Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1092: Tặng ngươi một kênh đào (2)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Nếu một khi bạo phát chiến tranh, như vậy thời hạn mười năm này sẽ kéo dài vô hạn, phỏng chừng trước khi hắn chết già cũng không có khả năng nhìn thấy công trình thuỷ lợi này hoàn thành.
Hơn nữa hiện nay quân chủ tài đức sáng suốt nguyện ý suy nghĩ, ai biết thời gian tới quân chủ có đồng dạng tài đức sáng suốt hay không, có đồng ý tiêu tốn số lượng lớn tài lực để khởi công xây dựng công trình thuỷ lợi này hay khong?
- Kế hoạch này không tồi!
Ngay khi mọi người đều cúi đầu trầm tư, một người phảng phất như quỷ ảnh từ bên cạnh đi ra, hắn giống như chui ra từ trong thời không, thoáng cái khiến một đám đại nhân giật mình.
Khi mọi người thấy người này, trong ánh mắt một số người lộ ra vẻ khinh thường, một số người hiện ra thần sắc không thể tưởng tượng.
Không sai, người xuất hiện chính là Âu Dương, hoặc nói đúng hơn là Âu Dương trong cơ thể Bì Vân Liệt. Kỳ thực Âu Dương đã tới một hồi, nhưng Âu Dương vẫn không hiện thân, chính là để nghe những người này thảo luận chuyện công trình thuỷ lợi.
Không thể không nói, lúc này Đại Vận quốc quân tuyệt đối là một minh quân, bằng không thủ hạ của hắn kiên quyết không thể có nhiều đại thần tài đức như vậy. Mỗi quan điểm mà những đại nhân này thảo luận đều xuất phát từ thực tế, hoàn toàn đều vì suy nghĩ cho dân chúng.
Thấy Bì Vân Liệt bỗng nhiên xuất hiện, quốc sư Uân Thanh và Bì Khánh Phong đều thần sắc đại biến.
Người khác không biết biến hóa xảy ra gần đây, nhưng hai người Uân Thanh và Bì Khánh Phong lại rất rõ ràng. Hiện nay Bì Vân Liệt căn bản không phải Bì Vân Liệt, đây là một cường giả siêu cấp khoác da Bì Vân Liệt, một siêu cấp cường giả khiến hai người liên thủ cũng không thể làm gì. Chuẩn xác mà nói, có lẽ người này không thuộc về thế giới này, hơn nữa hắn còn có chút giao tình với tiền bối của Bì gia.
Thấy Bì Vân Liệt xuất hiện, một đám đại nhân cũng ngẩn người, sau đó lời nói tiếp theo của Bì Vân Liệt càng khiến bọn họ như phát mộng.
- Nguyên soái giúp ta làm một việc, sau khi chuyện này thành, ta sẽ tặng cho Đại Vận một kênh đào?
Những lời này của Âu Dương là phát ra từ nội tâm, chờ hắn hồi phục thực lực, chém ra một kênh đào là chuyện vô cùng dễ dàng...
Nhưng lời này trong mắt rất nhiều đại thần lại trở thành một loại thần thoại, một loại cảm giác thổi phồng không thể tưởng tượng. Vô số đại nhân vật thảo luận thời gian dài như vậy, cho ra kết luận đều là chí ít cần mười ba năm mới có thể giải quyết, vậy mà một tiểu gia hỏa vắt mũi chưa sạch lại nói ta sẽ tặng ngươi một kênh đào gì đấy? Hắn cho rằng xây kênh đào giống như đào nhà xí sao? Giống như hắn có thể tùy tiện xúc mấy xẻng là có thể hoàn thành một kênh đào vậy.
Kênh đào này sẽ đi xuyên qua toàn bộ Đại Vận, lượng công trình cũng chưa từng có trong lịch sử, một khi kênh đào hoàn thành sẽ là một hành động vĩ đại trước nay chưa từng có.
- Nguyên soái đại nhân, nơi này chính là hoàng cung, công tử tùy ý làm bậy như vậy....
Vương đại nhân vừa mới mở miệng đã bị Uân Thanh cắt đứt, người khác không biết chuyện của Bì Vân Liệt, nhưng Uân Thanh quốc sư lại biết.
- Vương đại nhân, hôm nay chư vị đại nhân cũng đều mệt mỏi rồi, vẫn nên quay về phủ nghỉ ngơi đi!
Lời nói vô cùng đúng lúc của Uân Thanh cắt đứt lời Vương đại nhân, cũng tránh cho Vương đại nhân nói ra những lời khó nghe.
Vương đại nhân liếc nhìn Bì Khánh Phong, hắn phát hiện sắc mặt Bì Khánh Phong có chút khó xử, hắn cũng cảm thấy những lời của mình có vẻ quá đáng, vội vàng chắp tay nói với Bì Khánh Phong:
- Nguyên soái, Vương Thanh lắm miệng, xin lỗi nguyên soái, mong rằng nguyên soái không lưu tâm.
Cách làm của Vương đại nhân cũng xem như thích hợp.
Dù sao toàn bộ Đại Vận ai không biết Bì Vân Liệt chính là một công tử ăn chơi trác táng siêu cấp, tên gia hỏa này không ngày nào không có người nhục mạ khắp nơi, hiện tại Vương đại nhân có thể hạ mặt xin lỗi Bì Khánh Phong đã là cực hạn rồi .
- Vương đại nhân yên tâm, Bì mỗ cũng không phải người chấp nhặt, Vương đại nhân mời. . .
Bì Khánh Phong vừa rồi đang suy nghĩ, một hồi bị Vương đại nhân nói như vậy cũng xem như tỉnh lại, hắn kỳ thực cũng biết quá khứ ăn chơi của nhi tử mình, cho nên cũng không cách nào trách tội người khác.
- Được, vậy chư vị Vương mỗ xin đi trước một bước!
Vương Thanh thấy Bì Khánh Phong không có gì trách tội cũng không dự định lưu lại, hắn quay sang mọi người hành lễ sau đó rời đi.
Mọi người xung quanh, ngoại trừ Uân Thanh, những người khác cũng không có hứng thú tiếp tục đàm luận, cũng đều cáo từ rời đi.
