Ghi chú đến thành viên
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #101  
Old 02-06-2008, 05:51 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 99
Tư Thám Mắc Lừa Đinh Nhất Bạch

Công táng lão nhân nói:
- Hay lắm! chúng ta cùng vào trang Toán tử tướng sĩ "phì" một tiếng hỏi:
- Sao lão đến trang được?
Công táng lão nhân gầm lên:
- Cái đó không liên can gì lão. Đêm nay bất luận người bên nào chết cũng là khách hàng của ta, sao ta không đến được? Trái lại, Trương trang chủ mà xử sự tử tế thì lão chết rồi ta sẽ chôn sâu một ít.
Lúc này trong trang có một già một trẻ đi ra. Còn ở đàng xa hai người đã chắp tay thi lễ nói:
- Thưa các vị khách quí! Mời các vị tiến trang. Trương Tín Nghĩa kính cẩn chờ đợi từ lâu rồi.
Công táng lão nhân cướp lời:
- Trương trang chúa! Trang chúa có mời lão phu không?
Trương trang chúa chắp tay đáp:
- Thưa lão tiền bối! Có lý nào không mời lão tiền bối? Xin tiền bối cho biết tôn tính đại danh.
Toán tử tướng sĩ xen vào:
- Trương trang chúa! Lão là người bất tường, trang chúa không nên mời lão. Lão là Mai Thi (người chôn thây ma) đó.
Trang chúa nghe nói ồ lên một tiếng đáp:
- Xin lỗi! Té ra là Công táng tiền bối, Lão tướng sĩ khéo nói giỡn! Xin mời các vị, tiệc rượu đã chuẩn bị cả rồi.
Toán tử tướng sĩ hắng dặng nói:
- Trang chúa biết trước bọn lão phu đến đây hay sao?
Trang chúa cười đáp:
- Tiền bối làm việc rất thủ tín. Dĩ nhiên vãn bối biết rồi. Xin hõi cao tính đại danh ba vị kia.
Toán tử tướng sĩ vội đỡ lời:
- Trang chúa! Đó là những đại tiêu sư lão phu mời đến giúp trang chúa. Nói ra thật tức cười. Mấy chục năm trước lão mở Tín Nghĩa tiêu cục.
Bây giờ lại mời người khác bảo tiêu. Cô nương đây là Ngọc cô. Cô kia là Văn cô. Thanh niên kia là Đinh lão đệ. Còn lai lịch các vị bất tất phải hỏi đến. Các vị dư sức cản trở Huyết đao vương là được.
Hai cô hàm hồ che mặt chỉ để lộ một nửa.Trương trang chúa không nhìn rõ, nhưng lão là tay lão luyện giang hồ, không cần tra hỏi tường trình. Lão chỉ nhìn kỹ Đinh Nhất Bạch, nhưng cũng không nhận ra võ công của gã.
Tiến vào đại sảnh, quần hào thấy bàn tiệc bày sẵn. Mọi người bất phân già trẻ tùy ý ngồi vào, không câu nệ khách sáo.
Lúc mọi người nâng chung, bỗng bên ngoài có tiếng người hô:
- Khách đến!
Trương trang chúa liền nhìn thanh niên đằng sau nói:
- Đơn nhi! Ngươi ra xem khách nào, cứ mời vào đừng có thất lễ.
Thanh niên chạy ra, một lát gã đưa vào một lão già.
Trương trang chúa ra chiều kinh ngạc. Bỗng nghe Công táng lão nhân cười hô:
- Tư thám! lão đấy ư?
Nguyên lão quái nhân tiếng tâm lừng lẫy giang hồ này là Tư thám.
Lão cười khanh khách đáp:
- Hay quá! Cái lão chôn người chết cũng ngồi đây rồi.
Toán tử tướng sĩ lạnh lùng nói:
- Năm chục lạng bạc đã bảo đêm nay mới có mà bây giờ lão đến thì sớm quá!
Tư thám không chờ chủ mời, đi thẳng vào ghế ngồi cười rộ đáp:
- Lão thầy tướng! Không nên nóng nảy! Ta cũng biết tiền thù lao của lão chưa lấy được.
Toán tử tướng sĩ cười lạt đáp:
- Vậy lão đến sớm làm chi?
Tư thám lão nhân cả cười đáp:
- Dĩ nhiên vì chuyện làm ăn.
Toán tử tướng sĩ hắng dặng nói:
- Ai làm ăn với lão?
Tư thám lão nhân đáp:
- Đầu tiên lão chôn người chết có chuyện làm ăn với ta, thứ nhì là trang chúa đây, ba là hai vị cô nương này. Cử động bữa nay gồm mấy việc ta không đến đây thì đi đâu kiếm các vị?
Trương trang chủ chắp tay hỏi:
- Tiền bối có điều chi dạy bảo?
Tư thám lão nhân xoẹ tay ra đáp:
- Tiền trao cháo múc. Vụ này đáng lẽ phải ngàn lạng nhưng đêm nay đã uống bữa rượu ở đây thì lấy hai trăm lạng bằng ngân phiếu là được rồi.
Trương trang chúa đã biết bọn lão quái vật này nói sao phải đúng như vậy, liền quay người bảo thanh niên:
- Đơn nhi! Mau đi lấy ngân phiếu Tư thám chẳng khách khí gì cầm ngân phiếu vào tay rồi nhìn Trương trang chúa hỏi:
- Trương trang chúa! Có phải trang chúa phái Đại thiếu trang chúa ra ngoài do thám không?
Trương trang chúa rất đỗi khẩn trương hỏi lại:
- Tiền bối! gã đã xảy chuyện gì rồi chăng?
Tư thám đáp:
- Y lọt vào tay một thám tử trung niên kêu bằng Liên Căn Bạt. Hiên giờ bị giam ở phía sau trái núi Hoàng Sơn vương đô. Nếu không kịp thời cứu thì e rằng y không sống được.
Trương trang chúa cả kinh thất sắc nói:
- Liên Căn Bạt là một trong đám cừu nhân của tại hạ. Tiền bối thấy gã sao không giải cứu?
Tư thám lắc đầu đáp:
- Lão phu không làm việc ngoài.
Đinh Nhất Bạch xẵng giọng hỏi:
- Hành động của tiền bối chẳng thể tránh khỏi đắc tội với người. Nếu tiền bối gặp sự phiền phức còn ai chịu ra tay giúp đỡ nữa.
Tư thám cười ha hả đáp:
- Suốt đời lão phu chẳng cầu cạnh ai, đã làm công việc này hơn trăm năm rồi, phải trải qua hàng ngàn chuyện rắc rối, mà lão phu vẫn vượt qua được.
Trương trang chúa nghe nói trưởng tử bị địch nhân bắt đem đi, trong lòng khiếp sợ vô cùng. Hắn liền nhìn Toán tử tướng sĩ năn nỉ:
- Tiền bối! Vụ này... vụ này biết làm thế nào?
Toán tử tướng sĩ lấy ra ba đồng tiền gieo xuống mặt bàn cười khanh khách nói:
- Đặc biệt đối với trang chúa, lão phu gieo một quẻ không lấy tiền.
Đại thiếu gia tự nhiên có quí nhân phù trợ. Trưa mai y sẽ trở về. Đáng tiếc tấm ngân phiếu hai trăm lạng đưa cho lão Tư thám thật là uổng, lại làm trang chúa một phen kinh hãi.
Trương trang chúa dường như hoàn toàn tin lời lão, thở thào một cái nói:
- Đa tạ tiền bối đã bói một quẻ thần toán.
Bỗng nghe Công táng lão nhân nhìn Tư thám hỏi:
- Món hàng để cho lão phu phải bao nhiêu?
Tư thám đáp:
- Đối với lão bằng hữu một trăm lạng được rồi, lão muốn thám điều chi, tối mai sẽ giao hàng.
Công táng lão nhân cưòi nói:
- Tối hôm kia thấy một đạo hồng quang từ đỉnh ngọn Thiên Đô núi Hoàng Sơn vọt lên. Ánh hồng quang này ảm đạm chứ không phải sáng tỏ, chẳng phải kiếm khí, cũng không là yêu hoả, lão có thể thám coi là chuyện gì không?
Tư thám đáp:
- Được rồi! Tối mai nhất định phúc đáp, lão cứ sắp tiền đi.
Công táng lão nhân nói:
- Cuộc mua bán đêm nay sắp thành tựu. Tối mai nhất định có tiền.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Tư thám tiền bối! Tại sao tiền bối biết đại tiểu thư của tại hạ muốn mua tin tức nơi tiền bối?
Tư thám cười khanh khách đáp:
- Lão phu nói rõ một chút trước, dĩ nhiên cô phải chiếc cố.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Tiền bối thử nói coi, hễ là điều quan trọng là tiểu nữ mua ngay.
Tư thám đáp:
- Gần đây nhiều kỳ nhân dị sĩ gồm đủ nam phụ lão ấu hai phe chính tà cùng tăng sĩ đạo tục không hiểu vì sao mà chết. Cái chết của họ như một giấc mộng. Có người mất tích luôn cả thi thể, khiến lão Công táng làm ăn vào đâu được. Đó là vì nguyên nhân gì? Lão phu muốn bán món hàng đó có quan trọng không?
Quần hùng đều kinh nghi, đồng thanh hỏi:
- Có chuyện đó ư?
Tư thám đáp:
- Món hàng này nửa trên đã vào tay lão phu lại tuột mất, còn nửa sau e người ta tìm đến lão Gian tế.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Tiền bối định giá bao nhiêu?
Tư thám đáp:
- Ít nhất một ngàn lạng. Cái đó còn tùy sự quan hệ của chủ mua. Giả tỷ mãi tử không phải là cô nương thì... hà hà! Một vạn lạng cũng không bán. Vì tin này bán ra, lão phu phải đề phòng một điểm.
Trương trang chúa xen vào:
- Đáng lắm! Số tiền không bao nhiêu. Tại hạ xin đài thọ thay cho Ngọc cô nương. Tiền bối nói đi.
Tư thám cười đáp:
- Lấy ngân phiếu đi đã. Tiền trả mạ nhổ. Lệ luật của lão phu là như vậy.
Trương trang chúa sai con lấy hai tấm ngân phiếu một ngàn lạng giao cho Tư thám. Lão liền nhìn Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Cô nương! Thái Hư ảo tổ mời một bang tà môn ở dị vực, nhưng tiến vào Trung nguyên mới có ba người. Họ sẽ lục tục kéo đến sau. Hiện giờ kẻ đứng đầu tà môn ở dị vực là một thanh niên. Thủ hạ của gã là hai người đứng tuổi. Bọn họ nhận đồ lễ của Thái Hư ảo chúa là tám rương châu báu để một mặt để đối phó với Cổ Cầm giáo, một mặt quét sạch võ lâm Trung Nguyên. Chúng hành động rất bí mật. Cổ Cầm giáo không đồng mưu với họ mà hành động cũng giống thế. Chúng đem trăm lạng hoàng kim mời một tà môn ở dị vực. Hiện giờ chưa rõ nhân số, mới biết đứng đầu là một thiếu nữ tuyệt mỹ. Còn hai bang tà môn dùng công phu gì, nhân danh làm sao thì phải tìm lão Gian tế mới biết được.
Công Táng lão nhân hỏi:
- Hồng quang từ đỉnh núi Thiên Đô bốc lên có liên quan gì đến hai tà môn đó không?
Tư thám đáp:
- Xin lỗi! lão phu thám thính việc gì ra việc ấy chứ không phỏng đoán. Được rồi! Lão phu đi đây.
Tiệc rượu chưa xong, Trương trang chúa đứng lên mời:
- Tư thám tiền bối! Uống xong rồi hãy đi. Không thì ngủ đêm ở đây cũng được.
Tư thám đáp:
- Huyết đao vương sắp tới rồi. Xin lỗi trang chúa. Lão phu không hẹn chạm trán hắn.
Hư Vô Ngọc Nữ cười lạt nói:
- Hắn sắp đến rồi, tiền bối ngồi lại hay hơn. Nếu ra ngoài mà gặp hắn thì tin tức tiền bối vừa bán ra làm gì hắn không rõ.
Tư thám "ủa" lên một tiếng nói:
- Hắn đến rồi.
Bỗng nghe tiếng cười khanh khách trên nóc nhà khách sảnh rồi tiếng ngưòi nói:
- Tư thám! một ngày kia lão sẽ chết về vụ đem bí mật người ta đi rao bán.
Hư Vô Ngọc Nữ nhìn Đinh Nhất Bạch nói:
- Đại ca! Xin đại ca ra ngoài khuyên hắn đình thủ được hay là không thì phải tỷ đấu.
Đinh Nhất Bạch lạng người ra ngoài khách sảnh dõng dạc hỏi:
- Huyết đao vương ở đâu?
Một nhân vật đứng tuổi từ trên nốc nhà nhảy xổ tới nơi cười lạt hỏi:
- Ngươi là ai? Kêu Trương cục chủ ra đây.
Đinh Nhất Bạch cười đáp; - Giữa các hạ và Trương trang chúa đã không có huyết hải thâm cừu mà hiện nay người võ lâm sắp xảy ra nhiều chuyện lớn. Sự xích mích giữa các hạ và Trương trang chúa thật không đáng kể. Tại hạ được Trương trang chúa mời tới là bảo vệ mà thực tình có ý muốn hòa giải hai bên.
Không hiểu ý các hạ thế nào?
Người mặt che kia cười lạt:
- Các hạ còn nhỏ tuổi mà đi bảo tiêu người. Tức cười cho Trương cục chủ suốt đời ăn cơm bảo tiêu mà nay lại phải mời người ta bảo tiêu cho mình.
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Cái đó có chi đáng cười? Đại tiêu sư bảo vệ người, tiểu tiêu sư bảo vệ hàng hoá.
Huyết đao vương gầm lên; - Tiểu tử! bản lãnh ngươi được bao nhiêu mà dám tự xưng là đại tiêu sư?
Đinh Nhất Bạch cười khanh khách đáp:
- Không phải ruộng tốt chẳng thể trồng rừng. Nếu tại hạ không đủ bản lãnh thắng được các hạ nào đám sinh mạng ra làm trò đùa?
Huyết đao vương lại quát:
- Các hạ thông danh đi! Nếu các hạ khiến cho Vương mỗ tâm phục thì món nợ của Trương Nhân Nghĩa từ đây xoá bỏ. Bằng không cả trang chúa cũng chết Đinh Nhất Bạch trầm giọng đáp:
- Huyết đao vương! Dù cá hạ không bỏ khăn che mặt, nhưng tại hạ nghe thanh âm cũng biết ba tháng trước đây các hạ bị Tử Dương kiếm khách Tư Mã Quan bắt được ở Đồng Quan. Sau tại hạ giải thuyết một hồi, Tư Mã Đại hiệp mới tha chết cho các hạ. Thế mà đêm nay các hạ buông lời bất nhã với tại hạ, thì ra các hạ không coi chừng cái mạng già.
Huyết đao Vương kinh hãi la lên:
- Các hạ là Hông Trần Kim Cương nổi tiếng ở Đồng Quan ư? Đêm hôm ấy nhờ đại hiệp ngấm ngầm thuyết trình, lão hủ suốt đời không quên.
Đêm nay đại hiệp đã can thiệp thì Huyết đao vương này từ đây không làm khó dễ Trương Nhân Nghĩa nữa. Vừa rồi vương mỗ đã thất lễ, mong đại hiệp lượng thứ cho.
Đinh Nhất Bạch cười đáp:
- Tại hạ từng nghe Huyết đao vương lòng dạ độc ác. Nhưng xét ra các hạ vẫn còn trọng đạo nghĩa. Hay lắm! Đinh nhất Bạch này lại một phen kết bạn với các hạ. Mời các hạ tùy tiện. Chúng ta sau này còn gặp nhau.
Huyết đao vương chưa đi ngay, đứng lại nói:
- Đinh đại hiệp, Tử Dương kiếm khách đang muốn kiếm đại hiệp đó.
Y cũng đến khu vực Hoàng Sơn rồi. Hôm ấy y tha chết cho tại hạ sau lại đối đãi rất tử tế Đinh Nhất Bạch đáp:
- Hay lắm! Các hạ có gặp y nói dùm cho tại hạ đã có chủ nhân rồi Huyết đao vương cũng vâng dạ đi ngay. Đinh Nhất Bạch vào sảnh đường nói:
- Trương trang chúa! Tại hạ làm như vậy trang chúa vừa lòng chăng?
Bỗng nghe Toán tử Tương sĩ cả cười xen vào:
- Tiểu tử! Oai danh của ngươi không phải nhỏ.
Trương trang chúa chắp tay đáp:
- Té ra đại hiệp là Hồng Trần Kim Cương. Lão phu thất kính mất rồi. Cử chỉ của đại hiệp đêm nay thật là tuyệt diệu! Lão phu cảm kích vô cùng!
Toán tử tương sĩ nói:
- Bây giờ lấy tiền thù lao đi thôi.
Trương trang chúa đáp; - Chuẩn bị cả rồi. Xin đem ra ngay bây giờ.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Trang chúa! Món thù kim bọn tiểu nữ chỉ lấy một phần tư thôi, còn ba phần còn lại coi như đã đánh rớt trong phủ trang chúa.
Toán tử tướng sĩ la lên:
- Bạc trắng ngần mà các vị không thèm lấy ư?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Quân tử cũng thích tiền tài nhưng lấy được phải theo đạo nghĩa.
Tiền bạc của Trương trang chúa là do ngày trước lão nhân gia phải vào sinh ra tử, trải bao nhiêu sống gió, chỉ còn thiếu đổ máu chết người. Đêm nay chúng ta ăn cơm uống rượu của trang chúa mà còn lấy bạc kể ra cũng hơi mặt dày. Các hạ nhận phần của các hạ đi thôi.
Toán tử tướng sĩ cười ha hả nói:
- Cô nói thế thì ta không thể lấy được. Ha ha! Có thế mới là bạn đồng hành cũng là lý tưởng.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Đồng lưu hợp được chăng?
Toán tử tướng sĩ cả cười nói lại:
- Hợp nghĩa ư? Trời ơi! Đêm nay lão nhân gia làm đều hợp nghĩa rồi.
Đột nhiên Công táng lão nhân nhảy bổ lên la:
- Các ngươi bảo nhau quấy phá nghề nghiệp của ta. Thế là công việc làm ăn của ta hôm nay bị tiêu rồi.
Quần hùng nghe nói nổi lên tràng cười rộ. Tư thám đắc ý reo lên:
- Chỉ có ta là ăn ngon. Tiền trả mạ nhổ, không thì cũng toét hết.
Văn Đế Đế cười hỏi:
- Võ Công của Huyết đao vương thế nào?
Tư thám ồ lên một tiếng hỏi lại:
- Tiểu cô nương! cô hỏi cái đó làm chi?
Văn Đế Đế đáp:
- Câu chuyện của hắn và Trương trang chúa thế là xong rồi, nhưng món nợ của tiền bối chưa thanh toán. Tiểu nữ chắc hắn còn chờ lão nhân gia ngoài trang.
Tư thám bỗng nhìn Công táng lão nhân nói:
- Lão chôn người kia! Nếu quả ta bị Huyềt đao vương ngăn chặn thì lão chôn ta sâu một chút nghe.
Công táng lão nhân vui vẻ đáp:
- Coi tình hình này thì đêm nay ta vẫn chưa thất nghiệp. Lão bán tin tức kia! Ta mong lão té xuống trong mình lão còn hơn ngàn lạng bạc.
Tư thám hừ một tiếng nói:
- Lão chôn người! Đừng thốt ra điều bất lợi. Ta không sợ võ công Huyết đao vương đâu.
Đột nhiên trên nóc nhà có tiếng cười ha hả nói:
- Tư thám! Hai tháng trước Huyết đao vương không đánh nổi lão, nhưng sau hai tháng... ha ha, lão chuẩn bị nếm mùi Huyết quang bảo đao đi! Kẻ sĩ cách nhau ba ngày đã khác rồi, huống chi là hơn hai tháng. Lão ra đây ta chờ ngoài này.
Tư thám nhảy bổ lên quát:
- Tên tiểu tử nào trên nóc nhà mà dám huênh hoang trước mặt lão phu.
Người trên nóc nhà cười khanh khách đáp; - Lão già thật rồi. Chỉ có thể kiếm tin tức bán lấy tiền ăn, còn cùng người động thủ là chết rồi. Nhất định Huyết đao vương sẽ thắng lão. Còn tin hay không là quyền ở lão.
Tư thám cười nói:
- Ngươi là ai?
Người trên nóc nhà cưòi rộ đáp:
- Tiền bối đã thần thông quảng đại về việc đi lấy tin mà sao đến vãn bối cũng không biết.
Bỗng thấy Đinh Nhất Bạch ngửng đầu lên trời cười nói:
- Tư Mã huynh! Mời huynh đài xuống đây. Lâu nay tiểu đệ không được gặp.
Lập tức một chàng thanh niên tuấn tú từ cửa sảnh đường tiến vào.
Chàng nhìn mọi người chắp tay thi lễ rồi hỏi Đinh Nhất Bạch:
- Hiền đệ! vị nào là quí chủ nhân?
Đinh nhất Bạch đáp:
- Huynh đài thông thả rồi hãy nói chuyện. Hãy bái kiến nữ chủ nhân của tại hạ đã.
Văn Đế Đế cười nói:
- Tư Mã đại ca! Chớ nghe lời Đinh đại ca. Bọn tiểu muội không phải chủ nhân nào hết, đều là huynh đệ thư muội mà thôi.
Thanh niên "ủa" một tiếng ra chiều kinh ngạc hỏi:
- Văn cô nương! Sao cô lại che mặt? Hơn một năm nay chưa gặp, may còn nghe rõ được thanh âm. Cô nương đây là ai?
Văn Đế Đế đáp:
- Y là sư thư của tiểu muội. Còn việc gì thủng thẳng sẽ nói. Tiểu muội muốn hỏi rằng Huyết đao vương còn ở ngoài kia thật không?
Tử Dương kiếm khách Tư Mã Quang đưa mắt trộm cho cô, rồi trịnh trọng đáp:
- Dĩ nhiên hắn còn ở bên ngoài. Tại hạ không biết Đinh Nhất Bạch hiền đệ Ở đây. Khi đi qua bên ngoài trang mới gặp hắn, hắn cho biết mới vào đây.
Văn Đế Đế liền nhìn Tư thám cười nói:
- Tiền bối! Tiểu nữ tiên liệu không sai rồi.
Tư thám nhìn Đinh Nhất Bạch nói:
- Lão đệ! chúng ta mới gặp nhau lần đầu mà chẳng khác tình cố cựu.
Lão đệ ra đó nói với hắn một tiếng nên chăng? Tình thật lão phu không sợ Huyết đao vương, nhưng chỉ sợ phải đánh nhau.
Văn Đế Đế đưa mắt ra hiệu cho Đinh Nhất Bạch, Đinh Nhất Bạch hiểu ý liền cười hỏi lại:
- Tiền bối! Lão gia là người đã hiểu rõ làm nghề gì ăn nghề ấy. Vãn bối làm việc này thì tiền bối tính sao?
Tư thám nhăn nhó cười đáp:
- Dĩ nhiên lão đệ làm tiêu sư bảo vệ người.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Nếu vậy được rồi. Tiền bối ra giá ra sao?
Tư thám chau mày hỏi lại:
- Lão đệ muốn lấy bao nhiêu?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Lấy nhiều thì tiền bối không có. Bây giờ đành thế này vậy. Văn bối biết tiền bối có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trời đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gửi lời cảm ơn đến người viết bài
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #102  
Old 02-06-2008, 05:54 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 100
Võ Lâm Bao Phủ Mây Mờ Mịt


Tư Thám la lên những tiếng quái gở:
- Lão đệ biết ta có một ngàn ba trăm lạng, chẳng lẽ đòi lấy hết?
Đinh Nhất Bạch đưa ngón tay lên bấm, miệng lẩm bẩm:
- Toán Tử tướng sĩ tiền bối một trăm lạng, đại tiểu thư một ngàn lạng. Trương trang chúa vừa đưa hai trăm lạng. Phải rồi. Đúng một ngàn ba trăm lạng.
Chàng ngửng đầu lên nhìn Tư Thám đáp:
- Thế này là rẻ lắm! Vãn bối bảo vệ Trương trang chúa lấy những ba ngàn lạng.
Tư Thám không sao được, trong lòng đau xót mà phải lấy bạc đưa ra cho Đinh Nhất Bạch. Lão thở dài than:
- Biết thế này thì đừng ở lại ăn uống, bỏ đi ngay là không đến nỗi mất tiền.
Đinh Nhất Bạch thu ngân phiếu rồi đứng dậy nói:
- Tiền bối hãy ngồi đây, để vãn bối đi bảo Huyết Đao Vương một chuyến.
Gã ra ngoài một lát trở vào nhìn Tư Thám nói:
- Tiền bối cứ vững tâm mà đi. Tuy Huyết Đao Vương không chịu, nhưng hắn phải nể mặt vãn bối, không chịu cũng không được. Hiện giờ hắn đi rồi.
Tư Thám hoài nghi nói:
- Lão đệ! Vừa rồi ta chỉ nghe bước chân lão đệ ra tới cửa.
Đinh Nhất Bạch cười rộ đáp:
- Lão tiền bối quên cả thuật thiên lý truyền âm rồi ư? Đi đi thôi!
Tư Thám hậm hực bỏ đi rồi, lát sau Công Táng lão nhân và Toán Tử tướng sĩ cũng ra đi. Trong sảnh đường chỉ còn Văn Đế Đế và Hư Vô Ngọc Nữ lăn ra mà cười.
Trương trang chúa chẳng hiểu ra sau, nhìn hai cô hỏi:
- Hai vị cô nương! Có gì đáng cười đâu?
Văn Đế Đế đáp:
- Trang chúa cứ hỏi Tư Mã đại ca sẽ biết.
Trương trang chúa vội đưa mục quang nhìn Tư Mã Quan, chưa kịp nói gì, thì Tử dương kiếm khách đã cười đáp:
- Trang chúa! Vãn bối đến ngồi trên nóc nhà từ trước. Lúc vãn bối nghe Văn cô nương cảnh cáo Tư Thám, đã biết Văn cô nương đang động cân não lấy lại ngân phiếu của Tư Thám.
Văn Đế Đế cười, tán dương:
- Tư Mã đại ca hay thiệt!
Trương trang chúa nói:
- Lão hủ cũng đã biết Huyết Đao Vương đi rồi chứ không còn ở ngoài trang.
Đinh Nhất Bạch cả cười lên tiếng:
- Tư Thám được ngân phiếu rồi đắc ý là chuyện nhỏ, chắc lão còn đòi tiền Công Táng lão nhân và Toán Tử tướng sĩ.
Trương trang chúa cũng cười khanh khách nói:
- Đầu óc kẻ già nua đâm ra ngớ ngẩn. Ngày trước Tam quái tinh minh là thế mà bây giờ cũng hồ đồ như vậy.
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Tư Thám còn sinh lòng ngờ vực. Lão biết tin đại ca ra đến cửa rồi chẳng là gì nữa, nhưng lại bị bốn chữ Thiên lý truyền âm khiến lão tắt họng.
Đinh Nhất Bạch nói:
- Bọn lão rồi đây cũng nghĩ ra, phải coi chừng họ đem tin tức nói toang ra ngoài.
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Chúng ta phải tìm lão gian tế ngay mới được. Tình hình đêm nay rất nghiêm trọng.
Tử Dương kiếm khách Tư Mã Quan nghiêm nghị nói:
- Tại hạ dời chùa Thiếu Lâm từ bốn tháng trước, đã tưởng Cổ Mộ môn là ghê gớm nhất, không ngờ nửa tháng nay được nghe nhiều phe phái khủng khiếp hơn. Chính mắt tại hạ đã nhìn thấy hơn hai chục xác chết vô danh và nghe nói đều là những cao thủ.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Đại ca có nhìn thấy không?
Tử Dương kiếm khách đáp:
- May mà chưa ngó thấy, không thì chẳng thể sống được.
Văn Đế Đế hỏi:
- Đại ca đã gặp A Kỳ ca chưa?
Tử Dương kiếm khách đáp:
- Tại hạ đang muốn hỏi cô về điểm này? Tại sao y lại dời xa cô nương?
Văn Đế Đế cười đáp:
- Tiểu muội lại thêm một vị sư phó. Đây là tệ sư thư. Chắc các vị chưa gặp qua.
Tử Dương kiếm khách nói:
- Sau khi chia tay chắc còn nhiều chuyện phức tạp. Cô nương cho tại hạ biết vị này là ai? Nếu y không che mặt, có khi tại hạ cũng nhận ra.
Hư Vô Ngọc Nữ cười đáp:
- Tư Mã huynh chưa quen biết tiểu muội. Tiểu muội là Phương Tiểu Ngọc.
Tử Dương kiếm khách thở dài nói:
- Tại hạ quả hãy còn hủ lậu. Từ nay mong cô nương chỉ giáo thêm cho.
Văn Đế Đế đáp:
- Đúng thế thật. Tệ sư thư biết rất nhiều.
Hư Vô Ngọc Nữ khẽ la:
-Muội tử chẳng lễ mạo chi hết. Tư Mã đại ca là đại hiệp nổi tiếng.
Tử Dương kiếm khách khiêm nhượng đáp:
- Cô nương! Chúng ta không phải là người ngoài. Văn cô nương lại biết tại hạ rất sâu xa. Mạng sống này cũng do Thiết huynh đệ giải cứu mới còn.
Văn Đế Đế cười hỏi:
- Tư Mã đại ca! Đại ca ở chùa Thiếu Lâm có được điều gì hay đẹp không?
Tư Mã Quan thở dài đáp:
- Phái Thiếu Lâm coi bọn tại hạ như đệ tử chân truyền, truyền thụ cả Đại kim cương pháp của bản phái cho mình. Nhưng thời gian ở chùa Thiếu Lâm ngắn quá mà muốn luyện tâm pháp cho thành công ít nhất phải trên một năm.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Trong một trăm lẻ tám môn của phái Thiếu Lâm thì Đại kim cương pháp là một trong ba bộ cao thâm nhất. Chẳng những nói khó luyện mà còn là một môn học ít truyền cho môn đồ. Tư Mã đại ca học được bộ tâm pháp này là hay quá rồi. Nhưng bộ tâm pháp có một điểm...
Văn Đế Đế thấy y dừng lại không nói liền hỏi:
- Còn một điểm thế nào?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Công lực của Tư Mã đại ca có lẽ không khống chế được sự xung kích mãnh liệt về tâm pháp này. Nếu mình tự luyện lấy thì e rằng mười năm mới thành công. Giả sử được người nội công đã đến trình độ xuất thần nhập hóa giúp cho thì Tư Mã đại ca mới mau thành tựu.
Tư Mã Quan nói:
- Có một người như vậy ngoại trợ rồi, nhưng còn cần có nội trợ nữa.
Văn Đế Đế hỏi:
- A Kỳ ca làm ngoại trợ được không?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Y là người ngoại trợ duy nhất, nhưng nội trợ là tùy ở duyên phận của Tư Mã đại ca.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Thiên niên thành nhân Chi Anh được chăng?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Không được. Chi Anh là vật trợ âm đối với phụ nư thì được. Còn đối với Đại kim cương pháp phải có thuần dương tiên quả.
Văn Đế Đế hỏi:
- Sâm vương được không?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Sâm vương nóng quá, tuy thuộc dương mà không thuần sức xung kích quá mãnh liệt thi trợ giúp cho Đại kim cương pháp thế nào được?
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Vậy phải làm sao?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Mười năm trước gia sư đã nói ở một địa phương chẳng có tiếng tăm gì xuất hiện một con Tam túc kim ô đậu trên bông hoa sen. Nếu bắt được con chim đó nấu ăn thì có thể thành tựu.
Văn Đế Đế hỏi:
- Loài quạ sắc đen, làm gì có sắc vàng, lại còn ba chân nữa thì kiếm đâu ra?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Có thế mới là kỳ lạ trong vũ trụ, không phải chuyện tầm thường.
Văn Đế Đế hỏi:
- Tại sao con quạ đó thuộc về thuần dương?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Con quạ này ngày bay vạn dặm, đêm ngủ ở tổ cũ. Nó vốn là con quạ đen ba chân và là vua trong loài chim. Sau ngẫu nhiên nó thấy bông sen vàng mà nẩy ra linh trí rồi đậu trên hoa sen mà ngủ. Mỗi sáng lúc mặt trời mọc nó hít lấy khí tinh hoa, tu luyện muôn năm mà thành tiên điểu.
Đối với công lực của Tư Mã đại ca thì chỉ cần con chim đậu trên hoa sen là đủ.
Tư Mã Quan hỏi:
- Nghe nói luyện Phật công không được sát sinh, khi nào tại hạ dám giết chim để trợ công cho mình?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Kim cương là hộ pháp lực sĩ trước cửa Phật, đồng thời là vị thần duy nhất giữ luật sát phạt, nên luyện Đại kim cương thần thông không phải cấm kỵ. Cũng vì sợ sát sinh mà không cho đệ tử nơi cửa Phật rèn luyện môn thần công này. Kim Cương kinh cất vào Tàng kinh lâu trong chùa Thiếu Lâm. Tư Mã đại ca không phải đệ Tử Phật môn, dĩ nhiên không kiêng kỵ.
Đinh Nhất Bạch nói:
- Đây cũng là nói chuyện chơi mà thôi. Tìm được Kim ô há phải chuyện dễ dàng?
Tư Mã Quan hỏi:
- Com Kim ô đó xuất hiện ở địa phương nào?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Ở Khủng Bố Chiêu Trạch tại bến Vô Nhân Vấn. Người võ lâm không ai muốn tới đó vì là nơi tầm thường mà nguy hiểm. Nó tầm thường vì chỉ là cái ao đầm không thể dùng làm nơi ẩn cư tu luyện. Huống chi trong ao quanh năm độc khí bốc lên ầm ầm. Chẳng một ai nghĩ tới nơi đây đã có Kim ô xuất hiện. Có thể nói chỉ một mình gia sư đã qua thăm địa phương quỉ quái này. Chính lão nhân gia cũng xuýt chết ở đó.
Tử Dương kiếm khách cả kinh nói:
- Nếu vậy là ao chằm den tối hoang vu, người võ lâm không dám bén mảng tới.
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Theo lời gia sư thì Khủng Bố Chiêu Trạch chẳng những không phải tầm thường mà là nơi thần bí vô cùng. Nhiều vật hy hữu trên thế gian người đời chưa từng nghe thấy hay biết đến. Khu này rộng tám trăm dặm.
Xung quanh trừ thiểu số người Man tộc từ đời nguyên thủy trú ngụ, không còn loại người nào khác nữa. Những nhân vật võ lâm thấy nơi đó chỉ có hại chứ chẳng ích gì mà bảo là khu vực tầm thường. Thủy tổ Cổ mộ môn đã muốn lập căn cứ địa ở đó, nhưng ba trăm năm trước mười tay cao thủ đi thăm đường đất không một ai trở về. Bảy trăm năm trước, Âm ma giáo đột nhiên mất tích cũng vì bị hủy diệt ở trong Khủng Bố Chiêu Trạch. Cổ Cầm giáo chủ đã cưỡi quái điểu thân hành đến thăm, nhưng ở trên không ngó xuống thấy khí mù dầy đặc, không dám sà xuống. Ngoài ra còn rất nhiều nhân vật tà môn muốn dùng nơi đó làm sào huyệt rồi cũng không dám thử thách.
Văn Đế Đế hỏi:
- Chỗ đó ở phương nào?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Đó thuộc về Cương Để tư sơn mạch ở Côn Luân và là nơi hội họp ba đường sơn mạch lớn. Người Thiên Trúc nói nơi đó ở vùng Ấn Chi Na.
Người Tân Cương và Tây Tạng lại bảo thuộc địa khu của họ, nhưng chỉ tranh luận suông chứ chưa ai đến địa phương quỉ quái đó.
Tử Dương kiếm khách thở dài nói:
- Nếu Kim ô ở vùng Hắc Trạch thì tại hạ vô hy vọng.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Mưu sự là ở người. Bọn ta hãy đến Hoàng Sơn coi động tĩnh rồi sau sẽ liệu.
Quần hào dời khỏi Trương gia trang đi về phía Hoàng Sơn.
Vào lúc canh tư, bỗng thấy bóng người phía trước tiến tới. Đinh Nhất Bạch và Tử Dương kiếm khách đứng chặn đường hỏi:
- Ai?
Đối phương nghe tiếng liền dừng lại. Té ra là một thanh niên mới ngoài ba chục tuổi. Hắn dõng dạc đáp:
- Tại hạ ho. Trương, ngụ Ở Trương gia trang phía trước mặt.
Đinh Nhất Bạch "ủa" lên một tiếng hỏi:
- Phải chăng huynh đài là trưởng tử của Trương trang chúa?
Người kia vội vàng đáp:
- Chính là tại hạ.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Nghe nói Trương huynh bị một lão già là Liên Căn Bạt bắt đem đi, tại sao lại thoát thân trở về được?
Thanh niên biết là nhân vật chính phái liền tiến lại đáp:
- Tại hạ bị giam ở sau ngọn Thiên Đô, may gặp một vị đại hiệp tên gọi Thiết Kỳ Sĩ giải cứu. Thầy trò Liên Căn Bạt bị giết rồi.
Văn Đế Đế hỏi ngay:
- Hiện giờ Thiết Kỳ Sĩ ở ngọn Thiên đô núi Hoàng Sơn phải không?
Thanh niên đáp:
- Tại hạ không hay. Được y đưa đi một quãng rồi chia tay. Dọc đường tại hạ thấy rất nhiều người chết không biết tên tuổi. Thiết Kỳ Sĩ nói là họ bị tà ma ám sát.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Liên Căn Bạt là hạng người nào?
Thanh niên đáp:
- Hắn là kẻ thù của Thiết đại hiệp, bị đại hiệp rượt tới Thiên Đô Phong rồi điều tra ra. Ba tên đồ đệ của hắn là Quỉ cốc tam lang.
Đinh Nhất Bạch cười khanh khách nói:
- Quỉ cốc tam lang rút cục vẫn không thoát chết. Cơ báo ứng thật đã không lầm.
Tử Dương kiếm khách nhìn thanh niên nói:
- Trương huynh mau về đi. Lệnh tôn đang mong đợi.
Họ Trương cáo biệt đi rồi. Văn Đế Đế liền giục:
- A Kỳ ca chắc còn ở Hoàng Sơn. Chúng ta đi lẹ lên.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Dọc đường các vị phải đề cao cảnh giác. Bọn tà môn ở trong bóng tối hành động rất thần bí. Võ công họ cao thâm lại quái đản.
Văn Đế Đế nói:
- Thảo nào lâu nay không gặp những quái điểu của Cổ Cầm giáo thì ra họ chúng đến những tà môn ở di vực, nhưng tà môn này chưa tìm đến Thiết Kỳ Sĩ ca ca.
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Hy vọng y chưa gặp họ. Chúng ta đi chuyến này phải tìm cho ra bằng được lão gian tế. Nếu không điều tra ra hư thực của địch nhân thì từ nay chẳng có cách nào đối phó được.
Đến lúc trời sáng, quần hào đã vào sâu trong khu vực núi Hoàng Sơn.
Khi tới một bờ vực, Đinh Nhất Bạch liền hô quần hào nghỉ lại. Gã lấy lương khô ra cho mọi người ăn bữa sáng.
Ánh dương quang vừa lên khỏi bờ vực, bỗng thấy một bóng đen từ trên núi đi xuống. Hư Vô Ngọc Nữ vọt lại nhìn mọi người khẽ hô:
- Trên núi có người. Các vị đứng tựa vào vách núi.
Quần hào nghe nói lạng người tiến sát vào chân vách núi. Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Mấy người?
Hư Vô Ngọc Nữ trỏ ánh dương quang chiếu bóng đáp:
- Mới thấy một tên kia.
Mọi người nhìn theo ngón tay trỏ của nàng thì bóng cũng không thấy.
Văn Đế Đế hỏi:
- Có thấy bóng người nào đâu?
Hư Vô Ngọc Nữ cả kinh hỏi lại:
- Các vị không nhìn thấy bóng ư?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Không thấy. Vụ này ra làm sao?
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Bóng vẫn đứng nguyên đó không nhúc nhích mà sao các vị không ngó thấy? Trong vụ này có điều chi cổ quái, chẳng lẽ chỉ một mình tiểu muội nhìn rõ?
Tử Dương kiếm khách đáp:
- Có thể cô nương luyện nội công khác người, mục quang đã đến trình độ siêu việt. Bóng người có thể che mắt kẻ khác mà không che được mắt cô nương.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Nội công tuy có chỗ bất đồng, nhưng chỉ khác biệt trong lúc quan sát những sự vật dầy đặc. Còn bóng trước mắt này thì người thường cũng trông rõ được huống chi các vị. Hiển nhiên không phải vì lý do này.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Thế thì vì nguyên nhân nào?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Bây giờ tiểu muội hiểu rồi. Đó là vì trong mình tiểu muội có vật phát sinh hiệu lực. Nguyên bóng người đó không rõ mà bảo vật trong mình tiểu muội làm cho rõ thêm.
Tử Dương kiếm khách trịnh trọng hỏi:
- Người đó là ai?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Bây giờ bóng người mất hút rồi. Họ đã dời khỏi đỉnh núi. May ở chỗ họ chưa phát giác ra chúng ta ở chân núi.
Văn Đế Đế hỏi:
- Chẳng lẽ hắn là người đã hạ sát những cao thủ võ lâm mới đây?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Cái đó không dám xác định. Dù sao chúng ta cũng phải cẩn thận.
Quần hùng đều là những cao thủ phi thường, nhưng vì chưa hiểu rõ địch tình nên ai nấy trong lòng rất hồi hộp. Sau khi dời khỏi chân núi, dọc đường vẫn gia tâm đề phòng.
Đến trưa, Đinh Nhất Bạch chuẩn bị đi kiếm dã thú về nướng ăn thì đột nhiên những tiếng ầm ầm vọng lại. Gã dừng bước rồi chạy tới hỏi Hư Vô Ngọc Nữ:
- Nơi nào đã xẩy ra cuộc đả đấu chăng?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Ở mé tả phía trước. Chúng ta mau lại đó coi.
Quần hào chạy về phía phát ra tiếng động nhưng chưa tới nơi thanh âm đã im bặt.
Tử Dương kiếm khách khẽ la:
- Ô hay! Sao không thấy tiếng gì nữa.
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Phía trước tất có hang sâu. Chúng ta đi mau. Cuộc đả đấu rất kịch liệt, tình thế sắp đi đến chỗ lưỡng bại câu thương.
Đoàn người xuyên qua sườn núi đầy cây tùng rậm rạp, quả thấy cửa hang. Địa thế đột nhiên lõm vào.
Đinh Nhất Bạch nói:
- Ủa! Thật là một hang núi u trầm.
Hư Vô Ngọc Nữ giục:
- Chạy xuống đáy hang cho mau. Quả không ra ngoài sự tiên liệu của tiểu muội. Phía dưới có hai nhân vật đều thất bại.
Từ cửa hang vào đến trung ương cách một khoảng trống đầy hoa cỏ.
Trong khu này một cây thấp cũng không có. Giữa khu đất bằng là một cái ao nước trong. Cảnh trí cực kỳ u nhã.
Bốn người đến cạnh ao quả thấy một nam nhân nằm thẳng cẳng trên đất cỏ và mộ t thanh niên chưa tới ba chụ tuổi. Y chưa chết, nằm nhắm mắt lại, vẻ mặt xám xanh. Thanh trường kiếm trên lưng dường như chưa dùng tới.
Cách thanh niên chừng mười trượng, một người đứng tuổi ở Dị Vực thuộc loài da trắng. Trên lưng hắn cũng có hai thanh kiếm chưa rút ra.
Hiển nhiên hai nhân vật này động thủ bằng quyền chưởng.
Đinh Nhất Bạch nhìn Tử Dương kiếm khách hỏi:
- Người bạch chủng đến Trung Nguyên chúng ta không có bao nhiêu, nhất là giới võ lâm. Nhưng ở biên cương mặt Tây bắc thì thường lắm, vì người xứ Mông Cổ thường giao dịch với người La Sát. Đây là địa giới tỉnh An Huy sao cũng có người võ lâm da trắng lần tới?
Tử Dương kiếm khách đáp:
- Lai lịch người này rất khả nghi. Không hiểu họ bị thương ở chỗ nào?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Hai người này đều bị thương. Người da trắng bị chân khí cao thâm đả thương nguyên thần, khó lòng sống được lâu. Còn thanh niên kia bị thương âm khí, có cơ cứu chữa.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Công phu gì phong tỏa được nguyên thần?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Phong tỏa nguyên thần thì có nhiều tà công. Mấy trăm năm trước Huyền Âm giáo nổi danh về tà công phong tỏa nguyên thần. Vu phái ở tây phương cũng sở trường về môn này.
Tử Dương kiếm khách hỏi:
- Cô nương cứu sống được người này chăng?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Y là nam nhân tiểu muội không tiện giải cứu. Đồng thời cần hai người hiểu phương pháp mới làm được. Huống chi chúng ta chưa rõ lai lịch nhân vật này thế nào?
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Vậy làm sao bây giờ?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Hai vị đem y về phái Võ Đương. Qúi chưởng môn chẳng những có thể cứu chữa mà còn biết y bị tà công gì kiềm chế.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #103  
Old 03-06-2008, 11:18 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 101
Thương Tâm Tố Và Vô Sinh Cảm

Tử Dương kiếm khách hỏi:
- Từ đây lên tới núi Võ Đương xa quá, chẳng hiểu người này còn sống được chăng?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Trong vòng mười ngày y chưa chết đâu. Hai vị muốn cứu họ thì nên đi ngay.
Tử Dương kiếm khách nghe nói người kia còn sống mười ngày liền quay lại hỏi Đinh Nhất Bạch:
- Đinh huynh! Chúng ta đi một chuyến chăng?
Đinh Nhất Bạch nhìn Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Sau này tiểu nhân sẽ gặp cô nương ở đâu?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Đinh huynh và Tư Mã huynh đi cùng đường khi làm xong vụ này, hay hơn hết là tìm Thiết đại hiệp trước. Chúng ta gặp nhau được là may, bằng không gặp nhau được cũng bất tất phải tìm kiếm. Hậu nhật lo gì không còn ngày tái hội?
Tử Dương kiếm khách toan cõng thanh niên lên để thượng lộ thì đột nhiên có tiếng người quát rồi từ trên không vọt tới hô:
- Dừng tay!
Hư Vô Ngọc Nữ ngó thấy lạng mình ngăn chận người mới đến. Khi nhìn lại thì cũng là một thanh niên, lớn hơn người bị thương một chút.
Nàng lạnh lùng hỏi:
- Chẳng lẽ các hạ muốn giết người đã bị thương?
Thanh niên kia lớn tiếng đáp:
- Y là sư đệ ta. Các vị di động thân thể y là làm cho y chóng chết đó.
Hư Vô Ngọc Nữ sửng sốt. Nàng không tin, lạnh lùng hỏi lại:
- Sao các hạ biết thế?
Thanh niên kia ngạo nghễ đáp:
- Cô không hiểu sư đệ ta trúng phải tà công Thực nguyên hóa thần.
Không động đến thì y còn dùng công lực của mình để chống chọi được. Hễ đụng đến y là chết ngay lập tức.
Tử Dương kiếm khách chấp tay hỏi:
- Các hạ có biết địch nhân là ai không?
Thanh niên đáp:
- Võ công của Ôn Ngưu đảng ở tây phương mà các vị cũng không rõ ư? Đây là Cổ Cầm giáo đem sính lễ mời tà môn ở dị vực tới. Bên kia giải đất này là những hảo thủ của đảng đó. Thủ lĩnh của người này là Ngưu đầu thần. Bọn chúng dùng Ngưu đầu tiêu ký làm lệnh phù.
Đinh Nhất Bạch nói:
- Gần đây rất nhiều cao thủ võ lâm chết về tay tà đảng này.
Thanh niên kia đáp:
- Không hoàn toàn đúng. Còn một bộ phận là nhân thủ Phong Mã đảng do bọn Ảo Hải môn mời đến. Thủ lãnh đảng đó là Thập Tư Mã. Bọn này luyện Vu thần công, chỉ khác với Ôn Ngưu đảng một điểm là làm cho người chết sau mười ngày thi thể tự nhiên tiêu hóa, ngoài ra không có thụ thương tích hay đổ máu gì hết. Bọn võ lâm Trung Nguyên khó mà khám phá ra được.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Các hạ dùng phương pháp nào để cứu mạng sư đệ?
Thanh niên đáp:
- Cái đó không liên quan gì đến các vị. Bây giờ xin các vị dời khỏi nơi đây ngay, đừng làm lỡ việc của ta.
Hư Vô Ngọc Nữ cười lạt hỏi:
- Qúi tính các hạ là gì? Sao lại bất cận nhân tình đến thế? Bọn tiện thiếp đã không quấy nhiễu lại không trở ngại, chẳng lẽ ở lại trong hang này cũng không được ư?
Thanh niên lớn tiếng đáp:
- Các vị đã lấy được gì cũng chẳng cần phải bọn ta bảo vệ, nhất là đừng hòng hiểu rõ lai lịch của ta.
Hư Vô Ngọc Nữ cười lạt nói:
- Không ngờ Vô ảnh phái của các vị lại tự phụ như thế! Chúng ta đi thôi.
Thanh niên "ủa" lên một tiếng hỏi:
- Coi cô ta không nhận ra là ai mà sao cô lại biết lai lịch của ta?
Hư Vô Ngọc Nữ nhìn quần hào xua tay nói:
- Đi! Bọn họ chỉ ỷ vào Vô ảnh thần lực để đối địch với bọn ám sát chẳng có chi là lạ. Hai trăm năm trước phái này đã bị bại về Liệt Dương giáo.
Thanh niên đột nhiên lạng người ra cản trở quát hỏi:
- Các ngươi là ai?
Hư Vô Ngọc Nữ cười lạt đáp:
- Các hạ đừng mong được biết thêm điều chi, cũng đừng tra hỏi lai lịch bọn tiện thiếp nữa, nhất là đừng hòng bọn tiện thiếp giúp đỡ. Các hạ cản đường là tự rước lấy cái nhục. Hãy cứu lệnh sư đệ đi thôi!
Nàng ăn miếng trả miếng khiến cho thanh niên tắc họng không nói sao được. Trong lòng ôm mối hoài nghi trầm trọng mà quả nhiên không dám cản trở.
Bốn người ra khỏi hang thẳm, Văn Đế Đế hỏi:
- Thư thư! Gã đó ở Vô ảnh phái nào vậy?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Ta đã ngó thấy bóng hắn ở dưới chân núi lúc nãy, bây giờ thì rõ ràng lắm rồi. Khi họ muốn động thủ liền phát động nội công là thân hình mất biến. Thuật này so với Ẩn thân pháp còn tuyệt diệu hơn. Không ngờ phái này hãy còn nhân vật tồn tại.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Lại còn Liệt Dương giáo nào nữa? Tiểu nhân chưa được nghe ai nói tới hai phái đó.
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Hai phái này là người Trung Nguyên, nhưng không lập phái ở Trung Nguyên nên ít người biết tới.
Văn Đế Đế hỏi:
- Chuyến này chúng trở về Trung Nguyên phải chăng vì có việc trọng yếu?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Đó là một điểm đáng lưu tâm. Ngoài chuyện thăm viếng cố hương chắc họ còn có mưu đồ gì khác.
Mọi người nhảy lên khỏi hang sâu, tiến vào một khu rừng tùng rộng lớn, bỗng thấy phía trong có người ngồi. Hư Vô Ngọc Nữ ngạc nhiên quay lại hỏi:
- Tam cường mỗi người đem theo một đồ đệ. Không hiểu bọn họ tụ họp ở đây làm chi?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Chắc họ đang thương nghị việc gì trọng đại.
Ba lão già ngồi trong rừng cũng đã ngó thấy bốn người bên này. Một lão từ từ đứng dậy, vẻ mặt trầm trọng cất tiếng hỏi:
- Các ngươi là ai?
Tử Dương kiếm khách chấp tay hỏi lại:
- Bọn vãn bối là bạn với Thiết Kỳ Sĩ đại hiệp ở Trung Nguyên. Phải chăng lão nhân gia là Hận Thế Sinh tiền bối?
Lão già gật đầu đáp:
- Thiếu hiệp đã nhận ra lão hủ thì không còn điều gì khả nghi nữa.
Mặt khác thiếu hiệp là bạn với Thiết thiếu hiệp thì càng chẳng phải người xa lạ. Mời các vị vào đây ngồi chơi.
Đinh Nhất Bạch nói:
- Ba vị lão gia ít khi ngồi với nhau một chỗ. Đó là chuyện võ lâm đều biết. Bữa nay các vị tụ hội dĩ nhiên không phải chuyện tầm thường. Bọn vãn bối đâu dám quấy nhiễu?
Lão khác đứng lên hỏi:
- Phải chăng thiếu hiệp họ Đinh?
Đinh Nhất Bạch chấp tay đáp:
- Chính là vãn bối. Sao lão nhân gia lại biết kẻ hậu bối này?
Lão già kia thở dài nói:
- Lão đệ là hàng hậu bối nhưng nổi tiếng giang hồ. Lão phu may có dịp ở trong bóng tối được thấy qua. Xin hỏi quí tính của hai vị cô nương.
Hư Vô Ngọc Nữ thi lễ đáp:
- Vãn bối là Phương Tiểu Ngọc. Đây là tiểu muội Văn Đế Đế ít khi ra khỏi cửa.
Lão kia gật đầu nói:
- Người ta kêu lão hủ bằng Bính Đáo Để. Vị này là Cô Phương Tử.
Chàng thanh niên kia! Các vị vào cả đây.
Lão lại giới thiệu ba gã thanh niên rồi mỗi người kiếm một tảng đá mà ngồi.
Lão già thứ ba tức Cô Phương Tử lúc này mới ngửng đầu lên ngó bốn thanh niên nam nữ. Lão vẫn giữ thói quen như cũ không muốn tụ hội, liền đứng lên chắp tay để sau lưng lảng ra một bên rồi quay lại nhìn Hận Thế Sinh nói:
- Lão Hận Thế! Đừng kéo cả bọn chúng xuống theo nữa.
Đinh Nhất Bạch nghe câu nói cổ quái này kinh hãi hỏi:
- Các vị tiền bối đã xảy ra chuyện gì?
Hận Thế Sinh hỏi lại:
- Các vị có biết Cổ Cầm giáo và Ảo Hải môn đã thỉnh những tà môn ở dị vực đến chưa?
Tử Dương kiếm khách đáp:
- Bọn vãn bối đã được nghe qua.
Hận Thế Sinh hỏi:
- Cao thủ võ lâm bị hại rất nhiều, các vị có biết họ chết về công phu gì không?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Họ chết về tà công Thực Nguyên hóa thần.
Hận Thế Sinh lắc đầu nói:
- Đó là thủ đoạn che mắt thế gian mà thôi. Trên thực tế người ta đã bị độc thủ không thể cứu chữa được nữa, địch nhân mới dùng Thực Nguyên hóa thần công thêm vào, để lừa gạt bạn hữu võ lâm.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Có chuyện đó ư? Họ dùng độc thủ gì vậy?
Hận Thế Sinh đáp:
- Độc thủ kêu bằng Thương tâm tố. Nghe danh từ này không giống chiêu thức võ lâm, nhưng người chết không đổ máu lại không thấy thương tích, nếu có là thương ở tâm mạch nên hết bề cứu trị.
Hư Vô Ngọc Nữ kinh hãi hỏi:
- Sao tiền bối lại biết thế?
Hận Thế Sinh đáp:
- Cô Phương Tử tiền bối ngày trước đã du lịch cõi ngoài mới thám thính ra, không thì chẳng ai biết được.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Cổ Cầm giáo mời Ôn Ngưu Đảng ở tây phương, còn Ảo Hải môn mời Phong Mã Đảng. Võ công của những tà môn này như thế nào?
Bính Đáo Để đáp:
- Đảng này dùng môn Vu thần công để che mắt. Còn tuyệt công giết người là Vô sinh cảm. Kết quả cũng tương tự như Thương tâm tố. Người trúng phải không sống nổi mười ngày, chỉ có phương pháp là khác biệt.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Lúc họ hạ thủ có cử động gì?
Hận Thế Sinh đáp:
- Cái đó các vị phải mời Cô Phương Tử tiền bối thuyết minh.
Đinh Nhất Bạch nhìn Cô Phương Tử hỏi:
- Xin tiền bối chỉ giáo được chăng?
Cô Phương Tử thở dài đáp:
- Môn công phu này thật khó đề phòng. Phương pháp của họ lại rất nhiều, một lời nói không hết được. Có khi bị đánh trúng, có khi vô ý mà chết. Nói tóm lại môn tà công của chúng phần nhiều đánh vào lỗ tai đối phương. Chỉ người điếc là không sợ.
Mọi người nghe nói không sao hiểu được. Tử Dương kiếm khách ngạc nhiên hỏi:
- Cái đó vì nguyên nhân gì?
Cô Phương Tử đáp:
- Nguyên nhân là địch nhân phát tà công bằng âm hưởng, tựa hồ âm sát mà không đúng. Tỷ như nói thiếu hiệp cùng địch nhân đả đấu, đánh địch nhân ngã ra. Địch nhân nằm dưới đất năn nỉ thiếu hiệp, khiến thiếu hiệp không tài nào hạ thủ được. Khi đó thiếu hiệp sẽ ra sao? Lúc thiếu hiệp nghe là trúng phải độc thủ rồi. Lại còn phương pháp khiến thiếu hiệp không sao nhìn thấy. Tỷ như đột nhiên thiếu hiệp nghe tiếng khóc lóc kêu than vọng lại, liệu thiếu hiệp bỏ đi hay dừng lại lắng tai nghe cho biết khóc than chuyện gì. Thiếu hiệp nghe rõ là trúng độc thủ rồi. Cả tiếng đàn tiếng sáo cũng là thủ đoạn sát nhân của hai tà môn này.
Mọi người nghe nói đều khiếp sợ. Văn Đế Đế hỏi:
- Mình không nghe thì sao?
Cô Phương Tử đáp:
- Không nghe thì chẳng sao, nhưng lỗ tai con người là để nghe. Lúc đối địch có khi còn cảnh giác, nhưng lúc bình thời không nghe làm sao được, nhất là trong lúc bất ngờ.
Ai cũng nhận thấy mối nguy này không sao đề phòng cho xiết được.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Các vị lão gia ở đây thương lượng chuyện gì, lại nói đừng lôi bọn vãn bối xuống theo là ý kiến thế nào?
Cô Phương Tử đáp:
- Hai phái tà môn đã dần dần dời khỏi Hoàng Sơn đi về phía nam không hiểu vì nguyên nhân gì. Bọn lão phu quyết tâm theo dõi, một mặt để thám thính xem có kế hoạch gì phòng ngừa được chăng? Hai là nghe nói Cổ Cầm giáo và Ảo Hải môn đang thu thập người võ lâm đầu hàng. Coi tình thế này thì hai bên đã thành thù nghịch chẳng đội trời chung. Những nhân vật nào đến quy thuận đều cống hiến hoàng kim châu báu.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Bọn họ đã muốn giết người lại muốn thu dụng là nghĩa làm sao?
Cô Phương Tử đáp:
- Những người bị giết chẳng phải là không có duyên cớ. Phần đông vì có ý đối nghịch từ trước. Nhưng họ không muốn thu nạp những người ở các môn phái lớn ở tại Trung Nguyên nên những kẻ bị hại thường là cao thủ các phái lớn.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Bọn họ đã biết những môn phái lớn không chịu đầu hàng nên họ không thích. Nhưng họ không đề phòng những kẻ trá hàng ư?
Hận Thế Sinh đáp:
- Bọn họ nhận định không ai dám trá hàng, và không sợ kẻ gian tế.
Dù có người trá hàng thật, nhưng đã ở trong tay họ thì không náo loạn được. Vì thế hễ người nào đem hoàng kim châu báu đến nhiều là họ đều tiếp thụ.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Ba vị lão nhân gia chuẩn bị hành động rồi chứ?
Hận Thế Sinh đáp:
- Đúng thế. Nhưng trước hết phải chuẩn bị hoàng kim châu báu mới được. Nghe nói hai phe chính tà đều có người đi rồi. Hiện giờ Cổ Cầm giáo và Ảo Hải môn cũng đình chỉ hành động ám sát.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Bọn vãn bối cũng đã được nghe tin này, đương nhiên phải coi tình thế mà làm. Vậy chúng ta tự lựa chọn lấy một phương pháp.
Hận Thế Sinh hỏi:
- Hiện giờ các vị theo phương pháp nào? Cũng trá hàng những tà môn đó chăng?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Vãn bối muốn ngấm ngầm tiến vào Cổ Cầm giáo.
Nàng đứng dậy từ biệt, dẫn mọi người ra khỏi khu rừng, bỗng quay lại nói:
- Tính tình tam cường biến đổi rất nhiều. Các vị cũng liên thủ xuất hiện. Đây là một cái may cho võ lâm. Tiểu muội chắc các vị cũng đến Cổ Cầm giáo trá hàng.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Đại tiểu thư! Tiểu thư đã nói lựa chọn phương pháp trá hàng rồi kia mà?
Hư Vô Ngọc Nữ cười đáp:
- Nếu tiểu muội không nói bọn mình lựa Cổ Cầm giáo, có khi các vị đi đầu hàng Ảo Hải môn. Bây giờ chắc các vị không đi Ảo Hải môn nữa.
Tử Dương kiếm khách hỏi:
- Vì nguyên nhân gì?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Các vị vốn không muốn lôi chúng ta đi theo là sợ chúng ta tự đưa đầu vào tròng. Hiện giờ các vị đã hiểu rõ về Đinh huynh, nhưng chưa hiểu rõ ba người bọn tiểu muội. Các vị nhất định đến hàng cùng một nơi với chúng ta là có ý bảo vệ cho chúng ta.
Tử Dương kiếm khách hỏi:
- Cô nương nói trước nơi đầu hàng là phòng khi các vị gặp nguy hiểm, mình cũng bảo vệ cho các vị phải không?
Hư Vô Ngọc Nữ cười đáp:
- Quả có ý như vậy. Tam cường đem theo ba tên đồ đệ, lực lượng không bằng chúng ta nên nguy hiểm nhiều hơn. Chúng ta chẳng thể khuyên can, cũng không thể lựa chọn sau vì sợ đi lầm phương hướng.
Văn Đế Đế hỏi:
- Thư thư! Tam cường có biết rõ tình hình địch nhân thật không?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Những điều các vị biết có thể tin được, nhưng chưa dám hoàn toàn tín nhiệm.
Tử Dương kiếm khách nói:
- Cô nương cũng nhận ra hai phái tà môn ở dị vực còn lợi hại hơn chăng?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Quả tiểu muội nghĩ thế. Nếu chỉ có hai môn tà công Thương tâm tố và Vô sinh cảm thì chẳng cần đi trá hàng.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Tại sao vậy?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Nếu không có thứ lợi hại hơn thì Thái Hư ảo tổ ở Ảo Hải môn đã chẳng đưa sính lễ mời Phong Mã Đảng, vì võ công tối cao ở Ảo Hải môn không sơ. U Hồn khúc. Nói một cách khác cũng không sợ hai tà công Thương tâm tố và Vô sinh cảm thì còn mời họ làm chi?
Văn Đế Đế nhảy bổ lên nói:
- Đúng rồi! Thư thư đã học được môn võ công tối cao của Ảo Hải môn, dĩ nhiên cũng không sợ hai tà công này.
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Hiện giờ chưa có thể nói là không sợ. Ta cũng chưa rõ tác dụng của những tà công này có thật giống U linh công hay không?
Bốn người gần đến cuối rừng trên đỉnh núi, bỗng ngó thấy một vị thái thái dẫn tám thiếu nữ do mé bên những cây tùng thấp đi ra. Văn Đế Đế hỏi:
- Ô kìa! Bọn họ là ai?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Các vị hãy thong thả một chút. Lão thái bà là Thái Huyền thánh mẫu, chủ nhân phái Thái Huyền. Tám cô đệ tử đi sau gọi chung là Thái Huyền bát mỹ. Cô nào cũng khinh người như rác, chẳng coi ai ra gì.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Chẳng lẽ bọn ta lại sợ chúng?
Hư Vô Ngọc Nữ cười đáp:
- Nhưng chúng ta không có thì giờ tranh hơi với họ Thái Huyền thánh mẫu cũng đã ngó thấy bốn người bên này, nhưng mụ không dừng lại, dẫn tám đệ tử tiếp tục tiến về phía nam. Một trong tám cô chạy lại gần lão thái bà hỏi:
- Sư phó! Bốn tên vừa trai vừa gái kia là hạng nào?
Lão thái bà lạnh lùng đáp:
- Trong bọn này có một gã kêu bằng Tử Dương kiếm khách, chứng tỏ chúng không phải là người tà môn. Nhưng đừng lý gì đến gã, chủ trương của chúng ta là không giao đàm với ai.
Thiếu nữ kia lại hỏi:
- Sư phó! Thái Hư phái và Tiên Thiên phái đều qui thuận Cổ Cầm giáo, vậy từ nay bọn ta gặp họ cần gì phải nể nang? Ngày trước chỉ tỷ kiếm thuật, nhưng mai đây có thể liều mạng với nhau chứ?
Lão thái bà hững hờ đáp:
- Ta hiểu rõ hơn các ngươi. Bọn họ trá hàng đó.
Thiếu nữ "ủa" lên một tiếng hỏi:
- Sao họ phải trá hàng?
Lão thái bà đáp:
- Một mặt họ muốn ẩn lánh cho Cổ Cầm giáo khỏi sát hại, một mặt họ nằm vùng trong giáo phái đó để thám thính hư thực.
Thiếu nữ khác hỏi:
- Thám thính cái gì?
Lão thái bà đáp:
- Cổ Cầm giáo đem lễ đến mời Ôn Ngưu đảng, một tà phái ở dị vực, đưa vào Trung Nguyên, mục đích để đối phó với Ảo Hải môn và để trấn áp võ lâm thiên hạ. Nhưng tà môn này cũng có một phe đối đầu sinh tử là Phong Mã đảng. Đảng Phong Mã được Ảo Hải môn mời đến giúp sức. Lực lượng thành thế quân bình. Có điều ta lại nghe nói hai tà môn này mới đây xẩy việc bất ngờ là cũng có người chết. Ban đầu họ tưởng hai bên ám hại lẫn nhau, nhưng sau phát giác bọn thủ hạ bị giết đều không phải độc thủ của hai bên.
Thiếu nữ kia "ủa" lên một tiếng hỏi:
- Vậy chúng chết về tay ai?
Lão thái bà đáp:
- Phái Tiên Thiên và phái Thái Hư đang dò xét. Thực ra ta đã biết vụ này rồi.
Thiếu nữ hỏi:
- Sư phó nhận ra người hạ thủ rồi ư?
Lão thái bà nói:
- Hẳn thế. Nhưng kẻ hạ thủ cũng chết luôn.
Thiếu nữ kinh hãi hỏi:
- Vụ này ra làm sao?
Lão thái bà đáp:
- Người giết thủ ha. Ôn Ngưu đảng là đệ tử phái Vô Ảnh. Còn thủ hạ Phong Mã đảng bị chết về đệ tử phái Liệt Dương. Hành động hai bên cùng chết không phải là biện pháp hay.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #104  
Old 03-06-2008, 11:19 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 102
Hào Kiệt Sa Cơ Phải Trá Hàng

Thiếu nữ hỏi:
- Phái Tiên Thiên và phái Thái Hư thám thính ra làm sao?
Lão thái bà đáp:
- Ngoài ra còn hai điều. Một là muốn thám thính công phu thần bí nhất của hai phái Ôn Ngưu và Phong Mã. Hai là nghe nói hai tà phái đó đến Trung Nguyên, mục đích chân chính không phải vì vàng bạc châu báu mà là sưu tầm một vật trọng yếu, khắc tinh của hai tà môn này.
Thiếu nữ kinh ngạc hỏi:
- Vật đó là vật gì?
Lão thái bà đáp:
- Đây cũng là chủ ý của ta chuẩn bị quy đầu Cổ Cầm giáo. Có điều các ngươi đến Cổ Cầm giáo không nên nhốn nháo.
Lão thái bà thanh âm không lớn, nhưng Hư Vô Ngọc Nữ cách xa không đầy một tầm tên đều nghe rõ hết. Không những Hư Vô Ngọc Nữ mà cả ba người kia cũng nghe thấy. Đinh Nhất Bạch kinh hãi hỏi:
- Đại tiểu thư! Đại tiểu thư nghe thấy rồi chứ?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Đó là lão thái thái có ý muốn cho bọn ta nghe rõ và chứng tỏ mụ không đối nghịch gì với mình.
Tử Dương kiếm khách hỏi:
- Những tin tức này quan trọng phi thường. Chúng ta nên làm thế nào?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Mình còn chưa hiểu hai phái Ôn Ngưu, Phong Mã sợ thứ gì, cần thám ra điểm này mới hành động được.
Văn Đế Đế hỏi:
- Người ở Cổ Cầm giáo có hiểu mục đích của những nhân vật mà họ mời đến không?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Chắc họ không hay. Nếu họ biết rồi thì đã phái người đi kiếm vật đó. Giáo phái này mà họ đắc thủ thì họ chẳng cần mời người kiềm chế Ôn Ngưu đảng nữa.
Thái Huyền thánh mẫu dẫn tám tên đệ tử đi trước, bây giờ đã lên trái núi cuối cùng đồng thời chân bước nhanh hơn.
Đinh Nhất Bạch đột nhiên phát giác ra điều gì, nhìn Hư Vô Ngọc Nữ vội nói:
- Đại tiểu thư! Tiểu nhân ngó thấy một đạo hồng quang lấp loáng.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Ở chỗ nào?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Ở trên không về mặt núi bên kia nhưng chỉ trong chớp mắt là mất hút.
Hư Vô Ngọc Nữ trịnh trọng nói:
- Công Táng lão nhân đã thấy hồng quang và đến mua tin tức của lão Tư Thám. Chúng ta phải coi chừng. Có lẽ cao thủ của Ôn Ngưu đảng ở phía trước.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Ánh hồng quang có liên can gì đến Ôn Ngưu đảng?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Lão Tư Thám đã chịu lời bán tin tức cho Công Táng lão nhân. Nếu chúng ta gặp Công Táng lão nhân là biết ngay.
Bốn người không nhìn thấy bọn thầy trò Thái Huyền thánh mẫu nữa, chắc bọn đó vượt qua núi rồi. Mọi người liền đi nhanh hơn chạy một mạch lên núi.
Vừa đến ngọn núi, Văn Đế Đế đột nhiên "ối" lên một tiếng. Người cô lảo đảo tựa hồ đứng không vững. Tiếp theo đến Tử Dương kiếm khách, Đinh Nhất Bạch cũng chân bước loạng choạng.
Hư Vô Ngọc Nữ thấy vậy cả kinh, vội đỡ Văn Đế Đế lên hỏi:
- Muội tử làm sao vậy?
Văn Đế Đế nhắm mắt, hiển nhiên toàn thân bất lực, nhưng cô vẫn tỉnh táo đáp:
- Thư thư! Tiểu muội buồn ngủ lắm.
Hư Vô Ngọc Nữ cả kinh quay lại ngó Tử Dương kiếm khách và Đinh Nhất Bạch. Coi tình hình hai người này ngồi dưới đất còn nguy hiểm hơn.
Nàng lại hỏi Văn Đế Đế:
- Muội tử! Muội tử có cảm giác gì khác lạ hay chỉ thấy buồn ngủ?
Văn Đế Đế tựa vào người nàng thều thào đáp:
- Thư thư! Dường như tiểu muội ngửi thấy mùi hương quái lạ rồi chân đứng không vững nữa.
Hư Vô Ngọc Nữ nghe cô nhắc nhở, bây giờ dường như nàng cũng ngửi thấy mùi thơm khác lạ, nhưng chân chưa nhũn ra và không buồn ngủ.
Nàng hoảng hốt nghĩ thầm:
- Bọn mình trúng phải ám toán của địch nhân rồi, biết làm thế nào bây giờ?
Đang lúc nôn nóng không có kế gì, tai nàng bồng nghe một thứ thanh âm nhỏ bé. Nàng lập tức đặt Văn Đế Đế rồi cũng nằm theo.
Sau một lúc nàng nghe thanh âm đàn ông cười ha hả nói:
- Sư ca! Bích nhãn ma pháp thuật cao cường! Hắn vừa ra tay dưới kia đã chín người ngã, trên này lại thêm bốn tên nữa.
Tiếp theo tiếng người khác trịnh trọng cất lên:
- Lão nhị! Nói năng phải coi chừng. Lão mũi lõ hiện ở dưới kia. Ngươi kêu hắn bằng Bích nhãn ma, hắn mà nghe thấy là khó chịu lắm đó.
Người nói trước đáp:
- Ai thích thì kêu bằng bác sĩ. Tiểu đệ không hiểu bác sĩ là cái gì.
Người nói sau lên tiếng:
- Người bạch chủng lấy “bác sĩ” làm danh dự nhất. Chúng ta mời họ đến dĩ nhiên phải thuận theo họ một điểm.
Hư Vô Ngọc Nữ nằm dưới đất dòm trộm thấy hai thanh niên đi lên.
Lúc này người nhỏ tuổi hơn một chút hỏi:
- Sư ca! Hắn liệng trò chơi gì lên không mà phát ra ánh hồng quang?
Người lớn tuổi hơn lắc đầu đáp:
- Ta làm sao biết được? Chắc đó là công phu đặc biệt của hắn.
Gã nhỏ tuổi hỏi:
- Trước khi chưa phóng cái đó sao hắn lại cho chúng ta ngửi một bông hắc liên hoa?
Gã lớn tuổi đáp:
- Hắn nói là pháp bảo của hắn phát ra thứ thần hương, ai ngửi phải là té nhào, nên hắn cho ngửi hắc liên hoa để tránh khỏi.
Gã nhỏ tuổi nói:
- Thế là tà pháp rồi. Những người nầy chắc cũng như những người thu thập trước, không đầy mười ngày là chết hết. Chúng ta chả cần phải bồi thêm một kiếm.
Gã lớn tuổi đáp:
- Bác sĩ đã bảo những người bị thu thập sau không chết đâu, nhưng chúng phải nghe theo bản giáo sai khiến.
Gã nhỏ tuổi “ủa” một tiếng hỏi:
- Tại sao vậy?
Gã lớn tuổi đáp:
- Bác sĩ vâng lệnh sư phó thu dụng nhiều tay cao thủ để đối phó với Ảo Hải môn. Vậy từ giờ những ai đã bị pháp thuật của bác sĩ kiềm chế đều đem đến căn cứ mới ở Quỷ Trạch. Công việc của chúng ta phái Thiết Linh hạc đem đi.
Gã nhỏ tuổi vội hỏi:
- Chẳng lẽ pháp bảo của hắn có hai tác dụng:
Muốn cho ai chết là phải chết, muốn để ai sống là được sống?
Gã lớn tuổi cười đáp:
- Nghe nói trong ánh hồng quang của hắn mà thêm thanh âm Thương tâm tố vào là địch nhân hết sống, bằng không thêm món đó thì chỉ khống chế tâm thần chứ không làm cho người chết.
Hư Vô Ngọc Nữ nghe trộm đến đây, bỗng không gian nổi tiếng gió lớn. Nàng hé mắt dòm trộm thấy mười mấy con hạc đen từ trên mây hạ xuống. Nàng nghĩ thầm:
- Bọn chúng muốn cột chúng ta vào lưng hạc để chở đi. Té ra họ dùng Hắc chiểu trạch này làm nơi căn cứ cho Cổ Cầm giáo.
Lát sau quả thấy nhiều người nữa đến cột những nhân vật bị té vào lưng hạc, cả Hư Vô Ngọc Nữ cũng vậy. Mỗi con hạc mang một người. Bầy hạc vọt lên không bay về phía tây nam. Ở trên không, Hư Vô Ngọc Nữ phát giác ra bọn Thái Huyền thánh mẫu cũng mắc tay địch thủ, nhưng chỉ có một mình Hư Vô Ngọc Nữ vẫn tỉnh táo. Người nàng cũng nhủn ra không còn chút lực lượng nào.
Bầy hạc bay luôn ba ngày ba đêm chưa hạ xuống. Hư Vô Ngọc Nữ ước lượng chúng đã bay đến mấy ngàn dặm. Nàng ngó xuống dưới nhận ra vượt qua Cương để tư sơn, miệng lẩm bẩm:
- Phía dưới là khu vực Hắc chiểu trạch.
Trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, bầy hạc hạ xuống một hang núi sâu thẩm. Bốn vách đứng dựng. Chỗ này cách Chiểu trạch khói bộc mịt mù còn xa. Sau lại thấy một toán nhân vật Cổ Cầm giáo đến cởi những người trên lưng bày chim xuống rồi đưa vào trong một tòa cổ động.
Hư Vô Ngọc Nữ mở mắt ngó lén thì đây là một tòa thạch bảo thắp đuốc thông sáng rực. Một người da trắng vào hạng trung niên lấy một bông hoa sen màu đen quệt vào mũi từng người xong rồi ra khỏi động.
Người da trắng đi chưa bao lâu, Thái Huyền thánh mẫu tỉnh lại. Mụ ngó thấy Hư Vô Ngọc Nữ ngồi dậy trước mình thì không khỏi kinh ngạc, khẽ cất tiếng hỏi:
- Cô nương! Đây là đâu?
Hư Vô Ngọc Nữ cười đáp:
- Chốn này là một quỷ trạch nổi danh. Chúng ta đều bị Cổ Cầm giáo bắt đem vào đây.
Lão thái bà tức giận hỏi:
- Bọn mặt chuột định làm gì lão nương?
Hư Vô Ngọc Nữ cười đáp:
- Dĩ nhiên họ muốn chúng ta đầu hàng. Lão thái thái! Bọn tiểu tử cũng bị bắt cùng một chỗ với các vị.
Lão thái bà muốn nhảy bổ lên, nhưng mụ phát giác vận kình không nổi, liền thóa mạ:
- Loài quỷ ngoại quốc chết băm chết vằm đo đã làm trò gì khiến cho lão không vận công được nữa?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Theo ý nghĩ của vãn bối thì chúng ta chỉ còn cách đầu hàng. Nếu phản kháng tất là phải chết.
Lão thái bà nói:
- Ta nhất định không chịu, lão nương đâu phải kẻ nhu nhược?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Một mình tiền bối đã đành, nhưng còn tám vị đệ tử há chẳng đáng tiếc ư?
Lão thái bà hỏi:
- Qúi tính cô nương là gì?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Vãn bối là Phương Tiểu Ngọc.
Lão thái bà hỏi:
- Phương cô nương! Cô chịu đầu hàng thật ư?
Hư Vô Ngọc Nữ đưa mắt ra hiệu cho mụ, miệng đáp:
- Chỉ cần họ đừng khuất nhục chúng ta thì đầu hàng cũng chẳng sao.
Lão thái bà hiểu ý, nhưng vẫn hằn học nói:
- Con người toàn thân bất lực thì sống không bằng chết.
Bỗng cửa đông có người cười ha hả nói:
- Muốn khôi phục công lực phải ba ngày nữa. Có điều các vị đừng đem dạ trá hàng, vì sau đây ba ngày tuy các vị được khôi phục công lực mà tâm thần vẫn bị khống chế. Dù các vị trốn chạy ra ngoài muôn dặm rồi, e rằng cũng phải tìm đường trở lại xin tha.
Một hán tử trung niên tiến vào đem rất nhiều thực vật để trong động rồi lại lui ra.
Sau chừng nửa giờ, mọi người đều tỉnh lại. Ai cũng hành động được rồi.
Hư Vô Ngọc Nữ nhìn mọi người nói:
- Mời các vị hãy ăn uống đi. Người ta gặp mái nhà thấp tất phải cúi đầu mới vào được. Ăn no rồi sẽ nói chuyện.
Lão thái bà nhìn nàng rồi nhìn tám tên nữ đệ tử vẫy tay nói:
- Hãy nghe lời Phương cô nương đây. Các ngươi ăn đi. Chờ xem bọn mặt chuột định làm gì chúng ta?
Mọi người ăn xong, lại có một hán tử trung niên tiến vào nói:
- Đây là nơi ăn ở của các vị. Hiện giờ ánh dương quang lên tới đỉnh đầu. Đúng là lúc giữa trưa. Các vị có thể ra trước giữa hang tản bộ. Sau ba ngày hãy nghe sai phái.
Lão thái bà quát hỏi:
- Ngươi là cái thá gì ở Cổ Cầm giáo?
Người đứng tuổi cười khanh khách nói:
- Lão bà tử! Mụ đừng ỷ mình già nua mà làm phách. Bản tòa giữ địa vị gì trong bản giáo, ba ngày nữa mụ sẽ biết. Bản tòa cho mụ hay, ăn nói phải dè dặt một chút, không thì tòa thỉnh bản cầu giáo chủ đặt mụ dưới quyền sai phái của bản tòa. Khi đó mụ sẽ biết mùi.
Hư Vô Ngọc Nữ cười lạt nói:
- Các hạ ngông cuồng quá! Lão nhân gia đây là một vị tiền bối võ lâm.
Người kia nhìn nàng bật tiếng cười âm trầm đáp:
- Cô nương! Cô vào trong hang mà coi. Tiền bối võ lâm nhiều lắm, nhưng vào đến bản giáo họ chỉ là bọn nô tài.
Hắn nói rồi trở gót bước đi, thái độ rất kiêu ngạo. Thái Huyền thánh mẫu tức đến chết người, mụ nhìn Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Phương cô nương! Làm sao chịu nổi bọn chó má này?
Hư Vô Ngọc Nữ cười đáp:
- Lão nhân gia đừng nổi nóng. Chúng ta hãy vào trong hang coi, không hiểu còn những nhân vật nào đồng bệnh tương lân với chúng ta.
Lão thái bà gật đầu vẫy ta bảo bọn nữ đồ đệ:
- Các ngươi tự ý đi chơi. Ta cùng Phương cô nương ra ngoài bàn định.
Hư Vô Ngọc Nữ dắt tay Văn Đế Đế rồi nhìn Tử Dương kiếm khách và Đinh Nhất Bạch nói:
- Hai vị đến một chỗ khác để xem những ai bị bắt vào đây.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Nếu gặp người của phe mình có bảo họ đến đêm vào thạch thất hội diện không?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Không cần. Chờ tiểu muội kiếm được một nơi nào khác ở trong hang rồi sẽ tính. Chỗ này không tiện.
Nàng dẫn Văn Đế Đế cùng Thái Huyền thánh mẫu ra khỏi động, nhưng lạ thay dọc đường không gặp một người nào ở Cổ Cầm giáo cả.
Đi tới khu rừng trong hang núi. Văn Đế Đế khẽ hỏi Hư Vô Ngọc Nữ:
- Thư thư! Bọn họ không giám thị chúng ta ư?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Tâm thần chúng ta bị kiềm chế thì họ cần gì phải giám thị chúng ta nữa?
Thái Huyền thánh mẫu hỏi:
- Phương cô nương! Chúng ta làm sao bây giờ?
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi lại:
- Phải tạm thời nhẫn nại để chờ công lực phục hồi đã. Chúng ta thử xem họ xử trí thế nào, nếu họ để chúng ta tự do hành động khi đó sẽ tính.
Có phải lão nhân gia đã nói Ôn Ngưu đảng muốn kiếm một vật?
Thái Huyền thánh mẫu đáp:
- Đúng thế. Nhưng không hiểu là vật gì.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Khi chúng ta được tự do sẽ nghĩ biện pháp để thám thính cho biết rõ là cái gì. Chúng ta hết sức tìm kiếm mà lấy được là có thể phản kháng.
Văn Đế Đế đột nhiên lên tiếng:
- Phía trước có người đi tới.
Thái Huyền thánh mẫu ngửng đầu nhìn "ồ" lên một tiếng nói:
- Thằng lỏi xấu xí đó cũng bị bắt vào đây.
Hư Vô Ngọc Nữ ngó thấy thanh niên cực xấu xí đi tới, nàng hỏi:
- Lão tiền bối! Gã là ai?
Thái Huyền thánh mẫu đáp:
- Gã từng làm cho lão thân tức đến chết người. Gã tự xưng là Kim Bất Hoán, võ công rất cao cường mà lại cực kỳ thần bí, không ai hiểu gốc gác gã.
Thanh niên xấu như quỷ chạy về phía Thái Huyền thánh mẫu cười ha hả nói:
- Lão thái bà! Bây giờ hay quá rồi. Chúng ta đều biến thành ba ba trong rọ.
Thái Huyền thánh mẫu lớn tiếng thóa mạ:
- Tên tiểu quỷ kia! Tổ nhưng nhưng ngươi chưa khôi phục công lực, không thì lại cùng ngươi quyết một trận sống mất. Bước đi! Đừng ở đây ba hoa nữa.
Thanh niên xấu xí cười khanh khách đáp:
- Lão thái bà! Té ra lão thái bà mới bị bắt. Hừ! Có thể nói là tại hạ đã gia nhập giáo phái này bước trước. Cổ Cầm giáo có lệ luật người đến trước địa vị cao hơn kẻ đến sau.
Thái Huyền thánh mẫu gầm lên:
- Cút ngay! Đáng tiếc cho thằng lỏi bản lãnh siêu quần đi làm nô tài lại còn hãnh diện.
Giữ lúc ấy, bỗng có một thanh niên ở phía xa xa lên tiếng:
- Thái thái! Đừng lý gì đến thằng lỏi đó. Gã cũng chưa được đón tiếp sứ mạng của bản giáo.
Hư Vô Ngọc Nữ nghe tiếng ngó lại thì ra một thanh niên mặt trắng, liền nhìn Thái Huyền thánh mẫu hỏi:
- Tiền bối! Gã là ai?
Lão thái bà hắng dặng đáp:
- Gã là một đứa hạ lưu.
Thanh niên xấu xí đột nhiên lên mặt nghiêm nghị đổi giọng:
- Lão thái bà! Gã mới chính là một tên hèn hạ, được Cổ Cầm giáo cho làm phân giáo chủ ở đệ tam phân giáo, chỉ còn thiếu nhận lệnh phù nữa thôi.
Lão thái bà đáp:
- Lão thân tuy không biết công lực gã ra sao, chỉ hiểu gã là một nhân vật trọng yếu ở Thần bí cốc. Mấy lần gã muốn tiếp cận lão thân không hiểu có dụng ý gì?
Xú thanh niên nói:
- Không thèm lý gì đến gã nữa là xong. Tại hạ đang điều tra hành vi quá khứ của gã.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Tại sao huynh đài lại muốn điều tra hành vi của gã?
Xú thanh niên cười đáp:
- Tại hạ tuy mặt xấu nhưng lòng không xấu. Những kẻ xấu bụng dạ, tại hạ đều điều tra cho biết rõ gốc gác. Nói một cách khác gã là địch nhân của tại hạ.
Thái Huyền thánh mẫu nói:
- Gã họ Hồ tên gọi Bắc Thần, ở một tà phái trong võ lâm ngày trước.
Những nhân vật thuở xưa tại phái này đều võ công cao cường, lại xuất hiện bất thường khiến các phái chính đành chịu bó tay.
Xú thanh niên nói:
- Tại hạ chỉ biết ngoại hiệu của hắn là Thần Phong. Gã quy đầu Cổ Cầm giáo vì bị bắt hay là có mối liên quan gì với đệ nhất phu nhân ở Cổ Cầm giáo.
Thái Huyền thánh mẫu hỏi:
- Xú tiểu tử! Ngươi đã tính toán gì chưa?
Xú thanh niên đáp:
- Kim ô ngọc thỏ chỉ cần được một món là có thể xưng hùng thiên hạ.
Lão thái bà kinh ngạc hỏi:
- Ngươi nói vậy có ý gì?
Hư Vô Ngọc Nữ đỡ lời:
- Tiền bối! Bất tất phải hỏi nhiều. Vãn bối đã hiểu ý hắn rồi.
Xú thanh niên cười khanh khách nói:
- Tại hạ xin cáo biệt. Sau ba ngày nữa lại gặp nhau.
Xú thanh niên chưa đi khỏi mười bước bỗng thấy thanh niên mặt trắng tức Thần Phong lạng người đến trước mặt thánh mẫu hỏi:
- Thái thái! Gã xấu xí vừa rồi nói Kim nha, ngọc nha gì vậy?
Thái Huyền thánh mẫu cười lạt đáp:
- Ngươi nghe không rõ thì còn hỏi làm chi?
Thần Phong bật tiếng cười âm trầm nói:
- Bây giờ chúng ta đã thành người đồng giáo, chẳng lẽ còn có điều không nói công khai ra được?
Hư Vô Ngọc Nữ cười lạt đáp:
- Kẻ cam tâm làm nô tài với người bị bức bách khác nhau xa. Bọn ta người phục mà lòng không phục. Ai thèm làm đồng giáo với ngươi?
Thần Phong cười ruồi nói:
- Cô nương ơi! Bản giáo đã có lề luật. Đàn ông tự ý lựa chọn phối ngẫu. Cô nương là người được bản tòa lựa chọn đó.
Hư Vô Ngọc Nữ tức giận quát mắng:
- Đừng nói càn.
Thần Phong cười ha hả đáp:
- Đây là chân ý của bản tòa. Cô nương sắp được làm phân giáo phu nhân trong đệ tam phân giáo của bản giáo rồi. Bản tòa làm Đông cương phân giáo, quyết bẩm rõ việc này với giáo chủ.
Thái Huyền thánh mẫu cũng nổi giận quát:
- Ba ngày nữa chúng ta khôi phục công lực là ngươi phải chết.
Thần Phong càng đắc ý cả cười đáp:
- Lão thái bà! Cô này đã được tuyển rồi, không thể phạm tội phản kháng phu quân. Trừ phi hiện giờ cô có đủ lực lượng giao thủ với bản tòa, bằng không là cô tự nguyện rồi.
Hư Vô Ngọc Nữ tức đến chết người, tuy toàn thân không chút lực lượng, nhưng đến lúc tối hậu nàng chẳng sợ gì nữa, quát to một tiếng nhảy xổ lại phóng chưởng đánh ra.
Thần Phong thấy thế cả cười né tránh nói:
- Cô nương! Lúc này bản tòa động thủ thì chỉ một ngón tay là dư sức.
Đang lúc Hư Vô Ngọc Nữ nhảy xổ lại mấy lần cơ hồ muốn té thì đột nhiên một thanh niên lớn tiếng quát:
- Dừng tay! Làm sao mà các ngươi xẩy chuyện xung đột?
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #105  
Old 03-06-2008, 11:20 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 103
Kim Bất Hoán Đả Bại Hồ Bắc Thần

Thần Phong quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm trang, chắp tay đáp:
- Đại thiếu giáo chủ! Bản tọa chiếu theo qui tắc trong bản giáo, lựa cô nương đây làm Phân Giáo phu nhân. Xin đại thiếu giáo chủ chứng kiến cho.
Thanh niên này nguyên là tên đồ đệ đứng đầu ở Cổ Cầm giáo. Gã nhìn Thần Phong trầm giọng hỏi:
- Ngươi chưa được lệnh phù, sao đã tự xưng là bản tòa?
Thần Phong Hồ Bắc Thần nghe nói liền khúm núm đáp:
- Dạ dạ! Thuộc hạ biết tội rồi.
Đại thiếu giáo chủ hắng dặng quát:
- Lui ra!
Thần Phong Hồ Bắc Thần đi rồi, đại thiếu giáo chủ tiến lại nhìn Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Cô nương mới tới, chắc chưa khôi phục thần công. Hồ Phân giáo chủ có quyền lựa chọn cô nương. Hiện giờ cô nương chưa đủ sức phản kháng, có thể thỉnh cầu người bảo vệ phản kháng dùm.
Hư Vô Ngọc Nữ lạnh lùng đáp:
- Tiện thiếp xin được khôi phục thần công rồi tự mình ra tay.
Đại thiếu giáo chủ nói:
- Thế thì không được đâu. Theo thể lệ bản giáo là phải hành động ngay lúc này.
Thái Huyền thánh mẫu xen vào:
- Thần Phong nhân lúc người ta chưa khôi phục công lực đã lựa chọn thì có hợp lý không?
Đại thiếu giáo chủ lắc đầu đáp:
- Bản giáo không quy định điểm này. Nếu hiện giờ không phản kháng được là thành định cuộc.
Hư Vô Ngọc Nữ uất hận cơ hồ ngất xỉu, quát lên:
- Ta phải giết gã tiểu nhân đó.
Đại thiếu giáo chủ trầm giọng đáp:
- Bản giáo không cho phép vợ con được xâm phạm đến chồng. Ai vi phạm luật lệ là phải xử tử.
Đột nhiên có người lớn tiếng la:
- Thuộc hạ xin phụ trách bảo vệ người.
Đại thiếu giáo chủ nhìn về phía phát ra thanh âm thì chính là xú thanh niên, vội hỏi:
- Ngươi là Kim Bất Hoán phải không?
Xú thanh niên dạ một tiếng, hắn lại đến đứng bên Hư Vô Ngọc Nữ rồi nhìn Hồ Bắc Thần cười lạt hỏi:
- Tên hèn mạt kia! Ngươi định động thủ ngay hay còn lựa chọn ngày giờ để quyết đấu.
Thần Phong bật tiếng cười âm trầm mắng lại:
- Xú quỷ! Người ta không chỉ định ngươi bảo vệ, thì ngươi quyết đấu thay cho ai?
Kim Bất Hoán quay lại nhìn Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Cô nương! Cô đồng ý cho tại hạ bảo vệ chứ?
Hư Vô Ngọc Nữ đã biết Hồ Bắc Thần là Phân giáo chủ thì công lực nhất định thâm hậu. Đồng thời nàng chưa rõ võ công của Kim Bất Hoán, nếu nàng ưng thuận sợ hắn bị uổng mạng, mà không chịu thì chẳng còn chút hy vọng nào nữa.
Nàng không biết quyết định thế nào liền đưa mắt nhìn Thái Huyền thánh mẫu, hy vọng mụ quyết định dùm cho.
Thái Huyền thánh mẫu hiểu ý liền bảo nàng:
- Cô nương! Bây giờ chưa có người thứ hai nào bảo vệ, cô nên đồng ý đi.
Hư Vô Ngọc Nữ nhìn Kim Bất Hoán đáp:
- Huynh đài! Đây là chỗ sinh tử quan đầu. Huynh đài nên coi tính mạng mình là trọng.
Kim Bất Hoán lớn tiếng đáp:
- Sống chết đã có số mạng. Chỉ cần cô nương đồng ý là tại hạ quyết tâm liều mạng với gã.
Hư Vô Ngọc Nữ thở dài đáp:
- Tiểu muội đồng ý để huynh đài bảo vệ, nhưng hy vọng huynh đài đừng liều mạng. Nếu không địch nổi thì nên rút lui.
Đại thiếu giáo chủ nhìn Hồ Bắc Thần nói:
- Hồ phân giáo chủ! Bây giờ cô kia thuận rồi. Phân giáo chủ quyết định đi.
Hắn nhìn Kim Bất Hoán hỏi:
- Còn một điểm nữa ngươi đã biết chưa?
Kim Bất Hoán đáp:
- Xin đại thiếu giáo chủ chỉ thị.
Đại thiếu giáo chủ trịnh trọng nói:
- Nếu ngươi chiến thắng được Hồ phân giáo chủ sẽ được lên thay y.
Kim Bất Hoán gật đầu đáp:
- Tại hạ mà giết được y thì tình nguyện thay vào chỗ khuyết đó.
Đại thiếu giáo chủ liền lùi sang một bên lớn tiếng hô:
- Cuộc quyết đấu bắt đầu!
Hồ Bắc Thần liền xin chỉ thị:
- Đại thiếu giáo chủ! Nếu thuộc hạ thất bại, có thể chiếu theo qui định của bản giáo cử người bảo vệ để đoạt lại chức Phân giáo chủ không?
Đại thiếu giáo chủ đáp:
- Được. Nhưng chỉ có thể lấy lại chức Phân giáo chủ, chứ không thể đòi lấy cô nương này làm vợ được nữa. Bây giờ quyết đấu đi thôi.
Hồ Bắc Thần lại thỉnh cầu:
- Bẩm đại thiếu giáo chủ! Thuộc hạcó thể xin vị cô nương đây bỏ mặt nạ được chăng?
Đại thiếu giáo chủ quát:
- Y không phải là người của Phân giáo chủ, sao lại bảo người ta bỏ khăn che mặt ra. Đến bản tòa cũng không có quyền đó. Ngươi đã là cái thá gì mà ngang ngược vậy? Động thủ đi thôi!
Lúc này đã có nhiều người ở trong bóng tối dòm trộm. Chắc đây là những nhân vật mới bắt về.
Hồ Bắc Thần quả nhiên là một gã hồ đồ, chưa biết mặt mũi Hư Vô Ngọc Nữ thế nào, chỉ thấy thân hình nàng tha thướt liền sinh lòng ham muốn. Bây giờ gã không thể né tránh được cuộc đả đấu mà vẫn còn do dự.
Kim Bất Hoán quát lên một tiếng, vung chưởng đánh vào trước ngực Hồ Bắc Thần.
Hồ Bắc Thần thấy thế chưởng của đối phương tuy mau lẹ mà dường như không mãnh liệt. Mặt không lộ vẻ gì, gã lảng tránh mấy bước, xoay tay lại cả cười nói:
- Xú quỷ! Ta tưởng công lực ngươi ghê gớm đến thế nào, té ra chỉ có vậy sao. Sao dám tự tiến cử để bảo vệ cho người?
Thái Huyền thánh mẫu sợ Hư Vô Ngọc Nữ hồi hộp liền khẽ bảo nàng:
- Tuy ta không biết rõ võ công của gã xú tiểu tử, nhưng quyết chẳng phải chỉ có vậy.
Hư Vô Ngọc Nữ còn thấy rõ hơn mụ, liền gật đầu đáp:
- Gã chưa chịu hiển lộ công phu chân chính. Đây chỉ là đòn nhử để dụ địch. Vãn bối hiểu rồi.
Đại thiếu giáo chủ chú ý nhìn Kim Bất Hoán ra tay không chớp mắt.
Kim Bất Hoán phóng mười chiêu liền mà chiêu nào cũng đánh sểnh, lại lộ vẻ tức giận vô cùng! Diễn biến này quả khiến Hồ Bắc Thần động tâm. Hắn quát lên một tiếng chuyển thế thủ sang thế công.
Kim Bất Hoán lại giả vờ không chống nổi lùi dần từng bước. Gã lùi tới khu rừng rậm mới lớn tiếng quát:
- Khởi cuộc tấn công thật sự đi!
Đại thiếu giáo chủ dường như nẩy lòng ngờ vực Kim Bất Hoán. Hắn nhìn Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Cô nương! Kim Bất Hoán lai lịch thế nào?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Tiện thiếp chưa từng gặp y.
Đại thiếu giáo chủ hỏi:
- Thế thì kỳ thiệt! Ban đầu bản tòa đã thấy hắn đàm thoại với các vị rồi kia mà?
Thái Huyền thánh mẫu xen vào:
- Gã xú tiểu tử đó đã giao thủ với lão thân.
Đại thiếu giáo chủ ồ một tiếng hỏi:
- Gã mới bị bắt trước đây ba bữa. Xem chừng gã ra tay không chịu trổ hết toàn lực.
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Công lực của Hồ Bắc Thần cao quá! Có lẽ gã còn dò dẫm cho biết hư thực. Đây là kinh nghiệm của người võ lâm.
Thiếu giáo chủ gật đầu nói:
- Cô nương nói rất có lý. Chúng ta vào rừng xem sao.
Giữa lúc ấy bỗng nghe Hồ Bắc Thần rên lên một tiếng. Người gã lảo đảo lùi ra.
Lại thấy Kim Bất Hoán vọt mình rượt theo như chim ưng vồ thỏ, tựa hồ muốn hạ sát thủ.
Đại thiếu giáo chủ lớn tiếng quát:
- Dừng tay!
Kim Bất Hoán lùi lại lớn tiếng đáp:
- Bẩm đại thiếu giáo chủ! Hồ Bắc Thần thi triển ám khí, ngấm ngầm mưu hại tại hạ.
Đại thiếu giáo chủ nói:
- Gã thua rồi. Ngươi bảo vệ thành công là xong, không nên hạ thủ nữa.
Hồ Bắc Thần sắc mặt lợt lạt, một tay giữ trước ngực không thốt nên lời.
Thái Huyền thánh mẫu thừa cơ xin chỉ thị:
- Đại thiếu giáo chủ! Bọn lão thân rút lui được rồi chứ?
Đại thiếu giáo chủ vẫy tay đáp:
- Các vị có thể đi tản bộ. Chỉ một mình Kim Bất Hoán phải chuẩn bị giao thủ với người bảo vệ cho Hồ Bắc Thần. Bao giờ khai diễn cuộc quyết đấu sẽ thông tri sau.
Hắn quay lại nhìn Hồ Bắc Thần hỏi:
- Ngươi chuẩn bị kiếm Kim Bất Hoán vào lúc nào thì tự mình quyết định lấy và chỉ cần mời bản giáo lão nhân làm chứng cũng được. Bây giờ ngươi hãy về nghỉ đi.
Thái Huyền thánh mẫu thấy đại thiếu giáo chủ nói xong bỏ đi, liền đưa mắt ra hiệu cho Kim Bất Hoán rồi đi về phía tây.
Hư Vô Ngọc Nữ dắt Văn Đế Đế. Kim Bất Hoán theo sau. Mấy người đến một chỗ núi đá ngổn ngang mới dừng bước.
Thái Huyền thánh mẫu quay lại nhìn Kim Bất Hoán cười hỏi:
- Tình hình cuộc giao thủ vừa rồi ra sao?
Kim Bất Hoán cười đáp:
- Công lực thằng cha đó rất cao cường. Tại hạ định đánh một đòn cho chết tươi mà gã còn chống chọi được. Tại hạ toan bồi thêm phát nữa thì bị đại thiếu giáo chủ cản trở.
Kim Bất Hoán nói vậy, Hư Vô Ngọc Nữ nửa tin nửa ngờ nhưng cũng không hỏi nữa chỉ cười nói:
- Kim đại hiệp chưa hết rắc rối.
Kim Bất Hoán cười đáp:
- Còn chờ xem gã mời ai bảo vệ. Tại hạ được biết nhiều cao thủ cũng hay.
Thái Huyền thánh mẫu trịnh trọng hỏi:
- Xú tiểu tử! Bản lãnh Hồ Bắc Thần so với lão bà tử thế nào?
Kim Bất Hoán cười đáp:
- Dĩ nhiên gã không bằng lão tiền bối.
Thái Huyền thánh mẫu thóa mạ:
- Xú tiểu tử! Đừng tâng bốc lão nương. Nếu gã nội công không bằng lão nương thì ngươi nhất định không có ý giết gã. Ngươi mà muốn hạ sát gã là sợ Cổ Cầm giáo còn lưu lại một nhân vật đáng kể ở đây.
Kim Bất Hoán hé nụ cười thần bí đáp:
- Vãn bối mà thực tình định muốn giết gã thì lúc còn ở trong rừng đã cho một đòn khiến gã không lùi ra được nữa.
Thái Huyền thánh mẫu ngạc nhiên hỏi:
- Ô hay! Thế là nghĩa làm sao?
Kim Bất Hoán đáp:
- Cận nhật vãn bối gặp nhiều người lạ mặt chưa từng thấy qua trên chốn giang hồ. Đồng thời vãn bối cố giao thủ với gã, không muốn cho người ta hoài nghi mình nhiều. Ý kiến là như vậy, tiền bối hiểu rồi chứ?
Thái Huyền thánh mẫu "ồ" một tiếng nói:
- Ngươi muốn dùng phương thức này để gặp thêm những cao thủ ở đây phải không?
Kim Bất Hoán cười đáp:
- Lúc cần cả giáo chủ cũng là người bảo vệ. Quy cũ của Cổ Cầm giáo là vậy.
Thái Huyền thánh mẫu trịnh trọng hỏi:
- Ngươi bị thua thì sao?
Kim Bất Hoán cười bí mật rồi làm bộ quỷ nhát đáp:
- Vãn bối thua thì mời đến Diêm lão ngũ.
Thái Huyền thánh mẫu thấy gã lộ nụ cười thần bí, liền lớn tiếng thóa mạ:
- Xú tiểu tử! Dường như ngươi còn có chỗ hậu thuẫn phải không?
Kim Bất Hoán lắc đầu đáp:
- Không có đâu. Nếu có chỉ là Hắc chiếu trạch. Vãn bối hy vọng các vị mạo hiểm một phen. Nếu không thế thì võ lâm thiên hạ chẳng bao lâu nữa sẽ thuộc về Ảo Hải Môn và Cổ Cầm giáo.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Bây giờ chúng ta dời khỏi hang núi này được ư?
Kim Bất Hoán đáp:
- Bây giờ thì chưa được. Các vị chưa phục hồi công lực, chẳng thể trèo lên bốn mặt vách núi đứng dựng. Hang núi này chẳng có chỗ nào khuyết, nó giống như cái thùng vuông. Lúc mình chưa ra được, Cổ Cầm giáo không cần canh giữ. Chỉ cần từ nay mình đừng phản kháng họ rồi họ sẽ giao sứ mạng cho mình hành động.
Văn Đế Đế hỏi:
- Đại hiệp dẫn bọn tiểu muội ra được không?
Kim Bất Hoán đáp:
- Cái đó không tiện. Đồng thời công lực các vị chưa phục hồi thì chẳng đi đâu được.
Thái Huyền thánh mẫu hỏi:
- Ngươi vừa bảo đến Hắc chiếu trạch kia mà?
Kim Bất Hoán đáp:
- Chờ các vị phục hồi công lực rồi sẽ bàn. Bây giờ nói ra nguy hiểm lắm.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Tiện thiếp cùng muội tử tình nguyện mạo hiểm ra ngoài. Còn ở lại trong hang này khắc nào là chẳng yên tâm khắc ấy.
Kim Bất Hoán nói:
- Nếu vậy cô nương hãy chờ đến đêm rồi sẽ tính. Bây giờ tại hạ có việc phải đi làm.
Thái Huyền thánh mẫu hỏi:
- Làm việc gì?
Kim Bất Hoán đáp:
- Vãn bối phải nói với đại thiếu giáo chủ một tiếng trước để chứng minh bọn ta không trốn chạy, đồng thời kêu Hồ Bắc Thần tìm nơi quyết đấu.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Vậy đại hiệp đi thôi. Đến đêm bọn tiện thiếp lại tới đây hội diện với đại hiệp.
Kim Bất Hoán ưng lời lập tức nhảy lên lạng mình ra khỏi khu núi đá.
Thái Huyền thánh mẫu thấy gã đi rồi liền nói:
- Gã tiểu tử đó chỉ có mặt mũi xấu xa, còn mọi điểm điều hơn người.
Hai cô có thể vững dạ đi theo gã được.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Đến đêm lão tiền bối không ra ư?
Thái Huyền thánh mẫu đáp:
- Lão thân còn tám tên đệ tử bên mình, hành động không tiện. Có muốn dời khỏi nơi đây cũng phải sau ba ngày mới được.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Bọn vãn bối không về hang nữa. Xin tiền bối ngấm ngầm thông tri cho Tử Dương kiếm khách và Đinh Nhất Bạch để đêm nay họ tới đây.
Thái Huyền thánh mẫu nhảy lên đáp:
- Vậy lão thân cáo biệt. Hai cô ở đây nên thận trọng.
Hư Vô Ngọc Nữ tiễn chân Thái Huyền thánh mẫu rồi quay lại nhìn Văn Đế Đế nói:
- Đêm nay thử coi Kim Bất Hoán đưa chúng ta lên vách núi đứng dựng bằng cách nào?
Văn Đế Đế đáp:
- Sự tình đã đến bước này, chúng ta chẳng thể tỵ hiềm nam nữ không kề cận nhau được nữa, đành nhờ y cõng lên núi vậy.
Hư Vô Ngọc Nữ lắc đầu hỏi:
- Ta thì được, nhưng muội có chủ rồi, sao lại để người đàn ông thứ hai thân cận?
Văn Đế Đế đáp:
- Cõng một chút thì quan hệ gì?
Hư Vô Ngọc Nữ kiên quyết nói:
- Không được. Lúc đó bảo gã nghĩ biện pháp khác. Bằng không tìm ra được phương pháp thì chúng ta đành chờ ba ngày nữa sẽ đi. Con gái cần nhất phải giữ mình đừng để hoen ố.
Trời tối rồi, hai cô thấy Tử Dương kiếm khách và Đinh Nhất Bạch lén lút đi vào. Bọn họ đã mất võ công, hành động chẳng khác một tên ăn cắp vặt.
Hư Vô Ngọc Nữ thấy vẽ mặt hai người khác lạ vội hỏi:
- Sao các vị ngơ ngác thế?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Có một lão già cổ quái dòm ngó bọn tại hạ.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Người lạ ư?
Tử Dương kiếm khách đáp:
- Trước nay chưa gặp qua. Bọn tại hạ mất hết võ công muốn né tránh cũng không được. Chẳng hiểu là người bị bắt hay là người trong Cổ Cầm giáo. Hắn theo dõi một cách rất chú ý.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Không sợ. Lát nữa sẽ có người đối phó với hắn.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Bữa nay đại tiểu thư có gặp chuyện gì rắc rối không?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Kim Bất Hoán sẽ trợ lực chúng ta.Các vị đã biết gã rồi thì phải?
Tử Dương kiếm khách đáp:
- Chưa gặp gã bao giờ mà tự hiệu cũng không nghe nói tới. Thái Huyền thánh mẫu về kể lại, bọn tại hạ cảm thấy con người này rất thần bí.
Kiếm khách vừa dứt lời, bỗng một lão quái lạng mình tiến vào. Đinh Nhất Bạch vừa ngó thấy liền bảo Hư Vô Ngọc Nữ:
- Chính là lão này.
Hư Vô Ngọc Nữ tiến ra hỏi:
- Sao tiền bối lại theo dõi bọn ta?
Lão quái cười nhẹ đáp:
- Các vị đừng sợ. Lão phu cũng bị bắt vào đây.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Cùng là người bị bắt, sao lão lại theo dõi tới đây?
Lão nhân khẽ đáp:
- Lão hủ biết các vị cùng bọn với Kim Bất Hoán. Gã thiếu lão hủ một ngàn lạng bạc.
Hư Vô Ngọc Nữ "ủa" một tiếng hỏi:
- Lão là gian tế ư?
Lão nhân cười đáp:
- Chính thị! Chính thị!
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Lão nhân gia vì thám thính chuyện bí mật mà liều mình mạo hiểm.
Bây giờ sinh mạng đã lọt vào tay bọn Cổ Cầm giáo rồi thì làm thế nào?
Lão nhân đáp:
- Không sao. Công việc của lão hủ là phải mạo hiểm.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Mạng sống cũng đi đời thì còn đòi bạc làm chi?
Lão nhân cười đáp:
- Cần tiền chứ không cần mạng sống. Tập quán của lão hủ là như vậy.
Bỗng nghe tiếng người cười lạt nói:
- Lão này hắc quá! Chưa đến hạn đã đòi nợ.
Bỗng thấy Kim Bất Hoán lạng người tới nơi. Lão nhân vừa ngó thấy vội nói:
- Xú tiểu tử! Không chờ được đến ngày. Lão hủ phải đi rồi.
Xú thiếu niên cười lạt cãi:
- Tin tức của lão chưa đầy đủ thì cũng coi như là chưa giao hàng.
Lão nhân đáp:
- Cái đó thực không sao lấy được, đành xin lỗi tiểu huynh đệ.
Kim Bất Hoán lạnh lùng nói:
- Hóa vật không đầy đủ thì năm món trước cũng uổng công hết.
Lão nhân nhảy bổ lên hỏi:
- Uổng công ư? Ngươi không chịu nhìn nhận lẽ phải chăng?
Kim Bất Hoán đáp:
- Việc mua bán của lão có bao giờ nói đến chuyện hợp lý. Đã hẹn rõ hai món, thiếu một món là không bán được. Phải rồi! Lão muốn đào tẩu chứ gì? Chẳng lẽ lão không sợ Ôn Ngưu đảng triệu hồi?
Lão nhân cười nói:
- Lão hủ mà sợ triệu hồi thì đã chẳng dám đến. Bây giờ làm thế này được chăng. Hẹn năm nghìn lạng, ta chỉ thu ba nghìn lạng mà phải giao ngay tức khắc chịu không?
Kim Bất Hoán cười nói:
- Đưa đây!
Lão nhân hỏi:
- Đưa cái gì?
Kim Bất Hoán lạnh lùng đáp:
- Hắc liên thực.
Lão nhân lắc đầu nói:
- Đã bảo kiếm không ra thì đưa cho ngươi cái gì?
Kim Bất Hoán hỏi lại:
- Lão không đưa thật chứ?
Lão nhân lại lắc đầu nói:
- Không đưa chi hết.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Từ khóa được google tìm thấy
bò nghiên gđầu, dao kiem than hoang, doc truyen u linh yeu nu, phim u linh yeu nu, phimbo.ulinhyeunu, phung hoang than, phung hoang than 4vn, phung hoang than prc, phung hoang than tuy ket, tap 2 u linh yeu nu, truyen phung hoang than, truyen u linh than nu, truyen u linh yeu nu, truyen u linh yeu nu', u linh yêu nữ prc, u linh yêu nữ, u linh yeu nu, u linh yeu thuong, u minh yeu nu, www.phung hoang than.com



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™