Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1067: Chuyện tốt - Đốt đèn lồng tìm không thấy
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Những nguyên liệu cao cấp giá trị trên hai tỷ, lại có mấy khối Phỉ Thúy nguyên liệu là đỉnh cấp, bất kỳ một công ty châu báu nào trên toàn thế giới đều cũng đỏ mắt ghen tỵ, hắn nhờ quan hệ gần với Lý Dương mà có cơ hội, không bắt lấy cơ hội này nhất định là kẻ ngốc.
- Lâm tiên sinh, thực không dám giấu diếm, tôi có ý tưởng tự mình mở một xưởng chế tác ngọc!
Lý Dương do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra kế hoạch của mình, nếu đã làm về ngọc, chỉ bán thành phẩm cũng có chút thua thiệt, không bằng tự gia công thành trang sức rồi bán đi.
Cho dù bán cho những công ty châu báu, thì lợi nhuận đã gia tăng rất nhiều.
Hiện giờ đại nghiệp của Lý Dương, đã là cả nhà không lo đói bụng, nhưng hắn chi tiêu cũng lớn, có rất nhiều chỗ đều cần dùng tiền, những thứ không nói đâu xa, quỹ từ thiện của hắn cần không ít tiền.
Quỹ này lúc trước chỉ là nhất thời mà lập nên, nhưng sau khi Lý Dương khảo sát qua những ngôi trường cần trợ giúp kia, chứng kiến ánh mắt của những học sinh mặt lạ hoắc mà rất đáng yêu kia, hắn liền quyết định, quỹ này cần duy trì.
Ít nhất khi hắn còn sống, nhất định phải phát triển nó, duy trì nó.
Đây cũng là một chuyện rất có ý nghĩa.
- Xưởng Ngọc ?
Lâm Lang hơi sửng sờ, lập tức nở nụ cười, tiếp tục nói:
- Lý Dương, xưởng chế tác ngọc không phải một sớm một chiều có thể lo liệu xong, cho dù cậu lo liệu được, có tìm được đại sư chạm ngọc thích hợp hay không cũng là cả một vấn đề! Còn những Phỉ Thúy nguyên liệu đó? Giao cho người bình thường thật là lãng phí!
Lâm Lang nói những lời này, khiến chân mày Lý Dương mất tự nhiên ngưng kết lại với nhau.
Lời của hắn cũng không phải là không có lý, xưởng ngọc phần lớn là gia công Phỉ Thúy nguyên liệu loại trung và thấp, nguyên liệu trung và cao rất ít, cao cấp thì càng thiếu.
Từ hiểu biết của hắn, đại sư chạm ngọc trong xưởng như của Mã Tuấn Đào cũng rất ít, chủ yếu là vì tính cách cổ quái của những đại sư, đều có tính cách riêng của mình, mời đến cũng không dễ dàng.
Trong tay Lý Dương nhiều Phỉ Thúy nguyên liệu như vậy, chỉ có mội hai vị đại sư, sẽ cần thời gian gia công rất dài.
Đương nhiên, Lý Dương cũng có thể mượn ảnh hưởng của Trần Vô Cực di kêu gọi, mời đến vài vị đại sư chân chính, nhưng Lý Dương cũng không muốn làm như vậy, Trần Vô Cực đã giúp hắn rất nhiều, khi hắn học chưa thành, cũng không muốn tiếp tục phiền toái ông ấy.
- Lý Dương, vậy xưởng ngọc đó cậu chuẩn bị mở ở nơi nào?
Lâm Lang đột nhiên lại hỏi một câu.
- Yết Dương!
Lần này Lý Dương không do dự, liền nói ngay, xưởng ngọc của hắn chỉ có thể mở tại đây, không chọn nơi nào khác, đây cũng là nơi thích hợp nhất.
- Lý Dương, cậu thấy thế này được không. Xưởng ngọc này cho tôi góp cổ phần, về phương diện đại sư chạm ngọc, toàn bộ giao cho tôi xử lý, được không?
Lâm Lang cười híp mắt lại nói thêm một câu, Lý Dương kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Vô luận là ở giới cổ vật, hay là giới kinh doanh Châu Bảo, Lâm Lang đều có được ảnh hưởng và quan hệ rất mạnh, hắn quen biết đại sư chạm ngọc nhiều hơn nhiều so với Lý Dương, cho dù Lý Dương là đại đệ tử của Trần Vô Cực, cũng không sánh bằng Lâm Lang.
Lâm Lang ra mặt, quả thật mạnh hơn so với hắn một chút.
Do dự một hồi, Lý Dương mới chậm rãi nói:
- Lần này, thật ra là tôi muốn cùng Mã Tuấn Đào hợp tác, cùng nhau mở một xưởng chế tác ngọc ở Yết Dương!
Cùng Mã Tuấn Đào hợp tác, là ý tưởng của hắn lúc trước, Mã Tuấn Đào tự mình kinh doanh xưởng ngọc, có kinh nghiệm nhiều năm, như vậy về quản lý mà nói, Lý Dương liền không cần quan tâm .
Hơn nữa ảnh hưởng bản thân Lý Dương, quản lý không vấn đề, xưởng ngọc này nhất định là chỉ kiếm ra chứ không thua lỗ.
- Mã Tuấn Đào, không sao, trở về tôi sẽ thương lượng cùng anh ta, tôi chỉ góp một phần, Mã Tuấn Đào bốn phần, Lý Dương cậu 4 phần, xưởng ngọc này vẫn là trong tay của cậu, thời điểm mấu chốt, một cổ phần của tôi có thể sẽ bán đi, cam đoan sẽ không khống chế quyền cổ phần của cậu!
Lâm Lang không hề để ý, lại cười ha hả nói thêm một câu.
Buôn bán, mười Lý Dương cũng không phải đối thủ của Lâm Lang, kế hoạch này nhìn từ đâu, đối với Lý Dương cũng tuyệt đối là tốt, hơn nữa có thêm Lâm Lang, xưởng ngọc sẽ phát triển rất tốt.
- Được, tôi cùng Mã Tuấn Đào liên hệ, đây chỉ là ý nghĩ của tôi, còn chưa nói với anh ta!
Lý Dương suy nghĩ một chút, mới chậm rãi gật đầu.
Lâm Lang luôn luôn mỉm cười, không ai biết, trong lòng của hắn đã nổi nhạc lên rồi.
Khoản đầu tư này với hắn mà nói, nhìn như không có lợi gì, còn phải phí sức lực đi làm công tác khó khăn nhất, mời về mấy vị chạm ngọc đại sư chân chính gia nhập, nhưng nếu nhìn kỹ, liền gặp phát hiện Lâm Lang đang có thể lợi dụng một người.
Lý Dương và Mã Tuấn Đào, cũng chỉ là gia công nguyên liệu, cũng không có con đường tiêu thụ thành phẩm của mình.
Những trang sức mà xưởng ngọc đó gia công ra, Lâm Lang khẳng định có ưu tiên mua, vậy còn chưa phải là trọng yếu nhất, Lâm Lang tin tưởng tương lai Lý Dương sẽ càng thêm huy hoàng, nguyên liệu tốt từ tay Lý Dương đi ra, sẽ không ngừng.
Cứ như vậy, những Phỉ Thúy nguyên liệu mà Lý Dương giải ra, hắn đều có quyền ưu tiên mua trước.
Nhưng bất đồng chính là, hắn đem đại sư chạm ngọc về xưởng gia công ngọc trong nước, để cho bọn họ gia công tại đây, hắn sẽ phải bỏ thêm phí gia công.
Chút lợi nhuận này, không làm cũng được, nhưng hắn có cơ hội trói chân cùng Lý Dương, chỗ tốt mang tới cho hắn so với chút thua thiệt ấy quả là không coi là gì.
Nên vừa nghe thấy Lý Dương muốn mở xưởng gia công ngọc, Lâm Lang liền tính ra cơ hội, trong thời gian ngắn ngủi đã có thể đưa ra quyết định, đủ để nhìn ra hắn là một người rất có quyết đoán.
Lý Dương đã định gọi điện thoại cho Mã Tuấn Đào, hắn mới về nước, gần đây có chút thời gian, muốn sớm một chút làm cho xong chuyện này.
Trong nhà hắn vốn không thiếu Phỉ Thúy nguyên liệu, chờ xác định được, những nguyên liệu này cũng không cần đặt ở nhà mãi, sớm đem ra sử dụng, cũng có thể lấy ra không ít tiền mặt, trợ giúp càng nhiều người.
Điện thoại bên kia, Mã Tuấn Đào nghe thấy lời đề nghị của Lý Dương, ngây ngẩn cả người.
Lý Dương, Phỉ Thúy Vương và Trác lão đấu một trận kinh điển, danh tiếng của hắn đã như mặt trời ban trưa, không người nào có thể so sánh, còn Phỉ Thúy Vương lại giảm không ít, dường như không xuất hiện.
Hắn còn đau đầu suy nghĩ nên xây dựng quan hệ cùng Lý Dương như thế nào, chuyện tốt này lại đưa đến cửa, nghe xong đề nghị của Lý Dương, hắn không hề nghĩ ngợi liền đồng ý ngay, việc này nếu cự tuyệt, hắn quả là kẻ ngu.
Đối với chuyện Lâm Lang cũng muốn góp cổ phần hắn càng không có ý kiến.
Nhiều thêm một người có sứuc ảnh hưởng như vậy hợp tác cùng, đây tuyệt đối là chuyện tốt, huống chi Lâm Lang chỉ cần một cổ phần, đại bộ phận cổ phần vấn trong tay hắn và Lý Dương, còn giải quyết vấn đề khó khăn lớn nhất. Đây là chuyện tốt - thắp đèn lồng cũng tìm không thấy.
Qua điện thoại, Mã Tuấn Đào nói lập tức đến Minh Dương, cùng Lý Dương bàn bạc chuyện này.
Lâm Lang thỏa mãn rời thư phòng, đi đến biệt thự của Hà lão.
Mã Tuấn Đào còn chưa tới, nhưng chỉ nghe giọng điệu Mã Tuấn Đào ở trong điện thoại, Lâm Lang biết việc này cơ bản thành công, tiếp theo chính là bàn bạc cụ thể thủ tục thành lập xưởng ngọc.
Lâm Lang coi trọng không phải xưởng ngọc khí hán, quản lý cụ thể hắn cũng không hỏi đến, hắn chỉ góp cổ phần tượng trưng, với hắn mà nói, mấu chốt nhất vẫn là lợi dụng chuyện này xây dựng quan hệ với Lý Dương.
Có xưởng ngọc này khỏa ràng buộc, cũng tương đương kéo quan hệ của bọn họ gần lại hơn nhiều.
Còn những Phỉ Thúy giá trị hai tỷ đó, Lâm Lang lại càng không cần lo, chỉ cần xưởng ngọc được thành lập, lại có đại sư chạm ngọc trấn thủ, những Phỉ Thúy nguyên liệu của Lý Dương chắc chắn sẽ được tiến hành gia công ở đó, hắn là cổ đông, người chạm ngọc lại do hắn tìm đến, nếu giá cả ngang nhau, những trang sức thành phẩm đó nhất định sẽ thuộc về hắn.
Cứ như vậy, có nghĩa những Phỉ Thúy nguyên liệu đã về trong tay hắn.
Bất đồng chính là, Lâm Lang áp dụng cách đi đường vòng, phương thức này càng mềm mỏng, tác dụng lại càng lớn hơn nữa.
Giải quyết xong chuyện Phỉ Thúy nguyên liệu, Lâm Lang rất vửa lòng về hành trình về nước lần này. Chuyện ở xưởng ngọc không cần hắn ra mặt, có Lâm Bá Văn ở lại sẽ tốt hơn, hắn cần giải quyết chính là mời mấy đại sư chạm ngọc đến với xưởng ngọc.
Chạm ngọc đại sư, đây không phải những đại sư chạm ngọc bình thường, trình độ của bọn họ cho dù không sánh bằng đồ đệ của Hồng lão Hoàng Hạo, cũng sẽ không kém bao nhiêu, ở Yết Dương, Tô Châu, những người này đều có tư cách tham gia đại hội đại sư.
Cao thủ như thế không dễ dàng tìm được, cho dù là Lâm Lang ra mặt, cũng cần phí nhiều công sức.
Nhưng cũng không đáng kể, Lâm Lang nhất định có thể làm được, lực ảnh hưởng của Lâm Lang không bằng Lý Dương, nhưng nhiều năm làm kinh doanh như vậy, hắn xây dựng được mối quan hệ rất rộng, Lý Dương thúc ngựa cũng cản không nổi.
Tới chỗ Hà lão, Lâm Lang lập tức lại bị ngọc bài Tử Cương Huyễn và hai thanh thần kiếm bảo kiếm Mạc Tà hấp dẫn, nhiều bảo bối như vậy ở cùng một chỗ, khiến trong lòng hắn lại trào dâng sự hâm mộ đối với Lý Dương.
Người so với người, có thể giận đến chết, trên tay Lý Dương thật nhiều bảo bối tốt, mỗi một món đồ đều là bảo vật người khác tha thiết ước mơ. Không chỉ có Lâm Lang có ý nghĩ như vậy, toàn bộ những người nhìn thấy bảo bối của Lý Dương, đều sẽ có lòng ham muốn.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1068: Bạn cùng lớp thời trung học
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
- Giai Giai, chuẩn bị xong chưa?
Lý Dương quay sang phòng ngủ kêu một tiếng, đây là lần thứ hai hắn thúc giục Vương Giai Giai .
Ngày hôm qua chuyện bọn hắn phọ về Minh Dương bị chú của Vương Giai Giai là Vương Tòan Trung biết được, liền gọi điện thoại cho bọn họ, bảo bọn họ buổi trưa qua đó ăn cơm, chuyện Lý Dương và Vương Giai Giai coi như đã hoàn toàn xác định, đã là người một nhà.
Trở lại Minh Dương, đến nhà chú ăn cơm, đây là chuyện rất bình thường.
Mấy tháng trước Vương Tòan Trung lại được thăng chức, hiện tại đã bí thư thị ủy Minh Dương, một vị lãnh đạo, Lý Dương lại suy nghĩ, thừa dịp này đưa quà tới.
Thị trưởng thăng chức thành bí thư thị ủy, cấp bậc không thay đổi, nhưng ý nghĩa lại bất đồng, đáng để chúc mừng.
- Xong rồi, xong rồi, em xong ngay đây!
Tiếng của Vương Giai Giai truyền tới, trên mặt Lý Dương có chút bất đắc dĩ, chỉ cần là con gái, cho dù là ai, ra ngoài đều thích trang điểm, khiến Lý Dương khó lý giải chính là, quay về nhà mình, đến nhà chú mình chơi, còn cần trang điểm để làm chi.
Qua năm phút sau, cuối cùng Vương Giai Giai cũn chuẩn bị xong, Lý Dương dẫn Lưu Cương theo, đi ra khỏi nhà.
Vương Tòan Trung vẫn ở chỗ cũ, tuy nói hắn đã là lãnh đạo, nhưng chỗ ở cũng không có thay đổi, hắn nói nơi này hắn ở cũng đã quen rồi.
Ấn chuông cửa, người chạy tới mở cửa chính là Vương Thiên Nhiên.
Cậu bé kia nhìn thấy Lý Dương rất nhiệt tình, không ngừng gọi anh gọi chị, Lý Dương và Vương Giai Giai có thể đến với nhau, cũng nhờ cậu bé này, không có hắn, hai người căn bản không có cơ hội quen biết.
Vương Tòan Trung hôm nay ở nhà, đặc biệt chờ Lý Dương tới.
Nhìn thấy Vương Tòan Trung, Lý Dương vội vàng đưa quà tới.
Lý Dương tặng quà, là một vật trang trí bằng Phỉ Thúy, vật trang trí cũng nhỏ, không tính lớn, chạm trổ cũng rất bình thường, cũng chỉ khá hơn những người mới học nghề một chút, còn so với đại sư, kém thật xa.
Nhưng phẩm chất Phỉ Thúy lại không tồi, cao băng chủng Tổ Mẫu Lục, chỉ này một khối vật trang trí Phỉ Thúy này giá trị cũng rất cao, đáng tiếc chạm trổ rất bình thường, còn ảnh hưởng tới giá trị của nó.
Nếu bình thường, Lý Dương sẽ không thể nào đưa chút quà như vậy, nhưng cái này thì khác.
Đây là hắn tự tay điêu khắc ra, là tìm được ở trong huyệt động ngầm ở Myanmar, khi hắn rảnh rỗi đã sử dụng Côn Ngô Đao để điêu khắc ra thành vật trang trí, nghiêm khắc mà nói, đây là tác phẩm chạm ngọc đầu tiên của hắn.
Lúc trước ở Bình Châu, Lý Dương luyện tay, đều là sử dụng ngọc vụn cực kỳ bình thường, cũng không có thành phẩm nào đáng kể.
Sử dụng nguyên liệu cấp cao, lại điêu khắc ra thành phẩm chân chính, một món đồ này đối với Lý Dương mà nói vẫn là một sự thăng cấp, tương lai Lý Dương thực có thành tích trong giới chạm trổ, tác phẩm này sẽ có ý nghĩa hết sức quan trọng, giá cả đương nhiên cũng tăng không ít.
Vương Tòan Trung không hiểu chạm ngọc, nhưng đã là đồ Lý Dương tặng thì vô cùng thích thú.
Đối với bọn họ mà nói, tiền tài đều là thứ yếu, giá trị quà của Lý Dương hắn cũng không thèm để ý, khiến cho hắn thỏa mản chính là Lý Dương tự mình làm ra nó.
Đối với người trong nhà mà nói, có lòng mới là quan trọng nhất.
Cơm trưa rât nhiều món, hiện tại Lý Dương và Vương Giai Giai cũng không phải mới quen, người hai nhà đều đã chuẩn bị cho ngày kết hôn, tuy vẫn chưa xác định cụ thể ngày, nhưng ai cũng hiểu được, một ngày này sẽ không quá xa.
Đã xác định trở thành người một nhà, quan hệ đương nhiên gần hơn rất nhiều.
Thật vui vẻ ăn bữa cơm trưa, Vương Toàn Trung lại phải đi, hắn tiếp nhận chức vụ bí thư không lâu, có rất nhiều công việc đều phải xử lý. Lần này chức vụ bí thư với hắn mà nói rất quan trọng, làm tốt, tương lai rất rộng, làm không tốt, không có chiến tích, gia tộc của hắn không tầm thường, muốn đi lên cũng không dễ dàng.
Sự cạnh tranh giữa thượng tầng cũng rất lớn.
Buổi chiều, Lý Dương không trở về biệt thự, rất khó có cơ hội cùng Vương Giai Giai đi dạo phố, hai người trước tiên chính là tới phố dành riêng cho người đi bộ, khi Lý Dương còn làm nhân viên, nơi này là nơi hắn thường xuyên tới, rất nhiều quần áo là do hắn mua tại nơi này.
Hắn của ngày đó, mua quần áo cũng không phải chuyện có thể làm thường xuyên, không phải không còn quần áo để mặc hắn sẽ không đi mua.
Vài năm ngắn ngủn, cuộc sống của Lý Dương đã xảy ra biến hóa không tưởng, phố dành riêng cho người đi bộ này, hắn đã không còn tới nữa.
Lại tới chốn quen thuộc, khiến trong lòng hắn cũng đã tràn ngập xúc động.
Vương Giai Giai không nghĩ nhiều như vậy, cô vui vẻ lôi tay Lý Dương, không ngừng chạy vào các cửa hàng trong đó.
Nơi này, Vương Giai Giai cũng không ít lần đến, trước kia cô cũng thường xuyên đến dạo phố dành riêng cho người đi bộ này, trong khoảng thời gian này luôn ở bên Lý Dương, Lý Dương lại bận rộn như vậy, khiến cô cũng rất lâu chưa tới đây.
Đi qua mấy cửa hàng rồi, tay Lý Dương liền có thêm không ít gói to.
Lưu Cương cách đó không xa, vờ như không thấy ánh mắt xin giúp đỡ của Lý Dương, lúc này hắn kiên quyết không chủ động đi lên, bằng không những gới lớn nhỏ trên tay Lý Dương sẽ biến thành tay hắn.
Điểm này, từ lúc ở Canada Lưu Cương đã hiểu rất sâu, rất rõ.
Vòng vo một hồi, Vương Giai Giai cuối cùng đã xong hành trình mua sắm của cô.
Điều này khiến cho Lý Dương thở phào một cái, còn may, thời gian không dài, Vương Giai Giai mua cũng không coi là nhiều, chỉ có năm sáu cái gói cũng đều là thực bình thường, cũng không nặng.
Lý Dương đi khá xa, lúc trở về, lại đi qua cửa hàng Châu báu của An Thị ở Minh Dương.
Đi đến nơi đây, Lý Dương ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên mấy chữ công ty châu báu An Thị màu vàng lóng lánh, trong lòng rung động càng nhiều.
Nhớ ngày đó hắn còn nghĩ làm sao có thể ở lại chỗ này tiếp tục công việc, mà hiện giờ, hắn đã là người mà cả tập đoàn An Thị đều muốn nhờ vả, thay đổi này, là điều lúc trước Lý Dương không thể ngờ tới.
Mà tất cả thay đổi này, đều bắt đầu từ cái đêm giáng sinh đó.
Nghĩ đến đây, Lý Dương lại nhìn người yêu bên cạnh, trong mắt mang theo một tia ấm áp, may mắn đêm đó gặp cô khiến Lý Dương thay đổi đường về nhà, bằng không cũng không những chuyện này.
- Lý Dương?
Đang nhớ lại những chuyện xưa, Lý Dương bị tiếng gọi làm bừng tỉnh, giọng nói có chút quen thuộc, Lý Dương quay đầu lại, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Từ bên trong cửa hàng của An Thị đi ra là một đôi nam nữ trẻ tuổi, gọi Lý Dương, là người con gái kia.
- Thật là cậu, nhiều năm không gặp, cậu vẫn như xưa!
Cô gái lôi tay chàng trai, bước nhanh tới bên, nhìn Lý Dương từ trên xuống dưới, lại nói một câu vui vẻ.
Người con trai cũng nhìn Lý Dương, nhưng ánh mắt nhanh chóng chuyển sang Vương Giai Giai, trong mắt của hắn còn mang theo một tia ghen tị, cô gái bên cạnh hắn rất đẹp, nhưng so sánh với Vương Giai Giai liền biến thành con công.
Đặc biệt là khí chất của Vương Giai Giai, là thú mà cô gái bên cạnh hắn không có được.
Cô gái kia cũng rất kinh ngạc nhìn Vương Giai Giai, nhưng cô không nghĩ nhiều như vậy, chú ý nhiều nhất vẫn là Lý Dương.
- Trần… Trần Đan!
Lý Dương cũng có chút kinh ngạc, cô gái trước mắt này, là bạn thời trung học của hắn, từ sau khi tốt nghiệp, cũng chưa từng gặp mặt.
Cô gái thấy Lý Dương kêu tên mình, có vẻ rất vui vẻ, lại hỏi:
- Không ngờ cậu còn nhớ rõ mình, bây giờ thế nào?
- Vẫn tốt, còn cậu?
Lý Dương mỉm cười gật gật đầu, Trần Đan là bạn trung học của hắn, cũng là một cô gái xinh đẹp trong đám bạn học, năm đó có rất nhiều bạn trai cùng khóa thầm mến cô.
Nhưng trong những người này cũng không có Lý Dương, Lý Dương và cô chỉ là bạn học bình thường.
- Tạm được, đúng rồi, đây là vị hôn phu của mình - Vương Trác, thứ hai tuần sau chúng mình kết hôn, cậu có thời gian tới tham gia hôn lễ cuả chúng mình hay không?
Trần Đan khoác cánh tay người con trai bên cạnh, lại cười nói một câu, nhìn bộ dáng của cô, có vẻ đang rất hạnh phúc.
Người con trai này kêu Vương Trác, Lý Dương dần dần cũng có chút ấn tượng.
Hắn cũng là bạn trung học của Lý Dương, nhưng không chung lớp, Lý Dương quen hắn, là bởi vì hắn là nhân vật quan trọng trong trường học, nghe nói cha của hắn lãnh đạo huyện, thầy cô giáo đều không dám đắc tội hắn, các học sinh càng không cần phải nói.
Hơn nữa Vương Trác học tập cũng không kém, vẻ ngoài cũng rất được, là người trong mộng của rất nhiều cô gái.
Mà Lý Dương khi đó, chỉ là một học sinh bình thường, không có tài năng gì, muốn nói chỗ không bình thường, cũng chỉ là hắn có một người cha là giáo viên giỏi mà thôi, ngoài ra cũng không có gì.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1069: Triển lãm mà Bạch Minh muốn tổ chức
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
- Có thời gian thì bọn mình sẽ đến …
Lý Dương còn chưa nói gì, Vương Giai Giai đã rất tự nhiên kéo tay Lý Dương, nhẹ giọng nói một câu.
Người tên Vương Trác đó, không ngừng nhìn lén cô, sớm đã bị Vương Giai Giai phát hiện, Vương Giai Giai thực không ưa người như vậy, liền giúp Lý Dương trả lời.
Câu trả lời kỳ thật là lập lờ nước đôi, Lý Dương thật muốn đi, Vương Giai Giai cũng sẽ không phản đối, cô là một cô gái lo lắng cho Lý Dương.
Trần Đan thật không để ý nhiều như vậy, vừa cười vừa hỏi:
- Lý Dương, đây là bạn gái của cậu à, thật xinh đẹp!
- Cô ấy là vợ chưa cưới của mình, Vương Giai Giai.
Lý Dương cười nói.
Nhìn thấy bạn cũ đã rất nhiều năm không gặp, trong lòng Lý Dương cũng vui vẻ, và cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, quá khứ Vương Trác bất kể như thế nào, cũng không liên quan đến hắn, truớc đây không có, hiện tại cũng không có.
- Lý Dương phải không, bây giờ cậu làm ở đâu?
Vương Trác vốn yên lặng, đột nhiên nói một câu, giọng điệu của hắn mất tự nhiên mang theo sự cao ngạo.
Lý Dương vểnh vểnh mũi lên, nhưng cũng không có đặc biệt để ý, khẽ cười nói:
- Tôi có làm gì đâu, mới mở một cửa hàng đồ cổ ở Bắc Kinh.
Khi cần đối ngoại, đặc biệt là người không thân, Lý Dương từ trước đến nay đều trả lời như vậy, trước mắt Lý Dương có rất nhiều mối kinh doanh, nhưng kinh doanh chỉ thuộc về một mình hắn, cũng chỉ có một cửa hàng đồ cổ đó.
Ngoài ra, tất cả đều là hắn kết hợp cùng người khác, bao gồm xưởng chế tác ngọc chưa thành lập.
Nhưng nhiều mối kinh doanh như vậy, Lý Dương đầu tư ít nhất cũng là cửa hàng đồ cổ này, cho dù là xưởng ngọc, đầu tư cũng không hề ít, Lý Dương đoán chừng, hắn giữ một nửa cổ phần công ty, thì đầu tư cũng không thấp hơn trăm triệu.
Lý Dương mở xưởng ngọc, chắc chắn sẽ không nhỏ.
- Lợi hại, Lý Dương, cậu có thể làm kinh doanh ở Bắc Kinh nữa ư?
Trần Đan hơi sửng sờ, lập tức kinh ngạc kêu một tiếng, cô không biết Lý Dương làm rốt cuộc là cái gì, đối với người tỉnh lẻ mà nói, có thể mở cửa hàng ở Bắc Kinh đã là chuyện không dễ dàng .
Lý Dương cười một tiếng, cũng không giải thích.
- Thì ra là ông chủ lớn, thất kính thất kính!
Vương Trác lại nói một câu, chân mày Lý Dương hơi nhíu lại, lúc này Vương Trác giống như đang nhằm vào hắn, khiến cho hắn cảm giác khó hiểu, Vương Giai Giai thì đã nhíu mày lại với nhau, Vương Trác nói những lời này, ngữ khí không khách khí như lúc trước.
Cách đó không xa Lưu Cương lại tiến đến gần hơn một chút, Lý Dương gặp bạn cũ, hắn vừa rồi cũng không tiến đến, bây giờ cảm giác được có chút bất ổn, mới tiến lại đây.
Trần Đan quay đầu lại nhìn Vương Trác một cái, cô cũng cảm thấy Vương Trác có ý thù địch Lý Dương.
Vương Trác tựa hồ cảm thấy mình thất thố, lập tức nói thêm:
- Thật ngại, hôm nay chúng tôi còn có việc phải trở về, bằng không sẽ mời mọi người ăn cơm, thứ hai, khách sạn Lật Thành, mọi người nhất định phải đến nhé!
Khi hắn đối mặt Lý Dương, cảm giác thực không thoải mái, khiến cho hắn nhịn không được muốn đả kích và nói móc Lý Dương, đặc biệt nhìn thấy Vương Giai Giai đi bên Lý Dương, trong lòng hắn dâng lên sự ghen tị.
Cho tới nay, hắn được coi là đào hoa, đẹp trai, gia đình điều kiện tốt, đến chỗ nào cũng có mỹ nữ xúm lại.
Bây giờ nhìn thấy bạn gái người khác đẹp hơn so với bạn gái mình, bản năng khiến cho hắn thù địch Lý Dương, may mà khả năng khống chế của hắn không kém, không phải cái loại người thấy mỹ nữ là không nhịn được.
Bằng không, hôm nay hắn đã thật sự đi không nổi.
Lý Dương có vẻ có chút không hiểu, nhìn thấy bọn họ đi xa, lại nhẹ nhàng lắc đầu, lúc này mới kéo Vương Giai Giai đi.
Hắn vốn đang định vào xem cửa hàng của An Thị, nhưng cũng đã quên, bây giờ là thời gian việc kinh doanh trong cửa hàng bận rộn nhất, hắn vào trong, tất sẽ ảnh hưởng đến việc Lý Dương bên trong.
Lên xe, Lưu Cương liền lái về biệt thự.
Trong đại sảnh nhà Hà Lão gia, Hoàng viện trưởng, Hawes tiên sinh và Bạch Minh bọn họ đều đang ngồi uống trà, trên mặt mỗi người còn đang xúc động.
Bạch Minh ssã từng thấy Ngọc bài Tử Cương Huyễn, nhưng Hawes tiên sinh và Lâm Lang đều là lần đầu tiên nhìn thấy, còn có Hoàng viện trưởng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, hắn chỉ đến sớm hơn Lý Dương một ngày, chủ yếu là trao đổi cùng Hà lão, cũng không thưởng thức bảo bối.
Nhìn thấy biến đổi thần kỳ của ngọc bài kia, trong lòng mỗi người đều có xúc động thật lớn.
Sự “Kinh thiên”, khí phách hào hùng của Lục Tử Cương, cũng không hề thua kém thư thánh Vương Hi Chi, tông sư chính là tông sư, mỗi một vị tông sư đều có phong cách độc đáo của mình.
Hai thanh Bảo kiếm Mạc Tà, càng khiến cho mỗi người đều cảm giác xúc động mạnh.
Đôi kiếm tình ái này có thể cảm động mỗi người, chúng không phải thanh kiếm sắc bén nhất, nhưng trong thập đại thần kiếm, là đôi thầm kiếm tuyệt đối không thể chia lìa.
Một khi chia lìa, chúng cũng che dấu bản thân, trở nên bình thường, chỉ khi đặt cùng một chỗ, mới có thể hiện ra phong cách của chúng.
- Lý lão đệ, cậu về rồi à?
Bạch Minh đột nhiên đứng lên, bọn họ vừa mới thưởng thức hết những bảo bối, đang nghỉ ngơi, cho tới trưa và nửa buổi chiều, những bảo bối này đã làm cho bọn họ nhìn đã ghiền.
Lý Dương gật đầu, lại bắt chuyện cùng mọi người, Bạch Minh thì đi đến bên Lý Dương, kéo hắn ngồi xuống.
- Lý lão đệ, thương lượng cùng cậu chuyện này được không?
Bạch Minh nhìn thấy Lý Dương, trong mắt còn có một tia chờ mong và khát vọng, đồng thời còn có một chút lo lắng.
- Chuyện gì?
Lý Dương trừng mắt mắt, vừa trở về, liền thấy Bạch Minh có thái độ thần thần bí bí như vậy, khiến Lý Dương cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc.
- Cũng không có gì, không phải cậu muốn mượn nhà bảo tàng của tôi làm triển lãm sao, triển lãm này có thể mau chóng tổ chức hay không?
Bạch Minh thoáng có vẻ nhăn nhó, giọng điệu lại nhỏ đi nhiều.
Lý Dương đã đồng ý với Bạch Minh, muốn dùng bảo tàng của hắn để làm triển lãm, đây là một cơ hội nâng cao danh tiếng của bảo tàng, đồng thời cũng có thể gia tăng lực ảnh hưởng của Bạch Minh.
Nhưng Lý Dương đã đồng ý với Bạch Minh, lại cũng chưa nói cụ thể ngày nào, hiện tại nhìn thấy Lý Dương có nhiều chí bảo như vậy, tâm trí Bạch Minh lại ngứa ngáy, nghĩ sớm một chút tổ chức triển lãm.
Những bảo bối này, tùy ý cầm đi vài món, hiệu quả cũng đủ rồi.
- Không thành vấn đề, chúng ta ở Minh Dương vài ngày, đến khi tôi lo xong toàn bộ việc bên này, chúng ta trở về Bắc Kinh rồi chuẩn bị được không ?
Lý Dương cười gật đầu, hắn còn tưởng chuyện gì, không ngờ là chuyện này.
Kỳ thật từ trước lúc đi Bình Châu, hắn đã nghĩ qua chuyện này, phải đi Bình Châu, vậy sẽ không có thời gian, lúc sau hành trình đi Vân Nam, Lý Dương đã nghĩ cách chối từ, nhưng may mà Bạch Minh cũng đi Vân Nam, nên đã đi cùng.
Sau đó Phỉ Thúy Vương mời Lý Dương đi Myanmar, hắn cũng nghĩ qua chuyện này, muốn làm xong chuyện này trước, lại cùng Phỉ Thúy Vương đi Myanmar.
Đáng tiếc người định không bằng trời định, bệnh tình Trác lão nguy kịch khiến Lý Dương đột xuất đi Myanmar, hắn cũng không nghĩ sẽ ở Myanmar lâu như vậy, chuyện này cũng cứ phải đẩy về sau.
- Thật à, cám ơn cậu trước!
Trên mặt Bạch Minh xuất hiện nụ cười kinh hỉ. Mao lão, Thái lão, thậm chí Hoàng viện trưởng, đều hâm mộ nhìn hắn, Lý Dương tổ chức triển lãm ở bảo tàng của Bạch Minh, đây chính là may mắn của hắn.
Không thấy các bảo tàng cỡ lớn cả nước, cũng đều sắp hàng mời Lý Dương tới đó sao.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1070: Kệ sách cổ trong nhà.
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
- Cám ơn, tôi không cần nữa, anh có thể chuẩn bị sớm một chút!
Lý Dương lại cười nói, với tính cách của Bạch Minh, hắn có thể chủ động đề xuất yêu cầu này, đủ có thể nhận ra lo lắng và khát vọng bây giờ trong lòng hắn
Khởi nghiệp của Bạch Minh chính là thành lập nhà bảo tàng đồ sứ mẫu, nói trắng ra là, đồ sứ vỡ.
Nhà bảo tàng như vậy không mấy hấp dẫn người khác, lại là tư nhân, hấp dẫn càng khó, không thể nào so với bảo tàng của lão sư Mã đã nỗi tiếng lâu đời.
Nhưng có triễn lãm lần này lại không giống, mấy món bảo bối của Lý Dương để ở đó, thì có thể thu hút sự chú ý của người qua lại, giống như làm quảng cáo cho nhà bảo tàng.
Sức ảnh hướng này, có thể kéo dài trong thời gian dài.
- Cậu yên tâm, anh bảo đảm sẽ chuẩn bị ổn thõa.
Bạch Minh liền vỗ ngực bảo đãm, Lý Dương nếu đã nói là mấy ngày này, thì nhất định là mấy ngày, y thật là phải chuẩn bị trước.
Lão Mao đột nhiên nói:
- Bảo đảm của cậu, tôi làm thế sao cũng cảm thấy không yên tâm.
Tất cả mọi người đều hơi sửng sốt, tất cả đều nhìn về phía lão Mao.
Rất nhanh, tất cả mọi người đều cười lớn lên, phản ứng của bọn họ không chậm, là lão Mao cố ý chọc phá Bạch Minh, đừng nói, chính Bạch Minh nóng tính như vậy, thật làm cho người ta cảm giác không yên tâm.
- Lão Mao, ông đừng xem thường tôi, tôi bây giờ là chuẩn bị, mặt của Bạch Minh đỏ bừng lên, lớn tiếng nói, vừa nói vừa móc điện thoại ra, nhấn số.
Tiêu Nham học trò Bạch Minh vừa thu nhận, bây giờ đang ở nhà bảo tàng, lần này đi Vân Nam không có dẫn y theo, chủ yếu là vì kiến thức cơ bản y còn kém, trước mắt là phải bổ sung kiến thức cơ bản, không thích hợp tham gia loại hình hoạt động này.
Nền tảng vững chắc rồi, tham gia hoạt động như thế này cũng không muộn.
Nhưng Tiêu Nham là người năng động, để y ở Bắc Kinh chuẩn bị triển lãm ngược lại cũng rất tốt, bắt điện thoại, Bạch Minh đem chuyện này dặn dò y.
Thấy Bạch Minh đang sắp xếp chửng chạc đàng hoàng, mọi người càng thêm cười.
Bạch Minh chính là người như vậy, không chịu nỗi kích động, một khi kích động đối với Bạch Minh là chiêu bài lợi hại nhất.
Gọi điện thoại xong, Bạch Minh cũng quay lại, biết mình trúng kế của lão Mao, đáng tiếc giờ đã trễ rồi, y đã trở thành trò cười của mọi người, nhưng để chuẩn bị sớm cho nhà bảo tàng, ngược lại cũng không phải là chuyện gì xấu.
Chuẩn bị sớm, hội triển lãm sẽ càng thành công
Nhìn Bạch Minh, Lý Dương cười cũng rất vui, nhưng trong lòng đang âm thầm ra một quyết định, lần này, nhất định làm cho triễn lãm của Bạch Minh thật thành công.
Trước bữa cơm tối, viện trưởng Hoàng rời khỏi Minh Dương, ông vốn đang bận, việc, lần này tới Minh Dương đơn thuần chỉ là thăm bạn cũ, nếu không phải Lý Dương mang chí bảo trở về, hôm qua ông đã đi rồi.
Nhưng lúc ăn cơm tối cũng nhiều người.
Mã Tuấn Đào vội vàng chạy đến, nhận được điện thoại của Lý Dương, y lập tức đặt vé máy bay, máy bay Côn Minh không tới thẳng Minh Dương, y tới Trịnh Châu trước, sau đó mới ngồi taxi đến Minh Dương.
Suốt một ngày một đêm, y cũng tới kịp.
Bất luận nói thế nào, y cũng là con trai của Phỉ Thúy Vương, chuyện hợp tác bây giờ cũng quan trọng.
Làm Lý Dương cũng rất cảm động, ăn xong bữa cơm, mấy người đều bắt đầu bàn tính về chuyện ngọc khí.
Về phương diện này, Mã Tuấn Đào không hổ là người trong nghề, y căn cứ vào tư liệu Lý Dương cung cấp, bắt đầu tính toán chi phí dự định xây dựng nhà máy ngọc khí ở Yết Dương, đối với y mà nói, nhà máy ngọc khí ở đâu cũng phải chú ý, bây giờ thị trường Côn Minh dần dần bảo hòa, có thể ở thị trường ở Yết Dương, là chuyện tốt.
Dự trù tổng thể, cần đầu tư khoảng hai trăm năm trăm triệu, cái này bao gồm cả mặt bằng, thiết kế mỗi căn phòng, toàn bộ dụng cụ, tuyển dụng nhân công và thợ, cùng với nguyên thạch để trong kho dự trù.
Trong đó về mặt nguyên thạch, chiếm định mức không nhỏ, nhà máy ngọc khí không thể không có nguyên thạch, nếu không phải Lý Dương có quan hệ tốt với Mã Tuấn Đào, không chừng còn có thể lên đến ba trăm triệu.
Ở Yết Dương, một nhà máy ngọc khí loại lớn quả thật phải cần đến khoản đầu tư này.
Đương nhiên, đây chỉ là dự kiến, chi phí dự kiến cũng có thể nhiều hơn một chút, vận dụng trong thực tế có thể không cần dùng tới nhiều tiền như vậy, dù sao đây cũng là hạng mục lớn, bên chính phú làm sao cũng sẽ ưu đãi cho một chút, bây giờ chính sách đầu tư chiêu thương của cả nước rất hấp dẫn.
Xác định được khoảng tiền đầu tư, còn lại là tính toán chi tiết.
Về mặt này Lâm Lang hoàn toàn có thể giao cho Lâm Bá Văn xử lý, cũng xem là một lần rèn luyện của Lâm Bá Văn.
Vì thân phận của Lâm Lang, nhà máy ngọc khí này còn là xí nghiệp hùn vốn bên ngoài, có thể dành lấy được ưu đãi này, tận lực sớm một chút xây dựng cái nhà máy ngọc khí này.
Đây chỉ là ràng buộc giữa Lý Dương và Lâm Lang, cũng là kiểu thiết lập quan hệ của y với Lý Dương.
Sau một ngày đó, các chi tiết nhỏ đều được bàn bạc xong, Lý Dương không hiểu nhiều, Lâm Lang chỉ đầu tư, ngoại trừ đại sư chạm ngọc ra cái gì cũng không lo, còn Mã Tuấn Đào kinh nghiệm phong phú, trên cơ bản y nói gì, thì chính là cái đó.
Trong tình hình này, hiệu quả làm việc tất nhiên là nhanh.
Tốc độ thu gom tiền đầu tư rất nhanh, Lý Dương vừa vào sổ ba trăm triệu, lấy ra một trăm triệu không toàn không thành vấn đề, Lâm Lang chỉ cần trong thời gian ngắn lấy ra hai mươi lăm triệu thì được, số tiền này đối với y mà nói chỉ là hạt bụi nhỏ.
Mã Tuấn Đào là một cậu chủ không thiếu tiền, phần đó của y sớm đã chuẩn bị rồi, đầu tư này còn chưa lập, thì y đã chạy tới Yết Dương, đi khảo sát địa điểm thích hợp nhất, xem như là quan tiên phong, y cũng là người nóng tính.
Lý Dương không lo ở Yết Dương gặp phiền phức gì, dù sau Phỉ Thúy Vương cũng là một biển chữ vàng, y là con của Phỉ Thúy Vương, rất nhiều chuyện đều có thể giải quyết.
Lo xong những chuyện này, thì Lý Dương dẫn Vương Giai Giai trở về Lật Thành.
Trở về Minh Dương đã hai ngày, vẫn chưa đi thăm ba mẹ, làm Lý Dương có chút áy náy, nếu không phải Mã Tuấn Đào vội vàng đến chỗ này, bọn họ cùng thương lượng chuyện nhà máy ngọc khí, hai ngày đầu tiên là Lý Dương trở về Lật Thành.
Cùng đi về với Lý Dương, không thể Vương Giai Giai, ngoài ra còn có Triệu Khuê và Hải Đông, Trịnh Vĩnh vẫn như trước đây vẫn âm thầm theo sau, làm những chuyện mà bọn Triệu Khuê không thể làm.
Bạch Minh, lão sư Thái đều đã về Bắc Kinh rồi, Bạch Minh là trở về bảo tàng của mình chuẩn bị, lão sư Thái thì có chút chuyện riêng của mình.
Hoắc Tư tiên sinh, lão Mao ở lại, bọn họ và lão Hà nghiên cứu một số vấn đề, lão Hà không thường ra nước ngoài, cùng với Hoắc Tư tiên sinh chỉ là quen biết, giao tình không thâm, lần này có thể giao lưu tốt một chút.
Đối với kiến thức uyên bác của lão Hà, Hoắc Tư tiên sinh rất khâm phục, mà đối với một số kiến giải độc đáo của Hoắc Tư tiên sinh, lão Hà cũng không ngớt kính phục, làm cho kiến giải của lão Hà mở rộng không ít.
Nghe cuộc trò chuyện của họ, thu hoạch của lão Mao càng lớn hơn.
Lâm Lang đi Quảng Châu, chuyện của đại sư chạm ngọc buộc y phải đích thân đến xử lý, mời đại sư lớn như vậy không dễ, Lâm Bá Văn ở lại Minh Dương, làm công tác hậu cần của nhà máy ngọc khí.
Bỏ ra vốn nhiều nhát, cổ phần Lý Dương nhiều nhất, ngược lại là người nhàn rỗi nhất, dù sao đối với Lâm Lang và Mã Tuấn Đào đều rất tin tưởng, dứt khoát không hỏi chuyện.
Điều này làm cho Vương Giai Giai cũng rất cảm khái, Lý Dương bỏ mặc như vậy mà cảm thấy thật thoải mái, ngay cả cửa hàng đồ cổ của mình, bình thường cũng không làm sao hỏi chuyện, chỉ lo kiếm tiền.
- Ba, anh hai, mọi người đều ở nhà à, về Lật Thành, vừa vào nhà, thì nhìn thấy Lý Thành và Lý Quân đều ở trong vườn đang bận việc gì, Lý Dượng vội chạy lại.
- Lý Dương về rồi, vào nhà trước đi, bọn ta rửa tay trước đã! Lý Quân Sơn ngẩng đầu lên, vui mừng nói một câu, chuyện Lý Dương trở về bọn họ đều không rõ, còn cho rằng con trai đang bận chuyện bên ngoài, từ sau khi Lý Dương nổi tiếng, số lần về nhà cũng càng ngày càng ít.
- Ba, anh đây là? Lý Dương lúc này mới phát hiện, ba và anh hai đang lau chùi cái kệ sách rất lớn, cái kệ sách này là đồ thời kỳ đầu nhà Thanh, nhưng chất liệu gỗ bình thường, trước mắt Lý Dương chỉ là một vật cũ bình thường.
Lý Thành cười cười, chỉ vào cái kệ sách nói:
- Hai ngày trước anh đi Trịnh Châu công tác, rảnh rỗi nên đi dạo thành đồ cổ, nhìn thấy cái này thì rất thích, thì mua luôn, em về vừa đúng lúc, món đồ này thế nào?, anh không mua nhằm chứ, anh nhờ chuyên gia giúp đó!
- Là đồ cổ, mua bao nhiêu tiền?
Lý Dương đi đến gần xem xem, cái kệ sách màu đen, gần như còn toàn vẹn, có giá trị nhất định.
- Hai mươi ngàn, không phải là đồ dỏm được, chứng tỏ anh mua đứng rồi.
Lý Dương nói làm Lý Thành thở dài ra nhẹ nhõm, là một câu nói rất đắc ý, xem ra trong lòng y, y còn mời chuyên gia, không tin vào lời nói của em mình.
- Cũng không tệ, Lý Dương cười gật đầu, cái kệ sách đời đầu nhà Thanh, lớn như vậy ít nhất cũng phải hai mươi ngàn, cái này lại hoàn chính, giá còn có thể cao hơn một chút, Lý Thành không có mua lầm.
Xem ra dưới ảnh hưởng của mình, người trong nhà đều đã thay đổi, đặt trong hoàn cảnh ngày xưa, Lý Thành tuyệt đối không thể tốn nhiều tiền thế này mua món đồ thế này.
- Tốt thì tốt, anh đang suy nghĩ, đồ này đặt ở trong nhà, cũng khá thích hợp, nhà của chúng ta có chút cổ, rất có khí.