Đợi sau khi mọi người tản đi, Âu Dương tìm một cái ghế ngồi xuống. Hắn nhìn Bì Khánh Phong và Uân Thanh đứng đó hoàn toàn không cảm thấy có gì không thích hợp. Phải biết rằng, nếu tính về bối phận của Âu Dương, Âu Dương có lẽ là siêu cấp trưởng bối của hai người bọn họ.
- Vừa rồi ta không nói đùa với chư vị, mặc dù ta chỉ dừng lại đây vài ngày, nhưng gần đây tâm tình của ta tương đối tốt, nếu chuyện tiếp theo các ngươi làm tốt, vậy ta tặng các ngươi một kênh đào cũng không có gì!
Âu Dương vẫn rất bình tĩnh nói.
Nhưng bọn họ không phát hiện, lúc này rất nhiều hộ vệ trong hoàng cung đều nhìn sang bên này với nhãn thần khó tin.
Vừa rồi chư vị đại thần đang nghị sự, cho nên cũng không phân biệt quan chức cao thấp, chỉ cần người có bản lĩnh đều ngồi ở đây đàm luận.
Nhưng lúc này thì sao? Tên công tử ăn chơi trác táng Bì Vân Liệt tuyệt đối là kẻ nổi danh khắp Đại Vận, cho nên hộ vệ đương nhiên nhận ra. Điều khiến cho người ta không thể tưởng tượng chính là, lúc này Bì Vân Liệt ngồi ở chỗ kia, còn nguyên soái Bì Khánh Phong, phụ thân của Bì Vân Liệt lại đứng ở đó, quỷ dị nhất chính là quốc sư Uân Thanh cũng đứng ở đó. Tràng diện này thực sự có chút không thể tưởng tượng. . .Tình huống gì mà cha đứng, con ngồi? Lẽ nào hiện tại tình huống Đại Vận đã thay đổi, hiện tại đã thành thời đại lão tử nghe nhi tử phát biểu?
Trong lòng rất nhiều thị vệ nghĩ như vậy, nhưng điều này cũng không có căn cứ, chưa từng nghe nói nhi tử phát biểu lão tử nghe.
Loại sự tình này phỏng chừng nhiều nhất cũng chỉ có thể phát sinh trong quân doanh. Dưới tình huống nhi tử là nguyên soái, lão tử là tướng quân mới có thể là lão tử nghe nhi tử, nhưng như vậy nhi tử bình thường đều là nhân vật siêu cấp lưu danh sử sách, còn Bì Vân Liệt thì sao?
Bì Vân Liệt tuyệt đối cũng có tư cách lưu danh sử sách, bởi vì trong lịch sử thật sự không có kẻ nào ăn chơi trác táng như hắn....
- Tiền bối không nói đùa chứ?
Bì Khánh Phong không biết làm sao trả lời, mà Uân Thanh cũng mặc kệ những chuyện này. Nếu vị tiền bối trước mặt thực sự có thể tặng cho bọn họ một kênh đào, đừng nói là hoàn thành một việc, chính là mười việc cũng có thể!
- Ta nói gần đây tâm tình của ta rất tốt, cho nên cái này tựa hồ xem như lễ vật miễn phí tặng cho các ngươi!
Âu Dương cười ha ha, đương nhiên, hiện tại hắn không dám làm chuyện tặng kênh đào này. Lúc này hắn đã đạt được cấp Đại Đế, mặc dù cấp bậc này không đến mức phá hủy tiểu thế giới, nhưng tùy tiện xuất thủ ở tiểu thế giới vẫn rất dễ chém vỡ thời không của tiểu thế giới, muốn tặng kênh đào sợ rằng phải chờ tới lúc Âu Dương rời khỏi, cũng chính là lúc Âu Dương khôi phục thời kì đỉnh phong.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1093: Tác dụng của công chúa
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Chỉ có lúc đó Âu Dương mới có thể hoàn toàn khống chế lực lượng của mình, đạt được tình trạng tâm ý khống chế, chỉ có lúc đó Âu Dương mới có thể không cần tốn nhiều sức lực vẫn có thể tặng một kênh đào cho Đại Vận.
Lúc này, cho dù là Bì Khánh Phong cũng không khống chế được tình tự của mình. Phải biết rằng, một khi kênh đào thực sự xuất hiện, như vậy tác dụng đối với Đại Vận không chỉ là giàu có, đồng thời binh lực Đại Vận cũng sẽ dễ dàng phân phối.
Sau khi có kênh đào, trọng binh đóng quân phía nam có thể điều ra một phần ba lực lượng đến phương bắc, như vậy toàn bộ phương bắc sẽ yên ổn.
Có kênh đào, cho dù phía nam đến xâm phạm, Đại Vận cũng có thể phát binh đến phía nam trong mấy ngày. Mặc dù rút ra một phần ba binh lực phía nam Đại Vận sẽ không vững chắc bằng hiện tại, nhưng tuyệt đối cũng có thể chống chọi với bất cứ đại quân nào trong mấy ngày, chỉ cần có thể chống chọi, như vậy phía nam chẳng khác nào không gì phá nổi.
Về phần phương bắc, hiện tại phương bắc nhìn như bình tĩnh, trên thực tế phương bắc vẫn thỉnh thoảng có chiến sự, nếu như có thể điều một phần ba binh lực phía nam đóng quân đến phương bắc, vậy phương bắc sẽ không cần lo lắng.
Vì sao? Bởi vì phía nam có sáu mươi vạn trọng binh, dù sao phía nam Đại Vận là hai đại quốc gia, sáu mươi vạn quân đóng quân phía nam cũng là vì triệt để phong tỏa phía nam, mà từ phía nam điều một phần ba cũng chính là hai mươi vạn. Binh lực của toàn bộ phương bắc chỉ có hai mươi vạn, điều chuyển thêm hai mươi vạn tới, toàn bộ phương bắc sẽ trực tiếp trở thành tường đồng vách sắt. Đám quân lính tản mạn phương bắc đối mặt với bốn mươi vạn chiến sĩ Đại Vận như lang như hổ, việc duy nhất có thể làm chính là thành thật cút về với ông bà, bằng không chọc giận Đại Vận, bốn mươi vạn đại quân tuyệt đối có thể quét ngang phương bắc!
Cho nên nếu có kênh đào này, không chỉ khiến Đại Vận càng thêm giàu có, đồng thời cũng khiến Đại Vận có thêm năng lực tấn công và phòng thủ.
Từ phía nam đến phương bắc, nếu như đi đường bộ, quân lớn như vậy chí ít cần một tháng mới có thể đến nơi, cho dù là kỵ binh chí ít cũng cần bốn ngày! Nhưng nếu có kênh đào, như vậy từ phía nam đến phương bắc, hai mươi vạn đại quân cũng chỉ cần thời gian năm ngày! Đây là khái niệm gì chứ, như vậy chẳng khác nào lắp thêm cho hai mươi vạn bộ binh đôi cánh để bọn họ phi hành, năm ngày điều động từ bắc đến nam tuyệt đối sẽ tạo ra cảm giác như thần binh giáng xuống.
- Nếu tiền bối, . . .
Bì Khánh Phong đối mặt với Âu Dương khoác trên thân thể của Bì Vân Liệt có chút không được tự nhiên, mặc dù biết rõ người này không phải nhi tử của mình, nhưng dáng dấp vẫn là nhi tử của mình. Trước đây mình không ít lần đánh chửi nhi tử, hiện tại đối mặt lại phải gọi là tiền bối, quả thật có chút kỳ lạ.
Uân Thanh phảng phất cũng nhìn ra Bì Khánh Phong xấu hổ, cho nên hắn rất hợp thời tiếp nhận trọng tâm câu chuyện:
- Nếu tiền bối thực sự có thể làm được, vậy Đại Vận ta có thể đáp ứng tiền bối, chỉ cần không tổn thương đến quốc uy Đại Vận, tất cả đều có thể thương lượng!
Kỳ thực những lời này của Uân Thanh chỉ vô ích, lẽ nào Đại Vận còn có thể có cái gì khiến một người có thể tống xuất ra một kênh đào có thể động tâm hay sao?
- Ta cũng muốn quốc uy Đại Vận, ta chỉ muốn một người!
Khi Âu Dương nói ra những lời này, rõ ràng thấy Uân Thanh và Bì Khánh Phong thở dài một hơi! Muốn một người, muốn một người còn không đơn giản. Ở Đại Vận, chỉ cần Âu Dương không phải muốn tính mệnh của hoàng đế, cho dù hắn để mắt đến hoàng hậu, phỏng chừng vì kênh đào này, bệ hạ cũng có thể tống xuất!
Nữ nhân rất trọng yếu, nhưng trong mắt quân vương, nữ nhân vĩnh viễn không thể so sánh với giang sơn của mình. Có câu nói không phải rất hay, giang sơn mỹ nhân chỉ có thể có một! Hiện nay Đại Vận quân chủ chính là một quân chủ có thể vì giang sơn từ bỏ mỹ nhân, cũng chính vì hắn như vậy mới có thể khiến Đại Vận phát triển thần tốc mấy năm qua.
Âu Dương nhìn phương hướng hoàng cung nói:
- Nguyên soái, ta nghe nói nhi tử Bì Vân Liệt của ngươi và Vân Sinh công chúa có hôn ước, đúng không?
Khi Âu Dương nói ra những lời này, Uân Thanh và Bì Khánh Phong đều sửng sốt, nhưng sau đó trên mặt hai lão gia hỏa này đều xuất hiện một biểu tình hèn mọn . . .
- Không thành vấn đề, nếu tiền bối cảm thấy Vân Sinh công chúa có thiên tư nguyện ý thu nhận, lão phu có thể làm chủ!
Uân Thanh quá vô sỉ, dựa theo bình thường mà nói, Bì Khánh Phong có thể xem là bố chồng tương lai của Vân Sinh công chúa, nhưng hiện tại bố chồng người ta còn chưa mở miệng, còn có hoàng đế cũng chưa mở miệng, hắn đã trực tiếp mở miệng đáp ứng rồi. . .
Nhưng Uân Thanh căn bản không suy nghĩ nhiều như vậy, một công chúa đổi lấy một kênh đào, còn có buôn bán nào thích hợp hơn nữa? Uân Thanh thề, nếu có cuộc buôn bán này, bệ hạ tuyệt đối sẽ không để ý, dùng tất cả công chúa của hắn ra buôn bán....
Tác dụng đầu tiên của công chúa chính là hấp dẫn dũng sĩ đi đấu ác long, tác dụng thứ hai chính là tặng người. Bình thường trong tiểu thuyết không phải đều viết như vậy sao? Một công chúa hấp dẫn một dũng sĩ bần cùng, dũng sĩ vì lấy công chúa, cuối cùng đánh bại ác long, công thành danh toại.
Hoặc là vị công chúa nào đó vì đại nghĩa quốc gia bị gả đến nơi xa xôi hẻo lánh, cuối cùng hồng nhan bạc mệnh.....
Nghe thấy lời nói của Uân Thanh, Âu Dương sờ lên mặt khối thân thể hiện tại của mình. Kỳ thực mặc dù Bì Vân Liệt ăn chơi trác táng, thân thể suy nhược, nhưng vẫn miễn cưỡng được xem là anh tuấn.
Nhưng Âu Dương nghĩ không rõ, lẽ nào bất cứ cái gì dính dáng đến Bì Vân Liệt đều bị người ta xem là lưu manh hay sao? Xác thực, Vân Sinh công chúa, cũng chính là dung mạo của Sở Yên Nhiên có thể khiến cho rất nhiều nam nhân điên cuồng. Nếu như không có Vệ Thi trước đây, Âu Dương hoài nghi khi hai người ở trên tiên thuyền ngoài biển, hắn đã bị Sở Yên Nhiên đẩy ngã. . .
Nhưng Âu Dương thề, hiện tại tình cảm của hắn đối với Sở Yên Nhiên tuyệt đối là loại hữu nghị tốt nhất giữa bằng hữu, hai người căn bản không có gian tình gì, nhưng Sở Yên Nhiên chuyển thế lại xem mình là một lão dâm côn, chuyện này có chút không thuần khiết . . .
- Quốc sư đại nhân nói không sai, nếu tiền bối thực sự làm được, Bì mỗ cũng nguyện ý làm chủ!
Bì Khánh Phong cũng biết, so với con dâu, kênh đào tuyệt đối quan trọng hơn.
Bình thường bên trong tiểu thuyết viết cái gì bởi vì thể diện gì đó, trên cơ bản đều là nói khoác! Nói thế nào chứ, một trung thần tuyệt đối, trước mặt đại nghĩa quốc gia, cho dù là tính mạng của mình cũng có thể không cần chứ nói gì đến thể diện?
Hoàng Cái có thể khiến Chu Du ẩu đả, tất cả đều là vì thành công, chỉ cần thành công, như vậy tuyệt đối không ai nói Bì Khánh Phong là người mất mặt. Ngược lại, nếu Bì Khánh Phon làm như vậy, cuối cùng mọi người còn có thể tán thưởng Bì Khánh Phong đại nghĩa, tán thưởng Bì Khánh Phong vì quốc gia có thể hi sinh cái tôi! Đây căn bản chính là đắp nặn một anh hùng chứ không phải đắp nặn một kẻ xui xẻo!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1094: Ca ca chính là một truyền thuyết
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Nhưng lúc này Âu Dương lại phiền muộn, thông thường loại nhớ thương con dâu người ta đều là nhân vật phản diện.
Mình rõ ràng không phải nhân vật phản diện, hay lời nói vừa rồi của mình có ý nghĩa ám chỉ quá mạnh? Khiến hai vị này nghĩ mình chính là một sắc quỷ thuần túy? Còn cái gì là coi trọng thiên tư của Vân Sinh công chúa, ta thèm! Cứ nói thẳng là coi trọng thân thể của Vân Sinh công chúa đi. . .
- Hai vị chắc đã hiểu lầm !
Mặc dù trong lòng Âu Dương suy nghĩ rất nhiều, nhưng trên mặt hắn vẫn rất bình tĩnh không, chỉ thấy Âu Dương nhìn hai người nói:
- Kỳ thực ta không phải muốn Vân Sinh công chúa, mà là hi vọng Bì gia hủy bỏ hôn ước với Vân Sinh công chúa, đồng thời để Đại Vận quân chủ đáp ứng ta, từ nay về sau tất cả mọi chuyện của Vân Sinh công chúa đều do chính nàng làm chủ, hoàng gia không được can thiệp!
Âu Dương giải thích như vậy, hai gia hỏa hiển nhiên không đủ thuần khiết cũng minh bạch trong nháy mắt.
Nhưng bọn hắn vừa minh bạch vừa không minh bạch, Âu Dương làm như vậy là có ý tứ gì? Hắn muốn làm cái gì? Nếu như nói hắn coi trọng Vân Sinh công chúa, trực tiếp lấy người mang đi là được rồi, nhưng hiện tại rốt cuộc là có ý tứ gì?
Mặc dù hai người nghĩ không rõ, nhưng bọn họ đồng dạng cũng không hỏi cái gì, Uân Thanh mở miệng nói:
- Tiền bối yên tâm, một lát nữa ta sẽ đi gặp bệ hạ, chuyện này ta có thể bảo đảm!
Uân Thanh vẫn có chút tự tin.
- Ta và quốc sư đại nhân sẽ cùng đi gặp bệ hạ!
Lúc này Bì Khánh Phong cũng bất chấp xấu hổ, nếu như để Uân Thanh đi một mình, vậy tuyệt đối càng thêm xấu hổ, cùng làm như vậy chẳng bằng cho mình một quang côn.
Không phải chỉ là một nữ nhân sao? Mặc dù Vân Sinh công chúa được xưng là đệ nhất mỹ nhân Đại Vận, nhưng trong mắt Bì Khánh Phong, đệ nhất mỹ nhân tuyệt đối không quan trọng bằng kênh đào, hơn nữa Vân Sinh công chúa vốn đã không để ý nhi tử của mình. Như vậy chi bằng hủy bỏ hôn sự này, lẽ nào nói ngoài Vân Sinh công chúa, nhi tử của Bì Khánh Phong hắn không thể tìm được thê tử khác sao?
Bì gia cũng không phải một tiểu gia tộc, vì muốn lôi kéo quan hệ họ hàng với hoàng đế mới mặt dày mày dạn đòi lấy công chúa. Nói thật, Bì gia không thiếu cái gì, căn bản không cần đến quan hệ thân thích kia, với thực lực và địa vị của Bì gia hiện tại, căn bản không cần nhìn sắc mặt của bất cứ người nào.
Trăm vạn đại quân Đại Vận đều nằm trong tay một mình Bì Khánh Phong, nếu Bì Khánh Phong thực sự có lòng dạ phản trắc, vậy Đại Vận không nói xong đời, chí ít đương kim hoàng thượng cũng chết chắc rồi. . .
Nhiều năm qua, Bì gia đời này nối tiếp đời kia, không có đời nào xuất hiện bất cứ phản bội nào, đây cũng là nguyên nhân Bì gia có thể mãi mãi hưng thịnh ở Đại Vận.
Trước kia Lăng gia cũng như vậy, nhưng Lăng gia cuối cùng vì xuất hiện một người có lòng dạ phản trắc, kết quả gia hoả đó đã khiến mấy nghìn năm phát triển của Lăng gia sụp đổ, cuối cùng toàn bộ Lăng gia bị tịch thu tài sản. Có Lăng gia làm ví dụ trước mặt, chỉ cần Bì Khánh Phong không phải kẻ ngu si, khẳng định sẽ không đi làm loại chuyện này .
- Vậy làm phiền hai vị!
Âu Dương cũng không nói nhiều lời vô ích, nói xong hắn trực tiếp đứng lên, trong nháy mắt Âu Dương đứng lên, trước mặt hắn xuất hiện một hắc động, Âu Dương mỉm cười, sau đó biến mất trong hắc động!
Quốc sư Uân Thanh nhìn chiêu thức ấy, toàn thân đều ngây dại! Vừa rồi khi Âu Dương xuất hiện, hắn chỉ nghĩ Âu Dương dùng phương pháp ẩn nấp thân hình gì đó, nhưng hiện tại xem ra, người ta căn bản không phải ẩn nấp thân hình, mà là trực tiếp không đếm xỉa đến cách trở của thời không.
- Quốc sư đại nhân, cái này. . .
Bì Khánh Phong là Yêu Chiến Sĩ, hiểu biết đối với phá vỡ hư không hiển nhiên không bằng Uân Thanh.
- Đây không phải năng lực có thể xuất hiện ở tiểu thế giới, ngay cả ở Chân Linh Giới cũng chỉ có rất ít người có thể làm được, cho dù ở Chân Linh Giới, tiền bối này tuyệt đối cũng là một đại nhân vật!
Lúc này Uân Thanh tin, một người có thể không nhìn hư không mà đi, người như vậy theo Uân Thanh thấy dù thế nào cũng nên là cấp Pháp Thân! Thậm chí có thể là một Đại Đế. Trong mắt người của tiểu thế giới, Đại Đế cũng đã là cực hạn của tu luyện, về phần tứ đại ý chí phía trên đều là truyền thuyết, còn mọc cánh thành tiên ở trên nữa căn bản ngay cả trong truyền thuyết cũng chưa từng xuất hiện, chứ đừng nói là tận mắt nhìn thấy.
Cho nên Uân Thanh và Bì Khánh Phong căn bản không nghĩ ra, Âu Dương trước mặt bọn họ chính là một tiên nhân, còn là một tiên nhân đứng đầu, một cường giả có thể giết chết Tiên Vương tổ cấp, một cường giả siêu cấp có thể náo loạn toàn bộ tiên giới.
Những thứ vượt quá tưởng tượng của bọn họ, Âu Dương không muốn đi nói, hơn nữa cũng không cảm thấy chuyện đó đáng khoe khoang. Nếu như ngươi vốn là một cây cỏ, mạ vàng cho ngươi, ngươi có thể đi chiếu rọi những cây cỏ khác, bởi vì ngươi mạnh hơn cây cỏ, thế nhưng trên thực tế ngươi vẫn là cây cỏ mà thôi.
Cái này giống như Âu Dương trước qua, lúc nào cũng thích khoe khoang với người khác về bản thân, bởi vì hắn là từ tầng thấp nhất trèo lên, hi vọng có được cảm giác thành tựu. Nhưng hiện giờ thì sao? Thần Tiễn hiện nay đã được người ta xem là thần thoại, hiện nay hắn không cần đi khoe khoang cái gì, vì khắp nơi đều là truyền thuyết của hắn.
Dùng một câu ngưu bức chính là, ca ca kỳ thực chính là một truyền thuyết. . .
Uân Thanh và Bì Khánh Phong liếc nhìn nhau, dù sao tu vi của Âu Dương tạm thời vẫn là thứ bọn họ không thể chạm đến, so với ở đây lãng phí đầu óc, chi bằng nhanh chóng đi tìm bệ hạ nói chuyện!
- Quốc sư, chuyện này vẫn là ngươi nói đi, tài ăn nói của ngươi tốt hơn ta, chuyện này ngươi cũng biết . . .
Bì Khánh Phong kỳ thực còn có chút xấu hổ, dù sao đây là con dâu của mình, từ nhỏ đã đính hôn với nhi tử của mình, nhi tử ăn chơi trác táng như vậy, người ta cũng không nói muốn từ hôn. Hiện tại nếu kêu hắn đi mở miệng nói từ hôn xác thực có chút không thích hợp.
- Nguyên soái yên tâm, với thông tuệ của bệ hạ làm sao có thể không biết nguyên soái làm như vậy chính là đại nghĩa!
Uân Thanh tâng bốc Bì Khánh Phong, coi như cho Bì Khánh Phong một bậc thang đi xuống. Đồng thời Uân Thanh mở miệng nói:
- Một hồi Bì nguyên soái cứ ở một bên phụ họa là được, những cái khác cứ để lão phu nói!
- Được! Có lão ca hỗ trợ ta cũng an tâm!
Bì Khánh Phong thở dài một hơi. Hắn suốt đời rong ruổi sa trường, cũng xem như danh hào trung liệt, nếu như trực tiếp từ hôn đương nhiên có một ít không vui, nhưng hiện tại Uân Thanh tâng bốc hắn, nói chuyện từ hôn này có liên quan đến đại nghĩa, mặc dù hắn có chút không vui nhưng cũng đã biến mất.
- Đi thôi! Lúc này có lẽ bệ hạ còn đang ở thư phòng phê duyệt tấu chương!
Uân Thanh kéo Bì Khánh Phong, hai người đi thẳng đến thư phòng của Đại Vận đế vương. Dọc theo đường đi đương nhiên cũng không ai ngăn cản, với địa vị và quyền lực của Uân Thanh và Bì Khánh Phong, ra vào hoàng cung đều không cần thông báo, trên cơ bản chỉ cần không xông vào khi bệ hạ đang sinh hoạt vợ chồng, cho dù bệ hạ đang ngủ, hai người đụng tới đại sự cũng dám xông vào!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1095: Thiên hạ vô địch (1)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Trong hậu hoa viên, Vân Sinh công chúa người đầy bụi đất từ dưới đất chui ra. Tiểu nha đầu thấy công chúa an toàn trở về cũng thở dài một hơi, phải biết rằng, công chúa lén lút chui ra ngoài mặc dù không phải một hai lần, có thể xem là việc rất quen thuộc, nhưng trước đây nhiều nhất chỉ là chạy đi mua mứt quả hoặc là xem chuyện kỳ quái gì đó, hoàn toàn không giống như lần này. . .
Cho nên tiểu nha đầu vẫn rất lo lắng, thế nhưng lo lắng thì lo lắng, tiểu nha đầu cũng không sợ công chúa gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mệnh. Cho dù nàng xông vào Bì gia, bị hộ vệ Bì gia bắt được, cuối cùng cũng phải cung kính đuổi về, chưa nói đến thân phận của công chúa, dù sao tương lai Vân Sinh công chúa cũng là chủ mẫu của bọn họ!
Bì gia truyền đến đời Bì Khánh Phong là dòng độc đinh, cho nên mặc dù Bì Vân Liệt ăn chơi trác táng, cuối cùng vẫn kế thừa gia nghiệp Bì gia. Công chúa lấy Bì Vân Liệt, sau này chờ Bì Vân Liệt tiếp nhận đại kỳ của Bì gia, lúc đó Vân Sinh công chúa chính là chủ mẫu của Bì gia, cho nên ai dám đắc tội với Vân Sinh công chúa chính là không có trách nhiệm với tương lai của mình.
- Công chúa, ngươi rốt cuộc đã trở về!
Tiểu nha đầu vội vã chạy tới bên cạnh Vân Sinh công chúa, sau đó chăm chú quan sát khắp người, không biết còn tưởng rằng nàng lo lắng cho công chúa bị thương gì đấy, nhưng câu nói tiếp theo của tiểu nha đầu lại khiến Vân Sinh công chúa cảm thấy một trận ác hàn.
- Công chúa, vì sao trên người ngươi không có vết máu, lẽ nào công chúa đã đạt được trình độ giết người không thấy máu? Công chúa thật sự là thần nhân. . .
Đây là lời nói của tiểu nha đầu, đừng thấy nha đầu này còn nhỏ, nhưng nghe câu nói này, sau này lớn lên phỏng chừng cũng là một nha đầu bạo lực. . .
Vân Sinh công chúa nghe thấy câu này thật sự không biết nói gì. Chút năng lực của mình có thể giết người không thấy máu sao? Muốn nói giết người không thấy máu chính là Bì Vân Liệt tự xưng mình là Âu Dương kia. . . Cho đến lúc này, Vân Sinh công chúa còn đang tự hỏi, tại sao tên ăn chơi trác táng lại trở nên cường đại như vậy? Lẽ nào hắn đã ăn thuốc tăng lực trong truyền thuyết mà mình đã nghe nói trên chợ mấy ngày trước?
Nghe thấy những lời này của tiểu nha đầu, Vân Sinh công chúa cũng cảm thấy không có mặt mũi. Một người đường đường là đại cao thủ lục giai chạy đi đánh lén một tên phế vật có tiếng trong lịch sử, lại bị người ta hòa tan đoản đao của mình, sau đó toàn thân đầy bụi đất chạy về. Nếu như tin tức này truyền ra ngoài, sau này Vân Sinh công chúa làm sao còn có thể lăn lộn trong đám hộ vệ.....
Không sai, Vân Sinh công chúa của chúng ta bình thường không có việc gì sẽ tìm một số hộ vệ khiêu chiến. Những hộ vệ này tuyệt đại đa số đều là lục giai, thỉnh thoảng có thất giai, Vân Sinh công chúa cũng hoàn toàn không sợ, vượt cấp chiến đấu ngược lại sẽ làm nàng cảm thấy càng có cảm giác.
Hơn nữa từ nhỏ đến lớn, Vân Sinh công chúa là loại người không bao giờ chịu thất bại. Nàng chỉ còn thiếu hô to độc cô cầu bại trong hoàng cung . . .
Đối với điểm này các hộ vệ đương nhiên cũng có ý nhường nhịn, hơn nữa không nhường nhịn, các hộ vệ sợ Vân Sinh công chúa thực sự chạy ra ngoài khiêu chiến với người ta, cho nên lúc nào cũng nói với Vân Sinh công chúa, nàng hầu như đã thiên hạ vô địch, đừng tùy tiện khinh dễ người yếu. . .
Nhưng hôm nay thiên hạ vô địch Vân Sinh công chúa lại thất bại, điều này làm sao có thể chấp nhận được.
Trong thư phòng của Đại Vận quốc chủ, Bì Khánh Phong và Uân Thanh đang kể lại đầu đuôi câu chuyện vừa rồi cho quốc chủ Tôn Hàng Quyền.
Đại Vận quốc nhiều năm qua, mặc dù quốc hiệu vẫn không có gì thay đổi, nhưng quốc chủ lại thay đổi vô số nhà. Dù sao đối với Bì gia mà nói, cái bọn họ ủng hộ không phải một nhà nào đó, mà là toàn bộ Đại Vận, ai có thể khiến Đại Vận hưng thịnh, ai mới là chủ nhân của Đại Vận.
Tôn Hàng Quyền nghe xong câu chuyện của Bì Khánh Phong và Uân Thanh liền rơi vào trầm tư, sau đó hắn hỏi một vấn đề khiến người ta cảm thấy một quân chủ tài đức sáng suốt như hắn cũng có lúc hồ đồ:
- Nguyên soái, người này có thể mời chào hay không?
Nghe thử xem, vấn đề này vô lý thế nào, người này có thể mời chào hay không. Một cường giả có thể tùy ý tặng cho ngươi một kênh đào, ngươi còn muốn mời chào. . . Hắn cũng không dùng đầu óc ngẫm lại, cường giả tùy tiện phất tay có thể bổ ra một kênh đào như vậy, nếu như muốn xuất thủ đối phó Đại Vận, không cần người khác, chỉ một mình hắn chém một đường từ nam xuống bắc, toàn bộ Đại Vận đều sẽ biến thành sông Đại Vận...
Nhìn thấy ánh mắt hơi có chút châm chọc của Bì Khánh Phong và Uân Thanh, Tôn Hàng Quyền cũng phát giác vấn đề của hắn vô lý thế nào. Nhưng chuỵen này cũng không thể trách hắn, mặc dù bản thân hắn cũng là một tu giả, thế nhưng thật sự quá kém, thậm chí còn không bằng nữ nhi Vân Sinh công chúa của hắn, như vậy làm sao hắn có thể lý giải Âu Dương cường đại như thế nào.
- Hai vị khanh gia cảm thấy chuyện này...
Tôn Hàng Quyền vội vàng nói sang chuyện khác, nếu biết mình đã sai lầm, vậy nhanh chóng nói sang chuyện khác mới là vương đạo.
- Vị tiền bối đó không nói đùa với chúng ta, hơn nữa bệ hạ cũng nhìn thấy, chuyện này hoàn toàn không có chút tổn thất với Đại Vận chúng ta, cho dù vị tiền bối kia lừa dối chúng ta, chúng ta cũng không có tổn thất nào!
Khi Uân Thanh nói những lời này, có chút mất tự nhiên nhìn Bì Khánh Phong. Không sai, Đại Vận không tổn thất, nhưng Bì Khánh Phong lại tổn thất một nàng dâu nghiêng nước nghiêng thành.
- Bì nguyên soái nghĩ thế nào?
Dù sao Bì Khánh Phong mới là diễn viên chính, nhi tử của hắn mới là người tổn thất lớn nhất trong toàn bộ quá trình, cho nên lúc này bất luận như thế nào vẫn cần Bì Khánh Phong gật đầu. Đây cũng coi như một loại biểu hiện tôn trọng của Tôn Hàng Quyền đối với Bì Khánh Phong.
- Bệ hạ, tất cả phải lấy lợi ích của Đại Vận là việc chính!
Bì Khánh Phong cũng không phải kẻ ngu si, đã đến đây đã chứng tỏ thái độ của hắn. Kỳ thực so với một con dâu dung mạo đẹp như hoa, Bì Khánh Phong càng hi vọng có một kênh đào vận binh. Dù sao Bì gia chính là gia tộc chưởng binh, mặc dù nhi tử của mình kém cỏi, nhưng thân thể của mình vẫn tốt, đợi sau khi Âu Dương rời khỏi, để nhi tử thành hôn, sau đó nhanh chóng sinh cho mình một đứa cháu, mình nuôi dưỡng nhi tử không được, lẽ nào nuôi dạy tôn tử cũng không được?
Cho nên Bì Khánh Phong đã quyết định trực tiếp truyền cơ nghiệp Bì gia cho tôn tử. Theo Bì Khánh Phong thấy, với tu vi của mình chống đỡ hai ba mươi năm cũng không hề có áp lực.
- Được, Bì nguyên soái quả nhiên là đại nghĩa!
Tôn Hàng Quyền nói ra những lời này cũng khiến Bì Khánh Phong sảng khoái hơn không ít.
Trong ngự hoa viên, Vân Sinh công chúa bị Liên nhi hỏi có chút phiền muộn. Nàng vốn định trở về sẽ nói khoác với Liên nhi mình đã hung hăng giáo huấn tên ăn chơi trác táng đó một trận. Tên gia hỏa đó khóc cầu mình thả cho hắn một con đường sống, mình từ bi dụng tâm tha cho hắn, nhưng đối với tiểu nha đầu tinh quái như Liên nhi, tất cả đều trở thành phù vân.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1096: Thiên hạ vô địch (2)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Liên nhi chỉ cần nói mấy câu đã khiến Vân Sinh công chúa lộ ra tất cả, điều này làm cho Vân Sinh công chúa cảm thấy vô cùng phiền muộn, nàng thậm chí có chút hoài nghi mình có phải nên đổi nha hoàn khác hay không . . .
- Ngươi biết cái gì! Cao thủ so chiêu quan trọng là giành được cơ hội ra tay trước, lúc đó chỉ vì ta mất cơ hội ra tay, nếu không một chiêu của ta đủ để. . .
Vân Sinh công chúa còn muốn nói cái gì, nhưng Liên nhi lại ở bên cạnh ôm mặt nói:
- Công chúa, hình như vừa rồi ngươi nói ngươi từ dưới đất chui lên, sau dó nhân lúc hắn không đề phòng đâm ra một đao....
- Có sao?
Vân Sinh công chúa cũng ý thức được mình xác thực có chút xu thế nói bậy. Vân Sinh công chúa rất ngây thơ, nhưng ngây thơ không phải là ngu ngốc. Nàng đương nhiên cũng biết chênh lệch giữa nàng và gia hoả đó căn bản không thể so sánh, nhưng kêu người từ nhỏ đã được mệnh danh là "Thiên hạ vô địch" như nàng chấp nhận thất bại, áp lực vẫn rất lớn .
- A. . . Ta nhớ ra rồi!
Vân Sinh công chúa phảng phất như bắt được phao cứu mạng, vô cùng ngưng trọng nhìn Liên nhi nói:
- Lúc đó sau khi ta và giao thủ hơn một trăm nhiều chiêu...
Khi Vân Sinh công chúa nói đến đây, Liên nhi lại đưa tay ôm mặt, điều này khiến cho nàng có chút ngại ngần.
- Bất kể bao nhiêu chiêu, tình huống lúc đó của chúng ta tựa hồ là thế lực ngang nhau, sau đó hắn nói cho ta biết một bí mật kinh thiên động địa!
Vân Sinh công chúa biểu hiện ra dáng vẻ bí hiểm, dáng dấp đó bất luận nhìn thế nào cũng có một loại cảm giác ta rất cô đơn, nhưng cầu một thất bại.
- Bí mật gì?
Liên nhi hiển nhiên cũng bất kể trước đó có phải là nói khoác hay không, nàng chỉ muốn biết bí mật này có đáng tin.
- Hắn tên là Âu Dương!
Trên mặt Vân Sinh công chúa mang theo vẻ kiêng kỵ sâu sắc. Nếu không phải biết nàng có mấy phân lượng, người ta thậm chí còn tưởng rằng nàng là Trịnh Tú Nhi, giống như Âu Dương thật sự đối kháng với nàng.
- Cái gì?
Liên nhi vốn tưởng rằng đó là bí mật kinh thiên động địa cỡ nào, thì ra chỉ là một tên. Liên nhi phiền muộn, nhưng sau khi Liên nhi nhắc lại cái tên này, bỗng nhiên nghĩ tới một người, nhưng đó là hiện thực sao? Cái tên đó đã bị thần hóa, trong toàn bộ tiểu thế giới, cái tên đó giống như thần linh, thậm chí trong Chân Linh Giới ở trên, cái tên đó là đại diện của bất bại, của vô địch, của truyền kỳ.
- Cái này còn chưa đủ đáng sợ sao! Đối thủ của ta chính là Thần Tiễn! Thần Tiễn Âu Dương! Ngươi hiểu chưa!
Vân Sinh công chúa khẩn trương nhìn Liên nhi, nếu như không phải biết lúc đó xảy ra chuyện gì, phỏng chừng tuyệt đại đa số mọi người sẽ xem Vân Sinh công chúa là đối thủ của Âu Dương.
Nhưng ngẫm lại lúc đó, nha đầu này từ đầu đến cuối bị người ta xoay như chong chóng, từ lúc nàng kêu lên "xem đao" đến cuối cùng Âu Dương thả nàng đi, nàng có chỗ nào là đối thủ của Âu Dương không? Nói cách khác nàng có chỗ nào biểu hiện giống như đối thủ của Âu Dương?
- Được rồi!
Vân Sinh công chúa cũng đã nhìn ra, không riêng nàng không tin đối phương là Âu Dương, ngay cả tiểu nha đầu Liên nhi căn bản cũng không tin, cho nên nàng phiền muộn lắc đầu nói:
- Nhưng hắn đã đồng ý từ hôn với ta, cho nên ta coi như giải thoát rồi.
Khi Vân Sinh công chúa vừa mới dứt lời, Liên nhi lại một lần nữa ôm mặt. Lần này trực tiếp làm cho Vân Sinh công chúa vô cùng xấu hổ.
- Công chúa... Ngươi thật ngây thơ...
Đây là suy nghĩ trong lòng Liên nhi lúc này. Liên nhi nhìn Vân Sinh công chúa nói:
- Công chúa, nếu lời nói của gia hỏa đó có thể tin tưởng, vậy dứt khoát lấy hắn đi...
Phun máu, tuyệt đối là một câu nói làm cho phun máu, nhưng nếu những lời này đặt vào tình huống trước đây vẫn không thể chấp nhận. Bì Vân Liệt trước đây là kẻ có tư chất thấp kém thế nào, nhân phẩm xấu xa thế nào. Hắn tuyệt đối là nhân vật hèn hẹ, bỉ ổi nhất trong lịch sử. Người như vậy mà Vân Sinh công chúa cũng có thể tin tưởng, vậy nàng thật sự quá ngây thơ.
- Hoàng thượng giá lâm...
Ngay khi Vân Sinh công chúa còn muốn giải thích, hoàng thượng giá lâm đã cắt đứt lời của nàng. Vân Sinh công chúa đưa mắt nhìn lại, bên ngoài hoa viên, một đội nhân mã đông đúc từ bên ngoài đi đến. Lúc này Tôn Hàng Quyền ngồi trên bảo tọa, đang dùng một loại ánh mắt vô cùng thần kỳ nhìn nàng.
Vân Sinh công chúa nhìn y phục dạ hành trên người mình, sau đó lại sờ khuôn mặt dính đầy bụi đất của mình, thoáng chốc đã minh bạch lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì.
Một công chúa, ăn mặc y phục dạ hành đi dạo ở đây sao? Hơn nữa y phục dạ hành cũng không thể mặc vào lúc này? Có người nào từng thấy có người giữa ban ngày đi ám sát mà lại mặc y phục dạ hành chưa? Ban ngày lại mặc y phục ban đêm, cái này ngoại trừ làm cho người khác cảm thấy chói mắt, còn có tác dụng khác sao?
Tôn Hàng Quyền cũng biết chuyện nữ nhi của hắn, nữ nhi của hắn cả ngày ở trong hoàng cung khiêu chiến các loại hộ vệ, đồng thời tự xưng là "Thiên hạ vô địch", hắn cũng biết, nhưng hắn cũng không làm gì, thậm chí ngay cả chuyện nữ nhi của hắn thường xuyên lén lút chuồn ra ngoài cung hắn cũng không tính toán.
Dù sao đây là Đại Vận đô thành, Vân Sinh công chúa bất luận nói như thế nào cũng là một Yêu Chiến Sĩ lục giai, mặc dù lục giai này có chút thấp kém, nhưng trong đô thành với thân thủ như vậy, cũng không phải bất cứ người nào có thể bắt được, cho nên nàng vẫn rất an toàn.
- Hồ đồ!
Tôn Hàng Quyền đi tới bên cạnh Vân Sinh công chúa, nhìn trang phục và dáng vẻ dính đầy bụi đất của Vân Sinh công chúa, hắn biết nữ nhi của mình nhất định lại vừa làm chuyện gì.
Hắn đương nhiên không nghĩ đến, nữ nhi của hắn lại chạy đến phủ đại nguyên soái, ám sát nhi tử của đại nguyên soái, cũng may nhờ Âu Dương chiếm thân thể của Bì Vân Liệt, bằng không lúc này phỏng chừng Vân Sinh công chúa đã bị người ta bắt về chứ không phải tự mình độn địa trở về. . . !
- Phụ hoàng.
Vân Sinh công chúa mặc dù nghịch ngợm, nhưng trước mặt phụ hoàng nàng vẫn rất thành thật, mặc dù nàng biết mình là "Thiên hạ vô địch".
Nhưng phụ hoàng chính là vua của một nước, trong mắt nàng, mặc dù là cao thủ "Thiên hạ vô địch" cũng phải nể mặt vua của một nước. Được rồi, cho dù cao thủ "Thiên hạ vô địch" không cần nể mặt vua của một nước, nhưng người ta vẫn là cha nàng.....
- Ngươi còn biết có phụ hoàng ta! Hừ!
Tôn Hành Quyền giả bộ tức giận, nếu là lúc khác, Tôn Hành Quyền giả bộ tức giận như vậy đương nhiên là không hù dọa được Vân Sinh công chúa, nhưng hôm nay Vân Sinh công chúa không giống với thường ngày, nói trắng ra là nàng có tật giật mình, cho nên nàng vội vàng cúi đầu cười nói:
- Ta không giết chết hắn.
- Cái gì. . .
Lần này đến phiên Tôn Hành Quyền phát mộng, hắn vốn tưởng rằng nữ nhi của mình lại chuồn đi làm chuyện gì "Hành hiệp trượng nghĩa", nhưng nhìn tình huống hiện tại, rõ ràng không phải như vậy.
- Hừ! Mau kể lại mọi chuyện cho ta nghe!
Tôn Hành Quyền biết, đối với nữ nhi, nếu nói ngon ngọt, trong nháy mắt nàng tuyệt đối có thể thêu dệt cho ngươi mấy trăm lý do không quan trọng, cho nên chỉ có thể cưỡng ép, hù dọa nàng mới có thể khiến nàng sợ hãi nói ra tình huống thật sự.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart