Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1068: Hồn ký
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Diệp Mặc tỉnh táo lại, hắn phát hiện từ đầu tới giờ đều là cô gái này giành quyền chủ động nói chuyện, hắn căn bản là không có chút cơ hội chủ động nói chuyện nào.
- Tu vi của Viên Quan Nam là Nguyên Anh tầng năm, bất quá cũng chỉ là một phế vật xếp hạng trên hai trăm của Bia đề danh Nguyên Anh mà thôi, anh có thể đi lên tới tầng sáu Vẫn Chân điện thì việc có thể giết hắn cũng không có gì là quá ngạc nhiên.
Cô gái kia không để ý tới Diệp Mặc, thản nhiên tiếp tục nói.
- Cô làm sao biết tôi đã giết Viên Quan Nam?
Diệp Mặc trầm giọng hỏi, nói đến nước này rồi mà hắn còn cố ý giấu giếm cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Cô gái vẫn chậm rãi nói:
- Bởi vì đại bộ phận đệ tử của tông môn tám sao và chín sao đều có một đạo “Hồn ký”, bất luận ai là người giết đệ tử nòng cốt của những tông môn này thì “Hồn ký” sẽ tự động bám vào trên thân thể người đó, đạo “Hồn ký” này trong vòng mấy năm cũng sẽ không tiêu tán, hơn nữa đạo “Hồn ký” này chỉ có các tu sĩ Ngưng Thể trở lên mới có thể nhìn thấy. Mà trên người của anh có một đạo “Hồn ký”, thậm chí còn rất rõ ràng, chứng tỏ cách đây không lâu anh vừa mới giết một tên đệ tử nòng cốt nào đó.
Nói đến đây, cô gái liền dừng lại một chút rồi mới nói tiếp:
- Đệ tử của tông môn chín sao có thể lên tới tầng năm Vẫn Chân điện cũng không nhiều, mà Viên Quan Nam lại là một kẻ chỉ có vẻ phong độ bên ngoài, còn nội tâm tối tăm, có thù tất báo. Nếu như là hắn muốn giết người nào, khẳng định sẽ không nói với bất cứ ai, sẽ tự mình đơn độc lén lút đi chặn giết kẻ đó. Tôi nghĩ anh có thể đã đắc tội hắn, cho nên bị hắn chặn giết, cuối cùng thì kẻ chết lại chính là hắn.
Diệp Mặc nghe đến đó, trong lòng đầy khiếp sợ, song cũng không khỏi bội phục tâm tư của cô gái này, quả thực là cô quá thông minh, cô thật giống như là đã tận mắt thấy rõ mọi việc vậy. Chỉ là thông qua phân tích tính cách của Viên Quan Nam đã có thể nhận định người bị mình giết chính là Viên Quan Nam rồi.
Sự khiếp sợ trong lòng Diệp Mặc cũng không có biểu hiện ra ngoài, nhưng cũng không thừa nhận hay phủ nhận mà hỏi ngược lại:
- Cô đã nói là chỉ có tu sĩ Ngưng Thể trở lên mới có thể nhìn thấy được đạo “Hồn ký”, thế nhưng tại sao cô lại có thể thấy được?
Cô gái kia tựa hồ biết Diệp Mặc sẽ hỏi như vậy, cô liền hé miệng cười nhẹ một cái, tiện tay lấy ra một mặt kính tròn rồi đưa cho Diệp Mặc nói:
- Bởi vì tôi có cái này. Nó gọi là “Cực kính” có thể nhìn thấy được những thứ mà mắt thường không thể thấy thậm chí cả linh hồn thể, cũng có thể nhìn thấu các pháp bảo mặt nạ bình thường.
Diệp Mặc nhận lấy chiếc kính tròn, tùy ý soi một chút, trong lòng nhất thời cả kinh, hắn không chỉ nhìn thấy có một cái bóng nhàn nhạt bám vào phía sau mình, thậm chí còn có thể thấy được dung mạo thật dưới “Cửu biến”.
Tuy rằng Diệp Mặc không biết sau khi dùng “Nặc sa” cái gương này có thể nhìn thấu hay không? Thế nhưng lúc này hắn đã không có lòng tin với pháp bảo mặt nạ nữa rồi.