Lý Thành lại cười, y mua món đồ này, cũng không nghĩ mình, vã lại, y ở là phường thương phẩm, trong nhà cũng nên đặt cái giá bát cổ lớn như vậy.
- Được, ở trong nhà thêm chút đồ cổ, đặt cái giá bac1 cồ này, Lý Dương cười nói, thêm chút đồ đối với hắn mà nói không có vấn đề gì, nếu có giá bác cổ rồi, cũng cần phải bày thêm một số đồ cổ.
Bất luận nói thế nào, đây cũng là nhà cũ của mình, không thể quá sơ xài, bây giờ hắn đã là một đại sư cấp đỉnh nổi tiếng quốc tế trong nghề.
- Thêm cái gì, đừng thêm nữa, cái này, cả ngày mẹ đều lo lắng, sợ sẽ dẫn trộm tới.
Bà mẹ từ phòng bếp đi lên, lúc nãy bà đang bận việc, sau khi Lý Dương trở về liền thu dọn rửa tay, đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện của hai anh em họ.
Lý Dương cười hì hì nói:
- Mẹ, tới lúc đó con cho người thay cánh cửa trong nhà, an toàn sẽ không thành vấn đề, cùng lắm thì, mời thêm vài bảo vệ nữa.
Kỳ thực để những món đồ này trong nhà cũng không có vấn đề gì, công ty bảo hiểm Lý Dương mua, gần một tiếng thì có người giám hộ lại xem chừng, trộm vặt cũng không thể thoát khỏi bọn họ.
Chỉ là những chuyện này người trong nhà không biết, Lý Dương cũng không dám nói ra, chỉ có thể nhắc đến như đùa giỡn, sợ sau khi bọn họ biết chịu không nổi.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1071: Quan huyện không bằng quản hiện
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
- Lão Trần
Mã Tuấn Đào đang ngồi thành thực trước mặt một ông lão mặt áo luyện công màu trắng, còn thành thực hơn so với trước mặt ba của y.
Ông lão trước mặt, trên danh tiếng trước đây mải mai không bằng ba của y, còn bây giờ, càng là một tông sư duy nhất giới ngọc thạch, sức ảnh hưởng hơn của Phỉ Thúy Vương ba của y.
Ông lão trước mặt Mã Tuấn Đào, chính là Trần Vô Cực.
Chầm chậm, Mã Tuấn Đào đem ý đồ của mình nói ra, tới Yết Dương, bất luận là vì ba của mình, hay vì quan hệ của Lý Dương, y cũng nên đến nhà thăm viếng.
Chỉ là thăm viếng, Mã Tuấn Đào không nghĩ tìm Trần Vô Cực giúp đỡ.
Tất cả vấn đề xây dựng nhà máy ngọc khí, y đều có thể giải quyết, hơn một năm trước, y có quen một người của cục chiêu thương Yết Dương, cũng đầu tư lớn giống như bọn họ, đến Yết Dương nhất định là hoan nghênh.
Y đến thăm Trần Vô Cực, đơn thuần chỉ là đến thăm viếng.
- Ông Trần, làm phiền ông rồi, tôi đi trước.
Ngồi một hồi, Mã Tuấn Đào ngồi dậy từ giã, Trần Vô Cực cũng nhiều lần mời lại, Mã Tuấn Đào đến Yết Dương không phải là đi chơi, còn có việc chính phải làm.
Đích thân Trần Vô Cực tiễn Mã Tuấn Đào ra khỏi cửa, nhìn theo Mã Tuấn Đào lên xe đi xa.
Mãi đến khi chiếc xe không còn thấy nữa, Trần Vô Cực mới chậm rãi cười, nụ cười này càng lúc càng sâu.
Lý Dương muốn xây dựng nhà máy ngọc khí ở Yết Dương, đối với ông mà nói cũng là một tin tức tốt, Lý Dương có sản nghiệp ở chỗ này cũng tốt, càng thích hợp để theo ông học chạm ngọc.
Đối với Lý Dương, Trần Vô Cực không giống như sư phụ khác, rất nghiêm khác quản lý, phải thường xuyên theo ở bên cạnh mình.
Trần Vô Cực nếu bỏ mặc Lý Dương, Trần Vô Cực rất rõ, loại thiên phú này của Lý Dương là không thể ràng buộc, càng ràng buộc ngược lại hiệu quả càng kém, cứ để mặc tự Lý Dương sẽ từ từ tiến bộ, nói không chừng sẽ có kết quả ông cũng không ngờ tới.
Cái này cũng giống như Thái Cực Quyền, ban đầu ông muốn giữ Lý Dương ở bên cạnh mình, nói không chừng Thái Cực Quyền của Lý Dương bây giờ chỉ luyện tới mức sơ cấp.
Rời khỏi nhà của Trần Vô Cực, Mã Tuấn Đào cũng nặng nề thở ra.
Tông sư không hổ là tông sư, áp lực cảm nhận được trên người Trần Vô Cực, còn ghê gớm hơn ba của mình, Lý Dương mở nhà máy ngọc khí không làm phiền phức Trần Vô Cực, điểm này Mã Tuấn Đào cũng biết, cho nên y không muốn ở lại chỗ của Trần Vô Cực lâu.
Lấy lại tâm trạng, ngồi trên xe Mã Tuấn Đào mở sắp tư liệu ra trước mặt, trên mặt là mấy chỗ mặt bằng, y cũng có ý đầu tư, người của cuộc chiêu thương liền giúp y làm.
Đầu từ mấy tỷ, làm tốt một chút, cũng là chiến tích của bọn họ.
- Được rồi, tiến hành thôi!
Lật Thành là huyện gia cũ, dưới sự giúp đỡ của Lý Dương Lưu Cương và Hải Đông, cái kệ sách này rất nhanh được làm sạch.
Vương Giai Giai đi vào phòng bếp, giúp mẹ làm việc, Lý Dương trở về nhà, bữa cơm vốn chuẩn bị nhất định không đủ, Hà Ái Linh vui mừng lấy ra một món đồ từ trong hộp, tự tay làm một bữa cơm trưa phong phú.
Giá kệ sách này rất lớn, phòng của Lý Dương cũng không nhỏ, bên phòng khách vừa đúng để món đồ, sau khi đặt vào, còn có vẻ thích hợp.
Điều này làm Lý Quân Sơn khen ngợi Lý Thành mấy câu, nói y rất tinh mắt, Lý Thành cứ luôn miệng cười.
Dưới sự khuyên bảo của Lý Dương và Lý Thành, từ lần từ Bắc Kinh trở về Lý Quân Sơn luôn đem cái kệ sách này ra để trước mặt, tuy không có bày ra, nhưng cũng thêm có chút không khí cổ xưa, sau đó được Lý Quân Sơn đem cất lại, sợ xảy ra vấn đề gì.
Lý Dương không ngừng tính toán cả căn phòng, trong lòng đang thầm suy nghĩ.
Chỉ là thêm một chiếc kệ sách, trong phòng cũng không có thay đổi nhiều, muốn mang không cổ xưa, phải trang trí lại một chút.
Trang trí lại không phải là sửa lại, chi phí cũng không nhiều, về phương diện này chính Lý Dương không làm được, về Trịnh Châu tìm công ty thích hợp thì có thể làm được, cũng tốn không bao nhiêu tiền, Lý Dương tin, ba mẹ bây giờ sẽ không phản đối chuyện này.
Nhưng thật ra cửa sổ Lý Dương vốn cũng định đổi, đổi để an toàn một chúng, như vậy thì phải cần vệ sĩ chuyên nghiệp, mấy người bọn Triệu Vĩnh thì được, bọn họ làm, còn tốt hơn so với công ty bảo vệ bình thường làm.
Cách nghĩ này, trước đây quả thật Lý Dương đã nghĩ qua, vẫn một thời gian, lần này trở về đúng lúc cùng làm.
Bữa cơm rất phong phú, Phương Thục Cầm và tiểu Thuận Thuận cũng đã trở về, cả nhà vui vẻ cùng ăn một bữa cơm, đặc biệt là Lý Quân Sơn và Hà Ái Linh trên mặt hai ông bà cũng không thiếu nụ cười.
Thành tựu của con cái rất cao, có thể trở về ăn cơm, họ đã rất mãn nguyện rồi.
Họ đối với con cái cũng không có yêu cầu gì cao, họ muốn, kỳ thực là những chuyện đơn giản, thường trở về nhà cùng ngồi lại là được.
- Anh, công việc làm ăn ở trường học thế nào rồi?
Ăn cơm xong, mọi người đều tụ tập lại ở phòng khách nói chuyện, Lý Dương tùy ý hỏi một câu.
- Làm ăn rất tốt, trường của chúng ta bây giờ có hơn hai ngàn học sinh, hiệu quả và lợi ích vô cùng khả quan, nhưng tăng thêm mấy ký túc xá và trường học, tiền kiếm được cũng không để dành được bao nhiêu.
Lý Thành liền nói, trước tiên phải dốc sức cho sự phát triển, cũng là ý kiến chung của cả y và Lý Quân Sơn, Lý Dương nói là có cổ phần trong trường học, thật ra từ trước đến giờ không có hỏi chuyện, hơn nữa bọn họ cũng biết giá trị thân phận của Lý Dương bây giờ dần dần cũng không kiên trì vào chuyện này nữa.
Nhưng Lý Dương hỏi rồi, Lý Thành cũng liền giải thích một chút.
Lý Dương lại gật đầu, cười nói:
- Phát triển là tốt, tin rằng trường học trong tay anh và ba, nhất định sẽ càng ngày càng phát triển.
Trường học này, là ba Lý Dương dùng cái ông hút thuốc để đổi lấy
Cái ống hút thuốc đó, là khoản tiền lớn mà lần đầu tiên Lý Dương có được, nhưng cho dù không có ống hút thuốc, Lý Dương cũng có thể kiếm đủ tiền, để mở ra cho ông.
- Cái này thì em cứ yên tâm nhé!
Lý Thành cười nói, trên mặt còn lộ ra sự tự tin, không khác được.
Mở trường học tuyệt đối là kiên quyết của y, trường này trong vòng mấy năm đã phát triển lớn mạnh thế này, phần lớn là công của y.
Hai vợ chồng Lý Quân Sơn thấy hai anh em nói chuyện, trên mặt lúc nào cũng cười mãn nguyện.
Hai đứa con trai, bây giờ đã ra làm ăn, bọn họ sống kiếp này cũng đáng, nếu đứa con nhỏ cũng kết hôn, đợi đứa nhỏ kết hôn rồi có con họ sẽ không còn gì để lo lắng.
Lúc đó, họ mới thật sự hưởng hạnh phúc, cuộc sống của họ như vậy, đã rất nhiều bạn bè già thầm ngưỡng mộ ao ước.
- Ba, đây là cái gì?
Tiểu Thuận Thuận đột nhiên chạy ra, trên tay còn cầm tấm thiệp màu vàng, thiệp mời rất đẹp, cũng rất xa hoa.
- Đây là thiệp mời, con đọc chữ trên đó đi!
Lý Thành kéo tiểu Thuận Thuận ôm vào lòng, cuộc sống của Lý Thành bây giờ và mấy năm trước có nhiều thay đổi lớn, y bây giờ, cũng không có gì lo lắng nhiều.
- Có cái gì mời, cái gì, Lý Thành...
Tiểu Thuận Thuận mở thiệp ra, chăm chú đọc, vợ chồng Lý Thành đều là giáo sư, chữ mà tiểu Thuận Thuận biết nhiều hơn các bạn khác của nó ở trường, nhưng cũng không thể nào đọc được tất cả các chữ trên thiệp.
Dù sao nó cũng còn quá nhỏ.
- Vương Trác?
Lông mày của Vương Giai Giai bỗng nhiên giật mạnh, trong tấm thiệp mời có hai cái tên rất quen thuộc, Vương Trác, Trần Đan, cô còn nhớ, hôm trước đã gặp đôi thanh niên trẻ đó ở công ty châu báo An thị, chính là cái tên này.
Bọn họ còn mời Lý Dương, nhưng lại không phát thiệp.
- Vương Trác, là phó cục trưởng thường vụ của cục giáo dục rất trẻ tuổi, phía trên có người, Trần Đan là cô giáo nhất trung, là đồng nghiệp của chị dâu em, bọn họ kết hôn, nên gửi thiệp mời cho bọn anh.
Vương Giai Giai nói nhỏ nói nhỏ bị Lý Thành nghe thấy, liền cười giải thích, Lý Thành cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Lý Thành hôm nay, cũng là một nhân vật có địa vị ở Lật Thành, tài sản của trường học đã hơn cả triệu, phó cục trưởng cục giáo dục kết hôn, y nhất định sẽ được mời.
- Thì ra là một phó cục trưởng!
Vương Giai Giai nhẹ gật đầu, chẳng trách còn trẻ thế này mà kiêu ngạo như vậy, ở một tiểu trấn, trẻ thế này làm đến phó cục trưởng không hề dễ, càng đừng nói vị trí cục trưởng giáo dục tốt như vậy, còn là một thường vụ.
Lý Thành lập tức nói tiếp:
- Đúng vậy, nghe nói ba của y là bí thư huyện ủy của huyện khác, chú của y là Hoa Kiều hải ngoại, rất có tiền, gia đình tốt, hai thế hệ làm quan, lại có tiền, cũng nhanh bò lên một chút.
Lý Thành nói xong, đột nhiên lại ngậm miệng, mở to mắt, nhìn Vương Giai Giai lo lắng.
Hai thế hệ làm quan, nói ra hai thế hệ làm quan Vương Giai Giai còn lợi hại hơn Vương Trác, ba của Vương Trác là bí thư huyện ủy, trước mắt ba của Vương Giai Giai còn hơn thế nữa.
Đừng nói ba của Vương Giai Giai, chính chú của cô, bây giờ là một tay trong thành phố Minh Dương, quan hệ gia đình này Lý Thành sớm đã biết, nhưng không ai nói ra ngoài.
Tính của Lý Quân Sơn và Lý Thành, đều là người có tính tự cao như vậy.
Vương Giai Giai không để ý, lại nghĩ ngợi chủ động bắt chuyện với Lý Dương, hỏi:
- Trần Đan đó, cô ấy có phải có thân thế gì không?
- Trần Đan là con gái của huyện trưởng Trần, nghe nói là bọn họ quen nhau trước, còn là bạn học, thời đại học có nói chuyện yêu đương.
Lý Thành hơi thở dài, Vương Giai Giai không để ý thì tốt rồi, thân thế gia đỉnh của Trần Đan cũng không đơn giản, huyện trưởng Trần là phó huyện trưởng của huyện Lật Thành, Lý Thành cũng có qua lại với ông.
Một bí thứ huyệt ủy, một phó huyện trưởng, hai nhà cũng xem là môn đăng hộ đối.
- Anh hai, hôn lễ của bọn họ, anh chị có đi không?
Lý Dương bỗng nhiên hỏi một câu, nếu Trần Đan mời hắn, hôn lễ này hắn cũng nên đi, cũng phải mang theo tiền lễ, đây là tập tục của quê nhà.
Nếu Lý Thành muốn đi, đúng lúc nhờ y mang đi, hôn lễ này hắn không cần tham gia.
- Đi, làm sao mà không đi, một phó huyện trưởng, một phó cục trưởng cục giáo dục, không đi tự mình trói chân mình à!
Lý Thành nhẹ lắc đầu, quan hệ của y với Vương Trác cũng không thân lắm, nhưng chuyện này không thể tránh được, không chỉ phải đi, còn phải có cái bao đỏ lớn, ai bảo người ta là quản hiện.
Quan huyện không phải là quản hiện, cũng được xem là một thường tình trong nước.
- Vậy vừa đúng lúc, nếu đi...
- Lý Dương chúng ta cùng đi đi!
Lý Dương vừa định nói chuyện nhờ y mang giúp tiền lễ, Vương Giai Giai đột nhiên cắt đứt lời nói của hắn, cười nói một câu, Lý Dương nhìn Vương Giai Giai kinh ngạc, cuối cùng gật đầu.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina