráºm như gai.
Hôm đó, nhằm khoảng đầu tháng, trăng non má» nhạt, nên cá»a ngõ cÅ©ng phân biệt được.
Ân đưa tay lần vách mà đi mãi, má»›i đến khu lầu phÃa sau.
Trèo lên sân thưởng nguyệt, thấy sáng sá»§a, sạch sẽ, má»™t và nh trăng sáng ngáºm trên đầu núi, ngồi má»™t lúc lâu, không thấy có gì lạ, trong bụng cưá»i thầm cho là thiên hạ đồn hão.
Rồi giải chiếu xuống đất, gối đầu lên hòn đá, nằm ngắm sao Ngưu Lang Chức Nữ.
Canh khuya, lơ mơ muốn ngủ, Ân chợt nghe dưới lầu có tiếng giầy lẹp kẹp đi lên.
Ân vá» ngá»§, ghé mắt xem, thấy má»™t nà ng áo xanh xách chiếc đèn hoa sen, thốt nhiên nhìn thấy Ân thì giáºt mình lùi bước, bảo vá»›i ngưá»i Ä‘i sau rằng:
- Có ngưá»i lạ trên nà y.
Ngưá»i bên dưới há»i:
- Ai váºy?
- Cô gái đáp rằng:
- Không biết.
Giây lát, má»™t ông già bước lên, đến táºn nÆ¡i nhìn kỹ, nói:
- Ãây là quan thượng thư hỠÂn. Ngà i đã ngá»§ say, ta cứ là m việc mình. Ông lá»›n là ngưá»i không câu nệ, chắc không lấy là m lạ mà quở trách đâu.
Há» bèn đưa nhau lên, và o cả trong lầu. Các cá»a lầu mở hết. Má»™t lát nữa, kẻ Ä‘i ngưá»i lại cà ng nhiá»u. Trên lầu, đèn sáng như ban ngà y.
Ân khẽ cựa mình, cất tiếng ho hắng.
Ông già thấy ông đã tỉnh, bèn bước ra, quỳ xuống thưa rằng:
- Kẻ hèn má»n nà y có đứa con gái sắp gả chồng, đêm nay cho cháu là m lá»… vu quy; không ngá» xúc phạm đến quan nhân, mong ngà i lượng thứ.
Ân ngồi dáºy, đỡ ông lão lên nói:
- Không biết hôm nay là ngà y vui mừng cá»§a nhà ta, tháºt áy náy vì không có gì để mừng tặng.
Ông già đáp:
- ÃÆ°á»£c quan nhân hạ cố, trấn áp Ä‘iá»m hung hiểm, là may lắm rồi. Lại xin được phiá»n ngà i ngồi lại cùng vui, quý hóa biết chừng nà o
Ân cÅ©ng mừng, nháºn lá»i.
Và o trong lầu, nhìn xem, thấy bà y biện đẹp đẽ, trang nhã.
Lúc ấy, có ngưá»i đà n bà bước ra vái chà o, tuổi đã ngoại bốn mươi. Ông già nói:
- Ãây là tiện ná»™i.
Ông vái chà o lại.
Bá»—ng nghe tiếng sênh, tiếng nhạc cất lên inh tai, có ngưá»i nhà chạy vá»™i lên thưa:
- Ãến rồi!
Ông lão chạy ra đón, Ân cũng đừng đợi.
Phút chốc, má»™t chiếc đà n lồng bằng sa má»ng, dẫn chú rá»… và o.
Chù rá»… tuổi khoảng mưá»i bảy mưá»i tám, vẻ ngưá»i sáng sá»§a, thanh tú.
Ông già bảo hãy chà o quan khách trước.
Chà ng trai đưa mắt nhìn ông.
Ông giữ chân tiếp khách dùm chá»§ nhà , nên nháºn lá»… ná»a khách ná»a chá»§. Thứ đến là bố vợ và chà ng rá»… giao bái. Xong, bèn ngồi và o bà n tiệc.
Má»™t loáng, đám ngưá»i phấn sáp kéo lên như mây. Rượu thịt bà y la liệt. Chén ngá»c, bình và ng sáng nhoáng, chiếu rá»i lên bà n ghế.
Rượu được và i tuần, ông già bảo con hầu và o má»i tiểu thư ra.
Con hầu vâng lá»i Ä‘i và o, lúc lâu vẫn không thấy ra.
Ông lão tự mình đứng lên, vén bức mà n, giục ra.
Phút chốc, má»™t bá»n hầu gái, trẻ có già có, cùng đỡ cô dâu ra.
Tiếng ngá»c Ä‘eo vang lên lanh canh, mùi lan thÆ¡m sá»±c nức.
Ông già truyá»n bảo nà ng hãy trông lên mà chà o lạy.
Lạy xong cô dâu đứng dáºy, ngồi bên cạnh bà mẹ.
Ân đưa mắt liếc nhìn, thấy cô tóc phượng cà i trâm thu, tai Ä‘eo ngá»c minh châu, dung nhan tuyệt đẹp.
Thế rồi, rót rượu và o chén và ng, mỗi chén lớn chừng và i đấu.
Ân nghĩ:
-Váºt nà y có thể đưa cho bạn bè là m chứng được, bèn giấu và o trong tay áo rồi vá» say, tá»±a xuống ghế, gục đầu mà ngá»§.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Ông lớn say rồi!
Không bao lâu, nghe tiếng chú rá»… có lá»i xin rước dâu.
Tiếng nhạc, tiếng sênh lại nổi lên, má»i ngưá»i nhá»™n nhịp xuống lầu ra Ä‘i.
Xong xuôi, chá»§ nhân thu dá»n bà n tiệc, thấy thiếu mất má»™t cái chén, tìm khắp không thấy.
Có ngưá»i bà n, vụng ngá» cho ông khách Ä‘ang nằm ngá»§.
Ông già vội gạt đi không cho nói hết, chỉ sợ Ân nghe được.
Lúc lâu nữa, trong ngoà i im lặng cả, Ân má»›i trở dáºy.
Tối mò không có đèn Ä‘uốc gì, chỉ có mùi thÆ¡m cá»§a phấn sáp và hÆ¡i rượu, như còn đầy cả bốn quanh tưá»ng.
Trông ra, hừng đông đã rạng, bèn thong thả bước ra. SỠvà o trong tay áo, cái chén và ng vẫn còn.
Ra đến cổng thì bạn bè đã đợi sẵn, hỠcứ ngỠÂn đang đêm lẻn ra, gần sáng mới trở và o.
Ân đưa chén cho xem, ai cÅ©ng kinh ngạc, dò há»i.
Ân bèn kể rõ đầu Ä‘uôi cho biết. Chúng Ä‘á»u nghÄ© váºt nà y thì anh há»c trò nghèo chẳng thể nà o có, má»›i tin là chuyện thá»±c.
Vá» sau, ông thi đỗ Tiến sÄ©, nháºm chức ở Phù Khâu.
Có nhà gia thế há» Chu thết tiệc ông, sai lấy bá»™ chén lá»›n, mà mãi vẫn không thấy ngưá»i hầu mang ra.
Có đứa hầu nhá» che miệng nói thầm vá»›i chá»§ nhân Ä‘iá»u gì đấy, nét mặt chá»§ nhân có vẻ tức giáºn.
Má»™t lát sau Ä‘em bá»™ chén và ng ra, rót má»i khách uống.
Nhìn kỹ kiểu chén cùng đưá»ng trạm trổ, không khác chút gì vá»›i thứ chén cá»§a hồ dạo nà o.
Ân lấy là m lạ , Ân há»i chén nà y chế tạo ở đâu. Chá»§ nhân đáp:
- Bá»™ chén nà y cả thảy có tám chiếc, Ä‘á»i ông thân tôi là m quan Khanh tại kinh, kén tìm thợ khéo chế ra, nên lấy là m váºt gia bảo truyá»n thế, cất kỹ từ lâu. Vì được đại nhân hạ cố má»›i lấy ở trong hòm ra, thì chỉ còn bảy chiếc.
NgỠđâu ngưá»i nhà lấy trá»™m, mà dấu niêm phong mưá»i năm vẫn như cÅ©, tháºt chẳng hiểu sao nữa.
Ân cưá»i bảo:
- Chén và ng má»c cánh bay mất rồi, những váºt báu truyá»n Ä‘á»i không nên để cho mất. Tôi có má»™t chiếc cÅ©ng gần giống, xin Ä‘em để tặng ngà i.
Tiệc xong, vá» dinh, ông lấy chén ra, cho ngưá»i mang đến.
Chá»§ nhân xem kỹ, rất kinh hãi, Ä‘Ãch thân đến tạ Æ¡n, và há»i nguyên do chiếc chén từ đâu mà có.
Ân bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Má»›i hay rằng váºt ngoà i nghìn dặm, hồ cÅ©ng có thể lấy được, duy chỉ không dám giữ là m cá»§a mình.
|
 |
|
| |