Đặc biệt là cái bóng giống như hồn ma kia, với thần thức và cảm ứng của hắn hoàn toàn không cảm thấy được, tông môn chín sao quả nhiên là nội tình thâm hậu. Loại “Hồn ký” này thật sự là một đại sát khí.
- Cô có thể giúp tôi xóa bỏ được “Hồn ký”?
Diệp Mặc cũng không đem chiếc gương trả lại cho cô gái kia, chỉ trầm giọng hỏi một câu. Sự tình tới mức này, nhưng hắn trái lại vẫn rất tỉnh táo, lúc này cái hắn nghĩ chính là làm thế nào để đối phó với tông môn chín sao mà không cần phải lo lắng.
Cô gái nhìn Diệp Mặc với ánh mắt tán thưởng, rồi nhẹ nhàng nói:
- Tôi không có cách nào giúp anh xóa bỏ đi “Hồn ký”, nhưng tôi có thể giúp anh che giấu “Hồn ký”. Ngoại trừ tu sĩ Hóa Chân mới có thể nhìn ra thủ đoạn che giấu của tôi, còn dưới tu vi Hóa Chân thì không có cách nào nhìn ra được.
Diệp Mặc âm thầm lắc đầu, nếu như tu sĩ Hóa Chân có thể nhìn ra được thì hắn căn bản là không cần đến cô gái này giúp hắn. Ai biết sau khi hắn ra khỏi Vẫn Chân điện có tu sĩ Hóa Chân chờ ở đó hay không? Không nói đến Viên Quan Nam, ngay cả môn phái của Điền Ngạo Phong ở thành Nam An còn có tu sĩ Hóa Chân nữa mà.
Diệp Mặc rất muốn biết bản thân có thể dùng thiên hỏa để hủy đi cái “Hồn ký” này không? Thế nhưng hiện tại cô gái này đang đứng ngay đây, nên hắn không thể thử được.
Hắn suy nghĩ một chút, rồi lại nói:
- Có đúng loại “Hồn ký” này chỉ có thể biểu thị trên người tu sĩ Nguyên Anh hay không. Mà không thể nào có trên người tu sĩ Kim Đan.
- Anh nói không sai, “Hồn ký” phải có thần hồn của tu sĩ Nguyên Anh mới có thể làm được, tu sĩ Kim Đan chưa ngưng kết được Nguyên Anh nên không thể nào có thần hồn của Nguyên Anh, thế nên không thể nào tạo được “Hồn ký”.
Nói đến đây, cô gái ngừng lại một chút, có chút thâm ý mà nhìn Diệp Mặc, bỗng nhiên cười nhạt một tiếng, nói:
- Xem ra là gan của anh không nhỏ, lúc trước Điền Ngạo Phong chết hẳn cũng là do anh giết phải không? Cơn giận của Lôi Vân tông còn chưa qua đi, anh lại tiếp tục khiêu khích Vô Cực tông. Anh vẫn còn có thể sống đến tận bây giờ cũng thực là một kỳ tích đấy.
Diệp Mặc im lặng không nói gì, cái cô nàng này thật quá thông minh, mình chỉ tùy tiện hỏi có một câu, cô ta đã có thể đoán ra được Điền Ngạo Phong cũng do mình giết rồi. Thế nhưng Diệp Mặc cũng không có lên tiếng phủ nhận, giết một tên cũng là giết, giết hai tên cũng không có làm cho hoàn cảnh của mình có thể tệ hơn hay khá hơn được.
Thấy Diệp Mặc trầm mặc, cô gái cũng không tiếp tục kích động Diệp Mặc nữa, mà nói:
- Anh có thể lên tới Vẫn Chân điện tầng sáu, cho thấy anh có biện pháp có thể chặt đứt sự áp bức tinh thần của thang đá, yêu cầu của tôi rất đơn giản, bản thân tôi tuy cũng có một biện pháp giống như thế, nhưng tôi biết không thể một mình một người để đi lên tầng bảy được, tôi cần sự trợ giúp của anh. Và thù lao cho việc này chính là tôi giúp anh che giấu đi cái “Hồn ký” kia.
Diệp Mặc chỉ trầm mặc trong chốc lát rồi nói:
- Đồng ý, nhưng tôi và cô không nên đi cùng nhau. Như vậy đi, năm ngày sau, chúng ta sẽ gặp nhau ở cửa thang đá đi lên tầng bảy. Nhưng hiện tại cô cho tôi mượn cái mặt gương này vài ngày, tôi không cần cô giúp tôi che giấu cái “Hồn ký” này, tôi chỉ cần cô có thể giúp tôi tìm một thân phận để đi ra ngoài là tốt rồi.
Cô gái kia kinh ngạc nhìn Diệp Mặc một chút, một hồi lâu mới lên tiếng:
- Anh muốn tự mình xóa“Hồn ký”? vậy tuyệt đối không có khả năng. Thế nhưng chuyện anh muốn tôi giúp anh tìm một thân phận để đi ra ngoài, vậy thì lại rất đơn giản, tôi tùy thời đều có thể giúp được.
- Được, cứ như vậy.
Diệp Mặc không chút nào do dự mà gật đầu.
Cô gái kia thấy Diệp Mặc thẳng thắn, cũng không nói cái gì nữa, chỉ nói:
- Tôi là Cảnh Anh Ly, anh hãy nhớ cho kỹ.
- Tôi là Diệp Mặc.
Cô gái này đã biết mình giết hai đệ tử nòng cốt của tông môn chín sao, Diệp Mặc cũng thấy không cần phải tiếp tục che giấu tên của mình nữa.
Diệp Mặc nói tên của mình xong, tựa hồ lại nghĩ đến cái gì đó, nghi hoặc nhìn Cảnh Anh Ly:
- Tôi biết một tông môn chín sao là Huyền Âm các có một cô gái tên Cảnh Anh Mộng, cô và cô ta có quan hệ như thế nào?
Cảnh Anh Mộng được xếp thứ tư trong mười đại mỹ nhân Nam An châu, Diệp Mặc đối với mười đại mỹ nhân Nam An châu đã nhớ được toàn bộ, thế nên mới mở miệng hỏi.
Cảnh Anh Ly lạnh lùng cười:
- Anh hóa ra lại là một kẻ đa tình, thế nhưng với bộ dạng anh như vậy, tôi thấy anh không nên mơ tưởng đến Cảnh Anh Mộng.
Lần này Diệp Mặc cuối cùng đã cảm nhận được dao động trong cô gái này rồi, hắn và Cảnh Anh Ly nói chuyện nãy giờ, cô ta vẫn bình tĩnh không chút biểu hiện dị thường nào, chỉ là sau khi có nghe được ba chữ Cảnh Anh Mộng kia, Diệp Mặc liền cảm nhận được một tia tâm tình dao động. Cảm quan của Diệp Mặc rất nhạy cảm, hận thậm chí có thể được một chút lửa giận và phẫn hận của Cảnh Anh Ly, nhưng khi hắn nghe được ngữ khí bình tĩnh không gì sánh được của Cảnh Anh Ly, hắn lại cho rằng cảm giác của mình chỉ là một loại ảo giác.
- Năm ngày sau gặp lại.
Diệp Mặc không tiếp tục tìm hiểu cách nghĩ của Cảnh Anh Ly nữa, trực tiếp lấy ra “Tử Đao” bay đi, đảo mắt đã không còn thấy nữa.
Thấy Diệp Mặc đã bay mất, Cảnh Anh Ly cũng thay đổi một phương hướng khác mà rời đi. Tuy rằng mục đích của cô chủ yếu là Vẫn Chân điện tầng bảy, thế nhưng đã đến tầng sáu rồi thì cũng có thể tìm được rất nhiều thứ tốt, trong năm ngày tới, cô cũng muốn tự mình đi thu thập một chút.
Diệp Mặc sau khi chia tay với Cảnh Anh Ly, trực tiếp tìm một chỗ tiến nhập vào Thế giới trang vàng.
Trước tiên hắn đeo “Nặc sa” rồi lại dùng “Cực kính” để nhìn thử. “Nặc sa” quả nhiên có đẳng cấp cao hơn “Cửu biến” rất nhiều. Thế nhưng nhìn qua “Cực kính” này thì vẫn có thể thấy được một chút dấu vết, nhưng mà nhìn không kỹ thí cũng khó có thể nhìn ra.
Diệp Mặc thu hồi “Nặc sa”, nhìn cái gương này một chút, “Cực kính” này có thể nhìn thấu được các loại pháp bảo mặt nạ, hiển nhiên đây chính là một loại pháp bảo không tầm thường, mà Cảnh Anh Ly không ngờ lại dễ dàng cho mình mượn, có thể thấy được việc tiến vào Vẫn Chân điện tầng bảy đối với cô mà nói nhất định rất quan trọng.
Diệp Mặc thu hồi “Cực kính” đem thần thức của mình vận chuyển tới cực hạn, chỉ là lần này vận chuyển thần thức tới cực hạn cũng không phải là để làm chuyện gì lớn mà chỉ nhìn xung quanh thân thể của mình kiểm tra tỉ mỉ vài lần.
“Cực kính” rốt cuộc cũng là đồ của người khác, nếu như hắn không thể tự dùng thần thức của bản thân để tìm ra được “Hồn ký”, vậy thì sau này nếu gặp phải một lần nữa thì phải làm sao?
Sau hơn mười lần cố gắng, Diệp Mặc quả nhiên đã tìm được ở phía sau người mình một cái bóng nhàn nhạt, hắn khẳng định đó là “Hồn ký” đã bám vào hắn sau khi giết chết Viên Quan Nam rồi.
Diệp Mặc càng không chút do dự xuất ra “Vụ liên tâm hỏa”, dưới sự thiêu đốt cực nóng của thiên hỏa, “Hồn ký” cũng trở nên nhạt dần, thế nhưng tốc độ cũng rất chậm.
Diệp Mặc thầm mắng trong lòng, đây là cái thứ gì đến thiên hỏa cũng không đốt được?
Hắn dứt khoát lấy ra cả “Tử Quỳ hỏa” và Tuyết Tinh hỏa”, dưới sự thiêu đốt mạnh mẽ của ba mồi lửa, cái bóng “Hồn ký” nhàn nhạt kia rốt cuộc kêu lên một tiếng chói tai, biến mất vô ảnh vô tung.
Diệp Mặc lại một lần nữa lấy ra “Cực kính” nhìn thử một chút, phát hiện bên trong cái gương không còn thấy cái bóng của “Hồn kỳ” nữa, cô gái Cảnh Anh Ly này thật sự là đã giúp hắn một việc lớn rồi, nếu như không gặp được Cảnh Anh Ly, vậy thì sau khi rời khỏi Vẫn Chân điện, rồi bị một tu sĩ Ngưng Thể giết chết, có lẽ hắn vẫn còn không biết lý do vì sao nữa.
Những đại môn phái này đúng là không thể coi thường được, nơi nào cũng đều nguy hiểm khôn cùng.
Đã không còn đạo “Hồn ký” làm sự việc phức tạp, Diệp Mặc cảm giác toàn thân dễ chịu hơn, lúc trước sau khi giết Viên Quan Nam, hắn vẫn luôn có một loại cảm giác khó chịu, giờ thì hoàn toàn không thấy nữa.
Lúc này Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên nhân rồi, hóa ra chính là do đạo “Hồn ký” kia tác quái.
Với tâm trạng vui vẻ, Diệp Mặc mở ra mấy chiếc nhẫn trữ vật trước đó đã lấy được, phát hiện bên trong đều là lượng lớn linh thảo và khoáng thạch, hiển nhiên những thứ này đều là bọn chúng thu thập trong Vẫn Chân điện rồi, thế nhưng giờ đây tất cả đã là của hắn.
Diệp Mặc cầm lên chiếc nhẫn thứ hai của Viên Quan Nam thì kinh ngạc phát hiện, đây không ngờ lại là một Thú linh giới. Đạo cấm chế được hạ trên Thú linh giới này đối với Diệp Mặc mà nói thì rất đơn giản, sau khi hắn phá vỡ mặt trên của cấm chế, thì đi ra lại là một chú tiểu hồ ly dễ thương.
- Tuyết Nhung Hồ?
Diệp Mặc thốt lên, lẽ nào đây chính là “Tuyết Nhung Hồ” mà ngày trước ở địa cầu hắn đã gặp trong Mai Nội Tuyết Sơn? Sao lại tới đây rồi? Hơn nữa đã là một linh thú cấp năm.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sonlktn
Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1069: Gã điên
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Tuyết Nhung hồ chính xác là Tầm Linh hồ, thuộc về một loại Tầm Linh thú. Loại hồ ly này rất dễ có thể tìm được nguồn gốc của linh vật, nó cực kỳ mẫn cảm với linh vật và linh khí. Lúc đầu khi Diệp Mặc biết Tuyết Nhung hồ chính là Tầm Linh thú còn cố ý đi Mai Nội Tuyết Sơn, đáng tiếc chính là hắn không tìm được Tuyết Nhung hồ trước đây.
Tuyết Nhung hồ đang ở trong tay Diệp Mặc có chút sợ hãi khi nhìn Diệp Mặc, khiến Diệp Mặc rất khó phán đoán Tuyết Nhung hồ này có đúng là Tuyết Nhung hồ kia trong Mai Nội Tuyết Sơn hay không?
Diệp Mặc thuận tay vứt Tuyết Nhung hồ trên mặt đất.
- Tự mình đi chơi đi, thế nhưng số linh thảo kia mày không được dụng, bằng không tao sẽ giết mày.
Hắn tin Tuyết Nhung hồ cấp năm có thể nghe hiểu lời của hắn, quả nhiên Tuyết Nhung hồ kia gật đầu nhưng hơi do dự không chịu rời đi.
Diệp Mặc lại lần nữa nắm Tuyết Nhung hồ lên, quét thần thức lên trên người Tuyết Nhung hồ tìm kiếm. Tuyết Nhung hồ mặc dù là linh thú cấp năm, nhưng không có bất kỳ năng lực tấn công nào, năng lực duy nhất của nó chính là tìm kiếm linh vật.
Rất nhanh Diệp Mặc đã tìm ra được một cấm chế bên trong người của Tuyết Nhung hồ, cấm chế này ắt là của Viên Quan Nam để lại. Diệp Mặc là đại sư trận pháp cấp năm, muốn phá vỡ cấm chế mà Viên Quan Nam để lại căn bản là không có bất kỳ phiền phức gì, chỉ cần vài ba động tác đã phá vỡ cấm chế rồi.
Tuyết Nhung hồ kia biết cấm chế của nó bị xóa, càng mừng rỡ dùng thần thức tỏ thái độ cảm ơn với Diệp Mặc. Lập tức bỏ chạy rất xa. Thế giới trang vàng còn dễ chịu hơn Linh thú giới, chủ nhân mới này không những trừ bỏ cấm chế của nó còn để cho nó tự do hoạt động trong môi trường này, nó làm sao không khỏi cảm ơn Diệp Mặc.
Tuyết Nhung hồ kia lần đầu tiên chạy tới phía trước Khổ Trúc, từ xa nhìn chằm chằm Khổ Trúc, ánh mắt nó thậm chí muốn lòi ra, hiển nhiên nó cũng biết cây Khổ Trúc mà nó nhìn thấy không giống vật bình thường. Rất nhanh nó đã cẩn thận dè dặt đến bên cạnh Khổ Trúc ngồi xuống, sau đó nhắm mắt lại tựa hồ đang cảm nhận một vật gì vậy.
Diệp Mặc không để ý tới Tuyết Nhung hồ, chỉ là hiện tại hắn hoàn toàn hiểu rõ vì sao Viên Quan Nam có thể tìm được hắn rồi, nhất định là bởi vì Tuyết Nhung hồ này. Tuyết Nhung hồ không chỉ rất mẫn cảm với linh khí, mà cũng rất mẫn cảm với mùi hương con người thậm chí chân nguyên chập chờn cũng cực kỳ mẫn cảm. Có thể nói chỉ cần bị Tuyết Nhung hồ thấy một lần, vậy sau này Tuyết Nhung hồ gặp lại người kia, cho dù y ngụy trạng thế nào. Trên cơ bản đều bị Tuyết Nhung hồ tìm ra, đây là bản năng của linh thú.
Huống chi sau khi dùng pháp bảo mặt nạ, còn chưa cố ý dùng “Tam Sinh quyết” để che giấu khí tức của hắn.
Nếu như quả thật Tuyết Nhung hồ hỗ trợ, vậy Viên Quan Nam kia rất có thể khi hắn vừa đến bãi đá tảng của tầng ba điện Vẫn Chân, cũng đã nhận ra hắn rồi.
Diệp Mặc nghĩ tới đây, dùng thần thức lại lần nữa hỏi Tuyết Nhung hồ. Thế nhưng Tuyết Nhung hồ mặc dù là linh thú cấp năm, nhưng trí lực rất thấp, chỉ có thể miễn cưỡng dùng một chút tâm tình biểu đạt ra loại tình huống này.
Khi Diệp Mặc hỏi nó có phải đến từ Mai Nội Tuyết Sơn không nó hoàn toàn mơ hồ, căn bản là không hiểu gì cả.
Diệp Mặc phất tay để cho Tuyết Nhung hồ rời đi, nếu đã biết nguyên nhân Viên Quan Nam nhận ra hắn, hắn cũng không cần tiếp tục lo lắng. Ngược lại tiện tay mở ra nhẫn trữ vật của Viên Quan Nam, bên trong qua nhiên rất nhiều linh thảo và khoáng thạch. Đây chính là linh thảo một mình Viên Quan Nam thu thập, còn nhiều hơn linh thảo của mấy người Diệp Mặc cộng lại. Có thể thấy ở đây Tuyết Nhung hồ đã giúp rất nhiều cho y.
Khiến cho Diệp Mặc vui mừng chính là, hắn không ngờ trong chiếc nhẫn của Viên Quan Nam tìm được một gốc Quý Dương Vô Đàn và một gốc Hồ Huyết Chi. Đối với Quý Dương Vô Đàn chỉ có một gốc, Diệp Mặc rất nhanh đã nghĩ đến một gốc khác hẳn là ở trên người của Văn Thái Y. Nhưng hắn đã có một đôi Quý Dương Vô Đàn rồi, một gốc với hắn mà nói cũng được rồi.
Hai loại dược liệu này chính là linh thảo chính để luyện chế Hư Lạc đan, nếu như lại có thể lấy được một quả Hư tử, vậy hắn lập tức có thể luyện chế Hư Lạc đan rồi.
Đối với Diệp Mặc mà nói tuy rằng hiện tại mới là Nguyên Anh tầng bốn, thế nhưng hắn cần chuẩn bị tốt Hư Lạc đan. Không thể đợi khi Nguyên Anh tầng chín lại đi tìm tài liệu của Hư Lạc đan. Như vậy với hắn mà nói không thể được, hắn hiện tại chính là muốn làm cho tốc độ tu luyện của hắn nhanh lên một chút, sau đó lại nhanh hơn nữa, một chút thời gian cũng không muốn trì hoãn.
Thu hồi một số linh thảo và sắp xếp toàn bộ tài liệu, sau khi có thể để vào bên trong Thế giới trang vàng, Diệp Mặc cầm lên cái đại đỉnh tám cực khiến hắn nhìn không thấu kia. Về phần thanh cổ kích đó, Diệp Mặc không để ý đến. Hắn không thích pháp bảo như vậy, hơn nữa cổ kích này hắn cũng không có cách nào dùng, chỉ có thể tìm cơ hội bán đi còn hơn.
Đại đỉnh tám cực của Viên Quan Nam hiển nhiên chưa được luyện hóa, y chỉ là để lại một ký hiệu thần thức mà thôi. Thần thức của Diệp Mặc cũng đã xâm nhập đến đại đỉnh tám cực. Lập tức cũng cảm thấy được ký hiệu thần thức mà Viên Quan Nam lưu lại. Khiến cho Diệp Mặc kinh ngạc chính là ký hiệu thần thức của Viên Quan Nam có thời gian không dài, nói cách khác thời gian mà Viên Quan Nam chiếm được đại đỉnh này cũng không dài.
Diệp Mặc lại lần nữa cảm nhận được một chút, phát hiện thời gian mà Viên Quan Nam lấy được đại đỉnh này tuyệt đối không vượt qua một tháng, nói cách khác đại đỉnh tám cực này là Viên Quan Nam lấy được ở cấm địa Vẫn Chân.
Vận khí của gã này thật đúng là nghịch thiên, hắn biết cấm địa Vẫn Chân có Khổ Trúc, lại tốn thời gian hơn một tháng, nhiều lần trải qua trăm cay nghìn đắng mới lấy được Khổ Trúc, còn gã Viên Quan Nam này im hơi lặng tiếng lại lấy được đại đỉnh tám cực này, hắn cũng biết đại đỉnh này quả không tầm thường, thậm chỉ không thể kém hơn Cửu Thái liên.
Diệp Mặc lập tức xóa đi dấu hiệu thần thức của Viên Quan Nam, sau đó bắt đầu thử luyện hóa đại đỉnh tám cực này, thế nhưng hắn mất hai ngày, cũng chỉ luyện hóa được cấm chế tầng thứ nhất, mà hắn thậm chí cũng không biết đại đỉnh tám cực này rốt cuộc có bao nhiêu tầng cấm chế. Lẽ nào lại giống như Thần Nông đỉnh của hắn?
Diệp Mặc hiện tại tuy rằng hoàn toàn có thể thuận buồm xuôi gió sử dụng Thần Nông đỉnh, thế nhưng hắn cuối cùng cũng cảm thấy Thần Nông đỉnh vẫn chưa được luyện hóa toàn bộ. Chỉ là cho dù hắn luyện hóa thế nào, vẫn không có bất cứ manh mối gì mà thôi.
Sau hai ngày, Diệp Mặc cảm giác sự kiểm soát của hắn đối với đại đỉnh tám cực này hẳn là tốt hơn so với Viên Quan Nam. Dù sao hắn luyện hóa cấm chế tầng thứ nhất rồi, còn Viên Quan Nam lúc đầu chỉ là làm một ký hiệu thần thức mà thôi.
Ngày thứ ba, Diệp Mặc không tiếp tục ở lại bên trong Thế giới trang vàng mà là đi tìm kiếm linh thảo xung quanh, ở tầng thứ sáu của Vẫn Chân điện, tuy rằng linh dược không nhiều như ở tầng thứ năm, thế nhưng đẳng cấp lại cao hơn một cấp bậc.
Liên tục hai ngày, Diệp Mặc chiếm được hơn mười gốc linh dược cấp sáu, còn tìm được mấy gốc linh dược cấp bảy. Mà cũng thu nhặt được mười mấy miếng yêu đan, thế nhưng phần lớn là yêu đan cấp sáu, về phân yêu thú cấp bảy, khi gặp được thì Diệp Mặc xoay người đi.
Chỉ cần không chọc giận yêu thú cấp bảy, trong tình huống bình thường yêu thú cấp bảy chắc là sẽ không đuổi theo không tha. Giống như ở tầng thứ năm của Vẫn Chân điện, yêu thú cấp bảy cũng không nhiều
Ngày thứ năm, Diệp Mặc chuẩn bị vừa thu thập linh thảo vừa tới cửa thang đá vào tầng thứ bảy tìm Cảnh Anh Ly. Khi hắn còn chưa tới cửa thang đá, cũng cảm thấy từng đợt linh khí chập chờn trong không gian, rất nhanh hắn đã thấy Cảnh Anh Ly tóc tai bù xù vọt về phía hắn.
Cảnh Anh Ly sau khi thấy Diệp Mặc, trong mắt cũng không có mừng rỡ, mà chỉ khẩn thiết nói với Diệp Mặc:
- Nhanh trốn đi, lên tầng bảy, một còn yêu thú cấp bảy Lôi Báo đang đuổi tới phía sau.
Lôi Báo? Trong lòng Diệp Mặc cả kinh, coi như là lực công kích của Lôi Báo ở đỉnh cao cấp sáu cũng sắp tiếp cận tu sĩ Hư Thần sơ kỳ rồi, huống chi Lôi Báo đã lên cấp bảy rồi. Tu sĩ bình thường sợ nhất là gặp phải Lôi Báo, loại yêu thú này không ngừng phun ra tia chớp, thật giống như Lôi kiếp vô tận.
Thế nhưng người khác sợ Lôi Báo, Diệp Mặc ngược lại không sợ, hắn không sợ nhất chính là yêu thú công kích Lôi hệ hoặc tu sĩ. Lúc đầu khi hắn thăng cấp Nguyên Anh đã trải qua Cửu cửu Lôi kiếp, thế nhưng lại bình yên vô sự. Không lâu, hắn ở trên Thế giới sơn bị tia chớp đen đánh, cuối cùng cũng bình yên vô sự. Một còn Lôi Báo chưa đến tầng bảy, hắn ắt là không sợ rồi.
- Chạy mau đi!
Cảnh Anh Ly thấy Diệp Mặc không đi, trái lại lấy ra mấy trận bàn vứt trên mặt đất, lo lắng kêu lên:
- Anh cho rằng một số trận bàn phòng ngự cấp ba của anh có thể ngăn cản được Lôi Báo sao? Đừng có nằm mơ...Không còn kịp rồi...
Sau khi Cảnh Anh Ly nói tới bốn chứ “Không còn kịp rồi”, một luồng tìa chớp màu tím trong nháy mắt phóng tới trước mặt của Diệp Mặc và Cảnh Anh Ly.
Diệp Mặc không để ý Cảnh Anh Ly, tiện tay phóng “Tử Đao” ra, không đợi Lôi Báo phun ra tia chớp, “Tử Đao” của hắn cũng được phóng ra, đồng thời rất nhiều ánh đao màu tím giống như tiên nữ rải hoa được bổ ra ngoài. Sau khi Diệp Mặc bổ ra “Huyễn vân phân liệt đao”, còn nói:
- Hộ giáp của tôi vừa bị phá, Lôi Báo này đúng là tặng hộ giáp cho tôi rồi!
Da Lôi Báo của đỉnh cấp sáu nếu như vô tình gặp luyện khí sư giỏi, hoàn toàn có thể luyện chế ra hộ giáp chân khí thứ phẩm, hơn nữa chắc chắn không gì sánh được. Huống chi trước mắt chính là Lôi Báo cấp bảy sơ kỳ, coi như là luyện chế ra chân khí trung phẩm cũng không phải không có khả năng. Da Lôi Báo làm hộ giáp, đối với Diệp Mặc mà nói còn hơn hộ giáp bình thường, càng làm cho hắn thỏa mãn.
- Gã điên.
Cảnh Anh Ly thầm mắng Diệp Mặc một câu, không thể làm gì khác hơn là cũng phóng ra pháp bảo, cô là Nguyên Anh tầng chín cũng không phải là đối thủ của Lôi Báo cấp bảy, Diệp Mặc chỉ là Nguyên Anh tầng bốn, tuy rằng lợi hại, nhưng tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của Lôi Báo.
Lúc này cô rốt cuộc hiểu rõ vì sao gã này sau khi giết Điền Ngạo Phong, lại giết Viên Quan Nam rồi, đây căn bản là một gã điên ngu xuẩn khó bảo. Yêu thú cấp bảy sơ kỳ, tương đương với Hư Thần sơ kỳ, gã Nguyên Anh tầng bốn này vẫn vẻ mặt đầy hưng phấn còn dám nói hộ giáp gì đó.
Nếu như là yêu thú cấp bảy khác, Diệp Mặc nhất định sẽ bỏ chạy xa, thế nhưng Lôi Báo này khiến tâm của hắn động. Bởi vì năng lực công kích của Lôi Báo chỉ là tia sét, còn có lôi cầu, thế nhưng hắn cũng không sợ tia sét.
Lôi Báo vừa đuổi tới không ngờ hai còn kiến Nguyên Anh cũng dám ngăn cản nó, nó rít gào, há mồm phun tới mấy lôi cầu.
Sau khi phun ra mấy lôi cầu này, không gian xung quanh từng cơn kích động, Diệp Mặc cũng cảm thấy “Tử Đao” của hắn giống như muốn tuột khỏi tay.
Mấy tia đao màu tìm mà hắn bổ ra bị trúng một kích của lôi cầu, lập tức như lông ngỗng bay lượn trong không trung, lảo đảo đã biến mất.
Diệp Mặc kinh hãi, hắn biết sự lợi hại của yêu thú cấp bảy. Nhưng hắn không ngờ lại lợi hại tới thế này, lúc này còn chưa bắt đầu đánh, mà hắn đã hoàn toàn thất thế rồi. Nếu như hắn không phóng ra một đao trước, nói không chừng hắn không có khả năng trả đòn.
Giờ khắc này, Diệp Mặc mới hiểu được cái gì gọi là yêu thú cấp bảy, thế nhưng mấy tia chớp màu tím kia đã xông tới Diệp Mặc.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sonlktn